Cập nhật mới

Dịch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 432: C432: Không ngoài dự đoán


Đương lúc Ninh Mãn Thành cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, Tư Mã Tam Nương chợt mở miệng: “Lý Soái à, như vậy có vẻ không ổn lắm thì phải.”

“Không ổn? Hừ!” Lý Định Quốc cười khẩy, ngang ngược quát: “Hôm nay dù thằng già Ninh Võ Cường kia có tới thì cậu ta vẫn phải dập đầu xin lỗi, dám không làm thử xem?”

“Vậy sao?” Tư Mã Tam Nương cau mày, khẽ cười thành tiếng: “Giờ tôi phải dẫn nó đi, để coi ai dám ngăn cản!”

Dứt lời, bà ta vẫy tay ra hiệu với Ninh Mãn Thành, rồi lững thững bước về phía cửa lớn.

“Không thể bỏ qua cho Tư Mã Tam Nương được, chúng ta nên vây bắt bà ta lại ngay.”

“Không ổn, hôm nay chúng ta không dẫn theo bao nhiêu người, Tư Mã Tam Nương lại là kẻ quỷ kế đa đoan, nếu đã có gan ngang nhiên xuất hiện, chắc chắn là có chỗ dựa rồi.”

Nhất thời, các nhân sĩ võ lâm cũng không biết có nên ra tay hay là không. Đạo. sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn đồng thời nhìn về phía Ngọc Phượng Hoàng, muốn nghe thử ý kiến của bà ấy. Ngọc Phượng Hoàng thoáng dơ dự, rồi khẽ lắc đầu.


“Bà bị thương hả?” Đạo sĩ Thanh Phong thấy mặt mày Ngọc Phượng Hoàng tái nhợt thì nhỏ giọng hỏi thăm.

Ngọc Phượng Hoàng gật nhẹ đầu, ưu sầu đáp: “Bà ta đã đạt tới Thiên Nhân cảnh rồi!

Thiên Nhân cảnh! Đạo sĩ Thanh Phong và hòa thượng Đức Viễn tức khắc biến sắc. Có lẽ rất nhiều người cho rằng thực lực của ba người họ đã đột phá, đạt tới

Thiên Nhân cảnh, nhưng chỉ có ba người họ biết rõ bản thân mới chỉ chạm tới Bán Bộ Thiên Nhân, còn cách Thiên Nhân cảnh chân chính một bước xa.

Dù chỉ là một bước, nhưng đời này có bước tới nổi không vẫn còn là một ẩn số không ai biết trước...

Hiện tại, thực lực của Tư Mã Tam Nương đã thăng lên tới Thiên Nhân cảnh, trừ phi ba người già từ tam đại thánh địa bọn họ cùng xông lên, còn không dù tất cả mọi người có mặt ở đây cùng hợp lực lại cũng chưa chắc làm gì được đối phương.

“Khó trách yêu phụ này dám kiêu căng, ngạo mạn như vậy.” Đạo sĩ Thanh Phong cau mày.

Thấy Tư Mã Tam Nương nghênh ngan dẫn Ninh Mãn Thành rời đi, Lý Định Quốc tức tốc phất tay.

“Vụt vụt vụt!”

Ngay sau đó, Tiêu Cửu Minh cùng mười Phượng vệ lập tức xuất hiện từ khắp bốn phía, rồi nhanh nhẹn xếp thành một hàng chặn đường Tư Mã Tam Nương.

“Lý gia chủ, những người đó không cản được bà ta đâu!” Sư thái Diệt Tình tốt bụng nhắc nhở.


Nhưng bà ấy vừa nói hết câu, rõ ràng mới qua mấy giây ngắn ngủi thôi mà nhóm Tiêu Cửu Minh đã ngã “rầm rầm trên đất rồi.

“Bộp bộp!” Tư Mã Tam Nương nhẹ nhàng phủi bụi trên áo, Ninh Mãn Thành thì bật cười khoái chí, lớn giọng nói: “Chỉ bằng mấy tên vô dụng này mà cũng đòi ngăn cản bọn ta ư?”

Lý Định Quốc giận đến độ hai tay siết lại thành nắm đất, suýt nữa đã không kiềm được mà điều động cả một đội quân tới bắn hai kẻ đó thành cái sàng.

“Đi!” Tư Mã Tam Nương cao ngạo nhấc chân, tựa như một con khổng tước.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng xuất hiện hai bóng người đang đi thẳng về phía này.

“Còn nữa hả?” Ninh Mãn Thành há miệng cười lớn, tưởng lầm rằng những người đó cũng là do Lý Định Quốc phái tới ngăn cản hạ.

“Là Sói đen và George... Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhận ra hai người vừa tới, lập tức vui như mở hội. Bởi vì Sói đen và George đã có mặt, nghĩa là chắc chắn Lý Trạch Vũ cũng sẽ đến.

Không ngoài dự đoán...


“Đúng là bất ngờ quá đi à, trên đời này có người không sợ chết thật này.” Một giọng nói mang đậm ý châm biếm bỗng vang lên.

Mọi người hướng mắt nhìn theo, bấy giờ, trên mái hiên nhà họ Lý có một thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đứng, đầu khẽ gật gù, hai tay chắp đằng sau, như đang quan sát chúng sinh vậy.

“Trời ạ, lẽ nào chúng ta gặp phải quỷ?” “Lý... Lý Trạch Vũ!” “Là Lý minh chủ!”

Ngoại trừ Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, những người còn lại chỉ biết trợn trừng mắt, ngơ ngác nhìn.

Lý Định Quốc ngước mắt nhìn theo, hốc mắt tức khắc ửng đỏ. Ông ấy không †in vào quỷ thần, thế nên ông ấy dám chắc cháu trai của mình vẫn chưa chết. Hóa ra lúc trước, câu nói hương khói nhà họ Lý sẽ không đứt đoạn của lão Mạc không phải mang hàm ý đã có người phụ nữ nào đó mang thai con của Lý Trạch Vũ, mà có nghĩa cháu trai ngoan của ông ấy còn sống.

Cả người Trần Thanh Tuyết như nhữn ra, khế run, cô vội che miệng, ngăn lại tiếng khóc nghẹn ngào, trong lòng vui mừng như vừa tìm lại được một thứ tưởng chừng đã đánh mất...
 
Chương 433: C433: Cô ơi


“Cô ơi, anh ấy chưa chết.” Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Diệp Khuynh Thành khẽ mỉm cười, giọt nước mắt hạnh phúc cũng theo đó mà tràn khỏi khóe mi.

Hốc mắt Diệp Khinh Nhu ửng đỏ, liên tục gật đầu.

Lúc này, bầu trời bắt đầu đổ tuyết lất phất, Lý Trạch Vũ đứng giữa trời gió lộng, tỏa ra khí thế ngạo nghề thiên hạ của bậc đế vương, kế tiếng bật người nhảy, bóng dáng phiêu dật nhẹ nhàng đáp đất.

Con ngươi Tư Mã Tam Nương tức khắc co nhỏ, mấy năm nay tuy ngủ đông ở nhà họ Ninh, nhưng bà ta vẫn nắm rõ tình hình bên ngoài như lòng bàn tay, mà dạo gần đây Lý Trạch Vũ lại cực kỳ nổi bật, nên làm gì có chuyện bà ta không biết hăn là ai.

Thiên phú trời ban, tẩm ngẩm tầm ngầm. Bên trên là lời đánh giá của Tư Mã Tam Nương về Lý Trạch Vũ.

Trong giới võ lâm này, không một kẻ nào đủ mạnh để bà ta phải kiêng dè, kể cả thủ lĩnh của tam đại thánh địa, vậy nên bà ta mới dám hiên ngang xông vào nhà họ Lý. Vậy mà khi mặt đối mặt với Lý Trạch Vũ, bà ta phát hiện bản thân không †ài nào giữ nổi bình tĩnh. Trực giác liên tục cảnh báo bà ta rằng, chàng thanh niên trước mặt chính là người khó đối phó nhất trong số những kẻ bà ta từng chạm trán.

“Thiếu gia, ả chính là người dám diễu võ giương oai ở nhà chúng ta đó ạI” Vật Tương Vong chỉ thẳng mặt Tư Mã Tam Nương đang đứng phía xa.

Cẩu Phú Quý không quên hùa theo: “Cả cái tên Ninh Mãn Thành trói gà không chặt kia nữa, ban nấy dám cả gan nói nhăng nói cuội về thiếu gia đó.”


Nghe tới đây, Ninh Mãn Thành bật cười xem thường: “Đúng, tao nói xằng nói bậy về mày đó, thì sao, mày tính làm gì tao?”

Tuy có chút ngạc nhiên khi biết cái chết của Lý Trạch Vũ là giả, nhưng hiện tại, gã có niềm tin rất lớn với dì của mình, gần như mù quáng.

Thế nên gã không sợ tí nào.

“Câm miệng.” Tư Mã Tam Nương quát lớn, rồi quay sang mắt đối mắt với Lý Trạch Vũ: “Chàng trai trẻ, nhà họ Ninh bọn tôi và nhà họ Lý của cậu nước sông không phạm nước giếng...”

“Bà cũng ngậm miệng lại đi.” Lý Trạch Vũ hống hách cắt ngang: “Tới nhà họ Lý bọn tôi làm loạn cho đã rồi giờ lại bày đặt nước sông không phạm nước giếng hả, có biết xấu hổ không? Sao mặt dày quá vậy?”

Trước lời nhục mạ thẳng thừng như vậy, mặt mày Tư Mã Tam Nương tức khắc sa sầm.

“Cả mày nữa!” Lý Trạch Vũ khinh bỉ nhìn Ninh Mãn Thành, đáp: “Xem ra bài học năm đó vẫn chưa đủ để mày khắc cốt ghi tâm nhỉ, cứ yên tâm, lát nữa chắc

chắn ông đây sẽ dạy dỗ lại mày đàng hoàng, để mày không tài nào quên được.”

Dứt lời, chỗ hắn vừa đứng chỉ còn lại dư ảnh, còn người thật thì xuất hiện ngay trước mặt Tư Mã Tam Nương, tựa như biết thuật dịch chuyển tức thời.

Nhanh quá!

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tư Mã Tam Nương.

“Âm!” Một cú đấm cực mạnh được tung ra.


Cũng may Tư Mã Tam Nương luôn trong tình trạng đề cao cảnh giác, nghiêng người tránh thoát trong gang tấc, sau đó khép chặt năm ngón tay, chém về phía cổ họng Lý Trạch Vũ như lưỡi dao.

Chiêu đầu thất bại, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn bình tĩnh tiếp chiêu, đỡ lấy dao tay của bà ta.

“Keng!” Tư Mã Tam Nương có cảm giác như thể bàn tay của mình chém phải †ấm sắt vậy.

“Bộp!”

Sau đó, bàn tay Lý Trạch Vũ bỗng xoay ngược, linh hoạt năm lấy cổ tay Tư Mã Tam Nương tựa như rắn.

Công nhận tuy bà ta đã lớn tuổi, nhưng làn da lại được bảo dưỡng rất tốt, có khi còn hơn cả mấy cô gái trẻ, sờ vào là thấy vừa nhẫn mịn, vừa mềm mại!”

“Tên háo sắc này, đi chết đi!” Tư Mã Tam Nương phẫn nộ thét gào, dồn sức muốn rút cánh tay về, nào ngờ bàn tay của đối phương chẳng khác nào gọng kiềm, nắm chặt vô cùng, không giấy dụa nổi.

Khóe miệng Lý Trạch Vũ khẽ nhếch, nhanh tay tung ngay một chưởng ngay giữa ngực bà ta. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc

2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Manh Thê Phúc Hắc
4. Người Anh Yêu Là Em
=====================================

“Ầm!” Cương khí hộ thân của Tư Mã Tam Nương tức khắc vỡ tan, dẫn tới bà ta trúng

một đòn cực nặng. Nhưng so với chuyện bị thương, điều khiến bà ta nổi điên là vị trí mà hắn đã chọn để tấn công mình.

“Chết đi!” Tư Mã Tam Nương chuyển vận toàn bộ khí trong người, sau đó ngưng tụ về lòng bàn tay.

“Sư đệ cẩn thận!” Ngọc Phượng Hoàng lo lắng nhắc nhở. Lý do là bà ấy đã nhận ra chiêu Tư Mã Tam Nương sắp sử dụng chính là công pháp đỉnh cấp của

Vu giáo - Toái Cốt chưởng.
 
Chương 434: C434: Đuổi theo


Một khi bị trúng chiêu, trong thời gian chưa tới một nén nhang, xương cốt chỗ trúng đòn sẽ lập tức vỡ nát.

“Âm...”

Đáng tiếc một chiêu Toái Cốt chưởng này của Tư Mã Tam Nương đã bị cương khí hộ thân của Lý Trạch Vũ ngăn chặn, tới cả ống tay áo cũng chẳng đụng tới nổi.

“Tới lượt tôi." Lý Trạch Vũ ngấm ngầm vận khí, thi triển Ngự Long thần công, trong chớp mắt, cả người hắn bỗng tỏa khí thế bàng bạc.

“Bốp!”

Một quyền đấm thẳng vào vai Tư Mã Tam Nương.

“Rắc!”

Xương vai của Tư Mã Tam Nương tức khắc gấy lìa, cơ thể cũng chịu không nổi xung chấn từ cú đấm này mà mềm nhữn ra, ngã quy xuống đất.

Ninh Mãn Thành nhe răng nhếch miệng, run lẩy bẩy. Thấy dì sắp thua, gã không chút do dự mà nhấc chân chạy trốn.


“Bộp!” desse và George cùng nhau xông tới chặn đường gã. “F*ck, tính chạy hả?”

“Bốp!”

Jesse tung cước, gạt ngã cơ thể yếu nhớt vì bị tửu sắc bào mòn của Ninh Mãn Thành, khiến gã té sóng xoài ra đất.

Mặt khác, Tư Mã Tam Nương hộc ra một ngụm máu lớn, nhưng vẫn cố nhịn đau chống người đứng lên. Lần này bà ta không thèm để ý đến Ninh Mãn Thành sống hay chết nữa mà dồn hết sức bình sinh, tung người nhảy lên cao, vượt tường chạy trốn.

“Đuổi theo!”

“Đuổi..”

Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Thanh Phong đồng thanh ra lệnh. Họ không đồng ý buông tha cho nữ ma đầu Tư Mã Tam Nương này đâu.

“Sư tỷ, đừng đuổi theo.” Lý Trạch Vũ phẩy tay ngăn cản. “Sư đệ...”

“Cái mạng của ả vẫn còn có ích, đừng lo.” Ngọc Phượng Hoàng tính nói gì đó, nhưng lại bị Lý Trạch Vũ thẳng thừng cắt ngang.

Mười lăm tháng này là ngày tất cả thành viên Vu giáo, bao gồm cả rối trẻ con †ề tựu gặp mặt, hiện tại Tư Mã Tam Nương - phu nhân giáo chủ bỗng nhiên lộ diện, có khi nào đằng sau vẫn còn con cá lớn khác chăng?

Mấy năm qua, Nam Cung Thạc luôn nghiêm cẩn giữ vững chức vụ Đại Hộ Pháp, chưa một lần nào nảy sinh suy nghĩ vượt qua, hay là đoạt lấy vị trí giáo chủ...

Điều này khiến hắn dấy lên nghi ngờ rằng có thể giáo chủ Vu giáo vẫn chưa chết.

Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Thanh Phong đều là cáo giả, chẳng bao lâu đã đoán ra được suy tính của Lý Trạch Vũ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..


“Sư đệ, sao trước đây đệ lại giả chết?” “Sau này nếu có cơ hội đệ sẽ giải thích với tỷ sau.” Lý Trạch Vũ bật cười thành tiếng, sau đó ra lệnh cho hai người Cẩu Phú Quý: “Mau dỡ bỏ linh đường, xui xẻo lắm!"

“Vâng vâng.” Vật Tương Vong lập tức ra lệnh cho người hầu đi làm.

Bấy giờ, Lý Định Quốc xụ mặt, vừa đi vừa gỡ thắt lưng trên hông xuống.

Trông thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ hiểu ngay bản thân sắp ăn đòn, bèn hốt hoảng giải thích: “Ông ơi, cháu có nỗi khổ riêng của mình mà, ông đừng manh động như vậy?”

“Mày có nỗi khổ thì sao chữ? Ông đây phải quất chết mày mới hả giận.” Lý Định Quốc vừa nghĩ tới cha vì chuyện này mà ngã bệnh thì lại tăng xông hết cả lên.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một giọng nói già cả truyền tới, Tằng Thiết Trụ đỡ Lý Viễn Sơn xuất hiện trước mắt mọi người.

“Cha!” Thấy cha đã tỉnh, Lý Định Quốc mừng rỡ vô cùng.

“Ông cố, ông tới đúng lúc quá.” Lý Trạch Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Lý Viễn Sơn ở đây, chắc chắn Lý Định Quốc sẽ không dám đánh hắn.

Quả không sai...

Lý Viễn Sơn nghiêm nghị quát: “Mày dám đánh nó thử coi? Để xem ông đây có đánh chết mày không?”


Chậc...

Tay Lý Định Quốc chỉ đành dừng lại giữa không trung, thắt lưng lắc lư theo gió.

Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành gần như đồng thời tiến về phía Lý Trạch Vũ.

“Anh...” “Anh...” Hai người phụ nữ trăm miệng một lời, sau đó lại bốn mắt nhìn nhau.

Lý Trạch Vũ bĩu môi, nói: “Có chuyện gì để sau hãng nói, giải quyết tên vô tích sự kia trước đã."

Dứt lời, hắn nhấc chân đi về phía Ninh Mãn Thành

“Cậu... cậu đừng tới đây.”

Ninh Mãn Thành thấy Lý Trạch Vũ ôm một bụng ý xấu hướng về mình thì cố nhịn đau đứng dậy, bày ra vẻ mặt nịnh nọt, nói với Lý Định Quốc: “Lý gia chủ, ban...ban nấy ông bảo chỉ cần tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi sẽ thả tôi đi, giờ nhưng lời đó còn hiệu lực không?”
 
Chương 435: C435: Thằng nhóc thối


"Thật sự không được, tôi đánh thêm vài người vẫn OKI"

Vì có thể an toàn rời khỏi nhà họ Lý, dĩ nhiên Ninh Mãn Thành ném tôn nghiêm lớn nhỏ của nhà họ Ninh cho chó ăn!

Không ít người quyền quý thấy cảnh này đều không nhịn được châm biếm.

Lý Trạch Vũ nhẹ giọng phân phó: "Phú Quý, đánh gãy tay chân gã, chỉ để gã còn thở là được, sau đó ném về nhà họ Ninh!"

"A, không được!"

Ninh Mãn Thành vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên.

"Răng rắc, răng rắc..."

Tiếng xương gấy liên tục vang lên, sau đó là tiếng kêu tê tâm liệt phế. Lúc trước Ninh Mãn Thành kiêu ngạo thế nào, lúc này chật vật thế đó.

Xử lý xong thằng nhóc này, Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt Lý Viễn Sơn, hắn sờ mùi: "Ông cố, xin lỗi vì đã làm ông lo lắng."

"Thằng nhóc thối!" Lý Viễn Sơn thưởng cho hắn một viên hạt dẻ. Mắng thì mắng, nhưng ông ấy có thể hiểu cho Lý Trạch Vũ.

Dù sao chỉ khi gạt cả người nhà, Trấn Nam Vương Tề Đông Lâm mới hoàn toàn tin Lý Trạch Vũ đã chết, do đó nới lỏng cảnh giác.


Nếu không bị ép đến mức đó, tên cáo già kia sẽ không lựa chọn cấu kết với thế lực bên ngoài nước.

Lý Viễn Sơn thở dài nói: Dù sao cũng từng là cấp dưới của ông, để cho ông ta an hưởng tuổi già đi."

"Vâng."

Lý Trạch Vũ gật đầu.

Mặc dù hắn đồng ý, nhưng trong lòng đã sớm phán tử hình cho Tê Đông Lâm. Diệt cỏ phải diệt tận gốc!

"Chúc mừng Lý thiếu gặp dữ hóa lành!"

"Lý thiếu may mắn, ông trời có mắt..."

Những người quyền thế bốn phía liên tục mở miệng chức mừng.

Vốn tới để phúng viếng, chỉ trong chớp mắt biến thành chúc mừng, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười.

Lúc này dưới sự chỉ huy của Vật Tương Vong, nhóm người làm đã dọn dẹp sạch sẽ linh đường.

Bầu không khí đau thương trước đó đã biến mất, thay vào đó là không khí vui vẻ.


"Chị, Lý Trạch Vũ thật sự thay đổi quá nhiều!" Diệp Thần nhẹ giọng nói thầm bên tai Diệp Khuynh Thành.

Anh ta không chỉ quen Lý Trạch Vũ, mà còn vô cùng quen thuộc, dù sao hẳn cũng là công tử nổi danh ở Hoàng Thành.

Trước kia anh ta chỉ cảm thấy Lý Trạch Vũ ỷ vào quyền thế nhà họ Lý, cảm thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn, nhưng bây giờ xem ra, chênh lệch giữa hắn với mọi người đã cách biệt cả một trời.

Ngoại trừ khâm phục thì vẫn là khâm phục.

Diệp Khuynh Thành gật đầu, cô nhẹ giọng nói: "Nhìn xem người ta, sau này em cũng đừng nói không học võ thuật!"

"Vâng, em quyết định sau này sẽ lăn lộn với anh rểi" Diệp Thần thề son sắt. Cái gì?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khuynh Thành đỏ bừng, cô ra vẻ giận dữ, nói: "Anh rể cái gì? Em nói bậy bạ gì đó!"

"Ha ha ha..."

Diệp Thần cười gượng nói: "Chị, em gái chị đã duyệt qua vô số phụ nữ, chỉ cần phụ nữ lộ ra một ánh mắt, em đã biết người ta suy nghĩ gì, chị có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được em đâu!"

Diệp Khuynh Thành bị nói vậy càng xấu hổ hơn.

Diệp Thần lập tức nhìn Diệp Khinh Nhu bên cạnh, mày hơi nhíu lại.

Mà Diệp Khinh Như thì đang bất an.

Dù sao những lời Diệp Thần vừa nói với Diệp Khuynh Thành đều lọt hết vào tai cô ấy, cô ấy chỉ sợ người khác nhìn thấu tâm tư của mình.

"Cô nhỏ, cô..." "Câm miệng!"

Diệp Thần vừa mở miệng đã bị Diệp Khinh Nhu mạnh mẽ ngắt lời: "Nói ít vài câu sẽ chết sao?"
 
Chương 436: C436: Yêu nữ này muốn làm gì


Á... Diệp Thần gãi đầu, anh ta vội vàng câm miệng.

Anh ta vẫn kiêng kị cô nhỏ hung dữ này, dù sao từ nhỏ đến lớn anh ta bị đối phương đánh không ít.

Haizz.

Diệp Thần thở dài trong lòng, anh ta lại nhìn Lý Trạch Vũ cách đó không xa, nghĩ thầm sau này mình nên gọi người này là anh rể, hay dượng đây!

Thật khiến người ta đau đầu...

"Ông già này đã chuẩn bị rất nhiều rượu, hân hạnh mời mọi người uống một chén."

Lý Định Quốc chắp tay mời mọi người.

"Lý gia chủ khách sáo!"

"Lý soái khách sáo..."

Người trong giới võ lâm và mọi người quyền quý vui vẻ nhận lời mời.

Lý Trạch Vũ đi đến chỗ Ngọc Phượng Hoàng, hắn nâng tay, ấn vào lưng đối phương, lòng bàn tay truyền ra chân khí.


Ngọc Phượng Hoàng lập tức bắt đầu vận công chữa thương, chỉ một chén trà nhỏ đã khiến những vết thương trên người bà ấy lành gần hết.

"Sư tỷ, mỗi ngày uống một viên này, uống trong ba ngày, vết thương của tỷ sẽ không có gì đáng ngại."

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa đưa ba viên thuốc qua.

Ngọc Phượng Hoàng cũng không khách sáo, bà ấy nhận lấy viên thuốc, khâm phục nói: "Sự đệ, nội công của đệ quả thật rất thâm hậu!"

"Hết cách, ai bảo đệ là kỳ tài nghìn năm có một, luyện võ một năm bằng người khác luyện một trăm năm!"

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn không hề biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào.

Không lâu sau, mọi người lục tục đi vào hội trường yến tiệc, hơn mười bàn đều chật kín người ngồi.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

"Lý lão đầu, tôi đến uống phạt một chén rượu, không quá phận chứ?" Diệp Trung Đường được Diệp An dìu đến. Ông già này biết được tin Lý Trạch Vũ chưa chết, thì vội vàng chạy đến đây.

Dù sao sự quan tâm của ông ấy dành cho Lý Trạch Vũ, chỉ sợ ít hơn hai cha con Lý Viễn Sơn một chút.

"Đến đây, đến đây, ông cứ uống tùy thích!"

Tâm trạng Lý Viễn Sơn không tồi, ông ấy nhiệt tình tiếp đón đối phương.

Cũng không biết là trùng hợp, hay là Lý Định Quốc cố ý sắp xếp, có mấy người ngồi cùng bàn với Lý Trạch Vũ là: Trần Thanh Tuyết, Trân Thanh Dao, Diệp Khuynh

Thành, Diệp Khinh Nhu, Tê Tiên Nhi, Bạch Tố Y!

Lý Trạch Vũ nói thầm trong lòng hay thật!

Ngoại trừ Ngân Hồ, hình như hồng nhan tri kỷ bên cạnh hắn đều tụ tập cùng một chỗ.

Đây thực sự là chuẩn bị tiệc cho hắn sao? Hừ! Hình như hắn mới là bữa tiệc cho họ!

Để không biến thành con thiêu thân, thằng nhãi này dứt khoát động đũa ăn, ăn như quỷ chết đói vậy.


"Nào!"

Trần Thanh Tuyết cầm chén đứng dậy, cô nhìn những người phụ nữ xung quanh, nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm vị hôn phu của tôi, tôi kính mọi người một ly."

Dứt lời, ngoài Trần Thanh Dao, những người phụ nữ khác đều nhíu mày.

Bởi vì lời này của Trần Thanh Tuyết giống như đang công khai chủ quyền vậy!

"A!"

Lý Trạch Vũ bỗng kêu một tiếng, trên mặt có vẻ đau đớn.

"Sao vậy?"

Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn nói: "Không sao không sao, tôi không cẩn thận cắn trúng lưỡi!"

"Ăn chậm thôi, cũng không ai tranh với anh!" Trân Thanh Tuyết tức giận nói. Lý Trạch Vũ ngượng ngùng gật đầu, đồng thời dùng tay khế xoa đùi.

Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh giống như đã trút được giận, trên mặt không khỏi tươi cười.

"A!"

Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị ăn tiếp, bỗng bị một người đạp mạnh vào cảng chân bên dưới bàn.

Phân tích theo góc độ và độ mạnh, chắc chắn là Diệp Khinh Nhu làm! "Lại làm sao vậy?" Trần Thanh Tuyết khẽ nhíu mày.


Lý Trạch Vũ cười gượng nói: "Không sao không sao, tôi ăn nhanh quá nên bị nghẹn!"

"Đã nói anh ăn từ từ rồi mà."

Trần Thanh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười.

Lý Trạch Vũ xấu hổ gật đầu, hắn âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Khinh Nhu.

Diệp Khinh Nhu không để trong lòng, cô ấy giơ chén lên, phối hợp nói: "Nào, mọi người cùng nâng chén, chúc mừng Lý thiếu của chúng ta bình an trở về!"

"Keng!"

Trong chớp mắt khi Lý Trạch Vũ ngẩng đầu lên, trùng hợp hắn nhìn thấy Tê Tiên Nhi rút con dao nhỏ bên hông ra, hơn nữa còn cười sâu xa với hẳn.

ÐĐm!!!

Yêu nữ này muốn làm gì?

"Cái đó, mọi người ăn từ từ, tôi ăn no rồi!" Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Lý Trạch Vũ sợ bản thân ăn xong bữa này, sẽ mất toi mạng...
 
Chương 437: C437: Cái gì


Nhà họ Ninh.

Ninh Mãn Thành bị đánh gãy tay chân, phải bó thạch cao, nằm trên giường không thể động đậy.

Ninh Thiên Hâm ở bên cạnh, vẻ mặt u ám, nói: "Cha, nhà họ Lý khinh người quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này."

Con gái bị Lý Trạch Vũ giết chết, bây giờ con trai lại bị Lý Trạch Vũ đánh gãy tay chân.

Nếu thù này không báo, Ninh Thiên Hâm ông ta không xứng làm cha.

Ninh Võ Cường rít điếu thuốc, ông ta không nóng không lạnh nói: "Để Mãn Thành dưỡng thương cho tốt, cha sẽ xử lý chuyện này."

Dứt lời, ông ta mở cửa phòng bệnh rời đi. Ninh Thiên Hâm lập tức nhíu chặt mày.

Không biết tại sao, ông ta cảm thấy cha mình càng ngày càng không thích hợp.

"Anh cả, dạo này cha thật sự có hơi kỳ lạ."

Người con trai thứ hai nhà họ Ninh, Ninh Thiên Nhân kề sát lại, nghiêm túc nói: "Phải biết rằng từ trước đến nay cha thương Mãn Thành nhất, bây giờ Mãn Thành bị nhà họ Lý nhục nhã như vậy, với tính cách của cha thì đã sớm nổi trận lôi đình rồi!"

Cái gì?

Ninh Thiên Hâm ngẩng đầu nhìn em trai, mày càng nhíu chặt lại, ông ta trầm ngâm nói: "Có lẽ trong lòng cha đã có kế hoạch, vậy nên, vậy nên..."


Nói đến đây, ông ta cũng không nói nổi nữa.

"Còn nữa, em chưa từng nghe nói chị dâu cả có em gái, đến anh cả cũng không biết, nhưng cha lại biết chuyện này, anh không thấy kỳ lạ sao?"

Ninh Thiên Nhân càng nghĩ càng thấy không đúng.

Mắt Ninh Thiên Hâm thâm thúy, ông ta nói: "Anh đã phái người về quê nhà chị dâu em điều tra, quả thật bà ấy có một cô em họ hàng xa."

"Thế nhưng..."

"Thế nhưng gì nữa?"

Ninh Thiên Hâm ngắt lời: Chẳng lẽ em hoài nghi đó không phải là cha?” "Ách..."

Ninh Thiên Nhân nghẹn họng không trả lời được.

Một bên khác.

Ninh Vũ Cường rời khỏi phòng bệnh, trở lại phòng của mình.

Có một người phụ nữ nằm trên giường, nếu lúc này có Ninh Thiên Hâm, ông †a liếc mắt một cái là nhận ra người phụ nữ này chính là em vợ của ông ta!


"Bang bang!"

Chỉ thấy Ninh Vũ Cường ấn vào mấy huyệt vị của Tư Mã Tam Nương, sau đó lột sạch đồ của bà ta.

Dáng người quyến rũ lộ ra trước mặt, Ninh Vũ Cường không có tâm tư nào khác, ông ta nhẹ nhàng đỡ Tư Mã Tam Nương ngồi dậy, mình thì ngồi khoanh chân phía sau, hai tay dán sát vào lưng đối phương.

Bạch khí như ẩn như hiện nổi lên xung quanh hai người.

Nếu hai anh em Ninh Thiên Hâm nhìn thấy cảnh này, e là sợ đến rớt cằm.

Dù sao thủ pháp vận công chữa thương này, đến cường giả tông sư cũng không làm được!

"Hừ!”

Tư Mã Tam Nương hừ một tiếng, vẻ mặt dần khá hơn. Công phu quá tuyệt vời.

"Giáo chủ!"

Tư Mã Tam Nương nói ra hai chữ.

Ninh Vũ Cường chậm rãi rụt tay lại, ông ta trầm giọng nói: "Tam Nương, là anh có lỗi với em."

"Không sao." Khóe miệng Tư Mã Tam Nương hiện lên nụ cười khổ.

Chỉ có bà ta biết, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải Ninh Vũ Cường thật sự, mà là giáo chủ Vu giáo Hướng Dướng Thiên dùng thuật dịch dung.

Mười chín năm trước, Vu giáo bị chính đạo võ lâm nhổ tận gốc, Hướng Dương Thiên bị vô số các cao thủ vây quanh, không ai ngờ rằng ông ta lại dùng cách giả chết để lừa dối mọi người.

Từ đó về sau, Hướng Dương Thiên đã thay đổi mục đích ban đầu của mình.
 
Chương 438: C438: Bây giờ em nói cho anh biết


Ông ta không chỉ muốn thống nhất võ lâm, mà ông ta còn muốn thống trị cả nước Hạt

Nhưng khi đó ông ta bị trọng thương, công lực suy giảm, một khi lộ diện, ông †a chắc chắn sẽ phải chết.

Vì thế ông ta ẩn núp trong nhà họ Ninh, trở thành một gã giúp việc!

Điều nực cười là, Ninh Mãn Thành không phải con của Ninh Thiên Hâm, mà là con trai của Hướng Dương Thiên với vợ của Ninh Thiên Hâm!

Già rồi mới có con, Hướng Dương Thiên vô cùng coi trọng đứa con trai này, ông ta phái Tư Mã Tam Nương, người vợ nguyên phối của ông ta âm thầm bảo vệ gã.

Trong khoảng thời gian này, âm mưu của Hướng Dương Thiên sắp bị lộ, vậy nên ông ta biến hóa nhanh chóng thành Ninh Vũ Cường, nắm hoàn toàn nhà họ Ninh trong tay.

"Em yên tâm, chờ bổn tọa kết thúc mọi chuyện, em chính là tân quốc mẫu, dưới một người trên vạn người!"

Hướng Dương Thiên trịnh trọng hứa hẹn. Tư Mã Tam Nương mỉm cười: "Cảm ơn giáo chủ."

Thật ra bà ta không có ham muốn gì những vật ngoài thân, sở dĩ bà ta bất chấp nguy hiểm vì Hướng Dương Thiên, tất cả đều là vì bà ta yêu ông ta!


Mặc dù bà ta phải bảo vệ con trai của Hướng Dương Thiên với người khác, nhưng bà ta cũng không oán trách, không hối hận!

"Bây giờ em nói cho anh biết, rốt cuộc là ai có thể làm em bị thương?"

Vẻ mặt Hướng Dương Thiên vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì ông ta rất rõ ràng thực lực của Tư Mã Tam Nương, trong nhận thức của ông ta, ngoại mấy lão già của Tam đại thánh địa, trên đời này sợ là không có ai là đối thủ của Tư Mã Tam Nương.

"Hắn là Lý Trạch Vũ, nói vậy chắc giáo chủ đã nghe qua rồi."

Lúc này Tư Mã Tam Nương kể lại chuyện xảy ra ở nhà họ Lý, bà ta không bỏ qua nửa chỉ tiết nào.

Hướng Dương Thiên nghe xong thì ánh mắt đờ đẫn, giống như rơi vào trầm †ư.

"Giáo chủ, hắn... Thật sự rất mạnh!"

Tư Mã Tam Nương vẫn còn sợ hãi, bà ta nhắc nhở: "Em có thể khẳng định, dù là vài lão già của tam đại thánh địa hợp lực với nhau, cũng không phải là đối thủ của hắn!"

Hướng Dương Thiên nghe vậy, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.

Không phải ông ta sợ hãi thực lực của Lý Trạch Vũ!

Bởi vì với thực lực của ông ta, ông ta cũng không mấy lão già của tam đại thánh địa vào mắt.

Nếu trở lại năm đó, ông ta tuyệt đối nắm chắc càn khôn, giết hết toàn bộ những người bao vây tấn công người của hắn!

"Giáo chủ, anh lo lắng người đứng sau thằng nhóc kia?"

Tư Mã Tam Nương biết năng lực của Ninh Vũ Cường, hơn nữa còn vô cùng hiểu Hướng Dương Thiên, vậy nên bà ta đoán ngay được người sau suy nghĩ cái gì.


Hướng Dương Thiên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Một thằng hai mươi mấy tuổi, cho dù có thiên phú đến đâu, hắn cũng chỉ có thể luyện đến cảnh giới Tông Sư, nếu muốn phá vỡ trói buộc này, trừ khi có người rửa xương tủy cho hắn!"

Tư Mã Tam Nương run rẩy, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.

Dù sao tẩy rửa gân cốt chỉ tồn tại trong truyền thuyết, từng nghe qua, chứ chưa từng thấy.

"Giáo chủ, tẩy rửa gân cốt không phải chuyện người bình thường có thể làm được, ngoài cần nhiều dược liệu quý báu, người tẩy tủy ít nhất cũng phải có công lực trăm năm, trên đời này có ai có thể làm được?"

"Có!"

"A!!"

Tư Mã Tam Nương bật thốt hỏi.

Hướng Thiên Dương thoáng do dự, ánh mắt trống rỗng: "Hách Liên vô tình, cùng với người đứng đầu tam đại thánh địa năm đó tấn công lão!"

Nghe vậy, ánh mắt Tư Mã Tam Nương trở nên lơ mơ.

Nếu năm đó không phải Vô Tình Thần cung sụp đổ, Vu giáo sẽ không có cơ hội nổi dậy.

Dù sao khi đó Vô Tình Thần cung thống trị tất cả các thế lực tà đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết, Vu giáo hoàn toàn không có năng lực phản kháng.


Hách Liên vô tình chính là một cấm ky ở giới tà giáo.

Hễ ai nghe đến tên lão ta, sắc mặt đều thay đổi.

"Thế nhưng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ mấy lão già kia đều đã chết hết." Hướng Dương Thiên trấn an Tư Mã Tam Nương, đồng thời trấn an bản thân. "Em cũng nghĩ vậy."

Tư Mã Tam Nương vô cùng đồng ý.

Nếu Hách Liên vô tình còn sống, không có lý do gì lão ta không hiện thân. "Em còn nhớ rõ bốn người bọn họ biến mất bởi vì cái gì không?"

"Ngự Long Thần Công, giáo chủ nói..."

"Đúng vậy! Anh nghi ngờ có thể trong lúc vô tình thằng nhóc kia đã chiếm được Ngự Long Thần Công!"

Hướng Dương Thiên gật đầu.

"Em đi liên lạc với Nam Cung Thạc, bảo ông ta lập tức đến gặp anh..."
 
Chương 439: C439: Cậu chủ


Hoàng Thành, sơn trang Nguyệt Lạc.

Nơi này là nơi trước kia Lý Trạch Vũ dùng để kim ốc tàng kiều, dựa vào thống kê không trọn vẹn, người mẫu danh viện từng tới đây không dưới ba chữ số.

Cho dù ba năm trước sau khi Lý Đại đương gia vào tù, nơi này cũng sẽ có người định kỳ đến quét dọn.

“Cậu chủ, hoan nghênh về nhà.” Cẩu Phú Quý kích động đến rơi nước mắt.

Trong lòng Vật Tương Vong chộn rộn, thầm nghĩ đêm nay có cần hoàn toàn kết thúc tấm thân trong sạch mình giữ gìn hai mươi bốn năm không.

“Nơi này hình như không thay đổi gì cả, nhưng hình như cái gì cũng không thay đổi.”

Cảm khái một tiếng, Lý Trạch Vũ ngồi xuống ghế sô pha quen thuộc.

“Cậu chủ, tôi đã thông báo với Thiến Thiến, Lily, Mary, Thu Nhã... (chỗ này tỉnh lược ba mươi hai tên cô gái)”

Cẩu Phú Quý cầm quyển vở trong tay chậm rãi đọc. Lý Trạch Vũ vội khoát tay ngắt lời: “Dừng lại, lập tức thông báo bọn họ trở về.” “Hả? Vì sao?” Cẩu Phú Quý lơ ngơ.

“Khụ khụ...” Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái nói: “Các cậu nghe cho kỹ, lúc trước tôi là lãng tử, bây giờ tôi muốn làm một người đàn ông tốt.

Ặc...


Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong mơ hồ.

Tối nay là lần đầu tiên Lý Trạch Vũ muốn tới chiến doanh này sau khi trở về, bọn họ còn tưởng cậu chủ rốt cuộc đã bình thường, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Sau mười mấy phút, một chiếc Maybach lái vào sơn trang.

Cửa xe chỗ ngồi phía sau mở ra, Nam Cung Thạc phấn khích từ trên xe bước xuống.

“Cái đó, nhanh, cậu chủ của chúng tôi chờ ông rất lâu rồi.” Một giọng nói bỗng dưng vang lên, Nam Cung Thạc còn tưởng gặp quỷ, quan sát một phen mới phát hiện giọng nói truyền đến từ trong giám sát, không khỏi khẽ thở ra.

Một lát sau.

Nam Cung Thạc tiến vào sơn trang, lập tức đổi thành dáng vẻ nịnh nọt: “Giáo chủ, muộn như vậy tìm tôi đến có chuyện quan trọng gì à?”

“Ngồi đi.” Lý Trạch Vũ khẽ nói.

Nam Cung Thạc khách khí từ chối: Không dám không dám, tôi đứng đấy là được."

“Nào đâu ra nhiều chuyện xàm như vậy, cậu chủ của chúng tôi bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi.” Vật Tương Vong quát lớn.

Nam Cung Thạc lập tức nhíu mày: “Nhóc con, cậu đôi co với ai đấy?


Khúm núm với Lý Trạch Vũ kia là bởi vì mạng nhỏ của mình nằm trong tay người ta, những người khác cũng dám lo lối om sòm, thật sự cho rằng Đại hộ pháp không còn cách nào khác?

“Cậu ấy là anh em của tôi.”

“À đúng đúng đúng." Nam Cung Thạc lập tức không còn cách nào khác, như giẫm trên băng mỏng đi tới ngồi xuống một bên.

“Tiểu Nam...” “Có, giáo chủ có gì dặn dò.”

Dáng vẻ Nam Cung nịnh nọt, giống như thái giám hầu hạ chủ tử trong hoàng cung cổ đại.

Lý Trạch Vũ lại đột nhiên nghiêm mặt: “Lão già ông hình như không thành thật.”

“Ồ, sao giáo chủ lại nói vậy?”

Nam Cung Thạc âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng tính toán thằng nhóc thối trước mắt này lại muốn chơi trò gì.

Lý Trạch Vũ hừ lạnh: “Ông có việc giấu giếm tôi.”

“Giáo chủ, tôi thề tuyệt đối không hề có bí mật gì giấu giếm cậu.” Nam Cung Thạc dựng thẳng ba ngón tay lên.

“Thôi đi, thứ như lời thề kia đều là lừa gạt, ông đừng có ra trò này với tôi.”

Lý Trạch Vũ chuyển đề tài nói: “Ông thành thật khai báo, mười lăm tháng này ông tập hợp tất cả thành viên Vu giáo ở Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn, rốt cuộc có mục đích gì?”

“Giáo chủ, không phải tôi đã nói rồi à, để mỗi thành viên báo lại một vài công trạng năm ngoài, đồng thời mọi người tụ tập một chỗ bồi dưỡng tí tình cảm.” Nam Cung Thạc nghiêm túc đáp lại.

“Mẹ nó, không thành thật.”
 
Chương 440: C440: Giáo chủ


“Vù!" Lý Trạch Vũ đứng dậy một phát, trong nháy mắt đã tới trước mặt Nam Cung Thạc.

“Rầm rầm rấm” Chỉ nghe một tiếng đấm đá lanh lảnh, sau đó chính là tiếng kêu rên và tiếng cầu xin tha thứ vang lên.

“Giáo chủ, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”

Có điều sau ba đấm hai đá, khóe mắt Đại hộ pháp đã nhanh chóng đen thui với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Cho ông thêm một cơ hội, nếu như còn không nói, vậy ông mãi mãi đừng nói nữa.”

Vừa nói xong, sát ý rét lạnh từ trên người hắn tỏa ra.

Nam Cung Thạc khẽ rùng mình, trong lòng có một trực giác nhắc nhở ông ta, lần này Lý Trạch Vũ thật sự muốn giết người.

“Tôi nói, tôi nói.” “Thật ra giáo chủ Vu giáo chúng tôi... vẫn còn trên cõi đời.”

“Nói nhảm, bản giáo chủ sống rất tốt, sao, ông muốn bản giáo chủ chết?” Lý Trạch Vũ cố ý giả ngốc.


Nam Cung Thạc lắc đầu nói: “Giáo chủ, tôi nói chính là giáo chủ thật sự của Vu giáo chúng tôi, Hướng Dương Thiên.”

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ lập tức nheo mắt lại.

Lúc trước hắn đã từng phỏng đoán, Tư Mã tam nương cũng còn sống, như vậy tỷ lệ giáo chủ Hướng Dương Thiên này còn sống rất lớn.

Kết quả không ngoài dự đoán của hắn.

Nam Cung Thạc chép miệng nói: “Giáo chủ Hướng dặn dò chúng tôi mười lăm tháng này tụ tập với nhau, ông ấy muốn chính thức bắt đầu thực hành kế hoạch những năm gần đây.”

“Kế hoạch gì?” Lý Trạch Vũ hỏi.

Nam Cung Thạc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Trạch Vũ thì lại bật thốt ra: “Tôi đoán giáo chủ Hướng muốn... muốn đoạt quyền.”

“Đoạt quyền gì?”

“Ui...” Cẩu Phú Quý bên cạnh hít sâu một hơi, khiếp sợ nói: “Không phải đoạt hoàng quyền chứ?”

Nam Cung Thạc nặng nề gật đầu.

“Cậu chủ, nếu quả thật như vậy, chúng ta nên lập tức thông báo cho lão gia, à không đúng, nên lập tức thông báo cho Long chủ.”

Vật Tương Vong nhắc nhở: “Như vậy cậu chủ sẽ lập công lớn.”

Lý Trạch Vũ không để lời này trong lòng mà hỏi Nam Cung Thạc: “Bây giờ Hướng Dương Thiên ở đâu?”

“Cái này tôi thật sự không biết.” Nam Cung Thạc rụt cổ lại, tội nghiệp bổ sung: “Cho dù cậu giết tôi, tôi cũng không biết giáo chủ Hướng ở đâu.”

“Reng reng reng... Nói tới đây, tiếng chuông điện thoại cao cấp trong túi ông †a vang lênh.

“Nhận”.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Manh Thê Phúc Hắc
4. Người Anh Yêu Là Em
=====================================

“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh, Nam Cung Thạc không dám nhúc nhích lúc này mới nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra, nhấn mở khóa rồi kết nối.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

“Alô!” Ông ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng. “Nam Cung Thạc." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ. “ồ, là phu nhân.” Trong nháy mắt Nam Cung Thạc yên tĩnh lại.

“Đến nhà họ Ninh một chuyến.”

Giọng điệu Tư Mã tam nương không thể nghỉ ngờ, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Trạch Vũ nghe rõ ràng nội dung trong điện thoại. Nhà họ Ninh?

Tư Mã tam nương và Ninh Mãn Thành lăn lộn cùng nhau, lúc này hắn đã hoài nghỉ nhà họ Ninh tám phần có vấn đề.

Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ đúng.


“Giáo chủ, tôi...”

“Đi thôi, tôi đi chung với ông.”

Lý Trạch Vũ vẫy tay, dẫn đầu đi về phía cổng.

Do dự mãi, Nam Cung Thạc vẫn đứng dậy đi theo. Một nhóm bốn người lên chiếc Hồng Kỳ L5.

“Giáo chủ, công lực của tôi còn bị ngài phong bế, đợi lát nữa nếu như nhìn thấy phu nhân giáo chủ Hướng, bà ấy chắc chắn sẽ phát hiện khác thường.”

Nam Cung Thạc biểu đạt ý kiến của mình một cách uyển chuyển, mong Lý Trạch Vũ có thể giải phong ấn trên người ông ta.

“Bộp bộp bộp.” Thủ pháp của Lý Trạch Vũ vừa nhanh vừa thuần thục, chỉ điểm đại bảy tám lần, Nam Cung Thạc lập tức cảm thấy công lực của mình khôi phục.

Giờ phút này ông ta cảm thấy mình đã đứng lên rồi, lại được rồi.

Liếc nhìn Lý Trạch Vũ bên cạnh một cái, ông ta thầm nghĩ nếu như ông ta đánh lén, không biết có thể thành công hay không.
 
Chương 441: C441: Đánh lén lý trạch vũ


Đánh lén Lý Trạch Vũ?

Nam Cung Thạc cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ điên cuồng này, dù sao thực lực Lý Trạch Vũ quá yêu nghiệt, ông ta thật sự không dám đánh cược.

Lỡ như thất bại giống như lần trước, ông ta thật sự không dám nghĩ tên này sẽ chỉnh chết ông ta thế nào.

Hai mươi phút sau.

Hồng Kỳ L5 dừng lại cách nhà họ Ninh vài trăm mét, Lý Trạch Vũ để Nam Cung Thạc một mình xuống xe.

“Giáo chủ, không phải cậu muốn đi cùng tôi à?” Nam Cung Thạc như có điều suy nghĩ hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu nói: “Tôi đổi ý rồi, tự ông đi đi, trở về nhớ báo cáo cho tôi.” “À cái này...” Nam Cung Thạc giật mình.

Lúc trước ông ta từ bỏ suy nghĩ đánh lén là bởi vì không nắm chắc, hơn nữa Lý Trạch Vũ còn muốn đi gặp Tư Mã tam nương cùng ông ta.

Nếu như bắt tay với Tư Mã tam nương, có lẽ tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.

Nhưng mà ông ta vốn không ngờ tới Lý Trạch Vũ sẽ không ra bài như thường lệ, nhanh như vậy đã đổi ý. 𝚁a chương nhanh nhất tại ﹎ T𝙧U𝐦T𝙧u𝘆 ện﹒𝑉N ﹎

“Còn thất thần làm gì, nhanh xuống xe đi.” Cẩu Phú Quý ỷ thế hiếp người.


Nếu như không phải Lý Trạch Vũ ở bên cạnh, lấy tính cách Đại hộ pháp đã sớm nghìn đao tùng xẻo ông ta.

Một lát sau.

Nam Cung Thạc một mình xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Ninh phủ.

Xoạch!

Lý Trạch Vũ trong xe ngậm điếu thuốc: “Quay đầu, đi.”

“Cậu chủ, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hỏi.

“Cứ đi một vòng ở gần đây, đừng để lão bất tử ấy phát hiện.”

“Đã hiểu.” Cẩu Phú Quý ngầm hiểu trong lòng nổ máy xe.

Đợi đến khi xác định Nam Cung Thạc tiến vào Ninh phủ, Lý Trạch Vũ mới bảo Cẩu Phú Quý dừng lại, hắn một mình xuống xe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Cùng lúc đó.


Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Nam Cung Thạc đi vào trong lầu các của nhà kề.

Tư Mã tam nương sớm đã chờ ở phòng khách.

“Gặp qua phu nhân.” Nam Cung Thạc ôm quyền hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.

Tư Mã tam nương khoát tay áo, đang muốn mở miệng thì bỗng phát hiện Nam Cung Thạc mang theo một đôi mắt gấu mèo, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Mắt ông sao vậy?”

“ÀI” Lúc này Nam Cung Thạc mới nhận ra, dưới tình thế cấp bách nói dối: “Tối qua lúc tắm không cẩn thận ngã một phát, đôi mắt đập vào trên góc cửa, khiến

phu nhân chê cười rồi.”

Ông là cường giả cảnh giới Thiên Nhân, tắm còn có thể ngã? Lừa quỷ à?

Tư Mã tam nương cũng không tin lý do thoái thác này, có điều đối phương không muốn nói bà ta cũng không có ý truy hỏi ngọn nguồn.

Dù sao ai mà chẳng có chút bí mật chứ?

“Tôi hỏi ông, ông có quen một người tên Lý Trạch Vũ không?” Tư Mã tam nương chăm chú hỏi.

Nghe vậy, con mắt Nam Cung Thạc xoay chuyển, hỏi ngược lại: “Phu nhân, bà biết tên kia?”

Thấy một màn này, Tư Mã tam nương lập tức sáng tỏ, gật đầu nói: “Gần đây cậu cả nhà họ Lý vang danh thiên hạ, sao tôi lại không biết chứ?”

“Cũng đúng.” Nam Cung Thạc hùa theo nói: “Gọi thằng nhóc kia là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không đủ.”
 
Chương 442: C442: Nam cung thạc


Nói xong hình như ông ta nghĩ đến cái gì, lập tức chuyển đề tài nói: “Phu nhân cố ý gọi tôi tới đây để nghe ngóng chuyện của thằng nhóc kia à?”

“Không sai.” Tư Mã tam nương nói thẳng: “Ông hiểu bao nhiêu về nội tình thằng nhóc kia?”

“Cái này... thuộc hạ cũng không phải quen thuộc hắn lắm.” Nam Cung Thạc khúm núm, cũng không nói thật tình hình ra.

Tư Mã tam nương nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Rất lâu sau đó.

“Đi vào đi.” Tư Mã tam nương chỉ vào phòng sách nói: “Giáo chủ chờ ông ở bên trong.”

Cái gì? Nam Cung Thạc lập tức giật mình. Từ mười chín năm trước sau khi trải qua đại chiến hai phái chính tà, qua nhiều năm như vậy ông ta cũng chỉ gọi điện mấy lần với Hướng Dương Thiên, cũng chưa từng gặp người thật.

Nhiều lần ông ta thậm chí hoài nghi “Hướng Dương Thiên” này có phải là Tư Mã tam nương tìm đến giả mạo không?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào ông không muốn gặp giáo chủ?”

“Không, tuyệt đối không phải, thuộc hạ ngày đêm trông mong muốn có thể sớm ngày nhìn thấy giáo chủ..."


“Đừng nói nhảm, đi vào đi.” Tư Mã tam nương thúc giục.

“Vâng.” Nam Cung Thạc sửa sang lại ngoại hình rồi mang theo tâm trạng thấp thỏm mở cửa phòng.

“Ninh Vũ Cường” ngồi trên ghế bành, cả người trông mạnh mẽ chững chạc.

Nam Cung Thạc nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy những người khác nữa, ông ta lập tức ngơ ngác.

“Nam Cung Thạc.” “Ninh Vũ Cường” nhàn nhạt mở miệng.

Trong chốc lát, Nam Cung Thạc lại giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn “Ninh Vũ Cường”: “Giáo... Giáo chủ, thật sự là ngài?”

“Ninh Vũ Cường” cười khan một tiếng, sau đó giơ tay chạm một góc ngay má, nhẹ nhàng kéo một cái.

“Xet!” Mặt nạ da người được chế tác tinh xảo bị kéo xuống, một khuôn mặt tóc bạc da mồi ánh vào trong mắt Nam Cung Thạc.

Không sai được, thật sự là Hướng Dương Thiên! “Bịch” một tiếng.

Nam Cung Thạc quỳ rạp xuống đất, cung kính nói: “Nam Cung Thạc gặp qua giáo chủ.”.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Đại hộ pháp hơi buồn bực.

Trong khoảng thời gian này, số lần ông ta quỳ trước mặt người khác còn nhiều hơn mười chín năm cộng lại.

Trong đó quỳ nhiều nhất hình như là tên tiểu quỷ đáng giận Lý Trạch Vũ này.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..


“Nam Cung Thạc, từ lúc ông gia nhập dưới trướng bản tọa đến nay, bản tọa không đối xử tệ bạc với ông nhỉ?” Hướng Dương Thiên ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi.

“Giáo chủ có ân nặng như núi với thuộc hạ, thuộc hạ thề sống hay chết không dám quên.”

Hướng Dương Thiên hít một hơi thuốc lá, trầm ngâm nói: “Ông cũng biết bản †ọa có ơn nặng như núi với ông, ha ha ha... Vậy vì sao ông phải phản bội bản tọa?”

“À!” Nam Cung Thạc khẽ nhếch miệng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Giáo chủ, thuộc hạ trung thành tuyệt đối với ngài và phu nhân, tuyệt đối không hai lòng, xin giáo chủ minh xét.”

Mặc dù mấy năm nay ông ta thật sự có lòng tự lập làm giáo chủ, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi, chưa từng thể hiện trước mặt người khác.

Cho nên ông ta tin chắc Hướng Dương Thiên chỉ đang lừa ông ta, không thể nào có chứng cứ.

Nhưng mà một khắc sau...

“Vừa nãy tam nương hỏi ông quen biết Lý Trạch Vũ không, câu trả lời của ông là không quen thằng nhóc kia, nhưng mà..."

Nghe nói lời này, mồ hôi lạnh trên trán Nam Cung Thạc càng nhiều. _

“Rầm rầm rầm


Liên tiếp dập đầu ba cái, Nam Cung Thạc sợ hãi cầu xin tha thứ: “Giáo chủ, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ, thuộc hạ trúng độc cóc của thằng nhóc kia...”

Lúc này ông ta nói ra chuyện mình gặp phải, trong đó không quên thêm mắm dặm muối, bảo Lý Trạch Vũ ức hiếp ông ta thế nào, thậm chí ba lần bốn lượt muốn diệt trừ ông ta cho sảng khoái...”

Hướng Dương Thiên nheo mắt lại, cũng không biết có tin hay không. Nam Cung Thạc sợ hãi quỳ gối, không dám nhúc nhích.

“Đứng lên đi.” Cuối cùng giọng điệu Hướng Dương Thiên mềm nhữn, giống như đã tin tưởng ông ta.

“Đa tạ giáo chủ.” Nam Cung Thạc đứng dậu, ngay sau đó bày tỏ lòng trung thành: “Giáo chủ, nếu không diệt trừ thằng nhóc kia chắc chắn sẽ trở thành họa lớn cho Vu giáo chúng ta. Không bằng để cho thuộc hạ dẫn thằng nhóc kia tới...”

Trong lúc nói chuyện, cổ tay ông ta làm động tác “giết chết”.

Hướng Dương Thiên hừ lạnh nói: “Ông lo lắng độc cóc trên người, muốn để bản giáo chủ ra tay bắt hắn lại, ép hắn nói ra cách giải độc chứ gì?”

“Giáo chủ anh minh.” Nam Cung Thạc biết mình không lừa được đối phương, thế nên hào phóng thừa nhận.

“Nhưng vừa nấy thuộc hạ đều nói thật, chúng ta không diệt trừ thằng nhóc kia không được..."
 
Chương 443: C443: Cô ơi


“Cô ơi, anh ấy chưa chết.” Thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, Diệp Khuynh Thành khẽ mỉm cười, giọt nước mắt hạnh phúc cũng theo đó mà tràn khỏi khóe mi.

Hốc mắt Diệp Khinh Nhu ửng đỏ, liên tục gật đầu.

Lúc này, bầu trời bắt đầu đổ tuyết lất phất, Lý Trạch Vũ đứng giữa trời gió lộng, tỏa ra khí thế ngạo nghề thiên hạ của bậc đế vương, kế tiếng bật người nhảy, bóng dáng phiêu dật nhẹ nhàng đáp đất.

Con ngươi Tư Mã Tam Nương tức khắc co nhỏ, mấy năm nay tuy ngủ đông ở nhà họ Ninh, nhưng bà ta vẫn nắm rõ tình hình bên ngoài như lòng bàn tay, mà dạo gần đây Lý Trạch Vũ lại cực kỳ nổi bật, nên làm gì có chuyện bà ta không biết hăn là ai.

Thiên phú trời ban, tẩm ngẩm tầm ngầm. Bên trên là lời đánh giá của Tư Mã Tam Nương về Lý Trạch Vũ.

Trong giới võ lâm này, không một kẻ nào đủ mạnh để bà ta phải kiêng dè, kể cả thủ lĩnh của tam đại thánh địa, vậy nên bà ta mới dám hiên ngang xông vào nhà họ Lý. Vậy mà khi mặt đối mặt với Lý Trạch Vũ, bà ta phát hiện bản thân không †ài nào giữ nổi bình tĩnh. Trực giác liên tục cảnh báo bà ta rằng, chàng thanh niên trước mặt chính là người khó đối phó nhất trong số những kẻ bà ta từng chạm trán.

“Thiếu gia, ả chính là người dám diễu võ giương oai ở nhà chúng ta đó ạI” Vật Tương Vong chỉ thẳng mặt Tư Mã Tam Nương đang đứng phía xa.


Cẩu Phú Quý không quên hùa theo: “Cả cái tên Ninh Mãn Thành trói gà không chặt kia nữa, ban nấy dám cả gan nói nhăng nói cuội về thiếu gia đó.”

Nghe tới đây, Ninh Mãn Thành bật cười xem thường: “Đúng, tao nói xằng nói bậy về mày đó, thì sao, mày tính làm gì tao?”

Tuy có chút ngạc nhiên khi biết cái chết của Lý Trạch Vũ là giả, nhưng hiện tại, gã có niềm tin rất lớn với dì của mình, gần như mù quáng.

Thế nên gã không sợ tí nào.

“Câm miệng.” Tư Mã Tam Nương quát lớn, rồi quay sang mắt đối mắt với Lý Trạch Vũ: “Chàng trai trẻ, nhà họ Ninh bọn tôi và nhà họ Lý của cậu nước sông không phạm nước giếng...”

“Bà cũng ngậm miệng lại đi.” Lý Trạch Vũ hống hách cắt ngang: “Tới nhà họ Lý bọn tôi làm loạn cho đã rồi giờ lại bày đặt nước sông không phạm nước giếng hả, có biết xấu hổ không? Sao mặt dày quá vậy?”

Trước lời nhục mạ thẳng thừng như vậy, mặt mày Tư Mã Tam Nương tức khắc sa sầm.

“Cả mày nữa!” Lý Trạch Vũ khinh bỉ nhìn Ninh Mãn Thành, đáp: “Xem ra bài học năm đó vẫn chưa đủ để mày khắc cốt ghi tâm nhỉ, cứ yên tâm, lát nữa chắc

chắn ông đây sẽ dạy dỗ lại mày đàng hoàng, để mày không tài nào quên được.”

Dứt lời, chỗ hắn vừa đứng chỉ còn lại dư ảnh, còn người thật thì xuất hiện ngay trước mặt Tư Mã Tam Nương, tựa như biết thuật dịch chuyển tức thời.

Nhanh quá!


Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tư Mã Tam Nương.

“Âm!” Một cú đấm cực mạnh được tung ra.

Cũng may Tư Mã Tam Nương luôn trong tình trạng đề cao cảnh giác, nghiêng người tránh thoát trong gang tấc, sau đó khép chặt năm ngón tay, chém về phía cổ họng Lý Trạch Vũ như lưỡi dao.

Chiêu đầu thất bại, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn bình tĩnh tiếp chiêu, đỡ lấy dao tay của bà ta.

“Keng!” Tư Mã Tam Nương có cảm giác như thể bàn tay của mình chém phải †ấm sắt vậy.

“Bộp!”

Sau đó, bàn tay Lý Trạch Vũ bỗng xoay ngược, linh hoạt năm lấy cổ tay Tư Mã Tam Nương tựa như rắn.

Công nhận tuy bà ta đã lớn tuổi, nhưng làn da lại được bảo dưỡng rất tốt, có khi còn hơn cả mấy cô gái trẻ, sờ vào là thấy vừa nhẫn mịn, vừa mềm mại!”


“Tên háo sắc này, đi chết đi!” Tư Mã Tam Nương phẫn nộ thét gào, dồn sức muốn rút cánh tay về, nào ngờ bàn tay của đối phương chẳng khác nào gọng kiềm, nắm chặt vô cùng, không giấy dụa nổi.

Khóe miệng Lý Trạch Vũ khẽ nhếch, nhanh tay tung ngay một chưởng ngay giữa ngực bà ta.

“Ầm!” Cương khí hộ thân của Tư Mã Tam Nương tức khắc vỡ tan, dẫn tới bà ta trúng

một đòn cực nặng. Nhưng so với chuyện bị thương, điều khiến bà ta nổi điên là vị trí mà hắn đã chọn để tấn công mình.

“Chết đi!” Tư Mã Tam Nương chuyển vận toàn bộ khí trong người, sau đó ngưng tụ về lòng bàn tay.

“Sư đệ cẩn thận!” Ngọc Phượng Hoàng lo lắng nhắc nhở. Lý do là bà ấy đã nhận ra chiêu Tư Mã Tam Nương sắp sử dụng chính là công pháp đỉnh cấp của

Vu giáo - Toái Cốt chưởng.
 
Chương 444: C444: Đuổi theo


Một khi bị trúng chiêu, trong thời gian chưa tới một nén nhang, xương cốt chỗ trúng đòn sẽ lập tức vỡ nát.

“Âm...”

Đáng tiếc một chiêu Toái Cốt chưởng này của Tư Mã Tam Nương đã bị cương khí hộ thân của Lý Trạch Vũ ngăn chặn, tới cả ống tay áo cũng chẳng đụng tới nổi.

“Tới lượt tôi." Lý Trạch Vũ ngấm ngầm vận khí, thi triển Ngự Long thần công, trong chớp mắt, cả người hắn bỗng tỏa khí thế bàng bạc.

“Bốp!”

Một quyền đấm thẳng vào vai Tư Mã Tam Nương.

“Rắc!”

Xương vai của Tư Mã Tam Nương tức khắc gấy lìa, cơ thể cũng chịu không nổi xung chấn từ cú đấm này mà mềm nhữn ra, ngã quy xuống đất.

Ninh Mãn Thành nhe răng nhếch miệng, run lẩy bẩy. Thấy dì sắp thua, gã không chút do dự mà nhấc chân chạy trốn.


“Bộp!” desse và George cùng nhau xông tới chặn đường gã. “F*ck, tính chạy hả?”

“Bốp!”

Jesse tung cước, gạt ngã cơ thể yếu nhớt vì bị tửu sắc bào mòn của Ninh Mãn Thành, khiến gã té sóng xoài ra đất.

Mặt khác, Tư Mã Tam Nương hộc ra một ngụm máu lớn, nhưng vẫn cố nhịn đau chống người đứng lên. Lần này bà ta không thèm để ý đến Ninh Mãn Thành sống hay chết nữa mà dồn hết sức bình sinh, tung người nhảy lên cao, vượt tường chạy trốn.

“Đuổi theo!”

“Đuổi..”

Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Thanh Phong đồng thanh ra lệnh. Họ không đồng ý buông tha cho nữ ma đầu Tư Mã Tam Nương này đâu.

“Sư tỷ, đừng đuổi theo.” Lý Trạch Vũ phẩy tay ngăn cản. “Sư đệ...”

“Cái mạng của ả vẫn còn có ích, đừng lo.” Ngọc Phượng Hoàng tính nói gì đó, nhưng lại bị Lý Trạch Vũ thẳng thừng cắt ngang.

Mười lăm tháng này là ngày tất cả thành viên Vu giáo, bao gồm cả rối trẻ con †ề tựu gặp mặt, hiện tại Tư Mã Tam Nương - phu nhân giáo chủ bỗng nhiên lộ diện, có khi nào đằng sau vẫn còn con cá lớn khác chăng?

Mấy năm qua, Nam Cung Thạc luôn nghiêm cẩn giữ vững chức vụ Đại Hộ Pháp, chưa một lần nào nảy sinh suy nghĩ vượt qua, hay là đoạt lấy vị trí giáo chủ...

Điều này khiến hắn dấy lên nghi ngờ rằng có thể giáo chủ Vu giáo vẫn chưa chết.

Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Thanh Phong đều là cáo giả, chẳng bao lâu đã đoán ra được suy tính của Lý Trạch Vũ.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..


“Sư đệ, sao trước đây đệ lại giả chết?” “Sau này nếu có cơ hội đệ sẽ giải thích với tỷ sau.” Lý Trạch Vũ bật cười thành tiếng, sau đó ra lệnh cho hai người Cẩu Phú Quý: “Mau dỡ bỏ linh đường, xui xẻo lắm!"

“Vâng vâng.” Vật Tương Vong lập tức ra lệnh cho người hầu đi làm.

Bấy giờ, Lý Định Quốc xụ mặt, vừa đi vừa gỡ thắt lưng trên hông xuống.

Trông thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ hiểu ngay bản thân sắp ăn đòn, bèn hốt hoảng giải thích: “Ông ơi, cháu có nỗi khổ riêng của mình mà, ông đừng manh động như vậy?”

“Mày có nỗi khổ thì sao chữ? Ông đây phải quất chết mày mới hả giận.” Lý Định Quốc vừa nghĩ tới cha vì chuyện này mà ngã bệnh thì lại tăng xông hết cả lên.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một giọng nói già cả truyền tới, Tằng Thiết Trụ đỡ Lý Viễn Sơn xuất hiện trước mắt mọi người.

“Cha!” Thấy cha đã tỉnh, Lý Định Quốc mừng rỡ vô cùng.

“Ông cố, ông tới đúng lúc quá.” Lý Trạch Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Có Lý Viễn Sơn ở đây, chắc chắn Lý Định Quốc sẽ không dám đánh hắn.

Quả không sai...

Lý Viễn Sơn nghiêm nghị quát: “Mày dám đánh nó thử coi? Để xem ông đây có đánh chết mày không?”


Chậc...

Tay Lý Định Quốc chỉ đành dừng lại giữa không trung, thắt lưng lắc lư theo gió.

Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành gần như đồng thời tiến về phía Lý Trạch Vũ.

“Anh...” “Anh...” Hai người phụ nữ trăm miệng một lời, sau đó lại bốn mắt nhìn nhau.

Lý Trạch Vũ bĩu môi, nói: “Có chuyện gì để sau hãng nói, giải quyết tên vô tích sự kia trước đã."

Dứt lời, hắn nhấc chân đi về phía Ninh Mãn Thành

“Cậu... cậu đừng tới đây.”

Ninh Mãn Thành thấy Lý Trạch Vũ ôm một bụng ý xấu hướng về mình thì cố nhịn đau đứng dậy, bày ra vẻ mặt nịnh nọt, nói với Lý Định Quốc: “Lý gia chủ, ban...ban nấy ông bảo chỉ cần tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi sẽ thả tôi đi, giờ nhưng lời đó còn hiệu lực không?”
 
Chương 445: C445: Thằng nhóc thối


"Thật sự không được, tôi đánh thêm vài người vẫn OKI"

Vì có thể an toàn rời khỏi nhà họ Lý, dĩ nhiên Ninh Mãn Thành ném tôn nghiêm lớn nhỏ của nhà họ Ninh cho chó ăn!

Không ít người quyền quý thấy cảnh này đều không nhịn được châm biếm.

Lý Trạch Vũ nhẹ giọng phân phó: "Phú Quý, đánh gãy tay chân gã, chỉ để gã còn thở là được, sau đó ném về nhà họ Ninh!"

"A, không được!"

Ninh Mãn Thành vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên.

"Răng rắc, răng rắc..."

Tiếng xương gấy liên tục vang lên, sau đó là tiếng kêu tê tâm liệt phế. Lúc trước Ninh Mãn Thành kiêu ngạo thế nào, lúc này chật vật thế đó.

Xử lý xong thằng nhóc này, Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt Lý Viễn Sơn, hắn sờ mùi: "Ông cố, xin lỗi vì đã làm ông lo lắng."

"Thằng nhóc thối!" Lý Viễn Sơn thưởng cho hắn một viên hạt dẻ. Mắng thì mắng, nhưng ông ấy có thể hiểu cho Lý Trạch Vũ.

Dù sao chỉ khi gạt cả người nhà, Trấn Nam Vương Tề Đông Lâm mới hoàn toàn tin Lý Trạch Vũ đã chết, do đó nới lỏng cảnh giác.


Nếu không bị ép đến mức đó, tên cáo già kia sẽ không lựa chọn cấu kết với thế lực bên ngoài nước.

Lý Viễn Sơn thở dài nói: Dù sao cũng từng là cấp dưới của ông, để cho ông ta an hưởng tuổi già đi."

"Vâng.". Truyện Đô Thị

Lý Trạch Vũ gật đầu.

Mặc dù hắn đồng ý, nhưng trong lòng đã sớm phán tử hình cho Tê Đông Lâm. Diệt cỏ phải diệt tận gốc!

"Chúc mừng Lý thiếu gặp dữ hóa lành!"

"Lý thiếu may mắn, ông trời có mắt..."

Những người quyền thế bốn phía liên tục mở miệng chức mừng.

Vốn tới để phúng viếng, chỉ trong chớp mắt biến thành chúc mừng, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười.

Lúc này dưới sự chỉ huy của Vật Tương Vong, nhóm người làm đã dọn dẹp sạch sẽ linh đường.

Bầu không khí đau thương trước đó đã biến mất, thay vào đó là không khí vui vẻ.


"Chị, Lý Trạch Vũ thật sự thay đổi quá nhiều!" Diệp Thần nhẹ giọng nói thầm bên tai Diệp Khuynh Thành.

Anh ta không chỉ quen Lý Trạch Vũ, mà còn vô cùng quen thuộc, dù sao hẳn cũng là công tử nổi danh ở Hoàng Thành.

Trước kia anh ta chỉ cảm thấy Lý Trạch Vũ ỷ vào quyền thế nhà họ Lý, cảm thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn, nhưng bây giờ xem ra, chênh lệch giữa hắn với mọi người đã cách biệt cả một trời.

Ngoại trừ khâm phục thì vẫn là khâm phục.

Diệp Khuynh Thành gật đầu, cô nhẹ giọng nói: "Nhìn xem người ta, sau này em cũng đừng nói không học võ thuật!"

"Vâng, em quyết định sau này sẽ lăn lộn với anh rểi" Diệp Thần thề son sắt. Cái gì?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khuynh Thành đỏ bừng, cô ra vẻ giận dữ, nói: "Anh rể cái gì? Em nói bậy bạ gì đó!"

"Ha ha ha..."

Diệp Thần cười gượng nói: "Chị, em gái chị đã duyệt qua vô số phụ nữ, chỉ cần phụ nữ lộ ra một ánh mắt, em đã biết người ta suy nghĩ gì, chị có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được em đâu!"

Diệp Khuynh Thành bị nói vậy càng xấu hổ hơn.

Diệp Thần lập tức nhìn Diệp Khinh Nhu bên cạnh, mày hơi nhíu lại.

Mà Diệp Khinh Như thì đang bất an.

Dù sao những lời Diệp Thần vừa nói với Diệp Khuynh Thành đều lọt hết vào tai cô ấy, cô ấy chỉ sợ người khác nhìn thấu tâm tư của mình.

"Cô nhỏ, cô..." "Câm miệng!"

Diệp Thần vừa mở miệng đã bị Diệp Khinh Nhu mạnh mẽ ngắt lời: "Nói ít vài câu sẽ chết sao?"
 
Chương 446: C446: Yêu nữ này muốn làm gì


Á... Diệp Thần gãi đầu, anh ta vội vàng câm miệng.

Anh ta vẫn kiêng kị cô nhỏ hung dữ này, dù sao từ nhỏ đến lớn anh ta bị đối phương đánh không ít.

Haizz.

Diệp Thần thở dài trong lòng, anh ta lại nhìn Lý Trạch Vũ cách đó không xa, nghĩ thầm sau này mình nên gọi người này là anh rể, hay dượng đây!

Thật khiến người ta đau đầu...

"Ông già này đã chuẩn bị rất nhiều rượu, hân hạnh mời mọi người uống một chén."

Lý Định Quốc chắp tay mời mọi người.

"Lý gia chủ khách sáo!"

"Lý soái khách sáo..."

Người trong giới võ lâm và mọi người quyền quý vui vẻ nhận lời mời.

Lý Trạch Vũ đi đến chỗ Ngọc Phượng Hoàng, hắn nâng tay, ấn vào lưng đối phương, lòng bàn tay truyền ra chân khí.


Ngọc Phượng Hoàng lập tức bắt đầu vận công chữa thương, chỉ một chén trà nhỏ đã khiến những vết thương trên người bà ấy lành gần hết.

"Sư tỷ, mỗi ngày uống một viên này, uống trong ba ngày, vết thương của tỷ sẽ không có gì đáng ngại."

Lý Trạch Vũ vừa nói vừa đưa ba viên thuốc qua.

Ngọc Phượng Hoàng cũng không khách sáo, bà ấy nhận lấy viên thuốc, khâm phục nói: "Sự đệ, nội công của đệ quả thật rất thâm hậu!"

"Hết cách, ai bảo đệ là kỳ tài nghìn năm có một, luyện võ một năm bằng người khác luyện một trăm năm!"

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn không hề biết hai chữ khiêm tốn viết như thế nào.

Không lâu sau, mọi người lục tục đi vào hội trường yến tiệc, hơn mười bàn đều chật kín người ngồi.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

"Lý lão đầu, tôi đến uống phạt một chén rượu, không quá phận chứ?" Diệp Trung Đường được Diệp An dìu đến. Ông già này biết được tin Lý Trạch Vũ chưa chết, thì vội vàng chạy đến đây.

Dù sao sự quan tâm của ông ấy dành cho Lý Trạch Vũ, chỉ sợ ít hơn hai cha con Lý Viễn Sơn một chút.

"Đến đây, đến đây, ông cứ uống tùy thích!"

Tâm trạng Lý Viễn Sơn không tồi, ông ấy nhiệt tình tiếp đón đối phương.

Cũng không biết là trùng hợp, hay là Lý Định Quốc cố ý sắp xếp, có mấy người ngồi cùng bàn với Lý Trạch Vũ là: Trần Thanh Tuyết, Trân Thanh Dao, Diệp Khuynh

Thành, Diệp Khinh Nhu, Tê Tiên Nhi, Bạch Tố Y!

Lý Trạch Vũ nói thầm trong lòng hay thật!

Ngoại trừ Ngân Hồ, hình như hồng nhan tri kỷ bên cạnh hắn đều tụ tập cùng một chỗ.

Đây thực sự là chuẩn bị tiệc cho hắn sao? Hừ! Hình như hắn mới là bữa tiệc cho họ!

Để không biến thành con thiêu thân, thằng nhãi này dứt khoát động đũa ăn, ăn như quỷ chết đói vậy.


"Nào!"

Trần Thanh Tuyết cầm chén đứng dậy, cô nhìn những người phụ nữ xung quanh, nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm vị hôn phu của tôi, tôi kính mọi người một ly."

Dứt lời, ngoài Trần Thanh Dao, những người phụ nữ khác đều nhíu mày.

Bởi vì lời này của Trần Thanh Tuyết giống như đang công khai chủ quyền vậy!

"A!"

Lý Trạch Vũ bỗng kêu một tiếng, trên mặt có vẻ đau đớn.

"Sao vậy?"

Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn nói: "Không sao không sao, tôi không cẩn thận cắn trúng lưỡi!"

"Ăn chậm thôi, cũng không ai tranh với anh!" Trân Thanh Tuyết tức giận nói. Lý Trạch Vũ ngượng ngùng gật đầu, đồng thời dùng tay khế xoa đùi.

Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh giống như đã trút được giận, trên mặt không khỏi tươi cười.

"A!"

Lý Trạch Vũ đang chuẩn bị ăn tiếp, bỗng bị một người đạp mạnh vào cảng chân bên dưới bàn.

Phân tích theo góc độ và độ mạnh, chắc chắn là Diệp Khinh Nhu làm! "Lại làm sao vậy?" Trần Thanh Tuyết khẽ nhíu mày.


Lý Trạch Vũ cười gượng nói: "Không sao không sao, tôi ăn nhanh quá nên bị nghẹn!"

"Đã nói anh ăn từ từ rồi mà."

Trần Thanh Tuyết vừa tức giận vừa buồn cười.

Lý Trạch Vũ xấu hổ gật đầu, hắn âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Khinh Nhu.

Diệp Khinh Nhu không để trong lòng, cô ấy giơ chén lên, phối hợp nói: "Nào, mọi người cùng nâng chén, chúc mừng Lý thiếu của chúng ta bình an trở về!"

"Keng!"

Trong chớp mắt khi Lý Trạch Vũ ngẩng đầu lên, trùng hợp hắn nhìn thấy Tê Tiên Nhi rút con dao nhỏ bên hông ra, hơn nữa còn cười sâu xa với hẳn.

ÐĐm!!!

Yêu nữ này muốn làm gì?

"Cái đó, mọi người ăn từ từ, tôi ăn no rồi!" Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

Lý Trạch Vũ sợ bản thân ăn xong bữa này, sẽ mất toi mạng...
 
Chương 447: C447: Cái gì


Nhà họ Ninh.

Ninh Mãn Thành bị đánh gãy tay chân, phải bó thạch cao, nằm trên giường không thể động đậy.

Ninh Thiên Hâm ở bên cạnh, vẻ mặt u ám, nói: "Cha, nhà họ Lý khinh người quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này."

Con gái bị Lý Trạch Vũ giết chết, bây giờ con trai lại bị Lý Trạch Vũ đánh gãy tay chân.

Nếu thù này không báo, Ninh Thiên Hâm ông ta không xứng làm cha.

Ninh Võ Cường rít điếu thuốc, ông ta không nóng không lạnh nói: "Để Mãn Thành dưỡng thương cho tốt, cha sẽ xử lý chuyện này."

Dứt lời, ông ta mở cửa phòng bệnh rời đi. Ninh Thiên Hâm lập tức nhíu chặt mày.

Không biết tại sao, ông ta cảm thấy cha mình càng ngày càng không thích hợp.

"Anh cả, dạo này cha thật sự có hơi kỳ lạ."

Người con trai thứ hai nhà họ Ninh, Ninh Thiên Nhân kề sát lại, nghiêm túc nói: "Phải biết rằng từ trước đến nay cha thương Mãn Thành nhất, bây giờ Mãn Thành bị nhà họ Lý nhục nhã như vậy, với tính cách của cha thì đã sớm nổi trận lôi đình rồi!"

Cái gì?

Ninh Thiên Hâm ngẩng đầu nhìn em trai, mày càng nhíu chặt lại, ông ta trầm ngâm nói: "Có lẽ trong lòng cha đã có kế hoạch, vậy nên, vậy nên..."


Nói đến đây, ông ta cũng không nói nổi nữa.

"Còn nữa, em chưa từng nghe nói chị dâu cả có em gái, đến anh cả cũng không biết, nhưng cha lại biết chuyện này, anh không thấy kỳ lạ sao?"

Ninh Thiên Nhân càng nghĩ càng thấy không đúng.

Mắt Ninh Thiên Hâm thâm thúy, ông ta nói: "Anh đã phái người về quê nhà chị dâu em điều tra, quả thật bà ấy có một cô em họ hàng xa."

"Thế nhưng..."

"Thế nhưng gì nữa?"

Ninh Thiên Hâm ngắt lời: Chẳng lẽ em hoài nghi đó không phải là cha?” "Ách..."

Ninh Thiên Nhân nghẹn họng không trả lời được.

Một bên khác.

Ninh Vũ Cường rời khỏi phòng bệnh, trở lại phòng của mình.

Có một người phụ nữ nằm trên giường, nếu lúc này có Ninh Thiên Hâm, ông †a liếc mắt một cái là nhận ra người phụ nữ này chính là em vợ của ông ta!


"Bang bang!"

Chỉ thấy Ninh Vũ Cường ấn vào mấy huyệt vị của Tư Mã Tam Nương, sau đó lột sạch đồ của bà ta.

Dáng người quyến rũ lộ ra trước mặt, Ninh Vũ Cường không có tâm tư nào khác, ông ta nhẹ nhàng đỡ Tư Mã Tam Nương ngồi dậy, mình thì ngồi khoanh chân phía sau, hai tay dán sát vào lưng đối phương.

Bạch khí như ẩn như hiện nổi lên xung quanh hai người.

Nếu hai anh em Ninh Thiên Hâm nhìn thấy cảnh này, e là sợ đến rớt cằm.

Dù sao thủ pháp vận công chữa thương này, đến cường giả tông sư cũng không làm được!

"Hừ!”

Tư Mã Tam Nương hừ một tiếng, vẻ mặt dần khá hơn. Công phu quá tuyệt vời.

"Giáo chủ!"

Tư Mã Tam Nương nói ra hai chữ.

Ninh Vũ Cường chậm rãi rụt tay lại, ông ta trầm giọng nói: "Tam Nương, là anh có lỗi với em."

"Không sao." Khóe miệng Tư Mã Tam Nương hiện lên nụ cười khổ.

Chỉ có bà ta biết, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải Ninh Vũ Cường thật sự, mà là giáo chủ Vu giáo Hướng Dướng Thiên dùng thuật dịch dung.

Mười chín năm trước, Vu giáo bị chính đạo võ lâm nhổ tận gốc, Hướng Dương Thiên bị vô số các cao thủ vây quanh, không ai ngờ rằng ông ta lại dùng cách giả chết để lừa dối mọi người.

Từ đó về sau, Hướng Dương Thiên đã thay đổi mục đích ban đầu của mình.
 
Chương 448: C448: Bây giờ em nói cho anh biết


Ông ta không chỉ muốn thống nhất võ lâm, mà ông ta còn muốn thống trị cả nước Hạt

Nhưng khi đó ông ta bị trọng thương, công lực suy giảm, một khi lộ diện, ông †a chắc chắn sẽ phải chết.

Vì thế ông ta ẩn núp trong nhà họ Ninh, trở thành một gã giúp việc!

Điều nực cười là, Ninh Mãn Thành không phải con của Ninh Thiên Hâm, mà là con trai của Hướng Dương Thiên với vợ của Ninh Thiên Hâm!

Già rồi mới có con, Hướng Dương Thiên vô cùng coi trọng đứa con trai này, ông ta phái Tư Mã Tam Nương, người vợ nguyên phối của ông ta âm thầm bảo vệ gã.

Trong khoảng thời gian này, âm mưu của Hướng Dương Thiên sắp bị lộ, vậy nên ông ta biến hóa nhanh chóng thành Ninh Vũ Cường, nắm hoàn toàn nhà họ Ninh trong tay.

"Em yên tâm, chờ bổn tọa kết thúc mọi chuyện, em chính là tân quốc mẫu, dưới một người trên vạn người!"

Hướng Dương Thiên trịnh trọng hứa hẹn. Tư Mã Tam Nương mỉm cười: "Cảm ơn giáo chủ."

Thật ra bà ta không có ham muốn gì những vật ngoài thân, sở dĩ bà ta bất chấp nguy hiểm vì Hướng Dương Thiên, tất cả đều là vì bà ta yêu ông ta!


Mặc dù bà ta phải bảo vệ con trai của Hướng Dương Thiên với người khác, nhưng bà ta cũng không oán trách, không hối hận!

"Bây giờ em nói cho anh biết, rốt cuộc là ai có thể làm em bị thương?"

Vẻ mặt Hướng Dương Thiên vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì ông ta rất rõ ràng thực lực của Tư Mã Tam Nương, trong nhận thức của ông ta, ngoại mấy lão già của Tam đại thánh địa, trên đời này sợ là không có ai là đối thủ của Tư Mã Tam Nương.

"Hắn là Lý Trạch Vũ, nói vậy chắc giáo chủ đã nghe qua rồi."

Lúc này Tư Mã Tam Nương kể lại chuyện xảy ra ở nhà họ Lý, bà ta không bỏ qua nửa chỉ tiết nào.

Hướng Dương Thiên nghe xong thì ánh mắt đờ đẫn, giống như rơi vào trầm †ư.

"Giáo chủ, hắn... Thật sự rất mạnh!"

Tư Mã Tam Nương vẫn còn sợ hãi, bà ta nhắc nhở: "Em có thể khẳng định, dù là vài lão già của tam đại thánh địa hợp lực với nhau, cũng không phải là đối thủ của hắn!"

Hướng Dương Thiên nghe vậy, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn.

Không phải ông ta sợ hãi thực lực của Lý Trạch Vũ!

Bởi vì với thực lực của ông ta, ông ta cũng không mấy lão già của tam đại thánh địa vào mắt.

Nếu trở lại năm đó, ông ta tuyệt đối nắm chắc càn khôn, giết hết toàn bộ những người bao vây tấn công người của hắn!

"Giáo chủ, anh lo lắng người đứng sau thằng nhóc kia?"

Tư Mã Tam Nương biết năng lực của Ninh Vũ Cường, hơn nữa còn vô cùng hiểu Hướng Dương Thiên, vậy nên bà ta đoán ngay được người sau suy nghĩ cái gì.


Hướng Dương Thiên nhẹ nhàng gật đầu nói: "Một thằng hai mươi mấy tuổi, cho dù có thiên phú đến đâu, hắn cũng chỉ có thể luyện đến cảnh giới Tông Sư, nếu muốn phá vỡ trói buộc này, trừ khi có người rửa xương tủy cho hắn!"

Tư Mã Tam Nương run rẩy, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi.

Dù sao tẩy rửa gân cốt chỉ tồn tại trong truyền thuyết, từng nghe qua, chứ chưa từng thấy.

"Giáo chủ, tẩy rửa gân cốt không phải chuyện người bình thường có thể làm được, ngoài cần nhiều dược liệu quý báu, người tẩy tủy ít nhất cũng phải có công lực trăm năm, trên đời này có ai có thể làm được?"

"Có!"

"A!!"

Tư Mã Tam Nương bật thốt hỏi.

Hướng Thiên Dương thoáng do dự, ánh mắt trống rỗng: "Hách Liên vô tình, cùng với người đứng đầu tam đại thánh địa năm đó tấn công lão!"

Nghe vậy, ánh mắt Tư Mã Tam Nương trở nên lơ mơ.

Nếu năm đó không phải Vô Tình Thần cung sụp đổ, Vu giáo sẽ không có cơ hội nổi dậy.

Dù sao khi đó Vô Tình Thần cung thống trị tất cả các thế lực tà đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết, Vu giáo hoàn toàn không có năng lực phản kháng.


Hách Liên vô tình chính là một cấm ky ở giới tà giáo.

Hễ ai nghe đến tên lão ta, sắc mặt đều thay đổi.

"Thế nhưng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ mấy lão già kia đều đã chết hết." Hướng Dương Thiên trấn an Tư Mã Tam Nương, đồng thời trấn an bản thân. "Em cũng nghĩ vậy."

Tư Mã Tam Nương vô cùng đồng ý.

Nếu Hách Liên vô tình còn sống, không có lý do gì lão ta không hiện thân. "Em còn nhớ rõ bốn người bọn họ biến mất bởi vì cái gì không?"

"Ngự Long Thần Công, giáo chủ nói..."

"Đúng vậy! Anh nghi ngờ có thể trong lúc vô tình thằng nhóc kia đã chiếm được Ngự Long Thần Công!"

Hướng Dương Thiên gật đầu.

"Em đi liên lạc với Nam Cung Thạc, bảo ông ta lập tức đến gặp anh..."
 
Chương 449: C449: Cậu chủ


Hoàng Thành, sơn trang Nguyệt Lạc.

Nơi này là nơi trước kia Lý Trạch Vũ dùng để kim ốc tàng kiều, dựa vào thống kê không trọn vẹn, người mẫu danh viện từng tới đây không dưới ba chữ số.

Cho dù ba năm trước sau khi Lý Đại đương gia vào tù, nơi này cũng sẽ có người định kỳ đến quét dọn.

“Cậu chủ, hoan nghênh về nhà.” Cẩu Phú Quý kích động đến rơi nước mắt.

Trong lòng Vật Tương Vong chộn rộn, thầm nghĩ đêm nay có cần hoàn toàn kết thúc tấm thân trong sạch mình giữ gìn hai mươi bốn năm không.

“Nơi này hình như không thay đổi gì cả, nhưng hình như cái gì cũng không thay đổi.”

Cảm khái một tiếng, Lý Trạch Vũ ngồi xuống ghế sô pha quen thuộc.

“Cậu chủ, tôi đã thông báo với Thiến Thiến, Lily, Mary, Thu Nhã... (chỗ này tỉnh lược ba mươi hai tên cô gái)”

Cẩu Phú Quý cầm quyển vở trong tay chậm rãi đọc. Lý Trạch Vũ vội khoát tay ngắt lời: “Dừng lại, lập tức thông báo bọn họ trở về.” “Hả? Vì sao?” Cẩu Phú Quý lơ ngơ.

“Khụ khụ...” Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái nói: “Các cậu nghe cho kỹ, lúc trước tôi là lãng tử, bây giờ tôi muốn làm một người đàn ông tốt.

Ặc...


Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong mơ hồ.

Tối nay là lần đầu tiên Lý Trạch Vũ muốn tới chiến doanh này sau khi trở về, bọn họ còn tưởng cậu chủ rốt cuộc đã bình thường, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Sau mười mấy phút, một chiếc Maybach lái vào sơn trang.

Cửa xe chỗ ngồi phía sau mở ra, Nam Cung Thạc phấn khích từ trên xe bước xuống.

“Cái đó, nhanh, cậu chủ của chúng tôi chờ ông rất lâu rồi.” Một giọng nói bỗng dưng vang lên, Nam Cung Thạc còn tưởng gặp quỷ, quan sát một phen mới phát hiện giọng nói truyền đến từ trong giám sát, không khỏi khẽ thở ra.

Một lát sau.

Nam Cung Thạc tiến vào sơn trang, lập tức đổi thành dáng vẻ nịnh nọt: “Giáo chủ, muộn như vậy tìm tôi đến có chuyện quan trọng gì à?”

“Ngồi đi.” Lý Trạch Vũ khẽ nói.

Nam Cung Thạc khách khí từ chối: Không dám không dám, tôi đứng đấy là được."

“Nào đâu ra nhiều chuyện xàm như vậy, cậu chủ của chúng tôi bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi.” Vật Tương Vong quát lớn.

Nam Cung Thạc lập tức nhíu mày: “Nhóc con, cậu đôi co với ai đấy?


Khúm núm với Lý Trạch Vũ kia là bởi vì mạng nhỏ của mình nằm trong tay người ta, những người khác cũng dám lo lối om sòm, thật sự cho rằng Đại hộ pháp không còn cách nào khác?

“Cậu ấy là anh em của tôi.”

“À đúng đúng đúng." Nam Cung Thạc lập tức không còn cách nào khác, như giẫm trên băng mỏng đi tới ngồi xuống một bên.

“Tiểu Nam...” “Có, giáo chủ có gì dặn dò.”

Dáng vẻ Nam Cung nịnh nọt, giống như thái giám hầu hạ chủ tử trong hoàng cung cổ đại.

Lý Trạch Vũ lại đột nhiên nghiêm mặt: “Lão già ông hình như không thành thật.”

“Ồ, sao giáo chủ lại nói vậy?”

Nam Cung Thạc âm thầm lau mồ hôi lạnh, trong lòng tính toán thằng nhóc thối trước mắt này lại muốn chơi trò gì.

Lý Trạch Vũ hừ lạnh: “Ông có việc giấu giếm tôi.”

“Giáo chủ, tôi thề tuyệt đối không hề có bí mật gì giấu giếm cậu.” Nam Cung Thạc dựng thẳng ba ngón tay lên.

“Thôi đi, thứ như lời thề kia đều là lừa gạt, ông đừng có ra trò này với tôi.”

Lý Trạch Vũ chuyển đề tài nói: “Ông thành thật khai báo, mười lăm tháng này ông tập hợp tất cả thành viên Vu giáo ở Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn, rốt cuộc có mục đích gì?”

“Giáo chủ, không phải tôi đã nói rồi à, để mỗi thành viên báo lại một vài công trạng năm ngoài, đồng thời mọi người tụ tập một chỗ bồi dưỡng tí tình cảm.” Nam Cung Thạc nghiêm túc đáp lại.

“Mẹ nó, không thành thật.”
 
Chương 450: C450: Giáo chủ


“Vù!" Lý Trạch Vũ đứng dậy một phát, trong nháy mắt đã tới trước mặt Nam Cung Thạc.

“Rầm rầm rấm” Chỉ nghe một tiếng đấm đá lanh lảnh, sau đó chính là tiếng kêu rên và tiếng cầu xin tha thứ vang lên.

“Giáo chủ, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”

Có điều sau ba đấm hai đá, khóe mắt Đại hộ pháp đã nhanh chóng đen thui với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Cho ông thêm một cơ hội, nếu như còn không nói, vậy ông mãi mãi đừng nói nữa.”

Vừa nói xong, sát ý rét lạnh từ trên người hắn tỏa ra.

Nam Cung Thạc khẽ rùng mình, trong lòng có một trực giác nhắc nhở ông ta, lần này Lý Trạch Vũ thật sự muốn giết người.

“Tôi nói, tôi nói.” “Thật ra giáo chủ Vu giáo chúng tôi... vẫn còn trên cõi đời.”

“Nói nhảm, bản giáo chủ sống rất tốt, sao, ông muốn bản giáo chủ chết?” Lý Trạch Vũ cố ý giả ngốc.


Nam Cung Thạc lắc đầu nói: “Giáo chủ, tôi nói chính là giáo chủ thật sự của Vu giáo chúng tôi, Hướng Dương Thiên.”

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ lập tức nheo mắt lại.

Lúc trước hắn đã từng phỏng đoán, Tư Mã tam nương cũng còn sống, như vậy tỷ lệ giáo chủ Hướng Dương Thiên này còn sống rất lớn.

Kết quả không ngoài dự đoán của hắn.

Nam Cung Thạc chép miệng nói: “Giáo chủ Hướng dặn dò chúng tôi mười lăm tháng này tụ tập với nhau, ông ấy muốn chính thức bắt đầu thực hành kế hoạch những năm gần đây.”

“Kế hoạch gì?” Lý Trạch Vũ hỏi.

Nam Cung Thạc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Trạch Vũ thì lại bật thốt ra: “Tôi đoán giáo chủ Hướng muốn... muốn đoạt quyền.”

“Đoạt quyền gì?”

“Ui...” Cẩu Phú Quý bên cạnh hít sâu một hơi, khiếp sợ nói: “Không phải đoạt hoàng quyền chứ?”

Nam Cung Thạc nặng nề gật đầu.

“Cậu chủ, nếu quả thật như vậy, chúng ta nên lập tức thông báo cho lão gia, à không đúng, nên lập tức thông báo cho Long chủ.”

Vật Tương Vong nhắc nhở: “Như vậy cậu chủ sẽ lập công lớn.”

Lý Trạch Vũ không để lời này trong lòng mà hỏi Nam Cung Thạc: “Bây giờ Hướng Dương Thiên ở đâu?”

“Cái này tôi thật sự không biết.” Nam Cung Thạc rụt cổ lại, tội nghiệp bổ sung: “Cho dù cậu giết tôi, tôi cũng không biết giáo chủ Hướng ở đâu.”


“Reng reng reng... Nói tới đây, tiếng chuông điện thoại cao cấp trong túi ông †a vang lênh.

“Nhận”

“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh, Nam Cung Thạc không dám nhúc nhích lúc này mới nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra, nhấn mở khóa rồi kết nối.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

“Alô!” Ông ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng. “Nam Cung Thạc." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ. “ồ, là phu nhân.” Trong nháy mắt Nam Cung Thạc yên tĩnh lại.

“Đến nhà họ Ninh một chuyến.”

Giọng điệu Tư Mã tam nương không thể nghỉ ngờ, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Trạch Vũ nghe rõ ràng nội dung trong điện thoại. Nhà họ Ninh?

Tư Mã tam nương và Ninh Mãn Thành lăn lộn cùng nhau, lúc này hắn đã hoài nghỉ nhà họ Ninh tám phần có vấn đề.

Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ đúng.

“Giáo chủ, tôi...”


“Đi thôi, tôi đi chung với ông.”

Lý Trạch Vũ vẫy tay, dẫn đầu đi về phía cổng.

Do dự mãi, Nam Cung Thạc vẫn đứng dậy đi theo. Một nhóm bốn người lên chiếc Hồng Kỳ L5.

“Giáo chủ, công lực của tôi còn bị ngài phong bế, đợi lát nữa nếu như nhìn thấy phu nhân giáo chủ Hướng, bà ấy chắc chắn sẽ phát hiện khác thường.”

Nam Cung Thạc biểu đạt ý kiến của mình một cách uyển chuyển, mong Lý Trạch Vũ có thể giải phong ấn trên người ông ta.

“Bộp bộp bộp.” Thủ pháp của Lý Trạch Vũ vừa nhanh vừa thuần thục, chỉ điểm đại bảy tám lần, Nam Cung Thạc lập tức cảm thấy công lực của mình khôi phục.

Giờ phút này ông ta cảm thấy mình đã đứng lên rồi, lại được rồi.

Liếc nhìn Lý Trạch Vũ bên cạnh một cái, ông ta thầm nghĩ nếu như ông ta đánh lén, không biết có thể thành công hay không.
 
Chương 451: C451: Đánh lén lý trạch vũ


Đánh lén Lý Trạch Vũ?

Nam Cung Thạc cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ điên cuồng này, dù sao thực lực Lý Trạch Vũ quá yêu nghiệt, ông ta thật sự không dám đánh cược.

Lỡ như thất bại giống như lần trước, ông ta thật sự không dám nghĩ tên này sẽ chỉnh chết ông ta thế nào.

Hai mươi phút sau.

Hồng Kỳ L5 dừng lại cách nhà họ Ninh vài trăm mét, Lý Trạch Vũ để Nam Cung Thạc một mình xuống xe.

“Giáo chủ, không phải cậu muốn đi cùng tôi à?” Nam Cung Thạc như có điều suy nghĩ hỏi.

Lý Trạch Vũ lắc đầu nói: “Tôi đổi ý rồi, tự ông đi đi, trở về nhớ báo cáo cho tôi.” “À cái này...” Nam Cung Thạc giật mình.

Lúc trước ông ta từ bỏ suy nghĩ đánh lén là bởi vì không nắm chắc, hơn nữa Lý Trạch Vũ còn muốn đi gặp Tư Mã tam nương cùng ông ta.

Nếu như bắt tay với Tư Mã tam nương, có lẽ tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.

Nhưng mà ông ta vốn không ngờ tới Lý Trạch Vũ sẽ không ra bài như thường lệ, nhanh như vậy đã đổi ý.

“Còn thất thần làm gì, nhanh xuống xe đi.” Cẩu Phú Quý ỷ thế hiếp người.


Nếu như không phải Lý Trạch Vũ ở bên cạnh, lấy tính cách Đại hộ pháp đã sớm nghìn đao tùng xẻo ông ta.

Một lát sau.

Nam Cung Thạc một mình xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Ninh phủ.

Xoạch!

Lý Trạch Vũ trong xe ngậm điếu thuốc: “Quay đầu, đi.”

“Cậu chủ, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hỏi.

“Cứ đi một vòng ở gần đây, đừng để lão bất tử ấy phát hiện.”

“Đã hiểu.” Cẩu Phú Quý ngầm hiểu trong lòng nổ máy xe.

Đợi đến khi xác định Nam Cung Thạc tiến vào Ninh phủ, Lý Trạch Vũ mới bảo Cẩu Phú Quý dừng lại, hắn một mình xuống xe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Cùng lúc đó.


Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Nam Cung Thạc đi vào trong lầu các của nhà kề.

Tư Mã tam nương sớm đã chờ ở phòng khách.

“Gặp qua phu nhân.” Nam Cung Thạc ôm quyền hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.

Tư Mã tam nương khoát tay áo, đang muốn mở miệng thì bỗng phát hiện Nam Cung Thạc mang theo một đôi mắt gấu mèo, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Mắt ông sao vậy?”

“ÀI” Lúc này Nam Cung Thạc mới nhận ra, dưới tình thế cấp bách nói dối: “Tối qua lúc tắm không cẩn thận ngã một phát, đôi mắt đập vào trên góc cửa, khiến

phu nhân chê cười rồi.”

Ông là cường giả cảnh giới Thiên Nhân, tắm còn có thể ngã? Lừa quỷ à?

Tư Mã tam nương cũng không tin lý do thoái thác này, có điều đối phương không muốn nói bà ta cũng không có ý truy hỏi ngọn nguồn.

Dù sao ai mà chẳng có chút bí mật chứ?

“Tôi hỏi ông, ông có quen một người tên Lý Trạch Vũ không?” Tư Mã tam nương chăm chú hỏi.

Nghe vậy, con mắt Nam Cung Thạc xoay chuyển, hỏi ngược lại: “Phu nhân, bà biết tên kia?”

Thấy một màn này, Tư Mã tam nương lập tức sáng tỏ, gật đầu nói: “Gần đây cậu cả nhà họ Lý vang danh thiên hạ, sao tôi lại không biết chứ?”

“Cũng đúng.” Nam Cung Thạc hùa theo nói: “Gọi thằng nhóc kia là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không đủ.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom