Cập nhật mới

Dịch Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 60: C60: Đừng nghĩ tới việc trở về


Những thứ bùa chú hắn vẽ kia tôi chưa thấy bao giờ, có điều, sau khi hắn vẽ xong mấy cái bùa chú này, cả người Chu Tam dường như tê liệt ngồi bịch xuống đất

“Đông”

Tôi ôm con gà trống khom người, người phụ nữ. đó cũng cứng ngắc cúi xuống, không ngờ tôi cúi xuống quá nhanh, khi ngẩng đầu lên thì người phụ nữ đó vừa vặn cũng đang cúi xuống, cứ như vậy liền đụng nhau một cái, chỉ nghe “binh” một tiếng, đầu cô gái kia liền bị

đụng rơi trực tiếp xuống đất.

Tôi bị dọa tới ngã nhào xuống, càng không ngờ tới chính là sau khi xảy ra sự việc này, Chu Tam cũng không có hốt hoảng lắm, tôi phát hiện ánh mắt hân luôn đặt ở trên cố tay của người phụ nữ đó.

Ở trên cổ tay cô ta, sợi dây đỏ đó dường như. không có bất kỳ thay đối gì, vẫn lắng lặng nẫm yên trên cổ tay cô ta.


Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy sợi dây đỏ đó trên cổ tay cô ta, tôi lại cảm thấy một tia may mắn, cho dù người phụ nữ trước mặt đã không còn đầu.

Không có máu huyết chảy ra, đoạn đứt gãy trên cổ người phụ nữ đó, nhìn giống như một cành cây khô bị bẻ gấy, trừ một ít đồ vật đen đen không rõ là máu thịt hay xương cốt dính ở trên đó ra thì còn lại không có thay đối gì đặc biệt.

"Tí tách!"

Dường như có âm thanh mồ hôi rơi tí tách xuống đất vang lên, Chu Tam nhọc nhẫn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nói: “Đưa vào động phòng!"

“Rào rào”

Bốn chữ đưa vào động phòng vừa dứt, vẻ mặt băng sương lạnh lẽo của hai lão già ở trên cao đường kia dường như đã đạt tới một mức độ nhất định, trực tiếp vỡ vụn hết.

Bất thình lình vỡ vụn như vậy lại dọa tôi lần nữa, nhưng Chu Tam ở bên kia, ngược lại có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Người phụ nữ trước mặt tôi, thân thể cũng vỡ vụn luôn, một tiếng đưa vào động phòng ấy, khiến cho mọi người ở bốn phía bắt đầu xuất hiện vết rách trên người, sau đó liền rào rào rơi xuống đất, tất cả đều vỡ vụn.

Tôi không biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, nhưng sương mù xung quanh càng lúc càng dày.

“Được rồi, đem gà trống ôm tới đây.”


Chu Tam một bên từ dưới đất ngọ nguậy đứng dậy, một bên nhẹ giọng nói.

Tôi hiện giờ không thể biết được tiếp theo nên làm cái gì, hoàn toàn là dựa vào lời nói của Chu Tam mà làm, hắn phân phó như thế nào thì tôi làm như vậy.

Trong sương mù, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, bao gồm cả những nơi mà mấy người đó vừa tan vỡ, giống như có hư ảnh hiện lên, nhưng chiếc quan tài màu đỏ máu trước mặt chúng tôi, ngoài dự đoán lại hiện ra rất rõ ràng.

Chu Tam đẩy nắp quan tài gỗ ra một chút, mượn ánh trắng yếu ớt, tôi tựa hồ thấy được thi thể khô héo bên trong.

"Trái tim hơi chững một nhịp, mặc dù trong lòng đang gió nổi mây vần, nhưng sắc mặt cũng coi như là bình tĩnh.

Phản ứng của tôi dường như khiến Chu Tam cảm thấy hơi bất ngờ, tên này đem chiếc dù đen bỏ vào trong quan tài gỗ trước, sau đó tiếp lấy con gà trống trong tay tôi, trực tiếp đặt vào, rồi đậy nắp lại, đóng đinh, động tác liền mạch dứt khoát.


Cho đến khi Chu Tam lau những phù văn trên quan tài gỗ kia đi, hẳn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói: “Thiếu chút nữa, nếu như khi nãy cậu làm đứt sợi dây đỏ kia, xem như hôm nay chúng ta đừng nghĩ tới việc trở về nữa."

Hắn nói như vậy, tôi có chút nghĩ lại mà sợ, nhìn lại phương hướng vừa đứng ban nãy, đầu của người phụ nữ bị tôi đụng phải trực tiếp rơi xuống đất, nhưng hiện tại xem ra dường như đã tốt hơn, hết thảy đều đã trôi qua.

"Vậy làm sao có thể trách tôi được, đến bây giờ ôi vẫn không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, để cho tôi ôm một con gà trống to cùng với một người phụ nữ không biết là người hay quỷ bái đường, nếu anh nói sớm một chút tôi nhất định sẽ không tới.”

Chu Tam liếc tôi một cái rồi nói: “Tôi đương nhiên biết cậu sẽ không tới, cho nên mới làm như vậy, hắc hắc, cậu yên tâm, bây giờ chuyện đã thành, khi trở về thì kim thạch kia chúng ta chia đều”

Chu Tam cười một tiếng, chòm râu cá trê trên mặt hẳn lập tức vểnh lên, một bộ trang nghiêm không biết xấu hổ là gì.

Tôi nhìn điệu bộ của hắn, mặc dù trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng hiện tại cũng không có cách nào có thể gây chuyện với hẳn, tôi tự nói với chính mình, nếu như sau này còn đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Chu Tam, thì tôi chính là chó.
 
Chương 61: C61: Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì


Xương mù xung quanh càng ngày càng dày đặc, thậm chí cái quan tài gỗ ở trước mặt tôi cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, tôi tưởng mình bị hoa mắt, nhưng sau khi dụi dụi mắt mấy cái rồi mở ra, mới phát hiện nơi này làm gì còn cái quan tài gỗ nào, ngay cả những thứ kiến trúc cổ kính kia cũng đều biến mất rồi, thật giống như là chưa từng xuất hiện vậy.

Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ nhất là, cảnh vật xung quanh đần đần sáng tỏ hơn, Chu Tam tên này vậy mà đang ngồi phía trên tấm bia mộ, hứng thú nhìn tôi chẳm chằm.

“Đi thôi tiểu tử, nhìn cậu bị dọa thành một bộ dáng ngốc nghếch này, tôi liền không nhịn được muốn cười.”

Tôi giương mắt nhìn một lượt, nơi này vậy mà lại là nghĩa địa, nhưng không có mấy thứ như quan tài đỏ và kiến trúc quái dị kia, xem ra cũng không đến nỗi khiến người ta rợn tóc gáy.

Tôi trợn mắt nhìn Chu Tam, luôn cảm thấy cái tên này gọi tôi sang là để cười nhạo, nhưng đối với một màn kỳ dị vừa xảy ra ban nãy, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ như in trong lòng.

“Nói đi, mới vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”. Ngôn Tình Sủng

Tuy nói rằng bản thân đã trải qua toàn bộ mọi chuyện, nhưng vẫn có nhiều điểm bản thân chưa rõ ràng, thậm chí là không hiểu, ví dụ như những thứ đã bị vỡ nát kia, rốt cuộc là ảo giác của tôi, hay nó thật sự tồn tại


“Không phải là cậu đều biết rồi sao, còn muốn tôi nói cái gì."

Chu Tam khều khều nhúm râu cá trê, từ trên tấm mộ đổ nát kia nhảy xuống.

“Những thứ đó, rốt cuộc là cái gì?"

Những lời này giống như đã biết rõ rồi mà còn hỏi, nhưng tôi vẫn muốn từ miệng Chu Tam biết được những thứ khác.

Chu Tam vốn đã chuẩn bị mang tôi rời khỏi đây, nhưng hắn lại quay đầu lại liếc tôi một cái, hắn là thấy được sự cố chấp và quật cường trên mặt tôi, hẳn bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó quay lại chỗ nghĩa địa ban nãy ngồi xuống.

“Xem ra cậu thực sự không biết những thứ này.”


Một câu nói bất ngờ này của Chu Tam, khiến tôi có chút phản ứng không kịp, cái gì mà tôi thực sự.

không biết, tôi rõ ràng chính là không biết gì hết.

“Thôi được, thật ra thì hôm nay mang cậu tới đây, là muốn cho cậu tiếp thu chút kiến thức bên ngoài, còn lại là do ông già nhà cậu sắp xếp.

“Ông già nhà tôi?"

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện hình dáng của ông nội, chẳng lẽ thời điểm Chu Tam tới nhà tôi lăn trước, hẳn và ông đã bàn luận gì đó.

“Cậu cũng không cần giật mình, lần trước tới nhà cậu, trước cái đêm đi mò thi, ông nội cậu có nói với tôi vài thứ.”

Chu Tam đánh lửa hút điếu thuốc, thuận tay đưa cho tôi một điếu, tôi do dự hai giây liền nhận lấy điếu thuốc trong tay Chu Tam, khiến cho tên này có chút kinh ngạc.

“Thật ra thì cũng không có gì, ý tứ ông già nhà cậu rốt cuộc là không muốn cậu tham gia cái nghề này, sở dĩ cho cậu cuốn sách kia kỳ thật chính là ý của tôi. Khi ông ta còn sống có nói với tôi rằng, ông ấy không hy vọng cậu sẽ tiếp xúc với những thứ này, tuy nói cậu thể chất đặc thù, trời sinh liền có năng lực khắc quỷ, nhưng chén cơm âm dương này không hề dễ ăn, cho dù có lợi hại hơn nữa thì đến cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt gì."
 
Chương 62: C62: Tìm mấy loại dược liệu


Chu Tam hít một hơi thuốc thật dài, đang thưởng thức làn khói thì nói tiếp: “Thật ra thì tôi rất hâm mộ cậu, ông già nhà cậu không hề muốn cậu ăn chén cơm âm dương này, mà lão già nhà tôi dù có phải liều cái mạng già cũng muốn cho tôi ăn chén cơm âm dương kia. Nói ra có lẽ cậu không tin, nhưng vì để cho tôi có thể thấy quỷ, lão già nhà tôi đã gắng gượng đổi cho tôi một con mắt”

Nói tới đây, Chu Tam tựa hồ có chút không biết làm thế nào, nhưng tôi rất tò mò, tại sao Chu Tam lại nói với tôi những chuyện này.

“Mới vừa rồi những thứ đó cậu cũng thấy rồi đấy, dùng lời những người trong nghề mà nói thì chính là chủ hôn, chỉ là người chủ chính là người chết mà thôi, bọn họ có thể tồn tại, nhưng lại như không tồn tại, cái này còn phải tủy vào cách nghĩ của cậu, nhưng cái việc chủ hôn này cũng có rất nhiều điều kiêng ky, ví dụ như sợi dây đỏ trong tay cậu lúc trước, nếu như sợi dây bị đứt, vậy thì nó cho thấy rằng cậu không muốn làm người chủ hôn."

Khi mà sợi dây đứt, bọn họ sẽ lập tức quay về, kể cả thù lao cậu nhận lúc đầu, bọn họ cũng sẽ đem về, thậm chí có thể lặng yên không một tiếng động trực tiếp đem cậu kéo xuống đất luôn, trước không có nói cho cậu biết vì lo cậu sợ hãi, sẽ xảy ra hỗn loạn.

“Bây giờ nếu cậu muốn biết, tôi sẽ nói cho cậu, chúng ta cùng nhau theo đuổi công việc này. Chủ hôn chỉ có thể nói là một công việc béo bở, thông thường sẽ không xảy ra vấn đề gì, những du hồn kia cũng giống như con người vậy, đều đáng thương như nhau. Vì vậy có thể giúp thì liền giúp, nhưng xem biểu hiện của cậu vừa rồi, thành thật mà nói tôi có chút thất vọng, có lẽ cậu thật sự không hợp với công việc này."


Chu Tam vừa dứt lời, tôi giống như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng câu nói cuối cùng vừa rồi của hẳn tôi không đồng ý cho lắm.

Bất kể nói như thế nào, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi chủ hôn với Chu Tam, trước đó thì cái gì tôi cũng không biết, bao gồm cả sau khi bắt đầu chủ hôn, tôi chỉ biết làm theo lời Chu Tam, hẳn sắp xếp như thế nào thì tôi làm như thế đó.

Hơn nữa câu chuyện vừa dò hỏi được, rồi một màn biến hóa kỳ lạ lúc nấy, bất kể là ăn cơm âm dương, hay là một người bình thường, nếu như là lần đầu tiên trải qua, ai có thể nuốt trôi chứ.

Chu Tam muốn dùng cái biện pháp này để hù dọa tôi, nhưng rõ ràng là hắn đánh nhầm chủ ý rồi.

“Tôi nói anh Chu Tam này, anh đừng làm những thứ vô dụng kia nữa, chén cơm này có ăn hay không, rong bụng tôi đã rõ, hẳn là trong lòng anh cũng hiểu tôi có nên ăn chén cơm này không, anh cho rằng những linh hồn trẻ con trong cái đập chứa nước kia chỉ cần bị phong ấn vào là được? Tôi thì không cảm thấy như vậy, cha và ông nội tôi chỉ có thể phong ấn bọn họ một thời mà thôi, chẳng lẽ còn có thể phong ấn cả một đời hay sao?”

"Anh có thể khiến ông già kia thay đối tư tưởng đem quyển sách giao cho tôi, tôi rất cảm kích, hơn nữa anh nên biết mới đúng, tôi để chị Từ Phượng tìm những dược liệu kia chính là vì bản thân tôi, vì vậy căn bản là tôi không có lựa chọn nào khác, cho dù là có, tôi cũng sẽ không chút do dự lựa chọn con đường này”

Nói xong mấy câu này, không biết tại sao Chu Tam lại cười một tiếng


“Cái tên tiểu tử này, nói năng giống hệt ông nội cậu không có nửa điểm khác biệt. Ông già nhà cậu sớm đã nghĩ tới rồi, tôi chỉ có thể nói, ánh mắt ông ấy rất cay độc, hiện tại cậu nói những thứ này, cùng với khi ông ấy nói với tôi những lời kia không kém chút nào."

Chu Tam dập tắt điếu thuốc lá trên tay, từ trên bia mộ nhảy xuống, nhưng trong nháy mắt khi hẳn nhảy xuống, thì có một cái bọc màu đỏ từ trên trời rơi xuống, vừa vặn ở ngay trước mặt hắn.

Tôi có chút giật mình, nhưng nhìn mặt mũi Chu Tam, hẳn hắn sớm đã chuẩn bị rồi

Chu Tam nhặt cái bao bố màu đỏ kia lên, ở trong. tay ước lượng một cái, rồi sau đó dùng sức ném về phía tôi.

“Tiểu tử, cậu xem xem, tôi nghĩ đây mới thực sự là thù lao cậu muốn”

Tôi hơi kinh ngạc, cái bao Chu Tam ném cho tôi cũng không phải rất nặng, thậm chí cầm ở trong tay có loại cảm giác rất nhẹ nhàng, chính là nhìn cái bao rất bình thường không có gì đặc biệt này nhưng bên trong luôn luôn truyền ra từng trận hương thơm nhè nhẹ.


"Đây rốt cuộc là thứ gì?”

Tôi không mở ra xem, nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra đó là cái gì, chỉ đành đem thứ này quơ quơ trước mặt Chu Tam.

Chu Tam cười một tiếng sau đó đi tới võ đầu tôi một cái.

“Chẳng phải cậu bảo Từ Phượng để tôi tìm mấy loại dược liệu kia sao, thứ ở trong này chính là nó”
 
Chương 63: C63: Thật thật giả giả


Tôi còn tưởng bản thân mình nghe nhầm, thứ trong cái bao đó vậy mà lại chính là những dược liệu kia.

“Tiểu tử cậu kích động cái gì chứ, chỉ có một loại dược liệu trong cái bao đó mà thôi, những loại khác vẫn còn chưa thấy tin tức gì đâu, qua hai ngày nữa tôi sẽ đem cậu đi nơi này, có lẽ nơi đó sẽ có biện pháp tìm được thêm một ít nữa."

Khi Chu Tam nói bên trong mới chỉ có một loại, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc cho lắm. Suy cho cùng, Cát Lão Đầu cho tôi mở những thứ đó ra, hình như là tất cả mọi thứ, tôi đến cả nghe cũng chưa nghe nói qua, nếu như thật sự đơn giản như vậy để cho tôi tìm được, thì đó mới là điều không bình thường.

“Ngũ Vị Tử này là tôi nghe nói được, sau đó thì tung tin tức ra ngoài, bọn họ liền tìm đến tận cửa, kim thạch là phần thù lao thứ nhất, phần thù lao thứ hai chính là Ngũ Vị Tử đang nẫm trong tay cậu, tiểu tử cậu giữ gìn kĩ chút, tôi dám chắc cho dù bây giờ cậu muốn tìm thêm thứ này thì có mà xới cả tấc đất lên cũng không có đâu."

Ngũ Vị Tử! Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây là một trong những loại quả thịt.


“Cảm ơn anh nhé!”

Đối với người tên Chu Tam này, hiện giờ ấn tượng của tôi đối với hắn ta có thể nói là đã thay đổi lớn, mặc dù trước kia cũng có, đôi khi nhìn bộ dáng hẳn sẽ nhịn không được cảm thấy con người này không đáng tin cậy, nhưng bây giờ xem ra, không thể đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài, tuy rằng nhìn hản chính là cái loại hay nói chêm chọc cười, nhưng khi làm việc nghiêm túc thì hắn tuyệt đối rất đáng tin cậy.

Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao Từ Phượng để hắn đến giúp tôi tìm những loại dược liệu kia

Nói đến Từ Phượng, tôi lại nhớ đến chiếc quan tài cổ trong sông Hồng kia.

Bây giờ điều quan trọng nhất chính là tiêu trừ hết những giấc mộng câu hồn đoạt phách của Từ Phượng.

Trên đường về nhà, tôi và Chu Tam ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, dường như cả hai người đều đang nhất trí bảo trì một loại trầm mặc không thể nói rõ.

“Thành thật mà nói, lần đầu tiên tôi thấy anh, trực giác nói cho tôi biết rằng anh chính là thần côn”

Sự an tĩnh bị tôi đánh vỡ trước, Chu Tam nghe xong lời tôi nói không những không tức giận, mà còn ha ha cười lớn.


“Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao, tôi đã quen với điều này rồi, cậu cũng không phải là người đầu tiên nói tôi là thần côn, nhưng tôi thật sự không có bản lãnh như cậu nghĩ, phải nói như thế nào đây, công việc của chúng ta, cậu phải luôn thật thật giả giả để người ta nhìn không thấu, nếu như có thể làm được như vậy thì tôi không còn gì để nói nữa, cậu thành công rồi”

“Thật thật giả giả để người khác nhìn không thấu?”

Lời nói của Chu Tam khiến tôi nhất thời nghe không hiểu, nhưng sau khi cười hai tiếng, hắn dường như không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi thắng vẽ phía trước.

“Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi nghĩ tôi cũng không cần xác thực cái gì nữa, tôi chỉ có một câu muốn nói với cậu, có những thứ cậu nhìn thấy chưa chắc đã là thật, vì vậy không cần phải dùng ánh mắt của mình đi đối đãi với mọi sự vật sự việc”

Câu nói của Chu Tam khiến tôi đứng hình tại chỗ, những lời này tôi nghe rất quen tai, suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra là đã nghe thấy ở chỗ nào, cho đến khi xuống núi, sắp tới của tiệm của Chu Tam, ánh mắt tôi mới ảm đạm xuống.

Người nói những lời này không phải ai khác mà chính là ông nội tôi.


Chu Tam hắn là đã nhận ra được gì đó, cũng không nói cái gì, chỉ vẫy vẫy tay gọi tôi đi vào.

“Tôi không vào đâu, còn phải ra chỗ chị Từ một chuyến, cũng không biết bên đó như thế nào rồi, trong lòng có chút lo lắng”

"Tôi xác thực là có chút lo lắng, mặc dù có Cát Uyển Nhi ở bên đó nhưng tôi vẫn thấy không ổn thỏa cho lảm, hiện giờ Từ Phượng không thể xuất hiện thêm bất kỳ điều gì ngoài ý muốn nữa.

“Được, đi xem một chút cũng tốt”

“Anh không đi sao?”
 
Chương 64: C64: Mong còn không được


Tôi vốn dĩ tưởng rằng Chu Tam sẽ yêu cầu đi cùng, không nghĩ tới tên này lại lá đầu, nói: “Tôi không đi, ngày mai tôi sẽ ghé qua chút”

Tôi gật đầu, định chuẩn bị đi thì Chu Tam gọi lại.

“Cái đó, đề nghị lúc trước của cậu tôi cảm thấy cũng không tệ, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

Ban đầu tôi còn chưa kịp phản ứng đề nghị trong miệng Chu Tam nói là cái gì, sau khi ngắn người vài giây tôi liền cười một tiếng.

“Cái này có là gì, tôi đợi anh”

Từ chỗ Chu Tam trở về, tâm tình tôi tương đối tốt, Chu Tam đáp ứng cùng tôi giải quyết sự kiện quan tài cổ ở sông Hồng, không hề nghĩ ngờ chút nào sự trợ giúp của tôi chỉ là một điểm cực nhỏ.


Lần nữa quay trở lại nhà Từ Phượng, may mắn là lưồng âm khí phía trước không có xuất hiện lần nữa, từ nơi này nhìn qua, ánh đèn nhà Từ Phượng vẫn sáng, tôi nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã hơn một giờ sáng rồi, sao bọn họ vẫn còn chưa ngủ.

Mới vừa bước lên tăng hai, một cỗ hương thơm đậm đà mùi thịt từ nhà Từ Phượng truyền tới, mà tôi vừa mới bước tới cửa, cánh cửa lớn kia liền xoạch một tiếng, trực tiếp mở ra.

Tôi sững sờ trong phút chốc, ngẩng mặt lên thì vừa vặn thấy khuôn mặt cười tươi như hoa của Từ Phượng.

“Mọi người đây là?”

Tôi có chút kinh ngạc, sau khi cửa mở thì mùi thịt đậm đà kia càng dày đặc hơn.

“Uyển Nhi nói vào thời điểm này cậu sẽ quay về, vậy mà thật sự quay về luôn, chị ban đầu hãng còn không tin đâu”

Từ Phượng nhẹ giọng mở miệng, tiếp sau liền nháy mắt một cái, Cát Uyển Nhi cũng từ trong phòng đi ra.

Tôi liếc nhìn Cát Uyển Nhị, trong lòng có chút cảm giác kỳ dị khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp đi đến phòng bếp, mới vừa rồi cùng Chu Tam đi vào núi một chuyến, cái gì cũng không ăn được còn phải chịu một trận sợ hãi, nếu không phải năng lực chịu đựng của tôi không tệ, phỏng chừng bây giờ vẫn còn trì hoãn chưa xong.

Lần này trở về lại có canh hầm gà của Từ Phượng và Cát Uyển Nhi chờ tôi, như thế nào lại không ngạc nhiên mừng rỡ cho được.


Không kịp chờ đợi liền mở vung nồi ra, mùi thịt đậm đà liền đập vào mặt, tôi xem đáy nồi một chút, quả thật quá tuyệt vời, nước dùng mơn mởn mềm mại, cầm lấy muỗng canh, không kìm lòng được uống một hớp, mặc dù bị nóng kêu oai oái, nhưng dòng nước ấm ấy thuận lợi chảy qua yết hầu, một đường trực tiếp trôi xuống bụng.

“Không tệ, không tệ, làm sao mà tối muộn rồi còn nhớ tới hầm gà vậy?”

Tôi quay đầu lại, Từ Phượng và Cát Uyển Nhi đều đang canh giữ ở cạnh cửa, mãi đến khi tôi xoay người lại chào hỏi, hai người họ mới cười một tiếng, sau đó. Từ Phượng nói: "Cậu không ở đây chị cũng không dám ngủ, Uyển Nhi dường như cũng không buồn ngủ, chúng ta liền đi dạo chợ đêm, mua chút đồ vẽ, vốn đi là chuẩn bị cho ngày mai ăn, nhưng Uyển Nhi nói có thể tối nay cậu sẽ quay về, liền trực tiếp hầm gà chờ cậu về, thế nào, không hài lòng à?”

“Tôi làm sao lại không hài lòng, mong còn không được đâu”

Tiếng nói vừa dứt, ba người liền nở nụ cười.

“Đúng rồi, nghe nói cậu cùng Chu Tam ra ngoài?"


Từ Phượng đột nhiên mở miệng khiến tôi sững sờ trong chốc lát, tôi gật đầu một cái, lúc này mới nói “Đúng vậy, Chu Tam bảo tôi ra ngoài có chút chuyện, cùng anh ta đi một chuyến, nhưng chuyến đi này không phải không có thu hoạch gì” Vừa nói vừa lấy Ngũ Vị Tử lúc trước nhận được ra tay ước lượng.

“Đây là!"

Cát Uyển Nhi lập tức phát hiện ra loại Ngũ Vị Tử không hề tầm thường này, trực tiếp lấy tay chộp lấy, rồi sau đó mở ra nhìn một cái, nhất thời liền vui vẻ ra mặt.

"Không sai, đây chính là Ngũ Vị Tử, không nghĩ tới anh Tùng nhanh như vậy liền tìm được vị thuốc dẫn đầu tiên.”

Tôi xoa xoa đầu Cát Uyển Nhỉ, cô gái nhỏ này cao hứng như vây, xem ra Ngũ Vi Tử không có vấn đề gì rồi.
 
Chương 65: C65: Đây không phải là không yên tâm sao


Một đêm này hầu như ai cũng không ngủ, tuy rằng tôi không chắc có phải do tôi ở chỗ này thì Từ Phượng sẽ không nằm mơ nữa hay không, nhưng vì lý do ổn thỏa, ai cũng không ngủ, chẳng qua là trời sắp sáng rồi, tôi nhầm mắt ngủ một lúc.

Nhưng lại bị đánh thức lần nữa, chính là tiếng gõ cửa

"Anh Tùng, ăn cơm thôi!"

Người gõ cửa là Cát Uyển Nhi, cô gái nhỏ này một đêm không ngủ mà sáng ra lại nhanh nhẹn hoạt bát như vậy, tôi giùng giằng từ giường đứng dậy, Cát Uyển Nhi ở đây, cô ấy dĩ nhiên là ở cùng phòng với Từ Phượng rồi, tôi bồng nhớ lại khoảnh khắc duyên dáng hồi trước khi ở nhà Từ Phượng.

Nhưng rất nhanh liền lắc đầu một cái đem tất cả ý nghĩ vừa rồi vứt ra chỗ khác, sau khi ra cửa mới phát hiện Chu Tam cũng tới.

"Phượng nhi, đây chính là tôi tự mình mua cho cô. Cô ăn trước một miếng đi

Vừa ra khỏi cửa, tôi liền nghe được âm thanh kinh khủng kia của Chu Tam, giọng nói tên này lúc bình thường cũng không dễ nghe hơn bao nhiêu, huống chỉ là hiện tại hắn lại đang nói chuyện với Từ Phượng, giống như là hẳn tự mình cảm thấy giọng nói như vậy rất ôn nhu, dịu dàng ấy.


Thật không biết loại phương thức nói chuyện này, nếu như rơi vào trường hợp hắn lớn lên dễ nhìn một tí, giọng nói dễ nghe hơn một tí, nói ra những lời như vậy nhất định sẽ rất có sức hút, nhưng sự thực là hiện tại đáng dấp Chu Tam hơi tệ, giọng nói cũng không dễ nghe.

Nhìn biểu tình Cát Uyển Nhi bên cạnh tôi cũng biết là cô ấy đang cố gắng chịu đựng rồi.

“Anh Tam đến sớm thật”

Tôi thấy Từ Phượng sau khi nghe được lời nói của Chu Tam thì ngây người tại chỗ luôn, vừa có chút lúng túng lại có chút không thể nào chịu nổi, tôi liền biết lúc này chính là thời điểm tốt nhất để đánh vỡ sự lúng túng này.

Chu Tam vừa nghe thấy thanh âm của tôi, cả người từ trong trạng thái ôn nhu vừa rồi liền khôi phục lại như cũ.

"Tiểu tử cậu làm sao còn ở chỗ này, tối hôm qua không phải nói tới xem một chút rồi trở về hay sao?"


"Đây không phải là không yên tâm sao."

Tôi vươn người một cái, thấy Chu Tam mua một đống đồ ăn sáng tới, liền trực tiếp nhận lấy cái bánh bao hắn đưa cho Từ Phượng, cho vào trong miệng.

"Tiểu tử, đây chính là bánh bao tôi tự tay gói”

Lời kia vừa thốt ra tôi suýt nữa kìm không nổi trực tiếp phun bánh bao từ trong miệng ra.

"Không phải anh nói bánh bao này là anh tự mình mua hay sao?"

Tôi cần một cái, mùi vị đó! Cũng không tệ, cản hai miếng thì cái bánh bao liền chui hết vào bụng rồi, không hề chậm chạp tí nào, mặc dù tối hôm qua mới ăn một bụng no căng xong, nhưng hiện tại không hề ảnh hưởng tí tỉ nào đến việc tôi ăn bánh bao.

Tối qua không được ngủ đủ giấc, xem ra cũng chỉ có thể dùng bánh bao để an ủi bản thân mà thôi.

Bữa sáng Chu Tam mua thực sự rất nhiều, tôi liền ăn hết gần một nửa, còn lại là Từ Phượng và Cát Uyển Nhi mỗi người ăn một chút, còn bánh bao Chu Tam tự mình gói, Từ Phượng một cái cũng không ăn, toàn bộ đều vào bụng tôi hết.

Chu Tam ở một bên trừng tôi, chỉ sợ là lòng giết người cũng đều có rồi.
 
Chương 66: C66: Tạm thời còn chưa tìm được


Tôi cười một tiếng, không hề có bất kỳ áy náy nào.

“Thế nào mà anh Tam lại tới sớm như vậy, nhất định là có tin tốt gì rồi”. truyện kiếm hiệp hay

Từ Phượng không ăn một cái bánh bao nào của Chu Tam, dường như đã đả kích rất lớn đến hẳn, hắn lầm bầm một tiếng rồi sau đó mới nói: "Có cái rằm tin tức tốt. Tôi chẳng qua là muốn tới xem Phượng nhĩ một chút mà thôi”

Một tiếng Phượng Nhi này khiến toàn thân tôi nối da gà, nhưng bản thân Chu Tam không hề phát giác ra điều này.

Từ Phượng hiển nhiên đã không phải là lần thứ nhất nghe Chu Tam gọi như vậy, giờ phút này cũng chỉ có thể cười theo, không biết có phải là do tôi ở chỗ này hay không, Từ Phượng không để cho Chu Tam rời đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mặt mũi Chu Tam mới khôi phục lại một tia nghiêm tức.

Thấy biểu tình này của Chu Tam, tôi mới khẽ mỉm cười, hắn bây giờ mới là dáng vẻ mà tôi mong đợi


Đúng như dự đoán, Chu Tam lấy từ trong cái bao. vải dày ra một thứ đồ vật

"Đây là thứ đồ mà tôi lấy được lúc chiếc quan tài cổ nổi lên mặt nước, nhưng lần trước tôi đi thì chậm một bước, máu cá sớm đã bị tên kia trước khi chết cầm đi, sau đó lại gián tiếp chuyển đến tay cậu, nhưng đô vật trong tay tôi dù có nhìn thế nào cũng không giống đồ vật trên người vị phu nhân kia, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao bà ta không tìm tới tôi..."

“Tôi nhìn cậu giống như là chỉ mong bà ta sẽ tìm tới vậy"

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi một cái, ngược lại cũng không nói gì. em cái hộp kia mở ra, bên trong lại là một khối ngọc toàn thân đều có màu xanh.

“Thế nào, hắn là bảo bối đi”

"Nếu như không phải là bảo bối. Tôi phỏng đoán nó sẽ không ở trong tay anh."

Tôi nhìn khối ngọc kia trong tay Chu Tam, sắc ngọc trong veo, nhìn một cái liền biết chính là loại bảo bối này không có nhiều.

"Tiểu tử cậu nói chuyện hay thật, phải biết rằng trừ cái khối ngọc này ra vẫn còn có thứ tốt khác."

Lời nói của Chu Tam liền hấp dẫn tôi, hắn là hắn muốn gợi lên sự hứng thú của tôi, mãi cho đến khi tất cả mọi người đều là một bộ muốn biết thứ đồ tốt đó rốt cuộc có hình dáng gì, Chu Tam mới đắc ý cười một tiếng, sau đó lấy ra một cái mai rùa.

Trên mai rùa còn có một chút gì đó giống như vết bẩn, nhưng những thứ đó không bởi vì nằm trong tay Chu Tam mà dính lên tay hắn, điều này chứng minh rằng những thứ gọi là vết bẩn kia, đều có giá trị năm tháng nhất định, nói không chừng bây giờ nó đã hoàn toàn hợp làm một thể với cái mai rùa.

Phía trên mai rùa kia trừ vết bẩn ra, còn có một chút dấu vết nhìn quanh co khúc khuỷu, cho đến khi Chu Tam đem mai rùa căm lại găn chút, tôi mới phát hiện ra những hoa văn trên mai rùa kia giống như là một bộ bản đồ.


"Có nhớ lúc trước tôi nói với cậu nơi này trước kia là một chiến trường cổ xưa không!"

Lời Chu Tam nhắc nhở tôi, lúc trước hắn đúng là có nói như vậy.

"Chẳng lẽ, những nét vẽ miêu tả trên cái mai rùa, chính là!

Còn không chờ tôi nói xong, Chu Tam liền gật đầu một cái.

"Khi trước có quay lại điều tra địa hình nơi này, cùng với hình dáng miêu tả trên mai rùa, có tám chín phần tương tự nhau, nói cách khác nếu như chúng ta có thể đối chiếu được, thì không cần xuống nước nữa, trực tiếp tìm được cái mộ kia dưới lòng đất, mà hết thảy câu trả lời, đều ở trong mộ đó!"

Những lời này của Chu Tam, khiến cho tim tôi hoàn toàn kịch liệt nhảy lên, lúc trước tôi đã từng có ý tưởng như vậy, nếu như xuống được bên trong mộ, có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.

Nhưng căn bản là tôi không biết cửa vào của nghĩa địa ở nơi nào, hơn nữa sông Hồng kia là một vùng đất thị phi, ai đi xuống chính là tự tìm cái chết, cộng thêm chuyện của Mạnh Nhiên, càng làm cho tôi có một nỗi sợ hãi âm thầm đối với sông Hồng.

Bây giờ Chu Tam lấy ra vật này, dường như đã giải quyết dễ dàng nỗi lo lắng lúc trước của tôi.


"Nói như vậy, anh hẳn là đã tìm được cửa vào nghĩa địa?"

Tôi nhìn Chu Tam một cái, mong đợi một nụ cười đắc ý từ trên mặt hắn, nhưng khiến tôi không ngờ tới chính là tên này lại lắc lắc đầu, rồi sau đó mới nói "Tạm thời còn chưa tìm được!"

Tôi liếc hắn một cái, nhưng Chu Tam rất nhanh lại mở miệng nói: "Nhưng ngược lại là tôi biết được phương hướng đại khái, nếu như từ nơi đó đi tìm, nhất định không sai.”

Chu Tam nói xong, lại nhìn tôi một chút, lúc này mới tiếp tục nói: "Chỉ là nếu như muốn tìm được cửa vào lăng mộ, phải nhìn xem bản lãnh của tiểu tử cậu!”

“Tôi?"

Tôi còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cho đến khi Chu Tam dùng sức gật đầu một cái, tôi mới chắc chắn răng vừa rồi mình đúng là không có nghe nhầm.

"Tôi sao có thể biết được chứ, bản thân tôi có bao nhiêu cân lượng, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
 
Chương 67: C67: Nếu quá mười lần


Chu Tam sau khi nghe xong cũng không nói gì, chẳng qua là hiểu ý cười một tiếng, lúc này mới nói “Cậu dĩ nhiên là không biết, nhưng cậu không biết, cũng không có nghĩa là không ai biết, dựa vào việc mò thi vớt xác vào nam ra bảo lúc trước của ông già nhà cậu, ông ấy nhất định đã để lại cho cậu vài món đõ”

Vừa nói, Chu Tam liền đem cái mai rùa kia cùng một phần bản đồ nhìn đã cũ đến sắp mục nát tới nơi đặt ở trước mặt tôi.

“Cậu xem kỹ một chút quyển sách mà ông già lưu lại cho cậu đi, xem hiểu rồi hẵng gọi tôi

Vừa nói, Chu Tam vừa ý vị thâm trường nhìn tôi, rồi sau đó quay đầu lại, đôi mắt ẩn tình liếc Từ Phượng một cái, chỉ là bị Từ Phượng trực tiếp coi như không thấy gì.

Chu Tam có chút mất mát cúi đầu xuống, lúc này mới nói: "Được rồi, tiểu tử cậu có phát hiện cái gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn về ngủ chút!"

Lời này của Chu Tam vừa nói ra, khiến tôi buột miệng thốt lên.


"Tối hôm qua anh không ngủ à?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Của Anh: Hội Ngộ Tình Yêu Trong Phòng Nha
2. Tiểu Thư Trưởng Nữ
3. Trộm Một Mùa Xuân
4. Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng
=====================================

Chu Tam ngáp một cái, lại nói: "Ngủ cái rắm, gói bánh bao một đêm, đều bị tiểu tử cậu ăn hết, sắp khiến tôi tức chết rồi."

Tiếng nói Chu Tam vừa dứt, tôi cười hắc hắc một tiếng, Chu Tam khoát khoát tay, dường như thật sự bất đắc dĩ, xách chút đồ còn sót lại rời khỏi nhà Từ Phượng.

Dĩ nhiên, khối ngọc kia hắn cũng mang đi, nếu như tôi bảo hẳn để lại khối ngọc đó, chỉ sợ là thật sự muốn cái mạng già của hắn rồi

Bây giờ là ban ngày, bên ngoài mặt trời đã lên, bụng không đói, thời tiết cũng không tệ lầm.

Tôi kéo rèm cửa sổ ra, một mảng lớn ánh sáng màu vàng rơi trên người, cảm giác thật ấm áp,


Tôi kéo ghế sofa qua, đặt xuống trước mặt, chỉ chỉ cái ghế nói: "Chị Từ Phượng, ngủ một lúc đi, bây giờ là ban ngày, cô ta không dám tới đâu."

Ban ngày chính là thời điểm dương khí thịnh vượng, dù cô ta có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào tới, cho dù là khống chế giấc mơ của một cô gái, cũng không có khả năng.

Nữ quỷ kia sở dĩ có thể khống chế giấc mơ của Từ Phượng, là bởi vì khi Từ Phượng đi qua bờ sông Hồng, đúng dịp thấy cô ta, dùng cách nói phổ thông chính là trúng tà, bình thường ăn bùa là tốt rồi, chỉ là Từ Phượng lại hơi có chút bất đồng.

Cô ấy bây giờ, giống như là một bệnh nhân bị bệnh nặng đang ở giai đoạn cuối vậy, hơi không chú ý chút thì sẽ mất mạng như chơi, nếu để cho nữ quỷ kia câu đi sáu phách của Từ Phượng, thì Từ Phượng coi như là sẽ được sống, nhưng nếu như vậy thì đầu óc cô ấy sẽ trở nên ngây ngốc, huống chi hiện tại lại như vậy, nữ quỷ kia vẫn liên tiếp đến tìm cô ấy.

Nếu quá mười lần, Từ Phượng sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoàn toàn bỏ mạng.

Từ phượng gật đầu, lúc này lại kéo ra một cái ghế sofa khác, tỏ ý Cát Uyển Nhi cũng nên ngủ một lát

Cát Uyển Nhi nhìn tôi một cái, tôi khẽ gật đầu.


Cát Uyển Nhi coi như là trông coi Từ Phượng một ngày một đêm, sợ rằng sớm đã đến cực hạn, chỉ là còn đang một mực cứng rắn chống đỡ mà thôi.

Đúng như dự đoán, Từ Phượng kéo ra một cái ghế. sofa khác, rồi được sự đồng ý của tôi, Cát Uyển Nhỉ dẫn đầu năm lên luôn, trong chốc lát liền truyền tới tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Cát Uyển Nhi.

"Chị cũng ngủ một chút đi, trước khi mọi chuyện được giải quyết, sợ rằng chị phải ngày đêm lăn lộn rồi, còn có công ty chị bên kia, tôi cảm thấy hay là để cho ba chị xử lý đi, còn chị thì nghỉ mấy ngày, những ngày này tốt nhất là chị nên ở bên cạnh tôi."

Từ Phượng không có phản bác, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ Phượng cũng nằm ở trên ghế sofa, lúc này, tôi mới lấy mai rùa và bản đồ lúc trước Chu Tam đưa cho xem.
 
Chương 68: C68: Suýt nữa phạm vào sai lầm lớn


Bản đồ này tuy rằng cũ nát, nhưng rõ ràng đây là vẽ mô phỏng lại, rất nhiều nơi đều có vẻ đầu voi đuôi chuột. Thậm chí không rõ ràng lầm, tôi nhìn đại khái, dẫu sao ở nơi này học đại học cũng sắp được hai năm, về phương hướng thì đại khái vẫn biết.

Nhìn bản đồ này, tôi mới cảm khái rằng thứ đồ chơi này quả thật có thể thay đổi rất nhiều thứ, ví dụ như vô số kiến trúc được đánh dấu trên tấm bản đồ trước mắt này, tuy nói biến hóa kinh người, nhưng một số kiến trúc đặc thù vẫn có thể đối chiếu với hiện tại.

Cho đến khi tôi đánh dấu những điểm phương hướng của bản đồ với những hoa văn trên cái mai rùa rồi so sánh đối chiếu với nhau xong, tôi mới quay đầu lại, nhìn vị trí của Từ Phượng một chút

Tim tôi bỗng kịch liệt nhảy lên một chút, cả người trực tiếp từ trên băng ghế bật dậy, rồi sau đó cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp chộp tới cổ tay Từ Phượng.

Kéo một cái, Từ Phượng không tỉnh


Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, trên bản đồ biểu hiện, cửa vào lăng mộ kia, ngay bên dưới khu nhà trọ!

Khó trách nữ quỷ kia có thể dễ dàng thi triển mộng câu hồn đoạt phách đối với Từ Phượng như vậy, vốn dĩ là hang ổ của cô ta, ngay dưới chân Từ Phượng.

Nhưng khi tôi biết điểm này, cả người Từ Phượng, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Hô hấp của cô ấy dồn dập, rõ ràng cho thấy như là đang trải qua chuyện kinh khủng gì đó.

Tôi cũng không kịp suy nghĩ, trực tiếp cần rách ngón tay giữa, chỉ điểm một cái ở giữa mi tâm của Từ Phượng.

Một tràng tiếng thét chói tai từ trong thân thể Từ Phượng truyền ra, trong chớp mắt, cả người Từ Phượng cũng trực tiếp từ ghế sofa kia bản ra. Rồi sau đó lại rơi vào hôn mê lần nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tình huống hiện tại, tôi cũng chỉ có thể dùng máu tôi đi thử một chút, nhưng hiệu quả cũng không tệ lảm, xem ra Chu Tam nói không sai, tôi quả thực là ăn chén cơm âm dương này rồi.

Suýt nữa phạm vào sai lầm lớn, nếu như không phải là bản đồ và mai rùa của Chu Tam, chỉ sợ Từ Phượng không thể chống đỡ qua một kiếp này rồi

Đột nhiên, một tia khí tức âm lãnh bỗng dưng xuất hiện, trong chớp mắt tôi liền quay đầu, vừa vặn thấy một cái bóng đen từ sản nhà trực tiếp chui lên trăn nhà, rồi sau đó biến mất không thấy.


Nếu như không phải là sàn nhà và trên vách tường còn đọng chút nước, tôi chỉ sợ cho rằng bản thân mình nhìn lầm rồi.

Từ Phượng một mực không tỉnh, thắng đến buổi trưa, sau khi Cát Uyển Nhi tỉnh ngủ, Từ Phượng vẫn không có phản ứng lớn nào.

Nhưng để cho tôi cảm thấy nghĩ mà sợ là sau khi Cát Uyển Nhi tỉnh lại thì câu nói đầu tiên, chính là nói trong phòng này còn có đồ vật. Chỉ là vật này rốt cuộc là cái gì, Cát Uyển Nhi nhất thời cũng không nói lên được, cô ấy chỉ một góc tường phía sau tôi, nói ở nơi đó. Chẳng qua là đen thùi lùi, cô nhìn không rõ lắm.

Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn, chỗ đó trống rỗng, đồ vật gì cũng không có, chứ đừng nói gì đến bóng đen, ngay cả quỷ cũng không có.

Nhưng nếu như Cát Uyển Nhi nói như vậy, tôi tự nhiên sẽ không cho là chỗ đó thật sự cái gì cũng không có. Vào sáng sớm khi mà Cát Uyển Nhĩ còn chưa tỉnh, tôi liền gọi điện thoại cho Chu Tam.

Chỉ là tên này không biết đang mè nheo cái gì, bây giờ vẫn còn chưa tới.


Cặp mắt tỉ hí của Cát Uyển Nhi như cũ nhìn chấm chăm chỗ ấy, tôi liền nhìn qua góc tường thì không thấy gì cả, trừ cái này ra, cô ấy thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn đến những phương hướng khác. Tựa hồ vật kia cũng dời vị trí đi theo vậy.

Tôi rất muốn hỏi Cát Uyển Nhí tại sao cô ấy lại thấy những thứ đó, nhưng lời đến miệng rồi làm sao cũng không hỏi được.

Chu Tam tới rồi, chính xác mà nói thì người này mãi ban đêm mới tới gõ cửa nhà Từ Phượng.

"Anh Tùng, cô ta đi rồi!"

Khi tôi mở cửa, Cát Uyển Nhi vô tình mở miệng nói một, để cho cả người tôi cũng theo đó sửng sốt một chút. Nhưng càng làm cho người ta không thể giải thích là một màn xuất hiện bất ngờ.
 
Chương 69: C69: Xem ngược


Ngay sau khi Cát Uyển Nhi nói xong câu cô ta đi rồi, Từ Phượng chợt tỉnh lại, chỉ là sắc mặt cô ấy rất tái nhợt, trong chớp mắt liền trực tiếp năm ở trên ghế sofa nôn oẹ.

"Chị, chị mới vừa rồi, giống như là thấy tên kia”

Từ Phượng đột nhiên mở miệng, khiến tôi sững sờ tại chỗ.

"Cả người cô ta tất cả đều là máu, năm bò trên trần nhà phía trên đỉnh đầu chị, động cũng không động nhìn chằm chằm chị, mà bất kể chị làm gì cũng không nhúc nhích được, loại cảm giác đó giống như là có vật gì đó dùng sức đè chị lại ở trên ghế sofa vậy, hoàn toàn không thể động đậy”

Từ Phượng vừa nói, ánh mắt không sao kìm hãm được nhìn về phía trần nhà cô vừa nói tới, tôi cũng ngẩng đầu lên, nhưng trên trần nhà làm gì có ai người đầy máu đâu.

Nhưng đây thật sự là trùng hợp sao, mới vừa rồi đôi mắt của Uyển Nhi cũng giống vậy, chăm chú nhìn về phía trần nhà kia.

Chu Tam vừa vào cửa, liền bị không khí nơi này dọa sợ hết hồn, lúc trước ở trong điện thoại tôi đã nói qua một chút tình huống nơi này với hắn. Nếu không khi tên này tới đây phỏng chừng sẽ càng thêm mơ hồ.

Sau khi dẫn Chu Tam vào cửa, hắn trực tiếp cầm lấy bản đồ trên bàn nhìn.


"Mẹ kiếp! Thế nào mà lại xem ngược rồi."

"Xem ngược?"

Câu nói của Chu Tam trực tiếp hấp dẫn tôi tới tấm bản đồ, thành thật mà nói, Chu Tam để lại bản đồ cho tôi, tôi căn bản không nhìn ra mặt nào là mặt trước, mặt nào là mặt sau, lúc trước là hắn đặt ở trên bàn là mặt đấy, tôi xem cũng chính là cái mặt đấy.

"Khó trách tôi có làm như thế nào cũng xem không hiểu, vốn dĩ là do bản thân tôi xem ngược."

Chu Tam cầm tấm bản đồ và mai rùa không ngừng so sánh, cuối cùng giống như tôi đưa mắt nhìn xuống dưới chân.

"Không nghĩ tới thật đúng là bị tiểu tử cậu nói trúng, thật sự là ở dưới chân!”

Dáng vẻ Chu Tam dường như có chút hưng phấn, chỉ là tôi không biết hẳn hưng phấn là do rốt cuộc cũng tìm được mộ địa, hay là bởi vì rốt cuộc có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề trên người Từ Phượng.

Hắn là vế sau hơn đi, tôi tự nói với chính mình như vậy.


"Nơi này chắc có tăng hầm dưới đất chứ?“

“Có cái rắm tầng hầm dưới đất a, đi cùng tôi, tôi dẫn cậu đi!"

Tiếng nói Chu Tam vừa dứt, cả người liền hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng, tôi nhất thời liền không hiểu, tên này làm sao lại gấp như vậy.

Để cho Cát Uyển nhỉ và Từ Phượng nán lại ở nhà, tôi đi theo hắn ta.

Còn chưa tới tầng một, tôi đã nhìn thấy Chu Tam đeo một cái ba lô leo núi ao cỡ nửa người, trong tay cầm hai cái xẻng, một bộ dáng trang nghiêm đi nghiên cứu tìm tòi.

“Anh đây là?"

"Xuống mộ a, nếu biết ở nơi nào rồi, dĩ nhiên là phải đi xuống xem một chút”

"Giờ không gấp thì phải lúc nào mới gấp ” Chu Tam một bên dọn dẹp đồ vật, một bên đưa cho tôi cái xẻng.

"Vậy trước đó chúng ta không cần chuẩn bị một chút sao, dẫu sao thì đây cũng là xuống mộ, lại không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Hơn nữa không phải là chúng ta liền thẳng từ chỗ này chui xuống chứ?"

Chu Tam ngẩng đầu nhìn tôi, giống như là đang nhìn một tên điên vậy.

"Tôi đã nói với cậu rồi, cứ đi theo tôi, kỳ thực tôi sớm nên nghĩ đến là phía dưới này mới phải."
 
Chương 70: C70: Vậy chúng ta làm sao bây giờ


Vừa nói, Chu Tam liền trực tiếp đeo túi xách rời đi, bất đắc dĩ tôi đành phải xách xẻng đi theo hắn, không nghĩ tên này liền trực tiếp đi đến bờ sông Hồng.

Một lần nữa đi tới nơi này, mặc dù là ban ngày, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được một tầng lạnh lẽo nhàn nhạt.

"Thời điểm trước khi thi công, đã từng đào được một cái đường hầm, đường hầm kia không lớn lắm, ngược lại giống như đạo động mà người xưa đã kiến tạo, ban đầu tôi vốn có ý nghĩ đi theo đạo động kia để tìm chút đồ, nhưng đi đến cuối, cũng không phát hiện ra thứ gì”

Chu Tam chậm chạp mở miệng, túi đeo trên lưng, bị hắn quăng trên đất, tôi dương như là đoán được chút gì đó, đang muốn nói thì Chu tam lại dẫn đầu mở miệng trước.

"Chắc hẳn cậu cũng đoán được, phần cuối của cái đạo động kia, chính là nền móng phía dưới nhà trọ của Từ Phượng, đạo động kia càng đi vào trong, phạm vi cũng càng ngày càng lớn, bây giờ nghĩ lại, một đoạn trước có thể là đạo động, nhưng về sau, hẳn là mộ huyệt, chỉ là lúc đó tôi đi vội vàng, lại sợ bị người khác phát hiện, chỉ kịp vội vã liếc một cái rồi đầu voi đuôi chuột chạy khỏi đó”


Quả nhiên, mới vừa rồi tôi cũng đang muốn hỏi chẳng lẽ phía cuối đạo động kia chính là phía dưới nhà trọ của Từ Phượng. Hiện giờ cái nghi vấn này không cần hỏi nữa, Chu Tam đã trả lời rồi.

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ!”

"Nói nhảm, đương nhiên là đi một chuyến nữa rồi. Lần trước cái gì cũng đều không mang, bây giờ thì khác rồi"

Vừa nói, Chu Tam vừa lấy từ trong túi xách ra một cái la bàn, rồi sau đó là cây nến, còn có rất nhiều lá bùa, hơn nữa tên này lại lấy từ trong túi ra một con gà mẹ, vẫn còn sống,

"Tôi chưa từng xuống mộ, nhưng một ít quy củ cũng nghe qua không ít. Tác dụng của con gà này, thật ra thì cực kỳ giống như cái bia đỡ đạn, trước khi đi vào trong mộ, dùng một cành cây dài buộc gà vào sau đó cho nó vào trước. Qua một đoạn thời gian, nếu như gà còn sống, điều đó nói rằng bên trong mộ huyệt chất lượng không khí bình thường, ít nhất là đủ để người ở bên trong hô hấp, nếu như ngược lại thì không thể đi vào. Còn những đồ khác như cây nến các thứ, cũng là đạo lý này, suy cho cùng là không có không khí thì ngọn lửa không thể cháy.

Khi Chu Tam lấy ra những thứ này, sắc mặt nhẹ nhàng không hề dao động, hiển nhiên là một tay lão luyện, cũng không biết tên này rốt cuộc ấn dấu bao nhiêu thực lực.

"Anh rốt cuộc còn có bao nhiêu đồ mà tôi không biết?”


Không nghỉ ngờ chút nào, trước kia Chu Tam nhất định là từng xuống mộ, chỉ là mộ to hay mộ nhỏ thì không biết được. Dẫu sao thì đó là nơi của người chết, hoặc nhiều hoặc ít, luôn sẽ có một ít đồ vật không bình thường quấn lấy thân, xuống mộ nhiều cũng không phải chuyện tốt gì!

"Cái này có quan hệ gì với cậu, biết điều mà đem đồ đạc theo, chuẩn bị một chút chúng ta sẽ hành động."

Vừa nói, Chu Tam vừa xách theo một thứ gì đó, trực tiếp đem nó dựng đứng ở bên dòng sông, thứ đồ chơi kia nhìn không khác lảm so với cái khoan thép, chỉ là ở phía trên, còn có một điểm nhỏ hình tròn to chừng ngón tay cái, mặt trên còn có một cái đèn màu đỏ đang không ngừng lập lòe.

Đây mới là đồ cứu mạng, cậu thì biết cái gì

Vừa nói, ở bốn phía cái khoan thép, Chu Tam bày ra phủ trận.

Phù trận này tôi cũng chỉ thấy qua trong sách của ông nội lưu lại, dường như là lợi dụng mối quan hệ nào đó giữa các lá bùa tạo thành trận pháp, từ đó có thể đạt được uy lực mạnh hơn.


Xem ra Chu Tam rất vừa ý với món đồ chơi này, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy điểm huyền diệu của nó.

Mãi đến khi làm xong hết thảy các thứ này, Chu Tam mới hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu chia đồ.

Dây thừng, cây nến, lá bùa, xẻng... Cũng không biết trong thời gian ngắn như vậy, Chu Tam đi đâu tìm được nhiều đồ thế, có thể nói là cái gì cần có đều có.

"Chờ lát nữa đi xuống cái gì cũng đừng nói, hết thảy hành động đều phải nghe lời chỉ huy, tôi tuy xuống mộ không nhiều, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút kinh nghiệm, cho nên thời điểm phải chạy tôi sẽ không bảo cậu ở yên tại chỗ đừng động, nhưng khi tôi bảo cậu ở nguyên tại chỗ, cậu tốt nhất là động cũng đừng nghĩ đông, chỉ đơn giản như vậy thôi.
 
Chương 71: C71: Khốn kiếp


Chu Tam cắm cái cây khoan thép xuống đất một cái, rồi sau đó nghiêm mặt phân phó.

Có thể nhìn ra tên Chu Tam này không giống lúc bình thường, có lẽ nguyên nhân là phải chuẩn bị xuống mộ.

Nhưng trừ nguyên nhân này ra, tôi còn nhìn thấy ngang hông Chu Tam, có đeo một cái túi vải bố không to không nhỏ, trực tiếp cố định lại bằng cái cài của dây nịt da ở hông.

Mục đích tên này xuống mộ, chỉ sợ không đơn thuần như vậy.

Cái gọi là cửa vào đạo động, kỳ thực chính là sau khi quan tài được phát hiện, tên đó lặng lẽ lấy đi ngọc bội Huyết Ngư ở dưới căn phòng nhỏ, ở phía sau căn phòng nhỏ có một cái hố thoát nước. Sợ là phải gần trăm mét vuông, mà chỗ đó, chính là nằm trên ống thoát nước phía bên trái của hố thoát nước.

Lúc trước nơi này cũng có lưới lọc, phòng ngừa bùn cát và mấy đồ lặt vặt quá nhiều sẽ làm tắc miệng thoát nước, khi Chu Tam vén một góc lưới lọc lên, ở bên cạnh ống thoát nước, lộ ra một cái cửa hang có đường kính chỉ hơn năm mươi cm.

Cửa hang đen thui, bên trong dường như bởi vì trống rỗng mà tràn vào không ít nước sông.


Bây giờ là ban ngày, nhưng tôi đã có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh lẽo thổi vèo vèo từ trong đạo động kia tràn ra

Chu Tam dẫn đầu chen vào trước, sau khi tiến vào mới kéo con gà mẹ qua, còn những thứ đồ không thể dính nước khác, tên này sớm đã chuẩn bị xong túi ni lông gói kỹ rồi, tất cả buộc chặt lại ngang hông.

Tôi cầm mấy món đồ Chu Tam đưa cho tôi lúc trước bắt đầu đi vào, miệng đạo động kia đi vào thực sự rất khó khăn.

Đầu tiên tôi thò đầu nhìn một chút, sau đó mở đèn pin đeo trên đầu lên, trước mặt rồng nặc mùi cá tanh, Chu Tam thuận lợi theo đạo động trèo được ba bốn mét rồi, từ chỗ tôi nhìn sang, cái mông của Chu Tam vểnh lên thật cao, tôi và hẳn ta đều không cho phép ai mập, nếu như ai mập một chút, phỏng chừng sẽ lấp luôn cửa hang lại mất.

Không gian bên trong đạo động so với tôi tưởng tượng còn chật hẹp hơn nhiều, để tiến về phía trước tôi không thể không năm rạp xuống, hơn nữa đạo động này là từ trên đi xuống, cộng thêm bốn phía đều là nước và rêu xanh nhớp nhúa, tiến lên hay đứng dậy đều vô cùng khó khăn.

"Khốn kiếp, nếu biết sẽ ở trong tình huống này, để tôi thay bộ đồ khác rồi tới cũng được, bây giờ thì hay rồi, cả người đều bị dinh nhớp nhúa”

Từ miệng đạo động đi vào, cũng không biết bò bao lâu, tính toán sơ lược cũng hơn mười phút rồi, cái mông Chu Tam vẫn vểnh lên ở trước mặt tôi, tôi xem một chút hai vách tường trong đạo động, phía trên loáng thoáng còn có thể nhìn thấy một ít dấu vết đục đẽo, đất sét nơi này thuộc loại đất vàng tương đối cứng rắn, trong đó xen lẫn rất nhiều hòn đá nhỏ.


Có lẽ cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên cái đạo động vẫn có thể giữ gìn đến tận bây giờ mà không bị tổn hại.

Đột nhiên, đầu tôi bị thứ gì đụng một cái, đèn pin suýt nữa thì rơi.

Tôi hơi lui về phía sau một chút, nhìn về trước một cái mới phát hiện thì ra là mông của tên Chu Tam này, cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà Chu Tam ngừng lại.

"Sao thế?”

Tôi nhìn nhìn cái mông Chu Tam. Không nhịn được kinh ngạc nói.

Tên này không phải là nói trước kia đã từng tới một lần sao, làm sao còn dừng lại, chẳng lẽ phía trước là đoạn cuối rồi?

Bò một đoạn đường này, tuy nói thời gian không dài, nhưng hẳn là được mấy chục mét rồi, góc độ của đạo động này so với mặt đất đại khái là hơn bốn mươi độ, như vậy một đường bò xuống, ít cũng phải năm sáu chục mét.

Tôi thấy Chu Tam không trả lời cũng không nhúc. nhích. Vì vậy tôi lấy cái xẻng bên tay phải, chọc vào mông hắn chút

"Anh mau thông báo một tiếng đi.”
 
Chương 72: C72: Nôn mửa xuống đất


Một cái đụng này thật đúng là thành công, cái xẻng này mặc dù là xẻng gấp, nhưng bị chọc ở khoảng cách gần, dù thế nào cũng sẽ có cảm giác, vào lúc này tôi mới phát hiện mới vừa rồi Chu Tam không nhúc. nhích là do đang ngẩn người.

"Cậu chọc tôi làm gì, đừng động, có gì đó không đúng!

Nghĩ tới lời nói vừa rồi của Chu Tam, tôi cũng lười cùng hắn so đo, nếu hẳn bảo đừng động, vậy tôi sẽ không động.

"Rốt cuộc thế nào?”

Lại qua bốn năm phút, tên này vẫn năm ở nơi đó không nhúc nhích, tôi có chút không chịu được, lại chọc hắn một cái.

"Rốt cuộc là tình huống gì?"


Đạo động này tuy nói là lớn, nhưng tôi cảm thấy rất nhỏ, chen chúc ở một nơi chật hẹp như vậy, quả thực không dễ chịu gì.

"Không đúng, không đúng, trước tiên cậu đừng động, để tôi suy nghĩ một chút

Vừa nói, tên Chu Tam này vừa nhoài người về phía trước. Rồi sau đó mới nói: "Cậu tới gần đây nhìn xem, cẩn thận một chút, đừng ép tôi."

Chu Tam vừa năm xuống, tôi liền ngẩng đầu lên, ánh sáng của đèn pin liền trực tiếp chiếu tới vị trí đỉnh đầu của Chu Tam, sau đó tôi liền thấy cách đầu Chu Tam không xa, lại có hai cái cửa hang giống nhau như đúc.

Tôi đột nhiên biết tại sao Chu Tam lại cảm thấy không được bình thường.

Ở trước mặt Chu Tam, hiện tại xuất hiện hai cái cửa hang.

"Không phải anh nói lần trước đã tới một chuyến rồi sao."

Tôi tức giận mở miệng, lui về sau một chút, Chu Tam lúc này mới nói: "Đúng là lần trước tôi đã tới một chuyến, nếu như tôi nhớ không sai, thì bò hơn ba mươi mét nữa là tới con đường lót gạch mà lần trước tôi đã thấy, nhưng cậu cũng nhìn thấy đấy, bây giờ ở trước mặt chúng ta, thế nhưng lại có hai cái đạo động."

“Lần trước anh tới chẳng lẽ chỉ một cái?”


Lời kia vừa thốt ra, Chu Tam cũng có chút không nhịn được.

"Nói bậy, nếu lần trước tới mà có hai cái, tôi lại ngạc nhiên như vậy sao”

"Có phải anh nhớ nhầm hay không, hoặc là sau khi anh rời đi lại có người khác đi vào, cái đạo động khác này, chính là do đám người mới tới kia đào, không phải anh nói chỗ này là bí mật mà người bình thường không thể biết được hay sao, cửa ra vào nơi này lại bị lưới lọc chặn. Hoặc giả là bọn họ đi ra ngoài nhưng không tìm được cửa ra, cho là nó bị đóng kín rồi, cho nên mới đào một cái mới.”

Chu Tam không trả lời ngay, chẳng qua là hắn tại lại nằm rạp xuống lần nữa.

"Cậu tự xem một chút đi, làm gì có cái lối ra nào mà lại đào xuống dưới, kẻ trộm mộ kiểu gì mà đần như vậy."

Thật ra thì không căn Chu Tam nói tôi cũng thấy được, hai cái đạo động trước mắt đúng là đều đào xuống, rất lạ thường. Hơn nữa đạo động kia cũng không giống như là vừa mới đào, nhìn dấu vết đất bùn ở ranh giới giữa hai đạo động dường như đều giống nhau, cho nên theo như lời tôi vừa nói, lời luận giải đạo. động này vừa đào không lâu liền cứ thế sụp đổ hoàn toàn.

"Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể cứ một mực nấm ở chỗ này"


Tôi nhìn Chu Tam một cái, hẳn cũng đang do dự. không chắc, nhưng một hồi lâu sau, tên này giống như là bị đánh máu gà vậy, trực tiếp thẳng người nói: "Mẹ kiếp, ông không tin một người sống sờ sờ như thế này. lại bị dìm chết bởi một bãi nước tiểu, đi bên phải!”

'Vừa nói, Chu Tam liền bò sang cái cửa hang bên phải.

Tôi cũng bắt đầu vươn người ra bò, tới phía trước hai cái cửa hang, tôi hướng vào trong nhìn một chút, phát hiện bên trong đạo động lại truyền tới một cỗ mùi cá tanh nhàn nhạt. Vốn tôi cho răng mùi cá tanh này là từ đạo động bên trái truyền tới, nhưng khi tôi lại gần, lại không thấy mùi này nữa. . Đam Mỹ Cổ Đại

“Thật đúng là kỳ quái."

Tôi ngó đầu sang đạo động bên phải dò xét thử, dùng sức hít một hơi thật mạnh thì lưỡng không khí đậm đà mùi cá tanh đập thẳng vào mặt khiến cho tôi suýt nữa nôn mửa xuống đất.
 
Chương 73: C73: Nằm rạp xuống lần nữa


Nhưng điều kỳ lạ chính là đối với thứ mùi thối nồng nặc này, Chu Tam dường như không có phản ứng gì quá mức kịch liệt.

“Anh xác định là hướng này chứ?"

Tôi gọi Chu Tam đang liên tục tiến về phía trước, sau khi bị tôi gọi mới chịu dừng lại, nhưng hắn không quay đầu lại được, chỉ đành không kiên nhẫn mở miệng nói: "Lại làm sao thế?"

"Anh không ngửi thấy gì à! Mùi hương ở trong này dường như có gì đó lạ lắm."

Tôi nhẹ nhàng hít một hơi, không sai, mùi hương vừa rồi hầu như không có bất kỳ thay đối nào, cho dù là nhẹ nhàng hít thở, cũng sẽ có một lượng lớn mùi hôi thối theo lỗ mũi chui vào thân thế tôi.

"Mùi gì!" Chu Tam dùng sức ngửi ngửi, tôi thậm chí còn có thể nghe được âm thanh hít vào thở ra của hắn.


"Không có mùi gì hết, cậu nhanh lên một chút, hình như chính là nơi này rồi."

'Vừa nói, thân thể Chu Tam lại lần nữa tiến vào trong đạo động, không còn cách nào khác, tôi đành phải xé một mảnh vải che lỗ mũi lại, cho dù là làm như vậy, thứ mùi thối kia giống như là dòi bọ không chỗ nào không có mặt, liều mạng chui vào trong lỗ mũi tôi.

"Nếu như không phải nơi này, tôi thật muốn dùng xẻng đập chết anh.”

Chu Tam xem thường tôi, tiếp tục bò về phía trước.

"Từ khi vào cái đạo động này, tôi cảm thấy cả người mình trên dưới toàn mùi lạ, đầu tiên là mùi vị khó ngửi giống như dồi bọ tràn ngập trong lỗ mũi, tôi cảm thấy lần này trở về, chỉ sợ là cả đời này cũng không ăn nổi cá nữa, mùi này thật đúng là

Còn có chính là cái đạo động này không giống cái đạo động trước, đạo động khi trước tuy rằng có nước nhưng trừ nước đọng ra thì không có vật gì khác. Nhưng bây giờ cái đạo động này hoàn toàn khác, hai vách đá bên cạnh, tất cả đều là chất lỏng không biết tên dinh dính nhầy nhầy.

Mùi hôi thổi kia, dường như là do những thứ này. tản ra.

Chu Tam không có phản ứng quá lớn, vẫn liên tục di chuyển về phía trước, tôi liền tò mò, mùi hương khó ngửi như thế, vậy mà tên này không hề phản ứng chút nào sao, hay là bởi vì lúc trước hẳn đã từng đến đây, nên đã ngửi quen cái mùi này rồi?

Bây giờ cũng chỉ có cách giải thích như vậy là hợp lý nhất.

“Sắp tới đoạn cuối rồi!"

Bất ngờ Chu Tam nhẹ giọng bảo một tiếng, tôi nín thở, quả nhiên, một giây tiếp theo thân hình Chu Tam liền biến mất trước mặt tôi


Tôi liền tăng nhanh tốc độ chút, khi tôi bò đến vị trí mới vừa rồi của Chu Tam, mới phát hiện ra đạo động trước mặt, lại có một cái hố to hình bầu dục.

Cái hố to này phải gần năm mươi mét vuông, bây giờ Chu Tam đã nhảy vào trong hố, nhưng nhìn vẻ mặt như táo bón của hẳn kia, tôi liền biết tên này sợ rằng đi nhầm đường rồi.

Vẻ mặt của hắn còn nói cho tôi biết, hắn cũng là. lần thứ nhất tới chỗ này.

"Không đúng.”

Chu Tam âm thầm lẩm bẩm hai tiếng, ngẩng đầu một cái, vừa vặn thấy tôi đang vươn cổ về trước nhìn.

"Tiểu tử, còn không mau xuống đây, muốn ở đó đón tết hay sao."

Chu Tam trợn mắt nhìn tôi. Trong lòng rõ ràng đang khó chịu.


Trong lòng tôi thầm mắng một tiếng, xách cái xẻng gấp trong tay, vô cùng không tình nguyện nhảy xuống.

Khoảng cách giữa đạo động và hố sâu hình bầu dục tầm hơn hai mét, mới vừa rồi ở trong đạo động kia không thể đi đứng bình thường được nên có chút tê dại.

Tin chắc những người từng ngồi xe đạp đều biết, nếu như hai chân đang đung đưa trong không trung, đột nhiên từ trên xe nhảy xuống, sẽ có thể khiến chân bị thương, hơn nữa trong chớp mắt rơi xuống đất, hai chân còn sinh ra cảm giác vô lực.

Điều đó cũng xảy ra đối với cú nhảy này của tôi, tôi liền trực tiếp ngã lăn ra đất.

Chu Tam không để ý đến tôi, lên tục soi đèn pha không biết đang nhìn cái gì, tôi giùng giằng từ đất bò dậy, bắt đầu quan sát chỗ này.

Bề ngoài chỗ này chính là một hố sâu to lớn gần năm mươi mét vuông, chỉ là trong đó có rất nhiều chỉ tiết nhỏ nhưng tôi không có thời gian xem cẩn thận, ví dụ như bây giờ Chu Tam đang xem những cây cột kia.
 
Chương 74: C74: Trong lòng đang khó chịu


Ở vị trí chính giữa cái hố sâu, mười hai cây cột vừa vặn vây quanh tâm điểm chính, nhìn qua dường. như nó đã được vài năm tuổi rồi.

Giờ phút này Chu Tam đang vây quanh những cây cột kia không ngừng kinh ngạc tần thưởng. Hình như hắn đã quên rằng chỗ này không phải chỗ lúc trước. hắn đến.

"Trừ cái này ra, ở trên vách đá trong hố sâu cao. chừng hai mét kia, còn có thể thấy rất nhiều cây đèn khám vào bên trong vách đá, chỉ là đến bây giờ, những cây đèn kia sớm đã phủ lên một tầng tro bụi thật dày.

Tôi dùng đèn pha chiếu một cái, phát hiện bên trong những cây đèn kia vẫn còn bấc đèn. Nếu như có lửa, hẳn là có thể đốt lên, trong cây đèn kia, tôi còn thấy có một ít chất lỏng trong suốt, không biết có phải là đầu thắp không.

Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ quái và không thể tưởng tượng nổi, chính là những cây đèn này, hầu như là cá cùng một màu.

Tượng hình cá tôi không thấy nhiều, nhưng những 'thứ trước mắt này, nhìn một cái liền biết, e rằng chúng phải có lịch sử trên trăm năm, những vết bẩn và tro bụi kia, cũng không phải là thứ mà trong hai ba năm có thể hình thành.


“Tiểu tử cậu mau tới xem một chút. Tôi nhìn thứ đồ chơi này, sao giống Huyết Ngư trên cánh tay cậu như vậy nhỉ."

Chu Tam ở trung tâm hố kêu lên, vốn tôi còn đang, không biết làm sao để đặt vào tâm. Cho đến khi miệng hắn nói ra hai từ Huyết Ngư, tôi đột nhiên cả kinh, vội vàng từ vị trí vách đá đi vào trung tâm hố.

Ở trung tâm có tổng cộng mười hai cây cột đá. Mười hai cây cột đá hình vuông vây thành một vòng tròn, mà ở giữa tâm điểm, lại có một bộ quan tài đá treo lơ lửng!

Tôi tưởng rằng mình nhìn nhăm rồi, vội vàng nằm bồ xuống xem đáy của quan tài, một cái nhìn này, trực tiếp dọa tôi lui về phía sau. Kết quả không cẩn thận đụng phải cột đá bên cạnh, khiến tôi đau nhe răng trợn mất trực tiếp kêu to.

“Tiểu tử cậu có thể thận trọng chút hay không, chớ có đụng hư những cột đá này, rất có thể là cơ quan đấy!"

Tôi không có thời gian để chú ý tới bắp đùi đang truyền tới từng đợt co rút đau đón, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía đáy cỗ quan tài.


"Phía dưới, phía dưới có người!" Thanh âm của tôi có chút run rẩy.

Khuôn mặt Chu Tam đầy vẻ kinh ngạc nhìn tôi, ngược lại cũng không nói thêm cái gì, cúi đầu nhìn đáy quan tài một chút.

Tôi dùng tay vịn vào cột đá, lúc này tôi mới dùng sức xoa xoa chỗ bắp đùi mới bị đụng vừa rồi, hy vọng có thể dùng lực đè ép để làm dịu cảm giác đau nhức kia, trong giây phút vừa cúi đầu xuống đó, thậm chí cũng không kịp đi xem hình vẽ máu cá mà Chu Tam nói là cái gì, tôi vừa cúi đầu thì vừa vặn thấy một cái bóng người đen thủi lùi đang nửa ngồi xổm phía dưới, một tay chống đỡ quan tài đá, đôi mắt mở to, lăng lăng nhìn chằm chằm tôi.

Phải nói rằng tôi đã từng nhìn qua vô số bề ngoài của con người, có thể khiến tôi sợ hãi như vậy, hiển nhiên không phải là dạng đồ vật tầm thường. Nhưng khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là Chu Tam đã năm xuống xem nửa ngày rồi, cũng không thấy hẳn có phản ứng lớn gì, thậm chí tôi còn thấy hẳn lấy chiếc xẻng. gấp ra dùng sức chọc quan tài đá.

Tên này, rốt cuộc đang làm gì?

Nuốt nước miếng một cái, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới vòng ra sau lưng Chu Tam, chậm rãi cúi đầu một lần nữa.

'Vừa cúi đầu xuống, rất nhanh tôi lại thấy cặp mắt trắng dã kia, đang nhìn tôi chằm chằm.

"Khốn kiếp!"
 
Chương 41: C41: Không có gì em đùa anh thôi


Chúng tôi từ cửa tiệm của Chu Tam đi ra, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe tiếng của Chu Tam truyền từ phía trong ra ngoài, ý tứ của hắn là vào ngày mai, khoảng thời gian này tôi hãng tới gặp hắn.

Tôi có chút đoán không ra được ý định của Chu Tam, nhưng mà vẫn lên tiếng đáp lại.

Tôi đem chu sa cùng lá bùa đưa cho Cát Uyển Nhi, sau đó lại dẫn cô ấy đi chợ, mua một con gà trống toàn thân đỏ hồng.

Tôi nhớ, thứ mà ông nội để lại cho tôi, có một số pháp khí mà ông đã dùng qua, nhưng hiện tại Mạnh Nhiên không phải là oán linh, oán linh thật sự chính là đứa bé trong bụng của cô ấy. Muốn đối phó với thứ kia, đương nhiên không thể ngồi im chờ chết, mà phải là chủ động xuất kích.

Tôi trở lại quán trọ, vì tránh cho ông chủ quán trọ nhìn thấy, tôi dứt khoát bảo Cát Uyển Nhi đem những thứ đó vào phòng của em ấy, mà tôi thì trở về phòng mình cầm theo một cái ống mực. Ba nhánh liễu khô quát, đề phòng biến cố xảy ra.

Tôi trộn chu sa trộn với tiết gà, sau đó rót nó vào ống mực.


Còn lại tôi vẽ ba lá bùa. Đây là lần đầu tiên tôi vẽ bùa, trong sách nói phải nín thở tập trung tỉnh thần, ngưng tụ lại tỉnh lực của toàn thân thì bùa vẽ ra mới có hiệu quả, nín thở tập trung tỉnh thần thì tôi làm được, còn ngưng tụ lại tinh lực của toàn thân thì có chút miễn cưỡng, hi vọng sẽ có tác dụng,

Nhưng khi tôi vừa quay đầu lại, lại thấy Cát Uyển Nhi ngu ngơ tại chỗ, ánh mắt cô ấy mê man, một tay. đặt vào trên ống mực, miệng hình như còn đang lầm nhẩm gì đó. Truyện được Edit bởi Vô Ảnh Các.

Tôi cảm thấy chuyện này có chút không đúng, đang định mở miệng nhắc nhớ cô ấy, thì lại phát hiện ánh mắt cô đã khôi phục lại bình thường, chỉ là Cát Uyển Nhi ung dung mở miệng, nói với tôi một câu không đầu không đuôi, "Ông nội năm đó thật lợi hại!”

Tôi ngạc nhiên, từ nhỏ tới lớn, tôi biết ông nội là một người nghiêm khắc, không chỉ không cho tôi đụng vào mấy chuyện vớt xác, thậm chí chỉ cần tôi học tập không nghiêm túc sẽ bị ông quở mắng.

Về sau cũng là bởi vì cha tôi đi vớt xác, tìm không thấy xác mới mang theo tôi, từ đó về sau thái độ của ông mới thay đổi một chút.

"Em vừa mới nói cái gì?”

Tôi nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự vô hại, kinh ngạc mở miệng.

Cát Uyến Nhi giống như đã höi thần lại, quay đầu nhếch miệng cười với tôi một cái, cũng không giải thích nhiều.

"Không có gì, em đùa anh thôi."


Cát Uyển Nhi lại cười một tiếng, lúc này tôi mới thu hồi ánh mắt đang đặt trên gương mặt cô ấy về, nếu như tôi thật sự tin eô ấy chỉ đùa tôi, vậy thì tôi cũng thật quá ngây thơ rồi.

Cát Uyến Nhi có bí mật, mà lại còn là bí mật không bình thường, chỉ là nếu như cô ấy không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép cô ấy. Tôi tin chỉ cần tới lúc thích hợp, cô tự nhiên sẽ nói cho tôi biết.

Với lại Cát Lão Đầu lại không để cô ấy đi học, ngược lại học Tứ thư ngũ kinh, chỉ riêng chuyện này cũng đủ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

Tôi cười cười, gõ đầu cô ấy một cái, lúc này mới mở miệng nói: "Đêm nay em ở yên trong phòng, anh ra ngoài có chút việc, sáng mai anh sẽ về."

Cát Uyển Nhĩ cũng không hỏi tôi xảy ra chuyện gì, mà chỉ khéo léo gật đầu.

"Vậy em đi nấu cơm!”


Rất sớm trước đây, tiền của tôi đều đã đưa hết cho Cát Uyển Nhi giữ, tên như ý nghĩa, cô ấy bây giờ chính là quản gia của tôi, nhìn hai viên bánh bao tròn trước ngực của cô ấy vì động tác mạnh mà hơi nảy lên, tôi không khỏi nhớ lại lời Cát Lão Đầu nói với tôi trước khi ông ấy chết.

Ông ấy nói nếu như tôi và Cát Uyển Nhi tâm đầu ý hợp, thì kết làm vợ chồng cũng không phải là không thể.

Trần Tùng ơi là Trần Tùng, mày đúng thật là kẻ phát rồ.

Tôi tự cho mình một bạt tay, hiện tại Cát Uyển Nhi cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thế mà tôi lại sinh ra loại suy nghĩ này.

Ăn xong cơm tối, tôi mang theo thứ mình đã chuẩn bị đi ra ngoài, gió đêm thổi nhẹ, Sau khi từ biệt Cát Uyển Nhi, xác định cửa phòng trọ đã đóng lại, lúc này tôi mới hít sâu một hơi, đi về phía bờ sông Hồng. Cũng chính là nơi tôi đã hẹn với Mạnh Nhiên.
 
Chương 42: C42: Vô vị


Không bao lâu, văng sáng cuổi cùng phía chân trời cũng đã biến mất hoàn toàn, tiếp theo là bóng đêm âm trầm từ bốn phía ùa đến.

Bất kể là ai, đối với bóng tối cũng sẽ có một loại cảm giác sợ hãi không nói nên lời, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Mà thứ tôi sợ hãi, chính là sẽ có một gương mặt trắng bệch đội nhiên xuất hiện, nghe ông nội nói, khi còn bé tôi đã từng bị quỷ điều khiển một lần. Nửa đêm chạy vào trong núi, nếu như không phải nửa đêm cha tôi thuận tay phát hiện tôi không có ở trong phòng, chỉ sợ lần đó tôi sẽ phải ở lại trên núi mãi mãi.

Đối với những lời mà ông nội kế lại tôi không có một chút ấn tượng nào, ấn tượng duy nhất là một gương mặt trắng bệch, giống như là của phụ nữ, nhưng lại có chút giống mặt của người giấy, cho tới bây giờ, thứ tôi có thể nhớ lại cũng chỉ có thế.

Không bao lâu sau, tôi đã đi tới nơi hôm qua, nơi này cách sông Hồng còn một đoạn, tuy nói vậy, nhưng tôi vẫn có thể nghe được bên kia sông Hồng vang lên tiếng nước chảy róc rách, cùng với những tiếng vang tôi không cách nào phân biệt được.

Tôi đem đồ vật mình mang đến đặt trên mặt đất, im tôi đập thình thịch, dù sao đây cũng coi như là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, lần trước cưỡng ép với thi thể lên, suýt chút góp cả mạng mình vào. Lần này tuy nói là chuẩn bị đầy đủ, nhưng cũng có thể nói là lần đầu tiên, trong lòng đương nhiên sẽ lo lắng.


Cũng chính là lúc trong lòng tôi đang thấp thỏm, một cơn gió lạnh thổi qua. Một cảm giác lạnh lẽo lập tức lan tràn từ chân tới đỉnh đầu, tôi nhịn không được hắt hơi một cái, trên mặt xuất hiện mấy giợt nước.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với gương mặt trắng bệch.

"Cái đệt, lúc cô xuất hiện có thế đừng dọa người như vậy không."

Suy nghĩ khi nãy của tôi đã hoàn toàn hòa vào gương mặt trắng bệch kia, Mạnh Nhiên đột nhiên xuất hiện, quả thật làm tôi giật cả mình.

Nghe tôi nói như thế, Mạnh Nhiên nhanh chóng rơi từ không trung xuống. So với tối hôm qua, linh hồn cô ấy hình như trở nên hư ảo trong suốt hơn rất nhiều.


"Cô làm sao vậy?"

Phát hiện Mạnh Nhiên có một chút thay đối, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, Mạnh Nhiên liền chỉ chỉ cánh tay của tôi, chỉ vào ngón tay mà tôi cần nát tối hôm qua.

"Máu của cậu, khiến tôi không thoải mái."

Lời của Mạnh Nhiên làm tôi nhớ tới đêm qua tôi vừa muốn lấy máu dính lên trán của cô ấy, liền xuất hiện một tiếng thét thảm thiết, mà tiếng kêu thảm đó là phát ra từ một đứa trẻ. Với lại khi nhìn thấy máu trên tay của tôi, hình như Mạnh Nhiên cũng thấy có chút không tự nhiên, nhanh chóng biến mất.

"Vô vị."

Nghe được Mạnh Nhiên nói như vậy, tôi nhanh chóng rụt lại ngón tay hôm qua mình cắn nát, nhưng mà như thế cũng chắc nhở tôi, lúc trước bị quỷ dẫn tới trong sông Hồng. Suýt chút nữa không thể lên nổi, hình như là do vết thương trên bàn tay của tôi, bắt lấy bàn tay đang túm mắt cá chân, thứ đó giống như chạm phải cái gì ghê gớm, nhanh chóng thu lại cánh tay đang túm lấy mắt cá chân của tôi.

Tên kia hình như cũng sợ máu của tôi, nếu như không phải là máu của tôi, tôi quả thật cũng không biết lần đó có thể an toàn lên bờ hay không.
 
Chương 43: C43: Chính là chỗ này


Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự là do máu của tôi?

Câu hỏi này đương nhiên không ai có thể trả lời, hiện tại tôi cũng chỉ dựa vào chuyện trước đó để xác nhận, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, tôi cũng có thể thứ một lần.

“Cô biết hướng thi thể bị chìm không?”

Tôi liếc mắt nhìn Mạnh Nhiên, ánh mắt của tôi đặt trên mặt nước, mặt nước tuy tĩnh lặng, nhưng ở phía đáy nước, có một lưỡng âm khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường được còn chưa tiêu tan, đó giống như một mối hiểm họa to lớn, nhưng chuyện đã tới bước này, cũng không còn đường cho tôi lùi lại nữa, cũng chỉ có thể cần răng kiên trì đi tiếp.

"Không xa, ngay gần đầu ngưồn sông Hồng”

Mạnh Nhiên ở đẳng trước, một người một quỷ cứ như vậy yên lặng đi tới phưng hướng mà Mạnh Nhiên chỉ. Hình ảnh này nếu để Chu Tam nhìn thấy, chỉ sợ ngay cả cầm của hẳn cũng rơi ra ngoài, dù sao người quỷ không chung đường.


Nơi cô ấy chỉ là một chỗ nước cạn, nhìn qua cũng không sâu. Chắc là men bờ sông bị lũ chảy qua tạo thành vũng bùn, sau đó nước sông lại chảy tới, một bộ phận nước được giữ lại trong đó, tạo thành một vùng nước cạn chỉ sâu khoảng mười mét.

“Cô chắc là chỗ này sao?”

Trên mặt nước là sự tĩnh lặng hài hòa. Thật sự. nhìn không ra là có vấn đề gì, thậm chí âm khí nổi lên ở sông Hồng, ở chỗ này cũng không thấy nhiều, găn như là biến mất.

“Chính là chỗ này”

Mạnh Nhiên cũng không giải thích nhiều, xem ra cũng không phải chuyện gì lớn

Lúc đem thuyền đi ra, dây thừng đặt ở trên thuyền đã được tôi đã bôi máu của gà trống hòa với chu sa, ở mũi thuyền và giữa thuyền thì có bùa trấn thị, dù sao lúc Mạnh Nhiên tự sát ở đâu sông này, trong cơ thể cô ấy cũng có một đứa trẻ hơn sáu tháng, đã sớm hình thành thân thể, chỉ hy vọng biện pháp của tôi có tác dụng.


Lấy ống mực ra, sợi dây thừng nhúng trong ống mực cũng đã sớm bị tôi lôi ra, buộc ở đuôi thuyền, một đầu dây khác, bị tôi túm chặt trong tay, cả sợi dây đều dính máu trong ống mực, tôi lấy ra ba nhánh liễu khô, buộc ở bên hông.

Tôi vẫn luôn nhớ như in câu nói kia, Quỷ Hồn có cường đại hay không được quyết định bởi việc nó có ảnh hưởng tới từ trường bốn phía của người bình thường được không, Quỷ Hồn không thế trực tiếp làm bị thương người, chỉ có thể lợi dụng ảo giác để khống chế người, sau đó để cho người đó tự tạo thành tổn thương cho bản thân.

Cây liễu có tác dụng xua đuổi tà ma, đứa bé của Mạnh Nhiên chìm ở dưới đáy sông, nếu như muốn hại tôi thì chỉ có thể tới gần tôi, mà khi đó, nhánh cây liễu này sẽ có thể bảo vệ tôi.

Chỉ cần nó không ảnh hưởng tới tôi, tới lúc đó tôi lại để cho Mạnh Nhiên xuống dưới đó, làm chiếc cầu nối, như vậy có thể khiến th thể Mạnh Nhiên nổi lên, tới ngày thi thể trôi nổi trên mặt sông, lúc đó có thể sử dụng thủ tục vớt xác bình thường.

Nghĩ tới đây, tôi bất giác siết chặt sợi dây thừng trong tay.

Chiếc thuyền giấy đặt ở trên mặt nước cạn, tôi ở trên mặt đất quỳ lạy, lấy lá bùa vàng ra, gấp thành hình dạng của một đứa bé, sau đó dùng hương vẽ hình khuôn mặt, thời điểm hai chân người giấy ngâm vào trong nước, lá bùa vàng lập tức mềm nhữn, toàn bộ người giấy lúc này đã đổ gục xuống, cũng chính là lúc này, vốn dĩ chiếc thuyền giấy đang nằm im bỗng dung hơn run lên, sau đó chậm rãi di chuyển về phía phần giữa dòng. Truyện được Edit bởi Vô Ảnh Các

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, một cơn gió thổi tới, tôi không nhịn được rùng mình, hóa ra trong lúc không chú ý, mồ hôi đã sớm thấm ướt phần lưng phía sau của tôi
 
Chương 44: C44: Không còn gặp lại


Tôi nín thở tập trung tỉnh thần, cùng lúc đó, ở phía đối diện tôi, một bóng dáng màu trắng bỗng dung xuất hiện, lúc đầu tôi còn chưa phản ứng kịp, thế nhưng giây tiếp theo bóng trằng đã bay vọt tới trước mặt của tôi.

Tôi thậm chí còn thấy rõ gương mặt dữ tợn của bóng trắng đó, cái miệng của nó há to hết cỡ, giống như muốn một ngựm nuốt tôi vào.

Vài giây kinh ngạc cùng giật mình trôi qua, tôi lặng yên không một tiếng động rút ra một nhánh liễu khô, lúc bóng trắng đó tới gần thân thể của tôi, tôi vung cảnh liễu ra ngoài.

“Vụt...." Một tiếng vang truyền tới từ phía mặt nước.

Tôi tiếp tục vung, khiến mặt sông sôi trào giống như nước sôi, sôi trào này giống như sẽ lập tức bao phủ lấy người giấy nửa quỳ ở phía bờ sông, không còn gặp lại.


Tôi lại nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi hột đã chảy dọc theo gò má của tôi xuống mấy lần. Tôi nhìn người giấy không chớp mắt, cành liễu vừa võ dưới nước, trực tiếp đánh tan mấy quỷ ảnh vừa xuất hiện.

Rất nhanh, quỷ ảnh khác lại xuất hiện thêm lăn nữa. Nhưng mà lúc này tôi lại đứng sững sờ tại chỗ, bởi vì quỷ ảnh xuất hiện trước mặt tôi, cũng không phải gương mặt dữ tợn dọa người, mà nó mỉm cười. Tôi cố gắng giữ lại bình tĩnh, đắc biệt là sau khi quỷ ảnh đó xuất hiện, theo sát phía sau nó, còn là một quỷ ảnh tương đối già nua.

Trên mặt tôi hiện lên vẻ giằng co, mặc dù tôi mấy thứ này đều là giả, đều là ảo giác, nhưng tôi không đành lòng móc ra nhánh cây liễu, cho dù là chỉ nhìn lâu hơn một chút cũng được. Tôi cũng có thể cảm thấy như bọn họ vẫn khỏe mạnh ở bên cạnh tôi?

Không sai, thứ tôi nhìn thấy chính là hai bóng người, của cha và ông nội tôi

Trong mắt tôi thoáng xuất hiện nước mắt, chỉ là ngắn ngủi trong giây lát. Quỷ ảnh đã vọt lên tới trước mặt của tôi, tay nó vuốt lên gò má tôi, một cảm giác ấm áp bỗng dưng xuất hiện, đây là hơi ấm quen thuộc mà tôi muốn hướng tới cỡ nào!

Hai mắt lưng tròng cuối cùng cũng hóa thành hai giọt nước mắt chảy dài.

“Thật xin lỗi, ông nội!"

“Vụt...."


Lần thứ hai vỗ nhánh cây liễu, hai bóng trắng hiện lên vẻ mặt thống khổ, sau đó biến mất.

Cũng chính là sau khi chúng nó biến mất, tôi mới phát hiện người giấy dưới chân đã bị nước sông thấm ướt, chỉ sợ là khi nãy chỉ cần tôi chậm chân một chút, người giấy sẽ lập tức bị cuốn vào trong dòng nước.

Thuyền giấy không có người chèo chống, rất nhanh sẽ chìm nghim, mà tôi cũng bởi vì mất hết sức lực, cho nên bị kéo tới tận chỗ giữa dòng nước.

Nếu như quả thật tôi bị rơi xuống dưới, vậy thì cho dù thế nào tôi cũng sẽ không lên được bờ.

Nghĩ tới đây, phía sau lưng tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng hiện tại còn chưa muộn! Rất nhanh tôi liền lôi ra một cây nến từ trên người, châm nến rên rồi đặt ở phía sau người giấy, giá của ngọn nến giống như hải đăng ở trên biển. Có nó tọa trấn, vốn dĩ người giấy bị nước sông làm ướt đẫm, thế mà lại đứng thẳng lên một cách kỳ tích.

Xem ra trong sách ông nội viết không sai, quả nhiên có tác dụng.


Một khúc nhạc đệm như thế, lòng tin của tôi cũng tăng lên nhiều, nhánh liễu cuối cùng cũng bị tôi cầm ở trong tay.

Hiện tại thuyền giấy đã di chuyển tới vị trí trung tâm của dòng nước, cách vị trí chính giữa cũng chỉ có ba mét mà thôi, tôi biết đây mới là lúc quan trọng nhất.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị đối phó với tình huống sắp xuất hiện, để cho Mạnh Nhiên vào nước, nước sông vốn dã dần bình tĩnh ban đầu, thế mà lại trở nên sôi trào, thậm chí còn mãnh liệt hơn mấy lần.

Vốn dĩ nơi này không có âm khí, lại cũng bởi vì sự sôi trào này, thế mà tất cả âm khí đều tụ tập tới vị trí chính giữa, sau đó hóa thành bộ dạng đám mây giống một đứa trẻ, đám mây ngưng tụ. Một tiếng nổ lớn trấn động đột nhiên nổ vang giữa không trung.

“Đoàng!”
 
Chương 45: C45: Tôi cũng không biết


'Đoàng' một tiếng, sợi dây thừng trong tay tôi 'phựt' một tiếng, trực tiếp đứt ra.

Cùng lúc đó, ngọn nến dưới chân tôi cũng bị dập tắt, ngay tiếp theo người giấy dưới chân cũng bị nước sông đang sôi trào cuốn đi, cuối cùng là thuyền giấy, sau khi người giấy đang căm lái biến mất, thuyền giấy run rẩy mấy lần, cuối cùng cũng bị nước sông đang sôi trào nuốt chửng.

Mây đen phía trên trời bỗng dưng nổ tung, tôi chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, mọt sợi máu áu tươi đã từ khóe miệng của tôi chảy xuống.

Cả người tôi bị cỗ lực lượng này hất tung ra phía sau, cho dù có muốn làm gì, cũng đã trở nên vô ích, nhưng mà chuyện đáng mừng nhất chính là, sau khi tất cả chuyện này xảy ra, mặt nước đần đăn bình tĩnh lại. Chỉ là mặt ngoài bờ sông, toàn bộ đã bị bọt nước. màu trắng bao phủ.

Âm khí xung quanh cũng không tiêu tán, cứ ngưng tụ ở trên mặt nước như vậy.

Tôi giấy dụa bò dậy từ dưới đất, hình như Mạnh Nhiên đang đứng một biên muốn đưa tay kéo tôi Nhưng trên người tôi có lẽ là có thứ gì rất kinh khủng, khiến cô ấy do dự, cuối cùng cũng không kéo.

Tôi nhanh chóng phản ứng lại, lau vết máu ở khóe miệng đi. Lúc này Mạnh Nhiên mới đi tới bên cạnh tôi.


“Thế nào, xảy ra chuyện gì vậy, không phải mọi chuyện vẫn luôn rất tốt sao”

Tôi nuốt một ngụm máu đang còn sót lại trong miệng xuống bụng, đừng nói tới Mạnh Nhiên bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, mà coi như tôi, cũng rất ngơ ngác.

'Theo lý mà nói mọi chuyện phải rất thuật lợi, nhưng chính là trong chớp mắt, tất cả những chuyện ôi làm lúc trước đều tốn công vô ích, một bước đi sai, chính là sai tất cả, lúc giây thừng bị đứt, đã thể hiện chuyện này tôi làm đã thất bại.

“Tôi cũng không biết”

Nhìn mặt nước đã bình tĩnh trở lại, trong lòng tôi có chút sợ hãi, nếu như lực trùng kích khi nãy lớn hơn một chút nữa, chỉ sợ là tôi cũng không hộc máu đơn giản như vậy.

Xem ra chuyện này tôi nghĩ quá mức đơn giản rồi, hoàn toàn chính xác, mọi chuyện ngay từ đầu đều rất bình thường, nhưng chuyện vừa xảy ra, lại vượt ngoài dự liệu của tôi, thật giống như, lực lượng đối kháng vớitôi đột nhiên mạnh lên mấy lần, nhưng mà ở trong đó, lại có cảm giác bi thương không nói nên lời.


Thậm chí cảm giác tuyệt vọng kia tôi có thể cảm nhận được.

Nhìn một đống bừa bộn, tôi nhịn cảm giác đau đớn ở lồ ng ngực, tôi nhìn Mạnh Nhiên lắc đầu.

“Vốn dĩ khi nãy tôi muốn để cô xuống đó, ít ra cũng có thể đem nó ra, nhưng xem ra, người hắn hận không phải là cô, thời điểm tôi bị đánh bay ra ngoài, cảm nhận được một chút bi thương. Tôi nghĩ, nó oán hận người đàn ông kia!"

“Cái gì!"

Mạnh Nhiên che miệng, ngơ ngác hỏi. . Truyện Teen Hay

“Nó, sao nó có thể biết A Hổ, lúc A Hổ rời đi, nó cũng chỉ mới hơn hai tháng”

Mạnh Nhiên vừa khóc, vẫn không có nước mắt như cũ, nhưng nhiệt độ xung quanh lại bắt đầu giảm xuống.

Coi như Mạnh Nhiên nói như thế, nhưng tôi biết chắc chắn mình không nhận nhăm, cỗ lực lượng kia mang theo bi thương cùng oán hận.

"Cô biết hắn ta đang ở đâu không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom