Cập nhật mới

Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 180


Nếu lớp màng bên ngoài bị thủng, khi làm lạp xưởng sẽ bị rò rỉ, việc này làm cho Lê Tường quá mệt mỏi rồi.

Muốn ăn một miếng ngon sao mà khó khăn quá……

Một trăm cân thịt, nội tạng heo chiếm chừng một nửa, đó là không tính tới đống ruột non trong tay Lê Tường, vì lẽ đó, hai người kia cần hơn một canh giờ mới rửa sạch được đống nội tạng heo đó.

Có hai nhân viên lâm thời đúng là tốt, vừa không chậm trễ chuyện làm ăn trong tiệm, lại có thể xử lý sạch sẽ đống thịt kia.

Rất nhanh đã tới xẩm tối, cuối cùng cũng nhổ sạch lông trên thịt ba chỉ. Gần hai canh giờ, Lê Tường cũng tính tròn lên là hai canh giờ, sau đó trả cho mỗi người 40 đồng bối.

Vốn dĩ hai người kia còn đang ôm tâm tư hoài nghi, nhưng thấy việc thật, tiền thật, bọn họ lập tức vui vẻ liên tiếp nói lời cảm tạ.

Sau khi hai người bọn họ để lại địa chỉ đã rời đi, cũng may, hai người đều là dân cư sống gần nơi này, nếu lần sau Lê Tường cần người, có thể trực tiếp đi tìm.

“Tương Nhi, một trăm cân thịt hầm này, nếu Bạch gia huynh đệ cầm đi bán không hết thì làm sao bây giờ? Có thể trả lại chúng ta hay không?”

Lê Giang tương đối lo lắng về vấn đề này.

“Phụ thân, ngươi nghĩ nhiều vậy làm gì. Làm gì có chuyện sẽ bán không hết chứ? Tiệm của chúng ta nhỏ như vậy, nhưng một ngày cũng có thể bán hết ba, bốn mươi cân. Trong khi đó, lưu lượng khách của tiệm bọn họ còn nhiều hơn nơi này của chúng ta. Vị trí tiệm của họ là gần trung tâm thành đó, một nơi cực kỳ sầm uất. Hơn nữa, dù bán không xong thì cũng là số lượng hàng hai bên thoả thuận, bọn họ không trả lại đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”

Lê Tường giải thích một phen rồi trở lại phòng bếp tiếp tục bận rộn. Lúc này đã là xẩm tối, khách nhân ăn cơm chiều đã tới rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-180.html.]

Phần lớn bọn họ đều gọi hai đĩa xào, sau đó qua cách vách mua một vò rượu ngon, vừa uống vừa ăn. Gần đây chẳng có ai gọi món đầu bảng cả.

Nói tới đây, người Lê gia lại cảm thấy nhớ Ngũ Đại Khuê kia, một lần hắn ăn cơm, lại mang tới tiền lời nhiều hơn tiền cửa hàng bọn họ kiếm được trong ròng rã một ngày.

Kỳ thật Ngũ Đại Khuê cũng muốn đi, biết được nơi có thể cơm no rượu say, ai còn muốn ăn mấy món nhạt nhoà bình thường khác.

Chỉ là gần đây Ngọc Nương mới phát hiện mình có thai, nàng ta bám hắn chẳng khác gì con sam, nhưng nếu hai người cùng đi, chỉ sợ lại phải tốn thêm một ngân bối nữa.

Đúng là mấy năm nay hắn cũng tích cóp được chút tiền, nhưng cứ ra ngoài ăn như vậy, bản thân hắn cũng thấy xót ruột. Thậm chí, ở thời điểm hiện tại, chi ra ngoài hai trăm đồng bối hắn cũng cảm thấy đau lòng một trận nữa là một ngân bối.

“Đại Khuê huynh đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ mang chỗ tiền này về cho tẩu tử, không thiếu một xu.”

Nam nhân đó cầm tiền đi rồi, Ngọc Nương ở bên trong đẩy cửa đi ra, trong mắt đong đầy u oán.

“Còn nói cái gì mà thương mẫu tử chúng ta, thế nhưng hàng tháng cứ tới ngày này là nhất định nhớ gửi tiền về cho bà nương ở nông thôn kia. Ta xem ngươi nhớ thương nàng ta như vậy, tất cả những lời ngươi từng nói đều là gạt ta thôi.”

Ngũ Đại Khuê bị tiểu kiều nương oán than một trận, tim cũng mềm ra, hắn vội vàng chạy tới vừa ôm nàng ta vào lòng vừa dỗ dành ngon ngọt: “Ngươi oan uổng cho ta rồi. Nàng ta vừa già vừa xấu, ta nhớ thương nàng ta làm gì? Lại nói, chẳng qua ta chỉ gửi về có hai trăm đồng bối, đâu có nhiều bằng một cái trâm cài tóc của ngươi. Hơn nữa, kiểu gì cũng phải gửi cho nàng ta một chút, bằng không nữ nhân đanh đá kia sẽ tìm tới tận cửa làm ầm ĩ lên, ta sợ nàng ta sẽ làm ngươi giận dữ, lúc ấy thì không tốt đâu.”

“Gạt người, nàng ta đâu có biết ngươi ở trong thành, làm sao mà tìm tới tận cửa được? Rõ ràng là ngươi vẫn nhớ thương nàng ta.”
 
Chương 181


“Đâu có! Ta không có chút cảm tình nào với Kiều thị kia. Chỉ là tam nhi tử kia dù sao cũng là mầm mống của ta, hiện giờ hắn lại có tôn nhi, mỗi tháng tốt xấu gì ta cũng nên thể hiện một chút.”

Đưa ra lý do này chẳng khác nào một lần nữa vòng lại điểm ban đầu.

Ngọc Nương dừng một chút nghi hoặc nói: “Không phải ngươi có bốn nhi tử lận sao?”

Ngũ Đại Khuê lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.

“Trước nay ta đều không đặt lão tứ vào trong mắt, hắn chẳng phải thứ may mắn gì, nhìn thấy chỉ thêm phiền. Ngày nào cũng cái vẻ mặt âm u, lì lợm, chẳng biết ngày sau sẽ ra cái bộ dạng gì. Thôi, không đề cập tới hắn nữa, càng nói càng mất hứng.”

Hai người ôm nhau bước vào sân.

Mà giờ này khắc này, Ngũ Thừa Phong- người bị phụ thân ruột thịt chê bai không đáng một đồng, đang mặc một thân kính trang, tóc buộc cao cao, bên hông đeo một thanh bội đao, khí khái mười phần, y chang một thiếu hiệp giang hồ.

Lúc này sắc trời đã chìm dần vào đêm tối, những sạp bán hàng rong quanh phố đều bắt đầu thu dọn trở về.

Vốn dĩ hắn muốn đi theo một vị huynh đệ trở lại khách điếm nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao lại bị một chuỗi vòng tay bằng vỏ sò nhỏ bé trên cái sạp ven đường hấp dẫn.

Cho dù trời đã nhá nhem, đường phố tối tăm, thế nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy chuỗi vòng tay trong suốt, sáng bóng kia. Dường như những cô nương đặc biệt yêu thích loại vòng tay nhỏ nhắn xinh đẹp này?

Hai ngày nữa hắn sẽ trở về thành An Lăng, những huynh đệ khác đều tự chọn lễ vật, mang đặc sản mua về cho người nhà, chỉ có một mình hắn, túi tiền bao kín, chẳng cần thiết phải nhớ tới ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-181.html.]

Nhưng hắn lại động tâm trước chuỗi vòng tay nhỏ này, bỗng dưng muốn mua về cho tiểu nha đầu Lê gia kia.

Lúc gần đi, nàng tặng hắn mấy cái bánh bao đó, thế nhưng lại thay hắn kéo về không ít hảo cảm từ những người xung quanh.

Nói cách khác, không có mấy cái bánh bao đó, hắn muốn trộn lẫn trong đám huynh đệ tiêu cục này, phải cần thêm không ít thời gian nữa. Còn lần trước, thời điểm sinh nhật hắn, nàng làm cho hắn chén cơm trộn kia, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in dư vị hồi đó, cũng coi như một chút hồi ức tốt đẹp trong khoảng thời gian mười mấy năm gian khổ trước kia.

“Tiểu huynh đệ, thấy chuỗi vòng tay này đẹp ư? Ta sắp sửa dọn sạp rồi, nếu ngươi muốn, ta bán rẻ cho ngươi một chút nhé?”

Ông chủ hàng rất hào phóng đưa chuỗi vòng tay vỏ sò cho Ngũ Thừa Phong, còn bảo hắn cứ nhìn rõ ràng hơn chút nữa.

“Chuỗi vòng tay này được làm từ những chiếc vỏ sò xinh đẹp nhất do những cô nương trên bờ biển của chúng ta lựa đi lựa lại mới chọn ra được đó. Đeo lên tay vừa đẹp vừa mới mẻ, đã vậy, mỗi một chuỗi đều có hình dạng có một không hai, là thứ các tiểu cô nương thích nhất. Thế nhưng giá một chuỗi không hề đắt, chỉ có hai mươi đồng bối. Bởi vì ta sắp dọn sạp, lại gặp đúng ngươi ở đây, coi như ưu đãi bán cho ngươi với giá mười tám, một mức giá cực kỳ chân thành.”

Mười tám đồng bối, chính là phí tiêu dùng bốn, năm ngày đối với một kẻ tiết kiệm tới mức keo kiệt như Ngũ Thừa Phong, nhưng nhìn chuỗi vòng tay vỏ sò xinh đẹp trên tay, lại tưởng tượng ra vẻ mặt vui sướng của tiểu nha đầu Lê gia khi được tặng, không hiểu sao hắn lại tự dặn với lòng mình là bỏ tiền ra cũng xứng đáng lắm.

“Ta muốn mua chiếc vòng này.”

Ngũ Thừa Phong trực tiếp đưa tay nhét chuỗi vòng kia vào trong ngực, sau đó nhanh nhẹn thanh toán tiền cho ông chủ bán hàng.

Trên đường trở về khách điếm, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề. Rất nhanh thôi bản thân hắn sẽ trở về, nhưng không biết sau khi nha đầu Lê gia kia bán đi công thức làm bánh bao, nàng có thể tiếp tục xuất hiện ở trong thành nữa không. Chẳng lẽ hắn còn phải quay về thôn tìm nàng?
 
Chương 182


Tưởng tượng đến thôn cũ, cả những người nhà khó chơi kia, Ngũ Thừa Phong lập tức khó chịu.

Hắn vừa định quay đầu trả lại chuỗi vòng tay ở trong ngực, kết quả không tìm thấy người đâu nữa, ông chủ hàng kia dọn hàng xong đã bỏ chạy từ lâu rồi.

……

Đúng là ý trời mà!

Ngũ Thừa Phong thở dài một hơi, hắn chỉ đành dẫm lên chút ánh tà dương cuối ngày, đi về khách điếm.

Sắc trời càng ngày càng tối, Lê Gia Tiểu Thực cũng đóng cửa. Chẳng qua người một nhà cơm nước xong cũng không nghỉ ngơi, tất cả đều tụ tập trong phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Ngoại trừ Quan thị, hôm nay bà hơi có chút cảm lạnh, cho nên từ sớm đã bị nữ nhi trượng phu đuổi lên lầu nghỉ ngơi rồi.

Bốn người dưới lầu, tự có công việc phù hợp với bản thân mình, Lê Giang và Lạc Trạch một người phụ trách thái thịt, một người phụ trách nhóm lửa nấu nước chát. Lê Tường và biểu tỷ lại đảm nhận nhiệm vụ cắt thịt chân giò, trộn gia vị, ướp thịt nhồi lạp xưởng.

Lại nói về món lạp xưởng, Lê Tường không thích nhồi nhiều thịt mỡ, làm như vậy chỉ cần nấu lên một chút chắc chắn dầu mỡ sẽ chảy ra tràn trề, sáng bóng một mảnh nhìn qua cũng thấy ngây ngấy cả người.

Nàng thích tám phần thịt nạc, hai phần thịt mỡ, như vậy trộn chung chúng với nhau, ăn vào không quá khô, nhưng cũng không quá ngấy.

Biểu tỷ thái thịt thành miếng xong, nàng cũng chuẩn bị xong hết những phần gia vị cần dùng.

Hạt tiêu và bột ớt là linh hồn của lạp xưởng, thiếu một thứ cũng không được. Có thể bỏ thêm một ít thập tam hương, khẳng định phải có chút rượu trắng rồi. Muối và bột tôm cũng cực kỳ quan trọng, đúng rồi, cả đường nữa.

Tuy nàng đang làm món lạp xưởng có vị cay nồng, nhưng thêm một chút đường lại có tác dụng làm nổi bật lên vị cay, chứ không hề ảnh hưởng tới hương vị vốn có của lạp xưởng.

Đáng tiếc nơi này không có tương đậu tằm(), cho nên nàng chỉ có thể mua được chút tương đậu nành vị cay.

Hương vị của thương phẩm do lớp người đi trước làm ra, hiển nhiên là ngon ngọt, chẳng qua nàng sợ vị nồng của nó làm ảnh hưởng tới mùi vị của lạp xưởng, vì vậy không lấy ra nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-182.html.]

Hôm nay hơi nhiều ruột non, vì vậy Lê Tường cũng mua nhiều thịt, trong nhà ước chừng có hơn 40 cân thịt móng giò sau.

Biểu tỷ thái xong tất cả thịt, nàng cũng bắt đầu bỏ nguyên liệu vào trộn đều. Muốn ướp ra hương vị ngon miệng, ít nhất cũng phải ủ thịt chừng hai ba canh giờ, chờ ngày mai mới trút nước đi, làm như vậy chắc chắn thành phẩm sẽ đậm đà, thơm nức.

“Biểu tỷ, thái thịt xong ngươi đi giúp Lạc Trạch ôm chăn xuống dưới, nương ta đang ngủ ở trên lầu, hắn không tiện đi lên.”

Quan Thúy Nhi lên tiếng đáp lời, nàng ấy thái xong miếng thịt cuối cùng đang cầm trong tay, sau đó đi rửa tay sạch sẽ rồi lên lầu.

Tuy đệm chăn của hai giường cũ không quá nặng, nhưng ôm một đống lù lù như vậy sẽ chắn tầm mắt, không dễ đi xuống lầu. Nàng ấy cẩn thận lại tiếp tục cẩn thận nhưng vẫn dẫm hụt một tầng thang, suýt chút nữa thì trẹo chân, cũng may Lạc Trạch vừa vặn ở đó, đỡ được nàng ấy.

“Lạc Trạch…… Ngươi tới vừa lúc, đây là đệm chăn của ngươi, cho ngươi.”

“Không phải ta đã bảo ngươi gọi là A Trạch sao? Tại sao lại gọi tên đầy đủ của ta rồi?”

Lạc Trạch nhận đệm chăn, lại tỏ ra không quá hài lòng với xưng hô hồi nãy của nàng ấy.

Quan Thúy Nhi không trả lời, nàng ấy chỉ theo bản năng nhìn thoáng qua biểu muội trong phòng bếp.

Biểu muội gọi hắn là Lạc Trạch, bản thân nàng ấy lại gọi hắn là A Trạch, nghe không được thuận tai, tốt nhất là gọi như nhau mới ổn.

Lạc Trạch nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, sau đó hắn không tiếp tục hỏi thêm điều gì nữa, chỉ lặng lẽ ôm cuốn chăn màn của mình ra phía trước cửa hàng, phủ lên cái giường ngoài đó.

Lại bận rộn hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc một trăm cân nguyên liệu nấu ăn cũng hoàn hảo lên nồi.

Chú thích:

Đậu tằm: Đậu răng ngựa 
 
Chương 183


Bây giờ chỉ cần hầm lửa nhỏ trong mấy canh giờ nữa là đủ, chờ đến ngày mai sẽ cho ra một nồi thịt hầm thơm ngon muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Phòng bếp thơm như vậy, sợ nhất chính là đám mèo hoang và chuột, cho nên trước khi Lê Tường đi lên lầu, nàng còn cố ý dặn dò Lạc Trạch một phen, để đêm ngủ hắn cảnh giác hơn một chút.

Lạc Trạch đồng ý ngay lập tức, thế nhưng sau đó, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên thốt lên một cái yêu cầu.

“Về sau ngươi gọi ta là A Trạch đi, gọi tên của ta nghe quá xa lạ.”

Lê Tường nhướng mày, không biết vừa nghĩ tới cái gì, chỉ thấy nàng mỉm cười rồi gật đầu đồng ý.

Hai người này thật thú vị.

Nàng lại dạo qua một vòng phòng bếp, sau khi xác định tất cả đều hoàn hảo, nàng mới đóng cửa sau lại, chuẩn bị lên lầu. Kết quả vừa ra cửa sau đã bị Thanh Chi vẫn chờ ở bên ngoài kéo lại.

Tối lửa tắt đèn đột nhiên có một bàn tay vươn ra, tình huống này suýt chút nữa đã doạ cho linh hồn nhỏ bé của Lê Tường bay vút lên mây.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi muốn tới tìm ta, vậy cứ nói một tiếng chứ, làm vậy muốn hù c.h.ế.t ta rồi.”

“Ách…… Ta có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, cho nên quen rồi, lại quên mất ngươi không nhìn được. Ngươi đang chuẩn bị đi ngủ ư?”

Lê Tường lắc đầu.

“Bây giờ vẫn còn sớm, ta đang chuẩn bị lên lầu tính sổ, học chữ. Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi tới tìm ta vào giờ này, chẳng lẽ phu nhân muốn ăn gì sao?”

“Khụ…… Buổi tối phu nhân không ăn gì đâu, ngươi cũng biết mà. Chẳng qua hôm nay là sinh nhật của nàng, tâm tình có chút không tốt lắm. Sau đó, ta gọi chủ tử nhà ta lao lên nhận lỗi với nàng, kết quả tâm tình của nàng càng thêm không tốt. Từ lúc đó, nàng cứ nhốt mình trên lầu hai không chịu xuống dưới, bây giờ còn không thèm nhìn mặt ta nữa. Phu nhân thích ngươi, ngươi đi giúp ta nhìn nàng một cái đi?”

“Sinh nhật của phu nhân ư? Chuyện lớn như vậy tại sao bây giờ ngươi mới nói. Đã tối mất rồi, không thể làm chút đồ ăn mang qua cho nàng được…… Ngươi chờ ta một chút, ta lên nói cho phụ mẫu một tiếng rồi đi theo ngươi.”

Chỉ cần tưởng tượng tới hiện giờ tiên nữ tiệm sách đang ngồi một mình lặng lẽ khóc thôi đã khiến Lê Tường xót xa rồi. Nàng không nói gì nữa, chỉ vội vàng lên lầu báo cho phụ mẫu một tiếng rồi theo Thanh Chi tới tiệm sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-183.html.]

Nhưng khi tới tiệm sách, không gian bên trong thật yên ắng, không vang lên âm thanh nức nở như nàng tưởng tượng. Thế nhưng lặng lẽ rơi lệ càng khiến người ta đau lòng hơn.

Nàng vừa nhẹ giọng gọi phu nhân, vừa tay chân nhẹ nhàng lên lầu.

Cửa phòng phu nhân rộng mở, lộ ra một loại mùi hương nhàn nhạt, lành lạnh, dường như còn có chút hương trái cây quen thuộc?

Lê Tường nén hô hấp đi tới cửa nhìn vào bên trong, vừa dòm một cái, suýt chút nữa nàng đã bật cười.

Chỉ thấy tiểu tiên nữ Liễu Kiều đang thoải mái dễ chịu tựa người trên giường, một tay cầm sách ghé vào ánh đèn yên tĩnh đọc, một tay cầm quả dâu tây bỏ vào trong miệng.

Cách thật xa cũng có thể cảm thấy một sự thoả mãn ngập tràn trong Liễu Kiều, tại sao Thanh Chi lại nhìn ra nàng ấy không vui???

“Phu nhân……”

Lê Tường mở miệng gọi một tiếng, Liễu Kiều bên trong lại không quay đầu nhìn nàng, chỉ buông quả dâu tây trong tay vẫy vẫy tay về hướng cửa.

Dưới ánh đèn tối tăm, tiểu tiên nữ trên giường kia phảng phất như có thể câu hồn người khác, chứng kiến cảnh này, Lê Tường cũng quên mất mục đích lên đây của mình rồi.

“Tương nha đầu, qua ăn dâu tây, sáng nay vừa hái, còn rất tươi ngon.”

Lê Tường máy móc bỏ một trái dâu tây vào trong miệng, nước của trái dâu tây ngọt thanh, man mát khiến cho nàng giật mình, vội vàng phục hồi lại tinh thần.

“Phu nhân, ngươi ăn đi, ta không ăn.”

Mùa này làm sao ăn được dâu tây chứ, ít nhất là trên chợ không mua nổi loại trái cây quý giá này đâu.
 
Chương 184


Lê Tường không dám chiếm lợi của phu nhân như vậy.

Liễu Kiều không để bụng, lại tự mình nhón một trái đưa tới miệng nàng.

“Cái này là người khác mang qua cho ta, ăn hay không ăn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta. Lại nói, một mình ta đâu ăn hết nhiều như vậy.”

Lê Tường nhìn theo ngón tay tiểu tiên nữ, vừa thấy, nàng đã hít hà một hơi.

Gia hoả kia chơi lớn rồi, mang tới cả một thùng! Ít nhất cũng được 50 cân!

Quá giàu có!

Không cần phải nói, người kia chắc chắn là Tần Lục Gia.

“Thanh Chi……”

Liễu Kiều nhẹ giọng hô một tiếng, Thanh Chi ở dưới lầu thoáng một cái đã xuất hiện ở cửa. Nàng ấy ném cho Lê Tường một ánh mắt đầy vẻ cảm kích, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Phu nhân có gì cần sai bảo ạ?”

“Đi rửa một rổ dâu tây, chia cho hai nhà hộ vệ ‘trông coi’ bên cạnh. Người ta vất vả nhiều như thế, ăn của hắn một chút dâu tây là chuyện bình thường.”

“Phu nhân…… Dâu tây rất quý……”

Đầy mặt Thanh Chi đều viết hai chữ đau lòng, nhưng nàng ấy càng đau lòng Liễu Kiều càng muốn nàng ấy làm như vậy.

“Ngươi ở đây chỉ với một mục đích duy nhất là nghe lời ta, nếu ta không sai bảo được ngươi, vậy ngày mai ngươi đừng tới nữa, đổi một người biết nghe lời tới đây.”

Liễu Kiều vừa dứt lời, Thanh Chi vừa nãy còn trưng ra vẻ mặt đau lòng xót ruột đã lập tức mang một cái rổ tới, sau đó thay một vẻ mặt không cần tiền, ôm một rổ dâu tây lớn đi ra ngoài.

“Phu nhân, Thanh Chi tỷ tỷ chọc ngươi bực bội ư?”

“Ừm…… Cũng không hẳn, chỉ là ta bực bội vì nàng ấy hiểu ra mọi chuyện quá muộn.”

Liễu Kiều lại ăn thêm một trái dâu tây, mới ăn được một nửa, đột nhiên nàng ấy ợ lên một cái, tiếng ợ này cực kỳ vang dội giữa bầu không khí yên lặng nơi đây.

Tình huống này cực kỳ xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-184.html.]

Thật ra Lê Tường chẳng để ý chút nào, rốt cuộc tiên nữ tiệm sách cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu, nàng ấy ợ có vấn đề gì đâu, không đánh rắm là may rồi.

Nhưng Liễu Kiều không chấp nhận nổi, đại khái là nàng ấy không chấp nhận nổi bản thân mình lại phát ra thứ âm thanh xấu hổ như thế trước mặt người khác, sau đó nàng ấy cố gắng nhịn lại, nhịn tới mức đôi mắt cũng đỏ. Sau đó còn hướng ánh mắt như nhìn độc dược để nhìn chằm chằm vào đám dâu tây kia.

Lê Tường cảm thấy tình huống không đúng lắm, vội vàng chủ động nói chuyện mong muốn phá tan bầu không khí xấu hổ này.

“Phu nhân, ta nghe Thanh Chi tỷ tỷ nói, hôm nay là sinh nhật của ngươi.”

Nhưng nàng còn chưa kịp nói ra câu phu nhân, ngươi muốn quà gì, đã thấy người bên cạnh rơi nước mắt.

!!!

Chẳng lẽ không được nhắc tới chuyện sinh nhật trước mặt nàng ấy ư??

“Đúng rồi, ta, ta lại già thêm một tuổi, đã 26 rồi!!”

Lê Tường: “……”

26 nha, là lứa tuổi đẹp nhất của nữ nhân, sao gọi là già được? Sau đó nàng mất biết bao công sức, vừa kể chuyện cười vừa thề thốt, mãi mới dỗ dành được tiên nữ tiệm sách cười rộ lên.

“Tương nha đầu, ngươi không biết, ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi rất hợp khẩu vị của ta, vốn dĩ muốn giữ ngươi ở lại tiệm sách làm việc lặt vặt, kết quả ngươi đã có nghề nghiệp của riêng mình, khiến cho ta tiếc hận hồi lâu.”

Liễu Kiều lau xong nước mắt thì ném cái khăn qua một bên, sau đó đứng dậy trút hết sạch dâu tây trên đĩa trở lại trong thùng.

“Ngươi mang chỗ dâu tây này về ăn với người trong nhà đi.”

Lê Tường kinh hãi, sao nàng có thể nhận thứ này được. Tần Lục Gia người ta dùng giá cao mua về với mục đích dỗ dành tức phụ, nhưng được nửa đường tức phụ của hắn lại muốn chuyển sang tay nàng… Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra chứ?

“Phu nhân, ngươi cứ giữ những thứ này lại cho mình đi, nếu ta mang cái thùng này về, phụ mẫu ta sẽ bị doạ sợ đó.”

“Thế nhưng ta cũng ăn không hết.”

Đặc biệt là hiện giờ nàng ấy nhìn một thùng dâu tây kia, nhưng chẳng còn chút hứng thú nào cả.
 
Chương 185


“Để mấy ngày là hỏng rồi, như vậy lãng phí lắm.”

“Phu nhân có thể làm thành mứt quả, như vậy sẽ bảo quản được lâu hơn.”

Trong phòng bếp ở thời hiện đại của Lê Tường có rất nhiều loại mứt, cả các loại rượu trái cây nữa, đều là lúc nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì học theo công thức trên mạng, sau đó tự mình thí nghiệm làm ra, có thất bại, nhưng cũng có vài loại hương vị không tồi.

Mà mứt dâu tây là một trong số những món cực kỳ đơn giản.

Lời nàng nói lập tức gợi lên hứng thú của Liễu Kiều, sau đó nàng ấy nhanh chóng gọi Thanh Chi qua, để Thanh Chi đi chuẩn bị những nguyên liệu theo lời Lê Tường.

Hôm nay là sinh nhật của Liễu Kiều, Lê Tường cũng muốn thỏa mãn yêu cầu nàng ấy, dù sao thời gian vẫn còn sớm, cùng lắm thì hôm nay nàng bỏ một buổi học tối đi.

“Thanh Chi tỷ tỷ, phiền ngươi lấy mấy miếng vải bông sạch sẽ, hai bình gốm, một cái xẻng gỗ với một ít đường qua đây. Thêm nữa, những quả dâu tây này cần phải được rửa sạch sẽ trước khi ngắt cuống.”

Thanh Chi chăm chỉ lập tức bận rộn làm việc. Mấy chục cân dâu tây nhưng nàng ấy chỉ đi qua một cái rồi nhẹ nhàng ôm xuống lầu. Chỉ tốn thời gian một nén nhang, tất cả dâu tây đã được rửa sạch sẽ rồi ngắt cuống.

Lê Tường lấy vải bông bắt đầu hút sạch nước trên những trái dâu tây, nàng vừa nhẹ nhàng xoa vừa hướng dẫn Liễu Kiều để hai người cùng nhau làm.

Phải biết rằng, tự mình tham gia vào quá trình chế biến đồ ăn sẽ mang tới cảm giác cực kỳ thành tựu.

Liễu Kiều nhìn đơn giản, cũng cầm khăn lông lên xoa xoa. Ban đầu nàng ấy không điều chỉnh được lực phù hợp, đã làm nát vài quả. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ấy đã nắm được cách làm, phối hợp với Lê Tường, hai người nhanh chóng hút sạch nước trong dâu tây rồi chuyển qua công đoạn lấy nước cốt.

“Được rồi, hiện tại bỏ dâu tây vào bình gốm, đựng chừng phân nửa đi, sau đó mới đổ đường.”

Lê Tường làm bình gốm của mình trước, sau đó đưa đường cho Liễu phu nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-185.html.]

“Đã hơn phân nửa bình rồi, bỏ chừng tám muỗng đường là đủ.”

Liễu Kiều rất nghe lời, nàng ấy nghiêm khắc làm đúng theo phân lượng Lê Tường vừa nói.

“Được được được, chỉ thêm một lượng như vậy, tiếp theo phải nghiền nát rồi đảo một phen cho chúng nó phủ đầy đường.”

Hai người cầm cái xẻng gỗ dùng sức chọc chọc, rất nhanh dâu tây trong bình gốm đều bị nghiền nát, chảy ra rất nhiều nước cốt.

“Như bây giờ là ổn rồi, chờ thêm mười lăm phút cho nó chảy thêm nước ra, chúng ta mới bỏ lên đun.”

Lê Tường ra ngoài tìm Thanh Chi bảo nàng ấy dọn cái bếp lò nhỏ của Liễu phu nhân vào trong nhà, chuẩn bị nhóm lửa lên.

Tới nơi này đã được một tháng, hiện tại kỹ năng nhóm lửa của nàng đã trở nên thuần thục. Chỉ có một điều khiến nàng rất ngạc nhiên đó là khi nhóm lửa than củi nhà Liễu phu nhân lại không bốc khói!

Ở hiện đại, có thể bắt gặp rất nhiều loại than củi không khói, nhưng ở niên đại tương đối xa xưa như thời này, chuyện này rất hiếm có. Chẳng qua khi ngẫm lại thân thế của Liễu phu nhân, nàng lại cảm thấy nàng ấy dùng loại than củi này mới là chuyện bình thường.

Mười lăm phút sau, hai bình gốm dâu tây đều không còn sót lại chút trái dâu tây nguyên vẹn nào nữa, liếc mắt một cái chỉ bắt gặp toàn nước cốt dâu tây đỏ ửng, lúc này cũng vừa vặn nên cho lên đun.

Thế nhưng trong nhà chỉ có một bếp lò, cho nên bọn họ chỉ có thể đun xong bình này, lại chuyển qua bình khác.

Lê Tường nhường vị trí cho Liễu phu nhân, để nàng ấy tự mình đun bình mứt dâu tây đầu tiên, còn nàng lại ngồi xổm một bên, vừa dạy nàng ấy, vừa kể cho nàng ấy nghe những món ăn có thể làm từ mứt dâu tây.

Lại nói về mứt trái cây, hiển nhiên làm món ăn này có thể tạo nên rất nhiều món điểm tâm. Dù nàng không biết làm điểm tâm, nhưng nàng biết cách hướng dẫn nha.
 
Chương 186


Trong khi đó, Liễu phu nhân lại là một cao thủ làm điểm tâm. Vấn đề ở đây là… không biết nên nói như thế nào, chỉ biết là ngay lúc nào, trước mặt hai người là một cái bàn, còn trên tay nàng lại đang dính đầy bột kê.

Dứt khoát là tiên nữ Liễu thị kia có một loại cổ thuật nào đó rồi!

Cuối cùng hai người lăn lộn gần một giờ, nấu ra hai bình gốm đầy mứt dâu tây. Bởi vì ở thời đại này không có loại bình gốm bịt kín mít như thời hiện đại, dẫn tới mứt hoa quả vốn dĩ có thể hạn sử dụng chừng một năm thời gian, nhưng ở đây chỉ có thể bảo quản được ba tháng.

Nếu thường xuyên lấy ra dùng, vẫn nên đựng vào những bình gốm nhỏ, ăn hết một bình lại mở bình khác thì hơn.

Đương nhiên việc cuối cùng này sẽ thuộc về Thanh Chi, bởi vì Lê Tường đã cùng Liễu phu nhân chuyển sang làm bánh trôi nhân mứt dâu tây rồi

Đã là ngày sinh nhật, tự nhiên muốn ăn những món ngọt ngào một chút.

Sau khi luộc chín bánh trôi nhân mứt dâu tây, lớp bột bên ngoài trở nên thật trong suốt, khiến cho người ta có thể lờ mờ nhìn thấy lớp nhân màu đỏ hồng của mứt dâu tây bên trong, màu hồng ẩn trong màu trắng, thật sự rất đẹp mắt.

Một miếng cắn xuống, lớp vỏ mềm mại, hỗn hợp với lớp nhân dẻo dẻo nóng nóng, vừa thơm vừa ngọt, hương vị thật sự không tồi.

Trước kia Liễu phu nhân đều lấy bột kê làm ra các loại bánh hấp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng ấy nấu loại đồ ăn tròn tròn mập mập như vậy. Cũng bởi mới lạ, cho nên tiên nữ tiệm sách vốn không ăn tối trong truyền thuyết hôm nay cũng phá lệ ăn một hơi bốn cái.

Sau đó nàng ấy còn ăn tới no căng……

Bởi vậy, đã tối muộn rồi còn phải mời lang trung tới giúp tiêu hoá. Thật sự, Lê Tường rất muốn cười nhưng lại không dám cười, nghẹn một hơi cực kỳ khó chịu.

Cuối cùng, còn dư lại mấy cái bánh trôi Liễu Kiều cũng chẳng dám ăn nữa, đành phải để cho Thanh Chi bưng ra ngoài. Lê Tường cũng nhân dịp này tạm biệt nàng ấy.

Lần này nàng tới vội vàng, chẳng chuẩn bị món quà gì, còn ăn của phu nhân không ít món, kiểu này khi trở về cũng nên nghĩ một món quà gì đó bù lại cho nàng ấy. Không quan trọng đồ ăn là món gì đó, nhưng phải mang đủ chân thành.

Nàng đang mải cân nhắc xem nên làm thứ gì, đột nhiên khi xuống lầu lại nhìn thấy Tần Lục gia oai phong ngày nào đang trốn ở bên cạnh một giá sách, ăn bánh trôi hồi nãy Thanh Chi vừa được tiên nữ tiệm sách đưa cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-186.html.]

Chậc chậc chậc, đúng là tình yêu đích thực, nhìn biểu tình thấy c.h.ế.t không sờn kia của hắn, rõ ràng không thích ăn ngọt cũng nghiến răng nghiến lợi ăn bằng hết, đúng là rất ngang tàng.

Vừa thấy nàng đi xuống, Thanh Chi lập tức che miệng nàng lại, sau đó kéo nàng ra khỏi tiệm sách, sợ nàng nói gì đó làm kinh động tới phu nhân.

“Đi đi đi, ta đưa ngươi trở về.”

“Ai! Chậm một chút, chậm một chút, ta không nhìn thấy đường!”

Đâu phải ai cũng có bản lĩnh nhìn xuyên đêm như ngươi.

Tới khi Thanh Chi xác định nơi đó đã cách khá xa tiệm sách, tốc độ dưới chân nàng mới chậm lại, sau đó đoạn đường còn lại, nàng ấy chuyển qua năn nỉ Lê Tường đừng kể cho phu nhân nghe chuyện chủ tử của nàng ấy ăn bánh trôi.

Lê Tường gật gật đầu, tỏ vẻ nàng sẽ không nói gì, lúc ấy Thanh Chi ngốc kia mới vừa lòng rời đi.

Ai, tuy nàng không nói nhưng có lẽ phu nhân người ta đã sớm biết cả rồi.

Hai chủ tớ nhà này tưởng dễ lừa gạt phu nhân thế ư?

Lê Tường không muốn tham gia vào chuyện giữa Liễu phu nhân và Tần Lục Gia, nàng nhìn ra tiên nữ tiệm sách rất thích trêu đùa Tần Lục.

Lại nói, thích trêu đùa nghĩa là có để ý tới, vì vậy nàng chắc chắn rằng qua một đoạn thời gian nữa, kiểu gì hai người này cũng liền thành một mối, ngược lại chẳng cần người khác phải quan tâm bọn họ.

Nói chung là nàng vẫn nên chuyển suy nghĩ về cửa hàng nhà mình thì hơn.
 
Chương 187


Hiện giờ cửa hàng nhà nàng mỗi ngày sẽ kiếm được chừng 300 đồng bối, thành tích này đã xem như không tệ rồi. Nếu mối làm ăn một trăm cân thịt hầm kia có thể triển khai lâu dài, vậy một ngày còn có thể kiếm thêm được sáu bảy trăm đồng bối.

Một ngày kiếm được nhiều như vậy, chắc chắn một tháng có thể kiếm được khoảng chừng 30 ngân bối! Một năm chính là 360 ngân bối rồi!

Nghĩ tới đây, Lê Tường lại nhớ đến khoảng nửa tháng trước, lúc đó nàng chỉ ước ao mỗi tháng kiếm được nửa ngân bối đã khó khăn rồi, không nghĩ tới hiện tại gia đình nàng còn có thể kiếm được nhiều như vậy, thật sự… chỉ cần nghĩ đã khiến người ta kích động không thôi.

Chỉ là thành tích này vẫn kém mục tiêu của nàng xa lắm.

Nói gì thì nói, thuê cửa hàng vẫn không phải một giải pháp lâu dài, cho dù hiện tại tính tình của chủ nhà Tần Lục Gia kia không quá tệ. Nhưng người làm buôn bán kiểu gì cũng nên có một nơi chốn thực sự thuộc về mình. Vị trí nàng nhìn trúng chính là khu vực trung tâm, hoặc những nơi phụ cận trung tâm cũng được.

Lê Tường đã từng hỏi thăm qua, giá khởi đầu của một gian cửa hàng với mặt tiền hơi rộng rãi một chút chính là ngàn ngân bối, càng đừng nói tới tửu lâu hay là loại nhà có khoảng sân rộng rãi.

Đúng vậy, mục tiêu của nàng không riêng gì có một tửu lâu thuộc về riêng mình, thậm chí nàng còn nhắm tới một khu nhà có khoảng sân rộng rãi nữa.

Tuy nguyện vọng này có chút hão huyền, khẳng định phụ mẫu sẽ không ủng hộ. Bọn họ càng thích lạc thú thành thành thật thật kiếm tiền mỗi ngày, chứ không có tham vọng sẽ mở rộng cửa hàng.

Một mình chiến đấu hăng hái, đúng là có chút buồn bực, nhưng nàng cũng có thêm ý chí chiến đấu.

Bởi vậy, cần phải nhanh chóng lên giường đi ngủ, chờ tới sáng sớm ngày mai nàng còn phải dậy sớm nhồi lạp xưởng nữa.

Sau một đêm thoải mái dễ chịu, tới ngày hôm sau nàng rời giường trong trạng thái tinh thần tràn đầy phấn chấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-187.html.]

Những miếng thịt đã ướp hôm qua cũng ngấm gia vị đậm đà rồi, hiện giờ chỉ cần rửa sạch ruột non một lần nữa là có thể mang ra nhồi lạp xưởng.

Nơi này không có máy móc nhồi lạp xưởng, vì vậy Lê Tường đành tìm một cái ống trúc nho nhỏ để thay thế, một đầu ruột bọc bên ngoài ống trúc, sau đó xếp đống ruột non đó vào, như vậy chỉ cần nhồi thịt vào ống trúc, phía dưới được lấp đầy sẽ tự động kéo ruột non đi xuống, tiết kiệm được nhiều sức lực.

Nàng và biểu tỷ mỗi người cầm một ống trúc, bận rộn hơn phân nửa canh giờ mới nhồi xong tất cả ruột non. Tổng cộng được bốn mươi ba chuỗi lạp xưởng, sau đó chúng bị nàng treo lên bệ bếp, ngày thường sẽ được khói hun, đến lúc ăn tết chắc chắn hương vị sẽ không tồi.

Hai người vội xong lại quay sang thu dọn phòng bếp, vừa vặn lúc này Lê Giang và Lạc Trạch đi mua đồ ăn cũng trở lại. Cũng may đầu xương đùi của Lạc Trạch không bị thương, chỉ cần bôi hai ngày thuốc trị thương, hiện giờ thân thể hắn đã không tồi, rất dễ dàng đi ra ngoài vác về mấy chục cân đồ ăn.

“Ngoài chợ hôm nay có rất nhiều cá, giá lại rẻ, nhân cơ hội này ta mua về nhiều một chút. Còn có cua lông nữa, đã lâu rồi nhà ta không ăn, ta cũng mua một thùng về. Cua này rất lớn, lớp vỏ bên ngoài sáng bóng, khẳng định thịt vừa nhiều lại vừa thơm.”

Lê Giang để thùng cua lông vào trong một góc sáng sủa, bộ dáng cẩn thận như mang một thùng đầy bảo bối. Khoản tiền lớn đầu tiên nhà bọn họ kiếm được chính là nhờ những con cua lông này, ăn chúng nó lại còn thơm như vậy, ai mà không yêu thích cho được.

Lê Tường nghe được những lời phụ thân nói, nàng cũng cảm thấy thèm, chẳng qua mới sáng ra, cả nhà không ai có thời gian để xử lý chúng nó, đành phải để dành chúng nó lại đến tối.

“Phụ thân, ngươi đi nhìn một cái xem cửa hàng Bạch thúc cách vách có mở cửa hay không, nếu có thì hỏi bọn họ xem khi nào cần hàng, để ta vớt thịt sớm hơn một chút, sau đó còn đi cọ nồi nữa.”

“A! Để ta đi ngay.”
 
Chương 188


“Biểu tỷ, trước tiên ngươi thái giùm ta mấy món đồ ăn kèm, nhớ thái hành nhiều một chút nha.”

“Được rồi!”

“Lạc……à nhầm, A Trạch, ngươi cũng bắt đầu nhồi bột đi, ủ nhiều một chút nhé, trong lúc đó băm nhân cho ta.”

“Được!”

Lời của Lê Tường chính là mệnh lệnh trong bếp, sau khi nhận được nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn lên. Lê Tường lại qua mở nắp ba nồi hầm trên bếp, lấy một miếng tai heo ra, thái một miếng nếm thử, hương vị rất vừa vặn, hầm đủ độ, ngay khi vớt ra ăn có chút mềm, nhưng chỉ chờ nó nguội đi một lát sẽ trở nên giòn dai ngon miệng hơn.

Nàng thái một nửa cái tai heo trong tay ra, đầu tiên là cho nương ăn một miếng, lại cho biểu tỷ vài miếng, riêng Lạc Trạch lại không được ưu đãi như vậy, muốn nếm thử thì tự mình đứng lên lấy ăn đi.

Buổi sáng hôm nay, cả nhà ăn cháo ngô, đồ ăn kèm là trứng kho và củ cải chua, không có thịt. Lê Tường chỉ nấu đơn giản để người một nhà ăn cho xong bữa sáng nay.

“Tương Nhi, nhà cách vách mở cửa rồi. Bạch lão đại nói ba mươi phút sau sẽ qua lấy đồ ăn, ngươi cứ vớt trước đi.”

Lê Giang vừa nói, vừa lấy cái mẹt lớn từ trên tường, lại lấy một tấm vải bố sạch sẽ lót lên. Sau đó nàng bắt đầu vớt thịt hầm từ trong nồi ra bên ngoài

Mùi hương trong phòng bếp truyền đi thật xa, người qua đường ngửi được hương vị này còn tưởng Lê Gia Tiểu Thực mở cửa, kết quả đi tới trước cửa, nhìn thấy cửa vẫn đóng, đúng là ngứa ngáy khó nhịn.

Ba mươi phút sau, Bạch gia đẩy xe lấy hàng qua. Lê Giang và Lạc Trạch cùng nhau khiêng hai cái mẹt lớn đựng đầy thịt hầm chuyển lên xe đẩy.

“Bạch thúc, trọng lượng của cái mẹt nhà ta là một cân, lúc ngươi cân có thể nhìn lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-188.html.]

Bạch lão cười lớn xua tay nói: “Không cần phiền toái như vậy, lúc bán hàng nhất định phải cân, chỉ cần xem bán đi được bao nhiêu cân là ổn mà. Tương nha đầu, nếu hôm nay bán chạy, ngày mai ta lại đến đặt thêm một trăm cân nữa.”

“Được, chẳng qua Bạch thúc à, nếu ngươi muốn đặt hàng, nhất định phải cho ta biết sớm một chút, bằng không mấy ông chủ hàng thịt kia bán hết rồi, đến lúc đó kiếm không được một trăm cân hàng ngươi cũng đừng trách ta.”

“Đừng lo, đừng lo, kể cả khi ế hàng, ta vẫn có đường đẩy đi, kiểu gì cũng không thiếu thịt của ngươi đâu. À, nha đầu này, đây là 800 đồng bối, chỗ còn dư lại thì bán cho ta thịt, để ta mang đi.”

Bạch lão đại đưa mấy chuỗi đồng bối nặng trĩu đặt vào trên tay Lê Tường. Nói thật, hắn đưa chỗ tiền này cũng có chút đau lòng, có điều chỉ cần món thịt hầm này có thể tăng doanh số rượu trong ngày, có chi thêm nữa cũng là đáng giá.

800 đồng bối, cộng thêm một ngân bối hôm qua, đây chính là khoản tiền khổng lồ. Ngoại trừ thuê người vừa trả 80 đồng bối cùng với phí tổn 900 đồng bối, trong nhà nàng đã kiếm lời được 800 đồng bối rồi.

Trong lòng Lê Tường cực kỳ vui sướng, sau khi nàng kiểm cẩn thận số tiền, lại lấy ra 40 đồng bối tiền lẻ đưa cho biểu tỷ và Lạc Trạch mỗi người 20 đồng bối làm tiền thưởng.

Hai người bọn họ đều rất chăm chỉ, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, chưa từng có ai kéo dài thời gian, hơn nữa làm xong việc trong tay, nhất định sẽ chuyển qua việc khác ngay. Phòng bếp có thể bảo trì sạch sẽ, ngăn nắp như vậy, cũng có một phần công lao của bọn họ, vì vậy chỗ tiền này Lê Tường cảm thấy nên cho bọn họ.

Còn phụ mẫu nhà nàng, bởi vì tiền trong nhà đều nằm hết trong tay bọn họ, hiển nhiên không cần cho bọn họ rồi.

Lê Tường tràn đầy nhiệt tình mang nồi đi cọ, chuẩn bị bắt đầu buôn bán. Bởi vì nồi đã bị món hầm của Bạch lão bản chiếm, cho nên thịt hầm để buôn bán hôm nay của nhà nàng ít tới thảm thương, vì vậy nàng không treo thẻ bài mì thịt hầm ra ngoài.

Dù sao cũng chỉ có mấy cân như vậy, nếu có khách mua lẻ thì bán thịt, còn không thì để lại cho nhà mình ăn cũng được.
 
Chương 189


“A Trạch, đi gỡ ván cửa xuống đi, chúng ta bắt đầu buôn bán.”

“Giờ ta đi ngay!”

Lạc Trạch nhồi nốt cục bột trong tay, đặt chúng lên bàn rồi mới rửa tay đi lên đằng trước mở cửa. Lúc này ở bên ngoài đã có ba bốn vị khách nhân đang đợi, bọn họ vừa bước vào cửa hàng đã gọi ngay món mì thịt hầm.

“Ngại quá khách quan à, vừa có người mua hết thịt hầm của cửa hàng chúng tôi rồi. Hôm nay tạm thời không có mì thịt hầm.”

“Mua hết rồi?!”

Mấy khách nhân đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đành phải bỏ qua món mì thịt hầm, chọn qua món khác.

“Vậy cho ta một món canh sủi cảo chua, chén lớn nha.”

“Cho ta một chén mì trụng dầu, cũng muốn chén lớn.”

“Ta muốn một chén mì trộn tương!”

“Được rồi!”

Lạc Trạch ghi nhớ yêu cầu của khách nhân, trở lại phòng bếp nói cho Lê Tường. Lúc này Lê Giang đi gánh nước đã trở lại, Lạc Trạch lập tức giao lại đằng trước cho Lê Giang, còn hắn trở lại vị trí của mình, thành thành thật thật băm nhân.

Lê Tường hơi suy tư nhìn Lạc Trạch vài lần, trí nhớ của tiểu tử này không tồi. Chỉ cần nhìn qua thực đơn vài lần đã có thể nhớ rõ khách nhân bàn nào gọi món gì, ngày sau nếu phụ thân không có mặt, cho hắn lên phía trên cũng được.

Tuyển tiểu nhị này về cũng xem như xứng đáng.

Lạc Trạch bị nàng nhìn tới mức nổi cả da gà, đôi tay chặt thịt băm lại nhanh hơn, nghiêm túc hơn, hắn sợ nàng cảm thấy hắn đang lười biếng.

Tiểu nha đầu Lê gia này rõ ràng ít tuổi hơn hắn, nhưng chỉ cần nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm, không hiểu sao hắn lại có cảm giác như mẫu thân đang chăm chú nhìn mình, ngay cả lúc nàng nói chuyện cũng rất trưởng thành, kể cả Thuý Nhi lớn hơn nàng cũng không hiểu biết bằng nàng.

Đúng là một chuyện kỳ quái.

Chẳng qua làm công tại đây rất thoải mái, không chỉ bao ăn ở, còn được phân phát tiền công, càng quan trọng hơn là……

Ha ha…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-189.html.]

————

Cửa hàng nhỏ bận rộn cả buổi sáng, tới khi khách nhân dần dần thưa thớt đi. Lê Tường xoa xoa giỏ tre trên lưng mình, chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm chút gia vị.

Cửa hàng Bạch Thị Lương Hành ở cách đây quá xa, tới vài dãy phố lận, có điều nếu dùng bè trúc xuôi dòng, chỉ mất thời gian chừng một nén nhang. Bè trúc lại có ngay trước cửa, lúc quay về chỉ cần thêm hai đồng bối là được.

Bởi vì biểu tỷ cần phải ở lại cửa hàng, đề phòng có khách nhân ngẫu nhiên tới ăn mì, cho nên nàng đành một mình ra cửa.

Mới vừa lên bờ không bao lâu, nàng đã đụng phải một chiếc xe ngựa chuyển hàng trên phố, vốn dĩ hai bên chỉ đi ngang qua nhau, chẳng có liên quan gì, nhưng nàng lại ngửi thấy một hương vị nguyên liệu nấu ăn rất quen thuộc.

Rõ ràng cái tên kia đã có sẵn trong đầu, nhưng đường phố ồn ào lại khiến nàng xao lãng, nghĩ mãi mà không ra.

Cũng may, nàng lại nhìn thấy chiếc xe ngựa kia ở trước cửa Bạch Thị Lương Hành. Mắt thấy tiểu nhị của tiệm bán lương thực chuyển hàng hoá xuống, xe ngựa lại mang theo hàng hóa dư lại chuyển qua hai cửa hàng khác.

Đó cũng là cửa hàng của Bạch thị, nàng nhớ rõ bên cửa hàng đó bán hàng khô. Chỉ là trước kia trong nhà quá nghèo, nàng đâu thể mua nổi những loại hải sản như vậy.

Hôm nay cũng nên đến coi một chút, nếu có sò khô gì đó thì tốt rồi, mua trở về hầm chút cháo cho cả nhà bồi bổ.

Lê Tường sửa sang lại quần áo, sau khi cảm thấy tất cả đều ổn thoả, nàng mới vào cửa hàng.

Đúng là bước vào cửa hàng bán đồ hải sản có khác, bầu không khí trong cửa hàng ngập tràn mùi tanh, càng đi vào bên trong hương vị càng nặng, thậm chí còn có một chút ngột ngạt.

Cửa hàng này xử lý thông gió không tốt, thảo nào việc làm ăn khá ảm đạm.

“Cô nương muốn mua thứ gì?”

“Cứ để ta tự mình nhìn một cái đã. Đúng rồi, xe ngựa kia vừa chuyển hàng gì về vậy?”

Tiểu nhị ngẩn người, hắn quay đầu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, mới lên tiếng nói: “Là Thành Hoài bên kia vừa chuyển tới một chút tảo tía thu hoạch lần đầu(), loại này rất tốt, cô nương có muốn nhìn thử hay không?”

Chú thích:

Tảo tía: Còn gọi là rong biển Toushui.
 
Chương 190


Tảo tía thu hoạch lần đầu!!

Không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao, ăn lại ngon, đúng là thứ tốt.

Hai mắt Lê Tường sáng ngời, nàng lập tức gật đầu nói: “Ta muốn xem, lấy một chút mang ra cho ta nhìn một cái.”

Tiểu nhị kia lập tức ra đằng trước nói một tiếng, sau đó ôm theo một cái rương quay trở lại.

Lúc mở ra bên trong còn có một bao tải đựng hàng nữa, khi cởi bao tải mới nhìn thấy tảo tía đã bị ép thành từng phiến mỏng.

Kỳ thật hắn vừa mở túi, Lê Tường đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm của tảo tía rồi, chính là hương vị cảm nhận được trên phố hồi nãy nhưng nàng không nhớ nổi tên kia.

Nàng nhìn kỹ một chút, đúng là tảo tía thu hoạch lần đầu, phiến lá rất nhỏ, tinh tế, hương vị lại thơm nồng.

“Tảo tía này không tệ, giá bao nhiêu thế?”

“Cô nương rất tinh mắt, loại thu hoạch lần đầu này tốt hơn những loại thu hoạch lần sau nhiều. Một cân chỉ cần 30 đồng bối.”

30 đồng bối, thoạt nghe thì nghĩ là rất nhiều, nhưng một cân tảo tía phơi khô chính là một tảng lớn, có thể ăn được rất lâu.

“Cho ta một túi hai cân.”

Lê Tường rất sảng khoái thanh toán tiền, sau đó quay đầu lại bắt đầu đánh giá những đồ hải sản khác trong cửa hàng.

Hàu biển khô không tệ, giá cũng rẻ, một cân chỉ cần tám đồng bối, nàng lập tức mua năm cân, tôm khô cũng không tồi, lại mua năm cân nữa. Nhìn một vòng không tìm thấy sò khô, nhưng nàng lại bị một thứ khác hấp dẫn.

Đó là bào ngư khô!

Hơn nữa còn không phải loại nhỏ xíu, bé tí đâu!

Cơ hồ đều là loại bào ngư bốn đầu(), phẩm chất vẻ ngoài không tệ. Nhưng loại bào ngư thế này chắc sẽ hơi đắt.

(

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-190.html.]

) Hiểu nôm na là bốn con một cân Trung Quốc.

Nghĩ tới đây, Lê Tường lại không nhịn được đi qua hỏi tiểu nhị, kết quả tiểu nhị nói một cân chỉ có giá 30 đồng bối. Giá này phải nói là siêu ưu đãi so với giá cả trong tưởng tượng của nàng.

Quá rẻ, nếu không mua chính là đồ ngốc!

“Cho ta mười cân!”

Tiểu nhị lập tức cười không thấy mắt đâu, vị này là khách hàng lớn nha. Sau đó hắn không nói thêm gì nữa, chỉ vội vàng chạy đi gói tất cả những hàng hoá mà nữ khách hàng hào phóng này đặt. Xong xuôi, tính tổng giá trị là 460 đồng bối.

“Cô nương, tổng cộng 460 đồng bối. Chẳng qua hiện tại trong tiệm chúng ta có hoạt động ưu đãi, nếu mua tròn 500 sẽ được giảm 40, ngài nhìn xem có thích hàng hoá nào nữa không thì mua cho tròn 500 đi?”

Đã lâu lắm rồi Lê Tường không được nghe loại hoạt động ưu đãi giảm giá thế này, không hiểu sao bây giờ nghe được, nàng lại cảm thấy nó quá đỗi thân thiết, vì vậy, nàng lập tức xoay người đi vào chọn thêm hai cân tôm, đơn hàng vừa đủ 500 nên liền được giảm 40.

Cõng một sọt hàng hoá tràn đầy, khi ra bên ngoài cửa hàng nàng mới có chút đau lòng cho túi tiền của mình. Hơn bốn trăm đồng bối nha, chỉ đi một vòng đã tiêu hết rồi.

Đúng là tiêu tiền như rác!

Vừa ra khỏi nhà đã tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng cái cần thiết lại chưa mua.

Lê Tường cõng giỏ tre đi qua cửa hàng lương thực, mua đủ loại gia vị cần thiết, lại tiêu thêm gần hai trăm đồng bối nữa.

Lần này thì hay rồi, vừa ra ngoài một lần đã tiêu tiền tới mức nàng cũng xót xa. Vì vậy vốn dĩ nàng còn muốn đi dạo phố thêm lát nữa, nhưng ngẫm lại nếu tiếp tục đi dạo thêm nữa, chắc chắn túi tiền đã teo tóp của nàng sẽ hết sạch.

Lê Tường tiếc tiền tới mức xót xa, đang chuẩn bị cõng giỏ tre lên bè về nhà. Nhưng lúc đi ngang qua Cửu Phúc trà lâu, nàng lại nhìn thấy chưởng quầy Miêu đang chỉ huy tiểu nhị treo dải lụa đỏ trước cửa trà lâu, niềm vui đong đầy trên khoé mắt và khuôn mặt.

Lâu rồi không gặp hắn, chẳng biết có chuyện vui gì đây?

Nếu đã gặp, nàng cũng không tiện cứ vậy mà đi qua, cho nên dứt khoát tiến lên chào hỏi chưởng quầy Miêu.

“Chưởng quầy Miêu, đang bận làm gì vậy?”
 
Chương 191


“Ồ! Là Lê nha đầu nha, lâu lắm rồi không nhìn thấy ngươi.”

Chưởng quầy Miêu cười tủm tỉm đi đến trước mặt Lê Tường, hắn liếc mắt một cái đã chạm phải sọt đồ ăn sau lưng nàng.

Là người làm trong ngành ẩm thực này, hiển nhiên hắn liếc một cái đã nhận ra hàng hoá của Bạch Thị Lương Hành, chỉ là nha đầu này mua số lượng hàng hoá nhiều như vậy, không lẽ muốn mở cửa hàng ư?

Chẳng lẽ lần trước đôi phụ thân nữ nhi này cầm thẻ trúc hắn viết đã thuê được cửa hàng rồi?

“Lê nha đầu, gần đây ngươi phát tài ở đâu vậy?”

“Chưởng quầy Miêu, ngươi cứ nói đùa, ta chỉ làm một chút buôn bán nhỏ, đâu có dùng được từ phát tài như trà lâu của ngươi. Gần đây nhà chúng ta thuê một cửa hàng bán thức ăn ở phố Đông Lâm bên kia. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối không bán bánh bao.”

“Ây cha, ta đâu có nghi ngờ gì ngươi.”

Suy cho cùng, hai bên đã ký kết khế ước, nếu làm trái phải bồi thường gấp ba, hắn tin tưởng nha đầu Lê gia sẽ không ngốc như vậy.

“Chưởng quầy Miêu, nơi này của ngươi đang có chuyện vui ư?”

“Chính xác, chủ nhân nhà chúng ta có chuyện vui nha. Ba ngày sau thiếu chủ của chúng ta thành hôn, đến lúc đó trà lâu toàn bộ giảm giá 50%. Lê nha đầu, nếu ngươi có rảnh thì tới đây chơi đi, còn có tiết mục kể chuyện, hát tuồng nữa đấy.”

Lê Tường ngơ ngác gật gật đầu, lại nói chuyện phiếm vài câu với hắn rồi cáo từ rời đi.

Nàng chưa từng được xem qua kể chuyện hát tuồng ở thời đại này đâu, vì vậy cũng có ý muốn qua xem một lần. Chỉ là cửa hàng nhà nàng còn phải buôn bán, chỉ sợ không cách nào đi được.

Có chút đáng tiếc… ai cha…

“Ai! Ngươi đi đường mà không mang theo mắt ư?”

Lê Tường bị người dùng sức đẩy mới phục hồi lại tinh thần. Nàng có chút phát ngốc, kể cả vừa nãy nàng có hơi chút mất tập trung thật, nhưng vẫn nhớ là mình đi sát vào mép đường, sao lại đụng vào người ta được?

“Đụng phải ngươi rồi sao? Thật là ngại quá.”

“Đi đi đi, nếu đụng phải thì ngươi không xong với ta đâu. Ngọc Nương, mau qua bên này, đừng đi bên đó nữa, coi chừng lại gặp phải nha đầu ngớ ngẩn như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-191.html.]

Nam nhân kia trừng mắt nhìn Lê Tường một cái, sau đó đưa tiểu kiều nương của hắn đi rồi.

Lê Tường: “……”

Nàng không thể hiểu nổi, nếu chưa đụng vào vậy tại sao hắn ta lại mắng nàng chứ?

Chẳng qua cái tên Ngọc Nương này…… dường như có chút quen tai thì phải!?

Rất nhanh sau đó Lê Tường đã nhớ tới Ngũ Đại Khuê, nam nhân tới cửa hàng nhà nàng gọi món giá trị một ngân bối kia.

Tuy nàng không thấy mặt hắn, nhưng cửa hàng nhà nàng chỉ có chút diện tích cỏn con như vậy, nàng cũng nghe thấy thanh âm của hắn vài lần. Dường như lúc ấy hắn có gọi nữ nhân đi cùng mình là Ngọc Nương.

Cho nên nam nhân vừa rồi chính là phụ thân của Ngũ Thừa Phong.

Phi! Đúng là tra nam tiện nữ!

Đụng phải loại người như vậy, khiến cho suốt đoạn đường này nàng chẳng còn tâm tình đâu mà ngắm phong cảnh. Mãi tới khi trở lại bên trong cửa hàng, tâm tình mới tốt lên vài phần.

“Biểu muội, ngươi mua cái gì vậy? Suýt nữa thì tràn cả ra khỏi sọt rồi.”

Quan Thúy Nhi qua giúp đỡ nàng rửa sạch mấy đồ trong sọt, lại phát hiện ngoại trừ mấy thứ gia vị nàng ấy nhận biết ra, những thứ còn lại đều lạ hoặc.

“Mấy thứ này là gì? Hương vị sao lại kỳ quái như vậy, chẳng thơm chút nào. Đây là cái gì nha?”

Lê Tường đặt gia vị ra bên ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy trên tay biểu tỷ cầm hàu biển khô lên ngửi.

Mấy con hàu biển tươi có mùi tanh cực nồng, đương nhiên lũ hàu phơi khô này cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.

“Đây là hàu biển khô, đều là hải sản mang từ thành Hoài bên kia lại, nhìn thì không đẹp mắt, ngửi cũng không thơm, nhưng chế biến thành món ăn lại rất ngon đấy. Chờ khi rảnh ta làm ra, cho ngươi nếm thử sẽ biết. Thôi qua đây nào, giúp ta mang tất cả vào trong tủ chén.”
 
Chương 192


Quan Thúy Nhi vội vàng đưa tất cả đồ hải sản bên trong sọt cho biểu muội để nàng cất đi.

Nếu hỏi trong số những thứ này, thứ nào khiến Lê Tường thích nhất, vậy câu trả lời nhất định là mười cân bào ngư khô kia.

Không nghĩ tới ở cổ đại còn có cơ hội được ăn thứ tốt này, đúng là muốn cảm tạ những tiền bối kia.

“Tương Nhi, bên ngoài có khách nhân chọn món thịt xào và gan heo xào lửa lớn!”

“A! Tới liền!”

Vừa nghe có khách chọn món xào, Lê Tường lập tức đóng tủ chén lại đi tới bệ bếp, bắt đầu cọ nồi chuẩn bị xào nấu. Lúc này âm thanh nói chuyện của khách nhân bàn gần bếp nhất truyền vào trong phòng bếp.

“Này! Ta mới nghe được một tin tức, ba ngày sau thiếu gia Liễu gia kia sẽ thành thân! Cửu Phúc trà lâu đã bắt đầu treo dải lụa đỏ rồi, bên cạnh đó sản nghiệp Liễu gia cũng lục tục bắt đầu sang tên.”

Ban đầu Lê Tường cũng chẳng chú ý tới câu chuyện này đâu, chẳng qua vừa nghe đến cái tên Liễu gia kia, nàng lập tức bị câu chuyện của bọn họ hấp dẫn.

“Ái cha, tin tức nóng hổi nha, ngươi có biết thiếu gia Liễu gia kia cưới cô nương nhà ai không?”

“Hình như không phải người thành chúng ta, là một gia đình không có tiếng tăm gì. Chỉ biết là họ Kim, còn lại ta không hỏi thăm được gì nữa. Chẳng qua, cần biết họ của người ta làm gì, lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất. Nghe nói ba ngày sau, tất cả sản nghiệp thuộc sở hữu trên danh nghĩa của thiếu gia Liễu gia đều hạ nửa giá, là một cơ hội hiếm có nha. Ta đang tính tới hôm đó sẽ qua tiệm vải mua vài cuộn mang về tích trữ.”

“Giảm nửa giá cơ mà. Ta cũng phải đi! Ngần ấy năm tiệm vải bố Liễu gia chưa từng giảm giá bao giờ, hiện tại có cơ hội, nhất định phải nắm bắt!”

Hai người lại bàn luận một phen về thiếu gia Liễu gia, cái gì mà gia tài bạc triệu, cái gì mà hào môn số một số hai thành An Lăng, Lê Tường càng nghe càng cảm thấy Liễu gia này có liên quan tới Liễu Kiều.

Cũng có nghĩa là thiếu gia Liễu gia kia chính là chất tử của Liễu phu nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-192.html.]

Lần trước Thanh Chi đã tự mình nói ra, quan hệ giữa Liễu Kiều và đại huynh trưởng Liễu gia hơn nàng hai mươi tuổi kia cực kỳ không tốt, chắc là quan hệ với chất tử cũng chẳng hoà hợp là bao.

Lê Tường chỉ nghe xong rồi để đấy, quay đầu một cái nàng đã quên luôn. Chẳng qua chút lợi ích thực tế kia thì nàng lại nhớ rất kỹ, còn lên kế hoạch mua chút vải bố để bù lại tổn thất khi chi quá nhiều tiền mua đồ hải sản hôm nay.

Trời đang lạnh dần, kiểu gì năm nay cũng phải làm chút áo bông mới cho cả nhà. Những bộ quần áo mùa đông năm trước đã có quá nhiều miếng vá rồi, mặc không nổi nữa, đã vậy còn chẳng ấm chút nào. Dù sao chúng cũng không phù hợp để mặc khi buôn bán trong thành.

Thử nghĩ mà xem, người ta vừa bước vào cửa hàng đã thấy người một nhà bọn họ mặc toàn quần áo rách nát, hiển nhiên sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt khách hàng.

Lê Tường đã bớt thời giờ nói chuyện này cho những người trong nhà, đến lúc đó để phụ mẫu nàng ra ngoài mua, trong cửa hàng có nàng, biểu tỷ và Lạc Trạch kia là đủ, chỉ cần không phải đúng giờ cơm, mọi chuyện sẽ ổn thoả thôi.

Người trong nhà không có ý kiến. Đang lúc Lê Tường nói chuyện, nàng lại nhìn thấy Thanh Chi đứng ở cửa sau vẫy tay với nàng.

Trong lòng nàng hơi run rẩy một chút, nàng cho rằng Liễu phu nhân lại xảy ra chuyện gì, nhưng không, hoá ra là một vụ làm ăn được đưa tới tận cửa

“Cái gì? Phu nhân mời ta làm bàn tiệc cho chất tử của nàng?!!”

Vẻ mặt Lê Tường ngây ngốc, tình huống như thế nào đây?

“Không phải ngươi từng nói quan hệ giữa phu nhân và huynh trưởng của nàng cực kỳ ác liệt sao?”

“Đúng rồi!” Thanh Chi gật gật đầu, sau đó nàng ấy lại nói: “Quan hệ của nàng và đại lão gia rất ác liệt, nhưng đâu có nghĩa là quan hệ giữa nàng và tiểu thiếu gia cũng ác liệt?”
 
Chương 193


“Từ khi tiểu tiếu gia được đại lão gia mang từ bên ngoài trở về, đã chuyển qua sống cùng lão gia, vì vậy ngài ấy là người thân cận nhất của phu nhân. Sau khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia cũng được lão quản gia mang theo, chủ tử cũng bỏ không ít công sức ra giáo dưỡng ngài ấy. Mấy năm nay tiểu thiếu gia và phu nhân vẫn thường xuyên lui tới, quan hệ không tồi đâu.”

Lê Tường: “……”

Người một nhà này thật kỳ quái

Liễu đại lão gia kia đưa nhi tử của mình cho lão gia nhà hắn nuôi cũng là chuyện bình thường, nhưng khi lão gia nhà hắn mất, lại tiếp tục đưa nhi tử của mình cho quản gia và muội phu có quan hệ không tốt với mình nuôi dưỡng, đúng là một người có hành vi kỳ quái, thậm chí có thể nói là hơi lập dị.

Chẳng lẽ hắn không có suy nghĩ muốn nuôi dạy nhi tử của chính mình ư?

Chẳng qua nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Lê Tường không đi hỏi Thanh Chi làm gì, hỏi nhiều quá sẽ gây nên cảm giác mình hơi nhiều chuyện.

“Phu nhân muốn ngày mốt ta tới Liễu phủ làm bàn tiệc ư? Giữa trưa hay là buổi tối?”

Thanh Chi lắc đầu: “Không phải Liễu phủ, là Liễu trạch của tiểu thiếu gia. Đại khái là giờ Dậu (5 giờ chiều) thì ngươi qua, khi nào làm xong việc, ta sẽ đưa ngươi về nhà.”

Lê Tường: “……”

Kỳ kỳ quái quái……

Xem ra quan hệ giữa Liễu thiếu gia này và đại lão gia cũng không ra gì, nhi tử thành thân còn muốn mời tiệc rượu ở nơi khác. Đúng là nước trong này sâu lắm, không nhảy xuống được đâu.

Nàng chỉ thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nhận lời. Khoảng 5 giờ chiều cũng là lúc cửa hàng nhà nàng sắp đóng cửa rồi, đến lúc đó chỉ cần một mình biểu tỷ cũng được.

Lại nói, chuyện làm bàn tiệc này không hề khó, thêm nữa phu nhân đã mở miệng nhờ, nàng đành phải nể mặt nàng ấy. Với lại, nàng cũng khá tò mò, rốt cuộc nhà phú hào số một số hai thành An Lăng sẽ có dáng vẻ như thế nào.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ta đồng ý chuyện này. Đến lúc đó ngươi cứ qua đón ta là được. Đúng rồi, nếu đã mời ta tới làm tiệc tối vậy để ta chọn nguyên liệu nấu ăn và thực đơn nhé.”

“Biết rồi, lúc quay về ta sẽ nói với phu nhân, đêm nay ngươi cứ suy nghĩ món ăn đi, ngày mai ta qua ghi chép lại.”

Lê Tường gật gật đầu, tiễn nàng ấy ra ngoài, sau đó quay đầu lại nói một tiếng với người trong nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-193.html.]

Lê Giang đã ghi tạc trong lòng. Hắn thầm tính toán, ba ngày sau nhất định phải đi mua nhiều vải một chút, áo bông mùa đông của nhà bọn họ vẫn chưa sắp xếp xong đâu.

“Biểu muội, một mình ngươi đi được không?”

Quan Thúy Nhi hỏi câu này chỉ thuần tuý là quan tâm, bởi vì nàng ấy nghe nói mỗi khi đầu bếp đi làm bàn tiệc nhất định phải dẫn theo đệ tử phụ giúp.

Biểu muội hay làm những món ăn mới lạ, cần rất nhiều loại gia vị, phối liệu, chỉ sợ không có người để cho nàng sai khiến, phải dùng tới người làm trong phủ, nhưng những người làm trong phủ kia chưa chắc đã khiến biểu muội hài lòng.

Câu hỏi của nàng ấy ngược lại cũng tương đương như một lời nhắc nhở Lê Tường.

Vốn dĩ nàng đang tính toán một mình qua bên đó, còn để biểu tỷ ở lại cửa hàng làm chút thức ăn. Nhưng hiện tại xem ra, đóng cửa sớm một chút thì hơn.

Biểu tỷ đã theo nàng học nấu ăn trong một khoảng thời gian khá dài, lần này có nàng ấy phối hợp, chắc chắn sẽ thuận lợi hơn một chút.

Chẳng qua……

“Biểu tỷ, nếu ta mang ngươi đi, ngươi có sợ hãi hay không?”

Tính tình biểu tỷ chẳng khác gì con thỏ nhỏ, đụng chút là sợ hãi, nàng khá lo lắng về vấn đề này.

“Sẽ không, có ngươi ở đó, ta sợ hãi cái gì?”

Quan Thúy Nhi trả lời cực kỳ dứt khoát, còn bày ra bộ dáng ta không sợ gì cả.

Kết quả……

Xẩm tối ba ngày sau, hai người vừa bước xuống xe ngựa, đã chạm phải bức tường rào xa ngút tầm mắt, lại cao không nhìn thấy biên giới bao kín bên ngoài Liễu trạch.
 
Chương 194


Vừa thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, cả người Quan Thuý Nhi đã bắt đầu bốc lên mồ hôi lạnh, bàn tay nàng ấy kéo Lê Tường cũng run lên bần bật.

Lê Tường: “……”

“Biểu tỷ, ngươi không sao chứ?”

“Không, không, không có việc gì. Chúng ta đi thôi……”

Thanh âm của Quan Thúy Nhi cũng bắt đầu run rẩy. Kỳ thật, nàng ấy cũng không sợ hãi như vẻ bề ngoài, nàng ấy chỉ quá hoảng loạn mà thôi.

Lại nói, nàng ấy chưa từng thấy một tòa nhà nào to như vậy. Thêm nữa, nhân vật lớn đầu tiên nàng ấy được gặp chính là chưởng quầy Miêu của Cửu Phúc trà lâu, mà chủ nhân của tòa nhà trước mắt này hiển nhiên phải là nhân vật lớn hơn nhiều so với chưởng quầy Miêu.

Tại sao biểu muội không hoảng hốt chút nào vậy? Nàng ấy có cảm giác hai chân mình đang run rẩy tới mức đi không nổi rồi.

Trời đất ơi, hành lang của tòa nhà này dài quá, thật sự quá dài rồi, nàng ấy có cảm giác đi trên cái hành lang này mười lăm phút rồi vẫn không nhìn thấy điểm cuối.

Thời gian còn sớm như vậy, trời cũng chưa tối, thế nhưng trong nhà đã sáng đèn. Từng ngọn đèn dầu đều được ẩn giấu trong những hang đá rỗng được trạm trổ tinh xảo, cách trang trí này thật sự mới lạ.

Dọc theo đường đi, Quan Thúy Nhi bị cảnh sắc nơi này cuốn hút ánh mắt, may mắn nhờ vậy mà cảm xúc hoảng loạn ban đầu cũng lắng lại một chút.

Sau khi bước vào phòng bếp, nhìn thấy bệ bếp quen thuộc, ngửi thấy mùi khói, mùi lửa cháy quen thuộc, nàng ấy cũng từng bước thả lỏng ra.

“Tương nha đầu, nơi này chính là phòng bếp của Liễu trạch, phu nhân đã dặn dò rồi, hôm nay tất cả bọn họ sẽ hoàn toàn nghe theo ngươi chỉ huy, nếu có người nào dám bằng mặt không bằng lòng, ngươi đừng giấu giếm, cứ trực tiếp nói cho ta, để ta qua xử lý.”

Thanh âm nói chuyện của Thanh Chi rất lớn, mười mấy người từ trên xuống dưới đang đứng trong phòng bếp đều nghe rõ ràng, kể cả khi có người nào đó tức giận bất bình cũng chỉ dám giấu trong lòng, không dám để lộ ra bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-194.html.]

“Từ sáng hôm nay, tất cả những nguyên liệu nấu ăn mà ngươi muốn đều được đưa tới phòng bếp rồi, muốn cái gì chỉ cần bảo bọn họ đi lấy. Chốc lát nữa, ta phải qua hầu hạ bên người phu nhân, buổi tối ta lại đến tìm ngươi.”

Lê Tường gật gật đầu, nàng đặt tất cả những món đồ mình mang theo lên bàn. Tuy nhà người ta giàu có, thứ gì cũng mua được, nhưng tinh bột và dưa chua, củ cải chua do tự tay nàng chế ra chắc chắn sẽ không có.

Nhìn quanh một vòng căn bếp của người ta, chỉ thấy tủ chén chiếm cả một vách tường, thịt treo đầy một góc, cái bàn thái rau to khủng khiếp, ngay cả bệ bếp cũng có tới bảy, tám lỗ đun.

Chính xác là phòng bếp rộng rãi trong lý tưởng của nàng.

Ngày sau nếu nhà mình kiếm được đủ tiền mua tửu lâu, nàng cũng muốn làm một phòng bếp siêu lớn như thế này.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi khẳng định là đêm nay ta chỉ cần làm bốn bàn tiệc thôi?”

“Ừm, ngươi chỉ cần làm bốn bàn, những bàn tiệc chiêu đãi khách khứa khác đều có tửu lâu phụ trách rồi. Về phần thực đơn, phu nhân nói ngài cực kỳ hài lòng với mười sáu món ăn ngươi đưa ra. Ngài cũng cho thiếu gia và thiếu phu nhân nhìn rồi, bọn họ chẳng có ý kiến gì hết, ngươi cứ yên tâm lớn mật làm đi. Một canh giờ rưỡi sau, bắt đầu mang đồ ăn lên.”

“Được, ta làm ngay bây giờ đây, Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi bận thì đi đi.”

Lê Tường mặc xong tạp dề, vừa đón lấy những con bào ngư đã được xử lý xong từ tay biểu tỷ đặt cả lên bàn, vừa gọi người trong phòng bếp bắt đầu nhóm lửa.

Thấy nàng chẳng rụt rè chút nào, dám mở miệng sai bảo những người khác, Thanh Chi cũng an tâm rồi.

Chẳng qua nàng ấy vừa đi, những người trong phòng bếp kia bắt đầu trở nên lười biếng, bảo bọn họ đi rửa rau cũng không chịu rửa cho đàng hoàng tử tế. Không cần nghĩ cũng biết là bọn họ không phục Lê Tường.
 
Chương 195


Một tiểu nha đầu như nàng dựa vào đâu mà dám leo lên đầu những người chìm đắm bao năm trong ngành ẩm thực như bọn họ?

Lê Tường cũng chẳng buồn giữ thái độ hoà nhã nhẹ nhàng rồi từ từ lấy lòng bọn họ, nàng chỉ cắm phập con d.a.o trong tay lên tấm thớt trên bàn một cái, sau đó cất giọng dõng dạc nói:

“Hôm nay là ngày vui của chủ tử nhà các ngươi, ta chỉ tới làm một bữa cơm, làm tốt thì có tiền, làm không tốt thì sao? Nhiều nhất chỉ là bị mắng một trận mà thôi. Bản thân ta có cửa hàng của riêng mình, không cần thiết phải tới trong phủ này xin cơm ăn. Nhưng các ngươi thì sao? Nếu bởi vì các ngươi lười biếng làm hỏng bàn tiệc ngày hôm nay, thử nghĩ xem, sau này các ngươi còn tiếp tục được làm việc ở phòng bếp Liễu trạch này hay không?”

Vừa nghe Lê Tường nói ở bên ngoài nàng có cửa hàng, không cần phải bước vào đây tranh một vị trí trong phòng bếp này của bọn họ, mấy người đầu bếp kia lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cũng dứt khoát ném cho đệ tử của mình một ánh mắt, sau đó cả đám đột nhiên chăm chỉ hẳn lên.

“Biểu tỷ, trước tiên ngươi nhào bột đi, hôm nay cần làm ba bốn món dùng nguyên liệu bột mì đó, nhớ nhào nhiều một chút.”

“Được!”

“Sư phụ Ngô, phiền ngươi làm thịt bốn con cá mè, mỗi con khoảng chừng một cân.”

“Được ta làm ngay.”

“Sư phụ Lư, mang mười con gà kia đi làm thịt, sau khi làm sạch lông lại gọi ta qua.”

“Được rồi!”

Lê Tường âm thầm điểm lại một lần thực đơn nàng đã chuẩn bị. Ngắn gọn vài phút sau, nàng đã phân chia công việc xử lý nguyên liệu nấu ăn cho tất cả mọi người. Mười mấy người trong phòng bếp cùng nhau làm, đúng là cực kỳ nhanh.

Một canh giờ sau, công tác chuẩn bị gần như đã xong xuôi rồi. Gà cần hầm đều đã cho lên bếp, tám món đồ ăn nóng, bốn đĩa rau trộn, đồ ăn kèm đã được xử lý gọn gàng, tất cả được đặt hết ở một bên, phần bí đỏ làm thành lớp vỏ sủi cảo do Lê Tường đảm nhiệm cũng hoàn tất rồi.

“Biểu tỷ, ngươi gói toàn bộ phần vỏ sủi cảo này đi, nhớ gắng hết sức gói cùng kích cỡ, một lồng hấp đựng được mười sáu cái, một lát nữa ta sẽ qua bố trí.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-195.html.]

“Ừm ừm!”

Quan Thúy Nhi mang nhân sủi cảo đã trộn hoàn hảo qua, tiếp theo lập tức xuống tay bắt đầu gói sủi cảo.

“Cho lửa mạnh hơn chút nữa, dầu vẫn chưa đủ nóng.”

Lê Tường mang ra thịt ba chỉ, thử xem độ nóng của dầu. Tới khi cảm giác đủ nhiệt rồi, nàng mới bỏ toàn bộ chỗ thịt ba chỉ đó vào trong chảo dầu.

Đây là một món đồ ăn khá khó trong đêm hôm nay, món mai thái khâu nhục() ăn hoài không ngán. Thịt ba chỉ đã được chần qua nước sôi, sau đó được xoa nước tương đều khắp bề mặt, lại bỏ vào trong chảo dầu chiên trong khoảng uống một chén trà nhỏ, sau đó mới vớt ra để nguội, cắt thành từng lát mỏng dự phòng.

Kỳ thật, người nông thôn nơi đây thường xuyên chế biến món cải mai muối phơi khô, Lê Tường đã từng được ăn. Trên thực tế, hương vị món cải mai muối của bọn họ còn thơm hơn nàng tự làm, vì vậy nàng lập tức chọn mua trên chợ.

Hiện tại chỉ cần mang cải mai khô kia bỏ vào một chút dầu xào sơ qua là được, đừng quên thêm một chút hạt tiêu, nước tương làm nền. Chờ khi xào xong cải mai khô lại bỏ thịt ba chỉ đã thái thành miếng lên trên, tổng cộng bốn bát khâu nhục, bỏ tất vào lồng hấp, tiếp theo mới dùng lửa lớn hấp cho đến khi nó nhừ là được.

Chuẩn bị xong món này, Lê Tường lại bắt đầu bận rộn mang mấy con gà hầm kia ra để nguội.

Chú thích:

Một món ăn đặc trưng của người Hẹ. Món này được nấu chung với một món cải đặc sản của vùng Mai Thôn gọi là cải Mai (梅菜 Mai Thái). Họ muối cải và phơi khô gọi là Mai Can Thái (梅干菜), tiếng Anh là Meigan Cai.

Khâu nhục là món gần giống như thịt kho nhưng được hấp cách thủy với nhiều loại gia vị, ướp càng lâu càng ngon. Để có món Khâu nhục chuẩn, người ta phải nấu tới nửa ngày cho miếng thịt mềm, sao cho khi ăn như tan ra trong miệng. Món này có nguồn gốc từ người Hoa làm, xuất hiện ở hầu hết các vùng núi phía Bắc.

Là một món ăn mà thường được thấy trong những dịp lễ Tết hoặc những sự kiện được diễn ra hàng ngày như đám cưới đám hỏi hoặc ma chay của người dân tộc vùng cao.
 
Chương 196


Tuy trên bàn tiệc hôm nay có một món nóng là canh gà, nhưng mấy con gà này lại cần dùng cho món lạnh.

Rau trộn thịt gà xé cũng mang ý nghĩa tốt lành. Theo lẽ thường, những món ăn trong tiệc vui, nhiều ít đều sẽ mang theo thông điệp tốt lành.

Đầu tiên nàng lọc tất cả thịt ức gà, sau đó dùng d.a.o tỉ mỉ đập dập một lần, tiếp theo mới dùng tay xé mỏng. Xong xuôi mới bỏ thịt gà vào cùng với sợi cà rốt và sợi mộc nhĩ ngâm nở, thêm gia vị, tỏi bằm nhuyễn, nước tương sau đó xối dấm, lại đảo qua chút sa tế nàng tự làm. Cứ như vậy, một chậu rau trộn thịt gà xé đã thành công.

Chờ khi nguội hơn một chút là có thể lên bàn tiệc rồi.

“Biểu muội, sủi cảo đã gói xong rồi!”

Lê Tường quay đầu lại nhìn, những miếng sủi cảo tròn tròn mập mạp với lớp vỏ màu vàng cam. Nàng ấy đã làm đúng theo những gì nàng dặn dò, mỗi lồng hấp chỉ bỏ vào mười sáu cái.

“Món này chưa cần làm vội, lát nữa cho lên hấp cũng được, rất nhanh sẽ chín. Biểu tỷ, ngươi giúp ta lột vỏ những quả cam kia, sau đó vắt kiệt nước ra. Chỉ cần dùng vải sạch bao chúng lại rồi dùng sức nắn là được, đầy một chậu nước cam là đủ.”

“Được! Ta hiểu rồi!”

Tuy Quan Thúy Nhi không rõ biểu muội muốn làm món ăn gì, nhưng nàng ấy đã được thưởng thức tay nghề của biểu muội, tóm lại biểu muội bảo nàng ấy làm gì, nàng ấy sẽ làm cái đó.

Nàng ấy và một tiểu trù nương trong phòng bếp mang theo một đống cam ra lột vỏ, tiếp theo mới rửa sạch sẽ tay, sau đó bắt đầu cùng nhau vắt nước cam ra chậu.

Mất bao nhiêu công sức mới ép ra được nửa chậu, vừa vắt xong nước cam, Lê Tường đã đổ những phiến củ sen được chần xong xuôi vào đó.

Quan Thúy Nhi: “……”

Nước cam ngâm lát củ sen ư, rốt cuộc là món đồ ăn gì vậy??

Nàng ấy hơi há mồm, nhưng vẫn không hỏi. Lúc này biểu muội đang cực kỳ bận rộn, đợi làm xong đồ ăn rồi sẽ biết thôi.

“Biểu tỷ, mang miếng thịt đã ướp xong qua đây cho ta.”

“Đây!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-196.html.]

À, nàng ấy đã biết rồi! Biểu muội đang muốn chiên thịt lợn hấp! Hôm qua biểu muội vừa chiên một chút ở nhà, thơm tới mức nàng ấy nằm mơ cũng thấy thèm, chảy nước miếng ra đầy gối đầu.

Lê Tường nhìn đôi mắt lóe sáng kia của biểu tỷ, nàng đã biết nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, chắc chắn là thèm thịt hấp rồi. Bất ngờ ghê, hoá ra biểu tỷ cũng có thuộc tính thèm ăn.

“Không cần để lửa lớn, lửa vừa là được.”

Đám đệ tử phụ trách nhóm lửa rất nghe lời, rút hai cây củi khô ra ngoài, chỉ nghe từng tiếng thanh âm “tí tách” của củi đốt vang lên, mùi thịt nồng đậm cũng từ từ truyền ra bên ngoài.

Những phụ bếp lúc trước vẫn còn bất bình, hiện giờ tất cả đều khâm phục Lê Tường rồi.

Nhìn nha đầu kia làm từng món ăn, hấp chiên xào, toàn là những món bọn họ chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng chỉ ngửi một chút cũng cảm thấy thơm không nhịn nổi, bởi vậy, muốn không phục cũng không được.

Có hai người còn muốn thừa dịp đi hỗ trợ để học trộm công thức, kết quả công đoạn điều chế gia vị cũng chưa nhìn kỹ, người ta đã làm xong rồi. Động tác quá nhanh, đôi mắt cũng theo không kịp.

“……”

Nha đầu này biết bọn họ đang cố ý học trộm sao?

Kỳ thực Lê Tường đâu có biết, nàng chỉ cảm thấy đồ ăn tới thời gian rồi, nàng phải nhanh chóng xử lý xong bốn món đồ ăn lạnh.

Trời dần dần tối, người trong nhà đã bắt đầu mời khách khứa ngồi vào bàn, từng ly ngọn đèn dầu liên tiếp sáng lên, đặc biệt là sau bếp, có những ngọn đèn này, khung cảnh chẳng khác nào lúc chạng vạng.

Đúng lúc ấy, Thanh Chi đi tới.

“Tương nha đầu, chuẩn bị thế nào rồi? Bên trên có thể mang đồ ăn lên rồi.”

“Không thành vấn đề, mang đồ ăn lên đi.”

Lê Tường và biểu tỷ chiên một chỗ thịt hấp, sau đó nhanh nhẹn bày lên đ ĩa, món rau trộn thịt gà xé cũng được bày lên đ ĩa.
 
Chương 197


Còn món lát củ sen ngâm nước cam, ngâm đủ lâu rồi chỉ cần lấy ra rưới lên một chút mật ong là được.

“Thanh Chi tỷ tỷ, ngươi ghé sát tai lại đây một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Thanh Chi chớp chớp mắt, ghé sát tai qua.

“Đã nhớ kỹ chưa? Đến lúc đó đừng nói sai nha.”

“Nhớ kỹ rồi, ngươi cứ yên tâm đi, trí nhớ của ta tốt lắm! Đầu tiên là mang bốn món ăn lạnh này lên đúng không, tới tới tới, bưng đồ ăn lên sảnh ngoài đi. Nhớ kỹ, đưa đến bốn cái bàn bên sảnh ngoài kia, đừng đưa nhầm nơi!”

Mấy tiểu đệ tử bưng thức ăn đồng thời đáp lời nàng ấy, sau đó bọn họ lần lượt bưng đồ ăn rời khỏi phòng bếp. Thanh Chi cũng theo bọn họ rời đi.

Những người ngồi ở sảnh ngoài đều là thân thích trong tộc của Liễu gia, cả khách hàng lớn thường xuyên mua bán cùng thiếu gia Liễu gia nữa.

Một đám người đều là tinh anh, nhân lúc chưa bắt đầu nhập tiệc, bọn họ đã bắt đầu bắt chuyện với nhau.

Giờ phút này Liễu phu nhân đang có chút nhàm chán, nàng ấy ngồi cạnh một đống những bảy đại cô tám dì cả cả năm chẳng gặp nhau được một lần, chủ đề nói chuyện cũng chẳng ăn nhập gì với nhau.

Miễn cưỡng lắm mới đợi được đến khi thanh âm của Thanh Chi kêu truyền tới, cũng là lúc món ăn bắt đầu dọn lên bàn, nàng ấy mới lên tinh thần được một chút.

“Mùi thơm quá!”

“Ai?! Những món đồ ăn này nhìn lạ quá, ta chưa từng thấy bao giờ! Thanh Chi cô nương, đây là món gì vậy?”

Một vị phu nhân trong đám họ hàng thân thích của Liễu gia chỉ vào món rau trộn thịt gà xé hỏi.

“Nghe nói tên nó là Cát Tường Như Ý, cũng chính là rau trộn thịt gà xé vị cay.”

Vừa nghe tới vị cay, có hai người đang muốn nếm đã lập tức dập tắt ý tưởng.

“Tên thật hay, rất may mắn. Vậy món kia tên là gì?”

Thanh Chi nhìn lên, là đĩa củ sen lát kia, nghĩ đến những lời Lê Tường đã dặn dò, nàng ấy lập tức trả lời: “Món này tên là Giai Ngẫu Thiên Thành(), công thức chính là dùng nước cam ngâm củ sen lát lại thêm mật ong, có vị ngọt thanh mát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-197.html.]

(

)Trời sinh một cặp

Những món còn lại không cần những vị phu nhân lên tiếng hỏi, nàng ấy đã tự giới thiệu luôn.

“Món này tên là Kim Ngọc Mãn Đường, là món thịt hấp chiên, không cay. Món này tên là Điềm Điềm Mật Mật, là dùng bột kê bọc đậu đỏ nghiền, viên tròn lại mang đi hấp chín sau đó để nguội, có vị thơm ngọt.”

“Không tồi không tồi, người trong phòng bếp nhà Hoài ca thật có tâm.”

Đôi mắt Liễu phu nhân cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào đĩa củ sen lát và viên bột kê, chỉ chờ cô tổ mẫu có địa vị cao nhất trong tộc động đũa, nàng ấy sẽ lập tức gắp chúng ngay.

Ngay cả Thanh Chi khi nhìn thấy bộ dáng gấp không chờ nổi của nàng ấy cũng nhịn không được đỏ mặt.

Phu nhân ơi, tốt xấu gì ngươi cũng là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, mau mau kìm nén một chút đi!

Liễu Kiền hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của Thanh Chi, nàng ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi đũa của cô tổ mẫu.

Cô tổ mẫu đã lớn tuổi, bà không hề chú ý tới món củ sen lát và thịt gà xé, khẳng định bà sẽ ăn món Điềm Điềm Mật Mật kia trước.

Sự thật cũng đúng như những gì Liễu Kiều suy đoán, nha hoàn phía sau Liễu lão phu nhân đã gắp cho bà ấy món viên tròn bột kê kia. Mắt thấy cô tổ mẫu với địa vị cao nhất trong tộc đã động đũa, người trên bàn cũng lần lượt khởi động.

Liễu Kiều gắp cho mình món Kim Ngọc Mãn Đường gần nhất.

Tuy đây không phải món ngọt hợp khẩu vị của nàng ấy nhất, nhưng nàng ấy cực kỳ tin tưởng vào tay nghề của Lê Tường.

Người cùng bàn có khá nhiều người chọn món thịt hấp chiên, cơ hồ là các nàng cùng đồng thời bỏ chúng nó vào trong miệng, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, răng rắc răng rắc, lớp da giòn bên ngoài liên tiếp vang lên thanh âm vụn vỡ vui tai.

“A! Món Kim Ngọc Mãn Đường này ngoài giòn trong mềm, hương vị không tệ nha!”
 
Chương 198


“Ăn xong bàn tiệc này, ta nhất định phải gặp nhân tài nấu nướng này một lần, thật sự là dùng không ít tâm tư, Hoài ca may mắn quá, phòng bếp nhà hắn lại tuyển được người tài ba như thế.”

“Ta cũng muốn gặp đây, món rau trộn thịt gà xé này rất hợp khẩu vị của ta!”

Nghe được lời này, trong lòng Liễu Kiều không khỏi cảm thấy ganh tỵ.

Người vừa nói kia chính là đường tỷ của nàng ấy, tên là Liễu Thường, cũng được gả cho kinh thương, ra tay vô cùng rộng rãi.

Nếu Lê nha đầu chịu qua đây, khẳng định bọn họ sẽ ra tay thưởng bạc. Chẳng qua nếu nha đầu kia không muốn gặp nhiều người như vậy, vẫn nên bảo Thanh Chi báo trước cho nàng một tiếng, sau khi nấu xong đồ ăn hãy mau chóng trở về đi.

Miễn cho đến lúc đó mấy bên lôi lôi kéo kéo, rất dễ dàng đắc tội với người.

“Thanh Chi……”

Liễu Kiều gọi Thanh Chi qua, thì thầm bên tai nàng ấy một phen, Thanh Chi lập tức xoay người ra sau bếp.

“Kiều Kiều ơi, ngươi và nha đầu Thanh Chi kia nói cái gì vậy? Còn thì thầm bên tai nhau nữa, là sợ chúng ta nghe thấy ư?”

Liễu Thường lập tức mượn một màn này gợi lên chủ đề nói chuyện, Liễu Kiều cũng quen với cách lôi kéo này của nàng ấy rồi.

Từ xưa tới giờ, đường tỷ này vẫn luôn ghen ghét với của hồi môn của Liễu Kiều, cũng đúng thôi, nàng ấy được hồi môn nhiều phòng ốc khế đất thế mà.

Cũng bởi vậy, hàng năm mỗi lần gặp mặt kiểu gì cũng phải đá xéo đôi ba câu, đường tỷ này đúng là kiểu người cực kỳ phiền phức. Nhưng đường tỷ đâu có biết, đường tỷ hâm mộ của hồi môn của Liễu Kiều, bản thân Liễu Kiều cũng hâm mộ đường tỷ nha. Tốt xấu gì bên người đường tỷ cũng có một người khéo léo, ân cần……

“Ta còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ là muốn biết sau bếp còn món gì nữa thôi mà. Chẳng lẽ Tam tỷ tỷ ngươi không hiếu kỳ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-198.html.]

Nàng ấy vừa dứt lời, đã khiến Liễu Thường kia nghẹn họng, đường tỷ kia hừ lạnh một tiếng sau đó ngậm miệng lại.

Hai tỷ muội này vốn khắc khẩu từ trước, vốn tưởng rằng khi hai người đều đi lấy chồng, quan hệ sẽ tốt hơn một chút, không nghĩ tới ngần ấy năm đi qua, mỗi khi gặp mặt hai người đều chưa từng cho nhau sắc mặt tốt bao giờ.

Có điều những bậc bề trên nhìn tranh đấu giữa hai nàng chỉ là khua môi múa mép, chẳng ảnh hưởng gì, cho nên cũng mặc kệ bọn họ.

Rất nhanh sau đó, Thanh Chi đã quay trở về yến hội, có điều nàng ấy không trở về một mình, còn mang theo hai món đồ ăn.

“Món đen thui này là thứ gì vậy, ta đoán không ra……”

Chẳng những đoán không ra mà tất cả mọi người còn không có hứng thú động đũa. Chỉ có một mình Liễu Kiều, nàng ấy nhớ tới bình canh đậu xanh hầm xương lúc trước, rõ ràng màu sắc không hề bắt mắt nhưng hương vị cực kỳ tươi ngon. Có ví dụ lần trước, nên lần này nàng ấy không hề xem thường món ăn đen thui đó.

Lê Tường nha đầu làm đồ ăn nhất định sẽ ăn ngon, nàng ấy rất tin tưởng vào nha đầu kia!

“Món này nha, tên gọi Chưng Chưng Nhật Thượng(), làm từ thịt ba chỉ hảo hạng, một tầng lại một tầng chồng lên nhau rồi hấp cách thuỷ mà thành. Thứ đen tuyền kia chính là cải mai khô, nó cũng ăn được.”

Dù Thanh Chi đã khẳng định món ăn này ăn được, nhưng vẫn không có người chịu nếm thử. Cuối cùng khi Liễu lão phu nhân là người đầu tiên ăn trước một miếng thịt nhỏ, bà ấy lập tức hô lên một tiếng nho nhỏ.

“Lão bà tử ta thích món ăn này! Ăn thử một miếng thật sự không phí công, thịt mỡ không cần cắn đã tan chảy trong miệng, nhưng chẳng ngấy chút nào, thịt nạc vừa thơm vừa mềm, quá thơm ngon!”

Lão phu nhân ăn cực kỳ vui vẻ, còn liên tiếp ăn ba miếng, cơm ngô trong chén cũng vơi đi một nửa.

Liễu Kiều cũng nếm thử nửa miếng, quả thật là ăn ngon, chẳng qua chỉ cần nghĩ tới hình ảnh nhiều thịt mỡ như vậy để cùng một chỗ, nàng ấy lập tức giảm đi vài phần hứng thú muốn ăn thêm.
 
Chương 199


Liễu Kiều không quá hứng thú với thịt nhưng lại bị món cải mai hút no nước thịt ở bên dưới hấp dẫn. Món này rất hợp để ăn với cơm, nàng ấy lại hưng phấn gắp thêm vài đũa.

Người một bàn đều ăn thịt, nha đầu bên cạnh làm nhiệm vụ chia thức ăn đã cầm chén bắt đầu múc canh ra. Đây là món thứ ba, canh vịt già hầm củ cải chua.

Vừa ăn món béo ngậy như khâu nhục, lại được uống chén canh vịt hầm củ cải chua kia, dư vị phải nói là cực kỳ thoả mãn. Thịt vịt này được hầm cực kỳ mềm, lại là một món cực kỳ hợp khẩu vị của lão phu nhân.

“A! Lại tới nữa!”

“Bây giờ là món gì đây? Nhìn hơi có chút đỏ!”

Tất cả mọi người tò mò vô cùng.

Thanh Chi xoay người đặt một khay cua lông lên bàn.

“Món này tên là Đại Triển Hồng Đồ(), được làm từ cua lông hấp, chẳng qua cua lông này có tính hàn, nữ nhân không nên ăn nhiều, cho nên mỗi người chỉ có một con thôi. Chỉ cần mở cái mai này ra là có thể ăn ngay.”

Đại Triển Đồng Hồ: Triển khai kế hoạch lớn

Nàng ấy đã tận mắt nhìn Lê Tường và biểu tỷ của nàng đem thịt và gạch cua màu vàng từ những con cua lông đỏ rực lọc từng chút từng chút một, rồi bỏ vào mai của nó. Tại sao các nàng lại làm như vậy?

Nàng ấy có hỏi và nhận được câu trả lời rằng hai nàng ấy không muốn các vị phu nhân, tiểu thư gặp phải phiền toái khi thưởng thức chúng. Đúng là tri kỷ mà.

Hôm nay coi như các phu nhân tiểu thư được một lần mở rộng tầm mắt. Ngày thường bọn họ vẫn ngỡ bản thân mình ăn uống đã rất không tệ, ai ngờ tài nấu nướng của đầu bếp trong nhà Hoài ca này còn hơn phòng bếp nhà các nàng gấp cả chục lần.

Mỗi một món đồ ăn đều có tên cực kỳ ý nghĩa, khiến người ta hài lòng, hương vị còn rất ngon miệng. Ngay tại đây đã có ba vị phu nhân có tâm tư muốn cướp vị đầu bếp này.

Trong vòng nửa canh giờ, bọn họ được ăn vài món cát tường, cái gì mà Niên Niên Hữu Ngư (1), Tảo Sinh Hoa Quế (2). Tới khi ăn đến món Bách Niên Hảo Hợp dùng hoa bách hợp nấu thành canh, hầu như mọi người đã có chút no rồi. Vốn dĩ còn tưởng đã hết món ăn, ai ngờ vẫn còn một món cuối cùng.

(1) Mong một năm kiếm được nhiều tiền

(2) Đồng âm với câu chúc Tảo Sinh Quý Tử

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-199.html.]

Thanh Chi nhìn Lê Tường bỏ từng cục từng cục tên là bào ngư kia vào nồi canh gà, lại bỏ thêm chút rượu sau đó hầm nhừ, tiếp sau nàng lại dùng dầu hàu, canh gà, đường cát điều chế thành nước canh, cuối cùng mới bỏ thêm thứ gọi là bột củ sen kia vào.

Như vậy một nồi nước lập tức biến thành dinh dính, còn có màu trong suốt như hổ phách, khiến nàng ấy đứng nhìn mà thèm không nhịn nổi.

Kể cũng có lý, hôm nay nàng ấy đã nhịn lâu như vậy, còn chưa được một miếng nào vào bụng, nhìn bộ dáng các phu nhân, tiểu thư ăn cực kỳ hài lòng thỏa mãn kia, nàng ấy chỉ còn cách nuốt thầm nước miếng vào lòng.

“Tương nha đầu……”

Lê Tường làm xong món đồ ăn cuối cùng, trong lòng cũng được thả lỏng, từ nãy tới giờ nàng mới lộ ra gương mặt tươi cười.

“Biết ngươi đói rồi, ta đã để lại cho ngươi, qua đây, nếm một miếng đi rồi hãy ra ngoài.”

Thanh Chi há miệng, được Lê Tường bỏ một miếng vào, lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“A! Ngon quá đi mất!”

Thật sự là lão thái thái cũng muốn nhai nha!

Thanh Chi thề rằng đây là lần đầu tiên nàng ấy được ăn một món thịt như vậy, nó mềm mại lại đàn hồi, càng nhai càng thơm. Ô ô ô…… Thật sự muốn bắt trói Lê Tường mang về sau đó mỗi ngày chờ nàng nấu cơm cho ăn.

“Tương nha đầu, món này tên là gì vậy?”

“Món này tên là Phong Vũ Đồng Chu().”

Phong Vũ Đồng Chu: cùng hội cùng thuyền.

Bốn món ăn lạnh, tám món canh và đồ ăn nóng, tất cả đều đã được mang ra ngoài, lúc mới đầu những sư phụ, đệ tử kia còn có tâm lý khinh thường Lê Tường, tới nay tất cả bọn họ đều chuyển sang khiếp sợ, thậm chí có thể nói là bội phục sát đất rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom