Cập nhật mới

Dịch Truyền Nhân Thiên Y

Chương 541


Chương 541

“Được rồi.”

Lương Siêu sốt ruột nói: “Thứ nhất, đem tất cả các sản nghiệp liên quan đến ngành dược phẩm dưới tên của ông sẽ được tự do sáp nhập vào phân bộ Xuyên Nam tập đoàn sản xuất thuốc Nhuận Tinh.”

“Thứ hai, lập tức rút tiền từ các ngành khác, chuyển toàn bộ tiền mặt của các ông vào tài khoản cá nhân của tôi.”

“Thứ ba, hai điểm trên nhất định phải hoàn thành trong vòng một ngày, nếu không tôi sẽ không quản việc xử lí mấy người như nào mà sẽ để bọn hắn tự xem mà quyết định.”

“Đừng, đừng!”

Hai người liên tục xua xua tay, sau đó vội vàng tung hô vỡ òa trong lòng sự biết ơn với hắn rồi nhanh chóng rời đi như bay.

Bởi vì hai việc vừa nói trên nghe có vẻ đơn giản, nhưng vẫn khó có thể hoàn thành nó trong một ngày, cho nên bọn họ phải chạy đua với thời gian để làm được.

Sau khi hai người rời đi, Lương Siêu vẫy tay ra hiệu cho đám người Cam Mâu, Vũ Thiên Tích cũng rời đi, sau đó hắn dùng một tư thế thoải mái dựa vào trên sô pha, khẽ nhắm mắt lại.

“Haizzz..”

“Trằn trọc giằng co cả một đêm, thật sự mệt mỏi quá.”

Mộ Khuynh Tuyết nghe thấy vậy, lập tức xoay người đi đến bên cạnh hắn, rồi bắt đầu xoa bóp thái dương cho hắn với tư cách là một người bạn.

Tuy bây giờ cô vẫn không biết Lương Siêu dựa vào cái gì mà có thể khiến cho cho các trưởng lão của tổng bộ Võ Minh cúi đầu xin lỗi mình, nhưng những điều này không phải là quan trọng nữa.

Chỉ cần biết rằng người đàn ông này thuộc một điều gì đó vô cùng lợi hại ngoài sức tưởng tượng của con người, thế là đủ rồi.

Tận hưởng sự phục vụ này của Mộ Khuynh Tuyết, ngửi thấy mùi thơm cơ thể độc đáo có thể khiến hormone của hắn bùng phát bất cứ lúc nào này, khóe miệng Lương Siêu dần dần nhếch lên lộ ra một nụ cười sảng khoái.

Một khắc đồng hồ sau, Lương Siêu mở mắt ra, nhìn mỹ nữ đang gần trong gang tấc không khỏi nổi hứng trêu chọc nói: “Mộ đại mỹ nhân, không nói chứ tôi thấy dáng vẻ của cô hôm nay thực sự câu hồn quyến rũ đó, có câu nói gì ấy nhỉ?”

“À đúng rồi, là phong tình vạn chủng!”

Phụ nữ trước giờ luôn yêu bằng tai, nên khi nghe những lời đầy ca ngợi này, nhất là khi những lời này được thốt ra từ người khác giới mà mình thích thậm chí là đã đến mức sùng bái, sẽ khiến cho người ta hoàn toàn mất đi sự chống cự.

Tất nhiên Mộ Khuynh Tuyết cũng không ngoại lệ, sau khi nghe những gì Lương Siêu nói, Mộ Khuynh Tuyết liền cười một cách quyến rũ, hai má hoàn toàn đỏ bừng một mảng, sau đó cô thành thực đứng dậy, mới khua tay một cãi mà tất cả đã bị rơi ra một cách tự nhiên…

Để rồi điều tiếp theo xuất hiện trước mặt Lương Siêu đó chính là một thân hình dường như là hoàn mỹ.

Ngực ưỡn cao, eo mềm như liễu, chân dài, bàn chân ngọc…

Cùng với màu sơn móng tay đỏ tươi đặc trưng, có thể nói hàng vạn lần bốn chữ quyến rũ tột cùng.

“Anh nói, tôi phong tình vạn chủng.”

“Còn tôi muốn nói là, từ giờ trở đi, nơi phong tình này chỉ nở rộ vì anh mà thôi.”

“Anh, có bằng lòng hay không?”

“Tôi … “
 
Chương 542


Chương 542

Lương Siêu, người nhìn chằm chằm không chớp mắt, cảm thấy miệng mình khô khốc một lúc, hắn ấp úng và nuốt hai ngụm nước bọt, nhưng không nói lời nào.

Nhưng khi Mộ Khuynh Tuyết lại tiến lên một bước, hắn sợ tới mức trực tiếp từ trên ghế sô pha lăn lộn xuống đất, bộ dáng hèn nhát tuyệt vọng kia hoàn toàn không phù hợp với phong cách ra tay làm mưa làm gió trước đó…

“Nếu muốn, thì hôm nay…”

Vừa nói Mộ Khuynh Tuyết vừa phủ người xuống khiến Lương Siêu dù miễn cưỡng không tình nguyện nhưng cũng phải nhìn đi chỗ khác.

Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy sức mạnh của một mỹ nhân có cơ thể quyến rũ trời sinh, ngay cả giọng nói của cô lúc này cũng có thể khiến xương cốt toàn thân của người đàn ông trở nên giòn tan, đồng thời cũng phải sôi trào máu!

Nếu còn nhìn nữa, hắn cảm thấy định lực của mình sẽ thật sự không trấn tĩnh nổi nữa…

“Mộ đại mỹ nhân, cái đó, cô, tôi …”

Do dự một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy nó ra để xem, nhưng thấy cuộc gọi video của Liễu Băng Khanh.

Chết tiệt, cái này không phải muốn chết người sao!?

Điều ép người hơn nữa là Lương Siêu đang chuẩn bị cúp máy, nhưng Mộ Khuynh Tuyết đã nhanh chóng chạm vào nút nghe.

Lúc này ở trong video, Liễu Băng Khanh dường như vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng và mặc một bộ đồ ngủ ren, với ánh mắt nghi ngờ.

“Lương Siêu, trước đó không phải anh ở nhà Cung Vũ à? Sao bây giờ lại ở khách sạn rồi?”

“Ờ…”

Đang suy nghĩ nên bịa cái lí do gì cho hợp lý đây thì Mộ Khuynh Tuyết liền cười nhạt đứng dậy, cô còn cố ý vung vẩy vài lọn tóc và nhặt bộ trang phục hầu gái lên phe phẩy trước camera.

“Lương Siêu à, nếu xong việc rồi thì tôi đi trước nhé!”

“Lần xoa bóp vừa nãy của tôi cứ coi như để cảm ơn anh đi, đương nhiên là nếu anh thấy nó dễ chịu thì sau này tôi vẫn rất vui lòng mà góp sức, hơn nữa tuyệt đối sẽ không đòi sự ràng buộc gì đâu.”

“Hi hi hi…”

Nhìn Mộ Khuynh Tuyết mặc lại quần áo trong không gian lờ mờ tối, lại đi chân trần ra khỏi phòng tối, gương mặt Lương Siêu ngay lập tức đen xì.

Để tránh để cho sự việc trở nên đen tối hơn, hắn cũng không muốn giải thích nữa mà trực tiếp làm người câm.

Cảnh tình ngay lý gian như vầy có giải thích thì cũng vậy.

Ba phút sau, Liễu Băng Khanh, người đã im lặng nãy giờ chậm rãi nói: “Nghe nói anh đã lấy được phần hôn thư trên tay Cung Vũ rồi, tiếp theo đây anh định đi đâu?”

Ủa alo, vậy là xong chuyện rồi hả?

Lương Siêu nhất thời cảm thấy thật sự may mắn, hắn suy nghĩ một hồi rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.

“Đế Kinh.”
 
Chương 543


Chương 543

Nơi đó là nơi mang theo biết bao kỷ niệm vui buồn của hắn, cuối cùng cũng quay trở lại rồi.

“Ừ.”

Liễu Băng Khanh khẽ gật đầu, trực tiếp tắt cuộc gọi video.

Sau đó cô trực tiếp gọi dậy đám Liễu Huy Hoàng và Liễu Băng Loan, cưỡng ép tổ chức một cuộc hội nghị tập đoàn công ty.

“Tôi đề xuất với tư cách là chủ tịch của tập đoàn rằng tôi sẽ sớm mở rộng hoạt động kinh doanh của tập đoàn đến Đế Kinh và thành lập một chi nhánh ở Đế Kinh và nơi đó sẽ do tôi tự mình phụ trách.”

“Hả?”

“Chị à, chị đang đùa đấy à, chẳng phải trước đó chị đã nói là thời cơ chưa chín muồi lúc mọi người đề nghị mở rộng chi nhánh ở Đế Kinh rồi sao? Ít nhất cũng phải cần ba đến năm năm nữa cơ mà?”

“Đúng đó Băng Khanh, ý tưởng này quá vội vàng đường đột rồi đó!”

Nghe xong, Liễu Băng Khanh không nói gì nữa, chỉ nói một câu.

“Nếu em muốn tên nhóc Lương Siêu kia sau này có tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần trong tương lai thì cứ coi chuyện chị nói là đùa đi.”

Liễu Băng Loan, Liễu Huy Hoàng và các thành viên khác của Liễu gia nhìn nhau, trong nháy mắt họ như hiểu ra điều gì đó, giây tiếp theo họ liền đồng loạt giơ tay lên.

Điều này có ý là hoàn toàn bỏ phiếu tán thành với lời đề nghị này của Liễu Băng Khanh!

Lập tức thực hiện nó!

Ngày hôm sau, cả Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vốn đã sợ hãi nên làm mọi việc theo trình tự. Sau khi ký hợp đồng với Giả Nam, bọn họ đã tập hợp toàn bộ tài sản lại và chuyển tất vào tài khoản của Lương Siêu.

Kể từ đó, chỉ trong nháy mắt Lương Siêu đã trở thành nhà giàu mới nổi.

Trở thành triệu phú!

Vài ngày sau.

Sau khi thấy vết thương của Cung Vũ và Hạ Tử Yên gần như đã lành, Lương Siêu nói về chuyến đi sắp tới của mình tới đế kinh.

Sau khi nghe xong, người vui nhất chính là Lương Nghiên.

Sau một thời gian đi khắp nơi, cuối cùng bọn họ đã có thể trở về nhà.

Cô bé đã không còn quá nhớ về ba mẹ nữa.

Sau khi nghe vậy, Cung Bình lập tức nháy mắt với Cung Vũ.

“Vũ Nhi, dù sao hiện tại con cũng đã bị truyền thông Thiên Ngu phong sát rồi và con cũng có nhiều thời gian hơn trước, chi bằng con tới đế đô phát triển cùng Tiểu Lương đi?”

“Dù sao đế kinh cũng rất rộng lớn, với điều kiện và tài hoa của con, nhất định có thể tạo ra một khoảng trời cho riêng mình một lần nữa. Huống chi còn có Tiểu Lương chăm sóc cho con khiến cho ba rất yên tâm.”

Cung Vũ cũng hiểu được ý của ba mình nên cô nhìn về phía Lương Siêu và hỏi: “Em có thể đi cùng chứ?”

“Liệu anh có chê em phiền không?”

“Ờ.”

“Đương nhiên là không rồi.”
 
Chương 544


Chương 544

Lương Siêu nói: “Dù sao tôi cũng muốn chịu trách nhiệm chuyện em bị phong sát, sự nghiệp bị hủy. Đợi đến khi quay lại đế kinh, anh sẽ giúp em lấy lại tất cả những thứ này.”

Nghe xong, Cung Vũ mỉm cười vui vẻ chạy lên tầng, không quay đầu lại nói: “Vậy để em đi thu dọn hành lý.”

Lương Siêu mỉm cười nhìn về phía Hạ Tử Yên nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cô đã bĩu môi nói: “Anh đừng mơ bỏ em ở lại. Nói cho anh một tin tốt, em đã bị một trưởng lão của tổng bộ Vũ Minh phát hiện rồi.”

“Mấy ngày nữa, em phải tới Hổ đường của tổng bộ Vũ Minh báo cáo.”

Nghe vậy, Lương Siêu cảm thấy có chút đau đầu.

Sau đó, Hạ Tử Yên cười nói tiếp: “Đúng rồi, khi nói chuyện với Liễu Băng Khanh vào đêm qua, em nghe nói rằng cô ấy đang có dự định phát triển tập đoàn Thiên Đạt tới đế kinh.”

“Cái gì?”

“Chuyện đó xảy ra khi nào?”

“Mấy ngày trước, em nghe Liễu Băng Khanh nói rằng địa điểm của công ty chi nhánh đã được chọn ở đế kinh. Chiều nay cô ấy sẽ bay tới đế kinh.”

Lương Siêu: “…”

Ba người phụ nữ cùng đi, vừa nghe đã biết những ngày sắp tới của hắn không được yên ổn rồi.

“ y da, anh cứ bình tĩnh.”

“Dù sao tính tình của Cung đại minh tinh tốt như vậy, sẽ không tranh giành không ghen tị. Cùng lắm cũng chỉ có em với Liễu Băng Khanh hay gây khó dễ cho anh thôi.”

Hạ Tử Yên cười ha ha nói, còn Lương Siêu cũng tự an ủi bản thân như vậy.

Thế nhưng rất nhanh Lê Uyển đã gọi điện thoại tới.

“Tiểu Siêu, ta nghe nói con định đi tới đế kinh hả?”

“Khi nào con đi thì sư nương sẽ bảo Tiểu Tuyết đi cùng con.”

Gì cơ?

Lương Siêu hoảng sợ và lắc đầu điên cuồng theo bản năng nhưng hắn còn chưa kịp từ chối thì Lê Uyển đã nói với vẻ đau lòng: “Sư nương đã nghe về chuyện của Tiểu Tuyết rồi.”

“Đứa trẻ này quá đáng thương, cả đời đã gặp quá nhiều đau khổ rồi nhưng cũng may mà con bé gặp được con. Khi quay trở về đế kinh, con nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Tuyết nhé!”

“Đây chính là nhiệm vụ mà sư nương giao cho con, con có thể hoàn thành được không?”

“Con…”

Nhất thời trong lòng Lương Siêu cảm thấy cay đắng, đúng là còn không cho hắn có cơ hội bình tĩnh lại!

Thế nhưng làm sao hắn có thể không làm theo mệnh lệnh của sư nương được?

Trong lòng bé khổ mà không nói được gì!

Vì vậy sau cùng, Lương Siêu cũng cắn răng gật đầu!

“Có thể ạ…”

“Ừm, ngoan lắm.”
 
Chương 545


Chương 545

Lê Uyển cười nói: “Sư nương đã sống đến từng tuổi này nên cũng không muốn ép uổng mấy người trẻ tuổi các con làm gì cho nên ta sẽ không đi cùng các con.”

“Đúng rồi, nếu như con biết chỗ chôn của sư phụ thì nhớ trở về nói cho sư nương một tiếng.”

Nghe thấy nỗi thương cảm trong giọng nói của Lê Uyển, tuy ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng Lương Siêu mắng mỏ lão Thiên Huyền vô lương tâm đó.

Sau khi cúp máy, Lê Uyển quay đầu nhìn Mộ Khuynh Tuyết xuống tầng. Thấy hai tay cô nắm chặt, vẻ mặt có chút căng thẳng thì cười lắc đầu.

“Con yên tâm, đã xong rồi.”

“Trước khi tới đế kinh, đừng quên thuốc mà tối qua ta đưa cho con. Nhất định phải tìm cơ hội thích hợp cho Tiểu Siêu uống vào, nhất định sang năm hai đứa sẽ có đứa con béo mập.”

Mộ Khuynh Tuyết đỏ mặt nói: “Sư phụ, người không đứng đắn!”

“Không đứng đắn?”

“Haizzz…”

“Tiểu Tuyết, chờ đến khi nào con ở tầm tuổi của sư phụ thì con sẽ hiểu được thôi. Nếu như ta có thể có 1 đứa con thì những ngày còn lại cũng không buồn tẻ tới mức này.”

Sau khi nghe xong, Tiểu Tuyết nghiêm túc nghĩ về chuyện này.

Cuối cùng, cô ấy cho ra kết luận, đúng là rất có lý!

Tay phải của cô ấy đút vào trong túi áo, nắm chặt lấy lọ đan dược trong túi.

Ngày hôm sau, đoàn người Lương Siêu lên máy bay tới đế kinh. Trong suốt chuyến bay, mấy người phụ nữ trò chuyện rôm rả với nhau, chỉ có Lương Siêu là không nói gì.

Lúc đầu, mấy người phụ nữ còn tưởng hắn đã giả vờ ngẫm nghĩ nhưng khi gọi hắn hai lần thì thấy rằng hắn đang phớt lờ bọn họ nên họ không làm phiền hắn nữa.

“Đế kinh…”

“Lương Siêu đã quay trở lại rồi đây.”

Cùng lúc đó, tại tổng bộ của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh ở đế đô.

Bên trong văn phòng chủ tịch, Giả Nam đang báo cáo công việc cho Diệp Khuynh Thành.

Diệp Khuynh Thành yên lặng lắng nghe. Trong suốt quá trình báo cáo, trên khuôn mặt cô ta luôn nở nụ cười. Sau khi Giả Nam báo cáo xong, cô ta lắc đầu với vẻ không thể tin nổi.

“Nam Nam, lần này cô thật sự làm rất tốt, cũng xem như đã giải quyết cho tôi một mối nguy lớn. Có điều cô vẫn luôn có điều gì đó giấu tôi, hiện tại anh đã có thể giải đáp những nghi vấn của tôi chưa?”

“Rốt cuộc cô đã làm thế nào để khiến cho hai nhà Ngô, Đào tặng miễn phí tài sản của họ trong ngành dược phẩm vậy?”

Giả Nam cười nói: “Chủ tịch Diệp, tôi không hề tốt như cô nghĩ đâu. Nói đi nói lại, chẳng qua lần này tôi cũng kiếm được món hời mà thôi.”

“Nếu như cô thật lòng muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn vị hôn phu mà cô chưa từng gặp mặt kia đi.”

“Lương Siêu.”

“Lương Siêu?”

Diệp Khuynh Thành lập tức cau mày, lập tức nhớ tới vừa rồi Giả Nam đột nhiên vô duyên vô cớ hỏi hắn có hôn ước hay không.

“Ý của cô là, chuyện này tất cả đều do Lương Siêu kia tạo thành?”
 
Chương 546


Chương 546

“Đúng.”

Giả Nam gật đầu khẳng định, rồi bắt đầu nói những điều tốt đẹp về Lương Siêu.

“Diệp Đổng, vị hôn phu của sếp tuy nói chẳng qua là một thầy thuốc, nhưng thật sự không đơn giản.”

“Như Ngô gia, Đào gia hai nhà giàu nhất vùng đều bị hắn chơi đến chết. Nghe nói hắn tức giận đến mức dám đối đầu với nhị thiếu gia Vương gia chỉ vì Cung Vũ.”

“Đúng rồi, bản thân hắn cũng rất tuấn tú, nhất định rất hợp gu thẩm mỹ của sếp.”

“Nói thật, tôi thật sự cảm thấy hắn và sếp rất hợp nhau.”

Diệp Khuynh Thành nhướng mày, khẽ hừ một tiếng: “Bởi vì hắn cho cô ân huệ lớn như vậy, nên cô mới đồng ý giúp hắn vận động hành lang?”

“Tôi đây khuyên anh nên kìm chế miệng lưỡi lại, chuyện hắn vì nữ nhân của hắn mà xúc phạm người khác, tôi đã bỏ qua rồi.”

“Không hẳn.”

Giả Nam cười khổ một tiếng, lại nói: “Lời nói của tôi đều từ tận đáy lòng, xem ra vị hôn phu của cô… không có ý định tới thực hiện hôn ước với sếp rồi.”

“Ừ?”

“Ý của cô là như thế nào?”

Sau khi kể về ý muốn từ hôn của Lương Siêu, Giả Nam rất nhanh nhìn thấy khóe miệng Diệp Khuynh Thành hơi hé mở, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một vẻ bối rối hiếm thấy.

Nhưng ngay sau đó Diệp Khuynh Thành khẽ mím môi, gật đầu nói: “Ừm, coi như hắn biết thức thời.”

“Tuy nhiên, tôi không thể trở thành kẻ bị từ hôn. Bây giờ tập đoàn của chúng tôi đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có. Với tư cách là chủ tịch, tôi không được có bất kỳ tin tức tiêu cực nào vào thời điểm này.”

Giả Nam rất hiểu điều này, gật đầu nói: “Tôi không nghĩ rằng Lương Siêu sẽ quan tâm đến những điều này, dường như điều hắn quan tâm chỉ là hôn thư trong tay sếp.”

Cô vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa gấp gáp.

“Mời vào.”

Diệp Khuynh Thành lên tiếng, thư ký của cô ấy nhanh chóng đẩy cửa đi vào, vội vàng nói: “Diệp tổng, vừa nhận được tin rằng loại thuốc mới mà chúng ta đang phát triển đã xảy ra vấn đề!”

“Cái gì?!”

Diệp Khuynh Thành lập tức cau mày, lập tức nói: “Hoa thần y có thông báo cho cô chưa?”

Bí thuật giang tay ra: “Đã được thông báo, nhưng Hoa Thần Y anh ta, anh ta. . . ”

“Anh ta xảy ra chuyện gì?”

Giả Nam nghe lập tức sốt ruột, cùng mở miệng thúc giục nói: “Lúc này là lúc nào, cô còn do dự, nếu có lời gì thì nói nhanh lên!”

“Hoa thần y hắn, hắn đã từ bỏ…”

“Anh Nie từ bộ phận sản xuất của tập đoàn chúng tôi đã hỏi anh ta lý do, nhưng anh ta không nói gì. Anh ta chỉ nói rằng anh ta đã đưa ra lời đề nghị với cô Giả. Nếu cô đồng ý, anh ấy sẽ giúp sếp ngay lập tức .”
 
Chương 547


Chương 547

“Nhưng nếu sếp không đồng ý với anh ta, anh ta vẫn luôn xin nghỉ ốm, anh ta nói rằng anh ta không thể kiểm soát được việc ăn uống, ốm đau bệnh tật, việc anh ta nghỉ ốm không phải là vi phạm hợp đồng. Lương thỏa thuận trong hợp đồng vẫn như trước, tập đoàn sẽ đánh giá và trả lương như bình thường…”

“Cái này……”

Giả Nam sửng sốt một lúc, tức giận đến mức bắt đầu chửi thề: “Đây chỉ là một trò lừa bịp!”

“Diệp Đổng, năm đó cô đã dốc hết gần 70% vốn lưu động của tập đoàn vào mấy loại thuốc mới này chỉ để nhắm vào nhà họ Hứa, nhưng anh ta lại đánh mất dây chuyền vào thời điểm quan trọng?”

Diệp Khuynh Thành ngồi xuống, đỡ trán, gật đầu khẽ lắc đầu: “Được, hiện tại không phải thời gian để nói ra những lời oán trách, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp.”

Sau một lúc.

Giả Nam thăm dò hỏi: “Diệp Đổng, trước kia cái tên lưu manh kia cho cô điều kiện gì?”

“Nếu không, sao cô lại đáp ứng yêu cầu của anh ta?”

Diệp Khuynh Thành nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng.

“Không có.”

Những gì cô nói rất dứt khoát, không có chỗ trống cho sự thương lượng nào cả.

Sau đó cô cầm chiếc áo khoác trên ghế rồi khoác lên người, vừa đi vừa nói: “Mau, theo tôi đến nhà máy tìm hiểu rõ tình hình cụ thể.”

“Diệp Đổng!”

Giả Nam lại hét lên và nói: “Lúc trước tôi có nói với cô về vấn đề từ hôn, cô có muốn tìm hiểu về hôn ước đó trước để tôi giao nó cho Lương Siêu, trước khi hắn đi, không?”

“Không có thời gian.”

Diệp Khuynh Thành vội vàng trả lời: “Bây giờ cả tập đoàn như lửa cháy đến nơi, vì vậy những vấn đề tầm thường như vậy khi nào chúng ta có thời gian hãy nói đến.”



Sau một giờ.

Ngay khi Lương Siêu và nhóm của hắn bước ra khỏi sân bay, Lương Nghiên bắt đầu quay vòng tròn như một yêu tinh nhỏ vui vẻ, vừa quay vừa reo hò.

“Tuyệt vời!”

“Cuối cùng cũng về nhà!”

“Các chị dâu, nếu như sau này cha mẹ em nhìn thấy các chị, Nghiên Nghiên cam đoan rằng bọn họ nhất định sẽ rất thích các chị!” “Đặc biệt là mẹ của em, nhất định sẽ tựu mình xuống bếp nấu cho các người một bàn lớn thức ăn ngon, hơn nữa còn cho mỗi người các chị một phong bì màu đỏ thật lớn giống như trên tivi chiếu vậy!”

Vẻ mặt của Cung Vũ và Hạ Tử Yên lập tức tối sầm lại khi nghe những lời đó.

Hai người đều biết cha mẹ Lương Siêu đã mất, bọn họ cũng biết Lương Siêu giấu chuyện này không nói cho Lâm Nghiên biết, sợ cô bé còn nhỏ như vậy sẽ không tiếp nhận được.

Nhưng Mộ Khuynh Tuyết không biết, nghe Lâm Nghiên nói nhà của cô bé ở Đế Kinh có chút mới kì lạ, cô thậm chí còn kêu gào muốnLương Siêu dẫn về nhà.

“Khuynh Tuyết.”
 
Chương 548


Chương 548

Cung Vũ kéo cô ra, nhìn cô đầy ẩn ý ra hiệu đừng nói nữa.

Mộ Khuynh Tuyết có chút nghi ngờ, sau đó thấy Lương Siêu ôm Lương Nghiên, cười nói: “Nghiên Nghiên, em còn nhớ những gì anh trai của em đã nói gì với em không? Cha mẹ chúng ta đã ra nước ngoài làm ăn.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Nghiên lập tức xụ xuống.

“Anh à, bọn họ còn chưa trở về sao?”

“Ừm, một khoảng thời gian nữa sẽ trở lại.”

“Ồ.”

Cô mím môi cúi đầu xuống, cô gái nhỏ dù có cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

“Em, em rất nhớ cha mẹ…”

“Anh à, bố mẹ đang ở nước ngoài, em có thể cùng với họ call video được không? Nghiên Nghiên rất nhớ bọn họ!”

“Vù vù…”

Vào thời khắc đó, dây đàn sâu nhất trong lòng Lương Siêu hoàn toàn bị đứt gảy, vô cái chua xót và bi thương từ đáy lòng mà phun ra.

Nhưng dù là như vậy, trước mặt Lương Nghiên, hắn vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn, kịch liệt đè nén…

Ôm chặt đầu nhỏ của Lương Nghiên, nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ chúng ta hiện đang làm việc trong một môi trường thiếu thốn, không có internet, thậm chí sóng điện thoại di động cũng rất yếu.”

“Nghiên Nghiên là giỏi nhất, em đừng khóc nữa, được không? Một hai năm nữa cha mẹ em sẽ trở về.”

Mộ Khuynh Tuyết nhìn khuôn mặt cười tươi và đôi mắt hơi đỏ của Lương Siêu, nhận ra rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn, vì vậy cô và Cung Vũ và Hạ Tử Yên bắt đầu dỗ dành Lương Nghiên.

Một lúc sau, tâm trạng của Lương Nghiên cuối cùng cũng tốt hơn, nhưng cô bé vẫn bĩu môi, dụi mắt với Lương Siêu.

“Anh, một hai năm nữa cha mẹ thật sự sẽ trở về sao?”

“Ồ thật chứ.”

“Anh chắc chắn chứ.”

“Ừ, Anh chắc chắn.”

Lương Siêu gật đầu, Lương Nghiên kiểm tra lại lời nói của hắn rồi nói: “Vậy chúng ta về nhà đi, em rất nhớ nhà của chúng ta, nhà của chúng ta là thoải mái nhất.”

Sắc mặt Lương Siêu lại một lần nữa cứng đờ, nhịn không được giơ tay lên che lại, đau nhức trái tim.

Gia đình?

Bây giờ hai anh em bọn họ đâu còn nhà để về?

“Phù…” Khẽ thở ra một hơi, Lương Siêu lại cười lớn để trấn an.

“Bé con, nhà chúng ta đã bị phá dỡ, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ tìm một căn nhà còn tốt hơn ban đầu gấp mười cho em.”

“Em không cần! Em muốn nhà của chúng ta, không nơi nào bằng nhà hết! Nơi đó có mùi của cha mẹ!”
 
Chương 549


Chương 549

Thấy Lương Nghiên lại bắt đầu khóc, ba cô gái lại luân phiên an ủi, sau một lúc lâu tiếng khóc của Lương Nghiên mới dần dần ngừng lại, có chút tự trách ôm lấy Lương Siêu đang trầm mặc không nói.

“Anh, có phải anh giận không?”

“Nghiên Nghiên sai, Nghiên Nghiên không khóc không quấy nữa, có được hay không?”

Thấy em mình hiểu chuyện như thế, Lương Siêu lại cảm thấy ngực mình nhói nhói, sau khi hoãn lại một chút thì xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.

“Nghiên Nghiên ngoan, anh không giận.”

“Tuy bây giờ cha mẹ không ở bên cạnh, nhưng anh đảm bảo sẽ một luôn cưng chiều em, để em còn hạnh phúc vui vẻ hơn cả lúc có cha mẹ, có được không?”

Lương Nghiên sa sút mà gật gật đầu, sau đó đi cùng Lương Siêu chọn một căn biệt thự xa hoa có sẵn, tốn hơn năm tỷ!

Chạng vạng tối, Đế Kinh tôim hoàn một bên, trước một trang viên sớm đã bị bỏ hoang, một mình Lương Siêu lại tới đây bình tĩnh đứng đó, mặc cho gió lạnh căm căm thổi quét qua người, hắn vẫn không nhúc nhích.

Nơi này chính là ngôi nhà trước kia của hắn.

Nhưng hôm nay đã lụi bại đến tình trạng này, thậm chí Lương Siêu khẽ ngửi một cái cũng có thể mơ hồ ngửi thấy hơi đất khô cằn.

Không biết qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Ánh lửa ngút trời, tiếng la giết vang lên không ngừng!

Nơi ánh mắt nhìn thấy được đều là hình ảnh bi thảm do máu tươi và lửa phác hoạ ra!

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Lương Siêu bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng mà gào thét!

“Từ trước đến nay cha mẹ tôi luôn lương thiện giúp người, lòng dạ ngay thẳng! Nhưng vì sao lại gặp phải tai vạ như thế!”

“Diệt môn, tàn sát!”

“Lão tặc thiên, năm năm trước là ông mù sao!”

“Ông, bất công!”

Sau một lúc ngửa mặt lên trời mắng chửi, hắn bỗng dùng hết sức nện một quyền xuống mặt đất, nhất thời đánh cho bùn đất tung bay, mặt đất trong phạm vi vài trăm mét cũng điên cuồng rung động.

Sau đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba…

Giờ phút này, uất ức, chua xót và lửa giận mà buổi sáng hắn liều mạng giấu trong lòng rốt cục có thể không kiêng kỵ mà mặc sức phát tiết ra ngoài!

“Là ai…”

“Rốt cuộc là ai!”

Nửa giờ sau, hình như đã thấm mệt, Lương Siêu dần dần dừng lại, mất hồn mất vía mà co ro dưới mặt đất.

Dù hai tay đã dính đầy máu tươi, nhưng hắn vẫn đờ đẫn, mặt không cảm xúc, không cảm thấy đau đớn chút nào. Đối diện với thống khổ diệt tộc năm năm trước, chút đau đớn da thịt này quá vô nghĩa.

Sau một lát, trong lòng Lương Siêu càng kiềm nén, phiền muộn, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lăng Vũ.

 
 
Chương 550


Chương 550

Điện thoại vang một hồi lâu mới kết nối, hắn nghe thấy Lăng Vũ còn ngáp một cái, còn chưa tỉnh ngủ lười biếng cười mắng: “Tiểu Lương tử, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới làm gì? Không biết giấc ngủ rất quan trọng với mấy ông già như ta sao?”

“Lăng lão.” Giọng Lương Siêu có vẻ hơi khàn khàn, nói: “Hiện tại tôi đã đến Đế Kinh, trước đó ông nói chỗ ông có rượu ngon đúng không?”

“Đúng lúc đêm nay tôi muốn làm một bãi bùn nhão, uống đến say không còn biết gì. Rượu chỗ ông có bao đủ không?”

Hả?

Lăng Vũ nghe vậy thì kinh ngạc, cảm thấy khó hiểu mà cười cười.

“Thằng nhóc, xem ra gặp phải chuyện gì rồi đúng không? Được rồi, vậy lão hủ lập tức gửi địa chỉ qua cho cậu, cậu trực tiếp tới là được, chỗ lão hủ không có cái gì khác, chỉ có rượu là không thiếu!”

Hơn một giờ sau, bên ngoài một khu kiến trúc khí thế hùng hồn, bày ra cảm giác trang nghiêm cổ xưa, đây chính là một trong những thánh địa được giới võ đạo Viêm Hạ ngầm công nhận, tổng bộ Võ Minh.

Khương Nhu phụng lệnh Lăng Vũ chờ ở chỗ này, bên cạnh còn có một thanh niên mặc trường sam màu vàng đang không ngừng hiến ân cần, trong mắt tràn đầy yêu thích.

“Nhu Nhu, cô cầm Dưỡng Nhan Đan này đi, cái này là tôi vất vả lắm mới trộm được từ chỗ sư phụ đấy. Không nói hiệu quả mạnh đến mức nào, nhưng tối thiểu cũng hơn những đồ trang điểm hàng hiệu trên thị trường ba đến năm lần rồi.”

Khương Nhu khoát khoát tay, thành thật nói: “Tôi thật sự không muốn, anh mau trả lại đi, nếu bị sư phụ anh phát hiện thì chắc chắn không tránh khỏi một trận trách phạt.”

“Ha ha, cô thật biết suy nghĩ cho tôi.” Thanh niên lập tức đắc ý cười ha hả: “Chẳng qua không sao cả, vì cô, đừng nói là trách phạt, dù bỏ cái mạng của tôi cũng coi như có giá trị!”

“Cho này, tranh thủ cầm đi”

“Không không, tôi thật sự không cần!”

Khương Nhu thẹn thùng liên tục từ chối, đúng lúc này, cô thấy Lương Siêu xuống xe đi tới thì như nhìn thấy cứu tinh mà vội vàng chạy qua, còn cười phất tay chào hỏi hắn.

“Lương Siêu! Cuối cùng anh cũng tới, tôi chờ anh hơn nửa giờ rồi đấy.”

Lương Siêu ngẩng đầu nhìn cô một cái xem như bắt chuyện, cũng không nói cái gì, hai tay cắm vào túi lại cúi đầu đi đến bên cạnh Khương Nhu.

Khi đi ngang qua thanh niên mặc áo vàng kia, Khương Nhu nói: “Thẩm Nham, người tôi muốn chờ đã đến, hẹn gặp lại.”

“Dừng lại!” Thẩm Nham nhìn bóng lưng Lương Siêu, lập tức khẽ quát một tiếng, trong mắt tràn đầy ý thù địch: “Thằng ranh, chắc anh không phải người trong Võ Minh đúng không? Dám làm ra vẻ trước cổng chính của tổng bộ Võ Minh chúng tôi, quả thực không biết trời cao đất rộng!”

Mà Lương Siêu lại không hề dừng lại, còn liếc nhìn Khương Nhu ra hiệu bảo cô không cần phản ứng tên sau lưng, hắn vẫn không nhanh không chậm đi bên cạnh Khương Nhu.

Soạt!

Sắc mặt Thẩm Nham lập tức trầm xuống, vừa nhanh chân đuổi theo vừa quát: “Điếc đúng hông? Tôi bảo anh dừng lại!”
 
Chương 551


Chương 551

“Xưa nay tổng bộ Võ Minh không cho phép kẻ vô danh đi vào, muốn vào thì báo tên họ ra trước!”

Vừa dứt lời, Thẩm Nham đã đuổi tới sau lưng Lương Siêu vươn tay phải chuyển thành trảo, hung ác bắt lấy vai Lương Siêu!

Cùng lúc đó, Lương Siêu bỗng xoay người, nhanh như tia chớp bắt lấy bàn tay Thẩm Nham, sau đó bỗng phát lực hung hăng hất đối phương ra hơn mấy chục mét!

Dứt khoát.

Lưu loát.

Không chút dây dưa dài dòng.

Mà Khương Nhu chỉ nghe tiếng kêu thảm càng ngày càng xa trong đêm tối mênh mông, dù trừng lớn mắt cũng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Nham…

“Tiếp tục dẫn đường.”

“Được.”

“Ồ!” Khương Nhu chết lặng vài giây mãi sau mới hồi thần lại được, sau đó nhanh chóng đáp lại rồi tiếp tục dẫn đường.

Cô lúc này vừa đi vừa tần ngần mà nói: “Lát nữa anh uống rượu cùng với sư phụ xong, tôi sẽ đưa anh đi ra bằng lối cửa sau, nếu không sợ rằng sẽ rước phải phiền phức đó.”

“Cái người anh vừa hất ra kia tên là Thẩm Nham, đúng là sức mạnh của hắn ta chẳng ra gì nhưng lại có một ông anh vô cùng lợi hại.”

Cô nói một thôi một hồi nhưng chỉ nhìn thấy Lương Siêu vẫn hoàn toàn phớt lờ mình, lúc này cô vẫn nghĩ là hắn đang coi thường sức mạnh của thế hệ trẻ của Võ Minh nên mới có thái độ vậy, thế là cô lại nhấn mạnh: “Anh trai của Thẩm Nham là thành viên của Long Đường đó.”

“Hơn nữa xếp hạng của hắn ta ở trong Long Đường luôn giữ vững ở vị trí top 5, còn có một biệt hiệu vô cùng lợi hại.”

“Điên Phủ.”

Lương Siêu vẫn không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu bước đi, điều này khiến Khương Nhu đến cuối cùng cảm thấy bất lực, cô cũng lười phí lời với hắn.

Lượn đi lượn lại trong một tòa nhà to lớn như vậy, muốn được coi là đi đến một đình viện tên lặng độc lập khác thì cũng phải đi của nửa tiếng.

Đây là nơi yên tĩnh thường ngày mà Lăng Vũ thường đến.

Hắn vừa bước vào, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Lăng Vũ

“Ha ha!” “Tiểu Lương à, cuối cùng cậu cũng tới rồi, thật để lão phu đây chờ lâu quá.”

“Bắt lấy này!”

Lương Siêu nghe vậy ngẩng đầu lên, liền bắt lấy một vò rượu đang bay tới, mở nắp ra, hắn không chần chừ gì nữa mà ngẩng đầu liền uống một hơi.

Khương Nhu thấy vậy vội vàng khuyên can: “Ai đi uống như vậy chứ? Sẽ bị đau dạ dày đó!”

“Nhu nhi.”

Lăng Vũ khẽ gọi cô, sau đó lắc đầu, cô ấy lắc đầu, ra hiệu rằng cô ấy không cần nhiều lời.

“Tiểu tử này, nhất định là có tâm tư gì đó. Cứ để yên và về trước đi, nơi này có vi sư bồi cậu ta là được rồi.”

“Ò.”
 
Chương 552


Chương 552

Khương Nhu đáp lại đồng ý xong, cô vẫn tỏ ra lo lắng liếc nhìn Lương Siêu, sau đó mới từ từ lùi ra.

Vài giây sau.

Một bò rượu đầy ắp đã bị hắn uống sạch, Lương Siêu ném vỡ bình rượu, sắc mặt nhanh chóng chuyển thành màu hồng, nhưng sau khi hắn nhăn mặt ợ vài cái cau cau mày mà đầy nghi ngờ nhìn Lăng Vũ.

“Lão Lăng, đây là rượu ngon mà trước đó ông cứ bốc phét là nâng cao tu vi, thần hồ kỳ thần đây sao?”

“Tôi uống một vò nặng cả bụng rồi sao vẫn cảm thấy chả có gì nhỉ?”

“Ha ha!”

Lăng Vũ vuốt râu cười to nói: “Tên tiểu tử nhà cậu đúng là rất thật thà, ai nói gì cũng tin sao?”

“Nếu như tôi thật sự có trong tay kia loại rượu tốt như vậy, thì năm đó tôi đã sớm bị sư phụ của cậu cướp đi rồi.”

“Đù.”

Lương Siêu không tiện tức giận mà thầm chửi tục một câu, sau đó Lăng Vũ lại ném thêm một vò rượu đến.

“Được rồi, tiểu tử cậu nên biết đủ là gì đi! Rượu cậu đang uống bây giờ cũng là rượu thượng hạng do lão phu tự mình ủ, bình thường lão phu còn không nỡ uống đó.”

“Hôm nay coi như đãi cậu một lần đi, cậu cứ uống tự nhiên, bao đủ uống.”

Lương Siêu gật đầu cảm ơn, lại bắt đầu điên cuồng uống “ừng ực…”, nhìn thấy Lăng Vũ nhiệt tình khảng khái như vậy, nên cũng bắt đầu cùng ông uống ngụm lớn ngụm nhỏ.

Không biết đã uống bao lâu.

Trên mặt đầy mảnh vỡ của vò rượu, hai người cũng không đếm được mỗi người đã uống bao nhiêu rồi, nhân lúc đang hơi dừng lại một chút, Lăng Vũ vỗ vỗ Lương Siêu nói: “Tiểu tử, nói đi, gặp phải chuyện gì đau lòng à?”

Sau khi nghe điều đó, Lương Siêu nhấp thêm hai ngụm rượu đột ngột hỏi: “Lăng lão, ông đã từng nghe nói qua Lương gia chưa?”

“Lương gia?”

Lăng Vũ nhất thời nhăn mày lại, cảm giác say hiển hiện trên mặt giờ đã tan biến sạch.

“Cậu muốn nói Lương gia nào?”

“Là Lương gia đã bị diệt tộc trong một đêm năm năm trước, và ngay cả nhà thờ tổ cũng bị đốt thành tro.”

Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, cả người dường như thả lỏng và trở lại bình thường. Với vẻ mặt say xỉn, ông ta lắc đầu.

“Vậy thì thực sự chưa từng nghe thấy qua.”

Vẻ mặt Lương Siêu tối sầm lại, sau đó tự giễu cười một tiếng.

Hắn nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Lương năm đó cũng chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai, làm sao có tư cách lọt vào tai Lăng Vũ?

Bản thân cũng hỏi đại vậy.

“Sao nào, tên nhóc cậu là đến từ gia tộc đau thương đó sao?”
 
Chương 553


Chương 553

“Ừ.”

Lương Siêu gật đầu, Lăng Vũ chép miệng một cái rồi ai thán mà an ủi hắn.

“Cậu cũng thật đáng thương, cũng coi như là có số mệnh không tốt.”

“Có điều, từ xưa đến nay người làm chuyện lớn làm gì có ai mà không phải trải qua sự rèn luyện đầy cực khổ chứ, cứ nghĩ thoáng ra, chuyện này không đẩy ta vào ngõ cụt được.”

“Ừ.”

Ngoài miệng Lương Siêu đáp lại, nhưng bắt đầu uống hết bình này đến bình khác, cuối cùng ngã quỵ xuống đất như bùn, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, uống bao nhiêu cũng không say, sầu càng nặng hơn.

Nửa giờ sau.

Lương Siêu lúc này người toàn nồng nặc mùi rượu đã không còn hứng thú uống thềm nữa, hắn chậm rãi đứng dậy cáo từ, để mặc Khương Nhu nãy giờ vẫn đang chờ ở bên ngoài đình viện đỡ mình rời đi.

Một lát sau.

Lăng Vũ ngồi dưới đất thở dài một tiếng, đứng dậy vỗ mông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, lại đột nhiên nhướng mày liếc nhìn cánh cửa khép hờ.

“Nếu đã tới rồi thì vào đi.”

Vừa dứt lời, một thanh niên đội nón lá trúc, tay cầm một cây rìu dài hơn một mét chậm rãi đi vào, đầu tiên là khom người hành lễ, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề, hỏi: “Lão Lăng, người mà ông vừa mời đến làm khách kia vừa xuất thủ đánh bị thương em trai tôi, giờ hắn đang ở đâu?”

Lăng lão bĩu môi cười và chỉ vào cửa: “Người đã sớm rời đi bằng cửa sau, bây giờ phòng chừng đã gần về đến nhà rồi.”

Thẩm Động ngay lập tức cau mày khi nghe những lời đó.

Gã ta quay người và rời đi mà không nói gì, nhưng Lăng Vũ đột nhiên ngăn gã ta lại.

“Thẩm Động, nể tình tôi và sư phụ của cậu cũng coi là có chút giao tình, lão phu khuyên cậu một câu.”

“Tên tiểu tử kia hiện tại đang rất khó chịu, cực kỳ phiền muộn, cậu tốt nhất đừng chủ động chọc giận nó, nếu không hai chữ Điên Phủ mà cậu đang cõng kia sợ rằng sau này sẽ không điên nổi nữa đâu.

“Hừ.”

Sau khi hừ nhẹ một cái, Thẩm Động không quay đầu lại bình tĩnh nói: “Cám ơn Lăng lão nhắc nhở, có điều trước giờ tôi luôn là người không tin tà đạo này nọ, cho nên giờ tên đó không vui thì ông đây cũng không dễ chịu gì.”

“Yo”

“Tiểu tử này, còn dám già mồm với tôi sao?”

Lăng Vũ nhướng mày, vốn định đánh vào mông tiểu tử này vài cái, nhưng rất nhanh lại đổi ý, chẳng thà tự mình động thủ, không bằng để tên nhóc kia làm giúp thì đỡ hơn.

Huống hồ với sức mạnh của Thẩm Động, hẳn là quá đủ để sử dụng như một nguồn giải tỏa áp lực và là một bao cát làm bằng thịt.

Nếu như phát huy tốt, nói không chừng còn nổ ra được một cuộc chiến cược được nhiều tiền.

Nghĩ vậy, Lăng Vũ mỉm cười.

“Được, nếu như cháu không nghe lời khuyên của ta thì chờ đến khi thằng nhóc Lương Siêu kia tới, ta sẽ thông báo cho cháu nhưng mà ta phải cảnh cáo cháu rằng.”
 
Chương 554


Chương 554

“Khi nào trở về thì nhớ quản đứa em trai vô dụng kia của cháu cho chặt vào, Nhu nhi không phải là người phụ nữ mà nó có thể chạm vào. Cháu chỉ cần nói cho nó biết là Nhu nhi đã có chủ rồi.”

Thẩm Đông khẽ giật giật khóe miệng, nếu như người khác dám nói hắn ta như vậy thì hắn đã cho một chưởng chết từ lâu rồi. Thế nhưng đối phương lại là Lăng Vũ nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn, gật đầu với vẻ oán hận rồi rời đi.

Ngày hôm sau, Lương Siêu ngủ một mạch tới tận trưa. Khi thấy hắn ra khỏi phòng, Cung Vũ lập tức bưng một bát canh giải rượu và đưa điện thoại di động cho hắn.

“Anh mau uống hết bát canh này đi.”

“Trước đó em thấy anh ngủ say quá, Giả Nam có gọi điện thoại tới nên em đã lấy điện thoại đi vì sợ đánh thức anh. Bây giờ anh có muốn gọi lại không?”

“Giả Nam?”

“Alo, Lương thần y.”

“Giám đốc Giả, chuyện mà tôi nhờ anh giúp sao rồi?”

Nghe thấy sự nóng vội trong giọng nói của đối phương, Giả Nam cười khổ nói: “Tôi cũng đã hỏi qua giúp ngài rồi, vấn đề này không lớn nhưng gần đây chủ tịch Diệp của chúng tôi thật sự rất bận cho nên…”

“Có thể phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể bàn bạc với ngài về chuyện này.”

“Lại trì hoãn?”

Lương Siêu lập tức trợn mắt và bỏ cuộc.

Trải qua mấy lần trước, điều đáng sợ nhất trong chuyện từ hôn này chính là sự trì hoãn!

Nếu không thì sẽ xuất hiện một chuyện nào đó rất kỳ diệu, trì hoãn hết lần này tới lần khác và sau đó hắn sẽ phát hiện ra mình lại có thêm một người vợ nữa mà không biết lý do vì sao…

“Không được…”

“Tuyệt đối không được!”

“Giám đốc Giả, tôi cũng không muốn làm khó cô. Chẳng phải cô tới đế kinh để báo cáo công việc hay sao? Bây giờ cô hãy đưa tôi tới gặp chủ tịch Diệp đi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”

“Chuyện này…”

“ Ây da, giám đốc Giả đừng từ chối vội. Trước đó, tôi giúp cô không hề nề hà gì cho nên chuyện nhỏ này đối với cô chắc cũng không khó đâu nhỉ.”

“Haizz, được rồi.”

Giả Nam gật đầu đồng ý, một tiếng sau đưa Lương SIêu tới tổng bộ của tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh.

Tại văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.

Thấy cửa phòng làm việc khép hờ, Giả Nam đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.

“Hoa thần y, tôi tôn trọng y thuật siêu phàm của ngài và ngài là một tiền bối cho nên tôi mới chịu nhẫn nhịn nhưng ngài lại lợi dụng tôi, được một tấc lại tiến một thước! Ngài cảm thấy như vậy có thích hợp không?”

Hoa Văn Xương ngồi dưới đất nói: “Có gì mà thích hợp hay không thích hợp? Mặc dù chủ tịch Diệp xuất thân từ gia tộc lớn nhưng mọi phương diện khác của cháu trai ta cũng có gì thua kém đâu chứ?”

 
 
Chương 555


Chương 555

“Nó cũng được coi như là đệ tử danh môn, tuổi còn trẻ đã đạt được những thành tựu không nhỏ trong giới Trung y. Như vậy cũng coi như xứng với chủ tịch đúng không?”

Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành lạnh đi vài phần, cô ta lạnh lùng nói: “Đây không phải là vấn đề xứng hay không xứng. Tôi không hề có bất cứ tình cảm gì với Hoa Dịch nên chuyện cưới xin là không thể nào.”

“Tình cảm?”

Hoa Văn Xương cười lạnh nói: “Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng được, thậm chí là có thể dùng thuốc để bồi dưỡng.”

“Nếu như chủ tịch Diệp đồng ý thì ngay bây giờ, tôi có thể chuẩn bị cho ngài vài loại thuốc. Sau khi uống xong, tôi bảo đảm ngài sẽ hết lòng hết dạ với cháu trai của tôi…”

Ngoài cửa, Lương Siêu không khỏi giật mình khi nghe thấy tiếng cười đáng khinh của Hoa Văn Xương. Hắn chợt nhìn về phía Giả Nam và hỏi.

Lão thần y?

Chỉ thế thôi ấy hả?

Nghe qua chẳng khác nào bọn lưu manh cả?

Ông nội mà có đức hạnh như thế này thì chắc chắn đứa cháu trai thèm muốn Diệp Khuynh Thành không cần nghĩ cũng biết, cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Không phải là kẻ tiểu nhân thì cũng là tên đạo đức giả.

“Ông Hoa, ông quá đáng rồi đấy.”

“Nếu như ông là một người có đạo đức cơ bản thì ngay bây giờ ông nên đi giải quyết vấn đề của mấy loại thuốc kia đi.”

Thấy Diệp Khuynh Thành vẫn không chịu nhượng bộ, Hoa Văn Xương ngả người vào ghế sô pha, ôm ngực, giọng nói ra vẻ yếu ớt.

“Đương nhiên là tôi có đạo đức cơ bản nhưng sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Hiện tại tôi đã bị bệnh nặng tới mức không thể làm việc nên điều đó cũng tính là thích hợp đúng không?”

“Lão già chết tiệt này lại giả bộ!”

Diệp Khuynh Thành tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó cô ta đành bất đắc dĩ nói: “Được. Vậy tôi mời ông trả lại 1 tỷ tiền thù lao trước đây tập đoàn cung cấp cộng thêm chi phí mua lại phương thuốc.”

“Hủy bỏ hợp đồng trước được chứ?”

Sở dĩ cô ta quyết định như vậy là vì tập đoàn đang gặp vấn đề về tài chính.

Nếu như có thể đòi lại được 1 tỷ này thì chí ít cũng có thể duy trì thêm được một khoảng thời gian nữa, biết đâu Cao Minh có thể may mắn sống sót cho tới khi những loại thuốc mới đó ra đời.

Thế nhưng Hoa Văn Xương vẫn lắc đầu mặc kệ, nói xin lỗi.

“Tôi đã tiêu hết 1 tỷ kia rồi, một xu cũng không lấy lại được.”

“Chủ tịch Diệp, không dối gạt gì ngài. Tôi đây đã mời luật sư xong rồi, chỉ chờ ngài kiện tôi thôi.”

“Ông.”

Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận!

Cô ta đột nhiên hiểu ra được cô ta thật sự không có cách nào đối phó với lão già lưu manh này!

Đúng lúc này, Lương Siêu đẩy cửa ra, tươi cười đi vào.
 
Chương 556


Chương 556

“Haizz, chuyện như vậy đâu cần phải ra tòa chứ!”

“Hoa lưu manh, à không, Hoa thần y đúng không? Vừa rồi tôi nghe nói ông không khỏe nên không làm việc nổi đúng không? Vậy thì đơn giản thôi!”

“Tôi đây tuy bất tài nhưng cũng có nghiên cứu một chút về mặt y học. Vậy để tôi khám bệnh cho ngài xem thế nào được không?”

Lương Siêu vừa nói vừa lấy ra một bộ kim châm rồi trải ra bàn: “Tôi biết ông đã tiêu hết tiền, hiện tại chỉ là một kẻ nghèo kiết xác.”

“Ông cứ yên tâm, lần này tôi ra tay chữa bệnh từ thiện, không thu tiền ông. Như vậy cũng coi như có lương tâm hơn ông đúng không?”

Hai ngươi Giả Nam, Diệp Khuynh Thành nghe xong đều che miệng cười.

Nhìn vẻ mặt lúc đỏ lúc đen của Hoa Văn Xương, thì trong lòng đều một trận hả giận.

“Cậu, cậu ở đâu ra vậy!”

“Diệp đổng, nhân viên công ty các người đều vô lễ như vậy sao!”

“Hoa thần y, hắn không phải nhân viên của tập đoàn chúng tôi.”

Giả Nam nói xong liền chỉ vào Lương Siêu, trịnh trọng giới thiệu: “Vị này là Lương tiên sinh, tuy còn trẻ nhưng cũng là người có danh tiếng ở Xuyên Nam, giống ngài, hắn cũng mang danh thần y.”

“Hắn chính là Lương Siêu?”

Diệp Khuynh Thành thầm kinh hãi trong lòng, theo bản năng bắt đầu đánh giá hắn, cũng không khó ưa như trong tưởng tượng, mà trái lại còn cảm thấy có chút thuận mắt.

Mà cái thuận mắt này bị cô ta cho là vì Lương Siêu không dùng từ thô tục vẫn có thể mắng lão vô lại Hoa Văn Xương một trận, cũng xem như là thay mình trút giận.

“Thần y?” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Chỉ bằng tên nhãi chưa dứt sữa này?”

“Thật là thói đời mà, A Miêu A Cẩu nào học y được vài năm, may mắn chữa khỏi cho mấy bệnh nhân liền có thể tự xưng là thần y?”

“Phi!”

Thấy ông ta thô lỗ phun một ngụm đờm dày xuống đất, Giả Nam lập tức nhíu chặt mày vẻ mặt chán ghét, đang muốn mở miệng trách cứ một phen thì bị Lương Siêu giơ tay ngăn lại.

“Không phục sao?”

“Vậy… nếu ông cũng hiểu y thuật, thì không ngại để tôi chẩn đoán cho ông một chút chứ? Nếu tôi có nói sai câu nào có thể tùy ông phê bình, được không?”

Hoa Văn Xương suy nghĩ một chút liền gật gật đầu, lúc này cũng không thể tỏ vẻ chột dạ.

“Được.”

“Nếu cậu đã có gan như vậy thì cứ đến đây đi, nhưng lão đây xưa nay chỉ nói thẳng, miệng mồm không nể ai, nếu bị nói đến máu chó đầy đầu cũng đừng nóng đấy.”

Lương Siêu cười cười cũng không để ý tới ông ta nữa, bắt đầu vừa bắt mạch, vừa tinh tế quan sát sắc mặt ông ta.
 
Chương 557


Chương 557

Một lát sau.

Thấy hắn thu tay lại, Diệp Khuynh Thành vội vàng hỏi: “Thế nào? ”

“Rốt cuộc ông ta thật sự có bệnh hay là giả bệnh?”

Lương Siêu nhìn cô ta một cái, vẻ mặt khẳng định chậm rãi gật đầu.

“Có bệnh thật.”

Ồ?

Hoa Văn Xương nhướng mày cười, thầm nghĩ tên này cũng biết thức thời đấy, còn phối hợp với mình, chẳng lẽ hắn muốn dựa vào chuyện này ôm đùi mình, mượn cơ hội đi theo mình làm việc?

Nhưng một giây sau, ông liền phát hiện mình thật sự nghĩ nhiều rồi.

Chỉ nghe Lương Siêu nói: “Chẳng những là có bệnh thật, hơn nữa còn là bệnh nặng, sống chết chỉ cách nhau một đường kẻ.”

“Nói bậy!”

“Cậu dám nguyền rủa tôi!”

“Thân thể của lão, lão tự mình biết, rõ ràng khỏe… A không, tuy rằng bệnh tật rất nghiêm trọng, nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm đến tính mạng!”

“Đừng nóng vội, nghe tôi chậm rãi nói.”

Đầu tiên Lương Siêu chỉ ngực ông ta, nói: “Có phải mỗi lần đến nửa đêm, ngực của ông lại thấy đau hay không?”

Nghe vậy, Hoa Văn Xương không khỏi sờ ngực mình, nhíu nhíu mày.

Triệu chứng của ông thật sự đúng như lời đối phương nói, chẳng qua do bình thường ông cũng không để ý lắm.

“Có biết tại sao không?”

“Đó là bởi vì gân mạch của ông bị tổn thương, khí huyết ứ đọng gây ra, có thể hiện tại ông chưa cảm giác được gì nhiều, nhưng qua tầm một tháng nữa, xác suất lớn là ông sẽ mắc bệnh vàng da, hay nói cách khác là ung thư gan trong Tây y.”

Diệp Khuynh Thành, Giả Nam nghe vậy cũng hơi ngẩn ra.

Thật sự nghiêm trọng như vậy?

Mà Hoa Văn Xương vẫn giữ thái độ đánh chết cũng không tin.

“Cậu nói bậy!”

“Đúng là thứ chỉ biết nói lời xằng bậy, trong thời gian ngắn như vậy có thể dự đoán ra tôi sẽ mắc bệnh gì? Ngay tôi còn chưa có đạo hạnh như vậy, huống chi là cậu?”

Đối với phản ứng của ông ta, Lương Siêu hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn.

Cười cười lắc đầu, lúc này giơ tay chỉ vào huyệt Thái Khê của ông ta.

“Au au!”

Hoa Văn Xương lập tức kêu đau oai oái, cong lưng giận dữ nhìn Lương Siêu.

“Cậu vừa làm gì tôi đấy!”

“A…”
 
Chương 558


Chương 558

“Ông tốt xấu gì cũng hiểu chút y thuật, huyện Thái Khê vừa ấn liền đau, đại biểu cho cái gì ông không biết sao?”

Này!

Nghe xong, sắc mặt Hoa Văn Xương lập tức trắng bệch.

Thấy vẻ mặt khác thường của ông ta, hai người Giả Nam và Diệp Khuynh Thành cảm thấy hứng thú, vội vàng truy hỏi: “Đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ lại là bệnh nan y?”

“Ừm, đúng là như vậy.”

Lương Siêu búng tay một cái, nói: “Nó đại biểu cho chức năng khí hóa của ông ta không đủ, ba thứ khí huyết, âm dương, hư thực không thể tự cân bằng.”

Diệp Khuynh Thành nghe xong thì nhíu mày hỏi: “Có thể nói cái gì mà chúng tôi nghe hiểu được không?”

“Ừm, đơn giản mà nói, chính là thận của ông ta không còn tốt nữa.”

“Dài thì nửa năm, ngắn thì một tháng, chắc chắn sẽ dẫn phát suy thận, đến lúc đó còn bộc phát ung thư gan, chậc chậc. Nói không chừng bây giờ điện thoại đặt quan tài mua đất chôn đi là vừa.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?!”

Giả Nam lập tức bị hoảng sợ, mà Hoa Văn Xương cũng dùng vẻ mặt phức tạp gắt gao nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Thì ra tên nhóc này cũng có chút bản lĩnh thật!

Theo khả năng hắn vừa lộ ra, chỉ sợ y thuật của hắn không hề thu mình!

Sau khi do dự một chút, vẫn là tạm thời kéo mặt xuống, thấp giọng hỏi: “Nếu cậu đã chuẩn ra bệnh rồi, hẳn là cũng có phương pháp trị liệu đúng chứ?”

Lương Siêu cười nhạt gật đầu: “Chỉ cần là bệnh, tự nhiên phải có phương pháp trị liệu.”

“Phương pháp gì?”

“Muốn biết?”

“Đơn giản, trả lại 10 tỷ kia trả lại cho tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, sau đó lại tự động hủy bỏ hợp đồng rồi cút đi, tôi sẽ cho ông phương pháp trị liệu.”

“Cậu!”

Thấy hắn lại bắt đầu đối đầu với mình, Hoa Văn Xương tức giận nói: “Lúc trước cậu có nói, lần này là khám bệnh từ thiện, không thu một phần tiền chẩn đoán nào!”

“Đúng vậy, thật sự tôi đâu có thu đồng nào của ông đâu?”

“Là bệnh nhân thì phải nghe lời, hơn nữa yêu cầu vừa rồi là vì muốn trị bệnh của ông, dù sao ông cũng phải nghe chứ?”

Hoa Văn Xương bị nói đến sửng sốt, với đầu óc gian xảo của ông ta, trong lúc nhất thời cũng không tìm được cớ nào phản bác được lời nói của Lương Siêu!

Một lát sau, sắc mặt ông ta trầm xuống, sau khi nghiến răng nghiến lợi một hồi thì dứt khoát nói một tràng dài.

“Tên nhãi miệng lưỡi xảo trá, ông đây không bị cậu lừa đâu!”

“Chắc gì là cậu chẩn đoán không đúng, cho dù đúng, dựa vào y thuật của lão cũng không đến nỗi không nghiên cứu ra phương pháp trị liệu!”
 
Chương 559


Chương 559

“Nhưng nếu không có lão đây hỗ trợ, hừ, chỉ sợ dược phẩm Nhuận Tinh mới thật sự là kẻ gặp chuyện!”

“Để lão chống mắt lên xem, lần này ai mới là người chịu thiệt!”

Nói xong, cũng không thèm nán lại lâu, chắp tay sau lưng trực tiếp rời đi.

Mẹ kiếp?

Lão vô lại này dứt khoát vậy sao?

Lương Siêu thầm mắng một tiếng, còn Diệp Khuynh Thành suýt kêu lên thành tiếng, cho dù đã trải qua nhiều năm trên thường trường dưỡng thành tính tình bình tĩnh thì lúc này cũng bắt đầu có chút nóng nảy..

Thấy thế, Lương Siêu cũng không tiện đề cập đến chuyện từ hôn nữa, thầm nghĩ lỡ tốt bụng rồi thì giúp cô ta một phen nữa đi, sau đó lại từ hôn luôn cũng không muộn.

Khi nhìn về phía Giả Nam, phát hiện mấy người này đang phát sầu vì chuyện công thức của thuốc mới thì nhất thời bật cười thành tiếng.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Vậy cũng tính là rắc rối?”

Diệp Khuynh Thành nghe vậy ngẩng đầu lên, nhíu chặt mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.

“Ý anh là sao?”

“Anh có thể giải quyết?”

Lương Siêu gật gật đầu.

“Có thể.”

“Quả thực không phải chuyện đơn giản thật, chắc phải mất vài phút.”

“Thật sao?!” Diệp Khuynh Thành nhất thời có chút kích động, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn kỹ Lương Siêu.

Nếu như người khác nói như vậy, cô nhất định sẽ nghĩ đối phương là tên lừa đảo ăn nói bừa bãi, trực tiếp bảo bảo vệ đuổi ra. Nhưng Lương Siêu thì khác, vừa rồi thông qua quan sát phản ứng của Hoa Văn Xương, Diệp Khuynh Thành đã có phán đoán sơ bộ đối với y thuật của hắn, tuy còn chưa rõ rốt cục cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải hạng xoàng.

“À, không cần khẩn trương như vậy. Nói trắng ra là đổi mấy đơn thuốc thôi, lấy toa thuốc hiện giờ của các cô ra đi, tôi có thể lập tức giúp các cô hoàn thiện.”

Mang tâm tình nửa tin nửa ngờ, Diệp Khuynh Thành vẫn quyết định thử một lần, cô gọi điện thoại bảo người đi lấy đơn thuốc trước đó Hoa Văn Xương để lại qua.

Mà trước khi cho Lương Siêu xem, cô cũng không quên bảo hắn ký tên vào một phần hiệp nghị bảo mật, mấy đơn thuốc này đều là bảo bối, cô sợ để lộ bí mật.

Ký xong hiệp nghị bảo mật, Diệp Khuynh Thành bắt đầu lần lượt giới thiệu.

“Tờ này là chuyên trị bệnh thở khò khè.”

“Còn tờ này là một loại thuốc đặc hiệu trị liệu bệnh gout, hiện tại số lượng người bị bệnh gout tăng vọt, theo Hoa Văn Xương thì loại thuốc này có thể giảm thiểu đau đớn diện rộng cho người bệnh gout trong thời gian ngắn.”

Giả Nam còn gật gật đầu, nói: “Đúng, tôi nhớ trước đó Hoa Văn Xương từng cam đoan, chỉ cần loại thuốc này thành công ra mắt thì chắc chắn có thể ăn đứt những thuốc đặc hiệu trị bệnh gout hiện giờ trên thị trường, có thị trường cực rất, hoàn toàn không lo việc doanh thu.”

 
 
Chương 560


Chương 560

“Còn có cái này, là thuốc đặc hiệu chuyên trị bệnh tim, Hoa Văn Xương đã từng cam đoan dược hiệu của nó còn mạnh hơn Cứu Tâm Hoàn nổi danh do Đại Hán tung ra gấp mấy lần.”

“…”

Lương Siêu vừa nghe, vừa ngắm nghía mấy đơn thuốc này, chỉ nhìn hơn một phút đã ném chúng qua một bên.

“Xem hết rồi? Thế nào? Có thể thay đổi không?”

Giả Nam gấp gáp hỏi, Lương Siêu gật gật đầu: “Đổi thì có thể đổi, chẳng qua đơn thuốc rác rưởi như thế, cho dù hoàn thiện cũng chỉ mạnh hơn rác rưởi một chút mà thôi. Các người ra giá cao như vậy là xác định muốn thứ này sao?”

Sắc mặt Diệp Khuynh Thành lập tức trầm xuống: “Anh có ý gì? Chẳng lẽ Hoa Văn Xương gạt chúng tôi? Lúc ấy ông ta từng cam đoan những đơn thuốc này đều là cổ phương mà tổ tiên thần y Hoa Đà truyền lại, lấy địa vị bây giờ của ông ta trong giới Trung y thì sao làm giả phương diện này được?”

“A, giả thì không giả. Dựa vào năng lực của lão già kia thì thật sự có thể cơ bản hoàn thiện những đơn thuốc này như lời hứa lúc trước, chẳng qua nói trắng ra vẫn chỉ có thể đạt tới hiệu quả khống chế bệnh tình.”

“Cho nên tôi mới nói, hoàn thiện không có ý nghĩa gì nhiều.”

Nghe vậy, Giả Nam, Diệp Khuynh Thành không khỏi nhướn mày, càng nghe càng cảm giác cái tên này đang kiếm cớ vì bản lĩnh của mình không đủ.

Trong nhất thời, Diệp Khuynh Thành cũng tỉnh táo lại, thái độ trở nên lạnh nhạt hơn trước đó rất nhiều.

Cô đang muốn hạ lệnh tiễn khách thì lại nghe Lương Siêu nói: “Như vậy đi, tôi cho mấy người đơn thuốc mới, phương diện hiệu quả thì không cần lo lắng, những đơn thuốc của các người cho dù trải qua cải tiến cũng không bằng của tôi.”

Soạt!

Hai cô gái biến sắc, trái tim vừa trầm xuống lại đột nhiên nhảy dựg.

“Anh… Không nói đùa đó chứ”

“Không có, bây giờ nói thế nào cô cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi, hôm nay lại là lần đầu tiên gặp mặt, tôi có thể lừa cô hay sao?”

Lương Siêu vừa nói vừa cầm giấy bút qua bắt đầu viết. Đơn thuốc hắn viết còn phức tạp hơn Hoa Văn Xương lưu lại, hắn nhanh chóng viết được hơn mười trang giấy, hai cô gái thấy thế thì nhất thời cũng hoa mắt.

Thừa dịp Lương Siêu chuyên tâm viết đơn thuốc, Giả Nam kéo Diệp Khuynh Thành lại, nhẹ nhàng nói: “Diệp chủ tịch, ngài thấy Lương Thần Y viết thư pháp không tệ đúng không?”

Diệp Khuynh Thành đã sớm chú ý tới, gật đầu đồng ý: “Ừm, thiết họa ngân câu (1), như mây bay rồng lượn, thật sự là thư pháp thượng thừa.”

(1) Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.

Giả Nam lại nói nhỏ: “Ai cũng nói chữ viết như người, chữ viết xinh đẹp như vậy thì chắc chắn nhân phẩm cũng không kém, ngài muốn thử một chút không?”

“Thử cái gì?”

“Thử hẹn hò với anh ta, nói không chừng…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom