Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1700


Người nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ chợt cảm thấy lo lắng, sau này phải xử lý nhà họ Lâm thế nào đây?  

Giao cho ai?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cười gượng lắc đầu.  

Anh cũng chẳng thèm nghĩ nhiều đến vậy.  

Dù sao chuyện quan trọng trước mắt là phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó.  

Sau lưng anh vang lên tiếng bước chân.  

Nhìn qua, Lâm Kiều Hân đang nhíu mày đi xuống.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Vẻ mặt này của cô... làm sao vậy?  

Lâm Kiều Hân đi qua, nặng nề nói: "Minh Vũ, ông nội vẫn đang hôn mê!"  

Vừa dứt lừi, Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Vẫn đang hôn mê?  

Vậy bọn họ...

Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.  

Lâm Kiều Hân cũng không hiểu nổi.  

Ít nhất điều này có nghĩa là khi Hàn Thất Thất và mọi người lên tầng ông cụ Lâm vẫn đang hôn mê!  

Vậy mà bọn họ còn ở đây lâu đến thế sao?  

Mục đích của họ là gì?  

Trương Minh Vũ trầm ngâm suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra được gì!  

Cuối cùng Trương Minh Vũ bỏ cuộc.  

Dù sao Hàn Thất Thất cũng không hại anh.  

Nghĩ như vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy thả lỏng hơn nhiều.  

Thích làm gì thì làm!  

Đám Lâm Quốc Phong nhanh chóng quay lại.  

Ánh mắt của ai cũng phức tạp.  

Lý Phượng Cầm bối rối nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bây giờ...  

Càng nghĩ càng rối!  

Mọi người không nói gì, căn phòng lại rơi vào yên lặng.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... Kiều Hân, chúng ta về phòng đi".  

"Tí nữa quay lại".  

Lâm Kiều Hân gật đầu nói: "Ừm".  

Nói xong cô liền tiến tới đỡ Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Họ khó khăn bước đi.  

Mọi người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt phức tạp.  

Hai người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.  

Người nhà họ Lâm không nhìn nữa.  

Trong phòng vẫn im lặng như cũ.  

Người này... thật sự là Trương Minh Vũ sao?  

Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này...  

Trương Minh Vũ về đến phòng mình.  

Anh ngồi trên ghế sofa.  

Phù! 
 
Chương 1701


Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh.  

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cô vất vả rồi".  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Một lúc sau, cô hung hăng liếc xéo anh.  

Ánh mắt này trông rất quyến rũ!  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Lâm Kiều Hân cười nói: "Anh gọi họ đến sao?"  

Họ?  

Hả...  

Giờ Trương Minh Vũ mới hiểu người mà Lâm Kiều Hân nói là bọn Hàn Thất Thất.  

Nhưng...  

Lời này có vẻ khó chịu thế?  

Cứ... chua chua?  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Đâu có, tôi cũng không hiểu tại sao họ lại tới".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân nhướng mày hỏi: "Thật không?"  

Trương Minh Vũ bất lực nói: "Đương nhiên là thật rồi, sáng nay tôi cũng mới biết bọn họ sẽ đến".  

Lâm Kiều Hân ngớ người...  

Nghĩ một lúc cũng...  

Cô thật sự cảm thấy hơi ghen.  

Chỉ có điều ghen không phải vì Hàn Thất Thất đến, mà vì... Hàn Thất Thất đứng ra vì Trương Minh Vũ.  

Tại sao không phải cô.  

Nghĩ đến đây, cô không kìm được cúi đầu.  

Cô bất giác cảm thấy xấu hổ.  

Haizz.  

Cuối cùng cô chỉ khẽ than thở.  

Trong con ngươi xinh đẹp lên lóe lên sự kiên định.  

Cô ấy làm được sao mình không làm được?  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, ánh mắt kiên định!  

Trương Minh Vũ nhìn mà sững sờ.  

Lật mặt nhanh như vậy?  

Rốt cuộc cô định làm gì vậy?  

Lâm Kiều Hân đột nhiên đứng dậy nói: "Đói chưa?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ bối rối.  

Thay đổi kiểu này...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thẫn thờ nói: "Đói rồi..."  

Cũng đến trưa rồi.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Đợi tôi chút, tôi đi nấu cơm".  

Giọng cô vô cùng bình thản.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy đi về phía phòng bếp.  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.  

Chuyện này...  

Điên rồi? 
 
Chương 1702


Lâm Kiều Hân bị thứ gì kích thích vậy?  

Tâm thần phân liệt à?  

Suy nghĩ một lúc, Trương Minh Vũ cũng chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra...  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.  

Anh dựa vào ghế sofa, lẳng lặng nghỉ ngơi.  

Không lâu sau, trong phòng bếp có mùi khét bay ra.  

Ánh mắt của Trương Minh Vũ thoáng lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Bữa cơm trưa này...  

Không bao lâu, Lâm Kiều Hân mặt mày đen sì bước ra khỏi biệt thự.  

Trương Minh Vũ cũng quen rồi.  

Nhưng trong lòng... vẫn thấy kỳ.  

Hôm nay là ngày gì vậy?  

Sao cái gì cũng quái lạ thế?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Không hiểu nữa...  

Thời gian dần trôi, Trương Minh Vũ đói lắm rồi.  

Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân vội vàng xông vào phòng bếp.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chắc bị thứ gì kích thích rồi!  

Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, mơ màng buồn ngủ.  

Mơ mơ màng màng.  

Mùi thơm bay đến.  

Ùng ục.  

Bụng Trương Minh Vũ réo lên, mắt mở ra.  

Thơm quá!  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Ngẩng đầu nhìn, Lâm Kiều Hân vẫn đang bận rộn trong bếp.  

Cô ấy nấu sao?  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Lạ!  

Lạ quá!  

Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân bưng một đĩa thức ăn ra.  

Trên mặt là nụ cười đắc ý!  

Làm xong rồi?  

Mắt Trương Minh Vũ phát sáng, thơm quá, không chịu nổi nữa mất!  

Vừa định đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên nói: "Đừng cử động!"  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Sao vậy?  

Ngẩng đầu nhìn qua mới phát hiện ra, Lâm Kiều Hân đã bưng đĩa thức ăn đi tới.  

Cô đặt thức ăn lên bàn trà.  

Chuyện này...  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Bị thương thì đừng có đi lung tung, chúng ta ngồi ăn ở đây".  

Giọng cô lạnh lùng. 
 
Chương 1703


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng...  

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.  

Chu đáo đến vậy sao?  

Lâm Kiều Hân lại quay lại phòng bếp, bưng đĩa khác ra.  

Trương Minh Vũ hưng phấn xoa tay.  

Bị kích thích kiểu này... cũng hay!  

Lâm Kiều Hân nhanh chóng bày hết thức ăn lên bàn trà.  

Còn xới cho Trương Minh Vũ bát cơm!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Cảm thấy ấm áp.  

Hai người bắt đầu ăn cơm.  

Trương Minh Vũ gắp một miếng thịt.  

Lâm Kiều Hân dừng động tác trên tay, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ mong đợi.  

Trương Minh Vũ không chú ý.  

Anh nhanh chóng bỏ thịt vào miệng, nhẹ nhàng nhai.  

Á!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, anh kinh ngạc nói: "Ngon thế, cô... nấu sao?"  

Lâm Kiều Hân lập tức đắc ý.  

Một lúc sau, cô lạnh lùng nói: "Đúng vậy".  

Nói xong, cô lại gắp một miếng thịt vào trong miệng.  

Rất dửng dưng.  

Chẳng thể giấu nổi ý cười trong mắt.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Gì vậy...  

Nhưng Trương Minh Vũ chẳng thèm để ý.  

Hôm nay Lâm Kiều Hân khiến anh cảm thấy rất kinh ngạc.  

Anh ăn từng miếng lớn.  

Lâm Kiều Hân thấy vậy mắt lại sáng rực lên!  

Vui quá!  

Nhưng Lâm Kiều Hân đang cố nén nhịn.  

Mặc dù hiểu nhưng không bỏ được...  

Cụ thể là bỏ cái gì thì bản thân cô cũng không biết.  

Bọn họ chẳng mấy mà ăn xong bữa cơm.  

Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, vui vẻ xoa bụng.  

Không có gì bằng một bữa cơm ngon lúc bụng đói!  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ thu dọn bát đĩa.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Sao cô... hiền thục vậy?  

Trương Minh Vũ dựa vào ghế sofa, lặng nhẽ nhìn Lâm Kiều Hân.  

Điều này khiến Lâm Kiều Hân xấu hổ.  

Khi đối mặt với Trương Minh Vũ, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như cũ.  

Nhưng khi quay người, khuôn mặt lại ửng đỏ.  

Lâm Kiều Hân ơi là Lâm Kiều Hân, mày sao vậy?  

Liêm sỉ đi đâu mất rồi! 

Lâm Kiều Hân thu dọn xong, ngồi đối diện Trương Minh Vũ. 

Trương Minh Vũ mỉm cười. 

Lâm Kiều Hân liếc xéo. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1704


Trương Minh Vũ vội vã nhận điện thoại.  

Ngay sau đó, giọng nói kiêu kì của Tô Mang vang lên bên tai: "Em trai thối này, đã bao lâu rồi em chẳng nhớ gọi điện cho chị ba hả?"  

Giọng cô ấy nghe như trách cứ.  

A...  

Trương Minh Vũ xấu hổ cười cười, vội đáp: "Ôi... Việc đó... Thì em sợ làm phiền chị mà..."  

Hừ!  

Tô Mang hừ một tiếng, nói ngay: "Em tưởng nói thế là chị tin à?"  

Trương Minh Vũ lúng túng lắm.  

Phải giải thích sao đây?  

Tô Mang nhanh chóng bỏ qua: "Thôi được rồi, chẳng nói nổi em nữa, em trai thối. Hôm nay gọi điện cho em là để báo cho em một tin tốt, có muốn nghe không?"  

Trương Minh Vũ lập tức sáng rực mắt lên.  

Anh kích động hỏi nhanh: "Muốn nghe chứ ạ. Tin tốt gì thế chị?"  

Lâm Kiều Hân thoáng nhìn qua, ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc.  

Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?  

Rồi ngay sau đó, giọng nói kiêu kì của Tô Mang lại vang lên bên tai Trương Minh Vũ: "Hừ, tin tức tốt của chị ba đâu có thể dễ dàng nghe được như thế, gọi một tiếng dễ nghe cho chị vui vẻ trước đã".  

"Chị ba vui vẻ rồi thì sẽ nói cho em biết".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật mấy cái.  

Chuyện này...  

Đã lớn như vậy rồi mà sao còn tinh nghịch thế chứ?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lúng búng cười nói: "À ừm... Chị nói cho em đi, cái đó về sau trả cho chị cũng được mà?"  

Bởi vì... Lâm Kiều Hân còn đang ở đây...  

Nói ra... xấu hổ chết đi được...  

Hả?  

Tô Mang chau mày.  

Cô ấy hơi bĩu môi phụng phịu.  

Đứa em trai xấu xa này, hứ!  

Lát sau, Tô Mang mới chịu lên tiếng: "Thôi được rồi, về sau nhớ trả đủ cho chị, em nói phải biết giữ lời đó nghe chưa?"  

Trương Minh Vũ vội cười nói: "Vâng, em giữ lời mà, chị nói mau đi".  

Vừa nói, Trương Minh Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi.  

Rốt cuộc...  

Rốt cuộc là tin tốt gì thế nhỉ?  

Tô Mang mỉm cười nói: "Nhiệm vụ của chị ba sắp hoàn thành rồi".  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.  

Nhiệm vụ... sắp hoàn thành rồi?  

Vậy tức là...  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu kích động đến run lên.  

Chị ba sắp về rồi!  

Trương Minh Vũ hưng phấn hỏi: "Thật ạ? Còn bao lâu nữa thì xong?"  

Nói đến đó, anh đã không kiềm chế được tâm tình, nắm tay siết thật chặt.  

Lâm Kiều Hân thấy thế thì rất hoang mang.  

Sao anh ấy lại kích động như vậy?  

Em trai có phản ứng mạnh như thế, Tô Mang rất hài lòng.  

Lát sau, Tô Mang mới thong thả nói: "Sắp rồi, nhưng còn một nhiệm vụ cần em phối hợp với chị để hoàn thành".  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Cần mình phối hợp?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Em cần phải phối hợp với chị như thế nào?"  

Tô Mang thong thả nói: "Nhiệm vụ cuối cùng của mỗi người bọn chị đều cần em phối hợp mới có thể hoàn thành".  

Hả?  

Nghe cô ấy nói thế,Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt.  

Đều cần mình?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngây ngô hỏi: "Vậy… muốn em phải làm gì?"  

Tô Mang cười khẽ: "Yên tâm đi, không có gì khó khăn lắm đâu, chỉ cần em lọt vào danh sách tốp 30 người giàu nhất cả nước là được".  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt thì hộc máu tại chỗ.  

Tốp 30 người giàu nhất?  

Trần Đại Phú còn chưa có tên trong bảng xếp hạng đó đâu.  

Còn muốn mình lọt vào tốp 30?  

Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi lại: "Chị... chỉ nói giỡn thôi đúng không?"  

Cho dù có Tô Mang hỗ trợ thì để lọt vào tốp 30, anh phải cần thêm bao nhiêu năm nữa?  

Khó đến thế sao?  

Tô Mang mất hứng: "Em trai thối này, chút xíu tự tin đó cũng không có nổi à? Em cứ yên tâm, có chị ba đây".  

"Em không chỉ có một mình đâu".  

Nhưng...  

Trương Minh Vũ lúng túng hỏi: "Thật... không còn biện pháp khác sao?"  

Tô Mang đáp ngay, không chút do dự: "Không có, sư phụ dặn lại như thế".  

Ặc...  

Trương Minh Vũ thật không biết phải nói sao.  

Sư phụ à, rốt cuộc người muốn con làm gì thế?  

Thật là...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đồng ý: "... Được rồi, em sẽ cố hết sức".  

Cũng đâu còn cách nào khác.  

Nhưng... việc này quá khó khăn rồi đi?  

Tô Mang cười đắc ý, nói: "Được rồi mà, yên tâm đi, chị sẽ lập tức đi bố trí ngay đây, không lâu nữa, chị ba có thể hoàn toàn về bên cạnh em rồi".
 
Chương 1705


Giọng cô ấy vô cùng kích động.  

Trương Minh Vũ cũng kích động lắm...  

Nhưng...  

Giây lát sau, cuộc gọi đã kết thúc.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"  

Trương Minh Vũ hơi lúng túng cười nói: "À... không có gì, gặp chút phiền phức nhỏ thôi".  

Hả?  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng hiện một tia mờ mịt khó hiểu.  

Gặp phiền phức?  

Do dự một lát, Lâm Kiều Hân vẫn quyết định không hỏi gì thêm.  

Chỉ có điều, đôi mắt cô thoáng lóe sáng.  

Trương Minh Vũ thấy thế, lòng cũng hơi kinh ngạc.  

Cô ấy nghĩ gì thế nhỉ?  

Nhưng cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không đào sâu suy nghĩ thêm, chỉ bất đắc dĩ tựa người vào lưng ghế sofa.  

Thật khó.  

Bỗng điện thoại của Lâm Kiều Hân reo vang.  

Lâm Kiều Hân cầm điện thoại di động, đi ra một góc xa mới nhận cuộc gọi.  

Trương Minh Vũ thấy thế thì sửng sốt.  

Anh nhìn theo, thấy Lâm Kiều Hân tuy vẫn trò chuyện bằng một giọng khá lạnh nhạt nhưng sắc mặt lại thoáng ý cười vui vẻ.  

Hử?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên một tia nghi hoặc.  

Ai gọi mà cô ấy vui vẻ thế nhỉ?  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân cúp điện thoại, hớn hở nói: "Tôi có chút việc phải ra ngoài một chuyến, sẽ về nhanh thôi".  

Chuyện này...  

Đáy lòng Trương Minh Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác lo lắng.  

Đi ra ngoài làm gì?  

Anh không hề do dự, nói ngay: "Bên ngoài rất nguy hiểm, hôm nay người của Thần Ẩn đã tới rồi, cô... định làm gì?"  

Lâm Kiều Hân dừng bước, đáy mắt cũng thoáng một tia lo âu.  

Nếu chẳng may bị bắt...  

Chắc chắn Trương Minh Vũ sẽ vẫn đi cứu cô...  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới yếu ớt nói khẽ: "Vậy thì thôi, tôi về phòng xử lí chuyện này cũng được".  

"Nếu anh có cần gì thì cứ gọi tôi nhé".  

Nói đoạn, cô quay đầu đi lên lầu.  

Dáng vẻ của cô dường như đang rất nôn nóng...  

Trương Minh Vũ nhìn theo, hoang mang mờ mịt.  

Trước mặt tôi... thì không thể xử lí được sao?  

Còn cần phải lên lầu...  

Trương Minh Vũ mím môi, trong lòng đột ngột dâng lên một cảm giác ghen tuông khó hiểu.  

Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế nhỉ?  

Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Thôi vậy, lười suy nghĩ thêm.  

Buồn chán vì rảnh rỗi, Trương Minh Vũ vịn thành sofa chậm rãi đứng lên.  

Chân vẫn còn quá yếu.  

Lúc sau, Trương Minh Vũ mới bắt đầu từ từ di động thân thể.  

Cảm giác đau đớn đã giảm bớt khá nhiều.  

Hiện giờ anh chỉ còn cảm giác không khống chế được lực ở đùi...  

Trương Minh Vũ chầm chậm di chuyển quanh sofa.  

Đi được vài vòng, anh cảm thấy mình đã di chuyển thoải mái hơn ít nhiều.  

Ánh mắt anh sáng lên đầy hưng phấn.  

Quả nhiên, sinh mệnh tồn tại trong sự vận động...  

Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, Trương Minh Vũ đã đi không nổi nữa.  

Anh nặng nề ngồi xuống sofa.  

Đầu đã túa đầy mồ hôi.  

Nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại càng thêm tươi tắn.  

Hiện giờ, tự đi chầm chậm đã không thành vấn đề.  

Nếu vẫn tiếp tục khôi phục theo tốc độ này, vậy chẳng phải ngày mai là ổn định rồi sao?  

Nghĩ tới đây, sự hưng phấn trong lòng anh càng lan rộng.  

Anh ngẩng lên nhìn.  

Lầu hai không có bất cứ động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ bĩu môi.  

Vẫn còn chưa ra cơ à?  

Rốt cuộc cô ấy vào phòng làm gì mới được?  

Tò mò, Trương Minh Vũ thậm chí còn manh nha ý định lên nghe lén ngoài cửa.  

Nhưng... điều kiện lúc này không cho phép.  

Mẹ kiếp!  
 
Chương 1706


Một chân không được việc gì!  

Bỗng chuông điện thoại của anh reo vang.  

Trương Minh Vũ giật mình, nhìn màn hình.  

Long Tam gọi tới.  

Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, người của Thần Ẩn đã tiến vào Hoa Châu".  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức nhăn mày.  

Nhanh như vậy cơ à?  

Long Tam lại nghiêm nghị nói tiếp: "Người tới lần này... không đơn giản đâu".  

Trương Minh Vũ chợt căng thẳng trong lòng.  

Ngay cả Long Tam đều thấy không đơn giản?

Lát, sau, Trương Minh Vũ mới nghiêm nghị nói: "Được rồi, tôi biết rồi".  

Long Tam chần chừ giây lát rồi tiếp tục nói: "Lần này cậu phải cẩn thận, người của tổ 12 thua trong tay cậu, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp chĩa mũi dùi vào cậu".  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, nói: "Được".  

Tuy nói thế nhưng đáy lòng anh nổi lên cảm giác khẩn trương.  

Hiện giờ thân thể anh còn đang suy yếu.  

Nhỡ mà...  

Haiz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Long Tam cũng không nói gì thêm.  

Hai bên cúp điện thoại.  

Trương Minh Vũ lẳng lặng tựa lưng vào sofa, lòng càng lúc càng phiền muộn và lo âu.  

Ánh mắt anh mờ mịt.  

Người của tổ 11 Thần Ẩn sắp tới rồi, mình... chỉ đành ngồi chờ chết sao?  

Không được!  

Trương Minh Vũ ngồi thẳng người lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.  

Mặc dù hiện giờ trong đại viện có Long Tam cùng Long Thất cùng với người của Vương Hạo cùng nhau bảo vệ...  

Nhưng...  

Chính anh còn chưa rõ thực lực của tổ 11 Thần Ẩn ra sao...  

Đại viện, liệu còn an toàn hay không...  

Suy nghĩ một lát, Trương Minh Vũ đột nhiên thong thả mỉm cười.  

Có rồi!  

Đang mải suy tính, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.  

Trương Minh Vũ giật mình, ngẩng lên.  

Nhìn về phía cầu thang, anh thấy Lâm Kiều Hân đang chậm rãi bước xuống lầu, sắc mặt không được vui.  

Trương Minh Vũ âm thầm bĩu môi.  

Rốt cuộc có cái gì mà ở trên đó lâu như vậy nhỉ...  

Chẳng biết vì sao, lòng anh cứ mãi khó chịu, rất không thoải mái...  

Ghen?  

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu, Trương Minh Vũ lập tức giật mình.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Anh làm sao thế?"  

Trương Minh Vũ lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Không có gì".  

Lâm Kiều Hân nhìn anh, thoáng vẻ nghi hoặc.  

Không có gì?  

Không có gì thì sắc mặt anh vừa rồi là sao...  

Nhưng anh không nói, cô cũng không gặng hỏi thêm.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống sofa.  

Sắc mặt cô khá nặng nề ủ dột, như đang có tâm sự gì.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc nhìn cô.  

Rốt cuộc cô ấy đang làm gì thế?  

Suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn không tìm ra manh mối.  

Trương Minh Vũ bèn gác vấn đề qua một bên.  

Anh vịn thành sofa đứng lên, tiếp tục men dọc sofa di chuyển chầm chậm.  

Lâm Kiều Hân thoáng chau mày, nói: "Sao anh không chịu ngồi nghỉ ngơi cho chóng khỏe mà còn đi lại như thế?"  

Vừa nói, cô vừa nhìn anh đầy lo lắng. 
 
Chương 1707


Trương Minh Vũ cười bảo: "Hoạt động một chút mới chóng lành, còn nằm ì ra đó, tôi sẽ thành thứ đồ bỏ thật mất".  

Lâm Kiều Hân ngập ngừng muốn nói gì đó với anh.  

Song cuối cùng, cô vẫn quyết định im lặng.  

Một lát sau, Trương Minh Vũ từ từ thích ứng với nhịp bước đi, cảm giác trên đùi cũng khôi phục kha khá.  

Chỉ có điều, chân vẫn không có lực.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô ở đây đợi nhé, tôi ra ngoài có chút chuyện cần làm".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức tròn mắt nhìn anh, lo lắng nói: "Anh muốn ra ngoài? Nhưng chân anh..."  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Yên tâm đi, tôi chỉ đi dạo quanh sân thôi".  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, nói: "Vậy để tôi đi với anh".  

Hả?  

Trương Minh Vũ lúng túng cười cười: "Không cần đâu, tự tôi có thể đi được, không cần quá lo..."  

Nhưng không đợi anh nói xong, Lâm Kiều Hân đã bước tới...  

Cô không nói không rằng, chỉ đỡ cánh tay anh, dìu anh bước ra ngoài.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.  

Rốt cuộc Lâm Kiều Hân làm sao vậy nhỉ?  

Song cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lúc này, Trương Minh Vũ không còn tâm trạng đâu để suy nghĩ nhiều, kế hoạch này của anh cần phải nhanh chóng hoàn thành mới được.  

Hai người nhanh chóng ra cửa.  

Ngoài sân, tiếng hô của đám vệ sĩ vẫn tràn ngập đại viện, cực kì uy vũ và khí phách.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khẽ mỉm cười hài lòng.  

Có bọn họ bảo vệ, đúng là cũng thấy an toàn hơn ít nhiều.  

Không ngờ tay Vương Hạo này cũng có tác dụng đấy.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi tới bên dưới tường vây, dừng lại.  

Lâm Kiều Hân hồ nghi hỏi: "Sao không đi tiếp?"  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Định làm chút chuyện ở chỗ này".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân mờ mịt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra, bấm gọi cho một người.  

Đầu bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Ra cửa đi, có chút việc muốn nhờ em giúp".  

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân bối rối nhìn anh.  

Gọi cho ai vậy nhỉ?  

Trương Minh Vũ cất điện thoại, khóe miệng lộ một nụ cười vui vẻ.  

Chỉ chốc lát sau, hai người nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần.  

Cả hai cùng quay người lại.  

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên phát hiện, người đang tới chính là Lâm Diểu.  

Chuyện này...  

Lâm Diểu vui vẻ cười hỏi: "Anh rể, anh gọi em ra có chuyện gì vậy?"  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lập tức mở to mắt nhìn.  

Anh rể?  

Từ này...  
 
Chương 1708


Dù không phải lần đầu nghe thấy nhưng Lâm Kiều Hân vẫn ngượng ngùng đỏ mặt.  

Cô xấu hổ cúi đầu.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng một tia bất đắc dĩ.  

Lâm Diểu đắc ý cười cười, mắt như lóe sáng đầy tinh nghịch.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: "À ừm... gọi em ra để nhờ giúp việc này, em tìm vài người bố trí lại tường vây và dưới chân tường một chút nhé".  

Bố trí?  

Lâm Diểu thoáng ngẩn ra.  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Anh muốn đào chân tường lập vài cái bẫy, cả trên mặt tường cũng tìm cách bố trí chút bẫy rập gì đó".  

"Em gọi nhân viên trang hoàng bên công ty chúng ta qua làm đi, hãy bảo đảm càng ít người biết chuyện này càng tốt".  

Việc này...  

Lâm Diểu trợn to mắt.  

Lâm Kiều Hân đã chau mày, đáy mắt thoáng hiện một tia lo lắng.  

Lẽ nào...  

Cô khẽ cắn răng, bồn chồn không dứt.  

Lâm Diểu vẫn còn ngây ra nhưng vẫn gật đầu: "À... Vâng, vậy để đến tối em cho người làm nhé?"  

Trương Minh Vũ chần chừ giây lát rồi mới nói: "Vậy cũng được".  

Lâm Diểu gật đầu ghi nhớ.  

Trương Minh Vũ tỉ mỉ nói lại những ý tưởng của mình cho Lâm Diểu.  

Lâm Diểu vẫn yên lặng ghi nhớ.  

Sự tình vốn không nhiều, chỉ một lát, Trương Minh Vũ đã dặn dò xong.  

Lâm Diểu rời khỏi đó, bắt đầu đi chuẩn bị.  

Trương Minh Vũ thấy thế, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Hi vọng... thứ này có thể có tác dụng!  

Nhưng...  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lại lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Người thuộc tổ 11 của nhà họ Âu Dương đã cho anh đủ phiền toái rồi.  

Giờ lại thêm tổ 11 của Thần Ẩn nữa...  

Ủa!  

Sao lại đều là tổ 11 thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ thoáng hoang mang, nhưng cũng không suy ngẫm kĩ hơn.  

Lâm Kiều Hân mím môi, hỏi: "Lần này sắp có nguy hiểm sao?"  

Ặc...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười bảo: "Không tính là nguy hiểm, chỉ là hơi phiền phức chút thôi, không cần lo đâu".  

Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.  

Song, ánh sáng trong mắt cô như vừa ảm đạm đi phần nào.  

Cô... vẫn chưa thể giúp gì cho anh.  

Bỗng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Vương Vũ Nam.  

Chuyện gì thế nhỉ?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Vương Vũ Nam nôn nóng nói ngay: "Anh, không ổn rồi, Hồng Thái có chuyện rồi".  

Trương Minh Vũ bình tĩnh nói: "Đừng vội, từ từ nói thôi".  

Phù!  

Vương Vũ Nam nỗ lực bình ổn hơi thở, chậm rãi nói: "Đột nhiên có người tới kiểm tra, nói là tình trạng vệ sinh của khách sạn chúng ta không đạt yêu cầu, bắt phải... ngừng kinh doanh để chỉnh đốn!"
 
Chương 1709


Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày, hỏi: "Sao lại thế được? Chẳng phải vệ sinh vẫn luôn đạt tiêu chuẩn đó sao?"  

Vương Vũ Nam cực kì kiên định đáp: "Hôm nay em vừa kiểm tra xong, chắc chắn không thành vấn đề mà".  

"Nhưng... bọn họ cứ khăng khăng nói điều kiện vệ sinh của chúng ta không đạt yêu cầu".  

Việc này...  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, hỏi: "Thì cứ cho là vệ sinh không đạt yêu cầu thì cũng không đến mức bắt chúng ta đóng cửa chỉnh đốn chứ?"  

"Đấy là quy định ở đâu ra?"  

Vương Vũ Nam cũng tức giận không kém, hổn hển nói: "Em cũng nói thế, nhưng... bọn họ bảo, đây là quy định của bọn họ".  

"Bảo em không phục cũng phải bấm bụng mà chịu".  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Bình thường mà nói, chuyện không đến mức đó chứ nhỉ.  

Bỗng, Trương Minh Vũ như vừa ngửi được một mùi âm mưu đâu đây.  

Lẽ nào...

Trương Minh Vũ vội hỏi: "Vậy người đó có ý đe dọa em để đòi tiền không?"  

Vương Vũ Nam vội lắc đầu, nói: "Không, em đã thử rồi, nhưng người đó nói điều kiện vệ sinh không đạt yêu cầu, không phải là vấn đề dùng tiền có thể giải quyết được..."  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng lạnh.  

Nếu không phải vì tiền thì tức là có vấn đề!  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới hỏi: "Hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào?"  

Vương Vũ Nam nôn nóng nói: "Bọn họ đã ghi chép xong, đang muốn tới một chi nhánh khác của chúng ta".  

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng.  

Nếu quả đúng như vậy...  

Hừ!  

Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Anh biết rồi, anh sẽ tới ngay!"  

Nói đoạn, anh cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân chau mày, hỏi: "Sao thế?"  

Trương Minh Vũ mỉm cười nhẹ, nói: "Không có gì, bên phía khách sạn gặp chút chuyện nhỏ, tôi cần phải qua đó xem xem thế nào".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Nhưng chân anh..."  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô cứ yên tâm, hiện giờ tôi đã tạm thời đi lại được, như thế là đủ rồi".  

Lâm Kiều Hân mím môi, nói: "Không được, tôi phải đi cùng anh".  

Dù sao thì... ngoài kia cũng quá nguy hiểm...  

Chà...  

Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.  

Cô đi cùng chẳng phải càng nguy hiểm hơn à!  

Nhưng anh cũng hiểu, Lâm Kiều Hân chỉ quá lo lắng cho anh mà thôi.  

Hồi lâu sau, anh mới lúng túng cười bảo: "Hay là cô cứ ở lại nhà đi, cô đi theo tôi, tôi cũng không được yên tâm".  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, nói: "Nhưng..."  

Không đợi cô nói xong, Trương Minh Vũ lại bổ sung: "Hay là... tôi bảo Long Tam đi cùng tôi?"  

Lâm Kiều Hân nghe nói thế liền chần chừ hồi lâu.  

Cuối cùng, cô bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được... Anh phải cẩn thận chút, đi nhanh về sớm nhé".  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được, xong việc tôi sẽ về ngay".  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Trương Minh Vũ quay người, chậm rãi đi ra cửa.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, tuy đã nói vậy, rốt cuộc cô vẫn không yên lòng.
 
Chương 1710


Nhưng...  

Haiz.  

Sau cùng, cô chỉ đành thở dài một tiếng thật khẽ.  

Đồng thời, đôi mắt xinh đẹp càng lúc càng sáng quắc lên.  

Lâm Kiều Hân lẩm bẩm nói khẽ: "Trương Minh Vũ, chờ tôi!"  

Bóng Trương Minh Vũ đã khuất sau cánh cửa.  

Lâm Kiều Hân xoay người đi vào biệt thự, bước chân như nhanh hơn.  

Trương Minh Vũ đã ra tới cổng đại viện.  

Giây lát sau, một chiếc Mercedes màu đen trờ tới.  

Trương Minh Vũ mỉm cười vui vẻ.  

Loại cảm giác này, hình như đã lâu không được cảm nhận rồi.  

Anh nhanh nhẹn mở cửa lên xe.  

Long Tam đạp chân ga, chiếc xe phóng vút đi.  

Chẳng bao lâu sau, xe đã dừng trước cửa cơ sở Hồng Thái mới.  

Hai người xuống xe.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng, thấy nơi này vẫn vận hành như bình thường.  

Việc kinh doanh vẫn rất đắt khách.  

Còn chưa tới sao?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ.  

Anh cất bước đi vào trong.  

Đi thử vài vòng, di chuyển bình thường đã không thành vấn đề.  

Chỉ có điều, chân vẫn hơi yếu, không có sức mấy.  

Long Tam vẫn lặng lẽ đi theo phía sau.  

Hai người vào trong khách sạn.  

Nhân viên lễ tân nhiệt tình bước ra chào đón.  

Trương Minh Vũ dẫn Long Tam tới một góc trong sảnh chính, ngồi xuống ghế.  

Tiêu chuẩn phục vụ nơi này khá tốt, Trương Minh Vũ tỏ vẻ hài lòng.  

Vương Vũ Nam quản lý nơi này cũng không tệ lắm.  

Trương Minh Vũ cho ra một kết luận, mỉm cười vui vẻ.  

Anh lẳng lặng ngồi đợi.  

Chẳng bao lâu sau, lại một chiếc xe RV dừng trước cửa khách sạn.  

Cửa xe mở ra, có mấy người đàn ông bước xuống.  

Tất cả đều mặc vest thắt cà vạt nghiêm trang.  

Người đi đầu đeo cặp kính gọng vàng, tay xách một túi tài liệu.  

Trương Minh Vũ hơi chau mày.  

Đến rồi!  

Đoàn người đó mau chóng tiến vào trong khách sạn.  

Nhân viên lễ tân nhiệt tình bước ra chào đón.  

Gã đàn ông đeo kính ngạo nghễ nhìn quanh, thong dong nói: "Người phụ trách nơi này đâu? Gọi ra đây cho tôi".  

Nhân viên lễ tân ngẩn ra.  

Những lời này cũng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của đám đông quanh đó.  

Lễ tân chưa kịp trả lời, bỗng có một giọng nói hổn hển vang lên: "Người phụ trách nơi này cũng là tôi".  

Hả?  

Mọi người sửng sốt.  

Khi nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, họ thấy Vương Vũ Nam đang nôn nóng chạy lại.  

Gã đàn ông đeo kính mắt cười lạnh một tiếng, nói: "Ái chà, địa vị không thấp đâu nhỉ, thế thì đơn giản rồi, cô cũng coi như đã có kinh nghiệm trong việc này".
 
Chương 1711


Nói đoạn, gã ta lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: "Ký tên vào đây đi".  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Người này làm thế là có ý gì?  

Vương Vũ Nam tức giận nói: "Anh còn chưa kiểm tra mà đã yêu cầu tôi ký à?"  

Gã đeo kính kia cười cười đầy châm biếm: "Cả hai đều là sản nghiệp của các người, chẳng lẽ điều kiện vệ sinh lại khác nhau?"  

"Lèo nhèo ít thôi, ký đi".  

Vương Vũ Nam phẫn nộ quát: "Các người làm thế là trái với quy định".  

Gã đeo kính nhướng mày, khinh thường nói: "Đây chính là phong cách làm việc của chúng tôi đấy, cô không chịu thì cũng phải bấm bụng chịu thôi".  

Đám người này...  

Vương Vũ Nam cắn chặt răng, nắm tay siết đến trắng bệch.  

Lại câu đó!  

Trương Minh Vũ nghe nói thế, sắc mặt cũng lộ vẻ tức giận.  

Chưa kiểm tra đã kết luận không đúng tiêu chuẩn vệ sinh?  

Thật là chèn ép người thái quá!  

Vương Vũ Nam tức giận quát to: "Các người... Các người có còn biết quy định, pháp luật là gì không?"  

Ha ha ha!  

Vương Vũ Nam vừa dứt lời, đám người kia đã phá lên cười đầy ngông cuồng.  

Bọn họ vừa cười vừa miệt thị nhìn Vương Vũ Nam.  

Một lúc sau, đã cười đủ, gã đeo kính mới nói: "Quy định? Nói cho cô hay, quy định là do ông đây lập ra".  

"Hiểu chưa hả?"  

"Ký ngay đi cho tôi".  

"Nếu không chịu ký thì chính là chống đối quy định của tôi".  

"Nếu chống đối, sau này Hồng Thái đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục kinh doanh nữa".  

Thái độ của gã ta vô cùng kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ nhăn nhíu mày.  

Một gã nhân viên kiểm tra mà cũng dám ngông nghênh như thế sao?  

Đáy mắt anh chợt lóe lên một tia sáng lạnh, trong chuyện này chắc chắn phải có gì đó mờ ám!  

Trương Minh Vũ không nôn nóng ra mặt ngay.  

Anh vẫn ung dung đợi.  

Vương Vũ Nam cắn chặt răng, tức giận đến độ thân thể cũng phải run lên.  

Bọn người kia cố tình bắt chẹt trắng trợn đây mà.  

Vương Vũ Nam hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Được lắm, không thể giải quyết được đúng không? Vậy để tôi báo cảnh sát".  

Nói đoạn, cô ấy lấy điện thoại ra.  

Gã đeo kính kia khinh khỉnh cười nhạo, thong thả nói: "Nếu bọn này đã dám đến, cô nghĩ bọn này sợ chắc?"  

Hả?  

Nói vậy... là có ý gì?  

Vương Vũ Nam ngẩn người.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Quả nhiên!  

Chẳng trách bọn chúng rời khỏi Hồng Thái liền đi thẳng tới đây.  

Nhắm vào mình à?  

Người phía sau... là ai nhỉ?  

Hồi lâu sau, Vương Vũ Nam hít sâu một hơi, hỏi: "Rốt cuộc các người muốn gì?"  

Gã đeo kính ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Đơn giản thôi, ký tên vào đây".  

Mọi người xung quanh đều trợn mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc. 
 
Chương 1712


Anh dừng bước.  

Gã đeo kính chau mày, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày là ai? Sao dám đánh người của tao?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi là chủ của nơi này".  

Mọi người lập tức trợn to mắt.  

Là người này?  

Ông chủ của Hồng Thái?  

Đám người kia lập tức nhếch môi khinh thường.  

Vương Vũ Nam kích động chạy tới phía sau Trương Minh Vũ.  

Có anh lớn tới, cô ấy tự tin hẳn lên.  

Đối với Vương Vũ Nam, Trương Minh Vũ tới, chuyện này coi như đã được giải quyết xong.  

Gã đeo kính cười nhạt, châm chọc nói: "Cũng được, mày đến rồi thì ký luôn đi cho chúng tao".  

"Ký xong rồi chúng ta nói về chuyện mày vừa đánh người của tao".  

Giọng điệu vênh váo kia nghe như đang sai bảo bè lũ tay chân của mình vậy.  

Trương Minh Vũ cau mày, nhếch môi cười nói: "Ký tên? Ký chỗ nào?"  

Gã đeo kính chỉ một ngón tay xuống sàn, thong dong nói: "Chỗ đó".  

Roẹt!  

Gã ta vừa dứt lời, một âm thanh chói tai vang lên.  

Hả?  

Mọi người đều ngẩn ra.  

Khi nhìn lại mới phát hiện, biên bản rơi dưới đất đã bị Long Tam nghiền nát dưới chân.  

Chuyện này...  

Đám người quanh đó ai cũng mờ mịt nhìn anh ta.  

Tên này... không sợ chết à? Lại dám ngang nhiên đối đầu với nhân viên kiểm tra như thế?  

Gã đeo kính cũng lúng túng hẳn.  

Tình thế này...  

Trương Minh Vũ vẫn tủm tỉm cười, hỏi: "Không có chỗ ký nữa rồi, còn cái nào khác không?"  

Mọi người đều trợn mắt, há hốc miệng.  

Ngông cuồng đến thế sao?  

Gã đeo kính híp mắt, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày dám trắng trợn chống đối nhân viên kiểm tra chúng tao như thế à?"  

"Khách sạn này mày có còn muốn mở nữa không đấy?"  

Gã ta đã thực sự nổi trận lôi đình.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ vẫn chẳng hề thay đổi, anh chỉ cười nói: "Nhân viên kiểm tra? Xin lỗi nhé, tôi còn chưa biết anh là thứ gì, hay anh tự giới thiệu chút đi".  

Thứ gì?  

Gã đeo kính nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ quát: "Mẹ kiếp, mày nói ai là thứ gì?"  

Trương Minh Vũ giật mình, rù rì nói: "Ồ, không phải thứ gì".  

Phụt!  

Anh vừa nói đến đó, nháy mắt đã có người phụt cười, không kiềm chế được.  

Vương Vũ Nam cũng đã che miệng cười rúc rích không ngừng.  

Gã đeo kính hít sâu một hơi, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận.  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ vẫn khoanh tay, cười cười.  

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đợi.  

Lát sau, gã đeo kính híp mắt, lạnh lùng nói: "Tao là nhân viên kiểm tra vệ sinh, hiện đã kiểm tra ra khách sạn này thực hiện không đúng tiêu chuẩn vệ sinh".  

"Cho nên, mày cần ký tên vào biên bản".  

"Nếu còn không chịu ký, tao sẽ cho đóng cửa khách sạn này".
 
Chương 1713


Gã ta dõng dạc nói, cực kì khí thế.  

Trương Minh Vũ nhún vai, cười bảo: "Thì để tôi ký, nhưng ký vào đâu mới được?"  

Gã đeo kính phẫn nộ quát: "Đương nhiên là..."  

Chưa nói hết câu, gã ta chợt nhớ ra, biên bản chưa kịp ký tên đã bị nghiền nát.  

Vương Vũ Nam cười đắc ý, ánh mắt đầy khiêu khích.  

Đám người xung quanh đều đã kinh ngạc há hốc miệng.  

Làm như vậy cũng được sao?  

Gã đeo kính siết chặt nắm tay, lửa giận trong mắt như sắp phun trào.  

Gã ta chỉ mang một bản!  

Miệng mấp máy hồi lâu, gã ta vẫn chưa nói được câu nào.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười bảo: "Ký vào đâu cũng không biết à? Giờ tôi có lí do nghi ngờ anh không phải người của bên vệ sinh, mời anh về cho".  

"Tự tiện xông vào khách sạn chúng tôi như thế, tôi sẽ tức giận đấy".  

Nói đoạn, anh nhìn chằm chằm vào gã ta, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.  

Tôi muốn xem xem, kẻ đứng sau lưng anh là ai!  

Đám người xung quanh đều bối rối.  

Người này... xử sự kiêu ngạo quá đi!  

Gã đeo kính cắn chặt răng, cả giận nói: "Mày tức giận? Mày tức giận cái gì? Ông mày mới phải tức giận đây này".  

"Tao cho mày biết, tao là người của bên quản lý vệ sinh".  

"Đây là thẻ..."  

Bỗng có tiếng xé gió ập tới.  

Cái gì...  

Gã đeo kính chỉ kịp mở to mắt nhìn.  

Rầm!  

Một giây sau, một tiếng động trầm đục vang lên.  

Cả người gã ta đã bay lên không.  

Sau đó, gã đeo kính bay vèo ra ngoài.  

Trời!  

Đám đông quanh đó tức thì hít hà thật mạnh.  

Sao lại...  

Đánh thật rồi?  

Tất cả đều kinh ngạc quá đỗi.  

Mấy gã đàn ông đứng sau gã đeo kính đều run lên như cầy sấy.  

Không ai dám nói một lời.  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Mấy người các vị, có phải cũng thuộc bên quản lý vệ sinh không?"  

Đám người kia đưa mắt liếc nhau.  

Tất cả đều lâm vào bối rối.  

Một lúc sau, một người trong số đó đứng ra, lạnh lùng nói: "Tôi..."  

Rầm!  

Nhưng người kia vừa há miệng, thân thể đã bay ra...  

Ực!  

Đám người còn lại gian nan nuốt nước miếng.  

Ai nấy đều hoảng sợ ra mặt.  

Người này... không thèm cãi lí, trực tiếp đánh người luôn!  

Đám đông vây quanh đó càng thêm kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Trong các vị không ai thực sự làm bên quản lý vệ sinh à?"  

Việc này...  

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau. 
 
Chương 1714


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng không ai dám nói một câu!  

Trương Minh Vũ thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ai da, đám lừa đảo, các người thật đáng ghê tởm".  

"Thôi được rồi, đuổi hết ra ngoài đi".  

Nói xong, anh nhẹ nhàng phất tay một cái.  

Thế này..  

Đám người quanh đó đã hoàn toàn bối rối.  

Làm thế này thì...  

Chẳng phải là bắt nạt người thái quá à!  

Long Tam vươn tay, mỗi tay xách một kẻ, đi ra cửa.  

Ánh mắt Vương Vũ Nam như bừng sáng.  

Quá là oách!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng lộ một nụ cười nhẹ.  

Sự việc sẽ không đơn giản như vậy đâu.  

Đám đông quanh đó đều đã đờ đẫn người ra như hóa đá.  

Một lúc sau, gã đeo kính mới gian nan đứng lên, cả giận quát: "Thằng ranh này, mày nhất định phải chết, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi".  

Nói xong, gã ta lấy điện thoại di động ra.  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Chính chủ tới?  

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.  

Gã đeo kính nghiến răng nghiến lợi nói: "Thưa ngài, có người đánh tôi!"  

"Vâng..."  

"Vâng!"  

Gã ta nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhìn sang phía Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.  

Mọi người đều ngây ra chờ.  

Đây là...  

Gã đeo kính ngửa đầu, cười lạnh: "Ranh con, mày nhất định phải chết! Hôm nay không chỉ có mày tàn đời mà Hồng Thái này cũng xong rồi! Chắc chắn nơi này sẽ bị cưỡng chế đóng cửa".  

"Ranh con, đây chính là kết cục của kẻ dám xúc phạm đến tao, hiểu chưa?"  

Nói đoạn, gã ta kênh mặt đầy ngạo nghễ.  

Xung quanh đều ồ cả lên.  

Trương Minh Vũ chỉ bình thản liếc mắt một cái, vẻ như chẳng muốn hiểu.  

Thái độ này của anh khiến gã đeo kính nghiến răng ken két.  

Mày cứ chờ đấy cho tao!  

Thời gian chậm rãi trôi đi, sảnh đón tiếp của khách sạn vẫn cứ chìm trong tĩnh lặng.  

Đám đông ở đây đều đang chờ xem kịch vui.  

Gã đeo kính bình tĩnh lại, chỉ cười khẩy nhìn Trương Minh Vũ.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng treo một nụ cười nhẹ.  

Người sắp tới... sẽ là ai?  

Âu Dương Triết?  

Càng nghĩ, anh càng cảm thấy, ngoài Âu Dương Triết ra, không còn ai mang thái độ cừu hận sâu sắc như thế này với anh nữa.  

Trương Minh Vũ thầm nghĩ, tôi muốn xem xem anh định đối phó với tôi thế nào.  

Long Tam mang ghế tới, Trương Minh Vũ thong thả ngồi xuống.  

Anh không đứng lâu được.  

Mặc dù hiện giờ đi lại không thành vấn đề nhưng đứng quá lâu, chân sẽ hơi run.  

Chẳng bao lâu sau, anh đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng còi ô tô vang lên. 

Hả? 

Trương Minh Vũ chau mày. 

Mọi người xung quanh cũng dồn mắt nhìn ra cửa. 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1715


Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.  

Nhưng anh vẫn hết sức mờ mịt.  

Những người khác cũng đều trợn tròn mắt nhìn.  

Đây là ai thế?  

Người phụ nữ kia nhanh chóng cất bước tiến vào.  

Sau lưng người này còn có tám gã đàn ông lực lưỡng vận đồ đen.  

Trông tư thế vô cùng hùng hổ.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh thận trọng quan sát kĩ càng, nhưng vẫn thấy rất lạ mắt.  

Diện mạo người phụ nữ này có thể coi là thanh tú, trên người vận toàn hàng hiệu.  

Thứ duy nhất trông không được lọt mắt lắm chính là vẻ ngạo nghễ trên mặt cô ta...  

Gã đeo kính vừa thấy cô ta, mắt lập tức sáng rực, vội vã cung kính thưa: "Thưa cô, cô đích thân đến ạ!"  

Âu Dương Tĩnh nhăn mày, thong thả nói: "Sao thế, ai đánh anh?"  

Gã đeo kính lập tức giơ tay chỉ Trương Minh Vũ, cười lạnh: "Chính là nó! Là ông chủ của khách sạn Hồng Thái!"  

Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu bình thản quan sát Trương Minh Vũ.  

Lát sau, cô ta thong thả nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đuổi người, đóng cửa khách sạn, mang thủ phạm đi cho tôi!"  

Cô ta ra lệnh, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.  

Thái độ cực kì kiêu ngạo!  

Trời!  

Đám đông quanh đó không nhịn được, phải đồng loạt hít mạnh một hơi.  

Ác đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc nhìn cô ta.  

Thẳng thắn trực tiếp như vậy?  

Gã đeo kính lập tức hưng phấn tột độ.  

"Vâng!"  

Tám gã đàn ông lực lưỡng vận đồ đen đồng thanh đáp!  

Ngay sau đó, có bốn người lập tức tách ra, đi về phía đám đông đang đứng xem.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên lạnh lẽo.  

Bọn họ thật sự định đuổi người?  

Anh lập tức phất tay.  

Đám đàn ông lực lưỡng kia dừng bước, quát to một tiếng: "Hiện trường cần dọn dẹp, mời các vị rời khỏi... ô ô ô..."  

Hả?  

Đám đông sửng sốt cả người.  

Khi định thần nhìn lại, bọn họ phát hiện gã đàn ông vừa lên tiếng kia đã bị nhét một mảnh vải vào miệng.  

Âu Dương Tĩnh nhăn mày, lạnh lùng nói: "Hừ, bắt lấy!"  

Bịch bịch bịch!  

Cô ta vừa dứt lời, liền có một loạt tiếng động khác thường vang lên.  

Bốn gã lực lưỡng kia... đều đã ngã gục!  

Chuyện này...  

Đám đông quanh đó đều trợn trừng mắt lên.  

Ai nấy đều hoang mang mờ mịt.  

Âu Dương Tĩnh cũng có vẻ bất ngờ trước diễn biến này.  

Lát sau, cô ta lạnh lùng quát: "Còn dám phản kháng, coi chúng tôi đây là gì hả?"  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Tự tiện xông vào khách sạn chúng tôi, còn muốn đánh đuổi khách hàng của chúng tôi, cô nói xem tôi coi cô là thứ gì?"  

Âu Dương Tĩnh lạnh lùng nói: "Nói linh tinh! Chúng tôi là người của bên quản lý vệ sinh".  

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: "Thật à? Có gì chứng minh được không?"  

Cái này...  

Âu Dương Tĩnh lạnh lẽo nói: "Thẻ công tác đâu?"  

Gã đeo kính kích động nói: "Đây ạ!"  

Nói đoạn, gã ta vội vã lấy thẻ nhân viên ra.  

Âu Dương Tĩnh giơ tấm thẻ, cười lạnh nói: "Ranh con, thấy rồi chứ?"  

Trương Minh Vũ nhún vai, cười nói: "Đó là của anh ta, không phải của cô, cô không có thì đứng đó hất hàm ra lệnh cái gì?"  

Âu Dương Tĩnh tức giận ra mặt, mắt như long lên.  

Hồi lâu sau, cô ta mới cả giận nói: "Anh, cho người dẹp sạch hiện trường!"  

Gã đeo kính nghe vậy, lập tức hưng phấn.  

Giao quyền lợi cho mình sao?  

Ngay sau đó, gã ta liền đủng đỉnh bước lên trước hai bước, ngạo nghễ nói: "Mấy người, đuổi hết... ô ô ô..."  

Mọi người lại sửng sốt.  

Khi nhìn lại mới phát hiện trong miệng gã đeo kính cũng vừa có thêm một mảnh vải.  

Vải ở đâu ra?  

Đám đông ngó quanh, vẻ mờ mịt. 
 
Chương 1716


Sau đó, họ nhanh chóng thấy được Long Tam đang đặt chân lên bàn...  

... Tay còn đang thong thả buộc giày.  

Bấy giờ họ mới phát hiện, miếng vải kia... chính là tất của Long Tam!  

Ọe!  

Gã đeo kính lập tức gập người nôn khan.  

Khẩn cấp ói chiếc tất ra, trông gã ta vô cùng chật vật.  

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Hình như anh ta không thể ra lệnh nhỉ".  

Gã đeo kính hằm hằm nhìn Trương Minh Vũ đầy tức giận, quát to: "Đuổi hết người..."  

Bốp!  

Không kịp nói hết câu, một âm thanh giòn giã đã vang lên, cắt đứt mệnh lệnh của gã ta.  

Mấy cái răng bay lên không trung...  

Thế này...  

Đám đông lập tức trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn diễn biến quá mức kịch liệt này.  

Thật quá điên cuồng!  

Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười nhẹ.  

Tưởng tôi không dẹp yên được các người?  

Một giây sau, gã đeo kính đã ngã vật ra đất.  

Âu Dương Tĩnh híp mắt giận dữ.  

Tay Trương Minh Vũ này... quả là khó đối phó.  

Nhưng chỉ giây lát sau, Âu Dương Tĩnh đã lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng quát lớn: "Ranh con, dám đánh nhân viên đang chấp hành nhiệm vụ của chúng tôi à?"  

"Anh có biết hậu quả sẽ thế nào không?"  

Trương Minh Vũ nhún vai, nói: "Tôi tấn công khi nào? Nãy giờ tôi vẫn ngồi đây mà..."  

Muốn giở trò vô lại, anh đây không thiếu chiêu!  

Âu Dương Tĩnh hít sâu một hơi, quát lên: "Người kia không phải là người của anh sao?"  

Trương Minh Vũ ra vẻ bất đắc dĩ, cười nói: "Ấy, không nên nói năng lung tung nhé, tôi không quen biết người kia đâu".  

Anh...  

Âu Dương Tĩnh hổn hển tức tối, ngực phập phồng kịch liệt.  

Đám đông quanh đó đã phục sát đất.  

Thật đúng là... vô địch!  

Vương Vũ Nam vô cùng đắc ý, mắt sáng rực lên.  

Cô ấy kiêu hãnh nhìn về phía đối thủ.  

Một lát sau, Âu Dương Tĩnh mới lạnh lẽo quát to: "Anh tưởng rằng làm như vậy thì tôi không xử lí được anh chắc!"  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Nói vậy là có ý gì? Vẫn còn chiêu bọc hậu?  

Ngay sau đó, Âu Dương Tĩnh phẫn nộ nói: "Người đâu, báo cảnh sát cho tôi".  

Mọi người quanh đó lại một lần nữa trợn tròn mắt.  

Ác đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ lại chỉ nhếch miệng, nở nụ cười giễu cợt.  

Đáy mắt Âu Dương Tĩnh đã bừng lên tia lạnh lẽo.  

Nếu sớm biết thế này thì đã chuẩn bị cẩn thận mới tới, nhưng cô ta thực sự không ngờ Trương Minh Vũ lại khó chơi đến mức này.  

Sảnh tiếp khách lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.  

Gã đeo kính lập cập đứng dậy, ánh mắt phừng phừng lửa giận.  

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi cảnh sát.  

Đám đông quanh đó đều nhịn không được phải âm thầm lắc đầu.  

Lúc này, bọn họ đều đã nghiêng về phía Trương Minh Vũ, nhưng...  

Cảnh sát tới rồi.  

Trương Minh Vũ dù lợi hại đến đâu thì có thể làm gì được cảnh sátđây?  

Vương Vũ Nam cũng thoáng lo lắng, nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Không ổn rồi! 
 
Chương 1717


Ngay sau đó, có một loạt tiếng bước chân chỉnh tề tiến vào sảnh tiếp khách.  

Ngoài cửa, có một đám cảnh sát đang tiến vào.  

Âu Dương Tĩnh khoanh tay, nhếch môi cười lạnh.  

Một giọng nói dễ nghe chợt vang lên: "Ai vừa báo cảnh sát?"  

Đám đông nhìn về phía người vừa lên tiếng.  

Người đó, chính là Tần Minh Nguyệt.  

Trương Minh Vũ thoáng nhếch môi nở một nụ cười nhẹ, phất phất tay chào hỏi.  

Tần Minh Nguyệt tức giận lườm một cái.  

Biết ngay là người này mà!  

Âu Dương Tĩnh lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi báo cảnh sát, chúng tôi là nhân viên quản lý vệ sinh, người bên khách sạn bọn họ không chịu phối hợp với chúng tôi để làm việc, thậm chí còn tấn công nhân viên của chúng tôi".  

"Các vị xem nên xử lý chuyện này ra sao?"  

Nói xong, cô ta nhếch miệng cười lạnh.  

Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn cô ta.  

Cô nàng này là ai thế?  

Muốn đối phó với anh mà không chịu điều tra qua về anh trước à?  

Không biết anh và Tần Minh Nguyệt có mối quan hệ tốt lắm à?  

Trương Minh Vũ nghĩ đến đó, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười giễu cợt.  

Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Trình thẻ công tác ra đây".  

Âu Dương Tĩnh nhẹ nhàng phất tay.  

Gã đeo kính tức giận giơ thẻ nhân viên ra.  

Tuy không vui nhưng gã ta vẫn trình lên bằng hai tay.  

Tần Minh Nguyệt không nhìn lấy một cái, chỉ thong thả nói: "Tôi nói của cô cơ".  

Hả?  

Âu Dương Tĩnh chau mày, lạnh lùng hỏi: "Cô muốn xem thẻ của tôi làm gì, có người có rồi còn chưa đủ à?"  

Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chính cô báo cảnh sát, chính cô nói cô là nhân viên bên quản lý vệ sinh".  

"Cô không có thẻ công tác?"  

Tôi...  

Đang định cãi lại, nhưng Âu Dương Tĩnh chợt nghẹn lời.  

Đám đông xung quanh cũng hoang mang nhìn bọn họ.  

Tình huống này là sao?  

Tần Minh Nguyệt phất tay, lạnh lùng nói: "Người này bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo, mang về đồn cho tôi".  

Phụt!  

Vừa nghe nói thế, đám đông quanh đó tức thì bật cười, thật hết chỗ nói.  

Cua gắt thế!  

Âu Dương Tĩnh siết chặt nắm tay, phẫn nộ quát: "Bọn họ thì sao? Tấn công nhân viên nhà nước, các người không quản sao?"  

Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lóe lên, thong dong nói: "Ồ, đúng rồi, mang cả bọn họ đi luôn".  

Bấy giờ Âu Dương Tĩnh mới nhếch môi cười lạnh.  

Trời! 
 
Chương 1718


Ngay sau đó, khắp nơi lại vang lên tiếng hít hà thật mạnh.  

Hả?  

Nụ cười lạnh trên môi Âu Dương Tĩnh như đông cứng lại.  

Cô ta chợt phát hiện, đối tượng mà Tần Minh Nguyệt vừa chỉ vào lại chính là... gã đeo kính?  

Thế còn Trương Minh Vũ thì sao?

Những người đứng quanh đó đều hoang mang không hiểu.  

Trương Minh Vũ... không bị hỏi tới?  

Gã đeo kính đã hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao.  

Cuối cùng, gã ta đành phải cầu khẩn nhìn về phía Âu Dương Tĩnh.  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười nhạt.  

Người phụ nữ này... năng lực hẳn không chỉ đến đây thôi chứ?  

Nếu vậy thì quá nhàm chán rồi.  

Gã đeo kính nhanh chóng bị người của Tần Minh Nguyệt bắt được.  

Âu Dương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi quát lớn: "Các người... chán sống rồi chắc?"  

Nói đoạn, đáy mắt cô ta lóe lên một tia giận dữ điên cuồng.  

Thật quá đáng!  

Toàn thân Âu Dương Tĩnh lập tức tản ra một hơi thở lạnh như băng.  

Gì thế này...  

Đám đông xung quanh đã trợn tròn mắt.  

Cô gái này... đáng sợ đến vậy?  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên, lòng hưng phấn khó nhịn.  

Quả nhiên!  

Ngay sau đó, Âu Dương Tĩnh nhìn thẳng về phía Tần Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo như băng, cô ta quát to: "Trắng trợn bao che như thế, cô không sợ sao?"  

Cô ta vừa thốt lên, những người xung quanh cũng vểnh tai lắng nghe.  

Cô ta không sợ sao?  

Tần Minh Nguyệt nhếch môi cười nhạt, thong dong nói: "Có phải là bao che hay không, chính bản thân các người phải biết rõ hơn ai hết".  

"Mục đích của cô khi tới nơi này, tôi nghĩ... cũng đã đủ để cô bóc lịch vài năm rồi ấy nhỉ?"  

"Cô nói đúng không, Âu Dương Tĩnh?"  

Tần Minh Nguyệt vừa dứt lời, toàn bộ sảnh tiếp đãi lập tức chìm trong tĩnh lặng.  

Hai người này... có quen biết?  

Đám đông bối rối nhìn hai người.  

Trương Minh Vũ cũng sáng rực mắt lên, nhìn chăm chú vào cô gái kia.  

Âu Dương Tĩnh?  

Cũng họ Âu Dương?  

Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ thoáng nhếch miệng cười nhạt.  

Chỉ có điều, không biết cô nàng Âu Dương Tĩnh này... là người của ai? Người bên Âu Dương Thanh Tùng hay là Âu Dương Triết?  

Âu Dương Tĩnh nhăn mày, lạnh nhạt hỏi: "Cô biết tôi?"  

Cô ta khá bất ngờ vì điều này. 
 
Chương 1719


Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Cô không cần để ý điều đó, hiện giờ cô đang bị tình nghi về tội tụ tập ẩu đả và lừa đảo, tôi cần phải đưa cô về thẩm vấn".  

"Biết điều thì ngoan ngoãn đi theo tôi".  

Nói đoạn, Tần Minh Nguyệt nở một nụ cười lạnh.  

Âu Dương Tĩnh hít sâu một hơi, ngực phập phồng kịch liệt.  

Cô gái này... là ai?  

Sao lại biết mình?  

Do dự hồi lâu, Âu Dương Tĩnh vẫn không thể nói được một câu.  

Đám người quanh đó đã há hốc miệng.  

Gã đeo kính cùng đồng bọn đã hoàn toàn tuyệt vọng.  

Tần Minh Nguyệt chau mày, lạnh nhạt ra lệnh: "Dẫn đi!"  

"Rõ!"  

Đội cảnh sát đồng loạt trả lời.  

Có mấy viên cảnh sát bước ra, đi thẳng về phía Âu Dương Tĩnh.  

Ánh mắt Âu Dương Tĩnh trở nên sắc bén và lạnh như băng.  

Mình bày kế chơi người khác, cuối cùng chính bản thân lại bị chơi lại một vố?  

Bỗng ngay lúc này, có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cục trưởng Tần đây quan to nên uy phong quá nhỉ!"  

Hả?  

Vừa nghe nói thế, mọi người tức thì ngây ra.  

Có ai vừa tới?  

Nhìn về phía phát ra tiếng nói, bọn họ phát hiện ngoài cửa khách sạn đang có một nhóm người nữa tiến vào.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lập tức lóe lên.  

Người đi đầu chính là Âu Dương Triết.  

Anh ta tới rồi!  

Trương Minh Vũ chầm chậm nở một nụ cười.  

Thú vị rồi đây!  

Âu Dương Tĩnh nhăn mày, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Âu Dương Triết.  

Tần Minh Nguyệt cũng chau mày nhìn anh ta.  

Âu Dương Triết cùng đám người đi theo nhanh chóng tiến vào sảnh tiếp đãi, sắc mặt bình thản.  

Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt hỏi: "Tôi chỉ làm việc dựa theo quy định của pháp luật, có gì liên quan đến chức tước với uy phong?"  

Âu Dương Triết nhướng mày, thản nhiên nói: "Làm việc theo quy định? Bất kể thế nào, bọn họ cũng là nhân viên của bên quản lý vệ sinh".  

"Hôm nay tới kiểm tra lại bị ông chủ khách sạn đánh".  

"Cứ cho là ông chủ không biết chuyện đi, nhưng... không biết thì đều là không có tội sao?"  

Hả?  

Vừa nghe anh ta nói thế, đám đông quanh đó như bừng tỉnh.  

Đúng nhỉ!  

Không biết là có thể đánh người sao?  

Âu Dương Tĩnh chau mày. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom