Cập nhật mới

Dịch (Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 320: Yêu tinh


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 321: Phương hướng tiến hóa sai lệch


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 322: Đánh về nguyên hình


Editor: Đào Tử

_____________________________

Hỡi sông Hồng tiếng hát bốn nghìn năm

Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?

- Chưa đâu! Và ngay cả trong những ngày đẹp nhất

Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc

Nguyễn Du viết Kiều, đất nước hoá thành văn

Khi Nguyễn Huệ cưỡi voi vào cửa Bắc

Hưng Đạo diệt quân Nguyên trên sóng Bạch Đằng...

Những ngày tôi sống đây là ngày đẹp hơn tất cả

Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn!

Trái cây rơi vào áo người ngắm quả

Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn

Mặt trời đến mỗi ngày như khách lạ

Gặp mỗi mặt người đều muốn ghé môi hôn...

Cha ông xưa từng đấm nát tay trước cửa cuộc đời

Cửa vẫn đóng và Đời im ỉm khoá

"Những pho tượng chùa Tây Phương" không biết cách trả lời

Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ...

Văn chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi!

Có phải cha ông đến sớm chăng và cháu con thì lại muộn

Dẫu có bay giữa trăng sao cũng tiếc không được sống phút bây giờ

Buổi đất nước của Hùng Vương có Đảng

Mỗi người dân đều được thấy Bác Hồ

Thịt xương ta giặc phơi ngoài bãi bắn

Lại tái sinh từ Pắc Bó, Ba Tơ...

Không ai có thể ngủ yên trong đời chật

Buổi thuỷ triều vẫy gọi những vầng trăng

Mỗi gié lúa đều muốn thêm nhiều hạt

Gỗ trăm cây đều muốn hoá nên trầm

Mỗi chú bé đều nằm mơ ngựa sắt

Mỗi con sông đều muốn hoá Bạch Đằng...

Ôi! Trường Sơn vĩ đại của ta ơi!

Ta tựa vào Ngươi, kéo pháo lên đồi

Ta tựa vào Đảng ta, lên tiếng hát

Dưới chân ta, đến đầu hàng Đờ Cát

Rồng năm móng vua quan thành bụi đất

Mỗi trang thơ đều dội tiếng ta cười!

Đều lộng hương thơm những cánh đồng hợp tác

Chim cu gần, chim cu gáy xa xa...

Ruộng đoàn tụ nên người thôi chia cắt

Đêm no ấm, giọng chèo khuya khoan nhặt

Lúa thêm mùa khi lúa chín về ta

Rồi với đôi tay trắng từ Đinh, Lý, Trần, Lê... Đảng làm nên công nghiệp

Điện trời ta là sóng nước sông Hồng

An Dương Vương hãy dậy cùng ta xây sắt thép

Loa thành này có đẹp mắt Người chăng?

Ong bay nhà khu tỉnh uỷ Hưng Yên

Mật đồng bằng mùa nhãn ngọt môi em

Cây xanh ngắt đất bạc màu Vĩnh Phúc...

Ôi! cái thuở lòng ta yêu Tổ quốc

Hạnh phúc nào không hạnh phúc đầu tiên?

Ôi, cái buổi sinh thành và tái tạo

Khi thiếu súng và khi thì thiếu gạo

Nhưng phù sa này đẻ ra những Cà Mau thịnh vượng mai sau

Dẫu là Chúa cũng sinh từ ruột máu

Ta đẻ ra Đời, sao khỏi những cơn đau

Hãy biết ơn vị muối của đời cho thơ chất mặn!

Ôi! thương thay những thế kỷ vắng anh hùng

Những đất nước thiếu người cầm thanh gươm nghìn cân ra trận...

Nhà thơ sinh đồng thời với mưa phùn và những buổi hoàng hôn

Cả xứ sở trắng một màu mây trắng!

Ai biết mây trên trời buồn hơn hay thơ mặt đất buồn hơn?

Chọn thời mà sống chăng? Anh sẽ chọn năm nào đấy nhỉ?

Cho tôi sinh ra buổi Đảng dựng xây đời

Mắt được thấy dòng sông ra gặp bể

Ta với mẻ thép gang đầu là đứa trẻ sinh đôi

Nguyễn Văn Trỗi ra đi còn dạy chúng ta cười...

Cho tôi sinh giữa những ngày diệt Mỹ

Vóc nhà thơ đứng ngang tầm chiến luỹ

Bên những dũng sĩ đuổi xe tăng ngoài đồng và hạ trực thăng rơi

(Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?, Chế Lan Viên)
 
Chương 323: Điểm đáng ngờ


Editor: Đào Tử

_____________________________

Bước tới đèo Ngang bóng xế tà,

Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.

Lom khom dưới núi tiều vài chú,

Lác đác bên sông rợ mấy nhà.

Nhớ nước, đau lòng con cuốc cuốc,

Thương nhà, mỏi miệng cái da da.

Dừng chân đứng lại: trời, non, nước,

Một mảnh tình riêng, ta với ta.

(Qua đèo Ngang, Bà Huyện Thanh Quan)
 
Chương 324: Có người sống sót?


Editor: Đào Tử

_____________________________

Nếu anh còn trẻ như năm cũ

Quyết đón em về sống với anh

Những buổi chiều buồn phơ phất lại

Anh đàn em hát níu xuân xanh

Nhưng thuyền em buộc bờ sông hận

Anh chẳng quay về bến trúc thương

Năm tháng em ca trong ánh nguyệt

Bao giờ em hết nợ Tầm Dương?

Nếu có ngày mai anh trở gót

Quay về thăm lại bến thu xa

Thì đôi mái tóc không xanh nữa

Mây trắng đêm vàng sẽ thướt tha

(Nếu anh còn trẻ, Hoàng Cầm)
 
Chương 325: Kỹ xảo của ta kín không kẽ hở


Editor: Đào Tử

_____________________________

Mọc giữa dòng sông xanh

Một bông hoa tím biếc

Ơi con chim chiền chiện

Hót chi mà vang trời

Từng giọt long lanh rơi

Tôi đưa tay tôi hứng.

Mùa xuân người cầm súng

Lộc giắt đầy quanh lưng

Mùa xuân người ra đồng

Lộc trải dài nương mạ

Tất cả như hối hả

Tất cả như xôn xao

Ðất nước bốn nghìn năm

Vất vả và gian lao

Ðất nước như vì sao

Cứ đi lên phía trước.

Ta làm con chim hót

Ta làm một cành hoa

Ta nhập vào hoà ca

Một nốt trầm xao xuyến.

Một mùa xuân nho nhỏ

Lặng lẽ dâng cho đời

Dù là tuổi hai mươi

Dù là khi tóc bạc.

Mùa xuân ta xin hát

Câu Nam ai, Nam bình

Nước non ngàn dặm mình

Nước non ngàn dặm tình

Nhịp phách tiền đất Huế...

(Mùa xuân nho nhỏ, Thanh Hải)
 
Chương 326: Xương chân trái anh bạn thần bí


Editor: Đào Tử

_____________________________

Đêm Trường Sơn

Chúng cháu nhìn trăng, nhìn cây

Cảnh khuya như vẽ...

Bâng khuâng chúng cháu nghĩ

Bác như đã đến nơi này.

Đêm Trường Sơn

Chúng cháu nghe tiếng suối

Trong như tiếng hát xa

Chúng cháu ngỡ như Pác Bó

Suối về đây ngân nga

BBỗng chúng cháu bồn chồn

Thương nhớ Bác

Rừng khuya đã dậy tiếng gà

Súng trĩu nặng vượt dốc cao ngàn thước

Đường Trường Sơn chúng cháu dồn chân bước

Con đường Bác mới đi qua

(Đêm Trường Sơn nhớ Bác, Nguyễn Trung Thu)
 
Chương 327: Ngoài ý muốn


Editor: Đào Tử

_____________________________

Những ngày không anh

Áo thơm mùi nhớ

Những ngày không anh

Em mơ gặp gỡ

Khung trời cửa sổ

Những ngày không anh

Trăng về xây tổ

Ngắm cũng không đành

Bao giọt nước mắt

Những ngày không anh

Kết thành chuỗi hạt

Chuỗi buồn long lanh

Bao giọt nước mắt

Rơi qua nụ cười

Những ngày không anh

Vời vợi chân trời

Biết bao giờ hết

Những ngày không anh

Chiến tranh còn đó

Hạnh phúc còn xanh

Tuổi trẻ chưa qua

Đã thành thiếu phụ

Biết bao cô gái

Đợi chồng như em

Nhưng em chẳng muốn

Tim mình hoá đá

Như nàng Vọng Phu

Cho dẫu nghìn năm

Phải chờ phải đợi

Anh ơi - em mong

Tim em - tim người

Còn rung độnfg mãi

Màu sắc cuộc đời

(Những ngày không anh, Lâm Thị Mỹ Dạ)
 
Chương 328: Là người quen thật?


Editor: Đào Tử

___________________________

Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường

Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương

Cho đoàn xe kịp giờ ra trận

Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa

Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom...

Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn

Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái

Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá

Tình yêu thương bồi đắp cao lên...

Tôi nhìn xuống hố bom đã gϊếŧ em

Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ

Ðất nước mình nhân hậu

Có nước trời xoa dịu vết thương đau

Em nằm dưới đất sâu

Như khoảng trời đã nằm yên trong đất

Ðêm đêm, tâm hồn em toả sáng

Những vì sao ngời chói, lung linh

Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong

Ðã hoá thành những làn mây trắng?

Và ban ngày khoảng trời ngập nắng

Ði qua khoảng trời em

- Vầng dương thao thức

Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực

Soi cho tôi

Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?

Tên con đường là tên em gửi lại

Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái

Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em

Gương mặt em, bạn bè tôi không biết

Nên mỗi người có gương mặt em riêng!

Trường Sơn, 10-1972

(Khoảng trời hố bom, Lâm Thị Mỹ Dạ)
 
Chương 329: Có trá?


Editor: Đào Tử

_____________________________

Đêm thu buồn lắm! Chị Hằng ơi!

Trần thế em nay chán nửa rồi.

Cung quế đã ai ngồi đó chửa?

Cành đa xin chị nhắc lên chơi.

Có bầu, có bạn, can chi tủi,

Cùng gió, cùng mây, thế mới vui.

Rồi cứ mỗi năm rằm tháng tám.

Tựa nhau trông xuống thế gian, cười.

(Muốn làm thằng Cuội, Tản Đà)
 
Chương 330: Sói vương


Editor: Đào Tử

_____________________________

Gió hun hút lạnh lùng

Trong đêm khuya phố vắng,

Súng trong tay im lặng,

Chú đi tuần đêm nay

Hải Phòng yên giấc ngủ say,

Cây rung theo gió, lá bay xuống đường...

Chú đi qua cổng trường

Các cháu miền Nam yêu mến

Nhìn ánh điện qua khe phòng lưu luyến

- Các cháu ơi! Giấc ngủ có ngon không?

Cửa đóng che kín gió,

Ấm áp dưới mền bông,

Các cháu cứ yên tâm ngủ nhé.

Trong đêm khuya vắng vẻ,

Chú đi tuần đêm nay,

Nép mình dưới bóng hàng cây,

Gió đông lạnh buốt đôi tay chú rồi!

- Rét thì mặc rét, cháu ơi!

Chú đi giữ mãi ấm nơi cháu nằm.

Mai các cháu học hành tiến bộ,

Đời đẹp tươi, khăn đỏ tung bay.

Cháu ơi! Ngủ nhé, cho say!

(Chú đi tuần, Trần Ngọc)
 
Chương 331: Nói chuyện chính sự


Editor: Đào Tử

_____________________________

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,

Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;

Đây mùa thu tới - mùa thu tới

Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành

Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;

Những luồng run rẩy rung rinh lá...

Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...

Non xa khởi sự nhạt sương mờ...

Đã nghe rét mướt luồn trong gió...

Đã vắng người sang những chuyến đò...

Mây vẩn từng không, chim bay đi,

Khí trời u uất hận chia ly.

Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói

Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

(Đây mùa thu tới, Xuân Diệu)
 
Chương 332: Hồi ức của sói trắng


Editor: Đào Tử

_____________________________

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi suиɠ sướиɠ. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt...

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

(Vội vàng, Xuân Diệu)
 
Chương 333: Tất cả mọi người không ngờ tới


Editor: Đào Tử

_____________________________

Người ta khổ vì thương không phải cách,

Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.

Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,

Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!

Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.

Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,

Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;

Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;

Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,

Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,

Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.

Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,

Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

(Dại khờ, Xuân Diệu)
 
Chương 334: Đã quên thứ gì


Editor: Đào Tử

_____________________________

Mặt trời xuống biển như hòn lửa,

Sóng đã cài then, đêm sập cửa.

Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,

Câu hát căng buồm cùng gió khơi.

Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng,

Cá thu biển Đông như đoàn thoi

Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng.

Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!

Thuyền ta lái gió với buồm trăng

Lướt giữa mây cao với biển bằng,

Ra đậu dặm xa dò bụng biển,

Dàn đan thế trận lưới vây giăng.

Cá nhụ cá chim cùng cá đé,

Cá song lấp lánh đuốc đen hồng,

Cái đuôi em quẫy trăng vàng choé.

Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.

Ta hát bài ca gọi cá vào,

Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao.

Biển cho ta cá như lòng mẹ

Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.

Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng

Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng.

Vảy bạc đuôi vàng loé rạng đông,

Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.

Câu hát căng buồm với gió khơi,

Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.

Mặt trời đội biển nhô màu mới,

Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.

(Đoàn thuyền đánh cá, Huy Cận)
 
Chương 335: Phát hiện mới


Editor: Đào Tử

_____________________________

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,

Con thuyền xuôi mái nước song song.

Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;

Củi một cành khô lạc mấy dòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,

Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.

Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;

Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;

Mênh mông không một chuyến đò ngang.

Không cầu gợi chút niềm thân mật,

Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,

Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.

Lòng quê dợn dợn vời con nước,

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

(Tràng giang, Huy Cận)
 
Chương 336: Lão huynh người ngoài hành tinh


Editor: Đào Tử

_____________________________

Rét Thái Nguyên rét về Yên Thế

Gió qua rừng Đèo Khế gió sang...

Em là con gái Bắc Giang

Rét thì mặc rét, nước làng em lo

Nhà em phơi lúa chưa khô

Ngô chửa vào bồ, sắn thái chưa xong

Nhà em con bế con bồng

Em cũng theo chồng đi phá đường quan.

Con ơi con ngủ cho ngoan

Sang canh trăng lặn, buổi tan mẹ về...

Trên đồi quê

Trăng non mới hé

Đường thì dài, hố xẻ chưa sâu

Chưa sâu thì cuốc cho sâu

Có anh có chị cùng nhau ta đào!

Hì hà hì hục

Lục cục lào cào

Anh cuốc em cuốc

Đá lở đất nhào!

Nào anh bên trai

Nào em bên nữ

Ta thi nhau thử

Ai nào hơn ai!

Anh tài thì em cũng tài

Đường dài ta xẻ, sức dai ngại gì.

Đường đi ngoắt ngoéo chữ chi

Hố ngang hố dọc chữ i chữ tờ.

Thằng Tây mà cứ vẩn vơ

Có hố này chờ chôn sống mày đây.

Ớ anh ớ chị nhanh tay

Nhanh tay ta cuốc, chôn thây quân thù!

Đêm nay gió rét trăng lu

Rộn nghe tiếng cuốc chiến khu phá đường...

(Phá đường, Tố Hữu)
 
Chương 337: Lão huynh bạch tuộc xui xẻo


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 338: Virus X


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
Chương 339: Toàn dân đều sở hữu dị năng


Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong gian phòng bày trí đơn giản một màu đen nhánh, duy chỉ có màn hình lóe ra ánh sáng xanh tỏa khắp phòng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng tích tích của tiếng chuông tin nhắn.

Lúc này, một chuỗi bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp phía xa truyền đến, bóng người dần rõ ràng.

Tích tích tích --

Tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, người kia chuyển bước chân, chẳng biết cô cử động thế nào thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trong thư phòng, nhanh như cơn gió lướt qua. Cô nhấp một hớp trà vừa pha trong cốc, tiện tay đặt tách trà sứ kia lên bàn, ngón tay đặt lên màn hình giả lập hoạt động.

【 Bùi Diệp, rảnh chứ? 】

【 Có đó không, Bùi Diệp? 】

【 Bà nội Bùi, có chuyện rất nguy cấp, siêu siêu quan trọng, đừng giả chết nữa! 】

【 Bùi lão đại, tôi kêu cô là lão đại luôn đấy được chưa, xem tin nhắn rồi thì mau trả lời, không tôi hack mạng nhà cô đấy! 】

【 Bùi Diệp ra đây đi, Bùi Diệp ra đây đi, tôi biết cô đang online, đừng tránh ở phía sau màn hình không lên tiếng, tôi biết cô đang xem tin nhắn! 】

. . .

Thời gian bên dưới góc phải màn hình trôi qua từng giây.

Bùi Diệp đem tin nhắn của người bạn đang có cảm xúc ngày càng táo bạo của mình xem lại một lần, ánh mắt yên tĩnh như nước đọng.

Người bạn kia lại kêu cha gọi mẹ đến tuyệt vọng, spam liên tiếp hơn hai trăm lần.

Bùi Diệp lướt qua những đoạn tin nhắn không có giá trị, trực tiếp kéo xuống đến vài tin cuối cùng.

【 Bùi bà cố tổ, cô cứ bình chân như vại vậy cả đời luôn đi, tôi nhận thua, tôi phục cô. 】

Thái độ của người bạn bè dần dịu xuống.

【 Có việc cần cô giúp một tay đây, nghe bảo dạo này cô rất rảnh? Giúp tôi chăm sóc thằng bé nhà tôi đi, sau khi xong việc thì mọi chuyện đều dễ nói. 】

【Đứa trẻ này không tiện để người ngoài biết, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tới nhờ cô nuôi giùm. 】

【 Tôi biết cô sẽ không chăm sóc đứa bé đâu nên đã thiết kế cho thằng nhóc một cái ứng dụng để nuôi dưỡng nó, cô cứ dựa vào đó mà nuôi là được, không khó chút nào. 】

【 Tôi còn có việc, sau này nói chuyện tiếp! 】

Bạn bè XXX gửi một tệp offline cho ngài, vui lòng kiểm tra và nhận.

Động tác nhanh chóng, như thể bán tháo khoai lang nóng bỏng tay.

Bùi Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ này do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

Tư thế của cô từ tư thế ngồi đoan chính đổi thành lười biếng như Cát Lâm, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo tựa vào một góc bàn đọc sách, trong miệng nhẩm khúc ca của người dân bản xứ.

Download, lắp đặt, đang mở APP.

Nhanh như nước chảy mây trôi.

Một giây sau, màn hình tối sầm lại, sau đó từ từ hiện ra một biển sao màu hồng chói mù mắt.

Biển sao di chuyển tới chính giữa màn hình rồi tựa vào, hình thành vòng xoáy màu hồng.

Không bao lâu, vòng xoáy màu hồng lại ngưng tụ thành một trái tim màu hồng phấn, bắt chước trái tim nhảy lên ba lần.

"Thiết kế một cái APP trông trẻ thế này còn cần bà đây chăm sóc?"

Vừa nói xong, trái tim lập tức nổ tung, hóa thành từng tia sáng màu hồng nhạt chuyển động, hội tụ thành bốn chữ lớn.

【 Yêu và nuôi trẻ 】

Bùi Diệp: ". . ."

Không chỉ có thiết kế táo bạo còn đạo văn đào chân tường.

Chơi loại trò chơi này sẽ kéo thấp phong cách của mình.

Cô tiện tay cầm lấy túi đồ ăn vặt chất đống trong thư phòng, xé mở túi đồ ăn nhanh làm từ giấy có thể tự phân hủy, móc khoai tây chiên ra rồi bắt đầu nhai răng rắc.

Trong thời gian chờ đợi, khung cảnh đồ họa dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, nhảy ra một cái logo càng thêm đặc biệt.

Rõ ràng là một cái APP được thiết kế riêng, người chế tác còn thiết lập cho cái APP nuôi trẻ này một chuỗi hệ liệt các điều khoản chịu trách nhiệm cần Bùi Diệp ký kết các điều khoản ấy mới có thể tiến vào trò chơi.

Cô đưa mắt nhìn sương sương, phát hiện những điều khoản chịu trách nhiệm này chẳng khác gì thiểu năng.

【 Trò chơi này là loại trò chơi tích hợp cả hai việc yêu đương và nuôi trẻ, nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành. 】

【 Một, toàn bộ quá trình nuôi dưỡng con yêu đều do người chơi kiểm soát ( Nếu con yêu bị thiểu năng phiền người chơi không được nổi giận, nên tự suy xét bản thân ba lần rồi tìm ra vấn đề ở bản thân, nghiêm cấm bạo lực gia đình), người chơi cần tham dự mọi quá trình trong lúc con yêu trưởng thành, xin nghiêm túc thực hiện, không được ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới! 】

【 Hai, cảm xúc của con yêu vô cùng nhạy cảm, mong người chơi chú ý đến tâm tình của nó. 】

【Ba, khi con yêu phạm sai lầm, phiền hướng dẫn nó đi hướng đi đúng đắn, không được la mắng. 】

【 Bốn, trò chơi một khi kích hoạt đã trói định với người chơi, không thể tiêu hủy cũng không thể vứt bỏ. 】

. . .

【 Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】

Bùi Diệp: ". . ."

Bây giờ cô muốn lập tức mua vé đến trung ương tinh cầu, chém nát hang ổ của tên kia!

Đưa đến trước mặt ai không đưa lại đưa đến trước gót chân cô?

Bùi Diệp không nhìn kỹ những cái điều khoản ngu ngốc này, kéo một hơi đến cuối cùng rồi nhấp đồng ý, dựa theo quá trình nhập tên mình rồi lưu tài khoản.

Theo tiếng du dương nhẹ nhàng của BGM vang lên, trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu.

Bùi Diệp tùy ý nhấp nhấp, bỏ qua phần hướng dẫn tân thủ nhàm chán.

Lướt qua tràng cảnh đồ họa và hình ảnh logo, giao diện trò chơi đơn giản hơn cô nghĩ, bối cảnh bên trong là một gian phòng đơn giản, bốn phía vách tường đều là màu xám trắng, một cái cửa sổ khép hờ, một cánh cửa đóng chặt, một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ bên trên ghế đặt một quả trứng lòe loẹt, ngoài ra không còn gì khác.

Quả trứng này thật sự rất loè loẹt, đếm sơ sơ cũng đến hơn hai mươi loại màu sắc khác nhau, lộn xộn như nét vẽ nguệch ngoạc của trẻ con.

Cô chọc chọc quả trứng, màn hình nhảy ra một cái khung đặt tên.

【 Mời người chơi đặt tên cho con hoặc người yêu】

"Nếu đã gọi là con yêu, vậy thì nên gọi là A Tể chứ sao."

Cái thiết lập trò chơi này đúng là khiến cho cô cạn lời.

Cô đâu phải là người si mê người yêu ảo một cách điên cuồng, không thể nào đem nhân vật 2d bên trong App làm người yêu thật, bạn đời càng không có khả năng.

Nuôi trẻ kiêm luôn nuôi người yêu, tương đương với việc đem đứa con mình nuôi lớn tiêu thụ tại chỗ?

Khẩu vị quá nặng!

_:)з" ∠)_

【 Lấy tên thành công 】

Nhắc nhở hệ thống kết thúc, trên đầu quả trứng kia bỗng hiện lên hai chữ nhỏ--

【 A Tể 】

Bùi Diệp đang khám phá công dụng của các loại biểu tượng, hệ thống lại nhắc nhở cô lấy một cái ID cho tài khoản.

Sau khi suy nghĩ một lát, 【 A Cha 】 bất chợt hiện ra.

Nếu là danh hiệu của quả trứng kia thì hàng chữ nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến thành 【 A Cha của A Tể 】 rồi!

Cô vừa chọc các nút bấm, đồng thời nghiên cứu ý nghĩa những cái nút này.

"Cái trò chơi thô sơ thế này cũng dám làm ra, đặt trên thị trường một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết nó. . ."

Bùi Diệp từ quân Liên Bang xuất ngũ, cả ngày đều trầm mê trong trò chơi u mê không lối về, trò chơi hành động, mạo hiểm, mô phỏng, nhập vai cùng các loại trò chơi thông thường, cô hầu như đều đã chơi qua. Trong đó đứng đầu là trò chơi tiêu tiền (lừa gạt) là chủ yếu, trò chơi nuôi dưỡng từng chơi qua mấy trò chỉ là chơi một hồi liền bỏ.

Lấy ánh mắt phán đoán của cô thì cái App nuôi dưỡng này thực sự quá tầm thường.

Đúng là không vực dậy nổi xúc động tiêu tiền.

"Thứ đồ chơi này thăng cấp thế nào?"

Tìm tòi một hồi, Bùi Diệp phát hiện trên vỏ trứng có một dòng chữ là thanh tiến độ "Công đức".

"Công đức" giống như là kinh nghiệm trò chơi bình thường, tạm thời không có con đường tiêu tiền thì chỉ có thể liều mạng.

"Dựa theo kịch bản nuôi dưỡng, thời điểm này hẳn phải đưa ra ' mua một món', 'Sáu tệ nhận skin cấp SR' lừa gạt tiền mới đúng. . ."

Có "1" có "6", tiến hành theo chất lượng phải có 98, 188, 348 và 648.

_:)з" ∠)_

Dù là Bùi Diệp cũng từng bị trò chơi kịch bản gian thương này lừa mấy vạn.

Trò chơi nuôi dưỡng, không phải tiêu tiền thì là dựa vào độ liều mạng, nếu muốn chơi trò chơi chắc chắn phải không biết xấu hổ.

Bây giờ cô cái gì cũng không có, duy chỉ có thời gian rảnh rỗi là nhiều, toàn thân đều có thể liều, cho nên tiêu tiền không có lời.

"Thông quan cần bao nhiêu công đức? Chục, trăm, ngàn. . . Một ngàn công đức? Xem ra không nhiều lắm. . ."

Bùi Diệp ấn loạn một lúc, phát hiện hướng dẫn tân thủ vừa mới bỏ qua khi nãy có manh mối quan trọng.

Cô lập tức mở lại xem kĩ hướng dẫn tân thủ.

Giữa màn hình mở ra một tấm da dê, văn tự mặt trước còn khá rõ ràng, mặt sau lại bị mực nước làm hoen ố, đứt quãng.

【 Mấy chục vạn năm trước, linh khí thiên địa dư dả, tiên, người, yêu, ma tuy có xảy ra va chạm nhưng nhìn chung xem như yên bình. 】

【 Nhân Giới có một mảnh đại lục rộng lớn, phía trên đại lục hàng trăm nước nằm liền kề nhau, có một nước nhỏ, nhân khẩu chưa tròn một triệu, tên là "Đàm Xương" . 】

Hai câu đằng sau đã bị mực nước làm loang lổ, che đậy mấy hàng chữ viết.

【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

Phía sau lại là một mảnh mực nước loang lổ, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ mấy chữ.

Liên hệ với đoạn dưới chắc hẳn vị tên là "Tô" hoàng tử này gặp phải việc gì đó, theo suy đoán của cô lẽ nào "Đàm Xương" bị ai diệt quốc? Sau khi diệt quốc, "Tô" hắc hóa làm một việc tày trời khiến người người oán trách, cuối cùng Thiên Đạo giận dữ, hạ lệnh trừng phạt. Trừ khi "Tô" trả hết vô số nghiệp chướng trên thân, nếu không suốt đời suốt kiếp không cách nào giải thoát.

Cuối cùng hồn phách của "Tô" hóa thành quả trứng này.

Người chơi cần đem trứng đi ấp, cùng "Tô" ở chung một chỗ kiếm công đức và khí vận, giúp "Tô" tỉnh lại.

Sau khi Bùi Diệp xem xong chỉ có một ý nghĩ --

" Bối cảnh trò chơi làm quá ẩu!"

Theo lý thuyết tùy tiện vơ vét cũng có thể tìm tới một đống tài liệu miễn phí.

Hiểu rõ bối cảnh trò chơi của quả trứng này, Bùi Diệp bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đánh phó bản kiếm "Công đức" .

Tuy nói người bạn kia là một tên hố đồng đội, nhưng đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc đứa trẻ rồi, vậy thì nuôi thôi, dù sao cũng rảnh rỗi không việc gì làm.

Trầm mê trong thế giới game hay trầm mê trong trò chơi nuôi dưỡng không khác gì mấy, đều có thể gϊếŧ thời gian.

Cửa vào phó bản ngược lại rất dễ tìm.

Ở góc trên bên phải màn hình có một cái biểu tượng hình đầu lâu, trên đó viết hai chữ "Phó bản".

Nhấp tiến vào, màn hình lại xuất hiện một tấm da dê thật dài, tấm da dê khá cũ, màu vàng nâu.

Trừ cái phó bản thứ nhất sáng lên, cái khác đều đã khóa lại màu xám không thể mở ra.

Cô chỉ có thể ấn mở giới thiệu của phó bản thứ nhất.

Vừa nhìn thấy suýt chút nữa mù mắt.

【 Bà lão tuổi thất tuần vì sao chết thảm đầu đường?

Mấy trăm con heo mẹ vì sao hằng đêm lại kêu thảm?

Quầy hàng nhỏ vì sao nhiều lần gặp trộm ăn cắp "áo mưa"?

Nội y của nữ sinh trong ký túc xá vì sao liên tiếp bị mất trộm?

Ga giường trong ký túc xá bị trộm phía sau có ẩn tình như thế nào?

Hoa cúc thiếu niên nở hoa là người nào gây nên? Ai là kẻ đứng sau! ! !

Đến tột cùng là nhân cách vặn vẹo hay đạo đức suy đồi? Kính mong chú ý đến phó bản, để 【 A Cha】 dẫn chúng ta tiến vào nội tâm yêu ma quỷ quái, thăm dò thế giới không muốn người biết. . . 】

Lòng hiếu kỳ để cô muốn ấn tiến vào, du͙ƈ vọиɠ cầu sinh lại khiến cô muốn chém rớt giao diện.

"Cái thứ quần què gì đây?"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Bùi Diệp có cảm giác trí thông minh đang bị bạn bè nhấn chà xát trên mặt đất, cảm giác phẫn nộ dâng trào.

Cô đang nghĩ đến việc tháo bỏ trò chơi, thay vào đó là trò chơi có độc, giao diện lại đột nhiên thay đổi, cô vô ý nhấn【 Tiến vào phó bản 】.

"Còn có loại thao tác này?"

Cô không tin cái APP này có thể đọc được suy nghĩ của cô, trừ khi có người âm thầm điều khiển.

Chẳng hạn như người chế tạo nó.

Bùi Diệp đang xem xét người thuộc diện tình nghi, hệ thống liên tiếp nhảy ra mấy dòng thông báo nhắc nhở.

Chuẩn bị tiến vào phó bản, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược 3. . .

Đếm ngược 2. . .

Đếm ngược 1. . .

Tiến vào phó bản!

Chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ!

Thanh âm êm tai của trò chơi vang lên, không chờ Bùi Diệp kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối đen trực tiếp mất ý thức.

Trước khi mất đi ý thức, cô hoảng hốt nghe được tiếng cười trêu tức của bạn bè.

【Cuối cùng, tất cả giải thích quyền quy Thiên não! 】

【 Không phục thì cô đến đánh tôi đi! 】
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom