Cập nhật mới

Dịch (Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 300: Mưa gió nổi lên


Editor: Đào Tử

__________________________

Xuân vọng, Đỗ Phủ

Hán Việt:

Xuân vọng

Quốc phá sơn hà tại,

Thành xuân thảo mộc thâm.

Cảm thì hoa tiễn lệ,

Hận biệt điểu kinh tâm.

Phong hỏa liên tam nguyệt,

Gia thư để vạn kim.

Bạch đầu tao cánh đoản,

Hồn dục bất thắng trâm.

Dịch: Trương Văn Tú (Lãng Nhai):

Nước mất nhà tan còn sông núi,

Xuân thành cây cỏ mọc thâm u.

Nhìn hoa hoang dại sầu rơi lệ,

Chim kêu hoảng sợ hận biệt ly.

Khói lửa binh đao liền ba tháng,

Thư nhà nhận được đáng vạn ngân.

Tóc bạc như sương càng thưa thớt,
 
Chương 301: Không có tiêu đề


Editor: Đào Tử

____________________________

Tại Hoàng Hạc Lâu tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng

Tg: Lí Bạch

Dịch âm Hán Việt:

Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,

Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.

Cô phàm viễn ảnh bích không tận,

Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.

Dịch thơ (Bản dịch của Ngô Tất Tố):

Bạn từ lầu Hạc lên đường,

Giữa mùa hoa khói, châu Dương xuôi dòng.

Bóng buồm đã khuất bầu không,

Trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời.
 
Chương 302: Tín hiệu cầu cứu


Editor: Đào Tử

____________________________
 
Chương 303: Sao băng


Editor: Đào Tử

____________________________

Cày đồng đang buổi ban trưa

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi, bưng bát cơm đầy

Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần!

Bài ca dao là bản dịch bài thơ Mẫn nông 憫農 của Lý Thân đời Đường (Trung Quốc).

Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ

Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ
 
Chương 304: Kén trùng


Editor: Đào Tử

____________________________

Bạch lộ 白鷺 • Cò trắngThơ » Trung Quốc » Trung Đường » Bạch Cư DịThể thơ: Thất ngôn tứ tuyệtThời kỳ: Trung Đường

Nhân sinh tứ thập vị toàn suy, Ngã vị sầu đa bạch phát thuỳ. Hà cố thuỷ biên song bạch lộ, Vô sầu đầu thượng diệc thuỳ ty?

Dịch thơ:



Người đời bốn chục vẫn chưa già

Ta lắm chuyện buồn tóc bạc ra!

Hà cớ cặp cò bên cạnh nước

chẳng buồn đầu cũng trắng tơ xoà?
 
Chương 305: Cha xách đao tới


Editor: Đào Tử

____________________________

Chị em Thúy Kiều (Nguyễn Du)

Đầu lòng hai ả tố nga,

Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.

Mai cốt cách, tuyết tinh thần,

Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Vân xem trang trọng khác vời,

Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.

Hoa cười ngọc thốt đoan trang,

Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.

Kiều càng sắc sảo, mặn mà,

So bề tài, sắc, lại là phần hơn.

Làn thu thủy, nét xuân sơn,

Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.

Một hai nghiêng nước nghiêng thành,

Sắc đành đòi một, tài đành họa hai.

Thông minh vốn sẵn tính trời,

Pha nghề thi họa, đủ mùi ca ngâm.

Cung thương làu bậc ngũ âm,

Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương.

Khúc nhà tay lựa nên chương,

Một thiên Bạc mệnh, lại càng não nhân.

Phong lưu rất mực hồng quần,

Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê

Êm đềm trướng rủ màn che,

Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
 
Chương 306: Bảo đao chưa già


Editor: Đào Tử

____________________________

Thiên địa hữu chính khí,

Tạp nhiên phú lưu hình.

Hạ tắc vi hà nhạc,

Thượng tắc vi nhật tinh.

Ư nhân viết hạo nhiên,

Bái hồ tắc sương minh.

Hoàng lộ đương thanh di,

Hàm hoà thổ minh đình.

Thời cùng tiết nãi hiện (kiến),

Nhất nhất thuỳ đan thanh.

Tại Tề thái sử giản,

Tại Tấn Đổng Hồ bút.

Tại Tần Trương Lương chuỳ,

Tại Hán Tô Vũ tiết.

Vi Nghiêm tướng quân đầu,

Vi Kê thị trung huyết.

Vi Trương Tuy Dương xỉ,

Vi Nhan Thường Sơn thiệt.

Hoặc vi Liêu Đông mạo,

Thanh tháo lệ băng tuyết.

Hoặc vi "Xuất sư biểu",

Quỷ thần khấp tráng liệt.

Hoặc vi độ giang tiệp,

Khẳng khái thôn Hồ Hiệt.

Hặc vi kích tặc hốt,

Nghịch thụ đầu phá liệt.

Thị khí sở bàng bạc,

Lẫm liệt vạn cổ tồn.

Đương kỳ quán nhật nguyệt,

Sinh tử an túc luân.

Địa duy lại dĩ lập,

Thiên trụ lại dĩ tôn.

Tam cương thực hệ mệnh,

Đạo nghĩa vi chi căn.

Ta dư cấu dương cứu,

Lệ dã thực bất lực.

Sở tù anh kỳ quan,

Truyền xa tống cùng bắc.

Đỉnh hoạch cam như di,

Cầu chi bất khả đắc.

Âm phòng khích quỷ hoả,

Xuân viện bí thiên hắc.

Ngưu ký đồng nhất tạo,

Kê thê phượng hoàng thực.

Nhất triêu mông vụ lộ,

Phân tác câu trung tích.

Như thử tái hàn thử,

Bách lệ tự tích dịch.

Ai tai thư như trường,

Vi ngã an lạc quốc.

Khởi hữu tha mậu xảo,

Âm dương bất năng tặc.

Cố thử cảnh cảnh tại,

Ngưỡng thị phù vân bạch.

Du du ngã tâm bi,

Thương thiên hạt hữu cực.

Triết nhân nhật dĩ viễn,

Điển hình tại túc tích.

Phong thiềm triển thư độc,

Cổ đạo chiếu nhan sắc.
 
Chương 307: Tới, thống khoái


Editor: Đào Tử

____________________________

Việt Bắc – Tố Hữu

– Mình về mình có nhớ ta?

Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.

Mình về mình có nhớ không?

Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn.

– Tiếng ai tha thiết bên cồn

Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi

Áo chàm đưa buổi phân ly

Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay...

– Mình đi, có nhớ những ngày

Mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù?

Mình về, có nhớ chiến khu

Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?

Mình về, rừng núi nhớ ai

Trám bùi để rụng, măng mai để già

Mình đi, có nhớ những nhà

Hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son

Mình về, còn nhớ núi non

Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh

Mình đi, mình có nhớ mình

Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?

– Ta với mình, mình với ta

Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh

Mình đi, mình lại nhớ mình

Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu...

Nhớ gì như nhớ người yêu

Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương

Nhớ từng bản khói cùng sương

Sớm khuya bếp lửa người thương đi về.

Nhớ từng rừng nứa bờ tre

Ngòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầy

Ta đi, ta nhớ những ngày

Mình đây ta đó, đắng cay ...

Thương nhau, chia củ sắn lùi

Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng

Nhớ người mẹ nắng cháy lưng

Ðịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô

Nhớ sao lớp học i tờ

Ðồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan

Nhớ sao ngày tháng cơ quan

Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo.

Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều

Chày đêm nện cối đều đều suối xa...

Ta về, mình có nhớ ta

Ta về ta nhớ những hoa cùng người

Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi

Ðèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.

Ngày xuân mơ nở trắng rừng

Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang

Ve kêu rừng phách đổ vàng

Nhớ cô em gái hái măng một mình

Rừng thu trăng rọi hoà bình

Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.

Nhớ khi giặc đến giặc lùng

Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây

Núi giăng thành luỹ sắt dày

Rừng che bộ đội rừng vây quân thù

Mênh mông bốn mặt sương mù

Ðất trời ta cả chiến khu một lòng.

Ai về ai có nhớ không?

Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng

Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng

Nhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà...

Những đường Việt Bắc của ta

Ðêm đêm rầm rập như là đất rung

Quân đi điệp điệp trùng trùng

Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan

Dân công đỏ đuốc từng đoàn

Bước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.

Nghìn đêm thăm thẳm sương dày

Ðèn pha bật sáng như ngày mai lên.

Tin vui chiến thắng trăm miềm

Hoà Bình, Tây Bắc, Ðiện Biên vui về

Vui từ Ðồng Tháp, An Khê

Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.

Ai về ai có nhớ không?

Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang.

Nắng trưa rực rỡ sao vàng

Trung ương, Chính phủ luận bàn việc công

Ðiều quân chiến dịch thu đông

Nông thôn phát động, giao thông mở đường

Giữ đê, phòng hạn, thu lương

Gửi dao miền ngược, thêm trường các khu...

Ở đâu u ám quân thù

Nhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soi

Ở đâu đau đớn giống nòi

Trông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.

Mười lăm năm ấy ai quên

Quê hương cách mạng dựng nên Cộng hoà

Mình về mình lại nhớ ta

Mái đình Hồng Thái cây đa Tân Trào.

– Nước trôi nước có về nguồn

Mây đi mây có cùng non trở về?

Mình về, ta gửi về quê

Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai

Nâu này nhuộm áo không phai

Cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình

Trâu về, xanh lại Thái Bình

Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi.
 
Chương 308: Kẹt tuyến ra sân


Editor: Đào Tử

_____________________________

Các vị La Hán chùa Tây Phương – Huy Cận

Các vị La Hán chùa Tây Phương

Tôi đến thăm về lòng .

Há chẳng phải đây là xứ Phật,

Mà sao ai nấy mặt ?

Đây vị xương trần chân với tay

Có chi thiêu đốt tấm thân gầy

Trầm ngâm sâu vòm mắt

Tự bấy ngồi y cho đến nay.

Có vị mắt giương, mày nhíu xệch

Trán như nổi sóng luân hồi

Môi cong chua chát, tâm hồn héo

Gân vặn bàn tay mạch máu sôi.

Có vị chân tay co xếp lại

Tròn xoe từa thể chiếc thai non

Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối

Cả nghe đủ chuyện buồn....

Các vị ngồi đây trong lặng yên

Mà nghe giông bão nổ trăm miền

Như từ đời nhân loại

Bóng tối đùn ra trận gió đen.

Mỗi người một vẻ, mặt

Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời

Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã

Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.

Mặt cúi nghiêng, mặt ngoảnh sau

Quay theo tám hướng hỏi trời sâu

Một câu hỏi lớn. Không lời đáp

Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.

Có thực trên đường tu đến Phật

tìm cởϊ áσ trầm luân

Bấy nhiêu quằn quại run lần chót

Các vị đau theo lòng chúng nhân?

Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu?

Sống lại cho tôi hỏi một câu:

Bác tạc bấy nhiêu hình khô hạnh

Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau?

Hay bấy nhiêu hồn trong gió bão

Bấy nhiêu tâm sự, bấy nhiêu đời

Là cha ông đó bằng xương máu

Đã khổ, không yên cả đứng ngồi.

Cha ông năm tháng đè lưng nặng

Những bạn đương thời của

Nung nấu tâm can vò võ trán

Đau đời có cứu được đời đâu.

Đứt ruột cha ông trong cái thuở

giậm chân hoài một chỗ

Bao nhiêu hi vọng thúc bên sườn

Héo tựa mầm non thiếu ánh dương.

Hoàng hôn thế kỷ phủ

Sờ soạng, cha ông tìm lối ra

Có phải thế mà trên mặt tượng

Nửa như khói ám, nửa sương tà.

Các vị La Hán chùa Tây Phương!

Hôm nay xã hội đã lên đường

Tôi nhìn mặt tượng dường tươi lại

Xua bóng hoàng hôn, tản khói sương.

Cha ông yêu mến thời xưa cũ

Trần trụi đau thương bỗng hoá gần!

Những bước mất đi trong thớ gỗ

Về đây, tươi vạn dặm đường xuân.
 
Chương 309: Chúng ta không cùng một dạng


Editor: Đào Tử

_____________________________

Khi con tu hú gọi bầy

Lúa chiêm đang chín, trái cây ngọt dần

Vườn râm dậy tiếng ve ngân

Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào

Trời xanh càng rộng càng cao

Đôi con diều sáo lộn nhào từng không...

Ta nghe hè dậy bên lòng

Mà chân muốn đạp tan phòng, hè ôi!

Ngột làm sao, chết uất thôi

Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu!

(Khi con tu hú, Tố Hữu)
 
Chương 310: Chạy tán loạn


Editor: Đào Tử

___________________________

(Lượm, Tố Hữu)

Ngày Huế đổ máu

Chú Hà Nội về

Tình cờ chú cháu

Gặp nhau Hàng Bè.

Chú bé loắt choắt

Cái xắc xinh xinh

Cái chân thoăn thoắt

Cái đầu nghênh nghênh

Ca-lô đội lệch

Mồm huýt sáo vang

Như con chim chích

Nhảy trên đường vàng...

- "Cháu đi liên lạc

Vui lắm chú à

Ở đồn Mang Cá

Thích hơn ở nhà!"

Cháu cười híp mí,

Má đỏ bồ quân:

- "Thôi, chào đồng chí!"

Cháu đi xa dần...

Cháu đi đường cháu

Chú lên đường ra

Đến nay tháng sáu

Chợt nghe tin nhà.

Ra thế

Lượm ơi!

Một hôm nào đó

Như bao hôm nào

Chú đồng chí nhỏ

Bỏ thư vào bao

Vụt qua mặt trận

Đạn bay vèo vèo

Thư đề "Thượng khẩn"

Sợ chi hiểm nghèo?

Đường quê vắng vẻ

Lúa trổ đòng đòng

Ca-lô chú bé

Nhấp nhô trên đồng...

Bỗng loè chớp đỏ

Thôi rồi, Lượm ơi!

Chú đồng chí nhỏ

Một dòng máu tươi!

Cháu nằm trên lúa

Tay nắm chặt bông

Lúa thơm mùi sữa

Hồn bay giữa đồng...

Lượm ơi, còn không?

Chú bé loắt choắt

Cái xắc xinh xinh

Cái chân thoăn thoắt

Cái đầu nghênh nghênh

Ca-lô đội lệch

Mồm huýt sáo vang

Như con chim chích

Nhảy trên đường vàng...
 
Chương 311: Ghế VIP


Editor: Đào Tử

________________________

(Người con gái Việt Nam, Tố Hữu)

Em là ai? Cô gái hay nàng tiên

Em có tuổi hay không có tuổi

Mái tóc em đây hay là mây là suối

Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông

Thịt da em hay là sắt là đồng?

Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt

Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt

Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh

Trên mình em đau đớn cả thân cành!

Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng

Em đã sống lại rồi, em đã sống!

Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung

Không gϊếŧ được em, người con gái anh hùng!

Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại

Còn một giọt máu tươi còn đập mãi

Không phải cho em. Cho Lẽ phải trên đời

Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!

Từ cõi chết, em trở về, chói lọi

Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi

Em trở về, người con gái quang vinh

Cả Nước ôm em, khúc ruột của mình.

Em đã sống, bởi vì em đã thắng

Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng

Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa

Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...

Cả Nước cho em, cho em tất cả

Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má

Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân

Cho thịt da em lại nở trắng ngần!

Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ

Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ

Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang

Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!

Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp

Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép

Như quê em gò nổi Kỳ Lam

Hỡi em, người con gái Việt Nam!

7-12-1958
 
Chương 312: Thạch cao


Editor: Đào Tử

_____________________________

(Từ ấy, Tố Hữu)

Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

Mặt trời chân lý chói qua tim

Hồn tôi là một vườn hoa lá

Rất đậm hương và rộn tiếng chim...

Tôi buộc lòng tôi với mọi người

Để tình trang trải với trăm nơi

Để hồn tôi với bao hồn khổ

Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời

Tôi đã là con của vạn nhà

Là em của vạn kiếp phôi pha

Là anh của vạn đầu em nhỏ

Không áo cơm, cù bất cù bơ...
 
Chương 313: Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành 3/6


Editor: Đào Tử

_____________________________

(Hoan hô chiến sĩ Điện Biên, Tố Hữu)

Tin về nửa đêm

Hoả tốc hoả tốc

Ngựa bay lên dốc

Đuốc chạy sáng rừng

Chuông reo tin mừng

Loa kêu từng cửa

Làng bản đỏ đèn đỏ lửa...

Hoan hô chiến sĩ Điện Biên

Hoan hô đồng chí Võ Nguyên Giáp

Sét đánh ngày đêm xuống đầu giặc Pháp!

Vinh quang Tổ quốc chúng ta

Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà

Vinh quang Hồ Chí Minh, cha của chúng ta ngàn năm sống mãi

Quyết chiến quyết thắng, cờ đỏ sao vàng vĩ đại!

Kháng chiến ba nghìn ngày

Không đêm nào vui bằng đêm nay

Đêm lịch sử, Điện Biên sáng rực

Trên đất nước, như huân chương trên ngực

Dân tộc ta, dân tộc anh hùng!

Điện Biên vời vợi nghìn trùng

Mà lòng bốn biển nhịp cùng lòng ta

Đêm nay bè bạn gần xa

Tin về chắc cũng chan hoà vui chung.

Hoan hô chiến sĩ Điện Biên

Chiến sĩ anh hùng

Đầu nung lửa sắt

Năm mươi sáu ngày đêm, khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt

Máu trộn bùn non

Gan không núng

Chí không mòn!

Những đồng chí, thân chôn làm giá súng

Đầu bịt lỗ châu mai

Băng mình qua núi thép gai

Ào ào vũ bão,

Những đồng chí chèn lưng cứu pháo

Nát thân, nhắm mắt, còn ôm.

Những bàn tay xẻ núi, lăn bom

Nhất định mở đường cho xe ta lên chiến trường tiếp viện.

Và những chị, những anh, ngày đêm ra tiền tuyến

Mấy tầng mây, gió lớn mưa to

Dốc Pha Đin, chị gánh anh thồ

Đèo Lũng Lô, anh hò chị hát

Dù bom đạn, xương tan thịt nát

Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh.

Hỡi các chị, các anh

Trên chiến trường ngã xuống!

Máu của anh chị, của chúng ta, không uổng:

Sẽ xanh tươi đồng ruộng Việt Nam

Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam

Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng.

Lũ chúng nó phải hàng, phải chết,

Quyết trận này quét sạch Điện Biên!

Quân giặc điên

Chúng bay chui xuống đất

Chúng bay chạy đằng trời?

Trời không của chúng bay

Đạn ta rào lưới sắt!

Đất không của chúng bay

Đai thép ta thắt chặt!

Của ta trời đất đêm ngày

Núi kia, đồi nọ, sông này của ta!

Chúng bay chỉ một đường ra:

Một là tử địa, hai là tù binh.

Hạ súng xuống, rùng mình run rẩy

Nghe pháo ta lừng lẫy thét gầm!

Nghe trưa nay, tháng năm mồng bảy

Trên đầu bay, thác lửa hờn căm!

Trông: Bốn mặt, luỹ hầm sập đổ

Tướng quân bay lố nhố cờ hàng

Trông: Chúng ta cờ đỏ sao vàng

Rực trời đất Điện Biên toàn thắng!

Hoan hô chiến sĩ Điện Biên!

Tiếng reo núi vọng sông rền

Đêm nay chắc cũng về bên Bác Hồ

Bác đang cúi xuống bản đồ

Chắc là nghe tiếng quân hò quân reo...

Từ khi vượt núi qua đèo

Ta đi, Bác vẫn nhìn theo từng ngày

Tin về mừng thọ đêm nay

Chắc vui lòng Bác, giờ này đợi trông.

Đồng chí Phạm Văn Đồng

Ở bên đó, chắc đêm nay không ngủ

Tin đây Anh, Điện Biên Phủ hoàn thành.

Ngày mai, vào cuộc đấu tranh

Nhìn xuống mặt bọn Bi-đôn, Smít

Anh sẽ nói: "Thực dân, phát-xít

Đã tàn rồi!

Tổ quốc chúng tôi

Muốn độc lập, hoà bình trở lại

Không muốn lửa bom đổ xuống đầu con cái

Nước chúng tôi và nước các anh.

Nếu còn say máu chiến tranh

Ở Việt Nam, các anh nên nhớ

Tre đã thành chông, sông là sông lửa.

Và trận thắng Điện Biên

Cũng mới là bài học đầu tiên!"
 
Chương 314: Trạm tiếp theo thành phố W


Editor: Đào Tử

_____________________________

(Sóng, Xuân Quỳnh)

Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể

Em nghĩ về anh, em

Em nghĩ về biển lớn

Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu?

Em cũng không biết nữa

Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu

Con sóng trên mặt nước

Ôi con sóng nhớ bờ

Ngày đêm không ngủ được

Lòng em nhớ đến anh

Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc

Dẫu ngược về phương nam

Nơi nào em cũng nghĩ

Hướng về anh - một phương

Ở ngoài kia đại dương

Trăm nghìn con sóng đó

Con nào chẳng tới bờ

Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế

Năm tháng vẫn đi qua

Như biển kia dẫu rộng

Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra

Thành trăm con sóng nhỏ

Giữa biển lớn tình yêu

Để ngàn năm còn vỗ
 
Chương 315: Thường ngày ở tận thế


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 316: Hộp vắc xin


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 317: Xuống tàu điện ngầm


Editor: Đào Tử

__________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 318: Sinh vật dưới tàu điện ngầm


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 319: Con dơi thủ lĩnh


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom