Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 160


Chương 160

Hoắc Dận quyết định chờ Hoắc Tư Tước trở về, sẽ nói chuyện này với hắn.

Nhưng cậu không biết là ngay chiều hôm nay, vì nhà trẻ xảy ra sự việc làm Cô Hạ mất điểm, cô ta đã đến tận công ty tìm Hoắc Tư Tước.

——

“Cô Cố, cuối cùng cô cũng tới? Lâu rồi không thấy cô, cô đi đâu vậy?”

“Đúng vậy, cô Cố đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô.”

“……”

Sau khi Cố Hạ vừa tới, thái độ của mọi người hoàn toàn khác với lúc Ôn Hủ Hủ đi vào. Ôn Hủ Hủ không chỉ không ai hỏi thăm, nhân viên văn phòng duy nhất bắt chuyện với cô, còn tưởng rằng cô là bảo mẫu của Hoắc Dận.

Nhưng sau khi người phụ nữ này tới, lập tức nhận được lời khen ngợi như sao hạng A. Những người của tập đoàn Hoắc thị, bất luận là nhân viên lễ tân hay là thành viên công ty đều đi lại.

Vây lấy cô ta.

Cũng đúng, năm năm qua, cô ta đi theo Hoắc Tư Tước thì mọi người trong công ty đều đã ngầm thừa nhận cô ta là tổng tài phu nhân.

Cố Hạ thỏa mãn với hư vinh đạt được. Thế nhưng, cô ta vì không muốn cho mình vui mừng quá mức. Sau khi xảy ra chuyện hôm nay cô càng phải tỏ ra chán nản.

Sau khi Cô Hạ đi lên, những người có mặt ở phòng tổng giám đốc nhìn thấy cô cũng hết sức cung kính cúi chào.

Cô gật đầu, hỏi: “Hoắc tổng của các cô.. đang ở văn phòng sao?”

“Cô Cố tìm Hoắc tổng có việc gì sao? Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc.”

Lúc này Lâm Tử Dương không ở văn phòng tổng giám đốc, người phụ trách sau khi nghe Cố Hạ muốn gặp Hoắc Tư Tước, cô ta lập tức cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại bàn của Hoắc Tư Tước.

Đây đúng là phương thức gặp Hoắc Tư Tước, chỉ cần có người tới tìm hắn, nhất định phải hẹn trước, sau đó được hắn cho phép mới có thể đi vào.

Kể cả Cố Hạ cũng vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tất nhiên, Cố Hạ không biết mấy hôm trước, lúc Ôn Hủ Hủ tới đây không cần phải đặt lịch mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lòng Cố Hạ lần này khá nhẹ nhảm khi cô ta chỉ đợi khoảng vài phút Hoắc Tư Tước đã đồng ý gặp cô ta, cô ta vô cùng kích động xách túi đi vào.

“Tư Tước, em… em tới xin lỗi anh. Hôm nay, em nhận được điện thoại từ nhà trẻ, em thật sự không biết thì ra là con trai của phu nhân thư ký trưởng đánh Dận Dận trước. Khi tới nhà trẻ em thấy vết thương của đứa nhỏ kia, sợ nó lại liên lụy đến thanh danh của công ty nên vội vàng nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa trước, Tư Tước, em thật sự… không cố ý.”

Cố Hạ lã chã khóc đem ý định đến đây nói ra, vẻ mặt áy náy cùng tự trách làm cho người ta thấy thật sự không đành lòng trách cứ.

Đúng vậy, nếu như không phải biết sự thật có lẽ với bộ dáng trung thực kèm chút yếu đuối của cô ta sẽ khiến người ta phải mềm lòng.

Đáng tiếc, hiện tại đã không còn như trước kia.
 
Chương 161


Chương 161

Hoắc Tư Tước lạnh lùng thu hồi ánh mắt: “Đây chẳng lẽ là lý do cô luôn trốn tránh? Hoắc Dận là người như thế nào, cô chăm sóc nó suốt năm năm, cô sẽ không biết?”

Giọng Hoắc Tư Tước cực kỳ lạnh lùng, giống như đầm nước sâu.

Chất lỏng trong hốc mắt Cố Hạ trong nháy mắt không rơi xuống được nữa khuôn mặt cũng trắng đến đáng sợ.

“Không…… không phải như vậy, Tư Tước, em……”

“Cố Hạ, chuyện này tôi đã không tìm cô hỏi tội thì cô nên biết ơn đi. Ít ra tôi cũng để lại mặt mũi cho cô là tốt lắm rồi. Cô có biết điều gì khiến tôi không thể tha thứ cho cô không?”

Hoắc Tư Tước bỗng nhiên nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta lạnh thấu tim.

Cố Hạ run rẩy không nói được lời nào!

“Là con trai tôi, thật ra có một chuyện Ôn Hủ Hủ nói rất đúng, nếu cô thật sự coi nó là con của mình và không nghĩ đến thứ khác. Thì trước khi nghĩ đến việc giữ thể diện thì việc đầu tiên là xem Dận Dận như thế nào. Cô không thấy cô thực sự rất dối trá sao?”

Câu cuối này, có thể nói Hoắc Tư Tước đã rạch rõ khoản cách với cô ta!

Ngay lập tức Cố Hạ cảm thấy như mặt mình bị ăn một cái tát, sắc mặt hết đỏ bừng rồi trắng bệch.

Ôn Hủ Hủ! Lại là Ôn Hủ Hủ!!

Cố Hạ nhìn chằm chằm người đàn ông không có chút ấm áp này, cũng không cảm nhận được nửa tia tình cảm. Trong lòng cô ta cực kỳ hoảng sợ giống như bóng tối ùn kéo đến, bao phủ cả người cô.

Phải làm sao bây giờ? Hắn mới có thể quay đầu?

Phải làm sao bây giờ? Cô ta mới có thể nắm chặt hắn hơn nữa?

Hai tròng mắt Cố Hạ hạ xuống, ngón tay dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay mình, chợt, hốc mắt cô đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống.

“Đúng, em thừa nhận không coi Dận Dận là con của mình. Bởi vì, em vẫn luôn muốn có một đứa con của chính mình!”

“Cô nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước đã không để ý đến cô ta nữa, nhưng khi nghe được những lời này ánh mắt đột nhiên lại ngẩng lên: “Con của cô?”

Cố Hạ tiếp tục đánh bạo: “Đúng vậy, con của em. Hoắc Tư Tước, anh có biết một người phụ nữ theo anh suốt năm năm, ngay cả chạm cũng không được anh chạm qua. Anh biết đây là loại cảm giác gì không?”

Hoắc Tư Tước: “……”

Chỉ một câu, trên mặt của hắn cũng đã tương đối khó coi.

Nhưng mà, làm sao người phụ nữ này có thể dừng lại? Lúc này, cô ta đang muốn nói đến cùng!

“Là khủng hoảng, là sợ hãi, là loại cảm giác mỗi tối trong lúc ngủ đều mơ thấy anh không cần em nữa. Cô gái đã viết thư cho anh suốt mười năm đểđể dưới tàng cây ngọc lan kia là em, nhưng mà Hoắc Tư Tước, năm đó em thà trốn tránh cũng không muốn anh tìm thấy em, chính là sợ có một ngày như hôm nay, anh biết không?”

Cố Hạ lộ ra vẻ muôn phần bi ai. Nói đến chỗ kích động cô còn mở túi ra, đem một thứ lấy ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt Hoắc Tư Tước liền híp lại.

 
 
Chương 162


Chương 162

Không phải thứ gì quý giá, cũng chỉ là một cây bút máy kiểu cũ, cây bút máy được gói trong một cái khăn tay không quá đặc biệt. Cây bút này nhìn qua chắc cũng hơn mươi năm, nó cũ đến mức hắn không còn thấy hình dạng gốc của nó.

Nhưng Hoắc Tư Tước liếc mắt một cái liền thấy ở góc khăn có một đóa bạch ngọc lan.

Bỗng những ngón tay khẽ cong lại.

“Em chưa từng nghĩ tới muốn trèo lên giường của anh, cho nên năm đó mặc dù em viết thư cho anh nhưng không xuất hiện. Sau đó là anh đến tìm em, anh nói anh nợ em mười năm, sau này anh sẽ trả lại cho em vô số cái mười năm. Cũng chính vì câu nói đó mà em đã theo anh về Hoắc Thị. Tư Tước, những lời đó anh quên rồi sao?”

Cố Hạ tiếp tục nói, càng nói cô ta càng khóc càng dữ dội. Nói dài đến mức không thở được.

Hoắc Tư Tước lại bóp chặt ngón tay!

Hắn đúng là một người đàn ông có khả năng tự kiềm chế rất tốt. Hơn nữa, hắn cũng rất rõ ý đồ của người phụ nữ này. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là vào lúc này, nhìn màn trình diễn vụng về của cô ta, anh ta lại không có bất kỳ biểu hiện gì.

“Cô rốt cuộc muốn cái gì?”

“Hả?”

Cố Hạ đang khóc như mưa bị câu nói lạnh như băng này cắt đứt, ngay cả khóc cũng quên khóc.

Cô ta muốn gì?

Cô ta đương nhiên là muốn một lần nữa trở lại bên cạnh hắn, càng muốn trở lại như trước kia.

Cố Hạ vội vàng, ngay cả nước mắt trên mặt mình cũng không kịp lau: “Em không muốn gì cả, em chỉ muốn anh cho em thêm một cơ hội, để em đến vịnh Thiển Thủy bù đắp thật tốt…”

“Không cần. Cố Hạ, cô nghe cho rõ đây. Tôi đáp ứng cô bất cứ chuyện gì, nhưng con trai tôi, tuyệt đối sẽ không để cho cô chạm vào!”

Hoắc Tư Tước không chút lưu tình mà cự tuyệt.

Cố Hạ nghe được, khuôn mặt vừa mới lóe lên một tia hy vọng lại bị dập tắc. Không còn cách nào, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lui một bước. Tốt nhất tiếp theo là đổi sang điều kiện khác.

“Em không thể đi vịnh Thiển Thủy. Nhưng Tư Tước, em muốn gặp anh mỗi ngày. Hay là anh cho em đến công ty làm việc, anh tùy tiện an bài cho em một chức vị là được rồi, có thể hay không?”

“Đến công ty?”

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm Cố Hạ, lần này không nói gì nữa.

——

Ôn Hủ Hủ nghe Hoắc Dận muốn cô đến tập đoàn Hoắc thị làm việc thì đã là sáng hôm sau.

Vừa nghe thấy đôi mắt đen của Ôn Hủ Hủ mở to: “Tại sao phải để dì đến công ty của ba con làm việc? Dì có công việc, dì là bác sĩ, có thể đi bệnh viện tìm việc làm.”

Hoắc Dận đã đeo cặp sách nhỏ trên lưng liền ngẩng đầu lên: “Dì đi làm, con đi nhà trẻ.”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ ngây người!

Không, tại sao Hoắc Dận lại đi nhà trẻ? Chẳng lẻ là vì muốn ép cô đến công ty của ba cậu làm việc sao? Sáng nay tới đây cô còn tưởng rằng cậu đã nghe lời ngoan ngoãn chịu đi nhà trẻ.
 
Chương 163


Chương 163

Thì ra là có điều kiện.

Ôn Hủ Hủ cũng không biết làm như thế nào, suy nghĩ một chút, chỉ còn cách đồng ý với cậu.

“Không phải, Dận Dận, con nghe dì nói này, công ty của ba con là chỗ nào chứ? Cho dù dì muốn đi cũng chưa chắc có thể vào được. Vì ba con không thích dì.”

Cô ngồi xổm trước mặt Hoắc Dận, nói đến lời này, trong ánh mắt vẫn hiện lên một tia ảm đạm.

Còn không phải sao? Đối với một người phụ nữ như cô, hắn thậm chí còn chán ghét, làm sao có thể để cho cô vào công ty của hắn. Cô tới đây là vì chữa bệnh cho hắn, bằng không ngay cả bước vào hắn cũng không cho cô vào.

Thế nhưng, Hoắc Dận sau nghi nghe Ôn Hủ Hủ nói lại bỗng nhiên bắt lấy tay của cô: “Đi, tìm ba!”

Hả?

A!!!

Ôn Hủ Hủ bị sốc……

Ôn Hủ Hủ muốn ngăn cậu con trai lớn của mình lại. Nhưng hai mẹ con mới vừa đi đến đầu cầu thang, thì trên lầu đã bắt gặp một bóng người cao lớn đi xuống.

“Hoắc Dận? Con ở đây làm gì? Không phải con nói muốn đi nhà trẻ sao?”

Người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, dáng người cao ngất đứng lặng, âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi được may thủ công màu sậm, hai chân thon dài quá mức,… Ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ vừa vặn chiếu xuống như vầng hào quang chiếu thẳng vào người đàn ông anh tuấn, hoàn mỹ này.

Ôn Hủ Hủ vô tình siết chặt lòng bàn tay.

“Ba, ba còn chưa đáp ứng điều kiện của con?”

“Điều kiện?”

Quả nhiên, ngay khi Hoắc Tư Tước nghe được những lời này của con trai, cũng sửng sốt không kém. Hắn thong thả bước xuống, nhìn thấy đứa nhỏ này sáng sớm còn đến nói điều kiện với mình, hắn có chút tò mò.

“Điều kiện gì?”

“Để dì đến chỗ ba làm, con sẽ đi nhà trẻ!”

Hoắc Dận vai đeo cặp sách nhỏ, lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc chỉ về hướng mẹ đang đứng bên cạnh.

Hoắc Tư Tước có chút giật mình. Lập tức, ánh mắt quét về phía Ôn Hủ Hủ.

Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội – –

Trong tích tắc, Ôn Hủ Hủ liền nhìn thấy người đàn ông này trên mặt thần sắc tương đối khó coi. Từng phút nhìn cô đầy hoài nghi, giống như cô ở sau giật dây vậy.

Ôn Hủ Hủ sợ tới mức xua tay: “Anh đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng vừa mới biết. Dận Dận nói nếu tôi muốn đưa thằng bé đi nhà trẻ, thì tôi nhất định phải đến chỗ anh làm việc, tôi cũng không biết vì sao?”

Cô nhún vai, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Hoắc Tư Tước nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.

“Hoắc Dận, tại sao con lại muốn để dì ấy đến công ty của ba làm việc? Ba mở công ty, không phải bệnh viện, không phù hợp với công việc của dì ấy.”

“Dì ấy đi chăm sóc ba!”
 
Chương 164


Chương 164

Không ngờ Hoắc Dận tự tin ném xuống một câu.

Thoáng chốc, hai người sau khi nghe được đều mất tự nhiên. Hoắc Tư Tước càng tức giận: “Con nói năng hồ đồ gì vậy? Ba lớn như vậy cần người chăm sóc sao? Nghe lời, mau đi nhà trẻ.”

“Không đi! Hai người không nghe con, con cũng sẽ không nghe hai người!”

Sau đó Hoắc Dận tháo cặp sách nhỏ trên người dùng sức ném xuống đất, hai mắt đỏ lên, xoay người chạy thật nhanh.

Này!

Thằng nhóc này!

Ôn Hủ Hủ thấy vậy lo lắng dậm chân: “Anh làm gì vậy? Nếu như vậy sao con có thể để Hoắc Dận đi nhà trẻ, anh cứ vờ đáp ứng con thì có sao? Tôi không cần anh trả tiền lương, vậy được rồi.”

Cô tức giận đến mức đồng ý mà không kèm điều kiện nào, thậm chí còn phàn nàn rằng Hoắc Tư Tước vô lý không biết thương con trai mình.

Hoắc Tư Tước: “……”

Chẳng lẽ là do hắn không đồng ý sao? Rõ ràng là người phụ nữ chết tiệt này không muốn đi làm đó chứ.

——

Sau một hồi khuyên can hơn nữa còn cam đoan, Hoắc Dận trốn trong phòng mới lại đeo cặp sách nhỏ đi ra.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước âm trầm, nhưng ít nhất hắn cũng không nói gì nữa.

“Thưa ông chủ, cô Ôn, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ.”

“Đi đi.”

Ôn Hủ Hủ xua tay. Kỳ thật trong đầu cô đang nghĩ sau khi Hoắc Dận đi nhà trẻ cô sẽ trốn đi đâu đó. Nhưng còn đi đâu cô cũng không biết.

Nhưng khi Ôn Hủ Hủ chỉ mới vừa nghĩ tới đây đã bị Hoắc Dận bắt thóp. Cậu lạnh lùng lắc lắc chiếc ipad trên tay: “Camera giám sát của công ty, toàn bộ đều ở đây!”

Gục ngã!!

Ôn Hủ Hủ sợ hãi, cũng không dám nảy ra ý tưởng quỷ quái gì nữa.

Vì thế mười mấy phút sau, chờ đứa nhỏ này đi rồi. Ôn Hủ Hủ không được tự nhiên, mang theo túi xách của mình đi tới trước chiếc Maybach biển số 8 kia.

Cô chưa từng ngồi qua xe này, năm năm trước không có, năm năm sau cô càng tự nói với mình, ngay cả nhìn cũng phải ít nhìn.

Nhưng bây giờ, cô lại bị con trai ép buộc không thể không ngồi lên.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người mình căng thẳng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy người đàn ông trong xe, loại cảm giác này càng thêm tồi tệ. Ngay cả hô hấp của cô cũng hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Sao cô xui xẻo thế này?

“Cô còn đứng đó làm gì? Không muốn lên thì tự mình lăn đi!”

Hoắc Tư Tước đã ở bên trong chờ đến không kiên nhẫn nổi nữa. Nhìn Ôn Hủ Hủ còn ở bên ngoài lề mề, hắn liếc nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, nhịn không được giận dữ mắng một câu.

Thời gian của tổng giám đốc đại nhân, buổi sáng tương đối quý giá.
 
Chương 165


Chương 165

Ôn Hủ Hủ mở cửa xe, lấy tốc độ cực nhanh khom lưng chui vào.

Nhưng sau khi lên xe cô mới nhận ra, cảm giác thoải mái của loại xe sang trọng cao cấp này ập đến. Khoang xe rộng rãi, nhiệt độ thích hợp khiến người ta cảm thấy toàn thân thư thái.

Ngay cả mùi thơm mát lạnh nhàn nhạt tản ra trong không khí, cũng đặc biệt dễ ngửi.

Ôn Hủ Hủ không dám nói chuyện lại càng không dám nhìn phía trước, cô cứng ngắc ngồi ở phía sau, lo lắng mình sẽ có hành động xấu hổ nào đó. Vì vậy cô cố ý liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ thưởng thức phong cảnh.

Cho nên có thể nói, cô ở trước mặt người đàn ông này, vẫn không thể buông xuống được như trong tưởng tượng.

Trên cả đoạn đường hai con người này không có bất kỳ trao đổi nào.

Hoắc Tư Tước không thiết nói chuyện với Ôn Hủ Hủ. Dù sao, cô cũng là người phụ nữ mà hắn chán ghét nhất. Hoặc là hắn quên phía sau còn một người đang ngồi.

Hai người đến công ty, dựa theo lệ thường Hoắc Tư Tước lái xe đến bãi đỗ xe ngầm dành riêng cho tổng giám đốc. Chuẩn bị xuống xe, trực tiếp đi thang máy dành cho tổng giám đốc lên tầng cao nhất.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, xuống xe cũng trực tiếp xách túi đi ra ngoài.

Hoắc Tư Tước: “Cô làm gì vậy?”

Hắn rốt cục cũng chịu mở miệng nói chuyện.

Ôn Hủ Hủ nhún vai: “Tôi ra ngoài. Hoắc tổng, trong mắt những người trong công ty anh, tôi chính là một người phụ nữ xa lạ, tốt nhất anh đừng để người khác nhìn thấy tôi ngồi xe của anh. Ảnh hưởng không tốt đến anh đấy. Tôi đi đây.”

Sau đó Ôn Hủ Hủ xách theo túi xách của cô, chạy thật nhanh.

Hoắc Tư Tước: “……”

Thái dương hắn giật giật. Đặc biệt khi hắn nhìn thấy bước chân vô cùng vui sướng của người phụ nữ đó khi rời khỏi đây, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Nhưng hắn vẫn không nói gì. Vài giây sau, hắn trực tiếp tiến vào thang máy liền đi lên.

Mà sau khi Ôn Hủ Hủ từ bãi đỗ xe đi ra, cô lại đường đường chính chính đi vào cổng lớn.

“Xin chào, cho hỏi cô là ai?

“À, tôi?”

Ôn Hủ Hủ nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân đang hỏi mình, đột nhiên khựng lại ở đó.

Nguy rồi, vừa rồi đi gấp, cũng quên hỏi tên đàn ông chó kia bố trí công việc gì cho cô? Giờ thì sao?

Ôn Hủ Hủ cau mày, cuối cùng vẫn quyết định tự mình nghĩ cách: “Tôi muốn tới ứng tuyển, công ty các cô còn thiếu người không?”

“Hả? Ứng tuyển? Vậy cô gửi sơ yếu lý lịch chưa? Sao còn hỏi công ty chúng tôi thiếu người không?”

Nhân viên lễ tân thực sự sốc trước câu nói của cô gái này. Vì chưa từng có ai đi xin việc như thế này, còn hỏi còn thiếu người không.

Nhưng Ôn Hủ Hủ, quả thật tới đây là để chọn đồ ăn.

Cô căn bản cũng không quan tâm công việc gì, cô đến là chìu theo ý của con trai.

Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ chọn nhân viên bộ phận kinh doanh. Những trong suốt quá trình phỏng vấn thái độ của cô vô cùng thờ ơ.

Mười mấy phút sau, trợ lý Tiểu Lâm nhận được lệnh của tổng giám đốc. Nhanh chóng từ trên lầu lao xuống. Mục đích tất nhiên là đi tìm vợ cho hắn rồi.
 
Chương 166


Chương 166

À không, nói sai rồi, là cô Ôn mới đúng.

Tìm một vòng cuối cùng anh ta cũng tìm được người. Thấy Ôn Hủ Hủ ôm thái độ thờ ơ đến phỏng vấn, đã được bộ phận kinh doanh này tuyển dụng.

“Anh không nhìn lầm chứ, cô ấy thích hợp ở bộ phận kinh doanh của anh sao?”

“Đúng vậy, điểm tuyệt đối !!! Tôi làm bộ phận kinh doanh lâu như vậy chưa từng có ai đạt được điểm tối đa trong phòng thi viết cả. Vậy thì tại sao tôi không tuyển dụng cô ấy?”

Phó tổng bộ phận kinh doanh mặt mày hớn hở cầm đề thi của nhân viên vừa phỏng vấn giơ lên trước mặt Tiểu Lâm.

Khóe mắt Lâm Tử Dương giật giật, nhìn điểm chấm trên đó cũng không nói gì.

Lâm Tử Dương đi đến bên cạnh vợ của tổng giám đốc nói: “Cô Ôn, tôi vốn là muốn sắp xếp cho cô đến chỗ tổng giám đốc làm. Ở đó tương đối thoải mái, thời gian cũng tự do…”

“Không sao, ở đây rất tốt.”

Còn chưa nói xong, Ôn Hủ Hủ đang cầm một xấp tài liệu photo cắt ngang lời anh.

Cô tình nguyện ở chỗ này. Vì nếu cô đến văn phòng tổng giám đốc gì đó, thì lúc nào cô cũng sẽ phải đối mặt với người đàn ông chó kia, điều này sẽ làm cho cả người cô không được thỏa mái, nhất định ngày nào cô cũng sẽ rất vất vả.

Lâm Tử Dương thấy thế, cũng không nói gì chỉ dặn dò hai câu rồi lên lầu.

Trở lại văn phòng tổng giám đốc, Hoắc Tư Tước còn đang cúi đầu bận rộn. Hôm nay hắn tới tương đối muộn, nhiều việc còn chưa được xử lý. Lâm Tử Dương nhìn thấy, do dự một hồi lâu mới tiến lên hai bước.

“Tổng giám đốc, cô Ôn đã đến bộ phận kinh doanh làm việc rồi.”

“Bộ phận kinh doanh?”

Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong có chút kinh ngạc, lời của hắn không lộ ra vẻ lạnh lùng và khinh thường như trong tưởng tượng của Lâm tử Dương. Ngược lại nhướng mày, khóe môi mỏng nhếch lên vẻ chờ mong.

Thật bất ngờ?

Chẳng lẽ hắn đã sớm nghĩ tới, cô sẽ đến bộ phận kinh doanh sao?

Lâm Tử Dương có chút không rõ: “Tổng giám đốc, anh đã biết sáng nay cô Ôn sẽ đến bộ phận kinh doanh sao?”

Hoắc Tư Tước lắc đầu: “Không có, cô ấy đến chỉ để qua loa với Hoắc Dận. Không hề nghiêm túc làm việc. Đến bộ phận kinh doanh hẳn là dựa vào sở thích của cô ấy.”

“Sở thích? Cô ấy thích kinh doanh?”

“Hẳn là vậy, cậu còn nhớ cuộc điện thoại lần trước của Matsushimaya gọi tới không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Lâm Tử Dương ngẩn người: “Matsushimaya? Ngài nói là công ty Nhật Bản lần trước không thu mua được đó sao?”

“Ừm, cú điện thoại đó chính là cô ta nhận. Điều mà ngay cả phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh cũng không nhìn ra, cô ta liếc mắt một cái đã nhìn ra, điều này chứng tỏ cô ta rất am hiểu về mấy thứ này. Cô ta chọn đến bộ phận kinh doanh có gì mà bất ngờ?”

Hoắc Tư Tước thản nhiên đem chuyện lần trước nói ra.
 
Chương 167


Chương 167

Vừa nói xong, Lâm Tử Dương lập tức kinh hãi.

Không ngờ vợ tổng giám đốc lại có khả năng như vậy sao? Nhưng theo thông tin anh ta điều tra gần đây, cô không học đại học, vậy tại sao cô không chỉ giỏi y thuật? Mà đến cả lĩnh vực tài chính cô cũng khá am hiểu?

Lâm Tử Dương cũng đã hiểu được, tại sao vị BOSS đại nhân lại muốn anh ta đi điều tra về người phụ nữ này.

“Vậy… Tổng giám đốc, hôm qua anh còn đồng ý với cô Cố. Để cô Cố cũng đến công ty làm việc, mà chức vị cô Cố chọn là làm quản lý bộ phận kinh doanh. Bây giờ cô Ôn cũng đã đến rồi, hơn nữa còn ở bộ phận kinh doanh…”

“Vậy bảo cô ta đừng tới nữa!”

Không ngờ ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, người đàn ông này ngồi ở bàn làm việc một bên gõ văn kiện trên laptop, một bên mặt mày lãnh đạm không kiên nhẫn trả lời.

Lâm Tử Dương bất giác ngơ ngác!

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vị BOSS đại nhân này xử lý chuyện của Cố Hạ dứt khoác như vậy.

Chẳng lẽ, bây giờ hắn thật sự không còn yêu cô ta sao?

Nhưng năm năm qua, hắn vẫn đối với cô ta rất tốt. Ngoại trừ không có cho cô ta danh phận, còn lại hắn đều cho cô ta tất cả những gì mà một người vợ nên có, thậm chí còn để cho cô ta tự do ra vào nhà của hắn.

Chẳng lẽ chỉ vì một lần sai lầm, liền không thể tha thứ sao?

Lâm Tử Dương không muốn đi phân tích cái vấn đề hóc búa này nữa.

Nếu tiểu Lâm biết rằng hai người thực sự yêu nhau, thì dù xảy ra chuyện lớn đến đâu cũng sẽ không nguội lạnh nhanh như vậy.

Mà lúc này Hoắc Tư Tước, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được. Hắn đối với người phụ nữ mà hắn từng cho rằng yêu tha thiết này, thật sự vô tình đến mức tàn nhẫn!

Hôm nay Ôn Hủ Hủ ở công ty cũng rất vui vẻ, vì phần thi viết cô phỏng vấn đạt điểm tối đa. Phó tổng bộ phận này rất coi trọng cô, cho nên đồng nghiệp trong công ty cũng không vì cô mới tới mà dám làm khó dễ cô.

Tuy nhiên, thái độ làm việc của cô thực sự quá tiêu cực.

“Nancy, bản hợp đồng của phó tổng đã làm xong chưa?”

“Chưa.”

“Vậy báo cáo bán hàng thì sao, làm xong chưa?”

“Cũng chưa.”

Ôn Hủ Hủ uể oải trả lời câu hỏi này, chậm rãi ngồi ở chỗ làm việc. Không giống như là đi làm, ngược lại giống như là tới nơi này làm đại ca.

“Đùa à?”

Cô tới đây làm chỉ là đối phó, cũng không phải đi làm một cách nghiêm túc, cô liều mạng như vậy làm gì?

Tuy nhiên, không ngờ rằng sau cả buổi sáng làm việc, cô chỉ giải quyết được ba bản báo cáo. Và cuối cùng, những người nào đó trong bộ phận này không thể chịu đựng được nữa đã đến gặp phó tổng khiếu nại.

“Phó tổng, anh xem cái cô nhân viên mới tên Nancy. Cô ta làm việc chậm như vậy, tôi nên làm gì bây giờ?”
 
Chương 168


Chương 168

“Đúng vậy, phó tổng, hợp đồng của tôi còn đang chờ cô ta làm.”

“Đúng vậy đúng vậy. Phó tổng, nếu không chúng ta liền đổi người đi, cứ như vậy hiệu suất của bộ phận chúng ta về sau vận hành như thế nào?”

Những người này phàn nàn rất nhiều, yêu cầu đuổi Ôn Hủ Hủ vừa tuyển đi.

Phó tổng vốn ưu ái Ôn Hủ Hủ. Nghe vậy cuối cùng cũng nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Ôn Hủ Hủ chậm rãi uống trà.

Phó tổng: “……”

Người tài thường như thế sao?

Phó tổng thở dài một hơi, hắn phải tự mình đi ra: “Nancy, cô đang làm gì?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ đang thoải mái tựa vào ghế đếm vòng đồng hồ treo tường đối diện, ngay lập tức ngồi thẳng dậy: “Không có… Không có gì, phó tổng, làm sao vậy?”

Phó tổng nhìn thoáng qua đống văn kiện chồng chất như núi trên bàn cô, gật đầu: “Cô đừng làm những thứ này, đến văn phòng của tôi đi.. Làm trợ lý của tôi. Lát nữa tôi tự mình dạy cô một ít về chứng khoán.”

“Thật sao?”

Ôn Hủ Hủ nghe vậy hai mắt sáng lên.

Cô thực sự quan tâm đ ến tài chính. Năm đó cô là học sinh số một được giới thiệu, ngay cả các giáo viên trong trường cũng nói rằng cô là hạt giống tài chính thiên phú.

Ôn Hủ Hủ vui vẻ dọn vào văn phòng phó tổng. Hơn nữa bắt đầu từ lúc này, cô sẽ nghiêm túc hơn, chuyên tâm đi theo phó tổng này học tập tri thức chứng khoán.

Ngay cả buổi trưa sau khi tan tầm, ra ngoài ăn cơm. Hai người đều cùng đi căn tin công ty.

“Cậu nói cái gì? Cô ta trở thành trợ lý phó tổng?”

Lúc Hoắc Tư Tước ở trên lầu vừa mới gặp xong một khách hàng trở về thì nghe được tin tức này. Cũng không nhìn ra tâm tình của hắn, nhưng giọng điệu rõ ràng không tốt lắm.

Lâm Tử Dương lập tức giải thích: “Hẳn là phó tổng rất hâm mộ tài năng của cô ấy. Như ngài đã nói, cô ấy hiểu rất rõ điều này, cho nên cô ấy làm trợ lý cho anh ta cũng là bình thường.”

“Vậy sao?”

Vừa nói xong, người đàn ông này lại mở miệng cười lạnh một tiếng.

Sự mỉa mai thấy rõ!

Lâm Tử Dương không nói gì, mắt thấy cũng tới giờ cơm định để cho khách sạn đưa đồ ăn tới cho công ty tổng giám đốc.

Nhưng ngay khi anh ta lấy điện thoại ra, bên ngoài văn phòng không hoàn toàn đóng kín, lại loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện của các nhân viên văn phòng.

“Người phụ nữ vừa rồi phó tổng giám đốc bộ phận kinh doanh dẫn tới, chính là trợ lý mới tuyển của anh ta?”

“Đúng vậy, anh xem anh ta đối xử với cô gái đó rất tốt đúng không? Còn tự mình gắp thức ăn cho cô ta nữa.”

“Còn phải nói, cô gái này trúng lớn rồi. Vừa đến đã được một lãnh đạo ưu ái như vậy, tôi thấy cô ta sau này sẽ thăng chức rất nhanh ở Hoắc thị đó.”
 
Chương 169


Chương 169

“……”

Những nghị luận này, theo lý mà nói cũng không có gì.

Một người đã không có bất kỳ quan hệ gì. Hơn nữa còn nhìn nhau chán ghét. Thì bất luận cô có làm chuyện gì, hắn cũng sẽ lạnh lùng không để ý tới.

Nhưng điều khiến Lâm Tử Dương cảm thấy không ổn là……

Tổng giám đốc nhà anh ta hôm nay cảm xúc rất khác thường!

“Tự mình gắp thức ăn?”

“Không…… Hẳn không phải như vậy……”

“Thì ra mục đích cô ấy tới hôm nay là như vậy. Rất tốt. Ôn Hủ Hủ, tôi thật đúng là xem thường cô rồi. Năm năm không gặp, cô lại còn học được bản lĩnh câu tam đáp tứ!”

Các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo của Hoắc Tư Tước nguội đi, giữa đôi lông mày lạnh lùng chỉ còn lại sự hung ác và thù địch.

Lâm Tử Dương không có cách nào đáp lại lời này của hắn.

Bởi vì anh ta cảm thấy lời này thật sự quá nặng, cũng quá khó nghe. Ôn Hủ Hủ thấy thế nào cũng không giống loại người như hắn nói.

“Tổng giám đốc, ngài bình tĩnh lại trước đi, tôi cảm thấy… cô Ôn hẳn không phải là người như vậy, nếu không, bây giờ tôi đi tìm cô ấy?”

“Vì sao phải để cho cô ta tới? Cô ta tới bẩn đất của tôi!”

Thật không nghĩ tới, người đàn ông này ngay cả để anh ta đi tìm Ôn Hủ Hủ cũng không cho, hơn nữa còn dùng một chữ- – bẩn!

Lâm Tử Dương không còn lời nào để nói.

Vì thế vài phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi ăn cơm cùng phó tổng bộ phận kinh doanh trong căn tin. Điện thoại di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, là thông báo cô bị Hoắc thị sa thải.

Sa thải?

Cô không nhìn lầm chứ, cô mới đến đây một buổi sáng đã bị đuổi việc?!

Không, không đúng, cô cũng không phải đến Hoắc thị làm việc bình thường. Đùa gì thế? Con chó kia lại động kinh sao?

Ôn Hủ Hủ lập tức cầm di động ra ngoài gọi.

“Xin chào, điện thoại bạn gọi đang bận.”

“Xin chào, điện thoại bạn gọi đang bận.”

“……”

Chết tiệt!

Lại còn cho cô vào danh sách đen!

Ôn Hủ Hủ nổi giận, đẩy thức ăn trước mặt ra đứng lên.

Phó tổng: “Cô đi đâu vậy? Đồ ăn của cô còn chưa ăn, cô muốn đi đâu?”

Đi đâu?

Đương nhiên là đi tìm tên thần kinh kia!!
 
Chương 170


Chương 170

Ôn Hủ Hủ quang minh chính đại đi thang máy lên tầng cao nhất. Cô xông tới, một cước đá văng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Mọi người sợ hãi!

Đây rốt cuộc là ai a? Không phải nói đang được phó tổng bộ phận kinh doanh ưu ái sao? Ngay cả đồ ăn của mình cũng gắp cho, sao thoáng cái lại chạy đến văn phòng tổng giám đốc?

Còn to gan đạp thẳng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc như vậy!

Bọn họ như bị sét đánh đứng yên nhìn.

Tiếp theo bọn họ lại nhìn thấy, người phụ nữ này sau khi đá cửa đi vào liền mắng: “Hoắc Tư Tước, anh có phải có bệnh hay không?”

Mọi người: “……”

Thật đáng sợ?!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trong công ty này, rốt cuộc cũng gặp được người dám mắn Hoắc Tư Tước.

Điều khiến cô ngạc nhiên là, cô đã thô lỗ như vậy. Nhưng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ lớn kia lại không có bất cứ phản ứng nào. Phải sau hơn mười giây, cô mới nhìn thấy hắn chậm rãi quay lại.

“Cút!”

Mặt hắn không chút thay đổi, một chữ từ trong kẽ răng của hắn mài ra, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy.

“Hoắc Tư Tước, chú ý cách dùng từ của anh. Tôi không phải thật sự đến công ty anh làm việc, tôi chỉ là bởi vì con trai mới tới đây. Bây giờ anh nói với tôi chữ này, anh có ý gì?”

“Ý tứ của chữ này chính là cho cô cút khỏi Hoắc thị. Ôn Hủ Hủ, đây là chỗ của Hoắc Tư Tước tôi. Không phải nơi để cô đến hẹn hò, càng không phải nới cô “Câu tam đáp tứ” trèo lên cành cao. Cô thật sự là làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!”

.

Trong đôi mắt đen kịt không chút ánh sáng kia ẩn chứa căm hận cùng chán ghét. Giống như Ôn Hủ Hủ đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, khiến hắn tổn thất cả cái Hoắc thị này vậy.

Cái gì?!!

Ôn Hủ Hủ tức giận đến ngón tay đều run lên. Cô cúi đầu quét trái quét phải một chút. Cuối cùng phát hiện cách cô không xa có một pho tượng sắt nghệ thuật, vì thế cô liền ôm nó lên.

Hoắc Tư Tước lập tức nheo mắt: “Cô ôm nó làm gì?”

“Tôi ôm nó đập chết anh!!” Ôn Hủ Hủ tức giận gầm lên!

“Anh bị thần kinh à, lại còn nói tôi “Câu tam đáp tứ”? Tôi rốt cuộc “Câu tam đáp tứ” chỗ nào? Tôi là người phụ nữ của anh à. Anh quá đề cao bản thân mình hay là anh cho rằng công ty của mình rất tốt? Anh mất trí rồi à? Đồ khốn!!”

Ôn Hủ Hủ thật sự phát điên, cô ôm thứ kia vừa chửi rủa liên tục, vừa muốn đập nát nó.

Nhưng mà, khi cô muốn giơ lên —

“Vật này 30kg, nếu cô có thể giơ lên đập trúng tôi, tôi mà chạy coi như tôi thua.” Người đàn ông này bỗng nhiên tâm tình trở nên tốt hơn, nhìn cô giơ món đồ chơi này lên cũng không tránh, ngược lại còn bình tĩnh nhìn cô nói một câu.
 
Chương 171


Chương 171

Ôn Hủ Hủ nhất thời muốn tắt thở. Trong tay ôm đồ vật cũng “Bùm—” một tiếng, để lại vị trí cũ.

Nặng thật!

Sự tức giận khiến cô mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa. Vừa để pho pho tượng sắt xuống, sau đó ngồi bệch xuống đất.

“Hoắc Tư Tước, anh đúng là có bệnh!”

Cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, nước mắt cuối cùng không nhịn đc nữa “cạch cạch cạch” rơi xuống.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Ban đầu, nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của cô di chuyển tượng sắt kia, hắn còn rất sung sướng. Nhưng bây giờ thấy bộ dáng cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thút thít hắn lại cảm thấy bản thân có chút quá đáng.

“Tôi có bệnh hay là cô có bệnh? Một công ty lớn như vậy, cô vừa đến đã làm náo loạn cả lên, cô còn không biết xấu hổ trách tôi?”

“Cả công ty bị náo loạn? Tôi nháo cái gì?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ mọng, nhìn chằm chằm người đàn ông này.

“Hiện tại toàn bộ công ty đều đang bàn tán về cô, nói cô may mắn, vừa đến đã được phó tổng công ty coi trọng. Ôn Hủ Hủ, tôi còn không biết thì ra cô lại biết cách lôi kéo quan hệ như vậy?”

Hắn đổi giọng, không còn nói khó nghe như trước nữa.

Nhưng Ôn Hủ Hủ sau khi nghe được, vẫn nhảy dựng lên: “Phóng tổng! Anh ta coi trọng tôi chỗ nào? Là do đầu óc anh có vấn đề, tôi ở chỗ anh ta không làm việc, bị nhân viên khiếu. Anh ta liền gọi tôi làm trợ lý của anh ta. Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

“……”

“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đây có phải là đặc tính của công ty các anh hay không? Ông chủ cậy quyền sa thải cấp dưới?”

Đột nhiên Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Đều là một đám bệnh tâm thần!

Hoắc Tư Tước làm sao nghe không rõ, nhất thời gân xanh trên trán nhảy dựng lên.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống. Bởi vì lúc này Lâm Tử Dương mang đồ ăn đi vào: “Cái kia…… Tổng giám đốc, cô Ôn, hay là ăn cơm trước đi?”

Hoắc Tư Tước không lên tiếng.

Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lập tức đứng lên: “Không ăn! Tôi làm sao có tư cách ăn thức ăn của tổng giám đốc nhà anh?”

Sau đó, người phụ nữ này bỏ đi với sự tức giận trên khuôn mặt, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại và đóng cửa cái “rầm”.

Hoắc Tư Tước: “……”

Lâm Tử Dương: “……”

Mắt thấy sắc mặt vị tổng giám đốc này cũng càng ngày càng kém, Lâm Dương Tử vội vàng cầm lấy đồ ăn dỗ dành: “Tổng giám đốc, chúng ta ăn cơm trước đi. Chuyện này ngài cũng đừng quan tâm. Buổi chiều chờ cô Ôn trở về, tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp tổng giám đốc nói chuyện.”
 
Chương 172


Chương 172

Ôn Hủ Hủ rời khỏi Hoắc thị.

Cô đương nhiên sẽ không quay về căn tin rách nát kia ăn cơm. Tức đến no rồi, làm sao còn tâm tình ăn cơm? Còn không bằng về nhà ăn mì sợi!

Nhưng ngay khi cô sắp về đến nhà, bên nhà trẻ lại đột nhiên gọi điện thoại tới: “Mẹ Mặc Mặc, có chuyện gì vậy? Hôm nay con ít nói, có phải ốm không?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nghe thấy, mặt trở nên tái đi.

Mặc Mặc bị bệnh à? Không phải chứ? Sáng nay lúc cô đưa cậu bé đi học, còn không có dấu hiệu bị bệnh mà.

Ôn Hủ Hủ lập tức bồn chồn không yên. Cô không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, lập tức bảo taxi đổi phương hướng đi về phía nhà trẻ.

“Mẹ Mặc Mặc, cuối cùng mẹ cũng tới rồi, mau tới xem đi, tôi đã đưa đứa nhỏ ra rồi.”

Quả nhiên, cô vừa mới tới cửa nhà trẻ, cô giáo kia nhìn thấy cô liền dẫn hai đứa nhỏ từ bên trong đi ra.

Ôn Hủ Hủ lập tức chạy tới, ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ.

“Mặc Mặc, con bị bệnh sao?”

“Không có không có, mẹ, anh trai không có bị bệnh.” Nhược Nhược vội vàng lắc lắc bàn tay nhỏ bé, ý bảo anh trai không có bị bệnh.

Nhưng Ôn Hủ Hủ phát hiện con trai hôm nay, quả thật có chút không giống bình thường. Nhưng mà, rốt cuộc có chỗ nào không giống cô lại có chút nói không nên lời.

“Mặc Mặc?”

“Con không sao, chỉ là hôm nay cơm không ngon.” Mặc Bảo đứng trước mặt mẹ một hồi lâu, rốt cục cũng chịu mở cái miệng nhỏ nhắn nói hai câu.

Cậu không muốn ăn cơm sao?

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô giáo.

Nhưng cô giáo lập tức lắc đầu: “Không đâu, trước kia Mặc Mặc ở nhà trẻ ăn rất ngon. Hơn nữa hôm nay còn có món sườn hầm khoai tây con thích ăn nhất, sao lại không ngon chứ?”

Cô giáo không tin những lời như vậy.

Vì thế Ôn Hủ Hủ lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía đứa con trai này.

Mặc Bảo kỳ thật vẫn luôn rất ngoan. Lúc Ôn Hủ Hủ đi làm, cậu đều dẫn theo em gái ngoan ngoãn đi nhà trẻ, chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho mẹ. Trừ phi, cậu thật sự bị bệnh.

Chẳng lẽ, cậu đã bị bệnh?

Ôn Hủ Hủ nghĩ đến, trước đây khi đứa nhỏ này bị bệnh. Vì không muốn để cô lo lắng nên đã không nói gì. Nhìn bộ dạng hiện tại cũng không thích nói chuyện, cô càng thêm chắc chắn suy nghĩ này.

“Được rồi, Mặc Mặc, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”

“Hả?”

Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt.

Thật sự đi khám bác sĩ sao? Không phải, cậu thật sự không có bị bệnh. Cậu chỉ là không phải là Mặc Bảo mà cậu Hoắc Dận.
 
Chương 173


Chương 173

Hai anh em được đưa ra khỏi nhà trẻ, Nhược Nhược vừa nhìn thấy mẹ chuẩn bị dừng xe, lập tức ngẩn người đến trước mặt anh trai.

“Anh Dận Dận, bây giờ làm sao bây giờ? Mẹ muốn đưa anh đi khám bác sĩ. Lúc nãy em đã bảo anh phải nói nhiều rồi. Anh Mặc Mặc nói rất nhiều, hơn nữa anh ấy còn thích cười. Anh cũng phải giống như anh ấy.”

Hoắc Dận: “……”

Cậu…… sẽ không.

Cũng đúng, một người quanh năm sinh sống trong căn nhà không có tiếng cười . Người bên cạnh, cũng lầm lì ít nói. Sống trong một môi trường như thế mà có thể phát triển tính cách vui vẻ mới là lạ đó. Muốn cậu nhất thời thay đổi, nào có dễ dàng như vậy?

Hoặc Dận nhíu chặt hay hàng lông mày.

“Không sao, vậy thì để họ khám đi!”

“Hả? Vậy sao được? Anh không bị bệnh, chú bác sĩ kiểm tra ra thì phải làm sao bây giờ?”

“Đau bụng.”

“Hả? Thế được à? Em nói cho anh biết, trước kia em không muốn đi nhà trẻ, em thường xuyên gạt mẹ nói đau bụng. Oa, anh trai, anh thật sự là quá thông minh.”

Cô bé lại vui vẻ lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm tay anh trai. Trong đôi mắt to như hạt thủy tinh hiện lên sự sùng bái.

Hoắc Dận: “……”

Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ bắt một chiếc taxi, dắt theo hai anh em lên xe.

Thật ra, bản thân cô cũng là bác sĩ, đứa nhỏ có đau đầu nóng sốt gì gì đó cô đều có thể nhìn ra. Nhưng có đôi khi bởi vì làm mẹ nên cô luôn cẩn thận hơn.

Cô nhất định phải dẫn cậu đến bệnh viện lớn lấy máu làm xét nghiệm, hoặc là dùng thiết bị y học hiện đại kiểm tra mới yên tâm. Cô không dám trực tiếp khám cho con.

Suốt quãng đường đi Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng, ôm đứa con “Bị bệnh” vào trong lòng.

Còn Hoắc Dận thì sao?

Cậu chưa từng được mẹ quan tâm, ôm ấp như vậy. Lúc này được vùi ở trong lòng mẹ, càng không muốn động đậy, còn Nhược Nhược ngồi bên cạnh thì vô cùng ghen tị hành động này của hai người.

“Mẹ, mẹ còn có một đứa con nữa?”

“Hả? Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không hiểu ý của con gái mình. Cho đến một lúc sau, cô bé cũng chui vào trong lòng của cô, lúc này cô mới hiểu được.

“Nhược Nhược, con đừng lên đây. Anh trai bị bệnh, sẽ lây bệnh cho con đó.”

“Không sao đâu, anh trai sẽ không lây bệnh cho Nhược Nhược.”

Nhược nhược mới không tin những lời này của mẹ, rõ ràng anh trai đang gạt người, anh trai không có bệnh gì cả, anh trai chỉ muốn độc chiếm mẹ mà thôi.

Tất nhiên cô bé cũng muốn được mẹ ôm vào lòng giống như anh trai.

Cũng may, từ nhà trẻ đến bệnh viện cũng không xa lắm. Ngồi hơn khoảng mười phút là đến bệnh viện. Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ xuống xe, vào bệnh viện.
 
Chương 174


Chương 174

“Y tá phiền cô… Ôn Kỳ Mặc khám ở khoa nhi.”

“Khoa nhi? Hiện tại Khoa nhi có rất nhiều người, cô có muốn đăng ký khám chuyên gia cho cậu bé không? Không cần xếp hàng dài thế này.” Y tá đăng ký cầm thẻ đăng ký Ôn Hủ Hủ đưa qua, thuận miệng hỏi một câu.

Vậy là tốt rồi, không có gì quan trọng hơn việc khám bệnh cho đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ đăng ký khám chuyên gia, sau đó cầm tờ giấy đăng ký đi lên tầng 9.

Vốn Hoắc Dận từ sau khi hạ quyết tâm giả bộ đau bụng, vẫn luôn rất bình tĩnh. Nhưng bỗng nhiên đi theo mẹ tới phòng khám đặc biệt này, sắc mặt cậu hơi thay đổi, dừng lại không chịu đi nữa.

“Mặc Mặc, sao con không đi?”

“Không đi!”

Hoắc Dận dùng sức giãy khỏi tay mẹ, co cẳng bỏ chạy.

“Này, con đi đâu vậy? Mặc Mặc, con chạy đi đâu vậy?” Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vã gọi to.

Cũng chính lúc này, trên hành lang của phòng khám đặc biệt, một bác sĩ già tóc hoa râm mặc áo blouse trắng đi tới. Sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy trước mặt mình.

“Hoắc tiểu thiếu gia? Sao cậu ấy lại tới đây?”

“Hả, đó là Hoắc tiểu thiếu gia sao?”

“Đúng vậy, mau ngăn cậu ấy lại, ôm lại đây. Có phải lại xảy ra chuyện gì không? Ba cậu đâu? Mau đi liên lạc.”

Sau đó lão bác sĩ này chỉ huy các bác sĩ đi theo bên cạnh đuổi theo Hoắc Dận.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Trong một tích tắc, cô nhìn chằm chằm những người đang đuổi theo mình. Đầu ong ong, giống như có thứ gì đó đang nổ tung. Tất cả đều trở nên trống rỗng.

Trời ạ, sao cô lại quên mất điều này?!

Bệnh viện này là bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố A. Sức khỏe Hoắc Dận vốn không tốt, chắc chắn cậu bé đã không ít lần ra vào nơi này. Hơn nữa, với quyền thế của Hoắc gia hắn nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất ở đây để điều trị.

Trời ạ, rốt cuộc cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!

Toàn thân Ôn Hủ Hủ lạnh toát.

Ôn Hủ Hủ nhanh chóng kéo con gái bên cạnh lại nhưng đám bác sĩ đã tóm được Hoắc Dận.

“Tiểu thiếu gia, cậu chạy cái gì vậy? Ba cậu đâu?”

“Mặc kệ ba cậu ấy ở đâu. Bác sĩ Lâm, anh mau đưa đứa nhỏ đi kiểm tra trước. Y tá Tiếu, mau đi tìm ba cậu ấy, rồi bảo ngài ấy tới đây.”

“Vâng, giáo sư!”

“!!!!”

Trước mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ? Đây không phải Dận Dận mà là Mặc Mặc của cô. Nếu thông báo Hoắc Tư Tước tới đây, hắn sẽ ngay lập tức gọi đến nhà trẻ quốc tế để hỏi, chẳng phải sẽ biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ này sao?!
 
Chương 175


Chương 175

Lúc đó Hoắc Tư Tước có thể trả lại các con cho cô không?

Ôn Hủ Hủ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc dắt tay con gái chạy theo, rồi tới đâu tính tới đó.

Nếu cần, cô sẽ lợi dụng tình hình lúc các bác sĩ không chú ý tới bồng con trai đi.

Nhưng khi Ôn Hủ hủ dắt tay Nhược Nhược vừa đến nơi, thì con trai của cô đã bị bác sĩ đưa vào phòng khám. Mấy người đó không hỏi bất cứ vấn đề gì mà trực tiếp đưa đứa nhỏ đi kiểm tra.

“Chờ chút! Bác sĩ, thật ngại quá, con nhà tôi không sao, không cần đi kiểm tra.”

Ôn Hủ Hủ lo lắng, loại phòng kiểm tra khép kín này trẻ con sao có thể tùy tiện kiểm tra? Mặc Bảo của cô lại không có bệnh tật gì nhiều, nếu giờ tiến hành khám phát hiện ra Mặc Bảo của cô không có bệnh gì chỉ sợ là dọa ông ta sợ ngã ra đấy.

Nhưng vị giáo sư này không để cô vào mắt.

“Cô là ai vậy?”

“À? Tôi… tôi là bảo mẫu của đứa nhỏ này, mới được thuê về.” Ôn Hủ Hủ chột dạ đáp.

“Thì ra là mới được thuê về, vậy cô không biết nguyên nhân vì sao ông chủ của cô lại bảo cô đưa đứa nhỏ tới đây sao? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên trong bệnh viện. Được rồi, không nói nhiều với cô nữa. Cô đứng bên cạnh chờ đi. Tôi dẫn đứa nhỏ đi kiểm tra.”

Vị giáo sư này căn bản là mặc kệ sự ngăn cản của Ôn Hủ Hủ trực tiếp bảo trợ lý ôm đứa nhỏ đi vào phòng kiểm tra.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Không phải, đây không phải Hoắc tiểu thiếu gia mà ông ta nói, đây là Mặc Bảo của cô.

Ôn Hủ Hủ vừa tức vừa lo, muốn đi qua giải thích. Nhưng lúc này, kết quả khám bệnh của đứa nhỏ dần dần hiện ra trên màn hình máy tính.

“Phần nối giữa tá tràng và dạ dày vẫn chưa khép, hiện tại vẫn còn sưng lên, gần đây có vấn đề gì sao?”

“Có thể lại là do thức ăn. Hazzz, đứa nhỏ đáng thương.”

Sau khi giáo sư và trợ lý của ông ta nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính, bắt đầu đau lòng thảo luận.

Ôn Hủ Hủ nghe đầu “Ong – -” một tiếng.

Phần nối giữa tá tràng và dạ dày chưa khép?

Sao lại thế được? Mặc Bảo của cô vẫn rất khỏe mạnh, vì sao phần nối giữa tá tràng và dạ dày lại không khép? Trước giờ cô chưa từng phát hiện ra điều này.

Cô giống như rơi vào trong vực băng. Sau một hồi sợ hãi, cô không còn để ý gì nữa, như người mất trí, lao tới áp sát vào hai bác sĩ.

“Điều này là không thể, phần nối giữa tá tràng và dạ dày của đứa nhỏ này sao lại không khép được chứ? Không thể nào!”

“Trước giờ tiểu thiếu gia nhà cô vẫn luôn có vấn đề này mà. Chẳng những cái này, cậu ta còn có ruột non ngắn hơn người khác, chức năng thận cũng không phát triển hoàn toàn như người khác. Những cái này ông chủ của cô cũng chưa từng nói với cô sao?”

Giáo sư nhìn thấy cô như một kẻ thần kinh, tức giận đến mức gõ thẳng vào màn hình máy tính!

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.

Cô cũng là bác sĩ, cô cũng hiểu được những thứ trong máy tính này. Sau khi cô nhìn thì phát hiện ra đúng như vị giáo sư này nói.
 
Chương 176


Chương 176

Ôn Hủ Hủ “Đông” một cái, ngã ngồi xuống ghế.

Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới đây, lão giáo sư kia đã kiểm tra xong cho Hoắc Dận.

Tình hình trước mắt của Hoắc Dận tính ra là hết sức bình thường, bởi vì sinh non nên cơ thể cậu từ nhỏ đến giờ đã thế, xuất hiện rất nhiều dị tật, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì đây xem như là hiện tượng bình thường rồi.

Hoắc Tư Tước nghe xong kết quả kiểm tra, cảm xúc không có gì thay đổi. Nhưng hắn vừa quay đầu, đã thấy Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế thất hồn lạc phách.

Khuôn mặt cô trắng bệch, giống như người chết vớt từ dưới sông. Biểu cảm bày ra hết sức bi ai, ánh mắt trống rỗng, tinh thần hoảng hốt. Hắn liên tiếp kêu vài tiếng, đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Người phụ nữ này này, lại làm sao nữa?

Hoắc Tư Tước đem ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ đang đứng bên canh.

Hắn lại phát hiện, có cô bé nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt thật to giống như hạt thủy tinh, vừa đen vừa tròn, cùng đôi má mũm mĩm vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Nhưng sau khi cô bé phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn sau lưng mẹ, tỏ ra sợ hãi.

Đây là con của ai vậy?

Những thoạt nhìn…… cô bé nào có điểm giống người phụ nữ chết tiệt kia??

Hoắc Tư Tước ngơ ngác một lát: “Cô bé này là ai? Sao lại ở đây?”

Tiểu Nhược Nhược bất ngờ bị hỏi chuyện, cô bé bị dọa sợ lập tức lớn tiếng gọi: “Mẹ…”

Mẹ?

Cô bé này gọi cô là mẹ sao?!

Hoắc Tư Tước chỉ cảm giác thái dương nhảy dựng, khuôn mặt tuấn tú liền xanh mét lại, lửa giận cũng từ trong lồ ng ngực dâng lên.

“Ôn Hủ Hủ, cô bé này là ai? Tại sao lại gọi cô là mẹ?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên ghế, bị tiếng chất vấn giận dữ của người đàn ông làm tỉnh. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, rồi nhìn xuống cô bé đang cố gắng núp ở sau lưng mình—

“Cô bé này…… Cô bé này……”

“Mẹ, chúng ta về nhà đi, Nhược Nhược muốn về nhà.”

Nhược Nhược đã bắt đầu hoảng loạn. Lá gan cô bé rất nhỏ, không thể so với hai anh trai mình. Hơn nữa trước đây anh trai có nói với cô bé người ba tính tình xấu xaxa như thế nào, bắt nạt mẹ ra sao.

Vì thế lúc này, cô bé đã bắt đầu sợ hãi.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lấy lại tinh thần. Ngay lập tức ôm chặt con gái vào lòng. Giống như họa vô đơn chí, cả người cô chút run rẩy.

“Con bé……”

“Con bé là con của cô đúng không? Ôn Hủ Hủ, cô thật quá lợi hại. Giữa trưa còn ở trước mặt tôi khoe khoan mình băng thanh ngọc khiết. Trong nháy mắt lại có một đứa con ngoài giá thú như thế này. Cô quả thật quá ghê tởm?!!”

Không ngờ, cô còn chưa nói hết câu người đàn ông này bỗng nhiên mắng chửi cô một cách thậm tệ.
 
Chương 177


Chương 177

Giờ phút này đây, vị tổng giám đốc, người chưa bao giờ thay đổi khuôn mặt của mình trong giới kinh doanh, lại không thể khống chế được cảm xúc của mình. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày lạnh lùng lộ rõ sự chán ghét.

Ôn Hủ Hủ có chút sửng sốt.

Con ngoài giá thú?

Hắn…… lại cho rằng đứa bé này là do cô sinh với người khác?

Ôn Hủ Hủ như rơi xuống đất. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông này nói không ra lời.

Cô thật không biết nên vui mừng hay nên buồn? Không thể tin được mắt của người đàn ông này lại mù như vậy. Không hiểu bằng cách nào hắn có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc một công ty đa quốc gia như hiện tại?

“Nói? Sao cô không nói đi?”

“Hoắc Tư Tước, tôi với anh đã sớm không có bất cứ quan hệ gì. Anh có thể ở với con tiện nhân Cố Hạ kia, sao tôi không thể tìm một người đàn ông khác?”

“……”

Câu nói này đã khiến hắn không biết phản bát như thế nào.

Ngón tay bóp lại kêu răng rắc, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc xanh lúc trắng. Hắn thật sự không nói lên một lời nào.

Là do hắn tự đâm đầu tới gây lộn với cô thì tự chịu đi.

Ôn Hủ Hủ oán hận hắn xong, cũng không muốn nói thêm gì. Nhìn thấy con trai từ trong phòng kiểm tra đi ra, cô lập tức dắt tay con gái đi qua hỏi: “Bác sĩ, đứa nhỏ không sao chứ?”

Cô phải nhanh chóng mang đứa nhỏ này đi. Bằng không với tính khí của người đàn ông chó đó, cũng như cặp mắt mù hắn, giờ hắn mà biết cô còn có một đứa con trai khác chắc hắn lột da cô ra mất.

Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đưa con rời khỏi nơi này.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay to lớn đột nhiên xẹt qua, cô còn chưa kịp ôm lấy con trai, bàn tay này đã kéo đứa nhỏ lại, dùng sức đến mức khiến cô cảm nhận được cơn đau truyền đến.

“Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy?”

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra, đừng chạm vào con tôi. Cô không xứng!”

Lại là người đàn ông này, hắn cướp đứa bé lại. Căn bản là không cho Ôn Hủ Hủ chạm vào.

Ôn Hủ Hủ như phát hỏa.

Đây là Mặc Bảo của cô, không phải Hoắc Dận, hắn có tư cách gì không cho cô đụng vào? Bây giờ cô chỉ còn mỗi Mặc Mặc là con trai thôi.

Ôn Hủ Hủ vô cùng hoảng hốt, cuối cùng cũng phòng ngự cuối cùng cũng bị phá vỡ, hai mắt cô đỏ hoe, cô gần như muốn xông tới cướp đứa bé về lại tay mình, nhưng bỗng nhiên, đứa bé từ trong tay Hoắc Tư Tước mở miệng nói: “Ba, ba đang làm gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ chợt ngây dại!

Ba?

Mặc Bảo của cô…… lại gọi người đàn ông này là ba?

Hoắc Tư Tước thì không có phản ứng gì. Bởi ngay từ đầu, khi bệnh viện thông báo cho hắn tới, đã trực tiếp nói Hoắc Dận đang ở đây.

Vì thế hắn cúi đầu, nhìn về phía cậu bé kia: “Ba dẫn con về nhà.”
 
Chương 178


Chương 178

“Không về nhà, con muốn đi nhà trẻ.”

Sau đó Hoắc Dận liền thoát khỏi tay hắn chạy về phía Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, nhất thời mừng rỡ. Cô vốn không nói gì khác mà trực tiếp ôm con trai vào lòng.

“Được được, chúng ta không về nhà, chúng ta đi nhà trẻ. Hoắc Tư Tước, tôi sẽ không mang con đi đâu hết, mà đưa con đến nhà trẻ. Nếu Dận Dận đã chủ động muốn đi nhà trẻ như vậy chúng ta không cần ép con vì chuyện người lớn không ảnh hưởng tới con trẻ.”

Ôn Hủ Hủ vừa nói, vừa nhanh chóng ôm con trai lên.

Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, cô dùng tốc độ nhanh nhất ôm theo hai hai đứa nhỏ bỏ chạy. Trong phút chốc liền không thấy bóng dáng đâu.

Hoắc Tư Tước tức giận đến mứcbốc khói!

Ôn Hủ Hủ!!!

——

Ôn Hủ Hủ bế hai đứa nhỏ chạy một mạch ra ngoài. Cho đến khi cô lên một chiếc taxi, về tới khu phố cũ, lúc này cô mới kéo hai đứa nhỏ xuống xe.

Sau đó xuống một cái ghế nhỏ ở công viên gần đó. Không đứng dậy nổi nữa.

“Mẹ?”

Là con gái, tâm tư sẽ tương đối tinh tế một chút. Sau khi nhìn thấy mẹ ngồi bất động tại chỗ,, cô bé lập tức nhích lại gần. Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát mẹ, quan tâm hỏi thăm.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền ôm cái đầu nhỏ này vào lòng.

Sau đó, cô nhìn thấy con trai đứng ở bên cạnh cũng đang nhìn mình, cô đưa tay ôm lấy con trai ghì vào trong lòng.

“Mẹ không sao, không cần lo lắng, Mẹ chỉ hơi mệt, ngồi ở đây một lát là được rồi.”

Cô ôm hai đứa nhỏ vào lòng. Giờ phút này cô thật sự rất mệt, cô còn có chút tự trách bản thân thân mình đã không làm tốt trách nhiệm một người mẹ. Cô không thể nào tha thứ cho bản thân.

Tại sao Mặc Bảo lại biết ba?

Cậu bé biết từ khi nào?

Còn nữa, vì sao trên người cậu bé lại có nhiều dị tật như vậy? Tại sao cô không biết? Cô làm mẹ các con kiểu gì? Ngay cả con mình có dị tật nghiêm trọng như vậy, cô cũng không biết.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ.

“Mặc Mặc, con nói cho mẹ biết, có phải con đã biết về ba rồi phải không?”

Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, mở miệng hỏi đứa nhỏ đang ôm trong ngực.

Vừa dứt lời, Hoắc Dận tựa vào lòng cô, lập tức cúi đầu xuống, cậu luống cuống đứng đó, không biết mở miệng với mẹ như thế nào.

Cậu sợ nếu cậu nói ra, mẹ sẽ không cần cậu nữa.

Cũng may, bên cạnh còn có cô bé Nhược Nhược. Sau khi thấy anh trai Dận Dận không dám nói, cô bé chớp chớp đôi mắt to ngập nước, giúp anh trai trả lời mẹ.
 
Chương 179


Chương 179

“Đúng vậy, mẹ, Nhược Nhược cũng biết rồi.”

“Hả? Con cũng biết?”

“Đúng vậy, bởi vì mẹ luôn bị người ba thối kia bắt nạt. Anh trai đã rất tức giận nên đã theo dõi mẹ và biết được người đó là ba.”

Cô bé nhỏ này đem toàn bộ câu chuyện hai anh em phát hiện ra ba như thể nào nói rõ mười mươi cho cô nghe.

Ôn Hủ Hủ nghe xong không biết dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình lúc này.

Cũng đúng, đứa con trai cô chỉ số IQ cao như thế nào sao cô không biết được. Chỉ mới năm tuổi đã là một hacker, cậu từng dùng kỹ thuật của mình hack vào hệ thống an ninh của bệnh viện Clear. Thì nói gì đến một người ba mà cậu không thể tìm ra được.

Ôn Hủ Hủ không nói về đề tài này, ánh mắt cô bắt đầu có chút bi ai nhìn về phía cơ thể nhỏ của đứa bé này.

Hoắc Dận: “……”

Tiểu Nhược Nhược: “……”

Cũng không biết vì sao, hai đứa nhỏ kia đột nhiên có loại dự cảm không lành, giống như sẽ có một điều tồi tệ sắp xảy ra.

“Mặc Mặc, mẹ… mẹ thật sự không xứng đáng với con, mẹ chưa bao giờ biết, con… lại có nhiều vấn đề như vậy. Mẹ sai rồi, mẹ đưa con về Clear được không?”

Ôn Hủ Hủ nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, đem bao nhiêu thống khổ trong lòng nói ra quyết định của mình.

Đúng vậy, cô thật sự không nên, không nên vì những chuyện mờ mịt, những thứ không thuộc về mình, mà cô lại bỏ qua những thứ quan trọng nhất bên cạnh.

Cô không cách nào tưởng tượng được, cô là một người mẹ nhưng lại không biết gì về sức khỏe của con trai mình? Cô làm sao chịu đựng được?

Thằng bé chỉ mới năm tuổi!

Hai tròng mắt Ôn Hủ Hủ buông xuống, nước mắt tủi thân rơi lộp bộp.

Hai anh em bối rối!

Trở lại Clear!!

Không phải chứ, mẹ muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này? Vậy còn Mặc Bảo thì sao? Mặc Bảo lúc này vẫn còn ở vịnh Thiển Thủy.

Còn nữa, nếu cô đi rồi, vậy sau này có phải chỉ còn lại một mình Hoắc Dận không? Cậu sẽ lẻ loi ở đây, không có mẹ, cũng không có em gái và em trai.

Cô không cần cậu nữa sao?

Hai mắt Hoắc Dận đỏ lên, thoát khỏi lòng mẹ, toang chạy đi.

”Mặc Mặc, sao con lại chạy? Quay lại đi, đừng chay!” Ôn Hủ Hủ vội vàng đứng dậy, dắt theo con gái bên cạnh đuổi theo.

Có chuyện gì với đứa nhỏ vậy? Sao nghe cô nói đưa chúng về lại Clear thì cậu bé lại bỏ chạy?

Ôn Hủ Hủ có chút không hiểu.

Nhưng nếu cô biết đứa con này, không phải là Mặc Bảo, mà là Dận Dận của cô, thì tất cả mọi thắc mắc của cô sẽ được sáng tỏ.

Điều Hoắc Dận không thể chấp nhận nhất, chính là mẹ lại bỏ rơi cậu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom