Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 420: Hai người chẳng mấy mà ăn no


Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quan trọng nhất là... Lâm Kiều Hân đang mỉm cười?  

Giây phút cô mỉm cười, Trương Minh Vũ cảm thấy như hoa đang nở...  

Đẹp quá...  

Dù Trương Minh Vũ quen nhìn người đẹp rồi, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc!  

Nụ cười này... đẹp quá.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới phản ứng lại được, anh nghi ngờ hỏi: "Cái gì đúng cơ?"  

Lâm Kiều Hân cố nhịn sự kích động nói: "Tôi nhận được khoản tiền cuối của công trình rồi! Cảm giác không thể tin nổi!"  

Vừa nói, Lâm Kiều Hân vừa không nhịn được mỉm cười.  

Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.  

Anh cũng không ngờ chuyện khoản tiền công trình có thể khiến Lâm Kiều Hân vui như vậy...  

Anh chợt cảm thấy vui vẻ theo.  

Trương Minh Vũ cố tỏ ra kinh ngạc: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, lấy được hết rồi à?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Trương Minh Vũ vui vẻ mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá, như vậy thì cô có thể phát triển Tuyền Ảnh rồi!"  

Lâm Kiều Hân lại gật đầu!  

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.  

"Bây giờ cô có ý tưởng gì không?", Trương Minh Vũ cười hỏi.  

Lâm Kiều Hân ngước mắt lên, chậm rãi suy nghĩ.  

Trầm ngâm một lúc, Lâm Kiều Hân mới nói: "Đầu tiên phải mau chóng học kỹ thuật, sau đó nâng cấp nhà máy, nhanh chóng sản xuất mỹ phẩm cao cấp".  

"Còn sau đó... tôi muốn tìm ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện, có điều đấy là chuyện của sau này, bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy".  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Mặc dù anh không hiểu mấy cái này nhưng vẫn có thể thấy Lâm Kiều Hân thực sự muốn phát triển.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được phết mà, sắp phát triển rồi, đến lúc đó nhà họ Lâm khéo còn phải dựa vào cô đấy".  

Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Cho dù bây giờ có thuận lợi hết thảy, đợi đến lúc tôi mời được ngôi sao làm người đại diện thì còn mất mấy năm nữa".  

"Không mời ngôi sao vĩnh viễn không thể trở thành nhãn hàng bán chạy được..."  

Trương Minh Vũ cũng đồng ý với điều này.  

Tác dụng của việc có ngôi sao làm người đại diện vô cùng lớn.  

Lâm Kiều Hân vui vẻ nói: "Không nói mấy cái này nữa, bây giờ tôi được như thế này đều nhờ anh đó!"  

"Hôm nay chúng ta phải ăn với nhau một bữa!  

Trương Minh Vũ mỉm cười lắc đầu, nhưng trong lòng vô cùng hài lòng.  

Món ăn nhanh chóng được bưng lên.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng vui vẻ.  

Hai người chẳng mấy mà ăn no.  

Lâm Kiều Hân vẫn vui vẻ như trước.  

Nghĩ đến việc toàn bộ khoản tiền công trình đều đã được chuyển vào tài khoản, cô chỉ muốn phát triển Tuyền Ảnh ngay lập tức! 
 
Chương 421: Cách duy nhất là…


Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ đến chuyện Thần Ẩn.  

Chần chừ một lúc, anh chậm rãi nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay cô còn ở biệt thự không?"  

Lâm Kiều Hân sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Có mà, sao vậy?"  

Trương Minh Vũ do dự một lúc.  

Nên nói chuyện này... như thế nào nhỉ?  

Trầm ngâm một lúc, anh mới nói: "Thế... cô còn nhớ đám người lần trước bắt cóc cô không?"  

Lâm Kiều Hân ngẩn người.  

Chuyện lần trước vẫn như đang hiển hiện ngay trước mắt cô!  

Lâm Kiều Hân vội vàng gật đầu: "Nhớ chứ, sao... sao vậy?"  

Trong lời nói xen lẫn vẻ sợ hãi.  

Trương Minh Vũ chậm rãi trả lời: "Đám người này hình như nhắm vào cô, hơn nữa dạo gần đây bọn chúng lại xuất hiện rồi, tôi sợ cô ở nhà sẽ gặp nguy hiểm..."  

"Á?"  

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng.  

"Sao... sao anh biết?"  

Mất một lúc, Lâm Kiều Hân mới có thể mở miệng hỏi.  

"À..."  

Trương Minh Vũ ngại ngùng nói: "Có người ở phe tôi nói cho tôi, hình như anh ấy nghe bạn nói".  

Lâm Kiều Hân gật đầu, cũng không nghi ngờ nữa.  

Do dự một lúc, cô chỉ đành cúi đầu.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Vậy... bây giờ phải làm thế nào?"  

Cô ấy chọn sẽ tin tưởng Trương Minh Vũ.  

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khiếp sợ.  

Trương Minh Vũ cũng nghĩ một lúc, nhưng chẳng có cách gì cả.  

Cách duy nhất là…  

Nhưng Trương Minh Vũ không có cách nào mở miệng nói.  

Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng nói: "Có cách gì anh mau nói đi, tôi..."  

Chuyện lần trước thực sự khiến cô sợ hãi!  

Cả đời này chắc cô cũng không muốn nó lại xảy ra!  

Chần chừ mãi, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "Cô ở bên cạnh tôi chắc sẽ an toàn hơn đấy".  

"Hay là... hay là cô bảo mẹ cô về nhà họ Lâm, sau đó cô... chuyển đến chỗ tôi..."  

"Nếu không... rất có thể sẽ liên lụy đến mẹ cô... cô cũng sẽ gặp nguy hiểm".  

Lời này vừa dứt, Lâm Kiều Hân liền sững người.

Trương Minh Vũ cũng không khỏi lo lắng, trong lòng chợt cảm thấy mong đợi.  

Lâm Kiều Hân mím môi, vẻ mặt phức tạp.  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới mở miệng nói: "Tại sao... anh không về...?"  

Cô vừa nói xong câu này, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.  

Mình... về nhà?  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra đây cũng là một cách để giải quyết vấn đề.  

Nhưng...  
 
Chương 422: Cơ thể cũng rung lắc một hồi!


Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy không thích biệt thự nhà họ Lâm.  

Hơn nữa có Lý Phượng Cầm ở đấy, Trương Minh Vũ cũng không chịu nổi.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Nếu cô chuyển ra được là tốt nhất, nếu thực sự không được... tôi chỉ đành quay về..."  

Lâm Kiều Hân cũng phân vân nói: "Tôi biết nỗi khổ của anh, nhưng nếu tôi chuyển ra, mẹ tôi nhất định không cho, hơn nữa..."  

"Ở nhà vẫn tiện hơn một chút..."  

Cô cho rằng Trương Minh Vũ đang ở trong khách sạn.  

Nói như vậy, Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì nữa.  

Trầm ngâm một lúc, anh chỉ có thể cười nói: "Vậy tôi về vậy".  

Nói đến đây, anh thực sự rất lúng túng, Trương Minh Vũ cũng không biết phải nói gì nữa.  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

"Vậy... hôm nay anh về với tôi đi?", Lâm Kiều Hân chần chừ hỏi.  

Trong lòng bất giác cảm thấy mong đợi.  

Trương Minh Vũ bây giờ đã có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô rồi.  

Hình ảnh mấy lần trước anh dũng cảm lao ra vẫn còn in hằn trong tâm trí cô.  

Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.  

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bây giờ phiền toái duy nhất chỉ có Lý Phượng Cầm mà thôi.  

Dẫu sao mấy chị cũng đi rồi, về biệt thự cũng không cần thiết, nếu về nhà họ Lâm thì có thể bảo vệ cho Lâm Kiều Hân.  

"Được, vậy tí nữa tôi về với cô".  

Trương Minh Vũ cười nói.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng, cô lặng lẽ gật đầu.  

Hai người không chần chừ nữa, đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.  

Sắc trời đã tối hẳn ròi.  

Đèn led lập lòe, phố xá vô cùng náo nhiệt.  

Sau khi lên xe, Lâm Kiều Hân liền lái xe đến biệt thự nhà họ Lâm.  

Từ đầu đến cuối, trong lòng Trương Minh Vũ cứ cảm thấy có sự lo lắng vô hình.  

Hơn nữa trở lại nhà họ Lâm, chuyện khách sạn nhất định sẽ bị ảnh hưởng không ít.  

Nhưng không quay về, Lâm Kiều Hân sẽ gặp nguy hiểm.  

Khó thật...  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài, nhưng bây giờ anh cũng hết cách rồi.  

Hai người nhanh chóng lái được nửa đường rồi.  

Đi qua thành phố náo nhiệt, đến một khu vô cùng yên lặng.  

Cả đường hai người không nói gì, tâm trạng của ai cũng phức tạp.  

Két!  

Đột nhiên tiếng thắng xe chói tai vang lên!  

Trương Minh Vũ nhất thời kinh hãi! Nắm lấy tay vịn bên cạnh theo bản năng!  

Cơ thể cũng rung lắc một hồi!  

Một giây sau, xe dừng ở giữa đường cái!  

Chuyện gì vậy? 
 
Chương 423: Trong lòng cô cũng rối cả lên!


Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra đằng trước xe có một đám người.  

Bọn họ đang chắn ngang đường cái!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày, vội vàng nói: "Quay xe!”  

Lâm Kiều Hân vội vàng đánh tay lái, chuẩn bị quay xe!  

Nhưng đúng lúc này lại có một đám người nhanh chóng bao vây lấy xe Lâm Kiều Hân!  

Muốn quay xe thì chỉ có thể đâm người!  

Nhưng...  

Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc, Trương Minh Vũ cũng không biết nên làm thế nào.  

Còn chưa nghĩ ra cách thì đã có mấy chiếc xe lao lên từ bên cạnh, phong tỏa cả con đường.  

Trương Minh Vũ bất lực rồi.  

Lần này không cần nghĩ nữa, cho dù có xông ra cũng chẳng làm được gì...  

Haizz..  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Ngẩng đầu nhìn thì thấy một đám côn đồ đang huơ gậy gộc trong tay.  

Trương Minh Vũ cũng thả lỏng hơn nhiều.  

Ít nhất đám người này không phải người của Thần Ẩn, như vậy Long Tam sẽ có cách giải quyết.  

Chẳng qua... anh lại đắc tội người nào đây?  

"Xuống xe!"  

Một tiếng quát vang lên.  

Một người đàn ông cơ thể cường tráng bước ra khỏi đám đông, cả người toát ra khí thế kinh khủng.  

"Làm thế nào bây giờ?"  

Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng hỏi.  

Trong lòng cô cũng rối cả lên!  

Mấy lần gặp nguy hiểm khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi!  

Cô thực sự sợ chuyện lúc trước lại xảy ra!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, đừng lo, chúng ta xuống xe xem có chuyện gì".  

Lâm Kiều Hân chần chừ mãi, cuối cùng vẫn gật đầu.  

Hai ngươi mau chóng xuống xe!  

Hai mươi tên côn đồ cũng bao vây lấy họ!  

Trong nháy mắt, chúng đã bao vây chặt lấy Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân!  

Lâm Kiều Hân khiếp sợ, cả người trốn sau lưng Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Sao vậy các anh, hình như tôi đâu có đắc tội với mấy anh đâu nhỉ?"  

Mặt tên côn đồ lộ vẻ chế giễu.  

Đám người kia nhanh chóng di chuyển, từ từ tạo thành một con đường.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Nhân vật chính đến rồi!
 
Chương 424: Con mắt trợn to!


Một tên đầu to nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Dưới ánh đèn đường, anh chợt cảm thấy quen thuộc.  

Nhưng khuôn mặt này...  

Tên đầu to lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, không ngờ phải không?"  

Giọng nói này...  

Chu Vân Phong?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Mẹ nó... sao đầu anh ta tự nhiên to ra một vòng vậy!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại, anh cười nói: "À, hóa ra là anh, vậy thì tôi yên tâm rồi".  

"Hôm nào tôi sẽ đến nhà họ Hàn đưa quà cho anh, không có chuyện gì chúng tôi đi trước nhé!"  

Nói xong liền kéo tay Lâm Kiều Hân vào trong xe.  

Lâm Kiều Hân cũng sững sờ!  

Chu Vân Phong lạnh lùng nói: "Đứng lại!"  

Mặt Trương Minh Vũ tràn ngập vẻ bất lực.  

Chu Vân Phong híp mắt, lạnh lùng nói: "Cướp người phụ nữ của ông đây, còn hại ông đây thảm thế này! Mẹ nó mày còn muốn đi á? Mày coi bổn thiếu gia là cái thá gì?"  

Người phụ nữ?  

Lâm Kiều Hân nghe mà sững sờ, khó hiểu nhìn Trương Minh Vũ.  

Nhưng Trương Minh Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của cô.  

Trầm ngâm một lúc, Trương Minh Vũ cười nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà".  

Nụ cười của Chu Vân Phong càng lạnh lùng hơn.  

Ngẩng đầu nhìn thì thấy Lâm Kiều Hân đứng bên Trương Minh Vũ!  

Dáng người thon thả, khí chất siêu việt, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành!  

Chu Vân Phong ngẩn người!  

Con mắt trợn to!  

Nhưng sau khi hoàn hồn, lửa giận trong tim anh ta càng bùng lên!  

Trương Minh Vũ... dựa vào cái gì?  

Chu Vân Phong cười khẩy nói: "Thằng nhãi, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết thế nào gọi là sự nghiền ép về thực lực!"  

"Giữa mày với tao, khoảng cách không chỉ là một cấp đâu! Hiểu chưa?"  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Có vẻ như hôm nay không tránh được đánh nhau rồi.  

Nếu đã vậy...  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, nịnh nọt nói: "Đương nhiên rồi, ít nhất size đầu chúng ta chắc cũng không chỉ cách nhau một size đâu nhỉ?"  

Đầu?  

Ha ha!  

Vừa nói ra, xung quanh liền vang lên tiếng cười, nhưng họ nhanh chóng nhịn lại!  

Chu Vân Phong cuộn chặt nắm đấm, cơ thể run rẩy!

"Được lắm thằng khốn! Chết đến đít rồi còn dám nói lời ngông cuồng!"  

"Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là giết người giấu tay!"  

"Anh Hà, ra đi!" 
 
Chương 425: Lời nói vô cùng khí thế!


Ánh mắt của Chu Vân Phong vô cùng tức giận!  

Vừa nói xong liên vẫy tay về sau.  

Với Chu Vân Phong mà nói, chỉ dạy dỗ Trương Minh Vũ thôi là không đủ!  

Chỉ có để cho Trương Minh Vũ không có đất dung thân ở Hoa Châu này, anh ta mới hài lòng!  

Một bóng người chậm rãi bước ra.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Cậu chủ nhà họ Hà?  

Sau khi nhìn thấy bóng người đi ra, mắt Trương Minh Vũ lập tức lóe sáng!  

Nhưng Lâm Kiều Hân lại sợ đến mức co rụt vào sau lưng Trương Minh Vũ, không có lòng dạ để quan tâm!  

Giọng nói của Hà Gia Hoa vang lên: "Anh Chu, anh đến Hoa Châu làm khách quý, chút chuyện nhỏ này cần gì động tay".  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõ.  

Hà Gia Hoa... dám động vào anh sao?  

Chu Vân Phong cười đắc ý, ngạo nghễ nói: "Anh Hà khách khí quá, chủ yếu là tôi với thằng khốn này có thù không đội trời chung!"  

"Dám cướp người phụ nữ của tôi, tôi muốn đích thân chặt chân hắn!"  

Hà Gia Hoa chậm rãi bước đến, cười nói: "Không ngờ ở Hoa Châu của chúng tôi lại có loại người không biết điều như vậy, loại này có chết cũng đáng".  

Nói xong, hắn liền chậm rãi dừng lại đứng bên cạnh Chu Vân Phong.  

Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Kiều Hân đứng sau, mắt liền lóe lên sự ngạc nhiên.  

Sau đó ánh mắt hắn di chuyển sang Trương Minh Vũ.  

Nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại!  

Sao lại là tên này!  

Hà Gia Hoa ngẩn người!  

Tiếng cười khẩy của Chu Vân Phong vang lên: "Anh Hà, phiền anh nhớ kỹ dáng vẻ của tên này, tôi sợ tí nữa tôi ra tay anh không còn nhận ra đâu".  

"Sau này, tôi muốn hắn không sống nổi ở cái Hoa Châu này!"  

Lời nói vô cùng khí thế!  

Vừa nói xong câu này, nơi đây lập tức im như tờ!  

Chu Vân Phong cũng rất đắc ý.  

Nhưng lúng túng ở chỗ đợi mãi mà chẳng có ai đáp lại.  

Chu Vân Phong sững sờ.  

Sao vậy?  

Ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Trương Minh Vũ đang khoanh tay mỉm cười.  

Còn Hà Gia Hoa...  

Chu Vân Phong nhíu mày, khó chịu hỏi: "Anh Hà, anh làm gì vậy?"  

Hà Gia Hoa như bừng tỉnh! Lửa giận dâng lên!  

Hắn hận chỉ muốn xé xác băm thây Trương Minh Vũ! Nhưng... hắn không có thực lực làm vậy!  

Lúc này Hà Gia Hoa không biết nên làm thế nào!  

Hắn sợ Long Tam bên cạnh Trương Minh Vũ!  

Chu Vân Phong ngớ người, lại hỏi lại: "Anh Hà?"  

"À..."  

Hà Gia Hoa lúng túng đáp, trong lòng đang vô cùng rối ren!  

Lâm Kiều Hân cũng hoang mang khó hiểu.
 
Chương 426: Hắn không cược nổi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng đúng lúc này, Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Hà, anh dám đánh tôi sao?"  

Vừa nói xong câu này, mọi người đều ngớ người!  

Lâm Kiều Hân hoàn toàn không hiểu nổi!  

Chu Vân Phong cũng ngẩn người!  

Trương Minh Vũ... biết Hà Gia Hoa sao?  

Nhà họ Chu không ở Hoa Châu, anh ta cũng chỉ quen mỗi cậu ấm nhà giàu Hà Gia Hoa này!  

Nhưng...  

Hà Gia Hoa híp mắt!  

Khiêu khích rõ ràng như thế là đang đạp lên lòng tự trọng của hắn!  

Nhưng...  

Hà Gia Hoa ngẩng đầu nhìn, không thấy bóng dáng của Long Tam.  

Không ở đây sao?  

Nghĩ đến đây, Hà Gia Hoa bắt đầy rục rịch ngóc đầu!  

Hắn tiến lên một bước!  

Chu Vân Phong lập tức hào hứng! Muốn ra tay rồi sao?  

Trương Minh Vũ sao có thể không hiểu, anh cười nói: "Anh Hà, suy nghĩ kỹ nha, khoản nợ lần trước, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu!"  

"Bây giờ các anh đã bị tôi bao vậy, anh biết chưa?"  

Nói xong, nụ cười trên miệng anh càng tươi hơn!  

Anh không biết rốt cuộc Long Tam có ở bên cạnh không.  

Nhưng uy danh của Long Tam thì vẫn có tác dụng!  

Hà Gia Hoa sững sờ!  

Món nợ lần trước? Món nợ ở khách sạn?  

Người bị thương rõ ràng là hắn? Trương Minh Vũ còn muốn tính toán?  

Nhưng câu nói đằng sau đã khiến mọi người khiếp sợ!  

Một người... bao vây cả một đám người?  

Hà Gia Hoa lại nhìn quanh, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng của Long Tam, nhưng tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn rồi!  

Qua chuyện lần trước ở khách sạn, hắn đã được chứng kiến sự kinh khủng của Long Tam!  

Chu Vân Phong vội vàng nói: "Anh Hà, anh làm gì vậy?"  

Khóe miệng Hà Gia Hoa co giật liên hồi!  

Đau đớn dị thường!  

Làm thế nào bây giờ?  

Chu Vân Phong ngớ người, không biết mọi chuyện rốt cuộc là sao?  

Có vẻ như... Hà Gia Hoa không dám chọc vào Trương Minh Vũ?  

Lâm Kiều Hân cũng hoang mang, miệng hơi hé mở, vô cùng kinh ngạc!  

Trương Minh Vũ không vội, anh khoanh tay đứng đợi.  

Trên mặt toàn là ý cười.  

Nhưng dáng vẻ chẳng sợ sệt gì này khiến Hà Gia Hoa càng hoảng hơn!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 427: Mọi người vô cùng khiếp sợ!


Chu Vân Phong lại tức giận gầm lên: "Anh Hà! Anh làm gì vậy?"  

Chuyện đã đến nước này, Hà Gia Hoa vẫn đang do dự!  

Đây chẳng phải vả mặt anh ta sao?  

Hà Gia Hoa mím chặt môi.  

Hắn hiểu rõ hôm nay hắn chắc chắn mất hết mặt mũi rồi!  

Nhưng còn hơn là mất mạng!  

Một hồi sau, Hà Gia Hoa trầm giọng nói: "Xin lỗi anh Chu, hôm nay tôi không giúp anh được rồi!"  

Nói xong, hắn liền quay người rời đi!  

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!  

Vẻ mặt giận dữ của Chu Vân Phong cứng đờ!  

Lâm Kiều Hân khiếp sợ!  

Ngay cả đám đàn em vây quanh cũng hoang mang.  

Một lúc sau bọn chúng mới từ từ lùi về sau, chậm rãi theo sau Hà Gia Hoa.  

Khóe miệng Chu Vân Phong co giật như điên!  

Chuyện này...  

Cơn tức này không xả nổi sao?  

Lửa giận trong mắt anh ta sắp bắn ra đến nơi rồi!  

Mắt Trương Minh Vũ sáng lên, anh cười nói: "Anh Hà, anh nói xem khoản nợ lần trước của chúng ta vẫn chưa tính xong nhỉ?"  

Lời vừa dứt, mọi người liền hóa đá?  

Đám đàn em mà Hà Gia Hoa dắt theo đứng lại!  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trợn tròn mắt! Cô ngớ người rồi!  

Chu Vân Phong cũng ngớ người theo!  

Điên hả?  

Một lúc sau, tên côn đồ cơ thể cường tráng bên cạnh Hà Gia Hoa không chịu nổi nữa.  

Gã quay người, tức giận quát: "Mẹ kiếp! Mày là cái đéo gì mà dám nói chuyện với cậu Hà..."  

"Bốp!"  

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên chặn đứng lời gã.  

Tên côn đồ ôm mặt, mặt mày hoang mang.  

Mọi người đều sững sờ!  

Hà Gia Hoa thở càng ngày càng gấp, run rẩy thu tay!  

Trương Minh Vũ càng tỏ ra như vậy, hắn càng chắc chắn Long Tam đang ở đây!  

Nếu không sao Trương Minh Vũ dám?  

Một lúc sau, Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Thế anh muốn giải quyết thế nào?"  

Á?  

Mọi người vô cùng khiếp sợ!  

Hà Gia Hoa đang... sợ sao?  

Sau khi Chu Vân Phong hoàn hồn, cơ thể bất giác run rẩy.  

Anh ta... có dự cảm không lành!  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Anh bảo vệ tôi một lần, coi như bù đắp cho tôi, thấy thế nào?"
 
Chương 428: Tung đấm!


Hà Gia Hoa thở phào nhẹ nhõm.  

Yêu cầu này không quá đáng!  

"Được, lúc nào? Ở đâu?", Hà Gia Hoa đồng ý luôn.  

Bây giờ hắn chỉ muốn biến khỏi đây.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Ở tại đây, ngay lúc này".  

"Có người muốn hại tôi, anh... không thấy nên làm gì sao?"

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!  

Năm giây sau, tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên: “Hự!”  

Thoáng chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Chu Vân Phong!   

Anh ta không khỏi kinh ngạc há hốc mồm!  

Còn Lâm Kiều Hân thì ngơ ngác trợn tròn mắt.  

Mọi chuyện cô chứng kiến trong ngày hôm nay đã vượt xa khả năng hiểu biết của cô.  

Khoé miệng Hà Gia Hoa cũng không ngừng co rút!  

Ngay sau đó, Chu Vân Phong cuống quýt gào ầm lên: “Không lẽ anh Hà… còn định ra tay với tôi sao?”  

Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trái tim đau đớn tột cùng!  

Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: “Anh Hà không chịu hả? Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.  

Anh vừa dứt lời, Hà Gia Hoa đã vội vàng hét lớn: “Đừng!”  

Long Tam đã xuất hiện, hắn sẽ có kết cục như thế nào?  

Hắn thực sự không dám nghĩ tới!  

Một lúc lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đành phải xin lỗi anh Chu rồi”.  

“Ngày sau nhất định tôi sẽ tới nhà xin lỗi. Muốn trách… thì cũng chỉ có thể trách anh đắc tội nhầm người thôi!”  

Giọng nói trầm thấp truyền vào tai tất cả mọi người rõ mồn một.  

Uỳnh!  

Trái tim Chu Vân Phong như sắp nổ tung!  

Cả người anh ta đều hoá đá!  

Suy nghĩ trong đầu Lâm Kiều Hân đã trở nên hỗn loạn. Cô có cảm giác như mình đang nằm mơ!  

Hà Gia Hoa lại nổi giận gào thét: “Đứng ngơ ra đấy làm gì! Mẹ nó xông hết lên cho tao!”  

Đến tận lúc này, đám đàn em của hắn mới kịp phản ứng lại!  

Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.  

Mới có một lúc đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ rồi sao?  

Cuối cùng, gã côn đồ thân hình cao lớn vẫn là người đầu tiên lao tới tấn công Chu Vân Phong!  

Tung đấm!  

Nắm đấm của gã ta đập thẳng vào gương mặt đã sưng vù của Chu Vân Phong!  

Đám còn lại không còn chần chừ gì nữa, thi nhau điên cuồng xông lên!  

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Chu Vân Phong đã bị bao vây bốn phía đánh hội đồng, đau đớn kêu cha gọi mẹ!  

Hà Gia Hoa siết chặt nắm đấm, trầm giọng lên tiếng: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”  

Trương Minh Vũ bật cười đáp: “Đương nhiên là được rồi. Coi như món nợ giữa hai ta đã được giải quyết sòng phẳng. Có cần tôi tiễn anh đi không?”  

“Không cần!”
 
Chương 429: Không còn nữa đâu”


Dứt lời, hắn lập tức quay lưng bỏ đi!  

Trương Minh Vũ cười phá lên: “Chúng ta cũng nên trở về thôi!”  

Lâm Kiều Hân vẫn chưa hết bàng hoàng, ngơ ngác nhìn anh một cái.  

Anh hỏi thêm lần nữa: “Có về nhà không?”  

“Hả… ừ”.  

Cô giật nảy mình như người vừa tỉnh mộng, cứng nhắc ngồi vào trong xe.  

Trương Minh Vũ cũng ngồi vào ghế lái phụ.  

Trong đầu Lâm Kiều Hân vẫn đang rất rối bời, ánh mắt dán chặt vào đám người đang đánh đấm ngoài kia.  

Cô vô thức làm theo bản năng.  

Nhấn chân côn, đạp phanh xe, gài số, nhả phanh, nhả chân côn, đạp ga…  

Không đi được sao?  

Cô quay sang ngơ ngác nhìn anh: “Hình như… xe hỏng rồi”.  

Anh buồn bực trừng mắt với cô: “Cô khởi động xe chưa?”  

“À…”  

Cô lúng túng đáp, vội vàng khởi động xe rời đi.  

Mãi lâu sau, đám côn đồ mới chịu dừng tay lại, lần lượt quay trở lại xe đi mất.  

Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, Chu Vân Phong đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất.  

Trên mặt dính đầy vết máu.  

Quan trọng nhất là toàn thân anh ta đều sưng vù cả lên!  

Trông có vẻ rất hợp với cái mặt sưng tím như bánh bao kia.  

…  

Tại biệt thự nhà họ Lâm.  

Đám đông lũ lượt chạy vào trong sân.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân đã thoát khỏi trạng thái mơ màng vừa rồi, đồng thời bắt đầu nổi lên lòng hiếu kỳ với Trương Minh Vũ.  

Hai người họ bước xuống xe đi thẳng về phía cổng vào.  

Trương Minh Vũ chợt cảm thấy căng thẳng lạ thường.  

Lâu như vậy rồi… không ngờ vẫn phải gặp Lý Phượng Cầm lần nữa…  

Haiz.  

Anh thầm thở dài một hơi.  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng mở cửa phòng ra.  

Hai người một trước một sau bước vào.  

Giọng nói của Lý Phượng Cầm chẫm rãi vang lên: “Kiều Hân về nhà rồi đấy à? Hôm nay làm việc ở tập đoàn Lâm Thị thế nào? Còn ai bắt nạt con nữa không?”  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Không lẽ Lâm Kiều Hân… vẫn chưa nói chuyện tập đoàn Lâm Thị cho bà ta biết sao?  

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh cũng hiểu được.  

Trong mắt Lý Phượng Cầm, công việc ở tập đoàn Lâm Thị mới là nguồn thu nhập chính, mới có thể khiến cả nhà bà ta bước tới đỉnh cao huy hoàng.  

Cô hiếm khi nở nụ cười đáp: “Tốt hơn nhiều rồi. Không còn nữa đâu”.  

Lý Phượng Cầm mừng rỡ hỏi: “Thật sao? Kiều Hân của mẹ giỏi quá đi mất. Đợi đến ngày con có thể nắm quyền kiểm soát tập đoàn Lâm Thị, mẹ sẽ tìm cho con một chàng rể nhà giàu. Lúc đó…”  

Nói tới đây, bà ta đi ra khỏi phòng khách.  

Đúng lúc trông thấy Trương Minh Vũ cũng có mặt!  

Anh sững sờ. 
 
Chương 430: “Mẹ không thèm lo nữa!”


Không ngờ bà ta vẫn còn nuôi hi vọng cho Lâm Kiều Hân liên hôn với một gia tộc giàu có nào đó.  

Trong lòng anh lập tức dâng lên lửa giận.  

Cô cũng thấy rất xấu hổ, hé miệng định lên tiếng nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.  

Tiếp đó, một giọng nói chanh chua tức thì vang lên: “Trương Minh Vũ? Mày còn mặt mũi mò về đây cơ à?”  

“Da mặt dày tới mức nào vậy hả? Hết tiền rồi chứ gì? Không lăn lộn được ở ngoài nữa hả? Không kiếm ăn được gì nữa phải không?”  

“Mày không biết xấu hổ à?”  

“Lần trước mày làm phiền Kiều Hân nhà chúng tao vẫn chưa đủ hả? Mày còn tới đây làm gì?”  

Nói xong, bà ta lập tức hùng hổ xông tới!  

Bà ta bắn liên thanh không ngừng khiến đầu anh đau như búa bổ.  

Lâm Kiều Hân vội đứng ra phía trước, ngượng ngùng giải thích: “Mẹ, là con bảo anh ấy về”.  

Nghe thấy cô nói vậy, Lý Phượng Cầm đứng chết trân tại chỗ.  

“Cái gì?”  

Giọng nói của bà ta như tăng lên mấy bậc. Bà ta giận dữ quát: “Con điên rồi hả Kiều Hân? Con… con bảo nó quay về đây làm cái gì?”  

“Con thấy mình chưa đủ mệt mỏi à?”  

“Khó khăn lắm mới đuổi được nó đi, bây giờ chỉ thiếu mỗi đơn ly hôn nữa là đủ”.  

“Con… sao con hồ đồ vậy hả?”  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, cảm giác ấm ức lại dâng trào trong lòng.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, không biết nên đáp lại bà ta thế nào.  

Một lúc lâu sau, cô mới chịu lên tiếng: “Mẹ à, con tự có dự định của con. Mẹ đừng lo nghĩ làm gì”.  

“Con…”  

Lý Phượng Cầm hít một hơi thật sâu rồi căm tức lườm anh một cái.  

“Mẹ không thèm lo nữa!”  

Dứt lời, bà ta tức giận đùng đùng quay lưng bỏ lên tầng.  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nội tâm cũng vô cùng khó chịu.  

Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi thực sự phải đối mặt, anh vẫn khó tránh khỏi cảm thấy oan ức…  

Lâm Kiều Hân áy náy nói: “Xin lỗi anh, tôi… tôi không muốn khiến bà ấy lo lắng…”  

Anh có thể hiểu được tấm lòng của cô, bèn cười đáp: “Không sao, tôi quen rồi”.  

Cô gật đầu nhìn anh.  

Trương Minh Vũ ngồi phịch xuống sofa, Lâm Kiều Hân cũng cầm một cốc nước ép lên đưa cho anh.  

Sau khi nhận lấy, anh càng cảm thấy kỳ quái.  

Có lẽ đây là… lần đầu tiên cô đưa thứ gì đó cho anh…  

Hai người ngồi đối diện nhau, ai cũng ngập ngừng không dám lên tiếng trước.  

Cô không kìm lòng được nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.  

Dần dần cô lại chìm vào cơn mờ mịt.  

Trương Minh Vũ không nhịn nổi nữa, bật cười cất giọng nói: “Tôi ra ngoài cho thoáng đây”.
 
Chương 431: “Hôm nay chúng ta luyện ở đây luôn đi”


Cô chỉ gật đầu coi như đáp lại, chẳng nói một lời.  

Anh không chút do dự, lập tức đứng bật dậy đi ra khỏi căn biệt thự.  

Sau khi ra ngoài, anh nhìn thấy sắc trời đã trở nên tối mịt.  

Một cơn gió mát thổi ngang qua. Bấy giờ anh mới thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.  

Phù!  

Anh nặng nề thở ra một hơi rồi bước tới thảm cỏ xanh bên cạnh.  

Đúng lúc này, một luồng gió lạnh lẽo đột nhiên ập tới!

Trương Minh Vũ lập tức trợn trừng mắt!  

Lông tơ trên người anh dựng đứng!  

Anh không dám do dự nhảy sang bên cạnh chạy đi theo bản năng!  

Ngay sau đó, một nắm đấm to lớn rơi thẳng vào vị trí anh vừa đứng!  

Anh chật vật bò dậy trên mặt đất, toàn thân trở nên căng cứng!  

Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng người đen sì đứng ngay trước mặt.  

Anh cau mày.  

Tiếp đó, bên tai anh vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tiến bộ nhiều đấy”.  

Anh sững sờ.  

Long Tam?  

Trương Minh Vũ giận dữ trừng mắt nhìn anh ta, giận dữ nói: “Anh suýt hù chết tôi rồi đấy”.  

Long Tam thản nhiên nói: “Chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng thúc đẩy cậu trưởng thành. Sau này người đánh lén cậu còn mạnh hơn tôi nữa đấy”.  

Anh choáng váng hỏi: “Mạnh hơn cả anh sao?”  

Long Tam cười đáp: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Người mạnh hơn tôi còn nhiều lắm”.  

Ừng ực!  

Anh sợ hãi nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!  

Mạnh hơn cả Long Tam… thế còn là người sao?  

Nhưng dù sao anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mau chóng nâng cao thực lực của bản thân.  

Anh chợt nhớ ra một chuyện, bèn cất giọng hỏi: “Phải rồi, người của Thần Ẩn sắp tìm tới đấy. Tôi nhờ anh mấy ngày này để ý tới Lâm Kiều Hân giúp tôi nhé?”  

Anh không thể ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi được.  

Nào ngờ Long Tam lại lắc đầu từ chối.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh ta nhanh chóng trả lời: “Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác nhận được người của Thần Ẩn đang nhằm vào cậu hay cô Lâm”.  

“Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu. Tôi phải theo sát cậu, không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào”.  

Giọng nói của anh ta vô cùng kiên định.  

Anh có thể hiểu được, anh ta còn phải gánh vác nhiệm vụ của mình.  

Haiz.  

Anh buồn bực thở dài một hơi, đầu óc rối bời không biết nên làm gì cho phải. Khát khao sức mạnh cũng càng trở nên mãnh liệt hơn.  

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh mới lên tiếng: “Hôm nay chúng ta luyện ở đây luôn đi”.  

Long Tam gật đầu đáp lại: “Được”.  

Hai người di chuyển tới một bụi cỏ rộng rãi thoáng đãng. Nơi đây đã có đèn đường chiếu rọi. Họ bắt đầu lao vào chiến đấu.  

Chẳng bao lâu sau, một tràng tiếng rên rỉ vì đau đớn vang lên liên tiếp.  

Trương Minh Vũ có đau tới mấy cũng phải cố nhịn.  

Lần này, anh cực kỳ tập trung. 
 
Chương 432: “Tôi cũng sẽ… cố gắng đền bù cho anh”


Tiếp tục tránh thoát được bốn đòn liên tiếp của Long Tam nhiều lần.  

Thế nhưng chỉ cần tới đòn thứ năm, anh không cách nào né nổi.  

Đêm đã khuya, anh kéo lê cơ thể mỏi mệt rã rời trở về biệt thự.  

Trong phòng khách đã không còn một bóng người.  

Trương Minh Vũ cũng không chần chừ gì nữa, đi thẳng tới phòng mình.  

Anh đi vào phòng, bật đèn.  

Căn phòng quen thuộc lại luôn khiến anh có cảm giác xa lạ.  

Anh đã sống ở đây bao nhiêu năm nhưng vẫn không thể coi nó là nhà.  

Tuy nhiên mấy ngày ngắn ngủi sống ở biệt thự của Liễu Thanh Duyệt lại khiến anh hiểu được thế nào là nhà.  

Anh lặng lẽ nằm trên giường, lòng thầm cảm thấy khó chịu.  

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.  

Anh giật mình sửng sốt.  

Đứng dậy mở cửa.  

Bất ngờ trông thấy Lâm Kiều Hân mặc áo ngủ đứng chờ ở ngoài cửa phòng.  

Chiếc áo ngủ rộng thùng thình cũng không thể giấu đi được dáng người yểu điệu của cô.  

Dù đã tẩy hết lớp trang điểm trên mặt nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô vẫn toả sáng.  

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cô mặc đồ ngủ!  

Anh ngẩn người hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Sao… sao thế?”  

Cô chậm rãi đáp: “Tôi muốn nói với anh chút chuyện”.  

Trên mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng thường trực, thay vào đó là vẻ mặt áy náy.  

Trương Minh Vũ tránh sang một bên nhường đường.  

Cô cất bước đi vào.  

Một lúc sau, cô mới mở lời: “Lần này tôi bảo anh quay về, tôi biết chắc chắn anh sẽ phải chịu nhiều ấm ức. Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ mẹ”.  

“Tôi cũng sẽ… cố gắng đền bù cho anh”.  

Mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng giọng điệu của cô đã mềm mại hơn rất nhiều.  

Đền bù…  

Anh lập tức nảy ra suy nghĩ lệch lạc.  

Sau một hồi trầm ngâm, anh mới lúng túng cười nói: “À… không sao đâu, tôi quen rồi. Chút chuyện này chẳng nhằm nhò gì đâu”.  

Thế nhưng câu nói này của anh lại khiến lòng cô day dứt hơn.  

Quả thật trước kia, cô chưa từng để ý tới anh đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.  

Bây giờ nghĩ lại, cảm xúc trong cô càng trở nên phức tạp.  

Nhất là khi nghĩ tới mấy lần anh đứng ra ngăn cản nguy hiểm cho mình, cô chợt thấy lòng mình đau nhói.  

Mãi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Không có gì, chuyện tôi nên làm mà”.  

Hai chữ nên làm này cũng khiến lòng anh quặn thắt.  

Đây là hai chữ mà đời này anh ghét cay ghét đắng.  

Thế nhưng bây giờ nói ra anh mới phát hiện, dường như anh không còn ghét bỏ nó nhiều như vậy nữa.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu đáp lại. 
 
Chương 433: “Mày đâu rồi? Điếc à?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng, anh cũng không biết nên nói gì thêm.  

Cô nhanh chóng lên tiếng: “Thế tôi về phòng đây”.  

Anh mỉm cười đáp: “Ừ”.  

Tiếp đó, cô lập tức quay người đi ra khỏi căn phòng.  

Ngay khi chuẩn bị đóng cửa lại, cô đột nhiên dừng bước.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.  

Cô lại làm sao nữa vậy?  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngủ ngon”.  

Câu nói chất chứa dịu dàng vô hạn!  

Anh giật nảy mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy cửa phòng đang từ từ khép lại.  

Ngủ… ngon?  

Anh trợn tròn mắt, đầu óc rối bời.  

Anh không bao giờ nghĩ tới đời này mình có thể nghe thấy cô nói hai chữ này…  

Anh đứng lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.  

Khoé miệng vô thức nhếch lên mỉm cười. Anh quay lưng lại lao lên giường.  

“Con mẹ nó chẳng có tiền đồ gì cả! Quá mất mặt!”  

Anh lầm bầm mắng mình một câu rồi tươi cười chui vào trong chăn!  

Đêm nay anh ngủ rất say.  

Sáng hôm sau, anh bị một tiếng kêu gào chói tai đánh thức: “Mày chết dí ở đâu rồi thằng kia? Không thèm nấu cơm nữa à? Mày bỏ ra ngoài mấy ngày liền quên mất bản tính rồi à?”  

“Có còn nhớ mày họ gì không hả?”  

Trương Minh Vũ mơ màng tỉnh dậy.  

Nấu cơm?  

Anh lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo được đôi chút.  

“Mày đâu rồi? Điếc à? Mau cút ra đây cho tao!”, giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên.  

Anh hít một hơi thật sâu, thay quần áo xong xuôi mới đi ra khỏi phòng.  

Anh vừa mới đứng ở đầu cầu thang đã trông thấy bà ta đang đứng giữa phòng khách, hai tay chống nạnh, mặt đỏ tía tai vì tức giận.  

Anh ảo não đáp lại một tiếng: “Con đến đây”.  

Mấy ngày nay anh đã quen với cuộc sống tự do.  

Nếu không vì muốn thuận tiện bảo vệ Lâm Kiều Hân, cho tiền anh cũng không thèm lãng phí thời giờ ở cái nhà này, chịu bao nhiêu ấm ức.  

Lý Phượng Cầm lại càng nổi trận lôi đình, mắng mỏ đay nghiến: “Mày ra ngoài ở được vài ngày đã nghĩ mình là ông tướng rồi phải không? Mày không ý thức được địa vị của mày ở nhà họ Lâm chúng tao là gì hả?”  

“Không thèm nấu bữa sáng, cũng không làm việc nhà!”  

“Nhà họ Lâm nuôi mày được cái nước non gì?”  

Giọng rít gào của bà ta cực kỳ chát chúa, vang vọng khắp nơi.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 434: “Đi rồi thì đừng có về nữa!”


Nghe thấy những lời này, cả hai người đều hoá đá.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Lâm Kiều Hân đang vội vàng chạy từ tầng trên xuống.  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.  

Lý Phượng Cầm cũng kinh hãi hỏi: “Kiều Hân, con… con vừa nói gì đấy?”  

Cô nhíu mày, bực bội lên tiếng: “Chúng ta có người giúp việc rồi cơ mà? Đâu nhất thiết phải bắt Trương Minh Vũ làm mấy chuyện này? Hơn nữa… hơn nữa anh ấy cũng có việc cần làm nữa chứ”.  

Anh kinh ngạc nhìn cô.  

Lần này anh đã nghe thấy rõ ràng!  

Có chết anh cũng không ngờ được cô sẽ ra mặt nói giúp mình.  

Đã có lúc đây chính là chuyện mà anh mong ước được nhìn thấy.  

Bây giờ… nó lại xảy ra ở ngoài đời thực.  

Lý Phượng Cầm choáng váng nhìn cô: “Kiều Hân… con ngủ đến hồ đồ rồi à?”  

“Đây là Trương Minh Vũ. Mẹ đang bảo nó… nấu cơm, làm việc nhà”.  

“Nó thì có chuyện gì để làm cơ chứ?”  

Lâm Kiều Hân cũng nghẹn lời.  

Cô thực sự không biết mấy ngày nay anh ở bên ngoài đã làm những chuyện gì.  

Nhưn chỉ riêng hôm qua anh có thể khiến Hà Gia Hoa bỏ chạy không dám làm gì đã không đơn giản!  

“Anh ấy…”  

Cô hé miệng định lên tiếng nhưng lại chẳng thể nói nên lời.  

Lý Phượng Cầm khó tin nhìn cô, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Con làm sao vậy? Có phải con bị nó cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi không?”  

“Sao… sao con lại tin được mấy lời nhảm nhí của nó cơ chứ?”  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, vẻ mặt sốt ruột nhưng lại không nói được lời nào.  

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.  

Lý Phượng Cầm lại càng lo lắng bất an.  

Cứ tiếp tục như vậy… không ổn chút nào!  

Bà ta quay ngoắt sang giận dữ gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Rốt cuộc mày đã nói vớ vẩn gì với Kiều Hân nhà tao?”  

“Tao nói cho mày biết, dù mày có lừa được con bé thì cũng không qua mắt được tao đâu!”  

“Mày mau từ bỏ ý đồ đê tiện đó đi! Dám chơi trò mưu kế với tao à? Mày con non lắm!”  

Câu này nói nghe cũng có lý.  

“Mẹ!”  

Lâm Kiều Hân hốt hoảng hét lên, thế nhưng cô lại không biết nên nói gì cho phải.  

Một lúc sau, cô mới thở dài một hơi, bất lực nói: “Được rồi đấy mẹ. Mẹ tự tìm gì đó ăn đi, con đi làm đây!”  

Dứt lời, cô túm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ lôi xềnh xệch anh ra khỏi căn biệt thự.  

Anh sững sờ, trong lòng cảm thấy vui vẻ lạ thường.  

Đây là… cảm giác được người ta bảo vệ sao?  

“Kiều Hân… Kiều Hân, con dẫn theo nó làm gì? Kiều Hân!”, Lý Phượng Cầm cuống cuồng hô hoán ở phía sau.  

Thế nhưng cô không hề do dự dẫn anh đi tới xe mình.  

Cô nhanh chóng lái xe đưa anh rời đi.  

“Trương Minh Vũ! Tao cảnh cáo mày đừng có giở trò xảo trá ở trước mặt tao! Tránh xa Kiều Hân nhà tao đi!”  

“Đi rồi thì đừng có về nữa!”  

Lý Phượng Cầm điên cuồng la hét với chiếc xe.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt.  

Vẻ mặt bà ta tràn đầy lo lắng.
 
Chương 435: Một người chị khác?


“Rốt cuộc là như thế nào? Không được! Mình không thể để thằng khốn Trương Minh Vũ kia đạt được ý đồ!”  

“Dù thế nào cũng không thể cho thằng ranh con kia bước vào cái nhà này thêm một lần nào nữa!”  

Nghĩ tới đây, ánh mắt bà ta hiện lên vẻ ác độc.  

…  

Trong xe.  

Trương Minh Vũ đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân qua gương chiếu hậu.  

Khoé miệng anh vô thức cong lên nở nụ cười vui vẻ.  

Cô khẽ lên tiếng: “Anh muốn đi đâu, để tôi đưa anh đi”.  

Anh bật cười đáp lại: “Không cần đâu, cứ đỗ ở lề đường là được. Tôi tìm một nhà hàng ăn sáng đã”.  

Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp rồi chậm rãi đỗ xe ở ven đường.  

Anh nhếch miệng cười nói: “Tôi đi đây, cô đi đường cẩn thận đấy”.  

Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng tới dãy nhà hàng ở phía sau.  

Cô không hề tỏ ra gấp gáp.  

Đợi đến khi Trương Minh Vũ đi vào một tiệm đồ ăn sáng, cô mới chầm chậm lái xe rời khỏi.  

Cô cũng rất muốn biết dạo gần đây anh đang làm cái gì.  

Tại sao lại có thể khiến cậu chủ của một gia tộc hạng hai như Hà Gia Hoa sợ hãi tới vậy!  

Chỉ vì bên cạnh anh có Long Tam bảo vệ thôi sao?  

Chiếc xe của cô nhanh chóng hoà vào làn xe đông nghịt trên đường.  

Trương Minh Vũ cũng cầm hai chiếc bánh bao nhân thịt đi ra, lẳng lặng nhìn theo hướng cô rời đi.  

Hôm nay anh cảm thấy rất kỳ diệu.  

Dường như… cô khác hẳn ngày thường.  

Khoé môi anh lại vô thức giương lên mỉm cười.  

Anh cất bánh bao vào túi rồi đứng chờ ở vên đường.  

Một chiếc Mercedes màu đen lập tức xuất hiện. Anh rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào trong.  

Long Tam chẳng nói chẳng rằng, một đường lái thẳng tới khách sạn Hồng Thái.  

Nỗi lo lắng trong lòng anh đã tiêu tán không ít.  

Ít nhất thì anh có thể chắc chắn hôm nay người của Thần Ẩn vẫn chưa vào được Hoa Châu!  

Nhưng chẳng biết tại sao anh cứ có một dự cảm không lành.  

Dường như… sắp có một chuyện xấu gì đó ập tới.  

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng khách sạn Hồng Thái.  

Trương Minh Vũ toan xuống xe.  

Giọng nói của Long Tam đột nhiên vang lên: “Một người chị khác của cậu sắp đến rồi. Nghe nói cô ấy đã về nước, có lẽ vài ngày nữa sẽ tìm tới đây”.  

Anh sững sờ.  

Một người chị khác?  

Anh lập tức vui mừng hớn hở!  

Thầm nhủ không biết sẽ là người chị nào? Anh rất tò mò muốn biết hiện giờ mấy bà chị của mình đang làm gì.  

Một cảm giác hưng phấn chậm rãi dâng lên từ đáy lòng anh.  

Anh bật cười đáp lại: “Biết rồi”.  

Nói xong, anh cất bước đi vào trong khách sạn.  

Mặc dù mới là buổi sáng nhưng nơi đây đã vô cùng náo nhiệt. Trong sảnh lớn đã đông nghịt người.  

Không thể không công nhận, tài năng thiết kế của Hàn Thất Thất cực kỳ ưu tú.  

Anh không nghĩ gì nhiều mà thẳng bước đi tới văn phòng.  

Vừa đẩy cửa ra, anh đã nhìn thấy bên phải bàn làm việc của mình có thêm một cái bàn nho nhỏ.
 
Chương 436: “Hừ, nói toàn điều vô nghĩa”


Vương Vũ Nam đang lặng lẽ ngồi đó xử lý tài liệu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Chào nhé”.  

Vương Vũ Nam ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt!  

Anh không khỏi giật nảy mình.  

Cô ấy bị sao vậy?  

Vương Vũ Nam vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi. May quá anh vẫn còn sống…”  

Phụt!  

Suýt nữa anh đã phun máu ra ngoài!  

Vẫn còn sống…  

Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy, châm chọc nói: “Yên tâm, mạng tôi lớn lắm, không dễ chết như vậy đâu”.  

Bấy giờ Vương Vũ Nam mới ý thức được mình nói sai, vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn anh.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới cô ấy nữa, cất bước đi thẳng tới bàn làm việc của mình.  

Đến khi ngẩng đầu lên, anh giật nảy mình nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế của mình!  

“Ôi vãi!”  

Anh hốt hoảng thốt lên, suýt thì làm rơi bánh bao xuống đất!  

Hàn Thất Thất sa sầm mặt, cả giận nói: “Anh… anh nói gì vậy hả?”  

Lúc này anh mới kịp lấy lại tinh thần, lúng túng nói: “À… cái đó… tôi chỉ cảm thán một câu thôi, nói trong vô thức mà…”  

Nghe thấy thế, sắc mặt của cô ta mới hoà hoãn hơn một chút, lầm bầm nói: “Trông tôi doạ người vậy sao?”  

Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, nghi hoặc dò hỏi: “Sao cô lại tới đây?”  

Anh vừa nói vừa ngồi lên mặt bàn, bóc bánh bao bắt đầu gặm.  

Hàn Thất Thất bực bội vặn vẹo: “Sao hả? Tôi không được tới à?”  

“Hôm qua anh có công hộ giá. Bà đây tới ban thưởng cho anh”.  

Nói rồi cô ta lộ vẻ mặt kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Ban thưởng?  

“Ban thưởng cái gì?”  

Hàn Thất Thất ung dung bắt chéo chân, ngạo nghễ đáp: “Tôi đây này”.  

“Phụt!”  

Nhân bánh bao bay tung trời!

“Á!”  

Hàn Thất Thất kinh ngạc hét lớn, hoảng loạn tránh sang một bên. Cô ta ngẩng đầu, giận dữ hỏi: “Anh làm gì đấy?”  

Trương Minh Vũ cũng dần phản ứng lại, mờ mịt hỏi: “Cô nói cô ban thưởng cho tôi cái gì?”  

Cô ta phủi sạch quần áo rồi mới bực bội đáp: “Tôi! Ban thưởng tôi cho anh đấy! Sao hả?”  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, buồn bực hỏi: “Cô làm vậy là ban thưởng cho tôi hay trừng phạt tôi đây hả?”  

Cả Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều ngây người nhìn anh.  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất giận dữ gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Anh… Người theo đuổi bà đây có thể xếp hàng dài đến tận xích đạo đấy! Anh… còn dám nói là trừng phạt hả?”  

“Không tin thì anh hỏi Vũ Nam đi!”  

Vương Vũ Nam thì đang che miệng cười ở bên cạnh, dường như vừa mới bước ra khỏi cảm xúc đó.  

Trương Minh Vũ khó chịu trừng mắt nói: “Hừ, nói toàn điều vô nghĩa”.  

Dứt lời, anh ngồi phịch xuống ghế của mình.  

Hàn Thất Thất không khỏi cuống quýt lên tiếng: “Tôi không nói đùa đâu, phần thưởng thực sự là tôi mà”.  

Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Sao lại là… thực sự?
 
Chương 437: Cảm thấy hưng phấn lạ thường!


Cô ta nở nụ cười xấu xa: “Không phải kiểu phần thưởng anh đang nghĩ tới đâu. Mà là…”  

“Tôi muốn tới đây làm việc cho anh!”  

Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý hất lên.  

Anh lập tức sợ ngây người.  

Hàn Thất Thất… muốn tới đây làm việc sao?  

Anh mắt tròn mắt dẹt nhìn cô ta, hoài nghi hỏi: “Tại sao vậy?”  

Cô ta mỉm cười kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi cũng không muốn tiếp tục chia lợi nhuận với trường học nữa. Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ của anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Sao hả? Không muốn nhận tôi à?”  

Trương Minh Vũ bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn lạ thường!  

Cô ta… muốn tới làm việc cho anh thật sao?  

Vậy thì việc thiết kế cho chi nhánh…  

Tuy rằng trong lòng đang vô cùng kích động nhưng ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, không hề lộ ra chút cảm xúc quá khích nào.  

Một lúc lâu sau, anh mới bật cười lên tiếng: “Chẳng lẽ chỉ vì chút tiền này mà cô muốn tới đây à?”  

Hàn Thất Thất lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở, cúi gằm đầu xuống ỉu xìu nói: “Đương nhiên… còn có bố mẹ tôi… bắt tôi tới”.  

Quả nhiên!  

Kỳ thực anh đã đoán ra được đáp án này từ trước.  

Nhưng cho dù thế nào, Hàn Thất Thất tới làm việc cho anh cũng được coi như thu về được một nhân tài.  

Xem ra sau này anh không cần phiền não về chuyện thiết kế cho khách sạn nữa rồi!  

Trương Minh Vũ cố nén cười, giả vờ bình tĩnh xua tay: “Thôi được rồi, trông cô đáng thương như vậy tôi sẽ miễn cưỡng nhận cô vào”.  

Câu nói này của anh khiến hai cô gái đều đơ người.  

Ha ha ha!  

Vương Vũ Nam bụm miệng cười ngặt nghẽo, vẻ mặt rạng rỡ.  

Hàn Thất Thất nghiến răng ken két, hung hăng lườm anh một cái, chỉ muốn cắn chết anh ngay lập tức!  

Còn anh thì thản nhiên ngồi gặm bánh bao, tinh thần sảng khoái!  

Đang yên đang lành lại nhận thêm được một nhân tài!  

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã bị tiếng gõ cửa gấp gáp làm phiền.  

Anh lãnh đạm lên tiếng: “Vào đi”.  

Thư ký Ngô nhanh chóng chạy vào, ngực phập phồng thở hổn hển!  

Anh khẽ nhíu mày gặng hỏi: “Sao đấy?”  

Thư ký Ngô cuống quýt nói: “Anh Minh Vũ, không xong rồi. Đối tác cung cấp nguyên liệu cho chúng ta đột nhiên từ chối cung ứng!”  

“Tôi có gọi điện thoại hỏi thăm, bọn họ nói là… nói là từ chối hợp tác! Còn chủ động đồng ý bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Vương Vũ Nam cũng lập tức thu lại nụ cười trên mặt.  

Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.  

Hơn nữa khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không hề nhỏ. Đối phương đồng ý bồi thường như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị từ trước.  

Rốt cuộc là kẻ nào đang giở trò quỷ ở phía sau?  

Anh âm thầm suy đoán, thế nhưng có quá nhiều người có khả năng làm được chuyện này nên vẫn không cách nào xác định được chính xác là ai!  

Thư ký Ngô lại nhận được một cuộc gọi.  

Một lát sau, cô ấy kinh hoàng hô lên: “Anh Trương, nhà cung ứng rượu của chúng ta cũng từ chối cung cấp hàng hoá! Họ cũng đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng!”  

Trương Minh Vũ cau mày, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng mình!  

Hồi lâu sau, anh mới hỏi: “Hiện giờ mấy món ăn còn lại của chúng ta có thể duy trì kinh doanh thêm bao lâu nữa?”
 
Chương 438: Rốt cuộc là ai?


Chuyện này vô cùng nghiêm trọng.  

Nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của khách sạn. Lượng khách đông đảo khó khăn lắm mới tạo ra được cũng có khả năng bị huỷ hoại trong chốc lát!  

Thư ký Ngô trầm ngâm một lúc, khó xử nói: “Sợ là chỉ có thể duy trì được tới khoảng ba bốn giờ chiều. Còn buổi tối là giờ cao điểm… e là không đủ đâu”.  

Nghe thấy thế, anh lại càng cuống lên.  

Hàn Thất Thất bất đắc dĩ nói: “Anh lại đắc tội ai nữa rồi?”  

Trương Minh Vũ cũng không hiểu.  

Triệu Khoát, Dịch Thanh Tùng và cả Hà Gia Hoa đều có khả năng làm chuyện này.  

Chu Vân Phong cũng rất đáng nghi!  

Nhưng bây giờ tất cả đều không có ý nghĩa gì cả. Quan trọng nhất vẫn là phải mau chóng tìm kiếm nhà cung ứng hàng hoá khác!  

Anh vội vàng lên tiếng dặn dò: “Mau đi nghĩ cách liên hệ với các nhà cung ứng khác, càng nhanh càng tốt!”  

“Vâng!”  

Thư ký Ngô cung kính đáp lại một tiếng rồi gấp gáp rời khỏi văn phòng.  

Lòng anh chợt có một cảm giác bất an.  

Rốt cuộc là kẻ nào?  

Mười phút sau, thư ký Ngô lại hớt hải chạy về, hoảng loạn báo cáo: “Anh Trương, mấy nhà khác nghe thấy chúng ta là khách sạn Hồng Thái đều dứt khoát từ chối, đến cả giá cả cũng không thèm hỏi!”  

Anh nhíu mày gặng hỏi: “Cô đã hỏi hết toàn bộ các cửa hàng cung ứng khắp Hoa Châu chưa?”  

Thư ký Ngô gật đầu chắc nịch: “Hỏi hết rồi!”  

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, lửa giận dâng trào.  

Hiển nhiên có người đang cố tình gây khó dễ cho anh!  

Anh suy tư một lúc lâu rồi lại hỏi: “Mấy chỗ lân cận thì sao?”  

Vương Vũ Nam lắc đầu lên tiếng: “Không được, nếu là các tỉnh lân cận thì không kịp chuyển hàng tới đâu”.  

Anh cũng đã nghĩ tới điều này.  

Thế nhưng khách sạn không thể thiếu đồ ăn được!  

Thế là anh cắn răng, kiên định ra lệnh: “Bây giờ hãy tìm mọi cách mua đồ ăn về, dù có phải ra chợ tạm cũng được!”  

Thư ký Ngô gật đầu đáp: “Vâng!”  

Dứt lời, cô ấy lại vội vã quay người rời đi.  

Không hiểu sao anh cứ có một dự cảm không lành.  

Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều cố gắng nghĩ cách, nghĩ được cái gì đều nói ra hết.  

Chỉ cần có ích, anh sẽ lập tức cho người đi làm theo.  

Thoáng chốc, toàn bộ khách sạn đều trở nên bận rộn. Đến cả nhân viên phục vụ đang nghỉ ngơi cũng lũ lượt ùa ra khỏi khách sạn.  

Để mua thức ăn!  

Từng giây từng phút trôi qua.  

Chỉ trong nháy mắt đã tới giữa trưa!  

Thế nhưng chuyện này vẫn chưa thể giải quyết. Lòng Trương Minh Vũ nóng như lửa đốt!  

Thư ký Ngô chạy vào phòng làm việc của anh, thở hồng hộc nói: “Không được rồi. Tất cả mọi cách đều vô dụng! Chúng ta không mua được chút thức ăn nào cả!”  

“Ngoài chợ không chịu bán cho chúng ta vì biết chúng ta là khách sạn Hồng Thái!”  

“Tuy đặt hàng rau quả ở ngoại tỉnh thành công nhưng khâu vận chuyển lại xảy ra vấn đề nên không thể đưa thức ăn đi vào địa phận Hoa Châu!”  

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt!  

Rốt cuộc là ai?  

Thư ký Ngô còn lo lắng nói thêm: “Hôm nay chúng ta lại còn đông khách lạ thường!”
 
Chương 439: Gặp anh sao?


“Chỉ sợ… chỗ thức ăn còn lại không đủ duy trì trong một tiếng nữa đâu!”  

Nghe thấy thế, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại!

Chỉ còn một tiếng…  

Cho dù là tìm mua thức ăn trong phạm vi Hoa Châu cũng chưa chắc đã vận chuyển tới kịp!  

Lòng Trương Minh Vũ càng thêm lo lắng.  

Dù sao thì khách sạn vừa mới có chút khởi sắc, nếu như không thể cung cấp đủ đồ ăn…  

Cộng thêm một số người nhúng tay vào, chắc chắn khách sạn sẽ phải hứng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng!  

Làm sao đây?  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thấy thư ký Ngô nhận được một cuộc điện thoại.  

Chẳng bao lâu sau, cô ấy sợ hãi nói: “Anh Trương, khách hàng ở phòng Vip số 3 yêu cầu gặp mặt anh! Thái độ rất… rất phách lối”.  

Trương Minh Vũ giật nảy mình.  

Gặp anh sao?  

Sau một hồi suy tư, anh bèn đáp: “Tôi biết rồi”.  

Thư ký Ngô mau chóng rời đi.  

Vương Vũ Nam lo âu lên tiếng: “Bây giờ phải làm thế nào đây anh?”  

Bản thân anh cũng đang cảm thấy rất mờ mịt.  

Trước giờ anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy.  

Anh im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Đi xem thử rồi nói sau”.  

Anh thầm cảm thấy vị khách ở phòng Vip số 3 chính là kẻ đầu têu gây ra sự cố lần này!  

Anh quay người dứt khoát đi ra khỏi văn phòng.  

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất cũng đi theo. Thư ký Ngô lặng lẽ theo sát.  

Bọn họ lần lượt đi ra sảnh lớn.  

Vào giờ ăn trưa, khách sạn vô cùng đông khách.  

Không khí trong sảnh huyên náo lạ thường.  

Nhân viên phục vụ bận tối mày tối mặt dọn thức ăn lên.  

Thế nhưng càng như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Trương Minh Vũ lại càng thêm mãnh liệt.  

Anh quan sát bốn phía một lượt rồi mới cất bước đi về phía phòng Vip số 3.  

Anh đứng trước cửa phòng gỗ một cái.  

“Mời vào!”  

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.  

Anh sững sờ bởi giọng nói này khiến anh cảm thấy khá quen thuộc.  

Sau khi đẩy cửa đi vào, cảnh tượng bên trong căn phòng lập tức hiện ra ngay trước mắt anh.  

Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất đi theo sát đằng sau. Thư ký Ngô thì lo sợ đứng ở ngoài cửa.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng nở một nụ cười bất lực.  

Lúc đầu anh cứ tưởng là một trong số họ gây ra, nào ngờ… tất cả đều có mặt đông đủ.  

Đương nhiên người ngồi ở ghế chính giữa là Triệu Khoát.  

Bên trái hắn là Hà Gia Hoa, bên phải là Chu Vân Phong. Còn người ngồi ngoài cùng bên phải chính là Dịch Thanh Tùng!  

Trên bàn đã chật kín chỗ ngồi. Trương Minh Vũ nhìn quanh một lượt. Tuy anh không quen những người còn lại nhưng rõ ràng họ đều là con nhà có máu mặt.  

Tất cả đều đang lộ ra nụ cười giễu cợt với anh.  

Triệu Khoát châm chọc nói: “Lại gặp mặt rồi. Quả nhiên em cũng ở đây nhỉ Hàn Thất Thất!”  

Trong giọng nói của hắn tràn đầy lửa giận.  

Hàn Thất Thất lạnh lùng khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: “Tôi làm việc ở đây mà, đương nhiên phải có mặt ở đây rồi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom