Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 140


“Vừa rồi hầu như toàn bộ hành trình ta đều phải nhắc nhở, khi nào nhấc nồi, khi nào bỏ nguyên liệu, vì vậy quá trình mới diễn ra thuận lợi. Lần này ta chỉ đứng nhìn, Tần thúc thúc, ngươi tự mình làm lại một lần xem.”

“Được!”

Tần Lục rất tự giác ghi nhớ kỹ từng bước vào trong lòng, hiện giờ hắn đã nắm khá vững quy trình chế biến rồi.

Thế nhưng thời điểm hắn bắt đầu chiên cá, lần đầu tiên làm cháy, lần thứ hai vớt hơi sớm, thịt bên trong cá còn chưa chín.

“……”

Đại Long nhìn khuôn mặt chủ tử mình càng lúc càng đen, hắn chỉ biết yên lặng cúi đầu thật thấp xuống, tập trung toàn bộ vào công việc nhóm lửa của mình, không dám làm nhầm một chút nào.

Hức, phu nhân ơi, cầu xin ngươi qua an ủi chủ tử đi, hắn sắp điên rồi!

Trời sắp tối, những nhà khác đều đóng cửa ăn cơm chiều, sau khi lo xong xuôi việc nhà, bọn họ cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Trong lúc đó, con cá cuối cùng Tần Lục mang tới cuối cùng cũng bị xử lý xong.

Có điều thành phẩm… thực sự một lời khó nói hết!

Đã lâu lắm rồi, Tần Lục chưa từng nếm trải cảm giác thất bại như ngày hôm nay. Tuy tâm tình có chút chán nản, nhưng khi hắn nhớ lại năm đó, phu nhân nhà hắn cũng làm y như hắn ngày hôm nay, nàng ấy liên tục lặp đi lặp lại, cố gắng học các loại thức ăn để nấu cho hắn. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi, những muộn phiền, chán nản trong lòng lập tức bay hết sạch.

Phu nhân là một thiên kim tiểu thư cũng bất chấp tất cả bước vào phòng bếp, tại sao hắn lại không thể chứ?

“Lê nha đầu, ngày mai chờ khi ngươi đóng cửa, ta lại qua đây tiếp tục học.”

“Được thôi. Nhưng những con cá này……”

“Tùy ngươi xử lý, thời gian không còn sớm nữa, ta về trước.”

Tần Lục chỉ mang đi con cá chua ngọt làm khá hoàn chỉnh đầu tiên dưới sự chỉ dẫn của Lê Tường thôi.

Hôm nay khi hắn mang cá chua ngọt về cho con mèo kia, thái độ của nó đã tốt hơn không ít. Đúng như hắn nghĩ, cá chua ngọt này rất có tác dụng.

Hắn vừa đi, không khí đang căng thẳng trong phòng bếp lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

Lê Giang nhìn sáu đ ĩa cá trên bàn, rất luyến tiếc nói: “Những con cá ngon như thế này, thật quá đáng tiếc.”

“Không sao mà, chúng ta có thể ăn nó, ngoại trừ hai con cá cháy không ăn được, còn lại bốn con này, ta chỉ cần bỏ lại vào nồi một chút là ăn được ngay. Phụ thân ngươi lên lầu kêu nương xuống dưới ăn cơm, để ta và biểu tỷ thu dọn phòng bếp.”

Quan Thúy Nhi gật gật đầu, nàng lập tức cầm giẻ lau lên, bắt đầu dọn dẹp.

Lê Tường bỏ bốn con cá chua ngọt kia vào nồi nấu lại, ngay lúc nàng chuẩn bị đi nhóm lửa, thấy phụ thân đã đi rồi, nàng lập tức vẫy vẫy tay với biểu tỷ.

“Biểu tỷ lại đây.”

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện tốt nha.”

Lê Tường đưa tay kéo biểu tỷ đến băng ghế đằng trước bệ bếp, lặng lẽ cho nàng ấy 300 đồng bối. Thấy một màn này, Quan Thúy Nhi sợ ngây người.

“Biểu muội!!”

“Suỵt…… Ta chờ phụ thân đi rồi mới cho ngươi, đừng có nói ra.”

“Thế nhưng! Ta còn chưa làm được một tháng.”

Quan Thúy Nhi cầm tiền, cảm thấy nó nóng bỏng tay, nàng ấy vội vàng đẩy trở về. Kết quả lại bị Lê Tường nhét vào trong tay nàng ấy.

“Ta biết ngươi chưa làm được một tháng, nhưng cái này gọi là… ừm là đưa trước tiền lương. Ta nghe nói mấy ngày nữa phụ thân ta sẽ về trong thôn một chuyến, chẳng lẽ ngươi không muốn về thăm mấy người tiểu cữu cữu sao? Trong tay ngươi có tiền, không cần biết muốn làm chuyện gì cũng sẽ tự tin hơn. Ngươi cứ cầm tiền này đi, lần phát tiền công tiếp theo phải chờ tới cuối tháng sau.”

“Ta……”

Nghe nàng nói quá hợp tình hợp lý, Quan Thúy Nhi không còn cách nào để từ chối. Nàng ấy rất nhớ phụ mẫu, cũng muốn mua quà về cho họ.

“Đến lúc đó ta nhờ phụ thân ta gọi tiểu cữu cữu và mợ đi qua nhà ta, ngươi nhớ kỹ, đừng mua có mua quần áo đấy.”
 
Chương 141


“Nếu ngươi mua những thứ đó, chắc chắn sẽ dẫn tới phiền toái. Ngươi muốn báo hiếu, chỉ cần mua chút đồ ăn ngon cho bọn họ, cũng có thể cho tiền, nhưng đừng có đưa tất cả. Ngươi có hiểu ý của ta không?”

“Ta hiểu!” Quan Thuý Nhi gật đầu đáp.

“Vậy ngươi thu đi, ngươi phải tiết kiệm một chút, lần phát tiền công tiếp theo nhất định phải chờ tới cuối tháng sau, giữa khoảng thời gian này không có đưa trước nữa đâu.”

Nói xong chuyện này, Lê Tường mới bắt đầu nhóm lửa bỏ cá chua ngọt lại vào nồi. Nhưng vừa đảo được hai con, nàng lại nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng. Lần trước khi đưa biểu tỷ tới, tiểu cữu cữu đã nói biểu tỷ rất nhanh sẽ phải lập gia đình.

“Biểu tỷ, khi trở về gặp mấy người tiểu cữu cữu, ngươi nhất định phải nói với bọn họ, đừng có tuỳ tiện định hôn sự cho ngươi. Kể cả đó là ý của bà ngoại cũng không được đồng ý.”

Hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, chỉ cần phu thê tiểu cữu cữu không đồng ý, chắc chắn bà ngoại và đại cữu mẫu sẽ không phá hư được.

“Bây giờ ngươi đã có thể tự kiếm tiền, chỉ cần chịu khó tích cóp, chưa tới hai năm, có lẽ ngươi sẽ tìm được một mối hôn sự tốt đẹp. Nếu sớm ước hẹn với một người mà ngươi không hề quen biết, ta chỉ sợ nó không có lợi cho ngươi. Tóm lại, biểu tỷ, ngươi cứ tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi.”

“Ta hiểu.”

Mấy ngày nay, Quan Thúy Nhi đều theo biểu muội học tập, nghe biểu muội nói chuyện, nàng ấy đã không còn là tiểu nha đầu chỉ biết cắm cúi làm việc, hết giờ làm thì nghĩ tới chuyện lập gia đình, sinh hài tử.

Nàng ấy muốn trở thành một tiểu cô nương giống biểu muội, nỗ lực kiếm tiền, tự sáng tạo một cuộc đời mình hằng mong muốn.

“Phụ mẫu! Ăn cơm thôi!”

“Tới tới.”

Trên lầu vang lên vài tiếng kẽo kẹt, hai người lớn đều đi xuống. Bữa tối là cơm ngô ban ngày còn dư lại, Lê Tường cũng không xào thêm đồ ăn mới, chỉ có bốn đ ĩa cá chua ngọt và một chậu canh đầu cá.

Nói thì nói vậy, nhưng với Lê gia, bữa cơm hôm nay cực kỳ ngon, một phần vì tay nghề của Lê Tường rất tốt, còn một phần vì đồ ăn miễn phí, cứ không cần phải bỏ tiền mua là ai cũng cảm thấy đồ ăn ngon.

Người một nhà vừa thương lượng chuyện nguyên liệu nấu ăn ngày mai, vừa há miệng ăn cơm, cuộc đời này chỉ cần thế là đủ.

Trời dần dần về khuya, hầu như mọi nhà đều chìm vào mộng đẹp.

Đúng lúc này, một đôi phụ tử nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn khỏi ngõ nhỏ, hai người bọn họ đã tới dưới chân một cây cầu cách Lê Gia Tiểu Thực không tới hai cây số.

“A Trạch! Phụ thân bị thương quá nặng, không chạy nổi. Ngươi…… Ngươi nghe ta nói, đừng quan tâm tới phụ thân! Hộ tịch của ngươi đã sớm rơi xuống một nhánh sông ở trấn trên, có quăng tám sào cũng không tìm được. Ai cũng không biết ngươi là nhi tử của ta. Ngươi nghe lời, đi mau!”

“Ta không đi!”

Lạc Trạch chỉ nghỉ tạm trong chốc lát, hắn lại cắn răng cõng phụ thân dọc theo đường sông tiếp tục đi về phía trước.

“A Trạch! Ngươi phải nghe lời, bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi theo. Phụ thân đã đi nhầm đường, ngươi không thể như vậy được! Ngươi phải ngoan một chút, trốn, trốn trong thành. Chờ khi chuyện của phụ thân lắng xuống, ngươi hãy, hãy trở về trấn, tìm một tức phụ tốt, trải qua cuộc đời lương thiện!”

“Tại sao ta phải nghe theo ngươi? Ngươi câm miệng cho ta!”

Lạc Trạch đang nghĩ tới chuyện chạy ra ngoài dẫn mấy người đuổi theo bọn họ rời đi, lại đột nhiên phát hiện phụ thân trên lưng hắn đã dùng sức giãy giụa, sau đó phụ thân vốn đang bị thương, cả người đầy m.á.u của hắn lại tự mình rơi xuống dòng sông bên dưới.

“Ngươi không muốn sống nữa sao?! Ngươi làm gì vậy?!”

“A Trạch…… Phụ thân rất xin lỗi nương của ngươi, cũng rất xin lỗi ngươi. Hy vọng, ngươi đừng hận ta.”

Lạc Trạch chỉ cảm thấy trên lưng mình nhẹ tênh, sau đó, âm thanh phụ thân hắn rơi xuống sông vang lên.
 
Chương 142


“Phụ thân!”

“Làm…… Người…… Trong sạch……!”

Đây là thanh âm cuối cùng của phụ thân Lạc Trạch.

Hắn không chút do dự lao mình xuống nước, thế nhưng hắn tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy phụ thân đâu.

Màn đêm đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng chiếu lên mặt sông, rất nhanh sau đó mặt sông đã phẳng lặng trở lại, phảng phất như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lạc Trạch không dám gào rống cũng không dám kêu khóc, hắn chỉ có thể chui đầu vào trong nước hung hăng quẫy đạp một hồi, thẳng đến khi hắn sắp kiệt sức mới bò lên bờ, sau đó bước đi đầy mơ mơ màng màng cho tới khi biến mất.

Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ người một nhà Lê Tường lại ra chợ bán thức ăn mua nguyên liệu, vừa bước vào chợ bán thức ăn, bọn họ đã nhìn thấy thông cáo mới được dán trên bảng.

Tuy Lê Tường chưa biết được nhiều chữ lắm, nhưng những người biết chữ bên cạnh đã đọc nội dung bảng thông cáo cho mọi người cùng nghe.

“Hiện Lục Bách Hâm, sơn phỉ của núi Phục Long đã đền tội, đường sông tại cửa thành khôi phục lại bình thường……”

Đền tội? Chắc là c.h.ế.t rồi?! Tin này thật sự quá tốt!

Từ khi biết sơn phỉ trà trộn vào trong thành, hai ngày nay, tất cả mọi người đều ngủ không yên ổn. Lê Tường chẳng quan tâm tới thông cáo này. Sau khi xem xong náo nhiệt, nàng lập tức cùng người trong nhà vào chợ bán thức ăn chọn nguyên liệu.

Sau một ngày khai trương, thịt ba chỉ, thịt nạc hôm qua bọn họ mua về đã dùng gần hết, cả rau diếp thơm và rau cải dùng để làm sủi cảo nữa, cho nên hôm nay cần tăng cường những loại rau này, mà giảm bớt một chút những loại rau củ khác.

Rất nhanh, người một nhà đã mua xong nguyên liệu, sau đó nhanh nhẹn trở lại cửa hàng, bắt đầu công việc hàng ngày là nhóm lửa và xắt rau. Lê Giang khoẻ mạnh nhất nhà, cho nên hắn được giao nhiệm vụ băm tất cả thịt để làm nhân.

Bận rộn chừng ba mươi phút, hầu như những nguyên liệu đều được sơ chế hoàn tất, lúc này cửa hàng mới mở cửa.

Tuy hôm nay không còn ưu đãi giảm giá 50% như ngày hôm qua, nhưng hương vị những món ăn của Lê Gia Tiểu Thực rất ngon, vì vậy rất nhiều người không để ý tới chuyện chi thêm hai, ba đồng bối cho bữa sáng của mình.

Rất nhanh sau đó, trong cửa hàng đã chứa đầy khách nhân, những vị khách này, nếu không kêu mì thì sẽ gọi sủi cảo. Lê Tường bớt thời giờ chạy ra liếc bên ngoài một cái, hầu như những người ra ra vào vào ăn cơm sáng đều là nam nhân, nàng vẫn chưa thấy một nữ nhân nào tới tiệm nhà mình dùng bữa.

Thấy cảnh này, nàng cũng không biết nhận xét kiểu gì, thế nhưng bị bận rộn cuốn đi, chỉ chốc lát sau nàng đã quên mất.

Một canh giờ sau, khách nhân từ từ thưa thớt, Lê Tường lại bớt thời giờ liệt kê ra những loại đồ gia vị sắp hết, chờ tới buổi chiều, nàng phải dành thời gian đi mua.

“Biểu muội, đã nhồi bột xong rồi, có muốn dùng một chút hay không?”

“Múc thêm một gáo bột mì nữa nhồi đi, nhồi xong lại đặt chúng nó qua một bên, nếu khách nhân không ăn, vậy chúng ta ăn.”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên Lê Tường nghe được tiếng khóc của tiểu nữ hài ngay trong cửa hàng nhà mình.

“Ta không ăn! Ta không ăn!”

Nàng vội vàng đi ra ngoài xem xét. Ngay trong cửa hàng nhà nàng có một tiểu nữ hài chừng năm sáu tuổi, bên cạnh có một phụ nhân, cũng không biết là thân thích hay là ma ma của nàng ấy, đối phương đang liên tục dỗ dành, nhưng không mấy hiệu quả.

Trên bàn đang đặt một đ ĩa mì trộn tương, nhưng chẳng có ai động đũa.

“Đại nương, có chuyện gì vậy? Là mì ăn không ngon sao?”

“Không phải, không phải……”

Đại nương có chút thận trọng trả lời.

“Đây là tôn nữ nhà ta, ngày thường nàng đều ăn cơm nương của nàng nấu. Gần đây nương của nàng mới sinh hài tử xong, cơm nước chuyển qua cho ta nấu, nhưng nàng không chịu ăn đồ ta làm, đã hai bữa rồi nàng không chịu ăn gì hết, chỉ khóc lóc cả ngày.”
 
Chương 143


“Nếu để nàng ở nhà làm ồn ào, sợ nương của nàng không thể nghỉ ngơi được, ta thử mang nàng ra bên ngoài ăn thử xem sao, lại nghe lão Bạch nói hương vị cơm canh nhà ngươi rất tốt, cho nên……”

Lê Tường đã hiểu mọi chuyện, nàng hơi hơi cong eo cười hỏi tiểu nữ hài.

“Tiểu muội muội, có thể nói cho tỷ tỷ biết, ngươi thích ăn gì được không?”

Tiểu nữ hài bĩu môi, lệ vẫn giàn giụa quanh khoé mắt, một hồi lâu sau nàng ấy mới trả lời: “Ta thích ăn cơm nương ta làm.”

Lê Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyện ý trả lời là tốt rồi. Nàng chỉ sợ gặp phải tiểu nữ hài không chịu để ý tới người khác, nhất quyết gào khóc ầm ĩ lên, lúc đó mới khiến người ta đau đầu.

“Ta hiểu, chắc chắn nương ngươi làm đồ ăn ngon lắm, chi bằng ngươi giúp tỷ tỷ nếm thử một chút, xem hương vị kém ở chỗ nào, sau đó giúp tỷ tỷ đưa ra ý kiến, được không?”

Tiểu nữ hài liếc mắt nhìn bát mì trộn tương trên bàn một cái, sau khi do dự một hồi, nàng ấy vẫn lắc lắc đầu, nàng ấy không thích ăn.

“Như vậy đi, tỷ tỷ làm lại một phần khác. Ngươi đã nhìn thấy cây cải trắng nhỏ chừng này bao giờ chưa?”

Lê Tường đưa tay cho nàng ấy xem kích thước của một cái sủi cảo, tiểu nữ hài lập tức lắc lắc đầu.

“Cải trắng trong sân nhà ta, còn to hơn đầu của ta nữa……”

“Vậy ngươi chờ một chút, tỷ tỷ đi biến cho ngươi một cái cải trắng nhỏ chừng này nhé.”

Lê Tường sờ sờ đầu nàng ấy, rồi đi ra phía sau phòng bếp rửa sạch tay. Lúc này biểu tỷ đã nhồi xong bột, nàng lại đi múc một gáo bột khác.

“Biểu tỷ, giúp ta nghiền hai cây rau cần kia một chút, nước sốt được rồi.”

“Nghiền rau cần??”

Vẻ mặt Quan Thúy Nhi đầy nghi hoặc, thế nhưng vừa nghe nàng nói, hai tay nàng ấy đã lập tức cầm rau cần đi rửa rồi. Sau khi rửa sạch sẽ, nàng ấy lại trực tiếp cầm cối xay nhỏ nghiền rau cần.

Nghiền xong, được một chén nước màu xanh lục.

“Biểu muội, ngươi muốn dùng cái này để làm cái gì?”

“Ngươi cứ nhìn một chút sẽ biết.”

Lê Tường dùng một miếng vải sạch sẽ. lọc qua chén nước rau cần kia một chút, lặp lại vài lần mới đổ thứ nước ấy vào trong bột mì nàng ấy đang trộn. Sau khi nhào bột xong, cục bột cũng trở thành màu xanh lục.

Quan Thúy Nhi: “……”

Nàng nhìn biểu muội cán cục bột thành những miếng hơi dày, sau đó lấy một nắm bột mì đã nhồi xong, vê tròn lại rồi bỏ vào phần giữa của miếng bột màu xanh lá kia.

???

Làm gì vậy?

Lê Tường không giải thích nhiều, nàng trực tiếp ấp bẹp nắm bột mì vừa rồi, sau đó vừa làm vỏ, vừa gói, chỉ chốc lát sau một cây cải thìa đã ra đời.

Chẳng qua sủi cảo hình cải thìa kia vẫn còn dính bột, nhìn chưa đẹp mấy, chờ tới khi bỏ nó vào trong nồi, nấu một lúc, sủi cảo hình cải thìa bắt đầu trở nên lấp lánh. Cảm giác trong suốt, long lanh kia khiến nó trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

Chứng kiến từ đầu đến cuối, tới lúc này Quan Thúy Nhi cũng không nhịn được, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Những phiến lá xanh bóng mượt này, đâu phải là sủi cảo, rõ ràng chính là cải thìa mà.

Lê Tường bưng chén sủi cảo kia ra ngoài, vừa đặt lên bàn, đã thấy tiểu nữ hài kia hô lớn.

“Thật sự có cây cải trắng nhỏ xíu như vậy nha!”

“Ta không có gạt ngươi đúng không? Cho nên ngươi có thể giúp tỷ tỷ nếm thử hương vị chưa?”

Tiểu nữ hài tỏ ra vô cùng tò mò với cây cải thìa xanh biếc trong đ ĩa, nàng ấy không chút do dự gật gật đầu. Nàng ấy cũng muốn biết cây cải trắng nhỏ xíu này có hương vị như thế nào.

Vừa nghe tôn nữ nhà mình chịu ăn, nãi nãi của nữ hài cũng vội vàng xắn một miếng sủi cảo hình cải thìa, đưa lên miệng thổi cho nguội rồi đút cho nữ hài ăn.

Sủi cảo dùng nhân thịt và rau cải có hương vị tươi ngon nhất, hơn nữa Lê Tường còn cố ý làm một chút nước sốt chua chua để gợi lên cảm giác thèm ăn, cơ hồ ai ăn cũng thích.
 
Chương 144


Hiển nhiên tiểu nữ hài kia cũng vậy, nàng ấy tỏ ra cực kỳ hứng thú với món này, ăn say sưa tới mức đôi mắt cong lại như vầng trăng non.

“Tỷ tỷ, đồ ăn ngươi làm ngon giống nương của ta.”

Với tiểu nữ hài kia, đánh giá này xem như đặc biệt cao. Nghe được lời này, Lê Tường cũng cảm thấy rất vui vẻ, nàng cười nói: “Vậy ngươi ăn nhiều một chút, nếu không đủ lại kêu tỷ tỷ làm.”

Nói xong, nàng đang muốn rời đi, nãi nãi của tiểu nữ hài lại ngăn cản nàng.

“Cô nương, một chén này ……”

“A! Chén này tính ngài sáu đồng bối, cùng giá với sủi cảo bình thường.”

Vừa nghe giá của một chén này bằng sủi cảo bình thường, đại nương mới cảm thấy yên tâm. Chủ yếu là sủi cảo trong chén của tôn nữ nhà bà ấy quá xinh đẹp, nhìn đã biết là đắt giá, không hỏi cho rõ ràng, trong lòng bà ấy sẽ băn khoăn.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cảm ơn ngươi!”

Lê Tường chỉ cười cười, cũng không nói gì, thấy tiểu nữ hài ăn ngon như vậy nàng cũng cảm thấy yên tâm, vui vẻ trở về trong phòng bếp.

Một ngày bận rộn lại qua đi, khách hôm nay còn nhiều hơn ngày hôm qua một chút, nguyên liệu hết đầu tiên là thịt. Nhưng tới giờ này rồi, nếu đi mua thêm thịt về cũng chẳng làm được mấy món ăn, vì thế Lê Tường lấy hết mấy thẻ món ăn có thịt treo trên tường cửa tiệm nhà mình xuống. Cuối cùng trên đó chỉ còn lại vài món mì sợi.

Mì trụng dầu, mì canh nước luộc thịt, mì trộn tương, những món này biểu tỷ đều biết cách làm, vì vậy nàng muốn lười một chút, chạy qua tiệm sách bên kia.

Từ xẩm tối ngày hôm qua tới giờ, bên tiệm sách kia chưa qua bên này lấy đồ ăn, Lê Tường suy đoán, chắc hẳn mụn trên mặt Liễu phu nhân bên kia đã hết rồi, hiện tại thời gian còn sớm, nàng nghĩ một chút, cảm thấy mình nên qua đó một lần, coi như qua thăm hỏi, cũng thuận tiện hỏi những chữ mình không biết luôn.

Cái cảm giác thất học này quá khó chịu. Nàng quyết tâm, về sau nếu còn cần ký khế ước gì nữa, nàng sẽ tự mình đọc được, không cần mang qua nhờ người khác. Nhanh học xong cuốn Thiên Tự Văn kia mới là chuyện chính.

Vì thế nàng dặn dò người trong nhà một tiếng, sau đó mang theo sủi cảo cải thìa vừa nấu xong qua tiệm sách. Khẳng định tiểu tiên nữ tinh xảo như Liễu phu nhân, cũng thích món ăn tinh xảo đáng yêu như vậy.

“Thanh Chi tỷ tỷ…… Ta đến gặp phu nhân, nàng thế nào rồi?”

“Phu nhân ư? Khá tốt nha. Ngươi nấu món gì mang qua vậy?”

Thanh Chi mở hộp đồ ăn nhìn vào, sau đó nàng ấy theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, một cây cải thìa thật xinh đẹp đáng yêu!

“Ngươi lên đi……”

Lê Tường không chú ý tới biểu tình của Thanh Chi, bởi hiện giờ đầu óc của nàng đã bị mùi hương từ hành lang lên lầu phủ kín. Mùi hương đồ ăn này không hề thanh nhã, tĩnh lặng như trước kia, đây là mùi hương của hoa quế pha trộn với bánh gạo kê.

Phu nhân đang ăn điểm tâm ư? Không, dường như điểm tâm không được thơm như vậy.

Nàng mang theo hộp đồ ăn đi lên, ngay trước cửa phòng có một cái bếp lò nhỏ, lồ ng hấp phía trên bếp lò đang bốc lên mùi hương nàng vừa ngửi thấy.

“Phu nhân, ngươi biết làm điểm tâm ư?!”

Liễu Kiều bình tĩnh nhét viên hình tròn vào cái khuôn đúc hình chiếc lá trong tay rồi ấn xuống.

“Làm điểm tâm rất khó sao?”

“Đương nhiên, dù sao ta học mãi cũng không học được. Phu nhân, ngươi thật lợi hại! Đây là bánh gạo kê hoa quế sao? Tạo hình thật là đẹp mắt……”

Bị khen nàng một hồi, Liễu Kiều không nhịn được để lộ ra một nụ cười.

“Coi như ngươi tinh mắt, đợi chút nữa mang hai lồ ng trở về ăn đi. Nhà ngươi khai trương ta còn chưa mang lễ mừng qua.”

“Vậy cảm ơn phu nhân!”

Lê Tường chẳng chút khách khí, nàng rất hiểu niềm vui khi đồ ăn mình làm được người khác say mê, thưởng thức.

“Phu nhân, hôm nay ta mang một món ăn nhẹ qua đây, ngươi nếm thử xong lại làm?”
 
Chương 145


Tâm tình Liễu Kiều không tồi, nàng ấy gật gật đầu, sau khi hấp xong mẻ bánh trên bếp lò, nàng ấy lập tức rửa sạch tay.

Tuy nàng ấy thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng thích ăn ngon. Đặc biệt là những món do Lê Tường làm, hương vị thơm ngon lại còn được ăn miễn phí.

“A, làm sao ngươi tạo được hình lá cải thìa vậy? Còn có màu xanh lục nữa, trông thật đẹp.”

“Cái này ư? Dùng chút nước rau cần trộn với bột mì, gói lại sẽ thành màu xanh lục. Chẳng qua mùi của rau cần hơi nồng một chút, có thể đổi thành rau chân vịt, nó cũng sẽ ra màu xanh lục, chỉ là đậm hơn một chút.”

Liễu Kiều vừa ăn sủi cảo, vừa suy tư chuyện gì đó rồi mới nói: “Chẳng lẽ bánh gạo kê cũng có thể thêm những loại nước này để điều chỉnh màu?”

“Đương nhiên là có thể. Muốn màu xanh lục thì thêm rau chân vịt hoặc rau cần, màu vàng chuyển qua dùng cà rốt hoặc bí đỏ. Màu tím dùng bắp cải tím, còn màu hồng phấn, dùng rau dền. Chẳng qua muốn dùng rau dền phải chờ tới mùa xuân sang năm mới có.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Liễu Kiều hưng phấn tới mức không ăn sủi cảo nữa, nàng ấy lập tức kêu Thanh Chi đi mua cà rốt, bí đỏ mang về cho nàng ấy làm.

Lê Tường: “……”

Thanh Chi đi rất nhanh đã trở lại, mau đến mức thậm chí nàng còn hoài nghi có phải chợ bán thức ăn ở ngay cách vách hay không.

“Phu nhân, ta đã mua về, ta đi rửa sạch sẽ lại gọt vỏ trước nhé?”

“Làm đi.”

Trong lòng Liễu Kiều rất hưng phấn, khi nàng ấy nhìn qua Lê Tường, cũng may nàng ấy còn nhớ tới chuyện chính, vì vậy bớt chút thời giờ dạy cho Lê Tường nghe những chữ không hiểu trong cuốn Thiên Tự Văn. Nói xong cũng vừa lúc Thanh Chi xử lý xong đống nguyên liệu.

“Lê nha đầu, qua dạy ta trộn bột mì đi.”

Lê Tường rơi vào tình huống không trâu bắt chó đi cày, cuối cùng nàng đành phải lên bục làm lão sư dạy nàng ấy.

“Cà rốt có thể trực tiếp cho vào cối xay đá nghiền thành nước, bí đỏ thì phải cắt thành những miếng nhỏ cho vào lồ ng hấp chín nhừ. Sau khi chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu nhồi bột.”

Thanh Chi rất chăm chỉ lại tiếp tục bận rộn làm việc.

Ba mươi phút sau, hai người trên lầu bắt đầu hì hục trộn bột mì. Vốn là người dốt đặc cán mai với những món điểm tâm, hiển nhiên lần này Lê Tường làm điểm tâm cũng bị người ta ghét bỏ.

“A! Muốn bỏ đường vào phải chờ nồi nóng hơn một chút!”

“Thêm quá nhiều nước rồi! Ngốc quá đi mất!”

“Trước khi nắm, tay ngươi phải nhấp một chút nước! Ngươi nhìn xem, khắp nơi đều dính bột rồi!”

“Tránh ra tránh ra, để ta tự làm!”

Lê Tường: “……”

Làm điểm tâm sao mà khó khăn như vậy!!! Vì sao loại gạo kê này dính như thế chứ? Vì sao nàng cứ nắm chúng nó vào là chúng nó lại tan ra thành từng mảnh!! Quá mất mặt rồi!

Sau nửa canh giờ, các tác phẩm đủ màu đầy kiêu hãnh của Liễu Kiều đều được bỏ lên lồ ng hấp, Lê Tường lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng chờ được tới lúc nàng có thể thoát thân, sau đó nàng mang theo hai lồ ng bánh hoa quế trở về cửa hàng.

Vừa bước vào cửa hàng, nàng đã nhìn thấy hai nam nhân to con đang ngồi trong phòng bếp, không nghĩ tới giờ này Tần Lục đã có mặt rồi.

“Tần thúc thúc, tới sớm như vậy.”

Nàng thuận tay đặt hộp điểm tâm vừa mang về vào trong tủ chén, tới khi quay đầu lại, vậy mà nàng bắt gặp ánh mắt của Tần Lục cứ nhìn chằm chằm vào tủ chén nhà mình.

“Tần thúc thúc muốn ăn bánh hoa quế ư?”

Nghĩ tới hương vị ngọt ngây ngấy của loại bánh hoa quế kia, Tần Lục vội vàng lắc lắc đầu. Hắn không muốn ăn, hắn chỉ hơi ngạc nhiên vì phu nhân lại làm điểm tâm……

“Lê nha đầu, ta thấy cửa hàng ngươi đã nghỉ rồi, hiện giờ có tiện học hay không?”

“Đương nhiên là có, Tần thúc thúc, ngươi đi làm thịt cá trước đi.”

Lê Tường lại đeo tạp dề lên người, dọn dẹp lại bệ bếp, rồi mang ba cái nồi không qua.
 
Chương 146


Xong xuôi, nàng cũng bày biện hết tất cả những nguyên liệu dùng làm cá chua ngọt lên bệ bếp.

“Biểu muội, các ngươi cứ làm việc đi, ta mang quần áo đi giặt.”

Quan Thúy Nhi đang muốn đi, Lê Tường lại vội vàng gọi nàng ấy, sau đó đưa cho nàng ấy ba miếng bánh hoa quế.

“Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ học rất lâu, nếu chờ đợi bị đói bụng, ngươi cứ ăn một miếng điểm tâm lót dạ nhé.”

“Ngươi nghĩ ta là tiểu hài nhi sao? Ta đâu có yếu ớt như vậy?”

Trước kia, nàng ấy còn thường xuyên bị bỏ đói cả ngày, chỉ ăn muộn một chút đâu có sao.

Quan Thúy Nhi cười cười, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn nhận lấy mấy miếng điểm tâm. Chẳng qua nàng ấy không ăn, mà thời điểm lên lầu lấy quần áo, nàng ấy lại để chúng lên bàn.

Nàng ấy cũng không biết vì sao mình lại làm sao vậy, luôn cất những món đồ ăn lại, sau này mới mang ra ăn.

Lần trước biểu muội mua đường hồ lô cho nàng ấy cũng vậy, nàng ấy để thật lâu, tới khi nước đường tan chảy hết, nàng ấy mới ăn, cuối cùng còn xót xa tới vài ngày không ngớt.

“Thúy Nhi, đi giặt đồ ư?”

“Sao vậy cô cô? Ngươi còn quần áo ư?”

Quan thị lắc đầu, bà chỉ lặng lẽ cầm 30 đồng bối đưa cho nàng ấy.

“Không có quần áo, ta chỉ muốn nhờ ngươi qua tiệm vải mua chút mang về, ta để ý hôm nay lúc ngươi làm việc, kinh nguyệt ra nhiều, chẳng còn bao nhiêu vải để dùng nữa. Ngươi và biểu muội giống nhau, chu kỳ đều dài, còn một chút vải ở trong nhà, không đủ để dùng. Còn nữa, ngươi không cần đi giặt đồ đâu, ta đã nói với dượng ngươi rồi, hôm nay để hắn đi giặt.”

“Vâng! Cảm ơn cô cô!”

Quan Thúy Nhi đỏ mặt cầm tiền bà ấy đưa cho, lại đặt quần áo dơ xuống, sau đó ra khỏi cửa đi mua vải. Khi mua vải trở về, không biết có phải nàng ấy bị ảo giác hay không, nhưng nàng ấy cứ có cảm giác người nào đó gần đấy đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đúng là có hơi sợ hãi một chút, chẳng qua chung quanh đó rất nhiều người đi đường, khiến cho nàng ấy không quá hoảng sợ.

“Cô nương……”

“Ngươi gọi ta?”

Quan Thúy Nhi quay đầu lại, trước mặt nàng ấy là một tên ăn mày đầu tóc rối tung. Vốn dĩ nàng ấy còn cho rằng hắn gọi mình vì muốn xin chút đồ ăn, không nghĩ tới hắn chỉ gọi nàng ấy một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Kỳ quái……

Nàng ấy muốn quay về nói chuyện này cho biểu muội, kết quả vừa bước vào phòng bếp, nàng ấy lập tức cảm nhận được không khí căng thẳng chẳng khác gì ngày hôm qua, vì vậy không dám thốt lên bất kỳ lời nào nữa, đành phải lui ra đi lên lầu.

“Tần thúc, khi chiên cá nhất định phải chú ý thời gian một chút, ngươi nhìn xem, con cá này chưa chiên chín, cần chiên thêm khoảng một chén trà nhỏ nữa mới đủ.”

Tần Lục nhấp môi, lại một lần nữa bỏ cá vào trong nồi, mắt nhìn lớp da cá bên ngoài đã được chiên tới vàng ươm, hắn lập tức vớt cá lên cho Lê Tường xem.

“Không tồi không tồi, lần này chiên vừa chín tới. Chuyển qua làm nước sốt.”

Chiên cá và làm nước sốt là hai công đoạn Tần Lục dễ mắc lỗi nhất, tỉ lệ đường dấm kia rất khó để cân bằng. Không chú ý một chút nhất định sẽ chua quá hoặc ngọt quá.

Tới tới lui lui, bị công đoạn này tra tấn, quả thực khiến Tần Lục có xúc động muốn g.i.ế.c người.

Mặc dù bực bội như vậy nhưng Tần Lục vẫn kiên trì học tới tận khi trời tối, cuối cùng hắn cũng điều chế được hương vị nước sốt đạt tiêu chuẩn.

Lúc này, trên bàn đã bày đầy cá chua ngọt hắn làm, tổng cộng có bảy, tám con nhìn rất đồ sộ.

Lê Tường nếm thử hương vị, ăn cũng không tệ lắm, nhưng chỉ là vẫn kém hơn vài phần so với món cá nàng làm. Có điều chỉ làm cho người trong nhà ăn, vậy hương vị này đã khá ngon rồi.

Vốn dĩ nàng còn cho rằng Tần Lục sẽ dừng công cuộc học hành tại đây, không nghĩ tới hắn vẫn quyết tâm ngày mai lại tiếp tục tới!
 
Chương 147


“Tần thúc…… Món cá chua ngọt ngươi làm đã đạt tiêu chuẩn rồi. Ta nói ngươi nghe, điều quan trọng nhất tạo nên một món ăn ngon, không phải hương vị của nó mà chính là tấm lòng. Chỉ cần ngươi dồn hết tình cảm của bản thân mình vào đó, ta khẳng định phu nhân của ngươi sẽ thích.”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Tần Lục lộ ra một tia phức tạp.

Điều hắn muốn chính là hương vị đó, tấm lòng ở trước mặt vị phu nhân kia chẳng đáng một xu. Nếu tấm lòng có tác dụng, vậy thì mấy năm nay hắn đã sớm dỗ dành được phu nhân trở về rồi…….

“Ngươi không hiểu…… Dù sao ta ngày mai lại tiếp tục qua đây theo ngươi học.”

Lê Tường: “……”

Được rồi, ai bảo hắn bỏ tiền ra học chứ, người chịu bỏ tiền chính là đại lão. Dạy thêm vài lần nữa cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, dù sao hắn đều tự mình mang nguyên liệu nấu ăn tới, có mệt cũng không phải nhà mình.

Cứ như thế, hai người lại ước định ngày mai tiếp tục học nấu ăn.

Sắc trời cũng không còn sớm, Tần Lục đã chuẩn bị đi rồi, khi Lê Tường đưa hắn đến cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại hỏi nàng: “Tương nha đầu, chỉ cần nắm được dạ dày của nữ nhân, vậy cũng có thể bắt được tim của nàng ư?”

Lê Tường đang muốn trả lời, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, đã thấy hắn mang theo Đại Long một đi không trở lại rồi.

Hử?? Những lời này……

Lẽ ra những người cổ đại không biết mới đúng??

!!!!

Khoan đã, những lời này, hình như nàng có nói với Thanh Chi một lần! Cho nên! Hả?? Chuyện gì đang xảy ra vậy??!

Lê Tường ngẩn ngơ.

Thanh Chi là người cả ngày canh giữ bên người phu nhân nhà nàng ấy, chắc chắn nàng ấy sẽ không đi nói mấy chuyện bắt được trái tim này cho một người không quen không biết đâu. Nhưng nói như vậy, chẳng lẽ Tần Lục kia, hoặc là người đồng hành, hoặc là chủ tử của nàng ấy.

Nhưng khả năng là chủ tử thì cao hơn……

Bởi vì hắn qua tìm nàng muốn học nấu đồ ngọt……

A đúng vậy, hắn học đồ ngọt là muốn dỗ dành phu nhân, còn vị Liễu phu nhân kia lại thích ăn đồ ngọt! Nhưng vì sao nàng ấy không xưng hô là Tần phu nhân mà lại là Liễu phu nhân??

Hơn nữa Liễu phu nhân luôn ở trong tiệm sách, cũng chưa từng nhắc tới trượng phu của nàng ấy, nàng còn tưởng trượng phu của nàng ấy đã mất rồi cơ.

Lê Tường nghĩ cả trăm lần cũng không hiểu, nàng đang tính toán chờ tới ngày mai sau khi làm việc xong sẽ dành ra chút thời gian chạy qua bên đó hỏi một chút. Kết quả ngày thứ hai sau khi khai trương lại bận tới mức nàng không còn thời gian suy nghĩ tới chuyện đó nữa.

Bởi vì ngày hôm nay không chỉ có thêm nhiều khách nam, khách nữ cũng nhiều, những người mang theo hài tử còn nhiều hơn. Tình trạng hôm nay phải nói là một bàn nối tiếp một bàn, bận tới mức nàng không còn chút thời gian nào mà suy nghĩ linh tinh nữa.

Lê Giang vừa ra hỏi mới biết, hoá ra đại bộ phận khách nhân của ngày hôm nay đều được khách quen đề cử tới, nhưng vì trước đó đường sông bị phong tỏa, cho nên những người này không đi lại nhiều, tới hôm nay đường sông được phá phong toả, bọn họ lập tức qua đây xem thử.

Một bộ phận còn lại là người được tiểu nữ hài hôm qua đề cử, nói cách khác, những tiểu khách hàng, kéo người lớn trong nhà tới, một hai đòi nếm thử sủi cảo cải trắng xinh đẹp kia.

Trong lúc nhất thời, mấy người trong phòng bếp đều bận tới mức chân không chạm đất, bột mì đã dùng hết đành phải nhờ Đường Huệ cách vách đi ra chợ mua đồ ăn mang về giùm.

Kết thúc một ngày, cả nhà đều mệt không động đậy nổi, đặc biệt là Lê Tường và Quan Thúy Nhi, đôi tay vì nhồi bột, nắn vỏ bánh, cũng mỏi không buồn nhấc lên nữa. Thế nhưng khi đóng cửa, Lê Tường còn phải dạy Tần Lục làm cá, cho nên hiện giờ nàng vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Cũng may, dạy hắn chỉ cần dùng miệng là đủ, nếu không, ngay lúc này chắc hẳn Lê Tường đã kiên quyết trả tiền lại cho hắn, chứ nhất quyết không chịu dạy nữa.
 
Chương 148


“Tần thúc, ngươi chế biến bảy tám con cá này đã đạt tiêu chuẩn rồi. Ta cảm thấy ngươi đã thuần thục cách làm món này rồi.”

“Nhưng ta cảm thấy hương vị vẫn kém xa lắm.”

Tần Lục thuần thục xắn tay áo lên, đi ra cửa sau làm thịt cá, Đại Long với khuôn mặt vẫn còn dán thuốc bỏng, lại ngồi xuống vị trí nhóm lửa quen thuộc. Nhìn trên mặt hắn lại có thêm vài vết thương mới, chắc hẳn lúc ở nhà Tần Lục cũng luyện không ít.

Thật đau lòng cho những con cá bị hắn làm hỏng.

Lê Tường xoa xoa cánh tay, dọn cái ghế ngồi sang một bên, hơi có chút tò mò hỏi: “Tần thúc, ngươi cần mẫn học làm cá chua ngọt như vậy, có phải vì đã chọc giận phu nhân ngươi hay không?”

Tần Lục ngừng tay lại, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Ta muốn hỏi một chút, là giận bình thường hay là cực kỳ tức giận vậy? Nếu là cực kỳ tức giận, vậy… ta chỉ sợ một món đồ ăn không dỗ dành được nàng ấy đâu.”

Ý tứ của lời này khác xa so với những lời trước đây Tần Lục nghe được, khiến cho cả người hắn đều sửng sốt.

“Không dỗ dành được ư?”

Nếu không có tác dụng gì, vậy hắn chịu cực chịu khổ học làm món cá chua ngọt này bao nhiêu ngày qua để làm gì chứ??

Lê Tường nhịn, rồi lại tiếp tục nhịn, vất vả lắm mới không cười thành tiếng.

“Đúng rồi, nếu chỉ là chút giận hờn vu vơ giữa phu thê với nhau, như vậy Tần thúc ngươi nghiêm túc vất vả học nấu đồ ăn, ta khẳng định có thể dỗ dành được phu nhân. Nhưng nếu giữa hai người đã xảy ra mâu thuẫn cực kỳ nghiêm trọng, như vậy một món đồ ăn không có tác dụng to lớn tới mức đó đâu. Tần thúc, ngươi cần phải tìm đúng bệnh, bốc đúng thuốc.”

“Ngươi hiểu vấn đề này ư?”

Tần Lục hồ nghi liếc mắt nhìn Lê Tường một cái, vẻ mặt như muốn nói ngươi chỉ là một tiểu nha đầu mới 13-14 tuổi, làm sao mà hiểu được quan hệ giữa phu thê với nhau.

“Khụ…… Cái kia, ta nói đùa thôi. Tần thúc, ngươi làm vỡ mật đắng rồi!”

“……”

Vẫn chưa bắt đầu làm đã phá hư một con cá.

Lê Tường không tiếp tục nói lời khách sáo nữa, nhưng nàng lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc dạy hắn làm cá.

Vấn đề của Tần Lục chỉ là không nắm giữ được sức nóng, cách điều chế sốt chua ngọt đã định hình rồi, chỉ còn duy nhất một điểm vướng mắc, đó là công đoạn chiên cá.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể dạy hắn một phương pháp hơi ngốc nghếch chút, đó là cho hắn đếm thời gian, chỉ cần đếm từ một tới hai trăm là có thể vớt cá.

Tần Lục tự nếm hai con cá thành phẩm cuối cùng, cũng may, lần này hắn có chút hài lòng. Còn hai con cá thừa lại, hắn cũng không làm thịt bọn nó nữa, trực tiếp đưa cho Lê gia.

Nhưng Lê gia cũng không ăn hai con cá này, chủ yếu là tất cả mọi người đều quá mệt mỏi rồi, chẳng muốn bày vẽ ra làm gì cho phiền phức, vì vậy người một nhà trực tiếp tạm chấp nhận ăn cơm ngô hâm lại cho nóng. Cứ như vậy, cơm chiều đã giải quyết xong.

Phần cơm thừa canh cặn của một ngày dài làm việc được đổ hết vào thùng nước ở cửa sau, có người chuyên gia tới lấy mỗi ngày, hàng tháng mất chừng mười đồng bối.

Chút tiền này nhất định không được tiết kiệm, Lê gia vừa khai trương đã đóng luôn tiền một tháng. Những người làm dịch vụ này cũng rất nghiêm túc, sáng sớm hôm nào cũng thấy thùng nước ở cửa sau được dọn sạch sẽ, làm cho người ta thực yên tâm.

Sau khi người một nhà thu dọn xong phòng bếp, lại xem xét xong cửa sổ cửa lớn, tiếp theo, tới khi xác định không có vấn đề gì, tất cả mọi người đều đi lên lầu.

Cùng lúc đó, một bóng đen tránh ở nhà dân cách đó không xa đã nhìn trên lầu Lê Gia Tiểu Thực sáng đèn, người nọ mới rón ra rón rén mò qua.

Mục tiêu của hắn rất chuẩn xác, đó chính là thùng nước gạo đựng cơm thừa canh cặn của Lê gia.

Đại khái là quá quá đói rồi, cho nên hắn ăn hơi nhanh, không cẩn thận bị sặc hai tiếng, chẳng qua rất nhanh sau đó, hắn lại nghẹn thêm một lần nữa.
 
Chương 149


Từ trên lầu, vị trí ngủ của Quan Thúy Nhi hơi dựa sát vào tường. Nghe được thanh âm ở bên dưới, nàng ấy lập tức theo bản năng mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới. Vừa lúc chạm phải đằng sau gáy người nọ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, người nọ đang lặng lẽ cho đồ ăn ở thùng nước gạo vào miệng. Quan Thúy Nhi nghĩ một lát, cuối cùng nàng ấy không lên tiếng, chỉ yên lặng đóng cửa sổ lại.

Quá nhiều người có cuộc sống không dễ dàng, nàng ấy không giúp được cái gì, chỉ có thể làm như không biết, cho hắn một chút tôn nghiêm.

“Biểu tỷ, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

“Không, không thấy cái gì, chỉ là phát hiện ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Quan Thúy Nhi nằm xuống, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, lại nghe thấy biểu muội nói, nàng muốn mở cửa sổ ngắm ánh trăng. Lời này của biểu muội doạ nàng ấy sợ tới mức nàng ấy vội vàng bò dậy đi ra mở cửa sổ.

“Để ta mở cho, biểu muội, ngươi tắt đèn đi, chúng ta cứ ngủ như vậy cũng được.”

Lê Tường không nghi ngờ bên dưới có người, nàng ghé vào đầu giường thổi tắt ngọn đèn dầu. Nháy mắt, trong phòng trở nên tối tăm, chỉ có chút ánh trăng mỏng manh chiếu vào từ cửa sổ.

“Đúng là mở cửa sổ không khí trong lành hẳn, đúng không biểu tỷ.”

“Ừm……”

“Biểu tỷ, hôm nay hơi nhiều khách nhân, mệt mỏi thật, ngươi đi ngủ sớm một chút.”

“Được, biểu muội, ngươi cũng vậy.”

Rất nhanh sau đó, hai tỷ muội đã yên tĩnh lại. Bởi vì ban ngày quá mức mệt nhọc, cơ hồ không đến khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, hai nàng đã ngủ mất rồi.

Cũng không biết người dưới lầu kia đã đi từ lúc nào, dù sao chờ tới ngày hôm sau khi Quan Thúy Nhi rời giường, thùng nước gạo kia đã được rửa sạch sẽ.

Sau đó, một ngày bận rộn lại bắt đầu.

Hôm nay khách nhân còn nhiều hơn hôm qua, tới mức bàn ghế trong tiệm thường xuyên kín chỗ, trong khi vẫn còn người ngồi chờ bên ngoài. Sau đó, một đám khách đều thúc giục ông chủ mua thêm bàn ghế.

Chỉ cần đã ăn qua đồ ăn ở Lê Gia Tiểu Thực, cơ hồ những vị khách đó đều trở thành khách hàng quen của nơi này.

Suy cho cùng, món ăn nhà nàng vừa mới lạ, hương vị còn ngon hơn những tiệm đồ ăn nhẹ khác. Đã được nếm những món ngon như vậy, còn ai nguyện ý qua ăn những món bình bình thường thường kia?

Nghe thanh âm cực kỳ náo nhiệt ở bên ngoài, trong lòng Lê Tường càng thêm kiên định. Những vị khách này thực sự ưa thích tay nghề của nàng, cũng là nền tảng để gia đình nàng bám trụ trong thành.

“Tương Nhi, bàn số 3 muốn hai chén mì trộn, ba chén sủi cảo, muốn cay!”

“A! Nghe được!”

Lê Tường vừa cầm một nắm mì đã xắt ném vào trong nồi, vừa lấy cái đ ĩa đựng phối liệu bỏ vào. Quan Thúy Nhi ở bên cạnh cũng nhanh nhẹn gói ba chén sủi cảo.

Chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, mì trộn và sủi cảo đều xong. Lê Giang đi vào mang món ăn ra. Ngay lúc hắn đặt đồ ăn lên bàn cho khách, chợt ở bên ngoài xuất hiện một người quen của hắn.

Chẳng qua người tới không nhận ra hắn.

“Không phải ngươi nói muốn đưa ta tới chỗ ăn ngon sao? Tại sao lại đưa ta tới một cửa hàng rách nát như thế nào?”

“Ai, đừng nóng giận vội. Bọn họ đều nói hương vị món ăn của cửa hàng này rất tuyệt, còn ngon hơn cơm canh của mấy tửu lâu, trà lâu đó.”

Nam nhân kiên nhẫn dỗ dành nữ nhân bên cạnh, tới khi dỗ dành nàng ta xong, hắn mới vẫy tay gọi Lê Giang chọn món.

“Tiểu nhị, món đầu bảng của các ngươi là món nào?”

Sắc mặt Lê Giang hơi phức tạp, hắn cũng không biết người kia không nhận ra hắn thật hay là đang giả ngu. Nhưng hắn cũng không vạch trần người kia, chỉ đưa tay chỉ thẻ bài giá một ngân bối trên tường.

“Món ăn đầu bảng ở trên đó, là cá, gồm ba món ăn ngẫu nhiên, đảm bảo quý khách không thể tìm được ở những nơi khác.”

Vừa nghe có một không hai, nữ nhân bên cạnh hắn lập tức la hét muốn thử món ăn kia.
 
Chương 150


Tuy nam nhân đó cực kỳ xót ruột, nhưng vì ngại mặt mũi, hắn không dám thốt lên câu không được, vì vậy chỉ có thể căng da đầu chọn.

“Khách quan có ăn được cay không?”

Hai người đều gật gật đầu.

“Được rồi! Khách nhân bàn số 4 gọi món đầu bảng, ba món ăn!”

Lê Giang quay đầu, lập tức đi vào trong phòng bếp.

“Tuệ Nương, ngươi đoán xem người đang ngồi bên ngoài là ai?”

Quan thị sửng sốt, lắc đầu không hiểu.

“Là Ngũ Đại Khuê! Bên người gia hỏa kia còn có một nữ nhân, hai người bọn họ tỏ ra cực kỳ thân cận còn lôi kéo tay nhau, vừa nhìn đã biết quan hệ không bình thường. Nhưng hắn làm như không quen biết ta, có lẽ là giả vờ?”

Phải biết rằng, Lê Giang chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra họ Ngũ kia.

“Thôi đi, người ta đã gặp ngươi bao giờ đâu? Dĩ nhiên là không nhận ra ngươi.”

Trong lòng Quan thị âm thầm khinh thường, từ khi Ngũ Đại Khuê kia còn trẻ, bà ấy đã cảm thấy đối phương chẳng phải người tốt. Chẳng phải chỉ là mười mấy tuổi đã có công tác ở trấn trên hay sao?

Có vậy mà mắt hắn đã leo cao tới đỉnh đầu, mỗi lần trở về nhìn thấy người một nhà bọn họ đều khinh thường y như nhìn những người hạ đẳng. Đúng là cái thứ gì đâu.

Lúc này, bà ấy bỗng có chút đồng tình với Kiều thị, một nữ nhân ở trong thôn mang theo mấy hài tử thành gia lập nghiệp, coi trượng phụ quan trọng hơn tất cả, còn thường xuyên khoe một tháng trượng phu cho bà ta phí sinh hoạt mấy trăm đồng bối.

Nhưng trượng phu của bà ta chẳng thèm chuyên tâm công tác ở trấn trên, ngược lại còn dẫn theo một nữ nhân vui vẻ đi dạo trong thành, một bữa cơm có thể ăn hết một ngân bối.

Nếu để bà ta biết được chuyện này, chẳng biết sẽ ầm ĩ tới mức nào!

“Nương, Ngũ Đại Khuê chính là phụ thân của Ngũ Thừa Phong?”

“Đúng vậy……”

Lê Tường: “……”

Ngũ Thừa Phong thật đáng thương, có nương như vậy, lại thêm một phụ thân kiểu này. Đúng là phụ thân không thương mẫu thân không yêu, lúc này còn không biết tên đó đang màn trời chiếu đất ở nơi đâu?

Haizzz… không phải tất cả những bậc phụ mẫu đều xứng đáng được làm phụ mẫu.

“Tương Nhi, ngươi muốn làm ba món ăn gì? Vẫn là cá chua ngọt, cá hầm ớt ư?”

Lê Tường lắc đầu, nàng không thèm làm mấy món ăn phức tạp đó đi chiêu đãi một tên tra nam đâu.

“Một món hấp, một món cá lát trơn tuột, thêm một món cá kho tộ là được.”

“Hấp? Vậy không phải có một không hai rồi.”

Lê Giang có chút lo lắng. Suy cho cùng tất cả mọi người đều từng ăn cá hấp, vừa nãy hắn còn nói với mấy người kia là món có một không hai mà. Nếu thật sự mang cá hấp ra, chỉ sợ Ngũ Đại Khuê kia sẽ quỵt nợ mất!

“Phụ thân, ngươi yên tâm đi, món cá hấp của ta chắc chắn không giống những món cá hấp mọi người ăn bình thường.”

Lê Tường đưa tay tóm lấy một con cá mè hơi nhỏ một chút, sau khi làm thịt nó xong, nàng lập tức bỏ một chút rau mùi lên đầu nó, lại bỏ thêm vài lát gừng, sau đó mới đặt lên lồ ng hấp chín.

Tiếp theo, nàng lại rắc lên thân cá một chút hành thái sợi, gừng thái sợi, cùng với cà rốt lát mỏng thái sợi, lại bỏ chút rau mùi lên trên, cuối cùng mới tưới nước tương lên trên.

Lúc này trên thân cá vẫn còn chút mùi tanh thoang thoảng.

Tới khi nàng rưới lên mình nó một muỗng dầu sôi, vốn dĩ con cá hấp rất bình thường hồi nãy, lập tức bốc lên một trận hương thơm! Ngay cả Quan thị cũng không nhịn được nuốt nuốt vài ngụm nước miếng.

Lê Giang cũng vậy, hắn chưa từng nhìn thấy món cá hấp nào như vậy, càng nhìn càng thấy yên tâm, sau đó rất nhanh nhẹn bưng cá ra bên ngoài.

Cá hấp vừa tưới dầu sôi phát ra một mùi hương mê người, hấp dẫn tất cả ánh mắt của những khách nhân trong tiệm. Một màn này cũng làm thoả mãn lòng hư vinh của Ngũ Đại Khuê.

Chính vì vậy, dù hắn nhìn thấy một con cá nhỏ xíu trong đ ĩa cũng không hề giận dữ.
 
Chương 151


“Vừa ngửi hương vị này, ta đã biết những bằng hữu kia không hề lừa gạt ta, Ngọc Nương, ngươi đã tin ta chưa? Hiện tại đã biết ta thương ngươi tới mức nào chưa?”

“Hừ, phải nếm thử mới biết được chứ.”

Nữ nhân đó lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt cá. Lê Giang vẫn đang đứng bên cạnh, vội vàng nhắc nhở nàng chấm thịt cá vào nước chấm sẽ ngon hơn.

Nàng ta cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng nếm thử. Kết quả vừa ăn được một miếng, hai mắt đã phát sáng, sau đó còn vui vẻ gắp thêm vài miếng nữa.

“Món này thơm quá đi mất!”

Thời đại này, hầu hết mọi người đều ăn cá hấp, nói thật, trong suy nghĩ của bọn họ, bất kể con cá gì khi hấp lên cũng có hương vị chẳng khác nhau là mấy. Nhưng đĩa cá hấp này lại có hương vị hoàn toàn khác.

Ngọc Nương rất vừa lòng, nàng ta vừa lòng, tự nhiên Ngũ Đại Khuê cũng rất vui vẻ. Lúc gần đi, hắn ta còn giả vờ ném năm đồng bối lên mặt bàn xem như tiền thưởng.

Lê Giang cực kỳ sảng khoái nhận tiền, có tiền không lấy chính là thằng ngốc.

Tuy tên Ngũ Đại Khuê này không phải người tốt, nhưng hôm nay hắn ta lại làm được một chuyện tốt, cũng nhờ hắn mà ngày hôm nay Lê gia bọn họ bỗng dưng kiếm lời được tới mấy trăm đồng bối.

Quan thị cầm một ngân bối kia, trong lòng lại không vui vẻ lắm.

Trước kia đúng là Ngũ Đại Khuê đó hay khinh thường người khác, nhưng hắn ta cũng từng rất yêu thương Kiều thị. Từ khi có nhi tử, cứ cách ngày hắn ta lại mua đồ ngon mang về nhà.

Tới giai đoạn hắn ta ít trở về, mọi người đều tưởng nguyên nhân tại hoàn cảnh Kiều thị sinh tứ oa, ai ngờ đâu, thực chất lòng tên nam nhân kia đã sớm hướng về nơi khác, hắn ta đã có nữ nhân ở bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-151.html.]

Ở nông thôn, hầu hết những nam nhân đều sống chung với thê tử nhà mình tới già, đa phần chưa bao giờ xảy ra chuyện nạp thêm thiếp thất.

Thế nhưng trên đời, những kẻ có tiền lại sinh ra lắm vấn đề phức tạp, trong suy nghĩ của bọn họ, nếu không nạp một, hai thê thiếp, sẽ không thể hiện được địa vị của mình.

Hiện giờ, nhà bọn họ đã bắt đầu kiếm được tiền, hôm qua bận rộn như vậy cũng kiếm được rất nhiều tiền. Hoàn cảnh như vậy, phu quân, hắn…… Không không không, sẽ không. Hai người đã bên nhau gần 25 năm rồi, hắn không phải loại người như vậy.

Quan thị cúi đầu ngồi trước bệ bếp, nhưng Lê Tường quá bận rộn không chú ý tới cảm xúc của bà ấy.

Người một nhà bận rộn mãi đến tận buổi chiều, khách nhân trong quán mới thưa thớt dần.

Chẳng qua tới xẩm tối, người lại đông lên. Cho nên mọi người phải nhân lúc vắng khách ăn xong bữa tối, cũng tranh thủ khoảng thời gian này dọn dẹp mọi thứ trong phòng bếp, sau đó kiểm kê xem loại nguyên liệu nào thiếu thì nhanh chóng chạy ra chợ bán thức ăn mua về cho đủ.

Những việc này Lê Tường đều giao cho phụ thân của nàng, thân thể hắn khoẻ mạnh, cõng mấy chục cân nguyên liệu là chuyện vô cùng đơn giản. Hơn nữa hắn tính toán rất lợi hại, biểu tỷ không cách nào so sánh được với hắn.

Tuy tốc độ học biết chữ của biểu tỷ rất nhanh nhưng toán học lại hơi kém một chút. Nếu tính những khoản nhỏ nhặt như từng chén mì một thì nàng ấy làm được, nhưng bảo nàng ấy tính gộp mấy chén mì lại thêm vài bát sủi cảo, chắc chắn nàng ấy sẽ ngơ ngẩn hồi lâu không ra nổi kết quả. Cũng vì nguyên nhân này, cho nên tạm thời nàng chỉ có thể cho nàng ấy làm việc trong bếp.

Lê Tường lau chùi xong bệ bếp, lập tức thẳng lưng lên xoa xoa hai bên eo, cái dư vị vừa mỏi vừa tê này chẳng dễ chịu chút nào.

Một ngày, nàng không chỉ có việc khua muỗng nấu nướng đồ ăn, khi quá bận rộn nàng cũng phải kiêm cả việc cán vỏ sủi cảo, trộn nhân bánh....

So với nàng, biểu tỷ còn bận rộn hơn, nàng ấy không chỉ đảm nhiệm công đoạn làm vỏ bánh, gói sủi cảo… còn phải để ý tới chuyện đi múc nước, rửa chén.
 
Chương 152


Phụ thân của nàng còn phải ở đằng trước nhớ kỹ từng khoản, căn bản không cách nào rời đi.

Như vậy không được, nếu việc buôn bán của nhà mình cứ tiếp tục tốt như vậy, chắc chắn nàng phải tuyển thêm người. Không thể vì tiết kiệm hai ba trăm tiền công mà khiến người một nhà mình làm việc muốn suy sụp.

Đã nhiều ngày nương phải ngồi nhóm lửa cả ngày. Làm việc cả ngày như vậy, tuy cơ thể bà ấy không quá mệt mỏi, nhưng tinh thần thật sự không tốt. Tối hôm nay, nàng nhất định phải thương lượng chuyện này với phụ mẫu và biểu tỷ.

Lê Tường đang mải cân nhắc chuyện này, đột nhiên nhìn thấy Thanh Chi đang đứng ở cửa sau vẫy vẫy tay với nàng.

“Thanh Chi tỷ tỷ, tại sao ngươi lại qua bên này?”

“Phu nhân, nàng…… Muốn ăn đồ ăn ngươi làm, nàng bảo ta qua bên này mua.”

“Nàng muốn ăn món gì? Ngươi cứ nói, ta sẽ làm ngay.”

Lê Tường mời nàng ấy tiến vào phòng bếp, nhưng nàng ấy cứ đứng yên không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới nói tên đồ ăn.

“Cá chua ngọt……”

“……”

“Cá chua ngọt?? Tại sao phu nhân biết món này?”

Lê Tường biết rõ còn cố hỏi.

Trên mặt Thanh Chi hiện lên một tia xấu hổ. Đương nhiên là lão gia học xong món này, sau đó hắn vui vẻ làm cho phu nhân ăn, kết quả nàng ấy đành phải đổ lên đầu Lê Tường. Bằng không phu nhân đâu chịu nói chuyện.

“Tương nha đầu, lần này ta cần ngươi giúp một chuyện. Chủ tử nhà ta học làm món đồ ăn này để nấu cho phu nhân ăn. Nhưng giữa hai người vẫn còn mâu thuẫn chưa thể hoá giải được, ta đành phải nói là ngươi làm, nếu không phu nhân sẽ không ăn. Bây giờ phu nhân hỏi tới, ta đành qua bên này nhờ ngươi giúp. Ngươi có thể làm cho ta một đĩa không?”

Nữ hộ vệ vốn lạnh lùng lại đột nhiên biến thành bộ dáng nhu nhược đáng thương như vậy, Lê Tường có buồn cười cũng chẳng cười nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-152.html.]

“Thế nhưng, đó là lừa gạt phu nhân, không tốt đâu.”

“Tại sao lại là lừa gạt chứ? Phu nhân thích ăn đồ ngọt, ăn món cá chua ngọt đó xong, tâm tình của nàng có thể vui vẻ cả ngày đó. Đồ ăn do chủ tử nhà ta làm được phu nhân ăn, hắn cũng được vui vẻ cả ngày. Một chuyện khiến hai bên đều vui vẻ như vậy, làm sao gọi là lừa gạt được.”

Lê Tường gật gật đầu, nếu đầu óc nàng chuyển chậm một chút, chắc chắn đã bị nàng ấy dùng mấy lời kia lừa gạt mất rồi.

“Thế nhưng, những lời ngươi nói cũng có nghĩa là phu nhân không muốn ăn đồ chủ tử ngươi nấu? Hiển nhiên mâu thuẫn giữa hai người bọn họ rất lớn. Với mối quan hệ giữa ta và phu nhân, ta không thể làm chuyện lừa gạt phu nhân được.”

Thanh Chi không nghĩ tới Lê Tường lại khó thuyết phục như vậy. Nghe xong những lời này, nàng ấy nôn nóng tới mức trên trán bắt đầu rịn mồ hôi.

“Không phải, ngươi không hiểu chuyện này. Hai người bọn họ thật sự có tình cảm với nhau! Chỉ là ở giữa xảy ra một chút chuyện, sau đó hai người mới tách ra nhiều năm như vậy. Chúng ta có thể giúp hai người bọn họ hoà thuận với nhau, cũng là một chuyện tích công đức!”

Lê Tường vẫn lắc đầu không đồng ý.

“Nước nơi này quá sâu, nếu ta không hiểu rõ mọi chuyện, ta chắc chắn không lao đầu vào.”

Thanh Chi: “……”

Vấn đề này… quá khó nói!

“Được rồi, để ta nói cho ngươi rõ ràng một chút, kỳ thật bất cứ người nào của thành An Lăng này cũng biết sơ sơ……”

Hoá ra tên thật của Liễu phu nhân là Liễu Kiều, chính là hòn ngọc quý trên tay Liễu lão gia, người giàu thứ nhì thành An Lăng. Phía trên nàng ấy còn một vị ca ca hơn nàng ấy hai mươi mấy tuổi, nhưng không phải cùng một nương sinh ra, cho nên quan hệ giữa huynh muội bọn họ cực kỳ ác liệt.

Năm đó lão gia tử bị bệnh nặng, tự biết mình đã tới số, lại lo lắng nữ nhi mới mười bốn tuổi của mình còn ở lại trong phủ sẽ bị huynh tẩu chọn bừa một nơi gả đi, vì vậy đã hứa gả nàng cho một người từng cứu mệnh lão, cũng được lão cực kỳ tin tưởng.
 
Chương 153


“Lão gia tử đã bàn xong xuôi với chủ tử, tới năm phu nhân tròn mười sáu tuổi, nếu nàng vẫn nguyện ý sống cùng hắn cả đời, lúc đó hôn sự mới thành. Nhưng nếu phu nhân không muốn, vậy nàng có thể ly hôn, tự mình làm chủ cuộc đời của mình.”

Thanh Chi than một tiếng rồi tiếp tục nói: “Đại khái là tạo hóa trêu người. Bình thường, trước khi lễ thành hôn diễn ra, sẽ có bà mai tới nói cho nhà gái bên kia những chuyện nhà trai yêu thích hoặc kiêng kỵ, nhưng trong hôn lễ của phu nhân, bà mai kia chỉ đi lướt qua, chứ chẳng chịu nói gì cho phu nhân cả.”

Phần sau của câu chuyện này hơi m.á.u chó. Khi còn niên thiếu, Liễu Kiều đột nhiên mất đi thân nhân, đúng là giai đoạn cần người để dựa dẫm.

Tần Lục giúp nàng ấy xử lý sản nghiệp, mọi chuyện đều nghe theo nàng ấy, vẻ ngoài của hắn ta lại đẹp, cứ như vậy, hai người tiếp xúc một đoạn thời gian dài, nàng ấy cũng sinh ra tình cảm với hắn.

Nàng ấy thích Tần Lục nhưng lại ngại ngùng không dám nói, vì vậy quyết tâm tự mình đi học làm điểm tâm, ngày ngày sai người đưa qua cho hắn.

Thế nhưng Tần Lục kia đâu biết tấm lòng của Liễu Kiều. Hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là nàng ấy biết hắn ghét ăn đồ ngọt, nhưng ngày nào cũng sai người mang qua, chắc chắn nàng ấy cực kỳ chán ghét hắn.

Vì vậy, kể từ khi đó, hắn rất ít xuất hiện ở trước mặt Liễu Kiều. Hành động cố tình né tránh này, hiển nhiên đã làm tổn thương trái tim Liễu Kiều.

Hơn nữa sau này Liễu Kiều còn phát hiện ra nội dung khế ước giữa phụ thân nàng và Tần Lục. Bực bội cũ, cộng thêm tức giận mới, khiến cho nàng ấy không cách nào chịu nổi nữa, sau đó mới đùng đùng rời khỏi nhà cũ, chuyển tới sống trong tiệm sách.

Cũng qua chuyện này, Tần Lục mới hiểu, hoá ra Liễu Kiều chưa từng biết tới chuyện khế ước, nàng vẫn luôn coi hắn là trượng phu của mình.

Ngay cả những món điểm tâm đó cũng là nàng ấy cực cực khổ khổ, học mất bao lâu mới làm được cho hắn ăn. Nhưng hiện giờ hối tiếc cũng là vô dụng, hắn chỉ có thể tận lực bù đắp cho nàng. Chẳng qua từ lúc ấy, Liễu Kiều đã không còn muốn gặp lại hắn nữa.

“Hiện giờ phu nhân dọn đến tiệm sách đã được chín năm, nhưng suốt quãng thời gian đó, hai người bọn họ không làm lành được với nhau, cũng không đề cập tới chuyện ly hôn, chúng ta làm nô tỳ, bị kẹp ở giữa, thật sự rất khó xử…… Tương nha đầu, nếu ngươi giúp được thì giúp ta đi, nhưng ngàn vạn lần không được để lộ ra chuyện này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-153.html.]

Lê Tường: “……”

Nàng muốn đứng về phía tiên nữ tiệm sách! Tần Lục kia xứng đáng bị như vậy!

“Ngươi nói xem, rốt cuộc chủ tử nhà ngươi học món ăn này để làm gì? Phu nhân có ăn nhưng không hề biết là hắn làm. Chẳng khác nào tình cảm của hắn không thể truyền tới đối phương.”

Đối với loại người như tiên nữ tiệm sách kia, ngươi tuyệt đối không thể sắm vai người tốt, yên lặng đứng đằng sau lưng. Lúc trước một nữ nhi như nàng ấy cũng dám dũng cảm xông lên một lần, ngươi là một nam nhân, chẳng lẽ không dám xúc động một phen?

Nếu để cho nàng nói…… thôi quên đi, dẫu gì cũng là chuyện nhà người ta, nàng tham gia vào cũng không tốt.

“Được rồi, ta đi làm cá chua ngọt cho ngươi, lần tới nhìn thấy phu nhân, nếu nàng hỏi ta sẽ nói là ta làm. Nhưng ta chỉ giúp ngươi đúng một lần này thôi, lần sau đừng có kéo ta vào nữa, đến lúc đó, chỉ sợ khi phu nhân biết, nàng sẽ nghĩ ta cùng một giuộc với các ngươi.”

Thanh Chi hơi há mồm, thế nhưng nàng ấy lại không nói câu gì. Vốn dĩ nàng ấy đang muốn mở miệng nhờ Lê Tường dạy chủ tử nhà nàng ấy nấu thêm vài món ăn nữa, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ Lê Tường, chắc chuyện này không quá khả thi.

Đợi một lát sau, Lê Tường đựng cá chua ngọt vào trong hộp đồ ăn mang ra ngoài giao cho Thanh Chi.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ta khuyên ngươi nên nói thẳng mọi chuyện cho phu nhân đi.”
 
Chương 154


“Có khi kết quả lại không hỏng bét như những gì các ngươi đã tưởng tượng đâu.”

“A?”

Thanh Chi đang muốn kéo nàng về tiếp tục hỏi cho rõ ràng, chỉ là lúc này Quan Thúy Nhi đi rửa rau và Lê Giang đi mua đồ ăn đều đã trở lại. Nhiều người lắm miệng, nàng ấy chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định này, sau đó lặng lẽ mang theo hộp đồ ăn trở về tiệm sách.

Liễu Kiều ngửi thấy hương vị chua chua ngọt ngọt kia, lập tức nhỏm dậy từ trên giường rồi ra ngồi ngay ngắn trước bàn.

“Tại sao đi lâu như vậy, món cá này chế biến rất phức tạp ư?”

Thanh Chi sửng sốt một chút nhưng lại lập tức gật đầu nói: “Đúng là rất phức tạp, loại cá này muốn làm cho nó thành hình, cần phải chiên và làm nước sốt nữa. Chế biến cũng không dễ dàng, chỉ cần không cẩn thận, rất dễ dàng bị phỏng……”

“Tương nha đầu bị phỏng ư?!”

“Không không không, không có…… Ý của nô tỳ là rất dễ dàng bị phỏng.”

Thanh Chi nhớ tới gương mặt của Đại Long kia, quả thực thảm không nỡ nhìn. Nếu chủ tử còn không dỗ dành được phu nhân quay về, đúng là uổng công mấy năm nay bọn họ nếm biết bao nhiêu đau khổ.

Nghĩ tới đây, nàng ấy lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Lê Tường, cũng muốn thử một lần, rồi lại không dám thẳng thắn nói ra tất cả sự thật.

Trong lúc đấu tranh tư tưởng, nàng ấy cứ đứng ngây người tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, bộ dáng này, bất kỳ ai nhìn vào cũng biết lòng Thanh Chi đang mang tâm sự.

Liễu Kiều nheo mắt ăn xong một miếng thịt cá trên đũa, nàng ấy còn tỏ ra cực kỳ thoải mái mút chút nước sốt còn dư lại trên đó, tiếp theo mới vui vẻ ăn một miếng cơm.

Mãi cho đến lúc ăn no, Liễu Kiều mới mở miệng hỏi: “Lần này trở về trông ngươi có vẻ mang tâm sự, có phải có chuyện gì đó gạt ta hay không?”

Nghe những lời này, vốn dĩ đang có tật giật mình, cho nên Thanh Chi bị dọa một trận, cả người run rẩy.

“Phu nhân…… Nô tỳ, nô tỳ.”

Quá khó khăn, thẳng thắn nói ra thì phản bội chủ tử, nhưng không nói sẽ là lừa gạt phu nhân. Giữa hai bên, chỉ có thể lựa chọn một, tại sao loại chuyện này lại rơi trên đầu nàng ấy chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-154.html.]

“Chúng ta đã ở chung nhiều năm như vậy, còn chuyện gì không thể nói sao?”

Liễu Kiều đang muốn buông chiếc đũa, chỉ là trên đĩa còn hơn phân nửa thịt cá, nàng ấy có chút luyến tiếc lại gắp một miếng để vào trong chén.

“Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra đi.”

Thanh Chi ngẫm lại ngần ấy năm phu nhân luôn đối xử tốt với nàng ấy, lại ngẫm lại những lời Lê Tường nói, trong lòng run rẩy một trận, cuối cùng nàng ấy bùm một cái quỳ xuống.

“Phu nhân, là nô tỳ lừa người, món cá chua ngọt giữa trưa kia là lão gia làm, hắn, hắn đi học về, rồi tự tay làm ra……”

“À……”

Lạ một điều, khi Thanh Chi nói xong, Liễu Kiều cũng chẳng có phản ứng gì, nàng ấy chỉ vùi đầu ăn sạch sẽ đĩa cá chua ngọt kia.

Thanh Chi cảm thấy cả người mình mơ hồ. Vì sao phu nhân chỉ nhàn nhạt à một tiếng?? Không phải phu nhân nên mắng nàng ấy và chủ tử một tiếng, sau đó tức giận đuổi nàng ấy đi ư??

“Phu nhân, ngươi không tức giận sao?”

“Tại sao ta phải tức giận? Chẳng lẽ ta không xứng ăn những món chủ tử ngươi làm?”

Thanh Chi: “……”

Dĩ nhiên là không phải rồi.

Chỉ là phản ứng của phu nhân quả thực khác xa so với những gì nàng ấy tưởng tượng, chính vì vậy mới khiến nàng ấy mơ hồ không hiểu. Cuối cùng, nàng ấy đành phải chờ tới buổi tối, lén lút chạy qua Lê Gia Tiểu Thực tới tìm Lê Tường.

Lúc này, người một nhà Lê Tường vừa mới ăn xong cơm tối, còn chưa kiểm tiền xong đâu. Nghe có người tìm, mặc kệ tiền còn chưa kiểm kê xong, bọn họ đành phải cất đi trước.

“Phụ mẫu, nàng tới tìm ta, các ngươi đi rửa mặt rồi lên trên lầu đi thôi. Chuyện bên dưới cứ giao cho ta là được rồi, ta nói chuyện với nàng một lúc sẽ lên ngay.”
 
Chương 155


Phu thê hai người Lê Giang gật gật đầu, Quan Thúy Nhi cũng theo bọn họ lên lầu.

“Thanh Chi tỷ tỷ, đã trễ thế này, chắc không phải phu nhân muốn ăn món gì chứ?”

“Không có, phu nhân đang luyện chữ rồi, ít nhất cũng phải mất một canh giờ mới xong. Ta tới đây là muốn hỏi ngươi chút chuyện.”

Thanh Chi đè thấp âm thanh, đi tới trước mặt Lê Tường nói: “Tại sao ngươi biết sau khi ta nói thẳng hết mọi chuyện với phu nhân, mọi chuyện sẽ không hề hỏng bét?”

“Ngươi nói thẳng rồi ư?”

“Ừm…… Chỉ là sau đó phu nhân không hề mắng ta, cũng không mắng chủ tử. Chỉ à một tiếng, sau đó y như chẳng có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục uống trà, đọc sách.”

“Đây là chuyện tốt nha.”

“Hả??? Ngươi nói rõ hơn chút đi.”

Thanh Chi tỏ ra cực kỳ khiêm tốn ngồi xuống bên cạnh Lê Tường, trong đôi mắt nàng ấy đầy một mảnh cầu xin giải đáp. Lê Tường không lay chuyển được nàng ấy, đành phải đồng ý phân tích cho nàng ấy nghe.

“Đầu tiên ta phải nói trước, những gì ta suy đoán chưa chắn đã đúng đâu.”

Lòng nữ nhân như kim trong biển, nàng cũng không dám đảm bảo những gì mình phân tích là đúng.

“Không sao đâu, không sao đâu, ngươi cứ nói đi.”

“Nếu hôm nay khi ngươi nói thẳng ra, mà phu nhân mắng ngươi hoặc là mắng Lục Gia, cũng có nghĩa là lửa giận trong lòng nàng còn lớn, tạm thời đừng có lao lên tìm phiền toái cho mình. Nhưng nàng không có, thậm chí còn tỏ thái độ như chẳng có chuyện gì xảy ra, có nghĩa là gì? Nghĩa là nàng đã sớm bình tĩnh trở lại rồi, hoặc là nói, nàng đã không còn tức giận nữa.”

Haizz… đã chín năm rồi, nàng ấy còn không thể bình tĩnh lại ư?

Lê Tường thổn thức một phen.

“Ta nói này, chỉ dựa vào một lý do, ngươi gọi Lục Gia là chủ tử nhiều năm như vậy, nhưng phu nhân vẫn để cho ngươi ở bên cạnh nàng, điều này nghĩa là gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-155.html.]

Thanh Chi mờ mịt lắc đầu.

Đúng là không sợ kẻ địch mạnh như hổ mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo……

Lê Tường nghiêm túc hoài nghi, nhiều năm như vậy Tần Lục Gia vẫn không thể hoà thuận được với phu nhân nhà mình chắc chắn có một nửa công lao của tên ngốc đồng đội heo này.

“Biết rõ ngươi là người của Lục Gia, nhưng phu nhân vẫn yên tâm dùng ngươi, còn để cho ngươi thân cận bên nàng như vậy, có nghĩa là từ lâu nàng đã không còn giận Lục Gia rồi!”

Lúc này Thanh Chi mới hiểu ra một tầng ý nghĩa trong đó.

Đúng vậy, phu nhân biết rõ nàng ấy là người của Lục Gia, nhưng vẫn nhận nàng. Biết rõ chủ ý không cho nam nhân lại gần tiệm sách là của Lục Gia nhưng phu nhân vẫn ngầm đồng ý. Biết rõ lão gia an bài người bảo hộ ở chung quanh, nhưng phu nhân vẫn giả vờ không biết……

“Không đúng, nếu không còn giận chủ tử nữa, vậy tại sao phu nhân không chịu dọn về nhà cũ ở cùng với chủ tử?”

“Chủ tử nhà ngươi có tới đón nàng không? Hắn mời nàng về kiểu gì? Có chân thành không?”

Thanh Chi ngây ngốc.

Đúng vậy, dường như không hề có chút thành ý nào. Tuy mọi người đều biết chủ tử vô cùng muốn phu nhân dọn về, cùng hắn bắt đầu lại một lần nữa. Nhưng nghiêm túc mà nói, chủ tử chưa từng một lần tới đón nàng ấy.

Nhưng chuyện đó cũng có nguyên nhân mà.

“Tại vì phu nhân không muốn gặp hắn, phu nhân còn không cho hắn cơ hội xin lỗi, làm sao hắn tới đón nàng về được?”

Lê Tường đau đầu xoa xoa trán. Không biết nàng nên cảm khái Thanh Chi quá đơn thuần hay nên chê cười Tần Lục kia quá thành thật?

“Phu nhân nói không gặp thì hắn đi luôn ư? Tại sao chủ tử nhà ngươi chẳng có chút quyết tâm nào như vậy? Ngươi cũng không biết đưa đẩy một chút ư? Bảo hắn lên lầu nhận lỗi, nhận sai đi! Vẫn không được thì thổ lộ đi! Nếu khóc được, chắc chắn sẽ có tác dụng hơn một chút.”

Liễu Kiều chính là một cô nương từ nhỏ luôn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Bản thân chuyện nàng ấy thương tâm khổ sở, chỉ đơn giản là tiếc nuối một mảnh nhiệt tình của mình lại ném cho chó ăn.
 
Chương 156


Mặc dù sau này, Liễu Kiều nghe người bên cạnh nói Tần Lục đã hối hận như thế nào, hắn thừa nhận thích nàng ấy như thế nào, nhưng những lời người ta nói thì có ích lợi gì? Người ta có nói ngàn lần, vạn lần cũng không bằng Tần Lục tự mình đứng ở trước mặt nàng ấy nói một câu ta thích ngươi.

Nếu Tần Lục có thể xem hai tập tổng tài bá đạo trên TV, phỏng chừng hắn sẽ hiểu mình nên làm gì.

“Nếu chủ tử nhà ngươi cứ tiếp tục sợ hãi rụt rè như vậy, chờ tới khi phu nhân quen với cuộc sống như bây giờ, cảm thấy bản thân mình không còn cần hắn nữa, có khi nàng thật sự sẽ ly hôn với hắn, tự mình làm chủ cuộc đời mình đó.”

Thanh Chi: “!!!”

Nghe hết tất cả những lời này, trong đầu Thanh Chi rối thành một đoàn. Một đống lời nói của Lê Tường nghẹn trong đầu nàng ấy, mãi cho tới khi đi về gần tới tiệm sách, tất cả những suy nghĩ mới được nàng ấy dọn dẹp lại cho gọn gàng. Tuy Tương nha đầu nói hơi khó lọt tai, nhưng ngẫm lại quả thực rất có đạo lý!

Không được, nàng ấy phải nói chuyện này cho chủ tử!

Tiễn Thanh Chi rời đi, Lê Tường uống hết một bình nước mới cảm thấy đỡ khô cổ. Đang muốn đi dọn dẹp phòng bếp, lại thấy biểu tỷ đã xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.

“Biểu muội, cô cô đã ngồi cả một ngày nhóm lửa, khẳng định chân không quá thoải mái, ngươi đun chút nước ấm mang lên cho nàng ngâm chân đi, để ta dọn dẹp phòng bếp cho.”

Suy nghĩ này không tồi, Lê Tường lập tức đổ nước ấm bưng lên lầu.

Nàng vừa đi, Quan Thúy Nhi đã sửa sang lại cơm thừa canh cặn trong nhà. Trước đó, nàng ấy đã cho mấy thứ như lá rau, vỏ hàng… vân vân đã được phân loại vào trong thùng nước trước.

Như vậy cách một tầng lá rau dày, thức ăn sẽ được ngăn cách ở bên trên, không đến mức lẫn lộn cùng một chỗ với nước canh bên dưới. Nếu hôm nay lại có người tới ăn, như vậy đồ ăn sẽ sạch sẽ hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-156.html.]

Bản thân Quan Thúy Nhi rất nghèo, nàng ấy chưa từng nghĩ tới chuyện mang đồ trong nhà cô cô đi tiếp tế cho người khác.

Nhưng những thứ cơm thừa canh cặn này chỉ có một kết quả đó là bỏ đi cho heo ăn, bây giờ cho người khác cũng không sao cả. Nàng ấy có lòng thương người, nhưng chỉ có thể cố hết sức để đồ ăn sạch sẽ hơn một chút như vậy thôi.

Sau khi sắp xếp tốt chỗ cơm thừa canh cặn đó, nàng ấy vừa muốn xoay người trở về phòng bếp, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, lại lấy ra một cục hơi cứng trong lòng, sau đó bỏ lên đống cơm đó.

Đây là ba miếng bánh hoa quế lần trước biểu muội cho nàng ấy, khi chúng nó nguội đã trở nên cứng nhắc kiểu này. Chẳng qua dù chúng đã cứng lại rồi, nàng ấy cũng chỉ ăn được hai miếng. Miếng này nàng ấy đang chuẩn bị để dành ngày mai ăn.

Đúng là điểm tâm do vị Liễu phu nhân kia làm toàn dùng những nguyên liệu tốt, vậy nên miếng bánh hoa quế này vừa ngọt vừa thơm, ăn xong một miếng, dư vị còn đọng lại mãi trong khoang miệng, cả ngày vẫn ngân nga không ngớt, tâm tình cũng vui sướng nguyên ngày.

“Chỉ còn lại một miếng cuối cùng này, coi như tặng cho ngươi đi, người xa lạ, hy vọng sau khi ngươi ăn xong, cuộc đời ngươi sẽ ngọt ngào hơn một chút.”

Quan Thúy Nhi buông bánh kê gạo xuống, lúc này mới quay vào phòng bếp quét dọn. Rất nhanh sau đó, Lê Tường cũng đi xuống, hai tỷ muội cùng nhau lau lau chùi chùi, bận việc xong mới lên lầu nghỉ ngơi.

Khoảng nửa canh giờ sau, vẫn như cũ có một bóng dáng lén lút đi tới cạnh thùng nước gạo của Lê Gia Tiểu Thực. Hắn vừa duỗi tay ra đã sờ thấy miếng bánh hoa quế kia, nhưng cắn một miếng, hắn lập tức sửng sốt.

Đại khái là nghĩ tới cái gì, cho nên hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên cửa sổ lầu hai, sau đó lại yên lặng đặt nửa cái bánh vừa ăn vào trong lồng n.g.ự.c mình, tiếp theo lại tìm đồ ăn.
 
Chương 157


Khác hẳn với đồ ăn đầy nước canh hôm qua, hiển nhiên đồ ăn hôm nay sạch sẽ hơn rất nhiều. Hắn không phải kẻ ngốc, đã đoán ngay ra nguyên nhân tại sao. Nhưng cũng vì đoán ra nguyên nhân, cho nên sau khi ăn xong, hắn lại lặng lẽ lau nước mắt rồi rời đi.

Ngày hôm sau khi Lê Giang rời giường, bước xuống lầu dưới, bỗng nhiên hắn lại phát hiện dưới lầu nhà mình có một bó củi nhỏ, hỏi nửa ngày cũng chẳng thấy ai trả lời, hắn đành phải vác tới trong phòng bếp nhà mình.

Vốn tưởng rằng người ta không cẩn thận đánh rơi, không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày sau đó, sáng hôm nào cũng có một bó củi nhỏ đặt sau cánh cửa nhà mình. Lê Giang đã rất nhiều lần dậy sớm muốn biết ai là người đặt củi ở đó, nhưng chưa từng gặp được người này.

Người một nhà buồn bực cực kỳ, chỉ có trong lòng Quan Thúy Nhi phảng phất đã biết người đó là ai, chẳng qua nàng ấy cũng không dám xác định. Suy cho cùng nhà mình chỉ cho người ta ăn chút cơm thừa, đâu cần trả ơn như thế.

Ngày mai chính là ngày Lê gia phải trả nợ. Sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện nhà bọn họ vào trong thành buôn bán, chính vì vậy, Lê Giang cũng không muốn trì hoãn chuyện trả nợ thêm nữa, hắn muốn lần này trả hết cho xong. Nhưng lúc hắn đi về, còn dẫn theo Quan Thúy Nhi, vì vậy cửa hàng chỉ còn lại hai mẫu nữ Lê Tường.

Đương nhiên Lê Giang cũng muốn cả nhà bọn họ cùng nhau trở về, như vậy mọi người có thể trợ giúp cho nhau, trong lòng hắn cũng bớt lo lắng hơn.

Nhưng cửa hàng nhà bọn họ mới khai trương được 10 ngày, nếu đóng cửa một ngày, chắc chắn sẽ mất không ít khách. Cho nên Lê Tường và nương của nàng quyết tâm ở lại.

Đương nhiên, phụ thân và biểu tỷ vừa đi, Lê Tường cũng không muốn bán những món ăn phức tạp, tự khiến bản thân mình mệt mỏi.

Nàng chỉ chọn chút mì sợi đơn giản chuẩn bị treo lên tường buổi sáng ngày mai. Bên cạnh đó lại thừa dịp buổi chiều ít người, nàng lập tức đi qua hiệu thuốc, mua một chút cây hồi, vỏ quế, thảo quả mang về, chuẩn bị phối chế thứ nước chát bao lâu nay nàng vẫn nhung nhớ mãi.

Nói về thứ này, lúc chưa hầm nấu, nếu trộn lẫn chúng vào nhau, hương vị sẽ có chút nồng, lại xộc thẳng vào mũi, nhưng chỉ cần bỏ vào nồi, lại thêm chút nước, nước vừa sôi một cái mùi thơm đã bốc lên.

Hôm nay đóng cửa sớm, Lê Tường chuẩn bị chế ra nước chát trước, sau đó ướp lên thịt. Nói gì thì nói, sáng sớm ngày mai phụ thân nàng đã đi rồi, nếu tới lúc đó nàng mới đi mua thịt về ướp thì quá phiền phức.

“Biểu muội, ta hiểu vì sao giờ này ngươi lại đi mua thịt, nhưng ngươi lại mua cả lòng lợn, dạ dày, tim gan, ngay cả cái lỗ tai heo này ngươi cũng……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-157.html.]

Quan Thúy Nhi đã quen với hương vị của nhà xí ở nông thôn, cho nên cũng coi như miễn cưỡng ngửi được hương vị của mấy thứ nội tạng này, chỉ là miễn cưỡng ngửi được nhưng nàng vẫn thấy chúng nó quá thối.

Quả thực nàng ấy không dám tưởng tượng ngày mai khi biểu muội lấy ra, khách hàng bên ngoài sẽ có biểu hiện gì.

“Biểu tỷ, ngươi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong chứ. Đi đi đi, chúng ta mang những thứ này đi rửa.”

Lê Tường nhặt ra một ít thứ từ trong đống nội tạng này, nàng và biểu tỷ mỗi người cõng trên lưng một cái sọt, sau đó lại còn chỉ vào thùng bụi than trên tay.

“Nương, chút bụi than này không đủ dùng, ngươi giúp ta chất thêm một thùng nữa nhé.”

Quan thị vội vàng xúc ra một thùng bụi than từ trong lòng bếp đưa cho nữ nhi.

“Không đủ ta lại đốt thêm.”

Lê Tường gật gật đầu, sau đó nàng mang theo biểu tỷ ra bờ sông.

“Biểu tỷ, ngươi cứ làm theo ta là được, tới buổi tối ngươi sẽ biết những thứ này có ăn được hay không.”

Nàng mang lòng lợn từ trong sọt ra, đầu tiên là dùng bụi than xoa xoa xát xát hai cái, bên ngoài sạch sẽ rồi lại tiếp tục lộn phần ruột bên trong ra dùng bụi than màu xám tiếp tục rửa.
 
Chương 158


Tuy có chút hôi, nhưng có nước sông bên dưới chảy liên tục, chỉ một lát sau tất cả mớ lòng đều sạch sẽ.

“Những thứ màu trắng này đều là mỡ, phải giật xuống hết, giật xong nhớ bỏ vào trong sọt, đừng ném chúng đi.”

Mang những thứ này về còn có thể chiên thành dầu đó.

Nếu là trước kia, chắc chắn Lê Tường chẳng bao giờ để ý tới mấy thứ này, nhưng hiện tại nàng càng ngày càng trở nên keo kiệt.

Hai tỷ muội ở bờ sông tốn hơn non nửa canh giờ, hao hết hai thùng bụi than mới rửa được sạch sẽ hai sọt lòng lợn.

Vừa bước lên bờ đã ngửi thấy một mùi hương cực kỳ mê người, không cần phải nói cũng biết là mùi hương bay ra từ phòng bếp nhà nàng. Lê Tường còn nhìn thấy phía bên ngoài cửa nhà mình, có vài người đang hít hà hương vị này, hiển nhiên bọn họ rất hứng thú.

“Biểu tỷ, đi! Về nhà ta sẽ làm món ngon cho ngươi!”

Tâm tình Lê Tường rất thoải mái, nàng vừa vào phòng bếp, lập tức bắt tay vào việc. Hai nồi nguyên liệu trên bếp đã phát tán hương thơm, nàng cứ theo thứ tự sắp xếp nguyên liệu nấu ăn chần nước nóng, sau đó mới đổ toàn bộ vào nồi nước chát.

Còn thừa lại một đống ruột già, nàng lập tức đánh ký hiệu lên đó. Phần này nàng cũng chần nước sôi, sau đó bỏ vào nước chát nấu chín bảy phần, tiếp theo vớt ra bên ngoài, cắt miếng mỏng.

Kỳ thật, nếu không có nước chát, nàng có thể trực tiếp xào chúng lên cũng được, chỉ là nàng thích ăn như vậy hơn.

Sau khi thái miếng ruột già, nàng lại bỏ chúng vào trong nồi chiên lên một chút, đợi cho chúng cháy xém cạnh mới vớt ra, tiếp theo, cho phần dầu còn lại trong nồi lắng xuống một chút, nàng cho thêm ớt cay, gừng lát, cọng hoa tỏi non… mấy loại phối liệu đó vào bên trong, đảo lên, khi mùi hương bốc lên lại bỏ ruột già vào bên trong, xào chung một chỗ.

Cuối cùng mới thêm chút gia vị như muối, bột tôm vào cùng, đảo cho ngấm vài cái rồi lấy chúng ra khỏi nồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-158.html.]

Ruột già xào lửa lớn có vẻ ngoài sáng bóng thơm nức, béo mà không ngấy, nhai rất vui miệng, thực sự là món nhắm rượu hoàn hảo. Ngay cả một người vốn không thích uống rượu như Lê Giang, sau khi thử một miếng, cũng không nhịn được đổ một chén rượu cầm ra.

Lại nói người ban đầu còn ghét bỏ chúng nó là Quan Thúy Nhi, hiện tại cũng trở nên vô cùng say mê, một miếng ruột già, một miếng cơm, ăn cực kỳ vui sướng.

Cuối cùng đĩa ruột già xào này lại trở thành món ăn khiến cả nhà vừa lòng.

Lê Giang uống một chút rượu cảm thấy hơi chếnh choáng, lại nghĩ tới ngày mai hắn có thể thanh toán hết nợ nần đè nặng trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, rượu vào, lòng nhẹ nhõm khiến cười mãi không ngừng, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn, cuối cùng hai tỷ muội Lê Tường phải đỡ hắn lên lầu nghỉ ngơi. Quan thị cũng đi theo lên lầu nghỉ ngơi sớm.

Lúc này đại khái mới vào giờ Tuất (7 giờ tối), sắc trời vẫn còn sớm, hai tỷ muội thu dọn xong phòng bếp cũng chưa ngủ ngay. Hơn nữa, hôm nay hai nàng cũng không định lên lầu đi ngủ, mà mang đệm chăn xuống chuẩn bị ngủ dưới cửa hàng.

Kê sáu cái bàn lại sát cạnh nhau, vậy là xong một cái giường đôi khá lớn.

Không còn cách nào khác, đêm nay nàng làm thịt hầm nước chát quá thơm, ở bên ngoài, đám mèo hoang chó hoang đang đi tới đi lui, kêu gào ầm ĩ, chỉ sợ đột nhiên có một con mèo chui từ ống khói ra, trộm thịt để dành cho ngày mai, tha đi ăn mất.

Buôn bán nhỏ cần phải cẩn thận những thứ nhỏ nhặt như vậy.

Lê Tường vội vàng trải giường chiếu trong tiệm, còn Quan Thúy Nhi thu dọn phòng bếp. Nàng ấy vẫn bỏ những thứ cơm thừa canh cặn kia gọn gàng trong thùng nước gạo.

Quan Thuý Nhi có chút lo lắng đêm nay người nọ sẽ tiếp tục lại đây, bởi vì nàng ấy và biểu muội ngủ ở dưới lầu, chắc chắn sẽ nghe được tiếng động bên ngoài rõ ràng hơn nhiều so với ngủ ở trên lầu.
 
Chương 159


Chỉ là cho dù Quan Thuý Nhi có lo lắng hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, hôm nay hai nàng nhất định phải ngủ dưới này.

“Biểu tỷ, ngươi đã xong việc chưa? Ta dọn giường đệm xong rồi.”

“Xong rồi, ta rửa cái chân xong sẽ tới ngay.”

Quan Thúy Nhi khóa cửa phòng bếp, lại kiểm tra cẩn thận nắp của hai cái nồi trên bếp, nhìn thấy chúng vẫn đậy kín mít lúc này nàng ấy mới rửa sạch chân đi ngủ.

Hai tỷ muội không quen ngủ sớm như thế này, vì vậy hai người chưa cảm thấy buồn ngủ, Lê Tường đang muốn hỏi biểu tỷ đã chuẩn bị thứ gì để trở về ngày mai, lại nghe được biểu tỷ hỏi nàng trước.

“Biểu muội, về sau các ngươi tính toán sẽ ở lại trong thành sao?”

“A…… Cái này à, khó mà nói được. Có điều trước mắt mấy năm nay chắc chắn chúng ta sẽ tiếp tục kiếm tiền ở trong thành. Ta muốn chờ tới khi tích cóp đủ tiền rồi sẽ đóng cửa tiệm nhỏ này, mở một cái tửu lầu thật lớn! Lần trước nghe Liễu phu nhân nói, toàn bộ thành An Lăng này có chừng sáu, bảy mươi ngàn người, vậy mà mỗi ngày cửa tiệm của chúng ta chỉ có chừng đó người, quá ít rồi.”

Trước nay Lê Tường vốn không phải một người bằng lòng với hiện tại, ngược lại, nàng lại là một tiểu cô nương rất có ý chí vươn lên khẳng định chính mình.

Ở hiện đại, bởi thân thể bệnh tật, nàng chỉ còn biết tu theo Phật, chỉ muốn mở một cửa tiệm đồ ăn Tây – Á kết hợp để sống qua ngày.

Nhưng tới thời đại này, tất cả những món ăn, chiên xào, sử dụng nồi sắt còn chưa được phổ biến, chẳng khác nào một viễn cảnh tương lai huy hoàng đang bày ra trước mắt nàng, nếu không đi tranh thủ, khác nào nàng tự nhận mình là đồ ngốc?

Nói không chừng nàng còn có thể trở thành một thế hệ tông sư trong ngành ẩm thực.

“Hắc hắc……”

Nghĩ tới tương lai huy hoàng kia, Lê Tường không nhịn được bật cười ngây ngô hai tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-159.html.]

“Chờ khi ta kiếm đủ tiền rồi, sẽ mang phụ mẫu trở về trong thôn dưỡng lão, nói thật, ta thật sự rất thích hoàn cảnh chung quanh nhà ta. Dựa núi gần sông, khi già rồi có thể buông cần câu đủ loại cá, một viễn cảnh thật đẹp. Dù nhà đối diện kia không dễ ở chung, nhưng chờ có nhiều tiền trong tay, ta sẽ qua bên đó, mua cả nhà của nàng ta, hợp lại xây thành một khu nhà thật lớn.”

Cách nói chuyện như một đại phú hào của nàng đã chọc cười Quan Thúy Nhi.

“Biểu muội, ngươi đều suy nghĩ ngốc nghếch như vậy. Có phải ngươi đã quên hay không? Về sau ngươi phải gả cho người ta nha. Đâu thể sống mãi cùng cô cô và dượng để chờ tới ngày dưỡng lão cho bọn họ chứ?”

Lê Tường giật mình một cái, đột nhiên nàng trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta không gả, ta chỉ kén rể thôi.”

“Gì???”

Quan Thúy Nhi bị những lời này của nàng doạ cho kinh hoảng.

“Biểu muội, ta có nghe lầm không? Ngươi nói ngươi muốn kén rể? Chuyện này không đùa được đâu. Ngươi đã thương lượng với hai người cô cô chưa?”

Lê Tường lắc đầu, khẽ than một tiếng.

“Tuy ta chưa thương lượng với phụ mẫu, nhưng trong lúc vô ý ta có nghe được nương và phụ thân nói muốn để ta ở lại. Chỉ là lúc ấy trong nhà nghèo muốn chết, dù bàn thêm cũng chỉ là nói suông thôi. Rốt cuộc chẳng ai muốn ở rể trong một gia đình nợ nần như thế. Nhưng hiện tại thì sao? Hoàn toàn có thể ngẫm lại nha. Ngày mai nợ trong nhà chúng ta sẽ trả được hết, gia sản sẽ càng tích càng nhiều. Phụ mẫu chỉ có một mình ta, nếu ta gả cho người khác, vậy bọn họ làm sao bây giờ? Huống hồ, ta cũng không muốn gả đi.”

Những nữ tử cổ đại gả cho người phải chịu rất nhiều khuôn phép. Nàng không dám tưởng tượng tới viễn cảnh khi mình gả cho trượng phu, tiếp đó phải hầu hạ già trẻ lớn bé nhà bọn họ.

Lỡ như gặp phải một gia đình có ác bà bà y như Kiều thẩm nhà đối diện thì sao? Chắc chắn cuộc sống sau này còn thống khổ hơn ngâm mình trong nước đắng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom