Cập nhật mới

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 440-441


Chương 440

Khó khăn lắm mới bận xong, hắn muốn uống nước, lúc này điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên.

“A lô?”

“Ba ơi, mẹ ra ngoài rất lâu rồi.”

Là giọng của Hoắc Dận, trong giọng nói sâu xa của cậu nhóc lộ ra vẻ lo lắng

Ra ngoài? Đi đâu?

Hoắc Tư Tước nhíu mày, kiên nhẫn an ủi con trai: “Có phải mẹ ra ngoài có việc gì không? Con hỏi dì Vương chưa?”

Hoắc Dận: “Hỏi rồi ạ, nhưng em trai nói mẹ có gì đó không phải.”

Hoắc Tư Tước: “…”

Còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt vang lên ở bên kia điện thoại, không bao lâu sau một giọng nói trẻ con khác thay thế Hoắc Dận.

“Ba ơi, chắc chắn mẹ có vấn đề ba mau đi tìm mẹ đi, con đã kiểm tra rồi định vị của mẹ xuất hiện ở thành Đông, mà thành Đông không có siêu thị và trung tâm thương mại, chỉ có khách sạn và khu dân cư cao cấp mà thôi, mẹ đi đến đó làm gì?”

“…”

“Còn có, ba, con đã xâm nhập vào điện thoại của mẹ, phát hiện hai hôm nay mẹ luôn liên lạc với số đăng ký là 130XXXXX, trong đó hiển thị hôm nay mẹ có hẹn với người đó!”

Tốc độ nói của Mặc Bảo rất nhanh, nhanh chóng nói xong sự tình, ngón tay nhỏ bé lại thao tác nhanh chóng trong ipad của chúng.

Một lúc sau, Hoắc Tư Tước bên này nghe thấy điện thoại rung, để xuống xem là ảnh chụp màn hình Wechat ăn cắp, một trang web theo dõi vị trí đã xuất hiện hoàn hảo trong điện thoại của hắn.

Hoắc Tư Tước: “…”

Cúng không biết phải bày tỏ ra sao với sự tài giỏi của đứa con trai này, hắn chỉ có thể bấm mở thứ cậu bé gửi đến trước.

Kết quả, vừa bấm vào, đầu tiên là ảnh chụp màn hình Wechat, vừa nhìn hắn đã thấy lịch sử trò chuyện quen thuộc.

“Đây khôn phải là lịch sử trò chuyện của dì Chung Vãn con ư?”

“Dì Chung Vãn? Làm sao có thể? Dì ấy còn ở Khắc Lợi Nhĩ, nếu dì ấy đến chắc chắn sẽ trực tiếp tìm đến nhà, bọn con còn chưa gặp thì dì Chung Vãn ở đâu ra?”

Mặc Bảo phủ nhận.

Hoắc Tư Tước híp mắt, cuối cùng nhận ra có điểm không đúng.

Vì vậy hắn lập tức mở định vị ra, kết quả lần này càng xác minh suy đoán của hắn, định vị này chính là khách sạn dưới trướng Hoắc thị nằm ở thành Đông, mà lúc này nhà họ Trì đang tổ chức tiệc sinh nhật ở đó!

Người phụ nữ chết tiệt này, sẽ không phải là cô ta đi đến nơi đó chứ?!!

Cuối cùng hắn thay đổi sắc mặt, cúp điện thoại đi ra khỏi bàn làm việc.

“Ơ? Tổng giám đốc, ngài định ra ngoài sao?” Đúng lúc này trợ lý Lâm Tử Dương cầm một văn kiện đi vào, nhìn thấy BOSS đại nhân định ra ngoài thì vô cùng kinh ngạc.

Hoắc Tư Tước lười phải giải thích với anh ta.

Chương 441

Nguồn thiếu chương
 
Chương 442


Chương 442

Mà ông cụ đang ngồi cũng thay đổi sắc mặt, cả người đều trở nên cứng đờ.

Ông ta nhận ra rằng, đứa trẻ gọi ông ta là ba nhiều năm như vậy hôm nay đã sửa miệng, gọi ông ta là “Chú Hoắc”.

Ôn Hủ Hủ và Trì Úc rời đi, đến ngồi vào một chỗ ngồi cách rất xa trong sảnh tiệc.

“Đồ ngốc, muốn đi về không?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ đang cầm đũa thẫn thờ ngước đầu lên, nhìn người này.

Thấy vậy, trong lòng Trì Úc chợt thêm hối hận.

Anh ta chưa từng nghĩ hôm nay sẽ khiến cho cô khó xử đến vậy, nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ giống như bị ngược đãi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng khiến cho anh ta thật sự rất đau lòng.

“Xin lỗi, tôi không nên dẫn cô đến đây.” Trì Úc cúi đầu xuống, trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú ấy tràn đầy sự hối hận

Lúc này Ôn Hủ Hủ mới hiểu ra, bỗng nhiên cô thu lại cảm xúc của mình, cầm đũa lên gắp một cái đùi gà to trong bàn tiệc cho vào bát của tên này.

“Được rồi, không sao đâu, những điều này trước sau cũng phải đối mặt.”

“Nhưng mà…”

Vốn Trì Úc muốn tự trách mình thêm vài câu, nhưng sau khi nhìn cô gái này anh ta vẫn chuyển chủ đề: “Vậy cô có muốn… nghỉ ngơi trước một chút không?”

“Nghỉ ngơi?”

“Ừm, có lẽ buổi tiệc sẽ không kết thúc nhanh vậy đâu, nếu cô muốn đợi đến khi ông cụ đi rồi mới đi thì phải qua một khoảng thời gian, chi bằng đi lên nghỉ ngơi trước một chút.”

Trì Úc vẫn rất quan tâm, nhìn ra được Ôn Hủ Hủ kiêu ngạo không muốn làm kẻ đào ngũ vào lúc này.

Thế là cuối cùng Ôn Hủ Hủ đồng ý: “Được…”

Hai phút sau, hai người cùng nhau rời khỏi sảnh tiệc.

Sau khi ra ngoài, vốn Trì Úc muốn dẫn cô lên tầng thuê một phòng để nghỉ ngơi nhưng khi hai

người đi ngang qua vườn hoa khách sạn, thì đột nhiên Ôn Hủ Hủ không muốn đi nữa.

Sắc mặt cô cực kỳ kém, chỉ vào chiếc ghế gần bên hồ ra hiệu đi đến đó ngồi.

“Nơi này gió to, cô ngồi ở đây trước một lúc tôi đi lấy áo khoác cho cô.”

“Ừm…”

Ôn Hủ Hủ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Trì Úc đỡ cô đi qua ngồi xuống chiếc ghế đó.

Lạnh ư?

Thực ra cô đã không cảm giác được nữa, thứ cô có thể cảm nhận rõ ràng nhất trong lòng bây giờ chính là mệt mỏi, kiệt sức và trống rỗng, giống như tất cả sức lực đột nhiên bị người ta rút đi.

Giống như cả người đều không tồn tại ở thế giới này.

Mẹ ơi, tại sao sống lại mệt mỏi như vậy?

Ôn Hủ Hủ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, vào lúc này bỗng có người nhìn thấy cô: “Ôn Hủ Hủ? Chị là Ôn Hủ Hủ sao?”

Hả?

Nghe thấy giọng nói, Ôn Hủ Hủ không thể không ngồi thẳng nhìn về phía phát ra giọng nói.
 
Chương 443


Chương 443

Lại phát hiện ra rằng, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen đã đi vào vườn hoa không biết từ lúc nào, lúc này, sau khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên đi tới.

“Tôi là Ôn Hủ Hủ, cậu là?”

“Tốt quá, Ôn sư tỷ, tôi là học sinh của bác sĩ Kim, chị quên rồi sao?” Người này vội vàng lấy thẻ công tác ra đưa cho Ôn Hủ Hủ.

Học sinh của bác sĩ Kim?

Ôn Hủ Hủ suy nghĩ, muốn tìm ra tin tức liên quan đến chàng trai trẻ này từ trong đầu của mình.

Nhưng rất đáng tiếc, do thời gian cô học với bác sĩ Kim không dài nên cô không nhớ ra được người gọi là sư đệ này, nhưng bởi vì cậu ta nhắc đến bác sĩ Kim nên cô vẫn rất khách sáo gật đầu với cậu ta.

“Xin chào, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

“Ừm, là thế này, trước khi đi bác sĩ Kim đã giao cuốn sách tâm lý này cho tôi, cô ấy dặn tôi bảo tôi nhất định phải tìm được chị, sau đó đưa cuốn sách này cho chị.”

Bỗng nhiên chàng trai trẻ lấy ra một cuốn sách.

Ôn Hủ Hủ sững sờ.

“Đi?” Nghe thấy chữ này cô rất ngạc nhiên, “Bác sĩ Kim đi rồi sao? Bà ấy đi đâu?”

Ôn Hủ Hủ vẫn có cảm tình với người bác sĩ này, thứ nhất bà ấy là bạn tốt của mẹ cô khi còn sống;

Mà nguyên nhân thứ hai lại là vì năm đó bà ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều, không những cứu bốn mẹ con họ mà còn sắp xếp cho cô bí mật đưa hai con ra nước ngoài.

Đây là người mà cô biết ơn suốt đời.

Nhưng, chàng trai này lại nói với cô một chuyện rất đáng tiếc.

“Phải, cô ấy đi rồi, chuyển đến tỉnh khác, nhưng cô ấy nói nếu sư tỷ nhớ cô ấy thì có thể gọi điện thoại cho cô ấy, cũng có thể đi tìm cô ấy bất cứ lúc nào.”

“Thật?”

“Đương nhiên, học sinh mà bác sĩ Kim luôn thích chính là chị, nếu không cũng sẽ không đặc biệt dặn dò tôi mang cuốn sách này cho chị, nhưng tôi đã tìm chị rất lâu cũng không tìm được, cũng may hôm nay tôi đi theo người nhà đến đây chúc mừng sinh nhật thì gặp được chị.”

Biểu hiện của chàng trai này luôn rất kích động, khi cậu ta nói làm thế nào tìm được Ôn Hủ Hủ thì vui mừng giống như một đứa trẻ, lộ ra hàm răng trắng rất đẹp.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể cảm ơn nhận cuốn sách trong tay cậu ta.

“Thật vất vả cho cậu rồi.”

“Không vất vả không vất vả, bác sĩ Kim nói cuốn sách này rất quan trọng, bên trong có phương pháp điều trị bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen mà chị muốn tìm, chị có thể đọc kỹ.”

“…”

Trong vài giây, cầm cuốn sách này Ôn Hủ Hủ lại không nhớ được có phải mình đã nói lời này với bác sĩ Kim hay không.

Cô thật sự tìm bà ấy hỏi về phương pháp điều trị phương diện này sao?

“Sư tỷ, tôi có thể hỏi một chút không? Bệnh nhân mắc bệnh này là ai vậy?”

“Cái gì?”

“Chính là bệnh tâm thần phân liệt di truyền theo gen này, bác sĩ Kim nói đó là một người rất quan trọng với chị, chị luôn đang tìm kiếm mấy năm nay, có thể nói một chút là ai không? Tôi cũng học chuyên ngành tâm lý và từng du học ở nước ngoài, căn bệnh này rất hiếm gặp có lẽ tôi có thể giúp được chị.”

Người sinh viên lại hỏi rõ ràng, nghe như cảm giác rất quan tâm.
 
Chương 444


Chương 444

Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lập tức giật nảy!

Cậu ta còn là chuyên ngành tâm lý học? Và từng ở nước ngoài?

Nhìn vào đôi mắt của chàng trai này, Ôn Hủ Hủ cũng không biết làm sao, cảm giác bị sự khẩn thiết và khích lệ trong đôi mắt của cậu ta thu hút, bí mật che giấu rất rất lâu ở đáy lòng cô liền xuất hiện một loại xúc động vội vã muốn nói ra.

Quả thực cô nên nói ra, bí mật này đã quấy nhiễu cô rất rất nhiều năm.

Vì nó cô đã dành nửa đời trước của mình dốc sức tìm kiếm, nhưng lại không có kết quả, cô thật sự rất cần một người giúp mình.

Cô rất cần một người có khả năng thật sự ở phương diện này,

Ôn Hủ Hủ há miệng.

Không ngờ rằng, hình ảnh của mình lúc này lại đang phát sóng trên màn hình LED khổng lồ ở trong sảnh tiệc khách sạn, mà bỗng nhiên âm thanh màn hình luôn rất nhỏ lại trở nên rất to trong sảnh tiệc ồn ào.

“Cậu thật sự có thể giúp hắn?”

“Đương nhiên, chỉ cần chị nói ra hắn là ai và nói cho tôi biết triệu chứng của hắn, chị biết đấy đột biến gien gây ra bệnh tâm thần phân liệt là vấn đề nan giải khó giải quyết nhất trên thế giới hiện nay, tôi cũng từng chú ý nghiên cứu căn bệnh này.”

Trong màn hình, chàng trai trẻ đứng ở hành lang bên hồ trong sân sau nói ra lời này với từng chữ rất rõ ràng.

Vừa dứt lời, sắc mặt ông cụ Hoắc ngồi ở vị trí đầu trong nháy mắt có thay đổi lớn, cái ly đang cầm trong tay rơi xuống bàn phát ra tiếng “lạch cạch”.

“Bác Hoắc, bác không sao chứ?”

Thấy vậy, Cố Hạ lập tức kêu lên muốn đến nhìn xem ông ta thế nào.

Nhưng, ông cụ trực tiếp hất cô ta ra, đứng bật dậy, gầm lên giận dữ với màn hình: “Ai làm chuyện này? Mau tắt nó đi! Tắt!!!”

Ông ta tức giận đến nỗi nổi cả gân xanh trên cổ.

Sảnh tiệc bỗng trở nên nhốn nháo, họ ngơ ngác nhìn ông cụ Hoắc trở nên tức giận, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Bao gồm cả Hoắc Anh Nga!

Lúc này Hoắc Tư Tước cũng vừa đến, sau khi xuống xe hắn bước vào bên trong, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong sảnh tiệc.

Và, màn hình đang tiếp tục phát sóng.

“Triệu chứng của hắn… Triệu chứng của hắn rất đáng sợ, khi phát tác sẽ trở nên rất thô bạo chỉ muốn phá hủy mọi thứ. Và sẽ dệt nên một nhân cách khác cho mình, điều này rất hiếm gặp, ở trong nhân cách đó hắn sẽ làm tất cả những điều hắn muốn làm, ví như…”

Trong màn hình, cuối cùng Ôn Hủ Hủ bắt đầu chậm rãi nói ra, cuối cùng cô cũng tin tưởng người này, tiếp tục nói ra bí mật giấu kín trong lòng hơn mười năm.

Trong chốc lát, cả sảnh tiệc đều im lặng!

Giống như đột ngột bị nhấn nút tạm dừng, bầu không khí yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên mặt đất.

Trong nháy mắt trên mặt Hoắc Tư Tước mất đi tất cả huyết sắc, hắn mở to đôi mắt, không ngờ tới, gần như là trong tích tắc nhìn thấy cảnh tượng này có một tia sáng lạnh và màu máu đỏ tươi xẹt qua trong ký ức.
 
Chương 445


Chương 445

Vẻ mặt của hắn trở nên rất đáng sợ!

Ôn – Hủ – Hủ!!

“Không, không đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi chưa… chưa từng nói với bác sĩ Kim chuyện này, cậu… rốt cuộc cậu là ai?”

Cô gái trong màn hình vốn muốn nói ra tất cả với chàng trai này, bất chợt dừng lại, cô lộ ra vẻ giãy dụa giống như một người bỗng giật mình tỉnh giấc.

Cô từ chối nói tiếp, và cô bắt đầu nghi ngờ hỏi cậu ta rốt cuộc là ai?

Chàng trai sững sờ, có lẽ là có hơi bất ngờ với sự tỉnh táo đột ngột của cô, nên ngay lập tức cậu ta đến gần cô trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mà đôi mắt của cậu ta lại nhìn chằm chằm vào cô hơn!

“Có phải sư tỷ đã quên nhiều chuyện rồi không? Chị từng nói, năm đó chị đã từng tìm bác sĩ Kim hỏi thăm chuyện này, không phải sao?”

“Tôi… tôi…”

Ôn Hủ Hủ bắt đầu liên tục lùi về phía sau, cùng lúc đó cô cũng cảm nhận được sự khống chế vô cùng đáng sợ đang khống chế cô, để cho cô nói ra những bí mật trong lòng kia.

Thôi miên!

Người này lại đang thôi miên cô!!

Ôn Hủ Hủ cũng là bác sĩ cuối cùng đã hiểu, sự tỉnh táo còn sót lại cuối cùng trong lòng cô đột nhiên sinh ra một nỗi sợ hãi cực lớn.

“Cậu… cậu đừng đến đây, rốt cuộc cậu là ai?”

“Ngoan, điều chúng ta muốn nói không phải là điều này, nào, nói cho tôi biết người đó rốt cuộc là ai?”

Là ai?

Là ai? Là ai?

Nhìn vào đôi mắt này, Ôn Hủ Hủ cố gắng giãy dụa, cô muốn thoát khỏi cậu ta nhưng, giọng nói này lại giống như ma quỷ chui vào trong lòng cô, hết lần này đến lần khác bảo cô nói ra cái tên đó.

Không, cô sẽ không nói!

Cho dù có chết, cô cũng sẽ không nói!

Ôn Hủ Hủ cắn chặt đầu lưỡi, bất chợt một cơn đau đớn dữ dội ập đến, cuối cùng cũng kéo lại được sự tỉnh táo của cô: “Cậu cút đi! Cút đi!!”

Cô đẩy mạnh cậu ta ra, dựa vào cơn đau đó lảo đảo định chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng sau khi nhìn thấy cô đến lúc này còn có thể phản kháng thì khóe miệng người này lại nở một nụ cười lạnh lùng, một giây sau cậu ta trực tiếp đuổi đến nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.

Lại lần nữa nhìn vào đôi mắt của cậu ta.

Mà lần này, đôi con ngươi đó gần như dán đến dưới mí mắt cô.

“Tốt lắm, Ôn Hủ Hủ, người từng làm bác sĩ quả nhiên khác biệt, nhưng, chị cũng không thể nào chống đối được tôi đâu, Ôn Hủ Hủ, tôi đã nói tôi học tâm lý học, đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể tránh được thuật thôi miên của tôi.”

“…”

Sau một hồi choáng váng, trong miệng Ôn Hủ Hủ vẫn tràn ngập vị ngọt tanh, quả nhiên đầu óc lại bắt đầu mơ màng.

Hóa ra, đây chính là âm mưu che giấu trong hôm nay ư?
 
Chương 446


Chương 446

Hóa ra, đã có người muốn cô hôm nay chết không có chỗ chôn đúng không?

Với nghị lực cực lớn Ôn Hủ Hủ run rẩy tháo phụ kiện cài trên đầu xuống: “Phải… không? Vậy được, vậy thì nhìn xem hôm nay… rốt cuộc là tôi thắng? Hay cậu thua!”

Nói xong, cô đâm mạnh món đồ trang sức sắc nhọn kia vào trán mình!

Trong bất chợt, chỉ nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe, thậm chí người này còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì trước mắt đỏ lòm, người phụ nữ bị cậu ta nắm giữ đã mềm nhũn ngã xuống.

Người này chết lặng!

Bởi vì cậu ta chưa từng gặp ai kiên cường như vậy.

Hơn nữa còn rất tàn nhẫn, cho dù nơi cô đâm là huyệt đạo có thể khiến cho cô thoát khỏi trạng thái thôi miên của cậu ta ngay lập tức, nhưng, cô có biết nơi này cũng có thể khiến cho cô có nguy cơ tử vong không?

“Ôn Hủ Hủ…”

Lúc Ôn Hủ Hủ ngã xuống, rốt cuộc Hoắc Tư Tước cũng xuất hiện!

Sau khi nhìn thấy cảnh máu me tung tóe cực kỳ thê thảm này, lục phủ ngũ tạng của hắn gần như bị xé toạc, giống như một cơn cuồng phong lướt qua, hắn quỳ xuống đất ôm Ôn Hủ Hủ nằm trong vũng máu lên.

“Ôn Hủ Hủ, cô tỉnh dậy đi, Ôn Hủ Hủ !!”

Giọng nói của hắn run rẩy dữ dội, gần như không thể thành tiếng, mang theo sự hoảng sợ tột cùng, gọi tên người phụ nữ này hết lần này đến lần khác.

Nhưng người phụ nữ này lại không có phản ứng, cô ngã trong lòng hắn, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương gớm ghiếc bên trái trán cô, đâm vào mắt hắn đau điếng.

“Không đâu, cô sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”

Hắn lập tức ôm cô lên, chuẩn bị đưa đi bệnh viện. Phụ kiện cài tóc đính kim cương giả đột nhiên rơi ra khỏi miệng vết thương của Ôn Hủ Hủ, rơi “leng keng” vào trong vũng máu dưới đất.

Trong nháy mắt, kim loại pha lẫn máu đỏ đâm vào trong mắt hắn, hắn sửng sốt, trong đầu bỗng xẹt qua một vài ký ức vỡ vụn.

“A…”

Đầu hắn đau nhói, giống như có ký ức nào đó được mở ra, hắn ôm người phụ nữ này lảo đảo, quỳ một chân xuống ngay vị trí cũ.

“Hóa ra, người mà chị ta nói chính là anh!”

Tên bác sĩ tâm lý vẫn chưa đi, sau nhìn thấy cảnh này cuối cùng cậu ta cũng nhận ra, người vừa rồi luôn bị cậu ta cứng rắn dồn ép cũng không nói ra chính là người đàn ông trước mặt đây.

“Bệnh tâm thần phân liệt khiếm khuyết gien quả nhiên khác với những người khác, thế nào? Nhân cách tự anh dệt ra đã làm chuyện tương tự sao? Là máu tươi? Lưỡi dao? Anh… đã giết người?”

Quả nhiên người này không sợ chết, cũng đã đến lúc này rồi không những không muốn chạy trốn.

Mà, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tư Tước cậu ta lại bước từng bước về phía trước, giống như Columbus phát hiện ra lục địa mới, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng vô cùng vui mừng và điên cuồng.

Kết quả, sau khi hắn đi tới, người đàn ông trước mặt vừa rồi còn đang nửa quỳ với vẻ mặt đau khổ đột nhiên ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.

Cậu ta sững sỡ trong phút chốc!

Còn chưa kịp phản ứng, đôi tay còn dính máu đã nhanh chóng kéo cả người cậu ta xuống, “Rắc rắc!” Chỉ trong một giây, cổ người này đã bị hắn bẻ gãy như thế!
 
Chương 447


Chương 447

Quá tàn nhẫn, quá đáng sợ!

Lúc này các khách mới cũng chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này ở cổng vườn hoa, tất cả mọi người đều sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.

Chỉ có ông cụ, sau khi đi đến nhìn thấy tình hình bên trong như thế ông ta lập tức bảo người đến đưa Ôn Hủ Hủ đang nằm trong vũng máu đi đến bệnh viện cấp cứu.

Còn con trai ông ta, sau khi giải tán tất cả mọi người ông ta mới chậm rãi đi tới.

“Tư Tước…”

“…”

Không có ai nói chuyện, người đàn ông vẫn nửa quỳ ở nơi đó giống như linh hồn đã không còn ở trong người mình, hắn ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đỏ thẫm của mình, gương mặt tuấn tú tái nhợt giống như người chết.

“Được rồi, chuyện đều đã qua rồi, sẽ không có ai biết bí mật này của con.” Ông cụ thử khuyên bảo.

Quả nhiên, câu nói này đã khiến hắn đau nhói, nhất là hai chữ “bí mật” đó, làm cho hắn giống như bị thứ gì đó đâm vào, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta với ánh mắt vô cùng đáng sợ!

“Sẽ không có ai biết ư? Vừa rồi không phải suýt nữa cả thành phố đều biết rồi sao? Từ lâu tôi đã nói, ông nên giết tôi đi, ông còn giữ tôi lại trên thế giới này làm gì?”

“Hoắc Tư Tước! Con tỉnh táo một chút, người sống đều không phải vì mình, nếu con thật sự cảm thấy không thể nào tha thứ cho bản thân, vậy thì con nên sống cho những người mà con mắc nợ xem, con đừng quên mạng sống của con là đổi lại từ mạng sống của họ!!”

Ông cụ cũng tức giận.

Ông ta lạnh lùng ngắt lời con trai, chửi hắn không hề nể nang, khi chửi đến mạng sống của hắn làm sao có được thì ông lão tóc bạc phơ cũng tức đến mức thở không nổi.

Trong đôi mắt đục ngầu ấy càng đỏ hơn!

Phải, ông ta sống rất mệt, trong cái nhà này ai mà không mệt?

Họ tìm đủ mọi cách để giấu kín cho hắn, giúp đỡ để cho hắn trở về quỹ đạo của người bình thường, trong cái nhà này ai không kiệt sức? Ai không hy sinh to lớn?

“Ba biết hôm nay con bị kích thích bởi con nhóc đó, nhưng con có từng nghĩ đến chưa? Ngay cả nó đến chết cũng muốn giữ bí mật của con, thì tại sao con còn muốn tự trách mình ở đây? Lẽ nào, điều bây giờ con nên làm không phải là nên bảo vệ nó thật tốt sao?

Cuối cùng ông cụ vẫn nói câu này.

Cho dù lúc này ông là người rất không muốn nhắc đến người này, càng không muốn nhắc đến hai chữ “bảo vệ”.

Quả nhiên vừa nhắc đến, đôi mắt đỏ ngầu của con trai bắt đầu từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo, vẻ mặt điên cuồng vừa rồi cũng dần trở lại bình thường.

“Tôi biết rồi.”

Hắn đứng lên, mấy phút ngắn ngủi, giọng nói lạnh lùng dứt khoát, vẻ mặt lạnh lùng kèo theo vẻ xơ xác tiêu điều, ngay sau đó hoàn toàn trở lại trạng thái đế vương lập tay che trời.

Sau đó hắn rời đi.

Ông cụ nhìn bóng lưng hắn, ngón tay nắm chặt cây gậy.

Một lát sau, quản gia Hà Đình Ngọc tiến vào, nhìn thấy thần sắc ông ta không đúng, vội vàng hỏi: “Là xảy ra chuyện gì sao? Thiếu gia thế nào? Tại sao con bé lại biết những chuyện này? Trước giờ chúng ta không hề hay biết.”

Ông ta hỏi liên tiếp mấy cấu, tất cả đều là những gì ông ta rất muốn biết.
 
Chương 448


Chương 448

Tuy nhiên trong những câu hỏi này, nghiêm trọng nhất chắc là câu cuối cùng của ông ta.

Vẻ mặt ông cụ càng âm trầm lạnh lùng hơn: “Không biết, có lẽ, lần Tư Tước giết con chó kia, chắc cũng không phải lần đầu tiên con bé nhìn thấy!”

“Ý ông là?”

“Lúc Ôn Như Phi mang theo vợ con của ông ta tới, Tư Tước mười tuổi, năm giết con chó chính là lúc nó mười tuổi, sau đó Ôn Như Phi vì tránh cho con gái ông ta lại nhìn thấy chuyện như vậy nên rất ít khi để cho con bé tới nữa.”

“Cho nên thiếu gia năm mười một tuổi ngộ sát. Lúc đó con bé này chắc không nhìn thấy mới đúng, vậy làm sao có thể?”

Quản gia nghe nhắc tới chuyện cũ này, cũng bắt đầu hồi tưởng lại chuyện lúc đó, sau đó cùng nhau suy đoán.

Ôn Như Phi chính là ba của Ôn Hủ Hủ, năm đó Ôn Hủ Hủ trong lúc vô tình nhìn thấy Hoắc Tư Tước phát bệnh, vì hoảng sợ nên số lần Ôn Hủ Hủ tới cũng rất ít. Lúc ấy Ôn Như Phi không nói nguyên nhân, nhưng người thông minh đều hiểu.

Nhưng khi Hoắc Tư Tước mười một tuổi đã được đưa đi điều trị khép kín.

Trong khoảng thời gian đó, con bé này rốt cuộc làm sao biết được chuyện xảy ra với Hoắc Tư Tước ở chỗ đó?

Chuyện này rõ ràng ngoại trừ ông Hoắc và người quản gia này, còn có bác sĩ năm đó ra thì không có ai biết cả, còn vị bác sĩ kia cũng bị ông Hoắc xử lý vì phòng ngừa ông ta tiết lộ bí mật.

Vậy làm sao cô biết được?

Vì sao năm đó ông ta nhìn ra đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đến cuối cùng lại là người không sạch sẽ nhất không nghe lời nhất, chẳng lẽ những thứ ông ta cho cô còn ít sao?

Ông cụ nhìn chằm chằm về hướng cửa, ánh mắt của ông ta nham hiểm và đáng sợ hơn bao giờ hết âm ngoan đáng sợ!

——

Trung tâm thành phố, Bệnh viện Nhân dân số 1.

Trong phòng bệnh, ba đứa nhỏ nằm sấp trên giường bệnh nhìn toàn bộ đầu mẹ đều bị quấn một lớp gạc trắng thật dày, tất cả đều nước mắt giàn giụa.

“Đều do ba, vì sao không thể đi cứu mẹ sớm hơn chút, con đã nói mẹ đang gặp nguy hiểm rồi!”

Mặc Bảo là người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn, “lạch cạch” một chút sau khi rơi xuống hai hạt đậu vàng mang theo tiếng nức nở tố cáo ba.

Hoắc Dận không lên tiếng.

Tiểu Nhược Nhược càng trực tiếp hơn, dứt khoát cất tiếng khóc: “Anh trai… Chúng ta… Chúng ta nên đổi người khác làm ba đi, ba… ba không thể bảo vệ được mẹ, chúng ta đi tìm chú Kiều được không?”

Hay lắm, con bé lại có thể trực tiếp muốn đổi ba.

Vừa hay lúc này Lâm Tử Dương cầm thuốc tiến vào, nghe nói như thế, bước chân của anh ta loạng choạng suýt chút nữa quỳ gối trước mặt ba tiểu tổ tông này rồi.

“Các tiểu bảo bối, chúng ta bình tĩnh bình tĩnh trước được không? Tai nạn lần này là chuyện bất ngờ, ba của mấy đứa hoàn toàn không biết, nếu anh ấy biết nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mẹ mấy đứa thật tốt. ”

“Thật sao?”
 
Chương 449


Chương 449

“Đương nhiên là thật, Mặc thiếu gia, cậu đã quên lần trước cậu bị bắt cóc là ai cứu cậu rồi sao?”

Lâm Tử Dương đầu tiên tấn công người có đầu óc linh hoạt nhất trong ba đứa trẻ này, cũng là đứa nhỏ dễ dẫn đầu tác dụng cùng nhau nổi dậy.

Quả nhiên Mặc Bảo vừa nghe đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai vẫn còn đẫm nước mắt hiện lên vẻ do dự.

Hình như đúng vậy

“Đúng không, cậu nhớ lại đi. Hoắc Dận tiểu thiếu gia thì không cần phải nói rồi, không phải cậu đều nhìn thấy ba cậu đối với mẹ cậu thế nào sao? Lần trước mẹ cậu dẫn theo các cậu chạy đến trang nước Y, cuối cùng lúc mẹ con bị bắt nạt, là ai đã xuất hiện?”

Hoắc Dận: “…”

Được rồi, Hoắc Dận cũng không còn gì để nói nữa.

Lâm Tử Dương được thế lại nhìn về phía cô bé.

Đương nhiên đối với cô bé chỉ là chú mà thôi, cô bé nói đổi ba, người không có chút quan hệ gì với cô bé, cho nên cũng chỉ dỗ dành mang tính tượng trưng.

Nhưng không nghĩ tới nhóc con này bình thường nhìn ngốc nghếch, mềm mại dễ thương, nhưng lúc này lại rất mạnh mẽ, anh ta vừa đi tới, cô bé đã ngay lập tức chạy đến đầu giường dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình ôm chặt lấy mẹ.

“Chú đừng khuyên cháu, cháu chính là không thích chú ấy! Mẹ bị thương hết này này đến lần khác đều vì chú ấy, chú Kiều không có vậy, cháu không thích chú Hoắc, cháu thích chú Kiều!”

Wow!

Lâm Tử Dương thấy tiếng nói của cô bé có thể truyền ra ngoài hành lang, anh ta vội vàng bước tới ngay lập tức che miệng nhỏ nhắn của cô lại.

“Được được được, bà cô nhỏ, cháu đừng nói nữa, bây giờ chúng ta đi ra ngoài tìm chú Kiều của cháu được không?” Lâm Tử Dương sợ lúc này sẽ đến bác sĩ hỏi bệnh tình của BOSS đại nhân sẽ trở về, vội vàng ôm cô bé này bỏ chạy.

Tiểu Nhược Nhược bị ôm đi thì đương nhiên, hai anh trai sinh đôi cũng đi theo ra ngoài.

Vì thế chờ Hoắc Tư Tước cầm kết quả chẩn đoán trở lại phòng bệnh, trong phòng đơn VIP rộng lớn, cũng chỉ còn lại người phụ nữ đang hôn mê nằm trên giường bệnh.

Lâm Tử Dương dẫn đi rồi?

Hắn không hề ngạc nhiên, cầm kết quả trong tay bước vào, hắn tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Hai ngày nay, hắn không đến công ty, mà vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc người phụ nữ này, nhưng mà anh lại sống không thoải mái chút nào, sau khi ngồi xuống, cả người lại có loại cảm giác hư thoát.

Có lẽ, là bởi vì lo lắng cô chết đi.

Hắn cầm lấy tờ giấy kia, lại lần nữa đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét một phen.

Không hổ là bác sĩ, cái kẹp tóc kia đặc biệt chuẩn, không lấy mạng cô, nhưng nghe nói vì chỗ này là chỗ có tương đối nhiều dây thần thần kinh não, có khả năng sau khi cô tỉnh lại sẽ bị ảnh hưởng nhất định.

Ảnh hưởng gì?

Ngớ ngẩn hay mù?

Hắn cầm tờ giấy, trong đầu chợt nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở khách sạn hắn nhìn thấy.

Cô kiên cường khí khái, hắn đã từng được lĩnh giáo, lần đầu tiên cô thà giả chết cũng phải mang theo hai đứa nhỏ gào khóc đòi ăn bỏ trốn ra nước ngoài, lần thứ hai ở trên thuyền vì để anh tin Cố Hạ ngược đãi đứa nhỏ, cô không tiếc lấy thủy tinh cắt tay mình.
 
Chương 450


Chương 450

Sau đó là Mặc Bảo xảy ra chuyện, cô một mình đi cứu cậu.

Tóm lại người phụ nữ này dũng cảm và không sợ chết.

Nhưng những thứ này của cô đều là biểu hiện vì con vì bản thân cô, hắn thật không ngờ lại có một ngày cô sẽ cầm lấy vật sắc nhọn nhắm ngay vào bản thân vì bảo vệ bí mật của hắn.

Cô thật sự không sợ chết như vậy sao?

Hắn cầm tờ giấy mỏng này, ngón tay siết chặt từng chút từng chút, bởi vì hắn nhớ tới ở khách sạn ngày hôm đó, khi hắn nhìn thấy cô sắp nói ra bí mật của mình, trong nháy mắt sát ý từ đáy lòng hắn dâng lên!

Khoảnh khắc đó hắn thật sự muốn giết cô.

Thế nhưng, kế tiếp, cô vì bảo vệ bí mật này mà ngã xuống trước mặt hắn.

Thật mỉa mai.

Hắn xé tờ giấy này ném vào thùng rác, hắn nâng đôi mắt đầy tơ máu lên: “Cô bị đâm đáng đời, một người đàn ông làm cho cô gặp khó khăn vô số lần, còn muốn cứu hắn, cô là lợn sao?”

Hắn muốn chửi càng ác độc hơn nữa, dù sao như vậy mới phù hợp với hình thức ở chung của hắn và cô.

Đúng lúc này có điện thoại, hắn nghe thấy lập tức đứng dậy, cầm điện thoại đi đến cửa sổ.

“Alo?”

“Tổng giám đốc, đã tra được một ít manh mối, bác sĩ Kim hoàn toàn không biết bác sĩ thực hiện thôi miên cô Ôn kia, sau khi trải qua kiểm tra nhận diện khuôn mặt, tra được là một du học sinh tiến sĩ tâm lý học ở nước M.”

“Sau đó thì sao?”

“Tra được tài khoản qua lại của hắn ta, cuối cùng là do Trì Thiên Thụy mở tài khoản đầu tư nhỏ.”

“……”

Một giây sau, trên người đàn ông này ngay lập tức bao phủ một tầng sát khí vô cùng đáng sợ, gần như làm cho nhiệt độ phòng bệnh lập tức giảm xuống mức đóng băng.

Vệ sĩ bên kia dường như cảm nhận được, vì thế dứt khoát nói ra: “Còn nữa tổng giám đốc, cũng đã tra ra được phóng viên truyền thông bên kia là có người cố ý đến tìm bọn họ, chính là nhà họ Trì!”

Bầu không khí càng lúc càng đáng sợ, cách đường dây điện thoại từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở làm cho người khác sởn tóc gáy.

“Trong vòng hôm nay, đừng để cho tôi nhìn thấy mấy chữ cửa hàng bách hóa Thịnh Thế nữa!”

“Vâng, tổng giám đốc.”

“Còn nữa, tịch thu toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Trì, chứng cứ đưa đến cục cảnh sát, nói cho bọn họ biết không có mệnh lệnh của tôi, không được thả một người nhà họ Trì nào, bao gồm cả Hoắc Anh Nga!”

Câu cuối cùng, người đàn ông này gằn từng chữ một!

Thật điên rồ! Thật tàn nhẫn!

Gần như nhổ tận gốc nhà họ Trì, không chừa một ai!

Về điểm này, ít nhiều cũng có liên quan đến khiếm khuyết di truyền của hắn.

Vì thế buổi trưa ngày hôm đó, nhà họ Trì ở Hoa Viên Cẩm Tú không thể ngờ nhà mình lại có họa từ trên trời giáng xuống, chỉ trong vài giờ, bọn họ đã bị “tịch thu tài sản” không còn gì cả.

——

Ôn Hủ Hủ tỉnh lại đã là buổi tối, cô mở hai mắt ra nhìn trên đỉnh đầu được ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng chiếu rọi, nhìn có chút chói mắt, một lúc lâu sau cô cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đang ở đâu?
 
Chương 451


Chương 451

Còn có, tình hình hiện tại của cô là gì.

Cô có phải đi làm không?

Có vẻ như ngày nghỉ phép của cô trong tháng này đã vượt quá kỳ nghỉ hàng tháng của Clear rồi, nếu cô không đi làm thì không thể nhận được tiền thưởng.

Vì vậy cô muốn đứng dậy.

Thế nhưng, ngay khi cô chống người khỏi giường bệnh, bỗng nhiên trên đầu truyền đến một cơn đau đớn xé rách, cô chợt kêu lên đau đớn rồi lại ngã về sau.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao đầu cô lại đau như vậy?

Trong cơn đau không thể chịu đựng được, cô đưa tay sờ về phía đầu mình, nhưng vào lúc này, trong tai cô nghe thấy một tiếng bước chân vội vàng: “Cô tỉnh rồi sao? Đừng lộn xộn, vết thương của cô vẫn chưa ổn.”

Giọng nói trầm thấp rất quen thuộc, còn mang theo chút lo lắng.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đang đi tới, hắn cao lớn có khuôn mặt đẹp trai, đẹp giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất trong tay bật thầy.

Ôn Hủ Hủ giật mình!

Cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ, cô nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.

Chỉ có đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mờ mịt đầy thắc mắc, ngơ ngác nhìn hắn, làm cho bước chân của Hoắc Tư Tước đang chạy về phía cô cũng chậm lại, lòng hắn trùng xuống, ngón tay cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cô không biết hắn à?

Hay cô không nhớ hắn? Ngớ ngẩn rồi?

Trái tim Hoắc Tư Tước như bóp nghẹn lại, chậm rãi đi tới, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô: “Ôn Hủ Hủ?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Đôi mắt đen nháy ngơ ngác nhìn hắn sau đó giật giật.

Nhưng mà rất kỳ quái, bởi vì ánh mắt của cô nhìn giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rốt cuộc hiện tại là tình hình gì?

Sau đó, chờ Hoắc Tư Tước kiềm chế không được nữa cuối cùng cũng tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đột nhiên thay đổi nhìn chằm chằm vào hắn, một giây sau, cô nhanh chóng lui về phía sau giống như gặp ma vậy.

“Này…”

“Cô làm sao vậy? Trên đầu đang còn vết thương, đừng nhúc nhích!”

Hoắc Tư Tước thấy thế, vội vàng kéo cô lại, bảo cô không được cử động nữa.

Kết quả, khi hắn kéo cô thì phản ứng của người phụ nữ này lại càng kịch liệt hơn, đôi mắt hạnh nhân nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bối rối và run rẩy, cô lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

“Buông ra! Anh buông tôi ra!”

Hoắc Tư Tước: “…”

Tâm trạng hắn vô cùng kém nhưng lúc này hắn lo lắng làm cô bị thương cho nên vẫn buông tay ra.

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn cô rụt người lại, giống như một con nai con bị dọa sợ, vùi đầu vào trong chăn che mình kín mít.
 
Chương 452


Chương 452

Cô có ngớ ngẩn không?

Tay chân Hoắc Tư Tước lạnh lẽo đứng trước giường bệnh, sắc mặt xám xịt đáng sợ, ánh sáng mờ ảo trong phòng bệnh cho nên mọi biểu cảm hoàn toàn mơ hồ.

“Bịch——”

Lúc này, trong chỗ nhô lên trên giường bệnh, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh len lén duỗi ra.

Cô giống như một tên trộm quấn kín chăn đang sờ sờ trên bàn đầu giường bên cạnh giường bệnh, cũng không biết cô đang muốn cái gì cho nên không để ý đã làm rơi một lọ thuốc đặt ở trên dó.

Cô đang làm gì vậy?

Hoắc Tư Tước thấy vậy đi tới, định nhặt lọ thuốc này lên.

Nhưng đúng lúc hắn đi qua, người phụ nữ quấn trong chăn cũng lặng lẽ hé chăn ra một khe hở nhỏ, vì thế lúc Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống, vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặt to bằng bàn tay mà cô cẩn thận để lộ ra.

“Anh——”

“A!! Sao anh lại âm hồn bất tán như vậy? Tôi trúng tà hay là bị gì? Sao lúc nào cũng mơ thấy tên đàn ông cặn bã như anh miết vậy?”

Ôn Hủ Hủ tức chết, quấn mình trong chăn, trợn tròn một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp chửi ầm lên.

Hoắc Tư Tước ngồi xổm trên mặt đất giật mình.

Trong mơ? Tên đàn ông cặn bã?

“Chẳng lẽ vì trong khoảng thời gian này nhớ con trai? Cho nên mới luôn nhớ tới tên cặn bã này sao?” Ôn Hủ Hủ tiếp tục lẩm bẩm, một khuôn mặt nho nhỏ trông cực kỳ khổ não.

Năm năm Ôn Hủ Hủ ở nước ngoài quả thật rất ít khi nhớ tới Hoắc Tư Tước.

Thứ nhất, cô bận rộn bôn ba mưu sinh không có thời gian suy nghĩ, còn nguyên nhân thứ hai chính là từ ngày cô lựa chọn giả chết rời đi, cô đã quyết định chặt đứt toàn bộ với quá khứ của mình.

Đúng vậy, thời gian năm năm, Hoắc Tư Tước thật sự rất ít xuất hiện trong mơ của cô.

Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng như vậy, bá đạo như vậy, âm hồn bất tán như vậy chiếm giữ ở trong mơ của cô.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Vì thế cô quyết định nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng lúc này mu bàn tay tr@n trụi của cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu thì khiếp sợ nhìn thấy một bàn tay to lớn đang bao trùm trên bàn tay mảnh khảnh của cô.

“Chân thật không?”

“Ừ?”

“Tôi nói xúc cảm như thế nào?” Giọng nói của người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt cô mang theo chút khàn khàn, dứt khoát đem cả cổ tay nhỏ nhắn của cô dùng sức nắm ở trong lòng bàn tay mình.

Thoáng chốc, người phụ nữ cuộn mình trong chăn giống như cái bánh bao, chỉ cảm thấy tay mình được bao phủ bởi một luồng hơi ấm áp, cô mở to hai mắt, ngay cả đồng tử cũng khẽ run.

Làm sao có thể?

Đây không phải là một giấc mơ sao? Tại sao cô có thể cảm nhận được sự ấm áp chân thật như vậy?

Cô bị dọa sợ, vừa kinh hãi vừa sợ nhìn người đàn ông này, cô chỉ cảm giác có thứ gì đó ùn ùn kéo tới cuốn về phía cô, trên trán bắt đầu từng cơn từng cơn đau đớn.
 
Chương 453


Chương 453

“Ối…”

“Cô sao vậy? Có khó chịu ở đâu không” Hoắc Tư Tước nhìn thấy dạng vẻ này của cô, chợt hoảng hốt, buông tay cô ra đỡ lấy cô, anh ta định gọi bác sĩ tới.

Nhưng trong đầu Ôn Hủ Hủ lại đột nhiên hiện ra mấy hình ảnh, cuối cùng cô nhìn người đàn ông đang ôm cô, vẻ mặt đau khổ nói.

“Mặc Bảo mất tích, anh… đi cứu nó.”

Sau đó cô ngất xỉu lần nữa.

Hoắc Tư Tước: “…”

May mắn lúc này bác sĩ cũng nghe thấy động tĩnh, vì thế lập tức tới kiểm tra tình hình.

Mười phút sau, trong phòng bệnh khôi phục lại vẻ yên tĩnh, áo sơ mi trên người Hoắc Tư Tước cũng đã ướt đẫm, cuối cùng cũng nghe được kết luận của bác sĩ.

“Cô ấy không có gì đáng ngại, vấn đề rối loạn trí nhớ mà anh nói có thể chính là di chứng của lần bị thương này, may mắn cô ấy không bị mù cũng không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, chuyện này có thể thật sự có liên quan đến y thuật cao siêu của cô ấy!”

Cuối cùng bác sĩ cũng không quên khen ngợi Ôn Hủ Hủ đang nằm trên giường bệnh một câu.

Hoắc Tư Tước như trút được gánh nặng!

Có trời mới biết hắn vừa trải qua cái gì, lần đầu tiên sống 28 năm, trong mấy chục phút ngắn ngủi lại bị giày vò như thế, giống như đi đến bên bờ vực địa ngục.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi trước mắt hắn thật sự có một khoảnh khắc tối sầm lại.

“Vậy vấn đề rối loạn trí nhớ của cô ấy có thể khôi phục không?”

“Có thể, không phải vừa rồi anh nói lúc cô ấy ngất xỉu, đã qua một khoảng thời gian khác sao? Điều này chứng tỏ vùng não kiểm soát khu vực này của cô ấy đã bị ảnh hưởng, điều dưỡng một chút chắc sẽ khôi phục nhanh thôi.”

Cuối cùng bác sĩ cho người đàn ông một viên thuốc an thần.

Thực tế, tình huống này của Ôn Hủ Hủ quả thật giống như bác sĩ nói, bởi vì sau khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hoắc Tư Tước phát hiện cô đã nhớ hết tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện trước khi cô hôn mê.

Chỉ là có vẻ như phản ứng đôi khi sẽ hơi chậm chạp.

“Ôn Hủ Hủ?”

“…… Hả?”

Cô ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.

Hoắc Tư Tước rót một ly nước ấm, rồi cầm viên thuốc để lâu bên cạnh lên: “Tôi bảo cô uống thuốc, cô lại không uống, nước cũng nguội rồi.”

“Ồ…”

Vẻ mặt người phụ nữ có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng có phản ứng lại, sau đó ngón tay lạnh lẽo cầm mấy viên thuốc trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy nuốt vào miệng.

Hoắc Tư Tước: “…”

Hắn nhẫn nại đưa nước qua, lúc này hắn tự mình đưa ly nước đến môi cô.

Ôn Hủ Hủ bỗng có cảm giác được quan tâm mà lo sợ.

Hiện tại phản ứng của cô có chút chậm, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ rõ chuyện giữa hắn và cô, nhất là chuyện trước khi cô hôn mê, cô nhớ rất rõ ràng.

Vậy người đàn ông này, hắn đổi tính rồi sao? Tại sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cô như vậy?

Chẳng lẽ là vì cô bị thương?
 
Chương 454


Chương 454

Không, không thể nào, cô bị thương nhưng vì không nói ra bí mật của hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không hề hay biết về chuyện này, hắn cho rằng cô chỉ nhìn thấy hắn tàn bạo bẻ gãy cổ con chó kia lúc năm tuổi.

Nhưng mà hắn không biết cô còn nhìn thấy lúc hắn mười một tuổi đã làm một chuyện càng đáng sợ càng tàn nhẫn hơn!

Ôn Hủ Hủ run rẩy, lập tức ngậm chặt miệng lại.

Hoắc Tư Tước nhíu mày.

Người phụ nữ này làm sao vậy? Bác sĩ nói phản ứng sẽ chậm chạp mà thôi, nhưng không nói sẽ không nghe lời, hơn nữa nhìn biểu cảm của cô giống như rất sợ hắn vậy.

Hoắc Tư Tước có hơi không thoải mái, lo lắng mấy viên thuốc cô nuốt xuống sẽ bị kẹt trong cổ họng, hắn nhíu mày sau đó dứt khoát vươn ngón tay nắm lấy cằm cô.

“Há miệng!”

“……”

Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Ôn Hủ Hủ chợt trừng lớn.

Hắn còn… còn ép cô uống? Hắn đang làm gì? Là muốn giết người diệt khẩu sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn hắn ngay lập tức nổi lên một màn nước trong suốt đầy vẻ sợ hãi

Hoắc Tư Tước: “…”

Cô khóc cái gì? Không phải hắn chỉ cho cô uống một ngụm nước, lo lắng cô bị nhồi máu chết vì tắt động mạch, mà cô còn khóc?

Hoắc Tư Tước có hơi tức giận, cuối cùng chửi một câu: “Cô khóc cái gì? Cho cô uống một ngụm nước giống như cho cô uống thuốc độc vậy, đầu óc thật sự bị ngớ ngẩn rồi?”

Ôn Hủ Hủ sửng sốt.

Hắn chỉ để cho cô uống nước thôi sao? Không phải… Để làm gì khác?

Cô lại kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, sau khi xác định người này thật sự không có ý đó, lúc này mới rũ hai mắt xuống, từ từ há miệng uống ly nước trong tay hắn.

Đúng là nước, ngòn ngọt.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.

“Được rồi, cô tự mình nghỉ ngơi thật tốt đi, tan làm tôi lại tới.”

Hoắc Tư Tước không để ý những điều bất thường của cô bây giờ, tất cả đều là bình thường trong mắt hắn, ai bảo đầu óc cô bây giờ có chút vấn đề chứ?

Hoắc Tư Tước cầm áo khoác chuẩn bị trở về công ty.

Ôn Hủ Hủ không lên tiếng.

Mãi cho đến khi người đàn ông này đã đi đến cửa, lúc này cô mới giống như nhận được tin tức gì đó, lập tức sốt ruột gọi hắn lại: “Anh không cần tới, tôi không sao, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”

“Cô nói gì?”

Hoắc Tư Tước dừng lại, đại khái vì phản ứng của người phụ nữ này quá chạm, hắn nhất thời vẫn chưa thích ứng được.

Ôn Hủ Hủ lặp lại một lần nữa: “Tôi cảm thấy vết thương của tôi không có gì đáng ngại, có thể xuất viện, anh có thể đưa Mặc Bảo và Nhược Nhược đến căn hộ bên kia của tôi không? Chiều nay tôi sẽ về.”

Cô muốn xuất viện và nhờ hắn đưa hai đứa trẻ đến căn hộ.
 
Chương 455


Chương 455

Hoắc Tư Tước nghe hiểu, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt tối sầm lại: “Lại bắt đầu không nghe lời có phải không? Cô có tin tôi dứt khoát nhốt cô lại không?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ nhất thời bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Nhốt lại?

Hoắc Tư Tước: “…”

Cuối cùng hắn vẫn cố kiềm chế lại, hạ thấp giọng điệu: “Tình hình hiện tại của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn cần ở đây thêm vài ngày, chờ cô khỏe lại tôi tất nhiên sẽ cho cô về, nghe lời, ừm?”

Câu cuối cùng này, có thể nói người đàn ông này tương đối khách khí giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.

Thế nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói gây sợ hãi kia.

Hai ngày nay cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phản ứng chậm chạp, lần này Hoắc Tư Tước lại mang đến cho cô một câu k1ch thích như vậy, lực chú ý của cô đương nhiên sẽ chỉ dừng lại ở câu đó.

Hắn định nhốt cô lại?

Đúng rồi, hắn chính là sợ cô chạy, bây giờ hắn biết cô cũng nhìn thấy chuyện năm đó, để tránh tiết lộ bí mật, hắn nhất định sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của hắn nữa.

Nhốt lại cũng là chuyện bình thường.

Sau đó thì sao?

Là giam cầm sao? Hay sẽ… dứt khoát giết cô!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy lạnh cả người!

Giống như có thứ gì đó đâm vào ngực, làm cho cô ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

Hắn cần gì phải như vậy.

Nếu như cô thật sự muốn nói ra thì đã nói ra trong buổi tiệc ngày hôm đó, cần gì phải lấy mạng mình ra chống lại.

Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường bệnh, tất cả ánh sáng trong mắt đều biến mất giống như một đóa hoa bỗng nhiên không còn sức sống, cô ngồi khô héo ở đó, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Cho đến gần trưa, bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân vui vẻ.

“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ này, mẹ có nhớ chúng con không?”

Tiếng trẻ con từ bên ngoài truyền đến, Ôn Hủ Hủ nhìn về phía cửa phòng bệnh, lập tức nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy màu hồng giống như Tiểu Yến Tử đang nhanh chóng nhào về phía cô.

Là bảo bối Nhược Nhược.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng nở một nụ cười, ngay lập tức xốc chăn lên, cô từ trên giường đi xuống: “Nhược Nhược, mau tới đây để mẹ ôm nào, mẹ nhớ các con muốn chết.”

Cô bé vui vẻ cười, chạy tới ngay lập tức để cho mẹ ôm vào lòng.

Sau đó là Hoắc Dận và Mặc Bảo, hai đứa nhỏ này một người cầm một túi hoa quả, một người thì mang theo một cái thùng giữ ấm, đi theo dì Vương vào.

“Mẹ ơi, mẹ có khỏe không? Ngày hôm qua con đến gặp mẹ vẫn chưa tỉnh.”

Mặc Bảo tương đối quan tâm đ ến thân thể mẹ, sau khi tiến vào cậu nhìn thấy cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, cậu quan tâm nhìn về phía đầu đang quấn băng gạc của Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ rất cảm động, cúi đầu, cô tiến đến trước mặt cậu bé: “Sờ thử đi, xem mẹ đã khoẻ chưa?”

Mặc Bảo: “…”
 
Chương 456


Chương 456

Hoắc Dận: “…”

Bàn tay nhỏ bé mập mạp nhẹ nhàng sờ lên băng gạc của mẹ.

“Anh ngốc, mẹ bảo chúng ta sờ thì đương nhiên là khoẻ rồi, mẹ là bác sĩ nha, sao mẹ có thể không biết bản thân mình có ổn hay không? Đúng không mẹ?”

“Đúng vậy, bảo bối Nhược Nhược nhà chúng ta là thông minh nhất.”

Ôn Hủ Hủ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

Mặc Bảo và anh trai Hoắc Dận nghe thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm, sau đó mở rộng cánh tay nhỏ bé, cùng nhau nhào vào trong ngực mẹ.

Dì Vương ở trong phòng bệnh vừa đặt đồ đạc mang theo lên bàn, vừa tươi cười, sau khi lấy bát canh ra, rồi mới đi tới chỗ bốn mẹ con.

“Được rồi, các tiểu thiếu gia, còn có tiểu thư Nhược Nhược, chúng ta để cho mẹ ăn cơm trước được không?”

“Được ạ.”

Ba đứa trẻ đồng thanh trả lời.

Sau đó Ôn Hủ Hủ đi đến bàn nhỏ ăn cơm, còn ba đứa trẻ lại rất hiểu chuyện đi đến sô pha bên kia tự chơi, không quấy rầy mẹ.

Dì Vương đi tới bên cạnh rót nước cho Ôn Hủ Hủ: “Thế nào? Cô Ôn, không sao chứ?”

“…… Cảm ơn dì Vương.”

Ôn Hủ Hủ gật đầu, bắt đầu dùng thìa múc canh.

Dì Vương nhìn thấy cô như vậy, lòng nhẹ nhõm, dì ta ngồi xuống bên cạnh cô.

“Không sao là tốt rồi, cô đấy, lòng dạ quá tốt bụng, chịu nhiều thiệt thòi, nếu cô nghe lời thiếu gia không đi ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhìn xem bây giờ cô phải chịu khổ biết bao.”

Dì Vương thật lòng suy nghĩ cho Ôn Hủ Hủ.

Dì ta chăm sóc Hoắc Tư Tước rất nhiều năm, tận mắt nhìn thấy hắn từng bước từng bước vượt qua mọi chuyện, tất nhiên dì ta cũng hy vọng người bạn đời tương lai của hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý đối với hắn.

Mà Ôn Hủ Hủ tất nhiên chính là người dì ta nhìn thấy là người tốt nhất với hắn.

Thế nhưng, sau khi dì ta nói xong, cô gái trước mắt này lại không có phản ứng gì, cô chuyên chú ăn canh giống như không nghe thấy dì ta đang nói chuyện.

Có lẽ cô đói rồi.

Dì Vương cũng không nghĩ nhiều, cho nên đứng lên đi làm việc khác.

Hai phút sau, Ôn Hủ Hủ có phản ứng lại, cầm thìa nhìn về phía dì ta: “Không sao cả, đây là chuyện ngoài ý muốn, hôm đó tôi đi ra ngoài, cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

“Cái gì?” Dì Vương quả nhiên cũng có chút không thích ứng: “Cái gì ngoài ý muốn? Cô nói chuyện nhà họ Trì?”

“Ừm.”

Ôn Hủ Hủ gật đầu.

Dì Vương bỗng nhiên phẫn nộ: “Thả rắm! Đó cũng gọi là ngoài ý muốn sao? Vốn dĩ người nhà họ Trì bọn họ đang chờ cô tới tận cửa, cô cũng không biết, vì để hãm hại cô mà bọn họ đã bày ra một ván cờ lớn, nhị thiếu gia nhà họ Trì kia lại còn đích thân đến nhà chúng ta tìm cô.”
 
Chương 457


Chương 457

Người giúp việc này tức giận đến mức chửi thề.

Ôn Hủ Hủ khiếp sợ!

Dì ta có ý gì? Cái gì gọi là nhà họ Trì bày một ván cờ lớn? Còn đặc biệt chờ cô tới?

Còn có Trì Úc, chuyện này có liên quan đến Trì Úc sao?

Ôn Hủ Hủ lúc này có thể theo kịp tiết tấu rồi, trong đầu đều là chuyện người giúp việc này nói.

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Trì Úc? Anh ta sao rồi?”

“Trì Úc? Cô còn nhắc đến anh ta?”

“Không phải, ngày đó tôi đi với anh ta là vì anh ta muốn nhờ tôi giúp đỡ, nói là trong nhà sắp xếp cho anh ta một mối quan hệ, anh ta không thích, chuyện của tôi không hê liên quan gì với anh ta.”

Ôn Hủ Hủ giải thích với người giúp việc, cố gắng thanh minh cho Trì Úc.

Cô thật sự không tin Trì Úc có liên quan đến chuyện này, Trì Úc là người như thế nào, cô hiểu rõ, năm đó tuy anh ta luôn đến nhà họ Hoắc chế nhạo cô.

Nhưng anh ta chưa bao giờ làm những chuyện khiến cô tổn thương.

Nhưng người giúp việc nghe xong lại rất tức giận: “Sao cô lại chắc chắn anh ta không liên quan gì đến chuyện này? Hiện tại thiếu gia đã bưng toàn bộ nhà họ Trì bọn họ đi rồi, Trì Úc sẽ không có liên can sao?”

“Dì đang nói cái gì vậy? Nhà họ Trì bị Hoắc Tư Tước diệt rồi?”

“Đúng vậy, thiếu gia không nói với cô sao? Lần này cô gặp chuyện không may, tất cả đều là do người nhà họ Trì làm, bọn họ mua chuộc phóng viên truyền thông, sau đó còn tìm người cố ý hãm hại cô, thiếu gia tra ra được thì rất tức giận, không chỉ thu về toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trì, còn đưa chứng cớ đến cục cảnh sát, cuối cùng cảnh sát bắt hết mấy người đứng đầu nhà họ Trì, ngay cả… bà cô Hoắc cũng không ngoại lệ!”

“Hửm—-”

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!

Cô khó tin nhìn người giúp việc, cái thìa trong tay rơi vào trong bát canh!

Hoá ra là nhà họ Trì làm?

Tại sao? Tại sao họ lại làm thế? Có lợi gì cho họ?

Đúng vậy, Ôn Hủ Hủ cô có thù với nhà bọn họ, thù mới hận cũ cộng dồn lại đã đủ lý do để bọn họ gi3t chết cô ở đó.

Nhưng mà Hoắc Tư Tước không có thù với bọn họ?

Hoắc Tư Tước ngã xuống có lợi gì với nhà họ Trì của bọn họ? Nhà họ Trì hoàn toàn nhờ vào nhà họ Hoắc ở sau lưng chống đỡ, nếu Hoắc Tư Tước ngã xuống, Hoắc thị lớn như vậy ở trên có ông cụ nhiều tuổi, ở dưới có hai đứa con trai lại còn quá nhỏ, nhất định sẽ bị các cổ đông khác ngồi vào vị trí nắm quyền.

Vì vậy, họ có thể nhận được gì? Không phải họ tự đào mộ chôn mình sao?

Ôn Hủ Hủ vừa sợ vừa giận, cô hoàn toàn không tin sự thật là vậy!

“Cô Ôn? Cô Ôn?”

“……”

Ôn Hủ Hủ ép buộc mình bình tĩnh lại, rốt cục lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía người giúp việc: “Dì Vương, dì tìm Trì Úc giúp tôi, bảo anh ta đến gặp tôi có được không?”

“Cô… Còn muốn gặp Trì Úc?”

“Sao vậy? Anh ta cũng bị bắt sao?” Ôn Hủ Hủ thay đổi sắc mặt.
 
Chương 458


Chương 458

Cũng may người giúp việc này lập tức nói cho cô biết, Trì Úc không bị dính líu trong vụ tai nạn này.

“Là ý của ông cụ, ông ấy cũng cố gắng bảo vệ Trì nhị thiếu gia, hơn nữa trong tay anh ta có cổ phần của Hoắc thị, nhà họ Trì có rung chuyển cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh ta.”

“Được, vậy dì gọi anh ta giúp tôi, bảo anh ta tới gặp tôi.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhờ người giúp việc này thông báo cho Trì Úc đến gặp cô.

Cô nhất định phải gặp người nhà họ Trì mới có thể hiểu được chuyện này, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, cho dù nhà họ Trì xuất phát từ bất kỳ động cơ nào cũng không thể xuống tay với Hoắc Tư Tước.

Hơn nữa, cô còn nhớ lúc bác sĩ tâm lý kia tìm cô, có nhắc tới bệnh “tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền”, cô thật sự chưa từng nhắc tới cái tên bệnh này với bất cứ ai.

Bao gồm cả bác sĩ Kim.

Vậy anh ta biết chính xác từ đâu?

Ôn Hủ Hủ nóng lòng muốn biết mọi chuyện.

Dì Vương nhìn thấy cô quyết tâm muốn gặp Trì Úc, hơn nữa cũng luôn giải thích thay nhị thiếu gia nhà họ Trì này, cuối dùng dì ta cũng đồng ý thông báo cho Trì Úc đến bệnh viện gặp cô.

Vì thế người giúp việc này rời đi rồi, Ôn Hủ Hủ ở trong phòng bệnh chờ người.

Thế nhưng cô thật không ngờ, cô đợi đến buổi chiều, Trì Úc không đến, ngược lại là ông cụ đến đây.

“Con gái, con cảm giác thế nào rồi? Ba nghe nói con đã tỉnh cho nên ba đến thăm con, bây giờ con không sao chứ?”

Ông cụ chống nạng đi vào phòng bệnh, vẫn là dáng vẻ hòa ái dễ gần kia, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ông ta thậm chí còn thân thiết tới xem đầu cô.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Trong nháy mắt, nỗi ấm ức trong lòng dâng lên, cô sắp khóc trước mặt ông ta rồi.

Nhiều năm như vậy, thật ra cô vẫn luôn coi ông ta như cha ruột, ông ta có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, cô sẽ dựng lên lớp vỏ bọc kiên cường trước mặt mọi người.

Nhưng cô sẽ cởi bỏ tất cả lớp ngụy trang trước mặt ông ta.

Hốc mắt Ôn Hủ Hủ đỏ hoe, muốn gọi ra tiếng “Ba”.

“Hủ Hủ à, chuyện này, để cho con chịu ấm ức rồi, ba không hề hay biết còn có người muốn moi bí mật nhà họ Hoắc chúng ta từ miệng con, may mà lúc ấy con tỉnh táo, nhà họ Hoắc mới tránh được một tai họa lớn, con gái, con yên tâm, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, con ở bên cạnh ba đừng đi đâu nữa, được không?”

Bỗng nhiên, ông cụ đang đứng ở bên giường bệnh, nhìn Ôn Hủ Hủ đưa ra một quyết định nghiêm túc.

Ôn Hủ Hủ sững người.

Sau này đều ở bên cạnh ông ta? Là trở về nhà cũ nhà họ Hoắc sao?

Vậy ý ta ấy là… sau này cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh ông ta cho đến hết đời? Vì bí mật nhà họ Hoắc bọn họ?

Vậy rốt cuộc là ở bên cạnh ông ta?

Hay bị giam cầm?

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô vốn phản ứng chậm chạp, giờ phút này mặc dù trong đôi mắt rõ ràng mang theo ý cười thân thiết, nhưng bên trong thật ra lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
 
Chương 459


Chương 459

Cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo thấu xương!

Tiếng gọi ‘ba’ Ôn Hủ Hủ muốn gọi đã bị đ è xuống trong cổ họng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của ông ta như vậy, trước kia ánh mắt ở trước mặt cô đều là dịu dàng, thân thiết, yêu thương.

Nhưng bây giờ nó giống như một vực nước sâu lạnh lẽo, xa lạ mà lại âm trầm đến mức ngay cả thần kinh của cô cũng run rẩy!

“Chú Hoắc, chuyện năm đó, không phải con cố ý…”

“Ba biết, nếu con cố ý thì con sẽ không nhìn thấy.”

Không nghĩ tới, ông cụ lại phản ứng rất bình thản.

Ôn Hủ Hủ nghe vậy, có chút không nhịn được, hốc mắt đỏ hoe: “Nếu đã như vậy, tại sao chú nhất định phải bảo con theo chú chứ? Chú có biết bao nhiêu năm nay cháu luôn không nói ra, chưa từng nói với bất cứ ai.”

“Đúng vậy, ba tin con, nhưng con mang theo bí mật này sẽ không an toàn.”

“…… Ý chú là sao?” Ôn Hủ Hủ rưng rưng nước mắt một lúc lâu mới hỏi.

Ông ta mỉm cười: “Ý ba cảm thấy con ở bên cạnh ba sẽ an toàn hơn, Hủ Hủ, không thể có bất kỳ nguy hiểm gì với tính mạng của Tư Tước, hôm nay là con nhạy bén mới tránh được nguy cơ, nhưng sau này thì sao? Hủ Hủ, chúng ta không dám mạo hiểm.”

Cuối cùng ông ta cũng nói ra ý định của mình.

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác!

Ý ông ta là sao? Con trai của ông ta không thể chịu bất kỳ rủi ro gì về tính mạng, cho nên ông ta phải giam giữ con gái của bạn thân của mình sao?

Bao lâu?

Là một năm? Hay 10 năm? Hay là cả đời?

Ôn Hủ Hủ càng lúc càng thất vọng.

Trong lòng có một cảm giác xa lạ chưa từng có, cô nhìn ông cụ năm đó luôn miệng nói sẽ đối xử với cô như con gái ruột, cuối cùng màn sương nơi đáy mắt cố nén một lúc lâu cũng đã rơi xuống.

“Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, ông có thể giết tôi, sẽ càng an toàn hơn!”

“Con đang nói nhảm cái gì vậy? Sao ba có thể giết con? Con là đứa trẻ ba nhìn lớn lên, là mẹ của hai đứa cháu trai của ba, làm sao ba có thể làm điều đó?”

Ông già rất tức giận!

Nhưng Ôn Hủ Hủ nghe xong cũng không còn có phản ứng gì nữa.

Không giết cô?

Vậy cả đời nhốt cô thì có khác gì giết cô chứ?

Có lẽ làm như vậy, ông ta có thể làm cho bản thân an tâm hơn.

Ôn Hủ Hủ giật giật khóe miệng, không nói lời nào nữa.

Ông ta thấy cô không lên tiếng, không khỏi cũng có chút lúng túng.

“Được rồi, ngày mai ba sẽ cho người tới đón con, đêm nay con ở cùng bọn nhỏ vui vẻ đi, con yên tâm ba sẽ không bạc đãi con, sau khi đi theo ba thì chi tiêu ăn mặc vẫn như trước kia.”

“……”

Lại qua một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ lúc này mới hỏi một câu: “Giống như trước kia làm con dâu của ông sao?”

Khuôn mặt già nua của ông ta càng mất tự nhiên hơn.
 
Chương 460


Chương 460

“Nếu con đã không đồng ý ở bên Tư Tước nữa, vậy thì không phải con dâu mà là con gái, ba sẽ nhận con làm con nuôi.”

“Vậy sao?”

“Được rồi, ba đã đồng ý mối hôn sự của Cố Hạ và Tư Tước rồi, sau này cô ta chính là con dâu nhà họ Hoắc, nhưng con yên tâm, địa vị của con ở nhà họ Hoắc vĩnh viễn cao hơn cô ta!”

Ông ta cho Ôn Hủ Hủ một lời hứa giống như vì để an ủi cô.

Thật đúng là ưu đãi.

Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng ông ta rời đi, trái tim cô giống như bị ném vào trong hầm băng, cô nhớ tới đủ loại chuyện trước kia, bây giờ chỉ còn lại lạnh lẽo.

Đúng là khác máu tanh lòng!

——

Sau khi Hoắc Tư Tước tan tầm quả nhiên lại đến bệnh viện.

Tuy nhiên, lần này khi tới hắn phát hiện người phụ nữ này phản ứng còn chậm hơn lúc trước, lúc hắn tiến vào thấy cô đang ngồi bên cửa sổ hóng gió lạnh, hắn gọi vài tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.

Chẳng lẽ bệnh tình lại nặng thêm?

Quanh thân Hoắc Tư Tước ngay lập tức bao phủ một luồng áp suất thấp.

Hắn nhấc chân bước nhanh tới, hắn tùy tiện ném máy tính trên sofa, hắn đi tới: “Ôn Hủ Hủ, cô bị điếc à? Không nghe tôi gọi cô sao?”

“Hả?”

Ôn Hủ Hủ hóng gió lạnh một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Hoắc Tư Tước cũng không cần sờ vào cũng có thể nhìn từ trên đôi môi trắng bệch của cô biết được, người phụ nữ này nhất định muốn đóng băng bản thân thành kem que rồi.

Đầu óc người phụ nữ này thật sự lại có vấn đề rồi.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước tái mét, cũng mặc kệ nhiều như vậy, hắn trực tiếp khom lưng ôm cô từ ghế lên.

“A——” Ôn Hủ Hủ nhất thời sợ tới mức kêu lên.

Người đàn ông này… Hắn đang làm gì vậy?

Trời đất quay cuồng, trái tim cô lập tức tăng nhịp đập, máu toàn thân lập tức xộc l3n đỉnh đầu, làm cho cả đầu óc cô kêu “ong ong”.

“Anh… Anh đang làm gì vậy?”

“Làm gì? Cô có bị điên không? Ngồi ở cái chỗ quỷ quái này, cô chê nằm viện chưa đủ phải không?”

Tính tình của Hoắc Tư Tước từ trước đến nay cũng chả tốt gì, nghe thấy người phụ nữ giống như heo này lại còn dám hỏi hắn đang làm gì? Hắn tức giận chửi một trận ngay tại chỗ

Ôn Hủ Hủ: “…”

Mãi đến khi người này đặt cô lên giường bệnh, sau đó còn đắp chăn lên người cô, đầu óc cô vốn đang choáng váng lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.

Hắn đang quan tâm cô sao?

Sợ cô bị cảm lạnh sao?

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên nhớ tới ly nước buổi sáng hắn ép cô uống.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom