Cập nhật mới

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 199


 Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.  

 

 

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

 

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:  

 

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”  

 

 

“Chết rồi!”  

 

 

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”  

 

 

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.  

 

 

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.  

 

 

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.  

 

 

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.  

 

 

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng  ta quay về thế nào đây?”  

 

 

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:  

 

 

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”  

 

 

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.  

 

 

…  

 

 

Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.  

 

 

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.  

 

 

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.  

 

 

“Trưởng lão Phùng, đây…”  

 

 

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!  


 

 

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.  

 

 

Thế này thì kinh khủng quá!  

 

 

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?  

 

 

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.  

 

 

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!  

 

 

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:  

 

 

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”  

 

 

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.  

 

 

Ông ta lắc đầu nói:  

 

 

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”  

 

 

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.  

 

 

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.  

 

 

“Cô gái kia đâu?”  

 

 

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 197


 Mọi người xôn xao!  

 

 

Kiếm khí bén nhọn đâm thẳng lên, xuyên qua trăng qua mây, tràn ra khắp trời cao!  

 

 

Sát khí kinh khủng bùng nổ, khiến mấy trăm mét vuông xung quanh bị san phẳng!  

 

 

Đây là kết quả mà Lâm Phong đã kiểm soát bớt!  

 

 

Nếu không, với thực lực hiện tại của anh, dù là mười dặm ngoại ô thành phố Kim Lăng cũng phải chịu liên lụy!  

 

 

“Đùng!”  

 

Adv

 

Ngân Long do linh khí tạo ra bị đánh tan dễ dàng.  

 

 

Trường kiếm gào thét xông thẳng tới mặt lão già mặc đồ đen.  


 

 

Vẻ mặt lão ta thay đổi, trong lòng sợ hãi, không còn cười điên cuồng như ban nãy mà lảo đảo ngã ngồi xuống đất.  

 

 

Thanh kiếm kia dừng lại cách mi tâm của lão ta đúng một xen-ti- mét.  

 

Adv

 

“Nếu không muốn chết thì ngồi yên đó đừng nhúc nhích!”  

 

 

Lâm Phong quay lưng về phía lão ta, nhưng giọng nói bình thản lại như âm thanh của quỷ truyền vào tai, khiến lão ta chảy mồ hôi lạnh!  

 

 

Sao… sao lại thế được!  

 

 

Sao anh lại mạnh như thế chứ!  

 

 

Coi như là Chưởng giáo Thục Sơn ở trên núi cũng không hơn gì thế này đi?  

 

 

Lão già mặc đồ đen hoảng sợ.  

 

 

Một kiếm này quả thực khiến lão ta mở mang tầm mắt!  

 

 

Cho dù là tông sư võ đạo cũng không thể đạt được tới trình độ này!  

 

 

Trần Y Nặc cũng ngạc nhiên thất thần, nhìn xung quanh bị san thành bình địa, vô số thực vật bị kiếm khí chém nát vụn, trong lòng cô ấy khó mà bình tĩnh lại được!  

 

 

Mười năm không gặp, Lâm Phong đã trở thành tiên rồi sao?  

 

 

Lâm Phong thì lại rất lạnh nhạt, sau khi hù dọa lão già áo đen, anh quay lại tiếp tục ghim châm lên người Trần Thiên Hủ.  

 

 

Cứ như thế qua khoảng mười phút, anh mới thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Trần Y Nặc rồi nở nụ cười:  

 

 

“Y Nặc, may mắn không làm nhục sứ mệnh. Anh đã ổn định lại vết thương của anh vợ rồi, chờ khôi phục dần dần thôi.”  

 

 

“Thật… thật vậy ư?”  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía anh trai, phát hiện quả nhiên hơi thở đã chắc chắn hơn không ít, sắc mặt cũng hồng hào!  

 

 

“Cám ơn anh… Lâm Phong, cảm ơn anh!”  

 

 

“Y Nặc, em không nhớ ư? Trước kia em nói giữa hai người chúng ta không cần một câu cảm ơn như thế.” Lâm Phong nhẹ nhàng nói.  

 

 

Nói xong, anh đưa tay vuốt nhẹ trán Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc cảm thấy hơi ngứa, rất thoải mái.  

 

 

Sau đó, vết thương trên trán cô ấy nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.  

 

 

Ngắn ngủi mấy giây, cô ấy đã trở lại dáng vẻ hoàn mỹ lúc trước.  

 

 

“Đây… đây là?” Trần Y Nặc sờ sờ cái trán, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Lâm Phong cười cười.  

 

 

Thực ra với năng lực của anh có thể khiến Trần Thiên Hủ khôi phục nhanh hơn nhiều, chỉ là sẽ phải lãng phí rất nhiều linh khí, khiến anh ta bị ảnh hưởng, cho nên không cần thiết!  

 

 

Để Trần Thiên Hủ này nằm một thời gian đi, tiết kiệm được nhiều việc.  

 

 

Lúc này, Lâm Phong đứng lên chậm rãi đi về phía lão già mặc đồ đen.  

 

 

“Mày… rốt cuộc mày là ai?” Lão già mặc đồ đen rất sợ hãi, động cũng không dám động.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 200


Chắc chắn lão quái vật kia đã giết Giang Quân Lâm và Trần Thiên Hủ, sau đó bắt Trần Y Nặc đi làm mấy cảnh trẻ em không nên xem rồi! Không biết Lâm Phong kia chạy đi đâu?  

 

 

Ông ta còn đang định cảm ơn anh vì đã chữa trị cho mình nữa kìa! Phùng Hải thầm thở dài một hơi.  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Lâm Phong đang mang Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang hôn mê về nhà mình.  

 

 

Từ giây phút hạ xuống từ không trung, Trần Y Nặc mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần!  

 

 

Adv

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Lâm Phong lại biết bay, còn bay nhanh như thế!  

 

 

Quả thực đã phá vỡ nhận thức của cô ấy về thế giới này!  

 

 


Mặc dù cô ấy không có tư chất luyện võ đạo, nhưng thân là trưởng nữ của một gia tộc võ đạo, cô ấy cũng biết một chút!  

 

 

Chưa từng nghe ai nói có võ giả nào bay được cả!  

 

 

Adv

“Lâm Phong, có phải anh thành tiên rồi không?” Trần Y Nặc không nhịn được, hỏi.  

 

 

Lâm Phong nghe thế thì ngẩn người, lập tức lắc đầu, cảm khái:  

 

 

“Con đường thành tiên với anh mà nói, là hi vọng không thể đạt được! Anh còn kém nhiều lắm… Có thể nếu anh thật sự được như vậy rồi thì giờ em không còn thấy anh nữa đâu!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi phức tạp.  

 

 

Cô ấy phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lâm Phong.  

 

 

Hiểu lầm trước đó, tới tất cả biểu hiện mà Lâm Phong thể hiện ra bây giờ khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.  

 

 

Hiện tại, đứng trước mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một con phù du nhỏ bé, còn Lâm Phong là một cây đại thụ che trời!  

 

 

Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đột nhiên hơi lo sợ một ngày nào đó Lâm Phong sẽ rời khỏi mình.  

 

 

Mười năm trước từ hi vọng đến tuyệt vọng, bây giờ trong lòng cô ấy lại dâng lên chút chờ mong…  

 

 

Cô ấy cảm thấy mình không vượt qua được cảm giác giày vò này!  

 

 

“Y Nặc, em làm sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong đã nhận ra vẻ mặt Trần Y Nặc hơi thay đổi, bèn dịu dàng hỏi.  

 

 


“Không sao, đang nghĩ thật kì lạ, cứ có cảm giác không thật.”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, thử để bản thân mình bình tĩnh mới hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, đây là đâu?”  

 

 

“Đây là nhà anh!” Lâm Phong đáp.  

 

 

“Nhà anh? Không phải nhà anh ở bên khu Giang Ninh sao?” Trần Y Nặc kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Nghĩ gì thế! Không phải em quên rồi à, ban đầu khi chúng ta quen nhau anh đã nói nhà anh ở nông thôn, điều kiện kinh tế khó khăn, chỉ có thể trông cậy vào căn nhà bị phá bỏ, di dời qua nơi khác để thay đổi vận mệnh thôi.”  

 

 

“Tôi biết anh từng nói vậy, nhưng không phải sau này cha mẹ anh vào thành phố mua nhà rồi ư?”  

 

 

Nghe tới đây, Lâm Phong ngẩn người, lập tức hỏi:  

 

 

“Ai nói với em là cha mẹ anh mua nhà trong thành phố? Khi anh mất tích cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe, qua đời rồi.”  

 

 

“Không thể nào! Rõ ràng cha mẹ anh còn sống, một năm trước tôi còn tới nhà anh tìm cha mẹ anh, còn có em gái tên Tiểu Dao, đúng không? Anh…” Nói được một nửa, Trần Y Nặc cảm thấy sai sai, vẻ mặt tái nhợt.  

 

 

“Có phải em bị lừa rồi không?”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy không đúng.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy hé miệng thở dốc, không biết nên nói gì.  

 

 

Bởi vì trong lòng cô ấy bây giờ có một suy đoán còn chưa được xác minh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 198


 

 Lâm Phong không nói nhiều, đưa tay đặt lên đầu lão ta.  

 

Sưu Hồn Thuật!  

 

 

Sau một hồi kháng cự, đôi mắt của lão già đó trắng dã ra, cuối cùng miệng sùi bọt mép.  

 

 

Cứ như thế hơn một phút, Lâm Phong mới thu tay về.  

 

 

Adv

“Bây giờ thần thức của mình vẫn hơi yếu, sử dụng Sưu Hồn Thuật với mấy kẻ khá mạnh cũng không được thuận lợi cho lắm. Khi nào những kẻ đó chảy máu mới tốt hơn một chút! Dưới Nguyên Anh, tu luyện cơ thể, trên Nguyên Anh, tu luyện Nguyên Thần! Hồn thể hợp nhất mới thực sự viên mãn! Lão già này ban đầu đã đại viên mãn rồi! Đáng tiếc thiên đạo bị tổn hại, không giáng thiên kiếp, nên không vượt qua được bước cuối cùng!” Lâm Phong tự lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên thương cảm cho lão già kia.  

 

 

Đối với anh mà nói, lão già quá lạnh lẽo, không có tình cảm. Còn đối với lão ta mà nói, mình chính là điều duy nhất lão ta nghĩ đến trước khi chết?  

 

 

Lão ta cũng chỉ muốn có người lên tiên, đánh vỡ trật tự của trời đất này thôi!  

 

 

Lão ta làm sai cái gì?  

 

Adv

 

Có lẽ phải nói, trong cuộc sống này có gì hoàn toàn đúng, hoàn toàn sai không?  

 

 

Chỉ có sự tương đối mà thôi.  

 

 

Gạt đi mớ bong bong trong đầu, Lâm Phong bắt đầu kiểm tra ký ức của lão già này.  

 

 

Lão già mặc đồ đen này tên Khô Tâm lão nhân, là một trưởng lão của Quỷ Ẩn Tông. Tu vi võ đạo đang ở Tiên Thiên Cảnh tầng thứ chín.  

 

 

Nếu đổi qua cấp bậc tu tiên thì tương đương với Trúc Cơ đại viên mãn!  

 

 

Một thế kỷ trước, Khô Tâm lão nhân còn rất bình thường không có gì lạ.  

 

 

Nhưng sau đó tình cờ gặp được truyền thừa của một vị tu giả Kim Đan kỳ ở trong sơn động, từ đó về sau bắt đầu cuộc đời yêu nghiệt của lão ta, trở thành một tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo.  

 

 

Cái quyển tập rách nát này là lão ta nhặt được trong sơn động!  

 

 

Khô Tâm lão nhân biết quyển sổ rách đó chắc chắn là đồ tốt, nhưng lão ta tìm đủ mọi cách cũng không biết thứ đó dùng như thế nào.  

 

 

Bất đắc dĩ, lão ta đành đem nó đi bán, kết quả lại gặp nhân vật chính Lâm Phong, sau đó bị kết liễu.  

 

 

“Thôn Linh Quyết.” Lâm Phong lẩm bẩm.  

 


 

Đây chính là công pháp mà Khô Tâm lão nhân tu luyện, giờ đã được Lâm Phong ghi tạc trong đầu.  

 

 

“Một cái công pháp rác rưởi không thể so được với Cửu Thiên Tiên Diễn pháp của mình! Chỉ có điều khi tu luyện không có điều kiện hạn chế gì, giai đoạn đầu có thể chuyển giao được một chút. Để cho đám Tiểu Dao tu luyện đi.”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lục lọi trên người Khô Tâm lão nhân một chút, không ngờ lại lấy ra được cái túi càn khôn.  

 

 

Túi càn khôn là một pháp khí dùng để đựng đồ của Tu Chân Giới, lão nhân cũng có một cái, nhưng diện tích trữ đồ chừng mấy trăm mét vuông, còn cái này của Khô Tâm lão nhân chỉ có chừng một mét vuông.  

 

 

Đáng tiếc, xuất phát từ sự oán hận với lão nhân nên khi xuống núi, anh đã chôn hết đống đồ của lão nhân theo luôn rồi!  

 

 

Hiện tại nghĩ lại Lâm Phong cảm thấy mình hơi ngu.  

 

 

Truyền thừa của lão nhân vạn năm cũng không có nổi một, đối với bất kì người tu tiên nào cũng được coi là một cơ duyên khổng lồ, bản thân anh vì chấp niệm mà không cần?  

 

 

Mẹ nó chứ! Sao lúc đó anh lại ngu vậy?  

 

 

Nếu không thì để một thời gian nữa rồi quay lại xem có gì.  

 

 

Lâm Phong mở túi càn khôn ra nhìn một cái. Bên trong ngoại trừ mấy viên linh thạch, quyển ghi chép cũ nát ra còn có những ghi chép tâm đắc của Khô Tâm lão nhân.  

 

 

Những thứ này đối với võ giả rất đáng quý, nhưng với Lâm Phong thì quá vô bổ.  

 

 

“Sao tự dưng lại thấy khá thoải mái? Giống như khi còn học đại học, chơi game đánh quái nhặt trang bị ấy!”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 201


 Anh đổi sang chuyện khac: “Đêm nay anh vợ ngủ phòng anh, em và anh ngủ trong phòng Tiểu Dao!”  

 

“Hả?”  

 

 

Trần Y Nặc sững ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như một quả táo chín, khiến người ta nhìn muốn cắn một cái.  

 

 

“Dù sao cái gì cần làm chúng ta cũng làm rồi, không nên làm cũng làm rồi! Em biết anh dài ngắn thế nào, anh cũng biết em nông sâu ra sao, mọi người cứ thẳng thắn với nhau không tốt hơn sao?” Lâm Phong với vẻ mặt chính trực nói.  

 

 

“Anh vẫn khốn nạn như trước, chỉ biết chiếm lợi từ tôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nói như tiếng muỗi kêu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại thấy hơi vui vẻ.  

 

Adv

 

Bởi vì đây là Lâm Phong trong trí nhớ của cô ấy!  

 

 

Không phải người vừa nãy ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình.  

 

 

“Xem em nói gì này! Nhà tắm ở đằng sau, trong phòng Tiểu Dao chắc còn nhiều nội y trước kia anh mua, em đi lấy hai bộ đẹp nhất rồi đi tắm đi!”  

 

 

“Anh vào bếp xem có gì ăn khuya được không.”  

 

 

Adv

Lâm Phong tiến lên, rất tự nhiên khoác lấy eo  Trần Y Nặc, thoải mái không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn!  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, không khí trong phòng đột nhiên rất kỳ lạ.  

 

 

Đúng lúc này…  

 

 

“Rầm rầm!”  

 

 

Cửa phòng dưới tầng đột nhiên có người gõ ầm lên.  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Lâm Phong ra, nói:  

 

 

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, để mai đến viện gặp con gái đã.”  

 

 

“Mẹ nó!” Lâm Phong âm thầm tức giận.  

 

 

Muộn thế này rồi còn có thằng ngu nào tới gõ cửa thế?  

 

 

Anh bước ra ngoài mở cửa thì phát hiện người đứng ngoài lại chính là Phó minh chủ của liên minh võ đạo  Dương Đỉnh Thiên!

 

“Lâm Phong, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà mà chạy đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tới mấy lần rồi mà cậu đều không ở nhà?”  

 

Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Lâm Phong, sắc mặt không tốt nói.  

 

 

Trước đó minh chủ nói ông dẫn Lâm Phong tới gặp ông ta.  

 

 

Kết quả ông ta tìm được nhà Lâm Phong nhưng lại uổng công chạy mấy chuyến!  

 

 

Nên chuyện này khiến trong lòng ông ta rất không vui!  

 


 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Người này có phải bị bệnh không?  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Anh dùng một cước đá bay Dương Đỉnh Thiên ra ngoài, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ông mà có bệnh thì cút về khám bệnh đi! Đừng có đêm hôm khuya khoắt tới chỗ tôi làm tôi buồn nôn nữa.”  

 

 

“Lâm Phong, cậu bị điên hả? Tôi nói chuyện với cậu, cậu đá tôi làm gì?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên từ mặt đất bò dậy, tức giận nói.  

 

 

“Tôi muốn đá thì đá, cần phải có lý do sao?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên tức tới ói máu.  

 

 

Nhưng lại nghĩ tới Lâm Phong mạnh hơn mình, nên ông ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, tôi tới là để nói với cậu, minh chủ bọn tôi muốn gặp cậu!”  

 

 

“Phù~”  

 

 

Lâm Phong thực sự thấy buồn cười.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 199


 Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.  

 

 

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

 

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:  

 

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”  

 

 

“Chết rồi!”  

 

 

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”  

 

 

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.  

 

 

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.  

 

 

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.  

 

 

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.  

 

 

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng  ta quay về thế nào đây?”  

 

 

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:  

 

 

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”  

 

 

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.  

 

 

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”  

 

 

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.  

 

 

…  

 

 

Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.  

 

 

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.  

 

 

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.  

 

 

“Trưởng lão Phùng, đây…”  

 

 

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!  


 

 

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.  

 

 

Thế này thì kinh khủng quá!  

 

 

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?  

 

 

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.  

 

 

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!  

 

 

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:  

 

 

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”  

 

 

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.  

 

 

Ông ta lắc đầu nói:  

 

 

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”  

 

 

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.  

 

 

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.  

 

 

“Cô gái kia đâu?”  

 

 

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 202


 Một đá này của Lâm Phong trực tiếp khiến Dương Đỉnh Thiên bay ra ngoài mười mấy mét.  

 

“Đồ thần kinh!”  

 

 

“Cút xa một chút, còn dám gõ cửa lần nữa, tôi giết ông luôn!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đóng cửa lớn lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cố gắng bò dậy từ mặt đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu.  

 

 

Adv

Ông nhìn về phía cửa lớn, tay nắm chặt nắm đấm, trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức!”  

 

 

Không hề nghĩ rằng mình chỉ là gõ cửa vài tiếng, nói vài câu, đã bị đánh thành thế này!  

 

 

Vô cùng nhục nhã!  

 

 

Đúng là vô cùng nhục nhã!  

 

 

Adv

Lâm Phong, cậu dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu nhất định sẽ hối hận!!  

 

 

Dương Đỉnh Thiên lau vết máu trên khóe miệng, bước tới chiếc xe bên đường, mau chóng rời đi.  

 

 

……  

 

 

Lâm Phong trở về phòng, chuẩn bị tiếp tục việc mình vừa làm.  

 

 

Kết quả lại phát hiện Trần Y Nặc đã đi vào phòng của tiểu Dao và khóa cửa lại.  

 

 

“Y Nặc, mở cửa cho anh vào!”  

 

 

Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Không, muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ rồi, anh đi qua chen chúc với anh tôi đi.”  

 

 

Trần Y Nặc trả lời.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy có chút bất đắc dĩ.  

 

 

Tưởng mình sắp tấn công được rồi, kết quả lại bị Dương Đỉnh Thiên phá đám!  

 

 

Đúng là tạo nghiệp!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Trần Thiên Húc vẫn đang còn hôn mê ở phòng bên cạnh, dứt khoát đi ra bên ngoài tìm một nơi bằng phẳng ngồi khoanh chân.  

 

 

Sau đó, lấy cuộn vải cũ nát kia từ trong túi Càn Khôn ra!  

 

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy da Ảo Mạc, cho nên cũng không dám khẳng định cuộn vải này có phải là da Ảo Mạc hay không.  

 

 

“Lão già nói, da Ảo Mạc nhất định phải dùng máu của tu giả mới có thể khiến những văn tự trên đó hiện ra, mình có thể thử xem!”  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi xuống cuộn vải cũ nát.  

 

 

Quả như mong đợi.  

 

 

Theo đó, giọt máu dung hòa vào trong cuộn vải.  

 

 

Cuộn vải vốn không có chữ nào vậy mà lại bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Từng dòng chữ vàng xuất hiện trên đó.  

 

 

Những kiểu chữ này tương tự như chữ khắc trên xương thú, chi chít chi chít hàng nghìn chữ.  

 

 

Những thứ trên đó ghi chép lại không phải phép thần thông, cũng không phải phương pháp hít thở, mà là một loại thuật bàng môn tà đạo.  

 

 

Nói chính xác thì gọi là thuật con rối!  

 

 

Chính là dùng các thiên tài địa bảo để luyện ra con rối, và dùng thần thức để khống chế con rối chiến đấu vì mình!!!  

 

 

Không nghi ngờ đây là môt môn pháp thuật rất lợi hại, lúc đánh nhau với người khác, đột nhiên bạn triệu hồi một con rối ra, vậy chẳng phải là lấy nhiều đánh ít hay sao?  

 

 

Hơn nữa dựa theo những gì trên đó nói, chỉ thần thức của bạn đủ mạnh, thì có thể không chế nhiều con rối.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 200


Chắc chắn lão quái vật kia đã giết Giang Quân Lâm và Trần Thiên Hủ, sau đó bắt Trần Y Nặc đi làm mấy cảnh trẻ em không nên xem rồi! Không biết Lâm Phong kia chạy đi đâu?  

 

 

Ông ta còn đang định cảm ơn anh vì đã chữa trị cho mình nữa kìa! Phùng Hải thầm thở dài một hơi.  

 

 

…  

 

 

Bên kia, Lâm Phong đang mang Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ đang hôn mê về nhà mình.  

 

 

Từ giây phút hạ xuống từ không trung, Trần Y Nặc mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần!  

 

 

Adv

Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ rằng Lâm Phong lại biết bay, còn bay nhanh như thế!  

 

 

Quả thực đã phá vỡ nhận thức của cô ấy về thế giới này!  

 

 


Mặc dù cô ấy không có tư chất luyện võ đạo, nhưng thân là trưởng nữ của một gia tộc võ đạo, cô ấy cũng biết một chút!  

 

 

Chưa từng nghe ai nói có võ giả nào bay được cả!  

 

 

Adv

“Lâm Phong, có phải anh thành tiên rồi không?” Trần Y Nặc không nhịn được, hỏi.  

 

 

Lâm Phong nghe thế thì ngẩn người, lập tức lắc đầu, cảm khái:  

 

 

“Con đường thành tiên với anh mà nói, là hi vọng không thể đạt được! Anh còn kém nhiều lắm… Có thể nếu anh thật sự được như vậy rồi thì giờ em không còn thấy anh nữa đâu!”  

 

 

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi phức tạp.  

 

 

Cô ấy phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu Lâm Phong.  

 

 

Hiểu lầm trước đó, tới tất cả biểu hiện mà Lâm Phong thể hiện ra bây giờ khiến cô ấy hơi không biết nên làm thế nào.  

 

 

Hiện tại, đứng trước mặt Lâm Phong, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một con phù du nhỏ bé, còn Lâm Phong là một cây đại thụ che trời!  

 

 

Trần Y Nặc cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng đột nhiên hơi lo sợ một ngày nào đó Lâm Phong sẽ rời khỏi mình.  

 

 

Mười năm trước từ hi vọng đến tuyệt vọng, bây giờ trong lòng cô ấy lại dâng lên chút chờ mong…  

 

 

Cô ấy cảm thấy mình không vượt qua được cảm giác giày vò này!  

 

 

“Y Nặc, em làm sao vậy?”  

 

 

Lâm Phong đã nhận ra vẻ mặt Trần Y Nặc hơi thay đổi, bèn dịu dàng hỏi.  

 

 


“Không sao, đang nghĩ thật kì lạ, cứ có cảm giác không thật.”  

 

 

Trần Y Nặc lắc đầu, nhìn xung quanh một lượt, thử để bản thân mình bình tĩnh mới hỏi:  

 

 

“Lâm Phong, đây là đâu?”  

 

 

“Đây là nhà anh!” Lâm Phong đáp.  

 

 

“Nhà anh? Không phải nhà anh ở bên khu Giang Ninh sao?” Trần Y Nặc kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Nghĩ gì thế! Không phải em quên rồi à, ban đầu khi chúng ta quen nhau anh đã nói nhà anh ở nông thôn, điều kiện kinh tế khó khăn, chỉ có thể trông cậy vào căn nhà bị phá bỏ, di dời qua nơi khác để thay đổi vận mệnh thôi.”  

 

 

“Tôi biết anh từng nói vậy, nhưng không phải sau này cha mẹ anh vào thành phố mua nhà rồi ư?”  

 

 

Nghe tới đây, Lâm Phong ngẩn người, lập tức hỏi:  

 

 

“Ai nói với em là cha mẹ anh mua nhà trong thành phố? Khi anh mất tích cha mẹ anh cũng bị tai nạn xe, qua đời rồi.”  

 

 

“Không thể nào! Rõ ràng cha mẹ anh còn sống, một năm trước tôi còn tới nhà anh tìm cha mẹ anh, còn có em gái tên Tiểu Dao, đúng không? Anh…” Nói được một nửa, Trần Y Nặc cảm thấy sai sai, vẻ mặt tái nhợt.  

 

 

“Có phải em bị lừa rồi không?”  

 

 

Lâm Phong cảm thấy không đúng.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy hé miệng thở dốc, không biết nên nói gì.  

 

 

Bởi vì trong lòng cô ấy bây giờ có một suy đoán còn chưa được xác minh.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 203


Thời gian khống chế dài hay ngắn sẽ liên quan tới độ mạnh thần thức của bản thân và khoảng cách khống chế!  

 

 

“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”  

 

 

Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.  

 

 

Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!  

 

 

Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!  

 

 

Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!  

 

Adv

 

Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.  

 

 

Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.  

 


 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

Adv

 

Căn cứ của liên minh võ đạo.  

 

 

Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.  

 

 

Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.  

 

 

Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!  

 

 

Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!  

 

 

Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!  

 

 

“Minh chủ!!!”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.  

 

 

“Tạm thời đừng nói!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.  

 

 

Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.  

 

 

“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”  

 

 

“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”  

 

 

“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”  

 

 

“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”  

 

 

Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!  

 

 

Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:  

 

 

“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.  

 

 

Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?  

 

 

Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.  

 

 

Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:  

 

 

“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”  

 

 

“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”  

 

 

……

 

"Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!"  

 

Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:  

 

 

"Chuyện thế nào?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 201


 Anh đổi sang chuyện khac: “Đêm nay anh vợ ngủ phòng anh, em và anh ngủ trong phòng Tiểu Dao!”  

 

“Hả?”  

 

 

Trần Y Nặc sững ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như một quả táo chín, khiến người ta nhìn muốn cắn một cái.  

 

 

“Dù sao cái gì cần làm chúng ta cũng làm rồi, không nên làm cũng làm rồi! Em biết anh dài ngắn thế nào, anh cũng biết em nông sâu ra sao, mọi người cứ thẳng thắn với nhau không tốt hơn sao?” Lâm Phong với vẻ mặt chính trực nói.  

 

 

“Anh vẫn khốn nạn như trước, chỉ biết chiếm lợi từ tôi!”  

 

 

Trần Y Nặc nói như tiếng muỗi kêu, nhưng trong lòng bỗng nhiên lại thấy hơi vui vẻ.  

 

Adv

 

Bởi vì đây là Lâm Phong trong trí nhớ của cô ấy!  

 

 

Không phải người vừa nãy ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng vô tình.  

 

 

“Xem em nói gì này! Nhà tắm ở đằng sau, trong phòng Tiểu Dao chắc còn nhiều nội y trước kia anh mua, em đi lấy hai bộ đẹp nhất rồi đi tắm đi!”  

 

 

“Anh vào bếp xem có gì ăn khuya được không.”  

 

 

Adv

Lâm Phong tiến lên, rất tự nhiên khoác lấy eo  Trần Y Nặc, thoải mái không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn!  

 

 

Trần Y Nặc cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, không khí trong phòng đột nhiên rất kỳ lạ.  

 

 

Đúng lúc này…  

 

 

“Rầm rầm!”  

 

 

Cửa phòng dưới tầng đột nhiên có người gõ ầm lên.  

 

 

Trần Y Nặc lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy Lâm Phong ra, nói:  

 

 

“Anh đừng nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho anh đâu, để mai đến viện gặp con gái đã.”  

 

 

“Mẹ nó!” Lâm Phong âm thầm tức giận.  

 

 

Muộn thế này rồi còn có thằng ngu nào tới gõ cửa thế?  

 

 

Anh bước ra ngoài mở cửa thì phát hiện người đứng ngoài lại chính là Phó minh chủ của liên minh võ đạo  Dương Đỉnh Thiên!

 

“Lâm Phong, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà mà chạy đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tới mấy lần rồi mà cậu đều không ở nhà?”  

 

Dương Đỉnh Thiên vừa nhìn thấy Lâm Phong, sắc mặt không tốt nói.  

 

 

Trước đó minh chủ nói ông dẫn Lâm Phong tới gặp ông ta.  

 

 

Kết quả ông ta tìm được nhà Lâm Phong nhưng lại uổng công chạy mấy chuyến!  

 

 

Nên chuyện này khiến trong lòng ông ta rất không vui!  

 


 

Lâm Phong cau mày.  

 

 

Người này có phải bị bệnh không?  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Anh dùng một cước đá bay Dương Đỉnh Thiên ra ngoài, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ông mà có bệnh thì cút về khám bệnh đi! Đừng có đêm hôm khuya khoắt tới chỗ tôi làm tôi buồn nôn nữa.”  

 

 

“Lâm Phong, cậu bị điên hả? Tôi nói chuyện với cậu, cậu đá tôi làm gì?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên từ mặt đất bò dậy, tức giận nói.  

 

 

“Tôi muốn đá thì đá, cần phải có lý do sao?”  

 

 

Lâm Phong nhàn nhạt nói.  

 

 

“Cậu…”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên tức tới ói máu.  

 

 

Nhưng lại nghĩ tới Lâm Phong mạnh hơn mình, nên ông ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trầm giọng nói:  

 

 

“Lâm Phong, tôi tới là để nói với cậu, minh chủ bọn tôi muốn gặp cậu!”  

 

 

“Phù~”  

 

 

Lâm Phong thực sự thấy buồn cười.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 204


 Thật... Thật mạnh!  

 

Đây mới chính là Thiên Cảnh!  

 

 

Chỉ mình tên Lâm Phong thì là thá gì chứ?  

 

 

Con ngươi Dương Đỉnh Thiên hơi co lại, trong lòng khiếp sợ vô cùng.  

 

 

"Cậu ta nói vậy thật sao?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên lạnh lùng hỏi.  

 

Adv

 

Dương Đỉnh Thiên giơ áo ra, giọng nói căm hận:  

 

 

"Minh chủ, ông nhìn bụng tôi này, dính đầy máu! Là do cậu ta đạp đó, nếu không phải do thực lực của tôi mạnh thì một cú đá của cậu ta đã suýt nữa đạp chết tôi rồi!"  

 

 


"Láo xược!"  

 

 

Nét mặt Vương Nhạc Hiên lạnh băng, sát khí trên mặt toả tứ phía, ông ta lạnh lùng nói"  

 

Adv

 

"Chỉ là một thằng nhãi ranh mà cũng dám không coi tôi ra gì!"  

 

 

"Minh chủ, bây giờ chúng ta đi qua tìm cậu ta sao?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên kích động nói.  

 

 

"Bây giờ muộn quá rồi! Đợi ngày mai tôi xử lý xong việc nhà họ Giang rồi nói sau!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên u ám nói.  

 

 

"Nhà họ Giang?"  

 

 

"Chính xác, nhà họ Giang muốn phát triển! Họ mời tôi tham gia lễ đính hôn của Giang Quân Lâm với cháu gái trưởng Trần Y Nặc của nhà họ Trần ở Vân Xuyên ngày mai!"  

 

 

"Lúc trước tôi cũng không muốn đi lắm, chỉ là lần này nhà họ Giang mời một vị khách quý tới, tôi thân là minh chủ liên minh võ đạo ở Kim Lăng đương nhiên phải qua thăm hỏi một chút!"  

 

 

"Khách quý? Là ai?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên giật mình.  

 

 

"Thầy thuốc Dược Vân, từ Dược Vương cốc!"  

 

 

Trong mắt Vương Nhạc Hiên loé lên một tia sáng!  

 

 

...  

 

 

Kim Lăng.  

 

 

Trong phòng họp của nha fhoj Giang.  

 

 

Gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, trên mặt ông ta nở nụ cười.  

 

 

Giang Thiên Hoà, Giang Tịch Ninh, Dương Thiên Bảo và các nhân vật quan trọng của nhà họ Giang thì ngồi hai bên, trông vô cùng háo hức.  

 

 

Bây giờ bọn họ đều đang vô cùng phấn khích!  

 

 

Vì chỉ cần chờ tới ngày mai, sau khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi cho bé gái kia rồi.  

 

 

Thì đó chính là lúc nhà họ Trần và nhà họ Giang đính hôn!  

 

 

Đến khi đó, không những có được sự đón tiếp các cao nhân từ Dược Vương cốc, mà còn nhận được lời chúc mừng từ con trai trưởng nhà họ Trần!  

 

 

Từ đây, nhà họ Giang có thể đàn áp rất nhiều thế lực ở thành phố KIm Lăng, phát triển nhanh chóng, trở thành thế gia võ đạo hàng đầu!  

 

 

"Kỳ lạ, đã trễ thế này rồi mà sao nhóm Quân Lâm đi tham gia đấu giá vẫn chưa quay về?"  

 

 

Giang Phi Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi nghi hoặc hỏi.  

 

 

"Ha ha... Gia chủ! Cũng không dễ dàng gì mà cô cả nhà họ Trần đó mới chịu đi ra ngoài với cậu Quân Lâm một lần, chắc chắn cậu Quân Lâm phải nhân cơ hội này mà buông thả một chút rồi!"  

 

 

"Tốt nhất là tối nay khỏi về luôn!"  

 

 

Dương Thiên Bảo vừa cười vừa nói.  

 

 

"Nói có lý lắm! Cái thằng nhóc Quân Lâm này từ nhỏ đã biết điều, là niềm kiêu hãnh không chỉ của tôi mà còn của cả nhà họ Giang! Thằng bé làm việc gì tôi cũng yên tâm!"  

 

 

Giang Phi Vân gật đầu cười.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 202


 Một đá này của Lâm Phong trực tiếp khiến Dương Đỉnh Thiên bay ra ngoài mười mấy mét.  

 

“Đồ thần kinh!”  

 

 

“Cút xa một chút, còn dám gõ cửa lần nữa, tôi giết ông luôn!”  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, trực tiếp đóng cửa lớn lại.  

 

 

Dương Đỉnh Thiên cố gắng bò dậy từ mặt đất, không nhịn được phun ra một ngụm máu.  

 

 

Adv

Ông nhìn về phía cửa lớn, tay nắm chặt nắm đấm, trong lòng vừa phẫn nộ vừa uất ức!”  

 

 

Không hề nghĩ rằng mình chỉ là gõ cửa vài tiếng, nói vài câu, đã bị đánh thành thế này!  

 

 

Vô cùng nhục nhã!  

 

 

Đúng là vô cùng nhục nhã!  

 

 

Adv

Lâm Phong, cậu dám sỉ nhục tôi như vậy! Cậu nhất định sẽ hối hận!!  

 

 

Dương Đỉnh Thiên lau vết máu trên khóe miệng, bước tới chiếc xe bên đường, mau chóng rời đi.  

 

 

……  

 

 

Lâm Phong trở về phòng, chuẩn bị tiếp tục việc mình vừa làm.  

 

 

Kết quả lại phát hiện Trần Y Nặc đã đi vào phòng của tiểu Dao và khóa cửa lại.  

 

 

“Y Nặc, mở cửa cho anh vào!”  

 

 

Lâm Phong cười nói.  

 

 

“Không, muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ rồi, anh đi qua chen chúc với anh tôi đi.”  

 

 

Trần Y Nặc trả lời.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy có chút bất đắc dĩ.  

 

 

Tưởng mình sắp tấn công được rồi, kết quả lại bị Dương Đỉnh Thiên phá đám!  

 

 

Đúng là tạo nghiệp!  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Trần Thiên Húc vẫn đang còn hôn mê ở phòng bên cạnh, dứt khoát đi ra bên ngoài tìm một nơi bằng phẳng ngồi khoanh chân.  

 

 

Sau đó, lấy cuộn vải cũ nát kia từ trong túi Càn Khôn ra!  

 

 

Anh chưa bao giờ nhìn thấy da Ảo Mạc, cho nên cũng không dám khẳng định cuộn vải này có phải là da Ảo Mạc hay không.  

 

 

“Lão già nói, da Ảo Mạc nhất định phải dùng máu của tu giả mới có thể khiến những văn tự trên đó hiện ra, mình có thể thử xem!”  

 

 

Lâm Phong tự lẩm bẩm, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi xuống cuộn vải cũ nát.  

 

 

Quả như mong đợi.  

 

 

Theo đó, giọt máu dung hòa vào trong cuộn vải.  

 

 

Cuộn vải vốn không có chữ nào vậy mà lại bắt đầu tản phát ra ánh sáng nhàn nhạt.  

 

 

Từng dòng chữ vàng xuất hiện trên đó.  

 

 

Những kiểu chữ này tương tự như chữ khắc trên xương thú, chi chít chi chít hàng nghìn chữ.  

 

 

Những thứ trên đó ghi chép lại không phải phép thần thông, cũng không phải phương pháp hít thở, mà là một loại thuật bàng môn tà đạo.  

 

 

Nói chính xác thì gọi là thuật con rối!  

 

 

Chính là dùng các thiên tài địa bảo để luyện ra con rối, và dùng thần thức để khống chế con rối chiến đấu vì mình!!!  

 

 

Không nghi ngờ đây là môt môn pháp thuật rất lợi hại, lúc đánh nhau với người khác, đột nhiên bạn triệu hồi một con rối ra, vậy chẳng phải là lấy nhiều đánh ít hay sao?  

 

 

Hơn nữa dựa theo những gì trên đó nói, chỉ thần thức của bạn đủ mạnh, thì có thể không chế nhiều con rối.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 205


 

 "Đã báo rồi ạ! Đã báo cho cả liên minh võ đạo, nhà họ Tần, nhà họ Lý, tứ đại bang phái, và các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng rồi ạ!"  

 

"Nhưng mà bên phía thương hội Bách Vân vẫn chưa trả lời lại, chắc là sẽ không tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà vừa cười vừa nói:  

 

 

"Trước giờ thương hội Bách Vân vẫn luôn độc lập với các thế lực to lớn kia, không tới cũng là điều bình thường!"  

 

 

Giang Phi Vân phất tay không để ý!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Giang Thiên Hoà thấy điện thoại mình đổ chuông.  

 

 

Ông ta nhìn thoáng qua điện thoại, bắt máy nói vài câu rồi cúp máy!  

 

 

"Ai gọi?"  

 

 

Giang Phi Vân tò mò hỏi.  

 

Adv

 

"Gia chủ! Ông trời phù hộ cho nhà họ Giang chúng ta rồi! Là đích thân trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân gọi tới! Ông ấy nói rằng ngày mai sẽ tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà kích động nói.  

 

 

Vừa dứt lời!  

 

 

Đông đảo người nhà họ Giang đang ở đó đều mừng rỡ vô cùng.  

 

 

Từ trước tới nay Trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân luôn là rồng thần chỉ thấy đuôi không thấy đầu.  

 

 

Ông ấy đại diện cho bộ mặt của thương hội Bách Vân, nếu lúc đó ông ấy tới thì chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc!  

 

 

"Chắc chắn là nhờ có thầy thuốc Dược Vân! Chắc hẳn là trưởng lão Phùng nể mặt thầy thuốc Dược Vân nên mới tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà kích động nói.  

 

 

"Ha ha ha... Tốt lắm! Kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp gió mây là đã hoá rồng, nhà họ Giang chúng ta vùng lên chính là định mệnh đã an bài!"  

 

 

Ánh mắt Giang Phi Vân loé lên một tia sáng, ông ta cũng có hơi phấn khích.  

 

 

Lúc này, con nhóc Giang Tịch Ninh hỏi:  

 

 

"Ba, bên phía chị cả thì sao? Ngày mai chị ấy có về không?"  

 


 

"Tịch Ninh, con bé là đệ tử chân truyền của Huyền Linh Môn, được một vị trưởng lão trong môn phái coi trọng, bây giờ đang là thời điểm quan trọng để tu luyện, đương nhiên là không thể về được!"  

 

 

"Chỉ là chờ tới ngày kết hôn của Quân Lâm và Trần Y Nặc, con bé sẽ dẫn theo rất nhiều sư huynh sư đệ của mình tới! Làm thế lực trợ giúp cho nhà họ Giang chúng ta!"  

 

 

Giang Phi Vân nói xong đứng dậy, nói tiếp:  

 

 

"Được rồi! Tất cả mọi người đi nghỉ sớm chút đi, chờ ngày mai rồi tới!"  

 

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

 

Mọi người nhà họ Giang đều cực kỳ hưng phấn!  

 

 

...  

 

 

Phía bên kia.  

 

 

Ở nhà họ Tần, trong phòng họp.  

 

 

Bầu không khí ở hiện trường ngột ngạt vô cùng!  

 

 

Tần Thiên Trụ chờ các nhân vật quan trọng của nhà họ Tần tập trung lại, sắc mặt ông ta xanh mét.  

 

 

Vì trước đây không lâu nhà họ Giang đã cho người tới báo tin, bảo ngày mai bọn họ cần phải tham dự lễ đính hôn, còn tuyên bố là nếu không tới thì tự gánh lấy hậu quả!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 203


Thời gian khống chế dài hay ngắn sẽ liên quan tới độ mạnh thần thức của bản thân và khoảng cách khống chế!  

 

 

“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”  

 

 

Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.  

 

 

Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!  

 

 

Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!  

 

 

Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!  

 

Adv

 

Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.  

 

 

Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.  

 


 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

Adv

 

Căn cứ của liên minh võ đạo.  

 

 

Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.  

 

 

Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.  

 

 

Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!  

 

 

Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!  

 

 

Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!  

 

 

“Minh chủ!!!”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.  

 

 

“Tạm thời đừng nói!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.  

 

 

Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.  

 

 

“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”  

 

 

“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”  

 

 

“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”  

 

 

“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”  

 

 

Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!  

 

 

Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:  

 

 

“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.  

 

 

Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?  

 

 

Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.  

 

 

Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:  

 

 

“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”  

 

 

“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”  

 

 

……

 

"Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!"  

 

Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:  

 

 

"Chuyện thế nào?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 206


 Tần Khôn trầm giọng nói.  

 

 

"Chú ba, sao mà cháu không biết đây là một buổi Hồng Môn yến được, nhưng nhà họ Tần chúng ta hiện giờ có thể làm gì được? Nếu không tới, chắc chắn nhà họ Giang sẽ trở mặt!"  

 

 

"Nếu như đi, ít nhất còn có một khoảng thời gian đệm!"  

 

 

Tần Thiên Trụ cười khổ.  

 

 

Một cuộc đối thoại ngắn gọn, sau đó hiện trường lại yên tĩnh.  

 

 

Adv

Rất nhiều người nhà họ Tần đều mang vẻ mặt phẫn nộ và tuyệt vọng!  

 

 

Lẽ nào, kể từ nay, nhà họ Tần đã sụp đổ rồi sao?  

 

 


Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên giữa phòng.  

 

 

"Nếu nhà họ Giang đã thành tâm mời chúng ta, thì sao chúng ta có thể từ chối được?"  

 

 

Adv

Mọi người nhìn về phía âm thanh cất lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên áo đen sải bước đi tới.  

 

 

Khí thế người đàn ông trung niên áp đảo, vẻ mặt không giận mà vẫn uy nghiêm, đem đến cho người ta một cảm giác áp bức cực lớn!

 

"Gia chủ!"  

 

"Gia chủ!"  

 

 

"Gia chủ!"  

 

 

Trên gương mặt mọi thành viên nhà họ Tần đều tỏ ra vui mừng bất ngờ.  

 

 

"Anh cả! Anh... Anh đột phá rồi sao?"  

 

 

Tần Thiên Trụ cũng tiến tới đón tiếp, run rẩy hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Anh đã đột phá Thiên Cảnh, anh còn muốn xem xem nhà họ Giang muốn làm gì đây!"  

 

 

Tần Vô Đạo cười khẩy một tiếng, một khí thế uy nghiêm đáng sợ thuộc về bậc Hậu Thiên Cảnh toả ra.  

 

 

Khiến cho những người có mặt đều kích động đến nỗi muốn khóc!  

 

 

Bọn họ không thể nào ngờ rằng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, trưởng tộc lại đột phá xuất quan thành công!  

 

 

Thiên Cảnh!  

 

 

Chính là Thiên Cảnh đó!  

 

 

Cả Kim Lăng này, ngoài minh chủ Vương Nhạc Hiên của võ đạo liên minh và thương hội Bách Vân vốn luôn không màng thế sự ra, thì đã bao giờ có vị cao thủ Thiên Cảnh thứ hai chứ?  

 

 

Tên Lâm Phong lúc trước có vẻ rất lợi hại, nhưng cũng chỉ được đồn đoán là Thiên Cảnh mà thôi, chẳng có tí uy nghi của Thiên Cảnh gì cả!  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Bịch!"  

 

 

Tần Thiên Trụ quỳ xuống.  

 

 

"Em trai, em làm gì đấy!"  

 

 

Vẻ mặt Tần Vô Đạo vô cùng nghi hoặc.  

 

 

Tần Thiên Trụ run rẩy nói:  

 

 

"Anh cả, em có lỗi với anh! Tiểu... Tiểu Phong chết rồi!"  

 

 

...  

 

 

Một đêm nay.  

 

 

Tin tức nhà họ Giang sắp thành thông gia với nhà họ Trần, thế gia võ đạo hàng đầu Vân Xuyên, đã được lan truyền khắp thành phố Kim Lăng.  

 

 

Hầu như tất cả các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng đều được mời!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 204


 Thật... Thật mạnh!  

 

Đây mới chính là Thiên Cảnh!  

 

 

Chỉ mình tên Lâm Phong thì là thá gì chứ?  

 

 

Con ngươi Dương Đỉnh Thiên hơi co lại, trong lòng khiếp sợ vô cùng.  

 

 

"Cậu ta nói vậy thật sao?"  

 

 

Vương Nhạc Hiên lạnh lùng hỏi.  

 

Adv

 

Dương Đỉnh Thiên giơ áo ra, giọng nói căm hận:  

 

 

"Minh chủ, ông nhìn bụng tôi này, dính đầy máu! Là do cậu ta đạp đó, nếu không phải do thực lực của tôi mạnh thì một cú đá của cậu ta đã suýt nữa đạp chết tôi rồi!"  

 

 


"Láo xược!"  

 

 

Nét mặt Vương Nhạc Hiên lạnh băng, sát khí trên mặt toả tứ phía, ông ta lạnh lùng nói"  

 

Adv

 

"Chỉ là một thằng nhãi ranh mà cũng dám không coi tôi ra gì!"  

 

 

"Minh chủ, bây giờ chúng ta đi qua tìm cậu ta sao?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên kích động nói.  

 

 

"Bây giờ muộn quá rồi! Đợi ngày mai tôi xử lý xong việc nhà họ Giang rồi nói sau!"  

 

 

Vương Nhạc Hiên u ám nói.  

 

 

"Nhà họ Giang?"  

 

 

"Chính xác, nhà họ Giang muốn phát triển! Họ mời tôi tham gia lễ đính hôn của Giang Quân Lâm với cháu gái trưởng Trần Y Nặc của nhà họ Trần ở Vân Xuyên ngày mai!"  

 

 

"Lúc trước tôi cũng không muốn đi lắm, chỉ là lần này nhà họ Giang mời một vị khách quý tới, tôi thân là minh chủ liên minh võ đạo ở Kim Lăng đương nhiên phải qua thăm hỏi một chút!"  

 

 

"Khách quý? Là ai?"  

 

 

Dương Đỉnh Thiên giật mình.  

 

 

"Thầy thuốc Dược Vân, từ Dược Vương cốc!"  

 

 

Trong mắt Vương Nhạc Hiên loé lên một tia sáng!  

 

 

...  

 

 

Kim Lăng.  

 

 

Trong phòng họp của nha fhoj Giang.  

 

 

Gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân, đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, trên mặt ông ta nở nụ cười.  

 

 

Giang Thiên Hoà, Giang Tịch Ninh, Dương Thiên Bảo và các nhân vật quan trọng của nhà họ Giang thì ngồi hai bên, trông vô cùng háo hức.  

 

 

Bây giờ bọn họ đều đang vô cùng phấn khích!  

 

 

Vì chỉ cần chờ tới ngày mai, sau khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi cho bé gái kia rồi.  

 

 

Thì đó chính là lúc nhà họ Trần và nhà họ Giang đính hôn!  

 

 

Đến khi đó, không những có được sự đón tiếp các cao nhân từ Dược Vương cốc, mà còn nhận được lời chúc mừng từ con trai trưởng nhà họ Trần!  

 

 

Từ đây, nhà họ Giang có thể đàn áp rất nhiều thế lực ở thành phố KIm Lăng, phát triển nhanh chóng, trở thành thế gia võ đạo hàng đầu!  

 

 

"Kỳ lạ, đã trễ thế này rồi mà sao nhóm Quân Lâm đi tham gia đấu giá vẫn chưa quay về?"  

 

 

Giang Phi Vân nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi nghi hoặc hỏi.  

 

 

"Ha ha... Gia chủ! Cũng không dễ dàng gì mà cô cả nhà họ Trần đó mới chịu đi ra ngoài với cậu Quân Lâm một lần, chắc chắn cậu Quân Lâm phải nhân cơ hội này mà buông thả một chút rồi!"  

 

 

"Tốt nhất là tối nay khỏi về luôn!"  

 

 

Dương Thiên Bảo vừa cười vừa nói.  

 

 

"Nói có lý lắm! Cái thằng nhóc Quân Lâm này từ nhỏ đã biết điều, là niềm kiêu hãnh không chỉ của tôi mà còn của cả nhà họ Giang! Thằng bé làm việc gì tôi cũng yên tâm!"  

 

 

Giang Phi Vân gật đầu cười.  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 207


 Lần này nhà họ Giang nhân cơ hội mời nhiều người như thế, có thể nói là ai cũng biết dã tâm của nhà họ Giang, đến cả người qua đường cũng biết!  

 

Chắc chắn là muốn bọn họ xếp thành hàng quỳ gối khuất phục, nhưng nếu chọn không đi thì đoán chừng hậu quả còn nghiêm trọng hơn, bọn họ chỉ đành chọn cách đi qua xem tình hình.  

 

 

...  

 

 

Thoáng cái đã trôi qua một đêm.  

 

 

Nắng sớm hắt vào mặt Lâm Phong.  

 

 

Adv

Lâm Phong không khỏi bẻ cổ, vươn người một cái, xương cốt cả người đều kêu răng rắc.  

 

 

"Học tập đúng là khiến người ta vui vẻ thật!"  

 

 

Lâm Phong cảm thán một tiếng.  


 

 

Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã học suốt cả một đêm.  

 

 

Adv

Anh phát hiện ra khôi lỗi thuật này vô cùng thú vị.  

 

 

Trong thuật đó có sự dung hợp giữa kiến thức về trận đạo, phù đạo và luyện khí.  

 

 

Có thể nói là cực kỳ huyền diệu.  

 

 

"Cứ làm từ từ! Một thuật kỳ diệu thế này không thể làm một lần là thành công được."  

 

 

Lâm Phong đứng dậy đi xuống về phía nhà mái bằng.  

 

 

Bên trong căn nhà mái bằng, có vẻ như Trần Y Nặc vừa mới tỉnh dậy, cô ấy đang đứng trước gương rửa mặt.  

 

 

Mái tóc dài xoã tung rối bời, gương mặt mộc lại toát lên một vẻ quyến rũ kỳ lạ.  

 

 

Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên mặt cô ấy, như có thể nhìn thấy cả những cọng lông tơ rất nhỏ trên da.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lâm Phong có hơi thất thần.  

 

 

Anh cũng không phải kẻ háo sắc!  

 

 

Nếu anh mà là kẻ háo sắc, thì khi Vương Xung sắp xếp cho anh ba cô người mẫu trẻ mười tám tuổi kia, anh đã không để yên rồi.  

 

 

Anh chỉ có một thứ tình cảm đặc biệt với Trần Y Nặc mà thôi!  

 

 

Thứ tình cảm ấy có thể là tình yêu, nhưng nhiều hơn thế chính là tình thân!  


 

 

Ở bên nhau bảy năm, đó cũng không phải một khoảng thời gian ngắn.  

 

 

"Y Nặc, sao em dậy sớm thế."  

 

 

Lâm Phong lên tiếng hỏi.  

 

 

Trần Y Nặc quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Phong thì cảm thấy gương mặt có hơi nóng lên.  

 

 

Cô ấy nhẹ nhàng đáp:  

 

 

"Hừm, hôm nay tôi muốn đi giúp Tiểu Luyến Luyến chữa bệnh! Tôi phải đến bệnh viện sớm, đưa bông sen tuyết hôm qua tôi mua tới."  

 

 

"Có anh ở đây, không cần phải dùng thứ này."  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì lắc đầu không nói gì.  

 

 

Cô ấy buộc mái tóc đen thành kiểu tóc đuôi ngựa, rồi đi thẳng về phía căn phòng cách vách.  

 

 

Lâm Phong đi qua theo.  

 

 

"Khi nào thì anh trai tôi có thể tỉnh lại?"  

 

 

"Chuyện này thì còn phải xem khả năng khôi phục của anh ta nữa, nhanh thì đến xế chiều hôm nay, còn chậm thì ngày mai."  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 205


 

 "Đã báo rồi ạ! Đã báo cho cả liên minh võ đạo, nhà họ Tần, nhà họ Lý, tứ đại bang phái, và các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng rồi ạ!"  

 

"Nhưng mà bên phía thương hội Bách Vân vẫn chưa trả lời lại, chắc là sẽ không tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà vừa cười vừa nói:  

 

 

"Trước giờ thương hội Bách Vân vẫn luôn độc lập với các thế lực to lớn kia, không tới cũng là điều bình thường!"  

 

 

Giang Phi Vân phất tay không để ý!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, Giang Thiên Hoà thấy điện thoại mình đổ chuông.  

 

 

Ông ta nhìn thoáng qua điện thoại, bắt máy nói vài câu rồi cúp máy!  

 

 

"Ai gọi?"  

 

 

Giang Phi Vân tò mò hỏi.  

 

Adv

 

"Gia chủ! Ông trời phù hộ cho nhà họ Giang chúng ta rồi! Là đích thân trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân gọi tới! Ông ấy nói rằng ngày mai sẽ tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà kích động nói.  

 

 

Vừa dứt lời!  

 

 

Đông đảo người nhà họ Giang đang ở đó đều mừng rỡ vô cùng.  

 

 

Từ trước tới nay Trưởng lão Phùng của thương hội Bách Vân luôn là rồng thần chỉ thấy đuôi không thấy đầu.  

 

 

Ông ấy đại diện cho bộ mặt của thương hội Bách Vân, nếu lúc đó ông ấy tới thì chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc!  

 

 

"Chắc chắn là nhờ có thầy thuốc Dược Vân! Chắc hẳn là trưởng lão Phùng nể mặt thầy thuốc Dược Vân nên mới tới!"  

 

 

Giang Thiên Hoà kích động nói.  

 

 

"Ha ha ha... Tốt lắm! Kim lân há lại là vật trong ao, vừa gặp gió mây là đã hoá rồng, nhà họ Giang chúng ta vùng lên chính là định mệnh đã an bài!"  

 

 

Ánh mắt Giang Phi Vân loé lên một tia sáng, ông ta cũng có hơi phấn khích.  

 

 

Lúc này, con nhóc Giang Tịch Ninh hỏi:  

 

 

"Ba, bên phía chị cả thì sao? Ngày mai chị ấy có về không?"  

 


 

"Tịch Ninh, con bé là đệ tử chân truyền của Huyền Linh Môn, được một vị trưởng lão trong môn phái coi trọng, bây giờ đang là thời điểm quan trọng để tu luyện, đương nhiên là không thể về được!"  

 

 

"Chỉ là chờ tới ngày kết hôn của Quân Lâm và Trần Y Nặc, con bé sẽ dẫn theo rất nhiều sư huynh sư đệ của mình tới! Làm thế lực trợ giúp cho nhà họ Giang chúng ta!"  

 

 

Giang Phi Vân nói xong đứng dậy, nói tiếp:  

 

 

"Được rồi! Tất cả mọi người đi nghỉ sớm chút đi, chờ ngày mai rồi tới!"  

 

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

 

"Vâng, gia chủ!"  

 

 

Mọi người nhà họ Giang đều cực kỳ hưng phấn!  

 

 

...  

 

 

Phía bên kia.  

 

 

Ở nhà họ Tần, trong phòng họp.  

 

 

Bầu không khí ở hiện trường ngột ngạt vô cùng!  

 

 

Tần Thiên Trụ chờ các nhân vật quan trọng của nhà họ Tần tập trung lại, sắc mặt ông ta xanh mét.  

 

 

Vì trước đây không lâu nhà họ Giang đã cho người tới báo tin, bảo ngày mai bọn họ cần phải tham dự lễ đính hôn, còn tuyên bố là nếu không tới thì tự gánh lấy hậu quả!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 208


Lâm Phong nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này điện thoại lại reo lên.  

 

 

Vừa bắt máy.  

 

 

Giọng nói có vẻ hơi trầm trọng của Đàm Thiên Hồng đã truyền tới.  

 

 

"Ngài Lâm, có chuyện không hay rồi, người phụ nữ mà cậu thích hôm nay sẽ đính hôn với Giang Quân Lâm đó! Nhà họ Giang đã gửi thiệp mời, bây giờ cả thành phố Kim Lăng đều đang sôi sùng sục. Tôi cũng nhận được thiệp mời."  

 

 

"Sao?"  

 

Adv

 

Lâm Phong có hơi ngạc nhiên.  

 

 

Sau khi nghe Đàm Thiên Hồng giải thích xong, anh mới hiểu rõ nguyên nhân.  

 


 

Xem ra là người nhà họ Giang vẫn chưa biết rằng Giang Quân Lâm đã chết rồi!  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ một lát rồi nói:  

 

Adv

 

"Được, tôi biết rồi! Ông cứ qua nhà họ Giang trước chờ tôi đi, bây giờ tôi qua."  

 

 

Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì do dự một lát, rồi nói:  

 

 

"Ngài Lâm, hay là ngài nhẫn nhịn lần này nhé? Đi đối đầu với nhà họ Giang vào ngày hôm nay không phải lựa chọn sáng suốt đâu, đoán chừng sẽ có không ít thế lực lớn tới đó! Tôi nghe nói còn có cả cao thủ Thiên Cảnh giống ngài nữa đó."  

 

 

"Không cần!"  

 

 

Lâm Phong cúp máy luôn.  

 

 

Trần Y Nặc tò mò hỏi: "Ai gọi vậy?"  

 

 

"Một cấp dưới của anh!"  

 

 

Lâm Phong cười nói lại những gì Đàm Thiên Hồng đã nói cho Trần Y Nặc.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì cắn môi, vẻ mặt có hơi bứt rứt bất an.  

 

 

"Nếu như vậy thì Tiểu Luyến Luyến cũng bị người nhà họ Giang tới bệnh viện đón đi?"  

 

 

"Hẳn là vậy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  


 

 

Trần Y Nặc nghe vậy thì thở hắt ra, cô ấy nghiêm túc nói:  

 

 

"Lâm Phong, hay là anh đừng đi vội ! Chờ tới khi thầy thuốc Dược Vân chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến rồi nói."  

 

 

"Em không tin anh sao?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

"Vấn đề không phải là có tin hay không, tôi sẽ không lấy con gái ra đánh cược! Hơn nữa..."  

 

 

Trần Y Nặc đột nhiên dừng lại.  

 

 

"Hơn nữa gì?"  

 

 

"Hơn nữa, Tiểu Luyến Luyến, Tiểu Luyến Luyến, con bé cũng là..."  

 

 

Trần Y Nặc nghiến răng, rõ ràng là nội tâm cô ấy đang giãy dụa kịch liệt.  

 

 

Cô ấy hít thở sâu một hơi, rồi nói:  

 

 

"Lâm Phong, anh hãy nghe lời tôi một lần thôi được không? Chờ tới khi chữa khỏi bệnh cho Tiểu Luyến Luyến, anh muốn thế nào thì làm thế đó! Trước khi đó, tôi không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào!"  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì suy tư một lát, đáp:  

 

 

"Anh có thể tạm thời không ra tay, nhưng anh nhất định phải qua đó cùng em. Huống hồ em cũng biết y thuật của anh rồi, có anh ở đây, có lẽ cũng có thể phát hiện ra có gì không ổn."  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 206


 Tần Khôn trầm giọng nói.  

 

 

"Chú ba, sao mà cháu không biết đây là một buổi Hồng Môn yến được, nhưng nhà họ Tần chúng ta hiện giờ có thể làm gì được? Nếu không tới, chắc chắn nhà họ Giang sẽ trở mặt!"  

 

 

"Nếu như đi, ít nhất còn có một khoảng thời gian đệm!"  

 

 

Tần Thiên Trụ cười khổ.  

 

 

Một cuộc đối thoại ngắn gọn, sau đó hiện trường lại yên tĩnh.  

 

 

Adv

Rất nhiều người nhà họ Tần đều mang vẻ mặt phẫn nộ và tuyệt vọng!  

 

 

Lẽ nào, kể từ nay, nhà họ Tần đã sụp đổ rồi sao?  

 

 


Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên giữa phòng.  

 

 

"Nếu nhà họ Giang đã thành tâm mời chúng ta, thì sao chúng ta có thể từ chối được?"  

 

 

Adv

Mọi người nhìn về phía âm thanh cất lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên áo đen sải bước đi tới.  

 

 

Khí thế người đàn ông trung niên áp đảo, vẻ mặt không giận mà vẫn uy nghiêm, đem đến cho người ta một cảm giác áp bức cực lớn!

 

"Gia chủ!"  

 

"Gia chủ!"  

 

 

"Gia chủ!"  

 

 

Trên gương mặt mọi thành viên nhà họ Tần đều tỏ ra vui mừng bất ngờ.  

 

 

"Anh cả! Anh... Anh đột phá rồi sao?"  

 

 

Tần Thiên Trụ cũng tiến tới đón tiếp, run rẩy hỏi.  

 

 

"Đúng vậy! Anh đã đột phá Thiên Cảnh, anh còn muốn xem xem nhà họ Giang muốn làm gì đây!"  

 

 

Tần Vô Đạo cười khẩy một tiếng, một khí thế uy nghiêm đáng sợ thuộc về bậc Hậu Thiên Cảnh toả ra.  

 

 

Khiến cho những người có mặt đều kích động đến nỗi muốn khóc!  

 

 

Bọn họ không thể nào ngờ rằng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này, trưởng tộc lại đột phá xuất quan thành công!  

 

 

Thiên Cảnh!  

 

 

Chính là Thiên Cảnh đó!  

 

 

Cả Kim Lăng này, ngoài minh chủ Vương Nhạc Hiên của võ đạo liên minh và thương hội Bách Vân vốn luôn không màng thế sự ra, thì đã bao giờ có vị cao thủ Thiên Cảnh thứ hai chứ?  

 

 

Tên Lâm Phong lúc trước có vẻ rất lợi hại, nhưng cũng chỉ được đồn đoán là Thiên Cảnh mà thôi, chẳng có tí uy nghi của Thiên Cảnh gì cả!  

 

 

Mà đúng lúc này.  

 

 

"Bịch!"  

 

 

Tần Thiên Trụ quỳ xuống.  

 

 

"Em trai, em làm gì đấy!"  

 

 

Vẻ mặt Tần Vô Đạo vô cùng nghi hoặc.  

 

 

Tần Thiên Trụ run rẩy nói:  

 

 

"Anh cả, em có lỗi với anh! Tiểu... Tiểu Phong chết rồi!"  

 

 

...  

 

 

Một đêm nay.  

 

 

Tin tức nhà họ Giang sắp thành thông gia với nhà họ Trần, thế gia võ đạo hàng đầu Vân Xuyên, đã được lan truyền khắp thành phố Kim Lăng.  

 

 

Hầu như tất cả các thế lực lớn nhỏ trong thành phố Kim Lăng đều được mời!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom