Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 1202


Chương 1202

“Là pháp khí sao?”, đám đông mặt ai nấy đều không thể ngờ tới. Cho dù bọn họ không có hiểu biết gì về lĩnh vực này thì cũng biết đây không phải là một món đồ tầm thường.

Đường An mắt sáng lên, cười nói: “Cậu Ngô vận may tốt thật. Viên đá này Đường Môn chúng tôi đã thu thập nhiều năm, nhưng chưa từng mở hết ra. Thật không ngờ bên trong còn có một món pháp khí”.

Ngô Bình vẫy tay một cái, Phong Yêu Hoàn lại rơi vào lòng bàn tay anh.

Ngô Bình bình thản nói: “Hời rồi”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn vẻ mặt càng khó coi hơn trước. Ban nãy bọn họ mắng Ngô Bình là đồ ngốc, bỏ ra sáu tỷ tệ để mua một cục đá nát. Bây giờ chẳng khác nào bị tát thẳng vào mặt.

Đường Băng Vân cười tươi như hoa, hỏi: “Chồng à, Thứ này rốt cuộc là gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đây là một món pháp khí từ thời Tiên quốc, được gọi là Phong Yêu Hoàn. Nó có thể phong ấn yêu ma quỷ quái, là một món linh khí thượng phẩm”.

“Cái gì? Linh khí thượng phẩm?”, đột nhiên có một người hiểu đạo thốt lên, sau đó lập tức lao tới muốn nhìn kỹ hơn chiếc vòng.

Một người khác nhỏ tiếng hỏi: “Linh khí thượng phẩm là gì vậy? Rất đắt tiền hay sao?”

Người hiểu đạo kia cảm thán: “Linh khí thượng phẩm thường chỉ có ở Tiên giới. bên ngoài đã hơn một trăm năm chưa từng xuất hiện linh khí thượng phẩm. Thứ này là vô giá, nhưng nếu nhất định phải định cho nó một cái giá thì có thể dùng giá của một pháp khí khác để tham khảo. Mười lăm năm trước ở Đa Bảo Các đã đấu giá một linh khí hạ phẩm. Giá khởi điểm là một nghìn đồng tiền bùa!”

“Tiền bùa đó là thứ gì vậy?”, mấy người xung quanh ù ù cạc cạc.

Người kia đáp: “Tiền bùa là loại tiền thông dụng ở thời Tiên quốc. trên thị trường, một đồng tiền bùa có thể được mua với giá một trăm triệu tệ. Nhưng thực tế, không có ai muốn đem loại tiền bùa quý giá này đổi thành tiền trên thị trường bây giờ”.

Lúc này, người ân hận nhất là Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân. Xuất thân từ hai thế gia võ học, họ thừa hiểu giá trị của linh khí thượng phẩm. Đừng nói là sáu tỷ tệ, dù có là sáu trăm tỷ tệ cũng không mua được món linh khí như vậy!

Đặc biệt là Âu Dương Kim Tôn thì tiếc đến xanh cả ruột. Tại sao gã lại không kiên trì theo đến cùng kia chứ? Nếu như vậy thì không chỉ vượt mặt Ngô Bình mà còn lời được một món linh khí thượng phẩm!

Ngô Bình đặt chiếc vòng vào tay Đường Băng Vân, nói: “Băng Vân, chiếc vòng này anh tặng lại cho em. Có nó rồi, em sẽ không còn phải sợ lũ tà ma nữa”.

Đám đông chấn động, thứ có giá trị khủng như vậy mà có thể dễ dàng đem tặng? Vậy có thoáng quá không?

Đường Băng Vân vô cùng vui vẻ, nhìn chiếc vòng trên tay đáp: “Cảm ơn chồng yêu”.

Đường An cười ha ha nói: “Chúc mừng cậu chủ Ngô. Báu vật đã tìm được chủ nhân. Xem ra cậu chủ Ngô là người rất may mắn”.

Đám con rể tương lai của Đường Môn giờ đã ỉu xìu, không cả dám ngước mắt lên nhìn anh. Nhân tiên, hơn nữa còn vừa mua được một món linh khí. Người như vậy bọn họ không thể so kè.

Đường An tiếp tục nói: “Các vị, tiếp theo đây, một số đệ tử của Đường Môn chúng tôi muốn tới làm quen với các vị. Nếu họ có nhờ giúp đỡ thì mong các vị đừng từ chối, chúng tôi vô cùng cảm tạ. Dù gì sau này cũng là người một nhà rồi”.

Mọi người đều biết màn này là để kiểm tra gia thế và mạng lưới quan hệ của họ.

Rất nhanh sau đó, vài chục đệ tử Đường Môn đi tới, đều là những người trẻ tuổi. Nhỏ nhất thì mười bảy mười tám, lớn thì ngoài hai mươi, có cả nam cả nữ.

Một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đang khóc lóc rất đáng thương.
 
Chương 1203


Chương 1203

“Các anh ơi, có ai quen biết thần y Mạt Hưu không? Mẹ em bị bệnh, đã đi rất nhiều bệnh viện nhưng không chỗ nào chữa được. Em nghe nói thần y Mạt Hưu tinh thông y thuật, nhất định sẽ có cách chữa cho mẹ em”.

Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, đều là người hành tẩu giang hồ nên ai chẳng muốn quen biết một vị thần y, đặc biệt là Mạt Hưu này thì càng muốn kết giao. Nếu mà kết làm anh em được thì là tốt nhất!

Nhưng thần y không phải cứ mời là đến, họ vô cùng bận. Chưa nói đến việc chi phí nhờ họ chữa bệnh thì cao ngất ngưởng.

Âu Dương Kim Tôn cuối cùng cũng thoát ra khỏi nỗi giày vò ân hận ban nãy. Gã ho một tiếng rồi nói: “Em gái, việc này anh có thể giúp. Gia tộc Âu Dương có kết giao với thần y Mạt Hưu”.

Cô gái kia rất vui: “Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi. Cảm ơn cậu chủ Âu Dương!”

Âu Dương Kim Tôn cười rồi móc điện thoại ra định gọi cho Mạt Hưu. Thế nhưng, gã gọi mãi mà không ai nghe máy. Âu Dương Kim Tôn cau mày, lẽ nào là do đổi số điện thoại?

Ngô Bình nhìn cô bé đó, hỏi: “Mẹ em có ở đây không? Bảo bà ấy qua đây, anh sẽ xem bệnh cho bà ấy”.

Cô bé sững người: “Cậu chủ Ngô, anh cũng hiểu về y thuật sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Anh biết một chút, nhưng có thể chữa bệnh cho mẹ em đấy”.

Cô bé kia hơi khó xử vì vốn chỉ là diễn kịch chứ mẹ cô bé đâu có bị bệnh gì.

Âu Dương Kim Tôn cười lạnh: “Họ Ngô kia, đang giả ngu hay sao?”

Ngô Bình mặc kệ gã, nhưng trong đám người của Đường Môn có một cụ già bước ra, ho một tràng rồi nói: “Đây là cháu gái tôi. Cậu chủ Ngô, trong người tôi có bệnh, phiền cậu xem giúp”.

Vừa thấy màn kịch sắp đổ bể, ông cụ kia lập tức đứng ra. Trong người ông ấy thực sự có bệnh, giờ vẫn chưa biết phải chữa ra sao.

Ngô Bình liếc nhìn ông cụ, tu vi của ông ấy không thấp, là một cao thủ Tiên Thiên.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Anh đưa tay bắt mạch cho ông cụ. Nửa phút sau, anh nói: “Năm mười lăm tuổi có phải ông từng hôn mê một thời gian dài không?”

Cụ già giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu đáp: “Cậu chủ Ngô quả là cao thủ Y đạo. Không sai, năm đó tôi theo bố mẹ ra ngoài, bị kẻ thù của Đường Môn ám hại. Năm đó bố mẹ vì cứu tôi mà chết. Mặc dù tôi bị trúng độc nhưng chỉ hôn mê. Mà hôn mê liền mạch ba tháng trời”.

“Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện tu vi của mình đã mất. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian là bị đau đầu. Hơn nữa tu vi của tôi chỉ có thể dừng ở Tiên Thiên, không thể lên tiếp được nữa. Cậu chủ Ngô, cậu có chữa được bệnh của tôi không?”

Lúc này cụ già mặc kệ vai diễn của mình là gì, chỉ muốn nhờ Ngô Bình chữa bệnh.

Ngô Bình quan sát cơ thể ông ấy, phát hiện bên trong có một loại độc tố đang di chuyển và làm tổn thương các bộ phận khác nhau. Loại độc tố này mạnh khác thường, đã tích tụ nhiều năm khiến cơ thể ông cụ ngày một suy kiệt.

Sau khi chẩn đoán xong, Ngô Bình gật đầu: “Có thể. Căn bệnh của ông bắt nguồn từ lần trúng độc đó. Độc tố vô cùng mạnh, nó không ngừng ăn mòn hệ thần kinh của ông, còn làm hỏng Linh Khiếu, tổn thương nguyên khí. Có điều trị bệnh không thể ngày một ngày hai, trước mắt tôi chỉ có thể giúp ông giảm đau”.

Nói rồi, anh lấy ra bộ kim châm bằng vàng, châm lên hai tư huyệt trên người ông cụ. Đồng thời anh dùng chân khí Thuần Dương để trừ khử độc tố trong người ông cụ.
 
Chương 1204


Chương 1204

Chân khí Thuần Dương thuần khiết và có tính dương cực mạnh, có thể đốt cháy độc tố. Quả nhiên, khi chân khí tiếp xúc với loại độc tố này thì độc tố biến thành một loại tạp chất màu đen khói. Chất này sẽ bị thải ra ngoài thông qua hệ thống mao mạch.

Đồng thời, chân khí cũng chữa lành những bộ phận bị tổn thương nặng, bao gồm hai Linh Khiếu, một Thần Khiếu và một số kinh mạch.

Trong quá trình anh chữa bệnh, những người xung quanh đều nín thở quan sát. Bọn họ muốn biết Ngô Bình này có y thuật cao thâm đến đâu.

Hai mươi phút sau, Ngô Bình thu tay lại, hỏi: “Ông cảm thấy thế nào rồi?”

Ông cụ choàng mở mắt, đã lâu lắm cơ thể mới thoải mái như vậy, trước đó ngày nào cũng vô cùng đau đớn, chân khí cũng không tuần hoàn được. Thậm chí, đến cả thần niệm lúc này cũng minh mẫn và như thể mạnh hơn trước.

Ông cụ mừng rỡ, cúi đầu bái lạy: “Đa tạ ơn cứu mạng của cậu chủ!”

Ngô Bình dìu ông cụ đứng dậy, nói: “Bệnh của ông còn phải điều trị thêm vài lần, cứ bình tĩnh nhé”.

Ông cụ vội vã vâng dạ rồi nói: “Tôi tên là Đường Hiến, phụ trách một số việc vặt ở Đường Môn. Sau này cậu chủ có việc gì cần cứ tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ dốc sức vì cậu chủ”.

Ngô Bình cười đáp: “Khách sáo rồi”.

Nói rồi ông cụ lui xuống, ánh mắt đám người kia nhìn Ngô Bình giờ vô cùng kính nể. Chàng trai trẻ này còn là một thần y! Chẳng trách môn chủ Đường Môn lại gả cháu gái cưng cho anh!

Hoạt động tiếp tục diễn ra, một thanh niên nói: “Các vị thiếu gia, tôi phụ trách một công ty con dưới trướng Đường Môn. Gần đây dự án của chúng tôi ở Thiên Kinh gặp vô vàn khó khăn. Rõ ràng có người đang ám hại chúng tôi. Các vị thiếu gia có thể giúp tôi được không?”

Trong số những người có mặt ở đó, không ít người là cậu chủ ở Thiên Kinh nên họ thi nhau giơ tay, ý nói mình có thể giúp được.

Chỉ một lát sau, họ bắt đầu gọi điện cho những nhân vật lớn mà mình quen biết để nhờ giúp đỡ.

Mười phút rồi hai mươi phút, chuyện này vẫn chưa được giải quyết.

Người thanh niên ban nãy cười khổ: “Các vị thiếu gia, hình như vẫn không có tác dụng. Công ty đã đầu tư vào Thiên Kinh hơn hai chục tỷ tệ. Nếu muộn thêm một ngày nữa thì tổn thất sẽ tăng thêm hàng chục triệu tệ!”

Ngô Bình đã nghe ngóng được, lãnh đạo công ty này đã đắc tội với một vị quan chức ở Thiên Kinh. Mà vị quan chức đó hình như là do Trình Ngọc Liên quản lý.

Ngô Bình cười nói: “Có thể tôi giúp được”.

Người thanh niên kia mắt sáng lên, đáp: “Thật sao? Vậy thì phải nhờ cả vào cậu chủ Ngô rồi!”

Anh gọi cho Trình Ngọc Liên, kể lại tóm tắt tình hình.

Trình Ngọc Liên vẫn luôn cảm kích Ngô Bình, tất nhiên sẽ không chối từ khi anh cần giúp đỡ. Chẳng bao lâu sau, Trình Ngọc Liên đã hỏi được người phụ trách duyệt văn bản, là trợ thủ của cấp dưới chị ta.

Thế là Trình Ngọc Liên gọi một cú điện thoại. Người trợ thủ lập tức kiểm điểm sâu sắc, không lâu sau thì gọi đến xin lỗi thanh niên kia.

“A lô, thật ngại quá, anh Đường. Việc phê duyệt đã xong từ lâu rồi, do sơ suất của nhân viên chúng tôi nên vẫn chưa gửi cho anh. Xin hỏi anh có thời gian? Tôi sẽ đích thân mang tài liệu đến quý công ty”.

Đôi mắt người thanh niên sáng lên, cười nói: “Giám đốc Trương khách sáo quá. Tôi nào dám phiền anh chứ, tôi sẽ sai nhân viên đến lấy. Vâng, hôm nào tôi mời giám đốc Trương một bữa nhé. Mong anh nể mặt nhận lời”.
 
Chương 1205


Chương 1205

Cúp máy rồi, thanh niên cười bảo: “Cậu Ngô, chuyện của công ty tôi đã được giải quyết rồi! Cảm ơn cậu!”

Lời vừa dứt, bỗng có một giọng nói vang lên giữa đám đông: “Ai có thể cứu tôi?”

Mọi người nhìn thấy một cậu trai chừng mười bảy, mười tám tuổi ngồi xe lăn, được một cô gái đẩy ra.

Nhìn thấy cậu ta, ngay cả người của Đường Môn cũng đồng loạt tránh ra như thể gặp phải ôn thần. Cô gái đẩy xe lăn trông khoảng đôi mươi, xinh đẹp duyên dáng không kém cạnh Đường Băng Vân.

Cô ấy đi thẳng đến trước mặt Ngô Bình rồi quỳ xuống: “Mong cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”

Ngô Bình vội vàng nói: “Cô hãy đứng dậy đi. Không biết tôi có thể giúp cô chuyện gì?”

Đường Băng Vân bỗng nhiên đứng ra, vừa nhìn cô gái nọ vừa lãnh đạm nói:“Đường Thanh Trần, em trai Đường Nham của cô vì một người phụ nữ mà quyết đấu với Thạch Tiếu Lâm – đệ tử của đại sư Long Ấn. Kết quả là cả hai đều bị thương. Nay Thạch Tiếu Lâm đã cận kề cái chết, cậu ta thì bại liệt. Một khi Thạch Tiếu Lâm trọng thương mà chết, Đường Nham cũng sẽ phải trả giá”.

Đường Băng Vân nói chuyện này vì muốn Ngô Bình biết hai chị em ấy đã gây ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào, để anh cân nhắc thật kỹ rồi mới giúp họ cũng không muộn.

Đường An cũng cau mày: “Đường Thanh Trần, chuyện của chị em cô không nằm trong kế hoạch sự kiện, vui lòng lui xuống”.

Đường Thanh Trần vẫn không đứng dậy, run rẩy nói: “Mong cậu Ngô hãy cứu mạng em trai tôi. Thanh Trần bằng lòng làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của cậu!”

Âu Dương Kim Tôn cao giọng: “Cô Đường, về chuyện của cô, Âu Dương Kim Tôn này sẽ giúp!”

Đại sư Long Ấn tuy là cao thủ Mật tông, nhưng nhà Âu Dương không sợ. Bởi luận về thực lực, hai vị lão tổ của nhà Âu Dương đều cao hơn Long Ấn.

Âu Dương Kim Tôn vô cùng khí phách, song gương mặt của Đường Thanh Trần chẳng hề có vẻ vui mừng. Cô ấy hỏi: “Thế tử Âu Dương, anh có thể chữa khỏi cho Thạch Tiếu Lâm không?”

Âu Dương Kim Tôn sững ra: “Chuyện này… tôi có thể mời Mạc Hưu ra mặt”.

Đường Thanh Trần lắc đầu: “Mạc Hưu đang ở chỗ đại sư Long Ấn, và cũng bất lực trước thương tích của Thạch Tiếu Lâm”.

Âu Dương Kim Tôn rất ngại ngùng. Nếu ngay cả Mạc Hưu cũng hết cách, vậy thì gã đành bó tay.

Đường Thanh Trần lại cất tiếng hỏi: “Anh có thể chữa khỏi bại liệt cho em trai tôi không?”

Âu Dương Kim Tôn im lặng. Bại liệt là bệnh nan y, cùng lắm chỉ có thể phục hồi một số chức năng chứ không thể trị khỏi hoàn toàn.

Đường Thanh Trần chẳng nhìn gã nữa, tiếp tục khẩn cầu Ngô Bình: “Mong cậu Ngô giúp tôi, Thanh Trần tạ ơn cậu!”

Ngô Bình đỡ cô ấy dậy: “Dù tôi muốn giúp cô, Thạch Tiếu Lâm cũng không ở đây”.

“A di đà Phật!”

Có tiếng niệm Phật vang lên. Một sư thầy trung niên mặc áo cà sa đỏ sải bước tiến lại, đi chân trần, tai dài chạm vai, phong thái uy nghiêm, giọng nói như tiếng chuông.

Ai cũng kinh ngạc khi trông thấy nhà sư ấy. Đường Hiến vội vã bước ra, chắp tay nói: “Kính chào đại sư Long Ấn!”

Người này chính là Long Ấn? Xung quanh rất im lặng, mọi người đều đang nhìn Long Ấn không chớp mắt.
 
Chương 1206


Chương 1206

Long Ấn nhẹ nhàng nói: “Lần này tôi đến đây để hoàn thành di nguyện của đệ tử”.

Nghe đến từ “di nguyện”, Đường Thanh Trần tái mặt, vội hỏi: “Đại sư, Thạch Tiếu Lâm chết rồi ư?”

“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi, thời gian của nó không còn nhiều nữa”. Dứt lời, ông giơ tay lên. Một người đàn ông cao to khoác da thú lập tức sải bước tiến đến, trên tay đang bế một cậu trai.

Cậu trai thoi thóp, tựa như chỉ còn lại một hơi thở. Ngoại hình của cậu trai rất giống con gái, da dẻ trắng muốt, đẹp vô cùng.

Thấy cậu trai này, Đường Nham ngồi trên xe lăn bỗng ho dữ dội, tựa như rất kích động.

Long Ấn lại niệm Phật, đoạn cất lời: “Đệ tử bị thương năng, lão tăng cũng không còn cách cứu chữa. Nó bảo rằng, hy vọng kẻ thù của nó có thể chết trước mặt nó”.

Dứt lời, ông nhìn về phía Đường Nham.

Đường Nham cười khẩy: “Đến đây mà lấy mạng tôi! Tôi mà sợ thì không phải hảo hán!”

Đường Thanh Trần vội vã khẩn cầu Ngô Bình: “Xin cậu Ngô hãy cứu em trai tôi!”

Ngô Bình bèn nhìn sang Đường Băng Vân. Cô ấy khẽ thở dài: “Nếu có thể thì giúp đi vậy”.

Ngô Bình đi đến trước mặt đại sư Long Ấn, ôm quyền: “Kính chào đại sư”.

Đại sư Long Ấn có vẻ đã sớm biết Ngô Bình là người sở hữu y thuật cao siêu, bèn vái chào: “Thần y Ngô, nghe danh đã lâu. Tôi và Đông Phật tiên sinh là bạn lâu năm”.

Ngô Bình vội đáp: “Sư phụ cũng từng nhắc đến đại sư, nói rằng đại sư là người bên cạnh thánh tăng. Có thể được thánh tăng chỉ dạy mười năm, đại sư quả rất có duyên với nhà Phật”.

Long Ấn mỉm cười: “Đông Phật tiên sinh quá khen rồi. Tôi chỉ là phận tôi tớ của thánh tăng thôi”.

Ngô Bình từng nghe nói về một vị thánh tăng ở Tạng Nguyên. Không ai biết thánh tăng bao nhiêu tuổi, chỉ biết người này đã được người địa phương tôn làm thánh tăng từ thời Tượng Hùng cổ đại, trước cả vương triều Thổ Phồn.

Vị thánh tăng này rất ít tiếp xúc với thế tục, sống ở chùa Lan Kha bấy lâu, cách sáu mươi năm mới xuống núi một lần, nhận một người đệ tử. Vị đệ tử trước của thánh tăng là Kim Cương Minh Vương của Tạng Nguyên hiện nay. Kim Cương Minh Vương tu vi cao thâm, đệ tử nhiều vô kể.

Đại sư Long Ấn từng là một tiểu sa di hầu hạ bên cạnh thánh tăng, xuống núi năm hai mươi tuổi, được người ta gọi là đại sư Long Ấn. Tuy ông chưa được thánh tăng truyền dạy, nhưng qua nhiều lời đồn đãi, cũng trở thành cao thủ Mật tông. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Ngô Bình nói thẳng: “Có thể cho tôi xem thương tích của đệ tử đại sư được không?”

Long Ấn cầu còn không được: “Phiền thần y Ngô rồi, mời”.

Ngô Bình đi đến trước mặt người đàn ông cao to kia, vươn tay ấn lên mạch của Thạch Tiếu Lâm, cảm thấy yếu ớt vô cùng. Cậu ta bị thương rất nặng, bụng có vết chém của kiếm, miệng vết thương nhiễm kịch độc. Ngoài ra, lục phủ ngũ tạng của cậu ta đều đã nát, như bị nổ vậy.

Anh hỏi Đường Nham: “Sao cậu ta lại bị thương?”

Đường Nham cười khẩy: “Tôi chôn thuốc nổ từ trước, tiếc là không thể làm nổ chết cậu ta!”

Đường Thanh Trần giận dữ quát: “Đường Nham, câm miệng!”

Ngô Bình lắc đầu. Anh quét mắt nhìn, thấy một chiếc bàn dài, bèn bảo Đường Hiến: “Vui lòng mang chiếc bàn ấy đến đây”.

Đường Hiến vội đem bàn đến. Ngô Bình bảo người đàn ông kia đặt Thạch Tiếu Lâm lên bàn.

Thạch Tiếu Lâm không còn sức nói chuyện nữa. Cậu ta nằm trên bàn, mắt ngấn lệ, cảm kích ngước nhìn Ngô Bình, khát vọng sinh tồn ngập tràn ánh mắt.
 
Chương 1207


Chương 1207

Ngô Bình động viên: “Đừng sợ. Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu”.

Dứt lời, anh nhấn hai tay vào giữa bụng và ngực cậu ta. Lòng bàn tay anh phát ra sức mạnh rất kỳ diệu. Trong y thuật, sức mạnh này gọi là Y Đạo Cửu Kình, chỉ có người hành y sở hữu tu vi cao thâm mới sử dụng được.

Nhờ thủ pháp này, anh đã nối lại xương và nội tạng bị vỡ nát của Thạch Tiếu Lâm, đồng thời dùng chân khí tím để trị thương cho cậu ta.

Giữa chừng, anh còn dùng niệm lực để chữa xuất huyết nội bộ, ép máu chảy về huyết quản, và bịt kín nơi chảy máu.

Chừng mười phút, anh thả lỏng tay, bỏ ba hạt đậu hoè vào trong miệng Thạch Tiếu Lâm và bảo cậu ta uống. Hạt đậu hoè vừa vào bụng, Thạch Tiếu Lâm đã cảm thấy có một luồng sinh khí chảy vào cơ thể. Tinh thần của cậu ta lập tức hồi phục được vài phần.

Sau đó, Ngô Bình nhanh chóng thi triển Cửu Chuyển Hoàn Hồn Châm. Anh từng dùng châm này để cứu mạng Chu Viễn Sơn.

Sau khi dùng châm, tiềm năng sinh mệnh của Thạch Tiếu Lâm được kích phát. Không ngờ cậu ta có thể mở miệng trò chuyện, nói với Ngô Bình bằng giọng cảm kích: “Cảm ơn anh đã cứu mạng! Tiếu Lâm chắc chắn sẽ đền đáp!”

Ngô Bình nói: “Quay về tĩnh dưỡng nhé. Khoảng một tháng nữa, có lẽ sẽ khỏi”.

Đại sư Long Ấn cúi người thật sâu: “A di đà Phật. Thần y Ngô từ bi, lão tăng rất cảm kích!”

Ngô Bình đáp lễ: “Đại sư khách sáo rồi”.

Đường An cười nói: “Nếu như đã đến, vậy xin mời đại sư Long Ấn tham gia buổi Đường yến hôm nay. Tôi sẽ lập tức sai người sắp xếp phòng ốc để cậu Thạch yên tâm nghỉ ngơi. Đường Môn chúng tôi có nhiều thuốc quý trị thương, có lẽ sẽ có ích cho vết thương của cậu”.

Anh ta đang vui lắm, vì cái tên gây hoạ Đường Nham này mà lãnh đạo Đường Môn rất đau đầu. Đường Môn không sợ Long Ấn, nhưng họ không dám đắc tội với chỗ dựa của Long Ấn – Kim Cương Minh Vương và thánh tăng.

Bây giờ Ngô Bình đã trị khỏi cho Thạch Tiếu Lâm, ân oán tất nhiên cũng không còn. Cuối cùng họ cũng thở phào được rồi.

Long Ấn mỉm cười: “Nếu đã vậy, lão tăng cung kính chi bằng tuân mệnh”.

Thật ra Long Ấn ở lại chỉ vì nể mặt Ngô Bình, mong được trò chuyện với anh nhiều hơn. Dù sao thì việc quen biết một thần y như anh đồng nghĩa với việc sinh mệnh có thêm một lớp bảo hộ.

Trái tim lơ lửng của Đường Thanh Trần cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. Cô ấy vội vàng cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Cô Đường không cần khách sáo”.

Đoạn, anh nhìn sang Đường Nham: “Em cô không bại liệt, thực chất không cần chữa trị”.

Lời vừa dứt, tất cả đều sửng sốt. Cậu ta không liệt?

Bí mật bị vạch trần, Đường Nham có phần tức giận. Cậu ta đứng bật dậy, cáu kỉnh quát: “Tôi liệt hay không thì liên quan quái gì đến anh?”

Mọi người đều lắc đầu, nghĩ bụng Đường Thanh Trần có một cậu em thế này đúng là xui xẻo!

Đường Thanh Trần vừa ngỡ ngàng vừa giận dữ, bèn tát thẳng vào mặt em trai, phẫn nộ ra lệnh: “Mau xin lỗi cậu Ngô!”

“Mơ đi!”, Đường Nham đẩy mọi người ra rồi chạy biến.
 
Chương 1208


Chương 1208

Đường Thanh Trần giận tái mặt, chỉ đành khom người trước Ngô Bình: “Xin lỗi cậu. Tôi thay mặt Đường Nham chân thành xin lỗi cậu”.

Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Không sao”. Anh cũng chẳng còn lời nào để nói với cậu trai xấu tính ấy.

Sau khi xin lỗi, Đường Thanh Trần cũng vội vàng chạy đi tìm em trai.

Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn đều cảm thấy rất bực bội. Bị Ngô Bình lấn át hai lần liên tục, tâm trạng họ khó chịu vô cùng.

Đường An cười nói: “Các vị, buổi giao lưu đến đây là kết thúc. Tiếp theo chúng ta sẽ chơi trò giành báu vật”.

Sau đó anh ta nói qua về quy tắc trò chơi. Đường Môn sẽ cử ra bốn cao thủ, mỗi cao thủ giữ một chiếc rương bảo vật. Chỉ cần những người ở đây đánh thắng được cao thủ ấy thì sẽ sở hữu chiếc rương ấy.

Tất nhiên, bốn cao thủ này đều có lĩnh vực sở trường riêng, muốn đánh bại họ là chuyện rất khó.

Thông báo quy tắc xong, Đường An vỗ tay, bốn cao thủ lần lượt xuất hiện. Trong tay họ đều cầm một chiếc rương nhỏ.

Một người trong số họ có mái tóc đã bạc phơ, trông khoảng bảy mươi tuổi. Ông lão đó chỉ đứng yên đã toát ra khí khái mạnh mẽ, không ai dám xem thường.

Đường An cười nói: “Các vị có biết điểm mạnh nhất của Đường Môn chúng tôi là gì không?”

Có người trả lời: “Tất nhiên là ám khí và thuốc độc”.

Đường An gật đầu: “Đúng vậy. Đường Môn nổi tiếng nhất là ám khí. Dù đã là thời đại của súng đạn thì ám khí của Đường Môn chúng tôi vẫn có thể uy chấn thiên hạ”.

“Vị này là Đường Hi – cao thủ ám khí của Đường Môn chúng tôi. Ngay cả Địa Tiên cũng e ngại ám khí của ông ấy. Năm mươi năm trước, đại ma đầu Tiêu Quyển Vân hoành hành khắp Tây Nam, sát hại võ lâm, ngay cả người thưởng phạt của Địa Tiên Giới cũng phải bó tay trước hắn”.

“Tiêu Quyển Vân không xem Đường Môn ra gì, dẫn theo tám cao thủ xâm nhập Đường Môn. Trưởng lão Đường Hi đã ra nghênh chiến, dùng ám khí tối thượng của Đường Môn – Long Lân Phi Tiên Châm, để đánh hắn trọng thương. Tám cao thủ mà hắn dẫn theo đều bị giết chết! Sau trận chiến ấy, Đường Môn chúng tôi đã tạo được tiếng vang, năm mươi năm sau vẫn không ai dám xâm phạm”.

Tất cả đều thất kinh, đồng loạt nhìn Đường Hi bằng ánh mắt kính nể. Nên biết rằng Tiêu Quyển Vân là đại cao thủ cảnh giới thứ ba của Địa Tiên, vậy mà lại bị Long Lân Phi Tiên Châm đả thương!

Đường An giới thiệu xong, Đường Hi bèn cười ha ha: “Các vị, trên người tôi có bảy con dao giấy. Nếu các vị có thể tiếp bảy con dao giấy của tôi mà không bị thương thì rương báu vật trong tay tôi sẽ thuộc về người đó. Trong rương là bảo vật của Đường Môn chúng tôi – bút Điểm Long”.

Ngô Bình khẽ hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, bút Điểm Long này có nguồn gốc thế nào?”

Đường Băng Vân đáp: “Đây là món đồ mà Gia Cát Lượng tình cờ có được vào khoảng thời gian nước Thục thành lập. Ông ta thích vẽ bùa viết chữ bằng cây bút này”.

Ánh mắt của Ngô Bình nhìn xuyên qua rương, quả nhiên nhìn thấy một cây bút màu vàng có khắc hình rồng, bên trên có tiên vận lưu chuyển.

“Đồ tốt!”, anh lẩm bẩm.

Đường Băng Vân vội níu tay anh lại: “Đừng đi. Đường Hi là cao thủ đỉnh cấp của Đường Môn, ông ấy sẽ không để ai lấy được bút Điểm Long”.

Ngô Bình cười đáp: “Món đồ trong rương có ích với anh. Có nó rồi, anh vẽ bùa sẽ dễ dàng hơn”.

Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Quân đã đứng ra trước, vừa ôm quyền nhìn Đường Hi vừa cười nói: “Ông Đường, tôi muốn giành lấy rương bảo vật trong tay ông”.
 
Chương 1209


Chương 1209

Đường Hi mỉm cười: “Được. Hãy tiếp bảy con dao giấy của tôi trước”.

Dứt lời, ông ấy liền búng ngón trỏ tay phải, một luồng sáng trắng bay ra. Ánh sáng trắng ấy bay quá nhanh, Hoàng Phủ Thiên Quân chưa kịp phản ứng thì sợi tóc bên tai trái đã bị chém đứt.

Hoàng Phủ Thiên Quân lạnh run người, vẻ hoảng sợ ngập tràn đôi mắt. Lùi lại vài bước, Hoàng Phủ Thiên Quân chắp tay: “Kỹ thuật dao của ông Đường quả là vô song. Tôi thua rồi!”

Tất cả đều nhìn ra, chỉ cần luồng sáng trắng ấy chếch vào trong một chút thôi thì đầu của Hoàng Phủ Thiên Quân sẽ đứt làm hai!

Ngay cả Hoàng Phủ Thiên Quân cấp Nhân Tiên còn chẳng đỡ nổi một dao, ai cũng nhụt chí, không dám thử nữa.

Thấy không ai dám khiêu chiến, Ngô Bình lập tức bước ra, chắp tay trước Đường Hi: “Mời ông Đường xuất chiêu”.

Đường Hi quan sát anh, cười nói: “Cậu Ngô, môn chủ rất xem trọng cậu, từng nhắc đến cậu nhiều lần. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là nhân tài kiệt xuất, lão già này ngưỡng mộ vô cùng”.

Ngô Bình đáp: “Không dám nhận”.

Đường Hi cười bảo: “Cháu trai Đường Nham của tôi khá là ngoan cố xấu tính. Nếu khi nãy không nhờ cậu ra tay cứu giúp, có lẽ tôi và đại sư Long Ấn đã phải giao đấu, cuối cùng dẫn đến xung đột giữa Đường Môn và Tạng Nguyên. Lão già này xin cảm ơn cậu!”

Nói xong, ông ấy bèn cúi người thật sâu.

Ngô Bình vội vã đáp lễ. Anh thật sự không ngờ Đường Hi là ông nội của Đường Nham.

Đường Hi nói: “Tuy cậu Ngô có ơn với tôi, nhưng lão già này sẽ không nương tay. Mong cậu cẩn thận”.

Ngô Bình cũng tịnh tâm trở lại, vận chuyển quyền ý, thần niệm mạnh mẽ khoá chặt đối phương.

Đường Hi cười nói: “Quyền ý rất cao thâm! Khâm phục!”

Lời vừa dứt, một luồng sáng trắng đã bay thẳng về phía vai trái của Ngô Bình. Quá nhanh. Ngô Bình muốn dùng thần niệm kìm ánh sáng trắng ấy lại, nhưng lực của nó quá mạnh, anh không giữ được.

Hết cách, anh bèn búng tay, sử dụng Niêm Hoa Chỉ. Một luồng khí đánh vào ánh sáng trắng, vang lên một tiếng “póc”, mảnh giấy bay ra và nổ thành nhiều mảnh vụn.

Mắt Đường Hi sáng lên: “Niêm Hoa Chỉ à? Nghe nói Niêm Hoa Chỉ được truyền lại không hoàn thiện, nhưng hình như Niêm Hoa Chỉ của cậu rất hoàn chỉnh”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.

Đường Hi mỉm cười, búng tay phải một cái, lại có hai luồng sáng trắng bay ra. Một luồng bay lên trời rồi sà xuống, một luồng bay là là sát đất rồi đâm xiên lên, nhắm thẳng đến cổ họng.

Hai luồng sáng trắng, một lên một xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, đánh về phía nn.

Ánh sáng trắng vừa xuất hiện, anh lập tức thực hiện Quỷ Thần Bộ để tránh đòn.

Sau khi trở thành Nhân Tiên, anh đã có thể tu luyện Quỷ Bộ trong Quỷ Thần Bộ, bước nhanh như thần!

Bóng người biến hoá khôn lường, khắp nơi đều là bóng của Ngô Bình, cùng lúc ấy, một đám mây kiếm màu đen bất ngờ xuất hiện.

Một tiếng “bốp” vang lên, vụn giấy bay tung toé, hai con dao giấy bị ánh sáng kiếm của anh chém đứt.

Cái bóng biến mất, Ngô Bình đứng đó với thanh kiếm trong tay.
 
Chương 1210


Chương 1210

Đường Hi cười nói: “Hay lắm. Có điều, thức tiếp theo của tôi có tên là ‘Tứ Tượng Tuyệt Sát’, bốn con dao cùng xuất trận. Cậu phải cẩn thận!”

Dứt lời, bốn luồng sáng trắng đã bay ra. Chúng bay vòng quanh, rồi đánh thẳng vào Ngô Bình từ bốn hướng khác nhau.

Bốn luồng sáng trắng không phân trước sau, chém về phía Ngô Bình từ nhiều góc khó, còn không ngừng thay đổi hướng.

Ngô Bình không đổi sắc mặt. Thanh kiếm Hắc Long trong tay rung lên, lập tức có bốn đám mây kiếm xuất hiện và bảo vệ anh. Sau khi thành Nhân Tiên, kiếm pháp ba thức rưỡi của anh đã có đột phá. Mây kiếm cuộn trào, nghênh đón ánh sáng trắng.

Mấy tiếng “póc” vang lên, bốn con dao giấy đồng loạt nổ tung.

Ánh sáng kiếm thu về, Ngô Bình vẫn ôm kiếm đứng đó, kiếm ý mạnh mẽ lờ mờ toả ra khiến mọi người đều kinh hãi.

Đường Hi vỗ tay khen ngợi: “Kiếm pháp hay!”

“Đã nhường rồi”, Ngô Bình hạ mũi kiếm xuống, hành lễ theo phong cách kiếm sĩ.

Đường Hi đưa rương báu vật cho Ngô Bình bằng hai tay, đoạn nói: “Cậu Ngô, bút Điểm Long này thuộc về cậu”.

Ngô Bình nhận rương rồi giao cho Đường Băng Vân bảo quản.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Quân đang rất tệ, vì bản thân chẳng tiếp nổi một cao còn Ngô Bình lại tiếp được ba chiêu. Trình độ của hai người đã phân rõ cao thấp!

Lúc này, lại có một người bước ra.

Đây là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ bó sát màu đen và đi giày đế mềm. Tay trái ôm rương gỗ, tay phải cầm trường kiếm. Trên mũi kiếm có kiếm khí dài nửa mét đang không ngừng nuốt nhả, kinh khủng vô cùng.

Đường An giới thiệu: “Thưa các vị, đây là trưởng lão Đường Hồng Y, cao thủ kiếm đạo số một Đường Môn! Mười ba năm trước, vua kiếm Chishima Akiru của Đông Doanh đã dẫn theo ba đại đệ tử đến khiêu chiến tu sĩ kiếm đạo của Viêm Long, thắng bảy trần liên tiếp, kiêu ngạo vô cùng”.

“Khi ấy trưởng lão đang xử lý công việc ở nước ngoài,vừa hay tin liền trở về ngay trong đêm, tìm được Chishima Akiru lúc sáng sớm. Cả hai đã đại chiến ba trăm hiệu. Cuối cùng, trưởng lão đã chém đứt nửa ngón tay của Chishima Akiru. Đối phương hoảng sợ bỏ chạy, sau này không dám đặt chân đến nước ta nữa”.

Đường Hồng Y ôm quyền chào mọi người: “Một tay, một kiếm, hai chân đứng im, tôi chỉ dùng một chiêu thức để bảo vệ rương. Mọi người tuỳ ý tấn công, ai có thể làm tôi di chuyển một bước hoặc hai chân rời mặt đất, rương sẽ thuộc về người đó”.

Bị Ngô Bình liên tục lấn át, Âu Dương Kim Tôn không ngồi yên được nữa, bèn đứng ra đầu tiên: “Trưởng lão Đường, Âu Dương Kim Tôn xin đánh bạo ứng chiến”.

Đường Hồng Y lại lắc đầu: “Cậu không được”. Dứt lời, ánh mắt của bà ấy hướng đến Ngô Bình với vẻ khích lệ.

Âu Dương Kim Tôn cảm thấy bị sỉ nhục, bèn cao giọng: “Trưởng lão Đường tuy sở hữu năng lực cao cương, nhưng tuyệt học của nhà Âu Dương chúng tôi cũng không phải hạng xoàng!”

Rồi gã rút bảo kiếm ra, đâm thẳng về phía Đường Hồng Y. Trong cú đâm này, kiếm thế biến hoá khôn lường, nhắm vào lưng của Đường Hồng Y.

Gã nghĩ, Đường Hồng Y không thể di chuyển chân thì sẽ không xoay người đỡ kiếm được. Nếu gã đâm vào lưng, bà ấy sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi phản đòn.

Nhưng Đường Hồng Y như có mắt sau lưng, trở tay vung kiếm. Kiếm uyển chuyển như rồng, bay nhanh như nhạn. Một luồng ánh sáng kiếm trắng loá đâm chuẩn xác vào giữa đôi lông mày Âu Dương Kim Tôn.
 
Chương 1211


Chương 1211

Âu Dương Kim Tôn chấn động trước ánh sáng kiếm ấy, song lại không thể tránh đòn, kiếm đã sắp đâm xuyên qua đầu gã.

Chính vào lúc này, thanh kiếm sượt qua tai gã, chém đứt vài sợi tóc.

Âu Dương Kim Tôn thấy đầu mình lạnh run, vội rụt cổ lại rồi hét lên: “Tha mạng!”

Nhưng Đường Hồng Y đã thu kiếm về, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nói rồi, cậu không được”. Dứt lời, bà ấy lại mỉm cười nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình sờ mũi, khẽ thở dài, đành cầm kiếm Hắc Long tiến về phía Đường Hồng Y..

Thấy anh bước ra, Đường Hồng Y cười hỏi: “Cậu tên là Ngô Bình?”

Ngô Bình ôm quyền: “Tiền bối, tôi chính là Ngô Bình”.

Đường Hồng Y cười nói: “Tốt lắm. Tiểu Ngô, rương của tôi chứa bảo vật trấn môn của Đường Môn, tên là ‘Cơn thịnh nộ của thần Sấm’ – ám khí chuyên dùng đối phó Địa Tiên. Nếu cậu thắng được tôi, nó sẽ thuộc về cậu”.

Ngô Bình không hề cáu giận khi bị gọi là Tiểu Ngô. Anh nói: “Tiền bối, tôi chỉ biết kiếm pháp ba thức rưỡi, mong tiền bối nương tay”.

Đường Hồng Y cười nói: “Tiểu Ngô à, kiếm pháp ban nãy của cậu rất tốt, vẫn còn cơ hội”.

Ngô Bình cầm kiếm bằng hai tay, đứng mở chân, một bàn chân hướng về phía trước, bàn chân còn lại xoay ngang. Anh vận quyền ý, thần niệm khoá chặt Đường Hồng Y.

Ngay lập tức, Đường Hồng Y cảm nhận được một luồng sát ý kinh người. Đôi mắt bà ấy sáng lên: “Tốt!”

Ngô Bình không phải là kẻ chỉ dám tấn công sau lưng như Âu Dương Kim Tôn. Anh đánh trực diện với Đường Hồng Y hùng mạnh, quang minh chính đại, chầm chậm trữ thế.

Anh muốn thực hiện thức thứ ba của kiếm pháp ba thức rưỡi nên cần phải trữ thế khá lâu. Thức này vốn chẳng có giá trị thực tiễn, bởi kẻ địch trên chiến trường sẽ không cho anh thời gian trữ thế.

Nhưng bây giờ Đường Hồng Y đang đứng im, tất nhiên anh có thể từ tốn trữ thế để phát ra cú đánh sấm sét.

Kiếm thế của Ngô Bình khá giống chiêu thức của đoàn thể thuật. Trong bóng tối, có một luồng sức mạnh sắc bén và lạnh lẽo truyền vào trong cơ thể, tạo thành một loại khí thế. Thế này tập trung ở mũi kiếm, càng lúc càng mạnh.

Ngô Bình cứ đứng bất động như thế, khí tức trên người ngày một mạnh hơn. Những người xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Cậu ta đang làm gì vậy?”, có người thắc mắc.

“Cậu ấy đang trữ thế”, đứng bên cạnh, Đường Hi nhẹ nhàng đáp.

“Trữ thế ư?”, người hỏi vẫn không hiểu.

Có vẻ Đường Hi đang có tâm trạng khá tốt, vui vẻ giải thích kỹ hơn: “Đôi khi, các cao thủ tuyệt đỉnh có thể tích trữ sức mạnh để tung ra đòn mạnh nhất. Ngô Bình bây giờ giống như cung tên đang được kéo ra, một khi cung được kéo căng, sức mạnh của dây cung sẽ bột phát”.

Hoàng Phủ Thiên Quân và Âu Dương Kim Tôn đều là người trong nghề. Nhìn thấy khả năng của Ngô Bình, cảm giác đố kỵ dâng trào trong lòng họ!

Tại sao một kẻ không có nền tảng như anh lại có thể trữ thế tốt đến thế?

“Ầm!”

Bất thình lình, Ngô Bình đâm thẳng về phía Đường Hồng Y như mũi tên rời dây cung. Kiếm thế của anh vững như bàn thạch, sắc bén như đao kiếm. Đòn này sở hữu uy lực kinh khiếp như Thạch Phá Thiên vậy!
 
Chương 1212


Chương 1212

“Keng!”

Đường Hồng Y vung kiếm đâm tới. Hai thanh kiếm chạm vào nhau, cơ thể bà ấy hơi nghiêng ra sau, chân dịch chuyển nửa mét.

Ngô Bình mượn lực va chạm này để đứng vững giữa không trung rồi từ từ bay xuống. Kiếm trong tay anh không ngừng rung lên, nếu không nhờ kiếm Hắc Long có phẩm chất cực cao thì nó đã nát vụn từ lâu.

Lúc này, nửa người anh đã tê dại. Sức mạnh vừa hút vào lập tức trút ra đã gây ảnh hưởng rất lớn cho cơ thể anh.

Đường Hồng Y lại càng ngỡ ngàng hơn. Đòn vừa rồi đã phá vỡ lớp phòng ngự vô cùng kiên cố của Đường Hồng Y, buộc bà ấy phải lùi lại một khoảng mới có thể giải phóng một phần sức mạnh.

Bà ấy rất vui, bèn cười bảo: “Tiểu Ngô, kiếm pháp của cậu vượt quá dự tính của tôi, tốt lắm!”. Càng lúc, bà ấy càng thích Ngô Bình.

Ngô Bình vội đáp: “Tiền bối đã nhường rồi”.

Đường Hồng Y nói: “Tôi không nhường, là cậu đủ mạnh”. Nói đoạn, bà ấy ném rương cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận gương rồi cảm ơn, sau đó giao cho Đường Băng Vân bảo quản.

Gương mặt Đường Băng Vân ngập tràn vẻ tự hào. Ở đây có nhiều con rể tương lai của Đường Môn như thế mà chẳng một ai sánh bằng Ngô Bình, ngay cả thiên tài như Âu Dương Kim Tôn và Hoàng Phủ Thiên Quân cũng không bì được!

Đường Hồng Y cười bảo: “Tiểu Ngô, nếu cậu muốn học kiếm, tôi có thể dạy cậu”.

Ngô Bình rất kinh ngạc, vội vàng nói: “Cảm ơn tiền bối. Khi có thời gian tôi nhất định sẽ đến tận nơi xin chỉ dạy”.

Con cháu Đường Môn đều đưa mắt nhìn nhau. Đường Hồng Y quái gở lầm lì, ngay cả Đường Thiên Tuyệt còn chẳng nhìn đến, sao bà ấy lại niềm nở với Ngô Bình thế?”

“Ha ha, cậu Ngô, xin dừng bước”.Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Kẻ bước ra là một người đàn ông đầu trọc, cao hơn hai mét. Đứng trước mặt người này, Hoàng Phủ Thiên Quân còn trông gầy yếu hẳn đi.

Người đàn ông cởi trần, đi chân trần, cơ bắp trên lưng rất săn chắc. Mỗi một thớ thịt đều tiềm tàng sức mạnh kinh người. Tay anh ta to gấp ba lần tay người bình thường, nổi đầy gân xanh. Chân giẫm trên mặt đất nhẹ nhàng như lông vũ, không hề phát ra tiếng động.

Người này vừa xuất hiện, đệ tử của Đường Môn đều đồng loạt lùi đi vài bước.

Ngay cả Đường An cũng thôi cười. Anh ta trầm giọng: “Cậu Ngô, vị này là đại sư chiến đấu tay không mạnh nhất của Đường Môn, một trong những sát thủ đỉnh cấp trên toàn thế giới, cũng là sát thủ số một Đường Môn – Long Cương!”

Long Cương như một quả núi, cao to, vững mạnh, ổn định. Anh ta đặt rương xuống đất, toét miệng cười với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi cảm nhận được khí tức của kẻ mạnh trên người cậu. Tôi rất muốn đấu với cậu một trận. Thắng tôi, báu vật trong rương này sẽ thuộc về cậu”.

Ngô Bình quan sát Long Cương. Khí tức của anh ta rất mạnh, nhưng năng lượng trong cơ thể anh ta không phải là chân khí mà là thần lực bẩm sinh! Giống như Lý Huyền Bá vậy, thể chất của tên Long Cương này không thể xem thường, anh ta là chiến binh thiên bẩm!

Người của Đường Môn đều cảm thấy rất khó tin khi nghe Long Cương đề nghị đấu một trận với Ngô Bình. Thực lực của Long Cương đủ để khiêu chiến với cả Địa Tiên. Anh ta sở hữu sức mạnh khủng khiếp, kỹ năng giết người sắc bén, ngay cả Đường Thiên Tuyệt còn không ngớt lời ngợi khen.

Trước kia, Mễ từng cử một tên nửa người nửa máy siêu cấp được mệnh danh là “kẻ mạnh nhất nhân loại” đến đây. Kết quả bị Long Cương giết trong mười chiêu, đầu bị đánh nát, chết thảm cực kỳ.
 
Chương 1213


Chương 1213

Vì thế, Mễ đã treo thưởng mười tỷ đô để mua một giọt máu của Long Cương nhằm nghiên cứu xem vì sao gen của anh ta mạnh đến thế.

“Không phải chứ! Ngay cả trưởng lão Đường Hồng Y còn chưa chắc làm gì được Long Cương mà? Ngô Bình đấu với Long Cương thì chỉ có thua thôi!”

“Đúng đấy. Sức mạnh, phòng ngự, kỹ thuật chiến đấu của Long Cương đều quá khủng khiếp, được Mễ gọi là vua giết người cơ mà! Làm sao mà đánh bại được người như thế!”

Đường Băng Vân đang thấp thỏm vô cùng. Cô ấy vội vàng khuyên: “Ngô Bình à, khiêu chiến hai người là đủ rồi”.

Cô ấy lo rằng Ngô Bình sẽ bị Long Cương đả thương. Là người đứng đầu Thiên Sát, không ai hiểu sự đáng sợ của Long Cương bằng Đường Băng Vân.

Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em là chủ của Thiên Sát, Long Cương do em quản lý phải không?”

Đường Băng Vân cười khổ: “Anh ta chẳng phục ai cả, thời bác Bảy còn quản lý Thiên Sát cũng không thể ra lệnh cho anh ta. Chỉ có ông nội em mới có thể ra lệnh cho Long Cương thôi”.

Ngô Bình gật đầu, đoạn cười nói: “Long Cương, tôi có thể đánh với anh. Nhưng nếu thua, sau này anh phải phục tùng mệnh lệnh của Đường Băng Vân”.

Long Cương nở một nụ cười quái dị: “Được thôi, chỉ cần cậu đấu với tôi”.

Ngô Bình đưa kiếm Hắc Long cho Đường Băng Vân, sau đó cởi giày và áo khoác ra, đi chân trần về phía anh ta.

Đứng trước mặt Long Cương, đối diện với kẻ hùng mạnh như Long Cương, anh vẫn mỉm cười.

Lúc đối đầu với Đường Hi và Đường Hồng Y, anh chỉ nắm được vài phần thắng. Nhưng khi đối đầu với Long Cương, anh lại tự tin mình chắc chắn sẽ đánh bại đối phương. Bởi vì Long Cương không sử dụng vũ khí mà chỉ dùng quyền cước và cơ thể của anh ta.

Ngô Bình cất lời: “Long Cương, để tôi thư giãn gân cốt một lúc”.

Long Cương cười toe toét: “Tôi cũng thế”.

Sau đó, cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra. Cả hai đều đang khởi động. Ngô Bình thì thực hiện đoàn thể thuật, từ nhóm thứ nhất đến nhóm thứ tư, toàn bộ động tác của ba mươi hai thức đều được anh làm một lần.

Sau khi hoàn thành động tác của thức này, xương của anh bỗng nhiên kêu lên răng rắc, cơ bắp xuất hiện, vóc dáng cao hơn, xương cũng to ra.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều kinh ngạc kêu lên: “Chuyện gì vậy? Cậu ta cao lên à?”

Đường Hi nói: “Có gì lạ đâu, cậu ấy là Nhân Tiên, nửa người nửa tiên, xương có thể tự điều chỉnh thay đổi. Bây giờ cậu ấy phải điều chỉnh vóc dáng để chiến đấu với người cao to như Long Cương.

Long Cương thì ngược lại. Anh ta cũng làm vài động tác quái lạ, cơ thể dần dần thu nhỏ, từ hơn hai mét thu còn một mét chín mươi lăm. Còn Ngô Bình thì cao đến khoảng một mét chín mươi ba.

Luyện xong đoàn thể thuật, Ngô Bình ngồi xếp bằng, tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công. Anh đã luyện được Xương Sắt Da Đồng – tầng đầu tiên của thần công này, và luyện được quyển kình.

Tiếp theo, anh muốn tu luyện trọn vẹn tầng thứ hai. Lúc ở thung lũng, anh đã tu luyện tầng hai của Kim Cương Bất Hoại Thần Công nhưng chưa hoàn hảo.

Tầng thứ hai có tên là Thân Thể Quỷ Thần. Luyện tầng này sẽ giúp cơ thể có thể giống như thần như quỷ, và trong cơ thể sẽ hình thành một loại lực quỷ thần.

 
 
Chương 1214


Chương 1214

Lực quỷ thần vừa gian xảo như quỷ, vừa huyền diệu như thần, biến hoá khó lường, giúp đòn chiến đấu của anh được cải thiện đáng kể.

Anh ngồi trên sàn, chốc chốc lại vẫy cánh tay, chốc chốc lại huơ chân. Nhưng phần lớn thời gian đều ngồi bất động, đôi mắt khép hờ.

Long Cương thì ngồi rất im lặng, nhìn Ngô Bình với vẻ nửa cười nửa không.

Lúc này, ngay cả Đường Hi cũng thấy lạ, bèn đi đến trước mặt Đường Hồng Y rồi hỏi chuyện: “Trưởng lão Đường, cậu Ngô đang tu luyện à?”

Đường Hồng Y nhìn chăm chú vào Ngô Bình, nghĩ một hồi rồi trả lời: “Hình như là võ công của chùa Đại Thiền”.

Mười mấy phút sau, Ngô Bình cảm thấy lực quỷ thần trong người đã khá hoàn hảo, bèn mở mắt nói: “Long Cương, có thể bắt đầu rồi”.

Long Cương toét miệng cười: “Được thôi”.

Cả hai đều đang ngồi thì bất thình lình cử động. Cơ thể của cả hai bật nhảy từ dưới đất, sau đó va vào nhau giữa không trung.

“Ầm ầm ầm!”

Trong nháy mắt, cả hai đã tung ra mấy chục cú đấm và mấy chục cú đá, nhanh đến mức mắt người nhìn không rõ.

Cả hai vừa chạm đã tách ra, Ngô Bình trúng sáu cú đấm và bảy cú đá nhưng không hề hấn gì. Anh sở hữu xương sắt da đồng, lực quỷ thần đã hoá giải đòn tấn công. Loại tấn công này không thể làm anh bị thương.

Nhưng mũi của Long Cương lại bị anh đấm lệch. Anh ta ấn nhẹ lên mũi để nó thẳng lại, sau đó bật cười ha ha: “Khá đấy, quyền pháp của cậu thật sự rất cừ”.

Ngũ Long Thánh Quyền của Ngô Bình phát huy đến mức cao nhất. Long Cương trúng chín cú đấm và bảy cú đá, một trong các cú đấm ấy trúng vào mũi anh ta.

Ngô Bình không nói gì. Anh lại di chuyển bằng Quỷ Thần Bộ. Nhờ có sự hỗ trợ của lực quỷ thần, Quỷ Thần Bộ của anh đã được thi triển đến mức cực điểm. Bóng anh vừa xuất hiện, chớp mắt một cái đã lướt đến nơi.

Long Cương đấm vào khoảng trống, vừa khéo bịt kín đường tấn công của Ngô Bình. Song cổ tay của anh ta đã bị Ngô Bình giữ chặt, dưới chân nhẹ hẫng, cả người bị Ngô Bình hất lên rồi đập mạnh xuống sàn.

“Rầm!”

Nền nhà được đổ xi măng cốt thép, dày đến nửa mét, nhưng cú đập của Ngô Bình đã khiến sàn bị thủng một lỗ!

Nhìn thấy cảnh này, Đường An giật nảy mình, hô lên: “Dừng!”

Ngô Bình và Long Cương bay lùi về rồi cùng lạnh lùng nhìn Đường An.

Đường An rụt cổ nói: “Xây toà nhà này tốn đến mấy chục tỷ, đừng đập hỏng. Thế này nhé, chúng ta đến bãi đỗ xe tầng hầm, ở đó có thể đánh thoải mái”.

Ngô Bình và Long Cương đều không phản đối, đi thẳng ra thang máy. Những người còn lại cũng đi theo.

Trong thang máy có Long Cương, Ngô Bình, Đường Băng Vân, Đường Hồng Y, Đường Hi và vài người khác.

Ngô Bình và Long Cương nhìn thẳng vào nhau, đều bật cười như những người bạn lâu năm. Ngô Bình vươn tay bóp nắn bắp thịt của anh ta, đoạn hỏi: “Anh mở khoá gen rồi, đúng không?”

Long Cương cũng nắn bắp thịt anh: “Sức mạnh của cậu không thua kém tôi, cậu cũng mở rồi à?”
 
Chương 1215


Chương 1215

Ngô Bình không phủ nhận, trả lời: “Có lẽ vậy. Tôi là nửa người nửa tiên, gen đột biến có lợi cũng là chuyện bình thường”.

Long Cương đáp: “Nửa năm trước, tôi đã đánh bại một cao thủ. Hắn tự xưng mình là hậu duệ của thần Sấm Bắc Âu, ha ha. Hậu duệ cái khỉ gì, thể chất của hắn còn không bằng cậu”.

Ngô Bình nói: “Tôi cảm thấy anh có thể sẽ thua. Sau này anh phải theo Băng Vân làm việc, cô ấy bảo anh làm gì thì anh làm đó”.

Long Cương cười gian: “Tôi cũng cảm thấy mình sẽ thắng. Nếu cậu thua thì sau này theo tôi đi, gái xinh, tiền bạc, muốn gì cũng có”.

Nghe vậy, Đường Băng Vân bèn lạnh lùng nói: “Long Cương, anh có gì hay để đi theo chứ? Hơn nữa, Ngô Bình chắc chắn sẽ đánh bại anh”.

Long Cương trề môi nhưng cũng không phản bác gì. Dù sao Đường Băng Vân cũng là chủ, anh ta có thể phớt lờ, nhưng không thể chống đối trực tiếp.

Ngô Bình phát hiện ngoài nhóm Đường Hi và Đường Hồng Y ra, trong thang máy còn có một người đàn ông trung niên nữa đang ôm một cái vali.

Thang máy vẫn đang đi xuống, Ngô Bình chắp tay nói: “Vị tiền bối này là?”

Đường An vội nói: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu nhé. Vị này là trưởng lão Đường Không của Đường Môn, ông ấy là một người tinh thông bùa chú, trận pháp, học rộng tài cao”.

Đường Không nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu Ngô, trong chiếc va li này của tôi có một viên đan dược, hi vọng cậu sẽ giành được nó”.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc va li thì đúng là vậy, bên trong có một viên đan dược màu xanh lục.

Anh cười nói: “Nhưng phải làm thế nào?”

Đường Không: “Vẽ bùa chú thi với tôi, bùa chú của ai có hiệu quả cao hơn thì người đó thắng”.

Long Cương tỏ vẻ coi thường: “Có tác dụng gì chứ, chỉ là tiểu thuật ngoại đạo thôi”.

Đường Không hừ nói: “Có phải tiểu thuật ngoại đạo hay không thì cứ chờ đi rồi biết”.

Thang máy xuống tầng phụ thứ ba, vì hôm nay nghỉ kinh doanh nên có rất ít xe đỗ ở đây, thành ra bãi đỗ xe rất rộng.

Ở đây đèn đuốc sáng choang, Ngô Bình và Long Cương lại đi tới giữa trung tâm, những người khác cũng liên tục đi thang máy xuống, không ai muốn bỏ lỡ một trận chiếc đặc sắc như thế này.

Lần này, hai người không nhiều lời nữa mà ra tay luôn.

Long Cương tung ra những đòn tấn công rất mạnh, còn thân pháp của Ngô Bình vô cùng linh hoạt, anh thi triển Quỷ Thần Bộ, hơn nữa còn không sợ va chạm trực tiếp với Long Cương, nhưng rõ ràng anh cũng không rơi xuống thế hạ phong.

Hiện giờ, có thể nhìn thấy rõ ưu thế của quyền ý, từng chiêu thức của Ngô Bình đều rất tuyệt diệu, nhiều quá thì mạnh, ít quá thì lại yếu.

Quyền ý của anh còn chưa được viên mãn nên khi giao đấu với Long Cương, anh phải dồn hết toàn lực, đồng thời thi triển hết các bản lĩnh, kỹ xảo và trí tuệ. Nhưng phải công nhận rằng thực lực của Long Cương không thể đùa được, dù anh đã dốc hết sức, nhưng vẫn khó có thể chiếm được thế thượng phong.

Hai người giao thủ mấy chục chiêu, mọi người đứng ngoài xem đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Quá đã! Long Cương là sát thủ đỉnh cấp toàn thế giới, thế mà Ngô Bình vẫn trụ được đến giờ”.
 
Chương 1216


Chương 1216

“Đúng thế, nếu là tôi thì chắc không đỡ nổi một chiêu mất. Tiên Nhân đúng là lợi hại thật”, người lên tiếng là một tu sĩ cảnh giới Khí.

Một người khác nói tiếp: “Nhân Tiên là nửa người nửa tiên rồi, có Nhân Tiên còn vô cùng đáng sợ ấy. Tuy Long Cương mạnh, nhưng cũng chưa phải Nhân Tiên, cậu ta muốn đánh bại Ngô Bình cũng không phải chuyện dễ đâu”.

Hoàng Phủ Thiên Quân ở trong đám đông dán chặt mắt vào Long Cương và Ngô Bình. Lúc này, hắn không còn dám coi thường Ngô Bình nữa, anh đã ở cảnh giới Nhân Tiên, thực lực xuất chúng, tiền đồ rộng mở, tiềm lực lớn mạnh.

Âu Dương Kim Tôn cũng đã thay đổi suy nghĩ, sau đó âm thầm truyền âm cho Hoàng Phủ Thiên Quân: “Chúng ta đánh giá thấp tên nhãi này rồi, nếu để cậu ta gia nhập Đường Môn thì chắc chắn mình sẽ bị ảnh hưởng”.

Hoàng Phủ Thiên Quân: “Cao thủ trên đời đầy dãy, nhưng không phải ai cũng có thể uy hiếp Hoàng Phủ Thiên Quân tôi được. Âu Dương Kim Tôn, nếu anh thấy cậu ta ngứa mắt thì có thể lên giao chiến”.

Âu Dương Kim Tôn hừ nói: “Hoàng Phủ Thiên Quân, anh biết tôi đang nói gì mà. Sang năm là ngày mở Thiên Võ Bí Cảnh của Địa Tiên Giới. Thực lực bên ngoài của chúng ta chỉ có năm mươi người thôi, vốn cạnh tranh đã rất gay gắt rồi, giờ lại có thêm Ngô Bình, chúng ta có thể bị loại mất đấy”.

Hoàng Phủ Thiên Quân vẫn thờ ơ nói: “Thế anh tính sao?”

“Hãy tìm cơ hội để trừ khử Ngô Bình”, Âu Dương Kim Tôn lạnh giọng nói: “Với thực lực của hai gia tộc chúng ta thì dù có giết cậu ta, Võ Thần Ti cũng không thể làm gì mình đâu”.

Hoàng Phủ Thiên Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Được”.

Lúc này, Ngô Bình và Long Cương đã giao thủ được hơn trăm chiêu. Long Cương càng đánh càng hăng, hơn nữa không chỉ đơn thuần là tấn công nữa, mà bộ pháp và kỹ xảo còn điêu luyện và nhiều hơn. Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được là ban đầu Long Cương chỉ che giấu thực lực.

“Có thể đánh với tôi đến tận bây giờ, chứng tỏ cậu cũng giỏi đấy”, Long Cương vừa ra tay vừa cười nói, động tác ngày một nhanh hơn.

Ngô Bình hơi đuối, thể chất của Long Cương quá mạnh, lại dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nên tạo áp lực rất lớn cho anh. Sau hơn một trăm chiêu, tay anh bắt đầu tê dại, sức lực cũng cạn dần, tốc độ phản ứng không còn nhanh như ban đầu. Ngô Bình dần rơi vào thế yếu, muốn tiến hay lùi cũng thiếu không gian, Quỷ Thần Bộ cũng không còn linh hoạt như trước.

Long Cương thì vẫn thế, dù Ngô Bình mạnh hơn hay yếu đi, các đòn tấn công của anh ta vẫn không thay đổi, vẫn tiến hành tuần tự và mạnh mẽ hơn.

Sau khi quan sát trận đấu đến lúc này, Đường Hi thở dài nói: “Chắc cậu Ngô sắp thua rồi”.

Đường Hồng Y nói: “Chưa chắc, ông đừng quên cậu ấy là tông sư quyền ý đấy”.

Đường Hi cau mày: “Ý của bà là cậu ấy có thể bứt phá khi chịu áp lực ư?”

Đường Hồng Y: “Quyền ý luôn thay đổi, càng rèn luyện thì uy lực tạo ra càng mạnh. Rõ ràng Tiểu Ngô chỉ thiếu kinh nghiệm thực chiến thôi, sau trận đấu này, cậu ấy sẽ có rất nhiều thu hoạch”.

Âu Dương Kim Tôn cười lạnh nói: “Đúng là quyền ý rất lợi hại, nhưng Long Cương là cao thủ cảnh giới Địa Tiên, Ngô Bình không có cửa thắng đâu”.

Đường Băng Vân có vẻ lo lắng, nhưng lại nghe thấy có người nói: “Băng Vân, đừng lo lắng, nhất định Ngô Bình sẽ thắng”.

Đường Băng Vân ngoảnh lại nhìn thì thấy là Đường Thiên Hạc, cô ấy vội nói: “Ông ba, Ngô Bình đang ở thế hạ phong rồi”.

Đường Thiên Hạc mỉm cười: “Với cậu ấy mà nói thì ở thế hạ phong chưa chắc đã là xấu đâu”.

Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Ông ba nói vậy là sao?”
 
Chương 1217


Chương 1217

“Con người sẽ trưởng thành nhanh hơn khi ở trong nghịch cảnh mà, cô thử nghĩ xem có cuộc đời của nhân vật lớn nào thuận buồm xuôi gió không?”, Đường Thiên Hạc nói: “Hơn nữa, tài luyện đan của cậu Ngô rất giỏi, nhất định sẽ có điểm phi thường, tôi tin cậu ấy”.

Song, ngoài một số ít người như Đường Thiên Hạc ra thì hầu hết mọi người đều không đánh giá cao Ngô Bình.

Đòn tấn công của Long Cương ngày càng mạnh, mỗi quyền đánh ra đều có thể đập vỡ đá, uy lực rất khủng khiếp. Lực thần hồn trong cơ thể Ngô Bình vận chuyển ngày càng nhanh.

Lực thần hồn của anh gần viên mãn rồi, nhưng vẫn thiếu một bước nữa. Lúc này, dưới sức ép mạnh mẽ của Long Cương, lực thần hồn đã gần viên mãn.

Uỳnh!

Long Cương hạ một đòn thật mạnh xuống, Ngô Bình lùi lại, cơ thể anh bắt đầu nhẹ bẫng như một quả bóng hơi, sức bật rất tốt.

Long Cương tung quyền nào ra là lực thần hồn của Ngô Bình đều có thể dễ dàng hoá giải. Cứ thế một lần, hai lần, cho tới hơn chục lần, lực thần hồn của Ngô Bình đã hoàn toàn viên mãn.

Ngay sau đó, các chiêu thức của Ngô Bình chậm dần, Ngô Bình đánh lên vai anh, anh rụt vai lại, sau đó dùng bên vai khác tấn công anh ta.

Bụp!

Long Cương như bị sức mạnh lơn hơn mình đánh trúng nên bay lùi ra xa.

Trong quá trình chiến đấu, Ngô Bình cũng liên tục rèn luyện quyền ý của mình, quyền ý của anh chưa viên mãn nên những kinh nghiệm thực chiến này rất quý báu với anh. Huống hồ, Long Cương còn là cao thủ đẳng cấp có thực lực mạnh, được đấu với anh ta là Ngô Bình được lợi rất nhiều.

Ngô Bình mỉm cười.

Long Cương cau mày: “Lấy tôi ra để luyện quyền ý ư?”

Dứt lời, Long Cương lập tức thay đổi phong cách chiến đấu. Anh ta lao tới gần Ngô Bình, sau đó tung một quyền nhanh như điện ra, diện tích va chạm rất nhỏ, nhưng nếu đánh trúng mục tiêu thì đến sắt thép cũng bị gãy.

Ngô Bình phẩy tay phải, đòn tấn công của Long Cương đã lệch hướng,sau đó anh điểm vào huyệt vị của anh ta.

Một nửa người của Long Cương tê rần, anh ta hoảng hốt rồi lùi lại. Nhưng Ngô Bình đã đuổi theo sát, Long Cương càng lùi thì anh càng tiến nên hai người vẫn duy trì khoảng cách như ban đầu.

Uỳnh!

Ngô Bình tung một chưởng ra, anh thi triển Kinh Lôi Chưởng, hơn nữa còn có lực thần hồn hỗ trợ nên uy lực mạnh hơn nhiều lần.

Long Cương bị đánh bay, còn chưa kịp phản đòn thì Ngô Bình đã tung chưởng đến tiếp.

Tình thế đảo ngược, Long Cương rơi xuống thế hạ phong và bị Ngô Bình đuổi đánh.

Lại thêm một trăm chiêu nữa, Long Cương đã bị thương khắp người, bước chân cũng mất sức hơn, khí thế rõ ràng đã yếu hơn Ngô Bình.

Ngược lại, Ngô Bình đã mạnh mẽ hơn, quyền ý thêm tinh thuần, càng đánh về sau, anh càng không hề mất sức.

Song, Long Cương chợt nhảy ra sau rồi cau mày nói: “Không đánh nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Thế là anh nhận thua hả?”
 
Chương 1218


Chương 1218

Long Cương cười khẩy: “Cậu chưa đủ trình đánh thắng tôi đâu, nhưng tôi muốn thắng cậu thì phải thi triển đòn sát thủ, thôi coi như hoà đi”.

Ngô Bình liếc nhìn chiếc va li anh ta để dưới đất rồi nói: “Nó là của tôi”.

Long Cương thờ ơ nói: “Tuỳ cậu”.

Trong chiếc va li có một chiếc bình sứ to như chén trà, bên trong có thuốc mỡ màu đen. Từ xa Ngô Bình đã ngửi thấy mùi của nó, đây là thánh dược nối xương tên là cao Đoạn Tục.

Anh mở va li ra rồi cất lọ thuốc đi.

Ngô Bình khiêu chiến ba cao thủ đỉnh cấp của Đường Môn, kết quả là thắng hai, hoà một, điều này khiến ai cũng phải ngạc nhiên.

Đường Không cười nói: “Cậu Ngô, cậu có muốn lấy đan dược trong va li của tôi không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là có”.

Đường Không: “Thế chúng ta tỉ thí vẽ bùa chú nhé?”

Ông ấy lấy một tờ bùa chú ra, sau đó cầm bút bắt đầu vẽ, tốc độ rất nhanh, loáng cái đã xong rồi. Vẽ xong, ông ấy để bút sang mọt bên rồi dán tờ bùa chú lên lưng Long Cương.

Long Cương trợn tròn mắt, cảm thấy người mình tê dại, không thể cử động nên tức giận nói: “Đường Không, ông làm gì thế hả?”

Đường Không cười nói: “Nãy cậu chẳng bảo bùa chú là tiểu thuật ngoại đạo còn gì? Có giỏi thì cậu phá giải bùa chú của tôi đi”.

Ngô Bình liếc nhìn thì biết đó là bùa định thân, thật ra nó chỉ hấp thu một sức mạnh nào đó của tự nhiên rồi làm người khác bất động, nhưng đến cao thủ như Long Cương cũng không thể phản kháng được.

“Đây là sức mạnh của bùa chú, cậu thấy sao?”, Đường Không mỉm cười nhìn anh.

Ngô Bình nổi hứng, anh đã lấy được ba trong bốn cai va li rồi, chiếc va li thứ tư này đựng đan dược, nhưng anh biết luyện đan nên không thấy nó hấp dẫn lắm.

Vì thế, anh nhún vai nói: “Đường trưởng lão, tôi chỉ biết vẽ sơ sơ thôi, không thể so với ông được nên tôi nhận thua”.

Đường Không thoáng qua vẻ thất vọng rồi nói: “Tôi nhìn nhầm rồi”, dứt lời, ông ấy xách va li bỏ đi luôn.

Đường An vỗ tay rồi cười nói: “Cậu Ngô, khâm phục!”

Đường Hi nói: “Cậu Ngô, sự thật chứng minh cậu là người có thực lực nhất trong các đối tượng được chọn làm rể của Đường Môn, môn phái sẽ mời cậu dự tiệc”.

Bữa tiệc này của Đường Môn chỉ có các nhân tài mới được tham dự, hơn nữa người tham gia đều là nhân vật cấp cao của họ. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đường Băng Vân nắm tay Ngô Bình rồi cười nói: “Mình lên trên thôi”.

Đã có người ấn thang máy, nhưng ấn mãi mà thang máy vẫn bất động. Sau đó có người hô lên rồi chỉ lên phía trước: “Gì thế kia?”

Có rất nhiều hình người da bọc xương xuất hiện trong góc tối, chúng là cương thi với hai hốc mắt đen sì, động tác của chúng rất mạnh, quỷ khí thì ngút trời.

Lại có người hô lên tiếp, vì ở một phía khác của bãi đậu xe cũng xuất hiện lũ quái vật này.

“Thứ gì vậy?”, có người hét lên.

Đường Hi cau mày: “Cương thi ư?”

Ngô Bình ngửi thấy trong không khí có mùi thối của xác chết, anh nói: “Không phải cương thi, mà là thi quỷ”.

 
 
Chương 1219


Chương 1219

Thi quỷ là tà ma nhập vào xác chết, sau đó tu luyện tà pháp, cuối cùng hợp nhất làm một với xác chết đó.

Vào thời Tiên Quốc, từng có đại chiến của thi quỷ với loài người, đương nhiên thi quỷ đã bị tà ma khống chế.

Đường Hi lấy ám khí ra rồi ra tay.

Ngô Bình cản ông ấy lại: “Đường trưởng lão, ám khí không giết được chúng tôi, đi theo tôi”.

Dứt lời, Ngô Bình vận chuyển chân khí thuần dương, sau đó giơ kiếm Hắc Long lên chém về phía thi quỷ ở một phía.

Thi quỷ hét lên rồi tấn công anh. Ánh sáng của kiếm loé lên mang theo chân khí thuần dương chém vào con thi quỷ ấy, nó lập tức cháy đen thui.

Thi quỷ hét lên, mũi bốc khói đen rồi tan biến, điều này chứng tỏ tà ma bên trong nó đã bị Ngô Bình chém chết.

Đây chính là tiên lực thuần dương, có tác dụng chém chết tà ma.

Sau đó, Ngô Bình đã dễ dàng xử lý hết lũ thi quỷ ở phía ấy, tiếp theo anh chạy tới chỗ mọi người đang ngây ra rồi nói: “Đằng trước có thang bộ, đi theo tôi”.

Mọi người lập tức chạy theo anh về phía thang bộ, nhưng vừa đến nơi thì Ngô Bình đã cảm thấy có một luồn sức mạnh tà ác lướt qua người mình, sau đó tấn công về phía Đường Băng Vân ở gần đó.

Mắt Đường Băng Vân trợn trừng, lòng trắng đen thui, cô ấy đang vô cùng đau đớn và khó chịu. Đúng lúc này, vòng phong yêu trên cổ tay cô ấy phát sáng, nó toả ra một luồng tiên lực để khoá sức mạnh tà ác ấy lại rồi kéo vào bên trong chiếc vòng.

Trong đầu Đường Băng Vân vang lên tiếng hét, tà ma vừa xâm nhập vào đã bị hút vào chiếc vòng.

Ngô Bình kinh hãi hỏi: “Băng Vân, em không sao chứ?”

Đường Băng Vân nhìn chiếc vòng rồi nói: “Có thứ gì đó bị khoá trong chiếc vòng rồi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tà ma tự tìm chết!”

Anh kéo Đường Băng Vân lên thang bộ, mọi người ở phía sau cũng lũ lượt đi theo, cuối cùng họ đã lên sảnh tầng một.

Sau đó, Ngô Bình phát hiện không thấy Đường Hi và Đường Hồng Y đây, anh hỏi Đường An: “Người đâu rồi?”

Đường An: “Họ ở phía sau”.

Ngô Bình không yên tâm nên lập tức quay lại bãi đỗ xe, xuống tới tầng hai thì anh thấy Đường Hi và Đường Hồng Y đang đánh nhau.

Mắt Đường Hi đã chuyển sang màu đen, đồng tử hình chữ thập, tay lăm lăm ám khí.

Đường Hồng Y cầm kiếm rồi hỏi: “Mày là thứ gì hả?”

Đường Hi cười lạnh, không trả lời mà bắn phi đao ra tấn công Đường Hồng Y.

Bà ấy nhanh chóng múa kiếm để chống trả.

Thấy thế, Ngô Bình chạy tới chỗ Đường Hi, ông ấy quay lại định đánh anh, nhưng đã bị Ngô Bình chế ngự.

Chân khí thuần dương trong người chui vào người ông ấy, tiên lực thuần dưỡng có tác dụng xua đuổi tà ma. Tà ma trong người Đường Hi hét lên: “Tên khốn kia, mày năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu”.

Dứt lời, tà ma đó đã rời đi rồi biến mất.

 
 
Chương 1220


Chương 1220

Đường Hi giật mình rồi trở lại bình thường.

Lúc này, đám thi quỷ đã xông tới thang bộ, Đường Hồng Y thấy thế thì vung kiếm lên cản, kiếm đi đến đâu, đầu thi quỷ rơi đến đấy, mùi hôi thối bốc lên, khiến người ta mắc ói.

Đường Hi cũng đã bình thường trở lại, nghĩ tới chuyện mình vừa bị tà ma cướp thân thể thì rùng mình, ông ấy cảm kích gật đầu với Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Không thể ở lại đây lâu, chúng ta mau lên trên thôi”.

Đường Hi gật đầu, sau đó vừa bắn ám khí vừa nói với Đường Hồng Y: “Rút!”

Hai người vừa đánh vừa lùi, Ngô Bình hậu thuẫn phía sau, chờ khi họ lên tới lối ra vào ở tầng một thì nhóm thi quỷ chợt lùi lại.

Đường Hồng Y thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiểu Ngô, tại sao chúng không đuổi theo mình nữa?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Bãi đậu xe đã bị kẻ nào đó động tay chân rồi, ác khí ở đó rất mạnh, sức mạnh của thi quỷ sẽ được củng cố thêm như cá gặp nước. Nhưng trên này thì nhiều dương khí, thi quỷ sẽ thấy khó chịu như cá mắc cạn vậy”.

Đường Hồng Y gật đầu: “Tiểu Ngô, cậu hiểu biết nhiều thật đấy”.

Đường Hi cau mày nói: “Kỳ lạ thật! Tại sao thi quỷ lại tìm tới chúng ta, mục đích của lũ tà ma ấy là gì?”

Ngô Bình: “Kệ chúng, chúng ta đi lên đã”.

Sau khi quay lại sảnh tầng một, mọi người vẫn đang hoảng sợ. Khi thấy nhóm Ngô Bình trở lại an toàn, ai cũng vỗ tay.

Đường Băng Vân chạy tới ôm tay Ngô Bình rồi hỏi: “Anh không sao chứ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Anh không sao. Băng Vân, chuyện hôm nay lạ quá!”

Đường Băng Vân: “Sao cơ?”

Ngô Bình kéo cô ấy ra một góc: “Tất cả như đã được sắp xếp từ trước vậy, trận đấu của anh và Long Cương ở bãi đậu xe ngầm, hơn nữa mục đích của tà ma kia là em, nó định đối phó anh đấy”.

Đường Băng Vân kinh ngạc: “Ý anh là có người đã tính kế mình ư?”

Ngô Bình định nói tiếp, nhưng Đường An đã đi tới: “Hai vị trưởng lão, đại trưởng lão và nhị trưởng lão tới rồi, mời!”

Đường Hi gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúng ta cùng đi”, theo quy định thì Ngô Bình sẽ được tham dự bữa tiệc.

Ngô Bình gật đầu rồi đi cùng Đường Băng Vân, anh nhỏ giọng hỏi: “Băng Vân, nhị trưởng lão chính là người bắt em trao trả quyền lực lúc ở Cảng Thành đấy à?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Ông ta tên là Đường Thiên Vận, luôn bất hoà với ông nội em, ông ta còn là tay sai đắc lực cho Đường Thánh Khoa đấy”.

Nhắc đến Đường Thánh Khoa, Ngô Bình híp mắt lại, người thuê hội Kim Long đối phó anh lần trước chính là người này.

Ngô Bình hỏi: “Đường Thánh Khoa là đại trưởng lão à?”

Đường Băng Vân: “Địa vị của ông ta rất cao nên không có chức vụ, mọi người thường gọi là thượng trưởng lão. Đến đại trưởng lão muốn quyết định gì cũng phải xin ý kiến ông ta”.

Ngô Bình: “Ông ta có địa vị này nhờ vai vế à?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Là nhờ thực lực, hồi còn trẻ, Đường Thánh Khoa là nhân tài xuất chúng trong giới tu hành. Ông ta tiến vào cảnh giới Địa Tiên lâu rồi, hơn nữa còn là kiếm tiên”.

“Kiếm tiên?”, Ngô Bình gật gù.

 
 
Chương 1221


Chương 1221

Họ vừa đi vào đại sảnh thì đã có hai cao thủ cảnh giới Nhân Tiên giơ tay ra chặn Ngô Bình lại rồi nói: “Người ngoài không được vào”.

Đường Hi cau mày: “Cậu Ngô đã giành được ưu thế đặc biệt trong sự kiện, chúng tôi sẽ dẫn cậu ấy vào dự tiệc”.

Người đó nói: “Bữa tiệc đã bị huỷ, giờ đến cuộc họp rồi”.

Đường Hi cũng bó tay nên đành nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, mời cậu ngồi chờ ngoài này, lát chúng ta sẽ nói chuyện sau”.

Người bên cạnh thì nói: “Đường Băng Vân cũng không được vào”.

Đường Băng Vân nổi giận: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, mà cũng không có quyền tham dự cuộc họp của Đường Môn ư?”

Người đó lạnh lùng nói: “Đây là ý của thượng trưởng lão và đại trưởng lão, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi, mong cô chủ thông cảm”.

Đường Băng Vân tức điên: “Tôi không thèm họp nữa”, dứt lời, cô ấy kéo Ngô Bình sang một bên ngồi với vẻ bực dọc.

Thấy Đường Băng Vân tức giận, Ngô Bình nói: “Băng Vân, rõ ràng họ đang chĩa vào em, kệ họ đi”.

Đường Băng Vân hậm hực: “Quá đáng! Họ không hề coi ông nội em ra gì mà”.

Lúc này, Đường Thanh Trần chợt đi ra, trông cô ấy như chỉ tìm đại một chỗ để ngồi, mắt cũng không nhìn Ngô Bình, nhưng miệng lại nói: “Cậu Ngô, Băng Vân, hai người mau đi đi, thượng trưởng lão đã hạ lệnh bắt hai người rồi”.

Đường Băng Vân phẫn nộ: “Cái gì? Bắt chúng tôi? Tại sao chứ?”

Đường Thanh Trần có vẻ sốt sắng: “Không kịp giải thích nữa đâu, tóm lại là hai người mau đi đi, không là không kịp đấy! Tôi chuẩn bị xe bên ngoài rồi, hai người xuống dưới rồi lên xe luôn”.

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: “Cô Đường, tin của cô từ đâu ra vậy?”

Đường Thanh Trần thở dài: “Xem ra cậu Ngô không tin tôi rồi, ông tôi lén truyền tin ra đấy, ông đã mạo hiểm để tôi nhắc hai người”.

Đường Băng Vân đắn đo nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Có đi không anh?”

Ngô Bình lập tức đứng dậy: “An toàn là trên hết, đi!”

Hai người nhanh chóng rời đi, quả nhiên bên ngoài có một chiếc xe đang chờ họ. Tài xế là Đường Nham, cậu thiếu niên từng giả vờ bị liệt.

Đường Nham lúc này rất tuấn tú, khí chất trầm ổn, không hề giống khi trước chút nào, cậu ta nói: “Anh Ngô, tôi đưa hai người đến nơi an toàn”.

Ngô Bình và Đường Băng Vân lên xe, Đường Nham nhấn ga rồi lao đi.

Chiếc xe vừa đi được một lúc thì điện thoại của Đường Nham đổ chuông, cậu ta kết nối điện thoại với xe thì trong xe vang lên giọng của Đường Hi.

“Cậu Ngô, cậu cứ tin Đường Nham, thằng bé sẽ dẫn hai người đến nơi an toàn”.

Nghe thấy giọng Đường Hi, Ngô Bình nói: “Đường trưởng lão, đại trưởng lão thật sự muốn đối phó bọn tôi ư?”

Đường Hi: “Đúng, đại trưởng lão đã hạ lệnh rồi. Hơn nữa, họ còn muốn khống chế Băng Vân, bắt cô ấy lấy Âu Dương Kim Tôn”.

Đường Băng Vân nổi giận: “Bắt tôi lấy Âu Dương Kim Tôn ư?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom