Cập nhật mới

Dịch Thần Y Phục Thù!

Chương 101


Chương 101

Bên cạnh nàng còn có mấy cô gái tuổi bằng tuổi.

Lần trước có gặp Lăng Tuyết một lần sau đó Lăng Việt đối với cô thất vọng vô cùng. Cho nên, cũng không có chuyện gì để nói.

“Tôi ở đâu, chẳng lẽ phải báo cáo với cô hay sao?”

Nhìn thấy Lăng Việt tức giận, Lăng Tuyết hừ nhẹ một tiếng.

Trong lòng của cô thầm nghĩ, Lăng Việt thật sự không tự biết than biết phận!

Hiện tại hắn đã không còn là Đại thiếu gia của Lăng gia nữa rồi, vây mà không đi làm việc cho tốt, suốt ngày chỉ an nhàn rảnh rỗi, đúng là loại người ăn chơi lều lõng!

“Hôm nay Công Viên Thủy Thượng tạm thời đóng cửa để tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, người bình thường không có tư cách đi vào, cho nên anh vẫn nên đi về đi, đừng có đứng ở chỗ này.”

Nói xong, nàng thậm chí không cho Lăng Việt cơ hội nói chuyện, liền đi vào bên trong.

Cô ta coi Lăng Việt giống như một con kiến hôi không đáng để nói nhiều thêm một câu.

Lần lượt đám bạn bè của Lăng Tuyết đi qua Lăng Việt, chạy vội đến bên người Lăng Tuyết.

“Này, Lăng Tuyết, người vừa rồi là ai vậy? Anh ấy cũng rất đẹp trai nha!”

“Đẹp trai thì làm được cái gì hã? Chỉ là một tên không cha không mẹ, lại nghèo rách mồng tơi nuôi nổi các cô sao?”

Lời vừa nói ra, đám con gái liên tục lắc đầu.

“Là một tên nghèo hèn, vậy tôi cũng không cần! Tương lai tôi muốn gả cho công tử nhà giàu mới được!”

“Tôi cũng vậy, mẹ của tôi nói nếu không có đủ một triệu, cũng đừng nghĩ bước vào cửa lớn nhà tôi!”



Lăng Việt lắc đầu, thở dài một hơi, đối với Lăng Tuyết đã thất vọng cực độ.

Đứa em gái họ này của hắn, sớm đã đánh mất bản tính lương thiện và trong sáng của lúc xưa rồi, bây giờ chỉ còn mỗi vẽ bề ngoài không tệ mà thôi!

“Lăng tiên sinh, thật là đúng dịp, tôi không nghĩ ra anh cũng đến nơi này!”

Lại là một giọng nói truyền đến, nhưng lần này Lăng Việt không có nhíu lông mày.

Hắn quay đầu lại, nho nhã cười một tiếng.

“Không nghĩ tới hôm nay, Mục tiểu thư cũng đến đây.”

Người tới chính là Mục Y Nhân, hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, đỉnh đầu đội một chiếc mũ có thêu một đóa hoa nhỏ xinh xắn, nhìn nàng bây giờ cũng có một loại cảm giác Lolita.

“Buổi đấu giá hôm nay có đấu giá một vật của bạn cũ, cho nên tôi đến xem, không biết có mua lại được hay không. Ngược lại là Lăng tiên sinh, tại sao anh cũng đến loại buổi đấu giá như này? Lấy tài lực của anh, chắc chắn chướng mắt những vật đấu giá hôm nay?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Tôi cũng đang rãnh, đến chơi một chút.”

“Vậy tại sao anh không tiến vào bên trong công viên?”

“Tôi đang đợi thị nữ của tôi, trong tay của cô ấy có vé vào cửa.”

“Hóa ra là vậy, nếu không anh cùng tôi đi vào trước đi, tôi cũng có vé vào cửa! Có gì anh gọi điện thoại cho thị nữ của anh báo một tiếng là được rồi!”

“Cũng được!”
 
Chương 102


Chương 102

Nói xong, Lăng Việt liền theo Mục Y Nhân đi vào công viên.

Thuận tiện nhắn một dòng tin nhắn gửi cho Tú Nhi.

Ở bên trong công viên đã sớm tụ tập không ít người, quần áo ở trên mỗi người đều là hàng hiệu, không có một món nào là hàng bình thường hay là đồ vỉa hè.

Gia đình của những người này, không phú thì quý.

Mục Y Nhân nhìn ra được sự nghi hoặc ở trong ánh mắt của Lăng Việt, liền giải thích:

“Những người có thể đến buổi đấu giá này, trên cơ bản không phải là những thiếu niên thiếu nữ bình thường, cho nên những buổi đấu giá từ thiện như thế này, thì dần dần biến thành nơi giao lưu của những người trẻ tuổi để tăng tiến tình cảm! Thậm chí có rất nhiều người sau khi từ buổi đấu giá này quen biết nhau, khả năng lại biến thành người yêu, chuyện này cũng khó nói!”

Lăng Việt gật gật đầu.

“Ồ thì ra là vậy!”

Trước đó hắn nghi ngờ vì sao Lăng Tuyết cũng tới nơi này, thì ra cô ta tới đều có nguyên nhân nha!

Những người hôm nay tới đây, có rất nhiều những anh chàng đẹp trai giàu có, lấy tính cách của vợ chồng chú ba, khẳng định sẽ để Lăng Tuyết tới nơi này tìm một gã bạn trai vừa lòng đẹp ý.

Bên cạnh người giàu có, đều muốn nắm chặt cơ hội để vươn lên!

Mà cho dù không tìm được đối tượng thích hợp, kết bạn được với hai ba người giàu có, cũng là chuyện tốt!

Đây là ý nghĩ chung của vợ chồng chú ba Lăng Việt.

Sau khi tiến vào bên trong công viên, Mục Y Nhân hướng Lăng Việt nói:

“Lăng Việt, tôi đi lấy thẻ chỗ ngồi. Những buổi đấu giá này, nếu muốn lấy thẻ chỗ ngồi là phải nhìn bên trong thẻ ngân hàng, có bao nhiêu số dư. Anh chờ ở đây một lúc, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”

Lăng Việt gật gật đầu.

“Cô đi đi!”

Mục Y Nhân liền nhanh chóng đi về hướng để lấy thẻ chỗ ngồi ở cách đó không xa.

Mà Lăng Việt thì hai tay đặt sau lưng, nhìn ngó xung quanh.

Lúc hắn quay người lại, liền đụng phải Lăng Tuyết cũng vừa mới bước vào!

“Lăng Việt? Làm sao anh vào đây được? Mau đi ra! Nơi này không phải nơi anh có đến.”

Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một chút.

“Cô có thể đi vào, vì sao tôi lại không thể đi vào?”

Lăng Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi hất cằm lên, một mặt ngạo nghễ nói:

“Muốn đi vào công viên này, là phải có tư cách! Có nghĩa là phải có thư mời. Mà người nắm giữ thư mời, không phú thì quý! Tôi dựa vào thân phận của cha tôi vất vả lắm mới có thể có được một tấm vé vào cửa. Nhìn bộ dạng này của anh, nếu như bị người phát hiện chắc chắn anh sẽ bị bảo vệ đuổi ra! Đến lúc đó, rất mất mặt”

Nghe Lăng Tuyết chỉ trích mình, sắc mặt của Lăng Việt nhàn nhạt.

“Chuyện tôi có bị đuổi hay không… Thì không cần cô quan tâm, đừng có lo chuyện bao đồng!”
 
Chương 103


Chương 103

Nghe Lăng Việt nói, lông mày xinh đẹp của Lăng Tuyết nhíu một cái, lạnh lùng nói:

“Tôi đã nhắc nhở anh, nghe hay không là quyền của anh! Nếu như đợi chút nữa, anh bị bêu xấu, cũng đừng trách tôi không nói trước!”

“Lải nhải cả ngày.”

Lăng Việt nói xong quay người rời đi, Lăng Tuyết tức giận dậm chân một cái.

“Lòng tốt thì bị coi như lòng lang dạ thú! Chẳng lẽ anh còn sống trong cái mộng tưởng mình còn là Đại thiếu gia Lăng gia hay sao?Được rồi, tôi cũng mặc kệ anh. Đợi chút nữa, nếu anh bị người ta đuổi ra ngoài, cũng chớ có trách tôi không có nhắc nhở anh! Càng không nên nghĩ tôi sẽ ra tay giúp anh! Hừ!”

Ở phía bên kia, Mục Y Nhân cũng đã lấy được thẻ trở về, nghe được Lăng Việt và Lăng Tuyết nói mấy câu, lông mày xinh đẹp của nàng không khỏi nhíu lại.

“Lăng Việt, làm sao anh lại nổi lên xung đột với cô gái kia vậy?”

“Không biết, có lẽ cô ấy đến thời kì mãn kinh, tâm tình không tốt. Cô quen với cô gái kia sao?”

Mục Y Nhân gật gật đầu.

“Đúng vậy, cô ấy là em họ của người yêu tôi. Trước kia có gặp qua mấy lần, nhưng sau này cũng không có qua lại với nhau, từ khi người yêu của tôi biến mất, tôi với thân thích của anh ấy cũng không có qua lại.”

“Thì ra là thế. Đi thôi, chúng ta nên đi tìm chỗ ngồi.”

Lăng Việt nói xong, hắn cất bước hướng về hội trường buổi đấu giá.

Ở sau lưng Mục Y Nhân nhìn bóng lưng của hắn trong đầu nhảy ra vô số câu hỏi .

Rất lâu sau cô thở dài một hơi.

“Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều! Nếu như anh là anh ấy, làm sao lại không nhận ra mình chứ?”

Mục Y Nhân lắc đầu, nhanh chóng đi theo.

Hai người tới hội trường, Mục Y Nhân cười một tiếng, nói:

“Chỗ ngồi ở hội trường này, chia làm đủ loại khác biệt, ở trong thẻ của tôi chỉ có 100 triệu, chính là số tiền mà Omega chuyển qua.

Cho nên chỉ đủ làm một cái thẻ tím, có thể ngồi tại vị trí thứ hai. Chính là vị trí từ hàng thứ hai đến hàng thứ tư.”

“Vậy hàng thứ nhất thì sao?”

“Muốn ngồi hàng thứ nhất, trong thẻ phải có 1.5 tỷ. Nhưng mà nói thật ra, loại buổi đấu giá từ thiện này rất khó hấp dẫn đến loại nhân vật ở cấp độ kia, cho nên chúng ta mặc dù là ngồi ở vị trí thứ hai, kỳ thật cũng chẳng khác nào là vị trí thứ nhất! Nếu so sánh lại, vẫn là rất có lời.”

Nói xong, cho dù là Mục Y Nhân cũng không nhịn được có một chút đắc ý.

Dù sao tuổi tác của cô cũng không lớn, còn có chút tâm tính trẻ con.

“Thì ra là thế!”

Lăng Việt chỉ là đơn giản gật gật đầu.

Lúc này, Tú Nhi từ đằng xa chạy chậm tới, đi đến bên người của Lăng Việt, thở dốc vài lần, ôn nhu nói:

“Thiếu chủ, thuộc hạ vừa mới đi làm thẻ, cho nên mới đến trễ.”

“Không có gì đáng ngại! Thẻ ngươi làm đâu rồi?”

“Ầy….”

Tú Nhi đưa tới hai tấm thẻ đen.
 
Chương 104


Chương 104

Nhìn thấy hai tấm thẻ màu đen trong nháy mắt, Mục Y Nhân nhất thời hít sâu một hơi.

Lăng Việt khẽ nhíu mày.

“Sao vậy?”

Mục Y Nhân nuốt nước miếng một cái, hỏi:

“Thẻ của anh là được ngồi ở vị thứ hàng đầu tiên! Ở bên trong thẻ ngân hàng của anh lại có ít nhất 1.5 tỷ! Lăng Việt, rốt cuộc anh có thân phận gì?”

Mục Y Nhân không thể không chấn kinh cho được, bởi vì con số này thật sự là quá to lớn!!

Nếu như lúc trước không có Omega giúp đỡ, thì tập đoàn Y Nhân nhiều nhất mới tám, chín ngàn vạn giá trị thị trường, lại càng không cần phải nói tiền mặt ở trong thẻ chỉ hơn dưới 100 triệu như bây giờ

Thế nhưng mà cho dù là tiếp nhận sự trợ giúp lớn từ Omega, thì ở trong thẻ của Mục Y Nhân cũng bất quá mới có 100 triệu!

Thế mà người ta Lăng Việt, tùy tiện cũng có 1.5 tỷ, chuyện này khiến Mục Y Nhân làm sao không khiếp sợ cho được?

Lăng Việt cũng chưa có mở miệng, thì Tú Nhi liền cười nói:

“Thiếu chủ nhà chúng tôi, thế nhưng là Quỷ Cốc thiếu chủ! Số tiền 1.5 tỷ này cũng không quan trọng đâu, nhưng mà số tiền này chỉ là tiền Việt vặt của Thiếu chủ nhà chúng tôi mà thôi, cô không cần phải hoảng sợ đâu nha!”

“Hít hà ~!”

Mục Y Nhân lần nữa hít sâu một hơi, thốt ra không thành tiếng.

Lăng Việt khẽ nhíu mày, trừng mắt Tú Nhi một chút.

“Từ lúc nào ngươi lại trở nên lắm mồm lắm miệng như vậy rồi?”

“Ách! Thiếu chủ, xin lỗi! Tú Nhi lắm mồm!”

Tú Nhi lập tức cúi đầu tạ lỗi, Lăng Việt lắc đầu.

“Được rồi đi thôi, tất cả mọi người bắt đầu ổn định vị trí đi.”

Hàng phía trước không có người nào, Lăng Việt một người ngồi ở chỗ đó quá mức dễ thấy, bị mọi người nhìn chăm chú hắn cũng không thích.

May mắn chính là, thẻ đen cũng khôngnhất định phải ngồi hàng thứ nhất, có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi, cho nên ba người Lăng Việt và Mục Y Nhân, Tú Nhi liền cùng nhau ngồi ở hàng vị trí thứ ba.

Chỗ ngồi là có hạn, ở phía sau có rất nhiều người không có tư cách ngồi, cho nên cũng chỉ có thể đứng!

Về phần Lăng Tuyết thì bị mấy cô bạn thân lôi kéo, từ trong đám người chui được phía trước nhất.

“Tiểu Tuyết, nhanh, nhanh đứng ở chỗ này! Vị trí này tốt, thấy rõ!”

“Hì hì, chúng ta không có có chỗ ngồi, có thể đứng ở đây, nếu so với những người ở phía sau chúng ta cũng tốt hơn nhiều rồi!”

“Đó là điều đương nhiên! Tôi có lòng tin, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp, cũng sẽ có bản lĩnh được ngồi ở hàng ghế trước nhất kia!”

Đám người Lăng Tuyết vừa nói vừa cười, ở bên trong ánh mắt cũng không khỏi không nghĩ đến những ước mơ xa vời đó.

Giống như cái ước mơ đó đã sắp đến gần.
 
Chương 105


Chương 105

Nhưng mà ngay đúng lúc Lăng Tuyết đang chìm trong ảo tưởng, thì giọng nói của một cô bạn thân ở bên người nàng vang lên, lập tức kéo Lăng Tuyết trở về thực tế.

“Này! Tiểu Tuyết, cô mau nhìn, tên kia không phải là cái tên anh họ nghèo hèn của cô đó sao?”

“Cái gì?”

Lăng Tuyết giật mình nhìn đến theo hướng chỉ của cô bạn thân! Lập tức hai con ngươi co rụt lại.

“Cái này… Cái này sao có thể? Hắn rõ rang đã bị phá sản làm sao có thể ngồi được ở trong hội trường chứ, hơn nữa còn ngồi vào vị trí hàng thứ ba?”

“Tiểu Tuyết, cô thật đúng là chơi không đẹp nha! Anh ấy là anh họ của cô, cô lại ăn không được, nhưng lại không chịu giới thiệu cho chị em chúng tôi, cô có ý gì đây hã?”

“Tôi… Tôi….”

Lăng Tuyết một mặt im lặng, hiện tại cô cũng vô cùng xấu hỗ, vì cái gì Lăng Việt lại được ngồi ở cái vị trí tốt như vậy, tại sao hắn lại có vận may như vậy chứ?

“Các cô mau nhìn a! Cái cô bé đang ngồi bên cạnh của hắn, có phải là mục Y Nhân, thiên kim của tập đoàn Y Nhân hay không vậy?”

“Đúng đúng chính là cô ấy rồi! Lúc trước tôi có nhìn thấy cô ấy ở trên tivi đó!”

Tiếng nghị luận của các cô bạn thân, Lăng Tuyết đã nhịn không được nỉ non lẩm bẩm:

“Khó trách, khó trách anh ta có thể ngồi tại vị trí đó, hóa ra là nhờ cô ta! Nói tóm lại mình vẫn quên một sự việc. Cho dù là anh ta không có Lăng gia, nhưng anh tavẫn còn có Mục Y Nhân! Có tập đoàn Y Nhân, lúc trước hay hiện tại, mình vẫn như cũ không phải là đối thủ của anh ta! Tại sao Mục Y Nhân lại yêu hắn nhiều như vậy!”

“Tiểu Tuyết, cô đang nói gì vậy? Tôi nghe có chút không hiểu?”

Cô bạn thân nhịn không được nghi hoặc hỏi một câu, mà Lăng Tuyết thì là đắng chát cười một tiếng, lắc đầu, nói:

“Không có gì, đột nhiên tôi có một chút khó chịu ở trong người, các cô tiếp tục xem đi, tôi đi về trước!”

Đám bạn không khỏi cùng nhau nhíu mày.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cô lại đột nhiên không thoải mái?”

“Chúng ta không phải đã nói, phải mở mang tâm mắt một chút về buổi đấu giá này hay sao?”

“Không được! Xin lỗi, hôm nay chắc tôi không thể chơi cùng với các cô được rồi, các cô cứ chơi đi, không cần phải để ý đến tôi đâu, tôi đi về trước.”

Nói xong, Lăng Tuyết không để ý mọi người khuyên can, nhanh chóng rời khỏi hội trường buổi đấu giá.

Lăng Việt thì ngồi ở trên vị trí tốt, mà cô lại phải đứng ở phía sau, ngắm nhìn bóng lưng của hắn, loại chênh lệch này làm cho sự cao ngạo ở trong nội tâm của Lăng Tuyết, không thể chịu đựng được!

Cho nên cô thà về nhà chứ cũng không muốn tiếp tục xem tiếp.



Một bên khác, Lăng Việt và Mục Y Nhân vừa mới ngồi xuống cũng không lâu lắm, thì có một bóng người ngạo nghễ đi tới, giờ phút này ở trên chỗ ngồi có không ít ông chủ lớn đã ngồi xuống, cũng đều ào ào đứng dậy.

“Trần thiếu tới!”

“Trần thiếu là người nào vậy?”

“Trần thiếu mà anh cũng không biết sao? Anh có phải là Giang Châu không đấy? Tôi nói cho anh biết nhé, Trần thiếu chính là Đại thiếu gia của tập đoàn Trần thị Giang Châu, là người thừa kế hợp pháp thứ nhất!”
 
Chương 106


Chương 106

“Hí! Tập đoàn Trần thị ư, anh có phải đang nói đến tập đoàn Trần thị xếp hạng ở hai mươi vị trí đầu toàn bộ bộ Giang Châu đúng không? Nghe nói giá trị thị trường của tập đoàn Trần thị vượt qua 6 tỷ đấy!”

“Không phải hắn, còn có thể là ai?”

Mục Y Nhân liếc qua, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Không đợi Lăng Việt mở miệng, cô đã là tự mình mở miệng giải thích:

“Tên Trần thiếu này gọi là Trần Lễ Thạch. Trần gia tại Giang Châu thứ hạng không tệ, Trần Lễ Thạch cũng nước lên thì thuyền lên, cậu ta mượn nhờ ánh sáng Trần gia trở thành một trong tám thanh niên lừng lẫy tại Giang Châu! Nhưng trên thực tế, cũng chỉ là tên ăn hại mà thôi!”

Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích.

“Tôi thấy cô giống như rất ghét cậu ta?”

“Tên đó là một kẻ xấu xa, lúc trước anh ta muốn theo đuổi tôi, đáng tiếc bị tôi thẳng thừng từ chối. Sau đó anh ta lại nhiều lần làm ra những việc ngáng chân đối với tập đoàn Y Nhân, làm hại tôi phí không ít tâm huyết, mới khiến cho tập đoàn Y Nhân đứng vững được.”

“Có chuyện như vậy nữa sao?”

Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Lễ Thạc, trong ánh mắt này của hắn có ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ.

Trần Lễ Thạch giống như là đã nhận ra ánh mắt sắc bén này của Lăng Việt, liền lập tức “Trần thiếu là người nào vậy a?”

“Trần thiếu mà anh cũng không nhận ra hay sao? Anh đúng người Giang Châu sao? Tôi nói cho anh biết nhé, Trân thiếu chính là Đại thiếu gia của tập đoàn Trần thị Giang Châu, là người thừa kế hợp pháp thứ nhất!”

“Hí! Tập đoàn Trần thị ư, anh có phải đang nói đến tập đoàn Trần thị xếp hạng ở hai mươi vị trí đầu toàn bộ bộ Giang Châu đúng không? Nghe nói giá trị thị trường của tập đoàn Trần thị vượt qua 6 tỷ đấy!”

“Không phải hắn, còn có thể là ai?”

Mục Y Nhân liếc qua, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Không đợi Lăng Việt mở miệng, nàng đã là tự mình mở miệng giải thích:

“Tên Trần thiếu này gọi là Trần Lễ Thạch. Trần gia tại Giang Châu thứ hạng không tệ, Trần Lễ Thạch cũng nước lên thì thuyền lên, hắn mượn nhờ ánh sáng Trần gia trở thành một trong tám thanh niên lừng lẫy tại Giang Châu! Nhưng trên thực tế, cũng bất quá là tên hỗn đản mà thôi!”

Mí mắt của Lăng Việt khẽ nhúc nhích.

“Tôi thấy cô giống như rất ghét cậu ta?”

“Tên đó là một kẻ xấu xa, lúc trước hắn muốn theo đuổi tôi, đáng tiếc bị tôi thẳng thừng từ chối. Sau đó hắn lại nhiều lần làm ra những việc ngáng chân đối với tập đoàn Y Nhân, làm hại tôi phí không ít tâm huyết, mới khiến cho tập đoàn Y Nhân chịu đựng được.”

“Có chuyện như vậy nữa sao?”

Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Lễ Thạch một chút, trong ánh mắt này của hắn có ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ.

Trần Lễ Thạch giống như là đã nhận ra ánh mắt sắc bén của Lăng Việt, liền nhìn hướng về phía vị trí Mục Y Nhân, cậu ta nhìn thấy Lăng Việt liền tỏ ra thái độ cực kỳ khinh thường.

Nhưng sau đó, ánh mắt của cậu ta nhìn về Mục Y Nhân đang ở bên cạnh Lăng Việt, ánh mắt của cậu ta lập tức sáng lên.
 
Chương 107


Chương 107

Tiếp đó cậu ta bỏ qua mọi người một bên, chậm rãi đi đến bên người Mục Y Nhân.

“Mục tiểu thư, thật sự là trùng hợp, nghĩ không ra cô cũng tới buổi đấu giá này.”

Mục Y Nhân tức giận nói:

“Tôi tới hay không, mắc mớ gì tới anh? Quản tốt chính anh là được!”

Ánh mắt của Trần Lễ Thạch híp lại, trong mắt ẩn chứa hai đạo sát ý, nhưng trên mặt của cậu ta che dấu rất kỹ, nhanh chóng hiên lên một nụ cười, nói:

“Tính tình của Mục tiểu thư vẫn là như xưa! Nhưng mà tất cả mọi người là người làm ăn, hòa khí sinh tài mà thôi, Mục tiểu thư cũng không cần thái độ với tôi như thế.”

“Tôi cũng không có ý gì tính tình của tôi xưa nay đã như vậy, tôi đã không thích nói chuyện với người nào, thì liền không muốn nói chuyện với người đó, nếu như nghe người đó nói thì liền mắc ói! Cho nên mời Trần thiếu mau chóng rời đi, đừng để tôi cảm thấy không thoải mái!”

“Cô— —!”

Ánh mắt của Trần Lễ Thạch đột nhiên nhíu lại, sát cơ tóe hiện.

Nhưng là sau đó hắn liền lạnh lùng hừ một tiếng.

“Mục Y Nhân, cô cứ việc ra vẻ đi sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ cho cô biết, Trần Lễ Thạch tôi không phải người mà cô có thể tuỳ tiện trêu chọc! Hừ!”

Nói xong, hắn quay người rời đi. Ngay lập tức các ông chủ thấy có cơ hội để lợi dụng được, không nói hai lời lập tức tiến lên, bộ dạng ân cần.

“Trần thiếu, ngài ngồi chỗ này đi, vị trí này cũng coi như không tệ .”

“Trần thiếu, ngài ngồi tại chỗ này của tôi đi, tôi sẽ mang một chút trà ngon, đợi chút nữa để thư ký pha trà cho ngài thưởng thức nha.”



Đối mặt với những lời mời thịnh tình của mọi người, Trần Lễ Thạch chỉ là cười nhạt một tiếng.

“Các vị, thôi được rồi, bản thiếu đã có chỗ ngồi!”

“Ồ?”

Mọi người nghi hoặc không hiểu.

“Trần thiếu, mấy vị trí ở phía trước đã bị chúng tôi chọn sao ngài ngôi được?”

“Ha ha ha….”

Trần Lễ Thạch cười ngạo nghễ, một tay chắp sau lưng, chỉ về phía một loạt chỗ ngồi hàng thứ nhất, nói:

“Ầy, chỗ ngồi của bản thiếu chính là chỗ này!”

“Hít hà!”

Mọi người nhịn không được cùng nhau hít sâu một hơi, từng người trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lễ Thạch, hỏi:

“Trần thiếu, chẳng lẽ vốn lưu động của ngài hiện tại, đã đạt đến 1.5 tỷ rồi sao?”

Trần Lễ Thạch cười ha ha.

“À chuyện này thật không có khoa trương như vậy! 1.5 tỷ thì bản thiếu không có, nhưng mà mấy trăm triệu, thì tôi có. Còn việc bản thiếu có thể ngồi ở hàng thứ nhất nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lần đấu giá này, Trần gia chúng tôi là nhà tài trợ cho nên được tặng cho hai chỗ ngồi.”

Mọi người nghe nói lời ấy, sự kinh ngạc đã dần biến mất nhưng cũng không nhịn được mà tán dương:

“Không hổ là Trần gia, tài lực hùng hậu, đến buổi đấu giá từ thiện cũng có thể tài trợ!”
 
Chương 108


Chương 108

“Bây giờ Trần gia dựa vào tài trợ ngồi hàng thứ nhất, đã rất khó lường! Cái này chỉ sợ chừng hai năm nữa, sợ là ở trong thẻ của Trần thiếu sẽ có 1.5 tỷ, không cần tài trợ buổi đấu giá cũng có thể ngồi tại hàng thứ nhất!”

“A a a a….”

Trần Lễ Thạch hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ.

“Các vị chớ có quá nâng tôi lên tận trên trời tuy Trần gia chúng tôi có gia nghiệp lớn, nhưng còn không có khoa trương như vậy, tất cả đều là nhờ ngày thường có các vị giúp đỡ! Sau này Trần gia chúng tôi còn cần nhiều hơn sự hợp tác của các vị lão tổng mới được!”

Mọi người vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

“Trần thiếu ngài quá khách khí, sau này ngài có cần chúng tôi làm gì cứ việc mở miệng! Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, chúng tôi cũng không chối từ!”

Trần Lễ Thạch vung tay lên.

“Câu nói này nói rất hay nha, vậy thì sau này mọi người cùng nhau phát tài!”

“Cảm ơn Trần thiếu!”

“Được rồi! Không nói nhiều nói nữa, bản thiếu phải ngồi xuống cái đã, buổi đấu giá lập tức sẽ bắt đầu, các vị cũng ngồi xuống đi!”

“Vâng vâng vâng!”

Mọi người vội vàng ngồi xuống, còn Trần Lễ Thạch thì lại lườm Mục Y Nhân trong ánh mắt của anh ta lộ rõ vẻ đắc ý!

Phảng phất giống như muốn nói, Mục Y Nhân, cô đúng là một cô gái ngu ngốc, không chịu làm người của bản Thiếu gia, thật sự đúng là mắt chó của cô bị mù cả rồi!

Hiện tại, cô đã biết sự chênh lệch của hai người chúng ta rồi chứ?

Mất đi bản thiếu, chính là sự quyết định ngu xuẩn và sự hối hận nhất đời này của cô!

Mục Y Nhân tự nhiên là sẽ không hối hận về việc từ chối sự theo đổi của Trần Lễ Thạch.

Nếu cô là một cô gái yêu thích vật chất, thì cũng không tới phiên Trần Lễ Thạch theo đuổi cô!

Lấy dung mạo của Mục Y Nhân, những công tử nhà giàu muốn đuổi theo cô có nhiều lắm!

Đời này của cô nguyện chờ đợi một người, trái tim của cô chỉ giành cho một người, cho dù bạc đầu cũng không rời xa.

Ở hàng vị trí thứ nhất cũng không chỉ có một mình Trần Lễ Thạch ngồi, mà còn có thêm hai người nữa. Một người là một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn một người nữa là một cô gái xinh đẹp!

Cô gái kia có một khuôn mặt mỹ lệ, dáng người cũng có tròn có méo, nhìn có vẻ như là một ngôi sao nhỏ hạng ba.

Chỉ tiếc, tại ở trong mắt của Lăng Việt, cô gái ấy chỉ là một đống xương trắng mà thôi, hoàn toàn không có hứng thú gì.

Ngược lại là người thanh niên kia, cũng làm cho Lăng Việt có hai phần hào hứng.

Tên thanh niên này là một võ đạo tu luyện giả, tu vi còn là Võ giả tầng mười đỉnh phong!

Chỉ nhiêu đó cũng chỉ là để Lăng Việt có hai phần hào hứng mà thôi.

Thanh niên kia tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Lăng Việt, cậu ta quay đầu nhìn lướt qua, bắt gặp được Lăng Việt đang nhìn thẳng về phía mình, cậu ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng, mặc dù cậu ta có một tia nghi hoặc, nhưng vẫn quay đầu đi.
 
Chương 109


Chương 109

Mục Y Nhân nhỏ giọng hỏi:

“Lăng Việt, chuyện gì xảy ra?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Không có việc gì. Buổi đấu giá bắt đầu rồi.”

Hắn vừa dứt lời, ở trên đài có một ông lão tuổi tác chừng sáu mươi tuổi đi lên, còn phía sau ông lão thì có mấy cô gái xinh đẹp rung động lòng người đi theo.

Ông lão kia đi lên đài cao, cười híp mắt hướng về mọi người cúi người cười nói:

“Nhận được sự giúp đỡ của các vị, tôi mới được hãnh diện tới tham gia buổi đấu giá từ thiện này. Tôi tên là Vu Cát, ở chỗ này cảm ơn mọi người vì sự nghiệp từ thiện của Giang Châu mà cống hiến một phần sức lực.”

Mọi người vỗ tay rầm rầm, Vu Cát cười cười, khoát khoát tay, ra hiệu mọi người im lặng.

“Buổi đấu giá lần này, đầu tiên phải cảm ơn sự tài trợ của tập đoàn Trần thị của Giang Châu chúng ta! Nếu như không có bọn họ buổi đấu giá cũng không diễn ra bình thường được, chớ đừng nói chi là cử hành tốt như vậy! Ở đây, ông già này muốn đơn độc cám ơn tập đoàn Trần thị, còn có thiếu gia Trần Lễ Thạch, Trần Thiếu đã bỏ chút thời gian của mình để tới tham gia buổi đấu giá lần này!”

Trần Lễ Thạch một mặt rắm thối đứng lên, hai tay đặt sau lưng, hướng về Vu Cát ngẩng đầu cười nói:

“Vu lão quá khách khí! Tập đoànTrần thị thân là một thành viên của Giang Châu, tự nhiên là để tâm đến dân chúng của Giang Châu. Huống chi tổ tiên của Trần gia cũng luôn luôn dạy bảo chúng tôi rằng phải giúp đỡ người khác! Cho nên sự nghiệp từ thiện này, Trần gia chúng tôi chắc chắn là người đi đầu không nhường cho người khác!”

Dứt lời, hội trường vang lên một tràn tiếng vỗ tay như sấm!

“Tốt!”

“Trần thiếu nói quá hay rồi! Quả nhiên không hổ là con cháu của Trần gia, rất có phong cách quý phái!”

Những giọng nói nịnh not liên tiếp vang lên không kém những tiếng vỗ tay, Mục Y Nhân nghe thấy những lời này thì nhíu mày.

“Buồn nôn!”

Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.

“Người phàm đều thích như thế này phải không? Xu thế của bọn họ chính là thích thổi phồng với phụ họa. Tôi đi theo bên cạnh của Thiếu chủ nhiều năm, gặp những chuyện như thế này rất nhiều rồi.”

Mục Y Nhân lắc đầu.

“Những người này đều là tiểu nhân, cô phải nhắc nhở công tử nhà cô, đừng có qua lại với bọn chúng.”

“Mục tiểu thư yên tâm, ánh mắt của Thiếu chủ nhà tôi cao hơn đầu, những người này có muốn làm chó của Thiếu chủ nhà tôi, Thiếu chủ nhà tôi còn chướng mắt bọn họ đây này!”

Trải qua một trận thổi phồng, Trần Lễ Thạch một mặt ý cười dâng trào, có thể nghĩ rằng sau chuyện này, cổ phiếu của Trần gia tất nhiên sẽ lại tăng lên không ít!

Số tiền này so với số tiền mà bọn họ tài trợ cho buổi đấu giá từ thiện còn phải nhiều hơn mấy lần!

Trọng yếu nhất chính là, danh tiếng của Trần Lễ Thạch chắc chắn lại tăng lên một tầng nữa!

Lúc này, Vu Cát mới bắt đầu tiến vào chủ đề chính!

“Xuất phát từ tính đảm bảo an toàn, những món đồ được đấu giá hôm nay sẽ được để tại ngân hàng Giang Châu. Sau khi mọi người đấu giá thành công, thì có thể mang theo công chứng do phòng đấu giá làm đi ngân hàng nhận lấy đồ của mình. Cứ như vậy thì sẽ miễn cho một số người không có lòng tốt để mắt tới! Hi vọng mọi người thông cảm. Sau đây, chúng ta liền bắt đầu tiến hành đấu giá.”
 
Chương 110


Chương 110

“Món đồ đầu tiên được đấu giá chính là một bộ mộc điêu khắc Hùng Ưng, mộc điêu khắc Hùng Ưng xuất xứ từ thời kỳ Đường triều, được chế tạo từ công nghệ trên đời hiếm thấy. Vật liệu trải qua hơn trăm năm, cao quý đến bức người. Tượng trưng cho Đại Bàng giương cánh, vận may phủ đầu! Mọi người có thể nhìn thấy món đồ được đấu giá qua màn hình lớn.”

Vu Cát phất phất tay, nhân viên phục vụ liền lập tức mở màn hình, thay đổi hình ảnh.

Mọi người không khỏi hai mắt tỏa sáng.

Vu Cát khóe miệng giương nhẹ, hắn đẩy nhẹ chiếc kính của mình, cười nói:

“Mộc Điêu này có giá là 3 triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 100 ngàn, mời các vị ông chủ bắt đầu đấu giá đi.”

“Tôi ra 4 triệu!”

“Tôi ra 4,5 triệu!”

“Tôi ra 5 triệu!”



Thanh âm của mọi người, sóng sau cao hơn sóng trước, làm cho Mục Y Nhân không nhịn được cau mày hỏi nhỏ:

“Thứ này thật sự tốt như vậy sao? Ngoại trừ có lâu đời một chút, còn lại cũng không có cái gì có giá trị lớn, thiết kế cũng không phải quá hoàn mỹ. Tại sao bọn họ thích cái đồ vật này vậy? Chẳng lẽ não của họ bị ngập nước rồi chăng?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Não bị ngập nước thì chưa hẵn, bọn họ chỉ là đang tạo thanh thế mà thôi.”

“Tạo thế?”

Mục Y Nhân còn đang nghi hoặc, thì Vu Cát đã gõ búa.

“Tốt! Nếu như không có người tăng giá, lần này hồng mộc điêu khắc Hùng Ưng liền bị Trần thiếu đấu với giá 8 triệu! Cảm tạ Trần thiếu lại vì sự nghiệp từ thiện Giang Châu mà cống hiến!”

“Thì ra là thế!”

Mục Y Nhân cười lạnh.

Cô một mực đang nghi ngờ, mấy người này tại sao lại ngu ngốc như vậy, cứ khăng khăng muốn một cái đồ vật không có giá trị. Nhưng mà cô lại không ngờ rằng, chính Trần Lễ Thạch ở trong bóng tối đã sắp xếp bài trò vặt.

Kể từ đó, uy vọng của Trần Lễ Thạch lại lần nữa kéo lên!

Trần gia xắp xếp buổi đấu giá từ thiện này, có thể nói là tính kế p vô cùng tinh tế!

Hôm nay những người tới nơi này, tuy không phải là người có quyền thế lớn nhất ở Giang Châu, nhưng cũng có thể đều là những trụ cột vững vàng của Giang Châu.

Mà Trần gia chỉ sử dụng một buổi đấu giá từ thiện nho nhỏ như thế, liền đem tên tuổi của chính mình, hết lần này đến lần khác đề cao!

Phải biết rằng, những người như bọn họ đều là những ông chủ lớn của các tập đoàn danh tiếng, mà tên tuổi của bọn họ cũng có vai trò rất quan trọng!
 
Chương 111


Chương 111

Mà danh tiếng là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu!

Nhưng sau khi Trần gia trải qua chuyện lần này, chắc chắn tại Giang Châu, danh khí của bọn họ sẽ được tăng cao không ít!

Trần Lễ Thạch đứng lên, hướng về phía các ông chủ lớn, chắp tay gửi tới lời cảm ơn nói:

“Cảm ơn các vị nâng đỡ! Món đồ vật thứ nhất của buổi đấu giá từ thiện hôm nay, thì nhường cho Trần Lễ Thạch tôi đi! Cũng cho Trần gia chúng tôi vì sự nghiệp từ thiện Giang Châu đóng góp một chút sức lực!”

Những người không hiểu được chuyện đời khi nghe được những lời nói của Trần Lễ Thạch, thì ở mí mắt của bọn họ có chút ẩm ướt chợt muốn khóc!

Đây mới thật sự là gia đình giàu có!

Chí để ở quốc gia, lòng vì thiên hạ!

Càng là có vô số thiếu nữ, nhìn thấy Trần Lễ Thạch, ánh mắt có phần tỏa sáng.

Các nàng đều đang mơ mộng tưởng hắn chính là bạch mã hoàng tử của đời mình!

Nhưng, ngay tại lúc này, một giọng nói bình thản vang lên làm mọi người há mồm trợn mắt.

“10 triệu!”

Lời vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt an tĩnh lại, nhất là khi Trần Lễ Thạch đang chắp tay gửi tới lời cảm ơn cũng đứng hình trong giây lát, hai tay của cậu ta đều giằng co ở trong không khí!

Mục Y Nhân sửng sốt một hồi lâu, vội vàng xoay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Việt đang cười nhạt.

“Anh điên rồi sao? tiêu nhiều tiền như vậy để mua vật kia?”

Khóe miệng của Lăng Việt giương nhẹ.

“Làm từ thiện thì làm càng nhiều càng tốt!”

Khóe miệng của Mục Y Nhân run rẩy một hồi.

“Tôi biết anh là người có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài phung phí như vậy chứ?”

“Không sao, tôi không thiếu tiền.”

Lời nói này của Lăng Việt tràn đầy sự tự tin về chuyện tiền bạc, triệt để làm cho Mục Y Nhân im lặng.

Nhưng chỉ có Tú Nhi, làm xấu cười một tiếng.

Tâm tư của cô kín đáo, tư duy và phán đoán của cô rất nhạy bén, làm sao lại không nhận ra được cơ chứ?

Chính là Lăng Việt khó chịu với Trần Lễ Thạch?

Tên Trần Lễ Thạch này dám có ý đồ với Mục Y Nhân, còn dám ngáng chân tập đoàn Y Nhân?

Đúng là muốn chết đây mà!

“Người kia là ai vậy?”

“Làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Thế mà còn có tiền hơn Trần thiếu cơ đấy?”

“Không biết nữa, trước kia đều chưa nghe nói qua hắn.”



Tay của Trần Lễ Thạch nãy giờ bị cứng đờ cũng dần dần buông lõng ra dưới tiếng nghị luận của mọi người.

Hai mắt của cậu ta có một chút lạnh lẽo, nhìn thẳng tới Lăng Việt.
 
Chương 112


Chương 112

Lúc Lăng Việt nhìn cậu ta, câu ta cũng không hề để ý, còn tưởng rằng tên này cũng chỉ là một tên công tử bình thường mà thôi.

Nhưng cậu ta cũng không ngờ được Lăng Việt lại dám đối nghịch với mình!

“Anh bạn này có ý gì đây?”

Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt, hai chân bắt chéo lại với nhau, lưng dựa vào ghế.

“Tôi đang làm từ thiện đương nhiên là muốn tiền càng nhiều càng tốt. Nếu cậu không thoải mái, có thể lại ra giá.”

Trần Lễ Thạch cười lạnh.

“Không chơi nổi sao? Cậu cho rằng, cậu đang nói chuyện với ai? Cậu là đang nói chuyện với người thừa kế hợp pháp của Trần gia! Cậu cũng không đi ra hỏi thăm xem danh tiếng của Trần Lễ Thạch ta đây! Cũng chính là một trong tám thanh niên giàu có nhất tại Giang Châu, có lúc nào tôi lại sợ người khác rồi?”

Dứt lời, cậu ta quay người vung tay lên.

“12 triệu!”

“Tê ~!”

Mọi người lại lần nữa hít sâu một hơi.

“Không hổ là Trần thiếu a! Quả nhiên lợi hại! Mở miệng lại tăng thêm 2 triệu!”

“Xài 12 triệu để mua Mộc Điêu, cũng chỉ có dạng gia đình giàu có như Trần gia mới có thể lấy ra được, còn về mấy ông chủ tầm thường ấy hã, nghĩ cũng không dám nghĩ!”

“Haha, theo tôi thấy thì tiểu tử kia đoán chừng là không còn dám mở miệng rồi!”

“Đó không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Nhiều tiền như vậy, hắn làm sao có khả năng chi trả?”

Thanh âm của mọi người làm cho Trần Lễ Thạch cười đắc ý.

Mặc dù bỏ ra nhiều hơn 4 triệu, làm cậu ta có hơi đau lòng một chút. Nhưng mà tiền không vấn đề, sỉ diện phải giữ cho bằng được, sĩ diện là quan trọng nhất!

Huống hồ, chỉ cần danh tiếng của Trần còn sau này tiền không thành vấn đề!

Nghĩ tới đây, cậu ta khinh thường lườm Lăng Việt một cái, bên trong ánh mắt của cậu ta tràn đầy sự cao ngạo!

Bản thiếu là người mà ngươi có thể trêu chọc sao?

Nhưng, ngay tại lúc hắn còn chưa đặt cái mông của mình xuống ghế, thì bỗng nhiên một giọng nói bình thản vang lên, hoàn toàn làm cho hắn run bật cả người.

“30 triệu!”

Toàn trường yên tĩnh như nước, Trần Lễ Thạch giống như là gặp ma, trong nháy mắt quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt.

Đến mức Mục Y Nhân cũng không khá hơn chút nào.

Cô một mặt mờ mịt nhìn Lăng Việt.

“Cho dù anh có tiền, cũng không thể phá của như vậy chứ?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Tôi đã nói rồi, tôi không thiếu tiền.”

Trần Lễ Thạch hung hăng trừng Lăng Việt.
 
Chương 113


Chương 113

“Xem như ngươi lợi hại!”

Nói xong, cậu ta hung hăng ngồi xuống, tức giận đến nói không ra lời.

Còn Vu Cát ở trên đài lúng túng gõ búa gỗ.

Mọi người tuy không nói lời gì, nhưng ở trong nội tâm của bọn họ đều là nổi lên sóng to gió lớn.

Rất nhanh, kiện đồ vật tiếp theo được đấu giá, cũng chính là một bộ quần áo tơ lụa từ thời Đường triều.

Lúc Trần Lễ Thạch vừa nhìn thấy món đồ đấu giá thứ hai, cậu ta mới thư giản đè nén được lửa giận ở trong lòng.

“Món đồ này,Trần gia chúng tôi nhất định phải có được! Bộ quần áo này là một bộ quần áo được chế tác từ công nghệ thêu thùa từ thời hoàng cung cổ đại, nếu như có thể sở hữu loại công nghệ này, thì nhãn hiệu của tập đoàn Trần gia có thể tăng mạnh sức ảnh hưởng.”

Một cô gái ở bên tay phải Trần Lễ Thạch, ôn nhu cười một tiếng, nịnh nọt nói:

“Lấy tài lực và thế lực của Trần thiếu, tuyệt đối không có người dám tranh giành với ngài!”

Nghe được lời nịnh nọt này của cô gái, Trần Lễ Thạch lại là lạnh lùng hừ một tiếng, gằn giọng:

“Bớt ở chỗ này vuốt mông ngựa. Không phải mới vừa nãy có tên tiểu tử kia cũng tranh giành với tôi đấy sao?”

Cô gái sững sờ, vội cười nịnh nói:

“Trần thiếu, theo như tôi thấy thì có thể tiểu tử kia là muốn nịnh nọt Mục Y Nhân. Nhưng mà hắn có thể có bao nhiêu tài sản chứ? Hắn hơn được Trần thiếu ngài sao? Đoán chừng nha, hắn vừa mới tiêu một số tiền lớn, tôi chắc chắn hắn đã cạn kiệt tiền rồi, tôi dám khẳng định hắn sẽ không có tiền để tranh giành với ngài đâu!”

Khóe miệng của Trần Lễ Thạch giương nhẹ.

“Lời này của cô cũng làm cho ta cảm thấy vui vẻ đấy!”



Ở bên này, lúc mà Mục Y Nhân nhìn thấy bộ quần áo tơ lụa kia, trong ánh mắt của cô nhịn không được toát ra một tia khát vọng.

Sắc mặt của cô lại làm sao có thể trốn thoát được ánh mắt của Lăng Việt.

“Bộ quần áo tơ lụa kia, cô rất thích hay sao?”

Mục Y Nhân khẽ giật mình, chợt đắng chát cười một tiếng.

“Bộ quần áo tơ lụa này là được chế tác từ một loại công nghệ thời cổ đại hoàng cung. Nếu như có thể đạt được, đồng thời tiến hành nghiên cứu, thì đối với nhãn hiệu cùng sức ảnh hưởng của tập đoàn Y Nhân chúng tôi sẽ được tăng lên rất nhiều. Nhưng mà giá tiền của bộ quần áo này cũng sẽ không quá thấp, cho nên tôi chỉ muốn nhìn một chút mà thôi, bởi vì tiền tôi mang theo là để tranh đoạt di vật gia tộc của người yêu tôi!”

Nghe được lời nói của Mục Y Nhân, trong mắt của Lăng Việt có một tia nước ấm chạy qua.

Cho dù Mục Y Nhân rất yêu thích món đồ đó, nhưng nàng vẫn lựa chọn từ bỏ. Cô đem tất cả thể xác và tinh thần trao hết cho hắn.

Cho dù là một bức tranh không có chút ý nghĩa nào, cô cũng xem như là trân bảo.

Tình này của cô, cả đời khó quên!

“Nếu cô đã yêu thích, vậy tôi mua lại là được.”

“A?”
 
Chương 114


Chương 114

Mục Y Nhân sững sờ, chợt liên tục khoát tay.

“Không nên không nên, anh giúp tôi đã đủ nhiều, tôi không thể nhận thêm sự giúp đỡ của anh.”

“Vì sao?”

Dừng một chút, ánh mắt của nàng có chút phức tạp nói:

“Lăng Việt, tôi không muốn giữa chúng ta có quá nhiều… Dây dưa. Người tôi thích không phải là anh, cũng sẽ không tiếp nhận anh. Tôi càng không hi vọng chính mình sẽ biến thành loại phụ nữ hai mặt! Hi vọng anh có thể tôn trọng tôi! Cũng hi vọng anh có thể tôn trọng người yêu của tôi, đừng có lấy lòng tôi nữa!”

Giờ phút này, ở trong lòng của Lăng Việt vô cùng áy náy.

Có người vợ như thế này cả đời còn cầu mong gì?

“Y Nhân, đợi tôi trèo lên đỉnh Giang Châu, chắc chắn sẽ để cho cô làm một cô dâu hạnh phúc nhất thế giới! ”

Nghĩ tới đây, hắn lần nữa cười nhạt một tiếng.

“Mục tiểu thứ không nên hiểu lầm. Là cô nói bộ quần áo tơ lụa này được chế tác từ công nghệ thời cổ đại, cũng có thể kiếm lời không ít tiền. Cho nên tôi muốn mua lại nó để cho cô mượn nghiên cứu một chút, nếu như cô kiếm được tiền thì chia cho tôi một phần. Tôi chỉ là muốn đầu tư không có ý gì khác!”

“A?”

Nghe được Lăng Việt giải thích, trong nháy mắt mặt của Mục Y Nhân đỏ lên.

Cô ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt có chút nóng rần lên nói:

“Xin lỗi, là tôi suy nghĩ nhiều, mong Lăng tiên sinh thứ lỗi, không nên giễu cợt tôi.”

“Mục tiểu thư nói quá lời rồi, cô là một cô gái có tình yêu cao thượng, một cô gái không hai lòng. Lăng mỗ chỉ có tôn kính, tuyệt không có ý xâm phạm.”

Lúc này, ở trên đài cao kia, Vu Cát đã bắt đầu giảng giải.

“Kiện vật phẩm đấu giá thứ hai, là một bộ quần áo tơ lụa từ thời nhà Đường, bộ quần áo tơ lụa này đã bao hàm một loại công nghệ thêu thùa đã biến mất trong dòng sông lịch sử, nếu như đấu giá được, hơn nữa có thể tiếp thu truyền thừa loại công nghệ này, nói không chừng ở tương lai sẽ có một khoản hời to lớn! Cho nên, bộ quần áo tơ lụa này có giá khởi đầu là 10 triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một triệu! Sau đây, đấu giá bắt đầu!”

Vừa dứt lời, trong đám người liền có một người giơ bảng hô:

“11 triệu!”

“12 triệu!”

“14 triệu!”



Bộ quần áo tơ lụa này, tính thực dụng rất lớn, so với Mộc Điêu vừa rồi có thể nói là chênh lệch rất lớn. Cho nên chỉ trong nháy mắt, thì đã có giá trị 20 triệu!

Nhưng ngay lúc này, liền vang lên một tiếng quát nhẹ lấn áp hết giọng nói của tất cả mọi người!

“30 triệu!”

“Hít hà ~! Là Trần thiếu! Là giọng nói của Trần thiếu!”

“Trực tiếp tăng thêm 10 triệu, ông trời của tôi ơi, quả nhiên không hổ là Trần thiếu! Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là một số tiền lớn!”

“Trần thiếu cuối cùng vẫn là Trần thiếu, người khác không so được!”
 
Chương 115


Chương 115

Khóe miệng của Trần Lễ Thạch nhếch lên, loại cảm giác được người khác ngưỡng mộ này, thực sự là quá thoải mái!

Tâm trạng hiện giờ của cậu ta rất vui vẻ, cậu ta bưng lên một chén trà vừa được một ông chủ lớn tặng, bộ dáng khoan thai thổi thổi, mở miệng nhấp một miếng nước trà.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nuốt xuống, thì giọng nói mà cậu ta rất căm tức lại lần nữa vang lên.

“40 triệu!”

“Phốc — —!”

“Khụ khụ….”

Trần Lễ Thạch tại chỗ phun hết toàn bộ nước trà ra ngoài, bị sặc đến chảy nước mắt.

“Trần thiếu, ngài không có sao chứ?”

Tiểu minh tinh ở bên cạnh cậu ta vội vàng dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng, nhưng lại bị cậu ta đẩy ra.

“Cút!”

Trần Lễ Thạch đẩy cô gái ra, cậu ta không nói hai lời, trực tiếp quay đầu nhìn về phía sau lưng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt.

Lăng Việt cười nhạt một tiếng, thái độ của hắn thờ ơ tôn lên thần thái quý tộc, làm cho Trần Lễ Thạch tức giận muốn thổ huyết!

Cậu ta chết cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt như Kiếm, hận không thể đem Lăng Việt ăn tươi nuốt sống!

Nhưng Lăng Việt lại là không sợ chút nào, vẫn như cũ thong dong bình tĩnh, nhìn thấy cái thái độ này của Lăng Việt khiến cho ở ngực của Trần Lễ Thạch vốn đang kìm nén cơn nóng giận phản phất đè ép Trần Lễ Thạch thở không nổi!

“Tiểu tử, chưa đến lúc cuối, đừng cười đến vui vẻ như vậy! 50 triệu!”

Vu Cát vội vàng hô:

“50 triệu, Trần thiếu ra giá 50 triệu, còn có giá cao hơn nữa hay không?”

Trần Lễ Thạch cười lạnh.

Bỏ ra 50 triệu để mua bộ quần áo tơ lụa này, đã là vượt xa giá trị của nó, trừ Trần gia có tài lực hùng hậu ra, thì còn có ai dám bỏ ra số tiền cao hơn để mua bộ quần áo tơ lụa này chứ?

Nhưng cậu ta còn chưa kịp cao hứng hai giây, sau lưng lần nữa truyền tới giọng nói của Lăng Việt.

“80 triệu!”

“Tê ~!”

Ở trong không khí khắp nơi đều là những âm thanh hít lạnh, cho dù là Trần Lễ Thạch cũng không nhịn được chấn động trong lòng!

Tiểu tử này, là muốn điên rồi sao?

Bỏ ra 80 triệu mua một kiện tơ lụa, cần phải xem nó có chút giá trị đáng đến mức bỏ ra một số tiền lớn như vậy không?

Cố gái tiểu minh tinh nuốt nước miếng một cái, hỏi nhẹ:

“Trần thiếu, nếu không thì… Chúng ta bỏ qua đi?”

“Đánh rắm!”

Lúc này Trần Lễ Thạch quát lớn một tiếng, ánh mắt kia băng lãnh đến đáng sợ!

“Trần gia của tôi sao lại sợ hắn? Tôi ra 100 triệu!”
 
Chương 116


Chương 116

Giờ đây hai mắt của Trần Lễ Thạch đã đỏ lên!

Trần Lễ Thạch thân là một trong tám vị thanh niên giàu có tại Giang Châu.

Trần gia càng là một trong nhứ thế gia đỉnh cấp tại Giang Châu.

Thì hôm nay sao có thể thua bởi Lăng Việt, một tên tiểu tử không rõ lai lịch?

Nếu không thắng được Lăng Việt, thì đến khi chuyện này truyền ra ngoài, vậy chẳng phải là khiến người ta cười rơi mất răng hàm sao?

Mọi người tuy nhiên không biết ở trong lòng Trần Lễ Thạch đang uất ức, nhưng lại không khỏi không cảm khái một tiếng, thực lực của Trần gia quả thật là không phải bình thường!

Người đấu giá là Vu Cát càng kích động, mặt đỏ bừng.

Ông ta đấu giá cả một đời hình như rất ít gặp được loại chuyện như này.

Tuy ông ta có đấu giá qua đồ vật cao cấp hơn, nhưng muốn đem một vật từ giá gốc nâng lên gấp mười mấy lần, hay là giá trị mấy trăm triệu, thật sự là hiếm thấy.

Xem ra đời này của ông ta đều có thể mở mày mở mặt rồi.

Nhưng ngay lúc này, giọng nói của Lăng Việt lại một lần vang lên.

“200 triệu!”

“Phốc — —! Khụ khụ!”

Lần này Trần Lễ Thạch là thật sự nghẹn họng, cậu ta ho ra mấy giọt máu tươi.

Lăng Việt đúng là thiên sứ ở trên trời được phái xuống trừng trị thứ ma quỷ như cậu ta!

“Tiểu tử ngươi, cậu khinh người quá đáng!”

Lăng Việt dựa vào ghế, hai tay đặt ở sau đầu, đầu thì gối lên hai tay, lạnh nhạt cười hỏi:

“Khinh người quá đáng ư? Buổi đấu giá vốn chính là người trả giá cao thì được, anh không có tiền, còn chơi cái gì?”

“Phốc phốc — —!”

Trần Lễ Thạch nhịn không nổi nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Bị người khinh bỉ bởi vì tiền, chuyện này thật đúng là chuyện đầu tiên xảy ra ở trong cuộc đời của cậu ta!

Nhục nhã, quá sức nhục nhã!

Hết lần này tới lần khác, Trần Lễ Thạch còn khôn bản lãnh kia để phản kháng!

Không đúng!

Bỗng nhiên ánh mắt của Trần Lễ Thạch híp lại, dường như nhớ tới cái gì đó.

Cậu ta chỉ thẳng mặt Lăng Việt, giận dữ hét:

“Ranh con, mày dám đùa tao? Mày căn bản không c200 triệu!”

“Ồ? Làm sao anh biết?”

Sắc mặt Lăng Việt lạnh lùng, Trần Lễ Thạch cười đắc ý, nói:

“Món này là 200 triệu, lại thêm lúc trước vừa bỏ ra 30 triệu, tổng cộng là 230 triệu! Cho dù là ta là Thiếu gia tại Giang Châu, đều khó có khả năng có nhiều tiền như vậy, mà mày thì làm sao có thể có nhiều tiền như vậy được?”
 
Chương 117


Chương 117

Nói xong, cậu ta lập tức hướng về phía Vu Cát ở trên đài cao hô:

“Vu lão, tra lai lịch của người này, tôi rất nghi ngờ tiểu tử này là tới quấy rối!”

“Ồ?”

Ánh mắt của Vu Cát híp lại.

Tuy ông ta vừa mới có chút hưng phấn, nhưng mà đầu óc của ông ta cũng không đến mức bị choáng váng!

Nghi vấn của Trần Lễ Thạch không phải không có lý!

Lăng Việt cũng không phải là người giàu có tại Giang Châu, cũng không biết thân phận của hắn. Mặc dù hắn mặc tây phục, coi như nhìn cũng tạm được, nhưng thẻ bài lại không biết, nói không chừng là Lăng Việt mua hàng giả của một tên nào đó!

Với lại hắn làm sao có thể có nhiều tiền như vậy, chỉ để mua một bộ quần áo tơ lụa?

Nghĩ tới đây, Vu Cát cũng là gật gật đầu.

“Trần thiếu yên tâm, nếu như thật có chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ cho Trần thiếu một câu trả lời thỏa đáng.”

Lập tức hắn đã mang theo thị nữ bên người, đi xuống đài cao, đi tới trước mặt của Lăng Việt.

“Vị tiên sinh này, không biết ngài có thể hay không đưa thẻ của ngài ra cho tôi nhìn một chút, để cho tôi có thể xác nhận là rốt cuộc ngài có tư cách để đấu giá bộ quần áo tơ lụa kia hay không?.”

Lăng Việt không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ là hướng về Tú Nhi, đưa mắt ra hiệu.

Tú Nhi không nói hai lời, liền trực tiếp lấy ra hai tấm thẻ màu đen đưa cho Vu Cát nhìn.

Cặp mắt của Vu Cát vừa mới nhìn lướt qua, lập tức hắn liền đã đứng thẳng người!

Đôi mắt của hắn đã trừng to hết cở!

“Đen.. Thẻ đen sao? Ngài vậy mà nắm giữ thẻ đen? Chuyện này, sao có thể như thế được?”

Trần Lễ Thạch ở phía sau, nhịn không được liền cất giọng hỏi:

“Này! Vu Cát, ông làm sao vậy? Đã nửa ngày rồi còn không có chút động tĩnh, có phải ông bị choáng váng hay không?”

Vu Cát quay đầu không nhịn được đắng chát cười một tiếng.

“Trần thiếu, hắn… Thật sự là hắn là có tư cách đấu giá vật phẩm.”

“Cái gì? Làm sao có chuyện này được? Đến kiểm trả thẻ ngân hàng của hắn ông còn chưa kiểm tra thì đã nhận định hắn có tư cách đấu giá! Ông nghĩ tôi là con heo hay sao?”

Vu Cát không khỏi thở dài một hơi.

Lúc này, ông ta đột nhiên cảm thấy, mười tên, à không, là 100 tên Trần Lễ Thạch cũng không sánh nổi một tên Lăng Việt!

Hai người này không cần nói đến tiền, chỉ cần khí chất thôi, Trần Lễ Thạch cũng đã thua sạch sẽ!

“Tôi nghĩ tôi hẳn là không cần lại tiếp tục tra xét, vị ông chủ này nắm giữ thẻ đen của buổi đấu giá! Nói cách khác, trong thẻ của ngài ấy, chí ít có 1.5 tỷ nhân dân tệ! Không chỉ là như thế, ngài ấy còn có tư cách ngồi tại vị trí của Trần thiếu đây, mà Trần thiếu là cần phải nhường vị trí cho ngài ấy!”

“Ông nói cái gì? Cái này… Cái này sao có thể? Tôi không tin! Là ông đang gạt tôi!”

Vu lão lần nữa thở dài một hơi.

“Trần thiếu không tin cũng không có cách nào, bởi vì người ta xác thực là có tiền!”
 
Chương 118


Chương 118

Chuyện này không chỉ làm cho Trần Lễ Thạch choáng váng, liền những người khác cũng nhịn không được toàn bộ trợn tròn mắt!

Bọn họ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Việt.

1.5 tỷ nhân dân tệ a!

Ở trên người của tiểu tử này lại có 1.5 tỷ? Ông trời, rốt cuộc tên này có bao nhiêu tiền đây?

Lúc này ánh mắt của Trần Lễ Thạch lạnh lùng đáng sợ!

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất, cậu ta bị người ta giẫm dưới chân là bởi vì tiền!

Còn ngay trước mặt của không ít phú hào Giang Châu!

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài… Không chỉ có bản thân Trần Lễ Thạch, mà là toàn bộ thể diện của Trần gia cũng sẽ biến thành trò cười ở Giang Châu!

Nghĩ đến chỗ này, Trần Lễ Thạch trực tiếp một chân đạp lăn cái ghế!

“Tiểu tử ngươi, là cố ý tới gây phiền phức cho tao sao?”

Lăng Việt nhàn nhạt lườm Trần Lễ Thạch liếc một chút.

“Phải thì như thế nào? Không phải, lại như thế nào?”

Trần Lễ Thạch bước về phía trước một bước, chỉ thẳng mặt của Lăng Việt quát lớn:

“Mày dám cả gan đối đầu với Trần Lễ Thạch tao, mày có tin tao sẽ giết chết mày hay không?”

Tú Nhi biến sắc, lập tức đứng lên.

“Vô lễ, sao anh dám vô lễ với Thiếu chủ nhà tôi! Muốn ăn đòn!”

Dứt lời, nàng vận chuyển cương khí, trực tiếp ném tấm thẻ màu đen ở trong tay ra.

Tấm thẻ ở trong không khí lóe lên một ánh sáng màu đen, giống như một viên đạn, bắn thẳng tới lồng ngực của Trần Lễ Thạch!

“Ông trời của tôi ơi, tốc độ thật nhanh!”

“Cô bé này, lại là một cao thủ võ công sao?”

“Nghĩ không ra hôm nay Trần thiếu, vậy mà chọc tới một nhân vật mạnh như vậy!”

Đoán chừng chỉ một giây nữa Trần Lễ Thạch liền bị cô đánh trúng, thì đột nhiên có một bàn tay lớn thình lình xuất hiện trước mặt Trần Lễ Thạch.

Bàn tay này nhẹ nhàng bóp một cái, tấm thẻ màu đen liền nằm gọn trong long bàn tay.

“Cái gì?”

Mọi người lần nữa không nhịn được kinh hô một tiếng.

Ở bên người của Lăng Việt có một cao thủ, bọn họ đã rất khiếp sợ, thật không nghĩ được, bên người của Trần Lễ Thạch cũng có một tên!

Chuyện này càng ngày càng thú vị đây, Long đối Long, người nào là Chân Long đây?

Thanh niên vừa xuất thủ ngăn chạn một kích của Tú Nhi cười nhạt một tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng nói:

“Người ở trong võ đạo, lại xuất thủ với người bình thường, chẳng lẽ không cảm thấy mất mặt xấu hổ!”

Ánh mắt của Lăng Việt híp lại, Tú Nhi nổi giận quát lớn:

“Anh là cái thá gì cũng giám dạy đời tôi?”
 
Chương 119


Chương 119

Thanh niên lạnh lùng hừ một tiếng, bàn tay hơi đưa ra trước một chút, lập tức tấm thẻ đen có tốc độ nhanh hơn lúc Tú Nhi bắn ra bắn ngược trở lại.

“Không xong!”

Lúc này ở trong long của Tú Nhi run lên, nàng lập tức toàn lực vận chuyển cương khí, bao trùm ở trên tay, chuẩn bị tiếp đỡ tấm thẻ đen.

Chỉ là trong chớp mắt, nàng liền bị tấm thẻ đen va chạm, liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước.

Tuy cánh tay của cô chưa bị cắt đứt, nhưng cũng bị chấn động đến mức run rẫy, chỉ sợ trong thời gian ngắn tay không có cách nào cử động được.

“Thực lực thật đáng sợ!”

Mọi người nhịn không được tán thưởng một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy cảm giác kinh ngạc!

Duy chỉ có Lăng Việt, ánh mắt của hắn không có chút rung động nào, giống như hắn là đang xem diễn kịch.

Thanh niên kia chậm rãi thu hồi tay của mình, hai tay đặt sau lưng, cười ngạo nghễ.

“Ta không là cái gì cả, ta chỉ là… Đệ tử của Tô Yên Nam mà thôi. Ngươi có thể gọi ta là Diệp Thành!”

Mọi người ở đây nghe vậy, nhất thời sắc mặt đại biến.

“Tô Yên Nam! Tên thanh niên này lại là đồ đệ của Giang Nam Võ Thánh Tô Yên Nam sao?”

“Ông trời của tôi ơi, Giang Nam Tô Yên Nam, Giang Bắc Trần Đêm Bắc, hai vị này thế nhưng là hai vị đại cao thủ nổi danh nhất trong những năm gần đây tại Giang Nam chúng ta. Nghe nói thực lực của hai người bọn họ, đều đã đạt đến Võ Thánh đỉnh phong! Thực lực này nếu là đặt ở Long Tổ, đều đã coi là Đại tướng quân!”

“Tên thanh niên Diệp Thành này tôi cũng đã từng có nghe qua. Nghe nói hắn là đệ tử thân truyền trong mười năm gần đây được Tô Yên Nam thu nhận! Thiên tư của hắn mười phần thông tuệ. Tuy nhiên tuổi tác chỉ có hai lăm hai sáu, vậy mà thực lực đã đạt đến võ giả tầng mười đỉnh phong, cách cảnh giới Võ Sư, chỉ thiếu chút nữa!”

“Anh cũng không nghĩ một chút, đồ đệ mà Tô Yên Nam thu, lại là người bình thường sao?”

Nghe được mọi người nghị luận ầm ĩ, Mục Y Nhân không khỏi có chút khẩn trương.

“Lăng tiên sinh, cái này….”

Sắc mặt của Lăng Việt lạnh nhạt.

“Không cần để ý, rác rưởi mà thôi.”

Lời vừa nói ra, không đợi Diệp Thành tức giận, Trần Lễ Thạch đã ngữa đầu thẳng lên trời cười như điên.

“Ha ha ha ha….”

“Tốt cho một tên nhóc con ngông cuồng! Mày cũng đã biết sự lợi hại của Diệp Thành huynh rồi chứ nhỉ? Diệp Thành huynh thế nhưng là được Giang Nam Võ Thánh Tô Yên Nam tự mình chỉ chạy! Người khác thì không cần phải nói, đến thị nữ kia của ngươi đến tư cách xách giày cũng không xứng! Còn ngươi lập tứcphải chết, thế mà còn ở nơi này phách lối? Đầu óc của ngươi bị nước vào rồi sao?”

Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói khẽ:

“Ngươi nói nhảm, nhiều lắm!”

“Mày — —!”

Trần Lễ Thạch tức giận đến phát run.

“Tốt! Tốt! Đây chính là mày bức tao, nhóc con, mày chuẩn bị chờ chết đi! Diệp Thành huynh, tôi muốn đánh gãy tứ chi của hắn, tôi muốn hắn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
 
Chương 120


Chương 120

Diệp Thành hừ một tiếng, hướng về Lăng Việt chậm rãi đi tới.

“Trần huynh yên tâm! Hắn dám nhục tôi, cho dù huynh không nói, tôi cũng sẽ không để cho hắn lành lặn!”

Nói xong, cậu ta đã đi tới trước mặt Lăng Việt.

Mọi người không khỏi liên tục thở dài một tiếng.

Rốt cuộc Trần Lễ Thạch cũng hơn một bậc, dù sao ở bên cạnh cậu ta có một vị đệ tử Tô Yên Nam, ai dám chọc?

Lần này, chỉ sợ Lăng Việt khó thoát được!

Hai tay của Diệp Thành đặt sau lưng, đi đến trước mặt Lăng Việt, ánh mắt liếc qua Mục Y Nhân, ở sâu bên trong ánh mắt của hắn không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc và tham lam.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của cậu ta lần nữa nhìn chằm chằm vào Lăng Việt, dù sao chuyện cậu ta bị Lăng Việt nhục mạ, mới là chuyện quan trọng nhất.

Còn về Mục Y Nhân, cô chạy không được!

“Tôi không biết tên của cậu, nhưng mà tôi cũng không cần thiết phải biết tên của cậu! Tôi cho anh 5 giây, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi, bồi thường cho tôi và Trần huynh 2 tỷ sau đó tự chặt một tay, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”

Lăng Việt thản nhiên nói:

“Nếu anh quỳ xuống dập đầu, tôi sẽ cho anh được toàn thây!”

Con ngươi của Diệp Thành co rụt lại, sát cơ tóe hiện!

“Nhãi ranh muốn chết, tao đã cho mày mặt mũi rồi!”

Dứt lời, Diệp Thành tại chỗ đánh ra một quyền.

Quyền ra, cuồng phong phun trào, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt hạ xuống không ít.

Lúc này, Tú Nhi còn không thể ứng chiến được, còn Mục Y Nhân thì khẩn trương muốn chết! Mà Trần Lễ Thạch lại là kích động hận không thể đốt pháo hoa để ăn mừng!

Duy chỉ có Lăng Việt lại không có chút hoang mang nào, ngay cả động cũng chưa từng động một cái, hắn xem Diệp Thành bất quá chỉ là không khí!

Đúng lúc cú đấm của Diệp Thành sắp chạm đến khuôn mặt điển trai của Lăng Việt, thì bỗng nhiên sắc mặt của hắn đại biến.

“Tiêu đời rồi”

Đột nhiên ở trong nội tâm của Diệp Thành tuôn ra một cảm giác bất an, anh ta còn chưa kịp rút lui thì đã bị một cỗ khí thế mạnh hơn, đã đem anh ta khóa chặt, đồng thời có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh mạnh vào ngực của anh ta.

“Phanh — —!”

Diệp Thành bị văng ra ngoài!

Trực tiếp va chạm với khán đài!

Giờ phút này tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, đây chính là đồ đệ của Tô Yên Nam! Hơn nữa còn là một cao thủ võ giả mười tầng, vậy mà bị đánh bay bởi một chiêu?

Lúc này, tất cả mọi người nhìn về phía bên người của Lăng Việt, thì thấy một vị trung niên cao lớn đang đứng tại đó!

Lúc này, vị trung niên này chậm rãi thu quyền!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom