Cập nhật mới

Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1341


Chương 1341

 

Tân Trạm quét mắt liếc nhìn qua đám người, mỉm cười nói: “Có khi nào, giết tôi chỉ là mượn cớ, mục đích chính là tạo bằng chứng ngoại phạm cho việc không xuất hiện trong hang?”

 

Tân Trạm vừa nói ra những lời này, rất nhiêu người, bao gồm cả ông o xám đều hơi chớp mắt.

 

“Con mẹ nhà mày!” Cậu Trịnh không khỏi sửng sốt khi thấy sự hoài nghỉ của mọi người lại đổ dồn về phía mình.

 

“Sao phải căng thẳng thế?” Tân Trạm cười lạnh: “Khi một người bị hoài nghi, phản ứng đầu tiên thường là tức giận hoặc bối rối, vậy thì anh đang căng thẳng vì sợ bị bại lộ, hay đang giả vờ căng thẳng để lừa gạt các vị trưởng lão ở đây?”

 

“Mày đừng có nói bậy, tao…” Cậu Trịnh nghe mà tức muốn hộc máu, phản ứng của anh ta không phải rất bình thường sao? Tự nhiên bị mấy vị tiền bối nhìn chăm chăm, làm gì có ai không căng thẳng?

 

Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Tân Thành đã lập tức nói: “Nếu không phải anh ra tay, sau khi ba vị tiền bối này đánh xong một trận thì đã có thể chia quả Lôi Nguyên này rồi, nhưng anh lại cướp quả Lôi Nguyên đi, thật là tham lam”

 

“Mày đừng nói bậy bạ”

 

Cậu Trịnh đã bị mấy câu của Tân Thành khiến cho tức giận vô cùng, máu nóng dâng lên có chút mất lý trí.

 

“Mấy quả Lôi Nguyên đó giá trị cả triệu linh tệ, hơn nữa còn có thể sử dụng lại được, ai mà bằng lòng chia”

 

“Mấy?”

 

Tân Thành nheo mắt lại nói: “Cậu Trịnh quả nhiên hiểu biết hơn người, bây giờ tôi mới biết được thì ra không chỉ có một quả Lôi Nguyên đâu đấy”

 

Vương Ngọc, ông lão áo xám cùng với tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

 

Vừa nãy khi bọn họ giải thích cũng chưa hề đề cập đến kích thước quả Lôi Nguyên lớn hay nhỏ, cậu Trịnh này làm sao mà biết được.

 

Sắc mắt cậu Trịnh lập tức tái nhợt, hắn kinh hô: “Ta, trước kia ta từng xem qua sách cổ, trong đó nó có nói đến quả Lôi Nguyên, đều là mọc theo từng cụm”

 

“Là quyển sách cổ nào, viết ở trang mấy?”

 

Tân Thành cười lạnh hét lớn.

 

“Ngay từ đầu muốn giá họa cho tôi, sau khi bị tôi nhìn thấu cậu lại còn lỡ miệng, còn muốn tìm cớ à? Cậu Trịnh, các vị tiền bối cũng đâu phải kẻ ngu, cậu còn muốn lừa gạt mọi người đến khi nào đây?”

 

“Mày, tao!”

 

Cậu Trịnh tức giận đến mém hộc máu, trong đầu trống rỗng.

 

Chưa kể trước đây anh ta từng xem nhưng vốn trí nhớ cũng không rõ, nói đến chuyện này Tân Thành ép hỏi từng bước, đám người Vương Ngọc lại như hổ rình mồi, anh ta bây giờ ngay cả xem ở đâu còn không nhớ được chứ đừng bảo là nói cụ thể.

 

Trong lòng anh ta oán hận vô cùng, vốn định giá họa cho Tân Thành để rửa sạch hiềm nghị, ai ngờ trái lại còn bị Tân Thành bắt được lỗ hổng.

 

Tình cảnh hiện tại, anh ta càng không thể nói rõ được nữa.

 

“Các vị tiền bối, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nhiều lời nữa, trước khi giết lôi ưng tôi đã bị trọng thương nên tôi tu luyện trước đây”

 

Tân Thành nói xong cũng không thèm quan tâm vẻ mặt người khác, trực tiếp nhảy đến mảnh đất trống phía sau rồi ngồi xếp bằng trên bệ đá, tu luyện như chốn không người.

 

Hành động này dừng ở trong mắt mọi người, hình như Tân Thành có chút tức giận.

 

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, Tân Thành giết yêu vương đến lúc này lại bị người ta nghi ngờ ăn cắp quả Lôi Nguyên, không tức giận mới là lạ.

 

Sau khi Tân Thành ngồi xuống thì dứt khoát đóng thần thức lại, không hề nghe mọi người nói gì.

 

Sở dĩ cậu Trịnh bị Linh Điệp phát hiện đương nhiên là do hơi thở anh cố tình để lại, mục đích là đề phòng loại bí thuật có khả năng ghi lại hơi thở này.

 

Trước đây cậu Trịnh này muốn giết anh, nay Tân Thành giá họa lại cho anh ta, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào.
 
Chương 1342


Chương 1342

 

Còn về phần quả Lôi Nguyên, đây là chí bảo khiến ngay cả cảnh thần phó phân cấp cao cũng phải động tâm, Tân Thành không thể để chính mình bị lây dính hiềm nghỉ được.

 

Bởi vì đối với kẻ mạnh mà nói, quả Lôi Nguyên so với mấy mạng vãn bối còn quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần, thà rằng giết nhầm cũng còn hơn bỏ sót.

 

Tân Thành sẽ không để lại sơ hở khiến mình rơi vào nguy hiểm.

 

Quả nhiên, dưới Ngôn từ sắc bén của Tân Thành, tất cả mọi người lại lần nữa đem nghỉ ngờ đặt lên người cậu Trịnh.

 

“Cậu Trịnh, tới lúc này rồi thì cậu mau giao quả Lôi Nguyên ra đây đi, miễn làm tổn thương hòa khí” Vương Ngọc thản nhiên nói.

 

“Tôi thật sự không có, các vị tiền bối hãy tin tôi, tôi không biết gì cả, tôi nghĩ ra rồi, tin tức này tôi biết được là từ một quyển sách cổ một trăm năm trước, tên…

 

Cậu Trịnh ướt đẫm mồ hôi, bị dọa cho choáng váng.

 

Anh ta nói được một nữa liền bị ông lão áo xám cắt ngang…

 

“Bây giờ mới giải thích, ai mà biết được có phải cậu vừa bịa ra hay không, đừng làm xàm nữa, giao quả Lôi Nguyên ra, tha cho cậu không chết”

 

“Đúng vậy, tôi cực khổ chờ Thị Huyết lôi ưng rời đi lại bị cảnh xuất khiếu cửu phẩm cậu cướp đi, thật là quá quất”

 

“Cậu Trịnh, nếu cậu không chịu giao, tôi chỉ đành soát người.”

 

Vương Ngọc thản nhiên nói rồi bước về phía cậu Trịnh.

 

Ông lão áo xám với hai người anh em kia cũng chực chờ rục rịch.

 

Khuôn mặt cậu Trịnh lập tức đổ lên, anh ta hét to: “Các người dám!”

 

“Tôi nhớ ra rồi, thuyền bay linh thú của Tụ Bảo Các các người đã hứa sẽ bảo vệ sự an toàn cho tôi, bây giờ các người dám động tôi chính là làm trái với danh tiếng của Tụ Bảo các, tôi là con trai của thành chủ Thành Phượng, ai dám đến!”

 

Cậu Trịnh không nể nang gì nữa, lấy ra một khối lệnh bài thành chủ rồi khàn giọng hét lớn.

 

“Nếu cậu Trịnh không bằng lòng lấy ra thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa, thời gian đã không còn sớm, tôi nên đi đây.”

 

Bước chân Vương Ngọc đột nhiên dừng lại, ông ta thất vọng lắc đầu, xoay người bỏ đi.

 

Cậu Trịnh nhẹ nhàng thở ra, trên người ai cũng có bí mật, anh ta đương nhiên sẽ không để đám người Vương Ngọc kiểm tra túi trữ vật thậm chí thần hồn của anh ta.

 

Tân Thành thấy thế cũng cười lạnh một tiếng.

 

Tên cậu Trịnh này chết chắc rồi.

 

Nếu anh ta để cho Vương Ngọc kiểm tra thì nói không chừng còn có đường sống, nhưng bây giờ lại từ chối đã làm vững chắc mối hiềm nghỉ của anh ta, không ra tay lúc này được thì chẳng lẽ anh ta ở mãi Linh Châu cả đời à?

 

Nhưng đối với người này chính anh cũng không có chút đồng tình nào, chết cũng đáng lắm.

 

Trên đường trở về, không khí có chút đè nén.

 

Tất cả mọi người đều ôm tâm tư, nhất là mấy tu sĩ cảnh thần phó phân.

 

Ông lão áo xám kia vài lần lại đưa mắt lườm sang cậu Trịnh làm cho người sau sắc mặt tái nhợt.

 

Ánh mắt kia tùy tiện mang theo sát ý, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

 

“Chư vị, chuyến đi này của tôi là để bảo vệ sự an toàn của mọi người, cho nên nếu ai ra tay thì đừng trách tôi vô tình”

 

‘Vương Ngọc bỗng nhiên nói làm cho ông lão áo xám biến sắc, lập tức thu hồi sát khí.

 

Nhưng Tần Thành lại cảm thấy dường như luôn có một luồng hơi thở quẩn quanh mình.

 

Chẳng lẽ đến cuối cùng anh vẫn bị nghỉ ngờ ?
 
Chương 1343


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1343

 

Sau khi mọi người trở lại tàu bay, cậu Trịnh liền nhảy vào trong đó trước, nhưng lần này dù cậu Trịnh cách trận pháp thì cũng có thể cảm nhận được không ít ánh mắt rình mò.

 

“Chạy, nhất định phải chạy”

 

Cậu Trịnh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng run rẩy từng đợt.

 

Mặc dù trên suốt đường này anh ta an toàn nhưng tới thành cổ Đông Hoàng thì sao?

 

Tuy răng mặt ngoài tu sĩ của thành cấm tranh đấu, nhưng đối với lền bối có cấp bậc cao hơn cả chính mình mà lại muốn giết mình thì thủ đoạn cũng không ít đâu.

 

Nhất định phải về nhà, chỉ có trở về thành trì của chính mình thì anh ta mới có thể an toàn.

 

“Cậu Tân, đúng không?”

 

Bên kia thuyền bay, Tân Thành vừa chuẩn bị ngồi xuống thì đôi vợ chồng già kia đã đi tới.

 

“Hai vị tiền bối, có chuyện gì?” Tân Thành hỏi.

 

“Tôi muốn mua lại yêu thú nội đan cảnh thần phó phân lục phẩm bị cậu lấy được lúc nãy kia, không biết cậu có bằng lòng bỏ thứ yêu thích không?” Bà lão mỉm cười.

 

Tùy rằng thể hiện dáng vẻ dễ gần nhưng tướng mạo bà lão quá mức xấu xí, khi cười lên lại trông có chút âm trầm.

 

“Xin lỗi, nội đan này cũng rất quan trọng với tôi, chỉ sợ không thể bỏ được” Tân Thành lịch sự từ chối.

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


Tân Thành lại từ chối thẳng thừng như thế.

 

“Tôi có thể đưa ra giá mua lại cao hơn Tụ Bảo các hai lần, cậu sẽ không thiệt.

 

“Xin lỗi, vật ấy có ích đối với tôi, không phải là chuyện linh tệ” Tân Thành bất đắc dĩ.

 

“Ba lần? Vấn bối, làm người không thể quá tham lam” Bà lão có chút không kiên nhẫn nói tiếp.

 

“Tôi phải tu luyện rồi”

 

Tân Thành bất lực lắc đầu rồi chuẩn bị đi vào chỗ ngồi.

 

Nhưng vào lúc này, ông cụ bên cạnh bà lão lao nhanh về phía Tân Thành.

 

“Nhóc thối, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy nhé, một viên yêu thú nội đan thôi mà, cậu dùng cái rắm ấy, không muốn chết thì giao ra đây!”

 

Ông cụ nói xong đánh ra một chưởng, linh khí tựa như sóng lớn gào thét đánh úp lại.

 

Chưởng này ra tay vừa nhanh lại vừa ngoan độc, Tân Thành cũng chỉ kịp miễn cưỡng phản ứng, đưa tay ra cản.

 

Đùng!

 

Bàn tay hai người va vào nhau, thân thể Tân Thành bay ngược về phía sau, phun ra một ngụm tiên huyết giữa không trung rồi ngã xuống đất, làm linh thuyền thủng một lỗ.

 

Tu vi cảnh thần phó phân nhị phẩm của ông cụ vốn là cao hơn anh không ít.

 

Hơn nữa trước đó anh đối phó với lôi Ưng vương khát máu đã bị thương nặng, lần này ông cụ lại lần nữa động đến vết thương của anh.

 

Một chiêu đắc thủ, ông cụ cười lạnh một tiếng, lại tấn công tiếp.
 
Chương 1344


Chương 1344

 

Một màn này đã khiến mọi người trên thuyền bay chấn kinh.

 

Phanh!

 

Nhưng ông cụ mới bay đến được nửa đường thì vẻ mặt lạnh lẽo của ‘Vương Ngọc đã xuất hiện trước mặt ông, một chưởng đánh ra khiến ông cụ tức khắc bay trở về, chật vật rơi xuống đất.

 

“Dám ra tay trong Tụ Bảo Các, muốn chết phải không?” Vương Ngọc quát to.

 

“Dừng tay, ông làm gì đó!”

 

Sắc mặt bà lão kia trầm xuống, một tay giữ chặt lấy ông cụ.

 

“Vương trưởng lão, chồng tôi tính cách vội vàng hấp tấp, làm việc ngang tàng, mong ông cho một cơ hội, thế này đi, tổn thất linh thuyền còn cả thương thế của vị tiểu bối này cứ để tôi chịu trách nhiệm”

 

Bà lão nói chuyện rất gấp, dường như vô cùng sợ Vương Ngọc tức giận.

 

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao bà chỉ là cảnh thần phó phân tam phẩm giống ông cụ, đều không phải là đối thủ của Vương Ngọc cảnh thần phó phân lục phẩm.

 

“Hừ, chỉ một lần này, nếu còn có lần sau, hay là những người khác còn dám lỗ mãng ở trước mặt bản tôn thì nhất định giết không tha.”

 

Vương Ngọc hừ nhẹ một tiếng, cầm lấy hai túi trữ vật bà lão đưa qua rồi giao một cái trong đó cho Tân Thành.

 

âu Tân, xem thành ý của người này đi, nếu không đủ tôi sẽ đổi lại giúp cậu. Còn thương thế của cậu thế nào, tôi cũng thông hiểu một chút thuật chế thuốc, có thể trị liệu giúp cậu”

 

Vương Ngọc đỡ Tân Thành dậy, vẻ mặt tươi cười quan tâm.

 

“Tạ ơn tiền bối chiếu cố, tôi không sao.”

 

Tân Thành lau vệt máu trên khóe miệng, thản nhiên từ chối ý tốt của Vương Ngọc.

 

Anh cũng không xem túi trữ vật mà lập tức quay lại vị trí của mình, xếp bằng ngồi xuống.

 

Đáy mắt Vương Ngọc giật giật, ông ta cũng trở về chỗ của mình.

 

Thuyền bay rất nhanh bay lên, tăng tốc độ đi về phía trước.

 

Trong trận pháp che chắn, đôi mắt Tân Thành mang theo một tia sáng kỳ dị.

 

Một giọt máu đang lửng lơ ở trước người anh.

 

“Chuyến đi này vậy mà rất thú vị”

 

Mới vừa rồi, khi ông cụ kia ra tay với anh đã lặng lẽ đưa một giọt máu vào trong cơ thể của anh.

 

Trừ lần đó ra, còn có một đoạn truyền âm mơ hồ.

 

Tuy là nhìn ông cụ ra tay có vẻ tàn nhẫn nhưng thực chất không tổn hại đến căn nguyên, lần hộc máu bị thương sau đó là hành động của Tân Thành sau khi nhận được truyền âm.

 

“Đôi vợ chồng này thật là kỳ lạ.”

 

Tân Thành nắm lấy giọt máu, thu hồi tâm tư lại suy nghĩ một màn vừa rồi.

 

Vương Ngọc kia tiếp cận muốn chữa thương cho anh chẳng biết có phải có lòng tốt thật không, hay là vẫn còn chưa buông mối hoài nghi với anh, cũng khó mà nói được.

 

Trong lòng Tân Thành cười lạnh, anh cũng không quên, trong hầm ngầm lúc ấy ngoại trừ anh tổng cộng có bốn người, nhưng Linh Điệp tìm hơi thở đó chỉ tìm ra bốn người.

 

Là người thứ năm chết trong tay yêu thú, hay người thứ năm cũng có thủ đoạn cao minh như anh, hoặc là Vương Ngọc kia là người thứ năm.

 

Vương Ngọc này thật đúng là cẩn thận như kim, chỉ cần trong lòng có chút hoài nghỉ thì ông ta cũng không buông tha.

 

Nhưng tính đến hoài nghỉ lúc này thì ông lão áo xám, đôi người anh em kia cùng với cậu Trịnh vẫn đặt nghi ngờ lên người anh.

 

“Bỏ đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, vẫn là nên suy nghĩ làm sao để nâng cao bản thân, nếu ta có tu vi cảnh thần phó phân lục phẩm, trực tiếp lấy quả Lôi Nguyên đi cũng chẳng ai dám nói”

 

Thu hồi ý niệm phức tạp trong đầu, Tân Thành lấy nội đan lôi ưng sáng rực rỡ ra.
 
Chương 1345


Chương 1345

 

Từ bên ngoài yêu thú nội đan cảnh thần phó phân đỉnh lục phẩm đã có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.

 

Tay Tân Thành nắm chặt thứ ấy rồi bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

 

Về phần quả Lôi Nguyên, Tân Thành lo lắng trận pháp ở đây không an toàn, đương nhiên sẽ không lấy ra ở giữa đường.

 

Thời gian trôi qua, lại qua hai ngày nữa.

 

Lúc này thuyền bay cách thành cổ Đông Hoàng cũng không còn xa nữa, dãy núi vô tận đã đi xa, thôn xóm thành trì đần dần mọc lên.

 

Bên cạnh một thành trì, thuyền bay linh thú từ từ hạ xuống.

 

Đây là nơi dừng chân cuối cùng trước thành cổ Đông Hoàng.

 

Linh thú cần được cho ăn, trận pháp thuyền bay cũng cần phải gia công lại.

 

Hai ngày trước, Tân Thành dành đa số thời gian để tu luyện, cũng thu hoạch được không ít.

 

Đúng như anh dự đoán, hơi thở yêu thú nội đan cảnh thần phó phân lục phẩm này dồi dào vô cùng, hơn nữa còn dễ dàng thay đổi hấp thu chuyển hóa hơn cảnh xuất khiếu.

 

Ngôi sao thứ tám ở mi tâm Tân Thành dần hoàn toàn sáng lên, Ngôi sao thứ chín cũng lờ mờ sắp hiện lên.

 

Ngoài ra, Tân Thành còn nghiên cứu thanh trường kiếm màu vàng lấy được từ Nhạc Đồng.

 

Lần này giết chết Thị Huyết lôi ưng tuy rằng thu được không ít, nhưng phi kiếm tứ phẩm mà anh luyện chế gần như đã hao hụt bảy thành, chỉ còn lại ba mươi mấy thanh Nam Kha Kiếm kia.

 

Chiêu mũi kiếm gió lốc của anh dường như cũng suy yếu mất bảy tám thành uy lực.

 

Hơn nữa, trận chiến này cũng khiến cho Tân Thành nhận ra, khi đối phó với tu sĩ cảnh thần phó phân thì đám Nam Kha Kiếm đã đạt tới bình cảnh, ngay cả Huyền Băng và cả Hỏa Long cũng giống như thế.

 

Bây giờ anh phải tìm gấp một vài phi kiếm càng mạnh hơn để bổ sung thêm, mà thanh trường kiếm màu vàng này lại đem đến cho Tân ột cảm giác cực kỳ cường đại.

 

Ít nhất là bát phẩm, thậm chí có thể đạt tới bát phẩm đỉnh phong.

 

Nhưng điều này cũng chỉ giới hạn trong cảm giác mà thôi, bởi vì điều khiến người ta phiền não là tới nay Tân Thành vẫn chưa rút nó ra khỏi bao kiếm.

 

Không phải không muốn mà thứ đó dường như đóng đỉnh vào bao.

 

kiếm, cho dù Tân Thành có nghĩ ra đủ biện pháp cũng không thể khiến thân kiếm tái hiện dưới ánh mặt trời.

 

“Nếu thật sự không được, vậy lấy Chùy Vạn Luyện đập thử xem”

 

Trong lòng Tân Thành cũng nảy ra chút ý tàn nhẫn.

 

Trừ lúc nghỉ ngơi nghiên cứu trường kiếm màu vàng này thì thời gian còn lại, Tân Thành đều dành trên ảo trận.

 

Ngọc giản mà Nhạc Đồng để lại có giải thích phương pháp bố trí của một loại huyễn linh trận.

 

Một khi trận pháp này được bày ra hoàn hảo, nó có thể khiến cho tu sĩ đỉnh cảnh thần phó phân rơi vào hỗn loạn, bị lạc vào trong ảo giác, phải nói là cường đại vô cùng.

 

Nhưng ảo trận này còn phức tạp hơn trận pháp nhiều, kết hợp tri thức của cả hai loại ảo thuật và trận pháp.

 

Cho đến giờ, Tân Thành cũng chỉ mới từng tiếp xúc với một loại ảo thuật như chú thuật, thế nên lúc lĩnh hội có chút khó khăn, khó mà thông hiểu được.

 

Sau khi thuyền bay đáp xuống nơi gọi là thành Kim Oanh, rất nhiều tu sĩ cũng xuống thuyền.

 

Mấy hôm liền đứng mãi một góc trên thuyền bay thật khiến người ta khó chịu.

 

Tân Thành cũng cùng đi ra với mọi người, ngay cả Vương Ngọc cũng đi tìm trưởng lão trong Tụ Bảo các chữa trị chỗ hư tổn của linh thuyền.
 
Chương 1346


Chương 1346

 

Chỉ có một nơi, sương mù trắng xóa luôn tràn ngập, từ khi Tân Thành lên thuyền bay thì người này cũng chưa từng lộ diện.

 

Khi đối phó Thị Huyết lôi ưng trước đó, người này tuy răng hiện thân nhưng vẫn mang mặt nạ, choàng áo màu đen, có vẻ kỳ quái vô cùng.

 

Giữa dòng người xuống thuyền bay, cậu Trịnh kia hiển nhiên thu hút ánh mắt của nhiều người.

 

Ai cũng đều biết, cậu Trịnh không thể đi theo mọi người đến thành cổ Đông Hoàng, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội chạy trốn nửa đường.

 

Sắc mặt cậu Trịnh tái nhợt, đôi mắt giăng kín tơ máu, tóc cũng tán loạn cả lên, không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước mà mang theo chút oán hận.

 

Hiển nhiên trong hai ngày qua, anh ta sống rất khốn khổ.

 

“Tân Thành, thứ này cho cậu.”

 

Nhìn thấy Tân Thành đi xuống thuyền bay, đôi mắt cậu Trịnh sáng ngời, anh ta vung tay lên thì lập tức có một cái túi trữ vật bay về phía Tân Thành.

 

Vẻ mặt mọi người đều chấn động, trong cái túi trữ vật này của cậu Trịnh, đã bỏ những thứ gì?

 

Mắt Tân Thành híp lại, ngay lúc túi trữ vật này bay đến trước mặt mình, anh mạnh mẽ vung tay lên, một tỉa linh khí sắc bén đánh vào túi trữ vật.

 

Bùm!

 

Túi trữ vật bị linh khí đánh trúng, chấn động một cái rồi nổ tung.

 

Một ít quần áo rách nát từ trong bay ra.

 

Phương tiện không gian trữ vật cũng là thể hiện của một loại trận pháp, Tân Thành đánh nổ nó thì tức khắc trên không quảng trường bỗng chớp lên một trận, truyền tới một tiếng sấm trầm đục.

 

Điều này khiến mọi người bị kinh động, kinh ngạc nhìn về phía thuyền bay.

 

“Muốn dùng mánh khóe này giá họa cho tôi, anh còn non lắm” Tân Thành nhìn sắc mặt cậu Trịnh trầm xuống, nói.

 

“Nếu đã lấy quả Lôi Nguyên đi thì phải nghĩ đến hậu quả, đừng lôi mấy chiêu khôn vặt ra đùa giỡn với tôi.”

 

“Tôi vốn dĩ không có lấy!” Xậu Trịnh tức giận hô.

 

Tân Thành không thèm để ý, xoay người bỏ đi.

 

Không ít người hiểu ra đều lộ vẻ tán thưởng với Tân Thành.

 

Cậu Trịnh rõ ràng là muốn vu oan cho Tân Thành, nhưng anh đột nhiên ra chiêu ấy, nếu Tân Thành không phản ứng lại nhanh thì đợi túi trữ vật đến tay, vậy càng không thể nói rõ được.

 

“Tên này tuy tu vi không cao, nhưng bên trong cứng rắn, lòng dạ thâm sâu, tôi đúng là không nhìn lầm người.”

 

Trang Tường thở dài, lại có chút căm tức.

 

Cả đời ông quen biết bao người, kẻ tài giỏi như Tân Thành chỉ cần không chết giữa đường thì nhất định sẽ vươn lên.

 

Mà chính ông trước đây đúng là có chút khinh thường hắn.

 

“Nhóc, cậu tốt nhất đừng rời khỏi phạm vị Tụ Bảo thành”

 

Trang Tường nghĩ ngợi, rồi vẫn truyền âm cho Tân Thành.

 

“Vì sao?” Tân Thành hỏi.

 

“Tôi nhìn người sẽ không sai, bà lão kia thật sự rất muốn có được yêu đan của cậu, hai ngày này cậu bế quan, bà ta đã nhìn trộm cậu nhiều lần” Trang Tường đáp.

 

“Nếu cậu không bán, bà ta chỉ đành nghĩ cách khác, dù sao nội đan cấp cao như Thị Huyết lôi ưng tính toàn thành cũng hiếm lắm”

 

“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, nhưng tôi cũng muốn hỏi tiền bối một chuyện” Tân Thành nói.

 

“Cậu nói đi” Trang Tường sửng sốt.
 
Chương 1347


Chương 1347

 

Sau khi Tân Thành hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình thì đôi mắt Trang Tường giật giật, rồi đưa ra đáp án của ông.

 

“Tôi nhìn người thật chuẩn, nếu cậu tin tôi, hai người kia tuyệt đối không phải vợ chồng”

 

“Tôi hiểu rồi”

 

Tân Thành gật đầu, anh đã biết chính mình nên làm như thế nào.

 

Sau khi rời khỏi quảng trường, tất cả mọi người đều tản ra tứ phía, tìm kiếm cơ hội.

 

Đầu tiên Tân Thành đến Tụ Bảo trước rồi mua một vài vật cần thiết, sau đó bước chân liền nhanh hơn, đi ra ngoài thành.

 

Vừa ra khỏi Tụ Bảo thành, Tân Thành đột nhiên tăng tốc, tựa như kinh hồng.

 

Ngay sau đó, hai bóng hình xuất hiện ở vị trí trước đó của Tân Thành cũng lặng lẽ đuổi theo.

 

Cuối cùng, Tân Trạm đi đến bên cạnh một con sông lớn.

 

Đây là một vùng đất thôn quê hoang vu, không có người ở.

 

Trên bờ đê, Tân Trạm dừng lại, nhìn vào khoảng không.

 

“Hai vị tiền bối, định đi theo tôi đến khi nào vậy”

 

“Tiểu bối, cậu cũng coi như là có chút thực lực. Từ những hành động của cậu sau khi rời khỏi thành phố Tụ Bảo, tôi đã biết rằng cậu sẽ phát hiện ra chúng tôi.”

 

Trong hư không, linh lực chấn động một hồi, hai bóng người chậm rãi xuất hiện.

 

Đó là cặp vợ chồng già.

 

Lúc này, bà lão vẻ mặt ảm đạm nhìn xuống Tân Thành.

 

“Nhưng tôi không hiểu. Rõ ràng cậu biết tôi muốn giết cậu, tại sao vân muốn đi ra ngoài thành?”

 

“Bởi vì tôi cũng muốn giết hai người.”

 

Tân Trạm cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

 

Bà lão nghe xong ngẩn người, sau đó không nhịn được cười nhạo: ậu nhóc, chúng tôi một là cảnh thần phó phân tam phẩm, hai là cảnh thần phó phân tam phẩm. Cậu vừa mới xuất khiếu, liền muốn giết bọn tôi.

 

“Không có cách nào cả, hai người nhất định muốn yêu thú nội đan của tôi, tôi lại không cho. Sớm muộn gì cũng phải đấu một trận sống chết, mà kết quả thì tất nhiên là tôi sẽ sống”

 

Tân Trạm lật lòng bàn tay, thanh kiếm đồng liền xuất hiện, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

 

“Hai người nên ra tay đi, tôi không muốn đánh xong, sẽ bị trễ máy bay đâu”

 

“Đúng là một thẳng điên, để tôi xem thử, cậu thì có bản lĩnh gì”

 

Khóe mắt bà lão khẽ động, đối với ông lão nháy mắt một cái, sau đó hai người một trái một phải lao thẳng về phía Tân Trạm mà đánh.

 

“Cậu đi chết cho tôi!”

 

Đôi mắt của bà lão mang theo sát khí, trên người toát ra rất nhiều luồng khí đen, rõ rành là tu luyện một loại ma công nào đó.

 

Hơi thở lạnh lẽo tràn kia trong phút chốc tràn ngập khắp trời đất.

 

Bà lão đưa tay ra nắm lấy, ma khí màu đen hóa thành một móng vuốt to lớn trên không trung, thẳng đến trên đầu Tân Trạm chụp lấy anh.

 

Còn bên kia, ông lão cũng trầm thấp quát một tiếng, bộc phát hỏa diễm, hóa thành vô số hỏa long phóng ra ngoài.

 

Ngay sau khi hai người ra tay, họ đánh hết sức mình.

 

Mặc dù Tân Trạm đã là Cảnh Xuất Khiết bát phẩm, nhưng bọn họ đều đã nhìn thấy trước đó Thị Huyết lôi ưng bị giết chết, bọn họ hoàn toàn không khinh thường Tân Trạm.

 

Đối mặt với những đòn đánh từ trái sang phải, vẻ mặt của Tân Trạm trông có vẻ bình tĩnh.
 
Chương 1348


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1348

 

Chỉ với một cử động lòng bàn tay của mình, một trong những long châu mà anh ta mua được ở gian hàng tại Tụ Bảo Các liền bị ném ra ngoài ngay lập tức.

 

“Phá cho tôi!” Tân Trạm hét lên, dùng kiếm chém xuống.

 

Bùm!

 

Trong phút chốc long châu liền vỡ tan tành, những ngọn lửa gào thét âm ầm từ khắp cả bầu trời, ngọn lửa do long châu nén đến cực hạn bùng nổ trong nháy mắt.

 

Toàn bộ khu vực bị bao trùm bởi biển lửa, nhiệt độ nóng rực khiến không gian trở nên méo mó.

 

Ngay cả móng vuốt đen và rồng lửa đều bị ngọn lửa nuốt chửng trong chớp mắt.

 

Bên con sóng lớn những làn sóng sôi sùng sục, vô số nước sông bốc hơi, sương trắng bay lên trời.

 

Cây cối, hoa cỏ trên đập ngay lập tức bị cháy thành tro bay.

 

Ngọn lửa trong long châu của Tân Trạm đối phó với cảnh thần phó phân ngũ phẩm, mà tình cờ sao bà lão hai người bọn họ cũng ở trong phạm vi này.

 

Bà lão không dám chống lại ngọn lửa, bóng dáng của bà dần lùi về sau, tránh xa cự ly của ngọn lửa.

 

“Không đúng!”

 

Trôi nổi bên ngoài biển lửa, đã lâu bà không nhìn thấy ông lão và Tân Trạm, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

 

“Thằng nhóc này, quả nhiên là muốn lừa tôi”

 

Một câu thần chú phức tạp được phát ra trong miệng của bà lão.

 

Đột nhiên, một luồng sáng đen bùng lên bầu trời phía bên kia biển lửa.

 

“Chết rồi”

 

[Diendantruyen.Com] Truyền Kỳ Chiến Thần


 

“Cái đám Ma Môn bại hoại nhà các người, cho dù tôi chết cũng không thể chế thuốc cho Phó môn chủ của các người” Ông cụ Du Túc nổi giận mắng.

 

“Vậy ngay từ đầu ông đã gạt tôi” Bà lão lạnh lùng nói.

 

“Đúng vậy, nếu không phải nửa đường nhìn ra người anh em này cũng là luyện dược sư, giúp tôi bình phục lại thì đến môn phái của bà rồi tôi cũng sẽ luyện một lò độc dược, đến lúc đó sẽ cùng đồng quy vu tận với Phó môn chủ kia của bà” Du Túc cười lạnh.

 

“Tôi cho ong sống không bằng chết trước”

 

Vẻ mặt bà lão lạnh lẽo, ngón tay bà vừa động thì lập tức từng tia hơi thở cực đen tỏa ra từ trên người Du Túc, Du Túc kêu thảm một tiếng rồi té xuống đất, không ngừng run rẩy.

 

“Người anh em, dùng Chí Hỏa của cậu giết tôi đi, tôi không muốn chịu loại tra tấn này nữa” Du Túc kêu lên.

 

Tân Thành nhướng mày, bước đến đưa tay giữ Du Túc.

 

U Lam Minh Hỏa trào ra, nháy mắt đã phong bế hắc khí trong cơ thể Du Túc lại.

 

Lúc này Du Túc mới ngừng kêu thảm thiết, xụi lơ trên đất, không thể đứng dậy.

 

“Người anh em, lần này liên lụy cậu rồi” Du Túc cười khổ một tiếng.

 

“Tôi đã hạ quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục, cậu giết tôi rồi trốn nhanh đi”
 
Chương 1349


Chương 1349

 

Tới lúc này, Du Túc đã tuyệt vọng.

 

Trong cơ thể ông bị bà lão hạ cấm chế, trốn cũng không thoát được.

 

Còn một mình Tân Thành đối đầu với bà lão, cơ hội chiến thắng cũng không nhiš “Cậu muốn dùng Chí Hỏa phong bế ma sát trong cơ thể ông ta, tôi đây cũng muốn xem cậu còn một công đôi việc như thế nào”

 

Bà lão cười lạnh, hắc khí bên ngoài cơ thể tựa như sóng trào, bàn tay đen kịt kia vươn về phía Tân Thành.

 

Bà định giết Tân Thành trước, rồi lại tra tấn Du Túc sau.

 

Nhìn móng tay đen nhánh của bà lão, không ngừng tiến đến trước mắt.

 

Tân Thành cũng không gấp gáp mà ngược lại cười nhạt một tiếng.

 

“Đúng là tôi không thể một công đôi việc, nhưng ai nói nơi này chỉ có một mình ta”

 

“Cái gì?”

 

Đồng tử bà lão co rụt lại.

 

Bà thấy khoảng không trước mắt lại rung lên một trận, rồi một bóng dáng đột ngột bước ra.

 

“Ha ha, lão thái Ma Môn nhà cậu không ngờ tới phải không, tôi vẫn trốn ở đây này”

 

Trang Tường cười to, một quyền ông đánh ra động tới người bà lão, đánh bay bà ta ra ngoài.

 

“Tân Thành, vị đại sư này giao cho cậu, còn ả ma đầu này thì để tôi đối phó”

 

Trang Tường liếc qua Tân Thành rồi đánh về phía bà lão.

 

Nháy mắt song phương liền giao thủ, Trang Tường cũng là cảnh thần phó phân tam phẩm, trong lúc nhất thời cùng bà lão không phân được cao thấp, linh khí đầy trời.

 

“Tiền bối, tôi giúp ông cởi bỏ cấm chế trong cơ thể” Tân Thành nói.

 

“Cậu cẩn thận chút, ma đầu kia không biết phủ ma sát gì đó vào trong người tôi, chỉ có Chí Hỏa mới khống chế được.”

 

Du Túc hơi kinh ngạc, vội vàng nhắc nhở.

 

Ông vốn tưởng là xong đời rồi, không ngờ răng Tân Thành đã sớm an bài xong.

 

Tân Thành cũng gật đầu, điều khiển U Lam Minh Hỏa tiến vào trong kinh mạch của Du Túc.

 

Trong đan điền Du Túc, Tân Thành phát hiện luông ma sát được sắp đặt ở đây.

 

“Tiền bối, lát nữa tôi tiêu diệt ma sát thì ông mau hồi phục” Tân Thành nói.

 

“Không, cậu kéo ma sát từ trong cơ thể của tôi ra, sau đó lại luyện hóa đi” Du Túc từ chối.

 

“Vì sao, làm như thế ông có thể bị thương'” Tân Thành sửng sốt, khó hiểu hỏi.

 

“Bà già quái dị này trước đây đánh lén tôi, người này phải chết ở trong tay tôi” Du Tức nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Tân Thành cười nhạt, làm như lời Du Túc, anh đưa tay lên, giữa lúc Du Túc đau đớn hét lên, một luồng hắc vụ bay ra từ trong kinh mạch anh.

 

Ma sát này vừa xuất hiện, trời đất trong chớp mắt cũng trở nên xám xịt.

 

Anh ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng thê lương, trong hắc vụ lộ ra một khuôn mặt dữ tợn, tu vi phát ra rõ ràng đã đạt tới cảnh thần phó phân nhất phẩm.

 

Đôi mắt đen tuyền của quỷ thi nhìn chăm chăm vào Tân Trạm, giữa hàm răng sắc bén không ngừng chảy nước dãi giống như Tân Trạm là món ăn gì đó khiến người ta động lòng.

 

Thân thể nó loáng một cái, cuốn theo khí đen đầy trời hướng về phía Tân Trạm mà cắn.

 

Vẻ mặt Tân Trạm không đổi, từng bước bước vào trong màn sương đen do quỷ thi này tạo ra.

 

Hai người cùng lúc biến mất giữa trời đất.

 

“Trên người thằng nhóc này có lửa, quỷ thi có lẽ không gây tổn thương được nó.”

 

Quỷ thi không có thân thể, Du Túc chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoai khoái, ông liếc nhìn Tân Trạm bên kia rồi thu hồi ánh mắt, khá yên tâm.
 
Chương 1350


Chương 1350

 

Ông đã tự mình chứng kiến sức mạnh của Tân Trạm, mặc dù là cảnh xuất khiếu bát phẩm nhưng quỷ thi này đã nhất phẩm Cảnh thần phó phân, dù Tân Trạm không phải đối thủ nhưng cũng đủ ngăn cản một hồi.

 

Mà thời gian này đủ để cho ông ta báo thù.

 

Đôi mắt lạnh như băng của Du Túc nhìn về phía bà lão chiến đấu xa xa, lấy ra một lọ đan dược từ trong túi trữ vật.

 

Ông ngửa đầu lên nuốt viên đan dược màu đỏ trong miệng.

 

“Mụ phù thủy dám tra tấn tôi nhiều ngày như vậy, chết cho tôi!”

 

Du Túc rống to, thân thể ông ta đón gió mà hiện to ra, trong chớp mắt liền hóa thành một tên khổng lồ trăm mét.

 

Tu vi của ông ta trong nháy mắt nâng cao thành nhất phẩm, tiến tới giai đoạn Cảnh thần phó phân tứ phẩm.

 

Chíu!

 

Du Túc bước dài chân, mặc dù cơ thể giống như núi nhưng đồng thời cũng nhanh vô cùng.

 

Ông ta nhào qua, vung vẩy bàn tay như núi nhỏ, gào thét quất về phía bà lão.

 

Bà lão này bị Trang Tường quấn lấy, đợi bà ta kịp phản ứng thì đã không kịp trốn tránh, trong tiếng kêu rên, bà ta bị một cái tát này hung hăng đánh trúng, lập tức bay ra ngoài.

 

“Chạy đi đâu?”

 

Du Túc cười gắn, ông bước dài chân, một tay lại lần nữa túm lấy bà lão.

 

Sau đó mạnh mẽ quãng trên mặt đất.

 

Bàn chân to lớn đó, trong tiếng ầm ầm đạp một cước vào người bà †a.

 

“Không phải bà rất kiêu ngạo ư? Đánh lén tôi, dùng lệ quỷ không chế tôi thì cho rằng tôi đi đời rồi, hừ?”

 

“Tôi là Dược Tôn, nếu không phải bị bà tính toán, bà như thế này tôi đây có thể đánh mười cái.”

 

Rầm rầm rầm!

 

Du Túc một cước lại tiếp một cước phát tiết cơn giận dữ đã tích góp cả đoạn đường này.

 

“A, Du Túc, Tân Trạm, Huyết Long Môn chúng tôi sẽ không bỏ qua cho các người.”

 

Trên mặt đất, bà lão căn bản không chống nổi trạng thái chỉ lực này của Du Túc, chỉ chốc lát toàn thân đã bị giãm đến gãy xương cốt, bà ta hét lên và phát lời thề độc, rất nhanh đã bị giãm thành một bãi thịt nát, thân thể bị tan biến hoàn toàn.

 

“Ha ha, thật thoải mái!”

 

Mãi đến lúc này Du Túc mới thở hổn hển, cơ thể dần dần thu nhỏ.

 

khôi phục lại bộ dáng ban đầu, sau đó xụi lơ trên mặt đất.

 

“Đại sư, ông không sao chứ” Trang Tường cười xòa đi đến cung kính nói.

 

“Anh đừng quan tâm tôi, đi qua xem Tân nhóc kia đi.”

 

Du Túc có chút lo lắng chỉ vào màn sương đen ngút trời cách đó không xa.

 

Đã đến lúc này mà Tần Trạm vẫn chưa đi ra, khiến Du Túc ít nhiều có chút lo lắng.

 

“Được”

 

Trang Tường gật đầu, đang muốn đi qua.

 

Nhưng vào lúc này, trong đám sương đen kia âm một tiếng nổ tung.

 

Khói đen đầy trời lập tức nổ tung hóa thành hàng ngàn khối sương đen, hơn nữa trên mỗi vệt khí đen đều mang theo lửa cháy rất mạnh, trong chớp mắt liền thiêu đốt không còn lại gì.

 

Ánh mặt trời lại lần nữa bị bao phủ, bóng dáng Tân Trạm dần dần hiện ra, trong tay anh ta còn mang theo một đám khí màu đen, trên khối khí đen đó thỉnh thoảng xuất hiện khuôn mặt người, gào thét dữ dội.

 

Rõ ràng là trực tiếp bắt quỷ đến vui vẻ.

 
 
Chương 1351


Chương 1351

 

“Bùm”

 

Đôi mắt Tân Trạm khẽ động, U Lam Minh Hỏa cùng Vĩnh Dạ Cực Hỏa bay ra hai ngọn lửa một trái một phải đốt trên đám khí đen này.

 

Mặt quỷ lập tức hét thảm thiết rồi dần dần biến mất.

 

Mặc dù Tân Trạm không phải ma tu nhưng cũng hiểu một ít phương pháp luyện chế Ma Đan, loại quỷ thi Cảnh thần phó phân nhất phẩm này cần nhất là một viên đan dược .

 

Sau khi ném thứ tà khí này vào trong không gian chứa vật, Tân Trạm cũng đi tới.

 

“Cháu trai Tân, nơi ẩn náu của ông lão này cũng khá ổn thỏa đi”

 

Trang Tường giống như tranh công cười nói.

 

“Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ” Tân Trạm khẽ cười nói: “Có điều tôi không dám nhận hai chữ cháu trai.”

 

“Vì sao vậy?” Trang Tường sửng sốt.

 

Tân Trạm giật giật mí mắt, cười đùa nói: “Lão Trang, tôi nhớ rõ, tôi không phải chỉ là một hậu bối bình thường của ông thôi sao?”

 

Trang Tường nhất thời có chút xấu hổ.

 

Trước đây Tân Trạm bế quan ở thuyền bay, khi ông ta nói chuyện phiếm với vài tu sĩ khác từng nhắc tới Tân Trạm, thế nhưng lúc ấy ông ta có chút khinh thường Tân Trạm cho nên chỉ nói là một hậu bối.

 

Hiện tại lại thân thiết gọi là cháu trai, quả thật có chút mất mặt.

 

“Ha ha, chắc là cậu nghe lầm rồi, tôi sao có thể coi cậu như một hậu bối bình thường được” Trang Tường gượng cười phủ nhận nói.

 

“Với thực lực này của cậu, đặt ở trong ngũ đại hoàng tộc cũng có thể trở thành thiên kiêu một phương, cậu chính là đứa cháu trai tôi coi trọng nhất đấy”

 

Tân Trạm mỉm cười rồi cũng không nói thêm gì nữa.

 

“Tân Trạm, lần này hai người cứu tôi, tôi lại nợ các cậu một ân cứu mạng”

 

Du Túc nghỉ ngơi một hồi, sau đó đứng lên từ trên mặt đất, hít sâu một hơi, phức tạp nhìn về phía Tân Trạm.

 

Sau khi bị bà lão bắt được, ông vốn tưởng rằng đã xong đời, trước đó tìm cơ hội truyền âm cho Tân Trạm cũng chỉ là ôm hy vọng nhỏ bé.

 

Dù sao con kiến cũng ham sống, mặc dù cơ hội mỏng manh nhưng ông cũng muốn thử một lần.

 

Tuy rằng đã xin Tân Trạm giúp đỡ nhưng ông cũng không có ôm nhiều kỳ vọng.

 

Đối phương chẳng qua chỉ là người xa lạ, tuy rằng bản thân đã lộ ra thân phận nhưng không có chứng c: c lại không liên quan tới mình, người có thể giúp đỡ lại nguyện ý giúp đỡ thì có mấy ai.

 

Nhưng ông không nghĩ tới, Tân Trạm thật sự nguyện ý ra tay, hơn nữa sắp xếp có chút tinh xảo khiến cho mọi chuyện xoay chuyển, bản thân cũng hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

 

Điều này làm cho Du Túc cảm kích vô cùng.

 

Mạng sống này của ông đều là do Tân Trạm cứu.

 

“Đạo hữu thật sự là phó chủ tịch hiệp hội dược sư của cổ thành Đông Hoàng sao?” Trang Tường hiếu kỳ nói.

 

Chính là vì trước đây Tân Trạm đã nói điều này cho ông biết nên ông mới có thể lựa chọn ra tay.

 

Trang Tường cũng không phải là kẻ đầu cơ, mà là vốn dĩ không quen biết, không ai lại không có lý do gì mà đắc tội một người Ma Môn để giúp một người xa lạ.

 

Trừ khi người này là người có thân phận không hề nhỏ.

 

“Đương nhiên, tôi không có lừa các người, đợi đến cổ thành Đông Hoàng, các người có thể đi hội dược sư tìm tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ, mọi người có nhu cầu gì cũng cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn” Du Túc cười tủm tỉm nói.

 

Việc này cũng không có gì phải che dấu.
 
Chương 1352


Chương 1352

 

Giới tu luyện chính là chân thật như vậy, hai người xa lạ nguyện ý ra mặt cho ông, chẳng lẽ chỉ là chính đạo sao?

 

Không có gì hiệu quả hơn so với báo đáp thực sự.

 

Du Túc sống nhiều năm như vậy đương nhiên cũng hiểu được điều này.

 

Đương nhiên, ông cũng sẽ không bởi vậy mà xem nhẹ hai người, đây là cách giao tiếp bình thường.

 

Đối phương mạo hiểm tính mạng để nguy hiểm cứu ông đã là ân tình cực kỳ khó tìm.

 

Dù sao, ông nói mình là phó chủ tịch hiệp hội dược sư thì người khác nhất định phải tin tưởng sao?

 

“Du hội trưởng khách khí”

 

Quả nhiên, nghe thấy lời khẳng định của Du Túc, Trang Tường quả thực cười như hoa.

 

Trên đại lục này, luyện dược sư có địa vị cao quý, rất nhiều người đều coi việc làm bạn với luyện dược sư làm tự hào.

 

Đã biết thân phận, tìm một người bạn luyện dược sư quá khó khăn, càng đừng nói tới là luyện dược sư cấp bậc hội trưởng của một tòa Đại Thành.

 

“Trước đây tôi nghe nói tiểu hữu cũng là luyện dược sư, không biết ở hội dược sư nào?”

 

Du Túc cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Tân Trạm.

 

Tuổi trẻ như vậy đã có cấp bậc luyện dược rất cao chứng tỏ Tân Trạm rất có thiên phú.

 

“Còn chưa gia nhập hội dược sư” Tân Trạm nói.

 

“Đi, chúng ta vừa đi vừa tán Thời gian cũng trôi qua không ít, lo lắng sẽ lỡ thuyền bay, ba người đều bay lên, dọc theo đường đi sắc mặt Du Túc đều tươi cười nói chuyện với Tân Trạm.

 

Trang Tường ở bên cạnh vừa hâm mộ lại vừa cảm thấy tiếc nuối.

 

Cho dù trở thành bạn bè rõ ràng cũng có sự khác nhau, luyện dược sư có thiên phú như Tân Trạm đương nhiên được Du Túc coi trọng hơn.

 

Dù sao họ đều là luyện dược sư, hai người có nhiều đề tài hơn.

 

Trên đường nói chuyện phiếm một hồi Tân Trạm cũng biết Du Túc vậy mà là luyện dược sư dược tôn nhị phẩm.

 

Luyện dược sư tổng cộng có cửu phẩm, đạt tới đỉnh phong cửu phẩm thì là cực hạn.

 

Mà ở đại lục Thượng Giới này có tồn tại tiên thảo cho nên nếu luyện chế ra được tiên đan chân chính thì có thể thăng cấp thành dược tôn.

 

Du Túc là dược tôn nhị phẩm, đó là bởi vì ông có thể luyện chế ra tiên đan nhị phẩm.

 

Thế giới trước đây của mình chưa bao giờ từng nghe tới phẩm cấp.

 

“Tân Trạm, cậu có thể cân nhắc đăng kí theo cổ thành Đông Hoàng chúng tôi, lấy thực lực của tiểu hữu, nếu tiến vào hội dược sư thì có thể trở thành trung tầng của hội dược sư, trở thành chấp sự”

 

“Cậu đừng xem thường chấp sự, lực lượng của hội dược sư rất lớn mạnh, cho dù năm hoàng tộc của bốn khu vực cũng không có người dám dễ dàng trêu chọc hội dược sư”

 

Du Túc chậm rãi nói, ba người dần dần đi xa.

 

Không lâu sau khi ba người rời đi, một bóng người chậm rãi xuất hiện trên bầu trời cạnh con đê.

 

“Thật là thú vị, ông lão này vậy mà là một luyện dược sư, đáng tiếc đã bỏ qua cơ hội”

 

Vương Ngọc lơ lửng trên bầu trời híp mắt lại.

 

Lúc ông ta nhìn trạng thái của Du Túc và bà lão ở thuyền bay đã thấy không đúng, cho nên ông ta vẫn luôn ẩn trong tối điều tra.

 

Tới tận khi Tân Trạm đến đây giải quyết vấn đề của Du Túc, sau khi ông ta hiểu ra mọi chuyện mới có chút hối hận.

 

Nhưng khi Tân Trạm ra tay, ông ta lại không biết Du Túc là dược tôn, chờ tới lúc ông ta nghe được đoạn đối thoại thì đã muộn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom