Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 520: Marmart có địa vị gì?


Ngay sau đó, một tiếng vang trầm đục từ trên người gã ta truyền ra!  

Cả người gã ta mất khống chế bay ngược ra ngoài!  

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, hai gã vệ sĩ đều đã bị anh đánh ngã ra đất!  

Hự!  

Tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Tất cả mọi người đều không khỏi khiếp sợ!  

Đây… là ai?  

Đám người vây xem xung quanh đồng loạt trợn tròn mắt, kinh ngạc không khép được miệng lại.  

Bà Hà đứng như trời trồng tại chỗ!  

Lý Phượng Cầm cũng chết lặng! Trong mắt tràn đầy mê mang!  

Anh… vẫn còn là thằng con rể vô dụng trước kia của bà ta sao?  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười hỏi: “Còn vệ sĩ nào khác không?”  

Bà Hà giận run người, miệng hé mở không nói nổi câu nào!  

“Mày… chúng mày cứ chờ đấy! Chờ đấy cho tao!  

Bà ta nổi giận gầm lên rồi xông ra bên cạnh gọi điện thoại!  

Ánh mắt anh lập tức tràn đầy hưng phấn!  

Vẫn còn người nữa sao?  

Không biết lý do gì khiến anh bắt đầu có khát vọng chiến đấu!  

Thế nhưng đánh với kẻ thua xa mình này chẳng có gì thú vị cả.  

Phải bị đánh thật đau! Mới sảng khoái!  

Bà Hà vừa mới đi khỏi, ông chủ Chu vội vàng đứng ra, nghiêm nghị quát: “Các người… các người dám gây chuyện ở Marmart!”  

“Có tin tôi báo công an tới bắt các người về đồn hết không hả?”  

Nghe thấy lời đe doạ này, sắc mặt Lý Phượng Cầm liền căng thẳng hẳn lên.  

Trương Minh Vũ lại nở nụ cười thích thú.  

Anh vẫn chưa tìm ông chủ Chu tính sổ, ông ta lại chủ động sấn tới!  

“Ông báo hay là để tôi báo?”, anh bật cười chất vấn.  

Ông chủ Chu lập tức ngẩng người, nghi hoặc hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu làm gì có tư cách báo công an?”  

Anh lạnh giọng đáp trả: “Ông bán một bộ quần áo với giá một triệu ba, thương hiệu có biết không? Cục quản lý thị trường có biết không?”  

Anh vừa dứt lời, nụ cười đắc ý trên mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ!  

Chỉ một câu nói đã doạ ông ta sợ chết khiếp!  

Ông chủ Chu sợ ngây người, ánh mắt hiện lên tia hoảng loạn, cả giận nói: “Cậu đừng có ăn nói vớ vẩn! Cậu có biết đây là gì không hả? Đây là… đây là cách kinh doanh đặc thù của Marmart chúng tôi!”  

Anh cười lạnh một tiếng: “Vậy hả? Cách kinh doanh đặc thù này của Marmart… là do ông quy định à?”  

“Sao tôi chưa nghe nói tới bao giờ?”  

Nghe anh nói vậy, ông chủ Chu lập tức chột dạ!  

Đám người xung quanh cũng nhao nhao cười chế giễu, khinh thường đánh giá Trương Minh Vũ!  

Marmart có địa vị gì?  

Đây là nơi quy tụ toàn bộ các thương hiệu hàng đầu của Hoa Châu!  

Anh làm gì có tư cách được biết cách kinh doanh của người ta như thế nào?  

Sau khi lấy lại được tinh thần, ông chủ Chu lập tức nhìn anh với ánh mắt miệt thị!  

Bấy giờ bà Hà cũng quay lại, lạnh giọng quát: “Mày là cái thá gì? Mày có tư cách biết chuyện của Marmart sao?”  

Câu nói này chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.  

Đến cả Lý Phượng Cầm cũng lộ vẻ mặt ghét bỏ!  

Anh cũng chợt tỉnh ngộ.  
 
Chương 521: Bà Hà cười khẩy không ngừng!


Anh đang định tiết lộ sự thật thì sự nhớ Lý Phượng Cầm vẫn đang ở đằng sau…  

Do dự hồi lâu, anh vẫn không biết nên nói gì cho phải.  

Vẻ châm chọc trên mặt đám người vây xem càng thêm nồng đậm!  

Ông chủ Chu cũng được tiếp thêm can đảm, đứng ra lớn tiếng quát tháo: “Ranh con không nói được gì nữa à? Còn dám đe doạ tao hả?”  

“Mày là cái thá gì ở đây?”  

“Tao khuyên mày tốt nhất mau tranh thủ đền tiền cho bà Hà đi! Nếu không bà ấy sẽ không tha cho mày, tao cũng không để yên chuyện mày dám đe doạ tao đâu!”  

Giọng điệu của ông ta vô cùng hung dữ!  

Trương Minh Vũ không kìm được nhíu mày.  

Nếu là trước kia, anh chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.  

Thế nhưng bây giờ, trong lòng anh cứ xuất hiện cảm giác không cam tâm.  

Anh im lặng suy tư, bỗng nhiên chú ý tới Trần Thắng Nam ở gần đó, hai mắt lập tức sáng bừng!  

Anh khiêu khích nói: “Ông nói đúng chỗ rồi. Tôi không chỉ không tha cho mụ tú bà kia mà đến cả ông cũng không thoát được!”  

Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo!  

Ánh mắt ai nấy đều loé lên vẻ trào phúng!  

Bà Hà thì nổi trận lôi đình, giận run người!  

Lý Phượng Cầm cau mày ra vẻ ghét bỏ!  

Ông chủ Chu cười phá lên, miệt thị nói: “Mày không tha cho tao hả? Ha ha ha! Mày nói thử xem mày định không tha cho tao thế nào?”  

“Chẳng lẽ… mày còn có thể gọi ông chủ của Marmart nhà chúng tao tới à?”  

“Ranh con ngu dốt, mày có biết ông chủ của chúng tao là ai không hả?”  

Trong lời nói tràn đầy xem thường!  

Anh nhếch miệng cười đáp: “Thật trùng hợp, đúng là tôi có quen đấy”.  

Vẻ chế giễu trong mắt ông chủ Chu lại càng hiện rõ. Ông ta phì cười nói: “Được lắm. Mày có giỏi thì gọi ông chủ của chúng tao tới đây đi!”  

“Nếu mày thực sự gọi được, tao sẽ nhận thua!”  

“Thế nào hả?”  

Mọi người vây quanh cũng bắt đầu hùa theo khích bác.  

Dù sao trông Trương Minh Vũ nghèo nàn như vậy, sao có thể quen biết ông chủ của Marmart được?  

Trương Minh Vũ không hề hoang mang, ung dung quay sang nhìn Trần Thắng Nam mỉm cười cất giọng nói: “Bà chủ Trần, nhân viên của cô… không được thật thà cho lắm”.  

Lời nói của anh khiến cô ta ngơ ngác.  

Thế nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ý, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.  

Ông chủ Chu cố nén cười chất vấn: “Cái gì? Mày nói cô ta là bà chủ của Marmart bọn tao sao?”  

“Ha ha ha!”  

“Mày… mày tưởng chúng tao là đồ ngu à?”

Trong lúc nói, ông ta như sắp không nhịn nổi nữa!  

Ông chủ Chu tiếp tục chế giễu: "Mẹ kiếp mày không thể nghiêm túc một chút được à? Mày ra ngoài đi một vòng rồi quay lại cũng được!"  

Lời này vừa dứt, người khác cũng không nhịn nổi nữa.  

Tiếng cười lập tức vang lên!  

Bà Hà cười khẩy không ngừng!  

Lý Phượng Cầm không nhịn được mà nói: "Trương Minh Vũ! Mày... mày nói cái gì vậy! Mày đến đây không giúp gì thì thôi, sao còn khiến tao mất mặt chứ?"  

Trong lời nói xen lẫn giọng điệu chua ngoa!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không nhịn được co giật.  

Tôi còn đang khiêm tốn đây, nếu tôi mà nói tôi là ông chủ, chắc bà mắng chết tôi mất?  

Trương Minh Vũ cũng không vội, im lặng đứng đó giữa vô vàn tiếng cười.  
 
Chương 522: Xấu hổ quá!


Ông chủ Chu kia cười đến mức đau sốc hông, ông ta vừa ôm bụng vừa cười.  

Một lúc sau, tiếng cười mới ngớt dần.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cười xong chưa?"  

Ông chủ Chu sững sờ nói: "Sao vậy? Còn muốn chứng minh cho tao chắc? Được thôi! Tao đây muốn xem xem mày diễn thế nào!"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Thể diện thì không nói, nhưng mấy trò gian trá của Marmart thì phải xử lý!  

Nếu không anh còn làm ăn kiểu gì?  

Trương Minh Vũ cười toét miệng nói: "Bà chủ Trần, hay là... tôi gọi điện cho thư ký bảo anh ấy xuống đón bà?"  

Trần Thắng Nam sững sờ.  

Thái độ của Trương Minh Vũ khiến cô ta có hơi lúng túng.  

Trầm ngâm hồi lâu, cô ta đành phối hợp diễn cùng, cô ta kiêu ngạo nói: "Gọi đi".  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Vâng!"  

Nói xong, anh liền rút điện thoại ra.  

Tất cả mọi người đều khoanh tay trước ngực, mắt ai cũng lóe lên sự khinh bỉ.  

Ông chủ Chu càng kiêu ngạo hơn, ông ta nói: "Thằng nhãi, tí nữa đừng có bảo người ta không nghe máy nhé!"  

Trương Minh Vũ liếc mắt, không thèm để ý.  

Ánh mắt Lý Phượng Cầm tràn ngập sự lo lắng.  

Tí nữa phải xử lý thế nào đây?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng gọi xong cuộc điện thoại.  

Bà Hà khinh bỉ hỏi: "Sao vậy? Có phải không gọi được không?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Gọi được rồi".  

Vẻ lo lắng trên mặt Lý Phượng Cầm càng ngày càng rõ!  

Cứ như vậy tí nữa không phải biết xử lý thế nào nữa đây!  

Bà Hà khoanh tay trước ngực, nói một cách đầy ẩn ý: "Được thôi, vậy tao cũng muốn xem xem, mày lấy cái gì để chứng minh!"  

Tuy nhiên một giây sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Mọi người đều sững sờ.  

Quay đầu nhìn qua mới phát hiện một anh thanh niên đỏm dáng đang vội vàng chạy qua.  

Mọi người đều sững sờ.  

Bà Hà khinh bỉ mỉm cười: "Mày dùng cậu ta để chứng minh cái gì?"  

Tuy nhiên mọi người chưa phát hiện ra mắt ông chủ Chu trợn tròn lên rồi!  

Anh thanh niên vội vàng xông đến bên Trương Minh Vũ, anh ta cười tươi nói: "Minh Vũ..."  

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Trương Minh Vũ liền mỉm cười nói: "À... thư ký đúng không? Tôi giới thiệu với anh một chút, đây là bà chủ mới của trung tâm thương mại Marmart của chúng ta, bà chủ Trần!"  

Thư ký cũng sững sờ, khó hiểu nhìn Trần Thắng Nam.  

Trương Minh Vũ ngầm nháy mắt.  

Thư ký mới phản ứng lại, ngượng ngùng nói: "À ha ha.... bà chủ Trần, chào cô!"  

Nói xong liền vội vàng duỗi tay ra.  

Trần Thắng Nam lịch sự bắt tay, khẽ gật đầu.  

Ánh mắt khinh bỉ của mọi người cũng dần biến mất.  

Bà Hà vẫn giễu cợt cười nói: "À á, màn kịch này được chuẩn bị đầy đủ phết nhỉ? Thôi đi, lần sau có thể tìm ai giống hơn được không?"  

"Bà chủ, cô ta có khí chất đó chắc?"  

Lý Phượng Cầm cúi đầu, xấu hổ quá!  

Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý, anh mỉm cười nói: "Hay là... chúng ta xem phản ứng của ông ta thế nào nhé?"  

Nói xong anh liền chỉ tay về đằng trước.  
 
Chương 523: Lý Phượng Cầm đắc ý vô cùng!


Mọi người ngớ người, nhìn theo hướng Trương Minh Vũ chỉ, tầm nhìn rơi thẳng lên người ông chủ Chu.  

Một giây sau, ai ai cũng ngây ngẩn.  

Chỉ thấy cơ thể ông chủ Chu bắt đầu run lẩy bẩy!  

Ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Thắng Nam!  

Cả đầu đầy mồ hôi!  

Bà Hà sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Ông chủ Chu, ông... làm sao thế?"  

Nhưng ông chủ Chu không hề đáp lại, còn ngây người lùi về sau hai bước.  

"Thư ký Vương, cô ta... thật sự là bà chủ của trung tâm thương mại Marmart của chúng ta sao?", ông chủ Chu run rẩy hỏi!  

Vừa nói xong câu này, mọi người lập tức ngớ người!  

Thư ký Vương?  

Thư ký Vương cười khẩy, nói: "Đúng vậy".  

Đùng!  

Chỉ một câu nói nhưng khiến đầu ông chủ Chu như nổ tung!  

Cơ thể cũng bắt đầu run rẩy!  

Báo giá giả, tội danh này...  

Trong mắt ông chủ Chu trần ngập vẻ kinh hoàng, ông ta sợ hãi nói: "Bà chủ Trần.... bà chủ Trần, tôi... tôi sai rồi! Những gì tôi nói ban nãy không phải là thật! Cô... cô đừng trách tôi!"  

Vừa nói xong câu này, cả đại sảnh lập tức yên lặng!  

Ánh mắt kinh ngạc của mọi người lập tức tập trung lên người Trần Thắng Nam!  

Là... bà chủ thật sao?  

Bà Hà kinh ngạc!  

Lý Phượng Cầm lập tức trợn tròn mắt, hoang mang vô cùng!  

Ừng ực!  

Tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên, những người đến hóng drama ban nãy còn cười giễu cợt giờ cũng đơ người!  

Trần Thắng Nam cười khẩy, lạnh lùng nói: "Vậy quần áo của bà ta bao tiền?"  

Nói xong, ánh mắt của mọi người lập tức dổ dồn lên người ông chủ Chu!  

Sắc mặt bà Hà bắt đầu trở nên khó coi!  

Ông chủ Chu do dự nhìn bà Hà.  

Trong lòng đau khổ giằng xé!  

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn khó khăn nói: "Bộ quần áo này có giá... một triệu ba... trăm nghìn!"  

Cái quái gì cơ?  

Vừa nói xong, mọi người lập tức trợn tròn mắt!  

Ánh mắt của họ lập tức đổ dồn lên người bà Hà!  

Mặt bà Hà đỏ ửng lên, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào!  

Lý Phượng Cầm cũng kinh ngạc, bà ta bước lên trước một bước, chua ngoa nói: "Được lắm! Chẳng phải bà bảo một triệu ba sao? Bà chém gió ghê nhỉ?"  

Bà Hà run rẩy, hung hăng trừng mắt nhìn ông chủ Chu!  

Ông chủ Chu cúi đầu, trong lòng vô cùng hoảng sợ!  

Trương Minh Vũ cười khẩy, nói: "Gian thương, ông còn muốn nói gì nữa không?"  

"Tôi... tôi..."  

Bà Hà há hốc miệng, ngọn lửa giận trong mắt sắp bắn ra đến nơi!  

Mọi người cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.  

Cơ thể bà Hà run rẩy!  

Lý Phượng Cầm đắc ý vô cùng!  

Bây giờ khi nhìn Trương Minh Vũ, bà ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều!  

Tuy nhiên tại lúc này, một dàn siêu xe đột nhiên đỗ trước cổng trung tâm thương mại. 
 
Chương 524: Nhà họ Hà không dễ gì đối phó


Bà Hà thấy vậy mắt lóe lên tia lạnh lẽo!  

"Thằng nhãi, mày... chết rồi!", bà Hà nghiến răng nghiến lợi nói!  

Bà ta vừa dứt lời, có một đám người lập tức lao vào cổng!  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện ra người dẫn đầu lại là người quen.  

Hà Gia Hoa!  

Không ngờ...  

Trương Minh Vũ cười khẩy.  

Vốn định giải quyết xong nhà họ Dịch liền giải quyết đến nhà họ Hà.  

Không ngờ, Hà Gia Hoa lại đến tận cửa!  

Anh chắc chắn phải tiêu diệt nhà họ Hà!  

Đây chính là cơ hội không tồi!

Sắc mặt Hà Gia Hoa âm trầm, đằng sau lưng còn có bảy tám tên vệ sĩ theo sau.  

Bọn chúng bước lớn từng bước, khí thế hùng hồn.  

Bà Hà nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc mếu nói: "Con trai của mẹ! Mẹ con bị người ta sỉ nhục! Hu hu hu, con trai, con phải đòi lại công bằng cho mẹ!"  

Nghe thấy bà ta nói vậy, khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên hồi.  

Động tác này... sao mà giống Lý Phượng Cầm thế chứ?  

Lý Phượng Cầm cũng ngớ người, mắt lóe lên vẻ hoảng sợ!  

Bà ta không biết bà Hà!  

Nhưng bà ta biết Hà Gia Hoa!  

Sao bà ta có thể ngờ bà Hà là mẹ Hà Gia Hoa được chứ?  

Cái này...  

Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt há hốc mồm, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng.  

Vốn nghĩ tình hình hiện giờ của nhà họ Lâm đã tệ lắm rồi, nếu như vì bà ta đắc tội nhà họ Hà mà...  

Nghĩ đến đây, tim Lý Phượng Cầm đập thình thịch!  

Bà ta nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ gì nhiều, anh mỉm cười, im lặng đứng đợi.  

Làm thế nào để không để lộ thân phận của mình nhỉ?  

Lửa giận trong mắt Hà Gia Hoa bùng lên, hắn lạnh lùng nói: "Ai? Ai dám động vào mẹ tôi?"  

Trần Thắng Nam nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.  

Nhà họ Hà không dễ gì đối phó.  

Bà Hà duỗi tay chỉ về Lý Phượng Cầm, bà ta tức giận nói: "Con mụ này! Đã mù còn đâm vào mẹ, vậy mà chết không chịu nhận tội! Không chịu đền tiền!"  

Bà ta nói xong, Hà Gia Hoa liền nhìn Lý Phượng Cầm!  

Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc!  

Quả nhiên...  

Mắt bà ta đảo liên hồi, não cũng quay mòng mòng!  

Hà Gia Hoa cười khẩy nói: "Không đền tiền. Được, đưa đi cho tôi!"  

"Lúc nào đền tiền, lúc đó tôi sẽ thả!"  

Vừa nói xong mấy vệ sĩ đứng sau bước nhanh về phía Lý Phượng Cầm.  

Mọi người lại cười khẩy.  

Ngay cả bọn họ cũng không ngờ bà Hà là người nhà họ Hà!  

Lần này... có kịch hay để xem rồi!  

Lý Phượng Cầm lo sốt vó!  

Bây giờ không phải chuyện đánh nhau hay không nữa!  

Một lúc sau, Lý Phượng Cầm hoảng loạn nói: “Đừng đừng đừng... đừng ra tay! Tôi đền tiền! Tôi đền tiền được chưa?" 
 
Chương 525: Sao lại là hắn!


Vừa nói xong, Trương Minh Vũ cũng ngớ người, có điều nghĩ lại, cũng dễ hiểu thôi.  

Lý Phượng Cầm rất sợ liên lụy đến nhà họ Lâm.  

Mọi người đều sững sờ.  

Ban nãy Lý Phượng Cầm ghê gớm lắm cơ mà, sao bây giờ lại bảo đền tiền?  

Hà Gia Hoa cười khẩy nói: "Đền tiền? Muộn rồi!"  

"Cho bà một cơ hội, đền tiền xong quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi, sau đó cút!"  

Mắt Lý Phượng Cầm tràn ngập lửa giận!  

Lồng ngực phập phồng lên xuống!  

Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn không dám làm gì.  

Lý Phượng Cầm nhìn quanh, sau đó bà ta kéo Trương Minh Vũ đang đứng bên, rồi vội vàng nói: "Đây... đây là con rể tôi! Mấy người muốn đền tiền thì đòi cậu ta ấy!”  

"Còn muốn quỳ xuống xin lỗi... cũng tìm cậu ta!"  

"Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!"  

Nói xong, bà ta đẩy Trương Minh Vũ ra, quay người xông vào đám đông!  

Động tác này khiến mọi người trợn tròn mắt!  

Trương Minh Vũ cũng ngớ người.  

Bà ta đang... bán anh à?  

Có điều thế cũng tốt, có thể quang minh chính đại xử lý Hà Gia Hoa rồi!  

Hà Gia Hoa cười khẩy.  

Vừa định hạ lệnh đuổi theo thì phát hiện ra người bị kéo ra là Trương Minh Vũ!  

Ánh mắt của Hà Gia Hoa cứng lại, lửa giận bùng lên!  

Hắn quên sạch chuyện Lý Phượng Cầm!  

Sao lại là hắn!  

Ban nãy không để ý, bây giờ mới phát hiện Trương Minh Vũ đứng bên!  

Bà Hà cũng sốt ruột, bà ta nói: "Con trai, con mụ kia chạy rồi, mau đuổi theo đi!"  

Giờ Hà Gia Hoa mới hoàn hồn, hắn híp mắt, lửa giận bùng lên!  

Mọi người xung quanh cũng phản ứng lại!  

Cảm thấy khinh bỉ Lý Phượng Cầm!  

Ánh mắt chế giễu lại rơi lên người Trương Minh Vũ, vẻ mặt ai cũng đầy ẩn ý.  

Lý Phượng Cầm chạy rồi, Trương Minh Vũ... chạy được sao?  

Ánh mắt Trần Thắng Nam vô cùng phức tạp, cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.  

Một Marmart sao có thể đối đầu với Hà Gia Hoa được chứ?  

Một giây sau, tiếng cười của Trương Minh Vũ vang lên: "Anh Hà, lâu lắm không gặp nhỉ?"  

Lời vừa dứt, mọi người liền sững sờ.  

Trương Minh Vũ quen Hà Gia Hoa sao?  

Bà Hà cũng sững sờ, ánh mắt hoang mang.  

Hà Gia Hoa híp mắt tức giận nói: "Trương Minh Vũ, món nợ giữa chúng ta còn chưa tính xong đâu!"  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Ăn đòn chưa đủ nhỉ?"  

Hít!  

Anh vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng hít sâu.  

Câu này... có ý gì?  

Hà Gia Hoa cuộn chặt nắm đấm, lửa giận xông lên! 
 
Chương 526: "Anh Hà, anh nói xem?"


Đông người thế này mà Trương Minh Vũ dám không nể mặt hắn!  

Bà Hà lo lắng nói: "Con trai, con làm gì vậy? Mau bắt cậu ta lại! Sau đó đuổi theo con mụ kia đi!"  

Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi!  

Sao hắn không muốn chứ?  

Nếu như là người khác thì dễ rồi, đằng này lại là Trương Minh Vũ!  

Hà Gia Hoa bắt đầu lo lắng.  

Hắn từng được nếm thử thực lực của Long Tam!  

Hắn cũng không đánh lại Trương Minh Vũ!  

Nhưng chuyện này... phải giải quyết thế nào đây?  

Sự im lặng của Hà Gia Hoa khiến mọi người hoang mang.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Nói đi, chuyện này định giải quyết thế nào?"  

Hà Gia Hoa nghiến răng đến mức sắp nứt cả răng rồi!  

Bà Hà tiến lên một bước, vô cùng phân vân nói: "Còn muốn giải quyết thế nào nữa! Đương nhiên là đền tiền! Một triệu ba!”  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Không nhiều đến thế chứ?"  

Bà Hà tức giận nói: "Cái gì mà không nhiều đến thế? Mặc dù bộ này chỉ có giá mười bà nghìn, nhưng tao từng mặc thì nó phải đắt! Một triệu ba là một triệu ba!"  

"Thiếu một đồng thì hôm nay mày đừng hòng rời khỏi đây!"  

Có người chống lưng cho, bà Hà cứng hẳn!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy thì ngại quá".  

Ngại quá?  

Bà Hà sững sờ, ánh mắt của mọi người cũng hoang mang.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, vậy một triệu ba đúng không, mau đưa đây, tôi còn có chuyện phải xử lý".  

Vừa nói xong, mọi người đều ngớ người!  

Họ đều sững sờ!  

Trương Minh Vũ điên rồi?  

Trần Thắng Nam không nhịn được mà mắt chữ A mồm chữ O!  

Bà Hà tức đến mức toàn thân run rẩy.  

Bà ta đã từng gặp loại người da mặt cực kỳ dày rồi, nhưng chưa gặp ai mặt dày như này!  

"Thằng nhãi, mày điên rồi đúng không? Mày đừng có ở đây giải điên giả khùng nữa đi!"  

"Không lôi tiền ra, hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!"  

Bà Hà tức giận gầm lên, lửa giận trong mắt như sắp bắn ra.  

Trương Minh Vũ cũng không vội, chậm rãi nhìn về phía Hà Gia Hoa đang nổi giận.  

"Anh Hà, anh nói xem?"

Mọi người lại ngẩn người.  

Ai cũng nhìn về phía Hà Gia Hoa.  

Trương Minh Vũ vẫn mỉm cười, anh đang hy vọng Hà Gia Hoa sẽ nổi điên lên!  

Không chỉ có thể thỏa mãn khát vọng đánh đấm của anh, mà còn có thể đường đường chính chính ra tay với nhà họ Hà!  

Sắc mặt Hà Gia Hoa đen như đít nồi!  

Khuôn mặt tươi cười của Trương Minh Vũ như một sự sỉ nhục với hắn!  

Cuối cùng lý trí vẫn đè lửa giận của hắn xuống!  

Hắn biết, nếu đánh nhau, người mất mặt là nhà họ Hà!  

Nhưng không đánh... thì vẫn mất mặt!  
 
Chương 527: Bực quá đi mất!


Hà Gia Hoa vô cùng do dự!  

Trương Minh Vũ thất vọng vô cùng, anh tiếp tục khích bác: "Anh Hà, anh nói gì đi chứ?"  

Bà Hà ngẩn người, hoang mang hỏi: "Con trai, con làm gì vậy? Mau túm nó lại cho mẹ!"  

Hà Gia Hoa bực bội!  

Một lúc sau, hắn mới nghiến răng nói: "Bao nhiêu tiền?"  

Bà Hà hưng phấn nói: "Một triệu ba! Thiếu một đồng cũng phải đánh chết thằng nhãi này!"  

Hà Gia Hoa cuối cùng cũng có động tĩnh rồi!  

Tim mọi người như vừa rơi xuống đất, đây là phương thức tháo gỡ cục diện đúng đắn sao?  

Tất cả đều hưng phấn.  

Đợi chờ xem kịch hay!  

Trần Thắng Nam càng ngày càng lo lắng.  

Một giây sau, Hà Gia Hoa vẫy tay về sau.  

Một tên vệ sĩ lập tức chạy lại, đưa chi phiếu vào tay Hà Gia Hoa.  

Ánh mắt của ai cũng tràn ngập sự khó hiểu.  

Hà Gia Hoa không hề do dự, hắn lấy bút ra viết tên mình xuống.  

Cầm lấy chi phiếu, kẹp giữa hai ngón tay đưa qua!  

Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Một triệu ba, nhận đi!"  

"Hít!  

Tiếng hít sâu lại vang lên!  

Mọi người lập tức trợn tròn mắt, trong mắt đầy sự hoang mang!  

Trần Thắng Nam ngẩn người, hai mắt tràn ngập sự khiếp sợ!  

Nụ cười trên mặt bà Hà cứng đờ, mắt chữ A mồm chữ O!  

Tình huống... gì đây?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Hà hào phóng thật, anh mạnh hơn lão gian thương kia nhiều!"  

Nói xong liền cầm lấy chi phiếu.  

Mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng cực kỳ thất vọng.  

Có vẻ như không được đánh nhau rồi.  

Bà Hà hoang mang hỏi: "Con trai, con... con làm gì vậy? Con... con điên à?"  

Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi, nói nhỏ: "Mẹ! Về nhà rồi nói!"  

"Cái này..."  

Bà Hà nén giận, không nói gì!  

Bực quá đi mất!  

Mọi người xung quanh thẫn thờ! Kinh ngạc không nói nên lời!  

Hà Gia Hoa tiếp tục hỏi: "Trương Minh Vũ, còn chuyện gì nữa không?"  

Trương Minh Vũ cười tươi nói: "Không còn chuyện gì nữa, tiền đã đền rồi, tôi còn nói được gì nữa đây".  

Hà Gia Hoa híp mắt, lạnh lùng nói: "Vậy chúng tôi đi đây, chúng ta... sau này gặp lại!"  

Bốn chữ cuối cùng như rít qua kẽ răng của hắn!  

Trương Minh Vũ cười ha ha gật đầu.  

Hà Gia Hoa nhanh chóng đưa mọi người rời đi.  

Bà Hà nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể âm thầm quay người rời đi.  

Người nhà họ Hà đi hết rồi.  

Mọi người vẫn hoang mang đứng đó, chưa tỉnh lại được sau cú sốc ban nãy.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn họ rời đi.  

Hà Gia Hoa khôn ngoan hơn... Dịch Thanh Tùng nhiều! 
 
Chương 528: Anh chỉ biết lợi nhuận!


Haizz.  

Anh lặng lẽ thở dài.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh quay người đi vào thang máy với thư ký Vương.  

Trần Thắng Nam cũng đi theo sau.  

Một lúc sau, mọi người trong đại sảnh mới hoàn hồn.  

Họ nhìn nhau, âm thầm rời đi.  

Thư ký Vương đưa Trương Minh Vũ đến văn phòng trên tầng cao nhất, để Trần Thắng Nam ký tất cả giấy tờ.  

Anh cũng không quá hiểu, vừa hay có thể kiểm tra năng lực của Trần Thắng Nam.  

Mọi chuyện nhanh chóng được xử lý xong.  

Marmart đã nằm trong phạm vi quản lý của Trương Minh Vũ!  

Thư ký Vương đi rồi.  

Trong phòng làm việc chỉ còn Trương Minh Vũ và Trần Thắng Nam.  

Mắt Trần Thắng Nam lóe sáng.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: "Từ hôm nay, tôi giao Marmart này cho cô".  

"Nếu như cho cô toàn quyền xử lý, trong một tháng cô có thể tăng lợi nhuận lên bao nhiêu phần trăm?"  

Còn về cụ thể, Trương Minh Vũ cũng không hiểu rõ.  

Anh chỉ biết lợi nhuận!  

Trần Thắng Nam quay người đi lại gần, tự tin nói: "Trong một tháng lợi nhuận sẽ tăng gấp bội!"  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Một hồi sau, anh mới cười nói: "Được, tôi muốn xem xem cô có thực lực này không?"  

"Bắt đầu từ ngày mai cô có thể đi làm rồi, tôi giao tất cả cuộc họp cho cô, tôi chỉ đứng ở sau là được rồi".  

"Sau này cô hãy để Hồng Thái hợp tác với nơi này, xem có ra gì không?"  

Trần Thắng Nam cười càng tươi hơn, cô ta không hề do dự trả lời: "Không thành vấn đề!"  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Không biết vì sao, mặc dù chưa quen Trần Thắng Nam được bao lâu, nhưng anh cảm thấy tin cô ta một cách lạ thường.  

Trần Thắng Nam ở lại đây, còn Trương Minh Vũ rời đi.  

Marmart này không cần anh phải lo nữa, dù sao nơi đây vẫn đang kinh doanh bình thường.  

Đến buổi trưa, nguyên vật liệu trong thôn được chuyển đến khách sạn.  

Hồng Thái cũng hoạt động lại bình thường.  

Giờ Trương Minh Vũ mới nhẹ nhõm được.  

Tiếp theo đây, anh phải bóp nát nhà họ Dịch!  

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy hưng phấn.  

Sau khi về đến phòng làm việc anh liền gọi Lý Tuấn Nhất đến.  

Lý Tuấn Nhất đưa cho anh toàn bộ tài liệu về nhà họ Dịch.  

Hai người nghiên cứu mất cả một buổi chiều mới ra được phương án đối phó với nhà họ Dịch.  

Sau khi xác định mọi thứ, Trương Minh Vũ đưa tất cả tư liệu cho Trần Thắng Nam.  

Không bao lâu sau, chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ bắt máy, cười nói: "Nhìn thấy tư liệu chưa?"  

Giọng nói của Trần Thắng Nam vang lên: "Ông chủ, tôi xem xong rồi, anh muốn..."  

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, anh nói: "Nắm trong tay tất cả trung tâm thương mại ở Hoa Châu!"  

Đầu dây bên kia dừng lại một lúc.  

Một hồi sau, Trương Minh Vũ hưng phấn nói: "Ông chủ, tôi dám bảo đảm chỉ cần anh đầu tư tôi sẽ lật đổ toàn bộ trung tâm thương mại của nhà họ Dịch!" 
 
Chương 529: Người đông như kiến!


"Làm như vậy thì cần rất nhiều tiền, còn cần mạng lưới khách hàng".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tiền nong không thành vấn đề, cô yên tâm làm đi".  

Tim Trần Thắng Nam đập thình thịch!  

"Anh cứ yên tâm!"  

Trần Thắng Nam cung kính đáp.  

Chí hướng cao vời cuối cùng cũng được thực hiện rồi!  

Trương Minh Vũ cúp máy, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.  

Trần Thắng Nam này đúng là bảo vật ẩn giấu!  

Nhưng tiếc rằng... Dịch Bác Văn không biết cách dùng, nếu không cô ta có thể giúp ông ta rất nhiều!  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều thì chuông điện thoại đã vang lên.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không kìm được nhếch lên.  

Lâm Kiều Hân gọi đến.  

Bọn họ đã hẹn nhau đi xem buổi biểu diễn âm nhạc rồi!

Trương Minh Vũ vội vàng bắt máy.  

Giọng nói hứng khởi của Lâm Kiều Hân nhanh chóng vang lên: "Làm việc xong chưa? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Xong rồi!"  

Hẹn xong địa điểm, Trương Minh Vũ đứng dậy rời khỏi khách sạn.  

Mười lăm phút sau, một chiếc Volkswagen đỗ trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ mở cửa ngồi lên xe.  

Quay đầu nhìn sang, Lâm Kiều Hân đang không ngừng mỉm cười.  

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.  

Một ngôi sao... mà có thể khiến Lâm Kiều Hân vui vẻ đến mức này sao...  

Chiếc xe nhanh chóng đi đến nhà hát lớn Hoa Châu.  

Hoa Châu cũng nằm trong top đô thị loại IV, nhà hát lớn Hoa Châu là nơi tổ chức các buổi biểu diễn lớn nhất Hoa Châu.  

Có thể chứa được năm mươi nghìn người!  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đỗ xe ở bãi đậu xe bên cạnh.  

"Mau đi thôi, nhiều người đến lắm rồi, chúng ta phải nhanh chóng vào trong!"  

Sau khi xuống xe, Lâm Kiều Hân vô cùng sốt ruột.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co rút.  

Ghế ngồi có số mà, vội gì chứ?  

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, Lâm Kiều Hân đã nắm lấy tay anh!  

Bước đi như bay!  

Trương Minh Vũ sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ dị thường!  

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu Lâm Kiều Hân chủ động...  

Trong lòng xuất hiện nhiều cảm giác khác lạ.  

Lâm Kiều Hân không quan tâm, cô bước nhanh về trước, mắt sáng như sao.  

Hai người nhanh chóng tiến đến cổng nhà hát lớn.  

Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm tay Lâm Kiều Hân.  

Đến khi cảm thấy Lâm Kiều Hân đang đi chậm lại anh mới hoàn hồn.  

Ngẩng đầu nhìn, con ngươi co rút!  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O, mắt lóe lên vẻ khiếp sợ!  

Trước mặt anh toàn là người!  

Người đông như kiến!  

Đây... là ngôi sao nổi tiếng đến mức nào vậy?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, giờ mới phát hiện ra mình còn cách nhà hát lớn năm sáu trăm mét nữa!
 
Chương 530: Mắt lóe sáng!


Nhưng tốc độ di chuyển của đoàn người cực kỳ chậm!  

Thế thì lúc nào mới vào được trong đây?  

Nhưng dù vậy, mắt Lâm Kiều Hân vẫn bùng lên ngọn lửa nhiệt tình như trước.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, chỉ có thể im lặng chờ đợi.  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai người nhích từng bước một đến chỗ nhà hát.  

"Sắp nhìn thấy Điềm Điềm rồi! Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?"  

"Tôi sắp không chịu nổi rồi! Không ngờ Điềm Điềm lại đến Hoa Châu nhỏ bé của chúng ta để biểu diễn!”  

"Á á! Mau lên! Tôi muốn gặp Điềm Điềm! Mẹ nó, mau lên cho tôi! Mau lên!"  

...  

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên bên tai.  

Không ít người cuống cả lên.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, thầm lẩm bẩm: "Một ngôi sao mà thôi, cần gì phải điên cuồng đến vậy..."  

Hơn nữa cái tên Điềm Điềm...  

Còn tầm thường như vậy.  

Nhưng nói xong, Trương Minh Vũ phát hiện ra nơi đây lập tức yên lặng.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Ngẩng đầu nhìn qua phát hiện ra mọi người đều dừng lại, ai cũng tức giận nhìn anh!  

Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, chắc bây giờ Trương Minh Vũ đã bị xé xác rồi...  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Ngay cả Lâm Kiều Hân cũng khó chịu nhìn anh!  

Trương Minh Vũ vội vàng cười xòa.  

Mọi người mới không nhìn nữa, Lâm Kiều Hân thả tay Trương Minh Vũ ra.  

Đến mức đấy sao...  

Trương Minh Vũ buồn bực, nhưng không dám nói ra.  

Mất một tiếng đồng hồ hai người mới đến được cổng nhà hát lớn.  

Lấy vé ra, Lâm Kiều Hân kéo tay Trương Minh Vũ, nhanh chóng xông vào trong.  

Bên trong ít người hơn nhiều, đi cũng nhanh hơn.  

Hai người nhanh chóng lao vào trong nhà hát.  

Lâm Kiều Hân vội vàng tìm được chỗ của mình.  

Chỗ này không ở trước cũng không ở sau, cũng được coi là ở giữa.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cổng vào.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, buồn chán chờ đợi.  

Người bên ngoài lần lượt đi vào.  

Cả nhà hát ồn ào dị thường.  

Trương Minh Vũ không thích nơi này tí nào, nhưng cũng hết cách.  

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ.  

Âm thanh êm dịu vang lên.  

Trong nhà hát, ánh đèn lóe sáng!  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cuối cùng cũng ra rồi sao?  

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, một bàn tay đã kéo lấy tay anh, đau đớn kéo đến!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh.  

Nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Kiều Hân đang nhìn chằm chằm lối vào.  

Mắt lóe sáng!  

Haizz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì. 
 
Chương 531: Đẹp như tiên nữ!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không bao lâu sau, màn hình giữa sân khấu lóe sáng.  

Trương Minh Vũ lười chả muốn xem chữ trên màn hình.  

Vô số bức ảnh được chiếu lên, Trương Minh Vũ không nhịn được trợn trừng mắt!  

Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, tinh xảo không tì vết!  

Đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh sáng!  

Chiếc mũi nhỏ xinh, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn!  

Cô gái này... sao có thể... xinh đẹp đến vậy!  

Kiểu tóc, cách trang điểm, quần áo!  

Mỗi bức ảnh đều hớp hồn người khác!  

Xinh đẹp đến nghẹt thở! Đẹp tuyệt trần!  

Trên thế giới này... thực sự có người đẹp đến mức này sao?  

Nhan sắc như này, chắc dù là Lâm Kiều Hân hay là Tô Mang hoặc là Liễu Thanh Duyệt đều kém một phần!  

Khó trách tại sao nhiều người mê cô gái này như vậy!  

Bất tri bất giác, tim Trương Minh Vũ bắt đầu đập dồn dập!  

Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ cảm thấy hơi quen.  

Đây là gương mặt của tình yêu đầu sao?  

Trương Minh Vũ không kìm được nở nụ cười.  

Một giọng nói âm trầm nhanh chóng vang lên: "Hoan nghênh các fan hâm mộ đã đến, tiếp theo đây, Điềm Điềm của chúng ta... chuẩn bị lên sân khấu!"  

"Mời các vị thưởng thức!"  

Lời vừa dứt, đèn trên sâu khấu bắt đầu thay đổi!"  

"Được!"  

Tiếng vỗ tay như sấm rền bắt đầu vang lên.  

Không ít người hét khản cả cổ, mà vẫn tiếp túc hét tên "Điềm Điềm"!  

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi hoảng.  

Kinh... như vậy sao?  

Chưa kịp nghĩ nhiều, đèn trên sân khấu bắt đầu chuyển sang trạng thái êm dịu.  

Giai điệu du dương của bài hát đầu tiên vang lên.  

Hô hấp của mọi người như ngừng lại!  

Trương Minh Vũ không nhịn được mà sững sờ.  

Anh không hiểu về âm nhạc, nhưng cũng không kìm được mà chìm trong tiếng nhạc du dương!  

Giọng ca ngọt ngào nhanh chóng được vang lên.  

Giọng hát uyển chuyển, giai điệu nhịp nhàng.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Tay Lâm Kiều Hân vẫn cứ nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ, hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn chìm đắm vào trong giai điệu.  

Từng giờ từng phút trôi qua.  

Giọng ca dễ nghe cứ quanh quẩn bên tai!  

Bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trên sân khấu tự lúc nào, nhưng khoảng cách xa quá, Trương Minh Vũ nhìn không rõ.  

Bài hát đầu tiên đã xong, Trương Minh Vũ mãi mà không hoàn hồn nổi.  

Ngẩng đầu nhìn phát hiện ra trên màn hình đang chiếu người đẹp trên sân khấu.  

Khuôn mặt tinh xảo đó...  

Cái nhăn mày nụ cười đó...  

Đẹp như tiên nữ!  

Nhưng sau khi nhìn lại, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ.  

Chúng ta... từng gặp sao?
 
Chương 532: Người trong nhà hát dần dần đi về


Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm vào người kia, trong đầu điên cuồng tìm kiếm.  

Nhưng anh không thể tìm được bất cứ ký ức nào liên quan đến Điềm Điềm.  

Giọng ca lại nhanh chóng được vang lên.  

Cả vạn người ở đây trầm mê trong tiết tấu của một mình Điềm Điềm.  

Giọng ca kết thúc, tiếng hò reo khiến nơi đây rung chuyển!  

Giọng ca vang lên, tất cả mọi người lập tức chìm đắm trong tiếng nhạc diệu kì.  

Trương Minh Vũ cũng chìm đắm trong đó.  

Bất tri bất giác, ba giờ đã trôi qua.  

Buổi biểu diễn cũng gần đi đến hồi kết.  

Điềm Điềm cầm lấy mic, dí dỏm nói: "Buổi hòa nhạc kết thúc rồi, sau này có cơ hội tôi sẽ quay lại, các vị nhất định phải cẩn thận rời nơi đây theo thứ tự nha!"  

Giọng nói ngọt ngào, vô cùng mê người!  

"Ngọt ngào quá đi! Chúng tôi không thể rời khỏi cô! Điềm Điềm!"  

"Điềm Điềm của tôi, hát thêm một bài đi! Đừng đi mà!"  

"Điềm Điềm ơi! Cô quay lại đi, cô quay lại đi!"  

...  

Giọng nói xé gan xe phổi lại vang lên.  

Cả nơi đây lập tức loạn tùng phèo, không ít người hét đến khản cả cổ!  

Điềm Điềm cũng không nỡ, nhưng chỉ có thể biến mất trong bóng tối.  

Tiếng than khóc vang đầy trời.  

Trương Minh Vũ giờ mới hoàn hồn lại, trong lòng cũng cảm thấy không nỡ.  

Quay đầu nhìn sang, Lâm Kiều Hân đang mím môi, rưng rưng nước mắt.  

Tầm mắt vẫn còn dừng ở nơi Điềm Điềm vừa biến mất.  

Cái này...  

Trương Minh Vũ lắc đầu.  

Đàn ông thì thôi, sao phụ nữ cũng thế vậy...  

Lâm Kiều Hân không phản ứng lại, Trương Minh Vũ cũng ngại mở miệng.  

Nhiều người có lý trí đã bắt đầu rời đi rồi.  

Người trong nhà hát dần dần đi về.  

Mười mấy bảo vệ đứng trên lối ra, duy trì trật tự của nơi này.  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn bất động...  

Trương Minh Vũ chỉ đành ngồi bên im lặng chờ đợi.  

Một lúc lâu sau, người trong nhà hát cũng đi được kha khá rồi, chỉ còn lại một số người tập trung ở cổng.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu phát hiện ra Lâm Kiều Hân vẫn đang ngẩn người...  

"À.... chúng ta cũng nên đi rồi...", Trương Minh Vũ ngượng ngùng nói.  

Nhưng Lâm Kiều Hân dường như không nghe thấy.  

Trương Minh Vũ không biết nên làm gì.  

Tiếng nhắc nhở của bảo vệ vang lên: "Đến lúc phải về rồi! Còn ngồi đó làm gì nữa?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra ở cổng chẳng còn ai cả, chỉ còn lại mười mấy bảo vệ.  

Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn ngớ người ngồi đó...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À.... xin lỗi các anh, chúng tôi sẽ đi ngay đây, các anh cứ làm việc trước đi ạ".  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ gì, đằng trước đã vang lên giọng nói đầy ẩn ý: "Ai ôi, đúng là oan gia ngõ hẹp".  

Giọng nói này...  

Triệu Khoát?  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, bất ngờ đứng dậy. 
 
Chương 533: Điềm Điềm?


Ánh đèn nơi đây khá tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy có hai người đang đứng ở hàng ghế đầu tiên.  

Triệu Khoát nhanh chóng đứng dậy đi qua.  

Đằng sau lưng còn có một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, quần áo hở hang.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Anh Triệu, trùng hợp quá".  

Triệu Khoát dừng bước.  

Khi nhìn thấy Lâm Kiều Hân đứng bên Trương Minh Vũ, ánh mắt hắn lóe sáng!  

Đẹp quá!  

Nhưng hắn nhanh chóng giấu kín suy nghĩ của mình, hắn nói: "Anh Trương Minh Vũ cũng có bản lĩnh nhỉ?"  

"Một Hàn Thất Thất còn không đủ, lại tìm thêm một cô gái đẹp tuyệt trần như này!"  

Cho dù cố gắng khống chế nhưng trong lời nói vẫn xen lẫn vẻ ghen tức.  

Hắn ghen tị với anh!  

Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt đứng bên vô cùng đố kỵ nhìn Lâm Kiều Hân!  

Đúng lúc này Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần anh Triệu phải lo chuyện của tôi".  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, không biết Triệu Khoát.  

Triệu Khoát cười khẩy nói: "Tôi cũng không muốn lo chuyện của anh, mời anh!  

Nói xong liền giơ tay về phía cổng.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Mời anh Triệu đi trước".  

Mắt Triệu Khoát lóe lên vẻ đắc ý, hắn cười nói: "Tôi chưa đi vội, tí nữa... tôi còn có việc".  

Trong lời nói sặc mùi đắc ý!  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Còn có chuyện?  

Vừa định đi, Triệu Khoát đã nói tiếp: "Bổn thiếu gia đây... muốn trêu đùa ngôi sao".  

Sau khi nói xong, mặt hắn lộ vẻ kiêu ngạo!  

Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ.  

Ngôi sao?  

Điềm Điềm?  

Một giây sau, mặt Lâm Kiều Hân biến sắc, cô tức giận nói: "Không được bôi nhọ Điềm Điềm!"  

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Trương Minh Vũ sợ giật mình.  

Sao lại có phản ứng lớn đến vậy?  
 
Chương 534: Tại sao tôi phải nghe lời cô?"


Quay đầu nhìn, lồng ngực Lâm Kiều Hân đang phập phồng lên xuống, trong mắt ngập tràn sự tức giận!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật một hồi.  

Tính cách của Lâm Kiều Hân cũng không phải kiểu thích theo đuổi thần tượng, đây... là tiếng huống gì vậy?  

Cô Điềm Điềm kia... có uy lực lớn vậy sao?  

Triệu Khoát nhướng mày, cười nói: "Ồ, hóa ra là fan trung thành, có điều... tại sao tôi phải nghe lời cô?"  

"Anh..."  

Lâm Kiều Hân càng tức giận hơn, cơ thể run rẩy!  

Có thể thấy cô Điềm Điềm kia quan trọng với Lâm Kiều Hân đến nhường nào.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không bảo anh phải nghe lời chúng tôi, có điều dựa vào anh... có thể liên lạc được với ngôi sao kia chắc?"  

"Ha ha ha!"  

Triệu Khoát điên cuồng mỉm cười, nói: "Ngôi sao cũng chỉ là con người thôi! Là người... thì có thể dùng tiền được!"  

Mắt người phụ nữ trang điểm lòe loẹt lóe sáng!  

Tiền!  

Lâm Kiều Hân tức giận nói: "Anh bỏ cái ý định đấy đi! Điềm Điềm không phải loại người như anh nghĩ đâu!"  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Hình như Lâm Kiều Hân hiểu cô Điềm Điềm này lắm.  

Vẻ chế giễu trong mắt Triệu Khoát ngày càng rõ, hắn nói: "Tôi đã cho người liên lạc rồi, mấy người mà không vội... có thể chờ xem".  

Sau khi nói xong liền bước nhanh đến đằng sau sân khấu.  

Lâm Kiều Hân mím môi, không do dự bước theo!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, nhưng cũng chỉ có thể im lặng đi theo.  

Đợi đến khi Triệu Khoát đi đến cổng vào, một người phụ nữ vội vàng chạy qua đón tiếp.  

Mặt Triệu Khoát càng kiêu ngạo hơn.  

Hắn bước nhanh về trước!  

Lâm Kiều Hân đưa Trương Minh Vũ đi theo!  

Tuy nhiên chưa đi được mấy bước đã bị hai tên vệ sĩ cao to lực lưỡng chặn lại.  

Triệu Khoát nói: "Bạn của tôi, để bọn họ vào đi".  

Hai tên vệ sĩ thấy vậy liền lặng lẽ lùi sang một bên.  

Lâm Kiều Hân không hề chần chừ đi theo.  

Trương Minh Vũ có hơi hoang mang.  

Lời Triệu Khoát... có uy lực đến thế à?  

Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao nhà họ Triệu cũng kinh doanh khách sạn.
 
Chương 535: “Sao… sao cô lại phản ứng mạnh mẽ vậy?”


Mấy nơi như nhà hát này chắc cũng có chút quan hệ.  

Nhà họ Triệu có thể là cổ đông của nhà hát này.  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa.  

Đi qua lối đi, chẳng mấy chốc đã vào một nơi rất huyên náo.  

Đa số mọi người đều là nhân viên của nhà hát.  

Triệu Khoát nhanh chóng đi đến một phòng trang điểm, im lặng ngồi xuống ghế sofa.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh.  

Không ít nhân viên đang bận rộn, chẳng thấy ai quen mặt cả.  

Điềm Điềm ở đây sao?

Cô gái kia cung kính nói: “Xin anh Triệu chờ một lát, Điềm Điềm đang tẩy trang, tí nữa sẽ ra ngay”.  

Hai mắt Triệu Khoát sáng bừng lên, khẽ phất tay ra hiệu.  

Cô gái kia lập tức quay người rời đi.  

Hắn cũng ung dung ngồi bắt chéo chân, khoé miệng cong lên nở nụ cười.  

Cô gái trang điểm đậm làm bộ muốn ngồi cạnh hắn.  

“Hửm?”  

Hắn hơi nhíu mày.  

Thấy thế, cô ta giật nảy mình, vội vàng đứng dậy tránh sang một bên.  

Bấy giờ Triệu Khoát mới bật cười nói: “Trương Minh Vũ à, anh phải chống mắt xem cho kỹ vở kịch này đấy!”  

“Đúng lúc cho anh mở mang tầm mắt, thấy được chênh lệch giữa tôi với anh!”  

Trong giọng điệu của hắn lại tràn đầy kiêu ngạo!  

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, không thèm để ý tới hắn.  

Lâm Kiều Hân nắm chặt bàn tay trắng muốt, ánh mắt tràn ngập lửa giận!  

“Nhất định là anh ta ép buộc! Không được, chúng ta không thể để anh ta đạt được ý đồ!”, cô vội vàng nói.  

Giờ đây cô đã không thể giữ nổi bình tĩnh.  

Anh mờ mịt hỏi: “Sao… sao cô lại phản ứng mạnh mẽ vậy?”  

Ánh mắt của cô trở nên phức tạp. Cô khẽ đáp: “Tôi có thể vượt qua vô số áp lực đều là nhờ giọng hát của Điềm Điềm!”  

“Bài hát của cô ấy vẫn luôn mang lại năng lượng tích cực. Tôi không tin cô ấy lại là loại người như vậy!”  

Nghe cô nói vậy, Trương Minh Vũ cũng hiểu được ít nhiều.  

Có lẽ đối với Lâm Kiều Hân, Điềm Điềm đã trở thành chỗ dựa lớn nhất cho cô động lực chống đỡ mọi gian truân.  

Nếu hình tượng của Điềm Điềm bị huỷ hoại, chỗ dựa này cũng sẽ sụp đổ.  

Mọi lý do cô lấy ra để tự an ủi mình đều sẽ mất hết tác dụng!  

Không biết tại sao anh chợt thấy lòng mình đau nhói.  

Anh nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để anh ta đạt được mục đích đâu”.  

Nghe xong, cô mới yên tâm thở phào một hơi, ánh mắt tràn đầy cảm kích.  

Thế nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. 
 
Chương 536: Quá xinh đẹp!


Nếu Điềm Điềm tự nguyện thì sao anh có thể cưỡng chế ngăn cản được…  

Đương nhiên anh không dám nói ra những lời này.  

Từng giây từng phút trôi qua.  

Triệu Khoát vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bắt chéo chân, nhìn chằm chằm vào cửa phòng trước mặt.  

Vẻ mặt thèm thuồng như sắp chảy nước dãi.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, vô cùng lo lắng.  

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng trang điểm bị mở ra.  

Một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều chậm rãi bước ra.  

Trên người cô ấy đã không còn bộ váy áo rườm rà lộng lẫy. Lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu trắng giản đơn.  

Gương mặt xinh đẹp tinh tế… không thể diễn tả bằng lời!  

Bốn chữ tiên nữ giáng trần mới mới thể miêu tả được phần nào vẻ đẹp kiêu sa ấy!  

Thuần khiết, ngọt ngào.  

Thế nhưng khí thế của cô ấy lại cực kỳ mạnh mẽ!  

Trương Minh Vũ cũng bị làm cho ngây ngẩn, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp quảng cáo!  

Quan trọng nhất là ở ngoài đời, cô ấy khiến người ta có cảm giác rất trong sáng, đơn thuần. Đây là điểm mà ảnh chụp quảng cáo không thể hiện ra được!  

Quá xinh đẹp!  

Cô ấy vừa mới xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn!  

Các nhân viên xung quanh lập tức dừng lại công việc đang dang dở. Vô số ánh mắt nóng bỏng đều đổ dồn lên người Điềm Điềm!  

Cô gái lúc trước vội vàng chạy tới bên canh Điềm Điềm, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu chủ nhà họ Triệu, cổ đông của nhà hát này muốn gặp cô. Cô xem…”  

Nói rồi cô ta im lặng chờ đợi câu trả lời.  

Chiếc mũi thanh tú của Điềm Điềm khẽ nhăn lại. Cô ấy nhẹ giọng từ chối: “Không gặp đâu, tôi còn bận việc khác".  

Cô gái kia bối rối nói: “Nhưng mà…”  

Thế nhưng cô ta chưa kịp nói hết câu, giọng nói phấn khích của Triệu Khoát đã vang lên: “Chào Điềm Điềm, tôi là fan ruột của cô đấy! Cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật rồi!”  

Ánh hắn của hắn dán chặt lên người Điềm Điềm không rời nổi một giây!  

Điềm Điềm lập tức nhíu mày.  

Cô gái kia cuống quýt giới thiệu: “À… Điềm Điềm này, anh ấy chính là anh Triệu”.  

Điềm Điềm lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi: “Chào anh”.  

Dù sao đối phương cũng là fan của mình.  

Triệu Khoát lại càng hưng phấn sấn tới: “Hiếm khi có cơ hội được gặp gỡ Điềm Điềm một lần. Không biết tôi đây có vinh hạnh được mời cô một bữa không?”  

Nghe thấy những lời này, Lâm Kiều Hân lập tức hốt hoảng!  
 
Chương 537: Đám người không khỏi khiếp sợ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng cô vẫn không có can đảm xông lên, chỉ có thể dùng sức kéo tay Trương Mminh Vũ.  

Hành động của cô khiến anh sửng sốt.  

Anh quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của cô!  

Chuyện này…  

Trái tim của anh bắt đầu đập loạn nhịp!  

Thế này quả thực… quá mê người!  

Anh khẽ cười nói: “Yên tâm, để tôi ra phá!”  

Dứt lời, anh cất bước đi thẳng về phía trước!  

Điềm Điềm đang định lên tiếng chối từ.  

Triệu Khoát lại cất tiếng thuyết phục: “Điềm Điềm cho tôi một cơ hội đi. Tôi biết cô rất bận, nếu làm lỡ công việc gì của cô tôi đều có thể bồi thường!”  

Câu nói này đã tỏ rõ ý đồ của hắn!  

Mua chuộc bằng tiền!  

Điềm Điềm hơi giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét.  

Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy giọng nói châm chọc của Trương Minh Vũ vang lên: “Này người đẹp, cô không thể đi với anh ta được đâu. Anh ta không phải hạng tốt đẹp gì cả!”  

Đám người không khỏi khiếp sợ.  

Mọi ánh mắt cũng nhanh chóng tập trung về phía anh.  

Sau khi trông thấy anh ăn mặc giản dị, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường!  

Loại tép riu như anh mà cũng dám chọc vào cậu chủ nhà họ Triệu sao?  

Điềm Điềm cũng giật nảy mình.  

Cô ấy quay ngoắt lại, cơ thể tức thì cứng đờ.  

Trương Minh Vũ không hề chú ý tới, chỉ nhếch miệng cười nhìn chằm chằm Triệu Khoát.  

Triệu Khoát cau mày cả giận quát: “Trương Minh Vũ, tôi gọi anh tới để cho anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Điềm Điềm chứ không phải sỉ nhục tôi trước mặt cô ấy!”  

Lửa giận trong lòng hắn lập tức dâng lên cuồn cuộn!  

Hắn vốn định chém gió một phen, nào ngờ Trương Minh Vũ lại xông ra phá hỏng!  

Anh bật cười đáp: “Anh Triệu nói vậy là không biết xấu hổ rồi. Chính anh cứ lượn lờ trước mặt tôi khoe khoang. Mà tôi cũng đâu có nhờ anh đưa tôi vào đây…”  

“Anh…”  

Triệu Khoát bị anh làm cho giận tím mắt!  

Tất cả mọi người đều không phát hiện ra Điềm Điềm đang chăm chú ngắm nhìn Trương Minh Vũ!  

Trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo cũng tràn đầy vui vẻ!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 538: Ngôi sao này… thật là tuỵ tiện!


Hự!  

Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh!  

Trương Minh Vũ… đúng là rất dám nói!  

Triệu Khoát tức nổ phổi, giận dữ gào lên: “Trương Minh Vũ! Mày câm miệng lại cho tao! Tao nói thế bao giờ hả?”  

Trương Minh Vũ!  

Nghe thấy cái tên này, Điềm Điềm đột nhiên run lẩy bẩy!  

Đúng là cậu ấy rồi!  

Ngay sau đó, cô ấy mỉm cười ngọt ngào nói: “Nhưng mà tôi đói rồi. Nếu không có anh ấy mời bữa… tôi đi ăn ở chỗ nào được?”  

Dứt lời, trong mắt cô ấy loé lên tia dị thường.  

Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.  

Tại sao lại nói như vậy?  

Chẳng lẽ nghệ sĩ nổi tiếng… còn không trả nổi một bữa ăn sao?  

Anh cũng không để bụng, sảng khoái cười đáp: “Cô đói thì tôi mời cô cũng được. Dù sao cũng đừng đi với anh ta!”  

Tiếp đó, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo!  

Ai cũng trào phúng nhìn về phía anh!  

Điên rồi à?  

Người ta là sao nữ được giới truyền thông săn đón mà lại phải đi ăn với thằng quỷ nghèo kiết xác như anh hả?  

Triệu Khoát cũng giận quá hoá cười, châm chọc nói: “Mày đúng là không có não!”  

Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để bụng.  

Anh chỉ buột miệng nói vậy mà thôi…

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, ánh mắt vẫn đong đầy lo lắng.  

Đến tận bây giờ cô vẫn không thể xác định được rốt cuộc Điềm Điềm đang nghĩ gì!  

Ngay khi tất cả mọi người đều đang cười nhạo Trương Minh Vũ thì giọng nói ngọt ngào của Điềm Điềm chợt vang lên.  

“Cũng được, cậu mời tôi ăn một bữa đi”, giọng nói dịu dàng cực kỳ êm tai.  

Cả căn phòng lập tức chìm vào yên lặng!  

Ai cũng giật mình ngơ ngác!  

Đến khi mọi người kịp phản ứng lại, ánh mắt đều tràn ngập kinh hãi!  

Nghe lầm rồi sao?  

Điềm Điềm thực sự… muốn đi ăn với Trương Minh Vũ sao?  

Anh cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt mờ mịt.  

Ngôi sao này… thật là tuỵ tiện!  

Triệu Khoát cũng sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm lắp bắp nói: “Điềm… Điềm Điềm, cô… cô nói gì đấy? Tôi mới là người mời cô cơ mà, tôi mới là cổ đông của nhà hát lớn Hoa Châu này!”  

“Cô…”  

Hắn không dám tin vào tai mình, không thể tưởng tượng nổi Điềm Điềm lại có thể nói ra những lời như vậy!  

Điềm Điềm lập tức ngừng cười, thản nhiên nói: “Tôi biết”.  

“Thế…”  
 
Chương 539: Cô ấy nói vậy là có ý gì?


Hắn hoàn toàn choáng váng, không biết nên nói gì!  

Trương Minh Vũ cũng ngây ngẩn cả người, quay lại nhìn Lâm Kiều Hân với ánh mắt khó hiểu.  

Cô cũng đang không nén nổi khiếp sợ!  

Ngay sau đó, cô mừng quýnh lên, điên cuồng gật đầu với anh!  

Ra hiệu cho anh mau đồng ý người ta đi!  

Anh bất lực lắc đầu.  

Chuyện quái gì thế này…  

Nhưng cuối cùng anh chỉ có thể mỉm cười đáp: “Được, tối nay tôi sẽ mời cô một bữa”.  

Điềm Điềm mỉm cười rạng rỡ: “Được, chúng ta mau đi thôi”.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Dứt khoát vậy sao?  

Tất cả những người còn lại vẫn chưa thể thoát ra khỏi sự kinh hãi, ánh mắt tràn đầy mờ mịt!  

Điềm Điềm nhanh chóng quay người đi ra ngoài cổng!  

Triệu Khoát nắm chặt hai tay, cơ thể run bần bật! Lửa giận trong lòng hắn đang không ngừng dâng trào!  

Lại bị Trương Minh Vũ phá hỏng chuyện tốt!  

Quan trọng nhất là khiến hắn mất sạch mặt mũi.  

Nghĩ tới thân phận của mình, hắn nổi giận gào ầm lên: “Mày đứng lại cho tao!”  

Giọng nói vang vọng khiến Trương Minh Vũ cũng bị doạ sợ giật nảy mình.  

Điềm Điềm dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”  

Triệu Khoát nghiến răng ken két, giận dữ quát tháo: “Nhà hát này là của nhà chúng tôi! Cô không nghe lời tôi, có tin tôi khiến cô từ nay về sau không thể tới đây biểu diễn nữa không hả?”  

Nghe hắn nói vậy, đám người xung quanh lại nhao nhao trợn tròn mắt!  

Đây là đang đe doạ trắng trợn!  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt, không biết nên mở lời thế nào.  

Điềm Điềm lại bật cười châm chọc nói: “Này anh, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ địa vị của mình hoặc là địa vị của tôi thì phải”.  

Hả?  

Cô ấy nói vậy là có ý gì?  

Cả Triệu Khoát và Trương Minh Vũ đều không hiểu gì cả.  

Cô ấy lại nói tiếp: “Lần này tôi đến Hoa Châu là vì chuyện riêng. Chính nhà hát của các anh mời tôi tới đây biểu diễn!”  

“Nếu không vì công ty nhận lời, tôi đã không lãng phí mất một ngày ở nhà hát này rồi!”  

Cô ấy vừa dứt lời, tất cả đều khiếp sợ tột độ!  

Bên nhà hát mời cô ấy tới biểu diễn sao?  

Chuyện này…  

Thế nhưng ngay sau đó, mọi người đều nhanh chóng bình tĩnh lại.  

Điềm Điềm có địa vị như thế nào? 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom