Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 660


Quả nhiên bà ta đã bắt đầu bắn súng liên thanh.  

Anh hít một hơi thật sâu, lòng vô cùng phiền não.  

Thế nhưng anh thực sự không muốn nói gì với bà ta cả.  

“Nói chuyện đi xem nào!”  

Bà ta lại gào ầm lên!  

Anh cũng dần cảm thấy bực bội.  

Thế nhưng anh chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói sốt sắng của Lâm Kiều Hân truyền tới: “Mẹ nói gì thế! Trương Minh Vũ vừa cứu mẹ đấy! Sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vậy?”  

Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin nhìn cô.  

Đến cả anh cũng bị làm cho sững sờ.  

Thoắt cái, bà ta lại cất giọng chanh chua chất vấn: “Nó mà cứu mẹ sao? Suýt hại chết mẹ thì có!”  

“Kiều Hân à, mẹ của con suýt bị ném xuống vách núi rồi đấy! Sao… sao con còn nói giúp cho nó hả?”  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, bực bội nói: “Anh ấy làm vậy cũng chỉ vì cứu mẹ thôi! Nếu anh ấy không nói những lời đó, mẹ đã bị bắt đi từ lâu rồi!”  

Bà ta sợ ngây người, lắp bắp lên tiếng: “Mẹ…”  

Thế nhưng một hồi lâu sau, bà ta vẫn không tìm được lời nào để phản bác!  

Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng lộ ra nụ cười.  

Thì ra đây chính là cảm giác được người khác bảo vệ sao?  

Bao nhiêu năm qua anh đã bị Lý Phượng Cầm xúc phạm, chửi rủa không biết bao nhiêu lần nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô đứng ra bảo vệ anh như vậy!  

Một lúc sau, bà ta mới tức tối quát tháo: “Nếu không tại nó mẹ đã không bị bắt tới đây rồi!”  

“Cái đồ vô dụng máu lạnh nhà mày! Mấy năm nay mày khiến nhà họ Lâm chúng tao mất mặt bao nhiêu rồi?”  

“Mày chẳng làm được chuyện gì tốt cho nhà họ Lâm! Bây giờ còn chọc tới phiền phức lớn như vậy!”  

“Mày… mày…”  

Nói tới đây, lồng ngực bà ta bắt đầu phập phồng!  

Trương Minh Vũ cau mày, lửa giận trong lòng dần dâng lên.  

Lâm Kiều Hân vội vàng giải thích: “Mẹ nói gì thế? Đám người đó tới vì con đấy, có liên quan gì tới Trương Minh Vũ đâu?”  

Lý Phượng Cầm trách móc nói: “Con gái à? Sao con lại hồ đồ như vậy? Con có trêu chọc ai đâu, sao bọn họ lại tới tìm con được?”  

Cô nghẹn họng trân trối: “Con…”  

Cô cũng không biết nên trả lời cái gì. Bởi bản thân cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.  

Thấy vậy, vẻ mặt bà ta lại càng trở nên lạnh lẽo!  

Bà ta căm tức nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!  

Long Tam chậm rãi đi tới, lạnh giọng nói: “Chúng tôi đã cứu hai người mấy lần rồi. Mà chúng tôi lại chưa từng gặp phải nguy hiểm”.  

“Sao bà dám nói là đám người kia tới vì chúng tôi?”  

Dứt lời, ánh mắt anh ta loé lên vẻ tàn độc.  

Một luồng khí thế lạnh lẽo lập tức tràn ra!  

“Tôi…”  

Lý Phượng Cầm bị doạ sợ hết hồn, há hốc mồm nhưng lại không dám cãi lại.  

Thế nhưng bà ta lại không thèm nghe lọt tai lời Long Tam nói.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy phức tạp.
 
Chương 661


Trương Minh Vũ thoáng thấy thất vọng, khẽ lên tiếng: “Được rồi, về nhà rồi nói tiếp”.  

Dứt lời, anh lập tức cất bước đi vào trong rừng cây.  

Cô kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh, nội tâm lại xuất hiện một cảm giác khác thường.  

Sau đó, cô cũng chỉ có thể theo sát phía sau.  

Cả đám người nhanh chóng quay về chỗ đỗ xe.  

Long Tam và Long Thất ngồi ở hàng ghế trên.  

Lâm Kiều Hân ngồi ở hàng ghế sau. Trương Minh Vũ đang định lên xe lại bị Lý Phương Cầm lôi xềnh xệch ra ngoài!  

“Mày đừng có ngồi dí sát vào con gái tao!”  

Nói rồi bà ta xông vào ngồi ở ghế giữa.  

Anh cũng chẳng thèm để bụng, lẳng lặng trèo lên xe ngồi.  

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.  

Suốt cả quãng đường, bầu không khí trong xe đều yên tĩnh lạ thường.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân đang ngổn ngang cảm xúc.  

Tới tận bây giờ cô mới hiểu rõ được.  

Ngay từ khi người của Thần Ẩn xuất hiện lần đầu tiên đã là vì cô.  

Cô vô thức nhìn sang anh.  

Sau khi trông thấy vẻ mặt lạnh tanh của anh, cô không khỏi cảm thấy áy náy.  

Cho dù người của Thần Ẩn đến bắt ai thì chỉ cần anh nhiều lần liều mình cứu giúp đã nói rõ nhiều điều rồi còn gì?  

Không ngờ cô vẫn đang nghĩ vẩn vơ về mấy chuyện này!  

Cô thầm thấy vô cùng hối hận, cảm giác áy náy lại càng thêm mãnh liệt.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi vào địa phận thành phố Hoa Châu.  

Đêm đã khuya, người đi đường thưa thớt hơn hẳn.  

Xe chậm rãi đỗ lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.  

Tất cả đều xuống xe.  

Thế nhưng Lý Phượng Cầm và Lâm Kiều Hân đều không đi vào mà đứng sững sờ nhìn căn biệt thự trước mặt.  

Sau trận chiến vừa rồi, căn biệt thự đã bị phá thành một đống hỗn độn.  

“Đúng là đen đủi! Rốt cuộc chuyện này là sao?”, bà ta giận dữ lẩm bẩm.  

Trong đầu bà ta cho rằng tất cả đều là do Trương Minh Vũ gây nên!  

“Mẹ!”  

Lâm Kiều Hân cau mày, bực tức hét lên một câu.  

Giọng nói lạnh lùng của Long Tam chợt vang lên: “Chúng tôi điều tra được lần này không chỉ có ba người kia chạy tới Hoa Châu. Hơn nữa hôm nay ba người kia đều đã chạy thoát, nơi này đã không còn an toàn nữa”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Anh cũng không ngờ hai người đàn ông vừa rồi cũng chạy thoát.  

Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao người ta còn biết bay cơ mà.  

Lý Phượng Cầm lập tức gào ầm lên: “Cậu nói cái gì? Không lẽ bây giờ đến cả nhà chúng tôi cũng không về được nữa sao? Các người gây ra phiền phức thì tự đi mà giải quyết!”  

Lòng anh càng thêm tức giận.  
 
Chương 662


Long Tam thản nhiên đáp: “Người ta tới vì nhà họ Lâm của bà, không liên quan tới chúng tôi”.  

“Nếu bà còn như vậy, chúng tôi sẽ không giúp nữa đâu”.  

Dứt lời, khí thế lạnh lùng của anh ta lại nổi lên.  

Áp lực vô hình khiến bà ta cảm thấy hít thở không thông!  

Mặc dù bà ta đang cực kỳ giận dữ nhưng cũng không dám phản bác cái gì.  

Lâm Kiều Hân lại hơi lo lắng.  

Cô như thế nào cũng được, nhưng không thể để Lý Phượng Cầm bị liên luỵ theo…  

Một lúc sau, cô sốt ruột hỏi anh: “Trương Minh Vũ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”  

Nghe cô hỏi vậy, anh không khỏi giật mình.  

Trầm ngâm hồi lâu, anh mới bình thản đáp: “Cách tốt nhất chính là cô đi theo tôi, còn… mẹ cô quay về nhà lớn của nhà họ Lâm đi”.  

Đây là cách tốt nhất rồi.  

“Cái gì?”  

Anh vừa dứt lời, giọng nói chua loét của Lý Phượng Cầm liền vang lên: “Mày nghĩ hay lắm! Còn bảo con gái tao đi theo mày nữa! Mày tưởng chúng tao đều là lũ ngu dốt à?”  

“Mẹ!”  

Cô lại hét lên.  

Trương Minh Vũ cũng đang rất bực bội. Anh thản nhiên lên tiếng: “Thế tuỳ các người. Chúng tôi về trước đây”.  

Rõ ràng là anh có lòng tốt cứu người, cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy…  

Lâm Kiều Hân hốt hoảng gọi với theo: “Trương Minh Vũ anh đừng đi mà!”  

Anh nghe lời dừng bước, thế nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.  

Phản ứng vừa rồi của cô khiến anh rất thất vọng.  

Giờ đây…  

Cứu người còn phải chịu ấm ức.  

Tại sao chứ?

Lý Phượng Cầm lo lắng nói: “Con gái, con ngăn nó lại làm gì? Bây giờ chúng ta thành ra thế này đều là tại nó hại đấy!”  

Lâm Kiều Hân bực bội lên tiếng: “Mẹ có thể bớt nói vài câu không?”  

“Bây giờ tất cả mọi người đều đang nghĩ cho sự an toàn của mẹ đấy!”  

Bà ta sững sờ.  

Trương Minh Vũ lại chẳng hề có phản ứng gì.  

Một lúc sau, cô lại cất giọng nói: “Được rồi mẹ, ngày kia là mừng thọ của ông nội. Hay là… mẹ cứ về nhà chính trước giúp mọi người chuẩn bị mừng thọ đi”.  

Nghe thấy thế, anh hơi nhíu mày.  

Mừng thọ?  

Không biết tại sao trong lòng anh cứ có một dự cảm chẳng lành.  

Lý Phượng Cầm lo lắng nói: “Con không được đi theo nó…”  

Thế nhưng bà ta chưa kịp nói hết câu đã bị Lâm Kiều Hân lạnh giọng chặn lại: “Mẹ!”  

“Bao nhiêu năm rồi, mẹ không thể nghe lời con một lần sao?”  

Cô bắt đầu quay trở về với bộ dạng lạnh lùng trước kia!   

Tâm trí rối bời của cô cũng dần trở nên rõ ràng.  

Ý chí cũng trở nên kiên định hơn!  

Chưa tính tới những cái khác, chỉ với việc anh nhiều lần liều mạng cứu giúp, cô đã không có lý do gì để nghi ngờ anh nữa!  

Lời nói của cô khiến Lý Phượng Cầm gần như hoá đá.  

Mãi lâu sau, bà ta chỉ có thể thở dài một tiếng: “Được rồi, mẹ nghe con”.  

Bà ta còn định nói thêm nhưng lại không chịu nổi ánh mắt cảnh cáo của Long Tam và Long Thất.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc nhìn cô, cũng không nói lời nào.  

Trong lòng anh vẫn đang rất khó chịu.  

“Thế lên xe đi”, anh lạnh nhạt nhắc nhở. 
 
Chương 663


Ngay sau đó, anh dứt khoát quay người trèo lên xe.  

Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Kiều Hân xuất hiện một tia phức tạp.  

Anh càng như vậy, cô càng cảm thấy áy náy.  

Long Tam và Long Thất cũng lên xe.  

Lý Phượng Cầm đang định leo lên lại bị cô ngăn cản.  

Tiếp đó, cô vươn đôi chân dài lên trước ngồi vào vị trí bên cạnh anh.  

Thấy thế, bà ta lại càng nổi giận đùng đùng.  

Thế nhưng bà ta hiểu rõ tính cách của cô, biết nếu cô đã quyết tâm thì không thể thay đổi gì được.  

Haiz.  

Bà ta lặng lẽ thở dài thườn thườn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh cô.  

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.  

Long Tam đưa Lý Phượng Cầm đến nhà chính của nhà họ Lâm.  

Sau khi xuống xe, bà ta còn định dặn dò thêm vài câu. Nào ngờ, Long Tam không thèm cho bà ta cơ hội mà lái xe phi thẳng ra ngoài.  

Cửa còn chưa đóng lại!  

Bà ta nhìn theo hướng xe rời đi, căm hận nghiến răng nghiến lợi!  

“Trương Minh Vũ, mày cứ chờ đấy!”  

“Ngày tổ chức mừn thọ sẽ là ngày hai đứa phải ly hôn!”  

Bà ta gằn giọng rít lên!  

Bà ta tin rằng mọi nguy hiểm đều là do anh gây ra!  

Đã không làm được trò trống gì còn dẫn tới bao nhiêu nguy hiểm như vậy!  

Ai thèm vào loại con rể như thế này?  

Uỳnh!  

Lâm Kiều Hân đóng cửa xe lại, chậm rãi di chuyển chỗ ngồi.  

Trương Minh Vũ vẫn còn đang phiền não, cũng chẳng muốn nhiều lời.  

Long Tam vẫn tiếp tục lái xe.  

Cô bắt đầu nổi lòng tò mò.  

Cô rất muốn biết rốt cuộc trong khoảng thời gian này anh đã sống ở đâu.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng một căn biệt thự.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng bước xuống xe.  

Thấy cảnh tượng trước mặt, cô không khỏi sửng sốt.  

Đây không phải là công viên sao?  

Cô liếc mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ căn biệt thự sang trọng trước mắt thì chẳng còn thứ gì khác.  

Cô ngơ ngác hỏi: “Tối mịt thế này rồi… còn đi dạo công viên làm gì?”  

Anh ngẩn người nhìn cô, khẽ đáp: “Không, chúng ta đang về nhà mà”.  

Cô lại càng thấy mờ mịt: “Về nhà? Nhà đâu?”  

Anh chỉ vào căn biệt thự phía trước rồi đáp: “Đây chứ đâu”.  

Cô đưa mắt nhìn theo hướng anh chỉ, ánh mắt quét tới căn biệt thự nọ.  

Ngay sau đó, cô giật mình kinh hãi.  

“Căn biệt thự này sao?”, cô trợn mắt há hốc mồm thốt lên.  

Anh gật đầu cười đáp: “Đúng rồi”.  

Trước khi về đến nơi anh đã nghĩ ra cái cớ để qua mặt cô.  

Lâm Kiều Hân mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.  

Anh cũng bật cười nói: “Căn biệt thự này không phải của tôi đâu, người khác cho tôi ở nhờ đấy”.  

Bấy giờ, cô mới khẽ gật đầu.  

Thế nhưng trong lòng cô vẫn chưa hết kinh ngạc!  

Phải là người có địa vị như thế nào mới sở hữu được căn biệt thự sang trọng như vậy ở vị trí đắc địa thế này?  

Cô không ngờ anh lại quen được người có máu mặt như vậy.  
 
Chương 664


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô còn đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì Trương Minh Vũ đã cất bước đi vào.  

Thấy vậy, cô đành phải ngoan ngoãn theo sau.  

Bên trong căn biệt thự được đèn chiếu rọi. Hạ Hâm Điềm đang ngồi trên sofa sốt ruột chờ đợi.  

Mặc dù đã có Long Tam và Long Thất nhưng cô ấy vẫn không nén nổi lo âu.  

Tiếng đẩy cửa chợt vang lên.  

Cô ấy lập tức mừng rỡ đứng bật dậy: “Thằng nhóc thối nhà em…”  

Thế nhưng cô ấy chưa kịp nói hết câu đã trông thấy Lâm Kiều Hân đang đi theo sau anh.  

Cô ấy không khỏi ngẩn người.  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!  

Cô còn chưa kịp nghe rõ Hạ Hâm Điềm vừa nói gì!  

Sao cô ấy lại ở đây?  

Cô nhìn thoáng qua cô ấy rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, trong lòng đột nhiên thấy buồn bực.  

Anh cười nói: “Hai người cũng quen biết nhau cả rồi. Chị Điềm Điềm chính là chủ nhân của căn biệt thự này đấy”.  

Nghe anh nói thế, hai cô gái đều ngơ ngác.  

Hạ Hâm Điềm nhanh chóng phản ứng lại kịp, tỏ vẻ tức giận trừng mắt lườm anh.  

Anh lúng túng nở nụ cười.  

Chỉ có lý do này là hợp lý nhất…  

Lâm Kiều Hân tò mò hỏi: “Chị Điềm Điềm, sao hai người lại… thân nhau vậy?”  

Cô thực sự rất muốn biết tại sao anh lại được ở trong căn biệt thự này.  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, hào phóng đáp: “Chắc em chưa biết nhỉ, bọn chị biết nhau từ bé rồi”.  

Hả?  

Trong mắt cô tràn đầy vẻ mơ màng!  

Trương Minh Vũ tán thưởng nhìn sang, lý do này rất hợp lý!  

Hạ Hâm Điềm nở nụ cười nói: “Đừng đứng nữa, mau ngồi đi”.  

Bấy giờ cô mới vô thức ngồi xuống, trong lòng vẫn tràn đầy hoang mang.  

Hạ Hâm Điềm bắt đầu giải thích cho cô nghe, nhưng chỉ nói là quen nhau từ lúc nhỏ chứ không nói là quan hệ sư tỷ sư đệ.  

Lúc này cô mới dần hiểu ra.  

Hai cô gái nhanh chóng nói chuyện thân thiết với nhau hơn.  

Trương Minh Vũ cũng không muốn làm phiền đến họ, chỉ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh.  

Cơn giận đã nén từ lâu giờ mới có thể xả ra!  

Rầm!  

Tiếng va đập trầm đục vang lên trong phòng khách.  

Hai cô gái đang mải mê trò chuyện tức thì im bặt, nhao nhao nhìn sang anh.  

Hạ Hâm Điềm vô cùng đau lòng cho anh.  

Còn Lâm Kiều Hân thì sợ ngây người!  

Rầm rầm rầm!  

Tiếng đấm đá lại không ngừng vang lên!  

Sau mấy ngày kiên trì tập luyện, bây giờ anh đã có thể khiến người giả kia lắc lư mạnh hơn một chút!  

Anh dồn sức đánh đấm để trút giận!  

Thấy anh như vậy, cô thực sự rất hoảng sợ!  

Thảo nào anh lại giỏi đánh đấm như vậy, luyện tới mức này…  

Cô mím chặt môi, trong lòng dâng lên một cảm giác đau nhói.  

Trương Minh Vũ… thay đổi quá nhiều.  

Cảm xúc của cô dần trở nên phức tạp.  

Lòng cô chua xót.  

Ngay cả bản thân cô cũng không tài nào hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chìm đắm vào cảm giác sảng khoái ấy!  

Cảm nhận được sự thay đổi của sức lực toàn thân!  

Tiếng nói chuyện của hai cô gái đã không còn. Bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào từng động tác của anh.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 665


Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn người ra, vội vã dời mắt đi.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Hiện giờ anh thật sự không biết rốt cuộc Lâm Kiều Hân đang nghĩ thế nào nữa.  

Trương Minh Vũ không nán lại thêm mà quay người đi vào phòng tắm.  

Dòng nước mát lạnh xối lên người, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái hẳn.  

Khi anh bước ra, phát hiện Hạ Hâm Điềm và Lâm Kiều Hân vẫn còn đang ngồi trên sofa trò chuyện.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi ngủ trước nhé".  

Nói xong, anh bèn đi về phía cầu thang.  

Về đến phòng, Trương Minh Vũ chui ngay vào trong chăn.  

Lòng anh trước sau vẫn mãi hỗn loạn, chưa thể lắng lại.  

Không phải anh làm mình làm mẩy mà phản ứng của Lâm Kiều Hân thực sự khiến anh vô cùng thất vọng.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở ra một hơi thật mạnh, cố gắng để tâm tình bình tĩnh lại.  

Dù sao thì mục đích của mình cũng chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ giao cho thôi, cái nhìn của cô ấy dành cho mình thế nào, có liên quan gì đến mình đâu?  

Nghĩ vậy, lòng anh cũng trở nên thư thái hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ nhắm mắt, đáy lòng bất chợt nảy sinh một cảm giác hỗn loạn khác.  

Anh mơ hồ cảm thấy... đã sắp tới chỗ khó khăn của nhiệm vụ rồi.  

Nhưng anh lại không có bất kì thông tin nào.  

Điều duy nhất anh có thể làm chuẩn bị là mau chóng tăng cao thực lực của bản thân.  

Sư phụ à, rốt cuộc nhà họ Lâm này làm sao vậy?  

Vì sao người không thể nói cho con biết sớm một chút chứ...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ thở dài một tiếng, lòng đầy bất đắc dĩ.  

Cơn buồn ngủ kéo đến tự bao giờ.  

Nhưng ngay lúc Trương Minh Vũ đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ, chợt có tiếng mở cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ sửng sốt, bừng tỉnh.  

Đèn đã tắt.  

Ánh trăng mong manh chiếu vào, Trương Minh Vũ mơ hồ thấy được một dáng người yểu điệu.  

Chị hai?  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Chị hai, chị còn chưa ngủ à?"  

Hạ Hâm Điềm hừ một tiếng nũng nịu, bất mãn nói: "Chẳng phải em nên gọi chị là chị Điềm Điềm sao? Ai là chị hai em?" 
 
Chương 666


Nói đoạn, cô ấy liền khoanh tay đứng ở bên giường.  

Giọng nói này... thật quá tuyệt!  

Dưới ánh trăng mông lung, dáng người Hạ Hâm Điềm trông càng thêm uyển chuyển tuyệt vời.  

Cô ấy khoác trên mình chiếc váy ngủ mỏng càng lộ vẻ mê hoặc hút hồn.  

Trương Minh Vũ ngại ngùng cười nói: "Thôi mà chị hai, chẳng phải khi đó đang không muốn để cô ấy biết mối quan hệ giữa chúng ta sao..."  

Hạ Hâm Điềm ngạo nghễ nói: "Chị không quan tâm, tóm lại chị không được vui".  

Trương Minh Vũ cũng rất bất đắc dĩ.  

"... Chị hai, vậy phải làm thế nào chị mới vui ạ? Hay là..."  

Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra cách bồi thường thỏa đáng.  

Mắt Hạ Hâm Điềm thoáng lóe lên, tay nhanh nhẹn vén chăn.  

"A!"  

Trương Minh Vũ giật thót cả người.  

Anh còn chưa kịp nghĩ gì, một thân thể mềm mại đã chui vào trong chăn anh.  

Trái tim Trương Minh Vũ đập tăng tốc đến cực hạn.  

Ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, không biết phải nói gì lúc này.  

"Chị hai... à thì...", Trương Minh Vũ lúng búng nói được mấy từ.  

Hạ Hâm Điềm lại kiêu kì nói: "Không được nhúc nhích! Cứ nằm yên như thế".  

Trương Minh Vũ vội vã ngừng bặt mọi động tác.  

Nhưng mà...  

Thế này khó chịu quá!  

Bấy giờ Hạ Hâm Điềm mới hài lòng gật đầu, nói: "À đúng rồi, hôm nay chị tìm em là có chuyện muốn nói cho em hay, nói xong là chị đi luôn".  

Vừa dứt lời, cô ấy đã vươn tay áp lên hông Trương Minh Vũ.  

Thân thể Trương Minh Vũ run lên một cái thật mạnh hệt như bị điện giật.  

"À thì... Chuyện gì ạ?"  

Anh khó khăn nặn ra mấy lời.  

Thế này thì quá...  

Hạ Hâm Điềm đã nằm yên, cô ấy thong thả nói: "Đứa em hư hỏng này, em không còn nhiều thời gian đâu".  

"Chị đã nhận được tin tức, nhiệm vụ của em sắp bắt đầu rồi".  

Quả nhiên!  

Trương Minh Vũ nhăn mày, cõi lòng tràn đầy cảm giác hỗn loạn kì quái đã dần yên tĩnh lại.  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: "Chị không biết em ba và em tư đã nói gì với em, nhưng những điều sư phụ muốn chị nhắn lại cho em, chị vẫn sẽ nói nốt".  

Hử?  

Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.  

Sư phụ còn dặn dò thêm?  
 
Chương 667


Hạ Hâm Điềm lại lên tiếng: "Đầu tiên, em cần biết, kẻ địch em phải đối mặt lần này vô cùng lớn, lớn đến độ hiện giờ em không cách nào tưởng tượng được đâu".  

Hả?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Nhiệm vụ của sáu chị về cơ bản đã đạt tới một cấp bậc nhất định, nhưng sáu chị làm việc chỉ để giúp đỡ em mà thôi".  

Trương Minh Vũ nghe mà trợn mắt há hốc miệng.  

Tài phú khổng lồ như của Tô Mang!  

Y thuật siêu quần như của Liễu Thanh Duyệt!  

Danh tiếng vang dội như của Hạ Hâm Điềm!  

Tất cả... chỉ để phụ tá cho mình?  

Hạ Hâm Điềm nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng Trương Minh Vũ, chậm rãi nói: "Sư phụ có nói, trong sáu người bọn chị, ai hoàn thành nhiệm vụ trước tiên thì người đó có thể tới bên cạnh em, trợ giúp cho em".  

"Nhiệm vụ của em vô cùng gian khổ, không chỉ đơn giản như vụ nhà họ Lâm đâu".  

"Nói rộng ra, hiện giờ, mỗi hành vi của em đều có thể ảnh hưởng tới hướng đi trong tương lai của đất nước chúng ta, thậm chí là của cả thế giới".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên hồi.  

Cái này... hẳn chỉ là nói giỡn thôi nhỉ?  

Hạ Hâm Điềm lại tiếp tục: "Chị biết hiện giờ em còn chưa thể tiếp thu được điều này, nhưng về sau rồi em sẽ hiểu".  

"Ngày kia là mừng thọ ông cụ Lâm, chị nghĩ chắc cũng là lúc nhiệm vụ của em bắt đầu, nhưng chị không thể xác định chắc chắn".  

"Qua mừng thọ ông cụ cũng là lúc chị phải đi, nhiệm vụ của chị vẫn chưa hoàn thành".  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng càng ngổn ngang trăm mối.  

Nhiệm vụ của anh... rốt cuộc là cái gì?  

Nhà họ Lâm... rốt cuộc là thế nào đây?  

Một gia tộc nho nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới tương lai của một quốc gia?  

Trương Minh Vũ vẫn đắm chìm trong sững sờ kinh ngạc.  

Hạ Hâm Điềm không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng Trương Minh Vũ, cảm thụ hơi ấm trong thời khắc này.  

Cô ấy rất muốn cận kề với Trương Minh Vũ.  

Nhưng tính cách cô ấy không cho phép cô ấy có thể thẳng thắn vô tư như Tô Mang cùng Liễu Thanh Duyệt.  

Giờ phút này, cô ấy rất thoải mái.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng thoát khỏi cơn khiếp sợ, tâm tình bình tĩnh trở lại.  

Anh biết, sư phụ đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.  

Thậm chí người còn sắp xếp chu đáo cả thời gian anh cùng sáu người sư tỷ gặp mặt.  

Bây giờ anh có nôn nóng hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở mạnh ra một hơi, dằn những ý niệm phức tạp xuống đáy lòng.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới nặng nề lên tiếng: "Chị hai, chị... cũng phải đi sao?"  

Hạ Hâm Điềm cười khổ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu từ trong lòng Trương Minh Vũ.  

"Đúng vậy nhóc em hư của chị, chị hai cũng phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, như vậy mới có thể thực sự ở lại bên cạnh em".  

Thanh âm của Hạ Hâm Điềm hết sức êm tai, nhưng lúc này nghe lại chua xót khổ sở vô cùng.  
 
Chương 668


Lòng Trương Minh Vũ cũng rất khó chịu.  

Hạ Hâm Điềm tiếp tục nói: "Em trai thối này, em phải biết, các chị đều rất nhớ em, mọi người đều muốn về bên em, nhưng trước đó, các chị phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã".  

"Càng sớm hoàn thành, bọn chị càng có thể trợ giúp cho em nhiều hơn, hiểu không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh, lại hỏi: "Chị hai... em có thể giúp các chị hoàn thành nhiệm vụ không?"  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói: "Bây giờ em chưa có năng lực này, nhưng chị nghĩ... hẳn em có thể giúp được bọn chị đấy".  

"Nhưng chuyện này không biết người chị nào của em sẽ nói cho em biết đây".  

Trương Minh Vũ chợt bừng tỉnh.  

Anh biết, có thể giúp được hay không, chắc hẳn sư phụ cũng đã thu xếp đâu vào đấy cả rồi.  

Vậy thì anh cũng không cần sốt ruột làm gì.  

Nhưng trong lòng anh, nhiệm vụ này càng ngày càng chiếm vị trí lớn hơn.  

Anh chợt phát hiện... trọng trách trên vai anh dường như vô cùng nặng nề.  

Hạ Hâm Điềm lại một lần nữa rúc vào lòng Trương Minh Vũ, lẳng lặng hưởng thụ chút ấm áp tại thời khắc này.  

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc!"  

Trương Minh Vũ lập tức mở bừng mắt ra.  

Lâm Kiều Hân tới?

Ngoài Lâm Kiều Hân thì nào còn ai khác!  

Nhưng nếu để Lâm Kiều Hân thấy được...  

Trương Minh Vũ lập tức khẩn trương lên.  

Hạ Hâm Điềm cũng hơi ngây người, nghi hoặc hỏi: "Sao cô ấy lại tới đây?"  

Trương Minh Vũ hạ giọng nói nhỏ: "Làm sao bây giờ? Hai chúng ta ở chung một chỗ... nhất định cô ấy sẽ hiểu lầm đó..."  

Hạ Hâm Điềm hơi ghen tuông, nói: "Hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi, chị là sư tỷ của em, em sợ cái gì".  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Nhưng nhiệm vụ sau đó thì làm thế nào".  

Hạ Hâm Điềm ngẩn ra, sau đó thở dài bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, chuyện gì thế không biết, khó khăn lắm mới có thời gian ở bên cạnh em trai thối của chị một lát mà còn phải lén lén lút lút..."  

Vừa lầm bầm, Hạ Hâm Điềm vừa rúc sâu vào trong chăn.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngớ người, thấp giọng hỏi: "Chị hai, chị định làm gì thế?"  

Hạ Hâm Điềm vén chăn, giọng không vui: "Trốn chứ còn làm gì, em còn muốn chị chạy đi đâu trốn nữa?"  

Nói xong, cô ấy lại ra sức giật chăn trùm lên đầu mình.  

"Trương Minh Vũ? Anh ngủ rồi à?"  

Bỗng ngoài cửa có tiếng Lâm Kiều Hân vọng vào.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, đứng dậy ra mở cửa.  

Cửa mở.  

Lâm Kiều Hân đứng ngay sau cánh cửa, cúi đầu, ánh mắt phức tạp.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Sao vậy?"  
 
Chương 669


Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Tôi... có chút việc muốn nói với anh".  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"  

Lâm Kiều Hân liếc nhìn quanh, lúng túng nói: "Tôi có thể vào trong rồi nói không?"  

Trương Minh Vũ: "..."  

Lâm Kiều Hân đã nói vậy, anh đành phải né sang nhường đường cho cô.  

Lâm Kiều Hân nhanh nhẹn đi vào.  

Trong phòng rất tối, chỉ có nguồn sáng duy nhất là ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống bên giường, cười nói: "Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy".  

Lâm Kiều Hân chậm rãi hỏi: "Sao anh không bật đèn lên?"  

Cái đó...  

Trương Minh Vũ lập tức lúng túng, vội nói ngay: "À... thì, tại mắt tôi đang không được dễ chịu nên không muốn bật đèn lên".  

Lâm Kiều Hân nghe nói thế cũng không nghĩ nhiều.  

Chần chờ một lát, cô bèn bước tới ngồi xuống bên giường.  

Trương Minh Vũ thấy thế, lòng càng hoảng sợ.  

Hôm nay Lâm Kiều Hân sao thế nhỉ?  

Hạ Hâm Điềm còn đang ở trong chăn.  

Trương Minh Vũ lúng túng di động thân thể, len lén về lại trong chăn, dùng chăn che người lại.  

Làm thế có thể giảm thiểu khả năng bị phát hiện trong chăn có người khác.  

Lâm Kiều Hân không quá để ý đến hành vi của anh.  

Ngồi một lúc, Lâm Kiều Hân mới nói khẽ: "Trương Minh Vũ, chuyện hôm nay... anh đừng để ý nhé".  

Hôm nay?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra, bối rối một lúc mới nhớ tới chuyện Lý Phượng Cầm.  

Cô ấy tới xin lỗi?  

Lòng chợt nảy lên một cảm giác là lạ, anh cười bảo: "À, không sao đâu, tôi không để ý đâu".  

Nhưng nỗi thất vọng trong lòng cứ lớn dần lên khiến anh không thể bỏ qua.  

Lâm Kiều Hân cắn răng, khẽ bảo: "Mẹ tôi... Mẹ tôi không biết anh đã giúp tôi nhiều như vậy, còn... còn cứu mạng tôi nhiều lần, anh yên tâm, nhất định tôi sẽ thuyết phục được mẹ tôi".  

Nghe được những lời này, lòng Trương Minh Vũ chấn động vô cùng.  

Với tính cách Lâm Kiều Hân, để nói ra được những lời này thật sự không dễ dàng gì.  

Nhưng điều Trương Minh Vũ quan tâm không phải thái độ của Lý Phượng Cầm.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được".  

Nói thế nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu.  

Lâm Kiều Hân không nói gì thêm, Trương Minh Vũ cũng im lặng.  

Hai người cùng rơi vào trầm mặc.  

Bầu không khí trong phòng dần trở nên mất tự nhiên.  

Lâm Kiều Hân chần chừ hồi lâu mới tiếp tục nói: "Ngày kia là mừng thọ ông nội tôi, anh... sẽ tới chứ?"  

Trái tim Trương Minh Vũ chợt trở nên nặng nề.  

Ngày này đối với anh không phải một ngày tốt lành gì.  

Nhưng anh chỉ im lặng giây lát rồi cười đáp: "Mừng thọ ông nội, nhất định tôi cũng phải tới chứ". 
 
Chương 670


Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới thở phào một hơi.  

Trương Minh Vũ cũng thấy hơi băn khoăn trong lòng.  

Anh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: "À đúng rồi, hôm đó hẳn nhà họ Lâm sẽ gặp chút phiền phức, khi ấy cô phải nhớ cẩn thận một chút, chuẩn bị chu đáo nhé".  

Lâm Kiều Hân nghe anh nói thế liền ngây người ra.  

"Phiền phức?"  

Cô nghi hoặc nhắc lại, lòng vô cùng khó hiểu.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi cũng chỉ đoán thế thôi, cô không cần lo lắng quá đâu, hẳn sẽ không có chuyện gì".  

Ngày đó rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, ngay cả chính Trương Minh Vũ cũng không rõ lắm.  

Nhưng anh thấy vẫn nên báo trước cho Lâm Kiều Hân một tiếng.  

Chẳng may xảy ra chuyện lớn gì, nếu không được chuẩn bị tinh thần trước, chỉ sợ Lâm Kiều Hân khó lòng tiếp nhận.  

Nếu hôm mừng thọ đúng là thời điểm bắt đầu nhiệm vụ thì hẳn ngày đó sẽ phát sinh chuyện gì có ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Lâm.  

Lâm Kiều Hân quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào Trương Minh Vũ, đáy mắt tràn đầy phức tạp.  

Trương Minh Vũ chỉ cười cười, trấn an: "Cô không cần quá lo đâu, người thì nhất định sẽ an toàn".  

Nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân mới thả lỏng đôi chút.  

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Kiều Hân đã không hề hoài nghi bất cứ điều gì Trương Minh Vũ nói.  

Nhưng mặc dù tin tưởng, lòng cô vẫn luôn lo lắng không yên.  

Trương Minh Vũ vừa định lên tiếng trấn an đôi câu, lại bỗng cảm giác được, bên hông mình vừa có thêm một bàn tay nhỏ.  

Hử?  

Trương Minh Vũ mở to mắt, lòng nghi hoặc khó hiểu.  

Song anh còn chưa kịp suy đoán gì thêm, bàn tay kia đã bắt đầu lướt trên thân thể anh.  

Trong nháy mắt, một cảm giác khác thường bỗng lan tỏa khắp người Trương Minh Vũ.  

Gì thế này...  

Trương Minh Vũ trợn mắt, vội vã vươn tay tóm chặt bàn tay Hạ Hâm Điềm.  

Giọng của Lâm Kiều Hân lại một lần nữa vang lên: "... Ngày kia chúng ta cùng đi chứ?"  

Trương Minh Vũ vội cười cười, đồng ý: "Được, dù sao thì thời gian này cô sẽ vẫn phải ở lại đây, chúng ta có thể... Shhh!"  

Chưa nói hết câu, Trương Minh Vũ bỗng hít hà một hơi.  

Bên hông truyền đến cảm giác đau nhói cực độ.  

Véo em làm gì hả?  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng vỗ vào tay Hạ Hâm Điềm một cái.  

Hạ Hâm Điềm rúc trong chăn, che miệng cố nén cười, vô cùng hài lòng.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ lúng túng: "A... Ha ha, không có việc gì, chỉ là... bị giật mình, ngoài kia vừa có một bóng đen lướt qua..."  

"A!"  

Lâm Kiều Hân lập tức hét lên, vội vàng nhích về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng.  

Tìm lí do nào không tìm, lại đi nói thế...  

Anh vội giải thích: "Không việc gì đâu, không việc gì đâu, vừa rồi... là một con mèo hoang ấy mà..."  

"A..."  
 
Chương 671


Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới phản ứng lại, bèn thở phào nhẹ nhõm.  

Vừa rồi, các dây thần kinh của cô đều bị kéo căng cả ra vì sợ.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhìn cô.  

Ngay sau đó, bàn tay của Hạ Hâm Điềm lại bắt đầu lần mò lộn xộn.  

Một cảm giác khác thường lại nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể Trương Minh Vũ.  

Anh sốt ruột khống chế nó, nhưng lại không dám làm ra động tác gì quá lớn.  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, anh không khống chế nổi nữa, thân thể đã bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.  

Nhột quá!  

Lâm Kiều Hân đã phát hiện thái độ khác thường của Trương Minh Vũ, đôi mắt cô tràn đầy mờ mịt.  

"Trương Minh Vũ... Anh... Làm sao thế?", cô ngạc nhiên hỏi anh.  

Thời khắc này, Trương Minh Vũ như thể đang... mở chế độ rung vậy...

Biên độ động tác của anh ngày càng lớn, Lâm Kiều Hân thực sự bị dọa giật mình.  

Trương Minh Vũ rốt cuộc cũng bắt được bàn tay Hạ Hâm Điềm, lúng búng đáp: "À... Người tôi... hơi ngứa chút..."  

Ngứa?  

Lâm Kiều Hân trố mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ bắt đầu làm bộ gãi đùi.  

Trong chăn, Hạ Hâm Điềm cũng chấn động từng chập như đang mở chế độ rung, cố nén ý cười.  

Lâm Kiều Hân hỏi một câu gây sốc: "... Có cần tôi giúp anh một tay không?"  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt thì hộc cả máu, vội vàng nói ngay: "Không cần không cần đâu, tôi tự lo là được rồi..."  

Lâm Kiều Hân gật đầu, nhưng vẫn liếc nhìn đống chăn của Trương Minh Vũ một cái, ánh mắt khác thường.  

Thật kì quái...  

Nhưng cô không đào sâu suy nghĩ thêm.  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "... Tôi về phòng đây".  

Trương Minh Vũ mừng rỡ trong lòng, kích động nói vội: "Được".  

Lâm Kiều Hân hoang mang.  

Ghét mình đến thế sao?  

Không biết vì sao, vừa nghĩ đến đó, lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác rất phức tạp.  

Chần chờ giây lát, cô mới đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa.  

Trương Minh Vũ thở ra một hơi.  

Cạch!  

Cửa đóng lại.  

Trương Minh Vũ xốc chăn lên, giọng không vui: "Chị hai, chị muốn hại chết em đấy à!"  

Hạ Hâm Điềm cũng thở hắt ra một hơi dài, kiêu kì nói: "Ai bảo em cho cô vợ nhỏ của em vào, làm chị suýt thì chết ngạt, đương nhiên chị phải kiếm tí việc để làm chứ".  

Ặc...  

Trương Minh Vũ không cách nào phản bác được.  
 
Chương 672


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm chợt sáng lên, cô ấy chòng ghẹo: "Em trai thối, thân hình cũng khá đấy nhỉ".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại được dịp giật liên hồi.  

Sao mà Hạ Hâm Điềm... cũng như vậy nhỉ!  

Mấy chị gái này...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng thở dài một tiếng, càng không biết nên nói gì đây.  

Hạ Hâm Điềm bĩu môi, nói: "Thôi được rồi, chị cũng buồn ngủ rồi, đi ngủ đi".  

Nói xong, cô ấy kéo chăn lên người, quay lưng về phía Trương Minh Vũ.  

Ngủ ở đây?  

Trương Minh Vũ trố mắt nhìn.  

Anh há miệng, mấp máy hồi lâu vẫn không thể nói được một lời, đành phải bỏ cuộc.  

Anh nhích người, nằm vào trong chăn.  

Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được, đáy mắt Hạ Hâm Điềm đã tràn đầy xót xa.  

Cô ấy khẽ cắn răng, sống mũi cay cay, lệ dâng đầy khóe mắt...  

Dần dần, hai người ngủ thiếp đi.  

Rạng sáng hôm sau, Trương Minh Vũ chậm rãi mở mắt.  

Anh ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài, trời đã sáng rồi.  

Giai nhân bên cạnh cũng đã đi mất...  

Trương Minh Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm.  

May mà không bị phát hiện...  

Sau khi rửa mặt, Trương Minh Vũ ra phòng khách.  

Chưa kịp xuống lầu, anh đã ngửi thấy một mùi thơm.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Hạ Hâm Điềm đang ngồi trên sofa, trông có vẻ nhàm chán.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chào buổi sáng, chị hai".  

Mắt Hạ Hâm Điềm sáng lên, trách một tiếng: "Em trai thối này, rốt cuộc cũng chịu dậy".  

"Em mà còn không rời giường, chị sẽ chán đến chết mất thôi".  

Trương Minh Vũ lúng túng cười bảo: "Vậy sao chị dậy mà không gọi em luôn?"  

Hạ Hâm Điềm bĩu môi, nói: "Không nỡ lòng gọi".  

Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản lại khiến Trương Minh Vũ ấm áp trong lòng.  

Mấy người chị của anh vẫn luôn nghĩ cho anh như thế.  

Trương Minh Vũ không đứng đó lâu, anh đi vào phòng bếp, ngạc nhiên phát hiện cơm nước đã được làm xong.  

"Chị hai, chị còn biết nấu ăn à?"  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 673


Quen biết bao lâu nay... Lâm Kiều Hân chưa từng xuống bếp làm cơm lần nào mà.  

Hạ Hâm Điềm cũng đi vào bếp.  

Hai người bắt đầu ăn điểm tâm, Lâm Kiều Hân thì đã đi trước rồi.  

Dùng bữa sáng xong, nỗi kinh ngạc trong lòng Trương Minh Vũ càng thêm lớn.  

Anh không ngờ kĩ năng nấu nướng của Lâm Kiều Hân lại tốt như vậy.  

Hạ Hâm Điềm cũng ăn rất hài lòng.  

Ăn xong, hai người ra ngồi ở phòng khách.  

Hạ Hâm Điềm nhẹ giọng nói: "Em trai, lát chị phải đi làm việc của chị, sau đấy còn phải về lo chuyện hợp đồng đại diện cho cô vợ bé nhỏ của em nữa".  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh cũng biết, lần này Hạ Hâm Điềm tới Hoa Châu chắc chắn không chỉ để tìm anh.  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: "Có thể gặp nguy hiểm gì không?"  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười hỏi: "Lo cho chị à?"  

Trương Minh Vũ ngại ngùng gật đầu, nói: "Chị là chị hai của em, em không lo mà được à".  

"Coi như em còn chút lương tâm".  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói: "Yên tâm, công việc của chị hiện rất an toàn".  

Trương Minh Vũ nghe vậy mới an tâm.  

Không gặp nguy hiểm là được rồi.  

Hạ Hâm Điềm lại kiêu kì nói: "Hôm nay em ngoan như vậy, thưởng cho em một cơ hội, qua đây hôn chị một cái, chị nói cho em biết một tin tốt".  

Hả?  

Trương Minh Vũ choáng váng.  

Anh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy Hạ Hâm Điềm vươn ngón trỏ chọt nhẹ vào gương mặt xinh đẹp của mình.  

Ực!  

Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.  

Anh nghe nhầm rồi thì phải?  

Hạ Hâm Điềm chau mày, kiêu căng nói: "Không muốn hả? Không muốn thì thôi".  

Nói xong, cô ấy quay ngoắt sang một bên.  

Trương Minh Vũ nóng nảy sốt ruột.  

Tin tốt...  

Anh lúng túng nói: "Đừng mà, chị hai, chị nói cho em biết đi".  

"Để em hôn chị... Không hay lắm đâu..."  

Nhưng anh vừa nói đến đó, Hạ Hâm Điềm đã lập tức trợn to mắt.  

"Không hay lắm? Em lại dám nói không hay lắm?"  

"Có phải em quên hồi còn nhỏ em còn đè chị lên cây để hôn rồi?"  

Hạ Hâm Điềm khoanh tay, nói thẳng không chút khách khí.  

Trương Minh Vũ cũng nóng ruột, vội vàng nói ngay: "Đấy chẳng phải tại các chị bắt nạt em hay sao! Chị với chị năm và chị sáu còn đuổi theo đòi lột quần áo em còn gì!"  

"Em... Em chỉ trả thù lại chút thôi mà!"  

Nói xong, hai người đều ngẩn ra.  

Những kí ức ngày còn thơ bé chợt hiện lên trong đầu.  

Sau đó, hai người nhìn nhau, bật cười. 
 
Chương 674


Bầu không khí rất vui vẻ.  

Hạ Hâm Điềm kiêu căng nói: "Thì thôi, nới điều kiện cho em chút vậy, ai bảo em là em trai xấu tính của chị cơ!"  

Trương Minh Vũ cười cười, vội vàng hỏi: "Điều kiện gì ạ?"  

Hạ Hâm Điềm nở nụ cười thần bí, ngoéo tay, nói: "Em qua đây, chị nói cho nghe".  

Điều kiện gì mà còn thần bí như vậy?  

Trương Minh Vũ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn chậm rãi vươn người sang, nghiêng tai lắng nghe.  

Lòng anh đã bắt đầu hưng phấn lên.  

Điều khiến Hạ Hâm Điềm cũng phải kích động như thế, nhất định là một chuyện rất tốt rồi.  

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, bỗng nhận thấy đầu mình bị hai bàn tay giữ chặt.  

Trương Minh Vũ cả kinh.  

Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại ấn lên mặt anh.  

Còn ấn rất mạnh nữa!  

Gì thế...  

Trương Minh Vũ mở to mắt nhìn, lòng dâng lên một cảm giác kì lạ không sao nói được.  

"Chụt!"  

Hạ Hâm Điềm còn cố tình phát ra một âm thanh, sau đó mới hài lòng buông tay.  

Cô ấy nở một nụ cười đắc ý với anh.  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng hốt hoảng.  

Đây chính là điều kiện để lấy tin tốt?  

Khi anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Hạ Hâm Điềm.  

Sắc mặt cô ấy cũng vô cùng đắc ý.  

Mình vừa mới... bị cưỡng hôn!

Trương Minh Vũ trợn mắt hác hốc mồm, trầm ngâm hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào.  

Vẻ mặt của Hạ Hâm Điềm lại tràn đầy đắc ý. Cô ấy nở nụ cười xấu xa.  

Ừng ực!  

Anh lại gian nan nuốt nước bọt, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.  

Một lúc lâu sau, anh mới buồn bực lên tiếng: “Sao chị lại đánh lén…”  

“Thôi thì hôn cũng hôn xong rồi, chị muốn nói gì thì nói đi”.  

Nghe anh nói vậy, cô ấy lại lộ ra vẻ mặt không vui, kiêu ngạo hừ một tiếng.  

“Người muốn hôn chị có thể xếp hàng vòng quanh Trái Đất ba vòng đấy!”  

“Thế mà em lại làm như hôn chị là chuyện gì ấm ức lắm không bằng”.  

Anh nghĩ lại, dường như cô ấy nói cũng có lý…  

Cô ấy bĩu môi cất giọng nói: “Được rồi, nói cho em biết vậy. Ngày kia là mừng thọ của ông cụ nhà họ Lâm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chị ba và chị tư của em cũng sẽ trở về”.  

Nói rồi cô ấy khoanh tay trước ngực ngồi tựa lưng vào sofa trưng ra vẻ mặt khó chịu.  

Anh sửng sốt!  

Ngay sau đó, anh trợn tròn mắt, mừng rỡ hỏi ngược lại: “Thật sao?”  

Hạ Hâm Điềm khẽ nhướng mày, khoé môi dần cong lên!  

Trông bộ dạng này của anh!  
 
Chương 675


Thật sự rất đáng yêu!  

Giọng nói trong trẻo của cô ấy vang lên: “Thằng nhóc thối tha nhà em. Nghe tin chị ba với chị tư sắp quay về vui tới vậy cơ à? Sao lúc chị hôn em lại không vui thế hả?”  

“Nhóc thối thiên vị!”  

Dứt lời, cô ấy tỏ vẻ tức giận quay ngoắt sang bên cạnh.  

Trong phòng khách tràn đầy mùi đố kỵ!  

Trương Minh Vũ cũng thấy lúng túng, vội vàng lên tiếng phân bua: “Không phải mà chị hai. Các chị đều là những người chị tốt nhất của em!”  

“Chỉ là vì em phải chịu cô đơn quá lâu rồi nên rất mong các chị đều có thể ở lại bên cạnh em”.  

“Lúc biết tin chị sắp trở về, em cũng kích động tới mức không ngủ nổi!”  

Nghe anh nói vậy, sắc mặt của Hạ Hâm Điềm với hoà hoãn hơn một chút.  

Mãi lâu sau, cô ấy mới lên tiếng chất vấn: “Thật không?”  

Anh không chút do dự gật đầu đáp chắc nịch: “Đương nhiên là thật rồi!”  

“Hừ!”  

Cô ấy khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Thế còn tạm được. Tha cho em lần này đấy!”  

Lúc này anh mới thở phào một hơi.  

Mấy bà chị này đều không dễ trêu chọc chút nào!  

Nhưng mà… chị ba và chị tư thực sự sắp về rồi sao?  

Anh nhướng mày, hai mắt sáng rực!  

Nội tâm cũng không nén nổi hưng phấn!  

Hạ Hâm Điềm nhìn thoáng qua anh, lưu luyến nói: “Được rồi thằng nhóc thối tha, chị phải đi rồi”.  

Anh lập tức ngừng cười: “Thế khi nào chị mới quay về được?”  

Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi mới đáp: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc là vẫn ăn cơm tối với em được”.  

Anh gật đầu: “Thế được rồi”.  

Hạ Hâm Điềm không chậm trễ dứt khoát đứng dậy.  

“Chị đi đây!”  

Dứt lời, cô ấy lập tức quay lưng đi ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng xa dần của cô ấy, trong lòng cũng vô thức dâng lên một cảm giác phức tạp.  

Mặc dù anh biết lát nữa cô ấy sẽ trở về.  

Thế nhưng anh cứ có cảm giác như cô đi rồi không biết bao giờ mới gặp lại được nhau.  

Haiz.  

Anh thầm thở dài một tiếng.  

Anh cũng rất muốn đi cùng với Hạ Hâm Điềm. Thế nhưng cô ấy không chủ động mở lời, đương nhiên anh cũng không thể tự ý đề nghị.  

Dù sao cô ấy cũng có việc riêng của mình.  

Anh lắc đầu một cái, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.  

Sau khi ngồi lại một lát, anh cũng cất bước rời khỏi biệt thự.  

Vừa nhìn ra đã thấy chiếc Mercedes màu đen đang chờ sẵn ở ven đường.  

Anh lập tức đi tới ngồi vào trong xe.  

Long Tam lái xe rời đi.  
 
Chương 676


Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.  

Anh xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong.  

Khách hàng vẫn đông đúc như thường lệ.  

Lúc này anh cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, hiện giờ việc kinh doanh khách sạn Hồng Thái đã được coi như ổn định rồi.  

Anh không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần lặng lẽ chờ tới ngày khai trương cơ sở mới là được.  

Anh nhìn quanh một vòng, cảm thấy khá hài lòng.  

Thế là anh quyết định vào thang máy đi lên phòng làm việc.  

Anh vừa đẩy cửa bước vào, Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam lập tức đồng loạt quay đầu lại.  

“Anh tới rồi”, Vương Vũ Nam vui vẻ reo lên.  

Anh bật cười gật đầu đáp lại.  

Hàn Thất Thất tỏ vẻ giận dữ trách móc: “Tôi cứ tưởng anh định đem con bỏ chợ rồi cơ đấy”.  

Anh lúng túng đáp: “Không thể nào. Tại hai ngày nay tôi đang bận chút việc”.  

Nói rồi, anh đi tới ghế ngồi của mình.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, cũng không nói gì thêm. Thế nhưng trong mắt cô ta lại loé lên tia sáng dị thường.  

Anh thoáng bắt gặt ánh mắt ấy, trong lòng vô cùng nghi hoặc.  

Vương Vũ Nam nhanh nhẹn nộp lại cho anh tài liệu về tình hình kinh doanh gần đây.  

Anh chỉ xem qua một chút. Anh rất tin tưởng cô ấy nên cũng không kiểm tra kỹ càng.  

Sau khi xem xong tài liệu, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.  

Anh lấy ra xem thử, nhìn thấy một dãy số lạ.  

Đây là…  

Anh cau mày, khẽ ấn vào nút nghe máy.  

Đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Có tin tốt cho anh đây!”  

Trương Minh Vũ không khỏi giật nảy mình.  

Trần Thắng Nam?  

Anh nở nụ cười lên tiếng hỏi: “Tin tốt gì thế?”  

Cô ta kích động hô lên: “Nếu không có gì thay đổi thì trong vòng một tuần nữa nhà họ Dịch sẽ bị xoá sổ”.  

Hự!  

Cho dù anh đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không kìm được hít một hơi khí lạnh!  

Nhanh như vậy sao?  

Anh trợn tròn mắt, khó tin hỏi lại: “Sao cô… làm được vậy?”  

Giọng nói đắc ý của Trần Thắng Nam vang lên: “Nếu anh rảnh rỗi có thể tới xem một chút. Còn một vài việc cần anh quyết định đấy”.  

Anh hơi nhướng mày, nội tâm dần trở nên hưng phấn.  

Trần Thắng Nam… tài giỏi tới vậy sao?  

“Được, tôi sẽ qua đó ngay”, anh sảng khoái đồng ý.  

Dù sao hiện giờ cũng chẳng có gì để làm…  

Anh nhanh chóng cúp máy.  

Khoé miệng anh vô thức cong lên, sự phấn khích trong lòng lại càng tăng thêm!  

Vương Vũ Nam kinh ngạc hỏi: “Anh lại định đi đâu à?”  

Anh cười đáp: “Đúng vậy. Có chút việc cần làm”. 
 
Chương 677


Thế nhưng giọng nói châm chọc của Hàn Thất Thất lại đột nhiên vang lên: “Bận việc hay vội đi gặp người ta vậy hả?”  

Hả?  

Anh sững sờ.  

Đến khi anh quay đầu lại thì trông thấy vẻ mặt tức tối của cô ta!  

Cô ta bị sao vậy nhỉ?  

Anh do dự một lúc rồi mới lên tiếng đáp: “Tôi đi xử lý việc ở Marmart”.  

Hàn Thất Thất bĩu môi trêu ghẹo: “Thật không? Hay là đi gặp ngôi sao nổi tiếng gì đó?”  

Ngôi sao nổi tiếng?   

Hạ Hâm Điềm…  

Anh ngẩn người, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.  

Sao nghe… chua dữ vậy?  

Anh bất lực nói: “Thế cô không tin thì đi theo tôi”.  

Dù sao cô ta cũng đã thiết kế xong cho cơ sở mới, bây giờ cũng chẳng có việc gì để làm.  

Cô ta kiêu căng hất hàm lên tiếng: “Đi thì đi!”  

Nói rồi cô ta đứng bật dậy, khoanh tay trước ngực nhìn anh.  

Bộ dạng y hệt chị cả trong giới xã hội đen!  

Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn cô ta rồi cất bước đi ra khỏi phòng làm việc.  

Thế nhưng anh mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng hét ầm ĩ: “Á!”  

Tiếp đó là một tiếng va đập trầm đục vang lên: “Uỳnh!”  

Anh không khỏi kinh ngạc.

Quay đầu nhìn lại, anh phát hiện Hàn Thất Thất mới rồi còn kiêu ngạo ương bướng mà nay đã nằm dài trên mặt đất...  

Việc này...  

Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc miệng nhìn cô ta.  

Vương Vũ Nam bịt chặt miệng, khiếp sợ không thua gì Trương Minh Vũ.  

Hàn Thất Thất cứ lặng lẽ nằm dài trên mặt đất, không hề có ý định đứng dậy...  

Đôi tay nhỏ trắng trẻo nắm chặt, thân thể cũng đang run lên từng chập.  

Trương Minh Vũ cố nén cười, nói: "Ài, con người ấy mà, chớ nên kiêu ngạo quá, bằng không... chậc chậc".  

Thân thể Hàn Thất Thất lại run lên kịch liệt hơn.  

Vương Vũ Nam cũng cố nhịn cười, lo lắng hỏi: "Thất Thất à, cậu không sao chứ?"  

Hàn Thất Thất không buồn đáp, chỉ gục đầu đứng lên, hung hăng xông thẳng ra cửa.  

Xấu hổ chết mất thôi!  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành cất bước đi theo.  

Mãi đến khi ra ngoài cửa khách sạn, Hàn Thất Thất mới thấy cơn bỏng rát trên mặt từ từ tan biến. 
 
Chương 678


Trương Minh Vũ không nấn ná thêm, anh ngồi ngay vào chiếc Mercedes màu đen.  

Hàn Thất Thất cũng hậm hực ngồi vào xe.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn ra cửa sổ, tâm trạng có vẻ rất vui.  

Hàn Thất Thất bất mãn khẽ kêu lên: "Anh cười gì mà cười".  

Trương Minh Vũ hơi ngơ ngác.  

Mình... vừa cười sao?  

Anh biết Hàn Thất Thất đang xấu hổ và bực dọc cần trút ra ngoài, cho nên không quá để ý tới.  

Hàn Thất Thất có cảm giác bất lực như vừa đấm vào bông, lòng càng thêm tức giận.  

Hừ!  

Hừ lạnh một tiếng, cô ta khoanh tay, hổn hển thở mấy hơi.  

Trương Minh Vũ lại nhịn không được, âm thầm chậc lưỡi.  

Cô nhỏ này... Tính tình nóng nảy như thế...  

Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes đã dừng trước cửa trung tâm thương mại Marmart.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất xuống xe, đi thẳng vào trong Marmart.  

Hàn Thất Thất vẫn tiếp tục nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt hồ nghi.  

Đang định tới bàn công việc sao?  

Cho tới nay, Hàn Thất Thất vẫn chưa cách nào xác định được.  

Vừa đi vào, Trương Minh Vũ đã thấy Trần Thắng Nam đang chờ trong sảnh lớn.  

"Ông chủ, anh tới rồi", Trần Thắng Nam khách khí chào.  

Trương Minh Vũ gật đầu cười cười.  

Dưới sự hướng dẫn của Trần Thắng Nam, ba người tiến thẳng vào thang máy.  

Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh một lượt, bấy giờ mới phát hiện mới đầu buổi sáng mà trung tâm thương mại này đã rất đông khách...  

Trần Thắng Nam... quả là có năng lực.  

Ba người nhanh chóng lên tầng cao nhất.  

Trần Thắng Nam đưa ngay Trương Minh Vũ vào phòng làm việc.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng ngồi vào sau bàn làm việc.  

Hàn Thất Thất tìm đại một chỗ, ngồi xuống, ánh mắt hồ nghi vẫn bám theo Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vừa rồi gọi điện thoại tới nói có tin tốt là tin gì thế?"  

Trần Thắng Nam cười đắc ý, nói: "Ông chủ, mời anh xem số liệu này đã".  

Nói xong, cô ta đặt một bản tài liệu lên mặt bàn trước mắt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ mở ra xem.  

Hàn Thất Thất mở to mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.  

Cuộc gọi vừa rồi... thực sự là của Trần Thắng Nam?  

Trương Minh Vũ không chú ý tới cô ta, chỉ lẳng lặng tập trung đọc tài liệu.  

Giây lát sau, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên hưng phấn.  
 
Chương 679


Tài liệu này chính là tài liệu về sự tăng trưởng tiêu thụ của trung tâm thương mại Marmart.  

Đồng thời trong đó cũng có cả thống kê lợi nhuận của những siêu thị phụ thuộc cấp thấp nữa.  

Quan trọng nhất là, trong này còn có cả số liệu thu nhập của trung tâm thương mại bên nhà họ Dịch để so sánh.  

Trương Minh Vũ liếc qua, phát hiện số liệu của Marmart đã vượt xa trung tâm thương mại của nhà họ Dịch rồi.  

Ngay cả siêu thị tiện lợi cấp thấp nhất cũng đã vượt qua đối thủ!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Số liệu này, cô lấy đâu ra?"  

Trần Thắng Nam cười nói: "Có tiền thì đơn giản thôi mà".  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên.  

Anh chợt phát hiện, cô gái Trần Thắng Nam này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của anh.  

Nhưng mà...  

Lợi dụng đúng chỗ sẽ là người giúp đỡ.  

Lợi dụng không tốt, thì đây chính là một kẻ địch cực mạnh!  

Trương Minh Vũ chăm chú nhìn Trần Thắng Nam, lòng cũng nảy sinh một cảm giác phức tạp.  

Người này, có dã tâm rất lớn.  

Chỉ riêng thủ đoạn bỏ tiền mua chuộc người như thế này đã nói rõ rất nhiều điều.  

Chỉ một lát sau, Trương Minh Vũ đặt tài liệu xuống, cười hỏi: "Cái này có thể chứng minh điều gì?"  

Mắt Trần Thắng Nam sáng bừng lên, cô ta nói: "Chứng minh trong vòng một tuần, thu nhập của tất cả các trung tâm thương mại nhà họ Dịch sẽ xấp xỉ bằng không".  

Giọng điệu của cô ta tràn đầy tự tin.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng lặng lẽ nở một nụ cười hài lòng.  

Trần Thắng Nam thế nào là chuyện riêng của cô ta.  

Nhưng hiện tại, sự phát triển của trung tâm thương mại đã chứng minh năng lực của Trần Thắng Nam.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Đúng thế, quả thực cô rất mạnh đấy".  

Những hoạt động kia, đến cả Trương Minh Vũ nghe cũng thấy dao động, muốn tham gia, huống chi là người khác.  

Nhà họ Dịch suy sụp thì toàn bộ các trung tâm thương mại của Hoa Châu sẽ về tay Trương Minh Vũ.  

Đến khi đó, sẽ tới lượt nhà họ Hà, và nhà họ Triệu nữa.  

Trần Thắng Nam lại nhanh nhẹn trình kế hoạch sắp tới cho Trương Minh Vũ xem qua.  

Không có vấn đề gì.  

Trương Minh Vũ càng lúc càng tán thưởng tài năng của Trần Thắng Nam.  

Trần Thắng Nam càng thêm đắc ý, cô ta cười nói: "Ông chủ, hay là tôi đưa anh đi khảo sát thực địa một chuyến?"  

Trương Minh Vũ thoáng chau mày suy nghĩ.  

Trong lúc rảnh rỗi, đi xem qua một lượt cũng tốt. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom