Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 543


Chương 543

Cậu không quan tâm đ ến cô.

Ông ta đang làm thủ tục tang lễ cho Đỗ Như Quân, toàn bộ quá trình đều không nhìn Ôn Hủ Hủ.

Đúng vậy, dù gì Đỗ Như Quân cũng là con gái ruột của họ.

Ôn Hủ Hủ nhắm mắt lại.

Mấy phút sau, khi cô mở mắt ra lại lần nữa, đôi mắt còn vương nước mắt trên mi trở nên lạnh lẽo, cô đứng lên, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi bệnh viện.

Đúng lúc này Hoắc Tư Tước cũng tìm đến.

Hắn thấy được chiếc xe Cayenne trắng quen thuộc ở bãi đỗ xe đang chuẩn bị rời đi, hắn nhanh chóng lái xe đến cản đường ngăn cô lại.

”Ôn Hủ Hủ, quả nhiên em ở đây, em có biết anh tìm em lâu lắm rồi không?”

Anh ngăn cô lại, nhìn thấy người trong xe là người mình muốn tìm, trái tim đang treo lơ lửng lập tức hạ xuống, hắn xuống xe đi về phía cô.

Lúc này hắn vẫn còn rất bình tĩnh.

Người đàn ông lúc nào cũng có thể tùy ý khống chế Thượng Hải, đối với hắn mà nói, việc nhỏ này cũng không phải chuyện gì quan trọng, hắn cho rằng mình hoàn toàn có năng lực khống chế việc này.

Nhưng khi đến nơi, hắn phát hiện người phụ nữ trong xe không giống ngày thường.

“Ôn Hủ Hủ?”

”Là anh phái người theo dõi Đỗ gia?”

”…Đúng.” Hoắc Tư Tước thành thật trả lời, sau đó hắn giải thích: ”Anh theo dõi là vì…”

”Cho nên người cũng là anh giết.”

”Không phải!”

Hoắc Tư Tước không muốn nghe nhất là lời này, cảm xúc lập tức trở nên bực bội: ”Người không phải do anh giết, anh không phái người giết cô ta.”

Ôn Hủ Hủ cười lạnh: ”Chứng cứ đâu? Anh có gì chứng minh người không phải do anh giết? Hoắc Tư Tước, có phải ngay từ đầu anh đã biết Đỗ Như Quân mới là người trộm bản thảo không?”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Hắn không thể phủ nhận lời này, vì đúng là như vậy, từ khi Cố Hạ nói với hắn cô ta không biết người phía sau là ai, sự chú ý của hắn đã chuyển đến người phụ nữ Đỗ Như Quân kia.

Sau đó hắn gọi Lâm Tử Dương điều tra tất cả tài liệu trước khi nhà Ôn Hủ Hủ phá sản, hắn thấy Đỗ Như Quân và Ôn Hủ Hủ ở chung với nhau mấy năm, trong lòng hắn đã có thể xác nhận.

”Tôi còn tưởng rằng anh không điều tra, tôi vui vẻ, cảm động, tôi muốn lén lút giải quyết chuyện này, sau đó tôi nói với mợ, chỉ cần Đỗ Như Quân ngoan ngoãn để tôi xóa trí nhớ thì tôi sẽ bỏ qua cho cô ta. Nhưng anh thì sao, Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt nhỏ lớn bằng lòng bàn tay một nửa trắng bệch như tờ giấy, một nửa thì có thể thấy rõ năm dấu ngón tay in trên mặt.

Cô bị người khác đánh?

Hoắc Tư Tước trực tiếp bỏ qua lời cô nói, hắn hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt là sự sắc bén.

”Ai đánh em? Có phải là Đỗ Hoa Sênh không?”

“Hoắc tổng còn có tâm trạng quan tâm tôi bị ai đánh sao? Chẳng lẽ những thứ này không phải do anh tặng sao? Anh không giết người thì sao tôi lại bị đánh? Tôi không bị bóp ch3t ở bên trong đã là tốt lắm rồi.”
 
Chương 544


Chương 544

Ôn Hủ Hủ bật cười.

Tiếng cười của cô vừa chói tai vừa mang theo chút điên cuồng.

Hoắc Tư Tước nhíu mày, cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.

”Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Anh không để người giết cô ta, đúng là anh đã sớm biết cô ta là người đưa bản thảo cho Cố Hạ, nhưng anh cho người đi theo em là vì, chỉ vì muốn… bảo vệ anh.”

Cuối cùng hắn cũng nói hết ra.

Giọng nói hắn không được tự nhiên, còn có chút khó chịu.

Đáng tiếc người phụ nữ trước mắt đã không còn tin tưởng hắn, hoặc có thể nói, một loạt chuyện xảy ra tối nay đã làm cô sụp đổ, cô căn bản không còn tin tưởng chuyện tốt đẹp như vậy sẽ đến với mình.

”Bảo vệ? Hoắc Tư Tước, anh dám nói lúc anh phái người đến đã không chuẩn bị xong kế hoạch khác nếu cô ta chạy trốn sao?”

”…”

Người đàn ông đối diện cũng trầm mặc.

Tất nhiên là có, chuyện này đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu như không xử lí tốt người phụ nữ kia, hắn đương nhiên sẽ không ngồi im chờ chết.

Nhưng không phải hắn đã đưa cơ hội cho cô rồi sao?

Hoắc Tư Tước bắt đầu có chút tức giận: ”Đúng, em nói không sai, anh đúng là có dự tính khác, nhưng điều kiện tiên quyết là chuyện này anh đã giao cho em xử lí, trước khi em hoàn thành anh sẽ không nhúng tay vào.”

”Ai tin được?”

”Em nói cái gì?” Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên nguy hiểm, câu nói không chút tin tưởng và phủ nhận khiến hắn tức đến nâng chân.

”Ôn Hủ Hủ, em nói lại lần nữa xem?”

”Nói lại lần nữa thì sao? Việc đã rõ rành rành trước mắt, Đỗ Như Quân chết rồi, chết trên tay thuộc hạ của anh, mà bây giờ anh cũng thừa nhận, người không phải anh giết thì còn ai?”

”Còn nữa, cho dù không phải anh thì cũng chắc chắn là người nhà họ Hoắc của anh, năm đó ba anh vì muốn ”tiêu diệt” người sống là tôi mà tôi mới mười tám đã lừa tôi gả cho anh, sau yến thọ nhà họ Trì lại muốn giam giữ tôi ở nhà họ Hoắc, ba con các anh có chuyện gì là không làm được nữa? Hả? Anh nói cho tôi nghe xem?”

Ôn Hủ Hủ ngồi trong xe điên cuồng hét lớn, cô cuồng loạn, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.

Cảnh tượng này dùng hai chữ ”điên cuồng” để miêu tả cũng không đủ.

Thật tuyệt vọng!

Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng không nói thêm gì.

Khuôn mặt hắn không còn chút máu, giờ phút này hắn nhìn dáng vẻ không sụp đổ không khống chế được của cô, trái tim cứng rắn bắt đầu từ từ suy sụp.

Thậm chí chuyện này cô cũng biết.

Ai nói cho cô biết?

Không, chuyện này không quan trọng.

Quan trọng những điều cô nói đều có thể lầ thật, vì ba hắn tuyệt đối là người có thể làm ra chuyện này.
 
Chương 545


Chương 545

”Không phải, Hủ Hủ, trước tiên em nghe anh giải thích được không?” Hắn bắt đầu luống cuống, hắn đưa tay kéo cửa xe muốn mở ra, sau đó cưỡng chế kéo người phụ nữ trong xe ra.

Nhưng Ôn Hủ Hủ đã sụp đổ hoàn toàn mất khống chế.

”Hoắc Tư Tước, tôi hận anh, anh nhìn đi, vì anh mà cuộc sống của tôi đã biến thành cái gì rồi? Chẳng qua ngày bé tôi chỉ làm một việc có lỗi với anh mà thôi, bây giờ anh biến tôi thành cái gì rồi? Tôi hủy hoại Ôn gia, bây giờ ngay cả Đỗ gia cũng bị tôi hủy hoại, tại sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao vậy Hoắc Tư Tước?”

Cô gần như hét lên cái tên kia.

Ngón tay Hoắc Tư Tước run lên, trái tim sợ hãi đến mức hơi thở cũng dừng lại, hắn dùng sức nắm lấy cửa xe, dùng ngữ khí hèn mọn chưa từng có để cầu xin.

”Đúng, đều là lỗi cua anh, anh xin lỗi, trước tiên em mở cửa xe đi được không? Ngoan.”

Hắn bắt đầu dỗ dành cô như dỗ dành trẻ nhỏ.

Nhưng người phụ nữ đã đợi hắn lâu như vậy không còn nghe nữa, cô ngồi trong xe nhắm chặt mắt, sau đó mở mắt nhấn chân ga rời đi.

Chiếc xe lập tức lao nhanh ra ngoài.

”Ôn Hủ Hủ, em quay lại cho anh.”

Hoắc Tư Tước đứng phía sau hét lớn, hai mắt hắn như muốn nứt ra, nhưng đổi lại cũng chỉ là làn khói nơi đuôi xe và bóng chiếc xe dần rời xa.

Giờ phút này, người phụ nữ kia quyết liệt đến mức không quay đầu nhìn hắn dù chỉ một chút.

*

Khi tin tức được truyền đến nhà cũ Hoắc gia, ông cụ Hoắc kinh ngạc đến mức ngồi bật dậy.

”Anh nói ai chết rồi?”

”Lão gia, là con gái Đỗ Hoa Sênh, theo lời vợ Lưu Bội của ông ta nói, bà ta tận mắt nhìn thấy con gái mình chết trong tay người mà thiếu gia phái đi, cho nên bây giờ thiếu gia và Ôn tiểu thư đã cãi nhau.”

Quản gia Hà nói rõ mọi chuyện.

Ông cụ nghe xong, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi: ”Nó là đồ ngốc sao? Đã muốn sống với đứa nhỏ kia thì sao lại làm chuyện như vậy chứ?”

Ông cụ gấp đến mức xuống giường muốn tự mình đến bệnh viện.

Nhưng đúng lúc này có một người xông vào biệt thự, sau khi vào nhà, hắn không quan tâm bản thân có quấy rầy hay không, một chân đá cửa ”rầm” một tiếng, cả người cũng lảo đảo bước vào.

”Hoắc Diên Anh, ông đi ra đây cho tôi, Hoắc Diên Anh!”

Tiếng kêu gào như thú dữ bị nhốt trong lồ ng vang lên trong căn biệt thự vắng người, không bao lâu sau, người trong nhà cũ Hoắc gia đều biết.

Vẻ mặt quản gia Hà lập tức thay đổi.

Đây không phải là giọng thiếu gia sao? Sao hắn lại đột nhiên đến đây?

Còn nữa, sao hắn lại vô lễ như vậy chứ, gọi thẳng tên của lão gia, hắn điên rồi sao?”

Quản gia Hà lập tức muốn ra ngoài ngăn lại, nhưng lúc này ông cụ đã đi ra ngoài, khi nghe thấy tiếng kêu gào, lúc đầu ông ấy cũng cảm thấy hơi tức giận, chống gậy bước ra ngoài nói.

”Hoắc Tư Tước, mày làm gì thế? Say rồi à?”

”Tôi say? Tôi còn phải hỏi ông mới đúng đấy, ông phát điên cái gì vậy? Ông giết cô ta làm gì? Ông giết người đến nghiện rồi à? Mỗi ngày không có người chết trong tay mình là ông không vui đúng không?”

Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, nhìn có chút điên cuồng, hắn nhào đến túm lấy cổ áo ông cụ Hoắc, sắc mặt trắng bệch, tức giận hét lớn.

Dáng vẻ của hắn lúc này vô cùng đáng sợ.

Ông cụ vừa nghe đã thấy không ổn, ông ấy lập tức nắm chặt lấy cổ tay hắn: ”Tao giết ai? Hoắc Tư Tước, mày tỉnh táo lại cho tao, rốt cuộc mày đang nói gì vậy?”
 
Chương 546


Chương 546

”Ông nói xem giết ai? Chính ông giết mà ông còn không biết sao? Ông thích giết người như vậy, ông có tin bây giờ tôi giết ông luôn không?”

Nói xong người đàn ông đã mất lí trí thật sự đưa hai tay về phía cổ ba mình.

”Không được thiếu gia!”

Quản gia Hà thấy vậy thì vội vàng chạy đến ngăn cản hắn.

Cũng đúng lúc này, Lãnh Tự đi theo Hoắc Tư Tước cũng xông đến đánh một quyền vào gáy hắn.

Cuối cùng trong phòng khách cũng trở nên yên tĩnh.

Mấy phút sau, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, ông cụ Hoắc lại lần nữa về phòng khách, nhìn về phía Lãnh Tự còn đợi ở bên kia.

”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao nó lại đột nhiên điên cuồng vậy? Còn nữa, vì sao nó cảm thấy người là do tôi giết?”

”Lão gia, không phải ngài phái người ra tay sao?”

Vệ sĩ này còn ngẩn người hỏi ngược ông ấy một câu.

Quản gia Hà thấy vậy thì có chút nổi giận: ”Cậu đang nói nhảm đấy à? Nếu lão gia thật sự ra tay thì ngài ấy còn phải hỏi ngược lại cậu sao?”

Lãnh Tự lập tức giật mình.

Không phải lão gia?

Vậy là ai? Lúc ấy anh ta cũng không ra tay, tại sao người giết Đỗ Như Quân lại là người có kí hiệu của Hoắc gia được?

Lãnh Tự đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

”Lão gia, Đỗ Như Quân kia đúng là chết trong tay vệ sĩ Hoắc gia, Lưu Bội tận mắt nhìn thấy, tôi cũng vậy. Lúc đó tôi cũng dẫn người đi, nhưng tổng giám đốc đã ra lệnh, không phải là trường hợp bất khả kháng thì không được ra tay, cho nên tôi có thể xác định không phải người của tôi ra tay, nhưng bây giờ bên ngài…”

”Tôi căn bản cũng không biết chuyện này, sao lại là tôi được?”

Lần này ông cụ tự mình lên tiếng.

Giọng nói ông ấy vô cùng tức giận, gương mặt già cũng xám đi.

Phòng khách lại lần nữa chìm vào im lặng.

Lần này hai bên cùng đối chất với nhau, mọi chuyện đều được làm rõ, bầu không khí cũng trở nên vô cùng kì quái, thậm chí còn có chút rét lạnh khiến da đầu người ta tê đi.

Không phải người của mình, cũng không phải người của nhà cũ, vậy hung thủ thật sự là ai?

Sao hắn ta lại đóng giả thành vệ sĩ Hoắc thị? Rốt cuộc mục đích của hắn ta là gì?

”Lão gia, có phải là đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị không?”

”Đối thủ cạnh tranh của Hoắc thị đánh vào Đỗ gia làm gì? Đỗ gia bây giờ nghèo kiết xác, không còn chút giá trị nào, bị ảnh hưởng chỉ có đứa nhỏ kia và Hoắc Tư Tước.”

Ông cụ Hoắc vẫn rất tỉnh táo, vừa liếc mắt đã nhìn được thứ bị ảnh hưởng nhất chính là quan hệ của Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ.

Nhưng hai người không chịu được quan hệ của họ trở nên tốt đẹp là dì cháu Cố Hạ cũng đều đã bị diệt trừ, còn ai được chứ?
 
Chương 547


Chương 547

Ông cụ nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể thở dài: ”Được rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình đi tìm con nhóc kia giải thích qua, từ nhỏ nó đã thông minh, chắc nói chuyện sẽ ổn thỏa.”

”Sẽ không lão gia.” Không ngờ rằng Lãnh Tự lại phủ định.

”Lão gia, ngài không biết thiếu gia phát điên như vậy cũng là vì Ôn tiểu thư nói cô ấy sẽ không tin tưởng ngài ấy nữa.”

”Vì sao?”

”…Cô ấy nói, từ khi ba mẹ cô ấy qua đời, cô ấy đã được nuôi dạy trong sự lừa lọc, mười tám tuổi bị ngài lừa vào Hoắc gia, sau khi trở về lại bị thiếu gia đùa giỡn trong lòng bàn tay, cô ấy nói… sau này cô ấy sẽ không gặp lại thiếu gia nữa, vĩnh viễn không gặp.”

Lãnh Tự nói lại những gì anh ta đã nghe được ở cổng bệnh viện.

Đương nhiên anh ta vẫn giấu một số lời, anh ta sợ mình nói quá thẳng, ông cụ trước mắt sẽ không chịu nổi.

Nhưng anh ta không biết mình đã nói những lời quan trọng nhất ra, lời vừa dứt, Hà Đình Ngọc đứng bên cạnh chỉ thấy sắc mặt lão gia nhà mình lập tức tái đi, sau đó tay cầm gậy của ông ấy cũng run rẩy, cả người lảo đảo bước về sau mấy bước.

”Lão gia, ngài… ngài không sao chứ?”

Quản gia Hà nhanh chóng đi lên đỡ ông ấy.

Ông ta phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà người ông cụ đã lạnh băng, ngay cả cánh tay đang được ông ta dìu cũng hơi run.

”Lão gia…”

”Con bé biết, cuối cùng con bé vẫn biết…” Giọng ông lão như già hơn rất nhiều, giọng nói chán nản đến mức ngay cả chút sức lực cũng không còn.

Chuyện liên quan đến Ôn Hủ Hủ, sau khi xảy ra chuyện của ông cụ Hoắc ở thọ yến Trì gia, những lời mắng chửi của Hoắc Tư Tước thật ra vẫn in sâu trong lòng ông.

Năm đó ông không có chút áy náy vào Ôn Hủ Hủ sao? Không thấy có lỗi với bạn tốt Ôn Như Phi sao?

Thật ra không phải, ông có!

Chỉ là so sánh những thứ này với sự an toàn của con trai Hoắc Tư Tước, lí trí ông ấy vẫn phải lùi bước, tiếp sau đó mới khiến ông ấy nhiều lần lặp đi lặp lại lỗi lầm của mình.

Mãi đến ngày đó, Hoắc Tư Tước đến chất vấn ông ấy, ông ấy mới không tiếp tục làm những điều xấu xa đấy nữa.

Hắn nói, con trai của Hoắc Diên Anh là trẻ con, chẳng lẽ con của Ôn Như Phi không phải là trẻ con sao? Dựa vào đâu mà ông lại bắt con người khác phải hi sinh?

Cũng chính từ lúc đó, chấp niệm của ông ấy mới dần dần biến mất, lúc đó ông ấy mới bắt đầu tiếp nhận Ôn Hủ Hủ.

Ngày đó ông ấy đến vịnh Thiển Thủy chính là bằng chứng tốt nhất.

Nhưng đối với những sai lầm đã gây ra, không phải chỉ một câu xin lỗi của ông ấy là có thể xóa bổ được, Ôn Hủ Hủ vì ông ấy mà đã phải trả giá quá nhiều, bây giờ lại còn thêm Đỗ gia.

Cho dù hung thủ đứng sau chuyện của Đỗ gia là ai thì Hoắc gia bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan.

Lúc Hoắc Tư Tước tỉnh lại trời đã sáng.

Đây là đâu?

Hắn bị đánh ngất xỉu, sau khi tỉnh lại, nhìn khung giường mang đậm chất cổ xưa kia, đột nhiên không kịp phản ứng.
 
Chương 548


Chương 548

Khoảng mấy phút sau, ông cụ Hoắc chống gậy đi đến, thấy hắn đã tỉnh rồi thì ngồi xuống trước giường.

”Tỉnh rồi? Đói không? Có muốn quản gia Hà đi lấy cho anh chút cháo không?”

”…”

Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng dần tỉnh táo lại, đôi mắt đen như mực lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn vén chăn lên chuẩn bị rời đi.

Ông cụ thấy vậy cũng không ngăn cản.

Nhưng lúc hắn đang đi giày, ông ấy nhìn bóng lưng hắn, từ từ nói một câu: ”Anh không cần lo, tôi đã phái người đi tìm Hủ Hủ. Còn nữa, tôi không cho người đi giết con gái Đỗ Hoa Sênh, chuyện tôi từng làm tôi sẽ nhận, nhiều năm như vậy chắc anh cũng biết.”

Lời vừa dứt, động tác của người đàn ông trẻ đang khom lưng dừng lại.

Dường như hắn đang suy nghĩ về độ chân thật của câu nói này.

Ông cụ thấy vậy thì trực tiếp lấy một chiếc đĩa CD ra.

”Anh không tin thì có thể xem cái này, đây là video giám sát toàn bộ hành động tối qua của người dưới tôi, tối hôm qua tôi đã nói quản gia Hà trích xuất, anh có thể mang về xem.”

”…”

Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn qua, hắn không nhận lấy đĩa CD, cúi đầu tiếp tục đi giày.

Hai phút sau, tất giày đã đi, quần áo cũng đã mặc xong, lúc này hắn mới xoay người, khuôn mặt tuấn tú đã trở lại bình thường, đứng từ trên cao nhìn ba mình.

”Không phải ông thì là ai?”

”Tôi không biết, nhưng người của tôi đang điều tra, tối hôm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về người này, phát hiện bên ngoài người đó đang chia rẽ quan hệ của anh và con nhóc kia, nhưng thực tế người đó muốn chia rẽ ba con chúng ta mới là mục đích chính, anh thấy thế nào?”

Ông cụ bị con mình xem thường cũng không quan tâm, giọng nói của ông ấy vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng câu nói cuối cùng của ông ấy lại có chút cảm xúc không rõ, còn có thể cảm nhận được ý lạnh mơ hồ trong giọng nói.

Ba con bọn họ?

Môi mỏng của Hoắc Tư Tước nâng lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.

Cảm xúc của hắn tối qua dao động rất mạnh nên không suy nghĩ đến chuyện này, bây giờ bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ mới thấy đúng, hơn nữa chỉ sợ không phải muốn ba con họ xung đột hành động.

Ly gián lòng họ mới đúng.

”Lại là mấy cổ đông già kia? Hay là người trong Hoắc gia? Họ muốn thấy tôi phát bệnh, muốn đẩy tôi ra khỏi vị trí người cầm quyền Hoắc gia?”

”Anh câm miệng!”

Gân xanh trên trán ông cụ lập tức nổi lên: ”Chuyện này tôi sẽ điều tra, anh đừng có suy nghĩ về chuyện này nữa.”

Ông ấy thật sự không thích nghe câu cuối của hắn, vì để hắn có thể lên vị trí này, lúc đó ông ấy đã phải tốn rất nhiều công sức.

Cho dù là đối phó đám người kia hay đối phó với chính bản thân hắn.

Hoắc Tư Tước nâng chân rời đi.
 
Chương 549


Chương 549

”Anh đi đâu? Đừng đi tìm Hủ Hủ, tôi đã phái người đi tìm rồi, trước mắt anh về nhà một chuyến đi, buổi sáng Tiểu Vương gọi đến đây nói đứa nhỏ kia tìm không thấy mẹ nên khóc cả đêm, đã mang đến bệnh viện rồi.”

”Cái gì? Đứa nhỏ bị bệnh?”

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng thay đổi, sau đó hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

*

Nhược Nhược đúng là bị bệnh.

Nhưng cô bé không phải bệnh vì đã khóc cả đêm tìm mẹ, mà là bị bệnh rồi mới tìm mẹ cả đêm.

”Sao bây giờ các người mới đưa đứa bé đến? Rõ ràng đứa nhỏ bị dị ứng, may mà không nhiều, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.”

Lúc bác sĩ nhận Tiểu Nhược Nhược được đưa vào, nhìn cả người cô bé bị mẩn đỏ thì không khỏi đau lòng trách mắng.

Dì Vương nghe vậy cảm thấy vô cùng áy náy.

Sao dì ta lại biết Tiểu Nhược Nhược bị dị ứng chứ, hơn nữa tối qua dì ta cũng không cho cô bé ăn gì, chỉ ăn một chút rau hẹ rồi thôi.

Chẳng lẽ bé dị ứng rau hẹ sao?

Bác sĩ truyền nước cho Nhược Nhược, đứa nhỏ vì quá ngứa mà quấy khóc cuối cùng cũng mệt mỏi thiếp đi trên giường bệnh.

Nửa tiếng sau, Hoắc Tư Tước chạy đến bệnh viện.

”Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không biết đứa nhỏ bị dị ứng, tôi còn tưởng rằng bé bị muỗi cắn nên chỉ bôi thuốc chống muỗi cho bé, để con bé chịu khổ rồi, thật xin lỗi.”

Dì Vương thấy nam chủ nhân đến thì vừa tự trách vừa hối hận xin lỗi hắn.

Dị ứng?

Hoắc Tư Tước đi đến trước giường nhìn đứa nhỏ, qua một đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mũm mĩm đã gầy đi, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

”Sao con bé lại dị ứng? Ăn phải cái gì? Lúc trước mẹ con bé không phải đã báo cho chị biết rồi sao?”

”Không có, tôi chỉ cho con bé ăn một chút rau hẹ, bác sĩ nói do cái này, tiên sinh, cũng có người dị ứng với rau hẹ sao?” Dì Vương cũng rất phiền muộn.

Hoắc Tư Tước vừa nghe xong đã giật mình.

Vì hắn cũng dị ứng với thứ này.

Khi còn bé, trong nhà có làm sủi cảo, nhân bên trong là rau hẹ, hắn thấy ăn ngon nên đã ăn rất nhiều, kết quả hôm đó hắn phải nhập viện.

Từ đó trở đi, trong nhà không còn xuất hiện rau hẹ nữa.

Mà thứ như sủi cảo hắn cũng không ăn nữa, mãi cho đến khi Ôn Hủ Hủ được hắn mang về, cô luôn làm thứ này nên hắn mới phá bỏ nguyên tắc mà ăn.

”Anh chính là phụ huynh của đứa nhỏ?”

Lúc Hoắc Tư Tước đang đứng trước giường bệnh của Nhược Nhược nhìn giấy khám bệnh mà ngẩn người, y tá phụ trách Nhược Nhược đi vào, thấy hắn thì hỏi một câu.

Hoắc Tư Tước bỏ giấy khám xuống, gật đầu: ”Đúng, tình hình của đứa nhỏ sao rồi?”

”Tình hình của đứa nhỏ bây giờ đã ổn định, đây là giấy xét nghiệm máu của cô bé, nhóm máu của cô bé rất hiếm, là RHB-, anh và mẹ bé có ai là người có nhóm máu RH sao?”

Y tá đưa giấy xét nghiệm qua cho hắn.
 
Chương 550


Chương 550

Hoắc Tư Tước ngẩn người.

RHB?

Hắn biết nhóm máu của Ôn Hủ Hủ là RH, Hoắc Dận di truyền nhóm máu này của cô.

Nhưng đứa nhỏ này cũng là RHB?

Theo lí thuyết mà nói, ba của đứa nhỏ phải là nhóm máu B thì mới có khả năng lớn sinh ra đứa nhỏ mang nhóm máu RHB, không phải nhóm máu của hắn cũng là B sao?

Quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy.

”Tiên sinh? Anh sao vậy?”

”…Không sao, tôi biết rồi, mẹ của đứa nhỏ nhóm máu RH.” Hoắc Tư Tước dừng suy nghĩ, có chút bực bội nhận giấy xét nghiệm máu.

Chuyện này thì liên quan gì đến hắn chứ?

Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn đàn ông có nhóm máu B, hắn đúng là điên rồi mới có suy nghĩ hoang đường như vậy.

Hoắc Tư Tước không để ý chuyện này, hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, thấy không còn sớm nữa, hắn để dì Vương về chăm sóc hai đứa bé ở nhà.

Mà hắn thì ở trong bệnh viện chờ đứa nhỏ tỉnh lại.

”Mẹ…”

Đứa nhỏ ngủ không sâu giấc, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, vẻ mặt cô bé thỉnh thoảng rất uất ức, miệng nhỏ hơi bĩu, giọng nói ngây ngô nghẹn ngào.

Ở trong mơ vẫn còn gọi mẹ.

Gọi cái gì, cô ấy có cần con nữa đâu!

Tâm trạng Hoắc Tư Tước đột nhiên có chút bực bội, giống như có thứ gì đó đang chặn lại trong tim hắn, khiến hắn đau nhức đến mức không thở nổi.

Thật ra hắn biết rõ lần này rất tệ.

Người phụ nữ kia không bỏ được nhất là con, cô đã từng vì mấy đứa nhỏ mà đấu tranh với hắn, cho dù phải liều mạng cũng không từ bỏ.

Nhưng bây giờ cô cứ như vậy mà rời đi, ngay cả con cũng không cần.

Hoắc Tư Tước nhìn đứa nhỏ chằm chằm, đôi môi mỏng mím chặt, cứ như vậy hắn ngồi nhìn khuôn mặt giống hệt mẹ của cô bé, ngay cả động cũng không động.

Bên cạnh là giường bệnh của hai mẹ con nhà khác, họ thấy vậy thì bắt đầu bàn tán: ”Người ba này đúng là hiếm có khó tìm, bây giờ đã là 30 tết rồi mà còn một mình ở trong viện trông con.”

“Đúng vậy, đàn ông trẻ tuổi bây giờ khó có ai kiên nhẫn như vậy lắm.”

”Có lẽ không phải ba mà là cậu thì sao?” Cô gái trẻ tuổi đột nhiên nói.

”Sao có thể là cậu được chứ? Đây rõ ràng là ba, con nhìn khuôn mặt của cô bé kia đi, giống ba cô bé đến thế cơ mà!” Mẹ cô bé lập tức chỉ cho con gái mình.

Hai người đang bàn tán đột nhiên dừng lại, Tiểu Nhược Nhược ở bên kia đã tỉnh.

Hoắc Tư Tước đang tập trung suy nghĩ chuyện khác cũng không nghe được lời của họ.

”Tỉnh rồi sao? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”

Nhìn cô bé đã tỉnh lại, người đàn ông kiên nhẫn hơn so với mọi ngày, hắn đứng lên đi đến trước giường bệnh, cúi người sờ đầu cô nhóc.
 
Chương 551


Chương 551

Tiểu Nhược Nhược vừa tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn chưa khôi phục sức sống.

Nhưng đôi mắt to như thủy tinh kia khi thấy ba thì lập tức sáng lên: ”Chú, mẹ về rồi sao? Con muốn mẹ.”

Chưa được đến hai câu đã muốn tìm mẹ, hơn nữa trong giọng nói ngây ngớt còn mang theo âm mũi nghẹn ngào.

Trái tim Hoắc Tư Tước hơi siết lại.

Hắn suy nghĩ một lát, đưa tay bế cô bé xuống giường bệnh: ”Mẹ có chút việc nên bây giờ không thể tới, nhưng chú đồng ý với con, chẳng mấy chốc mẹ sẽ đến với Nhược Nhược thôi.”

”Thật sao?”

Đứa nhỏ bị ba ôm vào lòng, cũng không biết có phải vì ốm không mà lần này bé không kháng cự chút nào.

Cô bé vươn cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ ba.

Từ trước đến nay Hoắc Tư Tước chưa từng bế cô bé, lúc trước gì ghét bỏ nên chỉ dùng tay dắt hoặc dùng một tay tùy tiện bế lên, bây giờ hắn lại được ôm cơ thể mềm mại này vào lòng.

Đột nhiên trong lòng hắn có chút không cam tâm.

Vì sao đây không phải là con gái của hắn?

Nửa tiếng sau, hai ba con rời khỏi bệnh viện, đi vào một nhà hàng cháo dinh dưỡng.

”Con muốn ăn gì? Chú gọi cho con.”

”Ăn xong là có thể gặp mẹ sao?” Cục bột nhỏ được thả lên chiếc ghế gỗ to vẫn cố chấp hỏi.

Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy lên.

Nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành đứa bé: ”Đương nhiên, ăn xong rồi chúng ta mới có sức gặp mẹ, lúc đó mẹ mới không thể phát hiện Tiểu Nhược Nhược bị ốm, đúng không?”

”…”

Đôi mắt to của cô bé sáng lên, dường như cảm thấy ba nói rất có lí.

Thế là hai ba con chọn đồ, không bao lâu sau các món điểm tâm và cháo dinh dưỡng lên bàn, Hoắc Tư Tước cố ý múc cháo có thêm đậu đỏ cho cô bé, hắn đặt một bát nhỏ trước mặt bé.

Hoắc Tư Tước cũng cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Nhưng điều khiến hắn ngẩn người chính là đôi tay nhỏ nhắn mập mạp trắng trẻo của đứa nhỏ trước mặt ôm lấy bát cháo, sau đó bé cầm thìa, bắt đầu vụng về lấy hết đậu đỏ ra ngoài.

Hoắc Tư Tước: ”…”

Trong giây lát, đại não hắn như bị thứ gì đó đập mạnh đến choáng váng, hắn nhìn chằm chằm những hạt đậu đỏ bị bỏ ra ngoài, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được gì.

Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì ngẩng đầu lên nói: ”Chú, chú sao vậy?”

Hoắc Tư Tước vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn độn.

Rất lâu rất lâu sau hắn mới nghe được bản thân hỏi: ”Tại sao con lại bỏ đậu đỏ ra ngoài? Không thích ăn sao?”

Tiểu Nhược Nhược gật đầu: ”Đúng nha, không thích ăn, Nhược Nhược không thích ăn đậu, mẹ nói đậu có rất nhiều dinh dưỡng, Nhược Nhược nên ăn nhiều, nhưng mà chú, chú không biết đâu, mấy hạt đâu này khó ăn lắm.”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Đương nhiên hắn biết, vì hắn cũng không thích ăn, từ nhỏ đã không thích!
 
Chương 553


Chương 553

Nhưng Ôn Hủ Hủ sợ cậu không nhận nên đã lòng vòng bày ra cách này.

Haiz!

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch, một lúc lâu sau cô mới tiếp tục hỏi: ”Tôi nhờ anh tìm người nhà họ Ôn, anh đã tìm được chưa?”

Trì Úc lại gật đầu: ”Tìm được, nhưng sao Ôn gia các cô ít người vậy? Tôi tìm mãi mới tìm được một chú họ và một đứa nhỏ.”

”Ừm, Ôn gia chúng tôi đúng là ít người.”

Khóe miệng Ôn Hủ Hủ giật giật, trên khuôn mặt nhỏ không có tí sắc máu nào là sự bi thương.

Đúng vậy, nếu như nhiều người thì lúc quanh Ôn gia toàn là kẻ thù sẽ không đến mức không có ai đưa tay ra giúp.

Chỉ cần quen biết một chút sẽ không thành thế này.

Ôn Hủ Hủ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì Trì Úc nói đã tìm thấy một người của Ôn gia nên ánh mắt cô không còn cô đơn như trước.

Trong mắt cô nhiều thêm sự hi vọng, cũng càng thêm kiên định.

Hai ngày sau, Ôn Hủ Hủ đến Clear, sau khi được bạn tốt Chung Vãn giúp đỡ, cô lại lần nữa thay hình đổi dạng, thành công tiến vào giới tài chính.

Chỉ là cô không ngờ, trong bữa tiệc đầu tiên đi với Chung Vãn, cô lại gặp được Kiều Thời Khiêm đã lâu không gặp.

”Nancy, trùng hợp vậy? Em về rồi sao? Sao không nói với anh một tiếng? Anh còn tưởng em vẫn ở thành phố A đấy.”

Kiều Thời Khiêm mặc âu phục đi giày da, vẫn đeo chiếc kính gọng vàng quen thuộc kia, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như mây lập tức thay đổi, anh ta bỏ lại bạn gái đi cùng mình, đi về phía các cô.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Đúng vậy, cô cũng rất bất ngờ đó, sao anh ta cũng về rồi? Không phải anh ta làm tại Vân Đoan Nhất Phẩm gì đó ở thành phố A sao?

Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông đang vui mừng vì gặp được mình, cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười trên môi: ”Đúng vậy, vừa về, anh thì sao? Sao anh cũng quay về?”

”Anh?” Kiều Thời Khiêm nhún vai cười khổ.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Đột nhiên cô như hiểu ra chuyện gì đó, cô lập tức nói: ”Vì em sao? Hoắc Tư Tước ép anh rời đi sao?”

Kiều Thời Khiêm liên tục xua tay: ”Không phải không phải, thật ra anh cũng sớm có suy nghĩ sẽ không ở lại chỗ kia nữa rồi, quá cản trở con đường phát triển của anh, cho nên anh mới dứt khoát đến bên này.”

Lời vừa nói xong, bên ngoài thì đang phủ nhận nhưng thực ra anh ta đang dùng một cách cao cấp hơn để ngầm thừa nhận chuyện này.

Cao tay!

Đàn ông bây giờ đều biết diễn như vậy sao?

Trì Úc đang cầm champagne trên tay đứng cách đó không xa cảm thấy buồn nôn.

Ôn Hủ Hủ đương nhiên cũng hiểu, cho nên cô càng tức giận hơn.

”Tên khốn Hoắc Tư Tước này! Anh ta đúng là quá đáng, thật xin lỗi, Thời Khiêm, chuyện này là do em liên lụy đến anh, em không biết anh ta sẽ làm vậy.”

”Không sao, đúng rồi, hôm nay em đến đây có chuyện gì không? Nếu không có gì thì anh có mấy người bạn bên kia, anh có thể mang em đi gặp họ.”
 
Chương 554


Chương 554

”Bạn gì?”

”Cũng không phải danh nhân gì cả, chỉ làm ăn nhỏ thôi, nhưng nếu em muốn tiếp tục làm bác sĩ ở Clear, quen thêm họ cũng có lợi, có thể thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của em.”

Kiều Thời Khiêm đột nhiên trêu ghẹo, môi mỏng hơi nâng lên, phong thái dịu dàng thong dong, rất xứng với một người đàn ông lịch sự.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên.

Làm ăn?

Không không không, cô không cần họ tìm cô để chữa bệnh, cô cần là cần anh ta dẫn cô đi làm ăn.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ quyết định cầm rượu đi theo Kiều Thời Khiêm.

Chung Vãn không chung chủ đề với họ nên không đi theo, cô ấy cầm ly rượu đi nơi khác, nhưng không ngờ vừa quay người đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang vô cùng âm trầm.

”Rốt cuộc người đàn ông này là ai? Anh ta có ý gì với đồ ngốc nhà tôi?”

Lại là Trì Úc!

Chung Vãn nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của anh ta, đau đầu nói: ”Đồ ngốc nhà anh? Hủ Hủ với anh thân mật như vậy từ khi nào rồi? Cô ấy là gì của anh?”

Trì Úc thu ánh mắt lại, đôi mắt đào hoa nhìn thoáng qua Chung Vãn, nhìn đến mức cô ấy có chút hoảng loạn.

”Cô quản tôi? Tôi nói cho cô biết, anh ta tốt nhất đừng có suy nghĩ gì khác với cô ấy, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!” Trì Úc nói xong đùng đùng tức giận rời đi.

Cảm nhận của đàn ông đối với đàn ông đôi khi vẫn rất chuẩn.

Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ được Kiều Thời Khiêm mang theo giới thiệu, cô cũng làm quen được mấy người có thân phận tôn quý, mà mấy người kia đúng là những người cô cần.

Ôn Hủ Hủ vô cùng vui, trên đường về đều không ngừng chia sẻ chuyện này với Chung Vãn và Trì Úc.

Mãi cho đến khi về nhà, sau khi đẩy cửa vào, cô đột nhiên thấy người đàn ông đang vắt chéo đôi chân dài ngồi trong phòng khách.

”Rời khỏi anh em vui vẻ như vậy sao?”

Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn ở cửa, ánh sáng lẻ loi này không giúp căn nhà sáng hơn, ngược lại bóng đêm tối tăm bao trùm lấy người đàn ông kia khiến người khác nhìn thôi cũng thấy sợ.

Giống như ma quỷ xuất hiện vậy.

Tay chân Ôn Hủ Hủ lập tức lạnh buốt, cô chưa kịp suy nghĩ gì đã lùi về sau mấy bước, sau đó ”ầm” một tiếng ngã xuống đất.

Người đàn ông trong phòng: ”…”

Cô sợ anh?

Chỉ mấy ngày, cô học được cách trò chuyện vui vẻ với người đàn ông khác còn vừa thấy anh đã sợ như nhìn thấy ma quỷ?

Hoắc Tư Tước nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng đến giây phút này không thể nhịn được nữa, hắn tức giận nhìn người phụ nữ đang sợ hãi kia rồi đứng lên.

”Sao vậy? Ôn Hủ Hủ, em đang sợ anh sao?”

”…”

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trở nên bối rối.

Cô đương nhiên sợ hắn rồi!
 
Chương 555


Chương 555

Từ giây phút biết được chân tướng, cô đã sớm không liên quan đến hắn, nhưng cô cũng sợ hắn, cô sợ hắn sẽ bắt cô về, cô sẽ phải quay lại ngày tháng sống không thấy ánh mặt trời đó.

Nếu như vậy cô sẽ không làm gì được nữa.

Cô không thể nào vực dậy được Ôn gia, cũng không thể đền bù cho Đỗ gia, những sai lầm mà cô đã gây nên cũng không thể đền bù được.

Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông giống ma quỷ đang đi về phía mình, một lúc lâu sau cô kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói từng chữ: ”Anh muốn làm gì? Muốn đến bắt tôi về sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết, còn không tôi sẽ không để anh được như ý!”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.

Vậy mà cô lại lấy cái chết ra để dọa hắn?

Quanh người đàn ông lao đến đây trong đêm tối là khí lạnh dày đặc, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang đe dọa mình, ánh mắt đen không còn chút ánh sáng, tất cả đều là nguy hiểm lạnh lẽo, vô cùng dọa người!

”Bây giờ em dứt khoát với anh như vậy, em quên mất ngày trước em quấn lấy anh như thế nào rồi sao?”

”…”

Người Ôn Hủ Hủ run lên, khuôn mặt bằng lòng bàn tay trắng bệch.

Cô chưa từng.

Cho nên bây giờ cô càng hận bản thân hơn, nếu có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lao vào như trước nữa.

Ôn Hủ Hủ giận dữ nhục nhã đến cực điểm, cuối cùng thê lương nói: ”Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, sao tôi có thể quên được chứ? Vì quấn lấy anh nên tất cả mọi thứ của tôi mới mất hết đi như vậy, Ôn gia, Đỗ gia, còn cả chính bản thân tôi. Hoắc Tư Tước, bây giờ anh muốn nhắc nhở tôi tôi đã từng hèn hạ như thế này sao?”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hắn muốn phủ nhận bản thân mình không có ý này.

Nhưng người phụ nữ trước mắt đột nhiên trở nên khỏe bất ngờ, cô dùng sức đẩy hắn ra.

”Cũng được, hôm nay anh đã đến đây thì chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau. Hoắc Tư Tước, từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào nữa, tôi sẽ ủy thác cho luật sư mang thủ tục ly hôn đến cho anh, bây giờ anh có thể rời đi.”

Câu cuối cùng của cô lạnh như băng.

Ôn Hủ Hủ lúc này không còn sợ hãi, cũng không còn lúng túng nữa, sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cô dường như hoàn toàn biến thành một người khác.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên vô cùng đáng sợ.

Thật ra bây giờ hắn mới đến là vì muốn cho Ôn Hủ Hủ thời gian để tỉnh táo suy nghĩ lại, trong lúc xúc động con người có thể đưa ra rất nhiều quyết định không sáng suốt.

Cho nên hắn nguyện ý cho cô thời gian.

Nhưng hắn không ngờ, hắn chờ ba bốn ngày mới tìm đến mà cô lại nói với hắn một câu như vậy.

Hắn thật sự không thể được tha thứ sao?

Dù cho chuyện của Đỗ Như Quân chỉ là hiểu lầm? Cho dù chuyện ông cụ làm năm đó không liên quan đến hắn?

Người đàn ông vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang chìm vào bóng tối như bị giăng một màn sương mờ ảo, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mà hắn đang cố gắng che giấu rất lâu kia từ từ tuôn trào.
 
Chương 556


Chương 556

”Vì chuyện của Đỗ Như Quân nên em mới như vậy? Được, vậy anh nói cho em biết, anh đã điều tra, chuyện này không liên quan đến ba anh!”

”Không còn quan trọng nữa, Hoắc Tư Tước, tôi rất mệt mỏi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến Hoắc gia nữa, tôi chỉ muốn Ôn gia có thể đứng dậy một lần nữa, ba tôi sắp ra ngoài rồi.”

”Con cũng không cần?”

”…Không cần, đều cho anh!” Ôn Hủ Hủ dường như phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể nói những lời này, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại.

Bầu không khí lúc này như đóng băng.

Rốt cuộc một người có thể nản lòng thoái chí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?

Người đàn ông đứng kia cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ.

Trước giờ hắn là người chủ cần lật tay thôi cũng có thể khiến trời quang thành trời mưa, nhưng giờ phút này, hắn nghe câu nói này xong, hắn cảm thấy có gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng.

Ngay cả ngón tay đang xuôi bên người cũng run lên!

Vậy mà con cô cũng không cần.

Thứ cô đã từng coi là tính mạng…

Ôn Hủ Hủ vẫn luôn đợi hắn trả lời lại, vì khuôn mặt hắn đang chìm trong bóng tối nên cô không thấy rõ nét mặt cô, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là hành động của hắn.

Nhưng lúc này hắn lại không động dậy dù chỉ một chút.

Đúng vậy, hắn động cái gì?

Bây giờ chắc hắn đang rất vui, ba đứa nhỏ đều thuộc về hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn.

Ôn Hủ Hủ bi thương cười một tiếng, cô xoay người rời đi.

”Em đi đâu?”

Nhưng không ngờ cô mới động đậy một cái, người đàn ông đã lập tức đưa tay ra giữ lấy cô, sức mạnh lớn đến mức khiến cô khó chịu nhíu mày lại.

”Anh quản tôi đi đâu làm gì? Thả tôi ra!”

”Em nằm mơ đi! Ôn Hủ Hủ, anh nói cho em biết, đồ của anh, không có lệnh của anh thì mãi mãi là của anh.”

Người đàn ông đỏ bừng mắt gầm nhẹ, hắn giống như dã thú bị chọc điên, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ lại thì mạnh mẽ hôn xuống.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó bắt đầu giằng co: ”Ô… Hoắc Tư Tước… Anh cái người này… Đồ khốn, anh thả tôi ra…”

Hắn là thuốc độc, cô không thể dính vào được nữa, vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân từ bỏ, cô tuyệt đối không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ đó được!

Nhưng điều khiến cô hoảng loạn là cô càng giãy dụa thì hắn càng điên cuồng.

Thành phố Clear, trụ sợ chính Vân Đoan Nhất Phẩm.

Sau khi trở về, Kiều Thời Khiêm ném áo khoác sang một bên rồi nằm xuống sopha.

Hôm nay anh ta uống quá nhiều, nếu không gắng gượng chống đỡ thì có lẽ không về được.
 
Chương 557


Chương 557

Lúc này trợ lí anh ta cũng đến đây, thấy vậy thì vội vàng rót nước ấm đưa cho anh ta.

”Tiên sinh, anh không sao chứ? Sao anh lại uống nhiều rượu vậy? Bình thường anh không uống nhiều mà.”

Cậu ta đã đi theo anh ta rất nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì không nhịn được mà đau lòng.

Nhưng Kiều Thời Khiêm lại cười, ngẩng đầu dựa lên vào ghế sopha, vẻ mặt nhìn trần nhà vô cùng thỏa mãn.

”Vui vẻ nên uống nhiều chút cũng không sao.”

”Vui vẻ? Là vì tiểu thư Nancy sao? Cô ấy đã đến đúng không?”

”Đúng.”

Kiều Thời Khiêm không phủ nhận, sau đó cầm cốc nước trợ lí để bên cạnh lên uống một ngụm.

Trợ lí: ”…”

Cậu ta có thể nói gì nữa sao? Tiên sinh nhà cậu ta lúc nào cũng sáng suốt, chỉ duy nhất những chuyện liên quan đến người phụ nữ này thì anh ta sẽ đều trở thành một người khác.

Ví dụ như lần này, cậu ta thật sự không thể nào hiểu được, chỉ vì một người phụ nữ mà lại chơi lớn như vậy!

”Chuyện kia đã xong rồi sao? Trong khoảng thời gian này tôi đã hỏi thăm, cô Nancy đúng là một lại lần nữa tiến vào giới tài chính, đối tác trước đây, gia tộc Lôi Mông của cô ấy đã phá sản, bây giờ cô ấy muốn nhanh chóng vững chân trong giới thì chỉ sợ phải cần tìm một người có bối cảnh và thân phận mạnh hơn nữa mới được.”

”Ừm, cho nên đêm nay tôi mới uống nhiều rượu như vậy.”

Người đàn ông kia lại vui vẻ cười một tiếng.

Anh ta rất ít khi vui vẻ như vậy, cho dù bình thường anh ta luôn tươi cười với mọi người nhưng rất ít khi cười chân thành như thế này.

Trợ lí không nói gì, cậu ta thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.

”Đúng rồi, gần đây có chỗ nào chơi không? Sắp xếp một chút, ngày mai tôi dẫn Nancy và mấy người kia ra ngoài chơi một chút.”

”Được tiên sinh.”

Trợ lí quay đầu nhìn anh ta một cái, thầm ghi nhớ rõ chuyện này.

Mong anh ta cũng để ý chuyện công ty như này thì tốt.

Nhưng điều khiến hai người không ngờ là, sáng hôm sau, lúc trợ lí Kiều Thời Khiêm hẹn xong sân golf, gọi điện cho Ôn Hủ Hủ nhưng lại không hẹn được cô.

”Thật xin lỗi, Thời Khiêm, hôm nay em… có chút việc, không thể ra ngoài được.”

Ôn Hủ Hủ khó khăn từ chối trong điện thoại, nếu không phải tay đang cầm chăn thì cô chắc chắn sẽ đạp người đàn ông đang nằm bên cạnh xuống.

Khốn kiếp!

Kiều Thời Khiêm nghe xong không khỏi thất vọng: ”Không thể đẩy xuống sau được sao? Bọn họ rất khó gặp mặt, đặc biệt là ngài Lâm n, ông ấy là người đứng đầu phố Wall bên kia đó.”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô còn chưa kịp nói gì thì một bàn tay to đột nhiên xuất ở trong chăn kéo cơ thể mềm mại của cô lại, chỉ trong nháy mắt cô đã bị kéo về phía sau, giọng nói cũng thay đổi: ”Không được không được, chúng ta hẹn lần sau đi…”
 
Chương 558


Chương 558

”Có hẹn? Mới sáng sớm đã nói chuyện với đàn ông? Tối hôm qua anh không cho em ăn no sao?”

Giọng đàn ông khàn khàn mang theo sự gợi cảm vang lên như có như không ở đầu dây bên kia.

Kiều Thời Khiêm như bị đánh mạnh vào người một cái!

Anh ta còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã vội vàng cúp máy, anh ta cầm chặt điện thoại ngồi trước một bàn đồ ăn thơm phức, một giây sau, điện thoại trong tay bị anh ta ném xuống vỡ tan tành.

”Tiên sinh, ngài sao vậy?” Trợ lí nghe thấy tiếng động thì vội chạy đến, thấy vậy giật mình kêu lên.

Nhưng Kiều Thời Khiêm lại không nói gì.

Anh ta nhìn về một chỗ nào đó, ánh mắt là sát khí như bão tố cấp mười.

Hoắc Tư Tước!

Hoắc Tư Tước!

Không sai, người cắt ngang điện thoại của bọn họ chính là Hoắc Tư Tước.

Nhưng bây giờ hắn đã bị Ôn Hủ Hủ đạp xuống giường, sau một đêm bị giày vò, vào lúc tên khốn này lại chuẩn bị làm loạn, Ôn Hủ Hủ cuối cùng tức giận, chống eo đá bay hắn xuống giường.

”Cút!”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Sau một đêm được thỏa mãn, tâm trạng người đàn ông vô cùng thoải mái, cho dù bị đạp xuống cũng không hề tức giận.

”Được, anh cút, nhưng có phải em nên lấy quần áo cho anh trước không?”

”Cái gì?”

”Em nhìn đi, quần áo của anh tối qua đã bị em xé nát, chẳng lẽ em để anh đi ra ngoài như thế này? Anh không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng mà chủ thuê của em…”

Đồ biến thái chết tiệt này, không ngờ hắn nói đến đây còn bò dậy từ dưới đất, trần truồng đứng trước mặt Ôn Hủ Hủ.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn qua nơi nào đó không được che đậy của hắn rồi lập tức dời mắt, máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, cô hận không thể chọc mù mắt mình.

”Hoắc Tư Tước, con mẹ nhà anh… Anh chờ đấy, tôi nhất định sẽ thiến anh, cái đồ bệnh tâm thần!”

Sau đó cô ôm chạy trối chết.

Người đàn ông người không mảnh vải che thân đứng đó thấy vậy thì khóe miệng nâng lên, ý cười trên mặt ngày càng rõ hơn.

Đấu với hắn?

Ôn Hủ Hủ trốn ra khỏi nhà, không biết đi đâu nên đành phải đến nhà Chung Vãn.

Lúc này Chung Vãn đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô hồn bay phách lạc xông vào như vậy thì giật mình: ”Nancy? Cậu sao vậy? Mới sáng ra đã bị quỷ đuổi rồi à?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Quỷ đâu mà quỷ?

Đây là tên khốn kiếp đáng sợ hơn cả quỷ đấy được không?

Ôn Hủ Hủ bình ổn tâm trạng, chịu đựng sự khó chịu ở nơi nào đó giữa hai chân.

”Không sao, cậu đang làm gì vậy? Trì Úc đâu? Hôm nay anh ấy phải đi đón Ôn Cận, đừng đi muộn.”

”Sao tôi biết được? Tối hôm qua sau khi trở về anh ta đã nhốt mình trong phòng, có trời mới biết anh ta đi ngủ lúc mấy giờ.”
 
Chương 559


Chương 559

Chung Vãn tức giận nhìn thoáng qua tầng trên.

Vì chỗ Ôn Hủ Hủ thuê quá nhỏ, giao thông lại không tiện nên cô để Trì Úc ở chỗ Chung Vãn.

Nhị thiếu gia như Trì Úc không lớn lên như những đứa trẻ khác, đã hơn hai mươi tuổi nhưng từ nhỏ ở Trì gia đã được Hoắc Anh Nga cưng chiều, ở Hoắc gia cũng được cậu đối xử đặc biệt.

Nên người này vẫn không biết đến cuộc sống củi gạo dầu muối là gì, chơi gì vẫn cứ chơi, phóng túng vẫn cứ phóng túng.

Ôn Hủ Hủ lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể đi lên.

“Trì Úc? Anh dậy chưa? Cần phải dậy đi đón Ôn Cận rồi.”

“……”

Ôn Hủ Hủ gõ cửa một lúc lâu, mới nghe được tiếng lầu bầu truyền ra từ trong phòng: “Biết rồi.”

Cô nghe thấy vậy, lúc này mới đi xuống.

Về chuyện của Ôn Cận, Ôn Hủ Hủ có dự định nếu cậu bằng lòng đi theo cô, vậy thì kể từ bây giờ để cho cậu làm trợ lý của cô, cô dự định tiến vào giới tài chính gây tiếng vang trước, còn Ôn Cận thì phụ trách quản lý tài chính giúp cô.

Nghe nói Ôn Cận học chuyên ngành kế toán.

Một giờ sau Trì Úc mới ra khỏi cửa.

Nhưng anh ta không ngờ tới giữa đường lại bị một người chặn lại.

“Mẹ kiếp, cậu tới đây khi nào? Hành tung của bọn tôi đã giấu kỹ đến mức này rồi, vậy mà cậu còn có thể tìm được tới đây nhanh như vậy? ĐM mũi cậu là mũi chó sao?”

Trì Úc nhìn thấy người chặn mình, anh ta ngồi trong xe chửi thề!

Hoắc Tư Tước cười lạnh lùng không nói gì, hắn búng ngón tay ngay lập tức ở sau lưng hắn xuất hiện mấy bóng đen xông về hướng Trì Úc.

Mẹ kiếp, đừng có bảo là tên này muốn giết anh ta đấy chứ?

Trì Úc bị dọa sợ, mở cửa xe trực tiếp thú nhận: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi không làm gì gây hại cho cậu mà.”

“Bắt cóc vợ tôi không tính sao?”

“Hừ! Đó là vợ cậu sao? Đó rõ ràng là vợ cũ của cậu mà!” Trì Úc kêu to, kiên quyết không thừa nhận tội danh Hoắc Tư Tước tùy tiện gán cho anh ta.

Tuy nhiên điều làm cho anh ta tuyệt vọng chính là sau khi Hoắc Tư Tước nghe anh ta kháng nghị, lại trực tiếp ném tới trước mặt anh ta một quyển sổ nhỏ màu đỏ.

“Nhìn cho kỹ, xem cô ấy có phải là vợ cũ của tôi không?”

“……”

Trì Úc không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa anh đào trong nháy mắt giống như mất đi ánh mặt trời, ảm đạm đến mức không còn chút máu.

Bọn họ vẫn là vợ chồng?

Vậy tại sao? Tại sao người đàn ông này lại đối xử với cô như vậy? Hắn không biết cô đã đánh đổi như thế nào vì hắn sao?

Hốc mắt Trì Úc đỏ lên, anh ta nhớ tới dáng vẻ tiều tuỵ thất thần của cô đến tìm anh ta vào đêm hôm đó, nó làm cho lòng ngực anh ta vô cùng bi thương, nỗi căm phẫn đột nhiên cũng tăng vọt lên.
 
Chương 560


Chương 560

“Được, cho dù cô ấy không phải là vợ cũ của cậu, vậy cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy sao? Cô ấy là người không phải là đồ vật, cậu dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy như vậy? Hả?”

“……”

Hoắc Tư Tước nheo mắt nhìn Trì Úc.

Quả nhiên hắn đoán không sai, Trì Úc lại còn dám nhớ nhung người phụ nữ của hắn.

Hắn bước tới bên cạnh xe, đứng nhìn chằm chằm anh ta, không hề tức giận nhưng khuôn mặt đẹp trai phủ đầy sương giá lại đang tỏ rõ thái độ của hắn.

“Đó chỉ là một hiểu lầm, tôi tới đây chính là để giải quyết chuyện này với cô ấy.”

“Hiểu lầm? Cậu nói cậu đã giết con gái của cậu cô ấy, là hiểu lầm? Ai tin?” Trì Úc cười nhạt.

Hoắc Tư Tước nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa đã không kiềm chế được.

Tên khốn này đúng là thiếu đòn, nhiều lần bắt cóc người phụ nữ của hắn, là ai cho anh ta lá gan này?

Hơn nữa điều làm cho hắn ghen tị nhất chính là người phụ nữ chết tiệt kia lại coi anh ta là người đáng tin cậy nhất, hai lần bọn họ bộc phát khủng hoảng cô đều đi tìm cái tên khốn kiếp này!

Hoắc Tư Tước buộc bản thân phải bình tĩnh trước.

“Tôi nói không có là không có, có tin không thì tuỳ anh, bây giờ tôi muốn hỏi anh gần đây cô ấy làm gì? Kế hoạch của cô ấy là gì?”

“Xì! Cậu đang hỏi tôi à? Tôi cứ không…”

Chữ “nói” còn chưa kịp ra khỏi miệng, cửa xe của Trì Úc đã bị mở ra, sau đó hai người mặc đồ đen vừa nhìn đã biết có võ, trực tiếp lôi anh ta ra khỏi xe.

“!!!”

“Trì nhị thiếu gia, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn trả lời tổng giám đốc, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại Trì lão phu nhân và gia đình anh trai chị dâu của cậu nữa.”

Người mặc đồ đen lạnh lùng nói ở bên tai Trì Úc.

Trì Úc nghe xong muốn nổi điên ngay tức khắc.

Tên khốn kiếp này!

Nhưng anh ta không có cam đảm, anh ta chưa từng sợ bất kỳ ai ở hai nhà Hoắc Trì ngoại trừ cái tên chết tiệt trước mắt này.

Tức chết anh ta rồi…

Cuối cùng Trì Úc được đưa đến một quán cà phê, sau đó anh ta buộc phải nói ra kế hoạch của Ôn Hủ Hủ.

“Cô ấy sẽ không làm chuyện gì gây hại cho Hoắc thị các người, cô ấy chỉ muốn trở lại giới tài chính, sau đó trợ giúp nhà họ Ôn làm lại từ đầu, loại người như cô ấy có thể có suy nghĩ xấu gì với cậu với nhà họ Hoặc của cậu chứ?”

Khi Trì Úc nói đến câu cuối cùng, dường như anh ta đang chất vấn với vẻ đau thương căm phẫn.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước cứng đờ, không lên tiếng.

Quả thật anh ta nói không có sai, Ôn Hủ Hủ có thể có suy nghĩ xấu gì chứ?

Tuy nhiên cô lại muốn đầu cơ tài chính một lần nữa!

Sắc mặt Hoắc Tư Tước trở nên rất khó coi.

“Một mình cô ấy?”
 
Chương 561


Chương 561

“Nếu không cậu cho rằng còn có ai? Cậu nghĩ cô ấy không thể sao? Haha, tôi nói cho cậu biết vậy thì cậu đã sai lầm lớn rồi, cậu không hề biết điểm mạnh thực sự của cô ấy là gì!”

“……”

Hoắc Tư Tước im lặng.

Đương nhiên hắn biết cô thật sự giỏi ở điểm nào.

Tuy nhiên vì sao Trì Úc biết, còn hắn mãi cho đến gần đây mới biết được chuyện này, chẳng lẽ năm đó bọn họ đã thân thiết đến mức độ này rồi sao?

Hoắc Tư Tước không thể khống chế được nữa, cảm giác ghen tị trong lòng lại tăng vọt lên.

“Năng lực có mạnh đến đâu thì sao chứ? Giới tài chính há là nơi cô ấy muốn chen chân vào là có thể chen chân vào sao? Lúc trước cô ấy đã từng hợp tác với gia tộc Lôi Mông, chẳng qua cũng chỉ dựa vào một chút may mắn mà thôi, nếu thật sự muốn đặt chân vào cái vòng tròn này, mà không có vốn liếng khổng lồ thì làm sao dám đặt chân vào chứ?”

Giọng điệu Hoắc Tư Tước cực kỳ sắc bén, vẻ mặt trở nên âm u trước nay chưa từng có.

Trì Úc không hiểu gì cả, anh ta bị dọa sợ khi nhìn thấy hắn như vậy.

“Cái gì… Ý cậu là sao? Cô ấy có bản lĩnh, tiến vào vẫn rất khó sao?”

“Anh nói xem?”

Hoắc Tư Tước cực kỳ tức giận nở nụ cười lạnh lẽo.

Trì Úc ngay lập tức im lặng.

Anh ta thật sự không hiểu, nhưng anh ta biết Hoắc Tư Tước mỗi ngày đều xử lý chuyện của Hoắc thị, cũng không biết có bao nhiêu thương nhân đã chết trên tay hắn.

Có lẽ, hắn sẽ hiểu.

Đúng vậy, đầu cơ tài chính nếu nói dễ nghe một chút là để giúp người dân lập kế hoạch đầu tư và quản lý tài chính.

Nhưng mà nếu nói thẳng ra thì chính là những kẻ lừa đảo, kiếm được chênh lệch giá từ khoản đầu tư của người khác vào hạng mục này, còn người lợi hại hơn chút thường sẽ làm mánh khóe ở trong một số công ty lớn chính quy, một khi bị bọn họ khoan lỗ thì công ty sẽ bị bọn họ chơi cho đến chết.

Cho nên trong những công ty lớn thật ra đều có bộ phận chuyên môn đối phó với những người này.

Đặc biệt là một đế chế kinh doanh như Hoắc Thị.

Trì Úc cũng không biết Hoắc Tư Tước rốt cuộc là có ý gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, anh ta nhịn không được đã nói một câu: “Cậu cũng đừng lo lắng, tối hôm qua chúng tôi đã đi đến một buổi dạ tiệc trong giới tài chính, cô ấy cũng rất may mắn đã tìm được người rồi.”

“Ai?”

“Nghe nói tên là Lâm n, cậu có biết không?”

“Lâm n?” Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi, hơn nữa sự lạnh lẽo trong mắt hắn càng lạnh lẽo hơn vừa rồi.

“Lâm n? Sao cô ấy có thể biết ông ta? Ai đã móc nối cho cô ấy?”

“Một luật sư tên là Kiều Thời Khiêm, cậu… rốt cuộc cậu sao vậy? Sao lại có vẻ mặt như muốn giết người vậy, trong này rốt cuộc có mánh khoé gì sao?”

Trì Úc nhìn nét mặt này của hắn, không thể không hỏi.

Thế nhưng không có bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt lúc này của Hoắc Tư Tước, quả thực có thể nói là dùng hai chữ ma quỷ để hình dung, đặc biệt đáng sợ.

Lâm n, thực sự là nhà tài chính lớn nhất Phố Wall.

 
 
Chương 562


Chương 562

Tuy nhiên người này không làm rõ ràng, mà triệu tập một đám thuộc hạ đầu cơ với ông ta, mười mấy năm qua ở Phố Wall tương đối lộng hành.

Ngay cả Hoắc thị, lúc ông cụ Hoắc quản lý cũng đã nếm trải thiệt thòi trên tay ông ta.

Tuy nhiên người phụ nữ này lại có thể quen biết ông ta.

Kiều Thời Khiêm!

Sao hắn có thể không biết người này chứ?

Lúc ấy ở thành phố A hắn còn suýt chút nữa muốn ăn tươi nuốt sống Ôn Hủ Hủ vì tên này.

Hắn còn tưởng rằng anh ta biết điều đi rồi, không nghĩ tới là trốn đến đây, Ôn Hủ Hủ chạy tới đây lẽ nào đã cấu kết từ trước với anh ta rồi?

Nếu như vừa rồi hắn nghe nói có người giúp Ôn Hủ Hủ, hắn cực kỳ cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại hắn nghe thấy cái tên này gần như có thể dùng từ huỷ diệt trời đất để hình dung.

“Răng rắc”, ngay cả ly cà phê trong tay cũng bị hắn bóp nát.

Trì Úc thấy vậy cực kỳ hoảng sợ: “Cậu… cậu đang làm gì vậy? Đừng có nói cậu muốn đi giết anh ta đấy nhé?”

Anh ta vẫn còn có chút hiểu biết về Hoắc Tư Tước.

Hoắc Tư Tước âm u nhìn về phía anh ta: “Không được sao?”

Mẹ kiếp!

Trì Úc muốn quỳ lạy với hắn rồi!

“Đương nhiên là không thể! Đầu óc cậu bị úng nước à? Nếu cậu giết anh ta, đồ ngốc kia sẽ tha cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết cô ấy chắc chắn sẽ giết cậu.”

Lời này có sức sát thương quá lớn, dường như trong nháy mắt Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm anh ta, hắn lại có loại cảm giác không thể thở nổi, có cái gì đó bị kẹt ở trong cổ họng.

Cô sẽ giết hắn?

Vì Kiều Thời Khiêm kia?

Trong lồng ngực hắn giống như bị người nào đó đâm mạnh một cái, hắn rất không muốn thừa nhận nhưng dựa theo tình hình hiện tại, thì lời của Trì Úc thật sự không sai chút nào.

Ngay cả khi tối hôm qua bọn họ vừa lên giường với nhau.

Sự tuyệt vọng ập đến như thuỷ triều, một người đàn ông cao lớn lại cảm thấy bất lực đến mức ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.

“Tôi biết cậu hiện tại rất lo lắng, nhưng nếu như cậu thật sự không muốn đồ ngốc kia không gặp cậu nữa thì cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp khác sao?”

Trì Úc cuối cùng vẫn mềm lòng khuyên hắn.

Một lúc lâu Hoắc Tư Tước cũng không lên tiếng.

Đợi một lúc cho đến khi Ôn Hủ Hủ gọi điện thoại tới hỏi Trì Úc, đón được Ôn Cận chưa?

Trì Úc: “Sắp rồi, hiện tại tôi đang trên đường, khi nào đón được sẽ nói cho cô biết ngay, đúng rồi, em họ cô trông như thế nào cô biết không? Gửi cho tôi một bức ảnh.”

Trì Úc bảo Ôn Hủ Hủ gửi một tấm ảnh tới.
 
Chương 563


Chương 563

Hoắc Tư Tước đang ngồi ngơ ngác một lúc lâu, hắn nghe thấy vậy ánh mắt ngay lập tức chuyển động.

“Em họ?” Một lúc sau chờ Trì Úc cúp điện thoại, hắn mới hỏi.

Trì Úc vừa thu dọn đồ đạc, vừa trả lời: “Con trai út của chú họ của cô ấy, tên là Ôn Cận, cô ấy muốn bồi dưỡng cậu ta để sau này cùng nhau góp sức giúp nhà họ Ôn vực dậy như xưa.”

“……”

Ý tưởng này thật ra không tệ.

Doanh nghiệp gia đình cần nhất chính là người đáng tin, mà người trong dòng họ chắc chắn là tốt nhất.

Đào tạo?

Đó có phải là đi theo như hình với bóng không?

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tư Tước giống như phủ một lớp sương trắng, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt xám xịt nảy giờ lại sáng ngời lên.

“Anh không cần đi đón, để tôi đi đón.”

“A?” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp Trì Úc đột nhiên trợn tròn: “Cậu đi đón? Cậu… cậu đang cố làm gì vậy?”

“Gặp cậu ta xem cậu ta có tư cách làm người kế nhiệm nhà họ Ôn không?”

Hắn khôi phục bình tĩnh, cuối cùng chỉ để lại cho Trì Úc một câu như vậy.

Trì Úc nghe hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ không hỏi nữa.

Bởi vì cái khác có lẽ Hoắc Tư Tước không được, nhưng về việc nhìn người kế nhiệm thì chắc chắn không ai có ánh mắt nhìn người giỏi hơn hắn.

——

Ôn Hủ Hủ đợi ròng rã suốt ba giờ mới nhìn thấy được người em họ của cô.

Cô phát điên!

“Trì Úc, anh làm gì vậy? Bảo anh đi đón người mà lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng người bị lạc rồi, anh có biết tôi sốt ruột thế nào không?”

“……”

Da đầu Trì Úc tê dại một trận.

Trì Úc thấy không còn cách nào khác, đành phải nói cho cô biết: “Tôi gặp Hoắc Tư Tước, tên đó vậy mà đã tìm được nơi này rồi, nhưng cô yên tâm hắn đã đi rồi, tôi cũng không nói cho hắn biết cô đang ở đây.”

“……”

Trong chốc lát cô không biết nên nói gì.

Người đàn ông chó chết kia đã sớm tìm được cô rồi, hắn còn quấn lấy cô một đêm, Trì Úc lại có thể ngây thơ cho rằng anh ta không nói thì Hoắc Tư Tước sẽ không tìm được cô sao?

Ôn Hủ Hủ một lời khó mà nói hết.

Khi hai người đang căng thẳng, Ôn Cận được đón về xấu hổ đi tới: “Chị, vậy… em để hành lý ở đâu?”

“À cái này, em giao cho chị Chung Vãn là được rồi, đúng rồi, em đói bụng rồi phải không, bọn chị đã nấu cơm xong rồi, bây giờ dọn ra cho em ha.”

Ôn Hủ Hủ cay cay chóp mũi khi được người khác gọi một tiếng chị, một giây sau, lực chú ý của cô đều đổ đồn lên người em họ này.

Còn chàng thanh niên cao gầy ngây ngô chưa ra xã hội này thì sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom