Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 280


Chương 280

Sau đó tìm được tòa nhà Ôn Hủ Hủ thuê.

Thế nhưng, khi hắn đi tới lại phát hiện, ở trên lầu kia không có ánh đèn.

Là ngủ rồi?

Sau khi hắn xuống xe và đóng cửa lại với một tiếng “rầm”. Trong đầu hắn hiện lên một tia nghi ngờ.

Nhưng là, hắn đúng kiểu người thực tế điển hình nếu đã đến nơi này, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bước chân đi lên.

Vài phút sau, trước cửa phòng trọ quen thuộc kia.

“Ôn……”

“Chàng trai trẻ, cậu gọi ai vậy? Mẹ con trong đó đã dọn đi rồi, đừng tới tìm bọn họ nữa.”

Trùng hợp lúc này có một dì từ trên lầu vừa vặn đi xuống, nhìn thấy Hoắc Tư Tước tối đèn như vậy còn ở đó định gõ cửa, đèn pin của dì chiếu lên người hắn, nhắc nhở.

Hoắc Tư Tước nhất thời sửng sốt: “Chuyển đi rồi? Điều này sao có thể?”

“Tại sao lại không được? Lúc chạng vạng tối, tôi còn giúp nó xách vali xuống. Có tất cả ba đứa nhỏ và một người lớn. Dưới lầu ai cũng biết, tôi lừa cậu làm gì?”

“……”

Chỉ một câu như vậy, Hoắc Tư Tước giữa trời đông giá rét trong đêm khuya không kể mệt mỏi chạy tới đây. Sau tiếng “ù ù” trong đầu, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa của phòng trọ, không có động tĩnh.

Đúng vậy, nếu có người ở bên trong, ổ khóa kiểu cũ này làm sao có thể khóa ở bên ngoài?

Cho nên, Ôn Hủ Hủ không phải là không muốn tiếp điện thoại của hắn.

Mà là bỏ chạy?

Bắt cóc cả hai đứa con của hắn?!

Thân hình cao lớn của hắn, cứng đờ như bị sét đánh. Đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại à có thứ gì đó giống như nham thạch dâng trào từ trong lồng ngực hắn.

Một giây sau, hắn không kìm được cơn giận của mình, một cước đá “Phanh” một tiếng vang vào hành lang!

Cánh cửa kia, không ngờ lại bị hắn đá văng.

Quả nhiên là dọn sạch.

Đêm hôm đó lúc hắn tới, rõ ràng vẫn còn đầy đủ đồ đạc, có một chiếc bếp điện nhỏ ấm áp và một chiếc ghế sô pha nhỏ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp.

Còn có, cái bàn nho nhỏ mà hắn từng ngồi ăn mì……

Nhưng giờ đây cái gì cũng không có.

Căn nhà này, chỉ qua có vài giờ lại trống vắng đến vậy. Không có bất kì hơi ấm nào.

Con ngươi của hắn từng chút từng chút đỏ lên – –

Ôn Hủ Hủ!!!

Lúc Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, cũng vừa lúc anh tata tắm rửa xong nằm xuống giường.

Bỗng nhiên nghe được tin này, anh kinh ngạc từ trên giường ngồi dậy: “Cậu nói giỡn sao? Cô Ôn mang theo đứa nhỏ chạy rồi? Sao có thể?!”
 
Chương 281


Chương 281

“Trợ lý Lâm, cậu mau đi sắp xếp người đi tìm đi. Sân bay, nhà ga, bến tàu… Tóm lại, phàm là nơi nào có thể ra khỏi thành phố A, đều cẩn thận xem xét, tổng giám đốc hiện tại đều sắp điên rồi!”

Người gọi điện thoại tới, chính là tên vệ sĩ họ Trần thường xuyên đi theo Hoắc Tư Tước. Vừa nghe Lâm Tử Dương nói như đùa, vệ sĩ Trần lập tức nghiêm túc dùng ngữ khí nhắc nhở anh.

Lâm Tử Dương vô cùng bất ngờ.

Thật đúng là chạy rồi!

Chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra với người phụ nữ đó vậy? Sao đột nhiên lại chơi lớn như vậy?

Lâm Tử Dương không dám ở trên giường nữa, lập tức nhảy xuống đi sắp xếp người.

Nhưng mà, để cho bọn phải thất vọng chính là đêm hôm đó. Ngay cả khi tất cả các thành viên của Tập đoàn Hoắc thị được huy động, cũng không có tìm được bóng dáng mẹ con nhà Ôn Hủ Hủ.

Họ tra sân bay, bến tàu, nhà ga, thậm chí đến cuối cùng ngay cả đường cao tốc cũng tra, vẫn không có bất kỳ dấu vết gì.

Mà ở lại trong thành phố, cũng thiếu chút nữa lật tung thành phố này lên cũng không tìm được người!

Tại sao?

Điều này thật kỳ lạ, chẳng lẽ cô còn có thể biến mất vào hư không?

Hoắc Tư Tước đợi ở Đỗ gia đã có chút mất khống chế. Sau khi nghe thông báo từ thuộc hạ là rạng sáng vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hắn một bước dài tới liền bóp cổ Đỗ Hoa Sanh!

“Tôi cho ông thêm ba giây. Nếu như ông còn không nói ra tung tích của bọn họ, tôi lập tức giết ông!”

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Hoa Sanh, với ánh mắt sát khí khắp người, và đôi mắt đỏ như máu. Không chút hoài nghi, nếu như lúc này lời nói của Đỗ Hoa Sanh không nói ra một câu có tác dụng.

Những ngón tay của hắn thật sự sẽ bẻ gãy cái cổ này của ông.

Nhưng Đỗ Hoa Sanh lại không sợ chết.

Hắn uy hiếp ông, ông dĩ nhiên trực tiếp mắng hắn: “Có bản lĩnh thì cậu giết tôi đi. Tôi nói cho cậu biết, Hoắc Tư Tước đừng nói lúc này tôi không biết tung tích của cháu gái mình mà cho dù tôi có biết, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết. Cậu là một tên súc sinh!”

“Rắc—”

“Dừng tay!”

May mắn lúc này, Lưu Bội xuất hiện. Sau khi bà nhìn thấy cảnh này, xông tới liền bắt được hai tay Hoắc Tư Tước.

“Tư Tước, cậu bình tĩnh trước một chút. Hủ Hủ mang đứa nhỏ đi chuyện này chúng ta là thật sự không biết. Chúng ta cũng không biết giữa các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“……”

Hoắc Tư Tước không nói gì, nhưng đôi môi mỏng mím chặt của hắn lại càng thêm trắng bệch.

Lưu Bội nhìn thấy, liền tiếp tục nói: “Cho nên, tại sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện với nhau trước. Chúng ta cùng nhau phân tích, cậu xem có được hay không?”

Bà cố gắng lý giải cho hắn hiểu nguyên nhân của vấn đề trước. Sau đó là tìm cách giải quyết .

Nhưng liệu Hoắc Tư Tước có nói không?

Không thể nào!

Sự tình phát triển đến nước này, hắn kỳ thật đã biết rất rõ ràng, căn nguyên của mồi lửa trong chuyện là cái gì?

Chính là chuyện buổi chiều!
 
Chương 282


Chương 282

Hắn còn cho rằng, Ôn Hủ Hủ thật sự không giận, thật sự không sao cả. Nhưng hóa ra là cô đang diễn trò khiến hắn chủ quan sau đó đến buổi tối, lại cho hắn một đòn chí mạng.

Cô quá tàn nhẫn, quả thật đến mức nhẫn tâm!

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cả người lớn lẫn đứa nhỏ hoàn toàn biến mất. Mà hắn thiếu chút nữa lật tung cả thành phố lên, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết gì của bọn họ, đây là cái gì? Bốc hơi khỏi trái đất sao?

Sau này vĩnh viễn cũng không xuất hiện nữa sao?

Hắn bỗng nhiên nhớ tới năm năm trước, nhất thời đầu óc trống rỗng . Nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn nào hắn cũng đã gặp qua nhưng đây là lần đầu tiên có loại cảm giác không khống chế được chính mình.

Hoảng loạn!

Không có chỗ cho dù chỉ một chút phản kháng.

“Tư Tước?”

“……”

“Hoắc tổng, tôi biết chị ta có thể sẽ đi đâu?”

Đột nhiên, ngay tại thời điểm mấu chốt bên ngoài lại có một người tiến vào.

Lưu Bội nghe được, lập tức quay đầu nhìn lại sắc mặt lập tức biến đổi: “Tiểu Quân? Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới?”

Đúng vậy, người này chính là con gái của bọn họ, Đỗ Như Quân.

Khi Đỗ Như Quân đi vào, cô ta không thèm để ý đến mẹ cô, mà trực tiếp đi tới trước mặt Hoắc Tư Tước.

“Hoắc tổng, chị họ tôi không đơn giản. Năm đó chị ấy giả chết ở bên ngoài, nhưng lại giúp mẹ tôi trả rất nhiều nợ, bản lĩnh của chị ấy rất lớn.”

“Như Quân, con đang nói cái gì? Con câm miệng cho ta!”

“Con nói sai sao? Năm đó chị ta không phải cho mẹ rất nhiều tiền sao? Mẹ yên tâm, con sẽ không nói ra tên ân nhân của chị. Con chỉ muốn Hoắc tổng tìm được con của mình thôi, dù sao đó cũng là máu mủ của ngài ấy, không thể đi theo người khác…”

Bách.

Một câu còn chưa nói hết, Lưu Bội giận không kìm được đứng lên liền hung hăng cho cô con gái của mình một bạt tai!

Cô ta đúng là nỗi ô nhục của Đỗ gia!

Trong phòng khách đang lộn xộn lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng lần này, bởi vì lời nói của Đỗ Như Quân, bầu không khí càng trở nên đáng sợ hơn. Giống như một đội quân khổng lồ màu đen đang chìm xuống, nguy hiểm, khát máu, lạnh lùng …

Tất cả mọi thứ….

Ngay cả liếc mắt một cái, cũng khiến người ta run rẩy!

“Tư…… Tư Tước, cậu đừng nghe con bé nói bậy, con bé chỉ là……”

“Nói tiếp đi!”
 
Chương 283


Chương 283

Thanh âm này, rất đáng sợ!

Hắn không lộ ra quá nhiều sự tức giận, nhưng trên người hắn mỗi một tấc hô hấp đều lạnh lẽo hạ xuống, trở nên vô cùng đáng sợ. Lạnh lẽo lại khát máu, giống như vừa mới từ trong địa ngục đi ra.

Đỗ Như Quân nhịn không được run rẩy.

“Chính…… Chính là lúc đó chị ta mới vừa ra nước ngoài, chúng tôi cũng không biết chị ta dùng cách gì chỉ trong một đêm liền kiếm được năm trăm vạn đưa cho chúng tôi. Nhưng khi đó rõ ràng chị ta còn mang theo hai đứa nhỏ…”

Răng rắc!

Hoắc Tư Tước sau khi nghe xong, hắn vốn đối với những thứ này là không có phản ứng gì, nhưng lúc này đột nhiên giống như bị kim đâm!

Sau khi một cỗ chán ghét và thống hận xuất hiện trong lòng hắn. Hắn giận đến mức đem tay vịn của cái ghế bên cạnh bẻ ngay tại chỗ!

“A……”

Đỗ Như Quân nhất thời bị dọa thét một tiếng chói tai, ôm lấy đầu mình ngồi xổm trên mặt đất.

Thật đáng sợ.

Lưu Bội cũng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi.

Nhanh chóng nhào tới chắn trước mặt chồng. Bà muốn khuyên nhủ người đàn ông trẻ tuổi này một chút, lại phát hiện hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Kim chủ?

Năm trăm vạn?̣ (bằng 5 triệu nha ạ, có lúc dịch không đồng nhất đơn vị, mong mn bỏ qua)

Tốt, tốt lắm, hắn còn tưởng rằng cô thanh cao thế nào, ngay cả một triệu cũng không lấy ra được, cuối cùng chỉ có thể đi làm bệnh viện sau đó ứng trước nửa năm tiền lương.

Thì ra, những thứ này đều là lừa gạt hắn đúng không?

Trên thực tế, cô đã có một người đàn ông khác trong danh sách, đã sớm đem chính mình bán đi phải không?

Cho dù khi đó bên cạnh còn mang theo bên mình hai con nhỏ đang gào khóc đòi ăn.

Ôn Hủ Hủ, cô rốt cuộc rẻ mạc đến mức nào?

Hắn đã hoàn toàn phát điên!

Tất cả những gì nhìn thấy là một cỗ sát ý cực kỳ đáng sợ bùng phát từ đôi mắt đỏ tươi của hắn. Giây tiếp theo, hắn buông năm ngón tay trên cổ Đỗ Hoa Sanh ra xoay người rời đi.

“Tư Tước, cậu định đi đâu? Cậu không nên xúc động, Như Quân con bé chỉ qua là đang nói hươu nói vượn……”

Lưu Bội nhìn thấy, vội vàng đuổi theo, muốn ngăn hắn lại.

Thế nhưng, tốc độ của hắn rất nhanh, bà vừa mới tới cửa liền nhìn thấy hắn đã chui vào trong xe. Sau đó “Ô –” một tiếng, chiếc xe liền lao vút như mũi tên, biến mất.

Lưu Bội: “……”

Đỗ Như Quân cũng nhìn thấy, cô ta cũng đứng lên vui sướng khi người cô ta ghét đang gặp họa: “Mẹ, mẹ gọi hắn làm gì? Đó đều là Ôn Hủ Hủ tự chuốc lấy, loại người như cô ta đáng lẽ phải bị dạy dỗ từ lâu rồi.”

Lưu Bội nghe được lập tức trở tay lại tát một bạt tai!

“Mẹ nói cho con biết, cho dù là phụ nữ trong thiên hạ chết hết. Hoắc Tư Tước cũng tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn con một cái đâu!”
 
Chương 284


Chương 284

Không ai ngờ, Lưu Bội lại nói ra những lời như vậy với con gái mình.

Đỗ Như Quân sợ ngây người!

Cô ta giống như là bị người ta giẫm trúng chỗ đau. Chỉ trong một giây ngắn ngủn, khuôn mặt kia trắng đến không còn một giọt máu.

“Mẹ đang nói gì vậy? Lưu Bội, mẹ im miệng lại cho con!”

Cô ta lớn tiếng thét chói tai, trên mặt thẹn quá hóa giận, liền hận không thể lập tức bịt miệng mẹ mình lại!

Đúng vậy, đó là bí mật của cô ta.

Cô ta đã giấu gần hai mươi năm, một bí mật mà cô ta nghĩ rằng không ai biết!!

Nhưng không ngờ hôm nay mẹ cô ta lại cho nổ tung… –

Lần biến mất hoàn mỹ của Ôn Hủ Hủ khỏi thành phố A, đúng là nhờ vào một người.

Tất nhiên, người này không phải là kim chủ gì của cô, càng không có loại quan hệ khó coi như Đỗ Như Quân nói.

Giữa cô và người này, chỉ là hợp tác qua lại mà thôi.

“Nancy, không ngờ lần này em lại chủ động liên lạc anh, thế nào? Em trên máy bay vui vẻ chứ?”

Trực thăng vừa đáp xuống lãnh thổ Anh quốc, một người đàn ông cao lớn anh tuấn tóc vàng mắt xanh đi tới. Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, lập tức nhiệt tình mở rộng hai tay.

Ôn Hủ Hủ cười cười, không cự tuyệt ôm anh ta.

“Vô cùng vui vẻ, Raymond lần này thật sự cảm ơn anh.”

“Được phục vụ Nancy, đó là vinh hạnh của anh. Nhưng anh bạn nhỏ này từ khi nào lại có thêm một người nữa vậy?”

Anh bỗng nhiên nhìn về phía mấy đứa nhỏ đứng sau Ôn Hủ Hủ.

Hoắc Dận từ sau khi lên trực thăng đã không nói gì, nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày càng sâu.

Cậu bé không thích người này, vô cùng không thích!

“Không phải, chú Raymond, đây là anh trai của con, Nhược Nhược lại có thêm một anh trai.”

Lúc này, Nhược Nhược bỗng nhiên mở miệng. Nghe chú Raymond hỏi là anh Hoắc Dận, lập tức, cô bé vừa cắn đùi gà rán thơm ngào ngạt, vừa ngọt ngào giới thiệu cho chú.

Raymond đã bị câu nói này của cô bé hoàn toàn đánh gục.

Lúc trước ở Clear anh biết hai đứa nhỏ Nhược Nhược và Mặc Bảo. Khi anh đi qua tìm Ôn Hủ Hủ, có gặp qua bọn nhỏ và khi ấy anh có mang theo quà.

Nghe cô bé nói có thêm một anh trai mới, Raymond đi tới: “A, thật sao? Nhược Nhược còn có một người anh trai?”

Nhược Nhược gật đầu: “Đúng vậy, ba đã nuôi anh ấy. Chúng con là sinh ba.”

Raymond: “……”

Ba?

Anh bế cô bé trước mặt lên, quay đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: “Nancy, trước đây không phải em nói hắn đã chết sao?”

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.
 
Chương 285


Chương 285

“…… Bị lừa, cái kia. Chuyện này tạm thời không nói nữa, mấy đứa nhỏ tối hôm qua đều không có ngủ ngon, cũng không có ăn cái gì, chúng ta tới khách sạn trước đi.”

Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, không muốn thảo luận chuyện này nữa.

Khi Raymond nghe được, lập tức rất sảng khoái đồng ý. Nhưng anh không đồng ý việc cô ở khách sạn.

“Đương nhiên, nhưng em tới chỗ của anh làm sao anh có thể để mẹ con em ở khách sạn? Đương nhiên là phải ở tại trang viên của anh rồi. Đi thôi, anh dẫn mọi người đi tới đó.”

Sau đó người đàn ông tóc vàng mắt xanh này, một tay ôm Tiểu Nhược Nhược một tay còn thay Ôn Hủ Hủ kéo một cái vali, trực tiếp đi đến chỗ đỗ xe.

Hoắc Dận luôn có vẻ không hứng thú lắm.

Mặc Bảo thấy vậy liền chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai: “Chú Raymond chỉ là người bạn làm ăn với mẹ. Anh yên tâm, mẹ sẽ không làm gì chú ấy đâu.”

“Thật sao?”

Hoắc Dận nghe được, lúc này mới rầu rĩ quay đầu nhìn em trai một cái.

Mặc Bảo lập tức cam đoan: “Là thật, chú Raymond là quý tộc nơi này. Chú ấy mặc dù chưa kết hôn, nhưng gia tộc của chú sẽ không cho phép chú cưới một người phụ nữ bình thường, hơn nữa mẹ còn vướng víu mang theo chúng ta.”

Cậu bé còn tự làm tổn thương mình khi tự nhận mình vướng víu.

Nghe vậy, Hoắc Dận cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, nghĩ tới tình cảnh hiện tại Hoắc Dận lại có chút ủ rũ: “Vậy ba phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mẹ thật sự không thích ba sao?”

“Đừng nhắc ba với em nữa! Thật đấy, Hoắc Dận, em không phải nói xấu ba, em và mẹ đã cho ba rất nhiều cơ hội nhưng anh xem ba đã làm gì? Anh xem mẹ đã bị bắt nạt thành ra như thế nào?”

Mặc Bảo vừa nói đến đây, nắm đấm nhỏ lại nắm chặt, ngay cả hốc mắt nhỏ cũng có chút đỏ lên.

Đúng vậy, sau khi xảy ra sự việc ngày hôm qua. Ôn Hủ Hủ trước mặt mọi người cư xử rất bình tĩnh.

Nhưng không ai ngờ rằng, cô từ viện dưỡng lão đi ra, cô nhanh chóng cho xe phóng nhanh đi. Còn nữa, cô còn phải dừng lại nửa đường để nôn.

Không ai biết cả.

Ngoại trừ Mặc bảo, cậu bé luôn có thói quen đặt máy theo dõi cho mẹ!

Cậu không biết tại sao mẹ lại nôn? Nhưng cậu rõ ràng nghe được thanh âm thống khổ của cô, dữ dội đến mức như thể cô sắp đem toàn bộ lồng ngực phun ra.

Cho đến cuối cùng, cô đau khổ đến mức bắt đầu khóc trong xe, tiếng nức nở bi thương tê tâm liệt phế phát ra.

Mặc Bảo không bao giờ quên.

Hoắc Dận không nói nữa.

Cậu cúi đầu, ngón tay nho nhỏ nắm lấy Transformers, đốt ngón tay đều trắng bệch, nhưng không nói lời nào.

Mặc Bảo thấy thế, cũng không biết nên nói cái gì chỉ có thể lôi kéo bàn tay nhỏ bé của anh trai cùng nhau đuổi theo mẹ.

Sau 20 phút –

Khi bốn mẹ con nhìn thấy xe chậm chậm tiến vào một khu vực trồng đầy ngô đồng kiểu Pháp xanh ngắt hai bên đường. Không bao lâu, một một khu vườn có lâu đài xa hoa kiểu châu u xuất hiện ở trước mặt mọi người.
 
Chương 286


Chương 286

“Chú Raymond, đây là nhà chú à?”

Nhược Nhược là một cô bé ngọt ngào, sau khi nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, cô bé lập tức hào hứng hỏi.

Raymond gật đầu: “Đúng vậy, thích không? Nhược Nhược.”

“Con rất thích nó, nó lớn và đẹp hơn nhà của ba.” Cô bé một lần nữa lại nhắc tới ba, hơn nữa còn so nơi này với vịnh Thiển Thủy, lớn hơn đẹp hơn.

Hoắc Dận đang đứng ở phía sau nghe thấy nhịn không được.

“Không phải, nhà anh lớn hơn, đẹp hơn!”

Cậu bé không giỏi biểu đạt, ủy khuất tới cực điểm cũng chỉ có thể nghẹn nói ra mấy chữ này.

Ôn Hủ Hủ nghe được, lúc này mới nhận ra tâm tình của con trai lớn, lập tức xoay người nói: “Dận Dận, đừng nóng giận. Em gái không hiểu chuyện. Không sai, nhà của con là lớn nhất.”

Cô đưa tay ra an ủi đứa nhỏ không biết bắt đầu căng thẳng từ lúc nào.

Nhược Nhược cũng đi tới, đôi mắt to của cô bé chớp chớp nhìn anh trai Dận Dận, lộ ra vẻ áy náy.

“Anh Dận Dận, anh giận sao? Nhược Nhược sai rồi, Nhược Nhược sau này sẽ không bao giờ nói như vậy nữa. Anh Dận Dận, anh đừng giận nữa được không?”

“……”

Chỉ một câu nói như vậy, cho dù trong lòng Hoắc Dận có ủy khuất lớn hơn nữa cũng chỉ có thể cúi đầu nuốt cay đắng và trong.

Tâm trạng cậu có sự thay đổi lớn như vậy, thật ra cũng không thể trách cậu được.

Cậu chưa từng rời khỏi Hoắc Tư Tước, đây là lần đầu tiên.

Hơn nữa, mẹ vừa ra ngoài liền tìm người đàn ông khác. Vậy sau này, có phải mẹ thật sự sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa hay không?

Đứa nhỏ lòng đau như dao cắt.

Ôn Hủ Hủ phát hiện ra tâm trạng của đứa nhỏ vì thế chờ sau khi mẹ con bốn người bọn họ đến sơn trang này, cô sẽ tìm một cơ hội, đem đứa nhỏ một mình đến một gian phòng.

“Dận Dận, có phải con hối hận vì đã đi cùng mẹ không?”

“Không có!”

Ngay khi điều này được nói ra, đứa nhỏ ngay lập tức phủ nhận điều đó một cách kiên quyết.

Đúng vậy, cậu không hối hận vì lần này mẹ không bỏ rơi cậu.

Ôn Hủ Hủ nghe được câu trả lời này của con trai cũng yên tâm.

“Con yên tâm, mẹ chỉ ở lại một thời gian ngắn, chờ bạn của mẹ sắp xếp xong việc, mẹ sẽ đưa các con về Clear.”

“Thật sao?”

Cậu nhóc với hàng mi đẫm lệ cuối cùng cũng mở mắt khi nghe câu này.

“Đương nhiên là thật.”

Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt con trai, đem đôi tay nhỏ bé vừa mới rửa qua có chút lạnh nâng lên đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của mình.

Lúc này tâm tình Hoắc Dận mới tốt hơn một chút.
 
Chương 287


Chương 287

Nhưng thật ra cậu còn muốn hỏi, có phải sau này mẹ sẽ không gặp lại ba nữa hay không? Cũng sẽ không mang bọn con về nước?

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn chọn không hỏi thêm câu nào nữa.

Bởi cậu biết, lần này ba phạm sai lầm quá lớn. Em trai nói, sau khi mẹ gặp ông nội, đã tự tát mình một tát.

Sai lầm như vậy, ai còn có thể dễ dàng tha thứ?

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lại bị một tầng bi thương bao phủ…

——

Đêm đó, vì Ôn Hủ Hủ đến, cho nên Raymond cố ý tổ chức tiệc tối để nghênh đón mẹ con cô.

Hết sức long trọng.

“Em dẫn theo bọn nhỏ tới đây, đã là phiền toái rất lớn cho anh rồi. Anh sao có thể còn vì em mà tốn kém như vậy?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng băn khoăn, vội vàng bảo người đàn ông này không cần tốn kém như vậy.

Nhưng Raymond chỉ cười cười.

“Nancy, em xứng đáng với tất cả những gì anh làm cho em. Buổi tiệc đã là gì? Sau này anh còn muốn cho em nhiều hơn nữa.”

Người đàn ông này thực sự rất thẳng thắn!

Ôn Hủ Hủ đỏ mặt chỉ có thể không nói gì.

Thay xong lễ phục Raymond tỉ mỉ chuẩn bị cho cô, cô lại trang điểm tinh xảo, lúc này mới đi theo anh đến hội trường bữa tiệc.

“Trời ạ, đây là ai vậy? Đẹp quá!”

“Đúng vậy, rất có khí chất, cô gái phương Đông này là bạn gái mới của bá tước sao?”

“……”

Thời khắc Ôn Hủ Hủ vừa xuất hiện, trong hội trường bữa tiệc của biệt thự bùng lên một trận kinh ngạc, tất cả những vị khách đến dự tiệc đều ngừng bàn tán và nhìn cô.

Ngũ quan của Ôn Hủ Hủ, quả thật rất đẹp.

Cô mặc một bộ váy dài màu trắng cao cấp, làm tôn lên dáng người cao và thanh tú của cô ấy, mái tóc dài được nhà tạo mẫu tóc cẩn thận búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xinh đẹp như một con thiên nga. khuôn mặt khiến tim người ta ngừng đập.

Người phụ nữ này, thật sự rất đẹp.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn những người này đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt họ như lửa đốt…

“Chào mọi người, tôi tên là Nancy, là bạn của anh Raymond.”

“Nancy? Cô chính là Nancy!”

“Trời ạ!”

Không ngờ sau khi cô giới thiệu danh tính bản thân, những người này lại vô cùng khiếp sợ, ánh mắt nhìn cô liền trở nên càng thêm hưng phấn mà lại kích động.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Đây là……?

Ôn Hủ Hủ nhìn về phía người đàn ông cao lớn tóc vàng mắt xanh bên cạnh, lộ ra một tia nghi hoặc.
 
Chương 288


Chương 288

Raymond liền đắc ý nở nụ cười: “Em xem, bạn của anh đều biết em. Danh tiếng của em bọn họ đều đã nghe đến. Nancy xinh đẹp của anh.”

Câu cuối cùng, anh ta không hề che giấu sự đắc ý và tự hào trong mắt.

Ôn Hủ Hủ nhất thời đỏ mặt.

——

Tấm ảnh Hoắc Tư Tước nhận được, vừa vặn chính là hình ảnh này.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy trước đây chưa bao giờ nở rộ trước mặt hắn. Trong ảnh chụp, cô trông giống như một công chúa tinh linh rơi xuống phàm trần. Cô có đôi mắt sáng và hàm răng trắng, thanh lịch và cao quý. Lúc này, chim nhỏ nép vào người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh.

Ôn Hủ Hủ!

“Tổng giám đốc, là bọn tiểu thiếu gia!”

Lâm Tử Dương cũng nhìn thấy, nhất thời ở trong xe vô cùng kích động.

Ôn Hủ Hủ, lần này đúng là để cho hắn đổi mới nhận thức. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, một người phụ nữ có thể mạnh mẽ như vậy.

Không nói một lời, cô đã mang mấy đứa trẻ đi dưới con mắt của vị vua đế chế kinh doanh trẻ tuổi nhất châu Á, xong còn có thể làm cho hắn tìm không thấy bất kỳ tung tích nào.

Nếu không phải con em họ ngu xuẩn kia báo tin, chỉ sợ bây giờ bọn họ còn chưa tìm được người của cô.

Tuy nhiên, người cung cấp thông tin này cũng khiến Hoắc Tư Tước phải bội phục cô một lần nữa!

Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, người đứng sau lưng trợ giúp cô lại là một gia tộc quyền quý tiếng tăm lừng lẫy của nước Anh.

Thật tuyệt vời, người phụ nữ này.

“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi vào sao?”

Lâm Tử Dương nhìn trong gương chiếu hậu thấy vị BOSS ngồi sau lưng, sắc mặt đã băng lãnh như tuyết đến mức muốn giết người, da đầu anh có chút tê dại hỏi.

Với một hình ảnh như vậy, thật khó để hắn không giết ai đó.

Con trai, vợ, đều ở trong nhà người đàn ông khác, lúc này còn đang trình diễn một hồi hình ảnh tương thân tương ái.

Lâm Tử Dương không đành lòng nhìn thẳng!

“Chờ ở đây cho tôi!”

“Hả?”

Lâm Tử Dương chỉ kịp “À” lên một tiếng, hắn đã đi xuống. “Phanh” cửa xe bị đóng lại, đảo mắt nhìn bên ngoài liền không có bóng dáng của hắn.

Mẹ ơi, sát khí thật lớn!

Xong rồi, anh có nên gọi thêm mấy vệ sĩ tới đây hay không? Nếu lát nữa đánh nhau thì sao? Đây chính là sơn trang Raymond, tổng giám đốc chỉ có một mình phải làm sao?

——

Trong sơn trang.

Ôn Hủ Hủ đang ở bữa tiệc cùng Raymond và những người bạn của anh ta thoải mái trò chuyện.
 
Chương 289


Chương 289

Vẻ ngoài lộng lẫy vừa rồi của cô khiến nhiều người hiểu lầm cô là bạn gái của Raymond. Giờ cô phải giải thích cho họ hiểu mối quan hệ giữa họ.

“Cô Nancy, hai người thật sự không phải bạn trai bạn gái?”

“Không phải.”

Ôn Hủ Hủ bưng chén rượu vội vàng lễ phép mà mỉm cười giải thích.

Nhưng Raymond đột nhiên đi tới: “Tại sao không? Nancy, trong lòng anh vẫn luôn thích em, em có thể cho anh một cơ hội không?”

Anh bỗng nhiên thổ lộ với cô trước mặt mọi người.

Ôn Hủ Hủ bị dọa.

“Raymond, anh…… Anh đang nói cái gì? Anh biết rõ em…..”

“Không sao, Nancy, anh không ngại thân phận của em. Anh cũng có thể coi con của em như con của mình, cho chúng tình thương tốt nhất của một người ba.”

Anh bỗng nhiên buông ly rượu xuống, ở trước mặt cô quỳ xuống. Trong tay không biết lúc nào, đã lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực đại!

Người này, thật sự là điên rồi!

Hội trường bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh lại.

Tất cả tầm mắt, đều tập trung vào hai người này, bao gồm ba đứa nhỏ đang ăn điểm tâm bên này.

“Nhìn kìa, mẹ của chúng ta mới hấp dẫn làm sao!”

Mặc Bảo sau khi nhìn thấy cảnh này, vô cùng tự hào. Cậu vừa giơ ngón tay cái lên cho mẹ, vừa hăng hái thưởng thức hình ảnh này.

Đôi mắt cong cong kia, trong bóng tối sáng lên giống như những vì sao.

Nhược Nhược cũng vậy, cô là fan trung thành của mẹ, vẻ mặt lúc này cũng không cần hình dung.

Chỉ có Hoắc Dận sau khi nhìn thấy, tâm tình càng thêm khổ sở.

“Ba ơi, mẹ sắp chạy rồi.”

“Mẹ con chạy không thoát đâu!”

Đột nhiên, bên cạnh dường như có một giọng nói quen thuộc vang lên.

Hoắc Dận ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, một đôi bàn tay to quen thuộc đã ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu, sau đó ôm lấy cậu đi tới.

Ba?

Thật sự là ba?!

Hoắc Dận kinh ngạc cứng lưỡi nhìn người ôm mình, thật lâu thật lâu, cậu cũng không thể tin được những gì mình nhìn thấy.

Hoắc Tư Tước thấy cậu như vậy, liền xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Sao vậy? Sợ choáng váng? Không nhận ra ba?”

Hoắc Dận: “……”

Chỉ một câu như vậy, cái mũi nhỏ nhắn của cậu chua xót, chợt, nước mắt to như hạt đậu từ trong cặp mắt xinh đẹp kia lăn xuống. Cậu liền chui vào trong lòng ba.

“Ba…… Ba, con nghĩ…… con nghĩ ba sẽ không tới, ba…… con…… con rất nhớ ba……”

Hai cánh tay nhỏ của cậu dùng sức ôm lấy cổ ba. Giờ khắc này, người đàn ông nhỏ vẫn luôn rất kiên cường, rốt cục cũng ôm ba khóc đến nước mũi chảy cả ra.
 
Chương 290


Chương 290

Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa bé.

Hơn nữa, cậu chưa từng rời khỏi ba. Năm năm này, cậu đều là một tay hắn nuôi lớn.

Hoắc Tư Tước cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Dận khóc thương tâm như vậy, trong lòng một trận đau đớn. Vốn muốn mắng con sói nhỏ một trận vì vào thời khắc mấu chốt lại bỏ rơi ba.

Lập tức, cái gì cũng không nói ra được.

“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải ba tới rồi sao?”

“Ừm……”

Cậu bé đáp lại bằng một tiếng khóc nghẹn ngào trong lồng ngực, và tâm trạng của cậu cũng dịu đi một chút.

Nhưng lúc này, trong hội trường của bữa tiệc mọi người đều tập trung vào Ôn Hủ Hủ cùng Raymond.

Đương nhiên, Ôn Hủ Hủ không ngờ rằng đối tác này sẽ đột nhiên thổ lộ tình yêu của mình với cô ở nơi công cộng. Vì vậy tâm trí cô lúc này rất sốc và khó có thể tin.

“Nancy.”

“……”

“Em có muốn?”

Raymond kiên nhẫn hỏi một câu.

Thoáng chốc, tất cả mọi người trong hội trường bữa tiệc đều hùa theo, bọn họ reo hò ầm ĩ, để Ôn Hủ Hủ đồng ý lời thổ lộ của người đàn ông này, hơn nữa còn nhắc nhở cô đây là may mắn mà bao nhiêu phụ nữ bên ngoài đều không có được.

Vậy Raymond là ai?

Đó là con trai của một quý tộc nổi tiếng ở nơi họ. Gia đình họ từng là thành viên của hoàng tộc, chỉ sau khi gia đình sa sút, họ mới trở thành quý tộc bình thường.

Tuy nhiên, ngay cả một quý tộc bình thường cũng là một người có quyền lực trong thành phố này. Một người như vậy làm sao có thể cho phép một người phụ nữ bình thường làm bạn gái của mình?

Điều đó tuyệt đối sẽ không cho phép.

Cho nên, lúc này bọn họ thật sự cảm thấy Ôn Hủ Hủ vô cùng may mắn.

Thế nhưng, để cho bọn họ thất vọng chính là cô gái phương Đông này lại cự tuyệt.

“Raymond, anh đừng làm loạn nữa. Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác. Em chưa từng nghĩ đến quan hệ của chúng ta theo cách đó.”

“Vậy bây giờ nghĩ đến, không sao cả.”

Người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt xanh này, tại một khắc Ôn Hủ Hủ xoay người muốn đi bỗng nhiên anh ta đứng lên liền ôm lấy eo của cô. Dáng người Ôn Hủ Hủ nhỏ nhắn xinh xắn lập tức bị anh ta kéo vào trong ngực.

“Raymond, anh……”

Ôn Hủ Hủ có chút tức giận.

Nhưng người đàn ông ngoại quốc cao lớn, đột nhiên giống như biến thành một người khác, anh cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt xanh biếc kia cực nóng giống như một nắm lửa đang cháy.

“Nancy, anh không có nói đùa. Nếu như em đồng ý, anh có thể lập tức đem sơn trang này tặng cho em.”

Nói xong, anh muốn hôn cô.
 
Chương 291


Chương 291

Ôn Hủ Hủ lập tức giãy dụa kịch liệt.

Nhưng lúc này Raymond lại giống như là bị ma nhập, thấy cô ra sức giãy dụa, đôi bàn tay to lớn của anh ta gắt gao nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, khiến cô không thể động đậy.

“Anh không say, anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nancy, anh không quan tâm em là một người mẹ đơn thân, anh sẵn lòng nuôi dạy chúng. Anh thực sự yêu em.”

Nói xong, anh ta cúi đầu muốn cưỡng hôn cô.

Ôn Hủ Hủ thoáng chốc kịch liệt chống cự!

Đây là loại bệnh thần kinh gì.

Ngay khi tất cả mọi người trong hội trường bữa tiệc đều cho rằng Ôn Hủ Hủ lần này khó thoát khỏi lòng bàn tay của Raymond. Bỗng nhiên, Mặc Bảo từ trên ghế trẻ em xoay người xuống chuẩn bị đi cứu mẹ, thì nhìn thấy một bóng người cao lớn trong bóng tối đang đi tới.

Đó là một bóng người mặc áo khoác màu đen.

Trong tay hắn, còn ôm một đứa nhỏ. Trước khi người đó tiến vào trong quầng sáng, đã xuất hiện giọng nói mang theo sát khí nồng đậm từ đôi môi mỏng của hắn phát ra: “Thử chạm vào cô ấy xem?”

“……”

Hội trường rơi vào im lặng.

Như thể đột nhiên bị đóng băng, tất cả những người nãy giờ nhìn chằm chằm Raymond cùng Ôn Hủ Hủ đều bị giọng nói này thu hút nhìn về phía hắn.

Kể cả Raymond.

Giọng nói này, quả thật có chút đáng sợ.

“Anh là ai? Ai cho anh bước và sơn trang của Raymond tôi, có phải anh không muốn sống?” Raymond gầm lên, trên mặt anh ta lộ rõ vẻ tức giận vì bị quấy rầy.

Nhưng người này hiển nhiên không để anh ta vào mắt.

Từ trong bóng tối tay ôm con trai thong thả đi ra. Đập vào mắt mọi người là một người đàn ông cao ngạo mà uy nghiêm, hắn chậm rãi bước đi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lãnh đạm, không cảm xúc. Thế nhưng, khi hắn vừa bước vào, khí chất cao quý cao ngạo từ trong xương cốt của hắn đã vô thức khiến cho tất cả mọi người ở đây kinh ngạc!

Lạ thật, người này là ai?

Người đang đang đứng ở đâyđây rõ ràng là giàu có hoặc là quý tộc, nhưng vì sao hắn vừa xuất hiện?

Mọi người lại không hẹn mà cùng đều cảm giác được sự áp bức đến từ trên người hắn.

Tất cả mọi người theo bản năng tụm lại với nhau.

Ngoại trừ Ôn Hủ Hủ!

“Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng, tại sao anh lại đụng vào mẹ của con tôi? Anh muốn gia tộc Raymond của anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này phải không?”

Cuồi cùng hắn cũng mở miệng, ôm đứa nhỏ đi tới chỗ có ánh sáng, giọng nói rất êm tai, giống như cát mát trong đêm.

Nhưng càng nghe càng đáng sợ.

Đồng tử của Raymond nhất thời co rụt lại!

Mẹ đứa nhỏ?

Anh ta cúi đầu nhìn về phía cô còn đang bị mình nắm lấy. Lại phát hiện, cô lúc này cũng đang nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện này. Hai mắt tròn xoe thật lâu cũng không nhúc nhích.
 
Chương 292


Chương 292

Xem ra, bọn họ đúng là có quan hệ.

Raymond lại nhìn người đàn ông đang ôm cậu bé trong lòng. Chợt, anh ta cũng đằng đằng sát ý đáp lại: “Thì ra anh là chồng trước của Nancy sao? Sao anh dám uy hiếp tôi?”

Chồng trước?

Nghe những lời anh ta nói, Hoắc Tư Tước tay ôm đứa nhỏ. mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ lạnh lùng, hắn nở nụ cười: “Anh sai rồi, chúng tôiôi còn chưa ly hôn đâu.”

“Anh nói cái gì? Chưa ly hôn?”

“Phải, cô ấy muốn trở thành góa phụ, nhưng tôi thì không. Vậy nên tôi cho anh ba giây, nếu như anh còn không mau buông cô ấy ra. Thì cả gia tộc Raymond của cậu sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.”

Hắn lại dùng ý tốt nhắc nhở.

Đáng tiếc, Raymond lại không tin.

Anh ta có lẽ cho rằng mình đường đường là một quý tộc ở đây, ngay cả một số người có quyền lực ở đây cũng không thể lay chuyển gia tộc của họ, chứ đừng nói đến người đàn ông phương Đông bình thường này.

Anh ta cảm thấy hắn có vấn đề.

Ba giây sau, người đàn ông phương Đông này đứng trước mặt của anh ta lấy di động ra: “Này, thu dọn tất cả tài sản của gia tộc Raymond và gửi đến dinh thự công tước Anh Sơn. Nói cho hắn biết, đây chính là đại lễ Hoắc Tư Tước ta cho hắn.”

“……”

Không một tiếng động, vào giờ khắc này hội trường bữa tiệc đều trở nên yên tĩnh!

Công tước Anh Sơn, đó chính là đối thủ một mất một còn với gia tộc Raymond.

Tuy nhiên, gia tộc Raymond hoàn toàn không dám trực tiếp đối đầu với công tước Anh Sơn, vì công tước Anh Sơn vẫn là một thành viên của hoàng gia. Nếu để họ nắm được gia tộc Raymond trong tay thì gia tộc Raymond sẽsẽ sụp đổ.

Nhưng không ngờ, hắn thậm chí còn quen biết cả công tước Anh Sơn.

Hơn nữa, hắn còn nói đem toàn bộ tài sản gia tộc Raymond tặng cho công tước Anh Sơn!

Raymond thấy hắn vừa cúp điện thoại lập tức cả sơn trang rối loạn lên, và những người hầu bắt đầu chạy tới nói gia tộc bên kia muốn tìm anh ta.

Cuối cùng, anh cũng muộn màng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

“Anh…… anh rốt cuộc là ai? Vì sao lại quen biết công tước Anh Sơn?”

“Đất nhà công tước Anh Sơn đều là tôi tặng, tôi biết hắn có gì lạ?”

Nói xong, Hội trường bữa tiệc trực tiếp nổ tung!

Vài năm trước có người tặng cho công tước Anh Sơn một món quà lớn, là một mảnh đất ở khu vực phồn hoa nhất nước này. Chuyện này mọi người ai cũng biết, sự kiện này lúc ấy cực kỳ chấn động.

Ngay cả hoàng tộc cũng ghen tị.

Mà người này cũng có rất nhiều người biết, chính là tập đoàn thương nghiệp đa quốc gia tiếng tăm lừng lẫy– tập đoàn Hoắc thị.

Cho nên, hắn chính là người cầm quyền tập đoàn Hoắc thị?
 
Chương 293


Chương 293

Thật kinh khủng!

Thì ra hắn có địa vị cao như vậy, khó trách vừa rồi khi hắn tiến vào, bọn họ liền cảm giác hắn có khí chất đặc biệt phi phàm.

Mọi người đều hóa đá.

Mà Raymond, lại thiếu chút nữa tê liệt.

Anh ta thực sự đã chạm vào vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị……

“Chú Raymond, chú còn không mau buông mẹ con ra, hay là chú muốn chọc cho ba con tức giận? Như vậy chú sẽ càng thảm hơn!”

Raymond nghe vậy như bị điện giật buông lỏng tay ra.

“Đúng…… xin lỗi, tôi không biết, vừa rồi tôi thật sự cho rằng…… cho rằng cô ấy……”

“Chú Raymond, cho dù ba con không phải tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị. Nhưng mẹ con không muốn, chú cũng không thể đối xử với mẹ con như vậy, hiểu không?”

Mặc Bảo rất tức giận giáo huấn anh ta.

Sau đó, cậu vươn bàn tay nhỏ bé ra, đỡ lấy mẹ vừa bị buông ra đã có chút lắc lư.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“……”

Ôn Hủ Hủ kỳ thật rất chật vật.

Cô không ngờ mình cố chấp rời khỏi thành phố A với ba đứa con, cuối cùng lại bị người đàn ông này phát hiện trong tình huống như vậy.

Điều này làm cho cô cảm giác bản thân rất thất bại.

“Không sao, chú Raymond hôm nay có lẽ uống hơi nhiều. Được rồi, con dẫn em gái tới đây, chúng ta rời khỏi nơi này.”

Cô sửa sang lại váy và lớp trang điểm một chút, muốn đưa theo hai đứa nhỏ lập tức rời khỏi đây.

Mặc Bảo: “……”

Hoắc Dận: “……”

Kể cả Hoắc Tư Tước vừa cứu cô, sau khi nghe nói như thế nhịn không được liền liếm hàm răng.

Sao tay hắn ngứa thế?

Hắn quá tốt với cô rồi phải không? Bắt cóc hai đứa con trai của hắn, hắn đã không tính sổ cô mà còn cứu cô, cô cảm thấy không có sợ đúng không?

Được, vậy hắn sẽ thực hiện như cô mong muốn!

Cơn thịnh nộ của hắn dâng lên, hắn phất phất tay lập tức sau lưng đám vệ sĩ xuất hiện.

“Tổng giám đốc.”

“Đi, ôm mấy đứa nhỏ đi.”

‘Vâng, tổng giám đốc!”

Đám vệ sĩ nghe lệnh lập tức đi lên ôm đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, sợ hãi xoay người đem hai đứa nhỏ gắt gao ôm vào trong lòng: “Hoắc Tư Tước, anh muốn làm gì? Tại sao lại cướp bọn nhỏ?”

Hoắc Tư Tước cười lạnh: “Tôi cướp bọn nhỏ? Đây chẳng lẽ không phải là cô đang cướp đi sao? Cô không nói một lời liền cướp ba đứa nhỏ đi, bây giờ cô không biết xấu hổ nói tôi cướp?”
 
Chương 294


Chương 294

Sau đó hắn không chút do dự bảo bảo vệ sĩ đến ôm hai đứa con trai đi.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn điên rồi!

Bất chấp trong đại sảnh có rất nhiều người đang nhìn, cô xách váy đuổi theo đám người này: “Hoắc Tư Tước, đồ súc sinh, anh trả đứa nhỏ lại cho tôi. Đó là con của tôi, Hoắc Tư Tước…”

Tiếng khóc thảm thiết, mãi cho đến khi Hoắc Tư Tước mang theo đứa nhỏ lên xe còn có thể nghe thấy.

Lâm Tử Dương từ trong kính chiếu hậu thấy được bóng dáng lảo đảo đuổi theo kia, có chút không đành lòng: “Tổng giám đốc, như vậy… có phải không tốt lắm không. Cô Ôn, cô ấy… dù sao cũng là mẹ của đứa nhỏ…”

Anh vốn muốn nói, đi đối phó một người phụ nữ có phải có chút quá đáng hay không?

Thời tiết lạnh như vậy, cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng đuổi theo. Chỉ sợ còn chưa có lấy lại được đứa nhỏ, cô đã bị lạnh chết trên đường phố này.

Thế nhưng, vị BOSS đại nhân này lại không có chút lây động, vẻ mặt như nhìn lướt qua kính chiếu hậu, hắn nói một câu: “Lái xe cách 40 mét.”

Lâm Tử Dương: “…?”

40 mét?

Anh không nghe lầm chứ? 40 mét là cái quái gì vậy? Không nhanh hơn ốc sên một chút sao?

Lâm Tử Dương hoài nghi vị tổng tài đại nhân này có phải là nói sai.

Tuy nhiên, ngay sau đó, khi thấy cô sắp dừng lại thì Tiểu Lâm lại giảm tốc độ xuống.

Bỗng nhiên nhìn thấy bọn họ lại chậm lại, cô lại do dự một chút liền xách váy đuổi theo.

Lâm Tử Dương: “……”

Quả thực!!!

Cứ như vậy với tốc độ giằng co giữa người và xe. Khoản chừng hai mươi phút sau Lâm Tử Dương nhìn thấy cô đã kiệt sức, thân người lắc lư ngã xuống.

“Cô Ôn- -”

“Dừng xe!”

Tiểu Dương chưa kịp nói hết câu thì hắn đã ngay lập tức lên tiếng

Sau đó, chờ Lâm Tử Dương dừng lại, hắn liền xuống xe. Ở hai bên ánh đèn đường sáng lờ mờ, hắn đi giữa đêm khuya sương lạnh, từng bước một đi tới trước mặt cô.

Sau đó, khom lưng bế cô lên.

Lâm Tử Dương: “……”

Vậy là cố ý?

——

Ôn Hủ Hủ hôn mê cuối cùng cũng bị mang đi.

Mấy đứa nhỏ cũng bị Hoắc Tư Tước đưa tới một khách sạn 5 sao cũng thuộc sở hữu của Hoắc thị.

Mặc Bảo vẫn không nói gì.

Ngay cả khi đến khách sạn, ba bảo cậu đi tắm rửa thay quần áo trước để tránh bị cảm lạnh. Cậu cũng không động đậy, mà vẫn ở trong phòng ôm em gái, không nói một lời nhìn chằm chằm ba.
 
Chương 295


Chương 295

Cậu là đứa nhỏ rất thích cười, nhưng hiện tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại không có chút vui vẻ nào.

Cậu bé đang tức giận.

Hoắc Tư Tước rất dễ dàng nắm bắt được tâm lý của đứa nhỏ này, vì thế hắn đi vào.

“Mặc Mặc, con có giận ba không?”

“……”

Không có tiếng trả lời đáp lại Hoắc Tư Tước, Cậu bé dùng ánh mắt căm hận bất bình nhìn hắn, còn theo bản năng liền nắm chặt nắm đấm nhỏ lại.

Hai đứa trẻ này, thái độ đối với ba mẹ của mình là hoàn toàn khác nhau.

Trước khi Hoắc Tư Tước đến, trong lòng Hoắc Dận luôn nghĩ đến ba, lo lắng cho ba. Bây giờ Ôn Hủ Hủ xảy ra chuyện thì Mặc Bảo đứng về phía mẹ.

Nguyên nhân chắc có thể là hai đứa nhỏ đã lớn lên cùng với hai người khác nhau.

Hoắc Tư Tước hiểu tâm tư của con trai. Vì vậy, sau khi hắn nhìn thấy cậu vẫn không nói lời nào liền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Mặc Bảo.

“Xin lỗi, chuyện này là ba làm có chút quá đáng, Nhưng ba cũng là không có cách nào, nếu không làmlàm như vậy mẹ con sẽ không ngoan ngoãn đi theo ba.”

“……”

Chỉ với một câu nói, trái tim của cậu bé cuối cùng dường như bị thứ gì đó chọc vào.

“Ba muốn mẹ đi cùng ba sao?”

“Đúng, con cũng thấy tính tình mẹ con rất bướng bỉnh. Nếu như ba không nắm lấy điểm yếu của mẹ, mẹ căn bản sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên, tha thứ cho ba, có được không?”

Hoắc Tư Tước không có giấu diếm con trai mình, hắn đem nguyên nhân nói thẳng với cậu bé.

Mặc Bảo nghe được, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt kia chậm rãi buông ra.

Nhưng cậu vẫn không có giống trước kia cứ như vậy nhào tới trên người hắn, hiện tại cậu trở nên rất cẩn thận ôm em gái và duy trì khoảng cách với ba.

“Nhưng mà nếu ba không bắt nạt mẹ, mẹ sẽ không ra nông nổi như vậy. Ba, nếu ba không thích mẹ tại sao không để cho mẹ đi?”

Đột nhiên, đôi mắt của cậu bé đỏ hoe, giọng nói giống như không kìm chế được nữa.

Hoắc Tư Tước ngơ ngẩn.

Đúng vậy, tại sao hắn không để cô đi? Nếu hắn đã chán ghét cô , thống hận như vậy, vậy để cô biến mất trước mắt không phải tốt hơn sao?

Hoắc Tư Tước cũng muốn hỏi.

Nhưng không biết vì cái gì, hắn chỉ cần nghĩ đến sau này cô sẽ rời khỏi tầm mắt của hắn, cả đời sau được sống hạnh phúc. Hắn liền sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Giống như thứ vốn thuộc về hắn, bỗng nhiên không có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Làm cho hắn chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu!

Đặc biệt là lúc ở sơn trang của Raymond, hắn thấy được một màn ở bữa tiệc kia, trong lòng hắn càng sinh ra loại cảm giác muốn ngay lập tức tới trói cô. Sau đó đem cô nhốt lại không bao giờ cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy cô.

Hắn thật sự điên rồi.
 
Chương 296


Chương 296

Hoắc Tư Tước đứng dậy trước mặt con trai: “Bởi vì ba muốn hai anh em các con lớn lên trong hoàn cảnh có cả ba lẫn mẹ, Hoắc Dận không muốn mất mẹ, vậy còn con?”

Mặc Bảo: “……”

Chỉ một câu nói như vậy, trái tim của đứa nhỏ đã bắt đầu cảm động.

Dĩ nhiên là cậu bé cũng muốn.

Người ba này tuy rằng có đôi khi rất đáng ghét, luôn bắt nạt mẹ.

Nhưng thẳng thắn mà nói, cậu không muốn rời xa ba. Hắn là ba của cậu. Trên thế gian này ngoài mẹ cậu ra, còn có một người yêu cậu nhất.

Cậu làm sao có thể cam lòng rời đi đây?

Mặc Bảo nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng cúi cái đầu nhỏ xuống.

Sau đó, cậu ngoan ngoãn để cho ba ôm vào phòng tắm, tắm rửa xong đem quần áo nhỏ thay vào. Đương nhiên, em gái cậu cũng giống vậy. Tối hôm nay, ba tự mình chăm sóc hai đứa nhỏ.

Đêm khuya yên tĩnh, hai đứa nhỏ cùng nhau nằm vào chăn thì thầm.

Nhược Nhược: “Anh, em cũng không muốn rời khỏi ba đâu. Anh xem, chỉ có ba mới có thể bảo vệ chúng ta. Tối nay nếu như ba không đến, mẹ đã bị chú Raymond kia bắt nạt rồi.”

Cô bé nằm ở trong chăn lòng vẫn còn đầy căm phẫn.

Mặc Mặc nghĩ đến chuyện này, cũng có chút tự trách. Đồng thời, ba ở trong cảm nhận của cậu lại có thêm một phần hảo cảm.

“Nhưng lần này chắc mẹ sẽ không tha cho ba đâu.”

“Hả?”

Cô bé đang rất thích thú, nhất thời bị đả kích ánh mắt liền ảm đạm đi……

Đúng vậy, làm sao bây giờ?

——

Đêm nay Ôn Hủ Hủ vẫn chưa tỉnh.

Có thể là vì sức lực cạn kiệt, cũng có thể là vì hai ngày qua tinh thần của cô quá căng thẳng, hơn nữa buổi tối hôm trước còn chưa ngủ ngon.

Vì vậy, cả đêm cô nằm trên chiếc giường trong khách sạn, không hề nhúc nhích.

Khi cô mở mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau. Một tia ánh mặt trời màu vàng từ ngoài cửa sổ phòng chiếu vào, ánh sáng vừa vặn rơi vào trên mặt của cô.

Lông mi dài của cô khẽ động đậy, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt ra.

“Tỉnh rồi?”

Mới vừa mở mắt ra, có thể là cảm nhận được cô di chuyển, bên tai cô truyền tới một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

Ôn Hủ Hủ nghe được, thân thể của cô lập tức cứng đờ.

Đây là tình huống gì?

Giờ cô đang ở đâu? Tại sao tên cặn bã này lại ở đây? Chẳng phải tối qua hắn đã cướp hết bọn nhỏ rồi sao?

Ôn Hủ Hủ vừa mới tỉnh lại, bắt đầu nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
 
Chương 297


Chương 297

Nhưng mà, cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì nghe thấy tiếng bước chân đều đều đến gần, cô quay đầu lại thấy một bóng người cao lớn bình tĩnh lướt vào trong tầm mắt cô.

“Hoắc Tư Tước!”

Cô giống như bị cái gì đâm vào, lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy.

Hoắc Tư Tước, không sai, người trước mắt này chính là tên cặn bã tối hôm qua vừa cướp con của cô.

Nhưng đáng tiếc, cô vừa ngồi dậy, đầu óc choáng váng quay cuồng, lập tức ngã về phía sau.

Hoắc Tư Tước: “Tôi khuyên cô không nên kích động như vậy, nếu như cô còn muốn giữ lại mạng đi gặp đứa nhỏ.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Vài giây sau Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, mới trừng mắt nhìn Hoắc tư Tước: “Anh đưa mấy đứa nhỏ đi đâu? Đồ súc sinh, mau trả con lại cho tôi.”

Quả nhiên, mấy đứa nhỏ chính là mạng sống của cô.

Mặc dù cô đã như thế này nhưng vẫn nghĩ về đứa con của mình.

Hoắc Tư Tước tiện tay kéo một cái ghế tới, ngồi xếp đôi chân dài bên giường cô.

“Ôn Hủ Hủ, lời này của cô có vấn đề. Thứ nhất, đứa nhỏ cũng là con của tôi, giữa tôi và cô không tồn tại việc trả lại hay không trả; Thứ hai, nếu như tôi không muốn cho cô gặp đứa nhỏ, thì thật sự cả đời này cô cũng đừng mơ gặp lại!”

“……”

Ôn Hủ Hủ đang nằm trên giường cuối cùng cũng im lặng.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, lúc này mặt cô đỏ bừng lên, Tất cả sợ hãi, tuyệt vọng, sụp đổ… vào giờ khắc này tràn vào trong mắt cô, cô như mất đi điểm tựa, cả người khẽ run lên, nước mắt to như hạt đậu trong hốc mắt cũng không ngừng lăn xuống.

Hoắc Tư Tước không hiểu sao khi thấy cô khóc hắn lại luống cuống.

Còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã thốt ra: “Những lời này đều là nói mà thôi, cô không cần hoảng, tôi còn chưa làm đến mức như vậy.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Đôi chân vốn đã bước lên mép vực cuối cùng cũng dừng lại.

Nếu như hắn muốn làm như vậy cô sẽ không có khả năng phản kháng. Bởi vì hắn quá mạnh, cô hoàn toàn giống như một con kiến trước mặt hắn.

Cuối cùng cô đã tỉnh táo trở lại, nắm chặt lấy chăn, đôi mắt vẫn đỏ hoe.

“Vậy anh…… Rốt cuộc muốn thế nào?”

“Tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nói chuyện với cô. Ôn Hủ Hủ, vì sao chúng ta không thể chung sống hòa bình? Chúng ta có nên cùng nhau có trách nhiệm nuôi nấng các con không?”

Hoắc Tư Tước giải thích mục đích mà hắn ở lại căn phòng này.

Chung sống hòa bình, không sai, đây đúng là điều hắn muốn nói với cô.

Trong khoảng thời gian này, hai người đã tranh cãi về vấn đề con cái ầm ĩ đến gà bay chó sủa.

Tranh chấp chỉ làm làm tổn thương đến trái tim nhỏ bé của những đứa nhỏ, điểm này, chẳng lẽ bọn họ không nên nghĩ lại sao? Đây không phải là thời điểm tốt để hai người xem lại bản thân mình sao?

Hoắc Tư Tước nhìn người phụ nữ này.

Nhưng hắn thật không ngờ chính là, Ôn Hủ Hủ nghe xong, trong ánh mắt còn đang ướt đẫm nước mắt lại lập tức lộ ra một tia châm chọc.
 
Chương 298


Chương 298

“Chung sống hòa bình? Hoắc Tư Tước, anh xác định không phải đùa tôi chứ?”

“……”

“Tôi nói sai sao? Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một con kiến nhỏ, chỉ cần anh tùy tiện động tay cũng có thể bóp chết tôi, chúng ta có thể chung sống hòa bình? Hòa bình ở đâu? Tôi còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh, anh cũng có thể coi tôi là không khí, bây giờ anh nói muốn chung sống hòa bình với tôi? Hoắc Tư Tước, anh không cảm thấy buồn nôn sao?”

Ôn Hủ Hủ sắc bén châm chọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lạnh lùng không gợn sóng, hai mắt đỏ lên.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Hoắc Tư Tước cũng trở nên khó coi!

Người phụ nữ đáng chết này, cô thực sự chán sống rồi!

Khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức hiện lên một tia tức giận, chưa từng có ai dám mắng như vậy. Nhất thời tâm tình hắn không tốt lắm.

Nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.

“Chuyện của ba, tôi biết. Đúng là tôi có hơi quá đáng. Nhưng Ôn Hủ Hủ, chuyện đã xảy ra rồi giờ cô có truy cứu cũng vô dụng. Bây giờ tôi đã đề xuất muốn chung sống hòa bình với cô, vậy thì tất nhiên không phải nói chơi. Cô yên tâm, để chứng minh thành ý của tôi, tôi sẽ trả lại cho cô số tiền kia.”

“……”

Lần này, Ôn Hủ Hủ giật mình sững sờ.

Tên cặn bã này, hôm nay hắn uống nhầm thuốc rồi?

Hắn thừa nhận sai lầm của mình thì thôi đi, hắn còn muốn đem tiền của cô trả lại. Có phải sáng sớm đầu óc hắn bị úng nước hay không?

Nhưng tên đàn ông chó này nói xong, hắn liền trực tiếp đứng lên.

“Tôi sẽ cho cô thời gian một ngày để suy nghĩ. Ôn Hủ Hủ, mục đích tôi làm như vậy, tất cả đều là vì bọn nhỏ. Cô cho rằng mang bọn nhỏ đi, thì bọn nhỏ sẽ thật sự vui vẻ sao? Cô nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì… ”

Hắn trước khi đi còn để lại cho cô một câu.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Phải đến khi cánh cửa phòng này đóng lại, cô mới hoàn hồn. Cô vớ lấy chiếc gối sau lưng ném về phía cửa.

“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua tôi rất vui, tôi vừa đi ra liền có đàn ông đuổi theo. Rất nhiều đàn ông xếp hàng làm ba dượng cho con trai anh, làm sao vậy? Anh không thích sao?”

“……”

Tiếng hét lớn đến mức ở bên ngoài đều có thể nghe thấy.

Nghe vậy, Lâm Tử Dương ở bên ngoài sợ tới mức toát mồ hôi hột, anh muốn từng giây từng phút ôm đầu chạy ra khỏi đây, để tránh vị BOSS đại nhân này giận cá chém thớt.

Nhưng thật kỳ lạ là những từ ngữ trong đó rất khó nghe như vậy, vị tổng tài đại nhân lại không có phản ứng gì cả.

Ngoại trừ câu “Rất nhiều đàn ông xếp hàng làm ba dượng cho con trai anh” ở bên trong rống lên, bước chân người đàn ông này lảo đảo một chút, những thứ khác, căn bản vẫn thờ ơ.
 
Chương 299


Chương 299

Chậc, mắng nhiều rồi, miễn dịch rồi.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn đồng ý đi theo về thành phố A.

Không phải vì cái gì khác, chỉ vì cô thật sự không vứt bỏ được mấy đứa nhỏ. Cô cân nhắc một chút, nếu như cô muốn trở về Clear, trong cục diện ấy cô không thể nào đưa theo con trai lớn về được.

Cho nên, trở về thành phố A là lựa chọn tốt nhất hiện nay của cô.

Sau khi nghe mẹ đồng ý trở về, ba đứa nhỏ đều chạy vào, làm cho Ôn Hủ Hủ rất bất ngờ.

“Mẹ, mẹ thật sự đồng ý cùng ba trở về sao? Vậy thì thật tốt quá, Nhược Nhược còn tưởng rằng mẹ không muốn.”

Nhược Nhược là người đầu tiên chạy vào, sau khi nhìn thấy mẹ, lập tức chui vào trong lòng mẹ.

Ôn Hủ Hủ hết sức kinh ngạc: “Con cũng hy vọng mẹ và ba cùng nhau trở về sao?”

Nhược Nhược: “Đúng vậy mẹ, con không thích ở nhà trẻ lại bị các bạn hỏi về ba của Nhược Nhược. Tuy rằng ba vẫn chưa nhận ra Nhược Nhược, nhưng Nhược Nhược cũng rất vui.”

Tâm tư của cô bé luôn rất đơn giản, chỉ cần có chút hơi ấm là có thể làm cho cô bé thỏa mãn.

Mũi Ôn Hủ Hủ cay cay, lập tức ôm lấy cô bé.

Mặc Bảo cũng tới, cậu trịnh trọng nói với mẹ: “Mẹ, con cũng cảm thấy mẹ nên cùng ba trở về, chúng ta không thể bỏ lại anh trai.”

Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của anh trai bên cạnh.

Hoắc Dận: “……”

Hoắc Dận cũng không biết nên nói cái gì, đành cúi đầu trước mặt mẹ, hốc mắt nhỏ xinh đỏ hoe.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút đau lòng, ngồi xổm xuống ôm đứa con lớn vào trong lòng.

“Được rồi, mẹ sẽ không bỏ lại bất cứ ai trong các con. Mẹ xin lỗi con, trước kia là mẹ suy nghĩ không chu đáo, để cho con trai lớn của mẹ ủy khuất, mẹ xin lỗi con.”

“Mẹ……”

Hoắc Dận ôm thật chặt cổ mẹ.

Ba đứa trẻ này, xét cho cùng, tuy mỗi đứa đều có những đặc điểm riêng. Nhưng mỗi đứa đều là những đứa bé có tấm lòng nhân hậu, coi trọng tình nghĩa và lẽ phải.

Bất kể là Mặc Bảo và Nhược Nhược quyến luyến mẹ hay Hoắc Dận vẫn luyến tiếc ba, bọn họ đều là những thiên thần nhỏ đáng yêu nhất trên trên đời này, Ôn Hủ Hủ không thể sống thiếu một ai.

Vì thế ngày thứ ba, bốn mẹ con lại theo Hoắc Tư Tước trở về nước.

——

Mà cùng lúc đó, Cố Hạ cũng ở nước ngoài, vẫn đang chờ tin tức tốt.

Tai mắt của Cố Thanh Liên rất nhiều.

Cho nên, sau khi Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ bỏ chạy, dì ta lập tức nhận được tin tức vội vàng nói cho Cố Hạ.

Cố Hạ đến đây chỉ để giành lại vị trí bà chủ của tập đoàn Hoắc thị. Khi cô ta nghe tin chướng ngại vật lớn nhất đã tự mình biến mất, Ôn Hủ Hủ còn bắt cóc con trai bỏ đi.

Có trời mới biết cô ta hạnh phúc cỡ nào!

“Cô ta mất trí rồi sao? Cô ta còn bỏ trốn cùng đứa nhỏ.”

“Con mặc kệ cô ta, cô ta mang theo đứa nhỏ chạy trốn không phải hợp ý con sao? Như vậy, con sẽ tiết kiệm được bao nhiêu công sức hơn là để viết cuốn sách rách nát này.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom