Cập nhật mới

Dịch Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 66: C66: Tạm thời còn chưa tìm được


Tôi cười một tiếng, không hề có bất kỳ áy náy nào.

“Thế nào mà anh Tam lại tới sớm như vậy, nhất định là có tin tốt gì rồi”. truyện kiếm hiệp hay

Từ Phượng không ăn một cái bánh bao nào của Chu Tam, dường như đã đả kích rất lớn đến hẳn, hắn lầm bầm một tiếng rồi sau đó mới nói: "Có cái rằm tin tức tốt. Tôi chẳng qua là muốn tới xem Phượng nhĩ một chút mà thôi”

Một tiếng Phượng Nhi này khiến toàn thân tôi nối da gà, nhưng bản thân Chu Tam không hề phát giác ra điều này.

Từ Phượng hiển nhiên đã không phải là lần thứ nhất nghe Chu Tam gọi như vậy, giờ phút này cũng chỉ có thể cười theo, không biết có phải là do tôi ở chỗ này hay không, Từ Phượng không để cho Chu Tam rời đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mặt mũi Chu Tam mới khôi phục lại một tia nghiêm tức.

Thấy biểu tình này của Chu Tam, tôi mới khẽ mỉm cười, hắn bây giờ mới là dáng vẻ mà tôi mong đợi


Đúng như dự đoán, Chu Tam lấy từ trong cái bao. vải dày ra một thứ đồ vật

"Đây là thứ đồ mà tôi lấy được lúc chiếc quan tài cổ nổi lên mặt nước, nhưng lần trước tôi đi thì chậm một bước, máu cá sớm đã bị tên kia trước khi chết cầm đi, sau đó lại gián tiếp chuyển đến tay cậu, nhưng đô vật trong tay tôi dù có nhìn thế nào cũng không giống đồ vật trên người vị phu nhân kia, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao bà ta không tìm tới tôi..."

“Tôi nhìn cậu giống như là chỉ mong bà ta sẽ tìm tới vậy"

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi một cái, ngược lại cũng không nói gì. em cái hộp kia mở ra, bên trong lại là một khối ngọc toàn thân đều có màu xanh.

“Thế nào, hắn là bảo bối đi”

"Nếu như không phải là bảo bối. Tôi phỏng đoán nó sẽ không ở trong tay anh."

Tôi nhìn khối ngọc kia trong tay Chu Tam, sắc ngọc trong veo, nhìn một cái liền biết chính là loại bảo bối này không có nhiều.

"Tiểu tử cậu nói chuyện hay thật, phải biết rằng trừ cái khối ngọc này ra vẫn còn có thứ tốt khác."

Lời nói của Chu Tam liền hấp dẫn tôi, hắn là hắn muốn gợi lên sự hứng thú của tôi, mãi cho đến khi tất cả mọi người đều là một bộ muốn biết thứ đồ tốt đó rốt cuộc có hình dáng gì, Chu Tam mới đắc ý cười một tiếng, sau đó lấy ra một cái mai rùa.

Trên mai rùa còn có một chút gì đó giống như vết bẩn, nhưng những thứ đó không bởi vì nằm trong tay Chu Tam mà dính lên tay hắn, điều này chứng minh rằng những thứ gọi là vết bẩn kia, đều có giá trị năm tháng nhất định, nói không chừng bây giờ nó đã hoàn toàn hợp làm một thể với cái mai rùa.

Phía trên mai rùa kia trừ vết bẩn ra, còn có một chút dấu vết nhìn quanh co khúc khuỷu, cho đến khi Chu Tam đem mai rùa căm lại găn chút, tôi mới phát hiện ra những hoa văn trên mai rùa kia giống như là một bộ bản đồ.


"Có nhớ lúc trước tôi nói với cậu nơi này trước kia là một chiến trường cổ xưa không!"

Lời Chu Tam nhắc nhở tôi, lúc trước hắn đúng là có nói như vậy.

"Chẳng lẽ, những nét vẽ miêu tả trên cái mai rùa, chính là!

Còn không chờ tôi nói xong, Chu Tam liền gật đầu một cái.

"Khi trước có quay lại điều tra địa hình nơi này, cùng với hình dáng miêu tả trên mai rùa, có tám chín phần tương tự nhau, nói cách khác nếu như chúng ta có thể đối chiếu được, thì không cần xuống nước nữa, trực tiếp tìm được cái mộ kia dưới lòng đất, mà hết thảy câu trả lời, đều ở trong mộ đó!"

Những lời này của Chu Tam, khiến cho tim tôi hoàn toàn kịch liệt nhảy lên, lúc trước tôi đã từng có ý tưởng như vậy, nếu như xuống được bên trong mộ, có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.

Nhưng căn bản là tôi không biết cửa vào của nghĩa địa ở nơi nào, hơn nữa sông Hồng kia là một vùng đất thị phi, ai đi xuống chính là tự tìm cái chết, cộng thêm chuyện của Mạnh Nhiên, càng làm cho tôi có một nỗi sợ hãi âm thầm đối với sông Hồng.

Bây giờ Chu Tam lấy ra vật này, dường như đã giải quyết dễ dàng nỗi lo lắng lúc trước của tôi.


"Nói như vậy, anh hẳn là đã tìm được cửa vào nghĩa địa?"

Tôi nhìn Chu Tam một cái, mong đợi một nụ cười đắc ý từ trên mặt hắn, nhưng khiến tôi không ngờ tới chính là tên này lại lắc lắc đầu, rồi sau đó mới nói "Tạm thời còn chưa tìm được!"

Tôi liếc hắn một cái, nhưng Chu Tam rất nhanh lại mở miệng nói: "Nhưng ngược lại là tôi biết được phương hướng đại khái, nếu như từ nơi đó đi tìm, nhất định không sai.”

Chu Tam nói xong, lại nhìn tôi một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Chỉ là nếu như muốn tìm được cửa vào lăng mộ, phải nhìn xem bản lãnh của tiểu tử cậu!”

“Tôi?"

Tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cho đến khi Chu Tam dùng sức gật đầu một cái, tôi mới chắc chắn răng vừa rồi mình đúng là không có nghe nhầm.

"Tôi sao có thể biết được chứ, bản thân tôi có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
 
Chương 67: C67: Nếu quá mười lần


Chu Tam sau khi nghe xong cũng không nói gì, chẳng qua là hiểu ý cười một tiếng, lúc này mới nói “Cậu dĩ nhiên là không biết, nhưng cậu không biết, cũng không có nghĩa là không ai biết, dựa vào việc mò thi vớt xác vào nam ra bảo lúc trước của ông già nhà cậu, ông ấy nhất định đã để lại cho cậu vài món đõ”

Vừa nói, Chu Tam liền đem cái mai rùa kia cùng một phần bản đồ nhìn đã cũ đến sắp mục nát tới nơi đặt ở trước mặt tôi.

“Cậu xem kỹ một chút quyển sách mà ông già lưu lại cho cậu đi, xem hiểu rồi hẵng gọi tôi

Vừa nói, Chu Tam vừa ý vị thâm trường nhìn tôi, rồi sau đó quay đầu lại, đôi mắt ẩn tình liếc Từ Phượng một cái, chỉ là bị Từ Phượng trực tiếp coi như không thấy gì.

Chu Tam có chút mất mát cúi đầu xuống, lúc này mới nói: "Được rồi, tiểu tử cậu có phát hiện cái gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn về ngủ chút!"

Lời này của Chu Tam vừa nói ra, khiến tôi buột miệng thốt lên.


"Tối hôm qua anh không ngủ à?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
2. Tiểu Thư Trưởng Nữ
3. Trộm Một Mùa Xuân
4. Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
=====================================

Chu Tam ngáp một cái, lại nói: "Ngủ cái rắm, gói bánh bao một đêm, đều bị tiểu tử cậu ăn hết, sắp khiến tôi tức chết rồi."

Tiếng nói Chu Tam vừa dứt, tôi cười hắc hắc một tiếng, Chu Tam khoát khoát tay, dường như thật sự bất đắc dĩ, xách chút đồ còn sót lại rời khỏi nhà Từ Phượng.

Dĩ nhiên, khối ngọc kia hắn cũng mang đi, nếu như tôi bảo hẳn để lại khối ngọc đó, chỉ sợ là thật sự muốn cái mạng già của hắn rồi

Bây giờ là ban ngày, bên ngoài mặt trời đã lên, bụng không đói, thời tiết cũng không tệ lầm.

Tôi kéo rèm cửa sổ ra, một mảng lớn ánh sáng màu vàng rơi trên người, cảm giác thật ấm áp,


Tôi kéo ghế sofa qua, đặt xuống trước mặt, chỉ chỉ cái ghế nói: "Chị Từ Phượng, ngủ một lúc đi, bây giờ là ban ngày, cô ta không dám tới đâu."

Ban ngày chính là thời điểm dương khí thịnh vượng, dù cô ta có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào tới, cho dù là khống chế giấc mơ của một cô gái, cũng không có khả năng.

Nữ quỷ kia sở dĩ có thể khống chế giấc mơ của Từ Phượng, là bởi vì khi Từ Phượng đi qua bờ sông Hồng, đúng dịp thấy cô ta, dùng cách nói phổ thông chính là trúng tà, bình thường ăn bùa là tốt rồi, chỉ là Từ Phượng lại hơi có chút bất đồng.

Cô ấy bây giờ, giống như là một bệnh nhân bị bệnh nặng đang ở giai đoạn cuối vậy, hơi không chú ý chút thì sẽ mất mạng như chơi, nếu để cho nữ quỷ kia câu đi sáu phách của Từ Phượng, thì Từ Phượng coi như là sẽ được sống, nhưng nếu như vậy thì đầu óc cô ấy sẽ trở nên ngây ngốc, huống chi hiện tại lại như vậy, nữ quỷ kia vẫn liên tiếp đến tìm cô ấy.

Nếu quá mười lần, Từ Phượng sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn bỏ mạng.

Từ phượng gật đầu, lúc này lại kéo ra một cái ghế sofa khác, tỏ ý Cát Uyển Nhi cũng nên ngủ một lát

Cát Uyển Nhi nhìn tôi một cái, tôi khẽ gật đầu.


Cát Uyển Nhi coi như là trông coi Từ Phượng một ngày một đêm, sợ rằng sớm đã đến cực hạn, chỉ là còn đang một mực cứng rắn chống đỡ mà thôi.

Đúng như dự đoán, Từ Phượng kéo ra một cái ghế. sofa khác, rồi được sự đồng ý của tôi, Cát Uyển Nhỉ dẫn đầu năm lên luôn, trong chốc lát liền truyền tới tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Cát Uyển Nhi.

"Chị cũng ngủ một chút đi, trước khi mọi chuyện được giải quyết, sợ rằng chị phải ngày đêm lăn lộn rồi, còn có công ty chị bên kia, tôi cảm thấy hay là để cho ba chị xử lý đi, còn chị thì nghỉ mấy ngày, những ngày này tốt nhất là chị nên ở bên cạnh tôi."

Từ Phượng không có phản bác, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ Phượng cũng nằm ở trên ghế sofa, lúc này, tôi mới lấy mai rùa và bản đồ lúc trước Chu Tam đưa cho xem.
 
Chương 68: C68: Suýt nữa phạm vào sai lầm lớn


Bản đồ này tuy rằng cũ nát, nhưng rõ ràng đây là vẽ mô phỏng lại, rất nhiều nơi đều có vẻ đầu voi đuôi chuột. Thậm chí không rõ ràng lầm, tôi nhìn đại khái, dẫu sao ở nơi này học đại học cũng sắp được hai năm, về phương hướng thì đại khái vẫn biết.

Nhìn bản đồ này, tôi mới cảm khái rằng thứ đồ chơi này quả thật có thể thay đổi rất nhiều thứ, ví dụ như vô số kiến trúc được đánh dấu trên tấm bản đồ trước mắt này, tuy nói biến hóa kinh người, nhưng một số kiến trúc đặc thù vẫn có thể đối chiếu với hiện tại.

Cho đến khi tôi đánh dấu những điểm phương hướng của bản đồ với những hoa văn trên cái mai rùa rồi so sánh đối chiếu với nhau xong, tôi mới quay đầu lại, nhìn vị trí của Từ Phượng một chút

Tim tôi bỗng kịch liệt nhảy lên một chút, cả người trực tiếp từ trên băng ghế bật dậy, rồi sau đó cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp chộp tới cổ tay Từ Phượng.

Kéo một cái, Từ Phượng không tỉnh


Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, trên bản đồ biểu hiện, cửa vào lăng mộ kia, ngay bên dưới khu nhà trọ!

Khó trách nữ quỷ kia có thể dễ dàng thi triển mộng câu hồn đoạt phách đối với Từ Phượng như vậy, vốn dĩ là hang ổ của cô ta, ngay dưới chân Từ Phượng.

Nhưng khi tôi biết điểm này, cả người Từ Phượng, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Hô hấp của cô ấy dồn dập, rõ ràng cho thấy như là đang trải qua chuyện kinh khủng gì đó.

Tôi cũng không kịp suy nghĩ, trực tiếp cần rách ngón tay giữa, chỉ điểm một cái ở giữa mi tâm của Từ Phượng.

Một tràng tiếng thét chói tai từ trong thân thể Từ Phượng truyền ra, trong chớp mắt, cả người Từ Phượng cũng trực tiếp từ ghế sofa kia bản ra. Rồi sau đó lại rơi vào hôn mê lần nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình huống hiện tại, tôi cũng chỉ có thể dùng máu tôi đi thử một chút, nhưng hiệu quả cũng không tệ lảm, xem ra Chu Tam nói không sai, tôi quả thực là ăn chén cơm âm dương này rồi.

Suýt nữa phạm vào sai lầm lớn, nếu như không phải là bản đồ và mai rùa của Chu Tam, chỉ sợ Từ Phượng không thể chống đỡ qua một kiếp này rồi

Đột nhiên, một tia khí tức âm lãnh bỗng dưng xuất hiện, trong chớp mắt tôi liền quay đầu, vừa vặn thấy một cái bóng đen từ sản nhà trực tiếp chui lên trăn nhà, rồi sau đó biến mất không thấy.


Nếu như không phải là sàn nhà và trên vách tường còn đọng chút nước, tôi chỉ sợ cho rằng bản thân mình nhìn lầm rồi.

Từ Phượng một mực không tỉnh, thắng đến buổi trưa, sau khi Cát Uyển Nhi tỉnh ngủ, Từ Phượng vẫn không có phản ứng lớn nào.

Nhưng để cho tôi cảm thấy nghĩ mà sợ là sau khi Cát Uyển Nhi tỉnh lại thì câu nói đầu tiên, chính là nói trong phòng này còn có đồ vật. Chỉ là vật này rốt cuộc là cái gì, Cát Uyển Nhi nhất thời cũng không nói lên được, cô ấy chỉ một góc tường phía sau tôi, nói ở nơi đó. Chẳng qua là đen thùi lùi, cô nhìn không rõ lắm.

Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn, chỗ đó trống rỗng, đồ vật gì cũng không có, chứ đừng nói gì đến bóng đen, ngay cả quỷ cũng không có.

Nhưng nếu như Cát Uyển Nhi nói như vậy, tôi tự nhiên sẽ không cho là chỗ đó thật sự cái gì cũng không có. Vào sáng sớm khi mà Cát Uyển Nhĩ còn chưa tỉnh, tôi liền gọi điện thoại cho Chu Tam.

Chỉ là tên này không biết đang mè nheo cái gì, bây giờ vẫn còn chưa tới.


Cặp mắt tỉ hí của Cát Uyển Nhi như cũ nhìn chấm chăm chỗ ấy, tôi liền nhìn qua góc tường thì không thấy gì cả, trừ cái này ra, cô ấy thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn đến những phương hướng khác. Tựa hồ vật kia cũng dời vị trí đi theo vậy.

Tôi rất muốn hỏi Cát Uyển Nhí tại sao cô ấy lại thấy những thứ đó, nhưng lời đến miệng rồi làm sao cũng không hỏi được.

Chu Tam tới rồi, chính xác mà nói thì người này mãi ban đêm mới tới gõ cửa nhà Từ Phượng.

"Anh Tùng, cô ta đi rồi!"

Khi tôi mở cửa, Cát Uyển Nhi vô tình mở miệng nói một, để cho cả người tôi cũng theo đó sửng sốt một chút. Nhưng càng làm cho người ta không thể giải thích là một màn xuất hiện bất ngờ.
 
Chương 69: C69: Xem ngược


Ngay sau khi Cát Uyển Nhi nói xong câu cô ta đi rồi, Từ Phượng chợt tỉnh lại, chỉ là sắc mặt cô ấy rất tái nhợt, trong chớp mắt liền trực tiếp năm ở trên ghế sofa nôn oẹ.

"Chị, chị mới vừa rồi, giống như là thấy tên kia”

Từ Phượng đột nhiên mở miệng, khiến tôi sững sờ tại chỗ.

"Cả người cô ta tất cả đều là máu, năm bò trên trần nhà phía trên đỉnh đầu chị, động cũng không động nhìn chằm chằm chị, mà bất kể chị làm gì cũng không nhúc nhích được, loại cảm giác đó giống như là có vật gì đó dùng sức đè chị lại ở trên ghế sofa vậy, hoàn toàn không thể động đậy”

Từ Phượng vừa nói, ánh mắt không sao kìm hãm được nhìn về phía trần nhà cô vừa nói tới, tôi cũng ngẩng đầu lên, nhưng trên trần nhà làm gì có ai người đầy máu đâu.

Nhưng đây thật sự là trùng hợp sao, mới vừa rồi đôi mắt của Uyển Nhi cũng giống vậy, chăm chú nhìn về phía trần nhà kia.

Chu Tam vừa vào cửa, liền bị không khí nơi này dọa sợ hết hồn, lúc trước ở trong điện thoại tôi đã nói qua một chút tình huống nơi này với hắn. Nếu không khi tên này tới đây phỏng chừng sẽ càng thêm mơ hồ.

Sau khi dẫn Chu Tam vào cửa, hắn trực tiếp cầm lấy bản đồ trên bàn nhìn.


"Mẹ kiếp! Thế nào mà lại xem ngược rồi."

"Xem ngược?"

Câu nói của Chu Tam trực tiếp hấp dẫn tôi tới tấm bản đồ, thành thật mà nói, Chu Tam để lại bản đồ cho tôi, tôi căn bản không nhìn ra mặt nào là mặt trước, mặt nào là mặt sau, lúc trước là hắn đặt ở trên bàn là mặt đấy, tôi xem cũng chính là cái mặt đấy.

"Khó trách tôi có làm như thế nào cũng xem không hiểu, vốn dĩ là do bản thân tôi xem ngược."

Chu Tam cầm tấm bản đồ và mai rùa không ngừng so sánh, cuối cùng giống như tôi đưa mắt nhìn xuống dưới chân.

"Không nghĩ tới thật đúng là bị tiểu tử cậu nói trúng, thật sự là ở dưới chân!”

Dáng vẻ Chu Tam dường như có chút hưng phấn, chỉ là tôi không biết hẳn hưng phấn là do rốt cuộc cũng tìm được mộ địa, hay là bởi vì rốt cuộc có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề trên người Từ Phượng.

Hắn là vế sau hơn đi, tôi tự nói với chính mình như vậy.


"Nơi này chắc có tăng hầm dưới đất chứ?“

“Có cái rắm tầng hầm dưới đất a, đi cùng tôi, tôi dẫn cậu đi!"

Tiếng nói Chu Tam vừa dứt, cả người liền hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng, tôi nhất thời liền không hiểu, tên này làm sao lại gấp như vậy.

Để cho Cát Uyển nhỉ và Từ Phượng nán lại ở nhà, tôi đi theo hắn ta.

Còn chưa tới tầng một, tôi đã nhìn thấy Chu Tam đeo một cái ba lô leo núi ao cỡ nửa người, trong tay cầm hai cái xẻng, một bộ dáng trang nghiêm đi nghiên cứu tìm tòi.

“Anh đây là?"

"Xuống mộ a, nếu biết ở nơi nào rồi, dĩ nhiên là phải đi xuống xem một chút”

"Giờ không gấp thì phải lúc nào mới gấp ” Chu Tam một bên dọn dẹp đồ vật, một bên đưa cho tôi cái xẻng.

"Vậy trước đó chúng ta không cần chuẩn bị một chút sao, dẫu sao thì đây cũng là xuống mộ, lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Hơn nữa không phải là chúng ta liền thẳng từ chỗ này chui xuống chứ?"

Chu Tam ngẩng đầu nhìn tôi, giống như là đang nhìn một tên điên vậy.

"Tôi đã nói với cậu rồi, cứ đi theo tôi, kỳ thực tôi sớm nên nghĩ đến là phía dưới này mới phải."
 
Chương 70: C70: Vậy chúng ta làm sao bây giờ


Vừa nói, Chu Tam liền trực tiếp đeo túi xách rời đi, bất đắc dĩ tôi đành phải xách xẻng đi theo hắn, không nghĩ tên này liền trực tiếp đi đến bờ sông Hồng.

Một lần nữa đi tới nơi này, mặc dù là ban ngày, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được một tầng lạnh lẽo nhàn nhạt.

"Thời điểm trước khi thi công, đã từng đào được một cái đường hầm, đường hầm kia không lớn lắm, ngược lại giống như đạo động mà người xưa đã kiến tạo, ban đầu tôi vốn có ý nghĩ đi theo đạo động kia để tìm chút đồ, nhưng đi đến cuối, cũng không phát hiện ra thứ gì”

Chu Tam chậm chạp mở miệng, túi đeo trên lưng, bị hắn quăng trên đất, tôi dương như là đoán được chút gì đó, đang muốn nói thì Chu tam lại dẫn đầu mở miệng trước.

"Chắc hẳn cậu cũng đoán được, phần cuối của cái đạo động kia, chính là nền móng phía dưới nhà trọ của Từ Phượng, đạo động kia càng đi vào trong, phạm vi cũng càng ngày càng lớn, bây giờ nghĩ lại, một đoạn trước có thể là đạo động, nhưng về sau, hẳn là mộ huyệt, chỉ là lúc đó tôi đi vội vàng, lại sợ bị người khác phát hiện, chỉ kịp vội vã liếc một cái rồi đầu voi đuôi chuột chạy khỏi đó”


Quả nhiên, mới vừa rồi tôi cũng đang muốn hỏi chẳng lẽ phía cuối đạo động kia chính là phía dưới nhà trọ của Từ Phượng. Hiện giờ cái nghi vấn này không cần hỏi nữa, Chu Tam đã trả lời rồi.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ!”

"Nói nhảm, đương nhiên là đi một chuyến nữa rồi. Lần trước cái gì cũng đều không mang, bây giờ thì khác rồi"

Vừa nói, Chu Tam vừa lấy từ trong túi xách ra một cái la bàn, rồi sau đó là cây nến, còn có rất nhiều lá bùa, hơn nữa tên này lại lấy từ trong túi ra một con gà mẹ, vẫn còn sống,

"Tôi chưa từng xuống mộ, nhưng một ít quy củ cũng nghe qua không ít. Tác dụng của con gà này, thật ra thì cực kỳ giống như cái bia đỡ đạn, trước khi đi vào trong mộ, dùng một cành cây dài buộc gà vào sau đó cho nó vào trước. Qua một đoạn thời gian, nếu như gà còn sống, điều đó nói rằng bên trong mộ huyệt chất lượng không khí bình thường, ít nhất là đủ để người ở bên trong hô hấp, nếu như ngược lại thì không thể đi vào. Còn những đồ khác như cây nến các thứ, cũng là đạo lý này, suy cho cùng là không có không khí thì ngọn lửa không thể cháy.

Khi Chu Tam lấy ra những thứ này, sắc mặt nhẹ nhàng không hề dao động, hiển nhiên là một tay lão luyện, cũng không biết tên này rốt cuộc ấn dấu bao nhiêu thực lực.

"Anh rốt cuộc còn có bao nhiêu đồ mà tôi không biết?”


Không nghỉ ngờ chút nào, trước kia Chu Tam nhất định là từng xuống mộ, chỉ là mộ to hay mộ nhỏ thì không biết được. Dẫu sao thì đó là nơi của người chết, hoặc nhiều hoặc ít, luôn sẽ có một ít đồ vật không bình thường quấn lấy thân, xuống mộ nhiều cũng không phải chuyện tốt gì!

"Cái này có quan hệ gì với cậu, biết điều mà đem đồ đạc theo, chuẩn bị một chút chúng ta sẽ hành động."

Vừa nói, Chu Tam vừa xách theo một thứ gì đó, trực tiếp đem nó dựng đứng ở bên dòng sông, thứ đồ chơi kia nhìn không khác lảm so với cái khoan thép, chỉ là ở phía trên, còn có một điểm nhỏ hình tròn to chừng ngón tay cái, mặt trên còn có một cái đèn màu đỏ đang không ngừng lập lòe.

Đây mới là đồ cứu mạng, cậu thì biết cái gì

Vừa nói, ở bốn phía cái khoan thép, Chu Tam bày ra phủ trận.

Phù trận này tôi cũng chỉ thấy qua trong sách của ông nội lưu lại, dường như là lợi dụng mối quan hệ nào đó giữa các lá bùa tạo thành trận pháp, từ đó có thể đạt được uy lực mạnh hơn.


Xem ra Chu Tam rất vừa ý với món đồ chơi này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy điểm huyền diệu của nó.

Mãi đến khi làm xong hết thảy các thứ này, Chu Tam mới hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu chia đồ.

Dây thừng, cây nến, lá bùa, xẻng... Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy, Chu Tam đi đâu tìm được nhiều đồ thế, có thể nói là cái gì cần có đều có.

"Chờ lát nữa đi xuống cái gì cũng đừng nói, hết thảy hành động đều phải nghe lời chỉ huy, tôi tuy xuống mộ không nhiều, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút kinh nghiệm, cho nên thời điểm phải chạy tôi sẽ không bảo cậu ở yên tại chỗ đừng động, nhưng khi tôi bảo cậu ở nguyên tại chỗ, cậu tốt nhất là động cũng đừng nghĩ đông, chỉ đơn giản như vậy thôi.
 
Chương 71: C71: Khốn kiếp


Chu Tam cắm cái cây khoan thép xuống đất một cái, rồi sau đó nghiêm mặt phân phó.

Có thể nhìn ra tên Chu Tam này không giống lúc bình thường, có lẽ nguyên nhân là phải chuẩn bị xuống mộ.

Nhưng trừ nguyên nhân này ra, tôi còn nhìn thấy ngang hông Chu Tam, có đeo một cái túi vải bố không to không nhỏ, trực tiếp cố định lại bằng cái cài của dây nịt da ở hông.

Mục đích tên này xuống mộ, chỉ sợ không đơn thuần như vậy.

Cái gọi là cửa vào đạo động, kỳ thực chính là sau khi quan tài được phát hiện, tên đó lặng lẽ lấy đi ngọc bội Huyết Ngư ở dưới căn phòng nhỏ, ở phía sau căn phòng nhỏ có một cái hố thoát nước. Sợ là phải gần trăm mét vuông, mà chỗ đó, chính là nằm trên ống thoát nước phía bên trái của hố thoát nước.

Lúc trước nơi này cũng có lưới lọc, phòng ngừa bùn cát và mấy đồ lặt vặt quá nhiều sẽ làm tắc miệng thoát nước, khi Chu Tam vén một góc lưới lọc lên, ở bên cạnh ống thoát nước, lộ ra một cái cửa hang có đường kính chỉ hơn năm mươi cm.

Cửa hang đen thui, bên trong dường như bởi vì trống rỗng mà tràn vào không ít nước sông.


Bây giờ là ban ngày, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo thổi vèo vèo từ trong đạo động kia tràn ra

Chu Tam dẫn đầu chen vào trước, sau khi tiến vào mới kéo con gà mẹ qua, còn những thứ đồ không thể dính nước khác, tên này sớm đã chuẩn bị xong túi ni lông gói kỹ rồi, tất cả buộc chặt lại ngang hông.

Tôi cầm mấy món đồ Chu Tam đưa cho tôi lúc trước bắt đầu đi vào, miệng đạo động kia đi vào thực sự rất khó khăn.

Đầu tiên tôi thò đầu nhìn một chút, sau đó mở đèn pin đeo trên đầu lên, trước mặt rồng nặc mùi cá tanh, Chu Tam thuận lợi theo đạo động trèo được ba bốn mét rồi, từ chỗ tôi nhìn sang, cái mông của Chu Tam vểnh lên thật cao, tôi và hẳn ta đều không cho phép ai mập, nếu như ai mập một chút, phỏng chừng sẽ lấp luôn cửa hang lại mất.

Không gian bên trong đạo động so với tôi tưởng tượng còn chật hẹp hơn nhiều, để tiến về phía trước tôi không thể không năm rạp xuống, hơn nữa đạo động này là từ trên đi xuống, cộng thêm bốn phía đều là nước và rêu xanh nhớp nhúa, tiến lên hay đứng dậy đều vô cùng khó khăn.

"Khốn kiếp, nếu biết sẽ ở trong tình huống này, để tôi thay bộ đồ khác rồi tới cũng được, bây giờ thì hay rồi, cả người đều bị dinh nhớp nhúa”

Từ miệng đạo động đi vào, cũng không biết bò bao lâu, tính toán sơ lược cũng hơn mười phút rồi, cái mông Chu Tam vẫn vểnh lên ở trước mặt tôi, tôi xem một chút hai vách tường trong đạo động, phía trên loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một ít dấu vết đục đẽo, đất sét nơi này thuộc loại đất vàng tương đối cứng rắn, trong đó xen lẫn rất nhiều hòn đá nhỏ.


Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên cái đạo động vẫn có thể giữ gìn đến tận bây giờ mà không bị tổn hại.

Đột nhiên, đầu tôi bị thứ gì đụng một cái, đèn pin suýt nữa thì rơi.

Tôi hơi lui về phía sau một chút, nhìn về trước một cái mới phát hiện thì ra là mông của tên Chu Tam này, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà Chu Tam ngừng lại.

"Sao thế?”

Tôi nhìn nhìn cái mông Chu Tam. Không nhịn được kinh ngạc nói.

Tên này không phải là nói trước kia đã từng tới một lần sao, làm sao còn dừng lại, chẳng lẽ phía trước là đoạn cuối rồi?

Bò một đoạn đường này, tuy nói thời gian không dài, nhưng hẳn là được mấy chục mét rồi, góc độ của đạo động này so với mặt đất đại khái là hơn bốn mươi độ, như vậy một đường bò xuống, ít cũng phải năm sáu chục mét.

Tôi thấy Chu Tam không trả lời cũng không nhúc. nhích. Vì vậy tôi lấy cái xẻng bên tay phải, chọc vào mông hắn chút

"Anh mau thông báo một tiếng đi.”
 
Chương 72: C72: Nôn mửa xuống đất


Một cái đụng này thật đúng là thành công, cái xẻng này mặc dù là xẻng gấp, nhưng bị chọc ở khoảng cách gần, dù thế nào cũng sẽ có cảm giác, vào lúc này tôi mới phát hiện mới vừa rồi Chu Tam không nhúc. nhích là do đang ngẩn người.

"Cậu chọc tôi làm gì, đừng động, có gì đó không đúng!

Nghĩ tới lời nói vừa rồi của Chu Tam, tôi cũng lười cùng hắn so đo, nếu hẳn bảo đừng động, vậy tôi sẽ không động.

"Rốt cuộc thế nào?”

Lại qua bốn năm phút, tên này vẫn năm ở nơi đó không nhúc nhích, tôi có chút không chịu được, lại chọc hắn một cái.

"Rốt cuộc là tình huống gì?"


Đạo động này tuy nói là lớn, nhưng tôi cảm thấy rất nhỏ, chen chúc ở một nơi chật hẹp như vậy, quả thực không dễ chịu gì.

"Không đúng, không đúng, trước tiên cậu đừng động, để tôi suy nghĩ một chút

Vừa nói, tên Chu Tam này vừa nhoài người về phía trước. Rồi sau đó mới nói: "Cậu tới gần đây nhìn xem, cẩn thận một chút, đừng ép tôi."

Chu Tam vừa năm xuống, tôi liền ngẩng đầu lên, ánh sáng của đèn pin liền trực tiếp chiếu tới vị trí đỉnh đầu của Chu Tam, sau đó tôi liền thấy cách đầu Chu Tam không xa, lại có hai cái cửa hang giống nhau như đúc.

Tôi đột nhiên biết tại sao Chu Tam lại cảm thấy không được bình thường.

Ở trước mặt Chu Tam, hiện tại xuất hiện hai cái cửa hang.

"Không phải anh nói lần trước đã tới một chuyến rồi sao."

Tôi tức giận mở miệng, lui về sau một chút, Chu Tam lúc này mới nói: "Đúng là lần trước tôi đã tới một chuyến, nếu như tôi nhớ không sai, thì bò hơn ba mươi mét nữa là tới con đường lót gạch mà lần trước tôi đã thấy, nhưng cậu cũng nhìn thấy đấy, bây giờ ở trước mặt chúng ta, thế nhưng lại có hai cái đạo động."

“Lần trước anh tới chẳng lẽ chỉ một cái?”


Lời kia vừa thốt ra, Chu Tam cũng có chút không nhịn được.

"Nói bậy, nếu lần trước tới mà có hai cái, tôi lại ngạc nhiên như vậy sao”

"Có phải anh nhớ nhầm hay không, hoặc là sau khi anh rời đi lại có người khác đi vào, cái đạo động khác này, chính là do đám người mới tới kia đào, không phải anh nói chỗ này là bí mật mà người bình thường không thể biết được hay sao, cửa ra vào nơi này lại bị lưới lọc chặn. Hoặc giả là bọn họ đi ra ngoài nhưng không tìm được cửa ra, cho là nó bị đóng kín rồi, cho nên mới đào một cái mới.”

Chu Tam không trả lời ngay, chẳng qua là hắn tại lại nằm rạp xuống lần nữa.

"Cậu tự xem một chút đi, làm gì có cái lối ra nào mà lại đào xuống dưới, kẻ trộm mộ kiểu gì mà đần như vậy."

Thật ra thì không căn Chu Tam nói tôi cũng thấy được, hai cái đạo động trước mắt đúng là đều đào xuống, rất lạ thường. Hơn nữa đạo động kia cũng không giống như là vừa mới đào, nhìn dấu vết đất bùn ở ranh giới giữa hai đạo động dường như đều giống nhau, cho nên theo như lời tôi vừa nói, lời luận giải đạo. động này vừa đào không lâu liền cứ thế sụp đổ hoàn toàn.

"Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể cứ một mực nấm ở chỗ này"


Tôi nhìn Chu Tam một cái, hẳn cũng đang do dự. không chắc, nhưng một hồi lâu sau, tên này giống như là bị đánh máu gà vậy, trực tiếp thẳng người nói: "Mẹ kiếp, ông không tin một người sống sờ sờ như thế này. lại bị dìm chết bởi một bãi nước tiểu, đi bên phải!”

'Vừa nói, Chu Tam liền bò sang cái cửa hang bên phải.

Tôi cũng bắt đầu vươn người ra bò, tới phía trước hai cái cửa hang, tôi hướng vào trong nhìn một chút, phát hiện bên trong đạo động lại truyền tới một cỗ mùi cá tanh nhàn nhạt. Vốn tôi cho răng mùi cá tanh này là từ đạo động bên trái truyền tới, nhưng khi tôi lại gần, lại không thấy mùi này nữa. . Đam Mỹ Cổ Đại

“Thật đúng là kỳ quái."

Tôi ngó đầu sang đạo động bên phải dò xét thử, dùng sức hít một hơi thật mạnh thì lưỡng không khí đậm đà mùi cá tanh đập thẳng vào mặt khiến cho tôi suýt nữa nôn mửa xuống đất.
 
Chương 73: C73: Nằm rạp xuống lần nữa


Nhưng điều kỳ lạ chính là đối với thứ mùi thối nồng nặc này, Chu Tam dường như không có phản ứng gì quá mức kịch liệt.

“Anh xác định là hướng này chứ?"

Tôi gọi Chu Tam đang liên tục tiến về phía trước, sau khi bị tôi gọi mới chịu dừng lại, nhưng hắn không quay đầu lại được, chỉ đành không kiên nhẫn mở miệng nói: "Lại làm sao thế?"

"Anh không ngửi thấy gì à! Mùi hương ở trong này dường như có gì đó lạ lắm."

Tôi nhẹ nhàng hít một hơi, không sai, mùi hương vừa rồi hầu như không có bất kỳ thay đối nào, cho dù là nhẹ nhàng hít thở, cũng sẽ có một lượng lớn mùi hôi thối theo lỗ mũi chui vào thân thế tôi.

"Mùi gì!" Chu Tam dùng sức ngửi ngửi, tôi thậm chí còn có thể nghe được âm thanh hít vào thở ra của hắn.


"Không có mùi gì hết, cậu nhanh lên một chút, hình như chính là nơi này rồi."

'Vừa nói, thân thể Chu Tam lại lần nữa tiến vào trong đạo động, không còn cách nào khác, tôi đành phải xé một mảnh vải che lỗ mũi lại, cho dù là làm như vậy, thứ mùi thối kia giống như là dòi bọ không chỗ nào không có mặt, liều mạng chui vào trong lỗ mũi tôi.

"Nếu như không phải nơi này, tôi thật muốn dùng xẻng đập chết anh.”

Chu Tam xem thường tôi, tiếp tục bò về phía trước.

"Từ khi vào cái đạo động này, tôi cảm thấy cả người mình trên dưới toàn mùi lạ, đầu tiên là mùi vị khó ngửi giống như dồi bọ tràn ngập trong lỗ mũi, tôi cảm thấy lần này trở về, chỉ sợ là cả đời này cũng không ăn nổi cá nữa, mùi này thật đúng là

Còn có chính là cái đạo động này không giống cái đạo động trước, đạo động khi trước tuy rằng có nước nhưng trừ nước đọng ra thì không có vật gì khác. Nhưng bây giờ cái đạo động này hoàn toàn khác, hai vách đá bên cạnh, tất cả đều là chất lỏng không biết tên dinh dính nhầy nhầy.

Mùi hôi thổi kia, dường như là do những thứ này. tản ra.

Chu Tam không có phản ứng quá lớn, vẫn liên tục di chuyển về phía trước, tôi liền tò mò, mùi hương khó ngửi như thế, vậy mà tên này không hề phản ứng chút nào sao, hay là bởi vì lúc trước hẳn đã từng đến đây, nên đã ngửi quen cái mùi này rồi?

Bây giờ cũng chỉ có cách giải thích như vậy là hợp lý nhất.

“Sắp tới đoạn cuối rồi!"

Bất ngờ Chu Tam nhẹ giọng bảo một tiếng, tôi nín thở, quả nhiên, một giây tiếp theo thân hình Chu Tam liền biến mất trước mặt tôi


Tôi liền tăng nhanh tốc độ chút, khi tôi bò đến vị trí mới vừa rồi của Chu Tam, mới phát hiện ra đạo động trước mặt, lại có một cái hố to hình bầu dục.

Cái hố to này phải gần năm mươi mét vuông, bây giờ Chu Tam đã nhảy vào trong hố, nhưng nhìn vẻ mặt như táo bón của hẳn kia, tôi liền biết tên này sợ rằng đi nhầm đường rồi.

Vẻ mặt của hắn còn nói cho tôi biết, hắn cũng là. lần thứ nhất tới chỗ này.

"Không đúng.”

Chu Tam âm thầm lẩm bẩm hai tiếng, ngẩng đầu một cái, vừa vặn thấy tôi đang vươn cổ về trước nhìn.

"Tiểu tử, còn không mau xuống đây, muốn ở đó đón tết hay sao."

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi. Trong lòng rõ ràng đang khó chịu.


Trong lòng tôi thầm mắng một tiếng, xách cái xẻng gấp trong tay, vô cùng không tình nguyện nhảy xuống.

Khoảng cách giữa đạo động và hố sâu hình bầu dục tầm hơn hai mét, mới vừa rồi ở trong đạo động kia không thể đi đứng bình thường được nên có chút tê dại.

Tin chắc những người từng ngồi xe đạp đều biết, nếu như hai chân đang đung đưa trong không trung, đột nhiên từ trên xe nhảy xuống, sẽ có thể khiến chân bị thương, hơn nữa trong chớp mắt rơi xuống đất, hai chân còn sinh ra cảm giác vô lực.

Điều đó cũng xảy ra đối với cú nhảy này của tôi, tôi liền trực tiếp ngã lăn ra đất.

Chu Tam không để ý đến tôi, lên tục soi đèn pha không biết đang nhìn cái gì, tôi giùng giằng từ đất bò dậy, bắt đầu quan sát chỗ này.

Bề ngoài chỗ này chính là một hố sâu to lớn gần năm mươi mét vuông, chỉ là trong đó có rất nhiều chỉ tiết nhỏ nhưng tôi không có thời gian xem cẩn thận, ví dụ như bây giờ Chu Tam đang xem những cây cột kia.
 
Chương 74: C74: Trong lòng đang khó chịu


Ở vị trí chính giữa cái hố sâu, mười hai cây cột vừa vặn vây quanh tâm điểm chính, nhìn qua dường. như nó đã được vài năm tuổi rồi.

Giờ phút này Chu Tam đang vây quanh những cây cột kia không ngừng kinh ngạc tần thưởng. Hình như hắn đã quên rằng chỗ này không phải chỗ lúc trước. hắn đến.

"Trừ cái này ra, ở trên vách đá trong hố sâu cao. chừng hai mét kia, còn có thể thấy rất nhiều cây đèn khám vào bên trong vách đá, chỉ là đến bây giờ, những cây đèn kia sớm đã phủ lên một tầng tro bụi thật dày.

Tôi dùng đèn pha chiếu một cái, phát hiện bên trong những cây đèn kia vẫn còn bấc đèn. Nếu như có lửa, hẳn là có thể đốt lên, trong cây đèn kia, tôi còn thấy có một ít chất lỏng trong suốt, không biết có phải là đầu thắp không.

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ quái và không thể tưởng tượng nổi, chính là những cây đèn này, hầu như là cá cùng một màu.

Tượng hình cá tôi không thấy nhiều, nhưng những 'thứ trước mắt này, nhìn một cái liền biết, e rằng chúng phải có lịch sử trên trăm năm, những vết bẩn và tro bụi kia, cũng không phải là thứ mà trong hai ba năm có thể hình thành.


“Tiểu tử cậu mau tới xem một chút. Tôi nhìn thứ đồ chơi này, sao giống Huyết Ngư trên cánh tay cậu như vậy nhỉ."

Chu Tam ở trung tâm hố kêu lên, vốn tôi còn đang, không biết làm sao để đặt vào tâm. Cho đến khi miệng hắn nói ra hai từ Huyết Ngư, tôi đột nhiên cả kinh, vội vàng từ vị trí vách đá đi vào trung tâm hố.

Ở trung tâm có tổng cộng mười hai cây cột đá. Mười hai cây cột đá hình vuông vây thành một vòng tròn, mà ở giữa tâm điểm, lại có một bộ quan tài đá treo lơ lửng!

Tôi tưởng rằng mình nhìn nhăm rồi, vội vàng nằm bồ xuống xem đáy của quan tài, một cái nhìn này, trực tiếp dọa tôi lui về phía sau. Kết quả không cẩn thận đụng phải cột đá bên cạnh, khiến tôi đau nhe răng trợn mất trực tiếp kêu to.

“Tiểu tử cậu có thể thận trọng chút hay không, chớ có đụng hư những cột đá này, rất có thể là cơ quan đấy!"

Tôi không có thời gian để chú ý tới bắp đùi đang truyền tới từng đợt co rút đau đón, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía đáy cỗ quan tài.


"Phía dưới, phía dưới có người!" Thanh âm của tôi có chút run rẩy.

Khuôn mặt Chu Tam đầy vẻ kinh ngạc nhìn tôi, ngược lại cũng không nói thêm cái gì, cúi đầu nhìn đáy quan tài một chút.

Tôi dùng tay vịn vào cột đá, lúc này tôi mới dùng sức xoa xoa chỗ bắp đùi mới bị đụng vừa rồi, hy vọng có thể dùng lực đè ép để làm dịu cảm giác đau nhức kia, trong giây phút vừa cúi đầu xuống đó, thậm chí cũng không kịp đi xem hình vẽ máu cá mà Chu Tam nói là cái gì, tôi vừa cúi đầu thì vừa vặn thấy một cái bóng người đen thủi lùi đang nửa ngồi xổm phía dưới, một tay chống đỡ quan tài đá, đôi mắt mở to, lăng lăng nhìn chằm chằm tôi.

Phải nói rằng tôi đã từng nhìn qua vô số bề ngoài của con người, có thể khiến tôi sợ hãi như vậy, hiển nhiên không phải là dạng đồ vật tầm thường. Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là Chu Tam đã năm xuống xem nửa ngày rồi, cũng không thấy hẳn có phản ứng lớn gì, thậm chí tôi còn thấy hẳn lấy chiếc xẻng. gấp ra dùng sức chọc quan tài đá.

Tên này, rốt cuộc đang làm gì?

Nuốt nước miếng một cái, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới vòng ra sau lưng Chu Tam, chậm rãi cúi đầu một lần nữa.

'Vừa cúi đầu xuống, rất nhanh tôi lại thấy cặp mắt trắng dã kia, đang nhìn tôi chằm chằm.

"Khốn kiếp!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom