Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1690


Trần Đại Phú thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Quốc Long lúng túng mỉm cười: "Chủ tịch Trần, mời ông ngồi".  

Nói xong liền nhường chỗ của mình cho ông ta.  

Trần Đại Phú mỉm cười gật đầu nói: "Được, cảm ơn".  

Sau đó ông ta liền nhìn Hàn Thất Thất.  

Ánh mắt hai người lóe sáng.  

Lâm Quốc Long bất lực.  

Hết cách rồi, dù sao cũng là Trần Đại Phú, người giàu nhất Hoa Châu.  

Vẫn phải nể mặt ông ta.  

Mắt Lâm Uyển Hồng hiện lên sự kinh ngạc.  

Trần Đại Phú cung kính với cậu ta như vậy sao?  

Bà hai nói nhỏ: "Yên tâm đi em, thằng nhãi này chỉ quen hai người này thôi!"  

Lâm Uyển Hồng nghe thấy vậy liền mỉm cười.  

Cả nhà họ Lâm chỉ có mình Lâm Uyển Hồng đang ngồi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Đến bây giờ vẫn chẳng hiểu Hàn Thất Thất định làm gì.  

Giọng của người hầu lại vang lên: "Lại có khách quý đến!"  

Vừa dứt lời tất cả mọi người đều sững sờ.  

Vẫn còn sao?  

Bà cả và bà hai trợn trừng mắt.  

Ánh mắt Lâm Tuấn Minh hiện lên vẻ không thể tin nổi!  

Tiếng giày cao gót vang lên.  

Một người phụ nữ mặc chiến phục đi vào, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng!  

Tần Minh Nguyệt!  

Người này...  

Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau.  

Lâm Quốc Phong khách khí hỏi: "Cục trưởng Tần? Cô đến đây... có việc gì không?”  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Nghe nói Minh Vũ bị thương, tôi đến thăm".  

Nói xong liền vẫy tay.  

Hai cảnh sát cầm hộp quà tinh xảo đi vào trong.  

Đúng là đang nhìn Trương Minh Vũ!  

Mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt.  

Trương Minh Vũ... sao có nhiều mối quan hệ thế?  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười.  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Bọn họ đến đây làm gì vậy?  

Anh cảm thấy chuyện hôm nay hơi quái lạ?  

Lâm Uyển Hồng cười khẩy?  

Cục trưởng?  
 
Chương 1691


Cục trưởng của Hoa Châu... dựa vào cái gì mà tôi phải đứng dậy?  

Trương Minh Vũ cậu thua rồi!

Căn phòng rơi vào yên lặng.  

Vô cùng lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt... ngồi không?  

Lâm Quốc Phong muốn nói nhưng thôi, nhưng cuối cùng... vẫn không nói được gì.  

Dù sao... vẫn đang đặt cược.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "Sao vậy? Khách đến, nhà họ Lâm mấy người không biết nhường chỗ à?"  

Giọng cô ta rất lớn, như sợ người khác không nghe thấy vậy.  

Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Lâm Uyển Hồng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng nhíu mày.  

Bất giác cảm thấy Tần Minh Nguyệt và Hàn Thất Thất đang thông đồng với nhau.  

Đám Lâm Quốc Phong đều nhìn về phía Lâm Uyển Hồng.  

Bây giờ... bọn họ đang đấu tranh.  

Lâm Uyển Hồng cười nói: "Cô đang bảo tôi đứng dậy sao?"  

Hàn Thất Thất cười nói: "Đâu có, chỉ là... nhà họ Lâm chẳng phải nên nhường ghế cho cục trưởng Tần sao".  

"Người ta từ xa đến... mà lại phải đứng à?"  

Lâm Uyển Hồng kiêu ngạo nói: "Cục trưởng Tần? Xin lỗi, tôi là người Tĩnh Châu, cục trưởng của Tĩnh Châu... không mang họ Tần".  

Nói xong, bà ta mỉm cười đắc ý.  

Bà cả và bà hai nghe thấy vậy mắt sáng rực lên!  

Đúng vậy.  

Hai người mỉm cười chế nhạo.  

Trương Minh Vũ thì có năng lực gì chứ?  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tôi quen cục trưởng Tĩnh Châu đó".  

Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Hồng cứng đời.  

Một lúc sau mới đáp: "Quen thì sao chứ? Tôi cũng đâu có phạm pháp, liên quan gì đến tôi?"  

Mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên.  

Bà cả và bà hai cuộn tròn nắm đấm, dường như đang cổ vũ!  

Đúng là xả giận!  

Hết chiêu rồi sao?  

Hàn Thất Thất thấy vậy bất lực nói: "Cục trưởng Tần, cô ngồi ở đây đi, tôi là người Hoa Châu".  

"Vẫn phải nể mặt cục trưởng Tần một chút".  

Nói xong cô ta liền mỉm cười đứng dậy.  

Tần Minh Nguyệt khách khí nói: "Cảm ơn".  

Nói xong liền ngồi xuống.  

Lâm Uyển Hồng thấy vậy mỉm cười đắc ý.
 
Chương 1692


Bà cả và bà hai cũng hào hứng theo.  

Phòng khách lại yên tĩnh.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khó hiểu.  

Kết thúc rồi sao?  

Ngẩng đầu nhìn, Hàn Thất Thất vẫn đang đứng dựa vào sofa, khoanh tay trước ngực.  

Rất kiêu ngạo.  

Còn chiêu nữa?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Rốt cuộc cô ta định làm gì vậy?  

Nhiều người đến như vậy?  

Bà hai tiến lên, khinh bỉ nói: "Trương Minh Vũ, cậu chỉ có mấy người bạn này thôi à?"  

“Có vẻ như... em gái tôi không phải đứng dậy rồi".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Bà già, bà vội cái gì, đợi tí nữa đi, biết đâu lại có ai đến?"  

Vừa dứt lời, mọi người trợn tròn mắt!  

Bà thì thôi.  

Lại còn bà già?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Độc mồm độc miệng... danh bất hư truyền.  

Một giây sau, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người bà hai.  

Mặt bà hai cứng đờ.  

Sắc mặt bà ta lập tức âm u.  

Lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi.  

Bà hai nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô... cô gọi tôi là gì?"  

Hàn Thất Thất nói: "Bà cùng hàng với bà nội chị Kiều Hân, tôi gọi bà là bà già thì sao đâu".  

Ngây thơ hồn nhiên.  

Lâm Kiều Hân nghe thấy, mím môi, cố nén cười.  

Lực công kích rất lớn!  

Bà hai cuộn chặt nắm đấm, tức giận quát: "Tôi là bác hai của nó!"  

Hàn Thất Thất kinh ngạc nói: "Cái gì? Bà... bà chỉ là bác của chị Kiều Hân sao?"  

"Xin lỗi, mắt tôi hơi tèm nhèm, xin lỗi nhé".  

Nghe có vẻ khá khiêm tốn!  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Không giống tính cách của Hàn Thất Thất chút nào...  

Hừ!  

Bà hai hạnh lùng hừ một tiếng, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn tức giận như cũ!  

Hàn Thất Thất cúi đầu, lầm bầm: "Kỳ thật, bác hai của chị Kiều Hân sao như chín mươi tuổi vậy..."  

Giọng cô ta dù nhỏ nhưng mọi người ở đây vẫn nghe thấy hết!  

Câu nói này... lọt vào tai của tất cả mọi người!  

Phụt.  

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Lời này... đúng là...  

Cả căn phòng rơi vào yên lặng!  

Tất cả mọi người sững sờ nhìn Hàn Thất Thất, hoang mang vô cùng! 
 
Chương 1693


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn chín mươi tuổi?  

Két két két!  

Bà hai nghiến răng ken két, móng tay sắp đâm vào lòng bàn tay đến nơi!  

Dám sỉ nhục bà đây!  

Bà hai tức giận nói: "Con nhãi, ba mẹ cô không biết dạy cô à!"  

Khí thế hùng hồn!  

Hàn Thất Thất nhướng mày.  

Ánh mắt của mọi người lóe lên đầy ẩn ý!  

Không biết ăn nói đến vậy sao?  

Phải dạy dỗ!  

Một giây sau, khí thế lạnh lẽo lan ra khắp căn phòng!  

Hả?  

Mọi người ngớ người!  

Hàn Thiên Hoa trầm giọng nói: "Tôi dạy con tôi thế nào, bà quản được sao?"  

Giọng nói lạnh lẽo như từ dưới địa ngục lên!  

Khí thế sắc bén này cướp mất linh hồn mọi người!  

Bà hai đứng mũi chịu sào, cơ thể run rẩy!  

Cảm giác sợ hãi lan lên đầu!  

Không ít người choáng váng trước khí thế như này!  

Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý, trong mắt đầy vẻ ngạo nghễ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Hàn Thiên Hoa mặc dù là ông trùm thế giới ngầm của Hoa Châu, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh của mình.  

Bây giờ anh phát hiện ra Hàn Thiên Hoa... không hề tầm thường!  

Khí thế như này Trần Đại Phú cũng không có!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Thú vị đây.  

Một lúc sau, mọi người mới tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ!  

Tần Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Hoa.  

Ừng ực!  

Bà hai chật vật nuốt nước miếng.  

Bà ta quên mất, cô ta là con gái Hàn Thiên Hoa!  

Một lúc sau, bà hai mới cười nói: "Ông... ông Hàn, xin lỗi, tôi... tôi không nói ông, tôi quên mất..."  

Giọng bà ta run rẩy!  

Bà ta không suy xét cho nhà họ Lâm, mà chỉ không dám đắc tội ông ta thôi!  

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Nể mặt Minh Vũ, lần này tôi sẽ tha cho bà".  

"Còn dám động vào con gái tôi, bà sẽ biết cái giá là gì!"  

Thô bạo ngang ngược!  

Bà hai run rẩy nói: "Vâng... vâng".  

Lúc này bà ta không còn lòng dạ nào để nghĩ đến thể diện nữa.  

Thật đáng sợ! 

Hừ! 

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống. 

Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý. 

Không hổ là bố mình! 

Bà hai hít sâu một hơi, yên lặng lùi về sau. 

Trong mắt tràn ngập sự cay nghiệt! 

Tên Trương Minh Vũ đáng chết! 

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng chẳng ai nói gì. 

Lâm Uyển Hồng híp mắt. 

Một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đừng chuyển chủ đề, người của cậu đâu?" 

"Không có thì cậu thua". 

Vừa dứt lời, mắt bà hai chợt lóe lên sự hung ác. 

Đúng, vụ cá cược. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1694


Mọi người giật mình.  

Nhìn qua chỉ thấy người làm chạy hồng hộc đến.  

Hả...  

Lại có người đến?  

Người làm kích động nói: "Lại có khách quý đến!"  

Có thật!  

Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lần lượt trợn tròn mắt!  

Bà cả và bà hai nhíu mày.  

Lâm Uyển Hồng cười khẩy.  

Tôi muốn xem xem cậu tìm được ai đến! Người ở Hoa Châu... có ai khiến tôi sợ được? Nực cười!  

Lâm Quốc Phong hoang mang nói: "À... mời vào".  

Trương Minh Vũ quen nhiều người như vậy sao?  

Tiếng bước chân vang lên dồn dập.  

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, vô cùng hiếu kỳ.  

Trương Minh Vũ cũng nằm trong số đó.  

Không bao lâu sau, một bóng người già yếu xuất hiện trước tầm mắt mọi người.  

Theo sau có một thanh niên và hai vệ sĩ.  

Hả?  

Mọi người thấy vậy liền ngớ người.  

Đây là ai?  

Bà cả và bà hai trố mắt nhìn nhau.  

Cười khẩy.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ông ta cũng đến sao?  

Hàn Thất Thất này...  

Bây giờ anh có thể khẳng định, đây là ý của Hàn Thất Thất...  

Bởi vì người đến là ông cụ Chu!  

Những người nhà họ Lâm khác đều không quen.  

Lâm Quốc Phong hoang mang hỏi: "Xin chào, ông là..."  

Ông cụ Chu mỉm cười đầy khách khí.  

Bà hai cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, cậu không có ai, lại tìm một ông lão đến à?"  

"Cậu nghĩ bọn tôi ngu à?"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Nói cái gì vậy?  

Từ đầu đến cuối tôi đã nói câu nào chưa...  

Đám bà cả cười chế giễu.  

Không có ai sao?  

Nhưng bọn họ không nhận ra, sắc mặt Lâm Uyển Hồng đông cứng lại.  

Lâm Tuấn Minh tỏ ra kiêu ngạo, cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, cục trưởng Tần cũng không thể khiến cô tôi đứng dậy, cậu tìm một ông lão đến..."  

"Đầu cậu bị ngu à?"  

Bà cả và bà hai ưỡn cao ngực.  

Lâm Uyển Hồng đột nhiên kinh ngạc nói: "Ông... ông cụ Chu, sao ông lại đến đây?"  

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt đám Lâm Tuấn Minh biến mất.  

Quen... sao?  

Ông cụ Chu?  

Lâm Tuấn Minh sững sờ.  

Bà cả và bà hai cũng ngỡ ngàng.  

Quan trọng nhất là... thái độ của Lâm Uyển Hồng cung kính như vậy.  

Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt.  

Ông cụ Chu mỉm cười hiền từ: "Nghe nói Minh Vũ bị thương, nên tôi sao có thể không đến thăm được".  

Hả?  

Lâm Uyển Hồng trố mắt. 
 
Chương 1695


Đây là ông cụ Chu đó! Sao có thể đến thăm Trương Minh Vũ được?  

Điên rồi sao?  

Người nhà họ Lâm thẫn thờ!  

Trương Minh Vũ... quen nhiều người có máu mặt đến vậy sao?  

Chuyện này...  

Bà cả và bà hai không cười nổi!  

Ánh mắt Lâm Tuấn Minh càng ác hơn!  

Đố kỵ không ngừng!  

Nhưng...  

Một lúc sau, mọi người mới bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ!  

Sắc mặt đắc ý của Lâm Uyển Hồng biến mất.  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "À... ai nhường ghế đi chứ? Người nhà họ Lâm?"  

Nói xong liền khoanh tay trước ngực, cười khẩy!  

Chuyện này...  

Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau.  

Trên ghế chỉ còn lại mình Lâm Uyển Hồng là người nhà họ Lâm!  

Lâm Uyển Hồng nghiến răng nghiến lợi.  

Sao bà ta có thể ngờ Trương Minh Vũ có thể mời được ông cụ Chu đến đấy chứ!  

Bà ta bối rối.  

Ở Tĩnh Châu, nhà họ Chu có thể đè bẹp nhà họ Trần!  

Quan trọng nhất là nhà họ Trần có nhiều dự án liên quan đến nhà họ Chu!  

Nhỡ may...  

Lâm Uyển Hồng còn đang chần chừ.  

Ông cụ Chu mỉm cười hiền hòa: "Bà chủ Trần, cô... đang muốn ông già đây đứng nói chuyện với bà sao?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Quả nhiên thông đồng với nhau cả.  

Bọn bà hai sao có thể không nhận ra chứ?  

Nhưng... ai dám nói!  

Đây có lẽ là người Lâm Uyển Hồng sợ!  

Lâm Uyển Hồng cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.  

Một bên là mặt mũi.  

Một bên là... sản nghiệp nhiều năm của nhà họ Trần!  

Bà cả và bà hai cũng sốt ruột.  

Không được đứng lên.  

Cuối cùng bọn họ thất vọng rồi.  

Lâm Uyển Hồng... đứng lên rồi.  

Bà ta không dám cược.  

Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến an nguy của nhà họ Trần.  

Hả?  

Bà hai sững sờ.  

Mắt Lâm Tuấn Minh bùng lên lửa giận.  

Trương Minh Vũ lại thắng rồi!  

Lâm Uyển Hồng mỉm cười nói: "Ông cụ Chu, mời ông ngồi!"  

Ông cụ Chu mỉm cười gật đầu.  

Bước đến ghế sofa.  

Lâm Uyển Hồng cúi đầu, trong mắt tràn ngập sự hung hăng!  

Nhưng...  

Hàn Thất Thất nhướng mày, cười nói: "Ôi, bà đứng dậy rồi à?"  

Lâm Uyển Hồng hít sâu một hơi.  

Không nói gì.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Mục đích của cô ta là gì vậy...  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Vậy chúng ta... có nên thực hiện lời hứa không?"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, Lâm Tuấn Minh lập tức ngẩng đầu!  

Lâm Uyển Hồng cũng sững sờ!  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Từ đầu đến cuối không nói lời nào, sao mấy chuyện này đều liên quan đến anh vậy...  

Một lúc sau Lâm Uyển Hồng mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Lời hứa nào?"  

Hàn Thất Thất cười nói: "Muốn nuốt lời sao?"  

"Ông ngoại, ông xem! Bà Trần chẳng giữ chữ tín gì cả! Bây giờ cháu đang nghi ngờ không biết có phải cả nhà họ Trần đều như này không?""  

Phụt!  

Lâm Uyển Hồng suýt nữa phun ra một búng máu!  

Hàn Thất Thất... độc ác quá!  

Ông cụ Chu nhướng mày nói: "Ồ".  

Lâm Uyển Hồng vỗ đầu cười nói: "À... tôi nhớ ra rồi, xin lỗi cô nhé".  

"Tôi sẽ thực hiện lời hứa, nhà họ Trần chúng tôi luôn giữ chữ tín!"  

Mấy lời này là đang nói với ông cụ Chu.  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ đắc ý.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Trương Minh Vũ... có nhiều mối quan hệ đến vậy sao?  

Lâm Uyển Hồng đỏ mặt nhìn Trương Minh Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chủ Minh Vũ, tôi thua cược rồi".  

Hít!  

Vừa dứt lời, mọi người liền hít sâu một hơi lạnh!  

Gọi... thật sao?  

Chuyện này... 
 
Chương 1696


Sắc mặt bà cả và bà hai trầm xuống.  

Nhưng... chẳng nói được gì.  

Lâm Kiều Hân cũng không kìm được mỉm cười.  

Tiếc rằng... không phải vì cô...  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Mấy người thì sao?"  

Nói xong cô ta liền nhìn về phía những người nhà họ Lâm khác.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Làm gì vậy...  

Người nhà họ Lâm trố mắt.  

Bảo mình gọi sao?  

Lâm Quốc Phong nhíu mày.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... thôi không cần đâu, dù sao mấy người cũng không tham gia ván cược...”  

Cũng không thể đắc tội mọi người được.  

Hàn Thất Thất trợn trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, trừng mắt với mình làm gì?  

Người nhà họ Lâm thở phào nhẹ nhõm.  

Bà hai lạnh lùng hừ một tiếng.  

Coi như là cậu cũng biết điều!  

Nhưng ngay sau đó, Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Được thôi, bỏ qua cho người nhà họ Lâm".  

"Có điều... ba người các người đều tham gia ván cược, mấy người gọi đi".  

Nói xong cô ta liền hí hửng nhìn bà cả và bà hai.  

Cả Lâm Tuấn Minh nữa!  

Cái gì?  

Tròng mắt Lâm Tuấn Minh đột nhiên co rút.  

Sắc mặt bà cả và bà hai đen sì.  

Hàn Thất Thất cười đùa: "Sao vậy? Không muốn sao?"  

Mắt cô ta sáng rực lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày...  

Cảm giác... cô ta chuẩn bị sẵn âm mưu...  

Hàn Thất Thất rốt cuộc muốn làm gì?

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành bất lực lắc đầu.  

Chẳng có chút manh mối nào cả...  

Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, anh ta sắp nghiến gãy răng rồi!  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày, liên tục đánh mắt qua.  

Nhưng Lâm Tuấn Minh không nhìn thấy.  

Bà cả và bà hai lại nhìn thấy!  

Phải... gọi thật sao?  

Làm sao mà nói được?  

Mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía ba người.  

Bà hai vô cùng bối rối!  

Hàn Thất Thất nhướng mày, cười nói: "Có vẻ như... bọn họ chuẩn bị lật lọng rồi, ông ngoại..."  

Cô ta còn chưa nói hết, Lâm Uyển Hồng đã quát: "Tuấn Minh! Còn không mau gọi".  

Người khác bà ta không tiện nói, nhưng Lâm Tuấn Minh thì được!  

Lâm Tuấn Minh sợ hết hồn.  

Sau khi hoàn hồn, ánh mắt của anh ta bùng lên lửa giận!  

Hàn Thất Thất cười khẩy.
 
Chương 1697


Lâm Uyển Hồng thấy vậy liền nhỏ giọng nói: "Tuấn Minh, con không nghe lời cô sao?"  

Lâm Tuấn Minh thẫn thờ.  

Ngẩng đầu nhìn.  

Lúc này anh ta mới phát hiện ra vẻ mặt của bà cả và bà hai đều hiện lên sự bất lực.  

Lâm Tuấn Minh dù tức giận.  

Nhưng cũng chẳng làm được gì...  

Cuối cùng, Lâm Tuấn Minh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chủ... Minh Vũ".  

Mọi người đờ đẫn.  

Gọi thật sao!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười.  

Hàn Thất Thất càng đắc ý hơn!  

Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Hả? Cái gì?"  

Anh giả bộ như chưa nghe thấy gì.  

Cậu...  

Lâm Tuấn Minh trợn tròn mắt!  

Quá đáng quá!  

Hàn Thất Thất cố nén cười.  

Thông minh!  

Lâm Uyển Hồng đánh mắt mấy cái.  

Lâm Tuấn Minh chỉ đành nhịn nhục, trầm giọng nói: "Cậu chủ Minh Vũ!"  

Lần này giọng anh ta vang khắp căn phòng.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tôi không chịu được kiểu xưng hô này đâu, ngại lắm..."  

Dáng vẻ này... đáng ghét quá.  

Lâm Tuấn Minh tức nổ phổi!  

Không chịu được mà còn bắt tôi gọi đến hai lần.  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Còn hai vị kia, đến lượt hai bà đó".  

Bà cả và bà hai giật thót tim!  

Nhưng...  

Haizz.  

Hai người họ thầm thở dài, từ từ nói: "Cậu chủ Minh Vũ".  

Ừng ực!  

Mọi người khó khăn nuốt nước bọt.  

Thật không thể tin nổi.  

Họ gọi thật sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ôi chao, tôi không chịu nổi đâu, không chịu nổi đâu".  

Mặc dù không hiểu tại sao.  

Nhưng... thoải mái quá.  

Bà cả và bà hai tức đến mức nghiến răng nghiến lợi!  

Nhưng... hết cách!  

Đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười ra vẻ khách khí trên gương mặt Trương Minh Vũ...  

Hừ!  

Bà cả lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rười đi!  

Bà hai cũng vội vã chạy theo.  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên, cô ta cười nói: "Hai vị, đừng quên sau này gặp là phải gọi đó".  

"Nếu không là các người lật lọng!"  

Nói xong liền giơ tay chỉ vào Lâm Uyển Hồng! 
 
Chương 1698


Lâm Uyển Hồng trợn trừng mắt.  

Việc này có khác gì... chôn một quả bom hẹn giờ đâu?  

Khóe miệng bà cả và bà hai co giật.  

Gọi cả đời á?  

Mơ đi!  

Hừ!  

Hai người lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi!  

Lâm Uyển Hồng vô cùng lo lắng.  

Nhỡ may ngày nào đó...  

Haizz.  

Cuối cùng bà ta chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Biết trước như vậy... đã không cược rồi!  

Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận.  

Phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ.  

Hàn Thất Thất không nói gì nữa à?  

Rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?  

Khi anh còn đang không hiểu, Hàn Thất Thất đột nhiên kiêu ngạo nói: "Ông Lâm, chúng tôi muốn đi thăm ông cụ Lâm, không biết... có được không?"  

"Dù sao ông cụ bị bệnh, chúng tôi cũng nên đến thăm".  

Hả...  

Lâm Quốc Phong hoang mang nhìn cô ta.  

Cuối cùng mỉm cười nói: "Đương nhiên là được".  

Hàn Thất Thất gật đầu.  

Sau đó đi lên lầu.  

Hàn Thiên Hoa đi theo sau.  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu.  

Không bao lâu sau, ông cụ Chu và Tần Minh Nguyệt cũng đứng dậy đi theo!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Họ đều đi à?  

Họ... quen sao?  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại.  

Đứng lên đi theo họ.  

Hàn Thất Thất đột nhiên nói: "Minh Vũ, anh bị thương nên ngồi lại đây đi, chúng tôi đi là được rồi".  

Nói xong liền nháy mắt.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Lâm Quốc Phong vừa định giơ chân lên lại lúng túng bỏ xuống.  

Không cho đi sao?  

Cạch.  

Cửa phòng đóng lại.  

Mọi người trong đại sảnh đều bối rối.  

Làm gì vậy?  

Chỉ có Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ.  

Vẻ mặt của anh ta như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ đến nơi! 
 
Chương 1699


Trương Minh Vũ không chú ý.  

Vô cùng tò mò.  

Không biết Hàn Thất Thất rốt cuộc định làm gì?  

Nghĩ mãi mà chẳng tìm được manh mối gì.  

Một lúc sau, cửa mở ra.  

Hàn Thất Thất mỉm cười đưa mọi người đi xuống.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu.  

Nhưng sau lưng mọi người không có ông cụ Lâm.  

Ông cụ tỉnh rồi sao?  

Mọi người đi xuống lầu.  

Hàn Thiên Hoa khách khí mỉm cười: "Ông Lâm, tôi đã thăm xong rồi, chúng tôi không làm phiền mọi người nữa".  

Hả?  

Lâm Quốc Phong đờ đẫn nói: "À... ừ, vậy... tôi tiễn mọi người".  

Mọi người bối rối.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy hoang mang!  

Đi... luôn sao?  

Mẹ nó...  

Hàn Thất Thất mỉm cười dí dỏm.  

Nháy mắt với Trương Minh Vũ.  

Sau đó nhanh chóng đi ra cửa.  

Hừ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Mọi người vội vàng đi ra ngoài, ông cụ Chu và Tần Minh Nguyệt cũng có trong số đó.  

Người nhà họ Lâm đều chạy ra tiễn.  

Trong đại sảnh chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Còn có cả Lâm Tuấn Minh mặt mày dữ tợn ngồi trong góc.  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, trợn tròn mắt há hốc mồm.  

Chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra!  

Mẹ nó...  

Lâm Kiều Hân cũng hoang mang.  

Có điều cảm giác này nhanh chóng biến mất.  

Dù mục đích là gì, hôm nay... anh cũng cảm thấy hả giận rồi!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thật thà nói: "Hay là... cô đi xem xem ông nội tỉnh chưa?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Cô bước nhanh lên lầu.  

Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Tuấn Minh.  

Lửa giận trong mắt Lâm Tuấn Minh bùng lên!  

Tên chết tiệt này!  

Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng thèm quan tâm.  

Lâm Tuấn Minh hít sâu một hơi.  

Cậu cứ đợi đấy!  

Mắt anh ta lóe sáng.  

Một lúc sau, anh ta quay người đi ra khỏi biệt thư.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Tính cách kiểu này đúng là... 
 
Chương 1700


Người nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ chợt cảm thấy lo lắng, sau này phải xử lý nhà họ Lâm thế nào đây?  

Giao cho ai?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cười gượng lắc đầu.  

Anh cũng chẳng thèm nghĩ nhiều đến vậy.  

Dù sao chuyện quan trọng trước mắt là phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó.  

Sau lưng anh vang lên tiếng bước chân.  

Nhìn qua, Lâm Kiều Hân đang nhíu mày đi xuống.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Vẻ mặt này của cô... làm sao vậy?  

Lâm Kiều Hân đi qua, nặng nề nói: "Minh Vũ, ông nội vẫn đang hôn mê!"  

Vừa dứt lừi, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Vẫn đang hôn mê?  

Vậy bọn họ...

Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.  

Lâm Kiều Hân cũng không hiểu nổi.  

Ít nhất điều này có nghĩa là khi Hàn Thất Thất và mọi người lên tầng ông cụ Lâm vẫn đang hôn mê!  

Vậy mà bọn họ còn ở đây lâu đến thế sao?  

Mục đích của họ là gì?  

Trương Minh Vũ trầm ngâm suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được gì!  

Cuối cùng Trương Minh Vũ bỏ cuộc.  

Dù sao Hàn Thất Thất cũng không hại anh.  

Nghĩ như vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.  

Thích làm gì thì làm!  

Đám Lâm Quốc Phong nhanh chóng quay lại.  

Ánh mắt của ai cũng phức tạp.  

Lý Phượng Cầm bối rối nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bây giờ...  

Càng nghĩ càng rối!  

Mọi người không nói gì, căn phòng lại rơi vào yên lặng.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... Kiều Hân, chúng ta về phòng đi".  

"Tí nữa quay lại".  

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Ừm".  

Nói xong cô liền tiến tới đỡ Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Họ khó khăn bước đi.  

Mọi người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt phức tạp.  

Hai người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.  

Người nhà họ Lâm không nhìn nữa.  

Trong phòng vẫn im lặng như cũ.  

Người này... thật sự là Trương Minh Vũ sao?  

Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này...  

Trương Minh Vũ về đến phòng mình.  

Anh ngồi trên ghế sofa.  

Phù! 
 
Chương 1701


Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cô vất vả rồi".  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Một lúc sau, cô hung hăng liếc xéo anh.  

Ánh mắt này trông rất quyến rũ!  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Anh gọi họ đến sao?"  

Họ?  

Hả...  

Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu người mà Lâm Kiều Hân nói là bọn Hàn Thất Thất.  

Nhưng...  

Lời này có vẻ khó chịu thế?  

Cứ... chua chua?  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đâu có, tôi cũng không hiểu tại sao họ lại tới".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân nhướng mày hỏi: "Thật không?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Đương nhiên là thật rồi, sáng nay tôi cũng mới biết bọn họ sẽ đến".  

Lâm Kiều Hân ngớ người...  

Nghĩ một lúc cũng...  

Cô thật sự cảm thấy hơi ghen.  

Chỉ có điều ghen không phải vì Hàn Thất Thất đến, mà vì... Hàn Thất Thất đứng ra vì Trương Minh Vũ.  

Tại sao không phải cô.  

Nghĩ đến đây, cô không kìm được cúi đầu.  

Cô bất giác cảm thấy xấu hổ.  

Haizz.  

Cuối cùng cô chỉ khẽ than thở.  

Trong con ngươi xinh đẹp lên lóe lên sự kiên định.  

Cô ấy làm được sao mình không làm được?  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định!  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Lật mặt nhanh như vậy?  

Rốt cuộc cô định làm gì vậy?  

Lâm Kiều Hân đột nhiên đứng dậy nói: "Đói chưa?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Thay đổi kiểu này...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thẫn thờ nói: "Đói rồi..."  

Cũng đến trưa rồi.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Đợi tôi chút, tôi đi nấu cơm".  

Giọng cô vô cùng bình thản.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy đi về phía phòng bếp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.  

Chuyện này...  

Điên rồi? 
 
Chương 1702


Lâm Kiều Hân bị thứ gì kích thích vậy?  

Tâm thần phân liệt à?  

Suy nghĩ một lúc, Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.  

Anh dựa vào ghế sofa, lẳng lặng nghỉ ngơi.  

Không lâu sau, trong phòng bếp có mùi khét bay ra.  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Bữa cơm trưa này...  

Không bao lâu, Lâm Kiều Hân mặt mày đen sì bước ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ cũng quen rồi.  

Nhưng trong lòng... vẫn thấy kỳ.  

Hôm nay là ngày gì vậy?  

Sao cái gì cũng quái lạ thế?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Không hiểu nữa...  

Thời gian dần trôi, Trương Minh Vũ đói lắm rồi.  

Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân vội vàng xông vào phòng bếp.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chắc bị thứ gì kích thích rồi!  

Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, mơ màng buồn ngủ.  

Mơ mơ màng màng.  

Mùi thơm bay đến.  

Ùng ục.  

Bụng Trương Minh Vũ réo lên, mắt mở ra.  

Thơm quá!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Ngẩng đầu nhìn, Lâm Kiều Hân vẫn đang bận rộn trong bếp.  

Cô ấy nấu sao?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Lạ!  

Lạ quá!  

Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân bưng một đĩa thức ăn ra.  

Trên mặt là nụ cười đắc ý!  

Làm xong rồi?  

Mắt Trương Minh Vũ phát sáng, thơm quá, không chịu nổi nữa mất!  

Vừa định đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên nói: "Đừng cử động!"  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Sao vậy?  

Ngẩng đầu nhìn qua mới phát hiện ra, Lâm Kiều Hân đã bưng đĩa thức ăn đi tới.  

Cô đặt thức ăn lên bàn trà.  

Chuyện này...  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Bị thương thì đừng có đi lung tung, chúng ta ngồi ăn ở đây".  

Giọng cô lạnh lùng. 
 
Chương 1703


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng...  

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.  

Chu đáo đến vậy sao?  

Lâm Kiều Hân lại quay lại phòng bếp, bưng đĩa khác ra.  

Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay.  

Bị kích thích kiểu này... cũng hay!  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng bày hết thức ăn lên bàn trà.  

Còn xới cho Trương Minh Vũ bát cơm!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Cảm thấy ấm áp.  

Hai người bắt đầu ăn cơm.  

Trương Minh Vũ gắp một miếng thịt.  

Lâm Kiều Hân dừng động tác trên tay, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ mong đợi.  

Trương Minh Vũ không chú ý.  

Anh nhanh chóng bỏ thịt vào miệng, nhẹ nhàng nhai.  

Á!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh kinh ngạc nói: "Ngon thế, cô... nấu sao?"  

Lâm Kiều Hân lập tức đắc ý.  

Một lúc sau, cô lạnh lùng nói: "Đúng vậy".  

Nói xong, cô lại gắp một miếng thịt vào trong miệng.  

Rất dửng dưng.  

Chẳng thể giấu nổi ý cười trong mắt.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Gì vậy...  

Nhưng Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý.  

Hôm nay Lâm Kiều Hân khiến anh cảm thấy rất kinh ngạc.  

Anh ăn từng miếng lớn.  

Lâm Kiều Hân thấy vậy mắt lại sáng rực lên!  

Vui quá!  

Nhưng Lâm Kiều Hân đang cố nén nhịn.  

Mặc dù hiểu nhưng không bỏ được...  

Cụ thể là bỏ cái gì thì bản thân cô cũng không biết.  

Bọn họ chẳng mấy mà ăn xong bữa cơm.  

Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, vui vẻ xoa bụng.  

Không có gì bằng một bữa cơm ngon lúc bụng đói!  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thu dọn bát đĩa.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Sao cô... hiền thục vậy?  

Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, lặng nhẽ nhìn Lâm Kiều Hân.  

Điều này khiến Lâm Kiều Hân xấu hổ.  

Khi đối mặt với Trương Minh Vũ, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ.  

Nhưng khi quay người, khuôn mặt lại ửng đỏ.  

Lâm Kiều Hân ơi là Lâm Kiều Hân, mày sao vậy?  

Liêm sỉ đi đâu mất rồi! 

Lâm Kiều Hân thu dọn xong, ngồi đối diện Trương Minh Vũ. 

Trương Minh Vũ mỉm cười. 

Lâm Kiều Hân liếc xéo. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1704


Trương Minh Vũ vội vã nhận điện thoại.  

Ngay sau đó, giọng nói kiêu kì của Tô Mang vang lên bên tai: "Em trai thối này, đã bao lâu rồi em chẳng nhớ gọi điện cho chị ba hả?"  

Giọng cô ấy nghe như trách cứ.  

A...  

Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười, vội đáp: "Ôi... Việc đó... Thì em sợ làm phiền chị mà..."  

Hừ!  

Tô Mang hừ một tiếng, nói ngay: "Em tưởng nói thế là chị tin à?"  

Trương Minh Vũ lúng túng lắm.  

Phải giải thích sao đây?  

Tô Mang nhanh chóng bỏ qua: "Thôi được rồi, chẳng nói nổi em nữa, em trai thối. Hôm nay gọi điện cho em là để báo cho em một tin tốt, có muốn nghe không?"  

Trương Minh Vũ lập tức sáng rực mắt lên.  

Anh kích động hỏi nhanh: "Muốn nghe chứ ạ. Tin tốt gì thế chị?"  

Lâm Kiều Hân thoáng nhìn qua, ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc.  

Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?  

Rồi ngay sau đó, giọng nói kiêu kì của Tô Mang lại vang lên bên tai Trương Minh Vũ: "Hừ, tin tức tốt của chị ba đâu có thể dễ dàng nghe được như thế, gọi một tiếng dễ nghe cho chị vui vẻ trước đã".  

"Chị ba vui vẻ rồi thì sẽ nói cho em biết".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật mấy cái.  

Chuyện này...  

Đã lớn như vậy rồi mà sao còn tinh nghịch thế chứ?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lúng búng cười nói: "À ừm... Chị nói cho em đi, cái đó về sau trả cho chị cũng được mà?"  

Bởi vì... Lâm Kiều Hân còn đang ở đây...  

Nói ra... xấu hổ chết đi được...  

Hả?  

Tô Mang chau mày.  

Cô ấy hơi bĩu môi phụng phịu.  

Đứa em trai xấu xa này, hứ!  

Lát sau, Tô Mang mới chịu lên tiếng: "Thôi được rồi, về sau nhớ trả đủ cho chị, em nói phải biết giữ lời đó nghe chưa?"  

Trương Minh Vũ vội cười nói: "Vâng, em giữ lời mà, chị nói mau đi".  

Vừa nói, Trương Minh Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Rốt cuộc...  

Rốt cuộc là tin tốt gì thế nhỉ?  

Tô Mang mỉm cười nói: "Nhiệm vụ của chị ba sắp hoàn thành rồi".  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.  

Nhiệm vụ... sắp hoàn thành rồi?  

Vậy tức là...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu kích động đến run lên.  

Chị ba sắp về rồi!  

Trương Minh Vũ hưng phấn hỏi: "Thật ạ? Còn bao lâu nữa thì xong?"  

Nói đến đó, anh đã không kiềm chế được tâm tình, nắm tay siết thật chặt.  

Lâm Kiều Hân thấy thế thì rất hoang mang.  

Sao anh ấy lại kích động như vậy?  

Em trai có phản ứng mạnh như thế, Tô Mang rất hài lòng.  

Lát sau, Tô Mang mới thong thả nói: "Sắp rồi, nhưng còn một nhiệm vụ cần em phối hợp với chị để hoàn thành".  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Cần mình phối hợp?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Em cần phải phối hợp với chị như thế nào?"  

Tô Mang thong thả nói: "Nhiệm vụ cuối cùng của mỗi người bọn chị đều cần em phối hợp mới có thể hoàn thành".  

Hả?  

Nghe cô ấy nói thế,Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Đều cần mình?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngây ngô hỏi: "Vậy… muốn em phải làm gì?"  

Tô Mang cười khẽ: "Yên tâm đi, không có gì khó khăn lắm đâu, chỉ cần em lọt vào danh sách tốp 30 người giàu nhất cả nước là được".  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt thì hộc máu tại chỗ.  

Tốp 30 người giàu nhất?  

Trần Đại Phú còn chưa có tên trong bảng xếp hạng đó đâu.  

Còn muốn mình lọt vào tốp 30?  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi lại: "Chị... chỉ nói giỡn thôi đúng không?"  

Cho dù có Tô Mang hỗ trợ thì để lọt vào tốp 30, anh phải cần thêm bao nhiêu năm nữa?  

Khó đến thế sao?  

Tô Mang mất hứng: "Em trai thối này, chút xíu tự tin đó cũng không có nổi à? Em cứ yên tâm, có chị ba đây".  

"Em không chỉ có một mình đâu".  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ lúng túng hỏi: "Thật... không còn biện pháp khác sao?"  

Tô Mang đáp ngay, không chút do dự: "Không có, sư phụ dặn lại như thế".  

Ặc...  

Trương Minh Vũ thật không biết phải nói sao.  

Sư phụ à, rốt cuộc người muốn con làm gì thế?  

Thật là...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đồng ý: "... Được rồi, em sẽ cố hết sức".  

Cũng đâu còn cách nào khác.  

Nhưng... việc này quá khó khăn rồi đi?  

Tô Mang cười đắc ý, nói: "Được rồi mà, yên tâm đi, chị sẽ lập tức đi bố trí ngay đây, không lâu nữa, chị ba có thể hoàn toàn về bên cạnh em rồi".
 
Chương 1705


Giọng cô ấy vô cùng kích động.  

Trương Minh Vũ cũng kích động lắm...  

Nhưng...  

Giây lát sau, cuộc gọi đã kết thúc.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"  

Trương Minh Vũ hơi lúng túng cười nói: "À... không có gì, gặp chút phiền phức nhỏ thôi".  

Hả?  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng hiện một tia mờ mịt khó hiểu.  

Gặp phiền phức?  

Do dự một lát, Lâm Kiều Hân vẫn quyết định không hỏi gì thêm.  

Chỉ có điều, đôi mắt cô thoáng lóe sáng.  

Trương Minh Vũ thấy thế, lòng cũng hơi kinh ngạc.  

Cô ấy nghĩ gì thế nhỉ?  

Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không đào sâu suy nghĩ thêm, chỉ bất đắc dĩ tựa người vào lưng ghế sofa.  

Thật khó.  

Bỗng điện thoại của Lâm Kiều Hân reo vang.  

Lâm Kiều Hân cầm điện thoại di động, đi ra một góc xa mới nhận cuộc gọi.  

Trương Minh Vũ thấy thế thì sửng sốt.  

Anh nhìn theo, thấy Lâm Kiều Hân tuy vẫn trò chuyện bằng một giọng khá lạnh nhạt nhưng sắc mặt lại thoáng ý cười vui vẻ.  

Hử?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia nghi hoặc.  

Ai gọi mà cô ấy vui vẻ thế nhỉ?  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân cúp điện thoại, hớn hở nói: "Tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi".  

Chuyện này...  

Đáy lòng Trương Minh Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng.  

Đi ra ngoài làm gì?  

Anh không hề do dự, nói ngay: "Bên ngoài rất nguy hiểm, hôm nay người của Thần Ẩn đã tới rồi, cô... định làm gì?"  

Lâm Kiều Hân dừng bước, đáy mắt cũng thoáng một tia lo âu.  

Nếu chẳng may bị bắt...  

Chắc chắn Trương Minh Vũ sẽ vẫn đi cứu cô...  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới yếu ớt nói khẽ: "Vậy thì thôi, tôi về phòng xử lí chuyện này cũng được".  

"Nếu anh có cần gì thì cứ gọi tôi nhé".  

Nói đoạn, cô quay đầu đi lên lầu.  

Dáng vẻ của cô dường như đang rất nôn nóng...  

Trương Minh Vũ nhìn theo, hoang mang mờ mịt.  

Trước mặt tôi... thì không thể xử lí được sao?  

Còn cần phải lên lầu...  

Trương Minh Vũ mím môi, trong lòng đột ngột dâng lên một cảm giác ghen tuông khó hiểu.  

Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế nhỉ?  

Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Thôi vậy, lười suy nghĩ thêm.  

Buồn chán vì rảnh rỗi, Trương Minh Vũ vịn thành sofa chậm rãi đứng lên.  

Chân vẫn còn quá yếu.  

Lúc sau, Trương Minh Vũ mới bắt đầu từ từ di động thân thể.  

Cảm giác đau đớn đã giảm bớt khá nhiều.  

Hiện giờ anh chỉ còn cảm giác không khống chế được lực ở đùi...  

Trương Minh Vũ chầm chậm di chuyển quanh sofa.  

Đi được vài vòng, anh cảm thấy mình đã di chuyển thoải mái hơn ít nhiều.  

Ánh mắt anh sáng lên đầy hưng phấn.  

Quả nhiên, sinh mệnh tồn tại trong sự vận động...  

Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, Trương Minh Vũ đã đi không nổi nữa.  

Anh nặng nề ngồi xuống sofa.  

Đầu đã túa đầy mồ hôi.  

Nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại càng thêm tươi tắn.  

Hiện giờ, tự đi chầm chậm đã không thành vấn đề.  

Nếu vẫn tiếp tục khôi phục theo tốc độ này, vậy chẳng phải ngày mai là ổn định rồi sao?  

Nghĩ tới đây, sự hưng phấn trong lòng anh càng lan rộng.  

Anh ngẩng lên nhìn.  

Lầu hai không có bất cứ động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Vẫn còn chưa ra cơ à?  

Rốt cuộc cô ấy vào phòng làm gì mới được?  

Tò mò, Trương Minh Vũ thậm chí còn manh nha ý định lên nghe lén ngoài cửa.  

Nhưng... điều kiện lúc này không cho phép.  

Mẹ kiếp!  
 
Chương 1706


Một chân không được việc gì!  

Bỗng chuông điện thoại của anh reo vang.  

Trương Minh Vũ giật mình, nhìn màn hình.  

Long Tam gọi tới.  

Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, người của Thần Ẩn đã tiến vào Hoa Châu".  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức nhăn mày.  

Nhanh như vậy cơ à?  

Long Tam lại nghiêm nghị nói tiếp: "Người tới lần này... không đơn giản đâu".  

Trương Minh Vũ chợt căng thẳng trong lòng.  

Ngay cả Long Tam đều thấy không đơn giản?

Lát, sau, Trương Minh Vũ mới nghiêm nghị nói: "Được rồi, tôi biết rồi".  

Long Tam chần chừ giây lát rồi tiếp tục nói: "Lần này cậu phải cẩn thận, người của tổ 12 thua trong tay cậu, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp chĩa mũi dùi vào cậu".  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, nói: "Được".  

Tuy nói thế nhưng đáy lòng anh nổi lên cảm giác khẩn trương.  

Hiện giờ thân thể anh còn đang suy yếu.  

Nhỡ mà...  

Haiz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Long Tam cũng không nói gì thêm.  

Hai bên cúp điện thoại.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng tựa lưng vào sofa, lòng càng lúc càng phiền muộn và lo âu.  

Ánh mắt anh mờ mịt.  

Người của tổ 11 Thần Ẩn sắp tới rồi, mình... chỉ đành ngồi chờ chết sao?  

Không được!  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng người lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.  

Mặc dù hiện giờ trong đại viện có Long Tam cùng Long Thất cùng với người của Vương Hạo cùng nhau bảo vệ...  

Nhưng...  

Chính anh còn chưa rõ thực lực của tổ 11 Thần Ẩn ra sao...  

Đại viện, liệu còn an toàn hay không...  

Suy nghĩ một lát, Trương Minh Vũ đột nhiên thong thả mỉm cười.  

Có rồi!  

Đang mải suy tính, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.  

Trương Minh Vũ giật mình, ngẩng lên.  

Nhìn về phía cầu thang, anh thấy Lâm Kiều Hân đang chậm rãi bước xuống lầu, sắc mặt không được vui.  

Trương Minh Vũ âm thầm bĩu môi.  

Rốt cuộc có cái gì mà ở trên đó lâu như vậy nhỉ...  

Chẳng biết vì sao, lòng anh cứ mãi khó chịu, rất không thoải mái...  

Ghen?  

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, Trương Minh Vũ lập tức giật mình.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Anh làm sao thế?"  

Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Không có gì".  

Lâm Kiều Hân nhìn anh, thoáng vẻ nghi hoặc.  

Không có gì?  

Không có gì thì sắc mặt anh vừa rồi là sao...  

Nhưng anh không nói, cô cũng không gặng hỏi thêm.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.  

Sắc mặt cô khá nặng nề ủ dột, như đang có tâm sự gì.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô.  

Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế?  

Suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn không tìm ra manh mối.  

Trương Minh Vũ bèn gác vấn đề qua một bên.  

Anh vịn thành sofa đứng lên, tiếp tục men dọc sofa di chuyển chầm chậm.  

Lâm Kiều Hân thoáng chau mày, nói: "Sao anh không chịu ngồi nghỉ ngơi cho chóng khỏe mà còn đi lại như thế?"  

Vừa nói, cô vừa nhìn anh đầy lo lắng. 
 
Chương 1707


Trương Minh Vũ cười bảo: "Hoạt động một chút mới chóng lành, còn nằm ì ra đó, tôi sẽ thành thứ đồ bỏ thật mất".  

Lâm Kiều Hân ngập ngừng muốn nói gì đó với anh.  

Song cuối cùng, cô vẫn quyết định im lặng.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ từ từ thích ứng với nhịp bước đi, cảm giác trên đùi cũng khôi phục kha khá.  

Chỉ có điều, chân vẫn không có lực.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô ở đây đợi nhé, tôi ra ngoài có chút chuyện cần làm".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức tròn mắt nhìn anh, lo lắng nói: "Anh muốn ra ngoài? Nhưng chân anh..."  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Yên tâm đi, tôi chỉ đi dạo quanh sân thôi".  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, nói: "Vậy để tôi đi với anh".  

Hả?  

Trương Minh Vũ lúng túng cười cười: "Không cần đâu, tự tôi có thể đi được, không cần quá lo..."  

Nhưng không đợi anh nói xong, Lâm Kiều Hân đã bước tới...  

Cô không nói không rằng, chỉ đỡ cánh tay anh, dìu anh bước ra ngoài.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân làm sao vậy nhỉ?  

Song cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lúc này, Trương Minh Vũ không còn tâm trạng đâu để suy nghĩ nhiều, kế hoạch này của anh cần phải nhanh chóng hoàn thành mới được.  

Hai người nhanh chóng ra cửa.  

Ngoài sân, tiếng hô của đám vệ sĩ vẫn tràn ngập đại viện, cực kì uy vũ và khí phách.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khẽ mỉm cười hài lòng.  

Có bọn họ bảo vệ, đúng là cũng thấy an toàn hơn ít nhiều.  

Không ngờ tay Vương Hạo này cũng có tác dụng đấy.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tới bên dưới tường vây, dừng lại.  

Lâm Kiều Hân hồ nghi hỏi: "Sao không đi tiếp?"  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Định làm chút chuyện ở chỗ này".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra, bấm gọi cho một người.  

Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Ra cửa đi, có chút việc muốn nhờ em giúp".  

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân bối rối nhìn anh.  

Gọi cho ai vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ cất điện thoại, khóe miệng lộ một nụ cười vui vẻ.  

Chỉ chốc lát sau, hai người nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần.  

Cả hai cùng quay người lại.  

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên phát hiện, người đang tới chính là Lâm Diểu.  

Chuyện này...  

Lâm Diểu vui vẻ cười hỏi: "Anh rể, anh gọi em ra có chuyện gì vậy?"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức mở to mắt nhìn.  

Anh rể?  

Từ này...  
 
Chương 1708


Dù không phải lần đầu nghe thấy nhưng Lâm Kiều Hân vẫn ngượng ngùng đỏ mặt.  

Cô xấu hổ cúi đầu.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng một tia bất đắc dĩ.  

Lâm Diểu đắc ý cười cười, mắt như lóe sáng đầy tinh nghịch.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "À ừm... gọi em ra để nhờ giúp việc này, em tìm vài người bố trí lại tường vây và dưới chân tường một chút nhé".  

Bố trí?  

Lâm Diểu thoáng ngẩn ra.  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Anh muốn đào chân tường lập vài cái bẫy, cả trên mặt tường cũng tìm cách bố trí chút bẫy rập gì đó".  

"Em gọi nhân viên trang hoàng bên công ty chúng ta qua làm đi, hãy bảo đảm càng ít người biết chuyện này càng tốt".  

Việc này...  

Lâm Diểu trợn to mắt.  

Lâm Kiều Hân đã chau mày, đáy mắt thoáng hiện một tia lo lắng.  

Lẽ nào...  

Cô khẽ cắn răng, bồn chồn không dứt.  

Lâm Diểu vẫn còn ngây ra nhưng vẫn gật đầu: "À... Vâng, vậy để đến tối em cho người làm nhé?"  

Trương Minh Vũ chần chừ giây lát rồi mới nói: "Vậy cũng được".  

Lâm Diểu gật đầu ghi nhớ.  

Trương Minh Vũ tỉ mỉ nói lại những ý tưởng của mình cho Lâm Diểu.  

Lâm Diểu vẫn yên lặng ghi nhớ.  

Sự tình vốn không nhiều, chỉ một lát, Trương Minh Vũ đã dặn dò xong.  

Lâm Diểu rời khỏi đó, bắt đầu đi chuẩn bị.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Hi vọng... thứ này có thể có tác dụng!  

Nhưng...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lại lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Người thuộc tổ 11 của nhà họ Âu Dương đã cho anh đủ phiền toái rồi.  

Giờ lại thêm tổ 11 của Thần Ẩn nữa...  

Ủa!  

Sao lại đều là tổ 11 thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ thoáng hoang mang, nhưng cũng không suy ngẫm kĩ hơn.  

Lâm Kiều Hân mím môi, hỏi: "Lần này sắp có nguy hiểm sao?"  

Ặc...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười bảo: "Không tính là nguy hiểm, chỉ là hơi phiền phức chút thôi, không cần lo đâu".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Song, ánh sáng trong mắt cô như vừa ảm đạm đi phần nào.  

Cô... vẫn chưa thể giúp gì cho anh.  

Bỗng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Vương Vũ Nam.  

Chuyện gì thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Vương Vũ Nam nôn nóng nói ngay: "Anh, không ổn rồi, Hồng Thái có chuyện rồi".  

Trương Minh Vũ bình tĩnh nói: "Đừng vội, từ từ nói thôi".  

Phù!  

Vương Vũ Nam nỗ lực bình ổn hơi thở, chậm rãi nói: "Đột nhiên có người tới kiểm tra, nói là tình trạng vệ sinh của khách sạn chúng ta không đạt yêu cầu, bắt phải... ngừng kinh doanh để chỉnh đốn!"
 
Chương 1709


Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày, hỏi: "Sao lại thế được? Chẳng phải vệ sinh vẫn luôn đạt tiêu chuẩn đó sao?"  

Vương Vũ Nam cực kì kiên định đáp: "Hôm nay em vừa kiểm tra xong, chắc chắn không thành vấn đề mà".  

"Nhưng... bọn họ cứ khăng khăng nói điều kiện vệ sinh của chúng ta không đạt yêu cầu".  

Việc này...  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, hỏi: "Thì cứ cho là vệ sinh không đạt yêu cầu thì cũng không đến mức bắt chúng ta đóng cửa chỉnh đốn chứ?"  

"Đấy là quy định ở đâu ra?"  

Vương Vũ Nam cũng tức giận không kém, hổn hển nói: "Em cũng nói thế, nhưng... bọn họ bảo, đây là quy định của bọn họ".  

"Bảo em không phục cũng phải bấm bụng mà chịu".  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Bình thường mà nói, chuyện không đến mức đó chứ nhỉ.  

Bỗng, Trương Minh Vũ như vừa ngửi được một mùi âm mưu đâu đây.  

Lẽ nào...

Trương Minh Vũ vội hỏi: "Vậy người đó có ý đe dọa em để đòi tiền không?"  

Vương Vũ Nam vội lắc đầu, nói: "Không, em đã thử rồi, nhưng người đó nói điều kiện vệ sinh không đạt yêu cầu, không phải là vấn đề dùng tiền có thể giải quyết được..."  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh.  

Nếu không phải vì tiền thì tức là có vấn đề!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hỏi: "Hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào?"  

Vương Vũ Nam nôn nóng nói: "Bọn họ đã ghi chép xong, đang muốn tới một chi nhánh khác của chúng ta".  

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng.  

Nếu quả đúng như vậy...  

Hừ!  

Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Anh biết rồi, anh sẽ tới ngay!"  

Nói đoạn, anh cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân chau mày, hỏi: "Sao thế?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười nhẹ, nói: "Không có gì, bên phía khách sạn gặp chút chuyện nhỏ, tôi cần phải qua đó xem xem thế nào".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Nhưng chân anh..."  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô cứ yên tâm, hiện giờ tôi đã tạm thời đi lại được, như thế là đủ rồi".  

Lâm Kiều Hân mím môi, nói: "Không được, tôi phải đi cùng anh".  

Dù sao thì... ngoài kia cũng quá nguy hiểm...  

Chà...  

Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.  

Cô đi cùng chẳng phải càng nguy hiểm hơn à!  

Nhưng anh cũng hiểu, Lâm Kiều Hân chỉ quá lo lắng cho anh mà thôi.  

Hồi lâu sau, anh mới lúng túng cười bảo: "Hay là cô cứ ở lại nhà đi, cô đi theo tôi, tôi cũng không được yên tâm".  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, nói: "Nhưng..."  

Không đợi cô nói xong, Trương Minh Vũ lại bổ sung: "Hay là... tôi bảo Long Tam đi cùng tôi?"  

Lâm Kiều Hân nghe nói thế liền chần chừ hồi lâu.  

Cuối cùng, cô bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được... Anh phải cẩn thận chút, đi nhanh về sớm nhé".  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được, xong việc tôi sẽ về ngay".  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ quay người, chậm rãi đi ra cửa.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, tuy đã nói vậy, rốt cuộc cô vẫn không yên lòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom