Cập nhật mới

Dịch Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 160: 160: Bí Mật Của Hoàng Nhược Lâm


Trần hoàng hậu và Vệ quý phi không hẳn là người có lòng dạ sâu độc, nhưng có thế ngồi vững vàng trên ngai vị hoàng hậu và quý phỉ thì đầu óc cũng không phải tệ, sao lại không phát giác ra giọng điệu khác thường của nàng.

Chắc hẳn trong đó có duyên cớ, bọn họ liếc nhìn nhau, khó có được một lần ăn ý, cùng quyết định nghe theo ý của Thích Vy, giữ người lại.

Nhưng Hoàng Nhược Lâm đã bị bọn họ đế mắt, bất kể là phục tuyển hay do hoàng thượng đích thân tuyến chọn thì đều phải cảnh giác, phòng ngừa có chuyện không thỏa đáng xảy ra.

Sau đó, Thích Vy cũng không nói gì thêm, thậm chí đến phiên Hoàng Nhược Lâm thể hiện bản thân, nàng cũng không đế lộ bất kỳ dấu vết gì.

Người nọ biết nàng là vương phi, nhưng cũng không tỏ thái độ gì khác thường, chỉ tập trung thể hiện bản thân, biểu hiện của nàng ta coi như không tệ.

Nhóm tú nữ thứ ba nhanh chóng thể hiện xong, nhìn chung cũng khỏng có sóng gió gì, đợt sơ tuyến cứ thế trôi qua.


Thích Vy không nán lại quá lâu, nhóm tú nữ vừa rời đi, nàng cũng cáo từ hoàng hậu và quý phi.

Về đến vương phủ, sau khi xác nhận Cơ Vấn Thiên không có trong phủ, nàng liền chạy vội đến thư phòng ở chủ viện.

“Cơ Vấn Thiên, ta có việc muổn nói với ngươi”.

Cơ Vấn Thiên đang đàm luận cùng Hình Tranh, hắn cũng không tỏ vẻ không vui khi Thích Vy không gõ cửa mà xông vào, trái lại, hắn nhíu mày kinh ngạc, duỗi tay giao công hàm cho Hình Tranh và nói: “Chuyện sau đó tự ngươi xem mà xử lý đi”.

Hình Tranh rất khéo hiểu lòng người, hắn ta hành lề với Thích Vy xong liền cầm theo công hàm rời đi.

Cơ Vấn Thiên rót một chén trà cho Thích Vy, dò hỏi: “Không phải hoàng tẩu gọi nàng vào cung à, thế nàng đẫ gặp chuyện gì trong cung?”
Thích Vy bưng chén trà lên, uống ừng ực một hơi, tiện tay lau miệng rồi mới ngước nhìn Cơ Vấn Thiên, mắt nàng lóe lẽn tia sáng kỳ dị: “Ngươi có biết ta đã gặp ai trong cung không?”
Sau lần đầu tiên, khi Cơ Vấn Thiên cho người âm thầm theo bảo hộ Thích Vy và nhận thấy nàng không hề tỏ vẻ phản cảm, thì gần như mổỉ lần nàng ra ngoài, bên người đều có một hoặc hai ám vệ theo sau.

Nhưng khi vào cung thì ám vệ chí có thể đứng chờ bên ngoài cung.

Thích Vy quay về quá nhanh nẽn đương nhiên Cơ Vấn Thiên không thế nào biết được nàng đã gặp chuyện gì trong cung.

“Gặp ai?”, Cơ Vấn Thiên thuận theo hỏi.

Thích Vy nói: “Ngươi có biết Hoàng Nhược Lâm không?”
Cơ Vấn Thiên nhíu mày ngầm nghĩ hồi lâu: “Chưa từng nghe qua, là tên của vị quý nữ nào trong kinh thành à? Hai ngày nay, phía hoàng tấu dường như đang giúp hoàng huynh tuyến chọn một nhóm quý nữtrong kinh.


Hoàng Nhược Lâm mà nàng nhắc đến là một trong số đó à?”
Thích Vy lạnh giọng nói: “Đúng vậy! Nghe nói đó là con gái của hộ bộ viên ngoại lang.

Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là cái người họ Hoàng đó chính là cô gái áo vàng lúc trước đã đến y viện của ta phá bỏ thai, lại còn dám tìm người đến gây rối”.

Trong mắt Cơ Vấn Thiên lóe lên tla kỉnh ngạc, không ngờ hắn còn chưa kịp tra ra thì Thích Vỵ đã đụng phải người trong cuộc trước, ngẫm lại thấy thật buồn cười: ‘Tất cả các quý nữ bất kế là xuất thân cao quý hay bần tiện thì đều phải trải qua quá trình nghiệm thân từ đám ma ma trong nội cung, người không thông qua được sẽ trực tiếp bị loại bỏ, thậm chí rất có thế sẽ bị phán tội”.

Dù sao, ai cũng biết, muốn hầu hạ hoàng thượng thì trước hết phải đảm bảo thân trong sạch, nếu để hoàng thượng hưởng dụng nữ tử mà nam nhân khác đẫ từng chạm vào thì chẳng khác nào đang miệt thị hoàng quyền.

“Đúng vậy”, Thích Vy nhếch miệng, bày ra dáng vẻ đầy thâm ý: “Ta cũng râl muốn biết vị nữ nhi của viên ngoại lang này rốt cuộc có bản lĩnh cỡ nào mà có thế qua mặt được cả hoàng hậu”.

Không phải xử nữ thì cũng thôi đi, thậm chí còn mang thai con người khác, rồi lại phá thai, chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.

Trước đó, nàng còn suy đoán Hoàng Nhược Lâm cùng lắm chỉ là nữ nhi của một gia đình thương gia bình thường mà thôi, chính là loại gia tộc giàu có đứng nhất nhì, có địa vị hàng đầu trong thương giới, nào ngờ nàng ta là tiểu thư nhà quan mà dám chơi lớn như vậy, còn dám vào cung tham gia tuyển tú? Dạo gần đây, tiếu như nhà quan đều thích chơi kích thích vậy à? Đem mệnh của mình cùng gia tộc ra

đùa?
Cơ Vấn Thiên sầm mặt: “Nàng định xử trí thế nào?”
“Không xử trí”, Thích Vy buông tay: “Ta vốn định tát cho nàng ta một cái ngay tại chỗ, thay Hồng Liên xả giận, nhưng trong nội cung có nhiều tai mắt, lại đang ớ trước mặt hoàng hậu và Vệ quý phi, nếu ta làm ra chuyện gì đó, sợ là khó mà giải thích được”.

Trong kinh không có bao nhiêu người biết được thản phận Thánh Thủ Tiên của nàng, nếu làm vậy trước mặt mọi người chẳng khác nào tự vạch áo cho người xem lưng, chí cần người có ý điều tra thì rất dễ tra ra được nàng.

“Người ta đã nhắc khéo đế hoàng hậu lưu tâm rồi, thật sự không thể để nàng ta ở lại hậu cung, nhưng cụ thể muốn xử lý thế nào thì tạm thời ta còn chưa nghĩ ra được sách lược vẹn toàn.

Cũng không thể nói thẳng với hoàng hậu được, đến lúc đó, chuyện ầm ĩ lên thì cũng… không hay cho lắm.

Cho nên ta mới phải đến nói với ngươi, ngươi xem, nên làm thế nào mới phù hợp”..

 
Chương 161: 161: Cơ Hội Đưa Đến Cửa


Nếu làm ầm chuyện này lên thì không chỉ Hoàng Nhược Lâm tiêu đời, mà còn ảnh hưởng đến thế diện của hoàng gla.

Theo nàng thấy, chuyện này khắng định phải áp xuống, càng ít người biết càng tốt.

Dù Hoàng Nhược Lâm còn chưa được tính là người của hoàng thượng, nhưng cũng suýt nữa cho hoàng thượng đội nón xanh rồi.

Càng nghĩ, Thích Vy càng thấy đối phương đúng là to gan lớn mật, hố nàng còn chưa đủ, vậy mà muốn hố luôn cả vua của một nước.

Chẳng trách lúc trước nàng ta cứ muốn nhanh chóng khôi phục sức khỏe, nếu có thể vào cung, nàng ta nhất định sẽ tìm mọi cách bò lên ngôi cao, mà vậy thì thân thế phải được điều dưỡng tốt, dù có cơ hội được hoàng thượng sủng ái mà không thể mang thai thì ngày sau khác nào thiếu mất một ưu thế so với những người khác.

Nàng không biết phụ mẫu của Hoàng Nhược Lâm có biết nàng ta đã làm những chuyện đáng xấu hổ đó hay không, nhưng để có thể thuận lợi vượt qua quá trình nghiệm thản của ma ma thì bất kế là hộ bộ viên ngoại lang -một chức quan không tính là cao – hay chính bản thân Hoàng Nhược Lâm thì chắc chắn cũng phải tốn không ít công sức, vậy mà kết quả lại bị nàng bắt thóp.


Đây đúng là số mệnh!
Cơ Vấn Thiên cũng hiểu đây không phải chuyện đùa, so với Thích Vy, hắn càng hiểu rõ hơn, nếu Hoàng Nhược Lâm đã có thế qua được vòng nghiệm thân thì có khi nào… ngoại trừ nàng ta, trong số rất nhiều tú nữ, vẳn còn có kẻ khác dùng cùng một loại thủ đoạn đó hay không?
Có Thích Vy ở đây, Hoàng Nhược Lâm khó lòng chối cãi và cũng trốn không thoát, nhưng những người khác thì sao? E rằng bọn họ khó mà phòng
bị.

Cơ Vấn Thiên không phải hoàng đế, hắn không cách nào thay hoàng huynh đưa ra quyết định, nên chỉ có thể để Thích Vy ờ lại phủ chờ đợi.

Việc này không thể chậm trề, hắn muốn vào cung một chuyến, đích thân nói rõ
chuyện này cho hoàng huynh đế huynh ấy tự định đoạt.

Sau đó…
Trong ngự thư phòng, nghe Cơ Vấn Thiên nói nữ nhi của hộ bộ viên ngoại lang đã cùng với một kẻ vô danh qua lại, hơn nữa còn phá thai, thoắt cái, sắc mặt Cơ Vô Dạ xanh mét.

“Đệ nói thật? Sao đệ lại biết rõ chuyện gièm pha của nữ nhi nhà họ Hoàng như vậy?”, Cơ Vô Dạ không hoài nghi đệ đệ của mình có lòng riêng, chỉ là hắn ta cảm thấy có hơi kỳ quái.

Trước khi Thích Vy đồng ý, Cơ Vấn Thiên không tiện nói ra thân phận khác của nàng, mà chỉ nói: “Hoàng huynh cũng biết vương phi hiểu y thuật, hơn nữa y thuật của nàng không tầm
thường.

Dựa vào một số thay đối trong và ngoài của một người, cùng với tư thế, dáng đi,… nàng có thế phán đoán được nữ tử đó có còn là xử nữ hay không.

Thời gian tiểu như nhà họ Hoàng phá thai rất ngắn, vẻ mặt nàng ta cũng hiến lộ vài phần nên đã bị vương phỉ nhìn ra”.


Đây là lý do thoái thác mà trước khi đi, Thích Vy đã nói với hắn, nếu không, dựa vào một ké không hiếu y thuật như hắn thì sao có thể nghĩ ra được cái cớ hợp tình hợp lý như thế.

Cơ Vô Dạ vốn chí thuận miệng hỏi, nhưng sau khi nhận được đáp án, hắn ta không hề có ý nghĩ nào khác ngoài việc cảm thán y thuật của vương phi quả thật hơn người.

Hỉện tại, hắn ta rất tức giận trước hành vi dối trên gạt dưới, khi quân phạm thượng của nhà
họ Hoàng.

“Chỉ là một tên viên ngoại lang mà cũng dám làm ra chuyện to gan như vậy trẩm thật sự đã quá nhân từ với bọn họ!”, Cơ Vô Dạ tức đến xanh mặt.

Cơ Vấn Thiên nhắc nhở: “Đã có lần đầu ắt có lần hai, nếu họ Hoàng có thể lừa được thì nói không chừng sẽ có Hoàng Nhược Lâm thứ hai, thứ ba, đệ đề nghị hoàng huynh một lần nữa lựa chọn người nghiệm thân, đồng thời cho kiểm tra lại toàn bộ tú nữ, miền cho có cá lọt lưới”.

“Đệ không nói thì trẫm cũng sẽ làm như vậy”, nghĩ đến việc suýt nữa thì mình bị đội nón xanh, hơn nữa còn có mấy cái nón xanh đang chờ mình đội, hắn ta thật sự hận không thể hủy bỏ đợt tuyến tú này cho xong.

Cũng may, hắn ta hiếu được đúng mực, dù có tức giận thế nào thì vẫn còn giữ lý trí.

Cơ vỏ Dạ hít sâu vài hơi mới dần ốn định cảm xúc, trầm giọng nói: “Việc này không thể để lộ ra ngoài, có điều, muốn kiểm tra thực hư thì cũng phải có một lý do hợp lý, không khiến người ta hoài nghi”.


“Nhản cơ hội lần này, trái lại có thể nhố được một mớ đinh”, Cơ Vấn Thiên thờ ơ nói.

Cơ Vô Dạ ngẩn ra một lúc, hắn ta liếc nhìn Cơ Vấn Thiên, tảm trạng thoáng chốc tốt lên không ít: “Đệ nói không sai”.

Từ xưa đến nay luôn có một vài triều thần thích nhét họ hàng thân thuộc vào nội cung, hoặc là thu mua cung nhân làm tai mắt.

Thân là vua của một nước, dù có biết rõ những…
chuyện mờ ám này thi cũng khó mà ngăn được tất cả, nhiều nhất là nghĩ biện pháp diệt trừ một vài trường hợp quá đáng mà thôi.

Lúc này đây há không phải cơ hội đưa đến cửa à?.

 
Chương 162: 162: Bắt Được Chuột


Tuy nói là nói thế, nhưng khl nghĩ đến Hoàng Nhược Lâm, trong lòng Cơ Vô Dạ ngoài khó chịu cũng chí có khó chịu.

Thân là tiểu thư nhà quan, xuất thân tốt đẹp, lại đi làm ra chuyện cấm kị.

Đã vậy thì thôi đi, lại còn chạy đến tham gia tuyển thú, rốt cuộc nàng ta có dã tâm gì? Không tự thấy buồn nôn à?
Ngẩm lại hậu viện của Cơ vấn Thiên có bao nhiêu yên ổn? Đến lượt hắn ta thì sao lại không may thế chứ?
Cơ Vô Dạ lại nhịn không được phàn nàn: “Vấn Thiên, đệ thì tốt rồi, hậu viện coi như phân phát, xử trí xong xuôi, chí có một vương phỉ mà thôi, không biết bớt lo bao nhiêu.

Lại nói, vương phi còn có bản lĩnh như thế, đệ nói xem, sao trẳm không có mệnh tốt như đệ chứ?”
Cơ Vấn Thiên im lặng nhìn hắn ta: Vương phi bớt lo? Lời này là nghiêm túc sao?
Cơ Vấn Thiên nhớ đến lúc trước khi Thích Vỵ vừa hồi phủ, mỗi lần hắn đi ngủ thì trước cửa lúc nào cũng xuất hiện mô hình cơ thế người, bất kể là hắn đã sai người đem vứt đến y viện không biết bao nhiêu lần.


Hắn buồn bã nói: “Vương phi cũng không bớt lo như hoàng huynh nghĩ đâu”.

Cơ Vô Dạ vốn không tin hắn, phất tay: “Đệ đang thế hiện tình cảm cho trẫm xem đấy à? Cũng trề rồi, trẫm không muốn nghe chuyện tình thú giữa đệ và vương phi của đệ”.

Cơ Vấn Thiên:
Khõng có mà!
Nếu là tình thú thực sự thì sao hắn có thế nói cho người khác biết chứ?
“Tuy nhiên, nói đi thì nói lại”, Cơ Vô Dạ nhìn hắn bằng ánh mắt trêu ghẹo: “Lúc trước, khoảng thời gian đệ vừa hồi kinh, đệ không hề thích Thích Vy, giờ mới bao lâu đâu, mà đã thay đối lớn như thế.

Trẫm thấy Thích Vy không giống người có tâm tư không đứng đắn, Cẩm Dương cũng thông minh hiểu chuyện, ngày sau, đệ và vương phi có thể hạnh phúc thì trẩm cùng hoàng
hậu cũng yên lòng”.

Đôi mắt sắc bén của Cơ Vấn Thiên đảo quanh, quyết định không đế tâm đ ến cái đuôi năm tuổi kia, thản nhiên gật đầu: “Gia đình ba người của đệ đương nhiên sẽ hạnh phúc”.

Không ai ngờ hoàng thượng lại bỗng nhiên hạ lệnh muốn nghiệm thân tú nữa một lần nữa.

Vừa nhận được tin, rất nhiều triều thần tâm thần bất an, thầm phỏng đoán phải chăng đã có biến cố gì đó.


Nhưng phía hoàng thượng lại nói rằng, là vì lần này tú nữ quá nhiều, hơn nữa đây là lần đầu tiên tuyến tú từ sau khl hoàng thượng đăng cơ, cho nên khó tránh khỏi các cung nhân trong nội cung làm việc sơ sót, làm mất một phần danh sách kiểm tra, cho nên thời điểm nghiệm thân đã xuất hiện sai sót,
khiến một bộ phận tú nữ chưa trải qua kiếm tra.

Việc này là việc lớn!
Nếu trong đó không xảy ra vấn đề thì thôi, nhưng lỡ như có vấn đề thật thì ngày sau sự việc bại lộ, không chí đơn giản là vạch trần chuyện quá khứ thôi đâu.

Bởi vì lần này có quá nhiều tú nữ nên không thể xác định được là những ai, vì đế tránh xuất hiện sai sót lần nữa, hoàng thượng đã hạ lệnh kiếm tra lại toàn bộ tú nữ.

cử thêm người hỗ trợ hẳn sẽ khỏng tốn bao nhiêu thời gian, mà giả sử có chậm trề thì vì đế đảm bảo, tất cả đều đáng giá.

Nghe tin, tim Hoàng Nhược Lâm đánh thót, sẳc mặt nàng ta thoáng cái trắng bệch, không ngừng máy mắt, cảm giác bất an cứ bủa vây lấy nàng ta.

Đợi đến phiên nàng ta nghiệm thân, nhìn thấy không phải vị ma ma do mình thu mua, lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn sự chán ghét của bà ta, sắc mặt Hoàng Nhược Lâm càng thêm tái nhợt, trực giác mách bảo mọi chuyển không thế giấu diếm được nữa.


Nàng ta không biết rốt cuộc đã sai ờ đâu, rõ ràng là nàng ta đã cần thận hết sức mới giấu được phụ mẫu, đồng thời cũng thu mua được ma ma nghiệm thân.

Sao hoàng thượng lại đột nhiên tuyên bố muốn kiểm tra lần nữa? Chẳng lẽ ngoại trừ nàng ta, còn có những người khác cũng động tay động chân nên mới liên lụy đến nàng ta?
“Nữ nhi của hộ bộ viên ngoại lang, Hoàng Nhược Lâm, không phải thân hoàn bích”, khi lão ma ma lạnh lùng nói ra kết quả nghiệm thân, chân Hoàng Nhược Lâm nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng ta biết đời này mình coi như xong.

Xếp hàng trước và sau đều là đám quý nữ được giữ lại ở vòng sơ tuyến, vốn dĩ, bọn họ cho rằng chỉ là kiếm tra một lần nữa cho có hình thức thôi, nào ngờ lại bắt ra được một người không phải thân hoàn bích, việc này khiến nhiều người trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Hoàng Nhược Lâm vậy mà lại không phải thân hoàn bích? Vậy chẳng khác nào nói nàng ta đã có quan hệ không rõ ràng vớỉ một tên nam nhân?”.

 
Chương 163: 163: Mặt Rồng Giận Dữ


“Không thế nào, ta thấy tiếu thư nhà họ Hoàng ngày thường rất dịu dàng, văn tĩnh, không giống loại người như vậy”.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm, ta vẩn luôn không vừa mắt nàng ta, cứ hay thích ra vẻ, nhìn thấy phiền muốn chết đi được”, Thích Cẩm Nhã xen mồm nói, ánh mắt nàng ta nhìn Hoàng Nhược Lâm cứ như nhìn một thứ gì đó rất cay mắt.

Thật ra mà nói thì Hoàng Nhược Lảm và Tô Bạch Chỉ là người cùng đường, nối danh mỹ nhân thiện lương tựa hoa sen trắng, có điều, Tô Bạch Chỉ là dạng hoa sen có đẳng cấp cao hơn, trong giới quý nữ, ấn tượng về nàng ta không tệ, còn Hoàng Nhược Lâm thì chỉ là người qua đường, nhân duyên có hơi kém, có lẽ là do kỹ xuất diễn năng của nàng ta chưa đủ chuẩn? Hoặc cũng có thế là vì sự chênh lệch về bối cảnh gla thế.

Nếu để Thích Vy nói thì loại người như Hoàng Nhược Lâm, mang thai lại cố tình muốn phá bỏ, rồi còn bày ra dáng vẻ thảm thương, muốn lập mộ cho đứa trẻ, thì so với mấy đóa sen trắng hở chút thích động mồm mép, nàng ta càng khiến người ta ghê tởm hơn.

Thích Cẩm Nhã vẫn còn chưa nói xong.


“Một nữ tử chưa gả chồng lại dám cẩu thả với dã nam nhân trước, vậy mà còn dám vào cung tuyển tú, đúng là không biết thẹn là gì.

Không chỉ khiến bản thân mất mặt, sợ là còn rước họa cho người nhà”, nói xong, nàng ta bày ra dáng vẻ như sợ bị dính phải mấy thứ bẩn thỉu, vội nhích sang bên cạnh mấy bước, cánh thật xa Hoàng Nhược Lâm.

Đám quý nữa xung quanh cũng hùa theo: “Còn không phải, e rằng Hoàng viên ngoại lang sẽ bị liên lụy”.

“Đây là tội khi quân đấy! Đừng nói là Hoàng viên ngoại quan bị liên lụy, có khi cả nhà đều gặp họa”.

Nghe được những lời này, trong mắt Hoàng Nhược Lâm tràn đầy tiếc hận.

“Tiểu thư Vân Uyển, ngươi nói xem, rốt cuộc Hoàng Nhược Lảm đã nghĩ gì mà làm thế, sau khi vào cung chưa chắc chiếm được bao nhiêu vinh hoa phú quý, vậy mà lại dám làm ra chuyện hổ thẹn cho gia tộc thế này”.

Tạ Vân Uyển cười ngượng ngùng, không tham gia vào cuộc bàn luận của các nàng, mà chỉ hướng mắt nhìn Thích Cầm Nhã, nữ tử đang bày ra vẻ mặt đùa cợt, miệng thì liên tục tuôn ra những lời khó nghe.

Càng nhìn, nàng ta càng cảm thấy bực bội.

Thích Cẩm Nhã bị ngốc à, chẳng lẽ trước khi vào cung, người nhà nàng ta không dặn dò rằng càng lắm lời càng dễ sai à? Chẳng lẽ không biết năm đó cô cô An Như đã vào cửa Thích gia như thế nào à? Khi đó, chuyện của cô cô An Như có khác gì Hoàng Nhược Lâm hiện tại đâu chứ? Không phải đều là trước khi xuất giá đã… Thậm chí hành vi của cô cô càng thêm khác người, càng khiến người ta lên án.

Nàng ta không biết khiêm tốn thì thôi đi, lại còn lớn giọng đàm luận giữa đám quý nữ, chẳng lẽ không thấy khi nàng ta trào phúng Hoàng Nhược Lâm, Khương ứng Tuyết, nữ nhi của hộ bộ thị lang cũng đang dùng ánh mắt châm chọc nhìn nàng ta sao? Đúng là dại dột quá sức!
Tạ Vân Uyến cảm thấy, người như Thích Cẩm Nhẫ nếu vào cung, ngày sau chẳng những không trợ giúp được nàng ta, sợ rằng còn kéo chân của nàng ta đấy.


Trong lúc các nàng đang trò chuyện, ma ma nghiệm thân đã gọi người đến lôi Hoàng Nhược Lâm đi.

Lần này bị lôi đi, không biết nàng ta sẽ bị phán tội gì, tóm lại là không thế vào cung được, chỉ xem hoàng thượng có tha mạng cho nàng ta hay không thôi.

Ngày sau muốn tìm được một tấm chồng tốt cũng khó.

Sau khỉ tra ra Hoàng Nhược Lâm, ánh mắt sắc bén của ma ma nghiệm thân quét một lượt xung quanh, khiến cho đám quý nữ vừa nãy còn rầm rì bàn tán thoáng cái im bặt.

Đợi gõ cho các nàng một phát, bà ta mới tiếp tục nghiệm thân, bất quá cũng chỉ có một Hoàng Nhược Lâm, các quý nữ khác cũng không to gan như vậy.

Lui một bước mà nói, nếu đã 15 làm ra chuyện không dám nhìn mặt người thì tuyệt đối không có gan tiến cung để trở thành nữ nhân của hoàng thượng.


Nhóm quý nữ bên này chỉ bẳt được một người là Hoàng Nhược Lâm, nhưng phía “Hải tuyển” lại bắt được hai trường hợp, một là nữ nhi của quan viên địa phương và một là nữ nhl của nhà giàu nhất vùng.

Lúc tin tức được đưa đến trước mặt Cơ Vô Dạ, sắc mặt hắn ta cùng một màu với đầu hắn ta, xanh tươi mơn mởn, lại nói diện tích thảo nguyên ngày càng được mở rộng.

Một Hoàng Nhược Lâm đã khiến Cơ Vô Dạ tức giận, giờ lại thêm hai tên gây sự, lần này mặt rồng đã giận dữ thật rồi.

.

Truyện Hệ Thống
Nếu như đơn thuần lợi dụng trước trận đấu quan hệ, phái một vài người không đặc biệt xuất sắc, cũng không sao, hoặc là mọi người ngầm hiểu, càng bỏ ra nhiều tiền, càng có nhiều quan hệ, tự nhiên có thế tiến xa hơn..

 
Chương 164: 164: Kết Cục Của Hoàng Nhược Lâm


Nhưng dùng đầu óc vào việc nghiệm thân thì đúng là coi rẻ hoàng quyền, khi quân phạm thượng.

Dù không phải đế vương thì Cơ Vô Dạ cũng không nhịn được việc này.

Hắn ta lập tức hạ lệnh điều tra bí ấn đằng sau việc ba người này tránh khỏi nghiệm thân, trong số đó, những ma ma nghiệm thân có liên quan, cùng với đám cung nhản, những họ hàng thân thiết của các nàng và một vài “quan hệ” có nhúng tay vào việc này, nên áp giải đều áp giải, nên thẩm vấn đều thẩm vấn, động tác võ cùng nhanh chóng, căn bản không để đám người kia có cơ hội phản ứng.

Nhưng nói thật thì đối mặt với loại tình huống này, sẽ không ai ra mặt giải vây cho ba tú nữ vốn không có bao nhiêu quan hệ với mình, bọn họ cố phủi sạch quan hệ đế tránh rước họa vào thân còn không kịp đây này.

Vốn là một việc vui, vậy mà lại ầm ĩ cả lên, khiến lòng người bàng hoàng, những cung nhân bị áp giải đi mỗi ngày đều có người bị xử lý, chỉ mới hai ba ngày mà đã chết hơn mười người rồi, đồng thời, tất cả các quan viên thuộc các bộ có liên quan đến sự vụ tuyến tú lần này cũng bị khiển trách và giáng thắng ba cấp.


Quan viên là thân nhân của tú nữ phạm tội sẽ bị gỡ mũ ô sa, bởi vì vết nhơ này, ba đời nhà bọn họ không được tham gia khoa cử, riêng thương nhân thì bị phạt hơn phân nửa gia sản sung vào quốc khố.

về phía Hoàng viên ngoại, kết quả điều tra cho thấy vị viên ngoại lang này từ đầu đến đuôi đều bị nữ nhi lừa xoay quanh.

Hoàng viên ngoại lang có mượn gan trời cũng không dám làm ra chuyện ngu xuần có khả năng rơi đầu như vậy, sau khi nghe được chuyện gièm pha của nữ nhi nhà mình, ông ta tức giận té xỉu ngay tại chỗ, quả thực khiến cho các vị triều thần thốn thức không thôi.

Nhưng nhờ không biết rõ tình hình nên hoàng thượng mới không giận chó đánh mèo lên đầu Hoàng gia, có điều chức quan của Hoàng viên ngoại lang không thể giữ được, ông ta trực tiếp bị giáng xuống làm một tên tép riu cửu phẩm, đồng thời bị lưu đày đến một nơi xa xôi làm tri huyện.

Có lẽ cả đời này, trừ phi có cống hiến to lớn hoặc có công tích khó lường nào đó, nếu không, ông ta không có cơ hội quay về kỉnh thành.

Lại nói, trong số tất cả những người bị xử trí, với tư cách là nhân vật chính, kết cục của ba tú nữ cũng không khá hơn là bao.

May mà các nàng còn chưa chính thức tiến vào hậu cung, có được địa vị, nếu không, dù là chỉ là phầm cấp thấp nhất thì theo lý thuyết bị phán tử tội cũng là việc bình thường.

Đối với các nàng, trong cái rủl có cái may, mọi chuyện bị tra ra sớm, còn chưa chính thức tạo thành tổn thất quá lớn, ví dụ như làm loạn hậu cung hoặc dùng thân ô uế phụng dưỡng hoàng thượng.

Tuy nhiên, tội chết có thế miền, tội sống khó tha, ngoại trừ Hoàng Nhược Lâm, hai nữ tử còn lại đều bị xuống tóc làm nỉ, cả đời làm bạn bên thanh đăng, cầu phúc vì hoàng thất để chuộc tội cho những hành vi của mình.


Còn Hoàng Nhược Lâm… do Hoàng viên ngoại lang cũng có chút nhân mạch trong triều, nhờ sự giúp đỡ nên nàng ta mới thoát khỏi vận mệnh làm ni cô, chỉ liên lụy phụ thản nàng mất đi chức quan ngũ phấm ờ kinh thành, đời này e rằng không có cơ hội hồi kinh.

Lại nói, nội bộ Hoàng gia xử trí nàng ta cũng không khá hơn chút nào.

“Vậy rồi sao? Mọi người đều đã bị xử lý, nhưng đến cùng vần không điều tra ra thân phận của gã nam nhân đã gian díu với Hoàng Nhược Lâm à?”, mắt Phó Vân Thi sáng choang, nàng ta nhân cơ hội đến kết toán bạc tháng này của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu đế hóng chuyện.

Thích Vy thờ ơ đáp: “Không phải không tra ra, mà là không cần tra”.

Các nhân vật lớn cũng không thèm quan tâm gã nam nhân kia là ai, dù sao cũng chỉ là một tên râu ria.

Phó Vân Thỉ lại nói: “Nhưng mọi người rất tò mò, ta không tin khắp cả cái kinh thành này không có người tò mò nhân tình của Hoàng Nhược Lâm là ai đấy!”
Lục Thanh Sương khụ một tiếng, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên: “Khụ, thật ra ta cũng có chút tò mò, tuy tiểu thư Hoàng gia có xuất thân tương đối bình thường trong giới quý nữ kinh thành, nhưng tốt xấu gi cũng là nữ nhi của quan viên ngũ phẩm, người bình thường há có thể vào mắt nàng ta, dù không vào cung làm tú nữ thì ngày sau Hoàng gia cũng sẽ chọn cho nàng ta một nhà chồng không tệ, nam nhân có thể khiến nàng ta tự hủy tương lai phải chăng là người đặc biệt xuất sắc?”
“Cũng không hắn”, Thích Vy bĩu

môi.

Một con nhóc mới mười mấy tuổi thì biết gì chứ, nếu đụng phải mấy tay kinh nghiệm phong phú, miệng đầy lời ngon ngọt thì chỉ cần tùy tiện lừa gạt một chút là có thế bị mê mẩn tâm thần, bị k1ch thích nếm trái cấm cũng không phải chuyện gì mới lạ.

So với thân phận của đối phương, trái lại, nàng càng tò mò không biết giờ phút này tâm trạng của hắn như thế nào.

Lúc dổ ngon dổ ngọt Hoàng Ngược Lảm, có đánh chết đối phương cũng không ngờ nàng ta suýt nữa trở thành nữ nhân đội nón xanh cho hoàng thượng, và hắn cũng suýt nữa đội nón xanh cho hoàng thượng.

Lúc này, cũng không biết hẳn đang âm thầm phấn khích, có cảm giác thành tựu vì đã làm ra chuyện k1ch thích như vậy, hay là bị dọa nơm nớp lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều không cảm thấy bình yên?.

 
Chương 165: 165: Nghiệt Nữ


Sóng gió tuyến tú tạo cơn rung chuyến kéo dài đến gần nửa tháng mới lắng xuống.

Người dân trong kinh không biết tường tận chi tiết của phong ba này, chỉ biết trong số các tú nữ có người đã phạm sai lầm gì đó khiến cho rất nhiều người bị liên lụy, vì liên quan đến hoàng thất, không ai dám bàn tán quá nhiều.

Các triều thần thầm thì lời ra tiếng vào không ít, hơn nữa họ biết cũng nhiều.

Hoàng thượng làm mất danh sách gì đó rồi bên cung nhân tra sót nẽn tất cả các tú nữ phải được kiểm tra lần nữa, lý do này chỉ có thế lừa dân thường, trong lòng các đại thần đều biết rõ, chắc chán Hoàng thượng đã phát hiện gì đấy mới có một loạt những sự việc sau đó.

Trên đời này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, vài ngày sau khi xử trí ba nhà có tú nữ xảy ra vấn đề, không biết tin tức truyền ra từ đâu, mọi người đều biết nguyên nhân sâu xa là do Hoàng Nhược Lâm – tiểu thư nhà họ Hoàng.


Hơn nữa, cũng không biết những người này có ý tốt hay do muốn hóng chuyện mà đã báo tin này cho cựu viên ngoại lang – Hoàng Bình Thăng đang chuẩn bị chuyến nhà.

Hoàng Bình Thăng tức giận chạy đến tiểu viện giam giữ Hoàng Nhược Lâm, lớn giọng hỏi: “Ngoài nha hoàn thân cận bẽn cạnh thì còn ai biết chuyện của ngươi không?”
Hoàng Nhược Lâm mới sảy thai không lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, vì chuyện cá nhân mà làm liên lụy cả nhà nên nàng ta bị nhốt trong tiểu viện hẻo lánh nhất.

Chỉ trong nửa tháng, nàng ta gầy rộp đi, gương mặt hốc hác, nước da trắng bệch ốm yếu, bây giờ đột nhiên bị Hoàng Bình Thăng quát vào mặt thì dáng vẻ lảo đảo loạng choạng như sắp ngất đi vì sợ.

“Cha..:
Hoàng Bình Thăng càng tức giận hơn: “Ngươi còn biết ta là cha ngươi à! Nếu ngươi nói chuyện xấu ngươi làm cho ta biết trước thì ta đã gả ngươi đi từ lâu rồi.

Sao có khả năng đưa ngươi đi tham gia tuyển tú chứ.

Việc xấu mình ngươi gây ra nhưng lại liên lụy đến cả nhà, không biết sao ta lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như ngươi!”
Hoàng Nhược Lâm bị mắng đến mức vành mắt đỏ hoe, mặt hiện lên vẻ đau lòng tuyệt vọng, nhìn vô cùng đáng thương.

Nếu là trước đây, chắc chắn Hoàng Bình Thăng sẽ cảm thấy đau lòng cho con gái, nhưng bảy giờ ông ta chẳng thế có chút thương xót gì, chỉ tiếp tục chất vấn: “Còn không mau nói! Ngoài nha hoàn của ngươi thì còn ai biết chuyện xấu kia không?”
Hoàng Nhược Lảm do dự một lúc mới nói: “Còn, còn Thánh Thủ Tiên”.

Hoàng Bình Thăng nhíu mày: “Thánh Thủ Tiên gì, tên thầy bói nào đấy?”

Mắt Hoàng Nhược Lâm lập loè, nhỏ giọng nói: “Không phải, là một nữ đại phu”.

“Nữ đại phu?”, trán Hoàng Bình Thăng khẽ giật: “Ngươi không có việc gì thì tìm nữ đại phu làm gì?”
Hoàng Nhược Lâm cắn chặt môi, mãi một lúc sau cũng không nói gì.

Thấy vậy, Hoàng Bình Thăng càng thêm nổi nóng, ông ta gầm lên: “Đã lúc nào rồi, nhà họ Hoàng chúng ta bị ngươi hại thành bộ dạng này mà ngươi còn dám giấu giếm ta? Nói cho ta biết ngay”.

Hoàng Nhược Lâm sợ tới mức lùi lại hai bước, loạng choạng suýt ngã, buột miệng nói ra chuyện nàng ta đã tìm người để phá thai, trong đó còn cả việc nàng ta tìm người uy hiếp Thánh Thủ Tiên, bắt đối phương rời kinh để đề phòng bất trắc.

Hoàng Bình Thăng nghe vậy thì trên trán nổi gản xanh, sắc mặt tái mét: “Thế mà còn có cả nghiệt chúng? Nghiệt nữ, đúng là nghiệt nữ!”, nól rồi, ông ta chỉ cảm thấy máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, muốn ngã quỵ tới nơi.

Hoàng phu nhân nghe nói ông ta vào đây bèn chạy đến, vừa lúc nhìn thấy Hoàng Bình Thăng ngã ngửa ra sau, bà ta kinh hãi, vội vàng chạy đến đỡ ông ta: “Lão gia sao thế, bình tĩnh lại nào! Chuyện đã đến nước này, dù có trách mắng Lâm Nhi thế nào cũng không thế thay đối được gì, sức khỏe lão gia quan trọng hơn”.

Hoàng Bình Thăng lấy lại sức, hất Hoàng phu nhân ra, tức giận nói: “Là đứa con gái ngoan do ngươi dạy dỗ đấy! Không chỉ tằng tiu với kẻ khác mà còn có cả nghiệt chủng.


Rốt cuộc Hoàng Bình Thăng ta đã tạo nghiệp gì mà lại có đứa con gái hạl người thế này”.

Hoàng phu nhân biến sắc, ngờ vực nhìn về phía Hoàng Nhược Lâm đang tràn đầy áy náy và hối hận: “Lâm Nhi, con thế mà lại… đúng là hoang đường! Làm sao con có thế…”
Không phải Hoàng phu nhân không yêu thương Hoàng Nhược Lâm, nhưng vụ bẽ bối này đã hủy hoại con đường làm quan của lão gia nhà mình, liên lụy đến cả gia tộc.

Một khi đến nơi xa xôi làm tri huyện, e là sau này bà ta không còn được hường cuộc sống vinh hoa phú quý như ờ kinh thành nữa, một khi đã dính đến lợi ích của bản thân thì chút yêu thương dành cho con gái chẳng là gì cả.

Huống chỉ, vì Hoàng Nhược Lâm mà trưởng tử đã vào triều làm quan của bà ta cũng bị cách chức, tương lai mịt mờ, bà ta không hận chết con gái mình coi như đã là người mẹ hiền rồi..

 
Chương 166: 166: Gây Rối


“Cha, nương, con thật sự biết lỗi rồi!”, Hoàng Nhược Lâm khóc sướt mướt, lần này không phải diễn kịch mà nàng ta đã hối hận thật rồi.

Nếu lúc trước nàng ta không bị người kia dụ dỗ phạm sai lầm, nhà họ Hoàng họ sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, nàng ta vẫn còn cơ hội vào hậu cung trớ thành phi tần của Hoàng thượng.

Cho dù không trở thành Tứ phi, chỉ là một mỹ nhân thì cũng có thể hướng thụ vinh hoa mà người ngoài không thế tưởng tượng được, nhưng hiện tại thì sao? Hết rồi! Chẳng còn gì nữa rồi!
‘Thánh Thủ Tiên đó đã rời khỏi kinh chưa?”, một lúc sau Hoàng Bình Thăng mới hỏi tiếp.

Hoàng Nhược Lâm vừa khóc vừa nói: “Con, con không biết! Những người con tìm trước đó đã không còn tin tức gì nữa.

Nếu không phải đã cầm tiền cọc bỏ trốn, không làm việc thì chắc đã xảy ra chuyện gì đó ở chỗ Thánh Thủ Tien”.

Hoàng Bình Thăng mấp máy môi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong mắt đầy oán hận: “Chắc chắn là những kẻ do ngươi tìm làm việc bất lợi, Thánh Thủ Tiên cũng đoán được chủ mưu là ngươi, ôm hận trong lòng nên dứt khoát vạch trần chuyện của ngươi cho mọi người biết”.


Lúc này Hoàng Nhược Lâm cũng phản ứng lại, trên gương mặt cũng hiện lên tia hận thù.

Nếu không phải tại Thánh Thủ Tiên đó, nàng ta sẽ không thê thảm đến thế, nhà họ càng không cần rời khỏi kinh thành, đều là lỗi của người phụ nữ kia.

“Thánh Thủ Tiên đó sống ở đâu?”, Hoàng Bình Thăng mặt mày hung dữ.

Ông ta không đối phó được với cái tên đã dụ dỗ, lừa gạt con gái của mình, lẽ nào còn không đối phó được với một nữ đại phu bình dân à?
Lúc này, tất cả oán hận đối với Hoàng Nhược Lâm, oán hận đối với tình nhân của Hoàng Nhược Lâm, toàn bộ những bất mãn của Hoàng Bình Thăng bồng chốc đổ hết lên đầu Thánh Thủ Tiên – người bị cho là kẻ đầu sỏ.

Tuy rằng bây giờ ông ta vẫn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, không tiện làm gì, nhưng đối phó với một kẻ bình dân, còn là kẻ đầu sỏ hại nhà họ Hoàng là chuyện quá dễ dàng, ai có thể nói là ông ta sai cơ chứ?
Có lẽ sự việc sẽ không tồi tệ hơn lúc này đâu, sau khi trút được cơn giận này, ông ta mới có thể bình tâm lại.

Phố Bạch HỐ.

Trước y viện đã đóng cửa nửa tháng bỗng xuất hiện mấy chục người, kẻ dẫn đầu là Hoàng Bình Thăng.

Rất nhiều người nghe được tin tức đều phái tai mắt đến để xem thử cựu viên ngoại lang Hộ Bộ này muốn làm trò con bò gì.

Hoàng Bình Thăng không quan tâm đ ến đám người theo dõi, ông ta chí ước đến càng nhiều càng tốt, phải làm cho danh tiếng của Thánh Thủ Tiên này bị hủy hoại hoàn toàn, sẽ không còn ai tìm đến khám chữa bệnh nữa, để người này không thế tiếp tục ở lại kinh, phải muối mặt rời khỏi kinh thành như nhà họ Hoàng.

Nếu thuận lợi, đợi kẻ này rời kinh, ông ta có thể dạy cho đối phương một bài học nhớ đời, khiến kẻ này hối hận vì đã dám đối đâu với Hoàng Bình Thăng ông ta.


“Gõ cửa cho ta!”, Hoàng Bình Thăng ra hiệu cho quản gia bên cạnh, quản gia dẫn một đám người cường tráng tiến lên dùng sức gõ cửa.

Người bên trong ra đây”.

“Thánh Thủ Tiên mau ra đây”.

“Đừng tưởng trốn trong đó không ra thì bọn ta sẽ buông tha”.

Quản gia đã được Hoàng Bình Thăng dặn dò trước, vừa bảo đám gia đinh dùng sức đập cửa, đồng thời còn không quên lớn tiếng vạch trần “tội ác” của Thánh Thủ Tiên.

“Thân là thầy lang mà lại không có đạo đức nghề y gì cả, tiết lộ bí mật của bệnh nhân, còn dám tự xưng là ‘Thánh Thủ Tiên” à, đúng là nực cười hết sức”.

“Cũng chẳng phải thái y trong Thái Y Viện, y thuật cao siêu đến đâu cơ chứ, còn không biết học vài ba cái cách chữa bệnh lang băm ở đâu mà
dám đòi phí khám bệnh cả ngàn lượng, rõ ràng là ăn cướp mà! Mau mở cửa, trả lại tiền khám bệnh đây”.

“Cuộc đời của tiểu thư nhà ta bị ngươi hủy hoại cả rồi, hôm nay, nếu ngươi không ra, lão gia nhà ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.


Quản gia nãy giờ vẫn chưa nhắc đến việc Hoàng Nhược Lâm tìm người ta chữa bệnh gì, mổi câu nói ra đều có ý đổ tội lên đầu Thánh Thủ Tiên, dù thế nào cũng đều là lỗi của Thánh Thú Tiên.

Xung quanh có không ít người sống gần đó, chủ nhà hoặc người hầu nhàn rỗi ra đứng hóng.

Vừa nghe quản gia nói thế, ánh mắt nhìn y viện đều thay đổi, họ còn xì xào bàn tán suy đoán thân phận của những người này
và lai lịch của kẻ được gọi là “Thánh Thủ Tiên”.

Hồng Liên phụ trách mọi chuyện trong y viện, dù đã mua toà nhà này được vài ngày nhưng những người hàng xóm này gần như chẳng hiểu biết gì về chủ nhân của y viện, dĩ nhiên sẽ không đứng ra nói giúp hoặc ngăn cản hành động của đám người Hoàng Bình Thăng.

Sau khi xử lý những sự vụ, trừ việc thỉnh thoảng ra ngoài khám cho dân nghèo, Hồng Liên gần như chẳng qua lại gì với hàng xóm chung quanh..

 
Chương 167: 167: Đập Phá Nơi Này Cho Ta!


Quản gia gọi một lúc lâu, đến mức khô cả cổ, giọng cũng khàn đi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Hoàng Bình Thăng ngày càng nổi nóng, ra lệnh: “Phá cửa”.

“Vâng”, quản gia phất tay với gia đinh: “Phá cửa”.

Gia đinh không gõ cửa nữa mà giơ gậy đang cầm trong tay lên bắt đầu đập mạnh vào cửa, những người xem xung quanh nhìn thấy họ thô lồ như vậy cũng khá sợ hãi, lo lắng sau khi những người này vào được bên trong thì không biết có gây ra án mạng gì không.

cửa y viện cũng không quá vững chắc, mười mấy gia đinh hợp sức lại nhanh chóng phá được cửa sau khoảng một phút, ngay lúc ấy, có kẻ nhịn không được mà bước ra từ trong đám người, lớn tiếng nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này đã rời khỏi đây hơn nửa tháng rồi, sau đó không thấy ai ra vào nơi này nữa, chắc là bên trong không có người đâu”.


Nếu có người, dù đối phương sợ đám đông đến gây sự nhưng chắc chắn sẽ tạo ra động tĩnh gì đó, đằng này gọi lâu như thế mà bên trong còn chẳng có một tiếng vang.

Hoàng Bình Thăng nhìn người vừa lên tiếng, đôi mày nhíu chặt làm đối phương sợ hãi vội vàng lần vào đám đông.

Hoàng Bình Thăng hừ một tiếng, sau đó vẫn cố chấp bảo đám ngươi xông vào trong.

Rốt cuộc có ai hay trốn bên trong hay không, phải tự kiếm tra mới biết.

“Lão gia, hình như không có người thật, đã kiểm tra bên nhà chính, đều không có ai”, quản gia bẩm báo.

Sắc mặt Hoàng Bình Thăng rất khó coi: “Lẽ nào người phụ nữ đó đoán được chúng ta sẽ đến tìm nên sợ tội bỏ trốn trước sao?”
Không có nơi nào đế trút giận, Hoàng Bình Thăng lướt nhìn xung quanh, nghiến răng nói: “Nếu đã không có ai ở đây, vậy thì đập phá nơi này cho ta”.

“Vâng!
Rất nhanh, khi những người bên ngoài thò đầu nhìn vào thì họ nghe thấy một loạt âm thanh đập phá đồ đạc vang lên từ bên trong, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng người la hét, vì thế họ nghĩ chắc là người ban nãy không nói dối.

Chủ nhân ngôi nhà quả thật không có đây, chỉ tiếc cho bên trong toà nhà này thôi, không biết đã bị đám phá hoại này phá huỷ thành gì rồi, hầy!
Thích Vy biết được tin nhà của mình bị đập phá khi chuyện đã xáy ra được một canh giờ.

Sau khi Cơ Vấn Thiên phái người đi thăm dò tình hình bên phố Bạch Hổ, dù là Thích Vy hay Cơ Tiểu Dương thì đều tức đến nô’ phổi.


“Người họ Hoàng kia có vấn đề về đều óc à? Rõ ràng là con gái ông ta tự mình làm ra chuyện xấu, sau đó còn đe dọa uy hiếp, giờ vẫn có mặt mũi đến đập phá địa bàn của chúng ta à?”, Cơ Tiểu Dương tức giận đi tới đi lui trong đại sảnh, đôi lúc còn túm lấy tóc mình, trông có vẻ cực kỳ nóng nảy.

“Đền tiền! Nhất định phải bắt chúng đền gấp bội, nếu không ta sẽ dẫn một đám thị vệ Vương phủ đến nhà chúng đập hết toàn bộ”.

Mặc dù Thích Vy không để lộ cảm xúc ra ngoài như Cơ Tiểu Dương nhưng đôi mắt lạnh lùng cùng với áp suất thấp khiến người ta không thể coi thường đang toả ra từ người nàng đã cho thấy trong lòng nàng cũng đang hừng hực lửa giận.

Dám phá nhà của nàng, còn dám nói nàng không có đạo đức nghề ỵ? Đúng là nể mặt đám này quá rồi!
Cũng không biết là kẻ nào gan to bằng trời, làm chuyện cẩu thả rồi còn muốn vào cung, nếu không phải bị nàng bắt gặp, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ đế Hoàng thượng biến thành kẻ coi tiền như rác, nàng nói ra việc làm gì?
Lùi một bước mà nói thì là do Hoàng Nhược Lâm quá tham lam, mạo phạm nàng trước, còn không cho phép nàng đánh trả à?
“Xem ra người nhà họ Hoàng vẫn chưa được dạy dồ đủ, nếu đã thế thì ta sẽ tiễn chúng một đoạn!”, Thích Vy lạnh lùng nói.

Cơ Vấn Thiên tờ mò: “Nàng định.


làm gì?”
Thích Vy cong môi: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi, nhưng ta phải mượn vài người của ngươi”.

Cơ Vấn Thiên gật đầu: “Cứ tùy ý sử dụng”.

Chuyện nhà họ Hoàng vốn dĩ chỉ lan truyền trong giới quyền quý, dân chúng chỉ biết là con gái của một viên quan nào đó xảy ra chuyện, cụ thể là ai thì chẳng rõ,
Nhưng hiện tại Thích Vy đã lại đẩy nhà họ Hoàng thêm một cái, tin tức một ngôi nhà trên phố Bạch Hổ bị đập phá giữa ban ngày vốn chỉ lan truyền ở một số khu vực gần đó, nhưng giờ nàng đã cho cả kinh thành biết tên và “chiến tích” của Hoàng Nhược Lâm chỉ trong vòng một ngày.

Các triều thần lớn nhỏ trong kinh chỉ biết Hoàng Nhược Lâm không còn trong trắng nữa, Thích Vy lại dứt khoát tiết lộ thêm chuyện đối phương mới phá thai cách đây không lâu, hơn nữa còn dùng thân phận Dục Vương phi của nàng để nói ra rằng lúc nàng vào cung, vừa lúc chạm mặt, phát hiện không đúng nên mới nói chuyện này cho Hoàng hậu biết, chẳng có liên quan gì đến Thánh Thủ Tiên vô tội kia cả..

 
Chương 168: 168: Thẳng Tay Đẩy Ngã


Đợi đến khi Thích Vy biết được trạch viện của mình bị đập phá thì sự việc đã xảy ra được một canh giờ.

Cơ Vấn Thiên phái người đi kiểm tra tình hình trên phố Bạch Hổ, khi người đó trớ về bấm báo thì cả Thích Vy lẫn Cơ Tiểu Dương đều vô cùng tức giận.

“Người họ Hoàng đó có phải là có bệnh hay không! Rõ ràng là con gái của ông ta tự mình làm chuyện xấu mà còn muốn uy hiếp chúng ta, còn có mặt mũi đi đập phá địa bàn của chúng ta!?”, Cơ Tiếu Dương tức giận đến mức đi tới đi lui trong sảnh, thỉnh thoảng lại tự cào tóc mình, chỉ nhìn liền thấy cậu bé đang rất nóng nảy.

“Phải bồi thường! Phải đòi lại của bọn họ gấp đôi! Bằng không con sẽ mang theo một nhóm thị vệ trong vương phủ chúng ta đi đập nát nhà bọn họ!”
Tuy rằng Thích Vy không lộ ra vẻ nóng nảy như Cơ Tiểu Dương, nhưng đôi mắt lạnh lùng còn có áp lực mà nàng tỏa ra thật sự không thế xem nhẹ.


Tất cả đều cho thấy trong lòng nàng lúc này không hề bình tĩnh mà chỉ đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận.

Dám đập phá nhà của nàng, còn dám nói nàng không có y đức? Đám người đó nghĩ mình là ai?
Cũng không tự biết mình đã làm chuyện ghê tởm mà còn dám mưu toan chui vào trong cung, nếu như không bị bắt trước, nàng ta nghĩ hoàng thượng sẽ tha cho nàng ta hay sao?
Lùi một bước mà nói, Hoàng Nhược Lâm thật sự là kẻ không biết điều, đã dám mạo phạm nàng trước mà lại không cho nàng phản kích?
“Xem ra người của nhà họ Hoàng vẫn chưa được giáo huấn đủ, đã như vậy thì ta sẽ tiễn bọn họ một đoạn”, Thích Vy âm trầm nói.

Cơ Vấn Thiên tò mò: “Nàng định làm thế nào?”
Khóe môi Thích Vy nhếch lên, nàng nói: “Rồi người sẽ biết thôi, nhưng trước tiên ta cũng muốn mượn một ít người của người”.

Cơ Vấn Thiên gật đầu: “Nàng muốn lấy gì cũng được”.

Vốn dĩ chuyện của nhà họ Hoàng chỉ lưu truyền trong giới quyền quý chứ dân chúng nhiều nhất cũng chỉ biết con gái của một quan viên nào đó đã xảy ra chuyện không hay, chứ cụ thế là ai thì cũng không biết.

Nhưng Thích Vy đã thẳng tay đẩy ngã nhà họ Hoàng, Sau khi tin tức một tòa nhà ở phố Bạch Hố bị người ta đập phá giữa ban ngày ban mặt được lan truyền ở một khu vực nhỏ thì chỉ tốn một ngày là sự tích của Hoàng Nhược Lâm đã bị truyền khắp kinh thành!
Các triều thần lớn nhỏ trong kinh chỉ biết thân thể của Hoàng Nhược Lâm không còn nguyên vẹn, nhưng Thích Vy đã thắng thừng đem chuyện đối phương mới hư thai cách đây
không lâu truyền ra ngoài, hơn nữa còn thẳng thắng dùng thân phận Dục vương phi của nàng đế lan truyền, nói rõ là lúc nàng vào cung thì bắt gặp, thấy có điều không ổn cho nên mới thông báo cho hoàng hậu chuyện này, bản vương phi cùng vị Thánh Thủ Tiên vô tội kia không có một chút quan hệ nào.


Tục ngữ nói rất hay, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm! Nếu như không phải Hoàng Nhược Lâm tự làm ra chuyện đáng xấu hổ thì làm gì có những chuyện thất điên bát đảo phía sau? Tự mình hại mình mà còn muốn tạt nước bẩn vào người khác!
Thậm chí Thích Vy còn đứng ra tuyên bố một cách hợp tình hợp lý rằng nhà họ Hoàng phải bồi thường tổn thất cho nữ y vô tội bị tổn hại kia!
Cùng lúc đó, Hồng Liên mấy ngày nay vẫn dưỡng thương ở vương phủ cũng xuất hiện trước mặt người khác một lần nữa, dường như đang phối hợp với Dục vương phi, thẳng thắn đem tội trạng của nhà họ Hoàng đã đập phá trạch viện của chủ tử nhà mình cáo buộc lên quan phủ!
Toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều bị những diễn biến đến liên tục này làm cho kích động không thôi!
Một tú nữ thân thể đã không còn nguyên vẹn mà lại còn từng hư thai! Người của nhà họ Hoàng thật sự quá liều mạng!
Tin tức vừa truyền ra, cũng không cần Thích Vy theo dõi, liền có rất nhiều kẻ hóng hớt chạy khắp nơi lan truyền tin tức bát quái cho càng nhiều người biết.

Hồng Liên chẳng những tố cáo chuyện nhà họ Hoàng đập phá trạch viện mà còn tố cáo chuyện nhà họ Hoàng cố ý thuê người mưu sát chủ tử để che giấu chuyện xấu xa, khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành đều xôn xao.

Chuyện đập phá trạch viện ớ trong kinh chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng một khi đã dính dáng đến chuyện thuê sát thủ giết người, hơn nữa bên phía Dục vương phủ cũng nói muốn giúp Thánh Thủ Tiên đòi lại công đạo, cho nên bên phía nha môn không thể không coi trọng vụ án này.


Thế là bọn họ liền đi bắt hai cha con đương sự Hoàng Bình
Thăng cùng Hoàng Nhược Lâm đ ến.

Người nhà họ Hoàng đều chết lặng.

Bọn họ không thể ngờ rằng chỉ vì giận cá chém thớt động tới một nữ y thế mà có thế chọc cho Dục vương phi ra mặt.

Hoàng Bình Thăng nghe Hoàng Nhược Lâm kể thì mới biết được trong ngày tuyển tú Dục vương phi cũng có mặt, mà người trong kinh cũng đều biết vị vương phi này không biết từ đâu học được một thân y thuật không tầm thường, thật sự đúng là có khả năng vạch trần Hoàng Nhược Lâm..

 
Chương 169: 169: Nhớ Kỹ Cả Đời


Dục vương phi có thân phận gì chứ? Hoàng Bình Thăng trước khi bị giáng chức đã không có lá gan chống lại Dục vương phủ, lúc này càng lo lắng đề phòng, hối hận vì mình đã hành động lổ mãng!
Lúc nha môn thấm án, rất nhiều dân chúng đều tranh nhau đi vây xem, Thích Vy thân là Dục vương phi cho nên không tiện đích thân ra mặt, chỉ để cho Thanh Đại đi qua xem thử.

Hồng Liên làm người đại diện cho Thánh Thủ Tiên, mấy tên liều mạng lúc trước bị Cơ Vấn Thiên bắt được đều đã giao cho quan phủ làm nhân chứng.

Việc thu thập nhân chứng vật chứng đều rất dễ dàng, vụ án được điều tra rất nhanh, quan viên phụ trách vụ án này rất nhanh đã có phán quyết dưới áp lực của Dục vương phủ.

Trong lúc đó, dân chúng vây xem đều chỉ trỏ về phía Hoàng Nhược Lâm tiều tụy, xì xào bàn tán.


“Đó chính là tiếu thư nhà họ Hoàng, nhìn rất nhu thuận, không ngờ lại làm ra chuyện động trời như vậy, chậc chậc…”
“Nếu là ngày xưa thì đã bị trồng lồ ng heo rồi, cho dù không bị trồng lồ ng heo thì cũng phải cạo đầu làm ni cô, thắp đèn hướng Phật cả đời.

Lúc trước nghe nói người của nhà họ Hoàng đã móc nối quan hệ, cho nên đã có hai tú nữ thất thân phải vào chùa làm ni cô rồi nhưng con gái nhà họ
Hoàng thì không”.

“Hừ, cho dù trước kia không bị thì lần này cũng trốn không thoát!”
Những người này nói quả thật không sai, hoàng thượng nhận được tin tức liền cho người truyền đạt thánh ý, Hoàng Bình Thăng nên phán như thế nào thì làm theo luật pháp là được, nhưng Hoàng Nhược Lâm thì buộc phải cắt tóc làm ni cô.

Cuối cùng tội thuê sát thủ giết người không được thành lập, chỉ có thể thành lập tội thuê người hành hung uy hiếp, tuy cũng là phạm tội nhưng tội danh nhẹ hơn rất nhiều.

Lúc trước Hoàng Nhược Lâm không biết đã dùng thủ đoạn gì để quản sự phụ trách thuê người lúc đó tự nhận tội, không dính vào Hoàng Nhược Lâm.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được thủ phạm chính là Hoàng Nhược Lâm nhưng phán quyết vẩn rơi vào người quản sự, nhà họ Hoàng chỉ có tội quản giáo không nghiêm nên bị trừng phạt bằng cách phạt ngân lượng Mà những ngân lượng này sẽ bồi thường cho trạch viện bị đập phá của Thánh Thủ Tiên, tổng cộng 200 lượng bạc đều đưa cho người đại diện là Hồng Liên.

Chỉ cần bồi thường đủ bạc thì Hồng Liên cũng không cố muốn đưa người nhà họ Hoàng vào trong tù.


Hồng Liên làm quan viên cũng không dễ dàng, mà Hoàng Nhược Lâm bị bắt cắt tóc làm ni cô đã là sự trừng phạt đủ nặng.

Nếu như thật sự bắt một nữ nhân như nàng ta vào tù thì nàng ta thật sự không còn đường sống, như vậy chẳng khác gì bọn họ bức người
đến chết.

Đến lúc đó, bản tính con người ta luôn đồng tình với kẻ yếu, chuyện này đối với thanh danh của Thánh Thủ Tiên cũng không có lợi.

Nhưng những sát thủ thì không may mắn như vậy, sau khi bị Dục vương phủ bắt đi vốn đã bị tra tấn một lượt, rơi vào trong tay quan phủ lại bị giết không ít.

Giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, đợi kết quả xét xử chuyển giao cho Hình bộ để có phán quyết cuối cùng thì về cơ bán bọn chúng đều không thoát khỏi tội chém đầu.


Dân chúng đều bày tỏ sự vui mừng về điều này! Đồng thời cũng phỉ nhổ người nhà họ Hoàng đã dám thuê sát thủ!
Nhà họ Hoàng đã trả giá rất thảm thiết, lúc trước Hoàng Bình Thăng vì muốn bảo vệ chức quan cửu phẩm, không muốn Hoàng Nhược Lâm cắt tóc làm ni cô, quan trọng hơn hết là không muốn con đường làm quan của con trai mình bị ảnh hưởng cho nên đã tốn không ít bạc đế móc nối quan hệ, tài sản đã bị hao tổn rất nhiều, lần này còn phái lấy ra mấy trăm lượng bạc bồi thường cho Thánh Thủ Tiên, chuyện này đối với Hoàng Bình Thăng mà nói chẳng khác nào lột da xẻo thịt.

Đến khi hai cha con nản lòng rời khỏi nha môn về đến nhà, lại nhận được thông báo từ Lễ bộ, nói chức quan cửu phẩm của Hoàng Bình Thăng không thể giữ được nữa, thậm chí còn ra lệnh cho bọn họ phải rời khỏi kinh thành trong vòng ba ngày, cả đời không được quay lại, Hoàng Bình
Thăng cả đời này cũng không được làm quan nữa!
Chức quan mất đi, mặt mũi không còn, tài sản cơ hồ bị móc sạch, trong thời gian ngắn liên tiếp phát sinh biến cố lớn như vậy, Hoàng Bình Thăng rốt cục cũng không thể thớ nổi nữa, tức giận đến mức ngất đi.

Thích Vy đang ngồi chờ tin tức ở Dục vương phủ, sau khi nghe Thanh Đại cùng Hồng Liên bấm báo quá trình thấm án và nghe Cơ Vấn Thiên thông báo về tình hình mới nhất bên phía nhà họ Hoàng thì liền hừ lạnh nói: “Nên như vậy! Để cho bọn họ nhớ kỹ cả đời!”.

 
Chương 170: 170: Nói Xấu


May là từ sau khi Y viện Vương Phủ chuẩn bị xong, số dược liệu tốt mà nàng tích luỹ đem về từ Ninh Thành bên phố Bạch Hổ đều đã lục tục chuyến qua, thiệt hại về đồ dùng và trang trí bình thường thì cũng thôi, mua lại đồ mới, tu bổ những chỗ bị hỏng là hoàn toàn có thể khôi phục nguyên trạng cho căn nhà, nhưng những dược liệu nàng đích thân chọn và phơi khò thì chưa chắc có tiền là mua được.

Cơ Vấn Thiên không có suy nghĩ gì về kết cục của người nhà họ Hoàng, điều hắn ngạc nhiên là, Thích Vy thế mà lại có thể thản nhiên dùng hai thân phận của mình để làm chứng cho nhau… Nếu như sau này thân phận Thánh Thủ Tiên bị người ta bới ra, thì chẳng phải chuyện ngày hôm nay sẽ
trở thành yếu điểm của nàng, bị người ta lên án?
Thích Vy lại không có lo ngại gì: “Vậy đó cũng là chuyện của không biết bao nhiêu lâu nữa, dù thật sự bị bại lộ thì đã sao? Nói đến cùng vẫn là do người nhà họ Hoàng bất nhân bất nghĩa trước, còn không cho phép ta phán kháng à? Hơn nữa, người nhà họ Hoàng đều ngã xuống rồi, ta không tin còn ai rảnh rỗi vì đòi công bằng cho bọn họ mà đối đầu với một Thân Vương phi Nhất phẩm?”.

Trừ phi những kẻ đó vĩnh viễn không có vấn đề cần cầu xin nàng.

“Nhưng trải qua chuyện lần này, danh tiếng của ‘Thánh Thủ Tiên’ đã lan truyền hơi rộng, đổi lại lúc ở Ninh Thành, có thể xem như làm tuyên truyền miễn phí cho ta, nhưng tại kinh thành… Người quyền quý quá nhiều,
ngươi tra một chút, ta tìm hiểu một phen, có lẽ không tốn bao nhiêu công sức là những người đó có thể tìm đến Dục Vương phủ”.


Cơ Vấn Thiên gật đầu, quả thật là vậy, ớ kinh thành, trừ phi ngươi thật sự có quyền thế, có thế một tay che trời, bằng không, rất nhiều bí mật căn bản không thể giữ được mãi.

“Nàng là định?”
Thích Vy cười nói: “Cách tốt nhất để tránh bị người khác tra xét được chính là khiến bọn họ không thể điều tra, ta sẽ bảo Hồng Liên tuyên bố với bên ngoài, nói rằng: ‘Thánh Thủ Tiên’ không ngờ được lòng người ở Kinh Thành lại hiếm ác đáng sợ như thế, nàng ta chỉ là xuất phát từ lòng nhản ái của người làm y, ngay cả người bệnh
tính nết không tốt cũng có thể chữa trị hết minh, chẳng ngờ là sẽ bị người ta vừa mắng vừa đánh, thật sự nản lòng thoái chí, vì vậy quyết định bỏ đi, điều chỉnh tâm tình, không định ngày về”.

Cơ Vấn Thiên:”…”
“Ngộ nhỡ sau này cần dùng đến lớp nguy trang này, đến lúc đó lại cho ‘Thánh Thủ Tiên’ trờ lại kinh thành, bằng không cứ đế ‘nàng ta’ tiếp tục du hành tứ hải, không rõ hành tung là được rồi, vô cùng linh hoạt”.

Cơ Vấn Thiên: Thủ đoạn xử lý
quỷ dị như vậy, người bình thường thật đúng là không nghĩ ra được.

Cơ Vấn Thiên còn có thể nói gì nữa đây?
‘Nàng vui là được”.

Ba ngày sau, người nhà họ Hoàng mặt xám mày tro rời khỏi kinh thành.

Đã không còn chức quan, Hoàng Bình Thăng cũng không cần thiết đi đến nơi xa xôi nhậm chức, chỉ có thể dần theo người nhà về quê sinh sống, nhưng trong tay không còn nhiều ngân lượng, mạng lưới quan hệ gần như bị cắt sạch, có thế dự đoán được cuộc sổng sau khi trở về quê của họ chắc chắn sẽ không quá tốt.

Nhưng những điều này đã không còn liên quan đến Thích Vy, những thứ nàng cần đòi thì đều đã đòi lại, coi như thanh toán xong.


Không còn y viện ở phố Bạch Hổ cần ‘kinh doanh’, Hồng Liên dĩ nhiên khôi phục thân phận vốn có, sau khi những vết thương ngoài da lành lại, nàng ta ớ lại làm trợ thủ bên cạnh Thích Vy cùng với Nam Tinh, Thanh Đại.

Nói về y thuật, nàng ta càng giỏi hơn Thanh Đại một chút, bản thân đã có nền tảng sẵn, nếu nói Thanh Đại xem như là một y tá đạt chuẩn, vậy thì Hồng Liên chí ít cũng có thể tính là một thầy thuốc đạt chuẩn rồi, giữ lại bên người sẽ giúp ích cho nàng không nhỏ.

“Vương phi, hai ngày hình như bên ngoài có người nói xấu người”.

A Tứ đang giúp đỡ chế thuốc viên làm đẹp mới cho Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó rồi nói.

Thích Vy tay lật xem sách y học bản địa mà mình chưa đọc do Cơ Vấn Thiên không biết lấy được từ đâu mang đến hai ngày trước, lơ đãng nói: “Hả? NỚI xấu gì”.

Gương mặt A Tứ nghiêm túc lại mang theo chút tức giận: “Bên ngoài có người cho rằng viên ngoại lang kẻ chết nhà tan là tại người, cho rằng người khiến cả nhà họ đi xa, làm thế không khỏi quá ỷ thế hiếp người”.

Thích Vy xì một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vớ vấn”.


A Tứ:”…”
“Nói ta khiến bọn họ kẻ chết nhà tan, có ai chết rồi? Là Hoàng Bình Thăng chết, hay là Hoàng Nhược Lâm chết rồi?”
A Tứ: “… Đều chưa chết!
“Vậy chẳng phải đúng rồi, nhà bọn họ nát cũng là do Hoàng Nhược Lâm gây ra, tính lên là do hai vợ chồng Hoàng Bình Thăng không biết dạy con, ta chỉ không muốn để cho bọn họ lừa gạt hoàng thất, một lần làm người thành thật mà thôi, sai ở đâu?”
“Là ta bảo Hoàng Nhược Lâm tham gia tuyển tú? Là ta khiến Hoàng Nhược Lâm thuê người uy hiếp Thánh Thủ Tiên? Là ta khiến Hoàng Bình Thăng đập nhà ở phố Bạch Hố à?”
A Tứ:”… Đương nhiên không phải”.

Thích Vy buông tay: “Vậy không phải chính bọn họ tự tạo nghiệt sao, phán quyết là quan phủ đưa ra, cũng không phải ta, người nào có ý kiến thì
bảo bọn họ tìm quan phủ chất vấn, ta không gánh cái tội này”..

 
Chương 171: 171: Tài Nhân Ngũ Phẩm


Nếu bàn tiếp thì nàng mới là người bị hại, ok? Nhà bị đập phá tới mức chia năm xẻ bảy, hai ngày trước khi xử án, nàng còn cải trang đi xem thử, nhìn một cái thôi là tim quặn đau, căn nhà mua cả vạn lượng, giờ đòi họ bồi thường có năm trăm lượng, nên cười trộm mừng thầm đi chứ!
Nàng còn chưa tính thêm tiền tốn thương tinh thần và sai sót đâu đấy!
Theo tiêu chuẩn thu phí của Thánh Thủ Tiên thì… ha ha, một mối thôi cũng không phải chỉ có giá năm trăm đâu, nếu đòi Hoàng Bình Thăng, nàng sợ đối phương không chỉ ngất mà là tức chết luôn.

Đế tránh việc bị người khác mò tới Dục vương phủ trong lúc tu sửa toà nhà, nàng chỉ còn cách tạm thời đế căn nhà tan hoang như thế, chỉ lệnh cho Hồng Liên xử lý những thứ đã bị đập hư, thuê vài người trông coi, chuyện sửa chữa thì tạm thời gác lại.

A Tứ bị lý luận này của Thích Vy làm cho mơ hồ, nhưng đúng như Vương phi nói, việc này hoàn toàn không phải là lỗi của người.

Hắn ta quyết định sẽ nói với những người khác chuyện này rồi mọi người cùng nhau “chiến” với đám nói láo nói xạo bên ngoài.


Nam Tinh vốn trầm tính, chỉ hay giúp làm vài việc không có chuyên môn kỹ thuật trước nay bổng lên tiếng: “Nghe nói tuyến tú đã kết thúc vào hôm trước, có phải nhị tiểu thư Thích
cẩm Nhã của Thích gia đã được chọn vào cung rồi không ạ?”
Nhắc tới Thích cấm Nhã, Thanh Đại và Hồng Liên bất giác nhíu mày, rõ ràng không ưa gì đối phương.

A Tứ không tiện nói về mấy việc này nên yên lặng chế thuốc, không xen vào.

Thích Vy cũng không quá đế ý: “Không rõ, nhưng ta cũng chẳng chơi xấu gì nàng ta, với danh tiếng Hộ Bộ Thượng Thư, có lẽ sẽ được ở lại trong cung”.

Nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Thích gia cử người tới báo tin vui, nói là tin tốt: Thích cấm Nhã được giữ lại, phong là Tài nhân ngũ phấm, đồng thời còn uyển chuyến nhắn nhủ cảm tạ Thích Vy, cảm ơn vì đã giải quyết một
kẻ cạnh tranh với Thích cẩm Nhã cũng như không chơi xấu nàng ta.

Thích Vy: “?”, giúp Thích cẩm Nhã? Người nhà họ Thích hay ảo tướng thế à?
Thích Vy thuận miệng hỏi một câu: “TrừTài nhân, trong đám tú nữcòn ai được phong phấm cấp cao không? Trên nữa là gì nhỉ? Mỹ nhân?”
Quản sự Thích gia có chút đắc ý: “Lần này, phẩm cấp cao nhất đã là Tài nhân, trong hơn trăm tú nữ thì chỉ có bốn Tài nhân, còn lại đều là Bảo lâm hoặc là Ngự nữ, trong bốn Tài nhân thì có nhị tiểu thư, à không, sau này phải gọi là Nhã Tài nhân”.


Nói xong, quản sự lại trở nên không cam lòng: “Nếu không phải do lần tuyển tú này có chút vấn đề, Nhã Tài nhân bị Hoàng tiếu thư kia liên luỵ, không chừng còn có thể được phong lên làm Mỹ nhân, thậm chí còn có cơ hội làm Tiệp dư nữa!”.

Nghĩ lại mà tức! Đều do đám người không biết xấu hổ liên luỵ nhị tiểu thư!
“Ồ? Đây là suy nghĩ của ngươi hay là của Thích gia?”.

Thích Vy chế nhạo: “Nếu không hài lòng với phân vị của Thích Cẩm Nhã thì tìm Hoàng thượng phản ánh đi, không chừng ngài ấy sẽ nhận ra rằng cho Thích cẩm Nhã phân vị Tài nhân là làm lãng phí một nhân tài, sau đó sẽ nâng nàng ta lên!”
Quản sự biến sắc, lúc này mới ý thức được mình vừa thốt ra lời không nên nói, vội giải thích: “Vương phi cứ đùa! Coi cái miệng của tiểu nhân này, cứ hay nói bậy nói bạ, người đừng để trong lòng.

Hoàng thượng ban cho phân vị nào thì đều có đạo lý riêng, sao chúng ta có thể tuỳ tiện phán xét, sau này Nhã Tài nhân hầu hạ Hoàng thượng chu đáo, thăng cấp là điều hiển nhiên”.

Thích Vy nhếch môi đầy ẩn ý: “Hi vọng thế đi!”
“Hừ, tướng Thích cấm Nhã là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành sao? Vừa vào cung đã muốn làm Tiệp dư, dã tâm Thích gia không nhỏ đâu!”.


Cơ Cẩm Dương từ thư viện về cũng cười nhạo sau khi biết tin của Thích gia: “Với tính cách hư hỏng kia, nếu nàng ta chịu nghe lời khi ở trong cung
thì tốt, còn mà cứ muốn ức hiếp kẻ khác như trước đây, nhảy nhót khắp nơi thì trong hậu cung sẽ có rất nhiều người có thể dạy dỗ!”
Thích Vy cũng đồng ý với quan điểm này.

Loại trùm cuối như Trần hoàng hậu và Vệ quý phi thì tạm thời không nhắc, chỉ xét trong đám tú nữ, chẳng phải còn ba người ngồi chung mâm với Thích Cẩm Nhã đó sao.

Vạch xuất phát giống nhau thì tính cạnh tranh càng mạnh, với đầu óc kia của Thích cấm Nhã, Thích Vy không tin nàng ta chiếm được ưu thế đâu, trừ phi có át chủ bài làm ba người kia kiêng dè thôi..

 
Chương 172: 172: Tiên Đoán


Lúc này, Thích Vy cũng không ngờ được mình chỉ tùy tiện nói một câu mà Thích Cẩm Nhã lại dám lợi dụng nàng để tăng thêm lợi thế cho bản thân.

Cơ Vấn Thiên thấy hai mẹ con khá tò mò về những người có cùng xuất phát điểm với Thích cấm Nhã, nên cũng liệt kê chi tiết thân phận ba người còn lại cho họ nghe.

Một trong số đó cũng có chút liên quan đến Thích Vy, là Tạ Vân Uyển của Tạ gia.

Nhà họ Tạ vừa là nhà bên ngoại của Thích cẩm Nhã, vừa là nhà ngoại của nàng, tính ra Tạ Vân Uyến cũng là em họ của nàng.

ông cụ nhà họ Tạ là Thiếu sư của Thái tử, tuy hiện tại đã lui về nghỉ hưu tại nhà nhưng mạng lưới quan hệ trong triều vẫn còn đó, thế lực cũng không nhỏ, trưởng tử của ông cụ là Tạ Văn Uyên – Tế Tửu tứ phẩm của Quốc Tử Giám, Tạ Vân Uyển là trưởng nữ của Tạ Văn Uyên.

Sắc mặt Thích Vy hiện lên tia muốn hóng hớt: “Thì ra Thích cấm Nhã và Tạ Vân Uyển có quan hệ họ hàng, nhưng lại vào cung trở thành tình địch? Ôi, ta rất muốn xem cảnh tượng hai người xâu xé lẫn nhau khi tranh sủng”.


.

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan |||||
Cơ Vấn Thiên nói: “Thích gia và Tạ gia có quan hệ thông gia, rất có thể sẽ hợp sức lại đối phó với các tú nữ khác”.

Thích Vy nhìn hắn một cái, hừ một tiếng: “Ta không biết Tạ Vân Uyển là người như thế nào, nhưng Thích cẩm Nhã rõ ràng là một đồng đội heo, ai hợp tác với nàng ta, kẻ đó sẽ xui xẻo, cho dù ban đầu cố ý hợp tác, sau này chắc chắn cũng trở mặt thôi”, không chừng còn sẽ cắn xé nhau nhiều hơn người khác nữa.

Cơ Vấn Thiên ngẫm nghĩ, thấy nàng nói cũng có lý, không thể cãi lại được.

“Vậy mong là con người ngu xuẩn kia sẽ không làm cáo mượn oai (hùm) nàng!”, Cơ Vấn Thiên vô tình nói ra chân tướng.

Sau đó, hắn lại nói thân phận của hai người còn lại: Là Khương ứng Tuyết – cháu gái Lại Bộ Thị Lang và Lâm Chi Huệ – con gái của Tả thị lang ở Binh Bộ.

Cơ Vấn Thiên không có giao tiếp gì với trưởng bối của hai người kia nên cũng không biết nhiều về họ nên không nói được gì nhiều, giới thiệu qua loa mà thôi.

Nhưng dù sao lai lịch của hai nhà này cũng không nhỏ, hoàn toàn không lép vế khi so với Thích cấm Nhã, quan trọng nhất là chưa từng nghe nói hai vị tiếu thư nhà quan này có vẩn đề kỳ cục nào.

Thích Vy không có việc gì làm còn cố tình tìm mấy nha hoàn Tử Uyển của Vương phủ để hỏi thăm một chút, biết được hai người này đều là những tài nữ cực kỳ giỏi giang và thông minh, khác hoàn toàn Thích cấm Nhã.


Thậm chí nàng có chút mong đợi, muốn coi thử khi những người này “chọi” nhau thì sẽ xuất sắc thế nào.

Hậu cung.

Sau khi tuyển tú kết thúc, bốn người mới được ban phẩm cấp Tài nhân được sắp xếp ở trong Thục Nhàn Cung của Nhàn phi và Nghi Xuân Cung của Nhu phi.

Khương ứng Tuyết và Lâm Chi Huệ ở Thục Nhàn Cung, Thích Cẩm Nhã và Tạ Vân Uyển ớ Nghi Xuân cung.

Những Bảo lâm và Ngự nữ còn lại được sắp xếp vào Lương cảnh điện của Lương tần, chiếm một góc trong Sương Vân điện của Lan tần, so với bốn Tài nhân được chiếm mỗi người một các thì mấy Bảo lâm, Ngự nữ phải chia nhau vài người một chỗ, bên cạnh
chỉ có một cung nữ và thái giám hầu hạ, quả thật khá thảm.

Không chỉ thế, ớ phương diện ăn mặc, chênh lệch giữa các phân vị có chút rõ ràng, Tài nhân thì tốt xấu gì cũng được trăm lượng một năm, xuống Bảo lâm lại giảm một nửa, chỉ có năm mươi lượng, nhiêu đấy thì có thể làm gì trong hậu cung? Dù muốn mua chuộc nhiều người, trải cho mình một con đường lên trời thì cũng khá khó khăn.

Nguyên nhân chính là như thế nên từ xưa đến nay, rất nhiều phụ nữ liều mạng trèo lên cao sau khi vào hậu cung, cuộc sống của những người ở tầng dưới chót thực sự rất khó khăn.


Thậm chí mấy đại cung nữ bên cạnh các sủng phi còn có cuộc sống thoải mái hơn cả người mang tiếng là phi tần của Hoàng thượng, nói coi có tức mình không!
Để cải thiện cuộc sống của mình, để không bị người khác chà đạp, để không phải thấy kẻ mà mình từng chướng mắt có địa vị cao hơn mình, không phải hành lễ với đối phương, bất kể thế nào thì cũng phải vươn lên cho bằng được.

Theo cung quy, ngoài việc hàng ngày đến thỉnh an các quý nhân trong cung như Thái hậu, Hoàng hậu, các Quý phi, các tú nữ mới vào cung đều phải dành ra phần lớn thời gian để học quy củ.

Học lề nghi khi gặp gỡ những người có thân phận khác nhau trong nội cung, các quy chế cần chú ý về trang phục và cách ăn mặc, hiểu biết chức năng của từng cung điện trong cung, biết những cấm kỵ của các quý nhân có thân phận cao hơn họ đế
không phạm huý, kể cả tên và diện mạo của các thân tín bẽn cạnh các quý nhân, nếu có thể dỗ dành, nhờ vả những người này nói giúp mình vài câu hữu ích thì chắc hữu hiệu hơn là tự mình làm cả đống việc vô ích.

Chỉ có nắm giữ hết những tri thức này, các tú nữ mới vào mới có thời gian đấu đá, hãm hại lẫn nhau..

 
Chương 173: 173: Không Vui


“Tham kiến Nhã Tài nhân, Uyển Tài nhân!”, các Bảo lâm và Ngự nữ mỗi người một vẻ, khi thấy hai vị Tài nhân đang ngồi trong đình nghỉ mát thì cung kính khom người hành lễ theo quy củ.

Thích Cẩm Nhã kiêu ngạo nhìn bọn họ, không nói gì.

Mới vào cung được mấy ngày, nàng ta đã cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa hiện thực và tưởng tượng, người có thể chèn ép nàng ta quá nhiều, Hoàng hậu, Quý phi, Nhàn phi, Tĩnh phi, Nhu phi, thậm chí còn có năm, sáu vị tần, xuống dưới nữa còn có Tiệp dư,
Mỹ nhân, tuy không nhiều nhưng tổng cộng cũng có tận mười mấy người.

Nếu tính thêm các lão ma ma, cung nữ, thái giám đắc lực bên cạnh mấy người này nữa, nàng ta phải xem sắc mặt của mấy chục người ấy chứ.

Nàng ta dẫu gì cũng là con gái của Hộ bộ Thượng thư, khi vào cung, chẳng những không thể hưởng vinh hoa vô tận mà ngược lại còn phải cố gắng lấy lòng người khác, giành lấy cơ hội trèo cao.


Ma ma dạy họ quy tắc đối nhân xử thế chỉ ước gì mỗi một câu họ nói ra, mỗi một bước đi đều phải tuân theo quy tắc, không được vượt quá giới hạn, không được tự do tự tại như ở ngoài cung, huống gì mấy ngày nay, đến bóng dáng của người bên cạnh Hoàng thượng, nàng ta cũng chưa được gặp.

Sự khác biệt quá đỗi như thế thì bảo sao nàng ta chấp nhận được trong thời gian ngắn chứ?
Phải liên tục giả vờ ngoan ngoãn trước mặt các quý nhân mấy ngày nay, hiện tại Thích cẩm Nhã chỉ có thế tìm chút cảm giác vượt trội từ mấy tú nữ có địa vị thấp hơn mình.

Thấy vậy, Tạ Vân Uyển đau đầu cau mày rồi dịu dàng nói với những người khác: “Tất cả đều là tỷ muội cùng hầu hạ Hoàng thượng mai sau, cùng đi ra từ một lần tuyến tú, chư vị không cần phải khách sáo như vậy, lại đây ngồi cùng đi”.

Lúc này, sắc mặt của những người khác mới dịu đi, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy bất mãn với Thích cẩm Nhã.

Chẳng phải vì xuất thân cao hơn họ nên mới được phong là Tài nhân sao? Đắc ý gì chứ, còn chưa có gì mà đã vênh váo như thế, nếu sau này thật sự có quyền có thế rồi, chẳng phải nàng ta sẽ chèn ép họ đến chết sao?
Thích Cấm Nhã không biết là chỉ với một hành vi không phù hợp vừa rồi, nàng ta đã đắc tội với năm, sáu Bảo lâm, Ngự nữ rồi.

Tuy rằng bây giờ địa vị của họ thấp hơn nhưng chút cách biệt không phải là không thể đuổi kịp, một khi ai đó trong số này được quý nhân nào ưu ái hoặc được Hoàng thượng thị tẩm, phong thẳng lên Mỹ nhân không phải là không thể.

Tạ Vân Uyển biết rõ điều này nên mới chừa lại đường lui, nàng ta coi trọng đạo lý gặp người thì kết cái thiện duyên.

Hiện tại chưa có ai vượt qua người khác một bước, đều chưa thị tẩm nên không cần phải vội khoe khoang ưu thế của mình khiến người khác chán ghét, hành động của biểu muội cẩm Nhã… quả thật là lổ mãng, mà bản thân nàng ta lại hoàn toàn không nhận ra điều này.


Tạ Vân Uyến cảm thấy đau đầu nhưng không có ý định nhắc nhở.

Tống cộng có bốn Tài nhân, mấy ngày nay, họ đều âm thầm so đấu với nhau, muốn xem thử ai sẽ là người đầu tiên được thăng làm Mỹ nhân, quan hệ cạnh tranh thì tất nhiên phải giấu nghề.

Vì ngại quan hệ họ hàng, Tạ Vân Uyển sẽ không cố tình hãm hại Thích Cẩm Nhã, nhưng nàng ta tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách sao Tạ Vân Uyển này thờ ơ, không nhắc nhớ.

Một nhóm người ngồi trong đình nói chuyện, chủ yếu là nói về các quy tắc mà hai ngày nay học được trong cung, thỉnh thoảng tán gẫu về cảnh đẹp chưa từng thấy trong Ngự Hoa Viên.

Nói một lúc rồi không hiểu sao lại nói đến Quốc Sắc Thiên Hương Lâu được nhiều người sùng bái trong kinh gần đây.

Trương báo lâm nói: “Lúc vừa nghe nói đến cửa hàng này, ta còn nghi ngờ, chẳng biết đồ bên trong có tốt như quảng cáo không, nhưng sau khi mua về sử dụng, ta mới thấy đáng đồng tiền bát gạo”.

Lưu bảo lâm gật đầu: “Chẳng phải thế à? Lúc mới đến kinh thành, mẫu thân dẫn ta đến Quốc Sắc Thiên Hương Lâu đế mua loại cao trắng rửa mặt.


Chỉ mới vài hôm, mặt ta đã trở nên trắng sáng, da dẻ cũng mịn màng hơn, ta được giữ lại trong đợt tuyển tú này đúng là có không ít công lao của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu”.

Lưu bảo lâm là tú nữ từ nơi khác đến, không quá nổi bật trong số các tú nữ ớ đây, nhưng sau khi đến kinh thành, nàng ta sử dụng không ít thuốc viên và thuốc mỡ của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, sau đó lại mua thêm hoa lộ, ngày nào cũng bôi lên người làm cho cơ thể có mùi thơm thoang thoảng, nhờ đó mới được lọt đến vòng cuối cùng, điều này khiến nàng ta vô cùng sùng bái Quốc Sắc Thiên Hương Lâu.

Những người từng dùng hoặc từng nghe nói đến danh tiếng của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu cũng nhao nhao nói.

Cho đến khi có người đột nhiên nói một câu như là: Quốc Sắc Thiên Hương Lâu là do Dục Vương phi mớ.

Thích Cẩm Nhã vẫn lạnh nhạt phớt lờ mọi người nãy giờ mới phản ứng lại với từ “Dục Vương phi”, lập tức nhíu mày tỏ ra không vui..

 
Chương 174: 174: Múa May Khoác Lác


Nếu không phải do Thích Vy làm khó dễ không cho nàng ta vào Dục vương phủ thì bây giờ nàng ta đã là phi tử của Dục vương, không có đối thủ cạnh tranh khác, dựa vào tư sắc của nàng ta nhất định có thể thường xuyên thị tẩm, dễ dàng được Dục vương sủng ái! Sao lại cần phải tranh đoạt cơ hội hầu hạ hoàng thượng với nhiều nữ nhân trong hậu cung thế này chứ!
Tạ Vân Uyển tựa như không chút đế ý, nở nụ cười nói: “Nói đến Dục vương phi, người ta và Nhã tài nhân của chúng ta chính là tỷ muội ruột thịt, luận thân phận cũng coi như là biểu tỷ của ta”.

“Đúng vậy!”, mọi người đều giật mình nhận ra mối quan hệ này, liền hướng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Thích Cấm Nhã.

Lưu bảo lâm nói: “Dục vương phi là tỷ tỷ của Nhã tài nhân, nên Nhã tài nhân nhất định không thiếu thứ tốt của Quốc Sắc Thiên Hương lâu, thật hay quá, đồ ở đó tuy rằng dễ dùng nhưng giá cả quả thực không rẻ”.

Thích Cấm Nhã phục hồi tinh thần, thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình thì theo bản năng nâng cằm lên: “Tất nhiên rồi! Ta muốn dùng đồ của Quốc Sắc Thiên Hương lâu thì cứ báo người đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu nói một tiếng, bên kia tự nhiên sẽ đưa tới cho ta những món tốt nhất”.


Trương bảo lâm chớp chớp mắt: “Không cần trả tiền sao?”
Thích Cấm Nhã dừng lại một chút rồi nói: “Tất nhiên là không cần, vốn là việc kinh doanh của nhà mình thì làm gì cần trả tiền chứ!”
Trên thực tế lúc đầu nàng ta không hề muốn dùng đồ của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, nhưng sau đó nghe xung quanh nhắc tới nhiều quá cho nên mới sai người âm thầm mua một chút về dùng thử, kết quả hiệu quả lại tốt không tưởng, cho nên nàng ta liền mua thêm lần thứ hai, lần thứ ba.

Không phải là nàng ta chưa từng thử để lộ ra thân phận nhị tiểu thư Thích gia của mình khi đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu, ý đồ muốn bên kia đưa cho nàng dùng đồ tốt miễn phí, nhưng chưởng quỹ lại nói bất luận là ai
cũng phải trả tiền, không có đạo lý người quen thì không lấy tiền.

Nàng ta chính là muội muội ruột của Thích Vy, chẳng lẽ ngay cả chút đặc quyền này cũng không có hay sao?Nhất định là Thích Vy cố ý dặn dò hạ nhản làm xấu mặt nàng ta.

Cũng may lúc ấy nàng ta chỉ bảo nha hoàn lén lút nói chuyện với chướng quỹ, người ngoài không ai nhìn thấy, nếu không thì mặt mũi nàng ta không biết phải ném đi đâu!
Lúc này bị những người có phân vị thấp hon mình nhắc tới, Thích cẩm Nhã tất nhiên không thể thừa nhận nàng ta không hề có bất cứ đặc quyền gì, chỉ có thể múa may khoác lác.

Đáng tiếc không phải ai cũng đồng tình với nàng ta.

‘Ta thấy hình như không phải vậy, nghe nói mấy vị nương nương trong cung không chỉ một lần phái người đến Quốc Sắc Thiên Hương lâu mua hoa lộ, mua thuốc viên son dưỡng, các nương nương đều phải trả tiền, không có lấy một ngoại lệ, chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi có đặc quyền như vậy?”
Thích Cẩm Nhã chợt quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Khương ứng Tuyết cùng Lâm chi Huệ ở Thục Nhàn cung bước đến, trên mặt Khương ứng Tuyết còn mang theo nét trào phúng nhàn nhạt.


Đều là quý nữ trong cùng một giới, ai còn không biết ai chứ?
Thích Vy cùng Thích cẩm Nhã tuy là tỷ muội ruột thịt nhưng lại là tỷ muội cùng cha khác mẹ, vả lại Thích Vy trước khi xuất giá ớ Thích gia giống như một người vô hình, phàm là người có huynh đệ tỷ muội thứ xuất trong nhà hoặc là tình huống tương tự như Thích gia thì có thế không biết nội tình bên trong hay sao?
Quan hệ của hai tỷ muội này tuyệt đối không tốt là bao, thậm chí Thích Cẩm Nhã rất có thể còn không ít lần khi dễ Thích Vy không có mẫu thân che chở.

Thế thì sau khi trở thành Dục vương phi chẳng lẽ Thích Vy có thể lấy đức báo oán đối với Thích cẩm Nhã mà cho nàng ta dùng miễn phí đồ tốt của Quốc Sắc Thiên Hương lâu hay sao? Chỉ cần là người có một chút đâu
óc cũng sẽ không tin.

Bao gồm cả mấy người Trương bảo lâm, tuy rằng thân phận so với mấy người Khương ứng Tuyết, Tạ Vân Uyển thấp hơn một chút nhưng cũng đều là quý nữ của nhân sĩ kinh thành, trên mặt hâm mộ Thích cẩm Nhã nhưng trong lòng đến tột cùng có tin lời Thích Cấm Nhã hay không cũng rất khó nói.

“Quốc Sắc Thiên Hương Lâu chính là do tiểu thư tướng quân phủ Phó Vân Thi, còn có em gái của Định Viễn Hầu, phu nhân của Thiếu khanh Quang Lộc Tự Lục Thanh Sương và Dục vương phi cùng mớ, không phải là sản nghiệp cá nhân của Dục vương phi, chỉ sợ Dục vương phi cũng không tiện đem cho người ngoài”, Khương ứng Tuyết vừa nói vừa tự minh đi vào trong đình nghỉ mát, ngồi vào vị trí mà một vị ngự nữ thân phận thấp đã chủ động nhường

ra.

Lâm Chi Huệ nhìn một ngự nữ khác bên cạnh, người này sau đó cũng rất ngoan ngoãn nhường vị trí rồi đứng ở một bên.

Thích Cẩm Nhã xị mặt xuống nói: “Ta là muội muội của nàng ta, sao có thế xem như người ngoài được! Chẳng qua chỉ là một chút vật ngoài thân, chẳng lẽ còn có thể so sánh với tình cảm tỷ muội?”
Khương ứng Tuyết cười khẽ nói: “Vậy thì cũng phải có tình cảm tỷ muội thì mới nói được.

Nếu thật sự có tình cảm thì bất cứ tỷ tỷ nào cũng sẽ muốn xuất một phần tiền, nhưng đáng tiếc… ha”..

 
Chương 175: 175: Bị Hút Không Ít Máu


“Ngươi!”, Thích cấm Nhã tức giận đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào Khương ứng Tuyết đầy phẫn nộ.

Đầu ngón tay Khương ứng Tuyết quấn quanh một sợi tóc bên tai, lười biếng nói: “Ta chỉ nói thật mà thỏi, sao, Nhã tài nhân thẹn quá hóa giận rồi à? Là bị ta chọc trúng chỗ đau sao? Vậy thì ngại quá, ta chính là có tật xấu này, tâm thẳng miệng nhanh, Nhã tài nhân đừng để ở trong lòng”.

“Mặt khác, ta không thích bị người khác dùng tay chí vào mình, phiền Nhã tài nhân đem ngón tay ‘tôn quý’ của ngươi thu lại, miễn cho không cẩn thận bị thương thì sẽ không tiện hầu hạ hoàng thượng đâu, ngươi nói có đúng không?”

Thích Cấm Nhã giận dữ: “Ngươi < đang uy hiếp ta!? Ngươi còn dám động I thủ với ta sao?”
“Nói gì vậy? Nhã tài nhân đừng hất nước bẩn lung tung vào người ta chứ!”, Khương ứng Tuyết hừ lạnh nói: “Ta chí có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi, dù sao trẽn đời này còn có một từ gọi là “tai nạn”, không phải sao? Nếu Nhã tài nhân không cẩn thận gặp tai nạn khiến * tay bị thương, nhân chứng nơi này có đủ nhiều, cái gì ta cũng không làm, nên đừng có mà đổ trách nhiệm lên đầu người vô tội”.


Lời này càng nghe càng cảm thấy chính là uy hiếp!
Các ngự nữ bảo lâm khác không lên tiếng, chỉ yên lặng xem kịch, nhìn Thích Cẩm Nhã ngạo mạn bị nghẹn
họng khiến cho trong lòng các nàng đều cảm thấy thích thú.

Tạ Vân Uyến còn muốn tiếp tục xem kịch, thế nhưng Thích cẩm Nhã là biểu muội của nàng ta, trước mặt nhiều người như vậy nếu nàng ta không làm gì thì khó tránh khỏi chọc người chỉ trích, cho nên nàng ta chỉ có thể đứng ra xoa dịu bầu không khí: “Được rồi Nhã tài nhân, Tuyết tài nhân chỉ nói đùa thôi, ngươi không cần để ớ trong lòng”.

Lâm Chi Huệ vẫn trầm mặc nói: “Nếu nói Tuyết tài nhân nói sai thì Nhã tài nhân có thể lấy thêm một ít đồ của Quốc Sắc Thiên Hương lâu đến đây cho chúng ta xem một chút, nếu ngươi thật sự có thể tùy ý lấy được thì Tuyết tài nhân tất nhiên sẽ không còn lời nào đế nói”.

Khương ứng Tuyết phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không phải cố tình nhằm vào Nhã tài nhân, nhưng chẳng phải lời của nàng ta đều là lời vô căn cứ hay sao, ta ghét nhất là người khoác lác”.

Thích Cấm Nhã đã tức giận đến mức muốn nổ tung!
Thích Cẩm Nhã bị khiêu khích đến mức không nhịn được, nói: “Được! chỉ là chút son phấn của Quốc Sắc Thiên Hương lâu thôi mà, ta chẳng những có thể lấy được mà còn có thể lấy cho mồi người một phần! Đến lúc đó để xem Tuyết tài nhân còn có gì đế nói!”
Khóe môi Khương ứng Tuyết nhếch lẽn: “Vậy thì tốt, các tỷ muội chúng ta đều đang chờ tin tốt của Nhã tài nhân”.

Đã được xem náo nhiệt còn được nhận đồ tốt, đám ngự nữ bảo lâm nhất thời mừng rỡ nịnh hót Thích cẩm Nhã không thôi.


Sau khi lý trí dần dần trớ về, nghĩ đến phải tốn bao nhiêu tiền để mua saon phấn, trước mặt nàng ta thiếu chút nữa đã tỏa ra hắc khí mờ mịt, lại nhìn sang nụ cười trên mặt Khương ứng Tuyết, làm sao Thích cẩm Nhã lại không biết mình đã bị trúng kế chứ!
Hay lắm, Khương ứng Tuyết! Lại dám tính kế minh!
Món nợ này, Thích cẩm Nhã nhớ kỹ!
“Sau đó thì sao? Thích cẩm Nhã thật sự tặng cho các tú nữ khác mỗi người một phần son phấn của Quốc Sắc Thiên Hương lâu sao?”, Trần hoàng hậu hỏi.

Đại cung nữ Linh Âm mỉm cười gật đầu: “Cũng không phải, nghe nói mỗi người đều được tặng một lọ kem rửa mặt loại nhỏ nhất, giá cả tương đối rẻ, nhưng mua hơn mười phần cũng tốn hơn trăm lượng bạc, thậm chí phần quà dành cho các tài nhân không thể giống như bảo lâm ngự nữ cho nên giá mua còn đắt hơn một chút, lần này Nhã tài nhân đã bị hút không ít máu”.

Trần hoàng hậu hai ngày trước đã nghe nói Thích cẩm Nhã và các tú nữ khác ở trong Ngự hoa viên đã gây ra một chút sóng gió nhỏ, hiện giờ lại nghe tiếp câu chuyện, liền bật cười lắc đầu: “Tính tình của vị nhị tiểu thư Thích gia này thật sự không thích hợp ở trong hậu cung”.

Linh Âm và Lưu Ly đều bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.

Nếu như nàng ta có thể nghe lời răn dạy mà chậm rãi thay đối tính tình thì với bối cảnh của Thích gia nàng ta có lẽ sẽ có một ngày chiếm được một vị trí cao trong hậu cung, nếu không thì nàng ta nhất định sẽ bị Tuyết tài nhân của Khương gia, thậm chí cả Huệ tài nhân đấy ngã.


Qua chuyện lần này Thích cấm Nhã đã tiêu tốn không ít tài sản, nàng ta thật sự không cam lòng.

Mọi khi nàng ta tiêu tiền đều để thu lại lợi ít khác, nhưng lần này nàng ta đã bỏ ra rất nhiều mà chẳng thu lại được gì.

Trần hoàng hậu nhẹ nhàng cười nói: ‘Việc này nếu đế Dục vương phi biết thì hẳn nàng ta cũng sẽ cảm thấy rất thú vị”.

Linh Âm cùng Lưu Ly vừa nhìn thái độ này của chủ tử liền biết, đây là muốn tìm Dục vương phi nói chuyện, Linh Âm liền nói: “Chủ tử, sáng nay bên phía Dục vương phủ truyền đến tin tức, nói vương gia cùng vương phi đã rời kinh, sợ là phải qua mấy ngày mới có thể trớ về”..

 
Chương 176: 176: Trớ Về Ninh Thành


Trần hoàng hậu kinh ngạc ngẩng đầu: “Rời kinh? Đi đâu?”
Lưu Li đáp: “Hình như là tới Ninh Thành ạ”.

“Ninh Thành à”, Trần hoàng hậu cười vẻ tường tỏ: “Tới đó một chuyến cũng tốt”, năm năm trước Thích Vy một mình ớ Ninh Thành nuôi nấng Cơ Cấm Dương, có lẽ khi đứa nhỏ lớn hơn một chút thì cuộc sống cũng dễ thở hơn, nhưng lúc đầu khi bị gửi tới Ninh Thành, người nhà bỏ mặc, hoàng thất không thèm để ý tới, người là phu quân lại ớ chốn biên quan xa xôi, mỗi lần nghĩ tới đều không khỏi xót xa thay cho muội ấy.

Lần này hai phu thê muội ấy lên đường cùng nhau, phải để Vấn Thiên nhìn kỹ xem hoàn cảnh sống của thê nhi mà hắn đã xem nhẹ suốt năm năm qua, ắt hẳn sẽ giúp ích rất nhiều cho việc phát triển tình cảm giữa họ.


Nhưng mục đích cốt yếu chuyến ghé thăm Ninh Thành lần này của Cơ Vấn Thiên và Thích Vy hoàn toàn khác một trời một vực so với tướng tượng của Trần hoàng hậu.

Thích Vy căn bản không có ý tưởng nhân cơ hội này để bồi dưỡng tình cảm với Cơ Vấn Thiên, hành động hiện tại hớ ra chút là bị nhòm ngó đã khiến nàng chịu không thấu rồi, còn mong bồi đẳp tình cảm? Đừng đùa nữa.

Nàng chẳng qua chỉ nhớthương tới những loại thảo dược lâu năm được vun trồng tại Ninh Thành đã tới kỳ thu hoạch mà thôi.

Cơ Cẩm Dương vốn dĩ cũng muốn đi cùng bọn họ nhưng đáng tiếc xin phép thư viện nghỉ học vài ngày liên tiếp không dễ, chỉ đành tiếc nuối nhìn họ rời đi.

Khi bọn họ tới được biệt trang, quản sự, người sớm nhận được tin tức đã dẫn theo một hàng hạ nhân vừa lo lắng hãi hùng vừa mừng rỡ ra nghênh đón vương phi vương gia, Cơ Vấn Thiên đầu tiên bước xuống khỏi xe ngựa, sau đó vươn tay về phía Thích
vỹ.

Thích Vỵ nhướng mày, cũng không chút nũng nịu mà đưa tay tới, gần như là được hắn nửa đỡ nửa ỏm nhảy xuống khỏi xe ngựa.


Đám người hầu đứng sau quản sự nhìn trộm một màn này trong lòng lập tức dâng lên sự kính nể đối với vương phi!
Chậc chậc, mới về kinh bao lâu mà đã được vương gia yêu chiều như vậy, không hổ là vương phi! Vương phi quá oai phong!
Người làm trong biệt trang cả ngày bận tối mắt tối mũi với công việc đồng áng, rất hiếm khi rảnh rồi để nghe ngóng tin đồn bên ngoài, dù rằng Ninh Thành cách kinh thành rất gần nhưng thực sự không mấy người biết đến việc sau khi Dục vương phi về kinh đã nổi
tiếng như thế nào, danh tiếng vang dội ra sao…
Nhớ lại những ngày sau khi vương phi rời đi, bọn họ lại khá buồn bã.

Tuy rằng phía trên không có hai vị chủ nhân đặc biệt có tài giày vò giúp họ thanh nhàn đi rất nhiều nhưng tiền thướng cách năm ba hôm lại có cũng mất hẳn!
Vốn đã quen với những ngày tháng ‘ăn sung mặc sướng’ cùng vương phi, rất nhiều người lại không thể thích nghi khi được giải phóng trở lại những ngày trước kia, những kẻ lúc đầu từng vui mừng vì hai ‘người gây chuyện’ này cuối cùng cũng ra đi khi đích thân trải nghiệm những ngày này đã hối hận tới xanh ruột, bọn họ chỉ hận không thể giữ vương phi ở lại biệt trang cả đời!

Đáng tiếc bọn họ tuyệt đối không dám nói ra lời này, vương phi về kinh rồi, tiểu điện hạ được phong làm thế tử, tương lai chào đón họ là vinh hoa phú quý vô tận, nếu thực sự ớ lại biệt trang cả đời há không phải là vĩnh viễn không có ngày đổi đời sao? Nếu vương phi biết được suy nghĩ này của họ, nói không chừng còn trực tiếp quăng một bạt tai vào cái miệng quạ đen này mất!
Những người hầu sinh tồn dưới cái ‘uy’ của Thích Vy trong năm năm đã quá quen thuộc với tác phong thủ đoạn của nàng, ngay cá lời oán than thầm kín cũng không dám nghĩ ngợi lung tung.

Những người đến Ninh Thành lần này, ngoại trừ Nam Tinh và ba nha hoàn khác còn có A Tứ, Hình Tranh bên cạnh Cơ Vấn Thiên vừa hay nhàn rỗi cũng tham gia cuộc vui, ngoài ra còn có vài hộ vệ, cộng lại chỉ mười mấy người cũng không nhiều lắm.

Một hàng người được quản sự dẫn vào trong, Cơ Vấn Thiên rất tự nhiên phân phó ỏng ta đem hành lý của mình và Thích Vy vào trong sân mà ngày trước nàng ở, có lẽ đã quen ngủ chung giường với người nào đó tại vương phủ nên Thích Vy cũng không tỏ ý kiến gì, trực tiếp gọi một người trông có vẻ quen mắt trong đám người hầu, hỏi: “Ruộng thuốc của bản vương phi chăm sóc thế nào rồi? Đừng có nói kế từ khi ta rời đi, ruộng thuốc cũng bị các ngươi bỏ bê đấy nhé”..

 
Chương 177: 177: Kể Lại Ta Nghe


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi nói ra lời này, cảm xúc trong mắt Thích Vy khiến người hầu phải rùng mình theo phản xạ, vội vàng đáp: “Tất nhiên là không ạ, vương phi yên tâm, sau khi người và thế tử rời khỏi, chúng thuộc hạ vẫn chăm bón ruộng thuốc rất tốt, những dược liệu đó sinh trướng đặc biệt nhanh, không tin người có thế tới kiếm tra”.

Thích Vy nhàn nhạt nói: “Ngươi không nói bản vương phi cũng sẽ tự mình đi xem, lần này tới Ninh Thành chính là để thu hoạch đống thảo dược đó”.

Người hầu đáp lời cùng quản sự nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà bọn họ không có buông lơi! Nếu không sợ rằng tất cả bọn họ lần này sẽ toi đời thật rồi!
Năm đó Thích Vy trồng không ít loại thảo dược một hai năm thu hoạch một lần, trong thôn trang có một nhóm người thu hái được huấn luyện đặc biệt, lần này tập hợp họ lại để thu thập các loại thuốc đã trướng thành gần đây cũng không tốn quá nhiều thời gian.


Nàng vốn muốn để Cơ Vấn Thiên thích đi nơi nào thì đi, miễn là không cản trở nàng hái thuốc là được, không ngờ hắn lại nói: “Nếu đã đến thì cùng nhau tới ruộng thuốc xem xem đi, có lẽ ta cũng có thể giúp được gì đó?”
Thích Vy mang theo ánh mắt nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, nhớ lại cảnh tượng hắn mỗi sáng sớm đều múa đao lộng thương liền nói: “Ngươi đánh trận còn được, nhưng hái thuốc là một công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa”.

Cơ Vấn Thiên:
“Đi theo tới ruộng thuốc không hề gì, nhưng đừng đụng tay tới, ngươi cứ lẳng lặng đứng ở một bên làm mỹ nam là được?”
Cơ Vấn Thiên:
“Phụt”, Hình Tranh ở bên cạnh không nhịn được phì cười, nhưng sợ chọc vương gia nổi điên, lại vội vã che miệng lại.

Những người hầu và hộ vệ xung quanh đều giả bộ mất nhìn mũi mũi nhìn tâm, Thanh Đại và Hồng Liên thì quen cửa quen nẻo đi trước mớ đường.

Đi tới cánh đồng rộng lớn phía sau thôn trang, mấy người Cơ Vấn Thiên liếc mắt liền nhận ra vị trí của ruộng thuốc, so với những loại cây trồng khác xung quanh có khác biệt rất rõ ràng, hơn nữa khi đến gần hơn, không khí còn tỏa ra mùi thuốc càng thêm nồng đậm.

‘Mỹ nam’ Cơ Vấn Thiên hỏi: ‘Trong ruộng thuốc này trồng những gì vậy?”

Thích Vy xem xét tổng quát sự sinh trướng của dược liệu trong ruộng trước, sau khi xác định tất cả đều tươi tốt mới vừa chỉ vừa nói: ”Bên kia là một
mảnh nhân sâm, bên kia là hà thủ ô, khóm kia là tam thất, bán chi liên, cây ích mẫu, hoắc hương, hồng hoa,… có loại lâu năm, có những loại thì một năm liền có thể thu hoạch, có loại ta đã hái một đợt trước khi về kinh, chỗ đất trồng này năm nay tiếp tục gieo trồng, còn có thể thu hoạch”.

Lần này trớ lại Ninh Thành, bất luận là cây một năm hay lâu năm, mùa này có thể thu gom hết toàn bộ mang đi!
Nói là làm, Thích Vy đã kêu người lấy trang phục chuyên dụng tới, sắn cao tay áo, cũng không nói nhảm vô ích nữa!
Mấy năm nay nàng thu mua không ít dược liệu, đừng tướng rằng cái gì ớ cố đại cũng hàng thật giá thật, chất
lượng những dược liệu được bày bán ở cửa tiệm ngoài kia cũng không đồng đều, hoặc là chưa được sấy khô hoàn toàn, hoặc là bảo quản lâu bị ấm trớ lại, nàng đã mua phải thuốc có vấn đề không phải chỉ một lần.

Phải tìm nhà cung cấp nguyên liệu làm thuốc đủ tin cậy, vì nàng không định kinh doanh tiệm thuốc, nhu cầu chênh lệch quá nhiều, hơn nữa nàng của trước đây cũng không tiện hành động quá lố, còn không bằng tự mình trồng, chủng loại, chất lượng, số lượng đều có thể tự mình kiểm soát.


Một khi nếm được ‘vị ngọt’ của dược liệu mà mình trồng liền không thể kiềm lại.

Không thấy một nửa hoa viên phía sau Dục vương phủ đều đã bị nàng cái tạo thành ruộng thuốc, hương hoa ngào ngạt nay trớ thành mùi thuốc thoang thoảng, phong cách không biết có bao nhiêu kỳ quái sao?
Khi Thích Vy dẫn Thanh Đại Hồng Liên và A Tứ thu thập dược liệu, Cơ Vấn Thiên đứng canh gác cách đó không xa như đã định, quản sự của biệt trang thì ở một bên chờ lệnh bất cứ lúc nào.

[Diendantruyen.Com] Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
.

 
Chương 178: 178: Kẻ Đáng Trách Nhất


Quản sự vừa nói vừa chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Vương gia, phát hiện không có phán ứng gì mới tiếp tục nói.

“Tuy rằng thân thế Vương phi không thoải mái nhưng vẫn mạnh mẽ xử lý một đám nô tài ngỗ ngược, chấn chính lại toàn bộ biệt trang, nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay, từ đó tới nay, Vương phi cũng chưa từng chịu qua uất ức nào nữa, chỉ cần hạ nhân làm việc tốt sẽ không thiếu một phân tiền thướng, bọn họ đương nhiên cũng sẽ càng tận tâm và trung thành hơn, ngoài ra, giống như những gì Vương gia thấy, Vương phi rất có hứng thú với y thuật, lúc đầu còn cho người mua về không ít sách y để đọc, sau đó liền tự mình trồng dược liệu”.

Một đoạn này của quán sự tất nhiên đều đã qua một lượt trau chuốt, nay đã khác xưa, ông ta lo lắng Vương gia Vương phi sẽ vì những kẻ ớ trong biệt trang đã lạnh nhạt với Vương phi lúc đầu mà tính sổ!
Không biết Cơ Vấn Thiên có cảm nhận được sự dè dặt của ông ta hay không, chỉ là thỉnh thoảng hỏi một vài chi tiết trong quá trình ông ta thuật lại, không nhìn ra là hài lòng hay bất mãn, loại thái độ mập mờ nước đôi này càng khiến ông ta căng thẳng tới mức mồ hôi đầm đìa như mưa.

Sau khi quản sự thuật lại tất cả những gì mà bản thân có thể nhớ ra, xung quanh liền rơi vào một mảnh trầm lặng.


Ồng ta không hiếu sao có cảm giác bầu không khí xung quanh mang
đến cho người ta áp lực rất lớn, cũng có thể là ảo giác do tâm lý chột dạ lo sợ của bản thân gây ra.

Một lúc lâu sau, Cơ Vấn Thiên mới lạnh giọng nói: “Chuyện những kẻ trong biệt trang sơ suất với Vương phi năm đó, nếu Vương phi không trừng trị các ngươi, bản Vương cũng sẽ không tính toán nữa, nhưng sau này tất cả công việc của biệt trang sẽ toàn quyền giao lại cho Vương phi xử lý, khế ước của biệt trang hay khế ước bán thân của các ngươi đều ở trong tay Vương phi, ngươi nên biết phải làm thế nào”.

Sai lầm nghiêm trọng nhất năm đó là bản thân đã thờ ơ với hai mẫu tử họ, hắn thực sự không có tư cách chỉ trích sự lãnh đạm của người khác, suy cho cùng, những kẻ đó không phải là chịu ảnh hướng của hắn mới đối xử lạnh nhạt với Thích Vy sao? Nếu thực sự
muốn trừng phạt, người đáng bị trừng phạt nhất cũng là hắn.

Quản sự lập tức nghiêm mặt đáp: “Xin Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ trung thành với Vương phi, tuyệt đối không dám hai lòng”.

“Tốt nhất là như vậy”.

Vườn thuốc trong thôn trang chiếm khoảng một phần năm diện tích ruộng nương, một nhóm người hái thảo dược phân công hợp tác phải mất hai ngày mới có thể thu gom toàn bộ, khoảng thời gian sau đó Cơ Vấn Thiên cùng Thích Vy liền có thể tự do hoạt động rồi.

Cơ Vấn Thiên lần này tới Ninh thành chỉ để đồng hành, không còn mục đích nào khác, cho nên Thích Vy dự định làm gì hắn liền làm theo.


Sáng sớm ngày thứ ba, sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản, Thích Vy liền kéo theo hắn tới tư trang của mình tại Việt Thành.

Trước đây nàng không ít lần đưa Cơ Cẩm Dương tới Việt Thành, trong biệt trang không phải không có người xuất phát từ tò mò hoặc bí mật không thể cho người khác biết mà theo dõi nàng, nhưng tất cả đều bị cắt đuôi, hơn nữa sau khi xong việc còn dùng đủ các loại lý do để xử lý.

Cứ như vậy cũng không còn ai dám dám thăm dò xem nàng rốt cuộc vẫn luôn chạy ra ngoài để làm gì nữa.

Trên đường tới đây, Cơ Vấn Thiên trái lại đã nghe qua nàng qua có mua một thôn trang, cũng treo một tấm biển ‘y viện’ ở bên ngoài giống như ở đường
Bạch Hổ trong kinh, người thạo nghề vừa nhìn liền biết đây là nơi khám chữa bệnh, hơn nữa còn là địa bàn của Thánh Thủ Tiên’.

Có người muốn tìm nàng khám bệnh liền tự phát đem theo thù lao hậu hĩnh tìm tới.

Đương nhiên đế tránh bị người khác nắm được tất cả ‘hang ổ’ của mình, trong tay Thích Vy vẫn còn một hai nơi không treo biển, dùng làm nơi lánh nạn khi cần thiết, chuyện này không cần đặc biệt đề cập đến làm gì.


Bình thường khi nàng không có mặt tại Việt Thành, ở đây chỉ có vài người phụ trách trông nom thôn trang, nếu có người đến tìm thì để họ đăng ký trước, đợi khi nàng tới sẽ tùy tình hình mà đi gặp một vài người.

Đã gần hai tháng kể từ khi nàng và Cơ Cấm Dương rời đi, thời gian nói dài không dài, nhưng cũng không ngắn, sau khi đến nơi, Hồng Liên chủ động tìm người trông nom thôn trang đế kiểm tra sổ sách, liệt kê danh sách những vị khách đến thời gian gần đây, được khoảng hơn chục người, thời gian từ hai tháng trước đến hôm qua.

Sau khi Hồng Liên đọc xong danh sách của ngày hôm qua liền cầm đi tìm Thích Vy.

Lúc này, Thích Vy đang dẫn Cơ Vấn Thiên đi tham quan xung quanh..

 
Chương 179: 179: Nàng Còn Có Hẹn Với Ai Nữa


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói là đi dạo, kỳ thực thôn trang so với đường Bạch Hồ bẽn kia còn nhỏ hơn một chút, cũng cũ kĩ hơn, biếu giá tương ứng cũng là trẽn trời dưới đất.

Bẽn trong khắp nơi đều có thế ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, có loại là từ phòng dược liệu bay tới, chút khác là từ nhà người khác trồng hoa cây cỏ được nàng trồng rải rác một số dược liệu không kén đất thường thấy.

“Phu thê ông chủ Sài tới Ninh Thành rồi? Quả nhiên rất đúng hẹn”, nhận lấy sổ đăng ký từ Hồng Liên nhìn thấy cái tên Sài Hố ở trang cuối cùng, Thích Vy hơi nheo mắt lại, trông có vẻ khá vui thích.

Cơ Vấn Thiẽn nghe ra được điều gì đó từ cảu nói này, liền hỏi nàng: “ông chủ Sài là ai? Lần này trở về, ngoại trừ hái thuốc, chẳng lẽ nàng còn có hẹn với người khác?”
Nếu không phải nghe rõ nàng nói là phu thê ông chủ Sài, hắn xém chút không nhịn được nâng cao cảnh giác với tên họ Sài này rồi.


Cỏ thế khiến người cá ngày chỉ thích nghiền ngầm các loại dược liệu trong phủ, bất kỳ tiệc xã giao nào cũng không muốn tham gia, cho đến nay đã từng từ chối không biết bao nhiêu lời mời riêng của các nữ quyến quyền quý trong kinh như Thích Vy phái đặc biệt chạy tới Việt Thành một chuyến, hiến nhiên ông chủ Sài này rất có trọng lượng trong lòng nàng.

Cụ thế là được nàng nhìn trúng ớ phương diện nào, hắn, vô, cùng, có, hứng, thú!
Thích Vy không để tâm tới những tính toán nhỏ nhặt đó trong lòng hân, thành thật đáp: “Đúng là năm ngoái đâ hẹn đối phương khoáng thời gian này tới, nếu không phải ngươi cho người đón ta và cấm Dương trở lại, ta cũng không cần tranh thủ lúc thu hoạch thuốc này ôm cây đợi thỏ, ngộ lỡ xui xẻo chính là uống công một chuyến rồi, cũng may đối phương tương đối đúng hẹn“.

Cơ Vấn Thiên:”… Cho nên, nàng và ông chủ Sài kia rổt cuộc đã có giao hẹn gì?”
Thích Vy ngoảnh đầu lại, dùng ánh mẳt ‘ngươi không phải đồ ngổc đó chứ’ nói với hắn: “Nơi này là y viện, có thể hẹn sẵn thời gian gặp mặt tại đây, đương nhiên là tới đế khám bệnh rồi”.

Cơ Vấn Thiên:”…”
“Khụ”, vẻ mặt Cơ Vấn Thiên có chút cứng nhầc: “Vậy ông chủ Sài đó là bệnh nhản của nàng sao?”
“Nói chính xác thì Sài phu nhản mới là bệnh nhản của ta, ông chủ Sài là người nhà bệnh nhản”.

Nàng không giải thích cho hắn biết chính xác Sài phu nhân mắc bệnh gì nhưng Cơ vấn Thiên đã nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hố vì trí tưởng tượng phong phú vừa rồi của
mình.

Thích Vy không trì hoãn thêm, nói với Hồng Liên: “Lát nữa cho người đi nghe ngóng một chút òng chủ Sài đang ở nhà trọ nào, tìm được người thì mời họ qua, tối nay chúng ta sẽ ở lại đây”.

“Vâng, thưa chủ tử”.


Khi họ rời khỏi kinh thành cũng không nói cho người trong thôn trang biết khi nào sẽ trở lại hay có trở lại hay không, nhưng giao hẹn với phu thê ông chủ Sài được định ra, cho dù ông ta nhận được thông tin Thánh Thủ Tiên không xác định ngày trở lại từ người gác cổng nhung vẩn điềm tĩnh ở lại Ninh Thành chờ thêm vài ngày.

Hần ta tln tưởng Thánh Thủ Tiên sẽ không cố ý trêu chọc mình.

Quả nhiên, chỉ ngày hôm sau, ông chủ Sài liền đích thân tìm tới cửa.

Hẳn ta đương nhiên vui mừng khôn xiết mà ngựa không dừng vó đưa phu nhản một lần nữa tới thăm hỏi.

Lúc hai phu thê họ tới được y viện, Cơ Vấn Thiên mới vừa ngồi xuống nhấp một ngụm trà sau khi dạo quanh thôn trang một vòng, biết khách đến sớm như vậy thì không khỏi nhướng mày, đợi Sài Hố cùng phu nhân Thấm Thị được dần tới sánh chính, chạm phái ánh mẳt khấn thiết của đối phương khi nhìn Thích Vy đã đeo lẻn mặt nạ Thánh Thủ Tiên với một thân áo bào màu trắng lại khiến hắn không kìm được nhíu mày.

Tên đàn ông này không phải là thực sự nhìn trúng người của hắn rồl đó chứ.


Cơ Vấn Thiên hoàn toàn ném ra sau đầu vấn đề những người đến gặp Thánh Thủ Tiên từ đầu đến cuối đều không biết Thích Vy có dáng vẻ như thế nào.

‘Tiên y, một năm không gặp ngài vần phong độ như vậy”, Sài Hố nhiệt tình chào hỏi Thích Vy.

Hồng Liên: chủ tử đã đeo mặt
nạ mà ngươi vẫn nhìn ra phong độ như cũ, lợi hại!
Sài Hổ chản thành cám ơn:
[Diendantruyen.Com] Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom