Cập nhật mới

Dịch Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 460: 460: Bị Bắt Cóc 1


Cố Huyên Nhi còn nói là chờ một lát rồi trực tuyến với cô ta đấy.

Nhưng hiện tại, yêu cầu gọi video đã gửi một hồi lâu rồi mà phía Cố Huyên Nhi bên kia vẫn một mực không có động tĩnh.Cô ta đang cúi đầu suy nghĩ chợt nghe bên cạnh phát ra một tiếng trầm đục.Kiều Nhân Nhân vô thức ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ đã cảm giác phần gáy tê rần.Một giây sau, thế giới của cô trở thành một mảnh màu đen.Đường Tâm Lạc cảm giác toàn bộ người mình đang dần chìm vào hôn mê.Cô cảm giác được thân thể lung la lung lay, đầu cũng mơ hồ tệ hại.Quan trọng nhất là, cảm giác nhức buốt phần gáy dường như khiến cô muốn kêu lên thành tiếng.Không biết qua bao lâu, thân thể rốt cuộc đã khôi phục một ít tri giác.

Cô vô thức giật giật tứ chi, phát hiện mình thật giống như đang bị trói tay chân lại.Lúc đang thử muốn động đậy tay chân thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.-Đừng nhúc nhích.Giọng nói kia rất nhẹ, giống như đang cố hết sức thì thầm, hoặc thật như không có khí lực, gắng gượng nói lời nhắc nhở.Chỉ một tiếng, Đường Tâm Lạc liền nghe được giọng kia là của ai.Kiều Nhân Nhân, đang ở bên cạnh cô.


Trong lúc hai người đang nghi hoặc không biết bản thân đang ở đâu thì chợt nghe được Kiều Nhân Nhân nén nhỏ giọng nói cho cô biết:-Chúng ta bị bắt cóc rồi...!Đây là mái che phía sau xe.Kiều Nhân Nhân đã sớm tỉnh lại trước Đường Tâm Lạc mười phút.Dường như vừa tỉnh dậy, cô ta liền ý thức được tình cảnh của mình.

Kiều gia cho dù rất giàu có và quyền lực, nhưng sẽ dạy bảo con cái thuật phòng thân từ nhỏ, lúc bị bắt cóc chắc hẳn sẽ có được năng lực tự vệ.Kiều Nhân Nhân bình thường "ngu xuẩn", nhưng ở phương diện này lại hết sức cảnh giác.-Bắt cóc...Đường Tâm Lạc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, may mắn Kiều Nhân Nhân lập tức đụng vai cô ra hiệu, mới khiến cô kịp thời ngậm miệng lại.Cô lại càng hoảng sợ, trong bóng tối, tất cả đều không thấy rõ.Đường Tâm Lạc chỉ có thể học theo bộ dạng Kiều Nhân Nhân, đè thấp tiếng nói:-Làm sao có thể bị bắt cóc? Trong khách sạn đều là vệ sĩ mà!Các cô cũng không phải là đồ vật cho gì cho cam, hai người đang tỉnh sờ sờ, làm sao có thể bị mang đi đơn giản như vậy.-Tôi cũng không biết.

Nhưng đám người này thật không đơn giản, tôi cảm giác dây thừng được trói theo cách rất chuyên nghiệp, không phải là buộc nút bình thường.


Hơn nữa, chiếc xe này, cô nghe đi...cũng là đã sửa chửa lại...Đường Tâm Lạc nghe mà hoàn toàn không hiểu, cũng không nhìn ra tiếng xe này có cái gì với xe bình thường.Nhưng nghĩ đến xuất thân giàu có của Kiều Nhân Nhân, có lẽ cô ta sẽ biết được.-Đám người này có lẽ nhắm đến chúng ta đấy.Bắt cóc như vậy, không thể nào là sự tính toán mới trong nay mai được.

Chuyện này nhất định đã được chuẩn bị từ lâu.Kiều Nhân Nhân nghĩ, thân phận của Đường Tâm Lạc vừa mới công khai ở bữa tiệc, vì vậy người mà đám người này muốn bắt lấy chính là mình.Mà Đường Tâm Lạc, cũng chỉ là không may mắn mà bị cô ta làm liên lụy.Nghĩ vậy, cô ta ghé sát tai Đường Tâm Lạc, thấp giọng nói:-Mục tiêu của bọn chúng hẳn là tôi, không ngờ làm liên lụy cô rồi.

Tóm lại, lúc chúng đem chúng ta ra ngoài, cô cố gắng đừng lên tiếng, cứ cúi đầu giả bộ sợ hãi, nhất định không được nhìn bọn hắn.

Đến lúc đó tôi sẽ cố gắng đàm phán với bọn chúng, để bọn chúng không dính líu đến người vô tội mà thả cô đi.Đường Tâm Lạc ngẩn người, không ngờ Kiều Nhân Nhân sẽ nói như vậy.-Cô không cần phải làm vậy, tôi có thể...-Như vậy sao được, cho dù cô mặc kệ bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong...Kiều Nhân Nhân lời còn chưa nói hết, xe đột nhiên phanh gấp lại.Bởi vì quán tính, Đường Tâm Lạc thân thể bị ném mạnh ra sau, va vào người Kiều Nhân Nhân.Kiều Nhân Nhân cố chịu đựng không dám kêu đau, sợ làm kinh động đến bọn cướp phía ngoài..

 
Chương 461: 461: Bị Bắt Cóc 2


Chỉ tiếc, hai người không dám nhúc nhích, cũng không có vẻ như bọn cướp bên ngoài sẽ không làm khó cho cô.Đường Tâm Lạc và kiều Nhân Nhân vừa mới khó khăn ổn định thân thể thì nghe thấy phía trước có người từ trên xe bước xuống.Tiếng giày giẫm mạnh trên mặt đất xào xạc, chưa đầy một lát liền từ đầu xe đi ra phía sau.-Không ai đuổi theo, nhanh, đem dỡ hàng ra đi.Dỡ hàng, hẳn là ám chỉ bọn họ.Đường Tâm Lạc ý thức được, hàng hóa mà bọn hắn nói đến, chính là cô và Kiều Nhân Nhân.-Tiếp tục giả vờ chóng mặt, đừng nhúc nhích.Kiều Nhân Nhân lặng lẽ nhắc nhở bên tai cô, một giây sau, nắp xe phía sau được mở ra.

Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân trước mắt che miếng vải đen, nhưng vẫn có thể cảm giác được có chút ánh sáng yếu ớt lọt vào.-Mẹ kiếp, chúng mày làm ăn kiểu gì vậy, lại bắt đến hai người?Một người trong bọn cướp nói giọng phía Bắc, sau khi thấy hai cô gái trong thùng xe liền lộ vẻ bất mãn.Một người đàn ông khác nói với giọng không mấy quan trọng:-Lão đại, dù sao một người cũng là bắt cóc, hai người cũng là bắt cóc.

Lúc ấy hai cô ta ở cũng nhau, bắt một người, người còn lại sẽ sớm tỉnh dậy, lúc đó không phải phiền toái sao...!Vì vậy tôi đã bắt luôn hai người.-Bắt hai người cùng một chỗ mới phiền toái.Người đàn ông giọng bắc xem xét Kiều Nhân Nhân vài lần, vẻ mặt khó chịu đối với những người còn lại nói.-Đổi xe, đem hai cô ta sang xe kia đi.


Cho Nhị Hổ chuẩn bị, theo kế hoạch lái một chiếc xe khác đến nhà máy sửa chữa.

Tao đi gọi điện thoại, lập tức quay lại.Bọn cướp này bao gồm cả lái xe tổng cộng sáu người.

Tên nói giọng bắc rõ ràng là lão đại.Mấy người còn lại nghe được mệnh lệnh của hắn, lập tức vận chuyển Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân đang "hôn mê" sang xe khác.Thủ lĩnh bọn cướp đi đến một bên, bấm số gọi điện.Điện thoại đầu bên kia đổ chuông một tiếng, lập tức đã được đối phương bắt máy.-Người đã có chưa?Một giọng nữ thùy mị dịu dàng nhưng có chút khẩn trương từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.Thủ lĩnh bọn cướp sửng sốt một chút, không thể ngờ được, chủ mưu trù hoạch bắt cóc lần này lại là phụ nữ.Hèn gì người ta lại có câu, cây kim sau đuôi ong vàng, độc nhất là lòng dạ đàn bà.Quả nhiên là đắc tội người nào, cũng đừng đắc tội với phụ nữ.-Trói đến rồi.Thủ lĩnh bọn cướp cũng không kéo dài, trực tiếp cho ra đáp án:-Chỉ là...-Chỉ là cái gì...!Anh đừng nói là đã gây phiền toái gì đấy!Cố Huyên Nhi đầu bên kia điện thoại đột nhiên căng thẳng lên.Cô ta tuyệt đối không muốn từ trong miệng đối phương nghe được bất luận điều gì ngoài ý muốn.-Yên tâm, cũng không phải chuyện to tát gì.


Chỉ là thủ hạ của tôi lúc bắt cóc không cẩn thận đã bắt nhiều hơn một người.

Hình như là cái người mà cô đã cho chúng tôi theo dõi, đại tiểu thư Kiều gia gì đó.Tuy rằng việc bọn hắn làm đều là đao kiếm đổ máu mua bán, nhưng đụng đến môt gia tộc như Kiều gia, nếu như có thể không đắc tội, bọn hắn sẽ cố gắng hết sức làm vậy.Dù sao, đắc tội Lục gia cũng đã quá sức bọn họ rồi.-Tôi đặc biệt gọi điện thoại tới đây, chính là muốn hỏi một chút, có muốn đem thả cô ta hay không.

Mang theo nhiều người cũng bất tiện cho chúng tôi.-Không được, không cho phép thả!Cố Huyên Nhi không chút nghĩ ngợi, quyết đoán từ chối đề nghị của đối phương.-Hiện tại thả cô ta đi thì cô ra nhất định sẽ lập tức báo động.

Cảnh sát còn không phải đáng sợ nhất, Lục gia thế lực quá mạnh mẽ, mấy người có chạy xa đến đâu cũng sẽ bị Lục gia bắt lại thôi!Trước lúc gạo đã nấu thành cháo, cô ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng kế hoạch của mình.Đến Kiều Nhân Nhân cũng không!Cố Huyên Nhi cầm chặt điện thoại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn và điên cuồng..

 
Chương 462: 462: Bị Bắt Cóc 3


-Muốn trách, thì trách chính số cô ta không may thôi.

Hai người kia không được thả một ai hết.

Đem cả hai đến nơi đã hẹn đi.

Sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ bảo chú Trung cho mấy người một số tiền lớn.Nghe được đối phương nói đến tiền, thủ lĩnh bọn cướp liền không hề xoắn xuýt.


Dù sao thủ hạ hắn nói đúng, bán hai người đến một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy có khác gì bán một người đâu.-Được, quyết định như vậy đi.

Chờ tôi đem người đến rồi liên lạc với cô sau.Cúp điện thoại, thủ lĩnh bọn cướp quyết đoán xóa bỏ bản ghi nhớ cuộc trò chuyện.

Hắn cười khẩy một tiếng, quay người, liền hướng đến đồng bọn chuẩn bị xe để vận chuyển hàng.-Thế nào, mọi người buộc xong chưa?-Lão đại, anh cứ yên tâm, vừa rồi đều đã kiểm tra dây thừng, cũng chưa bị xê dịch gì.

Hai cô gái xinh đẹp kia ngủ như chết ấy, có lẽ còn chưa tỉnh.Tên thủ lĩnh nghe nói gật gật đầu, nói:-Kiểu như sống an nhàn sung sướng quen rồi, không dễ dàng như tỉnh như vậy đâu.

Coi xem kiểm tra lại người rồi chúng ta đi.Ba thủ hạ cùng theo tên thủ lĩnh, tiến vào cabin ngồi xuống, mà Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân đã bị đặt dưới chân bọn họ.-Đúng rồi, Nhị Hổ nói, có thể xóa sạch dấu vết xuất phát.-Yên tâm lão đại, chiếc xe này chúng ta vừa khởi động, Nhị Hổ đã biết rõ giúp chúng ta xóa sạch dấu lốp xe.

Nhị Hộ làm việc rất tỉ mỉ, đợi một lát nữa sẽ lái một chiếc xe khác ngụy trang thành chúng ta, dẫn cảnh sát đi vào trong nội thành.-Ừ, vẫn là nhóc con mày thông minh, nghĩ được cáh này.-Đâu phải, đây không phải là cách đã được lão đại dạy hay sao! Hơn nữa, phía kia dù sao cũng là Lục gia, chúng ta cũng không thể động vào cả đời.


Chỉ có thể cho bọn họ nghĩ rằng, cô gái này đã chết mới khiến bọn họ dừng tay được.-Đúng, chờ chúng ta đem người đưa đến, cầm được tiền rồi không bao giờ về thành phố A nữa.

Ha ha, đến lúc đó, ai còn quan tâm đến sống chết của cô gái này.Đám cướp vui vẻ bàn luận một hồi lâu.Lái xe được chốc lát, một tên thủ hạ đột nhiên hỏi:-Lão đại, chỉ xem cái bữa tiệc đấy thôi, anh nói xem Lục Thiếu phu nhân này có thể đáng bao nhiêu tiền? Chúng ta nếu trực tiếp đòi tiền chuộc từ Lục gia, có thể kiếm được thêm chút đỉnh đấy!-Mày bị điên à?Tên thủ lĩnh không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn.-Mày có biết đây là người của nhà nào không? Còn rõ ràng dám có tâm tư khác.

Tao nói cho mà biết, nếu đắc tội bọn hắn, chúng ta về sau không cần tiếp tục phải lăn lộn như vậy nữa đâu.-Lão đại, cũng không phải là nói như vậy.

Anh thử nghĩ lại xem, hai cô gái xinh đẹp này, một người là Thiếu phu nhân Lục gia, một người là đại tiểu thư Kiều gia.

Em nghĩ chúng ta nên gọi Lục gia và Kiều gia đòi tiền chuộc, số tiền đó chắc cũng đủ cho chúng ta sống mầy đời rồi ấy chứ!Tên thủ hạ đề nghị xoa xoa tay nói:-Ha ha, lấy được tiền rồi, chúng ta sẽ trốn ra nước ngoài.


Đến lúc đó, còn quan tâm gì đến Lục gia Kiều gia nữa, cho dù Thẩm gia có muốn tìm chúng ta trả thù thật đi chăng nữa...-Mày nói cái quái gì vậy! Mày nói mà không chút suy nghĩ à? Mấy nhà kia có thể tùy tiện động đến sao?Lão đại quá sợ hãi, hung hăng ấn chặt miệng thuộc hạ.-Mày cứ làm tốt việc bây giờ đi, đem bọn họ đến nơi đã định, chuyện khác chúng ta không được nhúng tay.

Đừng cả ngày ngồi đó mà mơ mộng nữa, tiền của Lục gia và Kiều gia dễ kiếm như vậy đấy sao?Tên thuộc hạ bị thủ lĩnh giáo huấn, lập tức sợ tới mức không dám nói lời nào.Nhưng điều này lại cho Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân đang giả bộ hôn mê đã nghe được manh mối.Thẩm gia bọn hắn nói, là Thẩm gia nào?Hai người tuy rằng bị che hai mắt, trói chặt tay chân nằm trên mặt sàn giả bộ bất tỉnh.

Nhưng lúc này, trong đầu đều không tự chủ được mà cùng nhau suy nghĩ đến những điểm đáng ngờ.Thẩm gia, tại sao phải sợ Thẩm gia trả thù?.

 
Chương 463: 463: Tiểu Lạc Của Anh Vẫn Chờ Anh Đến Cứu


Cùng lúc đó, ở khách sạn Thất Tinh Quân Ngự, tin tức Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân cùng nhau mất tích đã truyền đến tai Lục Dục Thần.-Lục gia, trong ngoài tôi đều đã dẫn người đi tìm, tất cả các phòng đều đã lục soát qua nhưng cũng không thấy tung tích Thiếu phu nhân đâu cả.Mạnh Trạch từ ngoài cửa bước nhanh tới, vẻ mặt nghiêm trọng.Anh ta vừa mới báo cáo xong tình hình, Lục Thất cũng từ ngoài cửa đi đến.-Lục gia, tất cả hệ thống camera đã được rà soát.

Trong video giám sát tại gara, chúng tôi phát hiện xe bọn bắt cóc là một chiếc xe Jeep màu đen, biển số cũng đã gửi đến cảnh sát, bên kia chắc sẽ nhanh chóng có kết quả.-Đúng không?Lục Dục Thần giọng khàn khàn, mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ.-Nếu như cậu là bọn cướp, cậu có ngốc đến nỗi từ đầu đến cuối lái một xe không? Bọn hắn rõ ràng đã có sự chuẩn bị, nếu chúng đổi xe thì sao? Cậu nói cho tôi biết, Tâm Lạc làm sao đây hả?!Lục Dục Thần cho dù có tức giận cũng chưa đến mức như thế bao giờ.Mạnh Trạch và Lục Thất đều sợ thất kinh, Lục Thất còn trực tiếp quỳ xuống.-Lục gia, Lục Thất biết mình phạm sai lầm, xin ngài cho phép Lục Thất lập công chuộc tội.


Lục Thất biết rõ tất cả chuyện này đều là do Lục Thất đã quá chủ quan.

Lục Thất không dám cầu xin Lục gia tha thứ, nhưng hiện tại là lúc cần dùng người, chỉ hy vọng Lục gia có thể cho Lục Thất cơ hội.

Sau khi Thiếu phu nhân được bình an trở về, đến lúc đó, muốn nghiêm trị Lục Thất, Lục Thất tuyệt không từ chối.Lục Thất quỳ trên mặt đất, ngôn từ thành khẩn.

Hai đầu lông mày cau lại, tất cả đều có vẻ nghiêm trọng tự trách mình.Anh ta biết rõ, Lục gia đang sợ cái gì.Thiếu phu nhân, vốn chính là thư quý báu nhất đối với Lục gia.Huống chi, hiện tại trong bụng Thiếu phu nhân còn đang mang thai tiểu thiếu gia.-Lục gia, Lục Thất nói cũng đúng, hiện tại đúng là lúc cần người, cầu xin ngài hãy nể tình Lục Thất bình thường cần cù chăm chỉ mà để cho anh ấy lập công chuộc tội!Mạnh Trạch lúc này cũng đứng ra nói đỡ cho Lục Thất.Lục Dục Thần rối bời phất tay, lãnh đạm nói:-Tôi có nói bây giờ sẽ truy cứu trách nhiệm của anh sao? Bây giờ căn bản không phải là lúc để truy cứu trách nhiệm! Tôi không quan tâm mấy người làm cái gì, lập tức phong tỏa tất cả đường sắt và hàng không, từng bước điều tra thật kĩ cho tôi, nhất định không thể để cho bọn hắn đưa Tâm Lạc ra khỏi thành phố A.Anh mạnh mẽ kiềm chế lấy sự điên cuồng nổi giận trong người, cảm giác rối bời này khiến anh không thể lý trí suy nghĩ được điều gì.Nhưng mà Lục Dục Thần biết rõ, anh không thể mất đi năng lực suy nghĩ được.Tiểu Lạc của anh còn không biết đang ở nơi nào.Cô ấy còn chờ anh đến cứu.-Lục gia, ý của ngài là, muốn phong tỏa toàn bộ giao thông?-Đúng, tôi dám khẳng định, bọn cướp này nhất định không dám lưu lại thành phố A này.

Bọn hắn biết rõ sự lợi hại của Lục gia, nếu như đã có sự chuẩn bị thì nhất định sẽ không để Tâm Lạc ở lại thành phố.


Như vậy đối với bọn chúng là quá nguy hiểm.

Mấy anh hãy kiểm soát kĩ mấy con đường ra khỏi thành phố, bọn hắn nhất định sẽ nghĩ cách rời khỏi đây.Mạnh Trạch và Lục Thất nghe xong lời Lục Dục Thần cũng đột nhiên hiểu ra.Đúng vậy a, chỉ cần ở bên trong thành phố A, không có chuyện gì là Lục gia không làm được.Nhưng nếu ra khỏi thành phố A, đặc biệt những nơi xa xôi mà mạng lưới quan hệ Lục gia chưa với tới, nếu muốn tìm được Thiếu phu nhân thì rất rắc rối.Lục Thất và Mạnh Trạch nhận lệnh đang muốn đi ra ngoài, Lục Dục Thần đột nhiên gọi bọn hắn lại.-Chờ một chút, chuyện này không cho phép nói với phu nhân, lại càng không để Lão phu nhân biết rõ.

Đem chuyện này giấu kín nhất có thể, bắt phía cảnh sát cũng làm như thế.


Mặt khác, Lục Thất anh đi nói với Kiều Mạc Hàn chuyện này, bảo anh ấy đến gặp tôi.

Còn nữa, Việt Trạch cũng mời đến đây luôn cho tôi..

 
Chương 464: 464: Cho Rằng Bị Người Của Việt Trạch Bắt Cóc


Lúc Việt Trạch bước vào thì Kiều Mạc Hàn cũng vừa mới bàn bạc xong với Lục Dục Thần về cách cứu Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.Thấy Việt Trạch đến, Kiều Mạc Hàn nhíu mày không nói gì.

Trong đôi mắt xếch sắc bén tràn đầy sự hoài nghi.-Mạc Hàn, cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Thiếu chủ Lôi Đinh Đốn đây.-Được, tôi ở bên ngoài, nếu có gì thì cứ gọi.Lúc Kiều Mạc Hàn đứng dậy đi qua Việt Trạch, ánh mắt sắc bén lại lóe lên.Anh ta đã sớm nghe qua thông tin về Việt Trạch qua Lục Dục Thần.Lục Dục Thần lần này gọi Việt Trạch tiến đến, chắc hẳn đang chuẩn bị mượn nhờ thế lực gia tộc Lôi Đinh Đốn.Kiều Mạc Hàn sau khi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Lục Dục Thần và Việt Trạch.Việt Trạch ngước mắt, dò xét Lục Dục Thần đang ngồi đối diện.


Cả người Lục Dục Thần dường như bị bao phủ bên trong một luồng khí lạnh.

Ánh mắt âm trầm lạnh như băng, nhìn thẳng vào mắt anh ta.Nhìn Lục Dục Thần như vậy, tim Việt Trạch đột nhiên đập chậm lại, trong lòng sinh ra cảm giác nôn nóng bất an.Cảm giác này tuy rằng chợt lóe lên, nhưng rõ ràng làm cho Việt Trạch không thể nào xem nhẹ.-Đã xảy ra chuyện gì vậy?Anh ta hầu như thốt ra mà không có bất kì suy tính gì.Lục Dục Thần ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt chớp một cái nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.Gia tộc Lôi Đinh Đốn khống chế toàn bộ gia tộc mafia Lôi Đinh Đốn ở châu Âu.Hắn biết rõ Việt Trạch có tình cảm với Đường Tâm Lạc.


Trong nháy mắt anh biết Tâm Lạc bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hy vọng Tiểu Lạc của anh bị người Việt Trạch bắt đi.Ít nhất, như vậy có thể đảm bảo sự an toàn của Tâm Lạc sẽ không chịu uy hiếp.-Thiếu chủ Lôi Đinh Đốn, tôi hỏi anh...Lục Dục Thần bỗng nhiên nhíu mày, tựu như giọng nói cũng trở nên khàn khàn nghẹn ngào.-Nói tôi biết sự thật đi...!Tâm Lạc, có phải bị người của anh bắt cóc?Vấn đề này từ trong miệng anh phát ra rất khó khăn, không phải là vì sợ đối mặt với Việt Trạch, chỉ là vì anh sợ đối mặt với câu trả lời.Nếu như đáp án của Việt Trạch là không, hơn nữa thời gian Tâm Lạc mất tích đã qua một giờ, trong bụng cô còn đang mang thai, cô yếu ớt như vậy, làm sao chịu đựng được sự giày vò của bọn bắt cóc!Cô ấy hoàn toàn không thể...Lục Dục Thần hoàn toàn không có dũng khí tiếp tục suy nghĩ nữa.Mặc dù anh đã tạo áp lực chp phía cảnh sát, thậm chí đã liên hệ với lực lượng quân đội đã âm thầm gia nhập vào thế lực Lục gia.Thế nhưng bọn bắt cướp, một khi bọn hắn đến bước đường cùng, nói không chừng sẽ làm hại đến Tâm Lạc.

Lục Dục Thần tuyệt vọng nhắm mắt, lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi.

Nghe được lời Lục Dục Thần nói, sự bất an trong lòng Việt Trạch đã lắng xuống chút ít.Anh ta còn tưởng rằng Đường Tâm Lạc đã xảy ra chuyện gì, thì ra chỉ bị "bắt cóc".Anh ta giả bộ kinh ngạc hỏi:-Tâm Lạc bị bắt cóc ư?Suy nghĩ đầu tiên của anh ta, đây chính là hành động của Winston.-Chuyện khi nào? Cô ấy bị bắt cóc ở đâu?Lục Dục Thần trong đôi mắt thâm sâu cũng không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Việt Trạch.Anh đang muốn phân biệt Việt Trạch đang nói thật hay nói dối.-Anh thật sự không biết cô ấy bị bắt cóc sao? Cô ấy mất tích không phải là âm mưu của anh?-A, tại sao tôi lại phải bắt cóc cô ấy chứ?Việt Trạch khẽ cười một tiếng, giả làm điệu bộ người vô tội.-Nếu như không phải là ngươi phái người bắt cóc tâm Lạc, vậy tại sao anh nghe được tin Tâm Lạc bị bắt cóc cũng không chút ngạc nhiên?Lục Dục Thần không ngốc, cảm tình mà Việt Trạch đối với Đường Tâm Lạc, anh thấy rõ ràng.Anh ta rõ ràng rất quan tâm Tâm Lạc, nếu như việc này không phải âm mưu của anh ta, đột nhiên nghe được tin Tâm Lạc mất tích, làm sao có thể bình tĩnh như thế.-Tôi...!Cũng rất lo lắng cho Tâm Lạc mà.Anh ta giả ngu ngơ nói..

 
Chương 465: 465: Việt Trạch Liên Thủ Với Lục Dục Thần


Dù cho bị nhìn ra kẽ hở, Việt Trạch vẫn thản nhiên nói:-Nói cho tôi biết người nào đã bắt cóc Tâm Lạc đi, anh biết thực lực gia tộc Lôi Đinh Đốn mà, yên tâm, tôi sẽ thay anh đem Tâm Lạc trở về.Nói xong anh ta còn lơ đễnh nhún vai.Anh ta có thể giúp Lục Dục Thần tìm Đường Tâm Lạc về.Dù sao, cố ý để tên đại ca bắt Đường Tâm Lạc đi, nguyên bản chính là niềm vui ác độc của anh ta.Miễn là trả thù những người kia.Đạt tới mục đích, là tốt rồi.Anh ta cũng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương đến Tâm Lạc.Lục Dục Thần đôi mắt tối sầm lại, Việt Trạch nói như vậy chứng tỏ việc Tâm Lạc mất tích có liên quan đến anh ta.Nếu không phải hiện tại Tâm Lạc vẫn còn nằm trong tay bọn chúng, Lục Dục Thần tuyệt đối sẽ đấm vào cái bản mặt tuấn tú vô liêm sỉ kia của Việt Trạch.Người đàn ông đáng ghê tởm, đem an nguy của Tâm Lạc ra xem như một trò chơi.Sự khát máu hầu như đang dâng lên từ trong mắt Lục Dục Thần.Anh kìm nén cảm xúc, lạnh giọng nói:-Hơn một giờ trước, bốn tên mặc đồ đen bắt cóc Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân lên một chiếc xe jeep màu đen, trên xe còn có người tiếp ứng, có lẽ tổng cộng có đến năm sáu người.


Từ camera giám sát cho thấy, thao tác của đám người này rất chuyên nghiệp, hẳn là từng có kinh nghiệm rồi.Nói đến đây, sát khí thoáng hiện lên trong đôi mắt thâm sâu của Lục Dục Thần.-Việt Trạch, cho dù anh có bất mãn gì với tôi thì cũng không cần đem tức giận trút lên Tâm Lạc.


Tôi biết rõ, bắt cóc đối với gia tộc Lôi Đinh Đột mà nói, chỉ là một trò vặt vãnh quen thuộc.

Nhưng Tâm Lạc hiện giờ đang mang thai, chịu không được trò vui đùa này của anh đâu!-Đợi một chút, anh nói cái gì...Việt Trạch sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.-Tâm Lạc mang thai...!Hơn nữa, năm người, đối phương chí ít có đến năm người? !Lục Dục Thần nheo mắt không hiểu lắm:-Sao vậy? Lại bắt đầu đóng kịch đấy à? Anh sai khiến bao nhiêu người còn không biết sao?-Không...!Không thể nào....Việt Trạch lắc đầu, vẻ mặt bối rối bất an.-Winston, người đến tối nay là Winston, hắn ta là sát thủ số một dưới quyền cha tôi, hắn từ trước đến nay thói quen hành động đơn độc, tuyệt đối không thể hợp tác với người khác!-Anh nói cái gì!Lục Dục Thần phút chốc đứng lên:-Ý anh nói, người đêm nay bắt cóc Đường Tâm Lạc không phải là người của anh sao!-Tôi...!Tôi không biết...Việt Trạch cũng đứng người lên, sắc mặt so với Lục Dục Thần cũng không khá hơn là bao.-Việt Trạch, tốt nhất anh nên rõ ràng với tôi!Lục Dục Thần túm lấy cổ áo anh ta:-Anh không phải là Thiếu chủ gia tộc Lôi Đinh Đốn sao? Tại sao, anh lại không biết!-Ta...Việt Trạch cảm thấy nực cười, anh thật sự cho rằng, người bắt cóc Đường Tâm Lạc chính là cha anh phái đến.Thế nhưng sự việc khác hoàn toàn so với suy nghĩ anh ta.Winston, đúng, anh ta muốn liên lạc với Winston.Việt Trạch bối rối lấy điện thoại di động ra, gọi liên tục nhiều cuộc điện thoại cũng không thể nào gặp được Winston.Winston làm nhiệm vụ thời điểm, cũng không mở bình thường dùng điện thoại.Cuối cùng, Việt Trạch không thể không đem điện thoại, đánh tới cha mình trợ thủ chỗ đó.Mới rút cuộc xác định, Winston lúc này, như trước còn là một thân một mình, chấp hành nhiệm vụ.Cho nên nói, buộc đi Đường Tâm Lạc người, tuyệt đối không thể nào là Lôi Đinh Đột người của gia tộc.-Lục Dục Thần, đám người bắt cóc Đường Tâm Lạc không phải là người của tôi...!Từ giờ trở đi, tôi sẽ hợp tác với anh.Đôi mắt xanh đậm của Việt Trạch vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Dục Thần, bên trong hiện vẻ ảo nảo tự trách.-Anh chịu trách nhiệm điều tra phạm vi thành phố A, tôi chịu trách nhiệm ở vùng xung quanh.Việt Trạch lúc này trong tâm tình chỉ có thể là bối rối và hối hận.Nếu sớm biết còn có những người khác nhắm vào Đường Tâm Lạc như vậy, anh ta sẽ không...Vêệt Trạch không khỏi nắm chặt tay lại.Đường Tâm Lạc...!Cô không được xảy ra chuyện...Nợ nần chúng ta còn chưa tính toán rõ ràng...!Cô, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!.


 
Chương 466: 466: Sinh Con Cho Người Đàn Ông Khác


Trong đêm tối, chiếc xe vẫn tải cỡ nhỏ lướt nhanh trên đường.-Lão đại, lần này người hợp tác có đáng tin cậy không? Không biết vì cái gì, em cảm thấy hơi sợ.Trong xe tải, tên đàn em nói giọng Nam cảm thấy bất an nói với tên thủ lĩnh.-Sợ sợ cái đầu mày! Trước kia cũng không phải là chưa làm qua chuyện này, đây không phải là vụ bắt cóc...!Đợi chút nữa cao tốc mở, đi qua trạm thu phí rồi lại vòng qua cao tốc lần nữa, sau đó thì đi theo đường mòn.

Cho dù bọn hắn lái phi cơ trực thăng cũng không tìm thấy chúng ta, làm sao phải sợ!Một tên thuộc hạ khác cũng hùa theo trấn an:-Đúng đấy, mày suy nghĩ nhiều quá đấy.

Tao biết mày đang sợ cái gì, không phải như chuyến lần trước thiếu chút nữa bị bắt đâu.

Mày yên tâm, lần này hành động khác với lần trước, lại không cần giết con tin.


Đem hai cô gái này ném tới chỗ thâm sơn cùng cốc, cái thôn kia toàn bộ là đàn ông, đến một phụ nữ cũng không có.

Hai người đó sẽ ở lại sinh con cho người ta, nối dõi tông đường, không có chút liên quan gì đến chúng ta nữa cả.-Đúng đấy, cho dù may mắn được cứu ra, nhưng chắc lúc đó cũng đã sinh được mấy đứa rồi ấy nhỉ!-Ha ha ha ——Cả đám cười hỉ ha với nhau.Bọn cướp đầu lĩnh cũng cùng theo cười to:-Kỳ thật lần trao đổi này, coi như cũng đơn giản.

Lại không cần giết người, cũng không cần giết con tin, tao lần trước đi xem thầy tướng số, ông ta nói với ta, bảo tao trong vòng nửa năm tay đừng nhúng chàm, bằng không sẽ có đại nạn.-Thôi đi lão đại, hành động chúng ta lần này không được tính là nhúng chàm sao.

Hơn nữa, anh quên lời người kia nói rồi sao.


Cô gái mà chúng ta bắt đi còn đang mang thai.

Đem cô ta đến đó làm vợ mấy tên đàn ông trong thôn, anh cảm thấy đứa bé kia còn giữ được sao?-Mày không nói tao cũng quên mất, người chủ mưu kia tính ra còn ác độc hơn chúng ta.

Muốn làm người khác sảy thai đến nỗi ra chiêu này.-Ài, cũng phải...!Những kẻ có tiền đều như vậy, ác độc như nhau.Mấy người câu được câu không tán gẫu, hoàn toàn không có chú ý tới hai người đang nằm bên dưới chân chúng toàn đều không hẹn mà cùng run rẩy.Đường Tâm Lạc đang giả bộ hôn mê, nghe nói như thế, toàn thân liền run lên.

Máu trong người cô gần như đang đảo chiều.Đứa bé, thì ra, mục đích của bọn chúng chính là bụng của cô!Không được, con của cô nhất định không thể xảy ra chuyện gì được...Trong bóng tối, thời gian dường như trở nên dài dằng dặc.

Thời gian càng trôi qua, cơ hội các cô được cứu lại càng xa vời.Cũng không biết trải qua bao lâu, Đường Tâm Lạc nằm trên mặt sàn, dù cho tay chân đã gần như lạnh buốt, cô vẫn cố gắng tự dặn mình phải thật tỉnh táo.Vì cô là người mẹ mạnh mẽ.Vì con, cô tuyệt đối phải chạy trốn khỏi đây.Xe chạy như bay trên đường, Đường Tâm Lạc đầu óc quay cuồng, nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi của bọn họ.Đúng rồi, bọn hắn sẽ đi qua đường cao tốc, lúc đến cao tốc nhất định sẽ trải qua trạm thu phí.Đám người này cũng không biết, cô và Kiều Nhân Nhân đã tỉnh lại.Chỉ cần khi bọn hắn đi qua trạm thu phí, sẽ bất ngờ đạp lên vách xe, nhất định sẽ khiến cho người bên ngoài chú ý.Đúng, chính là như vậy!Đây là cách duy nhất!Đường Tâm Lạc đã quyết định ý kiến hay, dù cho làm như vậy, một khi thất bại, bản thân có thể sẽ chết, nhưng cô sẽ liều mạng đến cùng.Chỉ có như vậy, con cô mới có cơ hội được cứu.Nếu như không làm gì, đứa bé trong bụng của cô nhất định khó thoát khỏi một kiếp.Đường Tâm Lạc nằm trên mặt sàn lạnh lẽo, dù cho bị sương lạnh thấu xương cốt cũng không thốt ra tiếng.Cơ hội chỉ có một lần, cô nhất định phải chờ đến thời cơ tốt nhất..

 
Chương 467: 467: Winston Chặn Lại1


Đúng lúc này, chiếc xe vận tải đang chạy nhanh đột nhiên phanh lại.Vì do thắng lại quá đột ngột, Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân nguyên vốn bị ném thẳng xuống sàn không cố định, tay chân cũng bị trói chặt, thân thể hai người theo đà quán tính đột nhiên bị va thẳng vào vách thùng xe."Két-----------"Đường Tâm Lạc mới vừa rồi còn đang cố gắng tỉnh táo, lại không hề đoán trước được tình huống nên bị va vào vách buồng xe, đầu không may đập vào một vật gì cứng phía trên.Cô chưa kịp hô lên thì lại cảm thấy gáy tê rần.

Một giây sau, thế giới của cô lại lần nữa chìm vào một mảnh màu đen.-Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ là cảnh sát đuổi kịp rồi?-Không thể nào!Tên thủ lĩnh quả quyết bác bỏ.


Nơi bọn hắn chọn là một con đường lệch.Con đường đã chọn lần này, bọn hắn đã sớm nghiên cứu trước đó.Đường lớn không thể đi sẽ không đi, lên cao tốc cũng chỉ là bởi vì bất đắc dĩ, theo lộ trình phải xuyên qua một đoạn đường cao tốc khoảng hai mươi phút.Dựa theo kế hoạch đã định ra, còn phải hơn mười phút sau mới có thể lên cao tốc kia.Chờ sau khi lên cao tốc, lái xe khoảng 20 phút đồng hồ, đi tiếp xuống cửa khẩu nào đó một chút là có thể đi vào tỉnh lộ.Con đường mòn kia rất phức tạp, Lục gia và người của cảnh sát muốn truy lùng bọn hắn cũng không dễ dàng.Dựa theo kế hoạch trước đó, từ lúc bọn hắn bắt Đường Tâm Lạc đến khi bị người Lục gia phát hiện ít nhất cũng dư thời gian một tiếng.


Bất kể là người Lục gia hay cảnh sát đều khó có thể đi nhanh như vậy.Nhưng hiện tại...Chiếc xe tải đột nhiên thắng gấp, mấy tên kéo nhau ra ngồi trước và sau cabin cách nhau tấm chắn, mới vừa rồi còn rất thích ngồi phía trước, vậy mà giờ không thấy bóng dáng đâu.-Tiểu Ngũ không thấy đâu, bọn mày xuống xem thử xem.Mấy tên thủ hạ nghe lão đại nói vậy, nhao nhao cầm lấy vũ khí xuống xe.Nhưng sau khi bọn hắn bước xuống, vài tiếng trầm đục từ ngoài xe truyền đến.Sau đó, bốn phía lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.Tên thủ lĩnh lúc này cũng luống cuống, anh ta lấy súng lục dắt bên hông ra, cẩn thận từng li từng tí mà bước đến bên thùng xe.Bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu người?Ba tên thủ hạ của anh ta, nhiều năm nay theo anh ta vào Nam ra Bắc tay nên rất giỏi giang, thế nhưng vừa rồi nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến, những người kia giải quyết hết bọn hắn tổng cộng không quá 10 giây.Anh ta âm thầm quyết định, nếu đi ra ngoài thấy đối phương người đông thế mạnh sẽ ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng, giữ được tính mạng.Tên thủ lĩnh vừa mới bước ra khỏi cabin, bên phải liền nhanh chóng hiện ra thứ gì đó.Anh ta chưa kịp thấy rõ vật kia là cái gì, bản năng theo bản năng đã muốn tách khỏi đó.

Nhưng khi đầu óc hắn đang phản ứng, thân thể mới chuẩn bị hướng sang bên cạnh tránh đi thì một họng súng lạnh như băng đã áp lên gáy anh ta.-Mày, mày là ai?Tên thủ lĩnh hai mắt mở to không dám tin.-Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ......!Cô gái bên trong có phải Đường Tâm Lạc?Đêm hôm khuya khoắt, người đàn ông ngoại quốc đeo kính râm mặt không chút cảm xúc nhìn theo họng súng.-Tôi...!Tôi không biết anh đang nói gì...Người anh em, chúng tôi chỉ được thuê làm việc ấy, tôi...Anh ta còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy thân dưới vô cùng đau nhức.Chờ anh ta kịp phản ứng, toàn bộ người đã không cách nào giữ vững mà quỳ xuống.Cho đến lúc này, anh ta mới phát hiện, dưới chân người đàn ông ngoại quốc chính là ba tên thủ hạ của mình vừa mới ra ngoài xem xét.Nơi đây, chỉ có một người ngoại quốc mang kính râm.Nhưng mà, điều kì lạ chính là chỉ bằng một mình anh ta, rõ ràng chỉ cần không tới mười giây đã hạ khống chế được ba người của mình!.

 
Chương 468: 468: Winston Chặn Lại 2


Tên thủ lĩnh lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi đến vậy!-Đại ca, tha mạng a! Chúng tôi đây chỉ là bắt người nhận tiền.

Tất cả mọi người là trên đường đều là anh em, anh yên tâm, sau khi lấy được tiền, tôi cũng chia anh một phần, cầu xin anh tha cho tôi được không?Tên thủ lĩnh thấy được người này không phải là Lục gia phái tới, liền muốn dùng tiền dụ dỗ.-Tiền...!Cho tôi tiền, anh cho nổi sao?-Tôi đương nhiên...Còn chưa nói xong, tên thủ lĩnh đã ngã xuống đất.Anh ta đến chết có lẽ cũng không biết, câu nào của mình đã đắc tội với người đàn ông ngoại quốc này.Winston đeo kính râm, lấy khăn tay từ trong túi ra lặng lẽ xoa xoa tay.Hừ, anh ta ghét nhất người khác nhắc đến tiền với mình.Winston thân thể vạm vỡ sau khi đá văng bọn bắt cóc sang một bên rồi bước đến thùng xe phía sau.-Hai cô gái?Anh ta nhíu mày nhìn hai người phụ nữ đang hôn mê đang nằm trong xe, trên vẻ mặt lạnh lùng hiện lên vẻ phiền toái.Ghét nhất là phụ nữ.Nếu không phải Công Tước tự mình hạ lệnh, anh ta đến một người phụ nữ cũng không muốn động vào.Huống chi, ở đây còn có đến hai người.Winston đi qua, thấy rõ mặt Đường Tâm Lạc và Kiều Nhân Nhân.-Shit!Vẻ mặt hắn lạnh lùng mở miệng nói tục, lại từ trong túi lấy điện thoại ra.Vì không để lại dấu vết, mỗi lần làm nhiệm vụ, anh ta đều đổi một điện thoại mới.May mắn lần này, anh ta sớm nhớ được nhiệm vụ lưu ảnh mục tiêu vào trong máy.


Winston cầm ảnh xem một hồi lâu.Anh ta có chứng nhận dạng mặt kém bẩm sinh, đây dường như là điều suýt chút nữa ảnh hưởng đến kiếp sống sát thủ của anh ta .Sau khi xem một lát, mới rút cuộc xác định, người mặc bộ đồ lụa mỏng màu trắng, chính là mục tiêu của anh ta cần dẫn đi đêm nay.Đường Tâm Lạc, người phụ nữ làm cho Thiếu chủ động lòng, chính là cô rồi.Anh ta dễ dàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc, trực tiếp hướng bên ngoài mà đi.Ngay lúc anh ta đang định bước đi thì đột nhiên dừng lại.Anh ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng sau đôi kính râm nhìn vào gương mặt vẫn đang mê mệt của Kiều Nhân Nhân.-Shit!Anh ta lại phát ra câu nói tục.Bên kia, Lục Dục Thần rốt cuộc đã nhận được tin tức từ cảnh sát.Có người đi đường báo cho cảnh sát rằng ở một con đường nhỏ vắng vẻ đã phát hiện bọn cướp và chiếc xe bắt con tin.-Lục gia, tin tức còn chưa xác định, phía cảnh sát nói bọn họ sẽ lập tức phái người qua...!Chúng ta cũng phái người đi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi.Mạnh Trạch đem tin tức từ cảnh sát báo lại cho Lục Dục Thần.-Không, để tôi tự đi.Anh đứng lên, một khắc cũng không muốn chờ.Đúng vào lúc này, Lục Thất cũng từ bên ngoài tiến đến:-Lục gia, người của chúng ta có phát hiện! Đã tìm được chiếc xe jeep màu đen kia, bên cạnh xe đó còn có vết lốp xe của một chiếc xe tải khác.

Theo như dấu vết lốp xe, chiếc xe tải kia có lẽ lại lái về nội thành thành phố A, người của chúng ta đã tìm qua, nhưng mà...-Nhưng mà cái gì?Dục Thần nghiêm nghị hỏi.Lục Thất trong lòng đau xót, vẫn trung thực nói ra:-Nhưng mà, lốp xe in lại có chứa vết máu, còn có dấu kéo lê đi...!Tôi, tôi chỉ sợ là...Chỉ sợ đó là dấu vết lúc Thiếu phu nhân kích động mà nhảy xuống xe.Lục Dục Thần nghe được tin tức, thân hình hơi đứng không vững.


Cả thân hình cao lớn thiếu chút nữa cắm xuống đất.-Lục gia...Mạnh Trạch lập tức đỡ lấy anh.-Lục gia, ngài đừng lo lắng.

Thiếu phu nhân sống hiền lành có trời giúp, tiểu thiếu gia cũng có ông trời phù hộ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!Mạnh Trạch tuy rằng an ủi Lục Dục Thần, nhưng so với Lục Dục Thần vẫn không mấy dám chắc..

 
Chương 469: 469: Rốt Cuộc Cũng Có Tin Tức Về Đường Tâm Lạc


Anh biết rõ năng lực của Lục Thất và những thủ hạ kia chắc chắn có ích hơn so với đám cảnh sát.Hơn nữa, bọn bắt cóc kia rõ ràng đã có chuẩn bị, làm sao có thể bị người đi đường báo cáo đơn giản như vậy.Hiện tại xem ra, manh mối Lục Thất tra ra càng thêm tin cậy.-Tôi không sao...Lục Dục Thần hít sâu một hơi, ổn định tâm thần:-Đi, cứ đến chỗ Lục Thất phát hiện đã.

Phía cảnh sát, Mạnh Trạch cậu tiếp tục theo dõi sát sao, nếu có tin tức liền cho tôi biết.Trong đôi mắt anh gằn lên những mạch máu, nhưng vẫn mạnh mẽ ra lệnh cho người khác.Lục Thất và Mạnh Trạch không hẹn mà cùng liếc nhau, bọn họ là tâm phúc của Lục Dục Thần, hiển nhiên biết rõ bắt cóc đối với Lục gia mà nói có ý nghĩa như thế nào.Chẳng những làm anh lo lắng cho an nguy Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia, mà còn có ám ảnh lúc nhỏ của anh.Hai người trên mặt đều hiện lên vẻ sầu lo.

Vừa ra khỏi cửa phòng, trước mặt liền đụng phải Việt Trạch đang vội vàng chạy đến.-Lục Dục Thần, tôi có nghe nói về tin tức của Tâm Lạc, cô ấy ở đâu? Tôi và mấy người cùng đi!Việt Trạch sắc mặt so với Lục Dục Thần cũng không khá hơn là bao.Đặc biệt là sau khi biết được Đường Tâm Lạc đang mang thai.Hiện tại, sự hận thù của anh ta đối với Đường Tâm Lạc đã hoàn toàn biến mất.


Anh ta chỉ muốn xác định được sự an toàn của cô.Những thứ khác có thể đợi cô trở về rồi tính sau.Lục Dục Thần nhìn Việt Trạch thật sâu, anh hiện tại rất không muốn nhìn thấy người đàn ông này.Nhưng, lý trí nói cho anh biết, không thể không hợp tác cùng anh ta.-Người của tôi đã tìm được manh mối, chúng tôi bây giờ đang đến đó.Lục Dục Thần lạnh lùng nói.Cuối cùng, vì Đường Tâm Lạc, anh vẫn cố gắng tạm thời gác thành kiến với Việt Trạch qua một bên.-Được, tôi và mấy người cùng đi.

Người của tôi đã khống chế hết tất cả các con đường bên ngoài thành phố A, chỉ cần bọn hắn vẫn còn ở trong thành phố A, liền nhất định có thể tìm tới.Lục Dục Thần lần nữa nhìn Việt Trạch, sắc mặt âm trầm không rõ.Sau đó, giữa hai người liền không tiếp tục trao đổi gì thêm nữa.

Một trước một sau, trước sau theo nhau lên xe.Trong đêm tối, xe chaỵ với tốc độ như bay.Rất nhanh đã đến được nơi khả nghi mà thủ hạ Lục gia đã tìm được....-Lục gia, chính là chỗ đó.

Chúng tôi đã điều tra qua, chỗ đó lúc trước là nhà máy sửa chữa ô tô, đã bỏ hoang một thời gian khá dài.


Bọn bắt cóc đã chạy vào bên trong rồi.-Đối phương có mấy người?Trong đêm tối không có ánh trăng, tất cả đều trở nên mơ hồ không rõ.

Lục Dục Thần hơi híp mắt, nhìn nhà xưởng bỏ hoang cách đó không xa.

Chẳng biết tại sao, trong lòng anh sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.-Không rõ lắm, bọn hắn một mực không xuống xe.

Chung quanh quá tối, chúng tôi không dám bật đèn chiếu sáng, sợ kinh động đối phương.Lục Dục Thần nghe vậy, ánh mắt lạnh như băng dần dần ngưng tụ:-Tâm Lạc không thể đợi nữa...!Lục Thất, chúng ta vào liền bây giờ đi.-Lục gia...Lục Thất cuống quít chặn lại trước người Lục Dục Thần:-Bên trong thế nào còn chưa rõ, ngài cũng đừng có tiến vào.


Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ ổn thỏa đem Thiếu phu nhân thoát khỏi đó, Lục gia ngài...-Tránh ra.Hai chữ lạnh lùng thể hiện quyết tâm của Lục Dục Thần.-Nhưng mà Lục gia...-Tôi nói tránh ra, Lục Thất.

Lời giống vậy, tôi không muốn nói thêm lần thứ hai.An nguy của Tâm Lạc, anh không muốn đặt trong tay bất cứ kẻ nào.Anh đã không thể tin tưởng bất luận người nào nữa.Lục Thất nhìn về phía Lục Dục Thần, thấy vẻ mặt anh kiên quyết, đáy mắt sương lạnh ngưng kết.Biết mình không tiếp tục khuyên ngăn nên đành phải thối lui.-Được, Lục gia.Lục Thất thầm hạ quyết tâm, nếu đụng phải nguy hiểm, cho dù Lục Thất hắn phải chết cũng phải bảo vệ Lục gia.-Tôi và mấy người cùng đi.Chẳng biết lúc nào, Việt Trạch cũng đã đi tới.Lục Dục Thần đang muốn từ chối liền nghe anh ta nói:-Thân thủ của tôi, nhất định có thể giúp được mọi người..

 
Chương 470: 470: Đường Tâm Lạc Đã Chết 1


Lục Dục Thần ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt Việt Trạch, cuối cùng vẫn đồng ý:-Anh theo sau cùng đi.

Lục Dục Thần, Việt Trạch, Lục Thất, còn có thêm hai thủ hạ khác khó tránh khỏi kinh động đến bọn bắt cóc, tổng cộng năm người tiến vào nhà máy sửa chữa.

Bên trong nhà máy sửa chữa không có bất kì ngọn đèn nào, mà khắp nơi đều là ống sắt thép đã bị bỏ đi.

May mắn mỗi người bọn họ đều có khả năng nhìn trong bóng tối khá tốt.

Mỗi một bước đều đi đều cẩn thận từng li từng tí, tránh được tất cả đống hỗn độn trên mặt đất,Cho đến khi bọn họ lặng lẽ đi đến bên cạnh xe tải đang đỗ chính giữa nhà máy, cũng không tạo một chút âm thanh.

Lục Dục Thần sau khi đi vào nhà máy, cũng cảm giác tình hình có chút không ổn.

Bốn phía quá an tĩnh, bên trong cả nhà xưởng, thậm chí ngay cả một chút thanh âm đều không có.

Bọn bắt cóc đâu?Anh thậm chí ngay cả một chút tiếng hít thở đều không nghe được.


-Lục gia, tình hình có vẻ không đúng lắm.

Lục Thất cẩn thận tiến đến bên tai anh, đè thấp tiếng nói nói.

Lục Dục Thần nhẹ gật đầu, tỏ vẻ anh cũng phát hiện.

Việt Trạch sống ở gia tộc Lôi Đinh Đốn, so với bọn họ có độ nhạy cảm thiên bẩm tốt hơn.

Anh ta nheo lại đôi mắt màu xanh, đảo quanh bốn phía.

Lúc tầm mắt rơi ở trên chiếc xe tải, trong đầu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ đáng sợ trong đầu.

-Việt Trạch, anh muốn làm gì!Lục Dục Thần trông thấy Việt Trạch đột nhiên đi đến chiếc xe tải, quát khẽ ngăn cản.

Nhưng Việt Trạch không chút nào để ý, trực tiếp đi đến phía sau xe, mở hé thùng xe phía sau ra.

Một cảnh tượng kinh khủng xuất hiện ở trước mắt.

Việt Trạch trái tim đau xót, nhịn không được lui về phía sau một bước.

-Đi, đi mau ——Anh ra đột nhiên hướng đám người Lục Dục Thần, hô to.

Tiếng nói khàn khàn mà run rẩy.

Lục Dục Thần trong lòng đột nhiên giật thót, một luồng khí lạnh lẽo chưa từng có chạy dọc cột sống anh.

Nghe được Việt Trạch hô to, đám người Lục Thất đều đề phòng rút khỏi.


Nhưng Lục Dục Thần lúc này lại bị sự bất an mãnh liệt trong lòng níu lại, nhìn chằm chằm vào Việt Trạch, vẫn không nhúc nhích.

Anh nhìn Việt Trạch, nhìn ra sự bi thương trong mắt anh ta.

Đột nhiên, Lục Dục Thần quyết định, anh không rút lui.

Anh liều mình phóng đến phía chiếc xe tải.

-Mau ngăn Lục gia mấy người lại!Việt Trạch cảm xúc lúc này không tốt hơn bao nhiêu so với Lục Dục Thần.

Nhưng anh biết rõ cảnh tượng trong xe, nhất định không thể để cho Lục Dục Thần trông thấy.

Không thể để cho anh nhìn thấy! Việt Trạch thấy Lục Dục Thần xông lại, lập tức ngăn anh lại.

Lục Thất sau lưng cũng phản ứng nhanh nhẹn, liền chạy ngay đến cùng anh ta ngăn Lục Dục Thần lại.

-Tránh ra, mấy người tránh ra —— Việt Trạch, anh đã nhìn thấy cái gì, tránh ra cho tôi!Việt Trạch càng ngăn cản, Lục Dục Thần trong lòng càng thấp thỏm lo âu lại càng trở nên kinh hãi, anh dùng sức phá tan trở ngại của Việt Trạch và Lục Thất.

Hơi thở trong lòng ngực càng ngày càng dồn dập.


Lồng ngực phập phồng bất định, bộc lộ sự bối rối hiện giờ của anh.

-Đừng qua, trong xe có bom hẹn giờ!Thấy mình sắp không ngăn nổi Lục Dục Thần, Việt Trạch chỉ có thể nói ra chân tướng.

Lục Dục Thần ngừng lại, nhưng sau một khắc, đôi mắt gằn lên như sư tử tức giận, nắm tay đấm vào mặt Việt Trạch một cái.

-Có bom mà anh còn ngăn tôi, tiểu Lạc còn ở bên trong! Việt Trạch bị anh đánh lùi về phía sau.

Anh ta tự tay lau máu trên khóe miệng, nghẹn giọng nói:-Đừng đến nữa! Trên người cô ấy đầy vết dao, máu chảy đầy đất, quả bom! quả bom còn gắn trên người cô ấy! Việt Trạch nhắm mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng kinh hãi bên trong xe.

Toàn thân người phụ nữ đẫm máu, đôi tay bị trói lên đỉnh đầu, bị cột lên ở thùng xe.

Tóc dài xõa xuống, che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô.

.

 
Chương 471: 471: Đường Tâm Lạc Đã Chết 1


Hình như cô ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Trên người không có một chỗ nào lành lặn.

Nơi nào cũng có vết đao.

Máu từ những vết thương đó chảy xuống đầy đất.

Dưới thời tiết lạnh như vậy đã sớm đông lại.

Đã như vậy những kẻ kia còn cột bom hẹn giờ trước ngực cô.

Chỉ cần động một chút cả người cô sẽ nổ thành tro.

"Không-----" Lục Dục Thần từ trước đến nay luôn kiên định nghe Việt Trạch nói như vậy bỗng nhiên không chống đỡ được nữa.

Suy sụp ngã xuống đất.

Nếu không phải Lục Thất đỡ anh, thì anh đã trực tiếp ngã xuống đất.

"Không,,,sẽ không! Tâm Lạc cô ấy sẽ không! " Lục Dục Thần lúc này không thể tiếp nhận được sự thật này.

Anh thất thố hoảng hốt bước đến gần xem Tâm Lạc.

Trên người cô có rất nhiều vết thương, cô nhất định rất đau.


Tiểu Lạc của anh sợ đau như vậy, sao cô có thể chịu đựng được!.

Đường Tâm Lạc nhăn mày cười, cô vui vẻ giận hờn, cô làm nũng trong ngực anh, cô khóc lóc cầu xin, yếu ớt kiều mị, tất cả! Tất cả đều hiện lên trong đầu anh! "Khụ----"Đau thương ập đến, Lục Dục Thần cuối cùng không khống chế được đau đớn tê tâm phế liệt.

Phun ra một ngụm máu tươi.

"Lục gia--Lục gia---"*Khi Lục Dục Thần tỉnh lại một lần nữa, người đã nằm ở bệnh viện.

"Dục Thần!.

Dục Thần, con cuối cùng cũng tỉnh!Con dọa chết mẹ, dọa chết! Ô Ô! "Lục Dục Thân mở mắt lại nhìn thấy Trác Nhã Dung.

Trác Nhã Dung ngồi ở mép giường, thấy Lục Dục Thần tỉnh, lập tức nhào vào giường khóc lớn.

"Dục thần, con không thể có việc gì, mẹ đã không còn con dâu, không còn cháu nội!.

Con ngàn vạn lần không thể nào lại xảy ra chuyện! Nếu con xảy ra chuyện, sao mẹ có thể sống đây! ""Đúng rồi, Tâm Lạc! Tâm Lạc cô ấy!.

""tâm Lạc, Tâm Lạc, nó đã! Còn có cháu nội đáng thương của mẹ, họ.

.

họ đều! "Trác Nhã Dung gần như không nói được.

Bà nghẹn ngào, nếu không phải bây giờ Lục gia không có ai chống đỡ, bà gần như cũng muốn ngã xuống ngay lúc này.


"Mẹ, sẽ không!.

người phụ nữ kia không phải là Tâm Lạc.

Nhất định làm sai rồi, mẹ cho người đi điều tra đi, điều tra đi!.

"Lục Thất vẫn luôn canh giữ bên giường bệnh cũng không đành lòng.

Anh ta thấp giọng nói, "Lục gia, xin nén bi thương.

Cảnh sát đã làm giám định hiện trường, tìm được những mảnh áo quần nhỏ của thiếu phu nhân.

""Còn có, Kiều tiểu thư cũng tìm được rồi.

Người qua đường báo tin kia đều nói sự thật, trên xe vận tải kia có mặt bọn bắt cóc cùng Kiều tiểu thư.

"Cảnh sát tìm được xe tải kia, có tổng cộng thi thể của năm tên bắt cóc, còn có Kiều Nhân Nhân hôn mê bất tỉnh.

Năm tên bắt cóc đều một phát chết luôn.

Bây giờ cảnh sát đang suy đoán, bọn họ bởi vì ăn chia không đều mới tạo thành nội bộ bất hòa.

Lời giải thích này cũng đúng, vì những vết thương trên người của bọn bắt cóc đều là vết thương trí mạng.

Bởi vì kẻ giết người là đồng lõa của bọn họ.

Chỉ có thể trong tình huống không đề phòng mới bị một phát chết ngay.

"Không có khả năng! Tôi không tin----"Lục Dục Thần cố nén đau lòng, phản bác, "Tiểu Lạc không có chuyện gì, cô ấy tuyệt đối không có chuyện gì! ""Lục Thất, điều tra--đi điều tra cho tôi----cho dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm ra Tiểu Lạc!""Chỉ là Lục gia, đã xác nhận thân phận của bọn bắt cóc.

Bọn họ đều là những người bị trọng phạm truy nã, cảnh sát còn có tư liệu phạm tội của bọn họ, đám người đó đã quen gây án theo một đội, gồm có sáu người.

".

 
Chương 472: 472: Anh Không Tin Tiểu Lạc Đã Chết


"Cảnh sát tìm được xe tải có năm người, hơn nữa đưa Thiếu phu nhân...Đưa Thiếu phu nhân đến xưởng rồi giết có sáu người.

Tài khoản của bọn họ cũng tra được, họ có một tài khoản ngân hàng ở bên Địa Trung Hải, ngoại trừ người mở tài khoản là một người đàn ông thì những manh mối khác đều bị cắt đứt."Ý cậu nói là...cạu cũng cho rằng, Tiểu Lạc đã chết?""Lục gia, tôi...""Tôi mặc kệ----Tôi mặc kệ cậu có ý nghĩ gì, tôi chỉ tin tưởng trực giác của tôi.


Tiểu Lạc nhất định không có việc gì.

Mặc kệ đường bộ hay đường thủy, đều phái người đi kiểm tra cho tôi.


Một người phụ nữ cũng không được bỏ qua, tôi không tin Tiểu Lạc chết như vậy, không có khả năng---"Lục Dục Thần điên rồi, bị vướng vào ma chướng mà điên rồi.Tiểu Lạc của anh, nếu như không tận mắt nhìn thấy, anh tuyệt đối không tin cô ấy biến mất như vậy."Đúng rồi, Việt Trạch đâu....Gọi Việt trạch đến đây, tôi muốn đích thân hỏi anh ta!"Thực tế, sau khi sửa cái xưởng kia, người chân chính nhìn thấy Tâm Lạc chết thảm cũng chỉ có một mình Việt Trạch.Khi đó Lục Dục Thần nghe Việt Trạch nói tình trạng của Tâm Lạc, cả người liền mất đi lý trí.Anh bị cảm xúc bi thương bao phủ, cuối cùng không thể chống đỡ được mà nôn ra máu.Sau đó liền hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại người đã ở bệnh viện......Bởi Lục Dục Thần mãnh liệt yêu câu, Lục Thất vẫn mời Việt Trạch đến.Thấy Việt Trạch, Lục Dục Thần hỏi thẳng anh ta, "Tôi muốn biết, cậu ở trong xe tải nhìn thấy gì.

Một chữ cũng không được nói dối, tôi muốn cậu nói lại lần nữa.Việt Trạch cũng thấy được, tình trạng của Lục Dục Thần không tốt.Anh ta từ trước đến nay ngũ quan luôn lạnh lùng mà bây giờ một chút máu cũng không có.Đáy mắt đầy tơ máu, cả người bao trùm cảm xúc tiêu cực.Việt Trạch im lặng.Cho dù anh ta không thích Lục Dục Thần cũng không thể không thừa nhận.Anh ta đối với Đường Tâm Lạc yêu còn sâu đậm hơn anh.Cũng được.Nếu anh ta muốn biết, vậy nói cho anh ta vừa lòng.Việt Trạch kể lại một lần nữa những hình ảnh mình nhìn thấy.Lục Dục thần không buông tha một chi tiết nhỏ nào, mỗi điểm đáng ngờ đều hỏi tỉ mỉ.Lúc hỏi xong, Lục Dục Thần lại kiên định, ý nghĩ của anh đúng rồi."Đó không phải là Tiểu Lạc...Tiểu Lạc không có chết..." Lục Dục Thần lẩm bẩm trong miệng.Anh cưỡng chế lại huyết khí đang cuồn cuộn trong cơ thể.TRấn định nói với Lục Thất, bày ra thiên la địa võng cũng muốn tìm được Đường Tâm Lạc."Lục Dục Thần, anh đừng như vậy, Tâm Lạc đã..." Việt Trạch không nỡ nhìn.Nhưng lời còn chưa nói xong, đã bị Lục Dục Thần lạnh mặt cắt đứt."Lục Thất, tiễn khách.

Tôi không cần các người quan tâm, tôi mệt rồi, bây giờ muốn nghỉ ngơi."Anh cố chấp tinn tưởng Đường Tâm LẠc còn sống.Lục Dục Thần cự tuyệt tất cả người muốn khuyên can anh.Ngay cả Trác Nhã Dung cũng bị anh lệnh Mạch Trạch cưỡng chế đưa về nhà họ Lục.Phòng bênh lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lục Dục Thần.Cho đến lúc không còn một bóng người anh mới bộc lộ cảm xúc thật."Tiểu Lạc..."Lục Dục thần khàn tiếng, nỉ non.Một giọt nước mắt từ đôi mắt đỏ bừng của anh rơi xuống bàn tay.Mặt khác, Winston ôm cô gái vào lòng, mặt vô cảm đi vào một phòng khám ẩn nấp..

 
Chương 473: 473: Cô Cho Rằng Cô Dựa Vào Cái Gì Mà Khiến Tôi Động Tâm


"Winston, cậu về Trung Quốc khi nào?"Phòng khám này là căn cứ chữa bệnh của tập đoàn Lôi Đinh Đốn ở thành phố A.

Mà nhìn ngoài chỉ là một phòng khám nhỏ.

Chỉ là vào bên trong có một đường hầm đi đến mật thất.

Trong mật thất là một nơi chưa bệnh cao cấp.

Người mở cửa cho Winston là người đứng đầu ở đây, bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho người trong tập đoàn, Diana.

"Vừa trở về.

" Winston lạnh mặt trả lời, ôm Đường TÂm Lạc đi vào bên trong.

Diana rất hứng thú với cô gái trong ngực anh ta.

"Nha, cô gái này rất xinh đẹp! Winston, cậu bắt đầu ăn mặn sao, lại có thể nhìn thấy cậu ôm phụ nữ.

""Đây mà mục tiêu của nhiệm vụ lần này, người phụ nữ mà công tước muốn.

""Cái gì, đây là người phụ nữ mà công tuức muốn? CÔng tước lại dám trộm làm trước mặt phu nhân, có phải ông ta thấy những ngày này quá buồn chán nên tìm việc mua vui?"Diana kéo tay áo đuổi người.

"Đi đi, dừng để người phụ nữ này ở nơi của gái già này.

Cuộ đời tôi ghét nhất là tra nam cùng tiểu tam, nếu như để bị phu nhan biết, phòng khám này của tôi cùng đừng hòng còn.


Cậu nhanh đưa người đi cho tôi! ""Cô nghĩ quá nhiều.

"Winston lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang lảm nhảm trước mặt, "Đây chỉ đơn thuần là nhiệm vụ, không phải loại phụ nữ mà cô nghĩ.

Còn có, sau đầu cô ấy còn đang chảy máu, cho nên tôi mới đưa đến đây.

"Bằng không anh ta đã sớm đưa người lên máy bay đến Châu Âu.

"Đầu chảy máu? Sao cậu không nói sơm!.

Tôi nói cái này với cậu đầu này mà chỉ chảy máu thôi sao, cậu thật là! Ai ai ai, tôi còn chưa nói xong, cậu đi nhanh như vậy làm gì! "*Tuyệt vọng! Bất lực! Đường Tâm Lạc cảm thấy toàn bộ cơ thể đều không còn sức sống.

Cô giống như bị bóng đè không thể thoát ra được.

Trong mơ, Lục Dục Thần ôm một cô gái biểu tình lạnh lùng đến trước mặt cô.

"Cô ta là ai? Lục Dục Thần, tại sao anh lại ôm người phụ nữ khác!"Cô nhìn thấy bọn họ liền tiến lên tranh cãi.

chỉ là Lục Dục Thần sợ cô xúc phạm đến cô gái kia.

Anh đem cô ta ôm vào trong ngực bảo vệ.

Tóc dài, khuôn mặt nhỏ.

Tâm của Lục Dục Thần mở ra vì cô ta.


Đường Tâm Lạc gắt gao nhìn người phụ nữ kia, muốn nhìn rõ xem cô ta là ai.

Chỉ là mặc kệ cô nỗ lực thế nào cũng không nhìn rõ được mặt của cô ta.

"Lục Dục Thần, anh làm sao vậy! không phải anh nói sẽ mãi mãi yêu em sao? Tại sao anh lại phản bội em! "Cô bất lực, bàng hoàng, thậm chí hèn mọn tiến lên, muốn ôm lấy anh.

Nhưng anh lại tuyệt tình đẩy cô ra.

Cô bị đẩy ra lảo đảo ngã xuống đất.

Chật vật ngồi dưới đất, ngẩng đầu thê lương nhìn anh.

Anh lạnh lùng vô tình cô chưa từng thấy.

"A.

.

Đường Tâm Lạc, chẳng qua tôi chỉ đùa với cô một chút mà thôi, cô lại nghĩ là thật.

" Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

"Cô cho rằng, cô dựa vào cái gì mà khiến tôi động tâm?""Không, không phải! "Cô liều mạng lắc đầu không tin lời anh nói.

"Không phải anh đã nói, em là tình yêu duy nhất của anh, không phải anh đã nói em là người anh yêu nhất? Dục Thần, em không tin, không tin!.

"Cô hoảng hốt giơ tay lên muốn cho anh xem vật chứng tình yêu của hai người họ.

Cô đưa tay trái lên mới phát hiện ra.

Chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út của cô đã không cánh mà bay.

.

 
Chương 474: 474: Bảo Bảo Còn Không


“Tình yêu duy nhất?” Mặt Lục Dục Thần hiện lên trào phúng.

“ĐƯờng Tâm Lạc, tôi nên nói là cô quá thật thà, hay nên nói cô quá ngốc? Tình yêu duy nhất của tôi, chỉ có Huyên Nhi….

Cô căn bản không xứng.

”“Huyên Nhi…” ĐƯờng Tâm Lạc ngơ ngẩn nhìn anh, không biết anh đang nói cái gì.

“Đúng vậy, chính là cô ấy, Huyên Nhi…”Lục Dục Thần khẽ cười, thay đổi cách ôm cô gái trong ngực.

“Cô ấy chính là Huyên Nhi, người phụ nữ chân chính mà tôi yêu.

”Mặt người phụ nữ cuối cùng cũng lộ ra.

Gương mặt trắng bệch, hốc mắt khóe mũi cùng miệng không ngừng chảy máu tươi ra ngoài.

Đường Tâm Lạc bị dung mạo này dọa sợ.

Kinh hãi muốn hét lớn, nhưng lại hét không ra tiếng.

Lục Dục Thần ôm người phụ kia đến gần hơn.

“Ha ha.

…thế nào? Có phải Huyên Nhi rất đẹp không?”“KHông, không cần, đừng đến gần đây….

”“Cô hoảng hốt lui lại góc tường, lùi đến không còn đường lùi….


“Đừng…đừng đến đây!”“A-----“ Đường TÂm Lạc bỗng nhiên hét lên một tiếng,tỉnh dậy khỏi ác mộng.

“UY, cô sao vậy, có phải gặp ác mộng không? Yên tâm, ác mộng đều là giả, đừng sợ.

” Một người phụ nữ nước ngoài cô chưa từng gặp đến quan tâm hỏi han.

“Sao, có nơi nào không thoải mái sao?”Cô nhìn qua vị bác sĩ trên người mặc blu trắng, đang sờ sờ trên người cô.

“CÔ là ai….

Tại sao tôi lại ở đây?…” ĐƯờng Tâm LẠc muốn tránh ra.

Kết quả người vừa di chuyển đã thấy cơ thể mềm nhũn, lại ngã xuống giường.

“Ai bảo cô lộn xộn…Ngoan ngoãn nàm đó cho tôi.

”“Tôi…tại sao người tôi không có lực…”“Cô đã hôn mê vài ngày, toàn dựa vào dinh dưỡng để duy trì.

Ngoan nằm yên để tôi làm kiểm tra cho cô.

”Nghe bác sĩ nói, Đường Tâm Lạc đột nhiên theo bản năng sờ bụng mình.

Diana thấy hành động của cô, cười trấn an, “yên tâm, có Diana tôi ở đây, bảo bảo của cô sẽ không có việc gì.

”ĐƯờng Tâm Lạc nghe lời cô ấy nói, rốt cuộc cũng nhẹ thở dài.

Thật tốt quá, bảo bảo không sao….


.

Không, không đúng.

Bảo bảo của cô….

Kí ức trước khi hôn mê lại lần nữa hiện về.

Đường Tâm Lạc nghĩ lại, ngọn nguồn sự việc còn đáng sợ hơn trong mơ.

Cô nhớ rõ Kiều Nhân Nhân không cẩn thận để lộ tin tức có người phụ nữ tên Cố Huyên Nhi.

Người phụ nữ của Lục DỤc Thần.

Bởi vì cô ta bị bệnh tim cho nên mới phải cùng Lục Dục thần tách ra.

Đường Tâm Lạc nhớ đến lúc trước, cô cùng Lục Dục Thần kí hiệp định kết hôn cùng ly hôn.

Khi đó bọn họ mới quen biế, cô vì muốn giúp Đường gia nên hợp tác với anh.

Mà Lục Dục Thần giúp cô nhiều như vậy, nhưng điều kiện chỉ có một.

Đó chính là cùng anh kết hôn.

Hơn nữa trong hiệp định ghi rõ thời hạn một năm.

Chỉ tiếc, sau này cô hãm vào quá sâu nên hoàn toàn quên mất hiệp nghị kia.

Cho rằng người Lục Dục Thần yêu là cô, cho nên đến trong bữa tiệc, anh công bố thân phận của cô cho mọi người biế, cô lại ngu xuẩn cho rằng hai người họ sẽ hạnh phúc viên mãn cả đời.

Cho đến khi ở phòng nghĩ nghe được tất cả.

CÔ mới biết, hiệp nghị kia chỉ có một mình cô quên.

Còn Lục Dục Thần anh vẫn luôn nhớ rõ, cũng như người phụ nữ tên Cố Huyên Nhi kia.

.

 
Chương 475: 475: Hiểu Rõ Hết Tất Cả Những Điểm Đáng Ngờ


Thậm chí trong bữa tiệc, anh liền không chịu nổi bảo luật sự Phạm đem văn kiện đến muốn dụ dỗ cô ký tên lần nữa.

Tại sao lại muốn cô ký tên một lần nữa?Vứt bỏ tình yêu, Đường Tâm Lạc phát hiện, đầu óc cô trước nay chưa từng rõ ràng.

Rõ ràng bọn họ đã có hiệp định.

Cho dù Lục Dục Thần không làm gì thì đến thời gian cô cũng muốn càm hiệp nghị đi.

Cho nên rốt cuộc Lục Dục Thần tại sao lại gạt cô phải ký thêm hiệp nghị ly hôn.

Diana phát hiện Đường Tâm Lạc đột nhiên ngây ra, khóe mắt còn đỏ bừng.

Vừa thấy đã biết bộ dáng sắp khóc.

Cho rằng cô lo cho bảo bảo, liền nói, “Cô đừng khóc, bảo bảo thật sự không có việc gì.

Tuy rằng sau đầu cô bị đánh có máu bầm, nhưng may máu bầm kia ở nơi không quan trọng, bây giờ cô có thể tỉnh lại chứng tỏ máu bầm đó không chèn lên dây thàn kinh, đó là chuyện tốt.

“Cô yên tâm đi, qua thời gian nữa, máu bầm sẽ chậm rãi tan đi….

tuyệt đối không nguy hiểm với bảo bảo.


”Đường Tâm Lạc vốn đang suy nghĩ sâu xa, nghe Diana nói, đột nhiên hiểu rõ.

“Đúng rồi, là bảo bảo!”Nhất định vậy!Lục Dục Thần muốn cô ký hiệp định mói chính là muốn cô để bảo bảo lị.

Người phụ nữ Cô Huyên Nhi có bệnh tim nhất định sẽ chịu ảnh hưởng ở vấn đề sinh con.

Mà Lục Dục Thần cưới cô cũng chỉ vì muốn có con nối dõi cho Lục gia.

Đường Tâm Lạc nghĩ lại, Lần đầu tiên Lục Dục Thần đưa cô về Lục gia, khi thấy Trác Nhã Dung cùng những người thân thích kia rõ ràng đã có ý cưng chiều cô.

Khi đó anh cố ý sủng cô trên tay, còn cố ý vì cô mà giằng co với Trác Nhã Dung cùng những người thân thích đo, thật ra là muốn mọi người Lục gia đều ghét cô.

Muốn người Lục gia cho rằng, cô là người được sủng mà kiêu.

Có đối lập mới thấy được CỐ Huyên Nhi mới thích hợp làm thiếu phu nhân Lục gia.

Như vậy cho dù sau này ly hôn với cô rồi kết hôn với Cố Huyên Nhi.

Trở ngại ở phía Lục gia sẽ không còn.

Chỉ là Lục Dục Thần không thể ngờ.


Một là, không nghĩ đến, bà nội Lục không những không chán ghét cô mà còn rất thích.

Hai là, không nghĩ đến cô lại mang thai nhanh như vậy.

Bởi vì mang thai nên mọi chuyện phải thay đổi.

Cô là mẹ của người thừa kế Lục gia, cho nên Lục Dục Thần mới bất đắc dĩ đính chính thân phận của cô.

Cũng chỉ có như vậy mới có thể năm lần bảy lượt đối tốt với tôi.

Sau đó khi cô sinh con xong liền vô tình để cô ký hiệp nghị mới mà tống cổ cô đi.

Để con lại cho Cố Huyên Nhi cùng anh nuối lớn.

Đúng rồi.

.

Chỉ có giải thích như vậy mới có thể giải thích được tất cả!Đường Tâm Lạc cảm thấy mình đã nhìn rõ âm mưu của Lục Dục Thần.

“Uy, cô không sao chứ…Cô đừng lo lắng, Winston đã gọi cho thiếu chủ, cậu ấy sẽ đến đây nhanh thôi.

Ai, không nghĩ đến lần này làm lớn như vậy.

Cũng may mà tôi có tâm gọi điện đến tổng bộ, mới biết được mệnh lệnh kia công tước đã xóa bỏ…”“Công tước…?” Đường Tâm Lạc không hiểu.

“Ai nha, chuyện là thế này…”Diana nhảm nhí một hồi liền đem mọi chuyện giải thích rõ ràng với Đường Tâm Lạc.

.

 
Chương 476: 476: Chồng Của Cô Thật Sự Không Phải Là Người


Hóa ra, cha của Việt Trạch cũng chính là công tước mà họ nói, cho rằng Đường Tâm Lạc là cô gái mà Việt Trạch thích.

Nhất thời hứng thú, cho nên bảo Winston đem Đường Tâm Lạc về cho ông xem.

Mà Winston có mỹ mạo, có tài năng, nhưng lại là người đàn ông không biết đối nhân xử thế.

.

Nhận được mệnh lệnh liền cho rằng Đường Tâm Lạc là mục tiêu mà công tước nhìn trúng.

Công tước bởi vì bất mãn cho nên bắt cô trở về uy hiếp cô rời khỏi thiếu chủ.

Tóm lại, bởi vì hiểu lầm, Winston hoàn toàn coi lần mời này như là nhiệm vụ.

Sau khi anh ta đến Trung Quốc dựa vào một số manh mối, liền chuẩn bị trực tiếp trói Đường Tâm Lạc đi.

Ai biết trên đường lại đụng phải một nhóm khác bắt cóc Đường Tâm Lạc.

Vì thế anh ta thuận tay ngăn đám người đó lại.

Cướp Dường Tâm Lạc từ trên tay bọn họ.

Sau đó phát hiện sau đầu cô có máu.


Vì tránh ảnh hưởng đến, hiệu quả của nhiệm vị liền đưa cô đến đây trị thương cho tốt mới đưa cô về lại châu Âu.

“Đó, mọi chuyện là như vậy.

”Đường TÂm LẠc cũng cảm khái không thôi.

Nếu người tên Winston kia không đánh bậy đánh bạ, tiêu diệt bọn bắt cóc kia.

Nói không chừng bây giờ cô đã bị bọn bắt cóc kia đem bán vào rừng sâu thôn dã đưa cho đàn ông trong thôn sinh con đi.

“Đúng rồi, người bị bắt cóc cùng tôi còn có một cô gái, cô ấy đâu, cô ấy không có việc gì chứ?” Đường Tâm Lạc đột nhiên nghĩ đến Đường Nhân Nhân.

Quá khư Kiều Nhân Nhân luôn đối với cô đầy chán ghét nhưng ở thời khắc nguy hiểm lại muốn bỏ qua mình để cho cô chạy thoát.

Suy nghĩ của cô về Kiều NHân Nhân có thể nói đã thay đổi.

“A, cô gái kia cô không cần lo lắng, khó có khi Winston có tâm, chẳng những đưa cô lại đây còn báo cảnh sát đến cứu cô gái kia.

”Đường Tâm Lạc nghe Diana nói, nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là giây tiếp theo đột nhiên nhăn mi.


“Sao vậy, cô có nơi nào không thoải mái sao?”“Không, không phải…” ĐƯờng Tâm Lạc lắc đầu, đáy mắt hiện lên tia bất lực.

Bây giờ cô không biết mình nên làm gì đâyĐứa nhỏ này là con của cô…Còn có Lục Dục Thần, cô muốn rời khỏi anh, không bao giờ nhìn thấy người đàn ông đó nữa.

Nhưng mà cô lại phát hiện, mình không có năng lực rời khỏi anh.

Nếu anh không cho phép…“Ai, cô đừng khóc a, tại sao cô lại khóc vậy…” Diana chân tay luốn cuống, nhìn cô gái phương Đong trước mắt đột nhiên bật khóc.

“Có phải lúc nãy tôi kiểm tra cho cô dùng lực mạnh quá? Cô đừng sợ, tôi chỉ kiểm tra theo lệ, lát nữa tôi sẽ nhẹ hơn.

”Đường Tâm Lạc lắc đầu lộ ra nụ cười khổ.

“Không, không liên quan đến cô, thực xin lỗi là tôi quá yếu đuối…”“Uy, người cô có vấn đề gì? Cô yên tâm, tôi là bác sĩ, cô có vấn đề gì đều có thể nói cho tôi.

Sau đầu cô còn có vết bần, phải tâm tình thoải mái mới tan đi được Có chuyện gì cô cứ nói ra, đừng để trong lòng không tốt cho cơ thể.

”Đường TÂm Lạc nhìn Diana thử hỏi, “Tôi thật sự dù chuyện gì cũng có thể xin giúp đỡ sao?”“Đương nhiên.

”Vì thế mười phút sau…“shit!” Diana mắng một tiếng.

“Thực xin lỗi, Tâm Lạc.

Tôi nhịn không được nói thô tục.

”Cô cùng mới Tâm Lạc nói tên cho nhau.

Sau khi nghe Tâm Lạc kể chuyện, Diana khắc chế lại hơi thở của mình.

“Chồng của cô, quả thực không phải là người!”.

 
Chương 477: 477: Cô Muốn Cùng Lục Dục Thần Ly Hôn!


“Đường đàn ông này tâm cơ thật sâu, cô ngàn vạn lần không thể tiếp tục ở bên anh ta! Nhất định phải cùng hắn ta ly hôn…nhất định!”Đường Tâm Lạc lắc đầu, bất lực nói, “Vô dụng thôi Diana, anh ấy có quyền thế không đợi đến khi tôi sinh em bé ra, anh ấy sẽ không đồng ý…”“Dù vậy cũng phải ly hôn!” Diana bất bình vỗ giường.“Loại đàn ông kia, không ly hôn chẳng lẽ còn để lại cùng nhau ăn tết? Hơn nữa, đến cuối cùng cô liều chết cũng không ký hiệp nghị.

Bọn họ cũng sẽ nghĩ cách cướp đứa bé đi.


Chẳng lẽ cô muốn con của cô gọi người khác là mẹ?”Không, cô đương nhiên không muốn…“Diana, cô nói rất đúng, tôi nhất định phải ly hôn!” Ánh mắt Đường TÂm LẠc kiên định, “Nhất định phải có cách, nhất định có…tôi sẽ nghĩ lại…”“A…” Cô vừa muốn suy nghĩ thật tốt, đầu đột nhiên truyền đến đau đớn.“Ai, cô đừng có gấp.

Máu tụ sau đầu cô tuy rằng không chèn lên dây thần kinh, nhưng dù sao cũng bị thương.


Đừng nóng nảy, chuyện này không thể gấp, từ từ nghĩ, cô ngàn vạn lần đừng để mình bị thương nữa.”Diana khẩn trương nhìn cô.Cô suýt nữa quên, Đường Tâm Lạc vẫn là người bệnh.Lúc này phải để cô ấy tỉnh dưỡng mói đúng.“Khoan đã, Diana---“ Đường Tâm Lạc đột nhiên nắm chặt tay cô ấy, “Cô nói, sau đàu tôi có khối máu bầm, không thể tan trong chốc lát đúng không?”Diana cho rằng cô lo lắng, an ủi nói, “Cô yên tâm, tuy rằng trong chốc lát không thể tan, nhưng đối với cô cùng bảo bảo sẽ không có ảnh hưởng.”“Không…không phải tôi lo lắng chuyện này.

Diana, có chuyện này…mong cô giúp tôi! Chỉ cần cô giúp tôi tôi liền có cơ hội ly hôn với anh ta!”*Việt Trạch sau khi nhân được tin về Đường Tâm lạc, lập tức gọi điện cho Lục Dục Thần.Thật ra, chính Việt Trạch cũng không rõ tại sao mình lại làm như vậy.Anh ta cũng muốn dấu diếm tin tức nhưng lại không đành lòng.Mấy ngày nay anh ta đã thấy bộ dáng Lục Dục Thần.Người đàn ông kia gần như không chịu nổi nữa, bởi vì chắc chắn Đường tâm Lạc còn sống, cho nên cường thế chống đỡ xử lý tất cả mọi chuyện liên quan đến Đường Tâm Lạc.Nhìn thấy Lục Dục Thần như vậy, Việt Trạch không thể không thừa nhận.Tâm lạnh lùng cũng bất tri bất giác mà cảm động.“Lục Dục Thần, tôi có việc muốn nói.”“Ngoại trừ chuyện liên quan đến Tâm Lạc, bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ tin gì.” Lục Dục Thần đã ra viện.Chỉ là sắc mặt của anh vẫn thê lương như cũ.“Vậy anh chắc chắn muốn nghe.” Đôi mắt màu xanh của Việt Trạch lóe lên,”Tin mà tôi đưa đến chính là liên quan đến Tâm LẠc.”Lục Dục Thần vốn còn đang cúi đầu liền ngẩng lên.“Tâm Lạc, còn sống..cô ấy được thủ hạ của tôi cứu, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”“Cậu…” Lục Dục Thần bỗng nhiên đứng dậy, “cậu nói thật?!”“Đương nhiên.”Một tia vui sướng không thể áp chế hiện lên trong mắt anh.Anh biết, Tâm Lạc không chết.Anh biết cô sẽ không nỡ bỏ anh, cô sẽ luyến tiếc anh.Anh run rẩy, không nén được kích động, “Tiểu Lạc ở đâu, tôi bây giờ đến.”“Đợi một chút---“ Việt Trạch đưa tay ngăn cản anh.Lục Dục Thần lạnh lùng nhìn người đang ngăn cản mình, “Việt Trạch, cậu muốn làm gì?”“Tôi không muốn làm gì.” Việt Trạch nhàn nhạt nói “ Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chuyện.”.

 
Chương 478: 478: Tiểu Lạc Thật Sự Còn Sống


Lục Dục Thần biết, nếu không để Việt Trạch nói xong, anh ta sẽ không để cho anh nhìn thấy Tâm Lạc.

Nhưng bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Đường Tâm Lạc.

Bây giờ, cho dù Việt Trạch nói anh phải đổi tính mạng với Tâm Lạc, anh cũng vui vẻ đồng ý.

“Nói đi, cậu muốn cái gì…”Việt Trạch lắc đầu, “Tôi không cần cái gì…Tôi chỉ muốn nhắc anh.

Người phụ nữ ở nước M đó anh sẽ xử lý như thế nào?”Bởi vì điều tra thân thế của Đường Tâm Lạc, anh ta mới luôn tiện chú ý đến người em gái trên danh nghĩa của anh.

Anh mừng là Cố gia đã nhầm người.

Dù sao, gia đình mình không hạnh phúc anh ta cũng không muốn Cố gia được mĩ mãn.

Nhưng mà, lúc điều tra anh ta còn phát hiện Cố Huyên Nhi từng suýt chút nữa sẽ kết hôn với Lục Dục thần.

Không chỉ như thế, em họ bệnh tật yếu ớt của anh ta bây giờ vẫn đang ở biệt thự của Lục gia ở nước M.

Trải qua lần bắt cóc này, Việt Trạch cũng không rõ tình cảm của mình đối với Đường Tâm Lạc là như thế nào.

Là trả thù?Oán trách?Hay là yêu quý…Cho dù thế nào, anh ta vẫn chán ghét Cố gia, chán ghét em họ trên danh nghĩa kia.

Anh ta thấy được tình cảm của Lục Dục Thần đối với Đường Tâm Lạc.


Nhưng bởi vì như vậy, anh ta mới càng không rõ.

Như vậy tại sao anh còn để Cố Huyên Nhi ở lại biệt thự.

Lục Dục Thần nhíu mày, sau khi biết được tin Đường Tâm Lạc còn sống, mặt anh mới có chút máu.

Bây giờ nghe Việt Trạch nói vậy, sắc mặt lại trắng bệch.

“Chuyện của tôi, tôi tự biết làm thế nào.

”Anh vòng qua Việt Trạch đi ra ngoài.

Việt Trạch lại không buông tha, ngăn anh lại, “Ý của anh là người phụ nữ kia anh vẫn giữ lại?”Lục Dục Thần dừng bước, đã mấy ngày không nghĩ ngơi, gương mặt tiều tụy của anh trầm xuống.

Anh nhìn Việt Trạch một cái, nói, “Cậu yên tâm, tôi sẽ an bài tốt cho Tâm Lạc.

”*Bây giờ, đã bị được Diana chuyển từ phòng khám đến phòng bệnh ở bệnh viện Đệ Nhất.

Bệnh viện Đệ Nhất nổi tiếng nhất là Khoa não.

Mà đàn anh của Diana lại là chuyên gia khoa não của bệnh viện này.

Trước khi bọn Lục Dục Thần đến đây, Diana đã nói với đàn anh mình tình huống của Đường Tâm Lạc.


Khi Lục Dục Thần đến bệnh viện, chuyên gia đang “chuẩn đoán” cho Đường Tâm Lạc.

“Tiểu Lạc…” bỗng nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra.

Anh đứng ngoài cửa phòng bệnh không dám tin nhìn Đường Tâm Lạc đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh.

Người đàn ông từ trước đến nay luôn kiên định đứng ngơ ngẩn ở đó.

Không dám đến gần.

Anh nhìn Đường Tâm Lạc, nhìn cô lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình.

Trước mặt mọi người hốc mắt đỏ lên.

Trong phòng bệnh có vài người bác sĩ.

Bọn họ đang thảo luận bệnh tình, nhìn cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, tất cả đều nhìn về phía đó.

“Tiên sinh, nơi này là phòng bệnh Vip, anh không thể…”“Người nằm trên giường bệnh là vợ của tôi…Tôi là chồng của cô ấy…”Giọng điệu của Lục Dục Thần nghẹn ngào, kích động nói.

Nghe anh nói, các vị bác sĩ liền yên lặng.

Tình huống của người bệnh bọn họ đã có nghe qua, nghe nói là bị bắt cóc.

Nhìn vị tiên sinh này kích động như vậy, tình cảm của hai người thật sự rất tốt.

“Tiểu Lạc…” Lục Dục Thần bước đến bên cạnh giường bệnh.

.

 
Chương 479: 479: Tìm Lại Được Bảo Bối


Thấy cô gái nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt.Lục Dục Thần chỉ cảm thấy đáy lòng co rút đau đớn.Anh ngơ ngẩn nhìn cô gái đang hôn mê.Nhìn trên tay trên ngươì cô khắp nơi đều cắm ống tiên.Yếu ớt bất kham như vậy, phảng phất giống như lúc nào cũng có thể biến mất.“Tiểu Lạc…”Lục Dục Thần bụp một cái lại có thể trước mặt mọi người quỳ xuống bên giường.Hai tay anh gắt gao nắm chặt tay nhỏ yếu ớt của Đường Tâm Lạc.Đem mặt mình chôn vào lòng bàn tay cô.“Bảo bối...thực xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em…”Người đàn ông than nhẹ, đau buồn.TAy Tiểu Lạc thật lạnh lẽo.ANh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mỏng manh của cô, chỉ cảm thấy hô hấp như không cobf.Thấy một màn như vậy mọi người trong phòng bệnh im phăng phắc.Mấy vị bác sĩ nam thấy người đàn ông si tình như vậy thì cúi đầu thở dài.Chỉ có duy nhất vị nữ bác sĩ đứng trong góc lộ ra vẻ khinh thường.Hừ, trách không được T m LẠc bị anh ta lừa, diễn xuất tốt như vậy.Lục Dục Thần trước mặt người ngoài rất ít khi để lộ cảm xúc.Nhưng nhìn Đường Tâm Lạc sắc mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh.Cảm xúc trong lòng anh như vỡ òa.Một lát sau anh mới khôi phục lại cảm xúc.Đứng lê, lúc này anh mới khôi phục cảm xúc thanh lãnh ngày thường.“Bác sĩ, bênh tình của vợ tôi thế nào?”Đường Tâm Lạc nhìn qua thật sự không tốt, lại còn hôn mê.Lục Dục Thần trên đường đi đã hỏi Việt Trạch biết được Đường Tâm Lạc khi được cứu đã bị thương sau gáy.Bệnh viện Đệ Nhất ở thành phố A nổi tiếng về khoa não, ở đây lại có nhiều bác sĩ chuyên khoa hôik chuẩn như vậy.TRong lòng anh liền sinh ra cảm giác không tốt.“Tiên ssinh người bệnh có một khối máu bầm trong não.

Bây giờ còn chưa tỉnh là vì khối máu đè lên dây thần kinh, khi nào tỉnh lại chúng tôi cũng không xác định được.


Chuyện này còn phải xem tinh huống của người bệnh.”“Ý của bác sĩ là...vợ của tôi sẽ biến thành người thực vật?” Lục Dục Thần không thể tiếp nhận được sự thật này.

Sắc mặt vừa tốt lên lại chuyển trắng bệch.“Chuyện kia cũng không nhất định, tiên sinh không cần lo lắng.


Khối máu bầm kia lúc nào cũng có thể tan đi, hơn nữa…” bác sĩ đứng đầu thấy Lục Dục Thần thất thần không vui trừng mắt nhìn đàn em của mình.Diana thật là, tim phiến toái đến cho anh ta“Hơn nữa người bênh còn đang mang thai, làm mẹ ý chí sẽ kiên cường.

Chỉ cần người bệnh có ý chí, tỷ lệ khôi phục sẽ lớn hơn người bình thường.”Đàn anh của Diana không thể không bịa chuyện.“Đúng rồi, bảo bảo…”Lúc này Lục Dục Thần mới nhớ đến Đường Tâm Lạc đang mang thai.Tâm tư của anh hoàn toàn đặt trên người Đường tâm Lạc.Nghe tin cô mất cả người đều hoảng hốt.Sau khi nhìn thấy cô chỉ xem cô có sao khôngBẢo bảo đã sớm bị anh vứt lên chín tầng mây.“Bảo bảo thế nào?”“ANh yên tâm, em bé rất tốt, không có vấn đề gì.

Thai phụ cũng chỉ bị thương phần đầu, bụng không sao.”Nghe thấy tin tức nayd, trên mătn Lục Dục Thần không như Diana nghĩ lộ ra ý thở phào.Ngược lại, mặt anh càng nghiêm trọng hơnLục Dục Thần xoay người nhìn về cô gái trên giường, thân trọng cầm tay rep9q.â.“Tiểu Lạc...nhanh chóng hồi phục...em nhất định phải cố lê...anh cùng bảo bảo sẽ cùng nhau đợi em…”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom