Cập nhật mới

Dịch Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 340


Chương 340

Tôn Quảng Phúc bên cạnh Lâm Nguyệt Nga, mặt không đổi sắc, nói: “Đúng là tôi không giàu có như anh, tôi chỉ là người dạy học. Nhưng ít nhất tôi có khí phách của tôi, sẽ không giống như một số người, thấy lợi quên nghĩa, bề ngoài oai phong, nhưng chỉ là ngọn cỏ đầu tường!”

Vẻ mặt Thẩm Minh Xuân lúc đỏ lúc tái.

Bỗng nghe Viên Quốc Thành cười lớn ha ha nói: “Hay cho câu có khí phách! Tôi sớm đã nghe nói chồng của em tư nghèo đến mức chỉ còn lại bộ xương, hôm nay tôi muốn xem xem, xương của ông rắn đến mức nào!”

Ông ta vung tay, đám tay chân nhà họ Viên mà ông ta đưa đến liền xông lên.

“Nếu đau thì kêu một tiếng”, Viên Quốc Thành bày ra bộ mặt cười chân thành: “Ông cầu xin tôi một tiếng, hoặc là học tiếng chó sủa, tôi sẽ cho người dừng tay!”

Binh binh binh…

Đám tay chân tay đấm chân đá.

Tôn Quảng Phúc mặt đầy máu, mặt bị đánh đến biến dạng.

Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.

“Quảng Phúc!”

Lâm Nguyệt Nga nhìn chồng mình Tôn Quảng Phúc bị đám người vây đánh, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng bà ta không rơi một giọt nước mắt.

Bà ta biết, lúc này, nếu bà ta tỏ ra yếu đuối, thì là bất kính với chồng mình.

Sự kiêu ngạo của người dạy học, đâu phải nắm đấm của mấy tên lưu mạnh có thể khuất phục.

Thuộc hạ thì thầm bên tai Viên Quốc Thành: “Còn đánh nữa có thể sẽ đánh chết đấy”.

Viên Quốc Thành không quan tâm đến mạng của Tôn Quảng Phúc, nhưng hôm nay là đến giúp Lâm Lai Phong lập uy, không cần thiết đánh chết người, liền bảo thuộc hạ dừng tay.

Tôn Quảng Phúc bị đánh đến thở thoi thóp.

Lâm Nguyệt Nga xông đến, ôm lấy chồng của mình, nước mắt rưng rưng trong khoang mắt, cố gắng nhịn không để rơi xuống.

Đôi mắt của Tôn Quảng Phúc mở ra đường khe, nhìn bà xã, khuôn mặt sưng tím nở nụ cười: “Bà xã, anh không giàu có, nhưng anh… anh không làm mất mặt em và nhà họ Lâm”.

Cuối cùng nước mắt của Lâm Nguyệt Nga không nhịn được rơi xuống, rớt lên khuôn mặt của Tôn Quảng Phúc, hòa lẫn với máu của ông ta.

Thẩm Minh Xuân chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Lai Phong, đưa tay ra nói: “Anh Lai Phong, chúc mừng anh, trở thành gia chủ nhà họ Lâm”.

Lâm Lai Phong cười ha ha, chắp tay với ông ta: “Việc hợp tác giữa chúng tôi và nhà họ Thẩm vẫn tiếp tục”.

Viên Quốc Thành cũng nói: “Nhà họ Viên cũng có ý hợp tác với nhà họ Thẩm”.

Thẩm Minh Xuân vui mừng, cải thiện quan hệ với nhà họ Viên, sau này địa vị của mình ở nhà họ Thẩm nhất định sẽ ngày càng cao.

Lâm Thu Phượng nhìn sang anh cả Lâm Thu Thanh với khuôn mặt đau lòng, cuối cùng vẫn đi về phía chồng.

Lúc này, bên cạnh Lâm Thu Thanh đã không còn mấy người.

Hoạn nạn mới biết lòng người, ngay cả em ruột cũng rời khỏi mình mà đi.

Lâm Thu Thanh thở dài một tiếng, trong lòng vô cùng đau buồn.
 
Chương 341


Chương 341

“Ha ha ha, còn ai nữa không!”

Lâm Lai Phong ý chí lên cao, đi đến trước mặt Lâm Thượng Nghĩa.

“Ông cụ, tôi lên làm gia chủ rồi, có phải ông nên chúc mừng tôi không? Ha ha ha…”

Ông cụ vẫn đứng ở đó, dáng vẻ tàn tạ, giống như cây khô mùa đông, hoa lá đã rụng hết, nhưng tấm lưng của ông cụ vẫn rất thẳng bất khuất.

Ánh mắt của ông cụ vẫn vô hồn trông về phía cổng lớn.

“Ha ha, lão già, đừng ảo tưởng gì nữa! Sẽ không có ai đến cứu người các người đâu”, Lâm Lai Phong nói.

Trong sơn trang đột nhiên nổi gió.

Gió rất lớn, vù vù, thổi đến mức bụi tung mù trời.

Thấp thoáng còn vang lên tiếng sấm sét.

Mọi người ngẩng đầu nhìn trời.

Một đám mây đen dày đặc trên trời càng lúc càng thấp xuống.

Trong tầng mây, rất nhiều dòng điện chằng chịt bò qua lại như con rắn.

Đột nhiên, chớp điện lóe lên.

Cùng với tiếng sét kinh thiên.

Tầng mây dường như bị xé nứt, nước mưa ào ào trút xuống.

Lâm Lai Phong bị tiếng sét và cơn mưa dọa cho sợ giật mình, không biết làm sao, trong lòng hoang mang.

Rồi lại nhìn ông cụ, trong đôi mắt được chớp điện chiếu sáng, không còn vô hồn nữa, mà có thêm ánh sáng kỳ lạ.

Lâm Lai Phong quay đầu, nhìn thấy một bóng ô màu đen đang chậm rãi di chuyển về phía bên này.

Những người khác cảm thấy không đúng, đều quay đầu.

Bóng ô đến gần, mọi người mới nhìn rõ hai bóng người dưới ô dựa vào nhau.

Bọn họ đi rất chậm.

Cảnh sắc cả sơn trang dường như ảm đạm, chỉ còn lại một màu sắc này.

Là Lý Dục Thần!

Lâm Lai Phong nheo mắt lại.

Ông ta có dự cảm chẳng lành.

Nỗi bất an mãnh liệt, khiến trái tim ông ta đập điên cuồng.

Lâm Mộng Đình bám cánh tay của Lý Dục Thần, yên lặng dựa và bên người anh, đi theo bước chân của anh.

Một bước, hai bước…

Đi đến chỗ cách mọi người không xa,

Họ dừng lại.

Ánh mắt nhìn bọn họ phức tạp đến gần như mê ảo.

Mặc dù mưa to gió lớn, mọi người vẫn có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng thu lại ô trong tay.
 
Chương 342


Chương 342

Roạt một tiếng.

Mây đen giăng kín, mưa ngập trời, tiếng gió vù vù, cùng với chớp điện chói mắt, tiếng sét nhức tai, dường như tất cả bị anh thu vào trong chiếc ô.

Bầu trời tươi sáng, mây trắng rong chơi trên bầu trời.

Trời đất như mùa xuân, cành liễu khẽ đung đưa trong gió.

Bươm bướm tung tăng trên thảm cỏ, ve kêu râm ran trên cây.

“Ha, đứng thành hai đội hết rồi hả!”

Lý Dục Thần nhìn đám người phân ra hai phe rõ ràng, lắc đầu.

Anh đưa chiếc ô cho Lâm Mộng Đình, đi đến bên cạnh Tôn Quảng Phúc, ngồi xổm xuống xem, nói: “Yên tâm, không sao”.

Trong mắt Lâm Nguyệt Nga lộ ra vẻ cảm kích, nghẹn ngào, không thốt ra lời.

Không biết tại sao, cậu thanh niên trước mắt đột nhiên trở nên đáng tin như vậy, dường như chỉ cần lời của anh nói, thì chắc chắn là thật.

Lý Dục Thần đứng lên, đi đến trước mặt ông cụ, khẽ gật đầu, nói: “Kiếp nạn của nhà họ Lâm, kết thúc rồi”.

Cơ thể như cây khô của Lâm Thượng Nghĩa như có sức sống mới.

Trong ánh mắt của ông cụ bùng lên ngọn lửa hồi sinh.

Một giọi nước mắt nóng hổi chảy ra từ trong mắt của ông cụ, men theo khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn chậm rãi lăn xuống.

Lý Dục Thần quay người, đi về phía Lâm Lai Phong.

Lâm Lai Phong hơi bất an, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có chị gái Lâm Lai Nghi và anh rể Viên Quốc Thành, ông ta cũng gan dạ hơn.

“Lý Dục Thần, bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Lâm, cậu ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, tốt nhất là đứng làm bừa”, Lâm Lai Phong nói.

“Vậy sao”, Lý Dục Thần cười: “Gia chủ của nhà họ Lâm, tự phong hả? Hay là…”

Anh chỉ vào mấy người xung quanh: “Các người chọn ông ta?”

Không ai nói gì.

Có vài người bắt đầu hối hận, phần lớn mọi người đều quan sát trước.

Lâm Lai Phong nổi giận nói: “Tốt nhất là bây giờ cậu rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

“Không khách sáo như thế nào? Giống như con trai của ông hả?”, Lý Dục Thần khẽ cười.

Lâm Lai Phong càng lúc càng bất an, cùng với đó, còn có nỗi sợ kỳ lạ.

“Thiếu Bình đâu? Cậu đã làm gì Thiếu Bình rồi?”

“Ông mãi mãi không thể nào gặp lại anh ta nữa rồi”.

“Cậu!” Lâm Lai Phong vẫn không dám tin: “Không thể nào! Nhất định là cậu đang lừa tôi! Con trai Thiếu Bình của tôi là cao thủ Nhẫn Tông, ngay cả Lâm Thiền Minh cũng không phải là đối thủ của nó. Nhất định là cậu đang lừa tôi…”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nắm chắc một chút nào.

Nhất là khi nhìn thấy Lâm Mộng Đình bình yên vô sự theo Lý Dục Thần trở về.

“Giết nó! Giết nó cho tôi!”, Lâm Lai Phong điên cuồng gào thét.
 
Chương 343


Chương 343

Người nhà họ Viên khá là do dự, không biết có nên nghe lời Lâm Lai Phong hay là không.

Lâm Lai Nghi nói: “Các người còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu ra tay đi!”

Lúc này những tay đấm thuê mới lao lên.

Nhưng mà, bọn họ căn bản không thể tới gần Lý Dục thần.

Vừa mới đến gần thì đã văng ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống đất.

Cả hừ cũng không thể hừ một tiếng, chẳng biết là chỉ ngất hay đã chết hết cả rồi.

Lý Dục Thần từng bước đi về phía trước.

Khi anh đi tới trước mặt Lâm Lai Phong, thì đám người nhà họ Viên mang tới đều ngã xuống đất hết cả rồi.

Lâm Lai Phong có chút tuyệt vọng nhìn Lý Dục Thần:

“Mày, mày không phải người! Mày rốt cuộc là ai?”

“Ông không có tư cách biết”.

Lý Dục Thần nói xong thì bàn tay đã nhấn về phía hư không một cái.

Lâm Lai Phong chợt nghe thấy tiếng bốp bốp bên trong cơ thể mình.

Sau đó, cả người ông ta đã xụi lơ, ngã xuống đất, như một đống bùn nhão.

Thế nhưng ông ta vẫn chưa chết, vẫn còn mở to hai mắt nhìn.

Chỉ là sự sợ hãi trong ánh mắt đã được đẩy lên mức cùng cực.

Người nhà họ Lâm chọn nhầm phe nhanh chóng tản ra.

Không ai có thể và muốn trêu vào vị sát thần này.

Thông minh hơn một chút thì nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Thu Thanh bên kia.

Học theo, đám người còn lại cũng di chuyển như kiến chuyển nhà.

Cảnh tượng hết sức buồn cười đã xảy ra.

Vừa rồi là bên cạnh Lâm Lai Phong, trừ vợ ông ta và vợ chồng Tôn Quảng Phúc thì không còn người nào nữa.

Mà nay bên kia, chỉ còn mỗi Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành.

Ánh mắt Viên Quốc Thành chợt lóe, nhanh chóng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Ông ta là người thông minh.

Biết tình thế trước mắt, đối đầu với Lý Dục Thần cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Trốn thì chắc chắn là trốn không thoát.

Mềm mỏng một chút, nói vài lời dễ nghe nữa thì may ra thoát được một kiếp.

Người nhà họ Lâm vẫn không muốn đắc tội với nhà họ Viên.

Nếu ông ta chết ở sơn trang Bắc Khê, nhà họ Viên chắc chắn sẽ khởi binh vấn tội.

Chỉ cần giữ được tính mạng trở về, Lý Dục Thần đánh đấm ghê gớm cách mấy thì ông ta cũng không sợ.

Viên Quốc Thành tiến lên phía trước nửa bước, bày ra khuôn mặt tươi cười, đang chuẩn bị mở miệng.

Người vợ bên cạnh ông ta, Lâm Lai Nghi đột nhiên lấy ra một khẩu súng nhắm về phía Lý Dục Thần.
 
Chương 344


Chương 344

Từ lần trước bị Lý Dục Thần tát cho một cái, thì bà ta đã luôn mang theo súng trên người.

Gương mặt bà ta trở nên dữ tợn, lộ ra dáng vẻ điên cuồng, tay không ngừng run run.

Viên Quốc Thành căng thẳng, vội vàng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên…

Mọi người bật thốt lên đầy hoảng hốt.

Nhất là Lâm Mộng Đình, tiếng súng vang lên, trái tim của cô đã ngừng đập ngay khoảnh khắc đó.

Cô cảm thấy máu trong người mình như ngừng chảy.

Những người khác cũng ngừng thở.

Có người sợ hãi, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người không biết phải làm thế nào…

Nói tóm lại, mọi người đều hóa đá.

Bên trong vườn hoa nhà họ Lâm như có thêm rất nhiều tượng đá.

Mắt của người bình thường không có khả năng quan sát viên đạn.

Nhưng, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện, bọn họ thấy được quỹ đạo bay của viên đạn.

Đầu đạn xoay tròn với tốc độ cực nhanh, băng qua không khí, phần đuôi bốc khói làm méo mó quỹ đạo không gian, xuất hiện ở vị trí cách ngực Lý Dục Thần đâu đó khoảng hai mét.

Viên đạn vẫn còn bay tới, chỉ là như gặp phải một lá chắn nên tốc độ càng ngày càng chậm.

Cuối cùng thì dừng lại cách tim anh đâu đó nửa mét.

Tất cả mọi người như trợn mắt há hốc miệng!

Không ngờ viên đạn lại dừng lại!

Tim Viên Quốc Thành bỗng chốc lạnh toát.

Kế hoạch nhận thua đã không thể thực hiện được nữa, khoảnh khắc vợ ông ta nổ súng thì ông ta đã biết mình chỉ còn một con đường…

Quỳ xuống, cầu xin tha thứ!

Viên Quốc Thành không hề do dự, bịch bịch một tiếng quỳ xuống.

“Cậu Lý! Đại sư Lý! Cậu đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, cầu xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”

Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.

Viên đạn trước ngực anh vẫn còn xoay tròn giữa hư không, như muốn tiêu hao hết toàn bộ năng lượng để phá cái lá chắn vô hình nào đó.

“Tôi không hề muốn giết ông, cả suy nghĩ trong đầu cũng không hề có. Nhưng bây giờ…”

Sát khí trong mắt anh chợt lóe.

“Nhớ kỹ, phát súng này là do vợ ông bắn. Trên đường xuống suối vàng, vợ chồng hai người thong thả tính với nhau đi”.

Dứt lời, viên đạn trước ngực anh như va vào thứ gì đó và đột nhiên bắn ngược trở về.

Dùng tốc độ như lúc ban đầu ghim thẳng vào mi tâm Viên Quốc Thành.

Viên Quốc Thành quỳ gối ở đó, trong ánh mắt để lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuối cùng.
 
Chương 345


Chương 345

“A!”

Lâm Lai Nghi điên cuồng hét lên, như nổi điên bóp cò súng trong tay.

Viên đạn từ họng súng bắn ra, ngoài hai viên may mắn nhắm đúng Lý Dục Thần thì còn lại đều không chính xác, bay tứ lung tung.

Thế nhưng, viên đạn đó dường như có mắt hoặc là được lắp đặt hệ thống điều khiển, sau khi tạo ra một đường cong trên không trung thì toàn bộ đều ghim vào người Viên Quốc Thành.

Phập phập phập…

Trên người Viên Quốc Thành xuất hiện thêm vài vết đạn.

Đạn thì đã hết, Lâm Lai Nghi vẫn ở đó bóp cò súng, mãi đến khi ngón tay chảy máu.

“A!”

Lâm Lai Nghi ném súng xuống, điên cuồng gãi đầu mình, sau đó chạy đi ra ngoài.

Lý Dục Thần không giết bà ta.

Tự tay giết chết chồng mình, bà ta sống còn đau khổ hơn cả chết.

Nhà họ Viên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho một đứa con dâu giết chết chồng.

Dù rằng, bọn họ chỉ cần điều tra một chút là có thể biết được, kẻ thật sự giết chết Viên Quốc Thành là Lý Dục Thần.

“Điên rồi! Điên rồi!”, giọng Thẩm Minh Xuân run rẩy: “Lý Dục Thần, mày điên rồi! Mày giết chết anh rể, ép chị cả nổi điên, nhà họ Viên sẽ không bỏ qua cho mày”.

Lý Dục Thần hoàn toàn không để ý đến ông ta, xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm xuống, bắt đầu xem xét tình trạng vết thương của Lâm Vân.

Trong tất cả mọi người, Lâm Vân bị thương nặng nhất.

Bị Lâm Thiếu Bình dùng thủ pháp đặc biệt là Phân Gân Thác Cốt của Thiên Nhẫn Tông, cắt đứt toàn bộ gân cốt trong người.

Nếu muốn hồi phục là vô cùng khó khăn, quan trọng là không để cho xương cốt lệch vị trí.

Nhiều xương gãy đến như vậy, tình trạng xương gãy rắc rối phức tạp, chỉ cần nhúc nhích một chút, sẽ có rất nhiều xương lệch vị trí.

Nói thế tức là dù cứu sống, thì cũng sẽ để lại di chứng.

Thẩm Minh Xuân kéo Lâm Thu Phượng, nói: “Thu Phượng, anh nhớ mình còn có chuyện quan trọng, chúng ta mau đi thôi, quay về thành phố Cô thôi, mau!”

Lâm Thu Phượng khó hiểu nói: “Anh làm cái gì vậy Minh Xuân, lúc nãy là anh ép em phải đứng về phía Lâm Lai Phong, em có thể hiểu được, anh chỉ muốn sống sót. Nhưng bây giờ Lâm Lai Phong cũng tiêu tùng rồi, Viên Quốc Thành cũng chết, là Dục Thần đến cứu chúng ta, sao anh còn muốn đi?”

“Nó cứu mọi người?”, Thẩm Minh Xuân cười lạnh nói: “Em vẫn chưa hiểu hả? Nhà họ Lâm tiêu tùng rồi! Nó cứu mọi người nhưng lại giết chết Viên Quốc Thành! Liệu nhà họ Viên có bỏ qua cho nó không? Có bỏ qua cho nhà họ Lâm không? Viên Quốc Thành là con ruột của Viên Thọ Sơn, em trai ruột của Viên Nãi Minh, ông ta chết rồi thì nhà họ Viên chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Một khi nhà họ Viên với nhà họ Lâm khai chiến, em nghĩ nhà họ Lâm bây giờ có thể chịu được bao nhiêu ngày?”

Lâm Thu Phượng im lặng.

Bà ta biết chồng mình nói đúng, nhà họ Viên nổi giận, nhà họ Lâm sẽ rước tai họa ngập đầu.

“Đi thôi”, Thẩm Minh Xuân thúc giục.
 
Chương 346


Chương 346

“Không”, Lâm Thu Phượng lắc đầu: “Gia đình thành ra như thế, em không thể đi được, anh đi đi”.

Thẩm Minh Xuân không hề do dự xoay người, rời khỏi sân nhà họ Lâm.

Mãi đến khi bóng lưng ông ta biến mất ngoài cổng sơn trang Bắc Khê, vẫn không hề quay đầu nhìn lại lấy một lần.

Lâm Thu Phượng lẳng lặng chảy nước mắt, hít một hơi thật sâu, xoay người, cùng gia đình giải quyết tàn cục trước mắt.

Đối với sự rời đi của Thẩm Minh Xuân, Lý Dục Thần không hề quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.

Bây giờ anh cần phải cứu người, hơn nữa thời gian cũng khá là gấp gáp.

Lâm Vân bị thương cực kỳ nặng, phải chữa trị ngay lập tức.

Mà mấy tiếng sau, độc trong người Lâm Mộng Đình cũng sẽ có tác dụng.

Lý Dục Thần dùng pháp lực cố định vị trí xương cốt trong người Lâm Vân, ôm cậu ta vào trong biệt thự.

Còn bên ngoài, người nhà họ Lâm bận thành một đoàn nhưng anh không rảnh bận tâm.

Bác sĩ riêng của nhà họ Lâm giúp anh lấy những dụng cụ y khoa cùng thuốc thường dùng tới.

Một giờ sau, những tổn thương kinh mạch trong người Lâm Vân đã được chữa trị, xương cốt cũng trở lại vị trí cũ.

Nhưng dù sao cũng không phải là gãy xương bình thường, muốn lành hẳn thì cần một khoảng thời gian nhất định.

Lý Dục Thần lại dày cho cậu ta một số công pháp có thể luyện tập trên giường, vừa luyện công vừa chữa trị cho bản thân.

Sau đó kê một toa thuốc cho người nhà họ Lâm đi bốc.

Làm xong hết, Lý Dục Thần nhìn đồng hồ.

Còn khoảng ba, bốn tiếng nữa là độc trong người Lâm Mộng Đình phát huy tác dụng.

Anh bắt đầu xem mạch cho Lâm Mộng Đình.

Thần thức nhập mạch, kiểm tra cơ thể Lâm Mộng Đình, chân mày Lý Dục Thần nhíu chặt.

Thuốc mà Lâm Thiếu Bình dùng được luyện chế cực kỳ đặc biệt, độc tính cực kỳ mạnh.

Lúc này độc khí đã vào tim, sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng.

Thuốc giải, chỉ có tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Đông Doanh mới đó.

Tất nhiên, Lý Dục Thần cũng có thể điều chế ra thuốc giải, nhưng tiếc là không có nguyên liệu.

Anh viết tên vài vị thuốc, đưa cho bác sĩ riêng của nhà họ Lâm và Lâm Thu Thanh xem.

Xem xong họ đều lắc đầu.

Đừng nói đến một vài vị thuốc mà đến nghe họ còn chưa nghe qua bao giờ, thì Tử Linh Chi hơn ba trăm năm cũng là thứ không biết phải đi đâu tìm trong thời gian ngắn.

Những vị thuốc đó ở đỉnh Thiên Đô là vô cùng bình thường, nhưng Côn Luân đi tìm khắp ngàn dặm cũng không thấy.

Thuốc giải không có, chỉ có thể dùng chân khí để ép độc.

Dùng chân khí rót vào từng kỳ kinh bát mạch của Lâm Mộng Đình, gột rửa lục phủ ngũ tạng của cô, ép độc ra ngoài.

Quá trình này cực kỳ hung hiểm.
 
Chương 347


Chương 347

Nếu Lâm Mộng Đình là người tu luyện thì sẽ dễ dàng hơn một chút.

Bởi vì người tu luyện thì thường kinh mạch sẽ hanh thông, chân khí cũng không bị cản trở, ép độc tương đối dễ dàng.

Nhưng Lâm Mộng Đình chính là một người bình thường.

Điều đó có nghĩa là Lý Dục Thần phải giúp cô đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nối thông kỳ kinh bát mạch, chân khí mới có thể thoải mái di chuyển.

Quá trình này, ít nhất cũng phải ba ngày.

Tất nhiên, còn có một cách không phải là cách nữa, chính là mặc cho thuốc phát tác, rồi tìm một người nam có dương khí cực mạnh giúp cô trải qua lễ rửa tội, thải dâm độc, điều âm dương, thì độc này có thể giảm bớt, sau vài lần cho độc tính phóng thích ra hết thì sẽ ổn.

Nhưng Lý Dục Thần không muốn làm như vậy.

Lợi dụng lúc con người ta gặp khó khăn, không phải là hành động của người anh hùng.

“Mộng Đình, bây giờ tôi dẫn cô đi, giúp cô giải độc trong người, có lẽ sẽ mất ba ngày. Trong ba ngày này, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô”, Lý Dục Thần nói với đôi chút dịu dàng.

Lâm Mộng Đình từng nghe tới cách giải loại thuốc độc khiến nam nữ quấn lấy nhau này, có rất nhiều tiểu thuyết nhắc tới.

Tuy tin tưởng Lý Dục Thần là người quân tử, nhưng nghe nói anh định ở bên mình ba ngày thì trong lòng cô vẫn căng thẳng như có con nai đang nhảy loạn.

Cô cúi đầu, gương mặt xinh xắn ửng hồng, giọng nói như muỗi kêu: “Được”.

“Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi”.

Lý Dục Thần kéo Lâm Mộng Đình dậy, nhanh chóng lao ra ngoài.

Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn theo bóng lưng bọn họ nói: “Này, hai đứa đi đâu thế? Đừng có chạy ra ngoài, nơi này đâu có thiếu phòng ốc!”

Thấy bọn họ đi xa thì thầm oán nói: “Làm này làm kia còn tìm chỗ trốn, đứa nhỏ này đúng thật là!”

Lý Dục Thần dẫn Lâm Mộng Đình tới Ngô Đồng Cư mình vừa mới mua được.

Nơi từng là “nhà ma” này cực kỳ yên tĩnh, trở thành nơi tốt nhất để anh sắp xếp chữa bệnh cho Lâm Mộng Đình.

Để tránh bị làm phiền, trừ Mã Sơn ra, anh không nói cho bất kỳ người nào biết.

Cả Đinh Hương cũng chỉ nghĩ là anh đi công tác xa nhà.

Con nhím giữ Ngô Đồng Cư cũng trở thành hộ pháp cho Lý Dục Thần.

Âm khí dày đặc trong sân đã không còn, chỉ còn bóng ngô đồng râm mát.

Miệng giếng kia thì Mã Sơn đã tìm người tháo nước, lại dùng súng cao áp bắn tách bùn dưới đáy giếng rồi dọn sạch.

Bây giờ cái giếng đó đã khô, qua vài ngày nữa nước ngầm sẽ chảy vào, khi đó là dùng được.

Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình lên phòng trên lầu, nói với cô mấy ngày tới sẽ ở đây và không ra ngoài.

Nhưng mà hai người ở trên giường lại ngồi đối mặt nhau.

Trên chiếc giường lớn đầy cổ kính, trải đệm chăn bằng gấm màu đỏ thẫm, hệt như lúc con người ta kết hôn.

Lòng Lâm Mộng Đình đầy rối bời, không biết nên làm thế nào.
 
Chương 348


Chương 348

Cô đã chuẩn bị tinh thần để chuyện gì đó có thể xảy ra.

Nhưng Lý Dục Thần lại mang vẻ mặt nghiêm túc như một người thầy, bắt đầu truyền lại cho cô những khẩu quyết và tâm pháp.

Mới đầu, Lâm Mộng Đình khó chịu bực bội nên chẳng nhớ được gì.

Khi Lý Dục Thần nghiêm khắc nói cô vài câu thì cuối cùng cô cũng tin người đàn ông này thật sự không có ý nghĩ lệch lạc gì, chỉ là đang dạy cho cô học.

Lâm Mộng Đình chậm rãi nhập tâm vào.

Cô rất thông minh, ngộ tính rất cao.

Dù chưa từng tiếp xúc với việc tu luyện, nhưng Lý Dục Thần nói rất nhiều, cô chỉ mới nghe đã hiểu.

Tất nhiên, Lý Dục Thần cũng đã lựa chọn cách đơn giản nhất và dễ hiểu nhất để giảng, thời gian quá gấp, hiệu suất mới là quan trọng.

Nếu giảng bài như đỉnh Thiên Đô thì chắc là giảng cả tuần Lâm Mộng Đình cũng không thể chắt lọc được cái gì là vàng, cái gì là ngọc dịch, cái gì là triêu truân mộ mông, cái gì là vượt qua mười hai tầng…

Lâm Mộng Đình vừa mới hiểu biết được một chút về kinh mạch trong người và chân khí, khi những kiến thức mới kích thích tinh thần ham học hỏi của cô thì thuốc độc đã phát tác.

Cô cảm nhận được sự khô nóng từ bụng dâng lên và lan ra toàn thân.

Cô mặt đỏ tai nóng, tim đập nhanh, trong lòng có sự ham muốn mạnh mẽ, không thể nói thành lời, không thể nói rõ, không thể giải thích, khiến cô cực kỳ khó chịu, trong lòng như có rất nhiều kiến khiến cô đau, ngứa…

Ánh mắt của cô mắt đầu mờ sương, đồng tử bốc lên ngọn lửa nóng rực.

Ngọn lửa kia vừa bốc lên, đã thiêu sạch tất cả.

Cô cùng với người đàn ông trước mặt cùng nhau hóa thành tro tàn trong đống lửa…

Lý Dục Thần vỗ một chưởng vào hậu tâm của Lâm Mộng Đình, tay kia thì nhanh chóng điểm vào ba mươi sáu đại huyệt trên người cô.

Một luồng chân khí rót vào cơ thể Lâm Mộng Đình.

Như thể đang rót vào một luồng khí mát lạnh vào trong cơ thể cô.

Chút tỉnh táo bắt đầu xuất hiện lại trong đầu cô.

Cô nhớ tới những tâm phát và khẩu quyết mình vừa mới học được, cũng bất giác bắt đầu niệm theo.

Chân khí như dòng nước lũ bắt đầu cuộn trào trong cơ thể cô, mở khóa từng cánh cổng….

Miệng giếng trong sân, nơi đáy giếng bắt đầu dâng lên dòng nước ngầm mát mẻ tươi mới.



Chưởng môn Thái Cực Nam Phái là Vương Tông Sinh luận võ cùng với cậu Lý bí ẩn đến từ thủ đô, sau khi Phùng Thiên Minh cẩn thận quảng bá tuyên truyền thì tin tức nhanh chóng lan ra khắp tỉnh Nam Giang.

Một ngày nọ, tại sân vận động thành phố Hòa, những gương mặt nổi tiếng đều tập trung ở đó.

Tất cả những người trong giới võ đạo tỉnh Nam Giang, những cái tên nổi trội trong giang hồ cùng với những gia tộc lớn có liên quan đều được mời.

Nhưng mà mọi người chờ mãi ngóng mãi, mà cậu Lý nào đó vẫn chưa hề xuất hiện.

Vương Tông Sinh cũng không sốt ruột cho lắm.

Ông ta vốn không xem Lý Dục Thần ra gì.

Sở dĩ đồng ý buổi luận võ này là do ông ta hiểu nhầm, cứ tưởng Lý Dục Thần là người của Nhất Chi Mai.

Nhất Chi Mai và Liễu Kim Sinh có những quan hệ không rõ ràng.
 
Chương 349


Chương 349

Ông ta nể mặt Nhất Chi Mai, đồng nghĩa với việc nể mặt Liễu Kim Sinh.

Trong mắt ông ta, nếu buổi luận võ này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Lý Dục Thần chắc chắn thất bại.

Cả Nam Giang này, người trong võ lâm, ngoài Liễu Kim Sinh thành phố Dũng cùng với Hà Trường Xuân của Tiền Đường thì Vương Tông Sinh chưa từng sợ ai.

Lý Dục Thần không dám tới, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Bản thân ông ta không ngờ thằng nhóc này lại thiếu can đảm như vậy, thật ra hôm nay cũng không phải là trận chiến sống còn nên có đến cũng chỉ bị dạy cho một trận thôi, ông ta sẽ không ra tay giết người.

Phùng Thiên Minh cử người đi khắp nơi tìm Lý Dục Thần, nhưng cả bóng người cũng không thấy.

Châu Na gọi điện thoại hỏi Mã Sơn, Mã Sơn cũng chỉ ấp úng qua loa cho có lệ.

Châu Na cũng khó tránh khỏi hoài nghi, Lý Dục Thần có thật sự đúng với lời đồn hay không, vì sợ, nên mới không dám tới?

Nhưng nghĩ lại, chị ta cảm thấy là không.

Cuối cùng trong vô số tiếng than thở, oán giận và tiếng cười nhạo thì một trận luận võ còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

Theo quy tắc, người không tham gia thì được tính là chủ động bỏ cuộc.

Vương Tông Sinh thắng.

Kết quả này khiến Phùng Thiên Minh nổi trận lôi đình, cầm súng ống lên đi tìm Lý Dục Thần liều mạng.

Ông ta nghe lời đề nghị của Lý Dục Thần, cầm cái theo đúng kết quả là Lý Dục Thần chắc chắn thắng.

Kết quả, thua đến không thể thua hơn.

Nhà họ Phùng có tiền, nhưng ông hai họ Phùng lại không phải là gia chủ.

Ông ta dựa vào Thiên Môn và địa vị trong giang hồ.

Chút tiền ấy cũng không đến mức tổn thất nặng nề, nhưng mà cắt dao xẻ thịt thì cũng đau chứ.

Làm gì có tiền của người nào được gió thổi tới.

Nếu Lý Dục Thần đánh thua, thì Phùng Thiên Minh cũng chấp nhận.

Cược ấy mà, luôn luôn có thắng có thua, đã cờ bạc thì phải biết chấp nhận thua cuộc.

Nhưng trận đánh này còn chưa bắt đầu, xem như lần này Phùng Thiên Minh làm mọi thứ đều công cốc, chơi một ván thua không đáng.

Thua như thế, Phùng Thiên Minh không cam tâm.

Sau khi mọi người đi hết, Phùng Thiên Minh giơ súng bắn lên bầu trời trống trải của sân vận động, bắn liên tục mấy phát.

Cuối cùng Châu Na vẫn phải đi tới khuyên nhủ: “Có lẽ, cậu Lý gặp phải chuyện gì đó quan trọng hơn”.

“Còn chuyện gì quan trọng bằng chuyện này nữa?”, Phùng Thiên Minh rít gào nói.

“Tôi nghe nói, nhà họ Lâm đã xảy ra chuyện”, Châu Na nói: “Mặt khác, hình như nhà họ Viên Tiền Đường xảy ra chuyện rồi. Tuy hai nhà này cực kỳ kín miệng, không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng mà…”

“Tôi cũng có nghe nói”, Phùng Thiên Minh tỉnh táo lại: “Cô nói xem, chuyện nhà họ Lâm với nhà họ Viên đều liên quan tới cậu ta phải không nhỉ?”

“Tôi không rõ, nói chung là chờ cậu ấy về rồi hỏi thử là biết ngay ấy mà”, Châu Na nói.

 
 
Chương 350


Chương 350

“Mong là cậu ta có thể trở về được”, Phùng Thiên Minh thở phì phò cất súng: “Đi, theo tôi đến Thiên Tinh Quan một chuyến, tôi hỏi đạo trưởng Trương”.



Cửa quán cơm Thân Dân đã đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn.

“Cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cũng chẳng phải dạng ghê gớm gì! Cả mặt mũi cũng không dám lộ”.

“Tôi đã nói rồi mà, làm gì có cậu Lý nào, nhà họ Lý ở thủ đô từ lâu đã không còn ai rồi, chắc chắn là một tên lừa gạt”.

“Ai cần biết tên đó có lừa hay là không, chỉ cần không lừa tôi là được, lần này tôi đặt Vương Tông Sinh, thắng mấy trăm ngàn”.

“Ồ, tôi bảo này ông Vương, ông không nói không rằng đặt cược hẳn mấy trăm ngàn, tôi đặt có mấy chục. Nói, ông có tin tức gì đúng không?”

“Có tin tức gì đâu, ngốc cũng thấy nữa là, Vương Tông Sinh không thể thua được”.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh cười tươi hớn hở trò chuyện.

Chị Mai một mình ngồi tựa vào bàn ngoài cửa, chống cằm ngẩn người.

“Mai à, đi thôi, bà đang chờ thằng bé tiểu Lý kia thật đấy à?”

Ông chủ Vương cùng sư phụ Vinh lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến.

Chị Mai quay đầu lại, cười khẽ, nói: “Không đi được, tôi thua hết tiền trong vòng mấy năm nay rồi”.

“Hả?”. hai người kinh hãi: “Thua hết hả?”

“Phải, tôi đặt cậu Lý ở thủ đô thắng”.

“A Mai, sao bà…”, sư phụ Vinh vỗ đùi thật mạnh.

Trên mặt ông chủ Vương vẫn nở nụ cười thương hiệu đó, nhưng nụ cười lại cứng đờ.

“Bỏ đi bỏ đi, thua thì thua, chúng ta cũng có tiền riêng mà, lấy nó làm vốn rồi đổi chỗ khác mở quán cơm”.

Chị Mai lắc đầu: “Tôi không muốn tránh né nữa. Tôi muốn gặp Liễu Kim Sinh”.

“A Mai…”, ông chủ Vương và sư phụ Vương đều dậm chân: “Thế thì không được!”

Lúc này, Đinh Hương bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, gọi: “Chị Mai”.

“Đinh Hương, sao em lại tới đây?”, chị Mai hết sức bất ngờ: “Không phải đã nói với em là hôm nay đóng cửa, không cần phải đến làm sao? Hơn nữa cũng đã trễ thế này rồi”.

Đinh Hương nói: “Anh Dục Thần nhờ em gửi lời đến cho mọi người”.

“Cậu ta? Nói gì thế?”, ánh mắt chị Mai xuất hiện vẻ mong chờ.

“Anh Dục Thần nói đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cái hẹn ba ngày trước không tính, nhờ mọi người chờ anh ấy thêm vài ngày”.

Chị Mai cũng ngớ người, không biết có nên đồng ý hay không.

Hi vọng vừa dấy lên trong mắt cũng dần ảm đạm xuống, khẽ thở dài.

Sư phụ Vinh không vui nói: “Nó bảo chúng tôi chờ thì chúng tôi phải chờ à, thằng nhóc Lý đó đâu rồi?”

Đinh Hương nói: “Em cũng không biết nữa, lời đó là do anh Mã Sơn nhắn lại cho em”.

Chị Mai chần chờ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra quyết định khiến sư phụ Vinh và ông chủ Vương hết sức kinh ngạc…

Ngày mai tiếp tục buôn bán!
 
Chương 351


Chương 351

“Tôi đã nói rồi mà, tên đó là kẻ lừa gạt”.

Thiên Tinh Quan, Trương Đạo Viễn đang thảnh thơi uống trà.

Phùng Thiên Minh ngồi đối diện Trương Ngôn Viễn, vẻ mặt cung kính nói: “Haiz, lúc trước không nghe lời đạo trưởng nói nên đã tổn thất lớn. Đạo trưởng cho hỏi, tôi có cơ hội thu trở về hay không?”

“Ông hai Phùng à, Tái ông mất ngựa không biết là họa hay phúc? Hôm nay ông bị chơi một vố, cũng đã biết khôn, thấy rõ kẻ tiểu nhân. Tránh cho lần sau tổn thất nhiều hơn nữa. Thân người tài, tránh xa tiểu nhân, đó chính là cách duy nhất để làm giàu”.

“Dạ dạ, đạo gia dạy đúng”.

“Ồ, một đạo nhân như tôi nào dám dạy dỗ ông hai Phùng, chỉ là nhắc nhở mà thôi. Tôi thấy ông hai đang có vận may, chút tổn thất đó có lẽ sẽ nhanh chóng kiếm lại được”.

Phùng Thiên Minh vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn lời hay của đạo trưởng”.

Sau đó lấy ra một phong bì dày ơi là dày đặt lên bàn.

Trương Đạo Viễn cũng không từ chối, nói với đạo đồng bên cạnh: “Công đức của ông hai Phùng, con cứ ghi vào trong sổ”.

“Dạ”, đạo đồng nhận tiền, lùi ra ngoài.

“Đạo trưởng, còn một chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút”, Phùng Thiên Minh nói.

“Mời ông nói”.

“Nghe bảo nhà họ Lâm và nhà họ Viên Tiền Đường đã xảy ra chuyện, không rõ là chuyện gì?”

Tuy Thiên Tinh Quan chỉ là một đạo quan nhưng vì người phú quý đều đến đây để cầu xin hỏi thăm nên tin tức còn nhanh nhạy hơn cả tòa soạn báo.

Trương Đạo Viễn im lặng một lát, bỗng nhiên cười nói: “Thật ra cũng không có gì, hai nhà nhưng chuyện của một nhà, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến chuyện của ông”.

“Hả?”, Phùng Thiên Minh tò mò: “Liên quan gì đến chuyện của tôi?”

Trương Đạo Viễn vuốt râu, mỉm cười: “Lý Dục Thần giết chết Viên Quốc Thành trong sơn trang nhà họ Lâm”.

“Hả?”

Phùng Thiên Minh kinh hãi.

Đây chắc chắn là một tiếng sét kinh thiên động địa.

Chỉ một câu ngắn ngủn mà lượng tin tức lại quá lớn.

Ông ta còn muốn hỏi tiếp.

Nhưng ông ta biết Trương Đạo Viễn sẽ không nói thêm điều gì.

Có thể tiết lộ cho ông ta nhiều tin tức như thế trong một câu nói đã là ngoại lệ rồi.

Đó cũng chính là quy tắc của Trương Đạo Viễn, nếu ông ta tùy tiện lộ ra quá nhiều chi tiết của người khác ra ngoài thì sẽ không còn ai nói cho ông ta biết nữa.

Phùng Thiên Minh trở về nhà, vẫn nghĩ tới những lời Trương Đạo Viễn nói.

Xem ra, Lý Dục Thần đã bỏ trốn rồi, thảo nào lại không đến tham gia luận võ.

Giết người nhà họ Viên, chắc chắn nhà họ Viên sẽ trả thù.

Lý Dục Thần trốn, xem ra nhà họ Lâm sẽ gặp phải tai ương.



Bấy giờ nhà họ Lâm vẫn lộn xộn như thế.
 
Chương 352


Chương 352

Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa đã quay về nằm trên giường bệnh.

Ông cụ biết rõ cơ thể của mình, không phải bệnh, cũng chẳng bị thương, nhưng lại không có chút tinh thần nào.

Cả đời sương gió, trải qua rất nhiều rồi, đến già vẫn phải đối mặt với sự phản bội của người thân.

Một ông lão, không còn tinh thần nữa thì chẳng khác gì đèn đã mất dầu.

Ông cụ biết bây giờ đây, dù Lý Dục Thần có tài giỏi cách mấy cũng không thể chữa khỏi cho mình.

Nhưng ông cụ vẫn không thể trút hơi thở cuối cùng, bởi vì trút không có trôi.

Nhà họ Lâm gặp đại nạn, lòng người tan rã.

Lâm Vân bị thương nặng, có thể nói là như người thực vật.

Lâm Mộng Đình trúng độc, bị Lý Dục Thần mang đi, không rõ tình hình.

Lâm Thiền Minh không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị thương rất nặng.

Biệt viện nhà họ Lâm do một tay ông ấy dựng nên đã mất trong một đêm.

Con rể Tôn Quảng Phúc cũng bị thương không nhẹ.

Hiện giờ Lâm Thu Thanh còn mang theo thương tích điều hành công việc gia tộc.

Thời gian trước công việc làm ăn của nhà họ Lâm đã không tốt, bây giờ càng sa sút.

Các bên đều đang theo dõi quan sát rốt cuộc nhà họ Lâm có thể vượt qua được cửa ải này không.

Người khiến người ta lo lắng nhất là nhà họ Viên.

Viên Quốc Thành đã chết, tuy bề ngoài thì là Lâm Lai Nghi nổ súng bắn chết.

Hơn nữa Lâm Thượng Nghĩa cũng đã hạ lệnh, tuyệt đối không được nói chi tiết sự việc xảy ra hôm đó ra bên ngoài.

Nhưng nhà họ Lâm làm vậy, lòng người không thể không nghi ngờ, nhà họ Viên chắc chắn đã biết toàn bộ diễn biến sự việc.

Bọn họ không thể nào bỏ qua như vậy.

Nhà họ Viên nhất định sẽ báo thù.

Chỉ là vào lúc nào thôi?

Một khi cuộc chiến nổ ra, nhà họ Lâm sẽ không hề có phần thắng.

Biến số duy nhất…

Là Lý Dục Thần.

Lâm Thượng Nghĩa giữ lại hơi thở cuối cùng, chính là chờ Lý Dục Thần trở về.

Chỉ có Lý Dục Thần có thể giúp nhà họ Lâm hồi phục nguyên khí.

Lâm Thượng Nghĩa trong lòng thê lương, đột nhiên cảm thấy nực cười.

Ban đầu còn muốn Lý Dục Thần ở rể nhà họ Lâm, còn nói muốn cho anh một nửa gia sản, giúp anh gây dựng lại nhà họ Lý.

Lâm Thượng Nghĩa thừa nhận, ông cụ muốn báo ơn nhà họ Lý, nhưng ông cụ cũng có chút lòng riêng.

Bây giờ, số phận của cả nhà họ Lâm lại rơi vào một mình Lý Dục Thần.



Ngày thứ ba, khi mặt trời mọc từ phía Đông, nước giếng trong sân đã đầy miệng.
 
Chương 353


Chương 353

Con nhím bò lên miệng giếng, thò đầu ra, nhìn thấy bóng ngược của mình.

Nó chít chít kêu hai tiếng, sau đó phù một cái hà hơi, dường như cảm thấy bất mãn vì mình không thể hóa thành hình người.

Rèm cửa sổ trên tầng được kéo kín mít.

Bỗng nhiên, rèm được kéo ra.

Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp.

Con nhím nhìn mà ngẩn người.

Hai ngày trước, khi Lý Dục Thần đưa cô gái này đến, nó đã cảm thấy rất đẹp.

Nhưng lúc này, cô còn đẹp hơn mấy phần so với hai ngày trước.

Không, không chỉ mấy phần.

Mà là thay da đổi thịt hoàn toàn!

Con nhím quan sát kỹ, khuôn mặt cô gái không thay đổi.

Nhưng cô thực sự đẹp hơn.

Con nhím không hiểu, tại sao lại như vậy.

Nó lại nhìn vào trong giếng, nước giếng phản chiếu khuôn mặt của nó.

Nó ảo tưởng, có một ngày cũng trở nên đẹp như cô gái đó.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau đi ra.

Cả người Lâm Mộng Đình tỏa sáng.

Chân khí dồi dào đang chảy trong cơ thể, kinh mạch thông suốt không tắc nghẽn.

Trước nay cô chưa từng cảm thấy dễ chịu như vậy, còn thế giới trước mặt, lại tràn đầy sức sống đến thế.

Lâm Mộng Đình nhìn con nhím trên miệng giếng, vui vẻ nói: “A, dễ thương quá! Chính nó hộ pháp cho chúng ta phải không?”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đúng thế”.

“Tôi có thể sờ nó không?”, Lâm Mộng Đình đưa tay ra thăm dò.

Con nhím không thích người khác sờ nó.

Nó bắt đầu ghét cô gái này.

Xinh đẹp thì có thể tùy tiện sờ vào người khác hả?

Nhưng nó không lên tiếng phản đối.

Lâm Mộng Đình đặt tay lên sống lưng con nhím, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Nó có tên không?”

“Tôi cũng không biết”.

Lý Dục Thần mới nhớ ra, trước nay mình chưa từng hỏi con nhím vấn đề này.

Con nhím lên tiếng nói: “Có, tôi là Bạch Kinh Kinh, Kinh trong gai nhọn”.

“Bạch Kinh Kinh…”, Lâm Mộng Đình thầm đọc: “Cái tên hay quá”.

Cô cầm tay nhỏ của con nhím nói: “Bạch Kinh Kinh, xin chào, tôi là Lâm Mộng Đình”.

Con nhím nhất thời ngẩn người.
 
Chương 354


Chương 354

Trước nay nó chưa từng nắm tay con người.

Cô ấy coi mình là con người ư?

Lần đầu tiên nó cảm thấy được tôn trọng, lần đầu tiên cảm thấy được đối xử bình đẳng.

Cô gái này, hình như cũng không đáng ghét.



Khi Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình về đến sơn trang Bắc Khê, cuối cùng người nhà họ Lâm cũng lấy lại tinh thần từ trong đau buồn và nặng nề.

Dường như họ quay về, tất cả đều được cứu.

Ông cụ Lâm Thượng Nghĩa nằm trên giường, cười vui vẻ.

Ông cụ biết, nhà họ Lâm còn có hy vọng.

“Dục Thần, tôi giao Mộng Đình cho cậu”, lúc ông cụ nói, cổ họng khàn đặc: “Tiếc là, tôi không được chứng kiến hôn lễ của hai người”.

Lý Dục Thần bắt mạch cho ông cụ, truyền chân khí, tìm kiếm chút sinh cơ trong mạch tượng yếu ớt.

Tiếc là, sinh cơ cũng yếu như vậy.

Ngọn đèn trước gió, Lý Dục Thần cùng lực bất tòng tâm.

“Ông nội, cháu nhất định khiến ông sống chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Mộng Đình. Còn nữa, ông yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Lâm”.

Lâm Thượng Nghĩa nhìn trần nhà, trong đôi mắt đục ngầu chớp lên tia sáng.



Châm cứu giúp ông cụ xong, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Vân.

Vừa nhìn thấy Lâm Vân, Lý Dục Thần đã cau mày.

Anh bắt mạch cho Lâm Vân, phát hiện mạch tượng ổn định, không nguy hiểm tính mạng.

Nhưng tình hình hồi phục của xương cốt vô cùng không tốt, với tốc độ này, muốn hồi phục, sợ là phải mất nửa năm trở lên.

“Chẳng phải cháu đã kê đơn thuốc rồi ư, mọi người không cho cậu ấy uống thuốc đúng giờ sao?”

Nghiêm Tuệ Mẫn khổ sở nói: “Dục Thần, dược liệu trong đơn thuốc của cậu cũng thật khó tìm, thời gian gấp gáp, lại thêm nhà họ Lâm gặp khó khăn, nhà họ Viên đã lên tiếng, ai giúp đỡ nhà họ Lâm, chính là đối đầu với nhà họ Viên. Bây giờ, cho dù có thể tìm được dược liệu, bọn họ cũng không dám bán cho chúng tôi”.

“Được rồi, chuyện này giao cho cháu”, Lý Dục Thần nói: “Dù sao đơn thuốc đó cũng là kê tạm thời, cháu muốn đổi đơn thuốc cho Tiểu Vân”.

Lý Dục Thần suy nghĩ, bây giờ nhà họ Lâm không làm được việc gì, chỉ có thể giao cho người bên ngoài đi làm.

Anh bèn gọi điện cho Thái Vĩ Dân.

“Cậu Lý?”, Thái Vĩ Dân vô cùng bất ngờ.

“Tôi muốn tìm một số dược liệu, chốc nữa tôi gửi đơn thuốc cho anh, anh mau chóng giúp tôi tìm đầy đủ”, Lý Dục Thần không nhiều lời, thẳng thắn dứt khoát, nói với giọng gần như ra lệnh.

Thái Vĩ Dân ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, dường như đang do dự điều gì.

Lý Dục Thần cũng không vội.
 
Chương 355


Chương 355

Anh chờ đợi Thái Vĩ Dân tỏ thái độ.

Mười giây sau, cuối cùng Thái Vĩ Dân lên tiếng: “Được, cậu Lý, cậu gửi qua đây, tôi đi làm ngay”.

Nói xong rồi dừng một chút: “Cậu Lý, tôi nghe nói nhà họ Viên đã công bố treo thưởng khắp nơi, muốn lấy mạng của cậu, cậu phải cẩn thận đấy”.

“Một trăm triệu?”

Là nhân vật có tiếng vang trên giang hồ, đương nhiên ba người của quán cơm Thân Dân cũng nghe nói chuyện treo thưởng khắp nơi.

“Lý Dục Thần mà nhà họ Viên treo thưởng, thực sự là Tiểu Lý Tử của quán chúng ta ư?”

Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.

Ông chủ Vương cười ha ha nói: “Không ngờ Tiểu Lý Tử đáng tiền như vậy, giá trị một trăm triệu làm việc ở cửa hàng chúng ta một tuần, vậy mà chúng ta lại không biết!”

“Rốt cuộc tên nhóc này đã làm gì, khiến nhà họ Viên bỏ nhiều tiền như vậy để giết cậu ta?”

“Chắc chắn là gian lận cá cược rồi, nếu không, còn có thể làm gì?”

“Chẳng trách bỏ trốn rồi, mấy hôm nay cũng không thấy bóng dáng đâu”.

“Tên nhóc này đúng là giỏi, dám đến nhà họ Viên gây chuyện. Có thể khiến nhà họ Viên treo thưởng một trăm triệu chắc chắn đã thắng không ít!”

“A Mai, hay là chúng ta bắt tên nhóc đó rồi đi lĩnh thưởng đi?”, sư phụ Vinh nói.

Ông chủ Vương cũng cười hi hi nói: “Đúng thế, một trăm triệu đấy!”

Tiểu Dương chuyển nhanh con dao thái trên tay, kích động nói: “Sư phụ, một trăm triệu, đủ cho chúng ta tiêu mấy năm rồi phải không?”

Sư phụ Vinh đập cái thìa lên đầu cậu ta: “Không biết gì thì đừng nói, với cái kiểu hài lòng với hai chiếc móng lợn một ngày của cậu, một trăm triệu đủ cho cháu của cậu dưỡng lão đấy”.

Chị Mai từ nãy vẫn không nói gì, hếch miệng về phía bên ngoài: “Cậu ta đến rồi, các người đi lĩnh thưởng đi”.

Thì thấy Lý Dục Thần đẩy cửa đi vào.

Mấy người cùng ngẩn người.

Nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.

Vẫn là ông chủ Vương biết ăn nói, cười ha ha đứng lên, rót chén trà cho Lý Dục Thần.

“Tiểu Lý à, mấy hôm nay đi đâu đấy?”

Lý Dục Thần nhìn chị Mai một cái, nói: “Xảy ra chút chuyện. Mọi người chưa đi, tôi thực sự rất vui”.

Sư phụ Vinh nói: “Có một trăm triệu như cậu ở đây, chúng tôi làm sao nỡ đi. Hôm nay cậu mang tiền đến cho chúng tôi đấy hả!”

Ông chủ Vương cũng cười nói: “Đúng thế, chốc nữa trói cậu lại, đưa đến Tiền Đường”.

Lý Dục Thần biết ông ấy đang nói gì, chỉ cười trừ.

Chị Mai hỏi: “Rốt cuộc cậu đã làm gì, nhà họ Viên treo thưởng nhiều như vậy để lấy mạng của cậu?”

“Cũng không có gì, chỉ giết một người, nghe nói là con trai của gia chủ nhà họ Viên”, Lý Dục Thần nói nhẹ như không.

 
 
Chương 356


Chương 356

Chị Mai sợ giật mình: “Ông cả nhà họ Viên hay là ông hai nhà họ Viên?”

“Viên Quốc Thành, chắc là ông hai”.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cũng đều ngẩn người.

Nhà họ Viên ở Tiền Đường, là gia tộc trong top ba của Tiền Đường đó.

Ngoại trừ nhà họ Tiền và nhà họ Cao, ai dám chọc?

“Vậy cậu còn không chạy đi?”, chị Mai tỏ vẻ mặt lo lắng: “Cậu còn đến đây làm gì?”

Lý Dục Thần nói: “Không sao, chỉ là nhà họ Viên nhỏ bé mà thôi”.

“Cậu…”

Nghe khẩu khí của Lý Dục Thần, chị Mai tức đến không để đâu cho hết.

“Cậu biết thế lực của nhà họ Viên lớn đến mức nào không? Bọn họ muốn giết cậu, dễ dàng như bóp chết một con kiến”.

Vẻ mặt của chị Mai đầy quan tâm, khiến Lý Dục Thần rất cảm động.

Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngoài miệng nói muốn bắt anh đi lĩnh thưởng, nhưng ánh mắt nhìn anh lại có sự lo lắng chân thành.

“Tiểu Lý, nghe lời chị Mai đi, mau đi đi. Ngay cả chúng tôi cũng biết có lệnh treo thưởng, không biết có bao nhiêu nhân vật giang hồ đang rất muốn hành động đấy”.

“Nhà họ Viên lợi hại như vậy, chẳng phải cũng phải dựa vào phần thưởng để lấy mạng của tôi đấy sao?”, Lý Dục Thần cười nói.

“Người ta có tiền, tiền chính là vũ khí tốt nhất, có thể dùng tiền giải quyết cậu, chính là cách đơn giản nhất. Đây là sự khác biệt giữa hào môn và người bình thường”.

Sư phụ Vinh khuyên hết nước hết cái.

Lý Dục Thần cảm thấy sư phụ Vinh nói cùng có lý.

Đối với người bình thường, tiền, đúng là thực dụng nhất, cũng là vũ khí mạnh nhất.

Tiếc là anh không phải là người bình thường.

“Chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương”, Lý Dục Thần nói: “Hôm nay tôi đến, là muốn đến cảm ơn mọi người, nhiều ngày nay, cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi và Đinh Hương”.

“Xí”, chị Mai khinh thường không thèm quay đầu qua: “Đừng có vậy vô ích thôi, tôi rụng cả răng rồi, có gì mau nói, nói thẳng ra đi!”

Lý Dục Thần nói: “Giang hồ rộng lớn, mọi người muốn đi, tôi không ngăn cản, nhưng tôi vẫn hy vọng, mọi người có thể ở lại”.

“Ở lại?”, chị Mai cười lạnh lùng nói: “Ở lại, cậu nuôi chúng tôi hả?”

Lý Dục Thần nghiêm túc nói: “Được”.

Mọi người trong quán đều bật cười.

Chị Mai lạnh lùng nhìn anh, hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, cậu Lý ở thủ đô thách chiến với Vương Tông Sinh đó, là cậu phải không?”

“Đúng thế”, Lý Dục Thần gật đầu.

Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả chị Mai, tuy hỏi như vậy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Là cậu thật hả?”

Sau khi được xác nhận lần nữa, vẻ mặt chị Mai đột nhiên biến sắc, tức giận bừng bừng chỉ vào anh nói: “Đồ khốn khiếp! Nếu đã hẹn chiến đấu, tại sao lại không tham gia? Cậu có biết, tôi đã đặt cược cả gia sản của tôi cho cậu thắng không! Cậu không chiến mà bại, tôi đã thua hết sạch! Bây giờ, tôi không còn nơi nào để đi, cậu muốn tôi đi, tôi cũng không đi nổi!”
 
Chương 357


Chương 357

Lần này là Lý Dục Thần ngẩn người.

Anh không ngờ chị Mai lại đặt cược toàn bộ gia sản cho anh thắng.

“Chị Mai, sao chị dám làm vậy, đây không phải là phong cách của chị. Chị chắc chắn tôi có thể đánh thắng được Vương Tông Sinh thế ư?”

“Đánh được cái đầu cậu! Tôi cho rằng cậu sẽ giở trò gian lận, ví dụ khiến Vương Tông Sinh đau bụng chẳng hạn, không tham gia được, cậu sẽ thắng. Ai ngờ tôi đoán ngược rồi…”

Hai người ông chủ Vương và sư phụ Vinh ở bên cạnh thầm vui vẻ xem kịch.

Chị Mai hằm hằm trừng mắt mắng bọn họ: “Cười cười cười, cười cái gì hả! Các người thắng được chút tiền, còn không bằng số lẻ mà tôi thua. Đừng quên, chỗ tiền đó, các người cũng có phần”.

“Tổn thất của mọi người, tôi sẽ đền”, Lý Dục Thần nói.

“Ai cần cậu đền”, chị Mai trừng mắt với anh: “Thôi bỏ đi, thua thì thua rồi, ít nhất người còn sống. Dạo này, cậu đừng đi đâu hết, cứ ở trong cửa hàng của chúng tôi. Mấy chúng tôi cũng coi là có máu mặt trên giang hồ, dù sao cũng không giấu được, thì cứ công khai, tôi xem ai dám đến đây!”

Lý Dục Thần nghe mà trong lòng dâng lên dòng ấm áp.

“Chị Mai, chị yêm tâm đi, sau này giang hồ này là của chúng ta”, anh nói.

Ừm?

Ba người cùng nhìn anh.

Ông chủ Vương lắc đầu: “Ầy, tên nhóc này, đầu óc chập mạch rồi”.

Sư phụ Vinh cũng quay người đi vào sau bếp: “Cậu nhóc, giữ được cái mạng đã rồi tính”.



Thái Vĩ Dân gọi điện đến, đã gom gần đủ dược liệu, bảo anh đến lấy.

Lý Dục Thần và Mã Sơn cùng đi lấy thuốc theo địa chỉ của Thái Vĩ Dân cho.

Nơi đó là một quán trà nhỏ của Thái Vĩ Dân mở.

Thái Vĩ Dân lấy một túi lớn, đưa cho Lý Dục Thần, nói: “Cậu Lý, theo đơn thuốc của cậu, tôi đã bốc đủ dược liệu rồi, ngay cả nhân sâm ba trăm năm, tôi cũng tìm được, nhưng hoàng tinh ngàn năm của cậu, tôi thực sự không tìm được ở chỗ nào”.

Lý Dục Thần nói: “Loại năm trăm năm cũng được”.

Thái Vĩ Dân lắc đầu: “Đừng nói là năm trăm năm, một trăm năm cũng không có. Những thứ nhân sâm linh chi, còn có người đi thu hái, dù sao chỉ cần có hàng, sẽ có nhà giàu thu mua. Nhưng thứ như hoàng tinh, người có tiền cũng không mua, ngoại trừ người chuyên làm thuốc, thực sự không biết tìm ở đâu”.

Lý Dục Thần hỏi: “Người làm dược liệu lớn nhất thành phố Hoà là ai?”

Thái Vĩ Dân nói: “Mấy cửa hàng làm thuốc ở thành phố Hoà, tôi đã hỏi hết rồi, chỉ còn lại ông hai nhà họ Phùng, ở đó có thể có, ông ta thích sưu tập những thứ này. Nếu ông ta không có, thì chỉ có thể đến Tiền Đường, tìm Đồng Khánh Đường hỏi thôi”.

“Đồng Khánh Đường?”, Lý Dục Thần nghĩ ra, hình như có nghe nói ở đâu rồi.

“Đồng Khánh Đường là hiệu thuốc lâu đời, thương hiệu của nhà họ Hồ Tiền Đường”, Thái Vĩ Dân nói.

Lý Dục Thần nhớ ra, không ngờ lại móc nối đến nhà họ Hồ nhanh như vậy.
 
Chương 358


Chương 358

“Được, tôi đi hỏi ông hai Phùng, không được thì đến Tiền Đường”.

Lý Dục Thần muốn trả tiền cho Thái Vĩ Dân, Thái Vĩ Dân sống chết không nhận.

Lý Dục Thần cũng không cố đưa nữa.

Anh biết thu mua những dược liệu này, chắc chắn đã tốn không ít tiền, chỉ riêng nhân sâm ba trăm năm, giá thị trường đã hàng chục triệu đồng rồi.

Cho dù Thái Vĩ Dân mua ở chợ đen, theo giá cả của giới trong ngành, cũng phải mấy triệu đồng.

Thái Vĩ Dân không lấy tiền, là một lòng muốn kết giao với Lý Dục Thần.

Đó là ván cược cuộc đời, cược thắng, thì không phải chuyện mấy triệu, mấy chục triệu.

Cược thua, có thể sẽ mất luôn cả tính mạng, thì số tiền đó cũng không có ý nghĩa gì.

Đó cũng là điểm mà Lý Dục Thần rất thích ở Thái Vĩ Dân.

Lăn lộn ở một nơi, có tầm nhìn như vậy cũng không dễ dàng.

Lần lấy thuốc này, cũng là khảo nghiệm cuối cùng của Lý Dục Thần với gã ta.

Nhà họ Viên đã treo thưởng một trăm triệu, rất khó để người ta không động lòng.

Nếu Thái Vĩ Dân có lòng khác, chỉ cần lén báo tin cho nhà họ Viên là được.

Người của nhà họ Viên không xuất hiện ở quán trà, cũng không có sát thủ giang hồ, cho thấy Thái Vĩ Dân này rất đáng tin.

Trước khi đi, Lý Dục Thần vỗ vai Thái Vĩ Dân, nói một tiếng: “Cảm ơn”.

Mã Sơn cũng vỗ vai Thái Vĩ Dân, nháy mắt với gã ta.

Thái Vĩ Dân vô cùng kích động.

Gã ta biết rõ, cuối cùng mình đã thông qua khảo nghiệm của cậu Lý.

Từ đêm đó trải qua chuyện ở trường đấu chó, Thái Vĩ Dân đã coi Lý Dục Thần như một vị thần.

Mẹ kiếp, mặc kệ nhà họ Viên, mặc kệ hào môn.

Với gã ta, có giàu có đi nữa, có quyền thế đi nữa, cũng không thể đối kháng với một người nắm trong tay ánh sáng, nắm giữ sinh tử.



Phùng Thiên Minh cầm khẩu súng trong tay, chĩa thẳng họng súng vào đầu Lý Dục Thần.

“Sao cậu còn dám đến tìm tôi?”

Phùng Thiên Minh nhớ đến số tiền bị thua, trong lòng đau xót âm ỉ.

Lý Dục Thần đối diện với họng súng đen xì, cũng không hề sợ hãi.

“Chú Minh, xin lỗi, xảy ra chút sự cố”.

“Xin lỗi?”, Phùng Thiên Minh tức đến bật cười: “Cậu có biết tôi đã tổn thất bao nhiêu tiền không? Một câu xin lỗi là xong hả?”

“Bao nhiêu tiền?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Hai trăm triệu!”, Phùng Thiên Minh tức giận gầm lên: “Người đề nghị mở cược là cậu, người nói chắc thắng cũng là cậu, kết quả thì sao, tôi làm nhà cái, cậu lại bỏ trốn! Mẹ kiếp, cậu cảm thấy tôi giống tên ngốc hả! Nếu không phải bây giờ cả thế giới có người truy giết cậu, tôi thực sự nghi ngờ cậu và người ta thông đồng bày trò bẫy lấy tiền của tôi đấy!”

Lý Dục Thần chỉ mỉm cười, cũng không giải thích, mặc cho Phùng Thiên Minh bùng phát cảm xúc.
 
Chương 359


Chương 359

Thua hai trăm triệu, nổi giận cũng là bình thường.

Phùng Thiên Minh mắng mấy câu, thấy Lý Dục Thần không phản ứng, lại cảm thấy không đúng.

“Cậu không sợ chết hả?”, ông ta giơ họng súng, đặt gần hơn một chút.

“Trong súng của chú Minh cũng không có đạn, tôi sợ cái gì”, Lý Dục Thần cười nói.

Phùng Thiên Minh ngẩn người, sau đó tức đến đập súng lên bàn.

“Vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra?”, ông ta phàn nàn một câu: “Tôi không lắp đạn, không phải không muốn giết cậu, là tôi sợ tôi nổi giận, giết luôn bản thân tôi!”

“Ầy, cậu thực sự không sợ chết hả? Cho dù cậu không sợ tôi, cũng không sợ nhà họ Viên hả? Cậu rất đáng tiền đấy”, Phùng Thiên Minh bỗng bật cười: “Bây giờ tôi giao cậu cho bọn họ, có thể bù đắp một nửa tổn thất của tôi đấy”.

“Cũng chỉ là một nửa thôi”.

“Cho nên tôi không giao cậu ra mà”, Phùng Thiên Minh tức phừng phừng nói: “Nói đi, hôm nay cậu đến tìm tôi làm gì?”

“Tôi cần tìm một cây hoàng tinh ngàn năm, chữa bệnh cho một người”, Lý Dục Thần nói thẳng.

Khuôn mặt Phùng Thiên Minh run lên: “Cậu coi chỗ tôi là nhà kho hả? Thật đúng là, không có!”

“Không có loại ngàn năm, loại năm trăm năm cũng được”.

“Cậu biết hoàng tinh ngàn năm đáng giá bao nhiêu tiền không?”, Phùng Thiên Minh lắc đầu nói: “Gần bằng giá trị con người hiện giờ của cậu đấy! Cho dù là loại năm trăm năm, cũng phải mấy chục triệu. Quan trọng là muốn mua cũng không có hàng! Giờ này lấy đâu ra thứ mấy trăm năm?”

“Nói như vậy, chỗ ông không có ư?”

“Không có”.

Lý Dục Thần thở dài một hơi, có chút thất vọng.

Không có hoàng tinh, tuy cũng có hàng thay thế, nhưng công hiệu kém hơn rất nhiều.

Lâm Vân là một trong số người thân thiết nhất với anh ở nhà họ Lâm, hơn nữa vẫn luôn muốn theo anh học võ công, Lý Dục Thần cũng đã đồng ý, cũng coi gần như đồ đệ của anh.

Vả lại, nguyên nhân Lâm Vân bị thương nặng như vậy cũng có liên quan đến anh.

Lý Dục Thần không thể không cứu.

Thực sự không được, chỉ có thể mang lệnh Thiên Đô, đến tiên đạo tông môn gần đây tìm dược liệu.

“Liệu Đồng Khánh Đường có không?”, anh hỏi.

“Đồng Khánh Đường?”, Phùng Thiên Minh ngẩn người: “Ấy, bọn họ cũng có thể có thật đấy. Nhiều năm trước tôi đã nghe nói, Đồng Khánh Đường có ba vật báu trấn tiệm là nhân sâm ngàn năm, thủ ô ngàn năm, hoàng tinh ngàn năm. Chỉ là không biết có phải thật không. Có điều…”

“Có điều gì?”

“Đã là vật báu trấn tiệm của nhà người ta, tại sao người ta phải cho cậu?”

“Dùng tiền mua thì sao?”

“Ha, cậu có bao nhiêu tiền?”, Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng: “Hơn nữa, nhà họ Hồ người ta thiếu tiền chắc? Nếu có thể mua bằng tiền, thì những thứ đó cũng không còn ở nhà họ Hồ từ lâu rồi”.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn phải đi thử xem sao”.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom