Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 1102


Chương 1102

Sau bữa tối, Ngô Bình lại đến trụ sở để dặn dò một số điều, sau đó anh chào tạm biệt Đường Băng Vân, mai anh sẽ tham dự lễ cưới của Cương Tử.

Diệp Huyền cũng định đi, vì vậy hai người lên cùng một chiếc máy bay và cùng nhau trở về huyện Minh Dương. Khi anh rời đi, anh mang theo Lý Huyền Bá. Giữ anh ta bên mình là để hướng dẫn anh ta tập luyện bất cứ lúc nào.

Sau khi máy bay hạ cánh, cả ba lái xe về nhà cũ.

Đã mười một giờ đêm, người nhà đều đã đi ngủ. Anh đưa Diệp Huyền và Lý Huyền Bá lên lầu, sau đó gọi dì giúp việc đến để sắp xếp phòng cho họ.

Tuy nhiên, Diệp Huyền và Lý Huyền Bá không có thời gian để ngủ, Ngô Bình đã yêu cầu họ tập luyện trên tầng cao nhất với Tạ Phi.

Năng khiếu của cả ba đều rất đáng kinh ngạc, Lý Huyền Bá mạnh hơn một chút, Ngô Bình tập trung bồi dưỡng anh ta.

Anh hướng dẫn Diệp Huyền tiếp tục tập luyện đoàn thể thuật. Đến mười hai giờ, anh gọi cho Mễ Kiến và bảo anh ta chuẩn bị các món ăn.

Lúc này quán ăn đã nghỉ từ lâu, nhưng Mễ Kiến cũng rất nhiệt tình nên đã gọi ngay cho hầu bàn và làm một bữa tiệc thịnh soạn. Theo yêu cầu của Ngô Bình, anh ta đã nấu tất cả các món ăn thịnh soạn, như chân giò, sườn hầm, cá kho, đầu sư tử, v.v.

Anh ta chuẩn bị bàn ăn này để Lý Huyền Bá có thể ăn nhiều hơn, phát triển nhanh hơn.

Mười hai giờ rưỡi, bốn người đến quán ăn của Mễ Kiến. Lúc này đèn trong quán sáng choang, mọi người nấu nướng tất bật, mùi thức ăn thoang thoảng.

Mễ Kiến tươi cười chào đón và nói: “Bình à, chú chưa ăn tối à?”

Ngô Bình: “Em mang theo một cái máy diệt mồi”, anh chỉ vào Lý Huyền Bá đang gãi đầu cười ngô nghê.

Thấy Lý Huyền Bá cao lớn và dũng mãnh, Mễ Kiến khen: “Đúng là một chàng trai cao lớn!”

Trong bữa ăn, Ngô Bình cũng bảo Mễ Kiến ngồi cùng. Anh ta mang theo vài chai rượu, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

“Anh Mễ, mấy ngày nay anh có nghe người khác nói về em không?”, anh cười hỏi.

Mễ Kiến cười nói, “Không chỉ là nói thôi đâu. Bây giờ mọi người ai cũng bàn tán xôn xao về chú đấy Tiểu Bình”.

Ngô Bình rất có hứng thú, hỏi: “Nói như thế nào, nói ra em nghe”.

Mễ Kiến nói: “Mọi người nói chú ra bên ngoài kiếm được nhiều tiền, thế lực trải cả hai giới hắc bạch, không ai dám đối đầu. Họ còn nói chủ tịch huyện và thị trưởng đều là bạn của chú, ngay cả ở tỉnh chú cũng có chống lưng. Có người nói rằng chú là một cao thủ võ lâm, đánh bất khả chiến bại trong sáu tỉnh phía Nam”.

Nghe vậy, Ngô Bình bật cười: “Bàn tán hơi cường điệu rồi”.

Mễ Kiến chớp mắt, nói, “Tiểu Bình, những tin đồn này có phải là sự thật không?”, anh ta thực sự rất tò mò.

Ngô Bình: “Đúng khoảng 30%. Em làm vậy là vì muốn nổi tiếng, để người dân địa phương không dám khiêu khích em. Điều này đỡ phiền phức nhiều lắm”.

Mễ Kiến gật đầu: “Đúng vậy. Hiện tại đừng nói là huyện Minh Dương, ngay cả thành phố Vân Đỉnh cũng không ai dám khiêu khích chú đâu”.

Ngô Bình cười ha hả và nói: “Nào, uống!”

 
 
Chương 1103


Chương 1103

Lý Huyền Bá phụ trách việc ăn uống điên cuồng, mấy người kia phụ trách việc uống rượu. Nhậu được ba tuần rượu thì trong quán bị cúp điện đột ngột, sau đó có tiếng hát vọng ra từ trong sân, là một vở hý khúc nào đó.

Ngô Bình chậm rãi đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi đi xem một chút!”

Anh đi ra sân quán ăn thì nhìn thấy dưới ánh trăng bàng bạc, một diễn viên hý kịch với những họa tiết vẽ trên mặt đang cầm thanh đao lớn, mặc áo bào màu lục. Người đó diễn vai Quan Công!

“Từ xưa nay lập nghiệp nên noi gương vua Thuấn hay Hán Tam Kiệt, hai triều cách xa nhau đã bấy nhiêu năm…”

Người đó hát bài “Đơn Đao Hội”, nhân vật Quan Công oai phong lẫm liệt, khí phách anh hùng.

Ngô Bình vừa xuất hiện Quan Công liền nhìn anh. Trên khuôn mặt đỏ chót có một đôi mắt sáng ngời, cứ như đang tỏa sáng dưới ánh trăng.

Ngô Bình cười lạnh: “Lần trước diễn vai Sửu, giờ lại diễn vai Tịnh. Sao hả, định diễn hết cả tất cả vai Sinh Đán Tịnh Mạt Sửu à?”

Vừa dứt lời Quan Công liền động đậy, một thanh đao sắc bén dài gần một mét thoáng cái đã đến gần anh.

Quá nhanh! Ngô Bình lóe người lùi sau mấy mét, trong tay anh có thêm một thanh trường kiếm, đó chính là kiếm Sát.

Một đòn không thành công, Quan Công liền thu đao, cao giọng nói: “Tôi họ Quan, là thuộc hạ của thiếu chủ, tôi đại diện thiếu chủ đến hỏi cậu, cậu có chịu thần phục không?”

Ngô Bình hừ lạnh: “Đừng có giả thần giả quỷ! Bảo thiếu chủ của các người ra đây, tôi muốn xem xem kẻ đó là ai!”

“To gan! Dám sỉ nhục thiếu chủ, chết đi!”

Thanh đao lớn được vung lên, một luồng ánh đao vung xuống, còn nhanh hơn vừa rồi.

Ngô Bình vung kiếm, thanh đao đó bị anh chặt đứt, sau đó anh bước nhanh như chớp tới gần kẻ đó.

“Ầm!”

Chiêu Kinh Lôi quyền của anh đánh trúng đối phương. Quan Công liền bay người ra, đập mạnh lên cái cây cách đó mười mấy mét.

“Phụt!”

Hắn ta phun ra máu, giãy giụa định đứng lên nhưng không thể nào làm được. Cảnh giới của người này cũng là tiên thiên, nhưng khi đối đầu với Ngô Bình thì lại không chịu nổi một đòn!

“Tu vi của anh rất phù phiếm, dùng đan dược để tạo ra đúng không?”, anh lạnh nhạt nói.

Phía không xa có người vỗ tay. Một người đàn ông đeo mặt nạ vai Sửu đi đến, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ anh.

Người này càng đi càng gần, khi cách còn mười mét, anh ta nói: “Thảo nào anh dám thống nhất giang hồ tỉnh K, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh”.

Ngô Bình quan sát người này, đối phương là nhân tiên! Anh không khỏi nhíu mày, nhân tiên không phải là thủ lĩnh một phương thì cũng là cường giả trấn giữ đất nước, tại sao lại có thể tùy tiện xuất hiện thế này?

“Anh là ai?”, anh hỏi.

Người đàn ông đáp: “Tôi vốn định lấy mạng anh, nhưng thiếu chủ lại thay đổi ý định, sẽ cho anh một cơ hội”.
 
Chương 1104


Chương 1104

Ngô Bình cười lạnh: “Cho tôi cơ hội sao?”

Người đàn ông nói: “Nếu cậu bằng lòng thần phục thiếu chủ thì không chỉ giữ được mạng mà còn có thể được thiếu chủ dìu dắt, tiền đồ rộng mở”.

Ngô Bình nhíu này: “Thiếu chủ mà anh nói có cảnh giới địa tiên sao?”

“Đúng, gia tộc của thiếu chủ là cánh chim đầu đàn trong Địa Tiên Giới”, người đàn ông nói: “Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày nếu anh từ chối thiếu chủ thì hãy chuẩn bị quan tài cho cả nhà anh đi!”

Ánh mắt Ngô Bình thấp thoáng sát khí, anh nói: “Được, vậy giờ Tý ba ngày sau tôi sẽ đợi các người ở đây!”

Người đàn ông xách “Quan Công” bị thương lên, vọt lên rồi bay qua tường đi mất.

Nhóm Tạ Phi đi ra, hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì thế?”

Ngô Bình nói: “Không sao”, nói xong họ lại quay về bàn uống rượu tiếp.

Khi Lý Huyền Bá ăn xong, bốn người liền quay về nhà.

Tạ Phi và Diệp Huyền về phòng nghỉ ngơi, Lý Huyền Bá lại được Ngô Bình gọi vào phòng luyện đan.

Ngô Bình lấy ra ba hạt đậu hòe bảo anh ta ăn. Khi nó có hiệu quả, Lý Huyền Bá thấy toàn thân quay cuồng, Ngô Bình liền bảo anh ta về nghỉ.

Thời gian còn lại, anh đi ra sân bắt đầu luyện đoàn thể thuật cấp tám, bộ thứ tư.

Ba bộ đoàn thể thuật trước, cái sau khó hơn cái trước. Độ khó của bộ thứ tư tất nhiên vượt xa bộ thứ ba, nhưng hiệu quả của nó cũng càng tốt hơn.

Động tác của bộ đoàn thể thuật thứ tư không còn đơn giản nữa mà có cả lời chú, tâm pháp, độ khó cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ thử một lần thôi mà anh đã tốn hơn một tiếng mới miễn cưỡng làm ra được. Động tác này vừa được tung ra anh đã cảm thấy trống rỗng, một luồng năng lượng không rõ hình dạng chui vào cơ thể anh. Qua sự luyện tập và điều chỉnh, luồng năng lượng này dần to lớn, càng ngày càng nhiều trong cơ thể anh.

Luồng năng lượng này đang không ngừng nuôi dưỡng cơ thể và thần hồn của anh! Anh cũng từng gặp tình huống này khi đang tu luyện phương pháp hít thở, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.

Trời còn chưa sáng, anh ngừng luyện rồi thay quần áo, đưa Ngô Mi đến dự hôn lễ của Cương Tử ở thành phố Vân Đỉnh. Còn ba người kia thì tất nhiên ở trong nhà tiếp tục tu luyện.

Anh lái chiếc xe Bugatti Chiron lên đường cao tốc. Tốc độ xe cực nhanh, không ngừng bỏ xa những xe khác. Lái được một lúc thì Cương Tử gọi điện, nói: “Cậu chủ, xe hoa mà tôi đặt không đến được. Hôm nay có rất nhiều người kết hôn, bây giờ không đặt kịp”.

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Đừng sốt ruột, cứ đi sắp xếp những chuyện khác đi, để tôi nghĩ cách vụ xe hoa”.

Thành phố Vân Đỉnh cách Vân Kinh rất gần, anh liền gọi điện cho Đường Tử Di.

Lúc này mới năm giờ sáng, Đường Tử Di vẫn còn đang ngủ. Nhận được cuộc gọi của Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Đường môn chúng em có đội xe đón khách chuyên dụng, đội trực thăng, được không?”

Ngô Bình nói: “Thế thì quá tốt. Thế này nhé, em phái một đội xe và một cái trực thăng đến”.

Đường Tử Di nói: “Đồ dùng cho hôn lễ em có sẵn đấy, mang theo cả âm li loa đài, người chủ trì và đội phụ trách đến luôn đi, em cũng đến đó xem náo nhiệt luôn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Mấy ngày nay em không bận sao?”

Đường Tử Di nói: “Hôm nay em nghỉ, với lại em cần bàn bạc với anh vài chuyện”.

“Được thôi, anh đợi em ở thành phố Vân Đỉnh”, Ngô Bình cười nói.
 
Chương 1105


Chương 1105

Cúp máy xong, Ngô Mi liền vui vẻ hỏi: “Anh ơi, chị Tử Di cũng đến ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, bảo là đến xem náo nhiệt”.

Ngô Mi nghe mà lắc đầu: “Anh thông minh như thế mà không nhận ra tâm tư của chị Tử Di à?”

Ngô Bình tò mò nói: “Tâm tư cô ấy thế nào?”

“Chị ấy cùng anh đi tham gia hôn lễ của người khác, ý nghĩa của điều này còn cần em phải nói sao? Người ta muốn kết hôn với anh đấy!”, nói rồi cô bé thở dài: “Anh, anh thích chị Tử Di đúng không?”

Ngô Bình trợn mắt: “Trẻ con đừng có hóng chuyện của người lớn”.

Ngô Mi bĩu môi: “Em không phải trẻ con, em hiểu hết chuyện của mọi người đấy”.

Ngô Bình vội lấy một cái kẹo nhét vào miệng Ngô Mi để cô bé im lặng.

Nửa tiếng sau, họ đến nhà Cương Tử.

Nhà Cương Tử nằm ở một thị trấn nhỏ phía phía dưới thành phố Vân Đỉnh. Gia đình cậu ta có một căn nhà ở trên trấn, bố mẹ làm buôn bán nhỏ.

Lúc này cổng nhà Cương Tử đang treo đèn led, khách khứa vẫn chưa đến, một số người phụ giúp đang chăm chỉ làm việc.

Xe vừa đến cổng, mọi người liền dừng hết mọi việc, nhao nhao đánh giá chiếc siêu xe của Ngô Bình, bàn tán xôn xao.

“Ai vậy? Bạn Cương Tử à?”

“Nghe nói Cương Tử cũng làm ăn khấm khá lắm, có khi phải đấy”.

Cương Tử nghe thấy tiếng động cơ xe liền vội chạy ra.

“Cậu chủ đến rồi!”, cậu ta rất mừng.

Ngô Bình cười hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Mấy giờ đi đón dâu?”

Cương Tử nói: “Tân Nguyệt vẫn đang trang điểm, bảo chúng tôi bảy giờ qua”.

Ngô Bình nhìn giờ, 5 giờ 45 phút, nói: “Vẫn kịp, khoảng 40 phút sau là đội xe tới”.

Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện sân nhà Cương Tử khá lớn, dùng để mở tiệc đãi khách rất hợp.

Anh liền bảo cậu ta: “Cương Tử, Tử Di đem đội ngũ phụ trách hôn lễ đến, lúc đó sẽ rất náo nhiệt”.

Cương Tử rất mừng: “Cậu chủ, thế thì làm phiền cô Đường quá”.

Ngô Bình nói: “Không phiền phức, chuyện kết hôn là chuyện lớn, phải thật long trọng mới được”.

Lúc này bố mẹ của Cương Tử đã đi ra, hai người đã ngoài năm mươi, hôm nay hai người đều mặc quần áo lễ, trên mặt nở nụ cười tươi rói.

“Bố, mẹ, đây là cậu chủ của con, cậu Ngô”.

Bố mẹ của Cương Tử vội vàng bước tới chào hỏi, vồn vã đưa thuốc lá và rót nước cho Ngô Bình, Ngô Bình vội vàng nói không cần khách sáo.

“Bác trai, bác gái, chúc mừng hai người, Cương Tử lấy vợ rồi, sang năm là có thể sinh cháu trai to béo cho hai người bế rồi”, Ngô Bình cười.

Bố của Cương Tử mỉm cười, nói, “Cậu Ngô, tôi thực sự muốn cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ Cương Tử”.

Ngô Bình xua tay: “Cương Tử là anh em của cháu, nếu bác nói thế thì chúng cháu xa lạ quá”.

Mọi người đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên bước vào. Đó là chú hai của Cương Tử. Trông sắc mặt ông ấy không được tốt lắm, ông ấy còn không quan tâm đến việc chào Ngô Bình mà nói: “Anh ơi, ông ba Vạn đã tuyên bố rồi, nói rằng hôm nay ai dám tới ăn tiệc cưới nhà họ Phương chúng ta thì chính là chống lại nhà họ Vạn! Ông ba Vạn đúng là quá ăn hiếp kẻ khác! “
 
Chương 1106


Chương 1106

Bố của Cương Tử cau mày nói: “Bỏ đi, ít khách thì ít khách. Hôm nay là ngày trọng đại, đừng có gây thêm chuyện nữa”.

Sắc mặt chú hai của Cương Tử tái xanh: “Anh cả, chính Vạn Tam đã chặn đội xe đón dâu của chúng ta. Chuyện này không thể tha thứ, nếu không với cái tính của Vạn Tam chắc chắn sẽ được nước lấn tới!”

Bố Cương Tử khẽ thở dài: “Không nhẫn nhịn thì làm sao đây? Vạn Tam có quyền có thế, còn nuôi một nhóm đả thủ. Ngay cả cảnh sát trưởng và chủ tịch thị trấn cũng là anh em của ông ta. Chúng ta đâu có đấu lại được?”

Hai anh em đang bàn bạc thì Ngô Bình gọi Cương Tử sang một bên hỏi: “Cương Tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cương Tử thở dài, nói: “Cậu chủ, gia đình nhà họ Phương chúng tôi và nhà họ Vạn có mối thù, nhà họ Vạn thường gây rắc rối cho gia đình chúng tôi”.

Cậu ta giải thích ngắn gọn tình hình của hai nhà. Nhà họ Vạn sống ở thị trấn Vạn Trang suốt nhiều thế hệ, gia tộc này rất quyền lực rất lớn, một phần ba thị trấn là họ Vạn. Vào thế hệ ông cố của Cương Tử, nhà họ Phương đã lưu lạc đến thị trấn và bám rễ ở đó.

Ông cố của Cương Tử là một quyền sư, rất giỏi võ, ông đã mở một võ quán trong thị trấn để nhận đồ đệ. Nhà họ Vạn luôn bắt nạt kẻ yếu, khi thấy ông cố của Cương Tử là người ngoài đến, họ liền bắt nạt ông. Ai mà ngờ được rằng ông cố của Cương Tử lại dám đánh trả, còn làm bị thương rất nhiều người nhà họ Vạn, từ đó liền nổi danh.

Sau đó không ngừng có người đến xin học võ, nhiều nhất có khi hơn 100 người. Sau này nhà họ Phương lại bổ sung nhân lực, dần trở thành thế lực duy nhất trong thị trấn có thể cạnh tranh với nhà họ Vạn.

Vào thế hệ cha của Cương Tử, nhà họ Vạn với thế lực đông đảo đã tích lũy được nhiều của cải bằng cách bán các ngôi mộ trên núi, đào cát sông, khai thác đá. Đặc biệt là năm anh em Vạn Tam còn được gọi là Ngũ hổ nhà họ Vạn, là bá chủ trong trấn, không ai dám khiêu khích bọn họ.

Vì mối hận thù giữa tổ tiên, nhà họ Vạn cũng bắt đầu chèn ép nhà họ Phương. Đặc biệt là những năm gần đây, thế lực của nhà họ Vạn đã phát triển lên đến đỉnh điểm, càng không coi nhà họ Phương ra gì. Vài năm trước, người chú thứ hai của Cương Tử bị nhà họ Vạn đánh gãy chân, và kẻ đánh là Vạn Ngũ không những không phải vào tù mà còn dẫn người đến đập phá nhà của chú hai của Cương Tử.

Bố của Cương Tử biết rằng mình không thể chống lại nhà họ Vạn, vì vậy ông đã bắt chú hai phải chịu đựng nỗi giận này. Nhưng hai năm sau, con trai của chú hai là Phương Cường đã đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Khi đang đưa bạn gái về vào buổi tối, họ đi ngang qua một con đường nhỏ, một nhóm đàn ông bịt mặt xông ra, trói Phương Cường vào gốc cây rồi cưỡng hiếp bạn gái ngay trước mặt anh ta khiến Phương Cường tức điên, gào thét như xé tim xé phổi.

Khi bố Cương Tử và những người khác đến, đám súc sinh đã chạy trốn. Bạn gái của Phương Cường khóc lóc chạy đi, hôm sau liền uống thuốc tự sát tại nhà. Phương Cường không chịu đựng nổi, về nhà xách dao đi nhà họ Vạn liều mạng nhưng bị người nhà giữ lại. Phương Cường bi phẫn quá độ liền ngất đi, tỉnh lại liền biến thành kẻ điên.

Đồn cảnh sát đã phái người đến điều tra, nhưng sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, người nhà họ Vạn vẫn nghênh ngang làm càn. Sau đó, khi Vạn Tam say rượu, ông ta nói với những người có mặt rằng chính năm anh em ông ta đã dẫn người đến làm chuyện xảy ra ngày hôm đó, ông ta còn nói rằng mùi vị của cô gái rất tuyệt, khiến họ không thể nào quên.

Nghe vậy, Ngô Bình tức giận nói: “Thật là một lũ cầm thú!”

Cương Tử thở dài: “Bố mẹ gửi tôi đi nhập ngũ là vì họ sợ nhà họ Vạn bắt nạt tôi. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến, cuối cùng nhà họ Vạn cũng không chịu để yên cho chúng tôi”.
 
Chương 1107


Chương 1107

Ngô Bình cười lạnh, nói, “Cương Tử, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi thứ khốn kiếp này! Cậu đợi chút!”

Anh đến một nơi vắng vẻ rồi bắt đầu nói chuyện điện thoại. Để đánh bại được nhà họ Vạn, chỉ cần người trong thành phố thôi đã đủ rồi, vì vậy anh gọi cho thị trưởng La Duy Khang trước.

Cách đây không lâu, La Duy Khang được chuyển đến thành phố Vân Đỉnh làm thị trưởng, được thăng một cấp. Ông ta có thể vươn lên đương nhiên là nhờ vào Ngô Bình và năng lực của bản thân.

Khi cuộc gọi kết nối, anh ấy mỉm cười nói, “Thị trưởng La, chúc mừng thăng chức”.

La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã dìu dắt tôi!”. Trong lòng ông ấy biết nếu không phải nhờ quan hệ bền chặt của Ngô Bình với tỉnh trưởng, ông ấy sẽ không bao giờ đảm nhận được vị trí này! Sau khi Chu Truyền Võ được chuyển đến Thạch Thành, vị trí thị trưởng đã bị bỏ trống, có rất nhiều người cạnh tranh cho vị trí này, và mỗi người trong số họ đều có xuất thân và thực lực hơn ông ấy. Nhưng cuối cùng, ông ấy lại là người ngồi vào cái ghế thị trưởng!

Ngô Bình nói thẳng: “Một người anh em của tôi kết hôn, ông có thời gian qua uống rượu cưới không?”

La Duy Khang thường không tham dự các đám cưới, nhưng vì nể mặt Ngô Bình nên ông ấy vội vàng cười nói: “Cậu Ngô, tôi nhất định sẽ đi!”

Ngô Bình: “Hãy bảo những lãnh đạo hàng đầu của thành phố đi cùng ông”.

La Duy Khang rất tinh ý, liền nói: “Được, chúng tôi sẽ đi cùng nhau.”

“Cảm ơn”, Ngô Bình không nói nhiều, liền cúp điện thoại.

Trong cuộc điện thoại thứ hai, anh gọi cho Chương Cửu Hàn. Sức ảnh hưởng của Chương Cửu Hàn đối với giới giang hồ Vân Đỉnh vượt xa người khác, nếu ông ta có thể đến thì quả là tuyệt vời.

Anh không khách sáo với Chương Cửu Hàn, nói: “Ông Chương, đàn em của tôi hôm nay kết hôn, ông mang theo mấy người qua góp vui đi”.

Chương Cửu Hàn cười nói: “Chuyện nhỏ thôi. Tông sư hãy cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đưa người đến đó ngay!”

Cuối cùng, anh gọi cho Lý Quảng Long, nói, “Anh Long, một đàn em của em sắp kết hôn, em muốn tìm một số nhân vật nổi bật để đến tham gia cùng trợ uy”.

Lý Quảng Long đã lâu không gặp Ngô Bình nên rất nhớ anh, cười nói: “Anh cũng muốn gặp chú, vậy anh sẽ cùng mấy người bạn tới, chúng ta cùng uống rượu ngon!”

Ngô Bình nói: “Được!”

Sau đó anh gọi lại cho Diệp Huyền, Diệp Huyền đang tập luyện, nhìn thấy số điện thoại của Ngô Bình liền nhanh chóng nghe máy.

“Diệp Huyền, anh tìm một vài ngôi sao có tên tuổi đến biểu diễn một vài tiết mục. Anh phải đến thành phố Vân Đỉnh trước mười một giờ đấy nhé”, anh nói.

Diệp Huyền trợn tròn mắt: “Tiền bối này, anh cho tôi có mấy tiếng thế này thì đến thần tiên cũng không thu xếp được”.

Ngô Bình nói: “Sao hả, không sẵn lòng à?”

Diệp Huyền sợ nhất là Ngô Bình nổi nóng, vội vàng nói: “Sắp xếp được, tôi sẽ thu xếp ngay lập tức!”

Diệp Huyền gọi điện thoại cho mười mấy ca sĩ hạng nhất, những nghệ sĩ hài nổi tiếng nhất và các diễn viên talkshow, sau đó sắp xếp họ lên những chiếc máy bay tư nhân mà mình chuẩn bị, bay đến thành phố Vân Đỉnh.

Sau khi gọi một vài cuộc điện thoại, anh nói với Cương Tử: “Đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ có nhiều khách đến vào buổi trưa”.

Cương Tử vội hỏi: “Cậu chủ, khách nào vậy?”
 
Chương 1108


Chương 1108

Ngô Bình cười nói: “Dù sao đi nữa thì cậu cứ chuẩn bị thêm chỗ ngồi cho tôi, đến thời điểm đó sẽ biết!”

Chú hai của Cương Tử còn chưa hết giận, nhưng chợt nhớ tới Ngô Bình nên vội ra chào hỏi.

“Cậu Ngô, cậu đến tham dự là vinh hạnh của chúng tôi”, ông ấy nói: “Cương Tử được như bây giờ là nhờ công cậu giúp đỡ”.

Ngô Bình cười nói: “Chú hai nói vậy là khách sáo rồi. À, tôi biết một chút về y thuật, chờ hôn lễ xong xuôi, để tôi khám cho Phương Cường”.

Cương Tử vội nói: “Chú hai, cậu chủ giỏi y thuật lắm, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Cường”.

Chú hai ngạc nhiên hỏi: “Thật không?”

Cương Tử gật đầu: “Chú hai, cháu đã lừa chú bao giờ chưa?”

Chú hai vội chắp tay với Ngô Bình rồi nói: “Cậu Ngô, tôi cảm ơn cậu trước”.

Ngô Bình nói: “Chú khách sáo quá!”

Sau vài câu hàn huyên, người của Đường Tử Di đã tới. Đi đầu là một chiếc trực thăng dân dụng đỗ ngay ở khoảng sân trước gần nhà họ Phương. Sau đó tới hai mươi chiếc xe ô tô, dẫn đầu là một chiếc siêu xe màu đỏ có giá cả chục triệu, sau đó là các chiếc xe bốn chỗ hạng sang, cuối cùng là ba chiếc xe tải, trên xe chất đầy đồ dùng cho lễ cưới.

Đường Tử Di bước xuống từ trực thăng, Ngô Mi và Ngô Bình tiến lên đón.

Trước cổng nhà họ Phương có một con đường lớn, ngay đối diện đó là một dãy các cửa hàng mặt tiền của nhà họ.

Vạn Tam Hổ ngồi trên nóc nhà của căn ở phía đối diện, sau đó nhăn mặt nhìn dàn trực thăng và siêu xe ấy, hắn hỏi người bên cạnh: “Tao đã bảo chúng ta mày cảnh cáo công ty tổ chức sự kiện rồi cơ mà, sao họ vẫn dám cho nhà họ Phương thuê xe?”

Một tên đàn em vội đáp: “Anh Tam, chúng em cảnh cáo rồi mà, nhưng đây toàn siêu xe cả, không giống xe của công ty tổ chức sự kiện đâu”.

Vạn Tam Hổ là con thứ ba nhà họ Vạn, mọi người hay gọi là Vạn Tam, hắn cau mày nói: “Không phải của công ty tổ chức sự kiện thì của ai?”

Tên đàn em kia đáp: “Anh Tam, hình như thuê ở tỉnh ngoài đến ạ. Chắc chắn người nhà họ Phương đã có chuẩn bị từ trước rồi, không thì sao thuê được xe vào ngày đẹp thế này chứ”.

Vạn Tam Hổ hừ lạnh nói: “Kịch hay còn ở phía sau, hôm nay tôi sẽ cho nhà họ Phương tức hộc máu”.

Sau đó, hắn hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

Tên kia cười đáp: “Xong lâu rồi ạ, chỉ chờ cô dâu đến, anh đọc lệnh một cái là đám kia sẽ xông lên ngay”.

Vạn Tam Hổ rất hài lòng nói: “Tốt, làm tốt thì sẽ có thưởng”.

Đường Tử Di là cô gái xinh xuất chúng, cô ấy vừa đến, mọi người ở nhà họ Phương bận đến mấy cũng phải dừng tay để ngắm nhìn đến ngây ngẩn.

Ngô Bình cười nói: “Tử Di, phiền em rồi”.

Đường Tử Di hỏi: “Anh hài lòng với dàn xe này chưa?”

Ngô Bình ngoái lại hỏi Cương Tử: “Hài lòng chưa?”

Cương Tử cười khà khà: “Rồi ạ, cậu chủ, nhiều xe sang thế này có hơi phô trương quá không ạ?”

Ngô Bình nói: “Hôn lễ là một trong bốn việc lớn nhất đời người nên phải long trọng chút chứ. À, cũng sắp đến giờ rồi đấy, cậu mau chuẩn bị rồi đi đón dâu đi”.

 
 
Chương 1109


Chương 1109

Cương Tử từng đi lính nên mấy người bạn chiến đã tới từ hôm qua, họ sẽ đi đón dâu cùng cậu ta. Hơn 20 chiếc xe là quá nhiều, họ chỉ dùng tới 10 chiếc thôi là đủ.

Sau khi đoàn xe khởi hành, Ngô Bình và Đường Tử Di đến phòng cưới trên tầng hai. Căn phòng này rộng 90 mét vuông, sửa sang cũng khá đẹp. Hiện giờ không có ai ở đây nên hai người ngồi xuống vừa ăn vặt vừa trò chuyện.

Ngô Mi rất tinh ý nên không làm phiền hai người, cô bé chạy tới một phòng khác nghịch điện thoại.

Đã lâu Đường Tử Di và Ngô Bình không gặp nhau nên cùng có vẻ nhớ nhung, thấy xung quanh không có ai, Ngô Bình ôm Đường Tử Di vào lòng rồi cười hỏi: “Có nhớ anh không?”

Đường Tử Di đánh anh một cái rồi nũng nịu: “Ai thèm nhớ”.

Ngô Bình hít hà hương thơm trên người cô ấy rồi nói: “Tử Di, họ đi đón dâu phải mấy tiếng cơ, hay bọn mình lên thử giường cưới trước đi?”

Đường Tử Di vừa tức vừa ngại ngùng rồi lại đánh Ngô Bình một cái: “Còn lâu! Nhỡ bị ai nhìn thấy thì xấu hổ chết mất”.

Ngô Bình cười khà khà, sau đó lấy một hạt đậu ra đưa cho Đường Tử Di ăn. Ăn xong, Đường Tử Di thấy rất ngon, cô ấy tò mò hỏi: “Gì thế anh?”

Ngô Bình: “Đồ bổ dưỡng, ăn rồi có thể kéo dài tuổi thọ”, nói rồi, anh lại cho cô ấy thêm một hạt nữa.

Đường Tử Di ăn một lúc ba hạt, ngay sau đó đã thấy người mình thoải mái, cô ấy không được nghỉ ngơi mấy nên hơi mệt, sau đó đã gục đầu vào vai Ngô Bình.

Ngô Bình ôm Đường Tử Di rồi lặng lẽ vận chuyển chân khí màu tím vào người cô ấy. Chân khí vận chuyển được một vòng thì Đường Tử Di thoải mái kêu lên một tiếng như con mèo nhỏ.

Loáng cái, cô ấy đã ngủ say, mệt mỏi suốt bao ngày qua đều tan biến.

Ngô Bình ngồi im tiếp tục điều hoà kinh mạch cho cô ấy.

Khoảng một tiếng sau, Đường Tử Di mở mắt ra, cô ấy chớp mắt nói: “Em thấy dễ chịu lắm…”

Sau đó, cô ấy rúc vào lòng Ngô Bình rồi hít sâu mấy hơi: “Mùi trên người anh ngày càng thơm”.

Ngô Bình vỗ nhẹ lên người cô ấy rồi nói: “Khách khứa đến đông rồi, bên ngoài ồn ào lắm, chúng ta ra xem nhé?”

Đường Tử Di gật đầu: “Được”.

Hai người đi xuống dưới thì thấy họ hàng của nhà họ Phương đã đến đông đủ, xem ra cảnh cáo của nhà họ Vạn không có tác dụng rồi.

Ngô Mi vẫn đang nghịch điện thoại ở trên tầng, Ngô Bình không gọi cô bé mà lái một chiếc xe việt dã, chở Đường Tử Di đi lên trấn. Cương Tử bảo phong cảnh ở đó rất đẹp.

Trấn này tên là Vạn Trang, phía Đông có một ngọn núi rất đẹp, trên núi có nhiều cây đào nên mọi người đặt luôn cho nó là núi Hoa Đào.

Ngô Bình lái xe đến chân núi rồi cả hai leo lên trên.

Đi đến sườn núi, Ngô Bình dừng bước, anh phát hiện hoa ở đây đều rất cổ.

Hoa đào thường phải sống được hơn 30 năm, thậm chí là 40 năm, nhưng hoa ở đây khéo phải trên trăm năm rồi.

“Sao thế anh?”, Đường Tử Di thấy thế thì hoi.

Ngô Bình: “Hình như trên đây có đào tiên”.

Đường Tử Di liếc anh: “Nếu đúng là thế thì bị lấy đi lâu rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Tử Di, vậy là em chưa hiểu rồi, linh dược cũng biết lừa người đấy”, nói rồi, anh kéo tay cô ấy bước sâu vào bên trong.
 
Chương 1110


Chương 1110

Ngô Bình vừa đi vừa quan sát xung quanh, phía trước có một căn nhà đơn sơ, một ông lão đi từ trong nhà ra, ông ấy khoảng 70 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, nhưng tinh thần rất phấn chấn.

Nhìn thấy Đường Tử Di và Ngô Bình, ông lão hỏi: “Cô cậu làm gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Ông ơi, bọn cháu đến ngắm rừng đào ạ”.

Ông lão: “Rừng đào có gì đâu mà ngắm, giờ chưa đến mùa hoa nở”.

Ngô Bình: “Thế bọn cháu đi hóng mát thôi”.

Nói rồi, anh lấy một bao thuốc lá ra, người già có thói quen hút thuốc, vừa nhìn thấy thuốc lá đắt tiền thì lập tức niềm nở ngay: “Các cô cậu bây giờ hào phóng thật đấy, thôi, đi đâu thì đi đi”.

Ngô Bình chưa đi ngay mà cười hỏi: “Ông ơi, cháu thấy cây đào ở đây nhiều quá, có nhiều cây còn trên trăm năm rồi đúng không ông?”

Ông lão gật đầu: “Ừm, cây đào ở đây ít cũng phải 50 tuổi”.

Ngô Bình: “Nhiều cây thế này thì chắc cũng nhiều quả lắm ông nhỉ?”

Ông lão xua tay: “Quả đâu ra! Cây đào ở đây chỉ ra hoa chứ không kết trái. Thi thoảng lắm mới có một hai quả gì đó, nhưng vừa xanh vừa chát, không thể ăn nổi. Hồi ông còn nhỏ, có một địa chủ thấy đào ở đây không kết trái nên đã sai người lên chặt hết đi để trồng cây khác. Nhưng hai đứa biết sao không? Những người chặt cây đều mắc bệnh nặng, còn địa chủ kia về nhà xong thì đêm nào cũng gặp ác mộng. Về sau, địa chủ đó sợ quá đã mời thầy cúng tới làm phép và không chặt cây nữa, như thế mới bình yên trở lại. Sau nữa, cũng có người muốn chặt cây ở trên này đi, nhưng hễ động tới là có chuyện lạ xảy ra. Lâu dần, chẳng còn ai dám động tới chúng nữa”.

“À, mồng một hàng tháng, người dân ở đây thường đến rừng đào thắp hương, cầu bình an đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Rừng đào có linh không ạ?”

Ông lão cười nói: “Có người bảo linh, người thì bảo không. Nhưng ông đã sống quá nửa đời người ở đây rồi, cảm giác nơi này như rừng đào tiên vậy”.

Ngô Bình: “Thế ạ? Ông đã nhìn thấy rồi ạ?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Ông lão xua tay: “Chưa, nhưng cứ tới đêm trăng tròn là ông có thể ngửi thấy một mùi hương khiến người rất khoan khoái. Không giấu gì cháu, từ ngày chuyển vào rừng sống, ông không hề đau ốm gì, cháu nói xem có phải rừng đào tiên phù hộ cho ông không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi ạ, ông ơi, tại sao ông lại sống ở đây?”

Ông lão cười nói: “Năm 50 tuổi, ông bị bệnh nặng, chỉ chờ ngày chết thôi. Vợ ông đã đưa ông vào rừng đào, xin rừng cứu ông. Không ngờ vào đây ở mấy ngày xong, bệnh của ông đã thuyên giảm. Về sau, ông dứ khoát chuyển đến đây ở, thế mà cũng mấy chục năm rồi”.

Ngô Bình gật gù, một lát sau thì chào tạm biệt ông lão rồi cùng Đường Tử Di đi tiếp vào bên trong. Càng lên cao, cây đào càng thấp, hơn nữa lối đi cũng gập ghềnh.

Đường Tử Di đi giày cao gót nên đi lại khó khăn, Ngô Bình phải cõng cô ấy đi tiếp.

Khi gần đến đỉnh núi, Ngô Bình nhìn thấy một cây đào nhỏ bé trông rất bình thường, nó mọc từ khe đá ra, trông khô cằn như sắp chết đến nơi.

Ngô Bình thả Đường Tử Di xuống, sau đó ngồi lên tảng đá gần cây đào đó: “Cây đào, nếu tao đoán không nhầm thì mày chính là đào tiên mà mọi người hay nhắc đến đúng không?”

Đương nhiên cây đào không biết nói chuyện nên không có phản ứng gì, hình như nó chỉ là một cái cây rất bình thường thôi.
 
Chương 1111


Chương 1111

Ngô Bình cười nói: “Ở đây không có linh khí, mày có thể sống đến giờ đúng là kỳ tích. Thế này đi, chúng ta thoả thuận nhé, tao sẽ cho mày tới một nơi dồi dào linh khí, đồng thời truyền thụ cho mày thuật tu hành. Còn mày mỗi năm phải kết trái một lần để tao lấy quả ăn, được không?”

Cái cây vẫn không hồi đáp, vì thế Ngô Bình lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc rồi nói: “Là tao nhìn nhầm, chắc mày không phải đào tiên rồi. Nhưng thân của mày cũng được, làm cung tên cũng ổn áp đấy”.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình ngồi nói chuyện với cái cây thì không chịu được nữa: “Ngô Bình, trông anh giống đàn gảy tai trâu quá, cái cây mà nghe hiểu tiếng người à?”

Ngô Bình nói: “Tử Di, là anh nhìn nhầm”.

Dứt lời, anh giơ tay tóm lấy thân cây định nhổ nó lên. Song, tay anh vừa chạm vào cây thì đac có một nguồn năng lượng kỳ lạ truyền vào người.

Nguồn năng lượng ấy vừa xuất hiện, Đạo Chủng đã nhảy lên rồi cắn nuốt nó.

Cây đào lập tức rung lên, một giọng nói truyền vào đầu Ngô Bình: “Thượng tiên chờ đã”.

Ngô Bình mỉm cười rồi buông lỏng tay: “Chịu lên tiếng rồi à?”

Cây đào: “Thượng tiên, tôi không thể rời khỏi đây được”.

Ngô Bình nhìn cái cây rồi ngó xuống phía dưới thì thấy có một tảng đá kỳ quái, bên trong có một khối tiên thạch, đây chính là lý do cây đào không dám bỏ đi.

Ngô Bình: “Chỉ là một khối tiên thạch thôi mà, tiên lực của nó đã sắp bị mày hút cạn rồi. Mày mà đi theo tao thì mỗi năm, tao sẽ cho mày một khối tiên thạch”.

Cây đào: “Thượng tiên có tiên thạch ạ?”

“Chẳng những thế, tao còn có một nơi dồi dào linh khí nữa”, Ngô Bình nói: “Đi theo tao, mày sẽ có tương lai tươi sáng. Còn không thì cứ tiếp tục cắm rễ ở đây đi”.

Cây đào: “Tôi chỉ là cái cây nên rất khó bảo toàn tính mạng, ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Nếu thượng tiên không nói dối thì tôi đồng ý đi”.

Ngô Bình: “Tao còn muốn mày lớn nhanh nên không lừa mày đâu, à, mà mày kết trái được chứ?”

Cây đào: “Kết trái khiến tôi tốn nhiều sức lắm, nhưng nếu thượng tiên có thể cho tôi linh khí và tiên thạch thì đương nhiên không thành vấn đề. Với năng lực hiện giờ thì cùng lắm tôi chỉ kết được một trái thôi”.

Ngô Bình cau mày: “Mỗi một trái thôi à?”

Cây đào: “Thượng tiên, cơ thể mẹ của tôi là đào tiên thượng cổ, trái của tôi là đào tiên đấy, chỉ cần ăn một quả là sống đến 300 tuổi”.

Ngô Bình nói: “Được, một quả thì một quả”.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình nói mãi không xong thì hỏi: “Cái cây chịu nói chuyện với anh rồi à?”

Ngô Bình cười nói: “Tử Di, nó là đào tiên đấy. Đào tiên, chào bạn gái tao đi!”

“Chào người đẹp, tôi là Nhị Đào, cô xinh thật đấy”, cây đào bắt đầu nịnh nọt Đường Tử Di.

Cô ấy giật nảy mình rồi hỏi: “Nó biết nói chuyện ạ?”

Ngô Bình: “Nó là đào tiên, thuộc linh căn Tiên Thiên nên còn thông minh hơn con người. Hơn nữa, tu vi của nó mạnh lắm, ban nãy anh suýt bị nó chơi cho một vố đấy”.

Đường Tử Di cảm thấy rất khó tin: “Có đào tiên thật ư?”

Ngô Bình nói: “Nhị Đào đúng không, tao phải đi ra đây một lát, lát tao sẽ quay lại đưa mày đi. Chịu khó một chút nhé”.
 
Chương 1112


Chương 1112

Nhị Đào: “Vâng, tôi chịu được”.

Ngô Bình không nói nhiều mà cõng Đường Tử Di xuống núi luôn. Lên xe rồi, Đường Tử Di vẫn thấy như đang mơ.

“Đào tiên thật mới sợ chứ!”, cô ấy sáng mắt lên: “Ngô Bình, nó mà kết trái thì anh cho em cắn một miếng nhé?”

Ngô Bình cười nói: “Ừ, quả đầu tiên cho em luôn”.

Đường Tử Di mừng rỡ rồi ôm Ngô Bình thơm anh.

Ngô Bình thấy xung quanh không có ai nên ôm lấy Đường Tử Di rồi hôn lên môi cô ấy, đôi môi đỏ mọng như lửa, dịu dàng ngọt ngào. Nụ hôn của hai người kéo dào hơn chục phút, còn tay của Ngô Bình cũng không chịu yên phận, cứ thế chu du trên da thịt của Đường Tử Di.

“Đáng ghét!”, tuy nói vậy, nhưng cô ấy không hề phản kháng.

Ngô Bình quyến luyến buông Đường Tử Di ra, vì còn việc phải làm nên anh đành kìm nén lửa nóng, sau đó khởi động xe về thị trấn.

Tới cửa nhà họ Phương rồi, đoàn tổ chức hôn lễ chuyên nghiệp mà Đường Tử Di mời đến đã tới, và đang lắp đặt hế thống âm thanh.

Giờ khoảng mười giờ, khách tới liên tục. Không lâu sau, một chiếc xe đã đi đến, biển xe mang số b00001, là biển của thị trưởng.

Nhìn thấy chiếc xe ấy, Vạn Tam Hổ ngồi trên nóc nhà đối diện ngẩn ra nói: “Xe của thị trưởng ư?”

Sau đó, có mấy người bước xuống xe, toàn người mà Vạn Tam Hổ quen mặt.

Thị trưởng mới nhậm chức La Duy Khang! Cục trưởng cụ trị án Quách Thương! Phó cục trưởng Liễu Phi Long!

Hắn không khỏi run lên rồi lẩm bẩm: “Không thể nào! Ba vị quan chức này đến nhà họ Phương làm gì chứ? Lẽ nào đến ăn cưới?”

Ngô Bình nhìn thấy chiếc xe đó thì vội vẫy tay gọi bố của Cưởng Tử ra đón tiếp.

“Cậu Ngô, tôi vừa nhận được điện thoại là bỏ hết công việc rồi đến luôn, chú rể đâu ạ?”, La Duy Khang cười hỏi.

Ngô Bình: “Thị trưởng La, chú rể đi đón cô dâu rồi. Để tôi giới thiệu nhé, đây là bố ông Phương, bố của chú rể”.

La Duy Khang vội giơ tay ra: “Chúc mừng gia đình”.

Bố Cương Tử ngẩn ra: “Ngài… ngài thị trưởng đấy ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Đúng, đây là thị trưởng La, ông ấy mới tới nhậm chức ở Vân Đỉnh, là bạn của tôi”.

Được Ngô Bình nhận là bạn, La Duy Khang sung sướng rồi cười nói: “Tôi chỉ là người phục vụ cho nhân dân thôi”.

Sau đó, La Duy Khang giới thiệu về hai người đứng sau, đó là hai người đứng đầu cục trị an. Ngô Bình mời họ vào rạp ngồi, chú hai của Cương Tử vội đi rót trà và mang hạt dưa tới.

Bọn họ vừa ngồi xuống thì có thêm năm chiếc xe nữa tới, đó đều là xe sang, chỉ có một người đi xuống là Chương Cửu Hàn. Ngồi trên các xe phía sau là chín nhân vật nổi tiếng trong giới võ lâm ở Vân Đỉnh.

“Cậu Ngô”, Chương Cửu Hàn chắp tay.

Ngô Bình đáp lễ: “Ông Chương, cảm ơn ông đã đến dự, mời vào”.

Van Tam Hổ ở nhà đối diện đã tái mặt, hắn quen khá nhiều người tài giỏi ở Vân Đỉnh, ngoài Chương Cửu Hàn chưa từng gặp bao giờ ra thì chín người kia, hắn đều không dám động tới ai hết.
 
Chương 1113


Chương 1113

“Rốt cuộc chuyện gì thế này…”, hắn lẩm bẩm.

Đột nhiên có tiếng người hô lên bên dưới, ngay sau đó có một đám phụ nữ trung niên mặc đồ tang rồi khóc lóc đi tới nhà họ Phương.

Vạn Tam Hổ hết hồn rồi hét lên: “Về, về hết cho tao!”

Song, mấy người đó đang gào khóc rất to nên không hề nghe thấy tiếng của hắn.

Thấy có một đám người khóc lóc đi tới, bố của Cương Tử tái mặt rồi run lên.

Ngô Bình cau mày, nhà họ Vạn thật không ra làm sao! Anh vận khí rồi lao ra ngoài quát: “Im hết ngay!”

Tiếng quát của anh làm nhóm phụ nữ ở phía đội diện như nghe thấy tiếng bom nổ, ai nấy đều giật mình rồi ngừng khóc.

Ngô Bình bước tới nói: “Tôi cho mỗi người 500, cầm tiền rồi biến đi”.

Anh biết chắc chắn những người này đã nhận tiền của nhà họ Vạn, để tới quấy phá nhà họ Phương.

Quả nhiên, nghe thấy thế xong, nhóm phụ nữ ấy đã chìa tay ra, Ngô Bình bảo chú hai của Cương Tử lấy tiền chia cho họ.

Nhóm phụ nữ vừa đi thì có một chiếc xe chở phân đi tới, mùi phân bốc lên rất khó ngửi.

Chiếc xe cố ý đỗ ngay cửa nhà họ Phương, mùi hôi thối khiến mọi người ở xung quanh phải bịt mũi.

Người lái xe là một tên béo mặt đen, gã lạnh cùng cười với người nhà họ Phương với vẻ huênh hoang.

Ngô Bình đi tới kéo cửa xe ra, rồi ngồi vào ghế lái phụ, anh dùng thuật thôi miên để điều khiển tên béo: “Đổ hết chỗ phân này vào cửa nhà họ Vạn mau”.

Tên béo đã bị thôi miên nên lập tức đánh xe đi về phía nhà họ Vạn.

Mọi người thấy Ngô Bình chỉ nói vài câu đã xử lý xong người nhà họ Vạn thì đều rất nể phục.

Vạn Tam Hổ ở nhà đối diện đang đầy nghi hoặc, mình chưa hạ lệnh, sao Vạn Báo lại đánh xe đi?

Quách Thương nhỏ giọng nói trong rạp cưới: “Thị trưởng, cậu Ngô này là người thế nào ạ?”

La Duy Khang không nhiều lời, chỉ đáp: “Một người rất giỏi!”

Quách Thương vẫn đang đắn đo thì nhóm Chương Cửu Hàn đã ngồi xuống bàn bên cạnh rồi bắt đầu trò chuyện. Họ là người trong giang hồ nên cũng toàn nói chuyện xoay quanh chủ đề ấy.

Một người nói: “Nghe đâu, cậu Ngô đã là đại tông sư rồi đấy”.

Người khác đáp: “Ừm, đại tông sư Ngô đúng thiên tài tu hành, tương lai kiểu gì cũng là Nhân Tiên”.

Quách Thương ngẩn ra, Nhân Tiên là gì?

Người đó nói tiếp: “Ngưỡng mộ thật! Thành Nhân Tiên rồi thì ít cũng phải sống được 300 tuổi nhỉ?”

Chương Cửu Hàn: “Thật ra đại tông sư không phải giỏi tu luyện đâu, mà là y thuật. Bố của Từ Bá Nhân, Triệu Trụ Quốc ở Thiên Kinh, con trai nhà họ Phương đều được cậu ấy chữa khỏi bệnh cho”.

Mọi người đều vô cùng thán phục, một người nói: “Người tài giỏi như đại tông sư, đến các nhân vật lớn ấy cũng phải lấy lòng ấy chứ”.

Nghe tới đây, Quách Thương cảm thấy tim mình đập thình thịch, cuối cùng ông ấy đã hiểu tại sao La Duy Khanh phải lấy lòng Ngô Bình rồi.

Ông ấy liếc nhìn La Duy Khang thì thấy đối phương mỉm cười chứ không nói gì.

Lúc này, Ngô Bình đã quay lại rồi ngồi đối diện với Quác Thương: “Cục trưởng Quách, nếu có người phạm tội, sẽ bị trừng trị đúng không?”
 
Chương 1114


Chương 1114

Ánh mắt Quách Thương nhìn Ngô Bình đã có vẻ nể sợ, ông ấy đứng lên rồi nói: “Cậu Ngô, bất kể là ai, nếu đã phạm tội thì đều phải bị trừng trị”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ngũ Hổ của Vạn Thị ở trấn này đều làm rất nhiều chuyện xấu, tôi mong các công có thể điều tra họ để trừ hại cho dân”.

Quách Thương cũng đã nghe đến tên của Vạn Tam Hổ, nhưng vẫn không chút do dự nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra ngay”.

Dứt lời, ông ấy đi gọi điện thoại, sai người dốc toàn lực điều tra.

Không lâu sau, có ba chiếc xe sang đi đến, có hai cô gái rất xinh đẹp xuống xe, họ chính là hai ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay. Nhìn thấy họ, mọi người ở đầy đều ồ lên.

“Nhìn kìa! Lý Tịnh Đình và Trương Linh Nhuỵ đấy! Trời ơi! Sao họ lại đến đây?”, có mấy chàng trai trẻ tuổi nhìn cái là nhận ra ngay, sau đó hò reo.

Nhưng hai cô ca sĩ này không vui tẹo nào, để kịp đến đây mà họ phải lùi hết việc lại rồi chạy như bay đến, tổn hại không hề nhỏ. Đã thế, đây còn là một nơi hẻo lánh, đám cưới ở quê ư? Trời! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt chết mất,

Nhưng họ không dám thể hiện ra, bì đây là lệnh của ông chủ, họ phải nghe theo.

Hai cô gái quan sát để tìm chủ nhà.

Ngô Bình đi tới rồi chào hỏi: “Hai cô vất vả rồi, mời lên sân khấu, hát vài bài chúc mừng”.

Hai cô ca sĩ nổi giận, vừa định nổi cáu thì đã có một chiếc xe đỗ ngay cạnh, Diệp Huyền bước xuống rồi cười tươi với Ngô Bình: “Tiền bối, vẫn còn các nghệ sĩ khác đến đấy ạ”.

Sau đó, anh ta nói với hai cô ca sĩ: “Các cô lên sân khấu biểu diễn đi, hát các bài vui ấy”.

Hai cô ca sĩ cười khổ, rồi đành ngoan ngoãn lên sân khấu.

Ca sĩ nổi tiếng hát thì cũng đến vậy, nhưng vì họ xinh nên được mọi người chào đón hơn.

Sau đó lại có các ngôi sao khác tới, họ lần lượt lên biểu diễn, không thiếu một tiết mục nào.

Tới hơn 11 giờ thì Lý Quảng Long cũng dẫn theo các nhân vật lớn đến, ai cũng có chức vụ cao hơn La Duy Khang.

La Duy Khang đứng ngồi không yên, vội ra chào hỏi, vì ông ấy rất muốn làm quen với những người này.

Lý Quảng Long vừa tới không lâu thì lại có hơn chục chiếc xe cảnh sát đến, nhưng họ đến nhà họ Vạn. Loáng cái cả đống người nhà họ Vạn đã bị bắt lên xe về đồn.

Vạn Tam Hổ đứng trên tầng, vã mồ hôi quan sát phía dưới.

Vạn Tam Hổ biết nhà họ Vạn xong rồi!

Hắn đột nhiên ý thức ra điều gì đó rồi nhảy xuống dưới rồi leo lên xe của mình, chuẩn bị tẩu thoát. Nhiều năm qua, hắn đã tích được ối tiền, chỉ cần không bị bắt thì vẫn có thể sống sung sướng suốt đời.

Song, hắn vừa khởi động xe một cái thì đã nhìn thấy có người đứng ngay cửa xe rồi cười hì hì với hắn, đó chính là người thanh niên ra đón tiếp thị trưởng và mọi người.

“Mày… tránh ra!”, Vạn Tam Hổ biết người này rất đáng gờm nên lo lắng đến mức nói lắc bắp.

Người đó chính là Ngô Bình, anh thừa biết Vạn Tam Hổ đứng trên cao để quan sát tất cả, sau đó anh đã hỏi vài người bên cạnh để xác định xem có đúng là hắn không.

Thấy Vạn Tam Hổ định trốn, anh lập tức chạy tới ngăn cản ngay.
 
Chương 1115


Chương 1115

Anh thờ ơ nói: “Vạn Tam Hổ, anh có trốn nổi không?”

Vạn Tam Hổ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, sau đó đạp chân ga định phóng đi. Tiếng động cơ vang lên, nhưng bánh xe lại xoay tròn tại chỗ, khói bay mù mịt, chiếc xe không hề nhúc nhích.

Thì ra Ngô Bình đã ấn một tay lên mui xe, nên dù chiếc xe gào rú thế nào cũng không thể xuất phát được.

Vạn Tam Hổ chỉ thấy da đầu mình tê dại, mồ hôi lạnh túa ra, hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cậu em, tha cho tôi lần này đi, tôi sẽ cho cậu tiền…”

Hắn vừa lên tiếng thì đã ngửi thấy một hương thơm, ngay sau đó đã bị Ngô Bình thôi miên, ngoan ngoãn dừng xe rồi theo Ngô Bình đến nhà họ Phương.

Thấy Vạn Tam Hổ đến, người nhà họ Phương đều sốt sắng. song, Vạn Tam Hổ lại đi thẳng tới chỗ Quách Thương rồi bắt đầu thú nhận mọi tội trạng.

Quách Thương nhanh chóng gọi cấp dưới đến ghi hình làm bằng chứng. Vạn Tam Hổ đã kể hết mọi tội lỗi mà nhà họ Vạn làm trong suốt nhiều năm qua ra.

Người nhà họ Phương ngơ ngác nhìn nhau, Vạn Tam Hổ bị làm sao vậy? Điên rồi ư?

Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi ra một chỗ, cô ấy nói: “Hôm nay anh mời nhiều người đến thế, có khoa trương quá không?”

Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Người nhà họ Vạn ở trấn này đông lắm, dù nhóm ác bá Vạn Tam Hổ có bị bắt thì khéo vẫn có kẻ lọt lưới, thậm chí ghim thù trong lòng rồi tìm cách trả thù. Để phòng hậu hoạ, anh buộc phải để mọi người ở đây biết thế lực và các mối quan hệ của Cương Tử, để họ biết khó mà lui”.

Cuối cùng thì đoàn đón dâu cũng về, bạn của Cương Tử bắt đầu các trò chòng ghẹo cô dâu chú rể, Cương Tử liên tục xin tha, khiến mọi người được tràng cười vỡ bụng.

12 giờ, lễ cưới bắt đầu, Ngô Bình làm chủ hôn, anh lên sân khấu phát biểu.

Sau khi chú rể đưa cô dâu vào phòng cưới thì tiệc cưới chính thức bắt đầu, mọi người đến đầu hầu hết đều vì nể mặt Ngô Bình nên đương nhiên họ rất nhiệt tình chúc rượu nhau.

La Duy Khang còn bận việc nên không thể ở lại lâu, uống vài chén xong là phải đi ngay.

Chương Cửu Hàn ngồi cùng bàn với các nhân vật trong giang hồ, Ngô Bình đến uống với bàn họ một tăng, hạ gục hết các cao thủ võ lâm ở đó.

Lý Quảng Long ngồi bàn bên cạnh cười nói: “Chú không chịu đến chỗ anh nên anh phải mò đến đây vậy”.

Ngô Bình: “Anh Long, sắp hết tháng rồi, sản lượng có thể đạt bao nhiêu?”

Lý Quảng Long cười đáp: “Tháng này mình có thể đạt sản lượng 12 triệu hộp, giá trị sản lượng là ba tỷ. Nhà máy mới đang được xây dựng rồi, sang năm thì sản lượng sẽ lên tới ít nhất là 20 triệu hộp”.

Ngô Bình rất hài lòng với kết quả này, 20 triệu hộp thì sẽ cho giá trị một năm lên tới hơn 70 tỷ. Theo thông kê của Lý Quảng Long, trừ vốn và thuế ra thì ít nhất họ vẫn kiếm được 30 tỷ.

Lý Quảng Long nói: “Thuốc mới mà chú bảo, mình làm luôn thôi chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Em có nhiều phương thuốc lắm, bao giờ về em sẽ điều chỉnh lại, nhiều phương thuốc thì tốt, nhưng không hợp để sản xuất nhiều”.

Lý Quảng Long: “Giờ anh đang dồn hết công sức cho công ty thuốc, chơ khi nào giá trị công ty lên đến trăm tỷ thì anh sẽ cho nó ra thị trường”.

Ngô Bình cười nói: “Mình có thiếu tiền đâu anh, sao phải cho ra thị trường làm gì?”

Lý Quảng Long nghiêm túc nói: “Doanh thu trăm tỷ thì lợi nhuận của mình khoảng 40 tỷ, giá cổ phiểu của ngành dược trên thị trường bây giờ là 32, công ty chúng ta có giá trị cả trăm tỷ là có thành tích tốt lắm đấy”.

Ngô Bình không quan tâm đến vấn đề danh tiếng này cho lắm, nhưng anh cũng không phản đối, dẫu sao Lý Quảng Long cũng có mưu cầu riêng của mình.
 
Chương 1116


Chương 1116

Trước kia, Lý Quảng Long chỉ là một đại ca ở Thạch Thành, nhưng sau khi mở nhà máy thuốc, anh ta đã bỏ thói ăn chơi truỵ lạc, mà chuyên tâm vào phát triển công ty, thậm chí còn biến công ty của họ thành một xí nghiệp nổi tiếng ở tỉnh.

Vì là tiệc hỉ nên mọi người chỉ chung vui chưa đến hai tiếng là ra về.

Đến chập tối, Ngô Bình xin nhà Cương Tử một cái chậu trồng cây thật to, sau đó quay lại rừng đào rồi nhổ cây đào tiên trồng vào cái chậu ấy.

Lúc Ngô Bình nhổ cây, trong đầu anh liên tục vang lên tiếng cây đào tiên la hét như con lợn bị chọc tiết.

Ngô Bình nhức đầu hỏi: “Nhị Đào, mày gào thét gì thế? Cây đào bọn mày không có dây thần kinh cảm giác cơ mà?”

“Rễ của tôi mọc sâu xuống dưới mấy chục mét, giờ bị cậu nhổ lên hết, tôi không đau thân thể mà là đau lòng”, Nhị Đào nói.

Ngô Bình: “Rễ mọc sâu thì có tác dụng quái gì? Bao giờ về, tao sẽ cho mày một khối tiên thạch và linh khí mà hấp thụ, như thế có tác dụng hơn nhiều”.

Bấy giờ Nhị Đào mới bình tĩnh lại, như thể mơ tưởng tới một tương lai tương sáng hơn rồi nói: “Cậu nói thế làm tôi háo hức quá!”

Đường Tử Di sai người bỏ cây đào vào một cái hộp rồi đưa về Thiên Kinh.

Ngô Bình chưa thể đi cùng được nên Đường Tử Di sẽ đưa cây đào đến căn biệt thự của anh ở vinh Bạch Long.

Căn biệt thự ấy của Ngô Bình có tên là thượng phủ Bạch Long, Đường Tử Di cũng có chìa khoá. Thượng phủ đã lắp đặt xong xuôi, Đường Tử Di đã cho người lắp hết các thiết bị điện và gia dụng nên có thể tới ở bất cứ lúc nào.

“Anh không đi à?”, Đường Tử Di hỏi với vẻ quyến luyến.

Ngô Bình nói: “Anh vẫn còn việc ở đây, mấy hôm nữa sẽ đến Thiên Kinh tìm em sau”.

Đường Tử Di nói: “Được rồi, giai đoạn đầu của thị trấn phỉ thuý sắp hoàn thành rồi, anh rảnh thì nhớ tới ngó nhé”.

Thị trấn phỉ thuý là nơi mà nhà họ Đường và Ngô Bình chung vốn xây dựng, mục đích là tạo nên một khu triển lãm phỉ thuý lớn nhất cả nước.

“Ừm, anh sẽ thu xếp thời gian”. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Sau khi nhóm Đường Tử Di đi rồi, vợ chồng Cương Tử cùng đến cảm ơn Ngô Bình.

Anh cười nói: “Cương Tử, Tân Nguyệt, sau này hai người phải sống thật hạnh phúc nhé!”

Sau đó, anh lấy một phong bao màu đỏ ra đưa cho hai người: “Đây là quà cho hai người đi hưởng tuần trăng mật”.

Cương Tử có vẻ ngại ngùng: “Cậu chủ, cậu đã cho tôi rất nhiều tiền rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Đi chơi thì phải tiêu tiền chứ”.

Sau đó, anh nói với Tân Nguyệt: “Tân Nguyệt, sau này Cương Tử đi theo tôi nên chắc sẽ ít khi về nhà, tôi phải xin lỗi cô trước. Nếu cô nhớ cậu ấy thì có thể chuyển tới sống ở huyện Minh Dương, tôi sẽ chuẩn bị thêm một căn nhà cho Cương Tử”.

Tân Nguyệt vội nói: “Anh Ngô, không có chuyện đó đâu ạ, Cương Tử được làm việc cho anh là diễm phúc của anh ấy”.

Lúc này, chú hai của Cương Tử cũng đi vào rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có thể khám qua cho Phương Cường được không?”

 
 
Chương 1117


Chương 1117

Ngô Bình gật đầu nói: “Được ạ”.

Ngô Bình đi tới nhà của chú hai Cương Tử, Tân Nguyệt lấy một tờ chi phiếu trong phong bao ra nhìn, sau đó trợn tròn mắt.

“Một triệu!”, cô ấy hô lên, phong bao này dày thật.

“Phương Cương, cậu chủ của anh là người thế nào vậy? Sao hôm nay có nhiều ngôi sao nổi tiếng với quan chức đến thế, giờ mọi người bên nhà em đều đang điên cuồng đăng ảnh lên mạng kìa, ai cũng bảo em được gả vào nhà hào môn”.

Cương Tử ngại ngùng gãi đầu rồi nói: “Tân Nguyệt, anh không phải con nhà hào môn gì đâu, tất cả là do cậu chủ sắp xếp thôi. Nhưng nhà giàu có gì thì cậu chủ anh đều có hết, thậm chí còn có nhiều hơn ấy”.

Tân Nguyệt là một cô gái thông minh nên nói: “Cương Tử, chắc chắn cậu chủ của anh là một người rất tài giỏi, vậy nếu bên nhà em gặp chuyện phiền phức, có thể nhờ anh ấy giúp không?”

Cương Tử cười nói: “Bên nhà em thì có chuyện gì to tát đâu, dù có thì một mình anh là xử lý được rồi”.

Cô ấy thở dài nói: “Nhớ nhà em gặp chuyện chỉ có cậu chủ anh mới giải quyết được thì sao?”

Cương Tử tò mò hỏi: “Tân Nguyệt, có chuyện gì à?”

Tân Nguyệt kéo Cương Tử vào phòng rồi nói: “Là chuyện của em trai em”.

Cương Tử ngẩn ra: “Em có em trai ư?”

Cương Tử cũng mới quen Tân Nguyệt chưa được bao lâu nên không biết cô ấy có em trai.

Tân Nguyệt gật đầu: “Nó kém em hai tuổi, một năm trước đi tù rồi bị phán án tử, hai năm nữa sẽ thi hành”.

Cương Tử ngạc nhiên nói: “Em trai em phạm tội gì thế?”

Tân Nguyệt nổi giận nói: “Nó có phạm tội gì đâu, là bị người ta hại”.

Cô ấy kể lại mọi chuyện cho Cương Tử nghe, cậu ta nghe xong thì ngây ngẩn nói: “Chuyện này không đơn giản, anh sẽ hỏi thử cậu chủ xem có cứu được em trai em không”.

Tân Nguyệt ngấn lệ nói: “Chồng ơi, nếu anh cứu được em trai em thì cả nhà em sẽ biết ơn anh”.

Cương Tử dịu dàng nói: “Em là vợ của anh rồi thì chuyện của em cũng là của anh”.

Tân Nguyệt gật đầu, sau đó ôm chặt lấy chồng mình.

Ngô Bình đến nhà của chú hai Cương Tử, vừa vào đã nhìn thấy Phương Cường đang ngồi ngây người trên chiếc ghế ở giữa sân, miệng thì lẩm bẩm gì đó.

Chú hai nói: “Cậu Ngô, ngày nào nó cũng chẳng chịu nói chuyện với ai, ăn còn phải có người xúc”.

Ngô Bình đã nắm được tình hình nên nói: “Để tôi thử”.

Anh đi đến cạnh Phương Cường thì ngửi thấy một mùi lạ, hình như đã lâu cậu ấy không tắm rửa. Sau khi quan sát thì anh thấy Phương Cường đã tự kép kín bản thân.

Sau khi trải qua một chuyện gì đó quá kinh hãi, con người thường sống kép kín lại. Ngày xưa, bạn gái của Phương Cường đã tự sát sau khi bị người khác cưỡng bức, cậu ấy biết rõ hung thủ là ai nhưng không thể đi báo thù được, từ đó đủ thấy nội tâm giày vò như thế nào.

Hận thù không thể phóng thích, Phương Cường sống không bằng chết, vì thế tinh thần dần trở nên bất ổn rồi tự kép kín bản thân lại.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát, sau đó giơ tay phải ấn lên đỉnh đầu Phương Cường, sau đó anh nhắm mắt lại. Bây giờ, anh đang thi triển một tiểu xảo tên là Thông linh.
 
Chương 1118


Chương 1118

Thông linh không chỉ có thể giao lưu với quỷ thần, mà còn có tác dụng với con người nữa, chứ không phải bản linh cao siêu gì. Anh muốn dùng cách này để Phương Cường có thể bước ra khỏi bóng đen tâm lý.

Loáng cái, tinh thần của Ngô Bình đã tiến vào một không gian đen tối, Phương Cường với gương mặt uất hận đứng đó rồi không ngừng gào thét, đây chính là thế giới nội tâm của cậu ấy.

Ngô Bình tiến vào rồi gọi to: “Phương Cường”.

Phương Cường ngẩn ra, sau đó ngoảnh lại nhìn Ngô Bình.

“Anh là ai?”, cậu ấy hung hăng hỏi.

Ngô Bình: “Hung thủ là Vạn Tam Hổ, anh muốn trả thù không?”

Phương Cường gào lên: “Tôi muốn trả thù, muốn trả thù”.

Ngô Bình: “Muốn trả thù thì phải bước ra ngoài, tôi sẽ dẫn anh đi gặp kẻ thù”.

Dứt lời, Ngô Bình giơ tay ra đẩy, Phương Cường đã bị đẩy ra ngoài.

Ngay sau đó, Phương Cường đang ngồi trên ghế bỗng run lên rồi đứng dậy, cậu ta hung ác nhìn quanh: “Vạn Tam Hổ, tao phải giết nó!”

Ngô Bình biết bệnh của Phương Cường đã khỏi nên nói: “Vạn Tam Hổ và những kẻ độc ác của nhà họ Vạn đã bị bắt rồi, họ sẽ phải chịu trừng trị của pháp luật”.

“Bị bắt rồi ư?”, hận ý trong mắt Phương Cường dần biến mất, nhưng sau đó cậu ấy đã khóc toáng lên: “Manh Manh của tôi, cô ấy thật đáng thương, tất cả là tại tôi! Hu hu…”

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy rồi nói: “Phương Cường, cậu còn bố mẹ, còn người thân nên phải sống cho tốt, như vậy mới là niềm an ủi lớn nhất với người đã mất”.

Chú hai vừa kích động vừa cảm kích rồi chắp tay với Ngô Bình, sau đó hai bố con họ ôm nhau khóc.

Lúc này, có khá nhiều người nhà họ Phương đi tới, ai cũng cất giọng an ủi rồi cảm ơn Ngô Bình.

Không còn sớm nữa, Ngô Bình chào tạm biệt nhà họ Phương rồi về huyện Minh Dương với Diệp Huyền.

Về tới nhà rồi, anh gọi ngay cho Lạc Trường Sinh để bàn kế hoạch.

Thiếu chủ đó cho anh hai sự lựa chọn, một là chết, hai là làm tay sai cho hắn. Đương nhiên anh sẽ không phải nô bộc cho ai hết, vì thế chỉ còn cách chiến đấu với tên đó thôi.

Lạc Trường Sinh đã đến nhà anh trước, sau khi biết chuyện, ông ta cười nói: “Chuyện này đơn giản, chủ nhân chỉ cần nói một câu với Trương Thiên Hoành là xong”.

Ngô Bình: “Thần tướng Trương có thể chấn áp tu sĩ cảnh giới Địa Tiên ư?”

Lạc Trường Sinh: “Tu sĩ cảnh giới Địa Tiên có mạnh đến đấy thì cũng phải sống trên đời, nếu vậy thì không thể đắc tội với Trương Thiên Hoành được. Hơn nữa, tu sĩ ở cảnh giới Địa Tiên cũng là người, có gì giỏi đâu chứ”.

Ngô Bình lại nói: “Nếu có thể tự giải quyết được thì tôi không muốn nhờ vả người khác”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân có cách rồi ư?”

Ngô Bình: “Tôi đoán thiếu chủ đó đang ở cảnh giới Nhân Tiên, hoặc cùng lắm là cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ. Nếu thế thì tôi không sợ”.

Anh nói tiếp: “Tôi quyết định lập sát trận, để tóm cả mẻ”.

Lạc Trường Sinh nhướn mày: “Chủ nhân định bày sát trận gì?”
 
Chương 1119


Chương 1119

Ngô Bình: “Hoan trận, trận pháp này có thể bắt được cả tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ, chờ họ sa lưới rồi, chúng ta sẽ tiến vào rồi giết họ”.

Lạc Trường Sinh cảm thấy khó tin nhưng vẵn vui mừng nói: “Nếu Hoan trận của chủ nhân có thể nhốt được tu sĩ cảnh giới Địa Tiên hậu kỳ thì đúng là mình không cần nhờ tới Trương Thiên Hoành nữa mà có thể tự giải quyết được”.

Ngô Bình cắn răng nói: “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách dụ thiếu chủ đó tới, ngày nào chưa giết được hắn là tôi ăn không ngon ngủ không yên”.

Người đó đã hai người sai người đến đối phó Ngô Bình, thậm chí còn lấy người nhà ra để uy hiếp anh, đương nhiên anh phải dốc toàn lực phản công! Để thiếu chủ đó biến khỏi nhân gian.

Lạc Trường Sinh đưa ý kiến: “Chủ nhân không cần thiết phải giết hắn, biết đâu lại gây phiền phức lớn hơn. Khối luỹ thuật của chủ nhân rất kỳ diệu, hay mình khống chế người đó như đã làm với Hoàng Thiên Bá ấy”.

Ngô Bình: “Khống chế ư? Nhưng nếu hắn ở cảnh giới Địa Tiên thì phải dùng thêm các dược liệu mới được, thế thì lằng nhằng lắm”.

Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân hãy biến người đó thành con rối, như vậy vừa có thể xoá bỏ thù hận, vừa sai khiến hắn làm việc giúp mình, thế chẳng quá hay à? Vả lại, ngoài mặt chủ nhân có thể nhận mình là thuộc hạ của người đó, như thế thì không ai nghĩ hắn đã biến thành con rối đâu”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý này cũng hay, để thử vậy, nếu không thành công thì giết hắn cũng chưa muộn”.

Tối nay, Lạc Trường Sinh ở lại để tu luyện, sau đó giúp Ngô Bình đối phó với người ở cảnh giới Địa Tiên kia.

Ngô Bình đến phòng đan rồi cẩn thận lấy một chiếc nhẫn ra.

Đây là chiếc nhẫn anh lấy được từ mồ chôn di vật của Bình Loạn Hầu, bên trong có không ít đồ vật.

Nó là một món pháp khí trữ vật, muốn mở thì phải có thần niệm mạnh. Ngô Bình mới Sinh Niệm không lâu, trước đó thần niệm của anh rất yếu. Nhưng bây giờ, thần niệm của anh đã rất mạnh rồi, thừa sức để sử dụng chiếc nhẫn trữ đồ này.

Ngô Bình đưa thần niệm vào trong chiếc nhẫn, bên trong rộng bốn mét, dài năm mét, cao khoảng bốn mét. Anh động tinh thần rồi lấy ba món đồ cùng một cách luyện chế đan dược ở trong ra.

Tiếp theo, anh lấy ra thêm một cái gương cổ. Trên đó có khắc chữ tiên và hình ảnh bàn tay. Anh quan sát mặt gương thì thấy hình ảnh bên trong dao động một cách kỳ lạ: “Toả Hồn Kính? Dùng thế nào nhỉ?”

Anh thử truyền thần niệm vào trong chiếc gương thì lập tức có ba thần niệm đáng sợ tấn công thần niệm của anh, suýt nữa làm anh hồn bay phách lạc.

Ba luồng sức mạnh ấy rất hung hãn, vừa xuất hiện đã định chiếm luôn cơ thể của Ngô Bình.

Ngô Bình hoảng hốt rồi nhớ tới vào thứ ghi chép trong phiến ngọc, có vài món pháp khí rất hung ác, người có tu ti thấp muốn luyện hoá nó thì có thể còn bị nó hấp thu hồn phách rồi biến thành công cụ cho nó.

Cụ thể là nó sẽ người đó sẽ biến thành con rối và bị pháp khí điều khiển và làm việc cho nó như một cái xác không hồn.

“Chết rồi!”, anh hoảng sợ rồi cật lực phản kháng, nhưng anh không phải đối thủ của nó.

Thấy Ngô Bình sắp thất thủ, Đạo Chủng nhảy ra, ba luồng sức mạnh kia lập tức sợ chết khiếp rồi ngoan ngoãn trở lại. Ngau sau đó, Đạo Chủng đã hấp thu luôn chúng.

Năm phút sau, ba luồng sức mạnh kia lại bị Đảo Chủng nhổ ra, dù chúng vẫn còn rất hung hăng, nhưng không dám vớ vẩn với Ngô Bình nữa, mà hoàn toàn phục tùng.
 
Chương 1120


Chương 1120

Ngô Bình cảm thấy trong đầu hình hiện lên hình ảnh của ba con quái vật, một con như con khỉ, đầu dài, răng nhọn.

Con thứ hai thì đầu người thân rắn, mái tóc thì toàn là những con rắn độc siêu nhỏ, mắt cũng như mắt rắn, loé ra ánh xanh. Gương mặt của nó rất đẹp, nhưng chỉ liếc nhìn một cái đã phải khiếp sợ.

Con quái vật thứ ba trông như con hổ, toàn thân một màu đen kịt, chỉ có một mắt, nhưng con mắt ấy rất lớn, đã thế còn phát tia sáng đỏ rất đáng sợ.

Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy ba con quái vật ấy, sau đó lẩm bẩm: “Ra là yêu thú!”

Vào thời tiền sử, yêu thú là một thế lực có thể chống lại tu sĩ loài người, có những con yêu thú tu vi lên đến cảnh giới Thiên Tiên, điều này khiến chúng tiên rất nhức đầu.

Ba con yêu thú này đều từ thời tiền sử, thực lực của chúng khá mạnh nên rất khó đối phó. Yêu thú giống con khỉ tên là Nhãn Linh Hầu, mỗi con mắt của nó có một năng lực riêng, nó rất giỏi việc khống chế người khác. Trong Vạn Thăng Thần Châu Trí, nó được liệt vào tốp 15 con yêu thú mạnh nhất.

Yêu thú đầu người thân rắn tên là Quỷ Vực Xà Yêu, nó sinh sống ở Quỷ Vực, thức ăn của nó là linh hồn của vạn vật, có có thể biến cơ thể của người và vật hoá đá, sau đó hấp thu linh hồn. Trong bảng yêu thú thì nó đứng thứ 11.

Yêu thú hổ đen một mắ là Minh Hổ, nghe nói nó là yêu thú trông coi âm phủ, nó đứng thứ 14 trên bảng xếp hạng.

Đã lọt vào bảng yêu thú thì không có con nào là yếu cả, vậy mà chiếc gương bé tẹo này lại phong ấn được hồn phách của ba con yêu thú, vậy uy lực của nó phải mạnh đến đâu?

Ngô Bình động tình thần, Toả Hồn Kính lập tức bay lên trên đỉnh đầu anh, anh nhìn đi đâu là nó chiếu đến đấy với ánh sáng màu xanh u ám.

Ánh sáng này rất lạ, nó chiếu vào ai thì người đó sẽ bất động, linh hồn tê dại, không thể phản kháng lại bất kỳ ai.

“Siêu thật!”, Ngô Bình hít vào một hơi lạnh: “Có cái Toả Hồn Kính này rồi thì đến t sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không phải đối thủ của mình”.

Ngô Bình cất cái gương đi, sau đó lại lấy một thang đoản kiếm ra. Vỏ kiếm có màu đỏ, hình như được làm từ da thú, bên trên có khắc các bùa chú kỳ quái.

Chuôi kiếm bằng gỗ dài 25 phân, dưới đuôi còn có một cái vòng màu đỏ.

Ngô Bình rút thanh kiếm ra thì thấy nó dài chưa đến nửa mét, thân kiếm một màu đen kịt, hấp thu hết mọi tia sáng nên anh không nhìn rõ các chi tiết của nó, mà chỉ thấy một bóng kiếm đen sì. Dù có lấy đèn soi thì cũng vậy.

Anh chém nhẹ thanh kiếm vào đá thì không hề có tiếng động vào vang lên, nhưng tảng đá đã bị xẻ làm đôi. Anh lại lấy kiếm Sát ra rồi cọ hai thanh kiếm vào với nhau.

Cheng một tiếng, kiếm Sát đã bị mẻ một miếng, Ngô Bình giật nảy mình, anh biết kiếm Sát rất sắc, sao mới chạm vào thanh kiếm này một cái đã bị mẻ rồi? Rốt cuộc thanh kiếm này sắc tới mức nào?

Ngô Bình quan sát thật kỹ bằng khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên lưng kiếm có khắc chữ Hắc Long.

“Hoá ra là kiếm Hắc Long”, anh mỉm cười, sau đó múa một đường kiếm thì thấy ánh sáng đen loé lên, hầu như không nhìn thấy đường kiếm ở đâu.

“Ghê thật! Nếu mình dùng thanh kiếm này trước mặt người khác, họ sẽ không thể biết mình tấn công ở vị trí nào”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Anh cất kiếm Hắc Long đi rồi lại cầm một viên châu lên. Viên châu này to như quả đào, cầm rất chắc tay, bên trên có ký hiệu phát sát, vừa nhìn đã biết là một món pháp khí phi thường.

 
 
Chương 1121


Chương 1121

Ngô Bình truyền thần niệm vào thì nó lập tức tiếp xúc với cấm chế trong hạt châu, vì thế Ngô Bình cắn vào đầu lưỡi rồi phun máu vào nó.

Ngay sau đó, anh và hạt châu đã có một sự gắn kết thần bí, anh chỉ cần động tinh thần là nó phát sáng.

Ngô Bình hô lên: “Lẽ nào hạt châu này chuyên dùng để đập người?”

Nghĩ đến đây, anh dùng thần niệm điều khiển hạt châu đập vào một tảng đá, bó bay đi ngay rồi uỳnh một tiếng, tảng đá cao hơn một mét đã vỡ tan.

Điều đáng sợ hơn là các mảnh đá vụn không tách nhau ra, mà rơi hết xuống trong một phạm vi tròn một mét, sau đó biến thành bùn đất.

Tiếng động quá lên mọi người đều kéo nhau ra xem.

Ngô Bình phải ra trấn an rồi bảo mọi người đi nghỉ.

Anh cất hạt châu đi, sau đó lấy một cái áo giáp ra. Áo giáp này màu vàng, anh mặc hơi rộng nên chỉ thử một lát rồi cởi ra, chuẩn bị đem tặng cho Lý Huyền Bá.

Cuối cùng, anh lấy một bức tranh trong chiếc nhẫn không gian ra. Trong này chỉ có duy nhất một bức tranh, chứng tỏ nó đáng giá với Bình Loạn Hầu đến mức nào.

Chất liệu của bức tranh rất quý, dù nhiều năm trôi qua, nhưng trông vẫn y như mới. Ngô Bình mởi tranh ra thì thấy là bức hoạ của một cô gái rất xinh đẹp.

Ngô Bình thấy hơi thất vọng, nếu chỉ là một bức tranh chân dung thì không có giá trị lớn. Anh lắc đầu rồi bỏ bức tranh sang một bên, sau đó suy nghĩ cách bày Hoan trận.

Anh không có nhiều kinh nghiệm về trận pháp này, đành làm theo ghi chép trong phiến ngọc thôi.

Ngô Bình vừa nghiên cứu vừa làm, đến khi trời sáng, cuối cùng anh đã nắm rõ về Hoan trận rồi.

Sau khi trời sáng bảnh, Lý Huyền Bá tới tìm anh rồi gãi đầu nói: “Cậu chủ, hình như tôi nặng hơn 100 cân rồi”.

Thời gian qua, ngày nào Lý Huyền Bá cũng ăn như hổ đói nên cân nặng tăng vọt. Sáng nay tỉnh dậy, anh ta phát hiện mình đã nặng hơn trăm cân, vượt quá yêu cầu của Ngô Bình rồi.

Ngô Bình vui mừng rồi truyền Bá Tiên Quyết cho anh ta ngay, bộ công pháp nay cực kỳ phù hợp với Hoang Cổ Bá Thể, người bình thường không thể tập được, còn Lý Huyền Bá mà luyện thì sẽ tiến bộ thần tốc.

Trong một buổi sáng, Ngô Bình chỉ dẫn cho ba người tu luyện, ngoài ra còn phái người đi mua nguyên vật liệu để bày Hoan trận.

Giữa chừng, Diệp Huyền nhận được điện thoại của Tả Lang, hắn ta bảo tạm thời không kiếm được 10 tỷ, hi vọng Ngô Bình có thể cho thêm thời gian.

Song Ngô Bình không đồng ý mà bắt bố con nhà họ Tả phải gom đủ tiền trong ba ngày, không thị tự gánh hậu quả.

Xử lý xong việc của Tả Lang, Vũ Vũ của đội Sấm Sét lại gọi tới nói: “Đội trưởng, Thạch Thần có việc gấp”.

Ngô Bình hỏi: “Việc gì thế?”

Chu Vũ: “Có mấy thành viên của chúng ta ở Thạch Thành bỗng mất tích, số người cứ tăng dần nên cấp trên lệnh cho chúng ta tới Thạch Thành để hỗ trợ điều tra ạ”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi ngay, mọi người chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa xuất phát”.

Anh vừa lên xe vừa gọi cho Lý Kim Tượng của Giang Nam Đường.

Nhưng mãi không có ai nghe máy, Ngô Bình chột dạ, không lẽ có chuyện rồi?

Ba phút sau, anh gọi lại, lần này đã có người nghe máy, nhưng lại là giọng của một người thanh niên xa lạ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom