Cập nhật mới

Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 601: Chương 601


Trong lòng người đàn ông như đông cứng lại, ông ta không dám hỏi thêm nữa.

Ông ta không biết là, ngay cả Giang Tồng cũng muốn biết tại sao! Giang Thần đã hạ quyết tâm trong lòng, sau khi trận chiến kết thúc, nhất định phải hỏi rõ con gái minh tại sao lại đánh cược như vậy.

Gian phòng của Giang Ánh Đào.

Lúc này, Giang Ánh Đào cũng có chút choáng váng.

“Đây là thực lực của Sở Trần sao?”
Đôi mắt của Giang Ánh Đào hiện lên thần sắc khó tin.

Vốn dĩ cô muốn dùng năm mươi vạn để lấy lòngSỞ Trần, sau nảy sẽ tiếp xúc với Sờ Trần nhiều hơn, nhưng tinh hình hiện tại, Sở Trần rất có thể sẽ giúp cô kiếm được hơn hai mươi triệu.

“Tiểu thư thật là có con mắt tinh tường.”
Giang tổng quản ởbên cạnh hưng phấn nhìn chăm chú vào lôi đài.


Chiến đấu giữa Sờ Trần và Ninh Tử Mặc vẫn như cũ thẳng thắn thoải mái, quyền chạm vào da thịt, bộc phát ra âm thanh dữ dội.

Chính xác như những gì Ninh Tử Mặc đã nói… đánh một trận! Nó chính là một cuộc chiến thực sự.

Chỉ là,tất cả mọi người đều rõ ràng,giao đấu giữa hai người này kinh hoàng đến mức nào, toàn bộ quyền thủVĩnh Dạ dưới 30 tuổi đều không thể chịu nổi những cú đấm của hai người trên lôi đài.

“Lai lịch của Sở Trần này rốt cuộc
là gỉ!”
“Hoành không xuất thế, không hàng Vĩnh Dạ! Một trận chiến này nếu là Sở Trần thắng, chỉ sợ sẽ chấn động toàn bộ Địa Hạ quyền quán tỉnh Quảng Đông.”
“ Ai không biết‘Đáp án’ của Vĩnh Dạ, bát bại nám năm chín tháng liên tiếp, đây chắc chắn là một kỷ lục làm chao đảo quyền giới ngầm.”
Mọi người chăm chú theo dõi không chớp mắt.

Vì kỷ lục này có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Oanh! Quyền đối quyền.


Sở Trần cùngNinh Tử Mặc đồng thời lùi lại hai bước.

Mặc dù anh không thể nhìn thấy biểu hiện của Ninh Tử Mặc, nhưng có thể nhìn thấy qua lớp mặt nạ lạnh lùng, ánh mắt lại có thêm một chút hào quang hừng hực.

Lại tới.

Ninh Tử Mặc gâm nhẹ một tiêng, thân thể như có vô số lực lượng, lao về phía trước như một bóng ma.

Những tiếng kinh hô vang lên.

“Thật không hổ là ‘Đáp án’, hai người đấu với nhau đã qua mười mấy phút, ‘Đáp án’ không hề có biểu hiện mệt mỏi gì, ngược lại càng đánh càng hăng.”
“Một thanh niên hai mươi ba tuổi có thể đối quyền với ‘Đáp án’ tới thời điểm này, quyền giới cả nước cũng không tìm được người thứ hai đi.”
“Các ngươi đang nói cái gì vậy, ta không nghĩ Sở Trần sẽ bị đánh bại, “Đáp án ‘càng đánh càng hăng, nhưng Sở Trần vẫn bình tĩnh như cũ.”
Người đàn ông bên cạnh Lương Xuyên lúc này đã vô lực ngã xuống ghế.

“Không còn nữa rồi.”
Mười vạn đổ xuống sông xuống biển.

Người đản ông đấm ngực dậm chân, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn với đôi mẳt đỏ hoe.

Chưa nói đến bàn khẩu thắng bại, chính lả bàn khẩu sau nửa giờ chiến đấu kết thúc, tỷ lệ cược cũng rất cao..

 
Chương 602: Chương 602


Nhưng mà, hắn không có mua nó.

Lúc này, tiếng hò hét trong phòng càng lúc càng lớn, đặc biệt là một số người liều mạng đặt cược với tỷ lệ cược cao lúc này rất hưng
phấn.

“Ai, tôi đã bỏ lỡ lần này, thực sự không ngờ Sở Trần lại có biểu hiện như vậy”
Người đàn ông tức giận nói với Lương Xuyên, thấy Lương Xuyên một mặt kích động nhìn xem chiến đấu trên lôi đài, người đàn ‘ ông ngạc nhiên, nhịn không được thăm dò hỏi, “Vừa rồi anh không mua giống tôi sao?”
“Giống một nửa.”
Lương Xuyên buột miệng nói, rồi đột nhiên hoàn hồn, nhìn người đàn ông.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của người đàn ông, Lương Xuyên không khỏi tự mãn nói: “Năm ngàn trong bàn khẩu thắng bại, chính là tôi đặt cược.”
Nếu Lương Xuyên nói điều này mười mấy phút trước, anh ta chắc chắn sẽ bị trào phúng một lượt, nhưng bây giờ, sau khi lời nói đó rơi xuống, một số người xung quanh đều nhìn về phíaLương Xuyên.

Ao ước đố kỵ! Bất kể Sờ Trần có thể thẳng hay không, ít nhất Lương Xuyên bây giờ còn có hy vọng.


Vạn nhất áp trúng.

Người đàn ông định thần lại, mặt không biểu tình, ánh mắt lần nữa nhìn về lôi đài, trong lòng thầm hét lên: “Đáp án cố lên, đáp án tất thắng!”
Anh ta không thắng được, tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìnLương Xuyên giành chiến thắng.

Suy nghĩ một hồi, cảm thấy ý niệm của mình còn không đủ, trong lòng tiếp tục hét lên, “Sở Trầntất bại, Sở Trầntất bại!”
Lương Xuyên không biết tâm tư của người đàn ông này, trong mắt của hắn còn thấySỞ Trần trên lôi đài.

Sức chiến đấu mà Sở Trần thể hiện đã vượt ngoài sức tưỏ’ng tượng của tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Ninh Tử Mặc.

Hai người đối công bên trong, kỳ phùng địch thủ, chiến ý càng ngày càng nồng đậm, thậm chí có cảm giác sắp bước qua một ngưỡng cửa … Sở Trầnra quyền như điện, mãnh liệt như lôi.

Cả hai người vốn dĩ đang ở biên giới bước vào ngưỡng cửa Tiên Thiên, một trận chiến dũng mãnh

hôm nay, giờ phút này, cả hai người thậm chí cũng có thể sẽ một lần đột phá, Ninh Tử Mặc cũng cảm nhận được điều đó, đôi mắt của anh ta bùng lên một tinh quangnồng đậm hơn.

Hai đại siêu cấp thiên kiêu, bật hết hổa lực! Oanh! Oanh! Oanh! Sau mười phút nữa trôi qua, lại lần nữa đối quyền, Sở Trầnquyền phong huyễn hóa, bỗng nhiên mãnh biến,Ninh Tử Mặc mất cảnh giác, thân thể lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Toàn bộ phòng Dạ 661 rơi vào im lặng chết chóc.

Ninh Tử Mặc lui về phía sau hai bước, đối với người ở phòng 661 mà nói, giống như một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Đây là hai đại siêu cấp cường giả sau khi đối đầu cường độ cao gần nửa giờ, lần đầu tiên xuất hiện một bên rơi vào thế hạ phong, bên này, vẫn là ‘Đáp án’chiến đấu bách chiên bách thắng.

Không thể nghi ngờ là một màn lay động linh hồn.

Giang Thần ngồi không yên, trực tiếp đứng lên, nhìn chằm chằm võ đài, khó có thể tin nói: “Một màn đối đầu này, cuối cùng vẫn là Sở Trần thắng nửa chiêu?”
‘“Đáp án’ năm năm chín tháng kỷ lục bất bại, chẳng lẽ thật sự muốn chấm dứt ngày hôm nay
sao?”
Một giọng nói lẩm bẩm mở miệng: “Nếu ‘Đáp án’thật sự bại trong tay Sở Trần, như vậy, tên Sở Trần, tất sẽ chấn động toàn bộ quyền giới ngầm, đày lả giẫm lên vai ‘người có ảnh hưởng lớn’ để thành danh a.”
“Đáp án” còn chưa bại, ai thắng ai còn chưa nói được đâu.”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt..

 
Chương 603: Chương 603


Giang tổng quản tim đập vô cùng kịch liệt, lần đầu tiên hắn có loại tâm tư của tay cờ bạc, tỷ lệ cược gấp năm mươi lần, thật sự có khả năng sẽ trúng! Đó quả thực chính là thần tiên đặt cược! Một phòng riêng khác, hai mắt Ninh Tử Châu đã hoàn toàn không dời được, hai tay trong lúc vô tình
năm chặt hai chân mình, nhìn chằm chằm trận chiến trên võ đài, thân thể có chút không ngừng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy anh ở trên lôi đài bị vây ở thế hạ phong.

“Sờ thúc, cố lên.”
Ninh Tử Châu thầm nói, mặc dù biết anh hai nếu bại sẽ trách cứ hắn, nhưng đây là lựa chọn của anh, hắn không thể trơ mắt nhìn anh hai trầm luân như vậy.

Năm năm chín tháng đã trôi qua.

Đệ nhất công tử Thiên Nam ngày xưa, còn có bao nhiêu người nhớ rõ tên của hắn.

Trong phòng bên phải gần nhất, Diệp Yên nghiến răng nghiến lợi,

con ngươi tràn ngập không cam lòng: “Sở Trần sao lại cường đại như vậy?Tôi không tin, ‘Đáp án’ khẳng định còn lưu lại hậu thủ, ‘Đáp án’ nhất định sẽ thắng trận chiến cuối cùng.”
Ánh mắt Hoàng Vũ vô cùng phức tạp, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Ninh gia trợ giúp Sờ Tran sao?”
Chỉ từ trận chiến đấu này mà xem, Sở Trần liền có được tiềm lực vô hạn.

“Hoàng gia, làm sao có thể đắc tội với hắn.”
Khuôn mặt Hoàng Vũ phiếm qua cay đắng, hắn nhịn không được tưởng tượng một chút, nếu lúc trước Hoàng Ngọc Hằng không đi tìm Mạc Nhàn, sẽ không chọc giận Sở Trần, như vậy, đến nay
Hoàng Ngọc Hằng cũng sẽ không vẫn còn nằm trên giường, Hoàng gia càng thêm bất luận suy bại đến tinh trạng như vậy, mà Diệp Yên… Hoàng Vũ theo bản năng nhìn bụng Diệp Yên, hắn vẫn muốn hỏi, Diệp Yên có giữ được huyết mạch của Hoàng Ngọc Hằng hay không, nhưng cũng không có cách não mở miệng.

Tất cả những chuyện này, đều do Sở Trần! Hoàng Vũ đột nhiên lại cắn răng, ánh mắt tràn ngập oán giận: “Ngọc Hằng chẳng qua là giáo huấn Mạc lão đầu một chút, Sở Trần lại trả thù như vậy, hắn nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Trên võ đài, trận đấu vẫn đang tiếp tục.

Ninh Tử Mặc đã rơi vào thế hạ phong, Sở Trần chiếm cứ vị trí
chủ động tấn công, Ninh Tử Mặc đã mơ hồ có dấu hiệu muốn thua trận.

Nhưng giờ phút này, ý chiến đấu trong mắt Ninh Tử Mặc không hề giảm chút nào, hai tròng mắt thậm chí hiện ra một cỗ cuồng nhiệt, đối đầu với Sở Trần.

Thực lực của hắn ở trong một giai đoạn bế tắc đã lâu rồi.

Mỗi một lần đều là cảm giác thiếu một bước liền đạp phá một tầng gông xiềng, nhưng vẫn cứ hư vô mờ mịt, không có cách nào bắt được.

Nhưng lúc này đây, Ninh Tử Mặc tựa hồ ở trong trận chiến có chút hiểu rõ.

Ninh Tử Mặc tin tưởng, chỉ cần tiếp tục duy tri trạng thái này, hắn
liền có thề đột phá đến cảnh giới mới.


Ầm! Ầm! Ầm! Dưới tình huống hỏa lực Sở Trần toàn bộ khai hỏa, Ninh Tử Mặc có chút chống đỡ không nổi, liên tiếp lui về phía sau, dần dần đã đến vùng rìa võ đài.

Trong phòng đã vang lên một trận âm thanh kinh hô.

“’Đáp án’!”
Từng người nín thở.

Thình thịch! Trong toóc độa ánh sáng, Ninh Tử Mặc một quyền đánh ra, mượn thế mà đứng lên, nhảy trờ lại giữa võ đài.

“Khá tốt!”
Không ít người theo bản năng
thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ tuy rằng không có ép đến thắng bại, thế nhưng, chung quy cũng không muốn nhìn thấy người khác trúng giải thưởng lớn tỷ lệ cược năm mươi.

Huống chi, ‘Đảp án’ là chiến thần của Vĩnh Dạ, có không ít người ái mộ cuồng nhiệt.


‘“Đáp án’ cố lên a!”
Người đàn ông bên cạnh Lương Xuyên không kiềm chế được, lớn tiếng hô lên.

Lương Xuyên liếc người đàn ông một cái, cũng nhịn không được: “Sở Trần tất thắng!”
Giữa võ đài, ánh mắt Ninh Tử Mặc hiện lên một tia phức tạp, nhìn Sở Trần.

Chỉ có hắn rõ, thế cục vừa rồi, Sở Trần hoàn toàn có thẻ đánh bại hắn.

Nếu như không phải Sở Trần ở trong nháy mắt cuối cùng thu quyền, hắn căn bản không có khả năng mượn thế nhảy lên.

Rõ ràng đã có thể thắng, lại lựa chọn lưu thủ, chỉ có một nguyên nhân, Sở Trần nhìn ra trạng thái giờ phút này của hắn, đang ở bên bờ vực muốn đột phá, muốn giúp hắn đột phá..

 
Chương 604: Chương 604


Hô! Thế công cùa Sở Trần lại một lần nữa tới.

‘Thúc không sợ, sau khi cháu đột phá, người thua là thúc.”
Ninh Tử Mặc một bên ứng phó thế công của Sở Trần, một bên trầm giọng mở miệng.

“Bớt nói nhảm.”
Sở Trần vút lên trời cao nhảy lên, bóng chân như côn quét đi: “Sở thúc giúp cậu đột phá.”
Ninh Tử Mặc:???
Hắn cũng không thừa nhận Sở Trần là thúc hắn! Tuy rằng Sở Trần đang giúp hắn đột phá, thế nhưng, một khi đột phá, Ninh Tử Mặc nên thắng vẫn sẽ lựa chọn thắng.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Chiến đấu đã đến tình trạng gay cấn.

Không ai biết Sở Trần tùy thời có thể chấm dứt chiến đấu, chỉ là đang lưu ý tình huống của Ninh Tử Mặc, không ngừng cưỡng chế Ninh Tử Mặc, giúp Ninh Tử Mặc đột phá.


Ninh Tử Mặc cảm nhận được nút thắt mình vẫn đang ở dần dần buông lỏng, trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm.

Khí tức tràn ngập trên người dần dần cũng không giống.

Trong phòng cũng có không ít quyền thủ đang xem cuộc chiến, thấy một màn này, đều nhao nhao nghĩ đến một khả năng… “ ‘Đáp án’ muốn lâm trận đột phá?”
“Dưới cưỡng chế của Sở Trần,
‘Đáp án’ tựa hồ phải có đột phá!”
‘“Đáp án’ đã sớm vượt qua sự tồn tại của bậc thầy, nếu đột phá lần nữa, sẽ mạnh cỡ nảo! Đến lúc đó, ‘Đáp án’ không chỉ là chiến thần dưới ba mươi tuổi của Vĩnh Dạ, thậm chí cả Vĩnh Dạ, mấy nhân vật khủng bố hiện tại đã rất ít xuất thủ, ‘Đáp án’ đều có thể sánh vai với bọn họ.”
Không ít người phấn khích.

Mặc dù Sở Trần hiện tại đang ở thế thượng phong, nhưng bọn họ đều tin tường, một khi ‘Đáp án’ đột phá, bọn họ chính là nhân chứng đình phong của Vĩnh Dạ.

“Anh hai sắp đột phá rồi!’
Trong phòng, sắc mặt Ninh Tử Châu biến ảo, thần sắc uể oải:
“Chẳng lẽ thật sự là ý trời sao?”
Tất cả mọi người nín thở.


Ninh Tử Mặc cảm giác được thế giới trước mắt mình xuất hiện biến hóa vi diệu, một cỗ lực lượng mới vượt xa tưởng tượng của hắn từ trong tứ chi của mình nuôi dưỡng ra.

“Tiên Thiên.”
Sở Trần khẽ cười, anh nhìn ra, Ninh Tử Mặc đột phá đã là nước chảy thành sông, trên ván đóng đinh sắt.

Ninh Tử Mặc còn đang trong trạng thái mừng rỡ như điên, đột nhiên, thế công của Sở Trần đột nhiên tảng cường.

Một tồ họp quyền Ninh Tử Mặc chưa từng thấy qua đánh tới,
đau đớn, thân thể trực tiếp bị đánh bay ra ngoài… trong nháy măt rơi xuống đất, Ninh Tử Mặc hoàn thành đột phá.

Ninh Tử Mặc ngây người.

Đây là cái gi sức quan sát khủng bố, ngay cả cơ hội đột phá của mình trong nháy mắt, đều bắt được.

Ninh Tử Mặc, bại.

Phòng 661, kim rơi có thể nghe thấy, lặng ngắt như tờ.

Từng đạo ánh mắt nhìn chằm chằm ‘đáp á’ đứng ở bên cạnh võ đài, trợn tròn mắt..

 
Chương 605: Chương 605


Bọn họ đều chò’ đợi ‘Đáp án’ đột phá, đi lên đỉnh phong Vĩnh Dạ.

Bọn họ quả thật cũng chờ được, thế nhưng, nằm mơ không nghĩ tới chính là, ‘Đáp án’ trong nháy măt đột phá, bị đánh xuống võ đài.

‘Đáp án’ thua rồi.

‘Đáp án’ sau khi đột phá còn chưa kịp ra tay, đã bại trận.

Không ít người trong lòng có loại cảm giác tắc nghẽn.

“Rõ ràng ‘Đáp án’ đã đột phá, sao thoáng cái lại bại rồi?”
“Tôi có chút khó chịu không hiểu a, cảm thấy không đáng thay ‘Đáp án’.”
“Tôi chờ ‘Đáp án’ phản kích, cái này, cái này, này…” Trong phòng, không ít người đều nghẹn khuất, nhất là người ủng hộ trung thành
của chiến thần ‘Đáp án’.

Nếu như ‘Đáp án’ đúng là không địch lại Sờ Trần, khi ‘Đáp án’ bị đánh xuống võ đài, bọn họ sẽ chấn động, nhưng giờ phút này, trong lòng càng không cam lòng.


Diệp Yên cảm giác trên người mình có vô số con kiến đang bò, muốn gãi lại không gãi được, cả người run rẩy lại không có chỗ phát tiết: ‘“Đáp án’, có thể thắng a!”
Cô không cam lòng, quá không cam lòng: “Sao lại như vậy.”
“Thắng rồi? Thắng rồi?”
Lương Xuyên phục hồi tinh thần, khó có thể tin, chợt mừng rỡ như điên: “Ha ha ha, tôi trúng rồi, đặt cược thắng bại 5 ngàn tệ chính là tôi!”
Lương Xuyên lớn tiếng mở miệng, trong lòng vui sướng kích động.

Năm ngàn tệ trong nháy mắt biến thành hai mươi lăm vạn! Lúc này, không ít người phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn màn hình lớn… hít một hơi khí lạnh.

“Vậy đặt cược 50 vạn, thắng 25 triệu!”
Cả đám hối hận, đấm ngực giậm chân.

“Sớm biết tôi cũng cược 50 vạn Sở Trần thắng.”
“Tôi cược một triệu.”
“Tôi cược trăm triệu.”
Trong phòng, toàn thân Ninh Tử Châu đều run rẩy, kích động đến

nói không nên lời.

Năm năm chín tháng! Ninh Tử Châu trơ mắt nhìn anh trai của mình từ đệ nhất công tử Thiên Nam biến thành chiến thần ‘Đáp án’, theo Ninh Tử Châu, đây là anh trai trầm luân trong bóng tốivô hạn.

Hắn nghĩ hết biện pháp, muốn kéo anh hai ra khỏi vực sâu hắc ám.

Nhưng hơn năm năm nay, hắn đã thử qua rất nhiều lần, người được mời với giá cao, đều bị anh hai đánh bại.

Khi mời Sở Trần, trong lòng Ninh Tử Châu cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là, hắn theo thói quen muốn thử một chút, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thề kéo anh hai ra khỏi vực sâu hắc ám.

Thật không ngờ…thành công rồi! Khóe mắt Ninh Tử Châu có chút ướt át, hắn hận không thể lập tức lao xuống võ đài, tháo mặt nạ lạnh như băng trên mặt anh hai ra.

“Tên này, dĩ nhiên lại thắng.”
Tống Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười.

Bắt đầu từ ngày tiệc sinh nhật của cô, Sờ Trần tựa hồ… chưa bao giờ thua.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lấy danh nghĩa bậc thầy trẻ tuổi nhất 23 tuổi tỉnh Quảng Đông, đánh bại chiến thần ‘Vĩnh Dạ’ xưng bá Vĩnh Dạ..

 
Chương 606: Chương 606


Tên Sở Trần, từ sau khi phòng đêm 661 mở ra, quyền lực tất sẽ điên cuồng truyền khắp thế giới ngầm.

Ánh mắt Giang tổng quản phát sáng, thanh âm mang theo run rẩy: “Tiểu thư, chúng ta thế nhưng lại trúng, tiền đầu tư quán bar 21, không ngờ lại kiếm về tại Vĩnh Dạ.”
Khuôn mặt Giang Ánh Đào nổi lên nụ cười quyến rũ, làm cho
người ta có một loại cảm giác trái tim nhộn nhạo, loại mị hoặc lực này trong lúc vô tình phóng thích ra, làm cho Giang tổng quản vội vàng cúi đầu, hắn rất rõ, tiểu thư từ nhỏ đến lớn chính là thể chất như vậy, một nụ cười luôn có thể hồn xiêu phách lạc, nếu như không phải lão gia có quyền có thế, con gái hại nước hại dân như vậy, đã sớm bị vô số người nhớ đến rồi.

“Cho nên bất luận là thò’i đại nào, nơi nào, chưa bao giờ thiếu dân cờ bạc.”
Giang Ánh Đào nói: “Loại trải nghiệm nhịp tim đập mạnh mẽ này, khả năng một đêm giàu có, khiến người ta điên cuồng.”
Con ngươi Giang Ánh Đào rơi vào trên người Sở Trần, lẩm bẩm nói: “Con rể Tống gia?”
Đánh chết cô cũng không tin Sờ Trần không có thân phận khác.

“Tôi cảm giác con rể Tống gia chỉ là một thân phận của Sở Trần.”
Trong con ngươi Giang Ánh Đào nổi lên hứng thú nồng đậm: “Giang tổng quản, ông nói xem chúng ta có thể bóc áo giáp Sở Trần giấu ờ chỗ tối ra hay không.”

Giang tổng quản nhướng mày, một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nếu như Sở Trần thật sự che giấu thân phận khác, chỉ sợ hắn cũng không muốn bị người tra được.”
Giang Ánh Đào trầm tư một hồi: “Vậy thì…lặng lẽ điều tra.”
Một phòng khác, thịt mỡ trên mặt Giang Thần đang run rẩy.

Một bàn thua nhiều tiền như vậy, đây chỉ sợ cũng là một kỷ lục cùa Vĩnh Dạ, kỷ lục này, vẫn là con gái của hắn tặng cho hắn.

Chẳng lẽ đây còn không phải là bẫy cha sao?
Một lúc lâu sau.

Giang Giáng phục hồi tinh thần: “Thông báo Ninh gia chủ chưa?”
“Đã nói kết quả trận chiến cho Ninh gia chủ, hiệp định giữa Ninh gia cùng Vĩnh Dạ, cũng là hôm nay chấm dứt.”
Người đàn ông ở một bên trầm giọng mở miệng: “Ninh gia chủ nói, hắn muốn lấy tất cả tư liệu về Sở Trần.”
“Tư liệu của Sở Trần?’

Giang Thần bĩu môi: “Tôi ngưực lại muốn biết thêm về tư liệu Sờ Trần.”
Trận chiến võ đài kết thúc, kỷ lục phong trần năm năm chín tháng bất bại bị phá vỡ, tin tức rất nhanh truyền khắp Vĩnh Dạ.

‘Đáp án’ thua rồilKhông ít người nghe được tin tức này trước tiên đều là không thể tin được.

Khi nghe thấy đánh bại ‘Đáp án’ chính là một thanh niên 23 tuổi chưa bao giờ đặt chân đến Vĩnh Dạ, càng thêm trợn tròn mắt.

“Phòng 661 đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều người theo bản năng đấm ngực, sớm biết nên chạy nhanh vài bước, có thể tận mắt chứng kiến trận chiến này đi vào
lịch sử Vĩnh Dạ.

“Tỷ lệ cược gấp năm mươi lần, cỏ người đặt cược năm mươi vạn Sở Trần Thắng.”
“Sở Trần cùng ‘Đáp án’ cường thế đối đầu 30 phút, cuối cùng trong nháy mắt ‘Đáp án’ đột phá, đánh xuống ‘Đáp án’ võ đài.”
“Sở Trần là bậc thầy trẻ nhất ở tỉnh Quảng Đông.”
Người từ phòng 661 đi ra trong nháy mắt trở thành bánh bao thơm ngon của Vĩnh Dạ, nói văng cả nước miếng, miêu tả trận chiến này.

Có người vội vàng đi ra Vĩnh Dạ, tin tức rất nhanh liền lấy Vĩnh Dạ làm trung tâm, truyền khắp giới quyền anh ngầm..

 
Chương 607: Chương 607


Thanh danh ‘Đáp án’ quá vang dội, rất nhiều lão tiền bối đều khẳng định, quyền thủ dưới 30 tuổi, căn bản không tồn tại bất kỳ người nào có thề đánh bại ‘Đáp án’.

Sở Trần đột nhiên xuất hiện, chấn động giới quyền anh ngầm, cũng đánh vào mặt không ít người.

Phòng 661 vào ban đêm.

Sau khi tỷ đấu chấm dứt, người xem cuộc chiến trước tiên rời khỏi phòng, đèn trên phòng cũng lần lượt tắt.

Ninh Tử Châu đẩy cửa phòng ra lao xuống một tầng, thần sắc kích động nhìn Ninh Tử Mặc, thanh âm run rẩy: “Anh, chúng ta về nhà đi.”
Ninh Tử Mặc trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Châu: ‘Tiểu Châu, cho dù anh rời khỏi Vĩnh Dạ, anh cũng sẽ không trở vê.

“Tại sao?”
Ninh Tử Châu không có cách nào tiếp nhận: “Anh, nhiều năm trôi qua như vậy, ba và các chú trong nhà khẳng định cũng tha thứ cho anh, mọi người đều hy vọng anh trở về.”
Ninh Tử Mặc khoát tay, cắt ngang lời Ninh Tử Châu: “Hy vọng người đi qua anh cũng không nhiều lắm, hơn nữa… anh không tha thứ cho họ, anh sẽ không bao giờ tha thứ.”

Nhiệt độ phòng 661 dường như đều giảm xuống vài phần.

Sở Trần có thể cảm nhận rõ ràng hàn ý trên người Ninh Tử Mặc phóng thích ra.

Hắn ta không chọn tha thứ.

Sờ Trần trong lòng không khỏi càng thêm tò mò, năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sẽ làm cho Ninh Tử Mặc thời gian gần 6 năm cũng không bước ra Vĩnh Dạ nửa bước.

Hốc mắt Ninh Tử Châu ướt át, thanh âm run rẩy: “Anh, chuyện đó ba tuy rằng không đồng ý, nhưng mà, ba tuyệt đối sẽ không làm gì sau lưng, em tin tưởng ông ấy nhất định sẽ không.”
Tiểu Châu.

Sờ Trần cắt ngang lời Ninh Tử Châu, nhìn thoáng qua Ninh Tử Mặc.

Nếu những lời này của Ninh Tử Châu hữu dụng, Vĩnh Dạ sẽ không có chiến thần ‘Vĩnh Dạ’ bất bại gần sáu năm.


Ánh mắt Ninh Tử Châu mang theo cầu cứu nhìn Sở Trần.

Hôm nay Sở Trần đánh bại Ninh Tử Mặc, Ninh Tử Châu theo bản năng cảm giác, lời nói của Sở Trần so với hắn hữu dụng.

“Chúng ta nói chuyện một chút?”
Sở Trần nói.

Ninh Tử Mặc dẫn theo Sở Trần đi tới một gian phòng của Vĩnh Dạ, đẩy cửa mà vào, phòng khách gần sáu mươi mét vuông, một
phòng một sảnh, phong cách trang trí giống như phong cách tổng thể của Vĩnh Dạ, nguy nga lộng lẫy.

‘Tùy ý ngồi đi.”
Ninh Tử Mặc nói, từ tủ lạnh lấy ra một chai nước giải khát ném cho Sở Trần: “Cháu không có thói quen pha trà.”
Sở Trần mờ ra uống một ngụm: “Chúc mừng cậu, bước vào Tiên Thiên cảnh giới.”
Ninh Tử Mặc sửng sốt một chút.

“Tiên Thiên là cái gì?”
Ninh Tử Mặc nhắm mắt cảm thụ khí tức trong cơ thể mình một chút, một lát sau, từ từ mở mắt ra: “Tiên Thiên, loại cảm giác này gọi là Tiên Thiên sao?”.

 
Chương 608: Chương 608


Ninh Tử Mặc trong lúc bất chợt nhìn về phía Sờ Trần: “Xem ra thúc là người của giới võ giả.”
Phản ứng của Ninh Tử Mặc có chút ngoài dự đoán của Sở Trần, anh vốn tưởng rằng lấy thực lực thiên phú của Ninh Tử Mặc, nhất định sau lưng cũng có cường giả trong giới võ giả, hẳn là đối với thực lực cảnh giới của võ giả phân chia vô cùng rõ ràng.

Nhưng Ninh Tử Mặc lại chỉ là một quyền thủ thế tục thuần túy! Không có cường giả giới võ giả chì điểm, có thể đột phá đến Tiên Thiên, có thể nhìn ra được thiên phú của Ninh Tử Mặc.

Trong nháy mắt, Sở Trần thậm chí có loại kích động muốn đề cử Ninh Tử Mặc tiến vào Cửu Huyền Môn.

“Ninh lão tiên không có khả năng không biết thiên phú tập võ của cậu.”
Sờ Trần nghi hoặc nhìn Ninh Tử Mặc, lấy thân phận địa vị của Ninh lão tiên trong giới võ giả, con cháu của hắn, dĩ nhién không biết chuyện về giới võ giả, Sở Trần cảm thấy có chút không thẻ tưởng tượng nổi.

“Lão gia tử đã rời khỏi Ninh gia nhiều năm rồi.”
Ninh Tử Mặc nói: “Từ nhỏ đến lớn, số lần cháu gặp qua ông ấy, chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn vãn bối của Ninh gia đều chỉ nghe qua tên vị lão gia tử này, chưa từng thấy qua.”

Sở Trần gật gật đầu, không hỏi nhiều về vấn đề này.

“Thì ra sau khi vượt qua tôn sư, là Tiên Thiên cảnh giới, như vậy, sau Tiên Thiên thì sao?”
Ninh Tử Mặc ngược lại tò mò.

“Sau Tiên Thiên, là tôn sư.”
Câu trả lời của Sở Trần trực tiếp làm cho Ninh Tử Mặc trợn tròn mắt.

Ninh Tử Mặc:???
“Phân chia cảnh giới võ giả, chia lảm Minh Kính, Ám Kính, Tiên Thiên, Tôn Sư.”
Sở Trần nói: “Cái gọi là tôn sư của thế tục quyền giới, tuyệt đại đa số đều chỉ là võ giả Minh Kính, vừa luyện ra Ám Kính liền xưng là tồn tại vượt qua tôn sư, trên thực tế, khoảng cách thực sự với tôn sư, còn kém quá xa.”
Anh măt Ninh Tử Mặc nóng bỏng.


Sau Tiên Thiên, mới là võ đạo tôn sư! Mà hắn hiện tại chẳng qua là vừa mới bước vào Tiên Thiên mà thôi, khoảng cách võ đạo tôn sư còn kém một đoạn rất xa.

“Tiểu Mặc, về chuyện giới võ giả, về sau cậu tùy thời đều có thể đến hỏi ta.”
Sờ Trần nói: “Sờ thúc đối với chuyện của giới võ giả vẫn rất hiểu rõ.”
Ninh Tử Mặc: “…” Tuy rằng
hôm nay thua Sở Trần, nhưng Ninh Tử Mặc tự tin hiện tại lại cùng Sở Trần đánh một trận, có thể dễ dàng thắng Sở Trần.

Nhưng mà, tầng thân phận này của Sở Trần, làm cho hắn giờ
phút này không có cách nào phản bác, hôm nay đột phá vẫn là Sở Trần trự giúp hắn.

“Nói một chút chuyện của thúc đi.”
Sở Trần nói: “Ta rất có hứng thú, nghe Tiểu Châu nói, cậu là bời vì ở Vĩnh Dạ xuất thủ cứu một nữ người phụ nữ, mới có chuyện phía sau.’
Ninh Tử Mặc cầm đồ uống trong tay, trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Khi còn chưa tròn 24 tuổi, cháu lá một trong những người thừa kế Ninh gia đệ nhất gia tộc Thiên Nam, đứng đầu 10 công tử Thiên Nam, cả thế hệ trẻ Dương Thành, đều bởi vì sự tồn tại của cháu mà ảm đạm thất sắc.”
Ninh Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu: “Cho nên, bọn họ không cho
phép trên người cháu xuất hiện bất kỳ vết nhơ nào.”
“Cháu là kiêu ngạo của Ninh gia a!”.

 
Chương 609: Chương 609


Thanh âm Ninh Tử Mặc tràn đầy trào phúng: “Cho nên, lúc cháu cứu Tiểu Cần, cũng đã định trước, hoặc là cháu vứt bỏ tất cả, hoặc là, Tiều Cẩn biến mất…” “Tiểu Can?”
Sở Trần mở to hai mắt: “ Không phải Dương Tiểu cẩn chứ?”
Ầm! Chai nước giải khát trong tay Ninh Tử Mặc trực tiếp bị bóp nát, trong nháy mắt, Ninh Tử Mặc đột nhiên nhìn Sở Trần, khí tức cả người hỗn loạn, thanh âm run rẩy kích động: “Đúng, chính là Dương Tiểu cẩn, thúc biết cô ấy không? Thúc đã gặp cô ấy? Cô ấy ở đâu?”
Ánh mắt Ninh Tử Mặc nổi lên vẻ đỏ bừng.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

“Tiểu Mặc, cậu bình tĩnh một chút.


Sở Trần nói: “Ta quả thật đã gặp qua một người phụ nữ tên là Tiểu Cẩn, nhưng, ta không có cách nào xác định có phải là ngưò’i cậu muốn tìm hay không, hơn nữa, ta cũng không biết cô ấy hiện tại ờ noi nào, cậu nói với ta, cụ thể xảy ra chuyện gì.


“Nhất định là cô ấy, nhất định là Tiểu Cẩn.


Ánh mắt Ninh Tử Mặc vô cùng bức thiết, cố nén xúc động muốn truy vấn trong lòng, hít sâu một hơi: “Kết quả, còn không chờ cháu lựa chọn, Tiểu cẩn liền biến mất!”

Ánh mắt Ninh Từ Mặc cỏ nước mắt phiếm động, run rẩy nói: “Tất cà mọi người đều nói cho cháu biết, là Tiểu Cẩn tự mình đi, cô ấy không muốn để cho cháu khó xử, nhưng cháu không tin, cô ấy đã
đáp ứng cháu, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi cháu, cô ấy nhất định sẽ không đi, nhất định là có người khiến cô ấy không gặp được cháu.


Ninh Tử Mặc thanh âm run rẩy, đồng thờihai mắt rưng rưng mang theo hận ý.

“Cho nên, sau khi cậu không thể tim thấy cô ấy, cậu luôn ở lại Vĩnh Dạ, cậu tin rằng cô ấy sẽ trở lại.


Sờ Trần nói.

Ánh mắt Ninh Tử Mặc kiên định: “Cô ấy biết cháu đang ở đây, nhất định sẽ trở về.


Trong đầu Sở Trần hiện lên tư liệu về Dương Tiểu cẩn, trong nháy mắt, anh cơ hồ đã khẳng định, Dương Tiểu cẩn, chính là cô gái Ninh Tử Mặc đã chờ đợi
gần 6 năm.

Thế nhưng, Dương Tiều cẩn đã lân nữa biến mất.

“Cậu có hiểu cô ấy không?”

Sợ Trần nhịn không được hỏi một tiếng: “Có lẽ, bọn họ nói là thật?”
“Cháu hiểu cô ấy.


Ninh Tử Mặc chấn thanh nói: “Chúng cháu lúc ấy đã sớm nói xong, cháu sẽ đấu tranh gia tộc, cuối cùng vẫn là không được, cháu cùng cô ấ yrời khỏi cái chỗ này, chúng cháu đã nói xong.


Mặt nạ của Ninh Tử Mặc đã tháo ra, mặt đầy nước mắt.

Đôi môi không ngừng run rẩy.

Lẩm bẩm: “Làm thế nào cháu có
không biết cô ấy?Cho dù qua năm 6 năm nữa, trên thế giới này cũng sẽ không có người thú’ hai hiểu rõ cô ấy hơn cháu… Điều duy nhất cháu không biết về cô ấy, chính là tình hình gần đây của cô ấy…”
Ninh Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt đầy nước mắt nhìn Sở Trần: “Lúc thúc gặp cô ấy, cô ấy có khỏe không?”
Ninh Tử Mặc tràn đầy chờ mong ánh mắt nhìn Sở Trần.

Gần sáu năm, Sờ Trần là người duy nhất từng nói với hắn từng gặp qua Dương Tiểu cẩn.

Ninh Tử Mặc mạnh mẽ áp chế cảm xúc cực kỳ kích động, môi đang run rẩy.

Cô ấy vẫn ổn chứ?
Sờ Trần chạm vào ánh mắt Ninh Tử Mặc, trong lòng cũng là chấn động nhẹ, âm thầm thờ dải một tieng.

Dưới sự khống chế của Huyễn Thần Cổ, cô sớm đã quên mình là ai.

.

 
Chương 610: Chương 610


Tiêu Lãng gặp cô chỉ là một hai năm trước, nhưng nếu thật sự là cô gái Ninh Tử Mặc ngày đêm nghĩ, chỉ sợ, cô bị Huyễn Thần Co khống chế đã gần 6 sáu năm… tất cả mọi thứ của cô là đều nằm trong ảo tưởng.

May mắn duy nhất là cô vẫn giữ lại tên ban đầu của mình.

Có lẽ chủ nhân Huyễn Thần cổ cảm thấy cái tên ‘Dương Tiểu Cẩn’ này cũng sẽ không truyền đến tai Ninh Tử Mặc.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

“Sờ Trần.



Ninh Tử Mặc thấy Sở Trần thật lâu không lên tiếng, nhịn không được sắc mặt biến đổi, thanh âm run rẩy: “Cô ấy sống có tốt không?”
Sờ Trần hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc nhìn chàm chủ vào Ninh Tử Mặc: “Nếu Dương Tiểu Cẩn là người cậu chờ, như vậy… cậu phải chuẩn bị tâm lý, cô ấy trải qua cũng không tốt.

Hơn 5 năm qua, cậu còn có thể ở trong đêm Vĩnh Dạ tăm tối không ánh mặt trời, nhưng cô ấy… sống trong một thế giới hư ảo, ngay cả chính mình là ai cũng quên rồi, đôi mắt của cô ấy đã không thể nhìn thấy, khuôn mặt của cô ấy… cũng bị hủy rồi.


Trong đầu Ninh Tử Mặc tựa như gặp phải sấm sét, cả người kịch
liệt rung động, trên người dần dần tràn ngập một cỗ hàn ý, hai tròng mắt hiện ra hận nộ ngập trời: “Là ai! Mặc kệ là ai, cháu nhất định phải khiến hắn trả giá thống khồ gấp ngàn vạn lần so với Tiểu Can!”
Ninh Tử Mặc đột nhiên nhìn chằm chẳm Sở Trần: “Thúc nói cho cháu biết, lúc thúc gặp Tiểu Cẩn, cô ấy thế nào? Cô ấy đã nói gì?”
Sờ Trần thờ dài một tiếng, nói quá trinh ngẫu nhiên cùng Tiêu Lãng gặp Dương Tiểu cẩn.

“Lúc ta gặp cô ấy là ngày hôm trước, nhưng hôm qua khi ta chuẩn bị đi tìm cô ấy, đã không thầy cô ầy roi.

Sở Trần nói: “Ta đã kêu rất nhiều người ra ngoài tim, đến bây giờ
cũng không có tin tức.

‘Thiền thành…” Ánh mắt Ninh Tử Mặc rớt nước mắt: “Tiểu cẩn luôn ờ bên cạnh cháu không xa, nhưng cháu, lại chưa từng phát hiện.


Ninh Tử Mặc đột nhiên tát mình một cái!: “Cháu sai rồi.


Trong đầu Ninh Tử Mặc hiện lên một mình Dương Tiểu cẩn đang ở trong thế giới hắc ám hư ảo, bộ dạng hoảng sợ bất lực, nội tâm tựa như đao cắt đau đớn, nước mắt tuôn ra, cả người đều kịch liệt vô cùng run rẩy: “Cháu sai rồi, cháu không nên ờ chỗ này chờ, cháu nên đi tìm cô ấy, một lần tìm không thấy, mười lần tìm không được, không phải còn có một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần sao? Tại sao cháu phải ở lại đây chờ cô ấy trở lại? Cháu sai rồi.



Ninh Tử Mặc liên tiếp cho mình vài cái tát vang dội, cuối cùng tay hắn bị Sở Trần bắt được.

“Chuyện đã qua cậu có tự trách thi được sao?”
Sờ Trần nói: “Bọn họ nếu có lòng phòng bị cậu, biển người mênh
mông, cậu tìm nhiều lần cũng không biết cô ấy ở nơi nào, hay là ngâm lại hiện tại nên đi tìm như thế nào đi.


‘Thiền thành!”
Ninh Tử Mặc không chút do dự, lớn tiếng nói: “Bọn họ dời đi thời gian không nhiều lắm, hiện tại tuyệt dối còn ở Thiền Thành, bời vì bọn họ lộ diện lúc nào cũng có thể bại lộ, chỉ cần bọn họ ở lại Thiền Thành, chúng ta liền rất khó tìm được bọn họ.


Sở Trần gật gật đầu.

“Cháu ờ Thiền thành có chút quan hệ, tuy rằng nhiều năm vô dụng, nhưng, mặt mũi Ninh Tử Mặc cháu, tuyệt đối vẫn là có người cho.



Ninh Tử Mặc đứng lên: “Chúng ta
đi thôi.

Sắp 6 năm chờ đợi, Ninh Tử Mặc một giây cũng không muốn lãng phí thêm nữa.

Sờ Trần cũng đứng lên: “Vậy chúng ta vừa đi vừa nói, ta tuy rằng không biết năm đó là ai bắt Dương Tiểu cẩn, nhưng hiện tại khống chế Dương Tiểu cẩn, là Vu Thần Môn, một kỳ môn phái, tất cả thay đổi trên người Dương Tiểu Cẩn, đều là bời vì Huyễn Thần Cổ của Vu Thần Môn.


Ánh mắt Ninh Tử Mặc càng lúc càng lạnh như băng.

Cửa phòng bị đẩy ra.

.

 
Chương 611: Chương 611


Hai người sóng vai đi ra, Tống Nhan và Ninh Tử Châu ờ phòng nghỉ ngơi, lúc này nhìn lại, cũng lập tức đi tới.

Ninh Tử Châu nhìn Ninh Tử Mặc, ánh mắt vô cùng kích động, run rẩy.

Ninh Tử Mặc không đeo mặt nạ.

Điều đó có nghĩa là … không còn ‘Đáp án’ trên thế giới?
Anh hai muốn rời khỏi Vĩnh Dạ! “Anh hai!”
Ninh Tử Châu kích động hô một tiếng: “Chúng ta về nhà đi.


“Tiểu Châu, ta và Tiều Mặc mới gặp lần đầu đã quen, nhất là trong công phu quyền cước có rất nhiều thứ muốn trao đổi, cho nên ta mời Tiểu Mặc mấy ngày nay đến nhà ta làm khách, có lẽ tạm thời sẽ không về nhà.


Sở Trần chủ động mở miệng.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web nhayhȯ.

čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.

Ninh Tử Châu sửng sốt một chút, nhìn Ninh Tử Mặc: “Anh hai, anh muốn đến nhà Sở thúc sao?”
Ninh Tử Mặc hiểu được chuyện của Dương Tiểu cẩn tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, đã sớm thu hồi cảm xúc, thản nhiên gật gật đầu: “Anh không muốn về nhà.


“Vậy em có thể đi không?”
Ninh Tử Châu trông mong nhìn Ninh Tử Mặc.


Ninh Tử Mặc nhíu mày: “Em ở trong gia tộc đã hỗn đến mức này sao?Cà ngày không có việc gì làm?”
“Không phải, đương nhiên không phải.


Ninh Tử Châu vội vàng giải thích:
“Chỉ có điều…” “Không cần bất kỳ lý do gì.


Ninh Tử Mặc lạnh lùng nói: “Trờ về làm chuyện của em đi.


“Tiểu Châu vẫn không chịu thua kém, hiện tại vẫn là thập công tử Thiên Nam.


Sở Trần khẽ cười, chợt nói với Ninh Tử Châu: “Anh trai cậu nói rất đúng, cậu vẫn nên trở về bận việc của mình, Tiểu Mặc ở chỗ ta, cậu cũng cứ việc yên tâm.


Ninh Tử Châu không kiên trì nữa.

Đối với hắn mà nói, Ninh Tử Mặc nguyện ý rời Vĩnh Dạ, đã tương đương với bước một bước lớn.

Một đoàn người đi về phía cửa thang máy.

Dọc theo đường đi không ít người ghé mắt, nhìn Sở Trần, thấp giọng nghị luận.

“Chính là hắn, Sở Trần 23 tuổi, đánh bại chiến thần ‘Đáp án’.



“Từ bề ngoài thật sự nhìn không ra a, nếu như không phải nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, ai dám tin đây là sự thật a.


“A, người bên cạnh Sở Trần, nhìn bóng lưng rất quen mắt…” Đột nhiên có người mở to đỏi mắt, thốt lên tiếng, khó có thể tin,
‘Đáp án’?”
Nội tâm lập tức đập mạnh lên.

Chưa từng có ai thấy qua khuôn mặt thật sự của chiến thần ‘Đáp án’.

Nếu thật sự là ‘Đáp án’, chẳng
phải là có nghĩa là, ‘Đáp án’ sẽ hoàn toàn biến mất, Vĩnh Dạ sẽ không có ‘Đáp án’ nữa!”
“Đây chính là tin tức lớn!”
“Kỳ quái, chỉ có tôi cảm thấy ‘Đáp án’ có chút quen mắt sao?”
Rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú vào bọn họ, cũng có người từng bước đuổi theo.

Bọn họ đều ý thức được, người đàn ông không đeo mặt nạ kia, chính là chiến thần Vĩnh Dạ ‘Đáp án’.

Lúc mấy người vừa đi tới cửa thang máy, cửa thang máy vừa vặn mở ra, từ bên trong vài người đi ra.

Ninh Tử Châu ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt biến ảo vài cái, quay
đầu nhìn về phía Ninh Tử Mặc.

Ninh Tử Mặc thần sác lạnh lùng, phảng phất căn bản không có nhìn thấy người trước mắt.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu hai mắt lạnh lùng, rơi vào trên người Ninh Tử Mặc, một lát sau, thản nhiên nói: “Cũng không tệ a, thế nhưng kiên trì sắp 6 năm mới thua trận.


Ninh Tử Châu vội vàng tiến lên, hô một tiếng: “Cha.


Sở Trần nhất thời hiẻu được thân phận của ngưcri trước mắt này.

Gia tộc đệ nhất Thiên Nam gia chủ Ninh gia, Ninh Quân Ngạn.

.

 
Chương 612: Chương 612


Ninh Tử Mặc thần săc không có chút biến hóa nào, thậm chí khí tức trên người có thêm vài phần lạnh như băng: “Hẳn là không lảm Ninh gia chủ mất mặt.”
Sắc mặt Ninh Tử Châu biến đổi, ở một bên không biết phải làm sao bây giờ mới tốt, nháy mắt với Ninh Tư Mặc: “Anh…” “Anh đã thừa nhận sai lầm của mình rồi sao?”
Ninh Quân Ngạn nỏi: “Con đã thua trận chiến võ đài, liền nhận sai với các thúc bá trong tộc đi, nếu không, chỉ sợ con còn không thể trở về Ninh gia.”
Ninh Tử Mặc khóe miệng khẽ nhếch lên: “Dám hỏi Ninh gia chủ? Tôi vừa nói qua, muốn trở về Ninh gia sao?”
Ninh Quân Ngạn tựa hồ cũng có
chút quen với thái độ của Ninh Tử Mặc, thản nhiên nói: “Con cố ý thua trận thi đấu võ đài, không đủ chứng minh tâm tư của con sao?”
Ninh Tử Mặc nhíu mày.

Ninh Quân Ngạn chắp hai tay sau lưng: “Sắp 6 năm, cuối cùng chống đỡ không nồi đi, ngay từ đầu lựa chọn của con chính là sai lầm, đáng tiếc, con căn bản không nghe bất luận ai khuyên bảo.Trận chiến đấu hôm nay, ta nghe nói, ngưcon ơi vừa vặn bị đánh xuống võ đài sau đó mới đột phá a.”
Sở Trần nhìn thoáng qua Ninh Quân Ngạn.

Anh muốn nhìn ngày sinh tháng đẻ của hai cha con này, xem có phải trời sinh xung khắc hay
không.


Anh tự nhiên cũng nghe ra ý tứ của Ninh gia chủ, ám chỉ Ninh Tử Mặc cố ý thừa dịp anh đến khiêu chiến, thua trận chiến võ đài, sau đó liền thuận lý thành chương trở lại Ninh gia.

“Ninh gia chủ quả nhiên khôn khéo, cái gì cũng không gạt được Ông.

Ninh Tử Mặc lạnh nhạt đảp lại: “Xin nhường một chút, đúng rồi, ông nói sai một chút, tôi tạm thời không trở về Ninh gia.

Không phải ông nói tôi cố ý thua Sở Trần sao? Trước khi đánh thắng Sở Trần, tôi sẽ không bước vào Ninh gia nửa bước.”
Ninh Tử Mặc đi vào thang máy.

Ninh Quân Ngạn thần sắc trầm
xuống, nhíu mày, đưa lưng về phía Ninh Tử Mặc: “Con có bản lĩnh chờ thêm 6 năm nữa, 6 năm sau đánh bại Sở Trần, con lại về nhà.”
“Cha.”
Ninh Tử Châu nóng nảy, hắn biết ngày thường cha không phải loại người thích giận dỗi như vậy, nhưng mà, hắn không nghĩ ra, cha cùng anh hai vừa đụng phải, liền giống như châm thùng thuốc súng vậy.

Sở Trần và Tống Nhan cũng đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.


Ninh Quân Ngạn phục hồi tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “ Nó nếu cố ý thua tỷ thí, như vậy cũng nói rõ, nó muốn trở về, thế nhưng, không có nhận sai, nó đừng mơ
tưởng.

Ninh Tử Châu không có cách nào, hắn luôn cảm thấy cha nhìn thấy anh hai liền giống như biến thành một người khác.

Hai người không thể hảo hảo nói chuyện được sao?
“Cha, anh hai không phải cố ý thua trận chiến võ đài…” “Cha biết cái gì.”
Ninh Quân Ngạn xua tay cắt đứt lời Ninh Tử Châu: “Nếu thực lực của hai người sàn sàn với nhau, Tử Mặc một khi đột phá, đó bất quá là trong nháy mắt liền có thể hoàn thành, nếu như không phải nó cố ý bại, Sở Trần có thể trong thời gian ngắn như vậy, bắt được sơ hở trong nháy mắt Tử Mặc đột phá, đánh nó xuống võ đài? Căn bản không thể nào!”
Ninh Quân Ngạn là gia chủ Ninh gia, đồng thời cũng là một võ giả thực lực không tầm thường.

Hắn đối với võ giả đánh nhau vô cùng rõ, Ninh Quân Ngạn có thể khẳng định, tuyệt đối không ai có thể làm được điểm này.

Khả năng duy nhất chính là, Ninh Tử Mặc cố ý thua Sở Trần.

Hai cha con đấu một hơi này, một trận đấu chính là thời gian gần 6 năm, hôm nay nghẹ được tin tức Ninh Tử Mặc thua trận, Ninh Quân Ngạn phản ứng đầu tiên chính là, Ninh Tử Mặc chịu thua, dù sao, trong hiệp ước hai bên, chỉ có Ninh Tử Mặc bại, mới có thể trở về Ninh gia.

Nhất là sau khi xem xét tư liệu về Sở Trần, Ninh Quân Ngạn càng thêm tin tưởng phán đoán trong lòng..

 
Chương 613: Chương 613


Ninh Tử Châu im lặng không lên tiếng, hắn không có phản bác Ninh Quân Ngạn, thế nhưng, trong lòng Ninh Tử Châu, hắn thủy chung tin tưởng, anh hai tuyệt đối không phải cố ý thua Sở thúc, cha sờ dĩ phản định như vậy, nguyên nhân rất lớn là cha đối với Sờ thúc hiểu biết quá ít.

“Cùng ta về nhà đi, mấy ngày nay, con đã làm những gì.”
Ninh Quân Ngạn trầm giọng nói: “Sở Trần kia thân phận tuy rằng có chút đặc biệt, nhưng Ninh gia chúng ta cũng ra tay giúp hắn đối phó Hoàng gia, nhiệm vụ của con đă hoàn thành, nên đi làm việc của con rồi.”
Ninh Tử Châu gật đầu.

Mấy người Sở Trần đã đi ra cao ốc Quang Minh, một bóng người xuất hiện, ngoài dự liệu của Sở Trần.

“Cô Đào, trùng hợp như vậy.”
Sở Trần mỉm cười chủ động mở miệng.

Con ngươi Tống Nhan nhìn về phía Giang Ánh Đào, con ngươi khẽ co rụt lại, theo bản năng tới gần Sở Trần một chút.

Cô cho tới bây giờ cũng không biết, Sở Trần dĩ nhiên quen biết một người con gái hại nước hại dân như vậy.

Sở Trần cũng không biết tâm tư Tống Nhan, mỉm cười nắm tay Tống Nhan: “Vợ, anh giới thiệu với em, vị này là cô Đào, tự mint mở quán bar, là bạn của Tiểu Bắc.’’
Tống Nhan khuôn mặt lộ ra mỉm cười, chủ động đưa tay: “Cô Đàc xin chào, tôi là Tống Nhan.”

Hai người nắm tay nhau, Sở Trầ nhịn không được đánh giá hai người một chút, đều có dung nhan dáng người gần như hoàn mỹ, nhưng lại có khí chất hoàn toàn không giống nhau.

Giang Ánh Đào nóng rực như lửa, Tống Nhan thùy mị như nước.

Giang Ánh Đào hướng Sở Trầnl
Giang Ánh Đào hướng Sở Trần cười nói: “Cũng đến giờ cơm rồi, tôi mời các người ăn cơm, tôi biết
gần đây có một nhà hàng không tẹ.”
Nghe vậy, Sở Trần giật minh, theo bản năng từ chối: “Không cần, cảm ơn ý tốt của cô Đào.”
“Sở Trần, anh vừa mới giúp tôi kiếm được hơn 20 triệu, dể tôi mời anh ăn một bữa cơm, bày tỏ một chút lòng biết ơn của tôi.”
Giang Ánh Đào nói.

Mấy người đều ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, Tống Nhan phản ứng lại, buột miệng nói ra, kinh hô: “Người đặt cược 50 vạn Sở Trần thắng, chính là cô?”
Sở Trần cũng ngoài ý muốn.

Từ võ đài xuống, trong lòng anh vẫn luôn có tò mò, đến cuối cùng
là người nào quyết đoán đặt cược 50 vạn là anh thắng.


“Là tôi.”
Giang Ánh Đào thản nhiên cười: “Sự thật chứng minh, tôi cũng không nhìn lầm.”
“Tỷ lệ cược gấp 50 lần đều có thể đặt trúng, Giang tiều thư quả nhiên con mắt tinh tường.”
Ninh Tử Mặc nói: “Nhưng, theo tôi được biết, kèo hôm nay ờ phòng 661, tất cả tỷ lệ cược đều là Giang tổng mở ra.”
Con ngươi Giang Ánh Đào trừng to vài phần, một lúc lâu sau, sâu kín nói: “Tên mập mạp kia là thù dai nhất, đêm nay tôi phải tránh một chút, không về nhà.”
Sở Trần nghi hoặc nhìn Ninh Tử
Mặc.

Ninh Tử Mặc mỉm cười: “Xem ra anh còn không biết thân phận của Giang tiểu thư, tòa nhà Quang Mang mà chúng ta đang ở hiện tại, chính là nhà cô ấy, Giang tổng ở Vĩnh Dạ cũng có cổ phần nhất định.”
Sở Trần bừng tỉnh.

Khó trách Giang Ánh Đào dám mờ quán bar lớn như vậy ở Dương Thành, không ai dám đi trêu chọc cô, ngay cả Hoàng Phủ Tịch cũng cho cô ba phần mặt mũi.

Thì ra phía sau Giang Ánh Đào, có Vĩnh Dạ.

Sở Trần suy nghĩ một chút: “Nếu đã như vậy, đốm nay phải hung hăng để gia đình giàu có chủ trì,
cô Đào, gần đây nơi nào ăn đắt nhất.”
“Không vấn đề.


Giang Ánh Đào thẳng thắn đáp ứng..

 
Chương 614: Chương 614


Lúc này, một người phía sau vội vàng đi tới, chính là người nữ phụ Thất Thất trách tiếp đãi mấy người Sở Trần ở Vĩnh Dạ.

“Sở tiên sinh.”
Thất Thất đi tới, con ngươi mang theo vài phần tôn kính nhìn Sở Trần, trong tay cầm chìa khóa: “Đây là Ninh thiếu gia bảo tôi mang chìa khóa xe tới cho mọi người, cậu ấy nói mọi người đều không có lái xe tới, trở về không tiện.”
Sở Trần nhận lấy chìa khóa:
“Cảm ơn.

Sau khi đám người Sờ Trần rời đi, giờ phút này Vĩnh Dạ đã trực tiếp nổ tung! “Tôi đã nhìn thấy gì? Trời ơi! Khó trách tôi vừa rồi cảm thấy quen mắt, chiến thần “Đáp án’, dĩ nhiên chính là đệ nhất công tử Thiên Nam ngày xưa, đại thiếu gia Ninh gia, Ninh Tử Mặc!”
“Năm đó Ninh Tử Mặc một đêm biến mất, Ninh gia tuyên bố phái Ninh Tử Mặc ra nước ngoải rèn luyện, không nghĩ tới trong đó lại còn cất giấu một bí mật thật lớn như vậy!”
“Ninh Tử Mặc sắp trờ về, thế hệ trẻ Dương Thành còn nhớ rõ cơn ác mộng lúc trước bị Ninh Tử Mặc trấn áp không?”
…Từ cao ốc Quang Minh đến khách sạn Giang Ánh Đào mời
ăn cơm khoảng mười phút đi bộ.


Sờ Trần vừa lên xe, lập tức liền nói: “ Cậu muốn thông qua cô Đào đến điều tra tư liệu của Dương Tiểu cẩn sao?”
Ninh Tử Mặc giật mình: “Xem ra không thể gạt được thúc, cháu quả thật có tính toán này, cho nên vừa rồi mới nói ra thân phận Giang tiểu thư trước mặt, khiến thúc càng thêm danh chính ngôn thuận đáp ứng lời mời của cô ta.”
Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Năm đó, Tiểu Cẩn cũng là một quyền thủ của Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ khẳng định có tư liệu về cô ấy, thậm chí, cuối cùng là ai dẫn cô ấy đi vân vân, tóm lại có một tia manh mối có thể xuất hiện, cháu cũng không muốn bỏ qua.”
Sở Trần trầm tư.

“Ta và cô Đào cũng chỉ gặp nhau một lần, vẫn là lúc quán bar của cô ta khai trương, Tiểu Bắc dẫn tôi qua, muốn cô ta giúp việc này, cô ta cũng không nhất định sẽ đáp ứng.”
Sờ Trần nói: “Chờ lát nữa ăn cơm, ta tận lực thử một lần.”
“Cô ta chủ động mời anh ăn cơm, ít nhất là có tâm tư giao hảo với anh, nếu anhmở miệng, em cảm thấy cô ta sẽ đáp ứng.”
Tổng Nhan lái xe, thản nhiên nói.

Khóe miệng Ninh Tử Mặc nhẹ nhàng giật một cái.

Không khí dường như tràn ngập vị chua nhẹ.


Dù sao, Giang Ánh Đào là người phụ nữ toàn thân tản ra lực hấp dẫn trí mạng sẽ làm cho người ta rất dễ sinh ra cảm giác nguy cơ.

Ninh Tử Mặc vội vàng nhìn Sở Trần.

Thời khắc mấu chốt, phải dựa vào Sở Trần tự mình giải quyết.

Sở Trần trầm ngâm một hồi, vỗ mạnh đùi: “Vợ nói đúng!”
Ninh Tử Mặc, “…” Xe rất nhanh đã đến đích, sơn trang Lâm Giang làm cho Sở Trần có chút ngoài ý muốn chính là, nơi Giang Ánh Đào dẫn bọn họ tới đây, thoạt nhìn cũng không giống khách sạn 5 sao xa hoa, ngược lại giống như nông trang, đương nhiên, phong cách trang trí nơi này cực kỳ có mị lực, nơi này cũng khá lớn, từ những chiếc xe.

Đam Mỹ Sắc
trong đỗ xe mà xem, nơi này quả thật cũng không đơn giản.

Giang Ánh Đào vừa mới xuống xe, quản lý sơn trang Lâm Giang liền đi tới, còn cách 10 mét khuôn mặt liền nở nụ cười: “Giang tiểu thư đại giá quang lâm, đêm nay phòng ghế tốt nhất giữ lại cho cô.

Giang Ánh Đào một bên đi vào bên trong, một bên cùng Sở Trần giới thiệu: “Anh đừng nhìn nơi này không xa hoa như khávh sạn 5 sao, thức ăn nơi này so với tuyệt đại đa số 5 sao còn đắt horn, đương nhiên, hương vị cũng là giá trị lớn, đợi lát nữa anh liền biết.”.

 
Chương 615: Chương 615


Sau khi đi vào phòng riêng,
Giang Ánh Đào càng thêm khí phách: “Mọi người muốn ăn cái gì, tự mình xem thực đơn tùy tiện
gọi”
Sở Trần cũng không khách khí, sau đó một hơi gọi mấy món ăn giá cả không rẻ, liền ngừng lại.

Sau đó chờ giám đốc rời khỏi phòng riêng, Sở Trần ngẩng đầu nhìn Giang Ánh Đào: “Tôi có chút muốn biết, hôm nay cô Đào làm sao có thể thấy được tôi thắng?”
Sở Trần rất tò mò, Giang Ánh Đào phân tích ra như thế nào, thực lực của anh đủ để chiến thắng Ninh Tử Mặc.

Giang Ánh Đào trầm ngâm một hồi, thành thật trả lời: “Tôi cũng không nghĩ tới anh có thể thắng.”
Sở Trần:???
Sờ Trần còn tưởng rằng Giang Ánh Đào là thông qua thủ đoạn gì phân tích ra thực lực của anh, thật không ngờ, thời điểm đôi phương đặt cược, căn bản không nghĩ tới Sở Trần có thể thắng.

“Năm mươi vạn đối với tôi mà nói không tính là cái gì, chỉ là cho thấy thái độ của tôi mà thôi.”

Giang Ánh Đào không có quanh co lòng vòng, con ngươi lấp lánh như sao, mở miệng nói: “Trực giác của tôi nói cho tôi biết, người có thể làm cho Hoàng Phủ Hòa Ngọc đánh con trai bảo bối của hắn, nhất định là bạn bè đáng giá thâm giao.”
Một lúc lâu sau, Sở Trần liếc Giang Ánh Đào một cái: “Phương thức kết giao bằng hữu của cô Đào, cũng đặc biệt.”
“Còn anh thì sao?”
Giang Ánh Đào hỏi ngược lại một câu: “Trực giác còn nói cho tôi biết, anh cũng không phải rất thuần túy đáp ứng tôi ăn một bữa cơm.”
Sở Trần mỉm cười: “Tiểu Mặc, cậu nói đi.”
“Giang tiểu thư, cô biết bao nhiêu về Vĩnh Dạ.”
Ninh Tử Mặc hỏi: “Tôi muốn cô hỗ trự tìm tư liệu của một người.”
“Người nào?”
Giang Ánh Đào theo bản năng nhíu mày: “Cha tôi chưa từng để tôi nhúng tay vào chuyện Vĩnh Dạ, tôi ở Dương Thành tuy rằng có mấy sản nghiệp, nhưng đều là không có một chút quan hệ nào
với Vĩnh Dạ.

Tuy nhiên, anh có thể cho tôi biết tên của người đó, tôi sẽ trở lại và hỏi cha tôi.”
Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi, gằn từng chữ nói: “Cô ấy tên, Dương Tiểu Cẩn, từng là quyền thủ của Vĩnh Dạ, về sau…mất tích bí ẩn.”

“Tôi đáp ứng hỏi giúp anh.”
Giang Ánh Đào thần sắc chua xót: “Chỉ có điều, cha tôi đối với chuyện tôi hỏi về Vĩnh Dạ vô cùng bài xích, ông ấy chưa chắc sẽ nói cho tôi biết.”
“Cô Đào, cô có thể hỏi một chút, chúng tôi đã vô cùng cảm kích roi.

Sở Trần nói.

Ninh Tử Mặc cũng không có quá nhiều tâm tư ăn cơm, đồ ăn ở sơn trang Lâm Giang dù ngon đến đâu cũng không ngăn cân được quyết tâm của Ninh Từ Mặc muốn đi tìm Dương Tiểu cẩn, chờ thức ăn được mang lên không lâu, Sờ Trần và Tống Nhan cũng trước sau để đũa trong tay xuống.

“Cô Đào, cảm ơn bữa cơm này của cô, sau này có cơ hội đến Thiền thành, chúng tôi mời cô ăn cơm.”
Sở Trần nói vài câu khách sáo, liền cáo biệt Giang Ánh Đào, lên xe đi thẳng đến Thiền Thành.

Dọc theo đường đi, Sở Trần hướng Tống Thu hiểu rõ tình huống, Tống Thu đều phát tán mấy trăm học viên tinh anh quyền quán ra ngoài, đi tới các nơi,
nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.

“Người của Vu Thần Môn ẩn nấp trong bóng tối, mà Dương Tiểu Cẩn không có khả năng xuất hiện trước công chúng, chúng ta phát tán rất nhiều người ra ngoài, cũng giống như đá chìm đáy biển vậy.”
Sở Trần nói: “Chúng ta đến chỗ trước Dương Tiểu cẩn vẫn ở, tạm thời cũng chỉ có thể ở nơi đó chờ đợi manh mối.”.

 
Chương 616: Chương 616


Ninh Tử Mặc kiềm chế bất an cùng lo lắng trong lòng, gật gật đầu.

Ánh mắt Sở Trần nhìn về phía Tống Nhan, thần sắc toát ra một tia áy náy, Tống Nhan từ đầu đến cuối cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô một câu
cũng không hỏi nhiều.

“Vợ, chuyện này về nhà anh sẽ từ từ nói với em.”
Sở Trần nói.

Tống Nhan lái xe, biểu diễn cười khẽ: “Chuyện giữa các võ giả các người, nói với em em cũng không hiểu, theo em thấy, anh đừng quên ngày thứ hai công ty Bắc Trần chính thức treo biển thành lập là được rồi.


Sau lưng Sở Trần mồ hôi lạnh toát ra một chút.


Anh thực sự quên mất.

May mắn thay, bây giờ mới chỉ là thứ sáu.

Sở Trần vừa định mở miệng, chuông điện thoại đã vang lên.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, màn hình điện thoại viết hai chữ ‘Tiêu Lãng’.

Thần tượng đàn piano của Tống Nhan.

Sở Trần nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, đã tối sầm lại, tiếp nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia, thanh âm Tiêu Lãng có chút phát hoảng: “Tôi nghe thấy bên ngoài tựa hồ có chút huyên náo, hình như là côn trùng các loại…” “Tôi đang trên đường trở về, còn có khoảng bốn mươi phút nữa là tới.”
Sở Trần đối với chuyện Tiêu Lãng nói cũng không thèm đề ý, nếu thật sự là độc vật của Vu Thần Môn ở bên ngoài, không có khả năng sẽ làm cho Tiêu Lãng nghe thấy thanh âm, Tiêu Lãng

nhất định là trời tối, nghĩ đến độc vật của Vu Thần Môn, một mình ở trong phòng, một người phụ nữ yếu đuối, trong lòng sinh ra sợ hãi cũng là bình thường.

Sở Trần đã vô cùng bội phục dũng khí của Tiêu Lãng, suy cho cùng, cô chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nếu là thật sự gặp phải độc vật cùa Vu Thần Môn công kích, đối với người bình thường mà nói, sẽ bị dọa đến chết.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Trần chủ động nói: “Vợ, lát nữa có thể nghe thần tựợng của em chơi đàn piano rồi.”
Tống Nhan ngẩn ra, nghi hoặc nói, “Tiêu Lãng không phải đang chuẩn bị buổi biểu diễn ở Hạ Thành sao? Bây giờ cô ấy nên ở
Hạ Thành
“Tiêu Lãng tình cờ gặp Dương Tiểu Cẩn.”
Sờ Trần nói chuyện ngày đỏ mình nhàn rỗi nhàm chán đi dạo trên đường tình cờ gặp Tiêu Lãng ra, cuối cùng nói: “Sau khi biết Dương Tiểu cẩn mất tích, Tiêu Lãng hủy bỏ hành trình, đến Thiền Thành hỗ trợ tìm Dương Tiểu Cẩn, thế nhưng, dùng rất nhiều biện pháp, cũng không tìm được người.”
Thanh âm Sở Trần dừng lại, nói thêm một câu: “Dương Tiểu cẩn là người yêu của Tiểu Mặc, lúc trước Tiểu Mặc cũng là bởi vì Dương Tiểu cẩn mất tích, vẫn ở lại Vĩnh Dạ, cho đến hôm nay.”
Chiếc xe từ từ dừng lại ở cửa biệt thự ba tầng.

Sở Trần vừa mới xuống xe, bên trong liền truyền đến một trận thanh âm thét chói tai.

“Không hay rồi.”.

 
Chương 617: Chương 617


Khuôn mặt Sở Trần biến đổi, một bước chân liền vọt vào.

Rầm một tiếng đẩy cửa lớn ra,
Sở Trần đi về phía cửa cầu thang, khuôn mặt càng thêm biến sắc, hướng cửa cầu thang, có vài con rắn độc vây quanh.

“Tiêu tiểu thư, đừng sợ, lấy tủi hương.”
Sở Trần quyết đoán nhảy lên, nghe thanh âm của Tiêu Lãng, cô đang ờ lầu hai.

Đồng thời, Sở Trần hét lớn một tiếng: “Tiểu Mặc, cậu ở lại bên ngoài bảo vệ vợ ta, các người đều không cần tiến vào.”
Hình ảnh rắn độc bò xung quanh quá mức dọa người, Sở Trần lo
lắng dọa Tống Nhan.

Sỏ’ Trần rất nhanh liền nhìn thấy Tiêu Lãng đứng ở phía trước đàn dương cầm lạnh run, sải bước đi lên: “Không sao, tôi trở về rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Lãng chậm rãi mờ mắt ra, sắc mặt tái nhựt, ngón tay run rẩy chỉ vào phía trước: “Sở Trần, cẩn thận, rắn…rắn…” Trong lúc nói chuyện, con rắn độc kia vừa vặn bò về phía cô.


Tiêu Lãng thét chói tai một tiếng, theo bản năng nhào về phía Sở Trần, trực tiếp nhảy lên người Sờ Trần: “Cứu mạng…” Cảm giác mỹ nữ vào lòng… Sở Trần cảm giác mình không có phúc khí đi hưởng thụ, đừng nói độc vật chung quanh, bên ngoài còn có vợ của minh.

“Tiêu tiểu thư, cô không cằn quá
sợ hãi, cô không chú ý tới sao? Có túi hương trong tay, những con rắn độc này căn bản không dám tiếp cận cô.”
Sở Trần trấn an tâm tình Tiêu Lãng, đồng thời chậm râi buông Tiêu Lãng xuống, nhìn khuôn mặt Tiêu Lãng giờ phút này kinh hãi quá độ có vẻ tái nhợt vô cùng, Sở Trần theo bản năng mỉm cười, khẽ vuốt tóc Tiêu Lãng: “Được rồi, cô ngồi ở chỗ này, những con rắn độc này giao cho tôi xử lý.”
Sờ Trần binh tĩnh dần dần làm cho Tiêu Lãng cũng có chút bình phục lại, nhẹ nhàng gật gật đầu, đứng ờ bên cạnh Sở Trần.

Sở Trần sải bước đi lên, hướng về phía trước một con rắn độc.

Tiêu Lãng kinh hô: “Cẩn thận.”
“Một con súc sinh nhỏ, còn không làm khó được tôi.”
Sở Trần mỉm cười, nhìn con rắn vọt tới phía anh, Sờ Trần trực tiếp đưa tay vỗ một cái, rắn độc theo tiếng ngã xuống, biến thành một con rắn chết.


Tiêu Lãng trợn mắt há hốc mồm.

Một màn này mang đến cho Têu Lãng rung động không giống Sở Trần đánh bại rất nhiều võ giả, ở trong mắt Têu Lãng, những con rắn này so với võ giả kinh khủng hơn nhiều.

Nhưng Sở Trần dễ dàng, một cái tát một cái tát đánh tới, giống như vỗ muỗi, từ lầu hai đến lầu một một đường quét sạch, hễ là rắn độc đánh tới Sở Trần đều không tránh khỏi vận mệnh bị đánh chết.

Lá gan Tiêu Lãng cũng dần dần lớn lên, đi theo phía sau Sở Trần, thật cẩn thận hỏi: “Sở Trần, có phải người dẫn Tiểu cẩn đi xuất hiện hay không?”
“Chính là ở gần đây.”
Tầm mắt Sở Trần khẽ híp lại:
“Đây ngược lại là một ngạc nhiên ngoài ý muốn a.”
Đêm hôm trước Vu Thần Môn bình tĩnh khiến cho Sở Trần cảm giác muốn ở trong biển người mênh mông tìm ra Dương Tiểu Cẩn khó có thể lên trời, nhưng không nghĩ tới, tối nay đối phương lại ra tay.

Đây quả thực là một ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Sở Trần không sợ đối phương ra tay, chỉ sợ đối phương co đầu rụt
cổ không nhúc nhích.

“Sở Trần, bên kia còn có một con”.

 
Chương 618: Chương 618


Tiêu Lãng hô to.

“Đây là con cuối cùng trong phòng, giữ lại trước còn có tác dụng.”
Sở Trần nói, đồng thời cũng cất bước đi về phía con rắn kia: “Tiêu tiểu thư cô dừng bước, trên người cô có túi thơm sẽ dọa nó đi’’
“Làm sao anh biết là con cuối cùng…” Nội tâm Tiêu Lãng vẫn có chút phát hoảng, ánh mắt theo bản năng nhìn về bốn phía, sợ lại có độc vật đột nhiên bay tới, khi ánh mắt Tiêu Lãng cuối cùng một lần nữa rơi vào trên người Sở Trần, nhịn không được hô nhẹ
một tiếng: “Anh…anh làm sao vẽ vòng tròn vào rắn độc, nguyền rủa nó sao?”
Sở Trần không trả lời được câu hỏi của Tiêu Lãng, sau khi nhanh chóng chiếm được quyền điều khiển Linh Xà, Sở Trầnkhu động Linh Xà này lao ra khỏi cửa sổ.

Năng lực của những đầu Linh Xà này chỉ ở mức trung bình,Sở Trần kết luận, những kẻ điều khiển những đầu Linh Xà không hơn chỉ là những tiểu lâu la của Vu Thần Môn.

Chỉ có đem đối phương bắt lại, mới có thể lần theo nguồn gốc, tìm ra cứ điểm của Vu Thần Môn ở Thiền Thành, giải cứu Dương Tiểu Cẩn.

Điều duy nhất Sở Trần cảm thấy kỳ quái, xét từ sự bình tĩnh mà Vu Thần Môn thể hiện vào tối hôm qua, không giông với việc phát động một cuộc tấn công vào lúc này.


Sau khi Linh Xà bay ra khỏi cửa sổ, dưới một bóng cây lớn trên một con phố phía xa, một bóng người đột nhiên kinh hô rồi chạy như điên về phía nơi tối tâm phía xa.

Sở Trần không có đuổi theo, bên ngoài có người sớm đã đợi dị động xuất hiện.

Sở Trần cảm thấy để Kiều trưỏ’ng lão ra tayđối phó đám tiểu lâu la này,có chút giống như là giết gàdùng dao mổ trâu.

Sau khi thu dọn xác rắn, Sở Trần mở cửa, để Ninh Tử Mặc dẫn Tống Nhan vào.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gi vậy?”
Sau khi Ninh Tử Mặc vào cửa, anh ta nhìn xung quanh, cổ nén cảm xúc trong lòng.

Đây là nơi Tiểu cẩn bị giam trong nhiều năm.


Nhưng hắn đã đến quá muộn.

“Kẻ địch trong tối ra tay, vừa rồi điều khiển không ít rắn độc xông vào, có điều, đã đều bị ta quét dọn.”
Sở Trần nói, “Tiểu Mặc, đêm nay chúng ta có thể sẽ có hành động.”
Nghe vậy, tâm thần Ninh Tử Mặc chấn động mạnh, “Có manh mối sao?”
Sờ Trần gật đầu, “Cụ thể chờ chút liền biết.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Lãng và Tống Nhan gặp mặt, hơn nữa Tống Nhan vẫn luôn thích tiếng đàn piano của
Tiêu Lãng, hai người nhanh chóng nói chuyện, Tiêu Lãng muốn lên lầu cùng Tống Nhan đánh đàn.

Nhưng mà, trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Tiêu Lãng hoảng sợ một hồi, nhìn Sở Trần nói: “Anh có chắc thật sự không có rắn không?”
“Những con rắn độc bị khống chế này sẽ có khí tức độc nhất vô nhị, tôi có thể chắc chắn hiện tại không có.”
Sờ Trần nói, “Tôi tình cờ cũng có chuyện cần bàn với Tiểu Mặc, các cô cứ lên đó đi, yên tâm, khi có tin tức về Dương Tiểu cẩn, tôi sẽ thông báo cho cô.”
Sau khi hai người phụ nữ lên lầu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Kiều Thương Sinh trong tay mang theo một người, sải bước đi tới, thả người đó xuống đất,
“Sở Thúc, người đã được bắt tới.”.

 
Chương 619: Chương 619


Ninh Tử Mặc liếc nhìn Kiều Thương Sinh, sau khi sững sờ, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiên Thiên! Hắn cảm nhận được khí tức Tiên Thiêntrên cơ thể Kiều Thương Sinh.

Bên ngườiSỞ Trần bước ra một người, liền là một võ giả Tiên Thiên, nhưng vị trưởng lão này, rõ ràng là lớn hơn Sở Trần rất nhiều, thậm chí còn gọi Sở Trầnlà sư thúc.

Ninh Tử Mặc lập tức sững sờ.

Sở Trần đi tới, nhìn kẻ dưó’i đẩt đang chật vật đứng dậy, từ trên
cao nhìn xuống đối phương, trầm giọng nói: “Nói đi, lần này Vu Thần Môn tới bao nhiêu người? Mục đích là gì? Cô gái bị các ngươi bắt đi, bây giờ đang ở đâu?”
Lý Tam cảm thấy mình thật xui xẻo.

Mấy năm qua, Vu Thần Môn phái người thay phiên nhau túc trực, theo dõi Huyễn Thần cổ của Môn chủ, năm nay Lý Tam mới được phái đến, hắn đã ở trong căn nhà nảy vài lần, hắn đối với tranh chữ có nghiên cứu, biết tầng một cùa ngôi nhà này treo tranh chữu có giá trị rất lớn.


Mặc dù Vu Tân trưởng lão đã ra lệnh không được đến gần nơi này, nhưng Lý Tam vẫn muốn lẻn vào trộm vài bức tranh chữ.

Không ngờ, va vào tấm sắt.

Lý Tam vốn dĩ muốn dùng Hắc Vu Linh Xà để đối phó với Tiêu Lãng, nhưng hắn không biết rằng Tiêu Lãng có túi thơm do Sờ Trần đưa cho, Hắc Vu Linh Xà hoàn toàn không thể tới gần được cồ ta,lại tiếp sau đó, Sở Trần vừa vặn trở lại, dễ như trở bàn tay đem Hắc Vu linh xà của hắn toàn bộ phế bỏ, cuối cùng hắn muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cảm nhận được ánh mắt hung hăng của Sở Trần, Lý Tam không khỏi kịch liệt run rẩy vài cái, sau đó run giọng trả lời: “Tôi không biết, tôi chỉ là… nhìn trúng bức tranh chữ trong nhà, vốn định trộm một ít, những thứ khác tôi thực sự không biết.”
“Đừng xúc phạm sự thông minh của ngưởi khác, được không?”
Sờ Trần lãnh đạm nói, “Đệ tử Vu Thần Môn xuất hiện tại Thiền Thành, lại không biết cứ điểm củaVu Thần Mônờ đâu? Có gì nói thật, tránh nỗi đau da thịt.”
Lý Tambất đắc dĩ cười khổ,”Tôi thật sự không biết…” Oanh!
Ninh Tử Châu một chân đá văng ra ngoài, Lý Tam trực tiếp lăn trên mặt đất vài cái, cuối cùng dựa vào sô pha, còn chưa kịp ổn định thân thể, trên người truyền đến cơn đau dữ dội, kêu thảm vài tiếng, ngẩng đầu lên, choáng váng mồ hôi lạnh chảy xuống,
“Ta, ta nói chính là thật, các ngươi giết ta cũng vô dụng.”
Lý Tamphi thường rõ ràng, một khi bại lộ cử điểmVu Thần Môn, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.


So sánh ra, hắn thậm chí tình nguyện chịu chết.

“Muốn chết rất dễ dảng, thế nhưng… vạn nhất sống không bằng chết thì sao?”
Ninh Tử Mặc bước lên, hai con ngươi đỏ màu máu điên cuồng khiến Lý Tam cảm thấy tim đập nhanh, “Ngươi biết cô gái bị giam ở đây là ai không? Cô ấy là người yêu của ta, là tình yêu duy nhất trong cuộc đời ta.”
“Cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, các ngươi chỉ sợ rõ ràng hơn ta.”
Ninh Tử Mặc nắm lấy cồ áo Lý Tam, trực tiếp nhấc bổng Lý Tam lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, “Bao nhiêu nỗi đau mà cô ấy phải chịu, các ngươi sẽ đền đáp gấp trăm tần.”
Ninh Tử Mặc thậm chí không đợi Lý Tam đáp lại, đã trực tiếp đấm
thẳng một quyền vào mặt Lý Tam.

Khỏe mắt Lý Tam trực tiếp chảy máu, cơn đau dữ dội khiến hắn kêu gào như mổ heo.

Bành! Cơ thể của Lý Tam lại rơi xuống đất, lần này, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà.

Lý Tam cả người run lên, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Ninh Tử Châu, lúc này Ninh Tử Châu cho hắn cảm giác gặp phải ác ma.

Hắn điên rồi sao?.

 
Chương 620: Chương 620


Lý Tamco ro cơ thể.

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Trần vang lên bên tai Lý Tam, “Nếu là ngươi, biết người mình yêu gặp phải tình huống như vậy, ngươi sẽ không điên sao?”
Toàn thân Lý Tam run lên.

Oanh! Oanh! Oanh! Mỗi một quyền của Ninh Tử Mặc dường như muốn lấy mạngLý Tam.

Lý Tam lúc này thậm chí có cảm giác tên điên này dường như không cần câu trả lời, hắn chỉ muốn giết chết mình mà thôi.

“Tha cho ta, tha cho ta đi.”
Lý Tam không ngừng cầu xin tha tội.

Tuy rằng trong lỏng nói không sợ
chết, nhưng thân thể thì vô cùng thành thật,càng lúc càng run lên càng nhiều.

“Nói cho ta biết cứ điểm của Vu Thần Môn, ta không chỉ có thể thả ngươi đi, ngươi còn có thể tùy ý lựa chọn tranh chữ treo trên tường mang đi.”

Sở Trần nói, “Nếu ngươi lo lẳng Vu Thần Môn trả thù, ngươi có thể dùng những tranh chữ này đổi một khoản tiền, sau đó cao chạy xa bay.

Ngươihẳn là rất rõ rằng, đêm nay nếu như ta giết tới tận cửa, Vu Thần Mônốc còn không mang nổi mình ốc, bọn họ không có thời gian rảnh để ý đến ngươi, ngươi có đủ thời gian đề rời đi Thiền Thành.”
Ninh Tử Mặc và Sở Trần, một người đóng vai sát thần, một người đóng vai cứu tinh.

Đối với Lý Tam lúc này, lởi nói của Sở Trần chắc chắn là ánh sáng rạng đông trong bóng tối.

Lý Tamđộng tâm.

Hắn cố nén đau, “Ngươi… ngươi nói thật sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sờ Trần trầm giọng nói, so với việc cứu Dương Tiểu cẩn, chỉ là một tên lâu la của Vu Thần môn thì không là gì cả.

Lý Tam do dự một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi, “Được rồi, ta sẽ nói cho các ngươi biết, hiện tại bọn họ ở nơi nào, cách đây cũng không xa, chỉ có chừng mười cây số.”
Lý Tam nói một cái địa chỉ, ánh
mắt mang theo sợ hãi nhln Ninh Tử Mặc, “Những gi tôi nói đều là sự thật, cô gái tên Dương Tiểu Cẩn đó bây giờ đang ở đó.”
Sở Trần và Ninh Tử Mặc nhìn nhau.


Quả quyết đi ra ngoài.

“Kiều trưởng lão, cảm phiền ngài ở lại đây một chút.”
Trước khi Sở Trầnrời đi, hắn đã đểKiệu Thương Sinh ở lại để bảo vệ Tống Nhan hai người.

Đoạn đường mười cây số, đối với bước chân của Sở Trần và Ninh Tử Mặc mà nói, chỉ mất chưa đến mười phút là đến nơi.

“Tiểu khu này, tôi đã từng tới qua, chỉ là,không thể lục tung từng nhà.”
Sở Trầncảm thán một tiếng, “Đi thôi, mục tiêu tại số 601 Hàn Đông c.”
Ninh Tử Mặc nắm chặt nắm đấm, tâm tình trong lỏng không kìm nén được, tăng tốc độ bước tới.

Tất nhanh, đèn thang máy ở tầng sáu của tòa nhà c bật sáng.

Sở Trần và Ninh Tử Mặc cùng lúc bước ra ngoài.

“Có khá nhiều khí tức linh vật của Vu Thần Môn lưu lại trên tầng này, xem ra gia hỏa kia không nói dối, nơi này chính là cứ điểm của Vu Thần MôntạiThiền Thành.”
Vừa đi tới cánh cửa phòng 601, Sở Trầnvô ý thức nhíu mày.

“Bên trong không có động tĩnh
gỉ-”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom