Cập nhật mới

Dịch Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 772


Chương 772

Giang Nguyệt hỏi cô làm người mẫu vẽ tranh có dễ hay không, cô ấy liền lắc đầu như trống lắc:

“Không dễ. Làm người mẫu thì phải duy trì một động tác trong thời gian dài, mỗi lần mất gần hai tiếng đồng hồ, đó chính là một loại dày vò.”

Cô ấy lại hỏi Giang Nguyệt lúc trước làm người mẫu quảng cáo có phải cũng như vậy không. Giang Nguyệt giải thích cho cô ấy hiểu làm người mẫu không cần phải giữ nguyên một tư thế, thường thì các nhân viên tạo dáng rồi để nhiếp ảnh gia chụp lại là được rồi.

Sau khi trò chuyện vài câu, đột nhiên Giang Nguyệt có hứng thú với việc làm người mẫu vẽ tranh.

Lưu Thấm cũng rất nhiệt tình, thấy Giang Nguyệt muốn tìm hiểu vào sâu hơn, liền hẹn cô cuối tuần cùng nhau đến phòng tranh để trải nghiệm một lần, nói bên phòng tranh bình thường rất thiếu người mẫu.

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.

Đến cuối tuần.

Sau khi gặp Lưu Thấm, hai người bắt taxi đến phòng tranh mà cô ấy nhắc đến.

Phòng tranh rất lớn, bên trong có vài phòng, tất cả đều được trang trí rất nghệ thuật, có rất nhiều sinh viên mỹ thuật và hoạ sĩ có mặt ở đây, có người đã bày cả giá vẽ.

Lưu Thấm rất quen thuộc với nơi này, cô ấy dẫn Giang Nguyệt đi tìm người quản lý của phòng tranh:

“Anh Lý, đây là bạn của tôi, tên là Giang Nguyệt. Hôm nay anh có thiếu người mẫu không? Anh có thể sắp xếp cho bạn tôi không?”

Giang Nguyệt lịch sự đưa tay ra nói: “Xin chào.”

“Xin chào.”

Người đối diện vừa nhìn thấy Giang Nguyệt hai mắt liền sáng lóe lên, lưu luyến nhìn cô không rời:

“Thấm Thấm, người bạn này của cô rất xinh đẹp, dáng người cũng rất thích hợp để làm người mẫu, sao không giới thiệu với tôi sớm hơn?”

Lưu Thấm thè lưỡi: “Chị Nguyệt chỉ đến trải nghiệm, bình thường chị ấy không làm việc này.”

Vừa rồi người quản lý còn đang cảm thấy như mình vừa gặp được của báo, sau khi biết được Giang Nguyệt không có ý định làm người mẫu lâu dài, trong mắt tràn ngập sự tiếc hận, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, anh ta chỉ cười rồi nói:

“Được rồi, vậy hy vọng hai người các cô thường xuyên đến chơi nhé.”

Chờ đến khi anh Lý đi xa, Lưu Thấm lặng lẽ nói nhỏ vào tai Giang Nguyệt: “Chị Nguyệt, không ngờ chỉ đưa chị đến đây một lần, chị đã được nhận rồi. Công việc của em bị cướp đi rồi.”

Giang Nguyệt bật cười, nhẹ giọng dỗ dành cô ấy: “Hôm nay lấy được tiền công sẽ mời em ăn cơm.”

Ánh mắt Lưu Thấm liền cười tươi thành hình lưỡi liềm: “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng.”

Giang Nguyệt gật gật đầu, nói với Lưu Thấm để cô ấy đi làm việc của mình, không cần lo lắng cho cô.

Lưu Thấm liền đi thay quần áo, rồi đi vào trong một phòng tranh.

Giang Nguyệt đứng ở sau cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy Lưu Thấm ngồi ở giữa rất nhiều sinh viên, rất nghiêm túc tạo dáng.

Có thể thấy rằng cô ấy rất thích công việc bán thời gian này của mình.

Không cần đợi quá lâu, anh Lý đã đến tìm cô, sau khi khách khí nói qua những điều cần chú ý với cô, dẫn cô đến một phòng tranh khác, nói là khách vẽ tranh đã đến.

“Cũng là một nhóm sinh viên à?” Giang Nguyệt hỏi.
 
Chương 773


Chương 773

Anh Lý khoát khoát tay: “Không phải trong tất cả các phòng tranh của chúng tôi đều là sinh viên học vẽ, thỉnh thoảng sẽ có một số nhân vật thượng lưu yêu thích hội hoạ, bình thường đều không quý thì cũng giàu, cô hiểu mà.”

Trong lòng Giang Nguyệt hiểu ý.

Đối với những người bình thường, thời gian là tiền bạc. Còn đối với những người giàu có, thời gian lại chính là một trò tiêu khiển.

Giang Nguyệt đi theo anh Lý vào trong, đi thẳng đến trước cửa một phòng tranh.

“Hai vị khách đến vẽ tranh đã chờ sẵn ở bên trong.” Giọng nói của anh Lý cũng trầm xuống:

“Người bên trong lai lịch không nhỏ, có thể nói ít thì nên nói ít, đừng để đắc tội với ai cả.”

Giang Nguyệt còn chưa kịp hỏi, cửa đã bị đẩy ra.

Phòng tranh được trang trí theo phong cách đơn giản, một người ngồi trên ghế sofa, còn người kia thì đứng thưởng thức những bức tranh được treo trên tường.

“Đã để hai vị chờ lâu.”

Anh Lý cười cười, đẩy Giang Nguyệt đi vào bên trong: “Đây là cô người mẫu bán thời gian hôm nay mới đến của chúng tôi, cô ấy vừa xinh đẹp lại rất có khí chất.”

Giang Nguyệt cũng chưa ý thức được điều gì, cho đến khi nhìn thấy hai người bên trong, bước chân lập tức dừng lại.

Ngay cả ở Hoa Thành, nhiệt độ hiện tại so với mùa hè cũng đã giảm xuống không ít, đã không còn thích hợp để mặc trang phục mùa hè nữa.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu caramel ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc cực kỳ nho nhã và sang trọng.

Lúc này, hắn đang lười biếng mà ngồi dựa vào ghế sô pha, nhâm nhi tách trà một cách tinh tế.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi đặt tách trà xuống, nâng mắt lên nhìn cô. Trong đôi mắt lạnh lùng đó của hắn chỉ có duy nhất một mình cô.

Trong ánh mắt chăm chú của hắn, hiện lên sự ngạc nhiên và dò xét, nhưng phần lớn vẫn là sự lạnh lùng trước sau như một của hắn, hơi hơi nhướng mày mà nhìn cô.

Khoảnh khắc khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Nguyệt bất giác mà chấn chỉnh lại tinh thần một chút.

Suy nghĩ đầu tiên của cô, đó chính là Tiêu Kỳ Nhiên đang ở chỗ này.

Suy nghĩ thứ hai, là Tiêu Kỳ Nhiên quen biết với Thượng Trạch Văn.

Thượng Trạch Văn vốn đang nhìn bức tranh ở trên tường, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt anh ta sáng lên:

“Cô Giang, thật trùng hợp.”

Anh ta đi qua, ý cười treo trên mặt: “Tiêu, người con gái xinh đẹp này tôi biết, để tôi giới thiệu với anh. Cô ấy tên là Giang…”

“Giang Nguyệt.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra, nói ra hai chữ.

Quan hệ giữa hắn và Giang Nguyệt còn chưa tới mức cần tới người bên ngoài giới thiệu hộ.

Thượng Trạch Văn vừa mừng vừa sợ: “Tiêu, hai người quen nhau sao?”

“Quen.”

“Không quen.”
 
Chương 774


Chương 774

Cả hai thốt ra cùng một lúc, nhưng lại đưa ra những câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau, làm cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Thượng Trạch Văn giật mình, anh ta nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa hai người, nhún nhún vai, mang ánh mắt ý vị thâm trường nói:

“Là bạn cũ, hay là… người tình?”

Từ “Người tình” thật sự có ý nghĩa rất sâu sắc, hoàn toàn có thể xuyên tạc thành những ý nghĩa phù phiếm hơn.

Bàn tay buông thõng bên người của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.

“Là bạn gái, chẳng qua là gần đây cô ấy đang giận dỗi.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, khách khí cười cười, hắn đi về phía Giang Nguyệt, động tác thân mật mà ôm eo cô, cười hỏi:

“Còn tức giận sao? Đừng quậy nữa được không, ngoan.”

Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng. Cô hai mắt lên nhìn hắn, mở miệng muốn vạch trần, bỗng nhiên hắn dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói:

“Cứ nghe tôi trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với em.”

Giang Nguyệt mím chặt môi, kiềm chế cảm xúc của bản thân, chỉ nhìn chằm chằm hắn, cô muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.

“Được rồi, thế giới này nhỏ thật đấy.” Thượng Trạch Văn cảm thấy rất kinh ngạc:

“Hai người là hai người bạn đầu tiên của tôi sau khi trở về Trung Quốc, tôi thật sự không ngờ hai người là một đôi.”

Anh ta đi qua vỗ vỗ bả vai của Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu, phụ nữ sinh ra là để được dỗ dành, đặc biệt là một người phụ nữ đẹp như cô Giang đây, càng cần đàn ông yêu thương, mới có thể giữ được.”

“Nghe có vẻ là anh rất có kinh nghiệm.” Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:

“Nếu đã như vậy, thì có thể để tôi với bạn gái ở riêng một lát được không?”

Cho dù là ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể nghe ra những ẩn ý khác trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế bất đắc dĩ mà khoát tay áo, mang ý cười ái muội nói:

“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Nhìn Thượng Trạch Văn đã đi xa, Giang Nguyệt nhanh chóng đẩy cái tay của Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt bên hông cô ra, không lộ ra dấu vết mà lùi về phía sau từng bước.

Cô cố gắng giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.

Anh Lý ở một bên có chút xấu hổ mà xoa xoa tay, không nghĩ tới hai người lại là loại quan hệ này:

“Vậy thưa ngài, ngài còn vẽ chứ?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Vẽ.”

Anh Lý bảo Giang Nguyệt ngồi xuống ghế, giải thích cho cô những điều cần thiết: “Thật ra làm người mẫu rất đơn giản, cố hết sức thả lỏng là được, tự nhiên là quan trọng nhất.”

Giang Nguyệt đã từng đại diện phát ngôn cho rất nhiều thương hiệu, cũng có vô số bức ảnh chân dung. Cô tất nhiên biết tư thế hay góc độ nào có thể thể hiện ra tốt nhất những ưu điểm của bản thân.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhanh không chậm mà nâng bảng vẽ lên.

Chờ đến khi anh Lý đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt lập tức muốn đứng dậy khỏi ghế, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng:
 
Chương 775


Chương 775

“Đừng nhúc nhích.”

Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua người của cô: “Em làm người mẫu, mà lại thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?”

Giang Nguyệt bĩu môi, sự quật cường từ trong xương cốt khiến cho cô vừa đứng lên rồi lại ngồi xuống, một lần nữa lại duy trì tư thế ngồi đã được sắp xếp khi trước, một chút cũng không nhúc nhích.

Dáng người của cô rất tốt, lưng mảnh khảnh mang mỹ cảm. Lúc này cô ngẩng cao đầu ngồi ưỡn ngực, cái cổ thon dài trắng nõn như thiên nga, cằm hơi nâng lên, không hề ngại ngùng, phô bày một cách tiêu chuẩn thân thể của cô.

Phòng tranh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc của đầu bút trên giấy.

Cho dù Giang Nguyệt có chuyên nghiệp đến đâu, thì nếu cứ liên tục thực hiện mãi một động tác trong thời gian quá lâu cũng sẽ mệt mỏi, xương đùi của cô bắt đầu có chút tê dại.

Điều này Giang Nguyệt vẫn còn có thể chịu đựng được, thứ mà cô không thể chịu đựng được đó chính là ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại trên khắp người cô.

Điều này làm cho cô đứng ngồi không yên, lòng bàn tay cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng mặt ngoài cô lại làm cho người ta không nhìn ra có một chút khẩn trương nào.

“Tại sao em lại đột nhiên đến đây làm người mẫu vẽ tranh?” Chỉ chốc lát sau, giọng nói của người đàn ông phá vỡ sự im lặng:

“Bách Kiều không trả lương đủ cho em sao?”

Thân thể Giang Nguyệt không nhúc nhích, nhưng môi lại mấp máy: “Tôi cùng bạn ở trong đoàn kịch đến đây, cô ấy làm part-time bên này.”

“Sau đó em cũng thuận tiện đến trải nghiệm sao?” Đầu bút của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại:

“Ở Giang San, chi phí phát ngôn cho một lần làm người mẫu của em, so với cái này thì nhiều hơn rất nhiều.”

Giang Nguyệt không biết hắn đột nhiên nhắc tới những lời này là có dụng ý gì.

Hắn là cảm thấy cô hiện tại rất rẻ tiền, hay là nói cô đã tự hạ thấp địa vị của bản thân so với ngày trước?

“Em không nên đến quá gần Thượng Trạch Văn.” Âm sắc của hắn trầm xuống hai phần, trong lời nói có chút ngữ khí cảnh cáo.

Giang Nguyệt mím môi.

Cô nói: “Vậy Tiêu tổng thử nói xem, tôi có thể thân thiết với người đàn ông nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời trầm mặc.

“Tiêu tổng, tôi và anh không có quan hệ gì hết, đem dục vọng khống chế mà anh không nên có đều thu lại hết đi.” Giang Nguyệt lạnh giọng:

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng điều đó không cần thiết, tôi cũng không nhất định sẽ nghe.”

“Huống hồ, so với những người đàn ông khác, tôi càng không nên thân cận quá với anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt một lúc, bàn tay cầm bút của hắn đột nhiên dùng sức, xương ngón tay thon dài cũng trở nên trắng bệch.

Mấy câu nói nhẹ nhàng của cô lại giống như đầu cây đã gọt nhọn đâm thẳng vào ngực hắn, có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

Thái độ muốn cùng hắn phân rõ quan hệ của cô, thật sự quá rõ ràng.

Lại qua không biết bao lâu, người đàn ông dừng bút, nói ngắn gọn: “Được rồi.”

Vì thế Giang Nguyệt đứng dậy, cử động bả vai, cổ và cánh tay, nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài.
 
Chương 776


 

Chương 776

“Em không đến xem tôi vẽ như thế nào sao?”

Giang Nguyệt dừng một chút, cô nghĩ liếc mắt một cái cũng không có cái gì, vì thế quay trở lại, liếc mắt nhìn bảng vẽ trong tay của Tiêu Kỳ Nhiên.

Thật ra vừa rồi trong lòng Giang Nguyệt đã kinh ngạc, chưa từng nghĩ tới Tiêu Kỳ Nhiên lại có thể vẽ tranh, đây là một mặt cô không biết.

Khi nhìn thấy bức tranh thành phẩm, cô sửng sốt, lại có một cảm giác khác thường đặc biệt.

“… Anh vẽ cái này à?” Giang Nguyệt không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng lẽ trong phòng này còn có người khác sao?”

Ký hoạ là một phương pháp hội hoạ thể hiện ra thế giới nội tâm của người vẽ.

Bởi vì không có đủ thời gian để trau chuốt và hoàn thiện, nên vì vậy các hoạ sĩ thường tập trung vào cảm xúc chủ quan của họ để khắc hoạ các nhân vật, chẳng hạn như vóc dáng của người mẫu, nét mặt, thần thái, trang phục…

Vì vậy, cùng một người mẫu, nhưng khi tìm những người khác nhau để phác họa, thì trên giấy vẽ cũng sẽ phản ánh những hiệu ứng hình ảnh có ý tưởng và phong cách khác nhau.

Giang Nguyệt trong bức vẽ này, đôi mắt lạnh như băng khiến người khác cảm thấy cách xa vạn dặm, phảng phất như một nữ thần không dính khói lửa nhân gian vậy, quanh thân cô quanh quẩn một loại khí chất người lạ chớ lại gần.

Trong đôi mắt kia tâm tình lại càng nhạt, trông vô cùng xa cách và quyến rũ, lại có vài phần âm lãnh, khiến cho người khó tới gần.

Đây chẳng lẽ là cô trong mắt của Tiêu Kỳ Nhiên sao?

Giang Nguyệt sững sờ nhìn bức tranh, trong khi Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu và nhìn chăm chú vào cô.

Cô nhìn rất nghiêm túc, có thể nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong mắt cô.

“Vẽ không giống?”

“Rất giống!”

Riêng về kỹ năng hội họa này, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất ưu tú, nét bút cùng chi tiết đều khắc họa đều rất tốt: “Như này là có thể bày sạp ở ven đường, bán tranh vẽ chân dung.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nghĩ tới cô lại có đánh giá như vậy, cười khẽ một tiếng: “Vậy sao em lại có vẻ rất kinh ngạc.”

“Chỉ là cảm thấy bất ngờ.”

Giang Nguyệt lên tiếng: “Tôi không nghĩ anh biết vẽ.”

Hơn nữa, còn vẽ rất tốt.

Lúc Giang Nguyệt đi học, lớp bên cạnh là lớp nghệ thuật, các tác phẩm mà sinh viên mỹ thuật ngồi bên trong vẽ ra đều sẽ được trưng bày trước cửa mỗi ngày.

Khi Giang Nguyệt học hành mệt mỏi, cô cũng sẽ đi xem tranh của họ. Nhưng không có bức nào đẹp bằng bức mà Tiêu Kỳ Nhiên đã vẽ trong vài chục phút này.

Có thể thấy, hắn có thiên phú trong hội họa, hơn nữa đây là sự luyện tập chăm chỉ của hắn.

“Vốn không có ai biết về việc này, tôi cũng đã lâu không vẽ qua, em hẳn là một trong số ít biết được.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Con trai trưởng của Tiêu gia, từ khi sinh ra đã vạch sẵn mọi con đường cho tương lai. Từ việc học chuyên ngành gì, đến lĩnh vực sẽ làm sau khi tốt nghiệp, thậm chí cuộc sống trong vài chục năm tới… dĩ nhiên là bao gồm cả hôn nhân, đều đã đi theo một quỹ đạo nhất định.”

“Trên quỹ đạo này, không có lựa chọn nào là học vẽ.”
 
Chương 777


Chương 777

Giang Nguyệt sửng sốt, không tự chủ được lên tiếng: “Nhưng anh vẫn vẽ rất tốt.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn ra sự mờ mịt trong ánh mắt của cô, cười nói: “Cũng không phải là tôi không thể vẽ. Nhưng nếu coi vẽ tranh là nghề nghiệp và ước mơ của cả đời mình, vậy thì điều đó là không có khả năng.”

Hắn vuốt ve vỏ bút chì trong ngón tay của mình, mỉm cười im lặng: “Điều đầu tiên tôi làm trái với mong muốn của gia đình trong cuộc đời này. Đó là cố gắng học vẽ ở trường trung học, lén lút chạy ra ngoài để tham gia các lớp học vẽ. Còn giấu hàng trăm bức tranh đã vẽ dưới gầm giường. Giáo viên lúc đó cũng hỏi tôi, có thể làm thành một bộ sưu tập tranh để ông ấy bán không?”

Có thể thấy được Tiêu Kỳ Nhiên có một khao khát trở thành một họa sĩ, và cũng có khả năng để trở thành một họa sĩ xuất sắc.

Anh đã có đủ trình độ để thực hiện một bộ sưu tập tranh khi còn ở trường trung học. Vì vậy có thể tưởng tượng tiềm năng trở thành họa sĩ của anh trong tương lai lớn đến mức nào.

“Còn những bức tranh kia thì sao? Nó đã được xuất bản rồi?”

“Đốt rồi.”

Giang Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt: “… Bị đốt cháy?”

Cô rất khó có thể tưởng tượng rằng mấy trăm bức tranh giống như trong tay mình, thậm chí còn có thể còn đẹp hơn, không phải được làm thành một bộ sưu tập tranh mà lại biến thành tro bụi trong ngọn lửa.

“Đúng vậy, nó bị đốt rồi. Một ngày nọ, dì giúp việc đã thấy và giao cho mẹ tôi.”

Khi Tiêu Kỳ Nhiên nhắc tới những chuyện này, vẻ mặt của hắn rất tùy ý: “Cha mẹ tôi cảnh cáo tôi rằng nếu tôi lại có bất kỳ suy nghĩ nào không nên có, sẽ phá hủy phòng tranh của giáo viên tôi.”

Đó rõ ràng là ước mơ và sở thích thuần túy nhất khi hắn còn trẻ, nhưng nó đã bị dập tắt bởi sự ép buộc. Giang Nguyệt nghe xong cảm thấy buồn mà thở dài.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy sự tiếc hận trên gương mặt Giang Nguyệt, nhịn không được cười lên thành tiếng:

“Thật ra những bức tranh đó bị đốt cũng không sao cả. Nhưng giáo viên của tôi là người khai sáng cho các bức tranh của tôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của thầy ấy.”

Đó là người thầy của hắn, một người không nên bị đối xử bất công chỉ vì bản thân hắn, thầy ấy còn có cuộc sống nghệ thuật của riêng thầy ấy.

“Từ đó trở đi, tôi liền biết cuộc sống của tôi cũng không phải do tôi quyết định.”

Tiêu Kỳ Nhiên lại muốn hút thuốc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nguyệt, tay hắn dừng lại giữa chừng, đặt nó trở về bên người:

“Con đường tương lai của tôi, mỗi một bước, mỗi một bước đều đã được lên kế hoạch hoàn mỹ và chính xác. Nó sẽ không thể thay đổi hoặc ảnh hưởng bởi ý muốn của tôi. Và tôi cũng không cách nào thoát khỏi loại giam cầm này, trừ khi…”

“Trừ khi?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói nhẹ nhàng: “Trừ khi tôi trở thành một người mạnh mẽ hơn.”

Một câu nói ngắn gọn lại làm cho Giang Nguyệt cảm thấy thể xác và tinh thần run lên, ngay cả sống lưng cũng run nhẹ.

Trở thành một người mạnh mẽ hơn?

“Tôi thu hồi đánh giá vừa rồi.” Một lúc sau, Giang Nguyệt mới chậm rãi nói:

 
 
Chương 778


Chương 778

“Thật ra tôi cảm thấy bức tranh của anh vẽ rất đẹp, giống như thầy của anh đã nói, trình độ của anh có thể trở thành họa sĩ rồi.”

Tiêu Kỳ Nhiên khẽ rũ mắt xuống, hời hợt cười cười: “Phải không? Cám ơn.”

Chuyện có thể trở thành họa sĩ hay không, hiện nay đối với Tiêu Kỳ Nhiên đã gần ba mươi tuổi mà nói, đã không quan trọng như vậy nữa.

Hắn chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó chính là học tài chính, học kinh doanh, học cách tiếp quản Tiêu gia từ trong tay Tiêu Viễn Phong, làm cho con tàu thương mại khổng lồ này có thể vận hành vững vàng và lâu dài hơn.

Vì lý do này, hắn tất nhiên phải vứt bỏ một số thứ thuộc về hắn.

Ví dụ, giấc mơ làm một họa sĩ chẳng hạn.

Giang Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, người được nâng niu lớn lên như Tiêu Kỳ Nhiên, là một người tao nhã lạnh lùng, từ nhỏ không phải lo lắng về chuyện cơm no áo mặc, cũng sẽ có những hối tiếc và thất vọng.

“Cuộc sống không phải là một đường ray được thiết lập, mà là một vùng hoang dã vô tận.” Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói:

“Con người ít nhất cũng nên sống cho mình, dù chỉ một chút.”

Giang Nguyệt không phải là Tiêu Kỳ Nhiên, không có biện pháp tự mình trải nghiệm ý thức về vận mệnh và trách nhiệm của gia đình hắn, nhưng cô sẽ cảm thấy tiếc cho tài năng và giấc mơ của hắn.

“Em nói đúng.” Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên nâng lên, ánh mắt thâm trầm mà ý tứ không rõ:

“Tôi không phải thánh nhân, đương nhiên là luôn có một phần nhỏ muốn vì chính mình.”

Giang Nguyệt im lặng lắng nghe.

“Ngoại trừ chuyện vẽ tranh, trong đời tôi còn có một chuyện phản nghịch lần thứ hai.”

“Chuyện gì vậy?” Giang Nguyệt vô thức hỏi.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một cái thật sâu, thật lâu sau mới nói: “Không quan trọng, khả năng cao vẫn như trước đó, sẽ thất bại.”

Khi hắn nói những lời này, có một dấu vết của sự thờ ơ và bất lực rõ ràng.

Giang Nguyệt thật sự là tò mò, cô vừa định hỏi thêm thì hắn lại chuyển đề tài sang cô:

“Bởi vì những chuyện này, cho nên lúc ấy em nói em muốn làm diễn viên, làm nữ minh tinh, làm ảnh hậu, tôi mới có thể thành lập Giang San vì em, đem một phần trọng tâm cùng sự chú ý đặt ở ngành công nghiệp giải trí.”

“Em có tài năng để trở thành một diễn viên, lại tràn đầy yêu thích với nghề này. Tôi rất vui khi đầu tư vào chuyện này.”

Giang Nguyệt sửng sốt: “Giang San… là vì tôi mà thành lập?”

“Nếu không thì em nghĩ là thế nào?” Tiêu Kỳ Nhiên nhấc mí mắt lên nhìn cô:

“Ngoại trừ nguyên nhân này, tôi có lý do gì mà dưới một loạt ma trận kinh doanh, còn nhất định phải mở một công ty giải trí không có giá trị gì đối với tập đoàn Tiêu Thị?”

Nếu không vì Giang Nguyệt, anh thậm chí sẽ không có bất kỳ ý tưởng đầu tư nào vào ngành công nghiệp này.

Giang Nguyệt tiêu hóa một chút lời hắn nói, chậm chạp ý thức được hắn đang nói cái gì:

“Cho nên, bởi vì chính anh đã trải qua chuyện như vậy, mới muốn cho tôi trưởng thành, nỗ lực thực hiện ước mơ của tôi?”

“Đúng là có ý này.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, dừng lại trong chớp mắt, tựa hồ còn chưa nói hết lời, nhưng lại đem nó nuốt vào cổ họng.
 
Chương 779


Chương 779

Giang Nguyệt không bao giờ nghĩ tới mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.

Tiêu Kỳ Nhiên sẽ kiên nhẫn giải thích tất cả nguyên nhân với cô, lại nói với cô về quá khứ của anh, thản nhiên nói cho cô biết nguyên nhân thành lập Giang San.

Từng chuyện, từng chuyện một, dường như tất cả đều là vì cô.

Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra cảm xúc của cô không đúng: “Em có tâm sự?”

Phòng tranh rất yên tĩnh, cách ly với tất cả tiếng ồn, rất thích hợp để bình tâm và suy nghĩ, lại càng phù hợp để phản ánh thế giới nội tâm.

“… Tôi đột nhiên không biết đâu mới là anh thật.” Giang Nguyệt mím môi, chậm rãi nói:

“Tôi thậm chí còn không biết, tất cả những chuyện này có phải là giấc mộng do anh dệt ra hay không?”

Hắn đã từng dùng những lời cay nghiệt nhất để sỉ nhục cô, mà nay lại dịu dàng nuông chiều cô như vậy.

Nó giống như một cơn ác mộng, lại giống như một giấc mộng đẹp, luân phiên phản chiếu lẫn nhau, khiến cô không thể phân biệt được đâu là thực tế.

Cô chỉ sợ rằng nếu cô đi sai một bước, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn Giang Nguyệt.

“Xin lỗi.” Thanh âm của hắn nặng nề: “Tôi biết hành vi của mình mang đến cho em nhiều tổn thương, hiện tại bù đắp cũng là vô ích.”

“Lúc này nói những chuyện này có vẻ có chút giả dối, nhưng… chuyện phản nghịch thứ hai trong cuộc đời tôi là đi ngược lại với ý nguyện của gia đình, muốn yêu những gì tôi yêu.”

Trái tim Giang Nguyệt nhất thời trống rỗng.

Yêu những gì anh yêu?

“Vì để chuyện này có thể thành công, tôi tốn rất nhiều tâm sức cùng thời gian để loại bỏ đi những chướng ngại trước mắt. Tôi không muốn bi kịch khi còn trẻ sẽ lặp lại lần nữa.”

Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi cũng không hy vọng bảo vật mà tôi nâng niu sẽ trở thành nạn nhân, trong mắt người khác như có như không, như một con bài để uy hiếp tôi.”

Chỉ có biểu hiện thờ ơ không thèm để ý, đẩy cô ra càng xa, cô mới càng an toàn.

Cùng anh không hề có liên quan, cô mới có thể yên lòng.

Anh có thể chấp nhận việc những bức tranh của mình đã bị đốt cháy thành tro bụi, nhưng Giang Nguyệt thì không thể!

Anh sẽ phát điên mất!

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy một loại hoảng sợ cùng lo âu không nên thuộc về anh, lại một lần nữa cuốn tới, ăn mòn tâm tình cùng linh hồn của hắn.

Đã lâu, rất lâu rồi anh mới có cảm giác hoảng sợ như vậy.

“Lý do tôi làm tổn thương em bằng những lời cay nghiệt là bởi vì tôi hy vọng có thể lừa gạt mọi người.” Anh rũ mắt xuống, tự giễu nở nụ cười:

“Nhưng nếu thật sự muốn lừa gạt tất cả mọi người, việc đầu tiên phải làm, chính là lừa gạt chính mình trước.”

Lừa dối bản thân anh rằng anh không yêu cô.

Anh tự dối lòng là mình chán ghét cô, dối lòng không muốn dính dáng gì đến cô, dối lòng mình chỉ là ân nhân của cô, hai người không có gì khác ngoài quan hệ tình nhân.

Nhưng thật lòng làm sao có thể lừa gạt?
 
Chương 780


Chương 780

Hành vi của anh, đều là dối mình dối người. Toàn bộ đều là dối lòng!

Trong vô số ngày đêm đó, anh đã sớm bị báo ứng, đau đớn làm anh không ngủ được, cả trái tim đều tan rã theo.

“Tôi từng vô số lần cố gắng lý trí, muốn để em ra đi, để em được tự do.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nói:

“Nhưng trái tim tôi nói cho tôi biết, tôi không muốn, tôi không thể, cũng không thể không yêu em.”

Giống như có một tia sáng nóng rực xuyên thấu, dọc theo ngực Giang Nguyệt, dùng tốc độ cực nhanh theo máu khuếch tán ra toàn thân, đem tin tức này truyền đi mọi nơi.

Dường như tất cả sự không chắc chắn và nghi ngờ, giờ khắc này cuối cùng đã nhận được lời giải đáp.

Anh nói rằng anh không thể không yêu cô.

“Chỉ có chuyện này là tôi không buông tay được, tôi cũng không muốn từ bỏ.” Tiêu Kỳ Nhiên đi tới nắm lấy tay Giang Nguyệt, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô, kéo cô đến gần mình hơn.

“Là lỗi của tôi, là sự kiêu ngạo cùng cố chấp của tôi làm tổn thương em. Tôi sẵn sàng chuộc tội, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần em đừng rời bỏ tôi, được không?”

Giang Nguyệt hồi lâu không nói gì, chóp mũi hơi chua xót, cơ hồ rất cường ngạnh rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay của Tiêu Kỳ Nhiên đột nhiên trống rỗng, làm cho sắc mặt hắn trở nên căng thẳng.

“Yêu một người, là như vậy sao?”

Giang Nguyệt cắn môi một cái, suy nghĩ về câu nói của hắn: “Hoặc là nói, đối xử với nhau theo cách mà anh đã làm, đó chính là yêu sao?”

Giọng điệu của cô rất bình thản, bình tĩnh đến mức không có một chút gợn sóng nào:

“Nhưng tôi cảm thấy, tình yêu không nên là tổn thương.”

“Tình yêu không phải là sự bù đắp và chuộc lỗi, càng không phải là áy náy cùng lời xin lỗi sau khi làm sai.”

Cô thật sự bình tĩnh, tựa như những gì Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói, cũng không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cô.

Cô vẫn không tha thứ cho hắn!

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy trong tim đau âm ỉ.

Hắn siết chặt nắm tay, rồi lại nhanh chóng buông ra.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh có quyền có thế, anh đương nhiên có dũng khí cùng sức mạnh để làm lại và vãn hồi.”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống từ hốc mắt: “Cho dù anh không thể trở thành họa sĩ, anh còn có thể làm tổng giám đốc, vẫn có địa vị rất cao trong xã hội này, anh không có gì đáng thương.”

“Anh có quá nhiều sự lựa chọn, làm cho anh cảm thấy tất cả mọi thứ đều nên dựa theo kế hoạch của anh mà tiến hành. Ngay cả việc yêu ai, dùng cách thức nào để yêu cũng phải nằm trong tính toán của anh.”

Giang Nguyệt dừng lại hai giây, sau đó cực bình tĩnh cùng lạnh nhạt mở miệng:

“Anh có thể lựa chọn phương thức yêu của anh. Tôi đương nhiên cũng có quyền lựa chọn tiếp nhận hay không.”

“Tôi không tiếp nhận!”



Khi anh Lý thanh toán tiền lương cho Giang Nguyệt và Lưu Thấm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ mạnh vào trán một cái:
 
Chương 781


Chương 781

“Thấm Thấm, người bạn này của em có phải là ngôi sao lớn hay không? Sao tôi cứ có cảm giác như đã từng thấy trên TV.”

“Anh Lý, phản ứng của anh cũng quá chậm đi.” Lưu Thấm đếm tiền trong tay, cười nói: “Đây chính là Giang Nguyệt – Giang đại minh tinh, trước kia rất nổi tiếng đó.”

Giang Nguyệt bình tĩnh kéo Lưu Thấm, ý bảo cô không cần nói nữa.

“A a, tôi nhớ ra rồi.” Sau đó Anh Lý mới nhận ra: “Trước đây từng quay bộ phim “Hoa hồng có gai”, nhưng hình như không giống trong phim cho lắm.”

Giang Nguyệt trong “Hoa hồng có gai”, vào vai một người phụ nữ nông thôn với khuôn mặt xám xịt, kiểu tóc và trang điểm cũng hoàn toàn khác biệt so với hiện tại, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa gần đây Giang Nguyệt cũng không có hoạt động gì, trong mắt công chúng đã sớm giảm nhiệt độ không ít, đi trên đường cũng không có ai đặc biệt chú ý đến cô ấy.

Sẽ luôn có những người mới đến và đi, trong thời đại giải trí đáng sợ này, sau khi bị đào thải, rất khó để mọi người có thể nhớ đến.

Ký ức của con người bị lãng quên rất nhanh, đáng sợ đến mức khiến cho người ta cảm thấy tàn nhẫn.

Giang Nguyệt cầm khoản thù lao này, dẫn Lưu Thấm đến một quán thịt nướng bên cạnh phòng làm việc ăn cơm.

Miếng thịt thái lát được nướng đến mức kêu xèo xèo, nhiều dầu mỡ, và rất ám mùi khói.

Lưu Thấm bận rộn cả ngày, lúc này đã sớm đói không chịu nổi, cầm rau diếp gói thịt nhét vào miệng, mơ hồ hỏi cô:

“Chị Nguyệt, hôm nay chị thế nào?”

Giang Nguyệt cúi mặt: “Cũng may, không quá mệt mỏi.”

Thể xác và tinh thần cô rõ ràng đã mệt mỏi đến kiệt sức…

Chỉ ăn thịt nướng thôi thì không đủ, dù sao ngày mai là chủ nhật, Lưu Thấm gọi mấy chai rượu sochu, loại rượu này ngọt nhưng nồng độ cồn không thấp.

Gần đây nhiệt độ giảm xuống, Giang Nguyệt có chút cảm nhẹ, lúc tới cô đã uống thuốc, cho nên không uống rượu.

Lưu Thấm uống say, lôi kéo Giang Nguyệt bala bala nói chuyện không ngừng, khi ra khỏi quán thịt nướng và chuẩn bị bắt taxi trở về, cô ấy vẫn ôm Giang Nguyệt không buông.

“Chị Nguyệt, bạn trai của chị đâu?” Lưu Thấm nấc một tiếng, lau miệng: “Chị uống rượu rồi, nhớ để bạn trai đến đón, như vậy sẽ an toàn hơn.”

Xe cộ qua lại trên đường phố, Lưu Thấm say đến không rõ ràng, lè lưỡi nói: “Bạn trai của chị đâu, để anh ấy đến đón chị về, như vậy an toàn hơn.”

Giang Nguyệt dừng một chút, nhớ tới vừa rồi khi ở trong phòng tranh, Tiêu Kỳ Nhiên nói với Thượng Trạch Văn rằng mình là bạn gái của anh ta.

Lúc ấy cô không kịp phản ứng, hiện tại mới chợt nghĩ đến, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt những người khác, giới thiệu thân phận của cô như vậy.

Mặc dù vậy, điều này vẫn được thực hiện mà chưa có sự cho phép của cô.

Rõ ràng đã từng muốn nghe điều ấy từ trong miệng anh, mà khi anh thực sự nói ra, cô thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí theo bản năng sẽ tức giận với anh vì bị người ngoài hiểu lầm.
 
Chương 782


Chương 782

Lưu Thấm thấy Giang Nguyệt ngây người, túm lấy cô nói: “Mau gọi điện thoại cho bạn trai chị đi.”

Giang Nguyệt trả lời cô ấy một câu: “Tôi không có bạn trai.”

Lưu Thấm không tin: “Sao lại không có, người đàn ông thường xuyên cùng chị diễn tập trong đoàn kịch đó không phải sao?”

Cô ấy đang nói về Kiều Cẩn Nhuận.

Lưu Thấm đang say lắc đầu lắc đầu: “Ngày nghỉ cuối cùng của em không cẩn thận để quên dây sạc ở đoàn kịch. Lúc em trở về lấy thấy chị đang diễn tập, ánh mắt người đàn ông kia đều không thể rời mắt khỏi người chị.”

Giang Nguyệt sững sờ: “Khi nào thì…”

Cô vốn định hỏi Lưu Thấm khi nào nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận, không nghĩ tới đối phương đã tự mình nói tiếp:

“Chị Nguyệt, chị đừng giấu diếm, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, em sẽ không nói lung tung đâu.”

Lưu Thấm quấn chặt lấy, nhất định phải nói chờ sau khi Kiều Cẩn Nhuận nhận được cuộc gọi của Giang Nguyệt cô mới đi. Không thể làm gì được, Giang Nguyệt đành phải gọi điện thoại:

“Bác sĩ Kiều, bây giờ anh có đang ở Hoa Thành không?”



Lúc Kiều Cẩn Nhuận chạy tới, Giang Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất với Lưu Thấm.

Lưu Thấm tửu lượng rất kém, nhưng lại la hét muốn uống, điển hình là người đã yếu mà còn đòi ra gió.

Vừa rồi cô ấy đứng ở ven đường hóng gió một hồi, sau đó nôn ra hết những thứ vừa mới nhét vào bụng, Giang Nguyệt đang vỗ lưng cho cô ấy.

“Ổn không?” Kiều Cẩn Nhuận đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ, đi thẳng tới chỗ Giang Nguyệt:

“Uống quá nhiều?”

“Tôi không uống rượu.” Giang Nguyệt lắc đầu: “Là bạn của tôi, cô gái nhỏ uống hơi nhiều, dạ dày không thoải mái.”

Nghe vậy, Kiều Cẩn Nhuận quan sát Giang Nguyệt vài lần, xác định cô tỉnh táo, mới bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng theo suốt dọc đường rốt cục rơi xuống.

May mắn thay, cô ấy không sao.

Lúc anh đến trong tay cầm một chiếc túi đồ, bên trong là một chai nước khoáng cùng một hộp thuốc giải rượu: “Để cho bạn của cô uống thuốc đi, sau khi nôn mửa dễ bị đau bụng.”

Giang Nguyệt giúp Lưu Thấm uống thuốc, cười nói: “Bác sĩ Kiều vẫn luôn cẩn thận như vậy.”

“Còn không phải vì lo lắng cho cô sao, cả ngày đều không biết chú ý thân thể của mình, lúc gọi điện thoại cho tôi lại là buổi tối, tôi đoán có thể là cô đã uống rượu.”

Giang Nguyệt hơi giật mình, một lát sau mới cười nói: “Bác sĩ Kiều, tại sao anh lại giống mẹ tôi vậy? Anh có thể bắt kịp chị Trần về việc dài dòng.”

Lưu Thấm bình tĩnh lại, thò đầu vào giữa hai người bọn họ: “Chị Nguyệt, làm sao có thể gọi mẹ? Đây là sự săn sóc và yêu thương của bạn trai dành cho chị.”

Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một giây, ngay sau đó Giang Nguyệt lập tức xua tay giải thích:

“Cô ấy đã uống quá nhiều và nói chuyện vớ vẩn.”

Bầu không khí bởi vì câu nói này của Lưu Thấm, trở nên có chút ngột ngạt.

Cũng may Kiều Cẩn Nhuận không nói gì, hợp lực cùng Giang Nguyệt đưa Lưu Thấm về nhà.
 
Chương 783


Chương 783

Chờ tới thời điểm đưa Giang Nguyệt trở về, thời gian cũng hơi muộn.

Buổi tối đầu thu ở Hoa thành, sương giăng dày đặc. Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo khoác dài tay mỏng, trong lúc chờ xe cô vô thức thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm:

“Mùa thu đến rồi.”

Kiều Cẩn Nhuận trực tiếp cởi áo khoác của mình đưa cho Giang Nguyệt: “Nếu không ngại, cô có thể khoác lên.”

Giọng nói của anh trầm ổn, động tác uyển chuyển, trên đôi tay thon dài mảnh khảnh của anh là khoác chiếc áo gió có độ dày nhất định.

Giang Nguyệt hỏi: “Anh không lạnh sao?”

Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi đang mặc một chiếc áo len bên trong.”

Giang Nguyệt lúc này mới giơ tay lên nhận lấy, vui vẻ nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, đem áo khoác gió mở ra khoác lên người.

Trên quần áo có mùi rất sạch sẽ, giống như mùi nước xà phòng còn sót lại trên quần áo sau khi phơi khô, lại giống như mùi ánh mặt trời buổi chiều để lại trên quần áo.

Thân hình Kiều Cẩn Nhuận cao gầy, chiếc áo khoác trên người Giang Nguyệt khiến cô trông nhỏ nhắn, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh.

Hai người từ trong khu nhà Lưu Thấm đi ra, đèn đường liên tục đem bóng dáng hai người sóng vai nhau kéo dài rồi lại kéo ngắn.

“Bác sĩ Kiều, tôi có một câu hỏi.” Giang Nguyệt kéo cổ áo, ngăn không cho gió lùa vào.

“Cô hỏi đi.”

“Anh thích tôi từ khi nào, hoặc là nói, anh cảm thấy tôi có điểm nào đáng để anh thích?”

Giang Nguyệt thật sự không cảm thấy mình và Kiều Cẩn Nhuận từng có bất kỳ khoảnh khắc lãng mạn đẹp đẽ nào:

“Tôi luôn gây thêm phiền toái cho anh.”

Ngay cả lần đầu tiên gặp Kiều Cẩn Nhuận, cũng là đi đến bệnh viện khám bệnh.

Cô hỏi một cách chân thành, trong mắt đều là thành khẩn cùng nghiêm túc.

Kiều Cẩn Nhuận đứng yên, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, suy nghĩ một hồi, mới mở miệng:

“Lúc tôi nhìn cô, tôi luôn cảm thấy như đang nhìn vào chính mình trong quá khứ.”

“Chính mình trong quá khứ?”

“Mê mang, do dự không tiến, muốn chấm dứt hết thảy chính mình.”

Giang Nguyệt im lặng một thoáng.

Cô nhớ lúc đó bác sĩ tâm lý đã nói với cô, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn của em gái, Kiều Cẩn Nhuận từng có một thời gian rất đen tối và chán nản. Anh không thể cầm dao mổ, càng không thể đối mặt với người nhà.

Kiều Cẩn Nhuận rất bình tĩnh nói: “Nếu như nhất định muốn tôi tìm lý do, có lẽ ngày cả bản thân tôi cũng không giải thích được. Nếu muốn tôi nói rõ ràng, thì hẳn là tôi đang nghĩ biện pháp tự cứu mình.”

“Con người không thể xuyên qua thời gian và không gian, đánh thức chính mình đã từng lạc lối trong quá khứ.” Ánh mắt anh không rời khỏi Giang Nguyệt:

“Nhưng nếu có thể cứu được linh hồn bị lạc giống nhau, có lẽ cũng được coi là đang cứu vớt chính mình đi.”
 
Chương 784


Chương 784

“Cứu người cũng chính là cứu mình, đúng không?” Giang Nguyệt lẩm bẩm nói: “Bác sĩ Kiều thật sự là một bác sĩ nhân từ, có lòng từ bi.”

“Có lẽ là vậy.” Kiều Cẩn Nhuận nhẹ giọng nói: “Nhưng nhiều hơn nữa, là tôi hy vọng cô có thể hạnh phúc.”

Giang Nguyệt cúi đầu, lặp đi lặp lại hai chữ này.

Hạnh phúc…

Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô rũ mắt không nói gì, thì tiếp tục: “Tôi không chắc bây giờ cô có tâm trạng gì. Nếu lời thổ lộ và tâm ý của tôi tạo thành áp lực và ảnh hưởng đến cô, tôi xin lỗi.”

“Không, không…”

“Thật ra ý định của tôi, cũng không phải nhất định là ở cùng một chỗ với cô. Câu hỏi này cũng không nhất thiết phải có một câu trả lời.”

Giang Nguyệt ngước mắt lên.

“Ở cùng một chỗ cũng tốt, không ở cùng một chỗ cũng được. Mấu chốt cũng không phải là có thể cùng nhau hay có thể đi đến cuối cùng hay không.”

Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Chỉ cần có thể nhìn thấy cô có được hạnh phúc, tôi sẽ cảm thấy mình cũng rất hạnh phúc.”

Anh ấy luôn dịu dàng đến nỗi khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

Giang Nguyệt cảm thấy hốc mắt nóng lên, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Bác sĩ Kiều…”

Dưới ánh đèn đường, Kiều Cẩn Nhuận khẽ cúi đầu, từng chút từng chút tiến lại gần sát Giang Nguyệt.

“Đừng khóc, buổi tối sẽ bị cảm lạnh.”

Kiều Cẩn Nhuận cúi người xuống, từng chút, từng chút tiến lại gần Giang Nguyệt.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, đến mức khiến người ta hiểu lầm anh muốn hôn lên môi cô.

Hô hấp Giang Nguyệt dồn dập, lui về phía sau một bước: “Bác sĩ Kiều, tôi còn chưa nghĩ kỹ…”

Kiều Cẩn Nhuận nhìn vẻ mặt bối rối của Giang Nguyệt, nở nụ cười, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó đưa tay lên vuốt tóc cô.

“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, cùng ánh đèn hai bên đường hòa quyện, khiến cho bóng dáng hai người nhìn như đang âu yếm nhau.

Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước bọt một chút, lý do cự tuyệt vừa rồi còn chưa kịp nói ra miệng.

Nhưng trong nháy mắt, cô theo bản năng muốn cự tuyệt, điểm này cô có thể xác định.

Không biết vì sao, Giang Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua.

Trong bóng tối trống rỗng không có gì.

Cô lại quay đầu lại.

“Xin lỗi, vừa rồi đã không kìm lòng được.”

Anh chỉ là không khỏi kinh ngạc, hóa ra trên thế giới này, ngoài vầng trăng treo cao trên trời, lại còn có một vầng trăng ở ngay trong tầm tay.

“Cô không cần rối rắm về việc cho tôi một câu trả lời nữa.”

Kiều Cẩn Nhuận nhìn Giang Nguyệt, ý cười ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể may mắn hôn được ánh trăng của mình, điều này đã đủ viên mãn rồi.”
 
Chương 785


Chương 785

Anh coi cô như là một vầng trăng sáng trong trái tim mình.

“Giang Nguyệt, cô có một đôi mắt trong veo sáng ngời.” Anh cười nói: “Cô có một thế giới tinh thần gần như hoàn hảo, vì vậy đôi mắt của cô mới có thể sáng được như vậy.”

Trong thế giới đó, có những giấc mơ mà cô ấy muốn thực hiện, và cuộc sống mà cô ấy muốn hoàn thành.

“Tôi muốn giúp cô bảo vệ nó thật tốt, hy vọng cô sẽ luôn tươi sáng và xinh đẹp.”

Giang Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nói: “Thật xin lỗi bác sĩ Kiều.”

Cô xin lỗi vì tình yêu của anh.

“Không cần xin lỗi, Giang Nguyệt.” Ngược lại, anh cười càng sâu hơn: “Trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ nói ngang hàng, cũng không có bình đẳng, nếu không sẽ trở thành chuyện mua bán làm ăn.”

“Hãy làm những gì em muốn, yêu những gì em yêu thích và trở thành người em muốn trở thành.”

“Chỉ cần em hạnh phúc, tôi cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Mọi sự đầu tư tình cảm của anh đều không có gì tiếc nuối.

Con chim này đã được định sẵn là phải bay đi, anh chỉ muốn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đợi cô trở về.



Sau khi Kiều Cẩn Nhuận rời đi, Giang Nguyệt nhìn chiếc xe đi xa mãi cho đến khi nó biến mất trong màn đêm, cô mới ôm ngực, chuẩn bị xoay người trở về.

Áo gió trên người đều rất dày, là chất liệu chắn gió.

Cô vừa quay đầu lại, mắt vô thức đảo qua góc vừa rồi, đột nhiên nhìn thẳng vào người đàn ông đang đứng ở đó.

Rõ ràng vừa rồi nơi đó không có ai.

Trong đôi mắt đen láy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bất động, chỉ có những tia lửa nhỏ phát ra từ đầu ngón tay và làn khói nghi ngút quanh quẩn ở cổ tay.

Nếu như không nhìn kỹ, hắn cơ hồ muốn đem mình hòa làm một vào màn đêm.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Tiêu Kỳ Nhiên dập tắt điếu thuốc trên phiến đá của bồn hoa bên cạnh, và đi thẳng về phía Giang Nguyệt.

Khi nhìn thấy hắn, trong lòng Giang Nguyệt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng mang đến một cảm giác khác.

Cảm giác vừa rồi của cô quả nhiên chính xác.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại ở trước mặt cô, rũ mắt xuống nhìn cô.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần jean màu xanh, trang điểm nhẹ nhàng như nước, tổng thể càng giống với ngoại hình ban đầu của cô.

Ánh mắt của hắn dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở chiếc áo gió trên vai cô.

“Anh đang tìm tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô như trước, không lên tiếng.

Hắn đang đùa nghịch chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt mười phần bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

“Nếu anh không có lời nào muốn nói, vậy tôi trở về đây.”

Giang Nguyệt cúi đầu, nhìn mũi giày của mình: “Bên ngoài quá lạnh, Tiêu tổng không có việc gì, cũng về sớm một chút đi.”
 
Chương 786


Chương 786

Hai người họ dường như đã thay đổi thân phận, hiện tại Giang Nguyệt ngược lại trở thành người thiếu kiên nhẫn trước.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng không biết từ lúc nào bị mây che khuất, chỉ lộ ra một nửa, ngay cả ánh trăng cũng trở nên mông lung.

Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Hai người ở bên nhau à?”

Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ nào khác, giống như chỉ đơn giản hỏi cô đáp án cho câu hỏi này.

“Hai người” đương nhiên là ám chỉ cô và Kiều Cẩn Nhuận.

Giang Nguyệt dừng lại gần hai giây, gần như không phát hiện ra bất kỳ sự không hài lòng nào từ trong giọng điệu của hắn ta.

Không khác gì ngày thường, rất lý trí và bình tĩnh.

Giang Nguyệt cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt của hắn nói: “Tiêu tổng, theo dõi người khác là phạm pháp, nhìn trộm lại càng là vô đạo đức.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào cô: “Tôi đến tìm em, vừa vặn nhìn thấy.”

Tình cờ thấy, anh ta đang hôn em.

Khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu hôn cô, anh lại hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng cầm không được.

Họ đứng dưới ánh trăng.

Và anh đang đứng trong bóng tối.

Vì thế anh lựa chọn rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại xoay người trở về.

Anh phải hỏi rõ ràng.

“Giang Nguyệt, em yêu anh ta sao?”

Khi hắn hỏi, gần như có một cơn đau nhói.

Giang Nguyệt cũng có thể nhận ra, câu trả lời của cô đối với hắn vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể quyết định thái độ sau này của hắn đối với mình.

“Ừ.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai, cười nói: “Tôi đã chấm dứt hợp đồng rồi, cuộc sống cá nhân không cần phải báo cáo với Tiêu tổng.”

“Tôi cũng không phải là người của công chúng nữa, có thể tự do yêu đương.”

Cô chỉ cười, nhưng rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt cô. Nụ cười kia càng giống như là chút ánh đỏ cuối cùng dưới ánh mặt trời của hoàng hôn.

Có một cảm giác tan vỡ thoáng qua.

Cô cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng cô ấy đã suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp từ trong câu trả lời của cô cho rằng cô đã yêu Kiều Cẩn Nhuận và không dây dưa nữa, vậy thì từ nay về sau hai người sẽ quên nhau đi.

Sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

“Tiêu tổng, anh cần gì phải làm cho mình chật vật như vậy?”

Giang Nguyệt chớp chớp mắt, lại tiếp tục nói: “Anh có quá nhiều lựa chọn, vì sao cứ phải dây dưa với tôi như vậy, anh muốn làm gì?”

Cô hít sâu một hơi, xương quai xanh trên vai càng lộ rõ hơn: “Là do sự từ chối của tôi không đủ rõ ràng, hay là nỗi đau anh mang đến cho tôi, không đủ để anh cảm thấy nên dừng lại?”

Mặt trăng đã hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh trăng bị che kín đến nỗi không có một tia sáng nào có thể lọt xuống.
 
Chương 787


Chương 787

Đèn đường cũng mờ mịt, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối tăm không rõ.

Ánh mắt của hắn trở nên tan nát, bật lửa trong tay bị hắn nắm rất chặt, khớp xương cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch:

“Tôi chỉ muốn biết, tôi có phải một chút cơ hội cũng không có hay không?”

Giang Nguyệt cong mắt: “Có, nhưng phải xếp hàng.”

Khi cô cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hình trái lê rất nông. Chứ không phải là loại má lúm đồng tiền tròn trịa theo phong cách dễ thương, vì vậy chỉ có một chút ngọt ngào:

“Bên cạnh những người mà chúng ta đang nói đến bây giờ, còn có một hàng dài.”

“Đàn ông nhiều lắm, tôi nhất định phải chọn lựa kỹ càng. Nếu Tiêu tổng không phiền, tôi có thể cân nhắc đưa anh vào danh sách ứng cử viên.”

Bầu không khí dần chìm vào im lặng.

Giang Nguyệt cho rằng mình hẳn đã chạm đến cực hạn nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên:

“Tiêu tổng chắc là không có biện pháp tiếp nhận đúng không? Vậy thì cũng không có cách nào.”

Giang Nguyệt cười rất quyến rũ, đó là một kiểu tươi cười chỉ khi đối phó trong công việc cô mới biểu lộ ra, nó rẻ tiền, cũng rất tùy ý.

“Hay là, nếu Tiêu tổng thành tâm thành ý, vì sao không lựa chọn bỏ ra chút tiền, chen lên trước một chút?”

Nụ cười của Giang Nguyệt tuy rằng đẹp mắt, nhưng nó giống như tờ rơi phân phát trên đường cái, mỗi người đều có thể có một phần:

“Về phần bao nhiêu tiền, phải xem thành ý của Tiêu tổng rồi.”

Ý nghĩa đằng sau những lời nói này không thể rõ ràng hơn.

Cô muốn trở thành một kẻ đào mỏ lộ liễu trong lòng hắn, hoặc là một cô gái ham hư vinh. Cứ như vậy sẽ khiến hắn ghét bỏ cô.

Không có người đàn ông nào thích loại phụ nữ như vậy cả.

Giang Nguyệt nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đang trầm xuống, ánh mắt cũng nheo lại, trong lòng cô có dự cảm.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, câu tiếp theo của hắn chắc là sẽ muốn châm chọc cô tham lam vô độ, tự cho mình là đúng.

Hay là những lời khó nghe hơn, cay nghiệt hơn thì cô cũng đã quá quen thuộc rồi.

Dù sao hắn cũng nói không ít một câu này.

Nhưng mà, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ trầm mặc trong chốc lát.

Giang Nguyệt cũng không vội, cô đút tay vào trong túi áo gió, tươi cười trên mặt vẫn như cũ không có tản đi.

Cười đến một thời gian dài, khuôn mặt bắt đầu cảm thấy một chút cứng nhắc.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Hả?”

Giang Nguyệt đã đoán trước tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên có thể nói, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra ba chữ này.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không chịu buông tha: “Mười triệu đô đủ không?”
 
Chương 788


Chương 788

Hắn hỏi thật sự quá nghiêm túc, làm cho Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát.

Tại sao hắn ta không chơi bài theo lẽ thường?

Sắc mặt Giang Nguyệt cứng đờ, trong lòng không hiểu sao bắt đầu đánh trống: “… Còn chưa đủ.”

“Hai mươi triệu?” Tiêu Kỳ Nhiên tiếp tục nói, rõ ràng hắn ta đang nghiêm túc cân nhắc tính khả thi:

“Chỉ cần dưới năm mươi triệu đô, tôi có thể chuyển ngay. Nếu cao hơn, tôi chỉ có thể tạm thời tìm tài sản để thế chấp. Một số nhà máy ở Bắc Mỹ có giá trị cao, châu Âu thì đối tác còn nhiều hơn một chút. Nhưng dù vậy, vẫn cần một chút thời gian để kiểm kê tài sản, em có thể đợi tôi…”

Giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Kỳ Nhiên rất giống với một cuộc đàm phán thương mại trong kinh doanh, mỗi từ đều là hàng thật giá thật.

Không phải chỉ là nói dối.

“Đủ rồi.”

Tay Giang Nguyệt khẽ run rẩy, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn: “Tiêu Kỳ Nhiên, tốt nhất anh là đang nói nhảm.”

“Tôi không nói nhảm.”

Hắn ta hầu như không do dự nói: “Nếu em muốn những thứ này, tôi sẽ cho em tất cả những gì tôi có.”

“Đương nhiên, tôi cũng chỉ có những thứ này.” Nói xong, hắn nhẹ nhõm nở nụ cười:

“Nếu như những thứ này có thể đổi lấy một tư cách, vậy thì không thể tốt hơn.”

Hắn muốn dùng tài sản trăm tỷ này, đổi một tư cách khác?

Đổi lại tư cách gì? Tư cách để trở thành một trong vô số ứng cử viên mà cô vừa nói sao?

Giang Nguyệt chỉ cảm thấy lỗ tai trong chốc lát bắt đầu ù đi.

Điều này không phải là sự thật.

Hắn chắc chắn đang lừa gạt người khác.

Giang Nguyệt giống như là miễn cưỡng tìm lại một ít lý trí, cô rất miễn cưỡng nhếch môi:

“Anh cho rằng tôi là một đứa trẻ con, sẽ tin vào những câu chuyện cổ tích và những giấc mơ ngọt ngào mà anh dệt nên sao?”

“Nếu em không tin, ngày mai chúng ta có thể trực tiếp đến ngân hàng.”

Hắn nhìn vào mắt cô.

“Nếu như không chuyện bất ngờ gì xảy ra, ngày mai có thể làm thủ tục chuyển khoản năm triệu đô trước. Bốn mươi năm triệu còn lại, cần phải chờ ngân hàng huy động vốn.”

Nói đến đây, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Nguyệt Nguyệt, em biết đấy, việc này cần thời gian.”

Cho dù hắn ta giàu có đến đâu, cũng không có nghĩa là ngân hàng có thể nhanh chóng xuất ra nhiều tiền như vậy.

“Ngày mai là chủ nhật, ngân hàng không xử lý thủ tục.”

“Bọn họ sẽ làm cho tôi.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi đủ tiền, bọn họ sẽ làm cho tôi.”

Trong bầu không khí căng thẳng, Giang Nguyệt nhịn không được bị chọc cười, cảm khái một câu: “Cứ như anh là một nhà giàu mới nổi bất lương và vô lý vậy.”

“Cho nên, em có thích không?”

Tiêu Kỳ Nhiên cắn răng, trước khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận hôn Giang Nguyệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như vậy.
 
Chương 789


Chương 789

Vốn dĩ hắn là người rất kiên nhẫn.

Nhưng hắn luôn cảm thấy rằng nếu hắn đến muộn, ai đó sẽ hái mất hoa hồng của hắn.

Lòng bàn tay hắn siết chặt, góc cạnh của bật lửa khiến lòng bàn tay hắn đau nhức:

“Như vậy, em có thích không?”

Đây là kết quả mà Giang Nguyệt không nghĩ tới.

Cô có thể chấp nhận việc Tiêu Kỳ Nhiên chế giễu, coi thường cô. Thậm chí đối xử với cô bằng những lời lẽ khắc nghiệt, ác độc nhất, có lẽ cô có thể lấy nólàm cái cớ để tiêu sái rời đi, cô còn đã chuẩn bị sẵn những lời mỉa mai ở sẵn trong cổ họng.

Nhưng hắn đột nhiên hỏi: ‘Em có thích không?’ khiến cô không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Cứ như thể giáo viên đã vạch ra trước những điểm để ôn tập, nhưng đến khi thi đề thi lại ra ở phần nội dung khác, cô như học sinh ngồi trong phòng thì đó, lúng túng không biết làm sao.

Loại hành vi này, quá xấu xa rồi…

Bởi vì quá nhập tâm, nên khi bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm vào lòng, Giang Nguyệt cũng quên cả phản ứng.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đừng phát điên.” Giang Nguyệt giãy dụa rồi lên tiếng: “Tôi không có thời gian để ở đây nghe anh nói lung tung.”

“Có phải là lời nói lung tung không, ngày mai em sẽ biết.” Giọng điệu của hắn mang theo một sự tự tin:

“Nếu như có thể, tôi thậm chí muốn đưa em đến ngân hàng ngay bây giờ.”

“Em chỉ cần nói cho tôi biết, đời này tôi có thể có cơ hội không?” Hơi thở của hắn có chút dồn dập, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi.

Hắn dùng lòng bàn tay giữ chặt đầu cô, không cho cô cử động, buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn.

Giang Nguyệt muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực rõ ràng là áp đảo.

“Không có cơ hội.” Giang Nguyệt buột miệng thốt lên: “Tôi đổi ý rồi, đời này anh sẽ không có cơ hội! Anh vẫn nên đợi kiếp sau đi.”

“Vì cái gì, là do tôi không đủ tiền?” Tiêu Kỳ Nhiên nghi ngờ nói: “Mặc dù tôi không nghĩ rằng em có thể đưa ra một con số mà tôi không thể đạt được. Ngay cả khi em có thể, có quá ít người đàn ông có thể đạt được điều mà em muốn.”

Giang Nguyệt: …

Cho tới bây giờ Giang Nguyệt chưa từng nghĩ tới, có một ngày Tiêu Kỳ Nhiên sẽ cùng cô nghiêm túc thảo luận về vấn đề tiền bạc như vậy.

“Cái này cùng tiền nhiều tiền ít không quan hệ.” Giang Nguyệt cứng miệng nói: “Mặc kệ có tiền hay không, anh cũng không có cơ hội. Anh đã bị loại rồi, bị đào thải, bị cự tuyệt, nghe hiểu chưa?”

Giọng điệu từ chối của Giang Nguyệt quá cứng rắn, Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi:

“Em không thích tiền sao? Đây không phải là điều em muốn sao? Chẳng lẽ còn cái gì nữa?”

“Hoa hồng, hay đồ trang sức? Tôi nhớ tới, lúc trước em nói em muốn có một căn nhà, bên trong có hai người cùng nhau sống hạnh phúc… Em muốn ngôi nhà ở đâu?”

Hắn đã quá bối rối đến nỗi khả năng sắp xếp ngôn ngữ trở nên không linh hoạt: “Một căn có đủ không? Tôi có thể mua cho em một trăm căn, em ở chán thì có thể đổi.”

Hắn không mắng cô ham tiền, cũng không giễu cợt cô rẻ rúng, mà chân thành hỏi cô, có đủ chưa?

Giang Nguyệt nhìn bộ dáng khép nép lấy lòng của Tiêu Kỳ Nhiên, cười đến rơi lệ, trong giọng nói mang theo tàn nhẫn:
 
Chương 790


Chương 790

“Thật sao? Vậy tôi có thể ở cùng người khác không? Cho dù người kia không phải là anh cũng có thể phải không?”

“… Nguyệt Nguyệt, tha cho tôi đi.” Nghe đến đây, mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, không khỏi lặp lại:

“Tôi mua một trăm căn nhà chỉ để cho em ở chung với những người đàn ông khác sao?”

“Đúng vậy, không được à?” Giang Nguyệt nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên rốt cục cũng có phản ứng, cô dứt khoát vươn cổ, tức giận bĩu môi, bướng bỉnh nói:

“Chờ khi nào tôi chán ở bên người đàn ông khác, tôi sẽ cân nhắc có nên đến lượt anh hay không.”

Lần này chắc hắn nên bỏ cuộc…

Quả nhiên, Giang Nguyệt cảm nhận được bàn tay phía sau lưng cô hơi buông lỏng một chút, không còn gắt gao trói chặt cô như vừa rồi.

Một giây tiếp theo, hắn hẳn là sẽ mắng cô không biết xấu hổ, lẳng lơ, rẻ tiền…

Giờ phút này hiển nhiên tâm lý Tiêu Kỳ Nhiên cực kỳ chật vật. Cuối cùng mới từ trong kẽ răng cố nặn ra hai chữ: “Có thể!”

“Hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng bị em chán, sau đó lập tức đến lượt tôi.”

Hắn không dùng sức ôm cô nữa, chỉ thấp giọng khẩn cầu: “Nguyệt Nguyệt, nể mặt chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em có thể nhanh hơn một chút không, tôi sợ tôi không đợi được…”

Giang Nguyệt đã không cách nào hình dung tâm trạng mình giờ phút này.

Cô thà tin rằng mình bị điếc.

Cô hoàn toàn bị điếc, hoặc là cô đã sinh ra ảo giác?

Giang Nguyệt kinh ngạc lên tiếng: “Anh… Anh có nói nhầm không?”

“Tôi nên nói gì?” Tiêu Kỳ Nhiên ôm cô vào lòng, sờ đến chiếc áo khoác gió của nam kia, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn:

“Em cảm thấy tôi nên nói cái gì mới thích hợp?”

“Anh nên mắng tôi ham tiền, nên nói tôi tham lam, anh nên…” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống:

“Anh không nên như vậy, trước kia anh không phải như vậy.”

“Trước kia là tôi sai.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời dứt khoát: “Tôi thừa nhận rằng tôi đã từng là một súc vật, không đáng làm người.” Hắn bình tĩnh tự kiểm điểm:

“Tôi nói những lời đó, một nửa lý do là muốn đuổi em đi, một nửa còn lại là để cho kẻ thù buông lỏng cảnh giác.”

“Tại sao lại phải đuổi tôi đi?” Nước mắt Giang Nguyệt trong thời gian ngắn ngừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn.

“Tôi sợ tôi không thể cho em những thứ em muốn, làm chậm trễ em.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn:

“Trước khi tôi xác định được cuộc sống của mình có thể do mình tự khống chế hay không, tôi không thể ích kỷ nắm tay em không buông.”

Trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên đều rõ ràng.

Giang Nguyệt đã phải chịu đựng quá nhiều vì gia đình của cô, điều cô ấy muốn là hai người trong một mái nhà, một ngày ba bữa, bốn mùa, được bình thường và hạnh phúc.

Nếu muốn làm trái ý của cha mẹ, cưới Giang Nguyệt về nhà cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là những thứ đó đều quá mức cường ngạnh, cho dù hai vị kia sẽ đồng ý, sau này bọn họ cũng sẽ khắp nơi nhằm vào Giang Nguyệt.
 
Chương 791


Chương 791

Anh không đành lòng để cô lại vướng vào mối quan hệ gia đình phức tạp, mâu thuẫn.

Anh muốn cô được hạnh phúc.

Thay vì làm như vậy, không bằng đuổi cô đi. Để cô được tự do tự tại, để cô có cuộc sống của chính mình. Cho dù cô hận hắn ta cả đời cũng tốt.

Nhưng anh lại không thể…

Lý trí và tình cảm không tương thích, con người càng lý trí bao nhiêu thì khi xúc động sẽ càng điên cuồng, mất đi lý trí bấy nhiêu.

“Anh thực sự mâu thuẫn!” Chóp mũi Giang Nguyệt lộ ra màu hồng phấn, không biết là do lạnh hay do khóc:

“Anh muốn đuổi tôi đi, lại muốn tôi ở lại? Anh có thể nói chuyện có lý một chút không?”

“Em cũng không nói lý, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:

“Tôi một mực chờ em chính miệng cho tôi một đáp án. Nếu em nguyện ý lưu lại, tôi sẽ dùng hết toàn lực cho em được hạnh phúc. Nếu em không muốn, tôi sẽ cho em một số tiền lớn để em rời xa, tìm một nơi khác để sống một cuộc sống ổn định.”

“Nhưng em lại chưa từng nói một câu nào là em có yêu tôi hay không yêu tôi. Điều đó khiến tôi bế tắc không biết em coi tôi là kim chủ hay là cái gì khác.”

Sao cô lại có thể nói ra điều đó?

Giang Nguyệt mím môi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Con gái nên nói lời yêu ra khỏi miệng sao?”

Cô nghĩ rằng ít nhất hắn ta có thể cảm nhận được điều đó.

“Vì sao con gái không thể nói ra?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi ngược lại: “Nếu em không nói với tôi, tôi sẽ lo lắng rằng những gì tôi làm là vô ích.”

“Sau khi tôi nắm quyền điều hành Tiêu gia từ cha tôi, khi tôi có quyền lên tiếng và quyền lãnh đạo tuyệt đối trong gia đình. Nhưng nếu em từ chối tôi thì sao? Nếu em không muốn ở bên tôi thì sao? Nếu em nói, em từ đầu đến cuối chỉ đối xử với tôi như đối với ân nhân, tôi nên làm gì bây giờ?”

“Tôi cần em cho tôi tín hiệu trước, tôi mới có thể hành động các bước tiếp theo.” Tiêu Kỳ Nhiên nói rất bình tĩnh: “Nếu không rủi ro là quá lớn, không đáng.”

“Sao lại không đáng?”

“Vì em, mới đáng giá.”

Đêm khuya thật sự là quá yên tĩnh, khi giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rơi xuống, xung quanh trống trải không có hồi âm.

“Anh làm như vậy là không đúng, phương thức của anh sai rồi.” Chóp mũi Giang Nguyệt hơi chua xót: “Chuyện tình cảm cũng không phải là nói chuyện làm ăn, làm sao còn cần tín hiệu gì…”

Giọng nói hắn trầm thấp khiêm tốn: “Đó là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm, được chứ?”

Hắn ôm cô, trong hơi thở ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, trong lòng lại phiền muộn chán nản, hắn rất khó để khống chế bản thân quá lâu, rốt cuộc vẫn cúi xuống hôn cô.

Rất mãnh liệt, lại rất cuồng nhiệt mà hôn cô.

Khi nụ hôn kết thúc, Giang Nguyệt nhắm mắt lại, gần như đây là phản ứng theo bản năng.

Lần này cô không né tránh.

Giống như rất nhiều thói quen, đã ăn sâu vào trong tận xương tủy, giống như từng dấu ấn khắc sâu vào trong xương cốt của cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom