Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1680


"Lợi hại như vậy thì đã quen biết được bao nhiêu vị tai to mặt lớn?"  

"Lợi hại như vậy, vì sao giờ bị thương cũng chỉ có cô đỡ về?"  

Nói đoạn, bà hai nhếch môi cười nhạt.  

Những người khác cũng giễu cợt hình về phía Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân như chờ xem kịch vui.  

Họ muốn xem xem cô định trả lời thế nào.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, mắt long lên đầy giận dữ.  

Không phải cô không thể trả lời bọn họ...  

Cô chỉ không ngờ, đám người nhà họ Lâm này lại vô liêm sỉ đến thế!  

Sao họ có thể hỏi ra những lời đó?  

Lương tâm của bọn họ để đâu rồi?  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, càng lúc càng cảm thấy không đáng thay cho Trương Minh Vũ.  

Bà hai thừa thắng xông lên, châm chọc hỏi: "Sao thế, không đáp được à? Chẳng phải cậu ta lợi hại lắm sao?"  

"Hiện giờ đãi ngộ dành cho những nhân vật lớn lại thấp như vậy à?"  

"Bị thương... cũng không có người chăm nom? Còn phải phiền cô tự mình chăm sóc?"  

Nói xong, bà ta trào phúng nhìn hai người.  

Lâm Tuấn Minh và bà cả cũng cười khẩy.  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.  

Cô đã giận điên lên rồi.  

Cô thực sự không hiểu, đám người này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu vậy.  

Sau đó, đáy mắt cô chợt lóe lên một tia sáng lạnh, chuẩn bị lên tiếng phản bác.  

Nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy vào.  

Người hầu trong nhà vọt vào phòng khách, kích động nói: "Có... Có khách quý tới ạ!"

Hả?  

Vừa nghe nói thế, tất cả mọi người trong phòng đều hơi ngẩn người.  

Khách quý tới?  

Lâm Quốc Phong lạnh nhạt hỏi: "Khách quý nào?"  

Người hầu cung kính đáp: "Tôi... Tôi cũng không biết ạ, chỉ nói là đến thăm bệnh".  

Thăm bệnh?  

Bà hai cười cười châm chọc: "Hẳn là có người tới thăm ông cụ nhà chúng ta đây mà".  

"Tiếc nhỉ, có một số người nghe nói lợi hại lắm mà vẫn chẳng có danh vọng bằng ông cụ nhà chúng ta".  

Giọng điệu của bà ta đầy khiêu khích.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, đáy mắt lóe lên lạnh lẽo.  

Đám người xung quanh đều trào phúng nhìn về phía hai người bọn họ.  

Lâm Quốc Phong vội nói: "Vậy mau mời khách vào đi". 
 
Chương 1681


Người hầu cung kính thưa: "Vâng".  

Nói xong, người hầu vội quay đầu đi ra.  

Trương Minh Vũ nhìn theo, thoáng nghi hoặc.  

Ông cụ Lâm chỉ vừa mới ngã bệnh thôi mà?  

Tin tức đã truyền ra ngoài nhanh đến vậy sao?  

Chẳng lẽ là...  

Nghĩ tới một khả năng, khóe miệng anh giật giật.  

Nếu là như vậy... thì cũng đúng lúc quá đấy...  

Lâm Quốc Phong và người nhà họ Lâm đứng lên đi ra chào đón.  

Bà hai cười giễu: "Sao hả? Người lợi hại nào đó vẫn không muốn ra cửa đón khách à?"  

"Chẳng lẽ thật sự coi mình là nhân vật tai to mặt lớn hơn người?"  

Lâm Kiều Hân quát lên một tiếng: "Bác hai, bác thôi đi!"  

Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn cô.  

Lý Phượng Cầm vội vã nói: "Kiều Hân! Con nói năng kiểu gì thế hả!"  

Đáy mắt bà hai cũng lóe lên tức giận.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, tiến lên một bước.  

Trương Minh Vũ vội ngăn lại, cười nói: "Thôi không sao, hẳn tôi cũng nên ra đón khách".  

Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Nhưng..."  

Trương Minh Vũ âm thầm đưa mắt ra hiệu cho cô.  

Lâm Kiều Hân thoáng ngẩn ra.  

Cuối cùng, cô cũng không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.  

Bà hai hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi ra cửa.  

Những người khác cũng đều giễu cợt liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi yên lặng đuổi theo.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói với Lâm Kiều Hân: "Đi thôi".  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng đầy căm tức.  

Một lát sau, cô mới vươn tay từ từ đỡ Trương Minh Vũ đứng lên.  

Hai người thong thả đi ra cửa.  

Lúc này, đám Lâm Quốc Phong đã xếp hàng chỉnh tề ngoài đó.  

Ai nấy đều hân hoan.  

Trương Minh Vũ được Lâm Kiều Hân đỡ, đứng ở cạnh cửa.  

Chỉ lát sau, xa xa đã có mấy bóng người đang đi tới.  

Nhìn kĩ hơn...  

Quả nhiên...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia bất đắc dĩ. 
 
Chương 1682


Người đang tới, đúng là Hàn Thất Thất...  

Hàn Thiên Hoa đang đi bên cạnh cô ta, phía sau còn có hai vệ sĩ.  

Vệ sĩ xách theo hộp quà lịch sự.  

Người nhà họ Lâm đều sửng sốt.  

Sao... Sao Hàn Thiên Hoa lại tới đây?  

Định thần lại, Lâm Quốc Phong mới bước tới, khách khí chào hỏi: "Ông Hàn, cơn gió nào đưa ông tới đây?"  

Hàn Thiên Hoa cũng khách khí đáp lại: "Ông Lâm khách sáo quá, lần này tôi tới chỉ để thăm hỏi một chút, đã làm phiền rồi".  

Lâm Quốc Phong nhiệt tình nói: "Ông Hàn thật có lòng, bố tôi đang ở trên lầu, mời ông vào".  

Nói xong, ông ta đứng sang nhường đường.  

Đám người nhà họ Lâm ai nấy đều tràn đầy hưng phấn.  

Đây đúng là một nhân vật lớn!  

Đám đông tự động tách ra mở lối đi.  

Nhưng vẫn có không ít người còn nghi hoặc trong lòng, Hàn Thiên Hoa có qua lại với ông cụ Lâm sao?  

Hai lần trước Hàn Thiên Hoa tới đây, chẳng phải đều là để giúp Trương Minh Vũ sao?  

Hàn Thiên Hoa cười lớn đầy hào sảng, nói ngay: "E rằng ông Lâm đây đã hiểu lầm điều gì, lần này tôi tới là để thăm Minh Vũ".  

"Thật đúng là chưa nghe nói cụ Lâm bị bệnh, xin thứ lỗi cho".  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, tất cả đều trố mắt nhìn.  

Không phải tới thăm ông cụ Lâm?  

Tới thăm Trương Minh Vũ?  

Chuyện này...  

Lâm Quốc Phong ngây người tại chỗ.  

Bà cả và bà hai cũng mờ mịt nhìn.  

Tất cả đều đã sửng sốt.  

Ồn ào vênh váo hồi lâu, ra là...  

Đám người nhà họ Lâm lúng túng lảng mắt đi, bà hai cúi đầu thật thấp, không dám nhìn ai.  

Lâm Kiều Hân thoáng ngạc nhiên.  

Lòng cô chợt nảy lên một sự đắc ý khó hiểu.  

Hàn Thất Thất chau mày, nói: "Trương Minh Vũ, anh bị thương nặng như thế, sao còn ra đây?"  

Chuyện này...  

Đám người nhà họ Lâm nghe vậy thì đều lúng túng ra mặt.  

Bọn họ vừa ép Trương Minh Vũ ra đây... 
 
Chương 1683


Trương Minh Vũ gượng cười, nói: "Vừa lúc đi ra hoạt động tay chân chút thôi".  

Lâm Kiều Hân liếc nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt đầy phức tạp.  

Đã đến nước này mà Trương Minh Vũ vẫn còn cố gắng giữ gìn hình tượng cho nhà họ Lâm, nhưng người nhà họ Lâm lại...  

Càng nghĩ càng giận!  

Hàn Thất Thất lo lắng nói: "Anh đừng đứng đó nữa, mau đi vào đi thôi".  

"Bố, chúng ta cũng vào đi".  

Hàn Thiên Hoa gật đầu.  

Đoàn người nhanh chóng quay lại phòng khách.  

Lâm Quốc Phong khách khí cười nói: "Ông Hàn, mời ngồi".  

Nói đoạn, ông ta nhường lại vị trí trang trọng nhất cho Hàn Thiên Hoa.  

Hàn Thiên Hoa cũng không khách sáo, ngồi vào vị trí đó.  

Những người khác thấy thế, mới chậm rãi ngồi vào chỗ.  

Lâm Tuấn Minh vồn vã mời: "Cô Hàn, mời cô ngồi đây".  

Anh ta đứng dậy nhường vị trí của mình cho Hàn Thất Thất.  

Lâm Tuấn Minh nhìn Hàn Thất Thất, mắt như tỏa sáng.  

Gương mặt cô gái này quá đẹp, hoàn toàn không thua gì Lâm Kiều Hân.  

Lại còn trẻ tuổi!  

Hàn Thất Thất chau mày.  

Cô ta ngẩng lên, phát hiện Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ vẫn đang đứng ở phía sau.  

Thế này...  

Hàn Thất Thất len lén huých Hàn Thiên Hoa một cái.  

Hàn Thiên Hoa hơi ngẩn người.  

Ông ngẩng đầu lên, sắc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.  

Khụ khụ!  

Hàn Thiên Hoa hắng giọng mấy tiếng rồi nói: "À ừm... Minh Vũ à, hai vợ chồng cháu qua ngồi đi, hôm nay chú tới đây là để thăm cháu mà".  

"Chút việc cỏn con này, hẳn cháu sẽ nể mặt chú chứ?"  

A...  

Tất cả những người còn lại đều ngây ra.  

Các ghế đều đã ngồi kín..  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Việc này không cần phải đoán, nhất định là kiệt tác của Hàn Thất Thất rồi...  

Lâm Quốc Phong lúng túng nói: "À... Mọi người nhường chỗ cho Trương Minh Vũ đi, chân người ta còn đang bị thương đó".  

Hả...  
 
Chương 1684


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà cả và bà hai liếc nhìn nhau.  

Mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng...  

Hừ!  

Bà hai hung hăng lườm Trương Minh Vũ một cái rồi mới đứng lên.  

Bà cả cũng đứng lên theo.  

Lâm Kiều Hân nói thẳng không hề cố kị: "Minh Vũ, chúng ta qua đó ngồi đi".  

Trương Minh Vũ gật đầu đầy bất đắc dĩ.  

Hai người nhanh chóng ngồi vào vị trí của bà cả và bà hai.  

Lâm Tuấn Minh thấy thế, đáy mắt lóe lên sắc lạnh.  

Lại bị cướp mất cơ hội thể hiện rồi!  

Nhưng ngay sau đó, chợt có một bóng người lướt qua trước mắt anh ta.  

Hả?  

Lâm Tuấn Minh ngẩn ra.  

Khi anh ta ngẩng lên nhìn, lập tức nhận ra Hàn Thất Thất đã thực sự ngồi vào vị trí mình vừa nhường lại.  

Lâm Tuấn Minh nhếch miệng cười nhẹ.  

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại.  

Anh ta chợt nhận ra, chỗ của mình vừa rồi ở ngay cạnh bà cả.  

Mà lúc này, Trương Minh Vũ đang ngồi ở vị trí của bà cả.  

Như vậy...  

Hàn Thất Thất đang ngồi ngay cạnh Trương Minh Vũ.  

Mẹ kiếp!  

Lâm Tuấn Minh lập tức trợn trừng mắt.  

Trương Minh Vũ ngồi chính giữa, bên trái là Lâm Kiều Hân, bên phải là Hàn Thất Thất.  

Hai người đẹp xuất sắc!  

Vậy mà lúc này đều kề sát bên Trương Minh Vũ!  

Lâm Tuấn Minh thấy thế, tức giận đến nghiến răng ken két.  

Anh ta đố kị muốn chết!  

Bà cả và bà hai đứng phía sau, hai gương mặt đều âm trầm tăm tối.  

Bất mãn thì bất mãn...  

Nhưng không ai dám đứng ra nói một lời.  

Dẫu sao, đó là Hàn Thiên Hoa mà... Ai dám không nể mặt?  

Bà hai lầm bầm: "Thật đúng là chó ngáp phải ruồi, sao nó lại gặp được nhân vật lớn như Hàn Thiên Hoa này cơ chứ!"  

"Một Hàn Thiên Hoa thôi đã bị mày dùng không biết bao nhiêu lần!"  

"Hừ!"  

Bà ta nói rất nhỏ, nhưng mấy người ngồi gần đó đều nghe rõ, cả đám đều ghen tị ra mặt.  

Đúng là chó ngáp phải ruồi!  

Trương Minh Vũ lại chẳng hề để ý tới họ.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1685


Tất cả đều đã trố mắt kinh ngạc.  

Giây lát sau, có tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.  

Khách nữ?  

Mọi người đều ngẩn ra.  

Lâm Quốc Phong cũng đứng dậy, sắc mặt hoang mang mờ mịt.  

Ngay sau đó, một người phụ nữ tiến vào trong phòng.  

Bà cả và bà hai lập tức vui mừng hớn hở.  

Đồng đội tới rồi!  

Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn sang phía Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân nhỏ giọng giải thích cho anh: "Đó là cô của tôi, là con dâu nhà họ Trần ở Tĩnh Châu".  

Trương Minh Vũ hiểu ra.  

Trước anh mới chỉ nghe nói, còn chưa gặp bao giờ.  

Người này là em gái của Lâm Quốc Phong, tên là Lâm Uyển Hồng.  

Nhà họ Trần à?  

Hình như đó là một gia tộc hạng ba ở Tĩnh Châu?  

Trương Minh Vũ chậm rãi nhếch miệng cười nhẹ.  

Người này, hình như vẫn luôn khinh thường anh, cho nên xưa nay vẫn chưa hề ra mặt...  

Lâm Quốc Phong ngạc nhiên cười nói: "Em gái, em về rồi à".  

Lâm Uyển Hồng tháo kính xuống, ra vẻ cao ngạo nói: "Bố ngã bệnh, em là con gái đương nhiên phải về thăm mới được".  

Bà cả và bà hai vội vàng bước tới hàn huyên.  

Lâm Uyển Hồng trước sau vẫn giữ thái độ cao ngạo kiêu căng.  

Bà hai nhiệt tình nói: "Uyển Hồng, mau qua đây ngồi đi, từ xa vội về như thế hẳn là mệt mỏi lắm rồi".  

Bấy giờ Lâm Uyển Hồng mới ngạo nghễ đi về phía sofa.  

Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất vẫn giữ im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn.  

Bà hai liếc nhìn sofa, cười lạnh một tiếng, ra vẻ tiếc nuối: "Ôi chao, sofa kín chỗ rồi, phải làm sao bây giờ?"  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Bà hai nhà họ Lâm này vẫn cứ muốn bắt mình đứng lên?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ.  

Lâm Kiều Hân đè chân Trương Minh Vũ lại, ý bảo anh không cần phải đứng lên.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã chất đầy tức giận.  

Lâm Uyển Hồng nhăn mày nhìn quanh.  

Quét qua một vòng, bà ta mới thấy Hàn Thiên Hoa và Hàn Thất Thất.  

Hả?  

Lâm Uyển Hồng sửng sốt.  

Ngay sau đó, bà ta liền vồn vã cười nói: "Ông Hàn, ông cũng tới ạ".  

Vẻ ngạo nghễ trên mặt bà ta lập tức biến mất sạch.  

Nhà họ Trần ở Tĩnh Châu tuy cũng rất có quyền thế nhưng còn không dám so với nhà họ Hàn.  

Huống chi, còn có một nhà họ Chu ở Tĩnh Châu nữa!  

Hàn Thiên Hoa chỉ gật đầu cười cười coi như đáp lại.  

Ôi...  

Hàn Thiên Hoa không chủ động chào hỏi, Lâm Uyển Hồng cảm thấy mất mặt vô cùng.  

Lâm Quốc Phong xấu hổ đứng ra, cười nói: "À thì... Uyển Hồng à, em qua chỗ anh ngồi đi".  

Lâm Uyển Hồng nhăn mày.  

Việc này...  

Bà ta nhanh chóng lia mắt về phía Trương Minh Vũ, hỏi: "Cậu ta là..."  

Lâm Kiều Hân thoáng chau mày, lạnh nhạt đáp: "Thưa cô, anh ấy là chồng cháu".  

Hả?  

Lâm Uyển Hồng trợn trừng mắt.  

Chồng... Trương Minh Vũ?  

Ánh mắt bà ta lóe lên chán ghét và khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, không có mắt nhìn à?"  

"Nhà họ Lâm có khách quý tới, mà cậu lại để hai chị dâu tôi đứng, còn cậu thì ngồi?"  

"Thế này thì còn thể thống gì nữa?"  

"Còn không chịu đứng lên cút sang một bên cho tôi ngay!"  

Lâm Uyển Hồng hô to, cực kì khí thế.  

Chậc...  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lướt qua một tia bất đắc dĩ.  

Thật là...  

Bà cả và bà hai âm thầm cúi đầu cười lạnh.  

Lâm Tuấn Minh hất hàm kiêu ngạo.  

Lâm Kiều Hân nhăn mày, nói: "Cô, cô không thể nói chuyện tử tế được à?"  

Hả? 
 
Chương 1686


Vừa nghe nói thế, Lâm Uyển Hồng tức thì ngẩn người.  

Lý Phượng Cầm lo lắng ra mặt.  

Con bé này... sao lại nói năng như thế?  

Lâm Uyển Hồng nhăn mày, lạnh lùng nói: "Kiều Hân, cháu đang dạy tôi đấy à?"  

Trương Minh Vũ cũng ngạc nhiên ra mặt.  

Lâm Kiều Hân lần này... cứng cỏi thế?  

Những người khác cũng hoang mang nhìn Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân chỉ chau mày, lạnh nhạt nói: "Phải, cô vừa về đến nhà đã bắt đầu quát tháo Minh Vũ".  

"Cô coi Minh Vũ là gì chứ?"  

Việc này...  

Nghe cô phản bác như thế, ai nấy đều khiếp sợ ra mặt.  

Trương Minh Vũ cũng đã ngây dại.  

Một lúc sau, anh mới hoàn hồn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Lâm Kiều Hân của lúc này... thật tốt...  

Sắc mặt Lâm Uyển Hồng đã sa sầm xuống, bà ta cả giận quát: "Sao nào? Tôi đây là con dâu nhà họ Trần đấy! Hiện giờ ngay cả một thằng vô dụng, tôi cũng không thể dạy dỗ được à?"  

Bà cả và bà hai cười khẩy.  

Bọn họ không nói gì, chỉ lẳng lặng xem trò.  

Lâm Kiều Hân lại một lần nữa nổi giận.  

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nghe thấy Hàn Thất Thất bình thản hỏi: "Nhà họ Trần... lợi hại lắm à?"  

Hả?  

Lâm Uyển Hồng ngẩn người.  

Cô nhỏ này... dây vào việc riêng nhà người ta làm gì?  

Hàn Thất Thất không ngẩng đầu, chỉ thong thả nói: "Chúng tôi đến đây thăm Trương Minh Vũ, mà bà đối xử với anh ấy như thế, cũng có nghĩa là đang ra lệnh đuổi khách đấy hả?"  

Hả...  

Vừa nghe Hàn Thất Thất nói thế, đám người nhà họ Lâm lập tức hoảng loạn cả lên.  

Nhà họ Hàn... bọn họ không dám đụng tới!  

Lâm Uyển Hồng đành phải cười làm hòa, nói: "Dĩ nhiên không phải, tôi... tôi..."  

Nhưng bà ta lắp bắp mãi vẫn chưa thể nói cho xong một lời giải thích.  

Bởi lúc này, bà ta đã khiếp sợ tột cùng.  

Hàn Thiên Hoa tới thăm Trương Minh Vũ?  

Điên rồi chắc?  

Hàn Thất Thất thản nhiên nói: "Nếu các người còn nói năng với Trương Minh Vũ như thế, chúng tôi sẽ không nán lại thêm".  

"Hiểu chứ?"  

Chuyện này...  

Bà cả và bà hai đã sa sầm mặt xuống.  

Đáy mắt Lâm Uyển Hồng cũng đã tràn đầy phẫn nộ.  

Bà ta lại bị một con nhỏ vắt mũi chưa sạch khiêu khích như thế, thật là...  

Nhưng cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nén giận, ẩn nhẫn.  

Lâm Kiều Hân phức tạp nhìn về phía Hàn Thất Thất.  

Cuối cùng vẫn phải nhờ tới Hàn Thất Thất...  

Lâm Quốc Phong đứng lên, lúng túng nói: "À thì... Uyển Hồng, em ngồi đi".  

Nói xong, ông ta tránh ra nhường chỗ.  

Lâm Uyển Hồng siết chặt nắm tay.  

Nhưng sau cùng, bà ta vẫn ngồi xuống.  

Dù sao, mang thân phận con dâu nhà họ Trần, về nhà không có chỗ ngồi thì coi sao được?  

Nhưng bầu không khí trong phòng lại rơi vào tình trạng gượng gạo hết sức.  

Lâm Uyển Hồng tức giận cực kì, mắt như tóe lửa.  

Thứ vô dụng kia!  

Không biết chó ngáp phải ruồi thế nào mà quen biết được người nhà họ Hàn?  

Không được, phải dạy cho nó một bài học!  

Ngay sau đó, Lâm Uyển Hồng lạnh nhạt lên tiếng: "Trương Minh Vũ à, cậu ở rể nhà họ Lâm này bao năm nay, hiện giờ... đã có việc gì làm chưa?"  

Thoạt nghe thì chỉ như hỏi thăm chuyện nhà thôi...  

Lòng Trương Minh Vũ lại dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.  

Lại là trò này nữa.  

Hàn Thất Thất thản nhiên nói thay: "Đương nhiên là có việc, bận kiếm tiền làm giàu rồi".  

Làm giàu?  

Lâm Uyển Hồng cười khẩy một tiếng, hỏi: "Kiếm tiền làm giàu ở đâu thế?"  

Trương Minh Vũ đang định lên tiếng.  

Hàn Thất Thất đã nhanh miệng hơn, nói dõng dạc: "Hoa Châu, Tĩnh Châu, chỗ nào cũng có".
 
Chương 1687


Hả?  

Đáy mắt Lâm Uyển Hồng lóe lên một tia giễu cợt, bà ta nói: "Lợi hại vậy cơ à? Sao tôi chưa từng nghe nói tới nhỉ?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Hàn Thất Thất châm chọc: "Đẳng cấp của nhà họ Trần quá thấp, đương nhiên bà chưa có tư cách nghe được tin tức về người thuộc cấp bậc cao như Trương Minh Vũ rồi".  

Trời!  

Mọi người xung quanh hít hà thật mạnh.  

Đẳng cấp của nhà họ Trần mà còn quá thấp?  

Có lẽ chỉ có Hàn Thất Thất mới dám nói như vậy thôi nhỉ?  

Trương Minh Vũ tức giận lườm qua một cái.  

Cái miệng thích châm chọc của Hàn Thất Thất... thật là...  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lại tràn đầy phức tạp.  

Không biết vì sao, bỗng nhiên cô thật sự ao ước được như Hàn Thất Thất, có thể thoải mái cãi lại...  

Lâm Uyển Hồng tức giận híp mắt, cười nhạt: "Thật không ngờ, hiện giờ Trương Minh Vũ đã lợi hại đến vậy cơ à?"  

Lâm Tuấn Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô, cô nghe vậy rồi thôi, cậu ta ấy hả... Hừ!"  

Anh ta không dám nói trắng ra, sợ làm mất lòng nhà họ Hàn.  

Lâm Uyển Hồng dĩ nhiên đã hiểu được ngay, nhưng... phải làm sao để vạch trần đây?  

Chẳng lẽ cứ mặc thằng ranh đó làm càn như vậy?  

Hàn Thất Thất chau mày, hỏi: "Sao, anh nghi ngờ lời tôi nói đấy à?"  

Lâm Tuấn Minh thoáng hoảng lên, vội cười cười lấy lòng, nói: "Dĩ nhiên không phải ạ, tôi chỉ lo cô Hàn đây bị người ta lừa gạt mà thôi".  

Nói đoạn, đáy mắt anh ta lóe lên lạnh lẽo.  

Hàn Thất Thất lại nhếch môi, nở một nụ cười thần bí...

Hôm nay cô ta không thể mất công đến đây được!  

Hàn Thất Thất lầm bầm nói: "Lo lắng cho tôi? Nếu đã vậy thì chúng ta cược đi".  

Cược?  

Vừa dứt lời, mọi người lập tức hoang mang.  

Trương Minh Vũ cũng khó hiểu.  

Lâm Tuấn Minh nghi ngờ hỏi: "Cược cái gì?"  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên.  

Cô ta mỉm cười nói: "Thím đây chẳng phải thích ngồi sao, hay là chúng ta cược... hôm nay có thể bảo bà ta đứng dậy được không?"  

Hả?  

Cược kiểu gì vậy?  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả.  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày hỏi: "Cô nói câu này có nghĩa là gì?"  

Hàn Thất Thất lạnh lùng đáp: "Không hiểu sao? Hôm nay tôi cược xem bà có chủ động đứng dậy không?"  

Chuyện này...  

Mọi người đều sững sờ.  

Ánh mắt Lâm Uyển Hồng lóe lên sự chế giễu.  

Mình đứng dậy sao?  

Lâm Uyển Hồng cười nói: "Được thôi, không biết cô Hàn định cược bằng gì?"  

Hàn Thất Thất trầm ngâm cười nói: "Hay là cược bằng cách xưng hô đi?"  

Nói xong cô ta liền mỉm cười.  

Hả?  

Mọi người đều thấy khó hiểu. 
 
Chương 1688


Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu gì.  

Hàn Thất Thất đang muốn là gì vậy?  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày hỏi: "Câu này có nghĩa là gì?"  

Những người khác đều nhìn qua đây.  

Cược xưng hô... là cái gì?  

Hàn Thất Thất nhướng mày, cười nói: "Nếu như hôm nay tôi không thể bắt bà chủ động đứng dậy, từ hôm nay người nhà họ Lâm chúng tôi mà gặp bà sẽ gọi bà là bà cô".  

"Bao gồm cả Minh Vũ, bà thấy sao?"  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người cảm thấy hoang mang.  

Bà cô?  

Chuyện này...  

Hàn Thất Thất nói tiếp: "Vừa hay có thể chứng minh rốt cuộc tôi có bị người ta lừa không?"  

Tất cả mọi người đều hoang mang.  

Chuyện này thì có liên quan gì?  

Lâm Uyển Hồng nghi ngờ hỏi: "Cô... nói gì?"  

Hàn Thất Thất khó chịu xua tay nói: "Bà có dám cược không?"  

Chuyện này...  

Lâm Uyển Hồng hít sâu một hơi hỏi: "Vậy nếu như mấy người thắng thì sao?"  

Đối mặt với Hàn Thất Thất, bà ta không thể không cẩn thận.  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "Nếu như tôi thắng, sau này tất cả các người gặp Trương Minh Vũ sẽ phải gọi anh là... cậu chủ Minh Vũ, thế nào?"  

Nói xong cô ta liền mỉm cười.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lo giật.  

Liên quan gì đến tôi...  

Mọi người đều kinh ngạc.  

Gọi cậu ta là cậu chủ Minh Vũ?  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày nói: "Cô Hàn, cô đang đùa à? Cậu ta mà cũng xứng sao?"  

Lâm Kiều Hân nổi giận.  

Hàn Thất Thất cười nói: "Yên tâm, ván cược này là Minh Vũ cược với bà, chỉ cược xem dựa vào mạng lưới quan hệ của Minh Vũ có thể khiến bà đứng dậy được không?"  

"Thế... mà bà cũng không dám cược sao?"  

Nói xong mắt cô ta hiện lên sự khinh bỉ.  

Mạng lưới quan hệ của Trương Minh Vũ?  

Mọi người kinh ngạc.  

Cậu ta thì có mạng lưới quan hệ gì? Trần Đại Phú sao?  

Trong ấn tượng của bọn họ, Trương Minh Vũ chỉ quen mỗi Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa thôi.  

Mắt Lâm Uyển Hồng lóe sáng.  

Dù sao bà ta cũng không quen Trần Đại Phú.  

Bà cả và bà hai ngầm đánh mắt!  

Lâm Uyển Hồng hiểu ý!  

Lâm Uyển Hồng cười nói: "Được, tôi cược với cô!"  

Nói xong, mắt bà ta hiện lên sự giễu cợt. 
 
Chương 1689


Chỉ dựa vào cậu ta?  

Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý.  

Thành công rồi.  

Đây đương nhiên không phải ý tưởng của cô ta, mà là Liễu Thanh Duyệt dặn dò cô ta làm như vậy.  

Còn về việc tại sao lại làm vậy... cô ta cũng không rõ.  

Hàn Thất Thất mỉm cười thần bí: "Được, thống nhất như vậy nhé, nếu như đến lúc đó nói được không làm được... sẽ bị trừng phạt đấy".  

Hả?  

Mọi người trố mắt nhìn nhau.  

Sững sờ.  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày.  

Không biết vì sao, nhưng bà ta cứ cảm thấy có dự cảm không lành.  

Nhưng...  

Tôi không tin cậu ta có thể quen được người nào khiến tôi đứng dậy?  

Tôi là bà chủ nhà họ Trần đó!  

Lâm Uyển Hồng mỉm cười đắc ý.  

Bà cả và bà hai hưng phấn bừng bừng.  

Ngoại trừ Trần Đại Phú ra, cậu còn có ai nữa?  

Huống hồ... Lâm Quốc Long còn đang ngồi đây!  

Hai người nhìn nhau với vẻ hứng khởi.  

Cuối cùng cũng có thể dạy cho Trương Minh Vũ một bài học rồi!  

Ai bảo mày vênh váo!  

Lâm Uyển Hồng đắc ý nói: "Cô Hàn, cược thì cũng phải có giới hạn về thời gian? Nhỡ may tí nữa tôi muốn đi vệ sinh... thì tôi thua à?"  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "Yên tâm đi, bà không kịp đi vệ sinh đâu".  

Hả?  

Vừa dứt lời, mọi người lại hoang mang.  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang.  

Hàn Thất Thất này... rốt cuộc muốn làm gì?  

Người làm xông đến, kích động nói: "Khách quý đến rồi!"  

Hả?  

Mắt mọi người sáng rực lên.  

Ai đây?  

Tiếng bước chân vang lên.  

Mọi người đều nhìn qua.  

Nhưng chỉ nhìn thấy Trần Đại Phú đưa theo hai vệ sĩ đi vào, mặt tươi cười.  

Trong tay vệ sĩ có hai hộp quà.  

Mắt bà cả và bà hai lóe sáng.  

Quả nhiên.  

Nụ cười khẩy trên mặt Lâm Tuấn Minh tươi hơn!  

Trần Đại Phú lo lắng hỏi: "Cậu Minh Vũ, nghe nói cậu bị thương, cậu hồi phục như nào rồi?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Không đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi". 
 
Chương 1690


Trần Đại Phú thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Quốc Long lúng túng mỉm cười: "Chủ tịch Trần, mời ông ngồi".  

Nói xong liền nhường chỗ của mình cho ông ta.  

Trần Đại Phú mỉm cười gật đầu nói: "Được, cảm ơn".  

Sau đó ông ta liền nhìn Hàn Thất Thất.  

Ánh mắt hai người lóe sáng.  

Lâm Quốc Long bất lực.  

Hết cách rồi, dù sao cũng là Trần Đại Phú, người giàu nhất Hoa Châu.  

Vẫn phải nể mặt ông ta.  

Mắt Lâm Uyển Hồng hiện lên sự kinh ngạc.  

Trần Đại Phú cung kính với cậu ta như vậy sao?  

Bà hai nói nhỏ: "Yên tâm đi em, thằng nhãi này chỉ quen hai người này thôi!"  

Lâm Uyển Hồng nghe thấy vậy liền mỉm cười.  

Cả nhà họ Lâm chỉ có mình Lâm Uyển Hồng đang ngồi.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Đến bây giờ vẫn chẳng hiểu Hàn Thất Thất định làm gì.  

Giọng của người hầu lại vang lên: "Lại có khách quý đến!"  

Vừa dứt lời tất cả mọi người đều sững sờ.  

Vẫn còn sao?  

Bà cả và bà hai trợn trừng mắt.  

Ánh mắt Lâm Tuấn Minh hiện lên vẻ không thể tin nổi!  

Tiếng giày cao gót vang lên.  

Một người phụ nữ mặc chiến phục đi vào, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng!  

Tần Minh Nguyệt!  

Người này...  

Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau.  

Lâm Quốc Phong khách khí hỏi: "Cục trưởng Tần? Cô đến đây... có việc gì không?”  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Nghe nói Minh Vũ bị thương, tôi đến thăm".  

Nói xong liền vẫy tay.  

Hai cảnh sát cầm hộp quà tinh xảo đi vào trong.  

Đúng là đang nhìn Trương Minh Vũ!  

Mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt.  

Trương Minh Vũ... sao có nhiều mối quan hệ thế?  

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười.  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Bọn họ đến đây làm gì vậy?  

Anh cảm thấy chuyện hôm nay hơi quái lạ?  

Lâm Uyển Hồng cười khẩy?  

Cục trưởng?  
 
Chương 1691


Cục trưởng của Hoa Châu... dựa vào cái gì mà tôi phải đứng dậy?  

Trương Minh Vũ cậu thua rồi!

Căn phòng rơi vào yên lặng.  

Vô cùng lúng túng.  

Tần Minh Nguyệt... ngồi không?  

Lâm Quốc Phong muốn nói nhưng thôi, nhưng cuối cùng... vẫn không nói được gì.  

Dù sao... vẫn đang đặt cược.  

Trương Minh Vũ bất lực.  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "Sao vậy? Khách đến, nhà họ Lâm mấy người không biết nhường chỗ à?"  

Giọng cô ta rất lớn, như sợ người khác không nghe thấy vậy.  

Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Lâm Uyển Hồng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cùng nhíu mày.  

Bất giác cảm thấy Tần Minh Nguyệt và Hàn Thất Thất đang thông đồng với nhau.  

Đám Lâm Quốc Phong đều nhìn về phía Lâm Uyển Hồng.  

Bây giờ... bọn họ đang đấu tranh.  

Lâm Uyển Hồng cười nói: "Cô đang bảo tôi đứng dậy sao?"  

Hàn Thất Thất cười nói: "Đâu có, chỉ là... nhà họ Lâm chẳng phải nên nhường ghế cho cục trưởng Tần sao".  

"Người ta từ xa đến... mà lại phải đứng à?"  

Lâm Uyển Hồng kiêu ngạo nói: "Cục trưởng Tần? Xin lỗi, tôi là người Tĩnh Châu, cục trưởng của Tĩnh Châu... không mang họ Tần".  

Nói xong, bà ta mỉm cười đắc ý.  

Bà cả và bà hai nghe thấy vậy mắt sáng rực lên!  

Đúng vậy.  

Hai người mỉm cười chế nhạo.  

Trương Minh Vũ thì có năng lực gì chứ?  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tôi quen cục trưởng Tĩnh Châu đó".  

Nụ cười trên mặt Lâm Uyển Hồng cứng đời.  

Một lúc sau mới đáp: "Quen thì sao chứ? Tôi cũng đâu có phạm pháp, liên quan gì đến tôi?"  

Mắt Tần Minh Nguyệt sáng lên.  

Bà cả và bà hai cuộn tròn nắm đấm, dường như đang cổ vũ!  

Đúng là xả giận!  

Hết chiêu rồi sao?  

Hàn Thất Thất thấy vậy bất lực nói: "Cục trưởng Tần, cô ngồi ở đây đi, tôi là người Hoa Châu".  

"Vẫn phải nể mặt cục trưởng Tần một chút".  

Nói xong cô ta liền mỉm cười đứng dậy.  

Tần Minh Nguyệt khách khí nói: "Cảm ơn".  

Nói xong liền ngồi xuống.  

Lâm Uyển Hồng thấy vậy mỉm cười đắc ý.
 
Chương 1692


Bà cả và bà hai cũng hào hứng theo.  

Phòng khách lại yên tĩnh.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khó hiểu.  

Kết thúc rồi sao?  

Ngẩng đầu nhìn, Hàn Thất Thất vẫn đang đứng dựa vào sofa, khoanh tay trước ngực.  

Rất kiêu ngạo.  

Còn chiêu nữa?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Rốt cuộc cô ta định làm gì vậy?  

Nhiều người đến như vậy?  

Bà hai tiến lên, khinh bỉ nói: "Trương Minh Vũ, cậu chỉ có mấy người bạn này thôi à?"  

“Có vẻ như... em gái tôi không phải đứng dậy rồi".  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Bà già, bà vội cái gì, đợi tí nữa đi, biết đâu lại có ai đến?"  

Vừa dứt lời, mọi người trợn tròn mắt!  

Bà thì thôi.  

Lại còn bà già?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Độc mồm độc miệng... danh bất hư truyền.  

Một giây sau, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người bà hai.  

Mặt bà hai cứng đờ.  

Sắc mặt bà ta lập tức âm u.  

Lửa giận trong mắt như sắp phun ra đến nơi.  

Bà hai nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô... cô gọi tôi là gì?"  

Hàn Thất Thất nói: "Bà cùng hàng với bà nội chị Kiều Hân, tôi gọi bà là bà già thì sao đâu".  

Ngây thơ hồn nhiên.  

Lâm Kiều Hân nghe thấy, mím môi, cố nén cười.  

Lực công kích rất lớn!  

Bà hai cuộn chặt nắm đấm, tức giận quát: "Tôi là bác hai của nó!"  

Hàn Thất Thất kinh ngạc nói: "Cái gì? Bà... bà chỉ là bác của chị Kiều Hân sao?"  

"Xin lỗi, mắt tôi hơi tèm nhèm, xin lỗi nhé".  

Nghe có vẻ khá khiêm tốn!  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Không giống tính cách của Hàn Thất Thất chút nào...  

Hừ!  

Bà hai hạnh lùng hừ một tiếng, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn tức giận như cũ!  

Hàn Thất Thất cúi đầu, lầm bầm: "Kỳ thật, bác hai của chị Kiều Hân sao như chín mươi tuổi vậy..."  

Giọng cô ta dù nhỏ nhưng mọi người ở đây vẫn nghe thấy hết!  

Câu nói này... lọt vào tai của tất cả mọi người!  

Phụt.  

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Lời này... đúng là...  

Cả căn phòng rơi vào yên lặng!  

Tất cả mọi người sững sờ nhìn Hàn Thất Thất, hoang mang vô cùng! 
 
Chương 1693


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn chín mươi tuổi?  

Két két két!  

Bà hai nghiến răng ken két, móng tay sắp đâm vào lòng bàn tay đến nơi!  

Dám sỉ nhục bà đây!  

Bà hai tức giận nói: "Con nhãi, ba mẹ cô không biết dạy cô à!"  

Khí thế hùng hồn!  

Hàn Thất Thất nhướng mày.  

Ánh mắt của mọi người lóe lên đầy ẩn ý!  

Không biết ăn nói đến vậy sao?  

Phải dạy dỗ!  

Một giây sau, khí thế lạnh lẽo lan ra khắp căn phòng!  

Hả?  

Mọi người ngớ người!  

Hàn Thiên Hoa trầm giọng nói: "Tôi dạy con tôi thế nào, bà quản được sao?"  

Giọng nói lạnh lẽo như từ dưới địa ngục lên!  

Khí thế sắc bén này cướp mất linh hồn mọi người!  

Bà hai đứng mũi chịu sào, cơ thể run rẩy!  

Cảm giác sợ hãi lan lên đầu!  

Không ít người choáng váng trước khí thế như này!  

Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý, trong mắt đầy vẻ ngạo nghễ.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Hàn Thiên Hoa mặc dù là ông trùm thế giới ngầm của Hoa Châu, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ thể hiện bản lĩnh của mình.  

Bây giờ anh phát hiện ra Hàn Thiên Hoa... không hề tầm thường!  

Khí thế như này Trần Đại Phú cũng không có!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Thú vị đây.  

Một lúc sau, mọi người mới tỉnh lại khỏi cơn khiếp sợ!  

Tần Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Hoa.  

Ừng ực!  

Bà hai chật vật nuốt nước miếng.  

Bà ta quên mất, cô ta là con gái Hàn Thiên Hoa!  

Một lúc sau, bà hai mới cười nói: "Ông... ông Hàn, xin lỗi, tôi... tôi không nói ông, tôi quên mất..."  

Giọng bà ta run rẩy!  

Bà ta không suy xét cho nhà họ Lâm, mà chỉ không dám đắc tội ông ta thôi!  

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Nể mặt Minh Vũ, lần này tôi sẽ tha cho bà".  

"Còn dám động vào con gái tôi, bà sẽ biết cái giá là gì!"  

Thô bạo ngang ngược!  

Bà hai run rẩy nói: "Vâng... vâng".  

Lúc này bà ta không còn lòng dạ nào để nghĩ đến thể diện nữa.  

Thật đáng sợ! 

Hừ! 

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó ngồi xuống. 

Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý. 

Không hổ là bố mình! 

Bà hai hít sâu một hơi, yên lặng lùi về sau. 

Trong mắt tràn ngập sự cay nghiệt! 

Tên Trương Minh Vũ đáng chết! 

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng chẳng ai nói gì. 

Lâm Uyển Hồng híp mắt. 

Một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta đừng chuyển chủ đề, người của cậu đâu?" 

"Không có thì cậu thua". 

Vừa dứt lời, mắt bà hai chợt lóe lên sự hung ác. 

Đúng, vụ cá cược. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1694


Mọi người giật mình.  

Nhìn qua chỉ thấy người làm chạy hồng hộc đến.  

Hả...  

Lại có người đến?  

Người làm kích động nói: "Lại có khách quý đến!"  

Có thật!  

Vừa dứt lời, người nhà họ Lâm lần lượt trợn tròn mắt!  

Bà cả và bà hai nhíu mày.  

Lâm Uyển Hồng cười khẩy.  

Tôi muốn xem xem cậu tìm được ai đến! Người ở Hoa Châu... có ai khiến tôi sợ được? Nực cười!  

Lâm Quốc Phong hoang mang nói: "À... mời vào".  

Trương Minh Vũ quen nhiều người như vậy sao?  

Tiếng bước chân vang lên dồn dập.  

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, vô cùng hiếu kỳ.  

Trương Minh Vũ cũng nằm trong số đó.  

Không bao lâu sau, một bóng người già yếu xuất hiện trước tầm mắt mọi người.  

Theo sau có một thanh niên và hai vệ sĩ.  

Hả?  

Mọi người thấy vậy liền ngớ người.  

Đây là ai?  

Bà cả và bà hai trố mắt nhìn nhau.  

Cười khẩy.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Ông ta cũng đến sao?  

Hàn Thất Thất này...  

Bây giờ anh có thể khẳng định, đây là ý của Hàn Thất Thất...  

Bởi vì người đến là ông cụ Chu!  

Những người nhà họ Lâm khác đều không quen.  

Lâm Quốc Phong hoang mang hỏi: "Xin chào, ông là..."  

Ông cụ Chu mỉm cười đầy khách khí.  

Bà hai cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, cậu không có ai, lại tìm một ông lão đến à?"  

"Cậu nghĩ bọn tôi ngu à?"  

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.  

Nói cái gì vậy?  

Từ đầu đến cuối tôi đã nói câu nào chưa...  

Đám bà cả cười chế giễu.  

Không có ai sao?  

Nhưng bọn họ không nhận ra, sắc mặt Lâm Uyển Hồng đông cứng lại.  

Lâm Tuấn Minh tỏ ra kiêu ngạo, cười khẩy nói: "Trương Minh Vũ, cục trưởng Tần cũng không thể khiến cô tôi đứng dậy, cậu tìm một ông lão đến..."  

"Đầu cậu bị ngu à?"  

Bà cả và bà hai ưỡn cao ngực.  

Lâm Uyển Hồng đột nhiên kinh ngạc nói: "Ông... ông cụ Chu, sao ông lại đến đây?"  

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt đám Lâm Tuấn Minh biến mất.  

Quen... sao?  

Ông cụ Chu?  

Lâm Tuấn Minh sững sờ.  

Bà cả và bà hai cũng ngỡ ngàng.  

Quan trọng nhất là... thái độ của Lâm Uyển Hồng cung kính như vậy.  

Người nhà họ Lâm trợn tròn mắt.  

Ông cụ Chu mỉm cười hiền từ: "Nghe nói Minh Vũ bị thương, nên tôi sao có thể không đến thăm được".  

Hả?  

Lâm Uyển Hồng trố mắt. 
 
Chương 1695


Đây là ông cụ Chu đó! Sao có thể đến thăm Trương Minh Vũ được?  

Điên rồi sao?  

Người nhà họ Lâm thẫn thờ!  

Trương Minh Vũ... quen nhiều người có máu mặt đến vậy sao?  

Chuyện này...  

Bà cả và bà hai không cười nổi!  

Ánh mắt Lâm Tuấn Minh càng ác hơn!  

Đố kỵ không ngừng!  

Nhưng...  

Một lúc sau, mọi người mới bừng tỉnh khỏi cơn khiếp sợ!  

Sắc mặt đắc ý của Lâm Uyển Hồng biến mất.  

Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "À... ai nhường ghế đi chứ? Người nhà họ Lâm?"  

Nói xong liền khoanh tay trước ngực, cười khẩy!  

Chuyện này...  

Người nhà họ Lâm trố mắt nhìn nhau.  

Trên ghế chỉ còn lại mình Lâm Uyển Hồng là người nhà họ Lâm!  

Lâm Uyển Hồng nghiến răng nghiến lợi.  

Sao bà ta có thể ngờ Trương Minh Vũ có thể mời được ông cụ Chu đến đấy chứ!  

Bà ta bối rối.  

Ở Tĩnh Châu, nhà họ Chu có thể đè bẹp nhà họ Trần!  

Quan trọng nhất là nhà họ Trần có nhiều dự án liên quan đến nhà họ Chu!  

Nhỡ may...  

Lâm Uyển Hồng còn đang chần chừ.  

Ông cụ Chu mỉm cười hiền hòa: "Bà chủ Trần, cô... đang muốn ông già đây đứng nói chuyện với bà sao?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Quả nhiên thông đồng với nhau cả.  

Bọn bà hai sao có thể không nhận ra chứ?  

Nhưng... ai dám nói!  

Đây có lẽ là người Lâm Uyển Hồng sợ!  

Lâm Uyển Hồng cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.  

Một bên là mặt mũi.  

Một bên là... sản nghiệp nhiều năm của nhà họ Trần!  

Bà cả và bà hai cũng sốt ruột.  

Không được đứng lên.  

Cuối cùng bọn họ thất vọng rồi.  

Lâm Uyển Hồng... đứng lên rồi.  

Bà ta không dám cược.  

Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến an nguy của nhà họ Trần.  

Hả?  

Bà hai sững sờ.  

Mắt Lâm Tuấn Minh bùng lên lửa giận.  

Trương Minh Vũ lại thắng rồi!  

Lâm Uyển Hồng mỉm cười nói: "Ông cụ Chu, mời ông ngồi!"  

Ông cụ Chu mỉm cười gật đầu.  

Bước đến ghế sofa.  

Lâm Uyển Hồng cúi đầu, trong mắt tràn ngập sự hung hăng!  

Nhưng...  

Hàn Thất Thất nhướng mày, cười nói: "Ôi, bà đứng dậy rồi à?"  

Lâm Uyển Hồng hít sâu một hơi.  

Không nói gì.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Mục đích của cô ta là gì vậy...  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Vậy chúng ta... có nên thực hiện lời hứa không?"  

Chuyện này...  

Vừa dứt lời, Lâm Tuấn Minh lập tức ngẩng đầu!  

Lâm Uyển Hồng cũng sững sờ!  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Từ đầu đến cuối không nói lời nào, sao mấy chuyện này đều liên quan đến anh vậy...  

Một lúc sau Lâm Uyển Hồng mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Lời hứa nào?"  

Hàn Thất Thất cười nói: "Muốn nuốt lời sao?"  

"Ông ngoại, ông xem! Bà Trần chẳng giữ chữ tín gì cả! Bây giờ cháu đang nghi ngờ không biết có phải cả nhà họ Trần đều như này không?""  

Phụt!  

Lâm Uyển Hồng suýt nữa phun ra một búng máu!  

Hàn Thất Thất... độc ác quá!  

Ông cụ Chu nhướng mày nói: "Ồ".  

Lâm Uyển Hồng vỗ đầu cười nói: "À... tôi nhớ ra rồi, xin lỗi cô nhé".  

"Tôi sẽ thực hiện lời hứa, nhà họ Trần chúng tôi luôn giữ chữ tín!"  

Mấy lời này là đang nói với ông cụ Chu.  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ đắc ý.  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng.  

Trương Minh Vũ... có nhiều mối quan hệ đến vậy sao?  

Lâm Uyển Hồng đỏ mặt nhìn Trương Minh Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chủ Minh Vũ, tôi thua cược rồi".  

Hít!  

Vừa dứt lời, mọi người liền hít sâu một hơi lạnh!  

Gọi... thật sao?  

Chuyện này... 
 
Chương 1696


Sắc mặt bà cả và bà hai trầm xuống.  

Nhưng... chẳng nói được gì.  

Lâm Kiều Hân cũng không kìm được mỉm cười.  

Tiếc rằng... không phải vì cô...  

Hàn Thất Thất khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Mấy người thì sao?"  

Nói xong cô ta liền nhìn về phía những người nhà họ Lâm khác.  

Trương Minh Vũ lúng túng.  

Làm gì vậy...  

Người nhà họ Lâm trố mắt.  

Bảo mình gọi sao?  

Lâm Quốc Phong nhíu mày.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... thôi không cần đâu, dù sao mấy người cũng không tham gia ván cược...”  

Cũng không thể đắc tội mọi người được.  

Hàn Thất Thất trợn trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ, trừng mắt với mình làm gì?  

Người nhà họ Lâm thở phào nhẹ nhõm.  

Bà hai lạnh lùng hừ một tiếng.  

Coi như là cậu cũng biết điều!  

Nhưng ngay sau đó, Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Được thôi, bỏ qua cho người nhà họ Lâm".  

"Có điều... ba người các người đều tham gia ván cược, mấy người gọi đi".  

Nói xong cô ta liền hí hửng nhìn bà cả và bà hai.  

Cả Lâm Tuấn Minh nữa!  

Cái gì?  

Tròng mắt Lâm Tuấn Minh đột nhiên co rút.  

Sắc mặt bà cả và bà hai đen sì.  

Hàn Thất Thất cười đùa: "Sao vậy? Không muốn sao?"  

Mắt cô ta sáng rực lên.  

Trương Minh Vũ nhíu mày...  

Cảm giác... cô ta chuẩn bị sẵn âm mưu...  

Hàn Thất Thất rốt cuộc muốn làm gì?

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành bất lực lắc đầu.  

Chẳng có chút manh mối nào cả...  

Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, anh ta sắp nghiến gãy răng rồi!  

Lâm Uyển Hồng nhíu mày, liên tục đánh mắt qua.  

Nhưng Lâm Tuấn Minh không nhìn thấy.  

Bà cả và bà hai lại nhìn thấy!  

Phải... gọi thật sao?  

Làm sao mà nói được?  

Mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía ba người.  

Bà hai vô cùng bối rối!  

Hàn Thất Thất nhướng mày, cười nói: "Có vẻ như... bọn họ chuẩn bị lật lọng rồi, ông ngoại..."  

Cô ta còn chưa nói hết, Lâm Uyển Hồng đã quát: "Tuấn Minh! Còn không mau gọi".  

Người khác bà ta không tiện nói, nhưng Lâm Tuấn Minh thì được!  

Lâm Tuấn Minh sợ hết hồn.  

Sau khi hoàn hồn, ánh mắt của anh ta bùng lên lửa giận!  

Hàn Thất Thất cười khẩy.
 
Chương 1697


Lâm Uyển Hồng thấy vậy liền nhỏ giọng nói: "Tuấn Minh, con không nghe lời cô sao?"  

Lâm Tuấn Minh thẫn thờ.  

Ngẩng đầu nhìn.  

Lúc này anh ta mới phát hiện ra vẻ mặt của bà cả và bà hai đều hiện lên sự bất lực.  

Lâm Tuấn Minh dù tức giận.  

Nhưng cũng chẳng làm được gì...  

Cuối cùng, Lâm Tuấn Minh cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chủ... Minh Vũ".  

Mọi người đờ đẫn.  

Gọi thật sao!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười.  

Hàn Thất Thất càng đắc ý hơn!  

Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Hả? Cái gì?"  

Anh giả bộ như chưa nghe thấy gì.  

Cậu...  

Lâm Tuấn Minh trợn tròn mắt!  

Quá đáng quá!  

Hàn Thất Thất cố nén cười.  

Thông minh!  

Lâm Uyển Hồng đánh mắt mấy cái.  

Lâm Tuấn Minh chỉ đành nhịn nhục, trầm giọng nói: "Cậu chủ Minh Vũ!"  

Lần này giọng anh ta vang khắp căn phòng.  

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Tôi không chịu được kiểu xưng hô này đâu, ngại lắm..."  

Dáng vẻ này... đáng ghét quá.  

Lâm Tuấn Minh tức nổ phổi!  

Không chịu được mà còn bắt tôi gọi đến hai lần.  

Hàn Thất Thất đắc ý nói: "Còn hai vị kia, đến lượt hai bà đó".  

Bà cả và bà hai giật thót tim!  

Nhưng...  

Haizz.  

Hai người họ thầm thở dài, từ từ nói: "Cậu chủ Minh Vũ".  

Ừng ực!  

Mọi người khó khăn nuốt nước bọt.  

Thật không thể tin nổi.  

Họ gọi thật sao?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ôi chao, tôi không chịu nổi đâu, không chịu nổi đâu".  

Mặc dù không hiểu tại sao.  

Nhưng... thoải mái quá.  

Bà cả và bà hai tức đến mức nghiến răng nghiến lợi!  

Nhưng... hết cách!  

Đặc biệt khi nhìn thấy nụ cười ra vẻ khách khí trên gương mặt Trương Minh Vũ...  

Hừ!  

Bà cả lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rười đi!  

Bà hai cũng vội vã chạy theo.  

Mắt Hàn Thất Thất sáng rực lên, cô ta cười nói: "Hai vị, đừng quên sau này gặp là phải gọi đó".  

"Nếu không là các người lật lọng!"  

Nói xong liền giơ tay chỉ vào Lâm Uyển Hồng! 
 
Chương 1698


Lâm Uyển Hồng trợn trừng mắt.  

Việc này có khác gì... chôn một quả bom hẹn giờ đâu?  

Khóe miệng bà cả và bà hai co giật.  

Gọi cả đời á?  

Mơ đi!  

Hừ!  

Hai người lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi!  

Lâm Uyển Hồng vô cùng lo lắng.  

Nhỡ may ngày nào đó...  

Haizz.  

Cuối cùng bà ta chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Biết trước như vậy... đã không cược rồi!  

Tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận.  

Phòng khách nhanh chóng trở nên yên tĩnh.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ.  

Hàn Thất Thất không nói gì nữa à?  

Rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?  

Khi anh còn đang không hiểu, Hàn Thất Thất đột nhiên kiêu ngạo nói: "Ông Lâm, chúng tôi muốn đi thăm ông cụ Lâm, không biết... có được không?"  

"Dù sao ông cụ bị bệnh, chúng tôi cũng nên đến thăm".  

Hả...  

Lâm Quốc Phong hoang mang nhìn cô ta.  

Cuối cùng mỉm cười nói: "Đương nhiên là được".  

Hàn Thất Thất gật đầu.  

Sau đó đi lên lầu.  

Hàn Thiên Hoa đi theo sau.  

Trương Minh Vũ cảm thấy khó hiểu.  

Không bao lâu sau, ông cụ Chu và Tần Minh Nguyệt cũng đứng dậy đi theo!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ!  

Họ đều đi à?  

Họ... quen sao?  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn lại.  

Đứng lên đi theo họ.  

Hàn Thất Thất đột nhiên nói: "Minh Vũ, anh bị thương nên ngồi lại đây đi, chúng tôi đi là được rồi".  

Nói xong liền nháy mắt.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Lâm Quốc Phong vừa định giơ chân lên lại lúng túng bỏ xuống.  

Không cho đi sao?  

Cạch.  

Cửa phòng đóng lại.  

Mọi người trong đại sảnh đều bối rối.  

Làm gì vậy?  

Chỉ có Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ.  

Vẻ mặt của anh ta như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ đến nơi! 
 
Chương 1699


Trương Minh Vũ không chú ý.  

Vô cùng tò mò.  

Không biết Hàn Thất Thất rốt cuộc định làm gì?  

Nghĩ mãi mà chẳng tìm được manh mối gì.  

Một lúc sau, cửa mở ra.  

Hàn Thất Thất mỉm cười đưa mọi người đi xuống.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu.  

Nhưng sau lưng mọi người không có ông cụ Lâm.  

Ông cụ tỉnh rồi sao?  

Mọi người đi xuống lầu.  

Hàn Thiên Hoa khách khí mỉm cười: "Ông Lâm, tôi đã thăm xong rồi, chúng tôi không làm phiền mọi người nữa".  

Hả?  

Lâm Quốc Phong đờ đẫn nói: "À... ừ, vậy... tôi tiễn mọi người".  

Mọi người bối rối.  

Trương Minh Vũ cũng cảm thấy hoang mang!  

Đi... luôn sao?  

Mẹ nó...  

Hàn Thất Thất mỉm cười dí dỏm.  

Nháy mắt với Trương Minh Vũ.  

Sau đó nhanh chóng đi ra cửa.  

Hừ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Mọi người vội vàng đi ra ngoài, ông cụ Chu và Tần Minh Nguyệt cũng có trong số đó.  

Người nhà họ Lâm đều chạy ra tiễn.  

Trong đại sảnh chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Còn có cả Lâm Tuấn Minh mặt mày dữ tợn ngồi trong góc.  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, trợn tròn mắt há hốc mồm.  

Chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra!  

Mẹ nó...  

Lâm Kiều Hân cũng hoang mang.  

Có điều cảm giác này nhanh chóng biến mất.  

Dù mục đích là gì, hôm nay... anh cũng cảm thấy hả giận rồi!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thật thà nói: "Hay là... cô đi xem xem ông nội tỉnh chưa?"  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Cô bước nhanh lên lầu.  

Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Tuấn Minh.  

Lửa giận trong mắt Lâm Tuấn Minh bùng lên!  

Tên chết tiệt này!  

Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng thèm quan tâm.  

Lâm Tuấn Minh hít sâu một hơi.  

Cậu cứ đợi đấy!  

Mắt anh ta lóe sáng.  

Một lúc sau, anh ta quay người đi ra khỏi biệt thư.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Tính cách kiểu này đúng là... 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom