Cập nhật mới

Dịch Thần Y Toàn Năng

Chương 40: C40: Mày là thằng chó nào


"Nói cái mẹ gì vậy? Ai là người một nhà với mày!" Tiểu Bạch Long lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch Long tao lăn lộn trong giới lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ai mặt dày giống mày!”

Đám đàn em đông đúc phía sau cũng xoa tay, chỉ cần Tiểu Bạch Long ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phá hủy cái nhà hàng này luôn.

“Tiểu Bạch Long? Ngài chính là tiểu Bạch Long tiếng tăm vang dội kia sao!”

Gã đeo kính vội vàng tiến lên dâng điếu thuốc, cả người không ngừng phát run: "Tôi thật sự là có mắt như mù, vậy mà đắc tội với bạn của anh Long!"

“Mày là thằng chó nào? Cũng xứng gọi anh Long?”

Một gã đệ tử Thanh Long môn tiến lên, một tay túm lấy gã đeo kính, dễ dàng cứ như bắt gà con, gã đeo kính vẻ mặt ủy khuất nhưng cũng không dám phản kháng.


Rất nhiều nhân viên làm trong nhà hàng sợ ngây người, vốn tưởng rằng Lục Phàm hôm nay sẽ phải xui xẻo, nhưng bây giờ xem ra, Lục Phàm cũng không phải người bình thường, nếu không những người kia cũng sẽ không nghe lời anh như vậy.

Nghĩ tới đây, không ít nhân viên nhìn về phía Lâm Khả Nhị, trong lòng có chút cảnh giác, ngày thường bọn họ cũng ức hiếp Lâm Khả Nhi không ít, nếu biết sau lưng Lâm Khả Nhi có một nhân vật lợi hại như vậy, bọn họ cũng không dám dộng vào cô.

“Anh Long, chỉ cần ngài thả tôi một con đường sống, ngày sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho ngài.”

Gã đeo kính đau khổ cầu xin, gã đầu trọc sợ hãi vô cùng, hai chân như nhữn ra, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

"Đến bây giờ mày còn không rõ người mày đắc tội đến cùng là ai nhỉ!" Tiểu Bạch Long cho gã cái tát: "Chẳng lẽ còn muốn tao dạy mày?"

“Cái này...”

Gã đeo kính mãnh liệt nhìn về phía Lục Phàm: "Vị tiên sinh này, vừa rồi là tôi không đúng, mặc kệ ngài có yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý, hy vọng ngài có thể bớt giận."

Gã đầu trọc vẻ mặt nghẹn khuất, Lục Phàm thoạt nhìn yếu ớt trói gà không chặt, nhưng có thể làm cho Tiểu Bạch Long đối đãi cung kính, sao có thể là người bình thường, hôm nay bọn họ sợ là gặp phiền phức lớn rồi.

"Mắt chó khinh người, ỷ thế hiếp người, đây chính là tác phong thường ngày của bọn mày đúng không?" Lục Phàm híp hai mắt: "Nhưng ở trong mắt của tao, hành vi của bọn mày như vậy chả khác gì thổ phỉ!"

“Tiên sinh dạy dỗ đúng lắm, về sau cũng không dám nữa!" Gã đeo kính liên tục gật đầu.


“Lục tiên sinh, ngài xem việc này nên xử lý như thế nào?" Tiểu Bạch Long cung kính nói: "Tất cả nghe theo ý của Lục tiên sinh.”

“Tôi cũng không có ý gì khác, cặn bã như vậy, sao xứng ở chỗ này làm ăn!" Lục Phàm mỉm cười nói: 'Huống chỉ gã còn có liên hệ với Thanh Long môn mấy người đó!”

Tiểu Bạch Long khẽ run lên, vội vàng ôm quyền nói: "Chuyện này nhất định sẽ xử lý tốt, làm Lục tiên sinh hài lòng!”

Sau khi nói xong, hắn liền nói vài câu với một tên đàn em, tên đàn em kia liền kéo gã đeo kính xuống.

Một tiếng hét vang lên, gã đeo kính bị phế đi một cánh tay, thoạt nhìn vô cùng đau đớn, nhưng không dám có chút oán hận nào.

Gã đầu trọc sợ tới mức cả người như nhũn ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, gã chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng máu me này, vẫn luôn ỷ vào vào gã đeo kinh mà cáo mượn oai hùm, bây giờ thì đụng phải khối đá cứng Lục Phàm.

“Vừa rồi là tay nào?" Lục Phàm nhìn về phía gã đầu trọc. “Đừng đừng tiên sinh tôi biết sai rồi!” Gã đầu trọc quỳ xuống: 'Sau này cho


dù để tôi làm trâu làm ngựa, tôi cũng không dám oán hận, ngài làm ơn đừng phế tay tôi!”

“Nói nhảm làm gì!” Lục Phàm nhún vai: "Mày không nói vậy cứ phế cả hai tay mày đi!”

“Có nghe thấy không, tụi mày còn đứng đó làm gì?” Tiểu Bạch Long hô một câu, vài tên đàn em tiến lên, bắt được gã đầu trọc.

Gã đầu trọc không ngừng cầu xin, gã đi tới trước mặt Lâm Khả Nhi: "Đều là lỗi của tôi, trước kia đều là lỗi của tôi, tôi không nên có suy nghĩ bậy bạ với cô!”

Lâm Khả Nhi sững sờ tại chỗ, vội vàng nhìn Lục Phàm: "Anh Lục Phàm, hay là thả bọn họ đi! Em cảm giác bọn họ rất đáng thương!”

"Khả nhi, anh biết em thiện lương, nhưng làm người quá thiện lương, sẽ bị ức. hiếp!"
 
Chương 41: C41: Lục tiên sinh yên tâm


Tiểu Bạch Long hiểu rõ ý Lục Phàm, trong nháy mắt, gã đầu trọc liền bị kéo ra ngoài.

Tiếng kêu gào lại vang lên, gã đầu trọc gào khóc thảm thiết, thoạt nhìn có chút thê thảm.

Trong nhà hàng không ít người sợ hãi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh bạo lực này, gã đầu trọc còn mới ở trước mặt bọn họ vênh váo, hôm nay đã gặp quả báo nhanh đến vậy.

Gã đầu trọc hai cánh tay bị phế, bị vài tên đàn em kéo vào, thân thể rất suy. yếu.

"Lục tiên sinh, không biết như vậy ngài có hài lòng hay không?" - Tiểu Bạch Long mỉm cười: "Nếu như không hài lòng, vậy đánh tiếp cho đến khi Lục tiên sinh hài lòng mới thôi!"

“Làm ơn tha mạng, tha mạng!”

Gã đeo kính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, những người này cũng không phải người lương thiện, gã biết rất rõ, nếu không mau cầu xin tha thứ, sợ là không có cơ hội để xin nữa.

“Anh Lục Phàm, hay là bỏ qua đi!”

Lâm Khả Nhi kéo Lục Phàm, vẻ mặt nghiêm túc: "Trừng phạt bọn họ một chút là được rồi mà!”

“Em đã nói như vậy thì thả người đi thôi”


Lục Phàm gật đầu, nhìn về phía gã đeo kính: "Tôi sẽ không động vào anh, nhưng tiền lương của em ấy một cắc cũng không thể thiếu, đây đều là tiền em ấy vất vả kiếm, nếu là thiếu một chút thôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"

“Bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền, tuyệt đối không thiếu!"

Gã đeo kính vội vàng nói, đi về phía quầy lễ tân.

Bây giờ gã đã biết thân phận Lục Phàm không đơn giản, muốn gây khó dễ cho Lục Phàm, chính là đang tự tìm cái chết.

Gã đầu trọc bị bọn đàn em hành hạ không nhẹ, hai tay đều bị phế bỏ, sau này cũng không hơn phế vật là mấy.

Ở nhà hàng đợi một lát, gã đeo kính lấy ra một xấp tiền: "Cô Lâm Khả Nhi, đây là tiền lương của cô!”

“Tiền lương của tôi không nhiều như vậy!"

Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu.

"Phần dư chính là bồi thường, cô không cần khách khí!"

Gã đeo kính luôn miệng nói: "Để chuyện như thế kia xảy ra là lỗi của tôi, về sau tuyệt đối sẽ không có nữa đâu!”


Lâm Khả Nhi cũng không nhận, trực tiếp trả số tiền dư về: "Lấy lại phần của mình là được rồi, về phần tiền dư này tôi không cầm đâu!"

Vẻ mặt gã đeo kính xấu hổ, lời này của Lâm Khả Nhi cũng không sai, tiền cô muốn nhận hay không nhận gã không ép được, nhưng hiện tại Lục Phàm đang ở bên cạnh, nếu gã không cho thấy thành ý, chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được.

“Dúng vậy em ấy chỉ cần đủ tiền lương là được.”

Lục Phàm gật đầu: "Tuy nhiên mấy người cũng không phải người tốt lành gì, trong vòng ba ngày tôi muốn nhà hàng này dẹp tiệm!"

“Lục tiên sinh yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt!" Tiểu Bạch Long cúi đầu khom lưng.

Gã đeo kính cùng gã đầu trọc vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện giờ đụng vào tấm sắt Lục Phàm, có thể giữ được mạng cũng đã là may mắn.

Làm xong hết mọi việc, Lục Phàm mới nhìn về phía Tiểu Bạch Long: "Trở về thay tôi cảm ơn Hàn Vân Hải!"

“Có thể thay Lục tiên sinh làm việc, đó là may mắn của Thanh Long Môn!" Tiểu Bạch Long vội vàng tâng bốc.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Tiểu Bạch Long mới mạnh mẽ nhìn về phía nam tử đeo kính: "Mày biết vừa rồi ai không? Mày đúng là không biết trời cao đất rộng mài”

Gã đeo kính vội vàng tiến lên đưa thuốc lá, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Là bọn tôi có mắt như mù, anh Long cứ coi như bỏ qua cho mấy thằng không ra gì bọn tôi một mạng đi!"

Tiểu Bạch Long cười lạnh: "Ngay cả Món chủ Thanh Long môn cũng không dám đắc tội người đó, lá gan của mày đúng là không nhỏ!"

“Môn chủ Thanh Long môn!"

Gã đeo kính cả người phát run.
 
Chương 42: C42: Đều tại tôi


“Mày tự cầu bản thân nhiều phúc đi! Tao không giúp được!”

Tiểu Bạch Long vỗ vỗ gã đeo kính, xoay người mang theo đàn em rời đi. “Em vợ, có phải hay không gặp rắc rồi lớn rồi!”

Gã đầu trọc thần sắc trầm trọng: "Đều tại tôi!”

“Mẹ kiếp anh còn biết là do anh?” Gã đeo kính xoay người, một cước đá qua: "Bình thường nói anh có chừng mực chút đi! Anh không nghe, bây giờ hối hận cũng muộn!"

Gã đầu trọc không dám mở miệng, gã trước kia cũng chỉ là côn đồ, nếu không phải có cậu em vợ này một tay dìu dắt, cũng sẽ không có thành tựu, hôm nay liên luy đến em vợ, gã vô cùng áy náy.

Rời khỏi nhà hàng, Lục Phàm kiểm tra cả người Lâm Khả Nhi: "Lúc ở nhà hàng, em không bị thương chứ!”


“Không ạ!” Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Anh Lục Phàm, em có chút không rõ, vì cái gì mỗi lần gặp nguy hiểm, đều sẽ có người thay anh giải quyết, anh rốt cuộc là ai?"

“Thực ra anh và Môn chủ Thanh Long môn quen biết, giúp chút chuyện nhỏ này cũng không thành vấn đề!”

Lâm Khả Nhi tuy rằng không tin, nhưng Lục Phàm không muốn nói cho cô biết, cô cũng không tiện hỏi nhiều.

"Đúng rồi, chúng ta mau trở về đi!" Lục Phàm cười khẽ: "Hôm nay cần phải chuyển nhà đấy!"

“Chuyển nhà?" Lâm Khả Nhi vẻ mặt ngờ vực “Đúng vậy, chúng ta có nhà mới!" Lục Phàm vẻ mặt thần bí.

Thẩm Thiên Long cho anh một căn biệt thự, vừa hay có thể vào ở, căn nhà ở xóm người lao động quá kém, bà Quế Hoa tuổi cũng lớn, nếu vào ở nơi tốt hơn, Lục Phàm cũng có thể yên tâm.

Trở lại xóm người lao động, Lục Phàm liền nói với bà Quế Hoa việc chuyển nhà, bà cụ không tin, vẻ mặt nghi hoặc: "Tiểu Phàm, giá nhà đất ở Thanh Châu mặc dù không đắt, nhưng cũng tốn không ít tiền đâu con, còn là biệt thự nữa, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Bà nội, biệt thự này là của một người bạn, anh ấy nói con vào ở, giúp anh ấy bảo quản, sợ lâu ngày không có ai ở nhà cửa âm u, không tốt, nên cứ nhất quyết bắt con vào ở." Lục Phàm cười nói.

"Như vậy không tốt lắm đâu!" Bà Quế Hoa lắc đầu, bà chịu khổ đã quen, đột nhiên thay đổi lớn như vậy bà không kịp thích nghi.

"Không có gì không tốt, người bạn kia của con ra nước ngoài phải mấy năm mới về, nhà trống không ai ở lãng phí!" Lục Phàm đưa mắt nhìn Lâm Khả Nhi: "Hơn nữa em ấy sắp ra trường kiếm việc làm, nếu có thể ở trong nội thành, Khả Nhi cũng dễ đi lại hơn mà bà nội!”


Lâm Khả Nhi xấu hổ gật đầu.

Trải qua nhiều lần năn nỉ, bà Quế Hoa mới đồng ý.

Sau đó không lâu, cả nhà bọn họ dọn qua biệt thự Thiên Phúc.

Nhìn từng tòa biệt thự xanh vàng lộng lẫy, Lâm Khả Nhi kinh hãi nói: "Sau này chúng ta ở đây sao?"

“Đúng vậy sau này chúng ta sống ở đây!” Lục Phàm gật gật đầu: "Đúng lúc. anh vừa cùng bạn hợp tác mở công ty, Khả Nhi cũng có thể làm việc cho anh, bà nội cũng không cần buôn bán cực khổ nữa!”

“Vâng!” Lâm Khả Nhi vội vàng gật đầu: "Bà nội vất vả nhiều năm như vậy, sau này có thể hưởng phúc rồi!"

"Bán bánh hoa quế là nghề cũ của bà, cho dù các con có tiền đồ, bà cũng không bỏ nghề cũ đâu!” Bà Quế Hoa bướng bỉnh lắc đầu.


Lục Phàm cùng Lâm Khả nhìn nhau, cả hai đều bất đắc dĩ, bà Quế Hoa đã nói như vậy rồi thì bọn họ cũng chỉ có thể nghe theo.

“Mấy người đang làm gì ở đây? Thu gom rác thì đi chỗ khác, nơi này không phải muốn tới là tới đâu!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, một gã nam tử mặc âu phục đi tới,

trong tay còn cầm gậy điện.

Lục Phàm nhướng mày, có bà Quế Hoa ở đây, anh cũng không tiện tức giận, bèn cười trả 'Chúng tôi sống ở đây!”

Gã mặc âu phục liếc mắt một cái: 'Mấy người như thế này mà mua được nhà ở đây?"

Lâm Khả Nhi sắc mặt đỏ bừng, từ nhỏ cô được bà Quế Hoa nuôi lớn, không có cha mẹ bảo vệ, nội tâm vốn rất tự ti, bị gã này nói lời miệt thị, cô lại bắt đầu thấy bản thân thấp kém.
 
Chương 43: C43: Đi tới biệt thự


"Tiểu Phàm, sẽ không lầm chứ con?" Bà Quế Hoa nhẹ giọng nói, ngay cả bà cũng cảm thấy, biệt thự tốt như thế này, người khác sao yên tâm giao cho Lục Phàm bảo quản.

“Đúng vậy!”

Lục Phàm mỉm cười, xoay người nhìn về phía gã mặc âu phục: "Đây là chìa khóa biệt thự Thiên Phúc, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"

“Biệt thự Thiên Phúc?” Gã mặc âu phục không hề kinh hãi, ngược lại cười to: "Cậu nếu móc ra cái chìa khóa khác, có khi tôi còn tin đó, nhưng biệt thự Thiên

Phúc sao? Cậu thanh niên khoác lác lớn quá rồi đấy!"

Lục Phàm vẻ mặt không tốt, gã này mặc âu phục cầm gậy điện, hẳn là bảo vệ của khu biệt thự, nhưng thái độ này làm anh thật sự gai mắt.

"Cậu cho rằng tùy tiện cầm chìa khóa là có thể gạt người?" Gã mặc âu phục cười lạnh: "Nhanh cút đi! Đừng dể tôi ra tay!”

“Anh cho rằng tôi làm giả chìa khoá?”


Lục Phàm vẻ mặt không tốt, nếu không phải có bà Quế Hoa ở đây, anh đã sớm cho tên này một trận.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" một người đàn ông trung niên chạy tới.

“Quản lý, mấy người thu gom rác ấy mà, tôi đang đuổi bọn họ đi!" Gã mặc âu phục cười nói.

"Tôi là hộ gia đình ở trong biệt thự Thiên Phúc, có chìa khóa làm chứng!"

Lục Phàm lấy ra chìa khóa, đồng thời bất mãn nói: "Cái thái độ phục vụ rách nát gì vậy? Đúng là quá kém!"

"Biệt thự Thiên Phúc?”

Người đàn ông trung niên hơi nghi hoặc: 'Đây chính là chỗ của ông Thẩm, cậu thanh niên này cậu lấy chìa khoá ở đâu vậy?"

"Dĩ nhiên là Thẩm Thiên Long tặng, anh nếu không tin thì cứ hỏi thử đi!"

Người đàn ông trung niên không dám qua loa, vội vàng bấm điện thoại.

Gã mặc âu phục vẻ mặt cười nhạo: "Biệt thự Thiên Phúc đại diện cho quyền lực cao nhất ở Thanh Châu, mấy người cũng xứng hả?”

Lời còn chưa nói xong, người đàn ông trung niên liền quát lớn: "Còn không im miệng!"

Gã mặc âu phục sửng sốt, người đàn ông trung niên cung kính nói: "Lục tiên sinh, là thái độ phục vụ của chúng tôi quá kém, về sau nhất định sẽ thay đổi!"


“Sao, hỏi rõ ràng chưa? "Lục Phàm lạnh lùng nói: "Bây giờ có thể đi vào rồi chứ?”

“Có thể, đương nhiên có thể!" Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, không dám đắc tội.

“Quản lý, cái này..' Gã mặc âu phục vẻ mặt kinh ngạc. Chát!

Người đàn ông trung niên vung tay cho gã cái tát vang dội: "Không biết trời cao đất rộng là gì mà, Lục tiên sinh là bạn tốt của ông Thẩm, có thể để cho mày. đắc tội sao hả? Mày bị đuổi việc, mai đừng có đến!”

Gã mặc âu phục ngây người tại chỗ, vẻ mặt ủy khuất, hiện tại công việc cũng không dễ tìm, gã có thể làm bảo vệ ở đây mới kiếm được không ít mối quan hệ lớn.

“Quản lý, cho tôi một cơ hội nữa đi, về sau tôi không dám dùng mắt chó khinh thường người khác nữa!” Gã mặc âu phục thề thốt.

Người đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng, xoay người rời đi, nếu đắc tội những người khác, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bạn của ông Thẩm thì khác, lấy địa vị của ông Thẩm, ai cũng không dám làm bạn của ông phật ý!

Đi tới biệt thự, vẻ mặt Lâm Khả Nhi vui sướng, cô chưa bao giờ thấy qua nơi ở xa hoa như vậy.

“Anh Lục Phàm, em muốn ở căn phòng trang trí kiểu búp bê kia, đẹp quái”


“Không thành vấn đề!” Lục Phàm cười khẽ: "Muốn ở phòng nào thì ở phòng đó, dù sao phòng cũng nhiều, em tha hồ lựa!”

“Cảm ơn anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi kích động, hôn lên mặt Lục Phàm một cái.

Lục Phàm sửng sốt, mặt đỏ bừng, anh chưa bao giờ được tiếp xúc gần gũi như vậy với người con gái nào khác.

“Anh Lục Phàm, anh đỏ mặt rồi!"

Lâm Khả Nhi trêu ghẹo: "Anh không phải là thích em chứ!”

“Con nhóc này! Không phải em cũng đỏ mặt rồi sao!"

Lục Phàm liếc mắt nhìn cô.
 
Chương 44: C44: Bà vất vả cả đời


Sửa sang lại phòng xong, bà Quế Hoa xuống bếp làm mấy món ngon, trong lòng bà cụ cảm thấy rất vui vẻ.

Bà vất vả cả đời nhưng cũng chưa từng ở căn nhà nào tốt như thế này, giờ được vào ở thì bà lại có chút xúc động.

Cơm tối có ba món mặn một món canh, không tính là xa hoa, nhưng lại rất ngon miệng.

Người một nhà đang ăn uống rất vui vẻ thì bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có tiếng ô tô, một ông lão xuống xe, đi vào biệt thự: "Xin hỏi, vị nào là Lục tiên sinh?!”

“Là tôi đây, có việc gì à?" Lục Phàm lên tiếng, đồng thời anh cũng đang đánh giá ông lão trước mặt.

“Tôi là quản gia của Thẩm gia, người hầu của ông Thẩm!” Ông lão hơi cong người hành lễ, đem quà tặng đặt ở một bên: “Gia chủ nói đã có hẹn trước với Lục tiên sinh, hôm nay tôi tới đây thay mặt gia chủ hỏi ý Lục tiên sinh, không biết ngày mai tiên sinh có thể đi không?"


“Được chứ!” Lục Phàm gật đầu: "Ông giúp tôi chuyển lời với Ông Thẩm, ngày mai tôi nhất định sẽ đến, quà cáp này hay là ông cầm về cho ông Thẩm đi nhé!”

"Gia chủ đã dặn tôi rồi, quà tặng nhất định phải để Lục tiên sinh nhận, hi vọng Lục tiên sinh đừng làm khó tôi!"

Lục Phàm bất đắc dĩ gật đầu, Thẩm Thiên Long đã đưa biệt thự Thiên Phúc. cho anh mà bây giờ còn tặng nhiều quà cáp thế này khiến nội tâm anh hơi áy náy.

“Ông gì đó ơi! Có muốn cùng ăn tối không?" Bà Quế Hoa lịch sự mời khách.

"Cảm ơn bà, tôi đã dùng cơm tối rồi!" Ông lão mỉm cười, nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước!"

Lục Phàm gật đầu, nhìn đống quà chất thành núi nhỏ trên sô pha, có chút bất đắc dĩ.

“Anh Lục Phàm, ông bác lúc nấy là ai vậy anh?" Lâm Khả Nhi kinh ngạc hỏi: "Người ta tặng quà quý quá! Những thứ này đều là thuốc bổ đắt tiền đó!"

“Một người bạn của anh!" Lục Phàm nhún vai nói: "Nếu là thuốc bổ thì vừa hay có thể để cho bà nội uống!”

"Thuốc đắt tiền như vậy, bà không thể lấy!" Bà Quế Hoa lắc đầu nói: "Hay ngày mai bà mang đi bán?”

"Những thứ này đều là thuốc bổ, đối với thân thể rất có lợi, bà nội mau nhận lấy đi!" Lục Phàm mỉm cười, dời cả đống thuốc bổ vào phòng bà Quế Hoa.


Sáng sớm hôm sau, Lục Phàm vừa tỉnh giấc đã rời khỏi biệt thự Thiên Phúc, đi qua khu biệt thự kiểu cổ mà Thẩm Thiên Long đang ở.

Còn chưa đi vào, lông mày Lục Phàm đã nhíu lại, trong biệt thự có luồng khí rất dị thường, anh tu luyện trên núi nhiều năm, đối với sát khí hay âm khí hại người anh rất nhạy cảm.

Trong sân biệt thự, Thẩm Thiên Long ngồi ở một bên, bên cạnh còn có một gã đàn ông trung niên, trên người khoác đạo bào.

“Thẩm gia chủ, thiếu gia đúng là trúng phải tà khí." Gã mặc đạo bào nhẹ. giọng nói.

"Tôi đã sớm nghe nói thành Thanh Châu có một vị đạo trưởng pháp lực cao cường, bây giờ có thể nhìn thấy ông ở đây thật sự là chuyện may mắn!" Thẩm Thiên Long ôm quyền nói: "Không biết Trần đạo trưởng chuẩn bị trừ tà khí này như thế nào?!”

“Thẩm gia chủ cứ giao cho tôi, chỉ cần tôi ra tay, ác linh hay tà khí cũng đừng hòng làm loạn!” Trần đạo trưởng nhẹ giọng nói: "Nhưng mà mấy ngày gần đây tôi đang ở trong trạng thái tích cốc, muốn thi triển pháp lực sẽ có chút mệt nhọc, cho nên..."

"Đạo trưởng yên tâm, chỉ cần có thể diệt trừ được cái thứ đang làm loạn trong nhà của tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi đạo trưởng!"


“Ơ kìa Thẩm gia chủ nói quá lời rồi, tôi cũng không có ý đó!" Trần đạo trưởng cười nói.

Thẩm Thiên Long rất cung kính, trong thành Thanh Châu này Trần đạo.

trưởng có thanh danh vang dội, bằng không ông cũng sẽ không mời gã đến đây.

Cùng lúc đó, Lục Phàm ở ngoài sân biệt thự đang quan sát xung quanh một lát thì có một ông lão đi ra: "Lục tiên sinh, ngài đã đến rồi, gia chủ đang ở bên trong đợi ngài!"

Lục Phàm gật đầu, cười h: đúng không?”

Gần đây cứ đến t biêt thự xảy ra chuyện
 
Chương 45: C45: Ông thẩm đừng tự trách mình


Ông lão hơi lảo đảo một chút, suýt nữa là ngã sấp xuống, lão nhỏ giọng nói: "Lục tiên sinh, ngài quả nhiên không tầm thường, mấy ngày gần đây trong biệt thự xảy ra rất nhiều thứ quái dị, nếu không phải do thiếu gia ngã bệnh nhập viện thì gia chủ cũng không tin tưởng mấy chuyện thần quái này.”

"Ông Thẩm chính là đại tướng anh dũng trên chiến trường, mấy chuyện này ông ấy không tin cũng dễ hiểu thôi!”

Lục Phàm gật đầu, anh cũng không thèm để ý.

Sau đó không lâu, Lục Phàm đi vào bên trong, ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh để xem xét phong thuỷ của cả biệt thự. Hôm nay anh tới đây là để giúp ông Thẩm giải quyết việc này, anh không muốn lợi dùng lòng tốt của ông Thẩm, anh đã nhận của ông quá nhiều rồi, cũng nên báo đáp thôi!

“Lục tiên sinh đến rồi!”

Vừa thoáng thấy Lục Phàm, Thẩm Thiên Long đã đứng dậy cười nói, Trần đạo trưởng nhíu mày: "Vị này là?”

“Đây là Lục tiên sinh.” Thẩm Thiên Long cười nói: "Là ân nhân cứu mạng của cháu tôi, lần này mời Lục tiên sinh đến là muốn nhờ cậu ấy trợ giúp Trần đạo. trưởng một tay."


“Hoá ra là vậy!” Trần đạo trưởng cười khẽ: "Cậu ta trẻ tuổi như vậy, có thể trị bệnh cứu người là tốt lắm rồi, về phần loại trừ mấy thứ dơ bẩn này, chỉ sợ cậu ta không giúp được gì!"

Thẩm Thiên Long sắc mặt xấu hổ, hôm đó ở bệnh viện Lục Phàm chữa khỏi bệnh cho cháu trai của ông, thực sự có bản lĩnh nên ông mới cố ý mời tới, ông cũng không ngờ sẽ làm cho Trần đạo trưởng mất hứng.

“Thì ra ông Thẩm đã mời chuyên gia đến giúp rồi!"

Lục Phàm nhún vai nói: "Xem ra hôm nay tôi đến đây có hơi thừa!”

"Lục tiên sinh, cậu cũng hiểu rõ mấy chuyện thần thần quái quái này, không bằng tiên sinh cùng Trần đạo trưởng hợp tác giúp tôi giải quyết mấy thứ dơ bẩn này đi!”

"Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, tôi ở Thanh Châu cũng có chút danh tiếng, từ trước tới nay tôi diệt trừ tà ma quấy phá làm gì có chuyện cần người khác hỗ trợ!”

Trần đạo trưởng đứng dậy nói: "Nếu ông Thẩm đã mời người khác thì tôi đi trước."

"Trần đạo trưởng đừng tức giận, việc trừ tà ma hôm nay đương nhiên sẽ nghe theo ý của Trần đạo trưởng!”

“Nếu vị đạo trưởng này để ý tôi đến vậy thì tôi chỉ đứng xem không xen vào là được chứ gì!"

Lục Phàm cười khẽ.


Đạo sĩ này chẳng qua chỉ là khoác áo bào đóng kịch mà thôi, trên thực tế chả làm được cái gì hết, Lục Phàm vừa thấy đã nhận ra. Tà ma trong đình vện không đơn giản, anh cũng định nói một hai câu nhưng người ta đã không thích thì anh cũng không nhiều lời, đăng nào gã cũng chả làm được gì nên hồn.

“Được được!” Trần đạo trưởng chậm rãi ngồi xuống: "Ông Thẩm đã nói như vậy, tôi cũng không thể không nể tình, đêm nay lúc gần rạng sáng, tôi sẽ khai đàn làm phép, diệt trừ cái thứ tà ma kia!”

Thẩm Thiên Long liên tục gật đầu, áy náy nhìn về phía Lục Phàm: "Lục tiên sinh, thật xin lỗi cậu, làm phiền cậu chịu chút ủy khuất!"

“Ông Thẩm đừng tự trách mình.”

Lục Phàm cười nói: "Nếu Trần đạo trưởng có thể diệt trừ tà ma thì càng tốt chứ sao!”

Thẩm Thiên Long vẻ mặt áy náy, nhưng bất kể như thế nào, ông bây giờ có lòng tin với Trần đạo trưởng hơn, dù Lục Phàm y thuật cao minh nhưng đối với phương diện này chưa chắc đã hiểu rõ như Trần đạo trưởng.

Dựa theo yêu cầu của Trần đạo trưởng, Thẩm gia chuẩn bị rất nhiều thứ như máu chó đen, đồng thời Trần đạo trưởng còn cố ý vẽ thêm mấy lá bùa: "Mấy lá bùa này có thể loại trừ tà ma, mọi người mang theo bên mình đi, phòng ngừa chuyện không hay.”

Thẩm Thiên Long vội vàng gật đầu, Lục Phàm chả thèm để tâm, vẽ bùa cần tiêu hao không ít chân khí, nhưng mấy lá bùa mà Trần đạo trưởng lừa đảo này vẽ chẳng qua là mấy tờ giấy lộn mà thôi.


Sắc trời dần tối vẻ mặt ai nấy dần ngưng trọng, đều trốn ở sau lưng Trần đạo trưởng, sợ bị tà ma lây nhiễm.

Trần đạo trưởng khai đàn làm phép, trong miệng lẩm bẩm, lá bùa trên tay bỗng nhiên tự bốc cháy, người Thẩm gia thi nhau tâng bốc gã chính là thần nhân.

Chỉ có Lục Phàm đứng ở một bên lắc đầu, Trần đạo trưởng này chắc định lừa gạt giơ bùa vẩy qua loa mấy cái là xong việc.

Lục Phàm đoán không sai, Trần đạo trưởng cầm bùa đứng múa may một hồi mới thở dài một hơi: "Tà ma đã trừ, Thẩm gia bình an!"

"Cảm ơn Trần đạo trưởng!" ThẩmThiên Long vội vàng nói cảm ơn, cháu trai của ông ngã bệnh là do tà ma quấy phá, bây giờ đã diệt trừ, đây là chuyện vui lớn đối với Thẩm gia!

“Chờ một chút! Giếng cổ phía bên kia oán khí nhiều như vậy! Quơ bùa vài cái mà nói là xong rồi? Lừa đảo như thế lỡ xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm đây hả lão già kia?” Lục Phàm đang đứng dựa vào gốc cây bên cạnh, bình thản hỏi.
 
Chương 46: C46: Thăng nhãi cậu thì biết cái gì


“Thăng nhãi cậu thì biết cái gì?”

Trần đạo trưởng bất mãn nói: "Tà ma đã trừ, đương nhiên sẽ không gây hại đến những người khác!”

“Mắt ông có vấn đề à? Oán khí dưới giếng cổ đang sôi trào ra kìa, nếu ông thật sự am hiểu Kỳ Môn Độn Giáp thì chả cần tôi nói đâu!" Lục Phàm cắn hạt dưa: "Ở bên ngoài hãm hại lừa gạt, nếu xảy ra chuyện, ông gánh nổi trách nhiệm?”

"Thằng nhãi cậu nói hươu nói vượn, tôi đã đi ba vòng, cả trong lẫn ngoài Thẩm gia, không hề thấy cái giếng nào, cậu nói cho tôi biết giếng cổ gì đó ở chỗ nào?" Trần đạo trưởng bất mãn nói.

Thẩm Thiên Long lại kinh ngạc nhìn Lục Phàm: "Lục tiên sinh làm sao biết Thẩm gia có một cái giếng cổ?”

Thẩm Thiên Long không ngờ Lục Phàm lại biết điều này, vì cái giếng cổ kia đã bị lấp từ lâu, nếu không có bản vẽ năm đó để lại, chỉ sợ không ai biết trong biệt thự Thẩm gia có một cái giếng cổ.

“Tôi biết chút ít về Kỳ Môn Độn Giáp, oán khí trong giếng cổ sôi trào đến mức kia, làm sao không cảm nhận được." Lục Phàm nói thẳng.


||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Cậu nói nhảm vừa thôi.” Trần đạo trưởng lạnh lùng nói: "Tôi thấy thằng nhãi cậu đã xem qua bản vẽ biệt thự, có chuẩn bị mới đến đây, định lừa gạt mọi người!"

“Nếu ông không tin, có dám đi vào giếng cổ tìm hiểu không?!" Lục Phàm lúc này cũng bị chọc giận, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Có cái gì không dám! "Trần đạo trưởng vẻ mặt ngạo nghễ.

“Trước đây giếng cổ từng có người chết, nên bây giờ đã bị lấp kín rồi, bây giờ hai người muốn vào thì phải mở ra lại sao?” Một ông lão người nhà Thẩm gia nói.

“Từng có người chết?" Trần đạo trưởng hoảng hồn, rùng mình một cái.

Hắn nào phải đạo sĩ chuyên nghiệp, chỉ là gà mờ mà thôi, nếu đúng như Lục Phàm nói thì chẳng phải là nguy hiểm lắm sao.

“Như thế nào, chẳng lẽ ông sợ?”

Lục Phàm cười khẽ: "Nếu sợ, vậy thì đừng đi, nếu tôi đoán không sai, bên trong giếng cổ sẽ có vài thứ không sạch, loại lừa đảo giống ông mà đi vào thì khó mà sống sót!”

"Nói giốn cái gì vậy! Tôi là Trần đạo trưởng đấy, vì sao phải sợ?"

“Vậy kính mời Trần đạo trưởng đi xuống giếng cổ diệt tà ma!" Thẩm Thiên Long vội vàng ôm quyền.


Nếu tà ma thật sự xuất phát từ giếng cổ thì đương nhiên phải diệt trừ.

Trần đạo trưởng miễn cưỡng đồng ý, theo sự chỉ dẫn của mấy người Thẩm gia, bọn họ đi ra phía sân sau.

Giếng cổ bị lấp kín đã được mở ra lại, một luồng khói đen phất qua, bây giờ đang là rạng sáng nhưng không khí lại vô cùng u ám, ngay cả Trần đạo trưởng cũng sợ tới nổi da gà.

"Cái kia... Ông Thẩm, cái giếng cổ này đúng là không đơn giản!" Trần đạo trưởng còn chưa đi lên đã xấu hổ nói: "Việc này có khả năng tôi không làm được đâu, ông Thẩm vẫn nên mời cao thủ khác đi!"

Mấy người Thẩm gia ngạc nhiên, vừa nãy Trần đạo trưởng vỗ ngực tự tin lắm, vây mà giờ lại muốn bỏ chạy?!

“Trần đạo trưởng, ngài đã là cao thủ được người người kính trọng! "Thẩm Thiên Long luôn miệng khuyên nhủ.

Nhưng còn chưa đợi ông nói xong, sắc mặt ông bỗng nhiên tối sầm, nước trong giếng bắt đầu sôi trào lên.

“Gia chủ!”


Thấy chuyện bắt đầu không ổn, ai nấy nhao nhao hô to, Thẩm Thiên Long lúc này đã mất ý thức, gặp ai cũng nhào lên cắn xé.

“Trần đạo trưởng, gia chủ làm sao vậy! Ngài mau ra tay cứu gia chủ đi!” Lão quản gia Thẩm gia bị dọa sợ, vội vàng hô to. “Trúng tà, ông Thẩm trúng tài”

Trần đạo trưởng lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất, gã đã lừa gạt vô số gia đình nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ đến mức này.

Mấy người Thẩm gia rất kinh hoảng, không biết nên làm thế nào bây giờ.

“Ông Thẩm bị tà ma nhập vào người rồi, mọi người nấp sau lưng tôi!" Lục Phàm hô to.

Trần đạo trưởng phản ứng đầu tiên, xám xịt trốn sau lưng Lục Phàm, khiến mấy người Thẩm gia nhìn mà khinh bỉ.
 
Chương 47: C47: Thẩm thiên long cười


Mắt ông Thẩm loé lên ánh sáng xanh, vọt về phía Lục Phàm, cả người còn mang theo khí đen.

“Không biết trời cao đất rộng, dám động thủ trước mặt ông mày à!”

Lục Phàm hét lớn một tiếng, quanh thân anh xuất hiện hào quang, ông Thẩm bị tà ma nhập vào người đột nhiên dừng bước, không dám tiến lên nữa, thoạt nhìn rất kiêng dè.

“Thắp nhang!

Lục Phàm hô, đồng thời thân hình anh chuyển động, bước chân lại rất kỳ quái, mỗi bước đi đều có hàm ý ẩn giấu bên trong.

“Bát quái tỏa tiên trận, thất tinh tụ nhãn, lục hành quỷ bộ, trăm ngàn tà ma, nghe hiệu lệnh!”

Nhang được đốt theo bước chân của Lục Phàm, trùng hợp bày thành trận đồ bát quái.

Thẩm Thiên Long bị trói trong Bát Quái trận, không ngừng giãy dụa, muốn lao ra bên ngoài nhưng không đấu lại được Lục Phàm nên chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng.


“Bát Quái Tỏa Tiên Trận, đây chính là khắc tinh của mọi yêu ma trong truyền thuyết, Bát Quái Tỏa Tiên Trận!”

Trần đạo trưởng hô lên, những thủ thuật này gà mờ như gã không biết nhưng có đọc qua trên sách cổ.

"Lục tiên sinh, gia chủ nhà tôi thân thể suy yếu, cậu cần phải cứu ông ấy!" Một lão già Thẩm gia vội vàng cầu xin, ông ta biết Lục Phàm nhất định có biện pháp.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Lục Phàm khẽ gật đầu, đồng thời nhìn về phía Thẩm Thiên Long: "Yêu nghiệt, nếu còn không nhanh rời khỏi cơ thể ông Thẩm, đừng trách ông mày vô tình!”

Thứ kia giống như nghe hiểu Lục Phàm nói, một lưồng hắc khí từ trên người ông Thẩm bay ra, Thẩm Thiên Long cũng khôi phục ý thức.

“Gia chủ, không sao chứ!”

Mấy người Thẩm gia tiến lên, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Thẩm Thiên Long ôm quyền cảm tạ Lục Phàm: "Cảm ơn Lục tiên sinh cứu mạng, nếu không có Lục tiên sinh, tôi chắc không qua khỏi!"

“Ông Thẩm không cần khách khí như vậy!” Lục Phàm xua tay: "Tà ma ở trong giếng cổ, tôi thi triển Kỳ Môn Độn Giáp nhốt nó ở trong đó luôn, sau này mọi người không được tuỳ tiện mở cái giếng này ra nữa!”


“Cảm ơn Lục tiên sinh!" Ông Thẩm vội vàng gật đầu, càng thêm áy náy.

Mới nấy ông vẫn khen ngợi Trần đạo trưởng, thậm chí còn muốn Lục Phàm phụ Trần đạo trưởng làm phép, không ngờ người có thực lực lại chính là Lục Phàm.

Lục Phàm đúng bên cạnh giếng cổ lầm bầm đọc chú, làm xong những này anh mới nhìn về phía Trần đạo trưởng: "Cái cơ bản nhất còn không hiểu mà dám tuỳ tiện tới đây!”

"Lục đại sư bớt giận, là tôi hồ đồ, suýt tí nữa là gây sai lầm lớn rồi!" Trần đạo. trưởng vội vàng nói: "Tôi cũng chỉ dựa vào cái này kiếm chút cơm ăn, không ngờ có ngày gặp tà ma thật!"

"Hừ, hôm nay nếu không có Lục tiên sinh ở đây thì ai cũng gặp nguy hiểm rồi!" Thẩm Thiên Long lạnh lùng nói: "Ông thật to gan, dám lừa cả tôi?!"

“Người đâu! Qua bắt cái tên này lại đi!” Một người khác của Thẩm gia lên tiếng, người lừa đảo như Trần đạo trưởng, nếu không dạy cho gã một trận thì gã sẽ tiếp tục đi hại người khác!

“Ông Thẩm tha mạng!" Trần đạo trưởng vội vàng cầu xin tha thứ.

"Ông Thẩm, tà ma đã bị xử lý, việc này dừng ở đây đi!" Lục Phàm lên tiếng: "Chắc hẳn trải qua chuyện lần này, ông ta không dám có lần sau đâu!"

"Lục tiên sinh đã lên tiếng, tôi sao dám làm trái khẽ, nhìn về phía Trần đạo trưởng: "Ông đi đi!”


"Thẩm Thiên Long cười

"Cảm ơn Lục đại sư, cảm ơn ông Thẩm!"

"Lục tiên sinh, tà ma trong giếng cổ quá khủng bố, thật sự đã nhốt được nó sao?" Thẩm Thiên Long lo lắng nói: "Nó tà ác như vậy, nếu xảy ra sơ suất sẽ xảy ra chuyện lớn mất.”

"Ông cứ làm nhiều việc thiện là được, nhân quả luân hồi, rất nhiều chuyện đến cả tôi cũng không dám nói!" Lục Phàm cười khẽ: "Hy vọng ông Thẩm có thể hiểu được!"

Thẩm Thiên Long hơi kinh hãi, liên tục gật đầu, nội tâm tràn đầy áy náy.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, ông lão bên cạnh mới kinh ngạc hỏi: "Gia chủ, chẳng lẽ Lục tiên sinh biết chuyện năm đó?"

"Lục tiên sinh đúng là người tài giỏi, chuyện năm đó đúng là tôi sai, giếng cổ †ừ nay vĩnh viễn đóng kín, bất kể là ai cũng không được phép mở ra!" Thẩm Thiên Long trầm giọng nói.
 
Chương 48: C48: Đi chưa được mấy bước


Ông lão không dám nhiều lời, nếu Thẩm Thiên Long đã lên tiếng thì sau này trong biệt thự cũng không có ai dám nhắc đến chuyện giếng cổ nữa.

Rời khỏi Thẩm gia, bóng đêm đã tràn về, Lục Phàm đi về phía biệt viện Thiên Phúc, về phần chuyện cũ năm xưa của Thẩm gia, anh cũng không hỏi quá nhiều.

Đi chưa được mấy bước, Lục Phàm đột nhiên dừng chân, nhìn về phía sau: "Lá gan ông không nhỏ, ở Thẩm gia cũng rất ngạo nghễ, bị vạch mặt thì bây giờ bám đuôi tôi, sao? Chẳng lẽ muốn động thủ với tôi?"

“Lục đại sư, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”

Trần đạo trưởng đi ra, vội vàng ôm quyền nói: "Hôm nay nhìn thấy thực lực của Lục đại sư tôi đã bội phục sát đất, muốn bái Lục đại sư làm thầy, không biết ý đại sư như thế nào!"

“Về Kỳ Môn Độn Giáp tôi cũng chỉ hiểu đôi chút, không biết nhận đồ đệ để làm gì, cũng không muốn nhận đồ đệ." Lục Phàm lạnh nhạt nói: "Hay là ông đi tìm người khác đi!”

"Những phương pháp mà Lục đại sư dùng để trấn áp tà ma, chỉ sợ tôi kiếp này cũng khó học được." Trần đạo trưởng nói: 'Hãm hại lừa gạt hơn nửa đời người cũng không phải điều tôi mong muốn, hi vọng Lục đại sư có thể đồng ý với tôi!"

“Ông nói cứ như tôi ép ông đi lừa gạt người khác ấy!” Lục Phàm tức giận nói: "Hôm nay nếu không phải tôi ra tay, tính mạng của ông cũng khó giữ!”


“Tôi đương nhiên biết chuyện này!” Trần Đức Khai mãnh liệt quỳ xuống: "Cũng chính vì như thế, tôi mới muốn bái Lục đại sư làm thầy!"

Lục Phàm không để ý tới gã, xoay người rời đi, đối với loại người này, anh cũng không ôm hy vọng, nếu thật sự bị gã học được mấy bản lĩnh Kỳ Môn Độn Giáp, rất có khả năng gã sẽ mang đi hại người!

Nhìn bóng lưng Lục Phàm dứt khoát rời đi, Trần Đức Khai lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.

Muốn làm thành công việc nào đó, nhất định phải kiên trì bền bỉ, Lục Phàm bây giờ không vừa ý gã không có nghĩa tương lai vẫn sẽ ghét bỏ gã!

Sau khi rời đi, Lục Phàm đi về biệt thự Thiên Phúc, còn chưa tiến vào biệt thự, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu trước cửa, tuy rằng không phải xe sang trọng gì nhưng nhìn rất quen mắt.

Mà ở trong biệt thự, bà Quế Hoa đang bưng hoa quả đi tới: "Tiểu Phàm ra ngoài cũng gần một ngày rồi, chắc là sẽ về bây giờ thôi, mọi người nếu không gấp thì đợi cháu nó một chút!"

“Không gấp, không gấp!" Triệu Hàn Đông cười nói: “Làm phiền bà rồi!”

"Tôi có phiền toái gì đâu, người già có cơ hội để hoạt động xương cốt một chút mới tốt!" Bà Quế Hoa cười nói: "Mọi người là gì của Tiểu Phàm vậy? Có việc


gấp nên mới đến tận đây tìm cháu nó đúng không?”

“Chuyện công ty thôi bà ơi!" Triệu Hàn Đông cười nói: "Cũng không có chuyện gì lớn.”

“Công ty mà Tiểu Phàm hợp tác sao?" Bà Quế Hoa hỏi.

“Hợp tác?" Triệu Hàn Đông hơi mông lung, Bạch Hiểu Sinh bên cạnh cũng kinh ngạc.

Công ty dược phẩm Thái Khang vốn là sản nghiệp của Lục Phàm, đối tác ở đâu ra chứ?

“Sao vậy? Tôi nói gì sai sao?”

Bà Quế Hoa xấu hổ nói: "Chẳng lẽ Tiểu Phàm lừa tôi, nó chỉ là một nhân viên bình thường sao?”

“Không phải đâu!" Triệu Hàn Đông vội vàng cười nói.

Đúng lúc ông đang muốn giải thích vài câu thì Lục Phàm từ bên ngoài đi vào, ho nhẹ vài tiếng: "Hai người sao lại tới đây?"

“Lục tiên sinh.”

Triệu Hàn Đông vội vàng đứng dậy, bình thường ông gọi Lục Phàm là sư phụ, bây giờ lại gọi Lục tiên sinh thì có chút không quen, nhưng mà Lục Phàm không muốn bị người ta gọi là sư phụ, ông cũng chỉ có thể như thế.
 
Chương 49: C49: Chẳng lẽ công ty có chuyện gì


“Chẳng lẽ công ty có chuyện gì?" Lục Phàm nhẹ giọng hỏi: "Nếu không sao hai người lại ở đây?” “Công ty có một số việc cần báo cáo." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Không biết Lục tiên sinh có thời gian hay không?!”

“Đúng lúc tôi cũng không vướng việc gì, hai người tới thư phòng của tôi một chuyến đi." Lục Phàm gật gật đầu.

Sau đó không lâu, cả hai đã có mặt ở thư phòng của Lục Phàm, Triệu Hàn Đông lấy ra một phần tư liệu: "Đây là doanh số tiêu thụ của Dưỡng Tâm Đan, gần như đã phủ sóng toàn bộ thị trường Thanh Châu, lượng tiêu thụ cực kỳ lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa, công ty dược phẩm của Lục tiên sinh có thể đứng vững gót chân ở ngành này!”

“Kết quả bán hàng này đúng là không tồi đâu!” Lục Phàm khế gật đầu: "Nhưng mọi người để giá bán của Dưỡng Tâm Đan này quá rẻ, tôi muốn tăng giá, ít nhất là gấp đôi!”

“Lục tiên sinh, cái này không được!” Triệu Hàn Đông vội vàng nói: "Dưỡng 'Tâm đan hiệu quả tốt thật, nhưng bên xí nghiệp Dương thị cũng có loại thuốc này, nếu chúng ta tăng giá, sẽ rất bất lợi!”


“Không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được!" Lục Phàm xua tay: "Tôi tự biết chừng mực, Dưỡng Tâm Đan xứng với cái giá đó!”

“Nếu Lục tiên sinh đã nói như vậy, sau khi trở lại công ty tôi sẽ đi sắp xếp!" Triệu Hàn Đông gật đầu nói: "Dù sao Dưỡng Tâm Đan này hiệu quả vô cùng tốt, lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy!”


"Dưỡng Tâm Đan chỉ là phương thuốc cơ bản nhất tôi có mà thôi, không đến mức như ông nói đâu." Lục Phàm khẽ cười nói: "Tôi biết quá nhiều phương thuốc, nếu như lấy hết ra thì chỉ sợ không bao lâu nữa công ty Thái Khang của tôi sẽ lên thẳng chín tầng mây luôn rồi!”

Triệu Hàn Đông ở một bên hâm mộ, ông cũng không dám nói quá nhiều, lời Lục Phàm vừa nói ông đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

“Nhân tiện, nơi nào ở Thanh Châu có nguồn nước tỉnh khiết vậy?” Lục Phàm mở miệng nói: “Tôi muốn chế một ít Linh Dịch, tạo bước đệm tiếp theo cho công

ty"

“Chế Linh Dịch?" Triệu Hàn Đông sửng sốt: “Nó là cái gì vậy Lục tiên sinh?”

"Hiệu quả hơn hẳn Dưỡng Tâm Đan, ít nhất là hơn gấp trăm lần, nhưng mà cần nguồn nước vô cùng tinh khiết, phải là nguồn nước lớn có thể cung cấp liên tục.” Lục Phàm thản nhiên nói: "Nếu không đáp ứng được điều kiện này thì không chế được!”


“Hiệu quả so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn cả trăm lần?” Triệu Hàn Đông nuốt một ngụm nước bọt, ông cho rằng Dưỡng Tâm Đan đã tuyệt diệu lắm rồi, Linh Dịch so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn gấp trăm lần, vậy thì hiệu quả sẽ kinh khủng đến mức độ nào?

"Sư tổ, cái thứ tên Linh Dịch này chế thế nào? Thật sự hiệu quả đến mức đó sao ạ?" Bạch Hiểu Sinh cười nói: "Có thể dạy con không? Để sau này con phụ trách quản lý!”

“Đây chính là bí mật tổ truyền, nếu như giao cho anh, anh tiết lộ ra ngoài, chẳng phải là tổn thất lớn sao." Lục Phàm xua tay: "Cho nên anh cũng đừng mơ nữa!”

“Con cũng chỉ nói vậy thôi, sư tổ ngàn vạn lần đừng trách con." Bạch Hiểu Sinh gãi đầu, xấu hổ nói.

"Lục tiên sinh muốn nơi có nguồn nước tinh khiết có thể cung cấp liên tục đúng không? Thanh Châu có một nơi như vậy đấy." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Nơi này cách nội thành không xa nhưng lại có nguồn nước rất tinh khiết, hơn nữa chảy cuồn cuộn không ngừng, nếu chế Linh Dịch ở đó thì rất phù hợp.”


"Chỗ ông nói ở đâu?!" Lục Phàm nghỉ hoặc hỏi, anh đang cần gấp địa điểm như vậy để chế thuốc, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Ở sơn trang Thiên Tuyền, nhưng mà sơn trang Thiên Tuyền này không dễ vào đâu."

Triệu Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc: "Sơn trang đó bình thường có ra giá cao cũng khó mà mua lại được!”

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ sơn trang này có lai lịch lớn lắm sao?" Lục Phàm híp mắt: "Thứ mà tôi muốn, làm gì có chuyện mà tôi không lấy được!”

"Có chuyện này Lục tiên sinh không biết, sơn trang Thiên Tuyền không phải thế lực bình thường, tôi nghe đồn có vị cao nhân thần bí ở trong đó, người muốn mua lại sơn trang này không ít đâu nhưng lần nào cũng bị từ chối!” Triệu Hàn Đông nghiêm túc nói.
 
Chương 50: C50: Đi chưa được mấy bước


Ông lão không dám nhiều lời, nếu Thẩm Thiên Long đã lên tiếng thì sau này trong biệt thự cũng không có ai dám nhắc đến chuyện giếng cổ nữa.

Rời khỏi Thẩm gia, bóng đêm đã tràn về, Lục Phàm đi về phía biệt viện Thiên Phúc, về phần chuyện cũ năm xưa của Thẩm gia, anh cũng không hỏi quá nhiều.

Đi chưa được mấy bước, Lục Phàm đột nhiên dừng chân, nhìn về phía sau: "Lá gan ông không nhỏ, ở Thẩm gia cũng rất ngạo nghễ, bị vạch mặt thì bây giờ

bám đuôi tôi, sao? Chẳng lẽ muốn động thủ với tôi?"

“Lục đại sư, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm!”

Trần đạo trưởng đi ra, vội vàng ôm quyền nói: "Hôm nay nhìn thấy thực lực của Lục đại sư tôi đã bội phục sát đất, muốn bái Lục đại sư làm thầy, không biết ý đại sư như thế nào!"

“Về Kỳ Môn Độn Giáp tôi cũng chỉ hiểu đôi chút, không biết nhận đồ đệ để làm gì, cũng không muốn nhận đồ đệ." Lục Phàm lạnh nhạt nói: "Hay là ông đi tìm người khác đi!”

"Những phương pháp mà Lục đại sư dùng để trấn áp tà ma, chỉ sợ tôi kiếp này cũng khó học được." Trần đạo trưởng nói: "Hãm hại lừa gạt hơn nửa đời người cũng không phải điều tôi mong muốn, hi vọng Lục đại sư có thể đồng ý với tôi!"


“Ông nói cứ như tôi ép ông đi lừa gạt người khác ấy!” Lục Phàm tức giận nói: "Hôm nay nếu không phải tôi ra tay, tính mạng của ông cũng khó giữ!”

“Tôi đương nhiên biết chuyện này!” Trần Đức Khai mãnh liệt quỳ xuống: "Cũng chính vì như thế, tôi mới muốn bái Lục đại sư làm thầy!"

Lục Phàm không để ý tới gã, xoay người rời đi, đối với loại người này, anh cũng không ôm hy vọng, nếu thật sự bị gã học được mấy bản lĩnh Kỳ Môn Độn Giáp, rất có khả năng gã sẽ mang đi hại người!

Nhìn bóng lưng Lục Phàm dứt khoát rời đi, Trần Đức Khai lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ý định từ bỏ.

Muốn làm thành công việc nào đó, nhất định phải kiên trì bền bỉ, Lục Phàm bây giờ không vừa ý gã không có nghĩa tương lai vẫn sẽ ghét bỏ gã!

Sau khi rời đi, Lục Phàm đi về biệt thự Thiên Phúc, còn chưa tiến vào biệt thự, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu trước cửa, tuy rằng không phải xe sang trọng gì nhưng nhìn rất quen mắt.

Mà ở trong biệt thự, bà Quế Hoa đang bưng hoa quả đi tới: "Tiểu Phàm ra ngoài cũng gần một ngày rồi, chắc là sẽ về bây giờ thôi, mọi người nếu không gấp thì đợi cháu nó một chút!"


“Không gấp, không gấp!" Triệu Hàn Đông cười nói: “Làm phiền bà rồi!”

"Tôi có phiền toái gì đâu, người già có cơ hội để hoạt động xương cốt một chút mới tốt!" Bà Quế Hoa cười nói: "Mọi người là gì của Tiểu Phàm vậy? Có việc gấp nên mới đến tận đây tìm cháu nó đúng không?”

“Chuyện công ty thôi bà ơi!" Triệu Hàn Đông cười nói: "Cũng không có chuyện gì lớn.”

“Công ty mà Tiểu Phàm hợp tác sao?" Bà Quế Hoa hỏi.

“Hợp tác?" Triệu Hàn Đông hơi mông lung, Bạch Hiểu Sinh bên cạnh cũng kinh ngạc.

Công ty dược phẩm Thái Khang vốn là sản nghiệp của Lục Phàm, đối tác ở đâu ra chứ?

“Sao vậy? Tôi nói gì sai sao?”

Bà Quế Hoa xấu hổ nói: "Chẳng lẽ Tiểu Phàm lừa tôi, nó chỉ là một nhân viên bình thường sao?"

“Không phải đâu!" Triệu Hàn Đông vội vàng cười nói.
 
Chương 51: C51: Cho nên anh cũng đừng mơ nữa


Đúng lúc ông đang muốn giải thích vài câu thì Lục Phàm từ bên ngoài đi vào, ho nhẹ vài tiếng: "Hai người sao lại tới đây?"

“Lục tiên sinh.”

Triệu Hàn Đông vội vàng đứng dậy, bình thường ông gọi Lục Phàm là sư phụ, bây giờ lại gọi Lục tiên sinh thì có chút không quen, nhưng mà Lục Phàm không muốn bị người ta gọi là sư phụ, ông cũng chỉ có thể như thế.

“Chẳng lẽ công ty có chuyện gì?" Lục Phàm nhẹ giọng hỏi: "Nếu không sao hai người lại ở đây?”

“Công ty có một số việc cần báo cáo" Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Không biết Lục tiên sinh có thời gian hay không?!”

“Đúng lúc tôi cũng không vướng việc gì, hai người tới thư phòng của tôi một chuyến đi." Lục Phàm gật gật đầu.


Sau đó không lâu, cả hai đã có mặt ở thư phòng của Lục Phàm, Triệu Hàn Đông lấy ra một phần tư liệu: "Đây là doanh số tiêu thụ của Dưỡng Tâm Đan, gần như đã phủ sóng toàn bộ thị trường Thanh Châu, lượng tiêu thụ cực kỳ lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa, công ty dược phẩm của Lục tiên sinh có thể đứng vững gót chân ở ngành này!”

“Kết quả bán hàng này đúng là không tồi đâu!” Lục Phàm khẽ gật đầu: "Nhưng mọi người để giá bán của Dưỡng Tâm Đan này quá rẻ, tôi muốn tăng giá, ít nhất là gấp đôi!"

“Lục tiên sinh, cái này không được!” Triệu Hàn Đông vội vàng nói: "Dưỡng Tâm đan hiệu quả tốt thật, nhưng bên xí nghiệp Dương thị cũng có loại thuốc này, nếu chúng ta tăng giá, sẽ rất bất lợi!”

“Không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là được!" Lục Phàm xua tay: "Tôi tự biết chừng mực, Dưỡng Tâm Đan xứng với cái giá đó!”

“Nếu Lục tiên sinh đã nói như vậy, sau khi trở lại công ty tôi sẽ đi sắp xếp!" Triệu Hàn Đông gật đầu nói: "Dù sao Dưỡng Tâm Đan này hiệu quả vô cùng tốt, lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy!”

"Dưỡng Tâm Đan chỉ là phương thuốc cơ bản nhất tôi có mà thôi, không đến mức như ông nói đâu." Lục Phàm khẽ cười nói: "Tôi biết quá nhiều phương thuốc, nếu như lấy hết ra thì chỉ sợ không bao lâu nữa công ty Thái Khang của tôi sẽ lên thẳng chín tầng mây luôn rồi!”

Triệu Hàn Đông ở một bên hâm mộ, ông cũng không dám nói quá nhiều, lời Lục Phàm vừa nói ông đương nhiên tin tưởng trăm phần trăm.

“Nhân tiện, nơi nào ở Thanh Châu có nguồn nước tinh khiết vậy?” Lục Phàm: “Tôi muốn chế một ít Linh Dịch, tạo bước đệm tiếp theo cho công.

“Chế Linh Dịch?" Triệu Hàn Đông sửng sốt: “Nó là cái gì vậy Lục tiên sinh?”


"Hiệu quả hơn hẳn Dưỡng Tâm Đan, ít nhất là hơn gấp trăm lần, nhưng mà cần ngưồn nước vô cùng tinh khiết, phải là nguồn nước lớn có thể cung cấp liên tục.” Lục Phàm thản nhiên nói: "Nếu không đáp ứng được điều kiện này thì không chế được!”

“Hiệu quả so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn cả trăm lần?” Triệu Hàn Đông nuốt một ngụm nước bọt, ông cho rằng Dưỡng Tâm Đan đã tuyệt diệu lắm rồi, Linh Dịch so với Dưỡng Tâm Đan còn hơn gấp trăm lần, vậy thì hiệu quả sẽ kinh khủng đến mức độ nào?

"Sư tổ, cái thứ tên Linh Dịch này chế thế nào? Thật sự hiệu quả đến mức đó sao ạ?" Bạch Hiểu Sinh cười nói: "Có thể dạy con không? Để sau này con phụ trách quản lý!”

“Đây chính là bí mật tổ truyền, nếu như giao cho anh, anh tiết lộ ra ngoài, chẳng phải là tổn thất lớn sao."

Lục Phàm xua tay: "Cho nên anh cũng đừng mơ nữa!”

“Con cũng chỉ nói vậy thôi, sư tổ ngàn vạn lần đừng trách con." Bạch Hiểu Sinh gãi đầu, xấu hổ nói.

"Lục tiên sinh muốn nơi có nguồn nước tinh khiết có thể cung cấp liên tục. đúng không? Thanh Châu có một nơi như vậy đấy." Triệu Hàn Đông mỉm cười nói: "Nơi này cách nội thành không xa nhưng lại có nguồn nước rất tinh khiết, hơn nữa chảy cuồn cuộn không ngừng, nếu chế Linh Dịch ở đó thì rất phù hợp.”


"Chỗ ông nói ở đâu?!" Lục Phàm nghỉ hoặc hỏi, anh đang cần gấp địa điểm như vậy để chế thuốc, đương nhiên không thể bỏ qua.

“Ở sơn trang Thiên Tuyền, nhưng mà sơn trang Thiên Tuyền này không dễ vào đâu."

Triệu Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc: "Sơn trang đó bình thường có ra giá cao cũng khó mà mua lại được!”

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ sơn trang này có lai lịch lớn lắm sao?" Lục Phàm híp mắt: "Thứ mà tôi muốn, làm gì có chuyện mà tôi không lấy được!”

"Có chuyện này Lục tiên sinh không biết, sơn trang Thiên Tuyền không phải thế lực bình thường, tôi nghe đồn có vị cao nhân thần bí ở trong đó, người muốn mua lại sơn trang này không ít đâu nhưng lần nào cũng bị từ chối!” Triệu Hàn Đông nghiêm túc nói.
 
Chương 52: C52: Ngày hôm sau


"Hay là như này đi, ngày mai ông đi cùng tôi!" Lục Phàm khẽ cười: "Nếu có thể lấy được Thiên Tuyền Sơn Trang, việc chế tạo linh dịch sẽ không thành vấn đề

Triệu Hàn Đông gật đầu, ông cũng không dám trái lời Lục Phàm.

Ngày hôm sau, Lục Phàm dẫn theo Triệu Hàn Đông đến Thiên Tuyền Sơn Trang.

Vừa mới bước vào sơn trang, họ đã bị vài người chặn lại: "Mấy người là ai?"

"Tôi đến có việc quan trọng!" Lục Phàm cười nói: "Không biết có thể thông báo một tiếng được không, nói là có người đến, muốn gặp chủ nhà để bàn chuyện làm ăn!"

"Đứng đây đợi một chút!"

Bảo vệ Thiên Tuyền Sơn Trang gật đầu, gọi một cuộc điện thoại, sau đó Lục Phàm và Triệu Hàn Đông được bọn họ dẫn đến phòng khách.

"Không biết hai vị đến Thiên Tuyền Sơn Trang có việc gì vậy?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Thiên Tuyền Sơn Trang ở Thanh Châu hình như không có làm ăn với ail"


"Không có ý gì khác!" Lục Phàm mỉm cười: "Nguồn nước của Thiên Tuyền Sơn Trang rất tốt, tôi có vài việc cần dùng tới nên muốn mua lại sơn trang này."

"Mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang?”

Người đàn ông trung niên bật cười, miệng ngậm điếu xì gà: "Nơi nhỏ bé như: Thanh Châu này, vậy mà lại có kẻ kiêu ngạo như cậu sao!”

Triệu Hàn Đông cau mày, ông đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe lời nói khinh người như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.

“Tôi đang rất chân thành bàn chuyện mua lại sơn trang với anh đấy!"

Lục Phàm cười nói: "Anh muốn bao nhiêu tiền? Chúng ta có thể thương lượng!"

"Thiên Tuyền Sơn Trang không phải nơi mà ai cũng có thể nhòm ngó đâu! Hai người đi được rồi đấy!" Người đàn ông trung niên rít xì gà, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

Lục Phàm nhíu mày: "Ông là chủ của Thiên Tuyền Sơn Trang?"

"Tất nhiên không phải!" Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Nhưng tôi là người quản lý, những lời tôi vừa nói hai người chưa nghe rõ sao? Mau cútI"


"Tôi muốn gặp chủ nhân thực sự của Thiên Tuyền Sơn Trang!" Lục Phàm nói thẳng.

"Mời khách ra ngoài!"

Người đàn ông trung niên đứng dậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn.

"Mời hai vị ra ngoài!" Vài tên bảo vệ bước đến.

"Nếu tôi không đi thì sao?”

Lục Phàm khẽ cười: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!"

"Không biết điều!"

Mấy tên bảo vệ có vẻ mặt không tốt, vừa định động thủ với Lục Phàm, nhưng lại bị Lục Phàm đá ngã, xấu hổ nằm sấp trên mặt đất.

"Cái thằng này điên rồi, dám gây sự ở Thiên Tuyền Sơn Trang?”

"Tôi đã nói, tôi muốn gặp ông chủ của mấy người!" Lục Phàm lạnh lùng nói. "Chuyện gì vậy?” Một giọng nói có vẻ già nua vang lên, một ông lão từ bên ngoài bước vào.

"Ông Phúc, có mấy tên điên đến gây rối, để tôi đuổi chúng đi ngay!" Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
 
Chương 53: C53: Cảm ơn thiếu gia


Lúc này, ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm, cả người hơi run lên: "Khoan đãi!"

Lục Phàm mỉm cười: "Nếu tôi đoán không sai, vị này chính là chủ nhân của Thiên Tuyền Sơn Trang, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông!"

"Cậu có phải họ Lục không?" Ông Phúc nhìn về phía Lục Phàm: "Tên là Lục Phàm?".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Không sail" Lục Phàm ngạc nhiên hỏi: "Sao ông biết?" “Thiếu gia, là ngài thật sao?" Ông lão tóc bạc đột ngột quỳ xuống, ánh mắt tràn đầy xúc động.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vừa hốt hoảng vừa bối rối, ông Phúc vốn có lai lịch lớn nên hắn chưa bao giờ thấy ông ấy mất bình tĩnh đến mức này!

"Chắc hẳn là nhận nhầm người rồi!" Lục Phàm lúng túng nói: "Tôi từ nhỏ đã là cô nhi, không phải thiếu gia gì đâu!"

"Hơn mười năm trước, Lục gia gặp hoạ, cả gia tộc đều bị giết hại, lão phu mang theo thiếu gia trốn thoát, lúc đó lão phu đã bị thương nặng, nên mới làm lạc mất thiếu gia." Ông lão tóc bạc chảy nước mắt: "Lão phu tưởng sẽ không bao. giờ gặp lại thiếu gia được nữa, không ngờ thiếu gia đã trưởng thành cao lớn như thế này rồi!"


"Cả gia tộc đều bị giết hại sao?" Lục Phàm khẽ run rẩy, trong đầu hiện lên ký ức năm tám tuổi.

Lúc đó, toàn thân anh dính đầy máu, một mình lang thang trên đường phố, nếu không được lão đầu cứu, e rằng anh khó giữ được mạng sống.

Anh đeo trên tay chiếc vòng ngọc bích năm xưa, cộng thêm Lục Phàm và cha anh có vài phần giống nhau, nên ông Phúc mới liếc mắt đã nhận ra ngay.

"Năm đó là ai ra tay sát hại Lục gia?”

Khí thế toàn thân Lục Phàm bùng phát, anh đã nhiều lần hỏi lão đầu về chuyện năm xưa nhưng đều bị lảng tránh, nay có người nhắc đến, làm sao anh có thể bỏ qua.

“Tôi là quản gia của Lục gia, mọi người thường hay gọi tôi là Ông Phúc!” Ông Phúc nhớ lại: “Thiếu gia khi đó chỉ mới tám tuổi mà thôi, năm đó... năm đó quá nhiều thế lực nhắm vào Lục gia... quá nhiều...”

“Ông Phúc, nói cho tôi biết là kẻ nào ra tay?”

Lục Phàm trong mắt lóe lên sát khí, thù sát hại cả gia tộc, làm sao mà anh có thể không báo!

"Thiếu gia bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi, chuyện nhiều năm trước,

hay là đừng nên nhắc lại nữa!" Ông Phúc cười khổ: "Có thể nhìn thấy thiếu gia vui vẻ trưởng thành như thế này cũng là tâm nguyện của gia chủ."

"Thù sát hại cả nhà không đội trời chung!" Lục Phàm nói thẳng: "Vì sao ông không chịu nói cho tôi biết?"

"Thế lực kia quá hùng mạnh, với thực lực hiện tại của thiếu gia, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ!" Ông Phúc lắc đầu: "Trừ phi thiếu gia có thể trở nên mạnh mẽ hơn bọn họ thì lão phu mới nói cho thiếu gia chuyện năm đóI!”

"Ông Phúc!" Lục Phàm im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Được, đợi tôi mạnh mế hơn nữa, hy vọng ông Phúc có thể thực hiện lời hứa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng!"

Ông Phúc gật đầu, sai người đàn ông trung niên bày tiệc rượu tại Thiên Tuyền Sơn Trang để mừng ngày được lại Lục Phàm, trong bữa tiệc ông uống rất vui vẻ, lúc nói đến chuyện cũ ông sẽ không tự chủ được mà rơi nước mắt.


"Vừa rồi nghe nói, thiếu gia muốn mua lại Thiên Tuyền Sơn Trang!" Ông Phúc mỉm cười: "Mọi thứ của Thiên Tuyền Sơn Trang vốn dĩ là của thiếu gia, nay coi như trả lại cho chủ cũ, lão phu nguyện ý đi theo thiếu gia!"

"Đây là cơ nghiệp ông Phúc gây dựng, làm sao tôi có thể lấy được!" Lục Phàm lắc đầu: "Tôi chỉ muốn mượn nguồn nước suối của Thiên Tuyền Sơn Trang!"

"Năm xưa gia chủ đã nhiều lần cứu mạng lão phu, lão phu đã thề cả đời sẽ trung thành với Lục gia!" Nói đến đây, ông Phúc quỳ xuống: "Ngoài Thiên Tuyền Sơn Trang, lão phu còn có nhiều tài sản khác đều là của Lục gia, nếu thiếu gia không nhận, lão phu sẽ quỳ mãi ở đây!"

“Ông Phúc mau đứng lên đi!”

Lục Phàm vội vàng đỡ ông Phúc dậy: “Tôi đồng ý là được chứ gì! Ông mau đứng lên đi!!”

"Cảm ơn thiếu gia!"

Ông Phúc vội vàng gật đầu, đồng thời nói: "Thiếu gia còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm một thời gian, đợi thời cơ đến, nhất định phải khiến những kẻ năm xưa ra tay với Lục gia trả giá đắt!”

Lục Phàm ánh mắt lạnh lùng, chuyện xảy ra năm tám tuổi, anh vẫn nhớ rõ mồn một.

Rời khỏi Thiên Tuyền Sơn Trang, Triệu Hàn Đông cười nó ật không ngờ, đại nhân vật bí ẩn đứng sau Thiên Tuyền Sơn Trang lại là thuộc hạ của Lục tiên sinh, sau này ở Thanh Châu, thậm chí ở Giang Nam, e rằng Lục tiên sinh muốn thăng tiến sẽ nhanh như diều gặp gió!"


“Thù sát hại gia tộc không đội trời chung, xem ra tôi phải mau chóng gây dựng thế lực riêng của mình!" Lục Phàm cười lạnh.

"Cái này..." Triệu Hàn Đông hơi lúng túng, ở trên người Lục Phàm, ông cảm nhận được sát ý vô tận.

Bên trong Thiên Tuyền Sơn Trang, người đàn ông trung niên ôm quyền nói: "Ông Phúc, cậu ta thật sự là thiếu gia mà ông muốn tìm?"

"Vẻ ngoài có vài phần giống gia chủ, tuyệt đối không sai!"

Ông Phúc lạnh giọng nói: "Sau này hãy hỗ trợ thiếu gia thật tốt, đợi thời cơ đến, dựa vào năng lực của thiếu gia, thật sự có thể báo thù rửa hận cho Lục gia!"

Đến khu vực thành phố Thanh Châu, Lục Phàm bảo Triệu Hàn Đông về công ty, còn anh thì đến trụ sở của Thanh Long môn.

Hàn Vân Hải đang ôm một cô gái ngồi trên đùi, phì phèo điếu xì gà, trông rất oai phong.

Cánh cửa văn phòng bị đạp tung, Lục Phàm hiên ngang đi vào.
 
Chương 54: C54: Tốt lắm


“Lục tiên sinh, ngài đến đây làm gì?” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, không dám chậm trễ chút nào.

“Môn chủ Hàn, hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác.” Lục Phàm ngồi xuống, “Trong những ngày ở Thanh Châu này, anh đã giúp tôi không ít, hôm nay tôi muốn hỏi anh một câu, anh có muốn đi theo tôi không?”

“Lục tiên sinh đã có ơn cứu mạng tôi, tôi không biết lấy gì báo đáp!” Hàn Vân Hải đứng dậy ôm quyền: “Chỉ cần Lục tiên sinh nói một câu, Hàn Vân Hải tôi quyết không từ chối!”

“Tốt lắm!” Lục Phàm gật đầu: “Thanh Châu quá nhỏ bé, nếu muốn đi theo tôi, sau này anh phải khiến Thanh Long môn trở nên mạnh mẽ hơn nữa!”

“Cái này...”

Hàn Vân Hải ngượng ngùng nói: “Không dám giấu tiên sinh, tình hình Giang Nam phức tạp, Thanh Long Môn có thể độc chiếm mảnh đất Thanh Châu này. một phần cũng nhờ may mắn, nếu muốn trở thành một thế lực lớn ở Giang Nam,

“Có khó khăn gì cứ nói thẳng!” Lục Phàm nhẹ giọng nói” Bất kể là tài chính hay võ lực, tôi đều có thể đáp ứng anh!”

“Hiện tại Thanh Long môn muốn nhúng tay vào Từ Châu, nhưng tiếc là các. thế lực ở Từ Châu đều rất mạnh, lại còn có cao thủ luyện võ bảo vệ.” Hàn Vân Hải liên tục nói: “Thanh Long Môn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng!”


“Đã là cao thủ luyện võ, vậy hãy dùng sức mạnh võ thuật để giải quyết!” Lục Phàm cười lạnh: “Muốn nhúng tay vào Từ Châu, anh hãy hẹn gặp một lần với các thế lực cản trở anh đi, những kẻ không giải quyết được tôi sẽ ra mặt!”

“Cảm ơn Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng ôm quyền.

“Hãy trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam trong thời gian ngắn nhất, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng!”

Lục Phàm cười nhẹ, xoay người bước ra ngoài.

“Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, Thanh Long môn nhất định sẽ trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam!” Hàn Vân Hải trịnh trọng gật đầu.

Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Đại Trang bên cạnh mới tiến lên nói: “Môn chủ, Lục tiên sinh bị sao vậy? Trước đây đối với Thanh Long Môn không thấy quan tâm mấy, giờ cứ như biến thành một người khác!”

“Những chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quản!”

Hàn Vân Hải cười nhẹ: “Có sự giúp đỡ của Lục tiên sinh, chẳng mấy chốc. Thanh Long môn sẽ trở thành thế lực hàng đầu Giang Naml”


“Tại sao môn chủ lại tự tin như vậy?” Đại Trang kinh ngạc nói: “Muốn trở thành thế lực lớn nhất Giang Nam không phải chuyện dễ dàng.”

“Nếu là người khác, tôi đương nhiên không tin, nhưng thủ đoạn của Lục tiên sinh, tuyệt đối sẽ không khiến chúng ta thất vọng!” Hàn Vân Hải nói.

Làm xong tất cả những việc này, Lục Phàm mới đến công ty dược phẩm Thái Khang. Muốn từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, được ông Phúc công nhận, anh phải trở nên giàu có và quyền thế, chỉ có như vậy anh mới có thể báo thù.

“Lục tiên sinh!”

Quản lý Trần ôm quyền với Lục Phàm: “Mấy ngày nay doanh số bán Dưỡng Tâm Đan rất tốt, lợi nhuận của công ty tăng gấp mấy lần!”

“Tôi biết!” Lục Phàm gật đầu, “Thị trường Dưỡng Tâm Đan rất tốt, nếu có thể mở rộng hơn nữa, đặt ra ngoài khu vực Thanh Châu, ngày sau sẽ càng tiến xa hơn!”

“Lục tiên sinh nghĩ đúng, tôi cũng có ý này!” Quản lý Trần gật đầu. “Lục tiên sinh, bên ngoài có người muốn gặp ngài!”

Đúng lúc này, thư ký Lý đi vào, nói với Lục Phàm: “Hình như là người của công ty dược phẩm Dương Thị, có vẻ như muốn hợp tác với Thái Khang chúng tai"

“Công ty dược phẩm Dương Thị?” Lục Phàm nheo mắt: “Xem ra bọn họ không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!”

“Đúng vậy, Dưỡng Tâm Đan tác động quá lớn đến thị trường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Thái Khang từ chỗ sắp phá sản mà bây giờ lội ngược dòng đến mức có thể sánh ngang với Công ty dược phẩm Dương Thị!” Quản lý Trần vui vẻ nói.
 
Chương 55: C55: Chẳng lẽ không hợp tác


“Cứ nói tôi rất bận, không tiếp khách, đặc biệt là người của Dương gia!” Lục Phàm phất tay, lên tiếng nói.

Thư ký Lý gật đầu làm theo, không dám trái lời Lục Phàm. Bị từ chối, người Dương gia mới ỉu xìu rời đi.

Một lát sau, tại văn phòng phó tổng giám đốc của Công ty dược phẩm Dương Thị.

Tách cà phê trong tay Dương Giai Kỳ bị đập vỡ tan tành, cả văn phòng đều tràn ngập sự tức giận của cô ta.

“Thật là kiêu căng, Công ty dược phẩm Thái Khang chỉ là một công ty sắp. phá sản, Dương Thị muốn hợp tác với họ, mà bọn họ dám không ra gặp mặt!”

“Phó tổng đừng tức giận!” Người đàn ông mặc vest vội vàng nói: “Công ty dược phẩm Thái Khang giờ đây đã khác ngày xưa, nếu không thể hợp tác với Công ty dược phẩm Thái Khang, e rằng công ty của chúng ta sẽ gặp rắc rối!”

“Chẳng lẽ không hợp tác với Thái Khang, thì không thể xoay chuyển tình trạng bế tắc này sao?” Dương Giai Kỳ cau mày, “Mới chỉ vài ngày mà thôi?”


“Công ty dược phẩm Thái Khang có phương thuốc đặc biệt, nếu Công ty dược phẩm Dương Thị không hợp tác, chắc chắn sẽ thiệt hại lớn hơn!” Người đàn ông mặc vest nghiêm túc nói.

Dương Giai Kỳ tức giận, dù sao cô ta cũng là một nữ cường nhân nổi tiếng ở Thanh Châu, vậy mà giờ đây lại bị ép đến mức phải đi cầu xin người khác!.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Tra, điều tra rõ ràng cho tôi, chủ nhân thực sự của Công ty dược phẩm Thái Khang là ai, sao tôi cứ có cảm giác bọn họ nhắm vào Dương gia!” Dương Giai Kỳ ra lệnh.

Sau khi ở lại Công ty dược phẩm Thái Khang một lúc, Lục Phàm mới trở về biệt thự Thiên Phúc.

Vừa bước vào biệt thự, anh đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi: “Ái chà, hôm nay. nấu món gì mà thơm thế!”

“Là Khả Nhi tự tay nấu món thịt kho tàu!” Bà Quế Hoa cười nói: “Lát nữa con phải ăn nhiều hơn vài miếng nhé!”

“Hôm nay có chuyện gì mà Khả Nhi nhà ta lại đích thân xuống bếp thế!” Lục Phàm trêu chọc: “Có phải nhặt được vật gì quý hiếm không?”

“Anh Lục Phàm nói gì vậy, em chỉ thi đỗ bài thi viết thôi, ngày mai có thể đi làm rồi!” Lâm Khả Nhi cười cười từ phòng bếp đi ra: “Sau này em cũng có thể gánh vác gia đình rồi!”

“Công ty nào?” Lục Phàm cười nói: “Vừa mới tốt nghiệp, muốn tìm được việc làm không dễ dàng đâu!”

“Công ty dược phẩm Thái Khang, tuy là công ty mới, nhưng có triển vọng lắm đó!” Lâm Khả Nhi nghiêm túc nói: “Hơn nữa người sáng lập công ty cũng họ Lục!”

Lục Phàm suýt phun cơm ra ngoài, không ngờ Lâm Khả Nhi đi làm ở công ty của anh.


“Anh Lục Phàm, anh sao thế?” Lâm Khả Nhi liếc mắt: “Em tìm được việc làm anh không vui à?”

“Tất nhiên là vui rồi, sao lại không vui chứ!” Lục Phàm liên tục gật đầu, nhưng lại không nói cho Lâm Khả Nhi biết sự thật.

Dù sao sau này anh còn phát triển công ty, thù hận gia tộc quá rắc rối, anh cũng không muốn Lâm Khả Nhi dính líu vào, nên không muốn cho cô biết quá nhiều.

“Khả Nhi đã đi làm rồi, anh là anh trai mà còn chưa tặng cho em món quà ra hồn nữa, có thời gian anh dẫn em đi dạo qua thị trường xe, mua cho em một

chiếc xe, cũng tiện đi lại!” Lục Phàm cười nói.

“Không cần đâu, em mới đi làm, mà xe cộ cũng đắt tiền nữa!” Lâm Khả Nhi vội vàng từ chối.

“Sao thế, không lẽ quà của anh cũng không nhận à!” Lục Phàm liếc mắt: “Em mà không nhận, anh không vui đâu!”

Lâm Khả Nhi đành phải gật đầu. “Được rồi, cứ quyết định vậy đi!” Lục Phàm mỉm cười, đồng thời đi ra ngoài biệt thự xử lý công việc.

Vừa ra khỏi biệt thự, Lục Phàm lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy? Đã muộn thế này còn tới tìm tôi!"


"Lục tiên sinh, không ổn rồi, sư phụ bị người ta đánh trọng thương!"

Tiểu Bạch Long lên tiếng: "Là chuyện vừa xảy ra, kẻ thù từ mười mấy năm trước!"

"Thanh Long môn có nhiều người như vậy, Hàn Vân Hải lại là cao thủ võ thuật, sao anh ta lại bị thương được!"

Lục Phàm nhíu mày: "Lẽ nào đối phương cũng là cao thủ?"

"Đúng vậy, đúng thật là cao thủ!" Tiểu Bạch Long gật đầu: "Hơn nữa thực lực. không thấp, không thể dùng số lượng người đông đảo để khống chế tên đó được!"

Lục Phàm không nói nhiều, anh chào hỏi bà Quế Hoa một tiếng, rồi theo Tiểu Bạch Long rời đi.

Vì anh đã có ý định thu Thanh Long môn làm thế lực của riêng mình nên bất kỳ phiền phức nào mà Thanh Long Môn gặp phải, Lục Phàm đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
 
Chương 56: C56: Lục tiên sinh


Không lâu sau, Lục Phàm đã đến Thanh Long môn, Hàn Vân Hải bị thương ở cánh tay, có vẻ như đã bị gấy xương.

"Lục tiên sinh!"

Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, chắp tay chào Lục Phàm, nhưng vì bị thương nên có chút khó khăn.

"Không cần phải lễ nghĩa phiền toái đâu!"

Lục Phàm khoát tay: "Rốt cuộc là ai? Có thể đánh anh bị thương?!"

"Kẻ thù từ nhiều năm trước, hắn luyện võ thành tài nên vừa trở về, e rằng là muốn đến lấy mạng tôi."

Hàn Vân Hải cười khổ: "Nếu không phải hắn muốn sỉ nhục tôi, e rằng hôm nay tôi khó thoát khỏi kiếp nạn."

"Rốt cuộc là chuyện gì, anh nói cho tôi nghe."

Lục Phàm nhíu mày: "Kẻ đó thực lực thế nào."


"Kẻ đó tên là Dương Bắc Thiên, nhiều năm trước có ân oán với tôi, bị tôi đánh trọng thương, què một chân."

Hàn Vân Hải bất lực nói: "Chẳng ngờ mấy năm qua hắn ở ẩn tập trung luyện võ, bây giờ đã là cao thủ đại thành đỉnh phong."

Nói đến đây, vẻ mặt Hàn Vân Hải trở nên nghiêm trọng, hắn mới chỉ là võ giả đại thành, nhưng Dương Bắc Thiên đã đạt đến đại thành đỉnh phong, thậm chí có khả năng trở thành Tông Sư trong truyền thuyết.

"Đại thành đỉnh phong!" Lục Phàm nheo mắt: "Hắn muốn ra tay với anh, anh hoàn toàn không có sức chống trả, vậy tại sao hẳn lại buông tha cho anh?"

"Là tôi dùng kế khích tướng, hẹn hắn ngày mai bên bờ Hồ Tây, quyết một trận sống chết."

Hàn Vân Hải nghiêm túc nói: "Tôi biết rõ tôi không phải là đối thủ của hắn, mới nghĩ đến Lục tiên sinh, không biết Lục tiên sinh có nắm chắc phần thắng khi đối đầu với hắn hay không!"

Các đệ tử khác của Thanh Long môn cũng tò mò, họ chỉ biết Lục Phàm lợi hại, nhưng chưa từng thấy Lục Phàm thực sự ra tay, nếu có thể đánh bại Dương Bắc Thiên, thì chứng tỏ thực lực của Lục Phàm rất mạnh.

"Đã là chuyện của Thanh Long môn, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

Lục Phàm nói thẳng: "Ngày mai bên bờ Hồ Tây, tôi sẽ đích thân đến gặp hắn!"


"Cảm ơn Lục tiên sinh!"

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay: "Nhưng Dương Bắc Thiên thực lực thâm hậu, nếu muốn đối phó, Lục tiên sinh cần phải cẩn thận."

"Yên tâm đi!" Lục Phàm xua tay: "Tôi đã quyết định ra tay, thì tuyệt đối sẽ không thất bại!"

"Có lời này của Lục tiên sinh, tôi cũng yên tâm."

Hàn Vân Hải nghiêm nghị gật đầu.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ, thực lực của Dương Bắc Thiên hoàn toàn vượt qua hắn, nếu không giải quyết kẻ thù này, e rằng sau này sẽ gặp. nhiều phiền phức.

"Cánh tay của anh bị thương, đã bị trật khớp." Lục Phàm liếc nhìn, đi đến bên cạnh Hàn Vân Hải, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng đã chữa khỏi vết thương cho Hàn Vân Hải.

“Lục tiên sinh đúng là Quốc Y Thánh Thủ mài”

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay, đồng thời nịnh hót, hắn không ngờ rằng Lục Phàm còn có khả năng này.

“Sáng sớm mai, anh cử người đến biệt thự Thiên Phúc đón tôi!”

Lục Phàm bước ra ngoài: “Tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này cho anh.”
 
Chương 57: C57: Đó là điều đương nhiên


“Cảm ơn Lục tiên sinh!”

Hàn Vân Hải vội vàng chắp tay, sau khi Lục Phàm rời đi, hắn mới nhìn Bạch Tiểu Long: “Cậu đi mời sư tổ một lần nữa!”

“Sư phụ, Lục tiên sinh không phải có thể giải quyết được sao?” Tiểu Bạch Long ngạc nhiên nói: “Để sư tổ ra tay, có phải hơi quá...”

“Võ giả đại thành đỉnh phong, tuyệt dối không phải người bình thường.” Hàn Vân Hải lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ đề phòng bất trắc, có sư tổ ở đó, tôi mới có thể yên tâm.”

Tiểu Bạch Long gật đầu, không dám nói nhiều, quay người rời đi.

Đến sáng sớm hôm sau, Lục Phàm vừa tỉnh dậy, bên ngoài đã có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn, Tiểu Bạch Long đeo kính đứng đợi bên ngoài xe.

Chẳng mấy chốc, Lục Phàm đã ngồi lên xe: “Anh đến sớm đấy!” “Lục tiên sinh đích thân ra tay, tôi đương nhiên phải tự mình lo liệu.” Tiểu Bạch Long vội vàng cười nói: “Nhưng hôm nay bên bờ Hồ Tây, Lục tiên sinh có

năm chắc phần thắng không?”


“Võ giả đại thành đỉnh phong, đúng là có chút bản lĩnh.” Lục Phàm gật đầu cười nói: “Nhưng muốn đánh thắng không khó.”

“Vậy chúc Lục tiên sinh chiến thắng trở về!” Tiểu Bạch Long vội vàng cười nói. Truyện Tổng Tài

Bên trong lầu các bên bờ Hồ Tây, trên bàn Bát Tiên bày biện nhiều món điểm tâm, bên cạnh còn có vài chén trà.

“Sư phụ, không biết người có nắm chắc không?” Hàn Vân Hải nhìn về phía ông lão.

Ông lão mặc trang phục lộng lẫy, tinh thần hăng hái, không giống như người bình thường.

“Đối phó với hậu bối, đương nhiên là không thành vấn đề.” Chu Lão mỉm cười nói, ông là sư phụ của Hàn Vân Hải, thực lực không hề thấp, cộng thêm việc đối phương chỉ là hậu bối, trong mắt ông không đáng là gì!

“Có lời này của sư phụ, con có thể yên tâm rồi.” Hàn Vân Hải lộ vẻ vui mừng.

Dương Bắc Thiên không phải là kẻ dễ chọc, nếu ngày hôm qua không phải hắn dùng kế khích tướng, chỉ sợ đầu thân đã chia lìa hai nơi.

Ngay lúc họ đang trò chuyện, một chiếc ô tô chạy đến, dưới sự dẫn đường của Tiểu Bạch Long, Lục Phàm đi về phía lầu các.

Lầu các này tên là Bát Giác Các, là một lầu các nổi tiếng bên bờ Hồ Tây, hôm nay bọn họ hẹn gặp tại đây.

“Lục tiên sinh!” Hàn Vân Hải vội vàng đứng dậy, chào đón Lục Phàm, vô cùng khách khí.

Lục Phàm gật đầu, bước vào Bát Giác Các, ông lão tóc bạc đang tự mình uống trà, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.


Là cao thủ võ thuật, ông ta coi thường người bình thường, Lục Phàm tuy. bước đi mạnh mẽ nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ là người bình thường.

“Để tôi giới thiệu, đây là sư phụ của tôi!” Hàn Vân Hải cười nói: “Tên là Chu

Lão, để đề phòng bất trắc, tôi đặc biệt mời sư phụ đến đây.” “Thì ra là Chu Lão!” Lục Phàm khẽ gật đầu: “Xem ra anh không tin tưởng tôi.”

“Lục tiên sinh đừng hiểu lầm, Dương Bắc Thiên thủ đoạn tàn ác, mời sư phụ đến là để đề phòng bất trắc.” Hàn Vân Hải vội vàng nói.

Lục Phàm khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, nếu có người ra tay giải quyết, anh cũng sẽ tiết kiệm được chút ít sức lực.

“Sao nào, chàng trai trẻ này cũng là do anh mời đến?” Chu Lão liếc nhìn Lục Phàm: “Anh thân là võ giả đại thành, lại được truyền thụ tinh hoa của tôi mà còn lo mình kém hơn thằng nhãi này sao Hàn Vân Hải?”

“Sư phụ đừng nói đùa, tôi cũng chỉ mới bước vào đại thành, sao có thể là đối thủ của Lục tiên sinh.” Hàn Vân Hải vội vàng nói: “Lục tiên sinh không phải là người bình thường.”

“Dù không bình thường, nhưng tuổi tác cũng quá nhỏ.” Chu Lão khế nói: “Còn trẻ như vậy, anh mời cậu ta đến chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

“Lời của tiền bối sai rồi, có chí không sợ già, huống hồ tôi được người ta hẹn nên tôi cũng chỉ làm theo thủ tục mà thôi.” Lục Phàm mỉm cười: “Đến lúc đó còn phải nhờ cậy tiền bối.”


“Đó là điều đương nhiên!”

Chu Lão không khách khí, viên bi sắt trong lòng bàn tay bị ông ta bóp nát thành bột phấn, chậm rãi rắc lên bàn.

Nhiều người hô lên ngạc nhiên, viên bi sắt đó không phải là vật bình thường, có thể dùng nội lực bóp nát thành bột, điều này đủ để chứng minh công lực của Chu Lão.

“Xem ra sư phụ vẫn phong độ như xưa.” Hàn Vân Hải nịnh hót: “Bóp nát viên bị sắt bằng tay, e rằng trên đời này không có mấy người có thể làm được.”

Lục Phàm không nói gì, chỉ ngồi một bên uống trà, đã có người đến giúp đỡ thì anh cũng không phải lo nữa.

Dù sao đối với những chuyện này, anh vốn không quan tâm, nay có người hỗ trợ giải quyết cũng tốt.

Chu Lão nhìn Lục Phàm, vẻ mặt Lục Phàm luôn bình thản, khiến trong lòng ông ta có chút không thoải mái, nhưng cũng không thể nói gì thêm.
 
Chương 58: C58: Tiền bối


"Chàng trai trẻ, được mời đến đây ắt hẳn là có tài năng hơn người.” Chu Lão nhìn về phía Lục Phàm: “Kẻ thù chưa đến, chúng ta thử so tài một chút, cậu thấy thế nào?"

Lục Phàm chắp tay: "Tiền bối, với khả năng của ông, làm sao tôi dám so tài? Khi đối thủ đến, tôi chỉ có thể dựa vào tiền bối thôi!"

Chu Lão đắc ý, càng thêm coi thường Lục Phàm. Ngay cả so tài cũng không dám, còn có bản lĩnh gì?

Nhiều đệ tử Thanh Long môn nghỉ ngờ, họ chỉ nghe đồn về Lục Phàm, nhưng giờ đây nhìn vào biểu hiện hèn nhát của anh, e rằng lời đồn chỉ là hư cấu.

Ngay cả Hàn Vân Hải cũng ngạc nhiên, không biết thực lực của Lục Phàm ra sao.

"Vân Hải, sau này nhìn người phải cẩn thận, đừng để bị lừa, tiền bạc không dễ kiếm!" Chu Lão nhàn nhạt nói.

Hàn Vân Hải vội vàng gật đầu, đồng thời ra lệnh cho người mang đến một chiếc hộp nhỏ: "Sư phụ, đây là con tặng sư phụ, chỉ cần giải quyết được Dương Bắc Thiên, sau này con sẽ hậu tạ nhiều hơn!"

"Yên tâm!" Chu Lão gật đầu: "Hôm nay tôi sẽ trừ khử cái tên đó cho anh!"

Lục Phàm ung dung uống trà, chẳng hề quan tâm đến chuyện trước mắt. Dù sao trong mắt mọi người, nhân vật chính hôm nay không phải là anh.


Ngay lúc họ đang trò chuyện, một lưồng gió mát thổi qua bờ Hồ Tây, một người đàn ông trung niên như ma quỷ xuất hiện tại Bát Giác Các.

"Dương Bắc Thiên, mày đến rồi!" Hàn Vân Hải cười lạnh: "Tao còn tưởng mày không đến!"

"Đã chờ đợi nhiều năm, hôm nay là ngày chết của mày, sao tao có thể không đến!" Dương Bắc Thiên cười lạnh: "Thế nào, cổ đã rửa sạch chưa?"

"Chậc chậc, nếu mày ra tay ngày hôm qua, đó là số mệnh của tao, nhưng mày nghĩ rằng hôm nay mày còn giết được tao sao?" Hàn Vân Hải cười lạnh: "Bờ Hồ Tây sẽ là nơi chôn vùi mày!"

Dương Bắc Thiên bình thản, ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn Hàn Vân Hải đầy vẻ thích thú: "Ai cho mày lá gan vậy? Dám nói ra lời này?"

"Tất nhiên là lão phu!"

Chu Lão đứng dậy, nhìn chòng chọc Dương Bắc Thiên: "Lão phu không muốn ra tay, nếu cậu biết điều, hãy nhanh chóng rời khỏi Thanh Châu, sau này không được đặt chân đến nửa bước!"

"Ông già rồi nên ăn nói lảm nhảm hả?" Dương Bắc Thiên cười lạnh: "Ông dựa vào đâu mà uy hiếp tôi?"

“Thật là không biết trời cao đất dày!" Chu Lão lạnh lùng nói, nội lực hùng hồn trong cơ thể cuộn trào.


Đệ tử Thanh Long môn né tránh, cao thủ võ đạo giao đấu, nhanh như chớp nhoáng, nếu không cẩn thận bị thương, e rằng khó giữ mạng!

Dương Bắc Thiên lạnh lùng, tung một chưởng đầy uy lực để nghênh đón, quyền phong vô cùng sắc bén!

Ẩm!

Tiếng nổ vang dội bùng lên trong Bát Giác Các, Chu Lão lảo đảo, bị đánh bay ra xa. Ông ta không chỉ loạng choạng lùi lại, mà khóe miệng còn rỉ máu.

"“Sao...sao lại thế được!"

Hàn Vân Hải kinh sợ. Chu Lão là võ giả đại thành đỉnh phong, vậy mà trước mặt Dương Bắc Thiên cũng không thể đỡ nổi một đòn.

"Tôi tưởng ông lợi hại lắm chứ, đúng là làm người ta thất vọng!"

Dương Bắc Thiên giãm chân lên mặt Chu Lão: "Nãy giờ không phải rất hung hăng sao? Sao giờ lại như chó chết vậy!”

Chu Lão phun ra một ngụm máu, cả người run rẩy. Khí tức của người trước. mặt quá khủng khiếp, nếu biết trước, ông ta tuyệt đối không dám ra tay.

"Xin hỏi tiền bối xuất thân từ môn phái nào?" Chu Lão vội vàng hỏi: "Vì sao thực lực lại mạnh mẽ đến vậy?”

"Ông không xứng biết!"
 
Chương 59: C59: Tôi đã nói rồi


Dương Bắc Thiên đá một phát, Chu Lão bay vọt đi, sắc mặt trắng bệt, tái nhợt như bị rút cạn máu.

"Hàn Vân Hải, đến lượt mày rồi!" Dương Bắc Thiên từng bước đi đến, ánh mắt lạnh lùng.

Hàn Vân Hải lùi lại, nịnh nọt nói: "Anh Dương, chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm. Nếu anh đồng ý, sau này ở Thanh Châu, chúng ta sẽ ngồi ngang hàng!"

"Với chút tài sản của mày mà cũng muốn làm hoà với tao?" Dương Bắc Thiên cười lạnh, đầy vẻ khinh thường.

"Chỉ cần anh Dương tha mạng cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh!"

Hàn Vân Hải liên tục nói: "Mong anh Dương cho tôi cơ hội này!"

"Đã muộn!" Dương Bắc Thiên cười lạnh: "Từ khi mày biến tao thành tàn tật, đã muộn rồi!"


Lời vừa dứt, Dương Bắc Thiên hung hăng lao về phía Hàn Vân Hải, vẻ mặt vô cùng u ám. Chuyện xảy ra nhiều năm trước, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng.

Cảm nhận được hơi thở tử thần, Hàn Vân Hải ủ rũ, ở Thanh Châu gầy dựng cơ nghiệp to lớn, nhưng không ngờ lại có kết cục như vậy.

"Khoan đất" Một giọng nói vang lên, mọi người bỗng dưng nhìn về phía Lục Phàm.

Giữa đám người, chỉ có Lục Phàm vẫn giữ thái độ bình thản, ung dung ngồi ở bàn Bát Tiên uống trà.

"Tên nhóc con lắm lời kia, cũng dám xen vào chuyện người lớn?" Dương Bắc Thiên liếc nhìn Lục Phàm: "Mày chán sống rồi à?" "Nếu bây giờ anh biết điều xin lỗi, có lẽ vẫn còn kịp!" Lục Phàm nhún vai.

Đám người Thanh Long môn ngạc nhiên, ngay cả Chu Lão cũng bị đánh cho không có sức phản kháng, vậy mà Lục Phàm còn dám lên tiếng.

"Tốt lắm!" Dương Bắc Thiên cười lớn: "Thằng nhóc mày hoàn toàn chọc giận tao rồi!"

Chỉ thấy thân hình hắn như loé lên như điện xẹt, lao về phía Lục Phàm, đồng thời nội lực cuộn trào, xung quanh còn có khí đen bao phủ.

"Nội kình có thể phóng xuất ra ngoài cơ thể? Hắn sắp đột phá đến cảnh giới Tông Sư!"

Chu Lão sợ hãi hô lên, tuy bị trọng thương, nhưng ông vẫn còn ý thức, với thủ đoạn này của Dương Bắc Thiên, e rằng hôm nay bọn họ khó thoát khỏi kiếp nạn.

Nhưng Lục Phàm không hề quan tâm, ngay khi Dương Bắc Thiên đến gần, anh đã nhẹ nhàng tung ra một cú đấm.

Dương Bắc Thiên chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, đau nhói, thân hình đột ngột lùi lại.


Cùng lúc đó, chân khí quanh người Lục Phàm cuộn trào, khí thế cũng bắt đầu mạnh dần lên!

"Không thể nào, không thể nào, tuổi còn trẻ, sao lại có thể có thực lực như vậy!

Dương Bắc Thiên run rẩy, ý muốn chạy trốn càng thêm mãnh liệt.

"Tôi đã nói rồi, nếu anh xin lỗi, có lẽ còn có thể giữ được mạng, đáng tiếc anh

không nghe, cứ muốn ép tôi giết anh!" Lục Phàm thở dài lắc đầu.


Dương Bắc Thiên trong lòng run sợ, thân hình hắn muốn vọt ra khỏi Bát Giác Các để chạy trốn, thực lực của Lục Phàm quá mạnh, mạnh đến mức hắn không dám đối mặt trực tiếp.

"Bây giờ muốn đi cũng đã muộn rồi đó!" Lục Phàm mỉm cười: "Nếu anh tự sát, có lẽ còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm!"


Dương Bắc Thiên bị Lục Phàm doạ sợ vỡ mật, cả người đạp lên mặt nước Hồ Tây mà chạy trốn, tuy thân hình không vững, nhưng lại có thể đạp nước mà đi, khiến đám người Thanh Long môn nhìn mà sợ hãi.

"Nội kình phóng ra ngoài cơ thể, đạp nước mà đi, chính là thủ đoạn của Tông Sư!" Chu Lão kinh hãi, tuy thân hình Dương Bắc Thiên không vững, nhưng e rằng cũng đã sắp đột phá Tông Sư.

"Anh tưởng anh có thể chạy thoát?" Lục Phàm cười nhẹ, chân anh giẫm mạnh xuống đất, cũng lao ra ngoài mặt nước mà đuổi theo, cả người nhẹ nhàng, chạy ở trên nước cũng như đang giãm trên đất bằng!

Nhìn Lục Phàm đang chạy ở phía sau, Dương Bắc Thiên hoảng sợ hô to: “Tôi với cậu không thù không oán, sao cậu cứ muốn giết tôi!"

“Đã nhận lời với người khác là sẽ giải quyết anh thì tôi phải làm cho đàng hoàng chứ!" Lục Phàm cười lạnh: "Hôm nay anh e rằng không thể thoát được!"

“Sau lưng tôi có thế lực cực lớn, cậu dám động đến tôi, sau này sẽ hối hận đấy!" Dương Bắc Thiên không ngừng chạy trốn, đồng thời uy hiếp Lục Phàm.

"Uy hiếp tôi, chỉ khiến anh chết nhanh hơn!" Lục Phàm cười lạnh, thân hình sừng sững trên mặt nước, trong lòng bàn tay khống chế nước hồ ngưng tụ thành hình một thanh kiếm, hướng về phía Dương Bắc Thiên mà ném ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom