Cập nhật mới

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

Chương 302


Chương 302

“Bồi thường tiền thuốc men sao?”

“Tự chặt hai tay sao?”

Tên đầu trọc lập tức đem điều kiện của Tề Đẳng Nhàn lặp lại một lần nữa bằng giọng điệu vô cùng giễu cợt.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói “Tao cũng cho myà một cơ hội…”

“Để con đàn bà này lại, để tao đem nó và Trương Nhu cùng đi hầu hạ tiểu đà chủ!”

“Anh làm mất nhiều thời gian của tôi quá đi, vậy đưa tôi một trăm vạn coi như phí bồi thường đi!”

“Cuối cùng, anh sẽ tự chặt tay mình, rồi tôi sẽ thả anh đi.”

Lý Vân Uyển sững người, sau đó không khỏi có chút bực bội, đám người này, sao cứ mỗi lần như vậy đều lôi cô vào vậy chứ?

Tề Đẳng Nhàn lập tức đứng dậy, đá chiếc ghế bay sang một bên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói “Ông đây còn chưa động qua, cái tên tiểu đà chủ kia là cái gì vậy?”

Sau khi Lý Vân Uyển nghe những lời độc đoán mà trực tiếp này của hắn, sắc mặt đều đỏ bừng hết cả lên, không khỏi lén nhìn hắn một cái, hắn như này tự xem mình trở thành của riêng rồi sao?

Tên đầu trọc ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp đi về phía Tề Đẳng Nhàn!

Tên đàn ông đầu trọc này dáng dấp cao to vạm vỡ, lại thêm cái đầu trọc lóc hung hãn, trên người còn có hình xăm, dù nhìn thế nào thì cũng không phải là người dễ dây vào.

“Để xem ông đây có tát vào cái miệng thối của mày không!” Tên đầu trọc cười lạnh nói, một cái miệng to quát vào mặt Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bất động, ngay khi cái tắt của tên kia sắp chạm vào má, hắn liền nhấc tay phải lên đỡ lấy.

Rồi sau đó, năm ngón tay của hắn xòe ra như móng vuốt đại bàng, bắt lấy cổ tay của tên đầu trọc.

“Răng rắc!”

Cũng không biết hắn đã dùng lực như thế nào, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, toàn bộ xương tay phải của tên đầu trọc đều bị bẻ gãy, lập tức biến dạng, các đốt ngón tay đều bị vặn ngược 90 độ.

“A!!!” Tên đầu trọc đau đớn phát ra những tiếng gầm gừ, tay trái tạo thành một nắm đấm, đấm thẳng vào sống mũi Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không chút né tránh, thậm chí còn hạ đầu thấp xuống, để trán nhắm vào tay trái của gã ta đánh vào!

“Răng rắc!”

Ngay khi nắm tay đánh vào trán Tề Đẳng Nhàn, xương tay trái của tên đầu trọc lại một lần nữa phát ra những âm thành giòn giã khi xương cốt gãy vụn, cả cổ tay đều khi bẻ gãy cong xuống, thực sự đã gãy vụn rồi.

Tay phải Tề Đẳng Nhàn buông cổ tay tên đầu trọc ra, cùng lúc đó hắn nhấc chân trái lên đạp vào ngực gã ta.

“Vù!”

Thân thể to lớn của tên đầu trọc như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, đập vào tường một tiếng, suýt chút thì ngất ngay tại chỗ.

Đám thuộc hạ tên đầu trọc đều bị dọa cho ngây người, trong ấn tượng của bọn chúng, tên đầu trọc chính là một nhân vậy vô cùng dũng mãnh, thế nhưng bây giờ lại có thể bị Tề Đẳng Nhàn dễ dàng chặt đứt hai tay, còn bị đá bay như thế?

“Mày mày mày… Mày có biết bọn tao là ai không hả? Biết bọn tao làm việc cho ai không?” Tên đầu trọc kêu khóc thảm thiết, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
 
Chương 303


Chương 303

“Không biết, nhưng tôi chỉ biết anh không nghe lời tôi. Cho nên, anh rất nhanh liền trở thành một xác chết mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biến sắc nói.

Trương Nhu thấy một màn này, trong lòng không khỏi vô cùng xúc động, khó trách Diệp Phong lại kính trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy, hóa ra là vì bản lĩnh của cậu thiếu niên này, quả thực không tầm thường mà!

Sau khi nghe xong lời này của Tề Đẳng Nhàn, tên đầu trọc trực tiếp nhe răng cười, nghiến răng nghiến lợi nói “Thằng nhãi ranh, tao cảnh cáo mày, mày gặp họa rồi con!”

“Bất kể là tôi, hay là những người ta giúp đỡ, đều không phải là người anh có thể động vào!”

“Thật sao?”

“Vậy tôi cũng muốn xem xem, tôi làm sao lại không thể động vào anh đấy.”

“Cũng muốn xem vị thiếu đà chủ mà anh luôn miệng nhắc đến kia, tôi làm sao lại không thể động vào.”

Tề Đẳng Nhàn cười, chậm rãi bước tới.

Tên đầu trọc tức run người, nhưng hắn lại không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, chỉ có thể bất lực nhìn đám thuộc hạ rồi tức giận nói “Bọn mày còn thất thần ở đó làm gì, bắt lấy hắn!”

Mấy tên thuộc hạ không dám tiến lên, chỉ biết co rúm lại một chỗ, cảnh tượng Tề Đẳng Nhàn chỉ trong chốc lát đã có thể hạ gục tên đầu trọc vừa rồi, khiến bọn chúng vô cùng chấn động.

Tề Đẳng Nhàn chạy tới trước mặt Trương Nhu, tiện tay kéo cô đến bên mình, sau đó đẩy cô về phía Lý Vân Uyển.

Trương Nhu lảo đảo ngã trước mặt Lý Vân Uyển, được cô đỡ ngồi xuống.

“Không sao đâu, đừng khóc nữa, anh ấy sẽ lo liệu thôi.” Lý Vân Uyển vỗ vai Trương Nhu, an ủi nói.

“Không sao ư?”

“Hắn sẽ lo liệu sao?”

“Để tao xem hắn sẽ lo thế nào đây!”

Tên đầu trọc gầm lên, hung ác nói “Hôm nay, tất cả bọn mày đều phải chết!”

Đúng vào lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, người đàn ông này tương đối trẻ tuổi, quần áo sang trọng, mái tóc cắt ngắn, toàn thân toát ra khí chất bất cần đời.

Đi theo hắn là một vài mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, nhìn có chút quen mắt, có lẽ là nhân vật nổi tiếng trên mạng.

“Đầu trọc, cậu làm sao bây giờ lại vô dụng vậy hả? Kêu cậu đi bắt một cô gái tay trói gà không chặt mà lại phải mất nhiều thời gian như vậy?”

Người đàn ông xoa xoa đầu mũi của mình, cực kì không hài lòng nói.

“A… thiếu đà chủ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi vô dụng không thể hoàn thành tốt!” Trước mặt người đàn ông này, tên đầu trọc đến nửa câu bao biện cũng không dám, trực tiếp nhận lỗi, liên tục giải thích, trông có vẻ vô cùng sợ hãi.

Sau khi Trương Nhu nhìn thấy vị tiểu đà chủ này, sắc mặt lập tức biến sắc, kinh hoàng nói “Từ Dương…”

Từ Dương liếc nhìn cổ tay bị bẻ cong của tên đầu trọc, không thể không ồ lên một tiếng, sau đó cười lạnh nói “Đây là gặp phải cao thủ rồi nha, tay bị bẻ đến thế kia mà?”

Tên đầu trọc ngượng ngùng cười, không dám nói thêm một lời, sự vô dụng của hắn đã tạo nên sự không vui này, nếu còn nói sai điều gì, quả thực có thể lập tức mất mạng.

thiếu đà chủ Từ Dương của Long Môn ở tỉnh Đông Hải, còn nổi tiếng ương bướng.

“Được rồi, oan có đầu nợ có chủ, mang người đi là được rồi. Ai làm cậu bị thương, thì bắt hắn tự mình đứng ra giải quyết, đừng làm liên quan đến gia đình.” Từ Dương điệu bộ biếng nhác nói.
 
Chương 304


Chương 304

Mấy người hot girl mạng này thấy dáng vẻ đó của Từ Dương, không khỏi cảm thấy vô cùng oai phong.

“Đây mới chính là nhân vật lớn đó nha, không phải là kiểu… mấy tên cường hào trong danh sách địa phương chúng ta, chỉ biết dùng tiền để thương, làm gì có ai có chút phong thái như này chứ?”

“Thật không hổ là thiếu đà chủ của Long Môn Đông Hải, mỗi tiếng nói hành động tuy có chút lãnh đạm tùy ý, nhưng lời nói ra lại vô cùng đáng giá, nhất ngôn cửu đỉnh*.”

“So với thiếu đà chủ, đám người tặng quà cho chúng ta đúng thật chỉ là một lũ quê mùa, cả ngày chỉ toàn nghĩ đến việc ngủ với chúng ta, nằm mơ đi!”

Lời nói của Từ Dương rót vào tai bọn họ giống như miệng vàng lời ngọc vậy.

Tề Đẳng Nhàn như nghe thấy chuyện cười, thú vị thật đấy, khiến hắn tự mình đứng ra kết thúc sao?

“Làm sao? Không muốn đứng ra thừa nhận à? Vậy thì đừng trách tôi tính tội liên quan, mang người nhà anh vào tính luôn một thể.” Từ Dương lắc đầu, tiện tay châm một điếu thuốc.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười tiên về phía trước, nói “Để người ở lại, bồi thuờng tiền thuốc men, tôi sẽ giữ lại cho cái mạng chó này để còn tiếp tục đi kiêu ngạo với người khác.”

Ngay khi Tề Đẳng Nhàn nói ra lời này, ai ai cũng đều không khỏi sửng sốt, nhất là mấy người hot girl mạng.

“Tên này là bị ngu sao? Lại dám nói chuyện như vậy với thiếu đà chủ chứ? Chán sống rồi à?”

“Tôi đây là lần thứ hai thấy có người dám vô lễ như vậy với thiếu đà chủ, và lần đầu thấy người, cỏ trên mộ hắn đã cao ba thước rồi đấy!”

“Mày là ai chứ? Lại dám ăn nói như vậy! Trước mặt thiếu đà chủ còn không mau quỳ xuống? Bằng không, mỗi phút trôi qua cả nhà mày đều chết hết!”

Từ Dương vẫy tay, ý bảo những cô nàng hot girl mạng này bình tĩnh một chút, rồi nhìn Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói “Anh nói sao cơ, tôi nghe không rõ, lặp lại lần nữa xem?”

“Nếu lỗ tai anh không tốt như vậy, tôi có thể quyên góp chút.” Tề Đẳng Nhàn nói “Đừng đứng trước mặt ta giả vờ hung hăng nữa, bởi vì anh không đủ trình.”

“Ha ha ha…” Từ Dương lập tức cười phá lên.

Không đủ trình?

Từ Dương hắn mà phải giả vờ hung hăng sao?

Mỗi một câu hắn nói ra, ai ai cũng đều tôn sùng như thánh chỉ!

Người phụ nữ hắn muốn, không cần chờ đến tối, tất cả đều sẽ ngoan ngoãn tự giác leo lên giường hắn nằm!

Hắn muốn cái gì, không cần nói nhiều sẽ có người quỳ xuống dâng lên cho hắn.

Vậy mà bây giờ, lại có kẻ dám nói hắn không đủ trình, còn nói hắn giả vờ hung hăng sao?

“Tên ngốc này đơn giản là chán sống rồi, tôi đoán có lẽ chúng ta sẽ chẳng được nhìn thấy mộ của hắn đâu, bởi vì hắn đã bị đánh cho tan xương nát thịt rồi!”

“Dám thách thức thiếu đà chủ, tôi cũng xin bái phục sự dũng cảm của hắn luôn đấy, chẳng qua cũng chỉ là một tên đần đầu óc không bình thường mà thôi!”

“Đúng là không biết sợ mà, hôm nay thành phố Trung Hải lại có thêm một người chết rồi.”

Những cô nàng hot girl mạng này đều đang trò chuyện sôi nổi, ai ai cũng đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn đắc tội với Tư Dương thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Tư Dương sắc mặt lạnh tanh, vẫy tay một cái, từ ngoài cửa mấy tên cao to vạm vỡ lập tức đi vào.
 
Chương 305


Chương 305

Những người đàn ông cao to này so với đám thuộc hạ của tên đầu trọc khí chất hoàn toàn khác biệt, tất cả họ đều mặc âu phục màu đen, toàn thân toát ra một khí chất lạnh lùng, tuy ánh mắt đã được cặp kính râm giấu đi, nhưng vẫn có thể hình dung được chúng sắc bén và hung hãn đến thế nào!

Đứng trước mặt người như thế, bất giác khiến bản thân cảm thấy mình thật nhỏ bé, lúc này đây lại cùng lúc xuất hiện năm người như vậy, khí thế này thật sự khiến người bình thường không tài nào chịu nổi!

Từ Dương bình tĩnh nói “Anh chắc chắn muốn khiêu khích tôi sao?”

“Tôi cho anh một cơ hội nữa, lập tức quỳ xuống hay là để tôi phải lặp lại một lần nữa?”

Tề Đẳng Nhàn ngây người.

“Cô xem, hắn sợ rồi kìa!”

“Ha ha, đó là đương nhiên, một khi thiếu đà chủ đã ra tay, không người nào là không sợ!”

“Hôm nay có thể dùng bữa cùng thiếu đà chủ, thực sự vô cùng vinh hạnh, lại còn có thể nhìn thấy anh ấy dạy dỗ người khác, tôi có thể quay về khoe khoang cả đời ấy chứ!”

“Vậy cô cứ quay về khoe khoang cả đời đi, tôi chỉ muốn khoe khoang với thiếu đà chủ buổi tối hôm nay thôi…”

Mấy cô nàng hot girl mạng tất cả đều tươi cười, sự ngưỡng mộ của họ đối với Từ Dương cứ thế tăng vọt lên.

Tên đầu trọc không khỏi nhe răng cười nói “Tên nhãi ranh này, đây đều là cao thủ của Long Môn chúng ta, ngay cả ngón út của tao đây cũng không bằng bọn họ!”

“Đừng tưởng cứ đánh đấm giỏi là được, đối đầu với bọn họ, đến cả cái rắm mày cũng không bằng!”

“Mau mau quỳ xuống, tự chặt hai tay của mình đi!”

Cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng khôi phục lại tinh thân, sau đó nhìn Từ Dương gật đầu, nói “Tôi chắc chắn, chẳng lẽ anh là đồ ngốc không hiểu tiếng người à!”

“Đã vậy, để tôi nói thẳng —-”

“Đm!” (Cái này TĐN nói nha)

“Giờ anh đã hiểu ý tôi chưa?”

Tề Đẳng Nhàn vừa nói ra những lời này, những cô nàng hot girl mạng lập tức yên lặng, từng người một nhìn hắn với ánh mặt không thể tin nổi.

“Tên ngọc này đang nói cái gì vậy? Sao hắn dám thô lỗ xúc phạm thiếu đà chủ như vậy chứ?”

“Ôi trời đất ơi… Tôi không thể tưởng tượng được hắn sẽ bị thiếu đà chủ đánh thành bộ dạng thế nào nữa, hắn thật sự rất ngu xuẩn!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Từ Dương có vẻ nghe không hiểu lời hắn nói, vì vậy đã dùng một câu đơn giản thô lỗ, và cũng là những từ ngữ duyên dáng nhất Hoa quốc này để nói.

Trương Nhu bị dọa đến ngây người, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại ăn nói thiếu đầu óc đến vậy, hơn nữa người mà hắn đang cùng nói chuyện… lại còn là Tư Dương, thiếu đà chủ của Long Môn!

“Rất tốt, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói với tao như vậy!”

“Hôm nay, mày nhất định phải chết ở đây!”

Hai mắt Từ Dương đỏ lên, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lành lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc nhìn 50 tên thuộc hạ của anh ta, cười rồi hỏi: “Chỉ dựa vào mấy tên phế vật này thôi sao?”

Tên đàn ông đầu trọc sửng sốt, năm mươi người này đều là cao thủ của Long Môn, Tề Đẳng Nhàn lại dám nói họ là phế vật?

“Lên, giết tên kia cho tao!” Từ Dương lạnh giọng nói, chỉ huy một tên thuộc hạ tiến lên phía trước.
 
Chương 306


Chương 306

Tên thuộc hạ này không nói một lời, một bước đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay lên đấm một đấm vào mặt hắn.

Tề Đẳng Nhàn đứng tại chỗ không động đậy, mọi người chỉ thấy cảnh trước mắt bị nhòe đi, người vừa ra tay đã nằm dưới chân hắn như một con chó đã chết.

Thấy tình hình không ổn, có hai người đã cùng nhau ra tay từ hai phía.

“Chỉ có vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đây mà gọi là cao thủ sao?”

Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn khẽ động, ra tay nhanh như chớp, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, hai người đàn ông cao lớn đã ngã xuống đất, không còn phát ra tiếng động nào.

Hai người còn lại quyết định rất nhanh, đột nhiên vén áo vest lên, rút một khẩu súng lục ra, chĩa thẳng họng súng vào Tề Đẳng Nhàn.

Sắc Mặt Từ Dương có chút khó coi, không ngờ rằng ba người dưới trướng của anh ta lại bị Tề Đẳng Nhàn hạ gục dễ dàng như vậy, điều này khiến anh ta rất mất mặt.

“Hừ, đánh nhau thì có tác dụng gì, có thể đánh lại súng không? Dám khiêu khích thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết!”

“Đúng vậy, kể cả có biết đánh thì cũng làm được cái gì, xã hội này chỉ quan tâm đ ến quyền lực! Mà so về quyền lực, hắn ta làm sao mà so được với thiếu đà chủ?”

“Giỏi đánh nhau cũng chỉ là một tên võ sĩ mà thôi, khoa học kĩ thuật hiện nay phát triển như thế, đánh đấm có giỏi thì có được uy lực như súng không?”

Những cô hotgirl mạng đều lên tiếng, mấy lời này khiến cho sắc mặt Từ Dương trông khá hơn nhiều.

Mặc dù vậy nhưng sắc mặt Từ Dương âm trầm, hai tên thuộc hạ của anh ta đã cầm súng ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn. Hai họng súng đều chĩa vào hai bên thái dương của hắn.

“Tiểu tử, miệng còn hôi sữa nhưng đánh nhau cũng rất giỏi! Nhưng mà, cho dù có đánh nhau giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có đánh lại súng không?” Từ Dương khoanh tay cười lạnh hỏi.

Sắc mặt hai người Lý Vân Uyển và Trương Nhu ở đằng sau đều trắng bệch, không ngờ tên Từ Dương này lại vô pháp vô thiên đến thế, còn dám động đến súng!

Trương Nhu không nhịn được kêu lên: “Từ Dương, đất nước chúng ta có quy định rõ ràng không cho phép tư nhân sở hữu vũ khí, anh làm như vậy là tìm đường chết đó.”

“Quy định không cho phép?”

“Còn phải xem mấy quy định đó là dành cho ai!”

“Mấy người hạ đẳng như các người mang theo vũ khí mới là biết luật mà cố tình vi phạm.”

“Những người như tôi mang theo vũ khí đó là tự vệ chính đáng!”

Sau khi nghe mấy lời này của Trương Nhu, Từ Dương liền cười nhạt, nói vài lời chế nhạo.

Từ Dương Nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhàn nhạt nói: “Tao là thiếu đà chủ của Long Môn, tao muốn động vào mày, vậy mày cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống mà chịu đòn!”

“Dám phản kháng vậy chính là mày không biết tốt xấu, tự tìm đường chết!”

“Bây giờ tao đang cầm súng trên tay, cho dù có gi3t chết mày, cũng chỉ là chuyện phải đền bù mấy vạn tệ mà thôi.”

“Mày cảm thấy anh có bao nhiêu tài sản mà dám ngạo mạn trước mặt tao?”

Những người nổi tiếng trên mạng đều nhìn Từ Dương vô cùng ngưỡng mộ, chỉ cảm thấy Từ Dương lúc này rất khí phách, hoàn toàn thỏa mãn hình tượng một tổng tài bá đạo trong tâm trí họ.

“Thiếu đà chủ uy phong quá đi, tối nay tôi nhất định sẽ ủng hộ thiếu đà chủ hết mình….”
 
Chương 307


Chương 307

“Người nào dám đắc tội thiếu đà chủ thì chỉ có một con đường chết. Trong thành phố Trung Hải này, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải này có ai mà không biết đến duy danh của thiếu đà chủ chứ?”

“Tên ngốc này chết cũng không đáng tiếc, giết hắn cũng chỉ làm phí đạn, hừ…”

Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào hai bên thái dương vậy mà lại không chống cự, chỉ nhe răng cười toe toét, nói: “Ồ, có cả súng sao, khá quá!”

Hắn đột nhiên nhớ ra, ngày đó Ngọc Tiểu Long cũng bị vài họng súng chĩa vào trong khoang hạng nhất trên máy bay, sau đó còn nói một câu rất thú vị.

Hôm nay hắn đã quyết định nói lại lời này từ đầu tới cuối cho Từ Dương biết.

“Quỳ xuống, tự vả vào miệng của mình, nếu không táo sẽ đánh chết mày!” Từ Dương lạnh giọng quát, ánh mắt tràn đầy sát khí, không giống dáng vẻ đang đùa cợt.

Lý Vân Uyển cũng không khỏi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn rất có bản lĩnh, thực lực, nhưng dù sao thì đối phương cũng có súng!

Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cơ thể cũng bằng xương bằng thịt, một phát đạn cũng sẽ khó đỡ được.

Tề Đẳng Nhàn xua tay, nói: “Đợi đã, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!”

Từ Dương nói: “Mày sẽ không chuẩn bị lặp lại mấy lời vô ích như Trương Nhu với tao chứ?”

“Không, không, không, tôi chỉ muốn nói với anh, anh có biết không, trong giới võ thuật của Hoa quốc chúng tôi có một câu nói.” Tề Đẳng Nhàn cười xán lạn, cả hàm răng ngay ngắn đều lộ ra.

“Hả?” Từ Dương cau mày.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Chỉ xích chi gian, nhân tận địch quốc.”

(Ý chỉ trong khoảng cách gần như gang tấc, một người cũng có thể diệt được một quốc gia.)

Trong lòng Từ Dương đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, liền quát lên: “Đánh chết hắn!”

Tề Đẳng Nhàn sau khi nói xong, thân thể hắn khẽ động, hai tay nhanh tới mức không thấy dư ảnh!

Hai người đàn ông vạm vỡ đang cầm súng còn chưa kịp phản ứng, cổ tay của hai người đã bị nắm chặt. Cảm giác đau đến thấu xương truyền đến, khiến bọn họ không ngừng hét lên những tiếng kêu thảm thiết, ngón tay buông lỏng, không cầm nổi khẩu súng trong tay nữa.

Sau đó Tề Đẳng Nhàn kéo cổ tay hai người đó như đang xoay cối xay gió, khiến cơ thể hai người họ bay loạn xung quanh.

“Bịch! Bịch!”

m thanh nặng nề vang lên, hai người đàn ông cao lớn bay ra ngoài, đập vào tường, sống chết không rõ.

Mà súng trong tay hai người họ cũng rơi vào trong tay Tề Đẳng Nhàn.

Mấy cô hotgirl mạng mà Từ Dương đưa đến đều sững sờ như con gà con, dường như không thể nào tin nổi vào mắt mình.

Sắc mặt Từ Dương cũng trắng bệch, không thể tin được, ban nãy Tề Đẳng Nhàn bị hai họng súng chĩa vào lại có thể lật ngược tình thế!

“Đứng im, tôi không giỏi thiện xạ, không dám đảm bảo bắn trúng chân anh, biết đâu lại bắn trúng vào đầu anh đấy.” Tề Đẳng Nhàn miệng cười nhưng trong không cười, giơ súng lên nhắm thẳng vào Từ Dương.

Từ Dương không dám cử động, đứng tại chỗ như bị đinh đóng vào hai chân, cơ thể khẽ run.

Không ai có thể bình tĩnh được khi bị họng súng chĩa thằng vào người.

Từ Dương cắn răng nói: “Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày có biết mình đang đắc tội với ai không? Mày có biết mình làm như vậy sẽ mang đến hậu quả gì không?”
 
Chương 308


Chương 308

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, vẻ mặt không vui, cau mày nói: “Tôi không muốn nhiều lời với những tên không nghe hiểu tiếng người như anh.”

“Thằng khốn, mau bỏ súng xuống, mày dám chĩa súng vào thiếu đà chủ, không muốn sống rồi đúng không?”

“Mày có biết là mình đang làm gì không? Mày dám động đến một sợi lông của thiếu đà chủ, cả nhà mày sẽ phải chết vì sự ngu xuẩn của mày.”

“Tên chó má này mau bỏ súng xuống, quỳ xuống xin lỗi cho đàng hoàng!”

Mấy cô hotgirl mạng đều hét ầm lên, hết người này đến người khác bảo vệ thiếu đà chủ.

Tề Đẳng Nhàn cười cười đổi súng sang tay kia, nói: “Mấy người có thể im lặng một chút được không? Nếu thật sự sốt ruột như vậy, thì mau bước lên đây chịu thay cho anh ta.”

Mấy cô hotgirl mạng đó bị dọa sợ đến mức toàn thân run rẩy, liên tục lùi ra sau, trốn sang một bên.

“Quỳ xuống.” Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt Từ Dương, chọc họng súng vào trán anh ta, nhàn nhạt nói.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Trương Nhu gần như là ngừng đập. Tên này không hổ là người khiến anh rể cô ta kính sợ như kính sợ một vị thần!

Quỳ xuống?

Cả đời này của Từ Dương chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phải quỳ gối trước mặt người khác, từ trước tới nay đều là người khác quỳ xuống trước mặt anh ta.

“Bắt Từ Dương tao quỳ xuống?”

“Đùa gì vậy? Não mày thật sự bị úng nước rồi sao?”

“Đừng tưởng rằng trong tay mày có súng thì tao sẽ sợ, có bản lĩnh thì nổ súng bắn chết tao, xem mày sẽ có kết cục ra sao.”

Từ Dương tràn đầy kiêu ngạo, cười nhạt nói: “Muốn tao quỳ xuống, được thôi, nhưng phải với một điều kiện là ngay tại chỗ này mày biến thành tổ tiên của tao!”

Từ Dương cứng rắn như vậy hiển nhiên lại nhận được sự ngưỡng mộ của mấy cô hotgirl trên mạng đó, bọn họ cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ, cũng rất có khí chất của một nhân vật lớn.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn dần lạnh đi, đằng đằng sát khí.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Từ Dương không khỏi ớn lạnh, trầm giọng nói: “Mày có dám để tao đi gọi người tới không? Không phải mày rất thích đánh nhau sao?”

Sau khi nghe thấy lời này Tề Đẳng Nhàn không nhịn được bật cười.

“Sao? Không dám à?” Từ Dương khiêu khích nhìn Tề Đẳng Nhàn.

“Anh không cần dùng chiêu khích tướng ở đây, chẳng có tác dụng gì với tôi. Nhưng mà, nếu như anh đã tự tin như vậy thì tôi sẽ cho anh thêm cơ hội.”

“Anh cứ việc gọi điện hết cho những người mà anh có thể gọi đến đi.”

“Xem xem, hôm nay bọn họ có thể gi3t chết tôi không.”

“Nếu như bọn họ làm không tốt, vậy thì hôm nay tôi nhất định sẽ giúp anh về với tổ tiên.”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hạ súng xuống, sau đó đi đến bên cạnh Trương Nhu và Lý Vân Uyển, tiện tay ném khẩu súng lên bàn.

Từ Dương không nói gì thêm, liền lấy điện thoại ra gọi người tới.

“Thiếu đà chủ, gọi tất cả các cao thủ của Long Môn tới, gi3t chết hắn ta!”

“Tên này quá kiêu căng, thiếu đà chủ, anh nhất định phải xử lý hắn thật mạnh tay mới được đó!”
 
Chương 309


Chương 309

Mấy cô hotgirl mạng đó đều nhao nhao reo hò, hy vọng có thể thể hiện lòng trung thành của mình ra trước mặt Từ Dương.

Đôi môi Trương Nhu run rẩy, nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi: “Anh cứ như vậy để cho tên kia gọi điện kêu người tới, có phải là quá khinh thường anh ta rồi không?”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hỏi ngược lại: “Có gì là khinh thường chứ? Cô cảm thấy anh ta có thể gi3t chết tôi được sao?”

Trương Nhu mím môi không nói gì nữa, chỉ là cảm thấy Tề Đẳng Nhàn làm như vậy đích thực là có chút tùy hứng, rõ ràng là có thể nhân cơ hội này áp chế Từ Dương sau đó rời đi, vậy mà lại cứ một mực cho anh ta cơ hội đi gọi người tới.

Lý Vân Uyển cũng có chút lo sợ, Từ Dương là thiếu đà chủ của tỉnh Đông Hải, nói là quyền khuynh một phương cũng không ngoa, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại chuẩn bị thả hổ về rừng?

Sau khi điện thoại được kết nối, Từ Dương báo địa chỉ, kêu người nhanh chóng tới.

“Tên chết dẫm, mày giỏi đánh nhau đến thế vậy thì để tao gọi người tới chơi cùng mày!” Từ Dương hừ lạnh nói.

“Kiên nhẫn của tôi có hạn, hơn nữa còn có chút đói bụng. Cho nên tốt nhất là anh gọi thêm mấy người nữa tới.” Tề Đẳng Nhàn liếc Từ Dương một cái, hờ hững nói.

Từ Dương cười nhạt nói: “Tốt nhất là mày hãy chuẩn bị tốt hậu sự trước đi, e rằng lát nữa mày không có đủ thời gian đâu.”

Tề Đẳng Nhàn không dài dòng với Từ Dương nữa, tiện tay cầm miếng bánh ngọt trên bàn ăn vài miếng.

Sau đó, hắn quay đầu lại nói với Lý Vân Uyển: “Cô có đói không? Hay là chúng ta ăn gì đó trước sau đó mới đi xử lý tên ngốc này?”

Lý Vân Uyển dở khóc dở cười lắc đầu, giờ bị dọa sợ cho chết khiếp còn đâu ra tâm tình để mà ăn chút gì đó?

Không lâu sau, người mà Từ Dương gọi đã đến.

“Thiếu đà chủ!” Trần Vĩnh Niên vừa bước vào đã cúi đầu 90 độ chào Từ Dương, thái độ vô cùng kính cẩn.

“Ừm…” Từ Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm.

Trương Nhu thấy người tới là Trần Vĩnh Niên sắc mặt thay đổi, cô ta bước nhanh về phía trước, cả kinh nói: “Trần Vĩnh Niên, anh muốn gì đây? Phản bội anh rể tôi, rồi giờ muốn đầu quân cho Từ Dương?”

Trần Vĩnh Niên khinh thường nhìn Trương Nhu, nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu! Thiếu đà chủ quyền thế kinh người, còn là người chiêu hiền đãi sĩ, tại sao tôi lại không được nương nhờ cậu ấy?”

“Diệp Phong đã dạy tôi một chút bản lĩnh, nhưng dù sao thì cũng chỉ có một chút đó mà thôi…”

“Tôi có được như hôm nay tất cả đều là dựa vào nỗ lực của chính mình, anh ta là cái thá gì chứ?”

Trương Nhu vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát to: “Trần Vĩnh Nên, cái loại ăn cây táo rào cây sung! Anh rể tôi hết lòng dạy bảo anh, coi anh là học trò duy nhất, anh lại phản bội anh ấy như vậy?”

“Diệp Phong nào biết tốt xấu, lại đắc tội với phó đà chủ, sao tôi có thể theo anh ta làm việc được?” Trần Vĩnh Niên hờ hững nói.

“Đà chủ Từ Siêu, thiếu đà chủ Từ Dương mới là chính phái của Đông Hải Long Môn chúng tôi!”

“Tôi lựa chọn đứng về phía thiếu đà chủ, có gì không ổn không?”

Trương Nhu bị mấy lời nói này của Trần Vĩnh Niên làm cho tức run lên, mà không còn nói được lời nào nữa.

Trần Vĩnh Niên là học trò của Diệp Phong, tất cả bản lĩnh đều do Diệp Phong dạy dỗ, nhưng anh ta bây giờ lại có thể phản bội Diệp Phong, đầu quân cho Từ Dương!

 
 
Chương 310


Chương 310

Từ Dương cũng khẽ mỉm cười, nói: “Diệp Phong dù gì cũng chỉ là một tên khách khanh mà thôi, nói trắng ra cũng chỉ là một con chó của Long Môn chúng tôi. Trần Vĩnh Niên lựa chọn nương nhờ tôi, làm việc cho tôi, đó là sự lựa chọn vô cùng thông minh và sáng suốt!”

(Khách khanh ý chỉ Diệp Phong không phải người của Long Môn nhưng trong chức vụ trong Long Môn khá cao.)

Trần Vĩnh Niên cũng bật cười, lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Nhu quá ngây thơ.

“Được rồi, không tán gẫu nữa.”

“Trần Vĩnh Niên, năng lực của cậu khá có tiếng tăm trong Long Môn chúng ta, hôm nay tôi đã sắp xếp một đối thủ cho cậu có thể thử sức.”

“Cậu phải khiến cho hắn ta nằm xuống, sau đó đánh gãy hai tay hai chân của hắn.”

“Tôi muốn cho hắn biết, đắc tội với Từ Dương tôi sẽ có kết cục ra sao!”

Từ Dương xua xua tay, không muốn tiếp tục bị vướng vào vấn đề này nữa, duỗi tay ra chỉ về phía Tề Đẳng Nhàn.

Trần Vĩnh Niên vừa nghe liền thấy phấn khích, nhe răng ra cười, nói: “Được, đúng lúc mấy ngày nay không được đánh nhau, vậy thì tôi sẽ giúp thiếu đà chủ xử lý tên điên này!”

Tề Đẳng Nhàn ăn nốt miếng bánh ngọt cuối cùng, chép miệng rồi dùng khăn giấy lau vụng bánh.

Trần Vĩnh Niên chỉ cảm thấy bóng lưng này có chút quen mắt, nhưng vẫn bước lên phía trước, nhàn nhạt hỏi: “Mày tự mình đánh gãy tay chân hay là để tao giúp mày?”

“Không ngờ rằng Tiểu Diệp Tử lại có thể bồi dưỡng ra một tên phản bội thế này.” Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài.

Trương Nhu không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Tề này! Tên Trần Vĩnh Niên này là do anh rể tôi bồi dưỡng ra, được anh rể tôi đích thân dạy dỗ, rất giỏi đánh chưởng bát quái, dù sao thì anh cũng không nên khinh thường hắn quá!”

Trần Vĩnh Niên lạnh lùng nói: “Mày là thứ gì mà có đủ tư cách để đánh giá tao?”

Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới quay người lại, cười nói: “Tôi sao, tôi cũng chỉ là người giúp tên Diệp Phong đó dọn dẹp nhà cửa mà thôi. Lần trước không để cậu bị thương quá nặng, lần này nhất định sẽ để cậu tàn tật nhé!”

Trần Vĩnh Niên nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, cơ thể anh ta lập tức run lên, run rẩy không ngừng.

“Sao lại là anh?” Trần Vĩnh Niên sợ hãi hét lên, gương mặt tràn đầy kinh hoàng.

Lần trước anh ta bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại, còn thua rất tâm phục khẩu phục.

Chưởng bát quái của Tề Đẳng Nhàn vừa mạnh mẽ, vừa ác liệt, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho anh ta, thậm chí còn trở thành cơn ác một của anh ta trong một thời gian!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Cậu tự mình đánh gãy tay chân cậu, hay là để tôi giúp đây?”

Cơ thể Trần Vĩnh Niên run rẩy không ngừng, gương mặt anh ta tràn đầy sợ hãi.

“Từ Dương, tôi đã cho anh cơ hội rồi, nhưng anh lại gọi tên phế vật như thế này đến?” Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu nhìn Từ Dương, nhàn nhạt hỏi.

“Trần Vĩnh Niên?” Từ Dương cũng sửng sốt, sắc mặt âm trầm, giận giữ hét lên.

Trần Vĩnh Niên xấu hổ, run rẩy nói: “Thiếu đà chủ, tôi đã từng đánh nhau với hắn ta, hiện tại tôi…chắc chắn không phải là đối thủ của hẳn!”

Từ Dương nghe thấy vậy, hừ lạnh nói: “Phế vật!”

Trương Nhu vô cùng kinh ngạc, Tề Đẳng Nhàn và Trần Vĩnh Niên đã từng đánh nhau rồi? Vả lại, nhìn bộ dạng này, dường như Trần Vĩnh Niên còn thua rất thảm!
 
Chương 311


Chương 311

Trần Vĩnh Niên vô cùng ngượng ngùng, anh ta nương nhờ Từ Dương, vốn muốn nhân cơ hội lần này lập công, nhưng ai ngờ, anh ta lại gặp phải Tề Đẳng Nhàn, người lần trước treo anh ta lên đánh một trận.

Hai chữ “phế vật” khiên Trần Vĩnh Niên mặt đỏ tía tai, không nói được lời nào, chỉ có thể khúm núm lùi sang bên cạnh.

“Để tao gọi thêm một cuộc nữa, mày chờ đó cho tao!” Từ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, cầm lấy điện thoại gọi đến một số khác.

Tề Đằng Nhàn híp mắt, nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tốt nhất anh gọi hết người của anh đến đây nhân lúc tôi chưa đói.”

Từ Dương cười lạnh nói: “Ông bảo đảm dẫm chết mày!”

“Mày vội vàng muốn chết thế à? Thiếu đà chủ nói rồi, chắc chắn sẽ giết chết mày, mày cứ yên tâm chờ là được.”

“Đúng vậy, cho mày chút mặt mũi? Mày lại tưởng tí võ lực đấy của mày lợi hại lắm? Chẳng qua chỉ là một người thô lỗ!”

“Hừ, lần này thiếu đà chủ chắn chắn sẽ gọi người lợi hại đến, một chân là có thể dẫm chết đồ bỏ đi như mày!”

Đám người hiện tượng mạng Từ Dương dẫn theo trở nên nhao nhao ầm ĩ, người nào người nấy đều hết sức kiêu ngạo.

“Triệu tổng, tôi đang gặp chút rắc rối, anh đưa người đến đây một chuyến.” Từ Dương lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, Từ Dương trực tiếp ngắt điện thoại.

Nghe Từ Dương nói chuyện, Lý Vân Uyển thầm nghĩ: “Triệu tổng? Chẳng lẽ là Triệu Hắc Long? Nếu như thật sự là Triệu Hắc Long, vậy thì thú vị rồi!”

Lý Vân Uyển từng tận mắt nhìn thấy Triệu Hắc Long khúm na khúm núm trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nếu Từ Dương gọi Triệu Hắc Long đến, e là cũng chẳng có tác dụng gì.

Với tư cách là thiếu đà chủ phân đà Long Môn tỉnh Đông Hải, Từ Dương đương nhiên có lai lịch không nhỏ, nhưng anh ta không muốn dùng thế lực của Long Môn để đối phó Tề Đẳng Nhàn.

Tình hình của phân đà Long Môn hiện tại rất phức tạp, hơn nữa nguyên nhân dẫn đến sự việc lần này là cô em vợ của Diệp Phong, Trương Nhu.

Diệp Phong chính là môn khách Long Môn đặc biệt mời đến, có quan hệ rất thân thiết với phó đà chủ, nếu làm ầm ĩ quá mức sẽ rất mất mặt.

“Trương Nhu, bây giờ cô ngoan ngoãn bò đến đây như một con chó vẫn còn kịp, tôi có thể cân nhắc đến việc thương hại cô một chút!” Từ Dương nhét điện thoại vào túi, mỉm cười nhìn Trương Nhu nói.

Sắc mặt của Trương Nhu rất khó coi, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ Dương, anh rể của tôi sẽ không tha cho anh!”

Từ Dương cười khẩy một tiếng, nói: “Xem ra cô cũng là cái thứ không có mắt nhìn, cho cô mặt mũi cô còn không muốn!”

“Người phụ nữ tên Trương Nhu kia, cô đừng có không biết điều, thiếu đà chủ nhìn trúng cô, đồng ý cho cô hầu hạ anh ấy, là vinh hạnh của cô!”

“Đúng vậy, chúng ta ngay cả cơ hội hầu hạ thiếu đà chủ còn không có, ngươi cũng đừng coi thường phúc khí của ngươi.”

“Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ sao? Sau đó cảm ơn thiếu đà chủ đồng ý chiếu cố thứ ti tiện như cô!”

Đám người nổi tiếng đó cùng bắt đầu nhao nhao phụ họa, ai cũng mở miệng nói Trương Nhu đừng có không biết điều.

Trương Nhu nghe liền bực cả mình, rõ ràng là Từ Dương muốn bắt nạt cô ta, giờ lại biến thành vinh hạnh của cô ta? Đây cmn là cái logic quái quỷ gì vậy?

 
 
Chương 312


Chương 312

“Thiếu đà chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng nam từ ngoài cửa truyền đến, một người đàn ông bước vào, theo sau là một đội đặc công đang mặc đồng phục.

Từ Dương bất đắc dĩ cười cười, nói: “Tôi gặp phải một con chó hoang vô cùng hung dữ, anh ta đánh tất cả cấp dưới của tôi bị thương, còn nói cho tôi cơ hội gọi người tới xử lý anh ta.”

“Nếu tôi không thể xử lý anh ta, anh ta sẽ khiến tôi chết ở đây.”

“Haha, quả thật đã dọa sợ tôi!”

Người đàn ông không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Thằng ngu nào không biết điều như vậy? Đến cả thiếu đà chủ cũng dám đắc tội? Mắt mù rồi sao?”

“Hóa ra là Triệu tổng! Nghe nói, Triệu tổng mở một công ty bất động sản, hơn nữa bản thân cũng có chỗ dựa rất lớn.”

“Đừng nghe nói nữa, tôi nói cho anh biết, bố của Triệu tổng chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải, cục trưởng Triệu Thiên Lộc!”

“Cái gì? Lai lịch của Triệu tổng lớn như vậy? Khó trách có thể đem theo một đội đặc công!”

“Mặc dù tên này đánh nhau rất lợi hại, nhưng hắn dám đánh đặc công của nhà nước sao? Nếu hắn dám ra tay, bọn họ có thể bắn chết hắn trong phút chốt!”

Đám người nổi tiếng nhìn thấy người đến là Triệu Cường, liền bắt đầu nhao nhao thảo luận, cảm thấy Từ Dương vô cùng cao tay, người nào cũng quen biết.

Lý Vân Uyển nhìn thấy người đàn ông này, cô ta không thể nhịn được cười rộ lên, đây không phải là Triệu Cường của bất động sản Phong Hằng đến gây sự với Tư Bản Thiên Lại lần trước sao?

Ngược lại Trương Nhu không khỏi trở nên căng thẳng, dù sao thì người mà Từ Dương gọi đến là có chỗ dựa đặc biệt, hơn nữa cha anh ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát nên rất khó đối phó!

“Xem ra anh ta không biết ai là người có tiếng nói lớn nhất ở thành phố Trung Hải này?”

“Ở thành phố Trung Hải, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải, ở trước mặt thiếu đà chủ, dù có là rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải nằm!”

“Tôi nói rồi!”

Triệu Cường tỏ ra kiêu ngạo, lạnh lùng nói.

Từ Dương hài lòng với lời tâng bốc của Triệu Cường, gật đầu nói: “Vậy nhờ Triệu tổng ra tay xử lý rồi.”

Triệu Cường lập tức cười khẩy, nói: “Thiếu đà chủ không cần lo lắng, hôm nay dù có là ông trời tới, tôi cũng phải giết!”

“Ở Trung Hải, còn dám đắc tội thiếu đà chủ, giống như tự uống thuốc độc, chê mình sống quá dài!”

“Đợi tôi dạy cho hắn một bài học, để hắn biết nên vẫy đuôi làm chó như thế nào!”

Lúc này Triệu Cường rất cao hứng, cộng thêm đội đặc công đi theo phía sau, mọi người đều cảm thấy lời hắn nói không sia một tí nào, đây chính là tự tin chân chính!

“Đây chính là nhân vật lớn! Mặc dù chúng tôi có thể kiếm được hơn mấy trăm nghìn nhân dân tệ trên mạng mỗi tháng, nhưng so sánh với những người như vậy, thì vẫn còn kém quá xa.”

“Đúng vậy. . . . . . Mặc dù đại ca nhất bảng giàu có, nhưng cũng chỉ là một tên quê mùa, cổ hủ, làm sao có thể so với thiếu đà chủ với Triệu tổng?”

“Những người tặng quà cho chúng ta chẳng qua chỉ là một lũ chó la liếm mà thôi, ông đại lão thực sự phải là Triệu tổng và thiếu đà chủ!”

Nhìn thấy uy phong của Triệu Cường, đám người nổi tiếng liền nhao nhao cảm khái.

“Để tôi xem, kẻ mất trí nào dám hung hăng ở trước mặt thiếu đà chủ phân đà Long Môn? Đứng ra đây cho tôi!” Triệu Cường lớn tiếng quát.
 
Chương 313


Chương 313

Tề Đẳng Nhàn tựa lưng vào ghế, đợi Triệu Cường biểu diễn xong mới chậm rãi đứng dậy tiến đến.

“Ô, đây không phải là Triệu tổng sao?” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.

“Hừ, anh ta cũng quen Triệu tổng? Nhưng muốn lôi kéo làm quen cũng vô dụng thôi, quan hệ của Triệu tổng và thiếu đà chủ còn vững chắc hơn!”

“Quen biết Triệu tổng không giải quyết được vấn đề, Triệu tổng đến để dẫm đạp hắn, cho dù quỳ xuống, cũng phải chết!”

“Thứ chó chết này cũng có chút quan hệ đấy, còn quen cả Triệu tổng. Nhưng, vậy thì sao? Có thiếu đà chủ ở đây, cho dù là em trai ruột của Triệu tổng, cũng sẽ bị Triệu tổng giết chết!”

Triệu Cường không khỏi sững sờ khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt tiến tới, lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy, Triệu tổng không nhận ra tôi nữa à?!”

“Không cần mắt thì có thể mang đi hiến.”

“Như vậy thì anh có chọc phải rắc rối, người ta cũng sẽ tha thứ cho anh vì anh có mắt không tròng.”

Đám người Từ Dương nghe Tề Đẳng Nhàn nói từ đầu đến cuối.

Anh ta kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, tên này biết lai lịch của Triệu Cường, còn dám kiêu ngạo như vậy?

Còn dám rêu rao trước mặt Triệu Cường?

Anh ta có biết bố của Triệu tổng chính là Triệu Thiên Lộc, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Trung Hải không?

Tên này rõ ràng là đang tự tìm cái chết!

Đám người nổi tiếng đều khịt mũi coi thưởng, lúc này mà còn làm màu?

Không biết trời cao đất dày, chỉ sợ một lát nữa chết thế nào cũng không biết.

Thân thể Triệu Cường run lên kịch liệt, làm sao anh ta có thể không nhớ Tề Đẳng Nhàn?

Lần trước chịu bao nhiêu thiệt thòi ở Tư Bản Thiên Lại, anh ta nhớ vô cùng rõ ràng!

Ngay cả cha anh ta, Triệu Thiên Lộc, ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn cũng cung cung kính kính, gọi hắn một tiếng Tề thiếu!

Sau khi trở về, anh ta cũng biết được từ chỗ cha mình rằng Tề Đẳng Nhàn có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Hoàng, chỗ dựa không tầm thường.

Trên mặt Triệu Cường lộ ra vẻ khó xử, chậm rãi nói: “Tề thiếu, thật trùng hợp…”

Từ Dương trầm giọng nói: “Triệu tổng quen anh ta?”

“Nhưng tên này quá kiêu căng, ngạo mạn, thậm chí còn dám dí súng vào đầu tôi!”

“Anh ta làm như vậy rõ ràng là phạm luật!”

“Triệu tổng, anh cứ để đội đặc công bắt giữ anh ta đi, tôi sẽ từ từ tính sổ với anh ta.”

Triệu Cường không dám đáp lại.

Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Anh ta nói đúng, tôi vừa dí khẩu súng này lên trán anh ta, Triệu tổng có ý kiến gì không?”

Nghe Tề Đẳng Nhàn nói, mọi người không khỏi cười khẩy một tiếng, cảm thấy người này không biết chừng mực, quả thực chính là chuốc họa vào thân.

“Tôi. . . không dám!” Thân thể Triệu Cường không khỏi run lên, nói.

Trương Nhu nghe vậy hai mắt liền mở to như chuông đồng, cô ta không ngờ ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn, Triệu Cường lại nhát gan như vậy!

Nếu Từ Dương không phải là thiếu đà chủ phân đà Long Môn, Triệu Cường đã bóp chết hắn, vậy mà lại gọi anh ta đến đối phó Tề Đẳng Nhàn, người mà ngay cả cha ruột của anh ta cũng không dám đắc tội.
 
Chương 314


Chương 314

Từ Dương và những người khác nghe Triệu Cường nói ra ba chữ này, ai nấy đều sốc ngay tại chỗ.

“Không dám?” Từ Dương sửng sốt, “Triệu tổng, anh đùa gì vậy?!”

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn có chút không vui, hắn làm cai ngục mấy năm nay, đều đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích bản thân, xử lý công việc đâu vào đấy.

Nhưng hắn ra ngoài, mới phát hiện ra thế giới này hoàn toàn khác với những gì hắn biết.

Bọn họ luôn dựa vào quyền lực hoặc xuất thân của mình để phô trương quyền lực, lộng hành ngang ngược, ức hiếp kẻ yếu nhưng lại sợ hãi kẻ mạnh.

Ngoài ra, cuộc hẹn của anh với Lý Vân Uyển bị người khác gián đoạn khiến hắn càng không vui, vì vậy hắn quyết định dạy cho Triệu Cường một bài học cả đời khó quên.

“Chỉ vì cha anh là cục trưởng, là anh có thể đi khắp nơi diễu võ dương oai? Anh lại hại lắm nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Tề thiếu nói đùa… Tôi… Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Triệu Cường gượng cười nói.

Tề Đẳng Nhàn giơ tay trực tiếp tát vào mặt Triệu Cường một cái, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống rồi tiếp tục nói chuyện với tôi!”

“Bộp!”

Trái tim Triệu Cường run lên, anh ta cảm thấy rất sợ hãi, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.

Mọi người nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn ra tay với Triệu Cường, còn định mắng hắn kiêu căng xấc xược, một số đặc công thậm chí đều đã chuẩn bị ra tay.

Nhưng ngay giây sau, Triệu Cường lại quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn!

Cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả đội đặc công cũng tràn đầy kinh ngạc.

Triệu Cường biết rất rõ rằng anh ta có thể lăn lộn thoải mái như vậy ở Trung Hải là nhờ hậu thuẫn của cha anh ta.

Nếu anh ta đắc tội Tề Đẳng Nhàn, khiến cha anh ta bị đuổi, thì anh ta sẽ không bao giờ có thể thoải mái như này nữa.

“Bộp!”

Tề Đẳng Nhàn giơ tay lên trực tiếp tát Triệu Cường một cái, lạnh lùng nói: “Quyền lực của bố anh, dùng để bảo vệ tài sản của nhân dân, bảo vệ an toàn thân thể, chứ không phải để cho con cháu đời thứ hai như cậu làm mưa làm gió, biết chưa?”

Triệu Cường gật đầu không ngừng, nói: “Biết!”

“Bộp!”

Tề Đẳng Nhàn tát Triệu Cường cái thứ hai nữa, Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói: ” Anh thân là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, càng nên công bằng tuân thủ pháp luật, đặt quyền lợi chung lên trước quyền lợi riêng, làm tấm gương tốt, hiểu chưa?”

Triệu Cường vội vàng gật đầu nói: “Hiểu!”

Khóe miệng Triệu Cường chảy máu, nhưng đến cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, liên tục gật đầu nói: “Đã biết!”

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, tát Triệu Cường cái thứ ba, nói: “Thấy anh hợp tác như vậy, lần này tôi tha cho anh!”

“Tuy nhiên, nếu còn có lần sau.”
 
Chương 315


Chương 315

“Để tôi nhìn anh ỷ vào quyền lực của cha anh diễu võ dương oai, lộng hành ngang ngược, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho cha anh!”

Triệu Cường vô cùng ủy khuất, nhưng vẫn không ngừng gật đầu, thậm chí còn nói: “Cảm ơn Tề thiếu, cảm ơn Tề thiếu, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của Tề thiếu!”

Mặt mũi Triệu Cường coi như hôm nay đã mất sạch sẽ!

Cảnh Tề Đẳng Nhàn tát Triệu Cường khiến tất cả những người có mặt tại đó đều choáng váng, như thể những cái tát đó không chỉ giáng vào mặt Triệu Cường mà còn giáng vào mặt họ.

Mới nãy bọn họ còn ồn ào, giờ đã không nói nên lời.

Triệu Cường chính là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, lại quỳ xuống để Tề Đẳng Nhàn tát !

Cảnh này, cứ như thể ông nội đang dạy dỗ cháu mình vậy!

“Cút đi!” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Triệu Cường, bình tĩnh nói.

Triệu Cường đứng dậy, gật đầu chào rồi rời đi cùng đội đặc công.

Trước khi đi, anh ta quay đầu lại cười gượng với Từ Dương, nói: “Từ thiếu, thực xin lỗi, Tề thiếu không phải là người mà tôi có thể đắc tội, xin hãy gọi người khác!”

Nói dứt lời, anh ta ảo não rời đi.

Lông mày của Từ Dương nhíu chặt lại, trong mắt thậm chí có vẻ mê mang, người này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến cho Triệu Cường sợ hãi như vậy? !

“Thiếu đà chủ, xem ra hai người mà anh mời tới đều không được!”

“Người thì không có can đảm đối đầu trực diện với tôi, còn người kia thì bị tôi chửi như cháu.”

“Anh có được không vậy?”

“Nếu không được, thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, tự cắt một tay, để lại tiền thuốc men, rồi cút khỏi nơi này!”

Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Từ Dương, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại vô cùng đáng sợ, không còn ai dám nói linh tinh gì nữa.

Từ Dương hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, anh lợi hại! Ngay cả Triệu Cường cũng không đối phó được anh đúng không? Vậy tôi xem, con trai tỉnh trưởng Dương có thể đối phó được anh hay không!”

Từ Dương cũng không ngờ rằng Triệu Cường lại sợ hãi như vậy trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bị tát mấy cái cũng không dám chống cự, đã rời đi như vậy.

“Con trai nhà tỉnh trưởng Dương? !”

“Chậc. . . Thiếu đà chủ thật cao thâm khó lường, lại còn quen biết con trai của tỉnh trưởng!”

“Mặc dù Triệu tổng lai lịch rất lớn, nhưng so với Dương thiếu thì khác nhau một trời một vực!”

“Lần này mới thật sự có kịch hay để xem, thiếu đà chủ đã thực sự tức giận, muốn mời một đại phật thật sự ra đối phó với anh ta!”

Đám người này lại một lần nữa xôn xao, tỉnh trưởng là người quản lý cả một khu vực, Từ Dương lại có thể gọi điện thoại mời con trai ông ấy tới? !

Tề Mặc giơ tay tát Từ Dương một cái thật mạnh lên mặt, lạnh lùng nói: “Còn không mau gọi người đi? !”

Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng hít khí!

Điên rồi, tên này điên rồi!

Rõ ràng biết Từ Dương định gọi điện cho con trai của tỉnh trưởng Dương, lại dám tát Từ Dương một cái, quả thật là không để ai ở trong mắt!
 
Chương 316


Chương 316

Từ Dương nghiến răng nghiến lợi, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.

Nhưng lúc này, ngoài cửa phòng riêng đột nhiên xuất hiện một nam một nữ.

Một nam một nữ này là hai người Diệp Phong và Trương Tĩnh!

Diệp Phong nhanh chân vọt vào, sắc mặt rất khó nhìn, trầm giọng nói: “Từ Dương, cậu làm gì em gái của tôi rồi?!”

Trương Nhu nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng về phía Diệp Phong phất phất tay, nói: “Anh rể, em không sao, em ở chỗ này nè!”

Diệp Phong nhìn thấy Trương Nhu bình yên vô sự, mới hơi yên lòng, hắn vừa nhận được tin tức đã chạy tới ngay.

Trương Tĩnh nhìn thấy Trương Nhu bình yên vô sự, bước nhanh tới ôm lấy cô, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Em không có việc gì là tốt rồi!”

“Là Tề tiên sinh đã giúp em.” Trương Nhu nhẹ nhàng nói.

Từ Dương nhìn thấy Diệp Phong, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói: “Diệp tiên sinh đến thật là đúng lúc nha!”

Diệp Phong nhìn thẳng vào Từ Dương, âm thanh lạnh lùng nói: “Từ Dương, cậu có chuyện gì thì trực tiếp nói với tôi, đừng có ra tay với người quen của tôi! Bọn họ nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu!”

“Khẩu khí thật là lớn!” Từ Dương liên tục cười lạnh.

Nhưng mà Diệp Phong đã xuất hiện ở đây rồi thì hắn cũng không cần tiếp tục nhắm vào Trương Nhu nữa, mà nhắm vào cũng không nổi nữa.

Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, nói với Từ Dương: “Anh có định gọi người đến hay không? Nếu vẫn không gọi người tới, tôi cũng không còn kiên nhẫn gì đâu.”

Từ Dương lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

“Từ Dương, chuyện ngày hôm nay nên dừng lại rồi đấy!” Diệp Phong ánh mắt âm u lạnh lẽo, trầm giọng nói.

Hắn quay đầu, hướng về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Nhị đương gia, nể mặt tôi, chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây đi, không cần tiếp tục dây dưa với hắn nữa.”

Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói: “Vậy tùy anh đi, dù sao người hắn bắt nạt cũng chẳng phải em gái tôi, anh thích làm thế nào thì làm thế đó đi.”

Từ Dương không có cam lòng, híp mắt trầm ngâm nửa ngày, sau đó hướng về phía Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Họ Tề kia, số của mày cũng may, mệnh khoẻ đấy!”

“Nếu không phải Diệp Phong tới đúng lúc, thì hôm nay mày đã chết trước mặt của tao rồi!”

“Hy vọng lần sau, vận may của mày còn tốt như thế!”

Trên mặt Tề Đẳng Nhàn mang vẻ kỳ quái, cảm thấy người này trong não chắc chắn có hố.

Từ Dương quay người chuẩn bị rời đi, người đi cùng hắn lúc tới là Trần Vĩnh Niên lúng túng chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã, hắn không được phép rời đi.” Tề Đẳng Nhàn lại đưa tay chỉ Trần Vĩnh Niên, lạnh nhạt nói.

Trần Vĩnh Niên cứng đờ cả người, nhìn về phía Từ Dương, nói: “Thiếu đà chủ……”

Từ Dương lạnh lùng nói: “Dưới trướng của tao, không nuôi phế vật, mày tuỳ ý đi!”

Sau khi nói xong lời này, Từ Dương vung tay lên, mang theo thủ hạ của mình, cùng với một đám hotgirl mạng rời khỏi đây.
 
Chương 317


Chương 317

“Con người tôi, ghét nhất là người bội bạc, đặc biệt là sau khi phản bội còn muốn cắn ngược lại một cái.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu, miệng chậc chậc nói chuyện.

Diệp Phong nhìn về phía Trần Vĩnh Niên ánh mắt không khỏi lạnh đến mức chút đáng sợ, đối phương là người mà hắn một tay dạy dỗ, là môn sinh đắc ý, nhưng mà tại thời khắc mấu chốt này lại phản bội hắn, thậm chí còn nhắm vào người của hắn!

“Chim khôn chọn cây mà đậu, lựa chọn của tôi không sai! Bản lĩnh này là tự tôi học được, không tính là phản bội!” Trần Vĩnh Niên nhắm mắt hét lớn.

“Đồ đệ của anh, tự anh xử lý đi, tốt nhất là phế hắn luôn.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.

Diệp Phong gật đầu một cái, đi về phía Trần Vĩnh Niên.

Đương nhiên Trần Vĩnh Niên không có khả năng bó tay chịu trói, ngay lập tức phản kháng tại chỗ.

Nhưng mà bản lĩnh cả người hắn là do Diệp Phong truyền thụ cho, làm sao có thể đấu lại Diệp Phong?

“Răng rắc!”

Cánh tay với cẳng chân của Trần Vĩnh Niên bị Diệp Phong bóp vỡ từng khúc, sau đó là đầu gối chịu hai cước, cả người lập tức giống như bùn nhão mà ngã xuống nằm tê liệt trên mặt đất.

“Đồ tiểu nhân phản bội, người người đều có thể tiêu diệt! Hôm nay, tao phế võ công của mày, về sau giữa mày và tao không còn quan hệ gì nữa.” Diệp Phong lạnh giọng nói.

Hắn ra tay rất nặng, xương cốt của Trần Vĩnh Niên coi như ăn đủ, một thân võ công phu cũng đã bị đánh cho giảm mất báy tám phần, về sau chắc chỉ có thể làm một phế nhân.

“Nhị đương gia , chuyện lần này cảm ơn cậu nhiều, nếu không có cậu thì chỉ sợ Trương Nhu đã thực sự bị Từ Dương bắt nạt!” Sau khi Diệp Phong xử lý xong tên phản đồ Trần Vĩnh Niên, quay về phía Tề Đẳng Nhàn liên tục nói cảm ơn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh không phải được Long Môn đặc biệt mời về làm khách khanh sao? Từ Dương là Long Môn thiếu đà chủ, sao quan hệ của hai người lại kém như vậy?”

*Khách khanh: Là những người đã có thành tựu rồi mới gia nhập môn phái. Thường là được mời về*

Diệp Phong lắc đầu, nói: “Long Môn cũng phân chia thành Đà chủ và Phó đà chủ, tôi với Phó đà chủ quan hệ tốt hơn, hơn nữa giữa hai người Đà chủ và Phó đà chủ có tranh đấu vô cùng kịch liệt, cho nên Từ Dương sẽ không nhìn thuận mắt tôi.”

Long Môn mặc dù là tổ chức khổng lồ, nhưng nội bộ cũng không bền chắc như thép, quyền lực là thứ mà người ta mê mệt, mỗi người đều muốn có được nó, nắm giữ nó.

“Tề tiên sinh, lần này thật sự vô cùng cảm ơn cậu , sau này có rảnh thì tới quán bar uống rượu đi, tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.” Trương Nhu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói, thái độ vô cùng khách khí.

Thông qua sự việc ngày hôm nay, cô cũng coi như là hiểu lý do vì sao mà Diệp Phong lại tôn trọng Tề Đẳng Nhàn như vậy rồi.

“Nếu đã trùng hợp như này thì cùng ăn một bữa cơm cũng tốt, không cần chờ lần sau cô mời tôi uống rượu.” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.

Lý Vân Uyển cũng khá hài lòng, sau khi ăn cơm xong, sẽ có thời gian ở chung.

Đồ ăn vừa mới được bưng lên, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được cuộc gọi của Kiều Thu Mộng.

“Có việc gì à?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Ngày mai tôi có người bạn thân từ nước Mỹ trở về, tôi muốn bàn chuyện làm ăn cùng Tư Bản Thiên Lại, chắc sẽ không rảnh để nhận điện thoại. Anh dành chút thời gian tới đón cô ấy giúp tôi!” Kiều Thu Mộng nói.

Mặc dù bây giờ Tề Đẳng Nhàn thân kiêm mấy chức, nhưng vẫn là người rảnh rỗi suốt ngày chơi bời lêu lổng, đồng ý nói: “Được!”

“Cô ấy là Dương Quan Quan, có quan hệ rất tốt với tôi và Vân Uyển, lại nhận lời tới Tư Bản Thiên Lại làm thư ký, anh không nên đắc tội cô ấy.” Kiều Thu Mộng nhắc nhở.
 
Chương 318


Chương 318

Hướng Đông Tinh vì muốn làm nên tên tuổi của Thiên Lại mà tốn không ít tâm tư, lần này thông báo tuyển dụng thư ký với bên ngoài đã báo giá trên trời cùng với điều kiện không gì sánh được.

Mục đích cô ta làm như vậy vẫn là muốn tuyên dương cái vị tổng giám đốc không tồn tại kia, để tập đoàn Hổ môn và tập đoàn Từ Thị càng thêm kiêng kị.

“Đến làm thư ký cho tôi?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, cũng không nhiều lời, đáp ứng hết các yêu cầu của Kiều Thu Mộng.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Vân Uyển mới hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta chuyện đó, cô sửng sốt sau đó hồi lâu mới nói: “Dương Quan Quan? Là cô ấy hả… Cô ấy xuất ngoại du học làm việc cũng được mấy năm rồi, bình thường cũng có liên hệ chút, nhưng mà cũng đã rất lâu chưa thấy mặt rồi.”

“Dương Quan Quan là người Thượng Hải, nhưng quan hệ trong nhà của cậu ấy có vẻ chẳng ra sao cả, cho nên mới xuất ngoại.”

“À…… Là một người đẹp đó, anh không được động lòng nhung nhớ đâu đó!”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi thì có thể có ý đồ xấu gì chứ? Cùng lắm là nhìn chân một chút, nhìn ngực này kia thoii.”

Lý Vân Uyển sửng sốt, bị hắn nói đến mức không còn gì để nói, nhưng mà cũng bởi vì câu nói này mà cô không khỏi nghĩ tới cái kia của Dương Quan Quan ở thời học sinh đã phát triển vượt trội so với bạn đồng trang lứa.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Phong cùng với hai chị em Trương Tĩnh, Trương Nhu chào tạm biệt, Trương Nhu và Tề Đẳng Nhàn trao đổi phương thức liên lạc, đồng thời hoan nghênh hắn có thể đến quán bar làm khách bất kỳ lúc nào.

“Hôm nay uống đến mức chưa?” Sau khi bọn họ rời đi Tề Đẳng Nhàn hỏi Lý Vân Uyển.

“???” Lý Vân Uyển một mặt không hiểu nhìn hắn.

Tề Đẳng Nhàn nói: “Trước đây cô có nói qua, muốn biết hôm nay có uống đến cùng được không.”

Lý Vân Uyển không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Còn chưa tới đâu, trừ khi anh dẫn tôi đến nhà anh uống thêm một chút!”

“Vậy còn chờ gì nữa?!” Tề Đẳng Nhàn lập tức nói, kéo tay Lý Vân Uyển đi luôn, biểu tình giống như có chút gấp gáp .

Lý Vân Uyển trong lòng tim đập thình thịch, người này gấp gáp như vậy sao, tối nay không phải sẽ xảy ra chút chuyện chứ?

Quyến rũ chồng của bạn thân mình…

Loại chuyện này ở trên tiểu thuyết và phim truyền hình đã gặp qua.

Trong đời thường làm chuyện này, kích thích vậy sao?

Lý Vân Uyển suy nghĩ lung tung trong lòng một đợt, sau khi chủ động tính tiền cùng Tề Đẳng Nhàn rời khỏi quán cơm.

Nói là chuẩn bị đến “Vân Đỉnh Thiên Cung” uống rượu, nhưng liệu có mượn danh uống rượu để thực sự xảy ra chuyện gì hay không còn chưa biết được.

Vừa đi ra khỏi cửa quán cơm không bao lâu, một chiếc xe Mercedes – Benz phóng đến từ chỗ ngã ba, sau khi vào bãi đỗ xe cũng không giảm tốc độ, mạnh mẽ lao vụt đến.

Trong đầu Tề Đẳng Nhàn đang nghĩ ngợi mấy chuyện lung ta lung tung, chờ đến khi phản ứng lại, Mercedes – Benz đã tới gần rồi.

Lý Vân Uyển nhìn thấy xe hơi lao nhanh đến, đầu óc đều trở nên ngây ngốc, trống rỗng.
 
Chương 319


Chương 319

Trong nháy mắt nguy hiểm lại gần, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết lên, trên đầu nổi một tầng da gà, lập tức tỉnh táo, một tay kéo Lý Vân Uyển, chân dung Bát Quái Bộ tránh sang một bên.

Mercedes – Benz lướt qua sát gần hai người, thậm chí luồng gió tạo ra lúc đi qa còn thổi bay góc áo của bọn họ.

“Không có việc gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn ôm lấy vòng eo thon thả của Lý Vân Uyển, đen mặt hỏi.

“Không… Không có việc gì! Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, cũng may anh phản ứng nhanh, nếu không…” Lý Vân Uyển vẫn còn cảm giác sợ hãi trong lòng, sắc mặt tái nhợt, những suy nghĩ kiều diễm và ái muội trong đầu lập tức biến mất không thấy.

Chiếc xe này tới quá không đúng lúc, hơn nữa cũng quá nguy hiểm!

Thậm chí, sau khi chiếc xe này nhìn thấy có người cũng không giảm chút tốc độ nào, cứ như vậy mà phóng đến đây! Nơi này cũng không phải đường lớn, mà là bãi đỗ xe của quán cơm!

Sau khi chiếc xe kia lướt qua hai, lúc này mới dừng lại, trên xe có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da đẩy cửa bước xuống, hắn khinh miệt mà quét hai người liếc mắt một cái, nói: “Lần sau chú ý một chút.”

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này liền tức đến nổ mũi, vừa rồi hắn và Lý Vân Uyển suýt nữa trực tiếp bị chiếc Mercedes – Benz này đụng phải, sau khi người này xuống xe một câu xin lỗi cũng không có, còn bảo bọn họ chú ý một chút?!

Trên ghế sau của chiếc xe có hai mỹ nữ đi xuống theo, nhìn có hơi quen mặt, hình như đã từng diễn phim điện ảnh hoặc truyền hình nào đấy.

“Cậu Dương, người ở tỉnh Đông Hải các anh đều không có mắt như vậy sao? Thấy xe tới cũng không biết né tránh à?” Một vị mỹ nữ mở miệng hỏi, giọng điệu vô cùng khó chịu.

“Đúng thế, tâm trạng rất tốt khi tới nơi này ăn cơm của chúng ta suýt chút nữa bị hai kẻ không có mắt này làm hỏng rồi!” Một vị mỹ nữ khác cũng mở miệng nói.

Sau khi Lý Vân Uyển ngẩn người một lúc liền giận sôi máu, cả giận nói: “Rõ ràng là các người lái xe suýt nữa đâm chết chúng tôi, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu chúng tôi?”

Dương Văn Khải liếc hai người một cái, tiện tay móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, xoạt xoạt xoạt viết lên trên sáu chữ số, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, các người ăn vạ nhưng tôi cũng lười dây dưa với các người.”

“Một trăm nghìn này cho các ngươi, tự mình đi mua chút gì ăn ngon uống ngon đi, đừng tới phiền tôi nữa!”

“Bây giờ tôi đang vội hộ tống hai vị mỹ nữ.”

Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp ném chi phiếu xuống.

Tờ chi phiếu kia rơi trên mặt đất, Dương Văn Khải cười cười, quay đầu nói với hai vị mỹ nữ: “Chúng ta đi vào thôi, đây chính là quán cơm nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, lát nữa lại uống hai ly.”

Khi nói chuyện, trong miệng hắn phả ra mùi rượu.

“Anh… Anh…Anh… Anh có ý gì?”

“Anh lái xe nhanh như vậy, thiếu chút nữa là đụng vào người khác, một câu xin lỗi cũng không có? Ai hiếm lạ một trăm nghìn tiền bẩn kia của anh?”

“Còn nữa, trong miệng anh toàn là mùi rượu, rõ ràng là lái xe sau khi uống rượu, sao lại ngược lại thành chúng tôi không đúng rồi?”

Lý Vân Uyển cũng vô cùng tức giận, cảm thấy một ngày vui vẻ đã bị gã lái xe Mercedes – Benz này phá hỏng rồi,chống nạnh tức giận mắng.

Hai mỹ nữ kia khinh thường nói: “Ăn vạ một trăm nghìn còn chưa đủ? Đúng là lòng tham không đáy mà!”

Dương Văn Khải nhíu mày nói: “Một trăm nghìn là được rồi, đừng không biết tốt xấu!”
 
Chương 320


Chương 320

“Một trăm nghìn này anh cầm về đi, sau đó đứng yên ở chỗ này đừng nhúc nhích, tôi đâm chết anh.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm khom lưng nhặt tờ chi phiếu lên, nói với Dương Văn Khải.

Sau khi Dương Văn Khải nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nói: “Tiểu tạp chủng, cậu nói cái gì?”

Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Nghe không hiểu tiếng người à?”

“Cậu Dương, người này thật kiêu ngạo, vậy mà lại dám nói chuyện với anh như vậy?”

“Không ngờ ở tỉnh Đông Hải lại vẫn còn có người dám gây chuyện với cậu Dương như này!”

Dương Văn Khải bị Tề Đẳng Nhàn mắng ngay trước mặt hai minh tinh nhỏ mà bản thân dẫn đến, mất hết cả mặt mũi.

“Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho rõ biển số xe của ông đây!” Dương Văn Khải lạnh giọng nói.

Tề Đẳng Nhàn nhìn qua, thấy toàn là số không, cuối cùng là một số một.

Người có thể sử dụng biển số xe loại này phần lớn đều có bối cảnh trong chính phủ, hơn nữa còn thuộc loại bối cảnh nhất định không nhỏ!

Lý Vân Uyển không khỏi sửng sốt, biển số xe này hình như chuyên dành cho các sếp ở tỉnh…

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lạnh nhạt, nói: “Dáng vẻ hình như rất lợi hại!”

“Người này có phải là cái đồ quê mùa hay không, nhìn không hiểu biển số xe của cậu Dương à? Ha ha…” Một minh tinh nhỏ nhịn không được nhếch miệng cười trộm, vẻ mặt chế nhạo.

“Chắc là tên nhà quê chưa từng thấy qua việc đời, cậu Dương, mặc kệ hắn đi, chúng ta đi vào ăn cơm.” Một minh tinh nhỏ khác cũng lắc đầu, châm chọc nói.

Lý Vân Uyển kéo kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhàn, thấp giọng nói: “Đây là biển số xe chuyên dụng của người trên tỉnh, hơn nữa còn là cái kiểu đứng đầu ấy, chúng ta đừng đụng chạm vào, dù sao cũng không có bị thương.”

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Không phải vấn đề bị thương hay không bị thương, mà là vấn đề hắn đã làm sai, nên xin lỗi. Hơn nữa, cô cũng bị sợ hãi, tôi rất khó chịu!”

Dương Văn Khải cười nhạo một tiếng, nói: “Bạn gái cậu nói không sai, cậu không thể chọc vào tôi.”

“Xem ra, bạn gái của cậu tinh mắt hơn cái đồ ngu nhà cậu nhiều!”

“Bây giờ, nâng chi phiếu của tôi rồi quỳ xuống, mang ơn đội nghĩa tao, tôi có thể coi như cậu chưa từng nói những lời này.”

Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi ngẩn người, con mẹ nó, đám kia hung thần ác sát đang bị giam trong ngục cũng không ngang tàng bằng cái tên này đâu?

“Đừng nói chiếc xe của tôi chỉ suýt chút nữa đụng vào các người, dù cho là đâm chết các người cũng là vì các người xứng đáng!”

“A…… Không đúng, phải nói là phần mộ tổ tiên của các người bốc lên khói xanh.”

“Bởi vì, có thể bị xe của tôi đâm chết, quả thực chính là vinh hạnh của các người!”

Dương Văn Khải nhàn nhạt mà nói, cứ như đang trình bày một chân lý từ cổ chí kim chưa hề thay đổi, Tề Đẳng Nhàn nghe được lại sửng sốt một chút.

Lý Vân Uyển rất tức giận, sao lại có người bá đạo như vậy? Nhưng mà bối cảnh của đối phương chỉ sợ là không nhỏ, cô ta cũng không muốn trêu chọc vào, kéo Tề Đẳng Nhàn, muốn hắn nhân nhượng cho xong chuyện.

“Đúng vậy, cũng may các người trốn nhanh! Nếu không chiếc xe này mà có vết xước nào, bán cả hai người cũng không đền nổi.”

“Hừ, nếu các ngươi đụng hỏng xe của cậu Dương, hôm nay chắc chắn không tha cho các người!”
 
Chương 321


Chương 321

Haiminh tinh nhỏ đi theo Dương Văn Khải cũng đều đầy mặt kiêu ngạo, thậm chí cảm thấy hai người bị đâm chết cũng không quan trọng, ngược lại nếu va chạm làm hỏng xe chính là tội ác tày trời.

Tề Đẳng Nhàn kéo tay Lý Vân Uyển ra rồi đi lên phía trước.

Dương Văn Khải nói: “Hai cô ấy nói không sai, xe của tôi không phải thứ các người có thể chạm vào, tôi càng là tồn tại mà các người không trèo lên nổi.”

“Tôi chấp nhận cho các người một trăm nghìn, hoàn toàn là vì tâm trạng của tôi hôm nay rất vui vẻ, lười so đo với hai con kiến các người.”

“Còn không nhanh chóng quỳ xuống, cảm tạ ơn nghĩa của tôi?!”

Tề Đẳng Nhàn lặng lẽ đi đến trước mặt Dương Văn Khải, nhìn thẳng vào mặt Dương Văn Khải.

Nếu các tù nhân trong nhà tù U Đô nhìn thấy dáng vẻ này của hắn , họ có lẽ sẽ phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ ngay tại chỗ, Nhị đương gia mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

“Anh cảm thấy xe của anh rất ngầu đúng không? Suýt chút nữa đụng phải người khác thì không cần xin lỗi sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Không phải xe của tôi ngầu, mà là tôi ngầu! Đối với người như tôi, cho dù lái xe ba bánh, thì cũng không phải loại nhà quê như anh có thể ăn vạ.” Dương Văn Khải cười khẩy.

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cúi người xuống nhặt lấy một viên gạch.

Hắn bất ngờ ném thật mạnh viên gạch, rầm một tiếng, viên gạch trực tiếp đập xuyên qua kính chắn gió của chiếc Mercedes-Benz, toàn bộ kính chắn gió bị nứt vỡ hết, khắp nơi đều có những vết nứt dày đặc.

Hai nữ minh tinh sửng sốt, người đàn ông này điên rồi sao? Lại dám đập phá xe của Dương Văn Khải.

Dương Văn Khải cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, anh ta không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại dám đập xe của mình!

Lý Vân Uyển đưa tay vỗ nhẹ vào trán mình, quả nhiên, Tề Đẳng Nhàn tên gia hoả này không phải là người chịu thiệt.

Đôi khi hắn nói rất nhiều, nhưng đôi khi tính tình lại như một con bò, kéo thế nào cũng không thể kéo lại được.

“Chết tiệt, mày dám động vào xe của tao? !” Dương Văn Khai kinh ngạc nói.

Tề Đẳng Nhàn sải bước đến bên cạnh xe, vặn eo xoay hông, giơ chân đạp lên cửa tài xế.

“bùm!”

Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cửa xe đều biến dạng, giống như vừa phát sinh một cuộc đụng xe, gần như muốn lìa khỏi thân xe.

Hắn rút chân lại, nhìn Dương Văn Khải, bình tĩnh nói: “Tôi không chỉ dám đập xe của anh, nếu anh không xin lỗi chúng tôi, tôi còn dám đem mặt anh chà xát trên mặt đất.”

Dương Văn Khai vẫn chưa hồi thần lại, nhưng hai minh tinh đã nổi da gà rồi.

“Thằng khốn, mày có biết Dương công tử là ai không? Mày có biết lai lịch của chiếc xe này không?”

“Tên quê mùa chết tiệt, mày dám đập phá xe dự phòng riêng của Dương tỉnh trưởng, còn dám nói năng như vậy với Dương công tử, cho dù Thiên Vương có đến, cũng không cứu nổi mày!”

Sau khi Lý Vân Uyển nghe bọn họ nói, cô lập tức cảm thấy kinh hãi, chiếc xe này, lại là của người đứng đầu tỉnh Đông Hải , xe dự phòng riêng của tỉnh trưởng Dương Lệnh Quang?

Cô biết xuất thân của Tề Đẳng Nhàn rất phi phàm, có thể khiến cả Hoàng gia kính nể, nhưng Hoàng gia dù có thế lực đến đâu, Hoàng Văn Lãng cũng chỉ là một thị trưởng thành phố mà thôi!

Hiện giờ, chiếc xe hắn đập phá là của lãnh đạo tỉnh! Là đồ của quan lớn !

Tề Đẳng Nhàn nghe xong lời này, chỉ nhẹ nhàn nhún vai, nói: “Anh muốn xin lỗi chúng tôi hay không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom