Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 380: "Cái gì mà không quản được!"


Lời ban nãy rõ ràng là do mẹ Triệu Khoát nói.  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày.  

Chu Cửu Yến đứng lên cười nói: "Chị, chị nói thế không đúng, việc Thất Thất làm đúng là sai, nhưng là con gái mà, sao có thể không chiều chuộng được".  

Bố Triệu Khoát, Triệu Hải Thần kéo bà Triệu, nhưng bị bà ta hất ra!  

"Chiều chuộng thì được, nhưng chiều đến mức này thì còn ra thể thống gì nữa? Loại đàn bà này sao có thể vào cửa nhà họ Triệu chúng ta!"  

Bà Triệu ngạo nghễ nói.  

Hàn Thất Thất vội vàng đứng dậy, chẳng hề khách khí đáp trả: "Ê bà già, bà nói lời này hơi bị sai rồi đấy, tôi muốn vào nhà các người lúc nào hả?"  

Bà già?  

Cô vừa nói xong, bà Triệu lập tức run lên vì tức!  

"Cô... cô đúng là cái đồ mất dạy!", bà Triệu hung hăng đáp!  

Hàn Thất Thất khoanh tay, cười nói: "Tôi có bạn trai rồi, mấy người cứ ép tôi đính hôn, xin hỏi bà ở nhà nào vậy? Tôi muốn xem xem nhà các người có gia giáo không?"  

Nói xong, cô lại nắm chặt tay Trương Minh Vũ, ngồi sát vào anh!  

"Thất Thất!"  

Hàn Thiên Hoa gầm lên.  

Thất Thất làm mặt quỷ, không thèm quan tâm đến lời ông!  

Trương Minh Vũ cũng không nhịn được thầm thè lưỡi!  

Miệng lưỡi cô Hàn Thất Thất này kinh khủng thật!  

"Cô... cô..."  

Bà Triệu tức đến mức liên tục lùi về sau, run rẩy vươn tay ra chỉ vào Hàn Thất Thất!  

Triệu Hải Thần vội vàng kéo bà ta lại, trên mặt viết hai chữ "Bất lực".  

Một lúc sau, bà Triệu quay đầu gầm lên đầy giận dữ: "Hàn Thiên Hoa! Rốt cuộc anh có ý gì? Đúng là chúng tôi là người nhắc đến hôn sự này, nhưng nếu không thích anh cứ nói thẳng!"  

"Bây giờ xảy ra cơ sự này, chẳng phải anh muốn để nhà họ Triệu chúng tôi mất mặt sao?"  

Trương Minh Vũ cảm thấy khá bất ngờ.  

Nhà họ Triệu rốt cuộc có thực lực thế nào mà dám đối đầu với Hàn Thiên Hoa như vậy?  

Hàn Thiên Hoa bất lực lắc đầu nói: "Anh Triệu, chuyện hôm nay thực sự là lỗi của tôi".  

Triệu Hải Thần miễn cưỡng cười một tiếng, ôn hòa đáp: "Con cái lớn rồi, chúng ta cũng không quản được..."  

"Cái gì mà không quản được!"  

Còn chưa nói xong, bà Triệu đã cắt lời!
 
Chương 381: Nhưng khí thế... Thực sự mạnh mẽ!


"Không có gia giáo là không có gia giáo! Còn gọi tôi là bà già, đúng là đồ không có mắt? Con cái mất dạy đến vậy, ông nghĩ Hàn Thiên Hoa là cái loại gì?"  

Bà ta vừa nói xong, Hàn Thiên Hoa liền nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh!  

Chu Cửu Yến cười khẩy đáp: "Chị à, chị nói vậy hơi quá đáng rồi ấy".  

"Quá đáng?"  

Bà Triệu cười khẩy nói: "Tôi quá đáng đấy làm sao? Mấy người làm nhà họ Triệu chúng tôi mất mặt, chẳng nhẽ chúng tôi lại nể mấy người à?"  

"Người khác sợ nhà họ Hàn, chứ bà đây đếch sợ!"  

Hàn Thiên Hoa híp mắt, cười khẩy nói: "Chị, chị nói vậy là có ý gì?"  

Bà Triệu không khách khí nói: "Nhà họ Triệu chúng tôi sống không yên thì nhà họ Hàn các người cũng đừng hòng sống yên!"  

"Nhà họ Triệu mặc dù không ở Hoa Châu nhưng chúng tôi có bạn bè ở đây!"  

"May mà bà đây thông minh, đã sớm gọi bạn đến rồi, hôm nay bà đây phải bắt bạn bà đòi lại công lý cho mình!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Đây là cuộc chiến thương mại sao?  

Anh cũng rất hiếu kỳ không biết nhà họ Triệu này có thể mời được kẻ nào có máu mặt có địa vị ngang Hàn Thiên Hoa?  

Một lát sau, bà Triệu đã hét lên: "Ông Trần, làm phiền ông rồi!"  

Vừa dứt lời, cửa biệt thự được mở ra, một bóng người béo mập bước vào.  

Sau khi nhìn thấy người này, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!  

Người nhà họ Triệu mời tới... là Trần Đại Phú!  

Tình cờ đến vậy sao?  

Đàn em đến rồi?  

Triệu Hải Thần bất lực thở dài.  

Nhưng mắt của Triệu Khoát lại lóe lên vẻ hí hửng, hắn muốn xem xem hôm nay Hàn Thiên Hoa giải quyết mọi chuyện thế nào!  

Ba người nhà họ Hàn lập tức nhíu mày.  

Trần Đại Phú nhanh chóng bước vào, trên mặt là nụ cười hiền hòa.  

Nhưng khí thế... thực sự mạnh mẽ!  

Bà Triệu vội vàng mở lời: "Ông Trần, hôm nay ông nhất định phải phân xử giúp tôi, nhà họ Hàn quá đáng quá!"  

Trần Đại Phú cười nói: "Bà Triệu yên tâm, tôi đã đến rồi..." 
 
Chương 382: "Đương nhiên là gọi mày rồi!"


Nhưng chưa nói hết lời, ông đột nhiên nhìn thấy Trương Minh Vũ đang ngồi trên ghế sofa!  

Bóng người béo mập ấy lập tức ngừng lại!

Trần Đại Phú sững sờ, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.  

Ông ta cũng hiểu đại khái chuyện nhà họ Hàn và nhà họ Triệu rồi, nhưng không ngờ bạn trai của Hàn Thất Thất lại là Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ chẳng phải là con rể nhà họ Lâm sao?  

Trần Đại Phú sững người.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, có điều trong lòng cũng chẳng lo lắng gì cả.  

Vấn đề này chắc ông ấy cũng giúp được.  

Bà Triệu sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Ông Trần?"  

Ở Hoa Châu này, mặc dù Trần Đại Phú cũng được coi là có địa vị ngang hàng với Hàn Thiên Hoa, hai người họ được coi là hai kẻ đứng đầu của Hoa Châu.  

Nhưng thế lực của Hàn Thiên Hoa thường ở trong Hoa Châu.  

Còn sức ảnh hưởng của Trần Đại Phú không chỉ ở Hoa Châu, mà còn có ảnh hưởng trên nhiều phương diện khác.  

Nhà họ Triệu vốn không ở Hoa Châu, nên đương nhiên phải khách khí với Trần Đại Phú thêm mấy phần.  

Lúc này Trần Đại Phú mới phản ứng lại, ngượng ngùng nói: "Á... cái kia..."  

Do dự mãi cũng không biết phải nói gì.  

Hàn Thất Thất đứng dậy, chế giễu bảo: "Cái gì, đuối lý nên bắt đầu tìm người đến à? Mấy người chỉ đến thế thôi à?"  

Bà Triệu lại nổi giận, gầm lên: "Con nhãi! Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi!"  

Hàn Thất Thất thầm nhéo Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bất lực, chỉ có thể mỉm cười nói: "Thưa bà, thế bà là cái thá gì mà dám nói chuyện với bạn gái tôi như vậy".  

Nụ cười vô hại kết hợp cùng mấy lời lẽ cực kỳ sỉ nhục kia khiến mọi người lập tức sững sờ!  

Hàn Thất Thất tán thưởng nhìn anh!  

Triệu Khoát tức giận quát: "Thằng chó, mày không biết mày đang nói chuyện với ai đâu!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày cười nói: "Thằng chó đang gọi ai đấy?"  

Triệu Khoát đáp thẳng lại: "Đương nhiên là gọi mày rồi!"  

Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn, anh nói: "Ngoan, chờ tí nữa anh đây mua thức ăn chó cho nhé".  

Mọi người đều sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại được!  

Hàn Thất Thất bụm miệng cười. 
 
Chương 383: Cậu ta... Là anh em của ông?"


Chu Cửu Yến hào hứng nhìn Trương Minh Vũ.  

Triệu Khoát lửa giận xông lên, phổi cũng sắp tức đến nổ rồi!  

Bà Triệu nghiến chặt răng, tức giận giơ tay: "Mày... mày to gan! Mày có biết tao là ai không? Có tin tao cho mày biến khỏi Hoa Châu trong chớp mắt không?"  

Trương Minh Vũ cố ra vẻ kinh ngạc, lắc đầu lìa lịa: "Không tin".  

"Mày..."  

Bà Triệu hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống!  

Đột nhiên bà ta nhớ đến Trần Đại Phú đứng bên, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, mắt mở to cái mắt chó của mày ra! Người đứng cạnh tao là người giàu nhất Hoa Châu bọn mày đấy! Trần Đại Phú đấy!"  

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Bà già, thế bà mở to mắt ra mà xem, tôi quen ông ấy đấy".  

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.  

Ngay cả cụm từ bà già cũng bị mọi người bỏ qua!  

Bà Triệu tức đến ngứa răng!  

Một lúc sau mới quay người tức giận nói: "Ông Trần, ông nghe thấy chưa? Cậu ta quen ông nên kiêu ngạo như vậy đó, thế này rõ ràng là đang khiêu khích ông!"  

Lời này vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất dầy vẻ lo lắng.  

Cô bất giác nhìn Hàn Thiên Hoa.  

Dù sao nếu như Trần Đại Phú định nhằm vào Trương Minh Vũ, cô cũng không có cách nào bảo vệ anh!  

Triệu Khoát cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm!  

Bà Triệu không ngừng nở nụ cười rét lạnh!  

Trần Đại Phú mỉm cười nói: "Tôi nghe thấy rồi, có điều cậu ấy đâu có khiêu khích tôi, việc người anh em của tôi quen tôi... sao lại thành khiêu khích được?"  

Một câu nói khiến cả căn phòng lặng im như tờ!  

Mọi người đều đờ người ra!  

Trần Đại Phú nói gì vậy?  

Trương Minh Vũ... là anh em của ông ta?  

Triệu Khoát cũng sững sờ! Hàn Thất Thất trợn tròn mắt há hốc mồm!  

Dù là Hàn Thiên Hoa từng trải cũng không nhịn được mà khiếp sợ!  

Bà Triệu thì càng khỏi nói, nụ cười khẩy trên mặt bà ta lập tức đông cứng, ánh mắt hoang mang!  

Cả căn phòng chỉ có mình Chu Cửu Yến nhìn anh một cách đầy ẩn ý.  

Một lúc sau, mọi người mới từ từ hoàn hồn.  

Bà Triệu trố mắt nghẹn họng hỏi: "Ông Trần, ông... ông nói gì vậy? Cậu ta... là anh em của ông?"  

Trần Đại Phú cũng chẳng thèm để ý, cười nói: "Cậu Minh Vũ, mấy ngày rồi cậu không tìm tôi, ở đâu phát tài mà không đưa tôi theo thế".  

Mặc dù không trả lời, nhưng nói như vậy còn kinh khủng hơn là trả lời! 
 
Chương 384: Khí thế mạnh mẽ lan ra khắp căn phòng!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Đại Phú... lại được Trương Minh Vũ dẫn đi kiếm tiền à?  

Thế giới này... điên thật rồi!  

Triệu Hải Thần không thể tin vào mắt mình!  

Ừng ực!  

Trong căn phòng chỉ còn sót lại tiếng nuốt nước bọt!  

Hàn Thất Thất như khám phá được chân trời mới, cô ta cứ nhìn anh!  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười: "Chủ tịch Trần nói gì vậy, khách sạn ông cho tôi, tôi còn bận chưa làm xong hết việc đây..."  

Anh không ngờ Trần Đại Phú lại nể mặt anh đến vậy...  

Mọi người xung quanh đều thẫn thờ, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!  

Trần Đại Phú tiếp tục cười nói: "Cậu Minh Vũ, cậu xem, lời bà ta vừa nói... có được coi là đang khích bác mối quan hệ giữa hai ta không?"  

Trương Minh Vũ ngẩng người, mất một lúc mới hiểu, EQ của Trần Đại Phú thật đáng khen ngợi.  

Một câu nói nhưng khiến quyền lực nằm hết trên tay Trương Minh Vũ!  

Bà Triệu ngớ cả người!  

Người nhà họ Hàn cũng trợn tròn mắt!  

Câu nói này của Trần Đại Phú giống như giúp Trương Minh Vũ tấn công nhà họ Triệu vậy!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng được, dù sao bọn họ cũng không có giáo dục, không biết thì không đáng trách".  

Dù sao chỉ có nhiệm vụ làm bia đỡ đạn, Trương Minh Vũ không cần thiết phải sống mái với họ một phen.  

Triệu Hải Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trương Minh Vũ  

Lồng ngực bà Triệu phập phồng lên xuống, mất mặt quá đi!  

Trần Đại Phú gật đầu, quay người lạnh lùng nói: "Mấy người nghe rõ chưa, hôm nay tôi được mấy người mời đến đây để giải quyết mọi chuyện".  

"Có điều trong chuyện này, nhà họ Triệu các người thực sự quá đáng rồi đấy".  

"Người ta là thiên kim đại tiểu thư, có tính công chúa cũng là chuyện bình thường".  

Nói xong, bà Triệu và Triệu Khoát lộ vẻ vô cùng tủi thân!  

Đúng là kiểu gì cũng nói được mà!  

Người bọn họ mời đến để giành lại lẽ phải cho họ, bây giờ lại...  

Nghĩ đến đây, bà Triệu càng tức giận hơn, bà ta chỉ muốn xé xác Trương Minh Vũ ra!  

Trần Đại Phú híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn quản chuyện của mấy người, nhưng nếu đã liên quan đến người anh em của tôi thì tôi vẫn phải nói mấy câu".  

"Cuộc hôn nhân giữa hai nhà, nếu cô Hàn đây cam tâm tình nguyện tôi nhất định không xen vào".  

"Nhưng nếu cô Hàn yêu người anh em của tôi, chuyện này có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được!"  

Mấy chữ cuối cùng đã khiến bầu không khí nơi đây lập tức bùng nổ!  

Khí thế mạnh mẽ lan ra khắp căn phòng!  

Đây là loại khí thế của người đã ở địa vị cao rất lâu rồi mới có!  

Ngay cả Trương Minh Vũ cũng khiêp sợ, anh phát hiện ra mình đã hơi coi thường Trần Đại Phú rồi.  

Hàn Thất Thất nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 385: Nói tới đây, anh có hơi kích động!


Tô Mang ngẩng đầu trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trương Minh Vũ.  

“Sao thế? Sợ rồi à?”, Tô Mang mỉm cười quyến rũ nhìn anh!  

Anh gượng cười đáp lại: “Em có gì phải sợ cơ chứ? Chẳng lẽ chị còn ăn thịt được em sao?”  

Tô Mang mỉm cười, ánh mắt sáng rực: “Chưa chắc đâu nhé”.  

Câu nói này…  

Khiến toàn thân anh sởn cả gai ốc.  

Anh không ngờ một người lạnh lùng như Tô Mang lại có thể quyến rũ đến vậy…  

Quyến rũ chết người…  

Trương Minh Vũ bất lực thở dài một tiếng.  

Cô ấy mỉm cười thần bí đổi chủ đề: “Dạo gần đây em có dự định gì không?”  

Chủ đề này nhanh chóng gợi lên sự hứng thú trong anh.  

Dù sao khi nhắc đến kinh doanh, Tô Mang quả thực xứng đáng là một thiên tài!  

Anh vội vàng lên tiếng: “Em đã mở chi nhánh cho khách sạn Hồng Thái rồi. Bây giờ em chỉ muốn mau chóng mở rộng quy mô của Hồng Thái ra khắp Hoa Châu rồi hướng ra thế giới!”  

Nói tới đây, anh có hơi kích động!  

Thế nhưng Tô Mang lại buồn bực trợn mắt lườm anh, không vui nói: “Chẳng có tiền đồ gì cả. Dù em mở khách sạn ra toàn thế giới thì có ích gì?”  

Anh ngẩn người..  

Mở ra khắp thế giới… thì có ích gì?  

Trời ạ.  

Chỉ một câu nói đã huỷ hoại toàn bộ tư tưởng của anh!  

“Vậy…”, anh ngơ ngác mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.  

Cô ấy cười đáp: “Cũng phải. Em mới tiếp xúc với kinh doanh chưa lâu, có được thành tích như bây giờ đã rất tốt rồi”.  

“Nhưng chị vẫn phải nhắc nhở em một câu, em không giống những người khác. Trách nhiệm em phải gánh vác nặng nề hơn người bình thường rất nhiều”.  

“Cái em cần phát triển không chỉ là một chuỗi khách sạn”.  

Anh mờ mịt hỏi: “Thế… em còn phải phát triển cái gì nữa?”  

Tô Mang bật cười, nghiêm giọng nói: “Có thể phát triển được cái gì đều phải cố mà phát triển”.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu anh nhưng anh không thể nghiền ngẫm ra được ý nghĩ của nó.  

Tô Mang còn dặn dò thêm một câu: “Em trai à, việc em cần làm không chỉ là phát triển một lĩnh vực nhỏ lẻ mà phải cố gắng nắm trọn toàn bộ nền kinh tế của cả một thành phố”.  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy hãi hùng.  

Không phải nói đùa đấy chứ…
 
Chương 386: “Em trai ngốc”


Đến cả Trần Đại Phú mạnh như vậy, lăn lộn hơn nửa đời người cũng mới chỉ chiếm đoạt được thị trường bất động sản…  

Anh cười khan nói: “Sao em có thể…”  

“Hơn nữa cho dù thực sự nắm trọn được cũng không biết phải đến năm tháng nào… chưa chắc em đã chờ được lâu như vậy…”  

Tô Mang lại trừng mắt nhìn anh, kiêu ngạo nói: “Ai nói không thể? Chị em làm được rồi còn gì?”  

Nghe thấy cô ấy nói vậy, anh không khỏi giật mình kinh hãi!  

Anh không hề hay biết cô ấy đang làm cái gì.  

Chẳng lẽ cô ấy… đã phát triển toàn diện đến mức này rồi sao?  

Anh chợt có cảm giác một bầu nhiệt huyết đang sôi trào từ tận đáy lòng.  

Câu nói vừa rồi của cô ấy vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh!  

Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên.  

Tô Mang cười nói: “Chị chỉ có thể nói tới đây thôi. Chị cũng không thể tiếp tục trợ giúp em về mặt tài chính thêm được nữa, phải dựa vào chính bản thân em mới được”.  

“Nhưng nếu có ai muốn bắt nạt em trai chị thì chị không cho phép, biết chưa hả?”  

Câu nói cuối cùng tràn đầy khí thế!  

Trương Minh Vũ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Biết rồi ạ”.  

Nghe xong, cô ấy mới tươi cười nói: “Được rồi, hết giờ bàn chuyện công việc rồi. Bây giờ là thời gian riêng tư của hai chúng ta đấy nhé”.  

Dứt lời, cô ấy nhoẻn miệng nở một nụ cười xấu xa.  

Khoé môi anh khẽ giật mấy cái, lòng thầm cảm thấy có gì đó là lạ.  

Hai người bắt đầu nâng ly cạn chén.   

Nốc liền tù tì mấy ly rượu vào bụng, anh dần thấy đầu óc trở nên mơ màng.  

Anh uống rượu Lafita 1982 như nước lọc nhưng chính anh lại chẳng hề nhận ra.  

Chẳng bao lâu sau, anh lắc đầu cất giọng nói: “Không được, chúng ta không thể uống tiếp, còn phải về nhà nữa đấy…”  

Gương mặt xinh đẹp của Tô Mang đỏ ửng vì men say, ánh mắt mê ly.  

“Về nhà cái gì? Hôm nay hai chị em chúng ta ở lại đây. Chị không tin đến tận lúc này mà chị tư của em vẫn còn có thể tìm tới làm phiền chúng ta!”  

Tô Mang say khướt nói, khoé miệng vẫn giương lên nụ cười xấu xa.  

Trương Minh Vũ sửng sốt, ý thức dần trở nên hỗn loạn: “Ở lại đây? Đây… là nhà hàng cơ àm?”  

Tô Mang hờn dỗi mắng yêu một câu: “Em trai ngốc”.  

Nói rồi cô ấy đứng bật dậy, cơ thể nghiêng ngả như sắp ngã.  

Anh vội bước tới đỡ lấy, thế nhưng cả người cô ấy lại mềm oặt dựa vào lòng anh.  

Kích thích quá độ khiến ý thức của anh dần lấy lại tỉnh táo. 
 
Chương 387: Quả thực cô ấy… vô cùng xinh đẹp!


Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới, mỉm cười nói: “Mời anh đi theo tôi”.  

Anh giật nảy mình.  

Dịch vụ gì nữa đây?  

Anh ngơ ngác đi theo nhân viên phục vụ.  

Thoáng chốc, bọn họ đã vào trong thang máy.  

Anh nhớ mang máng là nhân viên phục vụ đưa mình lên tầng tám rồi dẫn vào một căn phòng.  

Ánh đèn trong phòng lập tức sáng bừng lên. Nhân viên phục vụ lặng lẽ đóng cửa rồi bỏ ra ngoài ngay tức khắc.  

Anh đỡ Tô Mang ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng!  

Cô ấy mỉm cười ẩn ý nói: “Hôm nay… hôm nay thằng nhóc thối tha nhà em chỉ là của một mình chị, không ai được phép cướp đi!”  

Ngay sau đó, cô ấy nhấc chân gác thẳng lên người anh!  

Trương Minh Vũ hoảng hốt, ý thức cũng dần tỉnh táo lại.  

Mùi hương thơm ngát như hoa lan vờn quanh chóp mũi khiến tim anh rung động.  

Anh định đứng dậy lại giật mình phát hiện Tô Mang đang nhìn mình chăm chú.  

Hai người họ nhìn nhau, tim anh bắt đầu đập loạn nhịp.  

Trên gương mặt hơi ửng đỏ của cô ấy là ngũ quan xinh xắn, mái tóc hơi rối bời.  

Hình ảnh này thật sự rất có tính khiêu khích!  

Tô Mang khẽ cười hỏi: “Chị… đẹp không?”  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh ngắm nghía một lượt, nghiêm túc đáp: “Đẹp”.  

Quả thực cô ấy… vô cùng xinh đẹp!  

Nụ cười trên mặt Tô Mang càng thêm xán lạn. Cô ấy đắc ý nói: “Chị… chị vui lắm! Không ngờ cuối cùng… thằng nhóc thối nhà em vẫn bị chị lừa vào tròng trước!”  

“Đến khi quay về chị có thể tha hồ khoe khoang rồi!”  

Anh cố nén men say đang ngấm dần, cười nói: “Không cần… lừa em đâu. Chỉ cần… chỉ cần chị gọi một câu, em sẽ lập tức có mặt!”  

Cô ấy dí tay vào trán anh một cái, tự hào nói: “Đây… đây mới đúng là em trai ngoan của chị!”  

“Ôm cái nào!”  

Dứt lời, cô ấy lao thẳng vào lòng anh!  

Hương thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi khiến lòng anh càng thêm rung động!  

Giọng nói êm ru như trong mơ của Tô Mang vang lên bên tai anh: “Không sai, chính là cảm giác này, mùi hương này!”  

“Em trai thối vẫn giống như lúc nhỏ, thật tốt”.  

Nghe cô ấy nói vậy, anh vô cùng cảm động!  

Tô Mang đột nhiên nở nụ cười đắc ý: “Em… em còn nhớ chị ba của em… lừa cướp mất… cướp mất nụ hôn đầu của em như thế nào không?” 
 
Chương 388: Anh chỉ thấy người mình trĩu nặng


Trương Minh Vũ ngẩn người, vô thức nhớ lại cảnh tượng thời thơ bé.  

Khi đó Tô Mang nói trong miệng anh có con bọ, nhất định phải mau chóng lấy ra!  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Đương nhiên… là nhớ”.  

Hai mắt cô ấy sáng rực lên, mỉm cười trêu chọc: “Chị thấy em không nhớ đâu. Hay là… chị ôn tập lại với em một lần nhé?”  

Nói xong, cô ấy chợt dùng sức đè chặt Trương Minh Vũ ở trên giường.  

Còn cô ấy thì xoay người ngồi lên!  

Bốn mắt tròn xoe nhìn nhau. Một bầu không khí kỳ lạ dần dâng lên!

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập!  

Anh thực sự khó có thể chịu đựng được kích thích lớn như vậy.  

Ánh mắt Tô Mang hơi mơ màng, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.  

Dường như dòng chảy thời gian bị đóng băng ở giây phút này. Nhịp tim của anh đã đạt tới mức cực hạn!  

Cả người anh nóng rực lên!  

Thế nhưng Tô Mang lại chỉ giữ yên tư thế, không chịu cúi người xuống.  

Một lát sau, sự xúc động trong người anh dần lắng xuống.  

Lý trí đã giành chiến thắng.  

Ngay khi anh đang bối rối không biết nên làm thế nào cho phải thì Tô Mang lại thở dài cười khổ: “Bọn họ không ở đây mà chị vẫn chẳng thể một mình chiếm đoạt được em…”  

“Phiền chết mất, tại sao lại phải đồng ý cái điều kiện chết tiệt kia cơ chứ?”  

Nói rồi cô ấy tức giận bỏ sang bên cạnh.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?  

Chẳng bao lâu sau, cô ấy tức giận đùng đùng chui vào trong chăn nằm xuống.  

Anh cũng thầm cảm thấy may mắn.  

Thế là anh vội vàng di chuyển tới bên cạnh cô ấy, vô thức thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Nhưng vừa mới đặt lưng nằm xuống, anh lại cảm thấy trời đất quay cuồng.  

Không còn kích thích mê người, men say lại ập tới.  

Thoáng chốc, anh đã chìm đắm trong cảm giác mê mang do men rượu gây ra.  

Không biết trôi qua bao lâu sau, chuông điện thoại của anh chợt reo lên.  

Thế nhưng anh vẫn còn mơ màng trong giấc mộng nên không thèm để ý tới.  

Anh chỉ thấy người mình trĩu nặng.  

Sáng hôm sau, anh chẫm rãi tỉnh dậy.
 
Chương 389: “Tôi muốn… mời anh một bữa”


Ký ức trong đầu như một cuộn phim không ngừng chiếu lại cảnh tượng tối qua.  

Anh lắc đầu ngồi dậy, giật mình phát hiện người bên cạnh đã đi mất.  

Tô Mang lại đi rồi sao?  

Nội tâm anh bỗng ngập tràn phiền muộn.  

Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh mới có cảm giác như vừa sống lại.  

Đến khi cầm điện thoại lên, anh mới phát hiện mình có một cuộc gọi nhỡ.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Người gọi tới là Lâm Kiều Hân.  

Sao anh lại không nghe thấy chuông nhỉ…  

Sau một hồi trầm ngâm, anh vẫn quyết định gọi lại cho cô.  

Đối phương nhanh chóng bắt máy.  

Anh cười gượng nói: “Tối qua tôi uống hơi nhiều. Có việc gì không?”  

Giọng nói lạnh lùng của cô vang lên: “Không có gì… chỉ là… tôi ký xong hợp đồng rồi”.  

“Tôi muốn… mời anh một bữa”.  

Anh sửng sốt, lòng chợt có cảm giác hưng phấn lạ thường.  

“À… không sao đâu. Lần sau có dịp mời tôi sau cũng được. Ký xong hợp đồng là tốt rồi”.  

“Bây giờ cô có tiền rồi, chắc là phát triển được Tuyền Ảnh rồi nhỉ?”  

Anh cười nói.  

Anh thật lòng hi vọng cô có thể hoàn toàn độc lập, thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn Lâm Thị.  

Vậy thì anh sẽ càng dễ dàng hỗ trợ cô hơn.  

Lâm Kiều Hân cười khổ một tiếng: “Số tiền này mới chỉ đủ để thực hiện công trình, phần còn lại phải đợi hoàn thành dự án mới lấy về được”.  

Anh giật mình, không ngờ còn có cả điều kiện này.  

Anh không hiểu biết gì về công trình nhưng vẫn mỉm cười an ủi: “Biết đâu nếu cô làm thật tốt thì sẽ được trả phần còn lại sớm hơn thì sao? Thế là cô có thể phát triển Tuyền Ảnh được rồi còn gì?”  

Cô tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Sao có thể như vậy được”.  

Anh lắc đầu bật cười.  

Cô nói tiếp: “Lát nữa tôi phải đi tổ chức khởi động dự án. Phải mau chóng hoàn thành công trình mới được. Hình như bây giờ vẫn đang phải chờ một nhà thiết kế tới”.  

“Lần này có thể tiếp tục thực hiện công trình là nhờ công lớn của anh. Tối nay tôi có thể mời anh ăn một bữa được không?”  

Tim anh đập nhanh lạ thường. Anh sảng khoái đáp: “Được thôi”.  

Sau khi hẹn xong thời gian, cô lập tức đi làm việc của mình.  

Trương Minh Vũ cũng chuẩn bị trở về khách sạn làm việc.
 
Chương 390: “Chào anh, buổi sáng tốt lành”


Một đống tài liệu vẫn đang chờ anh tới xử lý, hơn nữa chi nhánh mới vẫn chưa có người thiết kế cho. Anh phải nghĩ cách nhờ Hàn Thất Thất làm mới được.  

Anh vừa bước ra khỏi nhà hàng đã thấy chiếc Mercedes màu đen đang đỗ ở bên đường.  

Sau khi lên xe, Long Tam liền đưa anh tới thẳng khách sạn Hồng Thái.  

Anh vội vàng lao lên phòng làm việc.  

Vừa mới đẩy cửa đi vào, anh đã trông thấy Vương Vũ Nam đang ngoan ngoãn đứng chờ ở bên cạnh.  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Cô ấy dè dặt lên tiếng: “Chào anh, buổi sáng tốt lành”.  

Trương Minh Vũ gật đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi lại quên béng mất chuyện của cô rồi. Tí nữa cô cứ tìm thư ký Ngô, bảo cô ấy sắp xếp cho cô một cái bàn làm việc ở đây đi”.  

“Sau này cô cứ làm việc ở đây là được”.  

Nghe anh nói vậy, Vương Vũ Nam lập tức mừng rỡ.  

“Vâng ạ, cảm ơn anh nhiều!”, cô ấy kích động nói.  

Anh ngồi xuống ghế rồi nói tiếp: “À phải rồi, lát nữa cô hãy tìm cớ nào đó thanh toán khoản tiền còn lại cho đối tác đi”.  

“Vâng…”  

Vương Vũ Nam đang định đồng ý thì giật nảy mình.  

Một lúc lâu sau, cô ấy mới khó tin cất tiếng hỏi: “Anh nói là… khoản tiền còn lại sao?”  

Trương Minh Vũ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy”.  

Lâm Kiều Hân nhất định phải mau chóng phát triển thế lực của mình, nếu không sẽ không kịp.  

Tuy khoản tiền còn lại không nhiều nhưng đối với cô cũng là một khoản kếch sù.  

Trong mắt Vương Vũ Nam hiện lên vẻ mờ mịt.  

Chẳng lẽ anh không sợ người ta xây dựng không đạt chất lượng hay ôm tiền chạy mất sao?  

Mãi lâu sau, cô ấy mới mắt tròn mắt dẹt dò hỏi: “Anh muốn theo đuổi chị gái xinh đẹp kia phải không?”  

Phụt!  

Anh giận dữ trừng mắt nói: “Cô cũng lắm chuyện phết đấy. Đừng có nói vớ vẩn”.  

Vương Vũ Nam tinh nghịch nhe răng cười: “Hi hi, vâng ạ!”  

Dứt lời, cô ấy lập tức chạy đi làm việc.  

Chẳng bao lâu sau, đống tài liệu chất đống của anh đã được giải quyết xong. Cô ấy còn tiện tay kiểm tra chuyện hợp đồng.  

Không thể không công nhận, năng lực làm việc của Vương Vũ Nam rất mạnh.  

Trương Minh Vũ cực kỳ hài lòng.  

Sau một hồi bận rộn, anh sực nhớ tới chuyện thiết kế chi nhánh.  

Nếu không có bản thiết kế thì bên Lâm Kiều Hân cũng không thể bắt tay vào thi công. 
 
Chương 391: Đúng thật là camera giám sát mà!


Thế là anh liền gọi cho Hàn Thất Thất một cuộc điện thoại.  

Đối phương nhanh chóng bắt máy. Giọng nói thì thầm của cô ta vang lên: “Sao đấy?”  

Anh sững sờ, buồn bực hỏi: “Sao cô cứ như kẻ trộm…”  

Cô ta lại thấp giọng đáp: “Đúng là bây giờ tôi đang làm kẻ trộm đấy! Hôm qua suýt thì tôi gây hoạ lớn cho nhà họ Hàn, bị bố tôi nhốt lại rồi!”  

Hả?  

Trùng hợp vậy sao?  

Anh đoán chắc chắn là liên quan đến chuyện tối qua ở khách sạn.  

Nhưng nếu Hàn Thất Thất không được thả ra ngoài thì chuyện thiết kế phải làm thế nào?  

Anh lo lắng hỏi: “Thế khi nào cô mới ra được? Tôi vẫn đang chờ cô thiết kế khách sạn cho đấy”.  

Hàn Thất Thất cũng bất lực đáp: “Ít nhất phải chờ đến ngày mai bố tôi hết giận. Quan trọng là mẹ tôi cũng nổi giận, sức khoẻ bà ấy còn kém nữa…”  

Anh thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi”.  

Anh đang định cúp máy thì giọng nói vui vẻ của cô ta lại vang lên: “À đúng rồi, bố mẹ tôi thích anh lắm mà. Anh có thể tới đón tôi!”  

“Cứ nói là… nói là đưa tôi đi chơi là được!”  

Hai mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên. Nhưng anh vẫn hơi do dự: “Làm thế… có được không?”  

Hàn Thất Thất hưng phấn nói: “Được chứ! Nhất định sẽ được. Anh mau tới đây đi, tôi bị nhốt trong nhà ngột ngạt lắm rồi!”  

Khoé miệng anh khẽ giật giật.  

Nhưng nghĩ tới chuyện thiết kế khách sạn, anh chỉ có thể đồng ý với kế sách của cô ta: “Thôi được”.

Hàn Thất Thất nghe thấy vậy lập tức hứng khởi.  

Trương Minh Vũ cúp máy, trên mặt hiện lên hai chữ "Bất lực".  

Chuyện gì thế này...  

Dù sao chuyện khách sạn cũng gấp, Lâm Kiều Hân ở bên kia cũng đang vội.  

Sau khi giao lại mọi chuyện cho Vương Vũ Nam, Trương Minh Vũ liền đi xuống tầng.  

Sau khi ra khỏi cửa, Long Tam đã đứng sẵn ở đây!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, sao anh ta biết vậy?  

Đúng thật là camera giám sát mà!  

Sau khi vào trong xe, Long Tam chẳng hề do dự lái thẳng đến trang viên nhà họ Hàn.  

Trương Minh Vũ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, anh hỏi: "Đúng vậy, Thần Ẩn có động tĩnh gì chưa?"  

Đây là lần đầu tiên tổ chức nhắm tới Lâm Kiều Hân.  

Lần trước Long Tam bảo là một tuần, bây giờ cũng sắp được một tuần rồi, Trương Minh Vũ không thể không lo.  

Long Tam bình tĩnh nói: "Tôi nhờ bạn giúp tôi để ý rồi, một khi Thần Ẩn vào trong nước người kia sẽ thông báo ngay cho tôi".  

Trương Minh Vũ giờ mới thở phào nhẹ nhõm. 
 
Chương 392: Anh còn đang vội nữa!


Nhưng không biết tại sao, trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.  

Giống như... cảm thấy Lâm Kiều Hân không an toàn vậy.  

Nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được liệu còn có thể xảy ra chuyện gì, nên anh cũng không nghĩ nữa.  

Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes-Benz đã dừng trước cổng trang viên nhà họ Hàn.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Long Tam cũng lái xe rời đi.  

Vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thất Thất, thì nhớ ra cô ta còn đang bị cấm túc...  

Anh đứng ở cửa nhìn quanh một vòng.  

Thì chợt nhìn thấy một anh thanh niên mặt mày buồn bực đi tới.  

Trông anh ta hơn hai mươi tuổi, cả người mặc đồ hiệu, vẻ mặt ngạo nghễ.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh thanh niên nhìn thấy anh, trong ánh mắt lóe lên sự chán ghét.  

"Anh tìm ai?", Chu Vân Phong lạnh lùng hỏi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi tìm Hàn Thất Thất, phiền anh gọi cô ấy giúp tôi".  

Hàn Thất Thất?  

Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự tức giận!  

Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ để về nước, hào hứng đến gặp em họ, ai ngờ em họ lại bị cấm túc!  

Chu Vân Phong còn đang bực mình đây!  

Anh ta đi qua phía đằng này, đi đến trước cửa.  

Nhìn kỹ lại thấy Trương Minh Vũ mặc đồ nghèo hèn liền tỏ vẻ khinh thường.  

Chu Vân Phong khó chịu xua tay nói: "Ăn mày thì cút đi! Thất Thất là người mày muốn gặp thì gặp à?"  

Trương Minh Vũ không cười nữa, anh nhíu mày: "Tôi đã hẹn Thất Thất rồi, phiền anh gọi cô ấy một tiếng, không thì bảo bố mẹ cô ấy là được".  

Giúp thì giúp, không giúp thì không giúp, chửi người ta làm gì?  

Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bổn thiếu gia nói mày không nghe thấy à? Mau cút đi!"  

"Mày là cái thá gì mà đòi gặp em họ tao? Còn muốn gặp cô chú tao?"  

"Mẹ kiếp mày biết một ngày có bao nhiêu kẻ có quyền đến xếp hàng gặp chú tao không hả? Mày cũng xứng chắc?"  

"Cút cút cút!"  

Nói xong anh ta liền khó chịu xua tay.  

Vốn đang bực mình lại gặp Trương Minh Vũ đến kiếm chuyện!  

Trương Minh Vũ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.  

Anh còn đang vội nữa!  

Anh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không nói gì.
 
Chương 393: Khí thế hùng hồn!


Cửa vẫn đóng, anh không được vào.  

Anh liền hét lớn: "Có ai không? Có ai không?"  

Chu Vân Phong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói: "Ê, ê, ê, mày không hiểu tiếng người phải không? Mau cút cho tao!"  

"Kêu cái gì mà kêu!"  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn anh ta.  

Nếu không phải là người nhà họ Hàn, chắc anh dạy cho Chu Vân Phong một bài học rồi đấy!  

Có điều sau đó, mắt Trương Minh Vũ lập tức sáng lên.  

Dù sao bây giờ chuyện quan trọng nhất là đi vào, không bằng...  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Tôi cứ thích hét đấy, miệng là của tôi, anh cắn được tôi chắc?"  

"Mày..."  

Chu Vân Phong thực sự nổi giận rồi, anh ta xắn gấu tay áo lên lạnh lùng nói: "Mẹ nó mày dám khiêu khích tao à?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh cũng xứng để tôi khiêu khích chắc?"  

Trương Minh Vũ chưa từng thua ai trong việc cãi nhau đâu.  

Hai người duy nhất khiến anh đau đầu chỉ có Hàn Thất Thất và Lý Phượng Cầm thôi.  

Chu Vân Phong nhíu mày, lửa giận trong mắt sắp phun ra đến nơi!  

"Thằng nhãi, tâm trạng của bổn thiếu gia đang không được tốt, mày đừng có đâm đầu vào chỗ chết!"  

Nói xong, Chu Vân Phong liền mở cửa, phóng nhanh ra!  

Anh ta cuộn chặt nắm đấm, xông thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ.  

Khí thế hùng hồn!  

Trương Minh Vũ mỉm cười khinh bỉ.  

Ngay khi Chu Vân Phong lao đến trước mặt Trương Minh Vũ, anh hơi di chuyển, dễ dàng tránh được.  

Chu Vân Phong nhào vào không trung, xoay người định tấn công tiếp!  

Ngay giây sau, Chu Vân Phong sững sờ!  

Chỉ thấy Trương Minh Vũ xông thẳng vào trong sân!  

Đùng!  

m thanh giòn tan vang lên, cửa lớn đóng lại!  

Cái này...  

Chu Vân Phong sững sờ mất một lúc, giờ mới hiểu mình sập bẫy rồi, sắc mặt anh ta tối sầm xuống.  

Trương Minh Vũ khóa cửa xong, mỉm cười chế giễu: "Anh tìm ai vậy? Muốn ăn xin thì đi ra chỗ khác, tâm trạng của bổn thiếu gia không được tốt!"  

Nói xong liền học dáng vẻ kiêu ngạo của Chu Vân Phong.  

Chu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Thằng nhãi, mày đang muốn chết đấy hả?"  

Trương Minh Vũ cười tươi, khiêu khích anh ta: "Tôi đang muốn chết đấy, anh làm gì được tôi? Anh có giỏi thì vào đây đi?"  

Nói xong anh liền giơ ngón giữa vào Chu Vân Phong! 
 
Chương 394: Chẳng nhẽ họ không ở nhà?


Trong lòng vô cùng đắc ý!  

Chu Vân Phong sắp nghiến nứt cả răng rồi!  

Anh ta từ từ tiến lên, chậm rãi thò tay vào trong túi.  

Trương Minh Vũ sững sờ, tình huống gì thế này?  

Một giây sau, Chu Vân Phong lấy ra một chùm chìa khóa, cắm vào ổ khóa.  

Cạch!  

Tiếng cửa mở vang lên.  

Cửa... mở rồi.  

Mẹ nó!  

Trương Minh Vũ lúng túng, hoàn toàn không hề do dự xông thẳng vào giữa trang viên.  

Anh không ngờ tên Chu Vân Phong lại có chìa khóa!  

"Thằng khốn! Mày đừng có chạy! Mẹ kiếp mày đứng lại cho tao!"  

Chu Vân Phong tức giận xông lên, vừa đuổi vừa la ó.  

Không chạy? Anh nghĩ tôi ngu hả?  

Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt, toàn lực lao lên!  

Chẳng bao lâu sau đã cách Chu Vân Phong cả một đoạn dài.  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến thích anh như vậy chắc không làm gì anh đâu nhỉ?  

Nghĩ như vậy, Trương Minh Vũ cũng thoải mái hơn nhiều.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng chạy đến cổng căn biệt thự chính.  

Cốc cốc cốc!  

Trương Minh Vũ sốt ruột gõ cửa.  

Nhưng bên trong không có động tĩnh gì cả...  

Trương Minh Vũ lại gõ cửa.  

Đằng sau vang lên tiếng hét đầy tức giận: "Thằng nhãi nhép này! Tao xem mày chạy đi đâu được!"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quay đầu nhìn lại, Chu Vân Phong đang thở hổn hển xông đến, mặt mày vẫn tức giận như cũ!  

Trương Minh Vũ bất lực liếc mắt.  

Nhưng cửa nhà vẫn không hề được mở ra.  

Chẳng nhẽ họ không ở nhà?  

Anh còn chưa nghĩ được gì, Chu Vân Phong đã xông đến trước mặt anh rồi!  

Anh ta xắn tay áo lên lao đến chỗ anh!  

Ngay khi Trương Minh Vũ nghĩ có nên đánh nhau không, tiếng mở cửa vang lên.  

Cửa mở rồi.

"Vân Phong, cháu ồn ào cái gì vậy..." 
 
Chương 395: Họ quen nhau thật à?


Chu Cửu Yến đi ra, nhíu mày nói.  

Nhưng chưa nói xong, thì bà đột nhiên nhiên nhìn thấy Trương Minh Vũ, Chu Cửu Yến lập tức sững sờ!  

Chu Vân Phong vội vàng giải thích: "Cô ơi, cháu có ồn ào cái gì đâu, thằng nhãi này khiêu khích cháu, còn xông thẳng vào trong nữa!"  

"Hắn đang xâm phạm nhà riêng! Cháu sợ Thất Thất gặp nguy hiểm nên đuổi theo".  

Nói xong, mắt anh ta lại lóe lên tia tức giận!  

Đợi mãi, Chu Vân Phong mới ngượng ngùng phát hiện ra không có động tĩnh gì.  

Ngẩng đầu khó hiểu thì thấy vẻ bất mãn trên mặt Chu Cửu Yến dần biến thành mừng rỡ!  

Cái quái gì vậy?  

Chu Vân Phong sững sờ.  

Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Cháu chào dì ạ".  

Dì!  

Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự mơ hồ.  

Chu Cửu Yến cũng phản ứng lại, mừng rỡ nói: "Ô, sao nhóc lại đến?"  

"Cháu thật là, đến chẳng nói câu nào với dì, làm như thế thì thành ra nhà dì không hiểu đạo lý đối đãi khách à!"  

"Mau vào đi, mau vào đi".  

Nói xong Chu Cửu Yến kéo tay Trương Minh Vũ vào trong phòng.  

Chu Vân Phong ngớ người!  

Tình... tình huống gì thế này?  

Họ quen nhau thật à?  

Quan trọng nhất là khi anh ta đến Chu Cửu Yến chưa bao giờ khách khí như vậy, tên ăn xin này...  

Trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt Chu Vân Phong lóe lên tia lạnh lùng, anh ta cũng đi vào trong!  

Chu Cửu Yến nhiệt tình tóm lấy tay Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng.  

Cho dù biết bà thích mình, nhưng không ngờ... lại thích đến mức này...  

Chu Cửu Yến nhanh chóng kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa.  

"Thiên Hoa ơi! Mau xuống đây, nhà có khách đến!", Chu Cửu Yến hét lên tầng.  

Chu Vân Phong vừa vào cũng ngẩn người.  

Khách kiểu gì vậy?  

Trương Minh Vũ lúng túng ngồi xuống, lần đầu được thử cảm giác làm khách quý...  

Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng vang lên.  

"Ai vậy?"  

Giọng nói chín chắn của Hàn Thiên Hoa vang lên, ông chậm rãi xuất hiện ở cầu thang.  

Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Mau lên, lề mà lề mề!"  

Hàn Thiên Hoa nhíu mày.
 
Chương 396: Chú ăn chưa no nên muốn ăn nữa!"


Khách đến mà chả nể mặt ông gì cả!  

Ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Minh Vũ đang ngồi trên sofa.  

Mặt Hàn Thiên Hoa lộ vẻ vui mừng, ông nói: "Trương Minh Vũ à? Cháu đến rồi sao, đến sao không bảo chú một tiếng?"  

Nói xong liền nhanh chóng đi xuống.  

Chu Vân Phong ngẩn người!  

Hai con mắt trợn trừng lên!  

Chu Cửu Yến nhiệt tình thì thôi, không ngờ Hàn Thiên Hoa cũng nhiệt tình đến vậy?  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... lần này cháu đến hơi vội nên không báo trước".  

Hàn Thiên Hoa ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ.  

"Ăn cơm chưa? Lần trước cháu đi gấp quá, lần này nhất định phải uống với chú mấy chén rồi hẵng đi nhé!"  

Hàn Thiên Hoa tươi cười nói.  

Nhiệt tình thật!  

Chu Vân Phong giờ mới phản ứng lại, anh ta cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên vẻ âm trầm.  

"Chú, chẳng phải chúng ta vừa ăn cơm sao", Chu Vân Phong xông lên, cười nói.  

Nói gì thì nói, không thể để Trương Minh Vũ cướp sân khấu của mình được!  

Sắc mặt Hàn Thiên Hoa trầm xuống, ông lạnh lùng đáp: "Nói cái gì vậy! Ăn rồi không được ăn nữa chắc? Chú ăn chưa no nên muốn ăn nữa!"  

Chu Vân Phong nén giận đến mức mặt đỏ bừng!  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... cháu cũng ăn cơm rồi, hay để lần sau đi chú".  

Hàn Thiên Hoa cười nói: "Ăn cơm là ăn cơm, uống rượu là uống rượu, không được thì để chú chuẩn bị hai món đơn giản".  

Trương Minh Vũ há hốc miệng, không biết nên nói gì.  

Anh còn đang vội đi thiết kế khách sạn, đâu ra tâm tình để uống rượu...  

Chu Cửu Yến khó chịu nói: "Được rồi, thằng bé ăn cơm rồi, để lần sau uống đi".  

Hàn Thiên Hoa ngại ngùng mỉm cười, chỉ đành im lặng.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.  

Hình như trong nhà họ Hàn, Chu Cửu Yến là người có tiếng nói nhất.  

Về lý mà nói một người mạnh mẽ kiêu ngạo như Hàn Thiên Hoa sao có thể để vợ quyết định mọi việc được chứ?  

Hơn nữa khí chất của Chu Cửu Yến...  

Nghĩ một hồi, Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ra lý do tại sao.  

Chu Cửu Yến nhiệt tình nói: "Đúng rồi Trương Minh Vũ, cháu muốn uống gì không? Dì lấy cho".  

Trương Minh Vũ vội vàng xua tay, cười nói: "Không ạ, cháu không khát".  

Chu Vân Phong đứng bên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng ghen tị!  

Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì chứ?
 
Chương 397: Chu Vân Phong thừ người ra!


Hàn Thiên Hoa cười hỏi: "Trương Minh Vũ này, lần này cháu đến có chuyện gì vậy?"  

Trương Minh Vũ vô cùng kích động!  

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi!  

Trương Minh Vũ vội vàng cười nói: "À... cháu muốn cùng Thất Thất đi dạo một chút, vừa hay hôm nay cháu cũng khá rảnh".  

Vừa nói xong, Chu Vân Phong lập tức mỉm cười khinh bỉ.  

"Thế khéo thật, Thất Thất phạm lỗi nên bị cấm túc, hôm nay chắc không đi được rồi!"  

Chu Vân Phong cười khẩy nói, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều rồi!  

Cái anh ta không có được, Trương Minh Vũ đừng hòng có!  

Nhưng nói xong, Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến lại cùng lúc lên tiếng: "Câm mồm!”  

Cơ thể Chu Vân Phong lập tức run rẩy, mặt mày hoang mang, khó hiểu nhìn hai người.  

Trương Minh Vũ sợ giật mình.  

Dù sao lời này cũng do Hàn Thiên Hoa đích thân nói!  

Hàn Thiên Hoa lo lắng nói: "Cấm túc cái gì! Là Thất Thất... không vui nên tự nhốt mình trong phòng thôi!"  

"Cháu không biết thì đừng có nói bừa!"  

Chu Vân Phong thừ người ra!  

Đây chẳng phải lời chú nói sao!  

Hàn Thiên Hoa nói tiếp: "Cửu Yến à, bà mau gọi Thất Thất xuống, vừa hay tâm trạng con bé không tốt, bảo nó đi dạo cùng Trương Minh Vũ cho khuây khỏa".  

"Được".  

Chu Cửu Yến đồng ý sau đó vội vàng lên lầu!  

Chu Vân Phong ngây người rồi!  

Anh ta từ nước ngoài xa xôi trở về gặp Hàn Thất Thất mà còn bị từ chối!  

Nhưng Trương Minh Vũ...  

Chu Vân Phong nhất thời sững sờ.  

Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, dù có nói thế nào, nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi.  

Kế hoạch của mình cũng thuận lợi tiến hành rồi.  

Chu Cửu Yến vội vàng gõ cửa phòng Hàn Thất Thất.  

Hàn Thất Thất lập tức vui vẻ.  

Trương Minh Vũ đến rồi?  

Khụ khụ!  

Hàn Thất Thất hắng giọng rồi mới lên tiếng: "Sao ạ?"  

Chu Cửu Yến cười nói: "Thất Thất à, Trương Minh Vũ đến tìm con này, bảo đưa con ra ngoài chơi, con mau ra đi".  

Hàn Thất Thất lập tức mừng rỡ.  

Nhưng cô ta vẫn giả vờ, kiêu ngạo nói: "Con không đi! Chẳng phải bố cấm túc con sao! Cấm thì thôi vậy!"  

Chu Cửu Yến sốt ruột rồi, bà thấp giọng nói: "Con bé này, Trương Minh Vũ đến rồi, con đừng có làm trò nữa, mau ra đi!" 
 
Chương 398: Đẹp thêm mấy phần!


Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta mỉm cười xấu xa!

Hàn Thất Thất định bắt Hàn Thiên Hoa xin lỗi rồi mới đi!  

Cô ta vẫn còn tủi thân lắm!  

Nhưng chưa nghĩ được gì, Chu Cửu Yến đã vội vàng nói: "Mau lên, con đừng có làm mẹ sốt ruột nữa có được không".  

Mắt Hàn Thất Thất đang lóe sáng đột nhiên vụt tắt.  

"Vâng ạ, vâng ạ, con chuẩn bị xong sẽ xuống", Hàn Thất Thất bất lực nói.  

Chu Cửu Yến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.  

Hàn Thất Thất nhanh chóng chuẩn bị xong, cô đi xuống lầu với Chu Cửu Yến.  

Trương Minh Vũ đang lúng túng nói chuyện với Hàn Thiên Hoa.  

Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, mặt âm trầm ngồi bên.  

Tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người lập tức ngẩng đầu.  

Khi nhìn thấy Hàn Thất Thất, Chu Vân Phong trợn trừng mắt!  

Từ nhỏ anh ta đã thích Hàn Thất Thất rồi.  

Lúc đó Hàn Thất Thất còn ăn mặc theo kiểu không giống ai!  

Bây giờ Hàn Thất Thất trông bình thường hơn nhiều, đẹp thêm mấy phần!  

Hàn Thiên Hoa bất mãn nói: "Trương Minh Vũ đến được một lúc rồi, sao giờ con mới xuống?"  

"Con.."  

Hàn Thất Thất vừa định phản bác thì bị Chu Cửu Yến đứng bên ngăn lại.  

Chu Vân Phong vội vàng xông lên, kích động nói: "Em họ, lâu rồi không gặp!"  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Cô ta nhìn kỹ lại rồi nói: "Đúng vậy, lâu rồi không gặp".  

Nói xong cô ta liền đi thẳng qua người Chu Vân Phong.  

Chu Vân Phong cũng quen rồi, anh ta vội vàng thu dọn chỗ trên sofa, cười nói: "Em mau ngồi đây đi".  

Hàn Thất Thất vừa định ngồi xuống.  

Hàn Thiên Hoa liền nói: "Ngồi đâu vậy?"  

Hàn Thất Thất sững sờ.  

Chu Cửu Yến ấn Hàn Thất Thất ngồi xuống cạnh Trương Minh Vũ!  

Hình như bà còn sợ hai người ngồi xa quá nên ngồi thẳng bên cạnh Hàn Thất Thất!  

Còn dùng sức ép hai người lại!  

Chu Vân Phong ngẩn người!  

Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc!  

Bố mẹ kiểu gì thế này...  

Hàn Thiên Hoa hài lòng gật đầu.  

Hàn Thất Thất cũng ngượng ngùng, chỉ đành giả bộ bảo: "Anh đến rồi à, sao đến không nói với em một tiếng".
 
Chương 399: Thằng nhãi, mày chờ đấy!


Trương Minh Vũ đang ngớ người cũng hoàn hồn lại, anh cười nói: "À... anh muốn tạo bất ngờ cho em..."  

Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến hài lòng gật đầu.  

Hàn Thất Thất giả bộ hờn dỗi: "Thế còn được!"  

Chu Vân Phong như ăn phải cứt dê!  

Phân biệt đối xử vậy!  

Làm người phải biết mình là ai chứ!  

Nhưng lửa giận trong lòng vẫn dâng lên.  

Trương Minh Vũ thật sự không chịu được cảm giác ngượng ngùng này nữa.  

Im lặng hồi lâu anh cười nói: "Hôm nay anh được nghỉ, muốn đưa em đi chơi, em có rảnh không?"  

Hàn Thất Thất không do dự đáp: "Có, chúng ta mau đi thôi!"  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm!  

Cuối cùng cũng được đi rồi!  

Nói xong, Hàn Thất Thất liền kéo Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra phía cửa.  

Hàn Thiên Hoa và Chu Cửu Yến vui vẻ đứng dậy.  

Chu Vân Phong nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói: "À... em họ, hay là hai người đưa anh đi cùng đi?"  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất dừng bước.  

Hàn Thất Thất nhíu mày.  

Chu Cửu Yến lạnh lùng nói: "Cháu ngồi xuống! Có cháu thì còn ra thể thống gì nữa!"  

"Cháu..."  

Chu Vân Phong tức nổ phổi rồi!  

Không ai chịu giúp anh ta cả!  

Trương Minh Vũ dựa vào đâu chứ?  

Hàn Thiên Hoa cười nói: "Hai đứa mau đi đi, nhân lúc Trương Minh Vũ rảnh đi chơi nhiều chút".  

"Nếu như về muộn thì cứ thuê khách sạn, tối bố mẹ chưa chắc ở nhà đâu".  

Người Hàn Thất Thất hơi lảo đảo!  

Mắt Chu Vân Phong sắp tóe lửa rồi!  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "A... ha ha, dạ vâng ạ".  

Nói xong liền vội vàng đưa theo Hàn Thất Thất chạy khỏi biệt thự.  

Chu Vân Phong híp mắt, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay anh ta rồi!  

Thằng nhãi, mày chờ đấy!  

Đi ra khỏi trang viên.  

Một chiếc Mercedes-Benz đỗ ngay trước cổng.  

Hai người ngồi lên xe.  

Long Tam khởi động xe, lao đi.  

Phù!  

Hàn Thất Thất quay đầu nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom