Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 1022


Chương 1022

“10105 Anh đếm rất nhanh, sát ý dâng lên ngày càng mãnh liệt.

Khi Ngô Bình đếm đén bốn, Trịnh Luân chợt đứng dậy rồi hừ mạnh nói: “Tôi không thèm so đo với cậu!”, dứt lời, ông ta đi ra ngoài.

Ông ta bước nhanh xuống dưới tầng.

Thấy thế, Vạn Phùng Xuân đân mặt ra, chuyện gì thế này? Tiểu Võ Hoàng mà phải sợ thằng ranh này ư?

Ngô Bình nhìn Vạn Phùng Xuân rồi nói: “Đần ra đó làm gì, mau chữa tiếp đi, ông có hai tiếng thôi đấy”.

Vạn Phùng Xuân nghe xong thì lại tập trung vào việc của mình.

Diệp Thần kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân, sao Trịnh Luân lại đi mất ạ?”

Cậu ấy biết Trịnh Luân có thực lực cao hơn Ngô Bình, lẽ ra ông ta không phải bỏ đi mới phải.

Ngô Bình cười nói: “Tôi đã dám trở mặt với ông ta thì đương nhiên có cách để giết ông ta. Thật ra, tôi không làm vậy đâu, mà để dành cho cậu”.

“Để dành cho tôi?”, Diệp Thần ngẩn ra.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng, chỉ cần cậu đủ mạnh thì chưa tới ba năm nữa là có thể đánh bại ông ta dễ dàng”.

Diệp Thần nghệt mặt: “Ba năm ạ?”

Ngô Bình: “Đúng, thế thôi”.

Diệp Thần hít sâu một hơi: “Cảm ơn chủ nhâ”.

Ngô Bình cười nói: “Mấy ngày tới, cậu hãy chuyên tâm tu luyện công pháp mà tôi truyền cho. À, đón em gái cậu đến Đường Lâu đi, ở đó có khách sạn”.

“Vâng”, Diệp Thần gật đầu.

Còn Vạn Phùng Xuân thì đang cố hết sức chữa trị cho Diệp Vũ Hân trước sức ép vô tận. Song, khi chữa được khoảng nửa tiếng, trán ông ta đã mướt mồ hôi, vì ông ta phát hiện chất độc này rất kỳ lạ, nó sẽ thay đổi theo nồng độ chất độc trong máu.

Nói cách khá là chất độc này sẽ luôn luôn thay đổi trước một giây khi tiếp xúc với thuốc giải, thế thì giải kiểu gì đây?

Vạn Phùng Xuân chật vật cả tiếng đồng hồ, cuối cùng đánh bỏ cuộc, ông ta thở dài ngao ngán rồi chán nản nói: “Tôi không chữa được”.

Ngô Bình cười cợt: “Đồ vô dụng! Có tí độc mà cũng không giải nổi, thế mà cũng đòi làm thần y à?”

Vạn Phùng Xuân tái mặt rồi không nhịn được phản bác: “Không ai có thể giải được chất độc này đâu”.

“Thế ư? Để tôi cho ông mở mang tầm mắt”, nói rồi, Ngô Bình đi tới cạnh Diệp Vũ Hân, cầm tay trái của Diệp Vũ hân đặt lên mi tâm của cô bé rồi truyền chân khí màu tím vào. Sức mạnh được hình thành sau ba lần lột xác của Thần Cơ có hiệu quả trừ độc rất tốt, thêm chân khí màu tím nữa thì chất độc trong người cô bé phải đầu hàng ngay.

Vài chục phút sau, tất cả chất độc đã bị ép sang tay trái của Diệp Vũ Hân, bàn tay của cô bé vừa đen vừa sưng to. Ngay sau đó, Ngô Bình thả Thần Cơ ra, nó bò tới mu bàn tay của Diệp Vũ Hân rồi cắn một lỗ, tiếp đó thì hấp thu hết chất độc.

Vài phút sau, Diệp Vũ Hân đã thấy khoẻ trở lại, tất cả chất độc đều bị loại trừ, Ngô Bình lại dùng chân khí màu tím để điều hoà cơ thể cho cô bé.

Thấy thế, Vạn Phùng Xuân chấn đồn nói: “Đó là gì? Nó có thể giải độc ư?”

Ngô Bình không thèm để ý đến ông ta, sau đó viết một đơn thuốc rồi đưa cho Diệp Thần: “Nhớ mua thuốc rồi cho Diệp Vũ Hân uống nửa tháng, cô bé sẽ khoẻ lại như bình thường”.

Diệp Thần mừng rỡ, vội vàng nhận lấy đơn thuốc rồi nói: “Cảm ơn chủ nhân”.
 
Chương 1023


Chương 1023

Lúc này, Ngô Bình mới nhìn sang Vạn Phùng Xuân rồi nói: “Đưa cái túi xanh đây”.

Vạn Phùng Xuân hậm hực, nhưng dám chơi dám chịu, ông ta cắn răng rồi lấy chiế túi da thú ra rồi để lên bàn, sau đó quay người bỏ đi.

Vạn Phùng Xuân là một cao thủ cảnh giới Thần, nhưng khi đứng trước mặt Ngô Bình thì chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vạn Phùng Xuân đi rồi, Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Diệp Thần, đây là nhà thuê à?”

Diệp Thần gật đầu: “Vâng, tôi thuê được nửa năm rồi”.

Ngô Bình nói: “Thế dọn đồ đi, chúng ta đi thôi”.

Nói là dọn đồ nhưng hai anh em Diệp Thần cũng không có nhiều đồ lắm, Diệp Thần dọn qua loa những thứ cần thiết cho vào hộp rồi tất cả cùng đi xuống dưới.

Họ lên xe rồi quay lại Đường Lâu, giờ đã tờ mờ sáng, Diệp Thần và Diệp Vũ Hân sóng ở phòng dành cho khách tại Đường Lâu.

Đường Băng Vân vẫn chờ Ngô Bình, cô ấy đã sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu. Cô ấy rót rượu cho Ngô Bình, sau đó nâng chén mời rồi cười nói: “Hôm nay anh lập công lớn nhất, em mời anh một chén”.

Hai người uống cạn chén rượu, Ngô Bình nói: “Em đã thua trong vụ cá cược lần trước. Theo thoả thuận thì em phải làm cho anh một việc”.

Đường Băng Vân chợt căng thẳng, sau đó cắn môi hỏi: “Thế anh muốn em làm gì?”

Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi nói: “Chơi trò chơi với anh”.

Đường Băng Vân ngẩn ra, sau đó trừng mắt lườm anh.

Ngô Bình cười khà khà: “Đùa thôi mà, yêu cầu của anh thì từ từ đã. Giờ chúng ta bàn chuyện chính, em là vợ sắp cưới của anh rồi, thế em có biết thân phận của anh không?”

Ngô Bình nhìn anh: “Anh có thân phận nào khác à?”

Ngô Bình nói: “Ừm, ví dụ tôi ông nội anh là Lý Vân Đẩu của Vân Đông”.

“Nhà họ Lý ở Vân Đông ư!”, Đường Băng Vân trợn tròn mắt.

Ngô Bình gật đầu: “Vì thế, chúng ta phải bàn xem nếu anh gia nhập Đường Môn thì hai nhà Lý Đường sẽ có ảnh hưởng gì”.

Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thân phận này của anh chắc chưa công bố với bên ngoài đúng không?”

Ngô Bình: “Ừ, ông bảo muốn bảo vệ anh”.

Đường Băng Vân cũng biết một chút về nhà họ Lý: “Gia sản của ông anh chủ yếu ở Đông Nam và Cảng Thành, Đường Môn luôn muốn cắm rễ ở Đông Nam Á và Cảnh Thành, hai bên có thể hợp tác”.

Ngô Bình: “Đây cũng là điều mà tôi đang nghĩ. Anh đã nói chuyện với ông rồi, ông có rất nhiều khu nông nghiệp, khoáng sản và ngân hàng cùng công trưởng ở các nước thuộc Đông Nam Á, nhưng người dân ở đó không thích người Viêm Long mình đâu. Ví dụ như vụ cướp mấy năm trước, ông anh đã tổn thất nặng nề, bao nhiêu cây trồng và ngân hàng đều bị cướp sạch”.

“Anh đang nghĩ nếu kết hợp thêm với sức mạnh của Đường Môn thì hai bên sẽ cùng có lợi”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Ý này hay, đến lúc đó, tôi sẽ bảo ông em giao việc ở Đông Nam Á cho em quản lý, như thế hai ông cháu anh hợp tác cũng dễ hơn”.

Ngô Bình: “Nhưng vấn đề là Đường Môn đang rất loạn, anh muốn biết khi nào sẽ ổn định lại”.
 
Chương 1024


Chương 1024

Nhắc đến chuyện này, Đường Băng Vân chỉ biết thở dài: “Nói thật thì em cũng không rõ”.

Hai người ngồi uống đến hơn ba giờ sáng rồi mới về phòng nghỉ.

Đây là phòng sang trọng nhất trong khách sạn của Đường Lâu, diện tích lên đến hơn 1000 mét vuông, Ngô Bình và Đường Băng Vân đều ở đây, nhưng mỗi người một phòng ngủ.

Đường Băng Vân về phòng mình, còn Ngô Bình lấy cái túi xanh rồi mở ra, bên trong có ba tờ giấy dầu.

Anh mở ra xem thì thấy nó to như tờ A2, bên trên chi chít chữ, toàn là cổ văn.

Anh chăm chú nghiên cứu, khi mới đọc được một nửa, Ngô Bình đã sáng mắt lên rồi lẩm bẩm: “Phương thuốc ư?”

Anh đọc tiếp, khi đọc xong thì biết nó đúng là một phương thuốc, nội dung rất chi tiết, hướng dẫn luyện chế một đan dược mang tên Nhân Vương Đan. Theo giới thiệu bên trong thì loại đan dược này có thể giúp người uống tiến bộ, từ đó có thực lực mạnh hơn.

Nhưng đây là đan dược tam phẩm, phải uống theo thứ tự mới có tác dụng, nó là đan dược đầu tiên trong tờ giấy.

Ngô Bình đọc tiếp hai tờ giấy khác, quả nhiên cũng là cách luyện chế đan dược, phải có cả ba tờ này thì mới có thể luyện chế thành công Nhân Vương Đan.

“Ra là Nhân Vương Đan!”, Ngô Bình nhớ trong phiến ngọc cũng có nói về loại đan dược này, nhưng không chi tiết về cách luyện chế, chỉ nói uống vào sẽ giúp tu sĩ tiến bộ nhanh chóng.

Con người vốn tiến hoá rất chậm, chi có sau khi tu hành tới một cảnh giới nhất định thì mới tiến bộ nhanh chóng. Thường thì tu vi đạt tới cảnh giới Địa Tiên là có thể bứt phá giới hạn được rồi. Còn Nhân Vương Đan này có thể giúp người uống tiến bộ ngay, thực lực tăng lên nhanh chóng, vậy nên rất có giá trị.

“Mình cũng có thể luyện chế được, nhưng dược liệu để luyện chế toàn đồ khan hiếm”, đang vui thì đứt dây đàn, có 13 loại dược liệu để luyện chế Nhân Vương Đan, nhưng loại nào cũng rất hiếm có, muốn thu thập đủ gần như là điều không thể.

“Thôi, đành chờ thời cơ đến vậy”, Ngô Bình lắc đầu rồi cất cái túi đi, sau đó tiếp tục tu luyện cách hít thở.

Một đêm bình lặng trôi qua, sáng hôm sau, Phong Tiên đã đến. Ông ta được Ngô Bình mời vào phòng mình, sau đó vô cùng lễ phép hành lễ với anh: “Thầy Ngô, đệ tử đến rồi ạ”.

Ngô Bình nhìn Phong Tiên thì thấy ông ta đang rất hào hứng, xem ra ông ta rất mong chờ vào buổi gặp mặt này.

Anh khẽ gật đầu rồi nói: “Khương Phụng Tiên, từ giờ tôi sẽ bắt đầu kiểm tra ông. Nếu ông có thể vượt qua thử thách, tôi sẽ truyền thụ kiến thức cho ông”.

Khương Phụng Tiên mừng rỡ: “Cảm ơn thầy”.

Ngô Bình nói: “Hôm qua, Vu Vương đã nhiều lần ra tay, thủ đoạn rất tuyệt tình, ông ta định phá hỏng kế hoạch Kinh tiến của Đường Lâu. Ông có ý kiến gì trong chuyện này không?”

Khương Phụng Tiên đảo mắt, ông ta là người sành sỏi nên nói ngay: “Thưa thầy, chuyện này cứ giao cho đệ tử xử lý! Đệ tử sẽ đi gặp Vu Vương và bảo ông ta biết điều”.

Ngô Bình lắc đầu: “Ông ta đã ra tay rồi thì sẽ không chịu ngưng đâu”.

Khương Phụng Tiên ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Nếu thầy muốn trừ khử Vu Vương thì đệ tử sẽ hỗ trợ ạ”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới hài lòng nói: “Tốt, ông hãy hẹn gặp Vu Vương đi, tôi sẽ đến gặp ông ta”.

Khương Phụng Tiên chấn động: “Thầy muốn đích thân xử lý ông ta ạ?”
 
Chương 1025


Chương 1025

Ngô Bình nói: “Ông chỉ cần hẹn ông ta thôi, còn lại cứ giao cho tôi”.

Khương Phụng Tiên gật đầu: “Đệ tử biết rồi ạ”.

Phong Tiên và Vu Vương cũng không quá thân thiết, thậm chí còn có mâu thuẫn với nhau. Nhưng lần này, Đường Lâu nổi lên đã động tới lợi ích của họ nên cả hai không hẹn mà cùng đối phó Đường Lâu.

Khương Phụng Tiên gọi tới một tứ hợp viện của Thiên Kinh, có một người phụ nữ xinh đẹp nghe máy rồi hỏi: “Xin chào, ai vậy ạ?”

Người biết số điện thoại này không nhiều, Phong Tiên là một trong số đó nên người phụ nữ mới lịch sự như vậy.

Khương Phụng Tiên: “Tôi là Khương Phụng Tiên, tôi tìm vu Hoá Long”.

Hoá Long chính là tên thật của Vu Vương.

Biết là Khương Phụng Tiên, người phụ nữ biến sắc mặt rồi nói: “Ra là ông Khương, ông chờ một lát nhé”.

Người phụ nữ bỏ điện thoại xuống bàn rồi chạy nhanh sang một phòng khác, có một người đàn ông mặc trường sam màu xám đang ngồi xếp bằng trên giường gỗ tu luyện.

Người phụ nữ ngập ngừng rồi nói: “Bố nuôi, Phong Tiên gọi đến ạ”.

Vu Hoá Long mở mắt ra, đôi mắt loé sáng: “Hả? Khương Phụng Tiên gọi đến ư? Bố cứ tưởng ông ta sẽ bình tĩnh hơn cơ”.

Vu Hoá Long lập tức đứng dậy đi nghe điện thoại, sau đó cười nói: “Anh Khương, sao lại gọi cho tôi thế?”

Khương Phụng Tiên cười lớn nói: “Hôm qua, tôi reo một quẻ, phát hiện chúng ta hợp tác thì cùng có lợi, đánh nhau thì cả hai cùng thiệt hại. Trước đó, người tôi cử đến Đường Lâu đã bị tóm rồi, suy đi nghĩ lại tôi muốn bàn với anh ít chuyện”.

Vu Hoá Long là người cẩn trọng, nghe thấy thế, phản ứng đầu tiên của ông ta là đây có phải là bẫy hay không?

Ông ta trầm tư một lát rồi cười lớn nói: “Anh Khương, nếu anh muốn bàn chuyện thì cứ tới tìm tôi”.

Khương Phụng Tiên nói: “Cùng tham gia còn có một cao nhân nữa, nếu đến chỗ anh thì tôi sợ người ta không đồng ý”.

Vu Hoá Long nổi hứng: “Ai mà oai thế?”

Khương Phụng Tiên: “Một công tử cảnh giới Địa Tiên rất có bản lĩnh, chỉ nói vài câu đã chỉ dẫn cho tôi thuật reo quẻ”.

Vu Hoá Long nói: “Anh Khương, anh gặp người đó thì sao lại gọi tôi?”

Khương Phụng Tiên cười lạnh nói: “Tôi muốn nhờ người đó ra mặt đối phó với Đường Lâu, song mời người ta thì phải trả tiền, Đường Lâu là kẻ thù chung của tôi với anh, đương nhiên anh cũng phải góp phần rồi”.

Vu Hoá Long cười nói: “Anh Khương, anh định dùng điều kiện gì để mời người đó?”

Khương Phụng Tiên: “Không giấu gì anh, người đó rất thích phụ nữ đẹp, mà phía anh thì không thiếu, tôi không tìm anh thì tìm ai đây?”

Vu Hoá Long nói: “Anh bảo người đó là chỗ tôi nhiều người đẹp lắm, hoan nghênh đến chơi”.

Khương Phụng Tiên nói: “Anh không đến thì thôi, nhưng đừng hối hận nhé”, dứt lời, Phong Tiên ngắt máy luôn.

Vu Hoá Long cau mày, lẽ nào mình đa nghi quá rồi?
 
Chương 1026


Chương 1026

Ông ta hỏi cô gái bên cạnh: “Con gọi cho người mình ở chỗ Khương Phụng Tiên xem tình hình thế nào”.

“Vâng”, cô gái lập tức đi sang phòng khác.

Năm phút sau, cô ấy trở lại rồi nói: “Bố nuôi, người mình bảo đúng là Khương Phụng Tiên đã tiếp một nhân vật rất lớn, hơn nữa còn rất kính trọng người đó”.

Vu Hoá Long gật đầu: “Xem ra không có vấn đề gì, con gọi lại cho ông ta đi”.

Khương Phụng Tiên lúc này đã gọi ngay cho Ngô Bình: “Thưa thầy, Vu Vương rất gian xảo nên khó bị lừa, nhất định ông ta sẽ bảo người mình cài cắm ở chỗ đệ tử nghe ngóng tình hình. Nhưng kẻ đó đã bị đệ tử mua chuộc rồi nên có thể mượn kẻ đó để lừa ôn ta”.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”

Quả nhiên Khương Phụng Tiên vừa sắp xếp xong thì Vu Hoá Long lại gọi tới, ông ta cười nói: “Anh Khương, tôi cũng muốn gặp vị công tử đó, anh có thể nói chi tiết hơn không?”

Khương Phụng Tiên: “Công tư có xuất thân từ gia tộc luyện đan, hơn nữa còn giỏi y thuật bà bói toán, gần như hoàn hảo không tì vết”.

Khương Phụng Tiên ngạc nhiên: “Cái gì? Công tư là người của gia tộc luyện đan ư?”

Khương Phụng Tiên: “Đúng, tôi chuẩn bị nhờ công tử luyện cho ít đan dược đây”.

Vu Hoá Long sáng mắt lên: “Được, tôi sẽ đến ngay”.

Khương Phụng Tiên bảo với Vu Hoá Long phải hỏi ý công tử đó đã, sau đó sẽ thông báo cho ông ta sau.

xong xuôi, Ngô Bình hỏi: “Công tử gì đó mà ông nói là bịa ra à?”

Khương Phụng Tiên nói: “Miễn sao dụ Vu Vương đến là được ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay để tôi đóng giả công tử ấy cho”.

Khương Phụng Tiên ngẩn ra: “Thưa thầy, nhưng sau đó thì sao ạ?”

Ngô Bình nói cho Khương Phụng Tiên biết kế hoạch của mình, ông ta nghe xong thì kinh ngạc nói: “Thầy có thể luyện đan thật ạ?”

Ngô Bình: “Tôi mới biết qua qua thôi, nhưng đủ để lừa Vu Vương rồi”.

Khương Phụng Tiên cười lớn nói: “Quá tuyệt! Vậy thì chúng ta không đánh vẫn thắng rồi, Vu Hoá Long cứ chờ mà ăn đủ!”

Đường Băng Vân nghe xong về kế hoạch của Ngô Bình thì thấy rất thú vị, nhưng cô ấy vẫn lo lắng nói: “Vu Vương giỏi lắm đấy, lại hiểu tà thuật, nhỡ mà bị ông ta phát hiện thì anh cứ liệu chừng”.

Ngô Bình cười nói: “Ông ta không phát hiện được đâu, vì Lý công tử mà anh giả mạo sẽ cho ông ta thứ ông ta cần”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Mong là thế, nhưng anh vẫn phải cẩn thận, em sẽ cho vài người đi cùng”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, càng đông càng dễ bị nghi ngờ”.

Đường Băng Vân nói tiếp: “Khéo Vu Vương biết mặt anh rồi đấy, tốt nhất anh nên cải trang đi”.

Ngô Bình cười nói: “Em nhìn nhé”.

Nói rồi, diện mạo của anh bắt đầu thay đổi, trán rộng hơn, mắt dài ra, thêm nhiều đường nét rất nhỏ khác nữa, không lâu sau, Ngô Bình đã biến thành một người khác.

Diện mạo hiện giờ của anh trông rất lạ, khiến người nhìn có một ấn tượng sâu. Sau khi thấy thế, Khương Phụng Tiên chấn động rồi không ngừng gật gù.

Chỉ có Đường Băng Vân là tỏ vẻ chê bối với diện mạo này của anh: “Trông xấu chết đi được”.

Ngô Bình liếc mắt coi thường rồi nói: “Khương Phụng Tiên, ông hãy giải thích cho cái người ngoại đạo này cho tôi”.
 
Chương 1027


Chương 1027

Khương Phụng Tiên cười nói: “Cô Đường, diện mạo hiện giờ của thầy là một trong tám đại kỳ tướng, trán rộng, mày rậm, miệng lớn, là tướng làm quan. Diện mạo này sẽ để lại ấn tượng sâu cho người khác, khiến họ phải nể sợ”.

Đường Băng Vân chep miệng: “Gì mà tướng làm quan, tôi chưa nghe thấy bao giờ”.

Ngô Bình cười nói: “Thay đổi mỗi gương mặt thôi thì chưa đủ, Băng Vân, em đến cửa hàng cầm đồ ròi lấy ý quần áo người cổ xưa hay mặc đến đây”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã thay quần áo, sau đó rời đi cùng Khương Phụng Tiên.

Hai người bạn nhau sẽ hẹn gặp vb ở nhà của Khương Phụng Tiên.

Đây là một ngôi nhà lớn, đằng trước có vườn hoa, giá đất ở đây cực đắt đỏ, những ngôi nhà rộng như thế này không còn nhiều nữa.

Đến nơi rồi, Khương Phụng Tiên vô cùng cung mính mà gọi Ngô Bình là công tử Lý như tiếp đón tu sĩ cảnh giới Địa Tiên.

Ngô Bình đã thay đổi diện mạo và thay quần áo thời cổ, ngoài ra còn mang theo mấy món đồ cổ, đó đều là anh đồ anh lấy trong tảng đá, vì hợp với hoàn cảnh nên mang theo.

Ngô Bình đi vào một căn nhà riêng biệt, anh đóng cửa rồi tập trung ngồi luyện công và tập bài hít thở.

Lúc này, Khương Phụng Tiên mới thông báo cho Vu Hoá Long: “Anh Vu, công tử Lý đã đồng ý gặp anh rồi. Công tử đang ở nhà tôi, nhưng tôi không dám chắc một trăm phần trăm là người có đổi ý hay không. Nếu ông tử không đổi ý không muốn gặp anh nữa thì cũng đừng trách tôi nhé”.

Vu Hoá Long vội nói: “Được, anh Khương chờ tôi một lát, tôi sẽ đến ngay”.

Nơi ở của họ khá gần nhau, khoảng chục phút sau, Vu Hoá Long đã dẫn theo bốn thuộc hạ tới. Khương Phụng Tiên ra tận ngoài cửa đón.

Khương Phụng Tiên cười nói: “Anh Vu, anh đến nhanh thế”.

Vu Hoá Long nhìn ra sau lưng Khương Phụng Tiên rồi hỏi: “Công tử Lý có đây không?”

Khương Phụng Tiên cười đáp: “Đương nhiên là có rồi, công tử đang luyện công ở nhà sau, tôi không dám làm phiền, chúng ta trò chuyện một lát rồi chờ một thể”.

Nói rồi, hai người đi vào phòng khách, Khương Phụng Tiên sai người pha trà rồi trò chuyện cùng Vu Hoá Long.

Vu Hoá Long rất muốn biết công tử Lý là thần thánh phương nào nên câu chuyển chỉ quay quanh nhân vật này: “Anh Khương, công tử xuất thân từ gia tộc luyện đan, vậy chứng tỏ cậu ấy biết luyện đan đúng không?”

Khương Phụng Tiên cười đáp: “Đương nhiên, không thì tôi nịnh cậu ấy làm gì?”

Vu Hoá Long mừng rỡ: “Tốt quá! Tu vi của tôi đang chững lại, muốn đột phá thì cần có đan dược hỗ trở. Nếu xin công tử luyện được cho ít đan dược thì hết sẩy”.

Khương Phụng Tiên xua tay: “Nếu là đan dược thì anh đừng xin. Tôi đã từng thử rồi, nhưng công tư toàn từ chối. Anh cũng biết đấy, đan dược quý hiếm với tu sĩ cảnh giới Địa Tiên thế nào mà, sao người ta cho mình được?”

Vu Hoá Long sa sầm mặt rồi hỏi: “Không có một cơ hội nào sao?”

Khương Phụng Tiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không rõ nữa, lần này công tử đến là có việc, nếu chúng ta có thể hỗ trợ cậu ấy thì khéo cậu ấy lại đồng ý luyện đan cho”.

Vu Hoá Long hào hứng hỏi: “Việc gì thế?”

Khương Phụng Tiên: “Tôi nghe công tử nói chuyến này đi để thu thập dược liệu để luyện tiên đan cho người lớn trong nhà dùng”.
 
Chương 1028


Chương 1028

“Tiên đan?”, Vu Hoá Long sáng mắt lên: “Tiên đan gì thế?”

Khương Phụng Tiên xua tay: “Sao tôi dám hỏi nhiều? Chỉ biết là một loại đan dược cấp cao thôi”.

Nói đến đây, ông ta thấp giọng nói: “Tôi thấy trên người công tư có nhiều bình thuốc lắm, chắc bên trong toàn đan dược”.

Vu Hoá Long ngứa ngáy: “Anh Khương, anh nhất định phải nghĩ cách để công tử bán ít đan dược cho mình! Nếu được thì bao nhiêu tôi cũng trả”.

Khương Phụng Tiên thở dài: “Anh tưởng tôi không muốn à? Nhưng công tử co lai lịch lớn, người ta thèm để mắt tới chúng ta chắc?”

Vu Hoá Long cười nói: “Tôi mang một món bảo bối tới, lát gặp công tử biết đâu cậu ấy lại thích”.

Khương Phụng Tiên ngẩn ra: “Bảo bối gì thế?”

Vu Hoá Long tỏ ra thần bí: “Lát anh sẽ biết”.

Ngô Bình tập trung tu luyện đến bốn giờ chiều thì mới mở cửa đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Khương Phụng Tiên vội đứng dậy rồi cung kính ra tiếp đón.

Ngô Bình xuất hiện, Vu Hoá Long nhìn thấy diện mạo của anh thì chấn động, sau đó vội chắp tay: “Vu Hoá Long tham kiến công tử Lý”.

Ngô Bình thờ ơ quan sát ông ta rồi ừm một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế chủ toạ.

Khương Phụng Tiên cười nói: “Công tử, đây là Vu Hoá Long – bạn của tôi. Biết tin công tử đến, anh ấy muốn tới gặp”.

Ngô Bình nói: “Ừm”, sau đó cầm tách trà lên uống.

Bầu không khí rất ngượng ngập, Ngô Bình không để ý đến hai người kia. Vu Hoá Long liếc Khương Phụng Tiên, Khương Phụng Tiên ho khan nói: “Công tử, anh Vu đây có mang một món bảo bối tới, mời công tử xem ạ”.

Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình mới có vẻ hứng thú: “Có thứ gì hay à?”

Vu Hoá Long vội nói: “Vâng, tôi có mang một món bảo bối tới, mời công tử xem”.

Ngô Bình ừm rồi nói: “Được”.

Vu Hoá Long xua tay, một tên thuộc hạ của ông ta lấy một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn trong túi ra.

Vu Hoá Long cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong có một chiếc bình nhỏ màu xanh, ông ta đưa bằng cả hai tay cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy rồi mở nắp bình, sau đó ngửi thấy một mùi thuốc kỳ lạ. Bên trong có một viên bán đan, xem chừng đã rất lâu đời rồi.

Vu Hoá Long nhìn Ngô Bình rồi nói: “Công tử, cậu học rộng biết nhiều, có thể cho tôi biết đây là đan dược gì không?”

Ngô Bình híp mắt lại, biết rằng Vu Hoá Long đang thử mình. Đúng là lão cáo già, đến giờ rồi mà vẫn hoài nghi thân phận của anh.

Ngô Bình bình thản nói: “Viên đan dược này có tuổi đời quá cao nên hết công dụng rồi. Viên hoàn chỉnh thì chắc là để luyện hình, nhưng viên chỉ có một nửa thì chỉ để luyện thần thôi”.

Vu Hoá Long thầm thán phục, ông ta đã mua hai viên đan dược này trong một buổi đấu giá, mà chúng đúng như lời Ngô Bình nói. Anh chỉ liếc nhìn đã biết là đan dược gì, công tử này đúng là cao thủ luyện đan.

Vu Hoá Long vội nói: “Cảm ơn công tử đã chỉ bảo, tôi còn có một món nữa muốn công tử xem”.
 
Chương 1029


Chương 1029

Ông ta lại lấy một chiếc hộp màu xám ra, chiếc hộp này làm bằng kim loại, hình vuông, cao khoảng 20 phân, mặt ngoài được khắc các đường vân kỳ quái, vừa nhìn đã biết là đồ cổ.

“Công tử, tình cơ tôi có được vật này, nhưng chưa mở được ra bao giờ. Công tử đã ở cảnh giới Địa Tiên, chắc sẽ có cách mở nó”, ông ta tươi cười rồi nói tiếp: “Tôi coi nó hơn cả châu báu ngọc ngà, giờ tôi sẽ tặng cho công tử”.

Ngô Bình nhìn chiếc hộp rồi cười hỏi: “Tặng cho tôi ư?”

Vu Hoá Long gật đầu: “Vâng, mong công tử nhận cho”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi cười hỏi: “Nhỡ vật bên trong là bảo bối hiếm có, ông không hối hận chứ?”

Vu Hoá Long cười nói: “Nếu thế thì chứng tỏ là công tử rất may mắn, tôi sẽ thấy vui cho công tử”.

Ngô Bình: “Được, tôi nhận”.

Dứt lời, anh giơ tay điểm mấy cái vào chiếc hộp, sau mỗi lần điểm, chiếc hộp lại phát ra một tiếng rắc. Cuối cùng, có một cái cột nhỏ trồi lên giữa hộp. Cái cột ấy trong suốt, bên trong có một cái bình nhỏ, chứa dịch thuốc màu lam.

Thấy thế, Vu Hoá Long lập tức trợn tròn mắt rồi vô thức hỏi: “Đây là thứ gì?”

Ngô Bình lấy cái bình ấy ra rồi lắc, sau đó quan sát vài giây: “Là huyết thanh”.

Vu Hoá Long ngẩn ra: “Huyết thanh?”

Khương Phụng Tiên cũng ngạc nhiên hỏi: “Công tử, là huyết thanh của người ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Chữa rõ, có lẽ là đồ mà cổ nhân dùng để nghiên cứu, chắc không có giá trị gì”.

Dứt lời, anh ấn lên chiếc hộp, cái cột đó thụt xuống: “Chiếc hộp này được đấy, rất có giá trị sưu tầm”.

Hiện giờ, Vu Hoá Long đã hoàn toàn khâm phục Ngô Bình. Ông ta đã từng mời nhiều đại sư cơ quan và cao thủ giang hồ, nhưng không ai mở được, vậy mà anh chỉ búng tay cái là xong.

Ông ta đảo mắt rồi cười nói: “Công tử giỏi quá ạ!”

Thật ra, Ngô Bình đang vô cùng kích động, vì thứ ở trong bình đúng là huyết thanh, nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên anh biết huyết thanh ấy toả ra sức mạnh đặc biệt, phán đoán ban đầu của anh thì thứ trong bình chính là Thiên Tiên Huyết!

Ngô Bình mỉm cười nói: “Quá khen, tôi luôn thích nghiên cứu cơ quan nên mở được cái hộp này cũng dễ thôi”.

Dứt lời, anh nhìn Vu Hoá Long: “Tôi không lấy không của ông đâu, ông có yêu cầu gì thì cứ nói”.

Vu Hoá Long không ngờ công tử Lý lại thẳng thắn như vậy, ông ta ngẩn ra, sau đó tươi cười nói: “Công tử, tôi có một chuyện muốn nhờ. Tôi mắc kẹt ở cảnh giới Nhân Tiên lâu rồi, cảm giác như không thể đột phá được nữa. Không biết công tử có cách gì hay đan dược nào giúp được tôi không?”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông cần đan dược giúp ông đột phá lên cảnh giới Vĩ Thần ư?”

Vu Hoá Long gật đầu: “Vâng, tôi đang rất cần”.

Ngô Bình trầm ngâm nói: “Tu vi của ông mới ở Nhân Tiên sơ kỳ, cần đan dược thì thì còn phải xem tình trạng của ông mới được”.

Nói rồi, anh ra hiệu cho Vu Hoá Long vận công, còn mình đứng một bên quan sát. Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy hồn phách của Vu Hoá Long rất yếu, chỉ có thể chất là mạnh.

Quan sát một lúc xong thì Ngô Bình nói: “Ông không luyện kữ cơ bản ở giai đoạn Luyện Thần nên giờ muốn đột phá lên Võ Thần là rất khó”.
 
Chương 1030


Chương 1030

Vu Hoá Long càng them bội phục, ngày trước ông ta chỉ luyện đến cảnh giới Thần Ý ở giai đoạn Luyện Thần. Ban đầu thì không sao, nhưng khi tới cảnh giới Nhân Tiên thì bắt đầu có chuyện, dù ông ta cố gắng thế nào cũng không thể tiến bộ tiếp được.

Ông ta hỏi: “Công tử, đúng là tôi đã sơ suất, không biết phải dùng đan dược nào mới được ạ?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đầu tiên là Ất Thuật Thần Đan, sau đến Tôi Thần Đan, khi nào thần hồn của ông đủ mạnh thì chắc sẽ đột phá được”.

Vu Hoá Long sáng mắt lên rồi quỳ xuống nói: “Xin công tử hãy luyện chế hai loại đan dược ấy giúp tôi”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Vu Hoá Long, ông có biết đan dược ở cảnh giới Địa Tiên quý thế nào không?”

Vu Hoá Long vội nói: “Tôi biết ạ, nhưng nếu công tử đồng ý giúp, nhất định tôi sẽ hậu tạ”.

Ngô Bình hừ nói: “Khỏi, ông ra giá đi rồi tôi luyện đan cho”.

Vu Hoá Long nói: “Mời công tử ra giá trước ạ”.

Ngô Bình ngập ngừng rồi nói: “Tôi đi tìm dược liệu để luyện đan cho người lớn trong nhà, thế này đi, chỉ cần ông có thể tìm được ba trong mấy loại dược liệu ấy thì tôi sẽ luyện chế cho ông Ất Mộc Thần Đan”.

Nói rồi, Ngô Bình lấy một tờ giấy viết các dược liệu ra.

Vu Hoá Long nhận lấy bằng hai tay, sau đó đọc qua rồi nói: “Nhất định tôi sẽ cố hết sức để tìm”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu ông có thể tìm được hết thì chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện luyện Tôi Thần Đan”.

Vu Hoá Long: “Vâng”.

Đây chính là những dược liệu để luyện chế Nhân Đan Vương.

Ngô Bình nói tiếp: “Luyện đan cũng cần chi phí, mỗi bình Ất Mộc Thần Đan, ông đều phải trả năm tỷ”.

Vu Hoá Long nói ngay: “Được ạ, tôi sẽ chuyển cho công tử luôn”.

Ngô Bình: “Cứ chuyển cho Khương Phụng Tiên ấy, còn chuyện này nữa, df ở Đường Môn có những dược liệu mà tôi cần, sau này ông không được kiếm chuyện với Đường Lâu nữa”.

Nghe thấy thế, Vu Hoá Long ngẩn người, nhưng ông ta là người thông minh, biết rằng trở thành tu sĩ cảnh giới Võ Thần mạnh hơn lợi ích kiếm được từ Thiên Kinh nhiều.

Ông ta nói ngay: “Công tử yên tâm, từ giờ tôi sẽ là đối tác trung thành với Đường Môn! Ai dám gây bất lợi cho họ, tôi sẽ xử ngay”.

Đây chính là kết quả mà Ngô Bình muốn thấy, anh muốn khống chế Vu Hoá Long, nhưng bãn nãy chợt thay đổi ý định. Làm thế này vừa loại trừ uy hiếp cho Đường Lâu, vừa bắt Vu Hoá Long ngoan ngoãn nghe lời mình.

“Tốt”, anh gật đầu: “Tạm thời ông cần ba đến năm viên Ất Mộc Thần Đan, giờ tôi đang có sẵn một viên, ông cầm trước đi”.

Dứt lời, anh lấy một bình đan dược ra đưa cho Vu Hoá Long. Ông ta mừng rỡ rồi mở nắp, sau đó một mùi thơm ngào ngạt toả ra. Vu Hoá Long kích động tới mức run lên rồi nói: “Cảm ơn công tử”.

Ngô Bình: “Đừng vui mừng quá sớm, nếu không thể tìm đủ dược liệu cho tôi thì đừng mơ có được tiếp”.

Vu Hoá Long: “Nhất định tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của công tử”.

Ngô Bình xua tay: “Được rồi, các người trò chuyện đi”, dứt lời, anh đứng dậy về phòng.

Anh vừa đi, Vu Hoá Long đã chắp tay với Khương Phụng Tiên: “Anh Khương, tôi sẽ nhớ ơn anh”.

Hôm nay nếu Khương Phụng Tiên không gọi Vu Hoá Long tới thì ông ta đã không thể gặp “công tử Lý”, vì thế ông ta đang vô cùng cảm kích Khương Phụng Tiên.
 
Chương 1031


Chương 1031

Khương Phụng Tiên thở dài nói: “Tôi không ngờ công tử lại bảo vệ Đường Lâu, chuyện này đột ngột quá, công tử làm tôi trở tay không kịp”.

Vu Hoá Long khuyên nhủ: “Anh Khương, Đường Lâu mà cắm rễ ở Thiên Kinh thì sẽ gây bất lợi tới lợi ích của chúng ta, nhưng chúng ta quen được công tử thì còn may mắn hơn nhiều. Chỉ cần mình lấy lòng được công tử thì tương lai khỏi phải lo nghĩ. Một khi chúng ta tiến vào cảnh giới Địa Tiên, chút lợi ích của Thiên Kinh có là gì chứ?”

Khương Phụng Tiên gật đầu: “Anh Vu nói đúng, nhưng chúng ta đã ra tay với Đường Lâu rồi, giờ muốn hoà giải e là không dễ đâu”.

Vu Hoá Long bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, Đường Lâu chỉ mong chúng ta hoà giải thôi, chắc chắn họ sẽ không xung đột với mình đâu”.

Hai người trò chuyện thêm mấy câu thì Vu Hoá Long đứng dậy ra về, ông ta phải về nhà uống Ất Mộc Thần Đan xem hiệu quả thế nào.

Tiễn Vu Hoá Long xong, Khương Phụng Tiên chạy tới gặp Ngô Bình ngay, ông ta nịnh bợ nói: “Thưa thầy, thầy thấy đệ tử có thể tiến vào cảnh giới Địa Tiên không ạ?”

Thấy Ngô Bình tặng đan dược cho Vu Hoá Long, Khương Phụng Tiên vô cùng ngưỡng mộ. Tu vi của họ ngang nhau, nếu Vu Hoá Long đột phá cảnh giới Võ Thần thì đương nhiên Khương Phụng Tiên cũng muốn đột phá lên Địa Tiên.

Ngô Bình nói: “Ông cứ làm việc cho tốt, tôi đảm bảo ông sẽ đột phá. Còn Vu Hoá Long, ông ta chỉ là một quân cờ của tôi thôi”.

Khương Phụng Tiên mừng rỡ rồi nói: “Cảm ơn thầy, st sẽ trung thành một lòng với thầy”.

Ngô Bình lại lấy một đơn thuốc đưa cho Khương Phụng Tiên rồi nói: “Ông cũng lưu ý các dược liệu trong đơn này, nếu tìm được thì tôi sẽ có thưởng”.

Khương Phụng Tiên nhận lấy rồi nói: “Vâng”.

Ngô Bình rời khỏi nhà của Khương Phụng Tiên rồi lặng lẽ về Đường Lâu, lúc này trời đã tối đen, anh tìm Đường Băng Vân trước.

Anh mở cửa ra thì nghe thấy một giọng nói xa lạ của đàn ông: “Đường Băng Vân, cô đừng có không biết điều”.

Lúc này, có năm người đàn ông lạ mặt trong nhà, một người thanh niên trong số đó đang nói chuyện với Đường Băng Vân, anh ta ăn nói lỗ mãng, không hề nể nang ai.

Đường Băng Vân tức tối nói: “Đường Lăng, anh đừng quá đáng! Là ông bảo tôi phụ trách Đường Lâu, Kim Ngọc Đường thò tay dài quá rồi đấy”.

Người thanh niên tên Đường Lăng cười nói: “Đường Băng Vân, Kim Ngọc Đường chuyên phụ trách sản nghiệp của Đường Môn, thế Đường Lâu có phải sản nghiệp của Đường Môn không? Nếu có thì phải do tôi quản lý”.

Đường Băng Vân cười lạnh: “Đường Lăng, anh hống hách quá rồi đấy! Anh tưởng không ai ở Đường Môn trị được anh à?”

Đường Lăng cười khẩy nói: “Nói vớ vẩn vừa thôi, hôm nay tôi sẽ tiếp quản Đường Lâu”.

Sau đó, hai người mới chú ý thấy Ngô Bình đang đứng ở cửa.

“Băng Vân, sao thế?”, Ngô Bình bước nhanh tới rồi đứng cạnh Đường Băng Vân.

Đường Băng Vân hừ nói: “Anh ta là Đường Lăng, lần trước đã cướp trang web cược bóng của Đường Lâu, giờ lại đòi giành quyền quản lý nơi này luôn”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Chuyện này đơn giản mà, cứ hỏi ý ông là xong”.
 
Chương 1032


Chương 1032

Đường Băng Vân thở dài nói: “Ông bế quan mất rồi, giờ em không liên lạc được”.

“Cậu là ai?”, Đường Lăng nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi hỏi với giọng ngang tàng, hoàn toàn coi thường anh.

Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Tôi là Ngô Bình – chồng sắp cưới của Băng Vân”.

Đường Lăng cười phá lên: “Ngô Bình đây hả! Cậu đến đúng lúc lắm, nghe nói cậu có 30 phần trăm ở Đường Lâu. Giờ tôi chính thức thông báo, 30 phần trăm cổ phần này không liên quan đến cậu nữa. Giờ Đường Lâu sẽ thuộc về Kim Ngọc Đường”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình sầm mặt, để giải quyết vấn đề của Đường Lâu, anh đã tốn bao công sức. Giờ thì hay rồi, tên này mở miệng ra là đòi cướp luôn, đúng là không thể chấp nhận được.

Đường Băng Vân cười lạnh: “Anh đòi cướp ư? Đó là cổ phần ông cho Ngô Bình, không ai được lấy hết”.

Đường Lăng hừ nói: “Tôi không quan tâm, giờ tôi quyết vậy rồi! Cô hiểu chưa?”

Đường Băng Vân còn định tranh luận tiếp, nhưng Ngô Bình đã vô vai cô ấy rồi nói: “Băng Vân, đừng phí lời với anh ta nữa. Đường Lâu do chúng ta quản lý, đừng ai hòng cướp được”.

Dứt lời, anh kéo Đường Băng Vân đi ra ngoài.

“Khoan!”, Đường Lăng lạnh giọng nói: “Tôi cho hai người đi à?”

Ngô Bình cau mày: “Anh muốn thế nào?”

Đường Lăng trầm giọng: “Tôi đã nói rồi, mau giao quyền quản lý Đường Lâu cho tôi! Mấy ngày tới, các người phải nghe tôi sắp xếp, tôi bảo làm sao thì phải làm vậy”.

Ngô Bình bắt đầu bực mình: “Tôi chưa phải người của Đường Môn, anh không quản được tôi đâu”.

Đường Lăng cười ha hả: “Không quản được ư? Vậy cậu thử đi đi, xem có sống mà bước chân qua cửa này không?”

Anh ta vừa nói dứt câu, đã có hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đứng chặn ở cửa, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình thờ dài: “Chẳng dễ gì mới bồi dưỡng ra hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, giờ bị tôi đánh chết thì phí quá!”

“Đánh chết họ?”, Đường Lăng ngẩn ra rồi cười phá lên: “Nhìn cho rõ đi! Họ là đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đấy! Đừng nói là hai đánh một, kể cả solo thì cậu cũng thua là cái chắc”.

Ngô Bình hừ một tiếng rồi ngoái lại hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, anh đánh chết họ, ông có nổi giận không?”

Đường Băng Vân đang tức nên đáp: “Chỉ cần không đánh chết Đường Lăng là được, còn anh muốn xử ai thì xử”.

“Ok”, dứt lời, Ngô Bình cất bước. Hai cao thủ kia cùng ra tay, tấn công anh từ hai phía.

Vào lúc cấp bách, có một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình đánh bay hai tên đó, một người lún ngực, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.

Người còn lại tung một quyền đánh vào vai trái Ngô Bình, song đã bị bộ giáp của anh ngăn cản, tay tên đó tê rần.

Ngô Bình nhân cơ hội đó chộp vào cổ tay hắn rồi đá vào hạ bộ của hắn.

Như có thứ gì đó vỡ nát, tên kia trợn tròn mắt rồi ôm hạ thân nằm lăn lộn dưới đất.

Hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đều đã bị thương nặng, Ngô Bình ngoái lại nhìn Đường Lăng rồi hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, nếu giờ anh đánh Đường Lăng, Kim Ngọc Đường có tìm anh báo thù không?”

Nghe thấy thế, Đường Lăng bắt đầu thấy sợ, anh ta không còn ngông nghênh nữa, mà nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu cũng có chút tài năng đấy, nhưng nếu đánh tôi thì có chuyện với Kim Ngọc Đường đấy”.
 
Chương 1033


Chương 1033

Ngô Bình cười nói: “Sao? Kim Ngọc Đường định giết tôi à?”

Đường Lăng lạnh người khi nhìn thấy nụ cười của Ngô Bình, sau đó phải nói lái đi: “Ai làm đệ tử của Đường Môn bị thương, môn chủ sẽ không bỏ qua”.

Ngô Bình hừ mạnh nói: “Đường Lăng, tôi định cho anh chút thể diện, nhưng giờ xem ra không cần rồi, biến ngay cho tôi”.

Đường Lăng tái mặt, sau đó đá bay sofa ở cạnh đó rồi đi mất. Mấy tên thuộc hạ cũng chạy theo ngay, ngoài ra còn không quên khiêng hai tên ban nãy đi.

“Thiếu đường chủ, Ngô Bình này ngông quá!”, vào thang máy rồi, một tên nói: “Chúng ta mau báo cho đường chủ, để người cử cao thủ tới”.

Chát! Đường Lăng tát cho tên đó một phát rồi mắng: “Ngu dốt! Nếu bố tao ra mặt được thì còn bảo tao đến làm gì?”

Người bị đánh rụng mất ba cái răng, sau đó ngậm họng.

Một người khác nói: “Thiếu đường chủ, Ngô Bình này khó chơi rồi, thuộc hạ thấy cậu ta không uy hiếp bừa đâu. Chúng ta phải tính kế lâu dài, đừng xung đột với cậu ta vội”.

Đường Lăng hừ nói: “Mai là Đường Diệt tới rồi, để tao xem Ngô Bình có dám ra tay với Đường Diệt không!”

Trong phòng, Đường Băng Vân vẫn chưa nguôi giận, căm phẫn nói: “Đường Lăng ác thật đấy!”

Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Đừng giận. Sau này đối phó với hạng người này không được khách sáo nữa”.

Đường Băng Vân đỡ trán, vẻ mặt đầy bất lực: “Đây chính là lý do em thà ra nước ngoài để quản lý nhóm lính đánh thuê cũng không muốn ở lại Đường Môn làm việc. Bất kể anh làm gì đi nữa, cũng sẽ có kẻ gây sự với anh”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Băng Vân, tên Đường Lăng này quá hung hăng. Cho dù anh ta là con rể của Thanh Môn thì cũng không thể xem thường quyền uy của ông nội em chứ?”

Đường Băng Vân đáp: “Nếu là Đường Vô Cữu – bố của Đường Lăng thì đương nhiên không dám. Nhưng Đường Lăng là hậu bối. Anh ta mà cướp Đường Lâu từ tay em thì cũng có thể nói thành xung đột giữa lớp tiểu bối, ông nội không tiện làm gì anh ta, dù sao ngoài mặt vẫn phải giữ gìn đoàn kết”.

Ngô Bình bảo: “Nói vậy thì bất kể chuyện này có ầm ĩ thế nào thì Đường Vô Cữu cũng sẽ không lộ diện?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Phải. Tiểu bối tranh đấu vốn là truyền thống của Đường Môn. Ai có bản lĩnh thì giành được miếng thịt ngon”.

Ngô Bình hơi hối hận: “Biết thế thì ban nãy anh đã tẩn Đường Lăng một trận để giúp em trút giận rồi”.

Đường Băng Vân lắc đầu: “Thế lực của Đường Vô Cữu rất lớn, nếu tình thế không bắt buộc thì đừng gây hấn trực diện. Việc anh đánh trọng thương hai cao thủ Tiên Thiên đã gây đả kích lớn với họ rồi”.

Ngô Bình xua tay đáp: “Ừm, không nhắc nữa. Anh đã xử lý được Vu Hoá Long rồi. Khương Phụng Tiên và Vu Hoá Long đều sẽ hỗ trợ Đường Lâu. Em có thể liên minh với họ”.

Mắt Đường Băng Vân sáng rỡ: “Tốt quá rồi! Chỉ cần xử lý được hai người này thì không cần lo nữa”.

Ngô Bình gật gù: “Có họ giúp đỡ, anh cũng yên tâm rồi. Anh dạy Diệp Thần tu luyện xong sẽ rời đi”.

Đường Băng Vân nói: “Tháng sau là Đường yến, chúng ta cùng tham dự nhé”.

Ngô Bình trả lời: “Yên tâm, nhất định anh sẽ đến. Tên Đường Lăng này vẫn chưa từ bỏ hẳn, anh sẽ giải quyết mối phiền phức này!”

Đường Băng Vân ra ngoài làm việc. Ngô Bình gọi Diệp Thần đến, truyền công pháp cho cậu ấy. Vì lúc mới bắt đầu tu luyện, anh đã truyền cho Diệp Thần bộ pháp đứng tấn, bảo cậu ấy đứng tấn mỗi ngày.
 
Chương 1034


Chương 1034

Đứng tấn thoạt nhìn đơn giản nhưng thực chất không dễ chút nào. Có điều, Diệp Thần không hổ là thiên tài. Ngô Bình mới dạy một lần, cậu ấy đã học được kha khá. Anh chỉ thêm hai lần nữa, động tác của cậu ấy đã vô cùng chuẩn xác.

Ngô Bình rất hài lòng, bảo Diệp Thần trở về đứng tấn, bao giờ cảm thấy đan điền như lửa đốt thì hẵng đến tìm anh.

Sau khi Diệp Thần đi khỏi, anh gọi điện cho Dương Mộ Bạch, hỏi ông có đang ở thủ đô không.

Lúc này Dương Mộ Bạch đang nghỉ ngơi. Nhận được cuộc gọi của Ngô Bình, ông vui lắm, bèn cười bảo: “Sư đệ, phía Đường Lâu thế nào rồi?”

Ngô Bình đáp: “Vẫn ổn ạ. Sư huynh, tối nay em sẽ đi đánh nhau, anh có thể giúp em không?”

Vừa nghe sư đệ nói vậy, Dương Mộ Bạch nói ngay: “Anh đang ở nhà. Cậu đến gặp anh rồi chúng ta bàn bạc”.

Trời không còn sớm nữa. Ngô Bình lái xe đến nơi ở của Dương Mộ Bạch. Ông đã chuẩn bị xong rượu thịt, chờ cậu ghé thăm.

Vừa vào cửa, Ngô Bình đã trông thấy rượu ngon, bèn cười ha ha: “Sư huynh quả là tri kỷ của em”.

Dương Mộ Bạch đáp: “Có chuyện gì thì vừa uống vừa kể nhé”.

Có vài món đồ nhắm đơn giản, hai người vui vẻ cụng ly. Đến khi uống được nửa vò rượu, Ngô Bình mới tóm tắt lại tình hình của Đường Lâu: “Sư huynh, tên Đường Lăng ấy rất ngạo mạn. Em chuẩn bị đi tẩn anh ta nhừ tử”.

Dương Mộ Bạch lăn lộn giang hồ nhiều năm, tất nhiên hiểu được ý định của Ngô Bình. Ông gật đầu: “Tẩn một trận cũng được. Phải để cậu ta biết Thiên Kinh là địa bàn của chúng ta. Hống hách ở địa bàn chúng ta thì phải trả giá”.

Ngô Bình mỉm cười: “Sư huynh cho người điều tra xem tên Đường Lăng này đang ở đâu nhé. Khoảng hai, ba giờ sáng, chúng ta sẽ đến tìm anh ta”.

Dương Mộ Bạch cười hề hề: “Sư đệ à, ai đắc tội cậu đúng là xui xẻo!”

Ngô Bình bật cười ha hả: “Do anh ta tự chuốc phiền phức, không thể trách em”.

Giờ vẫn còn sớm, hai người tiếp tục chè chén, uống cạn vò rượu thứ nhất thì mở tiếp vò thứ hai.

Ngô Bình thấy ông đã đột phá, bèn hỏi chuyện: “Sư huynh này, anh đã đạt đến cảnh giới Võ Thần được một thời gian rồi, gần đây việc tu hành vẫn suôn sẻ chứ ạ?”

Dương Mộ Bạch lắc đầu: “Không suôn sẻ lắm, có lẽ do tuổi đã cao nên anh luôn có cảm giác lực bất tòng tâm. Hầy, thật ra nên đột phá thì đã đột phá lâu rồi, nhưng anh đã từng tuổi này, cũng không dám mơ ước viển vông gì nữa”.

Ngô Bình cười bảo: “Sư huynh đừng nản lòng. Có em ở đây, anh chắc chắn sẽ trở thành Địa Tiên”.

Dương Mộ Bạch giật mình hỏi: “Sư đệ có cách gì ư?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Sư huynh à, trong công pháp mà sư phụ truyền cho anh, Nhân Tiên có mấy cảnh giới?”

Dương Mộ Bạch nói: “Trong công pháp mà sư phụ truyền dạy, Nhân Tiên chia thành bốn cảnh giới. Hai cảnh giới đầu là cảnh giới Vương, đến được bước này sẽ có danh xưng Võ Vương. Nhưng bình thường đến được cảnh giới thứ hai của Nhân Tiên đã xưng là Võ Thần. Cảnh giới thứ ba và thứ tư được gọi là cảnh giới Thánh. Cảnh giới này rất kỳ diệu, trên thế gian này rất hiếm ai có thể đạt đến. Hầu hết người ta sẽ từ giai đoạn Võ Thần tiến thẳng đến Địa Tiên”.

Ngô Bình tiếp lời: “Đúng vậy. Trong các Võ Thần mà em quen, hầu như không ai cân nhắc đến cảnh giới Thánh. Họ cảm thấy ở cảnh giới thứ hai của Nhân Tiên đã có thể thăng cấp thành Địa Tiên thì sao phải vào cảnh giới Thánh nữa. Suy cho cùng thì cảnh giới Thánh quá khó”.

Dương Mộ Bạch vừa nhìn anh vừa nói: “Sư đệ, ý cậu là cách nghĩ này đã sai?”
 
Chương 1035


Chương 1035

Ngô Bình gật đầu: “Không thể xem là sai. Chuyện này không thể trách giới tu chân trong thiên hạ. Thời đại thay đổi, hoàn cảnh bây giờ đã khác thời tiền sử, dẫn đến việc trình tự tu hành trước đây không còn phù hợp cho tu chân thời nay. Không tu cảnh giới Thánh mà đột phá lên thẳng, thật ra là một sự thay đổi chính xác”.

Dương Mộ Bạch thở dài: “Ừ. Cả đời anh cũng không còn cơ hội tiến vào cảnh giới Thánh nữa. Thậm chí anh cảm thấy đột phá cảnh giới Thánh còn khó hơn đột phá Địa Tiên”.

Ngô Bình cười bảo: “Sư huynh, như em vừa nói, tu chân bây giờ không dám vào cảnh giới Thánh vì hoàn cảnh đã thay đổi. Thật ra chỉ cần cung cấp môi trường phù hợp, đột phá cảnh giới Thánh sẽ không quá khó”.

Dương Mộ Bạch chấn động: “Lẽ nào sư đệ có cách ư?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nếu sư huynh có thể tiến vào cảnh giới Thánh, dù cho tuổi tác đã cao thì vẫn có thể thăng thành Địa Tiên”.

Dương Mộ Bạch rất thích thú, vội hỏi: “Sư đệ làm anh nôn nóng quá. Rốt cuộc cậu có cách gì, mau nói đi”.

Ngô Bình cười nói: “Bốn cảnh giới Nhân Tiên mà sư huynh vừa nói đều có đặc điểm riêng. Cảnh giới thứ ba và bốn của Nhân Tiên rất khó, vì cần một vài bí quyết nhỏ và cách thức mới đột phá được cảnh giới Thánh”.

Có những chuyện, Ngô Bình không hề nói hết ra. Thật ra Nhân Tiên có sáu cảnh giới, nhưng tương truyền chỉ có cảnh giới ba và bốn mà thôi. Từ cảnh giới ba đến sáu, mỗi cảnh giới đều có bí quyết thăng cấp riêng. Những điều này có ghi chép trong phiến ngọc.

Dương Mộ Bạch dỏng tai, hỏi ngay: “Sư đệ à, là bí quyết gì vậy?”

Ngô Bình xua tay: “Sư huynh đừng vội. Chờ đánh Đường Lăng xong, em sẽ từ từ nói cho anh biết”.

Dương Mộ Bạch sốt ruột vò đầu bứt tai. Nhưng ông biết dù có sốt sắng mấy thì Ngô Bình cũng sẽ không tiết lộ bây giờ, đành nói: “Được, vậy chúng ta uống rượu tiếp!”

Uống hết một vò rượu nữa, chẳng biết có phải Dương Mộ Bạch vui quá hay không mà có vẻ đã ngà ngà say. Ông cười nói: “Sư đệ à, bây giờ anh càng ngày càng không thể nhìn thấu cậu rồi”.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh, dù tương lai em có ra sao thì chúng ta vẫn là anh em”.

Dương Mộ Bạch cảm thán: “Ừ, chúng ta mãi mãi là anh em. Cạn nào!”

Hai người tán gẫu về mọi chuyện trên trời dưới biển. Chầu rượu này kéo dài đến tận hai giờ rưỡi sáng, vò rượu chất đầy bên cạnh bàn. Có vài tiểu bối ngồi ở xa xa không dám đi nghỉ ngơi, càng chẳng dám đến gần.

Thấy đã sắp đến giờ, Ngô Bình cười hì hì: “Sư huynh à, người của anh xác định được vị trí của Đường Lăng chưa?”

Dương Mộ Bạch đã gọi điện thoại, đáp lời: “Tìm được rồi. Đường Lăng đang ở cùng vợ. Họ có một căn nhà lớn ở Thiên Kinh”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, vợ anh ta là người của Thanh Môn nhỉ?”

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Đúng vậy. Vợ Đường Lăng là Thái Kỳ, con gái của Thái Hưng – ông trùm Thanh Môn đấy”.

Ngô Bình nói: “Đến thẳng nhà để đánh anh ta có phải hơi thất đức không?”

Dương Mộ Bạch đảo mắt: “Đánh thì đánh thôi, lại còn quan tâm đến chuyện thất đức hay không”.

Ngô Bình gãi mũi: “Sư huynh nói cũng phải. Nếu đã đánh thì đánh cả anh ta và vợ đi”.
 
Chương 1036


Chương 1036

Dứt lời, anh bèn đưa tay lên nắn nắn gương mặt. Chẳng mấy chốc, anh đã sở hữu một gương mặt khác hẳn. Bây giờ Ngô Bình trông như ngoài bốn mươi tuổi, mắt tam giác, ánh mắt hung tợn, mặt dài, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng người lương thiện.

Dương Mộ Bạch nhấn lên mặt vài cái, biến thành người có ngoại hình tương tự Ngô Bình, cũng có mắt tam giác, ánh mắt hung dữ, mặt dài. Cả hai trông như anh em sinh đôi vậy.

Cả hai nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Ngô Bình nói: “Sư huynh à, chúng ta lấy tên giả đi. Em là Trương Long, anh là Triệu Hổ”.

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Hay lắm, anh em Trương Long. Nào, đi thôi!”

Trời đã muộn, cả hai lái xe đến một công viên. Sau khi xuống xe, họ đi đến cuối công viên, nhẹ nhàng tung người, trèo qua bức tường cao.

Sau bức tường ấy là một vườn hoa, đi thẳng về phía trước hơn một trăm mét nữa là một kiến trúc rộng lớn phủ kín giàn thanh đằng.

Lúc này, trong ngôi nhà ấy, Đường Lăng đã thay đồ mặc ở nhà và đang gọt táo cho vợ. Vợ Đường Lăng là Thái Kỳ. Cô ta không cao, khá béo, nặng khoảng hơn một trăm ký, mặc một chiếc váy ôm màu đen.

Có vẻ Đường Lăng rất cung kính người vợ này. Anh ta đút táo cho vợ, cười bảo: “Vợ ăn nhiều chút nhé. Mới mấy ngày không gặp nhau mà anh thấy em gầy đi rồi”.

Thái Kỳ trừng mắt với Đường Lăng: “Mấy hôm nay chồng không đi tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài đấy chứ?”

Đường Lăng lập tức giơ tay lên thề: “Vợ à, sao em lại nghi ngờ anh nữa rồi? Em vẫn không hiểu được tình yêu mà anh dành cho em sao? Em cũng biết gần đây Đường Môn rất nhiều việc, nếu anh không cố gắng thì làm sao có thể gây dựng sự nghiệp để bố chúng ta vui lòng chứ?”

Lúc này, Ngô Bình đã vắt vẻo treo mình ở cửa sổ. Dương Mộ Bạch lên sân thượng, quan sát tình hình xung quanh để báo cho Ngô Bình biết. Một khi có tình huống nguy hiểm, ông sẽ ra tay đầu tiên.

Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười trước vẻ hèn kém ấy của Đường Lăng. Anh nghĩ bụng, trước đó anh ta kiêu ngạo lắm cơ mà, sao trước mặt vợ lại ngoan hiền như con cừu non thế kia.

Nhưng ngẫm một hồi thì anh cũng hiểu. Bố của Thái Kỳ rất có quyền lực ở Thanh Môn, nếu sau này Đường Lăng muốn tạo dựng thành tích ở Đường Môn thì chắc chắn phải nhờ Thanh Môn hỗ trợ. Anh ta hoành hành ngang ngược ở Đường Môn và không để ai vào mắt cũng vì có sự giúp đỡ của nhà họ Thái.

Nhờ uống rượu trò chuyện với Dương Mộ Bạch nên Ngô Bình cũng đã có thêm thông tin về Thái Hưng. Đây là một trong những ông trùm lớn nhất của Thanh Môn. Công việc của Thanh Môn ở khu vực Đông Á đều do Thái Hưng quản lý.

Thanh Môn cực kỳ lớn mạnh, thế lực phân bố khắp nơi trên thế giới, thành viên lên đến mấy trăm nghìn người. Có thể nói thế lực của Thái Hưng không hề kém cạnh Đường Môn!

Lợi hại hơn nữa chính là chuyện Thái Hưng còn có một người vợ rất giỏi và bí ẩn. Nghe bảo vợ ông ta là Địa Tiên, quản lý một tổ chức bí mật rất ghê gớm. Tổ chức này thậm chí không hề thua kém Thiên Sát của Đường Môn!

Đường Lăng nịnh nọt nhà họ Thái như vậy hẳn cũng vì lẽ đó.

Nghĩ đến đây, anh bĩu môi nghĩ bụng: “Nếu Đường Lăng đã sợ vợ như thế thì phải để cô vợ trị anh ta thôi!”

Thái Kỳ ăn táo xong thì về phòng tắm rửa. Họ đã không gặp nhau mấy ngày rồi, đêm nay Đường Lăng phải “trả bài” theo lệ.

Không có vợ ở đây, Đường Lăng lập tức lộ vẻ chán ghét. Anh ta lấy điện thoại trong bộ quần áo bên cạnh rồi bắt đầu nhắn tin với ai đó.

Tất nhiên, chiếc điện thoại này được anh ta giấu riêng, bình thường không lấy ra để tránh bị vợ nhìn thấy.
 
Chương 1037


Chương 1037

Anh ta đang trò chuyện với một cô gái tên là “Bé cưng”.

“Anh yêu à, anh đang ở đâu thế? Sao ban nãy không trả lời tin nhắn của em?”, “Bé cưng” hỏi.

Đường Lăng hồi âm: “Bé cưng à, anh đang ở nhà, tí nữa phải hầu hạ mụ vợ béo chết tiệt. Hầy, vừa nghĩ đến chuyện ngủ với mụ béo ấy đã thấy khó chịu. So với bé cưng của anh thì mụ ta chỉ là một con lợn nái, nghĩ đến thôi đã buồn nôn”.

“Bé cưng” bảo: “Anh yêu à, thế anh còn ở bên cạnh mụ ấy làm gì? Anh ly hôn đi rồi cưới em. Em sinh con cho anh, chúng ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc”.

Đường Lăng nhắn lại: “Bé cưng à, em nghĩ anh không muốn sao? Nhưng bố của mụ béo chết giẫm ấy lợi hại lắm. Anh muốn mở rộng địa bàn ở Đường Môn, bố anh muốn có thêm tiếng nói ở Đường Môn, đều phải nhờ gia đình của mụ lợn béo ấy hỗ trợ. Nhưng em yên tâm, ngày mai anh sẽ tìm em. Lần này anh có thể ở bên em ba ngày đấy!”

“Bé cưng” bèn gửi cho anh ta một hình mặt cười: “Anh yêu tuyệt vời…”

Ngô Bình thầm bật cười trước những tin nhắn mùi mẫn ấy, đoạn nghĩ bụng, để rồi xem lát nữa anh ta chết thế nào đây!

Mười phút sau, Thái Kỳ đã tắm xong. Cô ta mặc chiếc áo choàng tắm cỡ lớn, mặt ửng hồng, bổ nhào về phía Đường Lăng.

Đường Lăng đã cất điện thoại đi, chỉnh điện thoại sang trạng thái im lặng. Chỉ cần không động vào quần áo của anh ta thì nó sẽ không bị phát hiện.

Thái Kỳ nhào về phía Đường Lăng, chuẩn bị cởi đồ anh ta. Ngô Bình âm thầm kích hoạt nhãn lực, tắt chế độ im lặng của điện thoại, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để nhập mật khẩu đã nhìn trộm lúc nãy, sau đó gọi điện thoại cho số của “Bé cưng”.

Ngay lập tức, tiếng “tính tinh tính tinh” vang lên. Thái Kỳ ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Âm thanh này khiến Đường Lăng chết đứng. Đây là âm thanh gọi video từ chiếc điện thoại bí mật của anh ta cơ mà? Chuyện gì thế này, rõ ràng anh ta đã chỉnh im lặng, sao lại có tiếng? Mà lẽ ra bé cưng không nên bắt đầu video vào lúc này chứ!

Anh ta sợ đến mức tái cả mặt.

Đúng lúc này, Ngô Bình dùng nhãn lực di chuyển quần áo của Đường Lăng. Thái Kỳ lập tức chú ý đến nó, bèn cầm lên rồi lấy điện thoại ra.

Cô ta ngờ vực hỏi: “Chồng à, sao anh vẫn còn một chiếc điện thoại nữa vậy, ai tìm anh đấy? Ồ, ‘Bé cưng’…”

Nhiệt độ trong căn phòng lập tức giảm mạnh, mây đen phủ kín gương mặt Thái Kỳ. Đúng vào lúc này, “Bé cưng” đã nhận cuộc gọi video, giọng nói nũng nịu cất lên: “Anh yêu, chẳng phải anh đang hầu hạ mụ vợ béo kia à? Sao tự dưng lại gọi video cho em thế?”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy, Thái Kỳ lập tức cứng người. Cô ta nhìn màn hình, thấy một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, xinh đẹp ngây thơ, cười lúng liếng như hoa.

“Mày là ai?”, cô ta gầm lên như thú dữ.

Sau khi nhìn rõ mặt Thái Kỳ, cô gái ở màn hình bên kia cũng sợ hãi ré lên, cuống cuồng ngắt video.

“Vợ ơi, em nghe anh giải thích…”, gương mặt Đường Lăng thoắt cái đã trắng bệch, vội vã lên tiếng.

Nhưng Thái Kỳ không buồn nghe nữa. Cô ta mở điện thoại, xem tin nhắn của hai người họ. Vô số câu từ mùi mẫn tựa như kim đâm vào mắt cô ta. Thịt mỡ trên mặt cô ta không ngừng run lên, lửa giận bừng bừng trong ánh mắt.
 
Chương 1038


Chương 1038

“Chát!”

Cô ta đập mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn Đường Lăng. Hàng trăm nghìn suy nghĩ đang lướt qua đầu Đường Lăng lúc này. Nhưng vừa đối mặt với ánh mắt hung tợn của Thái Kỳ, anh ta chẳng còn nghĩ gì được nữa.

“Tiểu Kỳ à, em hiểu nhầm rồi. Cô ả đó do người khác sắp đặt, có kẻ muốn hại anh…”

“Câm mồm!”, Thái Kỳ trừng mắt với anh ta: “Anh thấy tôi giống kẻ ngu xuẩn lắm à?”

Đường Lăng nín bặt. Anh ta mấp máy môi, muốn nói gì đó để lấp liếm, nhưng rồi cảm thấy nói gì cũng vô ích.

Lúc này, Thái Kỳ hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Đây không phải là lần đầu nhỉ?”

Đường Lăng vội vàng đáp: “Tiểu Kỳ à, tin anh đi, đây thật sự là lần đầu tiên. Anh bị ma ám, anh sai rồi”, dứt lời, anh ta bèn tự tát mạnh vào mặt mình.

Thái Kỳ ngồi xuống. Cô ta nhìn người chồng của mình ở trước mặt, đoạn hỏi: “Đường Lăng, anh còn nhớ ban đầu anh đã hứa với tôi thế nào không?”

Đường Lăng sững người, nghĩ một hồi sau mới chậm rãi trả lời: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh không được dan díu với người phụ nữ khác”.

Thái Kỳ sầm mặt nói: “Khi ấy anh đã nói, nếu anh không làm được, tôi có thể giết anh!”

Anh ta nuốt nước bọt: “Vợ ơi, anh thật sự sai rồi. Xin em tha cho anh một lần”.

Thái Kỳ cười khẩy: “Hứa rồi nuốt lời. Anh nói xem, tôi có thể giết anh chưa?”

Đường Lăng rùng mình: “Vợ à, anh sai rồi, em đừng giết anh mà!”

Không ngờ Đường Lăng còn khóc nấc lên. Ngô Bình nhìn mà ngây người. Dù gì Đường Lăng cũng là tông sư cảnh giới Thần, có tu vi, sao lại sợ một người phụ nữ chứ? Lại còn sợ đến nỗi bật khóc?

Đúng lúc này, có một cái bóng màu xám rất nhạt xuất hiện ở phía sau Thái Kỳ. Một luồng khí tức lạnh lẽo bao trùm cả căn nhà. Khí tức này khiến Ngô Bình sởn tóc gáy. Anh nhìn chằm chằm vào cái bóng xám ấy, không dám thở mạnh.

Ngay cả Dương Mộ Bạch ở sân thượng cũng cứng còng người lại, không dám nhúc nhích.

Thái Kỳ nhìn Đường Lăng đã sợ đến mức quỵ xuống sàn, hờ hững nói: “Anh tự sát đi. Nếu Minh ra tay, anh sẽ chết thảm hơn đấy”.

Đường Lăng sợ hãi dập đầu “cồm cộp”, hét lên: “Đừng! Vợ ơi, em tha cho anh đi mà. Sau này anh không dám nữa!”

Thái Kỳ thờ ơ đáp: “Nếu tôi cần đàn ông khôi ngô thì chỉ cần ngoắc tay thôi đã có cả trăm nghìn kẻ chạy đến hầu hạ tôi rồi. Anh nghĩ anh quan trọng lắm sao?”

Đường Lăng cuống cuồng nói: “Tiểu Kỳ à, em không thể giết anh, anh có thế lực rất lớn ở Đường Môn, anh có ích cho em…”

Thái Kỳ hừ giọng: “Ngu ngốc! Anh tưởng Thanh Môn của tôi chỉ có một con cờ ở Đường Môn sao? Anh chết đi, chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục”.

Đường Lăng sợ thật rồi: “Tiểu Kỳ à, anh không dám nữa, anh thật sự không dám nữa đâu!”

Thái Kỳ nhìn anh ta chằm chằm như đang đưa ra quyết định. Nửa phút sau, cô ta lên tiếng: “Được thôi, tôi cho anh thêm một cơ hội! Anh đưa cô ả kia đến đây, sau đó giết chết ả trước mặt tôi!”

Không hề do dự, Đường Lăng đáp: “Được, anh đi ngay!”

Anh ta bật dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài, tựa như sợ Thái Kỳ sẽ đổi ý vậy.

Sau khi Đường Lăng đi khỏi, cái bóng xám kia đột nhiên nhìn ra cửa sổ, một đôi mắt đỏ nhạt nhìn vào mắt Ngô Bình.

Ngô Bình miễn cưỡng nặn ra nụ cười, vẫy tay về phía cái bóng ấy, sau đó đẩy cửa sổ, nhảy vào phòng.
 
Chương 1039


Chương 1039

Hiển nhiên Thái Kỳ không biết Ngô Bình ở bên ngoài. Cô ta ngẩn ra, giận dữ hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình chớp mắt đáp: “Chào cô Thái, tôi là Ngô Bình”.

Thái Kỳ nhìn anh chăm chăm. Lòng bàn tay Ngô Bình đẫm mồ hôi lạnh. Anh âm thầm lấy sát sinh phù, chuẩn bị liều mạng bất kỳ lúc nào.

Cô ta cau mày: “Tôi không quen anh”.

Suy nghĩ của Ngô Bình đột ngột thay đổi. Anh biết thứ đó được người phụ nữ này nắm giữ, bèn nói: “Cô Thái, tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với cô”.

Thái Kỳ rất hiếu kỳ: “Làm ăn?”

Ngô Bình nghiêm túc gật đầu: “Tôi nghiên cứu ra được một loại thuốc. Nó không chỉ có công dụng giảm béo mà còn giúp người ta đẹp hơn”.

Mắt Thái Kỳ sáng rỡ. Chẳng ai muốn béo cả, Thái Kỳ cũng không ngoại lệ. Chẳng qua cô ta thích ăn uống, không kiềm chế được, lại không hay vận động, béo là chuyện khó tránh.

Nhưng ngay giây sau, cô ta đã lạnh giọng: “Thuốc giảm béo nào mà tôi chưa từng uống. Anh nghĩ anh lừa được tôi sao?”

Ngô Bình cười nói: “Cô Thái à, thuốc giảm béo mà cô uống trước kia đều là thuốc xoàng xĩnh. Còn thuốc của tôi có thể giúp cô giảm cân một cách lành mạnh mà không cần ăn kiêng, có ăn gì cũng không béo lên”.

Cõi lòng Thái Kỳ run lên. Có thứ thuốc như thế thật ư? Cô ta nhìn Ngô Bình với vẻ hoài nghi: “Thật sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên. Có điều thuốc này hơi đắt, nếu không thì tôi cũng không đặc biệt đến tìm cô”.

Thái Kỳ ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tốt lắm, đưa thuốc của anh ra đi”.

Trong người Ngô Bình làm gì có thuốc. Anh không biến sắc: “Cô Thái, tôi không mang thuốc theo. Nếu cô không ngại giá cả, ngày mai tôi sẽ giao thuốc cho cô”.

Thái Kỳ cười khẩy: “Anh đùa tôi?”

Ngô Bình nghiêm nghị đáp: “Nào dám. Nếu cô Thái không tin, bây giờ tôi sẽ về lấy thuốc ngay. Cô có thể bảo vị ‘Khối thần’ này đi cùng tôi”.

Thái Kỳ kinh ngạc: “Anh biết đây là Khối thần?”

Ngô Bình nói: “Tôi biết. Khối thần là tà linh phong ấn trong thẻ con rối, năng lực rất mạnh”.

Thái Kỳ gật gù: “Anh rất am hiểu. Đúng vậy, nó chính là Khối thần”.

Ngô Bình nói tiếp: “Cô Thái, chúng ta bàn giá cả trước đi. Thuốc của tôi có giá một triệu một liều”.

Thái Kỳ nhẹ nhàng bảo: “Đừng nói một triệu, dù có là một trăm tỷ, tôi cũng mua được. Cảnh cáo trước, nếu anh dám lừa tôi, tôi sẽ khiến anh chết rất khó coi!”

Ngô Bình trả lời: “Không dám. Thật ra tôi có mang theo một ít thuốc, cô có thể thử trước”.

Dứt lời, anh đưa một chiếc bình cho đối phương, bên trong chứa bột thuốc thôi miên.

Thái Kỳ nhận bình, ghé lại ngửi, thấy không có mùi lạ mới hỏi: “Thuốc này uống thế nào?”

Vừa dứt lời, cô ta bỗng thấy ý thức mơ hồ. Ngô Bình thừa cơ đọc một tràng thần chú. Cơ thể Thái Kỳ lắc lư, ánh mắt dần đờ đẫn, lập tức bị anh thôi miên.
 
Chương 1040


Chương 1040

Ngô Bình thở phào, đoạn vươn tay lấy tấm thẻ nhỏ ở thắt lưng Thái Kỳ. Đó là thẻ con rối. Lấy được nó rồi, anh lập tức nhỏ một giọt máu lên, đồng thời đọc một đoạn chú quái lạ. Mới đọc được một nửa, tấm thẻ đã bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lam. Khi anh đọc xong, Khối thần bên ngoài bỗng hoá thành ánh sáng xám rồi quay trở vào tấm thẻ.

Mắt Ngô Bình sáng lên. Anh cầm tấm thẻ trên tay, cất lời: “Ra đây”.

Cái bóng xám xuất hiện trở lại, khí tức rất khủng khiếp. Có điều bây giờ nó không còn là sự uy hiếp của Ngô Bình nữa mà đã trở thành Khối thần bị anh điều khiển!

“Quay về!”, anh ra lệnh. Khối thần quả nhiên quay trở lại thẻ con rối.

Ngô Bình nhặt lấy cái thẻ, nói với Thái Kỳ: “Lát nữa Đường Lăng đưa người phụ nữ đó tới, cô thả người phụ nữ đó đi rồi bảo Đường Lăng ở lại đây phục vụ cô một năm. Không được ra khỏi đây dù một bước!”

Thái Kỳ gật đầu: “Vâng, bảo anh ta ở đây hầu hạ tôi một năm, không được phép bước chân ra ngoài!”

Ngô Bình sau đó hỏi tiếp: “Thẻ con rối này ở đâu ra vậy?”

Thái Kỳ: “Là bố tôi tặng cho tôi”.

Ngô Bình: “Sao bố cô lại có thẻ con rối cơ chứ?”

Thái Kỳ: “Là bà chủ của bố tôi cho ông ấy”.

Ngô Bình sững người: “Bà chủ của Thái Hưng sao?”

“Đúng vậy, trên danh nghĩa thì bà ấy là vợ của bố tôi nhưng thực tế bố tôi chỉ là nô bộc của bà ấy. Khi nhắc tới, bố tôi hay gọi người đó là chủ nhân”.

Ngô Bình kinh ngạc, hỏi tiếp: “Bà ta là người như thế nào?”

“Tôi cũng không rõ, chỉ biết bà ấy rất lợi hại khiến bố tôi vừa nể vừa sợ”, Thái Kỳ đáp.

“Nói như vậy, bà ta không phải mẹ ruột cô, mẹ cô là người phụ nữ khác”.

“Đúng vậy”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nhắm mắt lại đi, khi mở mắt ra cô sẽ quên hết mọi thứ về tôi”.

“Vâng”, Thái Kỳ từ từ nhắm mắt lại. Khi cô ta mở mắt ra lần nữa thì Ngô Bình đã biến mất.

Trên nóc nhà, khi Dương Mộ Bạch nhìn thấy Ngô Bình thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng: “Sư đệ, vừa nãy anh bị một ý niệm rất đáng sợ khoá chặt, cậu không sao chứ?”

Ngô Bình cười đáp: “Sư huynh, không sao rồi, chúng ta đi thôi”.

Dương Mộ Bạch: “Cứ vậy mà đi sao? Còn Đường Lăng thì sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đã giải quyết xong rồi. Chúng ta quay về đã rồi em sẽ nghĩ cách giúp anh đột phá được cảnh giới Thánh”.

Dương Mộ Bạch sáng mắt lên gật đầu lia lịa: “Được!”

Hai người họ đi khỏi không lâu thì Đường Lăng quay lại, đưa theo một cô gái khá xinh đẹp. Cô gái đó sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch ra.

Cô gái đó vốn tưởng rằng phen này chết chắc rồi nhưng khi Thái Kỳ nhìn thấy cô ấy thì lại lập tức nói: “Cô đi đi”.

Cô gái kia sững người sau đó co giò chạy mất, chỉ một thoáng sau là biến mất không tăm tích.

Đường Lăng rất ngạc nhiên hỏi: “Bà xã, em không giết cô ta nữa sao?”

Thái Kỳ đáp: “Không giết nữa. Từ giờ trở đi tôi không cho phép anh ra khỏi nơi này một bước. Nếu không tôi sẽ giết anh!”

Đường Lăng kinh ngạc: “Anh không được phép rời khỏi đây sao?”
 
Chương 1041


Chương 1041

Thái Kỳ: “Đúng vậy, hơn nữa anh phải luôn luôn ở cạnh tôi”, nói rồi lao về phía Đường Lăng…

Từ đó, cuộc sống bi thảm của Đường Lăng bắt đầu. Không chỉ bị nhốt trong nhà mà còn phải ngày ngày ở bên cạnh vợ, bị vợ mình “sử dụng” vô độ. Không lâu sau, Đường Lăng đã mắc chứng trầm cảm.

Trên đường về, Ngô Bình viết một đơn thuốc và một danh sách các loại nguyên liệu cần có rồi đưa cho Dương Mộ Bạch. Anh dặn ông ấy khi nào chuẩn bị đủ những thứ đó thì anh có thể giúp ông ấy đột phá cảnh giới Thánh.

“Sư huynh, chuẩn bị đầy đủ những thứ này rồi thì hãy báo với em”, Ngô Bình nói.

Dương Mộ Bạch vẫn không dám tin, hỏi: “Sư đệ, tìm được những thứ này là thực sự có thể đột phá lên cảnh giới Thánh sao? Là thật sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Bảy tám mươi phần trăm là sẽ được, sư huynh đừng quá lo lắng. Ngoài ra, chuyện này không thể tiết lộ cho người thứ ba”.

Dương Mộ Bạch gật đầu: “Sư đệ, cứ yên tâm, anh hiểu rồi”.

Hai người họ chia tay nhau, ai đi đường nấy.

Trong căn phòng Ngô Bình ở tại Đường Lâu, Đường Băng Vân đang cầm một bức thư rồi đứng sững ra như trời trồng. Thấy Ngô Bình về, cô lập tức đưa bức thư cho anh, nói: “Ngô Bình, là thư của ông nội”.

Ngô Bình đọc thư, nội dung vô cùng ngắn gọn, đại ý là đột nhiên ông ấy có linh tính, cần nhân cơ hội này để đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Lần bế quan này nhanh thì ba tháng, chậm thì phải đến cả năm. Ông ấy hy vọng Ngô Bình có thể bình an và bảo vệ được cho Đường Băng Vân và Đường Lâu.

Đọc xong thư, Ngô Bình nói: “Ông nội em bế quan đúng là không đúng lúc”.

Đường Băng Vân cười khổ: “Đúng vậy, giờ ông bế quan thì còn nhiều kẻ đàm tiếu rằng vết thương của ông chưa khỏi hẳn. Những việc trước đó đều là diễn kịch, sau đó bọn chúng sẽ bắt đầu không kiêng kỵ gì nữa”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Mặc kệ đi. Sau này em cứ quản lý Thiên Sát và Đường Lâu cho tốt, những chuyện khác tính sau đi”.

Anh nói tiếp: “Báo cho em một tin mừng, Đường Lăng ít nhất trong một năm tới sẽ không gây rắc rối cho chúng ta”.

Đường Băng ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì anh ta rồi?”

Ngô Bình thuật lại ngắn gọn một lượt, Đường Băng Vân nghe xong thì đỏ mặt, nói: “Không ngờ anh còn nghĩ được ra cả cách này”.

Ngô Bình cười hi hi đáp: “Thứ gì cũng có thiên địch của nó. Thái Kỳ kia vốn là khắc tinh của Đường Lăng, anh đương nhiên phải lợi dụng triệt để điểm này”.

Sáng hôm sau, Ngô Bình tới gặp Triệu Chính Lệnh. Người nhà họ Triệu đã có sự chuẩn bị từ trước, Triệu Trụ Quốc mời tới rất nhiều bạn bè, nhờ Ngô Bình xem bệnh giúp họ.

Ngô Bình cũng không từ chối. Anh ở đó xem bệnh kê đơn thuốc cho họ hơn nửa ngày. Y thuật của anh quá cao minh khiến mấy cụ già ở đó khen ngợi không ngớt lời.

Sau khi ra khỏi nhà họ Triệu đã là hơn bốn giờ chiều. Trên đường rời khỏi đó, anh tình cờ thấy màn hình lớn trên phố đang chiếu quảng cáo. Mà nữ chính trong quảng cáo đó là Lâm Băng Tiên.

“Xem ra sự nghiệp của Băng Tiên gần đây rất khởi sắc”, nói rồi anh rút điện thoại gọi cho Lâm Băng Tiên.

Lâm Băng Tiên lúc này đang đi chăm sóc da mặt. Điện thoại reo lên, thấy người gọi là Ngô Bình, mắt cô sáng lên, vội vã bắt máy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom