Cập nhật mới

Dịch Vương Mệnh

Chương 260: 260: Phù Nguyên Thôn Quen Mỹ Nhân





Lại nói, khi gã thủ lĩnh thú nhận về bảo tàng trong Vũ Di Sơn, những người xung quanh đều lo lắng hồi hộp.

Thực lực của Giang Phong bọn họ vừa tận mắt chứng kiến.

Không ai nghi ngờ về việc Giang Phong hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Nhưng Giang Phong chỉ mỉm cười nói :
- Ta không hứng thú với Hoàng kim trang bị.
Cả bọn lập tức thở phào nhẹ nhõm, và chợt vỡ lẽ ra.

Thiếu Quân là ai nha ! Trong Vương Mệnh, mỗi khi bình bầu các danh hiệu “Đệ nhất”, mọi người chơi bất giác đều bỏ Thiếu Quân ra không xét đến.

Tất cả đều thống nhất quan điểm : Thiếu Quân – không thể tỉ.
Tiếp đó, bọn Giang Phong xuống đồi, đi đến Phù Nguyên thôn phía trước tạm dừng chân nghỉ ngơi.

Những người thuộc hai phe kia cũng đi theo.

Sau khi chiến đấu, bọn họ cũng cần bổ sung vật tư dược phẩm.

Theo như bọn họ giới thiệu, một phe gọi là Thanh Bang, còn phe kia là một gia tộc : Tùng Bình gia tộc.

Dường như từ khi cùng giao chiến với Thiên Hạ Minh, hai phe bọn họ đã kết minh với nhau, cùng hợp lực đối kháng ngoại địch.

Đương nhiên cả hai phe đều không hề xem bọn Giang Phong là ngoại địch.

Thực lực của Giang Phong cả bọn đều đã thấy rồi, không ai muốn vô duyên vô cớ chiêu lấy đại địch, rước họa vào thân.

Thêm sự sao bằng bớt sự.
Phù Nguyên thôn quá nhỏ, lại cực kỳ nghèo khó.

Cả thôn chỉ có sáu ngôi nhà tranh xiêu vẹo.

Dân số toàn thôn chưa đến 20 người.

Trong thôn trừ Thôn trưởng thất và Nhà dân, không có bất kỳ một loại kiến trúc nào khác.


Do đó nơi đây không thể sử dụng làm địa điểm bổ cấp được.

Thanh Bang và Tùng Bình gia tộc chia đội ngũ làm hai nhóm.

Một nhóm tiếp tục thám hiểm bảo tàng trong Vũ Di Sơn, nhóm còn lại đi đến tòa trấn gần nhất bổ sung vật tư dược phẩm, sửa chữa các trang bị tổn hao.

Phù Nguyên thôn chỉ giữ vai trò là nơi liên lạc mà thôi.
Bọn Giang Phong không vào trong thôn, chỉ đến bên ngoài thôn rồi chúng hộ vệ nhanh chóng dựng lên một tiểu doanh trại, gồm 5 doanh trướng : 1 ở giữa cho Giang Phong sử dụng, và 4 xung quanh cho những người còn lại.

Xung quanh tiểu doanh trại còn được dựng lên một hàng rào gỗ thô tháo, chủ yếu ngăn chặn thú rừng vào quấy phá giấc ngủ của mọi người.

Trên đường du ngoạn, mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi ở nơi hoang vắng, bọn Giang Phong đều làm như vậy.
Trong lúc chúng hộ vệ làm việc, Giang Phong cùng Giang Thạch Khê đi dạo một vòng quanh đó, khảo sát địa hình phong cảnh.

Do ở gần Vũ Di Sơn, lại đầu nguồn Cống Thủy, nơi đây có suối, có rừng, có đồi núi, có tiểu hồ.

Dạo quanh một lúc, Giang Phong nhận xét :
- Nơi đây nếu được khai phát hợp lý, có nhiều tiềm năng phát triển.
Giang Thạch Khê cũng gật gù khen phải.

Giữa lúc đó, một thanh âm thiếu nữ ưu mỹ dễ nghe từ phía sau truyền đến :
- Chờ chút.

Chờ một chút.

Thiếu Quân ca ca.

Chờ tiểu muội một chút được không ?
Giang Phong ngạc nhiên, quay lại nhìn, thì thấy một thiếu nữ đang chạy lại phía này, vừa chạy vừa kêu gọi.

Thiếu nữ có thân hình tuyệt mỹ, diện mạo xinh đẹp như người mẫu, do chạy nhanh nên nét mặt đỏ bừng, trông càng thêm khả ái.

Giang Phong khẽ mỉm cười, hỏi :
- Hiền muội gọi tiểu huynh có việc gì không ?
Giang Phong bình thường xưng “ta”, nhưng trước mỹ nhân khả ái thế này tự nhiên đổi cách xưng hô thành “tiểu huynh”.

Thiếu nữ chạy đến trước mặt Giang Phong, vừa thở hổn hển vừa nói :

- Tiểu muội gọi là Mizu, trước giờ rất hâm mộ Thiếu Quân ca ca đó nha.
Mizu (水) là Thủy.

Tên Hán Việt : Thủy Tùng Bình; viết là 水 松 平, và sẽ được đọc theo âm Nhật là Mizu Matsudaira (người Nhật viết tên bằng chữ kanji, đọc theo âm Nhật; tên trước họ sau giống phương tây).

Tên như người, thủy linh lung, mỹ lệ khả ái.

Giang Phong nhìn Mizu, khẽ mỉm cười.

Mizu thoáng đỏ mặt, lấy ra giấy viết (trong game dùng để ghi chú, viết thư, có bán ở các tiệm tạp hóa), nhỏ nhẹ nói :
- Ca ca cho tiểu muội xin chữ ký nha.
Giang Phong khẽ cười, “vẽ” một chữ ký.

Do bình thường vẫn hay phải ký các công văn tài liệu, Giang Phong đã thường xuyên luyện tập nên chữ ký trở nên rất hoa mỹ.

Giang Phong cố ý biến chữ ký thành tự họa, nên đã bỏ ra rất nhiều công phu.

Mizu nhận được chữ ký của Giang Phong, hoan hỉ nói :
- Tiểu muội có được chữ ký của ca ca, bọn Nori, Masashi sẽ ghen tỵ cho xem.
Nori (仪) : Nghi; Masashi (雅) : Nhã.

Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Sao hiền muội còn ở đây ?
Mizu nũng nịu nói :
- Akihiro ca ca, Masaru ca ca xấu lắm.

Không cho tiểu muội đi theo, bảo tiểu muội ở lại đây chờ bọn họ.
Akihiro (明彦) : Minh Ngạn (ngạn = kẻ sĩ vừa tài giỏi vừa anh tuấn); Masaru (胜) : Thắng.

Giang Phong khẽ cười, nói :
- Có phải bọn họ bảo rằng trong núi nguy hiểm, không cho hiền muội đi theo phải không ?
Mizu ngạc nhiên nói :
- Đúng đó.

Sao ca ca biết vậy.


Các huynh ấy lấy cớ nguy hiểm, không cho tiểu muội đi theo.

Có gì nguy hiểm đâu chứ ?
Giang Phong bật cười :
- Sao hiền muội biết là không nguy hiểm nào ? Đã là bảo tàng, chắc chắn bên ngoài sẽ có rất nhiều cạm bẫy, vô cùng nguy hiểm đó nha.
Mizu chu miệng nói :
- Bọn họ có Tàng bảo đồ chứ bộ.
Giang Phong bật cười.

Chỉ một bảo tàng mà có đến ít nhất ba bức Tàng bảo đồ, chắc chắn bảo vật cũng chẳng đáng giá gì (đối với Giang Phong !).

Do vậy mà Giang Phong đối bảo tàng chẳng có mấy hứng thú.

Giang Phong chỉ hứng thú với những gì “đặc thù”, “duy nhất” mà thôi.

Có hiếm mới quý.

Mizu lại nói :
- Nhưng không sao.

Các huynh ấy không cho tiểu muội đi theo thì tiểu muội sẽ đi chơi với Thiếu Quân ca ca.

Không chơi với các huynh ấy nữa.

Được không ca ca ?
Nhìn thấy Mizu đầy vẻ kỳ vọng, Giang Phong không nỡ từ chối, mỉm cười nói :
- Được thôi.

Nhưng đi theo tiểu huynh có thể sẽ nguy hiểm đó nha.
Mizu ngạc nhiên hỏi :
- Có gì mà nguy hiểm ? Ca ca lợi hại thế cơ mà.
Giang Phong khẽ cười nói :
- Trình độ khác nhau thì sẽ có đối thủ khác nhau.

Những người khác chỉ phải đối diện với phổ thông quái, phổ thông BOSS.

Còn tiểu huynh thường đối diện siêu cấp quái, đặc cấp BOSS, đương nhiên sẽ nguy hiểm rồi.
Mizu kiên quyết nói :
- Không sợ.

Đi cùng với Thiếu Quân ca ca, không sợ gì hết.
Giang Phong bật cười.


Lục tìm trong “Không gian giới chỉ”, tìm được một bộ y phục đặc chế cho phái nữ.

Bộ y phục này được một thợ may danh tiếng của Nguyên Thành chuyên chế tạo dành riêng cho phái nữ, tức là không chú trọng thuộc tính, mà chỉ chú trọng hình dạng.

Bộ y phục này có các thuộc tính chỉ tương đương với hắc thiết trang bị, nhưng được hệ thống xếp vào loại thanh đồng trang bị.

Giang Phong lấy ra, trao cho Mizu, nói :
- Đây là quà kiến diện tiểu huynh tặng cho hiền muội nha.
Nhìn bộ y phục tuyệt đẹp, đường nét khéo léo sắc sảo, Mizu ánh mắt sáng rỡ, vội nhận lấy, rối rít cảm tạ.

Hầu như mọi nữ nhân đều thích y phục đẹp, càng là mỹ nữ thì lại càng yêu thích.

Giang Phong khẽ cười nói :
- Hiền muội thay y phục thử xem.
Mizu vâng dạ, chạy ngay vào chỗ khuất, thay đổi y phục.

Trong trò chơi, thay trang bị cực nhanh.

Chỉ nháy mắt là xong.

Khi nàng ta trở ra, nhìn bộ y phục tuyệt mỹ, vừa vặn (trong trò chơi không có khái niệm rộng, chật), Giang Phong không khỏi khen ngợi, khiến Mizu vô cùng hoan hỉ, cười mãi không thôi.
Ba người tiếp tục đi dạo.

Do có Giang Thạch Khê đi cùng, không phải lo nguy hiểm, bọn Giang Phong đi khá xa doanh trại, dọc theo dòng sông đi về phía thượng nguồn.

Nơi đây đã là chân núi Vũ Di, rừng núi chen nhau, cảnh quan hùng vĩ.

Đoạn sông này bắt nguồn từ ngọn Hoàng Trúc, gọi là Miên Thủy, khi chảy qua Thụy Kim đến Hội Xương cùng Tương Thủy hợp lưu, mới gọi là Cống Thủy, sau đó đến Cám Châu hợp lưu cùng Chương Thủy ở phía tây, hình thành dòng Cám Giang mà đổ vào Phiên Dương Hồ.
Trên đường trở về, mọi người chợt trông thấy có mấy toán người chạy từ trong núi ra, dáng vẻ lôi thôi như tàn binh bại tướng.

Có lẽ bọn họ đã gặp trở ngại trên đường tầm bảo.

Chắc là trong núi xuất hiện đại BOSS ngăn chặn bước chân của bọn họ.

Theo thường lệ, các bảo tàng vẫn luôn có BOSS bảo hộ, không cho người lạ xâm nhập.
Khi về đến Phù Nguyên thôn, Giang Phong mới thấy bọn ca ca của Mizu cũng vừa về đến, dáng vẻ cũng lôi thôi như những nhóm khác.

Theo lời bọn họ kể, trên đường dẫn vào bảo tàng không những có vô số cạm bẫy, mà còn có một quần “đại” BOSS trấn giữ.

Mọi người không vượt qua được, thiệt hại nặng nề, lam hồng dược sử dụng hết sạch, cuối cùng đành phải tạm rút ra ngoài chỉnh đốn lực lượng, bàn mưu tính kế cho lần thám hiểm sau.

 
Chương 261: 261: Phù Nguyên Thôn Đấu Giá





Lại nói, trên đường về Phù Nguyên thôn, bọn Giang Phong thấy có nhiều nhóm người từ trong núi chạy ra, dáng vẻ lôi thôi như tàn binh bại tướng, thê thảm vô cùng, mà trong số đó có cả bọn ca ca của Mizu.

Theo lời bọn họ kể, trên đường dẫn vào bảo tàng không những bố trí vô số cạm bẫy, mà còn có một quần “đại” BOSS trấn giữ.

Mọi người không vượt qua được, tử thương vô số, thiệt hại nặng nề, lam hồng dược sử dụng hết sạch, cuối cùng đành phải tạm rút ra ngoài chỉnh đốn lực lượng, bàn mưu tính kế cho lần thám hiểm sau.
Giang Phong lại còn phát hiện có không dưới 10 thế lực lớn nhỏ đang tụ tập tại đây.

Mỗi thế lực đều có Tàng bảo đồ.

Qua đó càng xác nhận ý nghĩ ban đầu của Giang Phong : “bảo tàng” ở đây chẳng đáng giá gì.
Sau khi về doanh trại, Giang Phong từ biệt Mizu, rồi vào doanh trướng của mình nghỉ ngơi.

Nhưng Giang Phong vừa định đăng xuất thoát khỏi trò chơi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền ở lại, gọi Giang Thạch Khê đến cùng chế tạo phù chú.

Cả hai một người là hiền giả, một người là hạ vị thần, chế tạo phù chú chỉ là chuyện dễ dàng.

Trước đây khi Giang Thạch Khê chưa về đầu Giang Phong, còn là sơn thần – bán thần ở Vô Danh Sơn, nay là Man Đầu Sơn, chỉ với 600 năm đạo hạnh mà đã có thể chế được Thiên thạch phù, giúp Giang Phong công phá Thạch Khê Trấn, đương nhiên giờ đây chế phù chú càng dễ dàng hơn, uy lực càng mạnh mẽ lợi hại hơn.
Giang Thạch Khê thiện trường công kích, chế tạo công kích phù chú, còn Giang Phong chế tạo phòng ngự phù chú, tịnh hóa phù chú.

Chế tạo phù chú đơn giản hơn chế tạo kỹ năng thư rất nhiều, vật liệu chỉ là giấy viết thông thường, thêm chút chu sa và vài phụ gia khác nữa, Giang Thạch Khê luôn có sẵn.

Chỉ đáng tiếc là Giang Phong chế tạo phù chú chỉ có tác dụng trong 2 ngày, còn Giang Thạch Khê chế tạo chỉ dùng được trong 1 ngày (trung vị thần hoặc tương đương chế tạo phù chú hiệu quả trong 2 ngày, hạ vị thần – 1 ngày, bán thần – nửa ngày).

Bọn Giang Phong chế tạo một ít để ngày mai “nhượng” lại cho những người tầm bảo, kiếm ít kim tệ.
Xong đâu đấy, Giang Thạch Khê chợt đề nghị :
- Bệ hạ.


Hay là chúng ta vào trong đó xem sao.
Hôm qua bọn họ có nhìn qua Tàng bảo đồ của bọn ca ca của Mizu, nên cũng nhớ được sơ lược vị trí.

Còn đường lối chi tiết, cả hai đều có thần thức, có thể cảm giác được nguy hiểm, không cần Tàng bảo đồ cũng không sao.

Giang Phong nghĩ thấy cũng có lý.

Dù sao cũng rảnh rỗi, thuận tiện kiếm ít tài vật cũng tốt chứ sao.
Thế là cả hai nhân lúc mọi người không chú ý, lẻn ra ngoài, rồi sử dụng phi hành thuật bay vào trong núi.

Do cả hai bay trên cao nên những cạm bẫy hay “đại” BOSS dưới đất không có tác dụng gì.

Cả hai dễ dàng thông quá trùng trùng cạm bẫy, quần quần “đại” BOSS mà vào sâu bên trong.

Mọi người gọi là “đại” BOSS, nhưng Giang Phong phát hiện chỉ là những “tiểu” BOSS có đẳng cấp khoảng 40 đến 50, mà cũng chỉ là loại hình thông thường.

Chỉ vì mọi người đa phần đẳng cấp mới 30, 40 nên mới gọi là “đại” BOSS.

Loại bảo tàng này là dành cho những người chơi khoảng 40 cấp trở lại khám phá, chứ không phải dành cho bọn Giang Phong (hạ vị thần trở lên có thể phi hành), nên lực lượng bảo hộ rất “yếu”, so với Thúy Vi địa cung chẳng đáng một phần nhỏ.

Dưới Thúy Vi địa cung, tiểu BOSS đã là bán thần rồi.

Đương nhiên lực lượng bảo hộ “yếu” thì bảo tàng cũng sẽ ít giá trị.
Trong cùng là một hang động, bên trong có đại BOSS trấn giữ.

Đại BOSS này là pháp sư 50 cấp, có 4 gã võ sĩ 45 cấp hộ vệ.


Đặc biệt, cả 5 gã này đều là quỷ hồn, có thể miễn giảm 50% vật lý công kích, đối với người chơi bình thường sẽ rất khó đối phó.

Đương nhiên bọn Giang Phong ngoại lệ.

Giang Phong và Giang Thạch Khê phóng xuất thần oai, oai áp phủ trùm cả hang động, nghiên toái những ý nghĩ chống cự.

BOSS ở đây chỉ là quỷ hồn, không phải người, nên dĩ nhiên cũng không phải là anh hùng hào kiệt, có ý chí “thà chết chứ không chịu khuất phục”.

Quỷ hồn không sợ chết, nhưng sợ hồn phi phách tản nha.

Tiểu quỷ phải sợ thần.

Do đó, khi thần oai phóng xuất, cả bọn quỷ hồn lập tức tránh sang một bên nhường lối.

Giang Phong nghênh ngang đi vào, lục tìm trong bảo tàng, bao nhiêu kim ngân tài vật thu gom hết.

Bảo tàng còn có một số trang bị, có hoàng kim, có bạch ngân, nhưng thuộc tính không đặc biệt cho lắm, trông cũng không đẹp, nên Giang Phong không thích, để lại đó cho những người tầm bảo.

Giang Phong thu lấy hết cũng được, nhưng như vậy thì quá lộ liễu, dễ gây thù kết oán với những người chơi khác.

Vì chút lợi nhỏ mà trở thành thiên hạ công địch, đó không phải là Giang Phong rồi.

Giang Phong có thể thu lấy tài vật, bởi đối với đa số bang hội, tiền không là vấn đề, trang bị mới quan trọng.
Lục tìm một lúc, ngoài tài vật và trang bị thì không còn gì khác.


Tài vật thì thu lấy, trang bị thì để lại.

Giang Phong thất vọng quay ra.

Sau đó cả hai lại bay trở về doanh trại.

Không ai phát hiện cả.
Vào doanh trướng, Giang Phong kiểm kê tài vật, được hơn trăm kim tệ, vài viên ngọc, một viên dạ minh châu “có vẻ” rất quý, ngoài ra thì còn có san hô, mã não, hổ phách, … là những vật trang trí ở những nhà giàu có.

Đặc biệt còn có một tấm ngọc bội, tuy thuộc tính không xuất sắc, nhưng là đặc thù trang bị duy nhất trong bảo tàng.

Giang Phong thích những gì “đặc thù” nên đã thu lấy.
“Đan Hạ ngọc bội : đặc thù vật phẩm; yêu cầu : đẳng cấp 30; uy vọng +1.

Thần bí bảo vật, hình dạng cổ phác, tương truyền được truyền lại từ đời thượng cổ.”
Đêm tối không có gì.

Đến sáng, khi Giang Phong đăng nhập vào trò chơi thì phát hiện phía trước doanh trại có nhiều người đang tụ tập.

Hỏi ra mới biết các thế lực hiện diện ở đây nghe nói đến “Thiếu Quân”, lập tức cử người đến hỏi han, thăm dò ý định của Giang Phong.

Không một ai nghĩ rằng có thể tranh được với Giang Phong, nên mới lo ngại.

Quan niệm “Thiếu Quân lợi hại” vốn đã thâm nhập nhân tâm từ lâu rồi.
Sẵn có đông đủ đại diện của các thế lực, Giang Phong xuất diện tuyên bố “không hứng thú với hoàng kim trang bị”, sau đó giao cho Giang Thạch Khê tổ chức đấu giá 2 đạo công kích phù chú, 2 đạo phòng ngự phù chú và 2 đạo tịnh hóa phù chú, kiếm ít kim tệ.

Phù chú sử dụng rất đơn giản, chỉ cần là pháp sư hay vu sư, có pháp lực trên 100 là có thể sử dụng.

Do đó, khi biết được thuộc tính của các đạo phù chú, long đầu thủ lĩnh của các thế lực lập tức thân tự đến tham gia đấu giá, trong lòng càng khắc sâu thêm ý niệm “Thiếu Quân lợi hại”.
Náo nhiệt suốt buổi sáng, khi mọi người đã giải tán hết, Mizu mới dẫn mấy vị ca ca đến giới thiệu với Giang Phong.


Sau khi thiệt hại thảm trọng hôm qua, nhân lực vật lực đều thiếu thốn, bọn họ còn phải chờ viện binh, cũng như vật tư bổ cấp đến nơi rồi mới tiếp tục việc khám phá bảo tàng được.

Đến lúc này Giang Phong mới biết bọn họ tuy cùng nhau thành lập gia tộc, nhưng không phải anh em ruột hay họ hàng, mà chỉ là bạn bè, hoặc do gia đình bọn họ có quan hệ thân thiết nên xem nhau như anh em mà thôi.

Mizu tên đầy đủ là Mizu Kinoshita (水木下 - Thủy Mộc Hạ).

Hai vị ca ca kia lần lượt là Akihiro Matsudaira (明彦松平 – Minh Ngạn Tùng Bình) và Masaru Nakamura (胜中村– Thắng Trung Thôn).

Tùng Bình gia tộc do Akihiro và Masaru cùng nhau quản lý.

Bọn họ tài lực không bằng các thế lực khác, nên đến tìm Giang Phong “vận động hành lang”, hy vọng nhờ vào quan hệ của Mizu mà được Giang Phong giúp đỡ.

Giang Phong tuy có thích tiền thật, nhưng cuộc đấu giá vừa rồi thu nhập rất khả quan, do đó cũng không tiếc làm gì mấy đạo phù chú (mà trong mắt Giang Phong chẳng đáng giá bao nhiêu).

Giang Phong tỏ ra hào phóng, tặng cho bọn họ cả mấy đạo phù chú còn lại, khiến bọn họ hớn hở luôn miệng cảm tạ không ngớt.
Đến chiều, khi viện binh và bổ cấp của các thế lực lần lượt đến nơi, mọi người cũng lần lượt kéo nhau vào trong núi tiếp tục công cuộc tầm bảo.

Phù Nguyên thôn trở lại yên ắng như trước đây.

Chỉ có Mizu là không có hứng thú với việc khám phá bảo tàng nữa, ở lại cùng Giang Phong đi du ngoạn các nơi.

Có thể nói Mizu vốn là fan của Giang Phong, nay gặp thần tượng là nhất định bám theo không rời.

Nghe Mizu kể chuyện về các tiểu quốc ở vùng duyên hải phía đông, Giang Phong quyết định tạm ở lại đây chờ gã hộ vệ được phái đến Kiến Uy trại trở về, rồi sẽ chuyển hướng du ngoạn ra vùng duyên hải.

Dù sao mục đích của chuyến đi lần này là khám phá Hành Sơn mật đạo.

Mục đích đã hoàn thành, giờ chỉ đi du ngoạn thôi, nên đi đâu cũng vậy.

 
Chương 262: 262: Mizu Nori Và Masashi





Đông Việt là vùng duyên hải phía đông, thường được gọi là “Các lãnh địa Đông Việt Thập tam tộc”, trên thực tế có vô số tiểu bộ tộc phân bố khắp nơi, từ mạn nam sông Giang cho đến tận biên giới Nam Việt, chỉ vì có 13 bộ tộc lớn chiếm vị trí chủ đạo, là đại chư hầu của Kinh triều, nên mới được gọi chung là Đông Việt Thập tam tộc.
Các tiểu bộ tộc ở đây, có NPC bộ tộc, mà cũng có các bộ tộc của người chơi, nhiều không sao kể siết.

Có bộ tộc lập quốc tự trị, nhưng cũng có bộ tộc phụ thuộc vào các bộ tộc lớn hơn, tầm cầu bảo hộ.

Tình hình hỗn loạn vô cùng.
Lãnh địa của Tùng Bình gia tộc nằm ở trung bộ Đông Việt, có một mặt giáp biển, nằm bên bờ một vịnh nhỏ, có thể xây dựng thành hải cảng trong tương lai, vị trí cũng khá đắc địa.

Lãnh địa đã kiến quốc.

Quốc danh là Thiên Diệp, do Akihiro làm quốc chủ.

Tuy xưng là quốc, nhưng Tùng Bình lãnh địa rất nhỏ, chỉ là một tiểu trấn với hơn nghìn NPC cư dân, và khoảng 60 người chơi, chiếm diện tích 100 dặm vuông (10x10 dặm, tức 4x4 kilômét), chỉ là phụ dung quốc chứ chưa thành được chư hầu quốc.

Lãnh thổ của Thiên Diệp quốc hiện chỉ có Thiên Diệp trấn và các vùng đất ngoại vi bao quanh nó.
Giang Phong theo bọn Akihiro đến làm khách ở Thiên Diệp quốc.

Trong lần tranh đoạt bảo tàng ở Vũ Di Sơn, bọn họ chiếm hữu được vài kiện trang bị, trong đó có 1 kiện hoàng kim trang bị, chiếm ước hơn 1/3 giá trị bảo tàng.

Do đó cả bọn đều hưng phấn, thỉnh Giang Phong đến lãnh địa làm khách, tăng gia cảm tình.

Sau cuộc tranh bảo, nhờ vào phù chú mà chiếm được thượng phong, giành được đại bộ phận bảo tàng (gần 2/3 số bảo vật còn lại do hơn chục thế lực phân chia), bọn họ càng thâm khắc nhận thức thực lực của Giang Phong – thâm sâu khó lường, bất khả vi địch.
Thiên Diệp trấn, tuy nằm ở vị trí khá tốt, thuận lợi phát triển trong tương lai, nhưng hiện tại không hề mang lại chút ưu thế nào cho cư dân bản trấn.

Nếu nằm cạnh sông hồ thì còn có thể phát triển ngư nghiệp, đánh bắt cá dùng làm thức ăn.

Nhưng chỉ với quy mô của tiểu trấn, ngư dân không thể nào ra biển đánh bắt cá được, lại do nằm cạnh bờ biển nên nông nghiệp rất kém phát triển.

Lương thực mà cư dân trong trấn sử dụng hầu như đều được mua từ nơi khác, rồi vận chuyển đến đây.

Hơn nữa, Thiên Diệp trấn bị các lãnh địa khác bao quanh, đường thông thương với nội địa hoàn toàn bị các lãnh địa phụ cận khống chế, có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.

Nếu quan hệ với các thế lực trong vùng trở nên xấu đi, Thiên Diệp trấn sẽ hoàn toàn bị cô lập.

Có lẽ vì vậy mà trong trấn tích trữ rất nhiều lương thực, và duy trì một lực lượng quân sự khá đông đảo.


Tiểu trấn chỉ có thể chiêu mộ dân binh và sĩ binh.

Thiên Diệp trấn chỉ chiêu mộ toàn là sĩ binh, tổng quân số lên đến 400, chiếm đến hơn 1/3 tổng dân số của bản trấn, các chức vụ đội trưởng, thống lĩnh do những người chơi có quan chức đảm nhiệm.

Như vậy, với tỷ lệ quân dân vượt quá 1 : 2, Thiên Diệp trấn có thể xem là quân sự trọng trấn, thu nhập không có gì đáng kể, hoàn toàn do bọn Akihiro xuất tiền duy trì.
Giang Phong đối bọn Akihiro không có cảm tình gì nhiều, nên cũng không mấy quan tâm đến tình hình của Thiên Diệp trấn, chỉ theo Mizu du ngoạn quanh vùng.

Do biết Giang Phong thích du ngoạn, Mizu tự nguyện làm hướng dẫn viên.

Tại đây, nhóm của Giang Phong tăng thêm hai thành viên nữa : Nori và Masashi, bạn thân của Mizu.

Cả ba đều là fan của Giang Phong và là thành viên tích cực của “Thiếu Quân Ái Mộ Hội”, nên luôn tạo cơ hội để thân cận Giang Phong.
Hôm nay, bọn Giang Phong đi săn trên một ngọn núi trong vùng, đi săn chứ không phải sát quái luyện cấp.

Giang Phong, Mizu, Nori và Masashi mỗi người sử dụng một cây cung, đương nhiên là bảo cung, vốn là vũ khí tùy thân của Thần Miếu Cấm vệ, bọn Giang Phong lấy dùng tạm.

Bốn người truy đuổi dã thú, dùng cung tên để săn bắn, chủ yếu là vui chơi giải trí, chứ phổ thông quái chẳng mang lại cho Giang Phong bao nhiêu kinh nghiệm trị.

Sau khi thám hiểm Thúy Vi địa cung, sát tử Thạch Tượng Thần, Giang Phong được thêm gần 7 triệu kinh nghiệm trị, thăng lên đến cấp 59.

Sau đó đến trận chiến ở bến An Phong, đại quân của Giang Phong tiêu diệt hơn 4 vạn rưỡi Bắc quân, trong đó có gần 2 vạn kỵ binh (cả kỵ sĩ và chiến mã đều cho kinh nghiệm), cung cấp cho Giang Phong hơn 20 triệu kinh nghiệm trị nữa.

Tiếp đó là các chiến dịch ở Dĩnh Xuyên.

Hiện giờ Giang Phong đã đạt cấp 67, muốn thăng lên cấp 68, cần phải có 4.255.000 kinh nghiệm trị, không phải sát phổ thông quái mà có được, còn sát siêu quái hay BOSS, bọn Mizu có thể gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, dù có thăng cấp, đối “thần giai” cũng không có tác dụng gì nhiều.

Hạ vị thần 40 cấp vẫn mạnh hơn phàm nhân 80 cấp.

Giống như ở Thúy Vi địa cung, Bán thần quái mạnh hơn Thạch tượng Nguyên soái 65 cấp vậy.
Vận động một hồi, bọn Giang Phong dừng chân trên một dốc núi nghỉ ngơi.

Nhìn ba thiếu nữ, mỗi người mỗi vẻ, luôn tíu tít nói cười, Giang Phong chợt cảm thấy cao hứng, bất giác mỉm cười.

Mizu hồn nhiên, Nori hiếu động, Masashi thích biểu hiện, đều rất khả ái.


Khi ở cạnh Giang Phong, Masashi luôn muốn biểu hiện mình, để được Giang Phong chú ý.

Sau khi mọi người thảo luận về cuộc đi săn vừa rồi, Masashi chợt khoe :
- Thiếu Quân ca ca.

Tiểu muội là trung cấp võ sĩ, hiện đã 31 cấp rồi đấy nha.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Sao hiền muội lại chọn chức nghiệp võ sĩ thế ? Võ sĩ không thích hợp với nữ nha.
Masashi nói :
- Tiểu muội luyện tập cung tên chứ bộ.

Tiểu muội là cung thủ chứ không phải chiến sĩ đâu nha.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Hèn gì hiền muội săn bắn giỏi như vậy.

Thế còn Mizu và Nori thì thế nào ?
Mizu nói :
- Tiểu muội là trung cấp tế tự, mới 30 cấp thôi hà.
Nori nói :
- Tiểu muội là trung cấp pháp sư, cũng chỉ mới 30 cấp.

Nhưng tiểu muội không chỉ là thành viên của Pháp sư Hiệp hội mà còn là thành viên của Mạo hiểm Hiệp hội nữa nha.
Masashi vội nói :
- Tiểu muội cũng là thành viên của Võ sĩ Hiệp hội và Mạo hiểm Hiệp hội nữa.
Nori nói :
- Masashi thấy tiểu muội gia nhập Mạo hiểm Hiệp hội nên bắt chước đó.
Masashi cãi lại :
- Làm gì có.

Tại lúc đó người ta bận việc, không kịp đăng ký chứ bộ.
Nhìn hai người tranh cãi, Giang Phong chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng chợt cảm thấy vui vui.

Nori và Masashi tranh cãi một hồi, không còn thấy hứng thú nữa nên thôi.

Masashi hỏi :

- Thiếu Quân ca ca.

Ca ca chức nghiệp là gì ? Bao nhiêu cấp rồi ?
Cả Mizu và Nori đều nhìn Giang Phong với vẻ hiếu kỳ.

Giang Phong mỉm cười nói :
- Các vị hiền muội đoán thử xem.

Ai đoán đúng tiểu huynh có thưởng nha.
Cả ba đồng thanh nói :
- Pháp sư.
Rồi Mizu đoán :
- 55 cấp.
Nori đoán :
- 50 cấp.
Còn Masashi thì đoán :
- 52 cấp.
Giang Phong bật cười, lắc đầu hỏi :
- Do đâu mà các vị hiền muội cho rằng tiểu huynh là pháp sư nào ?
Masashi nói :
- Ca ca là pháp sư, chuyện đó ai mà không biết.

Từ khi ca ca còn ở Ẩn Long thôn thì đã rất nổi tiếng rồi.

Bọn tiểu muội đã xem đoạn phim ca ca chiến đấu rất nhiều lần đó nha.

Ca ca phóng pháp thuật đầy trời, vô cùng lợi hại.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Mọi người hiểu lầm rồi.

Đâu phải chỉ có pháp sư mới có thể phóng được pháp thuật.

Hiền muội có thấy vị pháp sư nào sử dụng vũ khí là quyển sách chứ không sử dụng pháp trượng không ?
Masashi lắc đầu nói :
- Không có nha.

Vậy chức nghiệp của ca ca là gì vậy ?
Giang Phong nói :
- Tiểu huynh là Hiền giả, sơ giai Hiền giả.
Cả ba đều rất ngạc nhiên.

Mizu hỏi :
- Là đặc thù chức nghiệp phải không ca ca ?

Giang Phong mỉm cười gật đầu.

Nori thất vọng nói :
- Vậy là không có phần thưởng rồi.
Masashi chợt nói :
- Chưa nha.

Còn đẳng cấp của ca ca nữa.

Ca ca bao nhiêu cấp rồi vậy ?
Giang Phong tủm tỉm cười nói :
- 67 cấp.

Cả ba vị hiền muội đều đoán sai rất xa nha.
Cả ba quên cả thất vọng, kinh hãi kêu lên :
- 67 cấp ? Sao cao vậy ?
Mizu hiếu kỳ hỏi :
- Ca ca làm sao mà thăng cấp nhanh thế ?
Giang Phong tủm tỉm cười nói :
- Làm nhiệm vụ; sát siêu cấp quái, đặc cấp BOSS.
Nori hỏi :
- Làm sao mới gọi là siêu cấp quái, đặc cấp BOSS ? Ở đâu có vậy ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Bán thần quái, thần giai BOSS.

Nếu hiền muội có hứng thú thì tiểu huynh sẽ chỉ chỗ cho.
Masashi chu miệng nói :
- Ca ca chỉ trêu bọn tiểu muội thôi hà.

Đừng nói là bán thần, thần giai; 40, 50 cấp quái bọn tiểu muội còn chưa đối phó được nữa là …
Mizu lại hỏi :
- Ca ca biết ở đâu có siêu cấp quái, đặc cấp BOSS ư ? Chỉ cho tiểu muội biết với.
Masashi nói :
- Cậu biết cũng làm gì được.

Cậu đối phó được chúng ư ?
Mizu nói :
- Cho Akihiro ca ca, Masaru ca ca biết nha.

Bọn họ rất muốn thăng cấp thật nhanh đó.
Akihiro và Masaru cùng nhau thống lĩnh Tùng Bình gia tộc, chấp chưởng Thiên Diệp quốc, rất cần tăng cường thực lực, đặc biệt trong tình thế của Thiên Diệp trấn hiện tại.

 
Chương 263: 263: Thiên Diệp Trấn Gặp Nguy





Lại nói, Mizu hỏi Giang Phong về vị trí của siêu cấp quái, đặc cấp BOSS để nói cho hai vị ca ca Akihiro và Masaru biết, bởi bọn họ đang cần tăng cường thực lực.

Tuy Akihiro là quốc chủ của một phụ dung quốc, không thể tùy tiện đặt chân lên lãnh thổ của các nước khác (kể cả đại quốc hay tiểu quốc), trước mắt chỉ có thể hoạt động ở các khu vực hỗn loạn, không được triều đình quản hạt, nhưng Masaru và những người khác trong Tùng Bình gia tộc thì không bị ảnh hưởng bởi hạn chế đó.

Giang Phong mỉm cười nói :
- Ở bên dưới Thúy Vi đảo có Thúy Vi Địa hạ thành, trong đó có đủ loại quái từ 40 cấp cho đến bán thần.

Sát quái ở đó còn được thưởng thêm 10% kinh nghiệm trị nữa đấy.

Còn thần giai BOSS thì phải có cơ ngộ mới gặp được.
Thúy Vi địa cung, do muốn đến tầng dưới cùng thì phải đi qua khu vực của Bán thần quái, tạm thời người chơi chưa thể đến được, nên đã được Thuyết thư nhân gọi là Thúy Vi Địa hạ thành (chỉ có tầng dưới cùng, chỗ của Thạch Tượng Thần mới đáng gọi là Địa cung).

Mizu hỏi :
- Thúy Vi đảo ở đâu vậy ca ca ?
Masashi nói xen vào :
- Nghe Thuyết thư nhân nói thì ở Hồng Trạch Hồ, gần Hoài An trấn thì phải.
Nori cũng nói :
- Phải rồi.

Hôm trước ở Trà quán có nghe nói về Thúy Vi Địa hạ thành mà.
Masashi chợt hỏi :
- Sao bình thường mọi người chẳng mấy ai gặp được ca ca vậy ạ ? Thường thì ca ca ở đâu ?
Giang Phong nói :
- Tiểu huynh không thể sát phổ thông quái luyện cấp như mọi người được.

Giống như giờ đây, tiểu huynh sát tử 30, 40 cấp quái thì hầu như chẳng có được kinh nghiệm trị.

Thường thì phần lớn thời gian tiểu huynh du ngoạn thám hiểm ở những cao cấp địa đồ, tìm đặc thù nhiệm vụ, cũng như cao đẳng cấp quái hoặc đặc thù BOSS.
Nori nói :
- Đẳng cấp cao thì thăng cấp thật khó khăn a !
Giang Phong mỉm cười nói :
- Thật ra cũng không khó lắm đâu.

Chỉ huy đại quân tham gia các đại chiến dịch là cách thăng cấp nhanh nhất.


Người chỉ huy được hưởng 1% kinh nghiệm trị của toàn thể sĩ binh dưới quyền có được.

Quân đội càng đông thì số kinh nghiệm trị có được càng lớn, thăng cấp cũng càng nhanh.

Do đó mà các thế lực đều đua nhau phát triển lực lượng quân sự đó.
Mizu, Nori và Masashi đưa mắt nhìn nhau.

Masashi nói :
- Sắp tới phải bảo Akihiro ca ca giao cho ít sĩ binh để bọn tiểu muội chỉ huy mới được.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Các vị hiền muội có ai có quan chức gì chưa nào ? Không có quan chức thì không thể chỉ huy quân đội được đâu.

Hơn nữa, chỉ hơn 30 cấp, thanh vọng lại không cao thì chỉ có thể chỉ huy tối đa 1 đội sĩ binh mà thôi.

Nếu chỉ huy đông hơn, sĩ khí của quân đội sẽ thấp, sĩ binh rất dễ bỏ chạy hay đào ngũ đấy.
Mizu nắm tay Giang Phong, vừa liên tục lắc mạnh vừa nũng nịu nói :
- Ca ca có binh phù không ? Cho tiểu muội với.
Giang Phong bật cười, lục tìm trong Không gian giới chỉ một lúc, rồi lấy ra ba mảnh “Đội trưởng binh phù”.

Mizu, Nori và Masashi lập tức phân chia mỗi người một mảnh.

Masashi hiếu kỳ nắm tay Giang Phong, nghiên cứu chiếc nhẫn Giang Phong đeo trên ngón tay, hỏi :
- Không gian giới chỉ phải không ca ca ?
Giang Phong mỉm cười gật đầu.

Masashi lại nói :
- Không ngờ trong game có cả không gian giới chỉ nữa.

Tiểu muội chưa nghe ai nói đến bao giờ.

Hình như trừ ca ca ra, chưa ai có được.

Bao nhiêu ô vậy ca ca ?
Giang Phong đáp :
- 100 ô.
Mọi người chuyện vãn một hồi.


Bọn Mizu rất hứng thú nghe Giang Phong kể về những “bí mật” của trò chơi.

Những gì Giang Phong biết, hoặc đã từng trải qua, đối với đại đa số người chơi đều có thể xem là “bí mật”.

Cũng chính vì thế mà chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” rất được mọi người chú ý.
Không khí đang rất vui vẻ, đột nhiên bị phá vỡ, bởi Giang Thạch Khê đến báo tin khẩn :
- Công tử.

Dưới chân núi phát hiện một nhóm nhỏ lực lượng vũ trang lai lịch bất minh, phương hướng hành quân nhắm đến Thiên Diệp trấn.
Giang Phong nói :
- Chỉ một nhóm nhỏ thôi ư.

Có lẽ không cần phải lưu tâm.

Để song phương sĩ binh vận động một chút cũng tốt.
Bọn Mizu đương nhiên không đồng ý mặc kệ “địch nhân” hoành hành.

Tuy Giang Thạch Khê chỉ nói rằng đó là lực lượng vũ trang có lai lịch bất minh, nhưng bọn Mizu có thể đoan chắc rằng đó là địch nhân, hiện đang có mưu đồ bất chính đối với Thiên Diệp trấn.

Nếu không ai lại điều động quân đội đến lãnh địa của người khác làm gì.

Ba người bọn họ lập tức kéo Giang Phong lên đỉnh núi, quan sát địch tình.
Không xem thì không sao, xem rồi mới giật mình.

Phía xa xa, “đại đội” nhân mã rầm rộ thẳng tiến đến Thiên Diệp trấn, nhân số lên đến gần nghìn người; trong đó có quá nửa là NPC sĩ binh.

Có lẽ đây chính là liên quân của vài bộ tộc, tiểu quốc trong vùng.

Mỗi thế lực nếu muốn xuất chinh đều phải giữ lại một phần binh lực phòng thủ lãnh địa, đề phòng hậu phương bị tập kích; trong vùng lại không có thế lực nào đặc biệt lớn mạnh; do đó phải do nhiều thế lực liên hợp lại nên mới tập hợp được một lực lượng “hùng hậu” như vậy.

Có điều, trong mắt Giang Thạch Khê, vốn đã quen với đại hình chiến dịch với hàng vạn đại quân tê sát hỗn chiến, thì liên quân ở đây không đáng xem là quân đội, mà chỉ có thể miễn cưỡng gọi là lực lượng vũ trang, và gần nghìn người cũng chỉ là “nhóm nhỏ”.
Mizu lo lắng nói :

- Địch quân tấn công, Thiên Diệp trấn nguy mất.

Chúng ta phải báo tin cho Akihiro ca ca ngay mới được.
Masashi nói :
- Có báo tin cũng vô ích.

Bọn họ đã đến sát rồi.

Chắc chắn mọi người trong trấn cũng đã phát hiện.

Chỉ không biết có chống cự nổi không nữa.

Địch nhân mạnh quá.
Cả ba đều rầu rĩ lo lắng cho số phận của Thiên Diệp trấn.

Trong trấn chỉ có 400 NPC sĩ binh cùng với 60 người chơi, thực lực chỉ bằng một nửa địch nhân mà thôi.

Hơn nữa, thành tường của tiểu trấn chỉ đắp bằng đất, không cao lắm, không đủ kiến cố để phòng ngự một khi có đại chiến.

Địch nhân chỉ cần đâm chém một lúc cho hết độ bền thì tường đất, cổng gỗ sẽ bị phá hủy ngay, sau đó là có thể tấn công vào bên trong thôn.
Mizu chợt nhớ ra Giang Phong rất lợi hại, liền vội năn nỉ :
- Ca ca.

Hãy nghĩ cách cứu Thiên Diệp trấn với.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Hiền muội yên tâm đi.

Tiểu huynh đảm bảo Thiên Diệp trấn sẽ không thất thủ, nhưng khó tránh khỏi bị tàn phá đó.
Mizu cả mừng nói :
- Không sao đâu.

Miễn Thiên Diệp trấn không lọt vào tay giặc là được rồi.

Chiến tranh xảy ra, thôn trấn đương nhiên sẽ bị tàn phá, dù muốn hay không cũng đành phải chịu thôi.
Giang Phong quay sang bảo Giang Thạch Khê :
- Truyền hiệu lệnh của ta cho song phương đình chiến.
Giang Thạch Khê ngạc nhiên hỏi :
- Nếu bọn họ không nghe theo thì sao ạ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chỉ truyền hiệu lệnh để chiếm lý thôi.


Ta cũng không nghĩ bọn họ sẽ tuân theo.
Giang Thạch Khê tuân mệnh, sai phái một viên hộ vệ đi truyền lệnh.

Lúc này, liên quân đã dàn trận phía trước Thiên Diệp trấn, diệu võ giương oai.

Bọn Akihiro nhân số ít hơn, không dám xuất trấn nghênh địch, chỉ đành dựa vào địa hình địa lợi mà bố trí phòng thủ bên trong trấn.

Phe liên quân chờ một lúc không thấy đối phương xuất quân ứng chiến, liền lớn tiếng mắng chửi khiêu khích :
- Tiểu Nhật Bản, đừng có co đầu rụt cổ như rùa đen như thế.

Mau ra đây chịu chết.
- Nếu là anh hùng hảo hán thì mau ra đây cùng chúng ta quyết một trận tử chiến.
- Người của Thiên Diệp quốc nghe đây, hôm nay nếu không đầu hàng, chúng ta sẽ diệt quốc.

Bọn Akihiro bên trong trấn dù rất tức giận, nhưng thực lực không bằng được đối phương, chỉ đành cắn răng nín nhịn, lầm lũi lo việc phòng thủ.

Phe liên quân càng lúc càng kiêu căng ngạo ngược, lời nói càng lúc càng thêm khó nghe.

Bọn họ liên tục mắng chửi, cố ý khiến cho thể diện của Thiên Diệp trấn mất hết.

Bọn Akihiro tức giận mắng chửi trở lại.

Song phương trước khi quyết chiến thì đã bắt đầu bằng một trận khẩu chiến.
Giữa lúc đó, chợt có tiếng vó ngựa truyền đến, khiến song phương đều tạm ngừng lời, chú ý nhìn ra xem kẻ sắp đến là ai.

Viên hộ vệ của Giang Phong (tức Thần Miếu Cấm vệ), bọn Akihiro đều nhận ra, nhưng phe liên quân thì không.

Viên hộ vệ dừng ngựa trước hàng ngũ của phe liên quân, lớn tiếng quát :
- Truyền công tử hiệu lệnh : song phương lập tức đình chiến, gặp nhau thảo luận cách giải quyết xung đột.
Một gã thủ lĩnh của phe liên quân trợn tròn mắt, nhảy dựng lên quát hỏi :
- Ai da.

Bọn các ngươi là ai mà dám quản đến chuyện của chúng ta ? Chẳng lẽ chúng ta lại là thủ hạ của bọn các ngươi à.
Viên hộ vệ ngồi trên lưng tuấn mã, lạnh lùng nói :
- Công tử vừa đến Thiên Diệp trấn thì các ngươi lại kéo đến sinh sự, công tử không thể không quản.

Bản nhân đã truyền hiệu lệnh của công tử, các ngươi bất tuân hiệu lệnh, đừng trách ta không cảnh cáo trước.

Hãy mà liệu hồn !
Nói đoạn giục tuấn mã phóng đi, quay về phục mệnh, mặc kệ thái độ của song phương.

 
Chương 264: 264: Liên Quân Ngũ Đại Đầu Lĩnh Trận Vong





Lại nói, sau khi truyền hiệu lệnh vô hiệu, viên hộ vệ của Giang Phong lạnh lùng giục tuấn mã phóng đi, quay về phục mệnh, mặc kệ thái độ của cả hai phe.

Phía Thiên Diệp trấn vốn biết Giang Phong lợi hại, hy vọng Giang Phong can thiệp cứu vãn tình thế nguy ngập của bản trấn.

Còn phe liên quân thì vốn không hề để ý.
Phe liên quân có thể không biết Giang Phong ở đây, hoặc cũng có thể không đánh giá cao Giang Phong, nên không hề để ý đến lời cảnh cáo của sứ giả.

Bọn họ thấy đối phương cố thủ bên trong trấn, không chịu xuất trấn ứng chiến, liền điều tập nhân thủ, bài binh bố trận chuẩn bị tấn công.

Hôm nay bọn họ quyết dụng nhân hải chiến thuật tiêu diệt Thiên Diệp trấn.

Nếu không, gần nghìn người tấn công một tòa tiểu trấn binh lực chỉ có chưa đến năm trăm, tổng dân số kể cả già trẻ lớn bé chỉ hơn nghìn, mà không thành công thì còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Do đó, bọn họ bố trí lực lượng tinh nhuệ nhất ở hàng đầu, phụ trách chủ công, đột phá phòng tuyến của đối phương.
Tại các đội trưởng, thống lĩnh trực tiếp suất lĩnh, liên quân bài thành trận hình đối diện cổng trấn.

Tuy cổng trấn và tường đất đều có độ bền như nhau, nhưng cánh cửa trấn bằng gỗ có độ bền thấp hơn, cũng là nơi dễ bị đột phá hơn cả.

Đội hình chủ công của liên quân chịu trách nhiệm phá hủy cánh cửa trấn, mở đường cho liên quân tiến vào trong trấn.

Phía sau lực lượng chủ công này là cung thủ, toàn bộ đều là người chơi.

Lực lượng cung thủ phụ trách áp chế cung thủ của đối phương, tạo điều kiện cho tiền đội công phá cửa trấn.
Đội hình bố trí hoàn tất, liên quân tổng minh chủ lập tức phát lệnh tổng công kích :
- Bảo trì đội hình, tấn công !
Liên quân bộ đội thẳng tiến đến cổng trấn.

Tuy nhiên đường tiến quân của liên quân nằm dưới tầm bắn của Tiễn lâu trong trấn.

Nhưng phía Thiên Diệp trấn có quá ít cung thủ, chỉ một số ít mũi tên bắn ra, đối liên quân mà nói chẳng có mấy ảnh hưởng.


Bọn họ vẫn duy trì đội hình tiến quân.

Thậm chí cung thủ của bọn họ còn tập trung phản kích, hoàn toàn áp chế phía phòng thủ trong trấn.

Do huấn luyện NPC cung binh rất khó khăn, phải đạt đến cấp độ Đại trấn mới có thể chiêu mộ huấn luyện, vì thế mà NPC sĩ binh của người chơi hầu như đều là Trường thương binh, Đại đao binh.

Còn người chơi chỉ cần trang bị cung tên vào ô vũ khí là có thể sử dụng cung tên, ai cũng có thể trở thành cung thủ (đương nhiên hiệu quả sử dụng tùy thuộc vào chỉ số lực lượng và mẫn tiệp của mỗi người).

Mà bên phía Thiên Diệp trấn chỉ có hơn 60 người chơi, thành ra có quá ít cung thủ, lực lượng viễn trình công kích hoàn toàn bị đối phương áp chế.
Ngoài thôn, các đầu lĩnh của liên quân chạy ngược chạy xuôi chỉ huy quân đội tấn công, khí thế như hồng như hỏa.

Do bản phương hoàn toàn chiếm ưu thế cả về nhân số và viễn trình công kích, sĩ khí dâng lên rất cao.

Còn trong thôn, Akihiro và Masaru vừa khẩn trương điều binh khiển tướng, bố trí phòng ngự, vừa hô hoán cổ vũ sĩ khí quân binh hạ thuộc, để mọi người có thể bảo trì trấn định.
Hơn chục NPC sĩ binh huyết hậu phòng cao của phe liên quân phụ trách chủ công, sau một phen nỗ lực chặt chém, cuối cùng cũng đã phá hủy được hai cánh cửa của cổng trấn.

Liên quân sĩ khí dâng cao, lập tức phát động mãnh liệt xung phong, và không ngừng gào thét :
- Giết ! Giết sạch những người trong trấn.
- Hủy diệt Thiên Diệp trấn.
- Cướp sạch.

Giết sạch.

Phá sạch.
- Sát nhân diệt quốc.

Bọn họ như cơn nước lũ tràn vào trong trấn.

Tiếng gào thét vang dội.


Song phương hãm nhập hỗn chiến, tranh đoạt từng góc đường, từng căn nhà, từng dãy phố.

Phía Thiên Diệp trấn chống cự cực kỳ ngoan cường.

Akihiro đưa tất cả sĩ binh trấn giữ các ngả đường dẫn vào Nha Phủ ở trung tâm trấn, toàn lực phòng ngự, ngăn chặn phần nào bước tiến của địch quân.

Liên quân mỗi tiến được một đoạn đều phải trải qua kịch chiến, phải đánh đổi bằng vô số sinh mạng.

Do địa thế trong trấn chật hẹp, phe liên quân không thể lợi dụng ưu thế nhân số, lại thêm có nhiều kiến trúc thuận lợi cho việc phòng thủ, vì vậy mà chiến đấu vô cùng thảm liệt.

Song phương đều thiệt hại thảm trọng.

Phe liên quân toàn lực tấn công, cố tiến chiếm quảng trường phía trước Nha Phủ, bởi nơi đó địa hình rộng rãi, thuận lợi cho đại quân quyết chiến.

Đương nhiên phe phòng thủ phải dốc toàn lực ngăn chặn.

Tiếng chém giết, gào thét, hô hoán vang trời dậy đất.

Nhiều kiến trúc bị phe tấn công châm lửa đốt, khiến nhiều nơi trong trấn phát hỏa, khói lửa mịt trời, làm tình hình càng thêm hỗn loạn.
Bên ngoài tây môn, liên quân ngũ đại đầu lĩnh toàn bộ tập trung tại đấy, chỉ huy chiến đấu.

Cả bọn thần thái khinh tùng thoải mái như đã cầm chắc phần thắng trong tay, ung dung hàn huyên nói chuyện.

Thật ra song phương đã hãm nhập hỗn chiến trong trấn, có trực tiếp chỉ huy cũng chẳng mấy hiệu quả, vì vậy mà cả bọn đều an nhàn.
Đột nhiên, cả bọn kinh ngạc nhìn về phía tây nam.

Từ phía đó có tiếng vó ngựa chỉnh tề vọng đến, thanh âm bất bình thường, nghe như là tinh nhuệ kỵ binh xuất trận.

Cả bọn kinh hãi, chợt nhớ đến lời cảnh cáo khi nãy.

Mặt đất rung động từng nhịp.
Tiếp đó, một đội kỵ binh xuất hiện trước mắt cả bọn.

Tuấn mã cao lớn, kỵ sĩ khôi giáp sáng ngời.

Rõ ràng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Đương nhiên rồi, bởi Thần Miếu Cấm vệ là đặc thù binh chủng, Cấm vệ quân tối thiểu phải 50 cấp, vừa là chiến sĩ vừa là tế tự, chiến lực kinh nhân.

Và những người được chọn theo hộ vệ Giang Phong lại chính là những người ưu tú nhất trong Cấm vệ quân.
Thấy kỵ binh xung thẳng đến chỗ bọn họ, ngũ đại đầu lĩnh cả kinh, lập tức quát bảo hộ vệ tổ chức phòng ngự.

Gần trăm hộ vệ vội dàn thành phương trận, đội hình mật tập, hy vọng ngăn chặn được bước tiến của kỵ binh.

Nếu là phổ thông kỵ binh, có lẽ đã bị bọn họ chặn đứng.

Nhưng đằng này lại là Thần Miếu Cấm vệ.

Chỉ chớp mắt, kỵ binh đã xông thẳng đến trước mặt, rồi không hề giảm tốc, xung ngay vào trong phương trận.

Bạch quang liên tục lóe sáng, hàng chục người chơi tử vong, phương trận đã bị kỵ binh cắt làm đôi.

Những người chơi nào đứng ở trên đường xung phong của kỵ binh đều tử trận.
Cấm vệ trưởng Giang Hưng toàn thân đằng đằng sát khí, dẫn đầu đội kỵ binh, đối người chơi xung quanh chẳng thèm liếc mắt nhìn, thanh trường thương trong tay múa tít, không địch nhân nào trong phạm vi của trường thương có thể tránh thoát, nếu không bị sát tử thì cũng bị đánh bay đi.

Giang Hưng vốn nhờ chiến công mà từ Thống lĩnh thăng cấp lên Tướng quân, kỹ năng chủ yếu lĩnh ngộ được qua chiến đấu, hung mãnh trình độ hơn hẳn phổ thông Tướng quân.

Chúng Cấm vệ quân theo sau, gặp người nào sát người đó, thương thuật và kỵ thuật thâm hậu, chiến quả cũng không tệ.
Chỉ một đội 11 kỵ binh, nhưng giống như một thanh bảo kiếm, cắt đôi đội hình địch nhân, không ai có thể ngăn chặn được.

Chỉ một lượt xung phong, đã có quá nửa số hộ vệ của liên quân ngũ đại đầu lĩnh trận vong.
Ngũ đại đầu lĩnh chấn động, kinh hoảng, nhưng sự tình diễn biến quá nhanh, không ai kịp có phản ứng thì kỵ binh đã xung đến trước mặt rồi.

Mọi diễn biến chỉ diễn ra trong vài giây.

Cả bọn chỉ thấy kỵ binh xuất hiện, xung phong, rồi phương trận tan rã, kỵ binh đã xung đến trước mặt.

Cấm vệ trưởng Giang Hưng vung trường thương, quát :
- Sát …
Kỵ binh đội ngũ không giảm tốc, xung thẳng vào vị trí của liên quân ngũ đại đầu lĩnh.

Sau khi cơn lũ kỵ binh tràn qua, nơi đó không còn thấy bóng dáng liên quân ngũ đại đầu lĩnh đâu nữa.

Diện đối kỵ binh Cấm vệ hung hãn vô song, khó ai tránh thoát được.
Sau một lượt xung phong, kỵ binh đội ngũ quay đầu, phát động một đợt xung phong nữa.

Vó ngựa rầm rập càn quét qua những khu vực có địch nhân hiện diện, hủy diệt tất cả.

Chỉ sau chưa đầy 5 phút, liên quân ngũ đại đầu lĩnh cùng chúng hộ vệ đều đã trận vong.

Cấm vệ quân sát địch hiệu suất cực cao.
Tiếp đó, bọn Giang Phong giục ngựa đến trước tây môn.

Nhìn cục diện trận chiến, Mizu, Nori và Masashi kinh hãi không nói nên lời.

Bọn họ đều không ngờ chỉ có 11 kỵ binh mà lại lợi hại đến vậy, chỉ sau một thoáng đã tiêu diệt toàn bộ gần trăm địch quân, kể cả liên quân ngũ đại đầu lĩnh.

Nếu như là đại đội kỵ binh, không biết còn lợi hại đến mức nào.
Giang Phong ngồi trên tuấn mã, đưa mắt nhìn vào trong trấn, đoạn hạ lệnh :
- Tấn công.
Bọn Giang Hưng lớn tiếng vâng dạ, chuyển đổi trường thương thành cung tên, rồi giục ngựa xông vào trong trấn.

Do địa hình trong trấn chật hẹp, không thích hợp kỵ binh xung phong, vì vậy bọn họ đã chọn chiến thuật suy tiến thức.

Đường phố trong trấn không rộng lắm, chỉ có thể cho bốn con ngựa dàn hàng cùng đi.

Vì thế mà Cấm vệ quân chia thành 3 hàng suy tiến, liên tục sử dụng cung tên tiêu diệt địch quân.

Bọn họ tiến đến đâu, phía trước trong vòng trăm thước toàn là bạch quang lóe sáng.

Địch quân nhiều lần cố gắng ngăn cản bước tiến bọn họ, nhưng đều vô vọng.

 
Chương 265: 265: Liên Quân Tận Diệt





Lại nói, Cấm vệ quân tiến hành suy tiến thức tấn công vào trong trấn, tiến đến đâu là sử dụng cung tên tiêu diệt địch quân đến đó, hiệu suất cực cao.

Bọn họ tiến đến đâu, phía trước trong vòng trăm thước toàn là bạch quang lóe sáng.

Địch quân nhiều lần cố gắng ngăn cản bước tiến của bọn họ, nhưng đều vô vọng.
Phải nói rằng Giang Phong đã chọn thời cơ rất chuẩn và có chiến thuật rất hợp lý.

Nếu giao chiến bên ngoài trấn, đối diện gần nghìn địch quân, dù Cấm vệ quân có hãn dũng thiện chiến thế nào đi nữa, mà nhân số chỉ có 11 người thì đối chiến cục cũng chẳng có mấy tác dụng.

Giang Phong đã chờ cho đại đội địch nhân tấn công vào trấn, bọn đầu lĩnh bên ngoài chủ quan lơi lỏng phòng bị mà tổ chức đột tập, trong lúc bất ngờ sát tử toàn bộ đầu lĩnh của liên quân.

Tiếp đó là chiến đấu bên trong trấn, do đường phố chật hẹp, song phương mỗi nơi giao chiến bất quá chưa đến mười người có thể trực tiếp tiếp cận, địch quân hoàn toàn mất đi ưu thế nhân số, trong khi đó Cấm vệ quân lại có lợi thế đẳng cấp cao, tinh nhuệ thiện chiến.

Mặc dù giao chiến bên trong trấn sẽ khiến Thiên Diệp trấn thiệt hại nặng nề, nhưng Giang Phong chỉ quan tâm kết quả trận chiến chứ không có nghĩa vụ tiết kiệm tiền bạc cho bọn Akihiro.

Dụng ít địch nhiều, thắng được là tốt lắm rồi.
Từ trong trấn, bọn Akihiro thấy địch quân hậu phương đại loạn, tiếng gào thét chém giết vang trời, biết là viện quân đã đến, hoan hỉ vui mừng, vội cổ động bản phương sĩ binh tăng cường công kích lực.

Cấm vệ quân từ bên ngoài đánh vào.

Bọn Akihiro từ bên trong đánh ra.

Phe liên quân lưỡng đầu thọ địch, dần dần bị dồn vào thế kém, tình thế nguy ngập.
Giang Phong giục tuấn mã tiến vào trong trấn, nhìn thấy lực lượng liên quân bị hãm nhập hỗn chiến giữa các đường phố, chỉ còn cách chiến đấu trong tuyệt vọng, đột nhiên linh cơ xúc động, lấy Cảnh Hành Thư trang bị vào ô vũ khí, giở ra trang đại hình công kích kỹ năng “Chư thần thẩm phán”.

Vẫn như trước đây, Giang Phong cố ý cao giọng tụng niệm :
- Dựa vào danh nghĩa của ta, thẩm phán các sinh linh trước mặt – có tội.
Niệm xong lập tức phát động kỹ năng.


Hàn phong thổi qua, y phục lất phất, quang mang thiểm hiện, hình ảnh Giang Phong trở nên thần thánh trang nghiêm vô hạn.

Tiếp đó, cao không xuất hiện bạch vân ngưng tụ, mỗi lúc một lớn, dần dần hạ thấp xuống.

Khí phân áp nghênh cảm nhiễm mỗi người có mặt tại trường, kể cả người chơi lẫn NPC.
Giang Phong vừa giơ tay chỉ vào một nơi tập trung nhiều người chơi phe liên quân, vừa cao giọng quát :
- Chính pháp.
Oanh, oanh, oanh … Vô số đạo bạch sắc thiên lôi từ trên trời giáng xuống đầu những người thuộc phe liên quân.

Thiên lôi giao nhau, chớp lóe chói mắt.

Thanh âm chấn động thiên địa, hàm chứa siêu cường oai áp, khiến những người tại trường đều chấn động, bất giác nhắm mắt lại, nhiều người còn không thể tự chủ buông rơi vũ khí, bịt chặt tai.

Đương nhiên bọn Giang Phong trừ ngoại.

Mỗi đạo thiên lôi có công kích lực đạt đến 200 điểm.

Những người chơi phe liên quân liên tục mất máu, huyết trị đại giảm.

Mỗi người chỉ bị vài đạo thiên lôi quét trúng là lập tức hóa bạch quang, miễn phí hồi thành.

Chỉ có NPC sĩ binh huyết hậu phòng cao, miễn cưỡng cầm cự được, nhưng sĩ khí giảm xuống cực nhanh.

Thậm chí nhiều sĩ binh còn mất cả ý chí chiến đấu, không thể giữ chặt vũ khí trong tay.
Tiếp đó, Giang Phong truyền lệnh Cấm vệ quân tập trung tiêu diệt những người chơi còn sót lại của phe liên quân.

Sau khoảng 10 phút, pháp lực hồi phục đầy đủ, Giang Phong lại thi triển đại chiêu, vừa đồ sát người chơi, vừa uy hiếp tinh thần NPC sĩ binh của phe liên quân.

Cứ sau mỗi lần Giang Phong phát động đại chiêu, sĩ khí của địch quân lại giảm đi thấy rõ.

Sau khi người chơi cuối cùng của phe liên quân tử vong, NPC sĩ binh mất đi chỉ huy, như rắn mất đầu, dần dần trở nên hỗn loạn.

Giang Phong thừa cơ tiến hành chiêu hàng.

Do Giang Phong có uy vọng cực cao (9 điểm), địch quân hầu như không còn ý chí chiến đấu, nên quá trình chiêu hàng diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Tổng số hàng binh được 468 người.
Tổng kết trận chiến, phe liên quân toàn quân tận diệt.

Bọn Giang Phong không cần phải nói, không ai thương vong.

Phía bọn Akihiro chỉ có người chơi là tử thương gần hết, còn NPC sĩ binh tử vong không nhiều.

Do chiến đấu trong trấn, địa hình chật hẹp, số người trực tiếp đối mặt giao chiến không nhiều, nên dù quá trình hỗn chiến cực kỳ thảm liệt, hàm sát chấn thiên, khói lửa mịt trời, nhưng lực lượng NPC sĩ binh của cả hai phe tử trận không nhiều lắm, tổng số chưa đến hai trăm.

Chỉ có Thiên Diệp trấn là trở nên hoang tàn đổ nát.
Akihiro và Masaru dẫn những người còn sống sót ra nghênh đón Giang Phong.

Và bọn họ vô cùng kinh hãi khi biết Thiên Diệp trấn đã được giải cứu chỉ với một lực lượng viện binh hơn chục người.

Nhìn Cấm vệ quân oai phong lẫm liệt, thần dũng phi phàm, cả bọn cực kỳ hâm mộ.

Và địa vị của Giang Phong trong lòng bọn họ lại càng cao cả hơn, vĩ đại hơn.
Đưa mắt nhìn cảnh đổ nát xung quanh, Giang Phong nói :
- Trước mắt hãy khôi phục bản trấn, việc phản công sẽ tính sau.
Bọn Akihiro khen phải, vội chia nhau đi trấn an dân chúng, đồng thời chỉ huy trấn dân dọn dẹp sửa sang bản trấn, sửa chữa những kiến trúc bị hư hỏng, xây dựng lại những kiến trúc đã bị phá hủy, cố gắng khôi phục mọi hoạt động sớm nhất.


Thiên Diệp trấn là địa bàn và cũng là căn cứ địa của bọn họ, muốn phát triển hay khuếch trương đều phải dựa vào nó.
Trong lúc đó, Giang Phong chỉnh đốn lại hàng binh, chia cho Mizu, Nori và Masashi mỗi người 1 đội, số còn lại tạm giao cho Cấm vệ quân quản lý, tổ chức huấn luyện.

Trong trấn vốn có sẵn Giáo trường, nơi chiêu mộ NPC sĩ binh, chỉ có điều Thiên Diệp trấn không có Tướng quân, nên không thể tổ chức huấn luyện.

Binh sĩ sau khi được huấn luyện sẽ có thêm kỹ năng chiến đấu và biết cách dàn trận, còn khi mới chiêu mộ thì không có kỹ năng gì cả, chỉ biết phổ thông công kích (tức chỉ biết chặt chém).

Bọn Mizu tạm thời chưa cần sử dụng sĩ binh, đều đưa đến Giáo trường gửi Cấm vệ quân huấn luyện.

Cả bọn Akihiro cũng vậy.
Nha Phủ, Chính sự sảnh.
Giang Phong ngồi ở chủ vị.

Hàng bên phải là văn võ quan viên của Thiên Diệp trấn, do Akihiro cầm đầu.

Hàng bên trái là các cận thần thuộc hạ của Giang Phong, do Giang Thạch Khê cầm đầu.

Sau khi bọn Akihiro phẫn nộ vì bị tập kích, chỉ trích hành vi của địch phương, mọi người nghị bàn việc nhân lúc liên quân mới thảm bại, thế lực không hư mà tổ chức phản công.

Akihiro giới thiệu tình hình địch phương :
- Theo điều tra, có 5 thế lực tham gia tấn công bản trấn, gồm Hắc Long trấn của Hắc Long Hội, Điếu Ngư trấn của Chấn Hải Bang, Nam An trấn của Trấn Nam Bang, Hưng Long Trang của Cửu Long Giáo và Phục Ngưu Trang của Thiên Địa Hội.

Trong đó, Hắc Long trấn ở phía tây nam cách bản trấn khoảng 30 dặm, Điếu Ngư trấn ở phía bắc cách bản trấn khoảng 25 dặm, Nam An trấn ở phía tây cách bản trấn khoảng 20 dặm, và Hưng Long Trang ở phía nam cách bản trấn khoảng 30 dặm.

Còn Phục Ngưu Trang nằm phía sau Nam An trấn, và cách Nam An trấn khoảng 20 dặm.
Giang Phong hỏi :
- Thế lực nào mạnh nhất, yếu nhất ?
Akihiro nói :
- Hắc Long Hội và Trấn Nam Bang là mạnh nhất, mỗi bang hội đều có trên năm trăm thành viên, quân đội cũng đều đạt 400 NPC sĩ binh.

Thiên Địa Hội yếu nhất, chỉ có chưa đến một trăm thành viên, và khoảng 200 NPC sĩ binh.
Xem ra các thế lực ở đây đều trọng tâm phát triển lực lượng quân sự, biến thôn trấn thành quân sự trọng trấn.

Ngay cả Hương cấp (Trang) mà cũng có khoảng 200 NPC sĩ binh.


Giang Phong suy nghĩ một lúc, đoạn hỏi :
- Chấn Hải Bang thế nào ?
Akihiro nói :
- Thực lực cũng bình thường, bang hội có hơn hai trăm thành viên, quân đội có khoảng 300 NPC sĩ binh.

Còn Cửu Long Giáo thì chỉ mạnh hơn Thiên Địa Hội chút ít.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chúng ta “dĩ chiến dưỡng chiến” vậy.

Chỉ cần tiêu diệt hết người chơi của địch phương là ta có thể chiêu hàng địch quân.

Mỗi tòa trấn thành đều có 10 danh ngạch thôn trấn phụ thuộc.

Chỉ cần chiếm lĩnh địa bàn của địch phương, Thiên Diệp quốc sẽ đủ điều kiện tấn thăng chư hầu quốc.

Trước mắt mục tiêu sẽ là Điếu Ngư trấn.
Akihiro cả mừng nói :
- Vâng.

Mọi việc xin Thiếu Quân huynh cứ phân phó.
Giang Phong nói :
- Masaru thống lĩnh 200 sĩ binh ở lại phòng thủ bản trấn.

Còn lại lập tức hướng Điếu Ngư trấn tiến quân.
Cả bọn vâng dạ, lập tức đi điều tập nhân thủ.

Lát sau, khi Giang Phong ra trước trấn, nơi quân đội tập hợp, thì thấy Mizu, Nori và Masashi đang cùng Akihiro tranh cãi.

Hóa ra bọn Mizu cũng muốn tham gia đại quân xuất chinh, nhưng Akihiro không cho, nên rất bất bình.

Giang Phong đành cho cả ba đi chung với mình.

 
Chương 266: 266: Công Chiếm Điếu Ngư Trấn





Điếu Ngư trấn, đại bản doanh của Chấn Hải Bang.

Toàn trấn có dân số hơn 1100 người, NPC quân đội 300.

Sau trận thảm bại ở Thiên Diệp trấn, mất đi toàn bộ 150 NPC sĩ binh tham gia liên quân, trong trấn hiện chỉ còn lại 150 sĩ binh, cộng với khoảng 200 người chơi.

Hồng Thiên Báo, bang chủ Chấn Hải Bang, đang nổi lôi đình, quát bảo thủ hạ tích cực luyện cấp tăng cường thực lực, đồng thời liên lạc với các đồng minh bàn việc xuất binh phục thù.
Nha Phủ nội viện, trừ Hồng Thiên Báo đang phát cuồng thì không có một ai khác.

Bọn thủ hạ không ai muốn xúc nộ bang chủ mà rước họa vào thân, vì thế đều tìm cớ tránh xa.

Không có ai để trút giận, Hồng Thiên Báo chỉ còn cách gào thét cho hả hơi.

Từ trước đến nay, gã chưa bao giờ phải chịu thảm bại nhục nhã đến như thế, chỉ vì 1 đội kỵ binh 11 người mà toàn quân tận diệt.

Mất mặt quá đi.
Hồng Thiên Báo còn đang phát nộ, đột nhiên một gã bang chúng hối hả chạy vào, hoang mang cấp báo :
- Đại ca.

Khẩn cấp quân tình.

Địch quân lai phạm.
Điếu Ngư trấn quân đội mới vừa bại trận, thế suy lực nhược, lại có địch quân kéo đến tấn công, tình thế xem ra không hay.

Hồng Thiên Báo giật mình quát hỏi :

- Địch nhân thuộc lộ nào, thực lực ra sao ?
Gã bang chúng đáp :
- Theo thám tử hồi báo, địch nhân là Thiên Diệp trấn, quân đội ước sáu, bảy trăm.
Hồng Thiên Báo cả kinh, không ngờ đối phương phản kích nhanh như thế.

Hiện giờ tương quan lực lượng đang nghiêng về phía Thiên Diệp trấn.

Toàn bộ lực lượng quân sự hiện giờ của Điếu Ngư trấn, kể cả người chơi và NPC sĩ binh, chỉ khoảng 350 người, bằng một nửa đối phương.

Đúng là “thời thế luân lưu chuyển”.

Họ Hồng cố trấn tĩnh tìm cách ứng phó.

Xem ra phải học tập đối phương, tổ chức phòng ngự bên trong trấn.

Đành chịu để bản trấn tạm thời tan hoang vì chiến loạn vậy, dù sao cũng còn hơn thất thủ.

Hồng Thiên Báo lập tức triệu tập thủ hạ bố trí việc phòng thủ, đồng thời phóng bồ câu đưa thư cầu cứu đồng minh.
Trong khi đó, đại đội nhân mã của Thiên Diệp trấn đã kéo đến bên ngoài Điếu Ngư trấn.

Sau trận chiến vừa rồi, Giang Phong chiêu hàng được 468 NPC sĩ binh, Thiên Diệp trấn còn lại 353, trừ 200 để lại phòng thủ bản trấn, tổng số nhân mã xuất chinh lần này là 621 NPC sĩ binh, cùng với 43 người bọn Akihiro và đội Cấm vệ của Giang Phong.
Do chỉ được huấn luyện có nửa ngày, sĩ binh chưa học được kỹ năng chiến đấu gì, chỉ mới biết dàn trận và tiến thoái theo đội hình.

Có điều đối phương còn tệ hơn, nên Giang Phong cũng không đòi hỏi gì nhiều.

Sau khi quân đội tập hợp bên ngoài trấn, Giang Phong liền chọn ra 46 đội, tức 460 sĩ binh, giao cho 43 người bọn Akihiro và ba người bọn Mizu chỉ huy.


Bọn họ làm đội trưởng, trong chiến đấu sẽ được hưởng thêm 1% kinh nghiệp trị của sĩ binh dưới quyền, cũng là một cơ hội để thăng cấp.

Trong 46 đội đó, Giang Phong lại tuyển ra 40 đội, hợp thành 4 đoàn, phái Cấm vệ quân thống lĩnh, rồi giao cho Cấm vệ trưởng Giang Hưng chỉ huy.

Giang Hưng vốn là Tướng quân, có thể thống suất 1 vệ quân, nên chỉ huy 4 đoàn không thành vấn đề.

Dù sao thì Giang Hưng cũng là vị Tướng quân ưu tú nhất của Thần Thánh quốc.

Và với 4 đoàn đó cũng đủ để đối chiến cùng lực lượng còn lại của Điếu Ngư trấn rồi.
Điếu Ngư trấn chỉ là tiểu trấn, có 2 cổng : đông môn và tây môn (thành thị mới có 4 cổng thành).

Tây môn đương nhiên hướng về phía tây, là phương hướng của Kinh triều, còn đông môn hướng về phía biển, sẽ là cảng khẩu trong tương lai.

Giang Phong lệnh cho Cấm vệ trưởng Giang Hưng thống suất bản bộ tấn công tây môn.

Còn Giang Phong thân tự suất lĩnh lực lượng còn lại tấn công đông môn, nhằm phân tán bớt lực lượng của địch quân.

Tuy lực lượng Giang Phong suất lĩnh chỉ có hơn hai trăm, nhưng do sự tồn tại của Giang Phong và Giang Thạch Khê, thực lực còn mạnh hơn bản bộ binh mã của Giang Hưng.

Do đó, Giang Phong lại tiếp tục phân binh, chỉ giữ lại hơn trăm tấn công đông môn.
Phía Chấn Hải Bang đã quyết định tổ chức chiến đấu bên trong trấn, nên đối cổng trấn chỉ phòng ngự chiếu lệ.

Trọng điểm chiến đấu mà bọn họ hy vọng là song phương sẽ giao tranh trên đường phố.


Do thấy lực lượng tấn công ở tây môn đông hơn nên bọn họ cũng tập trung tổ chức phòng ngự ở phía tây môn.

Chỉ có hơn trăm người, một nửa là NPC sĩ binh, một nửa là người chơi trấn giữ phía đông môn.

Theo bọn họ, dùng 100 chống 100, tất không vấn đề gì.
Sau một phen bài binh bố trận, Thiên Diệp trấn đại quân cuối cùng cũng đã phát động tấn công.

Trải qua một trận chiến đấu không khích liệt cho lắm, cổng trấn bị công phá, đại quân thuận lợi tiến vào trong trấn.
Giang Phong đã biết đối phương học theo Thiên Diệp trấn, tổ chức phòng ngự trên đường phố, đương nhiên không lập lại sai lầm của bọn họ, để sĩ binh hãm nhập hỗn chiến.

NPC sĩ binh xếp thành nhiều hàng, từ từ suy tiến.

Do địa hình chật hẹp, chỉ có những sĩ binh ở hàng đầu là có thể trực tiếp giao chiến với địch quân.

Còn những sĩ binh ở các hàng sau sẽ chuẩn bị sẵn sàng thay thế cho những sĩ binh ở hàng đầu trọng thương, phải lui về dưỡng sức.

Đặc biệt, do tình hình chiến đấu không cần phải trực tiếp chỉ huy, bọn Cấm vệ quân yên tâm giương cung lắp tên nhắm bắn những người chơi nào bên phe đối phương xuất hiện trong tầm bắn, nói văn hoa là điểm xạ chiến thuật, hay còn gọi là bắn tỉa.

Hành động này của bọn họ phần nào khiến cho phe đối phương tổn thất thảm trọng, dần dần hãm nhập hỗn loạn.
Tấn công quân ở đông môn và tây môn cẩn thận suy tiến, chiếm lĩnh từng con đường, từng góc phố, do nhân số đông đảo, không cần đánh nhanh tiến nhanh, mà sử dụng xa luân chiến tiêu hao dần sinh lực địch quân.

Tuy rơi vào thế hạ phong, nhưng phe Chấn Hải Bang vẫn cầm cự được, và chiến đấu rất kiên cường.

Bọn họ cũng đang kéo dài thời gian, chờ viện quân.

Chỉ cần viện quân đến nơi, trong đánh ra ngoài đánh vào, tin chắc đối phương sẽ phải thảm bại, giống như bọn họ đã từng thảm bại vậy.
Giang Phong đương nhiên không thể để cho âm mưu của bọn họ thành hiện thực.

Trong lúc song phương chiến đấu tưng bừng (tưng bừng chứ không kịch liệt, bởi phe Thiên Diệp trấn định chiếm lĩnh nơi đây nên không đốt phá, mà số người trực tiếp giao chiến cũng không đông), đột nhiên từ hai hướng nam và bắc có những tiếng chấn động mạnh, rồi tường đất ở hai hướng đó bị phá hủy, tiếp đó hai viên Cấm vệ quân dẫn bản bộ tấn công vào trung tâm trấn.


Do hai hướng này lực lượng phòng thủ hầu như không có, nên bọn họ tiến quân rất dễ dàng, chẳng mấy chốc đã tiến chiếm được một góc quảng trường trước Nha Phủ.

Cả hai gã Cấm vệ quân mỗi người thống lĩnh 50 sĩ binh, khi hội họp cũng trở thành một lực lượng hùng hậu, như một mũi tên xuyên phá thế trận phòng ngự của Chấn Hải Bang, khiến bọn họ càng thêm hoảng loạn.
Phát hiện địch phương đã công chiếm một phần quảng trường trung tâm, đang chuẩn bị tấn công Nha Phủ, phe Chấn Hải Bang thất kinh, không thể chần chừ, vội vàng điều tập một phần binh lực lui về tổ chức phòng thủ bảo vệ Nha Phủ.

Toàn trấn có thể mất, nhưng Nha Phủ không thể mất.

Chỉ cần Nha Phủ tồn tại là Điếu Ngư trấn vẫn chưa thất thủ.

Các kiến trúc khác có bị phá hủy, chỉ cần tốn ít tiền là có thể xây dựng lại thôi.

Phe Chấn Hải Bang quyết định cố thủ Nha Phủ chờ viện quân.
Có điều, sự tình biến hóa không theo nguyện vọng của bọn họ.

Hai gã Cấm vệ dẫn quân tiến được vào đến quảng trường, trước đó đã được Giang Phong dặn dò kỹ lưỡng, nên lúc này đây không tập trung công kích Nha Phủ, mà lại tổ chức ngăn chặn lực lượng cứu viện, trọng tâm là ngăn chặn NPC sĩ binh.

Do NPC sĩ binh phe Chấn Hải Bang chưa từng được huấn luyện quân sự, thiếu khả năng ứng biến trước những tình thế bất ngờ, trong lúc hỗn loạn chỉ huy cũng rất khó khăn, vì vậy mà chỉ có người chơi là có thể chạy về được Nha Phủ tổ chức phòng thủ, còn NPC sĩ binh hầu như đều bị ngăn lại bên ngoài.
Cũng do phe phòng ngự đột ngột giảm viên, phòng tuyến trở nên cực kỳ bạc nhược, chẳng bao lâu sau là bị công phá.

Lực lượng tấn công cả ở đông môn và tây môn đều tiến vào được đến quảng trường trung tâm.

Giang Phong không tấn công Nha Phủ ngay mà lệnh cho 46 đội sĩ binh có người chơi làm đội trưởng tiến hành truy sát những người chơi phe đối phương, để kiếm kinh nghiệm.

Do song phương là địch đối quan hệ, sau khi sát tử người chơi thì sẽ được hưởng 25% kinh nghiệm trị mà người đó bị mất.

Đồng thời, số sĩ binh còn lại sẽ do Cấm vệ quân thống lĩnh, ngăn chặn NPC sĩ binh của phe đối phương cùng chỉ huy của bọn họ (bang chúng Chấn Hải Bang) hội họp.
Chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

 
Chương 267: 267: Liên Quân Lại Thảm Bại





Lại nói, chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Chấn Hải Bang chỉ có hơn hai trăm bang chúng, lại bị hơn năm trăm người chơi và NPC sĩ binh phe Thiên Diệp trấn truy sát, tổn thất cực kỳ thảm trọng.

Nhưng do phải phòng thủ Nha Phủ, bọn họ chỉ còn cách trọng sinh, rồi tái chiến.

Dù hệ thống quy định trong vòng nửa giờ sau khi trọng sinh sẽ không có công kích lực, nhưng khả năng phòng ngự vẫn còn nguyên, vì vậy bọn họ vẫn phải lấy thân mình bảo hộ Nha Phủ đại môn.

Tinh thần hy sinh thật đáng khâm phục.
Tuy nhiên, theo thời gian, số người sẵn sàng “hy sinh vì đại nghĩa” cứ giảm dần đi.

Do bị sát tử nhiều lần, thậm chí có người bị sát tử đến 10 lần, không những bị giảm 10 cấp, mà bọn họ cũng không nhìn thấy chút cơ hội chiến thắng nào.

Nhiều người cũng đã nhận ra rằng bọn họ đang bị đối phương lợi dụng để thăng cấp.

Vì vậy mà có không ít người sau khi bị sát tử vài lần đã không trọng sinh nữa mà đăng xuất, thoát khỏi trò chơi.

Bọn Mizu và Akihiro càng chiến đấu hăng hái thì nhân số tham chiến của phe Chấn Hải Bang càng giảm dần.
Giang Phong không tham chiến mà quan chú toàn trường, ra các mệnh lệnh cần thiết.

Nhìn bọn Mizu chiến đấu tưng bừng, thu hoạch khả quan, Giang Phong rất hài lòng.

Hồi lâu, Giang Thạch Khê sau một lúc ngưng thần, rồi hạ giọng nói :
- Công tử.

Địch quân đã đến cách đây khoảng 10 dặm.
Giang Phong gật đầu nói :
- Truyền lệnh tổng tấn công.
Nhận được lệnh tổng tấn công, Cấm vệ trưởng Giang Hưng lập tức tập họp quân đội tấn công vào Nha Phủ.

Đại đội nhân mã tràn vào Nha môn, 50 cấp Cấm vệ quân dẫn đầu, sát khí đằng đằng, thế như phá trúc.

Bang chúng Chấn Hải Bang chỉ còn lại hơn trăm, không sao chống nổi, nhanh chóng bị đẩy lùi.


Đợi Giang Hưng chỉ huy quân binh bao vây địch nhân vào một góc, Giang Phong mới bảo Akihiro dẫn đội sĩ binh dưới quyền vào phá hủy tấm bia đá ở hậu viện, “Ngọc thạch bi” – đại biểu cho chủ quyền của lãnh địa.
Lát sau, Điếu Ngư trấn đổi chủ, trở thành “thuộc hạt trấn” chịu sự quản hạt của Thiên Diệp trấn.

Những người chơi phe Chấn Hải Bang sau khi bị sát tử không thể trọng sinh trong trấn được nữa, mà sẽ chuyển về trọng sinh ở thôn trấn đồng minh hoặc trung lập lân cận.

Sau khi toàn bộ bang chúng Chấn Hải Bang đều bị tiêu diệt, NPC sĩ binh dưới quyền bọn họ mất chỉ huy, như rắn mất đầu, không còn ý chí chiến đấu (sĩ binh thiếu sự huấn luyện, chỉ chiến đấu theo mệnh lệnh của chỉ huy hoặc khi bị tấn công).

Giang Phong thuận lợi tiến hành chiêu hàng.

Lực lượng tăng thêm 150 NPC sĩ binh nữa.
Xong đâu đấy, Giang Phong phái Giang Hưng thống suất 4 đoàn bản bộ ra ngoài trấn mai phục, chờ địch quân đến, rồi sẽ tái hiện trận chiến Thiên Diệp trấn lần nữa.

Có điều giờ đây phe Thiên Diệp trấn đã đông hơn gấp đôi, và được thống nhất chỉ huy.

Akihiro được giữ lại trong trấn để thu hút sự chú ý của địch quân.

Các đối thủ của Thiên Diệp trấn chỉ biết có Akihiro chứ không biết Giang Phong.
Sau một lúc, liên quân lại kéo đến bên ngoài trấn.

Lần này bọn họ tập hợp tàn binh của hai trấn hai trang, chỉ được 400 NPC sĩ binh, trong khi đó có đến gần nghìn người chơi.

Trong liên quân tấn công Thiên Diệp trấn lúc trước, mỗi trấn góp 150 NPC sĩ binh, còn mỗi trang góp 75.

Sau khi toàn quân tận diệt thì bọn họ chỉ còn lại mỗi trấn 250, mỗi trang 75.

Do còn phải để lại một phần lực lượng phòng thủ lãnh địa, bọn họ chỉ điều tập được có 400 sĩ binh.

Còn người chơi thì gần như toàn bộ xuất chinh.
Tiến đến trước tây môn, liên quân tứ đại đầu lĩnh (thiếu một người là bang chủ Chấn Hải Bang) thấy cổng trấn đã bị phá, phía trong ồn ào náo động, biết là tình hình nguy cấp, vội thúc giục thủ hạ tấn công vào trấn, định cùng Chấn Hải Bang ở bên trong lý ứng ngoại hợp, trong đánh ra ngoài đánh vào.
Nào ngờ, khi đại quân đã tiến vào trong trấn thì chợt thấy đối phương đã dàn trận chờ sẵn.

Akihiro đứng giữa hàng quân, vừa lớn tiếng cười vang, vừa khiêu khích :

- Tào Bân, Hắc Hổ, Đông Sở Bá Vương, Phương Thiên Ngọc.

Mới đó mà chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hạnh hội.

Hạnh hội.
Liên quân tứ đại đầu lĩnh thấy tình thế như vậy, biết là nguy rồi, nhưng chưa kịp rút lui thì Giang Hưng đã thống suất bản bộ chiếm giữ cổng trấn, từ bên ngoài đánh vào.

Liên quân lại một lần nữa bị lưỡng diện hiệp kích, chỉ khác là lần này nhân số của đối phương đông hơn gấp bội, thống nhất chỉ huy, hữu ý toán vô ý.

Tình thế của liên quân lúc này còn hiểm nghèo hơn hồi ở Thiên Diệp trấn nữa.
Akihiro đang chỉ huy sĩ binh chiến đấu, thấy địch nhân quá đông, truy sát không xuể, liền lui lại nói với Giang Phong :
- Thiếu Quân huynh không có hứng thú xuất thủ ư ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không thể ở đây mãi được.
Akihiro lộ vẻ thất vọng.

Thấy vậy, Giang Phong nhắc nhở :
- Nên chú ý học hỏi cách chỉ huy của Giang Hưng.
Akihiro giật mình kinh tỉnh, lập tức chạy đến bên cạnh Giang Hưng, quan sát cách gã chỉ huy đại quân, học hỏi kinh nghiệm.

Chỉ huy hàng trăm người chơi và chỉ huy hàng trăm NPC sĩ binh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

NPC sĩ binh trí năng không cao lắm, rất khó chỉ huy.

Mà trong các trận đại hội chiến, do huyết hậu phòng cao, NPC sĩ binh đều được xem là lực lượng chủ lực, người chơi thông minh hơn nhiều, giữ vai trò chỉ huy.
Song phương kịch chiến hơn một giờ thì người chơi cuối cùng của phe liên quân tử trận, điều đó cũng đồng nghĩa với việc phe liên quân toàn diện thất bại, trận chiến kết thúc.

Do Giang Phong không tham chiến, sĩ binh của cả song phương đều có thiệt hại.

Sau khi chiêu hàng địch quân, kiểm điểm lại quân đội thì tổng quân số đã đạt đến 1083 sĩ binh.

Thu thập mọi sự xong xuôi, Akihiro đề nghị :
- Các trấn còn lại đều thiệt hại nặng nề, chúng ta nên nhân cơ hội tấn công chiếm lĩnh luôn.

Đừng để bọn họ kịp trở tay.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Bọn họ có kịp trở tay cũng không đáng lo.

Chỉ đáng lo là bọn họ biết không thể địch nổi, kéo cả quân dân đi tản cư, để lại một tòa thôn trấn không người mà thôi.
Thôn trấn không quý bằng cư dân, rất có thể đối phương sẽ làm như vậy.

Akihiro lo lắng nói :
- Vậy chúng ta phải làm sao đây ? Để bọn họ kéo quân dân đi hết thì thật không cam tâm nha.
Giang Phong khẽ cười, gọi Giang Hưng đến, lệnh gã thống suất một nửa trong số 4 đoàn bản bộ đi tấn công Hắc Long trấn.

Còn lại 2 đoàn thì mỗi đoàn do một viên Cấm vệ thống lĩnh, đi tấn công Hưng Long Trang và Phục Ngưu Trang.

Nhiệm vụ của bọn họ không phải là công chiếm địch trấn mà chỉ dương công, cầm chân đối phương không cho di tản, chờ đại quân đến.
Sau khi bọn Giang Hưng đã đi rồi, Akihiro lại hỏi :
- Thế còn Điếu Ngư trấn nên giải quyết thế nào ?
Giang Phong nói :
- Chúng ta không đủ nhân lực phòng thủ nhiều nơi.

Cách tốt nhất là cho di dân đến Thiên Diệp trấn, chỉ để lại đây vài hộ đủ để chứng tỏ thôn trấn này tồn tại là được.

Dù có bị giảm cấp cũng không hề gì.

Căn cơ vẫn còn nguyên đó.

Sau này khi nào có nhiều cư dân thì lại điều sang phục hồi là xong.
Akihiro khen phải, phái hai gã huynh đệ còn lại thống suất 2 đội sĩ binh lo việc di dân.

Còn gã thì theo bọn Giang Phong tiến đến Nam An trấn.

Điếu Ngư trấn ở phía bắc Thiên Diệp trấn, còn Nam An trấn thì ở về phía tây.

Hai nơi cách nhau ước khoảng 32 dặm.

Hành quân mất hơn một giờ.
Tình hình Nam An trấn lúc này cực kỳ khẩn trương.


Bang chúng Trấn Nam Bang tử trận, hồi trấn trọng sinh, lập tức tổ chức phòng ngự.

Toàn trấn trên dưới hiện còn lại 100 NPC sĩ binh và hơn 500 người chơi.

Bang chủ Trấn Nam Bang Hắc Hổ động viên bang chúng tử thủ bản trấn.

Cả bọn đều biết lúc này chẳng thể nào có được viện quân.

Tử thủ chỉ để tử thủ mà thôi.

Chứ thôn trấn thất thủ quá dễ dàng thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.
Bọn Giang Phong đến nơi, không vội vã tấn công ngay mà còn phải bố trí trận hình chiến đấu.

Gần 700 NPC sĩ binh do thiếu đội trưởng chỉ huy, nên không thể tổ chức thành đoàn đội gì được.

Giang Phong cắt ra 300 sĩ binh, phân thành 6 đại đội, do 6 viên Cấm vệ còn lại thống suất.

Cấm vệ quân là Thống lĩnh 50 cấp, nếu quân đội đủ biên chế thì có thể chỉ huy 1 đoàn gồm 10 đội, 110 người; nhưng nếu như thiếu Đội trưởng thì chỉ có thể thống suất được tối đa một nửa biên chế, tức 5 đội, 50 người.

Cấm vệ quân đều là tinh nhuệ, nên có thể thống suất được 50 sĩ binh.
Còn lại gần 400 sĩ binh, Giang Phong lệnh mỗi người tùy ý chọn một địch nhân, tự hành chiến đấu.

Riêng 6 đại đội kia có nhiệm vụ truy sát bang chúng Trấn Nam Bang.

Mizu, Nori và Masashi mỗi người cũng lĩnh một đội 10 sĩ binh tham gia vào việc truy sát để kiếm kinh nghiệm.

Còn Akihiro phụ trách phá hủy “Ngọc thạch bi”.
Bố trí hoàn tất, đại quân phát động tấn công.

Do không có hy vọng gì, bang chúng Trấn Nam Bang chống cự không kịch liệt cho lắm, và khi tử trận thì đăng xuất luôn.

Trận chiến không hề có huyền niệm gì.

Khi Akihiro chiếm lĩnh thôn trấn, và gã bang chúng Trấn Nam Bang cuối cùng tử vong thì trận chiến cũng kết thúc.

Thiên Diệp trấn có được “thuộc hạt trấn” thứ hai.

 
Chương 268: 268: Mizu Tức Giận





Thiên Diệp trấn.
Các thành viên của Tùng Bình gia tộc đang phải khẩn trương xử lý chiến quả, thỏa thiện an bài dân chúng thiên cư từ các “thuộc hạt trấn”, “thuộc hạt trang” đến Thiên Diệp trấn định cư, cũng như lo khôi phục các hoạt động sản xuất bị đình đốn do chiến loạn.

Bởi vì nhân thủ quá ít, toàn gia tộc chỉ có hơn 60 người, nên ai nấy đều vô cùng bận rộn.

Trong lúc đó, toàn trấn chỉ có Giang Phong là thanh nhàn.

Bọn Akihiro không đủ “năng lượng” thỉnh động Giang Phong, trừ phi Giang Phong muốn giúp.
Sau hai ngày chinh chiến, “Phạt Tùng Bình liên quân” đã hoàn toàn tan rã, lãnh đạo tử trận, lãnh địa đổi chủ, dân chúng quy hàng.

Akihiro đã tiếp quản địa bàn của 3 trấn 2 trang, khiến lãnh thổ của Thiên Diệp quốc mở rộng rất nhiều lần, đông tây 50 dặm, nam bắc 65 dặm.

Bọn họ chỉ để lại mỗi trang, trấn vài chục hộ dân duy trì các hoạt động thường ngày, còn lại đều cho thiên cư đến Thiên Diệp trấn hết.

Dân số Thiên Diệp trấn lúc này đã hơn năm nghìn, đủ để thăng cấp lên Hương trấn.

Và Thiên Diệp quốc cũng đã đủ điều kiện để trở thành chư hầu quốc.

Akihiro đang chuẩn bị lên đường đến Tương Nguyên xin thăng cấp và cầu phong.

Thiên Diệp trấn ở nơi biên viễn, chịu sự quản lý trực tiếp của triều đình chứ không phải từ các Châu thành.

Tuy có hơi bất tiện mỗi khi cần thăng cấp thôn trấn, nhưng bù lại, được tự do tự tại.
Giang Phong đang sửa soạn khởi trình, tiếp tục hành trình du ngoạn thì thấy Mizu, Nori và Masashi đi vào.

Mizu có vẻ rất tức giận.

Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Mizu có chuyện gì không vui sao ?
Masashi cười nói :
- Ca ca biết không.

Mizu mới cãi nhau với Akihiro đó.
Mizu tức giận nói :
- Tớ bị Akihiro ca ca bắt nạt, cậu vui lắm hả ?
Giang Phong hỏi :
- Akihiro bắt nạt hiền muội thế nào nè, nói cho ca ca nghe với nào.
Mizu nói với giọng không vui :
- Ca ca.

Bọn họ chiếm được quá nhiều thôn trấn, tiểu muội chỉ xin một tòa thôn trấn nhỏ nhất, mà bọn họ cũng không cho.

Akihiro ca ca lại còn bảo tiểu muội không biết quản lý thôn trấn.

Bọn họ xấu lắm.


Tiểu muội không chơi với bọn họ nữa.
Hóa ra là thế.

Bọn Akihiro không cho tất nhiên có lý do.

Tính luôn các trang, trấn vừa chiếm được, bọn họ vừa đủ điều kiện thăng cấp lên chư hầu quốc, cũng như Thiên Diệp trấn trở thành Hương trấn.

Sự thăng cấp này có ảnh hưởng rất lớn.

Hương trấn có thể chiêu mộ NPC Đội trưởng 40 cấp, dù bị hạn định số lượng (tương ứng với số sĩ binh trong trấn), nhưng có còn hơn không.

Thiếu chỉ huy, quân đội rất khó tác chiến.

Hương trấn còn có thể đóng được Trung thuyền, có thể hoạt động ở các khu vực gần bờ biển (cấp Tiểu trấn chỉ đóng được Tiểu thuyền, Thuyền câu và Bè vận chuyển, không thể ra biển, chỉ hoạt động được ở sông hồ).

Chư hầu quốc thì có nhiều quyền hạn hơn.

Do đó, nếu giao cho Mizu quản lý một thôn trang, có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quốc lực.

Đương nhiên bọn họ nghĩ vậy là vì không tin tưởng vào khả năng của Mizu, và Mizu cũng không có cách nào khiến bọn họ tin tưởng, Mizu không có kinh nghiệm, cũng không có thiên phú.
Giang Phong bật cười an ủi :
- Hiền muội đừng tức giận nữa.

Sẽ xấu lắm đó.

Hiền muội không chơi với bọn họ nữa thì sẽ chơi với ai nào.

Dù gì thì hiền muội cũng là thành viên của Tùng Bình gia tộc đó nha.
Mizu nũng nịu nói :
- Tiểu muội sẽ rời khỏi Tùng Bình gia tộc, không chơi với bọn họ nữa.

Tiểu muội có ca ca này, lại còn Nori với Masashi nữa.
Nori nói xen vào :
- Mizu …
Mizu ngắt lời :
- Tớ đã quyết định rồi.

Tớ sẽ đi theo ca ca du ngoạn.

Các cậu hoặc là ở lại đây với bọn họ, hoặc là theo tớ với ca ca.
Nori và Masashi nhìn nhau.

Đoạn Nori lắc đầu nói :
- Cậu này … Ai ! Đương nhiên chúng ta sẽ đi với nhau rồi.

Chúng ta là bạn thân của nhau kia mà.
Masashi cũng khen phải.


Không chỉ là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, hai người họ cũng đều muốn đi du ngoạn cùng Giang Phong, thần tượng của bọn họ.

Mizu lại nói :
- Ca ca.

Tiểu muội muốn có một thôn trang.

Tiểu muội phải chứng minh cho bọn họ thấy tiểu muội vẫn có thể quản lý tốt thôn trang.
Masashi khen phải nói :
- Phải đó ca ca.

Bọn tiểu muội cũng muốn có một thôn trang của riêng mình.
Đối với bọn họ, Giang Phong lợi hại vô cùng, không gì là không làm được (đương nhiên là trừ việc chống lại hệ thống).

Giang Phong chỉ mỉm cười.

Việc đó không có gì là khó.

Vấn đề là Mizu rời khỏi Tùng Bình gia tộc, Giang Phong với bọn Akihiro sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Giang Phong suy nghĩ xem có nên thu phí cho việc giúp đỡ bọn họ hay không.

Và thu như thế nào để khỏi tổn hại hình tượng của mình.

Sau một lúc, Giang Phong cho gọi bọn Akihiro đến, rồi nói :
- Ta sắp phải rời khỏi đây, nhưng đối với Thiên Diệp trấn cũng không yên tâm cho lắm.

Nếu mọi người muốn có Thống lĩnh 50 cấp thì ta sẽ giúp cho.
Nghe nói đến Thống lĩnh 50 cấp, cả bọn ánh mắt sáng rỡ.

Bọn họ cao lắm cũng chưa đạt được 40 cấp.

Thống lĩnh 50 cấp đã có thể xem là BOSS rồi, hơn nữa lại còn có thể chỉ huy đại đội sĩ binh.

Quân đội có Thống lĩnh và không có Thống lĩnh chỉ huy thì khác nhau một trời một vực.

Trong các trận chiến mấy hôm nay, bọn họ đã thân thân thể nghiệm.

Bọn họ rất tiện mộ đội hộ vệ của Giang Phong.

Thống lĩnh cũng đã là tướng lĩnh.

Chỉ có ai ngu ngốc mới không muốn.


Akihiro cả mừng nói ngay :
- Đương nhiên là muốn rồi.

Mong Thiếu Quân huynh giúp cho.
Giang Phong nói :
- Ta không thể bằng không biến ra được.

Chỉ có từ cấp Châu thành trở lên mới có thể tự do chiêu mộ Thống lĩnh.

Đương nhiên là phải tốn tiền.
Akihiro vốn là thiếu gia, tiền không thành vấn đề.

Chỉ riêng việc Thiên Diệp trấn không thể tự sản xuất lương thực, toàn phải đi mua về nuôi cư dân cũng đủ biết.

Gã lập tức nói :
- Tiền không thành vấn đề.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Châu thành gần đây nhất là ở đâu ?
Akihiro nói :
- Hải Châu của Dương Việt tộc cách nơi đây khoảng 300 dặm về phía bắc.
Giang Phong hỏi :
- Hải Châu cũng nằm cạnh bờ biển ?
Akihiro gật đầu nói :
- Vâng.
Giang Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Hương trấn mà có Thống lĩnh thì không hợp lệ cho lắm.

Ta có thể thương lượng với Dương Việt tộc, nhưng chi phí thì các ngươi phải chịu.

Mỗi viên Thống lĩnh 100 kim tệ.

Thật ra thì chi phí chiêu mộ không cao như thế.

Nhưng vì không hợp lệ nên cần được thông cảm.
Bọn Akihiro đều hiểu “thông cảm” là thế nào.

Thật ra thì với địa vị của Giang Phong, đối Nam phương chư tộc, chỉ chiêu mộ vài viên Thống lĩnh thì không cần tốn chi phí “thông cảm”.

Khoản đó đương nhiên thuộc về Giang Phong rồi.

Và theo thị giá hiện tại, NPC sĩ binh 30 cấp có giá 5 kim tệ, Đội trưởng 40 cấp giá 20 kim tệ, thì Thống lĩnh 50 cấp có giá 100 kim tệ là không đắt.

Akihiro nói :
- Vâng.

Nhờ huynh chiêu mộ giúp cho 100 Thống lĩnh.
Giang Phong nhìn gã, mỉm cười nói :
- Tối đa 10 thôi.
Càng chiêu mộ nhiều thì Giang Phong càng được nhiều tiền, nhưng mức độ “thông cảm” có hạn, không thể quá nhiều được.

Akihiro thất vọng nói :
- 10 cũng được.
Giang Phong bật cười :

- Không cần thất vọng.

Còn có sư gia là văn quan, 200 kim tệ; có thể đảm nhiệm chánh tổng trở xuống; hoặc phụ tá cho Trấn trưởng, Trấn thủ, Tổng trấn quản lý chính sự; và nếu trở thành gia thần sẽ trung thành hơn.
Bọn Akihiro cũng biết văn quan quản lý chính sự tốt hơn người chơi rất nhiều.

Nổi tiếng nhất chính là gia thần của Thiên Lang ở Thiên Ân trấn.

Thiên Lang cứ bận rộn suốt (đi giúp đỡ người khác), giao hết chính sự cho lão gia thần, vậy mà Thiên Ân trấn vẫn phát triển rất tốt.

Akihiro liền nói :
- Vậy thêm 10 sư gia nữa đi.
Giang Phong gật đầu.

Ngẫm nghĩ giây lát, gã lại hỏi :
- Thiếu Quân huynh.

Còn có gì khác nữa không ?
Đã có văn quan võ tướng, gã hy vọng sẽ còn có thứ gì khác nữa.

Sau khi Giang Phong đi rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Giang Phong nói :
- Còn có Lâu thuyền, chở được 160 người, 10 kim tệ.

Chiến mã : phổ thông 2 kim tệ, trung đẳng 5 kim tệ, thượng đẳng 10 kim tệ.

Đặc thù chiến mã : lương câu 20 kim tệ, tuấn mã 50 kim tệ và long câu 100 kim tệ.
Akihiro nói :
- Vậy thêm 10 Lâu thuyền và 100 long câu nữa đi.
Giang Phong lắc đầu nói :
- Chiến mã ở mỗi thành trì đều có hạn.

Ở Nam phương, mỗi nước có khoảng vạn chiến mã là nhiều rồi.

Long câu và tuấn mã lại càng hiếm hơn.
Akihiro hỏi :
- Vậy có thể được bao nhiêu ?
Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi nói :
- 10 long câu, 30 tuấn mã, 100 chiến mã.
Akihiro đành phải chấp nhận, và yêu cầu thượng đẳng chiến mã.

Có tiền đương nhiên muốn có thứ tốt nhất.

Thật ra được như vậy thì Thiên Diệp quốc thực lực bội tăng rồi.

Tổng chi phí hết 6.600 kim tệ, trong đó Giang Phong có thể thu được khoảng 6.000 kim tệ.

Akihiro đưa kim tệ và Giang Phong phái Giang Thạch Khê đi lo liệu việc đó.

Y có thể phi hành, bay đến Hải Châu sẽ mất ít thời gian hơn.

Với lại một vị “thần” sẽ được tôn kính, công việc sẽ càng thuận lợi.

 
Chương 269: 269: Hoàng Phế Tiểu Ấp - Phục Hưng Trang Ấp





Hôm đó, khi Giang Thạch Khê hoàn thành nhiệm vụ trở về, Giang Phong cũng chưa thể khởi trình ngay được, bởi tộc trưởng Dương Việt tộc thân tự đến bái kiến.

Giang Phong có địa vị đặc thù, trong lúc này lại còn là Nam phương cộng chủ, Minh chủ của Nam phương chư tộc (chỉ còn vài ngày nữa là hết nhiệm kỳ 1 tháng, Kinh Vương sẽ kế nhiệm tháng tiếp theo).

Lão tộc trưởng Dương Việt tộc, bộ tộc có địa vị bá chủ tại vùng này, khi hay tin Giang Phong có mặt trong vùng, liền theo Giang Thạch Khê đến bái kiến.

Giang Phong cùng lão tộc trưởng hội kiến trên thuyền, mật đàm rất lâu.

Sau đó lão tộc trưởng hoan hỉ quay về, và không quên cống hiến cho Giang Phong nhiều lễ vật giá trị.

Lão còn hứa sẽ chuẩn bị sẵn 3 đội kỵ binh tinh nhuệ, khi Giang Phong đi ngang qua Hải Châu sẽ ghé vào nhận lấy.

Đó là quà Giang Phong định tặng cho bọn Mizu.

Ba đội bộ binh của bọn Mizu hành động quá chậm chạp, không phù hợp nữa.

Lão tộc trưởng không vào Thiên Diệp trấn, không gặp bọn Akihiro, bởi bọn họ không đủ “năng lượng”.

Cho dù đều là chư hầu, thì tiểu chư hầu chỉ có 5.000 dân, với đại chư hầu có hơn chục vạn dân, hàng vạn quân đội sẽ không cùng đẳng cấp.
Sáng hôm sau, Giang Phong cũng lại không thể khởi trình ngay được, bởi các lĩnh chủ, quốc chủ trong vùng kéo nhau đến bái kiến.

Bọn họ đều là người chơi, đương nhiên không biết Giang Phong là hiện nhậm Minh chủ Nam phương Liên minh.

Có điều, chỉ với danh tiếng của Thiếu Quân cũng đủ để bọn họ đến bái kiến.

Trước giờ Giang Phong vẫn được tôn sùng là nhân vật của truyền thuyết (truyền truyền thuyết thuyết, vừa truyền vừa thuyết, nên trở thành truyền thuyết).

Hơn nữa, sự kiện Thiên Diệp quốc mở mang quốc thổ, trở thành một “đại” quốc trong vùng cũng khiến bọn họ chú ý, đồng thời lo lắng cho tương lai, do vậy mà cả bọn kéo nhau đến làm quen Giang Phong, cầu mong tạo lập quan hệ.

Nếu được Giang Phong thừa nhận thì sẽ càng an tâm hơn.
Dưới sự chủ trì của Giang Phong, các thế lực hiện diện họp bàn tương lai của khu vực.

Cả bọn nhất trí thành lập Liên minh, công thủ đồng minh, tạm gọi là Thiên Diệp Liên minh, bầu Akihiro làm Minh chủ.


Thiên Diệp quốc sắp trở thành chư hầu quốc, quốc lực hùng mạnh, chiếm địa vị chủ đạo trong Liên minh, nên Akihiro trở thành Minh chủ không có gì phải bàn cãi.

Dù chỉ là một Liên minh lỏng lẻo, không có nhiều ràng buộc, nhưng rất cần thiết cho hòa bình và ổn định của khu vực.

Các thế lực khác lo ngại Thiên Diệp quốc lại “mở mang” quốc thổ.

Còn bọn Akihiro cũng không muốn trở thành “thiên hạ công địch”, chỉ muốn yên ổn phát triển.

Do đó mà Liên minh đã thuận lợi thành lập, và được Giang Phong bảo trợ.

Uy thế của Giang Phong sẽ đảm bảo cho Liên minh được ổn định và nổi tiếng.

Tin rằng chẳng bao lâu nữa, Thiên Diệp Liên minh sẽ được toàn thể người chơi biết đến.
Xong đâu đấy, bọn Giang Phong lên Lâu thuyền, rời Thiên Diệp trấn, đi về phương bắc.

Giang Phong không biết rằng việc chọn hải lộ đã khiến rất nhiều người chơi lỡ mất dịp gặp mặt “thần tượng”.

Rất nhiều người chơi ở xa, không đến được Thiên Diệp trấn, đã chờ sẵn trên đường đi, mong có dịp gặp được Giang Phong.

Trong “Vương Mệnh”, Giang Phong có rất nhiều fan hâm mộ.

Con người thường đều có tính hiếu kỳ, càng tìm hiểu về Giang Phong, mọi người càng thấy Giang Phong thần bí, và lại càng thêm hiếu kỳ.

Giang Phong vì thế mà lại càng thêm nổi tiếng, và có thêm nhiều fan hâm mộ.
Khi đi ngang qua Hải Châu, Giang Phong lên đấy chủ trì việc kiến tạo Văn Tổ Miếu, sử dụng kỹ năng thư chuyển chức cho 64 tế tự (số sơ cấp kỹ năng thư mà Giang Phong làm được trong một ngày).

Đó là một trong những điều khoản mà Giang Phong và lão tộc trưởng đã thỏa thuận khi mật đàm.

Lão tộc trưởng cũng chuyển giao cho Giang Phong 3 đội kỵ binh tinh nhuệ như đã hứa.

Ngoài ra còn có thêm 3 long câu cho bọn Mizu.
Tiếp đó, thuyền lại rời bến, tiếp tục đi về phương bắc.

Lúc này, Giang Phong vẫn nhớ lời hứa tìm cho bọn Mizu một thôn trang.


Giang Phong có nhiều việc phải làm, không tiện để bọn họ đi theo mãi.

Có một thôn trang để bọn họ quản lý cho qua thời gian là phương cách hay nhất.

Do vậy, Giang Phong lệnh cho thuyền đi gần bờ biển, đồng thời bảo Giang Thạch Khê lưu ý tình hình trên bờ.
Khi thuyền đi ngang qua một vùng bờ biển hoang vu, Giang Thạch Khê chợt có phát hiện.

Giang Phong cho thuyền đậu lại gần bờ, rồi xuống thuyền nhỏ đi vào bờ biển.

Phía sau Lâu thuyền, Giang Phong có cho kéo theo hai chiếc Trung thuyền, để sử dụng khi cần đổ bộ vào những vùng bở biển không có vịnh để neo đậu thuyền lớn.

Trung thuyền do 2 người chèo, chở được thêm 14 người nữa là thích hợp nhất.
Bọn Giang Phong đổ bộ lên bờ biển, rồi đi sâu vào trong thêm hơn dặm nữa thì phát hiện một tòa thôn trang hoang phế.

Nhìn thôn trang đổ nát, không một bóng người, Mizu bất mãn nói :
- Ca ca.

Thôn này không có ai nha.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nếu thôn có người tất có chủ.

Chẳng lẽ hiền muội định vô duyên vô cớ đánh chiếm thôn trang của người khác hay sao ?
Mizu vội lắc đầu nói :
- Tiểu muội không có ý đó nha.

Nhưng thôn không có người làm sao phát triển.
Giang Phong giải thích :
- Tiểu huynh đã chuẩn bị cho hiền muội một số cư dân quan trọng rồi đó.

Cộng thêm 30 sĩ binh nữa, thôn đã có hơn 40 người rồi.

Những người khó nhọc hoàn thành nhiệm vụ do Quan phủ giao cho, kiếm được 200 thanh vọng và 1000 công huân để kiến thôn thì cũng chỉ được tiểu thôn khoảng 20 cư dân thôi đó nha.


Hơn nữa, phát triển từ một tòa thôn hoang phế càng chứng tỏ khả năng của hiền muội nha.
Masashi cũng nói :
- Phải đó Mizu.

Trước kia khi Akihiro mới kiến thôn cũng chỉ có 22 thôn dân hà.
Mizu hóa buồn thành vui, hớn hở nói :
- Cũng phải.

Vậy mà tiểu muội không nghĩ ra.

Tiểu muội phải phát triển Thiếu Quân thôn thành một tòa đại thành trấn.
Giang Phong ngạc nhiên :
- Thiếu Quân thôn ?
Mizu nói :
- Tiểu muội quyết định đặt tên thôn là Thiếu Quân thôn.

Không được sao ca ca ?
Giang Phong bật cười nói :
- Không phải là không được.

Chỉ hy vọng là chưa có ai sử dụng thôi.
Mizu khẩn trương nói :
- Phải phải.

Tiểu muội phải chiếm lĩnh thôn ngay mới được.
Nói xong liền hối hả dẫn bản bộ binh mã xông thẳng vào thôn.

Sau khi phá hủy “Ngọc thạch bi” trong Thôn trưởng thất, Mizu nghe hệ thống thanh âm :
- Đinh.

Chúc mừng Mizu công chiếm hoang phế tiểu ấp.

Xin hỏi chiếm lĩnh hay phá hủy ?
Thời cổ, một số thôn làng còn được gọi là trang ấp, nhất là ở các vùng hoang vu đang được khai hoang.

Hệ thống quy định loại này có ấp (tương đương thôn, đứng đầu là trưởng ấp), trại (tương đương làng, đứng đầu là trại chủ), và trang (tương đương Hương, đứng đầu là trang chủ), cao hơn vẫn là trấn, thành.

Trong các truyện Tàu thường gặp loại này, có sơn trang, gia trang, sơn trại, thủy trại, ổ bảo, … Trang chủ, trại chủ, bảo chủ không chỉ quản lý gia nhân, những người thân thuộc trong gia tộc, mà còn quản lý cả trang đinh, trang khách, những cư dân trong địa bàn của mình.


Một số gia trang sau khi có nhiều người dân đến sinh sống, phát triển lên thành trấn, thành, nhưng vẫn giữ tên gọi cũ, ví dụ “Thạch Gia Trang”, là thành phố lớn nhất và cũng là tỉnh lỵ của tỉnh Hà Bắc, CHNDTrung Hoa; cách Bắc Kinh 320 kilômét về phía nam.

Trong thành phố Thạch Gia Trang cũng có 1 huyện gọi là Cao Ấp.

Ở Việt Nam, các “trang ấp” rất phát triển vào các đời Lý, Trần.
Thôn trang này trước đây có thể có tên gọi, nhưng khi người dân bỏ đi hết, trở nên hoang phế, nên biến thành “hoang phế tiểu ấp”.

Mizu nghe hệ thống hỏi liền đáp ngay :
- Chiếm lĩnh.
- Xin đặt tên mới.
- Thiếu Quân.
- Đinh.

Chúc mừng Mizu trở thành trưởng ấp của Thiếu Quân ấp.

Vì là người chơi đầu tiên chiếm lĩnh hoang phế tiểu ấp, hệ thống tùy cơ khai khải nhiệm vụ “Phục hưng trang ấp”.

Xin hỏi có tiếp nhận nhiệm vụ hay không ?
Mizu ngạc nhiên, chạy ra hỏi Giang Phong :
- Ca ca, hệ thống khai khải nhiệm vụ “Phục hưng trang ấp”, tiểu muội có nên tiếp nhận hay không ?
Masashi liền nói :
- Có nhiệm vụ sao lại không tiếp nhận chứ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Phải đó.

Hiền muội cứ tiếp nhận đi.
Mizu liền trở vào, đến bên “Ngọc thạch bi” nói :
- Tiếp nhận.
Trước mắt Mizu xuất hiện một bảng chức năng trong suốt, trên đó có nhiều nút, Mizu điểm vào nút “Nhiệm vụ” :
“Phục hưng trang ấp : ẩn tàng nhiệm vụ.

Do cuộc sống quá nghèo khổ, cư dân bỏ đi nơi khác tìm phương sinh kế, trang ấp trở nên hoang phế.

Trưởng ấp có nhiệm vụ phát triển tiểu ấp lên thành trang.

Khi hoàn thành, sẽ có đặc thù tưởng lệ.”
Sau khi xem xong nội dung nhiệm vụ, Mizu chạy ra nói cho Giang Phong nghe.

Nhìn Mizu lăng xăng chạy ra chạy vào, Giang Phong khẽ cười, trong lòng rất vui.

 
Chương 270: 270: Tham Khảo Phân Cấp Hành Chính Của “trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” Phần 1





Phân cấp hành chính của “Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” (phần 1)
Tên gọi đầy đủ là “Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” (中华人民共和国), người Việt lại gọi là nước “Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa”, hay thường gọi là Trung Quốc.

Thật ra tên gọi Trung Quốc là cách gọi tắt của nước “Trung Hoa Dân Quốc” của Tôn Trung Sơn, Tưởng Giới Thạch, cũng như Đài Loan hiện nay.

Giống như Hàn Quốc là cách gọi tắt của tên gọi “Đại Hàn Dân Quốc” vậy.

Phân cấp hành chính của “Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” khác với Việt Nam.

Người Việt tự cho cấp tỉnh của mình ngang hàng với cấp tỉnh của họ (cấp hành chính thứ nhất), và cấp huyện của mình ngang hàng với cấp huyện của họ (cấp hành chính thứ ba).

Ở Việt Nam không có cấp hành chính tương đương với cấp hành chính thứ hai, nằm giữa tỉnh và huyện của họ, gọi là “cấp địa khu”.

Sau đây là bảng phân cấp hành chính :
Phân cấp hành chính Trung Quốc
1Cấp tỉnh (1)
Thành phố trực thuộc trung ương
Tỉnh

Khu tự trị
Đặc khu hành chính
2Thành phố phó tỉnh
Thành phố trực thuộc tỉnh
Châu tự trị trực thuộc tỉnh
Khu cấp phó trực thuộc tỉnh
3Khu hành chính cấp địa (2)
Thành phố cấp địa khu
Châu tự trị
Minh
(bãi bỏ)
Khu hành chính cấp địa
(bãi bỏ)
4Thành phố cấp phó địa
Thành phố cấp phó địa
5Huyện (Trung Quốc) (3)
Huyện
Huyện tự trị

Thành phố cấp huyện
Khu
Kỳ
Thần Nông Giá
Lục Chi
Khu bảo tồn thiên nhiên Ngọa Long
Quận công nhân và nông dân
(bãi bỏ)
6Hương (4)
Hương
Trấn
Nhai biện, nhai đạo
Văn phòng khu
Khu
Văn phòng khu do Hương kiểm soát
(lỗi thời)
Thành phố cấp thị xã
7Khác
Các khu vực tự trị tại Trung Quốc
Thành thị Trung tâm Quốc gia
Phần tiếp theo sẽ giới thiệu kỹ hơn các cấp hành chính trên.



 
Chương 271: 271: Di Dân Chu Sơn





Lại nói, nhìn thấy Mizu lăng xăng chạy ra chạy vào, Giang Phong khẽ cười, lấy ra một đạo phù chú, đưa cho Mizu, nói :
- Hiền muội hãy thu tiểu ấp lại đi.
Mizu nhận đạo phù, ngạc nhiên hỏi :
- Đây là gì vậy ca ca ?
Giang Phong nói :
- Thiên thôn phù.
Trong nhiều game trước đây vẫn có những vật phẩm có chức năng tương tự, như “Thiên Thành Phù” chẳng hạn.

Nhưng trong “Vương Mệnh”, từ cấp trấn, cấp thành trở lên xem như đã trở thành đại đô thị, không thể di dời được nữa.

Chỉ có cấp Hương trở xuống mới có thể tiến hành di dời.

Hệ thống quy định, di dời thôn cần 1 đạo “Thiên thôn phù”, di dời làng cần 2 đạo, và di dời Hương cần 3 đạo.

Đương nhiên quy định nào cũng có kẽ hở.

Người chơi vẫn có cách đối phó.

Đơn giản nhất là tạm thời di dân sang một nơi khác, để thành trấn giáng cấp, sau đó di dời xong rồi lại di dân trở lại và thăng cấp lên.

Tuy nhiên, nếu không thật sự cần thiết thì chẳng ai làm thế làm gì, rất mất thời gian.
Mizu nhìn đạo phù, hỏi :
- Tại sao lại phải dùng nó vậy ca ca ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Nơi này không thích hợp để kiến thôn.

Hiền muội không thấy thôn dân bỏ đi hết, thôn ấp trở nên hoang phế đó sao ? Chúng ta cần di dời đến nơi khác thích hợp hơn.
Mizu nói :

- Phải đó nha.

Nhưng nơi nào mới thích hợp vậy ca ca ?
Giang Phong nói :
- Thứ nhất, không quá gần các khu vực phồn hoa, nhưng cũng không nên quá xa.

Thứ hai, phải tiện cho việc phòng thủ, tránh bị người khác đến phá hoại, xâm chiếm.

Nếu suốt ngày cứ phải lo đánh nhau với người khác, đề phòng người khác thì còn tâm trí đâu mà phát triển được nữa.

Tiểu huynh có nghĩ đến một nơi thích hợp, nhưng phải đích thân đến nơi xem đã.
Cả bọn đồng thanh khen phải.

Masashi nói :
- Phải đó Mizu.

Bọn Akihiro mới vừa rồi cũng bị tấn công đó.

Nếu không được Thiếu Quân ca ca giúp cho thì đã mất cả Thiên Diệp trấn rồi.
Mizu liền đi vào trong tiểu ấp, dùng “Thiên thôn phù” biến tiểu ấp thành một Bản vẽ.

Sau đó mọi người trở về thuyền, tiếp tục hành trình.

Thuyền đi về phía bắc, khi đến khu vực vịnh Hàng Châu thì gặp quần đảo Chu Sơn.

Quần đảo này bao gồm 1339 hòn đảo lớn nhỏ, trải dài từ vịnh Hàng Châu cho đến đông nam cửa sông Giang, trên một vùng biển rộng 22.200 kilômét vuông, và bị chia cắt với đất liền chỉ bằng một khu nước hẹp, khoảng cách hẹp nhất là 9,1 kilômét.
Đối với Giang Phong, nơi này là thích hợp nhất để kiến thôn.


Khu vực sông Tiền Đường, Chiết Giang và vùng vịnh Hàng Châu tập trung rất nhiều lãnh địa và tiểu quốc, là một trong những khu vực phồn hoa nhất của đạo Đông Việt.

Cả “Thiên hạ đệ nhất đại bang” Linh Sơn Bang cũng kiến quốc tại đây, quốc thổ gần năm nghìn dặm vuông, tức khoảng 800 kilômét vuông.

Diện tích này thật ra không rộng, còn chưa bằng một huyện nhỏ ở Trung Quốc ngày nay (mỗi tỉnh có đến hơn chục địa cấp thị, mỗi địa cấp thì có hơn chục, thậm chí đến hàng chục huyện thị).

Thường thì một huyện sẽ có diện tích vài nghìn kilômét vuông, chỉ có các khu (quận) nội thành mới có diện tích vài trăm, còn khu ở ngoại thành có khi cũng đến hơn nghìn.

Ví dụ thành phố Hàng Châu ngày nay có 8 khu (quận), 3 huyện cấp thị (thành phố cấp huyện), và 2 huyện; trong đó huyện Đồng Lư diện tích 1.780 kilômét vuông (gần bằng thành phố Hồ Chí Minh, rộng hơn tất cả các tỉnh thành ở khu vực đồng bằng sông Hồng, trừ thành phố Hà Nội mới được mở rộng) và huyện Thuần An còn rộng hơn, có diện tích 4.452 kilômét vuông.
Chiết Giang là một trong những cái nôi văn hóa quan trọng của người Việt.

Thời cổ, người Tàu gọi các dân tộc sống ở phía nam bằng một cái tên chung là Việt.

Sử sách thời nhà Hán thường nói đến cái tên “Bách Việt” với nghĩa “một trăm bộ lạc Việt”.

Hán Thư viết : “trong vòng bảy hoặc tám nghìn dặm từ Giao Chỉ đến Cối Kê (thuộc vùng bắc Chiết Giang) ở đâu cũng có Bách Việt, mỗi nhóm có các thị tộc của mình”.

Các nhà ngôn ngữ dân tộc học cho rằng phát âm của từ 越 (Việt, Yue, Yueh) có thể có liên quan đến một loại sợi cây gai dầu (hemp) được làm tại nơi mà nay là Chiết Giang.

Chính chữ Việt (越) có liên quan đến chữ "việt" (鉞 - cái rìu lớn, một thứ binh khí thời xưa), thường được coi là biểu tượng của hoàng gia hoặc quyền lực hoàng đế.

Nhiều rìu đá đã được tìm thấy tại vùng Hàng Châu, và còn có bằng chứng rằng loại rìu đó là một phát minh của vùng đất phía Nam.
Người Hán vẫn luôn cho rằng mình là “Viêm Hoàng tử tôn”, rằng Hoàng đế đã đánh bại Viêm đế, khiến hai bộ tộc sát nhập làm một mà thành người Hán ngày nay.

Có điều, ngày nay có rất nhiều bằng chứng (cũng do người Hán tìm ra) phủ nhận điều đó, chỉ là người Hán vẫn tự khi khi nhân, không chịu thừa nhận mà thôi.

Đừng nói từ thời xa xưa, ngay cả thời nhà Chu, nước Sở vẫn bị xem là man di, không thuộc “Trung Quốc”.


Dân nước Sở gồm hai loại : bình dân là dân bản địa, tức người Kinh, tên nước Sở trước đó cũng gọi là Kinh (荆), rồi sau là Kinh Sở (荆楚); và quý tộc là người phương bắc được nhà Chu phái đến cai trị.

Và quan trọng nhất, lãnh thổ của nước Sở nằm ở khu vực Hồ Nam, Hồ Bắc, An Huy, Hà Nam, Giang Tô; kinh đô nước Sở lần lượt đặt tại Đan Dương, Dĩnh, Trần, Thọ Xuân, toàn ở lưu vực sông Hoài.

Trong khi đó, các nhà khảo cổ học người Hán cũng tìm được các di tích nơi sinh sống của Thần Nông (tên gọi khác của Viêm Đế) ở Liệt Sơn, Hồ Bắc.

Đồng thời còn có di tích mộ Thần Nông ở gần Trường Sa, phía nam Động Đình Hồ.

Thật ra Hoàng đế chỉ đánh bại được Khương tộc, một nhánh của Thần Nông thị sinh sống ở lưu vực Hoàng Hà.

Họ xem Khương tộc là Thần Nông thị, rồi xem tộc trưởng Khương tộc là Viêm đế.

Thật ra Khương tộc chỉ là một bộ tộc thuộc Thần Nông thị, giống như Dung tộc, Miêu tộc, Lê tộc, Kinh tộc, … vậy.
Tóm lại, Hàng Châu là một địa điểm quan trọng của người Việt cổ.

Bộ tộc hùng mạnh nhất nơi đây là Ư Việt tộc.

Và Giang Phong đã chọn kiến thôn tại đây.
Đổ bộ lên hòn đảo lớn nhất trong quần đảo Chu Sơn, Giang Phong bảo Mizu kiến thôn tại đấy, đương nhiên là chọn vị trí lý tưởng nhất, nằm bên một bờ vịnh nhỏ, gần đó còn có nhiều bãi biển rất đẹp, xa xa còn có một dòng suối nhỏ.

Thiếu Quân tiểu ấp được di dời thành công và bắt đầu tiếp nhận những cư dân đầu tiên.

Ngoài 30 kỵ binh, còn có 24 thuyền phu (nguyên phụ trách chèo 3 chiếc Lâu thuyền), 3 thợ mộc, 1 thợ may, 1 thợ rèn, 1 dược sư, 1 đầu bếp, 2 nông dân, 1 mục dân, 2 ngư dân, 1 thầy đồ, 1 sư gia, và 1 Thống lĩnh.

Sư gia và Thống lĩnh sẽ là văn quan võ tướng phụ trách trấn thủ trang ấp một khi bọn Mizu không có ở đấy (bọn Mizu không thể lúc nào cũng có mặt trong ấp).

Toàn bộ đều được tuyển chọn từ Hải Châu.

Giang Phong cũng không quên vật tư, tạm thời lương thực, gỗ, đá mỗi loại 1 vạn đơn vị, đủ dùng một thời gian rồi.

Tiểu ấp không có mấy cư dân (sĩ binh chiếm quá nửa), chưa đủ sức tự túc tự cấp.
Danh xưng : “Thiếu Quân tiểu ấp” (không hiểu hệ thống thêm chữ “tiểu” vào làm gì, Mizu rất bất mãn, nhưng cũng đành chịu, bao giờ hệ thống cũng lớn nhất mà).

Cấp độ : 1
Chính trị : 60
Kinh tế : 0
Văn hóa : 0
Xã hội : 50
Dân số : 70 (69 NPC quân dân + trưởng ấp Mizu)
Thuế : 0
Tín phục độ : 66
Binh lính : 30
Tướng lĩnh : 1 (viên thống lĩnh)
Quan viên : 2 (Mizu và lão sư gia)
Nori và Masashi trở thành Trưởng lão, có được một số quyền hạn, nhưng không được tính vào dân số của ấp.

Cũng như những nơi khác, địa bàn quản hạt của tiểu ấp cũng là 10x10 dặm, tức 100 dặm vuông (tương đương 16 kilômét vuông), nhưng khu vực chính được rào tre bao quanh chỉ chiếm 100x100 thước (tương đương 40x40 mét).

Trong ấp ngoài Trưởng ấp thất, còn có 10 căn Nhà, 1 Lò rèn, 1 Tiệm tạp hóa, 1 Giếng, 1 Kho.
Sau khi chuyển một số vật tư từ dưới thuyền lên bờ, việc kiến thiết tiểu ấp bắt đầu.

Đương nhiên mọi việc sẽ do bọn Mizu chỉ huy, Giang Phong chỉ ở một bên “cố vấn”.

Đầu tiên là xây dựng Bến thuyền để có chỗ cho thuyền neo đậu, cũng như tiện vận chuyển vật tư lên bờ.

Mizu đích thân chỉ huy 3 gã thợ mộc khẩn trương xây dựng Bến thuyền.
“Bến thuyền : diện tích 20x20; gỗ 300, đá 500, ngân tệ 20.”
Sau khi Bến thuyền xây xong, Nori và Masashi chỉ huy toàn thể quân dân khẩn trương vận chuyển vật tư từ dưới thuyền lên bờ.

Trong khi đó, Mizu chỉ huy thợ mộc sửa sang lại Kho và các kiến trúc hiện có trong tiểu ấp.

Ngoài ra còn phải xây dựng thêm một số căn Nhà nữa để đủ nơi ở cho cư dân.

Toàn ấp biến thành một đại công trường.

 
Chương 272: 272: Tham Khảo Phân Cấp Hành Chính Của “trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” Phần 2





Phân cấp hành chính của “Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” (phần 2)
Phần này sẽ giới thiệu về cấp tỉnh, khá là phức tạp, bao gồm : tỉnh, tự trị khu, trực hạt thị và đặc biệt hành chính khu.
- Tỉnh (省) : là một loại đơn vị hành chính địa phương cấp thứ nhất (tức là chỉ dưới cấp quốc gia) của Trung Quốc.

Có tất cả 22 tỉnh.
- Tự trị khu (自治區) : là các đơn vị hành chính tương đương tỉnh và là nơi các sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc có số lượng lớn trong đó có một sắc tộc thiểu số nào đó có số lượng vượt trội.

Theo hiến pháp Trung Quốc, các tự trị khu có quyền lập pháp cao hơn so với các tỉnh, song trên thực tế chính quyền các khu này không có nhiều quyền lực hơn so với chính quyền các tỉnh.

Hiện Trung Quốc có 5 khu tự trị là: khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, khu tự trị Nội Mông Cổ, khu tự trị Tây Tạng.
- Trực hạt thị (直轄市) : tức thành phố trực thuộc trung ương, là thành phố cấp cao nhất.


Đây là đơn vị hành chính có quy mô tổ chức hoàn toàn giống địa cấp thị (thành phố thuộc tỉnh), nhưng vì do trung ương trực tiếp quản lý nên có địa vị tương đương cấp tỉnh.

Trực hạt thị là các thành phố lớn, có tầm quan trọng về mặt chính trị, văn hóa, kinh tế, giao thông.

Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc hiện có 4 trực hạt thị là: Bắc Kinh (thủ đô), Thượng Hải (thủ đô kinh tế), Trùng Khánh (thành phố có diện tích lớn nhất và đông dân nhất, dân số 31,4 triệu người, diện tích 82.300 km²) và Thiên Tân (xuất hải khẩu của Bắc Kinh).
- Đặc biệt hành chính khu (特別行政區/特别行政區; tiếng Anh viết tắt SAR) : là các đơn vị hành chính có quyền tự trị cao theo thể chế "Một quốc gia hai chế độ", chịu sự quản lý trực tiếp của Chính quyền Nhân dân Trung ương như nêu trong Điều 12 của Bộ luật cơ bản của cả hai đặc khu hành chính.

Đặc biệt hành chính khu ngang cấp với tỉnh, tự trị khu hay trực hạt thị, nhưng khác với các địa phương đó, nơi luật cơ bản căn cứ vào Điều 30 của Hiến pháp 1982, các đặc biệt hành chính khu áp dụng các căn cứ trong Điều 31.

Hai đặc khu hành chính được thành lập lần lượt vào các năm 1997 và 1999 khi chủ quyền của hai lãnh thổ này được Anh quốc và Bồ Đào Nha lần lượt trao trả cho Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc.


Cả hai đặc biệt hành chính khu này đều do Chính quyền Nhân dân Trung ương trực tiếp quản lý.

Khác với các đơn vị hành chính cấp tỉnh khác, các đặc biệt hành chính khu được bảo lưu quyền tự trị cao hơn với các quy định riêng về courts of last resort, hệ thống pháp luật, passports, đơn vị tiền tệ, chính sách hải quan, chính sách nhập cư, chính sách dẫn độ, ...!ngoại trừ các quy định về ngoại giao và quốc phòng.

Khi tham gia vào các tổ chức quốc tế hay các sự kiện thể thao, các đặc biệt hành chính khu là các thành viên độc lập đối với Trung Quốc.

Cả hai đặc biệt hành chính khu đều nhỏ và không sử dụng hệ thống phân cấp hành chính của Trung Hoa đại lục.

Hong Kong được chia thành 18 quận, mỗi quận có một Hội đồng quận.

Ma cao được điều hành duy nhất bởi Chính quyền đặc khu mà không chia ra các cấp hành chính sau khi các municipality kiểu Bồ Đào Nha bị bãi bỏ.
Xem ra hệ thống hành chính ở Việt Nam đơn giản hơn nhiều.

 
Chương 273: 273: Phương Hướng Phát Triển





Lại nói, Thiếu Quân tiểu ấp hiện tại đã biến thành một đại công trường.

Bọn Mizu chỉ huy cư dân sửa sang xây dựng nhà cửa kiến trúc, ổn định nơi ăn chốn ở cho mọi người.

Người ta vẫn nói : An cư lạc nghiệp.

Muốn lạc nghiệp tất phải an cư, muốn phát triển được thì cần phải có chỗ ăn ở ổn định, giống như một doanh nghiệp mà không có trụ sở cố định, cứ ngày đây mai đó, thì khó nhận được sự tín nhậm của đối tác, khó phát triển được.

Mục tiêu trước mắt của bọn Mizu là phải đảm bảo nơi ăn chốn ở cho cư dân trong ấp.
Hệ thống phân các kiến trúc thành 3 loại chính.

Phổ thông kiến trúc : là những loại kiến trúc cần thiết trong sinh hoạt của cư dân, và cũng cần thiết phải có để thăng cấp lãnh địa, như Lò rèn, Dược điếm, Tiệm tạp hóa, Hiệu y phục, Giáo trường, Học hiệu, Khách điếm, Tửu điếm, Kho … Phụ trợ kiến trúc : là những loại kiến trúc làm phong phú thêm sinh hoạt của cư dân, nhưng không cần thiết khi thăng cấp, ví dụ Giếng nước, Công viên, Đại lộ, Vườn cây ăn trái, Bến thuyền, … Đặc thù kiến trúc : đương nhiên là những loại kiến trúc đặc biệt, không có trong danh mục các kiến trúc thông thường, như Học Viện, Văn Tổ Thần Miếu, Từ đường chẳng hạn.

Trong đó còn lại được phân nhỏ ra thành : sinh hoạt loại hình, quân sự loại hình và văn hóa loại hình.
Hiện tại trong tiểu ấp ngoại trừ Nhà dân và Trưởng ấp thất, còn có các phổ thông kiến trúc có thể sử dụng : Lò rèn, Tiệm tạp hóa, Kho; và phụ trợ kiến trúc : Giếng.

Muốn thăng cấp lên “Trại” cần phải có thêm 2 kiến trúc nữa, và phải đạt dân số 101 người.

Giang Phong chưa từng được hưởng cảm giác tự mình kiến thôn, nên lần này định để cho tiểu ấp tự nhiên phát triển.

Những người chơi khác đều mong muốn lãnh địa phát triển thật nhanh, còn Giang Phong thì … Giang Phong khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Miễn sao vui vẻ thì thôi.
Nhìn thấy bọn Mizu lăng xăng chạy ngược chạy xuôi mãi, Giang Phong gọi lại bảo :
- Các vị hiền muội phân công công việc được rồi, không cần phải thân tự chỉ huy, hãy giao lại cho sư gia chấp hành là được.

Chúng ta còn cần bàn về phương hướng phát triển của tiểu ấp nữa.
Mizu vâng dạ, gọi lão sư gia lại bảo lão chỉ huy cư dân làm việc, sau đó mọi người đi vào Trưởng ấp thất.

Như thường lệ, Giang Phong vẫn ngồi ở chủ vị; bọn Mizu, Nori và Masashi ngồi ở bên phải; Giang Thạch Khê và Giang Hưng ngồi ở bên trái.

Nam tả nữ hữu mà.

Xong đâu đấy, Giang Phong mỉm cười nói :
- Tiểu ấp đã kiến lập.


Bước thứ nhất đã hoàn thành.

Tiếp theo các vị hiền muội muốn phát triển theo hướng nào nè ?
Bọn Mizu đều chưa hề có kinh nghiệm trong chuyện này, nên đều ngơ ngác.

Mizu hỏi :
- Có mấy phương hướng phát triển vậy ca ca ?
Giang Phong nói :
- Có quân sự loại hình, trang viên loại hình, chế tạo loại hình, lữ du loại hình.

Quân sự loại hình là tập trung phát triển quân đội, các hành nghiệp khác chỉ cần thỏa mãn nhu cầu là được, hoặc thậm chí có thể dĩ chiến dưỡng chiến; như Thiên Diệp trấn chính là 1 quân sự trọng trấn, quân đội quá đông, còn nông nghiệp rất kém phát triển, không đủ đáp ứng nhu cầu lương thực của bản trấn nữa.

Trang viên loại hình thì tập trung phát triển nông nghiệp, “dân dĩ thực vi thiên” mà.

Chế tạo loại hình thì tập trung phát triển thủ công nghiệp, rồi thông qua thương mại trao đổi những thứ cần thiết.

Còn lữ du loại hình thì chủ yếu phát triển các kiến trúc phục vụ du khách, như Khách sạn, Tửu quán, Trà lâu, …
Mizu suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Ca ca.

Phát triển lữ du loại hình đi.

Ở đây có núi, có biển, có suối, có rừng, còn có nhiều bãi tắm đẹp nữa nha.
Masashi nói :
- Du khách đến đây nhiều sẽ khiến tình hình thêm hỗn loạn đó.

Hơn nữa dân chúng không thể thiếu thức ăn được.

Phát triển trang viên loại hình đi.
Mizu nói :
- Phát triển trang viên loại hình chán lắm.
Masashi nói :
- Phát triển lữ du loại hình nguy hiểm lắm.
Cả hai đều giữ ý kiến của mình nên đều đưa mắt nhìn Nori.


Mizu hỏi :
- Nori.

Ý cậu thế nào ?
Mori lắc đầu nói :
- Tớ thấy trang viên loại hình cũng được, mà lữ du loại hình cũng được.
Nori không có ý kiến rõ ràng, cả ba liền nhìn Giang Phong.

Mizu hỏi :
- Ca ca thấy sao ạ ? Lữ du tốt hơn phải không ạ ?
Masashi không chịu nói :
- Trang viên tốt hơn phải không ca ca ?
Giang Phong khẽ cười, nói :
- Cả trang viên và lữ du đều tốt cả, vậy thì phát triển cả hai.

Có thể phát triển trang viên phục vụ du lịch.

Còn sợ hỗn loạn thì có thể chỉ tiếp nhận nữ thôi.

Các nơi khác chiến hỏa liên miên, người chơi nữ không có chỗ chơi, các vị hiền muội có thể biến nơi đây thành thiên đường của nữ giới.
Bọn Mizu ánh mắt sáng rỡ, đồng thanh nói :
- Phải đó nha.
Giang Phong nói :
- Trước mắt chúng ta có thể xây dựng Nông trường, Mục trường, Trại mộc, Dược điếm, Hiệu y phục.
Mizu nói :
- Ca ca.

Nên sửa sang đường phố và xây thêm Công viên nữa.
Masashi hỏi :
- Muốn thăng cấp thì cần điều kiện gì vậy ca ca ?
Giang Phong nói :
- Có ít nhất 5 phổ thông kiến trúc và dân số đạt 101 người.
Masashi nói :
- 5 kiến trúc thì dễ.


Còn cư dân thì khó nha.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Có hai cách tăng dân.

Gia tăng tự nhiên : tùy vào Tín phục độ mà tỷ lệ gia tăng dân số tự nhiên sẽ cao hay thấp, tối đa mỗi ngày 5%.

Cách thứ hai là đưa dân số từ nơi khác đến, như bọn Akihiro đã làm.

Hiện giờ nhiều lãnh địa phát động chiến tranh với nhau chủ yếu là để tranh đất giành dân.
Mizu nói :
- Tiểu muội không muốn phát động chiến tranh đâu.
Giang Phong cười nói :
- Vậy thì hãy cố gắng gia tăng Tín phục độ để thu hút lưu dân đến đây.
Mizu gọi “bảng chức năng” ra xem, rồi nói :
- Tín phục độ hiện giờ đạt 71 rồi nha.

Lúc trước hình như có sáu mươi mấy hà.
Giang Phong nói :
- Đương nhiên rồi.

Nhà cửa tốt hơn rồi mà.
Mizu hỏi :
- Làm cách nào để gia tăng Tín phục độ vậy ca ca ?
Giang Phong nói :
- Chỉ cần lo cho dân chúng việc ăn ở thật tốt là được.

Ngoài ra Tế tự còn có thể cúng tế để Cầu An cho lãnh địa.

Hiền muội là Tế tự đó nha.
Mizu cau mày nói :
- Tiểu muội đã lỡ học kỹ năng khác rồi.

Ca ca phải giúp tiểu muội đó nha.
Do trước đây Mizu chưa có ý định kiến thôn nên đã học phụ trợ chiến đấu kỹ năng “Hồi phục thuật”, hiện giờ chưa đủ điều kiện theo quy định để học thêm tân kỹ năng, đương nhiên có Kỹ năng thư trừ ngoại.

Giang Phong an ủi :
- Hiền muội yên tâm.

Tiểu huynh sẽ kiếm cho hiền muội một số Kỹ năng thư.
Nori và Masashi cũng lập tức nói theo :
- Cả tiểu muội nữa nha.


Tiểu muội cần cung tiễn kỹ năng thư.
- Tiểu muội nữa.

Tiểu muội cần pháp thuật kỹ năng thư.
Giang Phong gật đầu nói :
- Được rồi, được rồi.

Để tiểu huynh kiếm cho.
Ba người họ chỉ mới hơn 30 cấp, chỉ có thể học được trung cấp kỹ năng trở xuống.

Mà với Giang Phong, trung cấp Kỹ năng thư không thành vấn đề, “đại thủ nhất huy, kỹ năng thư vô số”, mỗi ngày Giang Phong có thể chế tạo được 16 trung cấp Kỹ năng thư, lại còn thêm Giang Thạch Khê nữa.

Đang nói chuyện, Mizu chợt nhớ ra, vội nói :
- Tiểu muội phải đi xây dựng Đường phố và Công viên để tăng Tín phục độ mới được.
Nói rồi đứng dậy chạy vội ra ngoài.

Giang Phong lắc đầu, cùng mọi người đi theo.

Mizu tính rất phải.

Cũng rất cần cải thiện điều kiện sống của cư dân để tăng Tín phục độ, nhằm thu hút thêm nhiều lưu dân đến định cư.

Giang Phong cũng rất hiếu kỳ muốn biết hệ thống sẽ cho lưu dân đến đây bằng cách nào.
Sau khi sửa sang mở rộng Đường lộ, trải đá toàn bộ, đồng thời xây thêm một số Công viên nhỏ bên cạnh các Giếng nước trong khu dân cư, diện mạo tiểu ấp khác đi thấy rõ, đã phần nào có chút hình ảnh của phố thị.

Mizu lại phát cho cư dân ngoài khẩu phần ăn mỗi ngày, còn có thêm 2 đồng tệ mỗi người, xem như là sinh hoạt phí.

Quân đội và quan viên có lương nên khẩu phần ăn gấp đôi.

Do vậy mà Tín phục độ đã tăng lên đến 78, một chỉ số khá cao rồi.

Thế nhưng Giang Phong vẫn chưa hài lòng, cho lập hương án, rồi thân tự tiến hành tế lễ.

Do là Hiền giả, hiệu suất cực cao, nên sau khi tế lễ Tín phục độ đã tăng thêm 10 điểm nữa, đạt đến 88.
Trong lúc mọi người tuần thị quanh tiểu ấp thì được tin báo binh sĩ tuần tra phát hiện có nạn dân ở ngoài bờ biển gần tiểu ấp.

Nạn dân chứ không phải lưu dân, Giang Phong rất ngạc nhiên.

Mọi người cùng nhau ra bờ biển xem thử.

 
Chương 274: 274: Tham Khảo Phân Cấp Hành Chính Của “trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” Phần 3





Cấp hành chính thứ nhất là "cấp Tỉnh", còn cấp hành chính thứ hai thì gọi là "cấp địa khu" (地区级, địa khu cấp hay 地级, địa cấp), gồm có : Địa cấp thị, tự trị châu, phó tỉnh cấp thành thị, minh.
- Địa cấp thị (地级市) là một đơn vị hành chính cấp địa khu tại Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc.

Đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện.

Ở Việt Nam không có cấp tương đương với cấp địa khu.

Địa cấp thị nghĩa là thành phố cấp địa khu, cũng có khi được gọi là thành phố trực thuộc tỉnh (省辖市, tỉnh hạt thị, tiếng Anh: provincial city) nhưng không phải là khu vực thành thị theo nghĩa hẹp của từ này.

Địa cấp thị thường là một khu vực hành chính có một thành phố làm nòng cốt, xung quanh là các đơn vị cấp huyện nông thôn có diện tích và dân số lớn hơn rất nhiều so với thành phố trung tâm đó.

Lý do là trước đây, địa khu bao gồm các thành phố, thị trấn và các huyện, nay được thay thế gần hết bằng địa cấp thị.


Muốn nói đến khu vực thành thị thực sự, người ta dùng chữ thị khu (市区), để phân biệt với khu vực nông thôn.

Mỗi địa cấp thị có thể bao gồm các khu (quận) nội thành, huyện và thành phố cấp huyện (huyện cấp thị).
Các địa cấp thị đầu tiên được lập ra ngày 5 tháng 11 năm 1983.

Tính đến ngày 31 tháng 12 năm 2005, cả nước Trung Quốc có 283 địa cấp thị.

Các địa cấp thị lớn nhất như Bảo Định (tỉnh Hà Bắc), Chu Khẩu và Nam Dương (tỉnh Hà Nam), Lâm Nghi (tỉnh Sơn Đông) có số dân vượt cả thành phố trực thuộc trung ương (trực hạt thị) Thiên Tân.
- Phó tỉnh cấp thành thị : Hiện nay đã có 15 địa cấp thị lớn của Trung Quốc đã được nâng cấp thành thành phố cấp phó tỉnh (副省级城市, phó tỉnh cấp thành thị; tiếng Anh: sub-provincial city), nghĩa là được nhiều quyền hạn tự quản hơn.

Như vậy thành phố cấp phó tỉnh là những trường hợp đặc biệt của địa cấp thị.

Phó tỉnh cấp thành thị ngang với các địa cấp thị nhưng có mức độ đô thị hóa cao hơn, và đặc biệt có nền kinh tế phát triển hơn.

Cấp hành chính này được phân cấp nhiều quyền tự chủ hơn về mặt quản lý ngân sách, thu hút vốn đầu tư nước ngoài, quản lý đô thị.

Ngày 25 tháng 12 năm 1994, Chính phủ Trung Quốc tuyên bố thành lập 16 Phó tỉnh cấp thành thị.

Tuy nhiên, hiện chỉ có 15 Phó tỉnh cấp thành thị vì Trùng Khánh đã được nâng cấp Trực hạt thị.
Cấp địa khu này, ngoài địa cấp thị, còn bao gồm:
- Địa khu (地区; tiếng Anh: prefecture).

Hiện nay các địa khu đã được thay thế gần hết bằng thành phố trực thuộc tỉnh.


Cả nước chỉ còn 17 địa khu, chủ yếu chỉ tồn tại ở Khu tự trị Tây Tạng (6 địa khu) và Khu tự trị Tân Cương (7 địa khu), ngoài ra tỉnh Quý Châu có 2 địa khu, Thanh Hải và Hắc Long Giang mỗi tỉnh có 1 địa khu.
- Châu tự trị (自治州, tự trị châu; tiếng Anh: autonomous prefecture) là các đơn vị hành chính cấp địa khu (thấp hơn tỉnh, lớn hơn huyện) nơi mà các sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc được hưởng những quyền tự trị nhất định.

Hiện Trung Quốc có 30 châu tự trị như vậy nằm trong 9 tỉnh và khu tự trị.
- Minh (盟; tiếng Anh: league).

Đơn vị hành chính này chỉ tồn tại ở Nội Mông Cổ: hiện chỉ có 3 minh, còn lại là địa cấp thị.

Minh tồn tại từ thời kỳ nhà Thanh như là một cấp chính quyền.

Người đứng đầu mỗi minh được chọn từ các jasagh (札薩克, trát tát khắc)) hay khoshun của các kỳ thuộc về minh đó.

Ban đầu có sáu minh là Triết Lý Mộc, Chiêu Ô Đạt, Trác Tác Đồ, Tích Lâm Quách Lặc, Ô Lan Sát Bố và Y Khắc Chiêu.

Sau đó mới lập thêm các minh mới.


Hiện nay, minh thuộc về cấp địa khu trong trật tự phân cấp hành chính Trung Quốc.

Trong số 9 minh còn tồn tại đến cuối thập niên 1970 thì tới nay chỉ còn 3, do 6 minh khác đã được tổ chức lại thành địa cấp thị.
Đặc biệt, khác với ở Việt Nam, nơi mà thành phố trực thuộc tỉnh có cấp dưới là phường xã, và thành phố trực thuộc trung ương có cấp dưới là quận huyện.

Ở Trung Quốc, địa cấp thị (thành phố trực thuộc tỉnh) và trực hạt thị (thành phố trực thuộc trung ương) có cách tổ chức, quy mô và hình thức hoàn toàn giống nhau, bên dưới cũng đều là khu (quận), huyện, huyện cấp thị (thành phố cấp huyện); chỉ khác ở chỗ chức quyền, bởi địa cấp thị do tỉnh quản lý, địa vị dưới tỉnh 1 bậc (cấp hành chính thứ hai), còn trực hạt thị do trung ương trực tiếp quản lý, địa vị ngang tỉnh (cấp hành chính thứ nhất).

Một địa hạt thị có lúc sẽ được chuyển đổi thành trực hạt thị và ngược lại.
Ví dụ, trước năm 1997, Trùng Khánh là địa hạt thị do tỉnh Tứ Xuyên quản lý, từ năm 1997 trở thành trực hạt thị.

Nam Kinh trước đây là địa hạt thị do Giang Tô quản lý, có một thời gian trở thành trực hạt thị, rồi sau lại trở thành địa hạt thị.

 
Chương 275: 275: Tân Lĩnh Địa





Lại nói, khi nghe tin báo phát hiện có nạn dân ở ngoài bờ biển gần tiểu ấp, mọi người cùng nhau ra bờ biển xem thử.

Ở sát mép biển, một đội sĩ binh đang vây quanh hai NPC nạn dân.

Cả hai y phục rách nát, run rẩy nép sát vào nhau, có vẻ rất sợ hãi.

Bên cạnh hai người họ còn có một chiếc Tiểu thuyền đã hư hỏng khá nhiều.

Hai NPC này thật dũng cảm, dám dùng Tiểu thuyền đi lại trên biển.

Có sẽ sóng biển đã phá hỏng thuyền, và bọn họ bị trôi dạt vào đây.

Hóa ra hệ thống cho lưu dân đến đây bằng cách này.
Bọn Giang Phong đến nơi.

Cả hai NPC nạn dân thấy các vị đại nhân đã đến, vội sụp xuống vái lạy.

Trong “Vương Mệnh”, những người có quan chức đều có “quan oai” tương ứng, NPC dựa vào đó mà phân biệt đại quan, tiểu quan.

Trong cả bọn, Giang Phong đương nhiên có “quan oai” mạnh nhất, thậm chí so với tổng hợp những người còn lại cũng còn mạnh hơn.

Do vậy mà cũng như mọi khi, Giang Phong vẫn luôn chiếm vị trí chủ đạo.

Giang Phong nghiêm giọng hỏi :
- Các ngươi vì nguyên nhân gì mà dám dùng Tiểu thuyền đi trên biển.

Không biết là nguy hiểm lắm sao.
Nạn dân gồm một người gã trai trẻ và một lão già.

Giang Phong chỉ hỏi cầu may vậy thôi, chứ cũng không hy vọng có được lời hồi đáp hợp lý, bởi phổ thông NPC có trí tuệ không cao lắm.

Nào ngờ lão già nạn dân run rẩy hồi đáp :
- Hồi đại nhân.

Chỗ bọn tiểu dân gặp phải chiến loạn, bọn tiểu dân đành phải bơi thuyền ra biển cầu sinh, nào ngờ gặp phải sóng lớn nên trôi dạt đến đây.
Thấy lão già này có trí tuệ khá cao, xem ra cũng là đặc thù NPC, Giang Phong hài lòng, gọi lão sư gia đến cho bọn họ nhập cư vào tiểu ấp.

Mizu nhìn thấy dân số tăng lên đến 72, hoan hỉ nói :

- Hai người đó là lưu dân phải không ca ca ?
Giang Phong mỉm cười :
- Phải rồi.

Tín phục độ là 88 nên tỷ lệ lưu dân khoảng 4%.

Nếu qua 95 sẽ tăng lên 5%.
Mizu nói :
- Vậy bọn tiểu muội phải cố gắng hơn nữa.
Chỉ đáng tiếc, khi Giang Phong tế lễ ở thôn ấp mới có thể tăng Tín phục độ lên 10 điểm, bởi ở đây ít dân, dễ thỏa mãn các nhu cầu.

Còn nếu là thành trấn, dân số quá đông, xã hội phức tạp, mỗi lần tế lễ bất quá tăng được 1, 2 điểm mà thôi.

Masashi tính toán một hồi, rồi nói :
- Ca ca.

Nếu thế này thì phải qua 20 ngày nữa mới có thể thăng cấp lên Trại được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ngay cả “Thiên hạ đệ nhất bang hội” khi mới kiến thôn, mỗi ngày mà có được 1 lưu dân là đã mừng rỡ lắm rồi.
Bọn Mizu nhớ lại trước đây bọn Akihiro cũng đã từng như thế, thậm chí có nhiều ngày mà không có lưu dân nào đến hết.

Mizu lắc đầu nói :
- Nhưng lâu quá hà.
Nori góp ý :
- Hay là chúng ta mua dân đi.

Nghe nói giá thị trường là 3 kim tệ một người đó.
Mizu và Masashi đều khen phải, bọn họ đều là quý tiểu thư, không thiếu tiền, nhưng Giang Phong lại bảo :
- Vấn đề là có ai chịu bán hay không thôi.

Hiền muội không thấy các thế lực vì tranh giành dân mà phát động chiến tranh đấy sao.

Bọn Akihiro vì sợ thiếu dân, không thăng cấp lên Hương trấn được nên mới không chịu chia cho hiền muội một trang ấp đấy.

Trước đây có người bán dân là vì có Bình Nguyên chiến dịch, có thể dễ dàng nhận dân từ Viêm triều.

Nhưng lúc này thì đã chấm dứt rồi.
Masashi chép miệng than thở :

- Dân quý hơn vàng a !
Mizu cũng than vãn một hồi, rồi chợt nắm chặt tay Giang Phong, sử tuyệt chiêu :
- Ca ca ! Ca ca ơi !
Giang Phong khẽ mỉm cười.

Tình cảnh này thật phù hợp với câu nói của cổ nhân : “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”.

Hiện giờ, các vị quân chủ là người chơi hầu như đều phải xuất tiền túi ra cung phụng cho thần dân trong nước, chăm lo cho thần dân từng ly từng tí, luôn luôn lo sợ thần dân bất mãn bỏ đi.

Thành ra ai cũng thành minh quân, hiền quân cả.

Nghĩ cũng thật hay.
Thấy Mizu năn nỉ, Giang Phong bật cười nói :
- Được rồi mà.

Không mua được thì dụ vậy.
- Dụ ?
Cả ba đều ngơ ngác.

Giang Phong giải thích :
- Gần bờ biển hẳn sẽ có cư dân làm việc, đôi khi trên biển cũng có.

Hiền muội chỉ cần tìm cơ hội tiếp cận, dụ bọn họ đến đây định cư.
Bọn Mizu đưa mắt nhìn nhau.

Mizu thỏ thẻ nói :
- Ca ca.

Dụ dỗ người ta là không tốt nha.
Giang Phong cười nói :
- Có gì mà không tốt.

Chỗ bọn họ chiến hỏa liên miên, còn chỗ chúng ta thì yên bình.

Bọn họ di cư đến đây là tốt hơn đấy chứ !
Mizu gật đầu nói :

- Cũng phải nha.
Tiếp đó, bọn Mizu đi xem xét công việc trong ấp.

Hiện cư dân đang khai khẩn Nông trường, Mục trường và xây dựng Trại gỗ, bắt đầu các hoạt động sản xuất đầu tiên của tiểu ấp.

Tuy chưa đủ khả năng tự cấp tự túc, nhưng dù sao sản xuất được chút nào hay chút đó.

Nông dân, mục dân hay thợ mộc, thợ rèn, … chức nghiệp kỹ năng đều phải đạt đến cao cấp thì mới có thể truyền nghề được.
Giang Phong thì đi dọc theo bờ biển, vừa đi dạo vừa suy nghĩ công việc.

Tiếp theo nên thế nào đây ? Thế lực đã đạt bình cảnh, có lẽ tạm thời chỉ nên củng cố thành quả hiện tại, và nếu muốn phát triển thì chỉ có thể mở mang ảnh hưởng ra các nơi.

Vì thế, hai tân lãnh thổ : Hoài An và Kiến Uy, sẽ là trọng điểm phát triển sau này.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên Giang Phong cảm giác có nhiều luồng hơi ấm truyền vào người, rồi nhiều đạo tin tức tiếp cận ý thức hải.

Giang Phong bất chợt nhắm mắt lại.

Từ ý thức, Giang Phong “nhìn thấy” một buổi tế lễ.

Hình ảnh là từ trên không trung nhìn xuống.

Giang Phong “nhìn thấy” hàng nghìn người phục lạy trước một Điện thờ, một lão già thống lĩnh các chức sắc, tất cả đều vận tế phục toàn trắng, hướng vào Thần tượng trong chính điện hành lễ.

Và Giang Phong lại “nhìn thấy” Thần tượng trên chính điện lại là chính mình.

Giang Phong đã được dân chúng tôn làm “thần”, tạc tượng để thờ phụng.

Nhìn quang cảnh xung quanh, Giang Phong nhận ra nơi đó chính là Kiến Uy trấn – với quy mô và dân số hiện tại, đã là cấp trấn.

Từ người dân bên dưới có vô số tia mảnh như tơ, thông trực tiếp đến Giang Phong.
Tiếp đó là nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân hoàn mỹ hoàn thành đặc thù nhiệm vụ “Tín ngưỡng”, trực tiếp nhận tín ngưỡng lực từ tín đồ, “tín ngưỡng trung tâm” khải động, đặc tưởng lệ 1 Bản vẽ đặc thù kiến trúc.
Hóa ra những tia mảnh như tơ kia chính là tín ngưỡng lực.

Trước đây Giang Phong chỉ được chia tín ngưỡng lực chứ không có tín đồ của riêng mình, nên “tín ngưỡng trung tâm” vẫn chưa khải động.

Lần này Giang Phong đã có tín đồ của riêng mình rồi.

Và hệ thống thanh âm lại tiếp :
- Đinh.

Chúc mừng Thiếu Quân khải động “tín ngưỡng trung tâm”, đủ điều kiện tiến giai, tiếp nhận tân lĩnh địa hoặc tân kỹ năng.


Xin lựa chọn.
Giang Phong do dự.

Tân lĩnh địa ? Quốc thổ rộng mênh mông rồi.

Tân kỹ năng ? Giang Phong học được kỹ năng vô số, nhiều kỹ năng chưa hề có cơ hội sử dụng.

Chọn thứ nào đây ? Giang Phong suy tính thật nhanh, chợt nghĩ đến Bản vẽ đặc thù kiến trúc lúc này vẫn chưa sử dụng được.

Có lẽ nào … ? Có khi đặc thù kiến trúc chỉ có thể kiến thiết trên đặc thù lĩnh địa chăng ? Hơn nữa, Giang Phong không chủ chiến đấu, kỹ năng không quan trọng lắm.

Giang Phong nghiến răng quyết định :
- Tân lĩnh địa.
- Đinh.

Chúc mừng Giang Phong nhận được tân lĩnh địa.

Không gian chi môn có thể khai khải.
Tiếp đó, bảng thuộc tính của Giang Phong hiện ra trước mắt, bên dưới hình ảnh Giang Phong xuất hiện một thanh công cụ mới, đề “Không gian chi môn”.

Giang Phong điểm thử vào đó.

Ngay lập tức, phía trước xuất hiện một cánh cửa không gian.

Giang Phong mở cửa, bước qua.
Sau khi bước qua, “Không gian chi môn” biến mất, Giang Phong xuất hiện tại một vùng hoang vu, bốn phía đồng cỏ trải dài, xa xa có một cánh rừng nhỏ, địa thế bằng phẳng.

Chính lúc Giang Phong đang quan sát địa hình hoàn cảnh thì phía sau có tiếng người nói :
- Đại nhân.

Chúng ta kiến thiết Cung điện ở đây ạ ?
Giang Phong giật mình, vội quay lại nhìn, chỉ thấy có một nam một nữ đứng trước mặt, đang nhìn Giang Phong, có vẻ chờ đợi ý kiến.

Kiến thiết Cung điện … tân lĩnh địa … Đây có lẽ là “thôn dân” của Giang Phong chăng ? Nhưng sao không phải kiến thôn mà là kiến thiết Cung điện, và sao “thôn dân” lại xuất hiện trước ? Giang Phong kiểm tra trong Không gian giới chỉ, không thấy gì lạ, rồi lại kiểm tra trong Hành trang thì thấy quả nhiên có 1 Bản vẽ Cung điện, bên cạnh còn có 1 Túi tài nguyên nữa, chỉ đáng tiếc là Túi sơ cấp mà thôi.

Giang Phong suy nghĩ một hồi.

Kiến thiết thì kiến thiết, nhưng phải chọn vị trí thật tốt đã.

Thế là Giang Phong nói với hai “thôn dân” thuộc hạ :
- Chúng ta đi một vòng, tìm nơi thích hợp đã.
Đoạn Giang Phong cùng hai thủ hạ đi tuần thị một vòng lĩnh địa.

 
Chương 276: 276: Tham Khảo Phân Cấp Hành Chính Của “trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” Phần 4





Phần trước nói về sự giống nhau của địa cấp thị và trực hạt thị.

Hai đơn vị hành chính này có quy mô tổ chức hoàn toàn giống nhau, chỉ khác về cấp quản lý.

Ví dụ :
- Tp.

Trùng Khánh : là trực hạt thị do trung ương trực tiếp quản lý, dân số 31.442.300 người, diện tích 82.300 km².

Được chia thành 19 khu (quận), và 21 huyện, trong đó có 4 huyện tự trị.

Trước năm 1997, Trùng Khánh là địa hạt thị do tỉnh Tứ Xuyên quản lý.
- Tp.

Thành Đô : là địa hạt thị do tỉnh Tứ Xuyên quản lý, dân số 11.000.670 người, diện tích 12.390 km².


Được chia thành 9 khu (quận), 4 huyện cấp thị và 6 huyện.
- Tp.

Thượng Hải : là trực hạt thị do trung ương trực tiếp quản lý, dân số 19.210.000 người, diện tích 6.340,5 km².

Được chia thành 18 khu (quận) và 1 huyện.
-Tp.

Hàng Châu : là địa hạt thị do tỉnh Chiết Giang quản lý, dân số 3.931.900 người, diện tích 16.847 km².

Được chia thành 8 khu (quận), 3 huyện cấp thị, và 2 huyện.
Qua đó ta thấy dù là trực hạt thị (Thành phố trực thuộc trung ương) hay địa cấp thị (thành phố trực thuộc tỉnh) thì bên dưới đều chia thành các quận huyện như nhau.

Sở dĩ tui giải thích rõ phần này là vì gần đây đọc một số tài liệu, thấy nhiều người Việt lại bắt đầu "tự khi khi nhân", hài lòng với hiện tại, và "chiêm chiêm tự hỉ" rằng vị thế của Việt Nam đang rất cao, mà không biết rằng trong mắt các nước lớn (như Pháp, Mỹ, Trung, Nhật, ...), nước Việt Nam không ngang hàng với nước họ.

Cái này tui sẽ dẫn chứng rõ hơn ở phần sau.

Giờ đây tiếp tục cho phân cấp hành chính của Trung Quốc :
Cấp huyện : gồm có huyện, huyện cấp thị (thành phố cấp huyện), tự trị huyện, khu (quận), phó địa cấp thị, kỳ, tự trị kỳ.
- Huyện (县) là cấp hành chính thứ ba trong phân cấp hành chính của Trung Quốc.

Có 1467 huyện ở Trung Hoa Đại lục trong tổng số 2861 đơn vị cấp huyện.

Huyện đã tồn tại từ thời Chiến Quốc, và đã được thành lập trên khắp quốc gia trong thời nhà Tần.
- Tự trị huyện (自治县) là một dạng đặc biệt của huyện ở Trung Hoa Đại lục dành cho những khu vực dân tộc không phải người Hán sinh sống và các huyện này có thẩm quyền lớn hơn các huyện thông thường theo quy định của pháp luật.


Huyện tự trị có thể nằm trong một châu tự trị hoặc một địa cấp thị nào đó.

Hiện Trung Quốc có 117 huyện tự trị.

Tương đương huyện tự trị có tự trị kỳ (自治旗).

Nhưng loại này chỉ có trong khu tự trị Nội Mông.

Có 3 kỳ tự trị.
- Huyện cấp thị (县级市; thành phố cấp huyện, hoặc thị xã) là một đơn vị hành chính ở Trung Hoa đại lục.

Huyện cấp thị thường thuộc địa cấp thị (thành phố thuộc tỉnh) và các đơn vị cấp địa khu, nhưng có một số ít trực thuộc các đơn vị cấp tỉnh mà không qua cấp địa khu.

Các huyện cấp thị không phải là các đô thị theo nghĩa đúng nhất của nó vì chúng thường có vùng nông thôn có khi rộng gấp nhiều lần so với vùng đô thị.

Để phân biệt huyện cấp thị và khu vực đô thị (nghĩa truyền thống của "thị"), thuật ngữ "thị khu" (市区) đã được sử dụng.
- Khu (phồn thể : 區; giản thể: 区) là một đơn vị hành chính của Trung Quốc, người Nhật và Hàn Quốc cũng dùng khu, người Việt gọi là quận.
- Kỳ là một đơn vị hành chính tại khu tự trị Nội Mông Cổ.

Các kỳ lần đầu tiên được sử dụng vào thời kỳ nhà Thanh, trong đó người ta tổ chức người Mông Cổ thành các kỳ, ngoại trừ những ai thuộc về Bát kỳ ở Mãn Châu.


Mỗi kỳ có tô mộc là các đơn vị hành chính trực thuộc.

Tại Nội Mông Cổ, một vài kỳ lập ra một minh.

Tại các khu vực khác, như Ngoại Mông Cổ, miền bắc Tân Cương và Thanh Hải, aimag (аймаг) là các đơn vị hành chính lớn nhất.

Tuy nhiên, hiện nay aimag chỉ còn lại ở Mông Cổ và nó có địa vị tương đương cấp tỉnh.

Trong khi vai trò của kỳ là để hạn chế người Mông Cổ vượt ra khỏi ranh giới của mỗi kỳ thì ngược lại nó cũng giúp cho nhà Thanh bảo vệ Mông Cổ trước áp lực dân số từ những người Trung Hoa chính hiệu.

Hiện nay, kỳ là đơn vị hành chính cấp huyện trong trật tự phân cấp hành chính tại Trung Quốc.

Tổng cộng hiện nay còn 49 kỳ.

 
Chương 277: 277: Thuyết Phục Lưu Dân





Lại nói, Giang Phong không quyết định kiến thiết Cung điện ngay mà trước tiên phải tuần thị một vòng lĩnh địa, khảo sát địa hình, để tìm nơi thích hợp nhất.

Toàn lĩnh địa là một vùng bằng phẳng, cỏ mọc xanh rì, chỉ ở góc tây bắc có một khu rừng nhỏ, và ở góc đông nam có một số gò đồi thấp.

Đặc biệt, lĩnh địa rộng 6x6 kilômét, bên ngoài hoàn toàn bị sương mù bao phủ, đồng thời còn có một bức tường vô hình ngăn cản không cho bọn Giang Phong rời khỏi lĩnh địa.

Đặc thù lĩnh địa có khác, không giống bình thường.

Ở phía chính bắc, giáp với rìa lĩnh địa có một cái hồ nhỏ hình bán nguyệt, đường kính khoảng 400 mét, bờ hồ bên kia hoàn toàn bị sương mù bao phủ.
Sau khi tuần thị một vòng lĩnh địa, Giang Phong quyết định kiến thiết Cung điện ở gần bờ hồ.

Giang Phong lấy Túi tài nguyên ra, quăng xuống đất.

Túi tài nguyên hóa thành vật tư, phân biệt chia thành 3 đống gỗ, đá và lương thực; mỗi đống 100 đơn vị.

Nhưng khi Giang Phong xem kỹ lại thì mới phát hiện gỗ ở đây hiển thị là linh mộc, đá hiển thị là linh thạch và lương thực hiển thị là ngọc lương.

Đúng là đặc thù lĩnh địa a, vật tư cũng đặc biệt khác người nữa.
Đặt Bản vẽ Cung điện xuống đất cách bờ hồ khoảng 500 mét, Giang Phong điểm vào nút “Xây dựng”.

Cung điện có lẽ là kiến trúc quan trọng nhất của lĩnh địa, thời gian xây dựng khá lâu, 1 ngày, tiêu hao vật tư 60 linh mộc, 80 linh thạch.

Giang Phong cùng hai thủ hạ lập tức khởi công.

Tuy thời gian xây dựng ghi là 1 ngày, nhưng đó là thời gian của 1 người xây dựng, nếu là nhiều người cùng là, việc, thời gian đương nhiên sẽ giảm xuống.

Tuy hai thủ hạ bảo rằng để bọn họ làm được rồi, không cần đại nhân thân tự thân lao, nhưng Giang Phong vẫn tham gia, dù không rành việc xây dựng thì mang vác vật liệu, đào hố, chôn móng, … các việc lặt vặt Giang Phong vẫn làm được.
Sau một thời gian, nền móng và sườn kiến trúc đã làm xong, bắt đầu đến các công việc chuyên môn, Giang Phong không giúp được nữa, liền rời công trường đi thị sát lĩnh địa.

Vừa rồi Giang Phong đã cùng hai thủ hạ tuần thị một vòng lĩnh địa, nhưng chỉ là khảo sát địa hình để tìm nơi kiến thiết Cung điện.

Lần này Giang Phong thị sát thật kỹ, tìm kiếm các nguồn tài nguyên có thể khai thác.


Lĩnh địa muốn có thể hoạt động chính thường, không thể ly khai các nguồn tài nguyên được.

Linh mộc, linh thạch dù muốn mua cũng không biết mua ở đâu.
Cũng còn may là khu rừng ở phía tây bắc có thể khai thác linh mộc.

Và trong số các gò đồi ở phía đông nam có một ngọn đồi thấp thật ra là một bãi đá bị phủ lên một lớp đất, có thể khai thác linh thạch.

Lương thực có thể thu được bằng cách đánh bắt cá dưới hồ, cũng có thể chăn nuôi trên đồng cỏ, hoặc khai khẩn nông điền.

May mắn là lĩnh địa có hồ, không sợ thiếu nước.

Giang Phong còn phát hiện bên bờ hồ có vài bụi cây ăn trái, có thể ăn được.
Giang Phong cũng kiểm tra Bản vẽ đặc thù kiến trúc được hệ thống tưởng lệ, phát hiện đã hiển thị thông tin.

Đó là Bản vẽ Tế đàn, nhưng yêu cầu phải xây dựng xong Cung điện thì mới có thể kiến tạo, thuộc tính chưa rõ.

Giang Phong đã đoán đúng.

Các Bản vẽ đặc thù kiến trúc này chỉ có thể sử dụng được ở đặc thù lĩnh địa.

Giang Phong còn 2 Bản vẽ giống thế này nữa, cất giữ trong Mật khố tại Thần Cung ở Nguyên Thành.
Thị sát xong xuôi, thấy Cung điện vẫn còn đang xây dựng, Giang Phong dặn dò hai thủ hạ khi xây dựng xong thì hãy chuyển vật tư vào bên trong Cung điện cất để tránh hư hao.

Hai thủ hạ này của Giang Phong xem ra được hệ thống phú cho trí tuệ khá cao, còn có thể chủ động kiến nghị về công việc với Giang Phong nữa.

Giang Phong rất yên tâm giao công việc cho bọn họ.

Còn về chức năng của tân lĩnh địa này, có lẽ sau khi Cung điện xây dựng xong thì mới biết rõ được.

Trong lúc chờ đợi, Giang Phong cần phải về Chu Sơn đã.
Gọi cánh cửa không gian ra, Giang Phong quay trở về Thiếu Quân tiểu ấp ở Chu Sơn quần đảo.


Đến lúc này, Giang Phong mới phát hiện mỗi lần sử dụng cánh cửa không gian sẽ bị tiêu tốn 1 điểm Nguyên lực, chứ không thể tùy ý sử dụng.

Giang Phong vừa về đến tiểu ấp thì thấy bọn Mizu đang tìm kiếm.

Mizu hỏi :
- Ca ca đi đâu nãy giờ thế ạ ? Bọn tiểu muội tìm ca ca mãi mà không thấy.
Giang Phong mỉm cười đáp :
- Tiểu huynh đi dạo quanh bờ biển.

Hiền muội tìm tiểu huynh có việc gì không nào ?
Mizu nói :
- Ca ca.

Giờ ở trong ấp không còn việc gì nữa.

Chúng ta đi tìm thêm cư dân đi.
Masashi cũng nói :
- Phải đó ca ca.

Chứ chờ thêm 20 ngày nữa thì lâu quá.
Giang Phong gật đầu nói :
- Được thôi.

Đi thì đi.
Thế là Lâu thuyền lại rời bến.

Trong tiểu ấp chẳng có bao nhiêu cư dân, lại ở trên đảo ngoài biển, vì thế bọn Giang Phong chẳng lo bị tấn công mà mang hết quân đội đi theo, chỉ để viên Thống lĩnh là võ tướng của tiểu ấp ở lại cùng lão sư gia trấn thủ.

Với viên Thống lĩnh 50 cấp, những vấn đề thông thường kiểu như dã thú tấn công thì có thể tự xử lý được.
Lâu thuyền đi dọc theo bờ biển, bắt đầu tiến trình “dụ”, à không, thuyết phục những người dân gặp được.


Bọn Mizu quyết định thi xem ai thuyết phục hiệu quả nhất.

Thấy cả ba đều có vẻ hưng phấn, Giang Phong nhắc nhở :
- Thuyết phục thế nào cũng được, nhưng không nên hứa hẹn quá mức đó nha.

Khi người dân đã chịu đến định cư mà mình không thể thực hiện lời hứa thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Tín phục độ đó.
Masashi nói :
- Thì chúng ta hứa rồi sẽ làm là được chứ gì.

Ca ca đừng lo.
Nori chợt nói :
- Tiểu muội nghĩ chúng ta không nên hứa hẹn quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của những người dân hiện tại của ấp.

Bọn họ đang ra sức làm việc cho ấp mà không được thưởng gì cả, trong khi những người mới đến lại được là không công bằng.

Phải không ca ca ?
Giang Phong gật đầu nói :
- Nori nói phải đó.
Masashi liền nói :
- Vậy thì chúng ta thưởng cho tất cả là được chứ gì !
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không nên thu hút người dân hay gia tăng Tín phục độ bằng cách tặng thưởng, về lâu dài sẽ gây hậu quả không hay.

Chủ yếu là nên dựa vào lý do chỗ chúng ta yên bình, còn nơi khác chiến loạn, dễ bị chết oan.

Có thể thêm việc khẩu phần lương thực và tiền lương ở chỗ chúng ta cao hơn nơi khác một chút.
Lâu thuyền đi dọc bờ biển một hồi thì trông thấy một chiếc Tiểu thuyền đang chơi vơi trên biển.

Trên Tiểu thuyền có 2 NPC cư dân.

Masashi xung phong đi thuyết phục, xuống Trung thuyền (được kéo theo phía sau Lâu thuyền) tiếp cận chiếc Tiểu thuyền kia.

Lát sau, Masashi hoàn mĩ hoàn thành nhiệm vụ, quay trở về cũng 2 NPC cư dân kia.

Bọn Mizu hỏi thăm bí quyết, nhưng Masashi nhất quyết không nói, đang thi tài mà ! Hai cư dân kia cho biết bọn họ dùng thuyền chạy loạn, lúc trước ở trên dòng Chiết Giang, nhưng không biết bị trôi dạt ra biển từ lúc nào.

Lại chiến loạn ! Xem ra vùng vịnh Hàng Châu không được yên bình a.

Lâu thuyền lại đi tiếp, cho đến lúc trông thấy trên bờ biển có một nhóm NPC lưu dân đang dắt dìu nhau đi tới.

Bọn Giang Phong biết bọn họ là lưu dân, bởi trông cách ăn mặc, và mang theo đủ loại hành trang cũng đủ biết.

Nhóm lưu dân này đông khoảng 20 người, có lẽ mục tiêu là một Tiểu trấn ở gần đây.

Đương nhiên đã gặp rồi thì không thể bỏ qua.

Nori xung phong đi thuyết phục.

Mizu đòi đi theo “học tập” kinh nghiệm.

Cả hai xuống Trung thuyền đổ bộ lên bờ, tiếp cận nhóm lưu dân kia.

Nori đã tận hết sức thuyết phục, lại nhờ Mizu tiếp sức mà mất hơn 15 phút mới hoàn thành nhiệm vụ.

Lâu thuyền lại tiếp nhận thêm 22 người dân nữa.

Thành tích này Nori và Mizu chia đôi.
Lâu thuyền lại đi tiếp, hướng về phía vịnh Hàng Châu.

Từ 2 người dân đầu tiên, Giang Phong biết ở đó đang có chiến loạn, chắc chắn nạn dân, lưu dân sẽ không ít.
Đi được một lúc, bọn Giang Phong trông thấy phía trước xuất hiện một chiếc Tiểu thuyền, trên thuyền chỉ có 1 người, đang cố sức chèo chống vượt qua trùng trùng sóng lớn.

Lần này đến phiên Masashi.

Lát sau, cả hai quay lại, và bọn Giang Phong ngạc nhiên phát hiện đó là người chơi chứ không phải NPC.

Nhìn cậu bé chỉ độ 10 tuổi, y phục ướt đẫm vì sóng biển, Giang Phong không khỏi lắc đầu.

Cậu bé còn nhỏ như thế mà dám chèo thuyền ra biển, hơn nữa lại là Tiểu thuyền vốn chỉ có thể đi trên sông hồ, quả là gan dạ a.
Cậu bé cũng chăm chăm nhìn Giang Phong, rồi đột nhiên quỳ phục xuống nói :
- Sư phụ.

Xin nhận của Lân nhi một lạy.
Nhìn cậu bé học theo phim kiếm hiệp hành lễ bái sư, Giang Phong không khỏi cười thầm.

 
Chương 278: 278: Tham Khảo Phân Cấp Hành Chính Của “trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc” Phần 5





Dưới cấp huyện là cấp Hương, là cấp hành chính thứ tư, bao gồm : Hương (xã), Hương dân tộc, trấn (thị trấn), Nhai đạo biện sự xứ (phường), ngoài ra còn có tô mộc của người Mông Cổ.
- Hương (giản thể: 乡, phồn thể: 郷) là một đơn vị hành chính cấp thứ tư.

Hương là đơn vị hành chính cấp thấp nhất trong hệ thống đơn vị hành chính địa phương của Trung Quốc, cấp dưới của các cấp huyện và khu.

Hương là cấp hành chính có rất ít trách nhiệm chính quyền được xác định, ngoài trừ Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình (计划生育委员会).

Một hương về mặt Đảng Cộng sản Trung Quốc thì do bí thư chi bộ Hương lãnh đạo, về mặt chính quyền thì do Hương trưởng (乡长) lãnh đạo.
- Trấn hay Thị trấn (镇 hay 市镇) là cấp đơn vị hành chính địa phương nhỏ nhất ở Trung Quốc, ngang cấp Hương.

Trấn vốn là một đơn vị quân sự.

Đứng đầu một Trấn là Trấn tướng.

Từ thời Nam-Bắc triều đã có các Trấn ở khu vực biên giới.


Đến cuối thời Đường thì Trấn xuất hiện ngay cả trong nội địa.

Thời nhà Thanh, thì Trấn và Thành trở nên phổ biến.

Tháng 1 năm 1909, nhà Thanh ban bố "chương trình tự trị địa phương Thành-Trấn-Hương", quy định các vùng nông thôn với dân cư tập trung trên 50.000 người thì dồn lại cho lập các Trấn.

Khi Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc thành lập thì có đơn vị hành chính Trấn, nhưng không có quy định thống nhất về Trấn, nên quy mô dân số của Trấn mỗi nơi một khác.

Năm 1954, toàn Trung Quốc có 5.400 Trấn, trong đó 920 Trấn có dân số dưới 2.000 người, 2.302 Trấn có dân số 2.000-5.000 người, 1.373 Trấn với dân số 5.000-10.000 người, 784 Trấn với dân số 10.000-50.000 người và 21 Trấn có dân số trên 50.000 người.

Tháng 6 năm 1955, chính phủ ra quyết định về thiết lập Thành thị và Trấn trong đó có các tiêu chí rõ ràng để xác định Trấn.

Từ năm 1975 tới năm 1978, hai Hiến pháp của nước này đều quyết định bãi bỏ đơn vị hành chính Hương nhưng vẫn bảo lưu đơn vị hành chính Trấn.

Sau khi công xã nhân dân bị bãi bỏ vào cuối thập niên 1970, Trấn trở nên quan trọng hơn.


Ngày 29 tháng 11 năm 1984, Quốc vụ viện Trung Quốc đưa ra tiêu chuẩn về Trấn như sau:
• Tại khu vực cơ quan chính quyền nhà nước cấp Huyện đóng trụ sở có thể lập Trấn.
• Tổng dân số không quá 20.000 người thì là Hương, nếu dân không làm nông nghiệp trên 2 nghìn người thì có thể lập Trấn.
• Tổng dân số trên 20.000 người thì là Hương, nếu dân không làm nông nghiệp chiếm 10% trở lên cũng có thể lập Trấn.
• Các khu vực sinh sống của dân tộc thiểu số, các khu vực biên giới dân thưa thớt, khu vực miền núi hoặc khu vực tập trung xí nghiệp công nghiệp nhỏ, khu vực ven cảng nhỏ, các khu du lịch, khu vực cửa khẩu biên giới, mặc dù dân phi nông nghiệp không quá 2.000 người nhưng vẫn có thể lập Trấn.
- Nhai đạo biện sự xứ (街道办事处), gọi tắt là nhai đạo, là một cấp hành chính địa phương, thấp hơn huyện cấp thị ở Trung Quốc, có thể coi như cấp phường ở Việt Nam.

Cấp này ngang với Hương và Trấn về địa vị hành chính.

Quyền hạn của cấp này được quy định tại điều 68, "Luật Tổ chức Chính phủ địa phương".

Đến ngày 31 tháng 12 năm 2004, Trung Quốc có 5904 nhai đạo biện sự xứ.
Đến đây là đã giới thiệu xong 4 cấp hành chính của Trung Quốc, phần tiếp theo tui sẽ giới thiệu cách nhìn của các nước lớn về đơn vị hành chính của Việt Nam.

Ở Việt Nam, Tp.

Hồ Chí Minh là thành phố lớn nhất, đông dân nhất, và phát triển nhất; còn Tp.

Hà Nội là thủ đô của cả nước.

Thế nhưng nó có địa vị thế nào trong mắt các nước khác.

 
Chương 279: 279: Bái Sư Thiếp





Lại nói, nhìn Lân nhi học theo phim kiếm hiệp hành lễ bái sư, Giang Phong không khỏi cười thầm, nhưng lại cảm thấy cậu bé rất đáng yêu.

Giang Phong bước tới đỡ cậu bé dậy, mỉm cười hỏi :
- Sao con lại gọi ta là sư phụ nè ?
Cậu bé nói :
- Sư phụ.

Lân nhi tìm được Bái sư thiếp, có thể bái người khác làm sư phụ, nhưng lại yêu cầu sư phụ phải trên 50 cấp.

Hiện giờ trên “Đẳng cấp bài hành bảng” chỉ có duy nhất sư phụ là trên 50 cấp thôi hà.
Vừa nói cậu bé vừa lấy Bái sư thiếp ra, đưa cho Giang Phong.

Giờ này sao lại xuất hiện Bái sư thiếp nhỉ ? Chắc là Lân nhi đã gặp được cơ ngộ gì đây.

Chứ Bái sư thiếp chỉ có thể xuất hiện khi có nhiều người chơi vượt qua ngưỡng 50 cấp.

Giang Phong nhìn thấy vẻ thành khẩn và ánh mắt đầy hy vọng của cậu bé, khẽ gật đầu, nhận lấy Bái sư thiếp, và nghe hệ thống hỏi :
- Đinh.

Xin hỏi Thiếu Quân có đồng ý thu Lân nhi làm đệ tử hay không ?
- Đồng ý.
Đương nhiên Lân nhi cũng nghe hệ thống hỏi :
- Đinh.

Xin hỏi Lân nhi có đồng ý bái Thiếu Quân làm sư phụ hay không ?
- Đồng ý.
Và thế là cả hai trở thành sư đồ.

Giang Phong xoa đầu Lân nhi, âu yếm hỏi :
- Con bao nhiêu cấp rồi nè ?
Lân nhi hưng phấn đáp :
- Lân nhi được 21 cấp rồi nha sư phụ.
Nhìn thấy mọi người bật cười, Lân nhi đỏ mặt phân bua :
- Tại Lân nhi trừ những ngày nghỉ thì chỉ được chơi game có 3 giờ mỗi ngày thôi hà.


Lân nhi còn phải đi học nữa.
Giang Phong gật đầu nói :
- Lân nhi ngoan lắm.

Thế sao con dám chèo thuyền ra biển một mình thế ? Lại còn là Tiểu thuyền nữa.

Con có biết Tiểu thuyền không thể đi được trên biển không ?
Lân nhi ấp úng đáp :
- Biết ạ.

Nhưng Lân nhi không mua được thuyền lớn.

Lân nhi chỉ có 3 ngân tệ, và cũng chỉ mua được Tiểu thuyền thôi hà.

Lân nhi nghe nói sư phụ đang ở ngoài biển, nên ra biển tìm sư phụ đấy ạ !
Tội nghiệp cậu bé.

Phải là Hương trấn mới có thể đóng được Trung thuyền.

Mà lúc này chẳng mấy người chơi phát triển lên đến Hương trấn.

Chắc là Lân nhi đã mua Tiểu thuyền ở một Tiểu trấn nào đó.

Giang Phong xoa đầu cậu bé, âu yếm hỏi :
- Chức nghiệp của con là gì ?
Lân nhi gãi đầu nói :
- Lân nhi chưa bái sư, chưa gia nhập môn phái nào hết.

Lân nhi định theo sư phụ học kỹ năng.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Con thích học loại kỹ năng nào nè ?
Lân nhi ngơ ngác :
- Học loại nào cũng được hết ạ ?

Giang Phong cười nói :
- Loại nào cũng được hết.

Sư phụ có thể tìm kỹ năng thư cho con học.
Lân nhi hoan hỉ nói :
- Lân nhi muốn làm pháp sư giống như sư phụ á.
Trong mắt những người chơi khác, Giang Phong đương nhiên là pháp sư.

Có lẽ Lân nhi cũng đã xem qua video clip Giang Phong tiêu sái phóng pháp thuật sát quái ở Ẩn Long thôn, rồi xem Giang Phong là thần tượng.

Giang Phong gật đầu, dẫn Lân nhi đi vào khoang thuyền.

Bọn Mizu ở lại bên ngoài, chú ý xem có lưu dân hoặc nạn dân xuất hiện hay không.
Lâu thuyền tiếp tục hành trình, trên đường bọn Mizu thu nhận thêm được hơn 10 người dân nữa.

Khi thuyền sắp tiến vào vịnh Hàng Châu, Giang Phong chợt nghĩ đến việc phía trước là vùng hỗn loạn, khi lên bờ mà thiếu kỵ binh thì không ổn lắm, do đó đã truyền lệnh quay thuyền trở về Chu Sơn quần đảo.

Do mỗi chiến mã chiếm vị trí tương đương 3 người, nên lần này bọn Giang Phong chỉ mang theo sĩ binh chứ không có chiến mã, nguyên nhân là ban đầu không định đi sâu vào bờ.
Thuyền về đến tiểu ấp, cộng thêm 34 người dân mới gia nhập, dân số của tiểu ấp đã tăng lên đến 106 người.

Xem ra thưởng đoạt lưu dân của các thôn trấn khác, hiệu quả cực cao a.

Mizu có “Đội trưởng binh phù”, xem như có chức vụ là Đội trưởng, hàm tùng ngũ phẩm, kiêm nhiệm thất phẩm Trại chủ không thành vấn đề.

Điều đó cũng có nghĩa là sẽ có thể trực tiếp thăng cấp tiểu ấp mà không cần làm nhiệm vụ thăng cấp ở Quan Phủ.
Tiểu ấp vốn đã có đủ 5 phổ thông kiến trúc, giờ dân số cũng đã đạt yêu cầu, Mizu liền vào Trưởng ấp thất, đứng trước “Ngọc thạch bi”, chọn thăng cấp.

Hệ thống thanh âm :
- Đinh.

Chúc mừng Mizu.


Thiếu Quân tiểu ấp đủ điều kiện thăng cấp lên Trại.

Xin hỏi có chấp thuận thăng cấp hay không ?
- Chấp thuận.
- Đinh.

Chúc mừng Mizu.

Thiếu Quân tiểu ấp thăng cấp thành Thiếu Quân Trại.

Mong tiếp tục phấn đấu phát triển Thiếu Quân Trại ngày một phồn vinh.
Sau khi thăng cấp thành công, bạch quang từ trên trời chiếu xuống bao phủ toàn ấp, giữa tiếng nhạc du dương, quy mô ấp được mở rộng, ngang dọc mỗi bề 250 thước (100 mét).

Cảnh quan cũng có nhiều thay đổi đáng kể.

Đường phố mở rộng gấp đôi, nhà cửa chỉnh tề, phố xá ngăn nắp.

Rào tre biến thành rào gỗ, khả năng phòng ngự tốt hơn, mà trông cũng mỹ quan hơn.

Và Trưởng ấp thất cũng biến thành Công Đường, trông có vẻ chính quy hơn.

Trên bảng chức năng cũng xuất hiện một số kiến trúc mới :
“Biệt viện : diện tích 8x10; gỗ 25, đá 5, đồng tệ 10; 1 hộ.”
“Lớp học : diện tích 10x10; gỗ 150, đá 50, ngân tệ 5; cần thầy đồ.”
“Hiệu y phục : diện tích 10x20; gỗ 300, đá 120, ngân tệ 5; cần thợ may.”
“Tửu điếm : diện tích 10x20; gỗ 300, đá 120, ngân tệ 5; cần đầu bếp.”
Điều kiện để được thăng cấp lên Trang là trong Trại phải có đủ 10 loại hình kiến trúc (loại hình nào cũng được, nhưng không tính Đường và Đại lộ), đồng thời dân số phải đạt 501 người.

Trong lúc Giang Phong và Lân nhi nghỉ ngơi (đăng xuất), bọn Mizu chỉ huy thợ mộc kiến thiết những kiến trúc nào có thể xây dựng được.

Trong Trại hiện có thợ may, đầu bếp và thầy đồ nên cả 3 kiến trúc mới đều có thể xây dựng.

Bọn họ còn cho xây dựng một số Biệt viện dọc theo đường phố chính, để cho tầng lớp trên của Trại ở.

Hiện tại Thiếu Quân Trại có các kiến trúc sau : Nhà, Biệt viện, Công đường, Lò rèn, Tiệm tạp hóa, Giếng, Kho, Công viên, Bến thuyền, Lớp học, Hiệu y phục, Dược điếm, Tửu điếm, Trại mộc, Nông trường, Mục trường.

Xem ra yêu cầu 10 loại hình kiến trúc không khó, vấn đề vẫn là dân số.
Hôm sau …
Giang Phong đăng nhập khá sớm, và vấn đề quan tâm đầu tiên chính là tân lĩnh địa.


Giang Phong gọi cánh cửa không gian ra, đi vào tân lĩnh địa.

Khi vừa xuất hiện, một khối kiến trúc tráng lệ huy hoàng khiến Giang Phong không khỏi giật mình, Cung điện đã hoàn công.
Cung điện chiếm tổng diện tích khoảng 40x40 mét, chỉ có một kiến trúc trung tâm chiếm địa 20x30 mét, xung quanh là hoa viên, được một bức tường đá cao 2 mét bao quanh, chính môn hùng vĩ trang nghiêm.

Kiến trúc trung tâm tuy chỉ là một tòa nhà hai tầng, nhưng nguy nga khí phái, và còn được sơn son thếp vàng, điêu khắc cầu kỳ, trang hoàng cực kỳ sang trọng xa hoa; ngay cả vọng lâu trên chính môn cũng được chạm long trổ phụng, lấp loáng sáng ngời.

Không hổ danh là Cung điện.
Thấy Giang Phong xuất hiện, hai thủ hạ vội ra nghênh tiếp, đón Giang Phong vào trong Cung điện.

Cung điện cũng phân chia Đại điện, nội điện, hậu viện, tẩm thất, thư phòng, bảo khố, phòng ăn, nhà bếp, … Giang Phong tuần thị một vòng Cung điện, và cuối cùng dừng chân ở thư phòng.

Ở đấy có “Sổ tay lĩnh chủ” mà Giang Phong cần nhất hiện nay.

Dù sao cũng cần hiểu rõ thuộc tính và chức năng của lĩnh địa này chứ.
Lĩnh địa này thuộc vào loại “tư nhân lĩnh địa”, hoàn toàn khép kín, không thể giao lưu với những lĩnh địa khác.

Bức tường vô hình bao quanh lĩnh địa ngăn cản không cho Giang Phong ra ngoài, đồng thời cũng ngăn cản người ngoài vào lĩnh địa.

Bế quan tỏa quốc a.

Chỉ khi nào thăng cấp lĩnh địa lên đến cấp 3 thì bức tường vô hình kia mới biến mất, lĩnh địa mới có thể giao lưu với những lĩnh địa khác.

Từ “nhất cấp lĩnh địa” thăng lên “nhị cấp lĩnh địa” cần phải có đủ 5 loại hình kiến trúc và dân số đạt 30 người.

Muốn thăng lên “tam cấp lĩnh địa” cần có đủ 10 loại hình kiến trúc và dân số đạt 90 người, …
Gia tăng dân số của lĩnh địa không phải dựa vào lưu dân, mà phải chiêu mộ, ở hậu viện của Cung điện có “Ngọc thạch bi”, chức năng giống như “Ngọc thạch bi” của phổ thông lĩnh địa, đồng thời cũng chiêu mộ cư dân ở đó.

Giang Phong muốn chiêu mộ 1 cư dân thì phải tiêu tốn 50 đơn vị lương thực và 1 điểm Nguyên lực, trong sổ tay còn ghi chú, tỷ lệ chiêu mộ thành công không đạt 100% (tức là có chiêu mộ thất bại).
Xây dựng các kiến trúc ở đây ngoài việc tiêu hao vật tư như thông thường, còn tiêu tốn Nguyên lực.

Tài nguyên ở đây khi đã khai thác thì không thể tự động phục hồi, mà phải do lĩnh chủ tiêu hao Nguyên lực phục hồi.

Tóm lại, mọi hoạt động ở đây đều cần đến Nguyên lực.

Giang Phong chỉ có 24 điểm Nguyên lực, chẳng làm được bao nhiêu chuyện.

Cũng may cư dân ăn uống chỉ cần 1 đơn vị lương thực mỗi ngày, lĩnh địa chẳng có bao nhiêu dân, 100 đơn vị lương thực ban đầu đủ dùng một thời gian rồi.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom