Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 1062


Chương 1062

Sau khi ba quyền sư đi, Lưu Toàn Công cười khổ: “Cậu Ngô, người của tôi đều bị bắt đi hết thì sau này phải kinh doanh bãi cát thế nào đây?”

Ngô Bình nói: “Không phải vội. Đám đàn em kia của anh, nếu ai chưa phạm tội thì sẽ được thả ra. Nếu phạm tội thì tất nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật”.

Lưu Toàn Công thở dài: “Nếu thế thì chẳng còn mấy ai về được”.

Ngô Bình vỗ vai hắn, nói: “Làm việc nghiêm túc, sống có ý nghĩa đi”.

Nói xong anh lên chiếc M8 rồi đi thẳng, để lại Lưu Toàn Công khóc không ra nước mắt.

Lúc này trời đã tối, giờ là 9 giờ tối. Anh lái xe một đoạn thì đón Vương Hiến Sâm lên xe, nói: “Ông Vương, đi tìm Đại Phi. Không phải gã mở sòng bài sao? Chúng ta đi sòng bài của gã chơi mấy ván nào”.

Vừa nãy Vương Hiến Sâm đứng tít phía xa, biết Ngô Bình đã làm xong việc liền cười nói: “Cậu Ngô, cậu có bản lĩnh thật, xử lý kẻ như Lưu Toàn Công dễ như bỡn!”

Ngô Bình nói: “Nếu không phải là muốn dùng hắn lập uy thì tôi tát một cái là hắn chết ngay, cần gì phiền phức như vậy”.

Vương Hiến Sâm giờ càng biết thêm về Ngô Bình, liền nói: “Cậu Ngô, sòng bài của Đại Phi có quy mô lớn, ngay cả người tỉnh khác cũng đến đánh bài, nghe nói một đem thu hàng chục triệu tệ!”

Ngô Bình nói: “Có những cách chơi gì?”

“Cái gì cũng có”, Vương Hiến Sâm nói: “Tôi và bạn từng đến đó vài lần, nó cũng khá giống với những sòng bạc thông thường, ngày nào cũng có người đến chơi, ít nhất phải cọc vài trăm tệ”.

Ngô Bình nói: “Có nhiều người thì tốt”.

Vương Hiến Sâm rất quen thuộc với các sòng bạc, thế nên khi ông ta đưa Ngô Bình đến đã vào được sòng bạc rất dễ dàng.

Sòng bạc nằm trong một nhà kho lớn với diện tích hơn 3000 mét vuông, nhà kho được phân ra nhiều ô, mỗi một ô có các cách chơi khác nhau.

Vương Hiến Sâm cũng là người có máu mặt ở huyện, tài sản hàng trăm triệu tệ, ông ta vừa xuất hiện là đã có mấy người ra đón tiếp. Người đi đầu là một người đàn ông cao một mét chín lăm, làn da ngăm đen, để đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn. Gã cười lớn: “Ông chủ Vương, lâu lắm rồi ông không đến!”

Nói rồi gã nhìn Ngô Bình.

Vừa thấy người này Ngô Bình liền nhíu mày, bởi anh thực sự không ngờ người tên Tạ Phi này lại là một cao thủ ngoại gia!

Tạ Phi có khung xương rất đồ sộ, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay phải nâng ít nhất được cả nghìn cân. Tiếc là hồi bé gã bị thương nặng nên sự cân bằng trong cơ thể bị phá vỡ, khiến cho thiên phú của gã cũng chẳng tốt hơn người khác là bao.

Hơn nữa võ ngoại gia mà gã tu luyện cũng không được cao siêu mấy, nhưng dù như thế thì gã cũng luyện môn võ này đến cảnh giới cao nhất.

Gã tựa như một vị đầu bếp trứ danh, dùng những vật liệu đơn giản nhất để chế biến ra món ăn mỹ vị nhất.

Vương Hiến Sâm vội giới thiệu: “Ông chủ Tạ, đây là bạn của tôi, ông chủ Ngô, ông chủ Ngô có số tài sản hơn xa tôi nhiều”.

Tạ Phi gật đầu, gã giơ tay ra nói: “Ông chủ Ngô, chào mừng đến đây”.

Hai người bắt tay, Ngô Bình cảm thấy sức lực mạnh mẽ từ bàn tay gã, anh mỉm cười: “Ông chủ Tạ có luyện võ sao?”

Tạ Phi mỉm cười, bỏ tay ra rồi nói: “Chỉ luyện bừa mấy ngày thôi. Ông chủ Ngô, ông chủ Vương, mời vào phòng riêng ngồi”.

Phòng riêng thực ra chỉ là một không gian nhỏ dùng tấm gỗ ngăn ra, có một cái bàn và mấy cái ghế.
 
Chương 1063


Chương 1063

Khi vào trong, Tạ Phi hỏi: “Hôm nay hai người muốn chơi gì? Có cần tôi giới thiệu cho vài người chơi để chơi cùng không?”

Ngô Bình nói: “Tôi có điều muốn nói với ông chủ Tạ, anh bảo người khác ra ngoài hết đi”.

Tạ Phi sững sờ, sau đó bật cười, nói với những người xung quanh: “Các người ra ngoài hết đi”.

Vương Hiến Sâm và người của Tạ Phi đều đi hết, trong không gian nhỏ chỉ còn sót lại hai người họ.

Ngô Bình nói: “Môn võ mà anh học đúng là chẳng ra sao, ai dạy anh vậy?”

Tạ Phi nhíu mày: “Có thể nhận ra ông chủ Ngô cũng luyện võ, nhưng cậu nói võ của tôi chẳng ra sao thì coi thường tôi quá đấy!”

Ngô Bình cười nói: “Không phục sao? Thế này nhé, tôi sẽ ngồi yên không động đậy, anh cứ đánh tôi thoải mái. Nếu có thể khiến tôi động đậy thì tôi sẽ xin lỗi anh”.

Tạ Phi cười lạnh: “Chính cậu nói đấy nhé!”

Dứt lời gã liền tung một chưởng với sức mạnh khổng lồ. Nhưng bàn tay gã dừng ở khoảng cách Ngô Bình nửa mét thì như đụng vào bức tường, cánh tay gã tê rần, động tác cũng chậm đi nhiều.

Ngô Bình phất tay, Tạ Phi liền lùi lại mấy bước như bị điện giật. Người gã khẽ run lên, vẻ mặt kinh hãi.

“Cậu là cao thủ!”, Tạ Phi trầm giọng nói: “Nhà họ Đỗ sai cậu đến sao?”

Ngô Bình nhướng mày: “Tôi không biết nhà họ Đỗ mà anh nói”.

Sắc mặt Tạ Phi trông đỡ hơn phần nào, gã nói: “Nếu không phải do nhà họ Đỗ sai đến thì mục đích cậu đến đây là gì?”

Ngô Bình phất tay ý bảo gã ngồi xuống. Tạ Phi ngồi xuống đối diện anh, ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Vừa nãy gã đã biết thực lực của Ngô Bình vượt xa gã. Đối mặt với một cao thủ như vậy gã không thể nào không căng thẳng.

Ngô Bình nói: “Nhà họ Đỗ mà anh nói là thế lực nào?”

Nhắc đến nhà họ Đỗ khiến ánh mắt Tạ Phi tràn ngập sự hung ác, gã nói: “Nhà họ Đỗ là thế gia trên tỉnh, từng hại tôi nhiều lần. Nếu không phải tôi sống dai thì đã chết bởi chúng rồi!”

Ngô Bình rất tò mò, nói: “Anh có thể kể lại ân oán giữa các người không?”

Tạ Phi do dự một lúc rồi quyết định kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình.

Thì ra, mẹ Tạ Phi tên Tạ Mẫn, là một cô gái thôn quê ở huyện Minh Dương. Năm 16 tuổi, bà ấy đến Thạch Thành làm công, kết quả gặp phải cậu hai nhà họ Đỗ là Đỗ Tử Viêm.

Đỗ Tử Viêm thấy Tạ Mẫn xinh đẹp liền bắt đầu theo đuổi bà ấy. Cậu hai nhà họ Đỗ trẻ trung giàu có khiến cô gái thôn quê chưa trải sự đời không thể kháng cự, không lâu sau liền ở bên cạnh Đỗ Tử Viêm, sau đó mang thai Tạ Phi.

Nhưng sau khi Tạ Mẫn có thai, Đỗ Tử Viêm liền bắt bà ấy phá thai. Tạ Mẫn là người phụ nữ truyền thống nên nhất quyết không chịu, việc này kéo dài suốt nửa năm.

Lúc này Đỗ Tử Viêm đã đính hôn với cô chiêu nhà họ Dương, một gia tộc lớn khác của Thạch Thành. Ông ta sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự, liền sai người đi bắt Tạ Mẫn phải phá thai.

Một phòng khám tư nhân lấy tiền xong liền bắt đầu tiêm thuốc thúc sinh cho Tạ Mẫn. Lúc đó Tạ Phi đã được bảy tháng, sau khi sinh ra bị vứt thẳng vào thùng rác. Dù sao cũng là trẻ sinh non, đám người kia nghĩ gã chết chắc. Nào ngờ đứa trẻ này lại có sức sống vô cùng kiên cường, sống sót qua cái đêm lạnh lẽo đó! Sau khi Tạ Mẫn hết thuốc mê, bà ấy bò dậy đến bên thùng rác cứu đứa trẻ ra.

Bà ấy cứ nghĩ con trai đã chết, không ngờ con vẫn còn nhịp đập và hô hấp, liền lập tức ôm lấy con rời khỏi Thạch Thành.
 
Chương 1064


Chương 1064

Tuy Tạ Phi không chết nhưng bị đông lạnh và bỏ đói suốt một đêm, lại thêm việc sinh non khiến gã bị tổn thương cơ thể nghiêm trọng, từ nhỏ gã đã yếu ớt nhiều bệnh.

Sau khi về nhà Tạ Mẫn chưa kết hôn mà đã có con khiến người nhà không thể tha thứ cho bà ấy, bà ấy chỉ có thể buôn bán trong huyện, vất vả nuôi nấng Tạ Phi.

Tạ Phi yếu ớt nhiều bệnh, thường phải đến bệnh viện chữa trị, tốn rất nhiều tiền. Vì con trai mà Tạ Mẫn làm đến ba công việc. Nhưng lúc bà ấy sinh Tạ Phi, vì sinh đẻ không đúng quy trình nên để lại nhiều bệnh, giờ lại ngày đêm làm lụng nên chẳng bao lâu sau bà ấy đã không kiên trì nổi.

Cuối cùng vào năm Tạ Phi 11 tuổi, Tạ Mẫn kiệt sức, chết trong lòng con trai mình. Trước lúc lâm chung, bà ấy nói tất cả mọi chuyện cho Tạ Phi, mong rằng con trai sẽ sống thật tốt.

Cái chết của mẹ tạo thành cú đả kích lớn với Tạ Phi, gã hận người nhà họ Đỗ thấu xương. Cũng từ lúc đó mà gã biến thành một thiếu niên bất cần đời, lao vào đánh đấm, vào đồn cảnh sát là chuyện thường ngày.

Năm gã 20 tuổi, gã tình cờ có được một quyển sách dạy quyền pháp, một loại khí công ngoại môn, chẳng ai chỉ dạy mà gã cũng có thể luyện thành.

Luyện được thuần thục, gã liền tới tìm Đỗ Tử Viêm báo thù. Nhưng khi hắn khó khăn lắm mới gặp được Đỗ Tử Viêm thì ngay cả một tên vệ sĩ cũng không đánh thắng, còn bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, bị nhốt suốt ba tháng.

Sau này không biết tại sao mà nhà họ Đỗ biết thân phận của gã, nhiều lần cho người đến đối phó gã. Tạ Phi sống rất dai, mấy lần thoát được từ trong chỗ chết, để lại hàng đống vết thương.

Mấy năm nay gã về huyện mở sòng bài và cho vay nặng lãi, vì giỏi võ và trọng nghĩa khí mà có rất nhiều người đi theo gã. Gã làm như vậy là để tạo dựng thế lực của mình, sớm muộn rồi gã cũng tìm nhà họ Đỗ tính sổ.

Nghe thế Ngô Bình cũng cảm thán, Tạ Phi cũng thật đáng thương, nhà họ Đỗ thật quá tàn nhẫn.

Anh châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi nói: “Tạ Phi, ngày anh ra đời anh đã bị tổn thương nặng về cơ thể. Nếu không có sự tổn hại này thì anh chính là thiên tài võ ngoại gia, có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh”.

Tạ Phi hơi kinh ngạc: “Cậu biết y thuật sao?”

Ngô Bình nói: “Tôi không chỉ biết y thuật mà còn có thể chữa khỏi bệnh của anh, sau đó dạy cho anh võ ngoại môn thực sự, anh có muốn học không?”

Tạ Phi nhìn anh chằm chằm: “Tôi với cậu không thân không quen, tại sao cậu giúp tôi?”

Ngô Bình cười nói: “Vốn tôi định giẫm bẹp anh, dù sao anh cũng làm ăn phi pháp. Nhưng sau khi nghe hoàn cảnh của anh, tôi rất đồng tình với anh. Giờ tôi cho anh cơ hội lựa chọn, hoặc là tôi tống anh vào tù, mấy năm sau anh có thể ra tù, hoặc là sau này anh đi theo tôi, tôi có thể chữa khỏi cho anh, dạy anh võ thuật, giúp anh báo thù”.

Toàn thân Tạ Phi run lên: “Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại nói có thể giúp tôi?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi là Ngô Bình, nhà họ Đỗ mà anh nói chẳng qua chỉ là một gia tộc cỏn con đối với tôi mà thôi, chẳng đáng là gì”.

Tạ Phi híp mắt: “Tại sao tôi phải tin cậu?”

Ngô Bình nói: “Anh không cần tin, anh chỉ cần chọn thôi. Tôi cho anh mười giây”, nói rồi anh nhìn đồng hồ.

Tạ Phi từng lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên có mắt nhìn người, gã chỉ dùng mấy giây để đưa ra quyết định, gã trầm giọng nói: “Tôi nguyện đi theo cậu Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Rất tốt. Tạ Phi, trước giữa trưa mai anh hãy xóa bỏ tất cả việc làm ăn cho tôi. Nếu đi theo tôi thì đừng làm những thứ vớ vẩn này nữa”.

“Rõ”, Tạ Phi nói.
 
Chương 1065


Chương 1065

Sau khi dặn dò mấy câu, Ngô Bình liền đứng dậy ra về.

Vương Hiến Sâm vội đi theo, ông ta hơi tò mò nên hỏi: “Cậu Ngô, cậu bỏ qua cho gã sao?”

Ngô Bình nói: “Tên Tạ Phi này là hạt giống tốt để luyện võ, cũng khá đáng thương nên tôi quyết định để gã đi theo tôi làm việc”.

Vương Hiến Sâm trợn to mắt: “Tạ Phi đồng ý rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Gã là người thông minh nên đã đồng ý”.

Vương Hiến Sâm lại càng bội phục Ngô Bình, dường như không có gì là anh không làm được. Ông ta có thể gặp được con người tài ba như vậy quả là may mắn!

Khi về đến nhà, Vương Hiến Sâm liền tạm biệt ra về. Người nhà đều ngủ rồi, anh liền lặng lẽ đến phòng luyện đan, lấy ra các loại thuốc mà Đường An cho người đưa đến, sau đó bắt tay vào luyện hai loại đan dược. Hai loại đan dược này khá đơn giản, cách luyện chế cũng không khó nên chẳng bao lâu đã luyện xong. Sau khi cất đan dược, anh liền báo cho Đường An mai đến đây một chuyến.

Đường An nghe nói đan dược đã được luyện xong, ngày mai là được chữa trị, anh ta vô cùng hưng phấn, nói cảm ơn liên tiếp rồi bảo anh ta sẽ đến đúng giờ.

Sau khi luyện chế thêm một lúc nữa thì trời cũng sáng.

Lạc Mộng Trần dậy rất sớm, cô ta pha một ấm trà để trước mặt Ngô Bình, nói khẽ: “Tiên sinh Ngô Bình, tôi có chuyện muốn nói với tiên sinh. Tập đoàn tài chính Sanyo đang dần chuyển dời đến nước Viêm Long, hiện nay đều thuộc danh nghĩa của tôi. Tôi và ông cố sau khi bàn bạc cảm thấy có thể lấy danh nghĩa chung vốn để thành lập một công ty xe hơi. Như thế thì có thể khiến việc bộ phận xe hơi của tập đoàn tài chính Sanyo chuyển dời đến nước Viêm Long một cách hợp lý”.

Ngô Bình nói: “Nói thế thì tôi cần phải thành lập một công ty xe hơi sao?”

Lạc Mộng Trần gật đầy: “Có thể thu mua các doanh nghiệp xe hơi đang có tiềm năng phát triển”.

Ngô Bình thấy khá được, anh hỏi: “Tiềm năng của mảng chế tạo xe hơi bên tập đoàn Sanyo thế nào?”

Lạc Mộng Trần cười nói: “Chúng tôi chuyên chế tạo xe hơi sử dụng năng lượng mới, hơn nữa có tiềm năng lớn trong lĩnh vực chế tạo linh kiện ô tô, hiện tập đoàn đang sở hữu ba nhãn hiệu ô tô, hàng năm doanh thu khoảng ba triệu tệ”.

Ngô Bình hơi do dự, chế tạo ô tô là dự án cần đầu tư nhiều vốn, lợi nhuận được 10% đã là giỏi lắm rồi.

Lạc Mộng Trần nói: “Tiên sinh Ngô, tôi có thể đích thân quản lý mảng ô tô này”.

Ngô Bình cười nói: “Được, cô hãy xử lý chuyện này đi, tôi không giỏi làm ăn”.

Lạc Mộng Trần gật đầu: “Xin hãy yên tâm”.

Chưa đến chín giờ Tạ Phi đã đến. Gã đến một mình, tối qua gã đã giải tán hết tất cả các mối làm ăn của mình, có cái thì tặng cho các anh em dưới trướng.

“Cậu Ngô!”, Tạ Phi cúi người chào.

Ngô Bình nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ chữa trị cho anh, anh phải hết sức phối hợp”.

“Rõ!”. Tạ Phi vội nói, sau đó gã hỏi: “Cậu Ngô, cậu nói sẽ dạy tôi môn võ ngoại môn đặc biệt, đó là võ gì vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Không kiên nhẫn được à? Tôi sẽ nói cho anh biết, anh sẽ học “Phích Sơn công”, nếu luyện đến đỉnh cao từ trong ra ngoài thì chỉ dùng một chưởng là đánh nát tảng đá lớn”.

Tạ Phi sáng bừng đôi mắt, nói: “Xin cậu Ngô hãy dạy tôi!”
 
Chương 1066


Chương 1066

Ngô Bình nói: “Không phải vội, chữa trị trước đã”.

Anh tìm một số loại thuốc rồi bảo người làm nấu bằng nồi lớn, đồng thời dùng chân khí màu tím để trị thương. Chân khí màu tím có hiệu quả chữa trị rất tốt, mười mấy vết thương trên người Tạ Phi đều được anh chữa khỏi.

Sau 11 giờ, anh bảo Tạ Phi ngâm người trong một bồn lớn đầy thuốc. Bên trong bồn đầy nước nóng, Tạ Phi ngâm vào khiến gân cốt tê dại, gã cắn răng chịu đựng.

Ngô Bình nói: “Tuy hơi khó chịu nhưng rất tốt với anh. Những thứ thuốc này đều có thể khai phá gân cốt của anh. Dù sao anh cũng đã hơi lớn tuổi nên gân cốt đã hơi lão hóa”.

Tạ Phi cắn răng nói: “Cậu Ngô, tôi chịu được”.

Ngô Bình không quan tâm nữa mà để gã ngâm.

Một lúc sau Lưu Toàn Công đến, hắn quỳ trước cổng lớn gào to: “Cậu Ngô, tôi đến rồi!”

Điều này thu hút sự chú ý của hàng xóm, họ vội chạy ra hóng hớt.

Lưu Toàn Công rất nổi tiếng, trong đám người có kẻ nhận ra hắn liền kinh ngạc nói: “Đây không phải Hồn Lưu sao?”

“Cái gì? Hồn Lưu? Là tên ác bá hàng đầu của huyện – Hồn Lưu sao?”

Kẻ kia nói: “Đúng vậy. Em rể của Hồn Lưu là họ hàng của tôi, lần trước tôi từng gặp hắn lúc uống rượu mừng”.

“Có ai ở huyện này mà dám đụng vào Hồn Lưu đâu, sao lại quỳ trước nhà Ngô Bình vậy?”

“Các người vẫn chưa biết đúng không? Giờ Ngô Bình không đơn giản như trước đâu, những người đến nhà cậu ta không phải kẻ tầm thường đâu. Tôi nghe nói Ngô Bình kiếm được nhiều tiền lắm, nếu không người ta lấy đâu ra tiền xây nhà lầu lái xe hơi?”

Ngô Bình đi ra đá Lưu Toàn Công một cái, hắn không giận mà còn vui. Hắn đứng dậy cười nịnh nọt: “Cậu Ngô, sáng nay tôi đã bán được một số cát, đây là sổ sách, tất cả khoản tiền đều nằm trong chiếc thẻ này, bên trên có ghi mật mã”.

Ngô Bình không động đậy, Cương Tử bên cạnh nhận lấy thẻ và sổ sách sau đó liền xác nhận ngay tại chỗ.

Lưu Toàn Công đảo mắt liên tiếp, nói: “Cậu Ngô, cậu còn gì dặn dò không?”

Ngô Bình chỉ vào con đường trước cửa, nói: “Anh vào trong sân lấy chổi ra quét con đường này đi, quét xong thì về”.

“Vâng”, nghe thấy phải quét đường Lưu Toàn Công lại rất vui, liền đi vào sân lấy chổi ra bắt đầu quét.

Điều này khiến mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, có người còn lén quay lại đang lên mạng.

Con đường này dài 800 mét, sau khi Lưu Toàn Công quét xong thì đã đẫm mồ hôi. Hắn đến cổng nhà Ngô Bình báo cáo rồi lái chiếc xe Land Rover trị giá hơn triệu tệ đi.

Nửa tiếng sau vài đoạn video đăng trên mạng được hàng đống người vào xem, ác bá Lưu Toàn Công của huyện Minh Dương lại đi quét đường.

Mà ngay sau đó có người bình luận, Lưu Toàn Công đã đắc tội với “cậu Ngô”, một nhân vật lớn trong thôn họ.

Ngô Bình không ngờ chuyện này được lan truyền nhanh chóng trên mạng, hơn nữa đã rơi vào tình trạng mất khống chế. Anh là đội trưởng đội hình sự, chuyện này không thể đùa được.

Thế nên khi anh nhìn thấy đoạn video hot rần rần, anh lập tức làm vài việc. Thứ nhất, anh báo cho Bộ Công an để từ chức đội trưởng, đồng thời xóa bỏ một số tin tức. Thứ hai, anh đặt thân phận của mình thành tiến sỹ Y học song ngành.

Ba giờ chiều, Đường An đến.

Vừa gặp anh ta đã cúi người thật sâu: “Người anh em, trông cậy cả vào cậu!”
 
Chương 1067


Chương 1067

Ngô Bình nói: “Anh Đường đừng khách sáo. Tôi đã phối xong thuốc, sẽ cho anh dùng ngay đây”.

Anh liền gọi Đường An vào phòng luyện công, dùng thuốc đế giúp anh ta loại trừ mối họa tẩu hỏa nhập ma. Hai tiếng sau, Đường An đã ngồi xếp bằng điều hòa hơi thở, khí tức dần ổn định.

Ngô Bình thấy cũng đã tạm được liền để lại anh ta trong phòng tu luyện rồi ra ngoài xem Tạ Phi.

Lúc này Tạ Phi đã không còn đau đớn nữa, anh liền cho gã đi ra. Gã thay bộ quần áo sạch sẽ rồi đi theo anh ra sân sau.

Ngô Bình nhìn Tạ Phi, thấy tất cả vết thường thời trẻ của gã đã lành hết, hơn nữa vừa ngâm nước thuốc nên gân cốt của gã đều được mở ra. Tạ Phi bây giờ đã thể hiện rõ sự khác biệt, số mệnh trên đỉnh đầu gã cũng thay đổi rõ ràng!

Anh mỉm cười, nói: ‘Tạ Phi, bây giờ tôi sẽ dạy cho anh một bộ đoàn thể thuật, anh hãy nhìn cho kỹ!”

Trước khi truyền dạy Phích Sơn công, Tạ Phi cần phải luyện đoàn thể thuật một khoảng thời gian để gân cốt cứng cáp, như thế hiệu quả sẽ tăng gấp đôi.

Những gì anh dạy là đoàn thể thuật trung cấp, đối với Tạ Phi hiện tại là quá đủ.

Tạ Phi xứng danh là thiên tài về ngoại công, Ngô Bình chỉ dạy gã một lần mà gã đã học được kha khá. Sau khi được chỉ dạy thêm một lần gã đã làm rất chuẩn, gần giống hệt Ngô Bình.

Tạ Phi nhanh chóng thành thạo mười hai bộ động tác và tập đi tập lại nhuần nhuyễn. Lần đầu tiên luyện công, gã cảm thấy toàn thân nóng rực, có một luồng năng lượng mạnh mẽ sinh ra ở chỗ sâu trong cơ thể, càng ngày càng mạnh.

Sau khi luyện tập ba lần, sức mạnh này đã tràn ngập toàn thân, tài năng võ học vốn bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được kích thích vào lúc này, gã đột nhiên trở nên khác hẳn lúc trước.

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, nói: “Tốt lắm, tôi sẽ dạy anh tổ hợp đoàn thể thuật thứ hai, anh hãy tiếp tục luyện tập. Mấy ngày nữa tôi sẽ dạy anh Phích Sơn công”.

Tạ Phi cũng biết mình được lợi rất nhiều, vì vậy đột nhiên quỳ trên mặt đất: “Cậu Ngô, cảm ơn lòng tốt của cậu vô vàn. Sau này tính mạng của Tạ Phi sẽ là của cậu!”

Bây giờ, Ngô Bình đã mở cho gã một cánh cửa mới, thế giới bên ngoài cửa là điều gã chưa từng thấy trước đây, hiện tại gã đã biết mình phải đi như thế nào trong tương lai!

Ngô Bình nói: “Đứng dậy đi”.

Sau khi dạy cho Tạ Phi bộ đoàn thể thuật thứ hai, anh trở lại nơi Đường An tu luyện. Lúc này, Đường An đang ngồi trong phòng uống trà, trên mặt nở nụ cười thoải mái.

Ngô Bình vừa đi vào anh ta đã vội vàng đứng dậy nói: “Cậu Ngô, vất vả cho cậu quá”.

Ngô Bình nói: “Xem ra anh đang hồi phục tốt, hơi thở ổn định, nguy cơ ẩn đã được loại trừ. Tiếp theo anh có thể tiếp tục tu luyện, nhưng đừng dùng đan dược bừa bãi”.

Đường An nói: “Được, cám ơn cậu chỉ điểm.”

“Ngồi đi”, Ngô Bình nói, anh vẫn còn điều muốn nói với Đường An.

Hai người ngồi vào chỗ, Ngô Bình đưa hai cái bình cho Đường An rồi nói: “Tôi cho anh hai loại đan dược này, sau khi về nhất định phải cho Đường Thiên Hạc xem hai bình thuốc này. Đường Thiên Hạc am hiểu về việc này, thấy đan dược sẽ biết tôi lợi hại thế nào”.

Đường An gật đầu: “Cậu Ngô yên tâm, tôi sẽ cho Đường Thiên Hạc xem những loại đan dược này.”

Ngô Bình nói: “Nếu Đường Thiên Hạc hỏi thuốc ở đâu ra, anh có thể nói tôi sẽ tham gia bữa tiệc nhà họ Đường, lúc đó có thể gặp mặt”.

Đường An hai mắt sáng lên nói: “Cậu Ngô, cậu định thực hiện kế hoạch đó sao?”
 
Chương 1068


Chương 1068

Ngô Bình nói: “Gặp đã rồi tính. Còn việc nói thế nào thì tùy cơ ứng biến”.

Đường An gật đầu: “Hiện tại gia chủ cũng bế quan không ra ngoài, Đường môn càng hỗn loạn so với lúc trước, muốn bảo vệ chính mình thì phải đoàn kết lại”.

Ngô Bình nói: “Anh phụ trách mảng tin tức, trong tay nắm lượng lớn tình báo, mà Băng Vân phụ trách Thiên Sát, hai người phải hợp tác nhiều hơn”.

Đường An cười nói: “Tôi đã nói chuyện với Băng Vân vài lần, bây giờ chúng tôi đôi khi cũng liên lạc với nhau. Mà này, Băng Vân bây giờ đang gặp rắc rối, cậu Ngô có biết không?”

Ngô Bình sửng sốt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đường An: “Trụ sở chính của Thiên Sát ở Cảng Thành bị chiếm rồi, cậu không biết chuyện này sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Băng Vân nói với tôi rồi, ban đầu chúng tôi dự định đến Cảng Thành vào thứ hai tuần trước, nhưng có quá nhiều việc nên nó đã bị trì hoãn. Sao vậy, vấn đề này có liên quan đến bên Cảng Thành sao?”

Đường An gật đầu, nói: “Thiên Sát là cốt lõi của Đường môn, mà cốt lõi của Đường môn là tổ chức sát thủ. Người có quyền cao nhất trong tổ chức này là lệnh chủ, dưới quyền có năm Ti mệnh, quản lý Âu châu, Bắc Mỹ, Đông Á, Phi châu, Trung Đông và Á châu. Mỗi Ti mệnh phụ trách một khu vực và trụ sở chính của khu vực Á châu được đặt tại Cảng Thành”.

Ngô Bình giật mình: “Trụ sở bên Cảng Thành không phải đã bị chiếm rồi sao?”

Đường An: “Vì vậy nhà họ Hàn, một thủ hạ của Đường Môn ở Cảng Thành nhận được sự ủng hộ của tất cả các ông lớn của Đường Môn đã được lệnh xây dựng lại trụ sở Á châu”.

Ngô Bình vừa nghe đã hiểu, những người này đang nhân cơ hội chiếm quyền điều hành của Thiên Sát!

“Chuyện này cũng khó nhằn đấy”, anh cau mày.

Đường An: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Một khi bọn họ khống chế được Trụ sở Cảng Thành thì tương đương với việc tạo một lỗ hổng đối với Thiên Sát, bước tiếp theo là khống chế toàn bộ Thiên Sát. Một khi đã khống chế được Thiên Sát, tài nguyên mà Thiên Sát quản lý cũng sẽ bị chúng lần lượt nuốt chửng! Đó là một lượng của cải khổng lồ! ”

Ngô Bình nhíu mày: “Xem ra là tôi phải đến Cảng Thành một chuyến!”

Đường An nó: “Việc ở Cảng Thành có tầm quan trọng lớn, tôi sẽ cung cấp thông tin cho cậu một cách kịp thời”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Đường An còn có việc quan trọng phải làm nên nói vài câu rồi vội vàng từ biệt.

Ngô Bình lập tức liên lạc với Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô định ứng phó thế nào với bên Cảng Thành?”

Đường Băng Vân thở dài: “Hiện tại tôi cũng không có biện pháp tốt”.

Ngô Bình nói: “Thế này nhé, mai chúng ta sẽ đến Cảng Thành”.

Đường Băng Vân nói: “Trụ sở ban đầu không còn nữa, tung tích Ti mệnh không rõ, chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”

Ngô Bình nói: “Tìm ra người chiếm mất trụ sở trước, sau đó triệu tập bộ phận cũ để xây dựng lại trụ sở ở Cảng Thành”.

Đường Băng Vân nói: “Được! Có anh đi cùng là tôi có lòng tin!

Ngô Bình: “Chuẩn bị trước đi, liên hệ với bộ phận cũ của Cảng Thành đã. Phải rồi, bên Cảng Thành cần một nhóm người mới, cô chọn một nhóm người của Thiên Sát, để bọn họ đến Cảng Thành”.

Đường Băng Vân nói: “Chọn người thì không khó, nhưng rất khó để thống nhất họ trong một khoảng thời gian ngắn.”
 
Chương 1069


Chương 1069

Ngô Bình nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ làm điều này. Hơn nữa, tôi sẽ tạm thời đảm nhận Ti mệnh của Cảng Thành”.

Đường Băng Vân sửng sốt: “Anh làm ư?”

Ngô Bình cười hỏi: “Không được sao?”

Đường Băng Vân nói: “Được thì được, nhưng nếu muốn thuyết phục những người đó thì tôi e rằng tu vi của anh giờ không đủ”.

Ngô Bình: “Chuyện này cô đừng lo lắng, tôi có cách của riêng mình”.

Đường Băng Vân suy nghĩ một chút: “Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị ngay!”

Cúp điện thoại, anh gọi cho Cương Tử và nói: “Cương Tử, anh về ngay để chuẩn bị, thứ hai tôi sẽ đi”.

Cương Tử nói: “Cậu chủ, lát nữa tôi sẽ quay lại”.

Anh tìm gặp lại Lạc Mộng Trần, nói: “Mộng Trần, cô ở nhà bảo vệ mọi người, nếu có chuyện gì xảy ra ngay lập tức liên lạc với ông Lạc”.

Lạc Mộng Trần gật đầu: “Tiên sinh đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc người nhà tiên sinh thật tốt”.

Sau khi dặn dò rõ ràng, anh lên tầng cao nhất, lấy ra những trang kinh Phật màu vàng, tiếp tục nghiên cứu nội dung bên trên. Bộ kinh này tên là ” Như Lai Thần Tạng kinh”, sau khi đọc từ đầu đến cuối, anh nhận ra kinh này chính là phương pháp tu luyện thần thông, có thể nâng cao tiềm năng của thần hồn.

Anh liền bắt đầu thực hành theo phương pháp được ghi trong kinh Phật. Sau khi tu luyện hơn nửa giờ, một vị Phật đột nhiên xuất hiện trong thần thức của anh. Nhìn thấy kim thân của Đức Phật này chứng tỏ anh đã hoàn thành bước nhập môn rồi!

Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện thần niệm của mình tăng lên rõ rệt, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết: “Tốt lắm! Hiệu quả của việc luyện tập Như Lai Thần Tạng kinh nửa giờ bằng với nửa tháng khổ luyện!”

Vì vậy, anh bình tĩnh lại và tiếp tục tu luyện Như Lai Thần Tạng kinh. Khi tu luyện, anh không biết sự thay đổi của thời gian, khi anh mở mắt ra thì đã là sáng hôm sau.

Một đêm tu luyện, thần niệm của anh ít nhất tăng lên gấp bội! Hiệu quả vô cùng tốt!

Sau khi thu dọn đồ đạc, anh đáp chuyến bay đến Thiên Kinh.

Máy bay hạ cánh xuống Thiên Kinh, ngay sau đó Đường Băng Vân lên máy bay, hai người cùng nhau đến Cảng Thành.

Cảng Thành là một thành phố quốc tế và là một trong những trung tâm tài chính của thế giới, địa vị chỉ đứng sau Hải Thành. Là thành phố cải cách mở cửa sớm nhất, Cảng Thành đã từng rất thịnh vượng, nhưng đà phát triển những năm gần đây không bằng Hải Thành, dần dần đi xuống.

Trên máy bay, Đường Băng Vân nói với vẻ mặt lo lắng: “Người của Đường môn đứng ra ủng hộ Đường Dung, chúng ta rất bị động”.

Ngô Bình nói: “Người bị đẩy ra là Đường Dung sao? Đó là ai vậy?”

Đường Băng Vân nói: “Đường Dung hơn tôi ba tuổi. Cô ta kết hôn với một người đàn ông tên Hàn Kỳ ba năm trước. Hàn Kỳ ngay sau đó được Đường môn đào tạo hết sức, hiện là một nhà tài phiệt giàu có mới nổi ở Cảng Thành trong lĩnh vực tài chính”.

Ngô Bình nói: “Hàn Kỳ đã làm về tài chính thì tại sao anh ta lại để mắt đến Thiên Sát?”

Đường Băng Vân: “Vì Đường Dung. Đường Dung không đơn giản chút nào. Trước khi tôi vào Thiên Sát, cô ta đã làm việc trong Thiên Sát và phụ trách tài chính. Hàn Kỳ có thể vươn lên nhanh chóng như vậy là nhờ có sự hỗ trợ đắc lực của nguồn vốn từ Thiên Sát”.
 
Chương 1070


Chương 1070

Ngô Bình gật đầu, lại hỏi: “Trụ sở Thiên Sát ở Á châu còn lại bao nhiêu người?”

“Còn khoảng 80%, còn lại là đã chết hoặc mất tích. Đặc biệt là Ti mệnh Tiêu Phong, sống không thấy người, chết không thấy xác. Đường Băng Vân khẽ thở dài, “Ti mệnh có quyền lực rất lớn, sổ sách kế toán quan trọng nhất đều nằm trong tay người đó. Ti mệnh trực tiếp chịu trách nhiệm trước lệnh chủ, thế nên Ti mệnh mất tích là tổn thất lớn”.

“Ti mệnh này là người của cô à?”

“Không phải, đó là người của Đường Vô Mệnh. Tôi mới tiếp quản Thiên Sát, vẫn còn rất yếu trong việc kiểm soát Thiên Sát”, Đường Băng Vân nói.

Ngô Bình nghĩ một chút rồi nói: “Sổ sách mà cô nhắc tới có quan trọng không?”

Đường Băng Vân: “Tất nhiên rồi. Thiên Sát là cốt lõi của Đường môn, nhiều công việc kinh doanh đều xoay quanh Thiên Sát. Nếu không có sổ sách, tôi không thể huy động nguồn vốn ở Á châu”.

Ngô Bình nói: “Có vẻ như chúng ta cần tìm ra sổ sách càng sớm càng tốt. Không chừng Tiêu Phong vẫn còn sống.”

Đường Băng Vân thở dài: “Tôi hy vọng thế”.

“Tất cả các thành viên ở Cảng Thành đã được thông báo chưa?” Ngô Bình nói, “Lát nữa gặp, tôi có chuyện muốn nói với họ”.

“Họ đã được thông báo, và tôi đã chuyển một nhóm người đến từ các khu vực khác đến đây, số lượng chỉ đủ để xây dựng lại trụ sở Á châu”, cô ấy nói.

Ngô Bình nói: “Rất tốt! Khi đến nơi, cô chỉ định tôi làm Ti mệnh mới trước mặt mọi người và bắt đầu điều tra. Tôi không nghĩ sự việc này đơn giản như vậy, vì vậy nhất định phải tra ra”.

Đường Băng Vân gật đầu: “Được!”

Hai người bàn bạc suốt chặng đường, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống Cảng Thành. Nửa giờ sau, cả hai đến địa điểm trụ sở của Thiên Sát tại Á châu, là một tòa nhà nhỏ ở khu vực trung tâm thành phố. Có rất nhiều ô tô đậu trước tòa nhà, một vài người quanh quẩn ở lối vào như thể đang đợi ai đó.

Khi Đường Băng Vân đến nơi, những người đang quanh quẩn vội vã chào hỏi và cung kính nói: “Lệnh chủ”.

Đường Băng Vân hỏi: “Tất cả thành viên Thiên Sát ở Cảng Thành đã đến chưa?”

Mấy người liếc nhau, một thanh niên mặc vest vàng nói: “Khoảng một nửa số người đều ở đây, còn lại không liên lạc được”.

“Chức vụ ban đầu của anh là gì?”, Đường Băng Vân hỏi người thanh niên.

Người thanh niên mặc bộ đồ màu vàng vội nói: “Thưa lệnh chủ, việc của tôi vốn là phụ trách liên lạc thông tin. Tôi tên là Tôn Chính Ngô”.

Đường Băng Vân nói: “Tôn Chính Ngô, anh lập tức gửi một tin nhắn cho tất cả những người không đến, nếu họ không đến được trong vòng một giờ, tôi sẽ ban hành ‘lệnh bốc hơi’ cho họ!”

Tôn Chính Ngô giật mình, vội nói: “Được! Tôi sẽ truyền đạt ngay!”

Mệnh lệnh bốc hơi chính là lệnh giết chóc, một khi lệnh được phát ra, mục tiêu sẽ bị bốc hơi khỏi thế giới trong vòng 24 giờ, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Đường Băng Vân và Ngô Bình đi thẳng vào tòa nhà nhỏ, lầu hai của tòa nhà nhỏ là một đại sảnh. Lúc này, có ít nhất một trăm người đang đứng ở đây.

Những người này đều là thành viên của ban đầu của Thiên Sát ở Cảng Thành.

“Lệnh chủ!”

Đường Băng Vân xuất hiện, mọi người đồng thanh nói, rất kính nể.

Đường Băng Vân gật đầu, hỏi: “Người nào có địa vị cao nhất, đứng lên nào”.
 
Chương 1071


Chương 1071

Một ông già đầu hói khoảng ngoài năm mươi bước ra: “Thưa lệnh chủ, tôi tên là Mãn Văn Lý, tôi là quản lý chính dưới quyền Ti mệnh”.

Người quản lý chính quản lý hầu hết mọi thứ, có vị trí rất quan trọng. Các mệnh lệnh do Ti mệnh ban hành thường được sắp xếp điều hành qua người quản lý chính.

Ngô Bình liếc mắt nhìn, tu vi của quản lý chính này không thấp, cao thủ Tiên Thiên.

Đường Băng Vân: “Mãn Văn Lý, ông không ở trụ sở vào ngày xảy ra sự việc sao?”

Mãn Văn Lý nói: “Thưa lệnh chủ, ngày đó thuộc hạ không ở đây. Ngày đó, tôi được lệnh của Ti mệnh đi xử lý tình huống đột ngột”.

Ngô Bình hỏi: “Tình hình đột ngột nào?”

Mãn Văn Lý liếc Ngô Bình nhưng không trả lời.

Đường Băng Vân nói: “Để tôi giới thiệu với anh ấy, anh ấy tên là Ngô Bình, và anh ấy sẽ là Ti mệnh mới của trụ sở Cảng Thành!”

Nghe thấy người đó là Ti mệnh mới, Mãn Văn Lý vội vàng cúi đầu: “Kính chào Ti mệnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Quản lý Mãn, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi”.

Mãn Văn Lý: “Thưa Ti mệnh, một trong những thành viên của chúng tôi đã bị ám sát trong khách sạn vào ngày hôm đó, và tôi được lệnh phải gấp rút điều tra”.

Ngô Bình: “Người đã chết là ai? Điều tra xong chưa?”

Mãn Văn Lý: “Người đã chết tên là Bạch Văn Khôi, ông ta là quản lý thứ hai dưới thời Ti mệnh cũ. Quản lý Bạch bị giết bởi pháp kích mạnh mẽ, bởi vì có chuyện xảy ra với trụ sở ngày hôm đó nên tôi chưa kịp điều tra đã vội trở về, vì vậy thủ phạm vẫn chưa được xác định”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút nói: “Bạch Văn Khôi là quản lý thứ hai, ông ta phụ trách mảng nào?”

Mãn Văn Lý: “Quản lý Bạch chịu trách nhiệm chính về thu chi tài chính”.

Ngô Bình: “Được rồi, hỏi xong rồi.”

Mãn Văn Lý khẽ cúi đầu và bước sang một bên.

Ngô Bình liếc nhìn những người trong đại sảnh, cười nói: “Tự giới thiệu nhé, tôi tên là Ngô Bình, là đại tông sư Tiên Thiên, cũng biết một chút y thuật. Từ nay về sau, tôi sẽ là Ti mệnh của Thiên Sát trụ sở ở Á Châu, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ…”

“Tôi phản đối!”

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ đám đông. Ngô Bình lần theo tiếng và nhìn thấy một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi bước ra, đầu húi cua, không cao, dáng vẻ bình thường, nghe giọng chắc là người bản địa Cảng Thành.

Đường Băng Vân lạnh lùng hỏi: “Anh phản đối cái gì?”

Người đàn ông đầu húi cua dửng dưng nói: “Tôi phản đối việc Lệnh chủ bổ nhiệm người ngoài làm Ti mệnh. Ti mệnh phụ trách mọi công việc ở khu vực Á châu, có quyền lực lớn và địa vị cao, nên được chọn từ những người cũ chúng tôi. Dù sao thì những người cũ quen thuộc hơn với tình cảnh và có nhiều khả năng hòa nhập hơn”.

Đường Băng Vân tức giận nói: “Hỗn xược! Chức vụ từ trước đến nay đều là do lệnh chủ chỉ định. Từ khi nào mà người bên dưới lại được phép ăn nói linh tinh?”

Người đầu húi cua vội vàng cúi đầu: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là bày tỏ ý muốn”.
 
Chương 1072


Chương 1072

Đường Băng Vân còn định nói gì nữa, Ngô Bình đã ra hiệu bằng ánh mắt khiến cô ấy im bặt.

Ngô Bình cười nói: “Các người là người cũ, có ý kiến cũng hiểu được. Nhưng không được hoài nghi sự sắp xếp của lệnh chủ, kẻ dám chất vấn tuyệt đối không thể trung thành! Tôi nghi ngờ anh chính là nội gián trong việc trụ sở chính bị chiếm!”

Người đàn ông đầu húi cua giật mình hét lên: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao tôi có thể là kẻ phản bội!”

Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: “Nếu không phải anh phản bội thì anh có dám để tôi thôi miên không?”

Ngay khi anh ta nghe thấy mình sắp bị thôi miên, khuôn mặt của người đàn ông trở nên trắng bệch. Tất nhiên anh ta không phải là kẻ phản bội, nhưng ai mà không có một bí mật trong lòng? Làm gì có ai chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cấp trên của mình? Ngô Bình muốn thôi miên anh ta, nhưng anh ta dù có bị đánh chết cũng không hợp tác!

Quần áo của Ngô Bình không cần gió cũng tự lay động, anh sải bước đến gần người đàn ông, nghiêm nghị nói: “Anh không dám nhận thôi miên, chẳng lẽ anh thật sự là kẻ phản bội?”

Anh là một đại tông sư, thần niệm mạnh mẽ, thanh niên này chỉ là cao thủ Thần cảnh, sau khi bị thần niệm của anh áp chế, anh ta đổ mồ hôi như mưa, toàn thân run rẩy.

Giữ được vài giây, người đàn ông quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói: “Ti mệnh, tôi sai rồi!”

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, quát: “Nói! Ai ra lệnh cho anh?”

Anh biết người này không bao giờ dám một mình đối đầu với lệnh chủ và Ti mệnh mới, nhất định phải có người đứng sau sai khiến!

Người thanh niên đầu cua lừ mắt nói: “Ti mệnh Ngô, không có ai sai khiến tôi hết, là tôi tự làm”.

“Tư lệnh hỏi mà kẻ dưới dám không trả lời à?”, có một giọng nói vang lên ở cửa.

Mọi người nhìn ra đó thì thấy có một người trông rất kỳ quái đi vào. Phía bên trái đầu của người này lõm vào, nhìn như vết thương nặng do bị đập vật gì đó vào đầu.

Người đó vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy mọi người ở đây đều nín thở, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ông ta.

Người đó khoảng 40 tuổi, phần mặt bên trái nhăn nhúm như sáp nến nóng chảy, đôi tay thì khô quắt, ngoài da thì chỉ có xương, trông hệt như một bộ xương di động.

Ông ta bị khuyết mắt bên trái, mặc bộ vest màu xám, bước đi khập khiễng, nửa mặt còn lại thì có biểu cảm kỳ lạ.

Ông ta đi tới cạnh Đường Băng Vân rồi cúi người xuống: “Tham kiến lệnh chủ”.

Đường Băng Vân nói: “Phí Liêm, ông còn sống ư?”

Ông chột tên Phí Liêm cười nói: “Muốn Phí Liêm chết đâu dễ ạ”.

Sau đó, ông ta quay sang cúi chào Ngô Bình: “Phí Liêm tham kiến ti mệnh”.

Ngô Bình quan sát Phí Liêm này thì thấy tu vi của ông ta đã ở cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ hai, trong cơ thể còn có một sức mạnh bí ẩn xoay chuyển.

“Phí Liêm – sát thủ thứ ba của Thiên Tự”, Ngô Bình nói: “Ngày tổng bộ bị tấn công, hình như ông cũng có mặt ở đó, nếu ông còn sống thì chắc chắn biết có chuyện gì xảy ra đúng không?”

Phí Liêm đảo mắt rồi đáp: “Tôi có biết vài chuyện, nhưng không thể nói được”.

Ngô Bình cau mày: “Lệnh chủ và tôi đều đang ở đây, có gì khó nói đâu”.

Phí Liêm cười nói: “Không vội, chờ mấy người đó tới, tôi nói cũng không muộn”.

Đường Băng Vân: “Phí Liêm, còn ai đến đây nữa?”

“Đương nhiên là tôi”, một giọng nữ vang lên ở cửa.
 
Chương 1073


Chương 1073

Đường Băng Vân không cần quay lại cũng biết đó là Đường Dung, cô ấy bắt đầu lo lắng và có dự cảm xấu.

Một cô gái trẻ tuổi không xinh đẹp nhưng rất có khí chất bước vào, đi cùng còn có một người thanh niên đeo kính, mặc vest màu đen mặt lạnh.

Đường Băng Vân cau mày rồi lạnh giọng hỏi: “Đường Dung, cô đến đây làm gì?

Đường Dung cười nói: “Cấp trên bổ nhiệm tôi quay lại tổng bộ Cảng Thành nên đương nhiên tôi phải đến, còn cô không có lệnh của cấp trên, ai cho cô đến đây hả?”

Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Tôi là lệnh chủ của Thiên Sát, xử lý việc ở Cảng Thành là trách nhiệm của tôi”.

“Lệnh chủ?”, Đường Dung cười lạnh: “Sắp không còn nữa rồi”.

Cô ta nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười phút nữa, cấp trên sẽ ra nhiệm vụ mới”.

Lòng Đường Băng Vân trùng xuống: “Cô có ý gì?”

“Cô sẽ biết ngay thôi”, nói rồi, cô ta nhìn sang Ngô Bình: “Còn cậu, tôi cho cậu một phút để rời khỏi đây, không thì tự gánh hậu quả”.

Đường Băng Vân tức giận mắng: “Đường Dung, tôi mới là lệnh chủ của Thiên Sát, chưa tới lượt cô ra lệnh ở đây! Cô mới là người phải biến đi ấy”.

Đường Dung nở một nụ cười lạnh rồi nói: “Phí Liêm!”

Phí Liêm lập tức bước ra, sau đó lễ phép nói: “Cô chủ”.

Đường Dung: “Tôi lệnh cho ông giết người này!”

Phí Liêm lạnh lùng nói: “Vâng!”

Ông ta ngẩng đầu lên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh, một luồng sát khí khiến người ta ngạt thở bủa vây Ngô Bình.

Đường Băng Vân hoảng hốt quát: “Phí Liêm, ông dám! Giờ tôi vẫn là lệnh chủ!”

Phí Liêm khữ cau mày rồi thoáng do dự, sau đó nói với Đường Dung: “Cô ấy nói đúng, giờ cô vẫn chưa phải lệnh chủ, thứ cho Phí Liêm không thể nhận lệnh”.

Đường Dung nhún vai: “Không sao, đành để cậu ta sống thêm chục phút nữa vậy”.

Ngô Bình bắt đầu nổi giận, cô gái này thật độc ác, mới gặp nhau lần đầu mà đã đòi giết anh rồi.

Anh cười lạnh nói: “Xem ra Đường Môn sắp bổ nhiệm cô làm lệnh chủ mới hả?”

Đường Dung mỉm cười: “Ngô Bình, tôi đã nghe danh cậu lâu rồi, cậu đúng là một nhân tài. Nhưng tiếc là hôm nay phải chết rồi”.

“Chết?”, Ngô Bình bật cười: “Vậy là hôm nay tôi phải giết các người hoặc bị giết đúng không?”

Đường Dung lắc đầu: “Giết chúng tôi? Cậu không có cơ hội ấy đâu!”

“Thế à?”, Ngô Bình hô lên: “Ra đây!”

Một bóng xám lướt qua người anh rồi đáp đất. Ngay sau đó, tất cả mọi người ở đây đều thấy chấn động, ai cũng đông cứng người bất động vì lạnh giá, đến Phí Liêm cũng phải tái mặt, con mắt duy nhất còn lại cũng hiện rõ vẻ hoảng sợ.

“Giết!”

Ngô Bình lạnh giọng ra lệnh.

Đường Dung cảm thấy tính mạng bị uy hiếp nên hét lên: “Không!”
 
Chương 1074


Chương 1074

Song, bóng xám ấy đã bổ nhào vào người cô ta, ngay sau đó, mặt cô ta cắt không còn một giọt máu, làn da trắng cũng tái như người chết, đôi mắt trợn ngược rồi nằm thẳng cẳng dưới đất.

Người thanh niên đeo kính đứng cạnh cô ta run rẩy rồi nói: “Tôi không liên quan, đừng giết tôi…”

Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi nhìn sang Phí Liêm, ban nãy không có Đường Băng Vân thì ông ta đã ra tay với anh rồi.

Phí Liêm quỳ xuống đất rồi nói: “Ti mệnh, tôi phụng mệnh hành sự, không thể tự quyết được!”

Đường Băng Vân vội nói: “Ngô Bình, Phí Liêm là sát thủ giỏi của Thiên Tự, anh tha cho ông ta lần này đi”.

Ngô Bình lừ mắt rồi hỏi: “Hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Giờ ông nói được chưa?”

Phí Liêm quay mặt đi với vẻ né tránh rồi đáp: “Nếu tôi nói thì cậu sẽ giết tôi mất”.

Ngô Bình cau mày: “Ông không nói thì kết cục cũng vậy”.

Phí Liêm hít sâu một hơi rồi kể: “Hôm đó, chính cậu và cô Đường Băng Vân đã dẫn một nhóm cao thủ đến đó giết người của tổng bộ rồi bắt ti mệnh đi”.

Ngô Bình ngẩn ra rồi phẫn nộ nói: “Vớ vẩn! Trước lúc sự việc xảy ra, tôi còn chưa tới Cảng Thành”.

Phí Liêm không chút sợ sệt nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình thấy, nếu có câu nào là giả, cậu giết tôi luôn cũng được”.

Ngô Bình rơi vào trầm tư, lẽ nào có người mạo danh anh?

Đường Băng Vân cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ông nhìn thấy chúng tôi vào hôm đó ư?”

Phí Liêm cúi đầu xuống: “Vâng, lệnh chủ và ti mệnh đã dẫn một nhóm cao thủ tới rồi tấn công khiến chúng tôi trở tay không kịp. Nếu không nhờ tôi đứng gần cửa sổ rồi chạy thoát thì chắc cũng chết rồi”.

Đường Băng Vân vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Có người vu oan cho chúng tôi rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Ông còn nhớ thời gian xảy ra vụ việc không?”

“Có, hôm đó là thứ ba, khoảng ba rưỡi chiều gì đó”, Phí Liêm đáp.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm ấy, Băng Tiên và tôi đều không ở Cảng Thành, rất nhiều người có thể làm chứng cho chúng tôi”.

Phí Liêm nói: “Tôi chỉ kể lại những gì mình nhìn thấy thôi, còn thực hư thế nào thì phải chờ cấp trên điều tra.

Đường Băng Vân thở dài một hơi rồi nói với Ngô Bình: “Dù chúng ta có bằng chứng ngoại phạm thì họ cũng đạt được mục đích rồi. Theo luật của Đường Môn, nếu có chuyện đó xảy ra thì em phải từ chức lệnh chủ của Thiên Sát để tránh điều tiếng”.

Ngô Bình không đồng ý: “Cây ngay không sợ chết đứng”.

Lúc này, lại có mấy người nữa xuất hiện ở cửa, đi đầu là một ông lão mặc đồ thời Đường màu bạc, râu dài, cốt cách tiên nhân. Ông ấy vừa đến, ngoài Đường Băng Vân và Ngô Bình ra thì tất cả mọi người đều quỳ xuống đất.

“Nhị trưởng lão!”

Đến Đường Băng Vân cũng phải khom người hành lễ và gọi ông ấy là nhị trưởng lão.

Đường Môn do các trưởng lão phụ trách, đến đường chủ vắng mặt, mọi công việc của môn phái sẽ do các trưởng lão đảm đương. Nhị trưởng lão chỉ đứng sau đại trưởng lão nên có địa vị rất cao.

Nhị trưởng lão nhìn khối thần rồi nói: “Khối thần? Lâu lắm nó không xuất hiện trên đời rồi đấy”.

Sau đó, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Bảo sao môn chủ lại coi trọng cậu tới vậy, đúng là thiên tài xuất chúng! À, tôi không phải kẻ thù đâu, cậu có thể cất nó đi được rồi”.

Ngô Bình vẫy tay, khối thần lập tức chạy về, sau đó anh chắp tay nói: “Tham kiến nhị trưởng lão”.
 
Chương 1075


Chương 1075

Nhi trưởng lão cười nói: “Băng Vân thật may mắn!”

Đường Băng Vân: “Nhị trưởng lão, ông đến có việc gì thế?”

Nhị trưởng lão thở dài: “Mọi người đã nghe chuyện Phí Liêm kể rồi đấy, Băng Vân, theo luật thì cô tạm thời phải từ chức lệnh chủ để chờ điều tra, chúng tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô”.

Đường Băng Vân cười lạnh: “Nhị trưởng lão, ý của ông là nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, không cần biết có bằng chứng hay không, người bị tình nghi đều phải từ chức ư?”

Nhị trưởng lão cau mày nói: “Băng Vân, luật là luật, không được thắc mắc!”

Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Là ông nội cho tôi ngồi vào vị trí này nên chỉ có ông mới bắt tôi từ chức được”.

Nhị trưởng lão nhăn mặt lại: “Băng Vân, cô định chống đối với cả môn phái à?”

Đường Băng Vân cười lạnh: “Nhị trưởng lão, ông chưa đại diện cho cả Đường Môn được đâu! Trên ông còn đại trưởng lão nữa”.

Nhị trưởng lão lạnh mặt, bắt đầu nổi giận nói: “Đừng nói là cô tườn khối thần nhỏ bé này có thể khiêu chiến được tôi nhé!”

Đường Băng Vân lấy một tấm lệnh bài ra rồi nói: “Lệnh bài của môn chủ đây, nếu ông muốn nói chuyện quy tắc với tôi thì mau tuân thủ quy tắc đi. Quy tắc của Đường Môn là ai có lệnh bài sẽ có quyền như môn chủ”.

Nhị trưởng lão biến sắc mặt, rõ ràng ông ấy đang rất ngạc nhiên: “Môn chủ đưa lệnh bài cho cô ư?”

Đường Băng Vân: “Đúng, giờ tôi lệnh cho ông về Đường Môn ngay, không được hỏi thêm bất kỳ chuyện gì của Cảng Thành nữa”.

Nhị trưởng lão thở dài một hơi rồi nói: “Băng Vân, sao cô không thức thời chút nào vậy. Nếu giờ cô tránh thủ rút lui thì còn giữ được thân mình, không thì có hối cũng không kịp đâu”.

Đường Băng Vân: “Đó là việc của tôi, không phiền ông phải lo!”

Nhị trưởng lão nhìn sang Ngô Bình rồi nói: “Có câu quân tử phòng thân, mong hai người tự bảo vệ được mình!”, dứt lời, ông ấy quay người bỏ đi, những người đi cũng cũng lui ra hết.

Mọi người ở đây đều trợn mắt há miệng, họ không ngờ sự việc lại chuyển biến như vậy.

Đường Băng Vân cao giọng nói: “Từ giờ trở đi, Ngô Bình là ti mệnh, các người phải tuyệt đối nghe lệnh của anh ấy”.

“Vâng!”, Phí Liêm và tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.

Đường Băng Vân nhìn sang người thanh niên đeo kính rồi nói: “Hàn Kỳ, Đường Dung chết rồi, tôi cho anh một ngày để giao nộp hết tài sản của nhà họ Hàn. Nếu anh dám ăn bớt dù chỉ một đồng, tôi sẽ giết anh ngay”.

“Vâng, tôi sẽ làm ngay”, Hàn Kỳ vừa lau mồ hôi lạnh vừa gật đầu như gà mổ thóc.

Đường Băng Vân nói: “Quản sự, ông dẫn người đi theo Hàn Kỳ để xử lý cho xong vụ này đi”.

“Vâng”, quản sự bước ra rồi nhận lệnh.

Hàn Kỳ đi rồi, các thành viên khác của Thiên Sát ở Cảng Thành mới tới, Ngô Bình là ti mệnh nên cần nắm rõ tình hình của mỗi người.

Anh đến phòng làm việc, sau đó gọi tên từng người theo danh sách. Ai giữ chức vụ cao thì anh hỏi nhiều, thấp thì hỏi ít.

246 người lần lượt vào nói chuyện với anh, mỗi người từ ba đến năm phút, sau khi anh gặp gỡ hết mọi người xong thì đã hơn tám giờ tối.
 
Chương 1076


Chương 1076

Lúc này, tất cả mọi người đều ngồi lặng im trong sảnh mà chưa ra về.

Quản sự lo việc xong quay về rồi nói: “Ti mệnh, nhà họ Hàn đã nộp hết tài sản rồi, tôi đã để mấy người ở lại đó để hoàn thành nốt thủ tục, chắc phải mất mấy hôm”.

Ngô Bình gật đầu: “Quản sự, ông đến khách sạn gần đây rồi đặt 20 bàn tiệc nhé”.

Quản sự nói: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.

Ngô Bình nói với mọi người: “Sau này chúng ta là anh em rồi, tối nay uống tới bến nhé!”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ tư lệnh định uống với họ. Phải biết rằng tư lệnh trước của họ luôn coi thường cấp dưới, vì thế họ rất ngạc nhiên với hành động này của Ngô Bình.

Tuy nghĩ vậy, nhưng mọi người đều đứng lên rồi đi tới khách sạn.

Hơn 200 người nối đuôi đi theo Ngô Bình.

Đường Băng Vân khẽ hỏi: “Anh định uống với họ thật à?”

Ngô Bình: “Sao? Em thấy không được à?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Em chỉ nghĩ anh mới nhận chức thì nên tạo cảm giác thần bí một chút”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Mỗi người có một phong cách riêng, anh không thích ra vẻ kiểu ấy”.

Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp: “Băng Vân, dù em dùng lệnh bài của môn chủ để đuổi nhị trưởng lão đi, nhưng cũng là dồn mình vào nguy hiểm đấy”.

Đường Băng Vân: “Anh lo họ chó cùng rứt giậu rồi cho người tới giết em hả?”

Ngô Bình: “Chuyện đó thì chưa chắc, nhưng có thể sẽ cướp lệnh bài”.

Đường Băng Vân thở dài: “Hôm nay, đối thủ đã dùng mưu bắt em phải lấy lệnh bài ra, em cũng bất đắc dĩ thôi”.

Ngô Bình: “Ông nội đưa lệnh bài cho em, chắc cũng đã đoán được sẽ có ngày này rồi, chắc ông đã có sắp xếp gì đó”.

Đường Băng Vân: “Chắc vậy, nhưng giờ em đang ở thế bị động”.

Ngô Bình vỗ vai cô ấy: “Yên tâm, trời có đổ thì anh cũng chống cho em”.

Đường Băng Vân nắm tay anh rồi nói: “Cảm ơn anh”.

Khi mọi người đến khách sạn thì 20 bàn tiệc đã được chuẩn bị xong, họ đặt bàn sang nhất với giá 300 nghìn một bàn, rượu cũng là loại mấy nghìn một bình.

Mọi người ngồi vào chỗ theo sự sắp xếp của quản sự, Ngô Bình và Đường Băng Vân ngồi cùng bàn với quản sự và những người khá có địa vị.

Sau khi tất cả ổn định chỗ ngồi, Ngô Bình nâng ly rồi cười nói: “Các anh em, tôi kính mọi người ba chén”.

Mọi người đứng dậy rồi nâng ly uống cạn.

Ngô Bình uống hết ba chén thì mọi người cũng cạn cả ba. Sau đó, liên tục có người đến chúc rượu anh.

Ngô Bình không từ chối ai nên loáng cái đã uống cả lít rượu vào bụng.

Sau đó, anh còn đứng dậy rồi đi sang các bàn khác: “Các anh em, tôi mời mọi người ba chén”.

Bàn này có một người đàn ông râu xồm khoảng ba, bốn mươi tuổi, mọi người uống bằng chén nhưng anh ta dùng cốc, khi Ngô Bình đến chúc rượu cũng thế.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Lý A Tứ, tửu lượng của anh khá thế!”

Người này chính là Lý A Tứ, anh ta đứng dậy rồi nói: “Ti mệnh, anh nhớ tên tôi ư?”

Ngô Bình cười nói: “Ừm, nhưng sao lúc tự giới thiệu anh lại bỏ qua phần tửu lượng hả?”
 
Chương 1077


Chương 1077

Lý A Tứ ngại ngùng rồi gãi đầu: “Tửu lượng có phải tài năng gì đâu ạ”.

Ngô Bình cười hỏi: “Lý A Tứ, anh có thể uống được bao nhiêu?”

Lý A Tứ: “Tôi cũng không rõ, tôi chưa say bao giờ”.

Ngô Bình cười phá lên: “Ghê nhờ! Được, tôi cũng chưa say bao giờ, hay chúng ta đọ đi?”

Lý A Tứ ngẩn ra rồi vội xua tay: “Ti mệnh, anh không uống lại tôi được đâu, thôi đi ạ”.

Nghe thấy thế, mọi người đều im lặng, đến Lý A Tứ cũng ý thức được là mình lỡ lời, anh ta vội vả miệng: “Xin lỗi ti mệnh, tôi không có ý đó, tôi…”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Lý A Tứ, anh coi thường tôi à? Được, giờ mỗi người một thùng rượu trước, anh dám chơi không?”

Lý A Tứ ngẩn ra nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Ti mệnh, anh muốn uống thi với tôi thật à?”

Có người ở gần đó bắt đầu khích bác: “Lý A Tứ, có mỗi thùng rượu mà anh cũng không uống được à?”

Lý A Tứ phì cười rồi cầm một chai rượu trên bàn lên nói: “Ti mệnh, thế tôi xin uống trước hai chai”.

Dứt lời, anh ta ngửa cổ lên tu ừng ực, chẳng mấy chốc đã hết sạch cả chai rượu 52 độ.

Ngô Bình cười nói: “Uống kiểu ấy thì lâu lắm, ai mang cái bát ô tô ra đây”.

Nhân viên phục vụ mang một chiếc bát ô tô rất lớn, sau đó hết sáu chai rượu trong một thùng vào hết cái bát. Ngô Bình cầm cái bát lên rồi uống cạn.

Cao thủ cảnh giới Tiên Thiên có khí tức rất mạnh, anh có thể uống hết ngần ấy rượu chỉ với một hơi.

Tất cả mọi người đều nghệt mặt ra mấy mấy giây, sau đó mới vỗ tay hoan hô.

Lý A Tứ đần mặt ra, anh ta đã uống rượu nhiều năm, nhưng chưa thấy có ai uống giống Ngô Bình bao giờ. Gì chứ uống hết ngần ấy rượu nồng độ cao thì có trụ nổi không?

Vì thế, anh ta cũng học theo rồi đổ hết năm chai rượu còn lại trong thùng ra cái bát lớn rồi bê lên uống. Đương nhiên anh ta không thể uống nhanh bằng Ngô Bình, nhưng cũng không hề chậm, chỉ mất nửa phút là uống hết.

Sau đó, bụng Lý A Tứ kêu ùng ục, anh ta ợ một cái rồi cười trừ nói: “Ti mệnh, cùng lắm tôi chỉ uống được ba chai nữa thôi, dạ dày tôi nhỏ”.

Ngô Bình thấy anh ta uống hết năm chai một lúc mà vẫn tỉnh bơ như thường, đúng là có tửu lượng cao. Thật ra tử lượng của Ngô Bình rất bình thường, anh chỉ có tu vi cao thôi, thêm chân khí màu tím hỗ trợ và con trùng Thần Cơ nên chất cồn với anh chỉ như nước.

“Thế là siêu rồi!”, anh vỗ vai Lý A Tứ rồi nói: “Lần này, chúng ta coi như hoà”.

Sau màn đọ rượu này, mọi người đã có ấn tượng khác hẳn với Ngô Bình, ai cũng thấy anh là một người khá được.

Sau đó, Ngô Bình đi chúc rượu hết các bàn còn lại, không biết anh đã uống bao nhiêu rượu, nhưng tửu khí trên đỉnh đầu thì bốc lên mãi không hết.

Mọi người đều hãi trước tửu lượng của anh rồi uống cùng. Cứ thế, ai cũng bắt đầu ngà ngà say, nhưng Ngô Bình vẫn tỉnh táo.

Qua đây, Ngô Bình đã hiểu rõ về tính cách của mỗi người hơn, anh cao giọng nói: “Các anh em, năm giờ sáng mai, chúng ta tập trung”.

Mọi người đều đáp lời, dù họ không biết Ngô Bình định làm gì, nhưng anh đã có lời thì họ phải tuân lệnh.
 
Chương 1078


Chương 1078

Chờ Ngô Bình ngồi xuống, Đường Băng Vân mới nói nhỏ: “Mai anh tập hợp mọi người làm gì?”

Ngô Bình: “Băng Vân, anh muốn chọn vài người trong số họ để bồi dưỡng chính, sau đó truyền thụ cho họ thuật ám sát thật sự”.

Đường Băng Vân trợn tròn mắt: “Nếu nhắc đến thuật ám sát thì ai đọ được với Đường Môn chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Dù thuật ám sát của Đường Môn cũng được, nhưng so với anh thì không cùng đằng cấp.

Đường Băng Vân bĩu môi: “Chém gió!”

Ngô Bình nói: “Có chém hay không thì em sẽ biết nhanh thôi. Với lại, trong số này còn vài thiên tài dị bẩm đấy”.

“Thiên tài dị bẩm ư?”, Đường Băng Vân bật cười: “Đừng bảo anh đang nói tới Lý A Tứ giỏi uống rượu nhé?”

Ngô Bình: “Đúng thế, anh ta là một trong số đó”.

Sau đó, anh nói tiếp: “Tửu lượng của anh ta cao như vậy là nhờ thể chất”.

Đường Băng Vân khó hiểu hỏi: “Chỉ là uống được nhiều thôi mà, liên quan gì đến thể chất chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Vào thời Tiên Quốc, họ gọi thể chất này là Hoang Cổ Bá Thể. Nhưng thời đại bây giờ đã khác xưa, điều này khiến cho thể chất của anh ta không bật ra được”.

Đường Băng Vân vội hỏi: “Thế chất ấy có tác dụng gì? Có tu luyện được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Được ché, chỉ cần đánh thức thể chất giúp anh ta là việc tu hành của anh ta sẽ tiến bộ nhanh chóng”.

Đường Băng Vân vẫn không dám tin: “Thật ư? Anh không nhìn nhầm đấy chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Thế này đi, anh sẽ gọi Lý A Tứ tới rồi hỏi vài chuyện, sau đó em xem anh nói có đúng không nhé”.

Đường Băng Vân: “Được!”

Lý A Tứ bị gọi tới, vì vừa uống rượu thi với Ngô Bình nên anh ta đã khá thoải mái và cười nói: “Ti mệnh, cậu gọi tôi có việc gì thế?”

Ngô Bình hỏi: “Lý A Tứ, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Lý A Tứ đáp: “Ti mệnh, tôi 24 rồi”.

Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Mới 24 tuổi ư?”

Thật ra nhìn bên ngoài trông Lý A Tứ phải tầm 35 tuổi, anh ta để râu xồm nên trông hơi già.

Ngô Bình: “Điều này có liên quan đến thể chất của anh ta, sự trao đổi chất trong cơ thể diễn ra nhanh hơn người bình thường nên bị già trước tuổi”.

Lý A Tứ ngại ngùng nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn nhanh nên trông hơi già dặn”.

Ngô Bình: “Lý A Tứ, có phải từ năm 12 tuổi là anh không cao thêm nữa không?”

Lý A Tứ ngẩn ra rồi gật đầu: “Đúng thế! Trước năm 12 tuổi, tôi lớn nhanh lắm, 11 tuổi đã cao một mét bảy rồi, nhưng sau đó thì không lớn thêm nữa. Khi ấy, bố mẹ tôi còn tưởng tôi bị làm sao nên đưa đi khám, nhưng bác sĩ lại bảo tôi vẫn bình thường”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Trước năm 10 tuổi, anh ăn rất nhiều, sức thì khoẻ, có thể mang vác vật cực nặng đúng không?”

Lý A Tứ ngạc nhiên hỏi: “Ti mệnh, cậu biết xem bói à?”

Ngô Bình chẹp miệng: “Trả lời câu hỏi”.

 
 
Chương 1079


Chương 1079

Lý A Tứ đáp: “Đúng, trước năm 10 tuổi, tôi ăn như hổ, bữa nào cũng chén hết hai nồi cơm, có lần mẹ tôi cho đi chợ, tôi đã ăn hết mười cái bánh bao to đùng. Thật ra tôi vẫn chưa no đâu, nhưng mẹ sợ tôi đau bụng nên không cho ăn nữa. Mà tôi cũng khoẻ lắm, bọn con trai bằng tuổi tôi xách cổ hai đứa lên cùng lúc cũng được. Cổng làng có một cái cối đá năm cả trăm cân tôi cũng khiêng lên rồi chạy vài vòng được. Nhưng sau 10 tuổi thì sức ăn của tôi giảm, sức lực cũng không khoẻ như vậy nữa, nhưng nhìn chúng thì vẫn khoẻ hơn người bình thường vài lần”.

Ngô Bình: “Cứ đến nửa đêm, anh lại thấy người nóng rực và vô cùng khó chịu, khi ấy anh phải ngâm mình xuống nước lạnh thì mới bình thường trở lại đúng không?”

Lý A Tứ thở dài một hơi: “Ti mệnh, anh lại nói đúng rồi. Đêm nào tôi cũng phải ngâm nước lạnh, thói quen này bắt đầu từ năm 10 tuổi rồi”.

Ngô Bình: “Anh sung mãn quá nên bạn gái anh không chịu nổi đúng không?”

Lý A Tứ đỏ mặt nói: “Chuyện này cậu cũng biết ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra tôi nói đúng hết rồi, Lý A Tứ, tôi có thể giải quyết các vấn đề ấy cho anh, nhưng anh phải nghe lời tôi”.

Lý A Tứ mừng rỡ: “Anh có thể chữa khỏi chứng bệnh ấy cho tôi ư?”

Ngô Bình: “Thật ra đó không phải là bệnh gì đâu, mà là liên quan đến thể chất của anh. Tôi sẽ giải phóng thể chất cho anh, sau đó truyền cho anh công pháp, để anh trở thành cao thủ tuyệt thế, anh có muốn không?”

Lý A Tứ sáng mắt lên: “Có ạ, cảm ơn ti mệnh!”

Anh ta lập tức quỳ xuống đất.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt, lát anh nhớ ở lại”.

“Vâng”, Lý A Tứ đáp.

Lý A Tứ về chỗ, Đường Băng Vân đã tin hoàn toàn, cô ấy cảm thán: “Không ngờ anh đoán đúng hết, vậy Lý A Tứ có thể trở thành cao thủ tuyệt thế không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, Bá Thể được đánh thức thì anh ta sẽ trở thành cao thủ đỉnh cao nhanh thôi”.

Dét lời, anh lại gọi Phí Liêm tới. Dù đã ở cảnh giới Tiên Nhân nhưng ông ta vẫn cung kính quỳ dưới đất rồi nói: “Ti mệnh, lệnh chủ, Phí Liêm có mặt”.

Ngô Bình nói: “Phí Liêm, mấy năm qua ông sống vất vả lắm đúng không?”

Nghe xong, Phí Liêm biến sắc mặt, ông ta ngẩng lên nhìn Ngô Bình: “Sao ti mệnh biết ạ?”

Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói: “Thật ra ông mới chỉ 40 tuổi thôi đúng không? Nhưng trông lại như người ngoài 70 vậy. Trong người ông có một luồng sức mạnh dị chủng, nó khiến ông có sức mạnh phi thường, nhưng cũng khiến ông vô cùng đau đớn. Vào đêm trăng tròn hàng tháng, luồng năng lượng ấy sẽ khiến ông vô cùng nóng nảy, ông phải trốn tới một nơi hẻo lánh để tránh làm những chuyện mất khống chế. Nhưng có một lần, chắc hôm đó là nguyệt thực toàn phần, luồng sức mạnh này đã khiến ông mất lý trí, ông phải đập đầu vào tường nên mới bị thương như bây giờ, thậm chí còn mất một bên mắt đúng không?”

Ngô Bình nói đúng hết, Phí Liêm vừa ngạc nhiên vừa kích động, một bên mắt còn lại của ông ta sáng lên: “Ti mệnh, sao cậu biết? Lẽ nào cậu biết tôi bị làm sao ư?”

Ngô Bình gật đầu, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Năng lượng ấy trong người ông có nguồn gốc từ tổ tiên, ông mới ở cảnh giới Nhân Tiên nên chưa thể điều khiển được nó, nhưng nó vẫn ở trong người ông. Kết quả thế nào thì ông biết rồi đấy, nó khiến ông sống dở chết dở, tự nhiên thành tàn tật”.
 
Chương 1080


Chương 1080

Phí Liêm vội hỏi: “Ti mệnh, còn cứu chữa được không ạ? Không giấu gì cậu, tôi thấy mình cùng lắm chỉ qua được 10 đêm trăng tròn nữa thôi”.

Ngô Bình nhìn thẳng vào ông ta rồi nói rành mạch: “Tôi có thể cứu ông! Nhưng từ nay về sau, ông phải tuyệt đối trung thành với tôi, đồng ý không?”

Phí Liêm biết mình không thể sống nổi một năm nữa, khi nghe thấy Ngô Bình nói có thể cứu mình, ông ta mừng phát điên rồi nói ngay: “Phí Liêm đồng ý”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, lát ông hãy ở lại”.

Phí Liêm về chỗ, Đường Băng Vân lại tò mò hỏi: “Năng lượng trong người ông ta là gì thế?”

“Một người tổ tiên nào đó của ông ta rất mạnh nên đã khai phá được một gen trội nào đó. Lẽ ra gen này không thể truyền cho người đời sau, nhưng không biết vì sao, Phí Liêm lại được di truyền. Tiếc là ông ta không biết cách điều khiển nó nên bị nó hại cho ra nông nỗi này”.

Đường Băng Vân: “Anh định chữa kiểu gì?”

Ngô Bình: “Dạy ông ta cách lợi dụng sức mạnh ấy hoặc vứt hẳn nó đi”.

Đường Băng Vân thở dài: “Anh biết nhiều thứ thật đấy, ngoài hai người vừa rồi ra thì còn ai nữa không?”

Ngô Bình: “Còn mấy người nữa, anh chuẩn bị giữ họ lại để truyền thuật ám sát đây”, nói rồi, Ngô Bình gọi quản sự tới rồi bảo ông ta gọi chín người khác đến.

Chín người này có tu vi khác nhau, có người chỉ là thành viên bình thường, nhưng có người đã có kinh nghiệm ám sát phong phú, tuổi tác của họ cũng khác nhau, lớn nhất thì trên 40, trẻ nhất thì mới ngoài 20, trong đó có ba nữ và sáu nam.

Chín người đứng trước mặt Ngô Bình, không biết anh định làm gì nên khá căng thẳng.

Ngô Bình cười nói: “Tôi gọi mọi người tới là để huấn luyện chuyên nghiệp, tôi sẽ trực tiếp dạy cho mọi người, sau đó mọi người dạy lại cho những người khác”.

Chín người ngơ ngác nhìn nhau, huấn luyện chuyên nghiệp ư? Gì vậy?

Ngô Bình: “Tối nay, chín người hãy ở lại, tôi sẽ cho mọi người biết thế nào mới là thuật ám sát thật sự”.

Loáng cái, mọi người đã giải tán, chỉ có 11 người ở lại, Phí Liêm và Lý A Tứ cũng ở trong số này.

Họ được Ngô Bình gọi lên tầng trên cùng của tổng bộ, ngày thường đây chính là nơi huấn luyện và nghỉ ngơi. Anh gọi chín người lên trước rồi truyền thụ cho họ bộ pháp.

Môn bộ pháp nà có tên là Quỷ Thần Bộ, được chia thành ba bước là Quỷ Bộ, Thần Bộ và Kỳ Quỷ Bộ, một khi thi triển sẽ tạo ra sức mạnh phi thường.

Ngô Bình đang truyền thụ cho họ Quỷ Bộ!

Anh không hay luyện môn bộ pháp này, giờ mới thật sự nghiên cứu về nó, anh giảng qua về nguyên lý trước, sau đó mới làm mẫu. Sau đó, mọi người đều luyện tập theo anh.

Song, hầu hết họ chỉ mới đi được vài bước thì đã hoa mắt chóng mặt rồi ngã vật ra. Có hai người thảm hơn thì hộc máu rồi tái mét mặt.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, vì anh thực hiện mấy động tác này ngon ơ mà. Nhưng sau anh nghĩ lại thì mới biết đó là nhờ mình đã tập bài luyện thể, nên Quỷ Thần Bộ không còn quá khó với anh.

Ngô Bình giảng lại rồi nói: “Mọi người luyện tiếp đi, khi nào mệt không chịu được nữa mới thôi”.

Dứt lời, anh gọi riêng Phí Liêm vào phòng làm việc. Phí Liêm rất căng thẳng, ông ta không biết Ngô Bình sẽ giúp mình kiểu gì.

Ngô Bình ra hiệu cho ông ta ngồi xuống rồi nói: “Phí Liêm, tôi sẽ thử giúp ông điều khiển nguồn năng lượng ấy, hoặc loại bỏ nó. Giờ ông phải phối hợp với tôi, thả lỏng người ra”.

Phí Liêm gật đầu: “Vâng!”
 
Chương 1081


Chương 1081

Ngô Bình giơ tay phải lên ấn vào gáy Phí Liêm, chuẩn bị dùng chân khí màu tím chữa bị những bộ phận bị sức mạnh kia huỷ hoại. Nhưng đột nhiên Đạo Chủng ở đan điền của anh nhảy lên, ngay sau đó có một sức hút rất lớn xuất hiện.

Tiếp đó, nguồn năng lượng trong người Phí Liêm đã bị lôi ra, sau đó theo cánh tay của Ngô Bình chui vào đan điền của anh rồi bị Đạo Chủng chén sạch.

Cắn nuốt nguồn năng lượng ấy xong, Đạo Chủng nhanh chóng luyện hoá rồi phóng ra một sức mạnh thuần tuý. Sức mạnh này rất khó chống chế, nó vận chuyển trong người Ngô Bình cùng với chân khí màu tím.

Anh ngẩn ra, không ngờ Đạo Chủng lại hấp thu nguồn năng lượng của Phí Liêm, anh ngại ngùng nói: “Phí Liêm, tôi đã trừ khử nguồn năng lượng ấy cho ông rồi, giờ tôi sẽ trị thương cho ông”.

Phí Liêm trông có vẻ mạnh, nhưng thật ra thương tích khắp người, xương gãy vụn, mắt chột, sức sống kém. Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi chữa trị cho ông ta.

Khoảng ba tiếng sau, gương mặt như sáp nến nóng chảy của Phí Liêm đã bình thường trở lại, tinh thần cũng ổn định hơn. Một bên đầu bị móp lại của ông ta cũng lồi lên gần như không có sẹo. Điều quan trọng nhất là ông ta đã hoàn toàn khoẻ mạnh, không còn vết thương gì nữa.

Lúc này, ông ta thấy rất khoan khoái, đến đôi tay gầy guộc cũng có da có thịt hơn.

Ngô Bình thả lỏng tay, trông anh có vẻ mệt mỏi: “Phí Liêm, giờ ông ổn rồi đấy, về nghỉ đi”.

Phí Liêm vô cùng cảm kích quỳ dưới đất: “Cảm ơn ti mệnh”.

Ngô Bình: “Ông là sát thủ của Thiên Tử Hạo, cũng là sát thủ mạnh nhất của Thiên Sát ở Châu Á, tôi hi vọng ông có thể tiến bộ thêm”.

“Nhất định tôi sẽ trung thành với cậu, tận tâm tận tuỵ”, Phí Liêm nói.

Phí Liêm đi rồi, Ngô Bình ngồi nghỉ một lát rồi lên tầng trên cùng. Trong chín người luyện Quỷ Bộ thì có sáu người đã nằm vật ra đất bất động, ba người còn lại vẫn luyện nhưng mặt thì trắng bệch.

Ngô Bình lắc đầu nói: “Toàn đám ăn hại, hôm nay dừng ở đây thôi, mọi người về nghỉ đi, sáng mai tập trung”.

Chín người ủ rũ rời đi, chỉ còn Lý A Tứ ở lại.

Lý A Tứ gãi đầu hỏi: “Ti mệnh, khi nào cậu sẽ giúp tôi trở thành cao thủ tuyệt thế?”

Ngô Bình: “Bây giờ”.

Sau đó, anh hỏi: “Lý A Tứ, ai đặt tên cho anh thế?”

Lý A Tứ đám là ông nội mình, ông nội anh ta làm nông, không có học thức, sau khi anh ta ra đời không lâu thì cả nhà lén chuyển đến Cảng Thành.

Gia đình họ đã phải sống nhiều năm vất vả ở đây, trước khi Lý A Tứ gia nhập Thiên Sát, cả nhà đều chui rúc trong một cái phòng bé tẹo chỉ có vài mét vuông.

Ngô Bình nói: “Tôi đặt tên khác cho anh nhé, sau này anh hãy dùng tên Lý Huyền Bá”.

Lý A Tứ ngẩn ra rồi mừng rỡ nói: “Lý Huyền Bá, tên hay quá! Tôi rất thích, cảm ơn ti mệnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Huyền Bá, tu vi của anh không cao, sao Thiên Sát lại nhận anh?”

Lý Huyền Bá cười nói: “Thưa ti mệnh, tôi chạy rất nhanh, lại thông thuộc nơi này, nên tổ chức thường giao các việc chạy vặt cho tôi làm”.

“Lương anh được bao nhiêu”

“50 nghìn tiền ạ”, anh ta cười nói: “Tuy không quá nhiều, nhưng đủ cho cả nhà tôi chuyển khỏi căn phòng thuê chật hẹp và chuyển sáng phòng lớn hơn”.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom