Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1790


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bây giờ đến lượt đám Dạ Thập Nhị lo lắng.  

Một lúc lâu sau, Sơn Bán Lộ mới chật vật đứng dậy.  

Khuôn mặt đầy đau đớn!  

Vị trí thắt lưng vẫn còn đau!  

Sau một lúc cố gắng, Sơn Bán Lộ ngẩng đầu lên và nhìn Hàn Quân Ngưng.  

Ngay khi hắn nhìn rõ, trong mắt lại lóe lên một tia ngưng trọng!  

Phụ nữ?  

Sơn Bán Lộ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Cô là ai?"  

Hàn Quân Ngưng lớn tiếng quát: "Tao hỏi mày trước mà!"  

Ầm!  

Chỉ cần một câu, tâm trí Sơn Bán Lộ đã bùng nổ!  

Sốc!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười cứng đờ, trong mắt cũng lóe lên một tia kinh ngạc!  

Chị sáu... lợi hại đến mức nào chứ?  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Ực!  

Sơn Bán Lộ nuốt nước miếng một cái, nói: "Đây là nhiệm vụ của tôi, cô..."  

Bốp!  

Âm thanh lanh lảnh vang lên!  

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người nhìn thấy rõ ràng Sơn Bán Lộ đang bay ra ngoài!  

Giống như một viên đạn đại bác!  

Cái này……  

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

Hai mắt Trương Minh Vũ mở to như chuông đồng!  

Tốc độ của Sơn Bán Lộ cực kỳ nhanh!  

Nhưng... hắn thậm chí không nhìn rõ Hàn Quân Ngưng đã ra tay như thế nào!  

Cái này……  

Chị sáu thật đáng sợ!  

Đám người Dạ Thập Nhị cũng sửng sốt!  

Đám Lâm Tuấn Minh choáng váng!  

Sơn Bán Lộ giãy dụa đứng dậy, khóe miệng đầy vệt máu, hắn hoảng sợ!  

Sự tức giận dâng lên trong mắt hắn!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1791


Tất cả mọi người không khỏi run rẩy!  

Cái bóng xinh đẹp đó cho người ta cảm giác thật ngột ngạt!  

Không thở được!  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hàn Quân Ngưng như vậy!  

Cuối cùng cũng có một chút hoảng sợ trong đôi mắt của Sơn Bán Lộ!  

Đôi chân di chuyển, hắn không ngừng lùi lại!  

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng lóe lên một tia sắc lạnh, dưới chân phát lực!  

Thân hình như một bóng ma!  

Đồng tử của Sơn Bán Lộ đột nhiên co lại!  

Vẻ mặt đầy kinh hãi!  

Cơ thể không chút do dự lao sang một bên!  

Ầm!  

Cho dù như vậy, âm thanh va chạm trầm đục vẫn vang lên rõ ràng trong tai mọi người!  

"A!"  

Sơn Bán Lộ rú lên đau đớn!  

Lập tức đám đông trở nên kích động!  

Sơn Bán Lộ chật vật đứng dậy!  

Phụt!  

Phun ra một ngụm máu tươi!  

Cái này……  

Nhãn cầu của mọi người gần như sắp lồi ra ngoài đến nơi!  

Sơn Bán Lộ, người vừa mới vô địch... giờ lại bị đùa giỡn trong tay người khác!  

Quá……  

Khó tin!  

Trong mắt Hàn Quân Ngưng ánh lên tia lạnh lùng, tiến lên một bước!  

Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Sơn Bán Lộ, hắn buột miệng nói: "Cô... cô là... trời…"  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng hơi nheo mắt lại.  

Dùng sức dưới chân, đá bay một hòn đá nhỏ ra ngoài!  

Ngay giữa lông mày!  

Cử động miệng của Sơn Bán Lộ đông cứng lại.  

Thân thể... từ từ ngã xuống!  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia nghi hoặc.  

Trời cái gì?  

Tại sao chị sáu không để hắn nói hết?  

Hai tên song sinh đồng thanh hô to: "Tổ trưởng!"  

Nói xong, bọn họ cùng nhau xông về phía Hàn Quân Ngưng!  

Trong lòng Trương Minh Vũ  thắt lại!  

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên khóe miệng Long Tam cùng Long Thất đều nở nụ cười vui vẻ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chẳng mấy chốc, cặp song sinh đã lao tới phía sau Hàn Quân Ngưng!  

Cùng vung nắm đấm lên!  

Hàn Quân Ngưng tung ra một cú đá xoay vòng!  

Ầm!  

Một trong số đó đã bị đá bay ra ngoài!  

Đậu má!  

Trương Minh Vũ ngây người!  

Đơn giản vậy sao?  

Người mặc đồ đen hét lên: "Xuống địa ngục đi!"  

Nói xong liền lao lên với tốc độ ma quỷ!  

Dạ Thập Nhị cũng khẽ hô: "Còn tôi nữa!"  

Rồi cũng tiến về phía trước!  

Mọi người xung quanh đều chết lặng!  

Bốn cao thủ... đánh một?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhưng Long Tam và Long Thất vẫn không có ý định ra tay!  

Như thể rất tin tưởng chị sáu. 
 
Chương 1792


Trương Minh Vũ ngây người!  

Người đàn ông nằm dưới đất vùng vẫy.  

Bốn người nhìn nhau, cùng nhau xông về phía Hàn Quân Ngưng!  

Phi thân vọt lên, anh đấm em đá!  

Cái này……  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng không khỏi lo lắng.  

Đám Lâm Tuấn Minh, Lý Thiên Vinh lại cười lạnh!  

Cho dù có lợi hại hơn nữa thì có thể đánh bốn không?  

Hai tay khó mà địch được bốn tay, thế mà lần này... là tám tay!  

Trong nháy mắt, bốn người đã tới trước mặt Hàn Quân Ngưng!  

Trương Minh Vũ lo lắng.  

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Tần Minh Nguyệt.  

Trong mắt Hàn Quân Ngưng tràn đầy lạnh lùng, quát: "Cút!"  

Nói xong dưới chân phát lực!  

Toàn thân nhảy lên cao!  

Cái này……  

Mọi người đều sững sờ.  

Trong nháy mắt, cơ thể Hàn Quân Ngưng đã vượt qua chiều cao của bọn họ!  

Không hay rồi!  

Trái tim của bốn người cùng thót lên!  

Nhưng mà, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Hàn Quân Ngưng đã đá thẳng chân!  

Bốn người muốn tấn công!  

Nhưng chưa đủ!  

Muốn chống cự... cơ thể không cách nào sử dụng bất kỳ loại lực nào trong không trung!  

Bùm bùm bùm bùm!  

Tiếng va chạm nặng nề như chuông cổ!  

Đổ chuông hết cái này đến cái khác!  

Cơ thể của bốn người lần lượt rơi xuống đất như những quả đạn pháo!  

Mặt đất rung chuyển dữ dội!  

Hít!  

Âm thanh hít không khí lại vang lên!  

Hít không được nữa nhưng vẫn hít thêm!  

Nhãn cầu của mọi người như thể sắp bật ra ngoài đến nơi!  

Trương Minh Vũ cũng ngây người!  

Mạnh!  

Mạnh quá!  

Trong mắt Long Tam cùng Long Thất cũng tràn đầy hưng phấn!  

Lâm Kiều Hân sửng sốt!  

Rất nhanh, cơ thể Hàn Quân Ngưng nhẹ nhàng đáp xuống.  

Đôi mắt vẫn đầy sự lạnh lùng!  

Tần Minh Nguyệt cau mày.  

Thật lâu sau, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười.  

Hóa ra là cô ấy!  

Rất nhanh, ánh mắt kinh ngạc liền hướng về phía Trương Minh Vũ, trầm tư.  

Trương Minh Vũ không hề chú ý chút nào.  

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Hàn Quân Ngưng.  

Hoàn toàn tê liệt!  

Hàn Quân Ngưng di chuyển.  

Đột nhiên, có một cơn gió nổi lên!  

Hàn Quân Ngưng khẽ cau mày, dưới chân phát lực, đi thẳng đến chỗ Trương Minh Vũ! 
 
Chương 1793


Hả?  

Mọi người đều sững sờ!  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lộ ra một tia nghi hoặc.  

Hàn Quân Ngưng không do dự, một tay nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ và tay còn lại nắm lấy tay của Lâm Kiều Hân.  

Kéo mạnh!  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân mất thăng bằng ngay lập tức.  

Bị lôi đi một cách thô bạo!  

Chuyện gì vậy?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy bối rối.  

Ầm!  

Đột nhiên, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên!  

"A!"  

Đám đông ngay lập tức hét lên sợ hãi!  

Hàn Quân Ngưng dừng lại.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng đã đứng vững trên mặt đất.  

Quay nhìn lại.  

Sau đó mới nhận ra rằng nơi mà hai người họ vừa đứng đang... bốc cháy!  

Cái này……  

Trương Minh Vũ sửng sốt!  

Xém chút nữa...  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy vẻ kinh hoàng!  

Trong lòng còn sợ hãi!  

Bùm bùm bùm!  

Lại một loạt tiếng nổ vang lên!  

Tất cả đều rơi xuống xung quanh vị trí mà Trương Minh Vũ vừa đứng!  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Suýt chút nữa...  

Mọi người xung quanh cũng sững sờ, trên mặt tràn đầy hoang mang!  

Đây là kiểu cảm nhận gì vậy?  

Hàn Quân Ngưng... cô ấy có còn là con người không...  

Câu hỏi này đến với tâm trí của tất cả mọi người!  

Bùm bùm bùm!  

Đột nhiên, lại có một loạt tiếng nổ chói tai khác vang lên!  

Chỉ là lần này nó không quá chói tai như trước nữa!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Theo âm thanh nhìn lại, thấy nơi đám Sơn Bán Lộ nằm lúc nãy đã bị khói trắng bao phủ!  

Đồng tử Trương Minh Vũ co rụt lại!  

Thần Ẩn đánh lén?  

Điều này thật...  
 
Chương 1794


Long Tam và Long Thất vội vàng chạy tới.  

Những người xung quanh cũng đã lui rất xa!  

Tất cả mọi người đều hoảng sợ!  

Thật lâu sau, khói trắng tiêu tán.  

Trương Minh Vũ nhìn kỹ hơn, không hề có bóng dáng của đám Sơn Bán Lộ trên mặt đất...  

Lại bỏ chạy rồi...  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Hàn Quân Ngưng khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia lo lắng.  

Hắn... nhận ra mình rồi?  

Nhưng Hàn Quân Ngưng không nghĩ quá nhiều về điều đó.  

Điều này đã được tính đến khi xuất hiện để cứu Trương Minh Vũ!  

Chẳng mấy chốc, Long Tam và Long Thất đã trở lại.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau đó mới biết rằng Long Tam đang cõng một... người?  

Nhìn kỹ hơn...  

Dạ Thập Nhị?  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Tại sao gã không rời đi?  

Đột nhiên, trong đầu Trương Minh Vũ lóe lên!  

Dạ Thập Nhị không phải là người của nhà họ Âu Dương sao? Tại sao lại nhập bọn với đám người Thần Ẩn?  

Hàn Quân Ngưng nháy mắt.  

Long Tam vội vàng đem Dạ Thập Nhị qua một bên.  

Những người xung quanh vẫn chết lặng.  

Bọn họ lui ra xa, Long Tam cùng Long Thất cũng đi qua một bên.  

Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại ba người Lâm Tuấn Minh và... Lý Thiên Vinh ở lối vào khách sạn!  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: "Xử lý trước đi".  

Trương Minh Vũ xốc lại suy nghĩ của mình.  

Sau một lúc, mới chuyển sự chú ý của mình sang họ.  

Thân thể Lâm Tuấn Minh căng thẳng, vô cớ cảm thấy chột dạ!  

Cơ thể Lý Thiên Vinh run rẩy dữ dội!  

Vẻ mặt đầy kinh hãi!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng nói: "Sếp Lý, chúng ta có nên tính sổ không?"  

Chuyện này bắt đầu từ gã!

Bùm!  

Đầu óc Lý Thiên Vinh như nổ tung!  

Quả nhiên... vẫn tới rồi!  

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Lý Thiên Vinh.  

Ừng ực!  

Lý Thiên Vinh khó khăn nuốt nước bọt.  

Ánh mắt quét một vòng...  

Xung quanh đã không còn ai trợ giúp ông ta! Các vệ sĩ đều đã bỏ chạy!  

Lý Thiên Vinh run giọng nói: "Người anh em Trương Minh Vũ... ông chủ! Ông chủ Trương! Tôi sai rồi, tôi thật sự không nên làm vậy!" 
 
Chương 1795


"Cậu rộng lòng từ bi, tha cho tôi đi”.  

Giọng ông ta run rẩy!  

Lần này, ông ta thực sự sợ hãi!  

Ngay cả Sơn Bản Lộ cũng bị giết ngay lập tức, ông ta...  

Không gian xung quanh náo động!  

Trương Minh Vũ hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Suýt chút nữa ông đã giết hết toàn bộ chúng tôi, bây giờ lại bảo tôi tha cho ông sao?"  

Thịch thịch!  

Tim Lý Thiên Vinh đập mạnh!  

Đôi chân mềm nhũn!  

Mãi lâu sau, Lý Thiên Vinh kinh hoảng nói: "Cậu Trương! Hãy cho tôi một cơ hội, tôi đồng ý với hợp tác của chúng ta”.  

"Tôi đã đồng ý rồi!"  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ lạnh lùng, quát lớn: "Muộn rồi!"  

Dứt lời, Long Thất bước lên phía trước!  

Uy lực khủng khiếp lan rộng ngay lập tức!  

Cơ thể Lý Thiên Vinh run lẩy bẩy!  

Cảnh tượng Long Thất giao đấu với Sơn Bản Lộ vừa nãy không khỏi hiện lên trong đầu ông ta!  

Anh ta... cũng đáng sợ!  

Xong rồi, xong đời rồi!  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh tràn đầy vẻ hoảng sợ!  

Phải làm gì đây?  

Mạng sống mới là quan trọng nhất!  

Đột nhiên, đáy mắt Lý Thiên Vinh lóe sáng, hét lớn: "À, ông chủ Trương...”  

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói!  

Đau đến tận xương tuỷ!  

Phụt!  

Lý Thiên Vinh bỗng phun ra một ngụm máu tươi!  

Cơ thể bay ngược ra sau!  

Ừng ực!  

Những người đứng xem nuốt nước bọt.  

Sắc mặt của ba người Lâm Tuấn Minh trở nên trắng bệch vì sợ hãi!  

Đây... chính là kết cục sao?  

Bụp!  

Lý Thiên Vinh nặng nề ngã xuống đất.  

Đau đớn đến mức quằn quại!  

Nhưng ông ta không có thời gian để đau đớn!  

Cơ thể vừa mới ổn định lại, tiếng bước chân nặng nề lại truyền đến!  

Lần này...  

Lý Thiên Vinh sững sờ!  

Ông ta ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Long Thất bước tới với vẻ mặt nghiêm túc!  

Khí thế đó...  

Cứ như một con sư tử đi qua!  

Ừng ực! 
 
Chương 1796


Lý Thiên Vinh chật vật nuốt nước bọt.  

Ánh mắt lóe sáng vừa nãy thì sao? Ý tưởng vừa nãy là gì?  

Ông ta... đã quên sạch!  

Lý Thiên Vinh chỉ muốn tát mình mấy bạt tai.  

Ông ta há miệng rất lâu, nhưng không nói được lời nào!  

Chẳng mấy chốc, Long Thất đã đến trước mặt!  

Mọi người xung quanh không khỏi trợn tròn mắt!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!  

Vẫn chờ đợi ư?  

Ngay sau đó, Long Thất giơ cao nắm đấm của mình...  

Tư thế chuẩn bị vung xuống!  

Lý Thiên Vinh ngơ ngác!  

Lúc này, trong đầu ông ta lại lóe lên một tia sáng!  

Đúng rồi!  

Lý Thiên Vinh hoảng sợ nói: "Ông chủ Trương, xin hãy tha cho tôi! Tôi sẵn sàng...”  

Bùm!  

Âm thanh trầm đục vang lên cắt ngang lời nói của Lý Thiên Vinh!  

A!  

Lý Thiên Vinh rống to!  

Âm thanh đó chẳng khác nào lợn bị chọc tiết!  

Tất cả mọi người thẫn thờ.  

Lý Thiên Vinh... lại bay ra xa!  

Bụp!  

Tiếp đó, Lý Thiên Vinh nặng nề ngã xuống đất!  

Cơ thể mềm nhũn!  

Không chút do dự, Long Thất lại bước về phía trước!  

Phù phù!  

Lý Thiên Vinh thở gấp, khó khăn hét lên: "Ông chủ Trương! Tôi tặng công ty tôi... cho cậu!"  

Nói xong, ông ta nhìn thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Lần này, ông ta đã thông minh hơn!  

Lời nói không dư thừa, tránh việc chưa nói xong đã phải chịu đòn!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mọi người xung quanh cũng trợn mắt há mồm!  

Tặng... công ty ư?  

Một tia sáng kinh ngạc cũng lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân!  

Ồ!  

Long Thất dừng lại!  

Lý Thiên Vinh thở phào nhẹ nhõm.  

Áp lực giảm xuống, cơn đau lại ập đến.  

Đau đớn không thể chịu nổi!  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ bình thản lẩm bẩm: "Được, là ông nói đấy nhé”.  

Lý Thiên Vinh nhếch miệng cười nói: "Tôi nói! Tôi nói mà! Tôi tuyệt đối sẽ không lật lọng!"
 
Chương 1797


Một công ty đổi một mạng.  

Đáng giá!  

Bây giờ trái tim ông ta đang run rẩy dữ dội!  

Trương Minh Vũ cười khẩy nói: "Được rồi, hãy làm đi”.  

Nói xong, Long Thất lại bước về phía trước!  

Lý Thiên Vinh run bần bật!  

Phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, mặc dù không muốn nhưng...  

Long Thất cõng Lý Thiên Vinh rời đi.  

Những người xung quanh đều chăm chú liếc nhìn.  

Mãi cho đến khi bọn họ biến mất, mọi người mới chậm rãi nhìn đi chỗ khác.  

Ba người Lâm Tuấn Minh ở trong góc, không dám thở mạnh!  

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên!  

Nguy rồi!  

Tim Lâm Tuấn Minh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng!  

Ngẩng đầu nhìn lại.  

Lâm Kiều Hân dìu Trương Minh Vũ lên phía trước!  

Khuôn mặt không chút biểu cảm!  

Ừng ực!  

Lâm Tuấn Minh nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi!  

Không thể không rút lui!  

Trương Minh Vũ hờ hững nói: "Mấy người về đi, lần sau... đừng mạo hiểm nữa”.  

Dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng… còn có thể nói gì nữa đây?  

Anh dứt lời, ba người Lâm Tuấn Minh nhất thời sửng sốt!  

Hả?  

Đột nhiên, ba người họ tỉnh ngộ!  

Trương Minh Vũ tới để cứu bọn họ, sao họ lại quên mất chuyện này nhỉ!  

Ba người nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ phức tạp!  

Trương Minh Vũ... lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của bọn họ!  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, lạnh lùng nói: "Bây giờ mấy người đã hài lòng chưa? Rất nhiều người trong chúng tôi ở đây suýt chút nữa đã chết trong tay mấy người!”  

"Còn ra ngoài nữa không?"  

Trương Minh Vũ có thể nhẫn nhịn, nhưng cô thì không!  

Nếu không phải bọn họ kiên quyết ra ngoài thì sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy chứ?  

Lâm Tuấn Minh cúi đầu.  

Bà hai há miệng, lại không nói được lời nào.  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, lại lạnh lùng nói: "Sau này nếu còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ bảo Minh Vũ mặc kệ mấy người”.  

Đám Lâm Tuấn Minh câm như hến.  

Lâm Kiều Hân không có nơi nào để trút giận!  

Vẻ nham hiểm lóe lên trong mắt Lâm Tuấn Minh.  

Nhưng cuối cùng Lâm Tuấn Minh cũng không nói nhiều.  

Những người xung quanh cũng chết lặng.
 
Chương 1798


Lúc này bọn họ mới ý thức được, Trương Minh Vũ là muốn cứu nhóm người này!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, thờ ơ nói: "Trở về đi”.  

Lâm Tuấn Minh nghiến răng.  

Cuối cùng, Lâm Minh Tuấn dẫn đầu bước ra khỏi đám đông!  

Bà cả và bà hai theo sát sau.  

Ngay sau đó, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Cũng tốt!  

Mặc dù phải chịu rất nhiều nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng lấy được tập đoàn Thiên Vinh.  

Mặc dù... không vinh quang lắm.  

Long Tam và Long Thất tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi quét qua đám người.  

Áp lực vô hình trong nháy mắt tràn ngập!  

Mọi người xung quanh đều căng thẳng.  

Chẳng mấy chốc, ai nấy đều quay người tản ra, chậm rãi đi xa.  

Chỉ còn lại mấy người Trương Minh Vũ ở lối vào khách sạn.  

Sự phức tạp hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân đứng bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt và Hàn Quân Ngưng không biết từ khi nào đã đứng cạnh nhau.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Sếp Tần, tôi lại gây rắc rối cho cô rồi”.  

Giọng điệu áy náy hối lỗi.  

Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.  

Rất nhiều người mà, tại sao lại...  

Mãi lâu sau, Tần Minh Nguyệt lãnh đạm nói: "Đừng khách sáo, việc nên làm mà”.  

Nói xong, ánh sáng trong ánh mắt cô ta mờ ảo hơn.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Sao... lại không vui thế?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Hồi lâu sau, anh cười nói: "Được rồi, vậy... chúng tôi về trước, hôm khác mời cô ăn cơm nhé”.  

Tần Minh Nguyệt đáp lời: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi đi trước đây”.  

Nói xong, cô ta quay người đi về phía xe cảnh sát.  

Ồ...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật dữ dội.  

Mình đắc tội với cô ấy ở chỗ nào nhỉ?  

Ôi phụ nữ...  

Thật khó hiểu.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh quay người.
 
Chương 1799


Lúc này mới phát hiện Long Tam và Long Thất đã biến mất.  

Dạ Thập Nhị cũng bị bắt đi.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi hiện lên một nụ cười.  

Rõ ràng, Hàn Quân Ngưng đã sắp xếp.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy chúng ta cũng về thôi!"  

Nói xong, anh nhìn Lâm Kiều Hân và Hàn Quân Ngưng.  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Hàn Quân Ngưng xoay người đi đến ven đường.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Về bằng cách gì đây?  

Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Hàn Quân Ngưng đã dừng bước.  

Cùng lúc đó, một chiếc xe jeep có hoa văn ngụy trang đậu trước mặt Hàn Quân Ngưng...  

Xe này...  

Thật có khí phách...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Sự sắp xếp này... thực sự rất chu đáo!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Lâm Kiều Hân lại đưa tay đỡ Trương Minh Vũ, chậm rãi đi về phía trước.  

Hàn Quân Ngưng mở cửa sau.  

Lâm Kiều Hân đỡ Trương Minh Vũ ngồi vào trong.  

Hàn Quân Ngưng từ đầu đến cuối không nói gì, yên lặng ngồi ở ghế phụ lái.  

Nhưng trong đôi mắt băng giá kia lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo!  

Rất đáng sợ!  

Chẳng mấy chốc, xe bắt đầu khởi động.  

Trương Minh Vũ đang cân nhắc xem nên quay lại khu nhà hay biệt thự.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng không nói gì.  

Dù sao Hàn Quân Ngưng cũng ở đây, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.  

Không lâu sau, xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ nhìn ra bên ngoài, lúc này mới nhận ra rằng mình đã đến cửa biệt thự.  

Quả nhiên...  

Trương Minh Vũ mỉm cười bất lực.  

Hàn Quân Ngưng mở cửa xe.  

Lúc này Lâm Kiều Hân mới đỡ Trương Minh Vũ chậm rãi bước xuống.  

Cô cũng rất khó xử.  

Dù sao... Hàn Quân Ngưng thật sự quá lạnh lùng, lạnh thấu xương!  

Chẳng mấy chốc, ba người họ bước vào biệt thự.  

Trương Minh Vũ ngồi xuống.  

Lâm Kiều Hân ngồi trên ghế sofa bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Hàn Quân Ngưng đứng trước mặt Trương Minh Vũ.  

Bầu không khí... hơi bí bách.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị sáu, chị đang nghĩ gì thế? Sao...”  

Lâm Kiều Hân cũng rất ngờ vực.  

Một tia sáng phức tạp lóe lên trong ánh mắt Hàn Quân Ngưng.  

Một lúc lâu sau, cô ấy mới lẩm bẩm: “Sao em lại bất cẩn như vậy, sao em vẫn chưa luyện tốt những gì mà chị đã dạy em?”  

Trong lời nói có chút trách móc.  

Hả? 
 
Chương 1800


Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ hơi lúng túng.  

Mặc dù anh đã luyện tập rất chăm chỉ.  

Nhưng anh cũng thừa nhận rằng anh thực sự đã bỏ bê rất nhiều trong thời gian gần đây.  

Anh cũng hiểu rằng Hàn Quân Ngưng đang lo lắng cho anh.  

Trương Minh Vũ há hốc mồm, lại không nói được lời nào, vô cùng lúng túng.  

Hàn Quân Ngưng do dự nói...  

Cuối cùng, cô ấy để mắt đến Lâm Kiều Hân.  

Hả?  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác căng thẳng.  

Nhưng không thể hiện trên khuôn mặt.  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi nói: "Không tệ, có tiến bộ rất lớn, đã biết che mưa che gió cho em trai tôi”.  

Lần này...  

Lâm Kiều Hân hơi khó hiểu.  

Phải mất một lúc lâu sau, cô mới nhận ra Hàn Quân Ngưng đang nói về việc cô chặn móng vuốt thép đó cho Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Không có gì, nên làm mà”.  

Nhưng trong lòng cô vui mừng khôn xiết.  

Trương Minh Vũ tức giận trợn to hai mắt, nói: "Chị sáu, rõ ràng là lời khen, chị có thể đừng nói như vậy...”  

Hàn Quân Ngưng trừng mắt nói: "Chị còn chưa tính sổ với em đấy, câm miệng!"  

Ôi!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Tại sao... lại nổi giận thế...  

Trương Minh Vũ vội vàng cúi đầu.  

Vô cùng lúng túng.  

Hàn Quân Ngưng hít sâu một hơi nói: "Được rồi, em đi theo chị”.  

Nói xong, cô ấy quay người đi về phía tầng hai.  

Ôi trời...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.  

Chị ấy định... trách phạt à?  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu.  

Nhưng...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng dậy một cách khó khăn.  

Lâm Kiều Hân bước tới để giúp đỡ.  

Hàn Quân Ngưng dừng lại, lúc này mới để ý đến đùi của Trương Minh Vũ.  

Cảm giác đau lòng thoáng qua trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đứng dậy.  

Còn chưa đi được vài bước, Hàn Quân Ngưng đã sải bước lùi lại.  

Lâm Kiều Hân vô thức buông tay anh ra.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"  

Không đi nữa à?  

Hàn Quân Ngưng cúi xuống không nói lời nào.  

Cô ấy khẽ dùng lực.  

Bế Trương Minh Vũ trong vòng tay của mình theo kiểu công chúa..  

Từng bước lên cầu thang!  

Hả?  

Trương Minh Vũ hơi mơ hồ.  

Lâm Kiều Hân cũng chết lặng.  

Hàn Quân Ngưng... nam tính mạnh mẽ quá... 
 
Chương 1801


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù trông rất kỳ lạ, nhưng cô ấy đang đi như bay!  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã biến mất khỏi tầm mắt.  

Lâm Kiều Hân thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng.  

Rốt cuộc chuyện này là sao?  

Cạch!  

Cánh cửa được đóng lại.  

Hàn Quân Ngưng nhẹ nhàng đặt Trương Minh Vũ xuống giường.  

“Ôi!"  

Trương Minh Vũ giật mình, vô thức hét lên.  

Sắc mặt Hàn Quân Ngưng biến đổi, hỏi: "Đau à?"  

À...  

Trương Minh Vũ xoay người, lúng túng cười nói: "Không đau, em còn tưởng... sẽ đau cơ...”  

Hàn Quân Ngưng trừng mắt nhìn!  

Cô ấy khẽ nâng tay lên!  

Hả?  

Hai mắt Trương Minh Vũ bỗng trợn tròn, chị ấy muốn làm gì?  

Bốp!  

Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh lanh lảnh vang lên!  

Hàn Quân Ngưng tát thẳng vào mông Trương Minh Vũ!  

Á...  

Trương Minh Vũ ớn lạnh!  

Đau quá!  

Trương Minh Vũ đưa tay xoa mông, bất mãn hỏi: "Chị sáu, chị đánh em làm gì?"  

Hàn Quân Ngưng giả bộ tức giận, lớn tiếng nói: “Tại sao em không chịu luyện công cho đàng hoàng?"  

Ôi...  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh hơi chột dạ.  

Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Chị sáu, em đã rất nỗ lực khổ luyện, nhưng... thật sự rất bận...”  

Hàn Quân Ngưng quát tháo: "Bận, bận, bận! Cũng không biết em bận cả ngày làm gì?”  

Trương Minh Vũ bĩu môi nói: "Em bận thực hiện nhiệm vụ của chị ba...”  

"Hơn nữa... nhiệm vụ của sư phụ cũng không hề dễ dàng, nhà họ Âu Dương và Thần Ẩn chưa bao giờ dừng lại...”  

Cuối cùng anh chỉ có thể thấp giọng lẩm bẩm.  

Dứt lời, sắc mặt Hàn Quân Ngưng dịu đi rất nhiều.  

Một lúc lâu sau, cô ấy hỏi: "Nhiệm vụ của chị ba đã kết thúc chưa?"  

Trương Minh Vũ ấm ức gật đầu.  

Hàn Quân Ngưng khẽ nghiến răng, cảm thấy đau lòng.  

Nhưng...  

Hàn Quân Ngưng vẫn trách móc: "Vậy em cũng không thể trì hoãn việc luyện công! Em không biết việc nào quan trọng hơn sao?"  

“Quan trọng nhất là em đấy!"  

"Nếu em xảy ra chuyện gì thì nhiệm vụ của ai cũng không thể hoàn thành được!"  

"Vả lại, nếu em xảy ra chuyện thì em bảo chị sáu phải sống thế nào đây!"  

Cái này…  

Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức chấn động!  

Chị sáu...  

Sự ấm ức trong lòng Trương Minh Vũ giảm đi rất nhiều.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1802


Trương Minh Vũ im lặng.  

Đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng cũng tràn ngập đau khổ.  

Hai người có những tâm tư khác nhau.  

Một lúc lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới nhẹ giọng nói: "Được, chị không huấn luyện em nữa, không ngờ nhiệm vụ của chị ba lại nhanh như vậy…"  

Nói xong, trong mắt ánh lên một tia lạc lõng.  

Nhưng Trương Minh Vũ đã không nhìn thấy nó.  

Hàn Quân Ngưng như vậy, anh cũng không biết nên nói gì.  

Càng áy náy hơn.  

Như thể... đã làm điều gì đó khiến các chị thất vọng.  

Haizz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, cảm thấy rất khó chịu.  

Quan trọng nhất là hôm nay quá nguy hiểm.  

Một cái không tốt... rất dễ mất mạng!  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng trên mặt đã tan biến.  

Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng nghiêm túc nói: "Em trai, em phải hiểu rằng mục tiêu cuối cùng của mình là hoàn thành sứ mệnh của Sư phụ".  

"Nhiệm vụ mà các chị giao cho em, chẳng qua là mở đường cho chuyện này mà thôi!"  

"Điều quan trọng nhất để hoàn thành nhiệm vụ là gì?"  

"Đó là em!"  

"Em nhất định phải bảo đảm an toàn cho chính mình! Nhiệm vụ này ngoại trừ em không ai có thể hoàn thành!"  

Lời nói vế sau đầy trang nghiêm.  

Trương Minh Vũ trong lòng thắt lại.  

Đến bây giờ anh mới nhận ra!  

Hóa ra... anh rất quan trọng...  

Hàn Quân Ngưng lại nghiêm túc nói: "Em trai ngốc, em phải hiểu chứ!"  

"Thứ chị sáu dạy, em cứ học hết đi!"  

"Có như vậy, em mới có cơ hội hoàn thành các nhiệm vụ của mấy chị khác!"  

"Hiểu chưa?"  

Cô ấy nói xong, trong mắt tràn đầy dịu dàng.  

Một dòng điện ấm áp lập tức chạy qua trái tim Trương Minh Vũ.  

Chị sáu...  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Em hiểu mà, chị sáu!"  

Anh hiểu.  

Theo những gì Hàn Quân Ngưng nói, các chị đều có nhiệm vụ.  

Phải hoàn thành nhiệm vụ của các chị trước rồi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ.  

Hay nói cách khác... chỉ có như vậy anh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của sư phụ.  

Trước hết…anh phải sống đã!  

Trong đầu Trương Minh Vũ đột nhiên lóe lên một tia linh cảm, thần sắc nhất thời cứng đờ!  

Hàn Quân Ngưng nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"  

Thịch……  

Trương Minh Vũ trầm tư một lát, sau đó hỏi: "Chị sáu, chị... cũng có nhiệm vụ sao?"  

Hàn Quân Ngưng gật đầu nói: "Có, nhưng không thể nói cho em biết".  

Trương Minh Vũ kích động nói: "Không cần nói với em, chỉ cần nói xem nhiệm vụ của chị có liên quan đến thân thủ không thôi?"  

Trương Minh Vũ nói xong liền nhìn chăm chú!  

Hàn Quân Ngưng khẽ cắn răng.  

Thật lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu.  

Bùm!  

Đầu óc Trương Minh Vũ nổ tung!  

Quả nhiên là thế!  

Nhiệm vụ của chị sáu là thân thủ, có liên quan đến nghề nghiệp của chị sáu!  

Nhiệm vụ của chị ba là giàu có, có liên quan với nghề nghiệp của chị ba!  

Nói cách khác... nhiệm vụ của các chị khác cũng liên quan đến nghề nghiệp của chính họ!  

Chị tư... y thuật?  

Một cảm giác thông suốt lập tức hiện lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Khó trách ngày đó chị tư đã nói như vậy ở hiệu thuốc Tĩnh Châu Thiên Linh!  

Nhưng... còn chị hai thì sao? Giúp mình phát triển trong giới giải trí?  

Còn chị cả và chị năm vẫn chưa xuất hiện...  

Họ đang làm gì?  

Một cảm giác tò mò lập tức xuất hiện trong lòng Trương Minh Vũ!  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, hỏi: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không có gì, em đột nhiên hiểu ra ít chuyện ấy mà!"
 
Chương 1803


"Em biết, mạng sống của em mới là quan trọng nhất".  

"Vậy em phải nhanh chóng luyện công, đợi nhiệm vụ của chị tư tới, em sẽ cẩn thận tu luyện y thuật!"  

"Bằng cách đó, em sẽ vô cùng an toàn".  

Khi Hàn Quân Ngưng nghe thấy những lời đó, một tia nhẹ nhõm lóe lên trong đôi mắt đẹp của cô ấy.  

Giờ thì đúng rồi đó!  

Rất nhanh, khóe miệng Hàn Quân Ngưng hiện lên một nụ cười hiếm thấy.  

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cô ấy tan biến.  

Rất quyến rũ!  

Trương Minh Vũ chậm rãi ngồi thẳng dậy, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.  

Hàn Quân Ngưng cũng im lặng ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Mọi việc đã xong.  

Nhưng……  

Hàn Quân Ngưng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đùi của Trương Minh Vũ, tràn đầy đau khổ.  

Trương Minh Vũ thấy thế khẽ giật mình.  

Hàn Quân Ngưng khẽ kêu lên: "Em trai, đùi của em làm sao vậy...?"  

Cô ấy đã phát hiện ra nó trong bóng tối từ lâu rồi.  

Dù đau lòng nhưng...  

Trương Minh Vũ lúng túng cười và nói: "Cái đó... không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi".  

Trong mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên một tia lạnh lẽo, hỏi: "Thần Ẩn?"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Haizz, không sao đâu, chị sáu, sắp khỏi rồi mà".  

Anh nhớ lại những lời của Liễu Thanh Duyệt.  

Nếu Hàn Quân Ngưng biết mình bị thương nặng như vậy, e rằng... mọi chuyện sẽ rối tung lên.  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, nói: "Sắp khỏi rồi mà còn không dùng nổi khí lực?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Không phải cần hồi phục sao? Chị tư đã chữa cho em rồi, chị yên tâm".  

Chị tư?  

Hàn Quân Ngưng nghe vậy mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.  

Nhưng... vẫn còn lo lắng.  

Thật lâu sau, Hàn Quân Ngưng tự trách mình nói: "Đều là tại chị sáu, đến giờ còn chưa hoàn thành nhiệm vụ".  

"Nếu không...chị đã có thể bảo vệ em rồi".  

Nói xong, trong mắt cô ấy tràn đầy vẻ phức tạp.  

Áy náy.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Không, không liên quan gì đến chị, chị cũng đang nỗ lực rồi mà".  

“Vấn đề là em, em đã không kiên trì luyện tập…”  

Nhưng anh còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy cổ mình bị siết chặt!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cảm nhận một hồi, lúc này mới phát hiện ra Hàn Quân Ngưng đã dùng một tay ôm anh vào ngực.  

Hương thơm xông thẳng vào mũi.  

Nhịp tim Trương Minh Vũ đập mạnh.  

Làm gì vậy...  

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất.  

Hàn Quân Ngưng nghiêm túc nói: "Em trai yên tâm đi, chị sáu nhất định sẽ không kém hơn các chị khác đâu!"  

Nói xong, trong mắt lóe lên một tia kiên định.  

Trương Minh Vũ cau mày, lo lắng nói: "Chị sáu, thật sự không cần lo lắng đâu, chị định làm gì?"  

Hàn Quân Ngưng đứng dậy, cười nói: "Không làm gì cả, nhưng sao chị sáu có thể để các chị khác bỏ lại phía sau được?"  

"Em trai yên tâm đi".  

"Các chị khác sẽ tìm tới em sớm thôi!"  

Nói xong ánh mắt lóe lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mặc dù Hàn Quân Ngưng nói rất nhẹ nhàng, nhưng... trong lòng anh luôn có dự cảm không tốt.  

Hàn Quân Ngưng cưng chiều cười nói: "Em trai, em đừng suy nghĩ nhiều, chị chỉ đẩy nhanh kế hoạch ban đầu mà thôi".  

"Chị gái không muốn nhìn thấy em bị thương lần nào nữa".  

Nói xong, nụ cười càng đậm.  

Nhịp tim Trương Minh Vũ lại tăng nhanh.  

Chị ……  

Vì lý do nào đó, sống mũi anh bỗng cay cay.  

Đúng là thật tốt khi có chị gái.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ mới gượng cười nói: "Vâng".  

Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt của Hàn Quân Ngưng.  

Bốn mắt nhìn nhau...  

Lúc này, rất ấm áp.  

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa: "Thùm thùm thùm".  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng cau mày.  

Trương Minh Vũ sững người một lúc.  

Lâm Kiều Hân đến rồi?
 
Chương 1804


Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười cười: "Chị sáu, chị đi mở cửa đi".  

Hàn Quân Ngưng yên lặng gật đầu.  

Ngay sau đó, cô ấy đi về phía cửa.  

Két.  

Cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt quyến rũ của Lâm Kiều Hân...

Lúc này, Lâm Kiều Hân cũng đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.  

Những thứ hỗn loạn đã được tiêu hóa, nội tâm cũng không quá phức tạp như vậy.  

Hàn Quân Ngưng hỏi: "Sao thế?"  

Thịch……  

Lâm Kiều Hân sững sờ trong giây lát.  

Cô cũng không biết vì sao muốn đến đây, quỷ thần xui khiến...  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Không có gì, em chỉ muốn xem Trương Minh Vũ có thấy khá hơn chút nào không thôi".  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: "Thằng bé không có sao, em yên tâm".  

Nói xong liền muốn đóng cửa lại.  

Trong mắt Trương Minh Vũ ánh lên một tia bất đắc dĩ.  

Chị sáu thực sự... rất lạnh lùng...  

Sự lo lắng hiện lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.  

Thế mà đã đi rồi sao?  

Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Đợi đã".  

Hả?  

Hàn Quân Ngưng chậm rãi hỏi: "Sao thế?"  

Bây giờ cô ấy không có ý nhắm vào Lâm Kiều Hân, mà chỉ muốn ở một mình với Trương Minh Vũ một lúc.  

Tuy nhiên, cô ấy không biết nói thế nào.  

Thực sự không biết.  

Trương Minh Vũ không khỏi cúi đầu.  

Một chút xấu hổ.  

Lâm Kiều Hân nghĩ rất nhanh, cô ấy thì thầm: "Em phải vào xem anh ấy thế nào".  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, hỏi: "Ý của em là?"  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.  

Nói gì thế?  

Anh hoàn toàn không thể nghe thấy, nhưng lại ngại ko dám nhìn lên.  

Chỉ có thể yên lặng.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, rồi nói: "Là...chị...chị tư nhờ em xem anh ấy, chị ấy không nói lý do".  

Xưng hô thế này có chút kì.  

Một tia sáng lóe lên trong mắt Hàn Quân Ngưng!  

Chị tư?  

Hàn Quân Ngưng lo lắng hỏi: "Chị tư nói gì? Tại sao lại bảo em xem nó?"  

Sự lo lắng lại lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô!  

Lâm Kiều Hân cũng rất ngạc nhiên.  

Chị ấy không biết ư?  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là bảo em xem thôi, nói là lo sau khi Trương Minh Vũ trúng độc... không có ai phát hiện ra".  

Bị trúng độc!  

Mặc dù Lâm Kiều Hân đã nói rất trôi chảy, nhưng trong mắt Hàn Quân Ngưng vẫn lóe lên một tia ngưng trọng!  

Trong lòng Lâm Kiều Hân hiện lên một tia hối hận.  

Thà không nói...  
 
Chương 1805


Hàn Quân Ngưng cau mày, trầm giọng hỏi: "Ngay cả chị tư cũng không phát hiện ra độc?"  

Cô ấy thông minh, phản ứng lại rất nhanh.  

Nếu Liễu Thanh Duyệt có thể tra ra, thì sao lại bảo Lâm Kiều Hân đến xem?  

Trương Minh Vũ thậm chí còn bối rối hơn.  

Hai người họ đang nói về cái gì vậy?  

Lâm Kiều Hân hơi cau mày và nói: "Chị ấy nói... rằng có thể có thời gian ủ bệnh …"  

Cô bịa mãi không ra.  

Thời gian ủ bệnh?  

Hàn Quân Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.  

Vẫn còn tốt……  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân tiếp tục bổ sung: "Yên tâm đi, chị tư nói... Trương Minh Vũ không sao, chỉ lo sau mà có triệu chứng sẽ không có ai phát hiện ra".  

"Sẽ rắc rối hơn".  

Cô cũng không muốn Hàn Quân Ngưng lo lắng.  

Hàn Quân Ngưng nghe xong tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.  

Ít nhất là không theo cách cô ấy nghĩ.  

Thật lâu sau, Hàn Quân Ngưng mới nói: "Vậy em vào xem nó thế nào đi, nhìn kỹ vào".  

Nói xong, cô ấy quay người bước vào phòng.  

Mặc dù không có cách nào ở một mình với Trương Minh Vũ, nhưng ít nhất sẽ an toàn hơn một chút.  

Cô ấy không ngờ rằng ở Trương Minh Vũ lại có mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy.  

Trong đôi mắt đẹp... ánh lên vẻ đau lòng sâu sắc!  

Trong lòng Lâm Kiều Hân không khỏi nở hoa.  

Ngay sau đó, cô bước dài chân và đi vào phòng.  

Hàn Quân Ngưng ngồi đối diện với Trương Minh Vũ với khuôn mặt trống rỗng.  

Khuôn mặt tươi cười của cô ấy chỉ dành cho Trương Minh Vũ.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn lên, mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân đã tiến đến...  

Thịch……  

Trương Minh Vũ còn ngại hơn.  

Chột dạ...  

Hàn Quân Ngưng bí mật liếc mắt ra hiệu với Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân lập tức bất đắc dĩ.  

Cô biết Hàn Quân Ngưng đang thúc giục cô mau chóng kiểm tra...  

Khụ khụ!  

Lâm Kiều Hân xấu hổ ho một tiếng, sau đó nói: "À... anh có cảm thấy đùi mình có gì khác lạ không?"  

Thịch……  

Trong mắt Trương Minh Vũ nhất thời lộ ra một tia hoang mang.  

Lâm Kiều Hân đã hỏi anh nhiều lần rồi!  

Chuyện gì thế?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ nhìn Hàn Quân Ngưng.
 
Chương 1806


Nhưng mặt Hàn Quân Ngưng lại không chút thay đổi, giống như chả biết gì.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Em hỏi anh đó".  

Thịch……  

Trương Minh Vũ lúng túng cười: "À... không có gì khác cả".  

"Anh bị làm sao à?"  

Hỏi hết câu này đến câu khác, Trương Minh Vũ cũng có chút bối rối.  

Trái tim của Hàn Quân Ngưng thắt lại.  

Sắc mặt Lâm Kiều Hân không thay đổi, chậm rãi nói: "Xem bắp đùi của anh có ổn không, cứ như vậy thì đến bao giờ mới khỏi?"  

Phù!  

Hàn Quân Ngưng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.  

Cô thực sự sợ rằng Trương Minh Vũ sẽ biết.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng lóe lên một tia bất đắc dĩ.  

Không thể không nói, biểu hiện của Lâm Kiều Hân...  

Anh thực sự không thể nhìn ra Lâm Kiều Hân đang nghĩ gì.  

Cuối cùng, chỉ có một tiếng thở dài im lặng.  

Căn phòng chìm trong im lặng.  

Một tia nghi ngờ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng.  

Cô ấy bối rối nhìn Lâm Kiều Hân.  

Thế là kiểm tra xong rồi?  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Hồi lâu mới phản ứng lại được, trong lòng dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.  

Làm thế nào để diễn tiếp đây?  

Do dự một chút, Lâm Kiều Hân hỏi: "Đúng rồi, lỗ tai của anh ngứa không? Em ngoáy cho anh?"  

Phụt!  

Trương Minh Vũ thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu!  

Đây là... yêu cầu gì vậy?  

Sao lại thành như này...  

Hàn Quân Ngưng tán thưởng liếc nhìn.  

Ý tưởng này hay đó!  

Lâm Kiều Hân vô cùng bất đắc dĩ.  

Dù sao thì đâm lao thì phải theo lao thôi.  

Thật lâu sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... Không ngứa…"  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, nói: "Tai anh ngứa".  

Cái này……  

Trong mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang.  

Này.. này là ép mua ép bán à?  

Lâm Kiều Hân không thèm để ý, cô đứng dậy và đi đến một bên.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: "Chị sáu, cô... cô ấy đang làm cái gì vậy?"  

Hàn Quân Ngưng rất phối hợp nói: "Vợ em ngoáy lỗ tai cho em không phải rất bình thường sao...?"  

Không bình thường!  

Trương Minh Vũ thực sự cảm thấy muốn khóc.
 
Chương 1807


Tuy nhiên, trước khi anh kịp nghĩ, tiếng bước chân đã truyền đến.  

Ngẩng đầu nhìn lại.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi đi lại với một cái ngoáy tai.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Ng…ngoáy thật sao?  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân đã ngồi bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Nhìn Trương Minh Vũ yên lặng không nói gì.  

Thịch……  

Trương Minh Vũ hoàn toàn chết lặng!  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới khẽ nói: "Còn ngây người ra đó làm gì? Nằm xuống đi".  

Nằm xuống...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn choáng váng.  

Hàn Quân Ngưng cũng phối hợp nói: "Mau nằm xuống đi".  

Thịch……  

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Cuối cùng, anh chỉ có thể nằm im trên ghế sô pha.  

Nghiêng người, lặng lẽ chờ đợi.  

Dù vậy, lòng vẫn rất khó xử.  

Cô ấy ngoáy tai cho mình?  

Thật là...  

Tuy nhiên, sau khi chờ đợi một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ rất bối rối.  

Sao không ngoáy đi?  

Rất nhanh, giọng nói du dương của Lâm Kiều Hân vang lên: "Sao lại nằm đó? Nằm lên đùi em này".  

Cái gì?

Trương Minh Vũ nghe vậy, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài!  

Nằm trên... đùi?  

Trương Minh Vũ theo bản năng nhìn lên, đôi chân thon dài và thẳng tắp ở ngay trước mặt anh!  

Ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước miếng, cười nói: "Cái này... Không ổn lắm..."  

Lâm Kiều Hân sững sờ.  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, hỏi: "Em nằm trên đùi vợ thì có gì mà không ổn?"  

Nghe vậy, trong mắt anh đầy hoang mang.  

Thịch……  

Trương Minh Vũ lập tức trở nên xấu hổ, làm sao anh có thể quên mất Hàn Quân Ngưng...  

Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng lộ ra một tia lo lắng.  

Xét cho cùng... cũng hơi kì.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Chị sáu ở đây anh còn ngại gì, mau nằm xuống đi".  

Thịch…… 
 
Chương 1808


Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia bất đắc dĩ.  

Cô thông minh thật đấy...  

Hàn Quân Ngưng cũng trừng mắt với Trương Minh Vũ.  

Chị ở đây rồi mà còn ngại à?  

Hừ!  

Hàn Quân Ngưng cong môi, trong lòng cảm thấy chua xót.  

Cuối cùng, cũng không nói gì.  

Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ bằng đôi mắt đẹp, nháy mắt ra dấu.  

Trương Minh Vũ không còn cách nào khác ngoài việc chậm rãi di chuyển cơ thể của mình.  

Lâm Kiều Hân cũng trừng mắt.  

Nằm lên đùi tôi, anh ngại lắm sao?  

Trương Minh Vũ đã không nhìn thấy.  

Ngay sau đó, liền di chuyển đến bên cạnh Lâm Kiều Hân.  

Do dự một lúc, cuối cùng anh cũng từ từ cúi đầu xuống.  

Một cảm giác hưng phấn xuất hiện trong cơ thể Trương Minh Vũ.  

Ngay sau đó, đầu liền cảm nhận được một thứ mềm mềm...  

Ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Tim đập rộn ràng!  

Mặc dù đùi của Lâm Kiều Hân thon và thẳng nhưng khi nằm trên đó lại có cảm giác rất mềm mại.  

Đàn hồi!  

Hồi lâu sau, trong lòng Trương Minh Vũ mới dần dần ổn định lại.  

Hàn Quân Ngưng khoanh tay, cẩn thận quan sát.  

Bây giờ đến lượt Lâm Kiều Hân lúng túng.  

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhưng đây là cách hợp lý duy nhất rồi.  

Nhưng……  

Một người đàn ông nằm trên đùi mình...  

Cũng có một chút ngại...  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng.  

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi cầm chiếc ngoáy tai bên cạnh lên tay.  

Cúi đầu xuống và bắt tay vào việc.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ.  

Nhưng……  

Lâm Kiều Hân chưa bao giờ ngoáy tai cho người khác, vì vậy cô không có kinh nghiệm...  

Hít!  

Đột nhiên, Trương Minh Vũ hít một hơi!  

Lâm Kiều Hân lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Đau à?"  

Trương Minh Vũ lúng túng cười cười: "Không, không đau".  

Sao mà không đau được!  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, sẵn sàng chịu đau bất cứ lúc nào.  

Lâm Kiều Hân cũng lo lắng.  

Hàn Quân Ngưng liếc mắt ra hiệu với Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân lúc này mới nhớ tới...  

Vẫn đang phải nói dối...  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân giả vờ kiểm tra vị trí cổ của Trương Minh Vũ.  

Vừa ngoáy, vừa nhìn. 
 
Chương 1809


Vì để cho Hàn Quân Ngưng nhìn thấy, cô còn cố ý dùng ngón tay chạm vào da thịt.  

Thân thể Trương Minh Vũ không ngừng run lên!  

Cảm giác này...  

Thật là...  

Lạnh và trơn.  

Nhưng mỗi lần chưa kịp tận hưởng thì tai lại bị đau nhói!  

Bị giằng xé giữa đau đớn và hưởng thụ!  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Không biết bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đặt thìa ngoáy tai sang một bên.  

Phù!  

Trương Minh Vũ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.  

Mặc dù phải nói rằng rất hưởng thụ, nhưng... thực sự cũng rất đau!  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt và nói: "Được rồi, ngoáy xong rồi, dậy đi".  

Trương Minh Vũ trừng mắt giận dữ.  

Có gì đó không đúng...  

Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy và lấy tay xoa xoa tai.  

Hàn Quân Ngưng lại liếc mắt với Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu.  

Phù!  

Hàn Quân Ngưng cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Không có gì bất thường!  

Lâm Kiều Hân cúi đầu, khuôn mặt bắt đầu nóng lên một cách khó hiểu.  

Chẳng mấy chốc, căn phòng trở nên yên tĩnh, bầu không khí trở nên đầy xấu hổ...  

Hàn Quân Ngưng đứng dậy nói: "Được rồi, vậy em mau nghỉ ngơi đi, ngày mai chị sẽ dạy em luyện công".  

"Tối nay... nghỉ ngơi cho lại sức".  

Hả?  

Nghe xong, Trương Minh Vũ trong nháy mắt trợn to hai mắt!  

Có thể luyện công rồi?  

Anh hiện tại càng ngày càng khát khao thực lực!  

Trước đây nghĩ mình rất tốt rồi cho nên mới lười biếng.  

Nhưng sau khi nhìn thấy đám Sơn Bản Lộ, anh mới nhận ra là mình vẫn còn kém lắm!  

Thực lực phải được cải thiện!  

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu nói: "Được!"  

Hàn Quân Ngưng không nói nữa, quay người đi về phía cửa.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên một tia phức tạp.  

Cô……  

Đột nhiên, Hàn Quân Ngưng dừng lại.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hàn Quân Ngưng quay đầu hỏi: "Em..không ra ngoài sao?"  

Thịch……  

Lâm Kiều Hân ngay lập tức trở nên lúng túng khi nghe thấy thế.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng giật giật.  

Cái này……  

Không phải vừa rồi nói hai người họ là vợ chồng sao, sao bây giờ... lại bảo cô ấy ra ngoài?  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, nói: "Chờ một chút, em còn có chuyện phải làm".  

Có chuyện?  

Cả Hàn Quân Ngưng và Trương Minh Vũ đều sững sờ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom