Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1600


Trần Băng Băng cũng ngơ ngác.  

Phải làm thế nào đây?  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu tỏ vẻ hài lòng, ánh mắt đong đầy vui sướng.  

Em trai, thật là thông minh.  

Triệu Khoát nắm chặt hai tay, cả người đều run lên vì tức giận!  

Con mẹ nó thực sự rất quá quắt!  

Lửa giận trong mắt hắn cháy hừng hực như sắp bắn ra ngoài!  

Thế nhưng… hắn lại không biết nên nói gì cho phải!  

Trần Băng Băng mỉm cười lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa”.  

Dứt lời, cô ấy còn nói thêm: “Này anh, số tiền một tỷ… đúng là hơi nhiều một chút, hay là… lại thương lượng thêm một chút?”  

Liễu Thanh Duyệt khẽ liếc mắt ra hiệu.  

Trương Minh Vũ lập tức hiểu ý.  

Rầm!  

Anh dứt khoát đập thật mạnh lên mặt bàn.  

Dọa đám người xung quanh đều giật nảy mình.  

Chuyện gì vậy?  

Trần Băng Băng cũng ngớ người.  

Sắc mặt của anh tối sầm lại, lạnh giọng quát: “Tôi đã nể mặt cô lắm rồi, còn muốn được nước lấn tới hả? Tưởng tôi dễ bắt nạt lắm à?”  

“Tôi không cần tiền nữa, hôm nay tôi phải chặt hai tay của anh!”  

Dứt lời, anh liếc nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng!  

Nhìn chằm chằm không chớp mắt!  

Ừng ực!  

Triệu Khoát gian nan nuốt nước bọt.  

Trần Băng Băng cũng hoàn toàn choáng váng!  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ làm bộ định ra tay.  

Cô ấy vội vàng hô lên: “Thanh Duyệt, cậu… cậu mau tới giúp đi!”  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày cười đáp: “Băng Băng à, chỉ là một khách hàng thôi mà. Cậu quan tâm anh ta như vậy làm gì?”  

Ơ thì…  

Cô ấy mím môi nói: “Dù sao… dù sao ở đây cũng là nhà hàng của tớ”.  

“Thanh Duyệt, cậu giúp tớ đi mà”.  

Ánh mắt tràn đầy lo lắng.  

Cho dù thế nào thì bọn họ cũng được cô ấy mời đến.  

Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, may là cậu đấy. Nếu là người khác còn lâu tớ mới lo”.  

Trần Băng Băng nghe xong lập tức mừng rỡ.  

Triệu Khoát cũng vui như mở cờ trong bụng!  

Mặc dù hắn rất căm hận nhưng vẫn biết sợ… nắm đấm của Trương Minh Vũ!  

Liễu Thanh Duyệt đứng dậy đi tới bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh.  

Hành động này của cô ấy khiến anh không khỏi sững sờ.  

Cảm giác mềm mại căng tròn từ canh tay truyền đến.  

Giọng nói ngọt ngào của Liễu Thanh Duyệt vang lên bên tai: “Minh Vũ, em đừng nổi nóng nữa, nể mặt chị được không?”  

“Hơn nữa… lần này em giúp đỡ Băng Băng, cậu ấy cũng sẽ nợ em một lần”.  

“Đúng không nào?”  

Trần Băng Băng vội vàng gật đầu lia lịa.  

Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Em thấy chưa, Băng Băng cũng gật đầu rồi, em giơ cao đánh khẽ thôi nhé”.  

“Được không?”  

Dứt lời, cô ấy còn khẽ lay lay cánh tay của Trương Minh Vũ.  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều vô thức nuốt nước miếng.  

Tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài!  

Cô ấy… thực sự quá quyến rũ!  

Triệu Khoát lại càng nắm chặt hai tay.  

Tức điên lên được!  

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Haiz, Thanh Duyệt mềm lòng quá đấy”.  

“Được rồi, hôm nay em sẽ nể mặt hai người”.  

“Ai bảo bảo chị là bảo bối của em chứ!”  

Nói rồi anh còn búng nhẹ vào mũi của Liễu Thanh Duyệt một cái.  

Khiến cô ấy kinh ngạc không nói nên lời.  

Nhưng cô ấy nhanh chóng nhoẻn miệng cười.  

Vẻ mặt vui sướng.  

Thấy vậy, anh lại càng cạn lời.  

Lúc đầu anh chỉ muốn đùa một chút, đáp trả xưng hô lúc ở trong nhà thuốc của cô ấy mà thôi.  

Nào ngờ…  

Anh gật gù tỏ vẻ đắc ý. 
 
Chương 1601


Trần Băng Băng và Triệu Khoát lại vui mừng khôn xiết!  

Liễu Thanh Duyệt liếc mắt đưa tình với anh rồi hỏi: “Vậy… em định giơ cao đánh khẽ như nào?”  

Anh hào phóng đáp: “Nếu đã như vậy thì cứ bồi thường nửa tỷ cũng được”.  

Ừng ực!  

Mọi người xung quanh lại đồng loạt giật mình khiếp sợ.  

Nửa tỷ…  

Khóe miệng Triệu Khoát cũng co rút mãnh liệt.  

Giờ phút này, hắn không biết mình nên vui hay buồn nữa…  

Trần Băng Băng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ biết ơn nói: “Cảm ơn anh!”  

Triệu Khoát sửng sốt.  

Đồng ý luôn sao?  

Trần Băng Băng âm thầm liếc mắt ra hiệu với hắn.  

Haiz.  

Hắn thở dài một tiếng: “Được, tôi sẽ bồi thường!”  

Hàm răng cắn chặt như sắp vỡ ra.  

Hắn cũng không còn cách nào khác…  

Thực sự hắn không cách nào hiểu nổi tại sao Trương Minh Vũ đã khủng bố tới mức này!  

Hắn nhanh chóng ký séc trả tiền.  

Còn anh ngoài mặt tỏ vẻ bình thản nhận lấy, nhưng trong lòng lại mừng như điên!  

Nửa tỷ!  

Con mẹ nó kiếm được tiền quá dễ dàng!  

Chị tư đỉnh nhất!  

Chỉ với vài câu nói, không những ép Trần Băng Băng nợ anh, còn khiến Triệu Khoát cam chịu bỏ ra nửa tỷ!  

Cảm giác này thật sảng khoái!  

Triệu Khoát nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây!”  

Mặc dù cơn nóng giận đã gây ra hậu quả to lớn!  

Nhưng… hắn không dám dọa nạt gì.  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt cất giọng đáp: “Đi đi, nếu còn dám trêu chọc tôi thì nửa tỷ cũng không giải quyết được đâu!”  

“Lần sau chắc cũng không còn Băng Băng nói giúp cho anh nữa nhỉ?”  

Sắc mặt Triệu Khoát sa sầm!  

Thật quá đáng!  

Hừ!  

Hắn hừ lạnh một tiếng, giận đùng đùng bỏ đi!  

Đám người hóng hớt xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.  

Cứ bỏ đi… như vậy thôi sao?  

Chẳng mấy chốc, mọi ánh nhìn khiếp sợ đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Quả thực… không thể tưởng tượng nổi!  

Trần Băng Băng cũng lên tiếng: “Cảm ơn anh rất nhiều”.  

Anh lạnh lùng đáp lại: “Không cần, tôi chỉ nể mặt Thanh Duyệt nhà tôi mà thôi”.  

Trong mắt Trần Băng Băng hiện lên một tia bất đắc dĩ.  

Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng đã được giải quyết ổn thoả.  

Cô ấy tươi cười nói: “Thanh Duyệt, may mà lần này có cậu giúp tớ. Tối nay tớ phải mời cậu một bữa thật thịnh soạn mới được”.  

Liễu Thanh Duyệt bĩu môi giận dỗi: “Hừ, vì cậu mà tớ bất chấp hết cả rồi đấy!”  

“Tối nay… cậu nghĩ tớ còn thời gian uống rượu với cậu sao?”  

Dứt lời, cô ấy còn ra vẻ ấm ức.  

Hả?  

Trần Băng Băng kinh ngạc.  

Mọi người xung quanh cũng lộ vẻ mặt mờ mịt.  

Không có thời gian?  

Thế thời gian… để làm gì?  

Trương Minh Vũ cũng ngây ngẩn cả người.  

Không hiểu Liễu Thanh Duyệt đang nói gì.  

Cô ấy khẽ thì thầm: “Yên tâm, tối nay chị sẽ hầu hạ em thật tốt”.  

Mặc dù vẻ mặt vô cùng oan ức…  

Nhưng… giọng nói lại oang oang như muốn cả thế giới nghe thấy!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không ngừng co quắp!  

Chết mất thôi!  

Ánh mắt của Trần Băng Băng cũng tràn ngập khiếp sợ!  

Rốt cuộc Trương Minh Vũ… có thân phận gì?  

Có thể khiến cho Liễu Thanh Duyệt vì giúp cô ấy… mà phải hầu hạ anh? 
 
Chương 1602


Cả người cô ấy như hóa đá.  

Đám người cũng ngơ ngác.  

Ngay sau đó, mọi ánh mắt giận dữ đều bắn tới phía anh.  

Mặc dù không dám…  

Nhưng trong lòng rất đố kỵ!  

Mẹ nó chứ…  

Ngủ thì ngủ đi, sao còn khoe ra để chọc tức người khác làm gì?  

Ai cũng nghiến răng ken két.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài một tiếng.  

Chị tư đúng thật là… quậy hết mức…  

Trần Băng Băng cúi đầu lí nhí nói: “Thanh Duyệt, tớ xin lỗi, cậu…”  

Cô ấy lắp bắp nói không nên lời.  

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng.  

Chẳng phải vừa nãy Liễu Thanh Duyệt còn bảo Trương Minh Vũ là người cô ấy không thể có được sao?  

Thế mà bây giờ được ngủ cùng… lại ấm ức như vậy?  

Liễu Thanh Duyệt xua tay nói: “Được rồi, ai bảo tớ là bạn thân của cậu chứ!”  

Haiz.  

Nói xong còn cố tình thở dài thườn thượt.  

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt nhìn Liễu Thanh Duyệt.  

Trần Băng Băng nghiêm túc nói: “Thanh Duyệt, thật sự rất cảm ơn cậu”.  

Cô ấy xua tay đáp: “Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi”.  

Trần Băng Băng ngây thơ hỏi: “Sao phải vội như vậy?”  

Cô ấy chậc một tiếng: “Đi sớm về sớm, tối nay tớ còn muốn ngủ một giấc thật ngon đấy”.  

“Nếu không… lại bị giày vò đến tận sáng mai”.  

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại.  

Một lúc lâu sau… mới bừng tỉnh!  

Mẹ nó!

Tất cả mọi người đều căm tức siết chặt tay lại.  

Từng ánh mắt bắn ra tia lửa giận đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ!  

Đúng là không để cho người ta sống mà!  

Mẹ nó chứ…  

Vô số ánh nhìn ghen ghét đều quét tới chỗ anh!  

Khóe miệng của anh cũng co giật không ngừng.  

Thật dám nói…  

Trần Băng Băng trợn tròn hai mắt, ngơ ngác hỏi: “Anh ấy… lợi hại vậy sao?”  

Phụt!  

Anh suýt không kìm được phun máu ra ngoài!  

Lại còn hỏi nữa!  

Hai mắt Liễu Thanh Duyệt sáng rực lên, đắc ý khoe khoang: “Đó là…”  

Anh vội vàng nói chen vào: “Được rồi, chúng ta mau đi thôi”.  

Nếu còn nói tiếp…  

Sẽ ngượng chín mặt mất!  

Liễu Thanh Duyệt hờn dỗi nói: “Trời ạ, còn nhiều thời gian mà, em gấp như vậy làm gì?”  

Một câu nói thật yêu kiều, quyến rũ làm sao.   

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng giữ bình tĩnh.  

Giọng nói này… thật mê người!  
 
Chương 1603


Ánh mắt mọi người xung quanh đều đỏ ngầu!  

Trần Băng Băng bày ra vẻ mặt ngờ nghệch.  

Anh ấy… có thể kiên trì lâu vậy sao?  

Rốt cuộc… anh ấy là người như thế nào?  

Thoáng chốc, Trần Băng Băng khẽ nở nụ cười.  

Thật thú vị!  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đều đã lái xe rời đi.  

Nhưng đám người còn lại vẫn đang dõi mắt nhìn theo…  

Mặt ai cũng đỏ tới tận mang tai!  

Không biết qua bao lâu sau, cảm xúc của mọi người mới dần ổn định lại…  

Ở trong xe.  

Liễu Thanh Duyệt tươi cười vui vẻ, hai mắt sáng lấp lánh.  

Anh tức giận trừng mắt.  

Thật kỳ quái.  

Mãi lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi: “Chị tư, lại sao cứ phải ép Băng Băng nợ em vậy?”  

Cô ấy nở nụ cười đắc ý: “Sau này em sẽ biết cô ấy có tác dụng lớn như thế nào”.  

Anh nhíu mày lo lắng nói: “Nhưng mà… chúng ta cứ thế này, cô ấy sẽ phát hiện ra mất”.  

Lừa người ta nợ mình… có được không vậy…  

Liễu Thanh Duyệt tự tin đáp: “Yên tâm đi, bây giờ cô ấy cũng không còn tâm trạng điều tra thân phận của em đâu”.  

Hả?  

Trong mắt anh chợt lóe lên.  

Cô gái tên Trần Băng Băng này…  

Một lát sau, anh nhếch môi nở nụ cười.  

Đương nhiên anh phải tin lời Liễu Thanh Duyệt nói rồi!  

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn.  

Liễu Thanh Duyệt hưng phấn reo lên: “Đi thôi!”  

Dứt lời, cô ấy sải chân bước vào!  

Thấy thế, khóe miệng anh khẽ giật giật.  

Sao cô ấy lại phấn khích như vậy?  

Cuối cùng anh chỉ có thể lắc đầu bất lực, chậm rãi theo sau.  

Bên trong khách sạn cực kỳ đông khách.  

Bây giờ đúng vào giờ ăn cơm, người qua lại trong sảnh lớn nườm nượp.  

Không khí vô cùng huyên náo.  

Hai người họ đi thẳng vào thang máy.  

Liễu Thanh Duyệt hưng phấn xoa tay, hai mắt dán chặt lên người Trương Minh Vũ!  

Hả?  

Anh ngẩn người.  

Bỗng có một dự cảm chẳng lành bất chợt hiện ra…  

Ừng ực!  

Anh sợ hãi nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: “Chị tư… chị… nhìn em… như vậy làm gì? Em… thấy sợ đấy”.  

Cô ấy nở nụ cười xấu xa, hai mắt sáng bừng: “Sợ hả? Không sao, đợi lát nữa em sẽ không sợ nữa”.  

“Yên tâm, chị sẽ dịu dàng với em”.  

Hự…  

Trương Minh Vũ không nói nên lời.  

Sao lại…  

Đinh! 
 
Chương 1604


Tiếng thang máy vang lên.  

Anh bị dọa sợ hết hồn, cả người khẽ run lên.  

Không hiểu sao… anh cảm thấy rất căng thẳng!  

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, cánh tay đã bị cô ấy ôm chặt lấy!  

Hả?  

Anh đứng sững người.  

Liễu Thanh Duyệt không chút do dự kéo anh xông thẳng vào phòng ngủ!  

Vãi chưởng!  

Anh bị làm cho choáng váng!  

Con mẹ nó… trò đùa quái quỷ gì vậy?  

Anh vội vàng hét lên: “Chị tư… chị tư…”  

Cực kỳ sợ sệt!  

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt tràn đầy hưng phấn, không thèm để ý tới lời anh nói!  

Uỳnh!  

Cửa phòng nhanh chóng bị khóa chặt.  

Anh bị Liễu Thanh Duyệt lôi xềnh xệch lên giường!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt.  

Miệng há hốc không khép lại được!  

Một cuộc lôi kéo bắt đầu.  

Trương Minh Vũ bị đẩy ngã xuống giường!  

Đầu óc anh đang vô cùng hỗn loạn thì một mùi hương thơm phức phả vào mặt!  

Ừng ực!  

Anh lập tức cảm thấy cổ họng khô nóng!  

Liễu Thanh Duyệt ngồi trên người anh, từ trên cao nhìn xuống!  

Mái tóc dài buông xõa tự nhiên.  

Trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ khao khát…  

Cả người anh như sắp nổ tung!  

Con mẹ nó quá mê người.  

Cô ấy khẽ liếm môi một cái, cười nói: “Hay là… bây giờ bắt đầu luôn đi!”  

Anh ngơ ngác hỏi ngược lại: “Bắt... bắt đầu cái gì?”  

Anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.  

Cô ấy nhướng mày trêu chọc: “Không phải chị đã nói sẽ hầu hạ em thật tốt sao? Em nói xem… chúng ta nên bắt đầu lúc nào đây?”  

Ánh mắt sáng rực như sao sa!  

Trương Minh Vũ tức thì trợn tròn hai mắt.  

Ngủ thật sao?  

Anh cười khổ lên tiếng: “Chị tư… chị đừng… đừng quậy nữa…”  

Anh cũng là đàn ông cơ mà, có thể tôn trọng anh một chút được không hả?  

Anh khóc không ra nước mắt!  

Cô ấy nhếch môi mỉm cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Ai bảo chị đang quậy với em?”  

“Em đừng tưởng chị không biết em lại sắp bỏ đi”.  

“Khó khăn lắm chị mới có cơ hội được ở riêng với em, sao chị có thể bỏ lỡ được?”  

Vừa nói, cô ấy vừa bày ra vẻ mặt xấu xa!  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Không phải các chị có hứa hẹn gì đó sao?  

Bây giờ lại…  

Anh cố gắng giãy giụa: “Trời ơi chị tư, chị đừng…”  

Nhưng anh chưa kịp nói hết câu đã bàng hoàng trơ mắt nhìn gương mặt tuyệt sắc của Liễu Thanh Duyệt ngày càng tiến sát!  

Mẹ ơi!  
 
Chương 1605


Anh sững sờ, thầm nghĩ chẳng lẽ mình sắp bị cưỡng hôn rồi sao?  

Không được!  

Anh vội vàng đẩy vai cô ấy ra.  

Cô ấy nhíu mày, dịu giọng nói: “Nếu em ngoan ngoãn phối hợp, chị sẽ giữ đúng lời hứa, chỉ làm bộ chút thôi”.  

“Nhưng nếu em dám chống đối…”  

“Em càng chống đối chị sẽ càng hưng phấn đó!”  

Nói rồi hai mắt cô ấy sáng rực lên!  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt chỉ toàn là mờ mịt!  

Câu nói này… thật quen thuộc…  

Nhưng mà…  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt dùng sức đẩy tay anh ra!  

Cúi thấp người xuống!  

Trương Minh Vũ cảm nhận được mùi hương thơm ngát thoảng theo làn gió quẩn quanh chóp mũi, tim đập rộn ràng!  

Đầu óc đều trở nên trống rỗng.  

Lúc này anh đã quên cả phản kháng, cũng không biết rốt cuộc mình nên làm gì cho phải.  

Nội tâm hỗn loạn như một mớ bòng bong!  

Trên mặt anh nhanh chóng truyền đến cảm giác mềm mại mê người!  

Hương thơm kia xộc thẳng vào mũi!  

Hả?  

Anh lại ngơ ngác.  

Cô ấy bày ra nhiều trò như vậy… chỉ để thơm má thôi sao?  

Cả người cứng đờ như ngựa gỗ!  

Liễu Thanh Duyệt hung hăng hôn một cái.  

Sau đó ngẩng đầu, trông bộ dạng vẫn chưa được thỏa mãn!  

Cô lại nở nụ cười xấu xa: “Thằng nhóc thối, chị đến đây!”  

Dứt lời, cô ấy lại định cúi người xuống!  

Hả?  

Vẫn còn nữa sao?  

Hai mắt anh trợn tròn.  

Gương mặt tinh xảo của cô ấy không ngừng tiến gần.  

Lần này… là đôi môi!  

Anh vội vàng chống cự.  

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

Đột nhiên có một tràng tiếng đập cửa dữ dội.  

Hả?  

Liễu Thanh Duyệt nhíu mày, cả người khựng lại giữa không trung.  

Trong mắt anh hiện lên vẻ mừng rỡ.  

Có người đến sao?  

Hừ!  

Cô ấy hừ lạnh một tiếng.  

Lại tiếp tục cúi người!  

Anh hốt hoảng ngăn lại: “Chị tư, có người đến kìa, mau đi xem thử đi!”  

Anh vừa nói vừa vỗ bả vai cô ấy ra hiệu.  

Cô ấy lườm anh tỏ vẻ bực bội: “Không được, hôn đã rồi nói tiếp!”  

Anh cuống quýt hét ầm lên: “Đây rồi, ra ngay đây!”  

Dứt lời, anh tức tốc xoay người lao ra!  

Thoát rồi!  

Trên mặt anh tràn đầy hưng phấn.  

Không biết là ai đến cứu anh đây?  

Thế nhưng anh chưa kịp bước được mấy bước đã bị người đằng sau kéo tay lại!  

Hả?  

Anh mờ mịt quay đầu. 
 
Chương 1606


Bấy giờ mới giật mình phát hiện cánh tay của mình đang bị Liễu Thanh Duyệt ôm chặt…  

Cô ấy nhướng mày nở nụ cười ngạo nghễ: “Muốn chạy hả? Không dễ như em nghĩ đâu!”

Hả?  

Trương Minh Vũ thầm giật nảy mình!  

Ngay sau đó, trên tay anh bất chợt truyền đến một luồng sức mạnh!  

Khiến anh vô thức lùi về phía sau.  

Gương mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt không ngừng sát lại gần!  

Anh hoảng hồn, cố tìm cách trốn tránh theo bản năng!  

Nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào, đôi môi đỏ mọng nóng rực kia vẫn chạm vào khóe miệng anh.  

Ầm!  

Trong đầu anh ầm ầm nổ vang!  

Toàn thân như bị điện giật!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cả người trở nên cứng đờ!  

Uỳnh uỳnh uỳnh!  

Tiếng đập cửa lại càng vang lên dồn dập hơn.  

Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đắc ý!  

Anh vẫn đứng chết lặng tại chỗ!  

Nhưng anh chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã hớn hở chạy ra mở cửa.  

Anh bất lực co quắp khóe miệng.  

Lặng lẽ giơ tay sờ lên khóe môi.  

Dường như ở đó… vẫn còn sót lại chút ấm áp…  

Chị tư thật là…  

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực không biết nên nói gì vào lúc này.  

Không ngờ lại bị…  

Haiz.  

Anh thở dài một tiếng.  

Bỗng một giọng nói đanh đá vang lên: “Lại là chị hả? Hai người… hai người đang làm gì vậy? Sao tôi gõ mãi mà không thèm ra mở cửa?”  

Hàn Thất Thất?  

Bấy giờ anh mới dần tỉnh táo lại.  

Nếu cô ta tới sớm hơn chút nữa thì tốt biết mấy…  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, bật cười đáp: “Chúng tôi đang nói chuyện riêng, làm sao hả?”  

Hàn Thất Thất mím môi nói: “Tôi…”  

Nhưng cô ta lắp bắp mãi vẫn chẳng nói được câu nào!  

Vô cùng bực bội!  

Lúc này tâm trạng của Liễu Thanh Duyệt đang rất tốt. Cô ấy thản nhiên hỏi: “Nói đi, cô lại tới đây làm gì?”  

Hàn Thất Thất siết chặt bàn tay trắng nõn lại, rít gào: “Tôi muốn hỏi tên khốn kia định bao giờ mới chịu về!”  

Tên khốn?  

Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt.  

Còn Liễu Thanh Duyệt lại cau mày.  

Trở về…  

Anh cong môi cười bảo: “Nếu không còn vấn đề gì thì sáng mai có thể lên đường luôn”.  

Sáng mai?  

Liễu Thanh Duyệt mừng rỡ.  

Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất lại hiện lên vẻ lo lắng.  

Nếu phải ngủ lại đây thêm một tối nữa…  

Cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Không được, tôi… tôi phải về có việc gấp. Nếu anh không về luôn thì chúng tôi sẽ về trước”.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gấp gì sao?”  
 
Chương 1607


Cô ta mím môi đáp: “Có… bố tôi nói có kẻ xấu đi vào Hoa Châu, bảo tôi phải lập tức quay về!”  

Kẻ xấu?  

Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc.  

Hàn Thiên Hoa nói vậy sao?  

Một lúc sau, sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị.  

Liệu có liên quan đến người của Thần Ẩn không?  

Anh không khỏi lo lắng.  

Liễu Thanh Duyệt cũng nhíu mày dò hỏi: “Gặp phiền phức gì hả?”  

Anh gật đầu đáp: “Em lo nhà họ Lâm sẽ…”  

Mặc dù ở đó có cả Long Tam và Long Thất bảo vệ, cũng có người của Vương Hạo canh chừng.  

Thế nhưng…  

Anh vẫn cứ cảm thấy không yên lòng.  

Nghe thấy thế, Hàn Thất Thất lập tức phấn khởi hẳn lên.  

Có tác dụng rồi!  

Liễu Thanh Duyệt thực sự không nỡ rời xa.  

Mãi lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Em bận thì cứ về trước đi, chẳng bao lâu nữa chị cũng được về với em rồi”.  

Dứt lời, cô nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.  

Thấy thế, anh không khỏi cảm thấy đau lòng.  

Haiz.  

Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Giây phút chia xa… thực sự rất đau lòng.  

Một lát sau, anh cố gượng cười nói: “Chị tư cứ yên tâm, đợi em làm xong việc sẽ lại tới thăm chị. Dù sao cũng không xa xôi gì”.  

Liễu Thanh Duyệt cưng chiều xoa đầu anh: “Được, em hứa rồi đấy nhé”.  

Nói rồi cô ấy còn giơ ngón út ra.  

Anh buồn bực nhìn cô ấy.  

Lớn như vậy rồi mà vẫn còn móc nghoéo…  

Nghĩ vậy nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nghoéo tay với cô ấy!  

Hàn Thất Thất chứng kiến chuyện này, khinh bỉ bĩu môi.  

Đúng là đồ trẻ con!  

Trẻ con chết đi được!  

Liễu Thanh Duyệt tươi cười nói: “Được rồi, không còn sớm nữa. Nếu đi thì… mọi người đi sớm đi”.  

Mặc dù đã biết trước nhưng khi thật sự phải chia xa, trong lòng cô ấy vẫn không nén nổi buồn bã.  

Anh cười nói với cô ấy: “Được, em sẽ trở lại sớm thôi”.  

Hàn Thất Thất bực bội lên tiếng: “Được rồi đấy, đi nhanh lên, tôi đang gấp lắm”.  

Trương Minh Vũ lại nhìn Liễu Thanh Duyệt thật lâu, mỉm cười nói: “Em đi đây”.   

Cô ấy lẳng lặng gật đầu coi như đáp lại.  

Hàn Thất Thất kéo tay anh đi thẳng ra ngoài!  

Anh chỉ có thể quay đầu rời đi.  

Hai người họ nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.  

Nụ cười trên môi Liễu Thanh Duyệt cũng dần tan biến.  

Đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ lưu luyến.  

Haiz.  

Một lúc sau, cô ấy mới khẽ thở dài.  

Quay lên giường nằm xuống.  

Tỉ mỉ cảm nhận mùi hương trên người Trương Minh Vũ còn sót lại.  

Cô ấy oán trách lẩm bẩm: “Em trai thối, bao giờ chị mới có thể mãi mãi ở bên cạnh em được đây”.  

Gương mặt phụng phịu đáng thương.  

Cô ấy giơ tay chạm khẽ lên bờ môi đỏ mọng.  

Vừa nãy…  

Cô ấy lại vô thức mỉm cười hạnh phúc.  

… 
 
Chương 1608


Trong xe.  

Hàn Thất Thất lái một đường thẳng tiến Hoa Châu.  

Đinh Ninh ngồi ở ghế lái phụ.  

Còn một mình Trương Minh Vũ ngồi ở hàng ghế sau.  

Phải đợi một lúc lâu, anh mới thoát khỏi tâm trạng buồn rầu ấy.  

Anh chậm rãi cất tiếng hỏi: “Chú Hàn đã nói gì với cô?”  

Hàn Thất Thất do dự một lát mới đáp lại: “Bố tôi nói… nói có nguy hiểm, bảo tôi lập tức trở về…”  

Giọng điệu tràn đầy bối rối.  

Đinh Ninh hơi nheo mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý.  

Trong đầu anh đang ngổn ngang suy nghĩ trăm mối tơ vò nên không hề chú ý đến sự khác thường này.  

Anh vội vàng gọi cho Long Tam một cuộc điện thoại.  

Đối phương nhanh chóng nhấc máy.  

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Có chuyện gì vậy cậu Minh Vũ?”  

Anh lo lắng gặng hỏi: “Có tin tức gì của Thần Ẩn chưa? Hoặc là bên phía nhà Âu Dương?”  

Long Tam lắc đầu đáp: “Tạm thời chưa có gì cả. Theo dự đoán ban đầu chắc bây giờ bọn họ cũng đã xâm nhập vào địa phận nước ta”.  

“Nhanh nhất cũng phải đêm mai mới đến được đây”.  

Hả?  

Anh khẽ cau mày.  

Đêm mai?  

Vậy còn…  

Anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Được, tôi biết rồi”.  

Sau đó lập tức cúp máy.  

Anh bắt đầu nghi ngờ.  

Nhưng mà.  

Hàn Thiên Hoa… biết người của Thần Ẩn sao?  

Anh tò mò hỏi: “Hàn Thất Thất, cô có chắc là chú Hàn nói kẻ thù tới không?”  

Cô ta lúng túng đáp: “Đúng… đúng vậy, chẳng lẽ tôi lại lừa anh sao?”  

Trong mắt anh tràn đầy mờ mịt.  

Cô ta cũng không cần phải lừa gạt anh.  

Vậy…  

Haiz.  

Cuối cùng anh cũng chỉ có thể thở dài thườn thượt.  

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.  

Cho dù thế nào thì về trước cũng vẫn yên tâm hơn.  

Anh không hỏi gì thêm nữa.  

Hàn Thất Thất mím chặt môi, trong đôi mắt đẹp lóe lên tia bối rối.  

Không được.  

Không thể để Trương Minh Vũ nhìn ra sơ hở!  

Cô ta nhanh chóng nghĩ ra một kế!  

Có rồi!  

Cô ta lén lút lấy điện thoại, vừa lái xe vừa soạn tin nhắn.  

Đã gửi tin nhắn thành công.  

Khóe miệng cô ta cong lên nở nụ cười đắc ý!  

Giải quyết xong rồi!  

Đinh Ninh lại như đang có điều suy tư.  

Chiếc xe lao vun vút trên đường cao tốc.  

Chẳng bao lâu sau đã đến địa phận Hoa Châu.  

Xuống khỏi đường cao tốc.  

Sắc trời dần tối mịt.  

Hàn Thất Thất cố tình tỏ vẻ lo sợ: “Đằng trước có một đoạn đường vắng vẻ, mong là không gặp phải kẻ xấu gì”.  

Nói xong, cô ta còn lén lút mỉm cười. 
 
Chương 1609


Trương Minh Vũ nghe thấy thế lại cau mày.  

Kẻ xấu?  

Rốt cuộc kẻ xấu mà Hàn Thiên Hoa nói đến có liên quan gì đến người của Thần Ẩn hay không?  

Không biết tại sao trong lòng anh xuất hiện một dự cảm chẳng lành!  

Không được!  

Anh cũng lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn.  

Đột nhiên có một tia sáng lóa mắt chiếu tới!  

Anh phải nheo mắt lại!  

Lòng anh trầm hẳn xuống.  

Nguy rồi!

Két!  

Tiếng thắng xe chói tai vang lên.  

Hàn Thất Thất đột ngột quay vô lăng lái xe chắn ngang qua.  

Trương Minh Vũ gầm lên: "Quay lại mau lên!"  

Hàn Thất Thất vô cùng sốt ruột, nhanh chóng quay đầu xe.  

Nhưng đôi mắt của cô ta lại chứa đựng nét cười khó thấy.  

Đinh Ninh nhíu mày.  

Chẳng mấy chốc Hàn Thất Thất đã quay đầu xe rồi xông thẳng ra phía sau.  

Tâm trạng Trương Minh Vũ vẫn cực kì thấp thỏm.  

Giây lát sau, ánh sáng chói mắt lại chiếu đến một lần nữa.  

Két!  

Hàn Thất Thất lại phanh gấp.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm túc.  

Đánh gọng kìm!  

Hàn Thất Thất nhếch môi cười.  

Sắp xếp cũng ổn đấy!  

Không lâu sau, một toán người từ từ bước ra từ trong ánh đèn nhức mắt.  

Trương Minh Vũ quan sát một lượt, có ít nhất hai mươi người!  

Những kẻ này...  

Hàn Thất Thất nói trong bất lực: "Hết cách rồi, xuống xe thôi".  

Xuống xe ư?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đối phương đã dám mai phục ở đây thì kiểu gì cũng chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi.  

Xuống xe... là tự tìm đường chết rồi còn gì...  

Phút chốc, đội ngũ hai mươi người kia bao vây ba người.  

Chà.  

Trương Minh Vũ thầm thở dài.  

Thật lâu sau anh mới trầm giọng nói: "Hai người ngồi yên trên xe chờ tôi. Thất Thất, cô chuẩn bị đi, thời cơ đến thì chạy ra ngoài, không cần lo cho tôi".  

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Hàn Thất Thất.  

Nghĩa khí đấy!  

Ánh mắt Đinh Ninh thì đầy phức tạp.  

Trương Minh Vũ... trượng nghĩa vậy ư?  

Phịch!  

Cửa xe đóng lại.  

Trương Minh Vũ đứng cạnh xe với nét mặt nặng nề.  

Đám người xung quanh bao vây xe kín kẽ, mặt ai nấy đều chẳng có cảm xúc gì.  

Chỉ nhìn thôi đã là một sự uy hiếp vô hình rồi!  

Cao thủ! 
 
Chương 1610


Trương Minh Vũ híp mắt, người bắt đầu căng thẳng.  

Một lát sau, đám người tách ra chừa một lối đi.  

Một người thanh niên tóc dài đi ra.  

Mái tóc của anh ta phấp phới trong gió.  

Khuôn mặt điển trai nhưng có gì đó rất đỗi khắc nghiệt.  

Người này...  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày hơn.  

Không hiểu sao khi nhìn thấy thanh niên, anh cảm thấy sợ hãi lạ thường.  

Người này... không đơn giản chút nào!  

Người thanh niên hờ hững hỏi: "Mày là Trương Minh Vũ?"  

Chân mày giãn ra, Trương Minh Vũ cười mỉa: "Trước khi đi bọn mày không xem lại thông tin hay sao mà còn hỏi?"  

Thanh niên nhướng mày.  

Ngay sau đó, anh ta nhếch môi cười khẩy đáp trả: "Mày là ai mà tao phải tìm hiểu tên tuổi?"  

Đậu má!  

Cơn tức giận dâng lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Sao câu này quen thế nhỉ?  

Đúng rồi!  

Âu Dương Triết cũng từng nói vậy!  

Thanh niên ngẩng đầu nói một cách ngạo mạn: "Thằng kia, cuộc đời của mày sẽ kết thúc tại đây".  

"Đáng ra mày sẽ không bị vậy đâu, chẳng qua là do mày có mắt không tròng thôi".  

Nói xong, vẻ giễu cợt hiện lên trong mắt anh ta.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Đáng ra sẽ không bị vậy?  

Là ý gì?  

Bộ đám người này... là Thần Ẩn hay sao?  

Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.  

Thế rồi người thanh niên lại lạnh lùng ra lệnh: "Bắt".  

Anh ta vừa dứt lời thì có hai người đàn ông cao to lập tức tiến tới.  

Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Hàn Thất Thất thì nhoẻn môi.  

Ghét, lại có cơ hội cho anh thể hiện rồi!  

Nhưng trong đôi mắt bồ câu của cô ta lại đầy sự mong chờ.  

Đinh Ninh thì vẫn căng thẳng như cũ.  

Vì cô ấy có linh cảm khác thường.  

Đám người này... quá quen thuộc!  

Hai gã đàn ông lực lưỡng nhanh chóng lại gần Trương Minh Vũ.  

Hai người đồng thời đưa tay chộp lấy vai anh.  

Trương Minh Vũ lùi ra sau thật nhanh.  

Hai kẻ nọ cũng vì thế mà vồ hụt.  

Trương Minh Vũ đạp lốp xe lấy đà rồi nhào thẳng tới.  

Hai tên đàn ông mở to mắt.  

Họ đón đỡ theo phản xạ.  

Bốp bốp!  

Trương Minh Vũ đá hai cú thật mạnh vào cánh tay của hai người!  

Bọn họ bị đẩy lùi ra sau.  

Trương Minh Vũ nhảy xuống đất.  

Tình hình trước mắt làm anh thấy thật áp lực.  

Mạnh quá!  

Người thanh niên híp mắt, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng". 
 
Chương 1611


Hai gã đàn ông cao to không biết giấu mặt vào đâu.  

Sự ê chề ấy làm họ phẫn nộ.  

Lại xông lên lần nữa!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm.  

Anh bước tới.  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng đánh nhau nặng nề vang lên liên hồi.  

Mặc dù Trương Minh Vũ chiếm thượng phong nhưng cơ bản là vẫn không làm gì được hai đối thủ của mình!  

Thanh niên cũng lộ vẻ kinh ngạc.  

Đáng gờm thật.  

Nhưng cũng chỉ có thế!  

Ba người rơi vào cuộc chiến không hồi kết.  

Những người xung quanh thì như đang xem kịch.  

Tia bất ngờ hiện lên trong mắt Đinh Ninh.  

Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ giỏi đánh nhau đến thế.  

Hàn Thất Thất bĩu môi, mở cửa sổ rồi la lớn: "Trương Minh Vũ, anh đừng đùa với chúng nữa, mau đánh bại rồi về nhà đi".  

Không phải chỉ là mấy người bình thường thôi sao...  

Sao tốn thời gian thế!  

Trương Minh Vũ khổ mà không nói nên lời.  

Tôi cũng muốn lắm chứ!  

Nhưng mà...  

Bịch bịch!  

Anh lại tung hai cú đấm lên hai người đàn ông.  

Tay Trương Minh Vũ đau chết đi được!  

Thế mà hai người họ... vẫn còn đứng được!  

Bọn tay chân bây giờ đỉnh vậy sao?  

Thanh niên phất phất tay rồi nói: "Đừng tốn thời gian nữa, lên hết đi".  

Ngay sau đó, hàng loạt tiếng gầm vang lên đều răm rắp: "Rõ!"  

Cực kỳ khí thế!  

Chim chóc trong rừng quanh đây cũng giật mình bay đi.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Thôi xong.  

Mới hai người thôi đã khó đánh bại vậy rồi thì khỏi bàn đến hai mươi người...  

Toán người nhanh chóng xông tới!  

Khung cảnh này làm Trương Minh Vũ đực mặt.  

Anh vội vàng lùi lại thật nhanh.  

Nhưng Trương Minh Vũ bỗng nhận ra phía trước chỉ có chín người.  

Còn lại thì đang chậm rãi đi tới phía sau.  

Ơ?  

Trương Minh Vũ ngây người.  

"Đi chết đi!"  

Một tên cao to bỗng nhiên quát lớn.  

Gã giơ nắm đấm lên và lao như bay tới.  

Trương Minh Vũ đanh mặt, dồn hết sức vào tay.  

Bốp!  

Rồi anh nện thẳng một quyền vào ngực tên đàn ông!  

"A!"  

Gã đau đớn gào lên.  

Gã bị anh đánh bay, lộn ngược trở lại!  
 
Chương 1612


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã thế tên đàn ông còn ngã lên luôn hai kẻ còn lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn quả đấm của mình.  

Chuyện gì thế này?  

"Đánh hay lắm!"  

Hàn Thất Thất phấn khởi hét lên, mắt long lanh sáng rỡ.  

Thế mới đúng chứ!  

Đinh Ninh càng ngạc nhiên hơn.  

Sáu người còn lại thấy vậy đồng loạt lao tới!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên hào hứng.  

Chẳng lẽ chỉ có hai tên đó là mạnh thôi?  

Anh không lùi mà tiến tới, xông thẳng vào trong đám người!  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên nối tiếp nhau!  

Sáu kẻ nọ hoàn toàn không phản kháng nổi!  

Chỉ mấy chục giây sau, sáu gã đàn ông vạm vỡ đã nằm vật ra đất.  

Ai nấy đều rên la trong đau đớn!  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười.  

Quả nhiên!  

Việc liên tiếp đánh bại đối thủ làm anh kích động vô cùng.  

Nhào lên!  

Anh ngẩng đầu quan sát.  

Mười một người còn lại cũng đang tiếp cận anh!  

Trương Minh Vũ cười khẩy!  

Anh xông tới với tốc độ nhanh như chớp!  

Người bay cao, tung một cú đấm mạnh mẽ!  

Ầm!  

Âm thanh nắm đấm nện vào da thịt truyền đến.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Trúng rồi.  

Nhưng nụ cười trên mặt anh bỗng cứng đờ.  

Tên này... chẳng nhúc nhích!  

Ực!  

Trương Minh Vũ miễn cưỡng nuốt nước miếng.  

Điều này làm anh sợ hết cả hồn.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, thấy tên đàn ông đang mặt nặng mày nhẹ nhìn mình.  

Chuyện gì đây?  

Tên này là một trong hai kẻ mạnh đó ư?  

Giây lát sau, gã nện nắm đấm tới.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng né tránh.  

Đồng thời anh chuyển sang đánh người đàn ông đứng bên cạnh.  

Phịch!  

Lại trúng!  

Nhưng... chẳng thể mảy may lay động gã!  

Ơ kìa...  

Bốp bốp bốp!  

Trương Minh Vũ lại đánh thêm ba phát nữa!  

Lần này là ba tên đàn ông khác nhau!  

Nhưng... tất cả đều đứng sừng sững!  

Trời đất ơi!  

Trương Minh Vũ há hốc mồm.  

Đám còn lại đều là cao thủ hết à?  

"A!"  

Người đàn ông trước mặt anh thình lình hét to. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1613


Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tên đàn ông ở đối diện anh cũng ngẩn người.  

Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy Hàn Thất Thất xuống xe.  

Khuôn mặt sắc sảo ấy nay đã đầy tức tối.  

Cô ta hùng hổ bước đến.  

Ơ?  

Thế này là...  

Vẻ hoang mang hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Người thanh niên nhướng mày.  

Cô này xinh thật.  

Hàn Thất Thất chống nạnh, bực mình hỏi: "Lý Hạo thuê mấy người đúng không? Thuê ở đâu mà diễn chẳng ra làm sao thế này!"  

Có thể nghe thấy rõ sự tức giận trong giọng nói của cô ta.  

Trương Minh Vũ chẳng hiểu mô tê gì.  

Đám tay chân cũng thắc mắc nhìn nhau.  

Hàn Thất Thất khoanh hai tay trước ngực và kiêu ngạo ra lệnh: "Đủ rồi đấy, đừng diễn nữa, chán quá là chán!"  

"Bộ mấy người không biết nhường anh ấy hay sao?"  

"Lát nữa trừ một nửa thù lao của mấy người!"  

"Hứ!"  

Nói xong, Hàn Thất Thất còn hừ một tiếng.  

Trông cô ta cực kỳ bất mãn.  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Cô ta nói cái quái gì vậy?  

Người thanh niên cười khẩy, hỏi: "Người đẹp chưa tỉnh ngủ à?"  

Hàn Thất Thất hơi nhíu mày, tỏ ra đanh đá: "Anh là ai đấy? Kêu Lý Hạo tới đây cho tôi, không là khỏi lấy một xu nào!"  

Lý Hạo?  

Người thanh niên nở nụ cười nghiền ngẫm: "Lý Hạo là ai tôi không biết, nhưng nếu không trả tiền thì cô liệu mà lấy thân trả nợ đi".  

Dứt lời, vẻ thèm thuồng thoáng qua trong mắt anh ta.  

Hàn Thất Thất chống nạnh, giận dữ quát: "Tên khốn nạn này! Dám ăn nói kiểu đấy với bổn tiểu thư? Chán sống rồi phải không!"  

Quả là xứng với biệu hiệu cô gái chanh chua.  

Ánh mắt Đinh Ninh đầy nặng nề.  

Hình như... không ổn rồi!  

Tên thanh niên trào phúng: "Tôi chán sống đấy, hay cô giúp tôi yêu đời lại nhé?"  

Anh ta lộ vẻ bỡn cợt ra mặt.  

Hàn Thất Thất nổi đóa!  

Cô ta tức đến mức thở hồng hộc, ngực phập phồng lên xuống trông rất thích mắt!  

Thật lâu sau, Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được lắm, nhớ đấy!"  

Thế rồi cô ta lấy điện thoại ra gọi.  

Đầu bên kia bắt máy.  

Hàn Thất Thất giận dữ quát: "Lý Hạo, tên khốn kiếp nhà anh thuê mấy cha khùng điên nào thế! Dám trêu tôi à?"  

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.  

Một lát sau, một giọng nam cất lên: "Cô chủ, chúng tôi... còn đang chờ lệnh đây này, có phải cô nhầm người rồi không?"  

Hàn Thất Thất bực bội hét: "Nhầm cái gì mà nhầm, anh..."  

Cô ta chưa nói hết thì đã tỉnh ngộ!  

Nét mặt cô ta cứng đờ.  

Bầu không khí đột nhiên im phăng phắc.  

Ực!  

Hàn Thất Thất đờ người mất một lúc lâu mới nuốt nước miếng, hỏi: "Anh... Các anh đang ở đâu?"  

Lý Hạo vội vàng đáp lời: "Chúng tôi đang ở đường Nam Quang".  

Đường Nam Quang...  

Hàn Thất Thất mấp máy môi.  

Còn nơi này... là ngoại ô!  

Lẽ nào...  

Hàn Thất Thất ngơ ngác nói: "À... Không có gì đâu, tôi... nhầm người thôi".  

Dứt lời, cô ta cúp điện thoại ngay.  

Khuôn mặt xinh đẹp đầy thẫn thờ.  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Thì ra...  

Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu, cười trừ: "Cái đó... Xin lỗi, nhầm người rồi..."  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.  

Thật là...  

Đinh Ninh cũng cạn lời.  

Người thanh niên nhướng mày, ra vẻ nghĩ ngợi: "Nhầm người à? Không sao, nhầm thì tôi mới gặp được cô em xinh đẹp này chứ!"  

Nét mặt anh ta càng ngày càng biến thái.  

Cơ thể mềm mại của Hàn Thất Thất run lên.  

Ngực phập phồng dữ dội.  

Cuối cùng... cô ta hướng mắt về phía Trương Minh Vũ.  

Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô ta.  

Giỏi quá ha!  

Hàn Thất Thất phụng phịu năn nỉ: "Trương Minh Vũ... cứu tôi với..."  

Trương Minh Vũ lắc đầu ngán ngẩm.  

Tôi còn đang bị người ta cầm chân đây này...  

Đinh Ninh cũng nắm chặt điện thoại trong tay với khuôn mặt đầy căng thẳng.  

Người thanh niên hờ hững ra lệnh: "Xông lên, giữ cô em đó lại cho tao, tuyệt đối không được làm nhỏ bị thương".  

Anh ta nói với giọng đầy ẩn ý.  

Mấy tên tay sai gật đầu thật mạnh. 
 
Chương 1614


Hàn Thất Thất điếng người, thân thể mong manh bắt đầu run rẩy vì sợ.  

Đinh Ninh cũng chạm hờ vào màn hình điện thoại.  

Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Thừa dịp tên đàn ông chưa kịp phản ứng, anh đá một cú thật mạnh vào chân gã.  

Bốp!  

"A!"  

Gã đàn ông lập tức kêu gào trong đau đớn.  

Không một ai phản xạ kịp!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm kẹp của gã.  

Rồi anh lùi về sau thật nhanh!  

Tên tay sai nằm liệt xuống đất và vật vã qua lại.  

Mười người còn lại nháo nhào chạy tới.  

Trương Minh Vũ bước lùi ra sau, đồng thời tìm kiếm cơ hội phản kháng!  

Nhưng... anh hoàn toàn không thể đánh bại họ!  

Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi sự phản kháng đều vô vọng!  

Rất nhanh, Trương Minh Vũ đã bị mười tên tay sai bao vây.  

Anh cắn chặt răng.  

Liều mạng thôi!  

Anh không lùi mà tiến tới!  

Dũng cảm đương đầu!  

Trương Minh Vũ vung cú đấm đến!  

Chộp lấy!  

Anh tập trung cao độ vào trận đấu.  

Chộp trúng rồi!  

Vẻ mừng rỡ thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Húc đầu gối lên ngay!  

Bốp!  

"A!"  

Tiếng gào thảm thiết lại vang lên lần nữa!  

Trương Minh Vũ vô cùng hào hứng.  

Khả năng phòng thủ của đám người này đáng gờm đấy!  

Nhưng còn ở đó thì...  

Trương Minh Vũ cười toe toét, lại bước lùi!  

Anh đang chờ thời cơ có kẻ lạc đàn!  

Rất nhanh, có một người vọt tới trước mặt anh!  

Trương Minh Vũ tiếp tục xông lên!  

Chộp!  

Lại trúng!  

"Á!"  

Lại là tiếng hét quen thuộc.  

Gã đàn ông nọ hét toáng lên rồi ngã xuống đất.  

Mới đây thôi đã có ba người nằm sõng soài ra đất.  

Nhưng còn đến tám người đang đứng.  

Trương Minh Vũ khóc không ra nước mắt.  

Thanh niên nhíu mày, không còn vẻ nhởn nhơ nữa.  

Thằng này khá đấy!  

Thấy tình hình bất ổn, anh ta đanh mặt nói: "Đừng để nó được đà xông tới, lên hết đi!"  

Tám kẻ còn lại tức thì xúm lại!  

Chúng cùng nhau xông tới chỗ Trương Minh Vũ!  

Đậu má!  

Trương Minh Vũ tức đến nỗi giận dữ chửi thề trong bụng.  

Tốc độ của chúng rất chậm.  

Nhưng Hàn Thất Thất và Đinh Ninh còn ở bên kia, anh không thể bỏ đi được!  

Đành tiếp tục chiến đấu thôi!  

Trương Minh Vũ nghiến răng, không màng tất cả tiến lên!  

Đinh Ninh lặng lẽ kéo Hàn Thất Thất lại.  

Hai cô gái nhìn nhau.  

Hàn Thất Thất lén lút lên xe.  

Hai người chuẩn bị rời đi.  

Ruỳnh!  

Tiếng đạp ga vang lên.  

Cô ta chưa kịp lái xe thì cảm giác cánh tay trở nên trĩu nặng.  

"Á!"  

Hàn Thất Thất giật mình hét lên.  

Cô ta bị người thanh niên kéo ra ngoài qua cửa sổ xe!  

Hàn Thất Thất ngã nhào xuống đất.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lạnh như băng.  

Mẹ nó!  

Anh lập tức xông vào đám người.  

Nhưng anh không hề có cơ hội ra tay, chỉ biết hốt hoảng tránh né.  

Nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn!  

Trương Minh Vũ chẳng biết làm sao, vô cùng lo lắng.  

"Cứu mạng!"  

Bỗng nhiên Hàn Thất Thất la lớn.  

Anh nhìn về nơi tiếng hét phát ra.  

Thấy người thanh niên kéo Hàn Thất Thất dậy. 
 
Chương 1615


Trên khuôn mặt anh ta là nụ cười dâm đãng!  

Trương Minh Vũ cắn răng, không còn tâm tư gì để tiếp tục chiến đấu tại đây nữa.  

Anh lấy đà lao thẳng về phía người thanh niên.  

Đạp một phát, bật nhảy lên cao.  

"Đi chết đi!"  

Trương Minh Vũ gầm lên một tiếng.  

Ngay sau đó, anh vung cú đấm đập vào đầu tên thanh niên một cách tàn bạo.  

Dùng hết sức vào một quyền này!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng đầy hung tàn!  

Đôi mắt đẹp của Hàn Thất Thất sáng rỡ.  

Cô ta được cứu rồi ư?  

Đinh Ninh cũng cực kỳ mong chờ!  

Người thanh niên thản nhiên liếc mắt nhìn anh, giơ tay nhẹ nhàng chộp lấy.  

Người Trương Minh Vũ khựng lại.  

Trời ơi...  

Hàn Thất Thất chết trân.  

Trương Minh Vũ thảng thốt quá đỗi.  

Cú đấm này chứa đựng toàn bộ sức mạnh của anh vậy mà bị anh ta tóm lấy một cách hời hợt vậy ư?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.  

Sao người thanh niên này có thể mạnh đến thế chứ!  

Anh ta cất giọng đầy dửng dưng: "Đấu với tao? Mày không xứng!"  

Anh ta nói câu ấy rồi hất mạnh tay lên!  

Bị tác động một lực lớn đầy đột ngột.  

Điều này làm Trương Minh Vũ phát hoảng.

Chưa kịp nghĩ nhiều, người anh đã bay lên một cách bất ngờ!  

Sắp gãy tay rồi!  

Tim Trương Minh Vũ giật thót!  

Ầm!  

Một tiếng động nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ va thật mạnh xuống đất, cú va chạm lớn đến nỗi dường như cả ngũ tạng lục phủ cũng chấn động!  

Trời ạ…  

Trương Minh Vũ cố chịu đựng cơn đau đớn, gắng gượng đứng dậy.  

Trong mắt anh đầy vẻ hoảng sợ!  

Sao người thanh niên này có thể kinh khủng như thế!  

Người gì mà mạnh quá vậy…  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng trong bàng hoàng.  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh cũng sững sờ.  

Người hay yêu quái đây?  

Người thanh niên vỗ tay một cái rồi từ tốn lên tiếng: "Tao nói rồi, mày không xứng".  

Dứt lời, anh ta nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt đầy khinh thường.  

Anh siết chặt tay.  

Nhưng…  

Hàn Thất Thất hơi mím môi, đôi mắt đẹp vô cùng hốt hoảng!  

Nét mặt Đinh Ninh trở nên nặng nề.  

Sau đó, người thanh niên phất tay rồi bảo: "Mang đi".  

Nhận được lệnh từ anh ta, mấy tên tay chân lập tức bước tới.  

Trương Minh Vũ gắng gượng đứng dậy.  

Nhưng chưa đợi anh nhúc nhích thì có một cơn gió quét tới!  

Trương Minh Vũ hoảng hốt né tránh!  

Dù vậy, nơi đùi vẫn truyền lại cảm giác đau đến điếng người!  

Shh!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu!  

Đau quá!  

Đau tận xương tủy!  

Tốc độ nhanh thật!  

Trương Minh Vũ bấu chặt vào đùi, ánh mắt cho thấy anh đang vô cùng căng thẳng!  

Người này… nói là ngang cơ Long Tam cũng không ngoa!  

Người thanh niên liếc nhìn anh một cách khinh rẻ, chậm rãi hỏi: "Tao còn đứng đây mà mày đã đòi chạy à?" 
 
Chương 1616


Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Lần đầu tiên anh nhục nhã như thế!  

Hàn Thất Thất đứng sững như trời trồng.  

Tiếng bước chân như dội thẳng vào tim cô ta.  

Cô ta ngẩng đầu nhìn lại, mấy tên đàn ông lực lưỡng đang xúm lại gần Trương Minh Vũ!  

Tia tuyệt vọng hiện lên trong mắt Hàn Thất Thất.  

Tâm trạng Trương Minh Vũ cũng chẳng thoải mái gì cho cam.  

Vùng đùi bị đau khiến anh không tài nào nhúc nhích nổi.  

Làm sao bây giờ?  

Tâm trí Trương Minh Vũ rơi vào hỗn loạn nhưng nghĩ nát óc cũng không tìm ra được giải pháp nào!  

Lần này… toi rồi!  

Trương Minh Vũ thở dài.  

Chẳng mấy chốc những tên thuộc hạ đã đi tới trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ bỏ cuộc, không còn muốn vùng lên nữa.  

Vì anh đang phải chịu nỗi đau thể xác quá lớn!  

Hàn Thất Thất chìm vào tuyệt vọng.  

Ngón tay Đinh Ninh cũng sắp nhấn xuống.  

Bỗng nhiên, một luồng sáng chói lóa lóe lên!  

Ơ?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Tất cả những người khác cũng đồng loạt dừng tay.  

Ngay sau đó, tiếng nổ máy thật lớn truyền đến.  

Vô cùng chát chúa!  

Người thanh niên cau mày, nhỏ giọng gào lên: "Bắt con nhỏ nó đi!"  

Tình cảnh trước mắt làm Trương Minh Vũ sôi sục tinh thần!  

Có cứu viện ư?  

Anh cố chịu đau, chân giẫm mạnh xuống đất.  

Nhảy lên thật cao!  

Mấy tên tay sai vồ hụt.  

Trương Minh Vũ lại cố gắng giơ đầu gối húc mạnh vào giữa hai chân một kẻ!  

"Á!"  

Tiếng kêu gào quen thuộc lại vang lên lần nữa.  

Trương Minh Vũ cũng đau đến hít hà.  

Đùi anh như vừa bị xẻo một miếng thịt vậy!  

Đám chân tay vạm vỡ đồng loạt xông lên!  

Má ơi!  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt!  

Gì mà ác ôn quá vậy!  

Anh chạy ngược ra sau thật nhanh.  

Nhưng chạy rồi cũng kiệt sức thôi!  

Cứu viện là ai thế?  

Nhanh lên đi chứ!  

Phút chốc, đám côn đồ đã đuổi tới!  

Một người trong đó sắp sửa nhào lên đè Trương Minh Vũ xuống!  

Anh sững sờ.  

Với tốc độ chạy hiện giờ thì anh hoàn toàn không tránh nổi, chân mềm oặt ra rồi!  

Đoàng!  

Bỗng nhiên, một tiếng động chói tai dội tới!  

Tất cả mọi người kể cả Trương Minh Vũ đều hoảng sợ giật mình.  

Súng?  

Trương Minh Vũ thần người ra. 
 
Chương 1617


Cô ta đến rồi sao?  

Anh mừng rỡ ra mặt.  

Người thanh niên nhíu mày, trong mắt toát lên sự tàn độc!  

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất thì đầy hoang mang.  

Giây lát sau, một giọng nói êm tai cất lên: "Tất cả ôm đầu ngồi xuống!"  

Dưới ánh đèn sáng rực là một bóng hình duyên dáng đang cầm súng.  

Còn ai ngoài Tần Minh Nguyệt nữa chứ?  

Trương Minh Vũ cười tươi rói.  

Người anh vừa gửi tin nhắn chính là Tần Minh Nguyệt.  

Có điều anh không ngờ cô ta đến nhanh như vậy.  

Cứu tinh ơi!  

Trương Minh Vũ tập trung quan sát, thấy sau lưng Tần Minh Nguyệt có hơn mười cảnh sát vũ trang đầy đủ nhanh chóng đi vào!  

Người thanh niên híp mắt, ánh mắt trở nên lạnh lùng!  

Sao cô ta lại tới đây?  

Tần Minh Nguyệt cất giọng quát: "Ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"  

Cô ta vừa nói vừa lại gần.  

Trương Minh Vũ ngoắc tay.  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh vội vàng chạy đến.  

Đến nơi, hai người đỡ Trương Minh Vũ lại gần Tần Minh Nguyệt.  

Anh thì vẫn đi cà nhắc.  

Đau chết đi được…  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì hơi nhíu mày.  

Anh bị thương à?  

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tới nhanh nhỉ".  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh đầy hung dữ.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tự nhiên trừng mình?  

Người thanh niên lạnh lùng chất vấn: "Tưởng mày bản lĩnh lắm, hóa ra chỉ biết gọi cảnh sát thôi à?"  

Trương Minh Vũ tỏ ra không vui: "Ai bảo mày sỉ nhục tao vô dụng, tao mặt dày đấy".  

Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt người thanh niên.  

Nhưng… họ đã rơi vào thế bị động rồi!  

Rất lâu sau, anh ta thấp giọng quát: "Lần sau mày sẽ không may mắn vậy đâu!"  

Tự tin thế?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, tâm trạng cũng xấu hẳn đi.  

Người này… đáng sợ thật!  

Tần Minh Nguyệt lạnh giọng quát: "Lần sau? Anh còn muốn có lần sau à?"  

"Cho anh cơ hội cuối cùng, ôm đầu ngồi xổm xuống!"  

Người thanh niên cười khẩy, trả lời: "Xin lỗi cục trưởng Tần, tôi còn có chuyện phải làm, sợ là… không thể vâng lệnh rồi".  

Trương Minh Vũ nhăn mặt.  

Người của Thần Ẩn?  

Rốt cuộc bọn chúng muốn gì đây?  

Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa biết lai lịch của đám người này!  

Chân mày hơi nhíu lại, Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng rít lên: "Nổ súng!"  

Nhưng ngay sau khi cô ta lên tiếng, một loạt tiếng nổ vang lên!  

Ầm!  

Biển lửa như nhấn chìm tất thảy mọi thứ!  

Tần Minh Nguyệt hét lớn: "Nằm xuống!"  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh hốt hoảng kéo Trương Minh Vũ nằm sấp xuống đất.  

Ui da!  

Trương Minh Vũ hít một hơi sâu.  

Đoàng đoàng đoàng! 
 
Chương 1618


Lại là một loạt tiếng động lớn khác!  

Màng nhĩ ai cũng rung hết lên.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể áp sát đầu xuống đất.  

Rầm!  

Các mảnh sắt vụn văng ra khắp nơi.  

Thật lâu sau, cát bụi mới lắng xuống.  

Trương Minh Vũ vội vàng ngẩng đầu.  

Anh bỗng phát hiện hàng xe đang đậu xung quanh đã nổ hết toàn bộ!  

Trời ạ…  

Trương Minh Vũ há hốc mồm.  

Bỏ lựu đạn trong xe của mình luôn sao?  

Tàn nhẫn thật…  

Anh nhìn một vòng, quanh đây chẳng còn một bóng người.  

Ôi.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Không ngờ vẫn để chúng chạy mất.  

Tần Minh Nguyệt nắm chặt tay, rồi cô ta đấm xuống đất một phát thật mạnh!  

Tần Minh Nguyệt đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Đuổi theo cho tôi!"  

Hơn mười cảnh sát đứng sau cô ta lập tức chạy vào rừng theo hai đường.  

Mặt Tần Minh Nguyệt lạnh như sương giá.  

Trương Minh Vũ chán nản lên tiếng: "Đừng đuổi theo làm gì, trong rừng dễ bị mai phục, chúng lợi hại lắm".  

Tần Minh Nguyệt giận đùng đùng: "Nhưng bọn chúng…"  

Cô ta nói được giữa chừng thì đột nhiên im lặng.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Tần Minh Nguyệt không tiếp tục ra lệnh.  

Không lâu sau, hơn mười cảnh sát trở về báo cáo: "Báo cáo, không thấy ai hết ạ…"  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, vô cùng tức giận!  

Cuối cùng, cô ta lạnh lùng nói: "Thôi được rồi, không cần đuổi theo, chuẩn bị về thôi".  

Những viên cảnh sát cung kính đáp: "Rõ!"  

Lát sau, mọi người ngồi lại vào xe.  

Tần Minh Nguyệt thoáng quan sát rồi hỏi với giọng bình tĩnh: "Anh không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười: "Không sao".  

Tần Minh Nguyệt mấp máy môi, cuối cùng vẫn không thể nói ra điều gì.  

Trông cô ta cứ muốn nói lại thôi.  

Vẻ ngờ vực thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Sao thế nhỉ?  

Tần Minh Nguyệt không để ý để anh nữa mà hướng mắt về phía Hàn Thất Thất.  

Cuối cùng, cô ta nhìn Đinh Ninh.  

Tần Minh Nguyệt hơi nhăn mặt, nạt anh: "Lại cô nào nữa đây?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây người.

Sao tự nhiên… có vẻ tức giận thế nhỉ?  

Đinh Ninh cũng giật mình.  

Cô ấy đã làm gì phật lòng Tần Minh Nguyệt sao?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác giải thích: "Nhân viên của tôi, sao thế?"  

Nhân viên?  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi.  

Cuối cùng cô ta vẫn không nói được gì.  

Đành bực bội xoay người đi thôi.  
 
Chương 1619


Tần Minh Nguyệt sải đôi chân dài lại gần xe cảnh sát.  

Gì vậy trời?  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Trời ạ, bị gì thế không biết.  

Bị chuyện gì đả kích rồi à?  

Hàn Thất Thất bĩu môi, lên tiếng: "Mắc mớ gì tới cô ta, không dưng xen vào chuyện của người khác!"  

Nói xong, cô ta cũng lộ vẻ tức giận.  

Ơ?  

Trương Minh Vũ mở to hai mắt.  

Mấy cô này bị gì vậy?  

Nhưng nghĩ lại thì anh cũng không thắc mắc nữa, dù sao… con gái hay có mấy ngày như thế mà.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói với vẻ ngán ngẩm: "Chúng ta cũng lên xe thôi".  

Việc quan trọng nhất lúc này là về nhà, còn chưa biết tình hình bên biệt thự sao đây.  

Hàn Thất Thất và Đinh Ninh gật đầu, không nói gì thêm.  

Hai cô gái nhanh nhẹn đỡ hai bên Trương Minh Vũ.  

Họ tiến về phía xe hơi.  

Trương Minh Vũ vẫn đi khập khễnh, cơn nhức nhối nơi đùi vẫn chưa vơi đi phần nào.  

Không thể tin được, sao mà mạnh thế không biết!  

Đến lúc này, Trương Minh Vũ vẫn không thể nào quên được cảm giác bị người thanh niên đó đá trúng lúc nãy.  

Nếu bị đá vào đầu thì…  

Trương Minh Vũ tức khắc rùng mình.  

Anh đi cà nhắc tới xe.  

Đinh Ninh mở cửa xe ra, Trương Minh Vũ sắp sửa đi vào.  

Bỗng nhiên, Tần Minh Nguyệt cất giọng nói lạnh như băng: "Khoan, làm gì mà vội thế".  

Sao cơ?  

Trương Minh Vũ nghi hoặc quay đầu.  

Tần Minh Nguyệt cầm hộp y tế thoăn thoắt đi tới.  

Mặt cô ta vẫn không cảm xúc như cũ.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rúm.  

Phụ nữ…  

Quả là một sinh vật kì lạ…  

Hàn Thất Thất trề môi, vẻ giận dữ hiện lên trong đôi mắt bồ câu.  

Tỏ vẻ ân cần!  

Tần Minh Nguyệt nhanh chân đi tới rồi lạnh giọng nói: "Ngồi đi".  

Trương Minh Vũ muốn nói lại thôi.  

Nhưng ánh nhìn lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt làm anh không dám nói thêm gì nữa.  

Anh đành nhích người, ngồi vào hàng ghế sau.  

Hàng lông mày rậm hơi nhíu lại, Tần Minh Nguyệt hỏi: "Đau ở đâu?"  

Ủa...  

Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Ở... đùi..."  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt mở to mắt.  

Ở đùi à...  

Thật lâu sau cô ta mới hỏi tiếp: "Bị dao đâm hay trúng đạn?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười trả lời: "Bị thương ở chân".  

Bị thương ở chân?  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom