Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 240


Chương 240

Hoắc Tư Tước đang lái xe phía trước nghe được, lập tức mặt xanh mét quay đầu mắng một câu: “Cô kêu cái quái gì?”

Ôn Hủ Hủ liền không lên tiếng.

Thật là sốc!

Cô lại vô duyên vô cớ đặt bốn vé máy bay, hơn nữa ba vé còn là vé trẻ em……

Trong lòng Ôn Hủ Hủ sinh ra một loại hoài nghi rất hoang đường.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của cô lại nhận được một tin nhắn, mà tin nhắn này lại là tin nhắn văn bản bình thường.

“Mẹ, có nhận được tin nhắn đặt vé máy bay không? Con là Mặc Bảo, mẹ nghe con nói, vừa rồi con và Hoắc Dận cùng nhau đặt vé máy bay cho bốn người chúng ta, chúng ta về Clear, mặc kệ ba.”

“Khụ khụ khụ……”

Ôn Hủ Hủ nhận được tin nhắn liền giật mình kinh hãi, lập tức ho khan dữ dội.

Hoắc Tư Tước: “……”

Anh ta đạp phanh xe, dừng xe giữa đường.

“Xuống xe!”

“Hả?” Ôn Hủ Hủ lập tức lộ ra ánh mắt đáng thương.

“Đừng, tôi không ho nữa, tôi chỉ bị sặc một chút gió lạnh thôi, tôi hứa với anh, tôi…”

“Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ hai!”

Người đàn ông này gằn từng chữ, giống như là hận không thể giết chết Ôn Hủ Hủ!

Ôn Hủ Hủ liền im lặng……

Được rồi, vậy cô xuống xe là được chứ gì.

Sau đó, cô liền nhanh chóng xuống xe, cửa xe vừa đóng lại, người đàn ông chó lập tức đạp ga, chiếc xe lao ra ngoài như tên lửa.

Chậc!

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới nhanh chóng lấy di động ra gọi cho số điện thoại kia.

“Alo? Mặc Mặc?”

“Mẹ, đúng vậy, con là Mặc Mặc, mẹ có nhận được tin nhắn của con không?”

Mặc Bảo đã sử dụng máy tính bảng của mình để đăng nhập vào phần mềm hack để liên lạc với mẹ và cuối cùng khi nghe thấy giọng nói của mẹ, hai anh em rất vui.

Tuy nhiên, sau khi mẹ nghe giọng nói của bọn nhỏ, mẹ lại không có vui như trong tưởng tượng của bọn chúng.

“Mặc Mặc, sao các con có thể làm như vậy? Các con có biết như vậy sẽ làm mẹ và ba con lo lắng nhiều như thế nào không? Vừa rồi ba con bỏ lại tất cả mọi việc trong tay, chỉ vì đi tìm các con.”

“Nhưng mà, mẹ, chúng con đây là vì giúp mẹ.”

Hai đứa nhỏ nghe mẹ nói như vậy, khuôn mặt mũm mĩm lập tức trở nên ủy khuất.

Ôn Hủ Hủ: “……”
 
Chương 241


Chương 241

Quên đi, lúc này không nên nói bọn nhỏ biết, chờ gặp được người sẽ dạy bảo sau vậy.

Vì thế Ôn Hủ Hủ hỏi cặn kẽ hai đứa nhỏ, sau khi xác định bọn nhỏ đang ở khách sạn gần sân bay, cô vội vàng bắt một chiếc taxi chạy qua đó.

Cô thực sự xúc động và sốc khi thấy các con lại làm điều này vì mình.

Tất nhiên, điều khiến cô cảm động là các con trai đều nhớ đến cô, luôn muốn bảo vệ mẹ và đứng ra bênh vực mẹ.

Còn sốc thì sao?

Còn lại cũng là vì cô mà hai con trai đã nghĩ ra chủ ý như vậy.

Cái này thật sự quá lớn mật, cũng quá nguy hiểm!

Ôn Hủ Hủ vô cùng lo lắng, sau hơn 20 phút, cuối cùng cô cũng tới khách sạn hai tiểu tử kia nhắc tới.

“Mặc Mặc, Dận Dận……”

Cửa phòng vừa mở ra, Ôn Hủ Hủ liền kinh ngạc kêu lên khi nhìn thấy Mặc Bảo mở cửa ra cho mình.

Nhưng Mặc Bảo lại không thèm để ý đến cô, cậu chỉ đứng ở cửa nhìn mẹ đầy bất bình lsau đó bĩu môi đi vào trong.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện con trai lớn đang đứng đó, mặc dù không có biểu cảm giống như em trai. Thế nhưng, cậu cũng không nói gì.

“Dận Dận?”

Trong lòng Ôn Hủ Hủ cảm thấy áy náy, cô đi tới ngồi xổm trước mặt con trai lớn: “Mẹ xin lỗi, Dận Dận, Mặc Mặc, là lỗi của mẹ, mẹ không nên trách các con.”

Hoắc Dận mấp máy cái miệng nhỏ nhắn.

Cậu nhìn mẹ bằng một đôi mắt đẹp và nói một cách bình tĩnh: “Không sao đâu.”

Quả nhiên là đứa nhỏ do Hoắc Tư Tước dạy bảo.

Bất kể là cách xử lý sự việc hay suy nghĩ của cậu bé đều khác với Mặc Bảo, cậu luôn lấy đại cục làm trọng.

Ôn Hủ Hủ yên tâm một nửa, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Hai mẹ con cùng nhau đi vào trong phòng dỗ dành một cậu nhóc khác.

“Mặc Mặc?”

“Hừ!”

Cậu bé vẫn phớt lờ mọi người và nhìn về phía cửa sổ một cách giận dữ.

Ôn Hủ Hủ vừa bực mình vừa buồn cười. Không có cách nào, cô đành phải dùng con át chủ bài của mình.

“Được rồi, hôm nay mẹ vốn còn định đưa hai đứa về, nhưng Mặc Mặc vẫn còn giận mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?”

“……”

nãy giờ cậu bé vẫn hờn dỗi không thèm quan tâm tới cô, cuối cùng cũng di chuyển đôi mắt nhỏ như lưỡi liềm của mình.

Hoắc Dận cũng bị lời nói của mẹ hấp dẫn.

Hoắc Dận dùng điệu bộ của anh trai nói với Mặc Mặc: “Em không thể giận mẹ, em sai rồi.”
 
Chương 242


Chương 242

Để giáo dục em trai mình, anh chàng nhỏ bé này thậm chí còn nói một câu thật dài.

Bị lời của mẹ hấp dẫn, lại bị anh trai giáo dục……

Mặc Bảo đành xoay lại: “Không phải mẹ nói bọn con không nên làm vậy sao? Tại sao giờ lại nói đưa bọn con trở về?”

“Đó là hai chuyện khác nhau, hai con trai của mẹ lại rất yêu mẹ, mẹ đương nhiên sẽ đưa chúng về.”

Ôn Hủ Hủ ôm đứa nhỏ, nhẹ giọng giải thích với cậu.

Trên đường tới đây, Ôn Hủ Hủ đúng là nghĩ như vậy, lần này cho dù hai đứa con của cô dùng sai cách nhưng cô cũng nhất định sẽ mang chúng đi.

Bởi vì, cô tuyệt đối không thể phụ lòng tốt của bọn nhỏ.

Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười.

“Hoắc Dận, anh xem mẹ đồng ý dẫn chúng ta cùng về Clear rồi.” Cậu bé vui vẻ nhìn về phía anh trai của mình.

Hoắc Dận liếc nhìn vẻ mặt của mẹ, nhưng không lên tiếng.

Không bao lâu, Ôn Hủ Hủ lại nói: “Cục cưng, con hiểu lầm rồi, mẹ không có đưa con trở về Clear, mà là chúng ta về căn nhà thuê kia.”

“Tại sao?!”

Mặc Bảo kinh ngạc!

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vàng giải thích: “Bởi vì chúng ta không thể làm như vậy. Mặc Mặc, mặc dù ba làm không đúng, nhưng ba vẫn là ba của các con. Ba quan tâm các con, yêu các con, nếu chúng ta cứ như vậy biến mất, ba sẽ vô cùng lo lắng, khổ sở.”

“Hơn nữa, chúng ta làm như vậy là rất vô trách nhiệm.”

Ôn Hủ Hủ tận lực giải thích rõ ràng cho con trai.

Vừa nói xong, hai đứa con trai đều ngẩn ra.

Mẹ ơi, mẹ có thật sự nghĩ như vậy không?

Hai đứa trẻ đều không ngờ, người mẹ thân yêu của bọn chúng bị bắt nạt thành thế này còn nói ra được những lời này.

Cũng đúng, cho dù lúc này Hoắc Tư Tước có ở đây, hắn cũng sẽ không nghĩ tới cô sẽ nói với bọn trẻ như vậy.

Sau chuyện xảy ra ở cửa hàng quần áo, điều đầu tiên Hoắc Tư Tước nghĩ đến chính là đưa con trai đi, không để cho người phụ nữ này gặp lại con nữa.

Nhưng bây giờ, chính người phụ nữ này lại nói với hai đứa nhỏ, không thể làm như vậy.

Đây hẳn là nhân phẩm của cô không cho phép cô làm như vậy.

Dù sao thì năm năm trước Ôn Hủ Hủ vốn là thiên kim danh giá nổi tiếng nhất nơi này.

“Xin Lỗi mẹ, con làm sai rồi.”

Mặc Bảo cuối cùng cũng hiểu được, lập tức xin lỗi mẹ.

Ôn Hủ Hủ xoa xoa cái đầu bé nhỏ nói: “Không có việc gì, mẹ biết Mặc Mặc nhà chúng ta cũng không phải cố ý, tất cả là do Mặc Mặc yêu mẹ.”

 
 
Chương 243


Chương 243

“Vâng!”

“Cho nên, thật ra mẹ cũng muốn nói cho các con một tiếng. Thật ra mẹ rất đồng ý với cách nhìn của các con.”

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên lại khen ngợi hai con trai.

Hả?

Cô lại đồng ý?

Hai đứa nhỏ lập tức mở to một đôi mắt nhỏ xinh đẹp, khó hiểu nhìn mẹ.

Ôn Hủ Hủ nở nụ cười: “Đó là ý kiến của mẹ, chính là ba của các con đã bắt nạt mẹ. Mẹ cũng cảm thấy nên cho ba con một bài học!”

Hai đứa nhỏ: “……”

“Thế nào, hôm nay chúng ta trở về trước đi, sau đó mẹ dẫn ba anh em các con ra bên ngoài chơi. Không nói cho người ba thối kia, để cho người ba đáng chết kia lo lắng một phen, được không?”

“Được!”

Bây giờ hai cậu bé mới đồng thanh reo lên!

Vài phút sau, ba mẹ con ra ngoài…

——

Sau khi Hoắc Tư Tước đến sân bay, lập tức sắp xếp người bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng đáng tiếc hai đứa con trai của hắn quá thông minh, khi hai đứa nhỏ xuất hiện ở chỗ nào là trên camera giám sát lại phát hiện bông tuyết.

Vì thế, tìm suốt một buổi chiều vẫn không có kết quả gì.

Hai thằng nhóc này!

Hai mắt Hoắc Tư Tước đã có chút đỏ lên, thấy vẫn không tìm thấy người tức giận đá mạnh một cước vào xe.

“Đi tìm cho tôi, cho dù là lục tung khắp thành phố A, cũng phải tìm ra cho tôi!”

“Vâng, tổng giám đốc.”

“Còn nữa, hacker tôi bảo các cậu tìm đâu? Vì sao còn chưa tới? Đều là một đám phế vật sao? Tìm người cũng lâu như vậy?!”

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, nhưng vẫn đang giận không kìm được rít lên, vì trong lòng hắn không những lo lắng còn có hoảng sợ, ngay cả xương ngón tay cũng bóp đến kêu răng rắc.

Ôn Hủ Hủ nói không sai, hắn không có đủ tư cách làm một người ba.

Vệ sĩ nơm nớp lo sợ, lập tức thúc giục người tìm hacker.

Không bao lâu sau tin tức liền truyền đến. Nói một cách chính sát là không phải tìm kiếm thủ công mà là tìm người tới khôi phục video giám sát bị hai đứa nhỏ phá hỏng!

“Tổng…… Tổng giám đốc, hai vị tiểu thiếu gia thật sự quá thông minh, người bình thường…… căn bản là không có cách nào phá giải được cái họ đã động tay vào.”

“Rầm – -”

Lại là một tiếng rầm lớn vang lên!

Lần này, sức chịu đựng của người đàn ông đã đến cực hạn, hắn hung hăng đá mạnh tên vệ sĩ ra ngoài.

Thật kinh khủng!
 
Chương 244


Chương 244

Hiếm khi nhìn thấy vị tổng tài đại nhân này đích thân động thủ với vệ sĩ, làm cho mặt mày cả đám vệ sĩ đều tái nhợt không dám phát ra tiếng động.

Cũng may, vừa lúc đó những người được phân đi điều tra bên trong sân bay cuối cùng cũng tới.

“Tổng giám đốc, tôi tra được một chút manh mối, chiều nay 16:35 phút, có một cửa bán ra bốn tấm vé máy bay đi Clear, mà người đặt vé này, chính là… Nancy.”

“Cậu nói ai?”

Lâu lắm rồi Hoắc Tư Tước không nghe thấy cái tên này, hắn nhất thời không thể nhớ ra.

Vệ sĩ nhìn thấy, chỉ có thể cắn răng nói lại: “Chính là… là cô Ôn…”

“!!!!”

Không một tiếng động, hiện trường bị một cỗ khí thế so với cuồng phong còn đáng sợ hơn !

Clear?

Như vậy, hai đứa nhỏ kia thật sự đã bị cô ta bắt đi từ lâu rồi?

Chuyện này xảy ra khi nào? Rõ ràng là hắn đi cùng cô, lúc vệ sĩ đi lên thông báo, cô cũng hoàn toàn không biết gì.

Vậy tại sao bây giờ cô lại đưa hai đứa nhỏ đi?

Chẳng lẽ bọn họ đã sớm thông đồng với nhau?!

Hắn bỗng nhiên nhớ ra trên đường tới sân bay, người phụ nữ kia ngồi trong xe hắn phát ra hai tiếng kêu quái dị. Còn có lúc cô bị đuổi xuống xe, căn bản cũng không hề khán cự chút nào.

Cho nên, lúc đầu là hắn muốn đưa hai đứa nhỏ đi, nhưng kết quả hai đứa nhỏ bị cô bắt cóc?!

Đầu Hoắc Tư Tước “Ong” lên một tiếng.

“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc ngài không sao chứ?”

Vệ sĩ nhìn thấy hắn bỗng nhiên ôm đầu lảo đảo, sợ tới mức vội vàng tiến lên đỡ.

“……”

Thật lâu sau, Hoắc Tư Tước mới ổn định lại. Sau đó, hai mắt đỏ như máu của hắn nhìn chằm chằm phía trước nói: “Chuẩn bị trực thăng cho tôi, lập tức đi Clear!”

“Vâng, tổng giám đốc!”

“Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một khẩu súng! Lão tử muốn bắn chết người phụ nữ đó!!”

——

Chiều hôm nay Ôn Hủ Hủ đã có một khoảng thời gian vui vẻ với ba đứa nhỏ.

Đầu tiên bọn họ đến khu vui chơi, hầu như tất cả trẻ em đều thích khu vui chơi, đặc biệt là Hoắc Dận, trước đây bởi vì sức khỏe cậu không tốt nên đã bị cấm đến những nơi này.

Được đến đây chắc chắn là điều hạnh phúc nhất đối với cậu.

“Anh Dận Dận, em nói với anh này, thuyền hải tặc kia rất đáng sợ, chúng ta đừng đi chơi nữa được không? Chúng ta chơi vòng xoay ngựa gỗ nha.”

Dù sao Nhược Nhược cũng là một cô bé khá nhút nhát, sau khi nhìn thấy những trò chơi cảm giác mạnh liền bắt đầu lùi bước.

Cô bé muốn Hoắc Dận chơi ngựa gỗ với mình.
 
Chương 245


Chương 245

Hoắc Dận kỳ thật cũng muốn giống như Mặc Bảo, ở trên thuyền hải tặc bay cao lên không trung, bay xa như vậy nhìn cực kỳ kích thích.

Nhưng em gái cậu đang cầu xin cậu…

“Được.”

Hoắc Dận vẫn hành động như một người lớn, nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái mình và đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ.

Ôn Hủ Hủ vẫn còn bị thương nên cô không dám ngồi bất cứ trò chơi nào.

Vì thế, cô đã đi mua ít thức ăn cho bọn nhỏ.

“Làm phiền anh, cho ba ly trà sữa nóng, ba phần cánh gà nướng và ba phần trứng cá.”

“Được.”

Cô vui vẻ chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và thức uống, tất đều là ba phần.

Ôn Hủ Hủ nhận lấy vội vàng đem những thứ này đến giao cho bọn nhỏ.

Ôn Hủ Hủ tìm nữa ngày mới thấy được đứa con trai út đang ở trên thuyền hải tặc.

Còn có con trai lớn và em gái ngồi vòng xoay ngựa gỗ.

Loại cảm giác này, thật sự rất hạnh phúc.

Ôn Hủ Hủ gọi: “Mặc Mặc, xuống đây, mẹ mua đồ ăn về rồi.”

“Vâng con biết rồi.”

Mặc Bảo cũng đã chơi gần xong, nghe được tiếng mẹ gọi, cậu lập tức từ trên thuyền hải tặc xuống.

Sau đó là Hoắc Dận từ bên kia vòng xoay ngựa gỗ, cũng đưa theo em gái cùng lại chỗ mẹ.

“Mẹ, hôm nay Nhược Nhược vui quá, anh Dận Dận vẫn luôn bảo vệ con.”

Nhược Nhược đi xuống, vừa nhìn thấy mẹ cô bé vui vẻ chạy tới.

Ôn Hủ Hủ ôm bánh bao nhỏ vào lòng: “Đúng không, anh Dận Dận rất giỏi, chúng ta nên khen ngợi anh Dận Dận. Dận Dận, lại đây, mẹ cũng ôm con một cái.”

Ôn Hủ Hủ lại cười híp mắt kéo con trai lớn tới.

Hoắc Dận được mẹ khen, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng, lập tức ngượng ngùng cúi mặt xuống.

Đứa nhỏ này rất khác Mặc Bảo, Mặc Bảo được Ôn Hủ Hủ nuôi lớn, tính tình thiên về hoạt bát cởi mở, tuy rằng cũng sẽ chiều chuộng em gái nhưng so với Hoắc Dận thì thiếu một chút điềm tĩnh.

Có lẽ đây là do môi trường phát triển ảnh hưởng đến tính cách.

Ôn Hủ Hủ nhìn sắc trời đã có chút tối, trong lòng âm thầm nghĩ đến giờ về rồi.

“Mặc Mặc, Dận Dận, ăn xong chúng ta về được không? Đã muộn lắm rồi.”

“Vâng, mẹ.”

“Ừ, mẹ.”

Hai đứa nhỏ đồng thanh.

Nhược Nhược còn đang uống trà sữa ngọt, nghe được mẹ nói phải về, đôi mắt to long lanh ngấn nước ngước lên nhìn mẹ.

“Mẹ, vậy chúng ta về đâu? Là về chỗ ba sao?”

Tất cả mọi người, ai cũng chưa nói cho cô bé ngây thơ này biết cô bé đã bị ba đuổi ra khỏi nhà.
 
Chương 246


Chương 246

“Không, mẹ nghĩ chúng ta tốt nhất sẽ về nhà của mình. Chúng ta sẽ ở cùng nhau, có cả các anh trai của con nữa, được không?”

“Được ạ.”

Tâm trạng cô bé vẫn có chút hụt hẫng, trong trái tim nhỏ của cô bé vẫn thích ở căn phòng lớn kia.

Bốn mẹ con Ôn Hủ Hủ nhanh chóng lên đường trở về nhà.

Lúc này, màn đêm đã buông xuống.

Đương nhiên bề đến nhà Ôn Hủ Hủ phải chuẩn bị bữa tối, bọn nhỏ ở khu vui chơi tuy rằng có ăn một ít, nhưng cũng chỉ là để lót dạ, buổi tối vẫn phải chuẩn bị bữa chính.

Sau khi Ôn Hủ Hủ đưa bọn nhỏ về khu nhà cũ, bốn mẹ con liền đi siêu thị mua ít rau củ, sau đó mới cùng nhau về phòng trọ.

“Các con, bữa tối nay các con muốn ăn gì?

“Con muốn ăn mì sốt tương của mẹ!”

“ Con cũng vậy. Anh Dận Dận, em nói cho anh biết mì sốt tương mẹ làm rất ngon, ngay cả chú Kiều ăn cũng khen nữa.”

Nhược Nhược là một chiếc áo khoác bông nhỏ chu đáo, nghe anh trai nhỏ muốn ăn mì sốt tương nhịn không được giới thiệu cho anh trai Dận Dận của mình.

Nhưng mà khi cô bé nhắc tới chú Kiều……

Ôn Hủ Hủ vội vàng ngắt lời cô bé: “Được rồi, vậy chúng ta ăn mì sốt tương. Mặc Mặc, con đưa anh trai đi rửa mặt trước. Nhược Nhược, con mở bếp điện giúp mẹ, mẹ đi làm mì sốt tương cho các con.”

“Vâng, mẹ.”

“Mẹ, con biết rồi.”

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đồng ý.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới xách rau củ vừa mua vào đi vào phòng bếp, sau đó bắt đầu bận rộn làm bữa tối.

Một giờ sau, mì sốt tương đã được làm xong, những đứa nhỏ ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn đã sớm chạy tới phòng bếp, thỉnh thoảng thò đầu vào xem.

Ngay cả Hoắc Dận là đứa nhỏ rất rụt rè, cũng lén lút đi theo em trai và em gái nhìn trộm mẹ hai lần.

Sau hai vòng, mẹ cuối cùng cũng bưng ra.

“Đến đây, đây là của cục cưng Nhược Nhược nhà chúng ta.”

“Oa, cảm ơn mẹ!” Cô bé chảy nước miếng.

Ôn Hủ Hủ cười, lại bưng ra hai bát cho hai con trai. Vì trước đây trong nhà chỉ chuẩn bị hai bát cho trẻ con, cho nên lúc này có một bát là dùng bát đựng của người lớn.

“Không sao, bát này con nhường cho anh con.”

Mặc Bảo cũng là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, sau khi nhìn thấy cảnh này chủ động đẩy bát cho anh trai Hoắc Dận.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Đây là những đứa con của cô, đứa này ngoan hơn đứa kia, đứa kia hiểu chuyện hơn đứa này. Cô còn có gì mà không hài lòng đây?

Cô lẳng lặng nhìn bọn nhỏ đang ăn, một lát sau cô đứng dậy đi vào phòng ngủ.
 
Chương 247


Chương 247

“Ù…… ù……”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vẫn có chút căng thẳng, dù sao thì cô cũng chơi một trò lớn như vậy.

Quả nhiên, khi điện thoại được kết nối, thì bên kia tức giận gào thét: “Ôn Hủ Hủ, tôi nhất định sẽ giết cô!”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Ặc, hắn có thể đừng có kiểu động một tí là nói giết cô không? Hắn có biết như vậy sẽ dạy hư con trai hay không?

Ôn Hủ Hủ thở dài một hơi: “Được rồi, hôm nay dừng ở đây, anh có thể tới đón con.”

“Cô nói cái gì?”

Hoắc Tư Tước đã xoay quanh trên bầu trời Clear, cảm xúc đang nổi giận lập tức dừng lại.

Đón con?

Dễ dàng như vậy sao?

Hắn đưa mắt nhìn xuống thành phố ở phía dưới và bắt đầu cho hạ cánh trực thăng.

Sau hồi lâu Ôn Hủ Hủ Không nghe hắn trả lời, cho rằng hắn nghe không hiểu, bắt đầu có chút nóng nảy.

“Anh có tới hay không? Nếu không, vậy đêm nay để cho bọn nhỏ ngủ ở chỗ tôi đi, nhưng ngày mai anh đừng có lại chê cái phòng trọ này là chỗ rách nát, dạy hư con của anh.”

“……”

Vẫn không có lời đáp lại.

Phòng trọ?

Giờ này còn để cho hắn đón con?

Cho nên, người phụ nữ chết tiệt này không hề rời khỏi thành phố A mà dẫn theo hai đứa con của mình đến nơi cô sống sao? ! !

Hoắc Tư Tước hít một hơi lấy lại bình tĩnh, thiếu chút nữa thì hắn bị nhồi máu ngất ra đấy rồi!

“Tổng giám đốc, chúng ta sẽ hạ cánh ở đây. Phía dưới chính là bệnh viện Clear, chúng ta có thể trực tiếp dừng ở trên nóc nhà.”

Thời khắc mấu chốt, vệ sĩ ngồi bên cạnh hắn còn nói một câu.

Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ ở đầu dây bên kia nghe được, đôi mắt trợn tròn: “Trời ạ, Hoắc Tư Tước, anh… anh lại đi Clear?”

“Ôn Hủ Hủ, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không tha cho cô, cô chờ đó cho tôi!”

Sau đó người đàn ông này liền hung hăng cúp điện thoại.

Đây thật sự là vô cùng nhục nhã!

Hắn sống gần ba mươi năm, chưa từng bị người ta đùa giỡn như vậy!

——

Ôn Hủ Hủ thấp thỏm.

Cô cảm thấy người đàn ông chó nhất định sẽ không tha cho mình. Cô vốn chỉ muốn chơi hắn một vố để cho hắn sốt ruột, cũng để cho hắn nếm thử cảm giác bị người ta đùa giỡn là như thế nào.

Nhưng không ngờ tên này lại bất cẩn đến mức lao thẳng đến Clear.

Chết tiệt!

Lần này là xong đời thật rồi.
 
Chương 248


Chương 248

Ôn Hủ Hủ không dám ngủ. Cho nên sau khi bọn nhỏ ngủ say, cô ở trong phòng khách, một bên chống hai mí mắt không mở ra được, một bên ngồi chờ.

Khoảng ba giờ sáng, cô bị âm thanh”đùng đùng” bên ngoài làm cho tỉnh dậy.

Đó thật là một hình ảnh tương đối đáng sợ.

Cô dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cô có thể cảm nhận được sát khí của người đàn ông bước ra từ trong xe.

Thật kinh khủng!

Ôn Hủ Hủ biết khó tránh khỏi việc làm ầm ĩ đến ba đứa nhỏ, lập tức khóa chặt phòng ngủ các con lại sau đó mới đi tới cửa lớn.

“Ah–”

Vừa đến cửa, lập tức đụng phải một đôi mắt đỏ tươi. Ôn Hủ Hủ sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, thiếu chút nữa ngã quỵ tại chỗ.

Tên tâm thần này!!

Cô nổi giận: “Hoắc Tư Tước! Có phải anh bị bệnh không? Đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn hù chết người sao?”

Người đàn ông ở bên ngoài liền cười lạnh một tiếng, duỗi chân đá mạnh một cái cánh cửa văng ra.

“Ha ha, hù chết? Tôi không trực tiếp bắn chết cô là đã tử tế lắm rồi!”

“……”

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đàn ông này, thậm chí ngay cả cảm giác bất an cùng áy náy trong lòng lúc trước cũng biến mất không tăm tích.

“Mấy đứa nhỏ đâu?”

“Ngủ rồi.”

“Bế ra đây!”

“Anh không đi mà bế? Sao lại muốn tôi bế?”

Ôn Hủ Hủ một chút cũng không phối hợp, đặt mông ngồi xuống trước bếp điện ấm áp, cô liền tiện tay nhặt một túi khoai tây chiên đặt bên cạnh bắt đầu ăn.

Thái độ hờ hững này…!

Trong lòng Hoắc Tư Tước lại nổi lên một trận lửa giận.

Nhưng lúc này, hắn ngửi thấy trong không khí còn có mùi của đồ ăn vặt. Đã hơn mười tiếng đồng hồ hắn chưa ăn gì, hắn không tự chủ nuốt nước miếng cái ực.

“Tổng giám đốc, nếu không còn gì nữa chúng ta đi vào đón các tiểu thiếu gia……”

“Ai cho các người đụng vào. Hoắc Tư Tước, tôi nói cho anh biết, con trai của tôi khi ngủ không cho phép bất kỳ người xa lạ nào chạm vào, nếu làm cho con tôi sợ hãi tôi sẽ không tha cho anh!”

Ôn Hủ Hủ nghe được những lời này, lên tiếng cảnh cáo.

Cô trợn tròn mắt, nghiêm khắc cự tuyệt để cho những vệ sĩ đến bế đứa nhỏ.

Vốn dĩ trẻ con tối kỵ nhất là lúc ngủ bị người lạ ôm, cho dù hai vị tiểu thiếu gia này có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi.

Còn nữa, bên ngoài lạnh như vậy, không sợ đứa nhỏ bị cảm sao?
 
Chương 249


Chương 249

Hoắc Tư Tước đương nhiên sẽ nghĩ đến những điều này, nên hắn phất phất tay để mấy vệ sĩ đi ra ngoài.

“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người thông đồng với nhau lúc nào?”

“Ngài Hoắc, anh không cần phải lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác như vậy chứ? Cái gì gọi là thông đồng? Là các con tôi không chịu được cảnh anh bắt nạt tôi nên mới giúp tôi.”

Ôn Hủ Hủ tranh cãi gay gắt với hắn, thậm chí cô còn biện minh cho con trai của mình.

Người đàn ông kia nghe xong, tức giận cười lớn: “Bọn nhỏ giúp cô, vậy vé máy bay thì sao? Chẳng lẽ là bọn nhỏ đặt?”

“Có gì lạ sao? Con trai tôi biết rõ thông tin của tôi như lòng bàn tay, thậm chí còn có thể tự động tạo ra chứng minh thư của tôi trên mạng, đặt vé máy bay, có khó không?”

“……”

“À đúng rồi, Dận Dận cũng có tham dự, còn là đứa chi tiền.”

Ôn Hủ Hủ lại cắn một miếng khoai tây chiên, mùi vị này có thể nói là ngon.

Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong, loại đau đớn quen thuộc từ huyệt Thái Dương hai bên lan ra…

Có thể là nhìn thấy sắc mặt người đàn ông này không tốt lắm, Ôn Hủ Hủ cũng ngừng động tác ăn khoai tây chiên lại.

“Anh làm sao vậy, anh không sao chứ?”

“……”

Một lúc sau, người đàn ông đau dạ dày, sắc mặt tái nhợt nói: “Cút qua một bên đi.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, sau đó ngồi sang một bên.

Kết quả cô mới nhích người, hắn đã ngồi xuống bên cạnh cô, khí lạnh khắp người hắn tỏa ra hòa lẫn với khí chất nam tính khiến cô không tự chủ được mà đông cứng lại!

Hắn không biết ngại à?

Vừa mới bị cảnh tượng này làm cho choáng váng, người đàn ông ngồi xuống nhắm hai mắt tựa vào sô pha, không kiên nhẫn nói: “Nhìn đủ chưa?”

Ôn Hủ Hủ bị làm cho nghẹn họng!

Đến phục với người đàn ông này, hắn không cần mở mắt cũng biết cô đang nhìn hắn sao?

“…… Ồ.”

Sau một hồi đỏ mặt, cô cũng nhanh chóng đặt túi khoai tây chiên trong tay xuống, đi rót cho hắn một ly nước ấm.

Mấy phút sau, có lẽ là chén nước nóng đã xuống bụng, hoặc là bếp lò điện bên chân làm cho Hoắc Tư Tước thấy ấm hơn, sắc mặt hắn cũng không còn kém như lúc đầu.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, do dự một chút, hỏi: “Nếu được? Đêm nay không cần dẫn bọn nhỏ về? Bây giờ đã bốn giờ, trời sắp sáng mà nhìn anh tinh thần cũng không tốt lắm.”

“……”

Chỉ một câu như vậy, hai ánh mắt sắc bén của hắn lạnh lùng quét qua người cô.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy, da đầu tê dại quay đầu đi không nói thêm lời nào.

Nói thật, trải qua khoảng thời gian ở chung này , cô đã biết được một ít tính tình củahắn. Hắn mặc dù biết mình sai nhưng vẫn cứng rắn không nhận.

Chà, cô không thể trách hắn, càng không thể thay hắn quyết định.
 
Chương 250


Chương 250

Ôn Hủ Hủ yên lặng suy nghĩ, mình có nên đi vào mặc quần áo cho con trai trước hay không?

Nếu mặc nhiều một chút, có bị đưa ra ngoài thì chúng sẽ không phải bị cảm lạnh.

“Có gì ăn không?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nghe hắn nói, cho là mình nghe lầm lập tức quay đầu nhìn chằm chằm hắn. Hơn nửa ngày, cô mới hỏi một câu: “Anh… muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được!”

Hoắc Tư Tước sốt ruột trả lời.

Lúc này hắn thật sự rất khó chịu, đã hơn mười giờ không có một giọt nước nào, hơn nữa sức khỏe hắn cũng không được tốt cho lắm.

Ôn Hủ Hủ ghét hắn, nhưng cuối cùng cô cũng đứng dậy đi vào nhà bếp.

Đã giờ này rồi, trong nhà nhất định không có gì ăn, cũng không thể đi nấu cơm. Ôn Hủ Hủ vào phòng bếp, nhớ tới mì sốt tương đen buổi tối còn thừa lại.

Ước chừng qua mười phút, Hoắc Tư Tước đang nhắm mắt chặt dựa vào sô pha, ngửi được một mùi thơm mê người từ trong nhà bếp bay ra.

“Giờ này muộn quá, trong nhà lại không còn gì khác. Đây là mì sốt tương buổi tối tôi và bọn nhỏ ăn còn dư, anh cứ ăn tạm một chút đi.”

Ôn Hủ Hủ bưng mì ra đặt trước mặt hắn.

Mặc dù là đồ ăn còn sót lại từ đêm qua nhưng có thể thấy rằng nó đã được làm lại rất cẩn thận.

Bên trên còn có trứng luộc chiên vàng giòn, còn có hành hoa cắt rất nhỏ, nhìn thoáng qua cũng thấy được người nấu rất dùng tâm.

Hoắc Tư Tước cầm lấy đôi đũa đặt ở bên cạnh.

Ôn Hủ Hủ: “…..”.

Chẳng hiểu sao, trong lòng lại căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ cô làm. Lần trước ở vịnh Thiển Thủy, tuy rằng hắn cũng ăn sủi cảo do cô làm nhưng dù sao cũng là do cô và dì Vương hai người cùng gói.

Còn bát mì này là do cô lần đầu tiên làm cho hắn ăn.

Ôn Hủ Hủ cúi đầu, làm bộ sửa sang lại sô pha, không để ý tới chuyện này.

“Sột …sột……”

Tiếng hút rất nhỏ, người đàn ông sinh ra tron gia đình quyền quý này, bình thường khi ăn sẽ không phát ra tiếng.

Nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn nghe được âm thanh hút mì.

Động tác trên tay cô liền chậm lại, cô nín thở chờ hắn sau khi ném thử sẽ làm ra mấy hành động chê mì không ngon nào đó.

Bởi vì, hắn đã quen ăn sơn hào hải vị, cô cảm thấy một bát mì đơn sơ như vậy hẳn là không lọt vào mắt xanh của hắn.

Nhưng thật bất ngờ, cô ngồi đó đợi rất lâu cũng không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người này đang lướt điện thoại.
 
Chương 251


Chương 251

Ôn Hủ Hủ: “……”

Ôn Hủ Hủ cũng không bận tâm chuyện này nữa, toàn thân thả lỏng xuống, cô ngồi cạnh chờ. Không bao lâu, cô không kìm được mà ngủ thiếp đi.

Cô cũng đã thức cả đêm.

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng ăn xong bát mì, cảm thấy thật ra cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên, khi hắn ăn xong muốn gọi cô bế bọn nhỏ ra, nhưng khi hắn quay lại đã thấy cô ngủ bên cạnh.

“Tổng giám đốc?”

“Biết rồi, xuống ngay.”

Hắn nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, ngón tay thon dài di chuyển trên màn hình trả lời một câu. Hắn chuẩn bị đứng lên, tự mình đi ôm bọn nhỏ.

Nhưng người ngồi cạnh hắn, không biết có phải vì sau khi người bên cạnh đột nhiên rời đi, hơi ấm biến mất, khiến Ôn Hủ Hủ Húc đang ngủ cuộn tròn người lại.

Bước chân Hoắc Tư Tước bất động.

Lúc sáng sớm nhiệt độ xuống rất thấp, nếu như hắn mặc kệ cô, chẳng phải cô sẽ chết lạnh ở đây sao?

Hắn nhíu mày, cuối cùng đi qua bế người phụ nữ này lên.

“A……”

Sau khi chìm vào giấc ngủ, người phụ nữ thường ngày vẫn giương nanh múa vuốt đã hoàn toàn trút bỏ gai nhọn trên người, cô thu người vùi vào ngực của hắn, an tĩnh ngoan ngoãn giống như chú mèo nhỏ.

Thậm chí lúc hắn ôm cô, có thể là vì cảm nhận được hơi ấm trên người hắn, cái đầu nhỏ của cô còn vùi vào trong lòng hắn.

Giống như là đang làm nũng.

Thân hình Hoắc Tư Tước cứng đờ, hắn không muốn thừa nhận, giờ phút này trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm nhũn.

Người phụ nữ chết tiệt này.

Tại sao hắn lại cảm thấy như vậy?

Chẳng lẽ hắn không nên tức giận sao? Hôm nay cô đã làm cho hắn một trận kinh thiên động địa như vậy!

Hắn thu hồi tầm mắt, cố ý không nhìn cô, sau đó bế cô đi vào phòng ngủ.

“Bắt–”

Ánh đèn bị bật lên, nhìn thoáng qua là một căn phòng vô cùng đơn sơ, loang lổ vách tường,đồ đạc hỏng hóc, liếc mắt nhìn lại thật sự là rất tồi tàn.

Vậy ra mấy năm nay, cô cùng hai đứa nhỏ ở trong hoàn cảnh như vậy sao?

Ánh mắt của hắn lại dịu đi, hắn nhớ tới năm năm trước, cô là một tiểu thư nhà giàu sống xa hoa, không phải động tay làm bất cứ thứ gì.

Nhưng năm năm trôi qua, cô đã học được mọi thứ.

Hoắc Tư Tước bế Ôn Hủ Hủ lên giường, chuẩn bị thả cô xuống rồi rời đi.

Hình như Ôn Hủ Hủ cảm giác được hắn buông lỏng tay, không biết có phải cô không cam lòng mất đi hơi ấm từ trên người hắn? Đột nhiên, cô vòng đôi cánh tay mảnh khảnh về phía cổ hắn.

“Ngoan, con ngoan để mẹ ôm thêm một lát.”

Cô nói mê, kéo người đàn ông xuống sát vào ngực mình.

Đôi mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên mở to!
 
Chương 252


Chương 252

Hắn không kịp phản ứng, lảo đảo một cái cùng cô lăn ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia đã cực kỳ chuẩn xác tìm được môi của hắn.

Sau đó hôn một cái.

Hoắc Tư Tước sửng sốt!

Đây có lẽ là chuyện mà cô thường xuyên làm khi dỗ dành con trai.

Cho nên, bây giờ cô coi hắn là con trai của cô?

Quả thực rất kỳ cục!

Hoắc Tư Tước muốn tức giận, nhưng cánh môi mềm mại ẩm ướt từ đôi môi truyền đến. Cảm xúc hỗn độn, hắn không biết trong đầu đang tồn tại cảm giác gì.

Tim hắn đập nhanh, người hắn như có một dòng điện chạy qua.

Chỉ trong một giây, hơi thở của hắn trở nên nặng nề.

“Ôn Hủ Hủ, cô nhìn xem tôi là ai?”

Hắn có chút khó chịu, trịch thượng nhìn chằm chằm người phụ nữ vẫn đang ngủ say dưới người mình, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Ôn Hủ Hủ nhíu nhíu mày.

Chắc có lẽ, trong lúc ngủ cô cảm giác được sự tức giận bên cạnh, vì thế cô có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Được rồi, đừng tức giận nữa, ngoan đi.”

Đôi môi mỏng manh và mềm mại lại cúi xuống, hôn lên môi hắn một lần nữa.

Hoắc Tư Tước: “!!!!”

Lần này, tất cả máu thực sự dồn lên đỉnh đầu.

Mắt thấy người phụ nữ này vừa muốn hôn mình lại vừa muốn chạy trốn. Cuối cùng ánh mắt hắn đã bắt đầu xuất hiện một tia đỏ sậm. Hắn bây giờ còn không buông tay ra mà mãnh liệt kéo, siết chặt vòng eo mảnh khảnh kia thật chặt một vòng nữa.

Kéo mạnh lên!

“Đau……”

Thắt lưng cùng môi của Ôn Hủ Hủ đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, lông mi thon dài của cô run rẩy, mở ra.

Vừa mở mắt ra, cô thấy gương mắt người đàn ông đột nhiên phóng lớn trước mắt mình, còn có môi hai người dán chặt và nhau. Trong nháy mắt đầu óc quay cuồng, cơn buồn ngủ biến mất.

Chúa ơi!

Chuyện quái gì đã xảy ra? Tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy?

Chẳng lẽ…… người cô ôm không phải con trai sao?

Đồng tử cô run rẩy, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Thấy rõ chưa? Còn muốn hôn nữa không?”

Thấy cô cuối cùng cũng tỉnh lại, người đàn ông vẫn luôn kề sát vào người cô trầm giọng nói.

Đôi mắt đen láy của Ôn Hủ Hủ trợn tròn!

“Tôi… tôi không biết là anh, tôi tưởng… tôi tưởng là con trai…” Cô hoảng hốt, muốn lập tức đẩy hắn ra, chạy đi.
 
Chương 253


Chương 253

Nhưng cô vừa mới động, bàn tay hắn đang ôm lấy eo cô lập tức siết chặt!

Ôn Hủ Hủ: “……”

“Con trai?”

Hoắc Tư Tước nhéo cằm của người phụ nữ này, buộc cô nhìn thẳng vào mình.

Giọng nói của hắn khàn khàn gợi cảm, mang theo một tia nguy hiểm, giống như là một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.

Ôn Hủ Hủ không dám động đậy, mặt đỏ nhìn người đàn ông này. Cô cảm thấy trái tim cũng sắp từ trong lồng ngực nhảy ra.

Hắn… cũng không tránh cô sao?

Hắn không phải rất ghét cô sao?

Cô ngơ ngác nhìn hắn.

Đặc biệt là khi cô thấy khoảng cách giữa hai người, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút, rất có thể sẽ cọ xát vào môi đối phương…

“Ù…ù…”

Cũng may, vừa lúc đó di động của hắn bỗng nhiên rung lên.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cứ như vậy cánh tay to lớn sau lưng vẫn luôn giữ chặt cô cuối cùng cũng buông ra. Hắn như chợt bừng tỉnh, ném Ôn Hủ Hủ xuống giường, lập tức đứng dậy.

Thân thể mảnh khảnh của Ôn Hủ Hủ liền cuộn vào trong chăn.

Vừa lăn xuống, cô cũng không có sức lực để quan sát những thứ khác, đêm nay cô đã rất sợ hãi đủ rồi, nên giờ khắc này cô liền kéo chăn vùi cái đầu nhỏ của mình vào.

Thật đáng sợ!

Cô đã làm gì vậy?!

Cô vùi vào trong chăn, trên mặt vừa hoảng sợ vừa nóng rang, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không tự chủ mà run lên.

Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ đặc sắc.

Nhưng hắn vẫn không nói gì, cứng ngắc nhấc chân đi ra ngoài.

——

Ngày hôm sau.

Buổi sáng mấy đứa nhỏ đã thức dậy, chúng phát hiện mẹ chúng hôm nay dậy muộn hơn ngày thường rất nhiều, thậm chí còn không làm bữa sáng cho chúng và cũng không giúp chúng đốt bếp lò để sưởi ấm.

Quái lạ, mẹ làm sao vậy?

Là do hôm qua mẹ mệt sao?

Mặc Bảo mặc xong quần áo nhỏ của mình đứng lên: “Em đi xem mẹ, hai người ở đây chờ nha.”

Rồi cậu bé rón rén đi tới.

Quả nhiên, sau khi cậu đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt một cái liền thấy được mẹ bình thường cũng không ngủ nướng, lúc này đang che đầu ngủ say trong chăn.

“Mẹ chưa dậy?”

Không biết từ lúc nào, Hoắc Dận cũng đã tới.
 
Chương 254


Chương 254

Cậu mặc bộ đồ ngủ, đôi chân nhỏ cũng không mang gì cứ thế lạnh lùng bước trên mặt đất đến bên cạnh em trai mình.

Mặc Bảo lập tức quay đầu lại: “Sao anh lại đây? Anh còn chưa mặc quần áo và vớ? Lỡ bị bệnh thì sao, mau về đi.”

Cậu sợ hãi vội vàng kéo anh trai về phòng.

Về điểm này, Mặc Bảo hiểu rõ.

Dù sao người anh trai này từ nhỏ đã sống trong cảnh quần áo đưa đến tay, cơm đút đến miệng. Hoắc Dận không giống cậu, từ trước đến giờ đi theo mẹ nên đã sớm học được cách tự chăm sóc mình.

Thế là Mặc Bảo quay lại giúp anh trai mặc quần áo vào.

Hoắc Dận: “……”

Nhìn em trai còn muốn mặc quần áo cho mình, Hoắc Dận đã tự thề với lòng, sau khi về nhà nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này.

Trong lúc hai anh em đều mặc quần áo chỉnh tề thì bên phía Nhược Nhược còn chưa tỉnh. Hai đứa nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra.

“Mẹ nhất định là bị bệnh rồi, ngày hôm qua dẫn chúng ta ra ngoài chơi một ngày. Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi xuống mua bữa sáng, bữa sáng hôm nay sẽ không để cho mẹ làm, để cho mẹ ngủ ngon một chút, được không?”

“Ừ.”

Hoắc Dận gật đầu đồng ý.

Vì thế sau khi hai đứa nhỏ cầm tiền, liền tay nhỏ nắm tay nhỏ bé cùng nhau ra cửa.

Nơi này thực ra cũng khá thuận tiện, đi xuống lầu là con đường của khu phố cũ nên nơi đây có bán mọi thứ. Lúc trước Ôn Hủ Hủ chọn chỗ này cũng chính là vì lý do này.

Mặc Bảo cùng anh trai đi tới một tiệm ăn sáng.

“Hoắc Dận, anh muốn ăn gì?”

“……”

Hoắc Dận cúi đầu nhìn mặt đất bẩn.

Cậu chưa từng tới những nơi thư thế này. từ nhỏ cậu đã sống trong chiều chuộng sung sướng, đột ngột thay đổi môi trường khiến cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.

Này!

Mặc Bảo thở dài, tự mình đi vào.

“Ông chủ, con muốn cái bánh bao này, còn bánh quẩy, còn sữa nữa.”

“Được rồi, Mặc Mặc, hôm nay con lại tới mua đồ ăn sáng à. Em gái và mẹ con đâu?”

Những hàng xóm này đều biết Mặc Bảo, sau khi nhìn thấy cậu bé xinh xắn đáng yêu đến mua bữa sáng, một bên cầm đồ cho cậu, một bên cùng cậu trò chuyện rất nhiệt tình.

Mặc Bảo chỉ thản nhiên đáp lại vài câu.

Vài phút sau, khi hai anh em đi ra, trong đôi tay nhỏ bé đã đầy xách một túi đồ lớn.

“Chúng ta về đi.”

“Được.”

Hoắc Dận gật đầu.
 
Chương 255


Chương 255

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng màu đen đột nhiên từ cuối đường chạy tới, thấy được hai đứa nhỏ, người trong xe lập tức đạp chân ga đi tới.

“Chú Lâm?”

Hoắc Dận vô cùng tinh mắt, sau khi nhìn thấy chiếc xe lập tức nhận ra.

Đúng vậy, người tới chính là Lâm Tử Dương!

“Sao hai cậu lại ở đây? Mới sáng sớm thế này, mẹ hai cậu đâu?”

Lâm Tử Dương sau khi nhìn thấy hai cậu bé lập tức từ trong xe đi xuống, hỏi bọn nhỏ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Điều này quả thật làm cho người ta có chút lo lắng. Thời tiết thì lạnh, hai tiểu thiếu gia lại nhỏ như vậy. Sáng sớm lang thang trên đường, khiến ai thấy cũng không yên tâm.

Mặc Bảo vội vàng giải thích: “Chú Lâm, mẹ cháu còn đang ngủ, tối hôm qua mẹ mệt.”

Lâm Tử Dương: “……”

Mệt à?

Đây là từ hổ lang gì vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua tổng giám đốc muộn như vậy mới trở về, thật đúng như những gì anh ta phỏng đoán sao?

Lâm Tử Dương nghĩ đến những gì vệ sĩ sáng nay nói với anh, rằng vị BOSS đại nhân tối hôm qua ở trên nhà của Ôn Hủ Hủ rất lâu. Nhất thời anh nhịn không được liền đỏ mặt.

“Như vậy, vậy…… Hai con xuống đây làm gì? Mua đồ ăn sáng sao?”

“Vâng, mua đồ ăn sáng cho mẹ và em gái.”

Mặc Bảo lại chớp chớp đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm, rất thẳng thắn thành khẩn nói với ông chú này.

Lâm Tử Dương liền dứt khoát dừng xe sang bên cạnh.

“Vậy bây giờ chú Lâm đưa hai cậu lên. Vừa rồi ba các cậu gọi điện thoại cho chú, bảo chú đến đưa các cậu đi nhà trẻ. Nhanh lên nói với mẹ một tiếng đi.”

Lâm Tử Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, muốn nhanh chóng đưa hai cậu bé đi.

Thế nhưng, Mặc Bảo vừa nghe là tới đón bọn họ đi nhà trẻ, cậu bé vội vàng lên tiếng nói:

“Không được, mẹ con còn chưa dậy, chúng con chưa nói với mẹ. Hơn nữa, em gái không đi chúng con cũng sẽ không đi. Đúng không anh Hoắc Dận!”

Cậu bé nhìn về phía anh trai bên cạnh.

Hoắc Dận cũng không chút do dự gật đầu: “Ừ.”

Lâm Tử Dương: “……”

Không được, chuyện này cũng không phải do anh quyết định, hai vị tiểu tổ tông giận dỗi cái gì?

Nhưng trong sự sửng sốt cùng bất lực của anh ta, thì hai cậu bé đã tay nắm tay nhau xách túi quay người nhanh chóng chạy lên nhà.

“Này! Hai vị tiểu thiếu gia, chờ một chút, đừng chạy, chúng ta có chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.”

Lâm Tử Dương gấp gáp giậm chân.

Lúc Hoắc Tư Tước vừa đến công ty thì nghe được tin này.

Tối hôm qua hắn đã thức trắng một đêm, sau khi từ phòng trọ đổ nát kia về thì trời cũng đã gần sáng, hắn chỉ có thể chợp mắt được một lát là phải đến công ty.
 
Chương 256


Chương 256

Nghe tin không đón được hai đứa nhỏ, hắn vốn mệt mỏi ngồi ở phòng làm việc giờ thì gân xanh bắt đầu nổi lên dữ dội!

“Vì sao bọn nhỏ không chịu về?”

“Bọn nhỏ nói rằng muốn em gái cùng đi nhà trẻ thì mới chịu về.”

Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nơm nớp lo sợ nói.

Hoắc Tư Tước nghe được, nhất thời thái dương càng thêm giật giật: “Bọn nhỏ tạo phản rồi phải không? Còn dám uy hiếp ba chúng nữa? Chuyện ngày hôm qua, tôi không xử lý bọn chúng đã rất tốt rồi!”

Lâm Tử Dương: “……”

Nghe giọng nói tức giận trong điện thoại, anh ta nhất thời không biết nên nói gì?

Đang đứng bất lực tại chỗ thì một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đột nhiên vươn tới: “Đưa điện thoại cho con.”

“Hả? Cho…… cậu?”

Lâm Tử Dương ngơ ngác nhìn tiểu thiếu gia Hoắc Dận đứng bên mình, do dự hồi lâu.

Hoắc Dận thấy Lâm Tử Dương lề mề liền trực tiếp kiễng mũi chân nhỏ lên đoạt lấy điện thoại trong tay anh.

“Ba, con là Hoắc Dận!””

“Rồi sao?””

Trong điện thoại Hoắc Tư Tước nghe giọng nói đột nhiên biến thành của con trai. Hắn khá quen với cái giọng nói này.

“Vậy con nói luôn, ba bây giờ không có chút nào giống đàn ông.”

“!!!!”

Ít nhất năm giây sau, Hoắc Tư Tước mới nghiến răng hỏi: “Không giống đàn ông?”

Hoắc Dận vẫn lạnh lùng như cũ: “Vâng, hôm qua chúng con đã về.”

“Sau đó thì sao?”

“Mẹ bảo chúng con về nhà.”

“……”

“Chúng con vốn muốn ra nước ngoài, mẹ nói không thể để cho ba buồn, vậy là mẹ đưa chúng con về. Nhưng ba… vẫn luôn như vậy, ba không tốt bằng mẹ!”

Cậu bé rất thẳng thắn!

Có thể vì cậu rất ít nói câu dài dòng. Lúc này, một đoạn văn dài từ trong miệng nhỏ của cậu phun ra.

Không trôi chảy cũng không đủ trôi chảy.

Nhưng mà, cậu vẫn cố gắng biểu đạt ý tứ của mình.

Hoắc Tư Tước ở bên này nghe được, chợt giật mình.

Trong cổ họng hắn vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để mắng thằng bé, bỗng nhiên lại nói không nên lời.

Ngày hôm qua bọn nhỏ về, là nhờ cô đưa về sao?

Sao có thể thế được?

Chẳng lẽ là vì cô sợ hắn nên mới không dám rời đi sau đó lựa chọn đưa bọn nhỏ về sao?
 
Chương 257


Chương 257

Hoắc Tư Tước đang cầm điện thoại, không tin những gì mình nghe được.

Nhất là khi nghe con trai nói ra lí do cô đưa bọn nhỏ về vì không muốn hắn buồn, hắn lại càng cảm thấy có chút vô lý.

“Có phải con đang dỗ ba không? Chỉ vì để cho con nhóc kia đi nhà trẻ cùng với hai con.”

“Kiểm tra camera, khách sạn lớn ở sân bay!”

Hoắc Dận cũng lười nói với người cha ngu ngốc này.

Sau đó cậu trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm Tử Dương tận mắt nhìn thấy hết thảy, đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng thiếu chụt nữa là anh ta quỳ xuống thay vị tiểu tổ tông này.

Mặt khác anh ta lại nghĩ,điều đó không có gì sai cả, để đối phó với một người ba như hắn thì chỉ có vị tổ tông này ra tay mới có hiệu quả. Dù sao, chỉ có Hoắc Dận là người duy nhất biết được điểm yếu của Hoắc Tư Tước!

Quả nhiên, chưa tới năm phút ngắt máy thì điện thoại di động của Lâm Tử Dương đã nhận được một tin nhắn wechat.

“Dẫn theo con bé đó đi!”

“……”

Chậc!

Tiểu thiếu gia, cậu thật lợi hại!

Đương nhiên là Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ.

Việc này đối với một người đang ngủ say như Ổn Hủ thì không biết gì. Cô mơ màng thấy hai đứa con trai mình đi bên cạnh ai đó, cô cảm thấy hoang mang.

Mãi đến khi cả con gái cũng bị đưa đi, cô mới nhìn căn phòng trống rỗng vỗ vỗ đầu: “Không xong, học phí không phải còn chưa gom đủ sao?”

Cô có nghĩ nát óc cũng không có cách giải quyết.

Tuy nhiên, Nhược Nhược cũng được đi nhà trẻ thì cô vẫn còn thời gian để nghĩ cách đi xoay sở tiền.

Ôn Hủ Hủ mở máy tính, chuẩn bị lên mạng xem, có nơi nào cần tuyển dụng bác sĩ hay không?

Nhưng lúc này, điện thoại hiển thị là số của Kiều Thời Khiêm gọi tới.

“Nancy, hôm qua em không sao chứ?”

“Không sao.”

Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ nhẹ nhàng trả lời.

Bây giờ cô cảm thấy nên giữ khoảng cách với anh ta, vì ngày hôm qua anh ta đã tự tay đâm thủng phòng tuyến cuối cùng giữa bọn họ.

Nhưng Kiều Thời Khiêm hiển nhiên không muốn như vậy, anh ta phấn khích khi nhìn thấy cô nhận điện thoại của mình.

“Vậy là tốt rồi, vậy hôm nay em có đi phỏng vấn không? Anh đã nói chuyện với người bạn kia rồi, em cứ trực tiếp đi làm là được.”

“Không cần, tôi đã tìm được việc làm trong bệnh viện thành phố.”

Ôn Hủ Hủ đang mở trang web tìm kiếm việc làm không ngờ lại bị câu hỏi quấy rầy, vừa vặn cô nhìn thấy một bệnh viện đang tuyển dụng y tá, cô không hề nghĩ ngợi liền nhấn vào gửi sơ yếu lý lịch của mình qua.
 
Chương 258


Chương 258

Kiều Thời Khiêm: “……”

Bệnh viện thành phố?

Điều đó là không thể, đây là trong nước không phải nước ngoài.

Đa phần các bác sĩ trong nước đi ứng tuyển tối thiểu đều tốt nghiệp thạc sĩ.

Bệnh viện thành phố?

Kiều Thời Khiêm thất vọng.

Với năng lực và trình độ của cô đi ứng tuyển vào bệnh viện loại này là chuyện không dễ dàng.

Kiều Thời Khiêm không còn lựa chọn nào khác đành miễn cưỡng cúp điện thoại.

Tại sao cô luôn không nghe lời như vậy? Không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh sao?

——

Ôn Hủ Hủ chọn gửi sơ yếu lý lịch thật ra cũng chỉ là tùy tiện gửi.

Cô chưa từng nghĩ sẽ làm việc ở đây, cô còn phải quay về Clear.

Cô quyết định, hiện tại trước hết cần tìm một công việc gì đó để gom đủ học phí cho Nhược Nhược. Ngay tức khắc cô đứng lên đi lục tung các ngăn kéo, tủ trong nhà để tìm.

“Kỳ lạ, đồ của mình đâu? Ở đâu rồi?”

Cô tìm đến đầu toát mồ hôi đầm đìa, thiếu chút nữa đem tủ quần áo trong hai phòng đều giở ra.

Thế nhưng, vẫn không tìm được.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể gọi điện thoại cho cậu mình.

“Cậu, con là Hủ Hủ. Con muốn hỏi một chút, lúc Mặc Bảo và Nhược Nhược được đưa tới, cậu có nhìn thấy một cái túi máy tính nhỏ của con không?”

“Túi máy tính? Túi máy tính gì?”

Cậu của cô ở đầu dây bên kia nghe được, có chút bối rối.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể miêu tả tỉ mỉ với cậu mình: “Chỉ là một cái túi máy tính nho nhỏ, trước kia con dùng đựng laptop. Trong đó có vài cái USB đều là sách lúc trước con có viết, con muốn lấy một quyển ra ngoài ký tên nhưng giờ không thấy đâu nữa.”

“Hả? Cuối cùng con cũng bán được sách của mình sao?”

Đỗ Hoa Sanh có hơi sốc!

Cái này không thể trách ông, bởi vì lúc trước cháu gái ông nổi tiếng trong giới văn chương. Nhiều cuốn sách được rất nhiều nhà xuất bản tranh nhau ký hợp đồng bán bản quyền nhưng cô đều không có bán.

Ông còn nhớ rõ, cô có cuốn tiểu thuyết 《 Hình xăm 》, lúc ấy được một công ty điện ảnh coi trọng.

Đáng tiếc, lúc đó cô không chịu bán nên chỉ đành vứt vào trong xó thôi.

Nhưng bây giờ, cô chủ động nói muốn bán……

Đỗ Hoa Sanh hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?

“Con đang đùa sao?”

“Không có, con nhất định phải để Nhược Nhược đi học ở nhà trẻ cùng hai anh trai. Ở đó học phí hơi đắt nên con có thiếu một ít giờ đành phải bán đi một quyển.”

Ôn Hủ Hủ giải thích.
 
Chương 259


Chương 259

Kết quả, Đỗ Hoa Sanh vừa nghe lý do này, lập tức lớn tiếng mắng: “Vì con gái nhỏ của con sao? Tại sao? Ba con bé đã chết hay sao? Con còn muốn gì nữa? Hai đứa con trai đều là con của Hoắc Tư Tước, còn con bé không phải sao?”

“Không phải không phải, hắn còn không biết Nhược Nhược là con gái của hắn. Hiện tại hắn chỉ biết Mặc Bảo là con của hắn nên bất cứ lúc nào cũng muốn đoạt con của con. Thử hỏi con làm sao có thể yên tâm mà cho hắn biết đến sự tồn tại của Nhược Nhược?”

Lỗ tai Ôn Hủ Hủ sắp bị mắng điếc rồi, đành phải nhanh chóng an ủi ông cậu đang nóng của cô lại.

Cũng may, sau khi cô giải thích xong ông cũng hơi bình tĩnh lại.

“Những quyển sách của con không nhất thiết phải bán đi đâu? Con xem những quyển sách như báu vật, năm đó người ta bỏ ra bao nhiêu tiền con cũng không bán, bây giờ con có tự nguyện muốn bán hay không?”

“Không sao, sách mà thôi, bán rồi viết tiếp.”

Ôn Hủ Hủ ra vẻ thoải mái nói.

Nhưng trên thực tế, thật sự cả đời này cô cũng không muốn bán những quyển sách đó đi. Bởi lẽ, những quyển những sách kia không chỉ là cô viết sách mà còn là ký ức và là cuộc sống của cô.

Cuối cùng cậu cô cũng cho cô vài manh mối.

May mà lần này được Đỗ Hoa Sanh nhắc nhở, Ôn Hủ Hủ đã lục tìm kĩ căn phòng một lần nữa. Ở dưới gầm giường cô thấy một cái va li hành lý bên trong có túi máy tính cần tìm.

Cuối cùng cũng tìm được.

Cô vui mừng khôn xiết, lập tức lấy USB bên trong ra, sau đó đi tới máy tính.

Tìm thấy quyển đó.

, đúng là một quyển sách rất hot trên mạng năm đó, nó chủ yếu kể về một thiếu niên mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, sau một ngày tình cờ có một cô bé khác biết được bí mật của cậu ta, giữa hai người đã nảy sinh ra mối quan hệ.

Câu chuyện này được viết theo quy cũ.

Thế nhưng, vì lúc ấy văn phong tác giả tinh tế tỉ mỉ. Vào thời điểm nó được đăng tải đã ngay lập tức nổi tiếng khắp Internet.

Tác giả thậm chí còn nổi tiếng hơn!

Nhưng đáng tiếc, nó vẫn cứ như vậy biến mất trong tầm mắt công chúng.

Ôn Hủ Hủ mở tài liệu ra, nhìn bài viết năm đó mình từng chữ từng chữ đánh lên, nhịn không được mà chua xót.

Quên đi, đổi học phí cho con, cũng đáng.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đăng nhập QQ suốt năm năm không đăng nhập.

“Xin chào, tôi đây, và tôi đã quyết định ký tặng cuốn sách này cho bạn, nếu bây giờ bạn vẫn muốn có nó.”

Sau khi cô gửi đoạn văn này, cô đã chờ.

Vì không chắc sau năm năm đối phương còn “sống” hay không?

——

Trung tâm thành phố, Tòa nhà Howell

Lâm Tử Dương mất cả buổi sáng, điều tra rõ ràng người tên Kiều Thời Khiêm kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom