Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 160


Lại nói, nếu thật sự cần phải gả đi, thế tại sao nàng cần phải qua nhà trượng phu ở? Lấy một trượng phu về ở rể, hắn sẽ chịu khó nghe lời mình, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

Bực một chỗ là triều đại này có pháp lệ, nếu nữ tử tròn hai mươi chưa có vị hôn phu, sẽ bị quan phủ trực tiếp ghép đôi, nếu không có loại pháp lệ đó, nàng chẳng thèm nghĩ tới chuyện kén rể đâu.

Nghe xong, bỗng nhiên trong lòng Quan Thúy Nhi lại có một tia đồng cảm, biểu muội của nàng ấy lợi hại như vậy, lại biết kiếm tiền, đúng là chẳng cần thiết phải dựa vào nam nhân. Thế nhưng nàng ấy thì sao?

Nàng ấy cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình.

Trong khoảng thời gian này, nàng ấy đã học xong cách làm bánh bao, làm sủi cảo, biết làm bốn, năm loại mì sợi, biết ủ bột làm vỏ bánh, lại biết thêm hai món xào.

Biểu muội cũng cố ý rèn luyện nàng ấy để sau này nàng ấy sẽ đảm nhiệm vai trò đầu bếp trong tiệm. Chờ khi nàng ấy học xong, một tháng sẽ kiếm được 600 đồng bối!

Một tháng 600, một năm đó chính là bao nhiêu…… ừm là hơn 7000 đồng bối. Phải biết rằng đại bá nàng ấy làm nghề mộc, kiếm suốt một năm cũng chưa được một nửa tiền của nàng ấy đâu. Có thể nói, người có tiền đồ nhất trong thôn của nàng ấy cũng không sánh bằng. Nếu như vậy, nàng ấy có cần thiết gả cho người khác rồi dựa dẫm vào người ta không?

Ngược lại, nếu nàng ấy không gả, mà làm giống như biểu muội, vậy sau này… thực sự sẽ có một ngày nào đó, phụ mẫu ở nhà sẽ hãnh diện vì nàng ấy.

Quan Thúy Nhi có chút hưng phấn mang tương lai nàng ấy vừa tính toán nói cho biểu muội nghe, kết quả biểu muội nghe xong, lập tức hắt cho nàng ấy một bát nước lạnh.

“Biểu tỷ ngốc, nhà các ngươi còn không có phân gia. Ta nói hơi khó nghe một chút, nhưng nếu chuyện ngươi kiếm được tiền mà lọt vào tai bà ngoại, chắc chắn số tiền hàng tháng của ngươi sẽ bị họ lấy đi hơn phân nửa?”

“Không, không phải hơn phân nửa…… Là toàn bộ……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-160.html.]

Lê Tường: “……”

Bà ấy cũng rất tàn nhẫn.

“Ừm, đã như vậy, nếu bây giờ ngươi thật sự muốn hai người tiểu cữu cữu có cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy việc đầu tiên ngươi cần phải làm là phân gia. Đương nhiên không phải nói phân gia nghĩa là không hiếu thuận với bà ngoại. Sau khi phân gia, mỗi tháng ngươi lại cho bà một ít tiền, loại hành động này cũng có thể bịt miệng một số người. Nhưng cách tốt nhất, phải làm sao để chính nhà đại cữu tử đòi phân gia, nếu như vậy về sau có thể bớt rất nhiều tin đồn và phiền toái. Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, ta khuyên ngươi chưa nghĩ tới chuyện này vội, bởi vì ngươi vẫn chưa đủ năng lực để chăm sóc hai người tiểu cữu tử sau khi phân gia.”

“Ta nhớ kỹ……”

Nói tới đây, Quan Thúy Nhi không nói chuyện nữa, nàng ấy đang cẩn thận cân nhắc hoàn cảnh lộn xộn của gia đình mình.

Cùng là nhi tử, nhưng nàng ấy cũng không biết vì sao gia gia và nãi nãi lại bất công như vậy.

Từ nhỏ, phụ thân nàng đã phải làm việc nhiều nhất, thế nhưng đồ ăn lại kém cỏi nhất. Trước năm mười tuổi, đại bá được tới từ đường trong thôn học chữ, sau năm mười tuổi trong nhà lại chuẩn bị tiền bạc cho hắn ra ngoài học nghề mộc, sau khi học thành, hiển nhiên trở về sẽ kiếm được nhiều tiền hơn phụ thân nàng ấy. Cũng vì như vậy, sau này cả nhà đều ghét bỏ phụ thân nàng ấy vô dụng.

Chờ đến khi nhà đại bá sinh nhi tử, thái độ ghét bỏ của người trong nhà càng trở nên rõ ràng hơn, từ ghét bỏ một mình phụ thân đến ghét bỏ người một nhà nàng ấy.

Trong mắt bọn họ, không có nhi tử chính là vô dụng, phụ thân vô dụng, nương càng vô dụng, ngay cả bản thân nàng ấy cũng là một nha đầu vô dụng nốt.

Trước kia, ngay cả Quan Thúy Nhi cũng cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, nhưng hiện tại nàng ấy đã không còn suy nghĩ như vậy nữa.
 
Chương 161


Hiện tại nàng ấy biết làm rất nhiều món ăn ngon, cũng có thể kiếm tiền, nàng ấy còn giỏi giang hơn rất nhiều người khác!

Quan Thuý Nhi nghĩ đến đây càng muốn nỗ lực hơn một chút, học được tay nghề của biểu muội sớm hơn, đến lúc đó……

“Là ai?!”

Lê Tường xoay người ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nàng nghe được thanh âm truyền tới ở bên ngoài tường, còn nghe được một tiếng ‘bùm’ nữa.

Có chút bất thường.

“Biểu muội, có lẽ là chó mèo ở bên ngoài ngửi được mùi hương? Hoặc là chuột, ta nghe Huệ tỷ tỷ nói nơi này có rất nhiều chuột.”

Quan Thúy Nhi khuyên hai câu, Lê Tường cũng tin. Nhưng khi nàng đang muốn nằm xuống lại đột nhiên nghe thấy thứ gì đó ngã trên mặt đất, sau đó còn vang lên một âm thanh rên rỉ của con người.

Khẳng định là một người nào đó!

Lê Tường bất chấp tất cả, trực tiếp rời giường thắp đèn, lại gọi phụ mẫu trên lầu. Nhưng có lẽ phụ mẫu nàng đã ngủ quá say, cho nên gọi một tiếng vẫn không thấy ai đáp lại.

Đang lúc nàng chuẩn bị hô lên tiếng thứ hai, đột nhiên từ ngoài cửa phòng bếp truyền đến một thanh âm thiếu niên hơi có chút quen tai.

“Đừng kêu…… Đừng kêu, ta không phải người xấu!”

Quan Thúy Nhi tiến lên kéo tay Lê Tường.

“Biểu muội, cứ nghe hắn giải thích đã, dù sao cửa đã đóng, hắn không vào được.”

Lê Tường không nói gì, nàng có cảm giác nàng đã từng nghe thấy âm thanh từ bên ngoài kia rồi. Khi cẩn thận hồi tưởng lại một chút, nàng mới nhớ ra người ấy là ai.

“Ngươi là người trước kia tìm ta để hỏi chuyện của Ngũ Thừa Phong?”

“Đúng vậy, ta đúng là người đã hỏi ngươi ở bến tàu …… Ta tên là Lạc Trạch, ta không phải người xấu. Ta… chỉ hơi đói bụng, nên muốn tìm tới đây kiếm chút đồ ăn, bây giờ ta lập tức đi ngay, ngươi, ngươi đừng kêu lên.”

Người nọ nói một câu, sau đó đã đi rồi. Thế nhưng thanh âm vang lên khi hắn ta rời khỏi nơi này hơi khập khiễng một chút, dường như hắn ta đã bị thương. Tuy trong lòng Lê Tường có một chút đồng tình, nhưng nàng không có ý định mở cửa mời hắn ta vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-161.html.]

Lại nói, đêm hôm tối lửa tắt đèn, ai biết bên ngoài đã xảy ra tình huống gì. Lần trước Lạc Trạch này còn dám cầm bánh ngô ném người đó, tại sao quay đi quay lại một đoạn thời gian ngắn, hắn ta đã suy sụp tới mức phải tìm đồ ăn ở thùng nước gạo nhà nàng?

Ngay lúc này, dưới lầu chỉ có hai cô nương là nàng và biểu tỷ, phụ thân nàng đã uống say… tóm lại, kiểu gì cũng không thể mở cửa được.

Lê Tường ghé vào cửa nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, mãi cho đến hoàn toàn không nghe đượ tiếng gì nữa, nàng mới cùng biểu tỷ một lần nữa trở về trên giường.

Lúc này nàng cũng không tiết kiệm nữa, trực tiếp để đèn sáng mà ngủ. Nằm trong chốc lát đột nhiên nàng lại ngồi dậy, còn quay đầu nhìn chằm chằm vào người bên cạnh: “Biểu tỷ, ngươi không thích hợp.”

Quan Thúy Nhi không biết nói dối, nghe xong lời này, mí mắt nàng ấy trực tiếp chớp chớp liên hồi.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn thăm dò nàng ấy một cái, hiện tại đã xác định được rồi.

“Biểu tỷ, ngươi quen người vừa nãy ư?”

“Không không không, ta không quen biết!”

Quan Thúy Nhi hít sâu một hơi, lúc đó mới từ từ kể lại cho nàng nghe, nàng ấy đã phát hiện hắn ăn đồ ăn trong thùng nước gạo như thế nào, sau này còn giúp hắn để đồ ăn sạch sẽ hơn như thế nào.

“Biểu muội, ta không lấy lương thực trong nhà cho hắn, ta chỉ sắp xếp lại một chút đồ ăn chuẩn bị bỏ đi, làm cho chúng nó sạch sẽ hơn một chút trước khi bỏ vào thùng nước gạo. Ta không quen biết hắn……”

“Hoá ra là như vậy……”

Khó trách gần đây, buổi tối biểu tỷ thường không cho nàng hỗ trợ chuyện dọn dẹp trong bếp.

“Cho nên hắn đã mang bó củi bỏ ở cửa sau?”

Quan Thúy Nhi lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Mỗi ngày ta đều ở bên cạnh ngươi nha, ta đã nói chuyện với hắn lần nào đâu?”
 
Chương 162


Trước kia, ta vẫn tưởng hắn là một lão nhân gia nghèo khổ. Hôm nay nghe hắn nói mới biết hắn là một người còn trẻ.”

“Cứ như vậy đi.”

Lê Tường cũng biết có hỏi nữa cũng chẳng biết được thêm điều gì, biểu tỷ sẽ không nói dối, tất cả những điều nàng ấy nói đều là sự thật.

Haizzz, vừa mới qua chưa được bao lâu, tại sao tên Lạc Trạch kiêu ngạo kia lại biến thành như vậy……

Một đêm hai tỷ muội không nói chuyện.

Tới khi hai người tỉnh lại, trời đã hơi hơi sáng

Hôm nay ở cửa sau đã không thấy bó củi kia nữa, trong lòng Lê Tường cũng càng thêm xác định lúc trước chính Lạc Trạch kia đã đặt bó củi ở đó. Nhưng nghĩ tới tính tình trước kia của hắn, nàng hơi khó tin hắn ta lại làm như vậy.

Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người ta lại thay đổi nhiều đến thế?

“Tương Nhi, đang nghĩ chuyện gì vậy? Phụ thân đang hỏi ngươi đó.”

Lê Tường vội vàng lấy lại tinh thần, sau đó nàng lập tức ném suy nghĩ và phỏng đoán không quan trọng kia ra khỏi đầu.

“A? Phụ thân hỏi cái gì vậy?”

“Hỏi xem ngươi còn cần thịt và lòng lợn hay không, để trước khi ta rời đi sẽ mua về cho ngươi.”

“Không cần đâu phụ thân, hai nồi lớn là đủ rồi. Hôm nay chỉ có hai người ta và nương, bán một ngày cũng là quá sức.”

Lê Tường nói xong, mới nghĩ tới cái gì đó, nàng vội chạy vào trong bếp, mang hộp đồ ăn và rổ ra. Lão thôn trưởng rất quan tâm tới gia đình nàng, nàng muốn gửi về cho hắn một hộp thịt hầm nước chát.

Cả Cừu thúc nữa, mấy năm nay Cừu thúc rất tốt với nhà nàng, cho hắn một chút lòng heo nhắm rượu. Còn tiểu cữu cữu và mợ, để biểu tỷ mang cho bọn họ chút đồ ăn.

Nàng hâm lại hai nồi thịt hầm nước chát, mang ra từng miếng thịt thơm mê người. Lê Giang cũng hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn vào nồi, sau đó còn không nhịn được hít sâu một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-162.html.]

Hắn chưa hề hoài nghi chuyện nữ nhi nhà hắn được lão thần tiên dạy nấu ăn. Suy cho cùng, người bình thường đâu làm ra được loại đồ ăn thơm như vậy.

“Nếu không cần phải mua thêm đồ ăn, vậy ta và Thúy Nhi đi luôn đây, buổi chiều cũng có thể về sớm trở về chút.”

Quan thị gật gật đầu, bà và nữ nhi tiễn hai người bọn họ ra ngoài cửa.

Sau khi hai mẫu nữ trở về, lập tức mở cửa hàng, vừa mở cửa đã thấy có khách nhân bước vào trong tiệm. Thế nhưng người này vừa vào, đã ngây ngốc nhìn bảng thực đơn trên tường.

“A! Bà chủ, tại sao thực đơn hôm nay của nhà ngươi chỉ toàn mì sợi vậy?”

Lê Tường vội vàng giải thích: “Bởi vì hôm nay trong tiệm thiếu hai người, tới xẩm tối bọn họ mới trở về, cho nên ta đành thu gọn thực đơn lại, nếu làm những món khác, chỉ sợ không kịp thời gian. Hy vọng khách quan thứ lỗi, ngày mai sẽ khôi phục lại thực đơn trước kia.”

Đúng là câu châm ngôn duỗi tay không đánh mặt người tươi cười có tác dụng trong mọi trường hợp.

Nghe nàng thành khẩn giải thích, vị thực khách kia lập tức ngượng ngùng vội vàng nói không sao đâu, không sao đâu, sau đó hắn xoay người qua chọn mì sợi, kết quả vừa chọn vừa nghi hoặc hỏi.

“Những loại mì sợi khác ta đều nếm thử rồi, nhưng hôm nay có thêm một loại tên là mì thịt hầm? Là món mới của nhà người sao?”

“Đúng vậy, hôm nay có một món mới là mì thịt hầm!”

“Được, vậy mang ra cho ta một chén mì thịt hầm, cần bốn lạng mì, chén lớn.”

“Được rồi!”

Lê Tường xoay người vào phòng bếp, rất nhanh nhẹn nắm đám bột mì đã cắt xong lên kéo, rất nhanh bốn lạng mì của vị khách kia đã làm hoàn chỉnh.

Quan thị phối hợp với nữ nhi đun nước cho sôi, bà đảm nhiệm công việc giữ cho đồ ăn trên bếp luôn nóng hổi.

Chờ mì sợi chín, Lê Tường trực tiếp lấy cái chén lớn bỏ mì sợi và đồ ăn vào bên trong, tiếp theo nàng lại múc một muỗng lớn canh xương hầm trong bình gốm to, cộng thêm một muỗng nhỏ nước hầm, vài miếng thịt đầu heo hầm nước chát thái miếng dày, cuối cùng lại thêm quả trứng kho.
 
Chương 163


Không hề bỏ thêm một chút gia vị nào, chỉ cần như vậy, một chén mì thịt hầm nước chát thơm nức mũi đã ra lò.

“Bàn số một, chén mì bốn lạng đã xong. Quả trứng hầm này là bản tiệm đưa tặng, coi như hàng tặng kèm có hạn của món ăn mới.”

Mới sáng ra, mùi hương lạ lùng này đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người.

“Mùi thơm quá! Đây là loại mì gì vậy?”

“Ngươi xem trên tường đi, là món mì thịt hầm đó.”

“Quá thơm, ta cũng muốn một chén!”

Khách nhân đã yêu cầu, tự nhiên Lê Tường sẽ thỏa mãn, chẳng qua trước khi làm mì, nàng cũng nói rõ ràng với bọn họ một chút.

“Thịt hầm của bản tiệm, không chỉ có thịt ba chỉ, còn có thịt đầu heo, tim heo, gan heo, đại tràng heo, những thứ này sẽ ngẫu nhiên được thái bỏ vào bát mì. Nếu mọi người cảm thấy không ăn được, vẫn nên chọn mì khác đi.”

Nghe xong lời nàng nói, vài vị khách nhân đều im lặng. Người của bàn số hai ngồi gần khách nhân bàn số một, chỉ ngửi mùi hương bay thoảng qua, hắn đã cảm thấy đặc biệt thèm, nhịn không được chỉ vào bàn bên cạnh hỏi: “Chén của hắn được thêm thịt gì vậy?”

Lê Tường nghĩ một lát rồi trả lời: “Bát của vị khách đó là thịt ba chỉ và thịt đầu heo, mỗi loại vài miếng.”

Khách nhân của bàn số 2 nuốt nuốt nước miếng, ngồi xuống đối diện với bàn số một.

“Lão huynh, có thể nói cho ta biết thịt đầu heo này có ngon hay không? Có hương vị gì?”

Nam nhân ở bàn số 1 hút xong một ngụm mì, hắn vừa hưởng thụ vừa nói một câu ngắn gọn nhưng lời ít mà ý nhiều.

“Không ăn sẽ hối hận.”

Không nói quá chút nào, hắn chưa từng được ăn loại mì nào thơm như vậy, chưa nói tới tay nghề làm mì cực kỳ dẻo dai, chỉ tính độ đặc sắc đã khó có tiệm nào sánh được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-163.html.]

Đầu tiên phải nhắc tới nước dùng kia, mùi thơm nồng nàn, quẩn quanh chóp mũi, nhưng khi ăn vào miệng lại toát ra vị thanh đạm vừa vặn.

Tiếp theo nhất định phải nói tới thịt đầu heo mềm mại kia, đầu heo dùng nước chát hầm rất nhừ, cắn một miếng, khoang miệng lập tức tràn đầy vị thịt và mùi hương nước hầm. Ngẫu nhiên còn có thể ăn được một chút xương sụn bên trong thịt đầu heo, giòn tan, sần sật, lại mang theo một phong vị hoàn toàn khác.

A, suýt chút nữa hắn đã quên mất quả trứng kho kia.

Ngày thường, hắn ghét nhất là món trứng hầm kiểu này, thế nhưng hôm nay chỉ ăn hai miếng đã hết cả quả trứng, còn ngại không đủ để ăn! Cửa hàng này đúng là có những món ăn khiến khách hàng cam tâm tình nguyện bỏ tiền.

Khách nhân bàn số một ăn hết chén mì còn chưa đã thèm, thậm chí phải nói là hắn nhớ mãi không quên với món thịt hầm trong đó.

Vì vậy chờ tới khi chủ quán đi ra lấy tiền, hắn mới không nhịn được hỏi: “Chủ quán, không biết nhà ngươi có bán món thịt kho trứng này không? Ta muốn mua một chút về cho lão nhân trong nhà ăn. Món thịt hầm vừa mềm vừa thơm này, chắc chắn lão nhân gia sẽ thích.”

Lê Tường chỉ thoáng do dự một chút đã đồng ý ngay.

“Có bán, vậy ngươi vào phòng bếp đi, ta sẽ cắt cho ngươi.”

“Được được được!”

Khách nhân bàn số một hưng phấn đi theo Lê Tường vào phòng bếp. Vừa bước vào, hắn đã phát hiện phía sau bếp của Lê Gia Tiểu Thực này rất sạch sẽ, một cửa hàng biết giữ vệ sinh như vậy, hắn rất yên tâm mua đồ ăn ở đây.

Thơm quá, vừa bước vào phòng bếp, mùi thịt hầm đã điên cuồng chui vào mũi hắn. Rõ ràng vừa ăn xong một chén mì, vậy mà hắn lại cảm thấy đói, vô cùng đói.

“Một cân thịt kho giá hai mươi đồng bối, không mặc cả, cắt ngẫu nhiên, khách quan có ý kiến gì không?”

“Không có không có, cho ta hai cân. Cố gắng chọn chỗ nào mềm mềm một chút là được.”

Lê Tường gật gật đầu, nếu đã muốn mềm vậy không chọn đại tràng và lỗ tai heo, lão nhân gia rất khó nhai mấy thứ đó. Nàng trực tiếp gắp một miếng thịt ba chỉ và thịt đầu heo ra, lại cắt thêm chút tim heo, gan heo cho đủ hai cân.
 
Chương 164


“Thêm chén mì hồi nãy ngươi ăn, tổng cộng 60 đồng bối.”

60 đồng bối, tuy một lần bỏ ra khoản tiền này, hắn cũng cảm thấy hơi xót ruột, nhưng ngửi mùi hương mê người kia, nam nhân ấy lại không còn chút do dự nào nữa, hắn rất sảng khoái thanh toán tiền rồi mang thịt rời đi.

Lê Tường chưa kịp vui vẻ đếm tiền, đã nghe thấy khách nhân đằng trước gọi mì, nàng vội vàng chạy ra, sau đó cắm đầu vào công việc. Cắt rồi kéo mì sợi, lại thái thịt nấu mì, lại quay ra tính tiền, lau dọn bàn ghế… cứ như vậy chỉ một buổi sáng, nàng đã cảm thấy lưng đau, eo mỏi, chân muốn rút gân, toàn thân đều khó chịu. Đứng chỉ muốn ngồi, mà ngồi chỉ muốn nằm xuống luôn.

Đó là nàng còn chưa nhồi bột và rửa chén đó, chờ khi tất cả chén dùng hết, nàng nhất định phải rửa chén, nhồi bột, có khi mọc thêm hai tay nữa cũng không đủ dùng.

Nàng có chút đau đầu, đúng là chỉ dựa vào hai người nàng và nương, chắc chắn không cáng đáng nổi chuyện làm ăn trong tiệm, cứ cố gắng làm, nhất định sẽ có sơ suất.

Lê Tường kiểm tra hai nồi thịt kho, còn dư lại hơn phân nửa, nếu cứ đông khách kiểu này, đại khái hơn hai canh giờ nữa mới có thể bán xong. Khoảng thời gian thật dài, nàng cần phải đi rửa chén trước, tránh cho chút nữa khách nhân tới nhiều lại sốt ruột, hoảng hốt.

Mới vừa ôm chén đũa ra cửa sau, nàng đã nhìn thấy tên Lạc Trạch bẩn thỉu kia đang chất đống củi lửa lên bức tường phía sau nhà mình. Vừa thấy nàng, hắn đã quay đầu muốn chạy.

“A! Từ từ! Ngươi đừng đi!”

Lê Tường sợ hắn chạy, đang muốn đuổi theo, nhưng lại thấy căn bản hắn không cách nào chạy nổi, rõ ràng trên đùi hắn đã bị thương. Tới khi nàng lại gần, còn ngạc nhiên phát hiện ra không chỉ chân hắn bị thương, gương mặt hắn cũng xanh tím, sưng to.

“Tối hôm qua ngươi ngã nghiêm trọng như vậy ư……”

“Vết thương này không phải do bị ngã tối hôm qua.”

Thấy mình không chạy được, Lạc Trạch cũng không cần chạy nữa, nhìn Lê Tường bằng vẻ mặt chân thành nói: “Ta chỉ mang chút củi lửa tới đây, chứ không có ác ý, ngươi cứ yên tâm.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng đã tin những lời này của hắn. Với bộ dáng hiện tại của Lạc Trạch, kể cả khi hắn muốn làm chuyện xấu cũng không làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-164.html.]

“Ta có việc cho ngươi làm, ngươi có làm được không?”

Trong mắt Lạc Trạch sáng ngời, nhưng ngay lập tức lại ảm đạm xuống.

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng tạm thời không được. Chân ta bị thương, muốn đi nhanh một chút cũng phải cố hết sức.”

“Ta không bắt ngươi dùng tới chân, chỉ cần tay không bị thương là được. Ta mướn ngươi hai canh giờ, ngươi giúp ta làm việc hai canh giờ, làm xong sẽ trả mười lăm đồng bối cộng thêm một bữa cơm chiều.”

Lại có chuyện tốt như vậy ư? Lạc Trạch không hề nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay lập tức.

Hắn đồng ý rồi, Lê Tường cũng không nói gì nữa, nàng lập tức kéo Lạc Trạch qua, xoã mái tóc trên đầu hắn, sau đó buộc lại cho gọn gàng, tiếp đó mới là rửa sạch sẽ tay và mặt của hắn. Suy cho cùng, muốn nhồi bột, nhất định phải giữ cho bàn tay sạch sẽ.

Không sai, Lê Tường tính toán để cho Lạc Trạch đi nhồi bột. Chuyện này rất hao phí thể lực, nàng còn phải làm rất nhiều việc, không thể đảm đương nhiệm vụ này được.

Vừa lúc bắt được một ‘tráng đinh’, hơn nữa, nhìn hắn rất đáng thương, vì vậy nàng không chút do dự tuyển luôn hắn làm một nhân viên tạm thời.

“Ngươi nhìn thật kỹ nhé, nhồi bột phải theo một phương hướng, ngươi chỉ cần ngồi ở đây cũng có thể làm được, tóm lại ta chỉ cần ngươi nhồi đều bột mì thôi. Nếu nhồi xong bột, lại chuyển qua rửa chỗ bát này cho ta, cần thay nước thì kêu ta tới. Đại khái là hai canh giờ này, ta chỉ cần ngươi làm hai việc như thế.”

Lạc Trạch không có ý kiến gì hết, lập tức dựa theo phương pháp Lê Tường vừa dạy, bắt đầu nhồi bột.

Mấy năm nay tuy hắn chưa từng làm công việc gì, nhưng từ nhỏ đã hiếu chiến, lại học được chút võ nghệ, cho nên lực lượng hai tay hắn còn mạnh hơn không ít so với người bình thường.
 
Chương 165


Lại nói, kiểu gì hai tay hắn nhồi bột cũng có lực hơn nhiều so với Lê Tường.

Chẳng qua, lúc này bụng hắn đã đói lắm rồi. Hiện tại được vào đây, trực tiếp ngửi thấy mùi hương trong phòng bếp, khiến cho hắn rơi vào tình trạng hơi xấu hổ, tay thì nhồi bột mà bụng thì ục ục kêu. Nghe được thanh âm này, Quan thị cũng động lòng trắc ẩn.

“Tương Nhi, làm chén mì cho hắn ăn đi, ăn xong cũng có sức lực để làm.”

Lê Tường rất nghe lời. Hơn nữa, nàng suy nghĩ chỉ là một chén mì thôi, nàng đã mời hắn làm công việc tạm thời, cũng chẳng tiếc một chén mì cho hắn. Vậy là khi nàng bận làm mì cho khách, lại cắt thừa ra hai lạng mì, cho vào trong nồi. Sau đó chờ tới lúc mang mì cho khách xong, trở về lại bỏ thêm hai muỗng nước hầm vào trong bát của Lạc Trạch.

Một chén mì vô cùng đơn giản với nàng lại là lương thực cứu mạng rơi từ trên trời xuống đối với Lạc Trạch.

Hắn cũng bất chấp thể diện, chỉ mấy miếng đã ăn hết sạch mì trong bát, ngay cả nước dùng cũng húp hết, không chừa lại dù chỉ nửa giọt.

Nhìn một cái cũng hiểu hắn đã đói quá mức rồi.

Lại nói, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi thôi, nhìn thiếu niên đáng thương này, tấm lòng mẹ hiền của Lê Tường lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao tiểu nam tử hùng hổ ngày ấy lại rơi vào tình trạng thê thảm tới nhường này.

Ngũ Thừa Phong kia gặp phải hoàn cảnh phụ thân không thương, mẫu thân không yêu, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn có thể khiêng bao tải trên bến tàu, còn biết tự mình tích cóp tiền ăn cơm.

Thế nhưng Lạc Trạch này, trên mặt như bị người đánh, chân cũng què, mỗi ngày chỉ có thể bới thùng nước gạo kiếm đồ ăn, tình trạng còn thảm hại hơn nhiều so với Ngũ Thừa Phong.

Thật sự là quá đáng thương, dù thâm tâm nàng có cứng rắn hơn nữa, cũng không nhịn được mà mềm đi.

Chẳng qua, lúc này nàng không có thời gian để đi thương cảm cho hắn, bởi vì đã tới giữa trưa, khách nhân lại nhiều lên, nàng cũng bắt đầu một khoảng thời gian bận rộn, chân không chạm đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-165.html.]

Bàn số một gọi hai chén mì thịt hầm, bàn số hai một chén mì thịt hầm, bàn số bốn ba chén mì trụng dầu……

Một bàn tiếp theo một bàn, lại không có đơn hàng điện tử, hoàn toàn dựa vào đầu óc tự ghi nhớ. Lúc này Lê Tường cũng có chút bội phục bản thân mình, nàng bận rộn như vậy nhưng đã qua phân nửa ngày, lại chưa từng nhầm lẫn một bàn nào.

“A?? Lão bản, ta muốn mì thịt hầm, vì sao lại cho ta mì trụng dầu??!”

“Lão bản, ta muốn mì trụng dầu tại sao lại thành mì thịt hầm??!”

Vừa nghĩ xong, ngay lập tức có hai bàn khách nhân khiếu nại rồi, vốn dĩ chỉ cần trao đổi lại là xong, thế nhưng dường như hai bàn khách nhân này có thù oán gì đó với nhau, cho nên bọn họ chẳng những không chịu thuận theo, còn nhất quyết không chịu đổi mì cho đối phương, một hai đòi Lê Tường ra bồi thường.

Trong tiệm có khách nhân cãi nhau, chẳng khác nào muốn đuổi khách đi, chỉ trong chốc lát Lê Tường đã thấy bốn, năm người đang đứng ở cửa có chút lưỡng lự muốn quay đi.

Ngay tại thời điểm nàng không còn cách nào khách, đành phải chuẩn bị bồi thường hai chén mì cho họ, bỗng nhiên có một lão nhân gia đi từ cửa vào, tới nói một câu công bằng.

“Hai nam nhân các ngươi, có thù oán gì thì ra ngoài tìm một nơi mà giải quyết, cần gì phải tới đây làm khó xử tiểu cô nương nhà người ta, không thấy xấu hổ ư?”

“A?! Lão nhân gia, là ngươi ư!”

Kể cũng trùng hợp, lão nhân gia vừa nói chuyện giúp Lê Tường lại đúng là lão gia gia trước kia từng được Lê Tường tặng cho mấy cái sủi cảo ở bến tàu.

Chỉ là hôm nay, lão nhân gia như biến thành một người khác, tóc chải thẳng mượt không chút cẩu thả, quần áo cũng sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều. Đã vậy bên người lão còn có một hộ vệ, chẳng còn chút dáng vẻ chật vật nghèo túng như hôm xưa.
 
Chương 166


Lê Tường đưa lão vào ngồi bàn số hai, lúc này lão gia tử mới phát hiện ra nàng có chút quen mắt.

“Hả? Ngươi là…… Ngươi là người kia, nữ oa oa làm thức ăn trên thuyền!”

“Đúng đúng! Lão nhân gia, trí nhớ của ngươi thật tốt.”

Vốn dĩ hai người bên cạnh đang muốn mượn chuyện này để cãi nhau vài câu, nhưng lại phát hiện bên người lão nhân vừa tới có một hộ vệ.

Bọn họ lo lắng lão nhân này là nhân vật lớn, lại sợ hãi sẽ đắc tội người ta, vì vậy lập tức im bặt, không phát ra bất kỳ thanh âm nào, thậm chí còn tỏ ra thành thành thật thật ăn xong bát mì ngay trước mặt mình.

Lê Tường thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại muốn chuyên tâm chiêu đãi lão gia tử vừa giải vây cho nàng.

“Ngài muốn ăn món gì vậy?”

“Ta ư? Vốn dĩ ta đang muốn tới đây nếm thử món thịt xào và cá hương thịt ti. Hai ngày qua, ta được nghe tôn nhi của lão hữu khen không ngừng, tên kia miêu tả muốn làm ta thèm c.h.ế.t không đền mạng đây mà. Chẳng qua khi tới đây, nhìn trên tường nhà ngươi không đề tên hai loại đồ ăn đó, vậy mang cho ta hai chén mì thịt hầm đi.”

“Được, mời ngài ngồi chờ chốc lát.”

Lão gia tử gật gật đầu, cười rất là vui vẻ. Lão tươi cười lại khiến hộ vệ Ninh đi theo bên người lão nhiều năm có chút khó hiểu.

“Lão gia…… Thật lâu rồi không nhìn thấy ngài vui vẻ như vậy. Rốt cuộc là ngài vui vẻ vì chuyện gì?”

“Niềm vui thú lớn nhất của con người khi tồn tại trên đời này chính là ăn và uống. Hương vị của món sủi cảo ta mang về lần trước như thế nào?”

Hộ vệ Ninh ngẩn ngơ, nhưng nhớ lại hương vị chua cay của món ăn đó, hắn lại không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng rồi mới đáp: “Một món ngon hiếm có.”

“Đúng vậy, sủi cảo lần trước do nha đầu này làm, món mì hôm nay cũng do nha đầu này làm. Ngươi nói xem, với tay nghề làm sủi cảo kia, nha đầu này có thể làm ra món mì khó ăn không? Ta đúng là trăm triệu lần không nghĩ tới nàng còn mở một cửa hàng ở nơi này, bằng không đã qua đây từ sớm rồi. Chỉ cần tưởng tượng, trong tương lai, mỗi ngày ta đều được ăn những món ngon như vậy, ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-166.html.]

Hộ vệ Ninh: “……”

Không nghĩ tới, sau khi lão gia tử cởi bỏ lớp áo giáp trên người, lão gia tử lại trở nên đơn thuần như vậy, chỉ vì một chuyện cỏn con đó mà mừng vui tới lắp bắp trong miệng hồi lâu.

Phải biết rằng, tiểu cô nương hồi nãy quá nhỏ, chẳng lẽ trù nghệ của một tiểu cô nương non nớt như vậy, lại hơn được nhóm nữ đầu bếp dày dặn kinh nghiệm trong quý phủ ư?

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng lập tức nêu lên nghi vấn.

Lão gia tử lắc đầu cười nói: “Ngươi không hiểu, ta đâu có nói trù nghệ của đám đầu bếp trong phủ không tốt, bọn họ đều là những lão nhân đã có kinh nghiệm tới vài chục năm rồi, làm sao ta dám nói bọn họ nấu ăn không ngon chứ? Chỉ là thức ăn bọn hắn làm không hợp với khẩu vị của ta. Quanh đi quẩn lại, chỉ có những món nào hấp, nào luộc, nếu không phải nhạt nhẽo vô vị thì chúng là ngọt ngào chán ngán, tóm lại không thích hợp với lão nhân gia ta.”

Hộ vệ Ninh: “……”

Nhưng… chẳng phải đồ ăn đều như vậy sao?

Rất nhanh, hắn đã bị người ta hung hăng vả mặt

“Bàn số hai, hai chén mì thịt hầm đã xong, mời từ từ dùng.”

Lão gia tử hít hít cái mũi, lão tỏ ra cực kỳ hài lòng với hương vị này.

“Nha đầu, ta chỉ gọi hai chén mì, đĩa này đựng cái gì đây?”

“Là quà tặng kèm nha, đa tạ ngài vừa giúp ta giải vây. Đây là thịt đầu heo hầm nước chát, rất phù hợp với loại nước chấm lần trước ngài thích, ngài cứ ăn trước, ta còn bận việc nên không nán lại được.”

Sau khi mang mì qua cho lão, Lê Tường lập tức xoay người đi thu tiền của mấy bàn bên cạnh, tiếp đó lại nhanh nhẹn lau chùi mặt bàn sạch sẽ.
 
Chương 167


Mãi cho đến khi nàng bước vào phòng bếp, hộ vệ Ninh mới phản ứng lại được, nha đầu này không có lôi kéo làm quen với lão gia tử nhà hắn ư?

“Ngươi đó, chính là trong lòng suy nghĩ quá nhiều thứ, vì vậy mới không cưới được tức phụ.”

Lão gia tử vui vô cùng gắp một một miếng thịt đầu heo lên ăn, có điều lão vui vẻ ăn nhưng lại không quên đ.â.m cho tên hộ vệ của mình một dao.

Hộ vệ Ninh còn đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng vừa há miệng ra, hắn đã bị lão gia tử nhà mình trực tiếp nhét cho một miếng thịt vào trong miệng.

“Nếu ngươi còn không chịu ăn, vậy đừng trách ta ăn hết.”

“!!!!”

Thịt quá thơm!

Lúc này hộ vệ Ninh cũng chẳng còn tâm tư đâu mà suy nghĩ những chuyện khác nữa, hắn tập trung hết tinh thần vào chuyện cướp thịt của lão gia tử nhà mình.

Hai chén mì một đĩa thịt, chỉ trong một lát, hai chủ tớ nhà họ đã ăn hết sạch.

Lão gia tử muốn đi trả tiền, nhưng ngửi được hương thơm từ trong bếp toả ra, lại không dời nổi bước, vì thế thừa dịp tiểu nha đầu đi ra đưa mì, lão đã gọi nàng lại.

Lê Tường lại nghĩ rằng hai người bọn họ muốn tính tiền, nàng trực tiếp báo ra 24 đồng bối.

“Không vội không vội, nha đầu, ngươi có bán thịt hầm này không?”

“Hả?…… Đúng là hôm nay có bán cho một người, một cân giá hai mươi đồng bối.”

“Được được được, cho ta năm cân, ta mang qua cho lão bằng hữu. Thịt hầm của nha đầu ngươi cực kỳ thơm, rất thích hợp để làm đồ nhắm chung với rượu. Đáng tiếc trong tiệm của ngươi không có rượu.”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý. Những lời này của lão gia tử lại truyền chính xác không sót một lời vào tai Bạch lão đại cách vách.

Sáng hôm nay, Bạch lão đại ăn cũng ăn một chén mì thịt hầm, sau đó nhớ mãi không quên, cho nên giữa trưa cũng qua đây định bụng làm thêm một chén nữa, kết quả đã nghe được lời nói đầy tiếc nuối của lão gia tử.

Bản thân hắn đã từng được trải nghiệm hương vị thơm ngon khó cưỡng của thịt hầm Lê gia, thậm chí còn có thể nói là cách một con phố vẫn ngửi được mùi hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-167.html.]

Chỉ cần được ăn một lần, sẽ không nhịn được muốn mua lần thứ hai, đúng là thứ cực kỳ phù hợp để nhắm rượu. Nếu rượu nhà hắn cũng có món đồ nhắm này……

Hắn thực sự động tâm.

Bạch lão đại chẳng thèm để ý tới cơn thèm mì trong bụng mình, đã vội vàng xoay người trở về tiệm rượu nhà mình.

Tiệm rượu này là hai huynh đệ nhà hắn cùng nhau mở ra, cho nên bất kể có chuyện gì cũng là hai huynh đệ nhà hắn thương lượng rồi mới quyết. Hắn vừa quay lại nói suy nghĩ của mình ra, lão nhị đã lập tức đồng ý.

“Đại ca, nếu nhà chúng ta thật sự có thể ôm món thịt đó qua bên này bán, chẳng phải là sau này chúng ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu sao?”

Bạch lão bản: “……”

“Ngươi có thể suy nghĩ chuyện chính một lần được hay không? Nếu phụ thân nghe được lời ngươi vừa thốt ra, chắc chắn sẽ không đồng ý, ngược lại còn có thể vả cho ngươi một cái vào mồm.”

Nghe được lời hắn nói, Bạch lão nhị chỉ còn cách hậm hực ngậm chặt miệng, không dám thốt lên lời nào nữa

“Lão nhị ngươi trông cửa hàng, ta chờ tới thời điểm nhà cách vách đóng cửa lại qua đi tìm bọn họ nói chuyện.”

“Ta cảm thấy không có khả năng thành công đâu.”

“???”

Chẳng mấy khi Bạch lão nhị lại chịu suy nghĩ đứng đắn một lần.

“Đại ca, cửa hàng nhà chúng ta ở ngay sát vách nhà bọn họ, nếu chúng ta bán thịt hầm, vậy người muốn ăn đều bị nhà chúng ta câu đi mất, chẳng phải việc buôn bán nhà người ta sẽ bị ảnh hưởng ư? Chỉ có kẻ ngốc mới chịu bán cho ngươi…… Đại ca, có phải ngươi bị ngốc hay không?”

Lời này đúng là đã xúc phạm nghiêm trọng tới uy thế người làm đại ca như Bạch lão đại, vì vậy hắn xoay người đá cho lão nhị một cái vào mông.

“Ngươi mới ngốc, ta có bảo là tranh thủ mang món đó qua cửa hàng của chúng ta đâu?”
 
Chương 168


“Ta lo cho cửa hàng của phụ thân thôi. Doanh số hai tháng này của phụ thân đều không bằng nhị thúc, tam thúc, nếu có thể ôm thịt hầm qua cho phụ thân bán, khẳng định nó sẽ kéo cả doanh số bán rượu của cửa hàng phụ thân lên.”

“Nếu vậy thì được! Buổi tối hai chúng ta qua nói chuyện này cho phụ thân nhé? Gần đây tâm tình của hắn không tốt, lúc ở nhà, ta còn chẳng dám cười một cái.”

Bạch lão đại trợn trắng mắt liếc đệ đệ một cái, sau đó hắn không còn để ý tới đối phương nữa, chỉ lo nhìn chằm chằm vào cửa hàng Lê Gia Tiểu Thực.

Tuy hôm nay tiệm ăn Lê gia chỉ bán mì sợi, nhưng nhờ món ăn mới là mì thịt hầm, cho nên khách nhân cũng khá đông.

Buổi sáng Lê Tường còn cảm thấy phải cố hết sức, cũng may buổi chiều có Lạc Trạch hỗ trợ, nàng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn nhồi bột vừa nhanh vừa chuẩn, rửa chén cũng rất sạch sẽ. Nhìn thấy Lê Tường quá bận rộn, hắn cũng không gọi nàng đi thay nước, tự mình khập khiễng đi đổi nước tráng chén đũa, thái độ công tác rất nghiêm túc, chăm chỉ.

Lê Tường đều nhìn thấy hết những biểu hiện của hắn, chỉ là nàng quá vội vàng, không có chút thời gian nào để nói cái gì.

Gần tới xẩm tối, thịt hầm đã bán hết sạch, khách nhân cũng chỉ còn một hai người, Lê Tường mệt vô cùng, vì vậy dứt khoát đóng cửa trước thời hạn chừng một canh giờ.

Thừa dịp Lạc Trạch đi ra ngoài thay nước, Quan thị nhẹ nhàng kéo nữ nhi nhỏ giọng nói: “Hài tử này rất đáng thương, làm việc cũng nghiêm túc cần mẫn, chút nữa ngươi cho hắn thêm năm đồng bối đi, đúng rồi, trên lầu còn có thuốc cao trị thương của phụ thân ngươi, chờ hắn quay lại cũng mang cho hắn một chút đi.”

Lê Tường gật gật đầu, trong lòng nàng cũng hiểu rõ.

“Nương, nhà chúng ta đã bán hết món thịt hầm rồi, chỉ còn mấy quả trứng kho, buổi tối nay chúng ta ninh tạm ít cháo, xào chút đồ ăn đi! A! Đúng rồi, củ cải muối của ta đã ăn được!”

“Ngươi cứ quyết định cơm tối đi.”

Quan thị chẳng quan tâm nhiều tới chuyện ăn uống này.

Có lời này của nương, Lê Tường lập tức đi rửa nồi đun nước chuẩn bị ninh cháo, vừa đậy được cái nắp, Lạc Trạch cũng mang nước vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-168.html.]

Bởi vì chân hắn bị thương, cho nên không dám múc đầy một thùng nước, có điều, đã múc vơi rồi, nhưng vì nhịp chân khập khiễng, nước lại tràn ra ngoài không ít.

Lê Tường cũng không phải người quá cứng rắn, nàng vội vàng đi qua đỡ thùng nước trong tay hắn.

“Ngươi qua bên này, ta có chút việc muốn nói với ngươi.”

Trong lòng Lạc Trạch trầm xuống, hắn biết nàng đang muốn kết toán tiền công rồi để hắn rời đi.

Dù bản thân hắn không muốn rời đi, nhưng lại không dám hống hách đòi ở lại. Trải qua mấy ngày vừa rồi, hắn đã biết bản thân mình có bao nhiêu hoang đường, nhàm chán, công việc tạm thời hai canh giờ vừa rồi, chính là lần đầu tiên hắn làm việc nghiêm túc như vậy.

Chỉ là hắn hiểu ra quá muộn, người luôn mong ngóng hắn thay đổi đã không còn nữa rồi.

“Lạc Trạch, tiền công hôm nay của ngươi có hai mươi đồng bối, chờ sau khi ăn xong cơm chiều ta sẽ đưa cho ngươi. Ta muốn biết sau khi ngươi cầm tiền sẽ đi đâu?”

“Qua đêm dưới cây cầu gần nơi này……”

“Ngươi không tìm công việc sao? Trong thành lớn như vậy, kiểu gì cũng phải tìm được một, hai công việc chứ? Lúc trước Ngũ Thừa Phong vác bao tải ở bến tàu, một ngày cũng nhận được mấy chục đồng bối đấy.”

Đâu cần thê thảm tới mức phải đi tìm thức ăn trong thùng nước gạo chứ?

Trên mặt Lạc Trạch hiện lên một tia bối rối.

Mấy ngày sau khi phụ thân mất đi, cả người hắn đều trở nên mơ màng hồ đồ, tất cả tiền trên người đều rớt xuống sông, tới khi bản thân hắn không nhịn nổi, vừa đói khát vừa điên cuồng, muốn xông vào cửa tiệm tìm cái ăn, nhưng chưa vào tới nơi đã bị người ta đuổi đi.

Sau đó hắn cũng tỉnh táo lại, cũng muốn bắt chước Ngũ Thừa Phong đến bến tàu khiêng bao tải, đốc công người ta cũng nhận hắn vào.
 
Chương 169


Nhưng mọi việc không được suôn sẻ như trong tưởng tượng, Lạc Trạch mệt c.h.ế.t mệt sống khiêng một ngày, bọn họ chỉ trả cho hắn tám đồng bối, còn lạnh lùng nói tất cả đều như vậy.

“Ta đi tìm đốc công kia lý luận, đã bị bọn họ đánh cho một trận……”

Lê Tường khiếp sợ nhìn Lạc Trạch kéo ống tay áo lên, bên dưới toàn những vết xanh tím, không cần phải nói cũng biết, chắc chắn vết thương ở chân cũng do những người đó đánh, cho nên tối hôm qua, khi hắn khập khiễng bước đi mới bị ngã.

Còn trên mặt nữa, hiện tại một nửa bên mặt vốn rất ưa nhìn của thiếu niên này đã bị đánh sưng đến nỗi không khác gì đầu heo.

Quá thảm rồi.

“Vậy người thân của ngươi đâu? Chẳng lẽ một mình ngươi vào trong thành ư? Hay trong thành có người thân của ngươi?”

“Ta không có người thân ……”

Thanh âm Lạc Trạch trả lời rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng Lê Tường lập tức nổi lên cảm giác tội lỗi. Phảng phất như nàng vừa bắt nạt hài tử đáng thương này.

“Ngại quá, ta không biết. Thôi không nhắc lại chuyện này nữa, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có đồng ý tới làm tiểu nhị cho cửa hàng nhà ta hay không, cũng chỉ làm những việc lặt vặt thôi. Ngày thường cần phải nhồi bột, băm nhân, gánh nước, rửa chén, đều là những việc đằng sau bếp. Một tháng ta trả 300 đồng bối, bao cơm trưa, cơm tối. Nếu ngươi không có chỗ để đi, cũng có thể tạm thời ở lại trong cửa hàng.”

Nghe xong, cả người Lạc Trạch trở nên ngây ngốc, khi hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đã phiếm hồng. Hắn nghẹn ngào thốt lên.

“Ta nguyện ý!”

Lê Tường đoán hắn sẽ đồng ý. Suy cho cùng, chỉ cần nhìn Lạc Trạch, bất cứ ai cũng cảm nhận được hương vị của một người đã đi tới bước đường cùng.

Thời đại này không giống hiện đại, người gặp khó khăn đâu thể tìm cảnh sát xin giúp đỡ, quan phủ nha môn cũng mặc kệ loại chuyện bị người chơi xấu như thế này.

“Vậy ngươi rửa chén xong thì nghỉ ngơi đi, nên dưỡng cho thương thế trên người ngươi sớm khỏi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-169.html.]

Nội tâm Lạc Trạch đột nhiên chùng xuống, hắn chỉ cảm thấy cánh mũi mình cay cay, nghẹn ngào hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn chỉ có thể gật gật đầu, lập tức xoay đi, tiếp tục rửa chén.

Kỳ thật trong nhà của Lạc Trạch ở trấn trên vẫn còn tiền.

Trước kia khi phụ thân hắn còn ‘làm ăn’, một năm chỉ về nhà hai lần, mỗi lần mang rất nhiều tiền về cho nương của hắn.

Hắn luôn nghĩ rằng tiền trong nhà mình quá nhiều xài không hết, rất nhiều chuyện cũng không cần tới hắn đắn đo, suy nghĩ, cũng bởi vậy, tối ngày hắn lang thang với đám lưu manh, mơ mơ màng màng sống qua ngày.

Không có việc gì thì đi chơi dế, nếu không sẽ đi gây sự đánh nhau, không được nữa thì đi học võ, tóm lại cả ngày chẳng bao giờ làm được một chuyện đứng đắn nào.

Rất nhiều chuyện trước kia hắn nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng rồi.

Vì sao trong nhà rõ ràng có nhiều tiền bạc như vậy, nhưng nương của hắn vẫn suốt ngày thêu hoa đi bán, vì sao trong nhà có tiền nhưng nương không cho phép hắn ra cửa khoe khoang, vì sao trước khi nương mất, dù đã đưa tất cả bạc trong nhà cho hắn, nhưng lại cấm hắn không được động tới dù chỉ một đồng?

Bởi vì những đồng tiền đó đều không sạch sẽ.

Phụ thân hắn là sơn phỉ, những việc phụ thân hắn làm, người trong thiên hạ đều biết. Nương không muốn cho hắn dùng những đồng tiền đó, cũng không cho phép bản thân bà dùng những đồng tiền đó. Hiện giờ đống tiền đó vẫn còn ở nhà cũ, nhưng Lạc Trạch không hề muốn quay về.

Hắn vẫn nhớ như in những lời nương nói, cả những lời phụ thân nói nữa. Sau này, hắn phải làm một người trong sạch.

Cứ để cho những đồng tiền không sạch sẽ đó tiếp tục ở lại nhà cũ đi. Chờ tới khi hắn đủ năng lực tự bảo vệ mình, lại suy xét tới chúng nó sau.

Lạc Trạch thu hồi suy nghĩ của mình lại, đặt tất cả chén bát sạch sẽ vào tủ.
 
Chương 170


Lạc Trạch cũng không đổ nước đi, hắn suy đoán tối nay lại có chén bát để rửa nên cứ để đó thì hơn, tối đỡ phải đi xách nước.

Lúc này, chân hắn đã đau không cách nào đứng thêm được nữa, đành dứt khoát từ từ dịch người vào trong tiệm tìm một cái ghế ngồi xuống.

Nếu muốn làm tiểu nhị ở tiệm cơm Lê gia, vậy chuyện cần làm nhất hiện nay chính là làm cách nào cho chân hắn nhanh lành lại, bằng không với cái chân khập khiễng này, hắn đâu làm việc được? Nếu không làm việc được thì người ta thuê hắn về làm gì?

“Lạc Trạch, ngày thường phụ thân ta hay dùng loại thuốc trị thương này, dùng để trị những vết thương sưng tấy, va đập, chắc sẽ có tác dụng với vết thương của ngươi, cầm lấy xoa vào đi.”

“Cảm ơn!”

Thuốc cao trị thương này chính là thứ Lạc Trạch đang cần nhất hiện nay, hắn cũng không khách khí, nói cảm ơn xong trực tiếp mở bình dược xoa lên đùi, chỉ là đau đến mức nước mắt hắn cũng không nhịn được, lập tức tuôn ra.

Nói thực, nếu một chọi một chắc chắn tên đốc công kia không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn có lợi hại tới mấy cũng không địch lại một đám người của đối phương.

Nếu không phải lúc ấy bến tàu có quá nhiều người, bọn họ không dám làm quá đáng, chỉ sợ ngay ngày hôm đó, mạng hắn cũng mất rồi.

Chuyện này cũng dạy hắn một bài học, làm bất cứ chuyện gì cũng không được xúc động, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Ba mươi phút sau, Lê gia ăn cơm.

Một chậu cháo ngô vàng óng ánh vừa được đặt lên bàn đã khiến cho Lạc Trạch điên cuồng nuốt nước miếng.

Tiếp theo, Lê Tường lại bưng tới trứng kho, tất cả đều được cắt thành hai nửa, còn có một đĩa rau trộn sợi củ cải, cuối cùng là một chén củ cải nhỏ thái hạt lựu.

Quan thị chia chén đũa xong xuôi, đầu tiên là múc đầy một chén cháo đưa cho Lạc Trạch.

“A Trạch ăn đi, về sau ngươi đã làm công ở trong tiệm của chúng ta rồi, vậy chúng ta chính là người một nhà, đừng khách khí.”

“Cảm ơn thẩm……”

Lạc Trạch đón chén bằng cả hai tay, nhưng hắn chưa động đũa, chỉ đưa ánh mắt ngó dáo dác chung quanh rồi hỏi: “Chỉ có ba người chúng ta ăn cơm sao?”

Đuôi lông mày Lê Tường vừa động, nàng giương mắt nhìn Lạc Trạch, lập tức hiểu rõ ý của hắn. Chắc hẳn hắn đang muốn tìm biểu tỷ đây mà.

“Phụ thân ta mang theo biểu tỷ của ta về quê, muộn chút nữa mới trở về, chúng ta cứ ăn trước, đừng chờ bọn họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-170.html.]

“Vậy ư……”

Trong lòng Lạc Trạch khó tránh khỏi có chút mất mát, hắn hơi thất thần gắp mấy viên củ cải xắt hạt lựu vào trong miệng.

“Ặc!! Chua quá!”

Trước nay hắn chưa bao giờ ăn phải đồ ăn chua như vậy, rất muốn nhổ nó ra nhưng lại không dám, đành phải uống một ngụm cháo nóng, cố gắng nuốt trôi miếng củ cải kia.

Ai dè, hương vị vừa nóng vừa chua lan toả trong miệng kia, đúng là có năng lực gọi hồn người ta bay lên trời.

Lê Tường và Quan thị đều không nhịn được cười.

“Đây là củ cải chua, một trăm phần trăm chỉ có một vị chua thôi, đâu thể ăn một lúc nhiều viên như vậy? Phải bỏ vào ăn kèm với cháo mới ngon.”

Một miếng củ cải xắt hạt lựu vừa chua vừa giòn, còn mang theo vị cay nhè nhẹ, thích hợp nhất là ăn với cơm.

Lê Tường rất thích ăn món này, nàng còn bỏ qua cả món trứng kho thơm ngon kia, một bát cháo của nàng, ăn kèm với non nửa bát củ cải chua xắt hạt lựu.

Ba người vừa cơm nước xong, đã nghe thấy từ sau bếp vang lên một trận âm thanh.

Quan thị là người đầu tiên đứng lên, bà ấy vui vẻ nói: “Chắc là phu quân và Thúy Nhi trở lại!”

Lê Tường cũng vội vàng đi tới phòng bếp, quả thật là phụ thân nàng và biểu tỷ.

Chỉ là……

“Biểu tỷ, tại sao mắt của ngươi?! Còn có mặt của ngươi nữa?!”

Đôi mắt sưng húp, rõ ràng nàng ấy đã khóc! Còn trên khuôn mặt lại bị in dấu một cái tát!

“Phụ thân? Rốt cuộc biểu tỷ gặp phải chuyện gì vậy?”
 
Chương 171


Lê Giang một đường chèo thuyền đi lên có chút mệt mỏi, hắn vừa ngồi lên băng ghế, đã không nhịn được than một tiếng.

“Nàng bị bà ngoại của ngươi đánh.”

Hôm nay Lê Giang mang tiền về trả nợ, tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng. Sau khi hắn trả xong tiền, đang chuẩn bị qua nhà mẹ vợ đón phu thê hai người tiểu cữu tử qua nhà mình, lại nghe được thôn dân nói nương của Thuý Nhi bị mẹ vợ hắn đánh cho tàn phế, phải nằm trên giường không dậy nổi.

Hắn tìm nửa ngày cũng không tìm được tiểu cữu tử nhà mình, mẹ vợ thấy hắn tới nơi mà hai tay trống trơn cũng mở miệng châm chọc mỉa mai, liên tục xem thường. Hắn lại không tiện vào phòng ngủ của phu thê tiểu cữu tử xem xét, chỉ có thể dẫn theo Quan Thúy Nhi trở về.

Quan Thúy Nhi nhớ tới nương của nàng ấy nằm im lặng một mình trên giường với sắc mặt trắng bệch, nước mắt lại không nhịn được nức nở tuôn ra.

“Ta đã hỏi qua nương của ta, là bởi vì tức phụ của A Thành ca nói của hồi môn của nàng ta vốn để trong đáy hòm, nay lại biến mất, còn nói chỉ có một mình nương của ta là người ngoài bước vào trong đó, vì vậy nãi nãi mới ra tay đánh nương ta. Kết quả nương ta bị ngã vào một tảng đá trên mặt đất, bị thương phần eo, hiện tại hai đùi đã mất tri giác. Cô cô! Biểu muội! Ta, ta, ta có thể hay không……”

Lê Tường hiểu nàng ấy muốn mượn tiền để chữa trị cho nương mình.

Chỉ cần nghe nàng ấy kể cũng biết hiện giờ tiểu cữu mẫu đã bị liệt rồi, loại chuyện liên quan tới cuộc đời của một người thế này, hiển nhiên là phải giúp. Nhưng vấn đề là nàng ấy muốn mượn bao nhiêu.

“Có đưa nương của ngươi tới lang trung chưa? Lang trung có nói cần bao nhiêu tiền bạc không?”

Quan Thúy Nhi sửng sốt, nàng ấy chỉ lo ôm nương khóc lóc một trận, quên cả hỏi lang trung đã tới khám cho nương của nàng ấy chưa.

Lúc này Lê Giang mở miệng.

“Lúc ta chuẩn bị đi thì phụ thân của Thuý Nhi đã hái thuốc trở về. Nhạc mẫu không chịu lấy bạc khám bệnh cho nương của nàng, vẫn dùng phương thuốc của lão lang trung trong thôn, sau đó trực tiếp đi hái thuốc. Ta cũng không biết cụ thể cần bao nhiêu tiền bạc, nhưng khẳng định là phải uống thuốc ngay lập tức. Hôm nay Phúc Tử cũng được một lần kiên cường lên, hắn mang theo tức phụ rời khỏi Quan gia. Ta đưa phu thê hai người bọn họ tạm thời dàn xếp ở nhà của chúng ta trước, dù gì trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không ở đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-171.html.]

Quan thị lau nước mắt gật gật đầu, trượng phu đã quan tâm tới đệ đệ nhà bà như vậy, bà còn có thể nói gì được nữa.

“Thúy Nhi, ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ để cho dượng của ngươi mang tiền về.”

Trong lòng Quan Thúy Nhi buông lỏng, nàng ấy lập tức quỳ xuống, Lê Tường lại nhanh nhẹn đưa tay kéo nàng ấy đứng lên.

“Quỳ tới quỳ lui làm gì? Ngươi nghĩ chúng ta là người ngoài sao?”

“Biểu muội…… Ô…… Ta thực xin lỗi ngươi, ta không thể tiếp tục theo ngươi học trù nghệ nữa, ta phải đi về chăm sóc cho nương ta.”

Quan Thúy Nhi hiểu nàng ấy đang muốn từ bỏ cái gì, vì vậy không thể nhịn nổi, bật khóc nức nở, còn thở hổn hển không nói nên lời.

Nghe tiếng khóc, đầu Lê Tường ong ong lên một trận, nàng trực tiếp cầm một miếng khăn sạch sẽ lên bịt miệng nàng ấy lại.

“Cứ lau mặt trước đi đã. Ngươi trở về chăm sóc tiểu cữu mẫu, sau đó một nhà các ngươi kiếm tiền như thế nào? Hay ngươi tính toán mượn tiền nhà ta rồi không trả?”

Lời này có chút nặng nề, Quan Thúy Nhi sợ tới mức nước mắt cũng không dám chảy nữa, nàng ấy vội vàng tỏ vẻ bản thân mình không có suy nghĩ đó.

Nhưng nàng ấy lại rõ ràng gia đình nàng ấy không thể trả được. Phụ mẫu nàng ấy chỉ biết trồng trọt, ngoại trừ nàng ấy có một chút bản lĩnh học được từ biểu muội còn có thể kiếm tiền, gia đình nàng ấy không còn đường đi nào khác.
 
Chương 172


Lê Tường kéo đôi tay lạnh lẽo của Quan Thuý Nhi qua, giúp đỡ nàng ấy lau mặt rồi nói: “Ngươi cần phải bình tĩnh lại, đừng có hoảng. Nương của ngươi đã như vậy, bây giờ việc cần nhất chính là trị liệu uống thuốc. Nếu tiểu cữu cữu đã có dũng khí đem tiểu cữu mẫu từ Quan gia ra ngoài, vậy ta khẳng định hắn sẽ chăm sóc tiểu cữu mẫu rất chu đáo. Còn ngươi, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là chăm chỉ kiếm tiền.”

Chỉ là đột nhiên mẫu thân nàng ấy xảy ra chuyện như vậy, thân là nữ nhi, nàng ấy muốn trở về chăm sóc mẫu thân là đúng. Nhưng Lê Tường cảm thấy đó là chuyện không cần thiết.

Hiện tại người một nhà tiểu cữu cữu đã ở nhà nàng, không còn cách kiếm tiền nữa, chắc chắn nhà bà ngoại sẽ không quan tâm tới nhà hắn.

Bây giờ người kiếm tiền duy nhất là biểu tỷ cũng trở về đó. Thế tiền ăn cơm, uống thuốc biết lấy từ đâu ra? Gia đình nàng có thể giúp nhất thời, chẳng lẽ còn có thể giúp đỡ cả đời sao?

Những lời nặng nề như vậy, không thích hợp để Lê Giang và Quan thị nói, chỉ có Lê Tường nói mới thích hợp.

Quan Thúy Nhi bình tĩnh lại, nàng ấy cũng hiểu những lời biểu muội nói rất có lý. Trong tay phụ mẫu nàng ấy không có tiền, đã vậy bọn họ chỉ biết mỗi trồng trọt, nếu nàng ấy cũng trở về, không kiếm tiền nữa, vậy bọn họ sẽ ăn cái gì, sẽ dùng cái gì, lại lấy đâu ra tiền đi trả cho gia đình cô cô. Nhưng nếu nàng ấy ở lại nơi này, tốt xấu gì một tháng cũng kiếm được 300 đồng bối.

“Là ta nghĩ sai rồi, thực xin lỗi biểu muội.”

“Không có gì phải xin lỗi hết, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận lại là tốt rồi. Tiểu cữu cữu là người chăm chỉ, ở trước cửa nhà chúng ta là sông, nhất định sẽ kiếm được cái ăn, ngày mai phụ thân ta sẽ trở lại mang ít lương thực cho bọn họ. Ta bảo đảm cuộc sống ở đó còn thư thả hơn nhiều so với lúc bọn họ ở nhà bà ngoại.”

Quan Thúy Nhi gật gật đầu, lúc này nàng ấy mới lau khô nước mắt, đang định mang khăn đi vắt, nhưng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy trong cửa hàng có người lạ, dọa cho nàng ấy nhảy dựng lên.

“Hắn, hắn, hắn…… Biểu muội, cửa hàng có người lạ!”

Lúc này Lê Tường mới nhớ ra, trong cửa hàng nhà mình mới có thêm Lạc Trạch, thật sự là xấu hổ không thôi. Vừa rồi nàng chỉ lo hỏi chuyện biểu tỷ, đã quên mất hắn.

“Hắn là tiểu nhị cửa hàng chúng ta vừa tuyển về, tên là Lạc Trạch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-172.html.]

Vừa nghe cái tên Lạc Trạch này, Quan Thúy Nhi lập tức nghĩ đến người tối muộn thường tới phía sau bếp cửa hàng.

Hiện tại trên mặt nàng ấy còn có vết thương, đôi mắt cũng sưng đỏ một mảnh, thật sự không tiện đi gặp người khác. Vì vậy, nàng ấy chỉ gật đầu một cái, sau đó xoay người đi trên lầu.

“Phụ thân, ngươi và biểu tỷ bôn ba cả một ngày, chắc vẫn chưa ăn cơm chiều?”

Lê Giang gật gật đầu, không riêng gì cơm chiều, cơm trưa hắn cũng chưa được miếng nào vào bụng, cả một ngày dài lăn qua lộn lại, còn mệt hơn làm việc ở cửa hàng.

“Ta đi làm cho ngươi và biểu tỷ chút đồ ăn, phụ thân, ngươi đi mua đệm chăn dành cho hai chiếc giường mới trở về, thay cái cũ ra cho Lạc Trạch dùng.”

Lạc Trạch như không thể tin được vào tai mình, hắn vội vàng từ chối: “Không cần! Ta dựa vào bếp ngủ là được, ấm áp hơn dưới cầu nhiều lắm.”

“Hiện tại là trung tuần tháng 11, sắp sửa bước sang tháng mười hai rồi, thời tiết cũng trở nên càng ngày càng lạnh, nếu để ngươi bị đông lạnh, sẽ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của chúng ta. Lại nói, chỉ là thay thế cho ngươi dùng, đâu có nói là tặng cho ngươi.”

Nàng đã nói tới mức này, Lạc Trạch cũng không còn lời nào để nói nữa.

Lê Giang đưa mắt nhìn hắn vài lần, hắn nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao hắn vừa rời khỏi nhà có nửa ngày, vậy mà trong nhà lại có thêm một tiểu nhị.

Vẫn nên thừa dịp ra ngoài mua chăn đệm hỏi tức phụ nhà mình đầu đuôi mọi chuyện mới được.
 
Chương 173


Hỏi ra mới biết, hoá ra tiểu tử kia chính là người ngày nào cũng mang củi khô tới nhà hắn, là người vì một chút cơm thừa canh cặn mà làm chuyện đó để báo đáp công ơn.

Những hài tử có nhân phẩm tốt như vậy luôn để lại ấn tượng đẹp trong lòng người lớn. Sau khi biết ngọn nguồn chuyện này, Lê Giang cũng coi như đã tạm thời chấp nhận đối phương.

Thừa dịp phụ mẫu ra ngoài mua đệm chăn, Lê Tường cũng vội vàng làm cơm chiều cho phụ thân và biểu tỷ.

Chỉ còn dư lại một chút cháo ngô, không đủ cho hai người ăn, cho nên tạm thời nàng đặt nó qua một bên trước. Sau đó nàng mới lấy ra một túi vừng đen và một chút bột kê từ trong tủ chén.

Bột kê này cũng giống như bột gạo ở hiện đại, cho vào một chút nước, nhào bột lên có thể nặn thành bánh trôi. Chỉ là khi trộn nhân có một chút phiền toái, cần phải rang chín vừng đen rồi mới bỏ vào cối xay đá nghiền ra.

Có điều những việc cần dùng tay như thế này không cần tới Lê Tường làm, rất nhanh sau đó Lạc Trạch đã nghiền xong nhân cho nàng.

Bột mè đen nóng hầm hập trộn với một chút xíu mỡ heo và đường cát trắng, còn chưa gói bánh đã thơm ngào ngạt.

Lê Tường ngắt một chút nhân, bỏ vào bột vo viên lại, chỉ vài giây ngắn ngủi đã gói được một viên bánh. Rất nhanh, trên thớt đã đầy những viên tròn tròn trăng trắng mập mập.

“Lạc Trạch, nhóm lửa, lửa lớn một chút nha.”

Nước sôi sẽ bỏ bánh trôi vào luộc.

Nước trong nồi sắt ục ục sôi trào lên, từng viên bánh trôi trắng tròn mập mạp cũng bị ném vào bên trong. Tới khi chúng nó hoàn toàn nổi lên trên mặt nước, vậy là đã chín.

Lê Tường múc cho mỗi người một chén, chỉ là chén của phụ thân và biểu tỷ được nhiều hơn một chút, ba chén khác cho ba người bọn họ chỉ mang tính chất nếm thử mà thôi.

Ngay lúc nàng đang bận múc bánh trôi ra, phụ thân và nương cũng đã trở lại. Lúc bọn họ đổi xong chăn đệm thì Quan Thuý Nhi cũng thuận tiện đi theo bọn họ xuống dưới lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-173.html.]

Tới hiện tại, cảm xúc của Quan Thuý Nhi cũng bình phục được rất nhiều. Chỉ là cặp mắt kia vẫn hơi hồng hồng, khiến người ta sinh lòng thương xót.

Lạc Trạch nhìn thoáng qua đã lập tức dời đi tầm mắt, sau đó hắn bưng chén của mình tới một cái bàn rồi ngồi xuống.

Hắn biết cô nương Thuý Nhi này chính là người mỗi tối đều giúp hắn để đồ ăn sạch sẽ một chút, cũng là cô nương tặng cho hắn một miếng bánh ngọt.

Hiện giờ thấy nàng ấy khóc thương tâm tới vậy, bản thân hắn cũng thấy lòng mình rầu rĩ không vui.

Không biết hắn có thể làm gì đó giúp nàng hay không……

Đêm nay đã định sẵn là không một ai trong nhà bọn họ có tâm trạng để thưởng thức sự mềm mịn thơm ngon của bánh trôi, người một nhà lòng mang tâm sự, cho nên chỉ qua loa ăn xong bánh trôi rồi lập tức lên lầu.

Chờ tới buổi sáng, Lê Tường mới mang tất cả tiền kiếm được từ hôm khai trương ra.

Từ hôm mùng sáu khai trương, đến hôm nay là ngày mười sáu, tổng cộng cửa hàng nhà bọn họ buôn bán được chín ngày. Trừ số vốn ban đầu là bốn ngân bối và năm ngân bối bán công thức nấu cá chua ngọt kia, vậy chín ngày này tổng cộng kiếm lời được 4300 đồng bối.

Hai chân của tiểu cữu mẫu rất quan trọng, cho nên sau khi Lê Tường kiểm tiền, nàng đưa tất cả chỗ đó lại cộng thêm bốn ngân bối ban đầu, cho phụ thân nàng. Bản thân nàng chỉ để lại năm ngân bối và một chút tiền lẻ thôi.

Quan Thuý Nhi cũng mang 300 đồng bối của nàng ấy đưa cho dượng, để hắn mang về giao cho phụ mẫu.

Lê Giang cầm tiền lập tức đi qua cửa hàng bán lương thực trong thành, mua 30 cân ngô chuyển lên thuyền, sau đó trực tiếp mang trở về.

Kết quả khi về tới nhà, hắn lại cảm thấy có chút không thích hợp, vườn rau trước nhà bọn họ đã bị người ta nhổ hơn phân nửa, ngay cả một ít củi lửa của nhà bọn họ cũng bị người ta khuân đi hơn phân nửa.
 
Chương 174


“Phúc Tử?”

Lê Giang hô hai tiếng nhưng không nghe được thanh âm của tiểu cữu, chỉ có tiếng tức phụ của hắn vang lên bên trong phòng.

“Tỷ phu, A Phúc đi ra ngoài đốn củi rồi, một lát nữa sẽ về. Thuý Nhi có trở về không?”

“Không có…… Chờ Phúc Tử trở lại, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”

Lê Giang cũng không tiện cứ như vậy mà vào nhà, hắn đành phải đi đi lại lại một vòng trong thôn. Vừa vặn gặp phải mấy thẩm tử.

Bọn họ đều nói sáng sớm hôm nay, ở nhà bọn họ xảy ra cãi cọ ầm ĩ, náo loạn một hồi, sau đó người ta còn mang đồ của nhà hắn đi.

Chỉ cần nghe mấy thẩm tử miêu tả, hắn lập tức biết người tới nhà hắn sáng nay chính là đại cữu tử và tức phụ của hắn.

Nếu không phải tiểu cữu tử làm người không tồi, hắn thật sự muốn mặc kệ bọn họ chạy lấy người. Trong mắt hắn, dính dáng tới mấy người nhà vợ kia chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Lê Giang dạo qua một vòng trong thôn, thời điểm hắn trở về, đã thấy Quan Phúc ở nhà.

“Tỷ phu, sao Thuý Nhi không trở về cùng ngươi?”

“Nếu nàng trở về, vậy trong nhà các ngươi, ai đi kiếm tiền?”

“Tỷ phu, ngươi cứ nói đùa, nha đầu Thuý Nhi kia làm sao có thể kiếm được tiền?”

Quan Phúc vừa dứt lời, trên tay hắn đã bị Lê Giang ném cho hai chuỗi đồng bối.

“Đây là một tháng tiền công của Thuý Nhi nhà ngươi, ngươi làm được không?”

“Này! Này! Thật sự là Thuý Nhi kiếm được?!”

Quan Phúc kích động đến mức đôi tay đều run rẩy, hai chuỗi này ít nhất cũng được hai trăm đồng bối! Đây là số tiền lớn nhất hắn được cầm trong tay từ khi sinh ra tới giờ.

“Đương nhiên là do Thuý Nhi kiếm được, nàng làm việc lặt vặt trong một tiệm ăn, một tháng 300, nếu làm tốt sau này còn được tăng lương. Cho nên nếu bây giờ các ngươi gọi nàng về, chẳng phải đã chậm trễ nàng kiếm tiền ư?”

Vừa nghe tới con số 300 đồng bối một tháng, trong lòng Quan Phúc càng thêm khiếp sợ, chẳng qua rất nhanh sau đó hắn đã bình tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-174.html.]

“Việc lặt vặt kia có quá mệt không?”

“Chỉ là nhặt rau, rửa chén gánh nước, tới giờ cơm sẽ vội hơn một chút, còn bình thường thì không quá vội.”

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi.”

Đều là những chuyện ngày thường nữ nhi nhà hắn hay làm, nhưng nghe ra, hắn lại cảm thấy công việc này còn nhẹ nhàng hơn việc nhà của nữ nhi.

Ở nhà nữ nhi còn phải nấu cơm cho người trong nhà, cho gà ăn, đốn củi, làm quần quật cả ngày còn bị người ta mắng chửi.

Hiện tại đi theo một nhà tỷ tỷ, xem như đã hết khổ.

Quan Phúc đỏ mắt thu hai chuỗi đồng bối vào trong ngực, sau đó hắn vào nhà ôm tức phụ ra, đặt bà ấy lên ghế, lại đưa tất cả tiền của nữ nhi gửi về cho bà ấy, lúc này mới mời Lê Giang đi vào.

Nếu không phải phu thê hai người ngại Lê Giang vẫn còn ở đây, đại khái là bọn họ đã ôm đầu khóc rống lên rồi.

“Tỷ phu, thật xin lỗi. Lúc trước nương ta và đại ca đại tẩu tới, nhổ ít rau, ngay cả củi lửa nhà ngươi cũng mang đi một chút.”

“Bọn họ tới làm gì? Đột nhiên lương tâm nổi lên muốn đưa tiền cho các ngươi ư?”

Quan Phúc xấu hổ cười khổ nói: “Sao có thể? Đại ca tới nói với ta chuyện phân gia. Nương nói khi cưới vợ cho A Thành đã tiêu hết tất cả tiền bạc trong nhà, chỉ còn mấy mảnh đất để chia ra. Đại phòng đã có trưởng tử trưởng tôn, nên được chia sáu mảnh đất màu mỡ, còn ta không có nhi tử, chỉ được chia hai bãi đất cát. Lão nương bất công từ xưa tới nay, ta cũng quen rồi.”

Lê Giang: “……”

Hai miếng đất cát ư? Thôi cũng coi như có phần.

“Thế nhà bọn họ đã đưa khế ước thẻ tre phân gia cho các ngươi chưa?”

“……”

Nhìn vẻ mặt hai người này, chắc là không có rồi.

Lê Giang nhắc nhở: “Nếu đã muốn phân gia, vậy các ngươi nên sớm lấy khế ước thẻ tre về đi. Bằng không, hiện tại nhà bọn họ ghét bỏ, sợ phu thê các ngươi làm liên lụy nên mới đồng ý cho các ngươi phân gia, nhưng chờ tới khi chân của tức phụ ngươi khỏi hẳn, lại biết Thuý Nhi kiếm được tiền, chắc chắn bọn họ sẽ bắt các ngươi quay lại.”
 
Chương 175


“Dù sao không có khế ước, muốn nói như thế nào, đó là do ý của nương nhà ngươi.”

Hắn vừa nhắc nhở, Quan Phúc cũng nghĩ đến chuyện này.

“Ta đã hiểu, đa tạ tỷ phu. Cách mấy ngày nữa, ta lập tức trở về khóc lóc đòi tiền nương, dù lăn lộn kiểu gì ta cũng phải lấy được khế ước mang về. Thuý Nhi bên kia đành làm phiền ngươi và tỷ tỷ chăm sóc giùm chúng ta. Nói nàng cứ yên tâm, chuyện trong nhà đã có ta lo.”

“Chắc chắn phải làm như vậy, ngươi chăm lo chuyện trong nhà chu đáo, Thuý Nhi cũng có thể an tâm kiếm tiền. Trên thuyền, ta có mang cho các ngươi 30 cân ngô, đủ để các ngươi ăn được một khoảng thời gian, tháng sau ta lại đưa Thuý Nhi trở về thăm các ngươi một lần. Về chuyện chân của tiểu cữu mẫu, nhất định phải đi mời lang trung, hắn kê dược gì cũng phải cố mua về. Đây là chuyện ta và tỷ của ngươi đã thương lượng xong xuôi, chúng ta quyết định cho ngươi mượn tiền. Thuý Nhi cũng nói rồi, mỗi tháng sẽ trả chúng ta hai trăm đồng bối, cho nên ngươi cứ an tâm nhận lấy khoản tiền này cầm đi xem bệnh bốc thuốc.”

Quan Phúc ngơ ngác nhìn đống tiền lấp lánh ánh bạc trong tay, quả thực hắn không cách nào tin nổi thứ mình đang nhìn thấy. Trời đất ơi, đây là ngân bối trong truyền thuyết! Hắn sống tới từng này tuổi rồi nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy!

“Tỷ phu……”

Phu thê hai người đều nước mắt lưng tròng, Lê Giang sợ nhất là đối mặt với cảnh tượng như vậy, hắn vội vàng đi ra ngoài mang ngô vào phòng bếp. Lại dặn dò hai người đó thêm vài câu rồi mới dong thuyền trở về thành.

Lúc này cửa hàng Lê Gia Tiểu Thực đã khai trương từ lâu, trên tường vẫn là thẻ mì sợi chiếm đa số, bởi vì Lê Tường muốn tiếp đón khách nhân lại còn phải ghi sổ tính sổ, vì vậy không có thời gian vung muỗng, những món mì sợi này đều giao cho Quan Thuý Nhi làm.

Hôm qua Bạch lão bản nhìn chằm chằm hồi lâu quá mệt mỏi, hôm nay hắn dứt khoát ngồi trong tiệm, chọn một bàn đầy thịt hầm, vừa ăn vừa chờ cơ hội bàn chuyện mua bán với Lê Tường.

Một lần chờ đợi này, hắn chờ tới tận giờ Tỵ (9 giờ sáng).

Lúc này những khách nhân ăn sáng mới dần dần thưa thớt, trong nhà bếp chỉ cần một mình Quan Thuý Nhi cũng có thể đảm đương nổi, Bạch lão đại cũng nhân cơ hội đó gọi Lê Tường lại đây.

“Lê nha đầu, ta có một vụ mua bán, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú hay không.”

Lê Tường nhìn một bàn món hầm trước mặt, lại nhìn mấy bình rượu trên bàn, chỉ liếc mắt một cái nàng đã hiểu mục đích của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-175.html.]

Sản phẩm của Bạch gia là rượu, còn món thịt hầm nhà nàng, lại chính là món cực kỳ phù hợp để nhắm rượu. Hai thứ đặt cạnh bên nhau, chắc chắn sẽ thúc đẩy tiêu thụ.

Nhưng là……

“Không có hứng thú. Thúc à, ta biết mục đích của ngươi là món thịt hầm, nhưng hai nhà chúng ta quá thân cận, ngươi bán cái này không thích hợp.”

“Ây cha, dĩ nhiên là ta biết có hại rồi? Đương nhiên ta sẽ không làm ngươi khó xử.”

Bạch lão đại đặt bình rượu của mình vào giữa cái bàn.

“Lê nha đầu, ta muốn nói chuyện này với ngươi cũng không phải muốn bán tại cửa hàng nhà ta. Tuy Bạch gia chúng ta không phải thương nhân số một số hai thành An Lăng, nhưng cũng có tới mười mấy gian cửa hàng. Chỉ là mấy năm nay các phòng phân gia, nhà ta cũng được chia ba gian cửa hàng. Phụ thân ta quản lý hai gian khác, một gian ở phố chính nam, vị trí gần trung tâm thành, lưu lượng khách ít nhất cũng gấp ba bên này. Ngươi nói nếu thịt hầm của nhà ngươi giao cho phụ thân ta bán ở bên kia, chẳng phải là dệt hoa trên gấm sao?”

Vị trí gần trung tâm thành ……

Lê Tường hơi có chút động tâm.

“Vậy ngươi muốn mua bán thế nào? Muốn mua công thức ư?”

“Không không không, ta đâu mua nổi công thức.”

Bạch lão đại nói rất chân thành, hắn chỉ cần nhìn công thức món ăn thơm như vậy, lại có thể chế biến đại tràng heo, tim gan heo, những món nội tạng khó ăn kia trở thành mỹ vị như vậy, hắn cũng hiểu giá của nó rất đắt. Chỉ sợ cũng đáng giá tới mấy trăm ngân bối.
 
Chương 176


Bạch lão đại thầm nghĩ trong lòng: Chưa nhìn thấy hiệu quả ở đâu, mà cứ tùy tiện lấy mấy trăm ngân bối đi mua một công thức nấu ăn, khẳng định phụ thân sẽ đánh gãy chân hắn.

“Lê nha đầu, ngươi xem như vậy có được không. Hiện tại ngươi đang bán giá hai mươi đồng bối một cân, vậy mỗi ngày ta mua chừng một trăm cân trong tay ngươi, ngươi cho ta giá mười lăm đồng bối một cân được chứ?”

Một trăm cân……

Nội tạng heo tổng hợp có giá chừng 800 đồng bối, bán mười lăm đồng bối một cân vậy một ngày có thể kiếm được hơn bảy trăm. Nhìn giá cả này tưởng chừng rất ưu đãi nhưng Lê Tường không đồng ý.

“Thúc à, giá này khẳng định không được. Ngươi muốn mua một trăm cân món kho, trước tiên chưa nói tới chúng ta cần cạo lông trên thịt ba chỉ, chỉ nói tới đại tràng, ruột non, nội tạng heo kia, cần phải tốn rất nhiều công sức mới rửa sạch sẽ được, chỉ vậy cũng biết cái giá mười lăm kia quá thấp. Nếu ngươi thật sự muốn mua món hầm mang đi bán, như vậy, năm đồng bối một cân ta có thể bán nước chát cho ngươi, các ngươi tự hầm rồi trực tiếp bán.”

Bạch lão đại: “……”

Năm đồng bối một cân nước, hắn còn phải mang thịt ra hầm, còn phải cạo lông, rửa nội tạng như Lê Tường nói, chỉ nghe tới đây thôi, hắn đã cảm thấy đầu mình trướng lớn.

Hơn nữa nói như vậy, bản thân hắn còn phải bỏ tiền ra thuê người đi rửa, đi hầm, quả thực quá không có lời.

“Thôi bỏ qua chuyện nước chát đó, chúng ta bàn giá cả thành phẩm đã.”

“Mười tám đồng bối một cân.”

“Mười sáu đi, nếu giá mười tám vậy chúng ta lợi nhuận quá ít.”

Bạch lão bản bày ra bộ dáng cực kỳ đáng thương, thế nhưng Lê Tường ‘ý chí sắt đá’, nàng không chịu lui chút nào.

“Bạch thúc, ngươi đừng có nhấn mạnh chuyện kiếm được tiền hay không, trước hết ngươi phải nghĩ tới chuyện vì sao ngươi lại muốn mua thịt hầm của nhà ta.”

“Vì sao lại muốn mua……”

Đương nhiên là vì bán thịt hầm đồng thời cũng bán rượu nha.

Bạch lão đại nghĩ vậy, mặt già đỏ lên, ai nha, thiếu chút nữa hắn đã lẫn lộn đầu đuôi rồi. Mục đích chính của hắn là tăng cao sản lượng rượu, hắn có muốn dựa vào bán chút thịt hầm này kiếm tiền đâu?

Mười tám một cân, bán giá hai mươi, 25, cũng có thể kiếm được mấy trăm đồng bối, quan trọng là rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-176.html.]

Với thái độ của Lê nha đầu này, hiển nhiên nàng không chấp nhận bán giá thấp hơn, đã vậy mười tám thì mười tám đi, cứ mua về một ngày bán thử xem sao.

“Được, vậy mười tám một cân, khoảng thời gian này ngày mai ta sẽ qua lấy hàng, một trăm cân, có kịp không?”

Có tiền để kiếm đương nhiên là được rồi.

Lê Tường gật gật đầu, mở ra bàn tay cười nói: “Cần ứng trước một ngân bối.”

Bạch lão đại: “……”

Nha đầu này chẳng chịu thiệt thòi chút nào!

Thu được một ngân bối, Lê Tường vô cùng vui vẻ trở về sau bếp.

“Biểu tỷ, ngươi trông tiệm một chút nhé, ta sang tiệm cách vách tìm Huệ tỷ tỷ có chút chuyện, rất nhanh ta sẽ trở về.”

Quan Thuý Nhi lên tiếng, sau đó mang chén mì thịt hầm nàng ấy vừa làm xong ra cho khách nhân.

Khi trở về, khách nhân bên ngoài lại muốn một chén nữa, nàng ấy nhìn chỗ mì sợ bên dưới, cũng chỉ có thể làm được thêm chừng ba bốn chén nữa, vì thế nàng cần phải tìm Lạc Trạch, để hắn nhồi thêm một chút bột.

Chỉ là hai người vốn không quá quen thuộc, đột nhiên cần phải gọi tên hắn, Quan Thuý Nhi hơi ngại ngùng, há miệng mấy lần vẫn chưa thốt lên lời. Vẫn là Lạc Trạch phát hiện ra biểu hiện hơi khó khăn của nàng ấy mà lên tiếng trước.

“Ngươi cứ gọi ta là A Trạch, có phải bột mì hết rồi hay không?”

“Đúng vậy…… bột mì sắp hết.”

“Vậy ngươi làm trước đi, ta tới nhồi bột.”

Lạc Trạch rất tự nhiên nói, sau đó lại thật tự nhiên lấy chậu đi múc bột. Người ta đã như vậy nếu nàng ấy còn ngượng ngùng, xoắn xít thì hơi quá mức.

Quan Thuý Nhi cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, cố tình phớt lờ nam nhân đang nghiêm túc trộn bột bên cạnh.
 
Chương 177


Lúc này Lê Tường cũng vào tiệm tạp hóa cách vách.

“Huệ tỷ tỷ, có bận việc không? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.”

“Không vội không vội, có việc gì ngươi cứ hỏi đi.”

Đường Huệ mang ghế sang mời Lê Tường ngồi xuống.

“Ta muốn hỏi Huệ tỷ tỷ một chút, ngươi có quen người nào khá chăm chỉ ở gần đây không? Không cần biết là cô nương hay là phụ nhân, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, có thời gian nhàn rỗi là được.”

“Ngươi hỏi cái này làm gì? Cửa hàng ngươi muốn tuyển thêm tiểu nhị sao?”

Đường Huệ vừa hỏi, trong đầu nàng ấy đã nhanh chóng cân nhắc xem trong số thân thích nhà mình có ai thích hợp hay không.

Tuy cửa hàng cách vách nhỏ, nhưng việc làm ăn của nhà người ta rất tốt, cho dù chỉ làm tiểu nhị, một tháng cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Kết quả không đợi nàng ấy nghĩ ra người thích hợp đã bị Lê Tường phủ nhận.

“Không phải tiểu nhị, chỉ là tuyển hai nhân viên tạm thời. Ách, ta chỉ cần bọn họ làm việc cho ta chừng hai canh giờ, làm xong sẽ trả tiền công ngay. Ta vừa dọn đến đây, không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, đang muốn tuyển người nhưng lại không biết tìm người nào mới tốt. Huệ tỷ tỷ, từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở đây, khẳng định có thể giới thiệu một vài người cho ta.”

Vừa nghe nói là tuyển nhân viên tạm thời, Đường Huệ lập tức có chút thất vọng, thế nhưng nàng ấy vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ giùm Lê Tường.

“Người chăm chỉ thì nhiều lắm, chẳng qua phải xem ngươi muốn tuyển người kiểu gì. Làm từ buổi sáng hay làm từ giữa trưa, làm một canh giờ hay làm hai canh giờ, còn cả vấn đề tiền công nữa, ngươi phải nói trước cho ta chuyện này ta mới nghĩ giúp ngươi được.”

“Ngay từ chiều nay bắt đầu làm đi, ta cũng không xác định được người ta sẽ làm bao nhiêu canh giờ, chẳng qua một canh giờ ta sẽ trả hai mươi đồng bối, làm xong lập tức thanh toán tiền công. Còn công việc phải làm chính là cạo sạch lông heo, còn phải giúp đỡ ta rửa sạch nội tạng trong bụng heo. Mấy thứ đó hơi thối, người không chịu được mùi thối, chắc chắn không làm nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-177.html.]

Đường Huệ: “……”

Vừa nghe nàng nói tới đây, dường như nàng ấy như đã ngửi được thứ mùi kinh khủng kia rồi.

Một canh giờ hai mươi đồng bối, ngay cả nàng ấy cũng có chút động tâm với giá tiền công này, nhưng nghĩ tới chuyện phải rửa sạch đống nội tạng hôi thối kia, nàng ấy lập tức đánh trống lui quân.

Đại cô nương, tiểu tức phụ trong thành, đâu có ai chịu chạm vào thứ đồ dơ bẩn đó. Nếu hướng mục tiêu vào những người đó, chắc chắn không tuyển được.

Chẳng qua có hai người chắc chắn sẽ nguyện ý làm, chỉ không biết Tương nha đầu có muốn hay không……

“Đại khái là có rất ít người chịu làm loại chuyện rửa đại tràng lợn này. Trong ấn tượng của ta, chỉ có chừng hai, ba người sẽ nhận lời. Như vậy đi, chờ ăn xong cơm trưa, ta có thể đi hỏi giúp ngươi một chút, chỉ là…… Chỉ là trong số bọn họ có một người thân phận hơi nhạy cảm một chút, nếu ngươi không để ý, ta sẽ đi hỏi nàng ấy cho.”

Lê Tường chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Thân phận như thế nào?”

Thanh âm Đường Huệ đột nhiên nhỏ đi.

“Nàng ấy là một quả phụ, vừa vào cửa đã c.h.ế.t tướng công, chưa đầy hai năm sau, cha chồng cũng chết. Cả gia đình trượng phu, chỉ còn lại một lão bà bà bệnh tật. Mọi người đều nói nàng ấy đen đủi, khắc người thân. Ngay loại công việc có giá thấp nhất như giặt đồ cho người ta, cũng không ai chịu thuê nàng ấy làm. Bình thường, kể cả đồng hương cũng chẳng buồn tiếp chuyện nàng ấy.”

Nói xong nàng ấy cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Lê Tường một cái, lại thấy người ta không chút để ý gật gật đầu.

“Ta cảm thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ cần nhân phẩm tốt là được. Huệ tỷ tỷ, phiền ngươi đi hỏi nàng ấy đi.”

Loại chuyện khắc người thân này trong mắt Lê Tường chính là phong kiến mê tín. Nàng ấy trở thành quả phụ đã rất đáng thương rồi.
 
Chương 178


Hiện tại nàng ấy còn gặp phải người ta khinh thường như vậy, hơn nữa, phần lớn những người làm tổn thương nàng ấy lại là những nữ nhân xung quanh.

Nữ nhân đâu cần phải làm khó xử nữ nhân khác?

Lê Tường lại ngồi thêm một lát, sau khi nói cụ thể điều kiện tuyển người với Đường Huệ, nàng mới quay trở về cửa hàng. Đúng lúc vừa bước vào cửa sau, nàng lại nghe được biểu tỷ thẹn thùng hỏi một tiếng.

“A Trạch, ủ bột mì xong chưa?”

A Trạch?? Hai người này quen với nhau nhanh như vậy? Rõ ràng buổi sáng bộ dáng của biểu tỷ vẫn còn rất xấu hổ, vậy mà bây giờ đã gọi hai tiếng A Trạch rồi. Lê Tường tỏ ra cực kỳ không có ánh mắt, nàng trực tiếp đi vào hỏi.

“Biểu tỷ, thế nào, vẫn còn bận rộn lắm sao? Để ta làm thay ngươi một lát nhé?”

“Không cần không cần, bây giờ khách nhân còn ít, ta không vội đâu. Biểu muội, ngươi bận rộn từ sáng sớm rồi, nghỉ một lát đi.”

Bị biểu tỷ từ chối, Lê Tường lại quay đầu đi hỏi Lạc Trạch.

“Lạc Trạch, vết thương ở chân ngươi còn chưa khỏi, có chịu đựng nổi không? Nếu không được, vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Không sao đâu, vết thương ngoài da, không đụng tới xương cốt, ta bôi dược cao, ngủ một đêm đã tốt hơn rất nhiều rồi.”

Thấy hai người này đều không muốn nhàn rỗi, Lê Tường cũng chẳng hỏi thêm, nàng quay đầu qua nhóm lửa thay nương, hai mẫu nữ ở cùng một chỗ, nói nói cười cười, không khí vô cùng ấm áp.

Quan Thúy Nhi nhìn mà chua xót, người vừa chịu tang mẫu được một năm như Lạc Trạch lại càng khổ sở hơn, hai người đều nhớ tới nương của mình.

Trong lúc bối rối, hai người lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt của nhau, sau đó hoảng loạn dời tầm mắt để né tránh.

Không hiểu sao từ lúc ấy bầu không khí trong phòng bếp bỗng trở nên khá nặng nề, cũng may, rất nhanh sau đó, tiếng hô Lê Giang trở về đã phá vỡ nó.

Sau khi biết chuyện người một nhà tiểu cữu cữu đã phân gia, Lê Tường không nhịn được khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-178.html.]

Phân gia được là quá tốt rồi!

Đừng nghĩ phân gia như vậy có thiệt hay không, chỉ cần có thể thoát khỏi một nhà cực phẩm kia, cho dù tay trắng ra đi cũng đáng giá.

“Đây là chuyện tốt, chỉ cần tiểu cữu cữu chịu đựng qua đoạn thời gian khó khăn này, khẳng định cuộc sống về sau sẽ từng bước được nâng lên.”

Lê Giang lắc đầu, hắn cũng không suy nghĩ lạc quan như vậy.

“Hiện tại bọn họ còn chưa cầm được khế ước thẻ tre phân gia, chúng ta vui mừng còn quá sớm. Chờ thêm mấy ngày nữa, ta lại trở về một chuyến nhìn xem.”

“A……”

Phân gia còn phải có khế ước thẻ tre ư, Lê Tường cảm thấy mình đang thiếu kiến thức trầm trọng.

“Phụ thân, trước không nói tới chuyện đó nữa, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi đây. Bạch thúc thúc cách vách vừa rồi mới tìm ta đặt một trăm cân thịt hầm, hiện tại trong nhà ta chỉ còn một chút xíu hàng, căn bản không thể đủ được, cho nên ngươi nhanh qua chợ bán thức ăn, mua đủ số thịt ta cần đi.”

Buổi sáng ngày mai phải giao hàng rồi, cho nên chiều nay nhất định phải rửa thật sạch, tới buổi tối lại cho lên bếp hầm nhừ.

“Ta đi ngay lập tức.”

Ngay lúc này, trong đầu Lê Giang chỉ còn duy nhất một suy nghĩ đó là bán được một trăm cân kia sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, có thứ động lực này, đột nhiên hắn cảm thấy người mình chẳng còn chút mệt mỏi nào nữa. Cầm tiền một cái, hắn lập tức chọn sọt tre vác đi. Ba mươi phút sau đã vác hai sọt tre đầy thịt trở về.

Lê Tường đi lên xem xét, phần lớn thịt đều không thành vấn đề, chỉ là ruột non hơi nhiều một chút.

“Hai sọt thịt này chắc cũng được một trăm cân. Cũng may ta đi sớm, nếu muộn hơn chừng mười lăm phút nữa, chắc là không còn thịt mà mua đâu. Một đống ruột non này là sạp hàng không đủ, ông chủ cửa hàng phải qua sạp khác mang về.Tường Nhi, có thể sử dụng được chứ?”
 
Chương 179


“Đương nhiên có thể sử dụng.”

Hơn nữa chúng còn có tác dụng rất quan trọng!

Lê Tường trực tiếp lấy dây thừng, chia từng chuỗi lòng non ra, sau đó mang đi tự mình rửa. Nói cho cùng, lớp vỏ bên ngoài của lòng non mỏng hơn đại tràng nhiều lắm, lỡ như để người khác không cẩn thận làm nó rách ra, sẽ không còn đẹp nữa.

Nàng tính toán lấy chỗ lòng non này làm chút lạp xưởng treo trên bếp.

Tại sao nàng lại nghĩ tới làm lạp xưởng? Chủ yếu là qua hai tháng nữa sẽ đến Tết, nhưng trong nhà nàng chưa chuẩn bị chút đồ khô nào. Vừa lúc trước mắt có bao nhiêu ruột non thế này, nhất định phải tận dụng hết khả năng của nó.

Đôi phụ thân nữ nhi dọn thịt vào phòng bếp, chờ qua khoảng thời gian bận rộn giữa trưa lại mang nó ra xử lý.

Vừa vặn lúc này, lại nhìn thấy Đường Huệ cách vách dẫn theo người tới. Nàng ấy tìm được hai người, một cao một thấp đều vấn búi tóc, quần áo mộc mạc nhưng rất sạch sẽ.

“Muội tử, ta đã mang người tới cho ngươi, ngươi qua xem đi?”

“Huệ tỷ tỷ, ngươi giúp đỡ cực kỳ kịp thời, ta vừa mới nhờ ngươi, ngươi đã lập tức mang người qua rồi.”

Lê Tường đi tới gần, nhìn chăm chú, hai người ấy đều tỏ ra hơi e dè, đôi tay thô ráp không ngừng vân vê góc áo. Nhìn một màn này, nàng lại không tự chủ được nhớ tới lần đầu tiên biểu tỷ bước vào nhà mình.

Đường Huệ chỉ vào phụ nhân vóc dáng cao hơn, rồi giới thiệu cho nàng: “Nàng ấy họ Tô, là người ta đã kể sơ qua với ngươi.”

A, là quả phụ kia.

“Còn nàng này họ Lưu vừa được gả vào thành không bao lâu.”

Ồ, là một người xuất thân từ nông thôn.

“Thế nào? Ngươi cảm thấy ổn không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-179.html.]

“Không cần tìm nữa, quyết định là hai nàng này đi. Hiện tại hai người có thể bắt đầu làm việc chứ?”

Lê Tường chỉ chỉ hai sọt thịt trong phòng bếp. Tô quả phụ và Lưu nương tử kia không hề nghĩ ngợi đã lập tức gật đầu. Bọn họ chỉ ước được làm việc sớm một chút.

Thái độ nhân viên rất tích cực, chủ thuê cũng cảm thấy hài lòng.

“Hai người các ngươi chia nhau ra, mỗi người một thùng, đựng đầy thịt vào thùng, sau đó qua chỗ nương ta lấy một thùng bụi than nữa, tiếp theo đi theo ta ra bờ sông, ta sẽ dạy các ngươi cách rửa sạch sẽ những thứ này.”

Lê Tường mang theo phần ruột non của mình, tìm một tấm mảnh trúc, tiếp theo lập tức mang theo hai người bắt đầu công việc.

Kỳ thật, công việc này lại có chỗ tốt với hai người ấy, các nàng có thể học được biện pháp rửa sạch nội tạng heo, ngày sau có thể tự đi mua về ăn, không lo chúng nó hôi thối, còn có thể tiết kiệm được chút tiền bạc.

Bí quyết rửa sạch sẽ lòng heo, lại nằm trên những thứ bụi than còn dư lại trong quá trình đun củi trong bếp.

Kỳ thật ở hiện đại nếu muốn rửa sạch lòng lợn, nàng chỉ cần dùng một chút muối hoặc là bột mì, một túi muối nhỏ có giá hai khối tiền sẽ tẩy cực kỳ sạch sẽ tất cả lòng heo, nội tạng trong bụng heo.

Nhưng ở cái thời đại này, muối và bột mì đều là những mặt hàng đắt giá, nhà ai dám mang chúng ta rửa mấy cái lòng heo chứ?

Vẫn là bụi than tốt, không tốn tiền lại dễ sử dụng. Dùng chúng nó, sẽ tiêu trừ được thứ mùi kinh khủng trong lòng heo, nắm lấy một chút, xoa vào thứ lòng heo trơn trơn, trắng trắng kia, xoa xoa nắn nắn, lại lấy nước sông xối lên một chút, tất cả những dầu mỡ dơ bẩn sẽ trực tiếp đi hơn phân nửa.

Chỉ cần xoa xoa rửa rửa chừng hai lần là sạch hết rồi, dù sao cuối cùng vẫn còn một công đoạn chần qua nước sôi nữa.

Hai đại tỷ bên cạnh đang cọ rửa hăng hái, nhưng ngay lúc đó mặt mày Lê Tường lại trở nên đặm chiêu ủ dột.

Thứ ruột non này không chỉ yêu cầu phải chà sát sạch sẽ toàn bộ, còn phải dùng mảnh trúc cạo từng chút từng chút lớp màng mỡ và gân bên trong ra. Đã vậy, tay không được run, nếu run một chút sẽ chọc thủng lớp màng bên ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom