Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 561


Chương 561

“Không thành vấn đề, anh nhất định sẽ chuyển lời cho sư phụ”, ông ấy cười đáp.

Không còn sớm nữa, trò chuyện thêm vài câu, Ngô Bình chào tạm biệt để về nhà. Anh rời đi không lâu, một người trung niên nho nhã đã bước ra, không ngờ đó lại là ông Đông Phật.

Diệp Thiên Tông cung kính chào: “Sư phụ”.

Kiều Bộ Tiên cười nói: “Con nhìn dáng vẻ không vui của nó kìa, thật muốn tẩn cho nó một trận”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư phụ kiên quyết muốn sư đệ đi, rốt cuộc có dụng ý gì ạ?”

Kiều Bộ Tiên đáp: “Đường Thiên Tuyệt sắp chết rồi”.

Diệp Thiên Tông rất đỗi kinh ngạc: “Đường Thiên Tuyệt sắp chết ư?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Con thử nghĩ xem, Đường Môn không còn Đường Thiên Tuyệt trấn giữ nữa sẽ trở nên thế nào?”

Gương mặt Diệp Thiên Tông tái đi: “Không đâu! Đường Thiên Tuyệt hình như còn chưa đến ba trăm tuổi, sao lại sắp chết được?”

“Đường Thiên Tuyệt không cam tâm, muốn lên thêm một tầng nữa nhưng đã thất bại. Hiện giờ khí huyết suy yếu, không sống nổi quá ba năm”, Kiều Bộ Tiên giải thích.

“Vậy nên Đường Thiên Tuyệt muốn sắp xếp mọi chuyện cho Đường Môn trước khi chết?”

“Đúng vậy. Đường Môn quá lớn, Đường Thiên Tuyệt muốn tìm kiếm một nguồn lực có thể kiểm soát các thế lực lớn trong Đường Môn”.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Dòng của chúng ta, đúng là có nguồn lực khá mạnh. Nếu có sự hỗ trợ của chúng ta, sư đệ có thể phát huy rất tốt ở Đường Môn. Nhưng cô Đường kia là chủ của tập đoàn lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, e là không dễ thuần phục”.

Kiều Bộ Tiên nói: “Thực lực của Đường Băng Vân mạnh hơn Ngô Bình, nắm trong tay tổ chức ám sát quan trọng nhất của nhà họ Đường. Nếu không thể thuần phục cô ấy, sẽ không thể đứng vững ở Đường Môn”.

Diệp Thiên Tông đã hiểu: “Ý sư phụ là, nếu sư đệ không làm được thì chúng ta sẽ từ bỏ?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Tư chất của sư đệ con rất tốt. Ta sẽ không để nó mạo hiểm quá nhiều. Nếu chuyện không thành thì chớ cưỡng cầu, mọi thứ nên thuận theo tự nhiên”.

Diệp Thiên Tông sờ mũi: “Con nghe nói trước đó có ba vị thế tử đã bị Đường Băng Vân đánh tàn phế, con lo sư đệ…”

“Không sao, cùng lắm là gãy vài cái xương thôi”, Kiều Bộ Tiên nói.

Nếu Ngô Bình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, không biết anh sẽ có cảm tưởng thế nào. Lúc này anh đã về đến nhà, tu luyện động tác thứ ba của đoàn thể thuật Bát cực.

Hai động tác trước đã khiến anh cảm thấy vô cùng khó khăn. Động tác thứ ba này cũng gian khó trùng trùng. Anh chẳng kiên trì được mấy giây đã cảm thấy đất trời xoay chuyển, không đứng vững được nữa mà ngã ập xuống sàn.

Nghỉ ngơi chừng nửa giờ, anh mới hồi phục, lại cắn răng luyện tiếp.

Thất bại hết lần này đến lần khác, chật vật đến rạng sáng, anh mới miễn cưỡng tập được động tác này. Song về độ tinh tế thì còn kém rất xa, cần phải cải thiện từng chút một. Nhưng bất kể ra sao đi nữa thì anh cũng đã làm được rồi.

Anh mệt rã rời, ngủ đến tận giờ ăn sáng.

Nhác thấy vẻ sống dở chết dở của anh mình, Ngô Mi kinh ngạc thốt lên: “Anh bị ốm sao ạ?”
 
Chương 562


Chương 562

Ngô Bình xua tay: “Anh không sao, luyện công nên mệt thôi”.

“À mà Tiểu Mi, em đã nghĩ xong chuyện vào trường đại học nào chưa?”

Ngô Mi cười đáp: “Em nghe theo anh ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Em giỏi Toán, thế thì học Hoa Thanh đi”.

Ngô Mi trả lời: “Vâng, vậy em vào Hoa Thanh ạ”.

Ăn được nửa bữa thì Hàn Bạch gọi đến. Phía anh ta, chuyện điều tra đã có tiến triển.

“Sở trưởng Hàn có tin tức gì sao?”

“Cậu thật không may, tên buôn người ấy đã chết rồi, manh mối bị đứt đoạn”, Hàn Bạch nói.

Ngô Bình hỏi: “Không có lấy một manh mối nào ư?”

Hàn Bạch đáp: “Có điều nhà họ Ngô có cung cấp một số thông tin. Lúc mới đến nhà họ Ngô, Ngô Chấn Đông nói tiếng Vân Đông, nên có lẽ ông ấy là người Vân Đông”.

“Vậy mẩu tin tìm người thân thì sao?”

“Anh cũng kiểm tra rồi, mẩu tin này đã có vào năm Internet bắt đầu phổ biến trong nước. Người đăng tin tìm người thân là nhà họ Lý ở Vân Đông. Nhà họ Lý là một gia tộc lớn cực kỳ giàu có, ‘Bắc – Tô, Nam – Lý’ chính là từ chỉ gia đình họ và nhà họ Tô của Hải Thành”.

“Cụ thể là Lý Vân Đẩu của viện Bắc nhà họ Lý. Lý Vân Đẩu là người có tiếng nói quyết định của viện Bắc nhà họ Lý, sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, chủ yếu phụ trách chuyện làm ăn ở vùng Nam Dương”.

Ngô Bình đáp: “Được. Sở trưởng Hàn vất vả rồi. Phiền anh gửi thông tin của Lý Vân Đẩu cho tôi nhé. Tôi sẽ đích thân đến Vân Đông một chuyến khi có thời gian”.

Hàn Bạch nói: “Cậu khách sáo quá”.

Cúp máy rồi, anh mới kể lại cho Trương Lệ nghe. Trương Lệ hỏi: “Con tính điều tra thế nào, đến thẳng đó để hỏi người ta sao?”

Ngô Bình trả lời: “Bây giờ có ADN mà ạ? Làm xét nghiệm là biết thôi. Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ tra ra chuyện của bố”.

Ăn sáng xong, anh tạm biệt người nhà rồi đến văn phòng tỉnh.

Chuyến đi lần này, anh có rất nhiều chuyện phải làm, bao gồm chuyện gặp mặt Đường Tử Di, hỗ trợ Chu Thanh Nghiê làm từ thiện, rồi chuyện Lý Quảng Long mở nhà máy dược phẩm, và đi gặp cô cả Đường Môn nữa.

Anh lái chiếc số 8 của mình vào đường cao tốc, chạy nhanh đến mức chưa đầy một giờ đã đến tỉnh lỵ.

Hiện giờ Đường Tử Di đang ở một nhà máy sản xuất bán dẫn của tỉnh K, được người phụ trách nhà máy dẫn đi tham quan công nghệ sản xuất của nhà máy.

Nửa giờ sau, anh đã đến nhà máy nhờ sự hướng dẫn của người phụ trách.

Đường Tử Di giới thiệu với mọi người: “Tổng giám đốc Chu, vị này là anh Ngô, thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn chúng tôi”.

Một người đàn ông ngoài bốn mươi vội vàng giơ hai tay ra: “Xin chào, tôi là Chu Hướng Khoa”.

Đường Tử Di nói: “Tổng giám đốc Chu đây đã tham gia sâu vào lĩnh vực bán dẫn hơn mười năm, từng là tổng giám đốc khu vực châu Á của nơi sản xuất chất bán dẫn lớn nhất thế giới. Không chỉ xuất sắc trong quản lý, kỹ thuật của tổng giám đốc Chu cũng giỏi cực kỳ. Ba năm trước, tổng giám đốc Chu đã thành lập nhà máy chuyên sản xuất bộ nhớ flash, với sản lượng hằng năm là mười triệu chiếc, giá trị sản lượng hơn hai tỷ”.
 
Chương 563


Chương 563

Chu Hướng Khoa vội xua tay: “Tổng giám đốc Đường quá lời rồi. Chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ thôi, nên mới cần sự hỗ trợ từ tập đoàn lớn như các vị”.

Ngô Bình vẫn chưa rõ tình hình, bèn cất lời: “Tôi nghe nói, sự phát triển của ngành công nghiệp chip trong nước dạo gần đây gặp nhiều hạn chế. Sự kiên trì của tổng giám đốc Chu thật khiến người ta ngưỡng mộ”.

Chu Hướng Khoa cười khổ: “Về mặt kỹ thuật, tôi bị nước Mễ phong toả, nhà máy đã đóng cửa. Tôi và vài người phụ trách đã bàn bạc, quyết định phát triển công nghệ sản xuất chất bán dẫn mới, nhưng vốn đầu tư quá cao, rất nhiều người không đánh giá cao chúng tôi”.

Chuyên ngành của Ngô Bình là lĩnh vực điện tử. Anh nói: “Nghiên cứu phát triển một công nghệ mới rất khó, thời gian lại dài, vốn đầu tư cao, người khác không có hứng thú cũng là chuyện bình thường”.

Chu Hướng Khoa đáp: “Có những chuyện phải có người tiên phong làm. Một khi thành công, chúng tôi sẽ mang đến lợi nhuận cực kỳ lớn”.

Ngô Bình tham quan nhà máy của công ty họ, hiểu được đại khái công nghệ mới của họ là gì. Đúng là rất ưu việt, nhưng vẫn chưa hoàn thiện.

Hai giờ sau, hai người lái ô tô rời nhà máy và về khách sạn dùng bữa. Ngồi trên xe của Ngô Bình, Đường Tử Di hỏi: “Anh cảm thấy dự án này thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Không khả quan, tỉ lệ thất bại hơn sáu mươi phần trăm. Dù thành công cũng phải chờ rất lâu, điều này không phù hợp với phong cách đầu tư của tập đoàn Đường thị”.

Đường Tử Di gật đầu: “Đúng vậy, nếu là trước đây, chắc chắn em sẽ không đầu tư vào công ty này”.

Anh cười hỏi: “Chẳng lẽ em quyết định đầu tư sao, Tử Di?”

Đường Tử Di nói: “Em nhận được tin rằng nhà nước sẽ hỗ trợ mạnh mẽ ngành công nghiệp bán dẫn, sau này còn có những sự hỗ trợ mà trước kia chưa từng có. Bao gồm miễn thuế doanh nghiệp, trợ cấp công nghiệp và các chính sách ưu đãi, thậm chí còn miễn phí cung cấp đất, ngân hàng cho vay không lãi suất. Hỗ trợ lớn đến vậy, nếu chúng ta không tham gia thì tiếc quá”.

Ngô Bình nói: “Nhưng dù có nhiều hỗ trợ như vậy thì chúng ta cũng phải tự đầu tư vào”.

“Nên em mới muốn bàn với anh. Khoản đầu tư vào công nghệ bán dẫn mới sẽ rơi vào hàng chục tỷ, và sẽ cần rót một lượng vốn lớn sau này”.

“Cần đầu tư khoảng bao nhiêu?”, anh hỏi.

“Mỗi năm từ mười đến mười năm tỷ, đầu tư ít nhất năm năm. Nếu lâu, có thể hơn mười năm”. Đường Tử Di nói: “Rủi ro thật sự rất lớn”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi: “Em muốn đầu tư?”

Đường Tử Di đáp: “Bên này đã nhận được khoản vay năm tỷ mỗi năm từ nhà nước trong thời hạn năm năm. Nghĩa là trong năm năm tới, chúng ta sẽ phải đầu tư từ năm đến mười tỷ”.

Ngô Bình xoa mũi: “Nếu em muốn đầu tư, anh sẽ đầu tư cùng em”.

Đường Tử Di cười bảo: “Được, vậy chúng ta cùng đầu tư!”

Cô ấy nói với Ngô Bình rằng theo giá trị thị trường hiện tại, hai người đầu tư năm tỷ mỗi năm, sẽ nhận được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Mà thị trường bán dẫn cả nước có thể đạt đến quy mô hàng nghìn tỷ, tương lai tươi sáng vô cùng.

Ăn trưa xong, các trưởng phòng ban của nhà máy đều bị Ngô Bình chuốc say hết, ai nấy đều phải nhờ người đỡ về.

Bọn họ đều hoảng trước tửu lượng của Ngô Bình, đến những người ở phòng quan hệ xã hội chuyên đi uống rượu cũng đều nôn oẹ hết.
 
Chương 564


Chương 564

Hai người đi về khách sạn, Đường Tử Di thả người xuống sofa: “Mệt quá! Ngô Bình, bóp vai hộ em với!”

Thư ký đã về nên giờ chỉ còn mỗi Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong phòng, anh đi tới cạnh rồi bóp vai cho cô ấy. Mỗi động tác của anh đều có chân khí truyền vào người Đường Tử Di nên cô ấy thấy vô cùng khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ ập đến.

Ngô Bình nắn b óp thêm một lúc, đang định táy máy chân tay một chút thì phát hiện Đường Tử Di đã ngủ mất rồi. Hôm qua, cô ấy chỉ ngủ mấy tiếng, hôm nay lại chạy đôn chạy đáo cả ngày nên chắc mệt lắm.

Ngô Bình khẽ thở dài rồi bế Đường Tử Di đặt lên giường, sau đó còn đắp chăn cho cô ấy.

Thấy vẫn còn sớm, anh bèn gọi cho Lý Quảng Long, hai người hẹn gặp nhau ở nhà máy sản xuất thuốc.

Nhà máy nằm ở huyện Công Nham gần cuối tỉnh, giao thông rất thuận tiện.

Khi Ngô Bình đến nơi thì đã thấy Lý Quảng Long ngồi chờ sẵn trong xe rồi, thấy anh, anh ta cười nói: “Chú đến rồi hả”.

Ngô Bình liếc nhìn nhà máy khổng lồ ở phía sau rồi cười nói: “Tiến độ nhanh thế”.

Lý Quảng Long cười nói: “Chẳng, anh chú sắp chạy gãy cả chân rồi đây này, đi, anh dẫn chú đi tham quan một vòng”.

Nhà máy đã xây xong nền móng, chuẩn bị chính thức vận hành thử, sang tháng sẽ cho ra lô hàng đầu tiên. Đến lúc ấy, họ sẽ sản xuất ra sản lượng lớn.

Lý Quảng Long nói mình đã thâu tóm hết sản nghiệp của nhà họ Cung, trong đó còn có các nhà máy sản xuất thuốc, hiện giờ anh ta đang cải tạo lại, nhưng có vài nhà máy đã bắt đầu hoạt động rồi.

Nhưng sản lượng có hạn, vì thế anh ta vẫn đang tích hàng, tháng sau mới chính thức tung ra thị trường.

Lý Quảng Long cười nói: “Anh đổ hết tiền của nhà họ Cung vào các nhà máy sản xuất thuốc đấy, còn đăng ký bản quyền nữa, anh cũng nghĩ ra tên rồi, gọi là thuốc dưỡng thần bổ huyết”.

Ngô Bình nhận xét: “Tên hơi thô nhưng đúng sự thật”.

Lý Quảng Long cười ha hả: “Anh thuê quảng cáo rồi, sang tháng sẽ sản xuất được 10 triệu hộp, giá tạm thời là 300 một hộp”.

Ngô Bình: “Vậy là sẽ thu được 3 tỷ một tháng à?”

Lý Quảng Long: “Đây là giai đoạn đầu thôi, sau này còn tăng nhiều nữa, sang năm khéo còn đến 20 triệu hộp một tháng ý chứ”.

Ngô Bình gật gù: “Được, chỉ cần vụ này thành công thì anh sẽ thành đại gia của tỉnh K ngay”.

Lý Quảng Long cười phá lên: “Tất cả là nhờ chú hết, nhưng nếu chỉ có mỗi loại thuốc này thì sản phẩm của mình hơi đơn điệu, chú có thể nghiên cứu thêm vài loại thuốc nữa được không?”

Ngô Bình: “Chuyện này đơn giản mà, hôm nào em sẽ đưa cho anh thêm vài đơn thuốc nữa. Cứ bình tĩnh mà làm, chờ khi nào lô thuốc này bán ổn định thì mình làm loại thuốc mới cũng chưa muộn”.

Hai người đi một vòng quanh nhà máy, sau đó Lý Quảng Long dẫn Ngô Bình đi uống rượu, hơn nữa còn gọi thêm Từ Khắc Mẫn đến.

Ba người uống đến tận khuya, sau đó lại bị Lý Quảng Long lôi đến trung tâm nghỉ dưỡng ngâm mình. Trung tâm này là của Lý Quảng Long, có vài dịch vụ anh ta chỉ dành để tiếp khách quý.

Do đã uống khá nhiều nên Lý Quảng Long đã ngà say, anh ta mỉm cười rồi nói nhỏ gì đó với nhân viên. Một lát sau, một cô gái chân dài xinh đẹp mặc bikini đã bước xuống bể nước, mỗi người đều có hai cô ngồi cạnh, người bóp tay, người nắn chân.

Các cô gái này đều khá trẻ, chỉ khoảng 19, 20 tuổi, ai cũng trang điểm đậm.

Lý Quảng Long cười lớn nói: “Các chú cứ hưởng thụ đi, các em này đều là sinh viên nên sạch lắm”.
 
Chương 565


Chương 565

Từ Khắc Mẫn làm việc ở cơ quan nhà nước nên đã quen với cảnh này, anh ta lập tức sờ s oạng khắp người hai cô gái, làm họ bật cười khúc khích.

Chỉ có Ngô Bình vẫn ngồi im: “Hai cô sang với anh Long đi”.

Hai cô gái bĩu môi rồi tỏ vẻ không hài lòng, so với ông béo bụng bự như Lý Quảng Long thì họ thích ngồi với Ngô Bình hơn.

Lý Quảng Long cười nói: “Sao thế? Hay chú chê hai em này chưa đủ ngon, vậy để anh gọi người khác nhé?”

Ngô Bình: “Em sợ các anh sắp không nhịn được nữa rồi, thôi em đi mát xa đây, hai anh cứ chơi đi”.

Nói rồi, Ngô Bình đứng dậy, sau đó bước ra khỏi bồn tắm rồi đi tới phòng mát xa.

Lúc này, mọi sự việc ở đây đang hiển thị trên màn hình lớn ở một khách sạn gần đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang ngậm kẹo theo dõi chăm chú lên màn hình.

Cô ta cười nói: “Đại ca, Ngô Bình này không động lòng”.

Một cô gái hơn 20 tuổi ngồi trên một chiếc sofa các đó không xa, cô ấy để tóc ngắn, mặc quần bó phối với áo ba lỗ trắng trông rất xinh và gợi cảm với khí chất cao quý, cô ấy có dáng người mê hồn, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa vẻ nguy hiểm.

Cô ấy bê tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó ngẩng lên nhìn màn hình, nói: “Có thể hắn không thích phụ nữ”.

“Eo, chị đừng đùa thế chứ!”, cô gái tóc đuôi ngựa hoảng luôn.

“Bình thường mà, em nhìn da dẻ nõn nà của hắn đi, trông chẳng khoẻ khoắn tẹo nào, khéo còn thua anh”, một người thanh niên mặc áo sơ mi bước vào, một tay làm thế lan hoa chỉ, một tay cầm dao phẫu thuật.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cười nói: “Thôi đi, trông anh mới yếu đuối thì có”.

“Hừ!”, người thanh niên tức đến mức giậm chân, sau đó lắc eo bỏ đi.

Cô gái tóc ngắn bỏ tách trà xuống rồi nói: “Hoa Hồng”.

Một cô gái vô cùng hấp dẫn bước vào, bộ ng ực đồ sộ của cô ả lớn đến mức sắp nhảy ra khỏi áo đến nơi. Tóc cô ả uốn gợn sóng, môi đỏ như lửa, đôi mắt đưa tình, đúng kiểu đàn ông chỉ liêc nhìn một cái sẽ say ngay.

“Đại ca bảo em đi thử hắn à?”

Cô gái tóc ngắn nói: “Ừm, đi thử xem sao”.

Cô gái tóc xoăn cười nói: “Đại ca, anh này đẹp trai thế cơ mà, chị không thích thì để em vậy”.

Cô gái tóc ngắn: “Nói linh tinh vừa thôi, mau đi đi”.

Cô gái tóc xoăn khẽ mỉm cười rồi mở cửa đi ra ngoài.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói: “Đại ca, người này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh siêu nổi tiếng đấy. Hoa Hồng xuống tay mạnh lắm, nhỡ phế tu vi của hắn thì mình biết ăn nói thế nào”.

Cô gái tóc ngắn: “Nếu đến Hoa Hồng mà hắn còn thua thì không xứng làm đệ tử của Đông Phật tiên sinh, bị phế cũng đáng”.

Cô gái tóc đuôi ngựa chẹp miệng nói: “Đại ca, em chưa có bạn trai, nếu chị không thích thì để em thử nhé”.

Cô gái tóc ngắn coi như không nghe thấy, sau đó cất tiếng gọi: “King Kong”.
 
Chương 566


Chương 566

Một người da đen cao 2m2 đi vào, mỗi bước đi của gã đều khiến mặt sàn rung chuyển, người gã có cơ bắp cuồn cuộn, khí thế rất bức người.

“Đại ca”, tên da đen nói tiếng Viêm Long rất chuẩn, nếu không nhìn thấy người thì chắc không ai biết gã là người ngoại quốc.

Cô gái tóc ngắn: “Anh cũng đi đi, nếu Hoa Hồng thất bại thì anh ra tay”.

King Kong: “Vâng”.

Gã da đen cũng đi ra ngoài, cô gái tóc đuôi ngựa thở dài nói: “Đại ca, chị lấy chồng chứ có lấy sát thủ đâu mà thử kỹ thế?”

Cô gái tóc ngắn cười lạnh nói: “Nếu đến chút nguy hiểm này cũng không chống lại được thì vào Đường Môn rồi cũng chết thôi, thế thà chết luôn đi cho xong”.

Cô gái tóc đuôi ngựa nhún vai: “Haizz, làm rể Đường Môn nhà chị đúng là khó thât”.

Cô gái tóc ngắn: “Rể của Đường Môn đều không đơn giản, tranh giành quyền lực, tàn độc cay nghiệt, nếu không có bản lĩnh thì không đủ tư cách đảm đương đâu”.

Lúc này, Ngô Bình đang nằm trên một chiếc giường mát xa rất lớn, chờ một lúc không thấy ai vào, anh cũng chẳng buồn gọi, mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, anh cảm thấy có người bước vào nên mới mở mắt ra. Ngay sau đó, anh nhìn thấy một cô gái tóc gợn sóng có dáng người rất bốc lửa đi vào, cô ả rất xinh, bộ ng ực thì siêu to khổng lồ, khi cô ả bước đến gần, anh còn thấy hơi ngộp thở.

Cô ả mặc bộ đồng phục của nhân viên mát xa: “Chào anh, em đến phục vụ cho anh ạ”.

Một cô gái thế này rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị, nhưng Ngô Bình thì khác, anh vừa liếc nhìn đã thấy trên người cô ả có dắt một con dao găm, hai cái thích đã tẩm độc, móng tay và tóc đều có lẫn các mảnh dao nhỏ.

Điều quan trọng hơn là tu vi của cô ả rất cao, đã là một tông sư cảnh giới Thần.

“Em là Tiểu Thanh à?”, Ngô Bình cười hỏi, sau đó nhìn cô ả từ đầu đến chân với ánh mắt như nói “Anh muốn ăn em!”

Cô ả vén tóc rồi đáp: “Vâng, em là Tiểu Thanh đây”.

Nói rồi, cô ả đã bước lại gần Ngô Bình, bàn tay trắng nõn chạm vào bàn chân anh: “Em mát xa chân cho anh trước nhé?”

“Ừ”, Ngô Bình nói mà vẫn nhìn cô ả đăm đăm, vì anh không gọi cô nhân viên mát xa nào tên là Tiểu Thanh cả.

Bàn tay của cô ả ấn vào huyệt Dũng Tuyền của Ngô Bình, cô ả xẹt qua tia lạnh lùng rồi bấm móng tay vào.

Đúng lúc này, cô ả chợt hoa mắt vì bị trúng một đạp của Ngô Bình. Mũi cô ả nóng lên như bị bôi một loại thuốc gì đó, tiếp theo cô ả thấy mắt mình hoa lên, đầu thì vang lên những tiếng ù ù, người thì dần đờ đẫn.

Vù vù!

Ngô Bình bắn vài đường chỉ phong vào các huyệt đạo của cô ả làm ả đứng im tại chỗ, không thể cử động.

Bây giờ, cô ả rất thảm, xương mũi bị gãy, miệng chảy máu, mọi nét đẹp và thanh nhã đều biến mất, thay vào đó là sự phẫn nộ và nhếch nhác.

“Chết tiệt!”, cô ả gào lên.

Bụp!

Cửa bị ai đó đạp mở, một người da đen cao lớn bước vào.
 
Chương 567


Chương 567

Tu vi của gã không cao, chỉ ở cảnh giới Khí tiểu chu thiên, song người hắn rất đô, thực lực chắc chắn ăn đứt cô ả này.

Gã hé lên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.

Anh không lùi bước mà vận chuyển cang khí, một quyền pháp mang theo quyền khí lờ mò đã ập về phía tên da đen.

Sau quyền đó, tên da đen cảm thấy Ngô Bình như một ngọn núi, khiến gã thấy rất áp bách.

Ngô Bình đã dung hợp rất nhiều quyền pháp vào chiêu này nên nó rất ngang tàng, mạnh mẽ và tuyệt diệu.

Uỳnh!

Hai quyền cước va chạm, tên da đến thấy phía trước trống nên tiến thêm một bước, ngay lúc này, Ngô Bình đã tung quyền thứ hai ra.

Bụp!

Tên da đen trợn tròn mắt rồi gập người như con tôm, gã thấy sườn mình đau nhói.

Bịch.

Ngô Bình lại bồi thêm một quyền nữa vào mặt làm gã sấp xuống sàn, không thể nhúc nhích.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa xem đến đoạn này mà cả kinh hô lên: “Đại ca, hỏng rồi…”

Cô ta ngoảnh lại thì không còn thấy cô gái tóc ngắn đâu nữa.

Ngô Bình lấy một con dao bằng hợp kim từ người của tên da đen, sau đó híp mắt đi tới cạnh cô gái tóc xoăn: “Nói đi, ai sai cô đến đây?”

Cô gái tóc xoăn lườm Ngô Bình rồi nói: “Khốn kiếp!”

Phập!

Con dao đã c ắm vào hõm vai của cô ả, chỉ cần Ngô Bình dùng sức một chút là sẽ cắt đứt động mạch chủ của cô ả.

Cô ả gào thét thảm thiết, ánh mắt càng thêm phẫn hận: “Anh sẽ phải hối hận”.

“Thả cô ấy ra…”, tên da đen nằm dưới đất cử động một chút, nhưng sau đó lại Ngô Bình đá cho ngất xỉu tiếp.

“Nếu cô không nói thì tôi sẽ dùng con dao này rồi lột từng lớp da mặt của cô, cô xinh thế này cơ mà, tôi sẽ lột mang về làm kỷ niệm”.

“Anh dám!”

Một giọng nói từ bên ngoài vang lên, một cô gái tóc ngắn bước vào, khí tức của cô ấy rất mạnh, hoá ra là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.

Ngô Bình híp mắt lại, trẻ thế này mà đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, rốt cuộc cô gái này là ai?

Cô gái bước tới cách anh ba mét rồi nói: “Tôi là Đường Băng Vân của Đường Môn”.

Ngô Bình ngạc nhiên, đây là Đường Băng Vân ư?

Ngay sau đó, anh đã sa sầm mặt: “Cô là Đường Băng Vân? Hai người này là thuộc hạ của cô?”

Đường Băng Vân: “Đúng, nếu anh không vượt qua được bài kiểm tra thì không đủ tư cách gặp tôi”.

Ngô Bình cười phá lên: “Kiểm tra kết thúc rồi, các người đi đi”.

Cô gái tóc xoăn trừng mắt nói: “Anh có ý gì?”
 
Chương 568


Chương 568

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ý của tôi là các người mau biến hết đi!”

Đường Băng Vân: “Anh đuổi tôi ư?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Đường Băng Vân lườm anh rồi gằn giọng nói: “Đuổi chúng tôi không dễ vậy đâu”.

“Gì cơ?”, Ngô Bình cau mày: “Sư huynh tôi bảo muốn giới thiệu một cô gái họ Đường khá ưa nhìn cho tôi gặp, ra cũng chỉ vậy thôi”.

Khá ưa nhìn? Giới thiệu cho gặp? Đường Băng Vân sầm mặt xuống: “Anh coi đó là đi xem mắt chắc?”

“Chẳng lẽ không phải?”, Ngô Bình liếc nhìn ngực cô ấy rồi chẹp miệng: “Cũng to đấy, nhưng không biết có bị thâm không, nếu thâm thì tôi không thèm đâu”.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, một bóng người lao vụt tới, sau đó tung ra ba quyền và một cước tấn công vào chỗ hiểm của Ngô Bình.

Ngô Bình trông có vẻ như đang bỡn cợt, nhưng thực chất đang tập trung tinh thần. Đường Băng Vân vừa tấn công thì anh cũng nghênh chiến ngay, anh nghiêng người rồi đánh vào khuỷu tay của cô ấy.

Đường Băng Vân chú ý thấy thì đánh văng tay Ngô Bình ra rồi tung một quyền vào ngực anh.

Ngô Bình cúi xuống rồi vòng qua người Đường Băng Vân, sau đó đánh vào lưng cô ấy.

Bụp!

Anh ra tay rất nhanh, sau đó đánh vào mông Đường Băng Vân, xúc cảm mang lại khá tuyệt.

Đường Băng Vân suýt nữa nhảy dựng lên, cô ấy hét lớn rồi tấn công như vũ bão. Lúc này, cô ấy đã phát hiện Ngô Bình tu luyện quyền ý, kiến thức của anh rất rộng, quyền cước thì nhiều, anh toàn tung ra những đòn mà cô ấy chưa từng thấy.

Hai người dồn toàn lực chiến đấu trong một không gian hẹp, quyền qua cước lại, từng chiêu thức chí mạng như muốn tiêu diệt nhau.

Đường Băng Vân mới đột phá nên tu vi chưa ổn định, Ngô Bình thì đã tu luyện được thần ý, sắp tới quyền ý. Hơn nữa, kiến thức của anh lại nhiều, nền móng vững chắc nên hai người khó phân thắng bại.

Nhưng dẫu sao Đường Băng Vân cũng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, từng đòn tấn công của cô ấy đều có uy lực phi phàm, khiến Ngô Bình phải tập trung tinh thần cao độ và dồn toàn lực ứng phó.

Hai người đánh từ trong phòng ra đến hành lang rồi tới đại sảnh, bàn ghế vỡ toang, cửa sổ kính cũng vỡ nát.

Đường Băng Vân như đã dùng đến sát chiêu, Ngô Bình hơi đuối sức, rõ ràng anh có thể nhìn rõ từng chiêu thức của cô ấy, thậm chí có thể đánh bại cô ấy bằng một chiêu ngay, nhưng lực bất tòng tâm nên anh đang thấy rất tiếc nuối.

Cảm giác tiếc nuối này khiến anh nảy ra một ý, đó là học thêm các chiêu thức của Đường Băng Vân.

Sau vài lần, anh đã loại bỏ những chỗ không phù hợp để hoàn thiện những động tác riêng cho mình.

Hiện giờ, anh đã tiến vào cảnh giới thứ ba Quan Thông trong bảy cảnh giới của quyền ý. Cuối cùng thì anh đã có thể nắm rõ hết các chiêu thức, tuyệt học và biến nó thành kiến thức của mình.

Đường Băng Vân cảm thấy quyền pháp của Ngô Bình đột ngột thay đổi. Trước đó, tuy quyền pháp của anh phức tạp, nhưng giống đồ đi mượn, còn bây giờ thì khác, từng chiêu thức của anh đều như đã khổ luyện cả nghìn lần nên vô cùng thông thuộc.

Dần dà, quanh người anh đã phủ kiến Như Lai Thần Canh, từng quyền cước ngày càng nhuần nhuyễn.
 
Chương 569


Chương 569

Dưới sự chèn ép mạnh mẽ của Đường Băng Vân, Ngô Bình đã bất ngờ đột phá cảnh giới thứ tư của quyền ý – Sơ Ngộ.

Lúc này, anh đã bắt đầu ngộ ra được một chút kiến thức về quyền ý. Quyền ý giúp mình có ý thức và trí tuệ, là một cảnh giới mà phải trải qua muôn vàn thử thách mới có thể đột phá được.

Đường Băng Vân cảm thấy có gì đó sai sai, Ngô Bình ngày càng có vẻ thư thái hơn, cuối cùng thì mỉm cười, thậm chí anh còn không thèm nhìn cô ấy, mà vẫn có thể tung ra những chiêu thức khiếp đảm, phản đòn cũng ngày càng tinh vi hơn.

“Tôi không tin một người ở cảnh giới Thần như anh có thể đấu lại tôi”, Đường Băng Vân không phục nên phóng chân khí ra, tốc độ tấn công cũng nhanh hơn.

Song, dù cô ấy có tung bao nhiêu đòn ra thì Ngô Bình cũng né được hết, điều này khiến Đường Băng Vân rất bực, như thể mọi đòn tấn công của cô ấy đều nằm trong dự liệu của anh vậy.

Hai người lại đánh thêm hơn trăm chiêu nữa, Đường Băng Vân tức điên rồi quát: “Không đánh nữa”.

Ngô Bình thu tay, sau đó cười híp mắt đứng yên tại chỗ: “Cảm ơn”.

Đường Băng Vân: “Anh cảm ơn tôi ư?”

Ngô Bình: “Tôi vừa lĩnh ngộ ra quyền ý, cảm ơn cô đã cho tôi áp lực”.

Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh lĩnh ngộ quyền ý rồi ư? Không thể nào! Cả trăm năm rồi chưa có ai làm được điều đó”.

Ngô Bình: “Thì giờ có tôi làm được”.

Đường Băng Vân trợn tròn mắt, cô ấy không ngờ sự truy sát của mình lại giúp Ngô Bình lĩnh ngộ ra quyền ý, giờ cô ấy biết nói gì nữa đây?

Ngô Bình: “Xin lỗi, giờ tôi phải củng cố tu vi rồi, tạm biệt!”

Dứt lời, anh vào phòng thay đồ rồi đi luôn.

Đường Băng Vân chợt nói: “Nếu anh muốn tìm nơi luyện quyền thì tôi biết một chỗ”.

Ngô Bình do dự một lúc rồi nói: “Thôi, chúng ta ai đi đường nấy”.

Cô gái này đẹp thì đẹp thật, nhưng quá đanh đá, tu vi lại cao, lấy cô ấy thì phúc hoạ ngang nhau, chưa chắc anh đã chịu nổi.

“Anh!”, Đường Băng Vân tức đến mức lại muốn đánh nhau tiếp.

Lúc này, gã da đen đã tỉnh lại, sau đó ôm bụng đi tới nói: “Đại ca, hắn đã hạ ám thủ với tôi”.

Ngô Bình đạp vào bụng khiến gã bay xa bảy mét rồi ngã mạnh xuống đất, nhưng sau đó gã không thấy sườn mình đau nữa, Ngô Bình đã giải ám thủ cho gã.

Không lâu sau, cô gái tóc xoăn cũng bước tới rồi lườm Ngô Bình: “Anh dám đánh gãy mũi tôi, anh có biết tôi làm hết bao nhiêu tiền không?”

Ngô Bình nhún vai: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ đánh chỗ khác”.

“Khốn khiếp, còn có lần sau nữa ư?”, cô gái tóc xoăn chỉ muốn đập chết anh.

Ngô Bình chợt đi đến gần cô gái tóc uốn, làm cô ả sợ đến mức lùi lại rồi tức tối quát: “Anh định làm gì?”

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi là bác sĩ, đứng im!”

Dứt lời, anh giơ tay ra nắn nhẹ vào đoạn mũi bị gãy của cô ả, sau đó động nội lực, phần xương mũi bị gãy nhanh chóng nối liền, chân khí màu vàng cũng được truyền vào bên trong.
 
Chương 570


Chương 570

Cô ả thấy mũi mình nóng nên thì mới biết Ngô Bình đang chữa trị cho mình: “Ra tay với phụ nữ quá thâm độc, tôi phục anh đấy”.

Ngô Bình: “Quá khen”.

Cô ả lừ mắt với anh: “Tôi là Hoa Hồng”.

Ngô Bình: “Chắc tôi không cần tự giới thiệu nữa”.

Hoa Hồng xoa vết thương trên vai mình thì thấy đã không còn chảy máu nữa, cô ả cảm thán: “Mũi đao ấy của anh chuẩn thật, chỉ lệch động mạch chủ có một chút thôi”.

“Đó là vì tôi không cảm nhận được sát ý trên người cô, không thì cô đã về gặp tổ tiên lâu rồi”, Ngô Bình bình tĩnh nói.

Sau khi có thần ý, Ngô Bình rất nhạy bén với sát ý, nếu anh không cảm nhận được sát ý từ người khác thì chứng tỏ họ không đính giết anh.

Hoa Hồng toát mồ hôi hột, đúng là nguy hiểm!

Dưới sự hỗ trợ của chân khí màu vàng, mũi của Hoa Hồng đã bình thường trở lại, Ngô Bình buông tay rồi nói: “Xem ra các người là một nhóm, việc chính là gì thế?”

Ngô Bình liếc nhìn Đường Băng Vân, thấy cô ấy không nói gì thì mới trả lời: “Anh có biết lính đánh thuê không?”

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Các cô là lính đánh thuê ư?”

Hoa Hồng sờ mũi thấy không còn đau nữa, hình như mũi cô ả đã thẳng lại bình thường, cô ả rất kinh ngạc và cùng biết ơn Ngô Bình: “Ừm, chúng tôi là một trong những nhóm lính đánh thuê mạnh nhất toàn cầu, chúng tôi là nhóm Ma Ám”.

Ngô Bình: “Đỉnh!”

Đường Băng Vân: “Anh đã qua được vòng kiểm tra thứ nhất, giờ đến vòng thứ hai”.

Ngô Bình cau mày: “Gì mà vòng thứ hai? Xin lỗi nha, tôi không rảnh”.

Đường Băng Vân: “Nếu anh từ chối thì tôi sẽ bảo với sư phụ anh là anh sợ rồi”.

“Sợ?”, Ngô Bình cười lạnh.

“Nếu không sợ thì anh tham gia vòng hai đi”, Đường Băng Vân nhìn vào mắt anh: “Cùng tôi tham gia thực chiến với nhóm lính đánh thuê một tuần”.

“Tham gia thực chiến của lính đánh thuê?”, Ngô Bình sáng mắt lên, anh rất thích súng ống, hồi còn học cấp ba, anh còn là fan của quân sự. Bây giờ có cơ hội thực chiến nên anh thấy rất hồi hộp.

Ngô Bình thoáng do dự rồi nói: “Được, tôi tham gia”.

Đường Băng Vân: “Tốt, khi nào sắp xếp xong, chúng tôi sẽ nhắn cho anh”, dứt lời, cô ấy dẫn King Kong và Hoa Hồng rời đi.

Bên này có động tĩnh quá lớn, nhưng Lý Quảng Long và Từ Khắc Mẫn đang hưởng thụ nên không nghe thấy gì cả. Chờ họ vui vẻ xong thì Ngô Bình đã về lâu rồi.

Trời sắp tối, anh lái chiếc X7 của Lý Quảng Long đi gặp Chu Thanh Nghiên.

Cô ấy vẫn chưa tan làm, nghe thấy Ngô Bình tới thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh dặm lại phấn, sau đó lái chiếc S5 tới một quán cà phê đã hẹn với anh.

Chu Thanh Nghiên vừa lái xe ra ngoài nhà máy thì đã có một chiếc xe khác của Nhật đã đi theo. Nhà mày nằm ở một nơi khá hoang vắng, trời đang chạng vạng tối nên Chu Thanh Nghiên không lái nhanh được.

Đột nhiên có hai chiếc xe chở hàng xuất hiện ở phía trước rồi phanh gấp. Chu Thanh Nghiên giật bắn mình, vội vàng đạp phanh, khó khăn lắm mới dừng xe sát xe phía trên mà không đâm sầm vào.
 
Chương 571


Chương 571

Lúc này, chiếc xe của Nhật ở phía sau đã đi tới, sau đó đâm mạnh vào đuôi xe của cô ấy, làm Chu Thanh Nghiên kẹt ở trong xe. Thấy tình hình không ổn, Chu Thanh Nghiên lập tức gọi cho Ngô Bình ngay.

Có bốn người bước xuống từ chiếc xe phía sau, sau đó vây quanh xe của cô ấy, một người gõ vào cửa kính rồi nói: “Người đẹp, xin lỗi nhé, chúng tôi đâm trúng xe của cô rồi”.

Lúc này, giọng của Ngô Bình đã vang lên: “Thanh Nghiên, anh sắp đến rồi”.

Chu Thanh Nghiên lo lắng nói: “Anh Ngô, em bị đâm vào đuôi xe, hình như là họ cố ý”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Em đừng mở cửa, cứ cầm cự với họ, gửi địa chỉ ngay cho anh”.

“Vâng”, Chu Thanh Nghiên nhanh chóng gửi định vị cho Ngô Bình.

Thấy Chu Thanh Nghiên đang gọi điện trong xe, mấy người bên ngoài liếc nhìn nhau rồi lấy vũ khí ra bắt đầu ra sức đập kính xe, cửa kính thuỷ tinh bắt đầu bị nứt, Chu Thanh Nghiên tái mặt nhưng vẫn bình tĩnh, dẫu sao cô ấy cũng là người có tu vi.

Nghe thấy tiếng đập cửa kính xe, Ngô Bình vừa tức vừa cuống nói: “Thanh Nghiên, đứng sợ, lùi xe đi”.

Chu Thanh Nghiên lập tức gạt cần số rồi nhấn ga, chiếc S5 lùi mạnh lại, làm chiếc xe của Nhật bay ra xa mấy mét.

Ngô Bình: “Em hãy quay đầu xe đi vào nhà máy, anh sẽ đến ngay”.

Ngô Bình phóng xe như bay trên đường, may sao đoạn đường này vắng nên anh không gặp cản trở.

Thấy Chu Thanh Nghiên có hành động bất ngờ, mấy người kia sợ hết hồn nên nhanh chóng leo lên xe rồi đuổi theo. Nhưng chiếc xe Nhật của họ không tăng tốc nhanh như chiếc S5, vì thế không thể đuổi kịp cô ấy.

Một người đàn ông trên xe gọi điện thoại: “Sếp, cô ta chạy rồi”.

Phái bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Vô dụng! Đuổi theo mau, dù có phải đuổi vào tận nhà máy thì cũng phải bắt cô ta về đây cho tao”.

“Vâng, sếp yên tâm”.

Tên đó ngắt máy rồi nghiến răng nói: “Vào nhà máy, sếp bảo nhất định phải bắt được cô ta”.

Ngô Bình mất chưa đến mười phút để đi hết quãng đường hơn chục cây số. Sau khi đến nơi, anh thấy các mảnh vụn do va chạm xe gây ra, sau đó anh đạp chân ga rồi tiếp tục phóng đi.

Điện thoại anh vẫn đang nối máy với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, ngoài cổng nhà máy có bảo vệ không?”

Chu Thanh Nghiên: “Hôm nay bảo vệ mới xin nghỉ xong, các công nhân thì về hết rồi, chỉ có vài người ở lại trông nhà máy thôi”.

Ngô Bình: “Em vào trong rồi khoá cổng lại, anh đến ngay”.

“Vâng”.

Chu Thanh Nghiên không quá lo lắng, tốt xấu gì thì cô ấy cũng biết võ, nhưng khi gặp phải chuyện này thì vẫn nên cẩn thận, nhớ đám người kia có súng thì sao?

Ngô Bình phóng như bay tới, khi đến nơi thì anh nhìn thấy cổng nhà máy đã bị xe đâm hỏng, hai người bảo vệ bị đánh ngã dưới đất, máu chảy lênh láng.

Anh không vội kiểm tra họ ngay mà lái xe vào bên trong, vừa đi được một đoạn thì anh thấy có một nhóm người đang dồn một cô gái vào trong góc, đó chính là Chu Thanh Nghiên.
 
Chương 572


Chương 572

Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang vào đứng vào thế võ, không chút sợ hãi nói: “Các người làm thế này là phạm pháp, nếu giờ đi ngay thì tôi sẽ không truy cứu”.

Một người đàn ông bật cười càn rỡ: “Sếp Chu, xin lỗi nhé, chúng tôi nhận lệnh đến bắt cô, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp để tránh những rủi ro không đáng có”.

Hắn vừa nói dứt câu thì xe của Ngô Bình lao đến, đám người đó hoảng sợ rồi tránh hết sang một bên.

Chiếc xe phanh kít lại, cách Chu Thanh Nghiên không xa.

Ngô Bình nhảy xuống xe, Chu Thanh Nghiên bước nhanh tới ròi ôm lấy anh.

“Không sao rồi”, Ngô Bình thở phào một hơi, may mà anh đến kịp.

“Thằng kia, mày chán sống rồi à?”

Một người đàn ông ở phía sau giận dữ rút một con dao gấp ra định đâm vào lưng Ngô Bình.

Anh như có mắt mọc sau gáy, lập tức đá bay gã. Cú đá này chứa cả cơn giận dữ nên đã đạp nát lục phủ ngũ tạng của tên đó, gã ngã vật ra đất rồi chảy máu ròng ròng khắp các lỗ trên cơ thể, sau đó co giật vài cái rồi chết.

Những người khác hoảng hốt rồi nhìn Ngô Bình như thấy ma quỷ.

“Quỳ xuống!”, anh lạnh giọng quát.

Đám đó quay đầu bỏ chạy, anh giơ tay lên bắn liên tục các chỉ phong ra vào đầu gối của họ, ai nấy đều kêu la thảm thiết rồi ngã xuống.

Ngô Bình giậm lên đầu gối của một người, anh hơi dùng sức một chút là người đó đã kêu oai oái.

“Nói, ai sai các người đến đây?”

“Là ông chủ Hoàng, ông ấy sai chúng tôi đến”.

“Ông chủ Hoàng ư?”, Ngô Bình cau mày: “Ông chủ Hoàng nào?”

“Là Hoàng Uy!”

Chu Thanh Nghiên ngẩn ra: “Hoàng Uy?”

Ngô Bình: “Em biết ông ta à?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Chính là người muốn mua lại nhà máy đấy anh, cũng chính ông ta đã gọi điện đe doạ em”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh hiểu rồi”.

Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, một lát sau, người của đội điều tra tỉnh đã tới, sau đó giải hết đám người này đi. Trong số các cảnh sát đến, có một người đàn ông ngoài 40 tuổi, tên là Triệu Học Phong – là phó đội trưởng của đội này.

Triệu Học Phong lịch sự chào hỏi: “Chào tổng đội trưởng”.

Ngô Bình gật đầu: “Phiền ông rồi, đám này ra tay độc ác, chắc đã phạm tội nhiều, ông hãy điều tra cho kỹ”.

Triệu Học Phong: “Vâng, tổng đội trưởng yên tâm, tôi sẽ tra rõ ràng”.

Triệu Học Phong rất kính trọng Ngô Bình, ông ấy là người có kinh nghiệm trong ngành nên biết Ngô Bình có bối cảnh lớn cỡ nào, một trăm ông ấy cũng không bằng một câu nói của người hậu thuẫn cho anh, nên đương nhiên ông ấy phải có thái độ lễ phép nhất có thể.

Cảnh sát đi rồi, Ngô Bình lái xe đưa Chu Thanh Nghiên về nhà cô ấy rồi nói: “Thanh Nghiên, Hoàng Uy này là tai hoạ đấy, tối nay anh sẽ xử lý ông ta cho em”.
 
Chương 573


Chương 573

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Anh nhớ cẩn thận”.

“Ừm”.

Ngô Bình đi tới nhà của Hoàng Uy, ông ta sống trong khu dành cho nhà giàu tên là Lệ Thuỷ ở tỉnh. Hai bên đường là những căn biệt thự sang trọng, xe sang đỗ nhiều không kể hết, rẻ nhất cũng phải là xe hơn một triệu.

Tiếp đó là tới những nhà hàng, khách sạn chuyên phục vụ cho người có tiền và thẻ hội viên.

Ngô Bình đỗ xe rồi mở điện thoại xem hết thông tin về Hoàng Uy. Ông ta năm nay 49 tuổi, là chủ của tập đoàn Uy Thắng, thu nhập một năm của tập đoàn này là hơn 40 tỷ, lợi nhuận khoảng vài tỷ, đã có vài công ty ra mắt thị trường, trong số đó, Hoàng Uy chiếm hơn 30 phần trăm cổ phần với tổng vốn là gần 20 tỷ.

Ông ta kinh doanh cả hai giới hắc bạch, ngoài mặt thì làm ăn chân chính, nhưng thật ra cũng tham gia rửa tiền, hoặc tham gia các vụ làm ăn phi pháp.

Vì có người hậu thuẫn nên nhiều năm qua, vẫn chưa có ai dám động đến ông ta.

Đọc xong, Ngô Bình quyết định gọi cho Từ Bá Nhân, nếu anh muốn xử Hoàng Uy thì cần phải báo cho Từ Bá Nhân một tiếng.

Điện thoại kết nối, Từ Bá Nhân nghe Ngô Bình kể xong thì tức giận nói: “Hoàng Uy này đúng là to gan, dám bắt cóc người vào ban ngay ban mặt”.

Ngô Bình: “Anh Từ, người này đã phạm pháp nhiều, nhưng người chống lưng cho ông ta rất mạnh”.

Từ Bá Nhân hừ lạnh nói: “Không cần biết ai chống lưng cho ông ta, nhưng lần này tôi sẽ tra đến cùng. Nhưng chắc sẽ mất chút thời gian nên không thể trút giận cho cậu ngay được”.

Ngô Bình: “Anh Từ, em có một cách này, nhưng anh phải cử người tới lấy khẩu cung của Hoàng Uy”.

Từ Bá Nhân đồng ý ngay: “Được, tôi sẽ cho người đến ngay”.

Ngô Bình: “Anh Từ, giờ em đang giữ chức đội trưởng đội truy bắt, có thể quy công lao này cho đội em được không?”

Từ Bá Nhân cười lớn nói: “Được chứ, tôi sẽ ghi công cho đội cậu”.

Vì thế, Ngô Bình đã gọi cho Triệu Học Phong dẫn người đến. Sau đó, người của tỉnh cũng lục đục tới, họ nhận lệnh sẽ nghe theo chỉ đạo của Ngô Bình trong hành động lần này.

Do đó, dù Ngô Bình không có chức vụ cao nhất, nhưng tất cả mọi người phải nghe lệnh anh. Sau khi chào hỏi, Ngô Bình vào luôn chủ đề chính: “Các vị, chúng ta sẽ tấn công vào nhà của Hoàng Uy, sau đó bắt ông ta thừa nhận các hành vi phạm pháp”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một lãnh đạo của tỉnh tên là Mã Thủ Nhân đã ngoài 50, vóc dáng nhỏ con nói: “Giám sát Ngô, ông ta sẽ không dễ dàng nhận tội vậy đâu, chuyện này phải điều tra và thu thập chứng cứ dần dần”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông Mã, chúng ta đại diện cho chính nghĩa, còn Hoàng Uy là phần tử phạm tội, là người xấu, khi gặp chúng ta nhất định ông ta sẽ sợ hãi và thừa nhận mội tội lỗi”.

Mọi người đều như phát điên, chuyện gì vậy trời? Chính nghĩa sẽ làm kẻ xấu sợ như thế sao?

Nhưng Ngô Bình là tổng chỉ huy nên họ không dám nói gì, sau tiếng hô của anh, mọi người đều tiến tới nhà của Hoàng Uy.

Lúc này, Hoàng Uy đang ăn tối với gia đình. Dù làm nhiều chuyện xấu bên ngoài, nhưng Hoàng Uy đối xử rất tốt với vợ mình. Vì khi xưa, không có ai tốt với ông ta, chỉ có người vợ tào khang luôn ở cạnh động viên và cổ vũ ông ta. Dù ông ta có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài thì vẫn yêu thương và kính trọng nhất người vợ chính thức của mình.

 
 
Chương 574


Chương 574

Hoàng Uy có hai người con, một trai một gái, cả hai đều đã trưởng thành, một người đang học, một người đã lập gia đình nên bây giờ có cả con rể của ông ta ở đây.

Khi nhóm Ngô Bình xông vào, Hoàng Uy ngẩn ra nói: “Các người là ai?”

Ngô Bình bước lên rồi lén bắn một ít thuốc vào mũi ôn ta, sau đó còn lẩm bẩm thần chú, chẳng mấy chốc đã khống chế ý thức của Hoàng Uy.

“Hoàng Uy, ông bị tình nghi có liên quan đến vụ án rửa tiền và tham gia tổ chức xã hội đen, bắt cóc, giết người làm chuyện phi pháp. Chúng tôi đến bắt ông, hi vọng ông thành thực khai báo để được khoan hồng”.

Ngô Bình vừa nói dứt câu thì những người khác trong đội đều lắc đầu, không ai nghĩ anh làm vậy sẽ có tác dụng.

Song, cảnh tượng tiếp theo đã khiến họ phải há hốc miệng.

Hoàng Uy đứng bật dậy rồi thành khẩn nói: “Tôi nhận tội”.

Sau đó, ông ta kể lại hết mọi tội lỗi của mình, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn nên gọi người vào ghi âm, quay hình lại ngay.

Những việc sau đó không cần anh tham gia nữa, anh bảo những người khác ở lại, còn mình thì ra ngoài hút thuốc.

Hoàng Uy này đã phạm quá nhiều tội, chắc phải khai báo cả buổi tối mới xong. Ngô Bình không muốn ở lại nên chào mọi người rồi đi tìm Chu Thanh Nghiên.

Chu Thanh Nghiên vẫn đang chờ anh, thấy anh về thì cô ấy mới thở phào một hơi: “Anh Ngô Bình, giải quyết xong việc rồi ạ?”

Cô ấy luôn tin tưởng Ngô Bình vô điều kiện, thậm chí còn thấy không có chuyện gì trên đời này mà anh không làm được.

Ngô Bình gật đầu: “Hoàng Uy đã nhận tội rồi, ông ta sẽ bị pháp luật chừng trị”.

Lời nói của anh rất chính nghĩa, làm Chu Thanh Nghiên không nhịn được cười.

Ngô Bình lúng túng nói: “Em cười cái gì, anh giờ là đội trưởng của đội điều tra đấy nên phải để ý ăn nói chứ”.

“Em xin lỗi”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi kéo anh vào nhà.

Đây là một căn nhà rộng hơn 200 mét vuông ở Nam Thành, trang thiết bị trong nhà đều rất hiện đại, vì nơi này gần nhà máy nên tạm thời Chu Thanh Nghiên sống ở đây.

Chỉ có một mình Chu Thanh Nghiên ở trong căn nhà rộng rãi nên rất trống trải.

Ngô Bình đi vào phòng khách, Chu Thanh Nghiên cội lấy bánh và hoa quả ra mời anh.

Ngô Bình liếc nhìn một vòng rồi nói: “Thanh Nghiên, em không thuê giúp việc à? Ở một mình không sợ sao?”

Chu Thanh Nghiên: “Em chỉ về đây ngủ buổi tối thôi nên không thuê giúp việc”.

Ngô Bình lắc đầu: “Dạo này em vất vả lắm đúng không? À, ông nội sao rồi?”

Chu Thanh Nghiên: “Thôi anh đừng nhắc nữa, bây giờ ngày nào hai ông bà cũng đi du lịch, bỏ hết việc lại cho em”.

Ngô Bình: “Tại em có thực lực, nhưng nhiều việc thế này thì em nên tìm một trợ thủ”.

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em đang tìm đấy chứ, nhưng gấp quá nên chưa tìm được”.

Sau đó, cô ấy bê một đống giấy tờ đến cho Ngô Bình ký tên, đó là thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của nhà máy hoá chất. Theo thoả thuận thì Ngô Bình đầu tư 10 tỷ nên được chia 30 phần trăm cổ phần.
 
Chương 575


Chương 575

Ngô Bình vốn chỉ định cho Chu Thanh Nghiên vay tiền thôi, ai dè cô ấy cứ đòi chia cổ phần cho anh nên anh đành nhận vậy.

Ký tên xong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Anh Ngô Bình, em gọi đồ ăn rồi, mình ăn chung nhé”.

Một lát sau đã có người gõ cửa, một người đẩy cả xe thức ăn vào, sau đó bày biện lên bàn.

Khách sạn giao đồ ăn này ở ngay phía đối diện, đồ ăn ở đây khá ngon nên Chu Thanh Nghiên thường đặt món ở đây.

Ngô Bình cũng đã đói meo nên hai người dùng bữa lên. Anh ăn rất tốt, loáng cái đã xử lý xong cả bàn đồ ăn, vậy mà vẫn mới lửng dạ.

Ăn uống xong, hai người trò chuyện thêm một lúc. Loáng cái đã 11 giờ đêm, đồng hồ đổ chuông, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô Bình, muộn rồi hay anh đừng về nữa”.

Tim Ngô Bình đập thình thịch, không về nữa ư? Thế ở lại làm gì?

Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện hôm nay làm em sợ quá hả, vậy để anh ở lại cùng”.

Chu Thanh Nghiên bật cười rồi khoác tay anh, nói: “Anh Ngô Bình, bọn mình xem phim đi”.

Ngô Bình: “Ừ!”

Nhà Chu Thanh Nghiên có máy chiếu, cô ấy chọn một bộ phim tình yêu. Hai người xem được một lúc thì cô ấy lúc khóc lúc cười.

Ngô Bình không hề để tâm vào bộ phim, tay anh đặt ở vòng eo thon gọn của Chu Thanh Nghiên, người thì đang rạo rực.

Khi tới cảnh nam nữ chính hôn môi cuồng nhiệt, Chu Thanh Nghiên chợt ngửa đầu lên rồi nhìn anh với vẻ chờ mong.

Ngô Bình áp môi xuống, bờ môi mềm mại của Chu Thanh Nghiên khiến máu huyết trong người anh sôi trào, nhất thời không thể kiềm chế được.

Không biết ai bắt đầu trước, nhưng cả hai đã lăn xuống thảm, quần áo rơi lả tả, ngay sau đó đã có âm thanh ám muội vang lên khắp căn phòng.

Bộ phim tình yêu kết thúc, sau đó tự động phát ca nhạc. Tiếng nhạc này khiến người Chu Thanh Nghiên siết chặt, như một linh hồn muốn bay khỏi trái đất.

Bài hát cũng kết thúc, cô ấy mướt mải mồ hôi nằm trong lòng Ngô Bình.

Anh châm một điếu thuốc rồi hít một hơi vô cùng thoả mãn, anh chưa mặc đồ, cơ bắp cùng da thịt rắn chắt ẩn chứa một sức mạnh kinh người.

Chu Thanh Nghiên nằm áp lên lồ ng ngực anh, sau đó hít hà mùi thương nhàn hạt rất dễ chịu. Đây chính là hương thơm sẽ toả ra khi người ta tu luyện đến một trình độ nhất định.

Không phải ai tu luyện cũng toả ra được mùi hương này, chỉ có nhân tài như Ngô Bình mới làm được.

Ngô Bình chợt nói: “Thanh Nghiên, giờ anh giúp em đả thông kinh mạch nhé”.

Chu Thanh Nghiên kinh ngạc nói: “Anh Bình, em cũng có thể luyện khí ư?”

Ngô Bình nói: “Em thông minh mà”.

Anh lập tức truyền chân khí màu vàng vào người Chu Thanh Nghiên để đả thông hai mạch nhâm đốc cho cô ấy, ngoài ra anh còn đả thông kinh mạch cấp hai cho cô ấy luôn.

Ngay sau đó, Chu Thanh Nghiên đã thấy toàn thân khoan khoái như thay da đổi thịt, người cô ấy bỗng nhẹ bẫng.
 
Chương 576


Chương 576

Ngô Bình đã thức cả đêm để giúp Chu Thanh Nghiên đột phá tu vi, tiện thể thử nghiệm một bộ thần pháp có tên Âm Dương Đại Hoan Hỉ trong phiến ngọc. Bộ thần công này yêu cầu nam nữ cùng tu luyện, cụ thể là thông qua việc ân ái để tu luyện tinh thần.

Nhưng đây không phải công pháp tà môn, nó không chỉ tu luyện nhanh, mà còn hỗ trợ nâng cao tinh thần.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Nghiên gọi đồ ăn sáng rồi bê đến cho Ngô Bình. Anh nằm thẳng cẳng dưới đất, vì hôm qua quá mệt nên cần phải nghỉ ngơi.

“Anh Bình, em đi làm đây, anh ngủ thêm đi”, Chu Thanh Nghiên hôn Ngô Bình một cái rồi sửa soạn đi làm.

Ăn sáng xong, Ngô Bình gọi điện thoại hỏi Triệu Phong Học Phong về tình hình của Hoàng Uy. Ông ấy bảo Hoàng Uy đã nhận hết tội, hơn nữa còn khai báo rõ ràng từng ngân hàng, số tài khoản…

Một vụ án lớn dính dáng đến ba người ở tỉnh đều được Hoàng Uy khai ra hết, vụ án này liên quan đến một khoản tiền lớn mấy chục tỷ. Hoàng Uy tham gia rửa tiền cho vụ này, khoản tiền phi pháp đã vẫn đang không ngừng tăng thêm.

Trên tỉnh rất coi trọng vụ án này, Từ Bá Nhân đã lệnh lập tổ chuyên án, còn bộ Công an thì thúc giục.

Từ Bá Nhân đã đề xuất cho Ngô Bình được khen thưởng, ngoài ra còn mấy người nữa.

Ngô Bình vừa ngắt máy thì Từ Bá Nhân đã gọi tới, ông ấy vui vẻ nói: “Đội trưởng Ngô, chúc mừng cậu lập được công lớn”.

Ngô Bình cười nói: “Tất cả là nhờ phương án của anh”.

Hai người trò chuyện một lúc, Ngô Bình mới biết ba người mà Hoàng Uy khai đều đang bị cấm rời khỏi nơi cư trú và bị điều tra. Ba người này không thuộc phe của Từ Bá Nhân, mà dính dáng đến những lãnh đạo khác của tỉnh.

Vụ án này rất lớn, cấp trên đã tiếp nhận và cử người tới, nhưng chuyện này rất có lợi cho Từ Bá Nhân.

Ngắt máy xong, Ngô Bình không khỏi cảm thán mình xử lý Hoàng Uy thế nào lại thành giúp Từ Bá Nhân. Nếu đúng như anh đoán thì chắc ông ấy lại sắp được thăng chức rồi.

Ngô Bình rời khỏi nhà của Chu Thanh Nghiên, thấy mình hay lên tỉnh, anh bỗng muốn mau một ngôi nhà ở đây cho tiện.

Anh thấy con phố mà Hoàng Uy khá được nên mở điện thoại lên tra, quả nhiên có nhà đang rao bán, anh đã đặt lịch hẹn đến đó xem nhà.

Trong đó có một căn nhà rộng ba nghìn mét vuông, là một căn biệt thự ba tầng, có vườn hoa ở cả trước và sau nhà.

Nhưng căn nhà này có giá cực cao, những 40 nghìn một mét vuông, thêm tiền thủ tục sang tên nữa thì đúng là giá trên trời.

Mọi thiết kế và vật dụng trong nhà đều rất xa hoa, toàn bộ đẳng cấp, ngoài ra còn có phòng xem phim, phòng tập và bể bơi.

Ngô Bình xem xong thì rất hài lòng, anh suy nghĩ một lát rồi quyết định mua luôn.

Hiện giờ trong tay anh còn khoảng chục tỷ tệ, lấy ra một trăm tám mươi triệu tệ mua một căn hộ là chuyện nhỏ. Anh trả hết tiền mặt chỉ trong một lần, sau đó uỷ thác cho người trung gian làm thủ tục sang tên căn hộ.

Đến buổi trưa, Ngô Bình đã trở thành chủ nhân của căn biệt thự này. Có một căn nhà rộng thế này cũng thuận lợi cho anh luyện công.

Khu vườn phía sau vô cùng yên tĩnh, Ngô Bình đi tới chỗ dàn nho, bắt đầu nghiên cứu quyền ý Sơ Ngộ. Lúc này, mỗi chiêu thức anh tập đều vô cùng chậm rãi để cảm nhận được từng thay đổi nhỏ mà quyền ý mang đến.
 
Chương 577


Chương 577

Mải mê luyện quyền ý, chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, cảm giác đói bụng kéo Ngô Bình quay lại với thực tại.

Bụng anh lúc này đã kêu ọc ọc, cho nên anh đã gọi đồ ăn ship từ bên ngoài. Ăn qua loa vài món xong, anh muốn tranh thủ thời gian, thăng cấp thật nhanh lên cảnh giới “Ngưng Ý” nên tiếp tục tập luyện. Ngưng Ý thực chất có nghĩa là tập trung, đúc kết được tinh thần của võ đạo. Đến được bước này là quyền ý đã tương đối hoàn thiện.

Tiếp theo, chính là giai đoạn mài giũa quyền ý để ngày càng thuần thục và hoàn thiện hơn.

Có điều, Ngưng Ý này đương nhiên khá khó luyện. Ngô Bình luyện một mạch từ chiều đến bảy giờ tối mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Trong lòng anh có chút buồn bực nên không luyện quyền ý nữa mà chuyển sang luyện Đoàn Thể Thuật, Vừa luyện được vài động tác thì Đường Tử Di gọi điện, nói cô ấy đang trên đường tới. Cô ấy muốn xem căn nhà anh mới mua.

Ngô Bình đã nói với Đường Tử Di chuyện anh mới mua nhà. Ngô Bình nghĩ mỗi lần Đường Tử Di đến tỉnh bàn dự án, ở khách sạn hoài cũng không thuận tiện, chẳng thà đến ở tạm nhà anh.

Nửa tiếng sau, Đường Tử Di cùng thư ký và vài người nữa đến biệt thự. Cả thảy là bảy người và ba chiếc xe.

Đường Tử Di bước vào, ngắm nghía xung quanh rồi khen: “Chủ nhân căn nhà này bài trí không tệ, ở đây cũng hợp lý đấy. Sau này em đến tỉnh công tác thì không cần phải thuê khách sạn nữa rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Anh đã cho đánh thêm một bộ chìa khoá, đánh xong anh sẽ đưa cho em, em có thể đến bất cứ lúc nào”.

Đường Tử Di còn chưa ăn cơm tối nên Ngô Bình mời cô tới một nhà hàng trên phố Lệ Thuỷ dùng bữa. Món ăn ở đây khá ngon, đến người kén ăn như Đường Tử Di mà cũng phải khen.

Vì có tận tám người ăn cơm nên Ngô Bình thuê hẳn một phòng riêng, gọi một bàn đầy món ăn. Đường Tử Di chạy quanh công trường xây dựng cả ngày nên vừa đói vừa mệt, cho nên ăn được kha khá.

Đang ăn thì ở ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào, sau đó cửa phòng bị đẩy ra. Một người đàn ông thô kệch, đầu to tai lớn đưa theo người xông vào bên trong.

“Mấy người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi mau đi, ông chủ bọn tao cần mời một vị khách quý!”, người đàn ông kia lớn tiếng đòi đuổi mấy người Ngô Bình ra khỏi đó.

Ông chủ nhà hàng vội vã theo vào, tươi cười nói: “Ông Bằng, đây đều là khách của nhà hàng. Làm như vậy không hay cho lắm!”

“Hay cái đầu ông!”, người được gọi là “ông Bằng kia” vừa quát lớn vừa giơ tay tát ông chủ nhà hàng cái bốp khiến miệng ông ấy chảy máu.

Ông chủ nhà hàng bị đánh, ban đầu có vẻ rất tức giận nhưng sau đó vẫn phải nuốt cơn giận vào trong. Rõ ràng ông ấy rất tức giận nhưng không dám tỏ thái độ vì sợ ông Bằng này.

Ngô Bình cũng vô cùng tức giận, mình đang ăn cơm ngon lành tự nhiên ở đâu nhảy ra tên thần kinh này. Thế giới đúng là loạn lạc thật!

Anh đứng dậy đi ra cửa, hỏi ông chủ nhà hàng: “Ông chủ, chúng tôi là khách của nhà hàng, cũng là cư dân khu phố Lệ Thuỷ. Các ông tiếp đãi khách khứa như vậy sao?”

Ông chủ cửa hàng cười khổ đáp: “Xin lỗi cậu Ngô, bên ngoài chúng tôi đã hết phòng. Vị này là ông Bằng, khách quen của quán chúng tôi”.

Ngô Bình đánh giá “ông Bằng” này một lượt. Người này không có tu vi, thế nhưng trong đám người đi theo sau có hai người từng luyện kungfu.
 
Chương 578


Chương 578

Anh cười lạnh, nói: “Giờ kẻ nào cũng dám tuỳ tiện xưng “ông”, đúng là nực cười”.

Ông Bằng nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mặt Ngô Bình mà chửi: “Thằng ranh con, biết ông mày là ai không hả?”

“Bốp!”

Ngô Bình giơ tay tát một phát khiến ông Bằng bay ra xa, sau đó anh lại bồi thêm một cú đá. Anh ra tay có chừng mực, không chết người nhưng đủ khiến đối phương đau điếng.

Ông Bằng kêu la thảm thiết, mấy tay thuộc hạ của hắn thấy vậy thì vội vã lao tới ngăn Ngô Bình nhưng tên nào tên nấy bị anh tát cho ngã chỏng gọng ra đất.

Một cảnh tượng khó tin xảy ra, Ngô Bình một mình đánh ngã đám người kia, sau đó đạp cho mỗi tên một cái. Mà sau mỗi cú đạp của anh là tiếng “rắc rắc” và tiếng kêu la thảm thiết.

Ông chủ nhà hàng đứng nhìn trân trân, nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy khá đắc chí. Vốn ông ấy rất ghét đám người này, chẳng qua vì bọn chúng có quyền có thế nên mới không dám phản kháng.

Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay ông Bằng kia lại bị vị cao nhân này xử lý, thấy cảnh này ông ấy không khỏi âm thầm vui mừng.

Vui thì vui thật nhưng ông ấy vẫn tốt bụng nhắc nhở Ngô Bình: “Cậu Ngô, sư phụ của ông Bằng là cao thủ ở tỉnh này, Chu Phật Sinh”.

Chu Phật Sinh? Ngô Bình ngẩn người, người này anh đương nhiên có biết. Ông ta chính là cao thủ cảnh giới Thần duy nhất ở tỉnh K, còn mạnh hơn cả Từ Quý Phi. Một núi không thể có hai hổ, Từ Quý Phi cũng gặp không ít khó khăn ở Vân Kinh vì sự tồn tại của Chu Phật Sinh này. Ở tỉnh K, Chu Phật Sinh có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu phải ví von thì ông ta là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn. Đệ tử của ông ta đương nhiên cũng ngang tàng hống hách, không coi ai ra gì.

Nhưng Ngô Bình sau khi nghe xong thân phận của đám người này thì còn đá mạnh hơn. Ông Bằng không chịu nổi nữa kêu oai oái: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Sai ở đâu vậy?”

Ông Bằng: “Tôi không nên ngang ngược hống hách, làm phiền khi các vị đang dùng bữa. Tôi sai rồi”.

Ngô Bình: “Biết sai mà sửa là tốt. Có điều anh làm tôi mất hứng ăn cơm rồi, anh định bồi thường thế nào đây?”

Ông Bằng sững người hỏi lại: “Vậy tôi nên đền thế nào?”

Ngô Bình: “Thế này đi, đưa tôi năm triệu tệ thì tôi sẽ cho qua chuyện này”.

Ngô Bình ra giá năm triệu tệ nhưng ông Bằng này cũng không cho là quá đáng. Hắn ta chỉ cảm thấy bất bình vì nếu Ngô Bình nói sớm là muốn tiền thì hắn đã sớm nôn tiền ra, không phải ăn một trận đòn đau như vậy.

“Được rồi được rồi, năm triệu”, hắn ta lập tức viết một tờ chi phiếu, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay.

Ngô Bình nhìn tờ chi phiếu, thấy bên trên viết bốn chữ “tập đoàn Phật Quang”. Nhìn thấy dòng chữ này, Ngô Bình hơi ngạc nhiên bởi đây là một tập đoàn rất lớn, có thể lọt vào top ba của tỉnh này, sức ảnh hường của nó cũng vô cùng khủng khiếp.

Nhận tờ chi phiếu xong anh hỏi: “Anh giữ chức vụ gì ở tập đoàn Phật Quang?”

Ông Bằng vội vã đáp: “Tôi tên Triệu Cử Bằng, là tổng giám đốc phòng bất động sản của tập đoàn Phật Quang”.

Ngô Bình: “Ban nãy tôi nghe anh nói ông chủ của anh muốn mời khách dùng bữa ở đây. Ông chủ anh là ai vậy?”

Triệu Cử Bằng đáp: “Là đại sư huynh của tôi Vương Hành Thông. Anh ấy muốn mời một vị khách quan trọng đến từ Thiên Kinh, tên là Lâm Thiên Vương.
 
Chương 579


Chương 579

Lâm Thiên Vương? Ngô Bình nheo mắt lại. Kể ra thì anh và Lâm Thiên Vương này có thù. Em trai anh ta là Lâm Thiên Hổ bị anh âm thầm xuống tay, có lẽ giờ vẫn đang nằm viện.

Ngô Bình thấy việc này thật quá trùng hợp nên hỏi tiếp: “Lâm Thiên Vương đến đây làm gì vậy?”

Triệu Cử Bằng đáp: “Lâm Thiên Vương nói phải tới đây giải quyết chuyện gì đó. Sư huynh tôi nghe tin anh ta tới, muốn kết bạn nên mới mời ăn cơm”.

Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ kết bạn thôi sao?”

Triệu Cử Bằng vội đáp: “Việc này tôi thực sự không rõ”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Anh gọi điện cho sư huynh anh rồi nói mọi thứ bên này đã chuẩn bị xong xuôi, bảo anh ta mời Lâm Thiên Vương đến đây ăn cơm”.

Triệu Cử Bằng ngây người, vẫn chưa hiểu Ngô Bình định làm gì.

Ngô Bình cười nói: “Tôi và Lâm Thiên Vương là người quen cũ. Nếu anh ấy đã đến đây thì tôi cũng muốn gặp”.

Triệu Cử Bằng đáp: “Hóa ra cậu cũng quen Lâm Thiên Vương. Vậy tốt quá rồi, tôi lập tức gọi điện cho sư huynh tôi”.

Chưa cần Triệu Cử Bằng gọi thì Vương Hành Thông đã xuất hiện. Hắn ta đang dẫn Lâm Thiên Vương đi lên lầu.

Nhà hàng này khá nổi tiếng trong tỉnh, đầu bếp tuyển vào đều là đầu bếp nổi danh toàn quốc nên Vương Hành Thông nhất quyết yêu cầu phải mở tiệc thết đãi Lâm Thiên Vương ở đây.

Trước đó, Ngô Bình đã kịp thông báo cho mấy người Đường Tử Di quay về biệt thự nghỉ ngơi trước còn anh một mình ở lại đó, muốn gặp người tên Lâm Thiên Vương này!

Lâm Thiên Vương có thù với anh. Kẻ thù mà xuất hiện ở cùng một thành phố chỉ e không phải sự trùng hợp. Việc này Ngô Bình chắc chắn phải làm rõ.

Hơn nữa, quyền ý Sơ Ngộ của anh vừa luyện thành, muốn đột phá lên quyền ý Ngưng Ý thì cần phải có một trận chiến kịch liệt. Lần trước, anh đấu một trận với cao thủ Tiên Thiên Đường Băng Vân, kết quả đột phá lên tới quyền ý Sơ Ngộ.

Hôm nay, nếu anh đấu với Lâm Thiên Vương một trận thì chắc chắn sẽ đạt được thành quả nào đó.

Vương Hành Thông tươi cười dẫn một người thanh niên đi vào nhà hàng. Người thanh niên này ngoài ba mươi tuổi, là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Từ anh ta toát ra khí phách khiến người khác phải e sợ, đôi mắt sắc như dao.

Người thanh niên đó chính là Lâm Thiên Vương, anh trai của Lâm Thiên Hổ.

Lâm Thiên Vương vừa bước vào mắt đã nhìn Ngô Bình chằm chằm. Anh ta sớm đã xem ảnh Ngô Bình rồi nên vừa nhìn là nhận ra ngay.

“Là cậu sao?”, đôi mắt Lâm Thiên Vương đầy vẻ lạnh lẽo chết chóc.

Ngô Bình bình thản đáp: “Là tôi. Tôi đã chờ anh lâu rồi, Lâm Thiên Vương”.

Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Tôi đang định tìm cậu mà không ngờ cậu đã tự tìm chỗ chết! Được, quá được!”

Ngô Bình nhướn mày: “Nói vậy thì anh đến đây chính là vì muốn tìm tôi đúng không?”

Lâm Thiên Vương: “Mặc dù tôi muốn giết cậu báo thù cho em trai, nhưng cũng chưa đến mức phải cất công tới đây chỉ vì mục đích đó”.

Ngô Bình nhìn anh ta, nói: “Mới hơn ba mươi tuổi mà đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, quả thực là đáng khâm phục!”.

 
 
Chương 580


Chương 580

Lâm Thiên Vương: “Khỏi phải nịnh bợ, giờ bất kể cậu có nói gì thì cũng sẽ phải chết!”

Ngô Bình: “Ồ, anh tự tin đến vậy sao?”

“Cùng lắm cậu chỉ là cao thủ cảnh giới Thần, đứng trước mặt tôi thì chịu được mấy chiêu cơ chứ? Nếu không phải do có sư huynh cậu bảo vệ thì tôi đã sớm giết cậu rồi!”

Ngô Bình nhìn anh ta đáp: “Anh quá đề cao bản thân rồi. Mặc dù tôi không phải cao thủ Tiên Thiên nhưng cũng đủ trình đánh bại anh”.

Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Chỉ nói miệng thì không có ý nghĩa gì! Sớm muộn cậu cũng chết trong tay tôi thôi!”

Vương Hành Thông cau mày nhìn Triệu Cử Bằng, sau đó vội vã nói: “Anh Lâm, việc này tạm bỏ qua đã, hôm nay chúng ta còn việc chính cần bàn”.

Lâm Thiên Vương im lặng một lát, sau đó nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cái đầu của cậu tạm thời vẫn để trên cổ, nhưng hôm sau tôi sẽ đến lấy!”

Ngô Bình: “Không nên nói trước như vậy, nhỡ đâu bị tôi đánh bại thì anh không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống đâu”.

Hai bên anh một câu tôi một câu, không ai chịu ai một lúc rồi cũng dừng lại, sau đó Ngô Bình đi ra khỏi nhà hàng. Vương Hành Thông cũng không nói với anh câu nào, chắc là do sợ lại phải đôi co rồi lỡ việc.

Ngô Bình thực ra chỉ giả vờ ra khỏi nhà hàng rồi lại quay lại, ngồi ở căn phòng sát vách. Sau đó anh dùng đôi mắt thấu thị quan sát, anh muốn biết Lâm Thiên Vương này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì.

Vương Hành Thông bảo thuộc hạ lui hết xuống, trong căn phòng chỉ còn lại ba người là Vương Hành Thông, Triệu Cử Bằng và Lâm Thiên Vương.

Bọn họ uống vài chén, sau đó nói vào việc chính. Vương Hành Thông nói: “Anh Lâm, từ lâu đã nghe danh anh là cao thủ Tiên Thiên, khí chất hơn người, trong lòng bội phục đã lâu”.

Lâm Thiên Vương đáp: “Có việc gì xin anh Vương cứ nói thẳng”.

Vương Hành Thông mỉm cười đáp: “Là thế này, tôi muốn nhờ anh giúp xử lý một người”.

“Ồ? Là ai vậy?”, Lâm Thiên Vương hỏi.

Hai người họ nói chuyện, Ngô Bình không thể nghe thấy. Thế nhưng thông qua việc đọc khẩu hình, anh cũng đoán được nội dung cuộc trò chuyện.

Vương Hành Thông nói nhỏ: “Anh Lâm, tôi muốn tiêu diệt Từ Quý Phi!”

Lâm Thiên Vương nhướn mày. Mỗi tỉnh đều chỉ có vài tông sư cảnh giới Thần, vài vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nên vừa nghe cái tên Từ Quý Phi là anh ta biết ngay.

“Từ Quý Phi khá mạnh, cũng là tông sư cảnh giới Thần như sư phụ anh. Tại sao anh lại muốn tiêu diệt ông ta?”

Vương Hành Thông thở dài, đáp: “Chỉ e là không lâu nữa, Từ Quý Phi sẽ tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên. Anh nghĩ xem, đến lúc đó làm gì còn chốn dung thân cho sư phụ tôi nữa chứ?”

Lâm Thiên Vương vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Không phải chứ? Theo tôi được biết thì Từ Quý Phi không phải đệ tử chân truyền của môn phái chính tông nào cả, chỉ tự luyện những loại kungfu rời rạc. Tu luyện như ông ta thì không thể nào trở thành cao thủ Tiên Thiên được”.

Cảnh giới Tiên Thiên không phải cứ dựa vào vài ba quyển kungfu mà luyện thành được mà cần có tiền bối chỉ dạy. Nếu không có kinh nghiệm của người đi trước truyền lại thì đừng nói là cảnh giới Tiên Thiên, mà bậc sau của cảnh giới Thần cũng khó mà tu luyện được, dễ bị tẩu hoả nhập ma.

Vương Hành Thông: “Nhưng theo tin tình báo mà tôi nhận được, Từ Quý Phi đã học được một phương pháp hít thở cực kỳ lợi hại. Nhờ có nó mà không những ông ta có khả năng đột phá cảnh giới Tiên Thiên mà thậm chí còn có thể đi xa hơn nữa”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom