Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1720


Tần Minh Nguyệt nhướng mắt nhìn, bình thản nói: "Tôi có nói anh ấy vô tội sao? Chẳng qua chưa có thời gian xử lý thôi".  

Âu Dương Triết cười lạnh một tiếng, thong dong nói: "Tốt lắm, vậy tôi muốn xem xem hôm nay cục trưởng Tần chuẩn bị xử lý người này thế nào".  

Nói đoạn, anh ta câu ngón tay ra hiệu.  

Một gã vệ sĩ nhanh nhẹn mang ghế tới, Âu Dương Triết ngồi xuống, thảnh thơi vắt chéo chân.  

Bộ dạng như thể chờ xem trò vui.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Gã Âu Dương Triết này đúng là hơi khó chơi đấy.  

Hơn nữa, không biết vì sao, đứng trước mặt Âu Dương Triết, anh luôn có cảm giác bị người này đè trên một bậc.  

Loại cảm giác này hết sức khó chịu.  

Tần Minh Nguyệt lạnh mặt, nói: "Tôi làm thế nào còn cần anh dạy chắc?"  

Âu Dương Triết nhún vai, nói: "Cô mà không làm theo quy định thì tôi đây đành phải tìm người nào khác biết làm theo quy định đến xử lý thay thôi".  

"Như vậy có đúng không nhỉ, Tiểu Tĩnh?"  

Nói đoạn, anh ta nhếch môi nở một nụ cười thần bí.  

Âu Dương Tĩnh nghe nói thế, mày càng nhíu chặt hơn.  

Hử?  

Trương Minh Vũ thấy vậy, đáy mắt thoáng một tia nghi hoặc.  

Thế là sao nhỉ?  

Hai người này... không cùng một phe?  

Một lúc sau, Âu Dương Tĩnh vẫn chẳng thể nói được điều gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên sắc bén.  

Cuối cùng anh ta vẫn tới!  

Âu Dương Triết tựa nhẹ ra sau, thản nhiên nói: "Được rồi, cục trưởng Tần, xin hãy bắt đầu buổi biểu diễn của cô đi".  

Nói đoạn, anh ta thoáng nở một nụ cười lạnh.  

Đám người quanh đó đều hoang mang nhìn anh ta.  

Người này là ai?  

Ai mà lớn lối đến vậy?  

Tần Minh Nguyệt chau mày, lạnh lẽo nói: "Nếu anh cố tình gây nhiễu sự, cản trở công việc của tôi thì tôi sẽ bắt cả anh về đồn đấy".  

Âu Dương Triết nhướng mày, cười nói: "Cô đang đe dọa tôi đấy à? Xem ra cô cũng chẳng công chính cho lắm nhỉ".  

"Nếu đã thế, tôi đành phải mời một người công chính hơn tới xử lý việc này thôi".  

Nói xong, anh ta nhẹ nhàng phất tay.  

Hử?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Quả nhiên gã Âu Dương Triết này còn chuẩn bị thủ đoạn khác.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng thoáng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.  

Chỉ giây lát sau, ngoài cửa lại có một tốp ba người tiến vào.  

Mọi người trong sảnh đều nhìn ra. 
 
Chương 1721


Ngay sau đó, ánh mắt bọn họ đều như cứng lại.  

Ba người nhanh chóng tiến vào trong sảnh.  

Người đi đầu là một ông lão.  

Người này tóc đã hoa râm, mặc bộ đồ xa hoa kiểu Tôn Trung Sơn.  

Mặc dù đã có tuổi nhưng phong thái vô cùng trác tuyệt.  

Hử?  

Trương Minh Vũ nhíu mắt nhìn kĩ.  

Đây là...  

Đáy mắt Tần Minh Nguyệt cũng lóe lên một tia khẩn trương và căng thẳng.  

Ông già kia đi vào, cất giọng khàn khàn già nua: "Cậu Âu Dương, cậu cho gọi lão già này tới là có chuyện gì cần à?"  

Thái độ của lão ta vô cùng cung kính.  

Song giọng nói của người này vẫn lộ một tia ngạo nghễ hơn người.  

Âu Dương Triết thoáng nhướng mày, cười nói: "Ông Đỗ, ngài chính là cựu cục trưởng của toàn Hoa Châu này".  

"Nhưng hôm nay cục trưởng Tần đây công nhiên bao che tội phạm, ông xem, nên xử lí thế nào đây?"  

Trời!  

Anh ta vừa dứt lời, đám đông quanh đó đã hít hà thật mạnh.  

Quả nhiên đúng là người đó!  

Là người từng ngồi ở vị trí cục trưởng Hoa Châu hai chục năm.  

Cuối cùng, còn trở thành cục trưởng toàn tỉnh Thiên.  

Hiện giờ tuy đã về hưu nhưng quyền thế trong tay vẫn cực cao.  

Tần Minh Nguyệt khe khẽ giải thích mấy câu cho Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ lập tức hiểu ngay.  

Ông già này chính là bố của Đỗ Vạn Quốc, cục trưởng tỉnh Thiên.  

Thảo nào nhìn quen thế.  

Đám đông lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt.  

Tình huống này, để xem hai người phản kháng ra sao.  

Vương Vũ Nam cũng bối rối.  

Đỗ Nam Thiên cười lạnh, nói: "Thế à? Cục trưởng của Hoa Châu chúng ta lại dám làm loại chuyện xấu xa dơ bẩn như thế sao?"  

"Cục trưởng Tần, tôi cho cô một cơ hội, xử lý chuyện này đúng theo phép công cho tôi".  

"Bằng không, vị trí này, cô đừng ngồi nữa".  

Lão ta lên tiếng, khí thế cực kì hùng hậu.  

Tần Minh Nguyệt chau mày.  

Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng một tia căng thẳng và nặng nề.  

Vụ này, khó giải quyết đây!

Âu Dương Tĩnh nghe nói vậy, lòng cũng ảo não không thôi.  

Sao từ đầu mình không nghĩ tới lão già này nhỉ?
 
Chương 1722


Nhưng bây giờ... có hối hận cũng đã muộn!  

Tần Minh Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nói: "Ông Đỗ, ông vừa đến, còn chưa rõ chuyện thế nào đã vội nói tôi không xử lý sự việc theo phép công?"  

Đỗ Nam Thiên lạnh nhạt vặn hỏi: "Ha, lẽ nào cậu Âu Dương Triết đây đường đường là cậu ấm nhà họ Âu Dương ở thủ đô lại lừa gạt lão già này sao?"  

Cái gì?  

Lão ta vừa dứt lời, đám đông lập tức trợn tròn mắt.  

Người có thể vào đây dùng cơm, không giàu có thì cũng thuộc hàng quyền quý.  

Vì thế, dĩ nhiên họ đều từng nghe nói ít nhiều về nhà họ Âu Dương của thủ đô.  

Đây chính là tập đoàn lớn đa quốc gia đó!  

Người này... là cậu ấm của nhà họ Âu Dương?  

Ực!  

Sau một hồi sững sờ, đám đông lại gian nan nuốt nước miếng vì chấn động.  

Âu Dương Triết nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Đây là lí do? Đây là cách mà ông Đỗ đây làm việc theo phép công?"  

Đỗ Nam Thiên vẫn bình thản như không, chỉ lạnh nhạt nói: "Đừng lải nhải vô ích, mau bắt thằng ranh kia lại cho tôi".  

"Theo tôi được biết, cục trưởng Tần đây ở Hoa Châu này không chỉ vì một vị trí đó đâu nhỉ?"  

“Vị trí này có ý nghĩa với cô ra sao, tôi và cô đều biết rõ”.  

"Còn dong dài nữa thì cô khó lòng giữ nổi vị trí kia đấy".  

Nói đoạn, ánh mắt lão ta lóe lên một tia sáng lạnh.  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cũng bối rối.  

Tần Minh Nguyệt còn có mục đích khác?  

Bỗng anh chợt cảm thấy, Hoa Châu này hệt như một vũng nước đục, hỗn loạn vô cùng.  

Sảnh tiếp đón lại rơi vào tĩnh lặng.  

Hồi lâu sau, Tần Minh Nguyệt vẫn chưa thể nói được một lời.  

Mọi người xung quanh thấy thế thì đều đã hiểu.  

Trương Minh Vũ coi như xong rồi!  

Trương Minh Vũ nheo mắt, trong lòng cũng bắt đầu nổi lên một cảm giác khẩn trương và nặng nề.  

Âu Dương Triết cười cười như nghiền ngẫm, nói: "Cục trưởng Tần, không nói gì là không được đâu, cô cần phải có hành động rõ ràng đi thôi".  

"Nói sao thì hiện giờ cô cũng là cục trưởng đó".  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.  

Nhưng...  

Khó xử hồi lâu, Tần Minh Nguyệt vẫn chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
 
Chương 1723


Đỗ Nam Thiên đột nhiên sa sầm mặt xuống, trầm giọng: "Cục trưởng Tần, cô không chịu hành động? Vậy thì chớ trách tôi đây không khách khí".  

Nói đoạn, lão ta lấy điện thoại ra.  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Đỗ Nam Thiên này có quen biết cực rộng, hơn nữa, các chỗ quen biết đều là...  

Một cuộc điện thoại gọi qua, chắc chắn sẽ kéo theo vô vàn phiền phức.  

Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Cục trưởng Tần, tôi về đồn cùng các vị vậy".  

Nói đoạn, anh cất bước tiến đến.  

Hiện giờ anh cũng chẳng còn biện pháp nào, nhưng lúc này tối thiểu cần phải bảo đảm được an toàn của Tần Minh Nguyệt đã.  

Những thứ khác... chỉ có thể tạm gác lại.  

Tần Minh Nguyệt thấy thế thì ngẩn ra.  

Hồi lâu sau, đáy mắt cô ta thoáng hiện một tia cảm kích.  

Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh phải chịu bất cứ thương tổn gì.  

Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu, lạnh lùng ra lệnh: "Đưa cả người này đi luôn".  

Cô ta vừa nói vừa chỉ vào Trương Minh Vũ.  

"Rõ!"  

Mấy viên cảnh sát đồng thanh thưa.  

Bọn họ lập tức cất bước đi về phía Trương Minh Vũ, định bắt anh đưa đi.  

Vương Vũ Nam đã nóng ruột cực kì.  

Đám đông quanh đó lại đều mỉm cười chế giễu.  

Tên nhóc này, không biết lấy đâu ra dũng khí như vậy...  

Dám một mình đối đầu với cậu ấm nhà họ Âu Dương, thật sự là chán sống rồi.  

Trương Minh Vũ cũng hết sức bất đắc dĩ.  

Âu Dương Triết chỉ cười lạnh một tiếng.  

Nhưng Âu Dương Tĩnh lại lo lắng ra mặt.  

Không thể để người này rơi vào tay anh ta!  

Nhưng...  

Chính cô ta cũng chẳng có biện pháp nào can thiệp.  

Tần Minh Nguyệt vung tay, quát: "Đưa toàn bộ đi cho tôi".  

Nói đoạn, cô ta định quay đầu rời khỏi đây.  

Nhưng đúng lúc này, Đỗ Nam Thiên lại cười khẽ một tiếng, nói: "Cục trưởng Tần không cần phải vội như thế đâu".  

Hả?  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đồng thời nhíu mày.  

Lão già này còn muốn gì nữa?
 
Chương 1724


Đám đông cũng đều nghi hoặc nhìn Đỗ Nam Thiên.  

Đỗ Nam Thiên cười bảo: "Để tránh việc cục trưởng Tần đây về trụ sở lại làm ra chuyện gì không công bằng, hay là cô cứ... phán quyết ngay ở đây đi".  

Việc này...  

Tất cả đều kinh ngạc sững sờ.  

Người này... muốn ép chết Trương Minh Vũ đây mà!  

Tần Minh Nguyệt chau mày, lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện của bên tòa án, có liên quan gì tới cục cảnh sát chúng tôi?"  

Đỗ Nam Thiên đắc ý cười cười: "Tối thiểu cô cũng có thể cung cấp một biên bản tường trình về vụ án chứ nhỉ".  

"Đóng dấu vào là được".  

Việc này...  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Biên bản tường trình về vụ án chính là một trong những nhân tố quan trọng nhất để thẩm lí và đưa ra phán quyết trước tòa.  

Nếu như...  

Tần Minh Nguyệt quắc mắt, lạnh lùng nói: "Không được! Cụ thể sự việc như thế nào, chúng tôi còn cần điều tra thêm, hiện tại chưa thể lập biên bản ngay được".  

Sao cô ta lại không biết?  

Nụ cười trên môi Đỗ Nam Thiên vụt tắt, lão ta lạnh lùng nói: "Nếu đã thế, vậy tốt hơn hết là đổi người khác lên ngồi vào vị trí cục trưởng này đi".  

Nói đoạn, lão ta lại cầm điện thoại di động lên.  

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, lửa giận trong mắt như sắp trào ra ngoài.  

Thật quá quắt!  

Âu Dương Triết lại nhếch miệng, nở một nụ cười châm chọc.  

Tên nhãi ranh kia, đây là kết cục do mày tự chuốc thôi.  

Trương Minh Vũ cũng thoáng lộ vẻ lo lắng.  

Làm sao đây?  

Nếu lập bản tường trình vụ án tại đây thì coi như anh xong đời rồi! Nhưng nếu không làm... thì Tần Minh Nguyệt cũng xong đời!  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hiện giờ tôi đã làm việc đúng theo quy định, ông gọi điện đi liệu có ích gì?"  

Đỗ Nam Thiên cười ngạo nghễ: "Cô có làm việc đúng quy định hay không... thì có liên quan gì đến việc cô có giữ được chức vị này không đâu?"  

Nói đoạn, lão ta trào phúng cười to.  

Thế này...  

Đám đông quanh đó đều cả kinh.  

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.  

Ý của Đỗ Nam Thiên đã rất rõ ràng.  

Cô không chịu nghe lời, tôi sẽ xử lý cô!  

Đám người quanh đó càng ngày càng lộ rõ vẻ khinh khi.  

Thật đúng là chán sống rồi! 
 
Chương 1725


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, lửa giận phừng phừng bùng lên trong đáy mắt.  

Nhưng... cô ta cũng không biết phải làm sao bây giờ!  

Âu Dương Triết cười khẽ một tiếng, nói: "Cục trưởng Tần, tôi khuyên cô một câu, ngoan ngoãn phối hợp làm việc đi, vì một gã Trương Minh Vũ mà làm trễ chuyện lớn của cô, có đáng không?"  

Thình thịch!  

Vừa nghe anh ta nói thế, trái tim Tần Minh Nguyệt chợt nhảy vọt.  

Nhưng...  

Đáy mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng lóe lên.  

Phải làm sao đây?  

Đỗ Nam Thiên giơ điện thoại lên, cười nói: "Đây là cơ hội cuối cùng của cô, cô... liệu mà làm".  

Nói đoạn, lão ta đặt ngón tay lên dòng tên một người trong danh bạ.  

Tư thế sẵn sàng gọi đi!  

Ực!  

Tần Minh Nguyệt gian nan nuốt nước miếng, cô ta lo lắng vô cùng.  

Một bên là gia tộc.  

Một bên là... Trương Minh Vũ!  

Phải làm sao đây?  

Đám đông xung quanh cũng cười nhạt, lẳng lặng theo dõi.  

Âu Dương Tĩnh ung dung như đang xem trò vui.  

Trương Minh Vũ thấy thế, bất đắc dĩ nói: "Không sao đâu, cô cứ làm theo lời ông ta đi, tôi sẽ không việc gì đâu".  

Tần Minh Nguyệt nhíu chặt mày.  

Nếu làm thật... thì sao có thể không việc gì?  

Đỗ Nam Thiên ngông cuồng cười lớn, giễu cợt: "Ranh con, mày tưởng mày là ai?"  

"Không việc gì?"  

"Tao cho mày biết, trưa mày bước chân đi vào thì chỉ cần đến tối là tao có thể khiến mày bị xử bắn".  

"Đây chính là năng lực của tao đấy, hiểu chưa?"  

Nói đoạn, lão ta ngạo nghễ nhìn Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt càng thêm lo lắng.  

Cô ta thật sự không hề hoài nghi lời Đỗ Nam Thiên vừa nói.  

Bởi dẫu sao, con trai lão ta là Đỗ Vạn Quốc còn đang nắm quyền trong tay.  

Mặc dù nhà họ Tần cũng coi như có thế lực, nhưng rồng tuy mạnh cũng không đè đầu được rắn bản địa, nhà họ Tần ở quá xa!  

Tần Minh Nguyệt đã bắt đầu luống cuống.  

Trương Minh Vũ cũng càng ngày càng căng thẳng.  

Đám người quanh đó chỉ khinh khỉnh cười giễu.  

Âu Dương Triết cũng khinh miệt nhìn họ, chờ đợi.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1726


Hả?  

Vừa nghe thấy những lời này, mọi người lập tức mở to mắt nhìn.  

Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc vô cùng.  

Giọng nói này... là của chị ba Tô Mang!  

Ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, thân thể tê dại như vừa có dòng điện chạy qua.  

Chị ấy tới rồi!  

Tâm tình đang hồi hộp căng thẳng bỗng chốc được thả lỏng.  

Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng vẻ mờ mịt.  

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía đó.  

Ngoài cửa, một bóng dáng tuyệt đẹp đang đi vào.  

Đó là một mỹ nhân xinh đẹp vô song!  

Đây là...  

Đám đông quanh đó lập tức tròn mắt nhìn.  

Tròng mắt của toàn bộ đám nam giới trong sảnh đều như sắp rớt ra ngoài, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên.  

Đẹp quá!  

Nụ cười nhạt trên môi Âu Dương Triết cũng đông cứng lại.  

Người này, chính là Tô Mang!  

Sau lưng Tô Mang còn có một người vận đồ đen đi cùng.  

Nhìn xa không rõ là nam hay nữ.  

Ủa?  

Trương Minh Vũ nhìn kĩ hơn, đáy mắt thoáng một tia nghi hoặc.  

Đó là vệ sĩ của Liễu Thanh Duyệt?  

Nhưng... trông cũng không hoàn toàn giống...  

Lẽ nào chị ba Tô Mang cũng có?  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng đắm chìm trong sự ngạc nhiên và vui sướng.  

Có chị gái thật là tốt!  

Chỉ chốc lát sau, Tô Mang đã dừng chân trước mặt mọi người, sắc mặt bình thản.  

Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.  

Âu Dương Triết lại đã hết sức khẩn trương và lo lắng.  

Đỗ Nam Thiên nhăn mày, lạnh lùng nói: "Cô nhóc, cô là ai? Chuyện của ông già này, cô cũng dám nhúng tay à?"  

Nói đoạn, ánh mắt lão ta lóe lên đầy lạnh lẽo.  

Mãi đến lúc này, đám đông quanh đó mới chợt bừng tỉnh.  

Tất cả đều lộ vẻ đau lòng và xót thương.  

Người đẹp như thế... thật đáng tiếc.  

Haiz.  

Bọn họ lặng lẽ thở dài, vẻ như tiếc nuối vô cùng.  

Ánh mắt Tô Mang thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cô ấy hỏi: "Ông định xử bắn em trai tôi?"  

Giọng cô ấy lạnh lẽo như băng.  

Em trai?  

Đám đông chợt hiểu.  

Thì ra là chị gái của tay thanh niên kia.  

Đỗ Nam Thiên cười lạnh, thong dong nói: "Phải thì sao? Cô thì tính là thứ gì?"  

Người này...  

Âu Dương Triết ngập ngừng định nói gì đó.  

Cuối cùng, anh ta vẫn quyết định không lên tiếng.  

Đỗ Nam Thiên, ông cũng ngu xuẩn quá rồi.  

Âu Dương Tĩnh thì lại nghi hoặc nhìn chằm chằm.  

Cô gái này là ai?  

Tô Mang nghe thế, tức thì nở một nụ cười.  

Chỉ một nụ cười đã khiến vạn vật lu mờ.  

Đôi môi tuyệt đẹp của cô ấy khẽ mở, giọng nói ung dung: "Phải thì dễ xử lí rồi".  

Dễ xử lí?  

Mọi người đều bối rối.  

Người đẹp này... không có đầu óc sao?  

Đỗ Nam Thiên nhếch mép nở một nụ cười khinh thường.  

Tôi muốn xem xem cô làm gì được tôi.  

Ngay sau đó, Tô Mang ngoắc ngón tay.  

Người vận đồ đen cất bước đi tới.  

Hả?  

Mọi người thấy thế, ai nấy đều lộ vẻ hoang mang.  

Đỗ Nam Thiên nhăn mày, lạnh lùng hỏi: "Sao hả? Cô còn định cho người đánh tôi..."
 
Chương 1727


Uỳnh!  

Lão ta còn chưa dứt lời, một tiếng động chói tai đã vang lên.  

Trời!  

Đám đông quanh đó lập tức hít mạnh một hơi.  

Chuyện này...  

Khi định thần nhìn lại, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện, Đỗ Nam Thiên vừa... bay lên!  

Thịch!  

Một giây sau, thân thể Đỗ Nam Thiên va mạnh vào cây cột nhà, chật vật ngã ra đất.  

Ực!  

Mọi người gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt đều đã dại ra.  

Bọn họ đã thấy được.  

Người vận đồ đen kia... vừa tung một cước.  

Chuyện này...  

Đầu óc họ như trống rỗng.  

Đỗ Nam Thiên đau đến vặn vẹo cả mặt mũi, phẫn nộ quát: "Khốn kiếp! Mày dám đánh tao à! Mày chán sống rồi đúng không?"  

Lão ta đã tức giận đến độ mất khống chế.  

Tô Mang lạnh nhạt nói: "Chỉ đánh ông thôi? Không, không chỉ có thế thôi đâu".  

Hả?  

Mọi người nghe thấy vậy liền giật mình cả kinh.  

Ngay sau đó, người vận đồ đen đã di chuyển.  

Người nọ sải bước thẳng tới chỗ Đỗ Nam Thiên.  

Thế này...  

Tất cả đều kinh ngạc, cô gái này... điên rồi sao?  

Đỗ Nam Thiên mà cũng dám đánh?  

Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Tần Minh Nguyệt như sáng lên lấp lánh.  

Người vận đồ đen kia... không đơn giản!  

Âu Dương Triết trông cũng hết sức bất đắc dĩ, hơn nữa, dường như còn có vẻ... xấu hổ?  

Sắc mặt Đỗ Nam Thiên cứng lại, lão ta cả giận quát: "Mày... Mày định làm gì? Chẳng lẽ mày không sợ..."  

Bốp!  

Một âm thanh giòn giã vang lên.  

Cái tát này, quả thật rất mạnh.  

Không trung lập tức có thêm mấy chiếc răng vàng bay vút lên.  

Đám đông quanh đó đã đờ đẫn cả ra.  

Đỗ Nam Thiên ngẩng đầu, khóe miệng đầy máu, trông cực kì chật vật.  

Nhưng lửa giận trong đáy mắt cũng sắp tràn ra rồi.  

Một lúc sao, Đỗ Nam Thiên mới quát lên: "Cục trưởng Tần, cô định đứng nhìn không quản sao?"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, nói: "Quản chứ, sao lại bỏ mặc được?"  

Nói thì nói thế... nhưng người lại bất động.  

Đỗ Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi quát to: "Được lắm, tôi sẽ nhớ kĩ. Tôi sẽ gọi điện đi".  

Nói đoạn, lão ta run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra.  

Trương Minh Vũ nhìn lão, ánh mắt đầy giễu cợt.  

Đã đến nước này còn không nắm rõ tình hình?  

Tô Mang thản nhiên nói: "Chặt bỏ cánh tay ông ta đi".  

Hả?  

Cô ấy vừa lên tiếng, Đỗ Nam Thiên tức thì trợn to mắt, quát lên: "Mày dám à!"  

Nhưng...  

Người áo đen kia đã di chuyển.  

Bốp!  

Điện thoại di động bị hất văng sang một bên.  

Đỗ Nam Thiên chợt cảm thấy trước mắt có một tia sáng lạnh lóe lên.  

Khi tập trung nhìn kĩ, lão ta mới nhận ra, trong tay người vận đồ đen kia đã xuất hiện một con dao găm từ bao giờ.
 
Chương 1728


Động tác của người đó... hoàn toàn không có ý chậm lại!  

Thật sự chặt sao?  

Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, chấn kinh đến không nói nổi một lời.  

Cô chị này... rốt cuộc là ai?  

Điên rồi có phải không?  

Tần Minh Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng.  

Tròng mắt Đỗ Nam Thiên sắp trừng rớt ra ngoài rồi.  

Lão ta chưa bao giờ dám nghĩ...  

Đồ điên!  

Đây chắc chắn là một kẻ điên!  

Đỗ Nam Thiên sợ rồi, lão ta cuống quít nói: "Cậu Âu Dương, cậu... cậu mau giúp tôi với".  

A...  

Âu Dương Triết sửng sốt.  

Tô Mang chau mày, lạnh nhạt nói: "Âu Dương Triết, món nợ giữa chúng ta để lát sẽ tính, hiểu chứ?"  

Hả?  

Đám đông lại một lần nữa trợn to mắt.  

Cô gái này thật sự điên rồi?  

Trương Minh Vũ cũng mờ mịt nhìn Tô Mang.  

Nhưng tiếp theo đó...  

Âu Dương Triết lại chỉ cười làm lành, nói: "Hiểu mà, sao tôi lại không hiểu được".  

Nói đoạn, anh ta lộ vẻ xấu hổ.  

Trời!  

Lại một lần nữa, đám đông đua nhau hít hà thật mạnh.  

Tất cả đều điên rồi sao?  

Đùa gì thế? Chuyện này... sao có thể là thật?  

Cô gái này rốt cuộc là ai?  

Trương Minh Vũ lại là kẻ thế nào?  

Ánh mắt đục ngầu của Đỗ Nam Thiên đã sắp nổ tung rồi.  

Lão ta trợn to mắt, há hốc miệng vì kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt cũng mờ mịt nhìn Tô Mang.  

Cô ta cũng rất bất ngờ.  

Một giây sau, người vận đồ đen đã đi tới trước mặt Đỗ Nam Thiên.  

Ực!  

Đỗ Nam Thiên gian nan nuốt nước miếng.  

Đầu óc lão ta đã trống rỗng, không nghĩ được gì.  

Xoẹt!  

Con dao găm trong tay người áo đen nhanh chóng hạ xuống.  

Tóc gáy Đỗ Nam Thiên như dựng đứng cả lên.  

Bỗng giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Tô Mang lại vang lên: "Chờ đã".  

Lưỡi dao ngừng lại giữa chừng.  

Hả?  

Đám đông quanh đó đều mờ mịt nhìn tình huống trước mắt.  

Sợ rồi sao?  

Vừa rồi chỉ là phô trương khí thế cho oai? 
 
Chương 1729


Đỗ Nam Thiên thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.  

Lão ta nhếch mép cười lạnh.  

Biết ngay chúng mày không dám mà!  

Đám người quanh đó cũng bắt đầu giễu cợt nhìn Tô Mang.  

Không dám thì vờ vịt làm gì chứ?  

Còn tưởng các người lợi hại thật cơ đấy!  

Tất cả đều nhếch môi cười khinh thường.  

Trương Minh Vũ cũng khá hoang mang.  

Nhưng ngay sau đó, Tô Mang lại lên tiếng: "Em à, em tự đi chặt đi, tiện thể trút giận".  

Phụt!  

Đám đông quanh đó đều suýt thì hộc máu.  

Nụ cười nhạt trên mặt Đỗ Nam Thiên như cứng lại.  

Mẹ kiếp...  

Tô Mang nói xong, đôi mắt xinh đẹp cũng ánh lên một tia mong đợi.  

Cô ấy cũng rất muốn thấy...  

Trương Minh Vũ lập tức sáng rực mắt lên, cười nói: "Được ạ".  

Anh nhanh chóng bước tới, nhận lấy con dao.  

Thao tác hoàn toàn không hề do dự.  

Đáy mắt Tô Mang thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không để ý.  

Anh cầm dao găm đi tới trước mặt Đỗ Nam Thiên.  

Đỗ Nam Thiên nghiến răng ken két, quát to: "Ranh con, mày dám à! Mày mà dám chạm vào tao một chút thôi, tao sẽ khiến mày ở tù mãn kiếp".  

Trương Minh Vũ cười cười thần bí, thong dong nói: "Yên tâm đi, hãy cứ tin tưởng vào kỹ thuật của tôi".  

"Tôi... tuyệt đối sẽ không chạm vào ông!"  

Nói đoạn, đáy mắt anh lóe lên một tia hung ác.  

Con dao sắc bén hạ xuống!

Trời!  

Đám người quanh đó lại lập tức hít một hơi thật mạnh.  

Bọn họ đã trừng to mắt nhìn.  

Đáy mắt Tô Mang đã tràn đầy vui sướng.  

Em trai mình đã trưởng thành rồi.  

Đỗ Nam Thiên bối rối sợ hãi, mắt trợn trừng như không sao tin nổi.
 
Chương 1730


Khi lưỡi dao hạ xuống, lão ta mới phản ứng lại.  

Đỗ Nam Thiên điên cuồng hét lên: "Không... Đừng mà!"  

Rắc!  

"A!"  

Đỗ Nam Thiên gào lên một tiếng thảm thiết.  

Một tia máu tươi bắn vào không trung.  

Thế này...  

Tất cả mọi người đều chấn động.  

Khi định thần nhìn lại, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện một tay của Đỗ Nam Thiên đã rơi xuống đất.  

Ực!  

Đám đông gian nan nuốt nước miếng.  

Tiếng gào đau đớn tột cùng của Đỗ Nam Thiên vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại.  

Lão ta lúc này đã ngã vật ra đất.  

Đỗ Nam Thiên nắm chặt cánh tay bị xén đứt, đau đớn giãy giụa, cổ nổi gân xanh.  

Âu Dương Triết thấy thế, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.  

Muốn trách thì chỉ có thể trách chính ông quá ngu xuẩn...  

Âu Dương Tĩnh cũng kinh ngạc há hốc miệng.  

Trương Minh Vũ thẳng người lên, cười đắc ý: "Xem đi, không đụng tới ông đúng không nào?"  

Mày...  

Ngọn lửa thù hận trong mắt Đỗ Nam Thiên gần như sắp phụt ra ngoài.  

Cơn đau kịch liệt, cộng với lửa giận xộc thẳng lên đầu...  

Phụt!  

Một giây sau, Đỗ Nam Thiên hộc ra một búng máu tươi.  

Ngay sau đó, lão ta nhũn người, ngã vật ra.  

Trời!  

Đám đông xung quanh lại hít một hơi thật mạnh.  

Vậy là... hôn mê rồi?  

Trương Minh Vũ bĩu môi, đáy mắt thoáng một tia bất đắc dĩ.  

Không ai chú ý, chân anh còn đang run rẩy.  

Âu Dương Triết cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.  

Tên nhãi kia... vẫn còn có thể đánh được?  

Sảnh tiếp đãi rơi vào tĩnh lặng.  

Gã đeo kính và đám người đi cùng đã choáng váng trước tình thế này.  

Bọn họ co đầu rụt cổ trốn trong một góc phòng, thở cũng không dám thở mạnh.  

Cho tới bây giờ, gã ta mới ý thức được, mình đã chọc phải loại người nào.  

Âu Dương Tĩnh... hoàn toàn không có tiếng nói ở đây!  

Tô Mang bước đến, khen ngợi với thái độ cưng chiều: "Làm không tệ đâu".  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Chương 1641


"Á!"  

Trương Minh Vũ lập tức kêu lên đau đớn!  

Không chịu nổi.  

Lâm Kiều Hân run rẩy.  

Y tá sợ giật mình.  

Trưởng khoa Phùng và bác sĩ cười khẩy!  

Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm! Cổ nổi đầy gân xanh!  

Nửa cái bệnh viện đều nghe thấy tiếng hét của anh.  

Không bao lâu sau, một đám người tụ tập ở cửa phòng bệnh.  

Ai cùng thò đầu ra nhìn.  

Mất một lúc Lâm Kiều Hân mới phản ứng lại.  

Hoảng quá!

Nhìn kỹ lại.  

Gương mặt Trương Minh Vũ trở nên vặn vẹo!  

Cơ thể không ngừng co quắp!  

Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh!  

Chuyện này...  

Cơ thể Lâm Kiều Hân run rẩy, cô quát lớn: "Ông... ông làm cái gì thế?"  

Ánh mắt bác sĩ tràn ngập vẻ hưng phấn.  

Thằng nhãi này tiêu đời rồi!  

Trưởng khoa Phùng cười mỉm: "Phản ứng bình thường, không có thuốc tê nên vậy".  

"Thực ra không đau như vậy đâu, chắc... người bệnh hơi yếu đuối".  

Trương Minh Vũ yếu đuối?  

Não Lâm Kiều Hân tạm thời trắng xóa!  

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn đau đớn!  

Lâm Kiều Hân mím môi nói: "Dừng tay, ông dừng tay cho tôi!"  

Trưởng khoa Phùng nhướng mày cười nói: "Sắp xong rồi, cũng không nên để cậu ấy “mất công” đau chứ nhỉ?"  

Nói xong liền đổ thẳng cồn xuống... vết thương!  

"Á!"  

Tiếng hét của Trương Minh Vũ sắc bén thêm mấy phần!  

Đau!  

Đau tận xương cốt!  

Lâm Kiều Hân trợn mắt há mồm, không thể suy nghĩ được gì nữa!  

Đau lòng quá!  

Lúc này, cửa phòng bệnh đầy ắp người.  

Tiếng kêu đau đớn này... nghe đã thấy da đầu tê dại!  

Rốt cuộc... sao vậy?  

Mất một lúc Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn, cô tức giận nói: "Ông bị điên à!"  

Nói xong liền đẩy trưởng khoa Phùng sang một bên!  

Trưởng khoa Phùng lảo đảo.  

Ánh mắt bác sĩ đầy vẻ suy ngẫm!  

Chơi chết mày!  

Trưởng khoa Phùng nổi giận nói: "Ngươi làm gì!"  

Lâm Kiều Hân tức giận đến mức cả người run rẩy!  

Nhưng không biết nên nói gì!  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi, nghiêm giọng nói: "Ông... ông chờ đấy".  

Nói xong liền chạy vọt đến bên giường bệnh!  

Cúi đầu nhìn. 
 
Chương 1642


Cơ thể Trương Minh Vũ cứng ngắc, mắt trợn trừng lên!  

Người run bần bật.  

Lâm Kiều Hân luống cuống.  

Vết thương đang chuyển đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

Lâm Kiều Hân run rẩy.  

Đầu óc trống rỗng!  

Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ?  

Trương Minh Vũ đau đến mức mất hết tri giác!  

Ý thức bị bóng tối nuốt chửng!  

Trưởng khoa Phùng nhíu mày, nói nói: "Làm như vậy... không sao chứ?"  

Bác sĩ khoanh tay trước ngực, cười khẩy: "Yên tâm đi trưởng khoa, cồn chỉ kích thích vết thương, chứ không có tác dụng phụ gì đâu".  

Trưởng khoa Phùng bình tĩnh cười nói: "Đừng quên thứ cậu đã hứa".  

Bác sĩ cười toét miệng: "Ông cứ yên tâm".  

Hai người nhìn nhau mỉm cười.  

Lâm Kiều Hân mê man.  

Vô lực, không biết làm gì.  

Trương Minh Vũ cố gắng giữ tỉnh táo.  

Không thể ngủ... không thể ngủ!  

Bây giờ không chỉ đau thôi!  

Mắt Lâm Kiều Hân lấp lánh ánh nước, cô tức giận nói: "Mấy người mau nghĩ cách đi!"  

Trưởng khoa Phùng duỗi tay nói: "Hết cách, lúc nãy tôi đã nói rồi mà, sẽ đau đấy".  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi.  

Ánh mắt tràn ngập hận ý.  

Nhưng cô không có lòng dạ nào để nghĩ nhiều.  

Trương Minh Vũ đang trong tình thế cấp bách!  

Lâm Kiều Hân lo lắng tóm lấy tay Trương Minh Vũ hỏi: "Minh Vũ, tôi... tôi giúp anh thế nào đây?"  

Bất lực quá!  

Nghe thấy giọng Lâm Kiều Hân, Trương Minh Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút!  

Bây giờ đầu Trương Minh Vũ trắng xóa!  

Chỉ có một suy nghĩ, không được ngất!  

Trương Minh Vũ khó khăn nói: "Tìm... chị tư..."  

Chị tư?  

Lâm Kiều Hân giật mình, thần y Thanh Duyệt?  

Nhưng... tìm thế nào?  

Lâm Kiều Hân vội vàng tìm điện thoại của Trương Minh Vũ.  

Nhưng... không có.  

Lâm Kiều Hân hoang mang!  

Đúng rồi, Hàn Thất Thất!  

Lâm Kiều Hân vội vàng lấy điện thoại ra, gọi số hôm qua cô vừa lưu lại.  

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.  

Lâm Kiều Hân không hề chần chừ: "Thất Thất! Minh Vũ bị thương rồi, mau tìm chị tư của anh ấy!"  

Hàn Thất Thất hoang mang.  

Liễu Thanh Duyệt?  

Mặc dù không hiểu nhưng Hàn Thất Thất không hỏi nhiều, cô ta nói: "Được, em tìm đây!"  

Nói xong liền cúp máy.
 
Chương 1643


Hàn Thất Thất không liên lạc được cho Liễu Thanh Duyệt, nhưng có thể bảo Chu Vân Phong tìm!  

Sau khi gọi xong, mắt Hàn Thất Thất hiện lên sự sốt ruột.  

Bị thương thế nào? Vết thương tối qua sao?  

Cô ta nhanh chóng nhận được tin nhắn, là địa chỉ của bệnh viện!  

Hàn Thất Thất nghiến răng, đứng dậy xông ra khỏi biệt thự.  

Bệnh viện.  

Lâm Kiều Hân đặt điện thoại xuống, mím chặt môi!  

Trương Minh Vũ cũng không chịu nổi cơn đau kịch liệt này nữa.  

Mắt tối sầm lại.  

Ngất đi!  

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, tim cũng run rẩy!  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không tha cho mấy người!"  

Cô hận họ thấu xương!  

Trưởng khoa Phùng duỗi tay nói: "Đây là trình tự chữa bệnh bình thường, cơ thể cậu ta quá yếu nên không chịu nổi".  

"Chẳng liên quan đến chúng tôi".  

Bác sĩ cười khẩy không ngừng!  

Cô làm được gì chứ?  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, gọi điện thoại!  

Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.  

Lâm Kiều Hân giận dữ nói: "Cục trưởng Tần, có người hại Minh Vũ, bây giờ anh ấy hôn mê rồi".  

"Cô có thể đến đây một chuyến không?"  

Cái gì?  

Đã hôn mê?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày lo lắng, lạnh lùng nói: "Địa chỉ?"  

Sau đó nhanh chóng cúp máy.  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Mấy người chờ đấy, tôi sẽ bắt mấy người phải trả giá!"  

Trưởng khoa Phùng nhíu mày.  

Bác sĩ Vương cười khẩy nói: "Người đẹp, cô làm thế hơi quá đáng đấy!"  

Anh ta cũng không ngờ.  

Nhưng dù thế nào, anh ta chẳng sợ!  

Chuyện này đâu phải là lần một lần hai?  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Quá đáng? Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"  

Cô không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.  

Không biết nên nói gì!  

Chỉ muốn trút giận.  

Bác sĩ Vương mỉm cười, không đáp lại.  

Lâm Kiều Hân lo lắng chạy đến bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Nhìn lại, trái tim cô run rẩy.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ tái nhợt.  

Cho dù ngất đi, trán vẫn đổ đầy mồ hôi lạnh!  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi.  

Đau lòng vô cùng!  

Cũng cảm thấy càng hận trưởng khoa Phùng và bác sĩ Vương hơn!  

Lâm Kiều Hân mím môi: "Bây giờ mấy người không quan tâm đúng không?"  

Mặt cô phủ đầy xương lạnh.  

Nhưng trái tim thì bất lực. 
 
Chương 1644


Trưởng khoa Phùng duỗi tay cười nói: "Là do cơ thể cậu ta yếu nên không chịu nổi cơn đau mới ngất đi, bây giờ chúng ta đợi cậu ta tỉnh lại là được".  

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm!  

Nhưng...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ đành hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.  

Cô không thể mất bình tĩnh được.  

Nếu cô mất bình tĩnh thì ai lo cho Trương Minh Vũ?  

Nhưng lửa giận trong tim vẫn còn mà chẳng thể phát tiết!  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới giơ tay lau mồ hôi trên trán Trương Minh Vũ.  

Trong con ngươi xinh đẹp chỉ còn lại sự đau lòng!  

Bác sĩ Vương nổi giận!  

Tên phế vật này, dựa vào cái gì?  

Trưởng khoa Phùng cười khẩy  

Thời gian dần trôi.  

Nhưng Trương Minh Vũ không hề có dấu hiệu tỉnh lại.  

Lâm Kiều Hân lo lắng đến hoảng loạn.  

Tiếng dày cao gót đột nhiên vang lên.  

Một đám người đi vào!  

Mọi người giật mình!  

Nhìn qua thì thấy một bóng người xinh đẹp đang đi vào!  

Mắt bác sĩ Vương sáng rực lên.  

Lại là người đẹp!  

Người đến là Hàn Thất Thất!  

Hàn Thất Thất xông đến bên giường bệnh, thấy vậy liền kinh ngạc!  

Hàn Thất Thất lạnh lùng nói: "Chị Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

Lâm Kiều Hân nghiến răng nghiến lợi đáp: "Là bọn họ! Bọn họ bôi cồn gây kích thích đến vết thương, Trương Minh Vũ đã ngất đi rồi!"  

Cái gì?  

Hàn Thất Thất đứng dậy.  

Lạnh lùng nhìn về phía bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng.  

Lâm Kiều Hân cần bình tĩnh.  

Nhưng cô ta không cần!

Mặt Hàn Thất Thất phủ đầy xương lạnh, con ngươi xinh đẹp lóe lên sự ác liệt.  

Cô ta bước lên trước!  

Hả?  

Mọi người sững sờ.  

Cô ta định làm gì vậy?  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy khó hiểu.  

Hàn Thất Thất lạnh lùng hỏi: "Ai dùng cồn?"  

Trưởng khoa Phùng nhíu mày nói: "Tôi dùng, sao nào?"  

Sao nào?  

Trong mắt Hàn Thất Thất chỉ còn lại sự lạnh lẽo!  

Bác sĩ Vương mỉm cười giải thích: "Người đẹp, chúng tôi đã bảo sẽ hơi đau rồi".  

"Hơn nữa anh ta không chịu nên mới ngất đi".  

"Không liên quan đến chúng tôi".  

Không liên quan?  

Hàn Thất Thất cười khẩy, ngoắc ngoắc ngón tay: "Anh qua đây?"  

Hả?  

Bác sĩ Vương giật mình.
 
Chương 1645


Sau đó liền hí hửng.  

Mình qua sao?  

Bác sĩ Vương không nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến lên, khách khí hỏi: "Người đẹp, có..."  

Bốp!  

Tiếng tát giòn tan cắt lời anh ta!  

Hít!  

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh!  

Hàn Thất Thất... tát bác sĩ Vương!  

Chuyện này...  

Bác sĩ Vương ôm mặt, hoang mang vô cùng!  

Kèm theo đó là sự đau đớn!  

Trưởng khoa Phùng nhíu mày, nói nhỏ: "Cô làm gì vậy?"  

Bốp!  

Hàn Thất Thất lại quay tay tát một phát!  

Trưởng khoa Phùng khẽ kêu một tiếng, cả người loạng choạng!  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người đều sững sờ.  

Người đẹp này... điên rồi?  

Sắc mặt trưởng khoa Phùng lập tức lạnh xuống, ông ta tức giận nói: "Con khốn, dám đánh tao?"  

Bác sĩ Vương đứng dậy, mặt đầy vẻ giận dữ!  

Quá đáng!  

Hàn Thất Thất híp mắt, lạnh lùng nói: "Đánh? Không, còn chưa đủ đâu!"  

Chuyện này...  

Mấy y tá trợn tròn mắt.  

Mọi người đứng ngoài xem mà trợn mắt há mồm.  

Điên rồi sao?  

Con ngươi xinh đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ bối rối.  

Một lúc sau, ánh mắt của trưởng khoa Phùng hiện lên sự dữ tợn, ông ta quát: "Người đâu? Bảo vệ đâu?"  

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Mọi người xung quanh cười giễu cợt.  

Dám gây chuyện ở bệnh viện này? Đúng là tự tìm đến cái chết.  

Đẹp thì có quyền sao?  

Bên ngoài chợt xôn xao.  

Bốn bảo vệ dữ tợn chui vào!  

Trưởng khoa Phùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Con khốn này đánh người! Mau tóm nó lại rồi báo cảnh sát!"  

Kh thế vô cùng!  

Lâm Kiều Hân nhíu mày.  

Những người khác thì nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ.  

Tự tìm đường chết.  

"Vâng!""  

Mấy bảo vệ đồng thanh nói!  

Họ bước lên.  

Hàn Thất Thất cười khẩy: “Có mỗi mấy người thôi à?"  

Nói xong liền vỗ tay,  

Hả?  

Mọi người giật mình.  

Cửa phòng lại xuất hiện thêm một đám người. 
 
Chương 1646


Một dàn mấy người đàn ông mặc vest chui vào.  

Mười người!  

Chuyện này...  

Mọi người đều sững sờ!  

Mười vệ sĩ đứng bên cạnh Hàn Thất Thất!  

Khí thế vạn phần!  

Ực!  

Bốn bảo vệ khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể bắt đầu run rẩy!  

Mẹ nó... thế thì đánh thế nào!  

Mọi người xung quanh mắt chữ A mồm chữ O!  

Ực!  

Trưởng khoa Phùng cũng khó khăn nuốt nước bọt.  

Không kiêu ngạo được nữa rồi.  

Nụ cười trên khuôn mặt của bác sĩ Vương cũng dần biến mất!  

Chuyện này...  

Một lúc sau anh ta mới nói nhỏ: "Đây là bệnh viện! Mấy người muốn làm gì? Mấy người đang vi phạm pháp luật đó!"  

Hàn Thất Thất híp mắt: "Không làm gì cả, có thù báo thù, có oán báo oán!"  

Cơ thể bác sĩ vương run rẩy.  

Trưởng khoa Phùng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Mày biết trưởng khoa của bọn tao là ai không mà dám gây chuyện ở đây?"  

Hàn Thất Thất cười khẩy.  

Cậy quyền cậy thế à?  

Chẳng trách dám kiêu ngạo như vậy!  

Hàn Thất Thất nhướng mày hỏi: "Viện trưởng của mấy người là ai?"  

Trưởng khoa Phùng kiêu ngọa nói: "Ngôi sao sáng của nền y học Tĩnh Châu, Chu Trường Minh!"  

Tĩnh Châu?  

Chu Trường Minh?  

Hít!  

Tiếng hít sâu vang lên!  

Là ông ta sao?  

Mọi người bắt đầu chế giễu.  

Dây phải người không nên dây rồi.  

Bác sĩ Vương cười khẩy.  

Mắt Hàn Thất Thất lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Là ông ta.  

Trưởng khoa Phùng cười khẩy nói: "Cô bé, tao khuyên mày đừng có tìm chỗ chết, cút đi, tao có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra!"  

Hàn Thất Thất ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Vậy ông biết tôi là ai không?"  

Hả?  

Mọi người giật mình.  

Đã bảo là Chu Trường Minh rồi, còn dám nói gia tộc mình ra à?  

Bác sĩ Vương nhướng mày, cười nói: "Người đẹp, vậy cô là ai?"  

Hàn Thất Thất lạnh lùng nói: "Tôi họ Hàn, tên Thất Thất".  

Vừa dứt lời, nơi đây lập tức yên lặng.  

Nhà họ Hàn... Hàn Thất Thất?  

Chuyện này...  

Mọi người trợn tròn mắt!  

Con gái Hàn Thiên Hoa!  

Bác sĩ Vương không cười nổi nữa.  

Trưởng khoa Phùng trợn to mắt, con người trố lồi ra.
 
Chương 1647


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy mà lại là...  

Một lúc sau, trưởng khoa Phùng nặng nề nói: "Hóa ra là cô Hàn, đều là người nhà cả".  

"Nhà họ Chu chẳng phải là nhà ngoại của lệnh phu nhân sao?"  

Hàn Thất Thất cười nói: "Chẳng nhẽ ông không biết mười năm trước Chu Trường Minh đã bị đuổi ra khỏi gia tộc sao?"  

Hả?  

Mọi người nghe thấy vậy liền sững sờ.  

Chuyện gì thế này?  

Trưởng khoa Phùng híp mắt, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cô Hàn muốn cái gì?"  

Hàn Thất Thất cười khẩy nói: "Tôi bảo rồi, tôi muốn báo thù!"  

Nói xong lại lạnh lùng nói: "Đánh cho tôi!"  

Vừa dứt lời, mười vệ sĩ xông đến!  

Trưởng khoa Phùng ngớ người.  

Bác sĩ Vương cũng ngớ người.  

Chuyện này...  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng đánh đấm nặng nề vang lên.  

Cả hai bị đám mươi bao vây!  

Chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn!  

Hít!  

Mọi người không nhịn nổi hít một hơi lạnh!  

Tàn ác quá!  

Lâm Kiều Hân im lặng đứng một bên.  

Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự bối rối.  

Tại sao người báo thù không phải cô?  

Vấn đề này khiến Lâm Kiều Hân trầm tư một lúc.  

Bảo vệ đứng bên run rẩy.  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng không còn động tĩnh, chỉ có thể kêu lên đau đớn.  

Vô cùng điếc tai!  

Mọi người thẫn thờ.  

Đột nhiên một giọng nói trầm nặng vang lên: "Chuyện gì mà ồn ào thế, có coi nơi này ra thể thống gì không?"  

Hả?  

Mọi người sững sờ.  

Nhìn qua.  

Mới phát hiện ra có một đám bác sĩ mặc áo blu xông vào.  

Khí chất đều bất phàm.  

Rõ ràng đều là quản lý cấp cao của bệnh viện.  

Mà người đứng đầu hơn sáu mươi tuổi, tướng mạo có đôi nét giống ông cụ Chu.  

Mọi người trợn tròn mắt.  

Người này là Chu Trường Minh.  

Ông ta đích thân đến đây sao?  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng khóc lóc đau đớn!  

Cứu tinh đến rồi!  

Hàn Thất Thất híp mắt, lạnh lùng nói: "Đánh tiếp".  

Hả?  

Mọi người đều kinh ngạc!  

Cô gái này quá...  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng ngớ người.  

Một giây sau, mười tên vệ sĩ lại tiếp tục tung quyền!  

Tiếng kêu đau đớn vang lên không ngừng!  

Chu Trường Minh híp mắt tức giận nói: "Vớ vẩn! Dám đánh người của tôi ở chỗ tôi, còn có pháp luật không hả?" 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1648


Mắt Chu Minh Trường thoáng chốc lóe lên vẻ ác liệt!  

Thư ký đứng sau bước ra, lạnh lùng nói: "Viện trưởng yên tâm, tôi đã báo cảnh sát, đám người này không chạy thoát đâu".  

Chu Minh Trường nặng nề gật đầu: "Được!"  

Mấy người khác liên tục cười khẩy.  

Cảnh sát đến, để xem cô còn kiêu ngạo thế nào?  

Hàn Thất Thất coi như không nghe thấy.  

Mấy anh vệ sĩ vẫn đang đánh.  

Hàn Thất Thất lén liếc Chu Minh Trường, trước kia từng nghe qua, hôm nay mới được thấy lần đầu.  

Một lúc sau, Hàn Thất Thất mới nói: "Được rồi, sắp đánh chết người rồi".  

Lúc này mấy anh vệ sĩ mới thu tay.  

Trưởng khoa Phùng và bác sĩ Vương mặt đầy máu ngã xuống đất.  

Khó khăn thở dốc!  

Ực!  

Mọi người chật vật nuốt nước miếng.  

Đáng sợ quá!  

Chu Minh Trường nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: "Con nhãi, hôm nay cô không thoát được đâu!"  

Hàn Thất Thất thản nhiên đáp: "Tôi cũng đâu định thoát, kệ chứ!"  

"Bệnh viện mấy người hại người, hôm nay bổn cô nương phải thay trời hành đạo!"  

Hả?  

Chu Minh Trường nhíu mày.  

Bác sĩ Vương đứng dậy khóc lóc nói: "Viện trưởng... viện trưởng, ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!"  

Chu Minh Trường trầm giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"  

Bác sĩ Vương giải thích: "Bọn họ muốn chữa bệnh, trưởng khoa Phùng khử trùng, cơ thể anh ta yếu quá nên ngất đi, sau đó lại trách bọn tôi!"  

Mắt Hàn Thất Thất lóe sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Dù là ai sai, nhưng khiến Minh Vũ hôn mê thì tôi đều bắt mấy người phải trả giá!"  

Hít!  

Tiếng hít sâu lại vang lên.  

Lời này... vô lý quá! Hơn nữa... quá ngông cuồng.  

Lâm Kiều Hân mím môi, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp.  

Lời này... người nên nói câu này phải là cô mới đúng?  

Tại sao... cô không nói được?  

Chu Minh Trường lạnh lùng đáp:"Con nhãi, cô ngông cuồng quá rồi!"  

Hàn Thất Thất lạnh lùng cười, ngạo nghễ đáp: "Tôi ngông cuồng đấy, ông làm được gì tôi?"  

Nói xong liền khinh thường mỉm cười.  

Thù này... tất báo!  

Chu Minh Trường cuộn chặt nắm đấm.  

Đường đường là ngôi sao sáng của nền y học, lại bị một con nhãi khiêu khích!  

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Ai đó la lên: "Cảnh sát đến rồi!"  

Đám người đứng ở cửa nhanh chóng nhường đường.  

Nhanh vậy sao?  

Chu Minh Trường cười khẩy.  

Ánh mắt của bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng tràn ngập sự gian xảo.  

Mấy người chết chắc rồi.  

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên sự mong đợi. 
 
Chương 1649


Cô đã gọi cho Tần Minh Nguyệt.  

Người đến chắc là...  

Mấy cảnh sát nhanh chóng tiến vào phòng bệnh.  

Người cầm đầu chính là Tần Minh Nguyệt.  

Chu Minh Trường lạnh lùng nói: "Cục trưởng Tần, cô đến đúng lúc quá, cô mau bắt đám người gây chuyện này đi!"  

Nói xong ông ta liền chỉ về hướng họ!  

Bác sĩ Vương và trưởng khoa Phùng hào hứng hẳn.  

Những người khác mỉm cười giễu cợt.  

Chẳng phải cô giỏi lắm sao?  

Có bản lĩnh thì đánh cảnh sát đi.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"  

Bác sĩ Vương tiến lên, nổi giận đùng đùng nói: "Là bọn họ! Bọn họ..."  

Không đợi nói xong...  

Tần Minh Nguyệt đã lạnh lùng cắt lời: "Câm mồm! Tôi không hỏi anh!"  

Hả?  

Bác sĩ Vương sững sờ.  

Ánh mắt của những người khác cũng hoang mang.  

Tần Minh Nguyệt nhìn qua.  

Cuối cùng nhìn về phía Trương Minh Vũ đang nằm trên giường bệnh.  

Chuyện này...  

Con ngươi Tần Minh Nguyệt co rút!  

Vết thương ghê rợn, mặt mày tái mét!  

Sự tàn độc trong người cô ta dâng lên!  

Cô ta sắp nổi điên!  

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ dùng cồn làm cho Trương Minh Vũ thành ra như vậy!"  

Cái gì?  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên những tia rét lạnh.  

Bác sĩ Vương vội vàng nói: "Cục trưởng Tần, cô nghe tôi nói, không như cô ta nói đâu..."  

Bốp!  

Cái tát giòn tan vang lên.  

Bác sĩ Vương ngã xuống đất.  

Cái tát này... cực kỳ nặng nề!  

Mọi người đều thấy rõ mấy chiếc răng của anh ta văng ra ngoài!  

Hít!  

Một lúc sau, tất cả mọi người hít một hơi lạnh!  

Chuyện này...  

Bác sĩ Vương ngã xuống đất, đau đớn lạ thường!  

Chu Minh Trường hoang mang hỏi: "Cục trưởng Tần, cô làm gì vậy?"  

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi.  

Cố gắng bình tĩnh!  

Nhưng điên tiết quá!  

Hôm qua Trương Minh Vũ đủ thê thảm rồi, nhưng bây giờ...  

Đau đến mức ngất đi là sao?  

Quan trọng nhất là... cơ thể anh như thế nào?  

Cô ta không chịu nổi nữa!  

Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Bắt hai người kia lại cho tôi!"  

Hả?  

Mọi người đều trợn tròn mắt. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom