Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 260


Chương 260

“Tổng giám đốc, đã điều tra ra. Người này đúng là luật sư trưởng, nhưng hắn còn có một thân phận khác, chính là cổ đông lớn thứ hai của một công ty!”

Anh đem tư liệu đặt ở trên bàn vị BOSS đại nhân này.

Hoắc Tư Tước hơi nhíu mày.

Cổ đông lớn thứ hai?

“Đúng vậy, công ty đó tổng cộng do năm cổ đông thành lập. Cổ đông lớn thứ hai lúc trước vẫn rất thần bí, không lộ diện, không ngờ chính là Kiều Thời Khiêm.”

Lâm Tử Dương chỉ vào những tư liệu đó.

Đây đúng là một tin tức khiến người ta khá bất ngờ. Không ai ngờ rằng, nhìn một luật sư tầm thường lại là cổ đông lớn thứ hai của công ty đó.

Vân Đoan Nhất Phẩm, trước mắt mà nói công ty này là đối thủ cạnh tranh tương đối lớn với tập đoàn của hắn.

Hoắc Tư Tước lật xem tài liệu trước mặt, ánh mắt bắt đầu có chút âm u. Cũng không phải bởi vì cổ đông lớn thứ hai gì đó, mà hắn quét đến một vài chữ khác.

“Hắn cũng ở Clear?”

“Đúng, hắn vốn là người nơi này, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi Anh quốc đào tạo chuyên sâu. Sau đó năm năm trước, về Clear đảm nhiệm chức vụ luật sư trưởng của công ty.”

“Thật trùng hợp?”

Nghe vậy, Hoắc tư Tước đang ngồi trong bàn làm việc càng mỉa mai hơn.

Lâm Tử Dương: “……”

Hơn nữa, công ty của Kiều Thời Kiêm nghe nói cũng rất gần bệnh viện Clear.

“Tiếp tục điều tra, hắn tuyệt đối không chỉ có thế!”

Hoắc Tư Tước đem tư liệu ném trở về, người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng này thường có cái nhìn rất xa.

Lâm Tử Dương liền cầm tài liệu, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Trợ lý Lâm, bên bệnh viện thành phố vừa gọi điện thoại tới, họ báo vị bác sĩ lúc trước tổng giám đốc muốn tìm hình như đã gửi sơ yếu lý lịch cho bệnh viện bọn họ.”

“Bác sĩ nào?”

“Bác sĩ Nancy từ Clear.”

“……”

Chết tiệt!

Lâm Tử Dương tâm tình phức tạp đứng ở văn phòng tổng giám đốc.

Anh ta cùng với Vị BOSS đại nhân này đang nhìn sơ yếu lí lịch của Ôn Hủ Hủ trên màn hình máy tính.

“À, đúng rồi, tổng giám đốc, quên nói cho ngài biết. Kiều Thời Khiêm hình như còn có một người bạn mở phòng khám, hai ngày nay mới khai trương nghe nói cũng đang tuyển bác sĩ.”

“……”

Lâm Tử Dương vừa nói xong, bầu không khí trong văn phòng lập tức bất ổn

“Cậu đang uy hiếp tôi?”
 
Chương 261


Chương 261

“Không không, không phải, tổng giám đốc ngài đừng hiểu lầm. Tôi cũng chỉ là nói cho ngài biết. Ngài đột nhiên muốn thu người ta 100 vạn học phí, đây đúng là có chút quá đáng…”

“Cút!”

Lâm Tử Dương còn chưa nói xong, đầu bút đã bay tới. Anh ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng ôm đầu cút ra ngoài.

Đùa thật, hắn có thể tùy ý chèn ép người khác còn người khác không thể phản kháng sao?

——

Ôn Hủ Hủ cuối cùng đợi được biên tập viên kia trả lời.

Biên tập: “Mâu Mâu, quyển sách này không phải đã xuất bản rồi sao? Sắp cho đóng phim rồi sao bạn còn tìm tôi?”

Ôn Hủ Hủ: “…?”

Xuất bản rồi à?

Sao có thể thế được? Bản thảo của cô ấy còn ở đây? Sao lại xuất bản chứ?

Còn sắp đóng thành phim!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy biên tập viên này nhất định là đang nói đùa, cô lại giải thích thêm: “Có phải bạn nhầm rồi không? Tôi là tác giả của 《Hình xăm》 năm năm trước.”

Biên tập: “Đúng vậy, tiêu đề của ấn phẩm bây giờ không phải là《Hình xăm trong trái tìm của em》 sao?”

Sau đó biên tập viên gửi một đường link liên kết sách tới.

Chết tiệt!

Ôn Hủ Hủ không tin vào mắt mình.

Tại sao lại như vậy?

Đây rõ ràng là sách của cô, tại sao đột nhiên lại bị xuất bản? Sao cô hoàn toàn không biết?

Đầu óc cô bắt đầu có chút loạn. Trong lúc nhất thời cô không biết nên đi đâu để giải quyết chuyện này. Vừa vặn đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

“A lô?”

“Có phải bác sĩ Nancy không?”

“Tôi đây, bạn là ai?”

“Xin chào, chúng tôi là người của bệnh viện thành phố. Sơ yếu lý lịch bạn gửi cho chúng tôi đã nhận được và hồ sơ của bạn rất phù hợp với yêu cầu của bệnh viện chúng tôi. Bạn có tiện tới đây phỏng vấn không?”

“Hả?”

Phỏng vấn?

Đầu óc Ôn Hủ Hủ đang rối bời, suýt chút nữa không nhớ mình đã nộp hồ sơ xin việc.

Cho đến cuộc điện thoại này, nhân viên bệnh viện mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Bác sĩ Nancy, khi nào thì bạn qua? Chủ nhiệm khoa của chúng tôi có thể trực tiếp nói chuyện với bạn.”

“……”

Đây thật đúng là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, vừa rồi còn tuyệt vọng không biết làm sao thì từ trên trời rơi xuống một tin tốt như vậy.

Quên đi, tuy rằng đây không phải công việc mình muốn, nhưng vì con gái, cô vẫn chọn đi làm trước.
 
Chương 262


Chương 262

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng đồng ý.

Tại thời điểm này thứ cô cần nhất là tiền. Về phần quyển sách, phải chờ khi nào cô rảnh rỗi mới có thể chậm rãi điều tra. Nhiều năm như vậy, giờ phút này có vội cũng không vội được.

Vì thế chiều hôm nay, Ôn Hủ Hủ đến bệnh viện thành phố để phỏng vấn. Cuối cùng cô cũng được nhận vào chức vụ chủ nhiệm khoa nội, hơn nữa còn được ứng trước nửa năm tiền lương.

Không nhiều không ít, vừa vặn 60 vạnvạn!

Hoắc Tư Tước, từ giờ hắn sẽ không có lý do gì để đuổi con gái ra khỏi nhà trẻ nữa chứ?

Ôn Hủ Hủ lấy được tiền, trước tiên bấm số điện thoại của tên đàn ông chó đó.

“A lô?”

“Hoắc Tư Tước, đưa số tài khoản của anh cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh!”

Vừa có tiền Ôn Hủ Hủ vô cùng khí phách.

Hoắc Tư Tước: “……”

Sau khi liếc nhìn phòng họp, Hoắc tư tước bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía các lãnh đạo công ty của hắn, mặt hắn không chút thay đổi đứng lên, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Các cấp cao: “……”

Thật ngạc nhiên, tổng giám đốc lại trả lời điện thoại trong lúc họp.

Hơn nữa còn ra ngoài nghe máy!

Hai phút sau, văn phòng Tổng giám đốc…

Hoắc tư Tước tâm trạng tốt đi đến sô pha, đem điện thoại di động đặt ở trên bàn trà mở loa ngoài, sau đó chậm rãi đi pha cho mình một tách cà phê.

“Nhanh như vậy đã mượn được tiền sao?”

“Mượn cái gì? Là bằng thực lực của tôi kiếm được. Tôi nói cho anh biết, tôi tìm được việc rồi, ngay tại bệnh viện thành phố, với tư cách là bác sĩ điều trị với mức lương hàng năm là 100 vạn!”

Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ giận dỗi nói còn mang theo ý tự hào.

Cô thực sự tự hào về điều này, vì cô từ một người chỉ có bằng cấp ba, từng chút từng chút đi đến bây giờ trở thành một bác sĩ có chút danh tiếng trên quốc tế.

Không phải ai cũng có thể làm được.

Hoắc Tư Tước khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Ừ, rất tốt, vậy bây giờ cô muốn đưa cho tôi tất cả 100 vạn này sao?”

“Làm sao có thể? Tôi chỉ có thể dự chi nửa năm, tôi không cần sống sao? Anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển cho anh trước một học kỳ, còn lại để sau hãy nói.”

Tâm tình Ôn Hủ Hủ đang tốt, lập tức vì những lời này của Hoắc Tư Tước mà rơi xuống đáy vực, cô rất muốn cúp điện thoại.

Hắn còn đòi trả toàn bộ?

Sao hắn không đi cướp đi? Gian thương!!

Cũng may, tên đàn ông chó này tương đối thức thời. Khi nghe ra giọng nói của cô không tốt, hắn cũng không lên tiếng, tiện tay gửi số tài khoản qua.

Gửi xong, Hoắc Tư Tước còn nói một câu: “Đúng rồi, hôm nay nhớ đi đón con.”
 
Chương 263


Chương 263

“Sao anh không đi?”

Ôn Hủ Hủ nghe được, theo phản xạ có điều kiện hỏi ngược lại hắn.

Hoắc Tư Tước cầm ly cà phê, liền tức cười: “Cô là mẹ của bọn nhỏ, cô không thể đi đón sao?”

“Vậy anh vẫn là cha của đứa nhỏ, sao anh không đi đón?”

““Tôi có việc!”

“Nói như tôi không có sao, bây giờ tôi vẫn còn ở trong bệnh viện. Hoắc Tư Tước, tôi nói với anh, bây giờ tôi cũng phải đi làm, không có nhiều thời gian như vậy. Chuyện đón con, chúng ta phải chia ra, một ba năm anh đón, hai bốn sáu tôi đón, cứ quyết định vậy đi.”

Ôn Hủ Hủ nói xong, không chút do dự liền cúp điện thoại.

Hắn tức giận vừa đưa cà phê đến bên môi: “……”

Liền trợn tròn mắt?

Đường đường một đại tổng tài có tài sản hơn trăm tỷ, còn dùng thủ đoạn dơ bẩn để lấy 100 vạn của cô.

Tiểu Lâm đột nhiên cảm thấy có chút hả hê……

——

Chiều nay Ôn Hủ Hủ đúng là không có thời gian đi đón con.

Vì cô đã bị vài bác sĩ giữ lại trong bệnh viện.

“Bác sĩ Nancy, hóa ra cô chính là bác sĩ đến từ Clear tiếng tăm lừng lẫy. Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng gặp được cô ở ngoài.”

“Tôi cũng vậy, lại còn ở khoa nội của chúng ta, tôi rất vui.”

“Bác sĩ Nancy, tôi có thể hỏi cô một số câu hỏi về y học không?”

Những bác sĩ này nhìn thấy cô, như một vị đại thần đột nhiên nhảy dù đến nơi này, bọn họ đều hết sức vui vẻ cùng kích động, vây quanh cô không muốn buông tha.

Tấm lòng của mọi người Ôn Hủ Hủ khó mà từ chối, chỉ có thể nói chuyện với bọn họ: “Có thể, nhưng tôi chỉ am hiểu Trung y, còn Tây y có thể sẽ không giúp được gì.”

“Không sao, chỗ chúng ta thiếu chính là trung y.”

“Đúng vậy, bác sĩ Nancy, cô không biết đấy thôi, ở chỗ chúng ta có rất nhiều bệnh nhân hi vọng được trị liệu bằng trung y, đặc biệt là những người lớn tuổi và có tiền.”

“Ví dụ như viện dưỡng lão phải không?”

Bỗng nhiên có người ở trong đám người nhẹ giọng xen vào một câu.

Viện dưỡng lão?

Bệnh viện này, còn có viện dưỡng lão sao?

Ôn Hủ Hủ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nữ y tá có làn da trắng nõn dáng người cao gầy: “Đó là đâu? Cô là người của bệnh viện chúng ta sao?”

“Đúng vậy, nó thuộc bệnh viện chúng ta, nhưng trong đó đều là người có tiền.”

“Đúng vậy đúng vậy. Bác sĩ Nancy, nếu chúng ta đối xử tốt với bệnh nhân ở đó, bệnh viện sẽ thưởng cho khoa nội chúng ta rất nhiều tiền.”

Câu cuối thành công hấp dẫn Ôn Hủ Hủ.

Cô vừa ứng 60 vạn, cộng thêm 40 vạn tiền gửi ngân hàng vốn có của cô. Nếu cùng chuyển cho người đàn ông chó kia, thì cô không còn tiền.
 
Chương 264


Chương 264

Cho nên, tiền thưởng gì gì đó, thật sự đối với cô có sức hấp dẫn rất lớn.

“Thật sao? Vậy…… Nếu được ngày mai cô có thể dẫn tôi qua xem không?”

“Được, được, bác sĩ Nancy y thuật của cô tốt như vậy, cô nhất định có thể chữa khỏi cho những người đó.”

Các bác sĩ và y tá rất vui khi nghe điều này.

Ôn Hủ Hủ cũng nở nụ cười……

——

Hai tiếng sau, đã đến giờ bọn nhỏ tan học.

Trong tòa nhà Hoắc thị, Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đành phải tạm dừng công việc lại. Sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.

“Tổng giám đốc, ngài muốn đi đón tiểu thiếu gia sao?”

“Ừ.”

“Vậy lát nữa ngài còn tới không?”

Lâm Tử Dương cầm một xấp văn kiện lớn hỏi.

Chuyện này, thật ra trước khi Mặc Bảo gặp chuyện không may. Hoắc Tư Tước vẫn luôn không tự mình đi vì hắn quá bận rộn, thời gian nhà trẻ tan học lại là hơn bốn giờ.

Cho nên, hắn đều cho vệ sĩ qua đón.

Nhưng từ khi Mặc Bảo xảy ra chuyện.

Tuy rằng khi đó, ba con bọn họ còn chưa nhận nhau. Nhưng sau khi trải qua lần đó, Hoắc Tư Tước ý thức được cho dù là con trai của Hoắc Tư Tước cũng sẽ có người dám động thủ.

Bắt đầu từ lúc đó, hắn mỗi ngày đều sẽ tự mình đi đón bọn nhỏ.

Hơn nữa, hắn còn cho nhà trẻ thêm chức năng quét vân tay mới được đón học sinh.

“Ừ, sẽ trở lại.”

Hoắc tư Tước nghe được câu hỏi của Lâm Dương Tử. Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay và trả lời.

Bây giờ là bốn giờ rưỡi, đón mấy đứa nhỏ về nhà là khoảng năm giờ rưỡi. Lúc đó, người phụ nữ chết tiệt kia hẳn là cũng về rồi, đến lúc đó để cô chăm sóc ba đứa nhỏ, hắn sẽ có thời gian trở về tiếp tục làm việc của mình.

Hoắc Tư Tước nhanh chóng rời khỏi công ty.

Mà hắn không có phát hiện chính là, hắn rất tự nhiên sắp xếp mọi thứ. Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra .

Hắn đã hoàn toàn sắp xếp người phụ nữ kia vào trong cuộc sống cô đơn buồn tẻ của hắn!

Hoắc Tư Tước đi nhà trẻ.

“Hoắc tiên sinh, chào buổi chiều.”

“Hoắc tiên sinh, hai con trai sinh đôi của ngài đã ở bên trong chờ, vậy tôi sẽ gọi bọn họ ra.”

Trải qua sự kiện lần trước, người nhà trẻ này đã biết ba Hoắc Dận rốt cuộc là ai. Vì vậy mỗi lần Hoắc Tư Tước tới, những giáo viên này đều ân cần chào hỏi hắn.

Hoắc Tư Tước thờ ơ nhìn, đóng cửa xe đi thẳng vào nhà trẻ.
 
Chương 265


Chương 265

“Ba, ba tới đón chúng con rồi.”

Vừa tiến vào, quả nhiên hắn thấy được hai con trai sinh đôi của mình đang nắm tay nhau cùng đi ra.

Bên cạnh, còn dắt theo một cô bé nhỏ.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy, không nhịn được lông mày liềnnhíu lại.

Cô bé này thật ra rất ưa nhìn, như được tạc bằng hồng ngọc, giống như búp bê sứ, đôi mắt to đen láy như quả nho, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, khi cười có thể lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ.

Cô bé này, có phải lớn lên giống ba của mình không?

Là vì ba cô bé rất đẹp, cho nên người phụ nữ chết tiệt kia mới yêu ba cô bé? Cuối cùng sinh ra cô bé?

Đồ đàn bà ghê tởm!

Hoắc Tư Tước bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình lại có một cái gai.

“Ba? Ba làm sao vậy? Đi thôi.”

Ba đứa nhỏ đi tới, thấy ba mình đứng bất động ở nơi đó. Mặc Bảo tiến lên lắc lắc bàn tay to của ba.

Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn chằm chằm bên chân thấy mấy đứa nhỏ đang đứng như mấy cái bánh pudding nhỏ. Không chút do dự, hắn đưa tay dắt hai đứa nhỏ đi ra.

Mặc Bảo: “……”

Hoắc Dận: “……”

Nhược Nhược bị bỏ lại một mình, đôi mắt to vừa nãy còn tràn ngập ý cười đã lập tức đỏ lên.

Ba không thích cô bé. Nhìn xem, hắn tới nhà trẻ chỉ cần các anh trai, cũng không cần cô bé. Mẹ đâu? Nhược Nhược muốn mẹ.

Cô bé rất nhạy cảm. Sau khi bị ba vứt bỏ, lập tức thu cái miệng nhỏ lại, tròng mắt đen nhánh chứa đầy nước mắt, bắt đầu tìm bóng dáng mẹ khắp nơi.

Mặc Bảo thấy vậy, cậu bé lấy lại bình tĩnh rút bàn tay nhỏ của mình ra: “Ba, em gái là con gái. Ba phải dắt em gái.”

Hoắc Tư Tước từ trên cao nhìn xuống: “Không phải ba đang dắt hai con sao?”

“Oa…… Oa……”

Lời này vừa nói ra, Nhược Nhược nhịn không được nữa ủy khuất khóc lớn.

Mặc Bảo thấy vậy vội vàng đi qua ôm lấy em gái: “Không khóc không khóc, Nhược Nhược, ngoan, chúng ta không khóc. Anh trai cũng không cho ba dắt, anh trai dắt Nhược Nhược.”

Hoắc Dận lúc này cũng tức giận!

Hắn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm ba: “Ba, ba nên dắt em gái đi!”

“Con là con của ba, ba đương nhiên phải nắm tay con.”

“…… Nhưng Nhược Nhược là con gái!”

Hoắc Dận tranh cãi kịch liệt, ngay cả cái cổ nhỏ cũng đỏ bừng.

Hoắc Tư Tước: “……”

Mắt thấy người vây xem bốn phía ngày càng nhiều. Cuối cùng, hắn vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng đi qua đến bên cạnh cô bé kia: “Được rồi, theo chú ra ngoài trước.”

Hắn đưa tay ra, chuẩn bị dắt tay cô bé.

Nhưng lúc này cô bé nhỏ đã bị hắn làm tổn thương, không còn muốn đến gần hắn nữa.
 
Chương 266


Chương 266

Nhược Nhược tựa vào bờ vai nho nhỏ của anh trai, nước mắt lưng tròng buồn bã thì thầm: “Anh à, tại sao ba lại không thích Nhược Nhược?”

Mặc Bảo: “Không phải ba không thích, là bởi vì ba còn không biết Nhược Nhược cũng là con của ba. Nhược Nhược ngoan, chúng ta không tức giận có được không? Coi như là vì mẹ.”

Vì mẹ.

Những lời này cũng chạm đến trái tim của cô bé.

Vì thế Nhược Nhược đi theo anh trai ra ngoài. Chỉ có điều, cô bé không còn tỏ vẻ thân thiết với ba nữa, càng không thèm nhìn ba.

Nửa giờ sau, Hoàng Đình số 1 vịnh Thiển Thủy.

“Được rồi, tới rồi. Mấy đứa các con đi xuống đi, ba còn có việc.”

Sau khi Hoắc Tư Tước dừng xe trước cửa nhà, có thể là do lúc này ngọn lửa tà ác trong lòng hắn đã qua.

Vì vậy, khi vừa bước xuống xe, hắn nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi sau xe vẫn còn cúi gằm mặt trông rất tiều tuỵ. Hắn lập tức đưa tay ôm cô bé xuống.

Nhưng cô bé nhỏ này vừa thấy hắn tới.

Bỗng nhiên né tránh hắn, sau đó dắt anh trai đi xuống.

“Anh, khi nào chúng ta về nhà? Anh có thể gọi điện thoại hỏi mẹ một chút không? Khi nào mẹ đến?”

Nhược Nhược vừa đi xuống tới trước mặt hắn, cô bé nước mắt lưng tròng dùng giọng điệu trẻ con hỏi anh trai.

Cô bé nhỏ này, không cho hắn chút mặt mũi nào?

Hoắc Tư Tước không khỏi ngượng ngùng.

Cũng may, lúc này Mặc Bảo dỗ dành cô bé: “Sau khi tan làm mẹ sẽ về, Nhược Nhược đừng vội.”

Lúc này cô bé mới nức nở gật đầu: “Được.”

Sau đó, cô bé liền đi theo anh trai vào.

Từ đầu đến cuối, không hề liếc mắt nhìn ba một cái.

Hoắc Tư Tước từ phía sau nhìn thấy, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.

Hắn đã từng để ý đến cô bé nhỏ này. Mặc dù cô bé sợ hắn, nhưng lúc hắn không để ý, cô bé vẫn lén nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn.

Dáng vẻ đó giống như một con thỏ nhỏ nhát gan.

Cô bé tuy rằng rất sợ nhìn thấy con sói lớn này, thế nhưng cô bé lại rất háo hức với điều đó.

Nhiều lần, hắn đều có thể thấy rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ của cô bé, để lộ ra vẻ mặt chờ mong mừng rỡ, tựa hồ chỉ cần hắn nhìn cô bé còn nhiều thì cô bé càng vui vẻ.

Nhưng bây giờ, cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Hoắc Tư Tước cuối cùng thông báo cho Ôn Hủ Hủ, bảo cô trở về.

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được điện thoại. Cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì, nhanh chóng từ bệnh viện trở về.

Khi cô vừa trở về, cô con gái của cô đang khóc lóc liền nhào về phía cô.

“Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đã về. Chúng ta mau về nhà đi, không ở đây nữa.”
 
Chương 267


Chương 267

Nhược nhược khóc rất thương tâm. Ngay khi nhìn thấy mẹ, cô bé liền kéo mẹ đi ra ngoài, một khắc cũng không cho mẹ ở lại đây.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút kỳ quái.

Có chuyện gì vậy? Cô con gái nhỏ của cô trước kia không phải vẫn luôn muốn ở lại chỗ ba sao?

Ôn Hủ Hủ nhìn về phía hai đứa con trai ở phía sau mình: “Mặc Bảo, Dận Dận, em gái các con làm sao vậy?”

Mặc Bảo: “……”

Hoắc Dận: “……”

Vẫn là Hoắc Dận tiến lên, nói đơn giản một lần: “Mẹ, đều là lỗi của ba, con sẽ nói chuyện với ba.”

Lời ít ý nhiều, tiếp tục phương thức nói chuyện trước sau như một của cậu.

Nhưng Ôn Hủ Hủ là người thông minh, cô vừa nghe liền hiểu được. Lập tức cô nhìn con gái đang ở trong lòng mình khóc đến nước mũi tèm lem. Cô đau lòng không chịu được.

Đúng vậy, Cô bé chịu ủy khuất trước mặt ba, còn không phải bởi vì mẹ sao?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy khó chịu bắt đầu tự trách. Có phải cô không nên ích kỷ như vậy? Việc để ba con họ nhận ra nhau là quyền lợi của cô bé.

Tại sao cô lại để cho con gái còn nhỏ tuổi như vậy đã phải theo cô chịu loại oan ức này?

Ôn Hủ Hủ hạ quyết tâm, vì thế cô ôm con gái đang khóc lóc thương tâm trong lòng dậy, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên cẩn thận lau đi nước mắt.

“Được rồi, Nhược Nhược đừng khóc nữa, ba đối xử với Nhược Nhược không tốt là vì ba không biết Nhược Nhược cũng là con của ba. Như vậy, mẹ tìm một cơ hội nói cho ba con biết, nói Nhược Nhược cũng là con của ba, được không?”

“Thật sao?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ làm cho Nhược Nhược ngừng khóc.

Ngay cả hai người anh trai Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhìn mẹ mở to hai mắt, không tin những gì mình nghe được.

“Mẹ, mẹ muốn cho ba biết em gái sao? Vậy mẹ……”

“Không sao, chỉ cần các con vui vẻ là tốt rồi, mẹ đều không sao.”

Ôn Hủ Hủ xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái, dịu dàng an ủi.

Hiện tại, cô cũng cảm thấy không có gì, nhìn cậu bé chẳng phải cũng đã nhận ba sao? Nhưng cô mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy cậu, hơn nữa mỗi ngày cũng có thể ở cùng cậu.

Cho nên, Ôn Hủ Hủ cảm thấy đem con gái nói cho hắn biết cũng không sao.

Bọn nhỏ nghe được, nhất thời vui vẻ cực kỳ.

Đặc biệt là Nhược Nhược, sau khi nghe cuối cùng cũng có thể nhận ba, cảm xúc bi thương đó của cô bé lập tức bị dọn sạch.

“Mẹ, Nhược Nhược muốn đi tắm, lại mặc váy hoa thật xinh đẹp để buổi tối gặp ba.”

“Được, chúng ta sẽ ăn mặc thật xinh đẹp cho Nhược Nhược.”

“Được !”

Hai anh trai cũng vui vẻ phụ họa theo em gái.
 
Chương 268


Chương 268

Sau đó mẹ con mấy người liền đi sửa soạn cho cô bé.

Nhưng đáng tiếc, đêm nay Hoắc Tư Tước lại về rất muộn, vì công ty xảy ra một chút chuyện, mãi đến hơn mười một giờ hắn mới trở về.

Lúc này, bọn nhỏ đều đã đi ngủ.

Hoắc Tư Tước chuẩn bị đi thẳng lên lầu.

Nhưng ngay khi hắn đi qua lầu hai, lại đột nhiên nhìn thấy, phòng ngủ ở cuối hành lang còn sáng đèn. Hắn vừa lên tới đã lập tức bật sáng.

“Tôi cuối cùng cũng chờ được anh về rồi.”

Hoắc Tư Tước giật mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn người con gái nhỏ nhắn đi về phía mình.

“Cái đó… bọn nhỏ chờ anh một lúc, nhưng anh không về, và rồi… chúng đã đi ngủ.”

Ôn Hủ Hủ lo lắng đi tới, mặc dù cô đã chuẩn bị cả đêm, nhưng khi thật sự đứng trước mặt hắn, cô phát hiện trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lúc nào không hay.

Cô có muốn nói hay không?

Nói gì bây giờ?

Nói đi, cô đã hứa với con gái. Vậy nên cô cần thực hiện nó ngay bây giờ.

Trong đầu Ôn Hủ Hủ giống như nổi lên đợt sóng lớn, kịch liệt đan xen vào nhau, khiến cô cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hoắc Tư Tước sau khi nghe được lời của cô, lại ngây người ra một lúc.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn vẫn luôn quen với cuộc sống một mình. Mặc dù có con trai, nhưng mỗi ngày hắn trở về lại đối mặt với căn phòng trống rỗng tối tăm và không khí lạnh lẽo.

Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày sau khi hắn trở về, còn có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng như vậy.

Mà trong ánh đèn này, còn có một người.

Sự lạnh lùng cứng rắn trên người hắn cuối cùng cũng được dỡ xuống.

“Tối nay công ty có việc gấp, cả đêm tôi đều bận. Nếu như lần sau tôi về quá muộn, cô bảo bọn nhỏ đừng đợi tôi.”

“…… Ừ, được, vậy anh……”

“Còn nữa, cô cũng vậy.”

Vốn lời nói cũng đã đến bên miệng, nhưng bên tai Ôn Hủ Hủ nghe thấy câu nói này.

Thoáng chốc, giống như có cái gì đâm trúng tim, trong đầu cô “Ong, ong”. Cái gì cũng không nhớ rõ, cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.

Cô…… nghe lầm sao?

Hắn nói cô cũng vậy?

Cô không thể tin được, vì những lời như vậy cô chưa từng nghe qua.

Nhưng mà, nó lại dường như đã xuất hiện ở bên tai cô.

Vì khi cô nhìn kỹ lại, phát hiện hắn đột nhiên xoay người đi, trên người có chút mất tự nhiên, còn có một tia ảo não mà mắt thường có thể thấy được.

Rất nhanh, hắn liền lên lầu.
 
Chương 269


Chương 269

Ôn Hủ Hủ: “……”

Trong một giây, trong lòng cô tựa hồ có thứ gì đó thật sâu nứt ra. Sau đó cô mới ý thức được cảm thấy một cổ chất lỏng không ngừng chảy ra.

Chỉ trong vài giây, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Ôn Hủ Hủ ôm khuôn mặt nóng rang chạy về phòng, sau đó vùi vào trong chăn của mình.

Quên đi, chuyện của con gái, ngày mai có cơ hội rồi nói sau.

——

Ngày hôm sau.

Ba đứa nhỏ trong biệt thự đã dậy rất sớm. Đặc biệt là Nhược Nhược, tối hôm qua sau khi nghe được lời mẹ nói, cô bé càng dậy sớm.

Cô bé mặc một bộ áo ngủ liền thân có hình thỏ con lông xù màu hồng nhạt, cũng không có rửa mặt đánh răng, cô bé đứng dậy khỏi giường với cái đầu nhỏ bù xù chạy nhanh đi tìm mẹ.

Nhưng mà, mẹ đâu?

Cô nhìn căn phòng còn chưa mở cửa, dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ.

Két két két……

Bỗng nhiên, có người từ trên lầu đi xuống.

Nhược Nhược nghe được, tay ôm búp bê vải mỹ nhân ngư ngơ ngác quay đầu nhìn qua.

Là ba!

Cuối cùng cô cũng thấy rõ người từ trên lầu xách theo cặp công văn hiên ngang đi xuống, cô bé liền ôm búp bê vải không nhúc nhích đứng bất động.

Hoắc Tư Tước: “……”

Đúng vậy, lúc này hắn đang đi xuống. Sáng sớm hôm nay có một cuộc họp rất sớm, hắn phải đến công ty sớm một chút.

Nhưng mà, cô bé này sao thấy hắn lại không trốn?

Hắn lại nhìn cô bé một cách nghiêm túc.

Nhưng hắn phát hiện, cái đầu nhỏ lông xù của bánh bao nhỏ này cũng rụt rè nhìn hắn, tuy rằng đôi mắt to như hạt thủy tinh của cô bé vẫn có chút sợ hãi.

Nhưng cô bé không trốn hắn như hôm qua nữa.

Mà đứng ở bên cẩn thận từng li từng tí nhìn, giống như trước đây, không dám iến lên, nhưng lại giống con nai con chờ đợi cái gì đó.

“Mẹ con còn chưa dậy à?”

Hoắc Tư Tước nhìn thấy ánh mắt như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng cũng không tệ lắm, cúi đầu nhìn cô bé hỏi một câu.

Nhược Nhược liền ôm chặt búp bê vải, hồi lâu, giọng trẻ con trả lời ba: “Còn chưa.”

“Vậy con về phòng các anh trước đi, tránh bị cảm lạnh, lát nữa mẹ con sẽ dậy.”

Hoắc Tư Tước nghe được câu trả lời này, trong đầu nhớ tới tối hôm qua hắn về muộn nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn đợi hắn, khuôn mặt tuấn tú không khỏi lại có chút mất tự nhiên.

Cũng may, cô bé hôm nay rất ngoan ngoãn.

Ba bảo cô bé đến phòng anh trai, cô bé thật sự không khóc không nháo, cũng không cáu kỉnh, liền ôm con búp bê vải đến phòng Mặc Bảo.
 
Chương 270


Chương 270

Chỉ là, lúc cô bé đi vào còn len lén liếc mắt nhìn Hoắc Tư Tước một cái.

Lúc Hoắc Tư Tước xách cặp công văn đi xuống, tâm trạng hắn rất tốt. Hắn cảm thấy sau này mình có thể đối xử tốt với cô bé một chút.

Dù sao, ba cô bé cũng đã chết, coi như làm việc công ích cũng được.

Vì Hoắc Tư Tước đã đến công ty, nhiệm vụ đưa mấy đứa nhỏ đi nhà trẻ được giao cho Ôn Hủ Hủ.

“Đi thôi, các các con, hôm nay mẹ đưa các con đi nhà trẻ xong mẹ còn phải đi làm.”

“Đi làm? Mẹ đi làm công việc gì vậy?”

Lời này vừa nói ra, Mặc Bảo vừa bị mẹ ôm lên xe hỏi.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể tiếp tục trả lời: “Mẹ tìm được một công việc ở bệnh viện. Sau này mỗi ngày đều phải đi làm, cho nên các con ở nhà trẻ phải ngoan một chút nha.”

Mặc Bảo: “……”

Hoắc Dận: “……”

Chỉ có đứa trẻ ngây thơ như Nhược Nhược, sau khi nghe được mẹ tìm được công việc mới, lập tức giơ bàn tay nhỏ lên vỗ tay cho mẹ.

“Mẹ, mẹ thật tuyệt vời!”

“Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy vậy, đến đây bảo bối cho mẹ hôn một cái nào.”

Sau đó hai mẹ con ôm hôn một cái kêu thật to.

Nhìn thấy hai đứa con trai phía sau mặt mày u sầu thở dài liên tục……

Nửa giờ sau, ba đứa nhỏ được đưa vào nhà trẻ. Ôn Hủ Hủ lập tức lái xe rời đi, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Mặc Bảo nhìn thấy, vội vàng kéo anh trai ra vườn hoa, bắt đầu thảo luận chuyện này của mẹ.

“Tại sao đột nhiên mẹ lại đi làm ở bệnh viện? Không phải lúc trước mẹ làm ở công ty của ba sao?”

“Không biết.”

Đối với việc này, Hoắc Dận cũng không biết gì cả.

Mặc Bảo nhìn thấy, lông mày nhỏ càng nhíu chặt: “Sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Trước khi mẹ đưa bọn em về, trong tay chỉ còn có hơn bốn mươi vạn tiền gửi ngân hàng. Số tiền này, đủ chúng ta ăn một đoạn thời gian không cần thiết phải nhanh chóng đi ra ngoài tìm việc.”

Cậu bé này ngay cả Ôn Hủ Hủ có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng cũng biết rõ.

Hoắc Dận nghe được, cũng lộ ra vẻ mặt không vui.

“Vậy điều tra đi?”

“Được, trước tiên anh đi điều tra bệnh viện này, sau đó chúng ta sẽ tìm hiểu tình hình. Nếu như không ổn, em sẽ chuồn ra ngoài tự mình đi điều tra một chuyến.”

Mặc Bảo nói ra kế sách của mình sau đó tiện tay đem máy tính bảng trong cặp sách nhỏ của mình đưa cho anh trai.

Có thể làm sao bây giờ?

Mẹ ngốc luôn bị bắt nạt, bọn nhỏ không bảo vệ thì ai bảo vệ mẹ?

Hai anh em bắt đầu nghiêm túc làm việc.

Còn Nhược Nhược thì sao?
 
Chương 271


 

Chương 271

Thì bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, một hồi nhìn hai anh trai đang nghiêm túc làm việc, một hồi lại lót chân nhỏ len lén thò đầu ra nhìn bên ngoài, nhìn xem có ai phát hiện bọn họ hay không.

Ba anh em phối hợp quá tốt.

Nhưng Ôn Hủ Hủ lúc này còn không biết chút nào, cô còn đắm chìm trong không khí làm việc mới.

“Chủ nhiệm Nancy, đây đều là toàn bộ bệnh nhân khoa nội chúng ta, cô xem trước đi.”

“Được.”

Ôn Hủ Hủ rất vui vẻ tiếp nhận những bệnh án do ý tá mang tới.

Bệnh viện này đối với Ôn Hủ Hủ vô cùng thân thiện, có thể là vì danh tiếng của cô bay xa tới đây. Cho dù vừa đến nhưng cô đã được bổ nhiệm vào chức vụ chủ nhiệm khoa, nhưng cô vẫn cư xử rất hòa đồng với mọi người.

Ôn Hủ Hủ cũng là một người rất thông minh.

“Ừm, cũng không có chuyện gì, nhưng viện dưỡng lão này là cái gì?” Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên chỉ vào ký hiệu đặc thù trong đống bệnh án hỏi.

“Đây là viện dưỡng lão của bệnh viện chúng ta, nơi đó có rất nhiều người đang phục hồi chức năng, cũng thuộc về khoa nội của chúng ta.”

Cô y tá cao, gầy và có vẻ ngoài xinh đẹp giải thích cặn kẽ cho Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới hiểu được.

Bệnh viện này cũng không tệ lắm, thậm chí còn có viện dưỡng lão.

Cô tùy tiện lật xem, cũng không để ý lắm liền đặt nó sang một bên.

Nhưng lúc này, y tá kia bỗng nhiên lại to gan nói một câu: “Chủ nhiệm, cô không muốn đi xem sao? Ở viện dưỡng lão này có rất nhiều bệnh nhân,không trị được phương pháp tây học. Cô là bác sĩ Trung y, biết đâu sẽ trị được cho bọn họ thì sao?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ do dự.

Trung y quả thật có đôi khi có thể giải quyết vấn đề nan giải mà Tây y không giải quyết được. Nhưng mà, cô là một chủ nhiệm mới tới, cô còn chưa tìm hiểu kỹ ở đây đã chạy đến viện dưỡng lão, có phải không tốt lắm hay không?

Ôn Hủ Hủ muốn từ chối.

Nhưng y tá này lại cực lực khuyên cô: “Chủ nhiệm, những người đó bị bệnh đã lâu. Nếu như chủ nhiệm có thể trị liệu cho bọn họ, vậy cả đời bọn họ cũng sẽ không quên ơn cô.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Cả đời nhớ đến cô, cô không cần.

Thế nhưng, cô nghe được câu bọn họ bị bệnh đã lâu, trong lòng có chút lay chuyển.Thân là một thầy thuốc, cứu người không phải là thiên chức của cô sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quyết định đi theo y tá đến viện dưỡng lão một chuyến.

Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc Thị.

“Tổng giám đốc, bên viện dưỡng lão vừa mới truyền đến tin tức. Nói thấy cô Ôn đột nhiên đi qua bên đó.”

“Cậu nói cái gì? Cô ta đi qua đó làm gì?”

Hoắc tư Tước đang vùi đầu tập trung vào công việc, bỗng nhiên nghe tiểu Lâm tới báo cáo, ngón tay thon dài gõ bàn phím đột nhiên dừng lại, đôi mắt sắc bén kia nhìn về phía tiểu Lâm!
 
Chương 272


Chương 272

Lâm Tử Dương gật đầu: “Đúng vậy, đột nhiên đi qua bằng xe của bệnh viện thành phố, không biết xảy ra chuyện gì? Lão gia đang ở bên đó, ngài xem…”

“……”

Trong phòng không một tiếng động, không ngờ hắn cũng có lúc để tâm trí mình thất thần, không ra lệnh xử lí ngay chuyện này.

Lâm Tử Dương nhìn có chút kinh ngạc.

Bởi vì theo lý mà nói, thái độ xử lý đối với chuyện khẩn của BOS tuyệt đối không đến mức mất bình tĩnh như thế này, trực tiếp cho người đưa Hoắc lão gia đi không phải tốt rồi sao?

Vì sao hắn lại im lặng lâu như vậy?

Phải biết rằng, chuyện đăng ký hộ khẩu sắp hoàn thành, nếu như lúc này sơ suất, để cho Hoắc lão gia gặp được Ôn Hủ Hủ, thật sự thất bại trong gang tấc.

“Tổng giám đốc?”

“Ngăn cô ta lại, đừng cho cô ta nhìn thấy người.”

Cuối cùng hắn cũng mở miệng nói chuyện, sắc mặt hắn lại cực kém, tựa như bị phủ một tầng sương muối.

Lâm Tử Dương cảm thấy lạnh cả người.

Nhưng dù sao anh cũng không có thời gian đi tìm hiểu sâu hơn, nghe xong mệnh lệnh lập tức đi thông báo cho những người ở ngoài.

Ôn Hủ Hủ đã đến viện dưỡng lão.

Không biết cô y tá này có phải thường xuyên tới nơi này hay không? Dường như cô ta rất quen thuộc với nơi này. Vừa tới, cô ta đã đưa Ôn Hủ Hủ xuống xe. Trong viện dưỡng lão lớn như vậy nhưng cô ta lại đi thẳng tòa nhà ở trong cùng.

“Chủ nhiệm, chúng ta đến tòa nhà này trước đi.”

“Vì sao? Không cần đi xem những tòa nhà khác sao?”

Ôn Hủ Hủ nghi hoặc nhìn thoáng qua những tòa nhà phía trước, cô có chút không hiểu rõ lắm, vì sao lại bắt đầu từ tòa nhà phía trong cùng?

Sắc mặt nữ y tá có sự thay đổi, vội vàng giải thích: “Là như vậy chủ nhiệm, nhưng bệnh nhân ở trong tòa nhà này bệnh tình tương đối nghiêm trọng cho nên chúng ta cần quan tâm điều trị cho họ trước.”

“Được rồi.”

Nếu đã nói đến nước này, Ôn Hủ Hủ cũng không còn gì để nói, cô đành nhanh chóng đi theo cô ta đến tòa nhà này.

Nhưng sau khi tới đây, tòa nhà này thoạt nhìn có chút không giống với bên ngoài.

Nó sạch sẽ gọn gàng, thiết bị đều cao cấp hơn nhiều so với những tòa khác. Bên trong còn có một cô nhân viên đặc biệt xinh đẹp làm nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân.

Xem ra, nơi này quả thật có chút bất thường.

Ôn Hủ Hủ bắt đầu kiểm tra từ phòng bệnh thứ nhất.

“Y tá Thẩm, cô đang làm gì vậy?”

“A? Không…… Không có gì, tôi chỉ xem bệnh nhân ở phòng khác thôi.”
 
Chương 273


Chương 273

Cô y tá ở bên ngoài không ngừng nhìn xung quanh, nghe được Ôn Hủ Hủ ở bên trong gọi, hoang mang vội vàng chạy vào.

Ôn Hủ Hủ quét mắt nhìn cô ta một cái, lúc này mới không nói gì nữa.

Vì thế cả hai người tiếp tục làm việc.

Bận rộn hơn một giờ, cuối cùng cũng sắp kiểm tra xong bệnh nhân của tòa nhà này. Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền bắt đầu sửa sang lại bệnh án, chuẩn bị đi tới các phòng khác.

Nhưng lúc này, y tá Thẩm không biết lại bị làm sao. Cô ta bỗng nhiên giống như biến thành một người khác.

Cúi đầu ủ rũ, cả người cô ta như bị đóng băng. Lúc hai người đi ra, cô ta còn đang không ngừng nhìn phía sau tòa nhà này.

Cô ta làm sao vậy?

Ôn Hủ Hủ nhịn không được nhìn về phía cô ta : “Y tá Thẩm, cô làm sao vậy?”

“Hả?”

Nghe vậy, y tá Thẩm mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì, tôi chỉ hơi mệt thôi.”

Thì ra mệt mỏi?

Ôn Hủ Hủ lập tức cầm đồ trong tay cô ta: “Nếu mệt, vậy cô đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi ở đây là được rồi.”

“Được, chủ nhiệm, vất vả cho cô rồi.”

Sau đó, y tá Thẩm rời đi.

Y tá vừa đi, công việc còn lại toàn bộ dồn hết lên người Ôn Hủ Hủ. Cô cầm sổ bệnh án trong tay, còn có dụng cụ kiểm tra mang theo, bận rộn suốt một giờ mới kiểm tra xong hai phòng khác.

“Bác sĩ Nancy, vất vả rồi, tôi đi rót trà cho cô.”

Sau khi kiểm tra xong, nhân viên của viện dưỡng lão cũng đến. Thấy cô vất vả như vậy muốn rót cho cô ly nước.

Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện thời gian đã không còn sớm nên từ chối.

“Không cần, tôi còn phải về rồi, cám ơn ha.”

“Được, vậy bác sĩ Nancy đi thong thả.”

Nhân viên đưa mắt nhìn cô rời khỏi viện dưỡng lão.

Buổi chiều mùa đông, khắp nơi đều là một mảnh xám xịt, cũng không biết có phải do tuyết rơi hay không? Ôn Hủ Hủ vừa đi ra, liền cảm thấy lạnh thấu xương, làm cho người cô kịch liệt run rẩy.

“Hả? Xe đâu?”

Cô ngẩn người nhìn cánh cửa trống không một lúc.

Cũng chính là lúc này, một chiếc xe màu trắng chạy tới, khi đi tới cổng viện dưỡng lão thì “cạch” một tiếng dừng lại.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, cửa xe thình lình mở ra. Một ông lão tóc bạc phơ chống gậy từ cửa bước xuống. Khi ông lão vừa ngước mắt lên vừa vặn thấy Ôn Hủ Hủ đang đứng ở cửa.

Thời gian, thật sự tĩnh lặng.

Giờ khắc này, bất kể là Ôn Hủ Hủ hay là ông lão này, bọn họ đều giống như là bị sét đánh, trợn mắt há hốc mồm nhìn lẫn nhau, hoàn toàn đã quên phản ứng nên có.
 
Chương 274


Chương 274

Sao ông ấy lại tới đây?

Sao có thể trùng hợp như vậy được?

Ôn Hủ Hủ giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu, trong nháy mắt loạn thành một đống hỗn độn. Ngoại trừ hoảng loạn thì không còn gì khác.

Hoắc lão gia cũng vậy.

Thế nhưng, ông không phải hoảng mà là khiếp sợ khó có thể tin vào mắt mình.

Hoắc lão gia nhìn chằm chằm cô, hai mắt vẩn đục kia như sắp trừng ra khỏi hốc mắt. Ông không tin vào cái mình đang nhìn thấy, nhưng ông lại không khống chế được bàn tay chống gậy đã bắt đầu run rẩy.

“Hủ Hủ?”

“……”

Không một thanh âm đáp lại ông. Chỉ có duy nhất cô gái đứng ở cửa, trong ánh mắt càng ngày càng hoảng loạn, thậm chí cô cũng bắt đầu muốn chạy trốn.

Hoắc lão gia thấy vậy không kiềm chế được. Ông bất chất mình đang đi đứng khó khăn, chống gậy lảo đảo đuổi theo.

“Lão gia, người cẩn thận……”

“Mau đuổi theo, đó là con dâu của ta, các ngươi thấy không? Đó là con dâu của ta, mau đi giúp ta đưa về.”

Hoắc Lão gia kích động rống to, tiếng nức nở thậm chí cách rất xa cũng có thể nghe thấy.

Ôn Hủ Hủ ở trong cửa nghe được, bỗng nhiên cô không còn muốn trốn.

Đúng vậy, cô trốn cái gì vậy?

Chung quy là cô muốn gặp ông, cho ông một lời giải thích. Từ khi Hoắc Tư Tước biết cô còn sống, cô cũng đã trốn lâu như vậy, hắn cũng đã cho cô thời gian dài như vậy.

Cô còn có thể trốn tới khi nào đây?

Ôn Hủ Hủ ngừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía ông lão đang run rẩy đuổi theo cô.

“Ba, con sai rồi!”

Ôn Hủ Hủ “Đông” một tiếng, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc lão gia.

Ông lão lập tức dừng lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm cô. Đôi mắt già đục ngầu kia lập tức đỏ bừng.

“Đồ… đồ vô lương tâm, con thật sự còn sống sao? Con… vì sao… vì sao không nói cho ba biết? Con có biết mấy năm nay ba sống như thế nào không?”

Ông kích động đến độ cả người đều run rẩy. Ông lão đã hơn bảy mươi, giờ khắc này ngay trước mặt mọi người, hai hàng nước mắt cứ như vậy lăn xuống.

Những ngón tay của Ôn Hủ Hủ nắm chặt vào nhau, càng thêm trắng bệch.

Lo lắng Hoắc lão gia gặp chuyện không may, cô cẩn thận chú ý lời ông nói, còn ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ông: “Vâng vâng vâng, đều là lỗi của con. Ba, ba đừng tức giận. Ba muốn đánh muốn mắng cũng được, ngàn vạn lần đừng tức giận làm ảnh hưởng đến sức khỏe người.”

Sau đó cô thật sự ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt ông, vươn hai tay của mình ra.

Ông: “……”

Cứ như vậy trong nháy mắt, ông liền nhìn chằm chằm cô. Cổ họng như bị nghẹn nói không nên lời.
 
Chương 275


Chương 275

Đây là bộ dáng trước kia khi cô ở bên cạnh ông. Nếu cô phạm sai lầm gì sẽ thường xuyên quỳ gối trước mặt ông ngoan ngoãn lĩnh phạt.

Nhưng mà, trước kia ông còn có thể xuống tay.

Bây giờ, ông có thể sao?

Ông lão nhìn cô con dâu sống lại đang đứng trước mặt mình, trong lòng thật sự vừa đau vừa giận. Ngoại trừ nước mắt không ngừng lăn xuống, căn bản là không thể nói thêm bất cứ lời nào.

Mấy phút sau, cuối cùng người phía sau nhìn không nổi nữa, đỡ ông đến một gian phòng trong viện dưỡng lão ngồi.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy liền cúi đầu ngoan ngoãn đi theo.

Trước khi gặp Hoắc lão gia, Ôn Hủ Hủ kỳ thật đã suy nghĩ rất nhiều lần, sau khi gặp được nên nói gì, phải nói như thế nào mới không làm cho ông không tức giận?

Nhưng khi đó, cô cùng con trai của ông trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Cô nghĩ đến nhiều nhất chính là nói lời hay, nhận sai vân vân.

Cho tới bây giờ……

Có lẽ, cô chỉ có thể đem hai con khai ra.

Ôn Hủ Hủ suy nghĩ.

Dù sao, cô cũng chuẩn bị nói cho con trai ông biết hắn còn có một đứa con gái.

“Nói đi, con trở về lúc nào? Còn nữa, mấy năm nay con rốt cuộc ở đâu? Đã sống như thế nào?”

Ông lão uống một ngụm trà, sau khi làm ấm người cuối cùng ông cũng mở miệng hỏi.

Ôn Hủ Hủ sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên: “Con… con đã sớm trở lại rồi, không phải ba đã biết rồi sao?”

“Làm sao ba biết được? Hiện tại nhìn thấy con, ba mới biết được con còn sống, ba càng không biết con đã trở về?”

Hoắc lão gia trừng mắt, có chút khó hiểu hỏi ngược lại một câu.

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.

Ông lại không biết cô đã về?

Điều này sao có thể, Hoắc Tư Tước đưa cô về, không phải là vì tới gặp ông sao? Tại sao ông không biết cô còn sống?

Ôn Hủ Hủ muộn màng phát hiện có chút không đúng.

Đặc biệt là khi cô nhìn thấy Hoắc lão gia đối với chuyện của cô lại hoàn toàn không biết một chút nào. Trong đầu của cô bỗng nhiên ong ong.

Đúng vậy, vừa rồi khi ông nhìn thấy cô không phải là biểu cảm không biết cô còn sống sao?

Lúc ấy ông còn nói, cô vẫn còn sống?

Cô vẫn còn sống……

Cho nên, từ đầu đến cuối việc cô còn sống, và cả việc cô bị đưa về. Hoắc Tư tước chưa từng nói cho Hoắc lão gia biết phải không?

Tại sao?

Sao hắn lại làm thế?

Trái tim cô càng lúc càng chùng xuống, đặc biệt là khi câu hỏi này hiện lên trong đầu cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang lạnh đi từng li từng tí.

“Hủ Hủ, con làm sao vậy? Nếu con không muốn nói, vậy cũng đừng nói.”
 
Chương 276


Chương 276

Hoắc lão gia thấy sắc mặt cô trở nên vô cùng kém, cả người cũng dường như đột nhiên mất đi sức lực. Ông cho rằng cô không muốn nói về những vấn đề ông hỏi nên xua tay bảo cô đừng nói nữa.

Nhưng Ôn Hủ Hủ, lại nhìn thẳng về phía ông.

“Ba, con được Tư Tước đưa về.”

“Cái gì? Tư Tước?”

“Vâng, anh ấy tìm thấy con ở Clear. Sau đó, anh ấy nói sẽ đưa con về gặp ba và nói với ba rằng con vẫn còn sống. Ba à, anh ấy không nói gì với ba sao?”

Câu cuối cùng kia, lời nói gần như mờ mịt của cô nghe qua, đều có chút giống như là u linh.

Hoắc lão gia ngạc nhiên!

Ông quả thật không biết, nhưng thoạt nhìn tình hình của cô giống như có điểm không đúng, có phải đã xảy ra chuyện gì?

Ông cũng là người thông minh, ông nhanh chóng sửa lời: “Tư Tước có nói với ba, nhưng ba cho rằng nó đang nói đùa, ba…”

“Ba, ba chưa bao giờ biết nói dối, một khi nói dối khóe mắt sẽ theo bản năng nhìn sang bên trái, ngón tay nắm chặt. Ba, tại sao anh ấy không nói cho ba biết?”

“……”

Cuối cùng ông cũng chỉ biết im lặng.

Nếu đúng là như vậy, thì ông hiểu rồi.

Bởi vì, hiểu con không ai bằng ba. Con của ông làm như vậy, đơn giản là vì muốn trước khi ông biết đem hộ khẩu đã chết của cô khôi phục lại.

“Hủ Hủ, con đừng nghĩ nhiều như vậy. Mặc kệ nó làm gì, đều có ba ở đây, con không cần lo lắng.”

“Phun-”

Ai cũng không nghĩ tới, cô bỗng nhiên lại nở nụ cười.

“Ba, ba hiểu lầm rồi, con không phải ý đó. Chỉ là con cảm thấy có chút kinh ngạc, sao anh ấy không nói cho ba biết. Không sao, bây giờ chúng ta đã gặp nhau cũng giống như nhau cả thôi. Ba uống trà đi.”

Ôn Hủ Hủ mang theo nụ cười pha cho ông một chén trà, vừa pha xong đưa cho ông.

Giống như một người hoàn toàn không gây ra việc gì lớn.

Hoắc lão gia giật mình.

Cô không sao chứ?

Chẳng lẽ vừa rồi là ông nhìn lầm sao?

Ông muốn từ vẻ mặt của cô tìm ra manh mối.

Nhưng mà, với khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh đó, còn có bộ dáng thản nhiên pha trà cho ông, thật sự nhìn không ra có gì không đúng ở cô.

Như vậy, cũng tốt.

Hoắc lão gia cũng không cố chấp tìm tòi nghiên cứu nữa. Ông nhận chén trà kia, ngữ khí cũng trở nên hết sức thoải mái: “Được, vậy con nếu đã trở lại, chuẩn bị khi nào thì về nhà?”

Ông vẫn xem Hoắc gia là nhà của cô.

Ôn Hủ Hủ liền cúi đầu nhìn bình nước lượn lờ phía trước liền cười nói: “Hai ngày nữa đi, con còn muốn đưa cháu trai đến cho người.”
 
Chương 277


Chương 277

“Cháu trai?!” Hoắc lão gia nhất thời kích động:” Ý của con là……”

“Vâng, năm đó may mắn sống sót không chỉ có một mình con còn có một đứa con trai. Đứa nhỏ còn chưa gặp qua ông nội. Con nghĩ khi đứa nhỏ nhìn thấy ba nhất định sẽ rất vui.”

Ôn Hủ Hủ cười nhìn ông. Ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

Lại xuất hiện một đứa cháu trai, làm sao có thể là chuyện bình thường chứ?

Ông hoàn toàn bị sốc!

Hai tay Hoắc lão gia khẽ run, hốc mắt lại đỏ lên. Nhiều lần, muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể nhìn thấy đôi môi run rẩy của ông.

Ông còn có một đứa cháu trai ……

Ôn Hủ Hủ cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông. Phải mất vài phút sau, cô thấy mình nên về liền đem chén trà trong tay thả xuống.

“Ba, nếu không có chuyện gì, con về trước đây.”

“Hả? Con về đâu vậy?”

“Bây giờ con đã tìm được việc ở bệnh viện, con cũng đang đi làm nên bây giờ phải về. Ba yên tâm, con nhất định sẽ sớm đưa con trai con đi gặp ba.”

Ôn Hủ Hủ đứng lên, lại một lần nữa cam đoan với ông.

Hoắc lão gia nghe được mới yên tâm.

Vì thế Ôn Hủ Hủ rời khỏi viện dưỡng lão.

Mười phút sau, ở tòa cao ốc Hoắc thị Lâm Tử Dương vẫn nôn nóng bất an chờ tin tức, cuối cũng nhận được điện thoại bên kia gọi tới.

“Trợ lý Lâm, cô Ôn đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Lâm Tử Dương nghe được, lập tức một trái tim đều vọt lên cổ họng: “Cô ấy không có nói gì sao? Hay có hành vi nào khác thường không?”

“Không có, cô Ôn vẫn rất bình tĩnh. Ngoại trừ lúc nhìn thấy lão gia, biểu hiện hoảng loạn khiếp sợ. Những thứ khác, sau khi hai người vào trong phòng liền không còn gì nữa.”

Vệ sĩ thành thật đem tình hình bên này nói cho anh nghe.

Lại có thể không có gì?

Lâm Tử Dương có chút không tin.

Nhưng bất luận anh có hỏi như thế nào, tên vệ sĩ này vẫn nói Ôn Hủ Hủ thật sự không có bất kỳ chỗ nào khác thường. Thậm chí, tên vệ sĩ còn nói cho anh biết, Ôn Hủ Hủ còn đi làm bình thường.

Chẳng lẽ, là do bọn họ quan trọng hóa vấn đề sao?

Lâm Tử Dương chần chờ, cuối cùng vẫn đến văn phòng BOSS.

“Tổng giám đốc, bên kia đã có tin. Họ nói cô ấy đã đi rồi, không có phản ứng gì, rất bình tĩnh.”

“……”

Trong phòng làm việc sáng sủa sạch sẽ, Hoắc Tư Tước cũng đã chờ rất lâu.

Hắn vẫn ngồi trong bàn làm việc rộng rãi, ngón tay thon dài kẹp văn kiện nhìn như đang chậm rãi phê duyệt, nhưng trong không khí lại có cảm giác ngột ngạt khó giải thích được.

Có âm thanh của bật lửa vang lên.

Đó là do âm thanh châm lửa đốt điếu thuốc, nhưng hắn vẫn còn chưa hút, đặt ở trên gạt tàn thuốc. Nhưng bên trong gạt tàn đã có bốn năm cái tàn thuốc.
 
Chương 278


Chương 278

Lâm Tử Dương nhìn thấy, không khỏi lại cảm thấy da đầu tê dại.

“Có ý gì?”

“Đúng vậy… đúng vậy, cô Ôn không tức giận. Hình như cô ấy… không có phản ứng gì đối với chuyện này.”

Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ, lại giải thích thêm một câu.

Nghe vậy, văn kiện Hoắc Tư Tước đang cầm trong tay, “bốp” một cái khép lại. Trong giây lát, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện vậy mà hắn lại thở phào nhẹ nhõm.

Như trút được gánh nặng!

Nhưng cũng chính là thời gian bốn năm giây như vậy, hắn lại lâm vào một loại hoang mang khác.

“Tại sao cô ấy không có phản ứng?”

“Hả?”

Lâm Tử Dương muốn quỳ xuống trước mặt vị tổ tông này.

Phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn cô náo loạn đến mức gà bay chó sủa sao? Có phải hắn thích bị ngược đãi không?

“Không phải, tổng giám đốc, cô ấy không phản ứng không phải rất tốt sao? Như vậy sẽ không có rắc rối.”

“Cậu thì biết cái gì! Nếu cô ấy không gây rắc rối, điều đó có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến chuyện này?”

“Đúng vậy, không quan tâm.”

Lâm Tử Dương thuận miệng nói một câu.

Sau đó, hắn sợ hãi phát hiện, trong phòng làm việc lại lâm vào yên tĩnh chết chóc. Hơn nữa lúc này đây, so với không khí vừa rồi còn đáng sợ hơn.

Người này rốt cuộc là làm sao vậy?

Lâm Tử Dương hoàn toàn không rõ tính tình vị tổ tông nhà anh. Cũng chỉ cảm giác hỉ nộ vô thường này của hắn càng ngày càng thái quá, thiếu chút nữa đã đuổi kịp một phụ nữ trong thời kì mãn kinh!

Bất quá, chuyện này không có tiếp tục nữa. Vì sau đó bên bệnh viện cũng truyền đến tin tức, nói Ôn Hủ Hủ sau khi trở về vẫn đi làm bình thường.

Nếu là đi làm bình thường, vậy chuyện này không cần lo lắng.

Văn phòng tổng giám đốc cũng bắt đầu hoạt động bình thường lại.

Hai tiếng nữa, nhà trẻ sẽ tan học.

Trước khi Hoắc Tư Tước đi ra ngoài gặp khách hàng, đã dặn dò Lâm Tử Dương, nói hôm nay đến phiên Ôn Hủ Hủ đón đứa nhỏ, cho nên Lâm Tử Dương cố ý gọi điện thoại nhắc nhở.

“Phu nhân, hôm nay tổng giám đốc đi ra ngoài gặp khách hàng. Vậy tiểu thiếu gia bọn họ phải phiền cô đi đón nhé.”

“Tôi biết rồi, tôi đi ngay.”

Trong điện thoại Ôn Hủ Hủ thản nhiên đồng ý, nghe qua đúng là rất bình tĩnh.

Lâm Tử Dương liền cười lại nói vài câu không quan trọng, sau đó anh cúp điện thoại, cũng tiếp tục công việc bận rộn của mình.
 
Chương 279


Chương 279

Nếu đã là mẹ bọn nhỏ đích thân đi đón. Vậy bất luận đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm và sẽ không lo lắng về vấn đề này nữa.

Nhưng tối hôm đó, Hoắc Tư Tước không thể ngờ tới chính là mãi cho đến khi hắn tăng ca về đến nhà, vẫn không thấy mấy đứa nhỏ trở về.

Chưa kể là bóng dáng người phụ nữ kia.

Chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ còn chưa về?

“Cô Ôn nói đã gọi điện thoại cho ngài. Cô ấy nói đêm nay sẽ đưa mấy đứa nhỏ ngủ ở bên cô ấy. Ông chủ… không biết chuyện này sao?”

Dì Vương bối rối vội vàng giải thích với hắn.

Cô gọi cho hắn?

Hoắc Tư Tước lấy điện thoại di động ra.

Lại phát hiện, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào. Không chỉ là không có cuộc gọi, mà ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Vậy tại sao cô lại nói thế? Cô đang làm cái quái gì vậy?

Hoắc Tư Tước có chút nổi giận, nhìn thấy thời gian đã muộn như vậy, ngoài trời lại lạnh như vậy. Khuôn mặt âm trầm của hắn, lập tức tìm số điện thoại của Ôn Hủ Hủ gọi.

“Xin chào, số điện thoại cô vừa gọi đã tắt!”

“……”

what?

Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, không tin vào những gì mình nghe được. Hắn hung hăng tắt máy, lập tức gọi lại ngay!

Nhưng càng để cho trận lửa giận của hắn dâng lên chính là trong điện thoại liên tục truyền đến thanh âm báo đã tắt máy.

Người phụ nữ đáng chết này, cô ta thực sự chán sống rồi!

Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn, hung hăng ấn điện thoại di động, một cảm giác ớn lạnh từ trong người xông ra. Ngay sau đó, hắn chộp lấy chùm chìa khóa xe lại đi ra ngoài.

“Ông chủ? Ông chủ đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?”

“Tôi đi giết chết cô ta!”

Vào một đêm gió lạnh thấu xương, trong bóng tối truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của một người đàn ông, thực ra có chút buồn cười.

Bộ dáng tức giận thở hổn hển của hắn hoàn toàn khác với sự tao nhã và gò bó của hắn trong công ty vào ban ngày. Ban ngày ở công ty, hắn tôn quý lịch lãm, cho dù có xảy ra chuyện gì hắn vẫn đường hoàng và hào hoa.

Nhưng hiện tại, hắn lại hoàn toàn buông thả.

Nhất là khi hắn nghiến răng nói chữ “Giết”.

Dì Vương dựa vào cạnh cửa thở dài một tiếng: “Hai vị oan gia này……”

——

Xe của Hoắc tư Tước đi rất nhanh.

Có lẽ vì lòng hắn nóng như lửa đốt, còn có lo lắng cho bọn nhỏ. Sau khi xuất phát từ vịnh Thiển Thủy, còn chưa tới nửa giờ hắn cũng đã đến khu phố cũ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom