Cập nhật mới

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 240: C240: Đợi đã


Ba bóng người liên tiếp xuất hiện trên bục cao giống như quỷ mị.

Chính là ba người hòa thượng Nhất Trinh, đạo nhân Vô Trần và Ngọc Linh Lung.

"Là ba vị đại gia."

"Gặp qua ba vị đại gia..."

Hơn một ngàn người cùng hò hét, vô cùng cung kính.

Đại nhân Vô Trần không quan tâm lắm, ánh mắt sắc bén bản thẳng lên người Aidara, người kia lập tức có cảm giác không rén mà run.

"Ba vị đại gia, sao các ngài lại tới đây?"

Aidara cả gan hỏi.

Hòa thượng Nhất Trinh xoa đầu trọc của mình, hung tợn hỏi: "Nghe nói đồ nhi ngoan của chúng ta có tin truyền về?"


"Có... Có ạ"

Aidara nơm nớp lo sợ đáp lại, lúc này kể lại chỉ tiết lời dặn dò của Lý Trạch Vũ một lần nữa.

Sau khi nghe xong, ba người hòa thượng Nhất Trinh cùng nhíu mày.

Lý Trạch Vũ rời khỏi tử ngục chưa tới một tháng, vậy mà còn muốn điều binh khiển tướng ở đây, tám chín phần mười là

gặp chuyện khó giải quyết.

"Mau liên lạc với đồ nhi bần đạo." Đạo nhân Vô Trần chém đỉnh chặt sắt dặn dò.

Aidara không dám chống lại, lập tức sai người lấy điện thoại ra bấm dãy số đã nhớ kỹ.

"Alô." Giọng nói Lý Trạch Vũ truyền đến.

Đạo nhân Vô Trần muốn đoạt điện thoại lại bị hòa thượng Nhất Trinh nhanh hơn một bước.

Lão hòa thượng cầm điện thoại lên hỏi: Ranh con, có phải con gặp phiền phức không?"

"Ách.."

"Sư phụ Nhất Trinh? Sao ngài cũng ở đây... Một chút chuyện nhỏ thôi."

Lý Trạch Vũ cười ngượng ngùng nói.

"Một chút chuyện nhỏ con cần điều binh khiển tướng à? Còn không mau thành thật khai báo."


Hòa thượng Nhất Trinh nghiêm nghị nói.

"Được." Lý Trạch Vũ không lay chuyển được nên đã nói ra việc mình chuẩn bị dẫn người đi làm gỏi nước Thần Tam.

"Hay hay hay." Hòa thượng Nhất Trinh khen ngợi: "Vì nước vì dân, đàn ông tốt nên như vậy, vi sư ủng hộ con."

Đạo nhân Vô Trần bên cạnh cưỡng ép đoạt lấy điện thoại, hùa theo nói: "Nước nhà còn hay mất, mọi người dân đều có trách nhiệm, chuyện này đồ nhi ngoan con làm tốt lắm, cần bao nhiêu người con cứ việc nói. Cùng lắm thì gọi tất cả mọi người tới cũng không sao."

Aidara một bên nghe nói như thế thì trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Tử ngục do nhiều quốc gia cùng nhau xây dựng, anh ta có thể lặng lẽ thả vài phạm nhân ra ngoài, nhưng nếu toàn bộ ngục giam đều trống rỗng, vậy cái đầu trên cổ anh ta sẽ khó giữ được.

Cũng may Lý Trạch Vũ không có suy nghĩ như thế mà rất bình tĩnh nói: "Chỉ là một nước Thần Tam không cần dùng đến nhiều người như vậy, để Aidara làm theo sự dặn dò của con là được."

"Được!" Đạo nhân Vô Trần cũng không chơi liều nói: "Ta lập tức bảo cậu ta làm theo, nếu cậu ta không làm theo thì cứ để cậu ta nếm thử Thiên Niên Sát của vi sư."

"Đại gia Vô Trần yên tâm, tôi đã đi làm theo theo lời của Đại đương gia rồi."

Aidara sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Ba chữ Thiên Niên Sát này ngẫm lại cũng khiến người ta sợ hãi, huống chỉ còn là Thiên Niên Sát của đạo nhân Vô Trần.


Dáng vẻ đạo nhân Vô Trần xem như cậu thức thời, đang muốn cúp điện thoại.

"Đợi đã" Lý Trạch Vũ đột nhiên ngăn cản.

Đạo nhân Vô Trần nghi ngờ hỏi: "Thay đổi ý kiến? Muốn gọi thêm người qua hả?”

"Không phải." Lý Trạch Vũ chuyển đề tài: "Con muốn hỏi ba vị sư phụ một chút, các ngài từng nghe nói tới Vu giáo chưa?"

"Vu giáo?" Đạo nhân Vô Trần nhíu mày, hỏi ngược lại: "Sao con lại hỏi cái này?"

Lúc này Lý Trạch Vũ cũng không giấu giếm, ni ¡ chuyện Vu giáo tro tàn lại cháy, đồng thời cũng không giấu giếm chuyện cái chết của cha mẹ ruột mình có thể liên quan tới Vu giáo.

"Thì ra là thế" Đạo nhân Vô Trần vừa nói xong thì điện thoại lại bị hòa thượng Nhất Trinh giành mất.

"Đồ nhi ngoan, con đừng lo lắng, Đại hộ pháp chó má gì kia tên Nam Cung Thạc, ba mươi năm trước bị vi sư đánh cho hô cứu mạng đó, lấy thân thủ con có thể hành hạ lại gã ta...
 
Chương 241: C241: Sau mấy tiếng


Một tay Lý Trạch Vũ điều khiển máy bay trực thăng, tay kia cầm điện thoại để bên tai.

Vốn dĩ hẳn còn lo lắng mình sẽ không đánh lại Đại hộ pháp Vu giáo kia, nhưng bây giờ nghe hòa thượng Nhất Trinh nói thực lực của hẳn có thể hoàn toàn tra tấn đối phương lại thì lập tức cảm thấy mình có thể đứng lên được.

Hảẳn hận không thể lập tức bắt lấy Nam Cung Thạc, sau đó hung hăng đánh gã ta ba ngày ba đêm.

Sau mấy tiếng.

Máy bay trực thăng của Lý Trạch Vũ tiến vào Hoàng Thành, cuối cùng dừng bên ngoài phủ Long Chủ.

Lập tức có hơn mười binh sĩ súng ống đầy đủ vây quanh. "Người không có phận sự lập tức rời đi." Binh sĩ cầm đầu nghiêm nghị xua đuổi.

Lý Trạch Vũ và Diệp Khinh Nhu lần lượt nhảy xuống từ máy bay trực thăng.

"Mọi người đừng căng thẳng, tôi là Lý Trạch Vũ." "Lý Trạch Vũ? Không biết!"

Binh sĩ cầm đầu lần nữa xua đuổi: "Ngay lập tức lái máy bay đi, nếu không đừng trách chúng tôi chấp pháp công bằng”


Lý Trạch Vũ có hơi xấu hổ.

Vốn cho rằng dựa vào tên tuổi của mình có thể tiến thẳng vào phủ Long Chủ, không ngờ người ta vốn mặc xác hắn.

Vẫn là Diệp Khinh Nhu tiến lên lấy ra giấy chứng nhận: "Tôi chính là phó đô thống quân Huyền Vũ Diệp Khinh Nhu, có chuyện quan trọng báo cáo cho Long Chủ, xin đồng chí giúp tôi bẩm báo một tiếng."

Binh sĩ cầm đầu cẩn thận tra xét giấy chứng nhận một lần, sau khi xác nhận không sai thì hành lễ: "Xin Diệp Đô thống chờ tí."

Thấy một màn này, bỗng nhiên Lý Trạch Vũ như có điều suy nghĩ.

Danh tiếng đại thiếu gia nhà họ Lý quả thực đủ lớn, đủ để làm kinh sợ phần lớn giới quyền quý.

Nhưng trước mặt ông lớn có thực quyền chân chính, danh hiệu này chính là trò cười.

Hắn đã quyết định, tìm một cơ hội giành cho mình một thân phận càng có sức uy hiếp, dùng cái này để bảo đảm mình có thể hoành hành không gặp trở ngại trên khắp nước Hạ.

Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, binh sĩ thông báo lúc trước đi rồi quay lại, lần nữa hành lễ cung kính: "Long Chủ mời Diệp Đô thống đi vào."


"Đa tạ." Diệp Khinh Nhu đáp lễ rồi cất bước đi vào phủ Long Chủ.

Lý Trạch Vũ muốn theo sát phía sau nhưng lại lần nữa bị tên lính kia ngăn cản: "Đồng chí, Long Chỉ chỉ để cho một mình Diệp Đô thống đi vào, anh không thể đi vào."

Mẹ nó!

Nghe xong lời này thì Lý Trạch Vũ nổi trận lôi đình, giơ tay chỉ Diệp Khinh Nhu rồi quát: "Ông đây đi cùng cô ấy đấy, vì sao không thể đi vào chung?"

"Đồng chí, chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần gặp Long Chủ, anh để ấy cùng tôi đi vào chung đi."

Diệp Khinh Nhu mở miệng khuyên nhủ.

"Xin lỗi, đây là chức trách của chúng tôi, xin Diệp Đô thống đừng để chúng tôi khó xử”

Tên lính kia trông có vẻ là một chủ nhân công chính nghiêm minh.

"Anh nghe cho ông." Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ kéo căng cuống họng: "Tôi đã báo lại chuyện liên quan đến an nguy của nước Hạ với Long Chủ rồi, nếu anh còn ngu xuẩn mất khôn như vậy, mọi hậu quả do anh phụ trách.”

"Xin lỗi, tôi có trách nhiệm." Binh sĩ vẫn bình tĩnh đáp lại, có điều nhìn ra được gã ta vốn không có để lời nói của Lý Trạch Vũ trong lòng.

Dù sao một người không có chức quan không có quyền lực như anh, nói khoác không biết ngượng chuyện lớn liên quan đến an nguy quốc gia, hễ là người bình thường đều sẽ không tin.

"Nếu không anh đợi en đi vào nói một chút với Long Chủ, đến lúc đó lại sai người bảo anh đi vào?"
 
Chương 242: C242: Cô đứng lên trước rồi nói


Diệp Khinh Nhu đề nghị.

Lý Trạch Vũ lắc đầu từ chối, vẻ mặt khó chịu nhìn tên lính kia: "Phục tùng mệnh lệnh là đúng, nhưng đôi lúc cũng không thể quá cổ hủ, dù sao quy tắc là chết, người là sống, hôm nay ông đây cho anh một lúc trước."

Vẻ mặt binh sĩ vẫn bình thản, có vẻ như vốn không để lời này trong lòng.

Lý Đại đương gia cất bước tiến lên: "Anh chờ đó." Nói xong, hẳn lấy điện thoại ra bấm dãy số.

"Alô. Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mạnh mẽ.

"Chú Tăng, cháu là Trạch Vũ, làm phiền chú đưa điện thoại cho ông cụ cháu cái."

"A, cháu chờ lát... Ông ơi, điện thoại của Trạch Vũ."

"Alô." Giọng nói của Lý Viễn Sơn vang lên.

Lý Trạch Vũ cũng không làm phiền nói: "Ông cố Lý, cháu có một chuyện liên quan đến an nguy quốc gia muốn báo cáo. với Long Chủ, nhưng có người ngăn cản không cho cháu vào, ông nói xử lý thế nào đây?”


"Thằng nhóc cháu có chuyện gì có thể liên quan tới an nguy quốc gia chứ?"

Lý Viễn Sơn có vẻ như cũng cho rằng hắn đang nói đùa.

Lý Trạch Vũ thở dài, do dự nói: "Quân Huyền Vũ đã bỏ. mình toàn bộ ở Tây Cương, quân Thiên Long thấy chết không cứu, ông nói xem đây có phải là chuyện lớn liên quan tới quốc gia không?"

"Cái gì?" Nghe nói như thế, giọng điệu Lý Viễn Sơn bỗng thay đổi.

"Tút tút tút.." Ngay sau đó điện thoại đã bị cúp.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn tên lính kia, vẻ mặt giống như đang nói ba chữ "anh chờ đó".

Hai phút sau.

Một sĩ quan từ phủ Long Chủ bước nhanh ra: "Ai là Lý Trạch Vũ?"

"Nơi này nơi này." Lý Trạch Vũ giơ tay thật cao. Sĩ quan kia phất tay nói: "Tiểu Bành, để cậu ta tiến vào."

"Vâng. Tên lính lúc trước lập tức sai người nhường ra một lối đi.

"Nhớ kỹ lời tôi vừa mới nói, có lúc phải học được cách linh hoạt."

Để lại một câu, Lý Trạch Vũ và Diệp Khinh Nhu bước. nhanh vào phủ Long Chủ.

Trong lúc này, Tô Cẩn Hoa ngồi trên ghế sa lông, trong tay bưng ly trà nhưng không uống, cả người đang chìm trong suy nghĩ.

"Long Chủ, Diệp Đô thống và Lý Trạch Vũ tới rồi."


Cảnh vệ viên nhắc nhở.

Lúc này Tô Cẩn Hoa mới phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn về phía hai người bước nhanh tới.

"Long Chủ, việc lớn không tốt, nhà họ Tần tạo phản rồi."

Lý Trạch Vũ vừa nói đã bất chấp tất cả, trực tiếp chụp cái bô ỉa lên đầu nhà họ Tần.

Ít ra sắc mặt của Tô Cẩn Hoa đã thay đổi. "Thằng nhóc cậu nói hươu nói vượn gì đó?"

"Tôi thật sự không nói bậy, đám con rùa nhà họ Tần kia cấu kết với kẻ địch bên ngoài, trăm phần trăm muốn tạo phản."

Lý Trạch Vũ không hề khách khí mà trực tiếp ngồi đối diện Tô Cẩn Hoa.

Ngược lại Diệp Khinh Nhu khá cẩn thận, cô ấy hành lễ cung kính với Tô Cẩn Hoa rồi lập tức "phịch" một tiếng quỳ thẳng xuống: "Xin Long Chủ làm chủ cho anh hai tôi, làm chủ cho trăm ngàn tướng sĩ quân Huyền Vũ."

"Cô đứng lên trước rồi nói."

Vẻ mặt Tô Cẩn Hoa đầy nghiêm túc, bởi vì lão vừa mới nhận được tin tức Tây Cương truyền đến, biết được toàn bộ người của quân Huyền Vũ đều đã bỏ mình.


Sau khi Diệp Khinh Nhu đứng lên thì trong mắt tràn đầy nước mắt, nức nở nói: "Long Chủ, một trăm ngàn tướng sĩ quân Huyền Vũ tôi nhận được mệnh lệnh tiến tới Tây Cương giúp đỡ quân Thiên Long, nhưng quân Thiên Long lại giấu giếm tin tức tình báo, hại quân tôi lâm vào bẫy của địch, cuối cùng dẫn đến trăm ngàn tướng sĩ quân Huyền Vũ tôi đều bỏ mình"

"Cô nói cái gì?" Tô Cẩn Hoa trừng lớn hai mắt.

Lão chỉ biết tin tức toàn thể quân Huyền Vũ chết trận, nhưng cũng không biết nguyên do trong đó, giờ phút này nghe được báo cáo của Diệp Khinh Nhu thì lập tức bị chấn động không nhẹ.

"Long Chủ." Lý Trạch Vũ ngắt lời nói: "Vừa nấy tôi đã nói với ngài là đám con rùa nhà họ Tần cấu kết với kẻ địch bên ngoài, tám chín phần mười là muốn tạo phản."

"Nói mà không có bằng chứng, các người có bằng chứng ư?" Tô Cẩn Hoa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẻ mặt lập tức căng thẳng.

"Quân Thiên Long giấu giếm tin tức tình báo với quân Huyền Vũ, chuyện này rất dễ dàng tra rõ."

Từng hình ảnh tướng sĩ quân Huyền Vũ ngã xuống hiện lên trong đầu Lý Trạch Vũ, hắn không khỏi thầm nắm chặt nắm đấm.

"Lúc hơn sáu mươi ngàn quân Huyền Vũ bị nhốt ở sông Thương Lan, nếu quân Thiên Long xuất binh giương đông kích tây tạo cơ hội cho quân Huyền Vũ, quân Huyền Vũ cũng không thể bỏ mình toàn bộ được."
 
Chương 243: C243: Tôi có cách


Tô Cẩn Hoa có thể ngồi trên vị trí Long Chủ này đủ để chứng minh trí tuệ của lão không giống người thường.

Lý Trạch Vũ và Diệp Khinh Nhu chỉ nói vài lời, trong đầu của lão đã có nhiều loại phỏng đoán.

Nước Thần Tam tiến quân tới Tây Cương, nếu quân Huyền Vũ phái đi trợ giúp đều bỏ mình, vậy lão không thể không điều động quân Hổ Khiếu từ Bắc Cương tới giúp đỡ.

Như như vậy binh lực Bäc Cương sẽ trống rỗng, đến lúc đó nước Hùng rất có thể sẽ nhân lúc văng nhà mà vào.

Cho dù đến lúc đó bình định chuyện này lại, tổn thất quốc gia tuyệt đối không nhỏ.

Vừa nghĩ tới đây, Tô Cẩn Hoa khế nheo hai mắt lại. "Long Chủ, chuyện nhà họ Tân có phản bội không sau này. hẫn điều tra, việc cấp bách là phải giải quyết chuyện Tây

Cương."

Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ chuyển đề tài nói: "Xin hỏi Long Chủ có kế hay để giải quyết không?”

Tô Cẩn Hoa khẽ lắc đầu.

Cho dù trí tuệ lão siêu quần nhưng tạm thời cũng không nghĩ ra thượng sách, chỉ có thể phái người tới thương lượng với nước Thần Tam, nhưng cứ như vậy nước Hạ chẳng những nhục nhã thanh danh, thậm chí còn có thể phải cắt nhường ra không ít lợi ích cho nước Thần Tam.

“Tôi có cách."


Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một tiếng.

Hả?

Tô Cẩn Hoa và Diệp Khinh Nhu cùng nhìn về phía hẳn.

"Quân Hổ Khiếu Bắc Cương tuyệt đối không thể điều binh qua, nhưng phía Đông Cương là quân chủ lực trong nước, càng không thể phái đi trợ giúp."

"Nếu điều binh lực từ trong ba quân, ít ra cần ba ngày, mà ba ngày này đủ để thay đổi rất nhiều chuyện."

"Anh còn có thể có cách nào?" Tô Cẩn Hoa thở dài một cái.

Ánh mắt Diệp Khinh Nhu nhìn về phía Lý Trạch Vũ tràn đầy chờ mong.

Bởi vì người kia mới nãy đã nói một câu "một trăm ngàn quân Huyền Vũ sẽ không hy sinh vô ích, có người sẽ tính sổ vì cái chết của bọn họ"!. T𝐫𝑢𝘆ện‎ chính‎ ở‎ ﹙‎ T‎ 𝑹U𝙈T𝑹UYỆN.vn‎ ﹚

Cô ấy tin tưởng đối phương sẽ không lừa cô ấy. "Nếu như tôi nói tôi có người, có vũ khí, còn có cách khiến nước Thần Tam trả giá đau đớn thê thảm, Long Chủ có tin không?”

Đang lúc nói chuyện, trên mặt Lý Trạch Vũ hiện lên vẻ thâm sâu khó dò.


Tô Cẩn Hoa không khỏi phấn chấn, nửa tin nửa ngờ nói: “Trạch Vũ, cậu... Cậu thật sự không nói đùa à?”

Năm ấy hai mươi mấy tuổi đã đánh bại cường giả Long Thanh Phong cảnh giới Võ Thánh.

Lý Trạch Vũ đã cho lão một niềm vui vô cùng to lớn, lão thật sự rất mong người kia có thể cho lão thêm một niềm vui bất ngờ.

"Được, tôi cũng che giấu nữa."

Lý Trạch Vũ đứng lên nhún vai nói: "Vừa nãy tôi nói đều là sự thật, nhưng tôi cũng không muốn giẫm vào vết xe đổ của quân Huyền Vũ, nếu như Long Chủ tin tôi thì cứ hạ lệnh để quân phủ Bắc Cương không tham chiến, giao toàn quyền cho. tôi xử lý, hơn nữa..."

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn Diệp Khinh Nhu một cái, trịnh trọng nói: "Tôi từng hứa với cô ấy tướng sĩ quân Huyền Vũ sẽ không hy sinh vô ích, đợi xử lý xong chuyện này, tôi đề nghị điều tra toàn bộ việc này."

Trong lòng Diệp Khinh Nhũ khẽ run lên, thật sự bị cảm động.

"Không cần cậu nói chuyện này thì tôi cũng sẽ điều tra tới cùng, tôi cũng có thể hạ lệnh để quân phủ Bắc Cương không.

tham chiến, chỉ là..."

Tô Gẩn Hoa nhíu mày nói: "Cậu lấy gì để cho tôi tin tưởng cậu?"

"Dùng mọi thứ của nhà họ Lý tôi để đảm bảo được không?" Lý Trạch Vũ cười nói.

Trong chốc lát, mí mắt Diệp Khinh Nhu bỗng giật một cái.

Cô ấy thật sự không ngờ Lý Trạch Vũ sẽ không tiếc đánh cược tương lai cả nhà vì chiến sĩ quân Huyền Vũ.

Tô Cẩn Hoa cũng không nghĩ tới mà sửng sốt tại chỗ. "Nếu tôi không thể đánh đuổi quân địch ra khỏi nước, Long Chủ cứ bãi miễn chức quan của tất cả mọi người nhà họ Lý tôi, ngoài ra tất cả mọi người nhà họ Lý tôi đều sẽ rời khỏi
 
Chương 244: C244: Tuyệt không hổ thẹn


Hoàng Thanh, trọn đời không trở về nữa." Lý Trạch Vũ chém đỉnh chặt sắt bày tỏ thái độ. Tô Cẩn Hoa hút một điếu thuốc, nặng nề hít vài hơi.

Phù... Khà...

Lão đã không biết bao nhiêu năm mình chưa từng thất lễ như vậy.

"Ông nội cậu có biết chuyện này không?" Tô Cẩn Hoa nặng nề hỏi: "Ông ấy có thể đồng ý à?"

"Tôi đồng ý là được." Bỗng nhiên một giọng nói mạnh mẽ lại già nua truyền tới.

Ba người nghe thấy tiếng cùng nhìn lại, chỉ thấy Lý Viễn Sơn đi đến tựa như rồng như hổ, mà sau lưng ông ấy là ông cụ Diệp Trung Đường nhà họ Diệp chống gậy.

"Ông cố”

"Ông nội." Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một tiếng.

Diệp Khinh Nhu bước nhanh về phía trước đỡ Diệp Trung Đường, nước mắt uất ức phút chốc tuôn rơi.

"Bé con, con trở về là tốt rồi." Diệp Trung Đường xoa đầu cháu gái, trong mắt đều là vẻ từ ái.

"Ông nội, anh hai anh ấy... Anh ấy không về được." Diệp Khinh Nhu nghẹn ngào nói.


Diệp Trung Đường đỏ mắt nói: "Không sao, nó chết vì quốc gia chúng ta và dân chúng, cái chết của nó nặng như Thái Sơn, nhà họ Diệp chúng ta mãi mãi vẻ vang vì nó."

"Ông Lý, ông Diệp, sao hai người lại tới đây?" Tô Cẩn Hoa không dám khinh thường, vội tự mình đứng chạy nghênh đón hai người ngồi xuống.

Lý Viễn Sơn khoát tay áo nói: "Vừa nãy tôi nghe thấy hết lời thăng nhóc thối nhà tôi nói rồi, Long Chủ có thể tin tưởng nó, bởi vì nó có thể thay mặt toàn bộ người nhà họ Lý tôi."

"Ông cố Lý.." Trong lòng Lý Trạch Vũ ấm áp, rõ ràng cảm nhận được tình yêu thương của ông cụ với hắn.

Lý Viễn Sơn võ vai hắn nói: "Ông từng nói với ông nội con, làm người hay làm việc đều không thẹn với lương tâm thì mới là người nhà họ Lý ta, cho dù cuối cùng nhà họ Lý ta vạn kiếp bất phục thì nào sợ chỉ?"

"Ừm” Lý Trạch Vũ nặng nề gật đầu.

Lý Viễn Sơn nói tiếp: "Ông cố biết cháu sẽ không lấy chuyện này ra đùa, cho nên ông cố tin tưởng cháu, cứ việc dũng cảm đi làm, trời sập xuống ông cố chống lưng cho cháu”

"Được." Cái mũi Lý Trạch Vũ cay xè, bỗng nhiên cảm thấy có cát bay vào mắt.

"Long Chủ, nhà họ Diệp tôi cũng băng lòng bảo đảm thay thăng nhóc này." Diệp Trung Đường cao giọng mở miệng.

"Ông Diệp." Tô Cẩn Hoa cau chặt mày.

Lý Viễn Sơn bằng lòng tin tưởng Lý Trạch Vũ thì lão hiểu, dù sao máu mủ tình thâm


Nhưng cách làm của Diệp Trung Đường lại khiến lão hơi khó nhìn thấu.

Tô Gẩn Hoa bị lời nói của hai vị tiền bối làm cảm động, nghiêm túc cúi lạy bày tỏ sự kính trọng với hai người.

Lý Viễn Sơn cười nhạt nói: "Long Chủ, xin ông hạ lệnh đi." "Hạ lệnh đi, Long Chủ." Diệp Trung Đường cùng hùa theo nói.

Tô Cẩn Hoa nặng nề gật đầu, cao giọng hô tô: "Lý Trạch Vũ nghe lệnh."

"Đến ngay đây." Lý Trạch Vũ cũng cao giọng đáp.

"Bây giờ tôi bổ nhiệm cậu làm chủ soái viện trợ phía Tây, mong cậu có thể trục xuất quân địch ra khỏi nước, giương cao danh tiếng nước Hạ”

"Tuyệt không hổ thẹn."

Cứ như vậy, Lý Trạch Vũ läc mình đã trở thành chủ soái trẻ tuổi nhất nước Hạ.

Mặc dù là một chủ soái độc nhất... Khi mặt trời xuống núi, hơn hai chục máy bay chở khách lần lượt đậu tại sân bay Hoàng Thành và hàng chục nghìn người xuống máy bay một cách có trật tự.

Không ai biết bọn họ đều là lính đánh thuê ưu tú nhất thế giới.

Gần như trong cùng một lúc, một chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn đậu trước cổng nhà họ Lý.

Lý Trạch Vũ đã sớm đợi ở đây.

"Đại đương gia." Manbu dẫn đầu xuống máy bay, vẻ mặt hưng phấn.

Sở dĩ hưng phấn cũng không phải bởi vì đã nhận được tự do ngắn ngủi, mà bởi vì có thể lần nữa kề vai chiến đấu với người đàn ông giống như thần trước mắt này.
 
Chương 245: C245: Trong lúc vô tình


Oni, Melos, Mannar... Chín vị vua lính đánh thuê này đều là thủ lĩnh tổ chức lính đánh thuê hàng đầu thế giới hiện nay.

Lính đánh thuê dưới trướng mấy người kia ai cũng dũng mãnh thiện chiến, võ dũng hơn người.

Manbu,.Jaragua, Chỉik... Mười hai chiến thần ở thế giới ngầm phương Tây ai nấy đều là nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy.

Bọn họ tinh thông tất cả vũ khí lạnh hay nóng, cho dù là đơn đậu chiến đấu hay bài binh bố trận đều có trình độ vượt xa người thường.

Những người này chính là thẻ đánh bạc của Lý Trạch Vũ.

Phía Đông ngoài thành thao trường.

Hơn mười ngàn lính đánh thuê xếp hàng chỉnh tề.

Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, giống như người lãnh đạo, trông oai phong lãm liệt.

"Thằng Lý, thằng nhóc thối nhà cháu đúng là không khoác lác, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể triệu tập được hơn mười ngàn người."

Diệp Trung Đường có hơi hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía

Lý Viễn Sơn tràn đầy hâm mộ.

Thật hâm mộ người kia có thể có một đứa chất trai như vậy.


"Rồng sinh rồng, chuột sinh chuột, ông cũng không xem thử là hậu nhân của ai."

Lý Viễn Sơn khế vuốt cằm, vẻ đắc ý trên mặt không hề che giấu.

Diệp Trung Đường nhếch miệng, trong lòng có mùi vị không nói ra được.

Lúc còn trẻ ông ấy không bằng Lý Viễn Sơn, đến già vẫn không thể so bì, có điều thứ duy nhất có thể thắng được đối phương chính là nhân số thịnh vượng của nhà họ Diệp ông ấy.

Nhưng bây giờ xem ra những hậu nhân kia của mình cộng. lại cũng không bằng một người nhà người ta.

Thua rồi, thua con mẹ nó triệt để. Hừ hừi Đợi đó!

Trong lúc vô tình Diệp Trung Đường chú ý tới ánh mắt đầy nóng bỏng của cháu gái bên cạnh, nhìn theo ánh mắt cô ấy, ông ấy phát hiện cháu gái nhìn chăm chằm Lý Trạch Vũ không chớp mắt.

Thân là người từng trải, Diệp Trung Đường nào có thể không nhìn ra ánh mắt nóng bỏng kia của cháu gái đại diện cho cái gì.

Ha ha ha!

Suy nghĩ chớp mắt thay đổi, Diệp Trung Đường nâng cánh tay thúc Lý Viễn Sơn: "Tôi cảm thấy hai ta đấu cả đời rồi, cũng chỉ nửa bước xuống lỗ cũng không phân ra ai thắng ai thua, tôi thấy đừng đấu nữa."

"Ông cũng không cảm thấy ngại mà nói không phân thẳng thua?" Lý Viễn Sơn nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Nếu như nói về da mặt dày, cái đó không cần so, tôi tự thấy không bằng."


Diệp Trung Đường nghe mà mặt đỏ tới mang tai, cười khan nói: "Cái này không quan trọng, quan trọng là tôi cảm thấy đấu tiếp nữa cũng không có ý nghĩa."

Nghe lời nói bóng gió của đối phương, Lý Viễn Sơn nheo. mắt lại: "Sao vậy, chuẩn bị nhận thua?"

"Khụ khụ, tôi không nói cái này." Diệp Trung Đường lắc đầu, lập tức cúi đầu thấp giọng nói bên tai Lý Viễn Sơn: "Ông cảm thấy cháu gái tôi thế nào?”

Hả?

Lý Viễn Sơn và Diệp Trung Đường quen biết cả đời, một ánh mắt tùy tiện của người kia ông ấy cũng có thể đoán được có ý nghĩa gì.

"Ý ông là?"

"Ha ha, không sai." Diệp Trung Đường nở nụ cười như hồ ly.

Lý Viễn Sơn dựng một ngón tay cái lên, thấp giọng nói: "Lão già nhà ông tính toán ghê gớm đó, một cháu gái đã

muốn bắt cóc cục cương nhà tôi rồi."

"Đừng nói khó nghe như vậy, ông cứ nói có đồng ý hay không?" Diệp Trung Đường tức giận nói.

Lý Viễn Sơn hiểu ý cười nói: "Cái này tôi phải suy nghĩ kỹ đã"

“Tôi nói ông đừng được lợi mà còn khoe mẽ" Diệp Trung Đường lập tức có hơi bất mãn.

Có vô số nhà quyền quý muốn cưới cháu gái ông ấy, nhưng nhìn dáng vẻ này của Lý Viễn Sơn giống như là ông ấy mặt dày mày dạn muốn gả cháu gái đi vậy.

Chuyện này khiến ông ấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu.

"Ông nói tôi được hời?"
 
Chương 246: C246: Cậu trước tiên chờ tí


"Lẽ nào không phải?"

"Ông nội, ông và ông nội Lý đang thầm thì gì đó?" Bỗng nhiên Diệp Khinh Nhu lên tiếng ngắt lời hai lão ngoan đồng

nói chuyện.

"Ông nội cháu muốn gả cháu cho Trạch Vũ nhà tụi ông, cô nhóc cháu cảm thấy thế nào?"

"Ông nói nhanh như vậy làm gì?" Diệp Trung Đường trừng mắt với Lý Viễn Sơn, thầm trách người kia lắm mồm.

"Ông nội."

Đôi mät đẹp của Diệp Khinh Nhu nheo lại, cứ thế hỏi: "Tại sao ông có thể như vậy?"

Nếu như không phải trời mờ tối thì có thể thấy rõ gương mặt vị nữ chiến thần này trong nháy mất đã đỏ ửng.

Lại nghĩ tới quan hệ xảy ra giữa Lý Trạch Vũ và cháu gái mình, cô ấy lập tức hận không thể tìm một khe hở từ trên mặt đất mà chui vào.

Quá lúng túng.


Có điều trong mơ hồ cô ấy lại nghĩ tới lời hứa của mình với Lý Trạch Vũ.

Càng ngượng ngùng không thôi.

Đúng lúc này, một máy bay vận tải quân dụng từ trên không trung bay tới gần, cuối cùng đậu trên thao trường.

Cửa cabin mở ra, các kiện hàng lần lượt từ trên cao thả xuống.

Khoảng hai ba trăm cái.

Thấy một màn này, Tô Cẩn Hoa không nhịn được hỏi Lý Trạch Vũ: "Đây đều là thứ gì?"

"Còn có thể là gì? Vũ khí." Dáng vẻ Lý Trạch Vũ đương nhiên đáp.

Một lát sau.

Mấy vị vua lính đánh thuê dẫn người chuyển tất cả kiện

hàng qua, sau khi mở ra bên trong đều là súng đạn cùng một màu.

Tô Cẩn Hoa muốn biết Lý Trạch Vũ lấy được là vũ khí gì, thế nên tiến lên đánh giá một chút.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.

Những thứ này đều là vũ khí tân tiến nhất trên đời hiện nay, hơn nữa theo lão biết thì một số loại pháo, khung đạn chỉ có trong những quốc gia có vũ khí tiên tiến và phong cách đẹp nhất mới có."

"Những vũ khí này cậu lấy được từ đâu?" Tô Cẩn Hoa hơi kích động hỏi.

"Ông muốn à? Có thể tìm tôi mua”

"Người khác tìm tôi mua cũng không có ưu đãi, nếu như Long Chủ ông mở miệng, tôi có thể giảm 1% cho ông."

Lý Trạch Vũ lập tức bắt đầu đóng vai tay buôn lậu súng ống đạn dược.


1%?

Tôi cảm ơn cậu nhét!

Khóe miệng Tô Cẩn Hoa hơi co rút mấy lần, nghiêm mặt nói: "Chắc hẳn cũng cũng có cách lấy bản thiết kế những vũ khí này?"

"Chỉ cần tiền đúng chỗ, trên thế giới này bản thiết kế bất cứ vũ khí nào tôi cũng có thể chuẩn bị cho ông." Lý Trạch Vũ

vỗ ngực bảo đảm.

"Cậu trước tiên chờ tí." Tô Cẩn Hoa để lại một câu nói rồi quay đầu đi về phía mấy người Lý Viễn Sơn.

"Ông Lý, ông Lý... "Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy Tô Cẩn Hoa và Lý Trạch Vũ chỉ thầm thì trong chốc lát mà sắc mặt đã thay đổi xoành

xoạch, trong lòng Lý Viễn Sơn hết sức tò mò hai người nói gì.

"Ông Lý, tôi muốn hỏi ngài một chuyện, mong ngài đừng giấu tôi."

Trong lúc nói chuyện, Tô Cẩn Hoa lau mồ hôi lạnh.

Lý Viễn Sơn thấy mặt mũi lão nghiêm túc thì không khỏi cẩn thận nói: "Ông hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì tuyệt đối không giấu giếm,"


Diệp Trung Đường và Diệp Khinh Nhu cũng dựng lỗ tai lên, đều muốn biết Tô Cẩn Hoa sẽ hỏi gì.

"Thời gian ba năm nay, Lý Trạch Vũ kia thật sự ngồi tù à?" Tô Cẩn Hoa hỏi thẳng nghỉ ngờ trong lòng.

Nghe nói lời này, Lý Viễn Sơn nghiêng đầu trừng mắt với Diệp Trung Đường.

Diệp Trung Đường dường như có hơi chột dạ, vội vàng xoay đầu sang một bên vờ như không thấy.

Dù sao lúc trước chính là ông ấy quyết tâm muốn kéo Lý Trạch Vũ từ trong tử ngục ra.

Lý Viễn Sôn quay đầu nhìn về phía Tô Cẩn Hoa, càng khó hiểu mà hỏi ngược lại: "Thăng nhóc thối này ngồi tù ba năm, vì sao Long Chủ ông muốn hỏi cái này?"

"Thật sự ngồi tù?" Tô Cẩn Hoa vấn hoài nghi.

Vụ án phong lưu lúc trước vừa xảy ra, Diệp Trung Đường đã tự mình tới tìm lão muốn cứu Lý Trạch Vũ ra khỏi tử ngục, lúc ấy cũng là lão tự mình ký lệnh áp giải.

Nhưng lão thật sự hoài nghi ba năm qua Lý Trạch Vũ vốn. không ngồi tù, rất có thể nhà họ Lý đã lén giải cứu kẻ này ra từ Sớm rồi.

Tại sao một tội phạm đang được cải tạo lại có thể trâu bò. như thế?
 
Chương 247: C247: Ngài tư đồ


Nhà họ Tân.

Tân Hạo Nhiên ngồi trên xe lăn, toàn thân nhìn vào màn đêm với vẻ phiền muộn không dứt.

Hai chân của gã hoàn toàn bị phế, bác sĩ đã phán cả đời này gã không thể đứng lên được nữa.

"Anh Hạo Nhiên, anh đừng quá buồn. Em sẽ ở bên anh cả đời này, không xa không rời.”

Một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi xuất phía sau, giọng nói có sự dịu dàng khó tả.

Tân Hạo Nhiên nắm lấy tay cô gái, cố tỏ vẻ cảm động: "Hà Nhi, có thể quen biết em là may mản lớn nhất của đời anh!"

Nghe vậy, trong lòng Ninh Hà ngọt như ăn mật: "Em cũng vậy

Trước hoa dưới trăng, lúc hai người đang như keo như sơn, một ông cụ gù lưng từ từ đi tới dưới ánh đèn.

Tân Hạo Nhiên lập tức đẩy Ninh Hà ở bên cạnh ra, vẻ mặt đầy phấn khởi.


"Ngài Tư Đồ!"

Tư Đồ Tiếu, giữ vị trí cao thủ đệ nhất của nhà họ Tân, từ xưa đến nay luôn luôn bí ẩn, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Trong trí nhớ của Tân Hạo Nhiên, số lần gặp đối phương từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên đầu ngón tay, gã không khỏi †ò mò tại sao đột nhiên đối phương lại xuất hiện.

"Xương cốt nát vụn đứt lìa, chắc hẳn y thuật bình thường không thể chữa khỏi."

Tư Đồ Tiếu nhìn chằm chằm vào hai chân của Tân Hạo Nhiên, lắc đầu thở dài.

Tân Hạo Nhiên đang suy nghĩ tỉ mỉ thì chú ý tới bốn chữ "y thuật bình thường" trong miệng của đối phương.

Y thuật bình thường không thể chữa khỏi, vậy còn những y thuật không bình thường thì sao?

Nghĩ tới đây, Tân Hạo Nhiên kích động tới mức muốn đứng dậy nhưng lại loạng choạng ngã xuống đất.

"Anh Hạo Nhiên!"


Ninh Hà muốn tới đỡ.

"Hà Nhi, em đừng động!"

Tân Hạo Nhiên từ chối ý tốt của đối phương, lấy tay ép hai chân của gã thành tư thế quỳ: "Cầu xin ngài Tư Đồ giúp tôi một tay, chỉ cần ngài có thể giúp tôi chữa khỏi đôi chân, Hạo. Nhiên sẽ ghi nhớ ân tình của tiên sinh cả đời này!"

Tư Đồ Tiếu không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ nhàn nhạt nói: "Năm đó cậu chỉ mới năm tuổi, lão phu đã nhìn ra tố

chất của thân thể cậu chính là thiên tài trong thiên tài!"

"Vốn dĩ lão phu muốn thu cậu làm đệ tử nhưng đáng tiếc là cậu lại bỏ võ theo văn, đi theo con đường chính trị!"

"Bây giờ lão phu hỏi lại cậu một lần nữa, cậu có sẵn lòng bái lão phu làm thầy không?"

Tư Đạo Tiếu cao ngạo, cậy thế sinh kiêu.

Lần này, ông ta tin chắc người thanh niên trước mặt sẽ không từ chối ý tốt của ông ta nữa.

"Ngài Tư Đồ, ngài thật sự có thể chữa khỏi cho hai chân của tôi sao?"

Tân Hạo Nhiên quan tâm nhất đến vấn đề này.
 
Chương 248: C248: Chỉ trong phút chốc


Tư Đồ Tiếu hời hợt nói: "Chỉ là xương cốt vỡ vụn mà thôi, trong tay lão phu có Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, bảo đảm cậu có thể đứng dậy lần nữa trong vòng ba tháng."

Nghe được tin này, Tân Hạo Nhiên vô cùng kích động.

"Điều kiện tiên quyết là cậu phải trở thành đệ tử của lão phu!"

Tư Đồ Tiếu bổ sung thêm một câu.

Chỉ trong phút chốc, Tân Hạo Nhiên lập tức xìu xuống như cà tím phơi sương.

Ước mơ của gã là đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, trở thành người thống trị vùng đất này nên gã không có chút hứng thú nào đối với luyện võ.

Bởi vì trong mät gã, dù võ lực của một người có mạnh đến đâu thì có thể ra sao chứ?

Quyền lực mới là vương đạo!


"Khi thực lực của một người đạt đến một cảnh giới nhất định, người đó cũng có thể trở thành kẻ thống trị một phương."

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của gã, Tư Đồ Tiếu nhàn nhạt nói: "Giống như lão phu đây, lấy đầu của một Thượng tướng trong hơn nghìn quân dễ như trở bàn tay, cậu hiểu ý của lão phu chứ?”

Tân Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn qua có vẻ cái hiểu cái

Tư Đồ Tiếu khẽ thở dài, nói: "Lão phu hỏi cậu, cậu có muốn báo thù không?"

Hai chữ báo thù như một mũi kim đâm thẳng vào trong cơ thể của Tân Hạo Nhiên.

Gã hận Lý Trạch Vũ, hận không thể băm văm đối phương, cuối cùng ngũ mã phanh thây đến chết.

Bởi vì tất cả những gì gã phải chịu đều do Lý Trạch Vũ ban tặng!

Cho nên mấy ngày qua đến nằm mơ gã cũng muốn trả thùi


Nhưng khi nghĩ rằng ngay cả Giang Mộ Bạch cũng chết trong tay đối phương, gã đành bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ này.

"Chỉ cần cậu trở thành đệ tử của tôi, một ngày nào đó cậu sẽ trở thành cao thủ đệ nhất thiên hại"

Tư Đồ Tiếu khẳng định bảo đảm nói. Cao thủ đệ nhất thiên hạt! Trong mắt Tần Hạo Nhiên dần tỏa ra ánh sáng vàng, gã

nuốt nước miếng hỏi: "Ngài có biết thực lực của Lý Trạch Vũ không? Sau này tôi thật sự có thể đánh bại cậu ta chứ?”

"Gần đây danh tiếng của thằng nhóc kia như sấm vang bên tai của lão phu, không thể không thừa nhận rằng thiên phú võ đạo của thằng nhóc kia thật sự rất quái dị!"

Ngoài sự khâm phục, trên mặt Tư Đồ Tiếu còn lộ ra sự khinh thường: "Mặc dù lão phu chưa từng giao thủ qua với cậu ta nhưng lão phu có thể khẳng định thực lực của cậu ta cũng chỉ ở cảnh giới Võ Thánh, lão phu chỉ cần dùng một tay cũng có thể bóp ch ết cậu ta"

"Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của Hạo Nhiên!" "Cộp, cộp, cộp...

Tân Hạo Nhiên không chút do dự, dập đầu liên tiếp ba lần.

Mặc dù không thích con đường võ đạo nhưng đây là cách duy nhất để gã có thể đứng dậy lần nữa, có cơ hội báo thù Lý Trạch Vũ.

Cho dù không tình nguyện nhưng gã cũng không có cách nào từ chối.
 
Chương 249: C249: Ông nội


Tư Đồ Tiếu gật đầu hài lòng, nói: "Hãy đi tạm biệt với người nhà của con đi, tối nay hãy rời khỏi đây cùng vi sư."

“Anh Hạo Nhiên!"

Nghe thấy Tư Đồ Tiếu nói muốn dẫn Tân Hạo Nhiên rời đi, trong mắt Ninh Hà đầy vẻ không cam lòng.

Trên mặt Hạo Nhiên đầy vẻ hờ hững, gã đẩy Ninh Hà ra.

Trước đây gã là một người tàn phế, chỉ có thể đảm bảo. địa vị của mình bằng đám cưới với Ninh Hà nên dù không thích đối phương thì cũng không phải giả vờ si mê.

Nhưng hôm nay không còn giống nữa!

Gã có thể đứng dậy lần nữa, thậm chí còn trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Ninh Hà trong mắt gã đã không còn giá trị lợi dụng nữa!

"Sư phụ, chúng ta đi thôi, đồ nhi không còn chút ràng buộc nào nữa." Tần Hạo Nhiên bày tỏ thái độ chém đỉnh chặt sắt.


Thấy màn này, Tư Đồ Tiếu nheo mắt.

Ông ta không ngờ Hạo Nhiên lại có thể vô tình như vậy, ngay cả người nhà cũng không để trong lòng.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, người như vậy mới xứng đáng trở thành truyền nhân của Tư Đồ Tiếu.

Thao trường ở ngoại ô phía đông.

Hàng ngàn tên lính đánh thuê đã sẵn sàng xuất phát, họ theo lệnh của Lý Trạch Vũ lên máy bay vận tải đã được chuẩn bị một cách trật tự.

Tô Cẩn Hoa cau mày hỏi: "Cậu chỉ định mang từng này. người đi đối đầu với nước Thần Tam thôi sao?"

"Không phải là đối đầu, là đi tàn sát họ!" Lý Trạch Vũ thờ ơ nói.

Dù nghe thế nào Tô Cẩn Hoa cũng cảm thấy lời này có chút không đáng tin cậy.

Mặc dù lão nhìn ra được hàng ngàn tên lính này đều là tinh anh hạng nhất nhưng nước Thần Tam sở hữu hàng trăm ngàn quân binh, chỉ xét về số lượng đã bị đối phương áp đảo hoàn toàn.


Dù vũ khí có tân tiến hơn, lão cũng không coi trọng những người Lý Trạch Vũ đưa đi cùng này.

"Long chủ, nếu như ông đã lựa chọn tin tưởng tôi thì đừng nghĩ nhiều nữa. Trong vòng mười hai giờ, tôi đảm bảo ông có thể nhận được tin cầu hòa của nước Thần Tam."

Lý Trạch Vũ vỗ vai của Tô Cẩn Hoa, hoàn toàn không để ý tới thân phận Long chủ của đối phương.

Điều này không khỏi khiến Lý Viễn Sơn hơi xấu hổi

Diệp Trung Đường giơ ngón cái lên tỏ vẻ khâm phục.

Nếu như không phải là thân phận không thích hợp thì ông ấy cũng muốn khen ngợi Lý Trạch Vũ một câu: "Thằng nhóc này, cậu thật lợi hại!"

"Ông nội, cháu cũng muốn đi với họiI"

Đột nhiên Diệp Khinh Nhu mở miệng, sau đó không đợi Diệp Trung Đường đồng ý đã xông về phía Lý Trạch Vũ.

"Tôi cũng muốn tham gia chiến đấu!" "Cô tham gia chiến đấu cái rắm!" Lý Trạch Vũ dứt khoát từ chối.

Hản không muốn lúc trận chiến đẫm máu còn phải phân tâm chú ý đến sự an toàn của người phụ nữ này.

"Cậu không nên coi thường tôi, tôi rất mạnh đấy!" Diệp Khinh Nhu giơ hai quả đấm. Lý Trạch Vũ liếc nhìn cô ấy, cười khinh thường.

"Bại tướng như cô, muốn khoe khoang thì mời đi tìm người khác...
 
Chương 250: C250: Tần chấn


Khi đến giờ Tý, không khí ở quân khu Tây Cương trở nên vô cùng nặng nề.

Bởi vì mới vừa rồi, đột nhiên nước Thần Tam phát động tổng tiến công, hàng trăm ngàn quân địch tấn công quân khu của họ khắp bốn phương tám hướng.

Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng nhưng chỉ có một người mặt không đổi sắc.

Tần Chấn!

Vị nguyên soái của quân đoàn Thiên Long này đang gõ ngón tay lên mặt bàn, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

"Nguyên soái Tần, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết như vậy sao?"

"Nếu như chúng ta không phản kích thì quân địch sẽ bao vây quân khu của chúng ta trong vòng chưa đầy hai tiếng nữa!"

"Nguyên soái Tân..." Mấy tên tướng lĩnh lần lượt mở miệng thuyết phục.

Tuy nhiên có vẻ như Tân Chấn không nghe thấy, ông ta vẫn ngồi tự ngẫm nghĩ.

"Nguyên soái Tân, ngài không thể không quan tâm đ ến sống chết của tướng sĩ chúng ta được!"


"Nếu như tuyến phòng ngự của chúng ta bị thất thủ ở đây, vậy thì hoàn toàn xong rồi..."

Các tướng lĩnh tiếp tục khuyên.

Cuối cùng, Tân Chấn chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Bổn soái tự có quyết sách, các người hoảng hốt cái gì?"

"Thế nhưng..."

"Không có nhưng!"

Đột nhiên ánh mắt của Tân Chấn trở nên tàn khốc, ông ta đảo mắt nhìn mọi người, nói: "Còn ai dám nghi ngờ quyết sách của bổn soái, kết cục của Trương Binh Lễ chính là bài học của ông ta."

Những lời này lập tức khiến mọi người ngoan ngoãn im miệng.

Ngay cả mấy tướng lĩnh lòng đầy nhiệt huyết cũng không dám lên tiếng nữa.

Dù sao bọn họ cũng không muốn như Trương Binh Lễ, chết như vậy vừa ấm ức vừa thảm thương!


"Báo!" Một tên lính xông vào.

Tất cả mọi người soạt soạt nhìn sang, tim đều vọt lên tận cổ họng.

Bởi vì họ đều sợ nghe được tin đại quân nước Thần Tam đã đột phá tuyến phòng ngự!

"Bẩm nguyên soái Tần, hai mươi ba chiếc máy bay vận tải C17 sắp hạ cánh xuống địa bàn quân khu của chúng ta, xin ngài đưa ra chỉ thị!"

Tên binh sĩ cao giọng báo cáo.

Nghe vậy, Tấn Chấn đứng dậy vô cùng kích động, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười xảo quyệt.

Tới rồi tới rồi!

Cuối cùng quân đoàn Hổ Khiếu đã tới rồi!

"Là quân tiếp viện sao?"

La Đại Long hỏi.

Các binh sĩ gật đầu, nói: "Trên máy bay vận tải có khắc ký hiệu của quân đoàn Hổ Khiếu, hơn nữa bên Hoàng Thành cũng vừa truyền tin tới rằng những người đó chính là quân tiếp viện được gửi đến cho chúng ta!"

"Ha ha ha..."
 
Chương 251: C251: Mười mấy phút sau


Tần Chấn cười to nói: "Đi, theo bổn soái tới nghênh đón quân tiếp viện."

Lần này, ông ta càng chắc chắn rằng quân tiếp viện đến lần này chính là tướng sĩ của quân đoàn Hổ Khiếu.

Mấy tên tướng lĩnh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Một chiếc máy bay vận tải C17 bình thường chỉ có thể chở khoảng tám trăm người, hai mươi ba chiếc máy bay vận tải chở tối đa chưa đến hai mươi nghìn người.

Tại sao quân tiếp viện chỉ có chút người này thôi?

Có điều mọi người đều sợ chạm vào lông mày của Tần Chấn nên không có ý định lên tiếng.

Còn Tân Chấn cảm thấy hầu hết mọi chuyện đang phát triển theo kế hoạch của mình, ông ta còn đang âm thầm vui vẻ cho nên nhất thời không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Mười mấy phút sau.

Từng chiếc máy bay vận tải đậu xuống sân bay thuộc khu vực quản lý của quân khu Tây Cương.

"Cạch!" "Cạch.." Tất cả khoang máy bay lần lượt mở ra. Hử? Chuyện gì vậy! Một đám tướng lĩnh do Tân Chấn cầm đầu đều sững sờ. Chỉ vì họ thấy bước ra khỏi máy bay vận tải không phải là quân đoàn Hổ Khiếu như dự liệu mà là những người nước ngoài với nhiều màu da khác nhau.

"Các người là ai?"


Một tên tướng lĩnh quát lên.

"Xoạt xoạt xoạt..."

Hàng ngàn tên quân đoàn Thiên Long lập tức giơ vũ khí lên, sẵn sàng chiến đấu.

"Dừng tay!"

Ngay tại lúc này, Lý Trạch Vũ là người cuối cùng bước ra từ bên trong khoang máy bay.

Tần Chân nheo hai mắt lại.

Dưới sự chăm chú của mọi cặp mắt, Lý Trạch Vũ thong thả đi tới trước mặt Tần Chấn: "Nguyên soái Tần, ông có nhận ra tôi không?"

"Lý Trạch VũI"

Tần Chấn cau mày cười lạnh.

"Sai!"

Lý Trạch Vũ quát lên, phản bác: "Ông nên gọi tôi là đại soái Lý!"


Lời này vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh của quân đoàn Thiên Long đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Tân Chấn cũng nở nụ cười không thèm để ý.

Nhưng mười lắm phút sau, ông ta không thể cười được nữa.

Chỉ thấy Lý Trạch Vũ lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong ngực ra giơ lên trước mặt mọi người, trịnh trọng nói: "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Trạch Vũ, là chủ soái Tây viện do chính Long chủ tự ra lệnh bổ nhiệm!"

Nhất thời trên mặt mọi người lộ vẻ không thể tin nổi.

Họ hoàn toàn không ngờ Long chủ sẽ bổ nhiệm một người trẻ tuổi như vậy làm chủ soái.

"Hoang đường!"

La Đại Long tức giận bất bình nói: "Long chủ đang làm gì vậy? Sao ông ấy lại bổ nhiệm một thăng nhóc như cậu làm chủ soái được chứ, ông ấy bị điên rồi sao?"

"Đoàng!"

"A.."

Đột nhiên có tiếng súng vang lên, sau đó mọi người nhìn thấy La Đại Long vừa mới còn kiêu ngạo hống hách đã ngã xuống đất.

Còn Lý Trạch Vũ thổi phù một hơi vào khẩu súng trong tay, có vẻ như muốn nói cho mọi người biết: Các người không nhìn lầm đâu, chính tôi là người nổ súng bắn chết ông ta!

"Đồ vô liêm sỉ!"

Vẻ mặt của Tần Chấn giận dữ.

"Két két két!"
 
Chương 252: C252: Ra lệnh


Hàng ngàn tên quân đoàn Thiên Long lập tức phối hợp mở chốt an toàn súng trong tay.

"Két két két...

Hàng ngàn tên lính đánh thuê sau lưng Lý Trạch Vũ cũng không ngồi yên chờ chết, lần lượt rút súng ra mặt đối mặt.

Chỉ trong chốc lát, hiện trường lập tức tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.

"Sao cậu dám công khai bắn chết phó soái của ta?" Tần Chấn hùng hồn chất vấn. "Ha ha..."

Lý Trạch Vũ bình tĩnh như thường nói: "Nghe nói Thượng tướng Trương Binh Lễ chỉ xin ông xuất chiến đã bị ông bắn chết, có chuyện này không?"

"Trương Binh Lễ coi thường kỷ cương, không tuân theo mệnh lệnh của tôi nên ông ta đáng chết!"

Tân Chấn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đáp trả lại. "Nói hay lắm!"

"Bốp bốp bốp!"

Đột nhiên Lý Trạch Vũ võ tay.

Tần Chấn ngẩn người, hoàn toàn không biết đối phương nghĩ gì.

"Nếu như Trương tướng đã không tuân theo quân lệnh thì ông ta đáng chết!"

"Vừa rồi tên ngu ngốc kia dám nghỉ ngờ quyết sách của Long chủ, ông nói xem có phải ông ta càng đáng chết hơn


không?”

Khí thể của Lý Trạch Vũ không hề giảm mà còn hỏi ngược lại.

Nhất thời Tân Chấn không phản bác được.

"Tốt lắm, bỏ qua chuyện lúc nãy đi!"

Lý Trạch Vũ hời hợt chuyển sang chuyện khác, sau đó lấy một tập văn kiện từ trên người ra và đưa tới trước mặt Tân Chấn: "Đây là thư bổ nhiệm mà Long chủ giao cho ông."

Tần Chấn nhận lấy, cẩn thận xem xét trước mặt mọi người.

"Không thể nào!"

Mười lăm phút sau.

Tần Chấn ném thư bổ nhiệm xuống dưới đất, gào thét điên cuồng: "Long chủ không thể làm như vậy được!"

"Mẹ nó!"

Lý Trạch Vũ chửi măng, chĩa thẳng súng trong tay vào Tần Chấn: "Mẹ nó, có phải ông muốn tạo phản không? Tôi nói cho ông biết, Long chủ ban cho ông đây đại quyền sinh sát, ông có tin ông đây pằng một phát thì ông chỉ có thể uổng mạng không?"

"Nếu như cậu dám bắn!" Ánh mắt của Tần Chấn u ám.


Ông ta tuyệt đối không tin Lý Trạch Vũ dám nổ súng bắn ông ta.

Nhưng đó chỉ là những gì ông ta nghĩ!

"Đoàng đoàng đoàng!"

Lý Trạch Vũ trực tiếp bóp cò, nổ liên tiếp ba phát súng.

Ð*t m*I

May mà Tần Chấn phản ứng khá nhanh, dễ dàng tránh được ba viên đạn, điều này chứng tỏ thân thủ của người này rất lợi hại.

"Mọi người đều thấy đấy, chính ông ta muốn tôi nổ súng."

Lý Trạch Vũ nhìn mọi người xung quanh, biểu cảm trông rất vô tội.

Tân Chấn giơ cao bàn tay to lớn, trong lúc ông ta chuẩn bị ra lệnh.

"Ông có thể ra lệnh nhưng chỉ cần ông dám ra lệnh thì chứng tỏ ông, lão già này muốn tạo phản!"

Lý Trạch Vũ mở miệng trước, trực tiếp chụp cái mũ lớn lên đầu ông ta.

Tay của Tân Chấn cứng đờ giữa không trung, không biết nên thu tay hay tiếp tục vẫy tay ra lệnh.

Ra lệnh, người ta sẽ nói ông ta muốn tạo phản!

Còn không ra lệnh thì ông ta phải giao ra quyền kiểm soát quân khu Tây Cương!

Mẹ nó chứ, tại sao có thể như vậy!

Trên mặt Tần Chấn lộ vẻ khó coi như ăn phải phân chó...
 
Chương 253: C253: Quân khu tây cương


Vốn tưởng mọi chuyện đang phát triển như mình đoán trước, kết quả lại bị Lý Trạch Vũ đánh cho trở tay không kịp.

Sau khi do dự và cân nhắc lợi hại nhiều lần, Tân Chấn vô cùng miễn cưỡng mà giao lại quyền chỉ huy tác chiến của

Quân khu Tây Cương.

Nhưng có một điều ông ta không ngờ tới là Lý Trạch Vũ không hề có ý định dùng binh lính của quân Thiên Long!

"Chẳng lẽ đại soái Lý muốn dẫn một vạn người này đi đánh nước Thần Tam ư?"

Một vị tướng lĩnh mặt đầy hoảng sợ hỏi.

Lý Trạch Vũ gật đầu, hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì không?"

Lời nói khiến mọi người bốn phía kinh ngạc!

"À thì..."

Các tướng lĩnh không biết nên nói gì cho phải.


Nước Thần Tam có năm sáu trăm nghìn binh lực, nói quá lên, chỉ cần một người một ngụm nước bọt là có thể nhấn các người chết chìm!

"Được rồi! Trong quân đội không được đùa giỡn!"

"Bổn soái khâm phục lòng dũng cảm của đám trẻ tuổi các người!"

Tần Chấn cười nhiều đến mức sắp trẹo quai hàm.

Lúc này, sự bất mãn đối với việc Lý Trạch Vũ tước đoạt quyền chỉ huy tác chiến trong nháy mắt biến mất.

Bởi vì trong mắt ông ta, Lý Trạch Vũ chết chắc rồi!

Mà có gì đáng để tranh cãi với một người chết chứ?

Lý Trạch Vũ hừ lạnh châm chọc: "Đại soái tôi đây mới không giống đồ vô dụng nào đó, tay nắm quân trăm vạn đại quân mà ngay cả dũng khí chiến đấu trực diện cũng không có."

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Tần Chấn lập tức cứng lại.


Người tinh tường đều có thể nhận ra Lý Trạch Vũ đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, kẻ vô dụng mà hắn nói tới chính là ông tai

"Đừng hiểu lầm, Tân nguyên soái, tôi không chỉ tên nói họ ai cả, đương nhiên..."

Lý Trạch Vũ cười ha hả: "Nếu ông nhất quyết muốn dò số ngồi vào chỗ, thì đại soái tôi đây cũng không có cách nào!"

"Lý! Trạch! VũI"

Tân Chấn nói gằn từng chữ một, trong mắt dường như bộc phát ra lửa giận.

"Báo cáo..."

Một binh lính trinh thám bước nhanh tới.

"Báo cáo Tần soái, nước Thần Tam đã phái trăm năm mươi nghìn quân tiến đến chính diện quân khu của chúng ta, nếu không mau phái quân tiếp viện, nhiều nhất là mười phút

nữa bọn họ sẽ chọc thủng phòng ngự của chúng tai"

Tin tức này khiến sắc mặt của tất cả các tướng lĩnh lập tức thay đổi.

Đúng lúc mọi người đang lo lắng... "Mọi người, đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi!"

Ngay sau đó Lý Trạch Vũ nhìn về phía Tần Chấn: "Để đồ vô dụng nào đó biết mình rốt cuộc có phải phế vật hay không!"

"Cậu..."
 
Chương 254: C254: Đồ vô dụng


Tần Chấn hết lần này đến lần khác âm thầm nhắc nhở mình không được tức giận, cũng không cần so đo với người chết quá nhiều.

"Chúng ta đi nào!"

Lý Trạch Vũ vung tay lên, kéo quân của mình mênh mông cuồn cuộn mà rời đi.

"Đồ vô dụng!"

"Đồ vô dụng!"

"Đồ vô dụng..."

Chín vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La đều vô cùng ăn ý, mỗi người đi ngang qua Tần Chấn đều mở miệng mắng một câu.

Mặc dù giọng phổ thông của họ quả thực rất khó nghe...

Răng hàm của Tần Chấn đều nghiến đến sắp gãy.

Thân là chủ soái của một quân khu, đây là lần đầu tiên có nhiều người mắng ông là "đồ vô dụng" như vậy!

"Nguyên soái Tân, đừng tức giận, đại soái Lý bọn họ không phải măng ngài đâu!"


"Ừm, chắc là không phải!" "Chắc vậy..."

Một số tướng lĩnh ngoài miệng nói lời an ủi Tân Chấn, nhưng thực ra lại đâm thêm vài nhát vào tim ông ta.

Bọn họ đã sớm vô cùng bất mãn với những hành động của Tân Chấn, nếu không phải cấp trên một bậc đè chết người thì bọn họ cũng muốn mắng Tần Chấn là "đồ vô dụng”.

Cùng lúc đó.

Lý Trạch Vũ đầu tàu gương mẫu, dẫn hơn mười nghìn người chạy bộ về phía lối vào cửa phòng tuyến.

Mới đi tới cách đó vài dặm, bọn họ đã nghe thấy tiếng lửa đạn đỉnh tai nhức óc.

"Chia quân ba cánh!" "RõI"

Tuân theo mệnh lệnh của Lý Trạch Vũ, đội ngũ mấy vạn người vô cùng ăn ý mà chia thành đội hình ba cánh quân.

Tốc độ hành quân của họ rất nhanh, thời gian chưa đến một chén trà đã đến được cửa tuyến phòng thủ đang tràn ngập nguy cơ.

Hơn nghìn binh lính quân đoàn Thiên Long đã chết trận, chỉ còn hơn năm trăm người vẫn đang hăng hái tắm máu chiến đấu.


Những người lính này thật đáng kính, đáng thương và cũng thật đáng buồn!

Bọn họ dù có chết cũng không để kẻ địch đến gân nửa bước, luôn tin tưởng quân tiếp viện sẽ đến, nhưng lại không

biết mình đã bị Tân Chấn bỏ rơi.

Nói cách khác, nếu không có Lý Trạch Vũ tới, kết quả cuối cùng của năm trăm người này chắc chắn là cái chết!

Sẽ không có bất ngờ nào xảy ra cả.

"Bùm bùm bùm!"

"Thịch thịch thịch..."

Một cánh quân do Melos và Oni vừa lên đã dẫn đầu lao ra khỏi cửa tuyến phòng thủ, đối đầu trực diện với binh lính của nước Thần Tam.

Hỏa lực vô cùng dũng mãnh!

Đội quân của nước Thần Tam vốn dĩ đang khí thế mạnh mẽ bị đánh cho trở tay không kịp, muốn phản công cũng phải mất ít nhất vài phút để giảm xóc.

Nhưng chỉ trong vài phút này, một cánh quân khác đã phân tán ra đột kích, trong nháy mắt đã xử lý hơn hai nghìn quân địch.

"Sao bọn họ lại có vũ khí lợi hại như vậy!"

"Không lẽ quân tiếp viện của bọn họ đến rồi?"

"Mày hỏi tao, mẹ nó tao hỏi ai đây?"
 
Chương 255: C255: Vậy rốt cuộc vấn đề ở đây là gì


Vài tên lính nước Thần Tam suy đoán với nhau.

"Báo cáo!"

"Đột nhiên xuất hiện quân địch, số lượng ước chừng hai trăm nghìn người, nhưng không phải binh lính của quân Thiên Long!"

Có binh lính tới báo cáo.

Tướng lĩnh cầm đầu lập tức sửng sốt một chút, sau đó gấp không chờ nổi mà hỏi lại: "Có phải là binh lính của quân đoàn Hổ Khiếu nước Hạ không?"

"Không... Không phải!"

Người lính run rẩy trả lời: "Những người đó không giống như là binh lính của nước Hại"

Không phải là binh lính của nước Hạ?

Những lời này khiến các tướng lĩnh có mặt bối rối, nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Những người đó có màu da khác nhau, tổ tình báo của chúng ta đã nhận ra danh tính của một số người trong số đó!"

Người lính do dự một lúc rồi nói tiếp: Bọn họ hình như là lính đánh thuê, hơn nữa bọn họ đều thuộc đoàn lính đánh thuê hạng nhất thế giới!"

"Đây là chuyện gì vậy!"

"Nước Hạ mời đoàn lính đánh thuê đâu ra đây?"


Vị tướng lĩnh cầm đầu có vẻ bối rối.

"Tướng quân Chachai, tôi nghĩ ngài nên liên lạc với đối phương bên kia một chút."

Một vị tướng lĩnh khác nhắc nhở.

Chachai lập tức hiểu ra, sau đó tự mình đi vào một chiếc lầu ở giữa doanh trại, nhấc điện thoại cố định bấm một dãy số.

“Tướng quân Chachail"

Giọng nói của Tân Chấn vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

Chachai không hàn huyên với đối phương mà trực tiếp hỏi thẳng: "Nước Hạ các người mời đoàn lính đánh thuê đâu ra vậy, còn nữa... sao trong tay các người lại có vũ khí tối tân như vậy!"

"Tình hình cụ thể thì tôi vẫn đang điều tra, nhưng Tướng quân Chachai không cần phải lo lắng!"

Tân Chấn trầm ngâm nói: "Lần này quân tiếp viện chỉ có khoảng mười nghìn người, với binh lực của các người, có thể

tiêu diệt bọn chúng mà không tốn chút sức lực nào!"

"Chỉ có mười nghìn người thôi ư? Sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng!"

Chachai cau mày nói: "Cấp dưới của tôi vừa tới báo cáo, ước tính có ít nhất hai trăm nghìn đại quân!"


"Không thể nào!"

Tần Chấn gần như buột miệng phủ nhận: "Tôi chính mắt nhìn thấy chỉ có khoảng người nghìn người. Hai trăm nghìn người đó đâu ra? Thông tin mà cấp dưới của ông tìm hiểu được sai lầm rồi!"

"Hy vọng ông không nói dối tôi!"

Sau khi cảnh cáo một câu, Chachai chủ động cúp điện thoại rồi bước ra khỏi lều, từ xa theo dõi trận chiến.

"Người đâu!"

"Có!"

"Tôi hỏi lại một lần nữa, đối phương thật sự có hai trăm nghìn quân tiếp viện?"

Chachai hỏi lại.

"Thưa tướng quân, tin tức của tổ tình báo chắc chắn là chính xác, trong trận địa của đối phương đột nhiên nhiều thêm mấy chục nghìn ánh lửa đạn, ước tính bảo thủ là hai trăm nghìn người, thậm chí khả năng còn nhiều hơn!"

Người lính kiên quyết trả lời.

Chachai lập tức cau mày.

Ông ta tin chắc rằng thông tin tình báo của cấp dưới mình không sai, nhưng con cáo già Tân Chấn đó lại không có lý do gì mà lừa dối ông ta.

Vậy rốt cuộc vấn đề ở đây là gì?

"Tướng quân, tướng quân..."

Một vị tướng lĩnh hoang mang hoảng loạn chạy tới.

Chachai không hài lòng liếc đối phương rồi nói: "Haru, anh đang làm cái quái gì vậy? Anh định dọa mọi người chết khiếp à!"

"Tướng quân, xảy ra chuyện không hay rồi, lão khốn Tần Chấn đó lừa chúng ta..."
 
Chương 256: C256: Ông đây ngốc như vậy à


Tần Chấn bí mật hợp tác với nước Thần Tam mưu đồ lên kế hoạch với hai mỏ dầu ở Tây Cương.

Chỉ cần nước Thần Tam giế t chết binh lính chủ lực của quân đoàn Hổ Khiếu, đến lúc đó Tân Chấn sẽ chủ động nhắc tới đàm phán hòa bình và trao hai mỏ dầu ở Tây Cương cho bọn họ.

Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một thế lực binh lính kỳ lạ như vậy, Chachai đột nhiên cảm thấy có thể mình đã bị trúng kế.

Thêm việc một vị tâm phúc nói: Lão khốn Tân Chấn đó chắc chăn đã lừa chúng ta", khiến Chachai càng tin tưởng hơn.

Dù sao rõ ràng có một đội quân hai trăm nghìn người, mà ông ta lại nói với mình chỉ có khoảng mười nghìn người!

Ông đây ngốc như vậy à?

"Truyền lệnh xuống, toàn quân rút lui, tạm thời ngưng chiến!"

Chachai lập tức ban hành mệnh lệnh cao cấp nhất.

"Rõ".

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Haru gật đầu đáp lại.


Chachai có vẻ hơi mệt mỏi nên ra lệnh tiếp: "Haru, chuyện giải quyết hậu quả giao cho anh, bản nguyên soái về nghỉ ngơi trước!"

"Tướng quân, xin đừng lo lắng, mọi việc đều có tôi lo!"

Haru chào quân lễ theo đúng tiêu chuẩn.

Chachai hài lòng gật đầu rồi quay người ngồi lên một chiếc xe việt dã quân dụng, được mấy trăm binh lính hộ tống rời khỏi chiến khu.

Haru nhìn theo bóng lưng của đối phương, miệng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, sao tên ngốc đó leo được lên chức chủ tướng ba quân này vậy chứ?”

May mắn xung quanh không có người, nếu không đã nghe thấy anh ta nói chuyện rõ ràng là bằng tiếng nước Hạ chính gốc.

Một lúc sau.

Haru tiến vào sở chỉ huy tác chiến, lập tức nắm quyền chỉ huy: "Truyền lệnh của tướng quân Chachai xuống, đoàn lục quân số 1 tiến về phía bắc, đoàn lục quân số 2 tiến về phía tây, chờ đợi cơ hội cùng nhau phát động tổng tiến công!"

"Tướng quân Haru, hiện giờ hỏa lực của chúng ta bị quân địch áp chế rất mãnh liệt, bây giờ rõ ràng không thích hợp để chúng ta chia binh lực rai"

Một vị tướng can ngăn.


"Bốp!"

Haru tát vào mặt tướng quân đó, tức giận nói: "Mẹ kiếp, ông dám làm trái quyết định của tướng quân Chachai à. Người đâu... kéo ông ta ra bắn chết đi!"

"A!"

Hành động này khiến vị tướng lĩnh đó sợ đến mất hồn mất vía.

Bản thân chỉ đưa ra ý kiến thôi mà, không tuân theo quyết định của tướng quân khi nào?

Bắn chết...

"Tướng quân Haru, tôi e rằng như vậy không thích hợp lắm!"

Lại một vị tướng lĩnh khác đứng ra xin tha giúp.

Haru càng thêm bất mãn, lạnh giọng quát: "Quân lệnh như núi. Nếu có kẻ nào dám thay ông ta xin tha lần nữa, ông đây cho băn chết chung luôn!"

Bấy giờ không còn ai dám lên tiếng nữa.

"Tướng quân Haru, tha mạng!"

"Hãy tha mạng cho tôi..."

"Đoàng!"
 
Chương 257: C257: Anh ta vừa rời đi


Tiếng súng vang lên, câu xin tha cũng đột nhiên im bặt.

Tất cả các tướng lĩnh có mặt đều nơm nớp lo sợ.

"Các người thất thần làm gì? Còn không mau làm theo lệnh của Tướng quân Chachai đi! Hay là các người cũng muốn ăn đậu phông?”

Haru gân cổ hét to.

"À... vâng!"

"Vâng!"

Lập tức có người đi truyền lệnh.

Lúc này Haru mới hài lòng gật đầu, sau đó ra lệnh tiếp: "Các người ở lại đây canh chừng cho tốt, bản tướng quân đi ăn khuya, lát nữa sẽ quay lại!"

Sau đó, anh ta rời khỏi sở chỉ huy.

Anh ta vừa rời đi, mấy vị tướng lĩnh lập tức vây lại một chỗ.


"Các người có thấy tối nay tướng quân Haru có chút khác thường không?"

"Đâu chỉ không bình thường, mà còn giống như một người hoàn toàn khác!"

"Ài, dù thế nào đi nữa chúng ta chỉ cần nghe lời là được, ngàn lần đừng để bị băn chết như nhị tướng quân..."

Mấy người tụ tập lại châu đầu ghé tai thì thầm. Ở đầu bên kia, Haru vừa rời sở chỉ huy vội rẽ trái rẽ phải, thừa dịp không ai chú ý thì leo lên một chiếc xe việt dã quân dụng.

"Rừm rừm!"

Haru một tay khởi động xe, tay kia xé bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt xuống.

Hiển nhiên, Haru này đã bị người ta giả mạo.

Và người giả mạo này còn có thể là ai khác ngoài Lý đại đương gia?

Cùng lúc đó. Mấy trăm ngàn quân của nước Thần Tam bắt đầu rút lui khỏi khỏi giao tranh, dần dần chia thành hai đội lớn đồng thời

hướng về phía bắc và phía tây.


Mà đám lính đánh thuê đang giao tranh với bọn họ cũng không truy đuổi theo.

Hai bên dường như vô cùng ăn ý lạ thường! Hơn mười phút sau.

"Bùm bùm bùm!"

"Bùm bùm bùm..."

Tình thế vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa bị phá vỡ bởi tiếng lửa đạn.

"Ạ!"

Ngay sau đó là vô số tiếng r3n rỉ vang lên.

Sở chỉ huy nước Thần Tam nhận được tin tức.

Binh lính của họ tuân theo mệnh lệnh tiến về hướng bắc và hướng tây, nhưng mới vừa tiến vào chiến tuyến chính không bao lâu đã gặp mai phục.

Trên mặt đất đã chôn sẵn vô số bom hẹn giờ, ngắn ngủi chỉ trong vòng nửa phút bọn họ đã chết ít nhất trắm nghìn người!

Tin tức này lập tức khiến tất cả các tướng lĩnh khiếp sợ giật mình.

Rốt cuộc, trăm nghìn người chết chứ không phải mười người!

Làm sao bọn họ có thể gánh nổi hậu quả này chứ? "Đều là lỗi của tướng quân Haru, là anh ta hạ lệnh!"
 
Chương 258: C258: Nghe vậy


"Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của tên ngu xuẩn đó. Giờ chúng †a phải lập tức báo cáo cho tướng quân Chachai ngay!"

Nhưng mà đúng lúc đó Haru đã quay trở lại. "Các người nhao nhao tranh cãi gì vậy?"

Haru vừa bước vào đã nghe thấy có người mắng mình ngu xuẩn nên sắc mặt anh ta rất khó coi.

"Còn dám hỏi vì sao chúng ta cãi nhau à? Cứ chờ chết đi!"

Một vị tướng từng bị "Haru" mắng cho một bài trước đó tỏ ra hả hê khi người gặp họa.

Haru lúc đầu tức giận, sau đó lộ vẻ tò mò: "Các người điên rồi à? Sao bổn tướng quân phải chờ chết chứ!"

"Vừa rồi là anh ra lệnh..."

Một vị tướng lĩnh ngay lập tức kể lại những gì "Haru" đã ra lệnh.

Haru bối rối như lọt vào sương mù, anh ta vừa mới bị tiêu chảy ngồi xổm trong nhà vệ sinh gần một tiếng, ngồi đến mức

hai chân sắp tê dại thì ra lệnh khi nào được?

Chắc chăn mấy kẻ khốn nạn này gây chuyện rồi muốn gán tội danh này lên đầu mình.

"Đoàng đoàng đoàng!"


"Ông đây sẽ gi ết chết bọn chó ngu ngốc các ngươi!" Haru rút súng trên người mình ra, bắt đầu bắn loạn xạ. "Người đâu tới đây, Haru điên rồi, mau bắt anh ta lại đi!"

"Haru, chờ chết đi..."

Bộ chỉ huy ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Cùng lúc đó. Lý Trạch Vũ vừa hát ngâm nga vừa đi về khu vực của mình.

"Đại đương gia đúng là khôn ngoan, dễ như trở bàn tay đã gi ết chết hơn mấy trăm ngàn binh lính của đối phương!"

"Không hổ là đại đương gia, chúng ta thật sự rất khâm phục ngài!"

"Trên đời này ai dám đối nghịch với đại đương gia, chẳng bằng mua một miếng đậu phụ đâm đầu chết cho rồi..."

Chín vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La bắt đầu nịnh nọt tâng bốc.

Mà đám lính đánh thuê xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều sốc đến ngây người ra.

Phải biết rằng những vị lãnh đạo này đều là nhân vật lớn nổi tiếng thế giới, vậy mà giờ bọn họ lại đang nịnh nọt tâng bốc một chàng trai trẻ!

Điều này thật con mẹ nó phản khoa học mài!

Ở đầu bên kia, quân khu Tân Cương.


Tần Chấn đang uống trà, có vẻ không hề buồn ngủ chút nào.

Ông ta đang chờ đợi "tin tốt" rằng đám người Lý Trạch Vũ sẽ bị diệt toàn quân!

Nhưng chờ mãi chờ mãi, đã chờ đến mất cả kiên nhẫn! Rốt cuộc... "Báo cáo!"

Một binh sĩ xông vào báo cáo: "Nguyên soái Tần, tin tốt, tin tốt!"

"Nói mau, có tin gì tốt? Có phải là đại quân tiếp viện phía Tây đã bị tiêu diệt không?"

Tân Chấn kích động đứng dậy. Người lính choáng váng.

Nếu đại quân tiếp viện phía Tây bị tiêu diệt, đó mà được coi là tin tốt à?

Tần Chấn hình như cũng nhận ra mình đã nói sai, sau khi ho khan vài tiếng, đổi chủ đề nói: "Ý của bổn nguyên soái là, đại quân tiếp viện phía Tây có đánh lui được quân đội nước Thần Tam không?"

"Không!"

Người lính thành thật trả lời.

Nghe vậy, Tần Chấn ra vẻ như đã đoán trước được, bình tĩnh nói: "Vậy cậu nói xem, rốt cục là tin tức tốt gì?"

"Rõ!"

Người lính lập tức báo cáo: "Chưa đầy nửa giờ sau khi đại quân tiếp viện phương Tây xuất kích, đã lật ngược tình thế ngăn cơn song dữ bảo vệ được phòng tuyến cuối cùng. Hai giờ sau đó đã tiêu diệt hơn trăm hai mươi nghìn người, quân địch tháo chạy trối chết!" . Harry Potter fanfic

"Cậu nói gì?"

Tần Chấn há miệng, ngây ra như phỗng...
 
Chương 259: C259: Bây giờ


"Tướng quân, tôi đến để cho ngài sủng hạnh!"

Một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi ôm lấy Chachai khôi ngô từ phía sau.

"Cút!"

Chachai xoay người lại, vẻ mặt âm u có hơi dọa người.

Người phụ nữ hoảng sợ, ngượng ngùng nói: "Tướng quân, là tôi làm gì sai sao?”

"Bây giờ ông đây không rảnh chơi với cô, cút đi!"

Chachai lớn tiếng quát.

Người phụ nữ sợ hãi, vội vàng khoác áo khoác, chạy ra khỏi doanh trướng, sợ muộn một giây sẽ chết dưới họng súng của Chachai.

Ở bên ngoài doanh trướng còn có hai phụ nữ đang muốn tiến vào doanh trướng, nhìn thấy người phụ nữ sợ hãi chạy ra thì vô cùng mờ mịịt.

"Sao cô lại đi ra? Không phải tướng quân nói muốn sủng hạnh ba chúng ta sao?”

Có một người phụ nữ hỏi. Người phụ nữ kia lắc đầu, thấp giọng nói: "Có lẽ phương diện đó của tướng quân không được, thẹn quá hóa giận đuổi tôi ra ngoài, chúng ta nên nhanh chóng rời đi!"


Hai chị em kia nghe cô ta nói vậy thì cũng nhanh chóng rời đi.

Trong doanh trướng.

Sở dĩ Chachai phẫn nộ như vậy không phải vì cơ thể không được, mà là bởi vì mới nhận được tin tức bên dưới tuyền đến.

Mười hai vạn quân đã chết, còn có vài tên tâm phúc nội chiến với nhau!

Chiến tranh chắc chắn sẽ có thương vong, điều này có thể hiểu được.

Thế nhưng...

Con mẹ nó đã chết hơn mười vạn lính, nhưng lại không thể đả thương được mười mấy người của đối phương, một khi tin tức này truyền về thủ đô, người khác đều biết Chachai hắn là

phế vật, thậm chí còn không bằng phế vật!

"Bẩm tướng quân, đoàn người của Haru tướng quân tới rồi!"

Một gã binh lính tiến vào bẩm báo. "Bảo bọn họ lăn tới đây!"


Chachai tức giận hét.

Một lát sau.

Haru dẫn đầu một đám binh lính đi vào như đi trên miếng băng bỏng, trong đó còn có mấy người bị thương.

Không cần đoán, tám phần là bị thương bởi vì nội chiến! "Đám phế vật bọn mày, ông nuôi bọn mày có ích lợi gì?" "Rầm!"

Chachai cầm bình rượu trên bàn, hung dữ ném qua.

Một gã tướng thấy bình rượu bay đến, vội vàng tránh được. Cái gì?

Chachai thấy cảnh đó, gã càng tức giận hơn, lại ném một bình rượu qua.

"Con mẹ nó còn dám trốn?"

"Rầm!"

"A!"

Gã tướng kia nằm dưới đất liên tục kêu r3n.

Những người khác thấy vậy thì đều hoảng sợ, sợ tiếp theo đến lượt bản thân gặp họa!

Chachai liếc mấy người xung quanh, ông ta nói: Nếu hôm nay mấy người không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, có tin ông đây lột da mấy người không!"

"Tướng quân, tất cả đều do Haru, tôi nghi ngờ tên khốn này chính là đồ phản bội!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom