Cập nhật mới

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 119: Không phải trùng hợp thế chứ?


Người phụ nữ này là một võ giả trung kỳ Địa cảnh.

Còn về mười mấy người đằng sau hai người này, đều là mấy tên tay sai Huyền Cảnh, Hoàng Cảnh, không đáng lo sợ.

Không phải trùng hợp thế chứ? Lâm Phong vẻ mặt ngơ ngác.

Bản thân đang chuẩn bị đi tìm hai vị đường chủ, cuối cùng đối phương lại từ Tìm tới cửa rồi!

“Gậu là ai? Những người khác đâu?” Đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng khế cau mày.


Cách đây không lâu, ông ta nhận được thông tin từ một người thần bí, nói răng Tư Đồ Hạo câu kết với Giang gia, có ý định lật đổ Tam Khẩu Đường!

Về tính cách của của thằng em Tư Đồ Hạo này, người làm anh cả như hắn tất nhiên là hiểu rõ mồn một.

Căn bản không hề nghỉ ngờ gì cả!

Cho nên sau khi chuẩn bị xong thì đưa người đi ngay trong đêm, định ra tay trước để chiếm lợi thế.

Kết quả không ngờ trong biệt thự ngày thường ồn ào náo nhiệt này giờ lại chỉ có một người!

“Những người khác đều chết rồi!” “Hì hì hì....”

Đệ tam đường chủ Chu Vân Mai nghe vậy, không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Thân thể uyển chuyển như hoa đang đung đưa, những ánh sáng chói lóa làm cho đầu óc người ta choáng váng.

“Này cậu em đẹp trai, không được nói dối đâu đấy! Đệ nhị Đường Khẩu có vô số cao thủ, Tư Đồ Hạo là võ giả trung kỳ Địa Cảnh, cậu nói bọn họ đều chết hết rồi sao”?


Lời này vừa nói ra, những người khác đều bật cười, cảm thấy thằng nhãi trước mặt giống như một kẻ thiểu năng vậy.

“Haha” Thấy vậy, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Hai bên cứ thế mà cười một lúc lâu.

“Cậu nói những người khác đều chết rồi, vậy thi thể bọn họ đâu? Còn cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng vốn đã coi Lâm Phong như một kẻ ngốc rồi.

Dù sao thì trong mắt ông ta, căn bản không nhìn thấy bất kỳ một khí tức võ đạo nào trên người Lâm Phong cả, lại nói ra những lời vô tri như vậy, không phải kẻ ngốc thì là gì nữa?

Chỉ là điều khiến ông ta tò mò chính là, người của đệ nhị Đường Khẩu, đều đi đâu hết rồi?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 117: Ra vẻ hiểu biết


"Chuyện đã đến nước này thì ông nói xem tôi còn có thể làm gì? Đương nhiên là lấy mạng ông rồi, đồ đần!"

Lâm Phong nhẹ nhàng đáp.

“Cậu đừng có ép tôi! Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không tôi chết rồi thì cậu cũng đừng hòng sống sót!"

Tư Đồ Hạo nghiến răng gay gắt uy hiếp. "Hử?" Lâm Phong hơi kinh ngạc.

Chuyện tới nước này, chẳng lẽ tên Tư Đồ Hạo này còn con át chủ bài gì trong tay sao?

Nhưng mà anh cũng không dừng bước lại.

Vì cho dù đối phương có con át chủ bài gì đi nữa thì với anh mà nói, cũng vô dụng cả thôi!

"Là cậu ép tôi đấy!" Tư Đồ Hạo nhe răng cười một tiếng. Hắn ta lấy một viên đá màu trắng ở trong ngực ra, trên tảng đá khắc đầy những ký hiệu chỉ chít, lúc này những ký hiệu đó hơi lóe sáng, trông có vẻ kỳ lạ vô cùng.

"A!!"

Lâm Phong dừng bước.

Anh nhìn tảng đá trong tay Tư Đồ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc!

Là một viên linh thạch!

Linh Thạch là cái gì?

Theo dân gian thì đó chính là thứ chứa đựng linh khí.

Bên trong mỗi viên linh thạch đều chất chứa nguồn linh khí đất trời dày đặc, có thể hỗ trợ cho người tu luyện xung kích các đại huyệt, thanh lọc kinh mạch, hỗ trợ đột phá...

Tiếc là từ sau thời Mạt Pháp thì linh thạch trên thế gian ngày càng ít đi, không còn bắt gặp được nữa!

Cho dù lúc đầu ở trên núi, trong tay lão già cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng dường như tất cả số linh thạch đó đều được dùng để anh tôi luyện cơ thể!

Lâm Phong không ngờ một võ giả như Tư Đồ Hạo mà lại còn có linh thạch trong tay, hơn nữa trên viên linh thạch này còn được khắc đầy những ký hiệu tấn công!

"Trông dáng vẻ này của cậu thì chắc hẳn cậu cũng nhận ra trong tay tôi đang cầm thứ gì?"

"Bây giờ cút ngay cho tôi, nếu không hai chúng ta cùng chết chung!"

Tư Đồ Hạo lạnh lùng nói.

"Ông có được viên linh thạch này từ đâu ra?"

Lâm Phong hỏi.

"Linh thạch?”

Tư Đồ Hạo cười nhạo, đáp:


"Ra vẻ hiểu biết, tôi đánh giá cao cậu đấy!"

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Thứ trong tay tôi đây là đạn linh bạo, ẩn chứa sức mạnh đất trời! Một khi nó nổ thì công lực thực tế có thể sánh ngang với 500kg lượng thuốc nổ TNT tương đương!"

"Đến khi đó, cho dù cậu có là cao thủ Thiên Cảnh thì không chết cũng sẽ bị trọng thương!"

Đạn linh bạo?

Lâm Phong có hơi câm nín.

Cái tên nghe kỳ cục, ai nghĩ ra vậy chứ?

Chỉ là điều này cũng khiến trong lòng anh hơi lay động! Chắc chắn phải có nhiều hơn một viên đạn linh bạo thế này!

Chỉ cần biết được ai là người chế tạo ra đạn linh bạo thì chẳng phải có thể thu được một đống linh thạch rồi sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nóng lòng đi về phía Tư Đồ Hạo.

"Cậu..."

Tư Đồ Hạo không ngờ Lâm Phong lại kiêu ngạo như thế, còn dám đi về phía mình.

Trong lòng hắn ta bộc phát, ném thẳng viên đạn linh bạo qua. "Đi chết đi!" Lâm Phong duỗi tay phải ra, dễ dàng bắt được đạn linh bạo.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 120: Thay vì tiêu diệt Tam Khẩu Đường


Lâm Phong vung mạnh tay vào một võ giả Hoàng Cảnh đang cười sôi nổi nhất, linh khí lập tức phun ra.

“Vù-.”

Võ giả Huyền Cảnh còn chưa kịp phản ứng, cả một người hóa thành một khối tro bụi.

Sau đó, một cơn gió ào ào thổi từ ngoài cửa sổ tới, tro xương bay thẳng vào. mặt những võ giả bên cạnh.

“Hức...” Thời khắc này, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.

Nụ cười trên mặt mọi người trở nên cực kỳ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

“Sao vậy? Sao mấy người không cười nữa? Cười tiếp đi, tôi chính là thích nhìn mấy người cười đấy.”


Trên mặt Lâm Phọng lộ ra nụ cười.

Nhưng nụ cười lúc này của Lâm Phong, lại rơi vào những ánh mắt của những người khác trong cuộc, không nghỉ ngờ gì nữa chính là ma quỷ!

Không! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Đây là thủ đoạn gì vậy?

Vung tay một cái mà đã khiến cho thân thể của một cao thủ Hoàng Cảnh tự bốc cháy?

“Thế nào? Tôi không lừa các người đúng không?”

Lâm Phong nói xong thì lại giơ tay lên.

“Vù~"

Lần này, là một cao thủ đỉnh phong Hoàng Cảnh trở thành tro bụi.

Thấy vậy, đồng tử của cả đám người co lại, không khỏi lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm Phong.

“Chẳng trách cậu rõ ràng không phải là một võ giả, nhưng lại dám hống hách như vậy! thì ra là cao nhân bàng môn tà đạo!”

Lúc này, Đàm Thiên Hồng thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói.

Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ những võ giả cổ xưa được lưu truyền ra, tất nhiên cũng có một vài kỳ nhân dị sĩ!

Thứ mà những kỳ nhân dị sĩ này tu luyện chính là pháp thuật bàng môn tà đạo, kỳ môn độn giáp.

Như toán thuật, cổ thuật, vu thuật, trận pháp, phù thuật, lời nguyền, v.v.....

Theo ông thấy, bằng cách nào đó có thể khiến một vị võ giả tự bốc cháy, rất có khả năng chính là cao nhân về vu thuật hoặc cổ thuật!

Những cao nhân này thông qua thủ đoạn nào đó mà người khác không biết, vượt xa lẽ thường, từ đó đạt được hiệu quả rất đáng kinh ngạc.

Có điều những kiểu đường ngang ngõ tắt này, đối với những võ giả thực sự cường đại mà nói lại vô dụng!

Nội lực của võ giả đỉnh cao giống như biển cả, khí huyết dồi dào, không phải những pháp thuật tà đạo bình thường có thể tổn thương được.

Nghe thấy lời của Đàm Thiên Hồng nói, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sợ hãi là vì chưa biết, còn một khi đã biết được nguyên lý rồi, tất nhiên cũng sẽ không còn sợ hãi tới vậy nữa!

“Mọi người vận chuyển tâm pháp, giữ lấy nguyên thần! Hắn tất nhiên sẽ không chớp được cơ hội đâu!”

Vẻ mặt Đàm Thiên Hồng bình tĩnh lại. “Đại đường chủ sáng suốt!” “Đại đường chủ sáng suốt!”

Mọi người mỉm cười đồng thanh trả lời, vận chuyển nội lực, một làn khí tức. võ đạo mơ hồ lập tức tràn ra bao phủ lấy bề mặt cơ thể, rất có sức uy hiếp!

Nhìn đám tay sai ấu trĩ này mà trong lòng Lâm Phong lại có chút trầm tư! Bây giờ bên cạnh anh cho có một tên tay sai là Huyết Thủ Nhân Đồ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 118: Nó không nổ đâu!


“Nổ!”

“Nổ cho tôi!”

Trong lòng Tư Đồ Hạo hoảng sợ.

“Nó không nổ đâu!”


Lâm Phong vừa nói vừa cất linh thạch.

Định trở về sẽ nghiên cứu kỹ càng, xem thử liệu có thể xóa được những phù văn bên ngoài bề mặt hay không!

Dùng linh thạch để làm mấy thứ vô dụng này quả thực là lãng phí của trời, khiến anh có chút tức giận.

“Không thể nào! Sao đá linh bạo lại có thể hư được chứ!” Sắc mặt Tư Đồ Hạo tái nhợt.

Đột nhiên, hắn ta tựa hồ nghĩ ra được điều gì đó, khuôn mặt thất kinh nhìn Lâm Phong nói:

“Là mày! Mày cũng biết loại kỳ môn dị thuật này! Cho nên mới ra tay phá hoại những phù văn trên bề mặt của đá linh bộc?”

“Ông biết nhiều quá rồi!”

Lâm Phong lười nói nhảm, đi tới trước mặt Tư Đồ Hạo, trực tiếp thi triển thuật soát hồn.

Rất nhanh, hai mắt Tư Đồ Hạo trắng bệch, miệng sùi bọt mép, nằm trên mặt đất không ngừng co giật.

Lâm Phong vẫy mạnh tay, khiến hắn chết hoàn toàn, toàn bộ thân thể đều hóa thành tro bụi.

Từ trong ký ức của Tư Đồ Hạo, Lâm Phong không những biết được nơi ở của hai vị đường chủ, mà còn biết được lai lịch của linh thạch.

Loại đá linh bộc này cũng được coi như là một vật tương đối hiếm thấy trong giới võ đạo, vô cùng giá trị.

Còn Tư Đồ Hạo thì vô tình có được nó trong một cuộc đấu giá lớn. “Đúng là đáng tiếc mà!”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 121: Phải biết là


Giờ khắc này, ất cả mọi người ở bên trong đều kinh hãi!

Hai nhân vật cấp đại lão Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai lại càng lạnh lẽo. toàn thân, có chút không biết phải làm sao

Phải biết là, hai người bọn họ không phải là hạng người bình thường gì.

Một người Địa Cảnh hậu kỳ, một người Địa Cảnh trung kỳ, là kẻ mạnh hàng đầu trong thành phố Kim Lăng!

Nhưng bây giờ, đây được coi là cái gì?

Chỉ là hoa mắt một cái mà thôi, hai người bọn họ đã bị thanh niên trước mặt này dễ dàng tóm lấy cổ, còn không có chút sức chống trả nào?


Cho nên, thực lực của thanh niên này mạnh đến mức nào? “Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói của Đàm Thiên Hồng run rẩy.

Thân là đường chủ của Tam Khẩu Đường đệ nhất, cao thủ siêu cấp Địa Cảnh hậu kỳ, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người có muốn sống hay không?"

Lâm Phong tiện tay ném hai người xuống đất.

Sau đó mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Phong lại ngồi lên ghế sô pha một lần nữa, chậm rãi rót một ly rượu chát.

Thuấn....

Thuấn di?

Ực!

Mọi người nuốt nước miếng, da đầu cũng tê dại!

Phóng tầm nhìn ra cả thành phố Kim Lăng lớn như, bọn họ tuyệt đối đều là kẻ ác trong số những kẻ ác, nhưng bây giờ thật sự có chút không biết làm sao.

"Tiền bối, lời vừa nấy của ngài là có ý gì?"


Không hổ là đệ nhất đường chủ, rất nhanh Đàm Thiên Hồng đã bình tĩnh lại, cung kính hỏi.

Bây giờ ông ta đối với chuyện mà Lâm Phong nói là hoàn toàn tin tưởng không chút nghỉ ngờ nào!

Tư Đồ Hạo chết rồi!

Toàn bộ tinh nhuệ của Đệ Nhị Đường Khẩu đều bị Lâm Phong trước mặt tùy ện hủy diệt!

Mặc kệ sau này như thế nào, thứ mà bây giờ ông ta có thể làm chính là nhượng bộ!

"Muốn sống thì làm chó săn của tôi, không muốn sống, vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn các người đi cùng với Tư Đồ Hạo."

Lâm Phong uống một ngụm rượu đỏ rồi nhàn nhạt nói. Nghe thấy lời này, đám người Đàm Thiên Hồng đều trầm mặc.

Làm chó săn của đối phương?

Tính làm nhục của hai chữ này quá lớn, hoàn toàn là không coi bọn họ ra gì.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 119: Không phải trùng hợp thế chứ?


Người phụ nữ này là một võ giả trung kỳ Địa cảnh.

Còn về mười mấy người đằng sau hai người này, đều là mấy tên tay sai Huyền Cảnh, Hoàng Cảnh, không đáng lo sợ.

Không phải trùng hợp thế chứ? Lâm Phong vẻ mặt ngơ ngác.

Bản thân đang chuẩn bị đi tìm hai vị đường chủ, cuối cùng đối phương lại từ Tìm tới cửa rồi!

“Gậu là ai? Những người khác đâu?” Đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng khế cau mày.


Cách đây không lâu, ông ta nhận được thông tin từ một người thần bí, nói răng Tư Đồ Hạo câu kết với Giang gia, có ý định lật đổ Tam Khẩu Đường!

Về tính cách của của thằng em Tư Đồ Hạo này, người làm anh cả như hắn tất nhiên là hiểu rõ mồn một.

Căn bản không hề nghỉ ngờ gì cả!

Cho nên sau khi chuẩn bị xong thì đưa người đi ngay trong đêm, định ra tay trước để chiếm lợi thế.

Kết quả không ngờ trong biệt thự ngày thường ồn ào náo nhiệt này giờ lại chỉ có một người!

“Những người khác đều chết rồi!” “Hì hì hì....”

Đệ tam đường chủ Chu Vân Mai nghe vậy, không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Thân thể uyển chuyển như hoa đang đung đưa, những ánh sáng chói lóa làm cho đầu óc người ta choáng váng.

“Này cậu em đẹp trai, không được nói dối đâu đấy! Đệ nhị Đường Khẩu có vô số cao thủ, Tư Đồ Hạo là võ giả trung kỳ Địa Cảnh, cậu nói bọn họ đều chết hết rồi sao”?


Lời này vừa nói ra, những người khác đều bật cười, cảm thấy thằng nhãi trước mặt giống như một kẻ thiểu năng vậy.

“Haha” Thấy vậy, Lâm Phong cũng nhẹ nhàng mỉm cười. Hai bên cứ thế mà cười một lúc lâu.

“Cậu nói những người khác đều chết rồi, vậy thi thể bọn họ đâu? Còn cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Trong lòng vốn đã coi Lâm Phong như một kẻ ngốc rồi.

Dù sao thì trong mắt ông ta, căn bản không nhìn thấy bất kỳ một khí tức võ đạo nào trên người Lâm Phong cả, lại nói ra những lời vô tri như vậy, không phải kẻ ngốc thì là gì nữa?

Chỉ là điều khiến ông ta tò mò chính là, người của đệ nhị Đường Khẩu, đều đi đâu hết rồi?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 122: Quả cầu nhỏ màu vàng


Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi động.

Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.

"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"

Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.

Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:

"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.

Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.

Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn giết mình! Cậu ta muốn giết mình!

Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.

Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.

"Vút!"

Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.

“Rầm!"

Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.

"A!!!"

 Chu Vân Mai hét rầm lên.

Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt, cuống quýt lau chùi máu và óc ở trên mặt, run rẩy đến mức da gà trên người đều nổi hết cả lên.

“Xin lỗi, tôi tiện tay bắn ra, không ngờ uy lực của quả cầu nhỏ này lại lớn như thết”

Trên mặt Lâm Phong hiện đầy vẻ áy náy.

Nhìn thấy một màn này, đầu óc của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trống rỗng, cả người đều tê rần!

Là thật sự sợ hãi! Người này hoàn toàn không ra chiêu như lẽ thường!

Ở trong mắt anh, mạng người giống như một món đồ chơi vậy, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!


“Cho nên, lời tôi vừa mới nói các người suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Phong lặp lại vấn đề vừa nãy.

"Tiền bối, sau này tôi chính là chó săn của ngài!"

Đàm Thiên Hồng không chút do dự nói.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy trên trán ông ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh

Sắp bị dọa đến đái ra quần rồi!

Vừa rồi nếu như không phải quỳ xuống, vậy thì người bị nổ đầu chính là ông tat

"Chúng tôi cũng là chó săn của ngài!"

"Chúng tôi đều là chó săn của !"

Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy.

Chu Vân Mai lau sạch vết dơ trên mặt, uốn éo cái mông to đi tới chỗ Lâm Phong, giơ tay khoác lên bả vai của Lâm Phong, gương mặt đào hoa nặn ra một nụ cười:

"Tiền bối. .. Ngài thật là lợi hại, em rất thích."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 120: Thay vì tiêu diệt Tam Khẩu Đường


Lâm Phong vung mạnh tay vào một võ giả Hoàng Cảnh đang cười sôi nổi nhất, linh khí lập tức phun ra.

“Vù-.”

Võ giả Huyền Cảnh còn chưa kịp phản ứng, cả một người hóa thành một khối tro bụi.

Sau đó, một cơn gió ào ào thổi từ ngoài cửa sổ tới, tro xương bay thẳng vào. mặt những võ giả bên cạnh.

“Hức...” Thời khắc này, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.

Nụ cười trên mặt mọi người trở nên cực kỳ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

“Sao vậy? Sao mấy người không cười nữa? Cười tiếp đi, tôi chính là thích nhìn mấy người cười đấy.”


Trên mặt Lâm Phọng lộ ra nụ cười.

Nhưng nụ cười lúc này của Lâm Phong, lại rơi vào những ánh mắt của những người khác trong cuộc, không nghỉ ngờ gì nữa chính là ma quỷ!

Không! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Đây là thủ đoạn gì vậy?

Vung tay một cái mà đã khiến cho thân thể của một cao thủ Hoàng Cảnh tự bốc cháy?

“Thế nào? Tôi không lừa các người đúng không?”

Lâm Phong nói xong thì lại giơ tay lên.

“Vù~"

Lần này, là một cao thủ đỉnh phong Hoàng Cảnh trở thành tro bụi.

Thấy vậy, đồng tử của cả đám người co lại, không khỏi lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm Phong.

“Chẳng trách cậu rõ ràng không phải là một võ giả, nhưng lại dám hống hách như vậy! thì ra là cao nhân bàng môn tà đạo!”

Lúc này, Đàm Thiên Hồng thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói.

Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ những võ giả cổ xưa được lưu truyền ra, tất nhiên cũng có một vài kỳ nhân dị sĩ!

Thứ mà những kỳ nhân dị sĩ này tu luyện chính là pháp thuật bàng môn tà đạo, kỳ môn độn giáp.

Như toán thuật, cổ thuật, vu thuật, trận pháp, phù thuật, lời nguyền, v.v.....

Theo ông thấy, bằng cách nào đó có thể khiến một vị võ giả tự bốc cháy, rất có khả năng chính là cao nhân về vu thuật hoặc cổ thuật!

Những cao nhân này thông qua thủ đoạn nào đó mà người khác không biết, vượt xa lẽ thường, từ đó đạt được hiệu quả rất đáng kinh ngạc.

Có điều những kiểu đường ngang ngõ tắt này, đối với những võ giả thực sự cường đại mà nói lại vô dụng!

Nội lực của võ giả đỉnh cao giống như biển cả, khí huyết dồi dào, không phải những pháp thuật tà đạo bình thường có thể tổn thương được.

Nghe thấy lời của Đàm Thiên Hồng nói, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sợ hãi là vì chưa biết, còn một khi đã biết được nguyên lý rồi, tất nhiên cũng sẽ không còn sợ hãi tới vậy nữa!

“Mọi người vận chuyển tâm pháp, giữ lấy nguyên thần! Hắn tất nhiên sẽ không chớp được cơ hội đâu!”

Vẻ mặt Đàm Thiên Hồng bình tĩnh lại. “Đại đường chủ sáng suốt!” “Đại đường chủ sáng suốt!”

Mọi người mỉm cười đồng thanh trả lời, vận chuyển nội lực, một làn khí tức. võ đạo mơ hồ lập tức tràn ra bao phủ lấy bề mặt cơ thể, rất có sức uy hiếp!

Nhìn đám tay sai ấu trĩ này mà trong lòng Lâm Phong lại có chút trầm tư! Bây giờ bên cạnh anh cho có một tên tay sai là Huyết Thủ Nhân Đồ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 123: Một bên khác


Lâm Phong suy nghĩ chốc lát, vẫn tiến lên điểm nhẹ vào lồng ngực của mỗi một người trước mặt một cái, sau đó nói:

"Mạch sống của các người đều bị tôi đặt một cấm chế nhỏ rồi, cho nên tốt nhất đừng có làm ra chuyện ngu ngốc gì, nếu không chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi là cũng có thể lấy mạng của các người đấy!"

"Vâng! Tiền bối!"

"Vâng, tiền bối!"

Đám người Đàm Thiên Hồng cung kính nói.

"Ngoài ra, bây giờ tôi cần một lượng lớn đạn linh bạo, các người đi tìm cho. tôi! Ai tìm được nhiều nhất tôi sẽ thưởng lớn!"

Lâm Phong nói. Đạn linh bạo?

Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai nghỉ ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, vội vàng gật đầu đồng ý.

Lâm Phong hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu đơn giản, để lại phương thức liên hệ xong thì rời khỏi biệt thự.

Thật ra thu phục những người này của Tam Khẩu Đường chỉ là anh thuận tay làm mà thôi, cũng không để ý quá nhiều.

Đợi sau khi Lâm Phong rời khỏi. Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai mới bò từ dưới đất dậy. Sắc mặt đám người âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.


Hơn nửa đêm chạy tới đây, sau đó lại biến thành chó săn của người khác một cách kỳ lạ, chuyện này ai có thể chịu nổi chứ?

"Đại ca, câu nói vừa rồi của anh ta là thật à? Cứ tùy tiện ấn mấy cái như thế là có thể động tay động chân vào mạch sống của chúng ta?"

Chu Vân Mai hỏi.

"Người này thâm sâu khó lường, không chỉ là cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn biết thuật bàng môn tà đạo! Lời cậu ta nói chúng ta thà tin chứ không thể không tin!"

Đàm Thiên Hồng trâm giọng nói.

Đúng vào lúc này, một võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ tức giận nói.

"Đại đường chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm chó săn cho anh ta sao? Chuyện này quá nhục nhã! Ban đầu cho dù là ba gia tộc lớn Giang, Lý, Tân muốn

thu mua chúng ta, chúng ta đều không đồng ý!"

"Không sai! Nếu như chuyện này bị người của Long Môn Đường, Tạc Thiên Bang biết được, vậy thì Tam Khẩu Đường chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"

"Đại đường chủ, ông nhất định phải nghĩ cách đối phó! Chúng ta đều là cao thủ võ đạo, làm sao có thể làm con chó của người khác được chứ!"

Chu Vân Mai suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng nói:

“Đại ca, hay là chúng ta báo cáo lại chuyện này với Huyền Linh Môn?”

"Tạm thời vẫn chưa cần thiết! Huyền Linh Môn người nào người nấy đều cực kỳ ngạo mạn, không tốt hơn thanh niên này bao nhiêu đâu!"

"Hơn nữa chúng ta chỉ mượn danh tiếng của Huyền Linh Môn để lôi kéo Đại Kỳ mà thôi, muốn để bọn họ phái cao thủ ra giúp đỡ gần như là không thể nào!"

Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, lại nói: "Được rồi! Chuyện đến nước này rồi thì mọi người cũng đừng tức giận nữa!"

"Bây giờ các người cứ nghe lời đi tìm đạn linh bạo trước đi, có thể tìm thấy thì là tốt nhất, không tìm thấy cũng không sao."

"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm y sư Gia Cát, xem xem rốt cuộc mạch sống của

chúng ta có xảy ra vấn đề không, nếu như chứng minh được là tên nhóc kia chỉ dọa chúng ta, vậy thì dễ xử lý hơn rất nhiều!"

Một bên khác, Lâm Phong vừa đi vừa lấy đạn linh bạo ra, sau đó quan sát thật kỹ.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Anh phát hiện phù văn ở bên trên đạn linh bạo không hề phức tạp, chỉ là phá hủy được điểm bố trí ở giữa là có thể dễ dàng hóa giải được phù văn.

Nghĩ tới đây, ngón tay của Lâm Phong khế vuốt vào điểm trung tâm của đạn linh bạo.

"vùt

Đá linh bạo phát ra một chùm ánh sáng yếu ớt trước, sau đó lại lập tức tối lại.

Phù văn khắc ở mặt bên ngoài lập tức mất tác dụng. Thấy vậy, Lâm Phong bất giác cười lên. Một viên linh thạch hoàn hảo cứ như vậy tới tay rồi!

Xem từ góc độ linh khí mong manh này, đây có lẽ là một viên linh thạch cấp thấp!

Nhưng cho dù là linh thạch cấp thấp thì ở thời đại mạt pháp này cũng đã cực kỳ trân quý rồi!

"Viên linh thạch này đã không còn tác dụng gì với mình nữa rồi!"

"Có điều bây giờ Tiểu Dao vẫn chưa thể tu luyện, mình có thể lợi dụng viên linh thạch này để giúp Tiểu Dao khai thông kinh mạch đại huyệt, tăng cường thể chất cho Tiểu Dao!"

Lâm Phong lẩm bẩm.

Khoảng một phút sau, Lâm Phong trở về tới cửa nhà.

Bây giờ đã là hơn chín giờ tối rồi, trên trời bóng đêm mờ mịt, mấy ngôi sao. lấm tấm điểm quanh vầng trăng bạc, tạo một loại cảm giác mông lung mờ ảo.

Lúc này.

Lâm Phong khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi máu tanh.

Anh tìm men theo mùi máu tanh, kết quả lại phát hiện có một vũng máu ở dưới cây hạnh trong vườn raul

“Tình huống gì đây? Gần đây có lẽ đã không còn người nữa rồi! Chẳng lẽ lại là đội phá dỡ? Có lẽ không phải đâu... Tam Khẩu Đường đã bị mình thu thập hết rồi!"

Lâm Phong tự lẩm bẩm.

Dựa vào thái độ chuyện không liên quan tới mình thì bỏ qua một bên, anh lắc. đầu chuẩn bị về phòng đi ngủ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 121: Phải biết là


Giờ khắc này, ất cả mọi người ở bên trong đều kinh hãi!

Hai nhân vật cấp đại lão Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai lại càng lạnh lẽo. toàn thân, có chút không biết phải làm sao

Phải biết là, hai người bọn họ không phải là hạng người bình thường gì.

Một người Địa Cảnh hậu kỳ, một người Địa Cảnh trung kỳ, là kẻ mạnh hàng đầu trong thành phố Kim Lăng!

Nhưng bây giờ, đây được coi là cái gì?

Chỉ là hoa mắt một cái mà thôi, hai người bọn họ đã bị thanh niên trước mặt này dễ dàng tóm lấy cổ, còn không có chút sức chống trả nào?


Cho nên, thực lực của thanh niên này mạnh đến mức nào? “Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói của Đàm Thiên Hồng run rẩy.

Thân là đường chủ của Tam Khẩu Đường đệ nhất, cao thủ siêu cấp Địa Cảnh hậu kỳ, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người có muốn sống hay không?"

Lâm Phong tiện tay ném hai người xuống đất.

Sau đó mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lâm Phong lại ngồi lên ghế sô pha một lần nữa, chậm rãi rót một ly rượu chát.

Thuấn....

Thuấn di?

Ực!

Mọi người nuốt nước miếng, da đầu cũng tê dại!

Phóng tầm nhìn ra cả thành phố Kim Lăng lớn như, bọn họ tuyệt đối đều là kẻ ác trong số những kẻ ác, nhưng bây giờ thật sự có chút không biết làm sao.

"Tiền bối, lời vừa nấy của ngài là có ý gì?"


Không hổ là đệ nhất đường chủ, rất nhanh Đàm Thiên Hồng đã bình tĩnh lại, cung kính hỏi.

Bây giờ ông ta đối với chuyện mà Lâm Phong nói là hoàn toàn tin tưởng không chút nghỉ ngờ nào!

Tư Đồ Hạo chết rồi!

Toàn bộ tinh nhuệ của Đệ Nhị Đường Khẩu đều bị Lâm Phong trước mặt tùy ện hủy diệt!

Mặc kệ sau này như thế nào, thứ mà bây giờ ông ta có thể làm chính là nhượng bộ!

"Muốn sống thì làm chó săn của tôi, không muốn sống, vậy thì bây giờ tôi sẽ tiễn các người đi cùng với Tư Đồ Hạo."

Lâm Phong uống một ngụm rượu đỏ rồi nhàn nhạt nói. Nghe thấy lời này, đám người Đàm Thiên Hồng đều trầm mặc.

Làm chó săn của đối phương?

Tính làm nhục của hai chữ này quá lớn, hoàn toàn là không coi bọn họ ra gì.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 124: Hai bên anh đánh tôi lùi


Trong rừng cây nhỏ tối tăm.

Có một đám võ giả đang đánh nhau kịch liệt.

Hai bên anh đánh tôi lùi.

Từng quyền chạm đến thịt, từng chiêu có thể giết người.

Dưới tác động của từng cú va chạm, hơn chục cây Bạch Dương gần đó đều bị chặt đứt thành từng đoạn, cành lá vương vãi khắp mặt đất, khiến cảnh vật trong tầm mắt trở nên hỗn loạn.

"Huyết Thủ Nhân Đồ, tôi khuyên ông một câu, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ông còn giữ được một mạng! Nếu không, đêm nay rừng cây nhỏ này chính là nơi táng thân của ông đấy!"

Một lão già mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cất giọng lạnh như băng nói.

Ông ta già rồi nhưng vẫn tráng kiện, làn da nhẫn nhụi, hơi thở võ đạo trên người sâu không lường được, vậy mà lại là một siêu cường giả Địa Cảnh trung kỳ.

Ông ta chính là Dương Đỉnh Thiên, phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.

Ngoài Dương Đỉnh Thiên ra, còn có bốn thành viên khác của liên minh võ đạo, tu vi kém cỏi nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, người cảnh giới cao nhất vậy. mà cũng đã đạt tới Địa Cảnh sơ kỳ rồi.

Ba cao thủ Huyền Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Địa Cảnh.

Thế lực này có thể nói là khủng bố!

Phải biết rằng, cho dù là Đệ Nhị Đường Khẩu của Tam Khẩu Đường cũng không có được thực lực cường đại như thết

"Dương Đỉnh Thiên, ông nói dễ nghe thật đấy! Nếu tôi đi với các ông thật, tôi còn giữ được mạng sao? Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”

Huyết Thủ Nhân Đồ trầm giọng nói.

Lão ta đã bị thương không nhẹ rồi, trên khuôn mặt già nua đầy vết máu, cánh tay phải hơi vặn vẹo, hiển nhiên đã bị đánh gấy.

Ban ngày, lão ta dựa vào phương thuốc Lâm Phong cho lão, đi tìm kiếm dược thảo trên phương thuốc khắp nơi trong thành phố Kim Lăng.

Kết quả không ngờ... Người của liên minh võ đạo đã sắp xếp cơ sở ngầm ở một vài hiệu thuốc.

Sau khi nhận được tin tức lão ta xuất hiện, Dương Đỉnh Thiên - Phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng lập tức dẫn theo bốn vị cường giả, tới


đây vây công lão ta.

Lão ta dựa vào thực lực mạnh mẽ, vừa đánh vừa tháo chạy, liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới nhà Lâm Phong.

Nhưng không ngờ.

Trong nhà Lâm Phong lại không có một người nào.

Điều này khiến lão ta tuyệt vọng đến cực điểm!

Chẳng lẽ đêm nay lão ta thật sự phải ngã xuống ở nơi này sao? "Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

"Huyết Thủ Nhân Đồ! Năm đó vì luyện Hấp Huyết tà công, ông đã giết cả một ngàn người! Loại yêu ma tà đạo như ông, ai ai cũng phải tiêu diệt!"

"Đêm nay chính là ngày ông đền mạng cho những oan hồn này!” Vị Địa Cảnh sơ kỳ kia lạnh lùng nói. "Ha ha, cái gì là chính, cái gì là tà chứ?"

"Trong mắt các người, tôi chính là yêu ma tà đạo, nhưng ở trong mắt tôi, các. người lại là thứ gì?"

Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, không nhịn được cười ha ha, sau đó cất giọng đùa cợt:

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 122: Quả cầu nhỏ màu vàng


Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi động.

Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.

"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"

Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.

Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:

"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.

Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.

Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn giết mình! Cậu ta muốn giết mình!

Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.

Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.

"Vút!"

Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.

“Rầm!"

Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.

"A!!!"

 Chu Vân Mai hét rầm lên.

Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt, cuống quýt lau chùi máu và óc ở trên mặt, run rẩy đến mức da gà trên người đều nổi hết cả lên.

“Xin lỗi, tôi tiện tay bắn ra, không ngờ uy lực của quả cầu nhỏ này lại lớn như thết”

Trên mặt Lâm Phong hiện đầy vẻ áy náy.

Nhìn thấy một màn này, đầu óc của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trống rỗng, cả người đều tê rần!

Là thật sự sợ hãi! Người này hoàn toàn không ra chiêu như lẽ thường!

Ở trong mắt anh, mạng người giống như một món đồ chơi vậy, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!


“Cho nên, lời tôi vừa mới nói các người suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Phong lặp lại vấn đề vừa nãy.

"Tiền bối, sau này tôi chính là chó săn của ngài!"

Đàm Thiên Hồng không chút do dự nói.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy trên trán ông ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh

Sắp bị dọa đến đái ra quần rồi!

Vừa rồi nếu như không phải quỳ xuống, vậy thì người bị nổ đầu chính là ông tat

"Chúng tôi cũng là chó săn của ngài!"

"Chúng tôi đều là chó săn của !"

Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy.

Chu Vân Mai lau sạch vết dơ trên mặt, uốn éo cái mông to đi tới chỗ Lâm Phong, giơ tay khoác lên bả vai của Lâm Phong, gương mặt đào hoa nặn ra một nụ cười:

"Tiền bối. .. Ngài thật là lợi hại, em rất thích."



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 125: Không phải!


Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vụt tắt, cả người căng thẳng, ngay cả trái tim cũng rơi thẳng xuống đáy cốc!

Lão ta chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, dựa vào nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống cự được đến hiện tại đã cực kỳ khó khăn rồi.

Bây giờ lão ta đã sức cùng lực kiệt chỉ còn cái vỏ mạnh mẽ bên ngoài, ngay cả cánh tay cũng đã bị đánh gãy, căn bản không thể chống cự được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy. Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn rơi vào tai mọi người. "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không ngủ đi, tới nơi này làm gì thế?"

Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang, phát hiện ra một thanh niên áo trắng đã chậm rãi đi tới.

"Là tiền bối ấy!"

Khuôn mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vốn đã xám như tro, lúc này lập tức trở nên mừng rỡ.

Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc nguy ngập này Lâm Phong lại giống như thiên thần hạ phàm, cứu vớt bản thân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!


Điều này khiến hốc mũi lão ta cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ đây mặt. "Cậu là ai?" Dương Đỉnh Thiên liếc mắt quan sát Lâm Phong một cái, khế nhíu mày.

Bởi vì ông ta không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào trên người Lâm Phong.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thanh niên này, cùng với cặp mắt sâu thẩm kia, ông ta không dám đưa ra kết luận quá võ đoán.

Dẫu sao, cũng có một vài võ giả có thể lợi dụng tâm pháp quy tức hoặc tâm pháp linh tinh gì đó để che dấu đi hơi thở võ đạo của mình.

Lâm Phong nhìn lướt qua Dương Đỉnh Thiên, không đáp lời. Anh đi thẳng đến bên cạnh Huyết Thủ Nhân Đồ, nhíu mày hỏi:

"Ông làm gì lại ra nông nỗi này? Đi mua thuốc thôi lại biến thành như vậy? Sao ông vô dụng thế?"

"Tôi..." Huyết Thủ Nhân Đồ xấu hổ đến mức mặt già đỏ lên.

Nếu như người khác dám làm nhục lão ta như vậy, nói không chừng lão ta đã liều mạng rồi.

Nhưng Lâm Phong nói, lão ta lại không dám phản bác.

Chỉ có thể ngoan ngoấn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Cách đó không xa.

Trông thấy đường đường là Huyết Thủ Nhân Đồ vậy mà đứng trước mặt thanh niên kia lại ngoan ngoãn như thế, người của liên minh võ đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.

Rốt cuộc thanh niên áo trắng nhìn rất bình thường này có lai lịch gì?

"Người anh em, tôi không quan tâm cậu là ai! Chuyện đêm nay không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đi."

Dương Đỉnh Thiên trầm giọng nói.

"Ông có biết người kia là ai không?" Lâm Phong quay đầu lại, thản nhiên hỏi.


“Tên người này là Diệp Thiên Tâm, biệt danh Huyết Thủ Nhân Đồ, hai mươi năm trước từng sát hại một ngàn người! Là một lão ma đầu ai nấy đều muốn

giết! Liên minh võ đạo Giang Nam tôi đã đuổi giết lão ta hai mươi năm rồi."

Sợ Lâm Phong không biết rõ nội tình cho nên Dương Đỉnh Thiên đã kể lại một lượt nghiệp chướng mà Huyết Thủ Nhân Đồ đã phạm phải.

Nghe thấy lời này, trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ nặng trĩu âu lo. Lão ta hơi bất an nhìn về phía Lâm Phong.

Bởi vì đúng là lão ta từng phạm phải sát nghiệp rất lớn, đây là điều không cách nào biện giải!

Nhưng không ngờ, Lâm Phong lại không để ý chút nào, chỉ thản nhiên đáp:

"Ông cũng nói đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại lôi chuyện từ hai mươi năm trước ra nói có ý nghĩa gì sao?"

"Hiện tại người này đã là chó săn của tôi rồi!"

"Các ông đã đánh lão ta bị thương thảm như vậy, coi như đã xóa bỏ hết lỗi lầm của lão ta hai mươi năm trước!"

“Tôi tuyên bố, từ nay về sau xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên." Lời này vừa nói ra.

Hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 123: Một bên khác


Lâm Phong suy nghĩ chốc lát, vẫn tiến lên điểm nhẹ vào lồng ngực của mỗi một người trước mặt một cái, sau đó nói:

"Mạch sống của các người đều bị tôi đặt một cấm chế nhỏ rồi, cho nên tốt nhất đừng có làm ra chuyện ngu ngốc gì, nếu không chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi là cũng có thể lấy mạng của các người đấy!"

"Vâng! Tiền bối!"

"Vâng, tiền bối!"

Đám người Đàm Thiên Hồng cung kính nói.

"Ngoài ra, bây giờ tôi cần một lượng lớn đạn linh bạo, các người đi tìm cho. tôi! Ai tìm được nhiều nhất tôi sẽ thưởng lớn!"

Lâm Phong nói. Đạn linh bạo?

Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai nghỉ ngờ trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, vội vàng gật đầu đồng ý.

Lâm Phong hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu đơn giản, để lại phương thức liên hệ xong thì rời khỏi biệt thự.

Thật ra thu phục những người này của Tam Khẩu Đường chỉ là anh thuận tay làm mà thôi, cũng không để ý quá nhiều.

Đợi sau khi Lâm Phong rời khỏi. Đám người Đàm Thiên Hồng, Chu Vân Mai mới bò từ dưới đất dậy. Sắc mặt đám người âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.


Hơn nửa đêm chạy tới đây, sau đó lại biến thành chó săn của người khác một cách kỳ lạ, chuyện này ai có thể chịu nổi chứ?

"Đại ca, câu nói vừa rồi của anh ta là thật à? Cứ tùy tiện ấn mấy cái như thế là có thể động tay động chân vào mạch sống của chúng ta?"

Chu Vân Mai hỏi.

"Người này thâm sâu khó lường, không chỉ là cao thủ Thiên Cảnh, hơn nữa còn biết thuật bàng môn tà đạo! Lời cậu ta nói chúng ta thà tin chứ không thể không tin!"

Đàm Thiên Hồng trâm giọng nói.

Đúng vào lúc này, một võ giả Huyền Cảnh hậu kỳ tức giận nói.

"Đại đường chủ, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm chó săn cho anh ta sao? Chuyện này quá nhục nhã! Ban đầu cho dù là ba gia tộc lớn Giang, Lý, Tân muốn

thu mua chúng ta, chúng ta đều không đồng ý!"

"Không sai! Nếu như chuyện này bị người của Long Môn Đường, Tạc Thiên Bang biết được, vậy thì Tam Khẩu Đường chúng ta còn mặt mũi nào nữa?"

"Đại đường chủ, ông nhất định phải nghĩ cách đối phó! Chúng ta đều là cao thủ võ đạo, làm sao có thể làm con chó của người khác được chứ!"

Chu Vân Mai suy nghĩ chốc lát, sau đó cũng nói:

“Đại ca, hay là chúng ta báo cáo lại chuyện này với Huyền Linh Môn?”

"Tạm thời vẫn chưa cần thiết! Huyền Linh Môn người nào người nấy đều cực kỳ ngạo mạn, không tốt hơn thanh niên này bao nhiêu đâu!"

"Hơn nữa chúng ta chỉ mượn danh tiếng của Huyền Linh Môn để lôi kéo Đại Kỳ mà thôi, muốn để bọn họ phái cao thủ ra giúp đỡ gần như là không thể nào!"

Đàm Thiên Hồng thở ra một hơi, lại nói: "Được rồi! Chuyện đến nước này rồi thì mọi người cũng đừng tức giận nữa!"

"Bây giờ các người cứ nghe lời đi tìm đạn linh bạo trước đi, có thể tìm thấy thì là tốt nhất, không tìm thấy cũng không sao."

"Ngày mai, tôi sẽ đi tìm y sư Gia Cát, xem xem rốt cuộc mạch sống của

chúng ta có xảy ra vấn đề không, nếu như chứng minh được là tên nhóc kia chỉ dọa chúng ta, vậy thì dễ xử lý hơn rất nhiều!"

Một bên khác, Lâm Phong vừa đi vừa lấy đạn linh bạo ra, sau đó quan sát thật kỹ.

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé


Anh phát hiện phù văn ở bên trên đạn linh bạo không hề phức tạp, chỉ là phá hủy được điểm bố trí ở giữa là có thể dễ dàng hóa giải được phù văn.

Nghĩ tới đây, ngón tay của Lâm Phong khế vuốt vào điểm trung tâm của đạn linh bạo.

"vùt

Đá linh bạo phát ra một chùm ánh sáng yếu ớt trước, sau đó lại lập tức tối lại.

Phù văn khắc ở mặt bên ngoài lập tức mất tác dụng. Thấy vậy, Lâm Phong bất giác cười lên. Một viên linh thạch hoàn hảo cứ như vậy tới tay rồi!

Xem từ góc độ linh khí mong manh này, đây có lẽ là một viên linh thạch cấp thấp!

Nhưng cho dù là linh thạch cấp thấp thì ở thời đại mạt pháp này cũng đã cực kỳ trân quý rồi!

"Viên linh thạch này đã không còn tác dụng gì với mình nữa rồi!"

"Có điều bây giờ Tiểu Dao vẫn chưa thể tu luyện, mình có thể lợi dụng viên linh thạch này để giúp Tiểu Dao khai thông kinh mạch đại huyệt, tăng cường thể chất cho Tiểu Dao!"

Lâm Phong lẩm bẩm.

Khoảng một phút sau, Lâm Phong trở về tới cửa nhà.

Bây giờ đã là hơn chín giờ tối rồi, trên trời bóng đêm mờ mịt, mấy ngôi sao. lấm tấm điểm quanh vầng trăng bạc, tạo một loại cảm giác mông lung mờ ảo.

Lúc này.

Lâm Phong khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi máu tanh.

Anh tìm men theo mùi máu tanh, kết quả lại phát hiện có một vũng máu ở dưới cây hạnh trong vườn raul

“Tình huống gì đây? Gần đây có lẽ đã không còn người nữa rồi! Chẳng lẽ lại là đội phá dỡ? Có lẽ không phải đâu... Tam Khẩu Đường đã bị mình thu thập hết rồi!"

Lâm Phong tự lẩm bẩm.

Dựa vào thái độ chuyện không liên quan tới mình thì bỏ qua một bên, anh lắc. đầu chuẩn bị về phòng đi ngủ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 126: Nhưng mà không đúng!


Sau cuộc trò chuyện qua loa, Dương Đỉnh Thiên không nhịn nổi cười nữa. Thăng ngốc này từ đâu ra vậy?

Ông ta nhìn Lâm Phong, khinh thường nói: "Cậu cũng chẳng là cái gì, dựa vào đâu mà cậu dám nói như vậy? Tôi là võ đạo..."

"Ầm!" Dương Đỉnh Thiên còn chưa nói hết lời thì đã bất ngờ bị bay ra ngoài.

Sau đó đập mạnh vào một thân cây bạch dương thô to, khiến cây bạch dương bị gãy làm đôi.

Nhìn thấy cảnh đó, đồng tử của bốn vị cao thủ khác của liên minh võ đạo hơi co rụt lại.

Chuyện gì đây? Sao tự dưng, phó minh chủ lại bị bay ra ngoài? "Uỳnh!"

Dương Đỉnh Thiên bật nhảy từ dưới đất lên như cá chép, ông ta lau máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc.

Lúc nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội kình khủng khiếp đánh vào bụng mình, sau đó thì ông ta đã bay ra ngoài!

"Là cậu?”

Dương Đỉnh Thiên nghỉ ngờ nhìn Lâm Phong.

Nhưng mà không đúng!

Rõ ràng lúc nãy Lâm Phong không có một động tác gì cả!

Nếu bắt buộc phải nói là có động tác gì đó, thì đó chính là hơi thở bình thường, chỉ thở ra một hơi.

Thở ra một hơi mà đã thổi bay người đường đường là một võ giả trung kỳ Địa Cảnh như ông ta ra ngoài?

Tuyệt đối không thể nào!

"Tôi không muốn nói lại lời này một lần nữa! Mau cút đi cho tôi, nếu không thì tất cả đều chôn lại đây hết!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn nói. "Ngông cuồng!"

Một vị cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi lập tức ra đòn tấn công trực diện với Lâm Phong.

Ông ta hành động bình tĩnh, tốc độ cực nhanh.

Nhưng không ngờ rằng vừa vọt tới trước mặt Lâm Phong thì đã bị Lâm Phong dễ dàng duỗi tay ra bóp cổ, tiện tay ném ông ta ra ngoài.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 124: Hai bên anh đánh tôi lùi


Trong rừng cây nhỏ tối tăm.

Có một đám võ giả đang đánh nhau kịch liệt.

Hai bên anh đánh tôi lùi.

Từng quyền chạm đến thịt, từng chiêu có thể giết người.

Dưới tác động của từng cú va chạm, hơn chục cây Bạch Dương gần đó đều bị chặt đứt thành từng đoạn, cành lá vương vãi khắp mặt đất, khiến cảnh vật trong tầm mắt trở nên hỗn loạn.

"Huyết Thủ Nhân Đồ, tôi khuyên ông một câu, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, có lẽ ông còn giữ được một mạng! Nếu không, đêm nay rừng cây nhỏ này chính là nơi táng thân của ông đấy!"

Một lão già mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn cất giọng lạnh như băng nói.

Ông ta già rồi nhưng vẫn tráng kiện, làn da nhẫn nhụi, hơi thở võ đạo trên người sâu không lường được, vậy mà lại là một siêu cường giả Địa Cảnh trung kỳ.

Ông ta chính là Dương Đỉnh Thiên, phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng.

Ngoài Dương Đỉnh Thiên ra, còn có bốn thành viên khác của liên minh võ đạo, tu vi kém cỏi nhất cũng là Huyền Cảnh hậu kỳ, người cảnh giới cao nhất vậy. mà cũng đã đạt tới Địa Cảnh sơ kỳ rồi.

Ba cao thủ Huyền Cảnh hậu kỳ, hai cao thủ Địa Cảnh.

Thế lực này có thể nói là khủng bố!

Phải biết rằng, cho dù là Đệ Nhị Đường Khẩu của Tam Khẩu Đường cũng không có được thực lực cường đại như thết

"Dương Đỉnh Thiên, ông nói dễ nghe thật đấy! Nếu tôi đi với các ông thật, tôi còn giữ được mạng sao? Thật sự coi tôi là kẻ ngốc à?”

Huyết Thủ Nhân Đồ trầm giọng nói.

Lão ta đã bị thương không nhẹ rồi, trên khuôn mặt già nua đầy vết máu, cánh tay phải hơi vặn vẹo, hiển nhiên đã bị đánh gấy.

Ban ngày, lão ta dựa vào phương thuốc Lâm Phong cho lão, đi tìm kiếm dược thảo trên phương thuốc khắp nơi trong thành phố Kim Lăng.

Kết quả không ngờ... Người của liên minh võ đạo đã sắp xếp cơ sở ngầm ở một vài hiệu thuốc.

Sau khi nhận được tin tức lão ta xuất hiện, Dương Đỉnh Thiên - Phó minh chủ của liên minh võ đạo thành phố Kim Lăng lập tức dẫn theo bốn vị cường giả, tới


đây vây công lão ta.

Lão ta dựa vào thực lực mạnh mẽ, vừa đánh vừa tháo chạy, liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới nhà Lâm Phong.

Nhưng không ngờ.

Trong nhà Lâm Phong lại không có một người nào.

Điều này khiến lão ta tuyệt vọng đến cực điểm!

Chẳng lẽ đêm nay lão ta thật sự phải ngã xuống ở nơi này sao? "Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

"Huyết Thủ Nhân Đồ! Năm đó vì luyện Hấp Huyết tà công, ông đã giết cả một ngàn người! Loại yêu ma tà đạo như ông, ai ai cũng phải tiêu diệt!"

"Đêm nay chính là ngày ông đền mạng cho những oan hồn này!” Vị Địa Cảnh sơ kỳ kia lạnh lùng nói. "Ha ha, cái gì là chính, cái gì là tà chứ?"

"Trong mắt các người, tôi chính là yêu ma tà đạo, nhưng ở trong mắt tôi, các. người lại là thứ gì?"

Huyết Thủ Nhân Đồ nghe vậy, không nhịn được cười ha ha, sau đó cất giọng đùa cợt:

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 127: Nhóc con


Dương Đỉnh Thiên vội vàng gọi ông ta lại.

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn Dương Đỉnh Thiên một cách khó hiểu.

Dương Đỉnh Thiên không giải thích gì nhiều mà chỉ nhìn Lâm Phong thật sâu, nói:

"Nhóc con, cậu cũng che giấu kỹ thật đấy!"

"Có điều tối nay cậu lại ra sức bảo vệ kẻ ác như Huyết Thủ Nhân Đồ, chắc chắn sẽ tự mang lại phiền phức rất lớn cho chính cậu! Tự lo lấy thân mình đi!"


"Chúng ta đi thôi!" Dương Đỉnh Thiên nói một câu, sắc mặt tệ hại, rồi quay người rời khỏi đó luôn.

Mấy vị cao thủ liên minh võ đạo khác thấy vậy nhíu mày, nhưng phó minh chủ đã hạ lệnh rồi thì bọn họ cũng không nói gì nữa, vội vàng đuổi theo.

Chỉ trong nháy mắt. Rất nhiều cường giả võ đạo khác đã biến mất trong bóng tối mênh mông.

Trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ thở phào nhẹ nhõm, lão ta bước lên trước, trên gương mặt già nua nở một nụ cười, nói:

"Tiền bối, đa tạ..." "Uỳnh!" Lâm Phong dùng một tay đập lão ta bay ra ngoài.

Huyết Thủ Nhân Đồ bò dậy từ dưới đất, lão ta che mặt, vẻ mặt có hơi hoảng. SỢ.

"Tôi thu nhận ông là để ông làm việc cho tôi, không phải để ông gây rắc rối cho tôi! Hiểu chưa?"

Lâm Phong nói.

Lời nói nhẹ như bay, không chứa bất cứ cảm xúc nào, nhưng lại khiến mặt mày Huyết Thủ Nhân Đồ trắng bệch, lão ta bị dọa sợ đến nỗi quỳ phịch xuống đát.

"Tiền bối, tôi cũng không muốn đâu! Thật sự là do liên minh võ đạo khinh người quá đáng, qua hai mươi năm rồi mà vẫn còn truy sát tôi!"

"Được rồi! Tôi sẽ giải quyết việc của liên minh võ đạo giúp ông! Nhưng chỉ một lần này thôi, nếu còn dám gây phiền phức cho tôi thêm nữa thì tôi xử lý ông đầu tiên!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn xua tay.

"Tôi biết rồi!"

Huyết Thủ Nhân Đồ vội vàng gật đầu, bây giờ lão ta đã sợ Lâm Phong đến tận xương tủy, thanh niên trước mặt này mang đến cho người ta cảm giác vui buồn thất thường, hoàn toàn không đoán ra được trong lòng đang suy nghĩ gì.

"Có mang theo thuốc không?"

Lâm Phong hỏi. "Có mang, có mang ạ!”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 125: Không phải!


Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vụt tắt, cả người căng thẳng, ngay cả trái tim cũng rơi thẳng xuống đáy cốc!

Lão ta chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, dựa vào nội lực thâm hậu mới miễn cưỡng chống cự được đến hiện tại đã cực kỳ khó khăn rồi.

Bây giờ lão ta đã sức cùng lực kiệt chỉ còn cái vỏ mạnh mẽ bên ngoài, ngay cả cánh tay cũng đã bị đánh gãy, căn bản không thể chống cự được.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy. Một giọng nói hơi mất kiên nhẫn rơi vào tai mọi người. "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao không ngủ đi, tới nơi này làm gì thế?"

Mọi người ngoảnh mặt nhìn sang, phát hiện ra một thanh niên áo trắng đã chậm rãi đi tới.

"Là tiền bối ấy!"

Khuôn mặt Huyết Thủ Nhân Đồ vốn đã xám như tro, lúc này lập tức trở nên mừng rỡ.

Lão ta chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc nguy ngập này Lâm Phong lại giống như thiên thần hạ phàm, cứu vớt bản thân khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng!


Điều này khiến hốc mũi lão ta cay cay, thiếu chút nữa đã rơi lệ đây mặt. "Cậu là ai?" Dương Đỉnh Thiên liếc mắt quan sát Lâm Phong một cái, khế nhíu mày.

Bởi vì ông ta không cảm nhận được một chút hơi thở võ đạo nào trên người Lâm Phong.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ bình tĩnh của thanh niên này, cùng với cặp mắt sâu thẩm kia, ông ta không dám đưa ra kết luận quá võ đoán.

Dẫu sao, cũng có một vài võ giả có thể lợi dụng tâm pháp quy tức hoặc tâm pháp linh tinh gì đó để che dấu đi hơi thở võ đạo của mình.

Lâm Phong nhìn lướt qua Dương Đỉnh Thiên, không đáp lời. Anh đi thẳng đến bên cạnh Huyết Thủ Nhân Đồ, nhíu mày hỏi:

"Ông làm gì lại ra nông nỗi này? Đi mua thuốc thôi lại biến thành như vậy? Sao ông vô dụng thế?"

"Tôi..." Huyết Thủ Nhân Đồ xấu hổ đến mức mặt già đỏ lên.

Nếu như người khác dám làm nhục lão ta như vậy, nói không chừng lão ta đã liều mạng rồi.

Nhưng Lâm Phong nói, lão ta lại không dám phản bác.

Chỉ có thể ngoan ngoấn kể lại những chuyện đã xảy ra.

Cách đó không xa.

Trông thấy đường đường là Huyết Thủ Nhân Đồ vậy mà đứng trước mặt thanh niên kia lại ngoan ngoãn như thế, người của liên minh võ đạo đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.

Rốt cuộc thanh niên áo trắng nhìn rất bình thường này có lai lịch gì?

"Người anh em, tôi không quan tâm cậu là ai! Chuyện đêm nay không phải chuyện cậu có thể nhúng tay vào, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đi."

Dương Đỉnh Thiên trầm giọng nói.

"Ông có biết người kia là ai không?" Lâm Phong quay đầu lại, thản nhiên hỏi.


“Tên người này là Diệp Thiên Tâm, biệt danh Huyết Thủ Nhân Đồ, hai mươi năm trước từng sát hại một ngàn người! Là một lão ma đầu ai nấy đều muốn

giết! Liên minh võ đạo Giang Nam tôi đã đuổi giết lão ta hai mươi năm rồi."

Sợ Lâm Phong không biết rõ nội tình cho nên Dương Đỉnh Thiên đã kể lại một lượt nghiệp chướng mà Huyết Thủ Nhân Đồ đã phạm phải.

Nghe thấy lời này, trong lòng Huyết Thủ Nhân Đồ nặng trĩu âu lo. Lão ta hơi bất an nhìn về phía Lâm Phong.

Bởi vì đúng là lão ta từng phạm phải sát nghiệp rất lớn, đây là điều không cách nào biện giải!

Nhưng không ngờ, Lâm Phong lại không để ý chút nào, chỉ thản nhiên đáp:

"Ông cũng nói đó là chuyện hai mươi năm trước rồi, hiện tại lôi chuyện từ hai mươi năm trước ra nói có ý nghĩa gì sao?"

"Hiện tại người này đã là chó săn của tôi rồi!"

"Các ông đã đánh lão ta bị thương thảm như vậy, coi như đã xóa bỏ hết lỗi lầm của lão ta hai mươi năm trước!"

“Tôi tuyên bố, từ nay về sau xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên." Lời này vừa nói ra.

Hiện trường lập tức trở nên tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Huyết Thủ Nhân Đồ nhìn Lâm Phong, vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 128: Cùng lúc đó


Huyết Thủ Nhân Đồ kích động đáp.

Phía bên kia. Trên một chiếc ô tô đang phóng nhanh.

"Phó minh chủ Dương! Tại sao khi nấy chúng ta lại phải đi! Mặc dù thăng nhóc đó lợi hại, nhưng chúng ta nhiều người thế này sao phải sợ nó!"

Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh sa sầm hỏi.

"Tôi nghi ngờ nó là cao thủ Thiên Cảnh!"

Nét mặt Dương Đỉnh Thiên nghiêm túc.

"Thiên Cảnh?"

Con ngươi những người ngồi trên xe đều co lại.

"Hẳn là không phải vậy chứ? Trong thành phố Kim Lăng ngoài minh chủ của chúng ta và lão vô dụng của tam đại gia tộc thì sao có thể có Thiên Cảnh khác được chứ? Hơn nữa nó còn trẻ như thế?"

"Phó minh chủ Dương có phải ông nhìn nhầm rồi không?"

"Mấy người nghĩ trước đó vì sao tôi lại tự dưng bị bay ra ngoài? Nếu không phải nội kình của cao thủ Thiên Cảnh phóng ra thì chắc chắn không thể nào!"

Dương Đỉnh Thiên lắc đầu, trầm giọng nói:

"Dù sao thì tên này không đơn giản, chúng ta tạm thời đừng để ý tới! Chỉ cần báo cáo lại sự việc là được! Còn cụ thể thế nào thì để cấp trên quyết!"

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong tỉnh lại từ trong giấc mơ. Anh đi ra ngoài cửa, duỗi thẳng cái lưng mỏi nhừ đón ánh nắng mặt trời.

Đã lâu rồi anh không có được giấc ngủ ngon như thế, chỉ cảm thấy trong người rất sảng khoái.

Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy Huyết Thủ Nhân Đồ đang ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây hạnh.


Tối hôm qua sau khi Huyết Thủ Nhân Đồ ngâm trong nước thuốc ra thì trông cả người có vẻ trẻ lại nhiều.

Một ông cụ bảy mươi tám tuổi biến thành một ông già năm mươi mấy tuổi.

Hơn nữa, cảnh giới võ đạo của lão ta thoáng cái cũng đã đột phá hai cấp bậc nhỏ.

Rõ ràng bây giờ đã thành một võ giả đỉnh phong Địa Cảnh.

Về chuyện này thì Lâm Phong cũng không thấy bất ngờ mấy.

Vốn dĩ Huyết Thủ Nhân Đồ đã có nền tảng vững mạnh, chỉ là khổ nỗi bị ảnh hưởng bởi di chứng của công pháp.

Với lại, toa thuốc mà lão ta kê thật ra cũng chỉ là một phiên bản đơn giản hơn để luyện chế thống khiêu đan mà thôi, có thể giúp người ta tăng cường cơ bắp và giảm đau.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 126: Nhưng mà không đúng!


Sau cuộc trò chuyện qua loa, Dương Đỉnh Thiên không nhịn nổi cười nữa. Thăng ngốc này từ đâu ra vậy?

Ông ta nhìn Lâm Phong, khinh thường nói: "Cậu cũng chẳng là cái gì, dựa vào đâu mà cậu dám nói như vậy? Tôi là võ đạo..."

"Ầm!" Dương Đỉnh Thiên còn chưa nói hết lời thì đã bất ngờ bị bay ra ngoài.

Sau đó đập mạnh vào một thân cây bạch dương thô to, khiến cây bạch dương bị gãy làm đôi.

Nhìn thấy cảnh đó, đồng tử của bốn vị cao thủ khác của liên minh võ đạo hơi co rụt lại.

Chuyện gì đây? Sao tự dưng, phó minh chủ lại bị bay ra ngoài? "Uỳnh!"

Dương Đỉnh Thiên bật nhảy từ dưới đất lên như cá chép, ông ta lau máu tươi bên khóe miệng, sắc mặt nghiêm túc.

Lúc nãy ông ta chỉ cảm thấy một luồng nội kình khủng khiếp đánh vào bụng mình, sau đó thì ông ta đã bay ra ngoài!

"Là cậu?”

Dương Đỉnh Thiên nghỉ ngờ nhìn Lâm Phong.

Nhưng mà không đúng!

Rõ ràng lúc nãy Lâm Phong không có một động tác gì cả!

Nếu bắt buộc phải nói là có động tác gì đó, thì đó chính là hơi thở bình thường, chỉ thở ra một hơi.

Thở ra một hơi mà đã thổi bay người đường đường là một võ giả trung kỳ Địa Cảnh như ông ta ra ngoài?

Tuyệt đối không thể nào!

"Tôi không muốn nói lại lời này một lần nữa! Mau cút đi cho tôi, nếu không thì tất cả đều chôn lại đây hết!"

Lâm Phong mất kiên nhẫn nói. "Ngông cuồng!"

Một vị cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh lạnh lùng "hừ" một tiếng, rồi lập tức ra đòn tấn công trực diện với Lâm Phong.

Ông ta hành động bình tĩnh, tốc độ cực nhanh.

Nhưng không ngờ rằng vừa vọt tới trước mặt Lâm Phong thì đã bị Lâm Phong dễ dàng duỗi tay ra bóp cổ, tiện tay ném ông ta ra ngoài.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom