Cập nhật mới

Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1990


Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn kỹ lại mới thấy khóe mắt Lâm Kiều Hân còn đong đầy nụ cười.  

Lạ thật đấy…  

Nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân cũng cứng đờ.  

Âu Dương Triết ư?  

Đây…  

Trương Minh Vũ cười nói: “Vào trong trước rồi nói”.  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Liễu Thanh Duyệt kéo Trương Minh Vũ đi vào phòng khách.  

Âu Dương Triết lẳng lặng đi theo sau.  

Ba người ngồi trên sofa.  

Lâm Kiều Hân do dự nói: “Mọi người… uống gì không?”  

Âu Dương Triết khách sáo nói: “Một cốc nước lạnh là được, cảm ơn”.  

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ bất lực.  

Còn không khách sáo thế…  

Một chốc sau, Lâm Kiều Hân bưng một cốc nước lạnh bước đến.  

Âu Dương Triết lịch sự nhận lấy.  

Trương Minh Vũ lại ngạc nhiên nhận ra nãy giờ ánh mắt Âu Dương Triết đều là vẻ khách sáo.  

Hoàn toàn không có gì khác thường.  

Cậu chủ này… hình như có gì đó khác lạ.  

Âu Dương Triết cảm thán nói: “Người anh em Trương Minh Vũ, có vợ như thế này cũng là phúc đức đời trước của anh nhỉ”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Đó là đương nhiên”.  

Anh cũng nhận ra dạo gần đây Lâm Kiều Hân dường như khá… hiền thục.  

Mặt Lâm Kiều Hân đỏ bừng.  

Cuối cùng cũng không nói gì nhiều.  

Căn phòng trở nên yên tĩnh.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “À phải rồi, muốn ra tay với doanh nghiệp nào? Vừa hay lát nữa Âu Dương Triết tặng một tòa nhà văn phòng”.  

“Em có thể bắt đầu xử lý rồi”.  

Ôi trời...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nói thẳng ngay… trước mặt Âu Dương Triết luôn à?  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới ngượng ngùng nói: “Em… cũng chưa nghĩ xong, bây giờ vẫn chưa hiểu về Tĩnh Châu lắm”.  

Lâm Kiều Hân nói: “Em đã sắp xếp tài liệu mà anh cần rồi, anh cần đọc luôn không?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ khá ngạc nhiên.  

Nhanh thế à?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ”.  

Lâm Kiều Hân cầm tài liệu đến.  

Trương Minh Vũ mở ra xem, sau đó mặt lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.  

Tài liệu rất chi tiết.  

Lợi hại quá!  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên tia sáng.  

Âu Dương Triết bỗng cười nói: “Trương Minh Vũ, tôi nghĩ anh nên ra tay với nhà họ Lục trước, đánh bại nhà họ Lục trước sẽ có lợi rất nhiều cho anh”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Hắn đưa ra đối sách giúp mình ư?  

Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Tại sao?”  

Âu Dương Triết đắc ý cười nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì Thanh Duyệt bảo anh lập ra doanh nghiệp tương tự để chèn ép họ nhỉ?”  

“Sản nghiệp của nhà họ Lục đều thống nhất, khá dễ bị chèn ép”.  

Ồ...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ ngạc nhiên.  

Sao hắn biết?  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Chỉ có Liễu Thanh Duyệt vẫn không có cảm xúc gì.  

Như không hề nghe thấy gì.  

Trương Minh Vũ do dự một lúc, vô thức liếc nhìn Liễu Thanh Duyệt.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Được đấy, nhà họ Lục cũng khá lớn mạnh, tiêu diệt nhà họ Lục thì các gia tộc khác cũng dễ xử lý”.  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Vâng ạ”.  

Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, chậm rãi nói: “Đừng chậm trễ, bây giờ bắt đầu làm đi”.  

Trương Minh Vũ cũng rất kích động.  

Cứ thế mà bắt đầu sao?  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười: “Ừ”.  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt hỏi: “Tòa nhà văn phòng xong chưa?”  

Âu Dương Triết vui mừng lấy điện thoại ra nhìn rồi nói: “Chuẩn bị xong rồi”.  

Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Tặng một tòa nhà văn phòng mà còn vui thế sao?  

Đúng thật là…  

Âu Dương Triết đưa hết thông tin chi tiết cho Trương Minh Vũ.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Được rồi, hết giờ, anh có thể đi được rồi”.  

Âu Dương Triết đứng lên, cười nói: “Ừ, vậy anh đi trước, hôm khác gặp lại”.  

Nói xong, hắn khách sáo mỉm cười, xoay người rời đi.  

Rất sảng khoái. 
 
Chương 1991


Trong mắt Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.  

Âu Dương Triết bỗng dừng bước, nói: “À phải rồi, nhắc anh một chút, thế lực của nhà họ Chu rất mạnh, hơn nữa… anh cũng không khống chế được”.  

“Đưa cho tôi là được”.  

Giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy vẻ tự tin.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Không thể khống chế ư?

Âu Dương Triết nói tiếp: “À phải rồi, chuyện lần trước anh đã chọc tức Thần Ẩn, bây giờ họ đang lên kế hoạch đấy”.  

“Cẩn thận một chút”.  

Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm Liễu Thanh Duyệt.  

Sau đó mới sải bước rời đi.  

Trương Minh Vũ cau chặt mày nhìn Âu Dương Triết rời đi.  

Hơi hoang mang.  

Thế nào gọi là mình không thể khống chế?  

Hơn nữa, chẳng phải Thần Ẩn và bọn chúng là một nhóm sao?  

Chẳng mấy chốc Âu Dương Triết đã biến mất.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới nhìn sang Liễu Thanh Duyệt.  

Lâm Kiều Hân cũng cảm thấy hoang mang.  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, nói: “Anh ta sẽ không gạt em chuyện này đâu, dạo gần đây cứ cẩn thận hơn đi”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Chuyện Thần Ẩn thì có thể dễ giải quyết, dù sao cũng đã có dự định từ trước.  

Chẳng qua nhà họ Chu…  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra được gì nên cứ để thế.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Có nghĩ cũng không có tác dụng, vẫn nên mau chóng giải quyết chuyện phát triển đi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Thực lực cực mạnh mới là tấm khiên bảo vệ mạnh nhất.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ nói: “Vậy giờ chúng ta đi thành lập một công ty”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Được”.  

Lâm Kiều Hân cắn răng.  

Cô cũng không biết rốt cuộc có nên đi hay không.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Kiều Hân, em cứ ở trong nhà đi, Thần Ẩn đã chuẩn bị kế hoạch rồi, ra ngoài khá nguy hiểm”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu nói: “Vâng”.  

Nghe thế Trương Minh Vũ cũng không lo lắng nữa, nói: “Vậy giờ chúng ta đi”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu.  

Sau đó hai người xoay người đi ra khỏi phòng.  

Lâm Kiều Hân đứng ngoài cửa, đưa mắt tiễn hai bóng người đi nhưng lại cảm thấy hơi lo lắng.  

Cô cứ có cảm giác… như sắp có chuyện bất ổn gì đó xảy ra.  

Haizz.  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân cũng chỉ thầm thở dài.  

Cô không giúp được gì.  

Không lâu sau Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đi đến trước cổng đại viện.  

Long Tam đang đợi ở đây.  

Hai người lên xe.  

Liễu Thanh Duyệt nói địa điểm, Long Tam lái xe đi.  

Chẳng mấy chốc chiếc xe chậm rãi dừng lại.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Nhìn quanh một vòng mới nhận ra nơi này cực kỳ ồn ào.  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Đến rồi, xuống xe thôi”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Phía trước là một tòa nhà văn phòng rất lớn, cực kỳ cao cấp.  

Giữa đường là một vòng xoay.  

Ba hướng khác của vòng xoay cũng đều là tòa nhà văn phòng.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Âu Dương Triết đúng là hào phóng.  

Mẹ nó… còn là trung tâm thành phố?  

Liễu Thanh Duyệt nói: “Chúng ta vào trong xem trước”.  

Trương Minh Vũ vui mừng gật đầu.  

Bên nào?  

Thế nhưng anh còn chưa kịp hỏi đã thấy Liễu Thanh Duyệt đi về phía tòa nhà văn phòng rất lớn phía trước.  

Đây à?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên trợn to mắt.  

Đột nhiên cảm thấy hơi… khó tin.  

Âu Dương Triết cứ thế mà tặng ư?  

Liễu Thanh Duyệt không vui liếc mắt nói: “Đi theo nào, ngây người làm gì?”  

Trương Minh Vũ nhếch môi cười: “Đến đây”.
 
Chương 1992


Dứt lời, anh nhanh chân đi theo.  

Hai người đi vào trong tòa nhà.  

Ể?  

Sau khi vào trong, Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sao… còn có người?  

Trong tòa nhà là biển người mênh mông, tất cả nhân viên đều đang bận rộn.  

Bận tối tăm mặt mày.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.  

Đi nhầm rồi à?  

Liễu Thanh Duyệt cau mày.  

Âu Dương Triết làm gì đây?  

Một người phụ nữ mặc đồ vest bước đến.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Người phụ nữ khách sáo nói: “Chào anh, cho hỏi anh là Trương Minh Vũ đúng không?”  

Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Đúng thế”.  

Người phụ nữ cung kính nói: “Chào anh Trương Minh Vũ, tôi tên là Tiểu Lộ, cậu chủ Âu Dương đã hoàn tất việc bàn giao”.  

“Mời đi theo tôi”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

Sau đó người phụ nữ xoay người đi.  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt đi theo.  

Đi vào thang máy.  

Một lát sau, ba người lên đến tầng cao nhất, đi thẳng đến văn phòng ở trung tâm.  

Trương Minh Vũ nhìn lướt một vòng.  

Anh cực kỳ ngạc nhiên.  

Mặc dù khách sạn mà Hàn Thất Thất thiết kế cho anh rất đẹp.  

Nhưng dù sao cũng chỉ là đẹp thôi.  

Nơi này mới đáng được gọi là cao cấp.  

Đi vào trong, Tiểu Lộ khách sáo nói: “Mời hai vị ngồi”.  

Trương Minh Vũ khách sáo mỉm cười, ngồi xuống sofa.  

Cảm thấy rất lạ.  

Tiểu Lộ khách sáo cười nói: “Bây giờ tòa nhà này đã là của cậu Âu Dương rồi”.  

“Chỉ cần anh lên tiếng, tất cả mọi người sẽ lập tức đi ra ngoài hết”.  

“Ngày mai có thể đưa vào sử dụng”.  

Hả?  

Nghe thế ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Đúng là có thể sử dụng thật.  

Tiểu Lộ hỏi: “Anh định tiến hành thế nào?”  

Dứt lời, mắt cô ta lóe sáng.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Cứ cảm thấy Tiểu Lộ này… hình như không đơn giản.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi muốn biết nếu không bảo họ đi thì có lợi gì?”  

Tiểu Lộ khách sáo cười nói: “Nếu không làm gì thì anh có thể tùy ý chọn dùng tầng lầu, sau đó thu tiền thuê”.  

Ôi...  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Có phải đầu óc của tên Âu Dương Triết này… có vấn đề không?  

Tặng hết luôn à?  

Tiểu Lộ hỏi: “Anh định thế nào?”  

Mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, im lặng đợi Trương Minh Vũ đưa ra lựa chọn.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi tự mình giải quyết”.  

Hả?  

Vừa nghe thế, Liễu Thanh Duyệt và Tiểu Lộ đều sửng sốt.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: “Như thế có được không?”  

Mặt Tiểu Lộ đầy vẻ bất ngờ.  

Một lúc sau mới cười nói: “Được chứ, tòa nhà này đều là của anh rồi, anh có thể tùy ý xử lý”.  

Trương Minh Vũ khách sáo cười nói: “Ừ, vậy lát nữa tôi nghiên cứu phương án giải quyết cụ thể, làm phiền cô rồi”.  

Tiểu Lộ ngơ ngác.  

Anh đang… đuổi khách đấy à?  

Một lúc sau Tiểu Lộ cười ngượng nói: “Nếu đã thế thì tôi không làm phiền hai vị nữa”. 
 
Chương 1993


Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.  

Trương Minh Vũ nhìn bóng lưng Tiểu Lộ, ánh mắt lóe sáng.  

Người này…  

Liễu Thanh Duyệt khen ngợi: “Khá lắm em trai, biết phòng bị rồi nhỉ?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Cũng không phải, em chỉ cảm thấy người này không đơn giản…”  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu: “Đương nhiên rồi, làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, Âu Dương Triết cũng không ngốc”.  

Nghe thế mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ ngờ vực.  

Rốt cuộc hắn có mục đích gì?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành lắc đầu.  

Không nghĩ ra được.  

Liễu Thanh Duyệt bắt chéo hai chân hỏi: “Giờ em có dự định gì? Định giải quyết thế nào?”  

À thì...  

Trương Minh Vũ do dự một chốc, sau đó nói: “Trước tiên xử lý tòa nhà này một lần, dọn ra một tầng, chúng ta vào đó”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu.  

Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.  

Liễu Thanh Duyệt lại nhắc nhở: “À phải rồi, trước tiên nếu cạnh tranh với nhà họ Lục thì hơi quá sức, em phải nhân lúc này phát triển những cái khác thật tốt”.  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Dù sao hiện giờ cái anh thiếu nhất… là thời gian.

Trong lòng Trương Minh Vũ đã có tính toán.  

Cứ họp trước đã!  

Trương Minh Vũ đứng dậy nói: “Chị tư, chúng ta đi tìm người liệt kê ra toàn bộ ông chủ của các công ty rồi sau đó đi tìm họ đàm phán”.  

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Được, đúng lúc chị có người quen ở Tĩnh Châu, là kiểu người như chị giúp em đăng ký công ty ấy”.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười toe toét nói: “Vâng ạ!”  

Lại tiết kiệm được thời gian!  

Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đứng dậy rời đi.  

Trương Minh Vũ đứng ở cửa phòng.  

Mắt quét nhìn một vòng…  

Tiểu Lộ đâu?  

Sau khi trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ hét lên: “Tiểu Lộ, mau lại đây một lát, Tiểu Lộ!”  

Rầm!  

Tiếng cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ bị dọa giật mình.  

Nhìn theo âm thanh, từ phòng làm việc phía xa xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ.  

Nhìn rất hung dữ.  

Đây là...  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng vẻ nghi ngờ.  

Người đàn ông kia cau màu, lạnh lùng quát: “Thắng nhóc kia, mày hét cái gì? Gọi hồn hả?”  

“Không biết ông mày đang ngủ à?”  

Ờ...  

Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt.  

Tôi vừa hét, ông đã đi ra luôn sao?  

Dù sao cũng vô lý.  

Trương Minh Vũ cười tươi đáp: “Xin lỗi, tôi không hét nữa”.  

Nói xong anh bước đi.  

Thế nhưng giọng nói lạnh như băng kia lại lần nữa vang lên: “Tao cho mày đi chưa?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Còn muốn làm gì nữa?  

Người đàn ông đi đến lạnh lùng nói: “Làm cho ông thức giấc, ông rất không vui”.  

“Mày nói phải làm sao đây?”  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Vậy ông muốn tôi thế nào?”  

Hơi quá đáng rồi đấy.  

Xin lỗi rồi còn không được hả?  

Người đàn ông cười đểu nói: “Tâm trạng ông đây không tốt, đánh mày một trận là được!”  

Nói xong, người đàn ông nhanh chóng ép sát tới.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày nhăn mặt.  

Ngay giây sau, đột nhiên phát hiện tốc độ của người đàn ông này…nhanh đến mức đáng sợ!
 
Chương 1994


Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành.  

Âm mưu?  

Trương Minh Vũ nhanh chóng lùi người!  

Người đàn ông vẫn từng bước ép sát đến, hung hăng tung một cú đấm mạnh về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ cố gắng chống cự.  

Rầm!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Cú đấm này xém chút nữa đập gãy cánh tay Trương Minh Vũ.  

Thật khủng khiếp!  

Người đàn ông cười nhạt, lại thêm một đấm nữa!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ sắc lạnh.  

Anh giơ tay bắt lấy.  

Ngay sau đó, trong tay có cảm giác đầy đặn.  

Nhưng... chưa bắt trúng.  

Cú đấm lần nữa đấm xuống người Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ vội vàng né tránh!  

Ngay lúc này, một bóng đen xuất hiện trước người anh.  

Long Tam!  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Đùng!  

Long Tam và gã đàn ông lao vào đấm nhau, gã kia lui mạnh về sau.  

Miệng Trương Minh Vũ cười toe toét.  

Long Tam trịnh trọng nói: “Cậu Minh Vũ, nhanh chóng xử lí việc của công ty, nơi này không tiện ở lại lâu”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ thu nụ cười lại.  

Long Tam lần nữa giao chiến với gã đàn ông.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, xông về phía cửa thang máy.  

Chạy thẳng đến lầu một!  

Liễu Thanh Duyệt đã rời đi, anh đương nhiên không cần lo lắng.  

Lại có nguy hiểm nữa à?  

Thẩn Ẩn tới rồi sao?  

Trương Minh Vũ cũng chẳng có tâm trạng nghĩ nhiều.  

Thang máy nhanh chóng đến tầng một.  

Anh vừa định bước ra.  

Đột nhiên phát hiện Tiểu Lộ đứng chờ đón.  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ.  

Lần này đi... thì việc của công ty chắc cũng phải mai mới xử lý được.  

Không được!  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng nói: “Tiểu Lộ, giúp tôi triệu tập tất cả ông chủ các công ty trong tòa lầu này vào phòng họp”.  

Mắt Tiểu Lộ sáng lên: “Vâng!”  

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.  

Trương Minh Vũ nhìn xung quanh, xác định không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.  

Dù sao Long Tam cũng nói rồi.  

Nhanh chóng xử lý!  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, nhìn lại một lát rồi quay người rời đi.  

Sau chốc lát, Trương Minh Vũ bước vào phòng họp.  

Thời gian chầm chậm trôi qua.  

Trong lòng Trương Minh Vũ bỗng lo lắng.  

Còn chưa tới à?  

Cốc, cốc, cốc.  

Ngay lập tức tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Tiểu Lộ dẫn theo một đám người đứng trước cửa.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Mau vào đi, tự mình tìm chỗ ngồi, mau ngồi xuống”.  

Thời gian cấp bách.  

Tiểu Lộ vội vàng nhắc nhở: “Mọi người mau ngồi đi”.  

Nói xong, cô ta tránh người qua một bên.  

Đám người phía sau nhanh chóng bước vào phòng họp.  

Nhìn thấy Trương Minh Vũ, ai ai cũng thấy mơ hồ. 
 
Chương 1995


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ cũng chẳng muốn bận tâm.  

Chẳng mấy chốc, tất cả đã ngồi vào chỗ.  

Mọi người trố mắt nhìn nhau, ánh mắt đều mờ mịt không hiểu gì.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ hắng giọng.  

Cả phòng họp lập tức im lặng.  

Trương Minh Vũ bình tĩnh nói: “Tiếp theo tôi sẽ nói một chuyện, mọi người chỉ cần nghe là được”.  

“Hiện giờ tôi là chủ nhân của tòa nhà này”.  

Bắt đầu từ ngày hôm nay, tất cả các tầng đều tạm ngừng cho thuê”.  

Hả?  

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều mắt chữ A mồm chữ O.  

Không cho thuê nữa hả?  

Vậy… chúng tôi phải làm thế nào?  

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: “Tôi sẽ cho mọi người một cách để có thể tiếp tục làm ăn ở đây, đó là nhượng lại cho tôi năm mươi phần trăm cổ phần”.  

Hả?  

Anh vừa nói xong, mọi người đều ớn lạnh!  

Chuyện này…  

Điên rồi à?  

Trong mắt mỗi người đều tràn đầy vẻ căm phẫn.  

Tiểu Lộ cũng rất hoang mang.  

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: “Tôi cho mấy người thời gian một ngày để suy nghĩ, nhớ rõ, tôi là Trương Minh Vũ, tên công ty của tôi là Sơ Tinh”.  

“Chỉ cần mấy người đồng ý tôi sẽ cho mấy người lợi nhuận vượt xa năm mươi phần trăm cổ phần đó”.  

“Tối nay sáu giờ, mọi người hãy báo cáo quyết định của mình với Tiểu Lộ”.  

“Còn những người không đồng ý, ngày mai trước khi tôi đi làm phải dọn toàn bộ đồ đạc ra ngoài”.  

“Hiểu chưa?”  

Nói xong, anh lạnh lùng nhìn một vòng tất cả mọi người.  

Chuyện này…  

Trong ánh mắt mỗi người đều hiện lên vẻ hoang mang tột độ.  

Tiểu Lộ cũng ngơ ngác.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh trầm ngâm một lát rồi quay đầu hỏi Tiểu Lộ: “Tiểu Lộ, nhớ rõ chưa?”  

Tiểu Lộ thẫn thờ gật đầu.  

Trương Minh Vũ đứng dậy nói: “Ai không hiểu thì nói lại cho họ một lần nữa, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây”.  

Nói xong, anh bước nhanh ra bên ngoài.  

Người trong phòng họp, trố mắt nhìn nhau.  

Rất hoang mang!  

Dù sao... cũng là năm mươi phần trăm cổ phần!  

Sơ Tinh? Trương Minh Vũ?  

Người này là ai?  

Ngay sau đó, có người bắt đầu lên mạng tra cứu thông tin về cái tên Trương Minh Vũ và Sơ Tinh này.  

Chẳng bao lâu, phòng họp trở nên náo động.  

...  

Trương Minh Vũ chẳng buồn để ý.  

Đây đã là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra.  

Dựa vào sức ảnh hưởng hiện giờ của Sơ Tinh... chắc sẽ có không ít người chịu bỏ cổ phần ra nhỉ?  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa.  

Anh nhanh chóng tới sảnh lớn, đúng lúc nhìn thấy Long Tam đang đứng ở cửa với gương mặt nghiêm nghị.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Long Tam nghiêm túc nói: “Cậu Minh Vũ, chúng ta phải trở về thôi, Thẩn Ẩn đã hành động từ một giờ trước rồi”.  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ hoang mang.  

Hành động rồi sao?  

Không bao lâu sau, Long Tam lái xe rời đi!  

Trương Minh Vũ bắt đầu căng thẳng.  

Nhìn quanh bốn phía, chẳng thấy có gì khác thường.  

Người của Thần Ẩn đâu?  

Còn chưa nghĩ ngợi được bao nhiêu thì chuông điện thoại vang lên.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Lấy ra xem mới phát hiện là Liễu Thanh Duyệt gọi đến.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1996


Vừa dứt lời, con ngươi Trương Minh Vũ đột nhiên co rút lại!  

Không phải Lâm Kiều Hân đang ở đại viện sao?  

Sao lại...  

Trương Minh Vũ hốt hoảng hỏi: “Bây giờ có tin tức gì về Kiều Hân không?”  

Liễu Thanh Duyệt đau lòng nói: “Đừng nôn nóng, chị đã cho người đi thăm dò, rất nhanh sẽ có thôi”.  

“Em đến đại viện trước đi, chị sẽ đến ngay”.  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng.  

Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể đồng ý.  

Cúp điện thoại.  

Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ vẫn luôn bồn chồn không yên!  

Sao Lâm Kiều Hân ở trong đại viện lại bị bắt đi chứ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể nặng nề thở dài.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa đại viện.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Nhìn quét qua một vòng, lúc này mới phát hiện tất cả vệ sĩ đều đã tụ tập lại một chỗ.  

Người nhà họ Lâm cũng đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.  

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, trong mắt lại bừng bừng lửa giận!  

Lâm Kiều Hân chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt đi!  

Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.  

Đinh Nhất và thanh niên kia cùng bước tới.  

Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng để bình tĩnh lại những cảm xúc trong lòng.  

Hy vọng lần này không liên quan đến bọn họ!  

Ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn về phía bà hai và Lâm Tuấn Minh.  

Sau đó, nhìn đi chỗ khác.  

Đinh Nhất và người thanh niên đi tới trước mặt anh với vẻ mặt tự trách.  

Trương Minh Vũ lạnh giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”  

Đinh Nhất cắn răng nói: “Chúng tôi cũng không biết, cô Lâm... lén đi ra ngoài, chúng tôi... không phát hiện ra”.  

Hả?  

Vừa nói xong, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!  

Lén đi ra ngoài hả?  

Chuyện này...  

Đinh Nhất cúi đầu xuống, vô cùng áy náy.  

Dù sao cũng là bọn họ không làm tốt nhiệm vụ.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi: “Các anh điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị sẵn sàng đi cứu người với tôi bất cứ lúc nào!”  

Đinh Nhất và người thanh niên cung kính nói: “Vâng!”  

Nói xong, nhanh chóng trở về chỉnh đốn lại đội ngũ.  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nhìn về phía người nhà họ Lâm.  

Không biết tại sao anh luôn có cảm giác... chuyện này có liên quan đến bọn họ!  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ nhìn đi chỗ khác.  

Tiếng xe vang lên.  

Trương Minh Vũ nhìn về phía tiếng xe, lúc này thấy Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng xuống xe.  

Khuôn mặt Trương Minh Vũ nghiêm nghị.  

Liễu Thanh Duyệt mở lời an ủi: “Em trai đừng lo lắng, bây giờ bọn chúng chắc chắn chỉ bắt Kiều Hân để uy hiếp em, sẽ không có nguy hiểm”.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Bây giờ không thể làm gì khác ngoài khiến bản thân bình tĩnh lại.  

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Minh Vũ đột nhiên hối hận!  

Tại sao không nâng cao thực lực sớm hơn chứ?  

Bây giờ...  

Trương Minh Vũ lại nặng nề thở dài.  

Đã quá muộn rồi.  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt cũng đầy vẻ đau lòng.  

Nhưng... còn có thể nói gì đây.  

Đột nhiên, Long Tam tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Cậu Minh Vũ, Long Thất gửi cho tôi một định vị, có lẽ là nơi cô Lâm đang ở”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe vậy, trong mắt nhất lời lóe lên một tia sáng!  

Anh vội vàng nhận lấy!  

Sau khi xem xét kỹ, phát hiện định vị đó đang nằm trên một con đường quốc lộ, hơn nữa... còn đang di chuyển?  

Trương Minh Vũ nghiến răng nói: “Đi thôi, đuổi theo!”  

Rõ ràng, Long Thất cũng luôn im lặng đi theo.  

Mọi người gật đầu.  

Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt lập tức lên xe.  

Long Tam lái xe.  

Đinh Nhất dẫn nhóm vệ sĩ của mình lên chiếc xe tải đã sớm chuẩn bị.  

Người thanh niên ở lại.  

Dù sao bên nhà họ Lâm cũng quan trọng không kém, không thể không có người.  

Chẳng mấy chốc, xe bắt đầu chạy.  

Long Tam lái thẳng đến mục tiêu định vị.  

Trương Minh Vũ cầm bản đồ, quan sát cẩn thận.  

Chấm điểm chính là vị trí bây giờ của Long Thất, vẫn luôn di chuyển.  

Hơn nữa hướng này... là ngoại thành?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng lại dâng lên một cảm giác lo lắng.  

Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!  

Liễu Thanh Duyệt an ủi: “Em trai yên tâm đi, Kiều Hân sẽ không sao, bọn chúng chỉ muốn uy hiếp em thôi”.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.  

Anh biết, nhưng...  

Haizz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lại thở dài.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Trong nháy mắt, xe của Long Thất đã lái ra khỏi thành phố.  

Đinh Nhất bị bỏ lại rất xa.  

Trương Minh Vũ lại nhìn bản đồ một lần nữa, phát hiện điểm đỏ vẫn đang di chuyển!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày.
 
Chương 1997


Dọc theo quốc lộ nhìn về phía trước, có một khu rừng lớn.  

Xuyên qua rừng rậm, cách Tịnh Châu không xa.  

Chuyện quái gì thế này... đi đâu vậy?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt đầy vẻ lo lắng.  

Trong nháy mắt, mười lăm phút trôi qua.  

Trương Minh Vũ chợt phát hiện điểm đỏ đã dừng lại!  

Đây...  

Sao lại dừng giữa đường?  

Trương Minh Vũ khó hiểu, hỏi: “Có phải Long Thất bị phát hiện rồi không?”  

Long Tam cau mày.  

Một lúc sau mới lên tiếng: “Có khả năng đó, Long Thất không ra tay ở nhà họ Lâm, rõ ràng là bên phía đối thủ có cao thủ”.  

Trương Minh Vũ trầm giọng nói: “Long Thất có thể đã bị phát hiện”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày.  

Lo lắng trong mắt Trương Minh Vũ càng thêm nồng đậm.  

Gừm!  

Tiếng ga xe vang lên.  

Long Tam đạp ga xuống.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên bản đồ.  

Từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích.  

Ầy.  

Trương Minh Vũ im lặng thở dài.  

Vô cùng đau đớn.  

Bọn họ muốn đến Tịnh Châu sao?  

Nếu như vậy, anh muốn cứu người sẽ càng khó hơn!  

Không lâu sau, chiếc xe cuối cùng cũng đến vị trí chấm đỏ.  

Long Tam dừng xe.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, phát hiện đây là một vùng đất hoang.  

Xung quanh đều là hoa màu.  

Sột soạt.  

Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy Long Thất đi ra khỏi cánh đồng ngô gần đó.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới thả lỏng.  

Chẳng mấy chốc, Long Thất đến gần, trầm giọng nói: “Bọn chúng phát hiện ra tôi rồi, có người chặn ở lối ra vào khu rừng”.  

Trương Minh Vũ cau mày lại.  

Quả nhiên.  

Chỉ là... chặn gì ở lối ra vào khu rừng?  

Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: “Biết bọn chúng đi đâu không?”  

Long Thất nghiêm túc nói: “Không phải rừng rậm, mà là Tịnh Châu, bây giờ có lẽ sẽ có nhiều người đến khu rừng này hơn”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”  

Long Thất chậm rãi nói: “Vừa rồi tôi đi dò xét, phát hiện khu rừng này không đơn giản, không biết... bên trong có khu vực quan trọng gì”.  

Khu vực quan trọng?  

Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.  

Nếu ở trong khu rừng này thì dễ giải quyết hơn.  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

Long Thất nghiến răng nói: “Lái xe xông thẳng vào, hoặc lẻn vào rừng cây tìm kiếm”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Long Tam trịnh trọng nói: “Xông thẳng vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, bọn chúng cũng sẽ đề cao cảnh giác”.  

“Còn lén lẻn vào rừng... diện tích quá lớn, rất khó tìm”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy trong mắt cũng thoáng qua tia sắc bén!   

Vậy... phải làm sao?  

Long Tam và Long Thất im lặng.  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt cũng đầy vẻ lo lắng.  

Nhưng...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ hít sâu một hơi nói: “Chờ bọn họ đến, tôi sẽ sắp xếp”.  

Liễu Thanh Duyệt lo lắng hỏi: “Em muốn dùng cách gì?”  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều dùng!”

Hả?  

Nghe vậy, Liễu Thanh Duyệt sửng sốt.  

Sử dụng cả hai luôn sao?   

Trong mắt Long Tam cũng hiện lên vẻ khó hiểu.
 
Chương 1998


Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng sâu thẳm.  

Lâm Kiều Hân đang gặp nguy hiểm, anh càng không thể để xảy ra chút sơ sót nào!  

Bắt buộc phải thành công!  

Cuối cùng, không ai nói thêm lời nào.  

Không lâu sau, tiếng động cơ hoạt động vang lên.  

Nhìn về phía phát ra âm thanh.  

Đinh Nhất vừa lúc bước ra khỏi xe cùng với các vệ sĩ.  

Tập trung nhanh chóng.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: “Người tới rồi, em muốn làm gì?”  

Long Tam và Long Thất tập trung sự chú ý vào Trương Minh Vũ.  

Lần này, họ sẽ nghe theo Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Có bao nhiêu người canh giữ đường vào khu rừng đó?”  

Long Thất trả lời: “Không nhiều người, chỉ có bốn năm tên, tôi chỉ lo sẽ đánh rắn động cỏ”.  

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Vậy mà lại không có nhiều người...  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Đinh Nhất, anh lại đây!”  

Đinh Nhất vội vàng chạy tới.  

Ánh mắt của mọi người nhanh chóng đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nghiêm nghị nói: “Hai người các anh... ai sẽ đi theo tôi? Ai sẽ xông vào bên trong từ phía cửa?”  

Long Tam và Long Thất nhìn nhau.  

Ngay lập tức, Long Tam trịnh trọng nói: “Cậu Minh Vũ, tôi sẽ đi theo cậu”.  

Trương Minh Vũ im lặng gật đầu rồi nói: “Được, vậy chúng ta hãy lẻn vào bên trong và xem xét tình hình trong đó”.  

“Mấy người còn lại ở chỗ này đợi tin tức của tôi”.  

Long Thất gật đầu nói: “Được”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày, nói: “Em trai, chị cũng đi với em”.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, lo lắng nói: “Chị tư, em lo cho chị”.  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt rực lửa, nói: “Yên tâm, chị chỉ đi theo để hỗ trợ em thôi”.  

“Không ai có thể làm chị bị thương”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Thật lâu sau, anh mới gật đầu nói: “Được”.  

Sau khi nói xong, anh nhìn xung quanh, nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.  

Long Thất và Đinh Nhất đồng thời gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự nữa, dẫn theo Long Tam và Liễu Thanh Duyệt tiến vào cánh đồng ở hai bên đường.  

Không thể che giấu bất cứ thứ gì ở nơi này.  

Long Thất ngẩng đầu, từ tốn nói: “Mọi người nghe lệnh, ẩn nấp!”   

Tiếng bước chân vang lên.  

Hơn hai mươi người ngay lập tức biến mất không một dấu vết.  

Chiếc xe đã đi mất.  

Trương Minh Vũ đi vào trung tâm của cánh đồng ngô.  

Ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.  

Lúc này mới phát hiện có thể nhìn thấy con đường ở đằng xa như cũ.  

Phải đi tiếp!  

Bây giờ họ không thể bị bất cứ ai phát hiện.  

Chẳng mấy chốc, cả ba đã thành công băng qua cánh đồng ngô.  

Ở phía trước là bìa rừng.  

Trương Minh Vũ nhìn lại một lần nữa, sau khi xác định không thể nhìn thấy lối vào rừng, anh mới bước vào!  

Long Tam cảnh giác nhìn xung quanh.  

Đây là một khu rừng thông.  

Xung quanh yên tĩnh vô cùng, nhưng luôn tạo cảm giác nguy hiểm trập trùng.  

Trong lòng Trương Minh Vũ có cảm giác căng thẳng.  

Lần này... vấn đề không nhỏ!  

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!  

Ba người im lặng đi về phía trước.  

Trương Minh Vũ cảnh giác nhìn xung quanh.  

Không có gì bất thường.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới dám thả lỏng tinh thần.  

Khu rừng rộng lớn.  

Muốn tìm được một vài manh mối cũng không phải là chuyện dễ dàng.  

Trầm tư một lát, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Hôm nay, lúc ở tòa nhà, anh đã nhìn thấy bao nhiêu người?”  

Long Tam chậm rãi trả lời “Năm người”. 
 
Chương 1999


Năm người sao?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự kinh ngạc.  

May mà có Long Tam ở đấy!  

Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: “Đều là người của Thần Ẩn à?”  

Long Tam gật đầu.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản!  

Nhưng không đúng chỗ nào nhỉ?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể lắc đầu.  

Thời gian chậm rãi trôi đi.  

Trong chớp mắt, ba người đã đi thêm được ba cây số.  

Trương Minh Vũ cau mày nói: “Nếu tiếp tục đi như vậy thì khi nào chúng ta mới tìm thấy chúng đây?”  

Thật sốt ruột.  

Liễu Thanh Duyệt an ủi anh: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được”.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể im lặng gật đầu.  

Lại tiếp tục đi về phía trước.  

Không lâu sau, Long Tam và Liễu Thanh Duyệt bỗng dừng lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: “Chúng ta đi sang bên kia đi”.  

Nói xong cô ấy chỉ tay về bên trái.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hơi mờ mịt.   

Anh gật đầu.  

Cả ba người quay đi.  

Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.  

Cẩn thận dò xét xung quanh, vẫn không phát hiện điều gì khác biệt, chẳng có bóng dáng ai.  

Chị tư... rốt cuộc có bí mật gì vậy?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lẳng lặng lắc đầu.  

Dù sao chắc chắn Liễu Thanh Duyệt cũng sẽ dùng hết sức để giúp đỡ anh.  

Đôi mắt Long Tam sáng ngời.  

Ba người lặng lẽ đi về phía trước.  

Trong chớp mắt, lại một kilomet được đi qua.  

Liễu Thanh Duyệt nhỏ giọng nói: “Cẩn thận, có lẽ nơi này có người”.  

Cái này...  

Trương Minh Vũ lại cảm thấy kinh ngạc.  

Sao chị ấy phát hiện được hay vậy?  

Long Tam cũng bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh.  

Tiếp tục đi tới trước.  

Giọng nói trầm thấp của Long Tam nhanh chóng vang lên: “Phía trước có người”.  

Hả?  

Lông mày của Trương Minh Vũ nhíu lại.  

Ba người nhanh chóng nấp đằng sau gốc cây lớn.  

Trương Minh Vũ quan sát xung quanh.  

Một lát sau, có bóng đen xuất hiện ở đằng xa.  

Trương Minh Vũ nhăn mặt.  

Dù nơi đây là rừng thông, nhưng cỏ dại lại mọc rất cao.  

Từ chỗ của mình, anh chỉ nhìn thấy được phần thân trên hơi mơ hồ của bóng đen đó.  

Lát sau, Trương Minh Vũ mới hỏi: “Phải làm gì bây giờ?”  

Nếu anh đi ra sẽ bị phát hiện.  

Long Tam trịnh trọng nói: “Tôi bước ra trước, lát nữa tôi ra hiệu, cậu hẵng đi ra”.   

Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.  

Long Tam không chần chờ gì nữa, nhanh chóng lợi dụng bụi cỏ bên phải che khuất bản thân.  

Anh ta đi đường vòng, từ từ tiếp cận.  

Trương Minh Vũ cảm thấy trong lòng trở nên căng thẳng.  

Bây giờ một khi có bất kỳ sai lầm nào... Lâm Kiều Hân sẽ gặp phải nguy hiểm.  

Phù!  

Trương Minh Vũ ổn định hơi thở.  

Nhìn chăm chú, Long Tam đang từ từ tiếp cận gã đàn ông to lớn.  

Không lâu sau, Long Tam đưa tay ra.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tới ngay đây!  

Sau đó, Trương Minh Vũ lao nhanh về phía cái cây bên phải.  

Nhanh chóng chạy qua!  

Dù đã chạy nhanh như thế, vẫn không tránh khỏi việc bị gã đàn ông kia nhìn thấy. 
 
Chương 2000


Gã đàn ông đó đi lại với vẻ mặt nghiêm nghị.  

Càng lúc càng nhanh.  

Tay gã ta chậm rãi đưa lên ngực, lấy ra một bộ đàm.  

Mắt nhìn chằm chằm vào cái cây to mà Trương Minh Vũ đang nấp.  

Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng!  

Không được để gã ta lên tiếng!  

Gã đàn ông đó nhanh chóng đưa bộ đàm lên miệng.  

Gã ta đã đi hơn mười mét!  

Tuy nhiên lúc này, Long Tam đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ gần đó!  

Trái tim gã ta giật thót!  

Bỗng nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng...  

Trên cổ gã ta cảm thấy ớn lạnh, cơ thể mềm ngoặt ngã xuống đất.  

Long Tam đỡ lấy thi thể gã nhẹ nhàng đặt xuống đất, suốt quá trình gã ta không kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên.  

Được rồi!  

Long Tam nói nhỏ: “Đi thôi!”  

Trương Minh Vũ gật đầu.  

Sau đó, cả hai chạy về chỗ của Long Tam.  

Long Tam từ từ đứng dậy.  

Đột nhiên, có một tia sáng chiếu vào mi mắt của Trương Minh Vũ!  

Đây là...  

Trái tim Trương Minh Vũ đột nhiên co thắt lại!

Không hay rồi!  

Trương Minh Vũ hét lên: "Mau trốn đi!"  

Nói xong, anh vội vàng núp ra sau gốc cây!  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam cũng lần lượt ẩn nấp!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy sự nghiêm trọng!  

Ánh sáng vừa rồi... là được phản chiếu từ ống nhòm sao?  

Nghĩ tới đây, cơ thể Trương Minh Vũ khẽ run lên!  

Suýt chút nữa...  

Vẻ mặt Long Tam nghiêm túc.  

Trong lòng Trương Minh Vũ không khỏi lo lắng.  

Có tay súng bắn tỉa!  

Chứng tỏ... họ đã bị phát hiện!  

Đột nhiên, Liễu Thanh Duyệt tiến lên một bước, nói: "Được rồi, chúng ta có thể đi rồi".  

Hả?  

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ bỗng trợn to hai mắt!  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Liễu Thanh Duyệt đã bước ra ngoài...  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Long Tam cau mày, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Anh ta nhanh chóng bước theo.  

Trương Minh Vũ thẫn thờ bước ra ngoài.  

Đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, ở nơi ánh sáng chiếu vào không có gì bất thường.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một ý nghĩ.  

Chẳng lẽ... có người âm thầm bảo vệ chị tư?  

Trương Minh Vũ khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.  

Thảo nào...  

Trương Minh Vũ thả lỏng hơn, bước lên phía trước để đi theo.  

Không lâu sau, ba người lại lần nữa đi về phía trước với quãng đường gần một cây số.  

Vẻ mặt Liễu Thanh Duyệt nghiêm túc nói: "Ở chỗ này phải cẩn thận hơn".  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn xung quanh, vẫn không có gì bất thường.  

Nhưng trong lòng Trương Minh Vũ lại tự nhắc nhở, anh hoàn toàn tin tưởng những lời của Liễu Thanh Duyệt!  

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.  

Đột nhiên, một bức tường bê tông chậm rãi hiện ra.  

Đây là...  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Long Tam cau mày.  

Trương Minh Vũ bước lên phía trước, lợi dụng sự che chắn của cái cây to rồi chậm rãi tới gần.  

Không lâu sau, bức tường xuất hiện trong tầm mắt.  

Bức tường rất cao, cao hơn bốn mét.  

Ngoài ra còn có một tấm lưới sắt cao một mét được lắp đặt trên tường.  

Cái này...  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Đúng là không con chim nào có thể bay vào trong...  

Liếc nhìn xung quanh. 
 
Chương 2001


Lúc đó anh mới nhận ra rằng bức tường dài khoảng ba mươi đến bốn mươi mét!  

Đây... là nơi nào vậy?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.  

Thần Ẩn còn có nơi như vậy nữa sao?  

Khuôn mặt Long Tam cũng có vẻ nghiêm trọng.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"  

Trương Minh Vũ trầm tư một lúc, sau đó nói: "Trước tiên tìm xem có chỗ nào có thể đi vào được không".  

Hai người khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ không chần chờ nữa, dẫn hai người đi theo hướng bên phải.  

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến một ngã rẽ.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn, ngay lập tức trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng.  

Bên này cũng có một bức tường giống vậy!  

Còn dài hơn!  

Khoảng bảy mươi tám mươi mét!  

Các bức tường này quá,cao đến mức không thể nhìn thấy bên trong có những gì.  

Đây ruốt cuộc là nơi nào vậy?  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy sự nghiêm nghị.  

Thời gian không còn nhiều!  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nói: "Đi sang bên kia!"  

Không lâu sau, ba người dừng lại.  

Trương Minh Vũ nhìn kỹ hơn...  

Giống y hệt!  

Vẫn là một bức tường cao bảy mươi tám mươi mét!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ nhíu chặt lông mày, đôi mắt anh tràn đầy sự nghiêm trọng.  

Làm sao đây?  

Nhìn kỹ lại, trên tường ngay cả một khe hở cũng chẳng có.  

Đừng nói đến việc có thể đi vào trong!  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thở dài.  

Đã lâu như vậy, Lâm Kiều Hân cô ấy...  

Trương Minh Vũ nghiến răng, một cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng anh.  

Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên vẻ đau lòng, cô ấy nhẹ giọng nói: "Em trai, đừng lo lắng, chúng ta đi đến cửa chính xem thử".  

Rõ ràng, bên này là phía sau.  

Trương Minh Vũ gật đầu một cách nặng nề.  

Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác.  

Chẳng mấy chốc, ba người họ lại di chuyển.  

Đi về phía nam.  

Xung quanh từ đầu đến cuối không có bất kì động tĩnh gì, bên trong bức tường cũng không hề phát ra âm thành nào cả.  

Như thể không có ai ở đó.  

Phù!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở của mình.  

Cảm giác căng thẳng khó hiểu!  

Bây giờ không thể xảy ra bất kì sự việc ngoài ý muốn nào.  

Đột nhiên, Trương Minh Vũ phát hiện một... bóng đen lấp ló trong bụi cỏ?  

Hả?  

Cơ thể Trương Minh Vũ bỗng căng chặt!  

Ngay khi định phản ứng, lại phát hiện bóng đen đó... không động đậy?  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi hoặc.  

Do dự một lúc, cuối cùng anh cũng bước tới.  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam bước theo sau.  

Chẳng mấy chốc đã đi đến phía trước bóng đen đó.  

Giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện có một người trong bụi cỏ!  

Hơn nữa... là một xác chết!  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Đi thôi, nơi này không an toàn".  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau một hồi lâu, mới phát hiện có lẽ là người của chị tư đã làm...  

Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Từ lúc Liễu Thanh Duyệt đến, thực sự đã giảm đi rất nhiều rắc rối.  

Nếu không... rất khó đến gần!  

Long Tam và Liễu Thanh Duyệt bước lên phía trước.  

Ngay khi Trương Minh Vũ chuẩn bị rời đi, anh thoáng thấy một khẩu súng lục ghim vào hông của xác chết!  

Hả? 
 
Chương 2002


Trương Minh Vũ cau mày.  

Bước về phía trước, anh nhặt khẩu súng lục và ghim nó vào thắt lưng.  

Sau đó mới tiếp tục đi về phía trước  

Ngay sau đó, nhóm người đã đến một ngã rẽ ở phía đông nam.  

Trương Minh Vũ ló đầu ra nhìn xung quanh.  

Lúc này anh nhận ra bên này quả nhiên là lối vào.  

Vẫn là bức tường giống vậy, ở giữa bức tường có một cánh cửa lớn bằng sắt.  

Không có một bóng người nào!  

Trương Minh Vũ chần chờ, hỏi: "Có camera không?"  

Long Tam lắc đầu nói: "Nảy giờ tôi để ý không thấy có camera nào".  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bàng hoàng.  

Một nơi quan trọng như vậy, có tay súng bắn tỉa bảo vệ, nhưng không có camera sao?  

Nhưng cho dù thế nào, thì đây cũng là một tin tốt.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thấp giọng nói: "Hai người ở đây chờ tôi, tôi qua bên đó xem thế nào".  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự, đi về phía cánh cửa.  

Nơi này chiếm diện tích rất lớn, nhưng xung quanh là rừng cây, lối vào chỉ có một con đường rộng chừng hai mét.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ men theo bức tường tiến đến cánh cửa.  

Nhìn xung quanh... không có ai.  

Lắng tai nghe... không có âm thanh nào.  

Một cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Mẹ kiếp... rốt cuộc có người không vậy?  

Lúc sau, Trương Minh Vũ tiến đến trước cửa sắt.  

Quan sát tỉ mỉ...  

Cánh cổng hoàn toàn bịt kín, không thể nhìn thấy gì, không một kẽ hở...  

Hả?  

Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Sau khi nhìn kỹ hơn, anh phát hiện ra có một... thiết bị khóa vân tay trên cửa sắt?  

Khóa vân tay?  

Trương Minh Vũ lại nhíu mày.  

Nếu như vậy... thì không có cách nào vào được bên trong!  

Phải làm thế nào đây?  

Trương Minh Vũ nắm chặt tay, trong lòng vô cùng sốt ruột!  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể quay trở lại cái cây to mà ban nãy anh ẩn nấp.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Sao rồi?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Khóa vân tay, chúng ta không thể vào được".  

Vậy...  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày.  

Trương Minh Vũ cũng nặng nề thở dài.  

Sốt ruột quá!  

Trời sắp tối rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này...  

Liễu Thanh Duyệt an ủi anh, nói: "Em đừng vội, chúng ta nhất định sẽ có cách đi vào bên trong".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Nhưng... làm thế nào để vào được bên trong?  

Ngay thời điểm Trương Minh Vũ không biết làm sao, bên trong truyền đến một tiếng động nho nhỏ!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đây là... tiếng xe?

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ bất ngờ.  

Có người đi ra sao?  

Két!  

Bỗng nhiên, âm thanh chói tai vang lên.  

Tiếng xe ngay lúc này cũng trở nên khó nghe, còn kèm theo tiếng bước chân đều đặn!  

Nụ cười Trương Minh Vũ vụt tắt.  

Tuy có xe đi ra, nhưng… nhiều người vậy sao?  

Chẳng mấy chốc, âm thanh xe gầm rú dội đến, một chiếc ô tô màu đen đập vào mắt anh.  

Đây là…  

Trương Minh Vũ cau mày, thấp giọng nói: “Ẩn nấp đi đã!”  

Nói xong anh vội vàng núp đằng sau cây cổ thụ.  

Lén lút quan sát.  

Chẳng mấy chốc, xe đã chạy đi xa.  

Thế nhưng bước chân nặng nề kia vẫn vang vọng bên tai!  
 
Chương 2003


Chuyện này…  

Cạch.  

Đột nhiên, cửa đóng lại.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ bất ngờ.  

Người phía sau… không đi theo à?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lập tức nở nụ cười.  

Anh vẫy tay rồi lùi bước!  

Không lâu sau, ba người Trương Minh Vũ đã vào sâu bên trong khu rừng.  

Liễu Thanh Duyệt chầm chậm hỏi: “Em có cách rồi à?”  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Ngay sau đó, anh rút điện thoại ra gọi cho Long Thất.  

Điện thoại được kết nối.  

Âm thanh cung kính của Long Thất vang lên: “Cậu Minh Vũ, cậu có gì dặn dò?”  

Trương Minh Vũ hé miệng cười: “Có một chiếc ô tô đen ra ngoài rồi, chặn nó lại”.  

“Nhất định phải bắt được người”.  

Long Thất đáp lại: “Vâng”.  

Nói xong cúp máy luôn.  

Trương Minh Vũ kích động nói: “Đi, chúng ta đi men theo con đường này đi ra xem thử”.  

Hai người gật đầu.  

Ba người đi theo con đường nhanh chóng bước về phía trước.  

Chẳng mấy chốc, sắc trời chuyển tối.  

Chuông điện thoại lại vang lên.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, vội vàng bắt máy.  

Giọng nói của Long Thất vang lên: “Cậu Minh Vũ, bắt được người rồi”.  

Trương Minh Vũ bất ngờ nói: “Được, đợi tôi!”  

Nói xong, bước chân ba người lại tăng tốc.  

Có cơ hội rồi!   

Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã nhìn thấy đèn đường.  

Lúc nãy đi vòng xa quá rồi!  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười, vội vàng đi qua cánh đồng ngô.  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam đi sát theo sau.  

Trời đã tối rồi.  

Nhìn xung quanh một vòng.  

Bỗng nhiên, cánh đồng ngô phía trước xuất hiện động tĩnh nhẹ.  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh nhìn chăm chú, đúng lúc nhìn thấy Long Thất đứng bên đường vẫy tay.  

Anh ta bước đến trước mặt anh.  

Long Thất cung kính nói: “Cậu Minh Vũ, người ở trên xe”.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Lập tức, đám người đi đến trước chiếc ô tô màu đen.  

Nhìn thật kĩ có thể mờ mờ thấy ở ghế sau có một người đàn ông bị trói.  

Trương Minh Vũ kích động nói: “Dẫn người ra đây”.  

Có thể đi vào hay không, đều dựa vào ông ta.  

Đinh Nhất tiến lên phía trước.  

Mạnh mẽ kéo người đàn ông kia ra.  

Miệng ông ta bị bịt nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác!  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng vẫy tay.  

Đinh Nhất nhanh chóng lấy miếng vải trong miệng ông ta ra.  

Phụt!  

Người đàn ông nhổ nước bọt, nhìn chằm chằm anh!   

Dữ như hung thần ác sát.  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: “Ông là ai?”  

Người đàn ông cười khẩy nói: “Muốn tao nói cho mày hả? Nằm mơ đi!”  

Trương Minh Vũ nhướng mày.   

Không nói sao?  

Đơn giản!  

Nếu là lúc trước, Trương Minh Vũ có thể sẽ do dự.  

Nhưng bây giờ thì…  

Anh chả sợ gì!  

Trương Minh Vũ chậm rãi giơ tay lên.  

Long Thất tiến lên một bước, lấy một con dao găm đặt vào tay Trương Minh Vũ.  

Hả?  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười.  

Tò mò quan sát.  

Người đàn ông cười một cách giễu cợt, lẩm bẩm: “Thế nào? Mày tưởng tao sẽ sợ à?”  

Nói xong, ánh mắt ông ta ngập tràn sự miệt thị
 
Chương 2004


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ cười: “Tôi biết ông không sợ, tôi chỉ muốn luyện kĩ năng dùng dao của mình một chút thôi”.  

Nói xong, con ngươi anh lóe lên sự lạnh lùng.  

Hả?  

Mọi người thấy vậy ai nấy đều cau mày.  

Bọn họ lại cảm nhận được một loại khí chất khác thường trên người Trương Minh Vũ.  

Cái khí chất này…  

Trong mắt Long Tam đầy vẻ bất ngờ.  

Khóe môi Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười vui mừng.  

Em trai trưởng thành rồi.  

Người đàn ông kia cau mày.  

Trương Minh Vũ không hề để ý, từng bước đi đến ngồi xổm trước mặt ông ta.  

Dùng ngón tay nhẹ nhàng lau con dao găm.  

Cái này…  

Ông ta cau mày.  

Qua hồi lâu, mới giễu cợt nói: “Ông sợ rồi à?”  

Vèo!  

Đột nhiên một âm thanh lanh lảnh vang lên!  

Xoẹt!  

Người đàn ông bỗng thấy ớn lạnh.  

Mọi người đều ngơ ngác.  

Nhìn kĩ mới phát hiện một nhát dao của Trương Minh Vũ đã cắt rách mảnh áo bên vai của ông ta.  

Vết thương đẫm máu.   

Người đàn ông cắn chặt răng lạnh lùng nói: “Nhóc con, chỉ được nhiêu đây thôi à? Còn là đàn ông thì giết tao đi!”  

“Muốn lấy được thông tin từ trên người tao? Mơ đẹp lắm!”  

Nói xong ông ta bật cười không ngừng.  

Trương Minh Vũ cười toe toét: “Không gấp, tôi cho ông hưởng thụ từ từ”.  

Xoẹt xoẹt xoẹt!  

Ba âm thanh trầm đục liên tiếp vang lên!  

Người đàn ông cắn chặt răng không phát ra bất kì âm thanh nào.  

Nhưng trên cánh tay ông ta bị vẽ một hình vuông.  

Áo bị cắt rách rơi xuống, lộ ra cánh tay cường tráng.  

Mắt ông ta hơi híp lại.  

Trương Minh Vũ xổm người xuống, khóe miệng nở nụ cười đểu.  

Mặc dù đang nôn nóng.  

Nhưng mấy chuyện như này… không gấp được.  

Mọi người đều ngơ ngác.  

Anh đang muốn làm gì?  

Trương Minh Vũ chẳng để ý, anh chậm rãi đặt con dao găm lên cánh tay người đàn ông.  

Xúc cảm lạnh lẽo khiến cho tim ông ta thắt lại.  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng dùng lực!  

“Á”.  

Lần này, người đàn ông không nhẫn nhịn được nữa, đau khổ gào lên thảm thiết!  

Nhìn kĩ thì...  

Một miếng thịt rơi xuống đất!  

Cơ thể người đàn ông run rẩy kịch liệt!  

Răng hàm sắp bị cắn vỡ.  

Ừng ực!  

Đám vệ sĩ chật vật nuốt nước bọt.  

Long Tam và Long Thất cũng đứng hình.  

Thủ đoạn này…  

Ác!  

Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh tay, mắt không chuyển hướng.  

Ngay sau đó, nhát dao tiếp theo chém xuống.  

Người đàn ông đau đớn đến mức mồ hôi đầy đầu.  

Người xung quanh đều há hốc mồm.  

Liễu Thanh Duyệt lặng lẽ đứng nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy niềm vui mừng.  

Làm người phải ác!  

Nhất là Trương Minh Vũ.  

Mặt Trương Minh Vũ không có biểu cảm, người đàn ông kia từ đầu đến cuối vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.  

Bỗng nhiên, mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng!  

Anh nâng cánh tay lên!  

Dao găm đâm mạnh vào cánh tay người đàn ông!  

“A!”  

Người đàn ông lần nữa gào thét!  

Cơ thể mọi người cũng run rẩy theo.  

Nhìn thôi cũng thấy đau!  

Máu tươi chảy giàn giụa!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Như này là được rồi”.  

Ừng ực!  

Người xung quanh chật vật nuốt nước bọt.  

Cơ thể người đàn ông cũng run rẩy điên cuồng!  

Qua một lúc lâu, mắt người đàn ông lóe qua vẻ tàn ác.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 2005


Ngay sau đó, một bàn tay nhanh như chớp vươn tay ra, nắm vào cằm người đàn ông!  

Long Tam bước tới!  

Cứng rắn thò tay vào đầu lưỡi người đàn ông, rồi rút nó ra!  

Vững vàng chuẩn xác!  

Trên đầu lưỡi, đầy chất bột màu đen.  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất ngờ.  

Người của Thần Ẩn... đúng là bất phàm!  

Trong miệng còn giấu chất độc?  

Long Thất bước tới, dùng một chai nước khoáng tưới lên đầu lưỡi người đàn ông.  

Cái này...  

Đồng tử người đàn ông chợt co rút nhanh!  

Chỉ một lát, bột phấn trên đầu lưỡi đã bị rửa trôi sạch sẽ!  

Trương Minh Vũ buông tay.  

Long Tam cũng thả đầu lưỡi của người đàn ông ra.  

Người đàn ông ngậm miệng lại, trong mắt hiện vẻ mê man!  

Hả...  

Tự sát cũng thất bại sao?  

Hồi lâu sau, người đàn ông mới phản ứng lại, lạnh lùng bật cười nói: “Đáng tiếc... Một phần độc đã vào trong cơ thể tao!”  

Nói xong, trong mắt đầy vẻ trào phúng.  

Liễu Thanh Duyệt lên tiếng: “Độc này của mày chỉ đủ để mày hôn mê thôi, tao có cả ngàn cách cứu sống mày”.  

Hả...  

Vừa dứt lời, người đàn ông lập tức nhíu mày.  

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười suy ngẫm, nói tiếp: “Hơn nữa... Cho dù mày dùng độc, tao cũng có cách cứu sống mày, từ bỏ đi”.  

Hả?  

Đồng tử người đàn ông co rút!  

Xoẹt!  

Đột nhiên, âm thanh lanh lảnh lại vang lên.  

Người đàn ông đau tới mức nhe răng trợn mắt!  

Nhìn kỹ lại, bây giờ mới phát hiện Trương Minh Vũ lại lặp lại động tác vừa nãy...  

Cơ thể người đàn ông run mạnh!  

Kẻ điên!  

Đúng là một đám điên!  

Nhưng...  

Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ rối rắm.  

Đau đớn không chịu được!  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ sắc bén!  

Đột nhiên anh dùng sức!  

“A!”  

Người đàn ông lại đau khổ hét to một tiếng!  

Dao găm lại xuyên qua cánh tay người đàn ông!  

Máu tươi nhỏ giọt xuống đất!  

Rầm!  

Mọi người xung quanh lại khó khăn nuốt nước bọt.  

Người đàn ông này... thật cố chấp!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lại hoàn toàn không chút tia sáng nào.  

Như thể không có chuyện gì xảy ra.  

Anh tiếp tục xẻ thịt!  

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tao nói! Tao nói!”  

Ông ta sắp chịu không được!  

Rất đau!  

Trương Minh Vũ là một kẻ biến thái!  

Liễu Thanh Duyệt nhướng mày.  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Ông nói là chuyện của ông, tôi cắt là chuyện của tôi”.  

Nói xong, anh lại tiếp tục động tác trên tay!  

Hả...  

Khóe miệng người đàn ông khẽ giật.  

Quả nhiên là tên điên!  

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới cực kỳ nôn nóng nói: “Tao là người của nhà họ Âu Dương!”  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghe vậy thì nhíu mày.  

Nhà họ Âu Dương ư?  

Không phải Thần Ẩn à?  

Chỉ chốc lát, Trương Minh Vũ lại khôi phục động tác, tiếp tục đợi.  

Người đàn ông hít sâu một hơi, nói: “Bọn tao tiến hành một nhiệm vụ bí mật ở đây, nhiệm vụ của tao là phụ trách mua đồ ăn thuốc men!”  

Ồ?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bất ngờ.  

Thuốc men?  

Còn có tiếng bước chân đều đặn ở trong...  

Nhà họ Âu Dương làm gì ở đây?  

Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới khôi phục động tác.  

Người đàn ông nói tiếp: “Tao chỉ biết chừng đó, nhiệm vụ của tao là phụ trách mua đồ, cái khác tao không biết gì hết!”  

Trương Minh Vũ híp mắt lại, nói: “Có biết hôm nay đã có một cô gái bị bắt vào không?”  

Người đàn ông vội lắc đầu, nói: “Tao... Tao không biết, tao chưa thấy bao giờ, tao cũng không thể ra khỏi phòng!”  

Trương Minh Vũ híp mắt lại.  

Ngẩng đầu nhìn, bộ dạng người đàn ông có vẻ cũng không nói dối.  

Nhưng...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.  

Trương Minh Vũ dừng động tác trên tay, hỏi: “Vân tay của ông có dùng để vào đó được không?”  

Người đàn ông vội gật đầu: “Có thể!”  

Đôi mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng!  

Cũng được, không tốn công vô ích!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Ông đi theo mở cửa cho tôi”.  

Mắt người đàn ông như có ánh sáng bùng lên!  

Quay về ư?  

Tốt!  
 
Chương 2006


Người đàn ông lập tức kích động nói: “Được, tao đi với mày! Tao mở cửa cho mày!”  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Phản ứng này...  

Chỉ lát sau, Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được, chúng ta đi thôi”.  

Người đàn ông vội vàng đứng dậy.  

Trên tay vẫn chảy máu không ngừng!  

Những người khác sửng sốt.  

Trong mắt Long Tam lộ vẻ lo lắng.  

Dù sao...  

Lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?  

Chưa đi được mấy bước, Trương Minh Vũ lại như lơ đãng hỏi: “Ngón nào?”  

Người đàn ông rất phối hợp, giơ ngón trỏ lên, cười nói: “Ngón này!”  

Nói xong, khóe miệng ông ta nở nụ cười lạnh lùng!  

Tên nhóc này, sau khi về tới đó... Tao sẽ tra tấn chết mày luôn!  

Nhưng chưa kịp nghĩ thêm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một tia sáng sắc lạnh lóe lên...  

Hả?  

Người đàn ông ngẩn ra.  

Ngay sau đó, ở ngón tay truyền tới một cơn đau sắc bén!  

Đây là...  

Người đàn ông sững sờ.  

Nhìn kỹ lại...  

Bây giờ mới phát hiện, ngón tay mình vừa vươn ra... đã không còn nữa!  

Máu phun ra như suối!  

Rầm!  

Người đàn ông gian nan nuốt nước bọt, ngây dại.  

Ngón tay liền tim... đau đớn tận cùng!  

“A!”  

Ngay sau đó, người đàn ông thống khổ hét lên!  

Long Tam nhanh tay nhanh mắt, bịt miệng người đàn ông!  

“Ưm Ưm Ưm”.  

Người đàn ông không hét ra tiếng được, nhưng sự đau đớn thấu xương khiến ông ta sắp ngất lịm!  

Không thể ngất!  

Người xung quanh trợn mắt nhìn, bất ngờ nhìn sang Trương Minh Vũ.  

Anh... ác vậy hả?  

Đôi mắt sáng ngời của Liễu Thanh Duyệt hiện lên sự tán thưởng.  

Tốt lắm.  

Trương Minh Vũ không để tâm.  

Chỉ lát sau, anh ngồi xổm xuống yên lặng cầm lấy ngón tay trên mặt đất.  

Mỉm cười suy nghĩ.  

Lâm Kiều Hân đang gặp nguy hiểm, có gì mà anh không làm được chứ?  

Huống hồ... ông ta còn là kẻ địch!  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Chúng ta quay lại đó, Long Thất ở đây chờ tin tức của tôi”.  

“Lát nữa, lao thẳng vào trong”.  

Nói xong, tia sáng lóe lên trong mắt anh!  

Long Thất cung kính đáp: “Vâng!”  

Long Tam siết nhẹ tay.  

Bịch!  

Cùng lúc đó một âm thanh nặng nề vang lên.  

Người đàn ông... yếu ớt ngã xuống.  

Trương Minh Vũ không hề do dự, xoay người trở về.  

Long Tam và Liễu Thanh Duyệt yên lặng đi theo.  

Lát sau, ba người tiến vào trong rừng cây, im lặng đi về phía trước.  

Bây giờ con đường đã quen thuộc nên cực kỳ thuận lợi.  

Không bao lâu sau, ba người đã tiến gần tới ngoài tường đại viện.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Lúc này sắc trời đã sắp tối, trong đại viện lại không có chút ánh sáng.  

Ánh trăng chiếu xuống miễn cưỡng mới thấy rõ.  

Trương Minh Vũ nghiến răng.   

Trầm ngâm một lát, anh mới nói: “Mọi người chờ tôi ở đây, tôi đi mở cửa”.  

Long Tam nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cậu Minh Vũ, để tôi”.  

Đôi mắt sáng ngời của Liễu Thanh Duyệt cũng lộ vẻ lo lắng.  

Dù sao...   

Trương Minh Vũ lắc đầu, nói: “Tôi đi”.  

Nói xong, anh cất bước đi trước.
 
Chương 2007


Xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.  

Chỉ lát sau, Trương Minh Vũ đã ở sát cửa lớn.  

Anh đút tay lấy ra ngón tay của người đàn ông lúc nãy.  

Rốt cuộc bên trong có gì? Liệu có người canh gác hay không?  

Trương Minh Vũ hơi chần chừ.  

Nhưng...  

Không thể do dự!  

Lâm Kiều Hân đang gặp nguy hiểm!

Trương Minh Vũ nghiến răng, đặt ngón tay lên khóa vân tay!  

Tít....  

Một âm thanh véo von vang lên.  

Tim Trương Minh Vũ như nhảy lên đến cổ họng.  

Cơ thể anh căng chặt!  

Tại sao lại không mở được?  

Đúng lúc này, đèn đỏ trên dấu vân tay đột nhiên chuyển sang màu xanh lục.  

Két...  

Cửa... mở toang.  

Hả?  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ kinh ngạc mở to hai mắt!  

Cửa đã mở thật rồi?  

Rầm!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Anh không vội xông vào, mà mở hé ra một kẽ hở.  

Từ từ ló đầu nhìn vào bên trong...  

Hả?  

Một giây sau, Trương Minh Vũ ngây người!  

Bên trong một màn tối đen, ngoài sàn bê tông ra thì không có gì cả!  

Đến một chút ánh sáng cũng chẳng có!  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Cái quái gì vậy... Đây rốt cuộc là nơi nào?  

U tối khó hiểu.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng móc hai tay về phía sau.  

Dù thế nào, ít ra ở đây bây giờ không có nguy hiểm nào.  

Trương Minh Vũ bước vào trong.  

Long Tam và Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng theo sau.  

Ba người lập tức bước vào trong.  

Rầm.  

Cánh cửa từ từ đóng lại với một âm thanh nhẹ.  

Trương Minh Vũ vội vàng chạy đến phía dưới của bức tường bên phải.  

Bám chặt vào tường!  

Dưới ánh trăng đang chiếu sáng, trong sảnh lớn trống rỗng một cách lạ thường!  

Đặc biệt là ở vị trí mà họ đang đứng, họ có thể lờ mờ nhìn thấy từng khối nhỏ.  

Giống như... nghĩa địa...  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc đây là nơi nào vậy?"  

Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.  

Anh cũng cảm thấy rất khó hiểu.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ hỏi: "Có camera không?"  

Long Tam lắc đầu nói: "Không có”.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên một ý nghĩ.  

Chắc chắn như vậy sao?  

Nhưng...  

Bây giờ chúng ta đi đâu?  

Long Tam chậm rãi nói: "Tôi có cảm giác bên này có động tĩnh, chúng ta qua đó xem thử đi?"  

Trương Minh Vũ hơi nghi hoặc  

Sao anh nghe được hay vậy?  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Tiến về phía trước!  

Cơ thể vẫn bám chặt vào tường!  

Bây giờ chúng ta phải cẩn thận hơn, nếu xảy ra bất kì điều gì ngoài ý muốn thì người gặp nạn không chỉ có mỗi Lâm Kiều Hân.  

Mọi người nhanh chóng đi đến một góc ở hướng đông bắc.  

Vẫn giống như vậy, không có gì cả!  

Chuyện này...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ thể hiện sự khó hiểu.  

Nơi quái quỷ này rốt cuộc có người không vậy?  

Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ có một lối vào tương đối lớn tương tự như góc ở phía tây bắc.  

Dưới đất ư?  

Vẻ mặt Trương Minh Vũ nghiêm trọng. 
 
Chương 2008


Đột nhiên, Long Tam thấp giọng nói: "Phía dưới có tiếng bước chân!"  

Trương Minh Vũ nghe vậy, trong lòng hơi căng thẳng!  

Bây giờ ở đây... chỉ có thể nấp đằng sau chỗ nhô lên đó!  

“Đi thôi!”  

Trương Minh Vũ nhỏ giọng.  

Anh nhón chân đi về phía sau chỗ nhô cao một mét.  

Trương Minh Vũ ngồi xổm xuống.  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam cũng lần lượt trốn sau lưng Trương Minh Vũ.  

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, Trương Minh Vũ có thể nghe thấy!  

Đến thật rồi à?  

Hơn nữa âm thanh dường như ở... dưới chân?  

Ha ha!  

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên!  

Ở ngay trước mắt!  

Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức căng chặt!  

Trước chỗ nhô cao đó một tia sáng được mở ra!  

Hả?  

Trương Minh Vũ chấn động!  

Đây... hóa ra là lối đi vào dưới lòng đất!  

Vậy những chỗ nhô cao lên ở vị trí khác lẽ nào cũng là...?  

Trương Minh Vũ vội vàng cúi đầu xuống.  

Chẳng mấy chốc, hai bóng người từ phía dưới đã đi lên, trên tay còn vác theo một người.  

Bước chân đã đi xa.  

Trương Minh Vũ càng thêm hoang mang.  

Anh ngước đầu lên nhìn theo.  

Vừa lúc nhìn thấy hai người đó đang chậm rãi đi về phía một vị trí nhô cao lên cách đó không xa.  

Đây là...  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Sau đó, hai người bọn chúng đặt người kia xuống đất.  

Một người bước lên phía trước để thực hiện thao tác.  

Két két!  

Lại là âm thanh trong trẻo đó.  

Người đó mở ra cánh cửa sắt ở vị trí nhô cao ở đằng kia.  

Ánh lửa chiếu khắp nơi!  

Hả?  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ lại mở to mắt.  

Đây là gì?  

Nếu nhìn kỹ, có thể lờ mờ nhìn thấy ngọn lửa bên trong đều đã bùng cháy!  

Hai người nhấc bổng người trên mặt đất lên.  

Cùng nhau hợp sức.  

Tiếp đó, người kia... bị ném vào trong!  

Hỏa táng sao?  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, hoang mang tột độ!  

Đôi mắt long lanh của Liễu Thanh Duyệt hiện lên sự khó hiểu.  

Người bị ném vào trong rồi.  

Hai người đó đóng cánh cửa sắt lại, rồi quay trở về.  

Trương Minh Vũ vội vàng cúi đầu xuống.  

Đây là nơi quái quỷ gì vậy?  

Tiếng bước chân rất nhanh đã tiến tới gần.  

Trương Minh Vũ càng thêm căng thẳng, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào!  

Két!  

Tiếng cửa vang lên.  

Sau đó, tiếng bước chân biến mất.  

Trương Minh Vũ chậm rãi đứng lên.  

Nhìn xung quanh, trong sản lớn lần nữa trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu.  

Không có gì cả.  

Việc này....  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hoang mang bất lực.   

Những điểm nhô cao lên với nhiều kích cỡ lớn nhỏ khác nhau như vậy có đến mười mấy cái.  

Lâm Kiều Hân... ở nơi nào?  

Làm thế nào để tìm ra cô ấy đây?  

Hơn nữa... đây rốt cuộc là nơi nào?  

Đột nhiên, trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự bế tắc.  

Lúc trước anh từng nghe nói Âu Dương Triết đang bận việc gì đó ở quanh Ninh Châu.
 
Chương 2009


Lẽ nào... là việc này?  

Liễu Thanh Duyệt từ từ đứng dậy, hỏi: “Làm sao đây?”  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thở dài, nói: “Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi vào bên trong xem thử”.  

Liễu Thanh Duyệt lo lắng.  

Nhưng....  

Hết cách rồi.  

Long Tam chậm rãi nói: “Chúng ta cùng nhau hành động”.  

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

Bây giờ, không phải là lúc để tự tin.  

Một khi xảy ra chuyện gì bất trắc, thì mọi người đều phải bỏ mạng ở nơi này.  

Sau đó, Trương Minh Vũ vòng qua trước cánh cửa sắt.  

Thoạt nhìn, đây giống như một miếng sắt, hoàn toàn không ngờ lại là một cánh cửa.  

Cẩn thận quan sát.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay ra, thử dùng lực đẩy cánh cửa theo các chiều hướng khác nhau.  

Két!  

Âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên  

Trương Minh Vũ nghe thấy âm vang đó trong lòng căng thẳng hơn!  

Cánh cửa mở ra một khe hở, ánh sáng bên trong cũng lập tức chiếu ra ngoài.  

Một lúc sau, bên trong không có bất kì động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ lại do dự, nhẹ nhàng dùng lực, từ từ mở cánh cửa sắt ra.  

Lần này, không phát ra động tĩnh.  

Hử?  

Trương Minh Vũ thở phào, nhẹ nhàng lắc lư cái đầu.  

Long Tam tiến lên phía trước, là người đầu tiên bước vào bên trong cửa sắt.  

Liễu Thanh Duyệt theo sát phía sau.  

Trương Minh Vũ lại nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định xung quanh không có gì bất thường, mới đi vào bên trong.  

Sau đó từ từ đóng cửa lại.  

Bọn họ đứng dậy.  

Trương Minh Vũ chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này anh mới phát hiện ánh sáng bên trong sáng rực.  

Đủ các loại hành lang!  

Đây là...  

Trương Minh Vũ hoang mang.  

Một lúc sau, mới nói: “Hai người ở đây đợi tôi, tôi đi qua bên kia xem thử”.  

Hai người gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự, anh rón rén đi về phía trước.  

Gõ nhẹ lên hành lang.  

Không có động tĩnh gì!  

Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến một ngã rẽ ở trên hành lang.  

Ló đầu ra xem.  

Phía trước hành lang cũng y hệt như vậy không có người, vô cùng yên tĩnh.  

Rốt cuộc là có người hay không?  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.  

Rất căng thẳng!  

Tiếp tục đi về phía trước, từ từ quan sát xung quanh.  

Trương Minh Vũ đột nhiên phát hiện hai bên hành lang có vài gian phòng.  

Giống như kí túc xá.  

Đây là...

Sau khi do dự một lát, Trương Minh Vũ bắt đầu đi về phía trước, bước tới cửa của một căn phòng.  

Chăm chú lắng nghe...  

Có tiếng động!  

Đây là...  

Lại một lần nữa sự hoang mang lại hiện lên trong ánh mắt của Trương Minh Vũ.  

Tiếp tục về phía trước!  

Đằng sau những cánh cửa phòng đó đều có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ.  

Trương Minh Vũ lấy hết can đảm, từ từ đứng dậy...  

Lúc vừa nhìn vào bên trong tấm kính thì ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang cởi quần áo trên chiếc giường tầng!  

Hơn hết, trong căn phòng này không chỉ có một người!  

Nơi này... 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom