Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 340


Chương 340

Tuy nhiên, điều khiến cho cậu có chút khó hiểu chính là, ba đang rất tự nhiên lật những quyển sách mẹ đặt ở trên bàn, cũng không biết đang tìm cái gì. Trên mặt bàn mẹ bình thường thu thập rất gọn gàng, đã bị ba ném xuống vài quyển sách vừa lật qua.

Ba đang làm gì vậy?

Hoắc Dận đi vào: “Ba, ba đang làm gì vậy?”

Hoắc Tư Tước đang giở những quyển sách, ngón tay liền cứng đờ, dừng lại ở đó.

Hắn đang làm gì vậy?

Kỳ thật chính hắn cũng không biết, có thể là bởi vì vừa rồi trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ thật đáng sợ, sau đó hắn muốn nhanh chóng tìm ra một ít chứng cớ để chứng minh có không phải?

Nhưng mà, thật sự không phải sao?

Hắn sững sờ nhìn cuốn sách y học trong tay. Rất lâu, rất lâu, hắn không rời mắt khỏi những chú thích trên đó.

“Ba, con muốn ngủ lại đây.”

“…… Cái gì?”

“Con sẽ không rời xa ba, nhưng con cũng thích mẹ và em trai ở bên, con… thích bầu không khí tối nay.”

Hoắc Dận cố gắng biểu đạt ý của mình.

Cậu đích xác không có nghĩ sẽ rời khỏi ba, nhưng cậu lại rất thích không khí nơi này, nơi này có mẹ, em trai và em gái. Nhìn không khí đêm nay, thật sự so với không khí lạnh lẽo chết chóc của Vịnh Thiển Thủy tốt hơn nhiều.

Hoắc Dận ngẩng cái đầu nhỏ, tràn đầy mong đợi nhìn ba.

Có chút kinh ngạc, nếu như trước đây cậu đưa ra yêu cầu này, có lẽ nét mặt của ba cậu sẽ trở nên xấu đi, nhưng lần này hắn lại không nói gì.

“Hiểu rồi, đến lúc đó ba đón con.”

“Được……”

Sự tình thuận lợi thậm chí còn tốt hơn mong đợi.

Hoắc Dận lập tức mừng rỡ bưng đĩa nho chạy ra ngoài, cậu muốn nhanh chóng báo tin tức tốt này cho mẹ.

Quả nhiên, Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng bếp chờ tin tức của con trai, sau khi nghe xong cũng có chút bất ngờ:, “Ba con thật sự đồng ý?”

“Vang.”

Dưới ánh đèn phòng bếp, đôi mắt cậu bé sáng đến mức lấp lóe.

Ôn Hủ Hủ lúc này mới tin, sau đó cô để cho đứa nhỏ ra ngoài chơi, con mình dọn dẹp phòng bếp rồi cũng đi ra.

“Anh…… Làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”

Vừa đến phòng khách, cô đụng phải Hoắc Tư Tước cũng từ trong phòng ngủ của cô đi ra, ngắn ngủi chừng mười phút hắn lại giống như thay đổi thành một người khác.

Hoắc Tư Tước không nói gì.

Nhưng nhiều năm về trước cho đến thời điểm hiện tại, đây là lần đầu tiên ánh mặt hắn nhìn khuôn mặt Ôn Hủ Hủ một cách nghiêm túc.

Rốt cuộc là từ khi nào hắn bắt đầu chán ghét cô?
 
Chương 341


Chương 341

Hẳn là năm hắn mười tuổi, bỗng nhiên cả nhà Ôn gia bọn họ từ phương bắc chuyển tới. Sau đó khi cô năm tuổi, bị ba mẹ đưa đến nhà hắn nói cho hắn biết, đây chính là vợ tương lai của hắn.

Cậu bé mười tuổi, kỳ thật còn không hiểu cái gì gọi là tình yêu.

Nhưng ngày đó, hắn tận mắt thấy được ba mẹ cô đối với hắn lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, còn có cả cô bé năm tuổi ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn bắt đầu thấy chán ghét!

Hắn thấy được trong ánh mắt bọn họ là sự đeo bám và tham lam, cũng thấy được cô bé nhỏ này quá ngu ngốc. Hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Nhưng về sau, người đàn ông họ Ôn này rất thân thiết với ba hắn, bọn họ thường xuyên lui tới, mỗi lần như thế họ đều mang theo cô bé Ôn Húc Húc, và mỗi lần như thế cô bé ngốc này sẽ chạy đi tìm hắn.

“Anh Hoắc, anh muốn ăn cam không?”

Lúc Ôn Hủ Hủ còn nhỏ rất dịu dàng giống như Nhược Nhược bây giờ.

Mỗi lần cô tới Hoắc gia, thấy anh đẹp trai luôn có khuôn mặt lạnh lùng, cô sẽ lấy chiếc kẹo yêu thích nhất của mình ra bóc vỏ cho anh đẹp trai ăn.

Nhưng Hoắc Tư Tước chưa bao giờ cảm kích cô.

Hắn chán ghét cô, tự nhiên cũng sẽ không thích tất cả đồ vật của cô. Hắn cầm kẹo trong tay dùng sức ném trên mặt đất, sau đó lại dùng chân giẫm lên, ý bảo cô cút ra ngoài!

Lúc đó đôi mắt cô bé Ôn Hủ Hủ nhỏ tuổi luôn đỏ hoe.

Cô sợ hãi bỏ đi, nhưng không bao lâu sau cô lại tới. Sau đó rụt rè đứng cách đó không xa nhìn hắn, tựa như viên kẹo đường vĩnh viễn không dứt ra được.

Nhưng mà, điều đó cũng chỉ làm cho hắn thêm chán ghét.

Điều thực sự khiến hắn hoàn toàn ghét cô là lần hắn phát bệnh, sau đó đụng phải cô.

Lúc Hoắc Tư Tước phát bệnh, thật ra lúc đó người trong nhà còn không biết hắn phát bệnh, hắn cũng không có nói cho người trong nhà, hắn sợ người trong nhà sau khi biết chuyện sẽ có biện pháp xử lý hắn.

Cho nên lúc đó, hắn đang lén liên lạc với cậu ở nước ngoài, muốn cậu hắn giúp hắn.

Nhưng ngày đó, cô bé năm tuổi ngốc nghếch này phát hiện hắn, cô nhìn thấy hắn đột nhiên mất khống chế bóp chết con mèo con ở trong nhà, cô bị dọa cho sợ đến mức lập tức chạy đi nói cho ba mẹ cô biết.

Sau đó, Hoắc Tư Tước được ba mẹ đưa vào bệnh viện.

Hắn bắt đầu mỗi ngày mỗi đêm trị liệu. Mặc dù sau đó cũng được đón trở về nhà. Nhưng bởi vì có kết quả chẩn đoán của bệnh viện, hắn bị nhốt ở trong phòng ròng rã sáu năm.

Cho đến sáu năm sau, hắn thuyết phục ba mẹ, đưa hắn ra nước ngoài.

Cho nên đối với Ôn Hủ Hủ, đều là cảm giác chán ghét.

Ở trong lòng Hoắc Tư Tước, hận thù hẳn là chiếm nhiều nhất. Nếu như không phải do cô, nói không chừng hắn cũng sẽ không bị nhốt nhiều năm như vậy.

Đáng tiếc, cũng bởi vì cô mà hắn sống trong cảnh bị tra tấn suốt sáu năm.

Mà điều làm cho hắn khó có thể chịu được chính là, khi hắn vất vả và thống khổ như ở trong vực sâu đi ra, hắn vẫn phải cưới cô.

Trớ trêu hay không?

Hoắc Tư Tước không nói một lời nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, giống như là một thanh kiếm sắc bén phủ bụi nhiều năm, hận không thể lập tức cắt cô ra, để cho hắn nhìn xem bên trong cô rốt cuộc là cái gì?
 
Chương 342


Chương 342

Năm đó, sau khi sự việc xảy ra, hắn không còn gặp lại cô bé nhỏ tuổi đó nữa.

Nhưng buổi tối hôm nay hắn lại một lần nữa ăn được cách ăn quýt mà hắn từng ăn ròng rã sáu năm. Hắn nhớ lúc đó hắn không muốn ăn, nhưng mỗi ngày đều có người cầm quýt bóc ra và một phong thư nhét vào trong khe cửa phòng ăn.

Lúc đó hắn mới bắt đầu ăn.

Bởi vì, trên bức thư kia viết: Anh ăn ngọt, sẽ quên đắng.

“Anh…… Rốt cuộc làm sao vậy? Là không đồng ý?”

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng.

Cô chưa từng thấy qua vẻ mặt của hắn như vậy. Người đàn ông này bình thường trước mặt cô luôn ra vẻ và tức giận. Nếu cô khiêu khích hắn, hắn sẽ lập tức nổi giận. Nếu cô làm theo ý hắn, hắn sẽ cho cô một con đường sống.

Từ khi nào mà lại bình tĩnh như vậy?

Bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi!

“Không phải.”

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng lên tiếng, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt. Trong nháy mắt, môi mỏng trắng bệch, thanh âm nặng nề giống như cát lạnh đổ chì.

Ôn Hủ Hủ lại sửng sốt.

Người này làm sao vậy? Sao đột nhiên lại bị giống như là trúng gió? Hắn bị kích thích gì sao?

Ôn Hủ Hủ vẫn không hiểu. Nhưng nhớ tới lúc nãy hắn nói đồng ý, cô đã vui vẻ lên. Còn chuyện của hắn, không thuộc trong phạm vi suy nghĩ của cô.

“Vậy là tốt rồi, anh yên tâm tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con. Nếu con muốn về, tôi cũng sẽ đưa con về.”

Cô hứa với hắn.

Nhưng làm cho cô khá bất ngờ, hắn lại thản nhiên từ chối.

“Không cần, tôi tới đón.”

Sau đó, hắn liền khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng, bước chân dài về hướng cửa.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền gọi hai đứa con trai tới gặp lại ba. Sau đó chờ hắn vừa đi, bốn mẹ con cô ở trong nhà trọ reo hò.

“Được rồi, tối nay Dận Dận ở lại đây, hoan hô!”

“Hoan hô!!”

“Hoan hô!!!”

“……”

Hoắc Tư Tước đã đi ra ngoài cách đó khá xa còn có thể nghe được tiếng hoan hô bên này vọng lại.

Chỉ đơn giản như vậy mà họ đã thấy vui rồi sao?

Hắn có chút buồn cười đi vào thang máy…

Hoắc Tư Tước xuống lầu, vào trong xe một hồi lâu, lúc này mới lấy điện thoại di động ra.

“Alo, tôi là Hoắc Tư Tước. Tôi hỏi cậu, lúc trước nói cậu đi điều tra Ôn Hủ Hủ, đã điều tra đến đâu rồi?”

“Hả?”

Đêm hôm khuya khoắt Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, giật mình từ trong giấc ngủ trực tiếp ngồi dậy: “Cô Ôn sao? Có, tra được một ít.”
 
Chương 343


Chương 343

“Là cái gì?”

“Là về hiểu biết của cô ấy về tài chính, CEO. Hóa ra sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy không phải không thi đậu mà từ bỏ cơ hội học tập. Thư nhập học của cô ấy là do trường kinh tế nổi tiếng nhất cả nước tiến cử! !”

Lâm Tử Dương ở trong điện thoại kinh ngạc nói.

Đây quả thực là một chuyện vô cùng chấn động, ai cũng thật không ngờ, tiểu thư Ôn gia lúc trước bị cả thành phố A cười nhạo suốt một năm. Nói cô học không nổi nữa, chỉ có thể vô liêm sỉ gả đến Hoắc gia, tiếp tục sống một cuộc sống xa hoa. .

Ai mà ngờ.

Cô lại vô cùng lợi hại!

Học sinh được đề cử?

Hoắc Tư Tước cầm điện thoại, sau khi nghe được những lời này, quả nhiên cũng lộ ra một phần kinh ngạc!

“Có phải cậu nhầm rồi không? Cô ấy được cử đi học sao?”

“Không lầm, tôi đến trường trung học cô ấy học, tìm được vị chủ nhiệm lớp lúc ấy. Sau đó chính miệng người đó nói cho tôi biết. Nhưng trường học đã tra qua nhưng tư liệu này đã không còn, cô ấy đã xử lý sạch sẽ. Nếu như tổng giám đốc không tin, tôi còn có thể đến học viện kinh tế kia tra. Tin chắc có thể tra được thư thông báo trúng tuyển lúc trước gửi cho cô ấy.”

“……”

Không có âm thanh, giờ khắc này người đàn ông trong xe không nói nữa.

Hắn ngồi ở đó, trong tay cầm chiếc điện thoại di động. Một đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm phía trước, giống như thủy triều đen cuồn cuộn, cực kỳ dọa người.

Hắn không cần nghĩ nữa.

Bởi vì, thiên phú về tài chính lúc trước cô đã từng ở trước mặt hắn biểu hiện qua mấy lần. Cũng chính vì lẽ đó, hắn mới để cho trợ lý này đi tra. Còn có, ở sơn trang Raymond.

Sơn trang Raymond, năm năm trước thiếu chút nữa đã phá sản, nhưng nhờ cùng cô hợp tác, bọn họ mới có cơ hội cải tử hồi sinh. Những ví dụ như vậy khiến cho hắn cần đặt ra câu hỏi nghi vấn?

Trong lòng Hoắc Tư Tước lại nổi sóng.

Con đàn bà chết tiệt này!

Tại sao cô lại làm thế?

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn kết hôn với hắn? Cô có biết cô tự hủy tiền đồ như vậy, đối với Ôn gia bọn họ tạo thành hậu quả lớn bao nhiêu hay không? Nếu như lúc ấy cô đi học, lấy thiên phú của mình là hoàn toàn có thể vực dậy Ôn Gia.

Cô thật lố bịch!!

Những ngón tay cầm vô lăng của Hoắc Tư Tước trở nên trắng bệch. Hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh trong lòng. Hắn không thể nào tiếp nhận chuyện như vậy.

Bởi vì đối với hắn mà nói, đây căn bản là chỉ có người không có đầu óc mới có thể làm.

Giống như khi cô còn nhỏ!

Nhưng, tại sao khi nhỏ cô lại làm chuyện khiến hắn ghét cay ghét đắng cô như vậy.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe được chuyện của cô, hắn không còn những cảm xúc đó?
 
Chương 344


Chương 344

Thay vào đó, hắn cảm thấy khó chịu đến nỗi hắn thậm chí không thể kìm được bản thân.

Nếu tiếp tục điều tra hắn sẽ thực sự xác minh những suy nghĩ ngớ ngẩn vừa lóe lên trong đầu của hắn. Mà điều này hắn không thể chấp nhận được.

“Tổng giám đốc? Ngài không sao chứ?”

Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nghe hồi lâu không có động tĩnh, nhịn không được cẩn thận hỏi một câu.

Hoắc Tư Tước: “……”

Hắn ngồi trong xe tối om, mới lại nghe thấy giọng nói của chính mình: “Còn gì nữa không?”

“Những thứ khác thì không có. Nhưng lúc cô Ôn giả chết, người giúp cô ấy, tôi cũng đã tra ra.”

“Ai?”

“Chính là vị bác sĩ khám thai cho cô ấy, họ Kim. Thì ra bà ấy và Ôn phu nhân là bạn tốt. Sau khi cô Ôn xảy ra chuyện, bà ấy liền giúp cô ấy sắp xếp mang theo đứa bé ra nước ngoài.”

Lâm Tử Dương vừa nói, vừa gửi tư liệu chi tiết của vị bác sĩ vào hòm thư của BOSS.

Hoắc Tư Tước liền để điện thoại xuống, mở email ra.

Đúng là một nữ bác sĩ trung niên, nhưng hắn không biết bà ta.

Bạn thân của mẹ cô? Vậy có phải là biết về cô nhiều hơn không? Dù sao cô cũng tin tưởng nguyện ý đem cả tính mạng giao cho bà ấy.

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm phần tư liệu này, hắn từ trên người lấy ra một tờ giấy ghi chú đã bị xé. Sau đó dùng điện thoại di động chụp lại, gửi cho tiểu Lâm.

“Cậu cầm cái này đi hỏi bà ta, hỏi bà ta xem Ôn Hủ Hủ ở chỗ bà ta có để lại đồ vật tương tự như này hay không?”

“?”

Nửa đêm canh ba Lâm Tử Dương bị lôi đầu dậy nghe điện thoại, lúc nhận được tấm ảnh này anh hoàn toàn mơ hồ.

Cái gì đây?

Giấy ghi chép? Hắn lấy nó ở đâu? Trên đó hình như đều ghi chép lại sách nghệ thuật, hắn muốn biết những thứ này làm gì? Hắn muốn điều tra không phải chuyện cô có am hiểu hay biết về tài chính hay không sao?

Sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?

Lâm Tử Dương hoàn toàn không thể hiểu được.

Nhưng anh không có hỏi nhiều, anh cho rằng khả năng là hắn muốn điều tra Ôn Hủ Hủ vì sao bỗng nhiên trở thành bác sĩ. Dù sao thì cô cũng đã có quá nhiều thay đổi.

Lâm Tử Dương cúp điện thoại, dự định sáng mai sẽ đi tìm bác sĩ Kim.

Anh ta không biết là vị BOSS của mình muốn biết những thứ này, chỉ để xác nhận một chuyện!

Tối hôm đó, Hoắc Tư Tước về nhà.

Sau đó, hắn từ trong thư phòng lấy ra tập thư đã được hắn cất giữ rất nhiều năm, mở ra đặt trên mặt bàn.

Hắn nhìn những phong thư này rất lâu không dời mắt.

Ôn Hủ Hủ cũng không biết, chỉ vì tối nay có chút sai sót mà cô cũng đã gặp nguy hiểm.

Tối hôm đó, cô trải qua một đêm đặc biệt vui vẻ với bọn nhỏ.

 
 
Chương 345


Chương 345

Ngày hôm sau.

Vì cô phải đi làm, nên đã sớm gọi ba đứa nhỏ dậy, sau đó đưa đi nhà trẻ.

“Mẹ, vậy chiều nay cũng là mẹ tới đón chúng con sao?”

“Tất nhiên.”

Trước cửa nhà trẻ, Ôn Hủ Hủ dịu dàng ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ sửa sang lại quần áo và mũ, phòng bị đông lạnh.

Bọn nhỏ nghe được buổi chiều vẫn là mẹ tới đón, đương nhiên lại vui vẻ.

Hoắc Dận: “Vậy ba còn có thể tới không?”

Ôn Hủ Hủ sửng sốt: “Cái gì?”

Đang yên đang lành, nhắc đến ba làm gì? Chẳng lẽ là muốn hắn tới đón?

Ôn Hủ Hủ nghi hoặc nhìn đứa con lớn này.

Lúc này đứa con trai nhỏ bỗng nhiên cướp lời: “Không phải, mẹ, ý của anh là? Ba có phải cũng có thể đến nhà chúng ta ăn cơm không? Chúng ta đều không ở vịnh Thiển Thủy, một mình ba ở nhà lẻ loi, ăn cơm sẽ không có khẩu vị đâu.”

“……”

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào, trong lúc nhất thời, cô nhìn chằm chằm đứa con trai này. Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, từ bên tai liền hiện lên một tia đỏ ửng xấu hổ.

Hai thằng nhóc này đúng thật là…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý với bọn nhỏ chỉ cần ba của các cậu tới cô sẽ không đuổi hắn.

Bọn nhỏ nghe được, lúc này mới vui vẻ đi vào nhà trẻ, sau đó, ba đứa nhỏ ở bên trong thảo luận, chờ buổi chiều sắp đến giờ tan học, Hoắc Dận sẽ là người dẫn đầu, gọi điện thoại cho ba, kiếm cớ để ba trực tiếp tới.

Bọn nhỏ thật thông minh!

——

Nửa giờ sau, bệnh viện thành phố.

“Chủ nhiệm Nancy, cô tới rồii. Ngày hôm qua cô không tới, có vài ca bệnh đặc thù đang chờ cô.”

“Được, tôi biết rồi.”

Ôn Hủ Hủ vừa đi đến phòng khám của mình thay quần áo, vừa bảo y tá đi theo đặt những bệnh án này lên bàn.

Từ sau khi cô tới nơi này, nên danh tiếng đã sớm truyền ra ở bên ngoài. Bệnh viện đặc biệt định hướng thị trường cho nên làm rất lớn về mặt tuyên truyền, hơn nữa từ khi cô đến cũng đã chữa khỏi cho không ít người. Vì thế dần dần, đã có không ít người cố ý muốn tìm cô xem bệnh.

Ôn Hủ Hủ thay áo blouse trắng, sau khi rửa tay, liền đến bàn làm việc bên cạnh ngồi xuống.

“Chờ một chút, cô là ai? Nếu muốn gặp bác sĩ Nancy cô phải đặt lịch hẹn trước, không thể tùy tiện làm loạn đòi xông vào đấy!”

Đang lúc cô cầm lấy quyển bệnh án đầu tiên chuẩn bị xem, bỗng nhiên ở ngoài phòng khám truyền đến tiếng cãi vã.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Chương 346


Chương 346

Nhưng đúng lúc này, cái cửa phòng khám đã “Phanh” một tiếng bị người từ bên ngoài bạo lực đá văng!

“Cô……”

“Ôn Hủ Hủ, cô thật kiêu ngạo, muốn gặp cô một lần, thật đúng là không dễ dàng?”

Người phụ nữ với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trang điểm cực kỳ đậm đi vào. Khi cô ta xông vào thì nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, vẻ mặt cô ta vô cùng khinh thường và kênh kiệu chất vấn Ôn Hủ Hủ.

Hoắc Tư Tinh, hóa ra là cô ta!!

Ôn Hủ Hủ nhất thời hoảng hốt, sắc mặt liền tái nhợt.

Không thể nào, người phụ nữ này phủ lên cô quá nhiều bóng đen. Cô ta giống như ác ma, ở Hoắc gia nếu không có ba cô ta ở đó, không chừng Ôn Hủ Hủ đã sớm bị cô ta tra tấn tới chết.

“Hừ, hiện tại cô không sợ tôi sao? Cũng không tệ, lăn lộn bên ngoài năm năm, bản lĩnh lớn hơn không ít.”

Hoắc Tư Tinh nhìn Ôn Hủ Hủ, phát hiện cô cũng không trốn tránh ánh nhìn của cô ta, còn dám đưa mắt nhìn cô ta, đột nhiên cô ta cong môi nhếch miệng lên vươn tay ra, định vỗ lên đầu Ôn Hủ Hủ một cái.

Nó giống như khen ngợi một con chó đã trưởng thành.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ biến đổi.

Giống như quay trở lại những ngày ác mộng đó, toàn thân cô trở nên run rẩy, trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh về việc mình bị hành hạ.

Đến nỗi cô ngồi đó, rõ ràng là không muốn để cô ta chạm vào mình. Nhưng hô hấp dồn dập, tay chân phát lạnh, cả người giống như là mất đi ý thức. Nửa thân người không thẻ nhúc nhích được, cũng Chỉ có thể tuyệt vọng nhìn đỉnh đầu của mình bị một bàn tay kia sờ lên đầu.

Đây chính là phản ứng của một người sau khi bị tổn thương tâm lý đến cực điểm.

Bởi vì cô đã bị dọa sợ đến trong tiền thức, cô không thể phản ứng lại.

May mắn y tá ở đó chứng kiến thấy có gì đó không ổn lập tức xông vào: “Cô đang làm gì vậy? Bác sĩ Nancy đang làm việc, nếu cô còn quậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Cô y tá sải bước tới chắn trước mặt Ôn Hủ Hủ, sau đó đẩy người phụ nữ ma quái này ra.

Ôn Hủ Hủ: “……”

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy toàn thân như sụp đổ, không cầm nổi chiếc bút trên tay nữa, nó “rắc” rơi xuống bàn.

Hoắc Tư Tinh nhìn thấy, càng thêm hài lòng.

“Đúng rồi, tôi còn cho rằng cô có thể thay đổi? Thì ra, chỉ có như vậy, thấy cô ngoan như vậy tôi cũng không tính toán với cô làm gì, đêm nay mười hai giờ, tôi sẽ cho người tới đón cô.”

Người phụ nữ bày tỏ sự hài lòng nói cho Ôn Hủ Hủ biết, buổi tối cô ta còn cho người tới đón cô.

Cô ta đến đón cô làm gì?

Khóe môi Ôn Hủ Hủ giật giật, mở miệng: “Tại sao lại tới đón tôi?”

“Ôn Hủ Hủ, cô nói xem có thể làm gì, đừng tưởng rằng cô lừa được ông cụ nhà tôi, còn em trai tôi cũng không so đo với cô, cô có thể nhân cơ hội vào Hoắc gia, cô nằm mơ đi.”

Ôn Hủ Hủ: “……”

Ước chừng có bốn năm giây, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ này, đang hoài nghi đầu óc cô ta có phải thật sự có vấn đề giống như trong truyền thuyết hay không?

“Tôi vào Hoắc gia? Đại tiểu thư, chị làm rõ chưa? Tôi trở về bằng cách nào?”
 
Chương 347


Chương 347

“Tôi đương nhiên biết rõ, cô là bị em trai tôi bắt về không phải sao? Nhưng như vậy thì đã sao? Năm đó cô cũng nói cô yêu em trai tôi mới gả đến nhà của tôi, nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cô còn có mục đích khác?”

Thật không ngờ cô ta lại nhắc tới chuyện năm đó.

Ôn Hủ Hủ ở dưới cặp mắt âm lãnh như rắn độc kia, giống như là bị thứ gì đó cắn một cái, lập tức cả người đều trở nên mất bình tĩnh.

“Chị nói bậy bạ gì? Tôi có thể có mục đích gì?”

“Mục đích của cô là gì? Chính bản thân cô cũng không biết sao? Vì để gả cho em trai tôi ngay cả thanh danh cũng không cần, tiền đồ không cần, huống chi là Ôn gia của cô. Nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm như vậy? Có phải thực sự vì tình yêu?”

Cô ta thực sự giống như một con quỷ, từng chữ từng chữ đem những lời này nói ra. Giống như con dao sắc bén từng chút từng chút đem vết sẹo của cô mở ra.

Hoắc Tư Tinh nghĩ cô không đơn thuần là vì tình yêu mới gả cho hắn.

Vì theo cô ta không có người phụ nữ nào từ bỏ và phá hủy tất cả để yêu một người đàn ông.

Con người còn rất nhiều thứ trên đời này, công ơn của ba mẹ, danh dự của gia đình, trách nhiệm nặng nề trên vai…

Cho nên, cô ta tuyệt đối không cho rằng, một người phụ nữ có đầu óc, sẽ không vì một người đàn ông mà hủy hoại tất cả mọi thứ của mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô vì gả cho hắn, đã phá bỏ con đường của chính mình, đường của ba mẹ, còn có đường của Ôn gia bọn họ… Được ăn cả ngã về không, vậy cô rốt cuộc là vì cái gì?

“Kỳ thực tôi rất cảm kích cô, cô vì em trai tôi mà bỏ ra nhiều như vậy. Cho nên, tôi cũng không có nghĩ tới muốn lấy mạng của cô. Cô chỉ cần để đứa nhỏ lại. Sau đó ngoan ngoãn chuyển đến sống ở một nơi khác, nơi đó không ai biết cô là ai. Những tội lỗi mà cô đã gây ra xem như là đã được bù đắp đáp hoàn toàn, cô có nghĩ vậy không?”

Hoắc Tư Tinh nhìn Ôn Hủ Hủ trước mặt bị cô ta kiểm soát, cực kỳ đắc ý.

Cô ta thờ ơ nhìn móng tay màu đen mình vừa làm, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng hạng, vừa chậm rãi nói.

Thời gian dường như ngừng quay.

Vì những lời này của cô ta mà tất cả mọi thứ xung quanh trong căn phòng đều ngừng lại, lâm vào tĩnh mịch chưa từng có.

Cô y tá nhỏ đứng giữa hai người đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì cô phát hiện chủ nhiệm Nancy của mình cũng không còn run rẩy như lúc đầu nữa.

“Chủ…… Chủ nhiệm?”

“Cô đi ra ngoài trước đi.” Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói một câu.

Cô y tá nghe được, nơm nớp lo sợ nhìn hai người một cái, cuối cùng, vẫn là ôm đầu đi ra ngoài.

Răng rắc – –

Vừa đi ra ngoài, cửa phòng khám này đã bị khóa trái từ bên trong.

Hoắc Tư Tinh đang thưởng thức móng tay của mình, ngẩn người: “Cô định làm gì?”

Ôn Hủ Hủ vén mấy sợi tóc trên trán, tiện tay kéo cái ghế cô vừa ngồi ra.

“Chị có biết năm năm qua tôi ở nước ngoài trải qua như thế nào không?”

“Có ý gì?”
 
Chương 348


Chương 348

Hoắc Tư Tinh đem tay của mình thả xuống, ánh mắt chính thức nhìn chằm chằm về phía cô. Kết quả, cô ta phát hiện Ôn Hủ Hủ đã không còn dáng vẻ sợ hãi như lúc nãy.

“Năm thứ nhất tôi ra nước ngoài, bởi vì đứa đứa bé còn nhỏ tuổi, tôi chỉ có thể một bên làm công ngắn hạn, một bên chăm sóc con. Sau đó có một ngày, tôi làm việc ở nhà hàng kia, ông chủ muốn làm nhục tôi, bị tôi cầm lấy một chồng bát toàn bộ đập vào đầu ông ta!”

“……”

“Năm thứ hai, đứa nhỏ lớn hơn một chút, tôi phó thác cho chị chủ nhà. Kết quả chị ta muốn bán con tôi đi. Sau khi được tôi tìm về, tôi cắt đứt toàn bộ gân tay chân của chị ta ngay tại chỗ, chị ta vĩnh viễn không đi lại được.”

“!!!!”

“Năm thứ ba……”

“Đủ rồi! Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Sắc mặt Hoắc Tư Tinh càng ngày càng khó coi, rốt cục nghe không nổi nữa, một tiếng hét to.

Mà lúc này, ngay cả chính cô ta cũng không phát hiện, cô ta đã lui về phía sau vài bước.

Không muốn nghe nữa?

Làm sao được? Vẫn chưa xong đâu.

Ôn Hủ Hủ tựa như ma quỷ nhìn chằm chằm cô ta, sát khí đã lâu không xuất hiện quay cuồng trong con ngươi đẫm máu của cô, cô kéo cái ghế kia lại tiến lên một bước.

“Cái gì? Cô không muốn nghe tiếp sao? Không phải cô muốn bắt đứa nhỏ đi sao? Cô phải nghe xong chứ? Sau khi nghe xong, nếu hôm nay cô có thể sống sót bước ra khỏi đây, tôi sẽ để đứa nhỏ lại.”

Cuối cùng cô cũng nở nụ cười, trước mặt người phụ nữ đã hành hạ cô suốt sáu năm, đây là lần đầu tiên cô cười sảng khoái đến như vậy.

Ánh mắt Hoắc Tư Tinh đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi.

Cô ta chưa bao giờ thấy cô cười trước mặt mình.

Lúc này đây, cô ta bỗng nhiên có loại cảm giác sởn gai ốc. Chỉ trong ngắn ngủi vài giây, người phụ nữ mà Hoắc Tư Tinh chưa từng để vào mắt đã tiến tới gần trước mặt cô ta.

Cô ta cảm thấy một loại sợ hãi mà trước nay cô ta chưa bao giờ cảm thấy!

“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”

“Tôi nói, trừ phi cô hôm nay có thể giẫm lên xác của tôi đi ra ngoài!”

Ôn Hủ Hủ đem cái ghế quăng tới, “Rầm” một tiếng vang lớn, cô ta không có chút phòng bị nhất thời bị đập một cái, cái ghế trong nháy mắt đều nát thành từng mảnh nhỏ.

“A……”

“Đừng kêu! Kêu lên khó nghe lắm. Cô đường đường là đại tiểu thư Hoắc gia, nếu biết ở đây bị em dâu cũ của cô đánh, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.”

Ôn Hủ Hủ vừa thấy cô ta hét lớn, cô liền tiến tới bịt kín miệng của cô ta lại.

Sau đó, cô lấy một cây kim trong người và đâm vào gáy cô ta!

“Chủ nhiệm? Cô không sao chứ? Chủ nhiệm?”

Đúng lúc cô đặt người phụ nữ xuống, bên ngoài y tá cũng mang theo người tới. Nghe được bên trong không có động tĩnh, sốt ruột gọi to.

Ôn Hủ Hủ nghe được, không có chút hoảng loạn.

 
 
Chương 349


Chương 349

Đầu tiên cô rút cây kim kia ra, sau đó kéo người phụ nữ này đến giường bệnh trong phòng khám, dùng mảnh gãy của cái ghế vừa rồi đập lên chân cô ta, sau đó thong thả ra ngoài mở cửa.

“Chủ nhiệm? Cô……”

“Không có việc gì, cô ta trước kia một cái bệnh nhân của tôi. Đầu óc có chút vấn đề, vừa rồi tôi đã giúp cô ấy bình tĩnh lại. Các người giúp tôi liên hệ khoa tâm thần xem có phòng nào không?”

Ôn Hủ Hủ thản nhiên nói một câu.

Ngay lập tức, khi các bác sĩ được gọi đến để giúp đỡ nghe thấy chuyện này, nhãn cầu của họ sắp rơi ra ngoài.

“Trời ạ, chủ nhiệm, cô cũng quá lợi hại rồi. Ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng có thể giải quyết.”

“Phải rồi, tôi đã nói rồi, vừa rồi người phụ nữ này không biết thế nào lại không bình thường như vậy? Các anh biết không? Cô ta còn muốn động thủ với chủ nhiệm.”

Y tá cũng lập tức phụ họa theo mọi người.

Vì thế rất nhanh, mọi người đi thông báo khoa tâm thần tới đưa người đi. Không bao lâu, trong phòng Ôn Hủ Hủ lại khôi phục về trạng thái bình thường.

Thành thật mà nói, điều này đã được coi là nhẹ.

Nhớ lúc trước, lúc Ôn Hủ Hủ ở Clear, chỉ cần là có người bắt nạt mẹ con cô, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, không phải chết thì là bị thương.

Cho nên có thể nói, ngàn vạn lần không nên lấy đứa nhỏ đi kích động một người mẹ.

Ôn Hủ Hủ nhanh chóng trở lại công việc, chuyện của Hoắc Tư Tinh cô không hề nhắc tới.

——

Tòa nhà Hoắc thị.

Buổi trưa hôm nay Hoắc Tư Tước nhận được cuốn sổ tay mà Lâm Tử Dương lấy từ tay vị bác sĩ Kim kia.

“Tổng giám đốc, chỉ vậy thôi. Bác sĩ Kim kia nói, giúp cô Ôn chạy trốn là chủ ý của bà ấy, hy vọng ngài đừng làm khó cô ấy. Nếu có vấn đề gì, ngài có thể trực tiếp tìm đến bà ta.”

Lâm Tử Dương mang tới mấy thứ này đồng thời còn giúp vị bác sĩ kia chuyển đến một câu.

Có thể nói chuyện đến mức này chứng tỏ suy đoán lúc trước của hắn là chính xác. Người phụ nữ đó thật sự có quan hệ mật thiết với vị bác sĩ này.

Hoắc Tư Tước cầm lấy những quyển sổ, bắt đầu xem từng quyển một.

Đều là một số ghi chép về học y, ước chừng có bảy tám quyển. Nhưng nội dung bên trong lại có chút loạn, không giống như phong cách cách của một người học tài chính.

Những thứ liên quan về nghệ thuật này đối với Ôn Hủ Hủ mà nói đúng là có chút khó học.

“À đúng rồi, bác sĩ kia còn nói, lúc cô Ôn đòi bà ấy dạy cho cô những thứ này, có rất nhiều thứ cô Ôn học rồi nhưng vẫn không biết gì, đặc biệt là tâm lý học.”

Tâm lý?

Hoắc Tư Tước ngồi ở bàn làm việc lật xem sổ tay, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Tử Dương gật đầu: “Đúng, tâm lý, bà ấy nói cô Ôn rất cố chấp, luôn kiên trì muốn học cái này, nhưng cô ấy căn bản không thể hiểu về những thứ đó, cho dù bà ấy có cố gắng dạy cũng không được.”

Lâm Tử Dương chỉ vào xấp sổ tay, ý bảo chính là mấy quyển bên dưới.
 
Chương 350


Chương 350

Hoắc Tư Tước: “……”

Đột nhiện hắn lại không muốn xem, bởi vì hắn thấy cuốn số mà hắn đang cầm trong tay này là cuốn số ghi chép thời trung học của cô. Chữ viết bên trong và chữ viết trong cuốn số cô đặt trên mặt bàn hôm qua là hoàn toàn giống nhau.

Chồng thư đó đã tích góp tận mười năm.

Từ sáu năm hắn ở nhà bị nhốt, cho đến những năm sau khi hắn xuất ngoại, mỗi tháng đều có những bức thư nặc danh gửi đến chỗ hắn. Tính ra, là từ tiểu học, trung học cơ sở, rồi đến lớp 10…

Cho nên, suy nghĩ hoang đường kia của hắn là đúng.

Hắn thật sự chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay cô!

Hắn ngồi đó không nhúc nhích.

Toàn bộ trong phòng làm việc tràn ngập bầu không khí nghẹt thở. Hắn nhìn chằm chằm một chỗ, lạnh lùng, tức giận, thống hận… Bao gồm cả sát khí cũng nhảy ra!

Tất cả đều xuất hiện trong khoảnh khắc này.

Hắn làm sao vậy?

Sao đột nhiên lại đáng sợ như vậy?

Lâm Tử Dương bị dọa sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.

Sau khi Ôn Hủ Hủ xử lý Hoắc Tư Tinh cô cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.

Bốn giờ chiều, cô phải đi đón ba đứa nhỏ.

“Thật ngại quá, tôi phải tan ca trước, bệnh nhân này anh giúp tôi xem nhé. Chờ ngày mai đi làm, tôi xem lại có thể phẫu thuật hay không?”

Trước khi rời đi, Ôn Hủ Hủ đặc biệt dặn dò bác sĩ trực ban hôm nay chú ý nhiều hơn đến một bệnh nhân bị thủng màng khí.

Bác sĩ nhận lấy bệnh án, gật đầu.

“Được, chủ nhiệm. Nhưng loại bệnh nhân này có phải thuộc về chuyên môn của cô đâu? Cô là trung y, cần giải phẫu cô cũng không giúp được gì?”

“Nghe nói bệnh nhân đó dị ứng với thuốc mê, cho nên viện trưởng bảo tôi làm phẫu thuật gây mê bằng phương pháp châm cứu.”

Ôn Hủ Hủ vừa cởi áo blouse trắng, vừa giải thích với vị bác sĩ này một câu.

Loại chuyện này đúng là thường xảy ra. Có vài người bẩm sinh đã dị ứng với thuốc mê, lúc đó bệnh viện chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để gây mê cho bệnh nhân.

Mà thuật châm cứu của Trung y là tốt nhất.

Ôn Hủ Hủ rời khỏi bệnh viện, đến nhà trẻ đón con.

Tối nay làm gì đây?

Trên đường đi cô vắt óc cô suy nghĩ bữa tối nên xử lí thế nào đây.

Dù sao, buổi tối không chỉ có ba mẹ con bọn họ ăn cơm.

Thế nhưng, sau khi gặp ba đứa trẻ, cô lại phát hiện cả ba đứa nhỏ đều ủ rũ.

“Ba đứa con làm sao vậy? Sao giống như bánh đa nhúng nước vậy?” Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, tò mò hỏi.

Mấy đứa nhỏ: “…”

Nhược Nhược như thể đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị Mặc Bảo uyển chuyển ngăn lại.
 
Chương 351


Chương 351

“Chúng ta trước không nên nản lòng, ba nói không có thời gian mà thôi. Nói không chừng buổi tối lúc ba tan sở có lẽ sẽ rảnh hơn?”

“Đúng vậy.”

Nhược Nhược đứng bên cạnh anh trai phụ họa theo.

Hoắc Dận nghe được, lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút. Sau đó ba đứa nhỏ cùng nhau vui vẻ theo mẹ về.

“Các con tối này muốn ăn gì nào?”

“Con muốn ăn cá, món cá mềm, thơm ngon do chính tay mẹ hấp!”

“Ừ…… Con muốn ăn sườn, sườn chua ngọt, cho thêm đường.”

Lúc bốn mẹ con đi siêu thị, bọn nhỏ nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi muốn ăn cái gì, lập tức hai cái miệng nhỏ nhắn líu ríu rôm rả lên.

Ôn Hủ Hủ mỉm cười, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Tùy rằng, cô phát hiện còn một đứa nhỏ không lên tiếng và tất nhiên đứa nhỏ kiệm lời nhất không ai khác chính là là tiểu thiếu gia Hoắc Dận.

Chỉ sợ là cậu không thích những thứ mà hai đứa em mình muốn ăn.

Ôn Hủ Hủ cúi đầu xách theo một cái giỏ nhỏ. Nhưng sau khi đến khu đồ ăn, Hoắc Dận mắt thấy em trai em gái không ngừng nói muốn cái này muốn cái kia, mà cậu lại không biết mình muốn ăn cái gì đâm ra lo lắng.

Cô nhìn đứa con trai lớn không nhịn được cười.

“Dận Dận, con muốn ăn gì? Bằng không, tối nay mẹ làm bún ốc cho con ăn được không?”

Cô dẫn theo ba đứa nhỏ đi tới khu hải sản chỉ vào mấy con ốc đang phun bong bóng bên trong bể nước.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lập tức thần thái sáng lên: “Vâng!”

Cậu gật mạnh cái đầu nhỏ một cái, tỏ vẻ rất vui vẻ tiếp nhận đề nghị của mẹ.

Vì thế Ôn Hủ Hủ lại bảo nhân viên siêu thị cân cho cô mấy cân ốc vừa béo vừa tươi.

Mua xong ốc, bốn mẹ con sắp dời bước quay đi, bỗng nhiên Hoắc Dận lại kéo cô lại: “Vậy còn ba thì sao?”

“Hả? ” Ôn Hủ Hủ giật mình.

Ba cậu?

Nội tâm cô không biết vì lý do gì ngưng đọng trong chốc lát. Trên mặt lập tức xuất hiện một tia kháng cự, cô không quá nguyện ý để cho tên khốn này lại đến trong nhà trọ của cô ăn cơm.

Đêm qua, không khí chưa đủ xấu hổ sao?

Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của đứa con trai, cô vẫn đi đến khu thịt chọn một miếng thịt bò bít tết thượng hạng.

“Được rồi, của ba cũng mua xong rồi, chúng ta về thôi.”

“Vâng!”

Hoắc Dận cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu.

Vài giờ sau, trong phòng trọ.

Ôn Hủ Hủ nhìn miếng thịt bò ướp lạnh trên bàn ăn, vẫn có chút thất vọng.
 
Chương 352


Chương 352

Thịt bò bít tết này, cô tốn rất nhiều tâm tư để chiên, không chỉ hao phí rất nhiều dầu, gia vị, còn lãng phí công sức của cô, thật sự là phí công vô ích.

Ôn Hủ Hủ thu dọn bát đũa đã ăn xong và bưng bít tết đi vào, không nói hai lời liền đem đĩa bít tết đổ vào trong thùng rác!

Mặc Bảo: “……”

Hoắc Dận: “……”

Ngay cả Nhược Nhược luôn đứng về phía mẹ, lúc này sẽ cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người mẹ. Cô bé chỉ biết chu cái miệng nhỏ rồi ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi xem hoạt hình.

Đêm đó, không khí trong phòng trọ không vui vẻ như tối hôm qua.

Chờ trong phòng ngủ của mấy đứa nhỏ bị bao phủ một mảnh đen kịt. Mặc Bảo tiến vào trong chăn của anh trai, bắt đầu bất mãn oán giận: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tối nay sao ba không đến?”

Hoắc Dận: “……”

Cậu cũng không thể giải thích được lý do, cũng chỉ có thể ở đó hờn dỗi.

Mặc Bảo thấy thế chỉ có thể thở dài một tiếng: “Quên đi, chúng ta nghĩ cách khác đi, không chừng hôm nay ba thật sự bận rộn. Đúng rồi, hôm nay nhà trẻ hình như nói muốn tổ chức ăn tết.”

“Cái gì?”

Trong bóng tối, Hoắc Dận có chút nghe không rõ em trai đang nói gì.

Mặc Bảo đang nằm bên cạnh Hoắc Dận nở một nụ cười ranh mãnh: “Em biết mình phải làm gì rồi, chúng ta cứ để cho nhà trẻ tổ chức hoạt động, sau đó để cho ba mẹ đến nhà trẻ tham gia trò chơi, haha!”

Đứa nhỏ kia ở trong bóng tối, lộ ra nụ cười đắc ý.

Quả thật, nếu muốn làm cho quan hệ giữa ba và mẹ tốt trở lại, không có gì hiệu quả hơn là để cho bọn họ cùng ở một chỗ.

Mặc Mặc đã tìm ra cách. Sau khi đắc ý về suy nghĩ của mình, cậu rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Nhưng Mặc Bảo không hề hay biết, kế hoạch của cậu chưa được thực hiện hóa hì ngày hôm sau giữa ba và mẹ cậy đã ra chuyện.

“Cô Ôn, cô đi làm chưa?”

Lúc Ôn Hủ Hủ đang trên đường đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của Lâm Tử Dương.

Cô ở đầu dây bên kia điện thoại gật đầu: “Sắp đến bệnh viện rồi, có chuyện gì sao?”

“Ừ, có, chính là……”

Lâm Tử Dương bỗng nhiên ấp úng: “Bên tổng giám đốc bảo tôi nói với cô, sáng nay đi cục dân chính một chuyến.”

“Anh nói cái gì?”

Ôn Hủ Hủ vừa tới cửa bệnh viện. Nghe Lâm tử Dương nói xong, cô cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.

Cục dân chính?

Ý anh là sao?

Sự tình tới quá đột ngột, thế cho nên Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng, mấy chữ này rốt cuộc là có ý gì?

Cho đến khi cô vào bệnh viện, bên tai lại nghe thấy Tiểu Lâm nhắc lại lần nữa: “Không phải cô muốn ly hôn sao?”

“……”

Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nghe hiểu.
 
Chương 353


Chương 353

Ôn Hủ Hủ đang bước nhanh về phía trước đột nhiên dừng lại. Trong đầu cô ‘ong’ lên một tiếng.

Ly hôn!

Thì ra sáng sớm hắn bảo trợ lý gọi điện thoại tới là vì muốn ly hôn với cô.

Cũng đúng, cuộc hôn nhân này, không phải cô là người muốn ly hôn sao?

Ngày đó ở nhà cổ, chính miệng cô nói đồng ý. Hộ khẩu của Hoắc gia bây giờ vẫn còn trong túi xách của cô.

Ôn Hủ Hủ lấy lại bình tĩnh.

Giống như sau cơn đau dữ dội, cơ thể tàn tạ chỉ còn lại sự tê dại, cô lạnh đến mức sắc mặt mất hết biểu cảm, ngơ ngác nhìn phía trước, khóe miệng nhếch lên một cái: “Được, nhưng tôi còn có một ca phẫu thuật, chờ tôi phẫu thuật xong lại qua.”

“…… Được.”

Lâm Tử Dương không dám nói nhiều nữa, vừa nghe cô đồng ý, anh ta lập tức cúp điện thoại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đừng nói cô.

Ngay khi nhận được mệnh lệnh này từ boss của mình, anh ta đã toát hết mồ hôi cả buổi sáng.

Anh ta không rõ hai người này đang yên đang lành sao đột nhiên lại như vậy? Lúc trước, anh cùng vị BOSS đại nhân này đi Anh quốc tìm Ôn Hủ Hủ, hắn không phải còn đối với cô rất tốt sao?

Đêm hôm đó cô đuổi theo bị ngã xuống đường, cảnh tượng hắn chạy ra ôm cô lên. Lâm Tử Dương hoàn toàn sẽ không nhìn lầm, sự hoảng loạn trên mặt người đàn ông đó còn có niềm vui sướng giống như vừa tìm lại được thứ đã mất. Biểu cảm đó rõ ràng không biết nói dối.

Hơn nữa, cho tới nay hắn cũng rất dung túng cô.

Từ khi cô được mang về, rất nhiều lần, sự khoan dung của hắn đối với cô, đều đã vượt qua vị hôn thê chính thức Cố Hạ của hắn.

Sao đột nhiên lại như vậy?

Lâm Tử Dương vô cùng khó hiểu!

Cầm điện thoại di động từ bên ngoài đi vào, Lâm Tử Dương phát hiện trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn không có ai, anh chỉ có thể lại gửi thêm một tin nhắn.

“Tổng giám đốc, đã nói với cô ấy rồi, cô ấy đồng ý. Chờ cô ấy phẫu thuật xong sẽ qua.”

Sau đó, anh liền đặt điện thoại xuống.

——

Ôn Hủ Hủ đến phòng khám.

Thoạt nhìn cô cực kỳ bình thường, sau khi thay quần áo cô liền đi tới trước bàn làm việc của mình cầm lấy sổ bệnh án lên.

“Chủ nhiệm, cô tới rồi, bệnh nhân thủng màng khí kia đã chuẩn bị xong. Chủ nhiệm Tưởng nói, 8 giờ rưỡi có thể vào phòng phẫu thuật.”

Y tá khoa nội thấy cô tới, vội vàng chạy vào nói cho cô biết phẫu thuật đang chờ cô.

Ôn Hủ Hủ khẽ gật đầu.

Sau đó, từ trong bàn làm việc lấy túi kim tiêm của cô ra.

Từ sau khi cô tới nơi này làm việc,những công cụ thường xuyên dùng trong phòng bệnh cô không có mang theo bên người, mà là đặt ở chỗ này.
 
Chương 354


Chương 354

“À đúng rồi, chủ nhiệm, người phụ nữ hôm qua cô bảo chúng tôi đưa đến khoa tâm thần kia, cô ta chạy rồi. Cô ta còn nói với người khoa tâm thần, cô ta là đại tiểu thư Hoắc gia, sau đó còn đập phá một hồi ở trong đấy rồi mới rời đi.”

Lúc đi ra ngoài, cô y tá này còn nhiều chuyện tám với Ôn Hủ Hủ vài câu.

Hoắc Tư Tinh chạy rồi?

Chạy rồi cũng tốt, chạy rồi thì có thể nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ly hôn với em trai cô ta. Cô ta biết được tin này chắc hẳn sẽ rất mừng, sau này cũng sẽ không chạy đến trước mặt cô phát bệnh nữa.

Khóe miệng Ôn Hủ Hủ xẹt qua một tia cười lạnh. Sau đó cô cầm túi kim đi vào phòng phẫu thuật.

Mười phút sau, trong phòng phẫu thuật.

Về phòng phẫu thuật, đây không phải lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ bước vào. Vốn thuật châm cứu của cô rất lợi hại, trước kia lúc ở Clear, mọi người đều thấy được sự lợi hại của cô, khi bác sĩ tây y gây mê không có tác dụng, đều sẽ kéo cô vào.

Cho nên, chuyện này đối với Ôn Hủ Hủ mà nói là hết sức bình thường.

Thế nhưng, cô không ngờ, khi cô lấy kim tiêm nhỏ trong tay ra đâm vào huyệt vị của bệnh nhân nằm trên bàn mổ. Bỗng nhiên, cô phát hiện anh ta có điểm không đúng, bệnh nhân lại có chút co giật.

“Chủ nhiệm Nancy?”

“… Đừng lo lắng, bệnh nhân có thể bị sưng quá nặng, huyệt vị hơi động, tôi sẽ thử lại.”

Cô lập tức rút kim ra, bên tai nghe được mấy vị bác sĩ bên cạnh ân cần hỏi thăm. Cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sau đóđó vội vàng tìm một lý do nói với bọn họ.

Nhưng trên thực tế, khi cô cầm cây kim lên châm lần nữa, cô không còn bình tĩnh như trước nữa!

Cô cho rằng, có thể do tâm trạng cô không được tốt.

Sau cuộc điện thoại vừa rồi, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh làm bộ như không có việc gì. Nhưng trên thực tế, cô đã sớm không khống chế được nội tâm của mình.

Ôn Hủ Hủ, cô không thể buông bỏ được sao? ! !

Đó chỉ là một người đàn ông mà thôi. Mấy năm nay, không ly hôn thì cô đã từng có được hắn sao?

Trong thâm tâm Ôn Hủ Hủ tự trách bản thân một câu. Sau đó, cô hít sâu một hơi buộc chính mình lần nữa lấy lại bình tĩnh. Mà lúc này đây, khi cô cúi người xuống, cô xác định dám chắc một trăm phần trăm tay của mình đã tìm đúng huyệt vị.

May mắn là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bệnh nhân này sau khi bị cô châm kim vào đã lập tức ngủ say.

Bác sĩ mổ chính nhìn thấy, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán dương. Rất nhanh, mọi người liền tập trung vào phẫu thuật.

Ôn Hủ Hủ liền lui sang đứng một bên, cô đang định đi ra ngoài.

“Tích tích…”

Đột nhiên, máy theo dõi điện tim của bệnh nhân kêu lên.

Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu lại, nhìn thấy những bác sĩ này ai nấy đều vô cùng khẩn trương: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chủ nhiệm Tưởng, huyết áp của bệnh nhân đột nhiên giảm nhanh.”

“Mau kiểm tra xem!” Bác sĩ mổ chính gấp gáp kêu to, lập tức cúi đầu kiểm tra bên trong khoang bụng.

Tuy nhiên, điều rất kỳ lạ là không nhìn thấy bất kỳ tình huống xuất huyết nào trong khoang bụng cả.
 
Chương 355


Chương 355

Bệnh nhân không xuất huyết, nhưng huyết áp vẫn giảm xuống nhanh chóng.

Vậy khả năng duy nhất chính là!!

Tất cả mọi người khó có thể tin nhìn chằm chằm vào trái tim trong lồng ngực bên trái bệnh nhân, lại phát hiện, trái tim vừa mớia còn đang hoạt động bình thường lúc này đã đập chậm lại.

Tại sao lại như vậy?

Bác sĩ chủ động lập tức ngừng phẫu thuật, bảo người đi lấy thuốc trợ tim!

Nhưng đúng lúc này, bệnh nhân bỗng nhiên lại bắt đầu co giật.

Giống như một cái nồi bất ngờ lật úp, các cơ quan nội tạng trong khoang bụng mới mở của bệnh nhân vẫn tiếp xúc với không khí bắt đầu rung chuyển lắc lư, dẫn đến sai vị trí, máu chảy ra càng nhiều hơn…

Cho đến cuối cùng, sau một tiếng “đùng”, bàn mổ chịu không nổi nữa đã lật đổ. Sau đó bệnh nhân cũng rơi xuống, bên trong nội tạng rơi ra ngoài, vương vãi khắp nơi.

Hình ảnh khiến ai nhìn cũng phát sốc!

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn đứng ngây ra như phỗng. Còn mấy y tá nhát gan sau khi thét chói tai một tiếng, ném đồ trong tay xuống sợ hãi chạy ra ngoài.

“Nào, nào—”

“Cứu mạng!”

Chỉ trong ít phút, toàn bộ khoa nội đều loạn cả lên.

Đầu Ôn Hủ Hủ hoàn toàn ngây ngốc, cô căn bản không có cách nào hoàn hồn. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bên cạnh chân mình có một đoạn nội tạng gì đó giống ruột già bắn tới.

Trong đầu cô “Ong” một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.

Thật kinh khủng!

Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

Ôn Hủ Hủ sợ hãi, mãi cho đến khi bên tai của cô nghe được có người gọi, lúc này cô mới tỉnh táo lạ, sau đó ngẩng đầu phát hiện là người của phòng điều tra bệnh viện.

“Bác sĩ Nancy, sự cố này, chúng tôi điều tra được là do cô gây mê cho bệnh nhân.”

“Không, không phải tôi……”

Ôn Hủ Hủ vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, vội lên tiếng phủ nhận.

Tuy nhiên, trưởng phòng điều tra cũng rất nhanh lấy ra chứng cứ khiến bệnh nhân tử vong thảm thiết. Chính là do chỗ Ôn Hủ Hủ đưa kim châm dẫn đến mạch máu bệnh nhân xơ cứng, sau đó tràn đến tim.

Cho nên, bệnh nhân này, đúng là do Ôn Hủ Hủ giết chết.

Ôn Hủ Hủ ngã xuống!

——

Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin đã là gần mười giờ tối.

Hắn hôm nay cũng không đến cục dân chính, mà để cho Lâm Tử Dương cầm chứng minh thư và giấy chứng nhận kết hôn của mình đi. Sau đó hắn rời khỏi thành phố A, đi tham gia hội nghị thương mại thượng đỉnh.

Cũng đúng, ly hôn là chuyện nhỏ như vậy, sao lại quan trọng hơn việc làm ăn của hắn?

Thế nhưng, ngày hôm nay bên Lâm Tử Dương cũng không truyền đến tin tức gì, ngược lại lúc gần mười giờ tối, Hoắc Dận gọi điện thoại cho hắn.

 
 
Chương 356


Chương 356

“Ba?”

“Hả?’

“Sao ba lại để cô đưa chúng con về khu nhà cổ?” Đứa nhỏ kia ở trong điện thoại rất là tức giận nói.

Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.

Về nhà cổ?

Hoắc Tư Tinh?

Hắn có chút không hiểu đứa nhỏ này lời nói: “Ba không có bảo cô đưa các con về nhà, làm sao vậy?”

“Không phải là nhà, mà là nhà cổ!”

Hoắc Dận lại nói một câu cứng rắn, nghe ra được cậu rất không vui.

Tuy nhiên, cậu không thể diễn đạt quá nhiều, dù sao cậu quanh năm không thích nói chuyện. Điều này khiến chức năng ngôn ngữ của cậu yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Hoắc Tư Tước nhíu mày.

Cất lại văn kiện trong tay, hắn quyết định gọi điện thoại về hỏi một chút xem rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Kết quả Lâm Tử Dương vừa nhận điện thoại, lập tức òa khóc như đứa trẻ: “Tổng giám đốc, cuối cùng ngài cũng gọi điện thoại lại rồi. Ngài có biết nơi này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng không?”

“Cái gì?”

Hoắc Tư Tước cầm điện thoại di động xuống nhìn, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình lại bật chế độ chống làm phiền.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô Ôn, cô Ôn xảy ra chuyện lớn rồi. Ca phẫu thuật hôm nay của cô ấy xảy ra tai nạn chết người. Hiện tại tất cả chứng cứ trong bệnh viện đều chỉ về phía cô ấy, nói người là cô ấy giết và cô ấy đã bị nhốt vào cục cảnh sát rồi!”

Lâm Tử Dương nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.

Ngày hôm đó Lâm Tử Dương thật sự rất mệt mỏi. Đầu tiên là Ôn Hủ Hủ bắt anh khổ sở chờ đợi không xuất hiện, sau đó chờ anh ta đi qua tìm người thì được bệnh viện thông báo cô xảy ra chuyện.

Bọn họ nói Ôn Hủ Hủ giết người, bởi vì cô thao tác sai lầm trong phẫu thuật dẫn đến chết thảm trên bàn mỗ. Sau đó người nhà làm loạn lên, cảnh sát không thể không đưa cô đi.

Nghe Ôn Hủ Hủ bị đưa tới cục cảnh sát, Lâm Tử Dương đương nhiên lập tức chạy đi tìm.

Nhưng không có Hoắc Tư Tước ra mặt, bên phía cảnh sát không chịu thả người!

Còn Hoắc Tư Tước thì sao?

Một ngày rồi, điện thoại của hắn cũng không gọi được.

“Tổng giám đốc, nếu ngài không gọi điện thoại tới. Tôi đành phải qua đó tìm ngài. Cục cảnh sát là nơi nào? Sao cô Ôn có thể ở lại đó?”

Nói xong, Lâm Tử Dương nghẹn ngào không nói nên lời.

Hoắc Tư Tước không lên tiếng.

Đây là chuyện hắn không ngờ tới.

Hôm nay hắn bỗng nhiên bảo trợ lý thông báo cho cô đến cục dân chính ly hôn với hắn, thật ra là vì chuyện tối hôm qua đã làm cho hắn suy nghĩ rất lâu.

Khi tất cả sự thật được phơi bày trước mặt hắn, cứ nghĩ rằng hắn sẽ cảm động và hạnh phúc.
 
Chương 357


Chương 357

Nhưng thực tế, hắn không hề có!

Ngược lại, hắn ấu trĩ tự cho rằng bản thân bị cô bị sỉ nhục và qua mặt.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì nhiều năm như vậy, hắn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của cô? Ôn Hủ Hủ cho rằng cô làm như vậy, hắn sẽ tha thứ cho cô sao?!

Vì cô mà hắn bị nhốt suốt sáu năm, từ một thiếu niên hăng hái, biến thành thành một kẻ điên người người sợ hãi. Nếu không nhờ cậu hắn cưu mang, chỉ sợ cả đời này của hắn đều bị hủy trong tay cô rồi.

Cho nên, hắn không thể nào vui vẻ và càng không có khả năng chấp nhận cô.

Có chăng cũng chỉ có oán hận, phẫn nộ của hắn đối với cô. Hơn nữa những cảm xúc đó đạt đến đỉnh điểm mà trước giờ chưa từng có trong hắn. Cho đến cuối cùng, hắn hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cô.

Thì bây giờ, cô đột nhiên đã xảy ra chuyện.

Cô đã giết người.

Giết người thì sẽ thế nào?

Đương nhiên là bị định tội, vậy cô chỉ có con đường chết.

Nếu là như vậy, thật sự sẽ đúng như hắn mong muốn, cô không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.

Ngón tay hắn siết chặt điện thoại!

Đây vốn là một chuyện vui.

Nhưng sao, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào? Ngược lại, tận sâu trong tâm trí hắn hoàn toàn trống rỗng. Thậm chí ngay chính hắn cũng không phận ra, trong lòng hắn còn có cảm giác hoảng loạn.

Lâm Tử Dương: “Tổng giám đốc?”

“Đi nói với Mã Quốc Hoa, nếu cô ấy ở chỗ ông ta có bất cứ sơ xuất gì, tôi sẽ tìm ông ta hỏi chuyện!”

Hắn dặn dò từng chữ, sau đó cúp điện thoại di động rồi đi ra ngoài.

Lâm Tử Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tổng giám đốc sắp về rồi, quả nhiên ngài ấy không bỏ mặc cô Ôn.

Nhưng sau khi Tiểu Dương có thể thở ra một hơi, thì rắc rồi khác lại ập đến. Dương Tử Lâm quay người lại nhìn thấy sau lưng mình có một cô bé nhỏ đang rưng rưng nước mắt.

“Nhược Nhược, đừng khóc nữa. Xem này, chú đã tìm được chú Hoắc của con rồi. Chú ấy sẽ lập tức về với mẹ con, được không?”

Thì ra, sau khi chuyện xảy ra, Hoắc Tư Tinh dẫn người đến nhà trẻ đón Mặc Bảo và Hoắc Dận đi.

Thế nhưng, đối với Nhược Nhược “không phải” con của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ máu lạnh này lại không thèm để ý đến cô bé.

Nếu không phải nhà trẻ gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, còn không biết cô bé đáng thương này sẽ lẻ loi đợi ở nhà trẻ tới khi nào?

Lâm Tử Dương bế cô bé lên.

Thật ra Nhược Nhược là một cô bé rất xinh xắn, cũng vô cùng đáng yêu, ánh mắt thật to, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, giống như là búp bê sứ, sao lại không phải là con ruột của tổng giám đốc chứ?
 
Chương 358


Chương 358

Anh ta vụng về cầm một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho cô bé.

Cũng may, sau khi nghe nói ba sẽ tới cứu mẹ. Nhược Nhược đã ngừng khóc, liền co rút ôm lấy cổ người chú này, ghé vào trên vai chú.

“Vậy hai anh trai thì sao?”

“Anh trai, chúng ta chờ chú Hoắc tới, chú ấy nhất định sẽ đi đón anh trai về, được không?”

Lâm Tử Dương vẫn dùng Hoắc Tư Tước để an ủi Nhược Nhược.

Bởi vì hiện tại, anh ta căn bản cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Để cho cô bé nhìn thấy hai anh trai đó là chuyện không dễ. Đó chính là Hoắc gia đại tiểu thư, người mà cô ta mang đi cô bé có thể dễ dàng nhìn thấy sao?

Lâm Tử Dương ôm cô bé lên phòng nghỉ của tầng cao nhất. Anh Cố tính chờ vị tổng tài của anh trở về để giao cho hắn.

——

Lúc Hoắc Tư Tước trở lại thành phố A, đã là mười hai giờ tối.

Đêm khuya se lạnh, thành phố sớm một mảnh vắng vẻ, trên đường cái rộng lớn không nhìn thấy một bóng người, chỉ có gió thổi vù vù lạnh thấu xương.

Hoắc Tư Tước xuống xe.

Hắn mặc rất mỏng, áo khoác dài màu đen, bên trong chỉ là áo sơ mi màu xanh đen đơn bạc.

Sau khi bước vào người trong cục cảnh sát nhìn thấy hắn.

“Chào anh, xin hỏi anh là?”

“Ôn Hủ Hủ đâu?”

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt nham hiểm quét qua người đàn ông đang nói chuyện.

Ôn Hủ Hủ?

Đây rốt cuộc là ai?

Người trong cục cảnh sát bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức có người đi mời cục trưởng của bọn họ tới.

Mà lúc này đập vào mắt Hoắc Tư Tước là ba chữ “Phòng thẩm vấn”

Hai phút sau, “Két” một tiếng, cửa của phòng thẩm vấn bị hắn từ bên ngoài vặn mở ra!

“Ôn…..”

Hoắc Tư Tước vốn định gọi tên người phụ nữ này, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, lời chưa nói đã bị nghẹn ở cuống họng.

Hắn chưa từng thấy cô như vậy.

Cô như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc ngồi đó, dưới mái tóc rối bù, hai má sưng húp, khóe miệng hơi nứt ra, cả người nhìn mà kinh hãi!

Sau khi hay tin về vụ tai nạn, người nhà bệnh nhân đã làm ầm ĩ cả bệnh viện.

Vậy những vết thương này của cô……

Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lồng ngực xuống, cẩn thận tiến lên: “Ôn Hủ Hủ?”

“Tôi không có giết người, không có giết người, không có…”

Trong lúc bất chợt, cô liền thét lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.
 
Chương 359


Chương 359

Giây tiếp theo, cô nhảy ra khỏi ghế dùng hai tay bị còng ôm lấy đầu, chạy đến một góc và co người lại.

Hoắc Tư Tước trợn mắt há hốc mồm!

Trong lòng hắn như mất đi lí trí, hung hăng đập mạnh vào vách tường gần đó, ánh mắt đỏ như máu quát lên: “Mã Quốc Hoa! Ra đây cho tôi!!”

“Đến đây đến đây, Hoắc tổng.”

Tiếng rống giận giữ như sấm, cục trưởng cục cảnh sát Mã Quốc Hoa vừa vặn đến nơi sau khi nghe tên mình bị hắn thét lên, ông ta đầu đầy mồ hôi đi tới.

“Hoắc tổng, đúng…… tôi có lỗi, tôi thật sự không biết cô gái này là người của ngài, đám người kia có mắt không tròng, có mắt không tròng.”

Cục trưởng sau khi tiến vào, thấy được cả người hắn khí giận ngút trời. Ông ta thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội với vị tổ tông này.

Ông ta thật sự không biết người phụ nữ này là người của Hoắc Tư Tước.

Hoắc Tư Tước phẫn nộ.

“Vậy ông còn đứng đây làm gì? Còn không mau thả người?!”

“Vâng vâng vâng, tôi lập tức thả ngay!”

Cục trưởng nơm nớp lo sợ, lập tức lấy chìa khóa ra giúp Ôn Hủ Hủ mở còng tay ra.

Hoắc Tư Tước thấy thế muốn tới đưa cô đi.

Nhưng vào lúc này, một lớn một bé đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Hai người vừa bước vào thấy cạnh tượng bên trong đều vô cùng kinh ngạc.

“Ba?”

Cậu bé lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Hoắc Tư Tước.

Hoắc Tư Tước cũng rất kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, đã trễ thế này sao thằng ranh con còn chạy tới đây.

Nhưng lúc này, cậu bé nhỏ mang theo người đàn ông đi tới trước mặt Ôn Hủ Hủ đang núp ở góc tường.

“Nancy, em không sao chứ? Có anh đây rồi, em có thể được bảo lãnh ra ngoài. Bây giờ anh sẽ ập tức bảo lãnh em ra ngoài.”

Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.

Làm cho Hoắc Tư Tước tức nổ đom đóm, rõ ràng vừa rồi khi hắn tới gần cô, cô còn có ý trốn tránh. Vậy mà sau khi nhìn thấy người đàn ông này, cô liền ôm đầu ở trong góc ngơ ngác nhìn anh ta.

Cô không có bất kỳ kháng cự nào.

“Thời Khiêm? Em không có giết người, anh phải tin em.”

“Không không, anh tin em. Em là bác sĩ, em chỉ biết cứu người. Em xem anh đến đây không phải để tìm cách bảo lãnh cứu em ra ngoài sao?”

“Thật sao?”

Ôn Hủ Hủ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt sợ hãi từ trong khóe mắt cô rơi xuống. Sau đó, cô dựa vào trong hai tay anh ta đưa tới.

Hoắc Tư Tước: “……”

Một trận ghen tuông mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, hắn xông tới túm lấy cổ áo Kiều Thời Khiêm hung hăng nhấc anh ta lên!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom