Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 842


Chương 842

Ngô Bình bắn một ít thuốc vào mũi Nhiếp Bân, đồng thời lẩm bẩm một âm thanh kỳ quái, sau đó anh vỗ lên mặt Nhiếp Bân rồi hỏi: “Anh có thật lòng thích Lý Nhược Đình không?”

Nhiếp Bân đã bị thôi miên, mặt mũi đờ đẫn đáp: “Tôi chỉ chơi bời thôi, tôi đã qua lại với cả trăm cô rồi, sao có thể thích cô ta được?”

Ngô Bình: “Mục đích anh tổ chức bữa tiệc sinh nhật này là gì?”

Nhiếp Bân: “Tôi nghe nói mấy người bạn của Nhược Đình toàn các em xinh tươi nên muốn nhân đây để hốt cả đám luôn, đến lúc đấy cả ba cô cùng nhau phục vụ tôi, nghĩ tôi đã thấy sướng rên rồi”.

Lý Nhược Đình ngẩn ra, cô ấy bước tới rồi tát mạnh lên mặt Nhiếp Bân, sau đó quay người đi ra ngoài. Đường Băng Vân và Vu Tiểu Nhiễm vội vã chạy theo.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Bạch Triển Linh trong điện thoại: “Ông hai, phiền ông rồi”.

Bạch Triển Linh cười nói: “Cậu Ngô, là Diên Hi có lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu. Cậu đang ở Cẩm Thành à?”

Ngô Bình: “Tôi đến có chút việc”.

Bạch Triển Linh vội nói: “Nếu cậu Ngô đã đến đây thì phải tới nhà tôi chơi, không biết cậu rảnh hôm nào? Nhà tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi”.

Ngô Bình: “Khi nào sắp xếp được thời gian thì tôi sẽ tới chơi”.

Bạch Triển Linh cười nói: “Được, vậy tôi không làm phiền cậu nữa”.

Ngắt máy xong, Ngô Bình hỏi Bạch Diên Hi: “Ông nội anh vẫn khoẻ chứ?”

Ngô Bình vội đáp: “Dạ, ông tôi rất khoẻ, thậm chí tu vi còn tăng thêm rồi, ông rất cảm kích anh”.

Ngô Bình: “Ừm, anh xử lý nốt chuyện ở đây đi, chờ Nhiếp Bân tỉnh lại thì bảo với anh ta là nếu không phục thì cứ tới tìm tôi”.

Bạch Diên Hi cười trừ: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời ạ”.

Dứt lời, Ngô Bình bỏ đi luôn.

Lý Nhược Đình đang ngồi khóc trên sofa ngoài sảnh, thấy Ngô Bình đi tới, cô ấy tức giận lườm anh với vẻ đầy oán trách: “Ai khiến anh lo chuyện bao đồng hả? Anh tưởng tôi không biết anh ta chỉ chơi đùa tôi ư? Nhưng tôi thích thế, liên quan gì đến anh hả?”

Câu nói này khiến Đường Băng Vân nghệt mặt ra.

Ngô Bình không giận, mà bình thản nói: “Lý Nhược Đình, điều kiện của cô rất khá, việc gì phải quấn lấy tên rác rưới đó?”

“Tôi tình nguyện, ai khiến anh quan tâm? Tôi với anh quen biết gì chứ?”, cô ấy càng nói càng giận, chỉ muốn đánh cho Ngô Bình một trận. Từ khi Nhiếp Bân theo đuổi Lý Nhược Đình, hắn tiêu cho cô ấy cả đống tiền, cho cô ấy đi chơi du thuyền, ngồi máy bay tư nhân, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ cô ấy thấy hài lòng với cuộc sống như vậy. Cô ấy cảm thấy đó mới là cuộc sống mà mình nên có, còn mai sau sẽ ra sao thì cô ấy không hề bận tâm.

Ngô Bình nhún vai rồi nhìn sang Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân bước tới định ôm Lý Nhược Đình nhưng đã bị cô ấy đẩy ra: “Đừng động vào tớ! Đường Băng Vân, có phải cậu cố ý phá hỏng chuyện tốt của tớ không? Cậu thấy Nhiếp Bân theo đuổi tớ, cậu thấy ghen tỵ đúng không?”

Đường Băng Vân sững sờ, không ngờ Lý Nhược Đình lại nghĩ như thế về mình, nhất thời cô ấy thấy rất đau lòng. Cô ấy định nói gì đó, nhưng không sao thốt nên lời.

 
 
Chương 843


Chương 843

Ngô Bình cau mày: “Lý Nhược Đình, cô đừng suy bụng ta ra bụng người, Nhiếp Bân là cái thá gì chứ, muốn đi theo xách dép cho Băng Vân cũng không được đâu”.

Lý Nhược Đình cười lạnh: “Suy bụng ta ra bụng người ư? Ha ha nếu cậu ta thật lòng tốt với tôi thì sao lại phá hỏng chuyện tốt của tôi? Anh có biết tôi phải mất bao tâm tư với câu được Nhiếp Bân không?”

Đường Băng Vân ngẩn ra: “Là cậu chủ động tiếp cận Nhiếp Bân ư?”

“Thì sao? Tôi xinh thế này, tại sao không tận dùng điều đó để cho mình một cuộc sống tốt hơn chứ? Cậu tưởng chúng tôi ngu ngơ như cô chắc?”, Lý Nhược Đình quát lớn.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận, cô đang làm tổn thương tới một người thật lòng tốt với cô đó”.

“Thôi đi! Loại bạn kiểu này tôi không thiếu”, Lý Nhược Đình quay mặt đi.

Vu Tiểu Nhiễm chưa mất hết lý trí như Lý Nhược Đình, cô ấy nghi hoặc nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, rốt cuộc anh là ai? Tại sao đến anh Bạch cũng sợ anh?”

Ngô Bình không trả lời, chỉ vỗ vai Đường Băng Vân: “Chúng ta đi thôi”.

Đường Băng Vân cúi đầu xuống rồi lặng lẽ rời đi, Vu Tiểu Nhiễm định đuổi theo nhưng đã bị Lý Nhược Đình cản lại, cô ta lạnh lùng nói: “Cậu thử đi xem, tớ sẽ không chơi với cậu nữa”.

Vu Tiểu Nhiễm khẽ thở dài, sau cùng cũng dừng lại, nói: “Đình Đình, không cần làm như vậy đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà”.

Lý Nhã Đình nhắm mắt lại đáp: “Đừng nhắc nữa, từ giờ trở đi, mình không quen ai tên là Đường Băng Vân cả!”

Sau khi ra khỏi quán rượu, Đường Băng Vân im lặng bước về phía trước, Ngô Bình thì đi bên cạnh. Anh hỏi: “Hay là tôi ôm cô một cái an ủi nhé?”

“Anh cút đi”, Đường Băng Vân cảm thấy rất phiền nên nói nặng lời.

Ngô Bình cười đáp: “Đây là chuyện tốt. Những người không cùng thế giới quan ở bên cạnh nhau vốn đã không thể hòa hợp. Sau này, họ sẽ có cuộc sống riêng, theo đuổi điều mà họ cho là hạnh phúc”.

Đường Băng Vân đột nhiên đứng lại, sau đó quay người lại ôm chặt lấy anh.

Ngô Bình có thể cảm nhận được cô ấy đang rơi lệ, chẳng mấy chốc vai áo anh đã ướt một mảng lớn. Anh thầm thở dài, Đường Băng Vân xuất thân từ hào môn nhưng trong lòng luôn cảm thấy cực kỳ cô đơn. Những người chị em tốt đó là chỗ duy nhất cô ấy có thể gửi gắm tâm tình. Giờ chỗ dựa tinh thần đó cũng biến mất, không cần nghĩ cũng biết cô ấy buồn đến mức nào.

Anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Từ giờ trở đi, tôi chính là “chị em tốt” của cô. Khi bà dì đến thăm cô có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ nhắc cô uống nhiều nước”.

“Anh đáng ghét chết đi được”, Đường Băng Vân bật cười trong làn nước mắt, bàn tay nhỏ khẽ nhéo thắt lưng anh một cái.

Ngô Bình cười toét miệng, sau đó ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy một khách sạn. Anh nói: “Băng Vân, hay chúng ta đi thuê phòng đi, sau đó tôi sẽ tiếp tục đả thông tư tưởng cho cô”.

Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng sát khí kinh hoàng bao trùm lên không gian xung quanh. Ngô Bình sợ hãi vội lùi về sau mấy bước, cười gượng đáp: “Tôi đùa thôi mà, cô đừng nghĩ là thật”.

Đường Băng Vân nhìn anh, nói: “Anh có muốn được thấy sức mạnh thực sự của Đường Môn để mở rộng tầm mắt không?”
 
Chương 844


Chương 844

Ngô Bình chớp chớp mắt hỏi lại: “Cô đang nhắc đến tập đoàn sát thủ sao?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Nếu muốn xem thì đi cùng tôi”.

Sau đó Ngô Bình lái xe đi tới một căn cứ bí mật của Đường Môn. Căn cứ này nằm sâu trong núi, xe đi tới nửa đường thì phải xuống leo núi chừng mười dặm mới tới một thung lũng.

Đứng trước lối vào thung lũng, Ngô Bình cảm giác như đây là một thế giới khác không nằm trên Trái Đất, cảnh đẹp vô cùng. Anh cười nói: “Nơi này đẹp thật đấy”.

Đột nhiên, có hai người xuất hiện trước mặt họ. Hai người đó khom người hành lễ: “Cô chủ!”

Đường Băng Vân gật đầu, nói với Ngô Bình: “Đường Môn nắm giữ tổ chức sát thủ trong tay, tên tổ chức là “Thiên Sát”, tiền thân của nó là tổ chức ám sát do Thừa tướng nước Thục Gia Cát Lượng thành lập nên. Năm đó, tổ tiên của Đường Môn chúng tôi chính là một trong những người đứng đầu tổ chức ám sát đó. Về sau nước Thục bị diệt quốc, tổ chức ám sát cũng biến mất trên giang hồ, đổi tên thành “Thiên Sát”. Về sau nhà họ Đường dựa vào tổ chức Thiên Sát này để xây dựng nên Đường Môn tồn tại đến ngày hôm nay”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nói như vậy, Đường Môn đến nay đã thành lập được hơn một nghìn bảy trăm năm rồi sao!”

Đường Băng Vân: “Đúng vậy, hơn một nghìn bảy trăm năm, trải qua nhiều phen ba chìm bảy nổi, suýt thì đã bị diệt môn. Thiên Sát đã vượt qua nhiều chướng ngại và ngày càng mạnh hơn. Hiện giờ Thiên Sát đã trở thành tổ chức sát thủ đứng thứ ba trên toàn thế giới, việc làm ăn cũng mở rộng ra quy mô toàn cầu”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong thung lũng. Bên trong có một số người đang luyện kỹ năng ám sát. Ngô Bình đứng xem một lát rồi hỏi: “Tổ chức này mỗi năm giết bao nhiêu người vậy?”

Đường Băng Vân: “Năm ngoái là hơn ba nghìn năm trăm người, bình quân chúng tôi kiếm được năm triệu đô từ mỗi vụ như vậy”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nói như vậy, chỉ riêng từ việc ám sát hàng năm cũng đem lại số tiền hơn 17.5 tỷ đô!”

Đường Băng Vân: “Thiên Sát đã phát triển hơn một nghìn năm nay, không chỉ hoạt động dựa vào việc ám sát, bên dưới còn có những biệt đội đánh thuê, công ty bảo an, các tổ chức bảo vệ. Ngoài ra, Thiên Sát và đám quân phiệt Châu Phi, trùm buôn thuốc phiện Châu Mỹ đều hợp tác với nhau”.

Ngô Bình cau mày: “Đường Môn cũng bán ma túy sao?”

Đường Băng Vân: “Không phải bán ma túy, bọn tôi chỉ đảm nhận việc vận chuyển, giúp đỡ khách vận chuyển hàng từ địa điểm này sang địa điểm khác một cách an toàn bởi chúng tôi có hai mươi lăm chiếc tàu lặn cỡ vừa và nhỏ, ba mươi phi cơ vận chuyển nên có thể cung cấp dịch vụ vận chuyển ưu việt”.

Ngô Bình cảm thán: “Đường Môn đúng là giàu nứt đố đổ vách!”.

Đường Băng Vân: “Ngoài ra, cùng với việc tổ chức ngày một mạnh lên, Đường Môn đã tự mở nhà máy chế tạo vũ khí, khu mỏ, biệt thự ở Châu Phi. Vũ khí sản xuất ra không chỉ để phục vụ tổ chức mà còn bán cho bên thứ ba. Dây chuyền sản xuất của chúng tôi sử dụng công nghệ hàng đầu thế giới. Có công nghệ của nước La Sát và cả của nước Mễ nữa”.

Ngô Bình: “Có một hệ thống khổng lồ như vậy, chẳng trách tổ chức của bọn cô có thể kinh doanh đến tận bây giờ”.

Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Đúng vậy, nhưng Đường Môn hiện giờ cũng không phải vững như kiềng ba chân đâu. Người trong nội bộ có mưu tính riêng, nói không chừng sẽ đến ngày tổ chức sụp đổ”.

Ngô Bình: “Yên tâm đi, mai tôi sẽ xem giúp ông nội cô, nói không chừng có thể giúp được ông ấy”.

Lúc này có một người từ trên không trung đột ngột hạ cánh xuống mặt đất như một chú chim khổng lồ. Người đó chính là Đường Vô Mệnh. Nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy không khỏi ngạc nhiên: “Cậu Ngô , sao cậu lại tới đây?”
 
Chương 845


Chương 845

Đường Băng Vân: “Bác Bảy, là con đưa anh ấy tới”.

Đường Vô Mệnh gật đầu: “Cậu Ngô không phải người ngoài, mời lên lầu nói chuyện”.

Nói rồi ông ấy đi trước dẫn đường, ba người đi qua một nơi trông như một quảng trường nhỏ là đến một ngôi nhà ba tầng xây bằng trúc. Đường Vô Mệnh mời Ngô Bình lên tầng hai, lấy ra bộ đồ pha trà rồi cười nói: “Ở đây không có gì đặc sắc để thết đãi cậu, tôi chỉ có một ít trà mời cậu dùng tạm”.

Ngô Bình: “Đường tiên sinh đừng khách sáo như vậy”. Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện bốn bức tường treo đầy tranh chữ, mà bức nào cũng là báu vật hiếm thấy.

Ngô Bình đứng dậy, cười nói: “Xem ra Đường tiên sinh rất yêu thư họa. Những bức họa này đều là kiệt tác”.

Đường Vô Mệnh cười ha ha: “Cái gì mà yêu hội họa chứ, là do Băng Vân thấy nơi này của tôi quá trống trải nên mới đem những bức tranh này tới để tôi treo lên cho đỡ trống”.

Sau đó Đường Vô Mệnh hỏi anh: “Cậu Ngô am hiểu hội họa sao?”

Ngô Bình: “Tôi chỉ biết sơ sơ”.

Đường Vô Mệnh gật đầu: “Những bức thư họa này tôi cũng không hiểu. Băng Vân, lát nữa con gói lại hết để bác tặng lại cho cậu ấy”.

Ngô Bình vội vã xua tay: “Đường tiên sinh, những bức họa này quá quý giá, tôi không thể nhận”.

Đường Vô Mệnh cười đáp: “So với cái mạng già này của tôi thì mấy bức tranh đó có đáng là gì đâu? Hơn nữa cậu và Băng Vân là một đôi, nói không chừng sau này cậu cũng phải gọi tôi một tiếng “bác Bảy” ấy chứ”.

Đường Băng Vân: “Ngô Bình, bác Bảy cho thì anh cứ nhận đi, dù gì để lại đây cũng lãng phí”.

Đường Vô Mệnh cười sảng khoái: “Không sai”.

Ngô Bình thấy tấm lòng thành của ông ấy nên sau cùng cũng nhận lời.

Đường Băng Vân hỏi: “Bác Bảy, lúc sáng bác đi đâu thế?”

Đường Vô Mệnh chậm rãi đáp: “Cũng không có gì, chỉ là đi giết vài người mà thôi”.

Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Đường Môn hiện giờ vô cùng loạn, không biết còn gắng gượng được bao lâu nữa”.

Đường Vô Mệnh thoáng cau mày hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, y thuật của cậu cao minh như vậy không biết có chữa được vết thương của bố tôi không?”

Ngô Bình đáp: “Băng Vân đã nói với tôi rồi, ngày mai tôi sẽ đi gặp cụ nhà, hy vọng sẽ giúp được gì đó”.

Đường Vô Mệnh mắt sáng lên: “Được được, vất vả cho cậu rồi! Đường Môn hiện giờ có một số kẻ không chịu an phận. Nhưng chỉ cần bố tôi không sao thì để xem những kẻ đó còn dám ngang ngược không!”

Đường Vô Mệnh vừa nói xong thì đột nhiên trợn tròn mắt lên, vẻ mặt bỗng trở nên hung tợn như thể bên trong ông ấy có một con thú dữ sắp được phóng thích ra ngoài vậy.

Ngô Bình dự cảm thấy điềm không lành nên lập tức kéo tay Đường Băng Vân: “Đi mau!”

Đường Băng Vân bị anh kéo phăng đi, hai người họ lao ra khỏi căn nhà trúc như một cơn lốc. Họ vừa chạy ra khỏi đó được vài chục mét thì đằng sau vọng tới tiếng gầm thét như tiếng gầm của loài dã thú rồi căn nhà trúc đột ngột nổ tung. Sau đó, một bóng người lao ra từ đó, chạy về phía những sát thủ đang luyện tập trong thung lũng.
 
Chương 846


Chương 846

“Bốp!”

Trong đám sát thủ đang luyện tập có một sát thủ cảnh giới Tiên Thiên vừa ngẩng đầu lên thì đã bị cái bóng vừa lao tới, cũng chính là Đường Vô Mệnh dùng một chưởng đập nát đầu. Chất lỏng màu trắng và màu đỏ bắn ra tung tóe, cảnh tượng vô cùng kinh dị.

Ngô Bình còn chẳng quay đầu lại mà kéo Đường Băng Vân chạy thục mạng, nhanh chóng trốn lên đỉnh núi. Lúc này, từ trên núi nhìn xuống, chỉ thấy một bóng người đang tả xung hữu đột lao vào đám sát thủ. Một người còn sống nhăn tự nhiên bị xé xác, máu thịt vương vãi khắp nơi!

Đường Băng Vân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Bác Bảy của tôi bị sao vậy?”

Ngô Bình sầm mặt lại, như thể anh vừa nghĩ ra điều gì: “Đi mau, còn chần chừ nữa là không kịp đâu!”

Nói rồi anh tiếp tục kéo Đường Băng Vân chạy ra khỏi núi. Họ chạy một mạch về chỗ đỗ xe, sau khi lên xe Ngô Bình nhấn ga phóng vọt đi, rời khỏi đó càng nhanh càng tốt.

Đường Băng Vân không thể ngồi yên: “Ngô Bình, anh có biết tại sao bác ấy lại đột nhiên phát điên như vậy không?”

“Là tà ma!”, Ngô Bình vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Tà ma? Thứ đó là gì vậy?”, Đường Băng Di kinh ngạc, rõ ràng là không hề biết gì về thứ này.

Ngô Bình phóng đi với tốc độ nhanh nhất, đáp: “Hôm nay lúc tôi cứu hỏa đã phát hiện ra kẻ phóng hỏa đó cũng bị một thứ gì đó ảnh hưởng đến thần chí, tôi nghi ngờ hai việc này có liên quan đến nhau”.

Anh nói tiếp: “Có phải bác Bảy của cô có thể tới gặp ông nội cô bất cứ lúc nào không?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Bác Bảy là người ông nội tin tưởng nhất, quả thực có thể đến gặp ông bất cứ lúc nào”.

“Lập tức gọi điện cho ông nội cô, bảo ông nội đến một nơi không ai biết”.

Đường Băng Vân sợ hãi, vội vã gọi điện cho ông nội, trong điện thoại nhanh chóng vọng tới một giọng nói hiền hòa: “Băng Vân, ông nghe nói hôm nay cháu đưa bạn trai tới?”

Đường Băng Vân vội vã nói: “Ông nội, bác Bảy phát điên rồi. Bác ấy đang giết rất nhiều người ở căn cứ, Ngô Bình nói có lẽ việc này liên quan đến tà ma gì đó. Ông ơi, ông đang ở đâu?”

“Cái gì? Tà ma?”, giọng Đường Thiên Tuyệt trầm hẳn xuống: “Cháu đưa điện thoại cho Ngô Bình!”

Đường Băng Vân áp điện thoại vào tai Ngô Bình, anh chào hỏi: “Cháu chào ông, cháu là Ngô Bình”.

“Ngô Bình, những lời khách sáo thì bỏ qua đi. Ông hỏi cháu, sao cháu lại biết tới tà ma?”, Đường Thiên Tuyệt hỏi bằng giọng nghiêm trọng.

Ngô Bình: “Cháu từng nói chuyện điện thoại với Trương Thiên Hoành”.

Đường Thiên Tuyệt kinh ngạc: “Cháu quen thần tướng Trương Thiên Hoành sao?”

Dừng lại một chút, ông ấy hỏi tiếp: “Sao cháu đoán ra Vô Mệnh bị tà ma điều khiển?”

Ngô Bình kể lại điều mình phát hiện ra ở hiện trường vụ cháy, sau đó nói: “Nếu không phải do tà ma thì sao một cao thủ như vậy có thể đột ngột phát điên cơ chứ? Hơn nữa cháu đã quan sát rồi, ông ấy không trúng độc, không bị thôi miên, cơ thể bình thường. Hiện giờ thì tà ma là cách giải thích hợp lý nhất”.

Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Ngô Bình, cháu đưa Băng Vân đến chỗ ông đi”.

Ngô Bình: “Vâng!”

Đường Băng Vân chỉ đường, Ngô Bình lái xe đi tới chỗ Đường Thiên Tuyệt. Nơi ông ấy ở là thị trấn Hoa Thần – một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Cẩm Thành.
 
Chương 847


Chương 847

Xe của họ đi vào thị trấn Hoa Thần, nơi đây thơm ngát hương hoa, rộn vang tiếng chim hót, bên đường trồng đầy hoa. Người dân nơi đây sống nhờ buôn bán hoa, hoa ở đây nổi tiếng toàn quốc.

Xe của họ đi vào một con ngõ nhỏ, cuối ngõ là một căn nhà nhìn rất cổ kính. Chiếc xe của họ vừa tới thì cửa lập tức mở ra, một ông cụ trông khoảng chừng bảy tám mươi tuổi bước ra khỏi nhà.

Đường Băng Vân vội vã xuống xe, gọi với theo: “Ông nội ơi!”

Người trông như một ông lão nhà quê này thực ra lại là Đường Thiên Tuyệt – người đứng đầu Đường Môn. Điều đó khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên.

Đường Thiên Tuyệt gật đầu, sau đó nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Cháu là Ngô Bình phải không? Được lắm, rất tuấn tú”.

Ngô Bình vội vã chắp tay hành lễ: “Vinh hạnh được gặp ông”.

“Ừ, vào nhà đi”, ba người họ đi vào sân nhà. Đó là một cái sân trông rất bình thường, trong sân trồng vài bụi cây, nuôi một con chim và một chú chó to màu vàng.

Chú chó vàng trông rất to, khi nó đứng lên phải cao bằng một người. Nó yên lặng nằm trên sân, nhìn thấy Đường Băng Vân đi vào nó cũng chỉ đảo mắt vài cái. Trong chiếc lồng chim có một chú vẹt Macaw lông xanh bụng vàng. Nó đang nghiêng đầu dò xét Ngô Bình.

Trong sân có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có ấm và chén trà. Đường Thiên Tuyệt rót nước cho hai người họ, cười nói: “Là lá trà ông tự trồng, uống thử xem”.

Ngô Bình dùng hai tay đón lấy chén trà, anh không uống mà quay sang quan sát con vẹt Macaw kia với vẻ mặt rất tò mò. Anh phát hiện trên đỉnh đầu con chim này có một luồng ánh sáng vàng bốc lên. Theo tướng học thì đây là dấu hiệu báo hiệu mệnh cách cực kỳ quý. Nhưng một con chim, sao có thể có vận mệnh của con người chứ?

“Ranh con, cậu nhìn gì hả?”, đột nhiên con vẹt Macaw mở miệng nói chuyện, lại còn nói giọng nam.

Ngô Bình trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Mày biết nói chuyện sao?”

“Có gì mà kinh ngạc, nói tiếng người khó đến vậy sao?”, con vẹt trả treo với anh, ngữ điệu lại còn đầy vẻ giễu cợt.

Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, đó là ông Hoa, tuổi còn lớn hơn tuổi ông nội tôi nữa”.

Con vẹt nhìn Đường Băng Vân mà nói: “Cô gái, có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì ông Hoa đây có thể miễn cưỡng làm bạn trai cô”.

Đường Băng Vân sớm đã không còn lạ lùng gì chuyện này, cô lườm con vẹt rồi nói: “Ngoài ra, ông Hoa còn là một con vẹt háo sắc”.

Đường Thiên Tuyệt mỉm cười nói: “Ông Hoa, đừng có nghĩ đến việc xơ múi cháu gái tôi. Tôi sẽ tìm cho ông một con vẹt cái”.

“Tìm cái đầu ông!”, con vẹt này đột nhiên ngoác mỏ mắng, không hề nể mặt Đường Thiên Tuyệt.

Đường Thiên Tuyệt cũng không nổi giận, mà bật cười ha hả: “Ông Hoa, tà ma lại xuất hiện, ông thấy sao?”

“Tà ma sao?”, con vẹt như thể suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì? Kể nghe xem nào”.

Đường Thiên Tuyệt liền kể lại chuyện Đường Vô Mệnh phát điên và chuyện ở hiện trường vụ phóng hỏa. Con vẹt nghe xong đột nhiên thở dài não nề: “Tám chín mươi phần trăm là thứ đó đã sống dậy”.

“Thứ gì vậy?”, Ngô Bình không khỏi tò mò hỏi con vẹt.

Ông Hoa đáp: “Địa Phủ”.
 
Chương 848


Chương 848

“Địa Phủ?”, Ngô Bình ngẩn người.

Đường Thiên Tuyệt: “Địa Phủ là một tổ chức rất mạnh do tà ma tạo thành, nó đã từng uy hiếp rất nhiều triều đại. Các đời vua đều căm hận nó thấu xương”.

Ngô Bình: “Trong Địa Phủ đều là tà ma sao?”

“Không chỉ có tà ma mà còn vô số những thứ tà đạo khác, rất nhiều tu sĩ tà đạo cũng được nó chiêu mộ. Tóm lại, Địa Phủ là một tổ chức cực kỳ mạnh và đáng sợ. Nếu chuyện của Vô Mệnh thực sự liên quan đến nó thì có nghĩa tổ chức này đã ra tay với Đường Môn”.

Đường Băng Vân mặt trắng bệch: “Ông nội, bác Bảy bị tà ma kiểm soát sao?”

Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Nói đúng hơn thì là bị nhập xác. Đường Vô Mệnh giờ đã không còn là Đường Vô Mệnh nữa mà là một tà ma”.

“Vậy có cách nào giải quyết không?”, Đường Băng Vân vội vã hỏi.

Đường Thiên Tuyệt lắc đầu: “Không có cách hóa giải! Ông chưa từng nghe có cách nào cứu được người bị tà ma nhập xác”.

Ngô Bình vội vã đáp: “Cháu có thể thử!”

Đường Thiên Tuyệt lập tức nhìn anh, hỏi: “Cháu có cách gì sao?”

Ông Hoa cũng quay sang nhìn Ngô Bình mỉa mai: “Nhóc con, cậu đang bốc phét sao?”

Ngô Bình: “Không phải bốc phét, tôi có cách thật”.

Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: “Có một loại phép phù thủy có thể mượn một bức tượng để phong ấn tà ma bên trong. Tuy nhiên quá trình thì hơi phức tạp, cần phải niệm chứ”.

Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ: “Vậy quá tốt rồi!”

Đường Băng Vân: “Ông nội, bác Bảy phải làm sao? Giờ bác ấy bị nhập xác, không ai đến gần được”.

Đường Thiên Tuyệt bình thản đáp: “Ông tự khắc sẽ có cách”.

Nói rồi, ông ấy nhìn vào trong nhà, gọi: “Võ Sinh”.

Một người đàn ông bước ra. Người này mặc trang phục của một võ sư trong kinh kịch với mũ, áo khoác, mũi tên, ủng đế mỏng và gương mặt đầy phấn son.

“Đại nhân có gì dặn dò sao?”, giọng điệu của người đó cũng giống giọng võ sư trong kinh kịch rất vang và có lực, từng chữ như rót vào tai.

Đường Thiên Tuyệt: “Đi tới căn cứ ở thung lũng, bắt Đường Vô Mệnh tới gặp tôi”.

“Tuân lệnh!”, võ sư này nhún người nhảy lên một cái rồi biến mất hút.

Ngô Bình kinh ngạc: “Người đó…địa tiên?”

Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Năm xưa ông là tướng quân trong triều đình, còn đó là phó quan của ông và vẫn theo ông từ đó đến nay”.

Ngô Bình: “Địa tiên, không phải phải đi tới Địa Tiên Giới sao?”

Đường Thiên Tuyệt: “Ông vượt cảnh giới không thành nên đương nhiên không cần đi. Còn phó quan của ông chỉ là một người ở ẩn. Thế giới bên ngoài không biết đến sự tồn tại của ông ấy nên đương nhiên cũng không cần đi nữa”.

Ngô Bình gật đầu, nếu là vậy thì cũng dễ hiểu.

Đường Băng Vân vội hỏi anh: “Ngô Bình, anh thấy ông nội tôi còn cơ hội hồi phục không?”
 
Chương 849


Chương 849

Từ lúc bước vào đây, Ngô Bình đã không ngừng quan sát Đường Thiên Tuyệt. Ban đầu ông ấy quả thực là Địa Tiên, chỉ tiếc là vượt ải không thành công khiến tu vi rớt xuống dưới tiêu chuẩn của Địa Tiên. Trước mắt tình hình của ông ấy rất đáng báo động, chỉ sợ không sống nổi tới một năm nữa.

“Ông à, ông bị tổn thương nguyên thần, phải dùng đan dược để trị liệu”, Ngô Bình nói thẳng.

“Đan dược sao?”, Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài: “Nhưng trên thế giới này không có ai điều chế được đan dược. Còn đám người ở Địa Tiên Giới, hừ, ông không muốn tiếp xúc với họ”.

Đường Băng Vân mắt sáng lên: “Ngô Bình từng nói với cháu anh ấy có thể luyện đan dược”.

Đường Thiên Tuyệt vô cùng ngạc nhiên, ông nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cháu là thầy luyện đan sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Cháu chỉ biết sơ sơ, không thể gọi là “thầy” được”.

Đường Thiên Tuyệt đột nhiên cười ha ha đáp: “Biết sơ sơ cũng đã là rất giỏi rồi! Xem ra là số mệnh của Đường Thiên Tuyệt này chưa tận!”

Ông Hoa dò xét Ngô Bình một lượt rồi hỏi: “Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai hả? Không những hóa giải được tà ma nhập thể, lại còn biết luyện đan. Cậu là đồ đệ của thần tiên hả?”

Ngô Bình cười đáp: “Ông Hoa, nếu ông nói cho tôi biết tại sao ông biết nói tiếng người thì tôi sẽ nói cho ông biết tôi học luyện đan từ ai”.

Ông Hoa cười lạnh: “Ông đây không tò mò đến vậy!”

Đường Băng Vân: “Ngô Bình, có phải trước mắt chúng ta cần một cái lò luyện đan không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đợi chữa xong bệnh cho bác Đường, chúng ta sẽ tìm lò luyện đan”.

Lúc này, con chó lớn màu vàng đột nhiên đứng dậy. Khi đứng lên. đầu nó cao ngang với Ngô Bình đang ngồi. Vuốt của nó trông thô và to lớn như vuốt sư tử còn cả người nó được phủ một lớp lông màu vàng kim”.

Chú chó này vừa xuất hiện thì con vẹt kia đột nhiên không còn hống hách như lúc trước mà xòe một bên cánh ra hành lễ với nó. Đến Đường Thiên Tuyệt cũng khách sáo nâng chén trà lên, nói: “Đông Hoàng, mời dùng trà”.

Chú chó vàng này quả nhiên thè lưỡi ra liếm vài ngụm nước trà, sau đó khì khì mũi, mắt nhìn chòng chọc Ngô Bình.

Ngô Bình bị nó nhìn chòng chọc đến rợn người, vội vã bưng chén trà của mình đưa cho nó, nói: “Mời dùng”.

Thế nhưng chú chó không nhìn chén trà mà vẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình đưa mắt nhìn Đường Thiên Tuyệt. Đường Thiên Tuyệt vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn chú chó vàng không chớp mắt.

Đột nhiên, chú chó vàng thè lưỡi ra liếm tay Ngô Bình, sau đó ngoan ngoãn nằm dưới chân anh, không động đậy nữa.

Ngô Bình từ nhỏ đã rất thích chó, không kìm được mà đưa tay vuốt ve đầu chú chó. Anh cảm thấy chú chó này lông rất mượt nên cười đáp: “Chú chó này ngoan thật…”

Sau đó anh đột nhiên sững lại, phát hiện Đường Thiên Tuyệt và ông Hoa đều nhìn anh với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Đến Đường Băng Vân cũng há hốc miệng, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

“Mọi người sao vậy?”, Ngô Bình hỏi.

Đường Thiên Tuyệt vội uống hớp trà, đáp: “Không có gì. Ngô Bình, tên chú chó là Đông Hoàng, nếu cháu thích thì cứ đưa Đông Hoàng đi đi”.
 
Chương 850


Chương 850

Ngô Bình mừng rỡ: “Cháu có thể đưa nó đi thật sao?”

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình túm lấy lông của chú chó, nói: “Mày tên là Đông Hoàng phải không? Cái tên bá đạo thật đấy”.

Đường Băng Vân ho khan một cái, nói: “Ngô Bình, chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi”.

Ngô Bình biết Đường Băng Vân chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói với anh nên lập tức ra ngoài cùng cô.

Họ đi ra ngoài ngõ, đi về phía trước một đoạn là một vườn hoa. Tất cả những loài hoa đẹp nhất của thị trấn đều được trồng ở đây, hương hoa nhẹ nhàng thoảng qua.

Đường Băng Vân nhỏ tiếng hỏi: “Anh định đưa Đông Hoàng đi thật sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Sao thế, cô không nỡ hả?”

Đường Băng Vân: “Không phải là không nỡ mà tôi chỉ thấy rất kỳ lạ. Đông Hoàng chưa từng tỏ ra thân thiết với bất kỳ ai, kể cả ông nội tôi nó cũng không thèm để ý tới”.

Ngô Bình cảm thấy hết sức kỳ lạ: “Không thèm để ý đến ông nội cô? Nó không phải thú cưng của ông nội cô sao?”

Đường Băng Vân vội vã đáp: “Nó không phải thú cưng mà là khách quý của ông nội tôi. Hồi còn nhỏ, mỗi năm đến Tết, ông nội đều bắt tôi dập đầu chúc Tết nó. Đúng rồi, ông Hoa ngang ngược như vậy mà cũng phải dập đầu trước nó”.

Ngô Bình sững sờ: “Cô dập đầu với một con chó sao?”

Đường Băng Vân ra hiệu bảo anh nói nhỏ tiếng, đáp: “Đừng để Đông Hoàng nghe thấy. Một khi nó điên lên, ông nội tôi cũng phải né đi”.

Ngô Bình cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Băng Vân, rốt cuộc chú chó đó là thứ gì?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, từ lúc tôi bắt đầu hiểu mọi chuyện thì Đông Hoàng đã ở nhà tôi rồi. Ông nội vô cùng khách sáo với nó, ăn cơm cũng để nó ăn trước, cứ như đối đãi với tổ tiên nhà tôi vậy”.

Ngô Bình lắc đầu: “Thật sự quá kỳ quái, chắc chắn chú chó này có xuất thân không đơn giản”.

Đường Băng Vân: “Tôi đã hỏi ông nội rất nhiều lần nhưng ông đều không nói”.

Lúc này có hai đứa trẻ chạy tới vườn hoa chơi, trông chúng chừng hơn bốn tuổi, thắt bím tóc đuôi sam hai bên trông vô cùng trắng trẻo mũm mĩm. Hai đứa trẻ nhảy chân sáo đến trước mặt Ngô Bình, bé gái chớp mắt hỏi: “Chị à, anh à, hai người đã gặp Đông Hoàng chưa?”

Ngô Bình cười đáp: “Em cũng biết Đông Hoàng sao?”

Bé gái gật đầu: “Vâng, Đông Hoàng thích em nhất”, nói rồi cô bé lấy trong túi ra một viên bảo thạch.

Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện đó là một viên tiên thạch. Anh kinh ngạc hỏi: “Viên đá này ai đưa cho em vậy?”

Bé gái cười đáp: “Bố em bảo em mang tặng cho Đông Hoàng”.

Ngô Bình ngẩn người: “Bố em sao?”

“Vâng”, cô bé quay đầu lại chỉ về phía sau.

Ngô Bình nhìn theo thì thấy ở phía không xa dưới cây hoa quế có một người đàn ông đang đứng. Người đó chừng hơn ba mươi tuổi, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra đây là một nhân tiên!

Đối phương thấy Ngô Bình nhìn sang thì mỉm cười gật đầu với anh, Ngô Bình cũng gật đầu lại, trong lòng càng lúc càng thấy ngờ vực.
 
Chương 851


Chương 851

Anh hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô nói trước giờ Đông Hoàng không thèm để ý đến ai?”

Đường Băng Vân: “Đúng vậy, nó vô cùng kiêu ngạo, lúc nào cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng ánh mắt nó nhìn anh thì khác, có thể thấy nó rất… có hứng thú với anh”.

Ngô Bình nhìn người đàn ông ban nãy rồi hỏi: “Ở thị trấn này đi đâu cũng gặp được nhân tiên sao?”

Đường Băng Vân cười đáp: “Đó là chuyện thường, thị trấn Hoa Thần vốn là chốn ẩn thân của rất nhiều cao nhân, như ông nội tôi chẳng hạn”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Nhiều cao nhân ẩn thân ở nơi này là vì lý do gì?”

“Có lẽ là vì Đông Hoàng”, Đường Băng Vân như thể cũng không chắc chắn lắm: “Dù gì thì họ hay tới tìm Đông Hoàng lắm, nhưng nó cũng không thèm để ý đến họ”.

Ngô Bình như nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột nhiên chạy vào trong con ngõ nhỏ gọi lớn: “Đông Hoàng!”

Anh muốn xem xem chú chó này có nghe lời mình hay không.

Anh còn chưa dứt lời thì chú chó vàng chạy vọt ra. Chú chó to lớn nhưng chạy rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Ngô Bình.

Thấy cảnh tượng này, người đàn ông đứng dưới cây hoa quế vẻ mặt đầy kinh ngạc, như thể anh ta vừa nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi!

Ngô Bình xoa xoa đầu Đông Hoàng, nói: “Đông Hoàng, cô bé này muốn tặng mày một viên đá”.

Đông Hoàng liếc nhìn viên tiên thạch, sau đó đi về phía cô bé rồi nuốt luôn viên tiên thạch. Nó còn chẳng nhai mà nuốt luôn vào bụng.

Ngô Bình trợn tròn mắt, nuốt sống tiên thạch sao?

Cô bé kia rất vui sướng, muốn vuốt ve Đông Hoàng nhưng lại không dám.

Ngô Bình cười nói: “Đừng sợ, em cứ vuốt ve nó đi”.

Hai cô bé chầm chậm thò tay ra vuốt ve đám lông trên người Đông Hoàng một lát rồi lại rụt tay về. Sau đó, hai cô bé vui sướng chạy về phía người đàn ông ban nãy với vẻ tự hào như thể mình vừa làm được việc gì đó vô cùng lợi hại.

Người đàn ông kia gật đầu chào Ngô Bình, sau đó đưa hai cô bé rời khỏi đó.

Đường Băng Vân hỏi: “Ngô Bình, anh có biết đó là ai không?”

Ngô Bình hỏi lại: “Ai vậy?”

“Ba Châu Vương, Từ Hoàng, người được mệnh danh là cao thủ số một dưới Địa Tiên. Sư phụ của anh ta là Đồ Long Tẩu đến đây ẩn cư nên anh ta thường đến thăm”.

Ba Châu Vương Từ Hoàng? Ngô Bình âm thầm ghi nhớ tên của người này.

Anh quay sang nói với Đông Hoàng: “Đến tiên thạch mà mày cũng ăn sao? Vừa hay tao có một ít, lát về cho mày ăn nhé”, nói rồi hai người và Đông Hoàng quay lại nhà Đường Thiên Tuyệt.

Khi về đến nơi, anh phát hiện ra Đường Vô Mệnh đang quỳ trên mặt đất. Vị võ sư ban nãy đang dùng một tay ấn lên vai ông ấy. Chỉ một cái ấn nhẹ thôi mà một cao thủ mạnh như Đường Vô Mệnh lại không thể cử động.

Đường Thiên Tuyệt vội nói: “Ngô Bình, những việc còn lại phải phiền cháu rồi”.

Ngô Bình gật đầu, anh lấy ra con dao găm rồi đi tới chỗ cây đào bên cạnh, chặt lấy một đoạn gỗ đào rồi bắt đầu điêu khắc. Chỉ vài phút sau, một tượng gỗ nhỏ xấu xí đã ra đời. Tượng gỗ nhỏ này miệng thì nhếch, mắt thì xếch lên trông như một chú hề ngộ nghĩnh.
 
Chương 852


Chương 852

Nhìn thấy bức tượng gỗ nhỏ, Đường Băng Vân bật cười thành tiếng: “Anh điêu khắc giỏi quá nhỉ?”

Ngô Bình hứ một cái, đáp: “Xấu thì có xấu, nhưng mà hữu dụng”.

Sau đó anh bắt đầu vẽ những đường phù văn cổ quái lên tượng gỗ. Sau khi vẽ xong, anh cởi bỏ áo ngoài của Đường Vô Mệnh, sau đó anh dùng dao khắc lên da của ông ấy những hình vẽ giống hệt như hình anh vẽ trên tượng gỗ nhỏ.

Rất nhanh sau đó, ở trước ngực và sau lưng, trên cổ và mặt của Đường Vô Mệnh đã đầy những hình vẽ chằng chịt, máu tươi không ngừng rỏ xuống nhuộm cả người ông ấy thành màu đỏ.

Lúc này, Ngô Bình quay sang mỉm cười với võ sư, nói: “Tiền bối, tôi cần ông giúp đỡ”.

Võ sư đáp: “Mời nói”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ dạy ông một đoạn chú, tiền bối giúp tôi niệm đoạn chú này là được”.

Võ sư gật đầu đáp: “Được!”

Ngô Bình liền dạy võ sư đoạn chú, chỉ khoảng hơn một trăm âm tiết nhưng lại vô cùng rắc rối. Võ sư hơn nửa tiếng mới thuộc được.

Sau khi chuẩn bị xong, Ngô Bình cầm tượng gỗ nhỏ ấn vào ấn đường của Đường Vô Mệnh rồi gật đầu với võ sư: “Ông có thể bắt đầu rồi”.

Võ sư lập tức niệm đoạn chú Ngô Bình vừa dạy. Võ sư là Địa Tiên nên ông ấy khai triển chú thuật sẽ có tác dụng lớn hơn so với Ngô Bình hàng trăm lần!

Võ sư vừa bắt đầu niệm chú thì Đường Vô Mệnh nãy giờ im lặng đột nhiên rống lên. Ông ấy mở trừng mắt, nhìn Ngô Bình chòng chọc: “Thằng ranh con, dám chống đối Địa Phủ, tao sẽ khiến mày sống không được mà chết cũng chẳng xong!”

Dứt lời, Đường Vô Mệnh ngoẹo cổ sang một bên, từ ấn đường bay ra một làn khói đen, làn khói đen bay tới nhập vào tượng gỗ nhỏ. Tượng người gỗ đột nhiên chuyển thành màu lam nhàn nhạt, đôi mắt nó cũng phát ra tia sáng quỷ dị.

Ngô Bình vội vã nhặt lấy tượng gỗ nhỏ, thò tay ra vỗ vào lưng Đường Vô Mệnh. Lúc này Đường Vô Mệnh mới dần tỉnh lại, như thể vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng. Ông ấy dáo dác nhìn quanh, sau đó đột nhiên quỳ xuống: “Bố!”

Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài nói: “Vô Mệnh, đứng dậy đi. Con còn nhớ đã có chuyện gì xảy ra không?”

Đường Vô Mệnh nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Con nhớ lúc đó mình đang ở căn cứ. Băng Vân và Ngô Bình ở cùng con, chuyện sau đó thì con không nhớ gì nữa”.

Đường Thiên Tuyệt: “Băng Vân, cháu kể lại chuyện đã xảy ra cho bác Bảy nghe đi”.

Đường Băng Vân gật đầu, kể lại đầu đuôi cho bác mình nghe. Đường Vô Mệnh nghe được một nửa thì vừa kinh ngạc vừa đau đớn kêu lên: “Bác lại bị tà ma nhập vào rồi đi giết những người anh em của mình sao!”

Đường Thiên Tuyệt: “Tổn thất rất lớn, người ở căn cứ không một ai không bị thương. Xảy ra chuyện như vậy rồi thì con không thể tiếp tục quản lý Thiên Sát nữa, nếu không những kẻ bên dưới sẽ không phục”.

Đường Vô Mệnh cúi đầu đáp: “Vâng”.

Đường Thiên Tuyệt nói tiếp: “Băng Vân, từ nay trở đi, cháu là chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Sát!”

Đường Vô Mệnh lập tức lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng trông rất cổ xưa rồi dùng hai tay đưa cho Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Ông nội, cháu chưa đủ năng lực hay kinh nghiệm, giờ đột nhiên lên tiếp quản vị trí này thì những người khác có phục không?”
 
Chương 853


Chương 853

Đường Thiên Tuyệt bình thản đáp: “Bây giờ chưa phục nhưng sau này sẽ phục, nhận lệnh đi!”

Đường Băng Vân không nói gì nữa, dùng hai tay đón lấy lệnh bài.

Đường Thiên Tuyệt gật đầu rồi hỏi Ngô Bình: “Ngô Bình, cháu có đồng ý giúp Băng Vân ngồi vững trên vị trí này không?”

Ngô Bình đáp: “Băng Vân là bạn cháu, cháu giúp cô ấy là lẽ đương nhiên. Có điều, hiện tại cháu tạm thời chưa có ý định gia nhập Thiên Sát”.

Đường Thiên Tuyệt mỉm cười đáp: “Không sao”.

Đường Băng Vân: “Ông nội, Địa Phủ đã nhắm vào Đường Môn chúng ta, bọn chúng muốn làm gì vậy?”

Đường Thiên Tuyệt thở dài đáp: “Còn làm gì được nữa? Chính là vì Đường Môn của chúng ta lớn mạnh, nếu Địa Phủ có thể giành được Đường Môn thì sức ảnh hưởng của chúng sẽ lớn đến thế nào?”

Đường Băng Vân vô cùng lo lắng hỏi: “Địa Phủ lớn mạnh như vậy, chúng ta có thể đối phó được không?”

Đường Thiên Tuyệt cười lạnh: “Đường Môn từ khi thành lập đến nay đã hơn một nghìn bảy trăm năm, trải qua biết bao biến cố. Đường Môn chúng ta có sợ ai bao giờ?”

Đường Băng Vân cảm thấy yên lòng hơn một chút, nói: “Ông nội, cháu và Ngô Bình định đi tìm lò luyện đan, sau đó luyện ra đan dược giúp ông phục hồi tu vi”.

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Được, hai đứa đi đi. Cần thứ gì cứ nói với ông”.

Khi hai người đi ra ngoài, Đông Hoàng cũng đứng dậy đi theo. Hai người và một chú chó lên xe ra khỏi thị trấn Hoa Thần.

Sau khi đi lên đường lớn, Đường Băng Vân nói: “Tôi vừa lên chức chủ nhân Thiên Sát, ắt phải sắp xếp lại một chút nên sáng sớm ngày kia chúng ta gặp ở Giang Bắc nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, giờ tôi sẽ về tỉnh K, ngày kia gặp lại”.

Ngô Bình lái xe đến thẳng sân bay, Đường Băng Vân đã sắp xếp sẵn hai chiếc máy bay ở đó.

Khi đến trước máy bay, Ngô Bình nói: “Cô mới nhậm chức, chỉ sợ sẽ gặp không ít rắc rối. Nếu có việc gì cần thì cứ tìm tôi nhé”.

Đường Băng Vân cười đáp: “Được, tôi biết rồi. Anh lên máy bay đi”.

Ngô Bình gật đầu rồi lên máy bay với Đông Hoàng, Chiếc máy bay cất cánh, sau đó lại một chiếc máy bay vận chuyển khác cất cánh. Chiếc máy bay này dùng để chở chiếc siêu xe của Ngô Bình.

Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống một sân bay của tỉnh K. Ngô Bình lái chiếc siêu xe màu xám của mình đi về phía Thạch Thành.

Dự án nhà máy thuốc đã đàm phán thành công, có điều anh cảm thấy mình vẫn cần bàn bạc thêm với Từ Bác Nhân và Chu Truyền Võ. Ngoài ra, văn phòng của Hắc Thạch là ở Thạch Thành. Người làm đội trưởng như anh đương nhiên nên đến xem xét.

Anh lái xe tới phố Lệ Thuỷ, ở đó anh đã mua một căn nhà, anh định sẽ đỗ xe ở đó.

Ngô Bình mở cửa nhà thì nghe thấy bên trong nhà có tiếng động, lại nhìn thấy trên giá treo có quần áo. Ngô Bình mỉm cười hỏi: “Thanh Nghiên, em đang ở nhà sao?”

Nói rồi, Ngô Bình mở cửa phòng ngủ. Cửa phòng mở ra, quả nhiên Chu Thanh Nghiên đang nằm bò trên giường gõ máy tính.
 
Chương 854


Chương 854

Nghe giọng Ngô Bình, cô còn chẳng buồn ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Anh, anh đến từ lúc nào vậy?”

Ngô Bình ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn màn hình, cô ấy đang lo việc từ thiện.

Ngô Bình nói: “Thanh Nghiên, không cần vất vả vậy đâu, việc từ thiện từ từ giải quyết được mà”.

Chu Thanh Nghiên: “Em làm sắp xong rồi, đợi em xíu”.

Lúc này, Đông Hoàng cũng đang đi vòng quanh phòng khách như thể nó đang làm quen với môi trường ở đây. Nó lượn một vòng rồi cũng đi vào trong phòng ngủ.

Nhìn thấy chú chó lớn màu vàng, Chu Thanh Nghiên ngạc nhiên: “Bình, chó của anh sao?”

Ngô Bình: “Tên nó là Đông Hoàng, ngoan lắm”.

“Vậy sao?”, nói rồi Chu Thanh Nghiên vươn tay ra định vuốt ve Đông Hoàng nhưng Đông Hoàng vẻ mặt chê bai, lùi về sau mấy bước.

Chu Thanh Nghiên cười khoái chí, vẫn cố chấp xoa đầu Đông Hoàng bằng được, nói: “Ngoan quá đi!”

Ngô Bình hỏi: “Thanh Nghiên, em đến từ khi nào vậy?”

Lần trước lúc anh đi khỏi Thạch Thành đã đưa cho Chu Thanh Nghiên một bộ chìa khoá, bảo cô tới sống trong căn nhà trên phố Lệ Thuỷ này.

Chu Thanh Nghiên: “Hôm qua được nghỉ phép nên em tới đây ở vài hôm, không ngờ anh cũng tới.”, nói rồi cô lưu tài liệu trên máy tính lại rồi đẩy chiếc laptop sang cho Ngô Bình xem.

Ngô Bình không xem mà đáp: “Em làm là được rồi, dù gì anh có xem cũng không hiểu”.

Bàn tay ngọc ngà của Chu Thanh Nghiên khẽ ấn lên trán anh một cái, nói: “Con sâu lười này!”

Ngô Bình cười hi hi, ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Chu Thanh Nghiên bỗng mềm nhũn người, nói nhỏ: “Hôm nay em không tiện cho lắm”.

Ngô Bình không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, hôn nhẹ lên tóc cô rồi nói nhỏ câu gì đó.

“Đáng ghét, em không thích”, Chu Thanh Nghiên miệng từ chối nhưng lại quay lại ôm lấy Ngô Bình.

Ngô Bình thấy tu vi của cô được nâng cao, nói: “Thanh Nghiên, lát nữa anh giúp em đả thông kinh mạch cấp ba, sau đó truyền cho em một bộ Đoàn Thể Thuật cấp cao”.

Chu Thanh Nghiên sáng mắt lên: “Anh, em nghe nói Đoàn Thể Thuật là một loại tuyệt học bí truyền, ví dụ như Dịch Cân Kinh của chùa Đại Thiền cũng chính là một loại Đoàn Thể Thuật hết sức cao thâm.

Ngô Bình cười đáp: “Mặc dù không biết Dịch Cân Kinh kia thế nào, nhưng cái anh dạy em chắc chắn không thua kém gì nó. Em cứ chăm chỉ học hành. Anh sẽ ở lại Thạch Thành vài hôm, tiện dạy em một phương pháp hít thở.

Ngô Bình chợt nghiêm mặt lại rồi nói tiếp: “Nhưng cái anh truyền cho em không được nói với bất cứ ai, kể cả là người nhà. Em có làm được không?”

Chu Thanh Nghiên gật đầu thật mạnh: “Em làm được!”

Ngô Bình vốn có ý đồ đè Chu Thanh Nghiên ra bắt nạt cô một trận nhưng giờ chỉ đành kiên nhẫn ngồi dạy cô Đoàn Thể Thuật. Đoàn Thể Thuật cao cấp có độ khó cao, anh ngồi bên cạnh kiên nhẫn chỉ bảo. Có lúc anh còn dùng chân khí tím để giúp cô đả thông một phần kinh mạch.

Luyện được một giờ đồng hồ, Chu Thanh Nghiên đã đổ đầy mồ hôi, mệt như sắp ngất đến nơi, không thể cử động được nữa.

Ngô Bình cười nói: “Luyện đến giờ là được phép nghỉ một tiếng”.

Chu Thanh Nghiên là người luyện võ, tính cách vốn kiên cường nên nghe Ngô Bình nói vậy, cô chỉ gật đầu đáp: “Em có thể làm được”.
 
Chương 855


Chương 855

Ngô Bình liền bước tới, truyền chân khí vào tay rồi dùng tay vỗ lên người cô nhằm giúp cô nhanh hồi phục, đồng thời giúp cô đả thông kinh mạch.

Sau khi vỗ một hồi, Ngô Bình lấy ra viên Tử Vi Luyện Hình Đan cuối cùng, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Chu Thanh Nghiên.

Chu Thanh Nghiên tròn mắt: “Cái gì vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Kẹo đấy, ăn đi”.

Chu Thanh Nghiên không nghi ngờ gì mà nuốt luôn. Chỉ một lát sau, một luồng khí ấm nóng di chuyển trong cơ thể khiến cô cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Ngô Bình tiếp tục vỗ lên người cô. Do dồn sức vận công nên trên đỉnh đầu anh bốc lên một luồng khí màu tím mảnh cỡ bằng cái bút chì và cao chừng một tấc. Ở đoạn trên cùng của nó là ba làn khói màu tím nhạt, đây chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh trong truyền thuyết!

Tam Hoa ở đây chỉ tinh, khí, thần! Mà Tam Hoa Tụ Đỉnh chính là trạng thái mà cả ba thứ này đạt đến mức độ viên mãn. Những người có Tam Hoa Tụ Đỉnh chỉ cách cảnh giới nhân tiên một bước nữa mà thôi.

Trên thế gian có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên, nhưng những người thực sự có Tam Hoa Tụ Đỉnh thì cực kỳ ít. Đạt đến giới hạn này nghĩa là cái gốc đã vững, có thể trở thành Nhân Tiên bất cứ lúc nào!

Đương nhiên, giờ Tam Hoa của Ngô Bình vẫn còn rất nhạt, đợi đến khi Tam Hoa hiện rõ thì cũng là lúc anh vượt cảnh giới lần nữa để lên Nhân Tiên.

Ngô Bình vỗ thêm hơn nửa tiếng nữa thì Chu Thanh Nghiên đã ngủ mất. Dược lực trong cơ thể cô đã tản ra toàn cơ thể.

Ngô Bình thu tay lại, ngồi bên cạnh điều hoà khí huyết. Nửa tiếng sau anh lại gọi cô dậy tiếp tục luyện Đoàn Thể Thuật. Chu Thanh Nghiên dù rất muốn đi ngủ nhưng cũng miễn cưỡng bò dậy luyện tiếp.

Tử Vi Luyện Hình Đan có hiệu quả vô cùng rõ rệt. Những động tác trước đó cô chưa tập được thì giờ đã dễ dàng tập được! Cho nên, dưới sự hướng dẫn của Ngô Bình, trước khi trời tối Chu Thanh Nghiên đã luyện được tất cả hai mươi tư thế của Đoàn Thể Thuật!

Ngô Bình bảo cô nghỉ ngơi một lát, sau đó thuận miệng hỏi: “Thanh Nghiên, bố em tối nay có thời gian không?”

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Để em hỏi xem”, nói rồi lấy điện thoại gọi cho bố.

Chu Truyền Võ giờ là phó chủ tịch Thạch Thành, ngày bận trăm công nghìn việc. Đặc biệt là ông ấy mới nhậm chức nên càng nhiều việc hơn, đến nỗi mỗi ngày chỉ được ngủ bốn năm tiếng mà thôi, thời gian còn lại thì đều ở văn phòng.

Không thể không công nhận, Chu Truyền Võ là một phó chủ tịch vô cùng kính nghiệp, làm việc chăm chỉ, luôn làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình. Ông ấy đang lật giở đống tài liệu thì đột nhiên thư ký đi vào thông báo: “Ông chủ, là điện thoại của cô Thanh Nghiên”.

Chu Truyền Võ day day trán rồi bảo thư ký đưa điện thoại cho mình.

“Bố, tối nay bố có thời gian không?”

Chu Truyền Võ cười hỏi: “Thanh Nghiên, con có việc gì sao?”

“Bố, Ngô Bình tới đây. Nếu tối bố có thời gian thì đi ăn cơm cùng bọn con đi”, Chu Thanh Nghiên nói.

Chu Truyền Võ mỉm cười đáp: “Ngô Bình cũng đang ở Thạch Thành sao? Được rồi, cho hai đứa chọn thời gian và địa điểm, đến giờ bố sẽ tới”.

“Vâng, vậy bọn con đợi bố”.
 
Chương 856


Chương 856

Cúp điện thoại xong cô thông báo: “Bố em có thời gian đấy”.

Ngô Bình vỗ nhẹ vào đùi cô rồi nói: “Đi tắm mau, nửa tiếng nữa xuất phát”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình lái chiếc siêu xe Bugatti cùng Chu Thanh Nghiên đi tới một nhà hàng bình dân. Chu Truyền Võ là quan chức nhà nước, không tiện đến những nơi quá xa hoa đắt đỏ nên Ngô Bình đã tìm một nhà hàng vừa ngon mà giá cả lại hợp lý. Nhà hàng này đến Lý Quảng Long còn là khách quen thì nghĩa là đồ ăn của nó không hề tệ.

Nhà hàng đó tên là “quán rượu chị Thanh”, bà chủ là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, được mọi người gọi là chị Thanh. Ngô Bình vừa tới, chị Thanh lập tức nhận ra rồi mỉm cười ra đón: “Cậu Ngô, lâu lắm cậu không tới”.

Chị Thanh này cỡ ngoài ba mươi tuổi, hấp dẫn như một trái đào chín mọng. Khi đi lại, phần hông của chị Thanh lắc lư qua lại trông rất sexy.

Ngô Bình hỏi: “Chị Thanh, có còn phòng riêng không?”

Chị Thanh cười đáp: “Cậu Ngô đến thì đương nhiên là có phòng rồi”, nói rồi dẫn hai người họ vào một phòng riêng.

Nhà hàng mới được trùng tu lại, không gian không tệ. Chị Thanh lúc này mới hỏi tiếp: “Cậu Ngô, anh Long hôm nay có đến không?”

Ngô Bình đáp: “Không đến, hôm nay tôi mời người khác”.

“Được, vậy để tôi báo nhà bếp chuẩn bị. Nhà hàng mới có thêm vài món mới rất ngon”.

Ngô Bình đáp: “Được, vậy chị đi chuẩn bị đi”.

Chị Thanh đi về phía nhà bếp đằng sau, có một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng chờ ở đó. Cậu ta hỏi với vẻ vội vàng và lo lắng: “Chị, anh Long hôm nay có đến không? Thế lực của anh ấy lớn mạnh như vậy thì chỉ cần nói một câu là Ma Tam sẽ bỏ qua món nợ nặng lãi của em”.

Chị Thanh giận dữ nhìn thanh niên kia, nói bằng giọng hận thù: “Tiểu Tân, muốn chị mày tức chết à! Mỗi tháng chị cho mày ba nghìn tệ tiêu vặt, vậy mà còn không đủ sao? Tại sao mày lại đi vay tiền trên mạng kia chứ?”

Cậu thanh niên quay mặt đi, lẩm bẩm: “Giờ ba nghìn tệ thì đủ mua cái gì cơ chứ. Em mua một chiếc điện thoại đã mười nghìn tệ rồi”.

“Vẫn còn cãi!”, chị Thanh tức đến nỗi giơ tay định đánh cậu thanh niên kia, nhưng về sau lại hạ tay xuống.

Chị Thanh thở dài nói: “Anh Long đã hơn một tháng không tới ăn cơm rồi, có lẽ sẽ không quay lại đâu. Hơn nữa dù có tới thì mày nghĩ người ta sẽ quản cái chuyện vớ vẩn của mày chắc? Chị mày chỉ là bà chủ nhà hàng, làm gì có vinh dự lớn đến thế”.

Cậu thanh niên hoảng hốt: “Chị, vậy phải làm sao? Tận hơn một triệu tệ, sao chúng ta trả được!”

Chị Thanh thở dài một hơi: “Thế này đi, để chị đi nói với Ma Tam, em chỉ vay có năm trăm nghìn mà Ma Tam bắt em trả hơn một triệu là rất quá đáng, chị sẽ xin ông ta bớt cho cho em ít tiền lãi”.

Cậu thiếu niên ngẩn ra: “Chị, Ma Tam không phải người tốt, như vậy có được không?”

Chị Thanh lườm cậu ấy: “Thế em có cách nào tốt hơn không?”

Cậu thiếu niên cúi đầu xuống, vì thật sự không còn cách nào khác nữa cả.

Chu Truyền Võ tới rất nhanh, chị Thanh đích thân mang đồ ăn lên làn.

Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cháu lên tỉnh khi nào thế?”
 
Chương 857


Chương 857

Ngô Bình: “Cháu mới lên hôm nay thôi chú, cháu có chuyện muốn nói với chú nên bảo Thanh Nghiên hỏi xem chú có rảnh không”.

Chu Truyền Võ cười nói: “Cháu muốn nói tới chuyện nhà máy thuốc hả?”

Ngô Bình gật đầu: “Đường Tử Di chắc cũng đã nói với các chú rồi, nhưng chuyện này lớn quá, cháu vẫn muốn nghe ý kiến của các chú”.

Chu Truyền Võ nói: “Tỉnh và thành phố đều rất coi trọng dự án này, vì lợi nhuận của nó rất cao”.

Ngô Bình cười nói: “Hiện giờ, bọn cháu chỉ quy hoạch một loại thuốc thôi, sau này sẽ có thêm nhiều loại nữa, vì thế lợi nhuận thật sự rất khá”.

Chu Truyền Võ vui vẻ nói: “Thật không? Thế thì quá tốt rồi! Chú mới nhận chức ở Thạch Thành, tỉnh đang đặt nhiều kỳ vọng vào chú, hi vọng chú có thể thúc đẩy kinh tế của Thạch Thành phát triển. Năm ngoái, kinh tế của Thạch Thành đứng thứ hai từ dưới lên, điều này khiến tỉnh rất mất mặt”.

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Bố ơi, tỉnh đã ra nhiệm vụ cho bố ạ?”

Chu Truyền Võ cười khổ: “Ừ, cấp trên hi vọng năm nay kinh tế của Thạch Thành có thể tăng trưởng thêm 20 phần trăm, tới sang năm thì là 30 phần trăm, bố đang khá áp lực đây”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Nhà máy thuốc của Ngô Bình mỗi năm ít nhất sẽ huy động được trên một trăm tỷ vốn đầu tư nên chắc sẽ hoàn thành được mục tiêu ấy thôi”.

Chu Truyền Võ nói: “Biết là thế, nhưng trên tỉnh cũng có nhiều ý kiến phản đối lắm. Họ cho rằng chúng ta đầu tư bừa phứa như vậy, nhỡ lỗ thì sẽ kiến nền kinh tế của tỉnh bị đả kích mạnh”.

Ngô Bình: “Dạ? Có người phản đối ư? Anh Từ nói sao ạ?”

Chu Truyền Võ: “Ông Từ vẫn ra sức ủng hộ chuyện này, chắc chắn sẽ xử lý những người cản trở. Nhưng phía Thạch Thành thì hơi phiền phức, có một cấp trên đến, mà quan điểm của chú với người đó thì trái ngược nhau”.

Ngô Bình chớp mắt: “Ông sếp đó nói sao ạ?”

Chu Truyền Võ: “Ông ấy rất bảo thủ nên đã phản đối chuyện đầu tư. Vì ông ấy khá có bối cảnh nên chủ tịch tỉnh cũng không dám làm gì”.

Ngô Bình nói: “Thế thì tiếc thật, để tỉnh và thành phố có cổ phần nên cháu chỉ lấy cho mình có 15 phần trăm. Hơn nữa nói thật chứ, Vân Kinh và Nam Đô thích hợp đầu tư hơn”.

Ý của Ngô Bình rất rõ ràng: Anh nể mặt bọn họ nên mới để tỉnh K đầu tư.

Chu Truyền Võ nghe thấy thế thì vội nói: “Chú đang đấu tranh cho chuyện này, chú sẽ cố gắng thuyết phục thị trưởng thành phố”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nếu không được thì để Thanh Nghiên đầu tư vậy”.

Chu Thanh Nghiên chỉ vào mình: “Em á?”

Ngô Bình gật đầu: “Năm phần trăm cổ phần chỉ có 10 tỷ thôi, anh nghĩ em kham được”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Được rồi, nhà máy đã bắt đầu sinh lời rồi, hơn nữa tiền anh đầu tư lần trước còn thừa lại kha khá”.

Chu Truyền Võ cười nói: “Là chú quá coi trọng thành tích, Ngô Bình nói đúng, dù không chuyện này không thành thì cũng có sao? Nào, chúng ta uống thôi”.

Hai người nâng ly, chị Thanh bê món cá nướng lên rồi cười nói: “Mời các vị dùng”.

Ngô Bình: “Chị Thanh, đồ nhà chị ngày càng ngon đấy”.

Chị Thanh cười nói: “Thật không? Thế sau này cậu phải thường xuyên đến ủng hộ nhé”.
 
Chương 858


Chương 858

Đúng lúc này, có ba người đi vào phòng, đi đầu là một người đàn ông trung niên mặt rỗ, theo sau là hai người bặm trợn cao lớn trông rất dữ dằn.

Chị Thanh ngoảnh lại, sau đó biến sắc mặt rồi vội tươi cười nói: “Ông Ma, sao ông lại đến đây?”

Người đàn ông mặt rỗ chính là Ma Tam – kẻ chuyên cho vay nặng lãi ở Thạch Thành, ông ta rất độc ác, coi mạng người như cỏ rác.

Ông ta cười nói: “Chị Thanh, em trai cô nợ tôi hơn một triệu, tôi đến để lấy tiền. Cô đã chuẩn bị tiền xong chưa?”

Chị Thanh vội nói: “Ông Ma, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện nhé, đây là khách của tôi”.

“Khỏi, nói ở đây luôn đi”, Ma Tam đi tới cạnh Ngô Bình rồi nhướn mày, cười lạnh nói: “Biến!”

Ngô Bình chỉ vào mình: “Ông đang nói chuyện với tôi đấy à?”

Ma Tam mất kiên nhẫn nói: “Không mày thì ai? Biến mau!”

Ngô Bình nổi giận, đến ăn bữa cơm cũng không được yên! Anh đứng dậy rồi lạnh giọng hỏi: “Ai chống lưng cho mà ông hống hách thế hả?”

Ma Tam cảm thấy Ngô Bình rất có khí thế, ông ta quan sát anh một lượt rồi cười nói: “Liên quan đếch gì đến mày?”

Chát!

Ngô Bình tát cho ông ta một cái méo mặt, răng cũng rụng cả ra.

Ma Tam ngã vật ra đất ngất xỉu, không dậy nổi, hai tên sau lưng ông ta tái mặt rồi lùi lại.

Ngô Bình lừ mặt nói: “Quỳ xuống!”

Ngô Bình quát lên rồi thi triển quyền ý, hai tên kia không chịu được nên quỳ ngay xuống đất, sợ tới mức suýt tè ra quần.

Ngô Bình cầm ly rượu lên rồi rót vào mặt Ma Tam, ông ta kêu gào thảm thiết rồi tỉnh lại.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi hỏi lại lần nữa, ông là người của ai?”

Ma Tam biết gặp được đối thủ, hơn nữa thực lực còn mạnh nên vội nói: “Cậu bạn, tôi là người của Bao Thái”.

“Bao Thái – 1 trong Tứ Hiêu ư?”, Ngô Bình hỏi.

Ma Tam gật đầu: “Vâng”.Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tứ Hiêu chính là bốn cao thủ cảnh giới Khí, nhưng giờ với Ngô Bình thì họ không là gì nữa rồi.

Anh hỏi tiếp: “Ông đến đây đòi nợ hả? Ai nợ ông?”

Ma Tam chỉ vào chị Thanh: “Là em cô ta”.

Ngô Bình hỏi: “Nợ bao nhiêu?”

“Gốc là năm trăm nghìn, nhưng cả lãi nữa thì hơn một triệu rồi”, Ma Ta rụt rè đáp.

“Khốn kiếp! Gốc có năm trăm nghìn mà giờ đòi người ta những hơn một triệu?”, Ngô Bình nhấc chân lên đạp Ma Tam: “Chị ấy chỉ nợ ông năm trăm nghìn thôi, được không?”

“Được, được ạ”, Ma Tam gật đầu, dù ông ta có ngông nghênh đến mấy thì giờ cũng không dám nhiều lời.

Ngô Bình nói với chị Thanh: “Chị Thanh, chị có năm trăm nghìn ở đấy không?”
 
Chương 859


Chương 859

Chị Thanh không ngờ Ngô Bình này lại có uy như vậy, chị ta mừng rỡ rồi vội nói: “Có, có chứ, để tôi đi lấy luôn”.

Chị ta chạy đi lấy tiền rồi quay lại ngay.

Ngô Bình đập tiền lên bàn rồi nói: “Năm trăm nghìn đây, ông cầm rồi biến đi. Giờ gọi cho Bao Thái bảo đến gặp tôi”.

Ma Tam chột dạ vì đây cũng là ý của ông ta, nếu Bao Thái đến thì kiểu gì cũng xử lý Ngô Bình! Vì gần đây, Bao Thái vừa đột phá cảnh giới luyện khí thành sức mạnh, dù Ngô Bình có mạnh đến mấy thì cũng không thể đọ lại được! Với Ma Tam mà nói thì luyện khí thành sức mạnh chính là đẳng cấp nhất rồi.

Vì thế, ông ta lập tức gọi cho Bao Thái ngay. Điện thoại kết nối, ông ta kể lại mọi việc ngay, cuối cùng chốt một câu: “Ông Bao, ông mau đến đi ạ”.

Bao Thái đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên thấy có điềm ngay: “Đó là ai?”

Ma Tam không biết Ngô Bình nên lịch sự hỏi: “Xin hỏi quý danh của cậu?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Bảo với ông ta tôi là Ngô Bình”.

Không cần Ma Tam nói, Bao Thái ở trong điện thoại cũng đã nghe rõ tên của Ngô Bình. Ông ta nổi điên rồi quát lớn: “Thằng mù này! Đến đại tông sư mà mày cũng dám động tới à, mày chán sống rồi đúng không?”

Ma Tam nghệt mặt ra, cái gì cơ? Đại tông sư? Không phải chứ!

“Đưa điện thoại cho đại tông sư ngay!”, Bao Thái gào lên.

Chuyện trên giang hồ lan truyền đi rất nhanh, loáng cái thông tin Ngô Bình nắm giữ Vân Đỉnh và trở thành đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên đã truyền khắp giới võ lâm. Gần như những người có tu vi cao đều biết anh hết.

Sao Bao Thái dám đắc tội với một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên cơ chứ? Ông ta đang hoảng sợ lắm đây.

Ngô Bình cầm lấy điện thoại rồi bình thản nói: “Ông là Bao Thái hả?”

Bao Thái cất tiếng cười đầy nịnh nọt: “Cậu là đại tông sư Ngô ạ? Nghe danh cậu đã lâu, thằng em Ma Tam của tôi không hiểu chuyện, dám đắc tội với đại tông sư, xin cậu tha cho nó lần này! Hôm khác, tôi sẽ tới nhận lỗi với cậu sau”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chẳng trách ông lại là một trong Tứ Hiêu, phong cách hành xử hống hách quá đấy”.

Bao Thái thấy không vui, nhưng vẫn tươi cười: “Đại tông sư, là tôi sai, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị kẻ dưới”.

“Tôi cho ông ba mươi phút để đến đây, không thì tôi sẽ cho ông biến khỏi cái đất Thạch Thành này”, Ngô Bình lạnh giọng nói. Dù anh đã nắm giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh trong tay, nhưng chưa sờ đến tỉnh, vì thế anh quyết định sẽ mượn cơ hội này để thị uy ở Thạch Thành luôn.

Ngô Bình nói vậy thì đến tượng đất còn nổi giận, nói gì tới Bao Thái, ông ta không nhịn được nữa mà trầm giọng nói: “Đại tông sư, dù cậu đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng tôi cũng không phải hạng tép riu đâu! Sư phụ của tôi là trưởng lão Hải Minh của viện Đạt Ma thuộc chùa Đại Thiền! Nhiều năm trước, sư phụ tôi đã là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Có đến hay ông thì ông tự cân nhắc đi”, nói rồi, anh ném chiếc điện thoại sang một bên.

Ma Tam đã đần người ra, đến Bao Thái mà Ngô Bình cũng dám bắt chẹt vậy ư? Hơn nữa anh còn rất ngông cuồng, lẽ nào không sợ sư phụ của Bao Thái sao?
 
Chương 860


Chương 860

Chu Truyền Võ vẫn im lặng, từ nhỏ ông ấy đã học võ, dù thiên bẩm không cao, nhưng cũng đã từng đánh đấm, vì thế không thấy sợ trước tình cảnh này, ông ấy vẫn điềm nhiên ăn uống như thường.

Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Bình, Bao Thái này là hàng xoàng thôi, nhưng thiền sư Hải Minh chống lưng cho ông ta thì rất có uy trong giới giang hồ đấy”.

Ngô Bình: “Chùa Đại Thiền lại đào tạo ra lớp đệ tử hung ác thế này, đúng là khiến người ta thất vọng. Em yên tâm, anh sẽ trừng trị ông ta, đương nhiên sẽ dùng danh nghĩa của Thần Võ Ti”.

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Thế cũng được”.

Bao Thái đang ngồi nhâm nhi với mấy người bạn trong giới tại một căn nhà sang trọng ở Thạch Thành, ngoài ra còn có mấy cô gái xinh đẹp bầu bạn. Sau khi nghe xong cuộc điện thoại với Ngô Bình, ông ta tức đến mức đập điện thoại xuống đất vỡ tan.

Hai người ngồi cùng bàn, người thì ăn mặc như đạo sĩ, người thì mặc rách rưới như ăn xin. Thấy ông ta nổi giận, cả hai cùng hỏi: “Anh Bao, đứa nào chọc giận anh thế?”

Bao Thái gầm gừ đáp: “Tên họ Ngô ấy đúng là khinh người!”

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, đạo sĩ hỏi: “Anh Bao, tên họ Ngô đó có lai lịch thế nào?”

Bao Thái cũng không biết nhiều về Ngô Bình lắm, chỉ nghe nói anh là một đại tông sư rất gỏi thôi nên nói: “Là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.

Hai người kia ngạc nhiên, mỗi tỉnh cùng lắm chỉ có một đến hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, sao Bao Thái lại dây vào cường giả mạnh thế này?

Tên ăn mày nhếch miệng cười nói: “Nói thật thì miễn không phải Nhân Tiên, thì thực lực có mạnh đến mấy cũng như nhau thôi. Liệu có ngăn được súng đạn không?”

Tên ăn mặc rách rưới khoảng 40 tuổi, mặt đen nhẻm, tên là Niên Tả Đạo, đã học công phu với một dị nhân nên cũng là một cao thủ cảnh giới Khí.

Bao Thái sáng mắt lên: “Niên Đạo, anh là cao thủ súng ông, có vũ khí gì lấy mạng cao thủ Tiên Thiên ngay lập tức không?”

Niên Tả Đạo bật cười nham hiểm rồi lấy một khẩu súng trong túi xách ra rồi nói: “Đây là ám tiễn do tôi thiết kế, bên trong có thuốc nổ liều cao, có thể bắn ra từ ống tay áo, sau đó lấy mạng kẻ thù một cách bất ngờ!”

Bao Thái giật mi mắt hỏi: “Nó có thể bắn chết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên không?”

Niên Tả Đạo vênh váo nói: “Đừng nói là Tiên Thiên, đến Võ Vương bình thường cũng chết chắc! Đây là đạn xuyên thép, bắn ở khoảng cách gần thì ai mà né được? Tiếp nữa, tôi đã tẩm độc vào đạn rồi”.

Bao Thái hít sâu một hơi rồi hung dữ nói: “Được, tôi sẽ đi gặp tên họ Ngô đó. Nếu hắn quá đáng thì tôi sẽ bắn hắn luôn!”

Niên Tả Đạo cười phá lên: “Anh Bao, thế mới đúng chứ, đại trượng phu phải ân oán phân minh, không được để kẻ khác coi thường. Tôi đi cùng anh, để xem tên kia có ba đầu sau tay thế nào”.

Đạo sĩ đó gật đầu: “Tôi cũng đi nữa”.

Cứ thế, Niên Tả Đạo giúp Bao Thái gắn súng vào cánh tay, sau đó mặc một chiếc áo thật dày bên ngoài, tiếp theo cả ba cùng đi tới gặp Ngô Bình.

Nhóm Ma Tam vẫn đang quỳ dưới đất, còn mọi người và bố con Chu Thanh Nghiên vẫn ăn tiếp. Cơm no rượu say xong nhưng Bao Thái vẫn chưa tới, Ngô Bình hơi cau mày: “Xem ra gã họ Bao này là một tên nhát gan rồi”.

Ma Tam chớp mắt nói: “Cậu Ngô, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông cho vay nặng lãi, đã làm rất nhiều việc ác, lấy giấy ra đây rồi viết lại tội trạng thật nghiêm túc cho tôi”.
 
Chương 861


Chương 861

Ma Tam muốn bật khóc, ông ta đã đoán được Ngô Bình định làm gì mình nên vội nói: “Cậu Ngô, tôi sai rồi, tất cả là Bao Thái sai tôi làm, tôi cũng bất đắc dĩ thôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Bao Thái bắt ông làm ư? Được, thế ông hãy viết những chuyện phạm pháp mà Bao Thái đã làm ra đi, viết chi tiết vào”.

Ma Tam hết cách nên đành lấy giấy bút ra rồi cắm cúi bò dưới đất bắt đầu kể về tội trạng của Bao Thái, nhưng mới viết được mấy dòng thì đã có tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Một người lớn giọng nói: “Đại tông sư, tôi đến rồi đây”.

Cửa bị đẩy mở, Bao Thái dẫn theo hai người khác bước vào phòng. Bao Thái có dáng người không cao, đầu trọc lốc, khoảng 50 tuổi, ông ta mặc quần áo màu xám, thoạt nhìn đã thấy đầy gian ác.

Ngô Bình liếc nhìn thì phát hiện trên cánh tay ông ta có súng, anh cười lanh nói: “Ông là Bao Thái hả? Tôi bảo ông phải đến trong nửa tiếng, nhưng giờ đã hơn 40 phút rồi, ông dám qua mặt tôi à?”

Bao Thái cười híp mắt, sau đó nổi sát ý nói: “Đại tông sư, thế giờ cậu muốn sao?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sao là sao? Tôi sẽ bắt ông với danh nghĩa của Thần Võ Ti, yêu cầu ông phối hợp điều tra, nếu ông phản kháng thì sẽ bị giết tại chỗ!”

Bao Thái ngạc nhiên: “Cậu là người của Võ Thần Ti ư?”

Ngô Bình đứng dậy, sau đó bình thản nhìn ông ta: “Bây giờ, ông còn dám giết tôi không?”

Bao Thái hoảng hồn, vô thức cử động tay phải, thấy thế, Ngô Bình lao nhanh tới rồi tung một quyền ra.

Ngay sau đó, Bao Thái đã bay ngược ra sau như cái bao cát, không hề có cơ hội ra tay, thậm chí còn va vào Niên Tả Đạo.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên, cả Bao Thái và Niên Tả Đạo đều bị gãy xương, máu chảy lênh láng rồi nằm im dưới đất với vẻ vô cùng hoảng sợ.

Đạo sĩ kia sợ quá đứng yên tại chỗ run rẩy.

“Đại tông sư tha mạng”, đạo sĩ nhìn sang Ngô Bình rồi quỳ xuống.

Ngô Bình mặc kệ ông ta, sau đó đi tới cạnh Bao Thái và Niên Tả Đạo rồi vén tay áo của Bao Thái lên, chiếc súng lộ ra, anh cười lạnh nói: “Ám sát đại tông sư, thế mà các người cũng dám nghĩ tới!”

Niên Tả Đạo hộc máu nói: “Đại tông sư, chúng tôi sai rồi, xin tha mạng!”

Ngô Bình hỏi: “Đây là ý của ai?”

Bao Thái đã bị thương khá nặng nên không thể nói chuyện, Niên Tả Đạo vối đáp: “Là Bao Thái! Ông ấy hỏi tôi có ám khí nào không, tôi bảo có thì ông ấy hỏi mượn tôi ám khí để ám sát đại tông sư”.

Ngô Bình tháo chiếc súng trên tay Bao Thái xuống, sau đó ném mạnh lên tường, chiếc súng phát nổ, một viên đạn gai nhọn bắn ra. Vì được thiết kế đặc biệt nên vận tốc ban đầu của nó ngang với vận tốc âm thanh, trọng lượng thì gấp năm lần đạn bình thường, động năng thì mạnh hơn 30 lần.

Chiếc gai găm sâu vào tường, ngay khi tiếp xúc với tường, mặt trên của nó đã tách ra thành 20 cái gai ngược! Nếu găm vào cơ thể người thì cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng không chịu nổi và bỏ mạng ngay!

Ngô Bình cau mày rồi ngoảnh lại Niên Tả Đạo: “Ông thiết kế thứ này à?”

Niên Tả Đạo vội gật đầu: “Vâng, đây là phát minh của tôi, ngày xưa tôi chuyên nổ mìn và thích nghiên cứu về bom đạn”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom