Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1750


Trương Minh Vũ cười nói: "Không đùa, tôi bảo hợp tác mà, ông không chấp nhận được ấy chứ!"  

Nói xong mắt anh lóe sáng!  

Nếu không hợp tác được, vậy thì trở thành kẻ địch đi!  

Như vậy có thể danh chính ngôn thuận rồi.  

Lý Thiên Vinh nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Thằng nhãi, mày to gan đó!"  

"Mày tưởng Sơ Tinh của mày ở Hoa Châu là thiên hạ vô địch chắc? Sơ Tinh chả là cái chó gì cả?"  

"Hôm nay không nói ra hạng mục gì ông đây hợp tác được, mày đừng hòng rời khỏi đây!"  

Khí thế vô cùng!  

Vừa dứt lời, vệ sĩ liền tiến lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Muốn ra tay sao?  

Anh đang muốn mà không được đây!  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Ông chủ Lý hay nhỉ, ông đang muốn ép mua ép bán sao?"  

Cô khó chịu với gã này từ lâu rồi!  

Lý Thiên Vinh nhướng mày cười nói: "Ép mua ép bán? Nói như vậy cũng được".  

"Bây giờ tôi đổi ý rồi, chỉ cần cô ngủ với tôi mỗi tối, đưa công ty cho hắn... cũng không phải không thể".  

"Không biết người đẹp đây..."  

Càng nói càng hưng phấn, trong mắt ông ta hiện lên vẻ thèm khát!  

Nhưng chưa nói hết...  

Bốp!  

Một tiếng động lớn vang lên trong phòng riêng.  

Hả?  

Vệ sĩ sững sờ  

"Á!"  

Lý Thiên Vinh đau đớn hét lên, cả người loạng choạng!  

Chuyện này...  

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ nghi ngờ.  

Sao lại ra tay vậy?  

Vệ sĩ cũng sững sờ.  

Bọn họ vẫn đang quan sát, nhưng... Trương Minh Vũ ra tay lúc nào vậy?  

Lý Thiên Vinh tức giận đứng dậy, nửa mặt phải sưng phồng lên!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ Lý, phải biết giữ mồm giữ miệng chứ, nếu không... sẽ ăn đòn đấy".  

Lý Thiên Vinh ngớ người.  

Lâm Kiều Hân cảm thấy ấm áp.  

Anh... ra tay vì mình sao?  

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mỉm cười.  

Rất mê người.  

Lý Thiên Vinh cuộn tròn nắm đấm, lửa giận trong mắt bùng lên!  

Ông ta... bị người ta đánh?  

Lý Thiên Vinh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhãi, nhiều năm rồi chưa có ai dám đánh tao!"  

"Nhiều năm như vậy, mày là người đầu tiên..."  

Bốp!  

Âm thanh giòn giã lại vang lên!  

Hít!  

Vệ sĩ hít sâu một hơi lạnh!  

Lại không nhìn rõ!  

Nửa mặt bên trái của Lý Thiên Vinh sưng phồng lên!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Người thứ hai cũng là tôi".  

Rầm!  

Đầu Lý Thiên Vinh như nổ tung!  

Tức không chịu được!  

Lâm Kiều Hân mỉm cười càng tươi hơn.  

Vệ sĩ trợn mắt há mồm.  

Một lúc sau Lý Thiên Vinh tức giận nói: "Mẹ nó, sững người cái gì! Đánh nó đi! Đánh chết nó cho tao!"  

Vệ sĩ đồng thanh đáp: "Vâng!"  

Nói xong liền lao về phía Trương Minh Vũ.  

Khí thế hùng hồn.  

Lâm Kiều Hân không cười nữa, trong mắt hiện lên sự lo lắng.  

Dù sao... Trương Minh Vũ vẫn đang bị thương.  

Lý Thiên Vinh mỉm cười.  

Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết!  

Bốn tên vệ sĩ lao nhanh đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, đứng đó bất động.  

Lý Thiên Vinh khinh bỉ ngồi nhìn.  

Vậy thôi sao?  

Sợ đến ngớ người rồi à?  

Vệ sĩ hét lên: "Chết đi".  

Nói xong liền tung nắm đấm!  

Trương Minh Vũ vẫn bất động.  

Bởi vì sau lưng vệ sĩ có một bóng người cường tráng.  

Mặt tên vệ sĩ vô cùng hung ác. 
 
Chương 1751


Một giây sau, cánh tay đang múa võ của hắn dừng lại giữa không trung!  

Hả?  

Vệ sĩ sững sờ.  

Ngẩng đầu nhìn vừa hay nhìn thấy một cặp mắt lạnh lùng.  

Ực!  

Vệ sĩ khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy!  

Đây là... sát ý?  

Vệ sĩ sững sờ.  

Lý Thiên Vinh vô cùng hoang mnag.  

Trương Minh Vũ nhướng mày cười nói: "Ông chủ Lý, ông nói xem... tôi nên trừng phạt ông thế nào?"

Chuyện này...  

Lý Thiên Vinh lập tức trợn trừng mắt.  

Trừng phạt?  

Lâm Kiều Hân thoáng nở nụ cười, lẳng lặng đợi xem trò vui.  

Một lúc sau, Lý Thiên Vinh mới hoàn hồn, lạnh lùng nói: "Ranh con, mày thật sự dám chống đối lại tao à?"  

"Có một người thôi mà đã mơ đến chuyện giải quyết cả đội vệ sĩ của tao?"  

Đáy mắt anh ta tràn đầy lạnh lẽo.  

Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười, nhẹ nhàng phất tay một cái.  

Hả?  

Lý Thiên Vinh nhăn mày.  

Thằng ranh này lấy đâu ra lòng tự tin như thế?  

Rầm rầm rầm!  

Bỗng có mấy tiếng động trầm đục vang lên.  

Lý Thiên Vinh lập tức căng thẳng trong lòng.  

Khi ông ta định thần nhìn lại...  

Trời!  

Ngay lập tức, Lý Thiên Vinh hít mạnh một hơi.  

Chỉ sau một tích tắc, cả đội vệ sĩ của ông ta... đều đã ngã xuống đất.  

Chuyện này...  

Lý Thiên Vinh đã choáng váng không nói nên lời.  

Bộp bộp!  

Long Tam vỗ tay phủi bụi, cất bước đi về phía Lý Thiên Vinh.  

Ực!  

Lý Thiên Vinh gian nan nuốt nước miếng.  

Mặt ông ta đã đờ đẫn cả ra.  

Long Tam bước lại gần, ông ta mới giật mình tỉnh táo lại.  

Xong đời rồi!  

Lý Thiên Vinh vội vã lùi lại phía sau, quát lạnh: "Mày... mày định làm gì? Mày còn định đánh cả tao chắc?"  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi lại: "Chuyện đó... còn phải thắc mắc sao?"  

"Chỉ cho ông ra tay đánh tôi, còn tôi không được đánh trả chắc? Ai ra quy định này vậy?"  

Lý Thiên Vinh lập tức nghẹn lời.  

Nhưng...  

Ông ta không thể nào ngờ được...  

Một lúc sau, Lý Thiên Vinh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, hôm nay coi như tao xui, tao nhận thua, hôm khác chúng ta sẽ bàn lại chuyện này".  

Nói đoạn, ông ta định quay đầu rời khỏi đây. 
 
Chương 1752


Trương Minh Vũ nhìn ông ta như nhìn một thằng ngốc, hỏi: "Não ông bị cửa kẹp bẹp rồi à? Còn muốn chuồn?"  

Nghĩ gì thế không biết...  

Lý Thiên Vinh siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Vậy mày còn muốn thế nào?"  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Muốn thế nào?  

Chính anh cũng không biết hiện giờ mình muốn thế nào, tóm lại... anh chỉ muốn dạy cho người này một bài học.  

Hợp tác đã không thành, thù hận nhất định phải hình thành.  

Bằng không, làm sao ra tay được?  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt, nói: "Tôi chẳng muốn làm gì, chỉ muốn giúp ông quản lý cái mồm ông một chút mà thôi".  

"Nhớ lấy, không phải cái gì cũng nói được đâu".  

Lý Thiên Vinh nhăn mặt, đáy lòng chợt dâng lên một dự cảm rất tồi tệ.  

Đột nhiên, Long Tam di chuyển.  

Hả?  

Lý Thiên Vinh lập tức hoảng loạn ra mặt.  

Bốp!  

Một âm thanh giòn giã vang lên.  

Lý Thiên Vinh có cảm giác mặt mình đã mất cảm giác, thân thể bay nghiêng ra ngoài.  

Rầm!  

Một giây sau, ông ta nặng nề ngã xuống đất.  

Đầu ông ta như ong lên.  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại lần nữa hiện lên một tia phức tạp.  

Anh ấy...  

Ngay sau đó, cô lẳng lặng nở một nụ cười.  

Trương Minh Vũ không kịp chú ý tới điều đó.  

Hồi lâu sau, Lý Thiên Vinh mới gian nan bò dậy.  

Mặt ông ta đã sưng vù.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ Lý, lần này đã học được gì chưa?"  

Lý Thiên Vinh nghe vậy, tức muốn nổ phổi rồi.  

Im lặng hồi lâu, ông ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã học được! Hiện giờ tao đi được chưa?"  

Ông ta cũng hiểu hiện giờ mình không có bất kì ưu thế nào trong tay.  

Dù có hận đến mức nào cũng chỉ có thể kìm nén.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: "Đương nhiên là được".  

Đối với loại người này, chỉ một cái tát là đủ rồi.  

Hừ!  

Lý Thiên Vinh hừ lạnh một tiếng, tức tối quay người rời khỏi đó.  

Ngoài mặt cố giữ thể diện, nhưng thực ra trong lòng ông ta đã âm thầm thở phào một hơi.  

Lý Thiên Vinh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Trương Minh Vũ.  

Đám vệ sĩ của ông ta cũng lồm cồm bò dậy, nhanh chóng rời đi.  

Long Tam cũng đã biến mất từ lúc nào.  

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân ngập ngừng nói: "Làm thế... có phải đã hoàn toàn trở mặt với bên kia..."  

Cô thoáng cảm thấy áy náy.  

Cô biết, Trương Minh Vũ vì cô nên mới ra tay.  

Trương Minh Vũ lại chỉ cười bảo: "Không việc gì, nếu đã làm mất lòng thì cứ trở mặt luôn cho thoải mái".  

Hả? 
 
Chương 1753


Lâm Kiều Hân kinh ngạc nhìn anh.  

Tự tin đến vậy sao?  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới hỏi: "Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"  

Trương Minh Vũ hơi nhếch môi, nở một nụ cười thần bí: "Chờ chút đi".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Loại người này, cô tiếp xúc quá ít nên không hiểu bọn họ".  

"Nếu đêm nay ông ta không báo thù được thì sẽ không ngủ ngon được đâu".  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân thoáng ngạc nhiên nhìn anh.  

Báo thù?  

Nhưng ngẫm lại, hình như điều này cũng rất có lí.  

Có điều... cứ thế đợi người ta tới báo thù sao?  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Nhỡ đâu bọn chúng kéo nhiều người tới..."  

Trương Minh Vũ khoát tay, cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta đang ở Hoa Châu thì chẳng phải sợ gì hết".  

Anh cũng đang rất tò mò.  

Lý Thiên Vinh muốn báo thù thì sẽ tự mình dẫn người tới hay là...  

Nghĩ tới đó, anh chậm rãi nở một nụ cười nhẹ.  

Các món ăn được đưa lên.  

Trương Minh Vũ nhấc đũa, bắt đầu ăn cơm.  

Lâm Kiều Hân lại chần chừ giây lát.  

Nhưng cuối cùng, cô cũng cầm đũa dùng cơm.  

Bữa ăn này nhanh chóng kết thúc.  

Trương Minh Vũ tủm tỉm cười, nói: "Đi thôi, hẳn cũng đến lúc rồi".  

Nói đoạn, anh đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân nhìn anh, ánh mắt đầy phức tạp.  

Mặc dù cô rất tin tưởng vào Trương Minh Vũ...  

Nhưng... dù sao anh cũng đang bị thương mà...  

Haiz.  

Lâm Kiều Hân khe khẽ thở dài một tiếng, cất bước đuổi theo.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ra khỏi khách sạn.  

Anh nhìn quanh, nhưng không phát hiện được điều gì khác thường ở nơi này.  

Ủa?  

Trương Minh Vũ thoáng lộ vẻ mặt bất ngờ.  

Không có ai?  

Lâm Kiều Hân cũng nghi hoặc nhìn quanh.  

Không báo thù sao?  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta cứ về đi đã".  

Không biết vì sao, anh lại hơi thất vọng.  

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt như đang cười.  

Hai người quay đầu đi sang ven đường, chiếc Mercedes màu đen đã đợi sẵn ở đó.  

Họ lên xe, chiếc Mercedes tiến vào dòng xe tấp nập.  

Trương Minh Vũ ngoái đầu về phía sau trông ngóng, nhưng phía sau mãi vẫn không thấy có gì khác thường.  

Nhát chết như thế sao?  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng trước cổng đại viện.  

Hai người xuống xe.  

Trời đã tối, vệ sĩ trong sân cũng đều đã nghỉ ngơi.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh một lần nữa.  

Vẫn không có ai! 
 
Chương 1754


Anh cảm thấy thất vọng tràn trề.  

Mình đánh giá sai người này rồi?  

Cuối cùng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.  

Trương Minh Vũ cất bước đi vào đại viện.  

Trời đã tối lắm rồi.  

Hai người về đến nhà riêng.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân thở ra một hơi nhẹ nhõm, lẳng lặng ngồi nghỉ trên sofa.  

May quá...  

Trương Minh Vũ cũng ngồi xuống, đùi anh đã mỏi nhừ.  

Hiện giờ tuy đã có thể đi lại tự nhiên như người thường nhưng nếu dồn lực lâu quá thì vẫn sẽ thấy đau.  

Lâm Kiều Hân vờ bình thản hỏi: "Đùi anh sao rồi?"  

Ừm...  

Trương Minh Vũ thận trọng cảm thụ lại một chút rồi cười đáp: "Hiện giờ chỉ thấy hơi mệt, cũng khá hơn nhiều rồi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Chỉ cần không xuất hiện bệnh trạng gì như trúng độc là tốt rồi.  

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.  

Bên ngoài cũng không có bất kì tiếng động nào.  

Trương Minh Vũ vô cùng phiền muộn trong lòng.  

Đêm nay... liệu Thần Ẩn có tới không nhỉ?  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Anh nghĩ gì thế?"  

Trương Minh Vũ cười cười qua loa: "Không nghĩ gì".  

Hử?  

Lâm Kiều Hân thoáng chau mày.  

Bỗng chuông điện thoại reo vang.  

Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua màn hình, con ngươi lập tức lóe lên một tia sáng kì dị.  

Lý Thiên Vinh!  

Anh nhanh chóng nhận điện thoại, cười hỏi: "Ông chủ Lý à, có chuyện gì vậy?"  

Lâm Kiều Hân cau mày nhìn anh.  

Lúc này, mắt Trương Minh Vũ như sáng rực lên đầy hào hứng.  

Lý Thiên Vinh kia... muốn giở trò gì vậy?

Giây lát sau, giọng cười ha hả của Lý Thiên Vinh đã vang lên trong loa điện thoại: "Người anh em Trương Minh Vũ à, vừa rồi tôi đã về suy nghĩ cẩn thận lại, tôi cũng nhận ra đúng là mình đã hơi quá đáng".  

"Vì thế, lần này tôi gọi điện tới để nói lời xin lỗi với cậu".  

"Mong người anh em Trương Minh Vũ có thể tha thứ cho những hành vi không phải của tôi".  

Hả?  

Trương Minh Vũ chau mày.  

Lại muốn chơi chiêu gì đây?  

Lâm Kiều Hân cũng hết sức nghi hoặc.  

Cô nhích chân tiến đến bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Chuyện là thế nào, cô cũng muốn nghe xem.  

Trương Minh Vũ cười đáp: "Ông chủ Lý đây khách sáo quá rồi, tha thứ thì không thành vấn đề".  

Hừ!  

Lý Thiên Vinh âm thầm cười lạnh một tiếng, lấy giọng khách khí nói: "Nếu đã thế, hay là chúng ta hẹn nhau tới chỗ nào đó đi, tôi cũng muốn chính thức xin lỗi người anh em một cách long trọng chút".  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên.  

Tay Lý Thiên Vinh này... định giở trò gì?  

Tuy không biết rốt cuộc người này muốn làm gì, nhưng...  

Sao anh có thể để ông ta được như ý?  

Trương Minh Vũ cười sảng khoái, nói: "Xin lỗi thì cũng được thôi, nhưng để hôm khác đi, hôm nay đã muộn lắm rồi".  

Ơ... 
 
Chương 1755


Lý Thiên Vinh vội vàng nói: "Không muộn, không muộn mà, giờ mới vừa tối, sinh hoạt về đêm của chúng ta cũng vừa mới bắt đầu thôi".  

"Người anh em Trương Minh Vũ, cậu nói xem... có phải thế không nào?"  

Những lời này nghe hết sức đáng khinh.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân thoáng chốc đã đỏ mặt lên.  

Nói nhăng nói cuội gì thế.  

Khụ khụ.  

Trương Minh Vũ hắng giọng, chầm chậm nói: "Không được, hôm nay... tôi không có hứng thú, để hôm khác đi".  

"Tôi còn có việc bận, cúp trước đây".  

Nói xong, Trương Minh Vũ lập tức cúp điện thoại.  

Lâm Kiều Hân thoáng chau mày, nghiêm nghị nói: "Có phải bên đó có âm mưu gì không?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Chắc chắn rồi, dựa theo tính cách của ông ta thì sao có thể thật sự muốn xin lỗi tôi..."  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân lấp lánh sáng ngời.  

Cô chợt phát hiện, Trương Minh Vũ...  

Lâm Kiều Hân vô cùng tò mò, rốt cuộc trước đây vì sao mình lại coi Trương Minh Vũ như thứ vô dụng nhỉ?  

Điện thoại lại vang lên, vẫn là Lý Thiên Vinh gọi tới.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nhấn nút trả lời.  

Lý Thiên Vinh lại cười ha hả, oang oang nói: "Người anh em Trương Minh Vũ, cậu đừng có vội mà, chúng ta ra ngoài gặp nhau chút đi".  

"Cậu không chịu tha thứ cho tôi, lòng tôi không yên được".  

Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Ông chủ Lý khách sáo quá rồi, tôi tha thứ cho ông, còn việc xin lỗi thì thôi bỏ đi cũng được".  

Mẹ kiếp!  

Lý Thiên Vinh nghiến răng nghiến lợi vì tức, nhưng vẫn phải ra vẻ khách khí nói: "Không được không được, không bồi thường cho cậu một chút, lòng tôi không yên”.  

"Hay là vầy đi, cậu ra đây, tôi xin lỗi cậu rồi chúng ta bàn lại chuyện hợp tác".  

"Cậu thấy sao?"  

Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe sáng.  

Chắc chắn có vấn đề.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhẹ: "Ông chủ Lý làm thế có hơi quá đáng rồi đấy, muốn tôi tha thứ cho ông lại còn muốn tôi hợp tác làm ăn với ông?"  

"Ông như thế có hơi tham lam quá đấy".  

Ơ...  

Nghe thấy thế, Lý Thiên Vinh hoang mang không hiểu.  

Bên này, Lâm Kiều Hân cũng bối rối ra mặt.  

Rõ ràng chính anh đang muốn hợp tác với người ta mà, sao lại...  

Tuy cũng hiểu được vấn đề nhưng Lâm Kiều Hân vẫn thấy hơi gượng.  

Một lúc sau, Lý Thiên Vinh mới tỉnh táo lại, nhưng ông ta đã tức đến độ sắp nghiến nát hàm răng rồi.  

Thật là không biết xấu hổ!  

Ông ta há miệng, nhưng lại không biết phải nói thế nào...  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Thôi được rồi, tôi cúp máy nhé, tôi tha thứ cho ông, chuyện hợp tác thì để hôm khác bàn sau đi".  

"Đối với bên ông, thực ra tôi không hài lòng lắm".  

Nói xong, anh nhanh nhẹn cúp điện thoại.  

Xoảng!  

Lý Thiên Vinh tức giận ném ngay điện thoại di động xuống đất.  

Thật là quá không biết xấu hổ!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười hỏi: "Thế nào? Thông minh không?"  

Lâm Kiều Hân bất đắc dĩ lắc đầu. 
 
Chương 1756


Trương Minh Vũ thoáng suy tư, nói: "Lý Thiên Vinh này lâu như thế mới tìm được viện binh sao?"  

Lâm Kiều Hân cũng nghi hoặc.  

Lát sau, Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao thì chúng ta cứ ở trong đại viện này là an toàn rồi".  

Đổi thành lúc khác, Trương Minh Vũ nhất định sẽ tới gặp mặt ông ta.  

Nhưng hôm nay... còn có một sự uy hiếp đang đến gần, Thần Ẩn.  

Lâm Kiều Hân gật đầu tán đồng.  

Điện thoại không reo vang nữa.  

Trương Minh Vũ nằm dài trên sofa, lẳng lặng cảm thụ cảm giác yếu ớt từ trên đùi mình.  

Anh nhẹ nhàng xoa bóp, nhưng không thấy có gì bất thường.  

Lâm Kiều Hân thấy thế, lập tức chau mày, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Đùi anh lại có phản ứng gì khác thường à?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Phản ứng?  

Lát sau, anh mới mờ mịt đáp: "Không có, sao vậy?"  

Anh cứ luôn có cảm giác hình như Lâm Kiều Hân đang lo lắng quá mức cho vết thương của anh...  

Quan tâm mình đến vậy sao?  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng một tia lo lắng, cô hỏi lại lần nữa: "Anh thử cẩn thận cảm nhận lại lần nữa xem, thật sự không có gì khác thường chứ?"  

Ừm...  

Trương Minh Vũ tỉ mỉ cảm thụ lại, nhưng vẫn lắc đầu: "Không có".  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới gật đầu, nói: "Vậy được, để tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi".  

"Nghỉ nhiều thì mới chóng khỏe được".  

Khóe miệng Trương Minh Vũ thoáng giật nhẹ.  

Cô ấy... có gì đó là lạ.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "Được".  

Lâm Kiều Hân bước tới đỡ Trương Minh Vũ đứng lên.  

Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.  

Rõ ràng chính bản thân anh có thể tự đi mà...  

Nhưng anh mới đi được vài bước, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, thân mình đột nhiên căng thẳng.  

Lâm Kiều Hân cũng lo lắng nhìn ra ngoài.  

Thần Ẩn tới rồi?  

Cốc cốc cốc!  

Ngay sau đó là những tiếng gõ cửa dồn dập.  

Thế này...  

Trương Minh Vũ chau mày, lạnh giọng hỏi: "Ai đấy?"  

Một giọng nói nôn nóng vang lên: "Em đây, anh rể, anh mau mở cửa cho em với".  

Lâm Diểu?  

Trương Minh Vũ ngẩn người, nhưng cũng thầm thở phào.  

Lâm Kiều Hân bước nhanh ra cửa, mở cửa.  

Lâm Diểu xông ngay vào, vẻ mặt nôn nóng.  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Sao mà hốt hốt hoảng hoảng thế?"  

Lâm Diểu hổn hển nói: "Anh chị... anh chị mau ra ngoài đi, anh trai em với mấy người nữa điên rồi hay sao ấy".  

"Cứ nhất định đòi ra ngoài bằng được".  

Cái gì?  

Trương Minh Vũ chau mày, đáy mắt thoáng lóe lên một tia tức giận.  

Lúc nào không đòi ra ngoài lại muốn đi ra ngoài ngay vào thời khắc mấu chốt này?  

Lâm Kiều Hân cũng lo lắng không thôi. 
 
Chương 1757


Trương Minh Vũ nghiêm nghị hỏi: "Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?"  

Lâm Diểu chỉ tay ra ngoài: "Sắp ra tới cổng rồi".  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đi thôi".  

Nói đoạn, anh cất bước ra khỏi biệt thự.  

Lâm Kiều Hân cùng Lâm Diểu nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt ai nấy đều hết sức căng thẳng.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ra đến cổng đại viện, thấy ngoài đó đã có một nhóm người tụ tập.  

Bà cả, bà hai và Lâm Tuấn Minh đều có mặt trong đó.  

Phía sau ba người bọn họ còn có hai người hầu.  

To chuyện rồi đây!  

Trương Minh Vũ chau mày, cất bước đi tới.  

Khi đến gần, anh mới phát hiện Long Tam đã chặn ở cổng.  

Bà cả và những người khác đều tỏ vẻ cực kì tức giận.  

Ba người bọn Trương Minh Vũ vừa tới, lập tức nhận được sự chú ý từ họ.  

Lâm Tuấn Minh tức tối nhìn Trương Minh Vũ.  

Bà hai híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, cậu giỏi thật đấy, hiện giờ cả chúng tôi mà cũng dám ngăn à?"  

"Sao hả? Cậu còn định nhốt chúng tôi ở trong này có đúng không?"  

Bà cả và Lâm Tuấn Minh cũng trừng mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lạnh nhạt nói: "Bên ngoài nguy hiểm, có chuyện gì mà nhất định phải ra ngoài mới được?"  

Bà hai cười lạnh một tiếng, giận dữ nói: "Nguy hiểm? Có hôm nào mà cậu không nói bên ngoài nguy hiểm?"  

"Đã bao ngày rồi, chúng tôi gặp phải nguy hiểm gì chưa?"  

"Tôi thấy, có khi đó chỉ là âm mưu của cậu".  

Lâm Kiều Hân nghe bà ta nói thế, đáy mắt tràn đầy tức giận.  

Thật là vong ơn phụ nghĩa!

Trương Minh Vũ nhăn mày lại.  

Lâm Kiều Hân cũng cau mày, cô đứng ra, lạnh lùng nói: "Bác hai, bác nói thế là có ý gì?"  

Bà hai cười lạnh một tiếng, châm chọc: "Có ý gì? Cái này còn cần tôi nói thẳng ra sao?"  

"Trương Minh Vũ nhốt chúng tôi ở đây, chẳng phải vì muốn một mình nuốt hết gia sản nhà họ Lâm này sao?"  

Cái gì?  

Bà ta vừa nói xong, mọi người đứng quanh đó đều lập tức trợn trừng mắt.  

Lâm Kiều Hân ngây người.  

Trương Minh Vũ cũng hoang mang nhìn bà hai.  

Lời này... làm sao bà ta có thể nói ra được?  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh lùng hỏi: "Các người quên mất những nguy hiểm ngày đó ở đại viện nhà họ Lâm này sao?"  

Bà hai cười lạnh, nói: "Dĩ nhiên chúng tôi không quên, chỉ có điều, chuyện đã qua được bao lâu rồi, vì sao còn bắt chúng tôi ngày ngày ở yên trong này?"  

"Tôi nghĩ điều này hẳn bản thân cậu Trương Minh Vũ đây biết rõ hơn ai hết".  

Bà cả và Lâm Tuấn Minh đứng phía sau, khoanh tay cười nhạt.  

Đám người hầu quanh đó ngơ ngác ngó nhau, vẻ rất hoang mang.  

Lời bà hai nói... là thật sao?  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, đáy mắt tràn đầy lửa giận.  

Nhưng...  

Hiện tại cô thực sự không biết phải nói gì.  

Trương Minh Vũ nhăn mày, lạnh nhạt hỏi: "Việc tôi yêu cầu mọi người ở yên trong này thì có liên quan gì đến chuyện tôi nắm giữ tập đoàn Lâm Thị?"  

"Chẳng lẽ tôi thả các người ra thì tập đoàn Lâm Thị sẽ về tay các người sao?"  

Việc này...  

Bà hai nghẹn lời.  

Lâm Tuấn Minh há miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói được lời nào.
 
Chương 1758


Bởi dẫu sao, trước khi Trương Minh Vũ dẫn bọn họ tới nơi này, tập đoàn Lâm Thị cũng đã thuộc về Trương Minh Vũ rồi.  

Đám người nhà họ Lâm quay sang nhìn nhau, mờ mịt hoang mang không biết phải làm sao.  

Ánh mắt bà hai lóe lên đầy sắc lạnh, bà ta cứng cổ nói: "Đừng có lảm nhảm những lời thừa thãi nữa, chúng tôi cứ muốn ra ngoài đấy".  

"Nếu cậu dám ngăn cản thì chứng tỏ trong lòng có điều khuất tất nên mới chột dạ".  

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên giận dữ.  

Logic kiểu gì vậy?  

Lâm Kiều Hân đã siết chặt nắm tay, ánh mắt cô cũng chất đầy lửa giận.  

Đám người kia sao có thể làm vậy chứ!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lạnh nhạt hỏi: "Các người muốn ra ngoài làm gì?"  

Lâm Tuấn Minh nhăn mày, cất cao giọng quát lên: "Trương Minh Vũ, có phải cậu đang quản hơi rộng quá rồi không, nhà cậu làm nghề bảo kê chắc?"  

Lâm Kiều Hân không nhịn nổi nữa, cô tức giận quát: "Anh ấy chỉ lo cho sự an toàn của các người thôi, bên ngoài hiện giờ rất nguy hiểm".  

Ha ha!  

Lâm Tuấn Minh trào phúng cười to, châm chọc hỏi: "Là do bên ngoài nguy hiểm... hay do các người biết chúng tôi muốn làm gì?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Anh ta nói vậy là có ý gì?  

Lâm Kiều Hân giận dữ nói: "Các người làm gì thì có liên quan gì đến Trương Minh Vũ đâu?"  

Bà hai cười lạnh, chanh chua nói: "Nếu không phải đã biết chúng tôi muốn làm cái gì thì sao các người lại kích động đến thế?"  

"Vì sự an toàn của chúng tôi nên mới không cho chúng tôi ra ngoài?"  

"Hừ!"  

Nói xong, bà ta nhìn Lâm Kiều Hân như thể cô là một kẻ ngu xuẩn.  

Bà cả tuy từ đầu đến giờ chưa nói một câu nhưng nụ cười nhạt trên môi vẫn chưa từng tắt đi.  

Trương Minh Vũ híp mắt nhìn họ.  

Anh chợt phát hiện, chuyện này dường như không đơn giản như vậy.  

Bà hai muốn ra ngoài làm gì?  

Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, cố nén cơn phẫn nộ, nói: "Trương Minh Vũ, anh để bọn họ ra ngoài đi".  

Người như thế, hẳn nên để bọn họ phải nếm chút vị đắng mới chừa được.  

Trương Minh Vũ vẫn nhăn mày, lòng vô cùng băn khoăn.  

Anh thực sự không muốn lo cho bọn họ làm gì!  

Nhưng...  

Lúc này, Trương Minh Vũ cứ đứng lặng, sững người không nói gì, anh không biết phải làm thế nào nữa...  

Bà hai cười lạnh một tiếng, nói: "Nghe thấy không? Ngay cả Kiều Hân cũng muốn thả chúng tôi ra rồi".  

"Cậu còn định chặn chúng tôi ở đây?"  

Trương Minh Vũ chau mày, lạnh nhạt hỏi: "Ai xúi giục các người đi ra?"  

Lâm Tuấn Minh cười nhạt, nói: "Trương Minh Vũ à Trương Minh Vũ, tôi còn tưởng cậu thông minh đến đâu".  

"Cậu cho là chúng tôi sẽ nói cho cậu biết hay sao?"  

Trương Minh Vũ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, anh không nhịn được nữa rồi.  

Nhưng mà...  

Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành!  

Thật là...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói, giọng đặc biệt nghiêm túc: "Tốt nhất là các người đừng đi ra ngoài, tối nay bên ngoài rất nguy hiểm".  

Lời này chính anh nghe cũng thấy phiền rồi.  

Ha ha ha!  

Vừa nghe anh nói thế, Lâm Tuấn Minh lập tức điên cuồng cười to.  

Nguy hiểm? 
 
Chương 1759


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tuấn Minh trào phúng nói: "Dù ngoài kia nguy hiểm thế nào chăng nữa thì liệu có nguy hiểm bằng cậu không?"  

"Người ta đang giúp chúng tôi, còn cậu thì sao?"  

"Cậu chỉ thèm muốn tập đoàn Lâm Thị, còn tưởng chúng tôi không nhận ra chắc?"  

"Đừng có tỏ vẻ tử tế thêm nữa đi, tôi nhìn cảm thấy thật sự mắc ói lắm".  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ tức đến độ sắp nổ phổi đến nơi rồi.  

Bà hai cũng nhếch mép cười giễu cợt: "Đâu chỉ mắc ói, đã đến nước này cậu ta vẫn còn nghĩ tới chuyện moi tin từ chúng ta kìa".  

"Trương Minh Vũ, cậu tính toán thật chu toàn đấy nhỉ".  

Nói xong, bà ta khinh khỉnh nhìn anh.  

Lâm Tuấn Minh và bà cả cũng nhếch môi cười nhạt.  

Tính toán chu toàn thì cũng được gì? Chẳng phải cũng bị chúng tôi bóc mẽ đó sao?  

Muốn moi thông tin từ tôi? Mơ đi!  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn sa sầm xuống.  

Cô không còn tâm tư để đắn đo nhiều.  

Lòng cô lúc này chỉ còn lại sự phức tạp và nỗi thất vọng tràn trề.  

Trước đây, rốt cuộc Trương Minh Vũ đã phải chịu bao nhiêu ấm ức ở cái nhà này?  

Cho tới bây giờ cô cũng không thể tưởng tượng nổi, lại có người có thể vô liêm sỉ đến mức này!  

Không chỉ vô liêm sỉ mà còn ngu xuẩn.  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng để ý đến bọn họ nữa! Mọi chuyện đều do bọn họ tự chuốc lấy thôi!"  

Điệu cười khinh khi trên mặt đám người kia càng thêm sâu sắc.  

Phù!  

Trương Minh Vũ điều chỉnh lại hô hấp, cười lạnh một tiếng: "Được, các người có thể đi ra ngoài!"  

"Nếu các người còn biết tự trọng một chút thì về sau có gặp phải nguy hiểm cũng chớ tìm tôi làm gì!"  

Sắc mặt anh vẫn tức giận vô cùng.  

Lâm Tuấn Minh cười nhạt: "Yên tâm, dù chết, chúng tôi cũng sẽ không tìm cậu".  

Bà hai khinh thường nói: "Đừng chỉ biết đứng đó lảm nhảm mà không làm gì thực tế, nếu đã đồng ý để chúng tôi đi thì bảo cậu ta cút sang một bên đi".  

Nói đoạn, bà ta giơ tay chỉ ra ngoài.  

Trương Minh Vũ trào phúng cười cười.  

Anh không thèm để ý đến bọn họ nữa, chỉ quay đầu đi vào.  

Lâm Kiều Hân thất vọng nhìn bọn họ một lượt rồi cũng xoay người đuổi theo Trương Minh Vũ.  

Lâm Diểu nhìn họ đầy bất đắc dĩ.  

Cô ta muốn nói gì đó...  

Cuối cùng, lại vẫn chẳng thể nói được lời nào.  

Hả?  

Bà hai nhăn mày, tức giận nói: "Trương Minh Vũ! Chẳng phải cậu đã nói để chúng tôi ra ngoài hay sao?"  

"Cậu lật lọng như thế, có còn biết xấu hổ là gì không?"  

"Chuyện vừa mới đồng ý xong mà đã không thèm đếm xỉa tới nữa?"  

Lâm Tuấn Minh và bà cả cũng căm giận nhìn theo Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ vẫn không hề để ý đến họ.  

Chẳng mấy chốc, anh và Lâm Kiều Hân đã biến mất trong tầm mắt bọn họ.  

Bà hai thấy thế, tức giận đến nghiến răng ken két.  

Cuối cùng, ba người bọn họ căm tức nhìn về phía cổng.  

Vừa định trút giận, bọn họ lại chợt phát hiện, Long Tam vốn đang đứng chắn ngoài đó... giờ đã không thấy đâu!  

Chuyện này...  

Ba người nhìn nhau, mắt trợn trừng.  

Người kia đi mất từ bao giờ?  

Giây lát sau, bọn họ bừng tỉnh, vội vã dẫn theo người hầu đi ra khỏi đại viện.  

Ai nấy đều vô cùng kích động, mắt sáng rực lên. 

Phía bên kia. 

Trương Minh Vũ cùng Lâm Kiều Hân đã về đến biệt thự. 

Lâm Kiều Hân tức giận ngồi xuống sofa, hậm hực nói: "Thật là bắt nạt người thái quá, sao bọn họ có thể đối xử với anh như vậy chứ?" 

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1760


Bất bình thay cho mình sao?  

Nghĩ thế, Trương Minh Vũ lập tức tủm tỉm nở nụ cười.  

Cơn phẫn nộ trong lòng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.  

Có người quan tâm đến mình thật là tốt!  

Ngẫm lại trước đây...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đừng tức giận nữa, dù sao thì người chịu khổ cũng chính là bọn họ mà".  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân chợt như cứng lại.  

Không biết vì sao, trong lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác vô cùng kì quái.  

Chẳng lẽ không phải cô mới là người cần lên tiếng an ủi đối phương hay sao?  

Sao bây giờ lại thành Trương Minh Vũ an ủi cô rồi...  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới lên tiếng: "Tôi không tức giận, tôi chỉ..."  

Chỉ đau lòng thay cho anh.  

Đương nhiên, những lời này Lâm Kiều Hân không nói ra được.  

Trương Minh Vũ cười cười: "Không tức giận là tốt rồi, cũng không cần suy nghĩ nhiều, rồi bọn họ sẽ phải tới cầu xin chúng ta".  

Hả?  

Đáy mắt Lâm Kiều Hân thoáng lóe lên một tia sáng khác thường.  

Tự tin đến vậy sao?  

Bỗng trong đầu cô như vừa có một tia chớp lóe ngang qua.  

Chuyện này...  

Lâm Kiều Hân tròn mắt như không thể tin nổi: "Bọn họ thực sự sẽ gặp nguy hiểm?"  

Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì chuyện này có liên quan tới Lý Thiên Vinh".  

Cái gì?  

Lâm Kiều Hân kinh ngạc trố mắt.  

Lý Thiên Vinh?  

Nếu quả đúng như Trương Minh Vũ suy đoán, bọn họ...  

Ngay sau đó, những lo âu và nôn nóng trong đáy mắt Lâm Kiều Hân chầm chậm tan đi.  

Cũng nên để bọn họ chịu khổ chútđi!  

Nhưng...  

Tuy nghĩ thế, Lâm Kiều Hân vẫn cứ băn khoăn khó xử.  

Trương Minh Vũ thấy thế, chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.  

Chuyện làm Lâm Kiều Hân khó nghĩ cũng chính là chuyện khiến anh khó xử.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm, Long Tam đã đi theo bọn họ rồi, sẽ không có chuyện gì lớn đâu".  

Hả?  

Vừa nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân lập tức tròn mắt lên nhìn.  

Long Tam đi theo bọn họ rồi?  

Đi lúc nào?  

Lâm Kiều Hân khiếp sợ nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt mờ mịt hoang mang.  

Trương Minh Vũ chỉ lặng lẽ nở một nụ cười đầy thâm ý.  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng không nói gì thêm.  

Nhưng ấn tượng của cô về Trương Minh Vũ lại được đổi mới một lần nữa.  

Cô chợt phát hiện, bà hai có nói một câu rất đúng.  

Trương Minh Vũ quả đúng là người biết tính toán chu toàn.  

Nghĩ thế, cô mỉm cười vui vẻ.  

Đối với bà hai và những người khác thì đây là một tin xấu, bởi vì bọn họ sợ Trương Minh Vũ.  

Nhưng đối với Lâm Kiều Hân mà nói, đây tuyệt đối là chuyện tốt.  

Trương Minh Vũ càng tài giỏi thì càng tốt.  

Nghĩ tới đó, nụ cười trên môi cô càng thêm tươi tắn.  

Cô cảm thấy vui vẻ vô cùng.  

Trương Minh Vũ ngồi bên, nhìn mà sửng sốt.  

Vì sao cô ấy lại đột nhiên cười nhỉ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Anh phát hiện, càng ngày mình càng không hiểu nổi Lâm Kiều Hân...  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới chầm chậm thu lại nụ cười, khôi phục như bình thường.  

Trương Minh Vũ vẫn đang chìm trong dòng suy tư.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?"  

Trương Minh Vũ chỉ cười cười đắc ý: "Chờ thôi".  

Chờ?  

Lâm Kiều Hân nhìn anh, ánh mắt thoáng phức tạp.  

Thời gian chậm rãi trôi đi.  

Chẳng mấy chốc đã tới 8 giờ tối. 
 
Chương 1761


Điện thoại vang lên.  

Lâm Kiều Hân nhíu mày.  

Trương Minh Vũ lại nhếch môi nở nụ cười đắc ý.  

Anh cúi đầu nhìn màn hình.  

Quả nhiên đúng là điện thoại do Long Tam gọi tới.  

Trương Minh Vũ ấn nút nghe.  

Từ đầu bên kia, giọng nói trầm ổn của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, có động tĩnh rồi".  

Trương Minh Vũ nhướng mày, hỏi: "Là ai?"  

Long Tam nặng nề nói: "Lý Thiên Vinh... và Thần Ẩn".  

Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ lập tức đông cứng lại.  

Lâm Kiều Hân cũng trợn to mắt lên.  

Thần Ẩn?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, tuy anh cũng đã đoán được chuyện này nhất định là do Lý Thiên Vinh giở trò...  

... Nhưng anh thật không ngờ Lý Thiên Vinh lại câu kết cùng người của Thần Ẩn rồi.  

Thế này thì...  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ lộ vẻ nghiêm nghị, nặng nề hỏi: "Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?"  

Long Tam nhanh chóng hồi đáp: "Hồng Thái".  

Mẹ kiếp!  

Trương Minh Vũ nghiến răng tức giận.  

Đây là hành vi khiêu khích trắng trợn!  

Trương Minh Vũ lại hỏi: "Thần Ẩn có bao nhiêu người? Bao nhiêu cao thủ?"  

Lần này chính là tổ 11 Thần Ẩn đích thân tới.  

Trương Minh Vũ còn chưa tiếp xúc với người của tổ 11 bao giờ, nhưng người của tổ 11 thuộc nhà họ Âu Dương đã khiến lòng anh còn sợ hãi đến giờ.  

Bởi thực lực của đám người đó quá mạnh!  

Trầm ngâm chốc lát, Long Tam mới đáp: "Thần Ẩn chỉ có ba người, ba cao thủ".  

Trương Minh Vũ nghe vậy, lập tức chau mày.  

Ba?  

Mấu chốt nhất vẫn là, bọn họ có thể khiến Long Tam đánh giá hai chữ "cao thủ".  

Điều này đủ để nói rõ tất cả.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nghiêm nghị nói: "Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ qua ngay".  

Dù sao đó cũng là người nhà họ Lâm, Trương Minh Vũ không thể không lo cho họ.  

Đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao cho anh!  

Anh nhanh chóng cúp điện thoại.  

Trương Minh Vũ chau mày, sắc mặt nặng nề nghiêm nghị.  

Nếu sớm biết sẽ thế này, lúc ấy nói gì anh cũng không để bọn họ ra ngoài.  

Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn.  

Lâm Kiều Hân chau mày, hỏi: "Anh... thật sự phải qua đó sao?"  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười cười: "Tôi không thể thực sự bỏ mặc họ như thế..."  

Vốn tưởng rằng chỉ có mình Lý Thiên Vinh, Trương Minh Vũ có thể nhân cơ hội này cho ông ta một bài học.  

Như vậy, cũng tiện thể cho bà hai và những người kia một bài học nhớ đời.  

Một mũi tên trúng hai đích!  

Nhưng... hiện thực lại có khác so với ý tưởng ban đầu.  

Thần Ẩn tham gia vào đó đã thay đổi tất cả.  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Nhưng tình hình sức khỏe của anh còn chưa ổn mà, cứ thế qua đó..."  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Việc này quá khẩn cấp, hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể hành động theo hoàn cảnh thôi".  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác áy náy.  

Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, vào thời khắc mấu chốt nhất, Trương Minh Vũ đều sẽ xuất hiện.  

Nhưng khi Trương Minh Vũ rơi vào tình thế trắc trở, cô lại không thể giúp được gì...  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân chỉ có thể lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Trương Minh Vũ cười cười, nói: "Yên tâm đi, tôi mạng lớn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu, cô cứ ở nhà chờ tôi". 
 
Chương 1762


Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, hỏi: "Liệu... liệu tôi có thể đi cùng anh được không?"  

Mặc dù biết mình đi cùng cũng chỉ vướng tay vướng chân, nhưng... cô vẫn không muốn thấy Trương Minh Vũ một mình dấn thân vào hiểm cảnh.  

Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: "Bên đó khá nguy hiểm, hơn nữa, cô đi rồi, tình hình ở đại viện sẽ không có ai báo lại cho tôi hay".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân mở to mắt nhìn anh.  

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: "Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, bên kia Thần Ẩn chỉ cử ba người tới, tôi lo bên này sẽ gặp nguy hiểm".  

Lâm Kiều Hân nhìn anh, đáy mắt đầy phức tạp.  

Cô hoàn toàn không thể phân biệt được, rốt cuộc Trương Minh Vũ đang tìm lí do để giữ chân cô ở lại đây hay đó là lời nói thật.  

Haiz.  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân không thể làm gì khác, đành lặng lẽ thở dài.  

Trương Minh Vũ lại dặn dò thêm: "Long Thất vẫn còn ở trong sân, nếu thực sự có nguy hiểm, anh ta sẽ thu xếp cho cô rời khỏi nơi này, nhất định phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, biết chưa?"  

Những lời này, Trương Minh Vũ nói với thái độ đặc biệt nghiêm túc.  

Đáy lòng Lâm Kiều Hân đột nhiên nảy lên một tia hốt hoảng.  

Không biết vì sao...  

Một lát sau, Lâm Kiều Hân mới gật đầu thật mạnh, nói: "Tôi biết rồi... Anh cũng nhất định phải cẩn thận, bất luận thế nào cũng phải khỏe mạnh trở về".  

"Anh..."  

Nói được một nửa, đột nhiên cô cảm thấy khó lòng nói tiếp.  

Trương Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt thoáng mờ mịt.  

Sao vậy nhỉ?  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, hạ quyết tâm nói: "Nếu thực sự không ổn, anh cứ trở về, bọn họ... không quan trọng bằng anh".  

Ơ...  

Vừa nghe thấy cô nói thế, ánh mắt Trương Minh Vũ tức thì mờ mịt hẳn đi...

Cô ấy đang...  

Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, quên cả việc mình đang làm.  

Lâm Kiều Hân cũng đỏ mặt lên.  

Lời vừa rồi hình như... có hơi lộ liễu quá.  

Đặc biệt là khi thấy được phản ứng của Trương Minh Vũ, mặt cô càng đỏ hơn.  

Lâm Kiều Hân vội vã đổi giọng: "Không phải, ý tôi là... bọn họ... nguy hiểm cũng là bọn họ tự chuốc lấy, dựa vào đâu mà bắt anh... bắt anh phải mạo hiểm giúp họ".  

Nói xong, cô mới thở phào một hơi.  

May quá...  

Trương Minh Vũ lúc này mới bình tĩnh lại, anh lúng túng cười nói: "Được, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt".  

Mặc dù Lâm Kiều Hân đã giải thích thêm nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy thật ấm áp.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu.  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Vậy nhé, cô cứ chịu khó ở trong này chờ, tôi đi trước đây".  

Nói đoạn, anh liền cất bước đi ra cửa.  

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, đáy mắt vẫn chất chồng lo âu.  

Haiz.  

Nhưng sau cùng, cô cũng đành lặng lẽ thở dài. 
 
Chương 1763


Trương Minh Vũ đi khuất, cô quay đầu lên lầu hai.  

Lâm Kiều Hân kéo ghế tới bên cửa sổ, ngồi xuống.  

Cô nhìn qua cửa sổ, thận trọng quan sát bên ngoài.  

...  

Trương Minh Vũ đã ra khỏi đại viện.  

Anh định đợi ở đây bắt taxi.  

Nhưng giờ đã khá muộn, mà bên này lại khá xa trung tâm, đường rất vắng vẻ.  

Mẹ kiếp...  

Trương Minh Vũ chửi thầm, ánh mắt thoáng một tia bất đắc dĩ.  

Quên khuấy chuyện này rồi!  

Anh thở dài, lấy điện thoại ra gọi đi.  

Bên kia nhanh chóng nhận cuộc gọi.  

Tần Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"  

Trương Minh Vũ bối rối cười cười, nói: "À thì... Cô có thể tới đón tôi không, tôi có chút việc cần làm".  

Anh vốn định gọi cho Hàn Thất Thất.  

Nhưng ngẫm lại...  

Bên phía Thần Ẩn có ba cao thủ, lại thêm người của Lý Thiên Vinh...  

Sự có mặt của Tần Minh Nguyệt sẽ có hỗ trợ lớn hơn cho anh.  

Nói sao thì việc cứu người vẫn là quan trọng nhất.  

Tần Minh Nguyệt chau mày, hỏi lại: "Muốn tôi tới đón anh?"  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.  

Chuyện này nói ra... quả thực có hơi vớ vẩn...  

Người ta đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, lại bảo người ta tới làm tài xế...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Giúp một tay đi, thực sự rất gấp đó".  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nghe anh nói thế, ánh mắt chợt lóe lên.  

Ngay sau đó, cô ta bình thản nói: "Chờ tôi ở đó".  

Nói xong, cô ta nhanh nhẹn cúp điện thoại.  

Tít tít tít...  

Nghe tiếng báo bận trong điện thoại vọng ra, Trương Minh Vũ lập tức mờ mịt.  

Cô nàng biết mình ở đâu à?  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều thêm, tắt điện thoại đi, lẳng lặng đợi.  

Thời gian chậm rãi trôi đi.  

Trương Minh Vũ rảnh rỗi, bèn quét mắt quan sát rừng cây xung quanh.  

Quan sát hồi lâu, anh không thấy có bất cứ điều gì khác thường.  

Mặc dù như thế, anh vẫn không yên lòng.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn có cảm giác... trong chuyện này chắc chắn phải có âm mưu gì đó!  

Chẳng bao lâu sau, có một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt anh.  

Trương Minh Vũ lại nhìn quanh một vòng. 
 
Chương 1764


Xác định chắc chắn quanh đây không có vấn đề gì, anh mới mở cửa xe, ngồi vào.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn.  

Xuyên qua kính chiếu hậu, anh có thể thấy rõ gương mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt.  

Bốn mắt nhìn nhau.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Ngại quá, lại làm phiền cô tới một chuyến".  

Tần Minh Nguyệt ra vẻ tức giận, lườm anh một cái, hỏi: "Đi đâu? Lại tính làm gì?"  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Tới Hồng Thái, người nhà họ Lâm đang gặp nguy hiểm".  

Hả?  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày: "Người của Thần Ẩn?"  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn cô ta.  

Sao Tần Minh Nguyệt biết nhỉ?  

Nhưng ngay sau đó, anh liền gật đầu, nói: "Phải, người của tổ 11 Thần Ẩn".  

Tổ 11!  

Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lóe lên một tia căng thẳng.  

Trương Minh Vũ lại lần nữa ngạc nhiên.  

Tần Minh Nguyệt cũng sợ người của tổ 11 đến thế?  

Thần Ẩn... rốt cuộc hùng mạnh đến mức nào?  

Dù sao... hiện giờ mới chỉ là tổ 11, vậy chẳng phải bên trên còn có tổ 10, tổ 9?  

Tần Minh Nguyệt cũng không nhiều lời.  

Sắc mặt của Trương Minh Vũ càng thêm nặng nề và nghiêm nghị.  

Trách nhiệm trên vai quá nặng!  

Một lát sau, Tần Minh Nguyệt mới nói, giọng có vẻ không vui: "Sao không bảo sớm, may mà tôi có chuẩn bị trước một chút".  

Trương Minh Vũ lập tức mở to mắt, kinh ngạc hỏi: "Cô còn có chuẩn bị trước?"  

Tần Minh Nguyệt liếc anh một cái: "Nhận điện thoại liền biết anh tìm tôi hẳn chẳng phải chuyện tốt lành gì".  

À...  

Trương Minh Vũ ngại ngùng, bất đắc dĩ im lặng.  

Có điều...  

Nếu Tần Minh Nguyệt đã nói thế, vậy có phải là đã đồng ý hỗ trợ mình không nhỉ?  

Nghĩ đến đó, anh lập tức kích động hẳn lên.  

Những điều còn lại, không cần nói thêm nữa!  

Chẳng bao lâu sau, xe của Tần Minh Nguyệt đã tới trước cửa khách sạn Hồng Thái.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Anh vừa định đi vào, bỗng có một người cao lớn xuất hiện, chắn trước mặt anh.  

Hả?  

Trương Minh Vũ thoáng kinh ngạc nhìn đối phương.  

Đó là Long Tam.  

Nhưng... vừa rồi Trương Minh Vũ hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của Long Tam.  

Nếu như Long Tam là kẻ địch...  

Trời!
 
Chương 1765


Trương Minh Vũ run bắn người.  

Thực lực của Long Tam...  

Nhưng lúc này đang trong tình thế khẩn cấp, anh không nghĩ nhiều, vội nôn nóng hỏi: "Bên trong thế nào?"  

Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Tạm thời an toàn, không rõ Lý Thiên Vinh đang nói gì với bọn họ".  

"Ba người của Thần Ẩn giả làm vệ sĩ đi cùng".  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Lâu như vậy mà còn chưa nói xong?  

Anh gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, chúng ta vào đó trước đã".  

Long Tam lặng lẽ gật đầu.  

Ngay sau đó, bóng dáng anh ta lóe lên rồi biến mất khỏi tầm mắt.  

Trương Minh Vũ không nán lại thêm, anh cùng Tần Minh Nguyệt nhanh nhẹn đi vào khách sạn.  

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người ngồi vào một góc phòng.  

Họ gọi món và lẳng lặng đợi.  

Khi các món ăn được đưa lên, hai người làm bộ dùng cơm.  

Trong suốt quá trình, Trương Minh Vũ vẫn liên tục quét mắt nhìn xung quanh.  

Một lúc sau, rốt cuộc anh cũng thấy được một chút manh mối.  

Khách khứa trong những phòng bao riêng khác đã đổi nhóm người, nhưng cánh cửa căn phòng trong cùng vẫn chưa hề mở ra lần nào.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười hài lòng.  

Hẳn là ở trong đó!  

Nhưng... bây giờ phải làm thế nào?  

Trương Minh Vũ nhăn mày, bộ não nhanh chóng suy tính.  

Nhưng suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn chưa tìm ra cách gì.  

Mặc dù có Tần Minh Nguyệt ở đây hỗ trợ nhưng cao thủ trong đó thực sự quá nhiều.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Hiện giờ chỉ còn một cách là hành động tùy theo hoàn cảnh thôi.  

Tần Minh Nguyệt không hề nôn nóng, cô ta chỉ yên lặng ngồi đợi, nhưng đáy mắt liên tục lóe sáng.  

Mỗi người mang một tâm tư khác nhau.  

Rầm!  

Không biết qua bao lâu, cánh cửa kia rốt cuộc cũng mở.  

Hả?  

Trương Minh Vũ chau mày, đáy mắt lóe lên một tia hưng phấn.  

Rốt cuộc cũng ra rồi!  

Khi định thần nhìn kĩ, anh mới phát hiện có hai gã đàn ông sắc mặt lạnh băng đang bước ra.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Hai người đó, từ diện mạo đến vóc dáng và cả ăn mặc đều giống nhau như đúc.  

Đây là... một cặp song sinh?  

Hai người này mặc Âu phục, đang cúi đầu bước về phía cửa.
 
Chương 1766


Hiển nhiên, đây chính là hai thành viên của Thần Ẩn.  

Nhưng...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện nghi hoặc.  

Sau khi hai người này đi ra, cửa phòng kia lại một lần nữa đóng kín, không ai trở ra.  

Anh nhầm mục tiêu rồi à?  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Tần Minh Nguyệt cũng thoáng vẻ nghi hoặc.  

Hai người kia đã ra khỏi khách sạn.  

Trương Minh Vũ lại một lần nữa nhìn về phía căn phòng kia, vẫn không ai đi ra.  

Bỗng điện thoại của anh reo vang.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra, thấy đó là cuộc gọi đến từ một số lạ.  

Đây là...  

Chần chừ một giây, Trương Minh Vũ ấn nút nghe.  

Ngay sau đó, bên tai anh vang lên một tiếng la thất thanh: "Cứu với!"

Trương Minh Vũ nhíu mày!  

Giọng nói này của bà hai?  

Tần Minh Nguyệt cũng cảm thấy lo lắng.  

Trương Minh Vũ nói: "Bình tĩnh đi, đừng hét! Bây giờ mấy người đang ở đâu?"  

Hả...  

Đầu dây bên kia chần chừ đôi chút.  

Một lúc sau bà hai mới hoảng loạn nói: "Chúng tôi... đang ở khách sạn Hồng Thái!"  

Trương Minh Vũ hỏi tiếp: "Phòng nào?"  

Hả?  

Một lúc sau bà hai mới trả lời: "Tôi đang ở... phòng riêng chí tôn số ba, cậu... cậu mau đến!"  

"Nếu như đến muộn.... chúng tôi chết mất!?  

Chí Tôn? Số ba?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, nhanh chóng tìm kiếm.  

Cuối cùng anh nhìn về phía phòng riêng cặp sinh đôi kia vừa đi ra.  

Quả nhiên là phòng này!  

Trương Minh Vũ cảm thấy hoang mang.  

Sao không có động tĩnh gì?  

Tần Minh Nguyệt cảm thấy khó hiểu.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lạnh lùng nói: "Được rồi, tôi sẽ qua đó ngay".  

Nói xong anh liền cúp máy.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: "Có thật là khách sạn Hồng Thái này không?"  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Long Tam ở đây đương nhiên không thể là chỗ khác.  

Nhưng... 
 
Chương 1767


Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Chúng ta qua đó xem xem, tôi sợ nếu chậm trễ thì sẽ gặp nguy hiểm".  

Dù gì cũng là người nhà họ Lâm.  

Mà bây giờ Thần Ẩn cũng tham gia rồi.  

Tần Minh Nguyệt gật đầu.  

Hai người đứng dậy, đi về phía phòng riêng Chí Tôn số ba.  

Hai người nhanh chóng đi đến cửa.  

Trương Minh Vũ áp tai vào cửa nghe, bên trong không có động tĩnh gì?  

Rốt cuộc có ai không?  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt nhìn nhau, vô cùng hoang mang.  

Mặc dù phòng riêng cách âm tốt, nhưng nếu như đánh nhau... thì âm thanh vẫn lọt ra ngoài...  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ hoang mang, nhất thời không biết phải làm thế nào.  

Tần Minh Nguyệt mím môi, cũng cảm thấy bối rối.  

Lần này khác lần trước.  

Dù sao kẻ địch họ phải đối mặt là người của tổ 11 Thần Ẩn!  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên, anh hỏi: "Đúng rồi, cô đem theo súng không?"  

Tần Minh Nguyệt khó chịu liếc xéo anh: "Anh tưởng tôi có thể tùy tiện mang súng ra ngoài à?"  

À....  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Vậy cô chuẩn bị cái gì rồi?"  

Tần Minh Nguyệt nói: "Trước khi ra ngoài, tôi ăn hai miếng bánh bao cho đỡ đói!"  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt nữa phun ra một búng máu!  

Vậy mà gọi là chuẩn bị hả?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.  

Tần Minh Nguyệt cũng rất hoang mang.  

Tôi làm sao chứ?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực nói: "Thực sự không còn cách nào nữa, chúng ta chỉ có thể xông vào thôi".  

Tần Minh Nguyệt lặng lẽ gật đầu.  

Bây giờ thực sự không có cách nào khác.  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.  

Một giây sau, anh đẩy mạnh cửa phòng riêng ra!  

Bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên.  

Trương Minh Vũ đi vào trong.  

Tần Minh Nguyệt đi theo sau!  

Một giây sau, hai người bàng hoàng.  

Trong phòng riêng có rất nhiều người.  

Nhưng... sao đều ngồi trên bàn ăn vậy  

Một thanh niên mặc vest ngồi ở vị trí chính, Lý Thiên Vinh ngồi bên cạnh!  

Bà cả, bà hai và Lâm Tuấn Minh ngồi đối mặt với hai người.  

Quay lưng lại với Trương Minh Vũ! 
 
Chương 1768


Chuyện này...  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.  

Chẳng phải kêu cứu sao?  

Động tác của mọi người trong phòng đột nhiên ngừng lại.  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh lóe lên vẻ hoang mang.  

Sao... nhanh vậy?  

Đám bà hai cũng ngơ ngác.  

Anh thanh niên ưỡn thẳng lưng, mỉm cười: "Đến rồi sao? Mời ngồi".  

Nói xong liền chỉ vào chỗ bên cạnh.  

Hả...  

Tất cả mọi người đều sững sờ.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn kỹ xung quanh.  

Anh thanh niên tết tóc, rõ ràng mang đặc trưng của người đồng bào.  

Trên trán đeo một chiếc băng đô màu trắng.  

Cơ thể không quá cường tráng, nhưng...  

Không biết tại sao Trương Minh Vũ cảm thấy nguy hiểm.  

Anh thanh niên này... không đơn giản!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới mỉm cười.  

Anh không nói gì, tiến lên hai bước nhẹ nhàng ngồi xuống.  

Tần Minh Nguyệt ngồi cạnh Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghi ngờ.  

Trò gì thế này?  

Lý Thiên Vinh kích động.  

Thông minh!  

Anh thanh niên nói: "Anh là Trương Minh Vũ?"  

Trương Minh Vũ nhíu mày cười nói: "Không sai, anh là?"  

Anh thanh niên khách khí mỉm cười nói: "Tại hạ là tổ trưởng tổ 11 Thần Ẩn, Sơn Bản Lộ".  

Hả?  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Là tổ trưởng sao?  

Chẳng trách...  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu, không biết anh có thể thả bọn họ ra được không?"  

Anh đi thẳng vào chủ đề chính luôn.  

Đám bà hai ngẩn người.  

Vẻ mặt mau chóng lộ ra sự kích động.  

Sơn Bản Lộ cười nói: "Anh cứ đùa, mục đích của tôi là bắt họ lại, sao có thể thả ra được?"  

Giọng điệu như đang đùa với bạn bè.  

Nhưng rất khách khí.  

Trương Minh Vũ không kìm khóe miệng được co giật.  

Tính cách này đúng là...  

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ từ từ biến mất, anh lạnh lùng nói: "Mục đích của tôi là đưa họ rời đi, có vẻ như... chúng ta không còn gì để nói nữa rồi".  

Mắt Sơn Bản Lộ sáng lên
 
Chương 1769


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lúc sau hắn cười nói: "Được, vậy không nói nữa".  

Nói xong hắn dựa vào ghế.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Làm gì vậy? Không gọi người sao?  

Căn phòng riêng lập tức trở nên yên tĩnh.  

Không ai động đậy...  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.  

Tổ trưởng tổ mười một... sống kiểu Phật hệ sao.  

*Phật hệ: Ý chỉ những người sống thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.  

Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "Nếu anh không làm gì thì chúng tôi rời đi nhé".  

Nói xong liền đứng dậy mở cửa phòng riêng.  

Sơn Bản Lộ vẫn bất động.  

Đám Lý Thiên Vinh vô cùng hoang mang.  

Bà hai trợn mắt há mồm.  

Trương Minh Vũ nhìn qua khó chịu nói: "Mấy người sững sờ cái gì? Đi thôi".  

Hả??  

Bà hai và bà cả sững sờ.  

Lâm Tuấn Minh cũng hoang mang.  

Một lúc sau ba người nhìn Sơn Bản Lộ.  

Đứng dậy rời đi.  

Ba người nhanh chóng xông ra cửa.  

Roẹt!  

Âm thanh xé gió vang lên!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cảm thấy khiếp sợ.  

Anh không nhìn rõ.  

Một giây sau, ba người kia đừng lại!  

Trên cửa cắm ba chiếc đũa!  

Chuyện này...  

Đám bà cả trợn tròn mắt.  

Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc.  

Mạnh vậy sao?  

Sơn Bản Lộ lạnh lùng nói: "Tôi còn chưa nói gì mấy người đã đi rồi".  

“Chẳng lịch sự chút nào".  

Lịch sự...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Bị điên hả?  

Ba người kia hoang mang.  

Làm thế nào bây giờ?  

Đi hay không đi?  

Trương Minh Vũ nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Người này... rất khó đối phó.  

Lý Thiên Vinh cười khẩy nói: "Thằng nhãi, cho mày cơ hội mày không tận dụng, bây giờ thì muộn rồi!"  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom