Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 902


Chương 902

Ngô Bình biết Từ Bá Nhân đã đồng ý việc này. Anh cười nói: “Anh à, tạm không nói chuyện này nữa, có thời gian thì tới huyện em chơi đi”.

Từ Bá Nhân cười ha ha đáp: “Được, có thời gian anh sẽ ghé qua”.

Sau khi cúp điện thoại, anh nói với La Duy Khang: “Chuyện của ông xong rồi đó”.

La Duy Khang mừng rỡ, đứng dậy hành lễ với Ngô Bình: “Vô cùng cảm ơn cậu Ngô đã cất nhắc!”

Ngô Bình đáp: “La Duy Khang, huyện Minh Dương là quê hương của tôi. Tôi mong ông làm thật tốt, tạo phúc cho nhân dân ở đây!”

La Duy Khang nghiêm mặt đáp: “Duy Khang nhất định không phụ kỳ vọng của cậu!”

La Duy Khang còn cảm ơn vài câu nữa rồi mới từ biệt Ngô Bình để ra về.

Sau khi tiễn ông ấy về, Ngô Bình tới gõ cửa phòng Chu Nhược Tuyết. Vì vẫn còn chịu tác dụng phụ của thuốc mê nên cô ấy vẫn vô cùng mệt mỏi. Lúc này cô ấy đang nằm trên giường nghịch điện thoại.

Chu Nhược Tuyết đang xem bộ phim mà Lâm Băng Tiên đóng chính. Cô ấy xem phim khá nhập tâm.

“Em thấy có ổn không?”, anh hỏi.

Chu Nhược Tuyết lật người lại, đáp: “Vẫn ổn, chỉ là hơi buồn ngủ một chút”.

Sau đó như thể nhớ ra điều gì, cô đột nhiên ngồi dậy, nói: “Ban nãy em họ gọi điện cầu xin em tha cho cô chú một con đường sống”.

Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Em nghĩ sao?”

Chu Nhược Tuyết cúi đầu đáp: “Việc họ làm rất sai, nhưng dù gì họ cũng nuôi em lớn. Em…”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Vậy thì cứ làm theo điều em muốn nhé”.

Chu Nhược Tuyết gật đầu đáp: “Em họ em đang tới, thực ra em làm như vậy cũng là vì em ấy. Em ấy thực sự là người rất tốt”.

Từ nhỏ đến lớn, Chu Nhược Tuyết đối xử với Phùng Chương như em trai ruột. Khi cô đi làm được tháng lương đầu tiên đã để dành tiền mua giày cho cậu ấy.

Ngô Bình nhớ lại lúc đó, nếu không phải em họ của Chu Nhược Tuyết nói với anh sự thật thì anh không thể kịp thời giải cứu cô. Lúc đó chỉ cần muộn thêm một chút nữa là hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, thậm chí toàn bộ cuộc đời Chu Nhược Tuyết sẽ bị huỷ hoại.

Nghĩ tới đây, anh bảo: “Bảo cậu ấy tới đây đi, anh cũng muốn gặp cậu ấy”.

Mười phút sau, một chiếc ô tô đi vào trong sân nhà. Một cậu thanh niên trông khá đẹp trai, chừng ngoài hai mươi tuổi bước xuống xe. Cậu ấy để tóc xoăn, mặc bộ vest màu xanh.

Chu Nhược Tuyết và Ngô Bình đứng ở cửa. Cậu thanh niên vội vã đi tới, gương mặt đầy vẻ có lỗi nói: “Chị à, em xin lỗi, em cũng không thể ngờ bố em có thể làm ra việc như vậy!”

Ngô Bình nhìn cậu thanh niên, hỏi: “Cậu là Phùng Chương sao?”

Phùng Chương vội vã gật đầu: “Anh Ngô Bình, chào anh, em là Phùng Chương”.

Ngô Bình: “Rất cảm ơn cậu trước đó đã nói với tôi sự thật. Những việc bố cậu làm cậu đều biết phải không?”

Phùng Chương cười khổ: “Lúc đó dù em biết chị Tuyết bị bố em đưa đi, nhưng em không ngờ ông ấy lại làm ra những chuyện đằng sau đó!”

Ngô Bình nhìn cậu thanh niên hỏi: “Cậu cảm thấy bố cậu có nên bị trừng phạt không?”

Phùng Chương cắn răng đáp: “Nên! Anh Ngô Bình, chị Tuyết, cứ xử lý theo lẽ thường. Con người phải chịu hậu quả cho hành vi của họ!”
 
Chương 903


Chương 903

Ngô Bình đáp: “Chị cậu đã nói rồi, tạm thời sẽ tha cho bố cậu một con đường hoàn lương. Tôi hy vọng sau này bố mẹ cậu tránh xa cô ấy ra một chút, không cần họ hàng gì nữa cũng được”.

Phùng Chương vội đáp: “Em cảm ơn anh! Em biết anh là người tốt. Em thay mặt bố mẹ em xin lỗi chị Tuyết!”, nói rồi cậu ấy cúi người xin lỗi.

Chu Nhược Tuyết vội vã dìu cậu đứng dậy, khẽ thở dài đáp: “Chương à, đây không phải lỗi của em. Em không cần phải làm vậy”.

Phùng Chương nói bằng giọng oán hận: “Chị à, em đã quyết định ra khỏi nhà. Việc bố em làm quá mất mặt!”

Ngô Bình cười hỏi: “Ồ, cậu muốn ra khỏi nhà sao? Vậy cậu định đi đâu nào?”

Phùng Chương đáp: “Em định đến Hải Thành, ứng tuyển vào công ty luật xịn nhất ở đó!”

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế cậu có biết lái xe không?”

Phùng Chương gật đầu: “Em có biết, em lấy bằng lâu rồi”.

Ngô Bình: “Chỗ tôi đang thiếu một lái xe, sau này cậu làm lái xe cho tôi đi, lương tháng mười hai nghìn tệ”.

Phùng Chương ngẩn người ra, lý tưởng của cậu ấy là trở thành luật sư hàng đầu, sao có thể đi lái xe cho người ta? Nhưng Phùng Chương vốn rất thông minh nên suy nghĩ một lát rồi lập tức đáp: “Được! Sau này em chính là tài xế của anh”.

Nghe Phùng Chương nói sẽ làm tài xế cho Ngô Bình, Cương Tử vội vã chạy tới hỏi: “Cậu chủ, còn tôi thì sao?”

Ngô Bình nhìn Cương Tử đáp: “Không phải cậu bảo còn phải kết hôn sao?”

Cương Tử và Tân Nguyệt đã đính hôn rồi, tháng sau là cưới.

Cương Tử gãi đầu: “Nhưng cũng đâu cần tìm tài xế mới, kết hôn cùng lắm chỉ mất ba ngày là cùng”.

Ngô Bình: “Vớ vẩn, kết hôn xong đương nhiên phải chơi cho đã. Tôi thả tự do cho cậu ba tháng, ở nhà chăm vợ cho tốt”.

Cương Tử vô cùng cảm động, cậu ta biết Ngô Bình giữ Phùng Chương lại để lấp chỗ trống của mình trong ba tháng, cậu ta nói: “Cậu chủ, ngày tôi đám cưới nhất định phải tới nhé!”

Ngô Bình cười đáp: “Phí lời, đương nhiên tôi phải tới, không thì ai làm người chứng hôn cho cậu hả?”

Cương Tử làm việc vô cùng cẩn thận, cậu ta gọi Phùng Chương ra hướng dẫn lái từng loại xe trong nhà, mỗi loại xe lại có đặc điểm khác nhau nên phải làm quen trước rồi mới có thể lên lái.

Thấy Phùng Chương cặm cụi làm quen với xe, Chu Nhược Tuyết cười hỏi: “Lãnh đạo, sao anh lại thuê cả em họ em làm tài xế vậy?”

Ngô Bình đáp: “Anh cũng đâu thể giúp không cậu ấy. Cậu ấy làm tài xế cho anh vài ngày, anh sẽ trả lại cho cậu ấy một tiền đồ vô cùng rộng mở. Vậy không phải rất tốt sao?”

Chu Nhược Tuyết cười đáp: “Vậy cảm ơn anh nhiều nhé!”

Chu Nhược Tuyết vẫn còn buồn ngủ nên một lát sau đã quay lại phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình thì dắt Đông Hoàng đi dạo, bất giác anh lại đi tới khu vực gần nhà cũ. Khi Đông Hoàng nhìn thấy cây hoè trước cổng, nó đột nhiên đứng lại nhìn chằm chằm vào đó.

Ngô Bình hỏi: “Sao vậy? Mày nhận ra điều đặc biệt sao?”

Đông Hoàng gật đầu.
 
Chương 904


Chương 904

Ngô Bình: “Cây hoè này có thể sinh ra linh tính, vô cùng hiếm có”.

Đúng lúc này, trên cây hoè đột nhiên có ba hạt đậu hoè phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, như thể có một sức mạnh thần bí nào đó ở bên trong.

Đông Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên ngọn cây hoè, hai mắt phát sáng.

Ngô Bình ngẩn người: “Mày đang nhìn gì vậy?”

Nói rồi, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ba hạt đậu hoè lấp ló trong những tán lá, toả sáng nhàn nhạt và phát ra hương thơm mê người. Anh giật mình, đưa tay ra ấn vào thân cây thì được cây hoè truyền cho một thông tin. Đại ý nói hạt đậu hoè này là do nó dùng tinh hoa tự mình tích luỹ qua nhiều năm tháng để luyện ra. Hạt đậu hoè này ăn vào có tác dụng cực tốt đối với cơ thể con người.

Ngô Bình sáng mắt lên, leo lên cây. Anh nhanh chóng hái mấy hạt đậu hoè xuống rồi nhảy xuống đất.

Đông Hoàng rỏ cả dãi nhìn mấy hạt đậu hoè mà vẫy đuôi như thể rất muốn ăn.

Nhưng Ngô Bình vội vã cất mấy hạt đậu hoè đi, nói: “Đừng có mơ, cái này là tinh hoa của trời đất tích tụ, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Tao phải để dành cho ông bà ngoại, không có phần cho mày đâu”.

Anh vừa cất mấy hạt đậu hoè đi thì một con mèo vừa to vừa béo, lông bóng mượt theo vách tường đi về phía đó. Nó ngước mắt nhìn lên cây hoè như thể đang tìm kiếm gì đó.

Tìm kiếm một lát xong nó “meo” một cái rồi quay sang nhìn Ngô Bình chằm chằm. Con mèo đen này có lẽ cũng đã ngửi thấy mùi thơm của hạt đậu hoè.

“Meo”, con mèo nhảy xuống từ vách tường, quay về phía Ngô Bình kêu một tiếng.

Ngô Bình đảo mắt, nói: “Đi ra đi, tao không cho mày đâu”.

Đông Hoàng cũng liếc nhìn con mèo đen, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ. Có thể khiến Đông Hoàng dùng ánh mắt như vậy nhìn nó, chứng tỏ con mèo này không đơn giản!”

“Khụ khụ…”

Đột nhiên từ phía xa có tiếng ho, một bà cụ dáng nhỏ nhắn, già đến nỗi không thể già hơn, mặc bộ quần áo xám kiểu những người già hay mặc, đội một chiếc khăn mỏ quạ đen chầm chậm đi từng bước về phía đó.

“Tiếu Hắc, sao mày lại chạy lung tung rồi”, bà ấy nói với con mèo bằng giọng vô cùng hiền hoà.

Chú mèo đen kêu lên một tiếng đáp lời, sau đó chạy đến bên dụi vào người bà cụ vô cùng thân thiết.

Bà cụ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Ngô Bình: “Chàng trai trẻ, ngại quá, con mèo của tôi làm phiền cậu rồi”.

Ngô Bình nhìn bà cụ, anh cảm thấy hơi kinh ngạc. Bởi anh nhìn thấy đằng sau lưng bà cụ có một cánh cửa lớn màu đen. Cánh cửa đó đang đóng lại như thể nhốt một thứ gì đó vô cùng đáng sợ ở bên trong. Một khi thứ đó được thả ra thì nó có thể xé toạc bà cụ kia ra thành từng mảnh!

Ngô Bình bước tới, khách sáo chắp tay chào hỏi: “Rất vui được gặp bà”.

Bà cụ mỉm cười đáp: “Chàng trai trẻ này mắt nhìn không tệ, có thể nhận ra tu vi của tôi. Chẳng trách Đông Hoàng lại đi theo cậu”.

Đông Hoàng? Anh nhìn sang chú chó vàng to lớn bên cạnh mình.

Đông Hoàng mặt rất mất kiên nhẫn, liếc nhìn bà cụ kia một cái rồi đi thẳng vào nhà cũ. Nó phải xem xem chỗ nào hơp lý để đặt cái ổ của nó.

Ngô Bình hỏi: “Tôi nên gọi bà thế nào?”
 
Chương 905


Chương 905

Bà cụ đáp: “Đã rất nhiều năm không có ai nhắc đến tên hiệu của tôi nữa. Giờ đột nhiên hỏi tới, tôi cũng không nhớ ra. Để tôi nghĩ xem… Ba trăm năm trước, người ta gọi tôi là “Thánh Vu Tiên Tử”, hai trăm năm trước họ lại gọi tôi là “Vu bà bà”. Sau này tôi mai danh ẩn tích, rất ít người biết đến tên hiệu của tôi”.

Ngô Bình vội vã đáp: “Thì ra là Vu bà bà, hậu bối thất lễ rồi!”

Vu bà bà cười đáp: “Chàng trai trẻ không cần lo lắng, tôi tới tìm Đông Hoàng để xin đổi một thứ. Đổi xong tôi sẽ đi ngay”.

Ngô Bình ngạc nhiên, trước đó Đông Hoàng cũng từng đổi đồ cho anh. Anh không khỏi tò mò hỏi: “Tiền bối, hình như có rất nhiều người tới đổi đồ với Đông Hoàng. Những thứ trên người nó đến từ đâu vậy?”

Vu bà bà nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt khó hiểu: “Cậu không biết sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Hậu bối không rõ”.

Vu bà bà gật đầu: “Cậu không biết cũng dễ hiểu thôi. Lai lịch của Đông Hoàng vô cùng thần bí, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Cũng không ai biết từ lúc nào người ta tới xin đổi chác với nó lấy thứ người ta muốn. Nhưng từ thời của tôi nó đã rất nổi tiếng. Mấy trăm năm nay, tôi đã đổi cho nó mười mấy món đồ, cũng có thể coi là khách hàng cũ của nó”.

Ngô Bình kinh ngạc. Nói như vậy, Đông Hoàng ít nhất đã sống mấy trăm năm rồi. Vậy nó rốt cuộc là thứ gì?

Vu bà bà nói xong liền quay lưng đi vào nhà cũ của anh. Ngô Bình biết bà ấy đang đi tìm Đông Hoàng để đổi đồ nên không đi vào theo.

Con mèo đen ban nãy vẫn lượn lờ xung quanh anh, có vẻ vẫn rất muốn chôm mấy hạt đậu hoè của anh nhưng Ngô Bình không buồn đếm xỉa đến nó.

Vài phút sau, bà cụ đi ra với nụ cười trên gương mặt, nói: “Chàng trai trẻ, từ giờ trở đi cậu chính là người trung gian của Đông Hoàng. Vậy nên tôi cũng phải theo quy tắc, cho cậu một phần lợi ích”.

Ngô Bình ngạc nhiên, lợi ích gì vậy? Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Vu bà bà mở lòng bàn tay ra, bên trong có một tấm thẻ nhỏ bằng gỗ mun màu đen: “Đây là một món đồ của tôi. Sau này khi cậu gặp nguy hiểm có thể lấy nó ra. Nó có thể cứu mạng cậu một lần”.

Sau khi đưa miếng gỗ nhỏ cho Ngô Bình, bà cụ thong dong rời khỏi đó.

Ngô Bình cầm thẻ gỗ nhỏ trong tay, đưa mắt nhìn theo bà cụ. Một người một mèo đi xa dần, bóng họ dần mờ đi rồi biến mất hẳn.

Ngô Bình tiếp tục đưa Đông Hoàng đi dạo, từ nhà cũ đi về biệt thự Đông Hồ số một.

Sau khi về nhà, anh phát hiện ra Ngô Mi đã đi học về, đang ngồi chơi điện thoại trong phòng khách.

Ngô Bình cười nói: “Ngô Mi, em đi học về rồi đấy à?”

Ngô Mi nói: “Anh, khi nào anh mới đưa em đi chơi đây?”

Ngô Bình cười đáp: “Em muốn đi chơi ở đâu?”

Ngô Mi than thở: “Em có nhiều nơi muốn đi lắm”.

Ngô Bình đáp: “Được, hôm nào em được nghỉ lễ, anh đưa em đi du lịch”.

Ngô Mi hai mắt phát sáng: “Thật sao? Vậy chúng ta có thể mua một chiếc xe lưu động để đi du lịch không?”

Ngô Bình cười đáp: “Được, có điều lái ô tô đi du lịch thì mất thời gian lắm. Trước khi đến Tết, hình như em không có kỳ nghỉ dài nào nhỉ?”
 
Chương 906


Chương 906

Ngô Mi cười đáp: “Có chứ, em sắp phải tham gia trại Toán học mùa đông, một thời gian nữa có thể chọn ở nhà ôn tập. Như vậy không phải sẽ có thời gian rồi sao?

Ngô Bình chỉ đành đồng ý, nếu không Ngô Mi chắc chắn sẽ không buông tha cho anh: “Được rồi, đợi em có thời gian, chúng ta sẽ tính chuyện đi du lịch ở đâu”.

Ngô Mi rất ham chơi, đặc biệt là sau khi liên tiếp đứng đầu thì hứng thú với việc học bắt đầu giảm. Trong lúc đó, cô bé đã tự học sáu loại ngoại ngữ khác nhau, học bắn cung, bắt đầu sở thích sưu tầm. Hơn nữa, Ngô Mi đều là chuyên gia trong các lĩnh vực mình yêu thích.

Ngô Mi mừng rỡ: “Anh tôi quá tuyệt!”

Ngô Bình nghiêm mặt lại hỏi: “Tiểu Mi, những trường muốn tuyển thẳng em, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Định tới học trường nào?”

Ngô Mi: “Anh, em muốn học đại học Thiên Kinh, chuyên ngành ngoại ngữ hoặc khảo cổ học”.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Sao lại là khảo cổ?”

Ngô Mi cười đáp: “Tại vì em thích. Một thời gian trước, em tham gia một hoạt động trải nghiệm khảo cổ cho học sinh trung học, cảm thấy nó vô cùng thú vị. Từ những mảnh vỡ của thời gian lại tìm ra được sự thật lịch sử”.

Ngô Bình mặc dù cảm thấy đây là một chuyên ngành chán ngắt nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của em gái: “Nếu em thích khảo cổ thì anh có một người bạn rất lợi hại, em có thể tới chỗ bạn anh theo học”.

Người bạn mà anh nhắc đến đương nhiên không ai khác ngoài Đinh Mặc. Đinh Mặc mới thực sự là chuyên gia khảo cổ, các giáo sư ở trường đại học còn thua xa.

Ngô Mi vô cùng hào hứng: “Anh, anh còn có bạn nghiên cứu khảo cổ sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Đó mới là một nhà khảo cổ học thực thụ, anh ấy nghiên cứu cả các nền văn minh từ thời tiền sử”.

Vừa nghe tới nền văn minh thời tiền sử, Ngô Mi mắt sáng như đèn pha: “Anh, thời đó thực sự có một nền văn minh sao?”

Ngô Bình đáp: “Đương nhiên rồi, thời đó còn có những kỹ thuật phát triển hơn bây giờ ấy chứ”.

Anh thừa biết bản tính tò mò của Ngô Mi nên không dám nói nhiều. Sợ cô bé lại truy hỏi đến cùng nên anh chỉ nói: “Em cứ học cho tốt, sau này trở thành một nhà khảo cổ học vĩ đại”.

Buổi trưa, anh đưa Ngô Mi đi học. Trên đường về, Đường Băng Vân gọi điện tới nói Đường Thiên Tuyệt sau khi uống Quy Nguyên Đan thì hiệu quả vô cùng tốt, sau đó cô cảm ơn Ngô Bình. Chuyện này cũng đã nằm trong dự liệu của Ngô Bình, anh đáp: “Băng Vân, Đường Môn hiện giờ đã bị kẻ xấu nhắm tới, cô phải cẩn thận đấy nhé”.

Đường Băng Vân: “Tôi đang trên đường đến tìm anh rồi. Sau khi gặp mặt, chúng ta đi gặp Đường An nhé”.

Ngô Bình còn nhớ người này, anh ta là người đứng đầu bộ phận tình báo của Đường Môn – Thông Tin Đường. Thủ hạ của anh ta còn từng làm hỏng một chiếc xe của Ngô Bình. Anh lập tức nói: “Anh ta nói sẽ đền tôi hai chiếc xe, không phải nói khoác đấy chứ?”

Đường Băng Vân: “Chuyện này anh có thể hỏi thẳng anh ấy. Đúng rồi, Đường An là người mà anh có thể kết giao”.

Ngô Bình: “Chúng ta tới gặp anh ta làm gì vậy?”

Đường Băng Vân: “Anh ấy điều tra ra một số manh mối nhưng không chịu nói qua điện thoại, cứ đòi gặp mặt trực tiếp rồi mới nói. Anh ấy nói sẽ tới huyện Minh Dương tìm chúng ta”.

Gặp nhau ở huyện Minh Dương sao? Ngô Bình không khỏi có chút bất ngờ.
 
Chương 907


Chương 907

Đường Băng Vân: “Anh ấy trước nay hành động không theo logic của người thường nên không cần phải tò mò quá đâu. Đúng rồi, ngoài Quy Nguyên Đan ra, anh còn luyện được loại đan dược nào khác không?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Cô lại muốn luyện loại đan dược nào khác sao?”

Đường Băng Vân: “Ông nội tôi có một phương thức luyện đan cổ, hơn nữa đã đủ nguyên liệu rồi. Ông bảo tôi thử hỏi anh xem liệu anh có thể giúp luyện đan không?”

Ngô Bình hỏi: “Là loại đan dược gì vậy?”

“Long Hổ Luyện Hình Đan”, Đường Băng Vân đáp.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Long Hổ Luyện Hình Đan sao? Đó là một loại đan dược không tồi”.

“Anh có luyện được không?”, Đường Băng Vân hỏi.

Ngô Bình: “Được”.

Đường Băng Vân: “Vậy thì tốt quá rồi! Ông tôi nói một viên đan một trăm triệu tệ, Đường Môn bỏ tiền mua dược liệu”.

Ngô Bình cười đáp: “Cứ đến rồi bàn tiếp”.

Về đến nhà, anh tiếp tục chỉ cho Lạc Mộng Trần cách luyện Đoàn Thể Thuật. Thời gian này, Lạc Mộng Trần đã học xong một bộ Đoàn Thể Thuật mà Ngô Bình truyền cho, hiện giờ đang luyện lại toàn bộ động tác thành một hệ thống. Mỗi khi luyện xong một lần, cô cảm thấy cơ thể mình được cải thiện rất nhiều.

Trời đã tối từ lúc nào, Đường Băng Vân cuối cùng cũng đến nơi. Cô ấy đến một mình, trong tay còn cầm một cái túi, bên trong toàn là dược liệu quý.

Cô đưa túi dược liệu cho Ngô Bình, hỏi: “Giờ có thể luyện đan luôn không?”

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao lại vội thế?”

Đường Băng Vân đáp: “Thiên Sát cần bồi dưỡng một đội quân ngay lập tức, cho nên mới vội vã luyện đan như vậy. Tôi sẽ cung cấp dược liệu, anh giúp luyện đan. Mỗi khi luyện xong một viên đan, Đường Môn sẽ trả công anh một trăm triệu tệ”.

Ngô Bình cười đáp: “Không vấn đề gì, giờ có thể bắt đầu luôn”.

Ngô Bình đi tới phòng luyện đan ở nhà cũ, lấy từ trong chiếc túi ban nãy ra mấy cái hộp, bên trong là các loại dược liệu khác nhau. Đó chính là dược liệu cần để luyện Long Hổ Luyện Hình Đan.

Loại đan dược này có tác dụng luyện hình, luyện thần. Uống loại đan dược này có thể tăng tu vi, tăng khả năng đột phá thành công cảnh giới Trúc Cơ. Bởi vậy, giá trị của nó cực kỳ cao, là thứ rất nhiều cao thủ trên giang hồ khao khát.

Ngô Bình nhìn chỗ dược liệu trong tay, đột nhiên hỏi: “Băng Vân, trên thị trường có ai từng bán Long Hổ Luyện Hình Đan chưa?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Tên ngốc nào lại đi bán loại linh dược này chứ?”

Ngô Bình: “Cho nên nếu bán thì giá sẽ rất cao”.

Đường Băng Vân đáp: “Đương nhiên, cho dù có ra giá một tỷ tệ, mười tỷ tệ cũng sẽ có người mua”.

Ngô Bình: “Vậy dược liệu luyện đan có khó tìm không?”

Đường Băng Vân: “Cực khó, Đường Môn bỏ ra nhiều năm như vậy cũng chỉ tìm được đủ dược liệu cho khoảng ba lần luyện đan”.
 
Chương 908


Chương 908

Sau đó, cô nheo mắt lại, nói: “Tôi đã nói với ông nội rồi, lần luyện đan đầu tiên này chỉ luyện được khoảng hai viên thôi”.

Ngô Bình cười đáp: “Ý cô là, số còn lại là của tôi hả?”

Đường Băng Vân: “Nếu không thì sao tôi có thể đồng ý chỉ trả một trăm triệu một viên chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Một lần luyện có thể được bốn đến năm viên”.

Đường Băng Vân sáng mắt lên: “Mau luyện đi, tôi sắp không chờ được nữa rồi!”

Đường Băng Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, Ngô Bình ở bên trong bắt đầu luyện Long Hổ Luyện Hình Đan. Đúng như anh dự đoán, hai tiếng sau, lần luyện đan đầu tiên được bốn viên đan tam phẩm. Lần thứ hai ra được năm viên đan nhị phẩm. Vậy sau hai lần luyện, thành phẩm cuối cùng được chín viên!

Nửa đêm, Ngô Bình bước ra khỏi phòng luyện đan với cả thảy chín viên đan trong tay. Đường Băng Vân cầm lấy viên đan trong tay, hít hà mùi thơm dễ chịu của nó. Đôi mắt xinh đẹp của cô như phát sáng, cô reo lên: “Thì ra đây chính là viên đan dược trong truyền thuyết!”

Ngô Bình bỏ ba viên Long Hổ Luyện Hình Đan tam phẩm và hai viên nhị phầm vào trong chiếc bình rồi nói: “Đan dược đây, nhưng quên trả tôi tiền trà nước nhé”.

Đường Băng Vân gật đầu, sau đó cẩn thận cất chiếc bình ấy đi.

Ngô Bình lấy ba viên Long Hổ Luyện Hình Đan còn lại ra rồi bỏ vào trong một chiếc bình khác, sau đó nói: “Ba viên này tôi sẽ cho cô một viên”.

Đường Băng Vân cười nói: “Thế là đủ rồi”.

Loại đan dược này có tác dụng hỗ trợ võ giả đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, vì thế giá trị của nó không thể đo bằng tiền bạc được, dẫu sao cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cũng rất hiếm trên đời.

Đường Băng Vân cầm lấy viên đan dược rồi đi ngay, xem ra cô ấy đang vội đi đưa đan dược.

Sau khi luyện chế hai lò đan dược xong, Ngô Bình mệt lử, anh ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Đêm khuya lạnh lẽo, Lạc Mộng Trần pha cho anh một ấm trà rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.

Ngô Bình nhấp mấy ngụm trà rồi thả lỏng người dựa vào ghế sofa, Lạc Mộng Trần lập tức đi tới bóp vai cho anh với lực vừa phải.

Ngô Bình hé mắt nói: “Mộng Trần, ai đặt cái tên Hoả Long cho cô thế?”

Lạc Mộng Trần cười nói: “Là ông tôi, sau khi tôi chào đời không lâu, ông đã qua đời vì quyết chiến với đối thủ”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ: “Sao? Có người dám giết con trai của Lạc Trường Sinh ư?”

Lạc Mộng Trần thở dài một hơi: “Người giết ông tôi là thiên tài Nhẫn Đạo của Đông Doanh, thế lực chống lưng cho người đó đến cụ của tôi cũng không thể làm gì được”.

Ngô Bình gật đầu: “Không ngờ ông Lạc cũng có lúc phải bó tay”.

“Ban đầu, cụ định trả thù cho ông tôi, nhưng cuối cùng lại bị thương nặng, từ đó cụ không còn quan tâm tới chuyện trong giang hồ nữa”.

Ngô Bình: “Mộng Trần, mẹ tôi bảo sắp tới cô phải làm hết việc trong nhà tôi, cô nấu ăn ngon lắm, vậy phiền cô nhé”.

Lạc Mộng Trần mỉm cười: “Bác gái không ghét là Mộng Trần vui lắm rồi”.

Ngô Bình nói: “Cô vừa xinh vừa biết điều, ai mà ghét cho nổi?”

Anh lấy một viên Long Hổ Luyện Hình Đan ra đưa cho Lạc Mộng Trần rồi nói: “Cô hãy uống viên đan dược này rồi tiếp tục tu luyện vài luyện thể mà tôi truyền cho, đảm bảo sẽ đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trong một tuần”.
 
Chương 909


Chương 909

Lạc Mộng Trần kinh ngạc, sau đó nhận lấy viên đan dược rồi nói: “Anh Ngô Bình, viên đan dược này quý giá quá”.

“Đúng là quý thật”, Ngô Bình nói: “Nhưng ông Lạc đã là người của tôi rồi, còn cô tự nhận là người phụ nữ của tôi thì sao tôi bạc đãi cô được”.

Ngô Bình vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng, cô ấy cúi ngập người với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.

Lạc Mộng Trần nói: “Đây là Long Hổ Luyện Hình Đan, thật ra nó còn một tên khác nữa là Trúc Cơ Đan. Cô đã ở cảnh giới Thần đỉnh phong rồi, có thêm nó hỗ trợ cùng bài luyện thể của tôi thì đột phá lên Tiên Thiên rất dễ dàng”.

Lạc Mộng Trần định nói gì đó, nhưng Ngô Bình đã nói trước: “Ngày mai cô hãy uống nó, tôi sẽ giúp cô một tay”.

Lạc Mộng Trần mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh.

Ngô Bình nghỉ ngơi một lát đến 11 giờ thì điện thoại rung lên, anh nhận được một tin nhắn do Bạch Băng gửi tới.

Nhờ Ngô Bình giúp mà Bạch Băng đã nhận việc ở huyện, lương bõng cũng cao hơn trước nhiều.

“Ngô Bình, giờ em có rảnh không?”, Bạch Băng hỏi.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nhắn lại: “Cô Bạch, có chuyện gì vậy ạ?”

Một lát sau, Bạch Băng nhắn lại: “Dạo này có một người tên là Vương Hạo đang điên cuồng theo đuổi cô, điều ảnh làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống và công việc của cô, nhà anh ta khá có quyền thế nên cô không dám đắc tội”.

Ngô Bình cau mày, có chuyện này nữa ư?

Bạch Băng: “Vương Hạo dẫn theo một đám người phục ở ngoài nên cô không dám đi đâu cả”.

Ngô Bình: “Cô Bạch, để em đón cô”.

Bạch Băng: “Phiền em rồi”.

“Không sao ạ, em đến trường rồi sẽ gọi cho cô”.

Ngô Bình cầm theo điện thoại rồi phóng xe điện đến trường học. Khi sắp tới cổng trưởng, anh đã nhắn tin cho Bạch Băng, vài phút sau đã có một bóng hình thước tha đi tới, đó chính là Bạch Băng.

Cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hôm nay Bạch Băng mặc áo khoác gió màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa trông rất thoát tục, khiến ai nhìn rồi cũng khó dời mắt.

“Ngô Bình, cảm ơn em”, cô ấy nói.

Ngô Bình cười nói: “Cô Bạch đừng khách sáo”.

Bạch Băng: “Ký túc ở ngay khu phía trước, chúng ta đi thôi”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó cùng sóng vai bước đi với Bạch Băng, anh hỏi: “Vương Hạo đó có lai lịch thế nào ạ?”

Bạch Băng: “Là con nhà giàu, bố anh ta hình như là hội trưởng hiệp hội võ thuật của huyện. Anh ta phiền phức lắm, cô sắp điên lên rồi”.

Ngô Bình: “Cô đừng lo, để em xử vụ này”.

Nói rồi, hai người đi qua hành người gần công viên. Lúc này, chợt có bảy người xông ra, họ bao vây Ngô Bình và Bạch Băng với vẻ hung dữ.
 
Chương 910


Chương 910

Bạch Băng xuống xe sau đó cau mày hỏi một người trong số đó: “Vương Hạo, anh định làm gì?”

Người thanh niên tên là Vương Hạo không cao lắm, để đầu đinh, dáng người hơi hập, anh ta mặc toàn hàng hiệu: “Làm gì ư? Bạch Băng, anh đã theo đuổi em một tuần là quá nể mặt em rồi, thế mà em vẫn chưa gật đầu đồng ý, đã thế còn từ chối anh đây trước mặt bao người! Giờ anh không chơi nữa, anh sẽ dùng cách trực tiếp nhất để có được em”.

Ngô Bình hỏi: “Anh coi tôi là không khí à?”

Vương Hạo nhướn mày: “Mày là thằng nào?”

Ngô Bình: “Tôi là bạn cô ấy”.

Vương Hạo hừ nói: “Đừng lo chuyện bao đồng, không đừng trách tao là ác”.

Ngô Bình: “Thế à?”

“Đúng! Tao nói cho mày biết, tao từng giết người rồi đấy, quý xuống mau!”

Ngô Bình sầm mặt, lũ khốn này đúng là coi trời bằng vung!

Anh nói: “Giết người là phạm pháp, anh không sợ ngồi tù à?”

“Xời, ngồi tù ư? Bố tao làm to thì ai dám tống tao vào tù nào? Ngày xưa, bọn tao giết con be kia cũng chỉ phải đền mấy chục nghìn thôi, ngần ấy bằng một tháng tiền tiêu vặt của tao chứ mấy”.

Bạch Băng bình thản nói: “Trên đời có tồn tại quả báo, chỉ là đôi khi nó tói hơi muộn thôi”.

Vương Hạo trợn mắt: “Lắm mồm vừa thôi, quỳ xuống…”

Bụp!

Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Ngô Bình đá cho ngã sõng soài, những người khác còn chưa kịp phản ứng gì cũng bị quật ngã hết, ai cũng kêu gào đau đớn.

Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Mày dám đánh tao, bố tao là cao thủ võ lâm đấy, ông ấy sẽ giết mày”.

Ngô Bình nói với bb: “Cô Bạch, cô về trước đi, để em xử bọn này”.

Bạch Băng tái mặt rồi gật đầu: “Đừng làm ai bị thương nhé”.

“Vâng”, Ngô Bình xua tay.

Bạch Băng biết mình ở lại cũng vô dụng nên cắn răng về ký túc luôn.

Chờ cô ấy đi xa rồi, Ngô Bình mới đạp vào mặt Vương Hạo rồi cười hỏi: “Tên gì?”

Vương Hạo hậm hực nói: “Vương Hạo, bố tao là Vương Chiếm Lễ – một cao thủ võ lâm! Hội trưởng hiệp hội võ lâm!”

“Ờ, ra là gia đình võ thuật, đúng là lợi hại. Giờ anh hãy gọi cho bố mình bảo có người đang đánh anh. Nếu nửa tiếng nữa mà ông ta không tới, tôi sẽ đánh anh tiếp”, Ngô Bình hờ hững nói.

Vương Hạo có vẻ không sợ anh, anh ta lạnh giọng nói: “Được, mày cứ chờ đấy, tao sẽ gọi ngay”.

“Mình bố anh chẳng bõ cho tôi đánh, anh vừa nói mình có một đại ca đúng không, gọi tới luôn đi để tôi xử một thể”, Ngô Bình bổ sung.

Vương Hạo sáng mắt lên: “Mày nói đấy nhé, được, lát cho mày khóc ra tiếng Mán luôn”.

Vương Hạo lấy điện thoại ra rồi gọi cho bố mình trước, sau đó mới gọi cho đại ca kết nghĩa của mình tên là Thường Thiếu Dũng. Gọi điện xong, Vương Hạo nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi cười lạnh, anh ta nghĩ bố và đại ca mình mà đến thì Ngô Bình chết chắc rồi.
 
Chương 911


Chương 911

Khoảng hơn chục phút sau, có một chiếc Audi A6 đỗ cách đó không xa, có hai người đàn ông trung niên bước xuống xe. Khi nhìn thấy Vương Hạo đang nằm dưới đất thì họ lập tức bước nhanh tới, một người trong số đó nổi giận nói: “Chuyện gì thế này? Ai đánh con thế hả?”

Vương Hạo vừa trông thấy hai người đó thì gào lớn: “Bố, chú Dương, hai người mau tới dạy cho thằng khốn này một bài học đi, nó đánh con!”

Hai người đàn ông đều phẫn nộ rồi đi về phía Ngô Bình. Khi chỉ còn cách anh hai mươi bước, họ chợt đi chậm dần và cảm thấy hơi kinh ngạc. Vì Ngô Bình chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng lại cho người ta một cảm giác sừng sững như ngọn núi lớn, lẽ nào anh là cao thủ ư?

Khi chỉ còn cách Ngô Bình chục bước thì hai người đó dừng lại, sau đó tái mặt rồi toát mồ hôi lạnh, vì họ phát hiện không gian xung quanh Ngô Bình đang vặn vẹo, điều này chứng toe có một luồng sức mạnh bao phủ bên ngoài cơ thể anh.

Cao thủ!

Hai người đó hít vào một hơi lạnh, người bên trai chắp tay với Ngô Bình: “Xin hỏi tên của cậu?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Ai là bố của Vương Hạo?”

Một người tiến lên đáp: “Là tôi, Hạo Nhi còn trẻ người nọn dạ, xin cậu bạn lượng thứ”.

Ngô Bình nói: “Con trai ông bảo bố mình là cao thủ võ lâm, tôi rất muốn xem gia đình võ thuật như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một thứ cặn bã thế này”.

Người kia lập tức nhăn mặt, nhưng thấy Ngô Bình có thực lực mạnh thì không dám ra tay, mà chỉ nói: “Cậu bạn, là tôi dạy con không nghiêm, tôi xin lỗi cậu”.

“Xin lỗi mà có tác dụng thì cần tới pháp luật làm gì?”, Ngô Bình tỉnh bơ nói.

Vương Hạo hô lên: “Bố ơi, không phải phân bua với nó làm gì, bố đánh chết nó đi”.

“Khốn kiếp! Im ngay!”, người đàn ông nổi giận, chỉ muốn đạp cho thằng con ngông nghênh của mình một cái.

Ngô Bình nói: “Này, giờ bố anh cũng không bảo vệ được anh đâu”.

Vương Hạo ngẩn ra nhìn Ngô Bình, rồi lại nhìn bố mình đang lo sợ, anh ta chột dạ rồi nói: “Bố sao thế ạ? Bố sợ nó à?” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Ngô Bình: “Cừu mà gặp sư tử thì phải sợ thôi”.

Người đàn ồn nghiến răng rồi bước tới gần hơn, sau đó chắp tay nói: “Tôi là Vương Chiếm Lễ – truyền nhân của Thất Tinh Quyền, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi lần này”.

Ngô Bình nói: “Bình tĩnh, vẫn còn người chưa tới”.

Anh vừa nói dứt câu thì có hơn chục chiếc xe đi tới, một đám thanh niên bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo khoảng ba mươi tuổi, hắn mặc một bộ vest màu tím, dáng người cao hơn mét chín.

“Mẹ kiếp! Ai dám bắt nạt anh em của tao thế hả?”, hắn gào lên với vẻ hung hăng, mắt thì liếc chòng chọc vào mọi người ở đây.

Nghe thấy giọng nói ấy, Vương Hạo sáng mắt lên rồi hô to: “Đại ca, anh mau tới cho thằng này một trận đi, nó bảo sẽ xử anh đấy”.

Người này chính là Thường Thiếu Dũng, anh em kết nghĩa với Vương Hạo, hắn hỏi: “Vương Hạo, ai đánh chú thế?”

“Nó ạ”, Vương Hạo chỉ vào Ngô Bình với vẻ hung hãn.
 
Chương 912


Chương 912

Thường Thiếu Dũng cười lạnh một tiếng rồi bẻ khớp ngón tay, hắn liếc Ngô Bình rồi nói: “To gan đấy, dám đánh em tao, hôm nay không đánh cho mày lăn lê bò toài thì tao không phải Thường Thiếu Dũng”.

Ngô Bình nói: “Thế thì anh nên nghĩ tên nào khác luôn đi”.

“Shit! Chán sống rồi mà”, Thường Thiếu Dũng nổi điên rồi tung một quyền về phía Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay lên rồi nắm lấy cổ tay của Thường Thiếu Dũng, hắn ra sức giãy giạu nhưng vô dụng, ngay sau đó đã cảm thấy đau đớn rồi gào lên khuỵ gối xuống đất, gân xanh trên trán nổi lên, nước mắt rơi lã chã.

Ngô Bình hỏi: “Sao thế? Đau à?”

“Đau đau…”, Thường Thiếu Dũng vội nói.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Vương Hạo bảo các anh từng giết người đúng không?”

“Không…”

Rắc!

Ngô Bình lập tức bóp nát cổ tay Thường Thiếu Dũng, hắn hét lên như con lợn bị chọc tiết, thậm chí còn suýt ngất xỉu.

“Có hay không?”, Ngô Bình hỏi lại.

“Có, chúng tôi từng giết người, hu hu, thả tôi ra…”, Thường Thiếu Dũng khóc lớn, sau đó vừa khóc vừa nhìn cổ tay biến dạng của mình.

Ngô Bình lấy điện thoại ra quay hình: “Nói đi, các người đã giết người vào lúc nào, ở đâu, có những ai tham gia, kể chi tiết vào”.

Thường Thiếu Dũng sợ bị Ngô Bình đánh tiếp nên không dám giấu giếm, nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện, thậm chí còn kể thêm vài vụ đánh và giết người khác.

Nghe hắn kể xong, Ngô Bình mới nới lỏng tay, Thường Thiếu Dũng vội lùi lại rồi khiếp sợ nhìn anh. Đám đám em của hắn vẫn đứng im, không ai dám thở mạnh.

Ngô Bình nói: “Thường Thiếu Dũng, nghe nói bố anh làm ở thành phố, ông ta tên gì?”

Vừa nghe Ngô Bình nhắc đến bố mình, Thường Thiếu Dũng đã mừng thầm: “Bố tôi là Thường Vi Tân!”

Ngô Bình: “Tốt”, sau đó anh lưu video lại rồi gửi vào mail cho Từ Bá Nhân.

Tiếp đó, anh nhìn Thường Thiếu Dũng rồi nói: “Anh có thể gọi cho bố mình, biết đâu ông ta lại cứu được anh”.

Thường Thiếu Dũng sáng mắt lên rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố mình ngay.

Vương Chiếm Lễ nghe xong chuyện mà Thường Thiếu Dũng kể, biết con trai mình cũng dính đến vụ án giết người, ông ta vừa tức vừa sợ, sau đó cảm thấy một dự cảm xấu. Giờ ông ta chỉ biết trông chờ vào Thường Thiếu Dũng, hi vọng người nhà của hắn có thể xử lý được Ngô Bình.

Thường Thiếu Dũng gọi điện xong thì như có thêm dũng khí, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Đội tuần tra và hình sự sẽ tới ngay, mày đánh tao thì cứ chờ mà ngồi tù đi”.

Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi bình tĩnh nói: “Người nhà họ Thường cũng có quyền thế đấy nhỉ!”

Chục phút sau, đã có mấy chiếc xe cảnh sát đi tới, một nhóm cảnh sát bước xuống rồi xếp thành hai hàng, sau đó cất bước, đi đầu chính là phó đội tưởng Khuất Hành Nghĩa!

Khuất Hành Nghĩa vốn đang nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức ngẩn người: “Đội trưởng Ngô, là cậu ư?”

Ngô Bình bình thản nói: “Sao, mang tiếng là đội hình sự mà sao ai gọi cũng đi thế hả?”
 
Chương 913


Chương 913

Khuất Hành Nghĩa đỏ mặt rồi vội nói: “Đội trưởng Ngô, chắc có hiểu lầm gì thôi, tôi và bố của Thường Thiếu Dũng kết nghĩa với nhau…”

Thường Thiếu Dũng ngẩn ra, chuyện gì thế này, hắn nói: “Chú Khuất, thằng này dám đánh cháu, chú phải đòi lại công bằng cho cháu”.

“Im ngay!”, Khuất Hành Nghĩa quát lớn, làm Thường Thiếu Dũng sợ rụt cổ.

Khuất Hành Nghĩa khom người đi tới cạnh Ngô Bình rồi cười nói: “Đội trưởng Ngô, thằng này đắc tội với cậu à?”

Ngô Bình: “Đắc tội với tôi thì không sao, nhưng anh ta đã giết người, tôi quay clip lại rồi gửi lên trên rồi, để xem tỉnh sẽ xử lý thế nào”.

Khuất Hành Nghĩa biến sắc mặt, bố của Thường Thiếu Dũng là anh em kết nghĩa với anh ta, nhưng nếu đắc tội với Ngô Bình thì coi như xong rồi.

Anh ta vội nói: “Đội trưởng Ngô, có thể tha cho cậu ấy lần này không?’

Ngô Bình cười lạnh: “Khuất Hành Nghĩa, anh gọi tôi là đội trưởng Ngô, đội cảnh sát hình sự của chúng ta chuyên xử lý các vụ án hình sự, anh ta đã giết người, mà anh lại bảo tôi tha à?”

Cái gì? Đội cảnh sát hình sự ư? Mọi người đều hít vào một hơi lạnh rồi biến sắc mặt.

Khuất Hành Nghĩa ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đã giết người ư?”

Ngô Bình: “Không chỉ một người đâu”.

Khuất Hành Nghĩa thở dài một hơi, mạng người rất quan trọng, nếu Thường Thiếu Dũng đã giết người mà còn không biết giữ miệng thì xong thật rồi.

Lúc này, lại có thêm mấy chiếc xe cảnh sát đến, người bước xuống là Hà Tất Sĩ, bây giờ ông ấy đã là đại đội trưởng của đội cảnh sát, khi thấy cả Khuất Hành Nghĩa và Ngô Bình đều đang ở đây thì ông ấy ngẩn ra.

“Đội trưởng Ngô, có chuyện gì vậy?”

Mặt Ngô Bình xám xịt: “Hà Tất Sĩ, ông là đại đội trưởng mà cũng thành tay sai cho người khác rồi à? Ai bảo ông đến đây?”

Hà Tất Sĩ lúng túng rồi vội đáp: “Là cục trưởng Thường bảo tôi tới, ông ấy phụ trách việc phê duyệt đất đai ở đây, chúng tôi cũng có quen biết”.

Phê duyệt đất đai là một vị trí rất béo bở, đương nhiên sẽ có nhiều bạn bè.

Ngô Bình nói: “Cho nên chỉ cần ông ta gọi một cái là ông phải vâng lời ngay hả?”

Hiện giờ, Ngô Bình không còn nể nang gì Hà Tất Sĩ nữa, người của đội này cũng là quân của anh, vậy mà nhận được điện thoại của người khác một cái là cun cút xuất quân ngay.

Hà Tất Sĩ vã mồ hôi hột rồi vội thanh minh: “Đội trưởng, tôi sai rồi, bao giờ về tôi sẽ tự kiểm điểm”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi giao vụ án của Thường Thiếu Dũng cho ông đấy, đây là cơ hội để ông lập công chuộc tội. Nếu ông không làm tốt thì đừng làm chức vụ hiện giờ nữa”.

Hà Tất Sĩ run lên nói: “Vâng!”

Thường Thiếu Dũng bất lực ngồi tại chỗ, biết mình xong đời rồi, một khi án giết người của hắn bị phanh phui thì chắc hắn sẽ bị phán án tử.

Dưới sự hỗ trợ của Khuất Hành Nghĩa, cả đám đã bị tống lên xe, Hà Tất Sĩ đã thẩm vấn bọn họ xuyên đêm để điều tra rõ tội trạng, nhằm đòi lại công bằng cho người bị hại.
 
Chương 914


Chương 914

Sau khi bọn họ đi rồi, Vương Chiếm Lễ vẫn đứng tại chỗ, ông ta thở dài một hơi rồi trầm giọng nói: “Xin hỏi quý danh của đội trưởng Ngô”.

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là Ngô Bình, nếu ông không biết thì chứng tỏ ông cũng không giao lưu nhiều trong giới giang hồ”.

Ngô Bình? Vương Chiếm Lễ ngẩn ra, đúng là ông ta không có ấn tườn gì. Tu vi của ông ta mới đang ở cảnh giới Lực, còn chưa tiến vào cảnh giới Khí nên đương nhiên không thể biết tới các nhân vật lớn cỡ Ngô Bình.

Ngô Bình: “Con trai ông đã làm nhiều việc xấu, anh ta không thoát tội được đâu”.

Vương Chiếm Lễ cắn răng nói: “Đội trưởng Ngô, con trai tôi còn non dại, cậu có thể cho nó một cơ hội không?”

Ngô Bình cười lạnh: “25 tuổi là còn lớn hơn tôi đấy, vậy thì non dại cái nỗi gì?”

Vương Chiếm Lễ đỏ mặt nói: “Đội trưởng Ngô, chỉ cần cậu tha cho con trai tôi thì cậu muốn gì cũng được”.

Ngô Bình tỉnh bơ: “Ông không phải nhiều lời nữa, Vương Hạo sẽ bị pháp luật trừng trị”.

Vương Chiếm Lễ lập tức kích động rồi hô lên: “Đội trưởng Ngô! Tôi chỉ có một đứa con trai là nó thôi, hi vọng cậu giơ cao đánh khẽ, không thì… nhà tôi chỉ còn cách liều mạng với cậu”.

Ngô Bình cười lạnh: “Liều với tôi ư?”

Vương Chiếm Lễ hít sâu một hơi rồi nói: “Em trai song sinh của tôi là một tông sư cảnh giới Thần! Nếu cậu quả quyết không tha cho con trai tôi, tôi sẽ nhờ chú ấy trả thù giúp”.

Ngô Bình bình thản nói: “Cao thủ cảnh giới Thần không nhiều, em trai song sinh của ông tu luyện khá tốt đấy, sao ông lại muốn ông ta đến nộp mạng?”

Dứt lời, anh tung một quyền ý về phía Vương Chiếm Lễ. Ông ta chợt thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, một vực sâu thăm thẳm xuất hiện làm ông ta sợ hãi hét lên rồi lùi lại. Vì quá sợ hãi nên ông ta đã ngã xuông đất rồi toát mồ hôi lạnh.

“Cậu… cũng là tông sư cảnh giới Thần ư?”

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi không rảnh để tiếp chuyện ông, nếu em trai ông muốn đến trả thù thì cứ việc”.

Dứt lời, anh mặc kệ Vương Chiếm Lễ rồi quay người bỏ đi. Chỉ còn Vương Chiếm Lễ ngơ ngác ở lại, càng nghĩ càng thấy sợ rồi lắp bắp nói: “Không lẽ tu vi của cậu ấy còn cao hơn cảnh giới Thần, là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên ư?”

Nghĩ tới đây, Vương Chiếm Lễ run lên rồi tái mặt.

Ngô Bình đi thêm một đoạn thì thấy Bạch Băng vẫn đang ở đây, cô ấy ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa. Ban nãy, cô ấy đã nhìn thấy rõ mọi chuyện và thật sự không ngờ chuyện lại lớn đến vậy, cảnh sát còn nuối đuôi tới.

“Ngô Bình, ổn rồi chứ? Hay thôi bỏ qua đi”, Bạch Băng nói vậy vì sợ chuyện này ảnh hưởng đến Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: “Có phải chuyện lớn gì đâu nên cô yên tâm đi, sau này Vương Hạo sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.

Bạch Băng thở phào một hơi: “Số cô đen thật đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện”.

Ngô Bình nói: “Bình thường mà cô, ai bảo cô xinh quá, đàn ông nhìn thấy là thèm khát. Cái câu hồng nhan hoạ thuỷ thật ra không phải lỗi lầm của phụ nữ, mà là sự tham lam của đàn ông”.

Bạch Băng lườm anh: “Em dám ví cô với hoạ thuỷ hả?”
 
Chương 915


Chương 915

Ngô Bình chối ngay: “Cô đừng hiểu lầm, em đang hình dung cô xinh đẹp cơ mà…”

Bạch Băng mím môi cười: “Xem em cuống lên kia, cô chỉ đùa thôi. À, sau này đừng gọi cô là cô Bạch nữa, cô lớn hơn em có mấy tuổi thôi, sau này gọi là chị đi”.

Ngô Bình cười nói: “Vâng thưa chị, mà giờ muộn rồi, để em đưa chị về ký túc”.

Bạch Băng hắng giọng nói: “Em không muốn nói chuyện với chị tiếp à?”

Ngô Bình cạn lời: “Em chỉ muốn chị về nghỉ sớm thôi”.

Bạch Băng lườm anh: “Không thích thì tôi, ai bảo chị là hoạ thuỷ cơ chứ”, nói rồi, Bạch Băng bực bội bỏ đi.

Ngô Bình thấy Bạch Băng giở mặt còn nhanh hơn giở trang sách, anh lắc đầu rồi đuổi theo.

Đi được một đoạn thì Bạch Băng nói: “Ngô Bình, tuần sau em giúp chị một việc được không?”

Ngô Bình cười hỏi: “Việc gì thế ạ?”

Bạch Băng: “Đi dự đám cưới bạn trai cũ cùng chị”.

Ngô Bình ngẩn ra, bạn trai cũ của Bạch Băng ư? Nhưng anh đã bình thường trở lại, Bạch Băng xinh thế này thì có bạn trai cũng đâu có gì là lạ.

“Đám cưới bạn trai cũ thì đi làm gì?”, Ngô Bình cười hỏi.

Bạch Băng hờ hững nói: “Phải đi chứ”.

Ngô Bình nhún vai: “Được, em sẽ đi với chị”.

Bạch Băng cười nói: “Cảm ơn em nhé, hôm đó chị sẽ mời em đi ăn rồi nói chuyện”.

“Vâng”.

Đưa Bạch Băng đến cổng ký túc xong thì Ngô Bình dừng bước: “Chị nghỉ sớm đi nhé”.

Bạch Băng nhìn anh thật lâu rồi nói: “Tạm biệt”, sau đó xua tay rồi quay người lên tầng.

Ngô Bình phóng con xe điện về nhà.

Một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng ngày thứ hai, Đường Băng Vân đã xuất hiện, đi cùng còn có một tên béo trắng trẻo, lông mày rậm, khi cười mắt đúng như hai đường thẳng.

Vừa thấy người đó, Ngô Bình đã biết là Đường An. Không chờ anh giới thiệu, Đường An đã giơ tay ra rồi cười nói: “Cậu Ngô, tôi là Đường An, đường chủ Thông Tin Đường của Đường Môn”.

Ngô Bình bắt tay với anh ta, hai người vừa chạm tay vào nhau, anh đã cảm thấy một luồng sức mạnh lớn: “Không ngờ anh Đường đã ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, bái phục!”

Đường An cười lớn nói: “Chưa sánh với cậu Ngô được! Cậu còn trẻ thế này mà đã là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi, thật khiến người ta bái phục, xưa nay đại tông sư rất ít, chắc chắn tiền đồ của cậu sẽ rộng mở”.

Ngô Bình bình thản nói: “Quá khen! Tôi đã chờ anh Đường từ lâu, tôi nghe Băng Vân nói anh đã điều tra ra manh mối rồi đúng không?”

Đường An gật đầu: “Cậu Ngô, chúng ta vào trong rồi nói chuyện nhé”.

Ngô Bình mời hai người vào phòng khách rồi đi pha trà, sau đó cả ba cùng trò chuyện.

Đường An nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói: “Trà ngon, cậu Ngô thật biết thưởng thức”.
 
Chương 916


Chương 916

Anh ta không nói ngay thì Ngô Bình cũng không vội, anh nói: “Một người bạn tặng cho tôi đấy, bình thường tôi không nỡ uống đâu, nay có anh Đường đến chơi nên tôi mới lấy ra tiếp đãi”.

Thật ra đây có phải trà ngon gì đâu, chỉ là hàng Ngô Mi đặt mua trên mạng thôi, giá rất rẻ.

Đường An cười phá lên nói: “Cậu Ngô, tôi nghe Băng Vân nói cậu rất giỏi y thuật đúng không?”

Ngô Bình: “Giỏi gì đâu, tôi chỉ biết chút ít thôi, anh Đường có gì muốn hỏi?”

Đường An thở dài một hơi: “Chắc cậu Ngô cũng nhìn ra tôi có bệnh trong người đúng không?”

Ngô Bình cười nói: “Anh Đường, đừng bảo anh đến chỉ để khám bệnh nhé?”

Đường An cười lớn nói: “Tôi chỉ tiện thể muốn nhờ cậu khám cho tôi, còn việc chính vẫn là về manh mối”.

Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Đúng là anh có vấn đề thật, do tu luyện quá nhanh nên tiến vào cảnh giới Tiên Thiên không được vững chắc. Sau này tiến vào cảnh giới Võ Vương, chắc anh đã nhờ đan dược để đột phá, đúng không?”

Đường An ngạc nhiên rồi dựng thẳng ngón tay cái: “Cậu Ngô đúng là thần y! Đúng thế, năm xưa tôi gặp may nên đã mua được hai viên đan dược với giá cao. Một viên giúp tôi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, viên kia thì giúp tôi lên cảnh giới Võ Vương. Nhưng đột phá xong, tôi luôn cảm thấy sức mình không bằng tu sĩ cùng cảnh giới. Nhiều năm qua, tôi thường xuyên thấy lo sợ, cảm giác kiểu gì cũng có chuyện”.

Ngô Bình: “Cảm giác của anh đúng đấy, đó là sự phán đoán về sự thay đổi của cơ thể. Nếu anh không có cách xử lý thì vài năm nữa sẽ tẩu hoả nhập ma”.

Nghe thấy thế, Đường An run lên rồi vội nói: “Cậu Ngô, cậu hãy giúp tôi”.

Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Giúp anh thì được thôi, nhưng tôi sẽ tốn rất nhiều công sức và cả đống thiên tài địa bảo”.

Đường An cười nói: “Cậu Ngô, dù có phải tốn kém ra sao tôi cũng lo được hết! Còn về phần cậu, tôi cũng sẽ trả công cho cậu xứng đáng”.

Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt, à anh còn nợ tôi hai chiếc xe đấy”.

Đường An cười phá lên: “Cậu Ngô, tôi đã chuẩn bị xe xong rồi”.

Nói rồi, anh ta lấy một chiếc chìa khoá xe và một tờ chi phiếu.

Đường An nói: “Cậu Ngô, chuyện lần trước người của tôi đã khiến cậu sợ hãi, tấm chi phiếu này là chút lòng thành của tôi”.

Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, anh nhận chiếc chìa khoá và tờ chi phiếu luôn rồi nói: “Được, lát tôi sẽ kê đơn cho anh. Anh hãy chuẩn bị đủ dược liệu, khi nào đủ rồi thì tôi sẽ điều trị cho”.

Đường An mừng rỡ: “Được, cảm ơn cậu Ngô”.

“Giờ nói đến chuyện manh mối đi”, Ngô Bình vào chuyện chính.

Đường An lập tức nghiêm túc nói: “Kẻ đứng sau chắc là một nhân vật lớn ở viện trưởng lão, thực lực không kém gì ông nội tôi đâu”.

Ngô Bình tò mò: “Là ai?”

Đường An nói rành mạch: “Đường Thiên Hạc”.

Đường Băng Vân kinh ngạc: “Cái gì? Là Đường Thiên Hạc ư?”

Thấy cô ấy phản ứng như vậy, Ngô Bình hỏi: “Băng Vân, ông ta có lai lịch thế nào?”
 
Chương 917


Chương 917

Đường Băng Vân thở dài: “Đường Thiên Hạc là em trai của ông nội tôi, tôi gọi là ông ba. Ông ấy kém ông tôi hai mươi tuổi, tu vi không kém ông tôi đâu. Từ xưa tới nay, ông ấy luôn là trợ thủ đắc lực của ông tôi, địa vị chắc chắn lắm”.

Đường An: “Chuyện này quá nghiêm trọng, môt mình tôi không quyết được, càng không dám báo cho ông nội, chỉ đành đến thương lượng với cậu”.

Đường Băng Vân cũng đắn đo: “Nếu ông ba phản bội ông nội thì Đường Môn xong rồi!”

Đường An cười khổ: “Còn hơn thế nữa ấy! Ông nội mình nắm vững Đường Môn là nhờ có ông ba hậu thuẫn, nếu ông ba mà trở thành kẻ thù của ông mình thì ông mất hết quyền lực là cái chắc”.

Ngô Bình cau mày: “Đường Thiên Hạc này có quyền hành lớn lắm à?”

Đường An: “Ông ấy là người thứ hai nắm quyền điều hành Đường Môn, hiện đang phụ trách nhiều việc. Nếu ông ấy trở mặt thì sẽ có một nửa người của Đường Môn đứng về phe của ông ấy”.

Ngô Bình: “Nhưng mọi người vẫn chưa chắc là Đường Thiên Tuyệt đã phản bội đúng không?”

Đường An gật đầu: “Vì thế mới cần nghĩ cách để xác nhận, tôi có một kế này, nhưng cần cậu Ngô giúp mới được”.

Ngô Bình chỉ vào mình: “Tôi ư?”

Đường An gật đầu: “Đúng, phải có cậu thì mới thành công được”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi chỉ là người ngoài, anh bảo tôi tham gia vào vụ này là đùa hay thật thế?”

Đường An nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, sao tôi dám lấy chuyện này ra đùa chứ?”

Ngô Bình: “Anh muốn tôi làm gì?”

Đường An: “Đường Thiên Hạc có quyền hành rất lớn, gần như không có khuyết điểm gì, nếu có thì là rất ham mê luyện đan”.

Ngô Bình giật mình, sau đó nhìn Đường Băng Vân, cô ấy nói: “Đường An là người mình mà, nên tôi mới kể”.

Đường An cười nói: “Anh Ngô đúng là nhân tài, vừa giỏi y thuật, lại biết luyện đan, tôi phục sát đất”.

Ngô Bình: “Anh muốn tôi mượn đó để tiếp cận Đường Thiên Hạc à?”

Đường An gật đầu: “Đúng, nếu ông ấy biết cậu giỏi luyện đan thì kiểu gì cũng lôi kéo anh về phe. Tháng sau là buổi tiệc thường niên của Đường Môn, đến lúc ấy, tất cả nhân vật lớn của Đường Môn đều sẽ đến. Sẽ có nhiều hoạt động lắm, Đường Thiên Hạc cũng sẽ tham gia”.

Ngô Bình: “Anh muốn tôi tham gia bữa tiệc hả? Nhưng tôi là người ngoài mà”.

Đường An: “Chuyện này đơn giản, cậu chỉ cần trở thành chồng sắp cưới của Đường Băng Vân là xong. Yên tâm không chỉ có mình anh là con rể tương lại của Đường Môn đâu, sẽ có khoảng hơn chục người nữa”.

Ngô Bình thoáng do dự, anh thật sự không muốn tham gia quá sâu vào vụ này.

Đường Băng Vân vội nói: “Ngô Bình, tôi biết anh khó xử nên không bắt anh phải đồng ý đâu”.

Đường An ho khan một tiếng: “Đương nhiên, chúng tôi không bắt cậu giúp không đâu”.

Ngô Bình nói: “Để tôi suy nghĩ thêm đã”.

Đường An cười nói: “Được, cậu cứ nghĩ đi, tôi chờ tin của cậu”.
 
Chương 918


Chương 918

Ngô Bình viết một đơn thuốc cho Đường An, bảo anh ta chuẩn bị đầy đủ dược liệu bên trong. Đường An nhận lấy rồi đứng dậy nói: “Cậu Ngô, tôi còn có việc, chúng ta liên lạc sau nhé”.

Đường An đứng dậy ra về, Ngô Bình tiễn ra tận cửa. Bên ngoài có một chiếc Bugatti đen đỏ, chắc là mẫu mới của năm nay.

Đường An bước lên một chiếc xe rồi phóng đi, Ngô Bình lái xe vào sân, Phùng Chương hào hứng chạy ra rồi hô lên: “Bugatti! Oách quá!”

Ngô Bình ném chìa khoá xe cho cậu ấy, sau đó kéo Đường Băng Vân vào phòng sách.

Thấy Ngô Bình có vẻ nghiêm túc, Đường Băng Vân hỏi: “Sao thế?”

Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi nói: “Đường An có đáng tin không?”

Đường Băng Vân đáp: “Đương nhiên đáng tin rồi, nhưng mọi người hợp tác cũng vì lợi ích của nhau”.

Ngô Bình: “Nếu Đường An mới là hung thủ thì sao? Nhỡ anh ta đang cố tình đánh lạc hướng chúng ta?”

Đường Băng Vân cười khổ: “Khả năng này rất thấp, nhưng cũng không phải không có”.

Ngô Bình: “Vì thế, thời gian này cô phải nắm quyền chủ động, nếu để bị dắt mũi thì dễ rơi vào bẫy của người ta lắm”.

Đường Băng Vân bắt đầu thấy hoang mang, từ lúc cô ấy liên hệ với Đường An đến giờ, cô ấy luôn ở thế bị động! Đều là Đường An lên kế hoạch rồi điều tra manh mối và chỉ huy.

Đường Băng Vân thở dài nói: “Thế giờ tôi phải làm sao? Tách ra, không hợp tác với anh ấy nữa à?”

Ngô Bình: “Không phải thế, chỉ cần chúng ta nắm quyền chủ động, thì dù anh ta có muốn tính kế cũng không được”.

Đường Băng Vân sáng mắt lên: “Anh có kế hoạch gì à?”

Ngô Bình: “Anh ta bảo tôi tiếp cận Đường Thiên Hạc đúng không? Tôi sẽ làm, nhưng tôi không lấy lòng ông ta đâu, mà sẽ làm sư phụ ông ta”.

Đường Băng Vân ngẩn ra: “Cái gì? Anh sẽ làm sư phụ của ông ba ư?”

Ngô Bình nói: “Đúng, hơn nữa tôi sẽ khiến ông ta cam tâm tình nguyện làm học trò của tôi, cô tin không?”

Đường Băng Vân cả kinh nói: “Anh… định làm thế nào?”

Ngô Bình nói: “Cứ bình tĩnh, vài hôm nữa đến buổi tiệc rồi còn gì? Rồi cô sẽ biết thôi”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm”.

Ngô Bình cười nói: “Băng Vân, khi ấy tôi sẽ tham dự với thân phận là chồng sắp cưới của cô, nhưng chúng ta xa cách kiểu này thì sao được. Nào, vào đây cho tôi ôm một cái, chúng ta bồi đắp tình cảm”.

“Biến!”, Đường Băng Vân đẩy Ngô Bình ra, rồi chạy ra thật xa.

Ngô Bình cười khà khà: “Đùa thôi mà, làm gì mà dữ thế!”

Đường Băng Vân lườm anh: “Anh định sàm sỡ tôi chắc!”, dứt lời, cô ấy đứng dậy, hình như còn bận việc gì đó.

Đường Băng Vân đi rồi, Ngô Bình lại rơi vào trầm tư. Anh tham gia vào vụ này vừa có lợi, vừa có hại. Nếu chuyện thành công, anh sẽ công lớn với Đường Môn, còn nếu thất bại thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã hút hết hộp thuốc lá, sau đó dập đầu thuốc rồi gọi Lạc Mộng Trần đang ở bếp vào: “Mộng Trần, hôm nay tôi sẽ giúp cô đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên”.
 
Chương 919


Chương 919

Tu vi của Lạc Mộng Trần chỉ còn một cách cảnh giới Tiên Thiên một bước nữa, giờ có Long Hổ Luyện Hình Đan rồi, kết hợp với bài luyện thể của Ngô Bình thì cô ấy sẽ đột phá dễ dàng.

Lạc Mộng Trần mừng rỡ rồi gật đầu thật mạnh.

Hai người đi vào phòng Lạc Mộng Trần, Ngô Bình bảo cô ấy uống đan dược, chờ thuốc ngấm rồi, anh dùng chân khí màu tím đả thông kinh mạch cho cô ấy. Đây là một quá trình rất tốn sức, hai tiếng sau, Ngô Bình đã đầm đìa mồ hôi, toàn thân nóng ran.

Lúc này, Lạc Mộng Trần chợt thấy có một luồng sức mạnh lan ra khắp người mình, cô ấy Bao Đan rồi.

Ngô Bình cười nói: “Cảm nhận đi”, nói rồi, anh rời khỏi phòng rồi khẽ đóng cửa lại.

Lạc Mộng Trần đã đột phá, việc còn lại là cảm nhận sự thay đổi của bản thân, vậy nên không cần anh chỉ dẫn nữa.

Ngô Bình đi tắm rồi nằm bất động trên giường, một lát sau đã ngủ say.

Không biết bao lâu sau, anh chợt mở mắt, cảm thấy có một cơ thể mềm mại bên cạnh, anh lập tức ôm chặt vào lòng, không cần nhìn anh cũng biết đây là cơ thể phụ nữ, nội tâm bắt đầu nhộn nhạo.

“Anh Ngô Bình…”, là giọng nói của Lạc Mộng Trần.

Ngô Bình quay lại, dù phòng tối đen, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ cô ấy.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, rồi chuyện gì đến cũng đến. Khi trời tờ mờ sáng, Lạc Mộng Trần mới lặng lẽ rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mới sáng sớm, Trương Lệ đã gọi Ngô Bình đi chuyển sang nhà mới, hôm qua họ đã chuyển hết đồ đạc đi rồi, nay sang ở là xong.

Nhà mới của họ hơn một nghìn mét vuông, ngoài ra còn có sân nên rất rộng rãi.

Ngô Bình chuyển đi thì Lạc Mộng Trần và Chu Nhược Tuyết cũng đi theo. Đồ của hai cô gái rất nhiều, gần chất kín cả sân.

Ông bà ngoại Ngô Bình đã nhiều tuổi nên sống ở tầng một, tiện thể nuôi gà trong sân. Hoàng Tử Cường và Cương Tử cũng có phòng ở dưới tầng này luôn.

Trương Lệ và Ngô Mi ở trên tầng hai, tầng này có phòng sách và phòng tập thể hình.

Tầng ba là của Chu Nhược Tuyết, Lạc Mộng Trần và Ngô Bình, ngoài ra còn có vài phòng riêng. Ngô Bình đã thiết kế riêng để đựng đồ và két sắt.

Sân thượng thiết kế theo kiểu hoa viên và có bể bơi, khi trời đẹp, có thể tổ chức vui chơi ở đó. Ngoài ra còn có thang máy lên đi lại rất tiện.

Tin Ngô Bình chuyển nhà lan đi rất nhanh, nhiều bà con hàng xóm tới chúc mừng, không ít người còn mang quà tới, đến Mễ Kiến cũng tới góp vui.

Ngô Bình bận tiếp khách nên dặn nhà bếp chuẩn bị cỗ để mời khách.

Không lâu sau, bỗng có ai hát hò, đã thế còn hát bài bi luỵ khóc lóc, khiến người nghe bực mình.

Hoàng Tử Cường nổi giận rồi đi ra cổng nói: “Này, hát bài nào vui cái coi”.

Dong, người kia coi như không nghe thấy, càng hát to hơn, Hoàng Tử Cường cười lạnh: “Không tìm được niềm vui hả? Nhưng tới nhầm chỗ rồi!”

Anh ta giơ tay ra đẩy người đó, nào ngờ mình lại ngã trước, sau đó sùi bọt mép rồi co giật.

Cương Tử ở gần đó giật mình rồi vội gọi Ngô Bình: “Cậu chủ, mau ra cứu anh Cường”.
 
Chương 920


Chương 920

Ngô Bình đi ra thì sầm mặt, anh nhìn người đang hát rồi nói: “Dám giở trò với tôi à, đến nhầm nơi rồi đấy”.

Dứt lời anh tung một chưởng vào lưng Hoàng Tử Cường, anh ta lập tức tỉnh táo lại, không còn sùi bọt mép nữa. Hoàng Tử Cường ngồi dậy rồi ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, tôi bị làm sao thế?”

Người hát hí là một người đàn ông ngoài năm mươi, mặc phục trang đỏ, mặt trát phấn, phấn mắt màu xanh. Giọng nói người này chát chúa như tiếng kim loại va chạm vậy. Lúc này, người nọ chợt bật cười, vừa nhìn chằm chằm Ngô Bình vừa hỏi: “Sao nào, cậu có phá được không?”

Ngô Bình cười khẩy: “Huyễn âm thuật cỏn con, phá dễ thôi!”

Anh phát ra sức mạnh cuồn cuộn, một tiếng “ha” cực lớn vang lên, sau đó một làn sóng xung kích đập mạnh vào người hát hí. Bụng của người nọ lập tức phồng lên, mắt trợn to, hệt như con cóc vậy, làn da đỏ như máu, cổ họng không ngừng phát ra mấy tiếng “a a” kỳ quái.

Ngô Bình đanh mặt hỏi: “Huyễn âm thuật của ông không hề đúng chuẩn, vậy mà cũng dám thể hiện?”

Đôi mắt người hát hí bắt đầu chảy máu, sau đó cả tai và mũi cũng có máu ứa ra. Người nọ quỳ sụp xuống sàn, vẻ mặt sợ hãi vô cùng: “Không thể nào. Huyễn âm thuật của tôi là bí truyền, sao cậu có thể phá giải chứ?”

Ngô Bình đáp: “Trả lời tôi trước. Ông là ai, sao lại chạy đến trước nhà tôi giở trò, ai sai khiến ông?”

Người hát hí cười khổ: “Nhiệm vụ thất bại, tôi sẽ phải chết. Cậu đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì hết!”

Ngô Bình giật mình, lập tức vươn tay ra, gõ ba ngón tay lên người ông ta. Người hát hí lập tức cứng người, nở một nụ cười quái dị: “Vô ích thôi. Tôi đã uống thuốc độc, thần tiên cũng khó cứu!”

Anh cười khẩy: “Độc? Tôi không cho ông chết, ông sẽ không thể chết!”. Ngô Bình lấy kim châm ra, cắm liên tục ba mươi sáu châm lên người ông ta bằng thủ pháp cực nhanh.

Châm này tên là Đại Hạn Tiềm Năng Châm, có thể kích phát toàn bộ tiềm năng sinh mệnh của một người. Dù ông ta có trúng độc cũng sẽ chống đỡ được một thời gian, không mất mạng ngay lập tức.

Sau khi được châm, người hát hí cảm thấy có một nguồn sức mạnh điên cuồng trong người. Ông ta chưa từng cảm thấy mình mạnh như hôm nay. Đáng buồn thay, cái chết của ông ta đã đến rất gần.

Ngô Bình bôi bột thuốc vào mũi ông ta, dùng chú để khống chế thần trí của đối phương. Một lát sau, người nọ đã bắt đầu mơ màng, bị anh thôi miên hoàn toàn.

“Ông tên gì, ai cử ông đến?”, Ngô Bình hỏi lại.

Người hát hí nói: “Tôi là Văn Sửu, đến đây dò la cậu theo lệnh của chủ”.

Ngô Bình biết Văn Sửu không phải là tên thật mà chỉ là biệt hiệu. Đây là một loại của sửu – vai hề của hí kịch. Sửu chia thành văn sửu và võ sửu.

Anh hỏi tiếp: “Chủ của ông là ai?”

“Chủ của tôi không phải người phàm”, Văn Sửu ngước nhìn Ngô Bình một lái, đồng tử bắt đầu nở to. Ngay giây tiếp theo, ông ta đã ngã ầm xuống sàn rồi chết!

“Độc rất mạnh!”, Ngô Bình cau mày. Anh còn nghĩ ông ta sẽ gượng được vài phút, không ngờ chỉ mới nửa phút đã chết rồi.

Ngày chuyển nhà mà có người chết ngay trước cửa là chuyện rất xui xẻo. Ngô Bình cảm thấy khó chịu, lập tức gọi người đến xử lý thi thể.

Hàng xóm đứng hóng chuyện từ xa, không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết người hát hí nọ đã chết. Chẳng bao lâu sau, họ đã ồn ào trở lại, uống trà, tán gẫu, cắn hạt dưa.
 
Chương 921


Chương 921

Hoàng Tử Cường vẫn còn sợ hãi. Đứng cạnh Ngô Bình, anh ta thì thào hỏi: “Cậu chủ à, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao tự nhiên tôi lại ngã quỵ?”

Ngô Bình giải thích: “Người nọ biết âm thuật, lợi dụng thanh âm để hại người. Anh chưa từng nhìn thấy nên mới dễ trúng chiêu”.

Hoàng Tử Cường rất kinh ngạc: “Thanh âm có thể hại người ư?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên. Ban nãy công lực ông ta mà đủ mạnh thì anh đã mất mạng rồi”.

Trán Hoàng Tử Cường ướt đẫm mồ hôi: “Cậu chủ à, cậu tranh thủ dạy âm thuật cho tôi nhé, trò này đáng sợ quá!”

Ngô Bình cười bảo: “Không vội. Chờ anh thăng cấp thành Tiên Thiên rồi tôi dạy anh cũng không muộn. Âm thuật chỉ có thể luyện sau Trúc Cơ thôi”.

Hoàng Tử Cường gật đầu rồi quay lại đón khách.

Không bao lâu sau, buổi tiệc đã bắt đầu. Ngô Bình kính rượu từng người hàng xóm, ông này rồi chú nọ, hầu hết người dự tiệc đều là trưởng bối của Ngô Bình. Đi hết một vòng, anh đã uống ít nhất một cân rượu.

Buổi tiệc kéo dài đến ba giờ chiều mới kết thúc. Hàng xóm láng giềng đều đã về nhà. Đám người Cương Tử bắt đầu thu dọn bàn ghế, bát đĩa, quét tước lau chùi.

Ngô Bình bụng đầy tâm sự. Nghĩ một hồi, anh lên tầng thượng.

Lạc Trường Sinh đang ở đó uống trà. Ông ta đã đến từ lâu, vì không thích gặp người lạ nên mới trốn lên đây.

Ngồi đối diện Lạc Trường Sinh, anh nói: “Ông Lạc, người vừa nãy nói rằng chủ của ông ta không phải người phàm, thế nghĩa là sao?”

Lạc Trường Sinh đáp: “Không phải người phàm, thế là người của Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình chấn động: “Người của Địa Tiên Giới?”

“Chứ sao?”, Lạc Trường Sinh nhẹ nhàng nói: “Tu vi của cậu càng cao, tài nguyên nắm trong tay càng nhiều, thì sẽ dễ bị họ chú ý. Đám người đó kinh tởm lắm”.

Ngô Bình hỏi: “Ông từng có qua lại với người của Địa Tiên Giới à?”

Lạc Trường Sinh hừ giọng: “Chứ cậu nghĩ tại sao năm xưa tôi lại chạy đến Đông Doanh? Vì bị bọn họ ép đấy”.

Ngô Bình thích thú hỏi: “Ra là ông bị họ ép buộc. Chuyện là thế nào vậy, kể cho tôi nghe với”.

Lạc Trường Sinh có vẻ không muốn đề cập chuyện này, có điều Ngô Bình đang là cấp trên của ông ta. Im lặng một hồi, ông ta mới kể lại ngọn ngành chuyện năm xưa.

Khi ấy, Lạc Trường Sinh đã sở hữu tu vi ở đỉnh cao Nhân Tiên, có địa vị rất cao trong giang hồ, là bạn của Hoàng đế thời đó. Nhờ vậy, ông ta nắm được của cải hàng nghìn tỷ, oai phong vô cùng. Lúc này, có một người tự xưng là “Nghiêm công tử” đến tìm Lạc Trường Sinh, ngỏ ý muốn hợp tác với ông ta. “Hợp tác” ở đây là Lạc Trường Sinh giúp Nghiêm công tử làm việc. Còn người này sẽ hồi đáp bằng cách cung cấp đan dược cho Lạc Trường Sinh, giúp ông ta tiến thêm một bước, trở thành Địa Tiên.

Việc trở thành Địa Tiên có sức hấp dẫn rất lớn. Lạc Trường Sinh đồng ý ngay tắp lự, sau đó đã nhận được đan dược. Nhờ sự hỗ trợ của đan dược, ông ta đã thăng cấp thành Địa Tiên ít lâu sau đó.

Thật ra Lạc Trường Sinh có tư chất rất tốt, dù không có đan dược thì sớm muộn gì cũng đột phá được thôi. Nhưng nếu có thể đột phá sớm thì chẳng ai muốn chờ cả.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom