Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 540: Cảm giác này…


Cô ấy là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, thậm chí còn đứng hàng đầu thế giới!  

Cô ấy đi tới đâu cũng được người người săn đón!  

Sao có thể sợ hãi trước sự đe doạ của một nhà hát trong một thành phố bé nhỏ được?  

“Cô… tôi…”  

Triệu Khoát lắp bắp hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.  

Quả thực hắn chưa từng tìm hiểu về vấn đề này!  

Trong khi đám người còn đang ngơ ngác, Điềm Điềm lại tươi cười nói với Trương Minh Vũ: “Đi nào, cậu bảo mời tôi ăn cơ mà?”  

Anh kinh ngạc nhìn cô ấy.  

“À… ha ha, được rồi. Đi thôi…”  

Anh đơ ra một lát mới kịp phản ứng lại, vội vàng cười đáp.  

Nói rồi anh liền dẫn theo Lâm Kiều Hân rời đi.  

Tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn theo.  

Ngôi sao nổi tiếng… lại đi ăn với một kẻ nghèo rớt mồng tơi?  

Thế giới này… điên hết rồi!  

Triệu Khoát nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Minh Vũ, hai mắt toé ra lửa giận sôi sục!  

Điềm Điềm nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia, đi ra ngoài hành lang.  

Một người đàn ông cao to lực lưỡng đang lặng lẽ dựa người lên vách tường chờ đợi giữa hành lang.  

Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.  

Không biết tại sao người đàn ông này cứ khiến anh có một cảm giác quen thuộc lạ thường…  

Cảm giác này…  

Thế nhưng anh nghĩ mãi vẫn không tìm ra được quen thuộc ở chỗ nào.  

“Cô hai!”  

Người đàn ông cung kính lên tiếng, giọng nói vô cùng trầm.  

Cô hai?  

Anh tò mò không biết cách xưng hô này từ đâu mà ra.  

Điềm Điềm lạnh lùng ra lệnh: “Đi lái xe đi”.  

“Vâng!”  

Người kia lại cung kính đáp một tiếng rồi quay người đi ra khỏi nhà hát.  

Sau đó, cô ấy quay ngoắt lại, ung dung khoanh tay trước ngực đánh giá Lâm Kiều Hân.  

Ánh mắt săm soi từng tí một.  

Lâm Kiều Hân giật nảy mình, vô thức cúi đầu xuống.  

Bộ dạng này của cô khiến anh bất lực không nói nên lời…  

Đây chính là Lâm Kiều Hân lạnh lùng thét ra lửa ngày thường kia sao?  

Anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bật cười giới thiệu: “Cô ấy là fan ruột của cô đấy. Được gặp cô nên bị căng thẳng”.
 
Chương 541: Sao lại chọn đúng nơi vậy chứ…


Điềm Điềm cười hỏi: “Thế cậu không căng thẳng à?”  

Anh lúng túng đáp: “Tôi có sao đâu, có gì mà phải căng thẳng”.  

Anh cũng đâu phải là fan hâm mộ của cô ấy.  

Hơn nữa anh cũng gặp không ít… cô gái xinh đẹp rồi.  

Nhưng đương nhiên anh không thể nói ra những lời này được.  

Điềm Điềm cong môi mỉm cười: “Sao tôi lại cảm thấy hơi căng thẳng nhỉ?”  

Cô ấy căng thẳng sao?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác không hiểu gì.  

Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe chợt đỗ lại trước cổng sau của nhà hát.  

Không biết Điềm Điềm lấy đâu ra một chiếc kính râm đeo lên, dễ dàng che khuất cả nửa gương mặt.  

Nhưng anh lại có cảm giác từ khi đeo kính lên, khí thế trên người cô ấy đã hoàn toàn thay đổi.  

Không còn nét trong sáng đáng yêu, mà thay vào đó là… vẻ uy nghiêm.  

Chuyện gì thế này?  

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì Điềm Điềm đã cất bước rời đi, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Đi theo tôi”.  

Thế là anh cũng vội vàng dẫn theo Lâm Kiều Hân đuổi theo cô ấy.  

Cô ấy nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế sau.  

Trương Minh Vũ cười nói với Lâm Kiều Hân: “Cô ngồi ghế sau đi”.  

Nói rồi anh dứt khoát đi lên ngồi ở ghế lái phụ.  

Trong lòng Lâm Kiều Hân đang vô cùng căng thẳng.  

Cô đang định mở lời lại nghe thấy Điềm Điềm nói: “Cô lên trước ngồi đi, để cậu ấy ngồi đây”.  

Cả hai người họ nghe xong đều hoá đá.  

Thế nhưng Lâm Kiều Hân cũng chẳng nghĩ ngợi gì, được ngồi ở đằng trước cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác chuyển ra ghế sau ngồi.  

Anh vừa vào xe đã bị một mùi hương thơm phức ập vào mặt.  

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.  

Anh cất giọng nhắc nhở: “Kiều Hân, cô tìm chỗ ăn đi”.  

Cô lắp bắp nói: “Được… được rồi. Vậy chúng ta… chúng ta ăn ở… khách sạn Hồng Thái đi”.  

Khoé miệng anh khẽ co quắp.  

Sao lại chọn đúng nơi vậy chứ…  

Thế nhưng anh cũng có thể nhìn ra được địa vị quan trọng của Điềm Điềm trong lòng cô.  

Dù sao Hồng Thái cũng được coi lại khách sạn xa hoa nhất Hoa Châu rồi.  

Người đàn ông kia lái xe đi thẳng tới khách sạn Hồng Thái.  

Trương Minh Vũ ngồi ở ghế sau thấy không được thoải mái cho lắm, dù sao bên cạnh anh cũng là nữ thần quốc dân…  

Hơn nữa khí chất đặc biệt trên người Điềm Điềm khiến anh khó lòng chống đỡ nổi.  

Thế nhưng khi anh đang khó chịu trong người, Điềm Điềm bỗng nhiên di chuyển cơ thể.  

Dựa gần vào… người anh!

Cả người Trương Minh Vũ lập tức cứng đờ!  

Ớ… 
 
Chương 542: Người ta là ngôi sao đấy!”


Bóng hình xinh đẹp đang ở ngay sát bên cạnh, mùi thơm ngào ngạt quẩn quanh nơi chóp mũi!  

Nhịp tim của anh vô thức đập loạn!  

Vợ vẫn đang ngồi ở đây, anh đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?  

Anh vội vàng lắc đầu nguầy nguậy ném hết những suy nghĩ quái dị kia ra ngoài.  

Anh cứ cảm thấy Điềm Điềm có gì đó kỳ lạ.  

Anh mở cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.  

Mùi hương nồng đậm bị gió thổi bay. Bấy giờ cảm giác khác lạ trong người anh mới tiêu tan chút ít.  

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đỗ lại.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân xuống xe trước, Điềm Điềm theo sát phía sau.  

Ba người họ cất bước đi vào trong khách sạn.  

Sự xuất hiện của hai cô gái xinh đẹp lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.  

Nhờ chiếc kính râm che chắn, không một ai nhận ra Điềm Điềm.  

Thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia!  

Thoáng chốc có vô số ánh mắt tràn ngập đố kỵ đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.  

Anh không khỏi cảm thấy bất lực.  

Bây giờ đã rất muộn, trong khách sạn cũng không quá đông người.  

Nhân viên phục vụ dẫn ba người họ vào một phòng Vip.  

Sau khi ngồi xuống, thực đơn được chuyển tới chỗ Điềm Điềm.  

Cô ấy tuỳ ý gọi vài món đơn giản rồi trả thực đơn lại cho nhân viên.  

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, không khí trong căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.  

Điềm Điềm nhìn chằm chằm gương mặt của Trương Minh Vũ xuyên qua lớp kính, không chút kiêng dè dò xét một lượt.  

Khoé miệng cô ấy cũng chầm chầm nhếch lên nở nụ cười.  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới dám ngẩng đầu lên, kích động dò hỏi: “Điềm Điềm, tôi có thể chụp ảnh với cô không? Tôi sẽ không công bố ra ngoài đâu”.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ lại giật giật.  

Lâm Kiều Hân như vậy… nhìn đâu cũng thấy kỳ quái…  

Điềm Điềm bật cười đáp: “Được chứ”.  

Lâm Kiều Hân mừng rỡ lấy điện thoại ra chụp chung với cô ấy.  

Sung sướng như vớ được vàng!  

Tiếp đó, cả căn phòng lại lặng ngắt như tờ.  

Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói cái gì, bầu không khí tràn đầy lúng túng.  

Đến tận bây giờ anh vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao một ngôi sao nổi tiếng như cô ấy lại tuỳ ý chạy theo anh ra ngoài ăn cơm như vậy…  

Ngay khi anh đang bối rối không biết nên nói về chủ đề gì thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào.  

“Woa! Người đó là Lý Đình Đình sao? Trời đất ơi! Tôi nhìn thấy Lý Đình Đình rồi!”  

“Mau chụp ảnh đi! Người ta là ngôi sao đấy!”  

“Trời ơi, Lý Đình Đình ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nhiều! Yêu cô ấy chết mất!”  

…  
 
Chương 543: Người đó chính là Hà Gia Hoa!


Từng tiếng hò hét dồn dập vang lên!  

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức ngây ngẩn cả người.  

Lý Đình Đình?  

Theo lời của bọn họ… lại là một ngôi sao nữa à? Có vẻ còn rất nổi tiếng nữa thì phải!  

Anh trợn tròn mắt, lòng thầm kinh hãi.  

Không phải trùng hợp vậy chứ?  

Thế nhưng không ai chú ý tới đằng sau lớp kính râm là ánh mắt lạnh như băng của Điềm Điềm.  

Cả khách sạn nhanh chóng trở nên huyên náo.  

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.  

Đúng là sức hút của người nổi tiếng có khác…  

Mãi về sau, bên ngoài mới dần yên tĩnh lại.  

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn vào.  

Ai nấy đều vội vàng làm xong cho để được đi xem người nổi tiếng.  

Thấy thế, anh không khỏi nhíu mày.  

Tại sao đến cả nhân viên cũng như vậy?  

Ba người bắt đầu dùng bữa.  

Nhưng không biết tại sao anh cứ cảm thấy rất kỳ lạ.  

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã cơm nước xong xuôi.  

Trong bữa cơm, Điềm Điềm cũng chủ động gợi chuyện, thế nhưng Lâm Kiều Hân vẫn tỏ ra rất lúng túng.  

Anh không khỏi bất ngờ với dáng vẻ này của cô.  

Ngày thường là người đẹp lạnh lùng không ai dám tới gần, vậy mà giờ đây lại bẽn lẽn như vậy.  

Điềm Điềm đứng lên cười nói: “Được rồi, chúng ta cũng nên về thôi”.  

Lâm Kiều Hân vội vàng đứng dậy theo.  

Anh chỉ cười đáp: “Được thôi”.  

Nói rồi anh lập tức quay người đi ra ngoài.  

Bây giờ Lâm Kiều Hân đang cần tiền gấp để kinh doanh, anh muốn đi thanh toán luôn cho họ.  

Thế nhưng vừa bước ra cửa đã thấy có một đám người đang chen chúc!  

Tất cả đều quay lưng lại với anh!  

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?  

Anh trợn tròn mắt, đầu óc mờ mịt.  

Anh đến gần đám đông xem thử mới phát hiện chính giữa có hai người đang ngồi, một nam một nữ.  

Cô gái ăn mặc lộng lẫy trang điểm tỉ mỉ, nhan sắc cũng được coi là xinh đẹp hơn người.  

Thế nhưng nếu so với Lâm Kiều Hân và Điềm Điềm thì vẫn còn thua xa.  

Hiển nhiên cô ta chính là ngôi sao nổi tiếng mà đám người kia vừa nhắc tới.  

Thế nhưng người đang ngồi đối diện cô ta lại khiến anh không khỏi ngạc nhiên.  

Người đó chính là Hà Gia Hoa!  

Hắn tới đây làm gì?  

Anh cau mày, lòng thầm cảm thấy nghi hoặc.  

Mọi đường ra đều bị đám đông chặn kín, Lâm Kiều Hân và Điềm Điềm chỉ có thể dừng bước.  

Không ít người đang lấy điện thoại quay chụp lia lịa.  

Lý Đình Đình và Hà Gia Hoa đều trưng ra bộ mặt tươi cười, động tác nhã nhặn lịch sự, cười nói vui vẻ.  

Trương Minh Vũ lại thấy có mùi âm mưu. 
 
Chương 544: Bộ dạng như đang chờ xem kịch hay


Ánh mắt Điềm Điềm cũng loé lên tia lạnh lẽo.  

Nhân viên phục vụ nhanh chóng cung kính bê đồ ăn lên bàn cho hai người họ.  

Hà Gia Hoa ga lăng cười nói: “Mời cô”.  

Lý Đình Đình khẽ nhấc tay lên cầm đũa, động tác điệu đà làm màu.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ngôi sao kiểu này ra ngoài ăn cơm thì chắc chắn đều sẽ bao phòng riêng.  

Trước mắt bao nhiêu người như vậy…  

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm vang lên bên tai: “Chúng ta đi thôi”.  

Anh khẽ gật đầu đẩy người đằng trước, lịch sự nói: “Xin lỗi mọi người, làm ơn nhường đường cho chúng tôi đi qua”.  

Đám đông nhanh chóng tách ra hai bên nhường đường.  

Anh dẫn theo hai cô gái chậm chạp đi tới cổng khách sạn.  

Khó khăn lắm mới xuyên qua đám đông chen chúc kia.  

Đến khi anh đang định đi thanh toán thì một giọng nói chanh chua bỗng vang lên: “Thứ đồ ăn tởm lợm gì thế này! Đổ cả bịch muối vào đấy à?”  

Trương Minh Vũ lập tức nhíu chặt chân mày!  

Lâm Kiều Hân và Điềm Điềm cũng lặng lẽ dừng bước.  

Anh không để ý tới họ, chỉ quay đầu lại nhìn, đúng lúc trông thấy Lý Đình Đình đang giận dữ ném đũa sang bên cạnh.  

Cạch!  

Ánh đèn flash điên cuồng loé lên!  

Trái tim anh vô thức siết chặt lại!  

Hình như anh hiểu ra rồi!  

Cho dù Hà Gia Hoa muốn mời người khác cũng không thể vô duyên vô cớ dẫn người nổi tiếng tới khách sạn của anh được.  

Bây giờ Lý Đình Đình xử sự như vậy.  

Rõ ràng là Hà Gia Hoa đang muốn mượn tay cô ta để bôi nhọ danh dự khách sạn của anh!  

Hà Gia Hoa, anh giỏi lắm!  

Anh nheo mắt lại, lòng trầm xuống!  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Anh sao thế?”  

Anh chỉ mỉm cười đáp lại: “Không sao, tôi thấy có người quen, định qua đó chào hỏi vài câu. Hai người cứ đi trước đi”.  

Đôi mắt xinh đẹp của Điềm Điềm giấu sau lớp kính râm chợt loé lên.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc rồi gật đầu nói: “Được rồi, Điềm Điềm, chúng ta ra ngoài trước đi”.  

Cô ấy im lặng hồi lâu mới chịu lên tiếng đáp: “Ừ”.  

Dứt lời, hai người họ đi thẳng ra ngoài khách sạn.  

Còn Trương Minh Vũ thì chậm rãi bước tới gần đám đông, lẳng lặng chờ đợi.  

Ngay sau đó, một nhân viên phục vụ hớt hải lao tới.  

“Xin chào quý khách, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”, thái độ của nhân viên vô cùng khách sáo.  

Lý Đình Đình khoanh tay trước ngực, kiêu căng hất hàm mắng chửi: “Khách sạn các người nấu cái thứ quỷ quái gì thế hả? Khó ăn chết đi được!”  

Cô ta nói rất to, cứ như sợ người khác không nghe thấy vậy!

Hà Gia Hoa nhếch miệng cười lạnh, ung dung ngả người ra ghế dựa.  

Bộ dạng như đang chờ xem kịch hay.  

Trương Minh Vũ lại càng tin tưởng vào phán đoán của mình. Thế nhưng anh cũng không hề hoảng loạn.  

Nhân viên phục vụ sợ hãi nói: “Vô cùng xin lỗi quý khách. Hay là để chúng tôi đổi một đĩa khác cho cô nhé?”  

Bao nhiêu người đang nhìn vào, người ăn còn là một ngôi sao nổi tiếng.  

Nếu không xử lý ổn thoả thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới cả khách sạn!  

Lý Đình Đình lại khinh thường nói: “Không cần. Sau này tôi không bao giờ ăn ở khách sạn các người nữa, quá khó ăn!”
 
Chương 545: Rõ ràng là cố ý!


“Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao khách sạn của các người vẫn còn có người tới!”  

“Dịch vụ không ra gì, đồ ăn cũng chẳng ngon. Chẳng lẽ các người chỉ dựa vào đồ trang trí nội thất này để lừa gạt khách hàng thôi sao?”  

Cô ta vừa dứt lời, anh lập tức nhíu chặt chân mày!  

Quả nhiên!  

Anh vừa ngẩng đầu lên, trước mặt phải có ít nhất năm chiếc máy quay trở lên!  

Hà Gia Hoa!  

Đây là thủ đoạn trả thù của hắn sao?  

Anh nheo mắt lại, lửa giận trong lòng dần dâng lên!  

Nhân viên phục vụ vô cùng bối rối, không biết nên giải quyết thế nào cho phải.  

Lý Đình Đình lại cười lạnh nói: “Không nói gì nữa à? Thừa nhận rồi hả?”  

“Tôi phải khâm phục sự can đảm của khách sạn nhà các người đấy. Chỉ dựa vào nội thất đẹp mã mà dám lừa khách như vậy. Các người không sợ bị pháp luật trừng trị à?”  

“Bây giờ trở về tôi phải đăng bài lên mạng mới được. Phải để cho tất cả mọi người ở Hoa Châu biết cái khách sạn vô liêm sỉ của các người!”  

Nghe thấy thế, nhân viên phục vụ liền sợ chết khiếp!  

Đứng đờ ra tại chỗ tay chân lóng ngóng không biết làm gì.  

“Đúng đấy! Tôi cũng là khách từ xa tới. Người Hoa Châu thổi phồng khách sạn Hồng Thái, tôi ăn vào cũng chẳng thấy có gì đặc sắc!”  

“Chứ còn gì nữa. Tôi cũng từ xa tới đây chỉ để đến xem thiết kế của nhà hàng này, ăn được miếng cơm lại càng thất vọng tràn trề!”  

“Không sai. Loại khách sạn như này nên đóng cửa từ lâu rồi! Thật sự quá đáng giận!”  

…  

Có mấy gã đàn ông cao to đứng lẫn trong đám người đột nhiên ra mặt, tỏ vẻ bực bội nói.  

Khoé miệng Trương Minh Vũ cong lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.  

Trong lúc bọn họ nói, máy quay cũng nhằm vào ngay vị trí của họ!  

Rõ ràng là cố ý!  

Hà Gia Hoa, anh muốn giở trò này với tôi hả?  

Đám người đang đứng vây xem cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt tràn đầy mờ mịt.  

Những người còn ở lại vào giờ này hầu như đều là khách quen cũ.  

Bọn họ không hề cảm thấy món ăn kém chất lượng như lời mấy người kia nói.  

Hà Gia Hoa cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Tôi cũng bị danh tiếng của khách sạn này lừa rồi. Biết thế tôi đã không mời cô Đình tới loại khách sạn vớ vẩn này”.  

Nói rồi hắn còn làm bộ định đưa tay ra.  

Trương Minh Vũ đang chờ đợi giờ phút này!  

Anh biết một khi hắn vẫy tay ra hiệu, máy quay sẽ lập tức tắt đi.  

Anh dứt khoát đứng ra cười hỏi: “Anh Hà này, không biết khách sạn Hồng Thái… lừa khách kiểu gì vậy?”  

Sự xuất hiện đột ngột của anh khiến mọi người xung quanh đều sợ ngây người.  

Động tác tay của Hà Gia Hoa cũng dừng lại.  

Hắn híp mắt nhìn anh, khiêu khích hỏi: “Ồ, anh cũng tới rồi à?”  

Hắn đã đoán ra từ trước anh sẽ có mặt ở đây.  

Hắn còn sợ anh không tới nữa kia!  

Mọi ánh mắt hiếu kỳ lập tức đổ dồn về phía Trương Minh Vũ, ai cũng ngơ ngác nhìn anh.  

Anh xua tay ra hiệu với nhân viên phục vụ.  

Người kia hiểu ý vội vàng chạy tới.  

Anh bật cười dặn dò: “Gọi thêm mấy nhân viên nữa tới, lấy điện thoại ra quay hết lại cho tôi”.  

Dứt lời, anh còn bổ sung thêm một câu: “Đừng quay cả mặt tôi vào”.  

Nhân viên phục vụ kia sửng sốt, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.  

Thế nhưng cuối cùng vẫn chạy đi làm theo lời anh nói.  
 
Chương 546: Hắn không ngờ anh lại phát hiện ra được!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng bao lâu sau, chừng sáu bảy nhân viên phục vụ của tầng một nhanh chóng chạy tới, chia camera vào chính giữa.  

Lý Đình Đình cau mày, kiêu căng ra lệnh: “Tắt hết điện thoại của các người đi ngay cho tôi! Ai cho phép các người quay tôi? Các người đang vi phạm quyền riêng tư của người nổi tiếng đấy biết không hả?”  

Giọng nói vô cùng chanh chua!  

Trương Minh Vũ lại càng cảm thấy bất đắc dĩ.  

Không ngờ loại người như cô ta vẫn có thể trở thành ngôi sao khiến nhiều người theo đuổi!  

Ngôi sao thời nay… không có tiêu chuẩn vậy sao?  

Trương Minh Vũ cũng chẳng có tâm trạng để ý tới mấy chuyện này.  

Trong mắt anh, ngôi sao gì đó cũng chẳng xinh đẹp bằng một phần mười Lâm Kiều Hân.  

Quan trọng nhất là không được để khách sạn bị bôi nhọ.  

Anh bước lên một bước, mỉm cười lên tiếng: “Yên tâm, chúng tôi không có hứng thú với cô”.  

Hự!  

Nghe anh nói vậy, một tràng tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!  

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía anh!  

Ai cũng không thể tin nổi anh lại dám nói ra lời này!  

Lý Đình Đình cũng ngơ ngác, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi!  

Với thân phận của cô ta, trước giờ đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.  

Đi tới đâu cũng được mọi người ủng hộ.  

“Anh… anh nói… nói hươu nói vượn! Camera sắp chĩa vào thẳng mặt tôi rồi, không quay tôi thì quay ai?”  

Lý Đình Đình giận dữ gào ầm lên.  

Anh chỉ khinh khỉnh nói: “Này cô, các nhân viên đều đang đứng sau lưng cô. Ở đằng sau còn chĩa được vào mặt cô cơ à…”  

“Mặt cô ở sau lưng hả?”  

Anh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức dời xuống phía dưới người cô ta một chút!  

Hự!  

Đỉnh!  

Không ít người đều lộ vẻ mặt khiếp sợ!  

Không ngờ đến cả lời này mà anh cũng dám nói.  

Đám fan hâm mộ của Lý Đình Đình tỏ vẻ bức xúc giận dữ!  

Ai cũng căm hận nhìn anh như muốn cắn xé anh thành trăm mảnh!  

Hà Gia Hoa híp mắt lại, lòng thầm tính toán.  

“Anh… anh…”  

Cô ta bị chọc giận không nói ra lời, lửa giận trong mắt cháy hừng hực như sắp toé a!  

Trương Minh Vũ cũng không nóng nảy, chỉ cười hỏi: “À phải rồi, không biết hai người ăn phải món nào mà khiến hai người cảm thấy khó ăn tới mức phải bôi nhọ danh dự của khách sạn Hồng Thái như vậy?”  

Nói rồi anh liếc mắt nhìn Lý Đình Đình, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.  

Cô ta đập bàn đứng bật dậy, nổi trận lôi đình quát tháo: “Ý anh là gì? Một cái khách sạn rách nát mà tôi còn phải cố ý bôi nhọ hả?”  

“Chắc anh biết rõ thân phận của tôi chứ!”  

Anh bật cười lắc đầu đáp: “Xin lỗi, tôi chưa nghe thấy bao giờ”.  

“Anh…”  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Hắn vội vàng đứng dậy cười giả lả: “Trương Minh Vũ à, anh không có chút khí khái nào hả?”   

“Lỡ như là do đầu bếp phạm lỗi trong lúc nấu ăn thì sao?”  

“Anh cứ thừa nhận đi. Chuyện này mà làm ầm ĩ lên thì không tốt với khách sạn của anh đâu”.  

Anh cười lạnh chất vấn: “Chẳng lẽ mấy tên phóng viên anh dẫn tới kia sẽ không công khai chuyện các anh sỉ nhục khách sạn Hồng Thái ra ngoài sao?”  

Trên mặt Hà Gia Hoa lập tức hiện lên vẻ xấu hổ.  

Hắn không ngờ anh lại phát hiện ra được!  

Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu anh đã thấy rồi thì anh muốn giải quyết thế nào?”  

Chứng cứ đã nắm trong tay, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành mỹ mãn rồi!
 
Chương 547: Câu từ sắc bén!


Trương Minh Vũ bật cười nói: “Đương nhiên là làm sáng tỏ mọi chuyện rồi. Tôi phải chứng minh cho mọi người thấy, đồ các người đã ăn không hề khó ăn như các người đã nói!”  

Mọi người đều ngây người.  

Chuyện đến nước này, họ cũng không biết nên tin lời ai nữa.  

Lý Đình Đình nổi trận lôi đình gầm lên: “Sao hả? Anh còn muốn ăn đồ tôi đã ăn rồi sao? Từ bỏ ý đồ này đi!”  

“Tôi thà đổ cho chó ăn còn hơn để anh ăn!”  

“Còn mơ mộng chiếm lợi từ tôi hả? Đừng hòng!”  

Nghe cô ta nói vậy, đám người cũng dần hiểu ra.  

“Đúng là không biết xấu hổ! Còn định ăn đồ Đình Đình đã ăn!”  

“Phí sức vòng vèo chỉ vì một cái hôn gián tiếp thôi hả? Buồn nôn quá đi mất!”  

“Đồ ăn khó ăn thì nhận đi, sau này cải thiện là được. Cứ cắn mãi không chịu nhả chỉ vì việc này thôi sao?”  

…  

Đám fan hâm mộ của Lý Đình Đình bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.  

Ai nấy đều tức giận đùng đùng.  

Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.  

Suy nghĩ của những người này thật bẩn thỉu.  

Anh nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, tôi cũng thấy ghê tởm đồ ăn cô từng ăn”.  

“Hôm nay có nhiều fan của cô tới như vậy, bọn họ không chê thì cho họ ăn thử là được”.  

Mấy người vừa lên tiếng nghe thấy thế đều vui mừng ra mặt!  

“Để tôi!”  

“Tôi muốn thử!”  

“Cho tôi ăn với!”  

…  

Bọn họ tranh nhau chen lấn, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ!  

Cảnh tượng này không khỏi khiến anh phải trợn mắt há hốc mồm.  

Trở mặt nhanh vậy sao?  

Lý Đình Đình nghiến răng ken két, ném đĩa đồ ăn trên bàn xuống đất!  

Choang!  

Tiếng đĩa vỡ vụn vang lên chói tai!  

Không còn chứng cứ!  

Sau đó cô ta hùng hồn tuyên bố: “Hừ, bây giờ thì ai cũng đừng hòng ăn được!”  

Fan hâm mộ ngạc nhiên nhìn cô ta.  

Trương Minh Vũ cũng phải sửng sốt.  

Thật… thật là dứt khoát!  

Hà Gia Hoa cũng cười lạnh nói: “Bây giờ anh còn có thể làm sáng tỏ mọi chuyển kiểu gì?”  

Anh bất lực nhún vai rồi cười đáp: “Vậy thì đành phải mời người của Cục An toàn thực phẩm tới kiểm tra xem lượng muối trong đồ ăn có đạt chuẩn hay không”.  

“À đúng rồi, tiện đường mời cả người của đồn công an tới kiểm tra xem mấy người vừa tự xưng là từ nơi xa đến kia rốt cuộc là người ở đâu”.  

“Nếu không phải người ngoại tỉnh thì chính là phỉ báng”.  

Dứt lời, anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh.  

Nghe thấy những lời này, Hà Gia Hoa lập tức sợ chết khiếp!  

Những người vừa tự xưng là từ nơi xa tới cũng hốt hoảng lo lắng!  

Lý Đình Đình tức giận gào lên: “Anh… anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ địa vị của tôi lớn như vậy còn phải hãm hại cái khách sạn bé tí của anh sao?”  

Câu từ sắc bén! 
 
Chương 548: “Anh có fan để so không hả?”


Anh mỉm cười xấu xa hỏi: “Cô có cái gì lớn?”  

Cô ta giận dữ gào lên: “Địa vị của tôi chứ cái gì?”  

Anh đánh giá cô ta một lượt, nhún vai nói: “Lần đầu tiên gặp, nếu cô không nói tôi còn tưởng cô là người anh Hà dẫn ra ngoài chơi qua đêm đấy”.  

Lời nói của Lý Đình Đình tràn đầy sự sỉ nhục, đương nhiên anh cũng sẽ không khách sáo.  

Nói về đấu võ mồm, trước giờ anh chưa từng sợ ai!  

Còn về Lý Phượng Cầm, chẳng qua là vì anh không muốn cãi lại mà thôi.  

Nghe anh nói vậy, mọi người xung quanh không kìm được cảm thán thêm lần nữa!  

Quan trọng là chữ “chơi đêm” kia kìa!  

Ý anh là gì?  

Mấy cô gái trong hộp đêm ấy à?  

Ai không phải fan hâm mộ bắt đầu hào hứng chờ xem kịch hay.  

Fan hâm mộ thì đều căm tức nhìn anh!  

Lý Đình Đình đã bị anh chọc cho tức nổ phổi, toàn thân run lên!  

Hà Gia Hoa lạnh giọng quát: “Trương Minh Vũ, anh nói thế là quá đáng rồi đấy!”  

Anh không thèm e sợ đáp trả: “Lúc anh sỉ nhục khách sạn Hồng Thái có nghĩ mình quá đáng không hả?”  

“Chẳng lẽ bị các anh sỉ nhục tôi còn phải tươi cười đón nhận chắc?”  

Hà Gia Hoa nghẹn họng trân trối không nói được lời nào!  

Lý Đình Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, được lắm!”  

“Một cái khách sạn nhỏ nhoi cũng cho tôi được mở rộng tầm mắt! Anh cứ chờ đấy!”  

“Đợi đến khi tôi đăng bài lên mạng xong, fan của tôi sẽ không bao giờ tới khách sạn của anh nữa!”  

Trương Minh Vũ lạnh giọng cười nói: “Âm mưu thất bại lại muốn mượn tay fan hâm mộ chèn ép à?”  

Cô ta cả giận hét lên: “Âm mưu? Anh nghĩ nhiều quá rồi! Tôi chẳng có âm mưu gì cả, anh có chứng cứ không?”  

“Tôi chỉ đơn giản là muốn chèn ép anh thôi!”  

“Tôi có nhiều fan mà! Có giỏi thì anh cũng gọi fan tới đi!”  

“Anh gọi fan của anh tới cứu trợ thử xem!”  

Dứt lời, cô ta hếch mặt tỏ thái độ ngang ngược!  

Cuối cùng cũng tìm thấy thứ có thể chèn ép anh rồi!  

Hà Gia Hoa cũng đắc ý cười lạnh.  

Trong mắt đám fan hâm mộ của cô ta cũng tràn đầy trào phúng, giương mắt ngạo nghễ nhìn Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cười lạnh hỏi: “Có nhiều fan thì có thể phách lối như vậy sao?”  

Cô ta ngạo nghễ đáp: “Đúng rồi! Có nhiều fan thì được quyền phách lối đấy! Anh làm gì được tôi?”  

“Có giỏi thì so fan với tôi xem ai nhiều hơn đi!”  

“Anh có fan để so không hả?”  

Nói rồi cô ta nhìn anh bằng ánh mắt giễu cợt!  
 
Chương 549: Cô ấy là… Điềm Điềm!”


“Hừ! Thằng nhóc kia sao? Nó là cái thá gì?”  

“Đúng vậy! Làm gì có nghệ sĩ nào nhiều fan bằng Đình Đình của chúng ta?”  

“Nó đúng là có mắt như mù! Đình Đình của chúng ta có ba mươi triệu fan cơ mà! Nó mò đâu ra từng ấy người?”  

…  

Đám fan hâm mộ đang có mặt cũng bắt đầu bàn tán.  

Vẻ mặt ai cũng vô cùng kiêu ngạo.  

Nghe thấy thế, Lý Đình Đình lại càng hống hách, cằm sắp hất thẳng lên trời!  

Hà Gia Hoa cũng hoàn toàn yên tâm, lặng lẽ khoanh tay đứng nhìn.  

Trương Minh Vũ sắp thua rồi!  

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên: “Ba mươi triệu fan… nhiều lắm à?”  

Ngay sau đó, tất cả đều chết lặng!  

Anh cũng giật nảy mình.  

Giọng nói này… là của Điềm Điềm sao?  

Anh quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc trông thấy bóng người xinh đẹp kia đang chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn đeo chiếc kính râm to đùng che hết nửa bên mặt!  

“Cô là ai mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy hả? Ba mươi triệu fan hâm mộ, nước bọt của từng này người cũng đủ dìm chết cô rồi!”  

“Đúng rồi, nói khoác mà không biết ngược! Dám bảo ba mươi triệu fan không nhiều hả?”  

“Hừ, nhìn cách trang điểm của cô ta chắc lại là một hot girl mạng mới nổi nào đấy. Có vài mống fan mà làm như nhiều lắm không bằng!”  

…  

Đám fan hâm mộ của Lý Đình Đình lập tức nổi giận chỉ trỏ xì xào.  

Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ.  

Điềm Điềm… đang làm gì vậy? Giúp anh sao?  

Lý Đình Đình khoanh tay cười lạnh nói: “Nghe thấy không hả? Bà đây có ba mươi triệu fan mà chê ít à?”  

“Chẳng lẽ fan của cô còn nhiều hơn tôi sao?”  

Điềm Điềm khẽ cười một tiếng, ung dung đưa tay lên.  

Chiếc kính râm to đùng bị tháo xuống, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra trước mắt mọi người!  

Thoáng chốc, cả khách sạn đều lặng ngắt như tờ!  

Lý Đình Đình và Hà Gia Hoa đã chuẩn bị sẵn một tràng lời mắng chửi cũng phải cắn răng nuốt vào!  

Tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cô ấy! Tròng mắt trợn trừng như sắp lồi ra ngoài!  

Hự!  

Một lúc lâu sau, tiếng hít khí lạnh bỗng nhiên vang lên!  

“Điềm… Điềm Điềm! Cô ấy là… Điềm Điềm!”  

Mọi người đang đứng trong sảnh đều bị làm cho choáng váng!  

Sau khi lấy lại tinh thần, mắt ai cũng sáng rực lên!  

Đến cả fan hâm mộ của Lý Đình Đình cũng không ngoại lệ!  

Thấy thế, Trương Minh Vũ kinh hãi không nói nên lời.  

Điềm Điềm… có sức ảnh hưởng tới vậy sao?  

Hà Gia Hoa đã đắm chìm trong sắc đẹp mê người của Điềm Điềm không thoát ra nổi!  

Mãi lâu sau, Lý Đình Đình mới có thể lấy lại tỉnh táo!  

Cô ta nắm chặt tay lại, hai mắt loé lên tia lạnh lẽo!

Một tay Điềm Điềm vung vẩy chiếc kính râm, cười nói: "Fan của tôi không nhiều lắm, chỉ hơn cô có một số 1 mà thôi".
 
Chương 550: Cô gái này nổi tiếng đến thế cơ à?


Tất cả mọi người có mặt đều nghệt ra!  

Ai ai cũng biết, số lượng fan của Điềm Điềm đã lên đến chừng một trăm ba mươi triệu.  

Đúng là chỉ hơn có một số 1 thật!  

Mọi người ngây mặt hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng lóe lên khiếp sợ.  

Số lượng fan của Điềm Điềm đã là... một trăm ba mươi triệu?  

Con số này...  

Con số này đã chiếm 1/10 nhân khẩu toàn quốc rồi đó!  

Cô gái này nổi tiếng đến thế cơ à?  

Chần chừ hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn không biết nên nói gì lúc này.  

Nhưng như vậy cũng hay, có cô nàng Điềm Điềm này, anh cũng đỡ được một mớ chuyện phức tạp.  

Chỉ có điều, vì sao cô nàng Điềm Điềm này lại giúp anh?  

Lòng Trương Minh Vũ đang vô cùng nghi hoặc.  

Hồi lâu sau, mọi người mới bừng tỉnh lại từ cơn khiếp sợ choáng váng, đáy mắt vẫn còn lóe lên kinh hãi.  

Hà Gia Hoa cũng ngẩn người, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào cho phải.  

Lý Đình Đình cũng đứng lặng một chỗ, sắc mặt đã tái xanh.  

Điềm Điềm cười ha hả hỏi: "Sao không ai nói gì? Hay là tôi cũng chụp một cái đăng weibo, nói đồ ăn trong khách sạn này ngon miệng lắm?"  

"Cô nói coi... Hai chúng ta, ai có thể chiếm được top 1 tìm kiếm?"  

Lý Đình Đình nghe vậy, thân thể lại một lần nữa run lên.  

Câu nói đó đã chọc trúng điểm yếu nhất trong lòng cô ta.  

Bao nhiêu năm qua, tuy cô ta cũng lên top tìm kiếm nhiều lần nhưng thật sự chưa bao giờ lên đến top 1.  

Lần lên được cao nhất cũng chỉ tới top 2 mà thôi.  

Mà lần ấy, top 1 bị Điềm Điềm chiếm mất.  

Hồi lâu sau, Lý Đình Đình mới hít sâu một hơi, cả giận nói: "Điềm Điềm, cô thật đúng là đeo bám dai như đỉa, tôi tới đâu cũng thấy mặt cô là sao?"  

Đáy mắt Điềm Điềm lóe sáng, cười bảo: "Vậy là cô cả nghĩ rồi, tôi tới đây chỉ là để nghỉ mát thôi".  

Nghỉ mát?  

Lần thứ hai, những người có mặt ở đây lại rơi vào hoang mang.  

Hoa Châu... là nơi thích hợp để nghỉ mát sao?  

Tất cả đăm chiêu suy tư hồi lâu cũng không nghĩ ra điểm gì ở nơi này có thể khiến vị minh tinh hàng đầu như Điềm Điềm muốn tới đây nghỉ mát.  

Lý Đình Đình hổn hển thở mấy hơi, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng đang không có chỗ phát tiết.  

Cuối cùng, cô ta cũng không nói thêm lời nào.  

Hà Gia Hoa thấy thế, lòng triệt để thất vọng.  

Vốn còn tưởng rằng kế hoạch lần này kín kẽ chu toàn từ đầu tới cuối, nào ngờ lại bị Trương Minh Vũ phá hỏng.  

Quan trọng nhất là, ở đây còn có thêm một cô nàng Điềm Điềm.  

Nếu cứ để sự việc tiếp tục phát triển theo xu hướng này, về sau rất có thể sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Lý Đình Đình.  

Nghĩ tới đó, Hà Gia Hoa bèn đứng dậy, cười nói: "Thôi vậy Đình Đình, chúng ta cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, đổi chỗ khác dùng cơm vậy".  

Tuy lòng còn hậm hực bốc hỏa không có chỗ phát tiết nhưng Lý Đình Đình biết, nếu còn tiếp tục thế này sẽ không hay ho gì cho mình.  

"Được!"  

"Loại khách sạn thế này, tôi không muốn ở lại thêm một giây nào nữa!"  

Lý Đình Đình nghiến răng quát lên giận dữ.  

Nói xong, hai người quay đầu định bỏ đi.  
 
Chương 551: "Hiện giờ đi được chưa?"


Nhưng ngay lúc này, Trương Minh Vũ lại bước ra chắn trước mặt Hà Gia Hoa, cười nói: "Đừng vội thế, các người không muốn ở lại thì mặc các người, nhưng chuyện của tôi còn chưa giải quyết xong đâu".  

Hà Gia Hoa chau mày tức giận hỏi: "Anh còn muốn thế nào nữa?"  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười bảo: "Phỉ báng danh dự khách sạn chúng tôi xong cứ thế lờ đi cho qua? Tôi còn phải đợi đội bảo vệ tới đã".  

"Anh..."  

Hà Gia Hoa chỉ tay vào Trương Minh Vũ, lửa giận trong mắt càng thêm hừng hực.  

Mấy người mới tới cũng lại lần nữa hoảng sợ ra mặt.  

Hà Gia Hoa lạnh lùng nói: "Chúng tôi không dư thời gian chờ ở đây".  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ biết, trước khi đội bảo vệ tới, tôi sẽ không để các người rời khỏi đây".  

"Trừ khi các người có thể tự mình xông qua".  

Dứt lời, đáy mắt Trương Minh Vũ cũng lóe sáng.  

Anh hiện đang vô cùng khát vọng đấu một trận!  

Hà Gia Hoa nghe nói thế lại càng thêm tức giận, ngực phập phồng liên hồi.  

Chỉ một gã Long Tam, Hà Gia Hoa đã không thể làm được gì.  

Xông qua? Xông qua bằng cách nào?  

Im lặng hồi lâu, Hà Gia Hoa mới hít sâu một hơi, tức tối hỏi: "Nói thẳng đi, anh muốn thế nào?"  

Trương Minh Vũ hơi chau mày, anh biết Hà Gia Hoa đã bắt đầu thỏa hiệp.  

Nhưng không biết vì sao, lòng anh lại chợt thấy thất vọng.  

Song cũng chỉ thoáng chốc, Trương Minh Vũ đã cười cười, nói: "Đơn giản thôi, các người bỏ toàn bộ thiết bị ghi hình lại đây".  

Vừa nghe đến đó, Hà Gia Hoa lập tức siết chặt nắm tay.  

Giao ra toàn bộ thiết bị ghi hình, vậy thì công sức ngày hôm nay của bọn họ coi như đổ sông đổ biển hết!  

Nhưng mà...  

Hà Gia Hoa lại hít mạnh một hơi, lạnh lùng nói: "Không thành vấn đề".  

Nói xong, hắn vung tay ra hiệu.  

Từ trong đám đông, có vài người đứng ra, đặt camera của mình vào một bên.  

Lập tức, người xung quanh đó xôn xao bàn tán.  

Không ai ngờ, Hà Gia Hoa lại thực sự âm thầm bố trí quay lén.  

Những người có thể có mặt tại đây đều không đơn giản, cho nên đều lập tức hiểu ngay ra vấn đề, tất cả đều khinh bỉ nhìn về phía Hà Gia Hoa và Lý Đình Đình.  

Đám fan của Lý Đình Đình đều thất vọng vô cùng.  

Hà Gia Hoa lạnh giọng hỏi lại: "Hiện giờ đi được chưa?"  

Trương Minh Vũ thong dong nói: "Làm phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi như thế, thậm chí còn suýt thì khiến bao nhiêu khách ở đây hiểu lầm chúng tôi, chẳng lẽ anh không định bồi thường chúng tôi chút sao?"  

Hà Gia Hoa lập tức trợn to mắt, cả giận quát: "Bồi thường cái gì? Mắc gì tôi phải bồi thường cho anh?"  

Trương Minh Vũ lại cười cười, nói: "Bồi thường tổn thất tinh thần này, cùng với phí bồi thường làm lỡ công việc nữa".  

"Anh..."  

Hà Gia Hoa chỉ tay về phía Trương Minh Vũ, cả người đã run lên vì tức giận.  

Lần này chẳng những không thu được bất cứ điều gì, lại còn phải trả cho Trương Minh Vũ một khoản bồi thường?  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Không bồi thường thì thôi, chúng ta cứ chờ đội bảo vệ đến giải quyết đi".  

Chỉ một câu đã khiến Hà Gia Hoa tức đến suýt thì ngất xỉu.  

"Bồi thường thì bồi thường! Nói, bồi thường bao nhiêu?" 
 
Chương 552: "Không cần khách sáo!",


Hà Gia Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.  

Nghe giọng điệu nghiến răng ken két như thể sắp nghiến mòn răng đến nơi rồi.  

Trương Minh Vũ vươn một ngón trỏ, cười bảo: "Không nhiều nhặn gì, một triệu là đủ rồi".  

Trời đất!  

Người xung quanh lập tức liên tục hít hà.  

Có thế... cũng yêu cầu một triệu bồi thường?  

Lý Đình Đình đã hoàn toàn ngây ngẩn, lấy chỉ số thông minh của cô ta thật sự không thể hình dung nổi nếu còn tiếp tục dây dưa ở chỗ này thì việc hôm nay sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cô ta cỡ nào.  

Điềm Điềm lại đeo kính râm lên, khoanh tay đứng xem.  

Ánh mắt cô ấy nhìn Trương Minh Vũ lộ vẻ tán thưởng.  

Hồi lâu sau, Hà Gia Hoa hậm hực gật đầu.  

Hắn ghi cho Trương Minh Vũ một tờ chi phiếu.  

Trương Minh Vũ cười cười nhận lấy chi phiếu, mới nói: "Mọi người đi thong thả nhé, có rảnh lại ghé qua chơi".  

Phù!  

Hà Gia Hoa thở mạnh ra một hơi.  

Cuối cùng, hắn cắn răng kéo Lý Đình Đình còn đang ngây người rời khỏi đó.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười lạnh.  

Anh biết, Hà Gia Hoa đã bắt đầu ra tay công kích mình.  

Như vậy, nhiệm vụ thâu tóm nhà họ Dịch đã trở nên vô cùng cấp bách.  

Bằng không, Trương Minh Vũ hoàn toàn không có tinh lực để đối phó với nhà họ Hà.  

Dù sao gia tộc như nhà họ Dịch cũng không thể nào so sánh được với nhà họ Hà.  

Trương Minh Vũ quay lại, phát hiện đám đông vẫn đứng yên tại chỗ, không ai nhúc nhích.  

Chỉ có điều, ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn lên người cô nàng Điềm Điềm.  

Tất cả đều bị nhan sắc tuyệt đẹp của Điềm Điềm thu hút, thậm chí quên cả chụp hình.  

Trương Minh Vũ cũng cười nói: "Cảm ơn người đẹp nhiều lắm, nếu không nhờ cô, hôm nay tôi còn phải mất nhiều công sức mới giải quyết được đám người kia đấy".  

Điềm Điềm nhìn anh, khóe miệng thong thả vẽ nên một nụ cười thần bí.

"Không cần khách sáo!", giọng Điềm Điềm bỗng vang lên.  

Chỉ có một câu như thế.  

Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng chợt cảm thấy bối rối không thôi.  

Khụ khụ!  

Anh hắng giọng, quay sang cười bảo: "Hôm nay chúng tôi đã khiến các vị gặp phiền toái không nhỏ, mọi món ăn hôm nay chúng tôi giảm giá 10% coi như tạ lỗi".  

Nhưng anh nói xong, sảnh lớn vẫn cứ lặng ngắt như tờ.  

Trương Minh Vũ càng thêm bối rối và lúng túng hơn.  

Không đợi anh nghĩ nhiều, Điềm Điềm đã nhanh nhẹn quay đầu đi ra phía cửa khách sạn.  

Mọi người đều dõi mắt trông theo.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lẳng lặng cất bước đi theo.  

Anh tưởng Điềm Điềm muốn rời khỏi đây nên định tiễn cô ấy một chút, nói sao thì cô ấy cũng vừa giúp anh một chuyện lớn.  

Khi anh bước ra ngoài, Điềm Điềm đã chạy tới bên cạnh xe.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn, lái xe vẫn là người đàn ông trước đó. 
 
Chương 553: Việc này... Có hiệu quả vậy sao?


Điềm Điềm cười cười vẻ thần bí, nói: "Tôi đi đây, chúng ta có duyên sẽ còn gặp lại".  

Có duyên?  

Trương Minh Vũ lại một lần nữa bối rối ra mặt, sau đó cười cười bảo: "Được, có duyên sẽ gặp lại sau..."  

Điềm Điềm nhanh chóng ngồi vào trong xe.  

Chiếc xe nổ máy rồi phóng vút đi.  

Trương Minh Vũ đứng đó nhìn theo một lát mới chậm rãi quay người đi.  

Không biết vì sao, lòng anh lại nổi lên một cảm giác vô cùng kì dị.  

Chuyện ở khách sạn đã xử lí ổn thỏa.  

Hiện giờ Trương Minh Vũ cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa.  

Đang chuẩn bị về nhà, điện thoại trong túi bỗng reo vang.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra xem, thấy là Lâm Kiều Hân gọi tới.  

Anh bấm nhận cuộc gọi.  

Giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên bên tai anh: "Tôi đã về đến nhà, chuyện bên đó anh xử lí sao rồi?"  

Trương Minh Vũ cười cười bảo: "À... Không vấn đề gì, xử lí thoáng cái là xong rồi".  

Lâm Kiều Hân nghe nói thế, lòng nghi hoặc lắm.  

Cho đến giờ này, cô vẫn hoàn toàn không biết Trương Minh Vũ hiện đang làm gì.  

Nhưng ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lại đã lên tiếng: "Chuyện hôm nay... cảm ơn anh, không thì Điềm Điềm..."  

Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn.  

Đã đến nước này, Lâm Kiều Hân vẫn còn lo cho Điềm Điềm.  

Cái khác không nói, chỉ riêng vị lái xe kia của Điềm Điềm đã không phải hạng người mà Triệu Khoát có thể đối phó được.  

Chí ít là Trương Minh Vũ cảm thấy như thế.  

Trương Minh Vũ cười cười hồi đáp: "Khách khí với tôi thế làm gì, cứ yên tâm, cô ấy đã đi rồi".  

"Hôm nay hẳn cô cũng đã rất vui vẻ đúng không, được ngồi dùng bữa chung với thần tượng của mình mà".  

Lâm Kiều Hân kích động hẳn lên: "Phải, hôm nay tôi rất vui, chỉ có điều... chỉ có điều tôi thấy hơi hối hận".  

Trương Minh Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại: "Có gì mà phải hối hận?"  

Lâm Kiều Hân thở dài, nói: "Hối hận sao lúc đó tôi câu nệ quá, không biết tranh thủ nói nhiều đôi ba câu".  

Trương Minh Vũ: "..."  

Lâm Kiều Hân, hình tượng của cô là một nữ thần cao ngạo lạnh lùng cơ mà!  

Thế này...  

Trương Minh Vũ nghe cô nói thế, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.  

Chần chừ hồi lâu, anh mới ngập ngừng nói: "A... ha ha, yên tâm đi, hai người đã có duyên với nhau như thế, nhất định sau này còn có cơ hội gặp lại".  

"Lần sau gặp lại, nói chuyện nhiều lên chút là được".  

Nói xong, anh lại chợt nhớ tới câu vừa rồi của Điềm Điềm trước khi đi.  

Có duyên... sẽ còn gặp lại.  

Lâm Kiều Hân uể oải nói: "Lần sau còn chẳng biết là năm nào tháng nào, nhưng được dùng bữa chung một lần như thế, tôi đã thỏa mãn lắm rồi".  

"Tôi cảm thấy... áp lực của tôi đã giảm đi nhiều lắm".  

Trương Minh Vũ nghe vậy, nghi hoặc vô cùng.  

Việc này... có hiệu quả vậy sao? 
 
Chương 554: Đánh hình nộm...


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò chuyện thêm đôi câu, Lâm Kiều Hân mới cúp điện thoại.  

Lần này cô gọi cho Trương Minh Vũ chủ yếu là để cảm ơn anh, đồng thời hứa hẹn hôm nào có rảnh sẽ mời anh một bữa.  

Điều này khiến Trương Minh Vũ hưng phấn lắm.  

Tính ra, hình như anh với Lâm Kiều Hân đã cùng nhau dùng cơm tối khá nhiều lần rồi nhỉ?  

Lắc lắc đầu, Trương Minh Vũ cố không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.  

Anh quay người, thấy một chiếc Mercedes màu đen đã xuất hiện bên cạnh mình từ bao giờ.  

Thật đúng là xuất quỷ nhập thần...  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt một cái rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.  

Long Tam lập tức lái xe về biệt thự.  

Dọc đường đi, Long Tam không nói lời nào.  

Nhưng Trương Minh Vũ lại luôn có cảm giác, hôm nay Long Tam hơi khác lạ.  

Cụ thể lạ ở chỗ nào thì anh lại không nói ngay ra được.  

Quan sát kĩ hơn, Trương Minh Vũ mới phát hiện, cánh tay Long Tam đang run lên rất nhẹ.  

Sao vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi: "Anh không sao đấy chứ?"  

Long Tam sửng sốt, tay lập tức ngừng run trong tích tắc, bình thản đáp: "Tôi không sao".  

Trương Minh Vũ vẫn nhìn anh ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.  

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không nói thêm câu nào.  

Không lâu sau, xe dừng trước cửa biệt thự.  

Trời đã tối hẳn, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.  

Trương Minh Vũ mở cửa xe bước xuống.  

Xung quanh đen kịt một màu.  

Cảm giác cô đơn lại một lần nữa kéo tới, lòng anh hụt hẫng trống rỗng vô cùng.  

Quay đầu nhìn lại, Trương Minh Vũ phát hiện Long Tam dường như không có ý định xuống xe.  

Anh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: "Anh không vào nhà à?"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi


Long Tam cười nói: "Hiện giờ đã không còn cần tôi luyện cùng, cậu tập chiến đấu với hình nộm là được rồi".  

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới sực tỉnh.  

Đánh hình nộm...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, lòng ngổn ngang trăm mối.  

Thực ra anh đang rất mong Long Tam vào nhà cùng anh.  

Nhưng nếu Long Tam đã nói thế, dĩ nhiên Trương Minh Vũ sẽ không có gắng chèo kéo thêm.  

Trương Minh Vũ không lần chần thêm nữa, anh cất bước đi vào biệt thự. 
 
Chương 555: Tóc gáy dựng ngược!


Mở cửa, bên trong cũng là một khoảng không đen kịt.  

Bật đèn.  

Căn nhà rộng lớn đến thế, lại chỉ có mình anh ở đây.  

Vóc dáng Trương Minh Vũ vốn đã thon gầy, đứng một mình giữa phòng khách thênh thang trông càng thêm nhỏ bé.  

"Các chị, chừng nào các chị mới về nhà?" Trương Minh Vũ lẩm bẩm một mình.  

Cởi áo ngoài ném qua một bên, anh chầm chậm bước về phía đặt hình nộm.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.  

Uỳnh!  

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.  

Hình nộm hơi lắc lư một chút, biên độ dao động không quá rõ ràng.  

Nhưng một quyền này lại khiến Trương Minh Vũ cảm thấy tay mình đau buốt.  

Anh bắt đầu tập trung chú ý, trong đầu nhớ lại phương pháp dồn lực ngày hôm qua.  

Chẳng mấy chốc, tiếng đánh đấm nặng nề đã vang lên khắp phòng khách.  

Trương Minh Vũ đã bắt đầu tiến vào trạng thái huấn luyện điên cuồng.  

Không biết bao lâu sau, cơn đau trên tay khiến anh không thể chịu nổi nữa, đành phải dừng lại.  

Có điều, anh quan sát thấy biên độ dao động của hình nộm đã rõ ràng hơn ngày hôm qua rất nhiều.  

Điều này khiến Trương Minh Vũ khá hài lòng.  

Anh vào phòng tắm, tắm nhanh một lượt, sau đó quây chiếc khăn tắm ngang eo rồi đi ra.  

Đã hơn mười một giờ đêm, cũng nên đi ngủ rồi.  

Trương Minh Vũ đi thẳng lên lầu hai.  

Mở cửa phòng ngủ, bật đèn.  

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh nào.  

Trương Minh Vũ thở dài một tiếng, lòng rất không thoải mái.  

Anh cất bước đi tới bên giường, vén chăn chui vào trong.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ ngây ra.  

Trong chăn... có hơi ấm?

Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, mắt lóe lên sự hoang mang.  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, trong chăn đột nhiên có ai đó cử động!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh!  

Tóc gáy dựng ngược!  

Đây.... là tình huống gì?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch!  

Thích khách? Hay là quỷ? 
 
Chương 556: "Không nhớ!"


Tuy nhiên khi Trương Minh Vũ chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy cơ thể mình trầm xuống!  

Đây...  

Mùi hương thanh khiết thoang thoảng qua!  

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn, dùng sức kéo chăn sang một bên.  

Nhìn kỹ lại đột nhiên phát hiện ra một khuôn mặt tinh xảo đang nằm bên mình!  

Đây....  

Trương Minh Vũ lập tức di chuyển, thoát khỏi sự trói buộc của người phụ nữ kia, anh quay người đứng trên mặt đất!  

Sau khi nhìn kỹ lại, Trương Minh Vũ như bị sét đánh ngang tai!  

"Cô... sao cô ở nhà tôi?", Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi!  

Người nằm trong chăn không phải ai khác mà chính là Điềm Điềm anh gặp hôm nay!  

Trương Minh Vũ ngẩn người!  

Kính râm trên mặt Điềm Điềm đã được tháo xuống, khuôn mặt tươi cười kia vẫn như trước.  

Cô ấy không vội vàng trả lời, chỉ xoay người chậm rãi ngồi trên giường.  

Trương Minh Vũ sợ đến mức kinh hồn bạt vía, anh lo lắng hỏi: "Cô nói gì đi chứ!"  

Anh không nghĩ được gì nữa rồi!  

Điềm Điềm mỉm cười, nói: "Không hoan nghênh tôi sao?"  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, vô cùng hoang mang?  

Câu này... là sao?  

Trương Minh Vũ mê man hỏi: "Tôi hoan nghênh cô làm cái quái gì? Sao cô chạy đến nhà tôi vậy? Sao cô biết nhà tôi ở đây?"  

Anh hỏi cả một tràng dài.  

Điềm Điềm cười nói: "Tôi nhớ cậu nên đến nhà cậu thôi".  

Nói xong liền ôm đầu gối lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ.  

Trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị.  

Nhớ mình?  

Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Ngôi sao này... sao tùy tiện vậy?  

Nhìn một cái liền nhớ mình sao?  

Nghĩ mãi Trương Minh Vũ vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.  

Ánh mắt Điềm Điềm lóe lên vẻ dí dỏm, cô ấy cười nói: "Cậu không nhớ tôi sao?"  

"Không nhớ!"  

Trương Minh Vũ lắc đầu như trống bỏi.  
 
Chương 557: "Em đoán ra tên chị chưa?"


Vừa gặp mặt, nhớ cái gì?  

Nụ cười trên miệng Điềm Điềm càng tươi hơn, cô ấy hài lòng nói: "Cũng được nhỉ".  

Cái gì cũng được?  

Trương Minh Vũ hoang mang, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Cô mau ra ngoài đi, cô sắp dọa chết tôi rồi đây này!"  

Điềm Điềm đáp: "Không đâu, tôi tìm cậu mãi đấy, sao cậu có thể đuổi tôi đi được".  

Nói xong, cô ấy liền rưng rưng nước mắt.  

Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O!  

Chuyển biến này...  

Quan trọng nhất là ngoại hình của Điềm Điềm vốn thuộc dạng đỉnh của chóp, bây giờ lại dùng vẻ mặt này...  

Ơ!  

Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy.  

Một hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới nói tiếp: "Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp nhau, cô tìm tôi có việc gì?"  

Không biết tại sao, sau khi Điềm Điềm nói xong mấy câu kia, Trương Minh Vũ cảm thấy rất quen.  

Điềm Điềm tủi thân nói: "Cậu đúng là đồ không có lương tâm, cướp đi nụ hôn đầu của người ta, còn không để ý đến người ta?"  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Cái quái gì vậy?  

“Người đẹp à, không thể nói linh tinh được đâu, tôi chưa từng động vào cô mà!", Trương Minh Vũ vội vàng nói.  

Đây là vấn đề về tác phong nha!  

Điềm Điềm kiêu ngạo nói: "Dám làm không dám nhận à? Nụ hôn đầu của tôi bị cậu cướp đó!"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ điên cuồng co giật.  

Một giây sau, Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh đột nhiên nhớ ra, người bị anh cướp đi nụ hôn đầu là...  

Trương Minh Vũ lập tức ngẩng đầu!  

Điềm Điềm cười vô cùng xán lạn, nói: "Sao vậy? Chịu nhận sai chưa?"  

"Không sao, bây giờ nhận sai cũng chưa muộn, chỉ cần về sau chịu trách nhiệm với chị là được rồi".  

Sau khi nói xong, Điềm Điềm cười vô cùng vui vẻ.  

Nhưng đang cười, nước mắt lại chảy ra.  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng lập tức cảm thấy không thể tin nổi.  

Mặc dù đã đoán được đại khái rồi, nhưng Trương Minh Vũ vẫn không biết đây là ai!  

Một hồi sau, Điềm Điềm cười nói: "Em đoán ra tên chị chưa?"  

Tên?  

Điềm Điềm...  
 
Chương 558: Cuối cùng chị cũng gặp được em rồi!"


Một dòng điện chạy thẳng qua cơ thể Trương Minh Vũ!  

Cái tên kia cuối cùng cũng xuất hiện trong đầu Trương Minh Vũ.  

Chị hai Hạ Hâm Điềm!  

Cơ thể Trương Minh Vũ như hóa đá, anh bất động nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mặt!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ run rẩy nói: "Chị.... chị hai!"  

Câu nói này khiến Hạ Hâm Điềm òa khóc.  

Nước mắt điên cuồng tuôn rơi, trông vô cùng đáng thương!  

Hạ Hâm Điềm mím môi, khổ sở mỉm cười: "Em trai, chị hai nhớ em lắm".  

Nói xong cô ấy liền dang hai tay ra.  

Trương Minh Vũ cũng không khống chế nổi tâm tình, cơ thể điên cuồng run rẩy trong vòng tay của Hạ Hâm Điềm!  

Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, cơ thể Trương Minh Vũ run lên.  

Chẳng trách Hạ Hâm Điềm lại về khách sạn giúp anh!  

Đây là chị hai của anh mà!  

Trương Minh Vũ nhắm mắt, nước mắt lăn dài theo khóe mắt.  

Đàn ông không dễ gì rơi lệ, chỉ khi thật sự cảm động mới có thể rơi nước mắt!  

Nhiều năm không gặp, nhưng cảm giác thân thuộc lúc nhỏ vẫn còn nguyên!  

Hạ Hâm Điềm khóc không thành tiếng, nháy mắt đã khiến áo tắm của Trương Minh Vũ ướt đẫm.  

Ký ức lúc nhỏ điên cuồng dội về.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.  

Anh ngẩng đầu, Hạ Hâm Điềm đang hai mắt ngấn lệ nhìn anh.  

Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy kinh ngạc.  

Thậm chí nghi ngờ mình đang nằm mơ!  

Dù sao vừa rồi còn cô độc, bây giờ lại có thêm một người thân...  

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.  

Trương Minh Vũ không biết nên nói gì, cảm giác bối rối khiến anh không nói nên lười.  

Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai ngốc, chị nhớ em lắm, nhiều năm như vậy... cuối cùng chị cũng gặp được em rồi!"  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, tim đập nặng nề lạ thường.  

Mất một lúc, Trương Minh Vũ mới nghẹn nào nói: "Chị hai, em cũng nhớ chị lắm!"  

Hạ Hâm Điềm mím môi, không khống chế nổi sự kích động trong lòng, máu trong cơ thể như sôi sùng sục!
 
Chương 559: Kinh ngạc không?"


Trương Minh Vũ lại nói: "Chị hai, sao chị không nói sớm, nói sớm thì hai chúng ta đã có thể gặp mặt nhau sớm hơn chút rồi!"  

Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Em trai thối, không nhận ra chị còn nói lý là sao hả?"  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đâu có đâu có, ai bảo giờ chị hai xinh đẹp như vậy, em thực sự không dám nghĩ đến".  

Hạ Hâm Điềm bất mãn nói: "Em trai thối, em nói vậy là có ý gì? Lúc nhỏ chị hai không xinh đẹp sao?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Làm thế nào... để đáp lời đây?  

Hạ Hâm Điềm lại cười nói: "Được rồi, không đùa em nữa, chị không nhận em cũng là muốn tạo bất ngờ cho em".  

"Sao vậy? Kinh ngạc không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu, mắt lóe sáng!  

Đến bây giờ, anh vẫn chưa hết khiếp sợ!  

Khuôn mặt tinh xảo ở trước mắt kia.  

Khó có thể tưởng tượng được, cô thiếu nữ tinh nghịch trong quá khứ bây giờ lại có thể xinh đẹp đến nhường này.  

Trương Minh Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn.  

Hạ Hâm Điềm cũng bất động, miệng vẫn nở nụ cười, đứng đó quan sát.  

Một hồi sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Em trai thối đẹp trai nhỉ, lớn rồi đấy".  

Trương Minh Vũ cảm thấy ấm lòng.  

Bao nhiêu năm không gặp, Hạ Hâm Điềm vẫn giống như Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt, tình cảm giữa bọn họ không hề đổi thay!  

Hạ Hâm Điềm đặt tay lên vai Trương Minh Vũ, khẽ kéo.  

Hai người lại nằm trên giường, bốn mắt nhìn nhau.  

Khoảng cách giữa hai đôi mắt chưa đến mười centimet.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Chị hai, sao chị lại trở thành ngôi sao vậy? Lại còn trở thành một ngôi sao lớn vô cùng lợi hại nữa chứ".  

Hạ Hâm Điềm cười, bất lực nói: "Cũng hết cách, từ nhỏ sư phụ đã dạy chị mấy cái này..."  

Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu ra.  

Từ nhỏ Hạ Hâm Điềm đã ca hát, cô ấy vốn muốn làm một ca sĩ.  

Không ngờ bây giờ lại trở thành ngôi sao đa tài đa nghệ.  

Hạ Hâm Điềm bắt đầu kể chuyện lúc nhỏ, Trương Minh Vũ cũng nói chuyện với cô, hai người nói chuyện rất nghiêm túc.  

Bất tri bất giác đã đến hai giờ sáng.  

Nhưng Trương Minh Vũ và Hạ Hâm Điềm vẫn không hề buồn ngủ.  

Nói chuyện lâu đến thế, cuối cùng cảm giác xa lạ cũng biến mất.  

Trương Minh Vũ không nỡ hỏi: "Đúng rồi, chị hai, chị định ở lại Hoa Châu bao lâu?"  

Hạ Hâm Điềm lấy tay chọc lông mày của Trương Minh Vũ, cười nói: "Yên tâm đi, lần này chị hai sẽ đi chơi với em mấy ngày".  

"Sao có thể để thằng em thối cô đơn được?" 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom