Cập nhật mới

Dịch Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Chương 360: Chương 360


“Không cần.” Tô Tình lắc đầu, “Tôi và Kiều thiếu gia chỉ là 419, theo nhu cầu mà thôi, hoa hoa công tử như Kiều Mạc Hàn sẽ không hứng thú với tôi được mấy ngày nữa đâu, rồi cũng chuyển mục tiêu thôi.

Chuyện nhỏ này không cần phiền đến chồng cậu.”Tô Tình nói là nói như vậy, nhưng chỉ nửa ngày sau, tin Tô Tình nịnh bợ Kiều thiếu gia đã lan truyền nhanh chóng trong đoàn phim.Nữ diễn viên trong đoàn phim bị đạo diễn đào góc tường, nếu là ngày thường đã bị không ít paparazzi theo dõi.May mắn, tin Việt Trạch giải nghệ lúc này cũng vừa truyền ra.So với Tô Tình thì đương nhiên Việt Trạch càng có sức ảnh hưởng hơn.Vậy nên phần lớn truyền thông cũng không miệt mài với chuyện của Tô Tình và Kiều thiếu gia.*Bên kia, máy bay tư nhân của Lục Dục Thần đã đáp xuống ở sân bay.“Tình huống thế nào?” Lục Dục Thần ngồi ở ghế sau trên xe hỏi chuyện, mí mắt cũng không nâng lên.Mạnh Trạch từ phía trước quay đầu lại, nghiêm túc nói: “ Tình huống của Cố tiểu thư rất không tốt.”Lục Dục Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày.Mạnh Trạch thấy anh không nói gì, chỉ có thể tiếp tục báo cáo: “Cố tiểu thư thật ra đã tỉnh được một khoảng thời gian rồi.

Mới tỉnh lại không thấy ngài cảm xúc có hơi hạ xuống, nhưng nhìn chung vẫn là ổn định.”“Chỉ là sau mấy ngày thì không còn tốt được vậy nữa.


Ban đầu chỉ là thích ngủ, sau lại không chịu phối hợp để chích thuốc, cũng không chịu trị liệu….Bác sĩ nói, nếu cứ như vậy, sinh mệnh Cố tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi sợ xảy ra chuyện, mới tự chủ trương gọi điện cho ngài.”“Không cần.” Tô Tình lắc đầu, “Tôi và Kiều thiếu gia chỉ là 419, theo nhu cầu mà thôi, hoa hoa công tử như Kiều Mạc Hàn sẽ không hứng thú với tôi được mấy ngày nữa đâu, rồi cũng chuyển mục tiêu thôi.

Chuyện nhỏ này không cần phiền đến chồng cậu.”Tô Tình nói là nói như vậy, nhưng chỉ nửa ngày sau, tin Tô Tình nịnh bợ Kiều thiếu gia đã lan truyền nhanh chóng trong đoàn phim.Nữ diễn viên trong đoàn phim bị đạo diễn đào góc tường, nếu là ngày thường đã bị không ít paparazzi theo dõi.May mắn, tin Việt Trạch giải nghệ lúc này cũng vừa truyền ra.So với Tô Tình thì đương nhiên Việt Trạch càng có sức ảnh hưởng hơn.Vậy nên phần lớn truyền thông cũng không miệt mài với chuyện của Tô Tình và Kiều thiếu gia.*Bên kia, máy bay tư nhân của Lục Dục Thần đã đáp xuống ở sân bay.“Tình huống thế nào?” Lục Dục Thần ngồi ở ghế sau trên xe hỏi chuyện, mí mắt cũng không nâng lên.Mạnh Trạch từ phía trước quay đầu lại, nghiêm túc nói: “ Tình huống của Cố tiểu thư rất không tốt.”Lục Dục Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày.Mạnh Trạch thấy anh không nói gì, chỉ có thể tiếp tục báo cáo: “Cố tiểu thư thật ra đã tỉnh được một khoảng thời gian rồi.


Mới tỉnh lại không thấy ngài cảm xúc có hơi hạ xuống, nhưng nhìn chung vẫn là ổn định.”“Chỉ là sau mấy ngày thì không còn tốt được vậy nữa.

Ban đầu chỉ là thích ngủ, sau lại không chịu phối hợp để chích thuốc, cũng không chịu trị liệu….Bác sĩ nói, nếu cứ như vậy, sinh mệnh Cố tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi sợ xảy ra chuyện, mới tự chủ trương gọi điện cho ngài.”.

 
Chương 361: Chương 361


Lục Dục Thần rất nhanh đã xuất hiện bên ngoài phòng bệnh.

Tren tầng lầu này đều là phòng bệnh VIP, lúc Lục Dục Thần đến Thẩm Uyển vừa lúc đi ra.

Cô ta giống như đã khóc, hai mắt sưng đỏ, bộ dáng nhu nhược.

Nhìn đến Lục Dục Thần, cảm xúc lập tức kích động lên.

“Dục Thần, cậu….

.

Cậu sao bây giờ mới đến! Tôi đã nói cậu không nên trở về Trung Quốc rồi, có chuyện gì quan trọng hơn Huyên Nhi được chứ? Cậu sao có thể nói đi là đi!”Thẩm Uyển là một phu nhân trung niên xinh đẹp, lúc này lại không có bộ dáng của phu nhan, đã khóc đến muốn ngất đi.

Mạnh Trạch nghe được trong ngoài lời nói của Thẩm Uyển đều là trách cứ Lục Dục Thần, lập tức đỡ lấy bà ta: “Cố thái thái, Lục gia công việc bận rộn, người cũng biết thế lực của Lục gia ở Trung Quốc lớn bao nhiều rồi đó.

Bên kia thật sự không thể thiếu Lục gia được, người đừng tức giận.

”Mạnh Trạch mấy ngày nay đều ở nước M, vừa xử lý công vụ vừa để ý tình huống của Cố Huyên Nhi.

Nên tiếp xúc với Thẩm Uyển tương đối nhiều.

Biết phu nhân xinh đẹp này tính tình cũng không xấu, chỉ là quen sống trong nhung lụa nên không quen vì người khác suy nghĩ.


Bà ta làm trò trước mặt Lục Dục Thần, nếu không nể tình là mẹ Cố Huyên Nhi thì không chừng Lục gia đã đen mặt bỏ đi rồi.

Quả nhiên Mạnh Trạch vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Dục Thần mặt trầm như nước đứng bên kia.

Ánh mắt dừng trên người Thẩm Uyển, không rõ ý tứ.

Thẩm Uyển lúc này cũng phát hiện được mình đã quá phận, vội vàng cứu nguy nói: “Dục Thần, tôi cũng không phải muốn trách cậu, tôi chỉ là….

.

”“Được rồi.

” Tiếng nói Lục Dục Thần vững vàng, ngắt lời Thẩm Uyển.

“Bác là quan tâm quá mức, tôi có thể hiểu được.

”Thẩm Uyển trên mặt cứng đờ, không nghĩ tới Lục Dục Thần thế nhưng sẽ dễ nói chuyện như vậy.

Mà Mạnh Trạch đứng một bên cũng cho rằng thính lực của mình có vấn đề.

Khi nào thì Lục gia lại như thế….


.

Lục Dục Thần đương nhiên biết Mạnh Trạch và Thẩm Uyển ngạc nhiên điều gì.

Đừng nói là bọn họ.

Chính anh cũng ngạc nhiên khi phát hiện đối mặt với Thẩm Uyển, anh khó có được kiên nhẫn vài phần.

Không còn cách nào, có lẽ là do Tiểu Lạc rồi.

Đôi mắt hoa đào kia cực kỳ giống với Đường Tâm Lạc.

Lục Dục Thần dù ý chí sắt đá, cũng không thể nổi giận với Thẩm Uyển được.

“Dục Thần, cảm ơn cậu đã hiểu.

” Thẩm Uyển lau nước mắt, không tự giác vui mừng thay con gái.

Xem ra quả nhiên là Dục Thần vẫn còn thương Huyên Nhi.

Nếu không cũng sẽ không vì Huyên Nhi mà đối xử khác biệt với bà.

Thẩm Uyển nghĩ thế nên không khỏi nhẹ giọng nói: “Dục Thần, Huyên Nhi vừa mới ngủ, nhưng mà….

Cậu vẫn nên vào xem nó đi.

Từ lúc nó tỉnh lại đã la hét muốn gặp cậu, trong miệng vẫn nói tốt về cậu, sau khi tỉnh lại người đầu tiên muốn gặp vẫn là cậu.

”.

 
Chương 362: Chương 362


“Ai….

.

Đứa nhỏ đó, nó chính là quá si tình, vì cậu cả thân thể của mình cũng không màng.

Lúc trước như thế, bây giờ vẫn như thế, tôi….

.

”Nói đến đây, Thẩm Uyển lần thứ hai nghẹn ngào.

Bởi vì Thẩm Uyển nhắc tới ân tình năm đó, cảm xúc nơi đáy mắt Lục Dục Thần cũng trở nên phức tạp.

Không thể phủ nhận mạng của anh hơn phân nửa đều là do Cố Huyên Nhi cứu.

Mà tim Cố Huyên Nhi trở nên suy nhược cũng là vì anh.

Nghĩ vậy.

Ánh mắt đen nhánh của Lục Dục Thần đóng lại.

Lần thứ hai mở ra, thanh lãnh xa cách trong mắt cũng trở nên sâu thêm.

“Mạnh Trạch, để Cố thái thái nghỉ ngơi đi.

Cố thái thái cứ yên tâm, tôi sẽ khuyên Huyên Nhi, để cô ấy phối hợp trị liệu.

”Mạnh Trạch đỡ lên Thẩm Uyển khóc nức nở, ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh.

Lục Dục Thần một mình đi vào phòng.

Trong phòng bệnh VIP, Cố Huyên Nhi nằm lẳng lặng trên giường lớn.


Cô ta nhắm hai mắt, tóc nhanh đen nhánh xõa tung bên gối, mặt trắng đến dường như không có huyết sắc.

CẢ người nhìn qua so với trước khi phẫu thuật còn suy yếu hơn.

Lục Dục Thần không khỏi nhăn mày.

Anh đối với Cố Huyên Nhi không có tình yêu nam nữ.

Nhưng lúc trước trong đêm mưa, sự gìn giữ và cứu rỗi của cô anh còn nhớ rõ ràng.

Mày rậm đen như mực không khỏi chau lại, anh lại gần giường bệnh.

Dưới trang phục bệnh nhân là cơ thể gầy yếu, chung quy vẫn là không nhịn được thở dài một tiếng.

Cố Huyên Nhi, sao cô ấy vẫn không hiểu?Không thể hành hạ thân thể của mình như vậy!Lục Dục Thần nhíu mi, Cố Huyên Nhi nằm ở trên giường cũng từ từ tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy đã thấy bóng đen cao lớn đứng bên cửa sổ, cô lập tức kéo chăn lên.

“Không, tôi không uống thuốc….

.

Tôi không muốn uống mấy thứ thuốc đó! Tôi muốn gặp Dục Thần, các người không thể đối với tôi như vậy!”Lục Dục Thần nhíu mày xem sự kinh hoảng trên gương mặt Cố Huyên Nhi.

Tình huống của Cố Huyên Nhi không đúng!Phản ứng của Cố Huyên Nhi khi nhìn thấy anh rất lạ, chẳng những biểu hiện kỳ quái, lời nói cũng như thế.

Lục Dục Thần nhịn không được tiến lên, đỡ lấy hai vai của cô.

“Huyên Nhi, em bình tĩnh một chút….

.


Là anh, anh là Lục Dục Thần.

”“Dục…… Dục Thần……” Cố Huyên Nhi hai mắt mê ly, thật vất vả mới nhìn được gương mặt nam nhân.

Thấy rõ ràng nam nhân trước mặt rồi cô lại nghi ngờ.

“Anh, anh thật sự là Dục Thần?”Cố Huyên Nhi nắm chặt chăn, nhìn nam nhân mà run bần bật.

Lục Dục Thần gật đầu, thanh âm bất giác nhẹ nhàng hơn: “Đúng vậy, là anh.

”“Dục Thần….

Anh đến rồi….

?”Đôi tay run rẩy dường như chỉ còn da bọc xương duỗi ra, nhẹ nhàng sờ lên mặt Lục Dục Thần.

Bị nữ nhân khác sờ lên mặt cảm giác rất không dễ chịu.

Nhưng Cố Huyên Nhi lại có chút không đúng, anh chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại.

Tay nhỏ sờ s/oạng trên mặt anh vài lần, giống như cảm giác được sự ấm áp của thân thể, Cố Huyên Nhi cuối cùng mới dám buông xuống đề phòng.

“Dục Thần….

Thật tốt quá….

Đúng là anh rồi! Hu hu….

.

Em còn tưởng là sẽ không còn được gặp anh nữa!”Cố Huyên Nhi nói xong, trực tiếp nhào vào lồng ngực Lục Dục Thần.

Nước mắt không kiềm được rơi xuống.

“Dục Thần, em thật sự nghĩ rằng không thể gặp lại anh! Hu hu, em sợ lắm….

Dục Thần….

.

”Cố Huyên Nhi cọ trong ngực Lục Dục Thần, hai tay gắt gao ôm eo anh, không muốn buông tay.

.

 
Chương 363: Chương 363


Lục Dục Thần bị cô ta chủ động ôm lấy, đáy lòng không khỏi nổi lên một trận chán ghét.

Nhưng bàn tay vừa mới đụng tới cánh tay của cô ta, muốn đẩy ra thì Cố Huyên Nhi trong ngực anh đã thở dốc vì bất ngờ.

“A….

Đau….

.

Dục Thần, chỗ đó đau lắm, anh đừng chạm vào!”Lục Dục Thần lập tức cảm thấy kỳ quái.

Anh vừa rồi chỉ chạm nhẹ vào tay Cố Huyên Nhi, còn chưa dùng lực, sao có thể đau được?Hai tròng mắt tức khắc trầm xuống, cũng mặc kệ Cố Huyên Nhi ngăn trở, trực tiếp đem ống tay áo cô ta kéo lên.

“Dục Thần, đừng…… Đừng nhìn……Xấu lắm….

Thật sự rất xấu!” Cố Huyên Nhi khóc lê hoa đái vũ, liều mạng ngăn cản Lục Dục Thần.


Chỉ là sao cô ta có thể địch nổi sức lực của một người đàn ông được.

Ống tay áo dễ dàng bị kéo lên.

Lộ ra cánh tay nhỏ trắng đến mức gần như trong suốt.

Mà ở trên da thịt tái nhợt đó lại chằng chịt đầy lỗ kim.

Cánh tay của Cố Huyên Nhi gầy yếu đến chỉ dư lại bộ xương và tầng da mỏng.

Lục Dục Thần nắm cổ tay cô ta, chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, như không hề có trọng lượng.

Một cô gái suy yếu như vậy lại vẫn có người làm ra chuyện tàn nhẫn với cô ấy được.

Lục Dục Thần nhìn cánh tay dường như không có miếng thịt nào của cô ta, ánh mắt đen nhánh hiện lên sự thô bạo.

“Đây là có chuyện gì!?” Anh hỏi.

Sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

“Em….

”Cố Huyên Nhi sợ tới mức cả người run lên, giống như bị hù dọa cực độ, không dám lên tiếng.

Dù là vậy thì lúc này phải ôm Cố Huyên Nhi cũng làm anh cảm thấy không thoải mái.

Lục Dục Thần cố gắng đè xuống cảm giác đó.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Huyên Nhi, kiên nhẫn trấn an: “Được rồi, yên tâm đi, không có việc gì.

Đừng sợ, nói cho anh biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”Cố Huyên Nhi được anh sắp xếp ở phòng bệnh VIP này, theo lý thuyết sẽ không thể bị ngược đãi.


Trừ phi là do anh đã sắp xếp sai nên mới để cô chịu sự đối xử này.

Lục Dục Thần ngữ khí không lạnh lùng như ban đầu, ngược lại mang theo trấn an dịu dàng, điều này làm cảm xúc của Cố Huyên Nhi cũng dần ổn định lạiỞ trong lồng ngực Lục Dục Thần, hốc mắt cô ta tràn ngập hơi nước, chậm rãi kể lại cho anh biết.

Thì ra tin tức Mạnh Trạch biết được từ bệnh viện đều là giả.

Cố Huyên Nhi cũng không phải cô gái không hiểu chuyện.

Cô ta biết công việc Lục Dục Thần bận rộn, không có khả năng ở bệnh viện với cô ta gần một tháng được.

Cho nên dù khi mở mắt ra không thấy Lục Dục Thần thì Cố Huyên Nhi cũng chưa từng ầm ĩ.

Bất hạnh chính là.

Tuy rằng Lục Dục Thần tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho cô, nhưng anh lại ở Trung Quốc, mọi việc nằm ngoài tầm tay anh.

Cố Huyên Nhi không may vào bệnh viện này, vậy mà lại gặp phải bác sĩ cực đoan phân biệt chủng tộc.

Bọn họ thấy Cố Huyên Nhi thân thể suy yếu, tính cách lại mềm yếu nhát gan.

Bên người trừ Thẩm Uyển ra thì chỉ có hộ lý.


Vì thế liền thu mua hộ lý, thường dùng kim tiêm tới hành hạ Cố Huyên Nhi.

Thậm chí còn tiêm cho cô thuốc không chế tinh thần.

Cố Huyên Nhi tỉnh lại sau giải phẫu lại thường lâm vào ngủ say, chính là do bị tiêm loại thuốc này.

Cũng hiểu được vì sao mỗi lần Thẩm Uyển tới đây, phần lớn thời gian Cố Huyên Nhi đều đang ngủ.

Trong đó có mấy lần cô tỉnh táo, nhưng hai bác sĩ kia lại có khuynh hướng ngược đãi, nên họ làm trò trước mặt Thẩm Uyển, giả vờ tiêm thuốc trị liệu cho cô ta.

Cô không có cách nào chỉ có thể giãy giụa, bởi vậy mới làm Mạnh Trạch và Thẩm Uyển cho rằng cô ta bởi vì không thấy Lục Dục Thần nên mới không chịu phối hợp trị liệu.

“Sự tình…… Chính là như vậy……” Cố Huyên Nhi nhào vào trong lòng Lục Dục Thần, nghẹn ngào nói.

“Dục Thần, em sợ lắm, thật sự sợ lắm….

Em cho rằng cả đời này cũng không còn được gặp anh, anh dẫn em đi đi, dẫn em đi được không?.

 
Chương 364: Chương 364


Ngoài phòng bệnh, Mạnh Trạch và Thẩm Uyển đang chờ Lục Dục Thần.

Nghe được động tĩnh, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Chỉ thấy Lục Dục Thần ôm Cố Huyên Nhi, từ bên trong, đi ra.

“Dục Thần….

Sao cậu lại ôm Huyên Nhi ra đây….

” Thẩm Uyển thấy Cố Huyên Nhi trong ngực Lục Dục Thần, khó hiểu hỏi.

Cố Huyên Nhi vừa mới phẫu thuật thay tim xong.

Dù hiện tại giải phẫu đã xong một tháng.

Nhưng Cố Huyên Nhi phục hồi không tốt, nên ở bệnh viện tiếp tục trị liệu, sao lại muốn rời đi rồi.

“Huyên Nhi không thích hợp tiếp tục ở nơi này, yên tâm, tôi sẽ để cô ấy ở trang viên, sắp xếp đội ngũ chữa bệnh tốt nhất.

”Lục Dục Thần sắc mặt thâm trầm, anh có thể bỏ qua cảm giác của mình mà bế Cố Huyên Nhi.

Chỉ xem cô là bệnh nhân, không phải nữ nhân.

Lục Dục Thần biết mình không thể trốn tránh trách nhiệm với Cố Huyên Nhi.

Sau khi thích Đường Tâm Lạc, anh rõ ràng không còn quan tâm Cố Huyên Nhi như trước nữa, có lẽ chỉ thế này mới có thể bù đắp được phần nào.

Cố Huyên Nhi vùi đầu trong ngực Lục Dục Thần, nghe được anh nói thì ánh mắt hơi buồn bã.

Đáng giận……Vậy mà lại không thành công!Cô ta còn tưởng rằng Lục Dục Thần sẽ mang cô về Trung Quốc.


Không nghĩ đến anh lại muốn để cô ta ở lại trang viên của nước M.

Không được, không thể như vậy!Cố Huyên Nhi đem nửa khuôn mặt giấu sau mái tóc dài, cố ý cọ trong ngực Lục Dục Thần.

Tay cô ta nhẹ nhàng kéo áo Lục Dục Thần, sợ hãi nói: “Dục Thần….

Em sợ…Để em bện cjanh anh đi, đừng bỏ em được không?”Lục Dục Thần cúi đầu nhìn gương mặt gầy yếu của Cố Huyên Nhi lại bắt đầu rơi nước mắt, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: “Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp mọi thứ cho em.

Trang viên bên kia đều là người của anh, sẽ không ức hiếp em nữa.

”“Ức hiếp….

” Thẩm Uyển nhạy bén bắt được trọng điểm.

Vì thế, Lục Dục Thần vừa ôm Cố Huyên Nhi xuống lầu, vừa kể ra chân tướng cho Thẩm Uyển va Mạnh Trạch.

“Mạnh Trạch , hai bác sĩ ngược đãi Huyên Nhi cậu xử lý đi.

” Lục Dục Thần trầm xuống, mặc dù là ở nước M thì muốn xử lý hai người này đối với anh cũng dễ như trở bàn tay.

“Cố thái thái, bà và tôi cùng nhau ở với Huyên Nhị tại trang viên vài ngày.

”Thẩm Uyển lúc này, cũng là tự trách không thôi.

Như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình mỗi ngày ở bên con gái vậy mà vẫn để nó bị ngược đãi.

“Được, tôi cùng qua với cậu….

Đều do tôi, không chăm sóc tốt cho Huyên Nhi.

Huyên Nhi….


mẹ xin lỗi con.

”Thẩm Uyển quả nhiên yếu đuối, trên đường đi theo Lục Dục Thần về trang viên vẫn khóc suốt.

Nước mắt so với Cố Huyên Nhi còn nhiều hơn.

Lục Dục Thần trong ngực ôm một nữ nhân rơi lệ không ngừng, bên cạnh lại có thêm một nữ nhân sướt mướt nữa, thật sự là bực bội đến muốn mệnh.

Thẩm Uyển mỗi khi khóc vài tiếng đều liếc mắt nhìn anh.

Anh thật sự có khả năng nhịn không được nữa mà đá Thẩm Uyển ra khỏi xe.

*Trở lại trang viên.

Trang viên bên này đã sớm thu được tin tức, sửa sang lại phòng ở sạch sẽ rồi.

Lục Dục Thần đem Cố Huyên Nhi đặt lên giường, Thẩm Uyển theo một bên, có vẻ muốn nói lại thôi.

Lục Dục Thần đang chuẩn bị đi thì bàn tay bị tay nhỏ hơi lạnh của Cố Huyên Nhi bắt lấy.

“Dục Thần….

đừng đi….

.

em, em sợ….

.

”Vừa mới chịu ngược đãi, thật sự sợ hãi phải ở một mình.

Sẽ khát vọng được ở bên người mang lại cảm giác an toàn cho mình là điều bình thường.

Tầm mắt anh dừng lại ở ngón tay tinh tế của Cố Huyên Nhi.

Đáy mắt Lục Dục Thần thâm thúy lại lạnh lùng, hiện lên hàn quang.

Rất chướng mắt, rất muốn gạt tay cô ta ra.

.

 
Chương 365: Chương 365


Chỉ tiếc, lý trí nói cho anh là không thể làm vậy được.

Là do anh sắp xếp không tốt nên đã làm tổn thương Cố Huyên Nhi.

“Không cần sợ, nơi này là trang viên, người bên ngoài hầu hạ đều là người em biết đến.

” Lục Dục Thần đè thấp tiếng nói, biểu tình thanh lãnh xa cách.

Nói xong, liền đem tay Cố Huyên Nhi nhẹ nhàng bỏ ra khỏi tay mình, thả lại trong chăn.

“Cố thái thái, đêm nay bà ở đây với Huyên Nhi đi, hay là bà muốn nghỉ ngơi ở phòng khách?” Anh đứng lên, ngữ khí mang theo một chút khách khí, nhưng toàn bộ ngũ quan lại cực kỳ lạnh lẽo.

Thẩm Uyển nhìn Cố Huyên Nhi, lại nhìn Lục Dục Thần.

Trong lòng hiểu rõ con gái chỉ ước có Lục Dục Thần ở đây.

Nhưng rõ ràng Lục Dục Thần không có ý muốn lưu lại.

Nếu bà ta tự chủ trương đi phòng khách, Lục Dục Thần lại nhẫn tâm để Huyên Nhi một mình, đến lúc đó Huyên Nhi sẽ sợ lắm.

Tình thương của mẹ, cuối cùng vẫn là lớn nhất.

“Tôi ở đây với Huyên Nhi.

”“Được.

” Lục Dục Thần lãnh đạm gật đầu: “Tôi sẽ cho người đưa thêm chăn gối vào.

”Giường ở trang viên rất lớ, ngủ năm người vẫn còn được, anh không lo đêm nay sẽ thiệt thòi cho hai mẹ con họ.


Lục Dục Thần xoay người rời đi.

Mới vừa ra ngoài hai bước, phía sau đã truyền đến âm thanh nức nở.

Lục Dục Thần nghe được tiếng khóc, trên mặt hiện lên sự không kiên nhẫn.

Mày đen nhíu chặt, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng bước.

Anh xoay người nhìn về phía cô gái đang ngồi đầu giường khóc nức nở.

Lục Dục Thần cố gắng nhẫn nại, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại khóc?”Không hỏi còn tốt.

Vừa hỏi đến Cố Huyên Nhi lại khóc càng lớn.

Nước mắt như tuyến trân châu bị chặt đứt, không ngừng tràn mi.

“Em, em nghe nói….

.

Anh công bố với bên ngoài Đường tiểu thư là vợ của anh.

Em biết mình vô dụng không thể trở thành vợ của anh….

.

Dục Thần , em không phải cố ý……Em biết hiệntại thân thể của mình không tốt, căn bản không xứng làm vợ của anh, em….


.

Em….

”“Cái gì!? Dục Thần, cậu muốn đêm nữ nhân kia giới thiệu cho bên ngoài biết!” Thẩm Uyển đứng một bên nghe Cố Huyên Nhi nói, cuối cùng không kiềm chế được đề cao âm lượng.

Con gái bảo bối của bà, Lục Dục Thần, cậu ta sao có thể….

.

Cậu ta sao có thể đối xử với Huyên Nhi như vậy!“Không phải Huyên Nhi nói nữ nhân kia chỉ là đẻ mướn thôi sao!? Lục Dục Thần, cậu sao có thể thừa nhận thân phận của cô ta với người ngoài!”Thẩm Uyển đã sớm biết giao ước của Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi.

Cũng có thể nói, giao ước này là bà ta đổ dầu thêm vào lửa.

Bởi vì Huyên Nhi không thể sinh con, cho nên nhất định phải tìm nữ nhân khác sinh.

Tay Huyên Nhi với không được dài như vậy, bà ta liền giúp Huyên Nhi chọn vài người, nhưng không nghĩ đến……Lục Dục Thần sau đó vậy mà lại cưới một người trong đó.

Thẩm Uyển tuy rằng nhìn thì thấy mềm mại, nhưng nhiều năm như vậy rồi, Cố Tín Hằng bên ngoài cũng dạo chơi không ít, thủ đoạn đối phó nữ nhân bà ta chưa bao giờ thiếu.

“Tâm Lạc, không phải người đẻ mướn.

” Nghe được đối phương nhắc đến bảo bối Tiểu Lạc của mình, Lục Dục Thần không khỏi trầm mặt.

Ánh mắt đen kịt đặt trên người Thẩm Uyển.

Lại như một áp lực vô hình đè lên vai Thẩm Uyển.

Dù Thẩm Uyển đã trải qua việc đời, cũng không khỏi lui mấy bước, đến khi gót chân chạm vào chân giường mới khó khăn dừng lại.

Thấy Thẩm Uyển sợ tới mức câm miệng, Lục Dục Thần mới đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về Cố Huyên Nhi.

“Tâm Lạc là vợ của anh, em yên tâm, anh đáp ứng em rồi thì sẽ không nuốt lời.

Em ở chỗ này dưỡng bệnh cho tốt, đến lúc đó hứa hẹn gì anh cũng sẽ thực hiện.

”.

 
Chương 366: Chương 366


Cố Huyên Nhi muốn thân phận bà Lục thái thì anh sẽ cho.

Anh đã sớm biết hạnh phúc của anh và Tâm Lạc là trộm được.

Nhưng cho dù là trộm thì đã sao, chẳng sợ thời gian bên nhau ngắn ngủi, chỉ cần còn một giây cuối cùng anh cũng sẽ che chở, quý trọng cô.

Chỉ tiếc là, dù cho không có Cố Huyên Nhi, giữa anh và Đường Tâm Lạc cũng là không có khả năng….

Thẩm Uyển thấy Cố Huyên Nhi khóe mắt rưng rưng, nhìn thấy mà thương cho khuôn mặt nhỏ nhắn không còn huyết sắc, tức khắc nói đỡ cho con gái.

“Thực hiện , thực hiện như thế nào!? Mấy ngày hôm trước tôi đã nghe được tiếng gió, còn tưởng rằng mấy thái thái đó chỉ là ăn nói bậy bạ, không nghĩ tới vậy mà lại là sự thật.

”“Dục Thần, cậu chẳng lẽ đã quên Huyên Nhi nhà chúng ta trước kia cứu cậu như thế nào rồi sao? Vì cứu cậu mà nó bị bệnh, cậu hiện tại lại muốn cho người phụ nữ khác làm bà Lục, Huyên Nhi sau này phải làm sao đây!?”Thẩm Uyển tuy không phải người phụ nữ cường thế, nhưng nếu địa vị của con gái bị ảnh hưởng gi, bà là mẹ cũng phải ra mặt thôi.

Cho dù là Lục Dục Thần lạnh lùng uy nghiêm, bà ta cũng không sợ.

Ánh mắt Lục Dục Thần lạnh lùng, dừng ở sự kích động trên mặt Thẩm Uyển, lại ghét mắt nhìn Cố Huyên Nhi đang khóc như mưa.

A….

thiên sứ nhỏ?Giờ khắc này anh đột nhiên cảm thấy, trước đó mình mắt mù mới có thẻ cảm thấy người phụ nữ vẫn luôn khóc lóc này là một thiên sứ.


Chỉ tiếc là mặc dù mắt mù nhưng cái đó vẫn thật sự đã phát sinh rồi.

Anh có thể không yêu Cố Huyên Nhi.

Nhưng làm một người nam nhân, một vị gia chủ, lại không thể để danh dự cơ bản cũng mất đi.

Đôi mắt đen nhánh che khuất đi sự không kiên nhẫn: “Hôn ước của anh và Tâm Lạc chỉ có một năm.

Sau đó anh sẽ ly hôn với cô ấy, rồi anh sẽ cưới em.

”Lúc anh nói ra lời này, thanh âm lạnh lẽo dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Lục Dục Thần ánh mắt sắc bén, bỏ qua Thẩm Uyển, dừng trên mặt Cố Huyên Nhi: “Cho nên bây giờ em phải dưỡng bệnh cho tốt.

Anh nói sẽ cưới em thì nhất định sẽ cưới.

”Bốn chữ cuối cùng dường như là cắn răng để nói ra.

Tiếng nói trầm khàn, nghe vào tay Thẩm Uyển và Cố Huyên Nhi giống như nặng ngàn cân.


Lục Dục Thần nói xong lại nhìn thật sâu vào gương mặt tái nhợt, hốt hoảng của Cố Huyên Nhi.

Lúc này mới xoay người, trầm trọng đi ra ngoài.

Cố Huyên Nhi nhìn bóng dáng Lục Dục Thần rời đi, cô ta lấy tay che mặt, chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng bàn tay khóc nức nở.

“Huyên Nhi…… Huyên Nhi……Con đừng khóc! Con khóc làm lòng mẹ muốn nát rồi!”Huyên Nhi của bà sao lại mệnh khổ như vậy chứ….

.

Tuổi còn nhỏ đã bị mất tích.

Thật vất vả từ cô nhi viện tìm về, lại phát hiện ra bệnh.

Chờ lớn lên một chút lại gặp Lục Dục Thần, dù là có bệnh cũng coi như là một đoạn nhân duyên tốt.

Nhưng ai biết, nhà họ Lục bên kia lại tìm mọi cách gây khó dễ.

Vừa lúc bệnh của Huyên Nhi phát tác nên phải đưa đến nước M trị liệu.

Vốn dĩ có Lục Dục Thần che chở, có nhà họ Cố che chở, Huyên Nhi ở nước M dù cô độc vẫn coi như thuận buồm xuôi gió.

Vậy mà không biết vì sao, Cố Tín Hằng là cho của Huyên Nhi lại mặc kệ chết sống của nó.

Đối với cô một chút cũng không màng đến tình thân.

Nếu không phải ở nhà họ Cố còn có mẹ yêu thương Huyên Nhi, chỉ sợ dù Huyên Nhi lúc này có chết ở bệnh viện cũng không ai vì cô mà đau lòng!.

 
Chương 367: Chương 367


“Hu hu hu….Mẹ, anh ấy muốn để người khác làm bà Lục….anh ấy muốn ơ bên người khác….”Cố Huyên Nhi nhào vào ngực Thẩm Uyển, khóc đến thê lương, chọc người trìu mến.“Anh ấy còn phải chờ hết một năm mới chịu ly hôn với người phụ nữ kia.

Đến lúc đó con của bọn họ cũng đã sinh ra rồi, tất cả mọi người đều biết đó là con của vợ trước anh ấy.


Dù con có gả cho anh ấy…..Thì có thể làm gì chứ!”“Huyên Nhi, đừng khóc, đừng khóc…… Là mẹ không tốt, là mẹ đưa ra chủ ý mới làm hại con! Huyên Nhi, con đừng hoảng hốt, mẹ sẽ nghĩ cách, con đừng nghĩ nhiều làm hại thân thể!”Cố Huyên Nhi nghe được Thẩm Uyển nói sẽ thay cô ta nghĩ cách, biết Thẩm Uyển lại mắc câu rồi, đáy mắt hiện lên vui vẻ.Cô ta biết mà.Thẩm Uyển yêu thương con gái mù quáng, rất dễ lừa.Mỗi lần, chỉ cần cô ta dùng chút mưu mẹo thì đã có thể lừa Thẩm Uyển làm việc thay cô ta.Mà cô ta chỉ cần giả trang điềm đạm đáng yêu, ngây thơ vô tri là được.Vậy là có thể tiếp tục làm tiểu công chúa hiền lành trong sáng rồi.Tuyệt đối sẽ không ai phát hiện tất cả là do cô ta sau lưng đổ dầu vào lửa.“Mẹ….Con sợ.”Cô ta kéo tay Thẩm Uyển, đem mặt chôn trong ngực bà ta.“Nhân Nhân nói với con, người phụ nữ kia rất giỏi dụ dỗ đàn ông, Dục Thần và cô ta mới biết nhau hơn ba tháng, tâm anh ấy cũng đã thay đổi rồi.

Hiện tại nếu bọn họ có con với nhau, dù thân thể con có khôi phục, tương lại cũng chỉ có thể gả làm mẹ kế cho người ta.


Mẹ….Con thật sự sợ lắm…..”Kiều Nhân Nhân đương nhiên không có nói với Cố Huyên Nhi như vậy.Thậm chí lúc Cố Huyên Nhi tỉnh lại sau phẫu thuật, không nhìn thấy Lục Dục Thần.Cảm thấy tình huống không đúng liền gọi cho Kiều Nhân Nhân.Bởi vì nha đầu kia quá ngốc, bị cô ta nói vài lời đã vô ý lộ ra Lục Dục Thần sắp tổ chức yến hội, công bố thân phận của Đường Tâm Lạc.Sau đó Cố Huyên Nhi bắt đầu tính kế.Đã sớm nghe hộ lý bệnh viện nói qua, hai bác sĩ đó hình như có khuynh hướng phân biệt chủng tộc.Vì thế cô ta cố ý làm bộ ngây thơ vô tri đẻ hai bác sĩ đó điều trị cho mình.Lại cố ý, ở trước mặt bọn họ biểu hiện yếu đuối không nơi nương tựa, cho dù bị ức hiếp cũng không dám mở miệng nói ra.Quả nhiên rất nhanh hai người đó đã mắc câu.Hai người đó tuy rằng tàn nhẫn những cũng không dám ngược đãi quá trong phòng bệnh VIP.Thật ra nhiều nhất chỉ là nhéo cô ta vài lần.Những lỗ kim đó đều là cô ta ta tự làm ra.Còn về thuốc đều chỉ là lừa Lục Dục Thần, khiến cho anh ta tin chuyện đó.Bởi vì cô ta biết tính Lục Dục Thần, một khi phát hiện chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết hai bác sĩ kia.Bọn họ chỉ sợ đến chết cũng không biết được là do đâu.“Huyên Nhi ngoan…… Đừng sợ đừng sợ, có mẹ ở đây….

Huyên Nhi yên tâm, mẹ sẽ nghĩ cách cho con, mẹ tuyệt đối không để người phụ nữa kia chiếm lấy vị trí của con.”“Nhưng mà mẹ ơi, cô ta đã mang thai…” Cố Huyên Nhi kéo ống tay áo Thẩm Uyển, muốn nói lại thôi.Nhìn qua tưởng là lo lắng mẹ sẽ thương đứa nhỏ của dlt, thực tế là gián tiếp nhắc nhở sự tồn tại của đứa bé kia.Thẩm Uyển cúi đầu, thấy khuôn mặt nhỏ của con gái đầy nước mắt, đáy lòng đau đớn.Huyên Nhi của bà luôn dịu dàng lương thiện như vậy.Đến bây giờ còn cố kỵ đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ đẻ mướn kia.Nó dịu dàng lương thiện như vậy sao có thể là đối thủ của con hồ ly tinh kia.Không được, bà nhất định phải giúp Huyên Nhi hoàn toàn diệt trừ hậu hoạn!.

 
Chương 368: Chương 368


“Huyên Nhi, con yên tâm, lần phẫu thuật này rất thành công.

Quan trọng nhất bây giờ là con an tâm điều dưỡng thân thể, tương lai gả cho Dục Thần, sinh hạ con cho cậu ta.


Chuyện người phụ nữ kia mẹ sẽ giải quyết.

Huyên Nhi chỉ cần lo dưỡng bệnh thôi, chuyện khác mẹ sẽ giải quyết thỏa đáng giúp con.”Huyên Nhi của bà thật sự là quá đơn thuần.Người phụ nữ kia nếu đã chiếm vị trí nhỏ trong lòng Dục Thần, làm sao còn có thể để cô ta sinh ra con thừa kế của nhà họ Lục!Nếu như vậy thật, dù bây giờ bọn họ có tách ra, tương lai không chừng sẽ…..Cố Huyên Nhi làm bộ vô tội ôm Thẩm Uyển, không nói lời nào.Thấy Thẩm Uyển từ trước đến nay dịu dàng, đáy mắt lại dần ngưng tụ sự âm ngoan, lúc này mới yên tâm một lần nữa chôn đầu xuống.Rất tốt…Người phụ nữ kia cứ chờ xem trò hay đi.*Lục Dục Thần mới ra khỏi phòng Cố Huyên Nhi, Mạnh Trạch đã đi đến.Anh ta tới gần bên người Lục Dục Thần, nhỏ giọng nói.“Lục gia, dù dùng trọng hình hai bác sĩ kia vẫn một mực khai họ chỉ mới nổi lên ác ý, cũng không có dùng kim tiêm ngược đãi Cố tiểu thư, càng không có tiêm thuốc cho cô ấy.

Bọn họ chỉ thừa nhận chính mình từng ra tay nhẹ với Cố tiểu thư….”Nói đến điều này thanh âm Mạnh Trạch càng thấp hơn: “Xem ra Lục gia nghi ngờ không sai, Cố tiểu thư….Nói dối.”Mạnh Trạch như thế nào cũng không nghĩ tới, nhìn Cố Huyên Nhi nhu nhược trong sáng như vậy lại có thể nói dối.Cô ta hẳn là cũng biết, cô ta nói như vậy nếu dựa theo thủ đoạn hành sự của Lục gia, hai bác sĩ kia sẽ bị xử lý như thế nào.Nếu không phải Lục gia đột nhiên nổi lên nghi ngờ với cô ra, nói không chừng hai người kia đã trở thành thịt nát.Lục Dục Thần nghe được báo cáo của Mạnh Trạch, sắc mặt lạnh lùng như vậy, cũng không hề ngạc nhiên.Anh từ sớm đã đoán được kết quả.Mạnh Trạch thấy Lục Dục Thần không nói lời nào, chỉ là ngưng mi đi phía trước, anh ta đành phải cố gắng đuổi theo.“Lục gia, hiện tại phải xử lý như thế nào? Cố tiểu thư rõ ràng đã nói dối, cô ta chẳng những ác với người khác, đối với mình càng ác hơn.


Có thể hành hạ cánh tay mình ra nhiều lỗ kim như vậy, người phụ nữ như vậy ngài thật sự muốn……”“Mạnh Trạch.” Lục Dục Thần đột nhiên dừng lại bước chân.Anh quay đầu lại, nhìn Mạnh Trạch với ánh mắt không có độ ấm.“Cậu nói xem, khi nào anh ta sẽ trở về?”Mạnh Trạch há mồm, muốn trả lời, cánh môi lại bắt đầu run lên, “Lục gia, ngài là nói vị kia……”“Không, tôi nói không phải anh ta.

Anh ta sớm hay muộn đều sẽ trở về, nãi nãi vì cái gì mỗi năm đều phải đi chùa Thanh Long, còn không phải để cho người ngoài biết thân phận của mình sao? Lại chờ đến khi lão thái thái không được nữa, anh ta sẽ trở lại.”Mạnh Trạch lúc này, cỡ nào hy vọng Lục gia nói đúng.Chính là, anh ta lúc này đột nhiên hiểu được.‘Anh ta’ trong miệng Lục gia cũng không phải người lão thái thái đang áp chế.“Lục gia, chuyện này anh có hỏi qua viện trưởng Lâm chưa? Có thể sẽ bị…..”Lục Dục Thần môi mỏng cong lên một ý tứ không rõ ràng: “Không có ai hiểu rõ khi nào anh ta trở về hơn tôi, nhiều nhất là chín tháng nữa thôi.

Tôi có thể cảm giác được anh ta đang rục rịch, cho nên…..


Cố Huyên Nhi thì mặc kệ Cố Huyên Nhi đi, chỉ cần không phải Tiểu Lạc là được.”Nói xong câu nay Lục Dục Thần không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng.Mạnh Trạch đứng tại chỗ, thật lâu không thể tiêu hóa lời nói mới vừa rồi.Cho nên……Ý Lục gia là mặc kệ Cố Huyên Nhi, thật sự muốn cho người tâm cơ sâu nặng như vậy trở thành gia chủ phu nhân?Mạnh Trạch còn muốn đuổi theo khuyên vài câu.Nhưng anh ta biết.Thiếu gia sắp xếp nhu vậy mới là tốt nhất.Người kia nguy hiểm như vậy.Hơn nữa lão thái thài ngày càng già yếu, lại trở về một người như vậy.Đến lúc đó, thiếu gia không còn ở đó nữa.Đường tiểu thư ở nhà họ Lục đối mặt với hai người như vậy, thiếu gia sao an tâm được?!.

 
Chương 369: Chương 369


Đường Tâm Lạc vội vã ở phim trường một ngày, mãi đến khi trời dần tối mới trở lại biệt thự.

“Hô---“ Sau khi tắm xong cô đã thay áo ngủ nằm trên giường lớn.

Cô thật sự cảm thấy đầu óc muốn không đủ dùng luôn rồi.

Ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra.

Việt Trạch đột nhiên nói muốn giải nghệ, Kiều Mạc Hàn lại có hành động theo đuổi Tiểu Tình.

Những việc này vừa làm phóng viên chặn đường bao vây vừa khiến nhân viên công tác trong đoàn phim lấy làm đề tài thảo luận.

Hiện tại trên mạng đang có đồn đãi là sở dĩ Việt Trạch muốn giải nghệ là vì muốn cùng cô kết hôn trong im lặng.

May mắn tai tiếng của Kiều Mạc Hàn và Tô Tình còn chưa truyền ra, nếu không đoàn phim thật sự mệt rồi.

Đang nằm trên giường phát ngốc thì di động vang lên chuông nhắc nhở.

Đường Tâm Lạc vừa cầm di động đã thấy vậy mà lại là Lục Dục Thần gọi video đến.

Khóe môi không tự giác cong lên.

Mở ra video call, cô nhìn màn hình cười với Lục Dục Thần.


“Ông xã….

”Lục Dục Thần vừa mới trở lại phòng, qua màn hình thấy được Đường Tâm Lạc cười tươi như hoa/Mệt mỏi và không vui trong người lập tức hóa thành hư ảo.

“Bà xã….

” Anh dựa vào đầu giường, thông báo với Đường Tâm Lạc: “Rất nhớ em…”“Phốc!” Đường Tâm Lạc không nhịn được bật cười.

Tách ra còn chưa được 24 tiếng, Lục gia từ trước đến nay “Cao lãnh vô tình” khi nào thì dính người như vậy.

Nghe được cô không ngăn được tiếng cười.

Lục Dục Thần cố ý bày ra biểu tình nghiêm túc: “Sao vậy, chẳng lẽ em không nhớ ông xã của mình hả?”Đường Tâm Lạc thấy ánh mắt Lục Dục Thần thâm trầm, biết nếu mình dám nói “Không nhớ”, nam nhân này không chừng sẽ bỏ luôn công việc mà về ‘thu thập’ mình.

Trở mình nằm nghiêng trên giường cô lập tức xin tha: “Đương nhiên nhớ rồi, ông xã….

.

Em cũng rất nhớ anh!”Sau khi nghe được thông báo của Lục Dục Thần, Đường Tâm Lạc cũng nói dứt khoát như vậy.

Nói ra lời âu yếm cũng không hề xấu hổ, không hề cảm thấy loại ngọt ngào này có gì phải thẹn thùng.

Đường Tâm Lạc mặc áo ngủ rộng thùng thình, vừa rồi xoay người nên cổ áo tơ tằm cũng bị lệch một chút.


Lúc này Lục Dục Thần cũng nhìn thấy trong video, áo ngủ tơ tằm màu hồng nhạt hơi rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn.

Lục Dục Thần nhìn một cái hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Lục Dục Thần hít sâu một hơi, nói với Đường Tâm Lạc: “Biết em nhớ ông xã rồi, ở nhà ngoan ngoãn, có thể buổi tối ngày mai là anh về tới rồi.

”Chuyện bên này đã xử lý xong, Lục Dục Thần không muốn ở thêm nữa, hừng đông sáng hôm sau sẽ lên máy bay về Trung Quốc.

“Nhanh như vậy!” Đường Tâm Lạc từ trên giường ngồi dậy.

Bởi vì động tác ngồi dậy quá nhanh, áo ngủ trễ xuống vai cô.

Xương quai xanh mê người, đầu vai trắng nõn đều không cẩn thận bại lộ trên màn hình.

“A ….

.

Chờ một chút….

” Di động run lên.

Lục Dục Thần còn chưa kịp nhìn rõ thân hình xinh đẹp của cô, màn hình đã tối sầm lại, trò chuyện bị gián đoạn.

Kết nối lại thì hình ảnh tươi đẹp cũng không còn nữa.

“Vừa rồi chỉ là vô tình….

Anh không được nghĩ bậy!”Vợ nhỏ thẹn thùng làm Lục Dục Thần cố nhịn cười, nhìn phản ứng giữa hai chân, nhẹ giọng nói: “Được, không nghĩ bậy!”.

 
Chương 370: Chương 370


Đường Tâm Lạc không nghi ngờ gì, nói sang chuyện khác: “Anh chỉ mới qua thôi mà, đem mai đã về chẳng phải là vừa đến công ty đã về rồi sao?”Đường Tâm Lạc biết Lục Dục Thần không phải là người công tư không rõ như vậy.

Chỉ là gần đây nam nhân có điểm không bình thường, cô thật sự sợ anh bỏ công việc mà về gặp mình.

Tuy rằng như vậy sẽ khiến lòng cô tràn đầy ấm áp.

Nhưng nếu anh bị chậm trễ công việc thì không tốt.

“Yên tâm, chuyện bên này anh đã xử lý xong rồi.

Em cứ ngoan ngoãn chờ ở nhà, tối ngày mai ông xã sẽ về thương em.

”Nghe được giọng điệu ngả ngớn lại gợi cảm của nam nhân, Đường Tâm Lạc không khỏi đỏ mặt.

“Đáng ghét, em muốn đi ngủ, em sẽ khôn đợi anh đâu.

”Hai người lại tiếp tục nấu cháo điện thoại.

Thẳng đến khi Đường Tâm Lạc ngáp Lục Dục Thần mới thúc giục cô nhanh đi ngủ.

Mà bên kia nước M, đã đến ban ngày.

Gác điện thoại, ánh mắt Lục Dục Thần sâu xa nhìn thái dương đang dâng lên ngoài cửa sổ.

Ngũ quan tuấn mỹ không còn dịu dàng cưng chiều như khi nói điện thoại nữa.


*Nước M.

Ăn sáng xong Lục Dục Thần đang ở phòng khách nghe bác sĩ tư nhân báo cáo.

“Tiên sinh, thân thể Cố tiểu thư tuy rằng suy yếu, nhưng cũng may trái tim không xuất hiện phản ứng bài xích gì.

Bệnh viện cấp thuốc cho cô ấy đều là loại cao cấp nhất, ngài yên tâm, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là thân thể rất nhanh sẽ khôi phục lại.

”Bác sĩ tư nhân này tạm thời phụ trách chăm sóc Cố Huyên Nhi.

Ở nước M có hai vị bác sĩ chuyên môn trong việc khôi phục trạng thái của tim đang trên đường đến trang viên.

Đến lúc đó họ sẽ lập ra một hội chuyên phụ trách cho Cố Huyên Nhi.

“Được, tôi biết rồi.

” Lục Dục Thần gật đầu, đứng lên.

Anh chuẩn bị đi nhìn Cố Huyên Nhi, sẵn tiện từ biệt.

“Đúng rồi tiên sinh.

” Thấy Lục Dục Thần phải đi, bác sĩ gọi anh lại.

“Tuy rằng tim Cố tiểu thư không có phản ứng bài xích, nhưng dù sao cũng vừa mới đổi tim, trừ bỏ sinh lý thì tâm lý cũng không thể chịu kích thích.

Tiên sinh nên dặn dò kỹ ngườI phục vụ cho Cố tiểu thư, đừng để cô ấy bị lời nói làm cho kích động.


”“Vị bác sĩ kia sau khi nhìn thấy Cố Huyên Nhi đã bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu, gầy yếu lại không nơi nương tựa đó thu mua.

Ông ta cũng không biết tình huống của Lục Dục Thần và Cố Huyên Nhi.

Chỉ là trước đó bác sĩ này bị một vị phu nhân dịu dàng ưu nhã cầu xin, để ông ta nói thay con gáu bà ta vài lời hay, nên ông ta không tự giác nói ra mấy lời này.

Lục Dục Thần vừa bước đi, ánh mắt sắc bén đột nhiên dừng ở trên người vị bác sĩ đó.

Bác sĩ bị anh nhìn chằm chằm, da đầu tên dại, hai chân nhũn ra.

Đang muốn nói gì đó cứu bổ lại, Lục Dục Thần đã thu hồi ánh mắt.

Không nói gì đi khỏi phòng khách.

*Lục Dục Thần đi vào phòng Cố Huyên Nhi.

Trong phòng bức màn đã bị kéo lên, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho căn phòng có thêm sinh khí.

Thẩm Uyển không có ở đây, trang viên bên này là do lão quản gia thâm niên Vú Lý quản lý, bà đang rót nước cho Cố Huyên Nhi sau khi cô ta đã ăn sáng xong.

“Vú Lý, ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Huyên Nhi.

”“Vâng thưa thiếu gia.

” Vú Lý cung kính bưng bàn ăn ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, thừa dịp Lục Dục Thần đưa lưng về phía bà, lặng lẽ dùng ánh mắt cổ vũ Cố Huyên Nhi.

Bà ta dùng khẩu hình nói: “Huyên Nhi tiểu thư, cô lên!”Cố Huyên Nhi nhận được sự cổ vũ của vú Lý, hơi gật đầu.

Ánh mắt nhìn về Lục Dục Thần so với khi nãy còn dịu dàng hơn.

.

 
Chương 371: 371: Cùng Bạch Liên Hoa Diễn Kịch


Cô nhẹ nhàng vuốt tóc, thấy Lục Dục Thần đến gần liền mềm mại đáng yêu cười:"Dục Thần, anh đã đến.""Ừm." Lục Dục Thần gật đầu:"Anh tới nhìn xem một chút."Nghe vậy, Cố Huyên Nhi cười càng thêm sâu, mắt phượng mờ mịt, càng thanh tịnh động lòng người.A, cô biết, quả nhiên Lục Dục Thần vẫn yêu thương cô.Đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp nam tính của anh truyền đến:"Xem xong rồi, anh đi đây.

Bên kia Hoa quốc, còn rất nhiều việc cần anh xử lý.""Sốt ruột trở về đi yến hội của Đường tiểu thư sao?"Nói ra miệng Cố Huyên Nhi mới thấy bản thân thất thố.Lập tức nhu nhược che miệng, giả bộ hoảng hốt nhìn Lục Dục Thần:"Thật xin lỗi, em không cố ý...Em biết, trong bụng Đường tiểu thư có người thừa kế của Lục gia, mà em thân thể của em lại...Dục Thần, dù anh quyết định gì, em đều ủng hộ anh.


Nếu như có thể...Em thật không muốn làm người ngăn giữa anh và Đường tiểu thư."Nói đến đây, hốc mắt cô đỏ ửng, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống.Lục Dục Thần thấy vậy không khỏi nhíu mày.Năm đó, cô cũng như vậy, cùng anh trốn trong bụi cỏ.Cô nhỏ bé, thân thể còn run hơn anh, nhưng lại quật cường làm bộ dũng cảm, nói anh đừng sợ.Khi đó, mắt cô cũng đỏ, lặng lẽ chảy nước mắt, còn lừa gạt anh, là vì bị bụi bay vào nên mới chảy nước mắt.Trí nhớ năm đó liền trần ngập trong đầu.Đã qua nhiều năm như vậy, thiếu nữ ngày xưa gần như đã thay đổi hoàn toàn.Nhưng cái cảm giác lúc ấy vẫn không thể nào quên.Chỉ là không biết, từ lúc nào, một thiếu nữ lương thiện dũng cảm như thiên sứ, giờ lại trở thành người có tâm cơ nặng như vậy.Được rồi, cứ như vậy đi.

Anh thở dài thật sâu trong lòng.Cuối cùng anh và Đường Tâm Lạc vẫn không thể bên nhau.Đã như vậy, nếu Cố Huyên Nhi muốn, thì theo cô ta vậy.Chỉ hy vọng, đến lúc đó, cô sẽ không hối hận về quyết định bây giờ của mình.Lục Dục Thần đè nén chán ghét trong lòng xuống, yên lặng đưa tay, ôm Cố Huyên Nhi đang khóc nức nở vào lòng.Anh cứ đứng ở cạnh giường như vậy, toàn thân căng cứng.Không kiều mị đáng yêu như Đường Tâm Lạc, Cố Huyên Nhi tựa đầu vào bụng anh, ủy khuất khóc không thôi, cho dù là ôm ấp như vậy, nhưng cũng không làm anh có bất kỳ ham muốn nào.Ôm cô, giống như là đang an ủi một bệnh nhân đáng thương.Chỉ có đồng tình, thương hại, chứ không có một tia yêu thương nào."Đừng khóc." Lưng anh thẳng tắp, toàn bộ cơ bắp trên thân thể đều cứng ngắc.Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.Thậm chí, nếu anh không áp chế con cự thú bên trong mình, thì anh đã đạp bay cô ta ra rồi.Thật vất vả mới áp chế tâm tình khó chịu này xuống.Lục Dục Thần đưa cho Cố Huyên Nhi một cái khăn tay."Lau nước mắt đi, đừng khóc.


Em yên tâm, hộp đồng của anh và Tâm Lạc kết thúc, anh sẽ lập tức làm thủ tục ly hôn.

Em không cần lo lắng về vấn đề đứa bé...Đứa bé sinh ra, anh sẽ để cho Tâm Lạc nuôi dưỡng, sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của em.""Dục Thần, em không có ý đó...""Anh hiểu mà." Lục Dục Thần ngăn cô:"Nhưng mà, anh chính là có ý như vậy."Lục Dục Thần nhìn Cố Huyên Nhi trên giường, tuy da tái nhợt, thân thể yếu đuối, nhưng đến cùng, vẫn còn trẻ tuổi, thanh xuân phơi phới.Bây giờ, cô cũng đã thay tim, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, thì dần dần cũng có thể sinh hoạt như người thường.Nếu như không tham lam, rõ ràng có thể sống tốt hơn người bình thường gấp trăm lần.Nhưng mà, nếu như cô chọn con đường này, thì tương lai đừng trách người khác..

 
Chương 372: 372: Ngoại Trừ Tiểu Lạc Anh Sẽ Không Đụng Vào Phụ Nữ Nào Khác


"Mặt khác, anh còn có chuyện cần nói rõ với em."Ánh mắt Lục Dục Thần thâm trầm, sắc mặt âm lãnh.Cố Huyên Nhi sợ hãi, run rẩy nói:"...Chuyện gì?"Đột nhiên cô có dự cảm, chuyện mà anh muốn nói chính là chuyện mà cô không muốn nghe nhất.Lục Dục Thần bình tĩnh, anh nhìn chăm chú Cố Huyên Nhi, ánh mắt thanh lãnh."Huyên Nhi, anh muốn nói với em, cho dù tương lai anh và Tâm Lạc ly hôn, kết hôn với em.

Thì em..

Cũng chỉ là vợ trên giấy tờ của anh mà thôi.""Ý anh là, anh vẫn bảo trì quan hệ của anh và Đường tiểu thư?""A." Lục Dục Thần cười một tiếng, không biết có phải nhắc đến Tâm Lạc hay không, mà nụ cười của anh có chút yếu ớt cùng đắng chát."Tình nhân? Nếu như em ấy nguyện ý, thì anh cũng không ý kiến.

Chỉ tiếc, em ấy là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, sẽ không vì chuyện này mà ủy khuất bản thân.

Đương nhiên, cho dù anh rất muốn giữ em ấy ở lại, nhưng anh không hy vọng, để em ấy chịu ủy khuất như vậy.""Cho nên..." Lục Dục Thần nhìn Cố Huyên Nhi, bên trong đôi mắt thâm thúy lóe lên chút đau đớn."Sau khi ly hôn, thì duyên của bọn anh cũng hết.


Đến lúc đó, anh và tiểu Lạc, vĩnh viễn không liên quan gì đến nhau.

Nếu có liên quan, thì cũng là đứa bé chưa ra đời kia thôi."Cố Huyên Nhi có chút nghi ngờ những gì mà mình nghe được."Sau khi anh ly hôn, sẽ không liên quan gì đến nhau.

Vậy..."Âm thâm của cô nghẹn ngào từ tốn, bỗng nhiên cô mất dũng khí, không hỏi ra được vấn đề của mình.Bởi vì cô có linh cảm, kết quả, sẽ làm cô không thể nào tiếp thu được.Chẳng qua là, dù cô có hỏi hay không hỏi, anh cũng tàn khốc tuyên bố đáp án."Ừm.

Anh sẽ ly hôn với em ấy, cưới em vào cửa.

Nhưng mà, Huyên nhi, anh hy vọng em hiểu...Hôn nhân của chúng ta, chỉ là trên danh nghĩa.


Anh không yêu em, sẽ không chạm vào em, cũng không sinh hoạt như vợ chồng bình thường.

Anh cưới em, chỉ vì lời hứa, cũng vì trả ơn.

Thân phận hay địa vị, anh-Lục Dục Thần đều có thể cho em.

Nhưng chỉ có một thứ duy nhất...Nói đến đây, Lục Dục Thần đưa tay, chỉ chỉ vào ngực mình."Thứ này, thật xin lỗi, anh không thể cho em.

Nơi này...đã có tiểu Lạc rồi, không thể chứa thêm ai khác.""Anh..." Mặt Cố Huyên Nhi trắng bệch.Cô run run môi:"Không..."Muốn nói, lại không biết nói gì."Huyên Nhi, đây chính là lời anh muốn nói với em.

Nếu như em đồng ý, vị trí Lục phu nhân sẽ là của em.

Nếu như em không đồng ý...Vậy thì thật xin lỗi, anh...""Không, em đồng ý!"Cố Huyên Nhi sợ Lục Dục Thần sẽ nói ra những lời vô tình hơn, lập tức ủy khuất nói:"Dục Thần, em yêu anh! Cho dù bây giờ anh chưa rõ tình cảm của mình, nhưng em vẫn chờ anh! Em đồng ý gả cho anh, em muốn làm vợ của anh, chăm sóc cho anh, vì anh sinh con dưỡng cái, em tin tưởng, sau một thời gian anh sẽ yêu em lại!"Lục Dục Thần nghe Cố Huyên Nhi nói, liền cười một tiếng.A...Cố Huyên Nhi, cô vẫn không hiểu.Cho dù có trải qua bao lâu, anh cũng sẽ không yêu ai ngoài Tâm Lạc.Còn đòi sinh con dưỡng cái với anh...Ngoại trừ tiểu Lạc, anh sẽ không bao giờ đụng vào phụ nữ..

 
Chương 373: 373: Vòng Cổ Thủy Tinh Tìm Được Chưa


"Cái gì nên nói anh cũng đã nói rõ ràng.

Hôn nhân của anh và Tâm Lạc là hợp đồng, đến thời điểm hết hạn sẽ kết thúc.

Từ giờ đến lúc đó, còn khoảng chín tháng, chi phí bệnh viện và phí sinh hoạt của em anh sẽ gánh.


Hi vọng, em nghĩ cho rõ ràng, gả cho anh...Ngoại trừ thân phận và địa vị, còn lại anh đều không thể cho em."Lục Dục Thần dừng lại.Anh không biết Cố Huyên Nhi sẽ lựa chọn như thế nào.Những điều nên nói anh cũng đã nói.Nếu như cô ta vẫn u mê như cũ, khư khư cố chấp, đến lúc đó mất mạng, thì đừng trách anh.Lục Dục Thần để Cố HUyên Nhi đang thất thần ở đó, vội vàng mang theo Việt Trạch, đi đến sân bay.Mà trong phòng, Cố Huyên Nhi ngồi trên giường lớn, rất lâu sau, cô mới chậm rãi lau nước mắt, nở nụ cười âm lãnh.Trong lòng chỉ có Đường Tâm Lạc thôi sao?Chỉ chạm vào Đường Tâm Lạc thật sao?Rất tốt, cô sẽ làm cho cái người tên là Đường Tâm Lạc phải hối hận.Hối hận vì đã đoạt đàn ông của cô!*Lục Dục Thần ngồi trong xe, Maybach màu đen, chạy như bay trên đường.Đột nhiên điện thoại di động vang lên.Nhìn màn hình thấy hiện hai chữ "Huyên Nhi".Muốn cúp máy, nhưng nghĩ tới Huyên Nhi sẽ đổi ý, nghe theo lời anh.

Do dự mấy giây, liền nhận."Alo." Âm thanh trầm thấp của anh vang lên.Lục Dục Thần cũng không phải tuýp người quá cao ngạo.Dù sao, những lời vừa nói với Cố Huyên Nhi hồi nãy, cũng là anh đang tự nhắc bản thân mình, anh và Đường Tâm Lạc không thể đi đến cuối con đường.Mà bên này, Cố Huyên Nhi đã có chuẩn bị.Cô cố ý gọi điện thoại, lý do từ chối cũng đã chuẩn bị tốt.Cố Huyên Nhi là người thông minh, cô biết vừa rồi anh đang nhắc nhỡ cô.Hiện tại Lục Dục Thần muốn rời khỏi cô, trở về Hoa quốc, về bên người phụ nữ kia.Người tâm kế thâm trầm như Cố Huyên Nhi, cô tuyệt đối không cho phép anh không quan tâm cô như vậyCho nên, cô muốn Lục Dục Thần phải nhớ kỹ cô.Vĩnh viễn nhớ kỹ, ân tình của cô.Cố Huyên Nhi điều chỉnh hô hấp, nhu nhược nói qua."Dục Thần...Ngại quá, có phải em quấy rầy đến anh không? Em chỉ là..Nhớ ra một chuyện rất quan trọng, cho nên mới gọi cho anh.."Bây giờ Lục Dục Thần không có tâm tình nói chuyện với Cố Huyên Nhi, lãnh đạm nói:"Chuyện gì?""Là chuyện liên quan đến dây chuyền thủy tinh...!Thật xin lỗi, em biết chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh, nhưng với em mà nói thì sợ dây chuyền này rất quan trọng...Em muốn hỏi anh, sợi dây chuyền của em, đã tìm được ở Hoa quốc chưa?"Lục Dục Thần nghe cô nói đến chuyện sợi dây chuyền, không khỏi nhíu mày.Chỉ là, sắc mặt cũng hòa hoãn lại mấy phần."Tạm thời chưa tìm được.


Cô nhi viện đã đóng cửa rất nhiều năm, nghe nói viện trưởng cũng đã qua đời mấy năm trước.

Phần lớn hồ sơ nhận nuôi đều không tìm thấy, những người từng làm ở đó, cũng không có tin tức."Cách điện thoại, Lục Dục Thần không thấy mặt của Cố Huyên Nhi.

Nên không biết, khi anh nói không tìm thấy hồ sơ cùng tin tức gì thì trên mặt của cô cũng không có chút tiếc nuối nào.Thay vào đó chính là một loại mừng thầm, thở phào nhẹ nhỏm.Cô biết ngay mà, đã lâu như vậy, khẳng định không tìm được manh mối gì."Sao, sao lại không tìm thấy..." Âm thanh bên đầu điện thoại kia, hốt hoảng cùng thất vọng, mang theo một chút nghẹn ngào:"Sợi dây chuyền này là của bà nội cho em, sao lại thế...".

 
Chương 374: 374: Chủ Nhân Của Dây Chuyền Biến Mất


Nghe Cố Huyên Nhi nói vậy, Lục Dục Thần cũng trầm mặc.Mỗi lần nhắc đến chuyện dây chuyền, anh đều giống như bây giờ.Bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh không muốn đối mặt với chuyện này.Cố Huyên Nhi vẫn tiếp tục nghẹn ngào."Bà nội đã lớn tuổi như vậy, lần trước bà đến xem em, còn hỏi em, còn nhớ sợi dây chuyền đó không.

Em biết, đó là của hồi môn của bà nội, cho nên liền dỗ dành bà, nói dây chuyền được cất ở bên Hoa quốc, còn chưa mang về.""Dục Thần...Em không muốn làm bà nội thất vọng...Có phải em rất vô dụng hay không, thân thể không tốt, không thể hiếu thuận với bà nội, ngay cả của hồi môn mà bà quý nhất, cũng làm mất.


Đều tại em, lúc nhỏ cầm sợi dây chuyền đi khoe khoang trong cô nhi viện, nếu không phải như thế, cũng không bị người khác trộm mất..."Cố Huyên Nhi càng nói càng thương tâm, càng nói càng nghẹn ngào.Lục Dục Thần bị cô gợi lên ký ức lúc trước, lúc này, sắc mặt không được khá lắm."Chuyện dây chuyền, anh sẽ phái người tiếp tục điều tra.

Còn em an tâm tĩnh dưỡng đi, nếu có tin tức, anh sẽ báo cho em."Nghe âm thanh của Lục Dục Thần ôn hòa hơn mấy phần, Cố Huyên Nhi liền biết, mục đích đã đạt được."Ừm, em sẽ ngoan ngoãn.


Dục Thần, vậy em không quấy rầy anh nữa, em cúp máy đây."Cố Huyên Nhi cúp máy, trên mặt nở nụ cưởi xảo huyệt.A, Cô cũng không nóng nảy tìm sợi dây chuyền.Dù gì thì chủ nhân chân chính của sợi dây này, đã biến mất lâu rồi.Nói không chừng, đã không còn ở thành phố A.Cố Huyên Nhi suy nghĩ, nghĩ tới nơi mình đã từng cực khổ sinh sống, không khỏi nheo mắt lại.Cô nhất định phải leo lên vị trí Lục phu nhân!Tuyệt không muốn bản thân sống một cuộc sống hèn mọn như trước nữa!*Bên trong đoàn phim, Tô Tình hô "cắt", Đường Tâm Lạc đi đến đưa cho cô một bao tay sưởi ấm."Ầy, Hôm nay Kiều thiếu lại gửi tới 999 đóa hoa hồng..." Đường Tâm Lạc cười, có chút chế nhạo nói.Tô Tình cũng không cãi lại, nhận lấy bao tay sưởi ấm.Tuy thứ này là Kiều Mạc Hàn đưa tới, nhưng mùa đông lạnh, cô cũng không ủy khuất bản thân mình chịu lạnh, sảng khoái tiếp nhận."Nếu anh ta thích thì cứ đưa, dù sao phim cổ trang cũng cần dùng nhiều hoa hồng, để mình bảo tổ đạo cụ lấy đi phơi khô, làm mưa hoa rất tốt."Đường Tâm Lạc nghe Tô Tình nói, cười khúc khích."Cậu nha, Kiều thiếu liên tiếp phái người đến hẹn cậu, cậu lại cho người ta ăn bế môn canh( không cho vào cửa).

Bây giờ còn chà đạp quà của anh ta, cẩn thận anh ta tìm cậu tính sổ đó!"NGoài miệng Đường Tâm Lạc trêu đùa bạn mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy, Tô Tình làm vậy rất đúng.Hừ, Tiểu Tình nhà cô, đáng yêu như thế, Kiều Mạc Hàn muốn lừa tình sao, không có cửa đâu!"Tính sổ thì tính sổ, ai thèm sợ anh ta! Ngược lại là cậu...Tâm Lạc, có phải đêm nay Lục Dục Thần trở về hay không?"Nghe Tô Tình nhắc đến chồng mình, Đường Tâm Lạc liền đỏ mặt.Cô nhẹ nhàng gật đầu:"Ừ, anh ta nói đêm nay sẽ về, nhưng hơi trễ, bảo mình ngủ trước, không cần chờ.""Về nhà khuya...Vậy thì tốt, hôm này là sinh nhật của Mộ Vãn, sau khi kết thúc công việc, Mộ Vãn sẽ tổ chức sinh nhật.

Đến lúc đó, cậu đi cùng mình nha?"Mộ Vãn là nữ chính của đoàn phim, cũng là diễn viên số một của Kiều thị.Đường Tâm Lạc là nhà sản xuất, nhất định phải đi sinh nhật của cô ta.Chỉ là...Bỗng nhiên Đường Tâm Lạc cười:"Tiểu Tình..Không phải là cậu sợ không chống đỡ được Kiều thiếu, nên mới kéo mình theo phải không?".

 
Chương 375: 375: Tiểu Tình Ăn Dấm


Mộ Vãn là diễn viên xuất sắc dưới trướng của Kiều thị, sinh nhật của cô ta, có khả năng Kiều Mạc Hàn sẽ xuất hiện.

"Mình sợ anh ta? Tâm Lạc, cậu suy nghĩ nhiều rồi! "Miệng nói như vậy, nhưng tai của Tô Tình, vẫn không tự chủ được đỏ lên.

Đường Tâm Lạc thấy bạn mình như vậy liền nhịn cười nói:"Được rồi, cậu không sợ anh ta.

Vậy nếu tối nay đụng phải Kiều thiếu, cậu đừng kéo mình làm bia đỡ đạn nha.

""Tâm Lạc, cậu nghĩ nhiều rồi, rất nhiều người mẫu và diễn viên đi tham gia sinh nhật Mộ Vãn, nếu Kiều Mạc Hàn cũng đi, lấy bản tính của anh ta, nói không chừng là bị mê muội đến quên đường về.

Anh ta sẽ không rãnh trêu chọc mình đâu!""Thật sao?" Đường Tâm Lạc có cảm giác, hình như Tô Tình đang ghen.

"Đương nhiên!" Tô Tình tự nhiên gật đầu, đột nhiên nói sang chuyện khác:"Đúng rồi! Cậu chuẩn bị quà cho Mộ Vãn chưa?"Đường Tâm Lạc nghe Tô Tình hỏi, liền nhớ, hình như mình chưa chuẩn bị.

"Tiệc sinh nhật tổ chức ở đâu? Lát nữa mình sẽ đi mua, xong mình sẽ đến.


""Tại Vinh Viên, cậu mua giúp mình một phần, hơi mắc chút! ""Vậy chúng mình cùng nhau mua một món quà thật mắc đi, dù sao cô ta cũng là nữ chính, quay phim cũng khá cực khổ.

"Thật ra, Đường Tâm Lạc biết, hiện giờ Tô Tình không có nhiều tiền.

Hai người cùng mua, thì cô liền có cơ hội giúp bạn thân mình rồi.

"Cũng được, dù sao mình cũng tin tưởng ánh mắt của cậu.

Nhưng mà tiền, nhất định cậu phải chia đôi! ""Được rồi, cậu yên tâm, mình bảo đảm sẽ chia đôi!" Đường Tâm Lạc không nhiều lời nữa, cầm túi sách đi trước.

*Đường Tâm Lạc ngồi trên xe, tài xế lái đến quảng trường Hằng Phong.

Thấy hai lần trước đến đây mua sắm, đều đụng phải thứ xui xẻo.

Ở thành phố A, nơi mua sắm tốt nhất, tụ tập nhiều hàng xa xỉ nhất, chính là quảng trường Hằng Phong này.


Tuy hôm nay đi, cô có mang theo vệ sĩ, nhưng thật sự không muốn phát sinh tranh chấp với người khác, nên đã gọi cho quảng trường Hằng Phong trước.

Thật ra Lục Dục Thần là người nắm nhiều cổ phần nhất ở Hằng Phong, thân phận của cô cũng sắp được công khai, nên Đường Tâm Lạc cũng không kiêng kị nữa.

"Lục phu nhân yên tâm, trước khi đi Lục gia đã thông báo, ngài đến mua sắm thì chúng tôi sẽ lập tức tiếp đãi.

Khoảng bao lâu nữa thì ngài đến, chúng tôi sẽ sắp xếp người tiếp đón.

""Không cần phô trương quá! " Đường Tâm Lạc nâng trán.

Chẵng qua là cô đi dạo phố thôi mà, Lục Dục Thần cũng làm lớn quá rồi, lại lệnh cho người ta dọn đường.

"Khoảng 30 phút nữa tôi sẽ đến, anh sắp xếp người giúp tôi, tôi muốn mua một món quà tặng cho người khác.

""Vâng, Lục phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ an bài thõa đáng.

"Cúp máy, Đường Tâm Lạc nhìn màn hình điện thoại, bấm xem tin tức.

"Buổi đấu giá Geneva vừa kết thúc, một viên kim cương hình trái tim màu hồng cuối cùng cũng được mua với giá 300 triệu tiền Hoa bởi một vị khách ẩn danh.

".

 
Chương 376: 376: Động Tác Kiều Mạc Hàn Thật Nhanh


Rất nhanh xe đã đến trước cổng quảng trường Hằng phong, theo sau Đường Tâm Lạc là hai vệ sĩ.

Vừa đi đến cửa, một người cao gầy, mặc đồng phục , tiến đến tiếp đón.

"Xin chào Lục phu nhân, tôi là phó tổng của quảng trường Hằng phong -An Nhã, thật vinh hạnh có thể phục vụ cho ngài.

"Thật ra thì, Đường Tâm Lạc chỉ muốn một nhân viên bình thường cùng mình mua sắm, không nghĩ tới, vậy mà người ta gửi đến cả phó tổng cho cô.

Cô tiếp nhận danh thiếp, xin lỗi cười:"Ngại quá, cô còn nhiều việc làm còn giúp tôi dạo phố.

""KHông sao, cái này là vinh hạnh của tôi.

"Vị phó tổng này, tuy nhìn già dặn, ăn nói ý tứ, nhưng thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Cô bồi Đường Tâm Lạc đi dạo một chút, cũng không có biểu hiện nịnh nọt thái hóa, cũng không có biểu hiện bất mãn, rất nhanh, hai người đã quen thuộc với nhau.

Đi qua một tiệm đá quý, đó là nơi trước kia cô hay đi dạo cùng với mẹ mình.


Thấy trước cửa có người, hình như đang tháo dỡ biển hiệu.

Cô nhịn không được hỏi:"Không phải tiệm này mở rất lâu rồi sao? Việc buôn bán hẳn cũng không tệ, sao lại dọn đi vậy.

"An Nhã nhìn thoáng qua, nhận ra đó là cửa hàng của Nhậm gia, liền nhỏ giọng nói:"Nghe nói đắc tội Kiều thiếu, cũng không biết nguyên nhân gì, tóm lại, mấy ngày qua Nhậm gia không dễ sống, mấy cửa hàng đã đóng cửa.

"Kiều Mạc Hàn?Đường Tâm Lạc khiêu mi, cũng không nghĩ tới, thủ đoạn của Kiều Mạc Hàn lại lợi hại như vậy.

Xem ra, Kiều Mạc Hàn tiếp quản Kiều thị, không chỉ dựa vào gia đình, mà còn dựa vào thực lực của chính anh.

"Lục phu nhân, ở phía trước là cửa hàng trang sức Tuổi Trẻ, nếu ngài muốn tặng quà cho người dưới 30 tuổi, thì có thể đến xem thử.

"An Nhã đề cử một cửa hàng cách đó không xa.

Đường Tâm Lạc suy nghĩ, so với những vật khác, thì trang sức có vẻ tốt hơn rất nhiều.

"Ừm, vậy tới xem thử một chút.


"*Cùng lúc đó, trong phòng Vip của tiệm trang sức, Đường Nhược Lan và Đường Mật, hững hờ nhìn đồ của cửa hàng.

"Bà Đường, những trang sức này đều là thiết kế mới nhất của công ty tôi, đặc biệt thích hợp với Đường tiểu thư.

Ngài nhìn xem! Bộ bông tai trân châu này được đính thêm kim cương trắng, dây chuyền cũng vậy, rất thích hợp phối với lễ phục.

Còn bộ này là vòng kim cương hồng phấn, cũng rất thích hợp với Đường tiểu thư.

"Đường Nhược Lan và Đường Mật là khách quen ở nơi này.

Ngu ngốc, nhưng nhiều tiền, tuy hơi khó tính, bắt bẻ, nhưng lại rất thích nịnh nọt.

Khách hàng như vậy, chỉ cần nói lời ngon tiếng ngọt, liền sẽ lập tức đưa tiền cho bọn họ.

Thật sự rất hợp khẩu vị của thương nhân.

"Ừm, hai bộ này cũng không tệ lắm, cô cho người lấy ra, đưa Mật Mật nhà tôi thử một chút.

""Được, ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy cho ngài.

"Chủ tiệm cao hứng đi ra ngoài, trong phòng Vip chỉ còn lại hai người Đường Nhược Lan và Đường Mật.

Thấy không còn ai, lập tức Đường Mật nhỏ giọng nói với Đường Nhược Lan:"Mẹ, chúng ta! hiện tại cũng không có nhiều tiền, làm sao lại đến đây mua trang sức? Bộ trang sức hồi nãy, ít nhất cũng mấy trăm vạn, hơn nữa lúc trước mẹ còn đặt lễ phục cho con! ""Đứa ngốc, con thì biết cái gì! Đường Nhược Lan không quan tâm liếc con gái của mình:"Cái này là đầu tư! Để con câu tỷ phú, nếu không đầu tư long trọng, làm sao kiếm lời được?"".

 
Chương 377: 377: Nhất Định Phải Lên Lên Giường Của Lục Gia


"Nhưng mà, đầu tư cũng hơi lớn...""Mật Mật, con thật thiển cận.

Con nghĩ rằng những phu nhân khác đều không có mắt nhìn sao? Đến lúc đó, con ra ngoài, mặc cái gì, đeo cái gì, đồ cũ hay đồ mới, người ta chỉ cần liếc một cái là nhìn ra.

Nếu mẹ không đầu tư lớn, cho con ăn mặc sang trọng một ít, thì lúc đi dự tiệc của Lục gia, con không thể hòa hợp với mấy tiểu thư hào môn được."Nói đến đây, Đường Nhược Lan thở dài.Một nhà bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà chính của Đường gia, nhìn thì đáng thương, nhưng trên thực tế, cũng không tệ lắm.Trước khi rời khỏi Đường thị, bà có trộm một ít tài sản.Trong tay có tiền, lại có bất động sản, nếu sinh hoạt bình thường, thì số tiền đó có thể cho bọn họ ấm no mấy đời.Chỉ tiếc, cho dù là Đường Nhược Lan hay Đường Mật, đều quen sống trong nhung lụa.

Chỉ có bà Đường, là hơi cực khổ một chút.Cũng vì Đường Nhược Lan và Đường Mật, đi đến đâu cũng phô trương.


Dùng hàng hiệu, ăn đồ tốt, ở sang trọng.Dần dần, dù là núi vàng núi bạc cũng không đủ cho bọn họ xài.Thế là, Đường Nhược Lan nghe theo ý kiến của bạn mình, cùng nhau lập nghiệp làm giàu.Bà và mấy người quen đầu tư mở một công ty.Lúc mới khai trương, còn kiếm được chút lời.Bà cảm thấy, lần này làm ăn đơn giản, kiếm lời nhanh.

Cộng với nghe lời ngon tiếng ngọt của bạn bè, liền tăng đầu tư vào.Lúc trước Đường Nhược Lan lén lút bán cổ phiếu của Đường thị, lời được 300 triệu.Một hồi ăn xài hết 6000 vạn.

Còn 240 triệu, bà giữ lại 2000 vạn, còn lại đều đầu tư vào công ty.Ai ngờ, bà vừa tăng vốn vào, thì đột nhiên thị trường sụp đổ.240 triệu quăng vào, giống như quăng vào động không đáy, không tài nào tìm lại được.Bạn cùng đầu tư với bà, thấy thị trường sụp đổ, liền mang theo số tiền còn lại trốn đi mất.Trong nhất thời, 300 triệu chỉ còn lại 2000 vạn.2000 vạn này, đối với người bình thường, cũng sinh hoạt được mấy năm.Nhưng..Đối với Đường Nhược Lan mà nói, chút tiền này, chỉ đủ cho bà mua một hai bộ váy."Mật Mật, con nghe mẹ.


Lần này Lục gia đưa thiệp mời cho chúng ta, khẳng định là ý của Lục phu nhân.

Đến lúc đó, chúng ta đi dự tiệc, con nhất định phải thừa cơ bắt chuyện với Lục gia!""Nhưng mà mẹ, tiệc này là do Lục phu nhân tổ chức, ngộ nhỡ...""Đứa ngốc, con còn chưa hiểu sao."Đường Nhược Lan cười, sóng mắt lưu chuyển, tự cho là đúng nói:"Đường Tâm Lạc là tình nhân ở bên ngoài của Lục gia, khẳng định Lục phu nhân sẽ rất ghét cô ta.

Nhìn tình huống bây giờ, Lục gia đã cho Lục phu nhân làm chủ, chứng tỏ Đường Tâm Lạc đã đấu thua bà Lục.""Nếu vậy, còn làm sao còn có cơ hội...""Mật Mật à..., đây chính là thủ đoạn của những người đó.

Tuy Đường Tâm Lạc tạm thời thua, nhưng Lục gia vẫn bao nuôi cô ta, chứng minh cô ta vẫn có chút năng lực.

Lục phu nhân sợ bị Đường Tâm Lạc lật kèo, nên mới mời con đến dự tiệc, đến lúc đó con tự đề cử mình...""Chỉ cần dựa vào thân phận em họ của Đường Tâm Lạc...Mẹ tin tưởng, Lục phu nhân sẽ tình nguyện cho con lên giường Lục gia.".

 
Chương 378: 378: Thì Ra Là Tiểu Tam Không Biết Xấu Hổ


Chỉ cần vị Lục phu nhân kia là người thông minh, thì nhất định sẽ giúp Đường Mật, kéo Đường Tâm Lạc xuống.

Đây là thủ đoạn của mấy phu nhân hào môn hay dùng.

Đường Nhược Lan cũng không phải nói bừa, từ nhỏ bà đã lăn lộn trong giới hào môn, vợ cả thu thập hết tất cả tình nhân của chồng, cũng là thủ đoạn quá bình thường.

"Mẹ, con biết rồi!"Đường Mật cố ý ưỡn ngực, làm nổi bật vòng 1 của mình:"Đến dạ tiệc, nhất định con sẽ dùng tất cả vốn liếng để Lục gia phải lau mắt mà nhìn.

Mẹ yên tâm, con sẽ không làm mẹ thất vọng!"Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Lục Dục Thần, Đường Mật liền hận không thể chủ động nằm dưới thân anh.

Có thể cùng người đẹp như vậy làm!.

, Thật không biết cảm giác sẽ tuyệt vời thế nào!Đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.

“ Đường phu nhân, bà chủ bảo tôi mang trang sức đến cho ngài.


"Nhân viên của cửa hàng rất lễ phép, gõ cửa xong, mới bưng khay trang sức đến.

Trên khay, chính là hai bộ trang sức vừa nãy.

"Bà chủ của các người đâu? Không phải bà vừa mới nói, sẽ tự mình mang vào sao? Sao giờ lại đổi người rồi?"Vì đột nhiên bà chủ đổi thành nhân viên phục vụ bọn họ, nên Đường Nhược Lan ghét bỏ nhíu mày.

Đây rõ ràng là khinh miệt bà!"KHông phải như phu nhân nghĩ đâu, bà chủ của chúng tôi tạm thời có chút việc, cho nên! ""Có việc! Có việc gì? Chẵng lẽ còn có việc quan trọng hơn phục vụ khách Vip sao? Gọi bà chủ của các người đến đây, tôi là khách Vip của cửa hàng này, bây giờ bà ta làm vậy là có ý gì!Đường Nhược Lan kiêu căng đã quen, cho dù bây giờ trong túi không có một đồng, nhưng bà vẫn không hề xấu hổ, vẫn ngạo mạn như cũ.

"Cái này! Đường phu nhân, hiện tại chủ của chúng tôi không rảnh lắm! ""Có cái gì mà không rảnh, mau kêu bà ta qua đây!""Thật sự không rảnh!.

""Rốt cuộc cô có đi hay không , nếu không đi, vậy tôi! ""Thật xin lỗi Đường phu nhân, đột nhiên trong tiệm có khách quý, bà chủ không còn cách nào, nên mới! " Vị nhân viên trẻ tuổi không dấu được nữa, nói ra tình hình hiện tại.

Đột nhiên Đường Nhược Lan đứng lên:"Được lắm, thì ra là xem thường Đường Nhược Lan tôi! Ngược lại tôi muốn xem xem, cái vị khách quý kia là ai!"Đường Nhược Lan hung hăng đi ra ngoài, cửa hàng này bà đã tới nhiều lần, phòng khách Vip cũng chỉ có ba phòng.

Bà không chút do dự đi đến hai phòng Vip còn lại, kết quả, cả hai phòng đều trống không.


"Đường phu nhân, thật xin lỗi, bà chủ của chúng tôi không có ý đó.

.

Thật sự là do làm theo lệnh của phía trên! "Nhân viên trẻ tuổi làm bộ đáng thương đi theo sau lưng Đường Nhược Lan, muốn khuyên bà bớt giận.

Do bên ngoài Đường Nhược Lan luôn ngẫng mặt cao đầu thành thói quen, cho dù lúc này không còn Đường gia, bà vẫn không nuốt trôi cục tức này.

Tìm không thấy người, bà chỉ có thể giậm chân một cái, lôi kéo Đường Mật nói:"Hừ, Mật Mật, chúng ta đi! Về sau đừng đến đây nữa!"Kết quả, mới ra khỏi phòng Vip, liền thấy chủ tiệm đang dẫn hai người vào.

Một người dáng cao gầy, mặc đồ công sở, nhìn khôn khéo già dặn.

Mà người bên cạnh là một phụ nữ mặc một bộ váy xám trơn nhạt, chân mang giày bó, trang phục như vậy, càng làm nổi bật thân thể nhỏ nhắn xinh xảo của cô ta.

"Đường Tâm Lạc! " Đường Nhược Lan thấy mặt mũi đối phương, liền đề cao âm lượng.

"A, tôi tưởng rằng là vị khách quý nào, thì ra chủ tiệm của các người, cũng chỉ hầu hạ một tiểu tam không biết xấu hổ?!"Âm lượng rất to, đủ để nhân viên và khách bên ngoài đều nghe hết.

.

 
Chương 379: 379: Cô Ta Là Lục Phu Nhân


Lúc này Đường Tâm Lạc, cũng thấy rõ Đường Nhược Lan và Đường Mật cùng cách ăn mặc của họ.Không nghĩ tới, hai mẹ con này không có chỗ dựa là Đường thị, mà vẫn đeo vòng vàng như cũ, hẳn thời gian trôi qua cũng dể chịu.Chủ tiệm đứng ở bên cạnh Đường Tâm Lạc, nghe xong lời của Đường Nhược Lan liền biến sắc.Bà bị dọa đến vội vàng nhận lỗi:"Thật ngại quá Lục phu nhân...Chuyện là, vị kia là khách Vip của chúng tôi, cũng không biết bà có nhận nhầm người hay không...""Cái gì mà Lục phu nhân, tiện nhân này xứng sao? Còn nữa, tôi không nhận nhầm người, tôi chính là đang chửi tiện nhân Đường Tâm Lạc này, làm mất mặt Đường gia chúng tôi, còn ở đây giả danh lừa bịp!"Đường Nhược Lan không quan tâm đến chủ tiệm, nhìn Đường Tâm Lạc, trên mặt phách lối kiêu ngạo.Cho dù Đường Tâm Lạc cho bà ăn quả đắng mấy lần, nhưng Đường Nhược Lan vẫn không đổi được thói quen của mình."Đường phu nhân, mời ngài để ý lời nói của mình!"Chủ tiệm sợ đắc tôi Đường Tâm Lạc, thấy Đường Nhược Lan ăn nói ngông cuồng, lập tức mở miệng."Nếu ngài tiếp tục nói lung tung, tôi sẽ gọi bảo vệ!""À, chẳng lẽ các người thật sự tin cô ta là Lục phu nhân? Các người không biết sao, cô ta chỉ là tình nhân của Lục gia thôi.

Thân phận như vậy, các người lại xem cô ta như bà hoàng mà phục vụ, không sợ đắc tội Lục phu nhân chân chính sao!""Vị này, tôi khuyên ngài ăn nói cho đàng hoàng.


Tùy ý nói bậy, sẽ bị kiện đấy." An Nhã đứng ra, nghiêm túc nói."Bị kiện? Xùy...!Tôi sợ cô ta sao?"Đường Nhược Lan nhìn Đường Tâm Lạc, không hề sợ hãi nói:"Các người không biết thân phận của tôi nhỉ, tôi chính là dì của cô ta...Nếu cô ta bị Lục gia vứt bỏ, đến lúc đó chỉ sợ Đường thị cũng không gánh nổi.

Muốn quay đầu cầu tôi thu lưu.


Các người nhìn một chút, xem cô ta có dám làm gì tôi không!""Cái này..." An Nhã và chủ tiệm, không nghĩ tới, người đang phách lối trước mặt này lại là dì của Đường Tâm Lạc."Ừm, bà ta nói không sai, bà ta thật sự là dì của tôi." Nói đến đây, đột nhiên cô quay đầu nhìn chủ tiệm:"Nếu về sau bà ta dám lấy danh của tôi ra, thì các người cứ xử lý như người xa lạ, không cần quan tâm.

Được rồi...Chúng ta vào chọn trang sức đi, tôi rất gấp, không có nhiều thời gian."Chủ tiệm hơi sửng sốt, không nghĩ tới vị Đường tiểu thư này, nói tới nói lui, thế mà không chút khách khí.Đó chính là dì của cô nha, dù không ruột thịt, nhưng cũng là họ hàng!NGược lại An Nhã bình tĩnh hơn, nghe Đường Tâm Lạc nói, liền hiểu rõ, khẳng định là ân oán cá nhân trong nhà.Mở miệng không tiểu tam thì cũng tình nhân, có thể nhìn ra, quan hệ của vị này với Đường Tâm Lạc, không tốt đẹp gì.Vị này- Đường tiểu thư, là Lục phu nhân đường đường chính chính, là vợ của ông chủ đứng sau quảng trường Hằng Phong này.Chỉ cần không phải ngu ngốc, đều biết nên ninh bợ ai, đắc tội ai."Mau mời hai vị này ra ngoài, thân phận Đường tiểu thư tôn quý, đừng để người khác quấy rầy ngài chọn trang sức." An Nhã nói với chủ tiệm.Ý của lời này, chính là muốn bao trọn cửa hàng, không cho ai vào..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom